- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Og] [Đm/Edit] Trai Đểu Bị Đá Rồi, Tan Ca Thôi - An Tắc
Chương 19: Nhà giàu cẩu huyết 19
Chương 19: Nhà giàu cẩu huyết 19
〘“Chủ tịch Lục, đây là thẻ phòng dự phòng.”〙_Lục Thời Sâm đã tỉ mỉ chuẩn bị một bộ lễ phục cần thiết cho Cố Tu tham dự buổi tiệc tối, trước đó hai ngày đã vượt Thái Bình Dương, ngàn dặm xa xôi đưa đến tận biệt thự.
Bộ lễ phục được cắt may hoàn toàn bằng thủ công, từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ và tinh xảo; gam màu xám lông chuột ấm áp đi cùng với hoa văn chìm tinh tế, form dáng cứng cáp và thẳng thớm, càng tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon đẹp đẽ.
Bên trong là một chiếc sơ mi trắng đơn giản, phần cổ áo được cố định bằng một chiếc khuy cài dây xích mảnh màu vàng, vừa vặn trở thành điểm nhấn; cà vạt là họa tiết kẻ ca rô xám nhạt phối cùng tím đậm, vừa khéo hòa hợp với màu sắc của áo khoác, tổng thể vừa sinh động vừa hài hòa.
Mọi chi tiết đều như được thiết kế riêng cho lứa tuổi đôi mươi, cá tính kiêu ngạo và phóng khoáng của cậu.
Còn về phần Lục Thời Sâm thì vẫn là phong cách nguyên một cây đen quen thuộc, lần này đến cả sơ mi cũng đổi thành màu xám đậm gần như đen, trầm tĩnh và nghiêm trang.
Nhìn thế này trông không giống đi dự tiệc tối của giới thượng lưu, mà giống như đi dự tang lễ.
Hơn nữa, còn phải là tang lễ của kẻ mà hắn ghét cay ghét đắng.
Dĩ nhiên, Cố Tu chỉ dám âm thầm phán xét trong lòng, tuyệt đối không dám để những lời này lọt vào tai Lục Thời Sâm.
Chỉ có một điểm không giống mọi khi, Lục Thời Sâm không cài cúc áo khoác mà để mặc cho áo ngoài mở ra.
Khi đến nơi, mở cửa bước xuống xe, gió lạnh mùa đông lập tức ùa vào trong xe khiến Cố Tu phải rụt cổ lại, thế nhưng khi quay đầu nhìn thì lại thấy hắn thậm chí mày không thèm nhíu cái nào mà cứ thế sải bước chân dài xuống xe.
Làn gió lạnh buốt như lưỡi dao cắt qua gò má và cần cổ lộ ra ngoài, cuốn bay một gốc của vạt áo đen dính sát vào người, vậy mà Lục Thời Sâm chỉ hơi cụp mắt xuống, ánh nhìn so với gió lạnh còn khiến người ta rùng mình hơn Môi mỏng khẽ mở: “Xuống xe.”
Cố Tu lúc này mới phản ứng lại: “…Ồ.”
Lục Thời Sâm thúc giục xong cũng không nói thêm gì, ngẩng đầu sải bước đi trước, bóng lưng cao lớn thẳng tắp.
Cố Tu không rõ tại sao bầu không khí xung quanh Lục Thời Sâm hôm nay lại thấp hơn bình thường, chắc tại đi dự tiệc làm lỡ giờ hắn tăng ca chăng?
Dù sao thì lúc tên công hệ daddy này dặn dò vài câu thì Cố Tu cũng dành chút thời gian nhàn rỗi ngó nghiêng đánh giá hắn.
Cố Tu nhìn một hồi, thật lòng cảm thán trong đầu: 【Chú chín đúng là đẹp trai thật đấy, chỉ cần đừng thật sự làm cha anh là được.】 【Đúng rồi còn gì!
