Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)

Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
20. Vô Tình Nắm Lấy Ngực Em Gái


Lương Vũ không kìm được cúi đầu, mũi cọ vào mặt cô.

"Là anh sai rồi.

Anh xin lỗi Tiểu Hi được không..."

Lương Hi nghiêng mặt đi, bực tức nhảy khỏi chân Lương Vũ.

Cô trông như muốn rời đi.Lương Vũ sao có thể để cô đi như vậy.

Hắn vội vàng giơ tay ngăn lại.

Nhưng không ngờ Lương Hi lại né tránh, bàn tay hắn rơi trúng một nơi mềm mại.Lớp áo mỏng manh, nơi đó đầy đặn, mềm mại lấp đầy lòng bàn tay người đàn ông.

Nó mềm mại, làm bàn tay hắn vô thức nắm rồi buông hai cái.Cảm giác kỳ lạ đó "đùng" một tiếng bay thẳng vào não hắn.

Người đàn ông có chút hoảng hốt, trong miệng vô thức lẩm bẩm: "Tiểu Hi đừng đi."

"A!"

Lương Hi đau kêu một tiếng.

Bầu ngực non nớt của con gái bị nắm đột ngột như vậy, đau đến trực tiếp rơi nước mắt như mưa.

Cô vội vàng đẩy tay hắn ra, tay hắn vẫn còn ngơ ngác nắm lấy nơi đó.

Cô che lại và giận dỗi nhìn hắn.Lương Vũ vội vàng hoàn hồn.

Hắn đè nén sự lúng túng trong lòng, kéo em gái ngồi trở lại trên đùi hắn.

Hắn nhíu mày quét mắt nhìn chỗ bị thương, rồi lại dời đi, lại quét mắt nhìn một lần nữa.Đau đầu.

Hắn thật sự không biết phải ra tay thế nào.

Cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu vô nghĩa."

Đau lắm không?

Có cần anh đưa em đi bệnh viện không?"

Đôi mắt hoảng loạn của người đàn ông rất giống một con Husky mới bị bán đi.

Mơ hồ, vô tội, còn có chút chột dạ.

Lương Hi mãi sau mới cảm thấy sự xấu hổ mãnh liệt.

Mặt cô đỏ bừng đến cổ.

Mãi lâu sau cô mới lên tiếng."

Vừa nãy đau lắm...

Một lát nữa chắc sẽ đỡ hơn.

Em không sao đâu."

Lương Vũ trong lòng nhẹ nhõm.

Ở nơi em gái không nhìn thấy, hắn nắm chặt bàn tay đã phạm lỗi.

Dường như bóp đau lòng bàn tay là có thể che lấp cảm giác tê dại, ngứa ngáy kia.Ánh mắt hắn chợt lóe lên.

Đã lâu lắm rồi hắn không có loại tiếp xúc thân mật này với Tiểu Hi.

Ngày thường hắn đều chú ý tránh đi.Nhưng cảnh hắn say rượu hút ngực em gái một tháng trước vẫn còn rõ mồn một.

Cảnh ngực cô bung ra từ chiếc áo yoga cũng vô số lần xuất hiện trong giấc mơ của hắn.

Thêm vào cảm giác vừa sờ đến...Thị giác và xúc giác kết hợp.

Bầu ngực em gái đột nhiên trở nên sống động.

Trong đầu hắn tự động miêu tả ra bầu ngực trần truồng trông như thế nào.Hắn không chỉ nhìn thấy, mà còn nắn bóp, còn nếm qua.

Nhưng đó là ngực em gái.

Sao có thể bị hắn đụng chạm thân mật như vậy."

Anh không cố ý.

Tiểu Hi đừng giận."

Khóe miệng người đàn ông hơi cứng lại.

Trong đôi mắt sâu thẳm không biết đang giấu cái gì.Chỉ bằng ngữ điệu, Lương Hi đã nhạy bén nhận ra không ổn.

Cô quá quen thuộc với anh trai.

Sự áy náy và muốn rút lui trong lời nói của hắn lập tức làm chuông báo động trong lòng cô vang lên.Mới vừa thân mật lại với anh trai.

Không thể vì tai nạn vô tình này mà quay trở lại vạch xuất phát.Lương Hi lập tức điều chỉnh cảm xúc.

Cô làm bộ tùy hứng đòi hỏi: "Vậy anh cũng phải cho em nắm ngực một cái!

Anh làm em đau, em cũng muốn làm anh đau!"

Lời nói trẻ con ngay lập tức kéo người đàn ông ra khỏi những cảm xúc phức tạp.

Lương Vũ cười đến khụ ra tiếng.

Bị cô làm cho chuyển sự chú ý.

Hắn ưỡn ngực: "Được thôi, cho em nắm."

Hắn còn cố ý gồng cơ bắp, cứng ngắc.

Lương Hi căn bản không nắm được.

Cô bực bội, đập hắn một cái.Trên khuôn mặt tuấn tú, sâu sắc là vẻ trẻ con chỉ xuất hiện trước mặt em gái.

Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười tinh quái, thoáng chốc làm Lương Hi ngẩn người.

Lòng cô như có con nai con chạy loạn, đập nhanh hơn một nhịp.Ngón tay đặt trên ngực người đàn ông dường như sờ thấy một vật.

Cô vô thức gãi một cái.

Kết quả, người đàn ông trước mặt sợ hãi run lên.

Thiếu chút nữa đứng dậy hất cô ra."

Không được sờ loạn, Tiểu Hi!"

"Tại sao?"

Lương Hi cho rằng mình tìm thấy chỗ ngứa của anh trai.

Hơi đắc ý gặng hỏi.

Ngón tay lại gãi thêm vài cái.Lương Vũ ấp úng không nói.

Sự lúng túng đỏ bừng đã leo lên tai hắn.

Hắn giữ chặt tay cô ra sau lưng rồi mới nói: "Không thể là không thể."

Nếu không, hắn nên nói thế nào?

Người đàn ông bị đụng vào chỗ đó vừa ngứa vừa kỳ lạ.

Quan trọng là người trên đùi hắn lại là em gái.

Hành động ve vãn này giống cái gì.Tay trái của Lương Hi bị hắn kiềm lại.

Tay phải tự do lại bò lên quấy rối.

Khiến Lương Vũ không thể không nắm lấy cả hai tay cô, khóa chặt ra sau lưng.Cô không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ đơn giản muốn chơi đùa với anh trai.

Có thể còn có chút xả giận.

Ai bảo hắn cứ bắt nạt cô.Cô gái nhích qua nhích lại trên đùi người đàn ông, vừa cọ vừa cọ.

Người đàn ông cấm dục trở nên nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.

Bị cô làm cho gần như muốn bốc cháy.Làm ầm ĩ một lúc lâu, Lương Vũ hắng giọng.

"Được rồi Tiểu Hi, anh cần làm việc.

Em vào phòng nghỉ ngủ một lát đi.

Anh làm xong việc sẽ đưa em đi chơi nhé?"

"Biết rồi."

Lương Hi đứng dậy vỗ lại quần áo.

Cô đã mười sáu tuổi, anh trai vẫn nói chuyện với cô bằng giọng dỗ dành trẻ con.Người đàn ông khi làm việc có một sức hút chuyên tâm, ổn định.

Lương Hi lặng lẽ nhìn hắn vài lần, sau đó đóng cửa phòng nghỉ.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
21. Thiếu Chút Nữa Đưa Tay Vào Trong Áo Em Gái


"Hô... hô..."

"Tiểu Hi...

Bảo bối, em có nghe thấy anh nói không?"

Lương Vũ lo lắng vỗ vào mặt cô.

Hắn véo viên thuốc trên tay nhét vào miệng cô.

"Bảo bối, mau há miệng uống thuốc đi!"

Lưng người đàn ông đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Vừa nãy hắn đang làm việc ở ngoài, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dồn dập.

Hắn như nghĩ ra điều gì, sắc mặt thay đổi, lập tức xông vào phòng nghỉ.Quả nhiên em gái đã xảy ra chuyện.

Vừa mở cửa, hắn đã thấy cô gái nhỏ mặt trắng bệch, ôm ngực thở dốc.

