Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4175: Chẳng mấy chốc



Cùng với chiến thắng của Diệp Tử Lăng, hy vọng của Huyền Vương Điện đã hoàn toàn bị xóa bỏ.

Cái gọi là hình thức địa ngục của Sở Thiên Hạo cũng chỉ là một trò cười, đến ngay cả Diệp Tử Lăng còn đánh không lại, còn muốn một địch năm, quả thực ngây thơ.

"Đại sư tỷ trở lên lợi hại như vậy từ lúc nào ... "

Đám người Giang Ly Trần sững sờ, có phần không dám tin.

Lâm Nhất im lặng cười, huyết mạch dòng chính của Thế gia Thánh Cổ, sao có thể không mạnh được chứ.

Chỉ là nàng ta luôn ở trong Phù Vân Kiếm Tông, làm lỡ mất khoảng thời gian khá dài, nếu như nàng ta muốn, sợ rằng đã là yêu nghiệt siêu phàm từ lâu rồi.

Dĩ nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là chưởng môn phái Phù Vân, lão đầu thối này không chỉ không để tâm tới tông môn, mà ngay cả con gái của mình cũng không để ý tới.

Nếu ông ta bằng lòng chỉ điểm dạy dỗ Diệp Tử Lăng, thì với thiên phú yêu nghiệt đứng đầu tam bảng của ông ta, Diệp Tử Lăng nhất định không chỉ có được thành tựu như bây giờ.

"Lâm Nhất, cảm ơn đệ."

Chẳng mấy chốc, Diệp Tử Lăng đã quay về chỗ ngồi của Phù Vân Kiếm Tông, nàng ta mỉm cười ngọt ngào, dáng vẻ vô cùng động lòng người.

Những người khác thoáng ngây ngẩn hồi lâu, rồi chợt tỉnh ngộ, toàn bộ Phù Vân Kiếm Tông chỉ có mình Lâm Nhất nắm giữ Phù Vân Thập Tam Kiếm.

Diệp Tử Lăng có thể tu luyện được ba kiếm cuối cùng, nhất định là do Lâm Nhất chỉ dẫn, bây giờ nàng ta đánh bại được Sở Thiên Hạo, trong đó tất nhiên không thiếu công lao của Lâm Nhất.

"Không cần cảm ơn, chỉ cần ... lấy thân báo đáp là được."

Lâm Nhất chớp mắt, nhẹ giọng cười nói.

Những người khác suýt nữa sợ hai kêu lên, phong thái vừa nay của Diệp Tử Lăng quả thật tuyệt thế vô song. Rất nhiều người, thậm chí lần đầu tiên phát hiện ra, đại sư tỷ của bọn họ lại có khí chất tuyệt thế nhường này.

Hiện giờ nàng ta thong thả đi tới, dưới ánh hào quang đó, bọn họ thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng.

Diệp Tử Lăng cũng không nổi giận, nhìn Lâm Nhất ung dung cười nói: "Đệ vẫn nên nói ít đi một chút thì hơn, lỡ như ta thực sự đồng ý rồi, thì đệ không còn đường lui đâu."

Lâm Nhất mỉm cười, không nhiều lời nữa.

Hắn cũng đã thắng Huyền Vương Điện, nên vừa nãy mới dám trêu chọc như vậy. Nếu như Diệp Tử Lăng thực sự đồng ý, vậy đúng như lời nàng ta nói, hắn quả thực không còn đường lui.

"Hừ, trai đểu."

Trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng khinh thường nói.

Lâm Nhất không để ý tới nàng ta, hắn nhìn về một hướng nào đó nói: "Trận tiếp theo sẽ không dễ dàng đâu, Huyết Nguyệt Động Thiên còn khó đối phó hơn Huyền Vương Điện nhiều."

Trong lòng bọn họ trùng xuống, sắc mặt dần trở lên nghiêm túc.

Bọn họ hiểu rất rõ, có thể nghiền nát được Huyền Vương Điện với tỷ số năm không, không phải là bởi vì Phù Vân Kiếm Tông mạnh đến mức đó.

Mà là do đối phương quá lệ thuộc vào khí thế vương giả, một khi bị tìm ra cách khắc chế, thì thực lực của họ tất nhiên sẽ giảm đi rất nhiều.

Huyết Nguyệt Động Thiên, thì không giống như vậy!

Lam Nhat trong long vẫn luon suy nghĩ, giua Huyet Nguyet Dong Thien va Tử Nguyệt Động Thiên ở Huyền Hoàng Giới liệu có liên quan gì đến nhau hay không.

Bởi vì võ học của hai bên đều quá tương tự nhau, một bên là Tử Nguyệt Lăng Không, một bên là Huyết Nguyệt Lâm Không, tên cũng chỉ khác biệt hai chữ.

“Diệp Tử Lăng, Huyết Nguyệt Động Thiên này rốt cuộc có lai lịch gì?"

Lâm Nhất nhìn Diệp Tử Lăng, lên tiếng hỏi.

Diệp Tử Lăng trầm ngâm nói: "Huyết Nguyệt Động Thiên là phân nhánh của Huyết Nguyệt Thần Giáo ở Ma vực Thương Huyền, thế lực của Huyết Nguyệt Thần Giáo ở giới Côn Luân có thể sánh ngang với Tàng Kiếm sơn trang. Có tin đồn rằng, tiền thân của Huyết Nguyệt Thần Giáo là Huyết Nguyệt Hoàng Triều. Thế nhưng Huyết Nguyệt Hoàng Triều, từ lâu đã bị Đế quốc Thần Long hủy diệt từ thời thượng cổ rồi."

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, lai lịch như vậy quả thực rất lớn.

Dĩ nhiên Đe quốc Thần Long thời thượng cổ hoàn toàn khác với Đế quốc Thần Long hiện tại. Thịnh thế hoàng kim suy tàn, Đế quốc Thần Long từ lâu cũng đã sụp đổ.

Đế quốc Thần Long hiện giờ, là từ sau khi cửu đế xuất thế, kết thúc thời đại bạo loạn hắc ám rồi xây dựng lại.

Diệp Tử Lăng đột nhiên yên lặng, không nói thêm nữa, lộ ra dáng vẻ lắng nghe và trầm tư suy nghĩ.

Lâm Nhất liếc nhìn qua, biết là có người đang truyền âm cho nàng ta, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy khóe miệng của phủ chủ Thương Huyền Phủ đang động đậy.

Hồi lau, Diep Tử Lang nhìn đám người Lâm Nhất nói: "Phủ chủ Thương Huyền nói, người của Huyết Nguyệt Đông Thiên muốn thay đổi hình thức giao đấu của trận cuối cùng. Đó là để hai nhà lựa chọn ra một đại diện, sau đó đấu một trận quyết định thắng thua, giảm bớt yếu tố may mắn trong rút thăm."

“Ò?"

Khuôn mặt Lâm Nhất lộ ra nụ cười, ý kiến này quả thực có phần thú vị.

“Sao đột nhiên lại muốn thay đổi quy tắc ... "

Trên dưới Phù Vân Kiếm Tông cũng vô cùng nghi hoặc, trong mắt tràn đầy sự khó hiểu, thực sự nghĩ không ra.

“Có lẽ là khi thấy chúng ta chiến thắng tuyệt đối Huyền Vương Điện, họ không nắm chắc được phần thắng, nhưng bọn họ lại có lòng tin rất lớn với thực lực của Hạ Hầu Tuyệt." Diệp Tử Lăng nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, nguyên nhân lớn nhất, có lẽ là xuất phát từ Diệp Tử Lăng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4176: Lạc Hoa!



Thực lực của Diệp Tử Lăng, vượt quá xa dự đoán của Huyết Nguyệt Động Thiên. Nếu như Hạ Hầu Tuyệt không rút trúng Lâm Nhất hoặc Diệp Tử Lăng. Vậy thì Phù Vân Kiếm Tông ít nhất đã có hai bàn thắng, còn Phùng Chương và Giang Ly Trần, thực lực cũng không yếu đến mức mà đối phương chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Cùng một đạo lý đó, áp dụng lên Phù Vân Kiếm Tông cũng hoàn toàn đúng đắn.

Xoạt!

Ánh mắt của đám người Giang Ly Trần đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất, đôi mắt đẹp của Diệp Tử Lăng di chuyển, cũng đưa tầm mắt sang nhìn Lâm Nhất.

Người của Huyết Nguyệt Động Thiên có một lòng tin tuyệt đối với Hạ Hầu Tuyệt, thì người của Phù Vân Kiếm Tông đối với Lâm Nhất cũng không khác gì.

