Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 270: Điểm thi



Tứ hợp viện.Cố Nam Sóc còn chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn mê người rồi. Trên bàn ăn đặt trong sân đã bày vài món ăn, có thịt kho tàu, có vịt xào bia, thịt heo cháy tỏi, có nộm…

Cố Minh Huy, Cố Minh Hiên và Cố Minh Cảnh đều ngồi vây quanh bàn ăn, cổ ngẩng lên nhìn về phía phòng bếp, ánh mắt trông mong. Thậm chí Cố Minh Cảnh đã bắt đầu nuốt nước miếng không ngừng, Cố Nam Huyền ở bên cạnh xoa tay hầm hè, giống như chuẩn bị ăn thả cửa một bữa.

Lúc Tống Giaii và Cố Nam Thư bưng hai món ăn cuối cùng ra ngoài, mới phát hiện ra Cố Nam Sóc đã về.

Cố Nam Thư cười rộ lên: “Về đúng lúc chuẩn bị ăn cơm. Mau đi rửa tay đi!”

Cố Nam Sóc vừa đi vừa nói: “Chân Tống Giai vẫn đang bị thương đó, sao mọi người lại để khách xuống bếp nấu ăn thế?”

Tống Giai giơ chân lên: “Sắp khỏi rồi. Cũng kỳ quái thật, trước kia mỗi lần tôi bị thương đều rất lâu mới khỏe lại, lần này vết thương ở chân lại khỏi nhanh bất ngờ. Bây giờ mới sang ngày thứ ba, tuy rằng vẫn chưa chạy nhảy được, nhưng đi chậm một chút đã không thành vấn đề, không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày rồi.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, trên mặt lại không chút gợn sóng, chỉ đáp lại thờ ơ: “Vậy vẫn phải nghỉ ngơi, chú ý nhiều chút.”

Tống Giai gật đầu: “Tôi biết mà. Đám Minh Huy thích đồ ăn tôi nấu, tôi cũng thích nấu ăn.”

Ba đứa nhóc lập tức mở miệng phụ họa: “Chị Giai Giai nấu ăn ngon nhất.”

“Em thích nhất món xương sườn chị Giai Giai nấu.”

Cố Minh Cảnh còn ôm lấy cánh tay Tống Giai: “Chị Giai Giai, chị làm thím Ba của em được không? Như vậy chị có thể ở lại nhà chúng em, ngày nào cũng nấu ăn cho chúng em rồi.”

Nghe thấy câu này, Cố Nam Sóc và Tống Giai đều hơi xấu hổ, Cố Nam Thư vội vàng kéo Cố Minh Cảnh lại: “Nói bậy cái gì thế! Hóa ra thím Ba tương lai trong lòng cháu, chính là đầu bếp chuyên dụng cho cháu à?”

Nói xong lại vỗ cho cậu bé một cái: “Cháu như vậy, ai thèm làm thím Ba cho cháu. Mau ăn cơm đi, nhiều đồ ăn ngon như vậy chưa đủ chặn miệng cháu sao?”

Vốn dĩ Cố Minh Cảnh còn đang ấm ức, nhưng được Cố Nam Thư nhét cho một miếng xương sườn, lại lập tức vui vẻ, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Một bữa cơm chủ khách đều vui. Sau khi ăn xong, Cố Nam Sóc đưa mắt ra hiệu, gọi Tống Giai qua chỗ khác, nói ra chuyện nhà họ Du.

Tống Giai nghe xong, rất thổn thức.

“Từ kinh thành đến Vinh Thành, ngồi tàu hỏa phải mất bốn năm ngày, cả đi cả về ít nhất phải tốn mười ngày. Tôi còn bận học, không thể xin nghỉ lâu như vậy, sợ là không đi được.”

Tất nhiên là Cố Nam Sóc biết rõ điểm này: “Tôi đi là được rồi. Sau khi quay về sẽ nói cho cô biết kết quả đầu tiên.”

Tống Giai gật đầu, chỉ có thể như vậy.

Ba ngày sau, Cố Nam Sóc nhận được điện thoại của Nguyễn Thành Trạch.

Ngày 7 tháng 10, bọn họ xuất phát tới Vinh Thành.

Có lẽ là vì nhà họ Nguyễn đã nói chuyện trước với bên này, nên tất cả quá trình đều vô cùng thuận lợi, người phụ trách cũng nhanh chóng bắt tay vào điều tra, cùng ngày đã đưa ra kết quả.

“Điểm của cô không phải 267, mà đúng là 445.”

445?

445 chính là số điểm của Cố Kiều, Du Uyển khiếp sợ không thôi.

Nguyễn Thành Trạch đỡ cô ấy: “Nếu con bé thi được 445, vì sao lại biến thành 267?”

“Bên này tôi điều tra được, là khi nhập điểm, đã nhập nhầm thành tích của cô ấy với một thí sinh khác. Nhưng bài thi gốc tôi vẫn giữ ở đây, tôi kiểm tra bài thi gốc mới phát hiện ra vấn đề.”

Cánh môi Du Uyển run rẩy, hỏi: “Thí sinh khác kia là?”

“Cố Kiều!”

Nghi vấn trong lòng đã được chứng thực, Du Uyển vô thức lui về phía sau một bước, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, khóc không thành tiếng: “Cha, con thi đỗ, con thi đỗ! Cha, con xin lỗi! Con xin lỗi!”

Rõ ràng là cô ta thi đỗ, lại bị nhầm điểm. Nếu không có nhầm lẫn này, sao cần phúc khảo, nếu không đi phúc khảo, sao nhà bọn họ lại xảy ra chuyện?

Du Uyển khóc không kềm chế được, cảm thấy trái tim đau đớn như bị bóp nghẹt.

Nguyễn Thành Trạch trấn định hơn cô ấy nhiều, hỏi rõ vấn đề mấu chốt: “Là ngoài ý muốn hay có người cố tình?”

Đây mới là trọng điểm.

Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Nguyễn Thành Trạch, người phụ trách sửng sốt một lát, sau đó khẽ nhíu mày: “Không biết nữa, chỗ chúng tôi sẽ tự điều tra. Anh yên tâm, nhất định sẽ cho các anh một câu trả lời vừa ý.”

Nguyễn Thành Trạch nhìn về phía phòng hồ sơ sau lưng: “Từ giờ trở đi, tôi không hy vọng có ai khác vào phòng hồ sơ này, bài thi gốc và toàn bộ hồ sơ đều niêm phong lại. Anh cũng đừng vội đi, làm phiền rồi, rất xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của anh. Còn nữa, mượn điện thoại trong phòng làm việc của các anh một chút.”

Ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng giọng nói lại kiên định không cho người ta quyền từ chối.

Rõ ràng là không tin tưởng, không muốn bọn họ tự điều tra mà. Người phụ trách hơi mất hứng, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của cấp trên, lại nhìn về phía Du Uyển đang gào khóc không ngừng, còn bí thư Du vẫn đang hôn mê bất tỉnh vì chuyện này, anh ta cũng có thể thông cảm được. Anh ta chỉ ra ngoài cửa: “Điện thoại ở phòng bên cạnh, mời anh.”

Nguyễn Thành Trạch gật đầu đi ra ngoài, không lâu sau đã quay trở lại, đỡ Du Uyển ngồi lên ghế, vỗ lưng trấn an cô ấy, nhưng không nói thêm một chữ nào.

Mười phút sau, năm sáu đồng chí công an tới, Nguyễn Thành Trạch mới đứng dậy vươn tay với người đứng đầu: “Cục trưởng Ngụy, vất vả rồi!”

Cục trưởng Ngụy khoảng hơn năm mươi tuổi, nhìn qua ít nhất có thể cùng lứa với cha Nguyễn Thành Trạch, nhưng khi đối mặt với anh ta lại mang dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng: “Không vất vả, không vất vả! Việc nên làm. Ở ngay địa bàn của mình, thành tích thi đại học của con gái bí thư lại bị tráo đổi, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, đừng nói Vinh Thành, mà toàn bộ tỉnh Lâm Xuyên chúng ta đều mất mặt. Anh Nguyễn yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ điều tra rõ việc này.”

“Cảm ơn cục trưởng Ngụy.”

“Anh Nguyễn khách sáo rồi, đây là việc thuộc phận sự của tôi.”

Nguyễn Thành Trạch nhường đường cho công an có điều kiện làm việc, tự mình đưa Du Uyển ra phòng ngoài chờ đợi.

Cố Nam Sóc cũng đi theo: “Bây giờ hai người định làm thế nào?”

“Bên này chỉ cần thu thập xong chứng cứ, những chuyện khác không vội, đợi công an điều tra ra kết quả rồi tính. Quan trọng nhất hiện giờ chính là phải chăm sóc cô dượng đang ở thủ đô. Dượng xảy ra chuyện, vị trí bí thư không thể vẫn luôn bỏ trống, người mới nhậm chức này là bạn tri kỷ với dượng, có quan hệ không tệ với nhà chúng tôi, tôi sẽ nhờ ông ấy để ý kỹ bên này.”