Trán và thái dương đầy mồ hôi.

Toàn thân cô có chút lạnh.Tai Lương Hi như bị một lớp màng che phủ.

Giọng anh trai lúc có lúc không.

Cô nghe không rõ, nhìn không thấy.

Trong cơn mơ hồ, cô cảm thấy trong miệng có thêm một viên thuốc, sau đó được đổ vào một ngụm nước ấm.Giống như người chết đuối vội vã túm lấy một khúc gỗ, cô dùng sức nuốt thuốc cùng nước xuống.Lương Hi ho liên tục vài cái.

Cơ thể nhẹ bẫng, rơi vào một vòng ôm ấm áp."

Bảo bối, không sao, không sao..."

Hắn lặp đi lặp lại như đang niệm chú.

Dường như nói càng nhiều, em gái sẽ thực sự không sao.Bàn tay hắn vuốt ve lưng cô theo từng nhịp thở.

Bàn tay còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ ướt đẫm mồ hôi lạnh, không ngừng xoa xoa.

Dường như hắn vô cùng ghét cảm giác lạnh lẽo đó, vội vã dùng hơi ấm của mình để xua đi cái lạnh đáng sợ.Sau khi uống thuốc, Lương Hi từ từ hồi phục.

Cô mắt đỏ hoe, run rẩy ôm cổ anh trai.

Như còn sợ hãi, cô vùi vào vai hắn mà rơi lệ."

Anh... làm em sợ muốn chết..."

Lương Vũ đương nhiên cũng sợ hãi.

Hắn ôm chặt cô như tìm lại được thứ đã mất.

Hôn hắn không ngừng rơi trên chỏm tóc và thái dương cô.Trái tim hắn cũng gần như xảy ra chuyện.

Trái tim đang thắt lại đột nhiên thả lỏng, sau đó dâng lên từng đợt đau nhói."

Bảo bối, sao đột nhiên lại khó chịu thế?"

Lương Vũ đã nhiều năm không thấy cô như vậy.

Lo lắng, hắn đề nghị: "Hay là sau này em đi làm cùng anh nhé?

Anh không yên tâm khi em ở nhà một mình."

Lương Hi cũng không biết tại sao lại đột nhiên phát bệnh.

Hoảng loạn, cô nắm chặt áo anh trai: "Được, em muốn đi theo anh."

"Ngoan nào, đừng khóc.

Lát nữa lại không thở được đấy."

Lương Vũ dỗ dành cô bằng giọng trầm ấm.

Thấy cô vẫn nức nở, hắn dứt khoát hôn lên.Sự hoảng loạn trong lòng khiến nụ hôn của người đàn ông mang theo sự vội vàng.

Hắn liếm môi em gái, dùng lưỡi cạy răng cô chui vào.

Hắn cuốn lấy cái lưỡi đang ngây ngốc của cô mà quấy rối.

Dường như chỉ có cách đó, hắn mới có thể xác nhận em gái vẫn ổn, vẫn ở trước mặt hắn.Hắn không còn quan tâm đến luân thường đạo lý gì nữa.

Lúc này, Lương Vũ chỉ muốn hôn Lương Hi mãi, hút lấy lưỡi cô.

Hắn hận không thể buộc cô vào thắt lưng để lúc nào cũng nhìn thấy.Lương Hi ngoan ngoãn há miệng cho hắn hôn.

Cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của anh trai, cô không nhịn được đáp lại.

Cô ngượng ngùng liếm vào gốc lưỡi hắn, nuốt xuống nước bọt hòa quyện của hai người.Bàn tay to đặt trên lưng cô di chuyển.

Cách lớp áo, hắn vuốt ve cái móc áo lót phía sau lưng.

Lòng bàn tay vô thức vẽ lại hình dạng của cái móc, thỉnh thoảng đầu ngón tay lại nhét vào khe hở.Lương Hi cảm thấy anh trai đang thử.

Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Bàn tay đặt sau cổ người đàn ông thầm nắm chặt, chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch.Anh trai muốn sờ cô sao?Ngón tay người đàn ông thò vào khe hở giữa áo lót và cơ thể.

Áo lót vốn đã chật, bị hắn nhét tay vào như vậy, Lương Hi chỉ cảm thấy ngực bị siết chặt hơn.

Cô thở cũng thấy khó khăn.Giây tiếp theo, cảm giác bị siết đột nhiên buông lỏng.

Không chỉ cô thoải mái thở ra một hơi, hai bầu ngực cũng như được giải phóng, vui vẻ đung đưa."

Anh cởi áo lót, em có dễ thở hơn không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi.

Sao anh vẫn còn nhớ vậy, lâu quá rồi em quên mất."

Cô chợt tỉnh ngộ, xấu hổ không thôi.Hóa ra là vì cái này.

Bác sĩ trước kia có dặn dò khi bệnh phát thì phải cởi áo lót ra.Lương Vũ chậm rãi rút tay về, cười nhạt.

"Tiểu Hi, em nghỉ ngơi thêm chút đi.

Cửa anh không đóng đâu.

Anh làm xong việc sẽ đưa em về nhà.

Nếu thấy không thoải mái phải gọi anh ngay, biết chưa?"

"Vâng."

Cô ngoan ngoãn gật đầu.Vừa quay người, sắc mặt người đàn ông lập tức lạnh đi."

Chết tiệt, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà đưa tay vào trong áo cô ấy."
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
22. Dụ Dỗ Anh Trai Hôn Môi Với Cô


Lương Vũ bận rộn suốt một vòng.

Mấy ngày nay, hai anh em như hình với bóng.

Dù Lương Vũ đi đâu, hắn cũng phải nhìn thấy em gái mới có thể an tâm.Đến công ty nhiều lần, Lương Hi cũng nghe loáng thoáng anh trai bận rộn chuyện gì.

Dường như Tập đoàn Trung Khôn sắp nhận được một hợp đồng lớn nhất trong năm, nên hắn vẫn luôn bận rộn vì việc này.Lương Vũ bận rộn khác với đội ngũ nhân viên.

Hắn là ông chủ lớn, cần phải đưa ra các quyết định quan trọng ở công ty.

Hắn thường xuyên nhận hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác.

Văn phòng cũng người ra người vào liên tục.Không ít người nhân cơ hội này, may mắn được chiêm ngưỡng đại tiểu thư Lương gia được đồn là ốm yếu, quanh năm ở nhà tĩnh dưỡng - Lương Hi."

Ông chủ thật hạnh phúc.

Cô Lương không chỉ đi làm, tan làm cùng, mà còn ở lại cả khi tăng ca nữa," Trợ lý Trương cảm thán.Trợ lý Vương nghe hắn nói vậy, cũng không kìm được mà lên tiếng: "Đúng vậy, cô Lương còn rất tinh tế.

Tôi đã nhìn thấy cô ấy lặng lẽ thêm nước cho Tổng giám đốc Lương không chỉ một lần.

Quan trọng là cô ấy còn ra quầy trà pha nước ấm rồi mới bưng qua."

Một bên, Thư ký Triệu cười cười, rồi cúi đầu làm việc.

Cô không mấy hứng thú với chủ đề này.

Lương Hi đến đã thay cô phụ trách việc pha trà nước cho ông chủ.

Mặc dù công việc nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng đó không phải là điều cô muốn.Cứ như vậy, Lương Hi bám dính anh trai khi hắn làm việc, thu hoạch được một danh tiếng bất ngờ là một cô em gái tốt.

Buổi tối tại biệt thự Lương gia.Lương Vũ vừa vào cửa đã nhận được một cái ôm.

Cô gái nhỏ trong lòng ngọt ngào gọi "anh trai", trông vô cùng nhớ mong hắn.

Hôm nay, hắn đã đi công tác ở nơi khác từ sáng sớm, nên họ đã không gặp nhau cả ngày.Lương Vũ ôm cô ngồi xuống sofa.

Vừa cúi đầu tìm môi cô, hắn vừa hơi vội vàng nới lỏng cà vạt.Suốt một tuần nay, Lương Hi bám dính lấy hắn hơn bao giờ hết, tận dụng mọi khoảnh khắc rảnh rỗi.

