- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
[Og] [Đm/Edit] Trai Đểu Bị Đá Rồi, Tan Ca Thôi - An Tắc
Chương 39: Nhà giàu cẩu huyết 39
Chương 39: Nhà giàu cẩu huyết 39
〘"Surprise"〙_
Cảm giác hạnh phúc khi yêu một người đàn ông lớn tuổi... vững vàng, đáng tin cậy, chu đáo, chuyện lớn chuyện nhỏ đều lo được, chỉ là tính chiếm hữu hơi quá mạnh, haizz, ai hiểu được chứ!
Cố Tu thở dài một hơi não nề.
Cậu lanh mồm lanh miệng trên mạng bao nhiêu, thì Lục Thời Sâm ngoài đời đòi lại tất cả trên người cậu với cấp độ nhân đôi.
Mặc kệ nude có phải ảnh quả táo hay không, cả đêm người kia không để cậu mặc lại quần áo một lần nào, trần trụi đỏ mọng như quả táo ấy, nước cũng bị ép sạch không còn giọt nào.
Thế giới nhỏ này đang bước vào đếm ngược kết thúc, Cố Tu lặng người nhìn ô cửa sổ báo hiệu đỏ rực, lại quay sang nhìn Lục Thời Sâm đã cưỡi cậu mấy tiếng đồng hồ đến sức cùng lực kiệt.
Đôi mắt đen láy óng ánh như ngọc lưu ly không chớp lấy một lần, phản chiếu rõ ràng gương mặt đang ngủ của người kia, như thể muốn tranh thủ thời gian ngắn ngủi còn lại, ra sức khắc ghi hình bóng đối phương vào tận đáy lòng.
Giống như lúc trước Lục Thời Sâm nhân lúc cậu ngủ mà tùy tiện làm càn, cậu duỗi ra một ngón tay, hết sức trêu chọc mà vuột nhẹ qua khuôn mặt đẹp trai góc cạnh ấy.
Giấc ngủ của Lục Thời Sâm vốn không sâu bằng cậu, chạm nhẹ một cái đã tỉnh.
Mí mắt run lên vài cái lại giả vờ ngủ tiếp, rất hưởng thụ sự thân mật này.
Cố Tu không chút khách khí, ngón tay chọc chọc má người đàn ông đang giả vờ ngủ: “Lục Thời Sâm, tặng em một món quà đi.
Cái dây chuyền lồng chim lần trước không tính.”
Lục Thời Sâm mở mắt ra, dù bị quấy rầy giấc ngủ cũng không nổi giận, đôi mắt dịu dàng khoan dung nhìn cậu, kiên nhẫn hỏi: “Em muốn gì?”
Cậu nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không biết nữa… dù sao anh cứ tặng em một món quà là được.”
Tuy rằng mọi thứ ở thế giới này cậu đều không thể mang theo, nhưng lỡ như thì sao?
Lỡ như có thể để lại một kỷ vật gì đó liên quan đến người này thì sao?
Dù không thể mang đi, thì nó cũng sẽ trở thành một phần quý giá trong ký ức của cậu.
Nhận ra sự sa sút khó hiểu trong cảm xúc của thanh niên, Lục Thời Sâm không hỏi nhiều, chỉ cầm lấy tay cậu đưa lên môi hôn nhẹ, dịu dàng nói: “Tháng sau là sinh nhật em, chúng ta ra nước ngoài nghỉ lễ nhé?”
Tháng sau… thì không kịp nữa rồi.
Mà đó cũng chẳng phải là sinh nhật thật của Cố Tu.
Cậu vốn không rõ ngày sinh của mình là khi nào, hệ thống con của Chủ Thần vớt cậu từ trong dòng hỗn lưu thời không về, khi đó cậu hấp hối đến mức không nhớ nổi điều gì, lúc đó ước chừng khoảng ba, bốn tuổi.
Cố Tu há miệng, bao nhiêu lời muốn nói lại không sao thốt nên lời, cuối cùng chỉ có thể nói với Lục Thời Sâm: “Kỷ niệm một tuần chúng ta yêu nhau, anh tặng em một món quà đi.
Cái gì cũng được, chỉ cần là do anh tặng là được.”
“Yêu nhau…
được một tuần?”
Lục Thời Sâm sững người trong giây lát, sau đó cơ mặt giãn ra mỉm cười rạng rỡ: “Ừ, vậy hôm em đến công ty đón anh, coi như là lúc chúng ta chính thức xác nhận quan hệ?”
