Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 180: Nhà họ Hứa



Ngày 25 tháng 8.

Thấy công việc ở Bằng Thành về cơ bản đã hoàn thành, xưởng đồ chơi cũng dần dần đi vào quỹ đạo, sau khi thương lượng với Lương Chấn Bang xong, Cố Nam Sóc để anh ta ở lại quản lý bên này, còn mình thì quay về huyện Nguyên Hoa.

Còn chưa vào tới nhà, Cố Nam Sóc đã trông thấy Hứa Quang Lâm đang đá cầu với ba đứa cháu trai nhà mình trong sân. Dưới mái hiên, một người đàn ông trung niên phe phẩy cây quạt hóng mát. Trong phòng, Cố Nam Huyền và Cố Nam Thư đang vừa nói vừa cười với một vị phu nhân, rất náo nhiệt.

Cố Minh Cảnh nhìn thấy hắn đầu tiên, cậu bé lập tức giang hai tay ra, chạy tới: “Chú Ba!”

Chỉ trong nháy mắt tiếng kêu này đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Cố Nam Sóc bế cháu trai vào nhà, qua lời giới thiệu của Cố Nam Thư, hắn mới biết người đàn ông trung niên kia là Hứa Tắc Nhân, còn phu nhân kia là Tần Thanh Vi, chính là cha mẹ của Hứa Quang Lâm.

Hai bên hàn huyên với nhau một lúc, Cố Nam Sóc dùng đồ chơi mới đuổi bọn trẻ ra ngoài chơi, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện tử tế với đối phương.

Hứa Tắc Nhân có diện mạo nho nhã, Tần Thanh Vi thì xinh đẹp tú lệ. Trên người cả hai đều mang theo khí chất của người đọc sách, nói chuyện nhẹ nhàng, khiến người nghe thoải mái sung sướng.

Rót trà xong, Cố Nam Sóc hỏi: “Anh chị Hứa tới huyện Nguyên Hoa hơn một tháng rồi nhỉ?”

Nhà họ Nguyên và nhà họ Tần đều chỉ lộ mặt một lần rồi ra về.

Tần Thanh Vi nghe ra được ý trong lời của hắn, cười đáp lời: “Chồng tôi nói, ơn cứu mạng lớn hơn trời. Tôi với anh ấy chỉ có mình Quang Lâm, cậu Cố cứu tính mạng nó, cũng là cứu cả nhà chúng tôi. Nếu muốn tới nói lời cảm ơn, đâu thể chưa gặp mặt chính chủ, chỉ ném lại quà tặng đã ra về.”

Câu nói cuối cùng lộ ra vài phần khinh thường cách làm của hai nhà Nguyên Tần.

Nhà họ Nguyên cũng thôi, còn nhà họ Tần….

Tần Tư Viễn từng nói, mình là cậu của Hứa Quang Lâm, như vậy chắc hẳn là chị em với Tần Thanh Vi mới đúng. Vậy thì tất nhiên đối phương cũng là người nhà họ Tần, thân là người nhà họ Tần lại nói nhà họ Tần như vậy, có phải hơi quá đáng hay không?

Cố Nam Sóc có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ tới đây là chuyện của nhà người khác, lại cố nén nghi hoặc này lại, không hỏi gì thêm.

Đột nhiên, có tiếng còi xe cảnh sát vang lên trong sân, còn có tiếng nói buông vũ khí xuống, mau đầu hàng. Hứa Tắc Nhân sửng sốt một lúc lâu, rồi cười rộ lên: “Món đồ chơi này thú vị thật, nghe nói là do cậu Cố tự mình thiết kế?”

“Đúng vậy!”

Hứa Tắc Nhân nhìn về phía hộp đóng gói xe cảnh sát bị Cố Minh Cảnh vứt trên bàn, thấy bên trong có một quyển sách nhỏ thì tò mò mở ra xem. Sau khi mở ra, anh ta rất kinh ngạc, lại tiếp tục xem hộp đựng xe cứu hỏa và xe cứu thương, bên trong vậy mà đều có, lúc này lại càng kinh ngạc hơn.

“Sao cậu cố nghĩ ra được mấy thứ này?”

“Chỉ là cảm thấy mấy thứ này rất có tác dụng, nhưng dân chúng lại thiếu sót rất nhiều kiến thức về phương diện này, nghĩ bản thân có năng lực làm được chút việc nhỏ này thì làm thôi. Tuy rằng khả năng người mua đồ chơi có thể là người không hề biết chữ, hoặc là biết chữ lại không xem. Nhưng chỉ cần trong một trăm người mua có một người xem, xem xong nhớ kỹ là tốt rồi.”

Hứa Tắc Nhân gật đầu liên tục: “Cậu Cố nói đúng.”

Thấy anh ta rất tán đồng, trong đầu Cố Nam Sóc nghĩ tới điều gì đó, lại nói tiếp: “Nếu như có thể, để chính phủ tuyên truyền những kiến thức này, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Ví dụ như, mỗi học kỳ rút ra vài tiết học tổ chức buổi tọa đàm về các loại tri thức này, ví dụ như xây dựng chuyên mục phổ cập trên sóng truyền hình. Tri thức cần truyền bá, một truyền mười, mười truyền trăm, mới đạt được tác dụng mở rộng phạm vi. Nếu mỗi người dân đều biết rõ những tri thức này, sẽ có thể tránh được kẻ lừa đảo, cũng có thể tự cứu bản thân trong lúc nguy cấp.”

Hứa Tắc Nhân ngẩn người một lát, giống như đang suy nghĩ điều gì.

Hai bên nói chuyện với nhau thêm một lát, Tần Thanh Vi mới gọi Hứa Quang Lâm tới, trịnh trọng cảm tạ ơn cứu mạng, sau đó đứng dậy cáo từ. Cố Nam Sóc tự mình tiễn bọn họ, ra khỏi sân mới nói tới hạng mục khai phá trong nội thành.

