Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)

Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
10. Mặc Áo Lộ Ngực Trước Mặt Anh Trai


Cô gái mặc đồ thể thao bó sát tươi cười ngọt ngào.

Cô ngồi trên tấm thảm yoga, hồn nhiên vẫy tay về phía hắn.

Ngực cô lắc lư không kìm được.

Hoàn toàn không biết cơ thể mình đang bị người đàn ông âm thầm đánh giá.

Thậm chí vừa rồi còn bị hắn tưởng tượng đến mà thủ dâm.Ánh mắt Lương Vũ thâm trầm, nghe lời cô, đi đến.

Lương Hi giơ điện thoại lên cao, nói cho hắn biết nên làm thế nào.

Sau đó cô đầy hứng thú nhìn hắn.

Trong mắt chứa đựng sự kỳ vọng.Hắn đã tạo ra nghiệp gì mà vừa mới tưởng tượng cô để tự giải quyết xong lại bị cô kéo đến làm yoga?Động tác này yêu cầu người đàn ông ngồi trước mặt cô gái.

Hai tay nắm lấy cánh tay và vai của cô, chậm rãi dùng lực kéo giãn về phía sau.Lương Hi cảm nhận cơ bắp bị kéo ra từng chút, vừa đau vừa thoải mái.

Không khỏi rên rỉ, nhíu hàng mi thanh tú lại.Nếu lúc này chỉ nhìn biểu cảm mà không nhìn động tác, trông cô đặc biệt giống đang bị xâm nhập.

Dục vọng vừa được giải tỏa dường như lại rục rịch.

Làm hắn không ngừng suy nghĩ miên man.Suy nghĩ đang mơ hồ, bỗng "xoẹt" một tiếng chói tai làm cả hai giật mình.Là khóa kéo áo của Lương Hi bị bung ra.Ngực cô gái vốn đã phát triển tốt.

Hai bầu ngực tròn vo, khi mặc đồ yoga bó sát trông đặc biệt đầy đặn.

Vô tình, hôm nay cô lại mặc áo có khóa kéo.

Theo tư thế căng vai, khóa kéo bị kéo đến đỉnh điểm, cuối cùng mất kiểm soát mà bung ra.

Lập tức rượt xuống tận trên rốn.Phần thân trên của em gái cực kỳ giống những hình ảnh ngực trần trong truyện tranh khiêu dâm.

Cô lười biếng không mặc áo lót.

Bầu ngực trắng nõn trực tiếp lộ ra trong không khí.

Hai bầu ngọc mềm mại vừa tròn vừa trắng, run rẩy.

Lớp áo ngực cổ chữ V cuộn lại ở bên ngoài.

Lớp vải thể thao co giãn ép chặt bầu ngực non nớt của thiếu nữ bên trong.Giống như một viên pudding sữa mới được đổ vào chén.

Vừa động đậy đã rung lắc.Lương Vũ kinh ngạc.

Đôi gò bồng đảo xinh đẹp mà mấy ngày nay hắn đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cứ thế đột ngột đâm vào mắt hắn.

Hắn cảm thấy thần kinh thị giác của mình chưa bao giờ phát triển đến thế.

Ngay cả những lỗ chân lông nhỏ đang tụ lại vì xấu hổ khi tiếp xúc với không khí, hắn cũng thấy rõ.Người đàn ông luôn rất nhạy cảm với những chuyện này.Ngực em gái chắc là cực phẩm.

Không giống những bộ ngực được thêm silicon vào nên hơi cứng đờ.

Mà tràn đầy cảm giác nhục dục tự nhiên.

Nó hơi dốc một chút và hơi chếch ra hai bên.

Những đường cong mềm mại như nước gợn sóng tự nhiên.Người đàn ông không thể kết luận đây là kiểu ngực gì.

Không giống ngực bán nguyệt có quy tắc.

Cũng không có cảm giác dồn dập ở nửa dưới như ngực giọt nước.

Chỉ là đường cong bên dưới đầy đặn, mượt mà.

Hai bầu ngực có sự săn chắc của một thiếu nữ 16 tuổi.

Giống như quả đào mọng nước, căng tròn treo trên ngực.Lương Hi không nghĩ lại xấu hổ như vậy.

Quan trọng là...

ánh mắt anh trai không hề che giấu.

Ánh mắt nóng bỏng làm cô sợ hãi.Bầu ngực riêng tư của thiếu nữ làm sao có thể để đàn ông nhìn thấy?

Cho dù người đó là anh trai, cô cũng không thể chấp nhận cảnh tượng mình giống một phụ nữ dâm đãng để đàn ông ngắm.Cảm giác xâm chiếm một cách trắng trợn, thấu xương gần như có thể hóa thành vật chất.

Cô gái nhỏ vừa xấu hổ vừa bực bội, không nhịn được mà "òa" một tiếng khóc nức nở."

Ô ô...

Đừng nhìn.

Anh đừng nhìn...

Ô ô..."

Cô không ngừng nức nở, tay run rẩy cố chấp muốn kéo khóa kéo lên, giấu đi hai chú thỏ trắng lớn.

Cô hoàn toàn quên mất, chỉ cần quay người lại thì người đàn ông sẽ không nhìn thấy gì."

Anh không nhìn.

Tiểu Hi ngoan, đừng khóc.

Anh giúp em kéo lên."

Cổ họng Lương Vũ lên xuống.

Hắn quay mặt đi, vươn tay giúp cô kéo khóa kéo lên.

Giờ không nhìn thì có ích gì, những gì nên thấy và không nên thấy, hắn đều đã thấy rõ.Tất nhiên, lời này tuyệt đối không thể nói cho Lương Hi biết.

Hắn nắm đầu khóa kéo, kéo lên.

Đến ngực thì nó đứng yên, kéo nữa, vẫn không động đậy.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
11. Ngực Trần Muốn Anh Trai Ôm


Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngực của cô gái nhỏ dưới ánh sáng đầy đủ.

Hắn tự nhủ, không biết là vì ngực quá lớn nên kẹt hay là khóa kéo bị ngực căng quá mà hỏng.Nói chung, ngực em gái rất lớn, rất đẹp.Bộ não của người đàn ông đã không thể suy nghĩ bình thường nữa mà chỉ có thể đưa ra một kết luận như vậy."...

Khóa kéo bị hỏng rồi, không kéo lên được.

Tiểu Hi, em lên lầu thay quần áo trước đi.

Anh quay lưng lại cho."

Nói xong, hắn buông tay quay người.

Lặng lẽ ấn xuống thứ đang bừng bừng phấn khởi trong quần.

Cứng hoàn toàn.Hắn nắm từ đầu đến gốc để xác nhận một lần nữa, thực sự cứng.

Chết tiệt.Lương Vũ cảm thấy có chút vô lý.

Sự dụ hoặc của ngực em gái đối với hắn quá lớn.

Cứ như trở về trạng thái tuổi dậy thì.

Chẳng lẽ là do sự kích thích đêm say rượu vẫn chưa biến mất sao?Hắn không dám tiếp tục nhìn.

Khoang miệng không ngừng tiết ra nước bọt như bị nghiện sữa.

Sợ mình mất kiểm soát mà nhào tới hút lấy hai bầu ngọc tuyết kia.Lương Hi xoa nước mắt, nức nở đáp lời.

Vội vàng đứng lên.Nhưng đôi mắt cô gái nhỏ đẫm lệ, gần như không nhìn rõ đường.

Cô đi được vài bước, chân liền đá vào tấm thảm yoga bên cạnh.Bất ngờ bị vấp ngã, một cái trượt, đầu gối cô quỳ thẳng xuống đất, phát ra tiếng "ầm" khiến người ta giật mình.Tiếng động đặc biệt rõ ràng trong phòng khách trống vắng.

