Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4155: Không thể nào!



Trong tiếng vang động trời, kiếm quang trên người Lâm Nhất nở rộ, trực tiếp đâm xuyen qua buc tuong thanh do quy diễm tạo lên.

Trương Hà đứng dậy lùi sau ba bước, thấy đối phương không chịu bỏ qua, vẫn cứ lao về phía mình, ánh mắt gã thay đổi, cái tên này thà rằng bị thương cũng phải xông tới, là muốn đánh cận chiến so sức mạnh cơ thể với ta à!

Chẳng lẽ hắn cho rằng, cơ thể của mình là vô địch hay sao?

Vào khoảnh khắc gã bị Lâm Nhất hất văng ra, Trương Hà mới phát hiện cơ thể của Lâm Nhất vô cùng cường đại, võ giả cùng cảnh giới không thể nào so sánh được.

"Vậy thật sự phải để ngươi thất vọng rồi!" Trương Hà cong môi cười giễu cợt, sắc mặt gã lập tức lạnh lẽo, giây sau áo trên người gã bỗng nhiên nổ tung.

Nửa người trên của gã lộ ra ngoài, làn da gã lấp lánh kim loại sáng bóng, trên cơ thể khắc ma văn cổ xưa mà đầy tà ý, khiến cho cơ thể của gã trông vô cùng đáng sợ.

Khí tức màu đen tản mát ra, thân thể kia giống như là một sự kết hợp quái dị giữa thần liệu kim loại và dung hợp ác ma.

Tới đi, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của Chiến Thể Quỷ Viêm!

Ánh mắt Trương Hà bùng cháy chiến ý, cùng với sự trào dâng của khí lực, ma văn trên người cũng lần lượt tỏa ra u quang đáng sợ.

Âm!

Lâm Nhất xông tới nhanh như tia chớp, giơ nắm đấm lên, đấm thẳng vào ngực đối phương, tiếng vang như tiếng của kim loại truyền ra, Trương Hà đau tới mức trừng to hai mắt, nghiến răng nghiến lợi, cố gắng nhịn xuống lắm mới không kêu lên.

Trong mắt gã lửa giận bừng bừng, không hề do dự, gã đánh trả lại một đấm.

Đau quá!

Trong tiếng vang động trời, khóe miệng Trương Hà không ngừng co giật, một đấm này của gã như đánh vào một bức tượng kim loại, hơn nữa còn rất đặc, lòng bàn tay gã sắp nứt ra tới nơi rồi.

Nhìn lại Lâm Nhất, hắn không hề đổi sắc, không có chút thay đổi nào.

Âm! Âm! Âm!

Hai người đứng ở đó, đánh qua đánh lại, không ngừng tấn công nhau.

Khí huyết trong cơ thể hai người hoàn toàn sôi sục, trên người họ đều tỏa ra quang mang, không ngừng có tiếng gầm giận dữ của hung thú vang lên.

Hai người trên chiến đài giống như hai con man thú thượng cổ đang đối kháng, khiến cho người xem há hốc miệng, cơ thể của hai người này chẳng phải hơi quá khoa trương rồi sao.

Hai bên giao thủ nhanh như chớp giật, sau khi tung ra hàng trăm chiêu, một bóng người mạnh mẽ bị đánh bay ra ngoài.

Rắc!

Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, Trương Hà phun ra ngụm máu tươi, ma văn trên người xuất hiện vô số vết nứt. Trong trận so đấu sức mạnh của cơ thể, Trương Hà bại trận hoàn toàn, căn bản không có bao nhiêu sức chống đỡ.

Vù! Vù!

Trong làn bụi đất mịt mờ, Lâm Nhất chậm rãi bước ra từ trong làn bụi, hắn mặc áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, kiếm quang trên người nở rộ, khí huyết trong cơ thể sôi trào.

Long ngâm và kiếm âm ở xung quanh hắn thay nhau ngân lên, bước chân như rồng như hổ, từng cử động đều tỏa ra uy áp tám phương.

"Thánh thể Thương Long!"

Trương Hà lau khô máu ở khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt bất giác trở lên nghiêm trọng.

Lâm Nhất này đã vượt quá xa dự liệu của gã rồi, cơ thể của hắn vậy mà đã đạt đến mức sánh ngang thánh khí, long uy trên người giống như trời sinh mà có. Long vân như ẩn như hiện lại càng khiến cho da đầu người ta tê dại, có long vân ở đó muốn làm đối phương bị thương là chuyện cực kỳ khó khăn.

Tên này, rốt cuộc là quái vật phương nào vậy!

Khóe miệng Trương Hà co giật, trong lòng hung hăng chửi mắng, chẳng qua chỉ là một trận đấu hạng của Thương Huyền Phủ thôi mà, sao lại có nhiều bất thường như vậy.

Trước khi gã tới đây, gã hoàn toàn không để Thương Huyền Phủ vào mắt, đây chẳng qua chỉ là một vùng hoang vu hẻo lánh mà thôi, anh tài yêu nghiệt ưu tú nhất ở đấy, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào danh sách một vạn của bảng tinh quân, kẻ như vậy đối với gã mà nói, nhìn nhiều thêm một cái cũng là lãng phí thời gian.

Cùng lúc đó, trên những chiến đài khác cũng đã lần lượt phân thắng bại.

Diệp Tử Lăng mạnh mẽ đánh bại đối thủ, Giang Ly Trần bại dưới tay một võ giả ma đạo không mấy tiếng tăm, Lưu Thanh Nghiêm cũng thua trận ... Phùng Chương ngược lại không chịu thua kém mà đánh bại đối thủ.

Lâm Nhất vừa mới tranh thủ, lén liếc nhìn trận đấu của mấy người họ, hắn vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Phùng Chương.

Kiếm pháp mà hắn ta đánh thắng đối thủ, chính là môn kiếm pháp cấp Thiên Thất Bộ Thành Kiếm ngày hôm đó của Lâm Nhất, đối phương biết lấy xấu hổ làm dũng khí, vậy mà đã tu luyện môn kiếm pháp này đến Hóa Cảnh đỉnh phong.

Sau khi so đấu võ học Thánh Linh xong, kiếm pháp cấp Thiên hóa cảnh này bộc phát ra uy áp không kém Thánh Linh là bao.

Đã giúp hắn ta chiến thắng vô cùng đẹp mắt, cũng vì Phù Vân Kiếm Tông mà giữ vững hy vọng thăng cấp. Chỉ là áp lực còn lại ều rơi lên người Lâm Nhất.

"Xin lỗi!"

Sau khi bại trận, sắc mặt Giang Ly Trần và Lưu Thanh Nghiêm đều khó coi, đồng thời xin lỗi Diệp Tử Lăng.

“Không cần xin lỗi, cố gắng hết sức là được rồi."

Diệp Tử Lăng sửa lại lời bọn họ, sau đó nhìn Phùng Chương nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Phùng sư đệ lần này làm tốt lắm, thế mà lại âm thầm tu luyện kiếm pháp Phong Hành đến hóa cảnh rồi."

Phùng Chương không hề tự man, cười khổ nói: "Miễn cưỡng thôi, That Bộ Thành Kiếm của Lâm sư đệ, ta phải tốn rất nhiều thời gian mới lên được hóa cảnh, không đáng nhắc tới, chỉ là bây giờ, áp lực đều đặt lên người Lâm sư đệ rồi ... "

"Chúng ta sắp thua rồi phải không?"

Giang Ly Trần hơi ảo não nói, vừa nãy gã thua rất không cam tâm, nếu như cẩn thận chút không chừng đã thắng được rồi.

"Chưa chắc, cục diện bây giờ hình như là Lâm Nhất đang chiếm ưu thế." Diệp Tử Lăng nhìn về phía chiến đài, nhẹ giọng nói.

“Cái gì?”

"Không thể nào!"

