Tâm Linh ĐÓA HOA NƠI TÂM THỨC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398919022-256-k672810.jpg

Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Tác giả: thamtit1999
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ngôn tình xen lẫn kì ảo trong thế giới tâm thức​
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 1: Lời tâm sự của một linh hồn


"Nếu một ngày em không còn nữa... anh còn yêu em như trước không?"

Câu hỏi ấy, em từng hỏi lúc đứng giữa cây cầu nhỏ – nơi lần đầu chúng ta gặp nhau, khi anh mượn ô em trong cơn mưa ngâu.

Lúc đó em chỉ cười.

Anh thì im lặng, lấy tay vén tóc em qua một bên tai.Ai mà ngờ, câu nói ấy lại trở thành...

điềm báo.Chiều hôm đó, trời đẹp lạ.

Ánh nắng trải vàng trên mặt sông, gió thổi nhè nhẹ qua làn tóc.

Em và anh cùng dắt xe dạo qua cây cầu như bao lần.

Không ai nói gì nhiều, nhưng trong lòng em… thấy bình yên lạ kỳ.Chúng ta không biết, vài khúc cua phía trước, định mệnh đang chờ.

Một tiếng phanh gấp.

Một ánh đèn pha lóa.

Một cú va đập kinh hoàng.Thế giới lộn nhào.

Âm thanh cuối cùng em nghe là tiếng ai đó gọi tên mình… và một nhịp tim yếu ớt, đập gấp, rồi ngưng lại.Khi tỉnh lại – không, khi “nhận ra” – em không còn nằm trên mặt đất, cũng chẳng thấy máu, không có người qua đường, không còi xe, không tiếng khóc.

Chỉ có một không gian trắng xoá, lặng thinh.Em không cảm thấy đau.

Cũng không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Em giống như... một cơn gió.

Một hơi thở bị bỏ quên.Và rồi, từ giữa khoảng không ấy, em nghe thấy tên mình.

Không rõ ràng, không thành tiếng, nhưng lại vang sâu trong lòng.

Ký ức về ánh mắt anh, hơi thở anh, vòng tay anh… hiện về.Lăng Cố.Anh vẫn còn sống?

Hay… em đang mơ?

Hay... chính em là kẻ đã không còn tồn tại?Em bước về phía ký ức ấy — nơi có một cây cầu quen thuộc, một buổi chiều không tên, và một người đang đợi em giữa thế giới không có đường trở về.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 2: Lạc vào giấc mơ của anh


Không còn khái niệm về thời gian.

Tuệ Như trôi bồng bềnh giữa một không gian trắng xóa, không hình dạng, không âm thanh.

Chỉ có duy nhất một cảm giác – như thể có thứ gì đó đang gọi cô.

Một sợi dây mỏng manh, mờ nhạt… nhưng đầy quen thuộc.Rồi bất chợt, tất cả lặng thinh.

Một cánh cửa hiện ra trong khoảng trống – cũ kỹ, bạc màu, như một khung ký ức đang phai.Tuệ Như không suy nghĩ.

Cô bước vào.Bên trong, trời mưa.

Tiếng mưa rơi nhẹ như nhạc nền cho một giấc mơ u hoài.

Cô nhận ra đây là quán cà phê cũ họ từng hay đến – từng góc bàn, chiếc đèn vàng lặng lẽ, tách trà hoa cúc… tất cả nguyên vẹn đến lạ.Và anh – Lăng Cố – đang ngồi đó.

Gục mặt xuống bàn, tay vẫn cầm quyển sổ tay ghi nguệch ngoạc vài dòng thơ cũ.Tuệ Như thở hắt, bước đến gần.

“Lăng Cố…?”

Không ai trả lời.Cô giơ tay, thử chạm.

Tay cô xuyên qua không khí.

Nhưng điều lạ lùng là anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ, như vừa cảm nhận điều gì đó."

Như…?"

Giọng anh – yếu ớt nhưng thật đến nao lòng.Cô chết lặng.

Anh thực sự... nghe được cô?“Em đây…” – cô thì thầm, dù biết có thể anh chẳng nghe.

Nhưng ánh mắt anh đột nhiên rưng lên, run rẩy.“Đừng đi…”

Câu nói ấy khiến mọi thứ quanh cô như xoáy lại.

Không còn mưa, không còn quán, không còn gì ngoài ánh nhìn ấy – là anh, đang giữ cô lại trong giấc mơ này.Tuệ Như nhận ra:

Tâm thức này… là nơi anh đang trú ngụ.

Và linh hồn cô, đã tìm được đường đến trái tim ấy.Từ đây, hai linh hồn không trọn vẹn bắt đầu sống lại một tình yêu tưởng chừng đã tắt.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 3: Ký ức lập lại trong lặng im


Mọi thứ như một thước phim quay chậm – lặp lại, dịu dàng, buồn tênh.“Anh nhớ em quá.”

Lăng Cố thốt lên trong một giấc mơ – giọng anh thật như tiếng thì thầm sát bên tai.

Tuệ Như quỳ xuống, vòng tay ôm anh từ phía sau, dù bàn tay vẫn chỉ chạm vào không khí.Nhưng lần này…

Anh rùng mình.Cô thấy anh quay đầu lại, ngơ ngác, bàn tay khẽ giơ lên…

đúng hướng khuôn mặt cô.

“Em... là thật sao?”

Tim Tuệ Như như vỡ ra từng mảnh.Cô không biết đây là mộng hay linh hồn thực sự kết nối được với anh.

Chỉ biết mỗi lần cô đến, thế giới này dần trở nên rõ nét hơn – ánh sáng có màu, gió có tiếng, và lòng cô... lại biết đau.Cầu nhỏ bên dòng sông.

Chuyến xe buýt cuối cùng họ từng chạy theo.

Gánh hàng rong với ly chè đậu đỏ anh từng trêu cô “ăn toàn ngọt lịm như chính mình”.Tất cả – lập lại, nhưng không bao giờ giống hệt.

Cứ như thể tiềm thức Lăng Cố đang cố giữ lấy từng mảnh vụn của ký ức về cô, dẫu nó đang phai dần theo thời gian.Đêm nọ, giữa khung cảnh tái hiện buổi hẹn hò cuối cùng, Tuệ Như khẽ hỏi:“Anh… có nhớ chuyện gì đã xảy ra không?”

Lăng Cố nhìn cô một lúc lâu, rồi lắc đầu.“Anh chỉ biết… mỗi lần tỉnh dậy, anh lại thấy em biến mất.”

Và Tuệ Như hiểu.Dù có thể ở bên anh trong giấc mơ, dù tim vẫn đập cùng một nhịp,

nhưng anh không nhớ rằng… cô đã chết.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 4: Ngày anh nói yêu em


Cầu nhỏ ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí – nơi lần đầu Lăng Cố ngập ngừng nắm tay Tuệ Như.

Trong tâm thức Lăng Cố, cảnh ấy lặp lại.