Tần Thanh Vi và Hứa Tắc Nhân đều sửng sốt, hai mắt mờ mịt, một lát sau mới biến thành hiểu rõ.

Tần Thanh Vi cười nói: “Cậu Cố hiểu lầm rồi, việc này không phải chúng tôi làm.”

Dù không phải bọn họ làm, cũng không thoát khỏi liên quan với bọn họ. Có đôi khi rất nhiều chuyện không nhất thiết phải cố ý đi làm. Bọn họ chỉ cần ở lại huyện Nguyên Hoa hơn một tháng, vài lần tới nhà họ Cố thăm hỏi, còn chung đụng hòa hợp với Cố Nam Thư và Cố Nam Huyền, cũng coi như tín hiệu từ bản thân rồi.

Tần Thanh Vi nhìn ra được suy nghĩ của hắn, nói: “Cậu Cố! Chính phủ giao công trình cho Vinh Đạt, tất nhiên là có suy tính của bọn họ. Tuy rằng tôi và chồng mình là người nhà họ Hứa, nhưng lại không phải người làm chính trị, toàn bộ người có danh tiếng trong thủ đô đều biết rõ chuyện này. Tôi có nghe nói tới thị trưởng đương nhiệm của Dương Thị, tuy rằng gia thế của đối phương không cao, nhưng cũng là học sinh của Hoắc lão ở thủ đô. Sao có thể không hiểu rõ điểm này.”

“Con người đối phương coi như công chính, sẽ không làm ra chuyện không phân rõ việc công việc tư. Hạng mục quy hoạch nội thành Dương Thị là hàng mục quan trọng nhất hiện nay, bất kỳ quyết sách nào liên quan tới hạng mục đều phải thông qua anh ta. Nếu anh ta phê chuẩn, chắc chắn đã khảo sát qua Vinh Đạt, cảm thấy Vinh Đạt đủ điều kiện. Nếu Vinh Đạt không đủ điều kiện, anh ta sẽ không nể mặt bất cứ kẻ nào. Đương nhiên, nếu trong quá trình xây dựng, công trình xuất hiện bất cứ vấn đề vi phạm pháp luật nào, anh ta cũng sẽ xử lý công bằng, tuyệt đối không nương tay.”

Một câu cuối cùng, vừa là thái độ của thị trưởng, vừa là thái độ của nhà họ Hứa. Lời này là lời nhắc nhở Cố Nam Sóc. Cách làm của nhà họ Hứa không thô bạo như bà Tần, nhưng cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình. Bọn họ chỉ thả ra tín hiệu, chứ không trực tiếp nhúng tay, càng không cho phép vượt rào.

Nhưng như vậy đã đủ mang tới cho Cố Nam Sóc trợ lực lớn lao rồi.

Cố Nam Sóc gật đầu: “Cảm ơn!”

Tần Thanh Vi sửng sốt, sau đó cười rộ lên.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 181: Chuyện cũ



Hai bên tách nhau ra, đợi sau khi đi xa rồi, Tần Thanh Vi mới cảm thán: “Cố Nam Sóc này cũng là diệu nhân.”

Hứa Tắc Nhân phụ họa: “Đúng thế. Có nhà ai làm ra món đồ chơi còn nghĩ tới chuyện phổ cập kiến thức y học, phòng cháy chữa cháy?”

Tần Thanh Vi lắc đầu: “Em không nói tới điểm này. Dưới cách làm kịch liệt của bà Tần, bọn họ trực tiếp ném tiền vào mặt Tư Viễn. Vừa rồi em còn lo lắng cậu ta sẽ chối từ, thậm chí nổi giận. Ai ngờ cậu ta lại không, ngược lại còn thản nhiên nói lời cảm ơn với chúng ta. Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa không tỏ vẻ đòi báo đáp ân tình, vừa không mạnh mẽ đẩy tất cả trợ giúp ra ngoài cửa. Là người có khả năng làm chuyện lớn!”

Lại liên tưởng tới cách làm của Cố Nam Sóc khi đối mặt với đám cướp, lâm nguy không sợ, mặt không đổi sắc giả vờ nhát gan diễn trò, từng bước dẫn đám cướp rơi vào bẫy rập của mình, còn lợi dụng cách đặt mật khẩu âm đầu âm cuối câu truyền tin tức ra ngoài. Cho dù tâm trí, năng lực hay gan dạ sáng suốt, đều vượt xa người bình thường.

Cộng thêm khi sáng tạo ra món đồ chơi mới, còn không quên nhân tiện phổ cập một chút kiến thức khoa học. Mấy thứ kia nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại có ích cho dân, có lợi cho đất nước. Lòng dạ này và tâm ý này cũng không thể bỏ qua.

Kết hợp lại với nhau, Tần Thanh Vi biết người này sẽ không phải vật trong ao. Huyện Nguyên Hoa nho nhỏ, thậm chí xưởng đồ chơi nho nhỏ ở Bằng Thành sẽ không nhốt được hắn, một ngày nào đó hắn sẽ một bước lên trời.

Đáng tiếc, một nhân vật như vậy, họ La kia lại mơ tưởng dùng một vạn đồng mua đứt ân tình, trong lời nói còn kẹp d.a.o giấu kiếm khắp nơi, không lúc nào quên lộ ra ý cảnh cáo.

Ai! Đúng là càng già càng hồ đồ, làm việc càng ngày càng không đáng tin.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Tần Thanh Vi có chút phức tạp.

Khi bà La mới gả vào nhà họ Tần, bà ta cũng không phải người như hiện tại.

Khi ấy, bà ta đối xử với Tần Thanh Vi và Tần Thanh Giang anh trai cô rất tốt. Mẹ đẻ của hai người mất sớm, Tần Thanh Giang lớn hơn Tần Thanh Vi mấy tuổi, còn giữ lại một chút ấn tượng về mẹ ruột. Còn Tần Thanh Vi chưa từng gặp mặt mẹ ruột lần nào, bởi vậy đừng nói tới bài xích bà La, ngược lại còn vô cùng vui mừng bởi vì lần đầu cảm nhận được sự yêu thương che chở của mẹ.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không lâu sau bà La mang thai, sinh ra Tần Tư An. Có con trai ruột, thái độ của bà La đối với con riêng lập tức trở nên lạnh nhạt, nhưng không tính là quá xấu.

