Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 190: Tâm tư nhà họ Lý



Quyết định như vậy, ngày 30 tháng 8, Cố Nam Sóc liền tới Dĩ Nam, đầu tiên là thả tin tức ra ngoài, sau đó mới đưa ba đứa cháu trai tới trường làm thủ tục nhập học.

Qua một kỳ nghỉ hè, đã suy nghĩ cặn kẽ, Cố Minh Hiên vẫn kiên trì đòi nhảy lớp.

Cố Nam Sóc từng xem xét tiến độ học tập của cậu bé, cho rằng đúng là đã đạt tới trình độ lớp sáu, cũng không muốn vì giữ gìn lòng tự trọng của Cố Minh Huy, khiến Cố Minh Hiên chậm trễ. Bởi vậy, buổi tối trước đó một ngày đã gọi hai người tới, tận tình khuyên bảo một lúc lâu, cuối cùng giúp hai anh em tiếp nhận đề nghị của hắn.

Cố Minh Hiên vẫn nhảy lớp theo lẽ thường, nhưng không học cùng lớp Cố Minh Huy.

Đưa ba thần thú về lồng sắt xong, Cố Nam Sóc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mấy ngày sau, có không ít người tới hỏi thăm giá bán Dĩ Nam, sau khi nghe nói cần tám ngàn, đa số đều lui bước.

Tám ngàn! Trong niên đại tiền lương công nhân mới mấy chục đồng một tháng này, tám ngàn gần như là tiền lương mười mấy năm, còn phải trong tình huống hoàn toàn không ăn không uống mới tích cóp được.

Nhà họ Lý.

Mọi người đều mang khuôn mặt u sầu. Bọn họ đã tính toán tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, cộng cả tiền bán cửa hàng hiện tại đi, nhưng cùng lắm cũng chỉ lấy ra được một nửa, bốn ngàn khác phải làm sao bây giờ?

Bà Lý không nhịn được phỉ nhổ: “Đúng là tham lam thật! Tám ngàn, sao cậu ta có thể nói ra được?”

Ông Lý lắc đầu: “Cái giá này không tính đắt, bởi vì còn bán qua tay cả nguồn cung cấp. Ai không biết Dĩ Nam là gà mái đẻ trứng vàng. Mà sở dĩ nó có thể đẻ trứng vàng, mấu chốt nằm ở nguồn cung cấp.”

“Nói là nói như vậy, nhưng ai biết mấy thứ này là thế nào?”

Ông Lý liếc mắt nhìn vợ mình một cái: “Chúng ta không cần lo lắng điểm này. Ông chủ Cố nói, nếu thật sự mua, sẽ công khai tất cả sổ sách tiền hàng vân vân. Hơn nữa còn có thể ký hợp đồng, mời công an tới chứng kiến, mang hợp đồng đi công chứng. Nếu có gì không đúng, sẽ được bồi thường gấp đôi. Đây là cơ hội tốt, đáng tiếc nhà chúng ta thiếu quá nhiều tiền. Được rồi, coi như nhà chúng ta không có mệnh phát tài đi!”

Không có mệnh phát tài? Bà Lý không vui với mấy lời này.

Không phải là thiếu bốn ngàn đồng sao? Vay đông một chút, mượn tây một chút, không phải có rồi?

Bà ta nhìn về phía ba người con dâu: “Ngày mai ba đứa đều về nhà mẹ đẻ đi, không vay được tiền cũng đừng quay lại.”

Ba cô con dâu:……

“Đều là thân thích, không phải không còn cách nào sao? Các con đã gả vào nhà họ Lý rồi, dù gì cũng phải tính toán cho nhà họ Lý chúng ta. Hơn nữa vay tiền không phải không trả, đợi chúng ta mua được Dĩ Nam rồi, chỉ đựa vào việc làm ăn của Dĩ Nam Thôi, còn sợ không trả nổi sao?” Bà Lý ngẫm nghĩ một lát, lại cắn răng nói: “Các con về nói với nhà mẹ đẻ, chúng ta viết giấy nợ, tính tiền lãi.”

Tròng mắt con dâu thứ hai giật giật, cho vay lãi tốt thì tốt thật đấy, nhưng mấu chốt là nhà mẹ đẻ cô ta không cho vay! Tính tình bà Lý thế nào, trong lòng con dâu thứ hai hiểu rất rõ, không thể nói thẳng ra lời này. Nếu ngày mai thật sự phải về nhà mẹ đẻ, chỉ sợ không vay được tiền còn bị mắng cho một trận. Cô ta lén lút nhìn về phía Thôi Viện.

“Mẹ! Con thấy không cần tất cả chúng con về nhà đâu, chỉ cần chị dâu cả về là được.”

Thôi Viện sửng sốt.

Con dâu thứ hai nói tiếp: “Em dâu trước của chị dâu chính là chị ruột của cậu chủ Cố. Bây giờ cậu Cố làm ăn buôn bán lớn ở Bằng Thành, mới không có thời gian tinh lực quản lý Dĩ Nam. Con nghe nói trước đó cậu ta định tặng Dĩ Nam lại cho chị gái mình, nhưng chị cậu ta không cần, cho nên mới muốn bán đi.”

“Theo con thấy, dù sao trước đây cũng từng là em dâu, “Nhất dạ phu thê bách nhật ân”. Cố Nam Thư biết rõ chồng mình không thể sinh, còn chịu oan ức thay anh ta vài năm, thậm chí còn đồng ý mang thai giả vì anh ta, chắc chắn tình cảm không cạn. Nếu nhà họ Thôi chịu phục hôn, chúng ta cần gì vay tiền? Chúng ta trực tiếp mua lại từ tay thân thích, không bớt cho chúng ta một chút sao? Hoặc là để Cố Nam Thư nhận lấy Dĩ Nam, chúng ta giúp đỡ, hai nhà cùng nhau phát tài không phải càng tốt sao?”

Lời này khiến Bà Lý động lòng, vay tiền chung quy vẫn phải trả lại. Nếu có cách không cần trả tiền, đương nhiên là càng tốt rồi.

Bảy tám đôi mắt trong nhà đều nhìn chằm chằm về phía Thôi Viện. Thôi Viện lập tức đau đầu, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 191: Phục hôn



Nhà họ Thôi.

Mẹ Thôi vừa nghe đề nghị của Thôi viện, đã cảm thấy đầu óc chị ta hỏng rồi.

“Con nói gì cơ? Để Hoành Chí phục hôn với Cố Nam Thư? Con ngốc à? Trước đây Cố Nam Thư bắt nạt nhà chúng ta thế nào, cô ta và em trai cô ta làm thịt là chúng ta hai ngàn đồng đó!”

Thôi Viện vội vàng kéo mẹ Thôi qua bên cạnh: “Như vậy mới càng phải phục hôn. Phục hôn rồi, không phải hai ngàn đồng kia cũng quay lại sao? Huống chi, mẹ, mẹ nghe con nói này. Cố Nam Sóc cứu được nhân vật lớn, bây giờ cậu ta có tầng quan hệ này rồi, chẳng phải là tiền đồ vô lượng sao?”

“Nếu Hoành Chí phục hôn với Nam Thư, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cho dù cậu ta không thích nhà họ Thôi chúng ta, vì Cố Nam Thư, cậu ta cũng phải giúp đỡ. Chỉ cần cậu ta nói với nhân vật lớn kia một câu thôi, cha với Hoành Chí còn sầu không có công ăn việc làm sao? Bây giờ bọn họ phải thức khuya dậy sớm làm việc vặt, mẹ không đau lòng à? Nếu có thể khiến nhà xưởng phục chức cho bọn họ, không phải tốt hơn sao?”

“Còn nữa, bây giờ Cố Nam Sóc đã làm ông chủ lớn ở Bằng Thành rồi, tuy rằng không biết cụ thể cậu ta làm gì ở bên đó, nhưng con nghe nói kiếm được rất nhiều tiền, mấy ngày hôm trước nhà bọn họ còn lắp điện thoại đó.”

“Điện thoại?” Mẹ Thôi kinh ngạc!

“Còn không phải sao? Cho nên mới nói, chỉ cần cậu ta bớt cho chúng ta một chút thôi, cha với Hoành Chí sẽ không cần vất vả như bây giờ rồi. Hơn nữa, không phải ngày nào Hoành Chí cũng nhớ tới Cố Nam Thư sao? Mẹ xem, mấy ngày nay nó đều mất hồn mất vía, mẹ không thấy đau lòng à? Con thấy, cứ dứt khoát làm theo ý nó thì tốt hơn.”

Khoảng thời gian này nhà họ Thôi sống thế nào, không ai hiểu rõ hơn mẹ Thôi. Thấy Cố Nam Sóc một bước lên trời, trong lòng mẹ Thôi vô cùng không dễ chịu. Nếu… Nếu có thể nối lại quan hệ thêm lần nữa, sau này Cố Nam Sóc giúp đỡ bọn họ, mạng lưới quan hệ của Cố Nam Sóc trở thành mạng lưới quan hệ của nhà bọn họ… Vậy thì hình như không phải không thể.