Lúc này, Lương Vũ mặc kệ cô có cho hắn nhìn hay không, "bật" một tiếng xoay người lại.

Đi đến, mặt trầm xuống, ngang bế cô lên.

Không nói một lời.Lương Hi cẩn thận liếc nhìn anh trai một cái.

Đường quai hàm căng chặt dường như đang cố kìm nén điều gì đó.

Không khỏi làm tim cô đập loạn nhịp.Cô ấp úng không nói nên lời.

Cú ngã ngược lại làm cảm xúc của cô bình tĩnh lại.

Hoặc là nói, ngã đến ngốc.May mắn trong nhà chỉ có hai người họ.

Nếu có người khác, nhất định sẽ sốc trước cảnh tượng dâm mĩ của hai anh em lúc này.Người đàn ông bế ngang cô gái, bước nhanh lên lầu.

Mặt hắn âm u đến mức có thể nhỏ nước.

Trong lòng ngực, nửa thân trên của cô gái gần như trần trụi.

Lộ ra bầu ngực trắng bóng.

Vì lên lầu nên nó run rẩy, mơ hồ cọ vào ngực người đàn ông không mặc áo trên.Còn bên dưới eo và mông cô, quần của người đàn ông bị một khối u lớn nhô ra.

Chỉ cần liếc mắt là có thể đoán được dương vật bên trong đang cương cứng.Nó có thể dùng để đánh trống cũng không quá.Vào phòng ngủ của Lương Hi, Lương Vũ đặt cô lên giường, cẩn thận kiểm tra đầu gối cô.Da đầu gối đỏ bừng, giữa có một màu xanh nhạt.

Trông có vẻ ngã khá đau."

Lương Hi, em có thể tự chăm sóc bản thân cho tốt được không?

Anh đã bảo không nhìn, quay lưng lại rồi.

Cho dù em cởi hết phía sau anh cũng không ai nhìn thấy.

Em không biết nhìn đường sao?"

Lương Vũ bực bội, tiếp tục mắng cô: "Vội vàng cái gì?

Em xem em ngã kìa.

Anh nghe thấy tiếng em quỳ xuống đất đã sợ chết khiếp rồi!"

Lương Hi không biết, khi Lương Vũ quay người lại thấy cô ngã trên đất, lưng hắn lập tức đổ mồ hôi lạnh.Em gái quỳ rạp xuống bên cạnh cầu thang.

Góc nhọn của bậc thang vừa vặn đối diện với đầu cô.

Đầu cô thiếu chút nữa đã đụng phải cái góc sắc nhọn kia.Người đàn ông gần như có thể tưởng tượng được, nếu thật sự đụng phải, sẽ là đầu vỡ máu chảy thế nào.

Cảnh tượng nguy hiểm đó làm tim hắn ngừng đập trong chớp mắt.Bàn tay đang nắm hai bên vạt áo của cô run lên vì bị anh mắng.

Từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Lương Hi nhận ra anh trai thật sự tức giận.

Đã bao lâu rồi cô chưa từng nghe hắn gọi đầy đủ tên mình.Trong đầu cô như một đống bầy nhầy, làm suy nghĩ rối loạn.

Không biết nghĩ thế nào, Lương Hi buông tay đang giữ ngực, khóc lóc dang rộng hai tay ôm lấy hắn, muốn được ôm một cái.Cô gái nhỏ chỉ biết, anh trai thật hung dữ.

Cô không muốn bị hắn mắng.

Làm nũng với anh trai nhất định sẽ được tha thứ.Hai bầu ngực trắng nõn gần như làm lóa mắt người đàn ông.

Lời mắng cô của Lương Vũ nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến, vươn tay ra đón lấy cái ôm của cô.Biết rõ không thể, người đàn ông vẫn cúi đầu, từ khe hở giữa hai người lén nhìn bầu ngực trắng nõn, mềm mại kia.Bầu ngực đầy đặn, mềm mại bị ngực của chính hắn ép thành hình tròn dẹt.

Nghĩ đến mình đang thịt dán thịt vuốt ve cặp vú mềm mại đó, Lương Vũ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.

Nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể rời mắt đi được.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
12. Hóa Ra Ngực Em Gái Bị Hắn Mút Sưng Lên


"Anh ơi, em biết lỗi rồi.

Anh đừng giận, đừng hung dữ với em có được không...

Ô ô..."

Tiếng nức nở của em gái kéo hắn trở về thực tại.

Lương Vũ tỉnh táo lại, ánh mắt như bị bỏng, lập tức chuyển hướng sang bức tường đầu giường.Hắn vỗ lưng cô: "Tiểu Hi nằm xuống đi.

Anh lấy quần áo cho em, rồi lau mặt cho em nữa."

Khoảnh khắc em gái rời đi, ngực hắn mất đi hơi ấm áp.

Trong không khí, hắn cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.Ánh mắt người đàn ông trở nên u uất.

Một cảm xúc mơ hồ mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu rõ.Lương Hi đối với hắn bây giờ, giống như quả cấm trong vườn địa đàng.

Xa thì không muốn, gần thì không thể...."

Được rồi, mau thay quần áo đi."

Lương Vũ tùy ý lấy một chiếc áo T-shirt trắng trong tủ quần áo đưa cho Lương Hi, sau đó đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ.Giọng nói của người đàn ông vẫn có chút bực bội.

Có sự oán giận vì hành động lỗ mãng của Tiểu Hi, cũng có sự tức giận vì hắn không kiểm soát được nửa thân dưới của mình.Gương sáng trưng, phản chiếu một khuôn mặt hơi méo mó.

Trên khuôn mặt tuấn tú, bừng bừng dục vọng ngút trời.

Lương Vũ liếc nhìn mình trong gương rồi không dám nhìn nữa.Lần tự giải quyết khi thức dậy coi như vô ích.

Chết tiệt.Ở trong nhà vệ sinh một lúc, Lương Vũ cầm khăn mặt đi ra ngoài, lau mặt cho Tiểu Hi.Bầu không khí im lặng hơi nặng nề.

Lương Hi sợ hãi nhìn hắn.

Rõ ràng là mình bị nhìn thấy hết, nhưng lại thấy chột dạ một cách khó hiểu.

Không phải chứ...Cô muốn làm loạn: "Anh lau mặt em đau quá.

Da em sắp bong ra rồi!"

Lương Vũ nhàn nhạt liếc cô một cái: "Là mặt đau hơn hay đầu gối đau hơn?"

"...

Đầu gối."

Người đàn ông hừ lạnh."

Thôi được rồi, em biết lỗi rồi mà.

Anh đừng giận nữa.

Người ngã là em, anh xem đầu gối em thảm thế này, mà còn mắng em nữa..."

Lương Hi càng nói càng ấm ức.

Cô vạch áo lên, để lộ ngực phải.

Chỉ vào một vết đỏ khó thấy ở mặt bên bầu ngực."

Bằng chứng anh làm em đau vẫn còn đó!"

Sao lại mắng cô chứ?

Rõ ràng mấy hôm trước anh trai còn làm cô đau hơn!Trong khoảnh khắc, đầu Lương Vũ trống rỗng.

Hắn nắm lấy cổ tay em gái, lẩm bẩm: "Em... em biết?"

Lương Hi chợt nhận ra mình vừa nói gì, chết rồi!Khóe mắt cô gái rũ xuống.

Cô cắn môi, sợ hãi cúi đầu, rầu rĩ "ừ" một tiếng.Bàn tay to đang nắm lấy cổ tay cô run lên.