Trừ lúc làm việc và thăm vợ, ánh mắt người đàn ông gần như không rời khỏi cô.Vì thế, mặc dù đã nói chỉ có nụ hôn chào buổi sáng và nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng Lương Vũ căn bản không thể từ chối những lần làm nũng đòi hôn của em gái.

Chỉ cần cô hứng lên, cô sẽ nũng nịu quấn lấy hắn đòi hôn.Có khi là sau khi ngủ trưa ở phòng nghỉ, hắn đánh thức cô.

Nếu không hôn cô, cô sẽ giận dỗi.

Có khi là cô thêm nước trà vào ly cho hắn, sau đó đòi một nụ hôn làm thù lao.Người đàn ông từ lúc đầu còn lạ lẫm dần trở nên quen thuộc.

Nó trở thành thói quen.

Chỉ cần cô đến gần, hắn liền muốn cúi đầu tìm môi cô mà hôn.Thời gian họ hôn nhau cũng dần dài hơn.

Nụ hôn chỉ hai ba giây dần kéo dài đến hai ba phút.

Có khi thậm chí kéo dài đến năm phút liếm mút.Sau khi tách ra, môi hai người đều hồng hào.

Khóe miệng dính hương vị của nhau.

Mỗi lần ôm nhau sau nụ hôn đều dính lấy nhau, khiến người ta bối rối.Phải nói là Lương Hi nắm bắt nhịp điệu rất tốt.

Tuần tự, từng bước.

Giống như một cây thường xuân yên tĩnh.

Nó không có những đóa hoa rực rỡ, nhưng trong vô thức, nó đã chiếm trọn một bức tường đá.

Khiến người ta không khỏi ngạc nhiên thốt lên: "Từ khi nào mà lại thành ra thế này?"

Cô gái ngồi trên đùi người đàn ông, khẽ mở mắt.

Hàng lông mi run rẩy của hắn đâm vào mắt cô.

Lông mày hắn nhíu lại.

Vẻ say đắm đột nhiên chạm vào tim cô.Anh trai dường như rất tận hưởng.

Có phải cô có thể lén làm hắn hôn sâu hơn một chút không?Đôi môi hồng nhẹ nhàng hé mở, để lại một khe hở.

Cái lưỡi lớn vẫn đang liếm môi không hề nhận ra điều bất thường.

Đầu lưỡi lướt qua rồi tự nhiên chui vào.Đôi mắt cô gái lặng lẽ run rẩy.

Ngay sau đó, cô buông hàm răng ra để nó tiến vào.

Rồi cô ngậm lấy đầu lưỡi đang chui vào.

Cô chủ động đưa lưỡi ra quấn lấy hắn.Lương Hi chịu đựng sự chua xót trong lòng.

Cô vứt bỏ sự xấu hổ, dùng những hành động ngây ngô nhưng không kém phần dụ hoặc để khiêu khích anh trai mất kiểm soát."

Anh, Tiểu Hi chỉ hy vọng có thể gần gũi với anh hơn, gần gũi hơn một chút nữa.

Như vậy Tiểu Hi sẽ không phải ngày đêm lo lắng, sợ anh sẽ vì gia đình mà bỏ rơi em."

Rõ ràng trước đó còn đẩy ra, không cho đưa lưỡi vào.

Nhưng lúc này, người đàn ông đã hoàn toàn mất sức đề kháng trước sự khiêu khích của em gái.

Có thể còn có một chút nhớ nhung đang quấy phá.

Bàn tay ôm eo em gái không kìm được mà siết chặt.

Sau đó, hắn đáp lại cô một cách cuồng nhiệt.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
23. Sinh Ra Dục Vọng Mạnh Mẽ Với Em Gái


Dần dần, răng cô không thể cắn được lưỡi hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng, mặc cho người đàn ông quấy rối."

Bảo bối, đưa lưỡi ra đây."

Tiếng thở dốc nặng nề trong căn phòng khách vắng lặng trở nên đặc biệt gợi dục.

Đôi mắt Lương Vũ lóe lên ánh sáng u ám như sói đói, hắn mê mẩn em gái.Dục vọng trong cơ thể đã lâu không được thỏa mãn như chạm vào là nổ tung.

Nhưng hắn vẫn đang kiềm chế, nghĩ rằng chỉ cần hôn cô thôi là đủ, để hắn giải tỏa một chút.Đôi mắt đen nhánh trở nên sâu thẳm hơn khi nhìn thấy đầu lưỡi của cô đưa ra.

Hắn vội vàng ngậm lấy, kéo vào khoang miệng mình mà mút.Hương vị quen thuộc nhưng xa lạ tràn ngập trong miệng hai người.

Nước bọt không ngừng được trao đổi, nhỏ xuống theo đầu lưỡi quấn quýt trong không khí.Một chất nhầy ấm áp rơi xuống cằm người đàn ông, kéo theo một vệt ngứa ngáy khó chịu.

Cơn ngứa này lại trở thành lời kêu gọi của lý trí.

Hắn dừng lại một chút, từ từ buông lỏng môi lưỡi đang xâm lược.Hắn không ngờ cảm giác hôn với Tiểu Hi lại tốt đến vậy.

Khác với nụ hôn sâu lần đầu trong mơ màng, cũng khác với nụ hôn liếm mút có kiểm soát.

Lần này, hắn thấy mình từ tỉnh táo đến đắm chìm.

Lý trí giằng co, nhưng không thể dừng lại.Cô gái bị hắn hôn đến thiếu oxy.

Đôi mắt hạnh nhân chứa đầy nước, vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Cô nhìn thẳng vào hắn, gần như muốn cướp đi linh hồn hắn một lần nữa."

Đừng nhìn anh như vậy, bảo bối."

Giọng nam khàn khàn chứa đựng dục vọng trần trụi....Giống như một góc đê bị sụp, một vài chuyện không thể đột ngột dừng lại, mà sẽ từ từ tuôn trào.

Vết nứt đó bị dòng nước làm cho càng lúc càng lớn, định sẵn một ngày nào đó sẽ vỡ đê.Lương Vũ nghĩ rằng mình không để tâm, nhưng thực tế không phải vậy.

Nụ hôn ngọt ngào, mê người đó, cùng với cái chạm vô tình mềm mại, luôn không thể nào quên, khó có thể tan đi.Với một người phụ nữ đã có tiếp xúc thân mật, người đàn ông sẽ bản năng nảy sinh một khao khát khám phá.

Đặc biệt khi đối phương lại là em gái hắn.Mấy ngày nay, Lương Vũ không thể kiểm soát mình.

Hắn vô thức chú ý đến vóc dáng của Tiểu Hi.Mặc dù cô luôn thích mặc quần áo rộng rãi, nhưng đôi khi vẫn không tránh khỏi lộ ra một vài đường cong nữ tính.

Lọt vào mắt của một người có lòng.Hôm nay ở nhà chỉ có một mình Lương Hi, nên cô lười không mặc áo lót.

Điều đó càng thuận lợi cho người đàn ông miêu tả vóc dáng em gái.Lương Vũ một lần nữa nhận ra bầu ngực em gái tròn đầy, đầy đặn biết bao.

Eo cô vẫn thon thả, mềm mại.

Bên dưới là đôi chân thon dài, cân đối.

Ngay cả mông cũng đầy đặn.Hắn vừa tự hào lại vừa hổ thẹn.

Xem ra em gái được hắn nuôi rất tốt.

Mặc dù tay chân gầy, nhưng những chỗ cần béo thì lại không hề thiếu.Nhưng làm gì có người anh nào lại lén lút đánh giá vóc dáng em gái mình.Mỗi lần như vậy, hắn lại thầm mắng mình.

Nhưng lại không nhịn được.

Đôi mắt hắn dán chặt lên người cô.

Thậm chí ngay cả khi cô đi lại, ánh mắt hắn cũng vô thức đi theo.Lương Vũ ngồi trong thư phòng, xoa xoa thái dương đang căng cứng.

Trong lòng không ngừng thở dài.Ngày thường, hắn chăm sóc vợ và em gái.

