Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5260: Diệp Quỳnh đang ở đâu?



Tần Trung hoảng sợ.

Mặt tái nhợt!

'Diệp Quỳnh đang ở đâu?"

Giọng nói như thần chết lại vang lên!

"Phòng bên, cô ta ở phòng bên cạnh ... "

Tần Trung bất chấp nét mặt khó coi của Tần Minh, buột miệng nói ra!

"Dẫn tôi đi!"

Diệp Bắc Minh cứ thế bóp cổ Tần Trung, đi ra khỏi phòng nghỉ, đi sang cửa phòng nghỉ bên cạnh!

"Mở cửa!"

"Tôi không mở được ... cửa khóa từ bên trong, có cấm chế ... " Tần Trung lắc đầu.

Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một dự cảm cực kỳ bất an!

Anh vung tay đấm ra một quyền!

Cú đấm nện mạnh lên cánh cửa kiên cố, chỉ nghe thấy một tiếng giòn tan vang lên, cánh cửa vẫn không suy chuyển!

"Chết tiệt!"

Diệp Bắc Minh tức giận mắng một tiếng, năm ngón tay cách không nắm một cái, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh!

Tần Minh cả kinh: "Binh khí Đại Đế? Cau co han một thanh binh khí Đại Đế cơ

á!"

Cùng lúc đó, sau cánh cửa phòng nghỉ, Hoa Thanh Dương che một bên mắt!

Máu tươi chảy ra từ khẽ tay!

Tay còn lại thì đang bóp cổ Diệp Quỳnh!

Không lâu trước đó, anh ta còn tưởng mình có thể dễ dàng chế ngự được nữ nhân này, ai ngờ Diệp Quỳnh thà chết chứ không khuất phục, còn rút một con dao găm trong nhẫn trữ vật ra, đâm vào mắt anh ta!

'Chết tiệt! Tiện nhân, cô có biết ông đây là ai không hả?"

"Cô dám chọc mù một mắt của tôi? Đệt! Cmn!"

Mặt Hoa Thanh Dương vặn vẹo: "Đợi ông đây chơi cô xong, tôi sẽ dùng con dao này đâm nát phía dưới của cô!"

Năm ngón tay bóp chặt!

Diệp Quỳnh cơ hồ hít thở không thông!

Hai tay vô lực đập lên ngực Hoa Thanh Dương!

Nhìn thấy cảnh này, dục hỏa trong người Hoa Thanh Dương bùng lên!

Xoẹt!

Anh ta bỏ tay đang ôm mắt ra, xé áo ngoài của Diệp Quỳnh, lộ ra lớp y phục bên trong.

Dưới ánh mắt của người đàn ông, Diệp Quỳnh run rẩy: "Đừng, xin anh đừng ... anh giet tôi đị!"

"Giết cô ư? Không! Tôi phải từ từ chơi chết cô!"

Máu trên trán Hoa Thanh Dương từ từ chảy xuống!

Vào khoảnh khắc móng vuốt của anh ta sắp chạm vào lớp y phục bên trong của Diệp Quỳnh!

Âm!

Cánh cửa sau lưng rầm một tiếng, theo đó là một tiếng rồng ngâm vang lên, cánh cửa kiên cố thế mà vỡ tung trong chớp mắt, vô số mảnh vỡ bay vào phòng như mưa!

"Ai đấy?"

Hoa Thanh Dương vừa mới quay đầu lại.

Một bóng đen lướt qua!

Bụp! Lồng ngực bị đánh cái bụp, anh ta gãy luôn mười mấy cái xương sườn, cả người bị hất bay rồi đập lên tường, chật vật như con chó chết!

Giây tiếp theo, một chiếc áo khoác rộng bay qua.

Phủ lên người Diệp Quỳnh!

"Cô không sao chứ?"

"Không ... không sao ... "

Trông thấy Diệp Bắc Minh, Diệp Quỳnh như kiệt sức, xụi lơ ngã xuống đất!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích!

Anh bước lên một bước, đa Hoa Thanh Dương một cước!

Người sau vừa định bò dậy, một bàn chân đã dẫm lên đầu Hoa Thanh Dương!

Đám Tần Minh vừa đi vào đã trông thấy một cảnh tượng làm người ta hãi hùng: "Diệp Bắc Minh, dừng tay! Có gì từ từ nói!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5261: Tần Minh quát to một tiếng!



Bách Lý Thanh hoảng sợ hô lên: "Diệp Bắc Minh, anh điên à? Anh ta là Hoa Thanh Dương, là người của Hoa tộc đấy!"

"Tuy tên này là một tên vô dụng, còn háo sắc!"

"Nhưng địa vị ở Hoa tộc lại đặc biệt, nếu anh giết anh ta ... "

Răng rắc!

Cô ta còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy một tiếng giòn tan!

Đầu của Hoa Thanh Dương nổ tung!

Não bắn đầy đất!

Tần Minh chết lặng!

Bách Lý Thanh ngẩn ra!