Chỉ là……

“Sao Cố Nam Thư có thể đồng ý? Lần trước em trai con qua tìm cô ta, con biết cô ta nói thế nào không? Cô ta nói cho dù đàn ông trên thế giới này c.h.ế.t hết, cô ta cũng sẽ không ở bên em trai con.”

Nói ra câu này, mẹ Thôi tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi! Oán hận Cố Nam Thư càng sâu hơn vài phần. Nghe câu ấy xem, giống tiếng người sao? Con trai bà ta đã phải ăn nói khép nép cầu hòa rồi, còn phỉa chịu thêm nỗi nhục này nữa! Hừ, đàn ông trên thế giới này c.h.ế.t hết cũng không ở bên con trai bà ta? Con trai bà ta có điểm nào không bằng người khác?

Thôi Viện không cho là đúng: “Đó là lời nói khi tức giận thôi! Mẹ, khi mẹ cãi nhau với cha, không phải cũng nói mấy câu giận dỗi sao? Vợ chồng vẫn là nguyên phối mới tốt, có ai không rõ đạo lý này? Cô ta với Hoành Chí từng là một đôi, chỉ có Hoành Chí là không chê cô ta thôi, đổi lại thành người khác, mẹ xem cô ta có thể tìm được loại người nào?”

Nói xong cô ta lại thở dài, liếc mắt nhìn mẹ Thôi một cái, sau đó mới nói tiếp: “Cô ta thật sự có tình cảm với Hoành Chí, nếu không sao lại giấu giếm bệnh tình giúp nó, gánh tội thay nó, còn đồng ý giả vờ mang thai? Theo con thấy, việc này vẫn phải do mẹ đi làm. Trước kia ở nhà mẹ bắt chẹt cô ta không ít, bây giờ muốn cô ta quay về, mẹ phải tỏ thái độ mới được.”

Mẹ Thôi nhìn về phía Thôi Viện: “Nói như con không chèn ép cô ta không bằng?”

Thôi Viện nghẹn lời, há miệng th* d*c, xấu hổ nói: “Không phải vì con… Con chỉ là chị chồng, còn đã gả ra ngoài, cho dù quan hệ không tốt, cũng không ảnh hưởng lớn tới cô ta, nếu con thật sự quan trọng như vậy, con sẵn lòng đi ngay. Nhưng con đi có tác dụng sao?”

Đừng thấy trong miệng Thôi Viện nói nhẹ nhàng mà lầm tưởng, thật ra trong lòng chị ta đang buồn bực muốn chết. Chưa bao giờ chị ta nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân phải nghĩ mọi cách cầu Cố Nam Thư quay về. Nghĩ tới thôi là thấy buồn bực rồi. Nhưng còn cách nào khác sao? Hoàn cảnh gia đình nhà mẹ đẻ càng ngày càng kém, nhà chồng lại bức ép, ngoài con đường này ra, chị ta đã không còn con đường nào khác có thể đi.

Mẹ Thôi rất không vui: “Ý của con là, bảo mẹ đi cúi đầu chịu thua? Đi cho Cố Nam Thư trút giận? Cầu xin cô ta quay trở về?”

“Mẹ! Mẹ đừng nghĩ như vậy, hãy nghĩ tới bản lĩnh của Cố Nam Sóc, nghĩ tới tiền của nhà họ Cố, nghĩ tới mạng lưới quan hệ của nhà bọn họ hiện giờ. Mẹ nhìn lại cha xem, mấy tháng nay ông ấy còn già nhanh hơn mấy năm trước. Còn Hoành Chí nữa, nhìn dáng vẻ hiện giờ của nó xem. Đâu phải mẹ không biết, nó không buông bỏ được Cố Nam Thư. Mẹ nghĩ tới những điều ấy đi. Mẹ không muốn cuộc sống của nhà họ Thôi chúng ta quay lại như trước kia sao? Mẹ không muốn nhà họ Thôi càng ngày càng tốt lên, mỗi ngày đều ăn thịt, ăn cá, ăn ngon mặc đẹp, người người hâm mộ sao?”

Mẹ Thôi sững sờ tại chỗ, cuối cùng không ngăn được sức hấp dẫn từ mấy lời Thôi Viện nói. Bà ta cắn răng: “Được! Vì em trai con, vì cái nhà này, đừng nói là cầu xin cô ta, dù phải quỳ xuống, mẹ cũng chịu!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 192: Anh ta chết chưa



Ngày hôm đó, Cố Nam Sóc ra ngoài về thì phát hiện ra trong nhà có một vị khách không mời mà đến, người tới không phải ai khác mà chính là mẹ Thôi.

Cố Nam Thư lạnh lùng nói: “Lần trước tôi đã nói với Thôi Hoành Chí rất rõ ràng rồi. Chúng tôi đã ly hôn, sau này hôn tang gả cưới đều không liên quan tới nhau. Chúng tôi ai đi đường nấy, nước giếng không phạm nước sông. Bây giờ nhà bà còn tới đây tìm tôi làm gì? Bây giờ tôi với Thôi Hoành Chí chỉ là hai người xa lạ, bệnh của anh ta đã khỏi hay chưa, có thể sinh hay không, thì có liên quan gì với tôi? Cho dù đàn ông trên toàn thế giới này đều c.h.ế.t hết, tôi cũng sẽ không quay lại với anh ta, bà bỏ cái suy nghĩ này đi.”

Lần trước? Quay lại?

Cố Nam Sóc vào nhà, kéo Cố Nam Huyền qua một bên, hỏi: “Thôi Hoành Chí đã từng tới? Chuyện này là thế nào?”

Cố Nam Huyền tức giận, hừ mũi một cái: “Còn có thể thế nào? Dương Tiểu Muội sinh cô con gái. Nhà họ Tôn không có được đứa cháu trai như ý nguyện, không cam lòng chứ sao. Lần trước bọn họ lên tỉnh làm giám định cha con, nhân tiện cho Thôi Hoành Chí kiểm tra lại luôn. Bác sĩ nói bệnh của Thôi Hoành Chí đã khỏi quá nửa, có thể khiến phụ nữ mang thai rồi.”

“Thôi Hoành Chí coi báo cáo kiểm tra như báu vật, mừng rỡ tới tìm chị Hai, bảo chị ấy quay lại với anh ta. Nói anh ta có thể sinh rồi, sau này anh ta với chị Hai không ai phải nghe lời đồn đãi vớ vẩn nữa, có thể có con của hai người, có thể sống với nhau hạnh phúc. Chị Hai đuổi anh ta ra ngoài, anh ta không chịu đi, c.h.ế.t sống ăn vạ ngoài cửa, nói chị Hai không đồng ý, anh ta sẽ quỳ trước cửa không đứng dậy. Anh ta muốn chứng minh quyết tâm của mình với chị Hai. Nhưng làm vậy đâu phải chứng minh quyết tâm, rõ ràng là anh ta muốn bức ép với uy h.i.ế.p mà!”

Cố Nam Huyền tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng mà anh ta quỳ gối trong sân, sân lại không phải của riêng nhà chúng ta, là đất của chung, ai cũng có thể quỳ ở đó. Chúng ta có thể làm gì anh ta? Ban ngày ban mặt, anh ta làm vậy, lập tức kéo một đám người xem náo nhiệt tới. Vậy mà có người còn nói anh ta si tình, nói chị Hai trái tim sắt đá! May mà đúng lúc huyện trưởng Tần tới đây xin lỗi thanh mẹ mình, nhìn thấy màn kịch này, đã bảo thư ký đuổi người đi. Nếu không, còn không biết anh ta sẽ gây chuyện thế nào đâu!”

“Hừ! Vốn dĩ em còn nghĩ, hành động này của anh ta cũng coi như chơi lưu manh, là quấy rầy phụ nữ. Nếu anh ta còn dám đến, em sẽ tới đồn công an báo án, kiện anh ta tội lưu manh! Ai ngờ, sau đó anh ta không tới nữa, lại để mẹ già tới! Bà ấy đến lâu rồi, dây dưa mãi vẫn không xong!”

Ánh mắt Cố Nam Sóc lạnh thấu xương, nghe xong một chữ, sắc mặt hắn lại đen thêm một phần.

Phía bên kia, Cố Nam Thư cũng cảm khái, khóe miệng nở nụ cười châm biếm: “Tôi kết hôn với anh ta năm năm, giấu giếm giúp anh ta ba năm, lừa mọi người đi bệnh viện với anh ta, trộm nấu thuốc cho anh ta uống, cúng không tiến triển chút nào. Bây giờ chúng tôi ly hôn rồi, anh ta lại nói đã khỏi bệnh? Vậy mà anh ta lại có thể khỏi bệnh! Ha!”

Những lời này châm chọc biết bao.

“Nghe ý của bác sĩ, có lẽ là đã khỏi một khoảng thời gian rồi.” Nói tới đây, sắc mặt Cố Nam Thư cũng có chút phức tạp: “Tôi đoán có lẽ là trong khoảng thời gian anh ta bảo tôi giả vờ mang thai, Dương Tiểu Muội mang thai đúng khoảng thời gian đó. Khi ấy anh ta cố kỵ tôi đang “Mang thai”, mọi người đều vô cùng chú ý, sợ bị người khác nhìn ra manh mối, căn bản không chạm vào tôi. May mà anh ta không chạm vào tôi, nếu không…”

Nếu không cái gì, chị ấy không nói nữa. Cố Nam Sóc lại hiểu được.

