Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 150



“Từ dưới đếm lên? Vậy không biết còn vị huynh đệ nào đồng ý luận bàn một trận với tại hạ?”

Chương Diệp nghe nói vậy cũng không phục, ánh mắt tỏ ra khiêu khích, nhìn thẳng về phía đám người Lâm Nhất.

Một dọc đệ tử nội môn Thanh Vân Môn đều trầm ngâm không nói, tất thảy đều lưỡng lự.

Advertisement

Miệng bảo là từ dưới đếm lên, nhưng thực tế như thế nào tất cả mọi người đều biết.

Thực lực của Phùng Đạo Vũ luôn ổn định ở hàng thứ 8 trong tông môn, không thể so được với hạng yếu ớt như bọn họ.

Advertisement

Muốn chiến thắng Chương Diệp, ít nhất cũng phải là người xếp hàng thứ ba trong môn, mới có thể nắm chắc vài phần.

Nhưng nếu đối phương lựa chọn đánh tay không, vậy thì người ứng chiến không lý nào lại sử dụng binh khí được.

Từ đó có thể thấy, cái chuôi này không nắm chắc nổi.

Lâm Nhất thầm nghĩ, vị Thiếu chủ Cuồng Đao Môn này thật ra vô cùng tâm cơ.

Hắn chủ động yêu cầu đánh tay không, một lần ra tay đã phế hẳn hơn một nửa thực lực của đệ tử nội môn Thanh Vân Môn rồi.

Khi đã nhận thức được thanh đao vô hình đáng sợ cùng thủ đoạn ra tay tàn nhẫn của Chương Diệp, chỉ e không ai dám bước lên.

“Không ai hết à? Vậy Thiếu Môn Chủ cảm thấy… bây giờ ta đã có tư cách giao thủ với ngươi chưa?”

Thấy không ai ra ứng chiến, mặt Chương Diệp càng tỏ ra châm biếm, ánh mắt lại quét đến Bạch Vũ Phàm.

Bạch Vũ Phàm trầm ngâm không nói, không lên tiếng trả lời.

Ai cũng đều biết, không phải hắn sợ Chương Diệp kia.

Mà chính là đường đường một Thiếu Môn Chủ, vậy mà lại bị một tên mới nổi ép phải đích thân ra tay.

Lỡ bị đồn ra ngoài, sẽ là đả kích rất lớn với thanh danh của tông môn.

Lâm Nhất suy nghĩ cực nhanh, nếu không cần vũ khí, chỉ dùng quyền pháp nghênh chiến.

Đối với Chương Diệp, trong lòng hắn cũng không dám quá chắc chắn.

Nhưng cứ trơ mắt nhìn môn chủ nhà mình bị ép đến cùng đường bí lối như vậy.

Người khác nghĩ sao hắn không cần biết, nhưng thân là đệ tử Thanh Vân Môn, hắn không có lý do để né tránh.

Nhưng ngay vào lúc Lâm Nhất chuẩn bị đứng ra nghênh chiến, cửa điện đột nhiên bị đẩy ra.

“Ai nói Thanh Vân Môn chúng ta không có người hả?”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 151



Hồ Tử Phong đột ngột xuất hiện khiến cho mọi người kinh hãi không nói nên lời.

Không phải là đang bế quan sao?

Bạch Vũ Phàm kinh ngạc đứng phắt dậy: “Hồ sư đệ, sao ngươi lại đến đây?”

Advertisement

Hồ Tử Phong cất bước đến gần, thản nhiên nói: “Có người chỉ đích danh ta khiêu chiến, nếu ta không đến, lỡ đồn ra ngoài chẳng phải bị người đời cười là còn rùa rụt cổ à?”

Advertisement

Lâm Nhất nghe vậy giật mình trong lòng, có lẽ là trưởng lão vẫn luôn âm thầm quan sát tình hình trong đại điện nội môn.

Đến lúc tình thế cấp bách, sẽ phái người thông báo cho Hồ Tử Phong đang bế quan tu luyện.

“Đến đúng lúc lắm”, Bạch Vũ Phàm mỉm cười, nhẹ giọng: “Ta giới thiệu cho đệ một chút, vị này là Chương Diệp, nhân tài mới nổi ở Cuồng Đao Môn, vừa rồi chỉ trong mười chiêu đã đánh bại sư đệ Phùng Đạo Vũ mà không cần vũ khí”.

