Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 160



Đa

Huyền binh cũng gãy!

Kiếm khách đều là người yêu kiếm, đương nhiên, Lâm Nhất cũng không ngoại lệ.

Advertisement

Thời điểm thanh huyền khí này đứt rời, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, tim như rỉ máu.

Huyền khí.

Advertisement

Dù là huyền khí hạ phẩm thì cũng có giá trị liên thành.

Trong nước Thiên Thủy thậm chí không thể dùng linh thạch để định giá, bởi vì vốn không mua được.

Huyền khí đều do Huyền sư chế tạo, mà trong nước Thiên Thủy lại không có Huyền sư tồn tại.

Thứ này là do tông môn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê Huyền sư ở bên ngoài chế thành.

Lâm Nhất từng liên tiếp làm gãy ba thanh Thanh Cương kiếm ở Binh Khí các của Tông Vụ đường, không ngờ là hôm nay, huyền binh vào tay hắn cũng không thoát khỏi số mệnh bi thương.

Trước đó có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện tại đến huyền binh cũng gãy thì không còn là trùng hợp nữa.

“Vấn đề nằm ở đâu… Chẳng lẽ ta có thể chất đoạn kiếm hay sao?”

Lâm Nhất thầm nghi hoặc, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.

Lúc trước, nguyên chủ bảo dưỡng linh khí cho người khác cũng không xảy ra việc này.

Sau khi linh hồn hắn xuyên vào mới xảy ra chuyện lạ.

Chẳng lẽ có liên quan đến một loạt kiếm quang phá ngực mà ngày đó ta gặp phải ở Thái Sơn?

Khi nghĩ đến Mãnh Hổ Quyền của bản thân có thể hợp nhất quyền kiếm một cách quái dị, hắn càng cảm thấy kỳ quặc.

Mà thôi, hiện tại tầm mắt còn hạn hẹp, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.

“Chỉ là… vì sao ngươi không gãy?”

Lắc lư một cái, sau đó Lâm Nhất rút ra Táng Hoa kiếm.

Thân kiếm như làn thu thủy, mũi kiếm dễ dàng cắt đứt tóc, Táng Hoa kiếm vốn đã là vật phi phàm.

Tuy nhiên lực sát thương vẫn còn chênh lệch một khoảng so với huyền binh, cần dùng hương hoa để bồi dưỡng.

Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 161



Phút chốc, thân như nước chảy, bay lên hạ xuống, bóng kiếm sáng quắc, gió từ bốn phương bắt đầu nổi lên.

Kiếm thế khổng lồ tràn ra từ trong người Lâm Nhất, dẫn phát đại thế thiên địa.

Kiếm quang mạnh mẽ quyết đoán, vô cùng sắc bén.

Advertisement

Tia sáng lạnh thấu xương khiến người khác cảm giác không rét mà run.

Cả người Lâm Nhất dường như dung nhập vào kiếm quang, nhảy múa theo kiếm quang, thân hắn như nước chảy, thu nạp trăm sông, hội tụ thành đại dương mênh rông rộng lớn.

Advertisement

Mỗi một lần kiếm động dường như Giang Hà đang gầm lên, tiếng kiếm minh gào thét trong thiên địa.

Cơn gió lướt qua không để lại chút dấu vết!

Khi sát chiêu cuối cùng được thi triển, một loạt kiếm quang sáng chói b ắn ra, bóng dáng Lâm Nhất đột nhiên biến mất.

Ầm!

Đợi đến khi kiếm quang nổ tung, hắn mới thong thả hiện thân, nguyệt hoa đầy trời, trải khắp thiên địa, tựa như có bông tuyết đang lả tả rơi xuống.

Lâm Nhất tâm huyết dâng trào, tươi cười không dứt.

Xoay người lại đâm ra một kiếm, ánh mắt hắn tập trung vào một điểm trên mũi kiếm. Ngay khi tất cả xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trên mũi kiếm đột nhiên nở ra một đóa tường vi.