Lâm Nhất khẽ nhướng mày, mỉm cười nói: "Nếu gã muốn đánh, thì cứ đồng ý với gã đi."

Rất rõ ràng, Huyết Nguyệt Động Thiên đang nhắm vào Lâm Nhất, nếu như Phù Vân Kiếm Tông không đồng ý, thì khí thế lập tức sẽ thấp hơn đối phương một đoạn.

Sau khi phủ chủ Thương Huyền Phủ nhận được cái gật đầu đồng ý của Diệp Tử Lăng, bèn đứng dậy trầm ngâm nói: "Đối chiến Thương Huyền, vòng cuối cùng, thắng thua sẽ được định đoạt giữa Phù Vân Kiếm Tông và Huyết Nguyệt Động Thiên, ai thắng sẽ trở thành quán quân. Bên thắng có thể giành quyền sở hữu Thánh Kiếm Phong và có được năm vị trí trong lễ rửa tội Thần Long, bất kỳ tông môn nào cũng không được chống lại, nếu không sẽ là kẻ địch của Đế quốc Thần Long!"

Thay đổi quy tắc bất ngờ như vậy khiến người ta trở tay không kịp, nhưng ngay lập tức một loạt tiếng kinh hô vang lên.

Lấy trận đối chiến của Lâm Nhất và Hạ Hầu Tuyệt để quyết định chức quán quân của trận đấu hạng Thương Huyền, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là trận đấu được người ta mong chờ nhất.

Trong nháy mắt, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Hạ Hầu Tuyệt trong đám người. Gã thản nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xuyên qua vô số người, vượt qua Diệp Tử Lăng, Giang Ly Trần và Lưu Thanh Nghiêm, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Nhất.

m!

Trong cơ thể Lâm Nhất có kiếm minh vang lên, phong mang trong mắt nở rộ, chỉ chốc lát, sắc trời trên đỉnh đầu hắn dường như đều biến thành một màu máu.

Có trăng máu tựa dãy núi từ trên trời rơi xuống, hung hăng trấn áp.

"Chạy mau!"

Dị tượng đột nhiên xuất hiện khiến mọi người hoảng loạn, quảng trường Thương Huyền rơi vào cảnh dòng người chen chúc xô đẩy.

Quang mang của kén kiếm sâu trong mi tâm Lâm Nhất rung lên, hắn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó vung tay quét qua. Trăng máu vừa mới sinh ra, còn chưa kịp hạ xuống đã vỡ vụn giữa không trung, bị kiếm ý vô hình quét thành một mảng hư vô.

Bầu trời quang đãng trở lại, giống như chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác.

"Vội vàng như vậy sao?"

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên hàn mang, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén xuyên qua hư không, lạnh lùng nhìn đối phương.

"Bình tĩnh chút, ta chỉ muốn xem thử, ngươi có tư cách để giao đấu với ta hay không thoi!"

Hạ Hầu Tuyệt khẽ cười, sau đó trầm giọng nói: "Lần này ta xuất sơn là vì Thánh Kiếm Phong, ta rất hứng thú với bí mật của Phù Vân Thập Tam Kiếm. Trận đấu ngày mai, hy vọng người đừng khiến ta quá thất vọng!"

Vừa dứt lời, gã và những người khác của Huyết Nguyệt Động Thiên, nhanh chóng rời khỏi quảng trường Thương Huyền.

Lâm Nhất nhìn bóng lưng của gã xa dần, khóe môi cong lên lạnh lùng cười khẩy.

...

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng cô độc treo cao.

Bên trong khu vực của Phù Vân Kiếm Tông, tại một sân viện yên tĩnh, Lâm Nhất ngồi xếp bằng, hai mắt khẽ nheo lại. Thương Long Thánh Thiên Quyết từ từ chuyển động, tiếng rồng ngâm vang lên, quang mang màu tím và màu vàng trong màn đêm quấn quanh người Lâm Nhất.

Nếu muốn tu vi của han tiến thêm một bước nữa, thì phải ngưng luyện được Tinh Tượng.

Neu muon thực lực tinh tiến chỉ trong một đem, hiển nhiên tu luyện Thương Long Thánh Thiên Quyết sẽ chắc chắn hơn chút.

Hồi lau sau, long van tử kim của Lâm Nhất trước đó bị vỡ trong Thần Long Quỷ Tam Trận, từ từ ngưng tụ lại cùng với quang mang.

Sau khi từng đạo long văn ngưng tụ lại một lần nữa, chúng liền ẩn sâu dưới lớp da.

Lâm Nhất mở mắt ra, phun ra một ngum trọc khí, hiện giờ Thương Long Thánh Thiên Quyết đang ở tầng thứ sáu, có thể ngưng tụ được 108 đạo long văn tử kim.

Khi huyết diễm thánh văn bùng cháy, những long văn này sẽ biến thành thánh văn, giúp nhục thân đạt tới trình độ sánh ngang với thánh khí bách văn.

Trước đo trong Tu Huyen Tran, long van tử kim của han bị Thiên Thần Đan tôn giả đánh nát toàn bộ. Trận chiến đó quá khốc liệt, đến nỗi mà long văn tử kim của hắn bây giờ mới từ từ ngưng tụ lại được.

"Hạ Hầu Tuyệt ... "

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, nhỏ giọng thầm nói.

Ban ngày, hai người đã thử dò xét lẫn nhau, coi như đã giao đấu một lần, Lâm Nhất có thể khẳng định rằng đối phương có tu vi của cảnh giới Bán Bộ Thần Đan.

Tinh nguyên hùng hậu trong cơ thể tựa như con sông cuồn cuộn không ngừng, đối mặt với tôn giả cảnh giới Tiểu Thần Đan, gã tuyệt đối có khả năng g**t ch*t.

Xếp hạng ba nghìn trong tinh quân bảng, yêu nghiệt như vậy quả thực không hề đơn giản.

Đây là đối thủ lớn nhất mà Lâm Nhất đối mặt sau khi thăng cấp lên Tinh Quân, thực lực của gã không kém hơn đám người Công Tôn Viêm là bao.

Tên này đột nhiên xuất hiện, nói rõ là muốn nghiên cứu về bí mật của Thánh Kiếm Phong, Thánh Kiếm Phong rốt cuộc còn có bí mật gì?

Nha đầu Tieu Bang Phượng này tuy có biết một chut, nhung lại thần thần bí bí, không chịu nói thêm điều gì.

Chẳng lẽ, người của Huyết Nguyệt Động Thiên cũng biết được điều gì đó, hay chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú với Phù Vân Kiếm Tông?

Thật khiến người ta đau đầu, trận đấu ngày mai sẽ không dễ dàng.

Lâm Nhất thầm lẩm bẩm, cho dù thế nào, nếu hắn đã chấp nhận trận đấu này, thì hắn nhất định phải thắng.

Cho dù là vì bí mật của Thánh Kiếm Phong hay là lễ rửa tội Thần Long, đối với Lâm Nhất mà nói đều cực kỳ quan trọng.

Ô?

Dưới lớp mũ trùm lụa trắng, Lạc Hoa khẽ mỉm cười, chậm rãi đi tới, nhẹ giọng đáp: "Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ, trong lòng ta nhớ huynh, nên đi thẳng qua đây, hai ngày nay huynh thế nào?"

Rõ ràng chỉ mới không gặp hai ngày, nhưng hai người lại giống như đã xa cách rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện muốn nói với đối phương.

"Huyết Nguyệt Động Thiên sao? Tông môn này quả thực rất thần bí!"

Khi nghe thấy ngày mai Lâm Nhất sẽ quyết đấu với Hạ Hầu Tuyệt, Lạc Hoa đột nhiên lên tiếng dặn dò.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4177: Thánh tử bọn họ có chín người sao?



"Lạc cô nương biết Huyết Nguyệt Động Thiên sao?"

Lâm Nhất thấy nàng ta nhắc nhở, buột miệng hỏi.

"Ta đã từng chạm mặt với Huyết Nguyệt Thần Giáo, giáo phái này có lịch sử lâu đời, đã tồn tại từ trước thời thượng cổ. Hơn nữa ở Ma Vực cũng cực kỳ độc lập, vào lúc thế lực này cường đại nhất, chỉ cần dựa vào sức mạnh của một giáo, đã có thể chống lại tất cả thánh địa ma đạo. Nếu không phải ma đế năm đó đột nhiên xuất thế, thì có lẽ toàn bộ Ma Vực đã là của Huyết Nguyệt Thần Giáo rồi.”