Đám người Phùng Chương đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Giang Ly Trần, khuôn mặt gã hoàn toàn biến sắc. Mấy người quay đầu lại nhìn, nháy mắt đều chấn động.

Bên phía chiến đài, Lâm Nhất thần thái phấn chấn, uy áp tứ phương, kiếm âm và long ngâm vờn quanh, từ xa nhìn lại trông vô cùng phi phàm, thu hút tất cả ánh nhìn, khí vũ hiên ngang.

Ngựa cấp thấp trong mắt bọn họ, vậy mà lại trước kì giao đấu đánh cho ngựa cấp cao của Thiên Tinh Các bị thương nặng, cơ thể gần như bị nghiền nát.

"Nhất sư huynh, cố lên!"

Trên khán đài Tiểu Vũ Nhược vẻ mặt căng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, hai nắm tay nhỏ siết chặt lại.

Nhất thời, hy vọng của toàn bộ Phù Vân Kiếm Tông đều đặt lên "Ngựa cấp thấp" Lâm Nhất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4156: Trên chiến đài



"Thằng ranh nhà ngươi đúng là khiến người khác bất ngờ!"

Trên chiến đài, cơ thể Trương Hà chậm rãi bay lên, gã đứng ở không trung, khinh thường nhìn Lâm Nhất, tiếp tục mỉm cười: "Còn mạnh hơn ta nghĩ nhiều, cứ coi là một niềm vui bất ngờ đi, coi như trận đại chiến Huyền Thương có chút thú vị"

Lam Nhất no nụ cuoi, khoe mieng hoi nhếch len, trong mat hien len vẻ thích

thú

Giỏi giả vờ thật đấy, không phải tên này thật sự cho rằng bản thân gã là ngựa cấp cao đấy chứ?

Xem ra đòn vừa rồi còn chưa đủ mạnh, đã bị mình đánh hộc máu, hoàn toàn toàn không thể trở tay, vậy mà còn dám nhảy nhót như vậy nữa.

Cơ thể Chiến Thể Quỷ Viêm của đối thủ gần như bị Lâm Nhất phá vỡ, còn thánh thể Thương Long của Lâm Nhất không bị tổn hại dù chỉ một chút.

Thành thật mà nói, cường độ này không bằng trận cuối cùng trong Thần Long Quỷ Tam Trận, những lão quái vật cảnh giới Thiên Thần Đan dù tu vi của họ bị áp chế xuống cảnh giới Thiên Phách, mỗi đòn đánh đều khiến Lâm Nhất vô cùng khó chịu, đối mặt trực diện với họ không có được chút lợi thế nào.

Tất nhiên, lúc đó Lâm Nhất vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Tinh Quân, nhưng áp lực của trận chiến này quả thực không lớn như Lâm Nhất nghĩ.

"Nhưng ngươi cứ yên tâm làm ngựa cấp thấp của ngươi đi. Với tu vi này muốn đánh bại được Trương Hà ta là chuyện không thể nào!"

Trương Hà mỉm cười, lập tức dùng tay tạo ấn, một cuộn tranh nhanh chóng mở ra sau lưng gã. Tinh tượng của hắn và khí tức bỗng chốc điên cuồng nở rộ, ánh sáng đỏ như máu lan tỏa khắp cơ thể gã, mảnh ghép hoa văn ma quỷ lại lần nữa liền lại, dường như ác quỷ đang dung hợp với cơ thể gã.

Bùm!

Khoảnh khắc gã sử dụng tinh tượng, Chiến Thể Quỷ Viêm của gã tỏa ra sức sống mới, ác quỷ đó hung hợp làm một với cơ thể của gã tạo thành một cơ thể mới.

Bề ngoài cơ thể gã phủ đầy vảy, năm cái vảy trong số chúng biến thành những móng vuốt quỷ mảnh mai và sắc bén, ngọn lửa máu trong mắt gã không ngừng thiêu đốt. Mọi thứ dường như vô cùng quỷ dị, đồng thời uy lực trên người gã cũng tăng vọt một cách điên cuồng.

Võ học ma đạo ư?

Một vẻ kì dị hiện lên trong mắt Lâm Nhất. Trình độ võ thuật của đối thủ quả thực hiếm có, cuộn tranh vừa mở ra lúc nãy vừa hay khắc họa một con ác quỷ địa ngục

Rắc rắc rắc!

Xương cốt trong cơ thể Trương Hà vặn vẹo, cơ thể vẫn đang phình to nhanh chóng, tất cả mọi thứ diễn ra vô cùng mau lẹ. Cùng lúc đó, uy lực ngọn lửa liên miên không dứt cứ lao mãnh liệt về phía Lâm Nhất, không cho Lâm Nhất cơ hội ngăn cản.

Vèo vèo!

Bước chân của Lâm Nhất đặt trên mặt đất, mặc kệ cơn gió mạnh thổi qua, thổi bay mái tóc dài, hắn từ từ nâng kiếm ý của mình lên.

"Quỷ Viêm Trảo!"

Một tia sáng màu máu cực kỳ hung dữ lóe lên trong mắt Trương Hà, cơ thể gã biến mất như một bóng ma, sau đo gã vươn tay tóm lấy Lâm Nhất.

Soạt!

Hư không bị móng vuốt cào mạnh tạo ra kẽ hở, mỗi kẽ hở bị ngọn lửa máu thiêu đốt. Móng vuốt ma quái dường như được in hẳn trong khoảng không.

Tinh nguyên mạnh mẽ và bá đạo cũng bị móng vuốt này tấn công như một làn sóng cao hàng trăm mét.

Táng Hoa!

Lâm Nhất đưa tay rút kiếm ra khỏi vỏ, một luồng ánh sáng lạnh lẽo lướt qua trong mắt hắn. Keng, thanh kiếm va chạm trực tiếp với móng vuốt quỷ đáng sợ, trong nháy mắt b*n r* vô số tia lửa

Keng!

Tiếng rồng ngâm lên, kiếm ý Thông Thiên và kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất hợp nhất, khí thế bỗng chốc tăng vọt.

Hắn cứng rắn đỡ một đòn, không hề lùi lại dù chỉ nửa bước.

Xoet!

Trên chiến đài ngay lập tức nứt ra mấy vết, lan ra mọi hướng, nhìn thấy những vết nứt đó khiến mọi người giật mình sợ hãi, hoàn toàn có thể tưởng tượng được sức mạnh đáng kinh ngạc ẩn chứa trong cuộc quyết đấu này.

Ồ?

Yên tĩnh!

Giết!

Trương Hà tấn công dữ dội, nhưng gã không thể buộc Lâm Nhất lùi lại dù chỉ một bước.

Bùm!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4157: Thanh Vân Trực Thượng!



Trong thời gian một nhịp thở, đòn tấn công sấm sét của gã liên tục đánh ra, thánh linh trong cơ thể cũng bộc phát.

"Phù Vân Tế Nhật!"

"Phong Hành Cửu Thiên!"

"Thanh Vân Trực Thượng!"

"Thôn Vân Hóa Long!"

Lâm Nhất mạnh mẽ chặn đòn tấn công, bước chân của hắn dường như đã cắm rễ xuống đất. Cho dù đối thủ có điên cuồng đến đâu, hắn cũng không lùi lại một bước.

Thanh loan bay lượn, kiếm quang lóe sáng, rồng gầm không ngừng.

Lâm Nhất bình tĩnh như không có cảm xúc gì, phong thái của Phù Vân Thập Tam Kiếm trong tay hắn đã đạt tới mức gần như cực hạn, khiến mọi người đang xem đều há hốc mồm kinh ngạc.

"Trời ạ, Phù Vân Thập Tam Kiếm lợi hại như vậy sao?"

"Quá đáng sợ, mỗi một nhát kiếm đều là hóa cảnh rồi nhỉ!"

"Thật khó tin. Đây đâu phải là ngựa cấp thấp gì chứ? Rõ ràng là hắc mã tuyệt thế!"