“Tôi định hôm nay sẽ mua vé tàu quay về thủ đô, xem trường Kinh Đại nói thế nào. Nếu có thể giải quyết hòa bình, đương nhiên là tốt nhất. Bây giờ đã khai giảng hơn một tháng, bỏ lỡ nhiều tiết học như vậy, tôi chỉ sợ… Tóm lại, có thể sớm ngày nào hay ngày đó.”

Có bí thư mới nhận chức để ý tới việc này rồi, có lẽ sẽ không có ai dám gian lận, sắp xếp như vậy rất thích hợp.

Hai mắt Cố Nam Sóc lóe lên, ánh mắt hiện ra vẻ tinh ranh, mới được phong cảnh vẻ vang ở thủ đô chưa đầy hai tháng đã bị đánh trở lại nguyên hình. Cố Kiều sẽ thế nào nhỉ? Hắn có chút chờ mong rồi đấy!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 271: Đi theo chúng tôi một chuyến



Ký túc xá. Kinh Đại

Cố Kiều ngây người. Vất vả lắm cô ta mới tìm được cơ hội, kéo Tống Giai bị té xỉu vào lòng trước mặt bao nhiêu người, túm chặt đối phương, kéo dài đủ thời gian tiếp xúc hệ thống yêu cầu, nhưng hệ thống lại nói thế nào? Không cách nào thu lấy vận may?

“Hệ thống, vì sao không cách nào thu lấy? Tôi với Tống Giai tiếp xúc thân thể diện tích rất lớn, trước đây khi ôm Hồ Dao Hoa, chỉ mất ba phút đã thành công rồi, lần này ta đã kéo dài ít nhất bốn phút, sao lại không thể thu lấy?”

“Hệ thống chỉ có có thể thông báo cho ký chủ kết quả, đúng là không thể thu lấy, không rõ nguyên nhân.”

Cố Kiều hít sâu một hơi: “Ta nhớ rõ trước đó không lâu, ta mới cho ngươi lên cấp bốn. Khi còn ở cấp ba, ngươi nói không biết, bây giờ ngươi vẫn không biết?”

“Nếu ký chủ muốn biết rõ nguyên nhân, cần nâng cấp hệ thống lên cấp sáu.”

Cấp sáu? Hai mắt Cố Kiều tối sầm lại.

Có điểm năng lượng nhà bí thư và nhà họ Sở cống hiến, bây giờ số điểm năng lượng trong tay cô ta không ít, cũng không nhất thiết phải nhằm vào Tống Giai, nhưng sau khi trải qua một lần danh vọng tan nát dẫn tới phản phệ, lúc nào cô ta cũng sợ hãi lại bị thêm một lần, luôn muốn tích trữ nhiều năng lượng một chút mới yên tâm.

Sau khi thu được giá trị vận may của nhà bí thư và nhà họ Sở, vốn dĩ cô ta cho rằng ở thủ đô này người có vận may nơi nơi đều có, người thi đỗ được Kinh Đại càng là người bất phàm.

Nhưng thật ra không phải thế. Có lẽ đúng là giá trị vận may của bọn họ đều không thấp, nhưng nếu không có Nguyên Ứng giới thiệu, căn bản cô ta không tiếp xúc được với những người ấy. Mà người thi đỗ Kinh Đại, cũng không phải ai nấy đều có thể thành công, đều có sự nghiệp vẻ vang, sự nghiệp cũng phân chia lớn nhỏ. Ít nhất cô ta đi dạo quanh vườn trường một tuần, không ngừng tiếp xúc với các bạn học khác, xem xét giá trị vận may của bọn họ, nhưng tới nay vẫn chưa phát hiện ra một ai có giá trị vận may lớn như Tống Giai.

Hơn nữa cô ta từng thua thiệt trên người Tống Giai một lần, trong lòng không phục, nên muốn thử lại lần nữa. Dù sao đã giải quyết xong nhà họ Sở rồi, với quan hệ giữa cô ta và Nguyên Ứng hiện giờ, trong thời gian ngắn không cách nào tìm được cơ hội tiếp xúc với người nào có địa vị cao, nên Tống Giai đã biến thành lựa chọn tốt nhất của cô ta.

Cô ta nhịn đau dùng một tấm thẻ đạo cụ, lại không đạt được kết quả mong muốn, mỗi tháng trên cùng một người, chỉ có thể sử dụng thẻ đạo cụ một lần. Cô ta không thể không nghĩ ra biện pháp khác, nhưng lại luôn xuất hiện các tình huống ngoài ý muốn, không phải bạn học Tống Giai ở gần, thì là Cố Nam Huyền.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Cố Kiều hiện lên vẻ ác độc. Không ngờ Cố Nam Huyền cũng thi được tới thủ đô, số mệnh tốt thật đấy.

Cô ta đã thử vài lần, đã dùng hết thủ đoạn, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tiếp xúc với Tống Giai, vậy mà kết quả hệ thống lại nói với cô ta không thể thu lấy? Vậy cố gắng của cô ta suốt thời gian qua là cái gì?

Cố Kiều khó chịu, không cam lòng, cũng bất bình.

“Cố Kiều! Cố Kiều, cậu ở đâu?”

Có tiếng gọi vang lên ngoài cửa, Cố Kiều ổn định lại tâm trạng, nở nụ cười tiêu chuẩn ra mở cửa, người tới là lớp trưởng lớp cô ta.

“Thầy Nghiêm bảo cậu tới phòng giáo vụ một chuyến, nói là chủ nhiệm tìm cậu.”

Bình thường chủ nhiệm giáo dục rất ít khi trực tiếp gặp mặt học sinh, Cố Kiều rất nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?”

Lớp trưởng cũng không biết: “Tớ không biết, tớ chỉ chuyển lời giúp thấy giáo Nghiêm.”

Cố Kiều cười gật đầu: “Được, tớ đi đây, cảm ơn cậu.”

Phòng giáo vụ.

Khi Cố Kiều vào phòng, lập tức phát hiện ra bên trong đã có vài người, không chỉ có thầy giáo Nghiêm và hai vị chủ nhiệm, còn có thêm ba vị công an. Nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô ta có chút căng thẳng, dự cảm xấu lập tức dâng lên.

Chủ nhiệm mở miệng trước: “Bạn học Cố Kiều, em đừng sợ, mấy đồng chí công an này chỉ tới hỏi em một số chuyện mà thôi.”

Người công an dẫn đầu bước đến: “Gần đây chúng tôi đang điều tra một vụ án, một đồng chí giáo viên nhân dân ăn trộm thành quả nghiên cứu của không ít đồng nghiệp trong trường, chẳng những giả mạo thành tích của mình, hãm hại người khác, còn lợi dụng chức quyền tạo thế cho con nhà mình, lấy bài thi đại học môn văn của một thí sinh ưu tú trong kỳ thi đại học năm nay, nói là do con mình viết, gửi cho tòa soạn báo thủ đô. Bạn học Cố Kiều nhìn xem.”

Công an đưa một tờ báo qua, Cố Kiều không hiểu ra sao, chuyện này thì có liên quan gì với cô ta? Bài văn ưu tú trong kỳ thi đại học? Hay là bài văn này là…

Đột nhiên Cố Kiều nghĩ tới một khả năng.

Sau đó cô ta lại nghe thấy công an hỏi tiếp: “Theo lời khai của giáo viên kia, bài văn ưu tú đối phương ăn trộm, tác giả là Cố Kiều, là thí sinh tỉnh Lâm Xuyên, thi đỗ Kinh Đại. Có điều, đối phương là người chấm thi đại học cho các thí sinh tỉnh Lâm Xuyên, số lượng bài thi khổng lồ, lấy trộm không chỉ một bài này. Để tránh sai lầm, chúng tôi phải tự mình qua đây xác nhận lại một chút. Xin hỏi bài văn này là do cô viết, đúng không?”

Hai mắt Cố Kiều sáng lên! Bài văn này không phải do cô ta viết, nhưng nhìn từ cách hành văn tới cách lập ý, chắc là của Du Uyển. Sau khi thi đại học xong, Du Uyển từng so đáp án với cô ta, khi đó cô ta đã có kế hoạch, bởi vậy không nói sự thật với Du Uyển, nhưng Du Uyển thì không. Tuy rằng Du Uyển không đọc lại chính xác từng câu từng chữ cho cô ta nghe, nhưng cũng nói rõ phương hướng lập ý cơ bản, gầ như nhất trí với áng văn chương này.

“Bạn học Cố Kiều. Gần đây tòa soạn báo thủ đô đang tiến hành cuộc thi viết văn trong lứa tuổi thiếu niên, bài văn này được hạng nhất. Nếu chứng thực nó là của cô, vậy thì vinh dự và tiền nhuận bút, chúng tôi đều sẽ lấy về giúp cô.”

Hai mắt Cố Kiều sáng ngời, vốn dĩ đang lo lắng lập tức đổi sang động lòng.

“Tôi xem qua rồi, đúng là do tôi viết.”

Công an cười rộ lên: “Nếu như vậy, sợ là cô phải đi theo chúng tôi một chuyến rồi.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 272: Rơi vào bẫy



Cố Kiều nhíu mày: “Xin lỗi, tôi vẫn còn tiết học, không thể đi cùng các anh.”