Người ta đường đường là công chính của cổng lớn văn học Tấn Giang mà!】007 tỏ vẻ tự hào như thể được thơm lây, 【Anh đừng có mà khinh thường, chờ xem sau này anh vì thụ chính nên phải đụng độ với hắn, đến lúc đó bị hắn nghiền áp toàn diện, bị ánh mắt giết người đâm xuyên rồi bị vả mặt bôm bốp thì mới biết bây giờ sung sướng nhường nào!】 Cố Tu nhăn nhăn mũi: 【Anh chỉ nói vậy thôi mà.】 Trên đường vào hội trường, Cố Tu không quên dáo dác nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng tiểu hiếu gia nhà họ Tô.
Cậu phải tận dụng công cụ hình người này để khiến cho thụ chính ghen tuông, chờ đến khi thụ chính đau lòng rời đi, Cố Tu mới nhận ra mình đã chậm một bước, xác nhận rằng cậu thiếu gia nhà họ Tô không phải người mà mình vẫn khổ sở tìm kiếm.
Đồng thời nhớ lại những khoảnh khắc ở bên thụ chính, càng lúc càng thấy thân quen và rồi cậu dần dần bắt đầu nghi ngờ: Chẳng lẽ bạch nguyệt quang vẫn luôn ở bên cạnh mình?
Đáng tiếc, những hiểu lầm lặp đi lặp lại chất chồng lên nhau đã tạo ra một vết nứt khổng lồ giữa tên đàn ông cặn bã và thụ chính, không có cách nào hàn gắn lại được.
Cố Tu đang mải so sánh những cậu thanh niên trong sảnh tiệc với bức ảnh, thì một thanh niên chủ động bước tới bắt chuyện: “Cậu là Cố Tu phải không?”
Cố Tu sững người, cậu thanh niên chủ động và thân thiện này, thoạt nhìn trông như…
“Tôi họ Tô, Tô Yến Lễ.”
Thanh niên nhiệt tình tự giới thiệu, miệng nói chuyện với Cố Tu nhưng ánh mắt thì lén nhìn về phía Lục Thời Sâm đang đứng sau lưng cậu.
Biết bao nhiêu người muốn bợ đỡ, lấy lòng Lục Thời Sâm nhưng Lục Thời Sâm lại cứng rắn như đá, mềm không ăn mà cứng cũng không ăn, tất cả mọi chuyện đều công tư phân minh, đối với những lời tâng bốc nịnh nọt, hắn chỉ trả lời y như nhau: Có chuyện gì thì liên hệ thư ký của tôi để đặt lịch.
Vậy mà dạo gần đây ngày nào Lục Thời Sâm cũng dẫn theo miếng bánh ngọt vô dụng nhà họ Cố ra vào công ty, còn để cậu nhúng tay vào những dự án cốt lõi của tập đoàn.
Tin tức vừa sốc vừa kỳ quái như vậy đã lan khắp giới bọn họ, ai nấy đều biết.
Hóng hớt hít drama vốn là bản tính của con người.
Ngay cả ngoại hiệu của Cố Tu trong nội bộ Hoàn Á cũng bị đồn thổi ra ngoài, nghe vừa phóng đại vừa nực cười -- Thái tử của văn phòng hội đồng quản trị.
Hôm nay gặp người thật, quả nhiên danh bất hư truyền.
Cha của Tô Yến Lễ cũng thấy chuyện này thật khó tin, bán tín bán nghi, dặn dò con trai trước khi bắt chuyện phải xác nhận xem hai người có đi cùng nhau hay không.
Đâu chỉ có như thế, hai người bọn họ là cùng bước xuống từ một chiếc xe luôn đấy!
Bộ vest cao cấp trên người họ thậm chí còn là cùng một thương hiệu, là cái loại đặt hàng thủ công ở Milan mà anh ta xếp hàng hai năm cũng chưa đặt được lịch ấy!!