Bạch Vũ Phàm lo Hồ Tử Phong mới đến không biết thực lực của Chương Diệp nên có ý nhắc nhở một phen.

Hồ Từ Phong cười to nói: “Phùng Đạo Vũ chẳng qua chỉ xếp hạng từ dưới đếm lên của nội môn ta thôi, mới thắng được một đệ tử hạng chót đã muốn khiêu chiến Thiếu Môn Chủ của chúng ta à? Người của Cuồng Đao Môn cũng không khỏi hơi bị tự cao tự đại đấy nhỉ?”

Lời vừa nói ra khiến cho người bên Cuồng Đao Môn sắc mặt rất khó coi.

Chương Diệp sầm mặt nhìn về phía đối phương nói: “Vậy sao? Không biết… Hồ huynh đây xếp thứ bao nhiêu?”

“Xếp thứ bao nhiêu không quan trọng, có thể thắng ngươi là đủ rồi”.

Hai người nói chuyện không hợp, trong lời nói càng có ý khiêu khích động thủ, nhìn nhau chằm chằm, mũi nhọn bắ n ra tứ phía.

Khí thế trong đại điện dần dần ngưng tụ lại, làm trái tim những người trong Thanh Vân Môn cũng run rẩy lên.

Nếu như Hồ Tử Phong bị đánh bại, vậy thì mặt mũi tông môn coi như mất sạch.

Bạch Vũ Phàm nói: “Hồ sư đệ cũng theo quy tắc ta và La huynh đã định ra, không dùng vũ khí, luận bàn trong 10 chiêu, đếm đủ thì ngưng!”

“Cần gì phiền phức vậy? Muốn phân cao thấp, thật ra chỉ cần một chiêu là đủ”.

Hồ Tử Phong nhìn đối phương, ánh mắt tràn đầy tự tin.

“Vậy sao? Vậy càng đúng ý ta!”

Khóe môi Chương Diệp cong lên đầy ý cười, cũng không có ý nhường bước.

Nghe nói chỉ dùng một chiêu, trên mặt La Tinh, Thiếu Môn Chủ Cuồng Đao Môn nở một nụ cười: “Vậy thì một chiêu vậy”.

Oành!
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 152



Lời vừa dứt, trên người Chương Diệp bộc phát đao thế đầy đánh sợ, như cuồng phong b ắn ra tứ phía.

Nhất thời, y phục phần phật, tóc tai tán loạn.

Trên mặt tràn ngập tà khí, mang đến cho người ta cảm giác quỷ dị, chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy tim đập liên hồi.

Advertisement

Hồ Tử Phong cười lạnh, toàn thân phát ra khí thế kinh người, toàn thân như bị lửa cháy bao quanh.

Không khí trong đại điện bất chợt trở nên nóng bức.

Advertisement

“Tà Ảnh Tam Lộng!”

Đột nhiên nghe Chương Diệp quát lên một tiếng, tựa như rút lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ.

Thanh đao nương theo cuồng phong bắ n ra, ánh đao chớt lóe lên chói mắt, trong nháy mắt tung chiêu sát thủ đến trước mặt Hồ Tử Phong!

Xoẹt Xoẹt Xoẹt!

Chỉ trong chớp mắt đã tiếp cận trước mặt Hồ Tử Phong, ngưng tụ ra ba tàn ảnh, một tàn ảnh dùng tay làm lưỡi đao, một tàn ảnh dùng khuỷu tay làm mũi đao, một tàn ảnh khác lại như trường đao chém xuống.

Ba tàn ảnh, đồng thời cũng là ba đòn công kích khác nhau.

Trong lúc nhất thời thật khó phân biệt thật giả.

Điểm mấu chốt là bản thân ba tàn ảnh đó đều có đao thế vô cùng đáng sợ.

“Mạnh quá!”

Ai nấy trong Thanh Vân Môn đều biến sắc, chỉ một chiêu Tà Ảnh Tam Lộng đã có uy lực thế này, gần như có thể so với điệu múa ảo diệu của tiên nữ.