Cố Nam Thư và Thôi Hoành Chí có thể ly hôn nhanh gọn lẹ như vậy, quá nửa là vì hai người không có con. Nếu mang thai giả biến thành mang thai thật, sau đó mới biết chuyện giữa Thôi Hoành Chí và Dương Tiểu Muội, vậy thì chẳng phải càng buồn nôn hơn sao? Nói không chừng sẽ thật sự tới mức sinh non hoặc khó sinh.

Cho dù không bị, đến lúc đó nên giữ hay không giữ lại đứa nhỏ ấy? Giữ lại, trong lòng sẽ không thoải mái. Không giữ lại… Dù sao cũng là một miếng thịt trong bụng mình, đặc biệt là nếu mới mang thai còn dễ làm, nếu nhiều tháng rồi cũng không có cách nào phá bỏ.

Sắc mặt Cố Nam Thư thay đổi vài lần, không biết gặp phải chuyện kiểu này, chị ấy nên cảm thấy buồn cười, hay nên cảm thấy may mắn.

Mẹ Thôi lắc đầu liên tục: “Không phải như thế! Hoành Chí không có tình cảm với Dương Tiểu Muội, do Dương Tiểu Muội lì lợm la l**m, bắt lấy Hoành Chí không bỏ, cô ta là kẻ điên! Nam Thư, Hoảnh Chí chỉ thích con thôi, từ đầu tới cuối đều là con! Lần trước sau khi bị con mắng đuổi đi, về nhà nó không thiết ăn không thiết uốt, cả người đã gầy đi vài vòng rồi, nó…”

“Vậy anh ta c.h.ế.t chưa?”

Mẹ Thôi nghẹn họng, muốn xông lên xé rách miệng Cố Nam Thư ra, đang yên đang lành sao lại nguyền rủa con trai bà ta như vậy? Nhưng nghĩ tới lời Thôi Viện nói, nghĩ tới tiền đồ của nhà họ Thôi, bà ta lại nhịn xuống.

Cố Nam Thư khẽ cười: “Chưa c.h.ế.t đúng không? Lần trước anh ta qua đây là chuyện một tháng trước rồi. Nếu từ hôm đó anh ta thật sự không ăn không uống, anh ta còn sống được sao?”

Mẹ Thôi:…Mẹ kiếp! Chỉ là mấy câu nói để đổi lấy thương xót thôi mà, ai lại đi soi mói từng câu từng chữ như vậy!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 193: Mẹ Thôi tới



“Nam Thư! Mẹ không lừa con đâu! Hoành Chí thật sự rất đau lòng rất suy sụp. Con không thấy dáng vẻ hiện giờ của nó không biết, nói là rối gỗ cũng không quá. Đêm nào nó cũng nhắc tới tên con, nói nó sai rồi. Nam Thư, một ngày là vợ chồng tình nghĩa trăm năm, con không thể tha thứ cho nó một lần, cho nó thêm một cơ hội sao?”

Tình trạng của Thôi Hoành Chí hiện giờ không tốt lắm, điểm này đúng là mẹ Thôi nói không sai. Nghĩ tới con trai mình, giọng mẹ Thôi lại nhiều thêm vài phần chân thành, mũi hít hít một cái, lại òa khóc: “Nam Thư, con tới thăm nó đi. Con đi thăm nó con sẽ biết. Không có con, nó thật sự không sống nổi.”

Cố Nam Sóc không kiên nhẫn nghe bà ta nói nhảm, bước đến định kéo bà ta ra ngoài. Ai ngờ sau khi mẹ Thôi tránh thoát, lại trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Cố Nam Thư: “Nam Thư! Coi như mẹ cầu xin con có được không? Con cứu Hoành Chí có được không?”

“Tôi đâu phải bác sĩ, nào có bản lĩnh ấy! Nếu nhà bà thật sự muốn cứu mạng anh ta, chắc là nên tới bệnh viện, ra cửa rẽ trái!”

“Không! Không.” Mẹ Thôi lắc đầu liên tục: “Bệnh của Hoành Chí là tâm bệnh, Bác sĩ nói, tâm bệnh phải có tâm dược, bác sĩ không cứu được nó, chỉ có con mới có thể. Nam Thư mẹ thật sự không còn cách nào khác. Mẹ biết, trước kia khi con ở nhà bọ Thôi, có rất nhiều điểm mẹ làm chưa được tốt. Mẹ biết lỗi rồi, mẹ sẽ sửa lại, chỉ cần con đồng ý quay về, mẹ đều sửa. Sau này con chính là Bồ Tát sống của nhà họ Thôi chúng ta, nhất định mẹ sẽ thương con như con gái ruột, có được không?”

Mẹ Thôi khóc lóc thảm thiết, vì con trai, thể diện tôn nghiêm đều vứt bỏ. Lòng yêu con này cộng thêm những lời bi thương bà ta nói ra, khiến rất nhiều người cảm động.

Không lâu sau đám người vây quanh cửa nhà ba tầng trong ba tầng ngoài đã bắt đầu châu đầu ghé tai, khẽ nói nhỏ. Qua sắc mặt bọn họ là biết, đã có người đồng cảm với mẹ Thôi rồi. Thủ đoạn của mẹ Thôi không tính là cao minh, nhưng lại có thể tạo ra bầu không khí, lôi kéo cảm xúc của mọi người.

Sắc mặt Cố Nam Sóc lập tức đen lại.

“Nam Thư! Đều là nhà họ Thôi không tốt! Là lỗi của mẹ! Trước đây Hoành Chí cũng không chịu ly hôn với con, là mẹ! Là mẹ và cha nó dùng cái c.h.ế.t bức ép, nó không còn cách nào khác mới gật đầu. Con đừng trách nó, muốn trách thì trách cha mẹ đi, đều là lỗi của cha mẹ!”

Bốp!

Nói xong mẹ Thôi giơ tay lên tự tát mình một cái, theo sát sau đó là cái tát thứu hai.

“Nếu trong lòng con vẫn còn tức giận, muốn đánh muốn chửi, mẹ đều theo con. Nam Thư, con đánh đi! Chỉ cần con chịu tha thứ cho Hoành Chí, dù đánh c.h.ế.t mẹ, mẹ cũng không có bất kỳ câu oán hận nào. Nam Thư!”

Thấy bà ta định túm lấy tay Cố Nam Thư, Cố Nam Sóc kịp thời kéo chị gái mình ra sau, đứng chắn giữa hai người.

Hắn nhìn mẹ Thôi nước mắt nước mũi giàn giụa, lại nhìn quần chúng đang ăn dưa ngoài cửa, lạnh lùng hỏi: “Dì Thôi, dì cũng nhiều tuổi rồi, không cần thiết tới đây làm như vậy. Hôm nay dì tới, người nhà dì có biết không? Thôi Hoành Chí có biết không? Dương Tiểu Muội có biết không?”

Mẹ Thôi sửng sốt.

Cố Nam Sóc cười mỉa mai: “Dì luôn miệng nói muốn chị gái tôi tha thứ cho Thôi Hoành Chí, khuyên chị tôi quay lại, bảo chị tôi cho Thôi Hoành Chí thêm một cơ hội. Tôi chỉ hỏi dì một câu thôi, anh ta với Dương Tiểu Muội đã ly hôn chưa?”

Mẹ Thôi á khẩu không trả lời được: “Tôi…… Chỉ cần Nam Thư đồng ý, bọn họ có thể lập tức ly hôn!”

“Vậy chính là vẫn chưa ly hôn rồi! Nếu chưa ly hôn, dì Thôi tới đây nói với chị gái tôi về tình nghĩa vợ chồng có phải không thích hợp lắm hay không? Hiện giờ vợ của Thôi Hoành Chí là Dương Tiểu Muội, không phải chị gái tôi.”

“A! Dì Thôi, vẫn chưa ly hôn đã tới tìm chị gái tôi, bảo chị gái tôi quay về? Dì nghĩ chị gái tôi là ai? Hay là định tính toán, nếu chị gái tôi đồng ý thì ly hôn, không đồng ý thì không ly hôn? Trái phải đều không lỗ nhỉ? Tôi nhớ rõ Dương Tiểu Muội vừa sinh cho Thôi Hoành Chí một đứa con, bây giờ vẫn chưa tròn hai tháng đâu…”

Mọi người:……

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Trong nhà có vợ con, lại nói rễ tình đ.â.m sâu với chị gái tôi, không có chị gái tôi sẽ không sống nổi. Dì Thôi, nói ra lời này, chính dì tin sao?”

“Không phải!” Mẹ Thôi vội vàng giải thích: “Hoành Chí không có tình cảm với Dương Tiểu Muội. Nó với Dương Tiểu Muội chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Cố Nam Sóc nghiêm túc cắt lời bà ta: “Dì nói không có tình cảm là không có tình cảm à? Không có tình cảm mà lêu lổng với Dương Tiểu Muội ba năm? Dì già rồi, không nhớ chuyện cũ, tưởng mọi người cũng không nhớ sao? Có muốn tôi kể lại cho dì nghe một chút trước kia vì sao chị gái tôi lại ly hôn với Thôi Hoành Chí hay không?”