Đây đâu chỉ là thái tử, đây là tổ tông mới đúng.
Cố Tu nhíu mày, trong đầu chọt chọt miếng bánh ngọt vô dụng hệ thống, ngập ngừng hỏi: 【Hình như hai mắt anh ta sáng lên thì phải?】 【Đâu có đâu?】 Quả cầu bạc nhảy vọt ra, lắc la lắc lư bay một vòng, so sánh một cách cực kỳ vô nghĩa: 【Chiu chiu, anh nhìn xem, tui mới phát sáng nè!】 Cố Tu: “……”
Chịu không nổi nữa!
Cậu mắc chứng ghét hệ thống ngu ngốc rồi!
Lúc này, Lục Thời Sâm cũng cảm thấy vô cùng bực bội.
Hắn đã sắp không chịu nổi cái dáng vẻ đa tinh trăng hoa của cháu họ, lại càng không chịu nổi việc mấy cậu trai xinh đẹp cứ xuất hiện trước mắt hắn hết người này đến người khác, những kẻ cứ cướp mất sự chú ý của đứa trẻ xinh đẹp của hắn.
“Cố Tu!”
Càng ghét cái gì thì nó lại càng xuất hiện.
Giang Viễn Dao từ xa trông thấy Cố Tu ăn mặc lộng lẫy, đôi mắt lập tức sáng bừng lên, hớn hở chạy về phía cậu.
Nhưng vừa nhìn rõ gương mặt của người thanh niên xa lạ đứng cạnh Cố Tu, lập tức khựng lại.
“Vị này là?”
“À, đây là tiểu thiếu gia nhà họ Tô, Tô Yến Lễ.”
Cố Tu mỉm cười dịu dàng như gió xuân, đồng thời buông ra câu nói đậm chất trai đểu: “Dao Dao, em có cảm thấy hai người các em có ba bốn phần giống nhau không?”
Giang Viễn Dao sững sốt, nhìn chằm chằm vào Tô Yến Lễ lần đầu gặp mặt.
Một lúc sau, niềm vui phấn khích ấy tựa như một lớp giấy dán tường không đủ chắc, chỉ cần lột nhẹ là rách nát từng mảnh.
Trong khoảnh khắc đó, hẳn là cậu ta đã nhận ra được rất nhiều điều.
Cố Tu cố gắng diễn vai một tên đàn ông cặn bã sơ ý vô tâm, lúc nào cũng vô tình làm tổn thương người khác, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng làm ra vẻ vô tri vô giác mà hỏi: “Sao vậy, Dao Dao?”
Nhưng trong đầu Cố Tu lại là một vở kịch hoàn toàn khác: 【Được rồi được rồi, thụ chính cuối cùng cũng nhận ra mình chỉ là thế thân rồi, dù là hiểu lầm nhưng chắc anh đây được nghỉ ngơi một chút rồi nhỉ?】 【Đúng vậy đúng vậy!】007 cũng lên tiếng khích lệ: 【Tiến độ ‘Điểm cốt truyện quan trọng số 4’ đã đạt 60%, chỉ cần Tô Yến Lễ hắt rượu vang lên người thụ chính sau đó công chính xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, là có thể hoàn thành toàn bộ rồi đó ~】 Mới được 60%, vẫn còn thiếu nhiều lắm.
Sau khi tiểu thuyết biến thành thế giới nhỏ, các nhân vật trong sách đều có ý thức riêng, Cố Tu chỉ cần nói lệch vài câu thôi là có thể dẫn tới tình tiết bị sai lệch.
May mà chỉ cần hoàn thành đại khái tình tiết là được, hướng đi không sai là ổn, chi tiết cụ thể cho phép sai số nhất định, nhờ vậy mà Cố Tu mới dám tùy tiện như thế.
Hiện giờ là cảnh bạch nguyệt quang thật và bạch nguyệt quang giả đối đầu, Cố Tu ung dung thong thả, nhận lấy ly rượu vang từ tay người phục vụ, chờ hai người họ đụng độ.
