Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 140



Chẳng trách Tô Hàm Nguyệt lại tức giận như vậy, thậm chí còn tức đến mức cảm xúc bất ổn.

Bây giờ Lâm Nhất nghĩ đến tu vi của bản thân vẫn đang tăng trưởng kỳ lạ.

Có khả năng liên quan đến viên đan dược ngày hôm đó Tô Hàm Nguyệt cho hắn nuốt trên đài đấu võ, bằng không thì chẳng còn cách giải thích nào khác.

Advertisement

Không ngủ liền ba ngày, Lâm Nhất cảm thấy sự mệt mỏi vô tận kéo tới, khoảnh khắc vừa nhắm mắt lại là đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Advertisement

Khi hắn mở mắt ra thì sắc trời đã tối đen lại rồi.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu rọi vào trong căn nhà gỗ đơn sơ, khắp mặt đất là sương trắng.

Đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, trên bầu trời ánh trăng sáng sực, khiến những vì sao trở nên mờ ảo.

Lâm Nhất đứng dưới ánh trăng sáng, ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, có chút phiền muộn.

Xưu!

Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp mặc trường bào trắng như tuyết, lăng không xuất hiện, nàng như choàng lên người ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, giống như từ trên trời hạ xuống vậy.

Nữ tử áo trắng trên trời đó đeo mạng che mặt, đột nhiên đâm tới một kiếm.

Lâm Nhất nhướn mày, lập tức nhận ra đây chính là Lưu Phong kiếm pháp!

Xưu!

Kiếm quang chớp mắt liền tới, không kịp suy nghĩ, Lâm Nhất rút kiếm nghênh chiến.

Vừa giao thủ, Lâm Nhất lập tức kinh hãi không thôi.

Đối phương không những nắm vững Lưu Phong kiếm pháp mà trình độ còn không hề thấp hơn hắn, thậm chí mơ hồ còn mạnh hơn hắn một chút.

"Ngươi là ai?"

Cách một lớp mạng che mặt, Lâm Nhất không thể xác định được thân phận của đối phương.

Đối phương không đáp lời, kiếm trong tay chém ra chỉ càng sắc bén hơn, khiến hắn không thể nói chuyện được nữa.

Tụ kiếm thành sông, tuôn trào như gió!

Ánh trăng như nước, tưới đẫm mặt đất, phủ thêm một tầng ôn hòa và rực rỡ lên người của cả hai.

Hai người dùng Lưu Phong kiếm pháp đối chiến, người múa theo kiếm, bay lên bay xuống, ánh kiếm sáng quắc.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 141



Càng giao thủ thì Lâm Nhất càng ngạc nhiên, trình độ kiếm đạo của đối phương có chút mạnh đến đáng sợ.

Hắn buộc phải dốc toàn lực ứng phó, thậm chí còn phải phát huy hơn bình thường mới có thể đỡ được kếm thế của đối phương.

Nhưng điều khiến hắn thật sự nghi ngờ đó là, nữ tử áo trắng không hề có sát ý, ngược lại còn giống như đang hướng dẫn cho hắn.

Advertisement

Chỉ chốc lát, hai người đã đấu hơn mười chiêu Lưu Phong kiếm pháp.

Tụ Kiếm Thành Phong!

Advertisement

Tụ Kiếm Thành Phong!

Hai người đắm chìm trong ánh trăng, cùng lúc thi triển ra chiêu thức Tụ Kiếm Thành Phong.

Cuồng phong nổi lên, thân kiếm điên cuồng xoay tròn, khuấy động ánh trăng ngập trời, tựa như có hoa tuyết vô tận đang tung bay.

Hồi Quang Lưu Ảnh!

Hồi Quang Lưu Ảnh!

Cùng với thi triển sát chiêu, kiếm thế trên người hai người đều tăng lên đến mức cực kỳ đáng sợ.

Keng keng keng!