Chu Nham đi theo hóng chuyện, sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, suýt thì tiểu tiện ra quần: "Ôi má ơi ... "

"Giết thì sao?" Diệp Bắc Minh nói.

Giây tiếp theo.

Trong đống não đầy đất, một đạo huyết quang bắn thẳng lên trời!

Ngưng tụ thành một thanh niên có vẻ mặt vặn vẹo, cực kỳ phẫn nộ: "Khốn kiếp! Mày dám hủy hoại thể xác tao? Cmn mày thật đáng chết!"

'Đ **! Ông đây phải diệt sạch mười tộc nhà mày, cùng với bất cứ ai có quan hệ với mày, người thân, cha mẹ, sư phụ, nữ nhân của mày ... "

"Òn ào!"

Diệp Bắc Minh nheo mắt.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay không chút khách khí chém thẳng về phía thần hồn của Hoa Thanh Dương!

Nếu mà trúng, thần hồn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!

"Dừng tay! Diệp Bắc Minh, cmn anh điên rồi!" Tần Minh hoảng rồi, nếu Hoa Thanh Dương mà chết trước mặt anh ta, e là anh ta cũng bị liên lụy.

Anh ta lao lên ngay!

Một thanh kiếm vàng ngăn lại đòn tấn công!

Keng! Một tiếng thanh thúy vang lên, thanh kiếm vàng rung rung!

Không ngờ lại chặn được một đòn của Diệp Bắc Minh!

Tranh thủ mot tích tắc kiem Can Khon Tran Ngục chậm lại nửa nhịp, Tần Minh thừa cơ kéo thần hồn của Hoa Thanh Dương ra sau lưng bảo vệ!

"Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang làm cái gì không hả?"

"Tránh ra, ai cản tôi, kẻ đó chết!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Tần Minh tức quá hóa cười: "Ha ha ha ha! Một tên đến từ vị diện cấp tám, anh có biết trời cao đất dày là gì không hả?"

"Anh đã hủy hoại thể xác của Hoa Thanh Dương, nếu tôi giúp anh, anh vẫn còn cơ hội sống sót!"

"Nếu anh cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì chắc chắn sẽ khó mà tránh được họa diệt tộc!"

Diệp Bắc Minh chửi luôn: "Cút con mẹ mày đi!"

"Đừng tưởng ông đây không biết, chính các người đã đưa Diệp Quỳnh đến tay hắn, các ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp chó gì!'

"Nếu còn không tránh ra, mày cũng đi chết cùng thằng súc sinh này đi!"

Tần Minh tức quá hóa cười: "Ha ha, tôi vốn định kéo anh về phe!"

"Nếu anh đã không biết điều như thế!"

"Tôi cũng muốn xem thử, anh giết tôi kiểu gì? Thể chất Hỗn Độn ư? Anh nghĩ mình vô địch thật đấy à?"

"Bớt nói nhảm đi, hôm nay không ai ngăn được tôi giết hắn!"

Diệp Bắc Minh thẳng tay chém luôn!

Gào!

Kiếm khí xao động!

Một con huyết long lao ra, sát khí khủng khiếp tràn ngập khắp phòng, bổ thẳng về phía Tần Minh!

"Cái đồ không biết tốt xấu, anh đúng là thẳng điên!"

Tần Minh quát to một tiếng!

Thanh kiếm vàng trong tay đón lấy đòn tấn công!

Keng ...

Một tiếng giòn giã vang lên, vào khoảnh khắc thanh kiếm vàng va chạm với huyết long, tay Tần Minh tê rần, kiếm trong tay mất kiểm soát, b*n r* ngoài!

Mắt thấy Tần Minh không chống lại được sức mạnh của huyết long, và sắp bị thương!

"Nhãi ranh, dám đả thương Đế tử? Muốn chết à!"

Ong!

Một luồng khí tức cảnh giới cấp Đế thổi quét toàn trường!

Chu Nham sợ đến nỗi quỳ xuống cái bụp: "Đại đế ... ngài là đại đế sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả kinh, vội vàng lên tiếng: "Nhóc con ... khí tức cảnh giới Đại Đế kìa, lẽ nào người này ở cảnh giới Đại Đế thật?"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5262: Cảnh giới Đại Đế?



Diệp Quỳnh lập tức dựng tóc gáy!

Cảnh giới Đại Đế?

Ở Nguyên Thủy Chân Giới, một võ giả ở cảnh giới Đại Đế có thể lập nên một chủng tộc Đế huyết, rồi truyền thừa qua hàng chục kỷ nguyên mà không bị diệt vong!

Giờ còn chưa lên đến vị diện cấp chín, đã gặp phải một vị cảnh giới Đại Đế rồi?

Hơn nữa, người đó còn làm tùy tùng cho Tần Minh?

"Đại Đế mà rẻ mạt thế à?"

"Không đúng! Người này không phải Đại Đế chân chính!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đổi giọng điệu: "Nếu là đại đế chân chính, chắc chắn không có chuyện chỉ có cái khí tức này, tên này là một Ngụy Đế!"

