Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4165: Thông Linh đỉnh phong



Nếu quả thực có thể làm được điều đó, vậy tương quan lực lượng sẽ thay đổi, cường giả của Huyền Vương Quyết ở trước mặt bọn họ, xem như đã mất đi một nửa khả năng chiến đấu.

"Cảm thấy không thể nào sao? Trên đời này không có chuyện gì là không thể

cả."

Ngừng một lát, Lâm Nhất nhìn Giang Ly Trần đã đỏ mắt, trầm ngâm nói: "Lời huynh nói trước đó, thực ra cũng không hề sai, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, đây cũng không phải là chuyện bí mật gì cả, Diệp sư tỷ có lẽ cũng đã biết rồi. Cho dù ta giúp mọi người giành chiến thắng trong trận đối chiến Thương Huyền Phủ, nhưng thực lực của mọi người lại không thể tăng lên, sau khi ta đi vẫn sẽ nhanh chóng tụt xuống."

Sau khi dứt lời, bầu không khí lập tức trở lên nặng nề.

Ánh mắt Lâm Nhất lướt qua, dừng lại trên người Phùng Chương, trầm ngâm nói: "Kiếm ý của huynh là Thông Linh đỉnh phong đúng không?"

“Đúng."

Phùng Chương không hiểu ý của hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Thông Linh đỉnh phong ... "

Lâm Nhất lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, phong mang trong mắt dâng trào, một luồng kiếm ý nháy mắt hóa thành kiếm thế thét gào lao đi.

Xoạt!

Phùng Chương lập tức lạnh cả sống lưng, cảm nhận được khí tức nguy hiểm cực kỳ đáng sợ, vội vàng dốc toàn lực sử dụng kiếm ý.

Keng!

Nhưng kiếm ý Thông Linh của hắn ta chỉ ngăn cản được trong thoáng chốc, đã lập tức tan vỡ, biến mất không còn dấu vết.

"Phụt!" Phùng Chương phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay thẳng ra ngoài, quỳ một chân xuống đất, trong mắt ánh lên vẻ khiếp sợ.

Những người khác cũng đều choáng váng, rõ ràng Lâm Nhất vừa rồi sử dụng chính là kiếm ý Thông Linh đại thành ... Thật sự không thể tin nổi.

Lâm Nhất thản nhiên nói: “Kiếm ý hoàn toàn đủ để chặn được uy áp vương giả, ta trước nay không phải là thiên tài tuyệt thế gì, ta chỉ là trải qua sống chết nhiều hơn mọi người một chút, ta chỉ là chưa bao giờ từ bỏ chấp niệm với kiếm ý."

Những lời này nói ra như sóng cuộn không ngừng, nhưng người ngoài khó mà tưởng tượng được, hắn rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần sinh tử.

Cũng không thể tưởng tượng được, tâm hướng kiếm của hắn, cố chấp đến nhường nào.

Nhớ mãi không quên, cuối cùng cũng sẽ được hồi đáp.

Neu khong co su kien định đen cung ở Huyen Hoang Gioi, lam sao co thể mở ra con đường thông thiên, đứng trên đỉnh cao.

Phùng Chương, Lưu Thanh Nghiêm bao gồm cả Giang Ly Trần đều có khởi điểm cao hơn hắn, thiên phú kiếm đạo cũng không kém là bao. Còn về Diệp Tử Lăng thì càng không phải nói nhiều, nàng ta hẳn là dòng chính của Thế gia Thánh Cổ, có huyết mạch cực kỳ đáng sợ.

Nếu như không phải trong lòng có chấp niệm quấn lấy, thì với thiên phú huyết mạch của nàng ta, đã có thể một bước lên trời từ lâu rồi.

“Cảm ngộ kiếm đạo của ta, tối nay ta sẽ nói hết cho mọi người, có thể học được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của mọi người rồi."

Lâm Nhất liếc nhìn mấy người họ, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu giảng giải.

Lâm Nhất vừa nói, kiem ý trên người như thủy triều khuếch tán ra ngoài.

Âm!

Duoi su bat ngo khong kip de phong, ngoai tru Diep Tu Lang con mien cưong đứng dậy ra, những người khác đều bị đánh bay ra ngoài.

Sau khi ngã xuống, ai nấy đều khó chịu vô cùng, xương cốt rệu rã.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4166: Không điên cuồng



"Trời ơi, làm thật à?" Lưu Thanh Nghiêm đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng lấm bẩm.

Phùng Chương bên cạnh khuôn mặt lộ ra vẻ thống khổ, cũng không khá hơn hắn ta là bao.

“Vũ Nhược, muội tới bên cạnh ta này."

Lâm Nhất nhìn tiểu nha đầu ngã trên đất, nhẹ giọng nói.

Nếu là ngày thường, tiểu nha đầu nhất định sẽ vui vẻ chạy tới, nhưng hôm nay lại mím môi, lắc đầu, ánh mắt toát lên sự quật cường.

Lâm Nhất thầm gật đầu, cũng không khuyên nhiều, nhìn đám người Lưu Thanh Nghiêm nói: "Tiểu nha đầu còn có thể làm được, đừng nói với ta, là mấy đại nam nhân các người không thể làm được. Mau đứng lên đi, đừng làm trò mất mặt nữa.”

Mấy người chật vật đứng dậy, chống chọi với kiếm ý từng bước tiến về phía Lâm Nhất, nhưng vừa lảo đảo đi được khoảng mười năm thước.

Kiếm ý trên người Lâm Nhất đột nhiên gia tăng lên đến cảnh giới Thông Thiên, mấy người họ trực tiếp phun ra máu, suýt chút nữa thì ngất đi.

Lực áp chế của kiếm uy quá khủng khiếp, kiếm thế của họ không chỉ bị cầm cố, mà còn hoàn toàn tan rã ra. Đối với kiếm khách mà nói, cảm giác này giống như xương cốt, bị người ta đập nát thành từng mảnh.

Đau đớn này là không thể tưởng tượng được, vừa tàn nhẫn lại vừa giày vò.

"Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Thật không khỏi làm ta thất vọng, ta còn chưa dùng lực đâu đấy, mau đứng hết lên cho ta!"

Lâm Nhất lạnh lùng quát mắng, đồng thời, có Thương Long xuất hiện quấn quanh người hắn. Trong nháy mắt, uy lực Thương Long kết hợp hoàn mĩ với kiếm uy, tựa như thái sơn áp đỉnh, mấy người họ cố gắng vùng vẫy trên mặt đất, những vẫn không thể đứng lên được.

Ngoại trừ Diệp Tử Lăng ra, sắc mặt những người khác đều trắng bệch, ngũ quan đều trở lên vặn vẹo.

Rắc rắc rắc!

Xương cốt toàn thân, ở dưới áp lực nhường này, liên tục vang dội.

Sao có thể mạnh được như vậy cơ chứ?

Khi Lâm Nhất ở cảnh giới Thiên Phách, bọn họ đã cảm thấy người này có tiềm lực kinh người, một khi thăng cấp lên Tinh Quân sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng họ lại chưa từng nghĩ sẽ mạnh đến mức này, ở trước mặt hắn vậy mà ngay cả đứng lên cũng không thể làm được. Càng đáng sợ hơn là, kiếm ý của đối phương giống như là vô tận, không bao giờ cạn vậy.

“Phùng Chương, huynh có thể tu luyện kiếm pháp Phong Hành đến hóa cảnh, xem ra vẫn còn có chút khí phách. Nhưng khí phách của huynh, chỉ có như vậy thôi sao? Ngay cả đứng lên cũng làm không được ... Khí phách ngày hôm đó, khi huynh nói với ta 'Tinh Quân không thể nhục' đâu rồi!"

Chân mày Lâm Nhất trào dâng phong mang, nhìn Phùng Chương đang chật vật đứng dậy, lạnh lùng nói.

Sắc mặt Phùng Chương thay đổi, không được tốt cho lắm, Lâm Nhất nhắc lại chuyện cũ, khiến trong lòng hắn ta rất khó chịu.

Hắn ta cắn răng, không nói lời nào, thúc giục kiếm ý lên đến cực hạn, đồng thời không ngừng nhớ lại những điều huyền bí trong kiếm ý Thông Thiên mà Lâm Nhất đã giảng giải.

Rắc rắc rắc!

Cùng với sự chống cự khó khăn như vậy, kiếm ý trên người hắn ta trào dâng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đồng thời từng chút một đứng dậy.

Giang Ly Trần và Lưu Thanh Nghiêm nhìn đến ngây người, sâu trong nội tâm Phùng Chương, quả thực ẩn giấu sự bền bỉ mà người khác không nhìn ra được.

Ngày hôm đó, Lâm Nhất bảy bước thành kiếm, sự nhục nhã và vết thương tạo ra cho hắn ta lúc đó, đến bây giờ vẫn chưa tan biến hết.

Nhưng hắn ta không hận Lâm Nhất, sự nhục nhã đó, chẳng qua là vì bản thân hắn ta. Hắn ta không hận Lâm Nhất, hắn ta chỉ hận bản thân, hận bản thân mình kém cỏi!

Phùng Chương nghiến chặt răng, dựa vào luồng ý chí trong lòng, cứng rắn chống đỡ với kiếm uy Thương Long mà đứng lên.

Âm!