Anh ngồi trên thành cầu, tay chống cằm, nhìn Tuệ Như lội bộ qua con đường ngập nắng.

Cô chạy đến, tóc bay trong gió, mỉm cười như chưa bao giờ rạng rỡ đến thế.“Anh còn nhớ lần đầu nói yêu em không?” – cô hỏi, giọng thì thầm như sợ giấc mơ vỡ mất.Lăng Cố không trả lời ngay.

Anh chỉ nhìn cô, rồi bỗng dưng đưa tay ra – chạm vào má cô… và lần đầu tiên, Tuệ Như cảm nhận được hơi ấm.“Anh nhớ,” anh nói.

“Lúc đó anh run như con nít.”

Cô cười.

Một nụ cười nhẹ như cơn gió đầu thu.

Cả hai đi bộ quanh phố, ăn bánh tráng nướng ven hồ, nghe những bản nhạc acoustic lạc điệu nhưng ngọt ngào.

Mọi thứ như thể thời gian đang quay lại.

Không tai nạn, không bệnh viện, không cái chết.Thế nhưng, vào khoảnh khắc anh siết tay cô thật chặt, một tiếng còi xe vang lên từ xa.Tuệ Như khựng lại.

Tay cô run rẩy.“Anh nghe thấy không?”

Lăng Cố cau mày, nhìn quanh – “Gì cơ?

Không… anh không…”

Một cơn đau thoáng qua trên gương mặt anh.“Đầu anh...

đau quá…”

Tuệ Như hoảng sợ.

Từ đây, Tuệ Như bắt đầu dẫn dắt tâm trí Lăng Cố quay lại từng đoạn ký ức cũ – từng chuyến đi, từng nụ hôn đầu, từng giấc mơ dang dở.

Dù biết rõ, càng đi sâu, càng gần tới bi kịch cuối cùng…
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 5: Cây cầu của những người chưa thể rời xa


“Anh biết không?” – Tuệ Như cất tiếng, âm thanh vang vọng khắp không gian như tiếng vọng từ ký ức.

“Hồi đó em hay đứng đây mỗi chiều chỉ để xem thử anh có đi học về ngang qua không.”

Lăng Cố bật cười, bước từng bước về phía cô.“Vậy mà có lần em thấy anh, nhưng lại quay mặt đi.”

“Vì em nhát…” – cô khẽ cúi đầu.Họ gặp nhau giữa cầu.Cô giơ bàn tay ra, lần này anh nắm lấy không chút do dự.“Và rồi chúng ta yêu nhau ở đây.”

Trên cầu, dòng người trong mơ đi lại nhạt nhoà, chỉ còn hai người như đứng ngoài quy luật thời gian.

Lăng Cố đặt tay lên mái tóc cô, vén nhẹ, ánh mắt chan chứa điều gì đó vừa thân quen vừa xa xôi.“Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ đứng ở đầu cầu này, chờ một cô gái tên Tuệ Như.”

Tim cô run rẩy.

Câu nói ấy – là lời hẹn thề cuối cùng anh từng nói trước ngày định mệnh.Cảnh vật bỗng mờ đi.

Cây cầu nứt vỡ.

Tay anh bắt đầu trượt khỏi tay cô.

Ánh sáng lấp lánh hóa thành từng mảnh thủy tinh rơi vỡ.Tuệ Như hét lên:

“Lăng Cố!

Đừng đi!

Anh còn chưa nhớ lại mà!”

Cô tỉnh dậy trong giấc mơ.

Cầu không còn.

Anh không còn.Chỉ còn cô – linh hồn lạc lối, ôm mãi một ký ức đẹp đến ám ảnh…

và hiểu rằng: kể cả trong tâm thức, tình yêu cũng đang chống lại sự lãng quên.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 6: Thành phố sương mù và lời hứa chưa kịp nói


Không khí lạnh nhẹ quấn quanh chân, sương giăng mờ trên con đồi cỏ hồng.

Tuệ Như đứng lặng nhìn cảnh vật trước mắt – từng khóm cỏ lay động trong gió chiều, mềm mại và trầm mặc như nỗi nhớ chưa kịp đặt tên.Phía xa, Lăng Cố bước lại, áo khoác sẫm màu, gương mặt anh sáng lên trong khung cảnh nhòe sương ấy.

Vẫn ánh mắt ấy – ánh mắt từng khiến tim cô lỡ một nhịp trong những ngày còn son trẻ.Anh đứng cạnh cô, không nói gì một lúc lâu.“Lần đầu mình đến đây, trời cũng lạnh như vậy.” – cô khẽ lên tiếng.Anh khẽ cười, không nhìn cô, chỉ im lặng đặt tay lên lan can gỗ cũ.“Em có nhớ anh đã định làm gì không?”

Tuệ Như quay đầu sang, ánh mắt long lanh nhưng kiên định.“Nhớ chứ.

Anh mang theo một chiếc nhẫn, giấu trong túi áo phải.

Và suốt buổi chiều hôm đó, anh chẳng nói nổi câu nào cho tròn.”

Tiếng gió rít qua khe lá.

Những nhành thông đung đưa phía dưới con đồi.

Tất cả mọi thứ đều yên tĩnh, như đang chờ một điều gì đó chưa xảy ra.Lăng Cố lấy từ túi áo ra một vật nhỏ xíu.

Chiếc nhẫn bạc – tròn trĩnh và lạnh giá như những gì chưa từng được thốt lên.“Anh... từng muốn hỏi em điều đó ở đây.”

Tuệ Như nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu, rồi đưa tay nắm lấy tay anh, siết chặt.“Và em đã đợi câu hỏi ấy suốt hai năm trời.”

Không ai nhắc đến ngày định mệnh.

Không ai nói đến lý do vì sao bây giờ họ lại ở đây.Nhưng trong ánh mắt của cả hai, tất cả như được viết ra rõ ràng:

Có những thứ nếu không kịp nói, cả đời sẽ hoá thành dở dang.Ánh nắng cuối ngày đổ lên vai họ, nhẹ như một lời chúc lành.

Cô tựa đầu vào vai anh.

Hơi ấm vẫn quen thuộc, mùi hương vẫn là anh của ngày xưa.Chỉ là... khi Tuệ Như đưa tay lên nhìn lòng bàn tay mình – đầu ngón tay đã trong suốt như một làn khói mong manh.Cô lặng lẽ giấu bàn tay ra sau lưng, cười tươi.“Đà Lạt thật đẹp.

Nhưng lần sau, mình sẽ đến biển.

Nhé?”

Lăng Cố không trả lời.

Anh chỉ nắm tay cô chặt hơn.Dưới chân đồi, tiếng chuông nhà thờ vang lên – đều đều, sâu lắng.

Và dù không ai nói ra, cả hai đều biết… họ đang sống trong một ngày chưa từng xảy ra.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 7: Bánh xe ký ức và buổi chiều không trở lại


Công viên vắng, chỉ còn vài đứa trẻ lăn xe trượt ngang qua những hàng cây cao.Tuệ Như ngồi trên băng ghế đá, tay cầm chiếc khăn giấy, lau mồ hôi trên trán – dù trời không nóng.