Cùng với công việc không ngừng nghỉ, gần như đã chiếm hết toàn bộ sức lực của hắn.Hiện tại, Chu Oánh đã sinh con, ở bệnh viện có người chuyên nghiệp chăm sóc.

Tinh thần hắn cũng thư thái hơn.

Hắn có thời gian rảnh để nhớ đến cậu em trai dưới háng đã đói khát bao lâu.Hắn đoán có thể vì lý do này, gần đây hắn mới có những ý nghĩ không nên có với em gái.

Hắn không thể không thừa nhận, dục vọng này hoàn toàn khác so với những ham muốn thỉnh thoảng xuất hiện trước kia.Lương Vũ bị Tiểu Hi làm cho không nhẹ.

Suốt hai ngày liên tục, hắn đã tự giải tỏa vài lần, phá vỡ thói quen thường ngày của mình.Hơn nữa, bàn tay người đàn ông xa xa không bằng sự mềm mại, trơn láng của cô gái.

Côn thịt dưới bụng hắn gần như muốn bốc hỏa vì hắn xoa.

Càng giải tỏa càng bực bội.Lương Vũ chưa bao giờ khao khát công việc đến vậy.

Hắn mong những tài liệu rối ren có thể phân tán sức lực dưới háng của hắn.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
24. Hắn Ưỡn Ngực Chà Sát Lên Ngực Cô


Buổi tối, cửa thư phòng khẽ gõ."

Anh, anh có bận không?"

Một giọng nói ngọt ngào, quen thuộc và dễ nghe.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên.

"Có chuyện gì vậy, Tiểu Hi?"

Lương Hi chắp tay sau lưng, chần chừ không bước vào.

Có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng, cô không thắng nổi khát vọng của mình, bước đến bên anh trai, nói nhỏ: "Anh, anh vẫn chưa hôn chúc ngủ ngon cho em..."

Lương Vũ sững sờ.

Hắn bật điện thoại xem giờ, đã gần 12 giờ đêm.

Hắn vừa tức giận vừa buồn cười.

"Em thức muộn như vậy, có phải vì không có nụ hôn chúc ngủ ngon không?"

"Vâng ạ."

Cô xấu hổ gật đầu.Mặc dù anh trai đã hứa sau này sẽ luôn có nụ hôn chúc ngủ ngon, nhưng vì gần đây mới nối lại thói quen này và công việc cũng bận, nên đôi khi hắn sẽ quên.Cô nhịn rồi lại nhịn.

Đợi mãi không thấy hắn đến tìm, đành phải chủ động đến xin.Lương Vũ dịch người ra một chút, tạo đủ không gian để cô ngồi.

Sau đó hắn vỗ vỗ đùi mình.Lương Hi hiểu ý.

Cô khóa chân ngồi lên đùi anh trai, cười rạng rỡ, ôm lấy cổ hắn.

Cô không nhận ra bàn tay anh trai cứng đờ trong một khoảnh khắc, sau đó mới từ từ đặt lên eo cô.Cô hiểu lầm ý hắn.

Lương Vũ không hề muốn cô khóa chân ngồi lên.

Nhưng... trong mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng u ám, khó hiểu.

Hắn chấp nhận dáng ngồi của cô.Một người ngẩng đầu, một người cúi đầu, phối hợp vô cùng tự nhiên.Lại hôn nhau hồi lâu, trong thư phòng vang lên tiếng "chụt chụt" đầy ái muội.

Tiếng nước bọt khuấy động đặc biệt rõ ràng."

Anh...

đủ rồi, ưm..."

Cô gái nói một cách mơ hồ, khó khăn thốt ra vài chữ.

Đầu lưỡi của cô lại bị anh trai nhân cơ hội cuốn vào miệng, cái lưỡi lớn quấn lấy lưỡi cô không ngừng trêu đùa, liếm mút.

Sau đó, hắn hút vào miệng, làm cô tê dại cả gốc lưỡi.Lương Hi đẩy ngực hắn.

Vô dụng.

Người đàn ông vẫn đè cô lại hôn.

Má cô đỏ bừng.

Anh trai đêm nay khác thường, thô lỗ và dã man.

Hắn cướp đi cả nước bọt lẫn hơi thở của cô.Cô sắp không thở nổi rồi!Cô gái nảy ra một ý tưởng.

Ngón tay cô nhẹ nhàng nắn vành tai người đàn ông.

Vừa véo một cái, hắn liền run lên, thở dốc buông cô ra."

Tiểu Hi không phải muốn nụ hôn chúc ngủ ngon sao?

Lại nghịch ngợm."

Lương Hi giật mình.

Cô không ngờ anh trai phản ứng lớn đến vậy.

Cô cũng sợ hãi run lên, sau đó làm nũng, dán vào cổ hắn mà thở dốc."

Em sắp không thở nổi rồi, đẩy anh ra mà anh cũng không để ý."

"Sao lại vô dụng thế," người đàn ông không nhịn được trêu chọc.

Dường như hắn không thấy có gì không ổn khi nói những lời này với em gái.

"Lần sau phải hôn em nhiều hơn để rèn luyện mới được."

Lương Hi ngoan ngoãn nói "được".Vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu của cô gái làm trái tim người đàn ông tê dại.

Giống như một miếng bọt biển quăng vào nước, mềm mại đến rối bời.

Hắn ôm chặt cô.

Hai cơ thể dán chặt vào nhau.Khi nụ hôn sâu trở nên tự nhiên, họ hôn đến quên cả bản thân.

Đôi khi hắn quên mất người trong lòng là em gái, mà đối xử với cô như một người phụ nữ.

Hắn xâm lược môi răng không hề kiềm chế.Đột nhiên, bàn tay to lớn của hắn ấn mạnh vào lưng cô.

Bầu ngực mềm mại đụng vào lồng ngực rắn chắc.

Người đàn ông còn phối hợp ưỡn lên, chà xát vào nhau.Lương Hi nhận ra sự khác thường ở ngực mình, cô chớp mắt."

Anh, anh đang làm gì thế!"

Cô lắp bắp, giọng nói mang theo một chút hờn dỗi mà cô không nhận ra.Cô thấy trong mắt anh trai chứa đựng nụ cười tinh quái.

Một vẻ hư hỏng hiếm gặp, vừa đẹp trai vừa hư.

Nhìn chằm chằm làm má cô nóng bừng, đỏ lan xuống cả cổ, kéo dài đến những chỗ không nhìn thấy bên trong cổ áo.Lương Vũ hồi thần lại.

Hắn cũng không biết sao mình đột nhiên làm ra hành động lưu manh như vậy.

Nhưng vẻ ngượng ngùng của cô gái nhỏ làm mắt hắn đờ ra."

Em gái... thật đáng yêu."

Hắn vội vàng thu liễm tâm trí, không trêu cô nữa.

Hắn sợ mình thật sự hôn đến mụ mị đầu óc, vì dục vọng sinh lý đã lâu không được thỏa mãn mà làm ra những việc không thể cứu vãn với em gái.

Thế là hắn vội vàng ôm cô về phòng, nhét vào chăn."

Mau ngủ đi, 12 giờ hơn rồi."

"Vâng."

Lương Hi lén nhìn anh trai.

Thấy hắn quay lại nhìn, cô lại ngượng ngùng trốn vào trong chăn.Lương Vũ thở dài.

Em gái quá đơn thuần, hoàn toàn không nhận ra hắn đã làm gì với cô.

Hắn tắt đèn, ra khỏi phòng.

Trên đường về thư phòng, hắn có chút thất thần.Nếu không phải trời đã quá khuya buồn ngủ, hắn hận không thể lôi cô ra khỏi chăn, xoa bóp cô một trận.Nghe tiếng đóng cửa và tiếng bước chân dần xa, Lương Hi cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn."

Anh trai vừa nãy đã làm gì với mình thế?"

Lúc đó cô giả vờ không hiểu gì.

Dù trong lòng có tìm lý do thế nào, cô cũng không thể lừa dối bản thân.

Vừa nãy, anh trai đã dùng ngực hắn chà xát lên ngực cô.Hơn nữa, anh trai vừa nãy hình như...