Người đàn ông khó khăn mở lời: "Đêm đó anh còn làm em đau ở đâu..."

Ngón tay hắn vô thức sờ lên vết đỏ kia.

Ký ức mê loạn, đầy hương vị ùa về.

Lương Vũ dường như lại trở về đêm hôm đó, chật vật nhưng lại không thể ngừng hồi tưởng.Lương Hi nén sự xấu hổ, nói ra lời oán trách kìm nén trong lòng.

Cô giọng nũng nịu tố cáo hắn: "Anh mút mạnh quá...

Núm vú sưng lên hai ngày mới đỡ đấy."

Lời này vừa nói ra, toàn thân Lương Vũ lập tức căng cứng.

Hắn nóng bừng muốn nổ tung.

Bỗng nhiên, một sự thôi thúc trỗi dậy.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vết tích mà hắn đã để lại."

Là anh sai.

Làm Tiểu Hi đau lâu như vậy."

Hắn mới biết hóa ra Tiểu Hi bị thương nặng đến thế.

Hắn áy náy đến mức lòng như bị xoắn lại.Em gái do hắn một tay nuôi lớn.

Lương Vũ không phải không biết da thịt cô mềm mại đến mức nào.Nếu trong trạng thái tỉnh táo, hắn sẽ tiết chế lực.

Nhưng đêm đó hắn say mèm.

Núm anh đào của em gái lại sưng lên hai ngày.

Có thể thấy hắn đã mút tàn nhẫn đến mức nào.Hắn khẽ nhắm mắt lại.

Dùng môi lưỡi nhẹ nhàng liếm bầu ngực đó.

Da thịt trơn mềm như hắn đã biết.Nếu có thể, hắn hận không thể lại ngậm lấy viên quả hồng đó, dùng hết sự dịu dàng để vuốt ve, che chở nó.Lương Hi cúi mắt chăm chú nhìn.

Anh trai đang nằm trên ngực cô, liếm láp vết tích kia.

Sự thương tiếc và xin lỗi truyền đến từ môi lưỡi làm cô mềm lòng.Thật ra chỉ là nhìn đáng sợ, đã sớm không đau.

Làm sao cô nỡ trách hắn chứ?

Huống hồ, anh trai cũng không phải cố ý làm cô đau."

Em không giận đâu, anh."

Lương Hi có chút bối rối, kéo anh trai.

Hắn vẫn không chịu đứng lên.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
13. Lần Sau Sẽ Không Che Lại


Cô vốn không hề giận, nhưng anh trai dường như không tin, vẫn cứ nhẹ nhàng liếm, làm cô thấy ngứa.Như chợt nảy ra một ý niệm, Lương Hi đỏ mặt kéo bàn tay to trên eo mình.

"Đã khỏi rồi, em không bị thương mà anh."

Cô lấy tay hắn đặt lên ngực mình.

"Không tin anh sờ thử xem."

Người đàn ông cứng đờ tại chỗ.

Lý trí gần như bị hành động lộ liễu của em gái thiêu rụi.

Hắn nhanh chóng rụt tay lại, giấu ra sau lưng, dùng sức bóp chặt lòng bàn tay."

Đừng có mà nghịch ngợm, Tiểu Hi!"

Thường ngày hắn có nghĩ bậy bạ gì đi chăng nữa, cũng không thật sự muốn làm như vậy.

Cảm giác mềm mại trong chớp mắt giống như hàng ngàn mũi kim châm, làm bàn tay hắn tê dại.Người đàn ông đột nhiên lên giọng.

Lương Hi giật mình, mếu máo."

Anh lại hung dữ với em, lần sau nếu quần áo lại bung, em sẽ không che lại, cho anh xem, còn sẽ lắc cho...

ư...

" Hai chữ cuối cùng chưa kịp nói ra, cái miệng đang nói bậy bạ đã bị người đàn ông bịt lại, kèm theo một tiếng quát lớn."

Nói bậy bạ gì thế!"

Cô ngẩn người, lén nhìn hắn.

Anh trai... tai đỏ.Lương Hi cong môi cười.Lương Vũ quả thực muốn bị cô làm cho tức chết.

Hắn tùy tiện lau mặt cho cô hai cái, đột nhiên không biết phải nói gì, dứt khoát chạy trốn.

Để lại một câu "Anh đi lấy thuốc cho em", rồi nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ.Lương Vũ tựa vào tường ngoài cửa.

Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại câu nói kia.

Mặc dù không để cô nói hết, hắn cũng đại khái có thể đoán được.Cho anh xem, còn lắc cho anh xem.Chết tiệt.Mấy ngày nay hắn mắng tục mắng đến mệt mỏi rồi.

Lắc...

Nghỉ đi, Tiểu Hi....Sau vài ngày ở khu dưỡng thai, Chu Oánh sinh non một ngày so với dự kiến.

Thuận lợi hạ sinh một bé trai khỏe mạnh.

Nhưng sau khi sinh, cô phải ở lại bệnh viện để dưỡng sức, cho đến khi ở cữ xong mới có thể về nhà.Chiếc xe Cayenne màu đen quen thuộc vào bãi đậu xe bệnh viện.

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi Chu Oánh sinh.

Lương Vũ chở theo túi lớn túi nhỏ đến cho cô.Sau khi chuyển từ khu dưỡng thai sang trung tâm ở cữ, Chu Oánh phát hiện thiếu không ít đồ dùng và đồ bổ.

Thế là cô liệt kê một danh sách dài, làm hắn và Lương Hi phải mất cả ngày mới chuẩn bị xong.Tiểu Hi chỉ đứng bên cạnh đọc danh sách cho hắn nghe.

Lương Vũ không nỡ để em gái vất vả, hơn nữa tình trạng sức khỏe của cô cũng không cho phép."

Anh, em giúp anh xách một túi đi."

Lương Hi cũng đi theo đến bệnh viện thăm chị dâu và cháu trai.

Thấy anh trai tay đầy túi, bàn tay bị siết chặt đến nỗi hằn lên những vệt đỏ trắng đan xen.

Cô có chút đau lòng, muốn giúp đỡ san sẻ một chút.Lương Vũ liếc nhìn cô.

Đôi mắt long lanh đang mong đợi nhìn hắn.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hiểu chuyện này thật sự quá đáng yêu.

Tiếc là hắn không rảnh tay để xoa đầu cô.

Hắn cúi đầu, hôn lên trán cô."

Không cần đâu, mấy thứ này đều nặng.

Anh làm được."

Bị từ chối, Lương Hi bĩu môi, vươn tay túm chặt vạt áo của người đàn ông, theo kịp bước chân hắn.

Không nói thêm gì nữa....Trung tâm ở cữ của bệnh viện nằm sau khu nội trú.

Họ đi một lúc lâu mới tìm thấy phòng của Chu Oánh.Đẩy cửa bước vào, người phụ nữ trên giường đang xem phim truyền hình.

Bị tiếng động ở cửa thu hút, cô quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Ông xã, anh đến rồi!

À, Tiểu Hi cũng ở đây?"

Lương Hi ngoan ngoãn gọi một tiếng "chị dâu".Chu Oánh đột nhiên cảm thấy tâm trạng thoải mái.

Cô thầm nghĩ Tiểu Hi cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết chị dâu vất vả, nên hiểu được đến thăm.Lương Vũ đặt đồ xuống, nắm tay Tiểu Hi bước đến.

"Sức khỏe thế nào rồi?

Bác sĩ có nói gì không?"
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
14. Anh Trai Không Còn Độc Quyền Của Cô Nữa


Nụ cười trên mặt người phụ nữ bớt đi một chút.