Cố Tu nhướng mày, làm ra vẻ kiêu ngạo: “Ừ hử, chứ chắng lẽ không phải?”
Lục Thời Sâm bật cười hỏi: “Vậy buổi hẹn đầu tiên sau khi chính thức bên nhau, có cần lên lịch trước không?”
Thời gian bên nhau chớp mắt một cái là ít đi một giây, Cố Tu khẽ thở dài trong bụng, kéo chăn lên, nghịch ngợm phủ lên mặt Lục Thời Sâm, che khuất ánh mắt đang nhìn nhau chăm chú: “Anh ngủ bù trước đi, dậy rồi tính.”
Lục Thời Sâm cũng không nghi ngờ gì.
Sáng hôm sau, một bản lịch trình được gửi đến điện thoại của Cố Tu.
Cậu nheo mắt lại, nghi ngờ bản thân lỡ cầm nhầm điện thoại công việc của chủ tịch Lục, nhưng nhìn kỹ lại thì…
đúng là tin nhắn do Lục Thời Sâm gửi tới?
Lịch trình hẹn hò: 9:00 Thức dậy, ăn sáng tại nhà 10:00 Ra ngoài 12:00 Ăn trưa 14:00 Hoạt động ngoài trời
……
Cố Tu dụi dụi mắt: “…...?”
Đây là hẹn hò hay một chuyến công tác lãng mạn ngọt ngào dành cho hai người thế?
May mà Lục Thời Sâm không ghi rõ nhà hàng hay hoạt động cụ thể, vẫn giữ lại chút bất ngờ cho cậu.
Vẫn nghiêm cẩn chặt chẽ y như lịch trình làm việc hàng ngày, mười giờ sáng, hai người đúng giờ ra khỏi cửa.
Chưa từng thấy ai hẹn hò mà bắt đầu từ sáng sớm cả, Cố Tu ngồi trong xe ấm áp, ngáp dài liên tục.
Lục Thời Sâm đã chuẩn bị từ trước, đưa cho cậu một chiếc gối ngủ dùng trên xe.
Cố Tu: “……”
Cho đến trưa, lịch trình vẫn khá suôn sẻ.
Lục Thời Sâm còn hiểu khẩu vị của cậu hơn chính cậu, bữa trưa được sắp xếp tỉ mỉ này khiến cậu vô cùng hài lòng.
Hoạt động ngoài trời buổi chiều thì ra là đi thuyền buồm ra biển.
Chỉ là vừa bước ra khỏi nhà hàng, bầu trời phía xa đã bị mây đen phủ kín, âm u kéo dài đến tận chân trời, đè nặng trên nóc các tòa cao ốc.
Một cơn gió nổi lên, cuốn theo cát bụi lướt qua mặt hai người.
Sắc mặt Lục Thời Sâm thoáng thay đổi, người luôn xử sự ung dung trong mọi tình huống như hắn, hiếm khi để lộ chút bối rối lúng túng.
Hắn nhìn đồng hồ, rút điện thoại kiểm tra thời tiết, xem đi xem lại, hiếm khi gặp phải tình huống lực bất tòng tâm như thế.
Cố Tu nhìn người yêu như trở thành một người xa lạ, chỉ thấy buồn cười.
Lục Thời Sâm bắt gặp nụ cười ấy qua khóe mắt, hàng mày đang nhíu chặt bỗng thả lỏng: “…Cười gì thế?”
“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?”
Khóe môi Cố Tu cong lên, ánh mắt lấp lánh liếc qua người đối diện, “Chủ tịch Lục?”
Hàng mi Lục Thời Sâm khẽ rung, quay mặt đi chỗ khác, giả vờ bình tĩnh xem điện thoại, nhàn nhạt nói: "Để anh xem đã…”
"Buổi tối còn định đi ngắm sao nữa sao?"
Cố Tu cũng đang xem lịch trình khiến đường đường là chủ tịch Lục cũng phải bối rối như vậy, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời mưa gió sắp kéo tới, “Nhìn thế này thì chắc không được rồi.
Anh có đặt trước không?
Nếu Không thì hủy hết đi.”
Lục Thời Sâm rốt cuộc không giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa.
Hắn mang theo chút áy náy nói với Cố Tu: “Tại anh suy nghĩ không chu đáo, không ngờ trời lại mưa bất chợt.
Chúng ta lên xe trước đã…”
Rầm!
Một tiếng sấm nổ vang trời.
Lục Thời Sâm phản xạ tự nhiên giơ tay che chắn trước mặt Cố Tu, kéo cậu lui về lại nhà hàng.