đã có phản ứng.

Có một vật cứng cứng cấn vào đùi cô.Má cô gái ửng hồng.

Cô vô thức kẹp chặt hai chân.

Bên trong dường như có một chút dịch lỏng chảy ra.Cô gái đơn thuần sao có thể biết được.

Cái ý nghĩ ngây thơ muốn thân mật với anh trai, đối với một người đàn ông ngoài 30 tuổi, vẫn là một sự trêu chọc có sức sát thương lớn.Không thể nào chỉ dừng lại ở nụ hôn sâu.

Sớm muộn gì cũng sẽ bốc hỏa.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
25. Thiếu Chút Nữa Chị Dâu Thấy Họ Hôn Nhau


Trong đủ loại cảm xúc giằng xé và khó chịu, một tháng nhanh chóng trôi qua.Hôm nay Chu Oánh kết thúc thời gian ở cữ.

Thành phố Minh đột nhiên mưa dầm rả rích, mưa cả ngày.Không khí miền Nam trong ngày mưa càng thêm ẩm ướt.

Tường và sàn nhà đều bốc lên một luồng hơi ẩm.

Vừa vào đến nhà, Chu Oánh thay dép lê đi được hai bước đã vô tình loạng choạng."

Hơn một tháng không ở đây, đến dép lê cũng không quen tôi nữa."

Chu Oánh cười với chồng.

"Ông xã, em đi tắm đã."

Cô ở bệnh viện lâu, dường như mắc chứng sạch sẽ.

Cô cảm thấy từ bên ngoài về nhà là cả người đầy vi khuẩn, không chịu được dù chỉ một giây.Lương Vũ gật đầu.

"Em tắm từ từ thôi, không cần vội."

"Anh, chị dâu, hai người về rồi!"

Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân có chút vội vàng, nhưng không mất đi sự nhẹ nhàng.

Lương Vũ vừa nghe đã biết là Tiểu Hi đi xuống.

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chưa kịp nói chuyện đã nghe Chu Oánh lên tiếng chào hỏi."

Là Tiểu Hi à, mấy ngày nay em thế nào rồi?

Chị thấy em gầy đi không ít."

Lương Hi cười rạng rỡ.

"Em không sao.

Có lẽ là gần đây em đi đưa cơm cho anh nhiều nên gầy đi ấy mà."

Sau đó, cô hơi kích động hỏi: "Toản Toản đâu rồi?"

"Đưa cơm?"

Nụ cười của Chu Oánh cứng đờ.

Cô nhàn nhạt lướt qua nụ cười của Lương Hi.

Thôi, cô quay người lên lầu, đi tắm xong sẽ hỏi Lương Vũ chuyện này là sao."

Ở đây," Lương Vũ vẫy tay bảo cô lại đây.

"Đi chậm thôi, đừng chạy."

Lương Hi "dạ" một tiếng.

Cô vỗ ngực, bước chậm rãi đến phòng khách.Chỉ thấy người đàn ông đang ôm con ngồi trên sofa.

Hắn cúi đầu, đường nét hàm dưới trở nên vô cùng dịu dàng.

Có thể lờ mờ nhìn thấy khóe miệng hắn hơi cong lên.Lương Hi cụp mắt, thổi đi cảm xúc không tên trong lòng.

"Anh, em ôm em bé một chút được không?"

"Em ngồi xuống, anh cho em ôm."

Nghe vậy, cô gái cười tươi treo trên người người đàn ông, ôm cổ hắn thân mật cọ cọ.Lương Vũ không hiểu sao cô lại làm nũng, nhưng vô cùng hưởng thụ.

Hắn liếc nhìn cô: "Rốt cuộc em muốn ôm cái nào?"

"Anh không phải nói cho em ôm sao?

Hì hì, nếu anh muốn hiểu là anh là em bé thì cũng không phải là không được.

Anh là em bé lớn của em."

Lương Vũ vừa tức giận vừa buồn cười, hắn đưa một tay véo mặt cô.

Véo cho khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại mới buông ra.Lương Hi xoa xoa má mình một cách hiền lành, đưa tay chờ đợi anh trai đặt Lương Toản vào lòng cô.

Tay cô nặng xuống.

Cơ thể mềm mại của em bé đã dính chặt lấy cô.Lương Toản được sinh đủ tháng, được nuôi dưỡng rất tốt trong bụng mẹ.

Khi sinh ra nặng tới tám cân.

Lúc nghe thấy cân nặng của đứa trẻ, Lương Hi vô cùng kinh ngạc.

Cô tra điện thoại mới biết, em bé tám cân đã có thể được gọi là "em bé khổng lồ".Vì thế, trong phòng trẻ sơ sinh, Lương Toản như hạc giữa bầy gà.

Một đám em bé sáu bảy cân, chỉ có mình hắn vừa trắng vừa béo.Tim Lương Hi như tan chảy.

Cô cúi đầu nhìn không chớp mắt.

Lương Toản dường như cũng rất thích cô, thân mật cười với cô.

Má hắn cọ vào ngực cô.Từ trước đến nay cô luôn là người nhỏ tuổi nhất.

Giờ cô cuối cùng cũng được lên chức bậc trên.Lương Vũ thấy em gái chơi đùa vui vẻ, dặn dò cô chăm sóc cẩn thận.

Có chuyện thì gọi hắn.

Bây giờ hắn đi thay quần áo trước.

Chu Oánh tắm xong vừa xuống lầu, cảnh tượng ấm áp trong phòng khách đột nhiên đập vào mắt cô.Bóng dáng cao lớn của người đàn ông bao phủ nửa người cô gái.

Ánh mắt hắn mỉm cười, đôi khi nhìn em bé trong lòng cô gái, nhưng nhiều hơn là dán vào mặt cô.Ngay cả Chu Oánh cũng không thể phân biệt được nụ cười rạng rỡ đó là dành cho ai.

Cô thầm cắn răng, cố ý tăng thêm tiếng bước chân để phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng."

Ông xã, em đói lắm, khi nào ăn cơm vậy?"

Lương Vũ ngẩng đầu, nụ cười vẫn chưa tắt.

"Dì Lý đã làm đồ ăn xong rồi.

Đợi em tắm xong là có thể ăn cơm."

Chu Oánh bế con, đặt vào giường em bé ở một bên, sau đó ngồi xuống bàn ăn.Cô nhìn chồng đi theo Lương Hi vào bếp rửa tay.

Lương Hi rửa tay xong trước, đưa cho hắn một chiếc khăn giấy để lau tay.

Lương Vũ cười, đón lấy.Ngay sau đó, Chu Oánh mở to mắt.

Cô thấy chồng cúi đầu, dường như muốn hôn cô gái một cái.Sự kinh ngạc và cơn tức giận trong khoảnh khắc như cơn sóng dữ dội đánh vào đầu cô, làm cô choáng váng.

Chu Oánh thất thanh hét lên: "Hai người đang làm gì vậy!"

Bị tiếng hét của cô làm cho dừng lại, Lương Vũ ngừng động tác.

Hắn đưa tay lau mặt em gái, không biết từ lúc nào dính một chút xơ vải nhỏ."

Trên mặt Tiểu Hi có xơ vải."

Hắn bình tĩnh đưa tay ra, cho Chu Oánh nhìn thấy sợi vải trắng trên tay.Một hành động vô cùng tự nhiên.

Nhìn là biết người chồng đã làm chuyện quan tâm em gái này không biết bao nhiêu lần, nên mới có thể thuần thục như vậy.Sắc mặt Chu Oánh thay đổi vài lần.

Cô cười cứng đờ.

"Làm Tiểu Hi sợ rồi.

Vừa nãy hai người đứng xa quá, chị không kiểm soát được giọng nói."

Sau đó, cô vẫy tay về phía họ.

"Mau đến ăn cơm đi."

"Em không sao đâu, chị dâu."

Lương Hi đi theo sau anh trai.

Cô lặng lẽ đưa tay móc lấy ngón tay út của hắn.