Nhưng trong nháy hắn ta vừa đứng dậy, Lâm Nhất đã lạnh lùng nhìn lại, kiếm uy vô hình tấn công vào ngực hắn ta.

Rắc!

Có thể nghe thấy tiếng xương cốt nứt gãy vang lên, một đòn này, bị thương vô cùng thê thảm.

Lưu Thanh Nghiem va Giang Ly Trần nhìn Lam Nhất, trong mắt loe lên sự tức giận, hắn ra tay như vậy có hơi quá rồi.

Kén kiếm vùi sâu trong mi tâm hắn tỏa ra tia sáng nhàn nhạt, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu ầm ầm tản rộng.

Vẫn chưa đủ!

Lâm Nhất vẫy tay, lấy ra Kiếm Thiên Lôi trong hộp kiếm, kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, nhưng uy áp vẫn khiến cho bọn họ như rơi xuống vực sâu, khó mà chịu đựng được.

Cho dù có mạnh như Diệp Tử Lăng, cũng không thể khống chế được mà bắt đầu run rẩy dưới uy áp bậc này.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4167: Đây là kiếm gì vậy?



Khi kiếm Thiên Lôi nằm trong tay Lâm Nhất, kiếm uy của hắn đã ở cảnh giới Bán Bộ Thần Tiêu, rất kề cận với kiếm ý Thần Tiêu.

Trên cả Thần Tiêu, kiếm ta hóa trời!

Lâm Nhất chẳng hề thương tiếc đám người này chút nào, kiếm ý của hắn phóng đi đầy lạnh lùng và vô tình, dưới ánh trăng, chiếc áo xanh hắn mặc khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt, xa cách.

Chuôi ... kiếm đó.

Diệp Tử Lăng đang gắng sức chống đỡ cơ thể, khi nàng ta trông thấy thanh kiếm trong tay Lâm Nhất, trên khuôn mặt khí khái anh hùng, xinh đẹp tuyệt trần để lộ vẻ ngờ vực.

Đây là kiếm gì vậy?

Nàng ta chưa từng thấy kiếm Thiên Lôi bao giờ, nhưng khi liên tưởng đến việc Lâm Nhất biến mat may ngay nay, nang ta lap tức nghĩ rang lieu có phải có liên quan đến thanh kiếm này hay không.

Khi ánh mắt nàng ta dừng trên chuôi kiếm, sắc mặt lập tức thay đổi đáng kinh ngạc, trên đó vừa hay được khắc hai thể chữ cổ xưa.

"Kiếm Thiên Lôi! Lâm Nhất ... Đệ tham gia đại hội Danh Kiếm, đệ vượt qua được Thần Long Quỷ Tam Trận rồi ư?"

Diệp Tử Lăng tỉnh ngộ trong nháy mắt, nàng ta hiểu ra mọi chuyện, tất cả những nghi vấn đều đã có thể giải thích được. Sát khí quanh người hắn, và cả nỗi tang thương thỉnh thoảng thoáng qua trong ánh mắt, tất cả đã được giải thích.

Diệp Tử Lăng khe can đôi môi đỏ mọng, trong mắt ánh lên rất nhiều vẻ không cam tâm, cùng với sự ngưỡng mộ không thể che giấu nổi.

Cho dù đặt lên bàn cân so sánh với công tử Táng Hoa, Lâm Nhất cũng không hề thua kém chút nào, tên này ... Thật sự để mình thiếu nợ đệ ấy cả đời sao?

Đồ khốn!

Diệp Tử Lăng mắng thầm một câu trong lòng, rất không cam tâm, cũng có nỗi phiền muộn sâu sắc, tâm trạng nàng ta vô cùng phức tạp.

Người từ trước đến giờ luôn ra tay dứt khoát, khí khái anh hùng vô song như nàng ta, vào giờ khắc này lại thấy hơi mờ mịt.

"Kiếm Thiên Lôi sao?"

Đám người Giang Ly Trần, Lưu Thanh Nghiêm và Phùng Chương cũng vô cùng ngạc nhiên, cực kỳ chấn động.

Lai lịch của thanh kiếm này rất oai hùng, ngay cả khi ở Phù Vân Kiếm Tông, bọn họ cũng đã biết đó là Thiên Văn Thánh Binh do gia tộc Mạch Thị chế tạo, là bảo vật có một không hai.

Bảo sao kiếm còn chưa ra rut ra khỏi bao, Lâm Nhất mới chỉ cầm bao kiếm thôi mà đã gây ra áp lực kinh khủng như vậy cho mấy người họ.

Nhưng, điều quan trọng hơn là khi sở hữu thanh kiếm này, đồng nghĩa với việc Lâm Nhất đa vượt qua Than Long Quy Tam Trận.

"Cứ đứng dậy trước đi đã, có phải kiếm Thiên Lôi hay không cũng chẳng liên quan gì đến mấy người."

Lâm Nhất cầm chắc bao kiếm, trong khoảnh khắc tia sáng sắc bén lóe lên trong đôi mắt, thân kiếm Thiên Lôi được rút ra nửa tấc.

“Xoẹt!"

Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Tử Lăng đều nôn ra một ngụm máu, bị hất văng ra xa hàng trăm mét. Tuy mới chỉ rút ra nửa tấc nhưng kiếm quang vẫn chói lóa đáng sợ như trước, ánh sáng Thương Long quanh người Lâm Nhất tỏa ra bốn phía, thân rồng trở nên trong suốt như thể được rót đầy bởi dòng sét thuần khiết.

Sau khi những người kia rơi xuống, bọn họ nằm rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy được.

Đáng sợ quá!

Cái gọi là khí thế vương giả của Huyền Vương Điện, dưới kiếm uy này, nó còn chẳng được coi là cát bụi. Khác biệt một trời một vực, một thứ trên trời, một thứ dưới đất.

“Lâm Nhất à, ngươi gấp gáp quá rồi, hoàn toàn mất hết tác dụng của việc rèn luyện, bọn họ còn chẳng đứng dậy được nữa là." Trong hộp kiếm Tử Diên, Tiểu Băng Phượng khẽ nhíu mày, Lâm Nhất khi trở nên lạnh lùng, vô tình đúng là khiến người ta cảm thấy khiếp vía.

"Trong lòng ta tự rõ."

Lâm Nhất đáp lại một câu với vẻ thờ ơ, kiếm uy đã mạnh mẽ hơn nhưng một mình hắn cũng đánh bật được những người này ra xa hàng trăm thước.

Cùng lúc đó, kiếm ý Bán Bộ Thần Tiêu của hắn cũng đã thu lại, cố thủ trong phạm vi mười thước.

"Hừ, bổn Đế không tin." Tiểu Băng Phượng trầm ngâm, nói.

"Kiếm ý Thông Thiên, chính là dung hợp với thiên tướng, sau đó dung hợp với thiên nhân, rồi mới hợp nhất với kiếm hậu thiên. Sự khác biệt lớn nhất giữa Thông Linh và Thông Thiên, chính là một cái có thể nhìn trời, một cái có thể nhìn người ... "

Lời của Lâm Nhất lại một lần nữa vang lên bên tai đám người Lưu Thanh Nghiêm, hắn tiếp tục giải thích về cảm ngộ giữa Thông Linh và Thông Thiên.

Trước kia, hắn đã từng kể hết mà không giữ lại ít nào, giờ lại giảng giải thêm lần nữa trong trận thực chiến đã khiến mấy người kia như được giác ngộ ngay lập tức.

Vút!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4168: Khung cảnh đó



Nửa khắc sau, một đạo kiếm ý phóng thẳng lên trời, nhìn như không còn dấu vết gì nhưng tất thảy tựa như đều có thể truy xét được.

Kiếm ý đã giúp Phùng Chương đang ở đỉnh phong của Thông Linh đột phá giới hạn, thăng cấp lên cảnh giới Thông Thiên.

Dưới vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Băng Phượng, Phùng Chương cũng chậm rãi đứng dậy, nàng ta ngạc nhiên không thôi: "Ôi trời, chuyện này cũng kỳ diệu quá đi thôi.

Ánh mắt Lâm Nhất vẫn bình thản, không dao động chút nào, hắn thản nhiên, nói: "Không có gì là kỳ diệu, thiên phú của bọn họ đều không tệ, bản thân họ lại đều là những đệ tử xuất sắc nhất của Phù Vân Kiếm Tông. Nếu lão đầu kia có lòng dạy dỗ thật thì mấy người này lẽ ra đã thăng đến cảnh giới Thông Thiên từ lâu rồi."

Tiểu Băng Phượng bĩu môi, hình như đúng là thế thật.

Nhưng lão đầu kia dù sao cũng là người nghịch thiên siêu phàm đứng đầu ba bảng, ngay cả con gái mình còn không mấy quan tâm, sao có thể để tâm quá nhiều đến đám Phùng Chương được.

Khi đám Diệp Tử Lăng đang chịu đựng sự hành hạ ma quỷ, nơi đóng quân của Huyền Vương Điện cũng không hề yên bình.

Đám người Sở Thiên Hạo, Tần Dương tụ lại một chỗ, xung quanh là vô số trưởng lão của Huyền Vương Điện, bọn họ cau chặt đôi mày, vẻ mặt không mấy lạc quan.

