Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 40



Khi sắp tiến đến gần, hắn ta nhảy vọt lên, vung tay chém xuống khiến cuồng phong nổi lên. Một chưởng này sắc bén như đao. mang theo uy thế kinh người.

Liễu Vân Phi không né tránh mà trực tiếp điểm một ngón tay ngăn cản.

Ầm!

Giữa không trung, Bạch Vũ Phàm với uy thế kinh người lại bị đánh lui trở về chỉ bằng một ngón tay!

Lâm Nhất nhắm mắt lại, vừa rồi, khi ngón tay kia điểm trên bàn tay Bạch Vũ Phàm, dường như toàn bộ đều biến thành màu xanh biếc.

Một chiêu không thành, Bạch Vũ Phàm cũng không hoảng loạn.

Hắn ta xoay tròn một vòng giữa không trung, trong khoảnh khắc, chưởng biến thành trảo chộp đến.

Advertisement

Ưng Chưởng Công!

Lâm Nhất nhìn mà kinh sợ, Bạch Vũ Phàm này quả không hổ là Thiếu môn chủ, trong tình thế như vậy mà vẫn có thể biến chiêu.

Cùng là Ưng Chưởng Công, nhưng trong tay Bạch Vũ Phàm lại có thể phát huy sức mạnh gấp vô số lần so với Chu Bình.

Hiển nhiên, Liễu Vân Phi cũng không khỏi ngây người, hắn ta thật sự không ngờ Bạch Vũ Phàm lại biến chiêu nhanh như vậy.

Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải lui về sau.

Advertisement

Bạch Vũ Phàm thành công chiếm được ưu thế, sau khi hạ xuống, thân thể hắn tựa như chim ưng mang theo móng vuốt nhanh nhẹn mà hung hãn.

Quần chúng vây xem kinh ngạc không thôi, Lâm Nhất tự nhận bản thân không thể nào ngăn nổi mười chiêu Ưng Chưởng Công này.

Quá nhanh, quá ác!

Nhưng nói đi nói lại, Liễu Vân Phi vẫn là Liễu Vân Phi, sau khi lui lại mấy bước, hắn ta đã nhanh chóng trụ vững, một lần nữa lấy lại bình tĩnh.

Chẳng mấy chốc hai người đã giao thủ gần mười chiêu.

Tình hình lúc này có vẻ như Bạch Vũ Phàm đang chiếm ưu thế, nhưng nhất thời vẫn bất phân thắng bại.

Đột nhiên, ngay lúc này, bóng dáng Liễu Vân Phi đan xen vào nhau, đong đưa một cách quái dị, kế đó hắn ta lắc người một cái, bay đến sau lưng Bạch Vũ Phàm.

Víu!

Rồi sau đó, Liễu Vân Phi không chút do dự duỗi ngón tay ra điểm một cái.

Bạch Vũ Phàm muốn xoay người những đã không còn kịp nữa, hắn bị một chỉ của Liễu Vân Phi đánh bay ra ngoài.

Lâm Nhất nhìn thấy rất rõ, hắn có thể xác định khi đối phương dùng ngón trỏ điểm ra thì nó lập tức biến thành màu xanh biếc.

Soạt!

Từng sợi khói màu xanh biếc tản ra trên người Liễu Vân Phi. Bạch Vũ Phàm vừa rơi xuống đất, đang định phản công thì lúc này…

Khi hắn ta còn chưa đứng vững, Liễu Vân Phi đã bay vọt đến, đánh ra một chưởng.

Một chưởng này lóe lên ánh sáng xanh, bàn tay hắn ta tựa như ngọc, trong suốt như lưu ly.

Ánh mắt Bạch Vũ Phàm hiện lên sự kinh ngạc, trong lúc cấp bách hắn ta đã dùng toàn lực ngăn cản một chưởng này.

Ầm!

Không ngoài dự đoán, Bạch Vũ Phàm bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng rỉ máu.

Hắn ta che ngực, mãi một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.

Hiển nhiên một chưởng này đã khiến nội tạng của hắn ta bị tổn thương, không còn khả năng tái chiến.

Tình thế trên võ đài đảo ngược một cách bất ngờ.

Không ai ngờ rằng thoạt nhìn hai người có thực lực ngang nhau, Bạch Vũ Phàm chiếm được ưu thế vậy mà lại thất bại trong gang tấc.

“Tử Vân Quyết của ngươi đã tu luyện đến tầng năm rồi ư?”

Bạch Vũ Phàm che ngực, nhìn về phía Liễu Vân Phi, giọng hắn ta có chút khiếp sợ.

Tử Vân Quyết là công pháp trấn tông của Tử Viêm Môn, mỗi một tầng sẽ biến hóa thành một màu sắc, khi đạt đến tầng cao nhất – tầng sáu sẽ biến thành màu tím.

Tử Vân Quyết màu xanh lá đã là tầng năm, hắn ta chỉ còn thiếu một tầng nữa là hoàn thành.

“Thua trong mười chiêu, ta đã nói rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Năm nay, Tứ tông tranh tài chỉ có một người là đối thủ của ta”.

Liễu Vân Phi cười nhạt, hắn ta không trả lời câu hỏi của Bạch Vũ Phàm, cũng không liếc nhìn đối phương dù chỉ là một cái, cứ thế rời đi.

Sắc mặt Bạch Vũ Phàm thay đổi, thầm cảm thấy nhục nhã, cái tên Liễu Vân Phi này đúng là không coi ai ra gì!

Nhưng thắng làm vua, thua làm giặc, thua trong mười chiêu, nên hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Vậy là xong rồi à… Đúng là khó tin mà!”

“Đúng vậy, mười chiêu đã thua, tôi còn tưởng ít nhất phải hơn trăm chiêu đấy!”

“Một năm nay, Liễu Vân Phi tiến bộ quá nhanh, không ngờ hắn ta có thể tu luyện Tử Vân Quyết đến tầng năm”.

“Đối thủ chính thức mà hắn nói hẳn là Tô Hàm Nguyệt!”

“Ha ha, theo tôi thấy với thực lực của Liễu Vân Phi, e là Tô Hàm Nguyệt cũng chưa chắc là đối thủ. Có điều, chỉ với Tử Vân Quyết tầng năm, Liễu Vân Phi không thể thắng nhanh như vậy, thân pháp của hắn mới là mấu chốt quyết định thắng bại”.

“Chưa chắc, tôi nghe đồn Bạch Vũ Phàm từ lâu đã không phải đối thủ của Tô Hàm Nguyệt!”

“Thực lực của Bạch Vũ Phàm cũng rất mạnh, tiếc là lại bại một cách nhục nhã như vậy!”

Kết quả trận chiến tuy có hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, nhưng có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của Liễu Vân Phi cũng coi như được mở rộng tầm mắt.

Lâm Nhất đứng lẫn trong đám người không hề lên tiếng, hồi lâu sau, hắn vẫn còn chìm trong suy nghĩ.

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề xem bí quyết.

Vốn có chút khả năng quan sát, Lâm Nhất có thể nhìn ra trận chiến vừa rồi quả thật chấn động lòng người.

Nhất là bước ngoặt trong lúc giao chiến, Liễu Vân Phi lướt qua Bạch Vũ Phàm, đi đến sau lưng hắn ta, điểm một ngón tay giành chiến thắng.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 41



Trận giao chiến giữa Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi đã kết thúc rồi.

Nhưng sự chấn động do trận đấu giữa hai người mang lại cho Lâm Nhất thì chỉ vừa mới bắt đầu.

Hai người đó cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, nhưng đồng thời đều đã có tu vi võ đạo tầng tám khiến người khác phải khiếp sợ, đặc biệt là Liễu Vân Phi còn mạnh một cách quá đáng.

Nếu như giao thủ với bất cứ một trong hai người, Lâm Nhất đều không dám đảm bảo có thể đỡ được nổi một chiêu.

"Ta còn phải bổ sung thêm nhiều nữa".

Lâm Nhất thầm thở dài, trong khi sống hai năm làm Kiếm Nô, người khác đã dẫn trước hắn quá xa rồi.

Huống chi, hai người này đều là kiêu tử của tông môn, thiên phú ngộ tính đều vô cùng thượng thừa, còn có nguồn tài nguyên phong phú hơn hắn rất nhiều.

Advertisement

"Không được!"

Đáy mắt Lâm Nhất lóe lên thần sắc kiên định, hắn đang định ra khỏi thành lại tạm thời không đi nữa.

Quay trở lại, tới Vạn Bảo các lần nữa.

Gặp lại Đồng Hổ, rõ ràng đối phương rất ngạc nhiên, cười híp mắt nói: "Lâm công tử, sao lại quay lại vậy".

Lâm Nhất trầm giọng đáp: "Ta muốn mua đan dược, đan dược có chất lượng có thể so sánh được với đồ của tông môn, đồ kém chất lượng thì ta không cần đâu".

Advertisement

Đồng Hổ hơi sững người, có chút kinh ngạc với khẩu khí kiên định của Lâm Nhất.

Nụ cười chợt tắt, Đồng Hổ thận trọng nói: "Thứ đồ như đan dược ngươi cũng biết đấy, đồ bên ngoài bán chắc chắn không thể bằng được tông môn. Cùng là Tôi Thể đan nhưng của tông môn và của ta bán ra lại kém nhau ít nhất hai cấp".