“Bạn học Cố Kiều!” Công an cắt lời cô ta, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Không phải chúng tôi đang thương lượng với cô. Hôm nay cô bắt buộc phải đi theo chúng tôi.”

Anh ta búng tờ báo trong tay: “Tờ báo này đúng là báo ngày của thủ đô, nhưng tòa soạn báo chưa từng đăng áng văn chương này.”

Cố Kiều sửng sốt, rõ ràng trên báo có đăng, sao lại nói là chưa từng đăng?

“Tờ báo này không phát hành ra bên ngoài, nói cách khác, tờ báo đăng áng văn chương này chỉ có một. Do chúng tôi cố ý làm ra cho cô xem. Cũng không có vụ án giáo viên lợi dụng chức quyền tạo thế cho con mình, tất cả đều là giả. Nhưng mà có một câu là thật, chính là bài văn này là do một vị thí sinh viết ra trong kỳ thi đại học. Nhưng thí sinh này không phải cô, mà là Du Uyển.”

Cố Kiều trợn trừng mắt, không dám tin tưởng! Hơi thở của cô ta rối loạn: “Đồng chí công an, lời này của anh có ý gì? Rõ ràng là anh nói với tôi, bài văn này là do tôi viết.”

Công an lắc đầu: “Không! Tôi chưa từng nói như vậy. Tôi chỉ nói theo lời khai của vị giáo viên kia, bài văn này là do cô viết. Nhưng vì đối phương tham gia chấm quá nhiều bài thi, ăn trộm không chỉ một bài, khả năng xuất hiện sai lầm, cần cô chứng thực. Mà cô, cô đã chính miệng thừa nhận bài văn này xuất phát từ tay mình.”

Cố Kiều căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khi vừa nhìn thấy bài văn này, trong lòng cô ta cũng nghi ngờ và băn khoăn. Dù sao cũng không phải đồ của mình, cô ta sợ làm nhiều sai nhiều, lỡ như lộ tẩy thì sao?

Nhưng khi công an nói bài văn này đạt hạng nhất, nói tới vinh dự và nhuận bút, cuối cùng cô ta vẫn hạ quyết tâm. Bây giờ cô ta đang học hệ tiếng trung, người có thể thi đỗ Kinh Đại đều không phải phàm phu tục tử, mỗi người đều có tài năng riêng, trong đó có ba bốn người đã từng có bài văn được đăng trên báo chí.

Cô ta không hề nổi bật trong đám người này, đúng lúc đang cần một sự kiện vinh dự để tăng thêm tự tin. Lời công an nói không khác nào đang buồn ngủ có người đưa cho gối đầu, sao cô ta nỡ đẩy ra ngoài? Huống chi công an còn nói rõ, chính miệng người giáo viên kia khai ra người bị ăn trộm là cô ta.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, tất cả đều là giả, là cái bẫy do công an dựng nên!

Còn cô ta thì ngây ngốc đ.â.m đầu vào bẫy.

Công an nói tiếp: “Theo tin tức điều tra từ Vinh Thành gửi đến, thành tích thi đại học của cô chỉ đạt 276 điểm, thành tích thi đại học của Du Uyển đạt 445 điểm, điểm của hai người bị tráo đổi lẫn nhau. Nói cách khác, cô đã lấy trộm thành tích của Du Uyển, đánh cắp trái ngon của cô ấy, người chân chính thi đỗ Kinh Đại không phải cô, mà là cô ấy!”

Sắc mặt Cố Kiều đại biến, tim đập nhanh hơn.

Các giáo viên đứng bên cạnh nghe xong đều bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi. Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Từ khi nhập học tới nay, Cố Kiều luôn đoàn kết với bạn bè, hết lòng giúp đỡ người khác, đi học nghiêm túc nghe giảng, sau khi học xong tích cực tham gia các hoạt động ngoại khóa. Dù là sinh viên hay giáo viên, ấn tượng đối với cô ta đều vô cùng tốt. Ai ngờ, thành tích thi đại học của đối phương lại là giả, là đánh cắp thành tích của người khác.

Sau đó Cố Kiều bị bắt mang lên xe cảnh sát.

Chưa tới một ngày, tin tức đã lan truyền khắp vườn trường Kinh Đại.

“Cậu nói ai cơ? Cố Kiều? Giả mạo thành tích thi đại học? Không thể nào, Cố Kiều tốt bụng như vậy, sao có thể làm ra chuyện này.”

“Vậy ý cậu là công an đổ oan cho cậu ta à? Bên Lâm Xuyên đã điều tra rõ chuyện này rồi, thành tích thi đại học của Cố Kiều chỉ hơn hai trăm điểm, hơn hai trăm điểm đòi đỗ Kinh Đại? Nằm mơ chắc.”

“Khó trách. Trước đây tôi đã cảm thấy kỳ quái rồi. Tuy rằng trong lớp học, hay ngoài lớp học, Cố Kiều đều học hành rất nghiêm túc, rất hiếu học, nhưng hình như vốn kiến thức của cậu ta không tốt lắm, có rất nhiều thứ đều không biết. Lần trước trong bài trắc nghiệm nhỏ của giáo sư Từ, cậu ta làm sai không ít. Theo lý mà nói, nếu cậu ta thi đại học được hơn bốn trăm điểm, môn văn còn nổi trội, gần được điểm tối ta. Thành tích tốt như vậy, sao lại… Hóa ra thành tích đó không phải thành tích thật của cậu ta.”

“Các cậu đừng nói vậy, mọi chuyện vẫn chưa rõ đâu, chắc chắn ở giữa còn có hiểu lầm gì đó.”

“Công an đã tự mình tới đây bắt cậu ta mang về rồi, còn có thể có hiểu lầm gì?”

……

Trong vườn trường, tin đồn lập tức xôn xao.

Trong đồn công an, Cố Kiều co quắp bất an.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 273: Biện giải



Đây là lần thứ hai cô ta vào đồn công an. Lần đầu tiên là sau khi thiết kế khiến Cố Nam Sóc gặp phải đám kẻ cướp. Khi đó bởi vì cô ta chỉ đi ngang qua, không có chứng cứ xác thực chứng minh cô ta có liên quan tới vụ án, tuy rằng công an cũng thẩm vấn cô ta, nhưng thái độ còn coi như khách sáo, đặc biệt Nguyên Hoa còn là huyện thành nhỏ, công an chấp pháp không nghiêm nghị như nơi này.

Thủ đô lại khác, nơi nào cũng lộ ra áp lực, quan trọng nhất là, đối phương còn nói đã có chứng cứ điều tra bên Lâm Xuyên.

Cố Kiều cúi đầu, ánh mắt u ám không rõ đang nghĩ gì.

Mượn dùng lực lượng của nhà họ Du tới tỉnh thành chỉ là bước đầu tiên, mục tiêu cuối cùng của cô ta là thủ đô, là Nguyên Ứng.

Muốn tới thủ đô không khó, bây giờ không phải mấy năm trước, tuy chưa hoàn toàn vứt bỏ thư giới thiệu, nhưng đã không phải là không có thư giới thiệu một bước khó đi. Chỉ cần có tiền là có thể mua vé xe.

Khó chính là làm cách nào để tới thủ đô một cách vẻ vang. Cô ta không thể bỏ học, bởi gia thế của cô ta đã đủ nặng gánh rồi, không thể tiếp tục giảm điểm ở mục kiến thức. Một cô con gái chưa tốt nghiệp cấp ba, sao có thể xứng đôi với Nguyên Ứng? Cô ta phải thi đỗ đại học, tốt nhất là học phủ đứng đầu.

Nhưng năng lực của cô ta không đủ để thực hiện toàn bộ kế hoạch. Cô ta xin hệ thống giúp đỡ, hệ thống kiến nghị cô ta bỏ ra năm trăm điểm năng lượng, mua một kho đề thi. Dựa theo lời của hệ thống, chỉ cần làm xong kho đề thi ấy, đừng nói là Kinh Đại, Hoa Đại, dù là học phủ đứng đầu thế giới cũng tùy cô ta lựa chọn, nhưng trong kho đề, mỗi môn đều có hơn một ngàn bộ bài thi, sao cô ta làm xong nổi?

Đó là còn chưa nói tới, thời gian của cô ta thật sự có hạn. Cô ta vừa phải giữ liên lạc thư từ lui tới với Nguyên Ứng, vừa phải tạo quan hệ tốt với nhà họ Du, muốn đắp nặn thanh danh tốt kiếm điểm năng lượng từ danh vọng, còn đâu ra thời gian để làm bài thi?

Ở Nhất Trung trong tỉnh, cô ta còn có thể dựa vào kỹ năng mở khóa của mình, phối hợp với thẻ đạo cụ và năng lực định vị của hệ thống, có thể trộm được đề trước khi thi, giữ vững thành tích. Nhưng thi đại học thì sao? Thủ đoạn này không thể thực hiện được trong kỳ thi đại học.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta không thể không có ý đồ xấu với Du Uyển. Thành tích của Du Uyển rất tốt, là hạt giống có khả năng thi đỗ Kinh Đại, Hoa Đại. Sau khi hạ quyết tâm, cô ta luôn làm theo Du Uyển, dù là nội dung ôn tập trọng điểm, hay là nguyện vọng thi đại học, tất cả đều tham chiếu theo đối phương.