Hoa đến từ đâu?

Một tiếng nổ ầm vang, hoa tường vi trên mũi kiếm nổ tung, vô số cánh hoa bay lên không trung.

Thu kiếm vào vỏ, sắc mặt Lâm Nhất đỏ ửng, khí huyết trong cơ thể vẫn còn kích động.

Nhưng hắn đã không còn th* d*c nữa, không còn mệt mỏi, vất vả như lúc ban đầu, sát chiêu này đã có thể thi triển một cách ung dung.

Thịch thịch thịch!

Ngay khi hắn đang cảm thấy vui sướng, nội kình trong cơ thể tiêu hao một lượng lớn thì trái tim đột nhiên nảy lên thật mạnh.

Một dòng nước ấm từ ngực chảy tràn khắp tứ chi bách hài, dịu dàng tẩm bổ cơ thể của hắn, tốc độ tăng trưởng tu vi có thể thấy được bằng mắt thường.

“Đã có chuyện gì?”

Sắc mặt Lâm Nhất thay đổi, nhạy cảm cảm giác được dị tượng trong cơ thể.

Lúc này Lâm Nhất đang khoanh chân nhắm mắt, nội thị lục phủ ngũ tạng, rốt cuộc hắn cũng thấy được một hình ảnh khó có thể tưởng tượng nổi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 162



Xuất hiện trong tầm mắt là một viên Thất Khiếu Linh Lung đan được khảm hoàn mỹ trên trái tim.

Theo từng nhịp đập của tim, dược lực Thất Khiếu Linh Lung tựa như một dòng suối ấm áp thông qua bảy lỗ đan dược chảy xuôi dòng ra ngoài, tẩm bổ toàn thân.

Lâm Nhất mở to mắt, vẻ mặt sa sầm.

Advertisement

“Hóa ra là thế!”

Advertisement

Bí mật đã quấy nhiễu hắn suốt khoảng thời gian qua rốt cuộc cũng đã được phá giải.

Khó trách mấy ngày nay, dù không tu luyện thì cảnh giới của hắn vẫn tăng mỗi ngày, hóa ra là do viên Thất Khiếu Linh Lung đan mà ngày đó Tô Hàm Nguyệt đã cho hắn uống ngay trước mặt mọi người ở Diễn Võ trường.

“Ta nợ nàng nhiều quá…”

Cảm giác áy náy trong lòng lại lần nữa trào dâng, hắn liếc nhìn tóc xanh vờn quanh ngón út của mình.

Lúc này, tay cầm kiếm của Lâm Nhất đã bắt đầu run lên.

Một ngày nào đó, một ngày nào đó… nhất dịnh phải tìm ra Tô Hàm Nguyệt.

Bất kể là để giải mã câu đố kiếm gãy trên người hay để có thể tìm được Tô Hàm Nguyệt thì hắn cũng đều cần có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.

Khoảng thời gian kế tiếp, Lâm Nhất đắm chìm trong khổ tu vô cùng vô tận.

Buổi sáng, khi dùng Dẫn Linh Quyết rót linh khí vào Bạch Tàn Hoa, hắn cô đọng nội kình nhằm đột phá chướng ngại của Thuần Dương công Tiên Thiên.

Buổi chiều thì xem xét Long Hổ quyền tiên thiên tàn bản, tu luyện quyền kiếm hợp nhất.

Đến chạng vạng tối thì làm bạn cùng trời sao.

Nghiên cứu Mãnh Hổ Tường Vi đồ, lĩnh ngộ kiếm pháp do người áo xanh kia thi triển, lĩnh hội ý cảnh Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi.

Hắn một lòng hướng về đạo, không hề phân tâm, đắm chìm trong đó.

Tựa như kẻ ngu vậy, dù rằng có thể không có kết quả gì cả, nhưng vẫn một mực kiên trì.

Trong khi hắn rời xa ồn ào náo nhiệt, từ trên xuống dưới Thanh Vân Môn lại tiệc tùng say sưa, quần chúng hưng phấn, xúc động không thôi.