"Ngụy Đế?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: "Đúng! Lão giả này là một Ngụy Đế!"

"Ban đầu ông ta có cơ hội trở thành Đại Đế, nhưng lại thất bại trong lúc tiến vào cảnh giới Đại Đế, và giờ trở thành một Ngụy Đế!"

"Cỗ khí tức cảnh giới Đại Đế mà tôi cảm nhận được ban nãy, chắc là từ chỗ ông ta đấy!"

"Nhóc con, cậu thử ngam mà xem, một Đại Đế thực thụ sao có thể làm tùy tùng cho Tần Minh được?"

Diệp Bắc Minh nhìn lão giả chẳm chẳm!

Đúng vậy.

Mặc dù khí tức của ông ta kh*ng b*, và còn tỏa ra một chút đế uy, nhưng lại không tạo cho người ta cái cảm giác áp bách tuyệt đối kia!

"Gặp bổn đế, tại sao không quỳ?"

Diệp Bắc Minh cười nhạo: "Một tên Ngụy Đế mà cũng dám tự xưng Bổn đế à?"

Khuôn mặt lãnh đạm của lão giả lập tức trở nên vặn vẹo: "Nhóc con, cậu dám sỉ nhục Bổn đế, muốn chết à!"

Ông ta giơ tay vung một chưởng!

Nhìn phản ứng của lão giả, tiểu Tháp đoán trúng rồi!

Ầm ầm!

Cả căn phòng bụi bay mù mịt, toàn bộ số vật dụng trong phòng đều hóa thành bột mịn!

"A ... "

Diệp Quỳnh hãi quá hét lên, bị đánh bay ra ngoài!

Diệp Bắc Minh bước nhanh, đỡ được Diệp Quỳnh, bảo vệ cô ta sau lưng, cỗ lực lượng như sóng thần kia đánh lên người anh!

"Huyền Tự Quyết!"

Diệp Bắc Minh hét trong lòng!

Sức mạnh co bap tang len mưoi lan!

Xoẹt! Một tiếng trầm muộn vang lên, bắp thịt trên người như bị xé rách, cơn đau như bị tứ mã phanh thây truyền đến!

Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu!

Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chống xuống đất, quỳ một gối xuống !!

Dù chỉ là Ngụy Đế thì cũng dính với chữ Đế, sức mạnh khủng khiếp thật! Nếu không có Huyền Tự Quyết, e là mình đã hóa thành mảnh nhỏ rồi!'

"Bắc Minh, anh sao rồi?"

Diệp Quỳnh đỡ anh.

Diệp Bắc Minh lau sạch vết máu trên khóe miệng: "Không sao, chưa chết được!"

Ánh mắt lão giả cực kỳ lạnh lẽo: "Chưa chết được à? Hừ! Ở trong tay lão phu thì không có kẻ nào mà lão phu giết không chết!"

Ông ta đang định xóa sổ Diệp Bắc Minh!

"Vạn lão, dừng tay!"

Tần Minh chậm rãi đi tới: "Tha cho anh ta một mạng đi!"

Vạn lão nheo mắt, ông ta có hơi khó chịu!

Nhưng ông ta không nói gì mà lặng lẽ lùi sang một bên, nhắm mắt dưỡng thần!

"Diệp Bắc Minh, tôi thật lòng tán thưởng anh!"

Anh ta hung tợn liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Được, nhưng ... nữ nhân này phải thuộc về tôi!"

"Đợi tôi khôi phục thể xác xong, việc đầu tiên tôi làm sẽ là khiến cô ta nằm dưới háng tôi cầu xin tha thứ!"

"Còn nữa, thẳng này đã dẫm nát đầu tôi, tội chết có thể miễn!"

"Nhưng tội sống, khó thể tha!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5263: Tên này điên rồi!



"Tôi muốn anh ta quỳ dưới chân tôi dập đầu một trăm cái, cầu xin tha thứ như một con chó!"

"Chỉ cần anh ta làm được điều này, Hoa Thanh Dương tôi đảm bảo sau này sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa!'

Tất cả mọi người ở hiện trường sững sờ!

Họ nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt đầy thương hại, một khi Diệp Bắc Minh đồng ý yêu cầu của Hoa Thanh Dương, đạo tâm võ đạo của anh sẽ hỏng ngay!

Dù có là thể chất Hỗn Độn, thì đời này cũng phế rồi!

Tần Minh nhíu mày: "Hoa huynh, như thế thì hơi quá đáng rồi"

"Chi bằng chúng ta tiến tới điểm trung hòa một chút, người phụ nữ này, tôi làm chủ, cô ta sẽ thuộc về anh!"

"Bắt Diệp Bắc Minh quỳ gối thì miễn đi! Đạo tâm võ đạo của anh ta mà phế thì anh ta chẳng còn giá trị gì nữa!"

Thần hồn của Hoa Thanh Dương đỏ hồng mắt!

"Thế này đi, tôi đồng ý với anh ... "

Tần Minh lập tức truyền âm.