Thay đổi chân chính bắt đầu từ khi bà La sinh ra đứa con trai thứ hai, Tần Tư Viễn. Có hai đứa con trai rồi, bà La cho rằng đã đứng vững gót chân ở nhà họ Tần. Đặc biệt là Tần Tư An lớn lên, dần dần lộ ra trí thông minh vượt xa bạn cùng lứa tuổi, được người thân bạn bè khen ngợi, được ông Tần yêu thích. Bà La cảm thấy thời cơ đã chín muồi, bắt đầu có động tác nhỏ.

Ban đầu chỉ là vài trò vặt vãnh, ông Tần không phải người cẩn thận, hoàn toàn không phát hiện ra. Tần Thanh Giang và Tần Thanh Vi chịu thiệt không ít. Có lẽ là vài lần đều có thể dễ dàng thành công, mọi chuyện quá thuận lợi đã cổ vũ khí thế của bà La, cho nên sau này, bà ta còn dám nhúng tay vào trong quân đội, vọng tượng có thể hủy hoại tiền đồ của Tần Thanh Giang, thiếu chút nữa đã gây nên chuyện lớn.

Sự việc bại lộ, ông Tần nổi trận lôi đình, cuối cùng cũng nhận ra được bộ mặt chân thật của người vợ kế. Nhớ tình cảm hồi trẻ với bà La, cũng nể mặt lũ trẻ, ông ta không ly hôn, nhưng lại mang theo Tư An và Tư Viễn bên người, tự mình giáo dưỡng, sợ bị bà La dạy hư.

Bà La hận cách làm của ông ấy không thôi, nhưng vẫn phải làm lành với hai anh em bọn họ. Được ông Tần dạy dỗ, tuy rằng hai anh em Tần Thanh Giang và Tần Thanh Vi không còn thân cận với bà La, nhưng quan hệ với Tần Tư An và Tần Tư Viễn còn tính không tồi.

Chỉ tiếc, Tần Tư An tuổi xuân c.h.ế.t sớm. Mà cái c.h.ế.t của anh ta cũng trở thành tâm bệnh trong lòng Tần Tư Viễn, cho nên sau khi xảy ra chuyện Thẩm Tố Tâm, quan hệ mẹ con giữa Tần Tư Viễn và bà La lại tràn ngập nguy cơ, gần như đã đến tình trạng đối chọi quyết liệt.

Điểm này, người nào trong nhà họ Tần cũng nhìn ra được, chỉ có bà La là chưa chịu tin mà thôi.

Ai…

Tần Thanh Vi thở dài, trong mắt lộ ra vài phần lo lắng cho Tần Tư Viễn.

Nhà họ Cố.

“Chị Hứa nói mình đã hơn bốn mươi, nhưng chị thấy cùng lắm chị ấy chỉ ba lăm ba sáu tuổi. Vừa xinh đẹp vừa có tri thức, có văn hóa. Tự chị ấy đã xây dựng nên một nhà xuất bản, làm giám đốc, thời gian rảnh rỗi cũng tự mình phiên dịch một vài quyển sách, tiếng Anh tiếng Đức đều thông thạo. Quá lợi hại!”

Cố Nam Sóc quay đầu nhìn qua, trong giọng Cố Nam Thư lộ ra vẻ hâm mộ khác thường, sắc mặt cũng tràn ngập kính nể và ao ước. Trong lòng Cố Nam Sóc nghĩ tới điều gì đó, đang định nói chuyện, thì Cố Nam Huyền đã bước tới ôm lấy cánh tay hắn: “Không chỉ chị Hứa lợi hại, anh Hứa cũng rất lợi hại! Anh ấy là giáo sư Kinh Đại, là Kinh Đại đó! Là học phủ trong mơ của rất nhiều người.”

“Vậy em cố gắng chút, tranh thủ thi được đi.”

Sắc mặt Cố Nam Huyền lập tức trở nên suy sụp: “Dựa vào em? Vẫn là thôi đi. Em có thể thi tới thủ đô đã không tệ rồi, còn về Kinh Đại, có mơ cũng không dám mơ. Thật ra anh Hứa có nhờ người gửi vài phần tài liệu ôn tập từ thủ đô tới đây, đều là tài liệu chúng ta không mua được bên này. Nhưng mà… Nhưng mà thành tích của em quá kém, em đâu phải chị Tống Giai.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 182: Nữ tính tự lập



“Tống Giai?”

“Phải rồi, anh Ba, anh còn chưa biết nhỉ, thành tích thi đại học của chị Tống Giai đã có rồi, đứng nhất toàn tỉnh. Trước đây khi điền nguyện vọng, chị ấy điền Kinh Đại, rất nhiều người trong tối ngoài sáng cười nhạo chị ấy không biết tự lượng sức, bảo chị ấy nằm mơ giữa ban ngày! Bây giờ chị ấy đã dùng thực lực để chứng minh chị ấy có bản lĩnh như vậy!”

Kinh Đại? Nếu là Tống Giai, Cố Nam Sóc cảm thấy hình như cũng không bất ngờ lắm.

“Vậy phải chúc mừng cô ấy tử tế mới được!”

Cố Nam Huyền lập tức vui vẻ: “Đúng lúc, ngày mai chị Tống Giai mở tiệc mừng trong thôn, anh đi không?”

“Đi! Đương nhiên đi rồi!”

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Cố Nam Sóc tự mình bê bát đũa vào phòng bếp, cùng rửa bát với Cố Nam Thư.

“Chị Hai, chị có từng nghĩ tới sau này mình muốn làm gì chưa?”

Cố Nam Thư sửng sốt.