Lâm Nhất đương nhiên hiểu sự chênh lệch trong đó, nếu như đan dược bên ngoài cũng so sánh được với của tông môn thì sẽ chẳng có ai xếp hàng muốn vào tông môn nữa rồi.

"Nhưng ta tin, trên đời này không có việc gì mà ngân lượng không giải quyết được, chỉ là bao nhiêu mà thôi".

Lâm Nhất nhướn mày nhìn đối phương, bình tĩnh nói.

"Ngươi chắc chắn muốn trả giá cao hơn à?"

"Ta rất chắc chắn".

Thấy thái độ kiên quyết của Lâm Nhất, Đồng Hổ không phí lời nữa, trầm giọng nói: "Bây giờ ngươi có võ đạo tầng năm, không cần gấp gáp sử dụng Tôi Thể đan, nên mua Hóa Huyết đan".

"Đúng vậy, ông có bao nhiêu?"

"Hóa Huyết đan quá quý giá rồi, cửa hàng này của ta đại khái chỉ có hai viên thôi, có thể bán một viên, không nói hai lời một ngàn miếng linh thạch hạ phẩm".

"Không được, ta cần ít nhất ba viên".

Vẻ mặt Đồng Hổ tỏ ra khó xử, trầm ngâm nói: "Việc này... vậy ngươi đợi ta hai canh giờ, ta cần bàn bạc với đồng nghiệp xem sao, cửa hàng của ta bắt buộc phải giữ lại một viên Hóa Huyết đan để cho những lúc khẩn cấp".

"Thành giao".

Hai tiếng sau, Lâm Nhất thành công cầm trong tay ba viên Hóa Huyết đan.

Nhưng ba ngàn năm trăm miếng linh thạch hạ phẩm nháy mắt chỉ còn lại năm trăm miếng, tiêu tốn nhiều quá.

Lâm Nhất nhìn đống linh thạch đưa ra mà lòng đau như cắt, chỗ linh thạch này còn chưa ấm túi đã phải móc ra hết rồi.

Từ hai bàn tay trắng trước đó rồi có được ba ngàn năm trăm miếng linh thạch mang tính bùng nổ này.

Tư tưởng của Lâm Nhất vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí có thể nói là hơi chút kiêu căng, có cảm giác thành tựu cực lớn.

Nhưng sau khi chứng kiến màn giao thủ giữa Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi, cảm giác kiêu ngạo và thành tựu này nháy mắt tan thành mây khói, không còn lại chút gì.

Không có bất cứ do dự nào, hắn quyết đoán quay lại, vung tay tiêu ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm.

Đổi lại là người khác, nếu như không có chí lớn, được chăng hay chớ thì tuyết đối sẽ không thể quyết đoán như vậy được.

"Lâm công tử, hoan nghênh lần sau lại tới".

Đồng Hổ mặt mày hớn hở, trong lòng vui như nở hoa, gần như cúi người cung tiễn Lâm Nhất.

Sao có thể không vui được, tay trái đổ sang tay phải, chỗ linh thạch này lại về tay ông ta rồi.

Chênh lệch giá quá lớn khiến ông ta kiếm được một vố cực hời.

Đối với Lâm Nhất thì hắn không có lựa chọn.

Mặc dù tông môn cũng cung cấp Hóa Huyết đan, giá không đến một ngàn linh thạch hạ phẩm nhưng lại có hạn mức quy đổi.

Đa số đệ tử ngoại môn mặc dù đã đến võ đạo tầng năm, nhưng vẫn phải dùng Tôi Thể đan để tu luyện.

Đối với bọn họ mà nói, Tôi Thể đan đã là vật quý hiếm rồi chứ chưa nói đến Hóa Huyết đan.

"Cáo từ".

Hao tốn đúng ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm mới đổi lại được ba viên Hóa Huyết đan giá trị đắt đỏ.

Lâm Nhất không vội rời khỏi thành Bạch Thủy ngay mà quyết định tạm thời ở lại.

Khi màn đêm như một cái lồ ng bao trùm xuống thành Bạch Thủy, Lâm Nhất thuê một căn nhà nhỏ, đồng thời bắt đầu việc tu luyện của bản thân.

Ngồi xuống xếp bằng, lấy ra một viên Hóa Huyết đan.

Võ đạo tầng năm rèn luyện khí huyết, khí huyết cường hãn sẽ khiến tinh thần võ giả minh mẫn sáng suốt, duy trì khí lực dồi dào.

Khí huyết cường đại thì khí lực mới cường đại được.

Lâm Nhất nhìn viên Hóa Huyết đan trong tay mà xúc động không thôi.

"Hy vọng không khiến ta thất vọng".

Ngay sau đó không chút do dự cho viên Hóa Huyết đan quý giá vào miệng, yên lặng chờ đợi hiệu quả phát tác.

Không lâu sau.

Lâm Nhất liền cảm nhận được khí huyết trong cơ thể trào lên, có một luồng nhiệt lưu từ đan điền đi lên.

Oanh!

Đầu óc giống như có tiếng nổ ầm ầm, ngay sau đó, tinh thần của hắn đã đạt đến cấp độ nhạy bén mà trước đây chưa từng có.

Suy nghĩ nhanh nhẹn, tinh thần tràn đầy, dường như toàn thân có một cỗ khí lực dùng mãi không hết.

Tim đập liên hồi, phát ra âm thanh có tiết tấu, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn như trường giang không ngừng tuôn trào.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 42



Mỗi nhịp tim đập liền cảm giác tốc độ lưu chuyển khí huyết như mạnh hơn gấp đôi.

Thịch! Thịch! Thịch!

Khí huyết tuôn trào chồng chéo lên nhau, không ngừng lớn mạnh, cường độ khí huyết mạnh lên như bay.

"Mạnh quá!"

Lâm Nhất kinh hãi không thôi, sự cường đại của Hóa Huyết đan hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của hắn.

Vội vàng nhắm mắt lại điều tức, bình tâm tĩnh khí, không để bản thân bị dòng khí huyết điên cuồng này làm cho nổ tung.

Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt trời đã sáng.

Advertisement

Khi ánh sáng mặt trời loang lổ chiếu xuyên qua cửa sổ, lúc chiếu lên gương mặt Lâm Nhất thì hắn mới chậm rãi mở hai mắt ra.

Ánh mắt trong veo, một mảng sáng ngời.

Cả đêm không ngủ nhưng ánh mắt lại không có bất cứ sự mệt mỏi nào, ngược lại còn thấy tinh thần tỉnh táo hơn.

Trải qua một đêm điều tức, dược kình của Hóa Huyết đan đã không còn hung mãnh như ban đầu nữa.

Nhưng vẫn đang phát huy tác dụng, phải mất mấy ngày nữa mới có thể hoàn toàn tiêu hóa hết được.

Advertisement

Đẩy cửa bước ra, Lâm Nhất đứng thẳng đón ánh mặt trời.

Nhìn trông rất có tinh thần, phấn chấn mạnh mẽ, hai mắt sáng ngời.

Khí lực tráng kiện phối hợp với ánh mắt có thần thái sáng láng khiến không thể nhìn thấy bóng dáng của tên Kiếm Nô trên người hắn nữa.

Giãn gân cốt thoải mái một hồi, Lâm Nhất khẽ nói: "Hoá Huyết đan, quả thật huyền diệu. Tu vi này của ta trong một đêm e là đã không chỉ tăng lên năm bậc!"

Đương nhiên, đây là lợi ích đầu tiên sau khi nuốt Hóa Huyết Đan mang lại.

Hai viên Hóa Huyết đan còn lại e là không thể mang lại biến hóa long trời lở đất như viên thứ nhất nữa.

Đi ra ngoài sân, Lâm Nhất rút cuốn thân pháp cao đẳng lấy được từ trên người Cuồng Diệm ra, Đại Nhạn Quyết!

Vừa đi vừa xem, một khắc trôi đi đã xem xong toàn bộ quyển bí tịch thân pháp.

Sau đó lại xem lại một lượt, Lâm Nhất khép quyển bí tịch lại, nhắm mắt thầm đọc trong đầu.

Dĩ nhiên có thể vừa nhìn đã nhớ, đọc thuộc làu làu.

So với Thuần Dương Công cần tích tụ tài nguyên thì vài võ kỹ thân tháp cần ngộ tính và thiên phú này trước nay chưa từng làm khó được hắn.

Không quá hai canh giờ đã luyện thành Đại Nhạn Quyết này rồi.

Thử thi triển thân pháp, nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống phía trên nóc căn nhà.

"Cảm giác thật kỳ diệu".

Lăn không nhảy lên hơn một trượng mà vẫn vô cùng nhẹ nhàng.

Trước đây hắn cũng có thể nhảy được lên độ cao một trượng như vậy nhưng cần tiêu hao rất nhiều nội kình.

Bây giờ thì chỉ cần một chút xíu xiu là được.

Vù vù vù!

Vừa luyện thành Đại Nhạn Quyết, Lâm Nhất tò mò di chuyển chạy nhảy trong khoảng sân nhỏ.

"Thân pháp không phải dùng để bỏ chạy, suy cho cùng vẫn phải kết hợp với võ kỹ tự thân nữa".

Lâm Nhất trong lòng rõ như gương sáng, hôm qua Liễu Vân Phi chính là dựa vào thân pháp mới có thể một chiêu đã đánh bại được Bạch Vũ Phàm trong trận đấu.