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền hoàn toàn sôi sục, hoàn toàn kinh ngạc trước kiếm thuật do Lâm Nhất thể hiện.

"Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?"

Người đàn ông trung niên mập đến từ Thiên Tinh Các rõ ràng không thể ngồi yên, liên tục lau mồ hôi trên trán.

Trương Hà là một trong những cao thủ hàng đầu cảnh giới Tinh Quân ở Thiên Tinh Các. Khi đến một nơi nhỏ bé như Thiên Huyền, lẽ ra gã phải nghiền nát những thiên tài của bốn tông giáo kia mới đúng.

Bây giờ đối mặt với Lâm Nhất ở cảnh giới Tinh Hà vậy mà gã như đã dùng hết sức mình, dường như có dấu hiệu thất bại.

Không thể như vậy được!

Người đàn ông mập cảm thấy toàn thân ớn lạnh, chợt nhớ tới nỗi sợ hãi khi gặp công tử Táng Hoa, khóe miệng giật giật vài cái, run rẩy nói: “Chết tiệt, không phải lại lật thuyền trong mương đấy chứ".

Còn chưa tìm được cong tử Tang Hoa đã bị người của Phù Van Kiem Tông đánh tơi bời, quá mất mặt.

"Ngươi cũng đỡ một nhát kiếm của ta đi!"

Khóe môi Lâm Nhất nhếch lên một nụ cười, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, đối phương chưa kịp phản ứng hắn đã bước về phía trước một bước.

/èo!

Lâm Nhất không nhúc nhích, thậm chí không lùi lại nửa bước, ngay lập tức làm chấn động trời đất, khiến toàn bộ chiến trường rung chuyển.

Kiếm thế trên người hắn giống như một ngọn núi cao chót vót, mỗi bước đi của hắn đều bùng nổ. Kiếm thế vô tận bộc phát, khiến Trương Hà trong phút chốc vô cùng khó chịu. Kiếm ý ác liệt đến mức vảy trên người Trường Hà hoàn toàn không thể ngăn cản.

Mười một con thanh loan bay lượn trên bầu trời, bay lên bay xuống, biến thành những con chim nhạn, đan xen hỗn loạn, tạo thành kiếm thế vô tận uy nghiêm, rộng lớn như biển mây.

Uy lực của thanh kiếm trên cơ thể hắn có thể so sánh với trời đất, khoảnh khắc bước chân của hắn bay lên không trung, giống như đỉnh núi đang nhô lên. Toàn bộ chiến đài rung chuyển dữ dội, không khí bị kiếm thế ép chặt, tạo thành vô số lưỡi kiếm cuồng phong dữ dội gào thét tứ phía.

"Ôi ... "

Trương Hà choáng váng, khi kịp phản ứng, trên đầu Lâm Nhất đã xuất hiện một mảnh tinh không. Trên tinh không, có một bóng người to lớn, tay cầm một thanh kiếm, như thể nó đang giáng xuống từ trên trời.

Keng!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4158: Ta nhận thua!



Khoảnh khắc bóng người trên tinh không dung hợp với Lâm Nhất, một thanh kiếm chói lóa chiếu sáng trong khoảng không.

Trương Hà cố gắng hết sức để tự vệ, vô số ngọn lửa quấn quanh cơ thể gã, tạo thành những vòng tròn áo giáp. Nhưng dưới nhát kiếm này, nó giống như một tờ giấy, bị nghiền nát và cắt thành từng mảnh.

Xoẹt!

Nhát kiếm này cuối cùng đã chạm vào lớp vảy kỳ lạ trên cơ thể gã, rạch ra một vết thương đẫm máu.

Máu bắn tung tóe, Trương Hà bị đánh bay, phát ra một tiếng hét cực kỳ chói

tai.

"Lâm Nhất, ta sẽ giết ngươi!" Bị k*ch th*ch bởi cơn đau dữ dội, Trương Hà phát ra một tiếng gào thét, toàn bộ khuôn mặt của gã trở nên méo mó.

"Âm thanh còn chưa đủ lớn, nhận thêm một nhát kiếm nữa của ta đi!"

Lâm Nhất xoay người bay lên trên không trung.

Biển mây vô tận trải rộng ra phía sau hắn, một khoảng trắng rộng lớn trải dài ngút tầm mắt.

Phù Vân đã hiện vậy Thanh Sơn ở đâu?

Ta là Thanh Sơn!

Khoanh khắc may troi biến thanh biển, kiem thế tren người Lam Nhất trở nên cực kỳ nang, thanh kiếm trong tay han tham chí con nang hơn Thanh Sam.

"Vân Ngoại Thanh Sơn!"

Dưới trọng lực kỳ lạ này, không gian xung quanh Lâm Nhất trong nháy mắt bỗng vặn vẹo, biển mây vô biên lập tức bị hút vào, bao gồm cả mười hai con thanh loan đang lơ lửng trên bầu trời.

Khi Lam Nhat đam kiem ra, mot con lốc mau trang đáng sợ xuất hiện.

Vèo vèo vèo!

Vòng xoáy này không thể phá hủy và sắc bén đến mức khiến người ta tuyệt vọng. Những chiếc vảy trên người Trương Hà không ngừng bay ra những mảnh thủy tinh, lập tức bị vòng xoáy nghiền nát.

Aa a!

Cơn đau đớn tột cùng không thể tưởng tượng được, Trương Hà ở giữa không trung, điên cuồng hét lên khi bị nhát kiếm đâm trúng, khiến người ta nghe mà cảm thấy da đầu tê rần.

Khi thanh kiếm đâm vào, gần như tất cả vảy kỳ lạ trên cơ thể gã đều biến mất.

"Ôi trời ơi ... "

Toàn bộ khán giả ồ lên, sau đó há hốc mồm, hoàn toàn không nói nên lời.

Quá tàn bạo!

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có biến, Trương Hà đang bị thương nặng đến mức khó tưởng tượng đột nhiên lao tới. Ác quỷ vừa nãy dung hợp với gã đã tách ra khỏi cơ thể gã, biến thành một con quỷ hồn, lao về phía Lâm Nhất như một tia sét.

Vụt vụt!

Một đạo kiếm khí quét qua, ác quỷ đó như trong suốt, hoàn toàn không hề bị tổn hại gì.

Cùng lúc đó, Trương Hà - người đầy vết thương theo sát, chờ đợi khoảnh khắc ác quỷ g**t ch*t Lâm Nhất để lật ngược thế cờ.

Vù!

Nhưng khi ác quỷ sắp đến gần, khí vàng ở mọi hướng của kén kiếm giữa lông mày Lâm Nhất biến thành ngọn lửa màu vàng.

Kiếm ý chứa trong lông mày của Lâm Nhất dường như đã tiến hóa thành một bầu trời, mạnh mẽ vô tận đến mức vô cùng khoa trương.

Trên phù vân kiếm của ta hóa thành bầu trời!

Lâm Nhất trừng mắt, ác quỷ cứng đờ giữa không trung, giây tiếp theo bị kiếm ý xé thành từng mảnh.

Choang choang choang!

Khi các mảnh vỡ tan ra, Trương Hà - người đang đi theo ác quỷ, lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ sợ hãi, một đạo kiếm quang quét về phía cổ gã như tia chớp.

"Ta ... Ta nhận thua!"

Sắc mặt Trương Hà tái nhợt vì sợ hãi, kinh hãi đến mức cảm nhận được sự đe dọa của cái chết, nhanh chóng run rẩy thừa nhận thất bại.

Vẻ mặt của Lâm Nhất không thay đổi, cổ tay khẽ rung, lưỡi kiếm biến thành một thân kiếm, tát vào mặt đối thủ một cách không thương tiếc.

Bốp!

Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, nói năng không chút khách khí với Trương Hà.

Kẻ nào sỉ nhục người khác sẽ bị sỉ nhục gấp mười lần!