Ánh mắt Hoa Thanh Dương khẽ đảo

Cuối cùng, anh ta gật đầu: "Được! Tôi chỉ cần người phụ nữ này!"

Bách Lý Thanh lập tức ra lệnh: "Tần Trung, ông còn ngây ra đó làm gì?"

"Còn không mau đưa người phụ nữ này đi, giữ cho Hoa công tử!"

"Vâng!'

Tần Trung gạt đầu, đi về phía Diệp Quỳnh.

Diệp Quỳnh mặt trắng bệch, cô ta cắn môi, sau đó lại chủ động đứng lên, đi về phía Tần Trung!

"Xem như cô biết điều!'

Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng.

"Diệp Quỳnh, cô làm gì vậy?"

Vừa đi được hai bước, sau lưng vang lên một tiếng quát lạnh.

Diệp Quỳnh run lên, không có quay đầu lại: "Bắc Minh, cảm ơn anh! Nếu không tại tôi, thì anh đã không bị liên lụy!"

"Nếu dùng tôi mà có thể làm nguôi cơn giận của họ, vậy xem như tôi vẫn còn chút giá trị đi ... "

Cô ta vừa bước tiếp!

Diệp Bắc Minh đã nén đau, vọt tới!

Anh chắn trước người Diệp Quỳnh, hai mắt đỏ ngầu: "Cô đừng quên, mạng cô là của tôi!"

Diệp Quỳnh sững người!

Diệp Bắc Minh nghiêm túc nói: "Lúc ở Vô Căn Chi Địa, cô từng bảo, cô nợ tôi một mạng!"

"Hiện tại, mạng của cô là của tôi!"

"Cô bảo tặng cho người khác là tặng cho người khác sao?"

Diệp Quỳnh há miệng: "Tôi ... "

Diệp Bắc Minh ngắt lời ngay: "Mạng của cô là của tôi!"

"Tôi chưa đồng ý, và tôi không cho phép cô đưa ra bất kỳ quyết định nào!"

"Hôm nay, ai cũng đừng hòng đưa cô đi, kể cả một Đại Đế thật sự đến cũng vậy!"

Anh quay người lại.

Một mình đối mặt với tất cả mọi người đang có mặt tại đây!

Để lại cho Diệp Quỳnh một bóng lưng!

Diệp Quỳnh che miệng, nước mắt chảy ra, cơ thể run lên bần bật!

'Diệp Bắc Minh ... được! Từ nay về sau, Diệp Quỳnh tôi là người của anh, anh không cho phép tôi chết, tôi sẽ không chết! Không bao giờ ... '

Diệp Quỳnh nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt càng kiên định hơn!

"Đệt! Cmn! Tần huynh, má nó anh đã nhìn thấy chưa?"

"Không phải tôi không cho tên này một con đường sống, mà là anh ta không coi tôi ra gì! Anh ta là cái thá gì chứ?"

'Nếu không vì nể mặt anh, thì chỉ cần một ý niệm là ông đây có thể diệt cả tộc nhà họ Diệp rồi!" Thần hồn của Hoa Thanh Dương tức điên lên, tức run cả người.

Tần Minh nhíu mày!

Diệp Bắc Minh quá không biết điều!

Ngay cả Bách Lý Thanh cũng tỏ vẻ chán ghét: "Diệp Bắc Minh, anh có biết mình đang nói gì không hả?"

"Bản tiểu thư rất coi trọng anh, anh mau xin lỗi Hoa thiếu đi!"

"Sau đó giao người phụ nữ dơ bẩn này ra, chuyện này coi như xong, anh cũng sẽ không chết, chẳng lẽ thế không tốt à?"

Diệp Bắc Minh tức giận chửi luôn: "Cô mới là người phụ nữ dơ bẩn!"

"Trong mắt tôi, Diệp Quỳnh sạch hơn cô gấp vạn lần!"

"Tôi không cần cô xem trọng, cô cút khỏi tầm mắt tôi đi!"

Anh vừa nói xong.

Toàn trường im phăng phắc!

Đám Chu Nham trợn tròn mắt, sợ đến nỗi há hốc miệng, cả người run rẩy!

Tên này điên rồi!

Nét mặt Bách Lý Thanh trở nên cực kỳ lạnh lẽo: "Vạn lão, giết cái thứ không biết điều này đi cho tôi!"

Vạn lão đang định ra tay!

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói uy nghiêm:

'Đợi đã! Chàng trai có thể chất Hỗn Độn này, Côn Luân Điện tôi muốn rồi, mọi người nể mặt lão phu đi!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5264: Tất cả đều quay đầu lại!



Côn Luân Điện?

Nghe thấy ba chữ này, trái tim mọi người đập cái thịch!

Giây tiếp theo.

Tất cả đều quay đầu lại!

Chỉ thấy, một nhóm lão giả không nhanh không chậm đi vào, mỗi người đều có khí thế áp bách cực kỳ mãnh liệt!

Trên chỗ ngực họ, đều thêu một đồ đằng đặc biệt!