Nếu như hắn đụng phải đối phương thì có khả năng đến một góc áo của Liễu Vân Phi cũng không đụng vào được mất.

Có thể thấy, tác dụng của thân pháp trong chiến đấu thế nào.

Đến sau khi đã dần thuần thục Đại Nhạn Quyết, Lâm Nhất liền bắt đầu thử kết hợp với Lưu Phong kiếm pháp.

Không thử thì không biết, sau khi thử xong thì Lâm Nhất chấn động không thôi.

Sau khi kết hợp với Đại Nhạn Quyết, Lưu Phong kiếm pháp hoàn toàn giống như một bộ kiếm pháp mới tinh.

Từng chiêu từng thức đều tràn đầy linh tính, cả bộ kiếm pháp dường như sống lại.

Khiến hắn cảm giác trước đó chỉ là thùng rỗng kêu to, hiện tại thân thể và kiếm pháp mới có được sự hòa hợp mà trước đây chưa từng có.

Thấu hiểu về Lưu Phong kiếm pháp đã đạt đến một tầm cao mới.

Kiếm pháp trong tay thi triển càng ngày càng thuận hơn, Lâm Nhất tự cổ vũ mình để khiến tinh thần hăng hái hơn, cố gắng hết sức thi triển Lưu Phong kiếm pháp.

Tụ Kiếm Thành Phong!

Hồi Quang Lưu Ảnh!

Sau khi thi triển xong sát chiêu Tụ Kiếm Thành Phong, Lâm Nhất cảm thấy cơ thể phảng phất như hòa hợp với một dòng nước tuôn trào, bất giác tự động thi triển ra sát chiêu thứ hai.

Soạt!

Nhất thời bên trong khoảng sân, kiếm ảnh rực sáng, khoảnh khắc cầm kiếm xoay người, Lâm Nhất đã chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.

Sau khi hạ xuống đất, kiếm ảnh đầy trời, hội tụ thành một vòng tròn hoàn mỹ không vết sứt mẻ.

Kiếm pháp đại thành!

Trong lòng Lâm Nhất kích động, vẻ mặt toát lên sự mừng rỡ, khó kìm nén được hưng phấn.

"Kiếm pháp đại thành! Bộ kiếm pháp chưa từng có ai luyện thành trong một trăm năm nay ở Thanh Vân Môn, vậy mà ta đã luyện được đến đại thành rồi".

Lâm Nhất cười lớn vài tiếng, cảm thấy vô cùng vui sướng.

Chẳng trách trước đây ta luyện bộ kiếm pháp này lại chậm chạp mãi không thể đến đại thành, hóa ra không phải do ngộ tính của ta không cao mà là do chưa tu luyện thân pháp nên mới dẫn đến việc chậm chạp không thể đột phá.

Đương nhiên trong đó chắc chắn có tác dụng của Hóa Huyết Đan khiến suy nghĩ nhanh nhẹn, tinh thần đạt đến đỉnh phong.

Lưu Phong kiếm pháp đại thành, nắm chắc hai sát chiêu khiến lực chiến đấu của Lâm Nhất lập tức tăng lên rất nhiều!

Lâm Nhất tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, toàn thân toát lên sự sắc sảo trước nay chưa từng có.

Ánh mắt toát lên hào quang bình tĩnh tự tin, Lâm Nhất trầm ngâm lẩm bẩm: "Xem ra viên Hóa Huyết đan này quả thực là vật thật việc thật. Cộng thêm viên Hóa Huyết đan trên người Cuồng Diệm, ta vẫn còn ba viên nữa, phải tận dụng thật tốt mới được".

Còn hiện tại cũng đến lúc phải hoàn thành nốt nhiệm vụ linh thạch cuối cùng rồi.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 43



Nhiệm vụ linh thạch thứ ba là liệp sát Mặc Viêm Hổ.

Mặc Viêm Hổ là yêu thú có võ đạo tầng sáu, ở sâu trong dãy núi Hoàng Vân, có thể nói là bá đạo.

Yêu thú cùng cảnh giới võ đạo tầng sáu cũng không phải là đối thủ của nó, thậm chí còn là thức ăn của nó.

Tin tốt duy nhất là Mặc Viêm Hổ là loại yêu thú độc hành.

Nhiều khi, một vài yêu thú có tính bầy đàn năng lực yếu hơn ngược lại còn khó đối phó hơn.

Có Đại Nhạn Quyết bên người, Lâm Nhất chỉ mất hai ngày là đã đến được dãy núi Hoàng Vân.

Advertisement

Tiết kiệm được ba ngày so với trước đây, tính quan trọng của thân pháp đã được thể hiện một cách hoàn mỹ.

Nhưng thử thách chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Với thực lực võ đạo tầng năm hiện nay của Lâm Nhất mà muốn đối phó với yêu thú có võ đạo tầng sáu bình thường đã không dễ dàng rồi.

Đối phó với Mặc Viêm Hổ có cấp bậc tinh anh thì càng phải cẩn thận hơn nhiều.

Advertisement

May mà nhờ vào việc ngày đêm quan sát thần hổ trong bức tranh đã giúp hắn có năng lực kháng cự rất lớn với sát khí của yêu thú.

Đối với yêu thú họ hổ lại càng gần như không có bất cứ áp lực nào, việc này mang lại cho hắn ưu thế rất lớn.

Sau khi tiến vào sâu trong dãy núi Hoàng Vân, Lâm Nhất bèn bắt tay vào tìm kiếm Mặc Viêm Hổ.

Mặc Viêm Hổ vốn là loài mãnh thú luôn đi một mình, lại có sở trường ẩn áu, muốn tìm được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Khổ cực tìm kiếm nhiều ngày mà vẫn không có thu hoạch gì.

Giữa đường lại gặp phải không ít yêu thú cấp thấp, bị Lâm Nhất tiện tay gi3t chết rồi.

Thực lực hiện tại của hắn mà gặp phải yêu thú võ đạo tầng năm thì cứ lấy Lưu Phong kiếm pháp đại thành để nghênh chiến thôi, nhẹ nhàng chém giết dễ như bỡn. Đụng phải yêu thú võ đạo tầng sáu thì mới có chút phiền phức.

Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là có chút mà thôi.

"Grừ!"

Ngày hôm đó, Lâm Nhất đang tìm kiếm trong núi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng gào rống.

Tiếng gào rống vô cùng quen tai, là tiếng hổ gầm!

Ngay sau đó, tiếng hô hấp nặng nề và tiếng mãnh hổ chạy nhanh đập vào tai Lâm Nhất.

Trong khi Lâm Nhất đang suy nghĩ liệu có phải là Mặc Viêm Hổ hay không, thì một con mãnh hổ hung hãn đoàn thân đen nhánh như mực, móng vuốt rực cháy giống như ngọn lửa đen xuất hiện ở cuối tầm nhìn của Lâm Nhất.

"Vận khí tốt vậy sao?"

Lâm Nhất thoáng chút ngạc nhiên, tìm bao nhiêu ngày trời mà không thấy bóng dáng Mặc Viêm Hổ đâu, thế mà hôm nay nó lại tự mò tới.

Có điều con Mặc Viêm Hổ này hình như đã bị trọng thương và đang bỏ trốn.

Có người đã nhắm vào con Mặc Viêm Hổ này rồi ư?

Vậy thì có chút khó xử rồi, bản tính Lâm Nhất đơn thuần, không thích tranh chấp. Có những lúc thà thêm chút phiền phức chứ không muốn tranh giành với người khác.

Nhưng đúng lúc hắn đang do dự thì con Mặc Viêm Hổ đang chạy trốn kia lại chẳng quan tâm gì nhiều.

Hung tợn lao về phía hắn, ánh mắt hung hãn, động tác mau lẹ, trông như một đạo tia chớp màu đen.

Sát khí yêu thú kh ủng bố cùng với tiếng gào rống đàn áp hướng tới Lâm Nhất.

Nếu như đổi lại là người khác thì đã bị dọa cho chết đứng tại chỗ rồi.

Nhưng Lâm Nhất thì không có cảm giác quá lớn, Táng Hoa kiếm nháy mắt ra khỏi vỏ, toàn thân nhẹ nhàng uốn lượn.

Thi triển Lưu Phong kiếm pháp đại thành ra, cơ thể hắn nhẹ như chim yến, bay lên bay xuống, kiếm ảnh lóe lên.

Chỉ vừa đối mặt, trên mình Mặc Viêm Hổ đã có thêm hơn mười vết kiếm chém.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, vết kiếm mà Lâm Nhất để lại so với những vết thương cũ của nó kh ủng bố hơn nhiều.

Mặc Viêm Hổ thương càng thêm thương, gào rống thảm thiết không thôi.

Tụ Kiếm Thành Phong!

Lâm Nhất xoay người vung thêm một kiếm nữa, cơ thể như dòng suối đổ, kiếm như làn nước mùa thu. Sát chiêu thứ nhất của Lưu Phong kiếm pháp đại thành vừa được xuất ra lập tức chém chết con Mặc Viêm Hổ vốn đã bị thương này.

Thu kiếm vào vỏ, Lâm Nhất có chút đăm chiêu.

Xem ra con Mặc Viêm Hổ này trước đó quả thực đã bị thương không nhẹ, bằng không cũng không thể xử lý dễ dàng vậy được.

Cộc cộc cộc!