Chuyện Hồ Tử Phong dùng một chưởng đánh bại Chương Diệp ở đại điện đã sớm truyền khắp tông môn.

Việc này khiến chúng đệ tử Thanh Vân Môn lấy làm kiêu ngạo, gần như mỗi ngày đều có người bàn luận về Hồ Tử Phong.

Hắn chỉ cần có chút tiến bộ sẽ khiến tông môn chấn động, đồng thời trở thành chủ đề nóng.

Cùng với đó, chuyện Lâm Nhất không ra tay ngày hôm ấy cũng bị vô số người lấy ra để so sánh với Hồ Tử Phong.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 163



“Rốt cuộc Hồ sư huynh vẫn là người can đảm hơn, đang trong thời gian bế quan mà vẫn chạy đến đại điện tông môn, thay Thanh Vân Môn chúng ta ra oai!”

“Cái này gọi là tích lũy dài lâu mới có thể phát huy tốt, so với những kẻ vừa nổi lên… Ha ha, không đáng nhắc đến!”

“Cũng đúng, khi đối mặt, tên Lâm Nhất kia ngay cả cái rắm cũng không dám thả”.

Advertisement

“Đó chính là sự chênh lệch, dám hung hăng với người ngoài mới là oai phong, chỉ dám đánh với người nhà thì có gì bản lĩnh chứ!”

Advertisement

Từ trên xuống dưới môn phái đều lên tiếng chỉ trích Lâm Nhất, thoáng chốc việc này đã không kiểm soát được.

Dù hắn rất ít khi ra ngoài đi lại, nhưng vẫn có không ít người chỉ trỏ khi đi ngang qua nhà gỗ của hắn.

Tuy nhiên, Lâm Nhất chưa bao giờ phản bác điều gì cả, hắn vẫn luôn đắm chìm trong thế giới võ đạo của mình.

Thời gian dần trôi qua, thấy bàn tán cũng không có ý nghĩa gì, dần dần mọi người đã quên đi hắn.

Chỉ có tin tức về Hồ Tử Phong vẫn một mực lan truyền trong tông môn.

“Có nghe gì không? Hồ sư huynh được xem là một trong ba hạt giống nòng cốt chuẩn bị tham gia Tứ tông tranh tài đấy!”

“Việc này nằm trong dự liệu, với thực lực của Hồ Tử Phong, hắn ta không thể trở thành hạt giống nòng cốt mới là chuyện đáng kinh ngạc!”

“Cũng đúng, trẻ tuổi như vậy đã có thể lĩnh ngộ được võ kỹ Tiên Thiên thì có gì là không thể chứ!”

“Chờ xem đi, đến lúc đó, nhất định Hồ sư huynh sẽ tỏa sáng trong Tứ tông tranh tài”.

Tứ tông tranh tài mỗi lúc một đến gần.

Bầu không khí chờ mong từ trên xuống dưới trong tông môn ngày càng trở nên dày đặc.

Bất kể là ai, hễ gặp mặt là sẽ bàn luận chuyện Tứ tông tranh tài.

Tứ tông tranh tài của nước Thiên Thủy chính là sự kiện trọng đại được tổ chức ba năm một lần.

Không chỉ có quy mô long trọng, có thể hấp dẫn võ giả của nước Thiên Thủy tề tụ về quan sát, mà hơn thế nữa nó liên quan đến lợi ích cốt lõi của tông môn.

Tứ đại tông môn khống chế toàn bộ nước Thiên Thủy nên sẽ khó tránh khỏi cạnh tranh dữ dội, nảy sinh xung đột lợi ích.

Vì để giải quyết xung đột, tránh gây ra đại chiến tông môn làm suy giảm căn cơ của môn phái, Tứ tông tranh tài được tổ chức, dựa trên tỉ thí thắng thua của chúng đệ tử để tranh đoạt lợi ích.