“Thôi Hoành Chí không thể sinh, để chị tôi gánh tội thay, bản thân lại lén lút qua lại với Dương Tiểu Muội ba năm, ngay cả con cũng có. Sau khi sự việc bại lộ, nhà dì muốn có đứa trẻ trong bụng Dương Tiểu Muội, gấp không chờ nổi ép anh ta ly hôn với chị gái tôi.”

“Bây giờ Dương Tiểu Muội sinh đứa con gái, không khiến hai người vừa lòng. Hai người đi kiểm tra, phát hiện Thôi Hoành Chí đã khỏi bệnh rồi, lại muốn tìm chị tôi quay về? Sao hả? Cho rằng Thôi Hoành Chí là hoàng đế, phụ nữ khắp thiên hạ đều chờ anh ta chọn sao?”

Quần chúng lại lần nữa sôi trào.

“Tiểu Cố không nói, thiếu chút nữa tôi đã bị nhà họ Thôi làm hồ đồ rồi. Trước kia Thôi Hoành Chí ngoại tình mới ly hôn với Cố Nam Thư. Bên kia vừa sinh con lại cầu Nam Thư quay về, có ý gì?”

“Bây giờ đã là thời đại nào rồi, chẳng lẽ bọn họ còn muốn một chồng nhiều vợ? Làm vậy là phạm pháp đó!”

“Tạm thời chưa nói tới nhân phẩm của cô Dương Tiểu Muội kia thế nào, nhưng tốt xấu gì cũng sinh cho nhà bọn họ đứa cháu, người ta vừa mới ra cữ chưa bao lâu, đã nghĩ đá người ta đi rồi, đứa trẻ phải làm sao? Để Nam Thư về nuôi giúp bọn họ à? Nghĩ hay quá nhỉ?”

“Nuôi cái gì mà nuôi! Không nghe thấy sao? Là con gái, nhà họ Thôi không thích, chắc chắn không muốn giữ lại.”

“Bây giờ con trai con gái đều như nhau, cho dù là con gái, cũng là cốt nhục nhà mình, còn chưa đầy hai tháng, sao có thể làm vậy? Cũng quá lương bạc rồi!”

Nếu không sao người ta lại nói người nhà họ Thôi đều là kẻ xấu! Ngoài nhà họ thôi ra, có ai làm được loại chuyện này?”



Sắc mặt mẹ Thôi thay đổi mấy lần: “Tôi… Tôi…”

Vốn dĩ bà ta đang định nói gì đó, nhưng từng câu từng chữ nghị luận của mọi người truyền vào tai, khiến mẹ Thôi không khỏi nhớ lại cơn sóng dữ mấy tháng trước, đó là những ngày tháng gian nan nhất bà ta phải chịu đời này.

Mẹ Thôi nhìn từng cái miệng khép khép mở mở trước mắt, người nào cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như lại quay về khoảng thời gian đó. Bà ta bịt kín tai lại theo bản năng, vội vàng chạy trốn.

Ngoài sân.

Dương Tiểu Muội thu hết cảnh này vào trong mắt, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 194: Hợp tác lần nữa (1)



Nhà họ Thôi.

Khi Mẹ Thôi về nhà, cha Thôi cũng đã xong việc quay về. Nhìn thấy bếp vẫn lạnh, nồi vẫn trống trơn, ông ta giận sôi máu: “Bà chạy đi đâu thế, cơm cũng không nấu, muốn tôi đói c.h.ế.t à? Tôi ra ngoài làm việc mệt mỏi cả ngày, về đến nhà miếng cơm nóng cũng không có mà ăn!”

Mẹ Thôi nhíu mày lại: “Không phải Dương Tiểu Muội ở nhà sao? Dương Tiểu Muội! Dương Tiểu Muội!”

Gọi hai tiếng không ai trả lời, sắc mặt mẹ Thôi rất không vui, tìm một vòng trong phòng, quả nhiên không trông thấy bóng dáng Dương Tiểu Muội đâu, chỉ có Thôi Hoành Chí râu ria xồm xoàm đang nằm trên giường, sắc mặt ủ rũ, cả người tiều tụy.

Mẹ Thôi nhẹ nhàng gọi anh ta hai câu, Thôi Hoành Chí không trả lời, bà ta không dám gọi tiếp, chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng.

Hôm nay những lời bà ta nói với Cố Nam Thư không phải tất cả đều là giả, ít nhất mấy lời miêu tả về Thôi Hoành Chí, quá nửa là tình hình thực tế.

Kiểm tra ra đã hết bệnh, có thể sinh con rồi, cả nhà họ Thôi vui mừng ch** n**c mắt, Thôi Hoành Chí cũng vui tới mức quơ tay múa chân. Vừa về từ tỉnh thành, đã gấp không chờ nổi tới tìm Cố Nam Thư. Anh ta có thể sinh con rồi, tất nhiên sau này có thể có con với người khác, không cần thiết phải bám chặt lấy con của Dương Tiểu Muội không bỏ. Huống chi, Dương Tiểu Muội chỉ sinh đứa con gái. Cha Thôi mẹ Thôi cũng định để anh ta ly hôn để sinh đứa khác.

Nếu lại cưới vợ, vì sao không thể là Cố Nam Thư. Anh ta chỉ thích Cố Nam Thư, vì sao anh ta và Cố Nam Thư đã ở bên nhau nhiều năm như vậy lại đi tới bước này? Xét đến cùng còn không phải vì anh ta không thể sinh sao? Bây giờ anh ta có thể sinh rồi, vấn đề đã giải quyết, anh ta không phải chịu lời đồn đãi vớ vẩn nữa, Cố Nam Thư cũng không phải chịu ấm ức, chẳng phải đẹp cả đôi đàng sao?

Nhưng Thôi Hoành Chí chưa bao giờ nghĩ tới, Cố Nam Thư không những không đồng ý, còn nói dù đàn ông trên thế giới này c.h.ế.t sạch, cũng sẽ không phục hôn với anh ta. Thậm chí còn nói anh ta khiến cô ghê tởm, nhìn thấy anh ta là buồn nôn.

Thôi Hoành Chí không thể chịu đựng được ánh mắt Cố Nam Thư nhìn mình, giống như đang nhìn một đống cứt chó.

Sau khi về nhà, anh ta không chịu đả kích, trực tiếp ngã bệnh. Mấy ngày nay, anh ta như cái xác không hồn vậy, giống như đã đánh mất tư tưởng, đánh mất linh hồn, đánh mất động lực sống sót.

Mẹ Thôi nhìn Thôi Hoành Chí như vậy, tim như bị đao cắt. Tim càng đau lại càng hận Cố Nam Thư.

Cố Nam Thư trời đánh kia! Đều tại cô ta! Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, câu mất hồn con trai bà ta! Con trai bà ta đã làm đến nước này vì cô ta rồi, thậm chí còn quỳ xuống, vậy mà cô ta không những không cảm động, còn nhẫn tâm nói ra n hững lời kia, khiến con trai bà ta đau lòng không chịu nổi. Đặc biệt hôm nay, cô ta còn dám khiến mình khó chịu! Có con dâu nhà ai đối xử với mẹ chồng như vậy không? Đúng là đáng c.h.ế.t mà! Đáng chết! Sao cô ta không c.h.ế.t đi!

Mẹ Thôi cố nén cơn giận trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Hoành Chí, con sao rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Có phiền hay không hả? Không thể để con yên tĩnh nghỉ ngơi một lát được à?”

“Được được được! Mẹ không làm ồn nữa, con ngủ tiếp đi. Mẹ đi nấu co con chút đồ ăn.”

Sau khi cẩn thận đóng cửa lại, ra khỏi phòng rồi sắc mặt mẹ Thôi lập tức trở nên u ám. Nếu không sao bà ta lại bảo Cố Nam Thư là tai họa? Thôi Hoành Chí không thể cứu vãn tình cảm với Cố Nam Thư, nên quay sang trách bà ta và cha Thôi. Nếu lúc trước không phải bọn họ dùng cái c.h.ế.t để ép anh ta ly hôn, sao anh ta có thể đồng ý?

Mẹ Thôi chán nản, bà ta không nỡ oán trách con trai, chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Cố Nam Thư. Nếu không phải vì Thôi Viện nói phục hôn với Cố Nam Thư có nhiều chỗ tốt như vậy, nếu không phải thấy Thôi Hoành Chí càng ngày càng uể oải, dù c.h.ế.t bà ta cũng sẽ không cho loại hồ ly tinh này bước chân vào cửa nhà bọn họ.

Có trời mới biết, bà ta đã phải ấm ức và nén giận đến mức nào để cầu hòa với Cố nam Thư, còn ăn nói khép nép lấy lòng đối phương, vậy mà Cố Nam Thư lại không nghe theo, còn không nể mặt bà ta! Sao Cố Nam Thư dám?