Trong khoảnh khắc hắn đang suy tư thì một tràng tiếng bước chân vang lên, quay đầu lại nhìn thì thấy bốn gã nam tử xuất hiện, vội vã chạy tới. Người thanh niên dẫn đầu mặc một thân hoa phục, phú quý phi phàm, thần thái kiêu căng.

Sau khi nhìn thấy thi thể của con Mặc Viêm Hổ, gã thanh niên cười lớn nói: "Súc sinh, ta cho ngươi chạy, kết quả cuối cùng vẫn là con đường chết!"

Trong lúc nói vậy căn bản hoàn toàn không để ý đến Lâm Nhất, coi hắn như không khí!

Lâm Nhất thấy tình hình không ổn, tốt xấu gì cũng là do hắn bỏ công sức ra, ít nhất cũng phải có được chút vật phẩm từ yêu thú mới đúng.

Bèn lên tiếng nhắc nhở: "Bằng hữu, con Mặc Viêm Hổ này là do ta giết!"
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 44



Dù sao Mặc Viêm Hổ cũng rất khó tìm, Lâm Nhất không muốn bỏ qua cơ hội lần này, hắn vốn định thương lượng với đối phương một phen.

Nhưng vừa chuẩn bị nói thì chợt nhìn thấy hoa văn thêu trước ngực áo người nọ.

Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng chốc thay đổi, phía trên đường vân hình sóng nước có thêu một chữ Vân.

Lúc này, hắn liếc mắt thấy được tùy tùng theo bên cạnh người trẻ tuổi kia chính là gã đại hán đã trốn thoát ngày đó.

Tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, đúng là xúi quẩy!

Advertisement

Quả nhiên, hắn nhìn thấy tên tùy tùng kia vội vã tiến lên, kề sát tai thiếu chủ Vân gia nói gì đó.

Thái độ của thiếu chủ Vân gia đối với Lâm Nhất lập tức thay đổi, cười nói: “Đến vừa đúng lúc, giết người Vân gia ta, lại còn dám trở lại cướp đoạt Mặc Viêm Hổ của ta. Được lắm, đã rất lâu rồi không có ai dám to gan chống đối với Vân gia ta như vậy!”

Ầm!

Còn chưa dứt lời, hắn ta đã đột ngột ra tay, vung một quyền hướng về phía Lâm Nhất.

Advertisement

Trên người hắn ta bộc phát khí thế mạnh mẽ của võ đạo tầng sáu, một đấm này mang theo âm thanh xé gió cực kỳ chói tai.

Rất hiển nhiên, người này đã tập kích bất ngờ, ý đồ khiến Lâm Nhất trọng thương.

Tuy nhiên, Lâm Nhất cũng không hề mất cảnh giác, ngay khi hắn ta vừa ra tay, hắn đã dùng Mãnh Hổ Quyền tiếp chiêu.

Mãnh Hổ Quyền của hắn sớm đã đại thành, hiện tại chỉ còn kém nửa bước nữa là đạt đến viên mãn đỉnh phong.

Mấy ngày nay, Lâm Nhất cũng không quên dùng linh thạch tu luyện Thuần Dương Công, mỗi ngày tiêu hao hết hai viên linh thạch hạ phẩm. Thuần Dương Công tầng ba đã có tiến bộ thần tốc, một thân nội kình của Lâm Nhất vừa mạnh mẽ lại vừa cô đọng.

Ầm!

Khoảnh khắc hai quyền giao nhau, thiếu chủ Vân gia hét thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn ta gần như bị đánh gãy.

Miệng phun ra máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Hắn ta là người ra tay đánh lén, vậy mà lại không chiếm được chút ưu thế nào, ngược lại còn bị trọng thương.

“Chúng ta đi!”

Thiếu chủ Vân gia bị dọa không nhẹ, hắn ta thấy Lâm Nhất cùng lắm chỉ là một đệ tử ngoại môn, tu vi cũng mới đến võ đạo tầng năm nên mới dám hung hăng càn quấy, có ngờ đâu thực lực của Lâm Nhất lại khủ ng bố đến như vậy.

Sau khi rơi xuống, hắn ta bị dọa đến mức tái mặc, vội vã dẫn đám tùy tùng bỏ chạy.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định không đuổi theo.

Xác của Mặc Viêm Hổ nếu không được xử lý sẽ bị những yêu thú khác nuốt chửng.

“Thôi đi, chỉ là một đám vô dụng, cẩn thận một chút là được!”

Hắn xoay người, lấy dao găm ra xử lý xác Mặc Viêm Hổ, sau đó nhanh chóng rời đi.



“Đáng giận! Ta lại bị một tên đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn khi dễ đến mức này!”

Sau khi trốn đi thật xa, thiếu chủ Vân gia tức đến run người, miệng mắng liên hồi.

“Vô dụng, vô dụng, tất cả đều là một đám vô dụng!”

Nhìn ba tên tùy tùng phía sau, hắn ta càng thêm tức giận: “Uổng cho các ngươi là cao thủ võ đạo tầng sáu, hàng năm gia tộc đã cung cấp cho các ngươi nhiều tài nguyên như vậy, kết quả còn thua một tên đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn, ta còn cần các ngươi làm gì hả?”

“Còn ngươi nữa! Ông đây bảo ngươi đi tìm Huyết Bách Hợp, bị người ta cướp mất không nói, còn khiến cho người của Vân gia bỏ mạng, ngay cả phế vật cũng không bằng!”

Vân gia tại thành Bạch Thủy là một thế lực rất lớn, phóng mắt khắp toàn bộ nước Thiên Thủy, có thể nói là một trong những thế lực chỉ đứng sau Tứ đại tông môn.

Vị thiếu chủ Vân gia này đã được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu uất ức đến như vậy.

Thấy hắn ta càng mắng càng hăng, ba tên tùy tùng đều cúi đầu, không dám lên tiếng.

Bọn họ cũng là người có mắt nhìn, thấy thiếu chủ nhà mình bị Lâm Nhất dùng một quyền đánh phế nửa cánh tay, bọn họ liền hiểu rõ dù cho cả đám có vây công thì cũng chưa chắc là đối thủ của Lâm Nhất.

Trong tình huống như vậy, bọn họ nào dám ra mặt thay thiếu chủ Vân gia.

Thấy thiếu chủ đã mắng thỏa sức, gã đại hán may mắn trốn thoát khỏi Lâm Nhất thấp giọng nói: “Thiếu chủ, ta thấy tên này hẳn là đệ tử tinh anh của tông môn, chắc chắn là con cháu của một vị đường chủ hay trưởng lão nào đó, nếu không, sao hắn lại có thực lực đáng sợ như thế?”

Dùng thực lực võ đạo tầng năm có thể nhẹ nhàng đánh bại thiếu chủ Vân gia, kẻ đó ắt không phải người thường.

Nghe vậy, thiếu chủ Vân gia cả giận nói: “Ta còn đợi ngươi dạy hả? Chẳng lẽ ta lại không nhìn ra? Cái ta muốn hỏi là có cách nào đối phó với hắn không, ta nuốt không trôi cơn tức này!”

Đám người liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Ở đây không giống với thành Bạch Thủy, nếu ở trên địa bàn nhà mình thì việc gì cũng dễ bàn.

Chỗ này vốn là vùng hoang dã, không có ai giúp đỡ, bọn họ nào dám tìm Lâm Nhất gây sự.

“Ta có một cách, có thể mạo hiểm thử một lần, nếu thành công, tên tiểu tử kia sẽ phải chết một cách thê thảm”.

“Nói!”

Sau khi nghe tên tùy tùng kia bày kế, trong mắt thiếu chủ Vân gia lóe lên tia tàn nhẫn, hắn ta trầm giọng nói: “Cứ làm như vậy, mối hận này không xả không được!”
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 45



Giết con Mặc Viêm Hổ đầu tiên khá dễ dàng, lần này xem như Lâm Nhất chiếm được món hời.

Thông qua xác Mặc Viêm Hổ, hắn đã nhớ kỹ hình dáng móng hổ và bắt đầu tìm kiếm dựa trên dấu chân của nó.

Bắt đầu từ lúc đó, năng suất đã tăng vọt.

Còn chưa đến hai ngày, Lâm Nhất đã tìm được dấu chân giống y đúc của Mặc Viêm Hổ.

Hắn lần theo dấu chân đi về phía trước.

Sau khi vượt qua một vài ngọn núi, cuối cùng, Lâm Nhất cũng tìm được Mặc Viêm Hổ trong khu rừng rậm rạp.

Cách đó hơn 500 mét, Mặc Viêm Hổ toàn thân đen kịt, cao gần hai trượng, cực kỳ vạm vỡ, uy mãnh. Nó vừa ăn xong, đang nhắm mắt nghỉ ngươi, tiêu hóa thức ăn.

Advertisement

Lâm Nhất biết loại hung thú ưa thích độc hành này có tính cảnh giác cực cao.

Dù là nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể phát hiện động tĩnh dù là nhỏ nhất.

“Hay là cứ đánh trực diện thử xem sao, biết đâu Mãnh Hổ Quyền của ta có thể nhân cơ hội tiến thêm một bước!”

Trước đó, nhờ đối chiến với Hoa Ban Hổ mà Mãnh Hổ Quyền của hắn đã tiến bộ không ít.