Nếu Thanh Vân Môn không giành được thành tích tốt thì lợi ích của cả môn phái sẽ bị hao tổn, từ trên xuống dưới tông môn, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Một ngày này, thời điểm hoàng hôn buông xuống, trời đã gần sụp tối, Lâm Nhất nắm cuộn tranh tường vi trong tay, đi qua đi lại ở khoảng đất trống trước cửa, miệng lẩm bẩm không dứt.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 164



Hoa từ đâu sinh ra? Ta đến từ nơi nào? Kiếm là kiếm gì, hoa là hoa gì…

Hôm nay Lâm Nhất đã có thể nghe được bốn câu của người áo xanh trong cuộn tranh, mỗi câu chính là một sát chiêu.

Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ “Hoa từ đâu sinh ra”, ba thế kiếm còn lại hắn chỉ nhìn thấy mặt ngoài, còn chưa nắm giữ được ý nghĩa chân chính.

Suốt mấy ngày nay bỏ công suy nghĩ, tuy đã dần dần có chút lĩnh ngộ, nhưng vẫn luôn vụt qua rồi biến mất, không cách nào nắm giữ được.

Advertisement

Vù vù!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng, đang dần tiến gần đến hắn.

Bản lĩnh của người tới chưa đủ thành thục, giẫm lên cỏ phát ra âm thanh cực kỳ nhẹ.

Advertisement

“Ai?”

Lâm Nhất xoay người hét lên, vung ra một quyền.

Ầm!

Quyền vừa ra, hổ gầm giữa trời quang, tựa như bách thú triều bái. Nội kình Thuần Dương Công Tiên Thiên màu vàng trong cơ thể tựa như lửa cháy hừng hực, điên cuồng tràn vào trong một quyền này.

Trong khoảnh khắc, một quyền này của hắn uy danh che trời.

Nhưng khi thấy rõ mặt người đến, sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, ý niệm trong lòng thay đổi.

Nội kình vốn đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể thoáng chốc không còn sót lại chút gì, đến cuối cùng, quyền cũng không bốc cháy lên.

Bốp!

Dù là thế nhưng người vừa đến vẫn bị đánh lui về sau ba bước.

“Hay lắm Lâm Nhất, ngươi lại dám ra quyền đánh ta!”

Sau khi lui về sau, Trương Hàn bất mãn lên tiếng trách móc, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lâm Nhất.

Thời khắc đối phương đánh ra một quyền này, hắn ta đã bị dọa suýt chết.

Uy áp của nó đánh úp lại khiến hắn ta có cảm giác toàn thân dường như bị một con Hổ Vương có thân hình khổng lồ bao phủ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Thật không ngờ lực đánh thật sự lại chỉ có vậy thôi.

“Ta nói này, rốt cuộc ngươi có làm được hay không vậy? Sao thực lực lại có vẻ giảm sút nhiều như vậy, hiện tại từ trên xuống dưới trong tông môn đều lan truyền rằng ngươi cùng lắm chỉ là tỏa sáng bất chợt thôi, thực tế không có đủ căn cơ”.

Trương Hàn dạo quanh một vòng đánh giá Lâm Nhất và hỏi với vẻ nghi ngờ.

Lâm Nhất chỉ mỉm cười, không có ý định giải thích.

Thuần Dương Công này của hắn đã đột phá chướng ngại, lột xác thành Thuần Dương Công Tiên Thiên.

Chỉ cần một ý niệm, dù nội kình có dồi dào đến mức nào đi nữa cũng có thể hóa thành vô hình trong phút chốc, mà bản thân hắn lại không chút tổn thương.

Vừa rồi nếu không phải hắn thu hồi nội kình, lãnh một quyền của Mãnh Hổ Quyền, e rằng Trương Hàn đã thành người chết.

“Nói đi, thiếu môn chủ phái ngươi đến có việc gì?”