Hai người trong không trung lưu lại hơn mười đạo tàn ảnh, hai kiếm chạm nhau, bạo phát ra âm thanh giòn vang không dứt bên tai.

Phong Qua Vô Ngấn!

Kiếm thế của nữ tử áo trắng không dừng, một kiếm trở lại bèn xuất ra sát chiêu cuối cùng của Lưu Phong kiếm pháp.

Giống như nước chảy đến kênh lớn, Lâm Nhất trên không trung vọt tới, cũng chém ra Phong Qua Vô Ngấn nhất thức.

Xôn xao!

Dưới bầu trời tràn ngập ánh trăng, thân ảnh của hai người dường như cùng lúc biến mất không thấy đâu.

Chỉ thấy hai đạo kiếm phong giao thoa vào nhau mà tới.

Trong khoảnh khắc giao nhau đó, song kiếm chạm vào nhau, bạo phát ra kiếm quang rực rỡ sáng chói. Nhất thời, kiếm quang tựa như còn sáng hơn cả ánh trăng, chiếu sáng màn đêm đen tối bao phủ khắp nơi.

Hai người vốn biến mất đã hiện thân trong ánh sáng chói lọi này.

Toàn thân Lâm Nhất khoan khoái, đầm đìa mồ hôi, trên người hắn có kiếm thế đáng sợ, vẫn chưa tiêu tán hết dư uy.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 142



Quay đầu nhìn lại, thì thấy mạng che mặt của nữ tử áo trắng bị kiếm phong hồi nãy thổi rớt xuống.

Dưới ánh trăng hiện lên gương mặt quen thuộc, Lâm Nhất kinh ngạc kêu lên: "Sư tỷ!"

Dung nhan tuyệt thế đó dường như khiến ánh trăng cũng phải trở nên ảm đảm hơn nhiều.

Không phải là Tô Hàm Nguyệt thì còn là ai nữa!

Advertisement

Lâm Nhất vội vàng bước lên trước.

Nhưng Tô Hàm Nguyệt lại lăng không bay lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Nhất, rồi từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

Nàng nhân lúc ánh trăng lên cao mà đến, không nói một lời lại rời đi trong ánh trăng mờ mịt.

Advertisement

Bốn phía không người, một mảng tĩnh mịch, xung quanh một chút dấu vết cũng không còn tồn tại.

Trong màn đêm vô tận, chỉ có ánh trăng trên trời cao là chứng kiến được sự viếng thăm của nàng, rồi lại chứng kiến nàng đi xa.

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Lâm Nhất có hơi bất đắc dĩ.

Tô Hàm Nguyệt phải đi, hắn thật sự không giữ nàng được. Còn với những khúc mắc trong lòng, nếu đối không nói thì hắn cũng khó mà hiểu được.

Chuyện xảy ra giữa bọn họ sẽ khiến Lâm Nhất cảm thấy rối rắm trong một thời gian dài.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt của Tô Hàm Nguyệt thì có lẽ nàng cũng không quá để tâm.

Nhìn thoáng qua, Lâm Nhất chợt phát hiện chẳng biết từ lúc nào trên mặt đất đã có thêm mấy chữ.

“Cẩn thận với Vương Ninh, sau này còn gặp lại”.

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, đây hẳn là chữ do Tô Hàm Nguyệt để lại, bởi vì nó được viết bởi lực do kiếm tạo thành trong chiến đấu.

Thực lực của Tô Hàm Nguyệt mạnh đến mức nào vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải.

Cẩn thận với Vương Ninh?

Vương Ninh có gì mà phải cẩn thận? Cùng lắm hắn ta chỉ là một kẻ theo đuổi Tô Hàm Nguyệt, Lâm Nhất chưa từng để tâm đến hắn ta.

Trái lại câu phía sau “sau này còn gặp lại” thật sự khiến Lâm Nhất cảm thấy khó hiểu.

Tô Hàm Nguyệt sắp đi rồi ư?

Không biết vì sao khi thấy bốn chữ này, Lâm Nhất không cảm thấy quá kinh ngạc.