Bây giờ đối đầu với Mặc Viêm Hổ chính là thời cơ để Mãnh Hổ Quyền trổ hết tài nghệ, tiến thẳng lên cảnh giới viên mãn đỉnh phong.

Advertisement

Lâm Nhất hét lớn một tiếng, sau đó nhảy khỏi chỗ ẩn nấp, hắn vung tay, tung ra sát chiêu của Mãnh Hổ Quyền – Hổ Khiếu Sơn Lâm, lao thẳng đến.

Mặc Viêm Hổ đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt, sát khí điên cuồng bộc phát.

Khí thế không giận tự uy của bá chủ núi rừng lập tức bùng phát.

Tim Lâm Nhất đập thình thịch, sát khí thật mạnh, con Mặc Viêm Hổ này mạnh gấp mấy lần so với con mà hắn đã đụng phải ba ngày trước.

Dù trong đầu hắn đã ngưng tụ chân dung Thần Hổ nhưng vẫn phải chịu áp lực không nhỏ.

Thế nhưng đã ra quyền thì không còn đường lui.

Ầm!

Một quyền này đánh vào đầu Mặc Viêm Hổ. Đầu của yêu thú vốn là chỗ hiểm, thế nhưng sau khi tung ra một chiêu này, Lâm Nhất lại có cảm tưởng như vừa đấm vào sắt thép.

Phản lực cực lớn khiến cánh tay hắn tê dại.

Grào!

Mặc Viêm Hổ nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng hổ gầm gần như vang vọng bên tai Lâm Nhất.

Ông… hắn có cảm giác đầu óc quay cuồng, choáng váng, trong đầu chỉ còn âm thanh “ong ong” vang lên không dứt.

Soạt!

Vô số chim thú trong rừng bị dọa sợ, một đàn chim nháo nhác bay ra khỏi tán lá.

Mặc Viêm Hổ vốn là bá chủ của vùng rừng núi này, phạm vi mấy trăm dặm quanh đây gần như là địa bàn của nó.

Hiện tại, tiếng hổ gầm vừa uy mãnh vừa dữ tợn đã khiến rất nhiều yêu thú hoảng sợ.

Lâm Nhất ngơ ngác, hắn không ngờ Mặc Viêm Hổ ở trạng thái đỉnh phong lại mạnh như vậy.

Bốp!

Còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bị nó chụp một phát vào ngực, cả người tựa như bùn nhão bị đánh bay ra ngoài.

Lâm Nhất ngã xuống đất, đâm sầm vào một gốc cây, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Rốt cuộc bốn tên vô dụng của Vân gia đã làm Mặc Viêm Hổ trọng thương bằng cách nào?

Hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng, vốn dĩ Lâm Nhất cho rằng đám người Vân gia có thể khiến Mặc Viêm Hổ trọng thương, thì với thực lực của hắn, chuyện đó không cần phải bàn cãi.

Không ngờ Mặc Viêm Hổ ở trạng thái đỉnh phong lại đáng sợ như vậy.

Mặc Viêm Hổ giận không thể tả, nó đứng lên, thân cao gần hai trượng, trong mắt Lâm Nhất chẳng khác nào một ngọn đồi nhỏ, vừa oai phong lại vừa dữ tợn.

Thịch thịch thịch!

Nó điên cuồng lao đến, cơ thể cao lớn vô cùng linh hoạt.

“Tới đúng lúc lắm!”

Mặc Viêm Hổ mạnh mẽ không khiến Lâm Nhất bị dọa sợ, trái lại, chiến ý của hắn đã hoàn toàn bị kích phát.

Bất chấp đau đớn dữ dội ở ngực, Lâm Nhất vỗ mạnh tay xuống đất, phút chốc nhảy vọt lên, vừa đúng lúc nghênh đón Mặc Viêm Hổ đang nhào đến. Hắn điên cuồng vận chuyển Thuần Dương Công, lại lần nữa đánh ra Mãnh Hổ Quyền.

Ầm!

Chân dung Thần Hổ trong đầu bị đánh nát lúc trước một lần nữa ngưng tụ.

Một quyền này bộc phát uy lực không hề thua kém so với Mặc Viêm Hổ.

Grào!

Hổ vốn là vua của muông thú, trên người một người một thú đều bộc phát ra uy lực kinh người của vị vua muôn loài.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Lâm Nhất lui về sau ba bước, Mặc Viêm Hổ không ai bì nổi sau khi tiếp một quyền này của hắn cũng bị buộc phải dừng bước.

Một người một thú cứ thế giằng co.

Lâm Nhất không còn dám xem thường nữa, hắn tập trung cao độ, lạnh lùng nhìn Mặc Viêm Hổ trước mắt.

Grào!

Lại một tiếng hổ gầm rền vang, sóng âm bùng nổ, Mặc Viêm Hổ một lần nữa lao đến.

“Đến đây!”

Lâm Nhất cũng thét lên một tiếng giận dữ, xương cốt trong cơ thể gầm lên từng hồi, tựa như tiếng hổ gầm.

Phía sau hắn thấp thoáng ngưng tụ hư ảnh Mãnh Hổ, cùng với hắn nghênh đón yêu thú cấp bá chủ đang hung hãn lao đến.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 46



Ở phía sau hắn, cách đó hơn 1000 mét, đang có người chăm chú quan sát từng cử động của hắn. Thấy cảnh tượng trước mắt, kẻ đó không khỏi giật mình kinh sợ.

Không ai khác, đó chính là gã đại hán đã trốn thoát khỏi Lâm Nhất trước đó.

“Thực lực thật đáng sợ, thiếu chủ và chúng ta dùng thực lực của bốn người đánh liên tục suốt mười ngày mới có thể khiến Mặc Viêm Hổ trọng thương, vậy mà tên tiểu tử này lại có thể tay không đối đầu với Mặc Viêm Hổ, lại còn không phân cao thấp nữa chứ!”

Hắn ta trốn trên tàng cây, nhìn mà cảm thấy sốc, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt hắn ta trở nên dữ tợn: “Tuy nhiên, thật đáng tiếc, lần này ngươi nhất định phải chết!”

Kế đó, gã đại hán nhảy khỏi tán cây và chạy thật nhanh trong rừng.

Advertisement

Một lát sau, hắn đã tụ hợp với ba người thiếu chủ Vân gia.

“Sao rồi?”

“Thiếu chủ, thực lực của tên tiểu tử này quả thực đáng sợ, hắn lại có thể tay không đấu trực diện với Mặc Viêm Hổ, lại còn đánh ngang tay nữa chứ. Theo tôi thấy dù có mạnh hơn nữa thì trước sau gì Mặc Viêm Hổ cũng chết dưới quyền của hắn!”

Nghe vậy, thiếu chủ Vân gia lộ vẻ kinh ngạc.

Advertisement

Sau khi xác nhận chắc chắn, hắn ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ, may mà hai ngày trước hắn ta đã nhanh chân chạy thoát.

Nếu cứ ngốc nghếch nán lại, để cho ba tên tùy tùng xông lên thì sợ là bây giờ hắn ta đã không còn trên nhân thế rồi.

Vẻ mặt thiếu chủ Vân gia thoáng qua một chút lo lắng, hắn ta nhìn về phía một gã tùy tùng, nói: “Lão Tứ, kế hoạch của ngươi có đáng tin không? Lỡ như không thành công, e là sẽ gặp rắc rối lớn!”

“Thiếu chủ yên tâm, tuyệt đối không có sơ hở! Hoàng Kim Man Ngưu là yêu thú sống theo bầy đàn, một đàn có ít nhất ba trăm con, trí thông minh cực thấp. Ta chỉ cần chọc giận chúng, sau đó dẫn chúng chạy về phía tên tiểu tử kia…”

“Đến lúc đó… ha ha ha, dù hắn có đến chín cái mạng cũng không thể ngăn được lực công kích của Hoàng Kim Man Ngưu, đợi cả đàn vọt qua, còn lại chỉ là cặn bã. Thiếu chủ, ngay cả việc nhặt xác phiền toái cũng được giảm bớt!”

Tên tùy tùng được gọi là Lão Tứ cười nham hiểm.

“Được!”

Thiếu chủ Vân gia cũng nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Cứ làm vậy đi, dám đấu với ta, hừ, hắn cũng đừng trách ta tâm địa độc ác!”



Tốn gần hai canh giờ, ngay khi Lâm Nhất đã cạn kiệt sức lực, đang chuẩn bị rút kiếm nghênh địch thì Mặc Viêm Hổ hung hãn đột nhiên chết bởi một quyền của hắn, cái đầu vốn cứng chắc lại bị hắn đấm nát.

May mà hắn vẫn luôn đề cao cảnh giác, nhanh nhẹn tránh đi mới không bị máu thịt bắn tung tóe lên người.

Nhìn Mặc Viêm Hổ không đầu trước mặt, Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, trầm giọng nói: “Ta còn tưởng đầu con hổ này làm bằng kim cương chứ!”

Mệt không chịu nổi, nếu không phải lúc trước hắn đã uống một viên Hóa Huyết đan để tăng cường khí lực, sợ là trong lúc chiến đấu với Mặc Viêm Hổ, hắn đã sớm kiệt sức, không còn một chút thể lực.

Quả nhiên không thể khinh thường yêu thú cấp bá chủ được.

Lâm Nhất cảm thấy thật khó hiểu, nhắc đến chuyện này, hắn nghĩ mãi mà không ra bốn tên vô dụng Vân gia kia làm thế nào mà có thể đánh trọng thương Mặc Viêm Hổ.