Càng đáng sợ hơn là, Chương Diệp vẫn chưa thi triển tuyệt chiêu, dùng tay làm lưỡi đao để tấn công.

Nếu tay hắn biến thành đao, công thêm chiêu Tà Ảnh Tam Lộng hỗ trợ, vậy uy lực còn bộc phát ra đến cỡ nào nữa?

La Tinh của Cuồng Đao Môn không giấu nụ cười khoe răng, nếu không dùng vũ khí đánh trả, vậy thì căn bản không ai có tthể ngăn cản được Tà Ảnh Tam Lộng.

Hồ Tử Phong của Thanh Vân Môn kia chỉ là một kẻ khẩu xuất cuồng ngôn, một chiêu đòi phân thắng bại, đơn giản là tự tìm đường chết!

“Cút!”

Nhưng đột nhiên, dị biến nổi lên, Hồ Tử Phong quát to một tiếng, về cơ bản, hắn chẳng thèm quan tâm tàn ảnh kia là thật hay là giả.

Trên người hắn bỗng dưng bộc phát một thứ khí thế vô cùng đáng sợ, đó chính là khí thế vượt xa võ đạo tầng 8, uy lực tựa như núi lửa bùng nổ trong chớp mắt.

“Liệt Dương Chưởng!”

Chỉ thấy chưởng đầu tiên đánh ra, trong lòng bàn tay đỏ rực như lửa cháy, hệt như một quả cầu lửa rừng rực.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 153



Nhiệt độ trong đại điện tăng vọt không ngừng, khiến ai nấy mồ hôi đầm đìa, nóng bức một cách khó chịu.

Uỳnh!

Advertisement

Một chưởng đánh ra, ba tàn ảnh trong nháy mắt vỡ vụn, khóe miệng Chương Diệp ứa máu, bị đánh văng ngược ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất còn phải lùi về sau liên tiếp mười bước chân, cao thấp đã định rõ ràng.

Advertisement

“Tiên Thiên Vũ Kỹ!”

Hết thảy đệ tử nội môn đều hít sâu một hơi, rồi đột phát một tràng hoan hô.

Bạch Vũ Phàm đứng dậy cười nói: “Chúc mừng Hồ sư đệ đã thành công giác ngộ Tiên Thiên Vũ Kỹ!”

Hồ Tử Phong kềm chế khí huyết sôi trào, thản nhiên nói: “Tiên Thiên Vũ Kỹ thôi mà, ngay cả ai đó cũng có thể giác ngộ được, sao ta lại không chứ?”

Đệ tử Thanh Vân Môn biến sắc, ánh mắt bất chợt quét lên người Lâm Nhất như có như không.

Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Hồ Tử Phong có ý nói, hắn mới chính là nhân tài mới nổi thực sự của Thanh Vân Môn.

Lâm Nhất trong lòng khẽ cười, không chút gợn sóng.

Xem ra Hồ Tử Phong ngày hôm đó, bị đóa hoa không biết từ đâu đến của hắn đả kích không nhẹ.

Ánh mắt Lâm Nhất sáng như đuốc, hắn kỳ thực đã phát hiện ra Liệt Diệm Quyền nhất thức do Hồ Tử Phong thi triển ra quả thực có chút miễn cưỡng, chưa phải thực sự hoàn thiện.

Nếu như Chương Diệp lấy đao nghênh chiến thì chưa hẳn đã thua, có điều không cần thiết phải nói thêm gì nhiều.

Sắc mặt của La Tinh Cuồng Đao Môn trở nên có chút khó coi, trầm ngâm nói: "Xem ra phải để Bạch huynh ra tay rồi, dù sao thì ta cũng đã đích thân tới đây rồi".

Sau khi dứt lời, La Tinh mặt không cảm xúc đứng lên.

Hắn ta lần này tới chính là vì muốn làm rõ thực lực thật sự của Bạch Vũ Phàm hiện tại ra sao.

Hai tháng trước, đối phương trong vòng mười chiêu đã bại dưới tay Liễu Vân Phi.

Nếu không có tiến bộ thì Thanh Vân Môn chỉ đành hoàn toàn dựa vào một mình Tô Hàm Nguyệt mà thôi.

