- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Og] [Đm/Edit] Trai Đểu Bị Đá Rồi, Tan Ca Thôi - An Tắc
Chương 9: Nhà giàu cẩu huyết 09
Chương 9: Nhà giàu cẩu huyết 09
〘Chỉ toàn là bị người khác lợi dụng thôi〙_Ánh sáng trong nhà hàng Pháp hơi mờ ảo, bầu không khí yên tĩnh và thanh nhã.
Chủ tịch Kim từ nhà vệ sinh đi ra, rút một tờ giấy lau tay nhưng không vội ngồi xuống mà vẻ mặt đầy thần bí nói với Lục Thời Sâm đang ngồi nghiêm chỉnh: “Tôi vừa mới thấy một người, cậu đoán xem là ai?”
Tế bào hài hước của Lục Thời Sâm gần như bằng không, mặt không biểu cảm: “Không đoán ra.”
“Ài…”
Chủ tịch Kim suy nghĩ một lát, gãi gãi tai: “Nhưng tôi thấy cậu ấy tóc đen, ăn mặc chỉnh tề nên có lẽ là tôi nhìn nhầm rồi.”
Lục Thời Sâm sắc mặt hơi thay đổi, từ từ ngẩng đầu lên.
Chủ tịch Kim kéo ghế ngồi xuống, nói hết câu: “Chắc không phải là cháu trai của cậu đâu.
Nào, Ăn cơm trước đi.”
Dao và nĩa trong tay Lục Thời Sâm rơi xuống bàn, kiềm chế đến mức cùng cực mới từ giữa kẻ răng bật ra hai chữ: “……Cái gì?” 【Cố Tu】 Nhìn vào tin nhắn mới xuất hiện trên điện thoại khiến tim Cố Tu đột nhiên thắt lại, lo sợ rằng hắn có khả năng gọi cậu đi tăng ca.
Làm người đi, chú chín……!
Chiêu này thật sự có tác dụng, câu tiếp theo của Lục Thời Sâm rất đơn giản: 【Cậu ở đâu?】 Cố Tu nhanh chóng trả lời: 【Vừa ăn với bạn bè xong, mệt quá buồn ngủ quá, chuẩn bị về ngủ đây!!!】 Ba dấu chấm than thể hiện sự mong chờ mạnh mẽ đối với việc trở về tổ ấm.
May mà Lục Thời Sâm không hoàn toàn là tư bản hiểm độc máu lạnh vô tình, không nhắn tin tiếp.
Nhưng vấn đề là, Lục Thời Sâm đâu rồi?
Hắn chắc là cũng đang ở trong nhà hàng này phải không?
Còn phải tiếp tục diễn cốt truyện nữa!
Cố Tu không dám đi lung tung, liếc mắt sang nhìn Giang Viễn Dao ở đối diện, thử hỏi: "Trước khi đi, em không muốn vào nhà vệ sinh một chút à?"
"Được mà."
Giang Viễn Dao cười nói, "Vậy chúng ta cùng đi nhé."
Cố Tu: "……"
007:【Một vấn đề nhỏ thôi, không sao đâu Chiu Chiu, anh phải tin vào duyên phận của couple chính chứ, họ nhất định sẽ gặp nhau.】 "……Không được."
Cố Tu lấy áo khoác vest, "Tôi về trước."
"Cố Tu, chúng ta cùng nhau..."
Giang Viễn Dao vội vàng đuổi theo.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, đèn đường trên phố tỏa ánh sáng rực rỡ, gió thu lạnh lẽo vẫn không thể làm giảm đi sự xa hoa trụy lạc của thành phố phồn hoa, dọc đường là một hàng dài siêu xe đậu im lìm.
Chẳng thấy một bóng ma người qua đường nào.
Cố Tu cảm thấy hơi đau đầu, đành hỏi người đang dính sát vào mình như keo da chó: "Không phải em nói là đã đặt phòng ở khách sạn ở đối diện sao?
Em về đi, tôi cũng phải về rồi."
"Không vội."
Giang Viễn Dao ánh mắt sáng rực, "Em tiễn anh về."
Cố Tu phải tìm địa điểm bắt xe taxi, cả hai không tránh khỏi lại đi chung một đoạn đường.