Đợi sau khi thi đại học xong, cô ta sử dụng thẻ đạo cụ, để thuận tiện và ngăn ngừa biến cố, cô ta còn ăn trộm hết vận may của cả ba người nhà họ Du.

Về lý thuyết, sau khi mất đi vận may, đời này Du Uyển sẽ bình bình như vậy, dù có nghi ngờ về thành tích thi của mình, cuối cùng cũng sẽ vì đủ lý do, không cách nào khiếu nại, ví dụ như trên đường đi phúc khảo gặp phải tai nạn xe cộ.

Sau khi nhà họ Du xảy ra chuyện, cô ta vẫn luôn sắm vai “Con gái nuôi lương thiện”, hỏi han ân cần, sau khi bọn họ chuyển tới thủ đô, cũng thường xuyên tới thăm. Cuối cùng khi xác định được nhà họ Du đã hoàn toàn rơi đài, tâm trạng của Du Uyển càng ngày càng thâm trầm, tinh thần cũng uể oải, đã thành bùn nhão không thể trát nổi tường, tương lai sẽ không tạo thành uy h**p, cô ta mới yên tâm thả lòng.

Nào ngờ…

Cô ta rất rõ tình trạng hiện giờ của Du Uyển, rõ ràng là đối phương rất mâu thuẫn với việc phúc khảo, vì sao đột nhiên lại thay đổi? hai ngày trước, cô ta còn tới bệnh viện thăm vợ chồng bí thư Du, bà Du không hề lộ ra nửa chữ. Lúc ấy không gặp được Du Uyển, cô ta còn hỏi một câu, bà Du nói Du Uyển quá tự trách, đã ngã bệnh…

Bây giờ xem ra, nào phải ngã bệnh, rõ ràng là đã về Vinh Thành tra lại điểm. Vì sao bà Du không nói sự thật với mình? Chẳng lẽ khi đó, bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi?

Sắc mặt Cố Kiều thay đổi vài lần, hai tay rũ bên người nắm lại càng lúc càng chặt.

Cô ta lắc đầu liên tục. Không được, bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện này. Dựa theo lời công an nói, bên Lâm Xuyên đã điều tra rõ ràng, đã lấy được chứng cứ. Nếu đã như vậy, cô ta tiếp tục kiên trì sẽ không còn bất kỳ ý nghĩa nào. Thẻ đạo cụ của cô ta có tác dụng với Du Uyển, nhưng không có tác dụng với nhiều người như vậy. Huống chi, cô ta chỉ có thể khiến người ta xui xẻo, không thể khiến người ta mất trí nhớ.

Cho nên, bây giờ chắc chắn cô ta không thể giữ nổi vị trí của mình trong trường Kinh Đại, chỉ có thể tự cứu bản thân tránh khỏi cảnh lao tù.

Cố Kiều hít sâu một hơi: “Đồng chí công an, tôi không biết vì sao các anh lại nói tôi ăn cắp thành tích thi đại học của người khác. Tôi là con gái nuôi của nhà họ Du, nhà họ Du đối xử với tôi không tệ, tôi với Du Uyển vẫn luôn là chị em tốt. Cho dù tôi muốn đánh cắp, cũng nên đánh cắp của người khác, sao có thể đánh cắp thành tích của chị em tốt nhà mình?”

“Nếu không đánh cắp thành tích của chị em tốt nhà mình, thì vì sao vừa rồi khi chúng tôi hỏi bài văn này có phải của cô hay không, cô lại thừa nhận?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 274: Vận may khôi phục



Trong lòng Cố Kiều căng thẳng: “Tôi… Kỳ thi đại học đã qua vài tháng rồi, tôi không nhớ rõ lúc ấy cụ thể mình đã viết gì. Trước đó các anh nói bài văn là của tôi, khiến tôi hiểu lầm. Tôi thấy cách lập ý và diễn tả không khác của mình lắm, nên tưởng là của bản thân. Điểm này là tôi không đúng, tôi nhận lỗi. Nhưng tôi thật sự không cố ý.”

“Thi đại học là chuyện lớn trong đời, cúng mới trôi qua ba bốn tháng, bài văn mình viết thế nào, nhanh như vậy đã hoàn toàn không nhớ rõ rồi?”

Cố Kiều khăng khăng nói: “Đúng là không nhớ rõ. Bởi vì trước khi thi đại học, giáo viên sợ chúng tôi vì một môn không thi tốt ảnh hưởng đến các môn còn lại, nên dặn dò chúng tôi rất nhiều lần, sau khi thi xong môn nào thì quên sạch môn đó đi. Sau khi thi xong, tôi không cố ý nhớ lại, tự động loại bỏ nó khỏi đầu mình. Hơn nữa trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, nhà họ Du xảy ra chuyện, tôi đau lòng, chạy qua chạy lại theo bọn họ khắp nơi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Sau khi vào đại học, chương trình học qúa dày đặc, rất nhiều việc cần làm, sao tôi có thể nhớ rõ được?”

Hai vị công an ngồi đối diện nghe xong đều nhăn mày lại.

Cố Kiều nói tiếp: “Các anh nói đã điều tra rõ chân tướng bên phía Lâm Xuyên, thành tích thi đại học của tôi chỉ đạt 267 điểm, 445 là điểm của Du Uyển. Tôi không biết chuyện này là thế nào. Tôi chỉ biết, thành tích trường học thông báo cho tôi là 445, giấy thông báo trúng tuyển của Kinh Đại cũng do trường học gửi cho tôi. Tôi không hề động tay động chân trong suốt quá trình này.”

“Nếu các anh đã tới tìm tôi, chắc hẳn cũng biết rõ, tôi chỉ là con gái nuôi của nhà họ Du. Bản thân tôi sinh ra ở một thôn xóm nhỏ thuộc huyện Nguyên Hoa, cha mẹ đều là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thân thích trong nhà đều là người bình thường. Chuyện đổi thành tích thi đại học lớn như vậy, tôi là một cô gái không có bản lĩnh thông thiên gì, sao có thể làm được? Nhà tôi cũng không có năng lực này. Người quen duy nhất của tôi có khả năng làm được chỉ có nhà họ Du, nhưng nhà họ Du sẽ vì giúp đỡ một cô con gái nuôi như tôi, hãm hại con gái ruột sao?”

Công an nhìn nhau, đúng là bọn họ cũng nghi ngờ điểm này. Hôm nay bắt Cố Kiều về thẩm vấn, cũng vì muốn tìm được đáp án. Không ngờ, lại bị Cố Kiều đi trước một bước,

“Tôi biết các anh không tin tôi. Nhưng cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng. Tôi chưa từng làm là chưa từng làm. Nếu thành tích của tôi thật sự là của Du Uyển, tôi sẽ chúc phúc cô ấy, trong lòng cũng vui thay cô ấy, cũng vô cùng sẵn lòng trả lại cô ấy thứ vốn dĩ thuộc về cô ấy. Nhưng nếu các anh cứ khăng khăng định tội cho tôi, nói tôi ác ý đánh cắp trai ngon của người khác. Tôi tuyệt đối không thừa nhận. Các anh có thể đi điều tra, tra từ thủ đô cũng được, tra từ Lâm Xuyên cũng được. Điều tra hết tất cả những người có liên quan tới chuyện này, sẽ chứng minh được trong sạch của tôi.”

Ánh mắt Cố Kiều lóe lên, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Điều tra đi, có thể tra ra vấn đề mới là lạ.

Cô ta dùng thẻ đạo cụ làm ra chuyện này, bởi vậy không lo lắng chút nào.

Ngay khi cô ta đang đắc chí, cảm thấy đã nắm chắc thắng lợi, đột nhiên hệ thống phát ra âm thanh.

“Đinh! Báo cáo ký chủ. Nguyễn Thành Trạch đã thương lượng xong với lãnh đạo Kinh Đại, chuyện đổi thành tích đã giải quyết xong, Kinh Đại chấp thuận cho Du Uyển thay thế ký chủ, vào học hệ tiếng Trung trong trường. Vận may của Du Uyển đã tăng trở lại một chút, căn cứ theo quy định của hệ thống, ký chủ sẽ gặp phải phản phệ gấp đôi.”

“Đinh! Hệ thống cấp bốn giảm giảm xuống 10%.”

“Đinh! Hệ thống cấp bốn giảm giảm xuống 20%.”

“Đinh!...”

Mãi cho đến khi giảm xuống 50%, thông báo mới tạm dừng, nhưng lời nhắc của hệ thống vẫn chưa dừng lại.