"Thiên Hạo, nếu ngươi đối đầu với Hạ Hầu Tuyệt, khả năng thắng là bao nhiêu?" Trưởng lão dẫn đoàn của Huyền Vương Điện nhìn Sở Thiên Hạo, cất tiếng hỏi.

Sở Thiên Hạo trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Khoảng bốn phần, nếu sử dụng hết quân bài tẩy thì có thể lên được năm phần. Ta đã biết về Hạ Hầu Tuyệt từ lâu, chỉ không ngờ gã lại là thiên tài vô song mà Huyết Nguyệt Động Thiên âm thầm bồi dưỡng. Nếu đoán không lầm, có thể tu vi của gã đã đến Bán Bộ Thần Đan."

Bán Bộ Thần Đan!

Đám trưởng lão và đệ tử đều hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức biến đổi.

Đối với loại yêu nghiệt này, Bán Bộ Thần Đan cũng đồng nghĩa với việc người đó có thực lực vượt cấp, chém giết được những người ở cấp Tiểu Thần Đan.

Nghĩ như vậy thôi đã đủ khiến da đầu tê rần.

"Nhưng nếu thật sự giao chiến thì mọi thứ đều có thể xảy ra, khoảng cách giữa ta và gã còn chưa lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi."

Sở Thiên Hạo vẫn rất mạnh, cho dù là về tâm thái hay về thực lực, đều có những điểm vượt trội hơn người.

Rồi hắn ta bật cười, nói: "Huống chi, chưa chắc ta sẽ đối đầu với gã, nếu bọn ta không gặp nhau, mỗi người thắng một trận thì Huyền Vương Điện vẫn chiếm được ưu thế rất lớn."

Nghe những lời Sở Thiên Hạo nói, sắc mặt mọi người cũng hòa hoãn hơn đôi phần.

Bỗng nhiên, có người cất lời hỏi: “Ngày mai đối đầu với Phù Vân Kiếm Tông rồi, đã có kế hoạch gì chưa?"

"Cần kế hoạch sao? Một Thần dẫn theo bốn cái hố thôi, chẳng lẽ Lâm Nhất dám kích hoạt hình thức địa ngục, một mình đánh bại năm người bọn ta? Hahaha!" Tần Dương không coi ra gì, nói xong liền cười lớn.

Những người còn lại nghĩ một lúc cũng thấy hợp lý, ngoại trừ Lâm Nhất gần như vô địch, Phù Vân Kiếm Tông quả thực không có quá nhiều điểm nổi trội.

Nhiều lắm cũng chỉ thêm được một Diệp Tử Lăng, còn lại thì ...

Ba người họ, không khác gì đồ ăn hại.

Nhất là đại sư huynh Giang Ly Trần gì gì đó, còn là đồ ăn hại nhất trong đám ăn hại, thua cả một kẻ vô danh đến từ Thiên Tinh Các.

"Không cần quan tâm đến Phù Vân Kiếm Tông, ai gặp phải Lâm Nhất thì cứ nhận thua thẳng là được." Vẻ mặt Sở Thiên Hạo dửng dưng.

Thời gian dần trôi, một đêm nhanh chóng qua đi.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống thành Thương Huyền, các võ giả từ khắp các nơi đã chờ đợi từ lâu, như một cơn thủy triều màu đen đổ ào về phía quảng trường Thương Huyền.

Tại nơi ở của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Diệp Tử Lăng đang nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết.

Người nào người nấy trông cũng yếu ớt, xương cốt gần như vỡ vụn, khuôn mặt tái nhợt không còn chút màu máu.

Nhưng nếu nhìn cho kỹ, thật ra họ không bị trọng thương, đôi mắt họ tràn ngập ánh sáng, lóe lên những tia sáng sắc bén cực kỳ đáng sợ.

Đối với đám Phùng Chương, đây là một đêm vô cùng dài và cũng đầy đau khổ đã quá lâu rồi mới lại trông thấy ánh mặt trời.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, mấy người họ đều đã lột xác hoàn toàn, thực lực của mỗi người đều tiến bộ một cách ghê rợn.

Chưa nói đến kỳ tích, chẳng qua Lâm Nhất đã sử dụng những thủ đoạn khác thường để thúc ép toàn bộ tiềm năng của họ phải bộc phát trong một đêm. Nếu tiếp tục hành hạ thêm một đêm nữa, sự tiến bộ cũng sẽ không còn rõ rệt như vậy.

Lâm Nhất lấy Niết Bàn Đan ra, bóp vỡ thành sáu mảnh, sau đó cúi người chia cho từng người một.

Bề ngoài trông họ bị thương rất nặng nhưng thật ra không có vết thương chí mạng nào, dù Niết Bàn Đan đã bị chia ra làm sáu phần nhưng cũng đã dư sức để họ hồi phục thương thế.

Đây là viên Niết Bàn Đan cuối cùng của Lâm Nhất, nhưng khi bóp vỡ nó, hắn không mảy may đau lòng.

"Niết Bàn Đan!"

Diệp Tử Lăng nhận lấy Niết Bàn Đan, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ra ý tứ ẩn giấu trong đó.

Lâm Nhất trả lại cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc cho công tử Táng Hoa, với tính cách của người ta, chắc chắn không thể nào không trả chút thù lao.

Viên Niết Bàn Đan này, hẳn là do công tử Táng Hoa tặng cho đệ ấy, vậy mà đệ ấy không chút do dự đưa cho mình. Vì chấp niệm trong lòng mình, đệ ấy đã phải trả giá quá nhiều, nhiều đến mức khiến người ta khó lòng gánh nổi.

Nhưng công tử Táng Hoa đã cứu mạng nàng ta vào lúc nàng ta tuyệt vọng nhất, trong đêm trăng tròn ấy, trái tim bình lặng hơn hai mươi năm của nàng ta đã xao động trong chính khoảnh khắc kia.

Đêm trăng tròn, thổi sáo giết người.

Khung cảnh đó, e rằng cả đời này nàng ta khó mà quên được.

Có le mình không nen nho Lam Nhất ra tay giup đo, Diep Tử Lang thầm nói trong lòng.

Lâm Nhất thấy nàng ta thất thần, tưởng rằng nàng ta lại nhớ công tử Táng Hoa, hắn trầm ngâm, nói: "Táng Hoa huynh đã nói với đệ, huynh ấy không thể tham gia đại chiến Thương Huyền, nhưng huynh ấy chắc chắn sẽ có mặt tại hiện trường."

Diệp Tử Lăng giật mình, tỉnh táo lại, nghe lời Lâm Nhất nói, nàng ta cười nhưng chẳng nói thêm gì.

Dù cho có một ngày, hắn rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông thì Phù Vân Kiếm Tông sẽ không bao giờ sụp đổ.

Một luc lâu sau.

Khi mọi người mở mắt, trong mắt người nào người nấy đều sáng rực, long lanh, có sự tinh anh, cũng có sự chững chạc.

Khóe miệng Lâm Nhất khẽ cong lên một nụ cười nhạt, hắn khẽ nói: "Đi thôi, trận chiến này sẽ quét sạch Huyền Vương Điện!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4169: Chiến thắng hết sức nhẹ nhàng



Khi nhóm người của Phù Vân Kiếm Tông đi tới, quảng trường Thương Huyền đã chật kín người, sự xuất hiện của mấy người họ đã náo động hiện trường.

Rất nhiều người đều dồn sự chú ý lên người Lâm Nhất, nhìn cực kỳ chăm chú.

Hôm nay đối chiến với Huyền Vương Điện, đa số bọn họ đều không coi trọng Phù Vân Kiếm Tông cho lắm, nhưng bọn họ vẫn rất mong chờ vào Lâm Nhất.

Trận chiến giữa hắn và Trương Hà của Thiên Tinh Các, rất nhiều người đã suy đoán, có lẽ hắn mới chỉ dùng tám phần hoặc thậm chí là bảy phần thực lực.

Chiến thắng hết sức nhẹ nhàng, vừa nhìn là biết còn có rất nhiều chiêu bài chưa để lộ ra.

Kỳ tài kiếm thế đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc có thực lực như thế nào, bọn họ đều vô cùng tò mò.

Khung cảnh người người gao thet khiến cho đám người Lưu Thanh Nghiêm vô cùng căng thẳng, vẻ mặt thấp thỏm. Đêm qua Lâm Nhất không hề giấu giếm mà chỉ điểm cho bọn họ, có thể nói là hắn đã kể ra hết tất cả kinh nghiệm kiếm đạo của hắn, chưa nói là lợi ích cả đời, ít nhất là lợi ích mười năm vẫn có thừa.

Lam Nhat khong chỉ noi ve đao ly cua kiem y Thong Thien, tham chí con noi hết cho mấy người họ sự lý giải của hắn đối với kiếm ý Thần Tiêu.

Tất nhiên hắn nói rất rõ ràng, không đến một cảnh giới nhất định, thì tuyệt đối đừng suy nghĩ về ý nghĩa của Phù Vân Chi Thượng.

Thời gian một đêm, mấy người họ đều đã hoàn toàn lột xác, nếu đã khổ cực như vậy mà vẫn không thể chiến thắng được Huyền Vương Điện, vậy thật khiến cho người ta vô cùng khó chịu.

"Bọn họ bắt đầu rút thăm rồi."