Nghỉ ngơi chốc lát, Lục Thời Sâm nhanh chóng điều chỉnh lại kế hoạch: “Sắp xếp rồi, tiếp theo chúng ta đi xem phim.
Gần đây có một trung tâm thương mại, anh đi lấy xe… em có phim nào muốn xem không?”
Bạn trai bá đạo rất là đáng tin cậy, chỉ có điều Cố Tu lại lắc đầu không phối hợp.
Lục Thời Sâm đành bó tay.
Cố Tu ngắm dáng vẻ luống cuống của hắn một lúc, cho đến khi khóe môi không nhịn được nữa, bật cười: “Chúng ta cứ đi dạo bên ngoài một lát đi.”
Lục Thời Sâm thở phào, gật đầu: “Ừ, anh đi lấy ô.”
Hai người cùng che chung một chiếc ô lớn, bước chầm chậm dưới mưa.
Cơn mưa ẩm ướt rét buốt khiến người ta chạnh lòng, Lục Thời Sâm có chút ủ rũ, mặt mày trầm ngâm giấu sau cặp kính lạnh lùng.
“Anh vốn chuẩn bị một bất ngờ cho em.”
Giọng hắn đầy tiếc nuối, “Nghe nói ngắm hoàng hôn trên thuyền buồm rất đẹp.”
Cố Tu chăm dầu vào lửa: “Không chỉ hoàng hôn đâu, kế hoạch ngắm sao cũng ngâm nước nóng rồi.”
Lục Thời Sâm bất lực nhìn cậu.
Đúng là không giận nổi, hắn nói được làm được, thích Cố Tu cứ đối nghịch với mình.
Cố Tu bị đôi mắt xám dịu dàng thâm tình ấy nhìn chăm chú đến mức hơi mất tự nhiên, cậu nghiêng đầu đi, ánh mắt lướt qua làn mưa thưa thớt bên rìa ô đen, xuyên qua mặt đường nhựa phủ mờ sương và tung tóe nước, rồi dừng lại ở con phố bên kia.
Cơn mưa này đã khéo léo thoát khỏi sự dò xét của dự báo thời tiết, người đi đường phần lớn không mang theo ô.
Mức độ chu đáo của Lục Thời Sâm đã được xếp vào hàng hiếm có.
Cố Tu nhìn người thì giơ hai tay che mưa như có còn hơn không, người thì cắm đầu chạy như bay để giảm thời gian bị ướt, thậm chí có người còn cười toe toét tận hưởng cơn mưa lạnh, như có điều suy nghĩ.
Bỗng nhiên cậu hỏi Lục Thời Sâm bên cạnh: “Bộ vest hôm nay của anh, đắt không?”
Lục Thời Sâm không hiểu: “Sao vậy?”
“Ừm…
Vậy để em đổi cách hỏi khác.”
Cố Tu không nói thẳng, “
Sau này còn mặc ra ngoài không?”
“Không mặc nữa, cất đi.”
Vậy là được rồi.
Khóe mắt Cố Tu khẽ liếc, ánh nhìn lóe lên tia tinh quái, linh động.
Lục Thời Sâm không tránh được bị thu hút sự chú ý, vì thế không kịp phản ứng ngay khi đối phương nắm lấy tay cầm ô của mình, hóa ra là để nghịch phá.
Lạch cạch.
Cố Tu nhẹ nhàng gỡ những ngón tay của đàn ông ra, để cho chiếc ô lật úp rơi xuống vũng nước, làm vỡ vụn ánh đèn lung linh phản chiếu bên trong.
Mất đi chiếc ô che chắn, mưa rơi rả rít xối ướt sũng hai người ngay lập tức.
Lục Thời Sâm ngẩn ra một lúc, theo cách nghĩ của hắn, bản năng cho rằng đây là một tai nạn ngoài ý muốn.
Hắn cũng không giận, vội cúi người nhặt lại ô, muốn che mưa chắn gió cho người yêu.
Nhưng Cố Tu lại giữ lấy cổ tay hắn, để hai người đối mặt nhau.
Khẽ kéo một cái, khoảng cách giữa họ rút ngắn đến mức có thể nghe được hơi thở, ấm áp, thoang thoảng mùi tanh của nước mưa.
Mưa vẫn không ngừng rơi trên mái tóc, vai áo, làm ướt bộ vest được chuẩn bị kỹ càng hôm nay, hai người không để ý, đôi mắt trở nên ướt át như tấm gương trong suốt phản chiếu rõ hình bóng lẫn nhau.