Thình thịch thình thịch!

Tim hắn đang không ngừng nảy lên, Hóa Huyết Đan mang đến khí lực mạnh mẽ, khiến cho khí huyết của Lâm Nhất tuôn trào. Thể lực bị tiêu hao đang dùng tốc độ không tưởng khôi phục từng phần.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Nhất cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, bèn đứng dậy chuẩn bị cắt lấy móng vuốt hổ.

Vẻ mặt hắn thoáng qua một tia hài lòng, chỉ tiếc là trong trận chiến quyết liệt vừa rồi, Mãnh Hổ Quyền vẫn còn thiếu chút nữa mới có thể đạt đến viên mãn đỉnh phong.

Một môn công pháp nếu tu luyện đến viên mãn đỉnh phong sẽ có sự thay đổi về chất.

Nhất là Mãnh Hổ Quyền của hắn đã được cuộn tranh thần bí kia cải tạo, hắn thật sự rất mong chờ thấy được sự mạnh mẽ của nó sau khi đạt đến viên mãn.

Ầm ầm!

Đột nhiên, một tiếng vang từ xa vọng đến, cả người Lâm Nhất mất khống chế, loạng choạng một phen.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”

Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó hơn ngàn mét, khói bụi cuồn cuộn tựa như Hoàng Hà dậy sóng, che khuất cả bầu trời.

Còn chưa kịp phản ứng thì một đám trâu điên có vảy màu vàng phủ toàn thân, hình thể to gấp ba lần Mặc Viêm Hổ đang điên cuồng lao về phía hắn. Đầu của chúng cúi xuống, sừng trâu sắc bén xộc về phía trước mang theo tia sáng lạnh lẽo.

Rầm rầm rầm!

Những nơi chúng đi qua, đất rung núi chuyển, gốc đại thụ to bằng hai người ôm nhẹ nhàng bị đụng gãy, sau đó bị móng vuốt của chúng giẫm nát chỉ còn lại cặn.

“Đáng chết!”

Lâm Nhất bị dọa đến tái mặt, hắn thật sự không hiểu vì sau đám Hoàng Kim Man Ngưu này lại xông về phía mình.

Đến khi hắn kịp phản ứng thì đã không còn cơ hội né tránh.

Đàn trâu vừa mới ở cách đó hơn ngàn mét, trong phút chốc đã xuất hiện trước mắt.

Cảnh tượng bốn, năm trăm con Hoàng Kim Man Ngưu đang ùn ùn kéo đến quả thực khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Trong lúc sinh tử, Lâm Nhất bộc phát tiềm lực cực lớn.

Hắn liều mình dùng tất cả nội kình trong cơ thể đánh ra một quyền, nện thẳng vào đầu con Hoàng Kim Man Ngưu đầu lĩnh, sau đó, hắn bị phản lực cực lớn đánh bay ngược ra sau.

Lực va chạm khổng lồ thông qua cánh tay lan ra khắp cơ thể.

Lâm Nhất cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, đồng thời bị xé nát.

Nhưng một quyền này cũng đã tạm kéo hắn trở về từ Quỷ Môn Quan.

Sau khi từ không trung hạ xuống, Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, liều mạng chạy như điên, không dám quay đầu nhìn lại.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 47



Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục có xa xôi lắm không? Có lẽ cũng không xa lắm, chỉ cách nhau một đường chỉ.

Trước đó không lâu, Lâm Nhất còn đắm chìm trong niềm vui vì giết được Mặc Viêm Hổ và chia cắt nguyên liệu từ trên người yêu thú.

Một giây sau, hắn đã bị một đám Hoàng Kim Man Ngưu điên cuồng đuổi theo.

Sau lưng là âm thanh “ầm ầm”, bên tai có thể nghe thấy tiếng th* d*c của đám trâu điên, Lâm Nhất liều mạng chạy, không dám quay đầu nhìn lại.

Hắn sợ mình vừa quay đầu lại sẽ bị đám trâu điên này đâm thành thịt vụn.

Thân pháp cao đẳng Đại Nhạn Quyết được hắn thi triển đến mức tận cùng, nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi đám Hoàng Kim Man Ngưu này.

Advertisement

Sau khi hắn đánh một quyền vào đầu con trâu đầu đàn, đám trâu này đã nổi xung thiên, tức giận không thôi.

Vô số đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, điên cuồng truy đuổi.

Cảm giác nguy hiểm lại lần nữa đến gần, Lâm Nhất vốn đang chạy như điên buộc phải quay người nhìn lại.

Con trâu đầu đàn ở cách hắn chỉ độ khoảng một người, sau lưng nó là bốn, năm trăm con Hoàng Kim Man Ngưu đang lao đến.

Có thể thấy được quy mô to lớn, vô cùng dũng mãnh, khiến bụi đất bị xốc lên tung tóe.

Advertisement

Cảnh tượng hùng vĩ như vậy lại khiến lòng người tuyệt vọng.

Lâm Nhất không cam lòng, hắn gầm lên một tiếng, tung một quyền vào đầu thủ lĩnh đàn trâu đang sắp lao vào mình.

Ầm!

Lực va chạm cực lớn từ cánh tay truyền đi khắp cơ thể. Lục phủ ngũ tạng vốn đã chấn động lại lần nữa bị xé rách, Lâm Nhất có cảm giác lồ ng ngực đau đớn dữ dội.

Không biết là nội tạng nào của hắn đã vỡ nát.

Hoàng Kim Man Ngưu da thô thịt dày dường như chẳng có việc gì, giận dữ rống lên một tiếng, vẫn tiếp tục đuổi theo sát nút.

Hô!

Mượn phản lực, Lâm Nhất một lần nữa kéo giãn khoảng cách, che ngực xoay người chạy như điên.

Hắn cũng không biết mình có thể kiên trì được bao lâu, đợi đến khi nội kình tiêu hao hết, hắn có thể tưởng tượng được bản thân bị đám trâu điên này giày vò như thế nào.

Nhưng nhất thời, Lâm Nhất không thể nghĩ ra được cách nào khác ngoài việc cùng bọn chúng cắn xé lẫn nhau.

“Ha ha ha, thiếu chủ, ngươi xem hắn chạy hệt như một con chó kìa!”

Phía sau Hoàng Kim Man Ngưu, bốn người Vân gia đứng từ xa quan sát, thấy dáng vẻ thê thảm của Lâm Nhất, bọn họ khoái chí cười ầm lên.

Trong mắt bọn họ, so với tộc đàn Hoàng Kim Man Ngưu, Lâm Nhất quả thật vô cùng bé nhỏ.

Lâm Nhất giãy dụa trong tuyệt cảnh, sự bất lực của hắn chỉ càng khiến bọn họ thêm khoái trá.

“Đã thật!”

Thiếu chủ Vân gia nhe răng cười, lớn tiếng nói: “Lão Tứ, ngươi được lắm! Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo, để đám trâu điên này đối phó với tên tiểu tử kia, kế sách này thật sự là tuyệt không thể tả”.

Lão Tứ cười nịnh nọt: “Là nhờ sự dạy bảo của thiếu chủ cả đấy!”

“Ha ha ha, đi thôi, chúng ta mau đuổi theo, ta muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị trâu điên giẫm thành thịt nát, dám cướp Huyết Bách Hợp của ta, lại còn động đến Mặc Viêm Hổ của ta. Hôm nay ta muốn xem ngươi chết như thế nào!”

Đám người đuổi theo, ở đằng xa nhìn Lâm Nhất giãy dụa, thỉnh thoảng lại cười ầm lên.

‘Thân pháp của tên tiểu tử này quả thật không phải hạng xoàng. Nếu đổi lại là chúng ta, bị Hoàng Kim Man Ngưu xông lên một lượt đã sớm bị đâm chết rồi!”

“Không cần gấp, sức chịu đựng của Hoàng Kim Man Ngưu nổi danh là trâu bò, truy đuổi bốn năm này như vậy cũng không hề có dấu hiệu giảm bớt tốc độ”.

“Ha ha, như vậy mới thú vị! Thoáng cái hắn đã bị đâm chết thì thiếu chủ sẽ không cảm thấy hứng thú!”

“Nói rất hay! Ta thích xem hắn nhảy tới nhảy lui như một con khỉ, nhưng lại không có sức xoay chuyển tình thế. Sau đó từng chút một tiêu hao thể lực, bị tuyệt vọng tra tấn, chỉ có thể bất lực và đau khổ chờ đợi cái chết!”

Thiếu chủ Vân gia hưng phấn không thôi, chỉ sợ xem không rõ.

Tốc độ đuổi theo Hoàng Kim Man Ngưu lại tăng thêm vài phần.

Lâm Nhất chạy như điên, sắc mặt hắn trắng bệch lộ vẻ suy yếu, khuôn mặt điển trai đã dính đầy bụi đất, trông vô cùng thê thảm.

Chỉ có cặp mắt kia vẫn sáng ngời và bình tĩnh như trước, trong tuyệt vọng cũng không từ bỏ hi vọng.

Từ lúc bước chân vào thế giới này, chưa bao giờ hắn cảm nhận được tử vong đến gần như lúc này.

Tiếng “ầm ầm” đuổi theo sau lưng cứ như bước chân của tử thần, chỉ cần hắn chậm chân một chút thôi, giây tiếp theo sẽ bị giẫm thành thịt nát.