Ánh mắt Lưu Thanh Nghiêm đảo qua, người của Thương Huyền Phủ đã đi đến chỗ của Huyền Vương Điện, ra hiệu cho đối phương chuẩn bị rút thăm.

Rut thăm chỉ cần một bên rút là được, vòng trước người của Phù Vân Kiếm Tông rút, vòng này đến lượt người của Huyền Vương Điện rút, khác biệt thực ra cũng không lớn.

“Không cần căng thẳng."

Lâm Nhất vẻ mặt ung dung, thản nhiên nói

Dù nói như vậy, nhưng chúng đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông vẫn không kìm được mà đưa mắt nhìn qua.

Thực lực bản thân đủ cường đại, thì cho dù rút được vị trí thăm nào, cũng không cần phải quá lo lắng, cứ quét sạch hết là được.

May mắn chỉ là nhất thời, bản thân cường đại mới là vĩnh viễn, Lâm Nhất nhìn nhận rất rõ về chuyện này.

“Lâm Nhất!"

Đang suy nghĩ như vậy, Lâm Nhất đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô từ các nơi vang lên, tất cả đều đang bàn tán về tên của mình.

Hắn đảo mắt qua, nhìn về phía Huyền Vương Điện, ánh mắt chợt thay đổi.

Có người lật thẻ thăm, giây phút lật ra, lập tức có quang mang từ không trung ngưng tụ thành hai chữ Lâm Nhất, bên phía Huyền Vương Điện đầu tiên là sững sờ, sau đó ngay lập tức điên cuồng mừng rỡ.

"Ha ha ha, Tần sư huynh, Sở sư huynh, ta rút trúng Lâm Nhất rồi!"

“Lợi hại đấy, tên nhóc nhà ngươi tay đỏ thật!"

"Thăm đại cát, đại cát đấy!"

"Ha ha ha, lần này xem Phu Van Kiem Tông bọn họ, còn có khả nang gì để lôi ra, thực lực của Phù Vân Kiếm Tông đã bị phế hơn nửa rồi!"

"Nếu Sở sư huynh rút được Diệp Tử Lăng, vậy Phù Vân Kiếm Tông sắp bị nghiền nát rồi."

Đám người Huyền Vương Điện mặt mày hớn hở, phấn khích vô cùng, đến ngay cả Sở Hạo Thiên cũng lộ ra ý cười. Đây quả là một lá thăm đại cát, Phùng Khuê sư đệ người rút trúng Lâm Nhất là người có thực lực yếu nhất trong năm người Huyền Vương Điện.

Tương đương với ngựa cấp thấp đối đầu với ngựa cấp cao, đại cát trong đại

cát.

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền trầm mặc trong chốc lát rồi lại xôn xao, trong mắt họ lộ ra vẻ that vong, như vay, Lam Nhat không co cơ hội thể hiện ra thực lực thực sự nữa rồi.

Phùng Khuê nhất định sẽ nhận thua, điều khiến bọn họ kỳ vọng nhất là trận đấu giữa Sở Thiên Hạo và Lâm Nhất, trận đánh như vậy mới đặc sắc.

Vị trí thăm này đối với Phù Vân Kiếm Tông mà nói, quả thực mang lại đả kích quá lớn, chẳng trách Huyền Vương Điện lại cười vui vẻ như vậy.

“Sư huynh, huynh tới rút đi, rút trúng Diệp Tử Lăng, chúng ta cơ bản đã giành tỷ số bốn không rồi!" Tần Dương mỉm cười, nói với Sở Thiên Hạo.

Những người khác cũng đưa mắt nhìn lại, trong mắt mang theo chút kỳ vọng, ngoại trừ Lâm Nhất của Phù Vân Kiếm Tông ra, thì chỉ còn lại mỗi Diệp Tử Lăng thôi.

Đối phương thành danh đã lâu, cũng có thể xem như là cao thủ hiếm có trong lớp trẻ của Thương Huyền Phủ. Nhưng ngoại trừ nàng ta ra, ba người còn lại gần như đều vô dụng.

Nhất là đại sư huynh Giang Ly Trần kia, gã chẳng khác gì một câu chuyện cười.

Sắc mặt Sở Hạo Thiên lộ vẻ ung dung, cũng không để ý, tùy tiện lật một thẻ thăm.

Xoạt!

Người của Huyền Vương Điện vô cùng phấn khích, toét miệng cười không ngừng, một đám trưởng lão cũng vuốt râu, khuôn mặt nở nụ cười.

Phải nói rằng, vị trí thăm này thực sự quá thuận lợi.

Sở Hạo Thiên hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại thư thái, giao đấu với Diệp Tử Lăng cũng khá thú vị. Nếu như có thể khiến cho thực lực của bản thân từ trong trận chiến này mà tiến bộ thêm một bước, vậy thì khi đối mặt với Hạ Hầu Tuyệt của Huyết Nguyệt Động Thiên, cơ hội thắng cũng tăng lên rất nhiều.

Lâm Nhất nhìn thấy vị trí thăm như vậy, cũng cực kỳ kinh ngạc, tuy nói thực lực là căn nguyên của mọi thứ, nhưng thỉnh thoảng cũng cần phải có chút may mắn mới được.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4170: Ngươi hẳn là rất khó chịu đúng không?



Rất nhanh, những thẻ thăm còn lại cũng bị lật ra.

Phùng Chương đối đầu với nhị sư huynh của Huyền Vương Điện, Giang Ly Trần đối đầu với Hàn Du của Huyền Vương Điện, còn Lưu Thanh Nghiêm thì đối đầu với Chương Thiên Khung, đều không phải là thăm tốt gì, đặc biệt là Phùng Chương ... Thực lực mà Tần Dương thể hiện ra, không hề thua kém so với Diệp Tử Lăng là bao.

Nếu chỉ phân tích từ vị trí thăm, Phù Vân Kiếm Tông đã hoàn toàn thua rồi, hơn nữa còn thua cực kỳ thê thảm.

Ngoại trừ Lâm Nhất ra, vị trí thăm của những người khác hoàn toàn không giống nhau.

Lâm Nhất ngang đầu lên nhìn, tầm mắt dừng tại vị trí của Huyền Vương Điện, Tần Dương đó cũng đang nhìn qua, cười khiêu khích với Lâm Nhất, khuôn mặt lộ vẻ giễu cợt.

"Trận thứ nhất vòng thứ hai, Phù Vân Kiếm Tông và Huyền Vương Điện!"

Khi phủ chủ Thương Huyền vừa dứt lời, mấy bóng người đã đồng loạt bay vút qua, chẳng mấy chốc đã đáp lên chiến đài.

"Nghe nói các hạ là đại sư huynh của Phù Vân Kiếm Tông?" Hàn Du đáp lên chiến đài, mỉm cười với Giang Ly Trần, vô cùng châm chọc nói.

Mặt Giang Ly Trần không cảm xúc, không để ý đến sự khiêu khích của đối phương.

“Không nói gì sao? Chẳng lẽ thực sự cho rằng bản thân là đại sư huynh gì đó, thì đại sư huynh ngươi có thể so với sư huynh Sở Hạo Thiên của bọn ta hay sao, ngay cả rắm còn không xứng. Trong vòng mười chiêu, ta sẽ khiến ngươi thua tâm phục khẩu phục!" Hàn Du cười khẩy, lòng bàn tay lật lại, lấy ra một thanh trường thương, nặng nề cắm xuống mặt đất.

Âm

Khi trường thương c*m v** mặt đất, toàn bộ chiến đài đều rung chuyển, một luồng uy áp đáng sợ tỏa ra.

Tay phải Hàn Du nắm chặt cây thương, ánh mắt tỏa ra hàn mang lẫm liệt, lạnh lẽo nhìn Giang Ly Trần. Trong lời nói của hắn ta, mang đầy sự chế nhạo Giang Ly Trần, nhưng khi giao đấu, lại cực kỳ thận trọng, không hề có chút lơ là.

Đến khi Giang Ly Trần vươn tay cầm lấy chuôi kiếm, hắn ta bỗng ra tay, người như kinh hồng, động tác như lôi đình, lao vút qua.

Giết!

Khi thân hình hắn ta lóe lên, một luồng khí thế vương giả cực kỳ cuồng bạo xông thẳng lên trời. Đầu mũi thương lóe lên một tia hàn quang, phá vỡ hư không, khiến người nhìn phải kinh hãi.

Chiêu pháp cực kỳ tinh xảo, nhưng thứ thực sự khiến người ta kiêng dè, chính là uy áp vương giả trên người hắn ta. Cho dù cách một khoảng xa, cũng vẫn cảm nhận được uy áp khủng khiếp, Huyền Vương Quyết quả nhiên danh bất hư truyền.

Hình như, cũng không áp lực lắm?

Ánh mắt Giang Ly Trần thay đổi, uy áp vương giả rơi trên người mình, hình như không tồn tại.

Không chỉ không có một chút khó chịu, nếu gã thúc giục kiếm ý trên người mình, thậm chí còn cả thể đảo ngược tình thế, áp chế đối phương.

Có chuyện gì vậy?

Giang Ly Trần kinh ngạc vô cùng, gã thậm chí còn nghĩ, có phải đối thủ cố tình để lộ sơ hở. Bởi vì ngày hôm qua, thực lực mà mấy người Huyền Vương Điện thể hiện ra, đã để lại ấn tượng rất sâu đậm với gã.