Đối phương chủ động tới Thương Huyền Phủ, còn cố tình gây phiền phức với công tử Táng Hoa, Lâm Nhất chưa bao giờ nghĩ sẽ nương tay.

Nếu không phải có quy tắc giới hạn, thì nhát kiếm vừa nãy đã lấy luôn mạng của gã.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4159: Tên này hơi đáng gờm



Quảng trường Thương Huyền rộng lớn giờ khắc này yên lặng không một tiếng động, từng ánh mắt đổ dồn về Lâm Nhất, trong mắt họ đều lộ vẻ kinh ngạc khó che giấu.

Trước khi trận đấu bắt đầu, không ai ngờ Lâm Nhất bị người người xem là ngựa cấp thấp lại đánh bại được Trương Hà.

Trương Hà này đã mặc kệ lời dèm pha từ lâu, gã tới Thương Huyền Phủ là để giết công tử Táng Hoa, tìm lại thể diện cho Thiên Tinh Các.

Nhưng trước mắt, gã không chỉ không đánh bại được công tử Táng Hoa, ngược lại còn bại dưới tay một người mới của Phù Vân Kiếm Tông.

Ở vị trí của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Giang Ly Trần kinh ngạc tới nỗi không nói lên lời, nhưng lập tức sắc mặt chuyển sang sự mừng rỡ điên cuồng. Duy chỉ có Diệp Tử Lăng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, ánh mắt thoáng qua sự khác lạ, nàng ta đang nghĩ thử xem rốt cuộc mấy ngày nay Lâm Nhất đã trải qua chuyện gì.

Sát khí trên người hắn nặng như vậy, thực lực tiến bộ như được lột xác.

Ngày hom đo han và Lạc Hoa cùng rời đi, không lẽ còn có nhiệm vụ nào khác?

"Tên này hơi đáng gờm, không ngờ Trương Hà lại thua thảm như vậy ... " Tại vị trí của Huyền Vương Điện, Sở Thiên Hạo khẽ nheo mắt, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

Chang le loi đồn là that, han thuc sự đã đột phá thành công Thất Hoa Tụ Đỉnh rồi sao?

Nhưng cho dù thế, cũng không thể khoa trương được như vậy mới đúng, ngay cả Tinh Tượng mà Trương Hà cũng đã sử dụng rồi, vậy mà vẫn bại một cách thê thảm như vậy.

Sợ là trình độ kiếm đạo của hắn còn khủng khiếp hơn những gì hắn thể hiện

ra.

Quả thực rất kì lạ, nhân vật hoàn toàn không có tiếng tăm gì, lại đột nhiên xuất hiện, bộc phát ra thực lực yêu nghiệt như vậy.

Không phải hắn ta không tự tin với thực lực của mình, chỉ là biểu hiện vừa rồi của Lâm Nhất, thực sự quá ngoạn mục, khiến hắn ta không khỏi chú trọng tới.

"Sư huynh có gì phải sợ, Phù Vân Kiếm Tông sao có thể dựa vào một mình hắn để chống đỡ, phải thắng ba trận mới được tính. Huyền Vương Phủ chúng ta sao có thể thua được chứ. Trừ phi ... hắn có gan lựa chọn hình thức địa ngục!" Ánh mắt của nhị sư huynh Huyền Vương Điện - Tần Dương hung tợn, lạnh lẽo cười nói.

Nhắc tới hình thức địa ngục, ánh mắt Sở Thiên Hạo lóe lên vẻ kiêng dè, sau đó rất nhanh đã lắc đầu.

Thế giới võ đạo, cường giả vi tôn.

Bất kể là nơi nào, chỉ cần mạnh tới một mức độ nhất định, đều có quyền coi thường mọi quy tắc. Hình thức địa ngục chính là quy tắc dành riêng cho cường giả. Chỉ là nó đúng như tên gọi, một khi thất bại, kết cục phải chịu chẳng khác nào rơi xuống địa ngục.

Cho dù có là kỳ tài cái thế của Huyết Nguyệt Động Thiên, sợ là cũng không dám lựa chọn hình thức địa ngục.

...

Trên chiến đài Thương Huyền, Lâm Nhất nhìn Trương Hà bại trận ở trước mặt, đây xem như là một trận đấu hoàn chỉnh sau khi hắn thăng cấp lên Tinh Quân.

Trận chiến trước đó với Tiểu Thần Đan tôn giả, ít nhiều đều đã mượn uy năng của Kiếm Thiên Lôi, hiện giờ hắn hoàn toàn dựa vào bản thân và Táng Hoa để đánh bại Trương Hà

Có lẽ, ta đã đánh giá đối thủ quá mạnh rồi.

Lâm Nhất trong lòng thầm nói, so với đại hội Danh Kiếm, khung cảnh của trận đấu hạng Thương Huyền vẫn nhỏ hơn chút.

Trận vừa rồi, ước chừng hắn chỉ sử dụng một nửa thực lực, còn có rất nhiều chiêu bài và sát chiêu còn chưa được dùng tới.

"Trận này, Lâm Nhất giành chiến thắng."

Người của Thương Huyền Phủ lao tới như điện xẹt, khiêng Trương Hà bị thương nặng xuống, đồng thời tuyên bố chiến thắng của Lâm Nhất.

"Vất vả rồi, Lâm Nhất." Diệp Tử Lăng thấy Lâm Nhất quay lại, khẽ gật đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng tựa băng sương, lộ ra vẻ ôn hòa hiếm thấy.

Lâm Nhất mim cưoi, han thực ra chỉ dùng ba cùng lam là bốn phan thực lực, đã có thể thắng được Trương Hà rồi.

Chỉ cần kéo dài với đối phương thì sớm muộn gì đối phương cũng sẽ thua, nhưng như vậy sẽ tốn quá nhiều thời gian.

Nếu như thời gian chiến thắng của người của Huyền Vương Điện và Huyết Nguyệt Động Thiên không đủ dài, thì Phù Vân Kiếm Tông có thể tranh được lượt trống ở vòng hai.

Do vậy, lượt đấu này Lâm Nhất không hề vất vả, toàn bộ tiết tấu đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.

"Người đó chính là Hạ Hầu Tuyệt sao?"

Ánh mắt Lâm Nhất nhìn về hướng của Huyết Nguyệt Động Thiên, hàng người này bước vào quảng trường quá muộn, hắn chưa được tận mắt nhìn thấy người được người ta xưng là yêu nghiệt kỳ tài cái thế kia.

Lúc này vừa nhìn qua, đã phát hiện ra ngay được, người thanh niên áo đen khí độ cực kỳ phi phàm trong đám người đó.

"Không phải hắn ta, đó là sư đệ của gã Triệu Thần, thanh niên áo trắng bên cạnh hắn ta mới là Hạ Hầu Tuyệt." Diệp Tử Lăng sửa lại cho hắn, chỉ vào một bóng người mà Lâm Nhất hoàn toàn không chú ý tới.

Ánh mắt Lâm Nhất chợt thay đổi, thanh niên áo trắng này có phong thái vô biên, dung mạo anh tuấn, chỉ cần chú ý tới là sẽ để lại cho người ta ấn tượng rất sâu đậm.

Nhưng vừa rồi Lâm Nhất vừa nhìn qua, lại trực tiếp bỏ qua gã, nếu như không có Diệp Tử Lăng chỉ cho hắn, thì có lẽ hắn đã nhận nhầm người rồi.

Ta thử lại lần nữa.

Chuyện này quá đáng sợ, một khi giao đấu, chỉ sơ sót một ánh mắt, đã có thể khiến cho người ta mất mạng.

Đến trước khi chết, mới phát hiện sự uy h**p trí mạng trên người đối phương, thì lúc đấy đã quá muộn rồi.

Vù!

Trong luc Lâm Nhất đang suy nghĩ, Hạ Hầu Tuyệt trong đám người đột nhiên quay đầu, nhìn Lâm Nhất lạnh lùng cười một tiếng, khiến cả người hắn ớn lạnh.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4160: Chỉ còn lại ông ta thôi



Bị phát hiện rồi sao?