Được hắn xoa bóp trấn an, cô từ từ thả lỏng.Vừa nãy, anh trai thiếu chút nữa đã hôn cô ngay trước mặt chị dâu.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
26. Chị Dâu Tìm Cô Nói Chuyện Riêng


Sau khi Chu Oánh trở về, cô nhận ra tình hình đã trở nên rắc rối.

Trong thời gian cô ở cữ, Lương Vũ rõ ràng lại thân thiết hơn với Lương Hi.Mấy ngày trước, cô đã nổi cơn giận ở phòng ăn.

Cô có thể lừa được Lương Hi, nhưng không thể lừa Lương Vũ.Chu Oánh chắc chắn hắn đã nhận ra cô thật sự tức giận.

Nhưng dù thế nào, cô tuyệt đối không thể để Lương Vũ nhận thấy sự chán ghét của cô dành cho Lương Hi.Chờ đến khi Lương Vũ ra khỏi công ty, Chu Oánh mới thong thả gõ cửa phòng Lương Hi."

Tiểu Hi, chị dâu vào được không?"

Hơi thở của Lương Hi cứng lại.

Lưng cô đột nhiên trở nên cứng đờ.

"Chờ một chút!"

Sau đó, cô lại nhẹ giọng nói lại: "Chị chờ em một chút."

Cô vội vàng bò xuống giường, nắm lấy tay nắm cửa.

Cô gái không kìm được hít một hơi thật sâu.

Tay nắm cửa trong ngày mưa có một cảm giác ẩm ướt, vừa lạnh vừa dính, khó chịu đến mức cô muốn buông tay ra ngay lập tức, không muốn chạm vào nữa.Nhưng tiếng giục giã ở cửa đang thúc ép cô.

Nhắm mắt lại, cô vặn tay nắm, cửa mở ra.Người phụ nữ ngoài cửa mặt mang nụ cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo hơn cả kim loại trong tay cô, lạnh buốt đến tận xương."

Chị dâu, chị tìm em có chuyện gì ạ?"

Lương Hi ấp úng.Chu Oánh đi thẳng vào.

Cô nhìn xung quanh một vòng rồi từ từ ngồi xuống sofa cạnh cửa sổ.

"Lại đây ngồi đi.

Chị dâu muốn nói chuyện với em."

So với sự thong dong của cô, Lương Hi tỏ ra vô cùng hoảng loạn, bất an.

Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi đến, Chu Oánh khẽ cười một tiếng."

Tiểu Hi, lâu rồi không gặp em có nhớ chị không?"

Lương Hi khẽ gật đầu.

Cô sẽ không đưa ra câu trả lời không phải phép.Chu Oánh vui vẻ cười cười.

Sau đó, cô nói rất nhiều, vòng vo một lúc lâu, cuối cùng cũng chậm rãi nói đến vấn đề chính.Chu Oánh đề nghị cô dọn ra ngoài ở một thời gian.

Chờ Lương Toản lớn hơn một chút, nhà vẫn sẽ giữ phòng để cô có thể dọn về bất cứ lúc nào."

Bây giờ chị sinh Lương Toản, anh trai em định thuê một đội ngũ chăm sóc trẻ con đến chăm sóc hai mẹ con.

Như vậy, mỗi ngày trong nhà sẽ có rất nhiều người ra vào, chắc chắn sẽ không còn yên tĩnh như bây giờ.

Chị sợ sẽ làm phiền em tĩnh dưỡng."

Lương Hi cúi đầu không nói, nắm chặt điện thoại.

Cô thể hiện một thái độ chấp nhận hoàn toàn, không phản bác.Có lẽ cũng phiền sự im lặng của cô, câu nói tiếp theo của Chu Oánh trở nên qua loa.

Cô nghĩ nếu cách này không được, lần sau sẽ thử cách khác."

Nghe anh trai em nói gần đây em lại phát bệnh một lần nữa.

Chị dâu rất lo lắng cho sức khỏe của em.

Em suy nghĩ kỹ nhé."

Lúc này, Lương Hi mới chịu mở miệng.

"Anh trai cũng nói như vậy sao?"

Chu Oánh đáp một cách tự nhiên: "Chị và anh trai em coi trọng nhất là sức khỏe của em."

Nói xong, cô sờ đầu Lương Hi rồi rời đi....Lương Hi bước đến khóa cửa lại.

Nước mắt nhẫn nhịn bấy lâu như chuỗi vòng cổ ngọc trai đứt, từng giọt lớn rơi xuống.

Cô đưa chiếc điện thoại vẫn đang nắm chặt lên tai.Giọng cô trở nên đứt quãng: "Anh, có phải anh không cần em nữa không?"

Cùng một câu hỏi, sau một tháng lại xuất hiện.

Lương Hi không biết sự bất an này khi nào mới kết thúc.Giọng nức nở của cô gái giống như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào dòng chảy ngầm dưới sự bình lặng, cũng vẽ ra từng vệt máu loang lổ trên hiện thực.Lương Vũ dỗ dành cô bằng giọng trầm thấp: "Sao anh có thể không cần em.

Đừng khóc.

Tin anh đi."

Hắn nói xong liền cúp điện thoại.

Hắn bật đèn xi nhan, quay đầu xe về nhà.Cuộc gọi bị cắt ngang đột ngột.

Lương Hi nhìn màn hình điện thoại, thấy thời gian cuộc gọi đã kéo dài đến một giờ.

Cô từ từ thở phào một hơi.Trước khi chị dâu đến gõ cửa phòng, Lương Hi đang gọi điện cho anh trai, muốn nhờ hắn mua cho cô một chén chè đậu xanh ở quán chè lâu năm trên đường.Chị dâu rất ít khi chủ động đến tìm cô trò chuyện.

Bị Chu Oánh gõ cửa như vậy, lòng cô lập tức bất an.

Vì thế cô không cúp điện thoại, mà bảo anh trai chờ một chút.Điều ngoài dự đoán là Lương Hi không nghĩ chị dâu sẽ nói những lời này với cô.

Mặc dù không thẳng thắn, khó nghe như mọi khi, nhưng ít nhất cũng đã để Lương Vũ nghe toàn bộ.

Đó thực sự là một bất ngờ.Bầu trời mưa dầm dề dường như có dấu hiệu tạnh.

Lương Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đi vào phòng tắm.

Lòng bàn tay cô hứng một vốc nước, vỗ lên mặt.

Nước lạnh từ từ làm dịu những dây thần kinh đang căng thẳng.Trước khi ra ngoài, Lương Hi liếc nhìn vào gương.

Cô gái trong gương mắt hơi đỏ, những giọt nước trên mặt giống hệt những giọt nước mắt vừa rơi xuống.Một lát sau, cô dời tầm mắt, "bang" một tiếng đóng cửa lại.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
27. Anh Tuyệt Đối Không Thể Bỏ Rơi Em Gái


Trận cãi vã này tuy đột ngột, nhưng lại nằm trong dự liệu.Lương Hi lén đứng ngoài cửa phòng ngủ của anh trai.

Cô không cần dán tai vào cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cãi vã có chút kịch liệt bên trong.Nếu... nếu lúc trước chị dâu không thay đổi sắc mặt ngay sau khi kết hôn, mà để lại cho cô và anh trai một chút thời gian chuyển tiếp, liệu mọi chuyện có trở nên như vậy không?Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa anh trai, Lương Hi liền cảm thấy thật khó chịu.Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng gần cửa.

"Rầm!" một tiếng, cánh cửa đóng chặt bị kéo mở ra.Là anh trai đi ra.

Hắn nói với người trong phòng: "Con để dì Lý chăm sóc, anh về công ty."

Lương Hi đang dựa vào tường bên kia cửa, cụp mắt nghe lén.

Cô không ngờ anh trai đột nhiên mở cửa.

Cô ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.Cô không biết trốn đi đâu, cũng không kịp trốn.Bỗng nhiên, người đàn ông bế cô lên, đưa về phòng cô.Lương Vũ ôm em gái ngồi trên mép giường, vuốt ve lưng cô.

Trên lưng cô có một chút mồ hôi ẩm ướt."

Có làm em sợ không?"

Hắn rút một tờ khăn giấy ướt giúp cô lau gáy.Lương Hi lắc đầu.