"Còn dám phân tâm sao?"

Hàn Du kia khóe miệng cong lên, trong lòng thầm nói, một chiêu lấy mạng của ngươi!

Keng!

Nhưng khi mũi thương sắp đâm vào Giang Ly Trần, kiếm trong tay đối phương thuận lợi rút ra, cùng với tia lửa tung bay. Giang Ly Trần chặn đứng một thương này, gã khẽ nhón chân, lùi lại vài bước, nhẹ nhàng tránh thoát.

Ầm ầm!

Nhưng dẫu sao gã đã hơi phân tâm, nhìn qua cục diện, vẫn là Hàn Du giữ vững thế chủ động.

Nhưng Giang Ly Trần càng đánh lại càng có niềm tin, không hề gấp gáp, giờ khắc này gã vô cùng chắc chắn. Không phải đối phương cố ý để lại sơ hở mà là so với kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất, uy áp Vương Giả này có quá nhiều sơ hở, hoàn toàn không đáng để nhắc tới.

Lâm Nhất thu lại tầm mắt, trong số bọn họ, người mà hắn lo lắng nhất là Giang Ly Trần, cảm xúc tâm lý của đối phương cực kỳ không ổn định.

Đại bại ngày hôm qua, đã gây đả kích rất lớn đối với đại sư huynh này của hắn, nếu như cảm xúc xuất hiện dao động, thì cho dù đêm qua có trải qua huấn luyện đặc biệt, thì cũng chưa chắc đã có thể thắng, tâm cảnh xuất hiện kẽ hở, thì bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều vô dụng.

Hiện giờ xem ra hắn đã nghĩ nhiều, cho dù là cục diện hay là tình thế bất lợi, thì kiếm pháp của gã vẫn cực kỳ chặt chẽ.

Một than thực lực, còn chưa được bộc lộ ra hết, đã hoàn toàn chống lại được uy áp Vương Giả của Hàn Du.

Những người khác cung đa bắt đầu giao thủ, chỉ con lại Diệp Tử Lăng và Sở Hạo Thiên vẫn đang giảng co, Lâm Nhất liếc qua rồi cũng không nhìn thêm.

Diệp Tử Lăng và Sở Thiên Hạo, cả hai đều là nhân vật dẫn đầu của môn phái mình, thắng thua đều khó mà phân định. Buổi huấn luyện đặc biệt đêm qua không mang lại tiến bộ quá lớn cho Diệp Tử Lăng. Bởi vì bản thân nàng ta đã nắm giữ được kiếm ý Thông Thiên đại thành rồi.

Muốn tiến thêm một bước, thăng cấp lên cảnh giới đỉnh phong viên mãn, không phải là chuyện có thể đạt được chỉ trong một đêm.

Trận chiến này, rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào bản thân nàng ta, nếu đến ngay cả Sở Thiên Hạo cũng không thể thắng được, vậy cái gọi là chấp niệm của Diệp Tử Lăng, không khỏi có phần nông cạn.

“Không cần nhìn nữa, ngoại trừ ngươi ra, thì những người khác của Phù Vân Kiếm Tông, đều không thể thắng được!"

Phùng Khuê trên chiến đài thấy ánh mắt Lâm Nhất lơ đãng, hoàn toàn không coi gã ra gì, nhưng lại không hề tức giận, ý cười trên mặt càng sâu.

"Ngươi hẳn là rất khó chịu đúng không?"

Phùng Khuê nhìn Lâm Nhất, tiếp tục cười nói: "Rõ ràng thực lực nghịch thiên, thậm chí còn có thể xem là yêu nghiệt siêu phàm, lại không có đất dụng võ."

Lâm Nhất thu hồi lại tầm nhìn, cười nói: "Huyền Vương Điện chắc chắn sẽ thắng sao? Điều này còn chưa chắc đâu ... "

Đám người Hàn Du vừa nãy còn chiếm ưu thế, vậy mà bây giờ toàn bộ đều rơi vào thế yếu.

Bọn họ giải phóng uy áp Vương Giả đến cực hạn, trời đất cũng đều biến sắc, nhưng dưới ánh sáng lóe lên của từng thanh kiếm quang, cái gọi là khí thế vương giả ấy vẫn bị áp chế trong một không gian nhỏ hẹp.

Chuyện này sao có thể?

Phùng Khuê há hốc miệng, kinh ngạc đến nỗi cẳm cũng sắp rớt xuống.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4171: Ôi trời ạ



Ngoài việc đối đầu với nhau, mỗi người Diệp Tử Lăng và Sở Thiên Hạo đều đang tìm kiếm sơ hở của đối thủ.

Tại ba chiến đài khác trong trung tâm quảng trường Thương Huyền, Lưu Thanh Nghiêm, Phùng Chương và Giang Ly Trần cũng đều đang chiếm được ưu thế cực lớn.

Kiếm uy của mỗi người họ đã hoàn toàn áp đảo uy thế của đám người đến từ Huyền Vương Điện.

Ngược lại, duoi kiem uy, thuc luc toan than của những nguoi nay bị ep buộc đến mức chỉ có thể phát huy được khoảng bảy phần.

Phùng Khuê đứng đối diện Lâm Nhất, vừa nhìn đã lập tức sững sờ, điều này hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của gã.

“Ôi trời ạ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Không phải Huyền Vương Quyết rất mạnh mẽ sao, nghiền ép kiếm uy ở cùng cảnh giới, lẽ ra phải dễ như trở bàn tay mới phải ... "

"Đám người Phù Vân Kiếm Tông này, tối qua đã trải qua chuyện gì vậy, ai nấy đều trở nên mạnh mẽ như thế."

“Kiếm ý Thông Thiên, kiếm ý Thông Thiên, người kia sử dụng kiếm ý Thông Thiên kìa!"

Không chỉ mình Phùng Khuê mà tất cả mọi người trong quảng trường Thương Huyền đều kinh ngạc không thôi, nhất là khi Phùng Chương sử dụng kiếm ý Thông Thiên, cả quảng trường Thương Huyền lập tức sôi sùng sục.

Có thể thăng cấp kiếm ý đến cảnh giới Thông Thiên trước khi đạt đến cảnh giới Thần Đan, tại giới Côn Luân đã có thể được coi là kỳ tài kiếm đạo.

Rất nhiều người, suốt cả đời, kiếm ý cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Thông Thiên.

"Cái tên này ... "

Tần Dương - người giao đấu với Phùng Chương, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi vô cùng, hắn ta là Nhị sư huynh của Huyền Vương Điện, thực lực chỉ đứng sau Sở Thiên Hạo.

Trong lòng nhiều người, cho dù đối đầu với Diệp Tử Lăng, hắn ta cũng không rơi vào thế yếu mới phải.

Nhưng trước mắt, đối mặt với một kẻ vô danh đến từ Phù Vân Kiếm Tông, hắn ta lại phải cố gắng hết sức như vậy, còn biểu lộ vẻ mặt điên cuồng, không giữ lại bất cứ thực lực nào.

"Tầng mười một của Huyền Vương, quân lâm thiên hạ!"

Tần Dương gào lên một tiếng giận dữ, tầng mây trên bầu trời phía trên đỉnh đầu bị xé mở, một bóng người uy nghiêm rơi xuống từ khe hở tầng mây, chồng lên cơ thể hắn ta.

Đùng đùng đùng!

Chỉ trong chốc lát, khí thế vương giả trên người Tần Dương tăng vọt một cách điên cuồng, chạm đến mức độ khiến người ta khó mà tin nổi.

Cả chiến đài rung chuyển không ngừng, dưới uy áp khủng khiếp này, trời đất như cũng đổi màu. Hắn ta nhìn quanh một vòng, tựa như đại đế giáng lâm thiên hạ, nhìn khắp tám hướng với vẻ khinh thường.

"Tng mười một."

“Tần sư huynh vậy mà lại âm thầm tu luyện Huyền Vương Quyết tới tầng mười một, vậy ổn rồi, cuối cùng lần này cũng ổn rồi!"

Rất nhiều đệ tử của Huyền Vương Điện trông thấy cảnh này, sắc mặt đều vô cùng kích động.

"Nhóc con, kết thúc tại đây thôi!"

Sắc mặt Tần Dương lạnh tanh, lúc này, khí thế vương giả của hắn ta đột phá giới hạn của bản thân, gần đạt đến mức khí thế của Tiểu Thần Đan, cực kỳ đáng sợ.

Nhưng Phùng Chương đứng đối diện hắn ta lại không cảm nhận được tí nào.

So với kiếm uy Thương Long của Lâm Nhất sư đệ, dù là khí thế vương giả ở mức độ này thì dường như vẫn không bằng một phần mười so với Lâm Nhất.

Trong lúc nhất thời, Tần Dương cảm thấy trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong tâm trí hắn ta.

“Kiếm pháp của ngươi quả thật quá tệ ... "

"Chỉ có tí nóng nảy này thôi sao?"

"Còn chưa đủ trình đâu!"

Cho dù là lần đầu gặp Lâm Nhất, bị hắn ta sỉ nhục với chiêu Thất Bộ Thành Kiếm, hay là các kiểu tra tấn đêm qua, tất cả đều lần lượt vang lên bên tai.