Nói cũng lạ, khi cái chết chính thức đến gần, mới ban đầu Lâm Nhất còn bối rối và hoảng hốt, nhưng đến bây giờ, hắn đã dần tỉnh táo trở lại.

Nếu chuyện đã đủ tuyệt vọng, không thể nào tệ hơn nữa thì bi quan hay phàn nàn có được gì đâu.

Nếu trái phải đều là con đường chết, không bằng ta thẳng tay đánh cược một lần.

Hai mắt Lâm Nhất trong vắt, vẻ mặt ngày càng xán lạn, toát lên thần thái kiên nghị. Sự tuyệt vòng cùng thê thảm trên gương mặt điển trai dần tan đi, thay vào đó là sự quật cường cùng cố chấp.

“Cứ làm như vậy đi!”

Trong lúc chạy như điên, Lâm Nhất lấy ra một viên Hóa Huyết đan, không chút do dự uống vào.

Tác dụng mạnh mẽ của Hóa Huyết đan lập tức bùng phát, cùng với đó là nhịp tim đập từng tiếng có lực. Khí huyết tuôn trào, chồng chất lên nhau vô số lần, hình thành Trường Giang cuồn cuộn sóng, không ngừng khấy động dữ dội trong cơ thể hắn.

Thể lực khô cạn khôi phục trong phút chốc, mệt mỏi bị quét sạch.

Nhưng Hóa Huyết đan không cứu được hắn, không có gì ngốc hơn là so sức chịu đựng với dã thú.

Nó chỉ có thể tạm thời hóa giải nguy cơ mà thôi.

Nhưng người khác với thú vật, dù có hèn mọn nhỏ bé thì con người vẫn sẽ ngước nhìn lên trời, sẽ có ý chí hiên ngang thẳng tới mây xanh, cũng sẽ có không cam lòng cùng phẫn nộ.

Lâm Nhất siết chặt tay phải, cảm nhận khí huyết đang dâng trào, lắng nghe từng nhịp tim của mình.

Năm ngón tay không ngừng dùng sức, kéo theo đó, nội kình toàn thân liên tục tụ về tay phải, sức mạnh khổng lồ tập trung vào một chỗ. Hắn siết chặt nắm tay phải khiến cánh tay nổi lên gân xanh, cùng với đó, máu huyết trong tim không ngừng rung động.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 48



Đây là sự không cam tâm của hắn, đây là sự phẫn nộ của hắn!

"Sống hay chết là nằm ở một quyền này!"

Nhìn nắm quyền bên tay phải vì lực lượng mênh mông mà run lên, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên hào quang rực nóng như máu.

Đứng giữa ranh giới sinh tử đã thực hiện ra động tác khiến người khác phải trợn mắt cứng họng.

Trong lúc bỏ chạy như điên giành giật từng giây từng phút, không quan tâ m đến sự truy đuổi sát sao của đàn Man Ngưu phía sau, hắn đột ngột dừng lại.

Ầm ù ù!

Bụi bặm bay lên như sương mù, giống như một con hoàng long nhe nanh múa vuốt, che lấp mặt trời.

Đàn Man Ngưu uy phong kinh thiên hãi địa, khí thế bàng bạc như biển cuộn lao tới muốn nuốt sống Lâm Nhất.

Advertisement

"Tên này tuyệt vọng rồi sao?"

Nhìn thấy Lâm Nhất đột nhiên kỳ lạ dừng lại, bốn gã người của Vân gia phía sau đều tỏ ra ngờ vực.

Lâm Nhất trong sự cuồng bạo và phẫn nộ dừng bước chân lại, tích tụ thế lực một chút, khi cái sừng nhọn hoắt của con Man Ngưu đầu đàn sắp hung hăng đâm chết hắn thì đột nhiên hắn xoay người.

Trong ranh giới sinh tử này, Lâm Nhất sử dụng hết tất cả tiềm lực, lợi dụng dược lực bạo phát của Hóa Huyết đan.

Khoảnh khắc xoay người đó trong cơ thể phát ra hàng trăm tiếng bạo cốt.

Ầm! Ầm! Ầm!

Advertisement

Âm thanh như sấm, mặt đất phát ra tiếng nổ kinh thiên, trấn áp toàn bộ tiếng bước chân ầm ầm của đàn Man Ngưu.

Trên người hắn bùng nổ khí thế khiếp người của võ đạo tầng năm viễn siêu, giống như vua của muông thú, hóa thành mãnh hổ trở lại.

Dược kình mạnh mẽ của Hóa Huyết đan toàn bộ bạo phát, Lâm Nhất dùng khí huyết toàn thân đang kích động dâng cao lên đối đầu với đàn trâu, phát ra một tiếng thét giận dữ, lấy máu tế trời!

Ai chẳng cũng có lúc thất bại, một cỗ nhiệt huyết căm phẫn sôi trào lên ngực, đánh ra một thế quyền kinh thiên động địa, ta lấy máu của ta để tế trời xanh!

Mãnh Hổ Quyền, Bách Thú Triều Bái!

Một quyền đỉnh phong gần như đã đánh trúng vào đầu con Man Ngưu đầu đàn ngay đúng khoảnh khắc được tung ra.

Ầm!

Con Man Ngưu đầu đàn mang theo lực tấn công cực mạnh bị một quyền này đánh bay ngay tại chỗ.

Cơ thể to lớn lộn mấy vòng không dừng trên không trung, cái đầu của nó còn bị nứt toác ra, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Ầm!

Khí thế kh ủng bố lại lần nữa bạo phát ra từ trên người Lâm Nhất, đó là uy lực vương thú của Mãnh Hổ Quyền sau khi đã đạt đến đỉnh phong viên mãn.

Một cỗ khí huyết tràn trề nhẹ nhàng tuôn trào không ngừng nghỉ trong người Lâm Nhất.

Cả người chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, xương cốt tứ chi đều tràn đầy lực lượng vô tận.

Cát vàng cuồn cuộn, cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Lâm Nhất, trên gương mặt thanh tú đó vào lúc này tràn ngập bá khí kiên cường không chịu khuất phục.

Đàn Man Ngưu hoàng kim trí khôn rất thấp cảm nhận được bá khí của bậc Hổ Vương toát ra từ trên người Lâm Nhất còn đáng sợ hơn cả Mặc Viêm Hổ.

Sự kh ủng bố đến từ sâu trong huyết mạch khiến đám Man Ngưu đang điên cuồng phẫn nộ phải run rẩy lập tức dừng bước.

Đến khi xác của con đầu đàn rơi xuống đất thì đám Man Ngưu đuổi cho Lâm Nhất chạy muốn tắt thở này vội vã sợ hãi quay người điên cuồng bỏ chạy.

Đàn Man Ngưu thay đổi phương hướng, dùng tốc độ còn nhanh hơn trước, bạt mạng chạy chối chết.

Cược thắng rồi!

Trong lòng Lâm Nhất thở phào một hơi nhẹ nhõm, thứ hắn cược vào chính là Mãnh Hổ Quyền đạt đến đỉnh phong viên mãn. Với khí thế của Bách Thú Triều Bái đã dọa được đàn yêu thú có trí khôn thấp này, thành hay bại chỉ trong một quyền.

Một khi cược thua thì hiện tại hắn đã nằm dưới đất bị đàn súc sinh này dẵm đến thịt nát xương tan rồi.

Nhưng cuối cùng cũng đã thắng.

Hắn rơi vào tuyệt cảnh mà bạo phát, Mãnh Hổ Quyền thành công tấn thăng đỉnh phong viên mãn, một quyền đánh chết con Man Ngưu đầu đàn.

Lúc Lâm Nhất bước lên trước để kiểm tra xác của con Man Ngưu đầu đàn thì vài tiếng thét chói tai thất kinh đã thu hút sự chú ý của hắn.

Tay trái đặt lên ấn đường, Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa, sau khi nhìn thấy rõ, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khẩy, cuối cùng cũng hiểu vì sao đàn Man Ngưu này lại tự dưng vô cớ lao về phía hắn rồi.

Chỉ thấy ở phương xa nhóm bốn người của tên thiếu thủ Vân gia vẫn luôn đi theo đàn Man Ngưu hoàng kim này hoàn toàn không ngờ được chúng lại quay đầu.

Sợ chết khiếp tại chỗ, ánh mắt chứa đầy thần sắc hoảng sợ vô cùng.

Vừa giây trước bọn gã còn bình phẩm lung tung về Lâm Nhất đang ở trong tuyệt cảnh, giây sau đã đổi lại vị trí rồi.

Báo ứng, hóa ra lại đến nhanh như vậy.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hiện trường có hai tên tùy tùng bị Man Ngưu húc bay đi sau đó nghiền nát một cách vô tình.

"A!"

Tiếng kêu thê thảm làm cho người ta nghe mà ghê cả người.

Nhưng chẳng thấm vào đâu, đàn Man Ngưu trí khôn thấp kém này căn bản không quan tâm, hai tên tùy tùng bị vó sắt nháy mắt giẵm cho thành vụn thịt hòa trộn chung vào với bùn đất.

Thiếu chủ Vân gia sợ đến hoảng loạn, vội vàng lấy ra viên đan dược nuốt vào, mặt mũi hiện lên màu đỏ ửng trông không được khỏe mạnh.