Trong lòng mẹ Thôi chứa đầy oán hận, nhưng việc nhà vẫn phải làm. Bà ta cầm nồi lên đang định đi nấu cơm, nhưng vừa ra tới cửa đã bị hàng xóm nhét một đứa trẻ con vào ngực.

“Ai u! Bà về là tốt rồi. Dương Tiểu Muội nói ra ngoài một lát, nhờ tôi trông con giúp, không nói là đi đâu, đến tận bây giờ vẫn chưa quay về. Con bé cứ khóc mãi, cũng không biết là đói bụng, hay bị làm sao. Nhà chúng tôi lại không có sữa cho con bé uống. Nếu bà ở nhà thì mau ôm cháu mình về đi, tự bà xem rồi làm gì thì làm.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 195: Hợp tác lần nữa (2)



“Oe oe…”

Từng tiếng khóc xuyên thấu màng tai vang lên.

Mẹ Thôi không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời bỏ công việc trong tay xuống, dỗ dành con bé. Nhưng mà tiếng khóc không những không nhỏ đi, ngược lại còn lớn hơn. Mẹ Thôi không kiên nhẫn, trực tiếp bỏ con bé lên giường: “Khóc, khóc khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc! Con gái vô dụng, hàng lỗ vốn, còn không biết xấu hổ à mà khóc!”

Vốn dĩ áp lực và lửa giận trong lòng không có nơi nào trút ra, bà ta càng mắng đứa trẻ càng hăng, mắng không ngừng nghỉ, chân còn đạp vào mép giường: “Nếu biết trước là hàng lỗ vốn, lẽ ra không nên cho mày ra đời! Tới để đòi nợ mà!”

Giường gỗ dùng nhiều năm vốn dĩ không chắc chắn, bị bà ta đá một cái lập tức lung lay, đứa trẻ bị kinh hãi, tiếng khóc càng vang trời.

Cha Thôi ở bên ngoài bắt đầu nóng giận: “Sao vẫn khóc? Bà cũng từng sinh hai đứa nhỏ rồi, một đứa bé cũng không dỗ nổi à? Cơm còn ăn nữa hay không? Còn để người ta được sống yên lành hay không?”

Mẹ Thôi sửng sốt, sau đó mặc kệ đứa trẻ, lại lần nữa cầm nồi lên đi nấu cơm.

Đúng lúc ấy Dương Tiểu Muội vào nhà, nhìn thấy cô ta, mẹ Thôi trực tiếp ném công việc trong tay qua: “Chết chỗ nào vậy? Không quan tâm tới con cái, chồng mình bị ốm cũng không biết chăm sóc, chỉ biết lêu lổng bên ngoài, cơm cũng không nấu, muốn Hoành Chí đói c.h.ế.t à? Mau đi nấu cơm đi, dỗ cả con bé nữa, đừng làm phiền cha mày với Hoành Chí nghỉ ngơi!”

Dương Tiểu Muội là người ngang bướng, nếu là ngày trước chắc chắn đã cãi lại vài câu rồi. Nhưng hôm nay vậy mà lại không cãi lại, vào nhà dùng địu địu con gái trước người, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, một bàn tay xách nồi ra cửa.

Mẹ Thôi cô cùng nghi hoặc: Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?

Trong phòng bếp, Dương Tiểu Muội nhìn nồi khoai tây đang sôi ùng ục, thất thần. Cô ta lấy ra một túi bột trắng từ trong lòng ngực, nhấc nắp nồi lên, đưa tay tới bên nồi. Đột nhiên cô ta dừng lại, trên mặt có chút do dự, nhưng chỉ trong giây lát đã biến thành tàn nhẫn. Ngay khi gói bột sắp rơi vào nồi, đứa bé đang nằm trên lưng vốn dĩ đã im lặng, đột nhiên lại òa khóc.

Tiếng khóc đột ngột khiến Dương Tiểu Muội hoảng hốt, gói thuốc bột trong tay rơi xuống rãnh nước bên cạnh bếp, bột phấn hòa tan trong nước, không thể dùng được nữa.

Dương Tiểu Muội ngơ ngẩn nhìn giấy gói trôi theo dòng nước, gỡ địu xuống, ôm đứa trẻ vào lòng, dỗ dàng một cách máy móc, toàn bộ tâm trí đã nằm trên tờ giấy gói đã không thấy đâu kia.

Cô ta hoảng hốt một lúc lâu, cuối cùng vẫn dùng kẹp sắt tìm nó ra, bỏ vào trong bếp lửa tiêu hủy.

Canh khoai tây ra nồi, đồ ăn cũng đã xong. Dương Tiểu Muội không ngốc ở nhà bếp lâu, trực tiếp cõng đứa trẻ ra ngoài. Ba người nhà họ Thôi mải mê ăn uống, không ai phát hiện ra trong nhà thiếu một người, thậm chí còn không ai nhớ để hỏi một câu, Dương Tiểu Muội đã ăn chưa.

Rẽ ngang rẽ dọc hai con phố, cuối đường có một tiệm tạp hóa, đồ linh tinh đều có bán, từ que diêm, bát đũa tới thuốc diệt chuột, Dương Tiểu Muội mua một túi, nắm chặt trong tay mang về.

Lần này không được, còn có lần sau. Chắc chắn có thể tìm được cơ hội.

“Dương Tiểu Muội!”

Một tiếng gọi bất ngờ vang lên từ phía sau, Dương Tiểu Muội có tật giật mình, không nhịn được cả người run lên, nhanh tay nhét gói thuốc diệt chuột vào túi quần theo bản năng, quay đầu nhìn lại, thấy người gọi mình là ai thì sững sờ ngay tại chỗ.

Là Cố Nam Sóc.

********

Tiệm cơm quốc doanh.

“Con bé đang khóc, chắc là đói bụng rồi, tôi thuê phòng riêng, cô cho con mình ăn sữa trước đi, tôi đứng ngoài cửa canh chừng, cho con bé ăn xong cô nói với tôi một tiếng.”

Dương Tiểu Muội lắc đầu: “Không cần. Tôi không có sữa.”

Bởi vì cô ta sinh non, nên từ khi sinh ra đứa trẻ đã chịu tội lớn. Trong thời gian ở cữ, bởi vì cô ta sinh con gái, đừng nói là bồi bổ cho cô ta, nhà họ Thôi luôn mắng mỏ chưa ngày nào ngừng nghỉ. Mấy ngày nay thức ăn vào miệng cô ta đã ít còn ít hơn, đừng nói thúc sữa, miễn cưỡng đủ no đã không tệ rồi, lấy đâu ra sữa cho đứa trẻ ăn?

Cố Nam Sóc sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ lắm. Hắn xoay người tìm nhân viên phục vụ, muốn một bát nước cơm, đưa cho Dương Tiểu Muội.

Dương Tiểu Muội dùng cái muỗng múc, đút cho con gái từng chút một.

“Hôm nay mẹ Thôi Hoành Chí tới nhà chúng tôi gây chuyện, chắc cô trông thấy rồi nhỉ? Tôi biết cô ở đó, tôi đã trông thấy cô.”

Dương Tiểu Muội sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Cậu đang khoe khoang với tôi à? Khoe chị gái cậu ăn chặt Thôi Hoành Chí, bây giờ sắp được phục hôn với anh ta rồi, còn tôi thì sắp bị vứt bỏ, có phải không?”

“Trước đây anh ta có thể vứt bỏ chị gái tôi, bây giờ tất nhiên cũng có thể vứt bỏ cô, chuyện này rất bình thường, không phải sao?”

Dương Tiểu Muội nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho nên, cậu tới đây để chê cười tôi à? Chê cười tôi mất công tính toán, cuối cùng thành giỏ tre múc nước công dã tràng? Hay là cười tôi không biết tự lượng sức mình, cho rằng có thể dùng đứa trẻ làm lợi thế ép buộc Thôi Hoành Chí? Trước đây khi hợp tác với tôi, giúp tôi gả vào nhà họ Thôi, có phải cậu đã nghĩ tới cái ngày này rồi không? Có phải cậu đã tính toán ra được, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi phải nhường vị trí cho chị gái cậu hay không?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 196: Hợp tác lần nữa (3)



“Nhường vị trí cho chị gái tôi?” Cố Nam Sóc tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cười lớn nhất thế gian: “Cô cảm thấy chị gái tôi cần cô nhường vị trí sao? Nếu chị ấy vẫn muốn ở bên Thôi Hoành Chí, trước đây làm gì có chuyện của cô? Cho dù cô có con thì đã sao? Nếu chị ấy không tự mình buông tay, cô cảm thấy bọn họ có thể ly hôn à?”

Dương Tiểu Muội há mồm muốn cãi lại, nhưng không biết nên phản bác thế nào. Dù không muốn, cô ta vẫn phải thừa nhận, chỉ bằng cảm tình Thôi Hoành Chí dành cho Cố Nam Thư, cộng thêm Cố Nam Sóc chống lưng, nếu không phải Cố Nam Thư đã hết tình cảm với Thôi Hoành Chí, đúng là cô ta rất khó nhờ cái thai trong bụng leo lên vị trí chính thất.