Lạc Hoa giải thích cho Lâm Nhất, sau đó nói cụ thể về Hạ Hầu Tuyệt, nói rằng người này có khả năng là một trong những Thánh tử dự bị.

Việc lựa chọn Thánh tử của Huyết Nguyệt Thần Giáo, được âm thầm tiến hành theo hình thức nuôi cổ, đó là chọn ra hàng nghìn kỳ tài trong toàn bộ Thần Giáo rồi bồi dưỡng. Đợi sau khi bọn họ trưởng thành, để bọn họ âm thầm chém giết lẫn nhau, chín người còn sống cuối cùng chính là Thánh tử Huyết Nguyệt Thần Giáo.

Hạ Hầu Tuyệt này rất phù hợp với đặc trưng của Thánh tử dự bị, trước đó khiêm tốn, ít ai biết đến, vừa xuất đạo lập tức đã khiến người khác phải kinh ngạc.

Lâm Nhất cân nhắc một phen, vậy có nghĩa là ngày mai hắn sẽ phải giao đấu với Thánh tử của Huyết Nguyệt Thần Giáo rồi.

“Thánh tử bọn họ có chín người sao?"

Lâm Nhất tò mò hỏi, chín người hình như hơi nhiều.

Lạc Hoa cười đáp: "Bởi vì trên bọn họ còn có thần tử, Thánh tử là cái bóng của thần tử Huyết Nguyệt, nếu như thần tử ngã xuống, họ sẽ chọn một người trong số những cái bóng để trở thành thần tử. Chỉ có thần tử, mới được sở hữu quyền lực thừa kế Thần Giáo, còn về thần tử hiện giờ là ai, trước mắt cả giới Côn Luân đều không có ai biết."

Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, nửa hiểu nửa không.

Chỉ cảm thấy Côn Luân quá rộng lớn, những thứ mà hắn thấy quả thực còn không bằng một góc của một tảng băng, trong cái thịnh thế người người đều như rồng này, hắn vẫn còn kém quá xa.

Nghĩ đến đây, khát vọng chiến thắng trong lòng Lâm Nhất hoàn toàn được khơi dậy.

Nếu ngay cả Thánh tử dự bị cũng không thắng được, vậy ngày nào đó gặp phải Thánh tử chân chính, thực sự là một chút tự tin cũng không có.

Huống hồ còn có thần tử chưa xuất hiện, trận đấu ngày mai, hắn nhất định phải thắng!

Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, cả thành Thương Huyền vang lên tiếng xé gió không ngừng. Vô số bóng người bay trên không trung, lao vút về phía quảng trường Thương Huyền như điện xẹt, cảnh tượng đó nhìn từ xa trông cực kỳ khí thế.

Là trận đấu cuối cùng trong trận đấu hạng Thương Huyền Phủ, cho nên trận đấu giữa Lâm Nhất và Hạ Hầu Tuyệt đã thu hút rất nhiều người.

Hơn nữa hai người họ đều mang rất nhiều sắc thái truyền kỳ, có thể coi là đột nhiên xuất hiện từ hư không, trước đó căn bản không hề có ai từng nghe nói qua.

Nhưng khi thanh danh nổi lên, ngay lập tức thể hiện ra thực lực cực kỳ kinh người, khiến người ta cảm thán không ngớt.

“Không biết trong trận cuối cùng này, rốt cuộc ai sẽ là người giành chiến thắng, bí ẩn trên người hai bọn họ hình như đều rất nhiều."

“Hạ Hầu Tuyệt tới sớm như vậy sao?"

Trong quảng trường Thanh Nham, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên chiến đài Thương Huyền, Hạ Hầu Tuyệt đang nhắm mắt dưỡng thần ở trên chiến đài.

Từng tiếng thì thầm truyền tới, ánh mắt của bọn họ hoàn toàn không tự chủ được mà rơi lên người gã.

Trên người gã có sắc thái cực kỳ bí ẩn, vừa nhìn sẽ rất khó để phát hiện ra sự tồn tại của gã, nhưng một khi phát hiện ra rồi, ánh mắt sẽ rất khó dời đi.

Rất nhiều người đã không còn xa lạ gì với Hạ Hầu Tuyệt, bởi vì tên của gã được treo cao trên vị trí ba nghìn tinh quân bảng từ lâu, chỉ là họ chưa từng nghĩ rằng, yêu nghiệt như vậy lại là kỳ tài cái thế do Huyết Nguyệt Động Thiên của Ma vực Thương Huyền bồi dưỡng.

Tinh quân bảng ba nghìn, đây là xếp hạng rất cao rồi, núi cao ngưỡng vọng, trên cả tám phương, không hề quá một chút nào.

"Người của Phù Vân Kiếm Tông tới rồi!"

Đến khi mấy người Lâm Nhất xuất hiện, trên quảng trường lại lần nữa xôn xao, người của Phù Vân Kiếm Tông đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Ngoại trừ trưởng lão tông môn ra, thì chính là đám đệ tử Diệp Tử Lăng, nhưng hôm nay hình như có thêm một cô gái thần bí đội mũ trùm, khiến người ta không đoán ra được thân phận, gây ra đến nhiều tiếng nghị luận.

Nhưng tiêu điểm chú ý của bọn họ, vẫn đặt trên người Lâm Nhất.

Vẻ mặt Lâm Nhất thản nhiên, ánh mắt xuyên qua đám người, Hạ Hầu Tuyệt từ xa đang nhắm mắt dưỡng thần, dường như không vội vàng chút nào.

Xoạt!

Tên này vậy mà lại tới sớm như vậy, dáng vẻ nóng lòng như vậy, giống như gã nhất định sẽ thắng.

Sâu trong mắt, mấy người họ đều lộ vẻ kiêng dè, mơ hồ có chút lo lắng.

Đây dù sao cũng là yêu nghiệt xếp ba nghìn trên tinh quân bảng, nếu là bình thường, mấy người họ căn bản không cho rang Lâm Nhất sẽ có cơ hội chiến thắng nào.

Nhưng sau buổi huấn luyện đặc biệt ngày hôm đó, đám người Giang Ly Trần đều thay đổi cai nhìn rất lớn đối với thực lực của Lâm Nhất.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4178: Thật là một võ kỹ kỳ lạ!



Đặc biệt là thanh kiếm kia, có kha nang đo chính là thanh Kiếm Thiên Lôi trong truyền thuyết!

Mấy ngày Lâm Nhất biến mất, rất có thể hắn đã xông vào Thần Long Quỷ Tam Trận.

Bây giờ tin tức còn chưa được truyền tới, nhưng một khi truyền ra rồi, nhất định sẽ gây chấn động cho cả Thương Huyền Phủ. Sức nặng của nó cũng không thấp hơn so với xếp hạng ba nghìn trên tinh quân bảng là bao, thậm chí còn hơn.

“Phù Vân Kiếm Tông rốt cuộc tìm được kỳ tài kiếm đạo này ở đâu vậy?"

Ở chỗ ngồi của Huyết Nguyệt Động Thiên, có mấy vị trưởng lão, ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Nhất, vẻ mặt vô cùng hoài nghi.

Nếu không phải tên nhóc này đột nhiên xuất hiện, thì trận đấu hạng Thương Huyền Phủ lần này, sẽ không có bất kỳ dao động gì.

Trước mắt lại nảy sinh ra những biến số này, quy tắc cũng buộc phải thay đổi, khiến cho Huyết Nguyệt Động Thiên chỉ có thể đặt áp lực lên người Hạ Hầu Tuyệt.

"Hì hì, yên tam đi, thực lực của Hạ Hầu su huynh, hoan toan khong phải là thứ mà võ giả Thương Huyền Phủ có thể tưởng tượng được. Thực lực của huynh ấy, sớm đã vượt qua khỏi Thương Huyền Phủ. Với thiên phú của huynh ấy, cho dù có ở Hoang Cổ Vực yêu nghiệt nhiều như mây, cũng có thể có được một chỗ đứng, huynh ấy chính là Thánh tử dự bị của Huyết Nguyệt Thần Giáo đấy!”

Trưởng lão áo đen đứng đầu khuôn mặt lộ ra nụ cười, vẻ mặt cực kỳ ung dung.

Ông ta là đại trưởng lão của Huyết Nguyệt Động Thiên tên là Trần Mộ. Lần này ông ta đích thân dẫn đội, chính là để trong trận đấu hạng Thương Huyền không xuất hiện bất kỳ sai sót nào.

Chủ ý xin thay đổi quy tắc, cũng là ông ta đưa ra.