Người ra tay trước là Tô Yến Lễ.
Anh ta đưa tay ra: "Chào cậu, tôi là Tô Yến Lễ.
Tôi từng xem phim của cậu nên chắc cũng được tính là fan nhỉ?"
Cố Tu động tác khựng lại, ly rượu đưa đến môi rồi dừng. 【Gì vậy?
Hình như có hơi sai sai ?
Tại sao Tô Yến Lễ lại lễ độ thế này?】Cố Tu vội vàng gọi 007, 【Trong thế giới này, chẳng phải ngoài công chính và pháo hôi công ra thì tất cả những trai xinh gái đẹp khác đều phải ghen ghét thù địch với thụ chính hay sao?
Mỗi lần làm trò đều vô tình thúc đẩy cảm tình giữa công chính và thụ chính tiến thêm một bước...】 Tô Yến Lễ khéo ăn khéo nói, mới vài câu đã khiến vẻ cảnh giác và xa cách trên mặt Giang Viễn Dao biến mất, bị khen đến nỗi như hoa nở xuân về.
Thậm chí hai má cậu ta còn ửng hồng, nói với Cố Tu: “Cố Tu, hôm nay bọn mình đều mặc vest xám, thực sự rất hợp nhau đó.”
Tô Yến Lễ cũng cười tít mắt phụ họa: “Đúng thế.”
“……”
Cố Tu hết cách, nghĩ bụng dù sao mình cũng là cậu ấm tính khí thất thường, dứt khoát đổi sắc mặt ngay: “Nếu hai người hợp nhau thế, thì tôi đi trước đây.”
“Cố Tu!”
Giang Viễn Dao nhanh chóng đuổi theo, hoàn toàn không giận dỗi chút nào.
Cố Tu bực bội cau mày, hận không thể hóa tinh thần lực trong biển tinh thần thành roi da, quật cho cái quả cầu ánh sáng câm như hến kia một trận tơi bời.
“Cố Tu, Cố Tu...”
Giang Viễn Dao vừa chạy theo vừa cẩn thận nhỏ nhẹ gọi tên cậu liên tục.
Cố Tu chỉ có thể lạnh mặt quăng lại một câu: “Em đừng có bám lấy tôi nữa được không?
Em biết đây là đâu không?
Nếu để người khác nhìn thấy cháu trai chủ tịch Lục dây dưa không rõ ràng với một minh tinh vô danh…
Em không thấy mất mặt nhưng tôi thì thấy mất mặt.”
Câu này cuối cùng cũng buộc Giang Viễn Dao dừng bước, hàng mi dài rũ xuống run nhẹ, đôi mắt ngấn lệ như sắp khóc.
Lúc này 007 mới nhảy ra tạo bầu không khí: 【Tốt lắm!
Chiu Chiu!
Chính là như thế!
Anh thật đúng là trai đểu đỉnh của chóp!】 Cố Tu: “……”
“Được thôi, anh yên tâm.”
Giang Viễn Dao ngước mắt lên, trong mắt ánh lên sự kiên định xa lạ, câu nói tiếp theo càng khiến người ta sửng sốt, hoàn toàn không nằm trong kịch bản: “Em nhất định sẽ nỗ lực trở thành người xứng đáng với anh!”
Cố Tu nghẹn họng, không biết nói gì.
007 chuyển qua tạo bầu không khí hoảng loạn: 【Hả?
Sao thụ chính không ghen, không đau lòng, không nổi giận?…
A a a, cái biển lửa tình yêu của anh hình như tiêu đời rồi!】 Cố Tu lạnh lùng đáp: 【Có tiêu đời thì cũng là cùng nhau tiêu đời.】 【……】007 khó khăn tiêu hóa tình huống bất ngờ trước mắt, 【Kệ đi.