Dường như từ tận đáy lòng của hắn, người như Tô Hàm Nguyệt vốn không thuộc về nơi này.

Nàng chỉ trở về nơi mà nàng thuộc về.

Nhưng ngày sau còn có thể gặp lại ư?

Thanh Vân Môn, phòng Tẩy Kiếm.

Dưới bóng đêm, một bóng người lẳng lặng rơi xuống, trong phòng, Hồng lão từ từ bước ra.

Lão giả này là người đã đưa cho Lâm Nhất cuộn tranh, khi nhìn thấy người đến, ông ta không hề kinh ngạc, mà trầm giọng nói: “Sau đêm nay, hàn độc trong cơ thể ngươi có lẽ sẽ được loại trừ toàn bộ, cũng đến lúc đi rồi!”

Chủ nhân của cái bóng kia chính là Tô Hàm Nguyệt, người vừa giao thủ với Lâm Nhất.

Nàng khẽ gật đầu, không lên tiếng mà trực tiếp bước vào phòng Tẩy Kiếm.

“Người tu luyện Đế Nữ Tâm Kinh một khi đ*ng t*nh thì ắt sẽ bị tổn thương, tình càng sâu, thương càng nặng, xem ra lời đồn này không giả”.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 143



Hồng lão nhìn theo bóng lưng Tô Hàm Nguyệt, trong lời nói mang theo ẩn ý.

Nghe vậy, bước chân Tô Hàm Nguyệt hơi khựng lại, trầm ngâm nói: “Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, năm đó, ông lấy đi một thứ trong đế cung, đừng tưởng rằng trốn đến đây sẽ không bị ai phát hiện, vẫn nên đi sớm một chút đi!”

“Ha ha, lão già này đã sớm xem nhẹ sinh tử, ngươi không cần quan tâm ta”.

Vẻ mặt Hoàng lão thoáng thay đổi, nhưng rồi ông ta lại bật cười, khẽ nói.

Advertisement

Cạch!

Cửa phòng Tẩy Kiếm mở ra rồi đóng lại trong chớp mắt, y phục trên người Tô Hàm Nguyệt lần lượt rơi xuống, nàng bước vào ao băng bên trong phòng Tẩy Kiếm.

Tô Hàm Nguyệt trên người không có một mảnh vải, để lộ đường cong cơ thể hoàn mỹ, như ẩn như hiện trong ao băng.

Advertisement

Nàng nhắm hai mắt lại, bắt đầu vận chuyển Đế Nữ Tâm Kinh.

Víu!

Trên chín tầng trời chi chít những ngôi sao, trải dài vô cùng vô tận.

Ngay phía trên phòng Tẩy Kiếm, có một ngôi sao màu đỏ thẫm dường như đã bị thứ gì đó dẫn dắt.

Ánh sao lấp lánh xuyên thấu qua mái ngói được chạm khắc hoa văn tinh xảo, hóa thành những đốm lửa nhỏ trốn vào cơ thể Tô Hàm Nguyệt.

Xèo xèo!

Khí lạnh trong ao lập tức lan ra bốn phía, lạnh lẽo đến thấu xương, từng sợi khí nhanh chóng lan tràn khắp mặt hồ.

Khí lạnh trong ao từng khiến Lâm Nhất tò mò hóa ra lại được tạo thành như vậy.

Bên ngoài phòng Tẩy Kiếm.

Hồng lão ngước nhìn trời sao, cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đường đường là nữ đế tương lai, vậy mà lại động lòng vì một tên Kiếm Nô nhỏ bé, một chữ tình này quả thật khó mà lý giải, haiz, trong khi tên tiểu tử ngốc kia lại không hay biết gì cả, không biết đó là phúc hay là họa nữa…”

Nửa đêm canh ba.

Từ trong phòng Tẩy Kiếm, Tô Hàm Nguyệt phá không mà ra, rơi xuống bên ngoài nhà gỗ của Lâm Nhất.

Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy được hắn đang ngủ say.

Tô Hàm Nguyệt giật xuống một sợi tóc, cong tay búng ra.

Sợi tóc phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt lặng lẽ bay vào phòng, quấn quanh ngón út của Lâm Nhất.

Khò khò!

Xong việc, Tô Hàm Nguyệt cũng không còn lưu luyến, quay người nhẹ lướt đi.

Trong bóng đêm, một mình nàng rời khỏi Thanh Vân Môn.

Hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào phòng làm Lâm Nhất bừng tỉnh.

Tinh thần hắn phấn khởi, giữa hai đầu lông mày ẩn chứa một chút sắc bén.

Trận chiến đêm qua cùng Tô Hàm Nguyệt không chỉ giúp Lưu Phong kiếm pháp của hắn đạt đến cảnh giới viên mãn mà khó ai có thể tưởng tượng nổi, hơn thế nữa, đối với kiếm đạo, hắn càng ngộ ra nhiều điều hơn.

Lúc đứng dậy, Lâm Nhất liền nhận ra trên ngón út có một sợi tóc quấn quanh.

“Là do nàng lưu lại ư?”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 144



Nhớ đến chuyện đã đồng ý với Trương Hàn ngày hôm qua, Lâm Nhất liền đi đến đại điện của tông môn.

Trong nước Thiên Thủy có Tứ đại tông môn, bao gồm Cuồng Đao Môn, Thanh Vân Môn, Tử Viêm Môn và Huyền Dương Môn.

Advertisement

Tứ đại tông môn khống chế Thiên Thủy quốc, thực lực đều ngang tầm nhau, mấy năm gần đây, Thanh Vân Môn có hơi vượt trội một chút.

Tuy nhiên, Tử Viêm Môn lại đuổi theo rất sít sao, Cuồng Đao Môn cũng có căn cơ vững chắc, chỉ có Huyền Dương Môn là khá khiêm tốn.

Advertisement

Lâm Nhất vẫn luôn tò mò về thực lực của đệ tử Cuồng Đao Môn cùng thế hệ với hắn.

Hôm nay chắc chắn thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn sẽ dẫn theo không ít tinh anh của nội môn, vừa khéo, hắn nên đến quan sát kỹ một phen.

Khi Lâm Nhất đến đại điện, các đệ tử nội môn đều đã có mặt.

Tuy nhiên, hắn có hơi ngạc nhiên vì không thấy hai người Hồ Tử Phong và Vương Ninh.

Lâm Nhất bước lên chắp tay nói: “Bái kiến thiếu môn chủ!”

Bạch Vũ Phàm cười nói: “Bây giờ ngươi đã là đệ tử nội môn, không cần đa lễ”.

Nói xong, Lâm Nhất liền bước đến đứng cùng các đệ tử nội môn khác phía sau lưng Bạch Vũ Phàm.

Khi thấy Lâm Nhất đến, các đệ tử nội môn không nhịn được liếc nhìn hắn.

Hắn hiểu rõ nguyên do, đồng thời, cũng đưa mắt quan sát bọn họ một phen, vừa nhìn, Lâm Nhất liền cảm thấy kinh hãi.

Tất cả người ở đây đều là đệ tử nội môn có thâm niên.

Ngoại trừ hắn, những người khác ít nhất đều đã gia nhập nội môn được hai ba năm.

Tu vi thâm hậu, đều là cảnh giới võ đạo tầng tám.

Khí thế vững chãi, nhìn không ra sâu cạn.

“Xem ra thiếu môn chủ rất thận trọng đối với lần bái phỏng này của Cuồng Đao Môn”, Lâm Nhất thầm nghĩ, bằng không thì cũng không bày ra thế trận lớn như vậy.

Ngoại trừ Hồ Tử Phong, gần như 10 cao thủ đứng đầu nội môn đều đã đến đông đủ.

Chẳng mấy chốc, một đám người tiến vào đại điện dưới sự tiếp đón của trưởng lão trong môn.