Đến lúc đó Tứ tông tranh tài sẽ có kịch hay để xem rồi.

Sắc mặt đám người Thanh Vân Môn có chút căng thẳng, La Tinh và Bạch Vũ Phàm cùng nằm trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thành danh đã lâu.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 154



Thiếu môn chủ trước đó mười chiêu đã bại bởi Liễu Vân Phi, rất khiến người khác không yên tâm với thực lực hiện tại của hắn ta.

Nói về thân phận, đều là thiếu chủ các tông môn, trận chiến này Bạch Vũ Phàm muốn tránh cũng không tránh được.

"Xin chỉ giáo!"

Advertisement

Bạch Vũ Phàm đứng lên nghênh chiến, nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt không hề có chút sợ hãi nào.

Vù!

Advertisement

Chỉ nghe thấy cuồng phong dấy lên, thân người của La Tinh đã giết đến trước mặt Bạch Vũ Phàm, hai tay như sấm sét đánh ra.

Xoát xoát xoát!

Chớp mắt, hắn ta đã xuất thủ hơn mười lần, tấn công như tia chớp, khiến người xem hoa cả mắt.

Lâm Nhất mắt sáng ngời, chăm chú tỉ mỉ theo dõi.

Hai người không hổ là cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy, thực lực quả thực bỏ xa người thường, khiến hắn âm thầm quan sát gật đầu không ngừng.

Trong lúc lặng yên đó, Lâm Nhất không hề ý thức được sự thay đổi trên tâm tính của chính mình.

Hai tháng trước, hắn chứng kiến Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi giao thủ, kinh hãi rùng mình, sự kiêu ngạo và tự tin trong lòng hắn hoàn toàn bị nghiền nát, là một đả kích cực lớn đối với hắn.

Nhưng hôm nay sau hai tháng, tại gian đại điện này, có vài đệ tử nội môn thậm chí còn không nhìn rõ giao thủ giữa Bạch Vũ Phàm và La Tinh.

Nhưng hắn lại có thể tùy ý bình phẩm quan sát, còn có thể đặt mình vào hoành cảnh đó, nghĩ đến nếu như là bản thân thì sẽ hóa giải ra sao.

Bất tri bất giác, danh hiệu gọi là Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy trong mắt Lâm Nhất cũng chỉ gọi là tàm tạm.

Quả thực rất mạnh, những bất quá cũng chỉ có vậy.

Không thể mang lại cho hắn thêm sự kinh diễm nào nữa, còn hắn lại hoàn toàn không ý thức được sự thay đổi này của bản thân.

Hưu!

La Tinh thoát ra lui về sau, trở lại chỗ ngồi, nhìn về phía Bạch Vũ Phàm cười nói: "Xem ra lời đồn không thể xem là thật, tu vi này của Bạch huynh không những không thụt lùi mà ngược lại còn tịnh tiến không ít".

Thăm dò thử một phen, sau khi hắn ta đánh đến trăm chiêu mà vẫn chưa chiếm được bất cứ lợi thế nào thì đã biết lời đồn là giả.

Đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn vui sướng không thôi, địa vị của Bạch Vũ Phàm trong lòng bọn họ vẫn rất cao.

"Khách sáo rồi".

Bạch Vũ Phàm mặt không biến sắc, sau khi ngồi xuống thì thản nhiên nói.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 155



La Tinh khẽ mỉm cười, lướt mắt quét qua đám người phía sau, trầm giọng nói: "Ba năm trước Tứ tông tranh tài, quý phái dựa vào Tô Hàm Nguyệt lần đầu tiên tham gia, không những thành công thắng lợi giành lại được linh khoáng thất truyền trăm năm mà còn giành được danh hiệu đệ nhất tông môn của nước Thiên Thủy”.

"Nghĩ năm nay, Tô Hàm Nguyệt một người một kiếm, một cước đã áp chế ta. Hôm nay tại đại điện của tông môn này tại sao lại không thấy bóng dáng Tô Hàm Nguyệt đâu?"

Hưu!

Advertisement

Đệ tử nội môn ở đó, bao gồm cả Lâm Nhất sắc mắt có chút không thể kiềm chế được sự thay đổi.