Trương Hàn lẩm bẩm: “Năm ngày sau chính là Tứ tông tranh tài, thiếu môn chủ muốn ngươi làm tuyển thủ dự bị, hắn hỏi ngươi có bằng lòng ra sức vì tông môn hay không. Tuy nhiên, theo ta thấy với thực lực của ngươi hiện tại, chiếm vị trí tuyển thủ dự bị quả thực có hơi hoang đường!”

Kẻ suýt nữa thành người chết mà còn dám nói năng lung tung ở đây.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 165



"Sự khác biệt giữa tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết?"

Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng cười nói: "Ta tưởng ngươi vẫn luôn trốn trong căn nhà gỗ này không ra ngoài, không ngờ ngươi cũng lén lút nghe ngóng, xem ra ngươi đã biết tin Hồ Tử Phong trở thành tuyển thủ chính rồi".

Advertisement

"Thật ra ta cũng không muốn nghe, nhưng không tránh khỏi lúc có vài người đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện kiếm bèn cố ý nói lớn lên tin tức của Hồ Tử Phong".

Lâm Nhất mặt tỏ ra bất đắc dĩ nói.

Advertisement

Trương Hàn nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, ta không đùa ngươi nữa. Tứ tông tranh tài và cuộc sát hạch giữa năm của chúng ta khác biệt rất lớn, chủ yếu là để giải quyết tranh chấp lợi ích, mỗi trận thắng đều có điểm thưởng".

"Điểm thưởng này có thể là quyền kiểm soát một tòa thành trì, có thể là một quặng sắt, thua thì phải giao điểm thưởng ra. Đây đều là tài nguyên thật sự, một khi thua thì sẽ đả kích rất lớn tới tông môn".

Lâm Nhất gật đầu: "Cho nên tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết có gì khác nhau...?"

"Ngươi từ từ nghe ta nói đã, tuyển thủ chính sẽ không có hạn chế xuất trận, thậm chí trong lúc tranh chấp linh khoáng quan trọng còn có thể đồng thời ra mặt. Có thể trở thành tuyển thủ chính chứng minh tông môn đã công nhận thực lực của ngươi, mới giao ba danh ngạch quý giá này cho ngươi”.

Trương Hàn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lợi ích của việc làm như vậy là vì để nhân tài kiệt xuất của tông môn có thể phát huy được chiến lực lớn nhất. Nếu như nhân tài kiệt xuất chỉ có thể xuất trận một lần, vậy thì quá thiệt thòi đối với những tông môn có thiên tài rồi".

Trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, nói: "Cũng chính là, ta bây giờ là một trong mười tuyển thủ dự khuyết, chỉ có quyền xuất trận một lần".

"Có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể không đánh trận nào".

Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt do dự, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn nói tiếp: "Dù sao tu vi của ngươi cũng chỉ có võ đạo tầng bảy, có thể cho người làm tuyển thụ dự bị, chủ yếu là vì lần trước ngươi đã thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên".

"Ồ".

Lâm Nhất đáp lời một tiếng, thần sắc vẫn không thay đổi.

"Ta thông báo cho ngươi đến đây thôi, hai ngày sau sẽ phải xuất phát đi thành Bạch Thủy rồi".

"Ngươi vất vả rồi".

"Đừng khách sáo, mặc dù ngươi không đủ nội tình, nhưng cố gắng nỗ lực, ta vẫn rất coi trọng ngươi đó".

Trương Hàn vỗ vai Lâm Nhất, bảo hắn đừng nhụt chí, cổ vũ hắn một phen.

Lâm Nhất nhìn theo đối phương rời đi, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhẹ giọng nói: "Sau trận đấu lớn của tông môn, trả xong ân tình cho Thanh Vân Môn thì cũng nên đi thôi".

Sau khi Tô Hàm Nguyệt ra đi, tâm hắn sớm đã không còn ở Thanh Vân nữa.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 166



Nhưng nguyên chủ và hắn đều nhận được ân tình không nhỏ từ Thanh Vân Môn, muốn đi thì cũng phải trả xong rồi tính.

Tứ tông tranh tài không nghi ngờ gì chính là cơ hội để hắn xuất lực vì tông môn.