Mỗi lần Cố Tu đi nhanh hơn là Giang Viễn Dao lại chạy bước nhỏ đuổi theo, lúc nào cũng duy trì khoảng cách không xa không gần đi theo sau cậu.
Tối nay, Cố Tu cảnh giác không uống một giọt rượu, nhưng lúc này toàn thân cậu lại cảm thấy một cơn ngứa ngáy kỳ lạ buộc cậu phải dừng bước.
Cố Tu kiểm soát nét mặt, trong lòng thì hoảng loạn gọi hệ thống: 【007!
Anh đây không bị sinh vật lạ ký sinh chứ?】 【……】 007 im lặng một hồi, 【Đây là thế giới khoa học hiện đại an toàn!
Không có thứ đó đâu!】 Cảm giác ngứa ngáy như thể bị côn trùng bò khắp người khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, không phải ký sinh thì chính là bị nhiễm virus...
Dù cho dùng tay gãi qua lớp áo vẫn không đủ, Cố Tu vội vàng xắn tay áo lên, da tay trắng nõn mịn màng thế nhưng lại bị những vết đỏ nối liền phá hoại vẻ đẹp ấy. 【Á!
Sao thế này?】 007 cũng thốt lên kinh ngạc.
“Cố Tu, anh không sao chứ?”
Giang Viễn Dao quan tâm bước tới, cúi xuống nhìn cánh tay của cậu.
Sắc mặt Cố Tu tái nhợt nhưng vẫn kiên quyết vẫy tay từ chối sự tiếp cận của Giang Viễn Dao.
“Anh bị dị ứng rồi.
Anh dị ứng với cái gì?”
Giang Viễn Dao có kinh nghiệm sống hơn Cố Tu nhiều, còn tưởng Cố Tu lo sợ lây bệnh cho mình nên lòng đầy thương tiếc và quan tâm, không chút ngần ngại nắm lấy tay cậu, “Không sao đâu, sẽ không lây đâu…”
Cố Tu khó chịu vô cùng, nhất thời đến thiếu niên mười chín tuổi tay trói gà không chặt cũng không giãy khỏi.
Hai người lôi lôi kéo kéo trên phố, vừa vặn bị Lục Thời Sâm từ nhà hàng đi ra bắt gặp.
Chỉ thấy Giang Viễn Dao đang định ôm lấy cánh tay Cố Tu quàng qua vai mình, miệng còn nhắc đi nhắc lại: "Không sao, chúng ta về khách sạn nghỉ một lát là được."
"Cố Tu."
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng bị gió đêm cuốn theo, mạnh mẽ chen vào giữa hai người đang mập mờ.
Giang Viễn Dao khựng lại, Cố Tu nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách rồi ngoảnh đầu nhìn về phía sau.
007 kích động kêu loạn: 【Lọ giấm của công chính đổ rồi!
Nhưng mà, Chiu Chiu...
Anh có ổn không đấy?】 Cố Tu mặt mày tái nhợt, tinh thần lực dao động yếu ớt đi: 【Cưng nhìn xem anh đây giống ổn lắm à?】 Ít nhất thì tiến triển của cốt truyện cũng xem như đáng an ủi, Cố Tu thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ trong đầu: 【Dù có hơi lệch một chút nhưng tình tiết này coi như đã hoàn thành rồi nhỉ?】 【Rất suôn sẻ!
Nhưng mà...】 007 hưng phấn chưa được bao lâu đã lập tức dội một gáo nước lạnh: 【Điểm cốt truyện then chốt số 2 đã đạt 85% hoàn thành, chỉ cần công chính rút khăn tay ra là hoàn thành trọn vẹn!】 Lục Thời Sâm sải bước về phía hai người, ánh mắt dừng lại trên người Cố Tu một lát sau đó mới chuyển sang Giang Viễn Dao.
Giang Viễn Dao mím môi, ngón tay vô thức co lại dưới ánh mắt áp lực của đối phương, không dám duỗi về phía Cố Tu nữa.
Cố Tu cúi đầu, mái tóc đen rũ rượi, trong lòng chỉ mong nhanh chóng diễn cho xong cốt truyện.
Mà ở nơi cậu không để ý, ánh mắt giữa công chính và thụ chính lặng lẽ giao nhau, trào ra sóng ngầm mãnh liệt.