Cô vòng tay ôm cổ hắn, hàng mi khẽ rung động.Nhìn cô như vậy, đáy lòng hắn như có nước sôi sùng sục, luồng hơi trắng bốc lên làm lồng ngực hắn phồng lên, khiến hắn không thở nổi.Vừa nãy trong phòng, Chu Oánh không còn ám chỉ nữa, mà đường đường chính chính đề nghị em gái dọn ra ngoài, hoặc là họ sẽ mang con dọn ra ngoài.Người phụ nữ từng liên tục nói "được", người phụ nữ từng nói thích Tiểu Hi với vẻ mặt dịu dàng, mới kết hôn một năm đã công khai ám chỉ muốn hắn bỏ rơi em gái.Hắn nhìn Chu Oánh ra sức ngụy biện.

Trong đầu hắn hiện lên một bóng dáng khác.

Bên tai hắn dường như vẫn còn nghe thấy tiếng "anh Vũ" quen thuộc.

Trong lòng hắn không khỏi chua xót.Người đàn ông chịu đựng sự tức giận vì thái độ giả tạo của cô.

Hắn lạnh lùng nhìn cô làm loạn.

Sự áy náy và nhẫn nhịn trong lòng hắn dần biến mất.Trước khi kết hôn, Lương Vũ đã nhiều lần nói rõ trong nhà có một cô em gái nhỏ.

Sức khỏe cô không tốt, hắn sẽ luôn chăm sóc cô cho đến khi cô không cần nữa.Hơn nữa, Lương Vũ lựa chọn kết hôn không chỉ vì lợi ích công ty, mà còn vì Tập đoàn Trung Khôn đang ở giai đoạn khó khăn.

Hắn thường xuyên bận rộn đến mức không có thời gian chăm sóc em gái, nên muốn tìm một người thích hợp, đáng tin cậy để giúp hắn trông nom cô.Hắn tuyệt đối không thể bỏ em gái để sống cuộc đời của riêng mình.Hiện tại, tia hối hận đã từng le lói trong lòng hắn đang quấn lấy tâm trí Lương Vũ.

Hắn xoa xoa tóc cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.Lần trước Tiểu Hi khóc lớn, chắc là cô cũng đã nhận ra điều gì rồi.Hắn vùi mặt vào cổ Lương Hi, quyến luyến hít hương thơm của cô.

Dường như hắn có thể từ đó mà lấy được một chút sức lực để tiếp tục đối phó với cuộc hôn nhân này.Có những lúc, mối quan hệ giữa họ không chỉ là sự ràng buộc về máu mủ.Như nghĩ đến điều gì đó, đôi môi hắn dán vào gáy cô, khẽ rung động: "Lát nữa đi công ty nghỉ ngơi cùng anh nhé."

Hắn sợ để em gái ở nhà.

Nhỡ Chu Oánh không màng đến lời cảnh cáo của hắn mà cãi nhau với cô, Tiểu Hi căn bản không thể cãi lại."

Vâng, vậy em thay quần áo đã."

Vừa lúc Lương Hi cũng không muốn ở nhà.Còn Chu Oánh, đang ở trong một phòng ngủ khác, lại là một cảnh tượng khác.Cô ta đối diện điện thoại, uất ức mắng chửi với cô bạn thân.

Trên mặt không còn vẻ dịu dàng nữa: "Tôi mới không ở nhà một tháng, khó khăn lắm mới làm hai người họ xa cách một chút, vậy mà lại dính lấy nhau!"

Chu Oánh tức giận.

Rõ ràng anh trai mình đã kết hôn, Lương Hi vẫn không chủ động dọn ra ngoài, một chút cũng không hiểu chuyện.Cứ như vậy thì thôi, nhưng một cô gái 16 tuổi còn không biết xấu hổ.

Chu Oánh chỉ thiếu nước ném thẳng lời nói vào mặt cô, bảo cô đừng có suốt ngày bám dính lấy chồng cô mà làm nũng, giả vờ ngoan ngoãn."

Lương Vũ và em gái hắn có tình cảm bao nhiêu năm rồi, em lo lắng làm gì.

Còn vì chuyện này mà cãi nhau với chồng, không sợ ảnh hưởng đến tình cảm sao?"

Người ở đầu dây bên kia nói.
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
28. "Hai Người Không Phải Kết Hôn Theo Hợp Đồng Sao?"


Chu Oánh cứng họng trước lời của cô bạn.

"Tất nhiên tôi biết họ tình cảm tốt, nhưng cậu còn nhớ cái hồi tôi mới kết hôn không?

Lương Vũ có thể vì chuyện của em gái mà đến ngay khi được gọi.

Nếu tôi không ngăn cản một chút, thì làm sao hắn nhìn thấy tôi?"

"...Nhưng hai người không phải kết hôn theo hợp đồng sao?"

Giai Giai có chút không hiểu bạn thân mình rốt cuộc đang để ý chuyện gì.Vốn dĩ họ kết hôn là vì nhu cầu của cả hai bên.

Một người tìm vợ đảm đang, một người tìm tiền bạc, địa vị.Câu nói này như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt.

Chu Oánh lập tức tỉnh táo lại, nhưng lại ngơ ngẩn không thốt nên lời.Là cô đã bị Lương Vũ làm cho mụ mị đầu óc.Ngày đó, khi Chu Oánh cầm kết quả xét nghiệm nói với Lương Vũ rằng mình có thai, đôi mắt kinh ngạc của người phụ nữ phản chiếu vẻ ngạc nhiên của chồng.

Cảnh tượng này đến nay vẫn in sâu trong tâm trí cô.Cô không biết có phải mình nhìn lầm không, nhưng trong ánh mắt đó có một cảm giác thâm thúy khó hiểu.

Vì thế, cô đã lo lắng không yên một thời gian.Nhưng đúng một tháng sau, thời điểm này cô nhớ rất rõ.

Thái độ của Lương Vũ với cô đã thay đổi một trời một vực.Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình là vợ của Lương Vũ.Cô nghĩ có lẽ là vì trong bụng cô có con của hắn, nên cô cuối cùng đã nhận được sự đối xử chân thành.

Không còn là ánh mắt như đối với một người bạn gái bình thường nữa.Cô bạn thân Giai Giai tiếp tục khuyên nhủ: "Cậu đừng cãi nhau với chồng vì chuyện của hắn và em gái hắn nữa.

Lỡ đâu hắn mặc kệ chuyện cậu vừa sinh con, nhất quyết muốn ly hôn thì làm sao?

Cái đùi vàng của cậu còn ôm được không?"

Ngay cả Giai Giai cũng đã nghe qua những tin đồn về đại tiểu thư Lương gia.

Chu Oánh không phải ngay từ đầu đã biết sao?Lương Vũ chỉ cần một người để kết hôn, hắn không quan tâm người đó là ai.Theo những thông tin mà cô bạn thân thường xuyên tiết lộ, mặc dù hiện tại họ khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một chút tình cảm, nhưng nếu Chu Oánh nhất quyết đối đầu với cô em gái bảo bối của hắn, Lương Vũ chưa chắc đã chịu thỏa hiệp vì đứa con.Chu Oánh lẩm bẩm: "Giai Giai, tôi cũng không nghĩ như vậy.

Cái hợp đồng kia đã định chết việc phân chia tài sản của vợ chồng chúng tôi.

Những gì tôi có thể nhận được chỉ là bấy nhiêu thôi."

Mãi đến sau khi kết hôn và tiếp xúc với công việc của Lương gia, cô mới biết những gì mình nhận được chỉ là một phần rất nhỏ.

Một sự không cam lòng và lòng tham âm thầm nảy sinh.Giai Giai sững lại.

Một vài lời nói không thể nói thẳng ra, vì nó quá chói tai.Cái hợp đồng này, nếu Chu Oánh không chấp nhận, có rất nhiều người phụ nữ khác sẵn sàng ký.

Dù sao, gả cho Lương Vũ còn có rất nhiều giá trị phụ thuộc vào hôn nhân.

Huống chi cái "đùi vàng" này còn hiếm có, tuấn tú.Nhưng Chu Oánh lại không nghĩ vậy.