Trước mặt cô, Lăng Cố loay hoay với chiếc xe đạp cũ – y như cái lần đầu tiên cô bắt anh tập đi.“Lăng Cố,” cô gọi, nửa đùa nửa trách.

“Gần hai mươi mấy tuổi đầu mà không biết đi xe đạp, không xấu hổ hả?”

Anh liếc nhìn cô, lắc đầu:

“Anh chỉ là chưa cần phải học.

Tại hồi đó đi đâu cũng có em đèo rồi.”

Gió xào xạc thổi qua mái tóc cô.

Mùi cỏ non dậy lên trong lòng bàn tay.

Cô bước lại gần, đặt tay lên yên xe sau lưng anh.“Đạp đi.

Em giữ cho.

Giống hồi xưa.”

Anh quay lại, có vẻ ngạc nhiên.

Nhưng rồi cũng cười – nụ cười vẫn khiến tim cô thắt lại nhẹ một nhịp.“Nhớ là đừng buông tay.”

Tuệ Như gật.Bánh xe bắt đầu quay.

Ban đầu chậm, rồi nhanh hơn.

Anh loạng choạng.

Cô vẫn giữ yên.

Đến lúc anh đã đi được một đoạn dài, cô bất giác buông tay – chỉ đứng lại và nhìn.Gió thổi ngược, làm chiếc váy trắng cô mặc lay động.

Nụ cười nở trên môi – nụ cười như thể mọi thứ chưa từng mất đi.Bỗng nhiên anh quay đầu lại.

“Tuệ Như, em còn đó không?”

Cô chưa kịp trả lời.

Một cơn gió mạnh quét qua.

Những chiếc lá khô bị cuốn tung lên, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi – mọi thứ mờ đi, nhòe đi, như thể có gì đó đang dần tan biến.Cô cố bước nhanh về phía anh.

Nhưng càng đi, khoảng cách lại càng xa.

Cô gọi to: “Lăng Cố!”

Anh dừng lại, xoay người về phía cô, ánh mắt hoang mang.“Anh có nghe thấy em không?”

Tuệ Như siết chặt tay.

Giọng cô vẫn rõ ràng.“Em ở đây.

Luôn ở đây.”

Nhưng chiếc xe dừng lại.

Gương mặt anh tối đi.

Ánh mắt ấy – quen thuộc, nhưng lại lạ lẫm một cách đáng sợ.

Như thể… anh sắp quên điều gì đó rất quan trọng.Cô lao tới, ôm chầm lấy anh.“Đừng quên em.

Dù có chuyện gì… cũng đừng quên em.”

Anh không đáp.

Chỉ có tiếng gió, và ánh chiều tà kéo dài chiếc bóng của họ lên mặt đất như hai dải mờ nhạt.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 8: Giai điệu cũ trong quán cà phê năm ấy


Quán cà phê nhỏ nằm cuối con phố Tông Đảm.

Vẫn cái bảng hiệu bằng gỗ đã ngả màu, vẫn chậu hoa giấy trước hiên cửa – từng cánh rụng tơi tả theo mùa.Tuệ Như kéo ghế ngồi bên cửa sổ, nơi họ từng ngồi.

Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cô, phản chiếu qua lớp kính một hình bóng mơ hồ.

Bên ngoài, trời lất phất mưa.Lăng Cố đến sau, tay cầm hai ly cà phê – một đen không đường, một sữa đá.

Cô ngước lên cười, nụ cười dịu dàng đến đau lòng.“Vẫn nhớ em uống gì à?”

“Không phải nhớ.

Là chưa từng quên.”

Loa phát bài nhạc xưa, bản piano “Li Xiang Qing Ren” của Rainnie Yang vang lên.

Giai điệu ấy từng khiến họ ngồi lặng bên nhau suốt một buổi chiều không nói.

Bây giờ, nó vẫn thế – dịu dàng như vết thương lành chưa trọn.Cô chống cằm, mắt nhìn ra màn mưa.“Em đã nghĩ… nếu như mình không đi con đường đó hôm ấy, có lẽ giờ này tụi mình vẫn đang ngồi ở đây – cà phê và mưa.”

Lăng Cố im lặng.Cô khẽ nghiêng đầu:“Anh còn nhớ không, lần đầu tiên anh tỏ tình… cũng ở đây.”

Anh gật đầu, môi hơi mím lại.“Em gọi anh là ‘kẻ ngốc’, rồi lại cười.

Anh nghĩ mình thất bại rồi, ai ngờ…”

“Em nói ‘Ừ’.” – cô cắt lời, mắt long lanh.

“Nhẹ như một hơi thở.

Nhưng là cả trái tim.”

Bên ngoài, mưa nặng hạt hơn.

Tiếng giọt mưa đập lên mái hiên, lẫn vào tiếng nhạc và nhịp thở của hai người.Tuệ Như với tay chạm vào ly cà phê sữa.

Lạnh.

Cô khẽ cười, như phát hiện điều gì đó kỳ lạ.“Ly này… lạnh từ lúc anh mang tới rồi.”

Lăng Cố không nhìn cô.

Anh nói nhỏ:“Bởi vì anh không thể gọi tên điều gì đang xảy ra.”

Im lặng bao trùm.Tuệ Như đưa tay ra giữa không trung, định chạm vào bàn tay anh – nhưng bàn tay cô xuyên qua không khí.

Không tiếng động, không cảm giác.Trong khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị bóp nghẹt.

Nhưng ánh mắt cô vẫn dịu dàng.

Vẫn tĩnh lặng như giấc mơ chưa muốn thức.“Anh... có từng nghĩ mình đang mơ không?”

Lăng Cố ngẩng đầu.

Ánh mắt anh chạm vào mắt cô.

Một khoảng lặng dài.Rồi anh lắc đầu:“Không.

Vì nếu đây là mơ… thì em cũng sẽ là giấc mơ duy nhất anh muốn sống mãi.”

Ngoài kia mưa vẫn rơi.

Nhưng bên trong quán cà phê, thời gian như ngừng lại.

Một khung cảnh cũ, hai trái tim cũ – đang lặng lẽ vá lại những điều đã vỡ.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 9: Buổi hẹn hò ven sông


Chiều hôm đó, mặt trời rơi xuống dòng sông như một vệt lửa lặng lẽ cháy.

Ven bờ, cỏ lau lay động trong gió.

Những con thuyền trôi xa phía chân trời, như ký ức trôi dạt vào những tầng ký ức sâu hơn.Tuệ Như mặc một chiếc váy trắng.

Tay cô cầm một chiếc bánh kẹp đơn giản – món mà Lăng Cố từng lóng ngóng học làm vì cô.“Lần nào em cũng quên mang nước,” cô bĩu môi.