“Ngươi còn chưa thấy đủ nhiều đâu!"

Trong mắt Phùng Chương lóe lên một tia sáng sắc bén, hình ảnh trong đầu biến mất, han ta nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, đâm ra nhanh như chớp.

Keng!

Luoi kiem va đầu thương giao đấu nhanh như anh chop, nhanh như tia lửa, tiếng động vang dội rung chuyển bốn phương tám hướng. Hai bóng người lướt qua nhau, Phùng Chương không quay đầu lại mà tra thẳng kiếm vào vỏ.

Cạch!

Khi thân kiếm ma sát với vỏ, âm thanh sắc bén, chói tai vang lên, thanh trường thương trong tay Tần Dương bị chém đứt lìa.

Tần Dương hộc ra một ngụm máu tươi, sau khi chém đứt trường thương, kiếm của Phùng Chương vẫn không hề thương tiếc, chém xuyên ngực hắn ta, cắt rách da thịt, chặt đứt xương sườn, đồng thời tàn phá toàn bộ lục phủ ngũ tạng của đối thủ

Huych!

Tần Dương che ngực, ngã quỵ trên nền đất.

“Phùng Chương của Phù Vân Kiếm Tông giành chiến thắng!”

Lập tức có người của Thương Huyền Phủ khiêng Tần Dương bị thương nặng xuống, đồng thời tuyên bố kết quả của trận chiến này.

Còn chưa kịp thưởng thức thắng lợi mà Phùng Chương vừa gặt hái, lại thêm hai trận thắng nữa, như một cơn bão dữ dội cuốn sạch cả quảng trường.

3 - 0!

Trong vòng đối chiến thứ hai, Phù Vân Kiếm Tông đã giành thắng lợi.

"Lâm Nhất của Phù Vân Kiếm Tông giành chiến thắng!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4172: Phụ nữ thì sao nào?



Giọng của trọng tài lại lạnh lùng, tàn nhẫn vang lên một lần nữa, trong lòng mọi người kinh ngạc cực kỳ, cả quảng trường Thương Huyền lập tức sôi sục.

Nhưng Lâm Nhất trực tiếp ra tay, không đợi đối thủ nhận thua, một chưởng đánh bại người ta.

4 - 0!

Một tỉ số không thể tưởng tượng nổi, Phù Vân Kiếm Tông mạnh mẽ nghiền nát đối thủ, giáng cho tất cả mọi người một hồi chuông cảnh tỉnh.

Người của Huyền Vương Điện lập tức sững sờ, đám người lúc trước còn cười hì hì với mọi người, giờ sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi vô cùng.

Nhất là Tan Dương bị khiêng xuống, và cả Phùng Khuê rut thăm được Lâm Nhất, lúc trước cả hai đều chế giễu Phù Vân Kiếm Tông không ngớt lời, hoàn toàn không coi đối thủ ra gì.

Sau khi rút được cái gọi là thăm đại cát, mặt mày ai nấy cũng hớn hở, nói rằng sẽ đánh bại đối thủ với tỉ số 4 - 1.

"Sao có thể như vậy chứ ... "

Tần Dương ngạc nhiên, ngây người, hắn ta khó tin nổi, cất lời.

Trên chiến đài duy nhất còn lại, Sở Thiên Hạo và Diệp Tử Lăng vẫn đang đối đầu, chỉ là người vốn mang tam lý thanh thơi luc ban đầu gio ro rang đã trở nên sốt sắng.

Cao thủ đối chiến, người ra tay trước sẽ chiếm được ưu thế, nhưng cũng sẽ để lộ sơ hở.

Nếu không có sự tự tin tuyệt đối, bình thường sẽ không có ai chủ động xuất chiêu, ban đầu, tâm trạng Sở Thiên Hạo rất tốt, vốn cũng không vội vàng ra tay.

Hắn ta nghĩ ngợi, đợi đến khi các chiến đài khác lần lượt thông báo kết quả chung cuộc, cho dù tâm cảnh Diệp Tử Lăng có tốt đến đâu cũng sẽ bại lộ sơ hở.

Nhưng không thể ngờ được, kết quả hắn ta chờ đợi lại là như vậy.

Khi âm thanh 4 - 0 vang lên, Sở Thiên Hạo hoàn toàn hoảng loạn, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Ngoài han ta ra, tất cả mọi người của Huyền Vương Điện đều đã thất bại, Huyền Vương Điện còn rút được thăm đại cát cơ đấy.

"Ngươi hoảng loạn rồi!"

Vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh lùng, bình tĩnh nhìn đối thủ.

Sắc mặt Sở Thiên Hạo biến đổi, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, hắn ta nói lạnh tanh: "Dừng voi đac y, Huyen Vương Điện vẫn chưa thua, còn có hình thức địa ngục nữa đấy!"

Diệp Tử Lăng thảnh thơi, nói: “Hình thức địa ngục á? Ngươi thắng được ta đã rồi hẵng nói."

"Xin lỗi nhé, thật ra ta chưa từng coi trọng ngươi, ngươi chỉ là một người phụ nữ thôi.”

Sở Thiên Hạo cười khẩy, đúng là hắn ta chưa bao giờ coi Diệp Tử Lăng ra gì. Phù Vân Kiếm Tông bao năm nay chỉ dựa vào một người phụ nữ chèo chống, vốn dĩ đã là một trò cười.

“Phụ nữ sao?"

Trên gương mặt bình tĩnh của Diệp Tử Lăng thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhiệt độ trên chiến đài giảm mạnh đột ngột, một luồng hơi lạnh rùng mình lan tỏa khắp tám hướng.

Lúc này, đám người Lâm Nhất đã lui về khu vực khán đài, nhóm người Giang Ly Trần đều đang dán mắt lên chiến đài không rời.

Phù Vân Kiếm Tông đã giành chiến thắng, đây là trận chiến cuối cùng, nhưng dù sao đối thủ của Diệp Tử Lăng cũng là Sở Thiên Hạo, nên vẻ mặt ai nấy cũng đều tỏ ra rất căng thắng.

Hơn nữa, Sở Thiên Hạo an nói ngông cuồng, muốn kích hoạt hình thức địa ngục, nhất thoi đa khiến cục diện vốn đã được định đoạt lại xuất hiện cảm giác hồi hộp.

"Đại sư tỷ có thể chống đỡ được không?"

Những người khác lo lắng hỏi, giữa đôi lông mày cũng thoáng qua vẻ lo âu, vài người không kiềm được, nhìn Lâm Nhất.

Chẳng biết từ khi nào, Lâm Nhất đã lặng lẽ trở thành trụ cột tinh thần của nhóm người này, chỉ cần hắn lên tiếng, những người khác không ai không tin phục.

Lâm Nhất thản nhiên nói: "Sở Thiên Hạo sẽ thất bại cực kỳ thảm hại."

Người khác có thể không rõ, nhưng Lâm Nhất lại biết rất tường tận, chỉ cần Diệp Tử Lăng sẵn lòng bộc lộ sức mạnh huyết mạch, Sở Thiên Hạo tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng ta.

Huống chi, Diệp Tử Lăng đã thu hoạch được không ít từ buổi huấn luyện ma quỷ đêm qua. Không phải ai cũng có được cơ hội rèn luyện dưới uy áp của kiếm ý Thiên Lôi.

Rất không may, lời Sở Thiên Hạo nói đã chọc giận Diệp Tử Lăng.

Lâm Nhất rất chắc chắn rằng hắn ta nhất định sẽ thất bại tương đối thảm hại.

"Không tin à? Trong mười chiêu nữa, ngươi sẽ biết kết quả thôi!"

Hàng lông mày của Sở Thiên Hạo nhíu lại thẳng tắp, hắn ta còn muốn kích hoạt hình thức địa ngục, để Huyền Vương Điện lật ngược tình thế phút chót.

Trận chiến này, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Trong chốc lát, tình hình trở nên biến hóa khôn lường, sự hồi hộp sống dậy. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Diệp Tử Lăng và Sở Thiên Hạo, trận chiến này bỗng có tính chất cực kỳ quan trọng.

“Vậy có lẽ phải khiến ngươi thất vọng thật rồi ... "

Diệp Tử Lăng nhỏ giọng thầm thì một câu, từng con Thanh Loan liên tiếp bay ra khỏi cơ thể nàng ta.

Chỉ là, khác với những con Thanh Loan mà đám người Lam Nhất phóng ra, khắp mình những con Thanh Loan này đều bao phủ một lớp ánh sáng tím như lưu ly, trông như được pha lê bao bọc vậy.

Nếu nhìn kỹ, đó là màu tím đáng sợ của lôi quang, lôi quang như ngọc, điều này khiến những con Thanh Loan vốn sánh ngang với Thánh Linh tỏa ra khí thế sắc bén, khủng khiếp chưa từng thấy.

Đùng đùng!

Chiếc váy tím Diệp Tử Lăng đang mặc tung bay phấp phới, từng luồng ánh điện tím nở rộ quanh người nàng ta.

Ánh điện chói mắt, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng như băng sương của nàng ta, một vẻ đẹp không gì sánh bằng, nàng ta vốn đã đẹp tựa như giai nhân tuyệt sắc, giây phút này còn đẹp đến mức không một tì vết, như nàng tiên nở rộ từ trong đóa sen thánh băng tuyết, toát lên khí khái anh hùng, thanh thoát vô song.