Advertisement

Trong lòng Bạch Vũ Phàm khẽ giật thót, thật sự là sợ cái gì thì đến cái đó.

Nếu như để người khác biết được Tô Hàm Nguyệt đã rời đi, thì không nghi ngờ gì sẽ là một sự đả kích quá lớn đối với Thanh Vân Môn.

"Không khéo rồi, Tô sư tỷ ra ngoài lịch luyện, trong thời gian ngắn e là sẽ không quay về được".

"Ồ, hóa ra là vậy".

Trên mặt La Tinh hiện lên một nụ cười ý vị thâm sâu, hắn ta đã hoàn toàn quan sát thấy được sự biến hóa trên thần sắc của đệ tử Thanh Vân Môn rồi.

Đương nhiên không tin vào lời giải thích của Bạch Vũ Phàm, xem ra Tô Hàm Nguyệt hơn phân nửa là đã xảy ra chuyện gì đó.

Không ngờ kết quả thăm dò Bạch Vũ Phàm hoàn toàn thất vọng, lại bất ngờ có được một niềm vui khiến hắn ta chưa từng nghĩ tới khác.

"Cáo từ, nửa tháng sau tại Tứ tông tranh tài, đến lúc đó lại hẹn Bạch huynh thống khoái đánh một trận".

Sau khi đạt được mục đích, La Tinh bèn chuẩn bị rời đi.

Tên Chương Diệp trước khi đi còn nhìn Hồ Tử Phong bằng ánh mắt âm lãnh, rõ ràng đã bại một cách không phục.

Hồ Tử Phong cũng không sợ, hung hăng trừng mắt lại.

Đợi đến khi đám đệ tử của Cuồng Đao Môn đi rồi, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn lập tức vây quanh Hồ Tử Phong.

“Chúc mừng Hồ sư đệ thành công lĩnh ngộ võ kỹ Tiên Thiên”.

“Hồ sư đệ, đệ khá lắm!”

“Nếu không nhờ đệ e là phải thất bại trước đám người Cuồng Đao Môn này rồi, thật đúng là không có cách nào cả!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 156



Hắn ta thoáng liếc thấy Lâm Nhất bị mọi người bỏ quên, bèn đứng dậy bước đến, cười nói: “Lâm Nhất, vết thương lúc trước của ngươi đã ổn rồi chứ?”

“Cảm tạ thiếu môn chủ quan tâm, đã ổn rồi!”

Advertisement

Bạch Vũ Phàm khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Ngươi cảm thấy thực lực của những đệ tử Cuồng Đao Môn hôm nay như thế nào?”

Lâm Nhất lắc đầu nói: “Nhìn không rõ nông sâu, dù là Chương Diệp thì khi ra tay có vẻ như cũng có ý giấu diếm. Có một điều ta cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc bọn họ gióng trống khua chiên đến đây là có mục đích gì?”

Advertisement

Hai mắt Bạch Vũ Phàm tỏa sáng, nhưng hắn ta không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai Lâm Nhất: “Cũng có mắt nhìn đấy!”

Sau đó hắn ta xoay người nhìn về phía Hồ Tử Phong: “Hồ sư đệ, lần này đệ làm rạng danh tông môn, thành công đánh bại Chương Diệp, đệ có nghĩ muốn được ban thưởng gì không?”

Hồ Tử Phong đi xuyên qua đám người đến trước mặt Bạch Vũ Phàm rồi nói: “Ta muốn một viên Dưỡng Tâm đan và năm miếng linh thạch trung phẩm”.

Nghe vậy, đám đệ tử nội môn thầm kinh hãi.

Tất cả đều không ngờ Hồ Tử Phong lại đòi ban thưởng lớn như vậy.

Giá trị của Dưỡng Tâm đan đương nhiên không cần phải bàn cãi, chỉ riêng năm miếng linh thạch trung phẩm đã tương đương với 5000 miếng linh thạch hạ phẩm rồi”.

Vẻ mặt Bạch Vũ Phàm không thay đổi, vẫn bình tĩnh nói: “Đệ đáng được nhận, ba ngày sau, trưởng lão Tông Vụ đường sẽ mang phần thưởng đến cho đệ”.

“Đa tạ thiếu môn chủ!”