Cố Nam Sóc vội nói: “Em không có ý gì khác. Bây giờ chị Hai quản lý cửa hàng quần áo giúp em, em rất cảm kích. Nếu chị Hai thật lòng thích cái nghề này, tất nhiên em sẽ không bạc đãi chị Hai, thậm chí có thể trực tiếp tặng chị cửa hàng quần áo đó. Nhưng em cảm thấy chị Hai nên có quy hoạch của chính mình, có con đường của riêng mình.”

Động tác rửa bát của Cố Nam Thư dừng lại: “Chị Hứa cũng từng nói với chị những lời như vậy.”

Lần này đến phiên Cố Nam Sóc kinh ngạc.

Cố Nam Thư cười rộ lên: “Chị Hứa nói, phụ nữ với đàn ông không có gì khác nhau, việc đàn ông có thể làm được, phụ nữ cũng có thể. Thậm chí có những lúc, phụ nữ còn có thể làm tốt hơn so với đàn ông.”

“Phụ nữ các chị nên sống vì bản thân, chứ không phải sống vì bất cứ kẻ nào. Phụ nữ tồn tại trên đời, là cá thể độc lập, có quyền làm việc mình thích, có quyền có được cuộc sống của riêng mình, không liên quan gì với hoàn cảnh, với cha mẹ anh chị em, với bạn bè, thậm chí cũng không liên quan gì với chồng mình.”

“Gia đình và hôn nhân không phải mục đích của phụ nữ, bản thân vui vẻ mới là quan trọng nhất. Kết hôn nên là hai tâm hồn cùng vui vẻ, cùng nâng đỡ lẫn nhau.”

“Hôn nhân không nên trở thành gông xiềng giam cầm phụ nữ, ly hôn cũng vậy. Ly hôn không chỉ là thoát khỏi lồng giam, còn khiến bản thân trở thành người tốt hơn.”

“Tuy rằng khả năng bởi vì ly hôn, xã hội sẽ dán cho phụ nữ một vài nhãn mác, nhưng chỉ cần phụ nữ kiên định với tín niệm của mình, những nhãn mác đó sẽ không thể trở thành chướng ngại cản bước phụ nữ, ngược lại có thể trở thành động lực thúc đẩy phụ nữ tiến lên.”

Cố Nam Sóc vô cùng kinh ngạc: “Những lời này đều do chị Hứa nói ra?”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Một phần là chị ấy nói, một phần là Tống Giai nói.”

Cố Nam Sóc:???

Hắn mới xa nhà hơn một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Chị Hứa nói với chị rất nhiều, trong đó có một vài thứ chị cảm thấy rất thú vị, vô cùng mới lạ. Nhưng chị rất hoang mang, em không ở nhà, chị không biết nói với ai.”

“Nam Huyền với Tống Giai chơi thân với nhau, Tống Giai cũng là người có lòng. Khi thành tích vừa công bố, cả huyện Nguyên Hoa đều chấn động, không ít người hỏi thăm muốn xin tài liệu ôn tập của con bé. Con bé không cho ai cả, đưa hết cho Nam Huyền. Trong khoảng thời gian nghỉ hè rảnh rỗi, còn thường xuyên qua đây dạy thêm cho con bé.”

“Thi thoảng chị cũng nói chuyện phiếm với Tống Giai, có lẽ Tống Giai nhìn ra được chị đang mê mang, nên thuận miệng hỏi chị vài câu. Chị nghĩ con bé có thể thi đỗ Kinh Đại, chắc chắn kiến thức không tầm thường, nên đã nói với con bé. Sau đó con bé nói với chị không ít.”

Cố Nam Sóc:……

Nếu là lời xuất ra từ miệng Tống Giai, vậy thì không phải chuyện lạ.

Cố Nam Sóc hỏi thêm: “Vậy chị nghĩ thế nào?”

“Chị không biết. Chị rất hâm mộ Tống Giai, cũng rất hâm mộ chị Hứa. Chị cũng muốn có được sự nghiệp của riêng mình, trở thành phiên bản tốt hơn. Nhưng chị không b iết nên làm gì, có thể làm gì. Tống Giai nói, chị cứ từ từ suy nghĩ, không cần nóng nảy, nhưng chị không nghĩ ra được.”

Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ một phen, đưa ra kiến nghị: “Chị thích thứ gì?”

Cố Nam Thư có chút mê mang.

“Em nhớ rõ trước kia chị rất thích đọc báo, còn thích viết truyện. Khi còn học cấp ba chị còn lén viết thử, bây giờ còn thích không?”

Cố Nam Thư sửng sốt. Cấp ba đã cách chị ấy nhiều năm rồi, quá xa xăm, chị ấy đã sắp quên mất. Nghĩ tới nhiệt tình mấy năm đó, ngọn lửa lại lần nữa cháy lên trong lòng: “Em cảm thấy chị có thể không?”

“Không thử sao biết được?”

Cố Nam Thư trầm mặc một lúc lâu, sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, cười nói: “Đúng! Chị phải thử xem! Chị phải thử một chút!”

Nói xong, chị ấy vỗ tay đứng dậy, ném bát đũa sang một bên: “Em rửa đi! Chị vào phòng đọc sách, phải cân nhắc kỹ càng.”

Cố Nam Sóc:……

Có cần gấp gáp như vậy không?

Nhưng có thể nhìn thấy Cố Nam Thư thay đổi, hắn rất vui mừng.

Từ sau khi ly hôn, Cố Nam Thư vẫn luôn trong trạng thái hoang mang không biết nên làm gì. Chị ấy không biết con đường phía trước ở nơi nào, sau này nên sống ra sao. Quản lý cửa hàng giúp hắn cũng không phải thật lòng muốn quản lý, chỉ là muốn tìm chút việc để làm, để khỏi nghĩ tới đau đớn do bị Thôi Hoành Chí phản bội.