Người dẫn đầu phong thái hiên ngang, anh tuấn bất phàm.

Hắn bước đi thong dong, hào phóng, trên người tản ra khí thế sắc bén như đao, gương mặt mang theo tươi cười.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 145



Đây hẳn là thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn – La Tinh.

Lần bái phỏng này mục đích chính là để người cùng thế hệ luận bàn, thế nên sau khi dẫn người vào, trưởng lão đã lập tức rời đi.

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm bước lên tiếp đón: “La huynh đã đi một quãng đường dài để đến đây, vất vả rồi!”

Advertisement

“Không vấn đề!”

Advertisement

La Tinh cười khẽ, đồng thời hờ hững nhìn lướt qua một lượt các đệ tử nội môn đang đứng sau lưng Bạch Vũ Phàm.

“Mời ngồi!”

Sau khi La Tinh ngồi xuống, lập tức có người hầu bưng trà đến.

Hắn khẽ nhấp một ngụm, sau đó đặt chung trà xuống bàn rồi nói: “Bạch Vũ Phàm, chắc hắn ngươi cũng biết lần này ta đến có mục đích gì”.

Sắc mặt Bạch Vũ Phàm không hề thay đổi: “Đã biết!”

La Tinh trầm giọng nói: “Vậy thì ta cũng không nhiều lời, còn nửa tháng nữa, Tứ tông tranh tài sẽ được tổ chức tại thành Bạch Thủy. Không biết năm nay Thanh Vân Môn có còn giữ được danh hào đệ nhất tông Thiên Thủy quốc hay không?”

Bạch Vũ Phàm cười nói: “Ngươi có thể thử!”

Nghe vậy, Lâm Nhất thầm hiểu ra mọi chuyện, hóa ra thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn đến là để dò xét thực lực của Thanh Vân Môn trước khi Tứ tông tranh tài diễn ra.

Bạch Vũ Phàm vừa dứt lời, lập tức có một người bước ra từ phía sau Lai Tinh, chắp tay nói: “Cuồng Đao Môn Chương Diệp, nghe danh thiên tài Hồ Tử Phong của quý môn đã lâu, hôm nay đặc biệt đến để thỉnh giáo một phen”.

Chương Diệp?

Tên nghe rất quen, Lâm Nhất ngẫm nghĩ, chẳng mấy chốc đã nhớ ra.

Ngày đó, khi hắn chấp hành nhiệm vụ linh thạch trong khách sạn thành Bạch Thủy, đã được nghe rất nhiều võ giả giang hồ đề cập đến người này.

Chương Diệp chính là nhân tài mới nổi của Cuồng Đao Môn, hắn ta phát triển cực nhanh, có rất nhiều tên hải tặc đã bỏ mạng dưới đao của hắn.

Khó trách tên này lại dám chỉ mặt gọi tên, muốn khiêu chiến với Hồ Tử Phong.

Hồ Tử Phong và hắn có thể xem như nhân tài mới xuất hiện trong nước Thiên Thủy, hai người đều có thực lực tiến vào Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.

Bạch Vũ Phàm lộ vẻ khó xử, trầm giọng nói: “Thật ngại quá, mấy ngày nay Hồ sư đệ đã bế quan, e là không thể đến được”.

Chương Diệp lơ đễnh nhìn về phía Bạch Vũ Phàm: “Vậy cũng không sao, hay là thỉnh thiếu môn chủ đích thân ra tay, có được không? Nghe nói hai tháng trước, thiếu môn chủ đã thua trong tay Liễu Vân Phi chỉ với 10 chiêu, theo ta thấy, danh xưng Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của Thiên Thủy quốc có hơi… hữu danh vô thực!”

Soạt!

Lời này lập tức khiến toàn trường xôn xao, đệ tử nội môn Thanh Vân Môn đều lộ vẻ tức giận.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 146



Đúng là ngông cuồng, một tên hậu bối lại dám không xem Bạch Vũ Phàm ra gì.

Thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn lộ vẻ nghiền ngẫm, khi thấy Chương Diệp khiêu khích Bạch Vũ Phàm, hắn ta hoàn toàn không có ý định kiềm hãm đệ tử nhà mình.

Advertisement

Có lẽ hắn rất hiếu kỳ thực lực hiện tại của Bạch Vũ Phàm rốt cuộc đã đến trình độ như thế nào.

Nếu quả thực đã giảm xuống thì đối với Cuồng Đao Môn, đó chính là một tin mừng.

Advertisement

“Ngông cuồng, ngươi còn chưa đủ tư cách để thiếu môn chủ của chúng ta ra tay!”

Có một đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn không kiềm được tức giận bước lên.

Lâm Nhất híp mắt nhìn đệ tử vừa bước ra, người này tên là Phùng Đạo Vũ, là một đệ tử nội môn đã có thâm niên, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng.

Có thể nói hắn ta là một trong những đệ tử được tông môn chú trọng bồi dưỡng, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một tay Kim Cang Quyền rất là xuất chúng.

Kim Cang Quyền chính là võ kỹ cao đẳng trong tông môn, mạnh hơn Mãnh Hổ Quyền rất nhiều, nghe nói Phùng Đạo Vũ đã sớm luyện bộ quyền pháp này đến đại thành.

Trước kia Lâm Nhất chỉ được nghe danh của người này, chưa từng có cơ hội thấy hắn ta ra tay, nói chính xác là rất ít khi nhìn thấy hắn ta.

“Phùng sư huynh, cho hắn biết như thế nào là lễ độ!”

“Phùng sư huynh, dùng Kim Cang quyền của ngươi dạy dỗ hắn một trận, đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng!”

Thấy Phùng Đạo Vũ tiến lên, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn sôi nổi cổ vũ cho hắn ta.

Từ tận đáy lòng, Lâm Nhất thật sự cảm nhận được thứ cảm xúc mang tên cùng vinh cùng nhục với tông môn.

Thiếu môn chủ Cuồng Đao Môn La Tinh sờ sờ cằm, mỉm cười nhìn về phía Bạch Vũ Phàm.

“Bạch huynh, nơi này là đại điện Thanh Vân Môn, múa đáo lộng thương cũng không hay. Ta thấy so quyền cước và chưởng pháp có lẽ sẽ tốt hơn, sau mười chiêu liền ngừng lại, tránh để tổn thương hòa khí đôi bên”.

Bạch Vũ Phàm hơi ngạc nhiên, Phùng Đạo Vũ tinh thông quyền pháp, trong khi Chương Diệp lại nổi danh với đao pháp.

Không sử dụng binh khí gần như không ảnh hưởng đến Phùng Đạo Vũ, nhưng với Chương Diệp thì có hơi thiệt thòi.

Nhất thời, hắn ta không hiểu nổi La Tinh có ý gì.

Bạch Vũ Phàm nghi ngờ hỏi: “Ngươi chắc chứ?”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 147



“Thiếu chủ nói không sai, chống lại hắn quả thực không cần đến đao!”

La Tinh còn chưa nói gì thì nhân tài mới nổi của Cuồng Đao Môn đã mỉm cười tranh nói trước.

Advertisement

Lời này khiến Bạch Vũ Phàm nghẹn một hơi, cảm thấy vô cùng khó chịu, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi: “Vậy thì bắt đầu!”

Phùng Đạo Vũ đột nhiên cảm thấy rất áp lực, lỡ như thua, e là không chỉ hắn ta mất mặt.

Advertisement

Đại điện tông môn tuy kém hơn so với đài luận võ chính thức, nhưng cũng coi như rộng lớn.

Nếu chỉ tỷ thí quyền cước, nhảy qua nhảy lại vẫn dư xài.

Hai người đứng cách nhau mấy chục bước, mặt đối mặt, bắt đầu khống chế hơi thở, vận chuyển công pháp.