Chỉ là nghe Trương Hàn nói thì cơ hội xuất trận của hắn dường như không lớn lắm.

Advertisement

Nếu không cần dùng đến ta thì cũng đành chịu thôi.

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.

Advertisement

Lâm Nhất mở cánh cửa gỗ ra thì liền nghe thấy tiếng chim kêu chói tai trên trời truyền đến.

Một con Ưng Tựu Thú từ trên trời lao xuống.

Hổn hển!

Đúng lúc hạ xuống, hai cánh Ưng Tựu Thú mạnh mẽ thu lại, làm gió to bốc lên.

Căn nhà gỗ phía sau rung lắc, suýt chút nữa là sập xuống vì trận gió lớn này.

Chỉ thấy trên tấm lưng rộng lớn của con Ưng Tựu Thú có hơn mười người, điều khiển Ưng Tựu Thú là một vị lão giả trong tông môn.

Thiếu môn chủ ở bên cạnh, vẫy tay với Lâm Nhất nói: "Lên đi".

Nhón mũi chân một chút, Lâm Nhất nhảy lên rồi hạ xuống lưng chim cao khoảng năm trượng.

Có thể thấy vị trí của hơn mười người trên lưng chim phân biệt cực rõ ràng.

Hồ Tử Phong và một người khác cùng đứng hai bên thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm.

Người đó là đệ tử nội môn đứng thứ ba Trương Nhạc, trước đó ngoại trừ thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm và Tô Hàm Nguyệt ra, trong đệ tử nội môn không có ai mạnh hơn hắn ta.

Nhưng Hồ Tử Phong bây giờ cũng có thực lực không thua kém hắn ta.

Thiết nghĩ ba người này chính là tuyển thủ chính rồi, Lâm Nhất nghĩ ngợi rồi đi tới bên cạnh chỗ chín người còn lại trên lưng chim.

Bạch Vũ Phàm nhìn lão giả nói: "Tông bá, người đã đủ rồi, chúng ta đi thôi".

Oanh!

Ưng Tựu Thú xòe rộng đôi cánh, vỗ thật mạnh, nghe như một tiếng nổ lớn âm vang.

Ưng Tựu Thú to lớn nhất thời như tên bắn, lao vút lên không trung, hướng về phía thành Bạch Thủy bay đi.

Lâm Nhất đoán thầm trong lòng, con Ưng Tựu Thú này ít nhất có thể so sánh được với võ giả có võ đạo tầng mười.

Nó có thể bay trong không trung, lực chiến đấu kéo dài so với võ giả e là còn mạnh hơn, có lẽ là thú bảo hộ của Thanh Vân Môn.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 167



Cuồng phong gào thét bên tai, gió lớn thổi đến mức khiến đám người lắc lư.

Nhưng phía sau lưng của con Ưng Tựu Thú vô cùng rộng lớn, hai cánh dang rộng ước chừng khoảng 800 mét.

Advertisement

Với thực lực của những người có mặt ở đó thì đứng vững bên trên cũng không thành vấn đề, không cần lo sẽ bị rơi xuống dưới.

Từ trên cao nhìn xuống mặt đất đem lại cảm giác vô cùng thần kỳ.

Advertisement

Nghe nói có võ giả Tiên Thiên thậm chí có thể dựa vào thân pháp của bản thân mà phi hành trong không trung.

Không biết đó là trải nghiệm thế nào.

Mọi người trên lưng chim đều đang thảo luận về những đối thủ trong Tứ tông tranh tài đợt này, thần sắc rõ ràng khá thận trọng.

Tin tức Tứ tông tranh tài, ngày hôm đó trong lúc chứng kiến Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi giao thủ ở thành Bạch Thủy, Lâm Nhất đã biết rồi, chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Qua cuộc trò chuyện của vài người, Lâm Nhất cũng biết được tông chủ và những đệ tử nội môn còn lại đã xuất phát trước để cùng tới thương lượng chi tiết của trận đấu lớn lần này với các tông môn khác.