Bây giờ chuyện đó đã trôi qua vài tháng rồi, Cố Nam Thư đã hoàn toàn thoát ra khỏi đau buồn, ảnh hưởng do ly hôn mang tới cho chị ấy càng ngày càng yếu. Vốn dĩ Cố Nam Sóc cũng định nói chuyện với chị ấy, để chị ấy tìm ra được cuộc sống mà mình mong muốn. Hành động của Tần Thanh Vi và Tống Giai đúng là niềm vui bất ngờ.

Nếu như có thể, Cố Nam Sóc rất hy vọng chị gái mình có thể thường xuyên qua lại với bọn họ, càng nhiều phái nữ tự lập như vậy càng tốt.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 183: Tiệc mừng



Thôn Dương Liễu.

Tống Giai không có người thân nào khác, chỉ có Lưu Ái Qua giúp đỡ bận trước bận sau.

Trên bàn ăn, các vị hương thân đều nói chuyện trong nhà: “Mọi người đều nói người tốt thường có phúc. Nhìn xem, không phải là nói Lưu Ái Hoa sao! Trước đây cả nhà họ Lưu, chỉ có mình bà ấy là thương xót đứa bé Tống Giai này, khăng khăng muốn mang con bé về. Vì việc này mẹ chồng của bà ấy còn càm ràm rất lâu, ngay cả cửa nhà cũng không cho Tống Giai bước vào. Bây giờ Tống Giai có tiền đồ rồi, mọi người nhìn xem, đám thân thích kia, có ai là có thể diện như Lưu Ái Hoa, được làm trưởng bối đứng ra tiếp khách hay không?”

“Tôi nghe nói lần này Tống Giai nhận được không ít học bổng?”

“Đương nhiên rồi! Con bé là người đầu tiên thi đỗ Kinh Đại của huyện chúng ta đấy, còn đứng nhất toàn tỉnh nữa. Nghe con trai tôi nói, cả huyện đều kinh động, huyện trưởng tự mình gặp mặt, trường học, chính phủ, thành phố, đều phát tiền thưởng. Tuy rằng không rõ cụ thể là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không ít. Nếu không sao Tống Giai có thể sảng khoái, trực tiếp đưa Lưu Ái Hoa năm trăm đồng cảm ơn bà ấy như vậy?”

“Hả? Năm trăm đồng? Chậc! Cố Đại Phát làm nhân viên tạm thời ở trạm lương thực, không ăn không uống một năm cũng chưa kiếm nổi năm trăm đồng đâu nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, nếu không sao người ta lại nói trong sách có hoàng kim ốc? Đọc sách có thể kiếm ra tiền! Lưu Ái Hoa có cô cháu gái như vậy, sắp phát đạt rồi! Bây giờ ra tay đã là năm trăm, đợi Tống Giai ra trường có công việc tốt, không biết còn cho bao nhiêu đâu!”

……

Nghe xong từng lời từng lời của mọi người, Lưu Ái Hoa vui mừng rạo rực. Trước đây khi bà ấy đưa Tống Giai về, từng bị nhà chồng nói ra nói vào không ít, bây giờ chẳng những nở mày nở mặt, nhà chồng còn hận không thể cung phụng bà ấy.

Hừ! Để người em trai khốn nạn kia của bà ấy hối hận đi!

Nghĩ tới đây, Lưu Ái Hoa lại kéo Tống Giai qua một bên: “Trong khoảng thời gian này Lưu Ái Quân không tới gây phiền toái cho cháu chứ?”

“Không ạ!” Trong mắt Tống Giai mang đầy ý cười: “Từ lần trước sau khi bị dì dùng chổi đuổi ra ngoài, sao ông ta còn dám tới! Cảm ơn dì!”

“Cảm ơn cái gì, không phải việc nên làm sao? Trước đây rõ ràng là bọn họ luôn miệng nói số mệnh của cháu không tốt, sợ cháu khắc bọn họ, đuổi cháu ra khỏi nhà. Đuổi ra còn chưa tính, còn không chịu trả lại phòng ở cho cháu, như vậy bảo cháu biết đi đâu, sau này biết sống thế nào?”

“Hừ! Bây giờ thấy cháu có tiền đồ, lại chạy ra nói là cậu mợ cháu, muốn nhận thân sao? Còn dựa vào hai năm nuôi nấng cháu, đòi cháu báo ơn! Báo ơn? Phi! Hai năm đó bọn họ nuôi nấng cháu thế nào, trong lòng bọn họ không tự hiểu sao?”

“Ra vẻ đường hoàng, còn không phải thấy cháu có tiền đồ, biết trong tay cháu có tiền thưởng? Cho rằng không ai biết ý đồ xấu xa này của bọn họ? Cháu đừng sợ, nếu bọn họ dám đến, cháu chỉ việc nói với dì. Có một số việc, cháu là con là cháu không thích hợp đứng ra giải quyết. Để dì! Lưu Ái Quân là cậu của cháu thật, nhưng dì còn là chị gái của ông ta đó! Cha mẹ không còn nữa, chị gái cả như mẹ, để xem dì có đánh c.h.ế.t ông ta hay không!”

Nói xong bà ấy xắn tay áo lên, dáng vẻ muốn đánh lộn với người ta. Tống Giai cười kéo tay bà ấy lại: “Cháu biết rồi, dì!”

“Cháu cũng không còn nhỏ nữa, phải khôn khéo chút. Trong tay có tiền thì giấu kín đi, vào đại học có nhiều chỗ phải dùng tới tiền, đừng bị bọn họ dỗ dành lừa đi mất.”

Trong lòng Tống Giai vô cùng ấm áp. Cô đâu phải nguyên chủ, sẽ không ngốc như vậy. Nhưng Lưu Ái Hoa thật lòng muốn tốt cho cô, sao cô lại không rõ, tất nhiên cô sẽ không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý tất cả.

“Tống Giai! Cô thi đỗ Kinh Đại? Sao cô có thể thi đỗ Kinh Đại? Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Cô nói đi, cô nói cho tôi, không phải đugns hay không? Là bọn họ lừa tôi! Chắc chắn là như thế!”