Trong lòng Lâm Nhất thầm nghĩ, tên này quả thực nhạy bén, kỳ tài cái thế của Huyết Nguyệt Động Thiên, đúng là có chút bản lĩnh.

"Trận đấu giữa Huyền Vương Điện và Thanh Lôi Tự bắt đầu rồi."

Lời của Diệp Tử Lăng, kéo ánh mắt của Lâm Nhất quay trở lại chiến đài Thương Huyền.

Thực lực của ai nhà chênh lệch rất xa nhau, tổng thể mà nói sẽ không có bất ngờ gì quá lớn, Huyền Vương Điện thắng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Chỉ là sau khi giao đấu, tốc độ bại trận của Thanh Lôi Tự, nhanh đến mức khiến người ta phải nghẹn họng.

Lấy bốn chọi một, cường thế kết thúc đối thủ.

Có thể rõ ràng thấy được Thanh Lôi Tự không hề cố ý nhường, nhưng đối mặt với thực lực cường đại của Huyền Vương Điện, họ vẫn khó có thể ngăn cản được.

Trong Huyền Vương Điện, đại sư huynh Sở Thiên Hạo và nhị sư huynh Tần Dương đều thể hiện ra tài năng kinh người, đặc biệt là Sở Thiên Hạo, hắn ta gần như vừa chạm mặt, đã khiến đối thủ quỳ xuống đất không bò lên nổi.

Vào giây phút khí thế vương giả đáng sợ tỏa ra, nháy mắt đã đánh tan uy áp của đối phương.

Đám người Giang Ly Trần xem đến choáng váng, bọn họ một khi gặp phải Huyền Vương Điện, thì ngoại trừ Lâm Nhất và đại sư tỷ Diệp Tử Lăng ra, những người khác sợ là một nửa cơ hội thắng cũng không có.

Nếu vận may không tốt, Lâm Nhất rút thăm không trúng Sở Thiên Hạo, vậy Phù Vân Kiếm Tông thua càng thê thảm.

Nhưng sau khi Huyết Nguyệt Động Thiên lên đài, lại khiến người ta kinh hãi lần nữa, năm người bọn họ trực tiếp quét sạch Thiên Lôi Tự.

Tỷ số năm không!

Hơn nữa họ thắng cực kỳ nhanh chóng dứt khoát, Tinh Tượng của bọn họ cùng là một vầng trăng máu đáng sợ.

Khi trăng máu xuất hiện, uy áp đáng sợ bao phủ xuống, trên người đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên đều dấy lên ma uy kinh người.

Đối thủ của Hạ Hầu Tuyệt trực tiếp chọn quyền bỏ cuộc, mà những người khác của Huyết Nguyệt Động Thiên đều kết thúc trận đối chiến trong vòng mười chiêu.

Tuy nói thí sinh lần này của Thiên Hạc Lâu đều là để lót đường cho các nhà, nhưng cách thức chiến thắng như vậy vẫn khiến ai nấy ở đây không ngừng cảm thán.

Tông môn kỳ dị đến từ Ma vực Thương Huyền này, ngày thường cực kỳ khiêm tốn, rất ít người biết đến.

Nhưng một khi ra tay lại khiến cho trời rung đất chuyển, Thương Huyền Phủ lần này sợ là sẽ phải thay đổi hoàn toàn.

"Chẳng lẽ, sau này Thương Huyền Phủ sẽ trở thành thiên hạ của võ giả ma đạo hay sao?"

“Chuyện này cũng khó nói, dù sao Đế quốc Thần Long cũng nhắm một mắt mở một mắt với thế lực ma đạo. Trong mắt bọn họ, hai đạo chính ma, về bản chất chẳng có gì khác nhau."

"Đừng nghĩ nhiều nữa, thế lực ma đạo vốn đã rất mạnh, nếu không Ma vực Thương Huyền đã bị người ta san phẳng từ lâu rồi. Lần này Huyết Nguyệt Động Thiên tới, rõ ràng là vì Thánh Kiếm Phong, còn có lễ rửa tội Thần Long nữa!"

"Trận đấu xếp hạng Thương Huyền lần này, thật sự quá thú vị, Huyền Vương Điện có thể gánh được áp lực nhường này hay không?"

...

Dưới khán đài, đông đảo võ giả thảo luận sôi nổi, nói chuyện vô cùng khí thế, bọn họ đều vô cùng mong chờ cảnh tượng Huyền Vương Phủ đối đầu với Huyết Nguyệt Động Thiên.

Còn về Phù Vân Kiếm Tông, lại rất ít người nói tới.

Dù sao có thể thấy rất rõ ràng rằng, ngoài trừ Lâm Nhất ra, những người khác của Phù Vân Kiếm Tông, đều không chiếm được ưu thế gì khi đối mặt với Huyền Vương Điện.

Neu kết quả rut tham tot, có thể là ba đau hai, nhung chỉ cần vị trí bốc thăm không tốt, vậy sẽ là thất bại nặng nề bốn đấu một, thậm chí năm đấu không.

"Thời gian Huyết Nguyệt Động Thiên giành chiến thắng hẳn là ngắn nhất. Vậy đối thủ vong thứ hai ngay mai của chung ta chính la Huyen Vương Điện." Giang Ly Trần cau chặt mày, vẻ mặt không được tốt cho lắm.

Lưu Thanh Nghiêm cũng bại trận hôm nay, sắc mặt sa sút, hắn ta nhẹ giọng nói: "Sở Thiên Hạo quá khó đối phó rồi, trước mặt Huyền Vương Quyết của hắn ta, những người khác căn bản không thể nào chống đỡ nổi."

"Ta lại không nghĩ như vậy."

Lâm Nhất nhẹ giọng nói: "Điểm mạnh của Huyền Vương Phủ, nam ở tổng thể của bọn họ, ngoại trừ Sở Thiên Hạo và Tần Dương là hai yêu nghiệt trên tinh quân bảng ra, ba người khác cũng đều là cảnh giới Tinh Tượng đỉnh phong viên mãn. Neu thực sự ban về thực lực, cung se khong yeu hơn qua nhieu so voi người tren tinh quân bảng."

“Đệ có đối sách sao?" Ánh mắt Diệp Tử Lăng sáng lên, phát hiện ra hàm ý trong lời nói của Lâm Nhất.

"Trở về rồi nói."

Lâm Nhất nhìn sang, trên đài đang thống kê thời gian các nhà trong Thương Huyền Phủ giành chiến thắng, khẽ trầm ngâm nói.

Mặc dù đại khái có thể đoán được, Huyết Nguyệt Động Thiên chắc chắn dùng ít thời gian nhất, nhưng người của Thương Huyền Phủ nhất định phải bảo đảm công chính nghiêm minh.

Không bao lâu.

Có người của Thương Huyền Phủ đi tới, thông báo một cách cực kỳ chi tiết về thời gian mà các nhà sử dụng.

Diệp Tử Lăng nhìn mấy lần, rồi gật đầu bày tỏ đồng ý.

“Huyết Nguyệt Động Thiên vào thẳng vòng trong."

Đến khi người hầu đó đi xa, Diệp Tử Lăng thông báo kết quả với những người khác. Bọn họ hoàn toàn không bất ngờ với kết quả này.

"Đi thôi."

Lâm Nhất dẫn đầu rời đi, những người khác đều nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý, không biết Lâm Nhất rốt cuộc định làm gì.

Người của Huyền Vương Điện cũng rời đi, bao gồm cả Sở Thiên Hạo, cùng với một đám trưởng lão sắc mặt đều không được tốt cho lắm.

Bọn họ không hề coi Phù Vân Kiếm Tông ra gì, điều khiến bọn họ đau đầu là Huyết Nguyệt Động Thiên, đặc biệt là Hạ Hầu Tuyệt thâm sâu khó dò.