"Cố Tu, đi với tôi."
Cùng lúc nghe thấy giọng nói, trước mắt Cố Tu xuất hiện một cánh tay, áo vest đen trên người đối phương gần giống với cậu.
Ngón tay người đàn ông thon dài, xương khớp rõ ràng, mở ra rồi khép lại nắm chặt cổ tay cậu.
Lần này Lục Thời Sâm giận tới mức không muốn nói thêm lời nào, kéo người quay đầu bỏ đi.
"Từ từ, từ từ thôi chú chín..."
Mặc cho Cố Tu liên tục gọi ở phía sau, Lục Thời Sâm vẫn không giảm tốc độ, cũng không thèm ngoảnh đầu.
"......"
Cố Tu tay trói gà không chặt bị nhét vào xe.
Lúc này Lục Thời Sâm mới để ý sắc mặt tái nhợt của cậu, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Cố Tu híp mắt, hơi thở mong manh: "Tôi cũng không biết..."
Thấy bộ dạng cậu không biết gì mà lại tùy tiện làm khổ bản thân thế này, Lục Thời Sâm tức đến sôi máu, lập tức gửi tin nhắn cho bác sĩ gia đình sau đó khởi động xe đưa người về nhà.
Lần này là căn biệt thự nằm ở ngoại ô.
Nơi này yên tĩnh thanh u, tuy cách công ty hơi xa nhưng cũng phần nào chặn được bước chân Cố Tu ra ngoài chơi bời.
Trên đường cao tốc thông suốt, chỉ mất hơn hai mươi phút đã đến nơi.
Cố Tu mơ màng buồn ngủ, Lục Thời Sâm gọi cậu hai tiếng cũng không thấy phản ứng, nhìn kỹ lại mới phát hiện khuôn mặt tuấn tú của chàng thanh niên lấp lánh trong ánh đèn trần ấm áp, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh nhỏ xuống.
007 đã cắt liên lạc với Cố Tu một lúc lâu, lục lọi trong kho dữ liệu tìm cách giải quyết rồi sau đó quả cầu ánh sáng nhỏ màu bạc xuất hiện, lao về phía vai Cố Tu, vừa cố gắng đụng cho cậu tỉnh dậy vừa la hét ầm ĩ: 【Chiu Chiu!
Anh bị dị ứng đúng không?
Anh ăn cái gì mà bị dị ứng?
Có phải cần gây nôn rửa dạ dày không...?】 Cố Tu bị ồn ào đánh thức nhưng cũng không rõ lắm: 【Hôm nay là lần đầu tiên anh ăn hải sản.】 Dừng lại một lúc, như người khát khô trong sa mạc đang chìm vào ảo giác, cậu tiếp tục lẩm bẩm: 【Hôm qua là lần đầu tiên anh ăn bánh ngọt…
Ngọt thật, mềm thật.
Những lát hạnh nhân trong đó là tuyệt nhất, làm cho hương vị càng thêm phong phú, vừa thơm vừa giòn, còn có thể giải ngấy.】 Mặc dù rất khó chịu nhưng mỗi khi nghĩ đến chiếc bánh ngọt tuyệt vời là vẻ mặt của cậu lại hiện lên một nét nhớ nhung ngọt ngào.
007 đụng cậu cũng chẳng làm cậu đau, quả cầu ánh sáng bạc bay qua người cậu, rồi cứ thế bay qua bay lại, lo lắng quát lên: 【Anh đừng nói chuyện nữa!】 Cố Tu: 【Bây giờ anh đây đang sử dụng lực tinh thần, không có nói gì...
Ưm.】 007: 【Chiu Chiu, Chiu Chiu!
Anh lại làm sao thế?】 Hiện giờ Cố Tu ngay cả sức để sử dụng tinh thần lực cũng không còn, cơn đau trong bụng như dâng lên, chiếm trọn sự chú ý của cậu.
Đến khi cậu tỉnh táo lại thì cảnh vật trước mắt đã từ chiếc xe chật hẹp chuyển sang nhà vệ sinh sáng sủa.
“...
Hửm?”
Trong gương, người đàn ông đeo chiếc kính nửa gọng đầu mày nhíu lại, gân xanh hiện rõ trên đường viền hàm, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ lo lắng và căng thẳng của hắn cũng toát lên sự nghiêm túc sắc bén.