Lăng Cố mỉm cười, rút từ ba lô ra một chai trà đào mát lạnh.“Lần nào anh cũng nhớ giùm,” anh đáp.Họ ngồi bên bờ, nơi gốc cây bàng già có khắc tên hai người từ năm lớp 12.

Tuệ Như tựa đầu vào vai anh.

Mùi tóc cô vương nhẹ mùi hoa sữa.“Anh có từng nghĩ... nếu mình cứ sống mãi như thế này, không có tai nạn, không có bệnh tật, không có chia ly... thì sẽ thế nào?”

“Chắc mình sẽ sống lâu đến bạc đầu.

Và vẫn đi hẹn hò bên sông mỗi chiều thứ Bảy,” anh nói, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên mu bàn tay cô.Cô bật cười, rồi yên lặng một lát.“Em không sợ chết, chỉ sợ quên.

Sợ lúc ấy anh quên em.”

Lăng Cố nắm chặt tay cô.“Anh không quên.

Anh chỉ... sống với một phần em còn lại trong anh.”

Gió từ mặt sông thổi lên, cuốn một nhành hoa lau rơi vào lòng cô.

Cô mân mê nhành hoa, khẽ hát vu vơ bài hát họ từng nghe chung trong một buổi biểu diễn ven đường:“Dù thời gian có quay lưng,

Em vẫn là điều duy nhất anh muốn giữ lại…”

Ánh sáng cuối ngày phủ lên hai người một lớp vàng mong manh.

Cảnh vật yên bình đến lạ, như một khoảnh khắc đóng khung trong tâm trí – vĩnh viễn không thể phai.Tuệ Như nghiêng đầu nhìn anh.“Ngày mai... mình đi đâu?”

Lăng Cố nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:“Đi lại cây cầu năm xưa.

Nơi đầu tiên anh nắm tay em.”

Cô cười.

Một nụ cười mỏng nhẹ như ánh chiều sắp tắt.

Không ai biết, nơi cuối con đường ngày mai, sẽ là một tai nạn.

Nhưng lúc này – khoảnh khắc họ ngồi bên sông, có lẽ là lần cuối cùng tình yêu hiện lên vẹn nguyên như thuở ban đầu.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 10: Tai nạn và vụn vỡ


Hôm ấy, trời xanh đến kỳ lạ.

Không gợn mây, không mưa, không nắng chói chang.

Chỉ một màu trong vắt, như bầu trời cũng đang lặng đi trước định mệnh đang đến gần.Tuệ Như và Lăng Cố chở nhau trên chiếc xe máy quen thuộc.

Cô ngồi sau, tay ôm nhẹ eo anh, miệng hát khe khẽ đoạn điệp khúc:"Nơi mình bắt đầu là nơi trái tim luôn muốn quay về..."

Cây cầu trước mặt dần hiện ra - một cây cầu sắt cũ, cong cong như vòm thời gian.

Dưới chân cầu là con đường lát đá, nơi hai người từng trú mưa, từng chụp bức ảnh đầu tiên khi còn là sinh viên năm nhất."

Anh nhớ không?

Em từng nói, nếu phải chia xa, em sẽ trở về đây..."

Tuệ Như mỉm cười, hơi nghiêng người ngó vào kính chiếu hậu để nhìn mặt anh.Lăng Cố đưa tay lên vỗ nhẹ mu bàn tay cô, định trả lời-Rầm!Một tiếng động xé gió.

Từ phía bên phải, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới ở ngã ba không đèn tín hiệu.Không còn kịp phanh.Tuệ Như chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng chói lòa như vụt tắt, và rồi... tất cả rơi vào khoảng không tĩnh lặng.Có tiếng còi xe.

Có tiếng người hét.

Có cả âm thanh gió rít mạnh, và tiếng gì đó va đập dữ dội.

Nhưng tất cả xa vời như nghe qua lớp tường kính.Rồi... mọi thứ im bặt.Khi mở mắt, Tuệ Như đứng giữa cây cầu.

Một mình.Không còn xe.

Không còn người.

Không còn máu, không còn tiếng ai gọi tên cô.Gió thổi qua tóc cô.

Nhẹ như không thật.Phía xa, Lăng Cố đang đứng quay lưng lại.

Cô gọi:

"Anh?"

Anh quay lại.

Gương mặt mờ nhòe trong lớp sương, nhưng nụ cười thì quen thuộc vô cùng.Tuệ Như chạy đến, ôm chầm lấy anh.

Cảm giác thân quen, hơi ấm... dường như vẫn còn đó."

Em đến rồi," anh nói, giọng bình thản.Cô muốn hỏi: "Tai nạn thì sao?

Anh có bị gì không?"

Nhưng miệng không thốt nên lời.

Trong khoảnh khắc đó, một linh cảm len lỏi vào đáy tim: có điều gì đó không ổn.Cô xoay người, nhìn lại con đường phía sau.Không thấy vết máu.

Không thấy xe đổ.

Chỉ làn sương giăng mờ, trắng xóa.Và điều khiến cô rùng mình nhất là... bóng của cô không còn in trên mặt đất.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 11: Giọt nước mắt không lời


Phòng bệnh 304 vẫn vắng lặng giữa buổi chiều nhập nhoạng.Bác sĩ Trình bước vào như thường lệ, tay cầm bảng theo dõi bệnh án.

Trên giường, bệnh nhân Lăng Cố vẫn nằm im lìm, gương mặt trắng nhợt như sáp nến.

Anh là một trong những trường hợp chấn thương sọ não nặng, được xác định rơi vào trạng thái thực vật sau vụ tai nạn giao thông ba tháng trước.Bác sĩ Trình tiến đến, kiểm tra chỉ số sinh tồn – mạch, huyết áp, nhiệt độ – tất cả vẫn đều đặn, hoàn toàn không có gì khác biệt.

Đôi mắt bệnh nhân khép chặt, biểu hiện y hệt mọi ngày.Không phản xạ đồng tử, không kích ứng tay chân, không chuyển động mí mắt.

Anh chuẩn bị ký vào biểu mẫu để xác nhận chưa có tiến triển mới.Thế nhưng…Một giọt nước nhẹ rơi xuống mu bàn tay anh.Ban đầu, Bác sĩ Trình thoáng nghĩ là hơi nước từ điều hòa ngưng tụ.

Nhưng khi ngẩng đầu, anh sững người.

Giọt nước mắt ấy chảy từ khoé mắt trái của bệnh nhân.Một phản ứng hoàn toàn bất ngờ.

Lý thuyết y học khẳng định: người thực vật không có khả năng rơi nước mắt – trừ khi có một kích thích thần kinh cực kỳ cụ thể.

Nhưng trong hồ sơ của Lăng Cố, không hề có dấu hiệu nào cho thấy sự tỉnh thức.Bác sĩ Trình đứng lặng hồi lâu, tay khựng lại giữa không trung.Anh bước sát lại giường, ánh mắt chăm chú quan sát khuôn mặt bệnh nhân.