Chiu Chiu, nghĩ cách khiến quần áo của thụ chính bị rượu hắt bẩn, biển lửa tình yêu không vội, trước hết hoàn thành cốt truyện lần này đã...】 007 nhìn có vẻ không đáng tin cậy nhưng thật ra làm việc rất có nghề, dù sao công việc mà, chỉ cần hoàn thành là được.
Cũng chính những cái tên như vậy đã dựng nên một gánh hát rong khổng lồ mang tên Cục Xuyên Nhanh.
Dĩ nhiên, nhân viên ưu tú Cố Tu, người luôn giữ tinh thần có thể lười tuyệt đối không chăm chỉ, có thể nằm tuyệt đối không ngồi cũng không hề kém cạnh.
Để tình tiết hắt rượu được tiến hành suôn sẻ, cần xác nhận trước-- “Ơ?”
Cố Tu liếc quanh đám người trong đại sảnh, không khỏi thắc mắc: “Chú chín đâu rồi?”
Rượu đã chuẩn bị xong, không có pháo hôi gây rắc rối thì tự cậu ra tay cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải nhảy vào biển lửa tinh yêu, kẻ ác hôm nay cứ để cậu làm cũng chẳng sao.
Nhưng vở kịch quan trọng này vẫn còn thiếu một nhân vật chính khác.
Thấy vẻ mặt hơi lo lắng, đảo mắt nhìn quanh của Cố Tu, Tô Yến Lễ nhanh chómg nhiệt tình bước tới, không những không gây chuyện mà còn bày ra bộ dáng tay sai đắc lực, hỏi: "Cố thiếu gia, cậu đang tìm chủ tịch Lục sao?"
"Ừ."
Cố Tu gật đầu, "Anh có thấy hắn không?"
"À..."
Tô Yến Lễ chậm rãi thở ra, thực ra anh ta cũng không đoán nổi cục diện rối ren này nên thử dò xét nói, "Vừa nhìn thấy ngài Giang tới là ngài ấy lập tức bỏ đi, sắc mặt không được tốt lắm.
Có lẽ chủ tịch Lục hôm nay không khoẻ?
Hoặc cũng có thể không muốn làm phiền... thế giới riêng của hai người chăng?"
Mối quan hệ giữa ba người này quỷ dị đến mức vượt xa sức tưởng tượng của Tô Yến Lễ.
Cố Tu lập tức sa sầm mặt mày, mặc kệ còn có người ngoài ở đây, lớn tiếng quở trách Giang Viễn Dao: "Đừng có bám theo tôi nữa, tôi đi tìm chú chín."
Giang Viễn Dao cứng đầu không chịu buông, lẽo đẽo bám theo: "Cố Tu, nếu như chủ tịch Lục vì em mà tức giận với anh, vậy thì cũng nên để em tự mình xin lỗi ngài ấy...
Trước kia cứ hay nổi giận với anh là em không đúng, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, em cũng sẽ cố gắng diễn xuất để có thể trở thành người xứng đáng với anh!!"
Cố Tu càng im lặng, Giang Viễn Dao càng sốt ruột, nhớ tới bản hợp đồng sắp hết hạn, hơi thở dồn dập, giọng cũng có phần run rẩy: "Gần đây em nhận ra, bản hợp đồng giữa em và anh, anh đã bỏ ra khoản tiền khổng lồ để cho em tài nguyên nhưng còn em trái lại chẳng làm gì cả, như vậy rất bất công với anh..."
"Không có gì bất công cả."
Cố Tu ấn vào thái dương đang đau nhói, "Nhu cầu đôi bên, chỉ thế mà thôi."
Giang Viễn Dao mím môi, ánh mắt long lanh như sóng nước mùa thu, ánh nhìn dây dưa vương vấn, ngữ điệu ngập tràn ám chỉ: "Vậy... bây giờ anh cũng nên tới lấy rồi chứ?"
Cố Tu: "........"