Tần Minh, Hoa Thanh Dương, Bách Lý Thanh thấy vậy, con ngươi không khỏi co lai!

"Người của Côn Luân Điện?"

Khuôn mặt ung dung và bình thản của Vạn lão, cuối cùng đã xuất hiện chút dao động!

"Tiền bối, tôi tên là Tần Minh, đến từ nhà họ Tần! Cha tôi là Tam Dương Đại Đế!" Tần Minh vội vàng tiến lên, rất là cung kính.

Lão giả dẫn đầu nhếch miệng cười: "Tần Khai Dương à? Bảy trăm triệu năm trước, lão phu từng chỉ điểm cho hắn một lần!"

"Cũng coi như là một nửa sư phụ của hắn, thế nào, mới bảy trăm triệu năm mà hắn đã tiến vào cảnh giới Đại Đế rồi hả?"

Bảy trăm triệu năm?

Từng chỉ điểm qua một lần?

Một nửa sư phụ?

Đù!

Toàn trường kinh hãi!

Tần Minh toát mồ hôi: "Tiền bối, xin hỏi đại danh tôn tính của ngài là?"

Lão giả hờ hững đáp: "Lão phu, Tư Không Trần!"

"Tư Không Trần?"

Tần Minh còn chưa kịp phản ứng, Vạn lão bên cạnh đã hít một ngụm khí lạnh!

Đường đường là một Ngụy Đế, thế mà lại hoảng sợ đến nỗi lùi lại mười mấy bước, đến khi lưng áp vào tường rồi mới dừng lại: "Ngài ... ngài chính là Tư Không Trần, đại trưởng lão của Côn Luân Điện?"

"Con Luân Điện? Đại trưởng lão!"

"Trời ơi ... "

Những người khác trong phòng nghe thấy cái thân phận này xong!

Cả đám sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất!

Chỉ có Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh là còn đứng!

Tuy Tần Minh và Bách Lý Thanh chưa hoảng sợ đến nỗi quỳ xuống, nhưng cũng khom lưng, nét mặt trở nên cực kỳ cung kính!

'Tiền bối ... cơn ... cơn gió nào đã thổi ngài tới đây ạ?"

Tần Minh sợ đến nỗi trái tim như muốn ngừng đập!

Với thân phận của Tư Không Trần, thì dù gia chủ nhà họ Tần có ở đây!

Hay nói cách khác là người cha ở cảnh giới Đại Đế của anh ta có ở đây, thì cũng phải khép nép khúm núm hầu hạ á!

Ông ta giơ tay chế trụ cổ tay anh, sau đó xoẹt một tiếng, móng tay xoẹt qua!

Máu Hỗn Độn chảy ra, rơi xuống mặt đất, rồi tan ngay!

"Quả nhiên là máu Hỗn Độn, cậu là thể chất Hỗn Độn thật hả?"

Giọng Tư Không Trần run run!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5265: Đầu cũng không quay lại!



'Tiu Tháp, tôi nhớ ra rồi! Cổ Yên Tuyết từng bảo, đại trưởng lão của Côn Luân Điện hình như tên là Tư Không Trần, ông ta đã đầu quân cho Hồn Tộc rồi cơ mà nhỉ?' Diệp Bắc Minh truyền âm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: 'Hình như đúng là có chuyện này, nhưng coi tình hình trước mắt, có vẻ mọi người ở đây không biết chuyện này!'

Tư Không Trần nhìn Diệp Bắc Minh chẵm chẳm, ánh mắt cay độc, tựa như nhìn thấu tất cả: "Cậu đang truyền âm với ai vậy?"

Diệp Bắc Minh cả kinh: "Tiền bối, ngài nói đùa rồi!"

"Tôi còn đang hoảng hốt trước bản lĩnh của ngài đây này!"

"Ha ha ha ha!"

Tư Không Trần rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Bắc Minh: "Tên thể chất Hỗn Độn này, miệng ngọt thế!"

Ông ta chỉ một ngón tay vào Diệp Bắc Minh!

Đầu cũng không quay lại!

"Người này, tôi lấy rồi!"

"Các ngươi, có thể đi rồi!"

'Tiền bối ... "

Tần Minh vừa mới mở miệng!

"Hửm?"

Tư Không Trần quay đầu lại, nheo mắt!

Mặt Tần Minh lập tức tái nhợt, anh ta nuốt khan: "Vâng, chúng tôi đi đây!"

Anh ta đánh mắt ra hiệu với Bách Lý Thanh, sau đó cả đám cấp tốc ra khỏi căn phòng lộn xộn ngổn ngang!

Chỉ còn lại một đạo thần hồn của Hoa Thanh Dương, anh ta không dám phát ra tí tiếng gió nào!

"Mọi người cũng ra ngoài đi, tôi có chuyện cần nói với cậu ta!"

"Vâng!