"Trước đây tôi đã nghe nói Lương Vũ đã thành lập một quỹ ủy thác cho Lương Hi.

Nhưng chỉ thế thôi là chưa đủ.

Lương Vũ hận không thể cho hết toàn bộ gia sản cho em gái hắn!

Tôi không ngờ hắn còn lập di chúc, trừ những thứ chia cho tôi, còn lại đều để lại cho Lương Hi."

Sau đó, cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Những tài sản hắn cho tôi, còn không bằng một phần nhỏ của Lương Hi!

Bây giờ tôi sinh Lương Toản rồi, vậy con trai tôi sau này sẽ được gì?

Tôi lại tìm được di chúc, chứng tỏ ông trời cũng thấy hắn bất công!"

Chu Oánh không dám để Lương Vũ biết cô ta đã vào thư phòng lục lọi.

Cô ta chỉ có thể tìm cách làm hắn thay đổi ý định, để hắn biết con trai mới là quan trọng nhất, để lại tài sản cho hai mẹ con cô.Từ khi mang thai, trong lòng cô ta đã coi Lương gia là vật trong tay.

Cô ta đã vất vả nhiều năm mới câu được con cá lớn này, nói gì cũng sẽ không dễ dàng buông tay.Chu Oánh từ lúc ký hợp đồng đã không coi tờ giấy đó là gì.

Cuộc sống sau hôn nhân giống hệt kế hoạch của cô ta.

Chồng bị cô ta phân tán tâm tư, tình cảm cũng dần trở nên nồng nàn.

Điều này chứng tỏ cách làm của cô ta là đúng.Trước khi cuộc gọi kết thúc, Giai Giai nghe thấy cô bạn thân cười lạnh một tiếng: "Chỉ với mấy thứ đó mà muốn tống cổ tôi đi, đừng có mơ.

Tôi cũng không tin, hắn và Lương Hi có thể mãi tốt đẹp như vậy."
 
Nuông Chiều Từ Bé (Caoh)
29. Anh Trai Đưa Tay Vào Trong Áo Cô


Khoảng 10 giờ tối, Lương Vũ mới tan làm về nhà.Theo thói quen thường ngày, dì Lý sau khi dọn dẹp xong sẽ rời đi.

Lúc này, phòng khách chỉ nên bật đèn tường.

Nhưng hiện tại, trong nhà lại sáng trưng.Hắn đang thay giày ở huyền quan, nghe thấy tiếng động lờ mờ phát ra từ phòng chiếu phim ở tầng một.

Hắn liền đi theo tiếng động đó.Lương Vũ đẩy cửa phòng chiếu phim.

Trên sofa, một cái đầu nhỏ nhô ra, thỉnh thoảng lắc lư sang trái, sang phải.Kể từ khi Lương Vũ và Chu Oánh cãi nhau, không khí trong nhà luôn có một cảm giác ngột ngạt vô hình.

Ở nhà cả ngày, Lương Hi bị chị dâu chặn lại không cho đưa cơm cho anh trai, còn phải chịu những ánh mắt và lời nói châm chọc của cô ta.Lương Hi bị chèn ép đến khó chịu trong lòng.

Mãi đến khi chị dâu không còn nhìn chằm chằm cô nữa, cô mới trốn xuống đây xem phim để thư giãn."

Tiểu Hi, muộn rồi sao em còn xem TV?"

Lương Vũ theo bản năng tỏ ra không hài lòng.

Hắn tiến lên định lấy điều khiển từ xa.Tay Lương Hi nhanh hơn hắn một bước.

Cô chộp lấy điều khiển từ xa, giấu ra sau lưng.

"Ai da, em đang xem phim mà.

Anh ngồi xuống xem cùng em một lát đi."

Để không cho anh trai ngăn cản mình, cô chỉ có thể kéo hắn cùng "xuống nước".

Ai cũng đừng nói ai.Lương Vũ liếc nhìn màn hình.

Cốt truyện và cảnh tượng có chút quen thuộc.

Ngay sau đó, giọng điệu hắn cứng lại: "Không được xem cái này, đổi phim khác."

Hắn đã xem bộ phim này rồi.

Cảnh giới có chút lớn.

Tiếp theo có một đoạn không phù hợp với trẻ con.

Lương Vũ mặt không cảm xúc cướp lấy điều khiển từ xa, trở thành một sát thủ gián đoạn bộ phim vô tình.Hắn giống sát thủ hơn cả nam chính đóng vai sát thủ trong phim."

Không được!

Đừng tắt, em sắp xem xong rồi!

Anh!"

Lương Hi vứt cái gối ôm trong tay, lao đến tranh giành với Lương Vũ.

Thật khó khăn cho cô gái yếu ớt còn có thể dũng mãnh như vậy.

Cô trực tiếp xô ngã Lương Vũ không đề phòng xuống sofa.Lúc này, bộ phim vừa lúc chiếu đến đoạn Lương Vũ muốn tránh.

Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng cơ thể cọ xát của nam nữ không ngừng vang lên.Tiếng nước bọt mỗi lúc một dâm dục hơn, thu hút sự chú ý của Lương Hi.

Cô nghiêng đầu nhìn, kinh ngạc mở to mắt.Cảnh hoan ái ái muội của nam nữ trong phim như thủy triều ập thẳng vào cô.

Cô không kìm được nín thở.

Cảm giác ngạt thở này ngược lại làm đại não cô càng thêm tỉnh táo.Có thể nói, Lương Hi từ nhỏ đã lớn lên trong nhà kính.

Lương Vũ không cho cô tiếp xúc với những thứ đó.

Nhưng hắn có phòng ngừa thế nào, cũng không thể chặn được các quảng cáo pop-up trên trình duyệt web.Theo tuổi tác lớn dần, Lương Hi nảy sinh sự tò mò về chuyện nam nữ.

Có một lần, cô tra đồ vật vô tình bấm vào một trang web khiêu dâm.

Thừa lúc không có ai ở nhà, cô lén trốn vào trong chăn, bấm vào video được đề xuất ở trang đầu.Đôi mắt nai con phản chiếu hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau.

Những lời nói dâm tục và hình ảnh trần trụi mang đến sự chấn động và sợ hãi lớn cho cô gái.

Cô sợ hãi bấm nút quay lại và thoát ra.

Trái tim đập thình thịch.Sau đó, như một tâm lý trốn tránh, cô cố tình quên đi cảnh tượng đó.

Cho đến giờ phút này, cảnh tượng tương tự lại một lần nữa gợi lại ký ức cũ.

Trong một khoảnh khắc, Lương Hi như được đả thông hai mạch nhâm đốc.

Cô dường như hiểu ra điều gì đó.Đôi mắt long lanh quay lại nhìn người đàn ông đang bị đè dưới thân.

Ánh mắt mơ hồ cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của hắn.

Như bị mê hoặc, cô từ từ dán môi lên.Cô cũng có loại dục vọng này với anh trai sao?Chiếc điều khiển từ xa đã bị người đàn ông vứt đi từ lúc cô gái lao đến.

Nó im lặng nằm trên thảm.

Rõ ràng cảm ứng hồng ngoại đang nhắm vào TV, nhưng không ai bấm nút tạm dừng.

Bộ phim đã đi đến kết thúc.

Phòng chiếu phim vẫn còn tiếng thở dốc kéo dài.Người đàn ông ngầm đồng ý đón nhận môi lưỡi của em gái.

Bàn tay đặt trên eo cô vô thức muốn đi loanh quanh.

Sự phủ định trong lòng cùng với cảm giác tội lỗi cấm kỵ lại làm sự ái muội lúc này càng thêm quyến rũ.Hắn càng không thể chịu được sự dụ dỗ này.Bàn tay hắn kéo cao vạt váy ngủ, từ dưới đưa vào.

Làn da non nớt ở lưng như lụa lướt qua lòng bàn tay hắn, cọ cho ngón tay hắn ngứa ngáy.Hắn không kìm được vuốt ve.

Lực đạo càng lúc càng lớn, dường như làm như vậy có thể làm giảm bớt sự khó chịu trong lòng hắn một chút.
 
Back
Top Bottom