Giang Viễn Dao nhìn dung mạo anh tuấn rực rỡ của chàng trai, lại đỏ mặt lần nữa, càng thêm nũng nịu: "Cố Tu~" Giang Viễn Dao không thèm để ý, túm lấy cánh tay của Cố Tu.
Cố Tu trong tay vẫn còn đang cầm nửa ly rượu vang chưa uống hết.
“Buông tay.”
“Cố Tu……”
Cố Tu trong lòng khó chịu, lạnh lùng nhắc nhở lại lần nữa: “Buông tay.”
Hai má của Giang Viễn Dao phồng lên, lòng hiếu thắng trỗi dậy, nghe vậy lại càng siết chặt hơn: "Không buông!”
Thật không biết ai mới là kim chủ đây.
Cố Tu vốn không phải loại người biết thương hoa tiếc ngọc, huống chi trước mắt cậu bây giờ, mặc dù Giang Viễn Dao có một gương mặt thanh tú nhưng cậu ta vẫn là đàn ông.
Cậu không nhịn nữa, cơ bắp trên người tuy không khoa trương nhưng cũng không phải để trang trí, mạnh mẽ giằng ra!
“A!”
Giang Viễn Dao sợ hãi hét lên, sau đó giọng nói càng thêm luống cuống: “Cố Tu——” Nhờ tiếng kêu la ầm ĩ của Giang Viễn Dao, hai người bọn họ đã trở thành tâm điểm của toàn bộ buổi tiệc.
Rào!
Nửa ly rượu vang đổ hết ra ngoài. 【Chiu chiu!】007 cũng hét lên một tiếng.
Cố Tu đơ ra.
Vào thời khắc then chốt cuối cùng, Giang Viễn Dao lại kéo tay cậu một cái khiến ly rượu đỏ đổi hướng, không sai không chệch hắt thẳng lên người cậu.
“……”

Lục Thời Sâm đứng ở tầng hai, bàn tay thon dài đặt lên lan can gỗ đỏ, đôi mắt xám tro hơi cụp xuống, thu hết toàn bộ màn kịch khôi hài bên dưới vào đáy mắt.
Bên cạnh, đối tác đang cùng hắn tán gẫu bật cười ha hả, đắm chìm vào hồi tưởng: “Nghĩ lại hồi trẻ, tôi với bà xã cũng vậy, suốt ngày ầm ĩ thế này mà đi với nhau đến giờ...”
Sắc mặt Lục Thời Sâm âm trầm, không nói một lời quay người rời đi ngay lập tức.
“Chủ tịch Lục?”
Lục Thời Sâm không hề quay đầu, đi thẳng về phía trước, tìm người quản lý phục vụ dặn dò: "Đưa Cố Tu đến phòng khách sạn dưới lầu thay quần áo sạch sẽ."
Quản lý cúi đầu cung kính: "Vâng, tôi sẽ sắp xếp."
Đợi nhân viên khách sạn tách Cố Tu và Giang Viễn Dao ra, hai mày của Lục Thời Sâm vẫn cau chặt, im lặng uống hết ly này đến ly khác, vị rượu nóng rát lan xuống dạ dày, nhưng vẫn không xua đi được nỗi bực bội vô cớ quẩn quanh trong lòng hắn.
Lúc này, quản lý vừa tiễn người xong lại quay trở về.
Lục Thời Sâm nhíu chặt lông mày hơn, còn tưởng là Cố Tu lại gây chuyện gì nữa.
"Chủ tịch Lục."
Quản lý mặt đầy tươi cười, hai tay cung kính dâng lên một chiếc thẻ: "Chúng tôi đã đưa Cố thiếu gia đến phòng suite 8188, đây là thẻ phòng dự phòng." ______________________________ Tác giả có lời muốn nói: Làm chó săn thất bại: A dua nịnh nọt.
Làm chó săn thành công: Đưa thẻ phòng dự phòng. ^^_