Mấy lão giả của Côn Luân Điện đáp một tiếng, sau đó đi nhanh đến trước mặt Diệp Bắc Minh, ánh mắt chuyển sang Diệp Quỳnh đang ở sau lưng anh: "Cô, ra ngoài cùng chúng tôi!"

"Bắc Minh?"

Diệp Quỳnh hơi lo lắng.

Diệp Bắc Minh cười tự tin: "Yên tâm, tôi không sao."

Diệp Quỳnh dè dặt đi ra khỏi căn phòng.

Tư Không Trần trực tiếp vung tay lên, phóng ra một đạo kết giới, bao phủ toàn bộ căn phòng!"

Ông ta đang định lên tiếng, Diệp Bắc Minh đã giành nói trước: "Tư Không Trần, sao giờ ông mới tới? Hại tôi suýt thì chết ở đây!"

"Cái gì!"

Mặt Tư Không Trần biến sắc: "Cậu ... cậu nói linh tinh cái gì thế?"

Trong lòng ông ta thì đang nổi sóng dữ dội!

Chuyện ông ta gia nhập Hồn Tộc, tuyệt đối không có người thứ hai biết! Không đúng, Cổ Yên Tuyết từng bắt gặp ông ta gặp gỡ với một sứ giả của Hồn tộc, ngoài Cổ Yên Tuyết ra, tuyệt đối sẽ không có ai khác biết!
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5266: Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống!



Kể cả điện chủ Côn Luân Điện!

Sao Diệp Bắc Minh biết được?

'Chẳng lẽ tên nhóc này từng gặp Cổ Yên Tuyết?'

'Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp thế!'

'Nếu không phải Cổ Yên Tuyết, thế há chẳng phải ... cậu ta là đệ tử của Hồn chủ thật à?'

Nghĩ tới đây.

Tư Không Trần toát mồ hôi: 'Trời ạ, mình biết rồi! Nhất định là Hồn chủ có kế hoạch riêng của ngài ấy!

Hoa ra Hồn Chu đa tìm đuoc the chat Hon Don tu lau roi, the Hon Chủ con bảo bọn mình đi tìm thể chất Hỗn Độn làm gì? Chẳng lẽ để đánh lạc hướng Côn Luân Điện hả?'

'Nhất định là thế ... quả không hổ là Hồn Tộc! Quả là khiến người ta không thể đoán được ... '

Sau khi hiểu rõ những vấn đề này!

Tư Không Trần càng tin vào thân phận của Diệp Bắc Minh hơn!

"Diệp công tử ... "

Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Hửm? Lúc nãy đông người, ông gọi tôi là Diệp công tử, tôi không trách ông!"

"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ông gọi tôi là gì cơ?"

Tư Không Trần nuốt ngụm nước miếng!

Đệt!

Chính nó!

Chính là cái cảm giác này!

Không phải đệ tử của Hồn Chủ, thì sao dám kiêu căng như vầy!

"Đại nhân!"

Tư Không Trần vội vàng cúi đầu, nhìn mặt đất: "Thuộc hạ đã chưa nhận thức rõ thân phận của mình, mong đại nhân thứ tội!"

Ngoài mặt Diệp Bắc Minh tỏ vẻ bình tĩnh, trên thực tế trong lòng anh cũng đang dậy sóng đây: 'Tiểu Tháp, ông thấy chưa? Ha ha ha!'

'Tôi lừa ông ta một tí, không ngờ ông ta tin luôn rồi!'

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một câu: 'Thế cũng được hả? Siêu!'

Diệp Bắc Minh khoát tay: 'Miễn lễ!"

Sau đó anh khoanh chân ngồi xuống!

"Đung rồi, vừa nay cai tên Vạn lão kia ra tay làm tôi bị thương nặng, ông có viên đan dược chữa thương nào không?"

"Đại nhân, xin ngài vui lòng nhận cho!"

Tư Không Trần không dám chậm trễ.

"Tôi muốn giết ba người!"

"Người thứ nhất, Hoa Thanh Dương!"

"Người thứ hai, Vạn lão!"

"Người thứ ba, Bách Lý Thanh!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5267: Tư Không Trần nhíu mày!



Mí mắt Tư Không Trần giật giật: "Đại nhân, ngài nghiêm túc chứ?"

"Hoa Thanh Dương kia thân phận đặc biệt, cậu ta là con riêng của Hoa Bằng Phi - đại trưởng lão Hoa Tộc, do không tiện công khai nên toàn âm thầm nuôi nấng!"

"Cái tên Vạn lão kia chỉ là một Ngụy Đế, giết thì giết thôi!"

"Nhà họ Tần cũng không dám đối địch với tôi vì một tên Ngụy Đế!"

"Nhưng Bách Lý Thanh kia ... "

Tư Không Trần nhíu mày!

"Bách Lý Thanh và Tần Minh là anh em ruột cùng cha khác mẹ!"

"Bách Lý Thanh là con gái riêng của Tần Tam Dương, cô ta theo họ mẹ, nếu giết Bách Lý Thanh thì e Tần Tam Dương sẽ phát điên mất!"