Trong đôi mắt lạnh như băng của nàng ta sản sinh ra những đóa hoa được ngưng tụ từ những ngọn lửa tím, phồn hoa như bông tuyết mềm mại, lại diễm lệ như máu tươi.

Khi canh hoa no rộ, những anh điện sâu tham trong đôi mắt nàng ta lóe lên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sắc mặt Sở Thiên Hạo vốn định lao tới thoáng biến đổi, cả người run lên một cách khó hiểu.

Sở Thiên Hạo cảm nhận được một khí tức nguy hiểm chưa từng có từ trên người Diệp Tử Lăng, khiến lòng hắn ta nảy sinh nỗi sợ hãi không nhỏ.

Cả quảng trường Thương Huyền đều khiếp sợ trước ánh sáng quanh người Diệp Tử Lăng lúc này, vẻ đẹp của nàng ta tuyệt thế như phượng hoàng, khuôn mặt càng đẹp đến mức rung động lòng người, trái tim của tất cả mọi người đều đập thình thịch loạn xạ.

Diệp Tử Lăng lạnh lùng nhìn Sở Thiên Hạo không chớp mắt, giọng nói băng giá, rét lạnh.

Đùng! Đùng! Đùng!

Đi cùng với sự nở rộ của hoa tuyết trong đôi mắt nàng ta, những con Thanh Loan von quanh trời đất này đều phát ra những ánh điện đáng sợ quanh cơ thể chúng.

Cùng lúc đó, trong trời đất bỗng xuất hiện những bông tuyết màu tím, những bông tuyết rơi xuống liên miên.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4173: Khi một vương giả



Bông tuyết nhẹ rơi, áo tím tung bay.

Điện quang tỏa ra từ trên người Diệp Tử Lăng, toát lên hàn khí kỳ lạ, nàng ta đứng lặng trên hư không tựa như đang giẫm lên một đóa sen Tử Băng Lôi.

Âm

Hoa tuyết tung bay giao đấu với uy áp Vương Giả bùng phát trên người Sở Thiên Hạo nổ tung trong hư không, tức thì b*n r* điện quang và hỏa diễm. Mười con chim Thanh Loan bay lượn tựa như mười thanh lợi kiếm lấp lánh lưu quang, bao phủ sức mạnh sắc bén vô cùng kinh người.

Bọn chúng hóa thành tia chớp kinh hồng, chợt bay lên rồi hạ xuống, tấn công ngang dọc.

Sắc mặt Sở Thiên Hạo lộ rõ vẻ khó coi, khí thế trên người hắn ta đang không ngừng bị áp chế, uy áp Vương Giả vẫn mãi không thể nào bùng phát ra được.

Khi một vương giả chỉ có thể bị kẹt trong lồng giam, thì cái gọi là khí thế vương giả của hắn ta, gần như đã bị phế đi hơn nửa rồi.

Khi kiếm ý của Thông Thiên đại thành trên người Diệp Tử Lăng nở rộ, hóa thành một luồng quang mang, nàng ta rút kiếm ra khỏi vỏ, lao vào tấn công trước.

Keng keng keng!

Trên chiến đài Thương Huyền, hai bóng người nháy mắt lao vào nhau, cả hai đều bộc phát ra thực lực gần như cực hạn.

Vừa ra tay đã không hề nương tình, lực lượng tinh nguyên cuồng bạo tràn ngập khắp không gian. Các loại dị tượng điên cuồng bùng nổ: điện quang, hỏa diễm, hàn băng, hoa tuyết, kiếm quang, lần lượt xuất hiện.

Sở Thiên Hạo vốn còn muốn giữ lại chiêu bài tẩy, nhưng vừa ra tay đã bị ép phải dốc toàn lực, hai người giao đấu tạo ra dư chấn cực kỳ đáng sợ.

Toàn bộ quảng trường Thương Huyền hoàn toàn yên lặng, không ai nói chuyện.

Phải nói rằng, trận đấu của hai người này, có thể xem như là trận quyết đấu đặc sắc nhất trong ngày hôm nay rồi. So với trận đấu của Lâm Nhất với Trương Hà ngày hôm qua không kém hơn là bao, thậm chí còn đặc sắc hơn.

Bởi vì trận đấu ngày hôm qua, Lâm Nhất còn chưa dùng tới năm phần thực

lực.

“Chuyện này ... Đại sư tỷ lại mạnh như vậy sao?"

Trong mắt Phùng Chương lộ vẻ kinh ngạc, cực kỳ khiếp sợ nói.

"Những con Thanh Loan đó sao lại khác của chúng ta như vậy?"

Lưu Thanh Nghiêm vô cùng khó hiểu nói.

Cùng là Phù Vân Thập Tam Kiếm, nhưng Thanh Loan do Diệp Tử Lăng gọi ra, đều khoác lên một bộ chiến giáp sấm sét. Mười con chim vờn quanh, tạo thành kiếm uy Lôi Đình cực kỳ hùng hậu. Cho dù Sở Thiên Hạo đã tu luyện Huyền Vương Quyết đến tầng mười một, nhưng vẫn không thể chiếm được chút lợi thế nào.

Người phụ nữ này lại tiến bộ rồi!

Lâm Nhất khẽ nheo mắt, ánh mắt chợt thay đổi, cảm nhận huyết mạch Tuyết Diệu Hoa của đối phương lại lần nữa thức tỉnh.

Nhưng dường như, còn có thêm tiềm lực cực kỳ to lớn, lực lượng huyết mạch này thức tỉnh một cách hoàn toàn bị động. Lâm Nhất thầm suy đoán, gia tộc của Diệp Tử Lăng, có khả năng là Thế gia Thánh Cổ, có liên quan đến mẹ của nàng ta.

Bởi vì hắn có thể chắc chắn rằng, lão đầu chưởng môn phái Phù Vân đó, tuyệt đó không có chút liên quan gì đến huyết mạch Tuyết Diệu Hoa.

Phù Vân Thập Tam Kiếm dường như cũng đã đạt tới hóa cảnh, không giống với sự lý giải của ta cho lắm ... Nàng ta đi theo con đường vương đạo.

Dưới Phù Vân, tat cả đều là kiến hôi!

Trong lòng Lâm Nhất âm thầm tán thưởng, Diệp Tử Lăng này quả thật lĩnh ngộ rất nhanh. Hắn vẫn còn chưa giao Phù Vân Thập Tam Kiếm cho nàng ta được bao lâu mà.

Đáng tiếc không thể truyền luôn cả Phù Vân kiếm quyết cho nàng ta.

Lâm Nhất nhẹ giọng thầm tự nhủ vài câu.

Phù Vân kiếm quyết ở trên đỉnh núi Thánh Kiếm, chỉ khi quan sát bia đá mới có thể tu luyện được, cho dù Lâm Nhất đã luyện thành kiếm quyết thì cũng không thể truyền được cho người ngoài.

Trên chiến đài, lôi quang và hỏa diễm cuộn trào, hình thành vô số loại yêu thú, hóa ra dị tượng quần ma loạn vũ.

Khu vực của Sở Thiên Hạo, giống như là một khoảng địa ngục Lôi Đình, ánh lửa ngất trời, sát khí bức người.

Sắc mặt hắn ta tối sầm, Tinh Nguyên cuộn trào trong cơ thể, ánh mắt đảo qua, vào khoảnh khắc nhắm chặt Diệp Tử Lăng trong hoa tuyết mịt mờ, liền đâm ra một thương.

Âm

Mũi thương tỏa ra hàn quang lẫm liệt, xung quanh hắn ta dâng trào khí thế vương giả, ngưng tụ thành một con lang vương hung mãnh mà cuồng bạo. Sau lưng lang vương, còn có vô số bầy sói, lao tới theo mũi thương tựa như thiên quân vạn mã, cuốn theo uy áp vô tận.

"Thôn Vân Hóa Long!"

Diệp Tử Lăng xoay người, biển mây vô tận đắm mình vào trong điện quang, biến thành một luồng vân long sau lưng nàng ta.

Ầm!

Thương mang cuốn theo uy áp vương giả vô tận, đâm mạnh vào kiếm quang.

Vào khoảnh khắc hai người lao vào tấn công, tinh mang dâng trào trong cơ thể Sở Thiên Hạo, tựa như sông hồ chảy vào trường thương. Chợt nghe thấy một tiếng vang cực lớn, vân long xuất hiện vết nứt, ngay sau đó bị xé ra một lỗ hổng đáng sợ, nháy mắt tản đi như cánh hoa.

Cơ hội tốt!

Trước mắt Sở Thiên Hạo sáng lên, hắn ta nhân cơ hội bay lên, lại đâm một thương về phía đối phương.

Rắc!

Người đâu rồi?

Trong tầm mắt hắn ta, khắp nơi đều là một khoảng mờ mịt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng trắng liên tục ẩn hiện như điện xẹt.

Hoa tuyết trùng điệp, giống như một bức tranh cuộn tròn, xé nát một tầng thì lập tức sẽ xuất hiện thêm cuộn tranh càng phức tạp hơn.