"Cũng ổn.

Đúng rồi ông xã, tên của con đã nghĩ xong chưa?"

Lương Vũ "ừ" một tiếng.

"Gọi Lương Toản đi."

Chu Oánh mừng thầm.

Cái tên của con trai rất hay.

Cô đã đoán người đàn ông này phải thấy con mình ra đời mới chịu buông lỏng.Lương Hi liếc nhìn anh trai.

Cái tên này...

Cô không xen vào, ngoan ngoãn đứng một bên nghe vợ chồng họ nói chuyện.Nói chuyện một lúc, ánh mắt Chu Oánh vô thức nhìn xuống.

Thế mà lại thấy chồng mình đang nắm tay cô gái.Hai bàn tay đan vào nhau, nhưng không phải kiểu dắt tay bình thường, mà là mười ngón tay đan xen.Mắt Chu Oánh trợn tròn.

Chưa kịp nói gì, nét mặt đột nhiên thay đổi đã bị Lương Hi vốn luôn nhạy cảm bắt được.

Nhìn theo ánh mắt chị dâu, cô mới bừng tỉnh.

Cổ tay vặn vẹo, muốn thoát ra khỏi tay anh trai.Không ngờ, bàn tay to kia theo phản xạ có điều kiện giữ chặt cô.

Nắm chặt bàn tay nhỏ đã cuộn thành nắm đấm trong lòng bàn tay, không buông.Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông xen lẫn vài phần hờ hững.

Ánh mắt lướt qua cô gái nhỏ hơn hắn một cái đầu.

Hắn như đang cảnh cáo, bóp nhẹ nắm tay nhỏ trong lòng bàn tay."

Người lớn đang nói chuyện, trẻ con không được quấy rầy."

Hắn không thấy có vấn đề gì khi nắm tay em gái mình.

Hơn nữa, cách nắm mười ngón tay đan vào nhau này có nguồn gốc của nó.Khi còn nhỏ, Tiểu Hi có quá ít cơ hội ra ngoài.

Kết quả là cô có thói quen thích đi loanh quanh khi ở bên ngoài.

Lương Vũ không thể lúc nào cũng để ý đến cô, vì an toàn, hắn đành phải nắm tay cô như vậy để đề phòng cô chạy lung tung.Em gái định lén trốn đi, nhưng chưa kịp rút tay ra đã bị hắn nắm chặt.Lương Hi trong mắt hắn gần như có thể nói là con gái hắn.

16 tuổi hắn đã có ý thức làm bố.Chu Oánh thấy toàn bộ quá trình.

Chính là chồng cô cứ nắm chặt tay em gái không buông.

Nhất thời cô không tiện phàn nàn trước mặt Lương Vũ, chỉ có thể tạm thời không đề cập tới.Chu Oánh ngẩng đầu lên, đòi Lương Vũ hôn.

Cô muốn nhân cơ hội này thân mật với hắn một chút.Cô thầm tính toán.

Chồng cô đã cấm dục gần một năm.

Con số này vừa nghĩ đến, lập tức làm cô căng thẳng.Đây là vị trí mà cô đã vất vả lắm mới có được.

Cô không biết khi mình không có ở nhà, người chồng tuấn tú và nhiều tiền này có đi ra ngoài ăn vụng không.Cho dù biết Lương Vũ tương đối trong sạch trong chuyện này, cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ miên man.Lo lắng em gái vẫn còn ở đó, không thể làm hư trẻ con, Lương Vũ hôn Chu Oánh một cái lên má, một chạm là rời đi.Lương Hi khi thấy anh trai cúi người đã nhanh chóng quay mặt đi.

Cô không muốn nhìn, nhưng trốn nhanh đến đâu cũng vẫn nhìn thấy một cái.Đôi mắt long lanh chớp liên tục.

Dường như bị cảnh tượng trước mắt làm đau màng mắt, muốn kiềm chế nước mắt đang dâng lên.Lương Hi cảm thấy nơi này thật ngột ngạt.

Lòng cô có chút nghẹn lại, đặc biệt muốn bỏ đi.

Nhưng cô bị Lương Vũ nắm tay, chỉ có thể buộc phải đứng lại xem hai vợ chồng ân ái.Thời gian đột nhiên trở nên thật khó chịu.

Cô nghe thấy Chu Oánh lên tiếng nói chuyện mới quay mặt lại.

Không ngờ vừa ngẩng đầu đã đâm vào mắt chị dâu.

Ánh mắt cảnh cáo đậm đặc, như tơ nhện quấn quanh cổ.

Lương Hi gần như không thở nổi.Từ khi anh trai kết hôn một năm trước, cô đã nhận ra chị dâu không thích cô và anh thân thiết.

Rõ ràng họ là anh em ruột thịt mười mấy năm.

Nhưng lại phải vì một người quen biết chưa đầy hai năm mà dứt khoát bị cướp đi anh trai.Cô một lần nữa nhận ra một cách sâu sắc rằng, anh trai thực sự không còn thuộc về riêng cô nữa.Thậm chí, anh trai có thể vì gia đình mình, mà bỏ rơi cô.Lương Vũ căn bản không phát giác được dòng chảy ngầm giữa vợ và em gái.

Hắn giống như một người chồng đủ tiêu chuẩn.

Chăm sóc vợ sau sinh một cách tỉ mỉ, cẩn thận dặn dò Chu Oánh nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nếu có chuyện gì thì gọi cho hắn.

Sau đó, hắn cùng bác sĩ quản lý phòng nói chuyện.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
15. Em Gái Khóc Nức Nở Vì Bất An


Những ngày tiếp theo, hắn bận đến nỗi chỉ muốn phân thân làm hai.

Ban ngày về nhà một lần, lấy đồ rồi vội vã rời đi.

Trừ buổi tối về nhà, hắn cơ bản không có nhiều thời gian ở nhà bên cạnh Lương Hi.Vô tình, Lương Vũ lại bỏ quên cô em gái đang một mình ở nhà.Hôm nay, Lương Vũ trở về từ bệnh viện đã gần chạng vạng, nên hắn không về công ty nữa."

Tiểu Hi, em ở đâu?"

Hắn đi khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng em gái.

Hắn muốn xem cô đang làm gì.Lương Vũ thấy tầng một không có ai, liền lên lầu đẩy cửa phòng cô.

Không ngờ, vừa vào đã thấy cô gái nhỏ đang khóc."

Anh, có phải anh không cần em nữa không!"

Lương Hi như một chú chim nhỏ lao vào lòng người đàn ông.

Chôn mặt vào ngực hắn, nức nở tố cáo."

Sao lại khóc, bảo bối?

Anh sao có thể không cần em chứ?"

Được người đàn ông kiên nhẫn vỗ về từng cái vào lưng, cô gái nhỏ cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc nức nở.

Toàn bộ sự hoảng loạn và lo lắng trong suốt thời gian qua tuôn ra theo nước mắt."

Anh...

ô ô..."

Cô biết Lương Vũ cuối cùng cũng phải kết hôn.

Cô không muốn tiếp tục chiếm hữu hắn.

Nhưng Lương Vũ là anh trai ruột của cô.

Lương Hi chỉ hy vọng chị dâu đừng mang thù hận lớn như vậy với cô.

Chỉ cần thỉnh thoảng cô có thể thân thiết với anh trai một chút là đủ rồi.Cô không muốn trở thành gánh nặng, cũng không muốn trở thành người bị bỏ rơi.Áo trên ngực Lương Vũ nhanh chóng ướt một mảng lớn vì nước mắt.

Nước mắt nóng ấm, nhưng lại thấm vào ngực hắn lạnh buốt.