Lăng Cố vẫn nằm yên, nhưng khoé môi anh bỗng khẽ mấp máy – như đang gọi tên một người.

Giọng nói quá nhỏ để thành tiếng, chỉ là một nhịp co nhẹ, lặng lẽ mà sâu sắc.Bác sĩ Trình đặt tay lên tay bệnh nhân.“Nếu cậu nghe được, hãy cho tôi một dấu hiệu.”

Im lặng.Nhưng ánh đèn trong phòng dường như chao đảo một giây.

Cảm giác vô hình len vào không khí, khiến lòng bàn tay bác sĩ đổ mồ hôi lạnh.Bác sĩ Trình nhìn chằm chằm vào gương mặt bất động kia.

Lồng ngực anh chợt trĩu xuống bởi một thứ cảm giác không tên.“Chúng tôi từng nói không còn hy vọng.

Nhưng có lẽ… không nên kết luận sớm như vậy.”

Anh rời khỏi phòng với bảng ghi chép còn bỏ trống.

Tối hôm đó, anh quyết định quay lại.Để trò chuyện – dù chỉ là một chiều – với một người tưởng như không còn khả năng hồi đáp.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 12: Giọng nói trong bóng tối


Phòng bệnh lại chìm vào im lặng như mọi khi.

Nhưng lần này, Bác sĩ Trình không chỉ ghé qua kiểm tra sinh tồn rồi rời đi như thường lệ.Anh đặt chiếc ghế nhựa bên cạnh giường bệnh, mở bút ghi âm và điều chỉnh âm lượng ở mức vừa phải.

Trong tay, anh cầm một chiếc sổ tay nhỏ – không phải sổ y bạ, mà là cuốn sổ của chính anh, ghi lại những ghi chú lâm sàng cho những ca đặc biệt.

Và Lăng Cố – giờ đây – là một trong số đó.“Lăng Cố, tôi là Bác sĩ Trình.

Hôm nay tôi sẽ thử một điều khác...

Tôi sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, nếu cậu vẫn ở đâu đó trong tâm trí mình – hãy nghe, được chứ?”

Không có hồi đáp.

Nhưng anh vẫn tiếp tục, giọng nói đều và trầm như thể đang ru một giấc ngủ nặng nề.“Người ta bảo rằng, tình yêu có thể níu giữ một người ở lại…

Vậy nên nếu trong lòng cậu vẫn còn một người quan trọng – hãy nghĩ đến cô ấy.

Hãy cho tôi thấy một dấu hiệu nhỏ thôi… là cậu còn ở đây.”

Trên giường, gương mặt Lăng Cố vẫn như tượng đá, nhưng ở khoé mắt – mạch máu giật nhẹ.Bác sĩ Trình không bỏ sót điều đó.

Anh tiếp tục.“Tên cô ấy là gì vậy?

Trong hồ sơ, tôi thấy có ghi: 'Tuệ Như – đi cùng trong vụ tai nạn'.

Là cô ấy sao?”

Trong một thế giới khác – nơi không có ống thở, không có bệnh viện – Tuệ Như đang ngồi bên Lăng Cố trong khu vườn mùa thu vàng rực.

Họ vừa kết thúc buổi dạo chơi, đôi bàn tay nắm lấy nhau chưa từng buông.Tuệ Như nghiêng đầu, cười với ánh mắt ấm áp:“Nếu một ngày em biến mất, anh còn yêu em như bây giờ không?”

Lăng Cố chỉ siết tay cô, mắt dịu dàng nhìn sang, như không cần trả lời.Nhưng phía sau vòm trời, giọng nói mơ hồ như vọng lại từ xa – trầm và lạ:“...Tuệ Như – đi cùng trong vụ tai nạn…”

Cả hai giật mình quay lại.

Nhưng không có ai phía sau.Chỉ có tiếng gió lướt qua khẽ khàng như một nhắc nhở.Bác sĩ Trình tiếp tục, mỗi ngày một chút, mỗi câu chuyện một chút.

Anh kể về các nghiên cứu thần kinh mới nhất, kể về một ca bệnh đã từng tỉnh lại sau ba năm.

Anh kể cả chuyện bản thân từng mơ thấy một bệnh nhân nắm lấy tay anh, dù khi đó mọi thiết bị đều ghi nhận trạng thái hôn mê sâu.“Cậu có từng mơ không, Lăng Cố?

Có ai trong mơ không chịu rời đi không?”

Từng ngày qua đi, Bác sĩ Trình ghi lại các biến đổi nhỏ nhất – nhịp tim tăng nhẹ khi nhắc tên Tuệ Như, ngón tay trái co giật mỗi khi anh dừng nói chuyện.

Những chi tiết quá nhỏ để gọi là kỳ tích, nhưng đủ để anh không từ bỏ.Anh bắt đầu gọi điều này là:“Trò chuyện với bóng tối.”

Bởi vì anh tin, phía sau lớp màng vô thức, có ai đó đang chờ được đánh thức.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 13: Một tiếng thở dài trong vô thức


Tuệ Như bước từng bước nhẹ qua khu vườn ngập nắng, váy trắng khẽ bay, đôi tay vẫn cầm đóa hoa sen đã khô mép cánh.

Nắng chiếu lên vai cô, tạo nên một vòng hào quang mờ nhạt, tựa như thiên thần.Phía sau, Lăng Cố chậm rãi bước theo, đôi mắt luôn dõi về phía dáng hình mảnh mai trước mặt.

Họ không nói gì – không cần thiết phải nói – như thể từng ánh nhìn đã là một ngôn ngữ riêng.Thế nhưng, khi Tuệ Như quay đầu lại mỉm cười, gió thổi qua khiến cánh hoa trên tay cô rụng xuống như tro bụi, tan biến trong không trung.Lăng Cố bối rối:“Em… vừa cười, nhưng sao… mắt em buồn đến thế?”

Tuệ Như không trả lời.

Thay vào đó, cô nhẹ nhàng tiến lại gần, bàn tay chạm nhẹ lên trán anh.“Anh có nghe thấy… một giọng nói khác không?”

“Giọng nói nào?”

“Một người… gọi tên em.

Không phải anh, mà là một người lạ…"

Gương mặt cô nhạt dần trong nắng, như một làn khói mỏng.

Và rồi, trong khoảnh khắc mơ hồ, cả thế giới xung quanh nứt ra như gương vỡ, âm thanh vỡ vụn lan ra…“Lăng Cố.” – một giọng trầm vang lên.

“Nếu hôm nay cậu nghe thấy tôi… chỉ cần cử động đầu ngón tay một chút thôi.”

Tiếng của Bác sĩ Trình.

Vẫn là tiếng nói đó – vẫn là ánh mắt đó – ngồi bên giường bệnh, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của người thanh niên đang chìm trong mê ngủ.Bác sĩ Trình không biết tại sao mình cứ tiếp tục mỗi ngày, như đang tâm sự với một khoảng trống.