Diệp Bắc Minh liếc ông ta một cái: "Không phải vừa nãy ông bảo, bảy trăm triệu năm trước, ông từng chỉ điểm cho Tần Tam Dương à?"

Tư Không Trần hơi ngượng: "Đại nhân, mấy lời lúc nãy, tôi có hơi phóng đại một chút!"

"Thực ra, tôi và Tần Tam Dương chỉ mới có duyên gặp nhau một lần thôi!"

"Bảy trăm triệu năm trước, đúng là tôi từng chỉ điểm cho hắn đôi câu, nhưng thiên phú tu võ của hắn cực kỳ khủng khiếp, năm đó thực lực của tôi còn ngang ngửa hắn, không ngờ bây giờ hắn đã tiến vào cảnh giới Đại Đế rồi!"

Ông ta đỏ mặt bổ sung thêm một câu: "Nếu gặp phải Tần Tam Dương ngoài đời, tôi không phải đối thủ của hắn ... "

Diệp Bắc Minh trầm mặt: "Nói vậy, trừ Vạn lão ra!"

"Hoa Thanh Dương, Bách Lý Thanh, tôi đều không giết được?'

Tư Không Trần trả lời: "Trước mắt thì đúng là không động vào được!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Nếu tôi cứ muốn giết thì sao?"

"Này ... "

Tư Không Trần khó xử rồi!

Một bên là hai thế lực lớn là Đại Đế nhà họ Tần, và Hoa Tộc!

Một bên là đệ tử chân truyền của Hồn Chủ, bên nào ông ta cũng không đắc tội được!

Thấy Tư Không Trần chần chừ, Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Tư Không Trần, xem ra lòng trung thành ông dành cho Hồn Chủ chưa phải hết lòng!"

"Tôi vừa tới đây, đã bị Tần Minh ném vào Tử Đấu Trường, nếu không nhờ sư phụ tôi phù hộ!"

"E rằng tôi đã thành một cái xác từ lâu rồi! Chuyện vừa xảy ra, tôi sẽ báo lại đúng sự thực cho sư phụ!"

"Này ... "

Tư Không Trần hoảng ngay.

Tư Không Trần sợ đến nỗi vội vàng buông tay, sau đó lùi lại, quỳ một gối xuống đất: "Đại nhân, thực ra cũng không phải là không có cách, nhưng thuộc hạ sợ là mình không thể ra tay ... "

"À! Đại nhân, ngài đừng giận!"

"Không phải thuộc hạ sợ đâu, mà là Đấu trường võ thuật có quy tắc của nó!"

"Bất cứ ai xuất hiện ở đấu trường võ thuật, đều phải tuân theo quy tắc của đấu trường võ thuật!"
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5268: Cho dù có cộng nhà họ



Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Ý ông là?"

Tư Không Trần nói: "Thế lực đứng sau đấu trường võ thuật, tên là Võ Tông!"

"Cho dù có cộng nhà họ Tần và Hoa tộc lại, thì họ cũng không dám coi thường quy tắc của Võ Tông!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Võ tông có lai lịch thế nào? Mà có thế lực lớn thế?"

"Theo như ông nói, thế chẳng phải nó còn nghịch thiên hơn Côn Luân Điện à?"

Tư Không Trần nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Đại nhân, Võ Tông không thuộc bất cứ thế lực nào!"

"Nó được hơn mười vị Đại Đế, bắt tay thành lập, mục đích là để giữ gìn trật tự võ đạo của vị diện này!"

"Đấu trường võ thuật chính là một trong những sản nghiệp của Võ Tông, chỉ cần là người xuất hiện ở đấu trường võ thuật, thì đều sẽ bị mặc nhận là tuyển thủ tới tham gia đấu võ!"

"Nói cách khác, chỉ cần đại nhân mở lời, khiêu chiến với Hoa Thanh Dương, Tần Minh, Bách Lý Thanh, hay kể cả Vạn lão, bọn họ cũng không có tư cách từ chối."

Tư Không Trần dừng lại một chút.

Rồi nói tiếp: "Tất nhiên, để phòng ngừa tu võ giả giai cao, mượn luật này để đánh chết tu võ giả giai thấp!"

"Quy tắc này chỉ áp dụng cho tu võ giả giai thấp, khiêu chiến với tu võ giả giai cao!"

"Tu võ giả giai cao mà khiêu chiến với tu võ giả giai thấp, tu võ giả giai thấp có thể từ chối!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.

"Ý ông là, chỉ cần tôi lên tiếng thách đấu!"

"Đám Tần Minh, Hoa Thanh Dương, Bách Lý Thanh, Vạn lão, sẽ không có quyền từ chối!"

"Chúng ta có thể quyết một trận tử chiến ở trên võ đài, hoặc kể cả là ở Tử Đấu Trường?"

Tư Không Trần gật đầu khẳng định: "Đúng vậy!"

Nhận được câu trả lời chắc chắn, ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên một tia lạnh lẽo!

...

Bên ngoài phòng nghỉ.