Theo ông ta thấy, đấu năm-năm với Phù Vân Kiếm Tông là quá mức ngu xuẩn, cũng có phần phải dựa vào vận may.

Nhưng nếu đấu một- một thì Hạ Hầu Tuyệt chắc chắn là vô địch trong lớp trẻ Thương Huyền Phủ. Cho dù Lâm Nhất này là quái vật từ đâu chui ra thì cũng không có bất kỳ cơ hội thắng nào.

Vụt!

Lâm Nhất nhảy lên, không hề trì hoãn, trực tiếp đáp lên chiến đài.

Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt dần trở lên lạnh lẽo, sau khi biết được người này có khả năng là Thánh tử dự bị từ Lạc Hoa, lòng hiếu thắng của Lâm Nhất đã dâng cao đến mức trước nay chưa từng có.

“Ngươi đến muộn."

Ánh mắt Hạ Hầu Tuyệt đảo qua, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lộ ra vẻ rét lạnh.

“Đến sớm, cũng đâu thể hiện được điều gì."

Lâm Nhất đáp trả, lạnh lùng nói.

"Thể hiện quyết tâm chiến thắng của ta!"

Hạ Hầu Tuyệt lạnh lùng mỉm cười, sắc mặt trở lên vô cùng ác liệt, có hàn mang thấu xương vút qua.

Âm!

Khi tầm mắt chạm vào nhau, trên chiến đài rộng lớn, khí thế thuộc về hai người kịch liệt dâng lên.

Còn chưa giao thủ, nhưng bầu không khí đã vô cùng bùng nổ, người khác vừa nhìn đã có thể nhận ra, Lâm Nhất và Hạ Hầu Tuyệt đều là những người sẽ không chịu nhận thua.

Trong lúc hai người đang đợi phủ chủ Thương Huyền Phủ phát chỉ lệnh, cả hai đều âm thầm tích sức, đồng thời tìm kiếm kẽ hở trong khí cơ của đối phương.

"Đấu hạng Thương Huyền Phủ, trận đấu cuối cùng, bắt đầu!”

Khi giọng nói của phủ chủ Thương Huyền Phủ vừa dứt, hai tay Hạ Hầu Tuyệt trong tay áo từ từ duỗi ra, hai tay gã thon dài mảnh khảnh, đầu ngón tay lấp lánh hàn mang như kim loại, khiến người ta hoảng sợ.

Âm!

Thân hình của gã dưới trăng máu hóa thành từng đạo mị ảnh màu đen, những chỗ gã lướt qua, đều để lại ma sát màu đen giống như độc trùng trong hư không. Những ma sát còn sót lại đó giống như có sinh mệnh, không ngừng ngọ nguậy ăn mòn hư không.

“Thật là một võ kỹ kỳ lạ!"

Đồng tử Lâm Nhất chợt co rút, ở trong ma sát đó, hắn cảm nhận được độc tính cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn không giống với loại độc bình thường.

Dường như ... còn có thứ gì kỳ lạ khác.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4179: Kim Ô Cửu Biến!



Cho dù có nhận ra được có chỗ nào đó không ổn, cũng không có thời gian để nghĩ nhiều.

Tốc độ của đối phương cực kỳ nhanh, dưới sự bao phủ của trăng máu, thậm chí có công năng ẩn giấu còn cường đại hơn.

Nếu như không phải do kiem ý của Lâm Nhat hơn người, có thể cảm nhận được sự dao động trong hư không, thì chỉ dựa vào chân nguyên và cảm quan, hoàn toàn không phát hiện ra được vị trí chính xác của đối phương.

Kim Ô Cửu Biến!

Huyết khí của Lâm Nhất dâng trào, tựa như một con man thú thượng cổ nặng hơn núi. Nhưng dưới sự thúc giục của Kim Ô Cửu Biến, con hung thú trông nặng nề thô kệch này, tốc độ còn nhanh hơn cả kinh hồng.

Bịch! Bịch! Bịch!

Chớp mắt, người khác chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh lóe lên, không thể nhìn rõ chân thân của Lâm Nhất.

Dưới trăng máu, tàn ảnh đan xen.

Âm!

Từng tiếng động lớn không ngừng vang lên, trong không trung truyền tới tiếng kim loại va đập cực kỳ nặng nề, chỉ chớp mắt hai người đã giao đấu được hơn mười chiêu.

Nhanh quá!

Đám người Giang Ly Trần nhìn mà kinh hãi, hai người này thực sự chỉ trong nháy mắt, đã biến ra được vô số sát chiêu.

Với thực lực của gã, chỉ có thể miễn cưỡng bắt được đường nét mơ hồ của hai người, con xuat chieu cụ thể như thế nao thì hoan toan không thể nhìn rõ.

Âm!

Tiếng kim loại vỡ nát lại lần nữa vang lên, tia lửa tung bay, trên người Lâm Nhất ánh lên quang mang tử kim, bị đối phương ép phải hiện thân hình, lùi lại hàng chục mét.

"Thánh thể Thương Long sao?"

Hạ Hầu Tuyệt thấy vân lộ xuất hiện trên người Lâm Nhất, hai mắt khẽ nheo lại, lạnh giọng nói: “Ngươi quả thực che giấu quá giỏi, nhưng Độc Huyết Long Trảo này của ta, chỉ dựa vào cơ thể cứng rắn, thì không thể cản được quá lâu đâu!"

Gã vừa dứt lời, sắc mặt càng trở lên lạnh lẽo, lại tiếp tục lao đến trước mặt Lâm Nhất như tia chớp.

Vù! Vù!

Long anh mau đo xuat hiện sau lung Hạ Hau Tuyet nhu ẩn như hiện. Mỗi lần gã ra tay, đều sẽ xuất hiện vuốt rồng cực kỳ chói mắt. Vuốt rồng sắc bén có ma sát màu đen quấn quanh, chỉ ngửi mùi thôi đã cực kỳ khó chịu.

Lâm Nhất không ngửi, thậm chí ngay cả lỗ chân lông toàn thân cũng đóng chặt lại, mùi vị này chắc chắn có độc.

“Tên nhóc nhà ngươi, cũng cẩn thận đấy, nhưng chỉ dựa vào cẩn thận thôi, thì sớm muộn vẫn sẽ thua!"

Hạ Hầu Tuyệt cong môi cười, ánh mắt đột nhiên trở lên lạnh lẽo, trái tim Lâm Nhất chợt đập nhanh một nhịp, cảm nhận được có chỗ nào đó không đúng.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ kĩ, khí tức trên người Hạ Hầu Tuyệt đột nhiên tăng vọt, tu vi cảnh giới Tinh Tượng viên mãn của gã gia tăng đến cảnh giới Bán Bộ Thần Đan.

Âm!

Gã không giữ lại chút gì, giải phóng hoàn toàn tu vi Bán Bộ Thần Đan, chớp mắt, uy áp của gã gia tăng đến mức thậm chí còn vượt qua cả Tiểu Thần Đan tôn giả

Lâm Nhất chậm một bước, kiếm thế bị chế trụ trong chốc lát.

Nói là chốc lát, thật ra còn chưa đến một hơi thở, nhưng sơ hở thoáng qua như kinh hồng này, lại bị Hạ Hầu Tuyệt bắt được nhanh như chớp giật.

Gã nhếch môi cười khẩy, long ảnh như ẩn như hiện sau lưng chợt hòa làm một với thân thể gã trong khoảng khắc ấy.

Gã tung ra một vuốt, từ trên xuống dưới, nhắm thẳng vào điểm yếu trên đỉnh đầu Lâm Nhất. Nếu bị bắt trúng, có lẽ cả đầu hắn sẽ nổ tung ngay lập tức.

Hai mắt Lâm Nhất khẽ ngưng lại, liếc mắt đã nhìn ra đây chỉ là chiêu nhử, đồng thời trước mắt thoáng qua mấy bức tranh bay tới.

Hắn đoán ra được đối phương sau chiêu này, có thể sẽ phát động toàn bộ thế công.

Chớp mắt, Lâm Nhất đã đưa ra quyết định, hắn nghiêng đầu tránh một vuốt này. Phụt, một cánh tay khác mà Hạ Hầu Tuyệt giấu sau lưng như rồng vọt khỏi biển, mang theo hàn mang sắc lạnh, điểm lên vai Lâm Nhất.

Một đòn đắc thủ, uy áp Bán Bộ Thần Tiêu trên người Hạ Hầu Tuyệt bay thẳng lên trời, càng ngông cuồng tự đại.