“Xét thấy hiện tại giá trị vận may của Du Uyển chưa khôi phục nhiều lắm, phản phệ ký chủ gặp phải cũng chưa mạnh. Nhưng giá trị vận may của Du Uyển đang có xu hướng tăng trở lại, ký chủ nên chú ý. Nếu ký chủ không thể ngăn cản Du Uyển, không thể đẩy đối phương xuống vực lần thứ hai, hoặc không thể hấp thụ vận may của người nào khác mạnh hơn Du Uyển để bù vào, cấp bậc của hệ thống vẫn sẽ tiếp tục giảm xuống.”

Cả người Cố Kiều run rẩy: “Không phải người nói người bị hệ thống thu lấy vận may muốn khôi phục lại vô cùng khó khăn à? Sao đột nhiên Du Uyển lại khôi phục?”

“Vô cùng khó khăn không đại biểu hoàn toàn không thể. Hệ thống đã từng nói rõ điểm này với ký chủ. Hơn nữa cũng từng nói với ký chủ, nếu bên cạnh người bị thu lấy khí vận có người mang vận may lớn, được đối phương giúp đỡ, khả năng khôi phục vận may của người bị thu lấy sẽ tăng lên.”

Người có vận may lớn?

Cố Kiều lập tức nghĩ đến Nguyễn Thành Trạch, cô ta đã từng gặp mặt đối phương một lần ở bệnh viện.

Du Uyển nói đó là anh họ cô ấy. Cô ta cũng từng nghĩ tới chuyện tiếp xúc với Nguyễn Thành Trạch, để tra xét giá trị vận may của đối phương. Nhưng thái độ của Nguyễn Thành Trạch với cô ta vô cùng lạnh nhạt, chỉ chào hỏi một tiếng rồi không để ý tới cô ta. Tuy rằng để tra xét không cần phải tiếp xúc thân thể, dùng lời nói hay thư từ đều được. Nhưng phải có qua có lại, cho nên thời gian tiếp xúc của cô ta chưa đủ tiêu chuẩn, không cách nào biết được giá trị vận may của Nguyễn Thành Trạch.

Nhưng căn cứ vào những gì cô ta quan sát được, chắc hẳn gia thế nhà họ Nguyễn cũng không phải bình thường, vì thế cô ta còn cố ý chạy tới bệnh viện thêm vài lần, sau khi xác định Du Uyển không bị đối phương ảnh hưởng mới yên tâm.

Bây giờ…

Là anh ta sao? Trước đây chưa ảnh hưởng là vì chưa tới lúc?

“Đinh! Căn cứ vào phân tích của hệ thống, trong 48 tiếng đồng hồ sắp tới, vận may của Du Uyển sẽ lại lần nữa khôi phục thêm một chút, mong ký chủ nắm chặt thời gian.”

Cố Kiều:……

Mẹ kiếp! Bây giờ cô ta còn đang ở đồn cảnh sát! Nắm chặt thời gian thế quái nào?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 275: Tiêu chuẩn chọn bạn đời



Kinh Đại.

Cố Nam Sóc làm đúng lời hứa hẹn, tới thông báo kết quả cho Tống Giaii đầu tiên. Còn chưa tới gần hắn đã trông thấy Tống Giaii đang đứng dưới cổng ký túc xá phát thẻ người tốt cho một bạn học nam.

Khi nam sinh kia quay đầu đi, vẻ mặt đầy mất mát, dáng vẻ ủ rũ. Còn Tống Giai lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc ngẩng đầu lên thì trông thấy Cố Nam Sóc đang ở cách đó không xa.

Cố Nam Sóc:…… Nghe lén bị bắt tại trận, rất xấu hổ. Hắn thật sự không cố ý, bây giờ trốn đi liệu còn kịp không?

Đã bị phát hiện, Cố Nam Sóc đành hào phóng đứng ra, mắt nhìn theo bóng dáng nam sinh kia, hỏi: “Người theo đuổi cô à? Vẻ ngoài cũng được đấy, ăn mặc không tồi, chắc là hoàn cảnh gia đình khá tốt, bản thân còn là sinh viên Kinh Đại, tài học xem như qua cửa. Vì sao lại không đồng ý?”

Vẻ mặt Tống Giaii có chút cô đơn: “Ai… Những điều anh nói đều chấp nhận được, chỉ là hơi gia trưởng. Có điều gia trưởng là bệnh chung của rất nhiều đàn ông thời đại này. Nhưng tôi không muốn bạn trai mình kiểu như vậy, tôi cảm thấy nuôi dưỡng gia đình không nhất định phải là trách nhiệm của đàn ông, cũng như công việc gia đình không nhất định là của phái nữ. Hai người có thể cùng nhau cố gắng kiếm tiền vì gia đình, cũng có thể cùng nhau làm việc nhà.”

Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ một lát: “Tuy rằng ý nghĩ này không phù hợp với tư tưởng của đàn ông đương thời, nhưng chắc chắn vẫn có người có thể tiếp thu.”

Tống Giai gật đầu: “Tôi còn hy vọng nửa kia của mình có thể sóng vai, cùng nhau phấn đầu với tôi, hiểu được suy nghĩ của tôi, tán thành tam quan của tôi, ủng hộ tín niệm của tôi. Nhưng điều kiện trước tiên vẫn phải là hai bên đều có tình cảm với nhau.”

Mọi thứ đều thích hợp, như vậy hơi khó. Đặc biệt là tư tưởng, tam quan, tín niệm của Tống Giai bị ảnh hưởng bởi đời sau. Ở phương diện này, không phải không thể tìm được người hoàn toàn phù hợp, nhưng thật sự không dễ dàng. Đặc biệt là dù mọi mặt phù hợp, vẫn chưa chắc hai bên đều có tình cảm với nhau.

Cố Nam Sóc cứng họng.

Tống Giai nhún vai: “Với điều kiện ấy, khả năng đời này tôi ế chồng rồi! Nhưng tôi thà ế cũng không ẩu, nếu không tìm được, sống một mình cũng khá tốt, tôi không muốn thỏa hiệp. Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”

“Không phải trước đó đã hứa với cô, khi nào bên Vinh Thành có kết quả sẽ nói cho cô đầu tiên sao.”

“Tôi biết rồi, Cố Kiều đã bị công an mang đi, còn mang đi trước mặt thầy trò toàn trường.”

Tống Giai chớp chớp mắt, hai người nhìn nhau cười. Có thể thấy được, khi ấy sắc mặt Cố Kiều khó coi tới mức nào.

Vui sướng khi người ta gặp họa xong, Tống Giai nói tiếp: “Bây giờ anh có thời gian rảnh không? Tôi mời anh bữa cơm, coi như cảm ơn anh đã giúp tôi.”

“Không cần. Tôi đối phó Cố Kiều không phải vì giúp cô, mà là giúp chính mình. Cô ta có thù oán với nhà chúng tôi, nếu để cô ta tiếp tục lớn mạnh, nhà chúng tôi sẽ không được yên ổn.”

Tống Giai lắc đầu: “Tôi cảm ơn anh không chỉ vì chuyện này, còn cả chân tôi, và…”

Tống Giai trầm mặc một lát, mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Nam Sóc: “Cùng ngày Cố Kiều bị mang đi, tôi đã gặp mặt cô ta. Cô ta thiết kế ngã vào trong lòng tôi, tiếp xúc với tôi khoảng bốn năm phút, khi đứng dậy, sắc mặt cô ta vô cùng khiếp sợ, cũng vô cùng thất vọng. Giống như vốn dĩ có thể lấy được thứ gì đó từ chỗ tôi, cuối cùng lại không lấy được.”

Cố Nam Sóc nhìn thẳng cô ấy, sắc mặt bình thản, không né không tránh.

Tống Giai thầm nghĩ: Quả nhiên.

Tất cả những chuyện này đều có liên quan với Cố Nam Sóc, hắn có biện pháp khắc chế Cố Kiều.

Từ khi nhận thấy vết thương ở chân mình bắt đầu khỏi với tốc độ nhanh bất thường, cô đã bắt đầu nghi ngờ. Nhân cơ hội Cố Kiều chạy tới ngất xỉu trong lòng mình, vốn dĩ cô ấy có thể tránh đi, nhưng không biết vì sao ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đứng yên ở đó không cử động, để mặc đối phương lôi kéo mình. Trong lòng có nghi vấn, cô muốn nghiệm chứng. Kết quả đúng như suy đoán của cô.

Tống Giai không tiếp tục đào bới đến cùng, cũng không hỏi Cố Nam Sóc đã làm thế nào, dù sao đó cũng là bàn tay vàng của người ta, cô nhận ân tình này là được, không cần tìm hiểu quá nhiều.

Hai người đi cùng nhau ra khỏi vườn trường, chọn quán ăn gần đó, cách trường học không xa. Mặt tiền cửa hàng không lớn lắm, nhưng trang hoàng rất tinh xảo, món ăn cũng đủ sắc đủ vị, trong đó có hai món đặc biệt của chủ quán là vịt bát bảo và đài sen đậu hủ là ngon miệng nhất. Cố Nam Sóc không nhịn được nếm nhiều thêm vài miếng, càng nếm càng cảm thấy hương vị quen thuộc.

Tống Giai nhìn ra được nghi hoặc của hắn, cười nói: “Hai món đồ ăn này đúng là rất giống hương vị tôi nấu, là tôi bán công thức nấu ăn cho bọn họ.”

