Trong tâm thứcMọi thứ trống rỗng.Không còn là cây cầu tình yêu, không còn bầu trời hoàng hôn hay con sông lặng trôi…
Tất cả chỉ là một không gian trắng xoá, nơi không có đầu cũng chẳng có cuối.Tuệ Như đứng đó.
Cô mặc chiếc váy trắng năm xưa, cánh hoa sen trên tay đã úa tàn, chỉ còn cuống trơ trọi.Cô quay đầu.
Không còn thấy Lăng Cố.“Anh…” – cô khẽ gọi, tiếng vang lạc vào khoảng không.
Từ xa, một đốm sáng nhỏ le lói.
Như bản năng, Tuệ Như bước về phía đó.
Mỗi bước đi, thân thể cô nhẹ dần, gần như tan biến theo từng luồng ánh sáng lướt qua.“Đây là… nơi em phải đi?” – cô thì thầm, đôi mắt long lanh.
Phía sau, bầu trời tâm thức chợt rúng động.
Từng mảnh ký ức đổ vỡ, cuốn xoáy như thác lũ.
Nhưng cô không ngoảnh lại.Tuệ Như biết – nếu quay lại, cô sẽ không thể đi nữa.Tại bệnh việnBác sĩ Trình đứng trước màn hình, tim đập mạnh.“Chỉ số alpha tăng lên…” – anh lẩm bẩm.
“Sóng não… chuyển động rõ ràng.”
Lăng Cố vẫn nằm im, nhưng các đầu ngón tay co nhẹ lại.
Bác sĩ Trình đưa tay chạm vào vai anh.“Lăng Cố…
Tuệ Như đã đến bên cậu đủ lâu rồi.”
“Bây giờ, đến lượt cậu trở về.”
Anh thì thầm, giọng dịu như lời ru.Từ khoé mắt Lăng Cố, một giọt lệ nữa tràn xuống.
Nhưng lần này, không chỉ là phản ứng sinh học — đó là nỗi đau của sự mất mát dần thấm vào hiện thực.Trong tâm thức – cánh cửa đang mở raTuệ Như đã đứng trước cánh cửa sáng rực.
Gió lặng, mọi thứ êm như chưa từng có tiếng động nào.Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên từ xa.“Như!”
Cô khựng lại.
Là giọng của anh.
Của Lăng Cố.Cô quay người — và thấy anh, giữa nền trắng vô tận, đang chạy về phía cô.
Nhưng từng bước chân anh khiến thế giới trắng xoá sau lưng dần nứt vỡ.“Đừng!” – cô hét lên.
“Nếu anh tới gần, anh sẽ kẹt lại.
Em không thể để anh chết theo em!”
Lăng Cố dừng lại, cách cô vài sải chân.
Gương mặt anh giàn giụa nước mắt.“Anh không sợ chết.
Anh chỉ sợ… sống mà không có em.”
Tuệ Như mỉm cười, nhưng khoé miệng run rẩy.
Cô bước lùi về phía ánh sáng, giọng dịu dàng như lời ru sau cùng:“Vậy thì… hãy sống.
Vì em.”
Tại bệnh viện – cùng khoảnh khắc đóTích… tích… tích…
Màn hình ECG đột ngột nhảy vọt, tiếng cảnh báo vang lên.
Bác sĩ Trình nhìn chằm chằm vào Lăng Cố — đôi mắt anh bắt đầu chuyển động sau mi mắt nhắm chặt.“Lăng Cố!” – Bác sĩ Trình gọi lớn, không giấu được xúc động.
“Cậu… có nghe thấy tôi không?”
Lăng Cố mở mắt.Chậm rãi.
Mơ hồ.
Nhưng là thật.Trong ánh đèn trắng của phòng bệnh, một đôi mắt dần lấy lại thần sắc, và nơi khoé miệng anh — một nụ cười thoảng qua… cùng một giọt lệ.
Lăng Cố thì thầm một câu trong vô thức:“Đóa hoa nơi tâm thức…
đã nở, và cũng đã rơi.”