Như thể có một cái lỗ lớn, gió đang thổi ào ào vào trong.Chức năng tim phổi yếu ớt của cô không thể chịu được việc khóc nức nở như vậy.

Chính vì thế, hắn chưa bao giờ dám chọc cô khóc.

Cẩn thận che chở cô lớn lên.Hiện tại, hắn không biết mình đã làm gì mà khiến em gái đau lòng đến mức này.Cô khóc đến xé lòng trong lòng hắn.

Như thể giây tiếp theo tim phổi đều sẽ bị cô ho ra.

Kéo theo đó, trái tim hắn cũng cảm thấy từng đợt đau nhói."

Là anh không tốt, đừng khóc, Tiểu Hi, đừng khóc."

Hiếm khi có lúc hắn lúng túng như vậy.

Lương Vũ đau lòng vô cùng.

Hắn vuốt ve tấm lưng run rẩy của cô, hôn lên chỏm tóc.

Giọng nói mang theo sự cầu xin và lo lắng."

Tiểu Hi, bảo bối ngoan, đừng khóc.

Anh sợ tim em chịu không nổi.

Ngoan, đừng khóc nữa."

Lương Hi hồi thần lại.

Tim cô quả thật có chút đau.

Cô cũng bắt đầu sợ hãi.Vì thế, cô cố nén nước mắt, thút tha thút thít.

Đáng thương đưa tay vòng qua cổ người đàn ông.

Đầu tựa vào vai hắn, chậm rãi điều hòa hơi thở.Lương Vũ ôm chặt em gái.

Cô rất gầy.

Cảm giác một bàn tay của hắn có thể ôm trọn.Sự gầy gò này làm hắn kinh ngạc.

Những nụ hôn ấm áp rơi nhẹ nhàng xuống tóc và má cô.

Ngón tay hắn an ủi xoa xoa vành tai nhỏ của cô."

Nói cho anh, tại sao lại khóc nhiều như vậy?

Có phải anh đã làm gì khiến em buồn không?"

Môi Lương Hi mấp máy, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng chưa nói thì không sao, vừa mở miệng, cô lại nhớ đến những uất ức trong lòng.

Cô lại không nhịn được mà nức nở."

Anh, có phải anh muốn dọn ra ngoài sống với chị dâu... không cần em nữa?"

Lương Hi biết nhất định phải hỏi cho rõ.

Nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cô cũng sẽ chết vì lo lắng bất an, chứ không phải vì suy yếu tim phổi.Lương Vũ nhíu mày.

"Sao có thể?

Ai đã nói lung tung với em?"

Hắn nhớ lại sự mâu thuẫn mơ hồ của vợ gần đây.

Hắn thầm nghĩ có phải Chu Oánh đã nói bậy gì đó với em gái không?Lương Hi lùi lại một chút.

Đôi mắt long lanh tìm kiếm đôi mắt hắn, như thể đang xác nhận hắn có nói thật không.Sự chân thành trong mắt anh trai là thật.

Cô yên tâm hơn một chút.

Cô chậm rãi nói ra nỗi hoảng loạn của mình."

Anh, không phải anh nói em là người quan trọng nhất với anh sao?

Nhưng từ khi anh kết hôn với chị dâu, chúng ta không còn thân thiết như trước nữa."
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
16. Môi Kề Môi


Cô gái nghẹn nước mắt, bất bình chất vấn hắn.

"Anh kết hôn rồi, em không có nụ hôn chúc ngủ ngon, cũng không có nụ hôn chào buổi sáng.

Đặc biệt là nửa năm nay, em thậm chí còn rất ít được ôm!"

Rồi giọng cô hạ xuống: "Em biết chị dâu mang thai rất vất vả, anh chăm sóc cô ấy là điều nên làm, nhưng em thì..."

Không đợi cô nói hết, Lương Vũ bật cười.

Hắn thật sự không nhịn được.

Cô nói những lời này dễ hiểu quá.

Hắn lập tức nhận ra.Tiểu Hi đang trách hắn thờ ơ với cô.Trái tim hắn như một quả bóng bay bị thổi căng rồi nổ tung.

Những dải ruy băng đầy màu sắc bên trong lập tức tung bay khắp bầu trời.

Sự phụ thuộc không che giấu của cô gái nhỏ đã thỏa mãn lớn lao sự kiêu hãnh của một người đàn ông và một người anh.Việc cô không muốn rời xa hắn như vậy chẳng phải vừa hay chứng minh hắn có vị trí không thể lay chuyển trong lòng em gái sao?

Tiếng nức nở của cô rõ ràng là đang làm nũng.

Sao có thể không khiến trái tim người đàn ông tan chảy như nước?Khoảnh khắc này, tình yêu thương mà Lương Vũ dành cho em gái gần như vượt quá giới hạn.

Có lẽ giống như khi tình cờ gặp một chú chó Alaska nhỏ bám người.

Dù biết lớn lên nó sẽ là một con quỷ gây rối, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế mà sa vào sự đáng yêu của nó.Muốn ôm cô, muốn hôn cô."

Anh hiểu rồi.

Tiểu Hi của chúng ta đang ghen tị đúng không."

Có lẽ không muốn nhẫn nại nữa, hắn cúi đầu in lên bờ môi mềm mại của cô, lấp đầy những lời ngọt ngào còn chưa kịp nói ra.Môi hai người chạm vào nhau, người đàn ông không kìm được mà thở dài một tiếng.Đã lâu lắm rồi hắn không hôn Tiểu Hi như vậy.Từ khi hắn kết hôn, mặc dù hai anh em vẫn sống cùng nhau, nhưng nhà đã không còn chỉ là gia đình nhỏ của hai người nữa.Để tránh hiềm nghi, hắn đã kìm nén thói quen của mình nhiều năm.

Không còn nụ hôn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon cho em gái nữa.

Hắn lo lắng người khác nhìn thấy sẽ suy nghĩ nhiều.Hắn biết cách hôn môi kề môi giữa anh em là không bình thường.

Nhưng hắn đã chăm sóc Tiểu Hi từ năm 16 tuổi.

Nâng niu, ôm ấp cô trong lòng bàn tay mà bảo vệ suốt mười sáu năm.Trong lòng hắn, chỉ có cách hôn môi như vậy với em gái mới có thể thể hiện một phần vạn tình yêu của hắn."

Anh làm sao có thể không cần Tiểu Hi được?

Là anh không tốt, nửa năm nay đã lơ là em.

Tiểu Hi sẽ mãi mãi là người quan trọng nhất của anh.

Không ai có thể vượt qua em."

Lời áy náy tuôn ra từ giữa đôi môi đang dán chặt.

Người đàn ông vừa nhẹ nhàng hôn mút, vừa thành khẩn xin lỗi.Lương Vũ hối hận.

Nếu không phải Tiểu Hi khóc lóc, hắn đã không nhận ra mình đã vô tình mang đến tổn thương lớn đến vậy cho cô.

Hắn cũng phiền lòng vì đã không quan tâm đến em gái.Nghe vậy, mắt Lương Hi càng đỏ hơn.

Cô ngước đầu lên.

"Thật sao?"

"Tiểu Hi, anh không lừa em.

Em sẽ mãi là người quan trọng nhất."

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của em gái, Lương Vũ bật cười.

Trong lòng hắn nhẹ nhõm thở phào, xua tan những cảm xúc u uất.Lương Hi được những lời nói chắc chắn của hắn an ủi.

Đồng tử cô trong veo như vừa được rửa sạch bằng nước.

Cô hỏi: "Vậy sau này em còn được nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon không?"

Bàn tay lo lắng nắm chặt vạt áo người đàn ông.