"Biết tại sao ta có lòng tin chắc thắng rồi chứ, Tiểu Thần Đan tôn giả ở trước mặt ta còn chẳng đáng là gì, thì ngươi ... là cái thá gì chứ!" Hạ Hầu Tuyệt dang rộng hai tay, thừa thế xông lên, ngay dưới vầng trăng máu mà bay thẳng lên.

Ánh mắt gã nổi lên huyết mang, giống như một con ác long, khóa chặt Lâm Nhất từ trên hư không, sau đó lao xuống nhanh như một con diều hâu.

Phù!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4180: Kim Ô hóa trời



Khung cảnh trận đấu khiến cho ai nấy đều phải rùng mình, chỉ vài chiêu đã khiến cho Lâm Nhất bị thương, Hạ Hầu Tuyệt này quả thực khủng khiếp.

“Bán Bộ Thần Đan! Sự áp chế của tu vi này thật quá cường đại."

“Kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất, có vẻ không đủ để chống lại ... "

“Không hổ là yêu nghiệt xếp trong danh sách ba nghìn của tinh quân bảng, chúng ta trông mà hổ thẹn!"

...

Đủ loại âm thanh vang lên, tại vị trí của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Diệp Tử Lăng cũng không khỏi khẽ biến sắc. Bọn họ tràn đầy lòng tin với Lâm Nhất, đặc biệt là vào đêm hôm đó, khi hắn thể hiện ra kiếm uy kinh người, mạnh đến mức gần như khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới, Hạ Hầu Tuyệt lại có tu vi khủng khiếp của Bán Bộ Thần Đan, chiếm ưu thế cực lớn về cảnh giới.

Dường như điều nay khiến cho Lam Nhất khong the giải phong được sự sắc bén của kiếm ý, chuyện này có phần khó giải quyết rồi.

Kiếm ý, chính là chiêu bài lớn nhất của Lâm Nhất.

“Không hay rồi, Lâm sư đệ trúng độc rồi ... "

Phùng Chương đột nhiên kêu lên thất thanh, chỉ thấy trên sân đấu, khi Lâm Nhất tránh đòn, thỉnh thoảng sẽ lộ ra khuôn mặt thật, môi hắn đã biến thành màu tím đen.

“Một đòn tay vừa nãy!”

Diệp Tử Lăng cau chặt mày, nhẹ giọng nói.

Một ngón tay vừa nãy, xuyên qua vai phải của Lâm Nhất, chẳng lẽ độc đố ngấm vào trong máu từ lúc đó hay sao?

“Không phải do đòn đó, mà là vầng trăng máu kia ... võ kỹ này quả thực rất kỳ

lạ.'

Giọng nói của Lạc Hoa chậm rãi truyền tới, đến ngay cả người có kiến thức sâu rộng như nàng cũng nói võ kỹ này kỳ lạ. Sắc mặt của đám người Tiểu Vũ Nhược đều thay đổi.

"Hì hì, vẫn là Hạ Hầu sư huynh lợi hại, chỉ vài chiêu đã khiến cho tên nhóc này chịu thiệt lớn rồi!"

Đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên nhìn tình thế trên chiến đài, lại vô cùng vui vẻ.

"Đừng quá coi thường Lâm Nhất kia, cơ thể của tên đó quả thực b**n th**, huyết khí quá hùng hậu. Thực sự muốn độc chết được hắn, ít nhất phải cần đến hai canh giờ, chỉ một thời gian ngắn thì không thể tạo thành mối uy h**p trí mạng thực sự được. Hơn nữa ta hoài nghi, tên nhóc này dường như đã nhận ra được từ trước, sớm đã có sự phòng bị." Trưởng lão Huyết Nguyệt Đông Thiên ánh mắt sáng như đuốc, quan sát vô cùng rõ ràng.

“Vậy thì thế nào, chỉ cần hắn không tìm ra được cách phá giải, thì kiếm ý của hắn không bao giờ có thể tỏa ra được phong mang, cuối cùng vẫn chỉ có một chữ chết mà thôi!"

Đại trưởng lão Trần Mộ dẫn đội khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường, không hề coi Lâm Nhất ra gì.

"Đó là đương nhiên, bí thuật của Huyết Nguyệt Động Thiên ta há lại bị phá giải một cách dễ dàng như vậy. Cho dù thực sự phá giải được, thì thủ đoạn của Hạ Hầu Tuyệt, vẫn còn nhiều lắm." Trưởng lão lên tiếng trước đó, tán thành nói.

“Lâm Nhất, mùi vị thế nào."

Trên chiến đài Thương Huyền, khuôn mặt vô cùng thanh tú của Hạ Hầu Tuyệt đang cười híp mắt nhìn Lâm Nhất. Chỉ là đôi mắt đó lại tỏa ra huyết quang lạnh lẽo, khiến người ta nhìn vào mà rùng mình, kỳ dị vô cùng.

“Cũng tạm."

Lâm Nhất nhún vai, ung dung cười nói.

Chỉ là giữa hai hàng lông mày có thêm hàn mang lạnh lẽo. Hàn ý nhường này, cho du khi ở trong Thần Long Quy Tam Tran, Lam Nhất cũng chưa từng bộc lộ ra.

“Ha ha, ta thực sự không tin ngươi sẽ có cách phá giải gì. Kiếm ý của ngươi tỏa ra càng mạnh mẽ, thì độc tố sẽ càng bám chặt vào sâu bên trong. Loại độc này gọi là Cốt Huyết, một khi dính phải, sẽ giống như phụ nữ mang thai mười tháng, tất cả mọi thứ của người đều trở thành dưỡng chất, đặc biệt là các loại ý chí võ học."

Hạ Hầu Tuyệt cười nham hiểm, cực kỳ ung dung nói: "Không biết, sau khi kiếm ý của ngươi bị phế đi, thì ngươi còn có thủ đoạn gì khác không?"

Lâm Nhất lơ đãng liếc nhìn lên trăng máu trên trời, lạnh nhạt đáp: "Ngươi tới thử xem, không phải sẽ biết rồi sao?"

“Làm bộ làm tịch, ngươi cho rằng ta không dám sao? Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là là một miếng thịt nằm trên thớt mà thôi!"

Hạ Hầu Tuyệt cười dữ tợn, lại lần nữa lao tới, những nơi gã đi qua, tàn ảnh hóa thành một vệt kinh hồng, ở trong không trung hồi lâu cũng không tan.

Trong lời nói của gã mang đầy vẻ ngông cuồng, nhưng khi thực sự ra tay, lại vô cùng cẩn thận, không hề xem nhẹ đối thủ hay có bất kỳ sự lơ là.

"Thánh Huyết Long Khu!”

Khi sắp lao tới, bên trong cơ thể gã bùng phát ra huyết quang ngút trời. Quang mang đó vừa được giải phóng đã quét sạch tám phương. Mà cơ thể của Hạ Hầu Tuyệt dưới luồng huyết quang này, đang phình to với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chẳng mấy chốc, cơ thể to lớn của gã đã xé rách lớp quần áo, để lộ lớp vảy rồng trên da.

Vảy rồng đỏ tươi dày đặc, trông như một bộ áo giáp, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo như sắt.

Trong lúc vảy rồng mọc ra, gã nắm chặt năm ngón tay lại, giống như thực sự đã hóa thành vuốt rồng. Quyền mang dâng trào, tỏa ra huyết quang trước nay chưa từng có, thậm chí còn che khuất cả trăng máu trên trời. Quang mang chói mắt khiến cho nhiều người phải đau đớn kêu lên.

"Sư huynh cẩn thận qua mức rồi, đã chiếm được uu thế lớn như vậy, mà vẫn còn sử dụng Thánh Huyết Long Khu!”

Đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc không khép nổi miệng.

Theo bọn họ thấy, Lâm Nhất đã chắc chắn bại trận rồi, sư huynh chỉ cần từ từ chơi đùa, đùa giỡn hắn một phen là được rồi.

"Để ta xem, ngươi rốt cuộc còn có thủ đoạn gì, nếu không ... ngươi cứ yên tâm mà chết đi!"

Hạ Hầu Tuyệt ngước mắt lên nhìn, hung ác trừng Lâm Nhất một cái, quyền mang giống như một viên sao băng màu đỏ bùng cháy, mạnh mẽ đánh tới.

Vù!

Kình phong mãnh liệt quét qua mặt Lâm Nhất, khiến gò má hắn rung lên từng đợt.

Chiêu này mạnh đến nhường nào, chỉ nhìn thôi cũng biết rõ.

Khi dị tượng hùng vĩ xuất hiện, Lâm Nhất đưa tay bắt lấy. Chỉ một động tác này, trời đất quay cuồng, phong vân biến sắc, toàn bộ hư không đều trở lên vặn vẹo.