Một người phụ nữ chạy vào giữa bữa tiệc, ồn ào lao về phía Tống Giai, vài người đứng trước mặt đều bị cô ta xô ngã, bữa tiệc đang vui vẻ lập tức trở nên náo loạn.

Cố Nam Sóc nhìn theo tiếng kêu gào, người tới chính là Hồ Dao Hoa.

Hắn rất giật mình. Hồ Dao Hoa không tính là rất xinh đẹp, nhưng cũng coi như thanh tú, tiểu gia bích ngọc. Vậy mà lúc này, trên mặt cô ta đâu còn vẻ đẹp thanh xuân của con gái mười tám mười chín tuổi? Sắc mặt cô ta tái nhợt, trang dung tiều tụy, ngay cả tóc cũng bóng dầu không biết đã mấy ngày không gội rồi. thật sự giống như một bà điên.

Cố Nam Huyền lặng lẽ tới gần, nói vào tai Cố Nam Sóc: “Không phải Cố Tứ Tường bị xe đâm, thi thiếu hai môn sao? Thật ra mấy môn trước anh ta thi xong rồi, thành tích cũng chẳng ra gì. Cho dù không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thuận lợi thi xong, sợ là cũng không thi đõ. Anh ta xuất viện rồi, nhưng mà hình như bị thương ở đầu, thường xuyên kêu đau đầu chóng mặt. Bác sĩ nói anh ta phải tĩnh dưỡng từ từ, không được suy nghĩ nhiều, tốt nhất không bị k*ch th*ch.”

“Ban đầu Hồ Dao Hoa c.h.ế.t sống kiên trì bắt anh ta phải đi học lại, nhưng rơi vào tình trạng này rồi còn học lại thế nào? Học tập không dùng tới não sao? Huống chi Cố Tứ Tường đã học lại nhiều năm rồi, căn bản không muốn học tiếp. Hai người cãi nhau vài lần, càng cãi càng hăng. Hồ Dao Hoa còn đang có thai, cuối cùng người nhà họ Hồ tới khuyên, hai vợ chồng mới ngừng nghỉ. Vì trong tay bọn họ không còn tiền nữa, nhà họ Hồ quyết định trả lại nhà thuê, đưa bọn họ về thôn. Từ khi về thôn, bọn họ không cãi nhau nữa, nhưng Hồ Dao Hoa lại càng ngày càng kì cục.”

Cố Nam Huyền chỉ vào đầu: “Mọi người đều nói chỗ này của cô ta có vấn đề. Em cũng cảm thấy rất kỳ quái. Nói ra thì Cố Tứ Tường đã thi đại học nhiều lần rồi, đâu phải chỉ lần này không thi đỗ, đã vài lần rồi, đến mức ấy sao? Anh ta bị thương ở đầu, bác sĩ cũng nói không phải không thể tốt lên, tĩnh dưỡng cẩn thận một khoảng thời gian, sẽ chậm rãi khỏe lại. Bản thân Cố Tứ Tường còn nhịn nổi, phản ứng của Hồ Dao Hoa hình như lại hơi lớn quá, anh nhỉ?”

Ánh mắt Cố Nam Sóc lóe lên, đã đoán được vài phần.

“Hồ Dao Hoa, cô điên rồi à!” Lưu Ái Hoa vươn tay đẩy cô ta ra.

Mẹ Hồ vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, bà ta nhanh tay đỡ lấy con gái mình: “Lưu Ái Hoa, bà làm gì thế? Dao Hoa còn đang mang thai đó! Nếu con bé xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không để yên cho bà đâu!”

Lưu Ái Hoa cũng không chịu yếu thế: “Bà sợ cô ta có gì ngoài ý muốn, thì mau coi chừng cô ta đi! Hôm nay là ngày vui của Giai Giai nhà chúng tôi, cô ta chạy tới đây làm gì? Còn nói Giai Giai nhà chúng tôi không thể nào thi đỗ Kinh Đại, lời này có ý gì? Ý cô ta là thông báo trong huyện, trong thành phố là giả? Giấy trúng tuyển của Kinh Đại cũng là giả? Giai Giai nhà chúng tôi đắc tội với cô ta chỗ nào, hay là cô ta không nhìn nổi người khác sống tốt hơn mình?”

Mẹ Hồ há miệng, lại không thể nói được gì, chỉ có thể lôi con gái đi.

Hồ Dao Hoa lại c.h.ế.t sống không chịu: “Mẹ, mẹ đừng kéo con, con phải hỏi rõ ràng, sao Tống Giai có thể thi đỗ Kinh Đại? Sao có thể! Dựa vào đâu cô ta không thể trở thành phu nhân lạnh đạo, lại có thể tự mình trở thành sinh viên, còn con thì như dã tràng xe cát? Rốt cuộc con có điểm nào không bằng cô ta?”

Mẹ Hồ vội vàng che miệng cô ta: “Con nói lung tung gì thế? Chúng ta về nhà thôi!”

Hồ Dao Hoa dùng sức giãy giụa tránh thoát, đang định quay đầu lại tìm Tống Giai, lại đột nhiên trông thấy một người khác đang ngồi dự tiệc.

“Cố Nam Sóc!”

Cô ta sững sờ tại chỗ, hai mắt trợn tròn, không dám tin tưởng!

Cố Nam Sóc! Sao anh ta cũng ở đây? Anh ta chưa chết? Vậy mà anh ta vẫn chưa chết! Sao có thể!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 184: Đầu óc có vấn đề



Cuối cùng Hồ Dao Hoa mới phản ứng lại. Hóa ra cảm giác không thích hợp trước đây… Là ở chỗ này.

Trong mộng, Cố Nam Sóc c.h.ế.t trong kì nghỉ hè năm nay. Cô ta không nhớ rõ cụ thể là ngày tháng nào, nhưng cô ta dám khẳng định là vào trước tháng tám. Bởi vì trong mộng, ngày mùng ba tháng tám là ngày cô ta kết hôn, khi đó mẹ cô ta còn cảm thán, nói may mà đã từ hôn với Cố Nam Sóc, nếu không chẳng phải vừa gả qua đã trở thành quả phụ sao.