Năng lực cường đại đó khiến da đầu người ta tê dại, một đêm căn bản không đủ để nghĩ ra đối sách.

Cùng lúc đó.

Diêm Thiết nhe răng cười, cười cực kỳ dữ tợn.

Hôm nay hắn ta xem như đã được chiêm ngưỡng phong thái của vị công tử này rồi, nàng quả thực sát phạt quyết đoán, chín cường giả cảnh giới Long Mạch bao vây Lâm Nhất ngày hôm đó, nói giết là giết, phải biết đó đều là trưởng lão của Thế gia Thánh Giả đấy.

Sâu trong lòng hắn ta có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không dám hỏi nhiều, tiếp xúc càng lâu, thì hắn ta càng có thể cảm nhận được hàn ý đáng sợ trên người đối phương.

Lý trí bảo hắn ta lựa chọn im lặng, thành thật làm thanh đao trong tay đối phương là được rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4161: Giờ khắc này



Quận thành Thanh Nham, trang viên nhà họ Phong.

Trước khi đại hội Danh Kiếm diễn ra, nơi này còn phong quang vô hạn, liên tục có kiếm khách đến từ các nơi nghe danh mà tới cầu kiếm.

Đặc biệt là thanh Kiếm Thiên Lôi bị niêm phong kia, lại càng vang danh hơn cả, có cả những đại lão cảnh giới Long Mạch đi qua nơi này cũng đều muốn quan sát một phen.

Nhưng sau khi đại hội kết thúc, lại là một mớ hỗn độn.

Không chỉ địa bàn, mà danh tiếng của nhà họ Phong cũng phải chịu tổn hại cực lớn.

Giờ khắc này, tàn dương đỏ như máu.

Lạc Hoa và Diêm Thiết đi tới trang viên nhà họ Phong như chốn không người, thực lực chênh lệch quá lớn, không có bất kỳ thị vệ nào phát hiện ra bóng dáng của Lạc Hoa và Diêm Thiết.

"Ở bên đó."

Lạc Hoa đưa tay lên, chỉ một tòa điện trên đỉnh núi nào đó.

"Không ở Tàng Kiếm Lâu sao?"

Diêm Thiết thoáng kinh ngạc, hắn ta còn tưởng lão thái gia này phải ở trong Tàng Kiếm Lâu mới đúng.

Dù sao Tàng Kiếm Lâu cũng là do Tàng Kiếm sơn trang xây dựng lên, bên trong khắc đủ loại linh văn, xung quanh bố trí tầng tầng trận pháp. Theo lẽ đương nhiên, trang viên nhà họ Phong phải là nơi an toàn nhất mới đúng.

Như vậy cũng tốt, đỡ đi nhiều rac rối.

Vụt

Hai người lao vút đi trong không trung mà không hề có ai để ý tới, bay thẳng đến cung điện của lão thái gia nhà họ Phong.

Chẳng mấy chốc đã đáp xuống trước cửa cung điện.

Phịch!

Hai trưong lao canh gioi Thần Đan canh giữ trước cửa còn chưa kịp kêu lên, đã bị hai luồng chỉ quang b*n r* từ ngón tay Diêm Thiết đánh ngất.

Với tính cách vốn có của hắn ta, hai người này phải chết rồi mới đúng, chứ không chỉ có ngất đi thôi.

Nhung Lạc Hoa chỉ nham vao nhung nguoi c* the, khong muon lien luy đen những người khác, nên Diêm Thiết cũng phải kiềm chế đi nhiều.

Bịch! Bịch! Bịch!

Lạc Hoa một thân áo trắng, trên đầu đội mũ trùm lụa trắng, cứ như vậy mà không ngừng bước về phía trước. Mỗi khi co thủ vệ phat hiện ra sự xuất hiện của nàng, thì không cần nàng ra tay, thậm chí bước chân cũng không cần dừng lại, đã bị Diêm Thiết giải quyết một cách lặng lẽ rồi.

Đến khi hai người xông vào đại điện, lão thái gia nhà họ Phong mái tóc hoa râm còn tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Đối phương ngồi ngay ngắn trên bệ đá, đang bế quan trị thương, khi nhìn thấy Lạc Hoa và Diêm Thiết đến, lập tức mở mắt.

Ông ta đầu tiên sửng sốt hồi lâu, rồi ngay sau đó mới bừng tỉnh, rồi nhìn Lạc Hoa một cách đầy ẩn ý, lập tức hiểu ra mục đích đến của đối phương.

Ông lão tóc hoa râm cong khóe miệng lên, lạnh giọng cười giễu cợt nói: "Tuổi còn nhỏ mà tính tình lại không hề nhỏ, thế nào, còn muốn ta dập đầu xin lỗi một tiểu bối như ngươi hay sao?"

Quả thực ông ta đã vi phạm lời hứa của Phong Huyền Tử, xuất thành vây chặn Lâm Nhất, tham chí Than Đan ton gia len vao nha ho Hoang nham giet chet Lâm Nhất cũng là do ông ta âm thầm phái đi.

Tất cả những việc mà Lâm Nhất đã gây ra cho nhà họ Phong, đã đủ có hàng nghìn lý do để g**t ch*t hắn rồi, cũng chỉ có Phong Huyền Tử mới có thể nhẫn nhịn được.

Nhưng đây cũng không phải chuyện gì lớn, Lâm Nhất chưa chết, Kiếm Thiên Lôi cũng đã bị hắn cầm đi mất.

Thậm chí hoàn toàn không đáng để bận tâm, nếu Lạc Hoa không xuất hiện trước mặt ông ta, thì ngay cả ông ta cũng đã quên mất chuyện này rồi.

Tiểu nha đầu này lại được đang chân lân đang đầu, còn mang theo Diêm Thiết tới hùng hổ hăm dọa, quả thực có phần ngang ngược.

"Là ngươi tự ra tay, hay là Phong Huyền Tử sai khiến ngươi ra tay?"

"Tình cảnh của ta?"

Ông lão tóc hoa râm nheo mắt lại, cười giễu cợt: "Ngươi vẫn nên lo cho tình cảnh của mình đi thì hơn, thiên đường có lối ngươi không đi, lại muốn tự mình tới tìm cái chết. Bên ngoài thành ta có thể sợ ngươi, nhưng đây là nhà họ Phong, ngươi là cái thá gì!"

Vừa nói, bệ đá mà ông ta ngồi lơ lửng xuất hiện một vỏ kiếm tỏa ra huyền quang, trong vỏ cất giấu một thanh thánh kiếm thiên văn.

Xoạt!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4162: Mượn thứ gì?



Khi thanh thánh kiếm thiên văn này hoàn toàn xuất hiện, ông ta chợt đứng dậy, nắm chặt lấy vỏ kiếm.

Vù! Vù! Vù!

Đồng thời trong bóng tối, có mười tám Thiên Thần Đan tôn giả, tay cầm thánh kiếm bách văn lần lượt xông ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa, mac du ong lao toc hoa ram nay khong phai la gia chủ, nhưng lai lịch quá sâu nên cũng nắm giữ một luồng sức mạnh cực kỳ cường đại trong nội bộ nhà họ Phong.

"Thành thật khai ra ngươi tới đây có chuyện gì, sau đó quỳ xuống đất xin tha thứ, còn không, đừng mong ta để bọn ngươi rời đi." Ông lão tóc hoa râm cầm lấy vỏ kiếm, chỉ chuôi kiếm về phía Lạc Hoa, từ trên cao nhìn xuống quát hỏi.

Diêm Thiết bên cạnh sắc mặt có hơi căng thẳng, lão già này vậy mà cũng có thánh kiếm thiên văn.

Trận thế như vậy, cho dù hắn ta có quyết tâm lao ra ngoài, cũng sẽ bị thương không nhẹ, nhưng nếu còn bảo vệ cả Lạc Hoa nữa thì quả thực khó mà làm được. Hắn ta len lén liếc nhìn Lạc Hoa, phát hiện khí tức của nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như thường, hoàn toàn không để ý uy h**p ở xung quanh.