Trời và đất tựa như hai bức tranh, trong lúc xoay chuyển đã bị hắn cùng lúc nắm lấy trong lòng bàn tay.

"Nhật Nguyệt Thần Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm!"

Quang mang dâng trào, Lâm Nhất giống như thần thánh bước ra từ trong mặt trời, đứng chính giữa hồ nước bạc, đón lấy một quyền mà đối phương đánh tới.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4181: Nhật Nguyệt Thần Quyền



Nhật Nguyệt Thần Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm!

Kim Ô và Ngân Hoàng đồng thời kêu lên, quang mang sáng chói trào dâng mãnh liệt từ trong chưởng của Lâm Nhất. Quang ảnh của hai bức tranh chồng lên nhau, giống như trời và đất bị Lâm Nhất nắm lấy trong lòng bàn tay.

Âm!

Lòng bàn tay Lâm Nhất lập tức xuất hiện quang mang hỗn độn, tựa như trời đất con chưa mo ra, nhat nguyet con chưa phan, ca the gioi như mot khoảng hỗn độn.

Trong hỗn độn, ẩn chứa sức công phá không thể tưởng tượng nổi.

Âm

Hai đại sát chiêu mạnh mẽ va chạm vào nhau, gây ra tiếng động lớn vang trời. Một đòn tưởng chừng như tất sát của Hạ Hầu Tuyệt, lại bị đánh bay thắng ra ngoài dưới quyền mang đáng sợ này.

Rắc

Tiếng kim loại nứt vỡ vang lên, long ảnh màu đỏ sau lưng gã xuất hiện từng vết nứt, dư chấn kinh người cuốn sạch tám phương.

Trong dư chấn mang theo đủ loại dị tượng, cả chiến đài giờ là một khoảng hỗn loạn, khiến người ta thấy mà giật mình.

Đặc biệt là đệ tử Huyết Nguyệt Động Thiên, sắc mặt ai nấy đều kinh hãi. Bọn họ chợt tỉnh ngộ, hiểu tại sao Lâm Nhất đã trúng độc, không thế rút kiếm cũng không thể sử dụng kiếm ý mạnh mẽ hơn, mà sư huynh vẫn phải cẩn thận như vậy.

Nếu như vừa rồi không sử dụng Thánh Huyết Long Khu, thì sư huynh dưới đòn tấn công của Nhật Nguyệt Thần Quyền đó, không chỉ đơn giản là bị đánh bay đi thôi đâu.

Sợ là sẽ bị trọng thương ngay tại chỗ, sức chiến đấu giảm đi hơn ba phần.

“Lợi hại đấy Lâm Nhất, còn cùng lúc tu luyện cả hai đại võ học Thánh Linh ... Nhưng những sát chiêu như thế này, ngươi có thể có được bao nhiêu chứ? Tu vi Bán Bộ Thần Đan của ta, lại có thể mọi lúc mọi nơi, tồn tại một cách chân thực!”

Sắc mặt Hạ Hầu Tuyệt trắng bệch, gã lau khô máu ở khóe miệng, cười dữ tợn, lại tiếp tục lao vào tấn công.

Lời này gã nói không sai, giao đấu với người khác, tu vi luôn là căn cơ. Nếu như một đòn sát chiêu không thành công, thì sẽ rơi vào thế yếu, trừ phi có sát chiêu liên tục không ngừng.

Nhưng tu vi lại là thứ tồn tại vĩnh viễn, chỉ cần tu vi đủ cường đại, thì tiện tay đánh một cái thôi cũng đã là sát chiêu đỉnh phong của người khác.

Vut!

Rõ ràng Hạ Hầu Tuyệt đã chịu thiệt nhiều, hơn nữa còn bị thương không hề nhẹ, nhưng gã lại không hề quan tâm đến huyết khí đang cuồn cuộn trong cơ thể, và lục phủ ngũ tạng đang hơi nứt ra.

Gã không đợi dị tượng trên người Lâm Nhất tản đi, mà hóa thành một vệt kinh hồng, giống như dịch chuyển tức thời mà xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.

"Chết đị!"

Ngón tay thon dài sắc bén như kim loại của gã lại lần nữa hóa thành vuốt rồng, trực tiếp xé toạc về phía trước mặt Lâm Nhất.

Lâm Nhất không hoảng loạn, hai tay kết ấn, hoa Tinh Ma trong khí hải chậm rãi nở rộ.

Ngưng!

Khi đối phương lao tới, thủ ấn đã được ngưng kết xong, bảy đóa hoa Tinh Ma trong thất đại khí hải cùng lúc bốc cháy.

Chớp mắt, bảy bảy bốn mươi chín tầng biển hoa, bốc cháy hừng hực sau lưng Lâm Nhất. Mỗi tầng biển hoa chồng lên nhau, khí thế trên người Lâm Nhất lại tăng thêm một bậc. Đến khi bốn mươi chín tầng biển hoa đã hoàn toàn nở rộ, khí thế trên người Lâm Nhất trong khoảnh khắc này đã đột phá được ràng buộc của Tinh Quân.

Âm!

Uy áp của hắn, có thể trực tiếp sánh ngang với Tiểu Thần Đan tôn giả đỉnh phong!

"Chuyện này ... sao có thể ... "

Con ngươi Hạ Hầu Tuyệt chợt co rút, trong mắt thoáng qua sự hoảng sợ, muốn lui về sau nhưng đã không kịp nữa rồi.

Uy áp khủng khiếp cuộn trào tới, đây là một cuộc va chạm hoàn toàn về khí thế. Chỉ giây lát, đã đánh bay Hạ Hầu Tuyệt ra ngoài.

Phụt!

Giữa không trung, Hạ Hầu Tuyệt lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.

Trong biển lửa do vô tận hoa Tinh Ma ngưng tụ lại, Lâm Nhất đứng thẳng giữa không trung, tinh quang trên người nở rộ, mỗi tấc áo đều lấp lánh quang mang.

Có sự hỗ trợ của Thất Hoa Tụ Đỉnh, ở cảnh giới Tinh Quân, dường như còn mạnh gần gấp đôi cảnh giới Thiên Phách.

Lâm Nhất trong lòng thầm suy nghĩ, đay la lan đầu tiên han để toan bộ hoa Tinh Ma nở rộ bùng cháy ở cảnh giới Tinh Quân. Dưới sự hỗ trợ của kiếm uy, hắn lại có thể sánh ngang được với Tiểu Thần Đan tôn giả, thậm chí còn hơn.

Nguyên nhân cuối cung, có thể là do Tinh Nguyen thích hợp với hoa Tinh Ma hơn là chân nguyên.

Lúc này, toàn thân hắn tỏa ra uy áp kinh người, mỗi một động tác đều ẩn chứa luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp.

Thất Hoa Tụ Đỉnh!

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền kinh ngạc kêu lên, vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Lâm Nhất, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Thất Hoa Tụ Đỉnh trong truyền thuyết, yêu nghiệt tông môn siêu cấp cũng chưa chắc đã có thể đột phá cảnh giới thành công, vậy mà lại xuất hiện trên người Lâm Nhất.

Sự chấn động trong lòng bọn họ, đã không còn có từ ngữ nào có thể hình dung.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4182: Cho dù không rút kiếm



“Lời đồn là thật ... "

Sở Thiên Hạo sững sờ kinh ngạc, hơn nữa Thất Hoa Tụ Đỉnh này còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn ta rất nhiều.

"Tên khốn nhà ngươi, thủ đoạn nhiều thật đấy!"

Ánh mắt Hạ Hầu Tuyệt thay đổi, gã có thể cảm nhận rõ ràng được rằng, sau khi dùng Thất Hoa Tụ Đỉnh, phong mang của Lâm Nhất còn mạnh hơn gấp mấy lần trước đó.

Cho dù không rút kiếm, cũng có thể đối chọi với uy áp của mình, thậm chí ... còn áp chế!

"Để ta xem quyết tâm chiến thắng của ngươi, rốt cuộc mạnh đến đâu."

Ánh sáng trong mắt Lâm Nhất dâng trào, lập tức thúc giục Kim Ô Cửu Biến. Bước chân đạp mạnh vào trong không trung. Ầm, vang lên tiếng nổ vô cùng chói tai, đó là không khí bị hắn tấn công trực tiếp nổ tung.

Nghiêng mình một cái, Lâm Nhất cuốn theo biển lửa vô tận, mãnh liệt dâng trào lao tới trước mặt Hạ Hầu Tuyệt.