Hồ Tử Phong cũng không khách sáo, hắn ta hướng mắt về phía Lâm Nhất.

Lúc này đây, danh tiếng của hắn ta đang lên cao, nhưng trong mắt lại thoáng hiện vẻ đăm chiêu, cười nói: “Lâm sư đệ, rõ ràng ngươi cũng lĩnh ngộ được võ kỹ tiên thiên, sao vừa rồi không ra mặt?”

Vừa dứt lời, những người khác cũng đổ đồn ánh mắt về phía này.

“Đúng rồi, Lâm sư đệ, với dũng khí quyết chiến một mất một còn khi đấu với Mã Thiên Nhất của ngươi, dù không địch lại thì vẫn có thể khiến Chương Diệp trọng thương, tạo thêm cơ hội cho ta”.

“Ha ha, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ức h**p người nhà, còn khi đối mặt người ngoài thì lại kinh sợ?”

“Ngày đó trên lôi đài, ta thấy ngươi rất là uy phong, liều mạng muốn đánh bại Mã Thiên Nhất dù có phải trọng thương”.

“Theo ta thấy võ kỹ tiên thiên của hắn hôm đó tám chín phần là linh quang lóe lên trong tuyệt cảnh nên mới thi triển ra được, chưa hẳn có thể nắm giữ hoàn toàn”.

Những đệ tử nội môn có thâm niên ở đây vốn dĩ không thích Lâm Nhất.

Hiện tại, nhìn thấy hắn và Hồ Tử Phong dường như có hơi đối nghịch, bọn họ liền tranh nhau lên tiếng chỉ trích.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 157



Không đợi Lâm Nhất mở miệng, Bạch Vũ Phàm đã nói: “Việc này mọi người chớ chỉ trích Lâm Nhất, vết thương cũ của hắn vừa tốt hơn, ta để hắn đến đây chỉ để học hỏi thêm. Việc này xem như xong, mọi người mau giải tán, ta phải nhanh chóng đến xem thương thế của Phùng Đạo Vũ thế nào rồi”.

“Thiếu chủ, chúng ta cùng đi với ngươi”.

Chẳng mấy chốc trong đại điện chỉ còn lại Lâm Nhất.

Advertisement

Hắn nở nụ cười khổ, khẽ lắc đầu rồi đi về phía nhà gỗ của mình.

Advertisement

Hắn nhận ra rằng dù bản thân có cố gắng như thế nào thì trong mắt đám người này, hắn vĩnh viễn chỉ là một tên Kiếm Nô.

Một Kiếm Nô đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho bọn họ.

Thanh Vân Môn tuy lớn nhưng lại không có nhiều chỗ để hắn dung thân.

Trở lại nhà gỗ, Lâm Nhất lấy ra một cái chậu hoa, sau đó gieo hạt giống của Bạch Tàn Hoa mà ngày đó mua được ở chỗ Đồng Hổ xuống. Giống hoa này chính là cực phẩm trong họ hoa tường vi, mang đến lợi ích rất lớn đối với bảo dưỡng Táng Hoa kiếm.

Hắn đã sớm muốn tu luyện Dẫn Linh Quyết, nuôi dưỡng Bạch Tàn Hoa, chỉ là mãi vẫn không có thời gian. Hôm nay mới rảnh rỗi được, đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Lâm Nhất lấy ra bí tịch Dẫn Linh Quyết, cẩn thận xem xét.

Vốn dĩ hắn không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng sau khi xem hai ba trang thì lại mê mẩn, rồi bất giác xem hết toàn bộ.

Dẫn Linh Quyết chính là một bí tịch phụ trợ mà Luyện Dược sư nên tu luyện, nói chính xác hơn là chuyện mà học đồ dược sư nên làm.

Vì Luyện Dược sư cấp cao nào có nhiều thời gian hao phí cho mấy thứ hoa cỏ này, chắc chắn tất cả đều giao cho học đồ xử lý.

Điểm tinh túy của Dẫn Linh Quyết chính là vận chuyển linh khí thiên địa rót vào linh dược.

Thoạt nhìn thì rất đơn giản, nhưng thật ra lại có rất nhiều thứ huyền diệu.