Nhưng rồi hôm nay – một điều nhỏ xíu đã xảy ra:Ngón tay áp út của Lăng Cố khẽ co lại.Không ai khác thấy.

Nhưng anh thì thấy rõ.Bác sĩ Trình nín thở, nghiêng đầu, lặp lại:“Cậu vừa… nghe thấy tôi sao?”

Không có phản hồi tiếp theo.

Nhưng điều đó là đủ.Trong nhật ký điều trị, anh ghi dòng chữ bằng mực đỏ:

“Bệnh nhân có phản ứng ý thức khi nghe tên Tuệ Như.”

Còn trong không gian tưởng tượng – Tuệ Như đang nhìn Lăng Cố bằng ánh mắt đầy lo âu.“Anh à…

Nếu đây không phải là thế giới thật thì sao?”

Lăng Cố lắc đầu, kéo cô vào lòng.“Nếu đây là mơ, thì anh ước cả đời không tỉnh.”

“Nhưng nếu… em không còn nữa thì sao?”

Anh siết chặt vòng tay hơn.

Không, anh không muốn nghĩ đến điều đó.

Trong thế giới này, cô vẫn đang ở đây.

Vẫn mỉm cười, vẫn yêu anh như thuở đầu.Anh không biết phía bên kia là gì – chỉ biết nơi này có Tuệ Như, và anh sẽ không buông tay, dù đó là giấc mộng ngắn ngủi cuối cùng trong đời.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 14: Hồi ức chạm ánh sáng


Bác sĩ Trình đứng trước giường bệnh, tay cầm đèn pin kiểm tra phản xạ đồng tử.“Đáp ứng ánh sáng ổn định.

Nhịp tim tăng nhẹ mỗi khi nghe nhắc đến Tuệ Như.” – anh lẩm bẩm.

Anh đã thay đổi cách tiếp cận.

Không còn là y khoa đơn thuần, mà là… trò chuyện như với một người bạn cũ.“Lăng Cố.”

“Cậu nhớ không?

Cây cầu đó, nơi Tuệ Như dắt cậu tới hôm nhận học bổng.”

Ánh sáng đèn pin phản chiếu lên tròng mắt.

Không chớp.

Nhưng bác sĩ Trình vẫn nói tiếp.“Tôi biết cậu đang ở đâu đó trong tâm trí mình, mắc kẹt… giữa một nơi đẹp như mộng và hiện thực đau đớn.

Nhưng nếu Tuệ Như không còn nữa… thì cậu sẽ chọn điều gì?”

Anh đặt tay lên ngực Lăng Cố.“Đập mạnh lên, nếu cậu nghe thấy tôi.”

Vài giây yên lặng trôi qua.Rồi, tim đập một nhịp bất thường – không rõ là ảo giác, phản xạ hay ý thức.

Nhưng bác sĩ Trình mỉm cười – như đã tìm thấy một khe sáng trong bóng tối.

Lăng Cố giật mình, nhìn xuống bàn tay mình đang nắm Tuệ Như.“Anh… cảm thấy có ai đó gọi tên mình.”

“Giọng nói… không quen, nhưng rất rõ ràng.”

Tuệ Như nhìn anh, khẽ thì thầm:“Có lẽ là ai đó đang cố đánh thức anh.”

“Còn em thì sao?” – Lăng Cố hỏi, môi run.

“Nếu anh rời khỏi đây… em có biến mất không?”

Cô không trả lời.Cô chỉ cười – nụ cười lấp lánh nước mắt – rồi quay lưng, bước xa dần về phía con đường ngập sương trắng…
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 15: Sự thật qua kẽ tay


Tại bệnh viện – buổi sáng sớmÁnh nắng đầu ngày len qua khe rèm, vẽ những sọc sáng mờ nhòe trên giường bệnh.

Bác sĩ Trình bước vào phòng, trên tay là hồ sơ theo dõi nhịp tim và sóng não suốt đêm qua.

Các chỉ số tuy chưa đủ để kết luận, nhưng rõ ràng đang có điều gì đó chuyển biến.Anh đặt ống nghe xuống, ngồi bên cạnh Lăng Cố như một người thân, không còn là bác sĩ – mà là một người đang cố chạm vào phần sâu thẳm nhất trong con người trước mặt.“Chào buổi sáng, Lăng Cố.”

“Tôi không biết cậu có nghe thấy tôi không… nhưng hôm qua cậu đã rơi nước mắt.

Là vì ai đó trong giấc mơ của cậu à?”

Không có âm thanh đáp lại.

Chỉ là nhịp tim vẫn đều đều, nhưng không còn hoàn toàn tĩnh lặng như trước.“Tuệ Như.

Đúng không?” – Bác sĩ Trình nói chậm, rõ từng chữ.

“Tên cô ấy khiến cậu rơi lệ.

Là vì tình yêu còn dang dở đó à?”

Anh dừng lại, chăm chú nhìn gương mặt bất động của bệnh nhân.“Nếu cậu đang mơ… thì hãy chiến đấu đi.

Vì người cậu yêu.

Vì chính mình.”

Rồi anh rút ra một bức ảnh cũ, đặt lên ngực Lăng Cố – tấm hình trích từ ví của cậu lúc nhập viện, có hình cậu đang ôm Tuệ Như trước cây cầu nhỏ.

Tại bệnh viện – cùng thời điểmBác sĩ Trình ngẩng lên từ hồ sơ, ánh mắt đầy hy vọng.“Nhịp tim đột ngột tăng.

Ổn định ngay sau đó.”

“Cậu phản ứng với ký ức.

Với giọng nói.

Với cảm xúc.”

Anh ghi chú lại thật nhanh, rồi đứng dậy, tiến đến gần giường bệnh.“Lăng Cố, tôi sẽ đến mỗi ngày.

Kể cả khi cậu không nghe thấy gì, tôi vẫn sẽ nói.”

“Vì một phần nào đó trong cậu… vẫn đang níu lấy thế giới này.”

Trong tâm thức, Tuệ Như quay đầu lại nhìn Lăng Cố lần cuối trước khi mọi thứ chìm vào ánh sáng trắng.

Cô thì thầm:“Nếu có ngày anh tỉnh dậy…

đừng quên em.

Đóa hoa nơi tâm thức.”
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 16: Lằn ranh mộng - thực


Tại bệnh viện – một ngày âm uBác sĩ Trình lại xuất hiện đúng giờ như thường lệ.

Trên tay anh lần này không còn là sổ khám bệnh, mà là một chiếc máy ghi âm nhỏ.“Lăng Cố,” – anh nói, ngồi xuống ghế cạnh giường.

“Hôm nay tôi mang theo giọng nói của cô ấy.”

Anh ấn nút.

Một đoạn ghi âm vang lên — giọng con gái trong trẻo, nhẹ nhàng:"Nếu một ngày em không còn nữa... anh còn yêu em như trước không?"

Giọng nói như một lưỡi dao mỏng cứa vào tĩnh lặng.

Bác sĩ Trình chăm chú nhìn màn hình theo dõi.