Phù!

kiếm quang ác liệt xé rách hư không, Lâm Nhất xuất quyền ra như kiếm, không hề cầu kỳ, vô cùng hung hãn mà tấn công.

Bịch! Bịch! Bịch!

Dưới một quyền này, không khí ở phía trước giống như là một đỉnh núi cao vút, bị đánh cho nổ tung. Hư không tan vỡ, dồn ép đi ra, hình thành vô số gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy.

"Huyết Long Phá!"

Nhưng dưới đòn công kích mạnh nhẽ nhường này, Hạ Hầu Tuyệt cũng bị ép đến cực hạn của mình, gã cười điên cuồng. Bước chân nhón lên hư không, gã không hề rút lui, mà trực tiếp đón lấy một quyền này của Lâm Nhất.

Vào khoảnh khắc hai luồng quyền mang va đập vào nhau, giống như hai hỏa lò bùng cháy hàng vạn độ, kịch liệt va chạm nhau trong cơn sục sôi không ngừng.

Âm!

Hai quyền cứng rắn, Hạ Hầu Tuyệt nhe rằng cười, cánh tay vốn đã phủ đầy vảy rồng của gã, lúc này lại mọc thêm vài chiếc gai sắc bén. Trong lúc đối đầu với Lâm Nhất, gã không ngừng dùng tay kia, tấn công vai phải của Lâm Nhất.

Gã rất ác độc, muốn làm cho vết thương bên vai phải Lâm Nhất mở rộng hơn, gia tăng sự lưu chuyển của độc tố.

Tìm chết!

Sau mấy phen đối chọi, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tàn nhẫn, hắn không quan tâm đòn đánh của gã, trực tiếp tung ra một quyền tấn công.

Hai cánh tay giao nhau giữa không trung, cả hai đều đánh vào vai phải của đối phương, ầm một tiếng lớn vang lên, vảy rồng trên vai Hạ Hầu Tuyệt lần lượt nứt vỡ, xuất hiện một cái lỗ máu to bằng miệng bát, máu tươi không ngừng chảy ra.

Nhưng khi quyền mang của Hạ Hầu Tuyệt mang theo gai nhọn sắp hạ xuống vai phải của Lâm Nhất, sắc mặt Lâm Nhất lạnh tanh, hàn mang ở giữa chân mày lấp lóe.

Vai phải hắn run lên. Giống như đao sắc, chủ động đón lấy đòn này.

Sức mạnh khủng khiếp đánh ngược trở lại, cánh tay Hạ Hầu Tuyệt tê dại, khóe miệng không nhịn được mà co rút.

Gã cực kì tàn bạo, chịu đòn nặng như vậy, nhưng lại không chịu lùi nước. Mà còn biến trảo thành nắm đấm, tấn công vào ngực Lâm Nhất.

Âm

Vào khoảnh khắc quyền mang đánh vào ngực Lâm Nhất, huyết diễm thánh văn lập tức bùng cháy, trên người Lâm Nhất bốc lên từng trận hỏa quang, hơn trăm luồng long văn tử kim bốc cháy toàn bộ, cơ thể của hắn trong phút chốc sánh ngang được với thánh khí bách văn.

Nhất là điểm yếu vùng ngực, dưới sự hỗ trợ của huyết diễm thánh văn, càng trở nên cứng rắn đến mức Hạ Hầu Tuyệt không thể tưởng tượng được.

Rắc!

Gã không những không thể làm Lâm Nhất bị thương, ngược lại còn bị đánh gãy ba ngón tay. Âm, không kịp để gã nghĩ nhiều, quyền mang của Lâm Nhất trực tiếp đánh vào mặt gã.

Bốp!

Máu tươi bay tung tóe, sống mũi Hạ Hầu Tuyệt lập tức bị gãy nát, gã phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.

Lâm Nhất thừa thế xông lên, vao luc ga bị đanh lui lại, han vươn tay nam chặt lấy cổ tay đối phương. Sau đó trở tay, nhấc gã lên rồi đập mạnh xuống đất.

Âm

Mặt đất được trận pháp tăng cường, dưới đòn tấn công nặng nề, nổ tung ra vô số kẽ hở.

"Lâm Nhất, ngươi chết không được tử tế."

Hậu Hầu Tuyệt thê thảm vô cùng, gào lên một tiếng đầy căm phẫn, gã đau đớn muốn chết mà kêu lên.

"Cơ thể sư huynh đang run lên, huynh ấy vậy mà lại thua rồi ... "

Đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên nhìn thấy cảnh này đều vô cùng khiếp sợ. Ngay cả đại trưởng lão Trần Mộ vẫn luôn tính toán kĩ càng, không coi Lâm Nhất ra gì, sắc mặt cũng bắt đầu trở lên bối rối.

Tại vị trí của Phù Vân Kiếm Tông, sắc mặt của đám người Diệp Tử Lăng cũng vô cùng nghiêm trọng.

Đây chính là cơ hội nghìn năm có một, Lâm Nhất dựa vào Thất Hoa Tụ Đỉnh và Thương Long Thánh Thể gắng gượng xé ra sơ hở.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4183: Ngươi nói không sai



Nếu như thủ đoạn như vậy mà vẫn không thể gây ra một đòn trí mạng.

Vậy khí thế của Lâm Nhất chắc chắn sẽ suy kiệt, hơn nữa độc tố của hắn cũng sẽ càng lan rộng. Tương quan lực lượng thay đổi, thực lực của hắn sẽ nhanh chóng giảm sút đáng kể.

Rắc!

Vào lúc Lâm Nhất đang liên tục đá mấy cước, muốn đạp đầu của Hạ Hầu Tuyệt thành bùn nát, thì bên trong cơ thể Hạ Hầu Tuyệt đang vùi sâu trong đất truyền tới từng tiếng vỡ nhỏ, một đôi gai xương sắc bén đột nhiên xuất hiện, đâm thẳng vào mi tâm Lâm Nhất.

Âm

Lâm Nhất dùng quyền chặn lấy, nhưng vẫn bị xương gai này đánh bay đi.

Xoạt!

Khi xương gai đó mở rộng ra, một cơn gió lốc cuốn tới, Hạ Hầu Tuyệt từ trong mặt đất bay ra ngoài, một đôi cánh rồng màu đỏ xuất hiện sau lưng gã.

Đồng thời, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng của gã nhanh chóng chuyển động, chớp mắt đã khôi phục bảy phần.

Tên này là quái vật hay sao?

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, lại nhìn trăng máu trên trời, cảm giác Huyết Nguyệt Động Thiên này, kỳ lạ đến mức quá đáng.

"Kiếm cũng không thể dùng, mà còn có thể ép Thánh Long Thương Khu của ta đến cảnh giới thứ hai, ta quả thực đã xem thường ngươi rồi!" Hai mắt Hạ Hầu Tuyệt tỏa ra huyết quang, sau đó khóe môi gã cong lên cười, chỉ là khuôn mặt đó lúc này đã đầy vết rạn nứt, cười lên trông vô cùng đáng sợ.

Lâm Nhất hít sâu một hơi, hắn cảm nhận được độc tố trong cơ thể, vẫn đang từ từ lan rộng.

Giống như có vô số con ran độc đang tran về tim của hắn. Đến khi những con rắn độc do độc tố ngưng tụ này toàn bộ đều cắn vào tim, thì hắn không chết cũng phải chết.

Mấu chốt của loại độc này, có lẽ nằm ở trong vầng trăng máu đó.

“Đừng nghĩ nữa, ma độc Cốt Huyết không thể giải!"

Hạ Hầu Tuyệt hít một hơi thật sâu, trầm ngâm nói: "Nếu như ngươi có thể rút kiếm, thì cho dù chiêu bài của ta có nhiều đến đâu, sợ là cũng không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng cũng chỉ đến đây thôi, quái vật như ngươi thực sự khiến người ta phải sợ hãi, một chiêu định sống chết đi, Huyết Cốt Ma Long!"

Vừa dứt lời, gã dữ tợn cười lên, ngay sau đó huyết quang ngập trời tựa như gió lốc từ trong cơ thể gã cuộn trào ra ngoài.

Dưới sự tàn phá của cơn gió lốc này, sắc trời trở lên vô cùng u ám, bầu trời mờ tối, trăng máu treo cao trên cao càng trở lên yêu dị.

Huyết sắc ma nguyệt, tươi đẹp như yêu.

Dưới sự bao trùm của ánh trăng, linh khí trong đất trời giống như bị ô nhiễm, hoàn toàn không thể hít thở nổi.