“Cô yên tâm, trước đây chị gái tôi có thể dứt khoát buông tay, sau này sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ với Thôi Hoành Chí. Cô thật sự không cần coi chị gái tôi như kẻ thù, bởi vì dù Thôi Hoành Chí có làm gì, nhà họ Thôi có làm gì, chị gái tôi cũng tuyệt đối không bao giờ quay đầu lại. Vị trí con dâu nhà họ Thôi này ai muốn lấy thì lấy, chị gái tôi không thèm.”

Dương Tiểu Muội ngập ngừng, yên tâm? Cô ta có thể yên tâm sao?

Dương Tiểu Muội hoảng hốt. Thật ra trong lòng cô ta hiểu rõ, cho dù không có Cố Nam Thư, cũng sẽ có Triệu Nam Thư, Tôn Nam Thư…

Cuộc hôn nhân này là do cô ta dùng đứa trẻ trong bụng bức ép nhà họ Thôi phải đồng ý, cho dù là Thôi Hoành Chí, hay là cha mẹ Thôi, tất cả đều chán ghét cô ta tới cực điểm. nếu cô ta sinh được đứa con trai còn đỡ… Đáng tiếc cô ta lại sinh đứa con gái.

Nếu Thôi Hoành Chí vẫn không thể sinh như trước, dù là con gái, tốt xấu gì nó cũng là cốt nhục duy nhất của anh ta. Nhưng Thôi Hoành Chí khỏi bệnh rồi. Con gái cô ta không đáng giá nữa.

Cộng thêm hiện giờ chính sách quốc gia còn quy định, chỉ cho phép mỗi cặp vợ chồng sinh một thai, nếu muốn sinh thêm vừa phải trốn trốn tránh tránh, sinh ra rồi muốn vào hộ khẩu còn phải nộp phạt một khoản tiền lớn. Bây giờ cuộc sống của nhà họ Thôi không được như trước kia, bọn họ lấy đâu ra tiền? Dù có thể lấy ra được, cũng chỉ là trứng chọi đá.

Thà rằng để Thôi Hoành Chí ly hôn cô ta, thứ nhất có thể thoát khỏi người phụ nữ “Lả lơi ong bướm”, thứ hai có thể danh chính ngôn thuận sinh thêm một đứa nữa, chẳng phải đẹp cả đôi đàng sao?

Dương Tiểu Muội nắm c.h.ặ.t t.a.y thành năm đấm, khớp xương kêu răng rắc.

Nhà họ Thôi tính toán giỏi lắm.

Lợi dụng cô ta xong rồi, muốn ném cô ta qua một bên sao? Thôi Hoành Chí muốn vứt bỏ cô ta, rồi song túc song phi với Cố Nam Thư? Không bao giờ! Nếu bọn họ không muốn sống yên ổn, vậy thì khỏi sống nữa!

Vốn dĩ cô ta định c.h.ế.t chung với Thôi Hoành Chí và người nhà họ Thôi, nhưng mà…

“Bây giờ cô còn cảm thấy trong lòng Thôi Hoành Chí có cô không?”

Dương Tiểu Muội ngơ ngẩn, cười nhạo một tiếng. Có cô ta? Tới bây giờ, dù Dương Tiểu Muội muốn lừa mình dối người, cũng không nói ra được những lời này. Chỉ cần trong lòng Thôi Hoành Chí có một chút vị trí dành cho cô ta thôi, sẽ không trơ mắt nhìn cô ta như bây giờ, sẽ không coi con gái bọn họ như người vô hình. Thậm chí khi nhận được báo cáo kết quả kiểm tra, anh ta còn không thèm liếc mắt nhìn lại cô ta một cái, một câu dặn dò cũng không, đã chạy thẳng đi tìm Cố Nam Thư rồi.

Nghĩ tới chuyện này, Dương Tiểu Muội lại tức giận đến mức cả người run rẩy.

Cố Nam Sóc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói: “Chỉ sợ cô không thể tiếp tục ngốc ở nhà họ Thôi nữa rồi.”

Dương Tiểu Muội ngẩng đầu: “Anh có ý gì?”

“Không có ý gì, chỉ trần thuật sự thật mà thôi. Nhà họ Thôi đã quyết tâm, cho dù cô có chơi xấu thì có thể chống đỡ được bao lâu? Hơn nữa, cô muốn ngốc ở nhà họ Thôi như bây giờ, trải qua cuộc sống giống như nô lệ không hề có nhân quyền này sao?”

Dương Tiểu Muội cắn chặt răng: “Hôm nay cậu tới tìm tôi, rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Chỉ muốn hỏi cô một câu thôi. Cô trước sau như một với Thôi Hoành Chi, trả giá tất cả vì anh ta, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, cô cam tâm không? Cô muốn trả thù không? Muốn khiến nhà họ Thôi không còn nơi dừng chân ở huyện Nguyên Hoa không? Muốn người thương tổn cô trả giá đắt không? Cô nghĩ lại xem, nghĩ tới tình cảnh hiện giờ của cô, nghĩ tới con đường cô có thể đi, nghĩ tới…”

Cố Nam Sóc dừng lại, nhìn đứa bé trong lòng Dương Tiểu Muội, nói tiếp: “Nghĩ tới con gái cô. Nếu cô đồng ý, có lẽ chúng ta có thể hợp tác thêm lần nữa.”

Nói xong, hắn xoay người nghênh ngang đi lướt qua người Dương Tiểu Muội.

Nhìn theo bóng dáng hắn, Dương Tiểu Muội giống như suy tư điều gì. Từng câu từng chữ Cố Nam Sóc nói lại hiện lên trong óc cô ta.

Còn đường nào có thể đi? Ngoài c.h.ế.t chung với bọn họ ra, cô ta còn con đường nào khác có thể đi sao?

Đột nhiên Dương Tiểu Muội nghĩ đến cảnh tưởng sảy ra khi nấu ăn, cô ta cúi đầu nhìn con gái yếu ớt trong lòng mình.

Là ý trời sao?

Ý trời không cho nhà họ Thôi chết, hay là con gái cô ta không muốn cô ta làm ra chuyện này?

Dương Tiểu Muội run rẩy, ôm chặt lấy con gái. Mặc dù chỉ là đứa con gái, dù cả nhà họ Thôi đều không thích con bé, nhưng con bé vẫn là miếng thịt rơi xuống từ bụng cô ta, là cô ta liều c.h.ế.t sinh ra, là cốt nhục có chung dòng m.á.u với cô ta!

Nếu nhà họ Thôi c.h.ế.t hết, cô ta cũng chết, con gái cô ta phải làm sao bây giờ?

Nghĩ tới con gái cô!

Nghĩ tới con gái cô…

Những lời này băng từ lặp đi lặp lại, không ngừng vang lên bên tai Dương Tiểu Muội.

Dường như cô bé trong n.g.ự.c cũng cảm nhận được điều gì đó, cô bé vươn bàn tay nhỏ ra nắm lấy ngón tay Dương Tiểu Muội, sau đó cười toét miệng.

Khoảnh khắc này, Dương Tiểu Muội mới bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô ta lập tức khóc rống lên!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 197: Nhà họ Dương tới



Nhà họ Thôi.

Dương Tiểu Muội đã mất tích hai ngày. Hôm ấy sau khi ra ngoài tới tận bây giờ vẫn chưa quay lại. Sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác. Mẹ Thôi vừa nổi giận đùng đùng, vừa nhẹ nhàng thở ra. Người điên như vậy c.h.ế.t ở bên ngoài là tốt nhất, cả đời này đều không cần quay về, đỡ phải tiếp tục quấn lấy con trai bà ta.

Rầm rầm rầm!

Tiếng đập cửa vang lên mạnh mẽ.

Mẹ Thôi rất không vui: “Ai thế? Gõ cái gì mà gõ! Sáng tinh mơ, có để người ta ngủ không?”

Bà ta vừa mở cửa ra, một đám người đã xông vào, trực tiếp đẩy bà ta ngã lăn ra đất, sau đó mở cửa từng căn phòng trong nhà, kéo Thôi Hoành Chí đang nằm trên giường ra ngoài.

Người đàn ông xách Thôi Hoành Chí quay đầu dò hỏi: “Em gái, là nó à?”

Mẹ Thôi nhìn theo tầm mắt đối phương, mới phát hiện ra là Dương Tiểu Muội đang bế con mình đi theo sau đám người đó, đang khẽ gật đầu với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia không nói hai lời, trực tiếp vung tay ném Thôi Hoành Chí ngã ra đất.

“A!”

Thôi Hoành Chí hét thảm một tiếng.

Cha Thôi mẹ Thôi bị dọa nhảy dựng lên: “Các anh là ai? Định làm gì? Các anh có hiểu luật pháp hay không? Tôi sẽ đi kiện các anh, tôi sẽ kiện các anh tội cố ý gây thương tích cho người khác.”

Người đàn ông lớn tuổi nhất trong đám người mở miệng: “Lão Thôi, nhiều năm không gặp, ông đã không nhận ra tôi rồi à?”