"Ta đến để mượn ngươi một thứ."

Giọng điệu Lạc Hoa bình thản, đồng thời chậm rãi bước chân về phía trước.

“Mượn thứ gì?"

Ông lão tóc hoa râm nheo mắt lại, đánh giá Lạc Hoa, khuôn mặt đầy vẻ chế giễu. Sắp chết đến nơi mà còn dám bình tĩnh như vậy, đúng là rất có khí phách.

"Mượn đầu của ngươi!"

Ông lão tóc hoa râm nghe vậy ngẩn ra, sau đó lập tức cười lớn.

"Rất buồn cười sao?"

Lạc Hoa vừa nói, vừa tháo mũ trùm lụa trắng trên đầu xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt sắc khuynh thành, phong hoa vô song.

"Chẳng lẽ không phải sao ... " Ông lão tóc hoa râm ngẩn người giây lát, rồi mới cười khẩy nói, chỉ là còn chưa dứt lời, đã cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ kinh người từ đối phương.

Giống như một phong ấn nào đó đã bị phá vỡ, nàng đứng trên đất bằng, nhưng lại giống như nữ đế quân lâm thiên hạ, tỏa ra uy áp vô thượng khiến người ta không thể chống lại.

Có khí thế của bậc đế vương, đột nhiên dâng trào.

Phịch!

Đám người Thiên Thần Đan tôn giả xung quanh, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, trực tiếp khụy hai gối xuống đất, quỳ rạp xuống.

Rắc rắc rắc!

Sắc mặt của lão thái gia nhà họ Phong lập tức trắng bệch, cảm giác đầu gối đang chịu đựng một áp lực không thể tưởng tượng.

Diêm Thiết ở phía sau kinh ngac ha hốc mồm, hoan toan nói không lên lời, đây không phải là sức mạnh của Lạc Hoa. Đây là sức mạnh phong ấn trong cơ thể nàng, nhưng uy áp của luồng sức mạnh này, cả đời hắn ta rất hiếm khi thấy được, thậm chí còn không tìm được thứ gì có thể so sánh.

Ngay cả sâu trong lòng hắn ta cũng không nhịn được mà sợ hãi, muốn quỳ rạp xuống đất. Thực sự quá đáng sợ.

Không đợi lão thái gia nhà họ Phong có bất kỳ phản kháng nào, mũ trùm lụa trắng trong tay Lạc Hoa bay ra ngoài, ẩn chứa bạch quang chói mắt, chợt lóe lên rồi biến mất.

Quang mang quá chói mắt, thậm chí ngay cả Diêm Thiết cũng khó nhìn rõ được, sau khi tầm nhìn khôi phục bình thường.

Diêm Thiết cảm nhận được một ánh mắt, xuyên qua mũ trùm lụa trắng, rơi lên người mình. Trong lòng hắn ra lập tức rét lạnh, ma xui quỷ khiến mà quỳ sụp xuống đất, chắp tay nói: "Thuộc hạ, bái kiến Lạc công tử."

"Ngươi không phải là thuộc hạ của ta, ta cũng không mang họ Lạc, ngươi không cần phải quỳ với ta."

Lạc Hoa lạnh nhạt nói, nàng đi về phía trước, hồi lâu mới có giọng nói vang đến: "Đem chín đầu người này, treo hết lên tường thành của quận thành Thanh Nham, để cho người đi đường, tất cả đều có thể nhìn thấy."

"Đã rõ, Lạc công tử yên tâm, những chuyện như này, Lão Thiết ta là giỏi nhất."
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4163: Không trách con



Diêm Thiết đứng dậy nhe răng cười nói, chỉ cần nghĩ đến cảnh vừa rồi, là hắn ta liền sợ hãi. Không biết tại sao lại quỳ xuống đất, chẳng lẽ là đã cảm nhận trước được một uy h**p nào đó.

Nhìn thấy diện mạo thực sự của nàng, là nhất định phải chết sao?

Nhưng hình như ta cũng chưa nhìn thấy, chỉ liếc nhanh một cái mà thôi, Diêm Thiết trong lòng thầm lẩm bẩm, không biết tên ngốc đó đã từng thấy qua dung mạo của nàng chưa.

Chắc hắn đã thấy rồi, nếu không nàng cũng sẽ không vì hắn mà giết nhiều người như vậy, đây đều là đại lão cảnh giới Long Mạch đấy.

Nhất là vị lao thái gia nhà họ Phong này, chính là nhân vật vang danh của quận thành Thanh Nham, khi đầu của ông ta treo lên tường thành, chấn động gây ra hoàn toàn không thể tưởng được.

Diêm Thiết luon cảm thấy, Lạc Hoa thực ra hoàn toàn xem thường những người này, cai gọi là Long Mạch, tựa hồ trong mắt nang cũng chỉ là sự tồn tại thưa thớt tầm thường.

Nàng làm như vậy, hẳn là để tạo ra sự uy h**p nào đó, để cho những đại lão khác không ỷ vào tu vi mà bắt nạt Lâm Nhất.

Bởi vì thân phận của nàng quá đặc thù, không thể cong khai, vận may của tên nhóc này tốt thật đấy.

Đẹp trai đúng là tốt mà, Lão Thiết ta hồi trẻ, cũng là một nhân vật phong lưu phóng khoáng, sao lại không gặp được tuyệt sắc nào như vậy chứ.

Diêm Thiết vừa giết những tên Thiên Thần Đan tôn giả còn lại, vừa dọn dẹp đầu người, trong đầu hắn ta vẫn còn nghĩ ngợi linh tinh.

Cùng lúc đó.

Phong Huyền Tử tóc bạc trắng, Phong Tiểu Ngư, Phong Tinh Dương và ông lão áo xám cảnh giới Long Mạch bảo vệ Phong Tiểu Ngư, bốn người ở trên tầng cao nhất của Tàng Kiếm Lâu, nơi này là nơi an toàn nhất trong toàn bộ nhà họ Phong.

Cho dù có Thánh nhân đánh tới, cũng khó có thể công phá được trong một khoảng thời gian ngắn, bởi vì Tàng Kiếm Lâu vốn là một toà thánh khí thiên văn, đây là một tòa thánh tháp.

Phong Tiểu Ngư và Phong Tinh Dương sắc mặt căng thẳng, cả hai đều không dám thở mạnh.

Bọn họ tối qua được đưa tới đây, cho dù có hỏi Phong Huyền Tử, hay là ông lão áo xám cũng đều không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

Nhưng từ trên người Phong Huyền Tử, hai người đều có thể cảm nhận được sự việc không hề đơn giản, hai người họ được đưa đến đây là để được bảo vệ.

Bỗng nhiên, Phong Huyền Tử mở mắt, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Phong Tiểu Ngư trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, vội vàng đứng trước cửa sổ, thì nhìn thấy một bóng người màu trắng từ phía xa lướt qua chân trời, chính là Lạc Hoa vẫn luôn là ác mộng trong lòng nàng ta.

Sau lưng Lạc Hoa, còn có một tà tu, trường đao màu máu đặt trên vai, tay phải xách một cái đầu người.

"Lão thái gia!"

Phong Tiểu Ngư biến sắc, điên cuồng lùi lại, sợ đến mức kêu lên thất thanh.

Đó là bác cả của Phong Huyền Tử, có bối phận cao nhất ở nhà họ Phong, nhưng quan hệ giữa ông ta và Phong Huyền Tử không hề tốt. Bởi vì cha của Phong Huyền Tử năm đó đã thắng ông ta trong cuộc cạnh tranh chức gia chủ, sau này Phong Huyền Tử trở thành Thiên Huyền sư tự mình nắm giữ nhà họ Phong, vì vậy lão thái gia này không còn liên quan gì đến ông ta nữa.