Cố Nam Sóc kinh ngạc: “Sao thứ gì cô cũng biết thế?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 276: Tâm sự



“Gấp giấy, làm mấy món đồ chơi nho nhỏ là vì sở thích cá nhất. Năm đó khi học đại học tôi từng tham gia vào câu lạc bộ thủ công nghệ, làm cán sự một năm, làm hội phó một năm, làm hội trưởng hai năm, tất nhiên đều biết làm mấy thứ nho nhỏ đó rồi. Còn về khả năng nấu nướng là vì gia đình tôi. Tổ tiên nhà tôi từng là ngự trù, có để lại vài công thức nấu ăn tổ truyền.”

“Cha mẹ tôi dựa vào thứ này, mở một quán ăn, buôn bán không tệ lắm. Tuy rằng tôi cũng học qua một chút, nhưng không định kế thừa gia nghiệp. Anh cũng biết đấy, chuyện nấu ăn này, thi thoảng hứng thú làm một lần thì rất thú vị, nhưng ngày nào cũng làm lại cảm thấy nhàm chán. Cha mẹ tôi cũng hy vọng tôi có thể trở thành nhân viên nhà nước hơn.”

Cố Nam Sóc nhìn quyển sách cô ấy đặt bên cạnh, bật cười: “Cho nên bây giờ cô học thiết kế thời trang?”

“Ừ! Không phải vì đời trước vừa tốt nghiệp chưa lâu đã qua đời, chưa kịp thực hiện khát vọng của mình sao, cho nên đời này muốn tiếp tục hoàn thành. Thật ra đời trước tôi đã học gần hết kiến thức chuyên ngành rồi, chỉ thiếu kinh nghiệp và kỹ năng thôi. Mảng thiết kế này phải dựa vào thiên phú và linh cảm. Xã hội bây giờ không nhất thiết phải có văn bằng đại học, nhưng tôi cảm thấy, có tấm bằng đại học rồi, con đường sau này sẽ dễ đi hơn, vào đại học không chỉ học tri thức, còn có cả mạng lưới quan hệ.”

Giáo viên, bạn học, bạn của bạn, bạn cùng trường… Đều là mạng lưới quan hệ. Chẳng trách, cô ấy lại chọn Kinh Đại. Thật ra nếu muốn học thiết kế thời trang, không nhất thiết phải chọn Kinh Đại, chuyên ngành này không phải chuyên ngành tốt nhất trong trường. Nhưng Tống Giai vẫn lựa chọn Kinh Đại, thứ nhất là vì, tuy rằng chuyên ngành thiết kế ở Kinh Đại không tính là chuyên ngành tốt nhất, nhưng cũng không kém. Thứ hai là vì thanh danh của Kinh Đại, và mạng lưới quan hệ có thể xây dựng.

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng thế. Cô quy hoạch rất tốt, mục tiêu cũng rõ ràng.”

Khóe miệng Tống Giai cong lên: “Mấy khi được sống lại một đời, đời trước chưa kịp thực hiện, đời này phải cố gắng hoàn thành.”

Nói xong cô ấy lại thở dài: “Cũng không biết khi nghe được tin tôi qua đời, cha mẹ tôi sẽ thế nào. Cũng may tôi vẫn còn một cô em gái.”

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô hiểu rõ. Cha mẹ cô không phải người bất công, đối xử với cô và em gái đều công bằng như nhau. Đều là con gái, dù còn con út ở bên, cũng không cách nào xua tan được nỗi đau mất đi con trưởng.

Tống Giai buồn bã: “Nếu biết trước, tôi đã không tăng ca, đi đưa văn kiện rồi. Nếu không cũng sẽ không lên cầu vượt Giang Đại, cũng không gặp phải tai nạn giao thông liên hoàn.”

Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.

“Đúng rồi, anh thì sao? Anh xuyên tới đây thế nào? Có thể nói không?”

“Cũng trên cầu vượt Giang Đại, bị đ.â.m vào đuôi xe,”

Tống Giai trợn tròn mắt: “Trùng hợp vậy sao?”

Cố Nam Sóc mỉm cười. Hạt châu có thể đưa Tống Giai cùng qua đây với hắn, tất nhiên là vì bọn họ ở rất gần nhau rồi.

“Chúng ta gặp phải tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, tuy rằng tôi không rõ tình hình cụ thể thế nào, nhưng trước khi c.h.ế.t hình như nghe được người xung quanh nói, có tổng cộng bảy chiếc xe đ.â.m vào nhau. Sự cố lớn thế này, chắc chắn người nhà chúng ta sẽ liên hợp lại đòi câu trả lời, không biết người nhà tôi có gặp người nhà anh không nhỉ?”

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Chắc là không đâu. Sợ là người nhà tôi sẽ không chạy vạy khắp nơi vì việc này, cùng lắm là nhặt xác cho tôi.”

Tống Giai:…… Nói vậy cô biết tiếp lời thế nào? Người này thảm vậy sao?

“Năm tôi hai tuổi, cha mẹ đã ly hôn. Tôi sống cùng bà nội từ nhỏ, ban đầu bọn họ còn đến thăm tôi, sinh nhật sẽ ở bên tôi, ngày tết ngày lễ sẽ thay phiên nhau tới. Sau này bọn họ có tổ ấm riêng, có gia đình mới, có con cái mới, thì bắt đầu tìm lý do, người này nói không rảnh, người kia nói có việc quan trọng phải làm.”

Tống Giai mấp máy môi: “Xin lỗi!”

“Không sao. Thật ra bọn họ vẫn còn tốt chán. Điều kiện hai nhà đều không tồi, cũng chưa từng quên nghĩa vụ nuôi nấng, mỗi năm đều gửi tiền học tiền ăn đúng hạn, nếu tôi có cần thêm tiền vào việc gì đó, chỉ cần gọi điện thoại nói với bọn họ, bọn họ đều sảng khoái gửi tiền về.”

Nhưng mà chẳng lẽ trẻ con chỉ cần mấy thứ đó sao?

Tống Giai há miệng, muốn an ủi vài câu, lại cảm thấy Cố Nam Sóc đã qua tuổi cần an ủi rồi, bây giờ nhắc lại, chỉ sợ không có được tác dụng an ủi, còn khiến cả hai ngượng ngùng. Vì thế, cô dứt khoát lướt qua đề tài này: “Không nói mấy chuyện không vui này nữa. Trước đó anh nói tôi hiểu biết nhiều, thật ra tôi cảm thấy anh cũng biết rất nhiều. Anh xem, Nam Lân làm ăn rất tốt. Ban đầu tôi còn tưởng rằng anh học thiết kế nội thất, sẽ đi con đường thiết kế cơ.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 277: Gặp lại



“Tôi học thiết kế là vì công ty cha tôi làm cái ngành này. Vì muốn lấy lòng ông ấy, khi học đại học, tôi còn cố ý nói với ông ấy, tôi có năng lực có thể tới công ty ông ấy giúp đỡ một tay. Đúng là tôi cũng giúp được ông ấy không ít. Tôi cho rằng làm vậy ông ấy sẽ nhìn tôi bằng con mắt khác. Nhưng ông ấy vẫn lạnh nhạt như cũ, rõ ràng là cha con, lại không khác gì cấp trên cấp dưới.”

“Sau đó, em trai tôi thi đại học, cậu ta thi không tốt như tôi, không đỗ học đại học danh tiếng như tôi, cũng không học thiết kế, mà học chuyên ngành máy tính chẳng hề liên quan. Vậy mà ông ấy lại vui vừng đến mức phát phúc lợi cho toàn bộ công nhân viên trong công ty, còn mở tiệc chúc mừng. Khi đó cuối cùng tôi mới hiểu ra, có đôi khi giữa cha mẹ và con cái cũng phải có duyên phận. Bọn họ có thương tôi hay không, có coi trọng tôi hay không, không liên quan tới tiệc tôi có xuất sắc hay không, có thể thừa kế gia nghiệp hay không. Cho nên sau khi tốt nghiệp tôi đã tự mình đứng ra gây dựng sự nghiệp, mở một chuỗi trung tâm giáo dục mầm non.”

Tống Giai:…… Vốn dĩ định lướt qua đề tài này, ai ngờ vòng đi lại vòng về.

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Cô đừng dùng vẻ mặt ấy nhìn tôi. Có lẽ năm đó tôi còn có chút mất mát, nhưng lâu như vậy rồi, đã không còn để ý từ lâu. Huống chi, thật ra cha mẹ tôi không xấu, ít nhất chưa từng khắt khe với tôi. Trước đây khi tôi vừa mới vào đại học, chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, tuy rằng có chút năng lực, nhưng nếu không phải cha tôi làm giám đốc công ty, làm gì có ai sẽ trọng dụng tôi?”