Cha Thôi nhìn qua, tuổi tác người nói chuyện không chênh lệch với ông ta, mặt mày còn rất quen thuộc. Ông ta suy nghĩ một lúc lâu, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt. Người này không phải cha ruột của Dương Tiểu Muội sao? Lại nhìn người vừa rồi ra tay đánh Thôi Hoành Chí, a, không phải anh cả của Dương Tiểu Muội thì là ai! Còn hai người đàn ông nữa đứng đối diện chưa ra tay, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là anh Hai và anh Ba của Dương Tiểu Muội!

“Lão…… Lão Dương, là ông sao?”

“Đúng! Chính là tôi! Nhớ ra rồi à?” Khóe miệng ông Dương khẽ hừ một tiếng, bảo mấy đứa con trai: “Tiếp tục đánh! Đánh tiếp cho tao!”

Anh cả nhà họ Dương nghe thấy lời này, ra tay càng không lưu tình, ngay lập tức tiếng kêu thê lương vang vọng khắp khu tập thể. Hàng xóm ồn ào ngó đầu ra xem.

Cha Thôi mẹ Thôi muốn bảo vệ con trai, nhưng đâu phải đối thủ của mấy người thanh niên trai tráng kia.

Cũng may cha Dương không định gây ra án mạng, thấy đánh đủ rồi thì bảo mấy đứa con trai dừng tay, ngồi xuống ghế, sắc mặt âm trầm nhìn cha Thôi: “Lão Thôi này! Tốt xấu gì chúng ta cũng làm đồng nghiệp với nhau mười mấy năm. Không ngờ ông lại đối xử với con gái nhà tôi như vậy! Đúng! Là con gái tôi không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng, bám lấy con trai ông không bỏ! Nhưng dù con bé có ngàn vạn điều không tốt đi chăng nữa, nó đối xử với con trai ông cũng là không có gì để nói. Còn con trai ông thì sao?”

“Trước đây, khi Thôi Hoành Chí chưa ly hôn với Cố Nam Thư, đã ở bên con gái tôi rồi. Con gái tôi hư hỏng thật, nhưng ông cảm thấy con trai ông không có lỗi sao? Một cây làm chẳng nên non! Con gái tôi ép nó lên giường à? Con gái tôi mang thai, cũng là ép buộc? Sao tôi không biết, con gái tôi còn có bản lĩnh lớn như vậy nhỉ?”

“Bây giờ con gái tôi đã gả vào nhà họ Thôi ông rồi, cho dù là nó dùng đứa trẻ trong bụng để bức ép, chẳng lẽ không phải nhà ông cũng cam tâm tình nguyện sao? Một bên muốn đánh, một bên muốn nhận, sao bây giờ lại biến thành lỗi của một mình con gái tôi? Con gái tôi liều c.h.ế.t sinh cháu gái cho nhà ông, nhà ông lại không cho nó ở cữ tử tế, bây giờ đứa trẻ còn bé thế này, nhà ông đã la hét muốn Thôi Hoành Chí phục hôn với Cố Nam Thư! Các ông để con gái tôi ở đâu? Để nhà họ Dương chúng tôi ở chỗ nào? Thật sự coi nhà họ Dương chúng tôi không có ai sao?”

Rầm!

Một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, khiến cái bàn rung lên kêu lạch cạch.

Mẹ Thôi run rẩy, cha thôi thì kinh ngạc. Phải biết rằng, khi Dương Tiểu Muội và Thôi Hoành Chí kết hôn, không một ai trong nhà họ Dương xuất hiện. Chỉ khi nghe nói tới việc bên này, cảm thấy Dương Tiểu Muội mất mặt, mới gọi điện thoại qua đây cắt đứt quan hệ. Ai ngờ, người nhà mẹ đẻ chẳng quan tâm nửa năm, đột nhiên lại đứng ra chống lưng cho Dương Tiểu Muội!

Cha Dương liếc xéo Dương Tiểu Muội, chỉ thẳng vào mũi cô ta, mắng: “Tao thấy mày bị mỡ heo che mắt rồi, vì một thằng đàn ông, từ bỏ cả nhà mẹ đẻ, thể diện cũng không cần! Bây giờ mày thấy hối hận chưa? Khi mày theo đuổi Thôi Hoành Chí, không phải giỏi lắm à? Sao bây giờ gả cho nó rồi lại nhút nhát như vậy? Chuyện lớn thế này cũng không nói với người nhà, nếu không phải có người báo tin cho tao, tao còn không biết mày bị bắt nạt thế này đâu. Sao, mày câm rồi à?Nói đi chứ?”

Hốc mắt Dương Tiểu Muội đỏ bừng, lập tức quỳ xuống đất, khóc hu hu: “Cha, con sai rồi, con sai rồi!”

Cha Dương há miệng, vừa tức giận vừa đau lòng.

“Nếu đã biết sai rồi, vậy mày nói xem, chuyện này nên giải quyết thế nào?”

“Con… Con…”

Cha Dương nhíu mày: “Nhà họ Thôi đã làm tới mức này rồi, chẳng lẽ mày còn định tiếp tục ở bên Thôi Hoành Chí?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 198: Báo án



Dương Tiểu Muội lắc đầu liên tục: “Không! Cha! Con đã nghĩ thông suốt rồi, con thật sự biết lỗi rồi! Con muốn ly hôn! Con muốn ly hôn với anh ta! Con không cần anh ta nữa, con từ bỏ!”

Cha Dương nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt nhất. Nhưng dù Dương Tiểu Muội không đồng ý cũng không sao, khi nhận được tin tức, ông ta đã chuẩn bị trước rồi, không quan tâm thái độ của Dương Tiểu Muội thế nào, ông ta đều sẽ ép con gái cắt đứt với Thôi Hoành Chí. Dù phải đánh ngất, khiêng về cũng phải làm.

“Thằng Ba, trông em gái mày!”

Nghĩ tới những chuyện Dương Tiểu Muội từng làm trong quá khứ, cha Dương vẫn đưa mắt ra hiệu cho con trai út, để anh ta trông chừng Dương Tiểu Muội, ít nhất không để cô ta gây chuyện, việc còn lại giao cho bọn họ.

“Xin hỏi, nơi này là nhà của anh Thôi Hoành Chí phải không?”

Người nhà họ Thôi vẫn đang choáng váng chưa lấy lại tinh thần, cha Dương liếc mắt nhìn người tới một cái, trả lời một tiếng phải, rồi đứng dậy mời người ta vào nhà.

Người tới đều mặc đồng phục công an.

Nhìn thấy bọn họ, mẹ Thôi như thấy được hy vọng, trực tiếp nhào tới: “Đồng chí công an, các anh tới là tốt rồi. Tôi muốn báo án, tôi muốn kiện bọn họ tội cố ý gây thương tích. Các anh nhìn xem, xem bọn họ đánh con trai tôi thế nào kia! Đều do bọn họ đánh cả!”

Công an sửng sốt một lát, sao nội dung này không giống tin tức báo án bọn họ nhận được?

“Thông gia!” Hai chữ này cha Thôi cắn rất chặt, giọng nói lộ ra hận ý: “Mấy vị công an này là tôi mời tới. Nếu bà muốn báo án, vậy thì tự mình đi báo. Tôi cũng đang muốn nói với người ta đây. Thôi Hoành Chí có lỗi với con gái tôi, con gái tôi vừa mới sinh con, vẫn đang ở cữ, nó đã muốn phục hôn với vợ cũ, mấy người anh vợ dạy dỗ một trận không được sao?”

Đối mặt với công an, cha Dương lại đổi sang gương mặt khác, thái độ dịu đi rất nhiều, cung kính còn lễ phép: “Các đồng chí vất vả rồi, là tôi báo án, tôi muốn kiện bọn họ!”

“Thứ nhất, kiện bà ta tội ngược đãi trẻ con!” Cha Dương chỉ thẳng vào mẹ Thôi. Ông ta đi đến bên cạnh Dương Tiểu Muội, vén quần áo đứa trẻ trong n.g.ự.c cô ta lên: “Đồng chí công an, các anh xem! Bây giờ là xã hội mới rồi, không thịnh hành chuyện coi thường cháu gái, huống chi đứa trẻ còn chưa tròn hai tháng, vậy mà bà ta vẫn ra tay được!”

Trên cánh tay đứa trẻ có một vết xanh tím lớn, trên chân còn có chỗ bị phỏng.

Mọi người hít ngược một hơi khí lạnh. Người này cũng quá độc ác rồi.

Sắc mặt mẹ Thôi thay đổi: “Không! Không phải tôi! Là do không cẩn thận bị bỏng thôi! Do lúc rót nước tôi không chú ý, không phải tôi cố tình đâu!”

Cha Dương giận dữ: “Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, bà lại rót nước trước mặt nó sao? Còn vết xanh tím kia là thế nào?”

“Tôi… Tôi… Da thịt trẻ con quá yếu ớt, tôi chỉ bế chặt một chút, con bé đã…”

Rầm! Cha Dương vung chân đá lăn cái bàn: “Bế chặt một chút? Chỉ bế chặt sẽ thành ra như vậy?”