Trên người bạo phát khí thế võ đạo tầng sáu viễn siêu, khiến hắn tăng tốc không ít.

Lão Tứ trước đó đã chú ý thấy vậy vội vàng kêu lên: "Thiếu chủ, cứu ta với!"

"Cút!"

Lo sợ bị hắn ta quấn lấy, thiếu chủ Vân gia quay người đạp cho Lão Tứ một cái vào giữa bầy Man Ngưu.

Bộp, chỉ nháy mắt tên Lão Tứ này đã bị giẵm cho thổ huyết, cơ thể bị vùi vào trong dòng lũ cuồn cuộn.

Thiếu chủ Vân gia thấy vậy sắc mặt trắng bệch, không quan tâm nhiều nữa, bán sống bán chết bỏ chạy.

"Tự tạo nghiệp, không thể sống".

Lâm Nhất phía sau thong dong đi tới, nhìn mấy tên tùy tùng bị đàn Man Ngưu giẵm nát, sắc mặt lạnh lùng nói.

Nếu không phải hắn cược thắng thì người bị giẵm nát dưới đất kia chính là Lâm Nhất hắn rồi.

"Đây là...?"

Lâm Nhất kinh hô lên một tiếng, trên mặt đất có vài miếng vật phẩm yêu thú mà chưa bị Man Ngưu giẵm vỡ.

Nhìn kỹ lại hóa ra chính là móng vuốt hổ cứng như kim vương của Mặc Viêm Hổ.

"Hóa ra đám người này trước đó đã gi3t chết một con Mặc Viêm Hổ rồi. Vừa hay tiết kiệm cho ta chút thời gian".

Nhặt móng hổ lên, Lâm nhất trở về chỗ xác con Man Ngưu hoàng kim đầu đàn.

Trên người nó toàn thân đều là bảo vật, cho vào trong túi trữ vật cũng không ngại phiền phức.

Đuổi hắn thảm như vậy, đương nhiên Lâm Nhất không khách sáo với cái xác này rồi, nghỉ ngơi một lát rồi liền ra ta xử lý.
 
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 49



Thu thập Huyết Bách Hợp, liệp sát đạo tặc Cuồng Diệm, liệp sát yêu thú Mặc Viêm Hổ.

Đến nay đều đã hoàn thành ba nhiệm vụ linh thạch, đến lúc trở về tông môn rồi.

Tính nhẩm thời gian thì cũng vẫn còn thoải mái tham gia kỳ thi sát hạch giữa năm của Thanh Vân Môn.

Chuyến này thu hoạch được rất nhiều, tiến bộ rõ rệt.

Lưu Phong kiếm pháp đại thành, nắm vững hai thức sát chiêu, Mãnh Hổ quyền cũng thành công tấn thăng l*n đ*nh phong viên mãn.

Tu vi ổn định võ đạo tầng năm, dưới sự trợ giúp của hai viên Hóa Huyết đan, chỉ còn cách võ đạo tầng năm đỉnh phong không bao xa nữa.

Điều quan trọng nhất là Lâm Nhất đã nâng cao kiến thức và cả việc đọ sức với người thật trong thực chiến.

Advertisement

Hiện tại hắn rất mong đợi xem bản thân có thể đạt đến mức độ nào trong kỳ sát hạch giữa năm này.

...

Khu bên ngoài Cơ Quan đường của Thanh Vân Môn.

Trên lôi đài nào đó, Trần Tiêu cầm kiếm giao thủ với con rối của Cơ Quan đường.

Trên người hắn ta bộc phát ra khí thế đáng sợ của võ đạo tầng sáu, một tay Lôi Cuồng kiếm pháp nhanh nhạy như chớp, ra tay như sấm. Kiếm vừa chém ra đạt đến ngàn quân, chỉ trong một hơi thở đã vung ra hơn mười đạo kiếm quang.

Advertisement

Mỗi kiếm đều có tiếng sấm nổ mạnh.

Két! Két! Két!

Mũi kiếm chém vào thân thể con rối của Cơ Quan đường lại phát ra những tiếng nổ leng keng, lực đạo nặng nề đến đáng sợ.

Vẻ mặt hắn ta âm trầm, kiếm quang bay múa trong không trung, sắc mặt dữ tợn và đáng sợ.

Dường như con rối của Cơ Quan đường trước mặt không phải là con rối, mà là Lâm Nhất, người khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục suốt đời không quên.

Hắn phát tiết toàn bộ nỗi căm hận và lửa giận lên con rối của Cơ Quan đường, những ai nhìn thấy bộ dạng này cũng đều không dám thở mạnh.

Bên dưới lôi đài, một đám đệ tử ngoại môn không dám lên tiếng.

Chỉ sợ chọc vào khiến Trần Tiêu không vui thì sẽ trút lửa giận đó lên mình.

"Tên Kiếm Nô đó đã về chưa?"

Trong lúc đang giao thủ với con rối, Trần Tiêu vừa nhẹ nhàng đón đỡ phản công của con rối vừa mở miệng hỏi.

"Trần sư huynh, tên tiểu tử đó vẫn chưa về, mấy hôm nữa là bắt đầu kỳ sát hạch giữa năm rồi, có khi đã chết ở bên ngoài rồi cũng nên".

"Ta nghe nói hắn liều mạng tiếp nhận ba nhiệm vụ linh thạch lớn, một trong số đó là gi3t chết đạo tặc Cuồng Diệm!"

"Đúng! Đúng! Đúng! Đạo tặc Cuồng Diệm vô cùng độc ác, đã có mấy đệ tử của tông môn khác đều chết trong tay gã ta rồi. Lâm Nhất chắc chắn cũng không ngoại lệ, đến lúc đó, thậm chí còn không cần Trần sư huynh ra tay nữa".

Một đám người khúm na khúm núm, cẩn thận đáp lời.

"Không được! Hắn nhất định phải chết trong tay ta, ta phải băm thây hắn ra làm trăm mảnh!"

Trần Tiêu phẫn nộ gào lên, nháy mắt chém ra chín chín tám mươi mốt kiếm.

Cả thân con rối của Cơ Quan đường bị hắn một kiếm chém bay, nặng nề rớt xuống lôi đài, vỡ thành bốn năm mảnh.

Lôi Cuồng kiếm pháp đại thành!

Đệ tử ngoại môn bên dưới lôi đài, đều khiếp đảm sợ hãi, Trần Tiêu đã luyện Lôi Cuồng kiếm pháp đến đại thành rồi.

"Các ngươi đều nghe kỹ cho ta, đừng có kẻ nào nghĩ đến việc lười biếng, lần lượt canh gác, chỉ cần thấy hắn quay về thì phải lập tức báo cho ta biết".

Trần Tiêu liếc nhìn một lượt đám đệ tử ngoại môn bên dưới lôi đài, trầm giọng quát nói.

"Vâng vâng vâng!"

Đám người giận mà không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu vâng lời.

Trước đây đã không dám đối đầu với Trần Tiêu, bây giờ Trần Tiêu tấn thăng võ đạo tầng sáu, Lôi Cuồng kiếm pháp đạt đến đại thành thì bọn họ lại càng không dám phản kháng.

"Trần sư huynh, tên Lâm Nhất đó quay về rồi, đã xuất hiện ở trấn Thanh Vân rồi!"

Đúng lúc này, một người vội vàng chạy từ bên ngoài Cơ Quan đường vào báo với Trần Tiêu.

Trần Tiêu sững sờ chốc lát rồi cười lớn nói: "Ha ha ha, trở về là tốt, trở về là tốt, trở về là tốt!"

Hắn càng nói về sau thì càng nhấn mạnh hơn, vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.

Cộp cộp cộp!

Nhảy xuống khỏi võ đài, Trần Tiêu chẳng thèm quay đầu lại, bước nhanh đi ra ngoài.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, tên Kiếm Nô này chết chắc rồi!"

"Đúng vậy, lúc trước tên Kiếm Nô đó chạy nhanh quá, Trần sư huynh bèn đốt căn nhà của hắn, ngọn lửa giận trong lòng này đã kìm nén đúng hai tháng rồi".

"Thật đáng thương, ta thấy Trần sư huynh thật sự không có ý định quan tâ m đến bất cứ đạo nghĩa đồng môn gì nữa rồi".

"Dù sao lần trước cũng do sơ ý mà thật sự đã thua quá thảm".

"Đi đi đi, chúng ta đi xem sao".

Cả đám đệ tử ở khu bên ngoài Cơ Quan đường gần như đều bị kích động, ngay cả những đệ tử có quan hệ không thân thiết với Trần Tiêu cũng đi theo.

Nhất thời, một đám đông kéo theo đi sau Trần Tiêu, trùng trùng điệp điệp, uy phong vô cùng.

Dưới chân núi Thanh Vân Môn, Lâm Nhất đứng lặng hồi lâu.

Cuối cùng cũng trở về rồi.

Cách kỳ sát hạch giữa năm chỉ còn hai ngày nữa, nhiệm vụ chuyến này hoàn thành viên mãn.

Những kinh nghiệm trong đó vừa có sự vui mừng vì kiếm pháp đạt đến đại thành, vừa có sự buồn bực vì mua bán với gian thương, cũng có cả những lúc rơi vào tình cảnh sống chết tuyệt vọng vì bị Hoàng Kim Man Ngưu truy sát...
 
Back
Top Bottom