“Làm việc ở công ty bốn năm, cha tôi cũng cho tôi đãi ngộ rất công bằng. Mẹ tôi vẫn gửi tiền sinh hoạt phí đều đặn cho tôi, không hề cảm thấy tôi đã có thể tự mình kiếm tiền nên cắt xén. Tiền tôi kiếm được đều tự mình tiết kiệm, bà ấy và cha tôi vẫn luôn nuôi tôi tới năm tôi tốt nghiệp đại học. Khi tốt nghiệp còn hỏi tôi có muốn học lên thạc sĩ hay không, nếu tôi muốn tiếp tục học, bọn họ sẽ tiếp tục nuôi dưỡng. Cho nên so với những người cha mẹ cực phẩm có mới quên cũ khác, có phải là cha mẹ tôi đã rất không tồi rồi không?”

Tống Giai gật đầu, nhìn về phía Cố Nam Sóc, vậy mà cả hai lại đồng thời nghĩ tới một câu: “Nhìn lên không bằng ai, nhìn xuống không ai bằng mình.”

Sau khi đồng thanh nói ra, hai người nhìn nhau, bật cười.

Cười xong, Cố Nam Sóc sửng sốt, đột nhiên hắn nhận ra, hình như đã rất lâu rồi hắn không tâm sự với ai thoải mái như vậy. Những chuyện hắn vừa nói đều là bí mật, căn bản không thể nói với người khác. Nếu nói ra với Cố Nam Thư, Cố Nam Huyền, chắc chắn với tính tình của hai chị em, sẽ cho rằng hắn bị bệnh rồi. Ngoài hai người ra, thân thiết gần gũi với hắn nhất chỉ có ba đứa cháu trai, còn trông cậy ba đứa nhóc hiểu được hắn sao?

Cho nên người duy nhất hắn có thể thoải mái tâm sự tất cả, chỉ có mình Tống Giai.

Khả năng Tống Giai cũng đã nhận ra bi ai này, rất lâu sau hai người đều không nói gì.

Sau khi ăn xong, bọn họ ra khỏi phòng thì đụng phải hai vị khách vừa từ tầng dưới đi lên, một nam một nữ, nam khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài mỡ màng, còn nữ lại chính là Hồ Dao Hoa.

Sáu con mắt nhìn nhau, ai nấy đều khiếp sợ. Không ai ngờ sẽ gặp phải đối phương ở chỗ này. Cơn khiếp sợ đi qua, Cố Nam Sóc và Tống Giai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Hồ Dao Hoa thì nghiêng người, trốn tránh ánh mắt bọn họ.

Người đàn ông kia nghi ngờ hỏi: “Ba người quen biết nhau à?”

Không đợi? Cố Nam Sóc và Tống Giai mở miệng, Hồ Dao Hoa đã nói trước: “Không quen biết.”

Cố Nam Sóc & Tống Giai:…… Được rồi, không quen biết thì không quen biết.

Sau đó bốn người lướt qua nhau.

Thấy Cố Nam Sóc và Tống Giai không vạch trần thân phận của mình, Hồ Dao Hoa thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đang đóng giả một đóa hoa ngây thơ hồn nhiên trước mặt người đàn ông này, không muốn đối phương biết về quá khứ của mình. Tuy rằng như vậy, nhưng trong lòng cô ta vẫn có chút không thoải mái.

Sau khi rời khỏi huyện Nguyên Hoa, cô ta đã tới Bằng Thành. Lúc đó cô ta định đi tìm Cố Nam Sóc. Cô ta không cách nào tiếp nhận sự thật mình tham cái nhỏ bỏ mất cái lớn, từ bỏ vị hôn phu có bản lĩnh lớn, chọn kẻ bất tài Cố Tứ Tường. Cô ta muốn nối lại tiền duyên với Cố Nam Sóc.

Nhưng sau khi tới trước cửa xưởng đồ chơi Nam Lân, cô ta lại không biết mình nên làm thế nào. Tìm lý do vào xưởng thì dễ, nhưng sau khi vào rồi thì thế nào? Khi gặp Cố Nam Sóc phải nói ra sao? Trước đây khi từ hôn, hắn đã chính miệng hỏi qua ý kiến của mình, trước khi mình kết hôn với Cố Tứ Tường còn ồn ào huyên nào như vậy, dù muốn tìm lý do thoái thác cũng không được…

Bản thân như vậy, Cố Nam Sóc còn bằng lòng tiếp thu sao?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 278: Tư tưởng thay đổi



Trong lúc do dự không biết nên làm gì bây giờ, Hồ Dao Hoa dứt khoát tìm một nơi ở Bằng Thành để thu xếp ổn định cuộc sống trước đã. Sau khi ở trọ, cô ta phát hiện ra một vấn đề, ở Bằng Thành này có rất nhiều ông chủ lớn, không chỉ có ông chủ mở xưởng ở Bằng Thành, còn có cả Hoa Kiều về nước và ông chủ lớn tới từ Cảng Thành. Trong số đó có rất nhiều người nổi bật hơn hẳn Cố Nam Sóc, càng khỏi nói tới Cố Tứ Tường.

Lúc ấy cô ta cảm thấy trước kia bản thân quá ngốc rồi! Cô ta không muốn gả cho người chồng đời trước, không muốn tiếp tục vận mệnh đời trước, muốn có cuộc sống tốt lành, vì sao chỉ chọn giữa Cố Nam Sóc và Cố Tứ Tường? Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có hai người bọn họ là đàn ông?

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên cô ta phát hiện ra, mình sai rồi. Do tầm nhìn của cô ta quá hạn hẹp. Sao cứ phải vắt óc suy nghĩ làm cách nào để Cố Nam Sóc tha thứ cho mình? Tìm một người mới không biết về quá khứ của cô ta, chẳng phải tốt hơn sao?

Sau khi mang trong đầu ý nghĩ này, cô ta lập tức thay đổi, dùng tiền trong tay mua rất nhiều quần áo đẹp, còn uốn kiểu tóc đang lưu hành hiện nay. Đầu tiên, cô ta phải chăm chút bản thân trước đã, ngũ quan của cô ta không kém, còn trẻ tuổi, nếu để ý ăn mặc trang điểm, không thể nào không trở nên xinh đẹp.

Chủ nhà cô ta đang thuê trọ cũng là một vị giám đốc, bây giờ đã chuyển sang ở biệt thự rồi, cuộc sống thoải mái dễ chịu biết bao. Cô ta cố ý mua quà tặng, bỏ ra không ít tâm tư làm bạn với đối phương, sau đó được chủ nhà giật dây bắc cầu, quen với người đàn ông bên cạnh cô ta.

Người đàn ông này cho tiền rất hào phóng, bây giờ cô ta cơm ngon rượu say, cuộc sống tốt đẹp biết chừng nào, tất cả đều rất tốt, chỉ có điều, người đàn ông này…

Hồ Dao Hoa nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, ừm… Chỉ là hơi lớn tuổi, vẻ ngoài hơi kém chút.

Nhưng Hồ Dao Hoa hiểu được đạo lý không có gì là hoàn hảo, cho nên trước đây không hề cảm thấy đối phương có gì không tốt. Nhưng hôm nay sau khi gặp phải Cố Nam Sóc, cô ta lại có chút khó chịu.

Cố Nam Sóc vẫn đẹp trai như vậy, đặc biệt nghe nói Nam Lân của hắn càng ngày càng phát triển, chẳng những đã phất lên như diều gặp gió ở thủ đô, còn đang xây dựng chi nhánh ở Hải Thành. Vừa có tiền vừa có sắc, không thể chọn ra được một khuyết điểm nào. Còn người đàn ông bên cạnh cô ta thì sao? Dù tới từ Cảng Thành, nhưng cũng là người bò lên từ đám lưu manh, học thức không thể so với Cố Nam Sóc từng học đại học, càng khỏi nói tới diện mạo.

Hồ Dao Hoa nhìn qua lan can lầu hai, vừa lúc trông thấy Cố Nam Sóc và Tống Giai sóng vai nhau ra cửa. Đúng là trai tài gái sắc.

Vì sao rõ ràng là một người vốn dĩ nên đoản mệnh, còn một người rõ ràng đã bị mình đoạt mất cơ duyên, hai bọn họ lại có thể ở bên nhau? Người vốn dĩ nên đoản mệnh lại không đoản mệnh, người vốn dĩ nên mất đi tương lai tươi đẹp lại không mất đi, ngược lại còn thi đỗ đại học, tương lai còn tươi sáng hơn đời trước.

Đời trước có Cố Tứ Tường, đời này có Cố Nam Sóc, sao mệnh của Tống Giai lại tốt như vậy?

Hồ Dao Hoa vô cùng ghen ghét, vẻ mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.

“Nếm thử đi, đây là món ăn đặc sắc của nhà bọn họ đấy, xem có hợp khẩu vị của em không.”

Nhìn miếng vịt bát bảo đặt trong bát mình, Hồ Dao Hoa lấy lại tinh thần, thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, mỉm cười ôm lấy đối phương: “Anh gắp cho em, chắc chắn là ngon rồi.”

Bên này hai người anh anh em em, bên kia Cố Nam Sóc đã chào tạm biệt Tống Giai, quay về tứ hợp viện.

Lúc hắn về, người nhà hắn đang hân hoan nhảy nhót.