Cố Tu không có sức kháng cự, bị hắn lột bỏ áo vest ngoài, hai ống tay áo được xắn lên, những nốt phát ban đỏ lộ ra dưới ánh sáng, thảm không nỡ nhìn.
“Cậu bị dị ứng.”
Lục Thời Sâm khẳng định, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ăn gì rồi?
Không biết mình dị ứng với cái gì sao?”
Cố Tu: “Ưm…”
Cậu thật sự không biết, có thể là dị ứng với hải sản chăng?
Cậu sống dễ dàng sao!
Từ nhỏ đã lớn lên trong không gian Chủ Thần lạnh lẽo vắng vẻ, nơi đó cực kỳ cơ giới hóa, cậu được nuôi dưỡng bởi robot bảo mẫu thông minh, hoàn thành mọi hoạt động giáo dục và giải trí bên trong hệ thống Chủ Thần, không có một sinh vật sống nào bên cạnh.
Còn về đồ ăn, chỉ có các loại dinh dưỡng với hương vị và chức năng khác nhau cùng với hạt dẻ.
Sau này đi làm ở những thế giới tiểu thuyết kỳ kỳ quái quái, thường xuyên ăn bữa nay lo bữa mai, đừng nói là thịt tươi ngon, có khi ngay cả một bữa ăn dinh dưỡng cũng trở thành một thứ xa xỉ.
Ngực của Cố Tu bên dưới chiếc áo sơ mi trắng phập phồng như sóng biển, chỉ thốt ra một âm tiết thôi cũng đã khiến cậu cạn hết sức lực.
“Nếu không muốn đi bệnh viện rửa dạ dày, thì mở miệng ra.”
Cố Tu chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt mờ mịt nhìn vào đường nét góc nghiêng rõ ràng của người đàn ông trong gương.
Cậu định hỏi một câu tại sao.
Môi vừa mở, ngón tay thon dài của người đàn ông đã thừa cơ tiến vào, một ngón, lại một ngón.
Hai ngón tay cùng lúc mạnh mẽ tách miệng cậu ra.
“Ưm!?”
Cố Tu mở to mắt, đầy khiếp sợ.
Ánh mắt cậu không thể không rời khỏi gương, dừng lại trên gương mặt gần trong gang tấc, sống mũi cao thẳng cùng với ánh mắt lạnh lùng và xa cách, mi mắt hơi rũ xuống phản chiếu ánh sáng lạnh từ gọng kính.
Đó là gương mặt mà ngay cả trong mơ cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi sẽ dùng tay đưa vào miệng người khác.
Một lúc lâu sau, hầu kết của Lục Thời Thâm nhẹ nhàng chuyển động.
Giọng nói khàn khàn như thể đã bị khói thuốc và rượu ngấm vào, vừa khàn vừa khô.
“Đừng cắn.”
Cố Tu chớp mắt.
Để đề phòng trường hợp Cố Tu phản kháng đột ngột, Lục Thời Sâm dùng tay kia kẹp lấy cằm cậu khiến cậu không thể khép miệng lại.
Ngay sau đó, hai ngón tay trong miệng cậu lại tiến sâu thêm vài cm.
“……Ưm!”
Cảm giác khó chịu do cổ họng bị xâm nhập khiến Cố Tu vùng vẫy dữ dội, nhưng ngón tay kẹp chặt cằm cậu mạnh mẽ như cái kìm khiến cậu không thể cử động, chỉ có thể chịu đựng sự xâm nhập này.
Hai ngón tay lộn xộn quấy động bên trong, khiến cho cơn buồn nôn mạnh mẽ từ dạ dày xông lên.
Lục Thời Sâm nhanh chóng rút tay ra, đẩy lưng cậu quay sang hướng khác.
“Đi đến bồn cầu mà nôn.”
Chân Cố Tu mềm nhũn, mắt tối sầm, trong giây phút cuối cùng cậu kịp thời ôm lấy vật chống đỡ rồi nôn ra một cách tối tắm mù mịt.
“Ọe!”
“Ọe--” 【A a a a a, Chiu Chiu!!!】007 vẫn còn đang la lối trong đầu cậu, phiền không chịu nổi.