Độ khoảng 10 giây sau, khí thế dồn nén trên người Phùng Đạo Vũ có xu hướng mất khống chế, tản ra ngoài.

Mặt của hắn ta dần dần chuyển thành màu đồng thau, thoạt nhìn trông như một củ ấu được điêu khắc tinh xảo, cả người tràn đầy sức mạnh, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Kim Cang Quyền mà Phùng Đạo Vũ tu luyện vốn là công pháp Phật môn, nổi danh hung mãnh, bá đạo.

Phong cách rất giống với Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất, nhưng phương hướng lại khác biệt.

Một cái thì ngưng tụ nộ ý của Phật Môn Kim Cương, một cái lại khai triển uy lực của Hổ Vương, hoàn toàn trái ngược.

So về ý cảnh, Mãnh Hổ Quyền thấp hơn không ít.

Tuy nhiên, Mãnh Hổ Quyền của Lâm Nhất đã trải qua sự tôi luyện của Thần Hổ, lại có thể đạt đến cảnh giới quyền kiếm hợp nhất.

Nói chính xác thì Mãnh Hổ Quyền của hắn đã hoàn toàn vượt khỏi phẩm cấp của quyền pháp cơ bản.

Quay về với trận đấu, chỉ với khí thế từ trên người bật ra đủ để mọi người cảm nhận được nộ ý đáng sợ của Phùng Đạo Vũ, từ đó có thể thấy được, Kim Cang Quyền của hắn quả thực bất phàm.

Trái lại, Chương Diệp vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không nhìn ra sâu cạn.

Nhìn mặt ngoài, khí thế của hắn ta đã hoàn toàn bị Phùng Đạo Vũ áp chế.

“Kim Cương Chi Nộ”.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 148



Đúng là tiêu chí đại thành của Kim Cang Quyền.

Khi hắn ta đến bên cạnh Chương Diệp, một đấm vung ra từ tay phải đã có hào quang màu vàng tràn ra.

Thoạt nhìn giống như một ngọn lửa đang rực cháy.

Advertisement

Chương Diệp vẫn không hề nhúc nhích, tay phải dùng lòng bàn tay làm đao, cánh tay làm lưỡi, ngăn ở trước ngực.

Keng!

Advertisement

Kim Cương Chi Nộ của Phùng Đạo Vũ nện mạnh vào tay Chương Diệp, phát ra âm thanh trầm đục tựa như đồng thau va vào nhau.

Hắn ta có cảm giác như mình vừa đánh vào một pho tượng, thế nhưng đối phương lại không hề lay động.

“Chỉ một chút bản lĩnh vậy thôi sao?”

Khóe miệng Chương Diệp nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, lắc mạnh người một cái, khí thế dồn nén trên người hắn ta ầm ầm bốc phát, dường như có tiếng đao khí âm vang.

Phùng Đạo Vũ không kịp đề phòng, thoáng chốc đã bị đánh bay.

“Sát!”

Nụ cười trên môi Chương Diệp đã hoàn toàn biến mất, hắn ta nhíu chặt mày, khí thế đang bộc phát ra ngoài đột nhiên cô đọng lại.

Hai đầu lông mày sắc bén tựa như một thanh bảo đao.

Hắn ta dùng chưởng làm đao, rõ ràng là không có binh khí nhưng một tay chém ra lại mang theo âm thanh còn sắc bén hơn so với đao kiếm.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Thế công mạnh mẽ, một khi thi triển liền ào ào đánh úp đến.

Trong phút chốc khiến Phùng Đạo Vũ vô cùng khó chịu, khí thế hung mãnh của Kim Cương Quyền hoàn toàn bộc phát.

Tựa như có ánh đao lóe sáng ngập trời, mặt Phùng Đạo Vũ lộ vẻ trầy trật hết sức, vất vả né trái tránh phải.

Dù vậy vẫn khó lòng tránh thoát, chỉ chốc lát, quần áo trên người đã rách bươm.