Sở Thiên Hạo không chỉ không tìm thấy được Diệp Tử Lăng, mà ngược lại còn để mình bị vùi hoàn toàn trong dị tượng kỳ quái này.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 4174: Không liên quan gì đến ngươi!



Sắc mặt hắn ta lập tức trở lên u ám chưa từng có, hắn ta giải phóng hoàn toàn Huyền Vương Quyết tầng mười hai. Giống như một con mãnh thú lao đi trong tuyết lớn.

Rắc rắc rắc!

Vô số hoa tuyết vỡ vụn, tiếng vang kinh thiên động địa không ngừng vang lên.

Sở Thiên Hạo ỷ vào Huyền Vương Quyết cao thâm khó lường mà không ngừng đuổi theo bóng trắng trong làn hoa tuyết mịt mờ kia.

"Tìm thấy rồi!"

Cổ tay Sở Thiên Hạo rung mạnh lên, lưỡi thương tựa như một thác nước từ trên trời đổ xuống, nghiền nát vô số hoa tuyết, rồi sau đó giáng mạnh vào bóng trắng kia

Rắc

sát chiêu đáng sợ mang đầy uy lực cực kỳ kinh người, nhưng bóng dáng này lại vỡ ra tựa như pha lê.

"Giả sao?"

Sở Thiên Hạo khẽ biến sắc, khóe mắt liếc qua, liền thấy trong gió tuyết, Diệp Tử Lăng tóc đen như thác, một thân áo tím, thẳng lưng mà đứng. Bàn tay trắng non như tuyết của nang ta nắm lấy một thanh lợi kiếm tỏa ra hàn quang lẫm liệt, trên lưỡi kiếm có điện quang và tử mang chói mắt quấn quanh.

Tinh quang và hoa tuyết cùng rơi xuống, chỉ chốc lát, tinh quang và hoa tuyết ngợp trời làm nổi bật lẫn nhau, tạo nên một kỳ cảnh mà trước nay chưa từng có.

Giờ phút này trên khuôn mặt diễm lệ lạnh lẽo tựa băng sương của nàng ta, tỏa ra mị lực chưa từng có.

Kiếm thứ mười một, Bích Lạc Tinh Thần!

Thân hình Diệp Tử Lăng chợt lóe, đắm mình vào trong ánh sáng của tinh tuyết, một kiếm đâm tới.

Phụt!

Trên kiếm quang, tinh mang nở rộ, Sở Thiên Hạo dốc sức chống đỡ, nhưng vẫn bị đánh hộc máu bay ra ngoài.

Sở Thiên Hạo bị thương rồi!

Tất cả mọi người trong Thương Huyền Phủ nhìn thấy cảnh này đều rùng mình, chẳng lẽ Phù Vân Kiếm Tông thực sự sẽ nghiền nát Huyền Vương Điện với tỷ số năm không hay sao?

"Diệp Tử Lăng, ngươi tự tìm đường chết!"

Sở Thiên Hạo dưới cơn đau kịch liệt gào lên giận dữ, khi vừa dứt lời.

Xuất hiện từng đường vân lộ nhuốm màu rỉ sét từ sau lưng hắn ta chầm chậm mở ra, am ầm, những vân lộ đó do máu tươi và hỏa diễm tưới vào mà thành. Nhìn qua, vân lộ lấp lánh đó giống hệt như một cuộn tranh, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn kỹ lại, sẽ thấy đó rõ ràng là một ký tự cổ xưa vô cùng lâu đời.

Đó là một chữ Vương, nhưng chữ này lại do nui thây biển máu chất đống mà thành, toát ra luồng tử khí và sát khí cực kỳ quái lạ.

"Huyền Vương Cổ Ấn!"

Trên người Sở Thiên Hạo tỏa ra huyết quang đáng sợ. Giờ khắc này, hắn ta giống như tà vương đi ra từ trong địa ngục.

Từng trận cười quỷ dị truyền ra từ trong miệng hắn ta, chữ Vương sau lưng cuối cùng cũng thành hình, bên dưới chữ Vương là một biển máu mênh mông, trong biển máu có hàng nghìn hàng vạn bộ xương cốt chìm nổi ở trong đó.

Hắn ta thụt lùi về phía sau rồi trực tiếp quét một thương ra.

Sức mạnh của chữ Vương cổ xưa rót lên trên thân thương, hóa thành một bàn tay xương trắng, bàn tay xương trắng cao đến hàng trăm mét, vồ vào trong gió tuyết vô tận và Thánh Linh Thanh Loan.

Rắc rắc rắc rắc!

Trong chớp mắt, có mấy con Thanh Loan phát ra những tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, bị xé nát bởi bàn tay xương trắng này.

“Không hay rồi!"

Đám người Giang Ly Trần, Lưu Thanh Nghiêm biến sắc, bị cảnh tượng này dọa đến mức đứng bật dậy. Nếu nó bắt trúng đại sư tỷ thì tỷ ấy làm sao chịu nổi.

Vẻ mặt Sở Thiên Hạo hung tợn, dáng vẻ như kẻ điên. Hắn ta ra tay như vậy, đã không còn một chút đường lui nào nữa rồi.

Hắn ta đã sử dụng chiêu bài tẩy cuối cùng của hình thức đại ngục, lúc này bị buộc phải tung ra sớm nếu không dù có thắng được Diệp Tử Lăng, cũng không thể tiếp tục sử dụng hình thức địa ngục nữa.

Hình thức địa ngục vốn cửu tử nhất sinh, chiêu Huyền Vương Cổ Ấn này của hắn ta, chính là dùng để cược lấy cơ hội hiếm hoi trong một phần một vạn.

Nhưng hiện giờ chiêu bài lớn nhất đã bại lộ, hình thức địa ngục, làm sao còn một chút cơ hội nào nữa.

"Người phụ nữ này quả thực đáng ghét!"

Sở Thiên Hạo tức đến cắn răng nghiến lợi, Huyền Vương Điện cho dù có thua, thì hắn ta cũng hạ quyết tâm phải phế bỏ con tiện nhân này.

Nhưng đối mặt với sát chiêu kỳ lạ với khí thế kinh người, khiến cho ai nấy cũng phải kinh ngạc kêu lên này, sắc mặt của Diệp Tử Lăng vẫn không hề thay đổi. Tuyết Diệu Hoa trong mắt hoàn toàn bùng cháy, điện quang quấn quanh người ngưng thụ thành một đóa sen Tử Băng Lôi như ngọc ở dưới đôi chân thon gầy trắng nõn của nàng ta, tựa như tiên tử sinh ra từ trong Tử Lôi.

Đôi chân ngọc ngà, quyến rũ đến mê hồn.

Tuyết Diệu Hoa trong hàn quang hiu quạnh này, trong tiếng kêu giận dữ ai oán của Thanh Loan, tỏa ra phồn hoa chói mắt, kiếm trong tay nàng ta đón lấy hoa quang sáng chói rồi giơ lên.

Kiếm thứ mười hai, Vân Ngoại Thanh Sơn!

Biển mây vô tận trải dài sau lưng nàng ta, khác với Lâm Nhất, trong biển mây sau lưng nàng ta còn cuốn thêm rất nhiều điện quang màu tím.

Khi một kiếm này đâm ra, biển mây ngợp trời và hoa tuyết vô tận, hóa thành một vòng xoáy vô cùng khoáng đạt trên mũi kiếm.

Trong vòng xoáy, biển mây sôi trào, điện quang ngang tàn, nuốt chửng hết thảy quang mang.

Âm!

Trời đất tạm thời mất đi ánh sáng, một khoảng tối đen, đợi đến khi ánh sáng lại xuất hiện, bàn tay xương kho khổng lồ mà Sở Thiên Hạo dùng Huyền Vương Cổ Ấn ngưng tụ thành, bị vòng xoáy xoắn nát, không ngừng nổ tung.

"Chuyện này ... làm sao có thể?"

Sở Thiên Hạo há hốc mồm, kêu lên thất thanh, không dám tin Diệp Tử Lăng đến ngay cả Huyền Vương Thủ Ấn cũng có thể phá được.

Bỗng nhiên, con ngươi hắn ta chợt co rút, trầm giọng nói: "Phù Vân Thập Tam Kiếm, ngươi còn chưa leo l*n đ*nh Thánh Kiếm, sao có thể tu luyện được ba kiếm cuối cùng!"

"Không liên quan gì đến ngươi!"

Vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh lùng, uy lực còn lại của kiếm thế Vân Ngoại Thanh Sơn quét ra ngoài, đồng thời nghiền nát toàn bộ xương trắng, đánh vào ngực Sở Thiên Hạo như chớp điện.

Trong tiếng vang kinh thiên động địa, xương cốt khắp người Sở Thiên Hạo vỡ nát, bị đánh đập thẳng xuống đất.

Trong trời đất, khắp nơi là một khoảng yên lặng, ánh mắt của tất cả bọn họ đều đổ dồn lên người Diệp Tử Lăng.

Tỷ số năm không!

Diệp Tử Lăng mạnh mẽ đánh bại Sở Thiên Hạo, mang lại cho Phù Vân Kiếm Tông tỷ số mà trước nay chưa từng có, ở trước mặt của tất cả mọi người Huyền Vương Phủ, hung hăng sỉ nhục Huyền Vương Điện một phen.

Mười năm uất ức, một chiều biến tan.
 
Back
Top Bottom