Bây giờ đã gần hết tháng tám rồi. Anh ta vẫn còn sống, việc này không bình thường!

Hồ Dao Hoa vắt hết óc nghĩ lại tình tiết trong mộng.

Cố Nam Sóc c.h.ế.t thế nào nhỉ?

Không phải sinh bệnh, không phải c.h.ế.t đuối, rốt cuộc là vì sao nhỉ?

A, đúng rồi! Trong mộng mẹ cô ta còn nhắc tới một câu: “Trước kia nhìn Cố Nam Sóc thông minh như vậy, sao lúc đó lại đột nhiên ngu ngốc, nhà ai gặp phải chuyện đó không xoay người bỏ chạy, cậu ta không phải công an, xông lên tỏ vẻ anh hùng làm gì. Bây giờ thì tốt rồi, vì cứu người mất cả tính mạng, tuổi còn trẻ như vậy, quá đáng tiếc.”

Cứu người!

Đột nhiên Hồ Dao Hoa nghĩ đến vụ án trước đây một tháng rưỡi, vì vụ án này Cố Kiều còn bị tạm giam thẩm vấn. Vụ án đó, không phải Cố Nam Sóc đã cứu người sao? Chính vì cứu người, trong khoảng thời gian này các nhân vật lớn mới liên tục tới thăm hỏi nhà họ Cố…

Cho nên, sự kiện đó đã xảy ra từ lâu, khi cô ta còn chưa nhận ra nó đã xảy ra rồi! Còn không phát triển như trong giấc mộng của cô ta. Cố Nam Sóc không hy sinh vì cứu người, mà vẫn còn sống nguyên vẹn, thậm chí được nhân vật lớn ưu ái.

Hồ Dao Hoa nhìn Cố Nam Sóc, lại nhìn Tống Giaii.

Sao điểm nào cũng không giống nhỉ?

Cô ta cho rằng, cướp được chồng của Tống Giaii, chẳng khác nào cướp được vận mệnh tốt đẹp của Tống Giaii, có thể thay thế đối phương làm phu nhân của lãnh đạo. Nhưng căn bản Cố Tứ Tường không thi đỗ đại học. Ngược lại Tống Giaii thi đỗ, còn thi đỗ Kinh Đại.

Cô ta cho rằng, từ hôn với Cố Nam Sóc rồi, vứt bỏ đối phương rồi, đã thoát được vận mệnh làm quả phụ, tuyệt đối không thể gả cho người đàn ông đoản mệnh như vậy. Nhưng căn bản Cố Nam Sóc không chết, còn gặp được cơ duyên lớn! Có chỗ dựa này rồi, tất nhiên tương lai sẽ rộng mở…

Từ khi gả cho Cố Tứ Tường… Tất cả đều thay đổi, tất cả đều không giống trong mộng. Nếu giấc mộng của cô ta không chính xác nữa, Cố Kiều còn gặp được cậu chủ nhà họ Nguyên, sẽ còn quen biết cậu chủ nhà họ Nguyên hay không? Cô ta còn có thể dựa vào Cố Kiều để xoay người hay không?

Mấy ngày nay Cố Kiều vẫn luôn là hy vọng duy nhất để cô ta kiên trì, nếu hy vọng này cũng mất đi…

Cả người Hồ Dao Hoa run rẩy, cô ta nhìn Cố Nam Sóc, lại nhìn Tống Giaii, ánh mắt bắt đầu có chút phức tạp.

Nếu cô ta không cướp đi vận mệnh của Tống Giaii, không gả cho Cố Tứ Tường, có phải Tống Giaii sẽ không thi đỗ Kinh Đại hay không? Nếu cô ta không từ hôn Cố Nam Sóc, mà gả qua theo hôn ước, có phải chỉ cần yên tĩnh chờ đợi, cuộc sống tốt lành cô ta luôn mơ ước có thể đạt được dễ như trở bàn tay hay không?

Trời ạ! Cô ta đã làm gì thế này? Rốt cuộc cô ta đã từ bỏ thứ gì thế này?

Hồ Dao Hoa ngã bệt mông, nằm xoài trên mặt đất.

Mẹ Hồ bị dọa sợ: “Hoa Nhi, làm sao vậy? Có bị thương ở đâu không? Bụng không sao chứ?”

Hồ Dao Hoa ôm chặt mẹ Hồ, khóc thất thanh: “Mẹ! Con sai rồi! Con sai rồi! Con không nên gả cho Cố Tứ Tường! Con không muốn gả cho anh ta!”

Mọi người:……

Gả đã gả rồi, còn nói nên hay không nên làm gì? Xem ra đầu óc thật sự có vấn đề.

Ở nơi xa.

Cố Kiều nhìn thấy cảnh này, yên lặng hỏi hệ thống: “Trên người thím Tư có vấn đề gì? Đã điều tra rõ ràng chưa?”

Dạo gần đây Hồ Dao Hoa rất không thích hợp, qua những lời cô ta ngẫu nhiên lộ ra, Cố Kiều cảm thấy hình như bản thân đã phát hiện ra bí mật lớn.

“Đinh! Hoàn thành sưu tập tư liệu, đang trong quá trình phân tích…”

“Đinh! Phân tích hoàn thành!”

Trong lòng Cố Kiều căng thẳng: “Là trọng sinh trước kia ngươi từng nói với ta đúng không?”

“Sau khi hệ thống phân tích toàn diện, trên người Hồ Dao Hoa không có sóng năng lượng khác thường giống người trọng sinh hoặc xuyên không. Đối phương không trọng sinh, nhưng vì nguyên nhân nào đó không rõ, đã biết được một vài chuyện sảy ra đời trước.”

“Đời trước…” Hai tay Cố Kiều nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Vậy đời trước ta là người thế nào?”

Cố Kiều nhìn về phía Hồ Dao Hoa, ánh mắt cực nóng.

