Tâm Linh ĐÓA HOA NƠI TÂM THỨC

Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 20: Ký ức còn mãi


Một tháng sau khi tỉnh dậy, Lăng Cố được xuất viện.Trời hôm ấy có nắng nhẹ.

Lá ngoài hiên lặng lẽ rơi, như chưa từng hay biết rằng trong một căn phòng bệnh, có một người vừa trở về từ cõi mơ — và một người khác, đã mãi mãi ra đi trong cõi nhớ.Anh đứng trước cửa bệnh viện, tay nắm chặt một cuốn sổ nhỏ — cuốn nhật ký mà Bác sĩ Trình đã lặng lẽ để lại trước ngày anh ra viện.“Mỗi lần cậu giật nhẹ ngón tay hay rơi nước mắt… tôi đều tin Tuệ Như chưa từng rời bỏ.

Có lẽ, cô ấy thật sự đã quay lại — bằng cách nào đó mà khoa học không giải thích nổi.”

Lăng Cố ngước nhìn bầu trời.

Màu xanh hôm nay rất trong.

Nhưng trong lòng anh, tất cả đều lặng câm như một nấm mồ không bia.Anh quay lại nơi cũ — cây cầu nhỏ nơi hai người từng gặp nhau.Cầu vẫn thế, chỉ có người đứng trên đó đã đổi khác.Tuệ Như không còn ở đây nữa.

Không tiếng cười, không dáng váy trắng lướt qua.

Chỉ có tiếng gió đập vào tay vịn sắt, và nhịp tim anh rỗng hoác.Anh ngồi xuống, mở cuốn nhật ký, lặng lẽ viết những dòng đầu tiên bằng tay trái — vì tay phải vẫn còn yếu sau quá trình hôn mê."

Tuệ Như,

Nếu linh hồn có thể lưu lại dấu vết nơi trần thế, thì xin em hãy ghé qua nơi này thêm lần nữa.

Chỉ để anh biết, tình yêu ấy không phải là ảo ảnh."

Ngày qua ngày, Lăng Cố sống một cuộc sống bình lặng.

Không ai biết được trong ánh mắt anh là gì — chỉ thấy anh hay ghé những nơi từng quen thuộc, lặng im nhìn dòng người đi qua.Anh không yêu ai thêm nữa.Không ai có thể thay thế hình bóng một người con gái chỉ còn trong ký ức, một người từng đặt tay vào tâm thức anh và nói rằng:“Em yêu anh.

Nhưng em đã chết rồi…”

Năm năm sau.Một hôm, khi đi ngang qua hồ sen mùa hạ, anh thấy một cô bé nhỏ đang ngồi bệt xuống đất khóc vì lạc mẹ.

Tay cô bé cầm một đóa sen trắng nhỏ xíu.Lăng Cố cúi xuống, dỗ dành cô bé.“Cháu tên gì vậy?”

“Cháu tên là…

Đinh Như!”

Anh khựng lại.Cô bé mỉm cười, đưa đóa sen lên ngang mặt.“Mẹ cháu nói, hoa sen là loài hoa ở giữa giấc mơ và hiện thực.

Ai cầm nó, sẽ nhớ người đã khuất rất lâu…”

Anh không đáp.

Chỉ mỉm cười nhẹ — nụ cười đầu tiên sau nhiều năm, như thể một phần trái tim đã thôi rỉ máu.Anh ngước nhìn trời.Ở nơi nào đó, Tuệ Như có lẽ đang mỉm cười.[HẾT]
 
Back
Top Bottom