Sau đó, nó được bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy.

"Ừ, sau này đều có.

Những gì thiếu của em trong một năm nay, bất cứ lúc nào anh cũng có thể bù đắp cho em."

Lương Hi mãn nguyện.

Đôi mắt thấm ướt nước mắt trông càng trong sáng hơn.

Đáy mắt tràn ngập sự tin tưởng và vui vẻ.Bị một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, trái tim người đàn ông cũng có chút không chịu nổi.

Yết hầu hắn không ngừng lên xuống.

Hắn lại dán môi lên, cọ xát môi cô.Cô gái đón nhận nụ hôn của hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.Đây là em gái hắn đã cưng chiều suốt mười sáu năm.Cô được hắn yêu thương hết mực từ nhỏ.

Nhưng chỉ vì lựa chọn của hắn, hắn đã tàn nhẫn tước đi thói quen kéo dài hơn mười năm của cô.Đối với một cô gái nhỏ yếu ớt, điều này quá tàn nhẫn....Nói đến, thói quen hôn môi này không phải tự dưng mà có.Lương Hi được Lương Vũ một tay nuôi lớn.

Khi em gái còn nhỏ, hắn không cần để ý đến chuyện nam nữ khác biệt.

Đối mặt với cô em gái mềm mại đáng yêu, hắn cứ thích chỗ nào là hôn chỗ đó.Thói quen hôn vô tư này kéo dài cho đến khi Lương Hi có kinh nguyệt lần đầu.

Lúc đó hắn đã hai mươi tám tuổi.

Việc cô có kinh nguyệt làm hắn nhận ra, hắn nên tạo một khoảng cách nhất định với em gái.

Đôi Lời Gửi Gắm
Mọi người đọc nhớ bình chọn và cmt giúp mình với nha.

Mình sẽ cố gắng mỗi ngày đều ra chương ạ!

Cám ơn mọi người rất nhiều ♥️
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
17. Lần Đầu Tiên Hôn Sâu Với Anh Trai


Nhưng vì bệnh tật, Lương Hi từ nhỏ có nửa thời gian đều nằm viện.

Cô dần dần xem nhẹ chuyện sinh tử, nhưng lại không thể chấp nhận sự chia ly.

Cô nhạy cảm đến mức hễ phát hiện anh trai từ chối gần gũi, cô liền để bụng.Hai anh em bắt đầu một cuộc giằng co kéo dài hai năm.

Mối quan hệ thân thiết mười hai năm gần như sụp đổ trong hai năm này.May mắn, tất cả những chuyện này đều xuất phát từ tình yêu và sự che chở.

Nếu không, tình cảm của họ có lẽ đã phai nhạt hoàn toàn.Cuối cùng, cả hai đều lùi một bước.

Không còn tùy tiện hôn lung tung nữa.

Hôn môi chỉ dành cho nụ hôn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon....Tuy nhiên, giới hạn này lại bất ngờ bị phá vỡ.Có lẽ vì lâu ngày không gặp, cũng có thể vì tình yêu quá đong đầy, Lương Vũ hôn một cách đặc biệt nồng nhiệt.

Đôi môi mỏng của hắn trằn trọc trên đôi môi mềm mại của em gái, ngậm lấy môi dưới của cô mà mút nhẹ.

Đầu lưỡi qua lại liếm láp bờ môi.Hơi thở của em gái quấn quýt lấy hắn.

Hơi thở của người đàn ông càng trở nên nặng hơn.Dần dần, không kiềm chế được, đầu lưỡi hắn tự nhiên đẩy vào giữa môi và răng cô, chiếm lấy mật ngọt của cô.Vừa mới đưa vào và quấn lấy, hai đầu lưỡi chạm nhau, giống như đá lửa va chạm tóe ra tia lửa."

Ưm..."

Người tù binh bị lưỡi lớn xâm chiếm đột nhiên ưm một tiếng.Lương Vũ đột nhiên mở mắt.

Đầu hơi rụt lại.

Trái tim hắn đập loạn một nhịp.

Người đàn ông luôn ổn định, bình tĩnh lúc này trên mặt xuất hiện chút hoảng loạn và chột dạ.Hắn làm sao có thể lưỡi hôn với em gái được.Đôi mắt cô gái nhỏ đẫm lệ, ngước lên nhìn hắn.

Dường như cô không hiểu tại sao hắn lại đưa lưỡi vào.

Lại giống như không hiểu tại sao hắn không tiếp tục hôn cô nữa.Vẻ mặt Lương Vũ cứng lại.

Hắn nhìn ra Tiểu Hi hình như không hiểu ý nghĩa của việc hôn lưỡi.

Hay nói đúng hơn, cô không thấy có vấn đề gì khi lưỡi hôn với anh trai.Đầu lưỡi đỏ hồng nhô ra giữa hàm răng.

Trên mặt Lương Hi không có một chút kháng cự nào.

Ngược lại, cô hồn nhiên, ngây thơ đưa lưỡi ra, vô thức móc một chút."

Không thể.

Hắn không thể bắt nạt Tiểu Hi..."

Trong lòng hắn tự quất roi.

Nhưng ánh mắt người đàn ông lại thành thật tập trung vào đầu lưỡi tinh nghịch đó.

Yết hầu hắn vô thức lên xuống.Trái tim hắn như bị móc đi.

Sự hổ thẹn và không có chỗ dung thân vừa dâng lên trong lòng, theo cái lưỡi khẽ chạm, lập tức biến mất trong chớp mắt.Tất cả sự chần chừ đều bị vứt lại phía sau.

Giống như một con chó săn thấy miếng xương thịt, người đàn ông há môi, ngậm lấy đầu lưỡi thơm, kéo vào miệng mình mà mút.Cái lưỡi lớn đã không còn kiểm soát được.

Hắn điên cuồng cướp lấy nước bọt trên lưỡi cô gái.

Không thỏa mãn, hắn lại càn quét khoang miệng ngọt ngào, mút sạch nước miếng của cô vào bụng.Lương Hi ngoan ngoãn há miệng cho anh trai xâm nhập.

Không ai biết tim cô đập thình thịch như sấm.

Bên tai cô dường như có thể nghe thấy lồng ngực mình chấn động.Cô không phải không hiểu, nhưng cô không thể quản được nhiều đến vậy.Giờ này phút này, cô chỉ muốn chui vào xương cốt của anh trai, hòa hợp làm một với hắn.

Như vậy, cô sẽ không bao giờ phải lo lắng mình sẽ bị người mình yêu nhất bỏ rơi.Hai cơ thể càng dán chặt vào nhau.

Bầu ngực mềm mại của cô gái bị người đàn ông ép thành hình tròn dẹt, tràn ra một vòng thịt mềm.Cổ áo ngủ dần dần trượt xuống, để lộ mép áo lót.

Bầu ngực đầy đặn được bao bọc một nửa giống như túi bơ bị từ từ ép ra, trông mềm mại, ngọt ngào.Lúc này, tay của người đàn ông đã vô thức nắm lấy vai cô gái.

Dây áo lót trên vai cô vừa mảnh vừa hẹp.

Ngón tay hắn móc lấy dây, qua lại cọ xát.

Dường như vẫn còn một chút lý trí đang ngăn cản hắn.Cuối cùng vẫn không địch lại sự động tình mất kiểm soát.

Hắn kéo xuống một bên dây, để lộ ra một khe hở đủ rộng cho bàn tay hắn chui vào."

Muốn sờ."

"Ưm...

Anh..."

Giống như nghe thấy tiếng còi xe, Lương Vũ chợt tỉnh táo.