Nôn đến hoa mắt, tất cả món ăn cao cấp kiểu Pháp trong dạ dày đều được cậu trả lại cho bồn cầu, cảm giác khó chịu dần dần giảm bớt.
Lại là lực mạnh lạ lẫm đó, kéo lấy tay cậu dậy.
Cảm giác của Cố Tu vẫn còn mơ hồ, khuôn mặt người đàn ông trước mắt cậu vẫn mờ nhạt và rồi cậu cảm nhận được một miếng vải mềm áp lên khóe miệng mình.
Nhìn kỹ một lát, chẳng phải đây chính là cái khăn tay xui xẻo bị làm tín vật tình yêu sao?
Mỗi sợi tóc của Cố Tu đều đang phản kháng lại việc phải dùng lại chiếc khăn tay đó, cậu quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng: “…
Không dùng khăn tay.”
Lúc này 007 bỗng nhiên lên tiếng: 【Hả?
Độ hoàn thành của 'Điểm cốt truyện quan trọng 2' lại đã đạt 100% rồi...】 Cố Tu ngẩn người.
007 tự mình ở trong kênh tiêm máu gà: 【Không ngờ lại có thể khiến công chính phải rút khăn tay, Chiu Chiu à anh trâu bò quá thể!?
Cứ tiếp tục như thế này thì việc đạt được đánh giá nhiệm vụ cấp S cũng không phải là không thể!
Sắp mua được nhà trong thế giới chủ thần rồi đó Chiu Chiu!!】 Cố Tu đang không khỏe nên cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện mua nhà.
Trước thái độ như trẻ con ba tuổi của Cố Tu, Lục Thời Sâm lại kiên nhẫn và tỉ mỉ đến mức không thể tin nổi.
Nói thật lòng thì ngay cả Lục Thời Sâm cũng thấy khó hiểu, cảm giác như hiện tại bản thân như một người xa lạ, giống các bà mẹ trong một bộ phim gia đình.
Có lẽ là do khuôn mặt sạch sẽ của thanh niên hôm nay trông dễ nhìn hơn mọi khi, có lẽ là vì nốt ruồi xinh xắn trên yết hầu mà hắn mới phát hiện gần đây…
Hay có lẽ là vì hương thơm ngào ngạt quanh quẩn không rời, hoặc có lẽ là vì sự nghịch ngợm, hư hỏng khiến người ta vừa yêu vừa ghét…
Lục Thời Sâm vứt đi chiếc khăn tay bị ghét bỏ, lấy một ít nước sạch lên tay rồi dùng tay không áp lên khóe miệng của Cố Tu, nhẹ nhàng xoa xoa, cẩn thận lau sạch chất bẩn.
Hắn không hề ghét bỏ, trong đôi mắt màu xám khói của hắn mơ màng như có làn sương, thoạt nhìn mang một chút cảm giác dịu dàng.
Hắn khẽ thở dài, thì thầm: “Dạ dày của cậu… sao mà còn kém hơn con vẹt tôi nuôi trước đây vậy?”
Thế mà còn đi lêu lổng bên ngoài Chỉ toàn là bị người khác lợi dụng thôi. _____________________ Tác giả có lời muốn nói: Vậy thì rốt cuộc ai mới là người chiếm lợi một cách đường hoàng nhất đây?
Cố Tu vốn dĩ chỉ là một bé chim nhỏ với chiếc dạ dày mong manh như thủy tinh ~ thân hình của cậu ấy thực chất là một chú chim sẻ đuôi dài phương Bắc (chính là chú chim béo huyền thoại, nhưng cánh lại cực kỳ to!).
Mối duyên giữa hai người đã kéo dài qua vài đời rồi, nhưng giờ thì đều đang rơi vào trạng thái mất trí nhớ. • Hệ thống 007 tổng kết kinh nghiệm công việc: Theo quy tắc xác định độ hoàn thành cốt truyện, sau này gặp tình huống cần phải lấy những thứ khác thì Chiu Chiu cũng có thể tự mình khiến công chính lấy ra!! ___________________________ Dili: Con chim này dễ thương thiệt á, mình không chèn ảnh ở đây được, mọi người search chim sẽ shima, thấy cái con chim lông trắng nhỏ nhỏ béo ục ịch thì chính là nó á.
-))_