Ô nhiễm sao?

Trước mắt Lâm Nhất sáng lên, hắn bỗng nhiên thông sốt, hiểu ra mọi chuyện.

“Lâm Nhất, đây là chiêu át chủ bài cuối cùng của ta, nếu như ngươi có thể chống đỡ được, thì Hạ Hầu Tuyệt ta sẽ khấu đầu nhận thua ngươi!" Hạ Hầu Tuyệt nhìn chằm chằm Lâm Nhất, gã điên cuồng cười lên, ma sát bức người.

Thánh tử dự bị, xếp hạng trong tinh quân bảng ba nghìn.

Cho dù là thân phận nào thì cũng đều không hề dễ chọc vào, tên này thật là một kẻ cứng đầu.

Cho dù bây giờ tìm được cách phá giải độc tố, nhưng muốn chống đỡ được chiêu này của gã, cũng đều ẩn chứa hung hiểm rất lớn.

Rắc! Rắc! Rắc!

Mặt đất đột nhiên nứt ra, một khung xương dài giống như con rết từ trong mặt đất chui ra ngoài. Những khung xương này trong huyết quang, nhuốm màu đỏ rực, nếu nhìn kỹ sẽ thấy đó là một con cốt long màu đỏ.

Chớp mắt, cốt long đã dài tới hàng trăm trượng, có khí tức vong linh quấn quanh nó.

Phụt!

Không hề báo trước, Lâm Nhất đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ma độc Cốt Huyết đang tiếp tục lan rộng trong cơ thể hắn theo sự lưu chuyển của thời gian.

Khóe miệng vốn đen nhánh, lại càng trở lên đáng sợ.

“Lâm Nhất, ngươi vẫn nên nhận thua đi. Bây giờ nhận thua, ba ngày sau độc này sẽ tự động tan biến. Nếu gắng gượng đỡ lấy chiêu này của ta, thì ngươi không chỉ thua, mà còn chết cực kỳ thê thảm!" mặt Hạ Hầu Tuyệt không cảm xúc nhìn Lâm Nhất, cốt long màu đỏ sau lưng gã đã dài tới trăm trượng, vẫn còn không ngừng chồi lên từ lòng đất.

Ầm ầm!

Thân thể của cốt long đó bay lên, vọt thẳng lên trời, đầu rồng dưới ánh trắng trăng máu càng toát lên vẻ hùng vĩ.

"Ta trước nay không phải kẻ biết cúi đầu nhận thua, huống hồ ... ta còn chưa rút kiếm ra kia mà."

Khóe miệng Lâm Nhất cong lên, hắn mỉm cười rồi đưa tay ra vẫy, Táng Hoa ở trong hộp bay ra ngoài. Tay trái hắn cầm lấy vỏ kiếm, năm ngón tay phải, cầm thật chặt lên chuôi kiếm.

Keng!

“Ngươi nói không sai, đúng là ta đang tự tìm đường chết. Nhưng nếu như kiếm của ta đủ nhanh, vậy thì cái chết cũng chưa chắc đã có thể đuổi kịp ta."

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn trăng máu trên trời, trên khuôn mặt phủ kín độc văn, thoáng qua vẻ bất cần.

Kiếm này trong tay chính là ranh giới sinh tử, hắn không chút do dự mà rút ra.

Lưu quang lấp lánh, Táng Hoa xuất vỏ, một kiếm này, tìm đường sống trong cõi chết!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4184: Chỉ trong chốc lát



Choang!

kiếm quang rực rỡ chiếu sáng chân trời, Táng Hoa sáng chói rọi khắp tám phương.

Thanh kiếm này, cuối cùng đã được Lâm Nhất rút ra. Dưới làn da nhợt nhạt ngay gò má hắn, chất độc màu đen lan ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, giống như những con rết đang muốn nuốt chửng cả bộ não của hắn.

Chỉ trong chốc lát, những vết độc màu đen như rắn rết đã lan ra hết cả khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt của hắn trở nên méo mó hoàn toàn, xấu xí như quỷ, khiến người xem phải kinh hoàng. Cả sân đồng loạt hít vào một hơi.

kiếm quang mà Táng Hoa phát ra rực ro bao nhiêu, thì sự xấu xí trên khuôn mặt của hắn càng bị làm nổi bật bấy nhiêu. Không lâu sau, làn da hắn nứt toác, máu đen rỉ ra.

Tất cả những điều này đều cho thấy Lâm Nhất sắp chết, còn sắp chết vô cùng thê thảm.

Đó là dấu hiệu cho thấy chất độc sap hoan toan bùng phát, nuốt chung Lâm Nhất.

Đây chỉ là những gì có thể thấy bằng mắt thường. Ở những nơi mắt thường không nhìn thấy, vô số chất độc hóa thành hàng nghìn, hàng vạn trùng độc, lao thẳng vào trái tim của Lâm Nhất mà cắn xé.

Kiếm ý của hắn quá mạnh mẽ, khiến loại ma độc Cốt Huyết này chỉ trong thời gian ngắn đã được bồi bổ đến mức không tưởng.

Nhưng thanh kiếm ấy cuối cùng đã được rút ra, vô số Thanh Loan bùng phát từ cơ thể hắn, một nhát kiếm mang xé toạc hư không, quét ngang về phía trăng máu trên bầu trời.

"Huyết Cốt Ma Long!"

Cùng lúc đó, sát chiêu cuối cùng của Hạ Hầu Tuyệt cũng được tung ra.

Giọng nói lạnh lùng mang theo sát ý rét buốt phát ra từ miệng của Hạ Hầu Tuyệt. Sau đó, con Huyết Cốt Ma Long khổng lồ cao hàng trăm trượng hoàn toàn chui ra khỏi mặt đất, lao thẳng về phía Lâm Nhất.

Thân con cốt long khổng lồ khắc đầy linh văn quỷ dị, ma sát màu đen cực kỳ đáng sợ còn quấn quanh móng vuốt rồng.

Hơi thở chết chóc tràn ngập, bao phủ cả trời đất, trong nháy mắt đã quét sạch toàn bộ chiến đài.

"Có thể ép ta phải dùng chiêu này, cũng xem như ngươi rất giỏi!"

Hạ Hầu Tuyệt vừa tung ra Huyết Cốt Ma Long, ánh mắt gã lóe lên tia máu, khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt yếu ớt. Toàn bộ gương mặt gã lúc này trở nên vô cùng u ám, dữ tợn và đáng sợ.

Cùng với cú lao tới của Huyết Cốt Ma Long, nơi nó đi qua, hư không xuất hiện nhiều cảnh tượng méo mó.

Rắc rắc rắc!

Mặt đất liên tiếp sụp đổ và nổ tung, lan rộng ra tám phương.

Ai cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng Hạ Hầu Tuyệt thực sự muốn kết thúc trận chiến này, không muốn kéo dài thêm nữa. Vừa rồi cơ thể gã gần như bị Lâm Nhất đánh nát, buộc gã phải tung ra lá bài tẩy lớn nhất của mình trước thời hạn.

Nếu tiếp tục kéo dài, thật sự không dám chắc Lâm Nhất còn bao nhiêu thủ đoạn nữa.

Cho dù Lâm Nhất chưa rut kiếm, nhưng cũng đa khiến sâu trong lòng gã cảm thấy một khí tức nguy hiểm tột cùng, thậm chí là cảm giác không thể chiến thắng.

Khi thấy Huyết Cốt Ma Long khổng lồ hùng mạnh lao tới, Lâm Nhất vung kiếm ra nhưng lại nhắm vào trăng máu.

Ngoai mười hai con Thanh Loan bay quanh cơ thể han, Lâm Nhất hoàn toàn không có bất kỳ sự phòng ngự nào. Thậm chí chất độc trong cơ thể hắn vẫn đang điên cuồng tích tụ, hàng vạn trùng độc do chất độc hóa thành đã bắt đầu cắn xé trái tim hắn.

kiếm quang rực rỡ của Táng Hoa chợt lóe lên trong hư không, thang tay chém đôi trăng máu.

Huyết Nguyệt bị bổ đôi giống như một quả dưa hấu, máu tươi từ bên trong b*n r*, trong nháy mắt đã hóa thành cơn mưa máu nặng hạt.

Rồi một chuyện quỷ dị xảy ra, khi trăng máu hoàn toàn nổ tung, một con bướm đen to lớn, xấu xí xuất hiện trước mặt mọi người.

Nó đập cánh, phát tán những hạt bụi mà mắt thường không thể nhìn thấy từ đôi cánh của mình.
 
Back
Top Bottom