Ông ta hít sâu một hơi: “Thứ hai, tôi muốn kiện bà ta tội cố ý mưu sát! Khi đứa trẻ vừa sinh ra, bà ta đã ghét bỏ nó là cháu gái, đã vài lần nói muốn dìm c.h.ế.t nó, đỡ phải nuôi lớn, đỡ tốn tiền! Các bác sĩ y tá trong bệnh viện đều nghe thấy lời này, hàng xóm trong khu tập thể này cũng từng nghe thấy!”

Hàng xóm xem náo nhiệt gật đầu: “Đúng! Đúng là bà ta từng nói qua!”

“Tôi cũng từng nghe thấy bà ta nói vậy!”

Cả người mẹ Thôi loạng choạng, vội vàng giải thích: “Không phải như thế! Tôi chỉ… Chỉ nói miệng mà thôi.”

Ánh mắt cha Dương sắc như dao: “Nói miệng mà thôi? Nói miệng mà bà lại véo con bé như vậy, còn rót nước nóng làm bỏng nó? Bà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó thì có! Đồng chí công an, ngày nào lãnh đạo cũng tuyên truyền, nam nữ bình đẳng, con trai cũng như con gái, không thể vì con bé là con gái, lại muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con bé! Bà ta làm vậy khác gì mưu sát?”

“Còn điều thứ ba, thứ ba…” Lúc này cha Dương không chỉ vào mẹ Thôi, mà quay sang cha Thôi: “Tôi muốn kiện ông ta tội mua bán trẻ con! Ông ta muốn bán đứa trẻ đi, người mua cũng tìm thấy rồi! Nếu không phải do con gái tôi sống c.h.ế.t không chịu, cướp lại đứa bé, bây giờ còn không biết đứa bé đang ở đâu đâu!”

Công an càng nghe, sắc mặt càng kém. Mẹ Thôi sợ tới mức sắp đứng không vững, bà ta khóc lóc, nói: “Không phải! Chúng tôi không làm thế! Tôi chỉ muốn đưa đứa trẻ cho người khác nuôi mà thôi.”

Cha Thôi lại không cho là đúng: “Mua bán trẻ con cái gì? Đứa nhỏ này là con cháu nhà họ Thôi chúng tôi, tôi là ông nội của con bé, điều kiện trong nhà không tốt lắm, không nuôi nổi, nên mới quyết định đưa con bé cho người khác nuôi, làm vậy có gì không đúng? Tôi cũn chỉ muốn tốt cho con bé thôi, sao lại biến thành mua bán trẻ con rồi? Họ Dương kia, ông đừng mong có thể bôi nhọ tôi!”

Cha Dương trợn mắt khinh bỉ: Bôi nhọ? Ha hả! Loại vô tri mù luật này! Đưa cho người khác nuôi còn thu tiền của người ta, không phải mua bán thì là gì?

Cha Thôi cứ dùng thái độ đúng lý hợp tình tự cho là đúng này là tốt nhất.

Chứng cứ trên tay ông ta đầy đủ hết, cha thôi còn c.h.ế.t không chịu hối cải, tội sẽ chồng thêm tội.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 199: Người vô tri



Cha Thôi bị bắt. Mẹ Thôi cũng bị bắt.

Lúc này Thôi Hoành Chí mới quay về hàng ngũ người bình thường tử cảnh giới cái xác không hồn. Anh ta tỉnh táo lại, không hề ngây dại, không hề hoảng hốt, mang theo khuôn mặt bị đánh chỗ xanh chỗ tím và đôi chân khập khiễng, chạy ra chạy vào đồn công an, muốn cứu cha mẹ lại bất lực.

Chuyện của cha Thôi đã có chứng cứ vô cùng xác thực.

Đôi vợ chồng người mua ông ta tìm đúng là không có con cái, muốn nhận nuôi một đứa con để dưỡng lão. Trong niên đại không đói không gặp tai ương này, con trai đều là bảo bối của mỗi gia đình, đặc biệt bọn họ còn muốn thân thể khỏe mạnh, không bệnh không đau, không có khuyết tật, lại càng khó tìm hơn. Bọn họ cũng hiểu rõ điểm này, bởi vậy không hề để ý là nam hay nữ.

Tuy rằng Dương Tiểu Muội sinh non, nhưng đứa trẻ sinh ra lại không gầy yếu như những đứa trẻ sinh non nhà khác, nuôi hơn một tháng, tiếng khóc vang dội, có thể ăn có thể uống, cũng coi như đủ yêu cầu. Quan trọng nhất là, ngũ quan của cô bé cực kỳ giống Dương Tiểu Muội. Vốn dĩ Dương Tiểu Muội cũng rất xinh đẹp, chắc chắn khi trưởng thành đứa nhỏ này cũng là mỹ nhân.

Hai vợ chồng nhà kia động lòng, còn chuyện sau khi lớn lên có bị cha mẹ ruột cô bé tìm được vì vẻ ngoài quá giống nhau, sau đó nhận lại hay không, bọn họ không lo lắng. Chồng nhà kia đã tìm được việc làm ở Bằng Thành, thu nhập cũng tạp được. Bọn họ là người huyện Nguyên Hoa, sinh ra và lớn lên ở n ơi này, hàng xóm láng giềng đều quen biết, có chuyện gì cũng không thể giấu được hàng xóm, chỉ cần bọn họ nhận nuôi, cho dù tướng mạo thế nào, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, ngày thường sẽ khó tránh khỏi lời đàm tiếu lung tung, căn bản không giấu được đứa trẻ.

Cho nên để đứa trẻ trở thành con nhà mình, bọn họ đã lên kế hoạch cẩn thận. Chỉ cần nhận nuôi thành công, cả nhà bọn họ sẽ dẫn theo đứa trẻ chuyển đi nơi khác. Tới Bằng Thành cũng được, tới nơi khác cũng không sao. Tóm lại chỉ cần đến một nơi không ai nhận ra bọn họ, không ai biết về quá khứ của bọn họ. Từ đó, thiên hạ rộng lớn, nào có chuyện trùng hợp đến mức, mẹ con ruột có thể gặp được nhau? Nếu đã như vậy, có giống mẹ ruột hay không cũng không quan trọng.

Ý nghĩ của đối phương không tồi, nếu cha Thôi thật sự muốn tốt cho đứa trẻ, tặng đứa trẻ cho bọn họ cũng được. Nhưng vấn đề là, cha Thôi không phải tặng không, ông ta muốn tiền. Mở miệng nói chắc giá hai trăm đồng.

Hai bên không liên hệ trực tiếp với nhau, mà là thông qua người trung gian, người trung gian sẽ nhận được từ mỗi nhà hai mươi đồng tiền “Phí vất vả”. Quan trọng hơn là, hai bên đều không hiểu pháp luật, để tránh gút mắt không cần thiết sau này, hai bên thỏa thuận xong xuôi, cha Thôi với hai vợ chồng kia còn ký “Bản cam kết”, nội dung là ông ta đã nhận được tiền, về sau sẽ không tới tìm đứa trẻ, sẽ không nói cho đứa trẻ chân tướng, không đòi lại.

Ai ngờ khi đôi bên “Giao dịch” lại bị Dương Tiểu Muội phát hiện ra, Dương Tiểu Muội c.h.ế.t sống không chịu, cướp con gái mình về. Lúc ấy hai vợ chồng kia mới biết, cha mẹ đứa bé chưa đồng ý, nên cũng không mấy vui lòng. Dù sao với thái độ của mẹ ruột đứa trẻ, nếu bọn họ thật sự nhận nuôi, mẹ đứa trẻ quấn lấy bọn họ không bỏ thì phải làm sao?

Việc này coi như chấm dứt như vậy, nhưng hai vợ chồng kia vẫn giữ bản cam kết, vẫn chưa tiêu hủy. Bởi vì bọn họ đã đặt cọc trước năm mươi đồng, chưa bế được đứa trẻ về nhà, cũng chưa nhận lại được tiền đặt cọc, bọn họ phải giữ lại giáy cam đoan để còn có cái mà nói với cha Thôi chứ.

Không phải cha Thôi muốn ăn chặn không trả lại, mà là tình hình hiện giờ của nhà họ Thôi không tốt lắm, ông ta lại thích uống rượu, còn thường xuyên mời bạn bè uống cùng, thói quen này đã có từ lâu, trong lúc nhất thời chưa thể sửa lại.

Năm mươi đồng vừa tới tay, ông ta đã tiêu mất một nửa rồi. Muốn trả lại, cũng phải chờ tới tháng sau ông ta nhận được tiền lương hưu. Ai ngờ, tiền lương hưu còn chưa phát, nhà họ Dương đã tới rồi.

Nhà họ Dương tìm được người mua, cũng lấy được giấy cam đoan.

Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cha Thôi không thể biện giải cho bản thân.

Ông ta cũng không biện giải, mà trả lời thành thật. Bởi vì trong tiềm thức của ông ta, căn bản ông ta không cho rằng đây là mua bán trẻ con. Thậm chí ông ta còn cho rằng, đứa trẻ là con cháu nhà họ Thôi, ông ta là ông nội, muốn xử lý cháu mình thế nào, đều do ông ta, người khác không quản được. Công an bắt người là xen vào việc của người khác.

Không thể không nói, người vô tri không biết sợ là gì.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back