Linh khí thiên địa vốn là một khối tổng thể, trong đó có rất nhiều tạp chất, dù không có tạp chất thì bản thân linh khí cũng có sự phân biệt thuộc tính.

Lại nói, mỗi một giống linh dược đòi hỏi linh khí không giống nhau.

Nếu học đồ không đủ thành thạo thì rất khó phân biệt được điểm mấu chốt trong đó, khi bảo dưỡng linh dược sẽ xảy ra đủ thứ rắc rối.

Tuy nhiên, với ngộ tính của Lâm Nhất thì muốn nắm giữ loại bí tịch cấp học đồ này quả thực rất dễ dàng.

Chẳng mấy chốc hắn đã nắm được điểm quan trọng.

Chuyển cái bàn ra, sau đó ra bên ngoài đem chậu hoa đặt lên.

Lâm Nhất bắt đầu cẩn thận thử từng chút một.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 158



Mở hai tay ra, Dẫn Linh Quyết yên lặng vận chuyển, linh khí từ bốn phía bị dẫn dắt từng chút một, từ từ tụ lại.

Hắn nhắm mắt cảm ngộ, căn cứ theo những ghi chép bên trong Dẫn Linh Quyết, phân ra thuộc tính linh khí.

Lần cảm ngộ này lại giúp hắn được mở rộng tầm mắt.

Advertisement

Hóa ra linh khí thiên địa lại có nhiều khác biệt như vậy, trước kia bản thân hắn hấp thu đều là linh khí nguyên thủy nên chẳng phân biệt được thuộc tính.

Ngoại trừ linh khí nguyên thủy còn có Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ và một số linh khí có thuộc tính biến dị.

Ví dụ như thuộc tính Lôi và Băng đều có thể tương ứng với các công pháp khác nhau.

Advertisement

Ngẫm nghĩ một lúc, sau đó Lâm Nhất dẫn dắt linh khí thuộc tính Mộc và Thủy rót vào chậu hoa từng chút một.

Nhưng tốc độ này lại khiến hắn không hài lòng cho lắm.

Nguồn linh khí khổng lồ cần trích ra từng chút một, lại còn không thể thẩm thấu hết toàn bộ.

Quả nhiên đúng như lời Đồng Hổ nói, là một công việc nhàm chán.

Lâm Nhất tốn hết hai canh giờ, gần như tiêu hao sạch nội kình trong cơ thể mới có thể thấy được một chồi non xanh mướt xuất hiện trong chậu hoa. Nó phát ra một chút ánh huỳnh quang cùng hương thơm thoang thoảng.

Lâm Nhất lộ vẻ vui mừng, xem như cũng có chút thành quả.

Nếu không có Dẫn Linh Quyết, hạt giống Bạch Tàn Hoa này ít nhất cũng phải mất nửa tháng mới có thể phát triển.

“Ồ… Nội kình Thuần Dương Công của ta dường như càng thêm cô đọng hơn”.

Khi nội kình trong cơ thể bắt đầu khôi phục, Lâm Nhất có hơi kinh ngạc nói.

Nội kình mới sinh ra càng thêm cô đọng hơn so với trước, loáng thoáng có thể thấy được hào quang màu vàng.

Nội kình Thuần Dương Công chảy trong cơ thể mang đến cảm giác vô cùng ấm áp.

Vốn dĩ sau khi Thuần Dương Công đạt đến viên mãn đỉnh phong, hẳn là không cách nào tiến triển thêm.

Thật thú vị… Môn công pháp này vốn phát triển dựa trên tàn bản Tiên Thiên, nói cách khác, Thuần Dương Công cũng có bản Tiên Thiên đầy đủ và dĩ nhiên là sẽ càng mạnh mẽ hơn.

“Không ngờ lại có được niềm vui ngoài ý muốn, vô tình phá vỡ được bình chướng của Thuần Dương Công”.

Từ trước đến nay chưa từng có võ giả trước khi tu luyện Luyện Dược sư lại đi tu luyện Dẫn Linh thuật.

Mà dù có luyện thì cũng rất khó có ai trùng hợp nắm giữ một công pháp viên mãn.

Thế nên có lẽ không nhiều người biết được bí mật này.