Thân thể để lộ vết máu chi chít, thoạt nhìn vết thương không khác gì bị mũi dao sắc bén sượt qua để lại.

Máu tươi b ắn ra tung tóe, sắc mặt Phùng Đạo Vũ càng tái nhợt, chỉ có thể cố gắng bảo vệ những vị trí yếu hại trên cơ thể.

Đệ tử nội môn Thanh Vân Môn chấn động, mặt mũi biến sắc.

Thảo nào Chương Diệp nói không cần binh khí, hắn có vũ khí hay không thật ra không có gì khác biệt.

“Kim Cương Phục Ma!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 149



Phùng Đạo Vũ bị lưỡi đao sắc bén áp chế không biết đường nào mà lần, chỉ biết liều mạng lăn xả, được ăn cả ngã về không, cố gắng ngặn chặn sóng dữ.

“Tà Phong Trẩm!”

Chương Diệp lạnh lùng cười, lấy cánh tay làm lưỡi đao, lóe lên như ánh chớp, giành lấy thế tiến công như vũ bão.

Advertisement

Cánh tay tựa lưỡi đao chém tới trước ngực Phùng Đạo Vũ, chỉ nghe thấy tiếng xương sườn gãy răng rắc rợn người.

Advertisement

Phùng Đạo Vũ phun ra một búng máu tươi, bị đánh văng ra ngoài một cách tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch.

“Nếu ta dùng đao thật thì ngươi đã chết rồi!”

Chương Diệp nhìn Phùng Đạo Vũ nằm gục không lê lết nổi dưới đất, nhẹ nhàng châm chọc.

Phùng Đạo Vũ sắc mặt giận dữ, nhưng không có cách nào phản bác, vì điều đối phương nói chính là sự thật.

Một đao vừa rồi, hắn phát hiện ra, rằng hắn căn bản không biết phải ra tay như thế nào.

Bởi vậy cho nên, đòn Kim Cương Phục Ma của mình còn chưa thi triển, trong nháy mắt đã bị phá tan.

“Phùng sư huynh”.

Hai tên nội môn đệ tử bước lên kiểm tra thương thế của Phùng Đạo Vũ, sắc mặt hoảng sợ.

“Thiếu tông chủ, nội tạng của Phùng sư huynh vỡ nát rồi…”

“Họ Chương kia, ngươi ra tay quá độc ác!”

Chỉ là bàn quyền luận cước, thế nhưng thương tích lại nặng như vậy, không dưỡng thương ba tháng chắc chắn không thể khôi phục.

Khóe miệng Bạch Vũ Phàm giật giật, song vẫn nín nhịn.

La Tinh ngoài mặt tươi cười nhưng nội tâm âm trầm nói: “Bạch huynh, quyền cước không có mắt, đã ra chiêu rồi thì quả thật không rút lại được nữa. Thiết nghĩ, Chương Diệp cũng không có bụng dạ xấu, nếu Bạch huynh trách tội, ta bằng lòng dâng một viên Hóa Huyết Đan để bồi tội vậy”.

“Không cần”.

Bạch Vũ Phàm có cảm giác mặt mình đau rát như bị người khác cho vài cái bạt tai.

La Tinh cười lớn: “Ha ha ha, Bạch huynh thật rộng lượng. Không biệt vị huynh đệ này xếp thứ bao nhiêu trong nội môn của ngươi vậy?”

“Phùng sư đệ tư chất không tệ, tu vi rất khá, nhưng ở nội môn ta chẳng qua cũng chỉ xếp từ dưới đếm lên thôi”.

Bạch Vũ Phảm điềm nhiên nói, nội tâm tuy có chút dao động, nhưng không hiện lên trên mặt.

La Tinh nhạo báng: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn không hổ danh là tông môn đứng đầu nước Thiên Thủy, đệ tử võ đạo tầng tám, thuần thục Kim Cương Quyền vậy mà chỉ từ dưới đếm lên trong nội môn thôi!”
 
Back
Top Bottom