Cố Nam Huyền cầm một tờ báo chạy tới trước mặt Cố Nam Sóc: “Anh Ba, truyện của chị Hai được đăng lên báo rồi.”

“Phải không?” Cố Nam Thư đã cố gắng hơn một năm, cuối cùng cũng có kết quả. Sao Cố Nam Sóc có thể không vui cho chị ấy.

Hắn nhận lấy tờ báo, bên trên chính là câu chuyện đồng thoại “Tiểu hồ ly Đậu Đậu” Cố Nam Thư viết, chỉ là bên dưới còn có hai cái tên.

Cố Nam Sóc kinh ngạc: “Sao lại có cả tên của em?”

Cố Nam Thư nói: “Vì dựa vào mấy câu chuyện cổ tích em kể cho Cố Minh Cảnh cải biên lại, đương nhiên phải viết cả tên của em rồi.”

Cố Nam Sóc dở khóc dở cười, từ câu chuyện có thể nhìn ra được bóng dáng mấy câu chuyện cổ tích hắn kể, nhưng cùng lắm chỉ là tìm ra linh cảm từ trong đó, nội dung chủ thể khác hoàn toàn.

“Chị còn gửi hai chương truyện “Nhật ký mạo hiểm của Đào Đào” cho hai tòa soạn báo khác, vẫn chưa nhận được hồi âm, nhưng chị cảm thấy hai chương truyện đó còn hay hơn truyện đồng thoại này, nếu truyền này được duyệt, chắc chắn hai chương truyện kia cũng được duyệt.”

“Chị Hai định sau này cũng viết đồng thoại à?”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Vẫn chưa quyết định, nhưng mà ít nhất thời gian tới vẫn tiếp tục viết đồng thoại. Chị cảm thấy viết truyện đồng thoại rất thú vị.”

Tròng mắt Cố Nam Sóc xoay chuyển, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ, đang định mở miệng thì nghe thấy tiếng đập cửa.

Người tới là bà Du, Du Uyển, và Nguyễn Thành Trạch.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 279: Giống nhau



“Chuyện tra điểm của Uyển Nhi, may mà có cậu, chúng tôi tới để nói lời cảm ơn.”

Nhìn đống quà tặng bọn họ cầm trong tay, Cố Nam Sóc cũng đoán được mục đích rồi.

Cố Nam Sóc mời ba người vào nhà, ngạch cửa hơi cao, xe lăn không qua được, Nguyễn Thành Trạch bước tới nâng cả người cả xe vào. Nhìn dáng người anh ta có vẻ gầy gò, không ngờ lại khỏe như vậy. Tuy rằng bà Du gầy yếu, nhưng cũng phải mấy chục cân, cộng thêm sức nặng của xe lăn, vậy mà anh ta lại nhấc nhẹ nhàng như vậy, không hề miễn cưỡng chút nào.

Chủ khách ngồi xuống, Cố Nam Thư phục trách pha trà, Cố Nam Huyền đi rửa trái cây.

Nhìn thấy hai người, bà Du lập tức chấn động, ánh mắt nhìn hai người rất lâu vẫn không cách nào dời đi.

Cố Nam Sóc đứng ra giới thiệu: “Đây là chị gái tôi Cố Nam Thư, đây là em gái tôi Cố Nam Huyền. Còn đây là bà Du, đây là cô Du, vị này là anh Nguyễn. Em đã từng nói với hai người.”

Chào hỏi lẫn nhau xong, bà Du vẫn chưa lấy lại tinh thần, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại: “Ba chị em nhà cậu rất giống nhau.”

Cố Nam Huyền cười rộ lên: “Đương nhiên rồi, cùng cha chùng mẹ mà, chắc chắn phải giống nhau chứ. Chúng cháu còn một người anh trai nữa, tên là Cố Nam Vọng, anh Ba giống anh ấy nhất.”

Nguyễn Thành Trạch nhìn bốn phía xung quanh: “Các cô còn một người anh trai nữa? Có bốn anh em à? Sao không nhìn thấy anh ấy?”

Sắc mặt Cố Nam Huyển lập tức u buồn: “Anh ấy không còn nữa.”

Nguyễn Thành Trạch sửng sốt, một giây sau mới phản ứng lại, không còn nữa ý là đã qua đời. Anh ta rất áy náy: “Xin lỗi.”

“Không sao. Anh Cả là quân nhân, anh ấy hy sinh thân mình vì nước, chúng tôi đều cảm thấy tự hào vì anh ấy.”

Biết đối phương là quân nhân, trên mặt Nguyễn Thành Trạch lại có thêm vài phần kính nể.

Cố Nam Sóc hỏi kết quả điều tra bên Lâm Xuyên.

Nguyễn Thành Trạch lắc đầu: “Vẫn chưa có tiến triển. Chuyện này liên quan tới không ít người, muốn điều tra toàn bộ cần không ít thời gian, chắc là không nhanh như vậy.”

“Còn Cố Kiều thì sao?”

Nguyễn Thành Trạch cười nhạt một tiếng: “Cô ta rất thông minh, không cắn c.h.ế.t nói đó là thành tích cảu mình, chỉ nói không biết vì sao lại xảy ra sai lầm. Vẫn luôn khăng khăng nói mình không gian lận. Có điều nhìn từ đủ loại biểu hiện của cô ta, ít nhất chắc chắn cô ta biết thành tích không thích hợp.”

“Không nói ra nguyên nhân dẫn tới sai lầm rốt cuộc là ngoài ý muốn hay có người cố ý, nhưng cô ta biết rõ mình thi thế nào, cũng biết rõ Uyển Nhi thi rất khá, kết quả lại hoàn toàn tương phản, chẳng lẽ trog lòng không nghi ngờ? Nhưng cô ta không nói ra, ngược lại vẫn nhận thành tích không thuộc về mình, đối mặt với Uyển Nhi không hề cảm thấy chột dạ áy náy, có thể thấy được cô ta chẳng phải loại người tốt lành gì.”

Lời này bên ngoài là trả lời Cố Nam Sóc, nhưng thực chất là đang nói với Du Uyển.

Du Uyển dựa vào bà Du, sắc mặt rất mất mát, cũng rất khổ sở. Cô ấy thật lòng coi Cố Kiều là chị em tốt, ai ngờ Cố Kiểu chỉ muốn dẫm lên cô ấy để leo cao.

Thấy Du Uyển đã nhìn rõ bản chất của Cố Kiều, Nguyễn Thành Trạch há miệng, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm tiếp tục đả kích.

Hai bên hàn huyên với nhau, đa phần là Cố Nam Sóc và Nguyễn Thành Trạch nói, những người khác yên lặng lắng nghe, bà Du vẫn luôn ngơ ngác, không biết suy nghĩ đã bay tới phương trời nào rồi.

Ra khỏi nhà họ Cố, Nguyễn Thành Trạch lập tức hỏi: “Cô, có phải cô có chỗ nào không thoải mái không?”

Bà Du lắc đầu.

“Cháu đưa cô về bệnh viện để bác sĩ khám nhé.”

“Không, về nhà họ Nguyễn.”

Nguyễn Thành Trạch nhíu mày: “Cô, cô vẫn chưa khỏe lại, thật ra muốn cảm ơn, để cháu với Uyển Nhi đi là được rồi, cô không cần tới đây. Bác sĩ cũng nói, cô…”

“Gần đây cha cháu có nhà không?”

Bà Du làm như không nghe thấy lời Nguyễn Thành Trạch nói, Nguyễn Thành Trạch há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại sửa miệng: “Có. Gần đây ông ấy mới kết thúc giai đoạn nghiên cứu đầu tiên, mấy ngày nay đều ở nhà nghỉ ngơi.”

Bà Du gật đầu: “Vậy thì về nhà, cô muốn gặp cha cháu, ngay lập tức!”

Nguyễn Thành Trạch:…… Được rồi!

********

Nhà họ Nguyễn.

Nguyễn Thành Trạch dở khóc dở cười: “Cô, chỉ vì Cố Nam Sóc có vẻ ngoài giống cô, cô nhất định phải về nhà?”

Chữ cô trước là chỉ bà Du, còn chữ cô sau lại không phải.

Nguyễn Chính Huân cũng nhìn về phía bà Du, nếu chỉ như vậy, bà Du sẽ không vội vàng đến mức này.

Bà Du lắc đầu: “Đương nhiên là không phải rồi. Trên đời này không phải rất nhiều người giống người sao? Cô cũng là một trong số đó.”

Bà ấy không phải con cháu ruột thịt nhà họ Nguyễn, vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mồ côi không biết tên họ, không biết cha mẹ là ai, từ nhỏ đã lưu lạc đầu đường, dựa vào ăn xin hoặc làm chân chạy vặt cho người khác sống qua ngày. May mắn thì có thể có được vài ngày thoải mái, không may thì dăm ba ngày không được một hạt cơm cũng là chuyện thường tình. Vì thế bà ấy còn học theo đám ăn mày khác đi ăn trộm, nhưng bà ấy không có bản lĩnh, lần đầu ăn trộm đã bị bắt, người bắt bà ấy chính là Nguyễn Chính Huân.
 
Back
Top