"Nếu nhắc đến đối thủ lớn nhất của chúng ta thì vẫn là Tử Viêm Tông".

"Mấy năm nay, dã tâm của Tử Viêm Tông rất lớn, canh cánh trong lòng việc thua chúng ta ba năm trước, thực lực hiện tại của Liễu Vân Phi cũng không biết đã đến mức nào rồi".

"Cuồng Đao Môn có lẽ cũng ngang tài ngang sức với thực lực của Thanh Vân Môn ta, lần trước lúc đến đã có thể cảm nhận được".

"Ngược lại Huyền Dương Tông mấy năm nay vẫn luôn khá khiêm tốn, có lẽ không cần quá lo lắng".

Mấy người đệ tử đều đang thảo luận về những đối thủ có thể gặp phải.

Lúc nhắc đến Liễu Vân Phi thì sắc mặt rõ ràng có chút thận trọng, ánh mắt toát lên vẻ kiêng kỵ.

Không thận trọng cũng không được, hai tháng trước, đối phương trong 10 chiêu đã đánh bại Bạch Vũ Phàm, bóng ma để lại cho mọi người quá lớn.

"Nếu như có Tô sư tỷ ở đây thì có lẽ không cần phải lo lắng như vậy".

Có người nhẹ cảm thán, đột nhiên nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.

Xoát xoát xoát!

Mấy ánh mắt đều cùng lúc nhìn về phía Lâm Nhất, nhìn cứ như hắn là tội đồ của tông môn vậy.

"Thật không giấu diếm, tu vi của ta đã đến võ đạo tầng 8 đỉnh phong, nếu như trong trận đấu lần này có cơ hội đột phá thì Liễu Vân Phi có mạnh thế nào cũng không phải là đối thủ của ta!"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 168



Đúng vào lúc này, Hồ Tử Phong vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra nói.

"Hồ sư đệ, không ngờ đệ lại ẩn giấu sâu như vậy!"

"Ha ha ha ha, Hồ sư đệ, lời nói này của đệ đúng là như cho chúng ta uống một viên thuốc an thần vậy".

Advertisement

"Nếu không sợ Liễu Vân Phi đó nữa thì lần này Thanh Vân Môn chúng ta ắt có thể đạt được vị trí đứng đầu!"

Mấy tuyển thủ dự bị mắt sáng lên, vô cùng vui mừng nói.

Advertisement

Ngay đến Bạch Vũ Phàm ánh mắt cũng lóe lên tia bất ngờ, cười nói: "Hồ sư đệ, chúc mừng đệ".

"Thiếu môn chủ quá lời rồi, không có Dưỡng Tâm đan và năm viên linh thạch trung phẩm của tông môn ban thưởng thì ta cũng không chắc đột phá nhanh như vậy được".

Ánh mắt Hồ Tử Phong vô cùng tự tin, trầm ngâm nói: "Nếu như cho ta thêm một viên Dưỡng Tâm đan nữa, nói không chừng bây giờ có thể đột phá ngay".

Bạch Vũ Phàm nhẹ giọng thở dài: "Đáng tiếc, luyện chế viên Dưỡng Tâm đan này quá đỗi phức tạp, phải mất hai tháng mới có thể điều chế được một viên".

"Đúng rồi, Lâm Nhất sư đệ, viên Dưỡng Tâm đan mà tông môn ban thưởng cho ngươi, ngươi đã dùng chưa".

Một người đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Lâm Nhất hỏi.

Nói như vậy là đang muốn nhắc nhở mọi người, Lâm Nhất cũng được ban thưởng một viên Dưỡng Tâm đan.

"Lâm sư đệ, nếu như ngươi chưa dùng thì tặng cho Hồ sư đệ đi".

"Là tuyển thủ chính, Hồ Tử Phong phải khơi trào đòn bẩy của tông môn chúng ta, đừng giấu làm của riêng nữa".