Sóng não nhích nhẹ, dù rất mờ.“Cậu phản ứng.” – Anh khẽ lẩm bẩm.

“Chứng minh đi, Lăng Cố.

Đừng để tình yêu của cậu chỉ còn là hoài niệm.”

Trong tâm thức – giữa hoàng hôn đỏ lịmCây cầu nhỏ hiện lên lần nữa, nhưng lần này không có ánh mặt trời rọi xuống.

Màu trời như máu loãng, đổ tràn theo từng bước chân Tuệ Như.Cô bước đi trên mặt cầu, một tay vẫn cầm đoá sen trắng đang rụng cánh.

Mỗi bước, cơ thể cô như trong suốt dần — mái tóc phai màu, giọng nói cũng dần trở nên mỏng manh.Lăng Cố chạy theo.“Tuệ Như, em không thể đi!”

“Chúng ta còn chưa sống trọn lời hứa năm ấy!”

Tuệ Như quay lại, ánh mắt dịu dàng.“Anh còn sống.

Em thì không.”

“Anh cần phải tỉnh dậy, Lăng Cố à.”

“Không!

Ở đây... là nơi chúng ta vẫn còn nhau!”

Cầu bắt đầu tan chảy như sáp.

Từng mảng ký ức sụp đổ quanh họ: buổi hẹn hò ven sông, đoá sen đầu tiên anh tặng cô, tiếng cười, ánh mắt, cả lời hẹn ước — từng thứ một bị cuốn vào khoảng trắng.Tuệ Như bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên má anh.“Anh yêu em trong đời thật.

Nhưng đừng giữ em trong giấc mơ mãi mãi.”

“Em sợ… nếu ở lại đây, anh sẽ không thể quay về được.”

Một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Lăng Cố – trong cả giấc mộng và ngoài đời thực.Tại bệnh viện – ngay khoảnh khắc ấy“Nước mắt.” – Bác sĩ Trình đứng bật dậy.

“Lăng Cố… giọt nước mắt này không phải phản xạ.

Nó là cảm xúc!”

Anh nắm lấy bàn tay bất động, rồi áp vào ngực bệnh nhân.“Nghe đây, cậu phải tỉnh lại.

Phải sống tiếp, cho người đã vì cậu mà ở lại quá lâu trong cơn mộng này.”

Đèn phòng bệnh chợt nhấp nháy nhẹ — như một phản hồi vô thức.

Bác sĩ Trình nhìn màn hình sinh tồn: nhịp tim vẫn đều, nhưng có gì đó… như đang chuyển mình.Tại tâm thức, Tuệ Như đứng giữa khoảng không trắng toát, nơi tất cả đã tan biến.Phía xa, một cánh cửa ánh sáng mở ra.

Cô quay đầu lần cuối — và thì thầm:“Tạm biệt…

Lăng Cố.”
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 17: Ánh sáng cuối con đường


Trong tâm thứcMọi thứ trống rỗng.Không còn là cây cầu tình yêu, không còn bầu trời hoàng hôn hay con sông lặng trôi…

Tất cả chỉ là một không gian trắng xoá, nơi không có đầu cũng chẳng có cuối.Tuệ Như đứng đó.

Cô mặc chiếc váy trắng năm xưa, cánh hoa sen trên tay đã úa tàn, chỉ còn cuống trơ trọi.Cô quay đầu.

Không còn thấy Lăng Cố.“Anh…” – cô khẽ gọi, tiếng vang lạc vào khoảng không.

Từ xa, một đốm sáng nhỏ le lói.

Như bản năng, Tuệ Như bước về phía đó.

Mỗi bước đi, thân thể cô nhẹ dần, gần như tan biến theo từng luồng ánh sáng lướt qua.“Đây là… nơi em phải đi?” – cô thì thầm, đôi mắt long lanh.

Phía sau, bầu trời tâm thức chợt rúng động.

Từng mảnh ký ức đổ vỡ, cuốn xoáy như thác lũ.

Nhưng cô không ngoảnh lại.Tuệ Như biết – nếu quay lại, cô sẽ không thể đi nữa.Tại bệnh việnBác sĩ Trình đứng trước màn hình, tim đập mạnh.“Chỉ số alpha tăng lên…” – anh lẩm bẩm.

“Sóng não… chuyển động rõ ràng.”

Lăng Cố vẫn nằm im, nhưng các đầu ngón tay co nhẹ lại.

Bác sĩ Trình đưa tay chạm vào vai anh.“Lăng Cố…

Tuệ Như đã đến bên cậu đủ lâu rồi.”

“Bây giờ, đến lượt cậu trở về.”

Anh thì thầm, giọng dịu như lời ru.Từ khoé mắt Lăng Cố, một giọt lệ nữa tràn xuống.

Nhưng lần này, không chỉ là phản ứng sinh học — đó là nỗi đau của sự mất mát dần thấm vào hiện thực.Trong tâm thức – cánh cửa đang mở raTuệ Như đã đứng trước cánh cửa sáng rực.

Gió lặng, mọi thứ êm như chưa từng có tiếng động nào.Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên từ xa.“Như!”

Cô khựng lại.

Là giọng của anh.

Của Lăng Cố.Cô quay người — và thấy anh, giữa nền trắng vô tận, đang chạy về phía cô.

Nhưng từng bước chân anh khiến thế giới trắng xoá sau lưng dần nứt vỡ.“Đừng!” – cô hét lên.

“Nếu anh tới gần, anh sẽ kẹt lại.

Em không thể để anh chết theo em!”

Lăng Cố dừng lại, cách cô vài sải chân.

Gương mặt anh giàn giụa nước mắt.“Anh không sợ chết.

Anh chỉ sợ… sống mà không có em.”

Tuệ Như mỉm cười, nhưng khoé miệng run rẩy.

Cô bước lùi về phía ánh sáng, giọng dịu dàng như lời ru sau cùng:“Vậy thì… hãy sống.

Vì em.”

Tại bệnh viện – cùng khoảnh khắc đóTích… tích… tích…

Màn hình ECG đột ngột nhảy vọt, tiếng cảnh báo vang lên.

Bác sĩ Trình nhìn chằm chằm vào Lăng Cố — đôi mắt anh bắt đầu chuyển động sau mi mắt nhắm chặt.“Lăng Cố!” – Bác sĩ Trình gọi lớn, không giấu được xúc động.

“Cậu… có nghe thấy tôi không?”

Lăng Cố mở mắt.Chậm rãi.

Mơ hồ.

Nhưng là thật.Trong ánh đèn trắng của phòng bệnh, một đôi mắt dần lấy lại thần sắc, và nơi khoé miệng anh — một nụ cười thoảng qua… cùng một giọt lệ.

Lăng Cố thì thầm một câu trong vô thức:“Đóa hoa nơi tâm thức…

đã nở, và cũng đã rơi.”
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 18: Người ra đi, kẻ ở lại


Ánh sáng rọi qua khung cửa kính.