“Bất ngờ này thì sao?”
Cố Tu lại tiến thêm một bước, nghiêng đầu né sống mũi đối phương, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt vương đầy giọt mưa, hôn lên đôi môi ướt đẫm của người đàn ông.
Hàng mi đọng nước khẽ chạm lên da thịt, khơi dậy một cơn rùng mình nho nhỏ.
Cố Tu nhắm mắt lại, hơi thở nóng phả ra trong làn mưa lạnh như phủ sương trắng, mang theo niềm vui của cậu, truyền đến người kia qua nụ hôn.
“Surprise.” * Hiện tại Cố Tu quả thật nổi tiếng, có thể xếp ngang hàng với các nghệ sĩ hot tuyến một, tuyến hai trong showbiz.
Chạng vạng ngày mưa, cậu và Lục Thời Sâm ôm hôn nhau bên lề phố, đắm chìm trong thế giới của riêng hai người, không màng đến ai khác.
Người đi đường vội vã lướt qua, tựa như phông nền chuyển động mờ nhòe của một bức tranh lãng mạn đang bị đóng băng.
Không ít người chú ý tới họ, ai nấy đều nhìn qua một chút.
Vừa hay trong số đó có cả cư dân mạng đang hóng hớt tin đồn về nhà giàu cẩu huyết gần đây, lập tức kích động lấy điện thoại ra, “tách tách” chụp liên tiếp mấy tấm, đăng thẳng lên mạng. 【A a a a a a cảnh này tuyệt đối điện ảnh luôn…】 【Phản ứng hóa học couple của tui quá đỉnh huhuhuhu】 【Chủ tịch Lục đúng là yêu điên rồi ha ha ha, bộ vest đó nhìn một cái là biết đắt lắm, cứ thế mà để ướt mưa luôn hả?】 【Chắc chắn là thầy Chíp làm rơi ô, chủ tịch Lục à, ngài đúng là thích nhất cậu ấy không ngoan phải không?】 【Ha ha ha vậy trước kia thầy Chíp nghịch ngợm với siêu xe giấu rượu của anh ấy, có phải trong lòng chủ tịch Lục còn thấy khoái lắm không?】 【Nụ hôn trong mưa ngọt ngào lãng mạn, nhưng sao tui lại thấy một chút buồn man mác thế này?】 Trong tầm mắt thoáng qua, đèn đỏ xanh đổi mấy lượt, xe cộ lao vút qua bắn tung nước rào rào, rồi lại trở về yên tĩnh.
Chẳng biết qua bao lâu, áo khoác gió không chống thấm nước của Cố Tu đã ướt sũng.
Lục Thời Sâm đưa tay gạt mái tóc ướt đẫm trên trán cậu, lau đi những giọt nước mưa trên mặt, rồi định cúi xuống nhặt chiếc ô trên mặt đất lên.
Nhưng Cố Tu lại áp trán vào trán hắn, hai tay giữ chặt khuôn mặt hắn không buông, ngang ngược gọi liên tiếp: “Lục Thời Sâm, Lục Thời Sâm…”
Trên kính mắt của Lục Thời Thâm phủ đầy những hạt nước li ti, từng giọt nước tạo thành lăng kính, phản chiếu ánh sáng lạ lẫm trong đôi mắt xám tro.
Như thể hắn vừa nhận ra điều gì, hơi nhíu mày, khẽ đáp một tiếng trầm thấp: "Ừm?"
Cố Tu bất ngờ buông tay ra, bật cười làm rơi những giọt nước đọng không hết trên hàng mi, lả tả rơi xuống như những mảnh sao vụn rực rỡ.
“Lục Thời Sâm, nhớ tặng quà cho em đó.”
Sau đó cậu nghiêng người, biểu cảm trên gương mặt cũng theo đó quay đi nơi khác.
Cậu cúi xuống nhặt ô, đổ nước mưa bên trong ra, cẩn thận giũ vài cái, rồi mới che lên đầu hai người.
Ẩn mình trong tiếng mưa rào rào, Cố Tu liếc nhìn bộ vest cao cấp bị hủy hoàn toàn của Lục Thời Sâm, khẽ khàng thì thầm như một tiếng thở dài: “Không sao đâu… bộ đồ này cũng chẳng giữ lại được mấy ngày nữa.” _________________________ Tác giả có lời muốn nói: Còn một chương nữa là kết thúc thế giới này rồi, sáng mai gặp nhé!_