“Ha ha, đúng là thoải mái! Ta còn lo ngươi cảm thấy phiền muộn nên sau khi xong việc đã cố ý đến đây xem thử”.

Một âm thanh trong trẻo vang lên, thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm mỉm cười bước đến.

“Thiếu môn chủ!”

Lâm Nhất nghiêm mặt, vội vàng chắp tay chào.

“Lúc ở riêng không cần phải chú trọng phép tắc như vậy, đây là hoa gì?”

Bạch Vũ Phàm khá là thoải mái, khí chất trên người hắn ta tỏa sáng như ánh mặt trời lại không mang theo vẻ kiêu căng.

Rất dễ dàng để lại ấn tượng tốt cho người khác.

“Đây là Bạch Tàn Hoa, cực phẩm trong họ hoa tường vi”, Lâm Nhất giải thích.

Cả hai trò chuyện một lúc thì cuối cùng Bạch Vũ Phàm cũng nói ra mục đích của mình: “Chuyện xảy ra ở đại điện tông môn, ngươi chớ để trong lòng. Người khác không biết nhưng ta có thể cảm nhận được khi Hồ Tử Phong đến, ngươi cũng đã chuẩn bị ra tay”.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 159



“Không sao đâu, thiếu môn chủ hiểu là được rồi. Người quan tâm ta thì không cần phải giải thích. Còn người chán ghét ta thì có giải thích cũng không được gì, cuối cùng cũng sẽ tìm cớ mà thôi. Lại nói, so với những thứ mà ta gặp phải lúc trước thì chuyện này thật sự không là gì cả!”

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, trên khuôn mặt điển trai của hắn cũng không có quá nhiều phàn nàn.

Việc này khiến Bạch Vũ Phàm có hơi kinh hãi, cảm thấy rất bất ngờ.

Advertisement

Có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến hắn từ một tên Kiếm Nô từng bước đi đến ngày hôm nay.

Và có lẽ chính vì như thế nên trong 3000 đệ tử tông môn, Tô Hàm Nguyệt chỉ để ý duy nhất một người, đó là Lâm Nhất.

Advertisement

“Ta đến là để ban thưởng cho ngươi. Đây là Dưỡng Tâm đan mà lúc trước phụ thân ta đã đồng ý cho ngươi. Còn đây là phần thưởng của tông môn dành cho đệ tử bước vào nội môn, ngươi cũng nên đổi một thanh kiếm rồi!”

Bạch Vũ Phàm mỉm cười đưa cho hắn một thanh kiếm cùng một lọ đan dược.

Lâm Nhất không ngạc nhiên về Dưỡng Tâm đan.

Nhưng thanh kiếm này lại khiến hắn không khỏi cau mày, thầm kinh ngạc.

“Đây là huyền khí!”

Hắn đã từng bảo dưỡng bội kiếm cho rất nhiều đệ tử nội môn nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra.

Bạch Vũ Phàm cười nói: “Rút ra thử xem!”

“Không gấp, cám ơn thiếu môn chủ đã ưu ái!”

Bạch Vũ Phàm trầm ngâm nói: “Cũng tốt, vậy ta cáo từ trước! Trong khoảng thời gian này ngươi không nên ra ngoài, nửa tháng sau, tất cả đệ tử nội môn đều phải đến thành Bạch Thủy”.

Lâm Nhất hiểu đó là vì chuyện Tứ tông tranh tài.

Sau khi tiễn Bạch Vũ Phàm đi khỏi, hắn lập tức quan sát huyền binh trong tay.

Vù!

Tia sáng lạnh lóe lên, kiếm đã bị Lâm Nhất rút ra, từng sợi khí lạnh trên thân kiếm tản ra.

Mũi kiếm sắc bén để lộ kiếm quang khiếp người.

Kiếm này vô cùng bén nhọn, lại rất có linh tính và ý vị.

Thiếu môn chủ đối xử với hắn không tệ, đã thay hắn chọn một thanh bảo kiếm.

Răng rắc!

Thế nhưng Lâm Nhất còn chưa tán thưởng xong thì thanh huyền binh kiếm có giá trị liên thành trong tay đã gãy ngay trước mặt hắn.
 
Back
Top Bottom