Hoa Thanh Dương thong thả đi từ xa tới, toàn thân khí huyết dồi dào!

Ban đầu trông anh còn có vẻ thận hư, thế mà lúc này lại mặt mày hồng hào!

"Tần huynh, Thiên long huyết của tốt thật!"

"Cảnh giới của tôi không hề bị giảm, vẫn ở Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu!" Hoa Thanh Dương rất là hài lòng, anh ta nheo mắt, nhìn sang Diệp Quỳnh đang đứng cách đó không xa: "Nữ nhân này, tôi chơi chắc rồi, ai tới cũng không ngăn được tôi đâu!"

Tần Minh nhíu mày: "Hoa huynh, hình như tên nhóc kia có chút quan hệ với Côn Luân Điện đấy!"

"Tôi khuyên anh, đừng làm bậy!"

Hoa Thanh Dương tức giận nói: "Sợ quái gì!"

"Hắn chỉ là một tên nhãi ranh ở hạ giới, có là thể chất Hỗn Độn thì sao chứ?"

"Trước đay cung từng co the chat Hon Đon con gì? Ket qua thì sao, con chưa trưởng thành đã chết yeu rồi kìa!"

"Anh sẽ không cho rằng, đám lão già kia sẽ để cho thể chất Hỗn Độn trưởng thành đấy chứ?"

Không có bất kỳ một thế lực nào, nguyện ý nhìn thể chất Hỗn Độn trưởng thành cả!

"Thanh Nhi, em nghĩ sao?"

"Anh! Bây giờ em ghét tên tạp chủng đó lắm!"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bách Lý Thanh hiện lên vẻ thù hằn không hợp với cô ta: "Vừa nãy anh ta dám sỉ nhục em như thế, bản tiểu thư nhìn trúng anh ta, đấy là phúc anh ta tu mười đời ... "
 
Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ
Chương 5269: Tôi muốn khiêu chiến với Hoa Thanh Dương!



"Không đúng!"

"Đó là phúc anh ta tu luyện suốt tất cả các đời, anh ta là cái thá gì chứ?"

"Anh ta dám bảo em dơ bẩn? Em tức chết đi được!"

Bách Lý Thanh càng nghĩ càng tức!

"Anh, chỉ cần có cơ hội, em se cho anh ta chết!"

Đám Chu Nham ở bên cạnh thoáng qua vẻ sợ hãi: 'Đắc tội với người phụ nữ này, thì đúng là chết không có chỗ chôn!'

Lúc này, cấm chế trong phòng nghỉ đã được giải trừ!

Tư Không Trần dẫn đầu đi ra ngoài, Diệp Bắc Minh theo sau!

Diệp Quỳnh vội vàng chạy tới: "Bắc Minh, anh không sao chứ?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao!"

"Vừa nãy bọn họ ... "

Mặt Diệp Quỳnh ngưng trọng, cô ta kể lại cuộc trò chuyện của đám Hoa Thanh Dương, Bách Lý Thanh cho anh nghe.

Hoa Thanh Dương chẳng những không so Diệp Bắc Minh biết!

Trái lại còn hung hăng, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm!

Bách Lý Thanh thì cười khay!

Tư Không Trần trực tiếp ra lệnh: "Mấy người đi mời người phụ trách Võ Tông tới đây!"

Tần Minh bỗng dâng lên một dự cảm không lành: "Tiền bối, ngài tìm người phụ trách Võ Tông làm gì?"

Tư Không Trần chẳng thèm trả lời!

Một lúc sau.

Người phụ trách của Võ Tông đến.

Ba lão giả rất già, nhưng khí tức thì kh*ng b* đến dọa người!

Một lão giả có chòm râu dài trong số đó nói: "Tư Không Trần, tìm chúng tôi có việc gì?"

Tư Không Trần nhìn sang Diệp Bắc Minh: "Không phải tôi, là vị đại ... Diệp công tử tìm các vị!"

Ba lão giả Võ Tông nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt mang theo nghi hoặc: "Cậu u?"

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước: "Ba vị tiền bối, theo quy tắc của đấu trường võ thuật, chắc hẳn tôi có thể khiêu chiến với mấy người họ trên võ đài chứ nhỉ?"

"Cái gì?"

Nghe thấy lời này, mặt mọi người biến sắc!

Con ngươi của Tần Minh khẽ co rút!

Hoa Thanh Dương cũng hoảng: "Thằng ranh này muốn làm gì vậy? Anh ta là đồ điên!"

"Tôi không muốn lên đài đấu võ với anh ta!"

"Anh ơi ... "

Giọng Bách Lý Thanh cũng run rồi!

Cô ta biết thực lực của Diệp Bắc Minh, cho dù cô ta đang ở cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng năm, cô ta nghĩ mình cũng không phải đối thủ của tên điên này!

"Bách Lý Thanh!"

Bách Lý Thanh điên cuồng lắc đầu: "Tôi không đồng ý!"

"Với cả, Vạn lão!"

Anh chỉ tay vào mũi Vạn lão!
 
Back
Top Bottom