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, thở hổn hển, dừng lại.Mang theo một chút lưu luyến, hắn mổ nhẹ vào khóe miệng còn dính nước bọt của cô.

Sau đó nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của cô.

Cảm giác mềm mại như lụa truyền từ đầu ngón tay đến tận lòng hắn.Như bị ma xui quỷ khiến, người đàn ông không khỏi buột miệng: "Em thích như vậy sao, Tiểu Hi."

"Thích."

Vốn dĩ người đàn ông còn đang sốc và hối hận vì câu nói tán tỉnh kia của mình, không ngờ lại nghe thấy câu trả lời của cô gái.Một câu trả lời thẳng thắn, đơn giản.

Ngược lại làm hắn thấy mình thật xấu xa.Chợt, sống lưng người đàn ông tê dại như bị điện giật.

Phần bụng dưới hắn vô thức xao động.

Đôi mắt em gái toàn là hơi nước mờ mịt, chắc là cô căn bản không biết việc hôn như vậy có ý nghĩa gì."

Lương Vũ, mày có phải cầm thú không?"

Hắn thầm chửi rủa mình.

Trên mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên.

Không thể để em gái phát hiện sự thay đổi ở nửa thân dưới của hắn.Hắn cụp mắt xuống, che giấu sự áy náy đang cuồn cuộn trong lòng.

Hắn kéo chăn lại, bọc lấy Lương Hi như một thói quen.Lương Vũ nới lỏng vòng tay, nằm xuống.

Ánh mắt hắn chứa đựng cảm xúc phức tạp, nhìn trần nhà không biểu cảm.Trong chớp mắt, ngoài cửa sổ mơ hồ có vài tiếng chim hót du dương.

Nhưng trong phòng lại yên tĩnh như nước hồ phẳng lặng.Lương Hi ngẩng đầu lén lút nhìn anh trai.

Thấy hắn thất thần, trong lòng đột nhiên có một sự nghẹn ứ không thể tả.Từ trong chăn lông, cô khó khăn rút một bàn tay ra, ôm chặt lấy anh trai.

Cô lặng lẽ giấu đi tâm tư của mình.

Trong đôi mắt lấp lánh lóe lên một tia kiên quyết."

Đời này, mình sẽ không bao giờ rời xa anh trai."

Nhưng, bây giờ cô phải làm gì đây?
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
18. "Anh Trai Chính Là Người Em Thích"


Nụ hôn sâu ngoài ý muốn ngày hôm đó dường như đã thức tỉnh Lương Vũ.Tiểu Hi mới 16 tuổi.

Cô có thể ngây thơ, vô tri.

Nhưng hắn thì không.

Người đàn ông 32 tuổi đã trải qua đủ mọi sóng gió trong cuộc đời.

Hắn biết cái gì có thể làm, cái gì không thể.Sau ngày đó, Lương Vũ chỉ đơn thuần hôn môi em gái.

Hắn kiềm chế tà niệm, không vượt quá giới hạn nữa.Mặc kệ môi cô mềm mại đến đâu, hơi thở cô ngọt ngào đến đâu.Lương Hi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối.

Anh trai nên đến thăm cô.Sáng nay, Lương Vũ vì vội đến công ty nên quên nụ hôn chào buổi sáng cho cô.

Mãi đến khi hắn ra khỏi nhà được một lúc, Lương Hi mới nhớ ra.Cô buồn bã, tự dặn lòng buổi tối nhất định phải nhớ.

Thế là cả ngày cô đều mong chờ nụ hôn chúc ngủ ngon của anh trai.Quả nhiên một lát sau, Lương Vũ đẩy cửa phòng cô vào."

Tiểu Hi, đến giờ đi ngủ rồi."

Cô gái từ trong chăn chậm rãi ngồi dậy, gật đầu.

"Anh trai ngủ ngon."

Khuôn mặt trắng như sứ ngoan ngoãn ngẩng lên.

Cô khẽ bĩu môi, đôi môi hồng hào như đang chờ đợi nụ hôn của người đàn ông.Vẻ xin hôn của cô ngây thơ, sống động.

Nhưng đôi mắt ướt át, vô tội như có móc câu, lập tức làm đáy mắt người đàn ông trở nên u ám.Lương Vũ cúi người, nhẹ nhàng dán môi lên môi em gái.

Dừng lại hai giây rồi rời ra."

Anh, em muốn cái loại trước kia cơ..."

Lương Hi bỗng nhiên làm nũng.

Giọng nói nũng nịu, kết hợp với gương mặt thanh thuần đáng yêu, giống như cố tình quyến rũ mà không hề tự biết.Một vài cảnh tượng lặp đi lặp lại trong giấc mơ lại ùa về.

Giọng người đàn ông có chút khàn khàn.

"Tiểu Hi, cái kiểu hôn đó không thể làm với anh trai.

Đó là chỉ có thể làm với người em thích thôi."

"Nhưng anh trai chính là người em thích mà!"

Cô gái kiên quyết.Đầu Lương Vũ tê dại.

"Em gái ngốc."

Hắn cười bất đắc dĩ.

Vừa lo lắng cho sự đơn thuần của cô, không biết lòng dạ hiểm ác của đàn ông.

Lại vừa vui vẻ vì sự dựa dẫm của cô."

Đây là sự thích giữa anh em."

Lương Hi buồn bã tức giận, lẩm bẩm: "Nhưng ngày đó anh đâu có nói không thể...!"

Vẻ mặt Lương Vũ hơi lúng túng.

Tai hắn ở góc độ cô không nhìn thấy đã đỏ lên.

Lời cô nói đã vạch trần tâm tư ti tiện và bí mật của hắn.Cô tiếp tục buồn bã nói: "Nói đi nói lại thì anh cũng không thật lòng muốn hôn em.

Anh trai đáng ghét, không thích Tiểu Hi nữa."

Người đàn ông căn bản không thể nghe thêm những lời chua chát này nữa.

Đầu còn chưa kịp phản ứng, lời dỗ dành đã tuôn ra liên tục."

Được rồi được rồi, anh hôn em là được chứ gì."

Nói xong, hắn sững lại.

Nhìn đôi mắt em gái sáng lên, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Giờ như cưỡi trên lưng hổ, khó mà xuống được.Một tiếng thở dài bay qua mái tóc cô gái.

Lương Hi đột nhiên lơ lửng trong chốc lát, sau đó được người đàn ông ôm vào lòng.Ngón tay ấm nóng nắm lấy cằm cô, nâng lên.

Đôi môi mỏng mang theo hơi thở mát lạnh của người đàn ông dán lên.Lương Vũ đè nén khát vọng muốn càn quét, cướp đoạt bên trong.

Hắn kiềm chế đưa lưỡi vào, trong khoang miệng thơm tho, tùy ý quấn một cái rồi rút ra."

Được rồi, mau ngủ đi.

Tiểu Hi ngoan."

"Em còn chưa cảm nhận được gì hết đã xong rồi ư?"

Lương Hi hừ một tiếng, bực bội quay đầu lại nằm xuống giường.

"Anh trai hư, ngủ ngon!"

Lương Vũ vỗ trán.

Trên trán không biết từ lúc nào đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Nếu hắn không kiềm chế dục vọng của mình, đó mới thật sự là "hư"."

Đồ heo ngốc không biết tốt xấu."

Hiếm khi bị em gái ghét bỏ như vậy, Lương Vũ đột nhiên có chút trẻ con.

Hắn cách chăn đánh nhẹ vào mông cô một cái, rồi mới thong thả rời đi.Đèn trong phòng bị người đàn ông tắt đi.

Màn đêm buông xuống.