Trong lòng Lâm Nhất hơi thấy kinh ngạc, căn cốt của Hồ Tử Phong này quả thực có chút kinh người.

Trước đây Hồng lão đã từng nói căn cốt của hắn không ổn, con đường võ đạo này không thể đi lâu dài được, bây giờ coi như đã hơi hiểu ra rồi.

Chỉ bằng một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm mà Hồ Tử Phong suýt chút nữa đã đột phá được võ đạo tầng chín.

Nhưng cho dù như vậy, muốn hắn nhường viên Dưỡng Tâm đan thì cũng có chút hơi quá mức ép buộc rồi.

Đảo mắt nhìn qua, thấy sắc mặt có vẻ khó xử của thiếu môn chủ.

Lâm Nhất nghĩ đến gì đó bèn lấy ra viên Dưỡng Tâm đan ném tới.

Sưu!

Viên đan dược bay thành một đường cong rồi bị Hồ Tử Phong chụp lấy.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 169



"Hồ sư huynh, mau nuốt đi!"

"Quan tâm hắn làm gì, nếu không phải do hắn thì Tô sư tỷ sao có thể bỏ đi được?"

"Mau nuốt vào đi, nếu như có thể đột phá võ đạo tầng chín trước khi tới thành Bạch Thủy thì Thanh Vân Môn chúng ta sẽ có thêm đòn sát thủ rồi!"

Advertisement

"Hồ sư huynh, cố lên!"

Advertisement

Dưới sự cổ vũ của mọi người, Hồ Tử Phong nhắm mắt nuốt xuống, bắt đầu chuẩn bị đột phá.

Tất cả cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về xung quanh bốn phía Hồ Tử Phong, ánh mắt vô cùng mong đợi.

Chỉ có Bạch Vũ Phàm là nhìn thấy Lâm Nhất đứng ở phía cuối cùng trên lưng chim, để mặc cho cuồng phong thổi tung trường bào và mái tóc dài.

Ôm Táng Hoa kiếm trong lòng, nhìn xuống sông núi phía dưới, thần sắc ung dung thản nhiên.

Trên người hắn có một sự khác biệt không thuộc về người có tu vi võ đạo tầng bảy.

Với tốc độ của Ưng Tựu Thú, thì chỉ mất hai ngày là có thể tới thành Bạch Thủy.

Có thể đưa đám người Thanh Vân Môn tới trước ngày Tứ tông tranh tài một ngày.

Nhưng vì để chiếu cố cho Hồ Tử Phong luyện hóa Dưỡng Tâm đan, Bạch Vũ Phàm đã giảm tốc độ lại.

Ưng Tựu Thú không ngừng nghỉ bay trên bầu trời suốt ba ngày mới đến thành Bạch Thủy.

Đám người trên lưng chim thần tình vô cùng căng thẳng.

Hồ Tử Phong có thể đột phá nút cổ chai võ đạo tầng tám hay không là điều cực kỳ quan trọng với Thanh Vân Môn.

Một khi đột phá, với cảnh giới võ đạo tầng chín của Hồ Tử Phong, phối hợp với võ kỹ Tiên Thiên của hắn ta thì có thể nói là vô địch trong thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy.

Hưu!

Đúng lúc sắp hạ xuống, Hồ Tử Phong khổ cực tu luyện ba ngày đột nhiên mở trừng hai mắt.

Tinh quang trong mắt lóe ra, khí thế trên người tăng vọt một đường như cuồng phong bão táp.

Sắc mặt đám người Trương Nhạc hết sức vui mừng, nhưng nụ cười lại nhanh chóng từ từ ảm đạm xuống.

Mọi người đều cảm nhận được tu vi của Hồ Tử Phong thăng tiến không ít, nhưng vẫn bị kẹt lại ở nút cổ chai võ đạo tầng tám.

Vẫn còn cách võ đạo tầng chín một chút nữa.

Nhưng khoảng cách một chút này chính là sự khác nhau một trời một vực, kém võ đạo tầng chín chân chính rất lớn.
 
Back
Top Bottom