Mùi thuốc sát trùng lặng lẽ len vào từng nhịp thở.Lăng Cố mở mắt.Anh chớp nhẹ, rồi nhìn trân trối lên trần nhà trắng xoá.

Không gian này, lạnh lẽo và tĩnh mịch, hoàn toàn xa lạ với những buổi hoàng hôn anh từng dắt tay Tuệ Như đi qua.Anh chậm rãi nghiêng đầu — dây truyền nước biển lắc nhẹ, âm thanh máy theo dõi tim đập đều đều bên tai.

Lồng ngực đau như có thứ gì đó từng bị xé toạc rồi khâu lại, vội vã và thô ráp.Bác sĩ Trình ngồi ngay cạnh, đôi mắt ánh lên sự nhẹ nhõm xen lẫn kinh ngạc.“Cậu…

đã trở lại thật rồi.” – anh nói nhỏ, như thể sợ đánh thức điều kỳ diệu vừa xảy ra.

Lăng Cố không nói gì.

Anh chỉ đưa tay lên chạm vào ngực mình — nơi vẫn còn ấm, nhưng trái tim thì trống rỗng.“Tuệ Như…” – anh gọi tên ấy, giọng khàn đặc như lưỡi dao rạch vào tim.

“Cô ấy…

đâu rồi?”

Bác sĩ Trình nhìn anh thật lâu, không trả lời ngay.

Anh rút một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau vệt lệ đọng ở khoé mắt Lăng Cố.“Cậu đã ngủ suốt hơn ba tháng.”

“Vụ tai nạn… chỉ mình cậu còn sống sót.”

Không một âm thanh nào còn tồn tại sau câu nói ấy.

Căn phòng lặng đi đến nghẹt thở.Đêm cùng ngàyLăng Cố ngồi bên cửa sổ, nhìn ra vườn bệnh viện.

Những đóa sen đang hé nở trong hồ nhân tạo.

Mỗi cánh hoa khiến anh nhói lên — vì trong giấc mơ, cô vẫn thường cầm đóa sen mà mỉm cười.“Là mơ…” – anh thì thầm, đôi mắt đỏ hoe.

“Nhưng sao lại chân thật như thật.”

Anh vẫn nhớ từng cái nắm tay, từng lần Tuệ Như nép vai vào anh, từng câu nói như vọng từ cõi xa xăm:“Nếu một ngày em không còn nữa, anh còn yêu em như trước không?”

Anh bật cười — một tiếng cười không có âm thanh.“Đến chết anh cũng yêu em như trước.

Nhưng em không còn để nghe thấy nữa rồi.”

Tại phòng bác sĩ TrìnhBác sĩ Trình xem lại tất cả bản ghi chép, biểu đồ não, và nhật ký điều trị.Anh lật đến những trang cuối – nơi ghi rõ thời gian bắt đầu phản ứng sinh học, kết hợp với các câu hỏi mà anh từng thì thầm với Lăng Cố khi cậu còn nằm bất động.“Chẳng lẽ… cậu thực sự nghe thấy cô ấy?” – Trình khẽ hỏi một mình.

Anh không thể lý giải được, nhưng lòng anh tin: giữa sự sống và cái chết, có một nơi, nơi tình yêu đủ lớn để linh hồn ở lại — để nói lời cuối cùng, để tiễn đưa một người trở về phía ánh sáng.Cuối chươngLăng Cố nằm lại giường bệnh, đôi mắt mở thao láo nhìn trần nhà trắng.“Tuệ Như… em đã đi rồi.

Nhưng anh thì vẫn còn ở lại, mang cả em trong tim.”

Giữa lòng ngực anh, một nhịp đập — chậm rãi, sâu sắc, và hoài niệm — như một bông sen vẫn nở trong tâm thức.
 
Đóa Hoa Nơi Tâm Thức
Chương 19: Giấc mơ cuối cùng


Đêm hôm ấy, khi ánh trăng rọi qua cửa sổ bệnh viện, Lăng Cố thiếp đi.Không phải là giấc ngủ mê mệt của một người vừa tỉnh lại sau hôn mê dài ngày — mà là một giấc ngủ thanh thản, như thể linh hồn biết rằng có điều gì đang chờ mình ở phía bên kia.Và rồi anh thấy… cô ấy.Tuệ Như.Vẫn trong chiếc váy trắng nhẹ như sương, tay cầm một đóa sen đang hé nở, cô đứng giữa cây cầu năm xưa — nơi cả hai từng quen nhau, rồi cũng chính nơi ấy định mệnh đã chia lìa họ.“Anh đến rồi,” Tuệ Như mỉm cười, giọng như gió thoảng.

“Em đợi anh lâu lắm rồi.”

Anh lặng lẽ bước lại gần.

Không cần hỏi “đây là mơ hay thật,” cũng không cần biết lý do tại sao cô lại có thể đứng trước mặt anh lần nữa.

Chỉ cần thấy cô — là đủ.“Anh tỉnh rồi…” – Lăng Cố khẽ nói, tay đưa ra nhưng không chạm được vào cô.

“Em cũng biết, đúng không?”

Tuệ Như gật đầu, nụ cười vương buồn.“Em biết.

Em cũng nghe anh gọi tên em, mỗi đêm.

Cả lúc bác sĩ Trình hỏi… em cũng nghe được.”

Cô cúi xuống, đặt đóa sen vào tay anh.

Cánh hoa mềm như hơi thở, lạnh như làn nước ban mai.“Đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, Lăng Cố.”

“Không.

Anh không muốn tỉnh lại nữa.

Nếu tỉnh lại mà không có em, thì anh thà ở lại đây, với em…”

Tuệ Như tiến đến gần hơn, thì thầm:“Anh phải sống thay cả phần của em nữa.

Vì thế giới này vẫn còn cần một người nhớ đến em — để em không tan biến.”

Gió bắt đầu thổi mạnh qua cây cầu.

Phía sau Tuệ Như, mây mù kéo đến như cuốn trôi mọi thứ.

Thời gian rút ngắn từng giây.“Như…

đừng đi.”

“Em xin lỗi.

Em không thể ở lại nữa.”

Cô mỉm cười, tay buông nhẹ.

Từng cánh sen từ trong lòng bàn tay rơi xuống, bay lượn giữa khoảng không vô định.“Em yêu anh, Lăng Cố.

Nhưng đã đến lúc em quay về nơi em thuộc về.

Còn anh — phải sống.”

Giấc mơ tan dần…Lăng Cố chồm dậy khỏi giấc mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Trên tay anh… không còn đóa sen nào cả.

Nhưng trái tim thì vẫn còn đau như vừa mất đi một điều gì thiêng liêng nhất.Anh bật khóc.

Không ai biết vì sao một người đàn ông mới tỉnh dậy sau hôn mê lại khóc nức nở như thế.Chỉ anh biết — đó không phải là một giấc mơ.Đó là cuộc chia ly cuối cùng.
 
Back
Top Bottom