Sự u ám trong lòng cô gái dần dần lan tràn trong bóng tối, chậm rãi hòa làm một.Hơn một năm nay, khoảng cách giữa hai anh em cuối cùng cũng đã tạo ra một sự xa cách không thể xóa nhòa, không thể tránh khỏi.Cô nhạy cảm nhận ra một chút không ổn.

Anh trai đã không còn quen hôn cô nữa.

Giữa môi có sự né tránh.

Có lẽ nụ hôn của hắn đều đã dành hết cho chị dâu.Lương Hi suy đoán trong lòng một cách chua xót.Bị buộc phải trở thành người đứng ngoài cuộc sống của anh trai suốt một năm, Lương Hi gần như mất hết cảm giác an toàn.Thời gian còn lại cho cô không nhiều.

Chờ đến khi chị dâu ở cữ xong, mang con về, tâm tư mà anh trai dành cho cô chỉ sẽ ngày càng ít đi.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
19. "Em Sẽ Phải Dính Lấy Anh Trai"


Thành phố Minh có một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng ở khu thương mại.

Tòa cao ốc bằng vàng và bạc cao vút tận trời.

Mọi người ở dưới nhìn lên sẽ cảm thấy choáng ngợp.

Còn nếu từ trên cao nhìn xuống, mọi người sẽ thấy mình nhỏ bé như hạt muối, nổi trôi giữa trời đất.Lúc này, một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện ở cửa tòa cao ốc vàng bạc.

Cô mặc quần dài tay ngắn thoải mái, đặc biệt nổi bật giữa những doanh nhân qua lại.Điều càng kỳ lạ hơn là cô đang xách theo một hộp giữ nhiệt hai tầng.Tập đoàn Trung Khôn làm rất lớn.

Nhưng vì có nhiều chi nhánh ở các nơi, công nhân phân tán, nên tòa cao ốc này chỉ có tầng 22 đến 32 là văn phòng tổng bộ của tập đoàn Trung Khôn."

Anh, em vào rồi!"

Lương Hi đi thang máy đến tầng 32.

Cô đẩy cửa văn phòng, có chút nặng và khó khăn.Lương Vũ ngẩng đầu, cười.

Hắn giơ tay ra hiệu điện thoại trên tay, chỉ vào sofa bảo cô ngồi xuống trước."

Nếu bên Nguyên Lỗi đưa ra hợp tác, cứ việc đưa ra yêu cầu."

Người đàn ông hừ cười một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt: "Không sao, không đồng ý cũng có thể từ chối hợp tác."

Lúc này, mặt người đàn ông lạnh nhạt, trong mắt như có băng.

Lương Hi chưa bao giờ thấy anh trai như vậy, cứ như hắn có thù oán với người ta.Khoảng ba, bốn phút sau, cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc.

Lương Vũ mắt mang ý cười, vẫy tay về phía em gái."

Tiểu Hi, sao em lại đến đây?"

Cô lắc lắc đồ trên tay.

"Mấy hôm trước, khi Vương trợ lý đến đón anh về, em nghe anh ấy nói một câu là gần đây anh dạ dày không tốt lắm.

Em ở nhà cũng không có việc gì, nên bữa trưa của anh, sau này cứ để em lo."

Trong nhà có một cô em gái nhỏ thật là tốt.

Xem ra không uổng công hắn cưng chiều cô mười mấy năm.

Người đàn ông ngày thường vất vả như trâu như ngựa vì em gái, vui vẻ chấp nhận sự chăm sóc của cô gái nhỏ."

Nếu thấy mệt thì nói nhé.

Anh sẽ bảo Vương trợ lý về nhà lấy, biết chưa?"

Lương Hi ngoan ngoãn gật đầu.

"Biết rồi.

Em không mệt lắm.

Cơm là dì Lý nấu ở nhà.

Em chỉ chạy qua mang đến thôi."

Cô cong mắt cười, đáng yêu như một người tuyết nhỏ trên nền tuyết.

Ngón tay trắng trẻo như măng non chỉ chỉ vào môi.

Lương Vũ nghe người tuyết nhỏ nói: "Vậy anh có muốn hôn em một cái để cổ vũ em không?"

Người đàn ông bật cười, thuận theo dán môi lên.

Hắn thầm than, đây đâu phải là cổ vũ em, rõ ràng là đang thưởng cho anh mà.

Đồ ngốc.Lương Hi ngồi trên sofa trong văn phòng, không chớp mắt nhìn chằm chằm anh trai ăn cơm.

Ánh mắt sáng rực đó thật khó mà lờ đi.Ánh mắt đó tồn tại quá mãnh liệt.

Lương Vũ bỗng nhiên có chút không tự nhiên, hắn khụ khụ."

Nhìn anh mãi làm gì?

Muốn mua gì à?"

Hắn nhìn đồng hồ, suy nghĩ.

"Hay là em ở đây làm việc cùng anh.

Bốn giờ hơn anh đưa em đi chơi nhé?"

"Em không muốn mua gì cả.

Chỉ là thấy anh đẹp, giống như 'tú sắc khả xan' (vẻ đẹp có thể ăn được) ấy."

Lương Hi nhanh chóng chạy đến.

Cô lao vào lòng hắn, thân mật cọ cọ.

"Anh ôm em ăn cơm đi.

Hôm nay rõ ràng em dậy rất sớm, nhưng vừa dậy đã không thấy anh rồi."

Lương Vũ cảm thấy không ổn.

Nhưng lại không thể từ chối sự làm nũng của em gái.

Hắn liếc nhìn cửa văn phòng, xác nhận đã đóng chặt mới ôm lấy cô, sau đó tiếp tục ăn cơm.Mặt hắn thường xuyên cảm nhận được những cái hôn ướt át.

Người đàn ông bất lực.

"Tiểu Hi, không thể cứ hôn anh mãi, biết không?

Em lớn rồi, không thể cứ như vậy."

Nghe vậy, lòng Lương Hi căng thẳng.

Hốc mắt không khỏi dâng lên nước mắt.

"Anh, em không muốn lớn lên.

Em chỉ muốn dính lấy anh.

Không phải anh mới đồng ý cho em hôn sao?

Có phải anh lại muốn nuốt lời không?"

"Được rồi được rồi, bảo bối đừng khóc."

Lương Vũ lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.

Hắn thật sự sợ cái vòi nước nhỏ này, nói khóc là khóc."

Em thích anh nhất.

Ô ô, anh không được từ chối em!"

"Anh biết rồi mà" người đàn ông có chút lúng túng.

"Bảo bối, đừng khóc nữa.

Em khóc, mặt toàn là nước mắt.

Ngoan nào, lát nữa người bên ngoài nghe thấy lại tưởng có người bắt nạt đại tiểu thư nhà Lương chúng ta."

Sao hắn lại lỡ miệng nói ra câu đó.

Hắn không nên đề cập đến chuyện này.

Mấy ngày trước Tiểu Hi mới khóc lớn một trận vì không có cảm giác an toàn.

Tiếng khóc khàn cả giọng đó dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Mỗi khi nhớ lại, hắn lại thấy vô cùng đau lòng.Nếu có nói, cũng không phải là lúc này.

Ít nhất cũng phải đợi cô hết bất an đã.Lương Hi lau hết nước mắt lên áo hắn.

"Chính là anh bắt nạt em."

Cô gái mắt đỏ hoe mắng hắn.

Nhưng giọng nói lại mang theo sự ướt át sau khi khóc, cào vào tai hắn, làm hắn ngứa ngáy.Tiểu Hi từ nhỏ đã làm nũng hắn.

Mỗi một cử chỉ ngây thơ đều có thể làm hắn mềm lòng.
 
Back
Top Bottom