Nhưng cái chết của ông ta, vẫn dọa Phong Tiểu Ngư, khiến cho tiểu công chúa nhà họ Phong này vô cùng sợ hãi.

Phong Tinh Dương run lẩy bẩy, môi run run không nói lên lời, gã thực sự không nhịn được mà nói: "Lão thái gia cứ như vậy mà chết rồi sao?"

Sắc mặt Phong Huyền Tử lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ta đã cảnh cáo ông ta rồi, vậy mà vẫn ra tay tự tìm đường chết, không cần phải để ý."

"Người phụ nữ này rốt cuộc có thân phận gì?" Phong Tiểu Ngư hoảng sợ hỏi.

Phong Huyền Tử nhìn Phong Tiểu Ngư, trong mắt lộ ra sự sủng ái, dịu dàng nói: "Ngư Nhi, ở quận thành Thanh Nham con là tiểu công chúa của nhà họ Phong, nhưng thế giới này quá rộng lớn, có những người mà chúng ta không thể chọc vào. Lần này ông nội không thể chăm sóc được cho con, cũng hy vọng sau này con có thể trưởng thành hơn một chút, ông nội già rồi, không thể chăm sóc con cả đời được."

Trong lúc nói, khuôn mặt Phong Huyền Tử lộ ra vẻ tịch mịch và già nua, sau đại hội Danh Kiếm, rất nhiều tham vọng của ông ta đều đã bị mài mòn đi.

“Ông nội, Tiểu Ngư biết sai rồi, sau này con sẽ không bướng bỉnh nữa."

Phong Tiểu Ngư thấy dáng vẻ già nua của ông nội, trong lòng vô cùng khó chịu, đầu mũi chua xót, vội vàng tiến lên an ủi nói.

Nàng ta giờ khắc này mới giật mình nhận ra, bản thân rốt cuộc đã gây ra tai họa gì cho nhà họ Phong, nếu như không phải có ông nội ở đây, thì toàn bộ nhà họ Phong có thể đã không còn nữa rồi.

Đã là rất tốt rồi, không phải là kết cục xấu nhất.

Hồi lâu, Phong Tinh Dương vẫn luôn im lặng mới lên tiếng hỏi: "Lạc công tử này rốt cuộc có lai lịch gì, nàng ta không nói, ông nội cũng không thể nói hay sao? Chẳng lẽ lai lịch còn lớn hơn cả Tàng Kiếm sơn trang."

"Nếu nàng ta thực sự nói ra, nhà họ Phong đã bị san bằng từ lâu rồi, một ngọn cỏ cũng không thể sống nổi. Nàng ta không nói, ta tất nhiên cũng sẽ không nói, con cũng đừng hỏi nữa."

Phong Huyền Tử trừng mắt nhìn Phong Tinh Nguyên, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng nhìn gã.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4164: Bởi vì ngày mai



Thành Thương Huyền, nơi ở của Phù Vân Kiếm Tông.

Sau khi trận đối chiến ban ngày kết thúc, một hàng người vội vàng quay trở về, sắc mặt của đám người Giang Ly Trần, Phùng Chương đều khó coi.

Bởi vì ngày mai phải đối chiến với Huyền Vương Điện, nhưng thực lực mà sáng nay Huyền Vương Điện thể hiện ra, gần như khiến cho người khác tuyệt vọng.

Không thấy được một chút hy vọng chiến thắng, cho dù có nghĩ như thế nào, Phù Vân Kiếm Tông cũng chỉ có một chữ thua.

Đối phương thậm chí còn chưa sử dụng một phần ba thực lực, đã đánh bại được Thanh Lôi Tự, mạnh đến nỗi làm người ta tức điên.

Chỉ riêng nhị sư huynh Tần Dương của bọn họ thôi, đã biểu hiện ra thực lực tương đương với Diệp Tử Lăng rồi, càng không phải bàn đến đại sư huynh Sở Thiên Hạo.

Cho dù có rút được lá thăm tốt đến đâu, để Sở Thiên Hạo với Tần Dương đối đầu với Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm, hai người Lâm Nhất và Diệp Tử Lăng toàn thắng, thì với thực lực của Giang Ly Trần cũng không dám đảm bảo sẽ thắng một trăm phần trăm ba người còn lại của Huyền Vương Điện.

Khi gã đối mặt với ngựa cấp thấp của Thiên Tinh Các, đã trực tiếp lật xe bại trận rồi, suýt chút nữa chôn vùi cả Phù Vân Kiếm Tông.

Cái danh đại sư huynh này của gã có phần không xứng đáng, trong mắt Lâm Nhất, tiềm lực của gã còn không cao bằng Phùng Chương,

“Lâm sư đệ, đệ thực sự có cách sao?"

Lưu Thanh Nghiêm thực sự không nhịn nổi nữa, lên tiếng hỏi.

Những người khác bao gồm cả Diệp Tử Lăng và Giang Ly Trần tất cả đều nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt dấy lên vẻ mong chờ.

"Có."

Lâm Nhất bình tĩnh nói.

"Mấy phần thắng?" Lưu Thanh Nghiêm nóng lòng hỏi.

"Nếu như thăm rút được hơi khá một chut, có lẽ sẽ là năm không." Lâm Nhất suy nghĩ một lát, sau đó nói ra quan điểm của mình.

Phù!

Khóe miệng bọn họ co giật, sắc mặt khó coi, Lâm sư đệ này có hơi thẳng thắn quá rồi thì phải.

Lâm Nhất chớp mắt, cười nói: “Ý ta là, chúng ta năm Huyền Vương Điện không.”

Xoạt!

Lập tức tất cả bọn họ đều sợ ngây người, ngay cả Diệp Tử Lăng cũng nhìn Lâm Nhất với ánh mắt khó tin, trong mắt hiện rõ vẻ không dám tin nổi.

"Lâm sư đệ, đệ quá khoa trương rồi đấy ... Mặc dù đệ siêu phàm nghịch thiên, nhưng đây dẫu sao cũng là đối chiến đoàn đội mà." Sau thất bại lớn hồi sáng, Giang Ly Trần đã khiêm tốn đi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.

Diệp Tử Lăng lắc đầu, không nói gì.

Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm không ngừng cười khổ, nhất là Phùng Chương, hắn ta cười nói: "Lâm sư đệ, đệ đừng đùa nữa, tỷ số năm không, sao có thể được chứ?"

"Ta có giống như là đang đùa không. Hay là các người đều cảm thấy bản thân mình là ... phế vật?"

Lâm Nhất nghiêm mặt, giọng điệu đột nhiên thay đổi, lạnh lùng quát lớn.

Hai chữ phế vật quá chói tai, khiến cho mấy người họ nhất thời không kịp phản ứng, hoàn toàn không kịp thích nghi với một Lâm Nhất vừa mới thân thiện hòa nhã, nháy mắt đã trở lên sắc bén như vậy.

“Hay là, các người cũng cảm thấy ta là phế vật?"

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, trong mắt lóe lên phong mang.

"Sao có thể ... "

Những người khác vội vàng phủ nhận, dưới áp lực từ khí thế của Lâm Nhất, vô thức mà trở lên thấp hơn một đoạn.

Ánh mắt Diệp Tử Lăng thoáng thay đổi, tên nhóc này nghiêm túc rồi sao?

"Huyền Vương Quyết quả thực rất đáng sợ, nhưng nếu như ta có thể khiến cho mọi người ngày mai, trước mặt Huyền Vương Quyết, vẫn có thể phát huy được toàn bộ thực lực thì sao?"

Lâm Nhất xoay người, một câu nói như sấm giữa trời quang, vang vọng bên tai bọn họ, khiến tai họ ù đi.

Chuyện này ... sao có thể làm được?

Thời gian một đêm, đã có thể không sợ trước uy áp của Huyền Vương Quyết, mà phát huy toàn bộ thực lực.
 
Back
Top Bottom