“Hệ thống, có thể biết được những chuyện xảy ra đời trước trong trí nhớ của Hồ Dao Hoa hay không?”

Cô ta vô cùng muốn biết, đời trước mình có thành công hay không, có vươn tới độ cao mà mình mong muốn hay không, có ở bên Nguyên Ứng hay không.

Nguyên Ứng đã trở lại kinh thành. Nhưng hai người đã trao đổi phương thức liên hệ. Chỉ cần cô ta kiên trì viết thư, lợi dụng tất cả thủ đoạn khiến đối phương nhớ rõ cô ta, gia tăng ấn tượng trong lòng đối phương, đợi cô ta thi tới thủ đô rồi, có phải bọn họ sẽ có thể nước chảy thành sông không?

Nhưng mà bây giờ mới cuối tháng tám. Tháng chín năm nay khai giảng cô ta mới lên lớp mười một. Còn hai năm, hai năm nữa! Thời gian quá dài, quá nhiều biết số. Nhiều nhất là một năm, cô ta phải nhanh chóng tới thủ đô. Nhưng mà chỉ có thời gian một năm, sao cô ta có thể thi đỗ đại học?

“Cấp bậc hệ thống quá thấp, không cách nào do thám được ký ức trong đầu nhân loại.”

Sắc mặt Cố Kiều tối sầm lại, tương đối thất vọng.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 185: Mục tiêu Tống Giai



“Ký chủ đừng quá để ý tới đời trước. Hồ Dao Hoa cũng không trải qua đầy đủ một đời, ký ức của đối phương không toàn diện, dù biết, cũng không thể tin toàn bộ. Hơn nữa không thể khinh thường ảnh hưởng của hiệu ứng bươm bướm, những sự kiện đã từng xảy ra ở đời trước, chưa chắc đã xảy ra ở đời này. Xin ký chủ nhìn rõ hiện thực.”

“Chỉ cần ký chủ nhớ rõ, không gì hệ thống không làm được. Chỉ cần ký chủ có thể thu lấy đủ năng lượng, hệ thống có thể giúp ký chủ thực hiện mọi nguyện vọng. Ký chủ muốn gì, vận may đều sẽ đưa thứ đó tới trước mặt ký chủ. Dù là Nguyên Ứng, hay là Trương Ứng, Lý Ứng.”

Cố Kiều sửng sốt, đột nhiên bừng tỉnh. Đúng! Hệ thống mới là chỗ dựa quan trọng nhất của cô ta.

Nhưng mà năng lượng…

Cô ta ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Tống Giaii với lúm đồng tiền tươi như hoa đang ở giữa bữa tiệc.

Ai có thể nghĩ đến, người ngày thường cô ta nhìn cũng không thèm nhìn, lại có thể thi đỗ Kinh Đại? Cô ta không hề giao lưu gì với Tống Giaii, sau khi biết đối phương thi đỗ Kinh Đại, mới bắt đầu phỏng đoán, mới bắt đầu thử tiếp xúc. Ai ngờ, sau khi tiếp xúc lại phát hiện ra, vậy mà vận may của đối phương cũng là màu vàng!

Hai mắt Cố Kiều sáng lập lòe, khóe miệng cong lên.

Quyết định, chính là cô ta!

********

Buổi tối.

Cố Kiều gõ cửa nhà Tống Giaii.

“Chị Tống Giaii, chào chị. Em… Em muốn hỏi một câu, trường Kinh Đại ghê gớm như vậy, sao chị có thể thi đỗ được? Có phải chị có phương pháp học tập nào đặc biệt hay không? Nói cho em biết được chứ?”

Tống Giaii Lắc đầu: “Tôi không có phương pháp nào học tập đặc biệt, chỉ là đọc nhiều, xem nhiều, viết nhiều, làm nhiều. Học tập không có đường tắt.”

Cố Kiều nghẹn lời, lại hỏi: “Vậy vở ghi chép của chị…”

Cô ta còn chưa dứt lời, Tống Giaii đã lắc đầu lần nữa: “Xin lỗi, đã tặng người khác rồi.”

Ánh mắt Cố Kiều trở nên ủ rũ, cô ta ôm chặt sách trong tay, vừa thất vọng vừa ấm ức: “Vậy em có mấy câu hỏi không biết làm, chỉ có thể giảng cho em một chút được không?”

Ánh mắt Tống Giaii lóe lên, đây mới là mục đích của cô ta nhỉ? Tất cả yêu cầu trước đó đều lót đường cho yêu cầu này, cô đã từ chối hai lần rồi, sẽ không tiện từ chối lần thứ ba, huống chi giảng giải vài câu hỏi cũng không phải yêu cầu quá đáng.

Tống Giaii yên lặng mời người vào nhà.

“Ngồi đi!”

Trên chiếc bàn vuông, Cố Kiều ngồi một bên, Tống Giaii tự nhiên ngồi xuống mặt bên giáp với cô ta.

Hai người cúi đầu bắt đầu giảng giải, Cố Kiều nhắm chuẩn thời cơ, dịch quyển vở qua: “Chị Tống Giaii, nơi này em…”

Cơ thể vừa dựa qua, khi đang định tiếp xúc với Tống Giaii, đột nhiên Tống Giaii lại đứng bật dậy, không có dấu hiệu nào báo trước, hoàn mỹ tránh thoát động tác của cô ta.

“Đã giải không đề rồi, tự cô ngồi đó ngẫm nghĩ, tiêu hóa trước. Tôi đi rót cho cô chén nước.”

Rót nước? Cũng được thôi.

“Cảm ơn chị Tống Giaii! Để em làm cho! Vốn dĩ là em đến đây làm phiền chị, sao có thể để chị đi rót nước cho em!” Cố Kiều bước đến muốn cướp lấy ly nước trong tay Tống Giaii, mượn cơ hội ấy nắm lấy tay đối phương. Nhưng khi cô ta vừ duỗi tay ra, cái ly đã rơi xuống đất, vỡ vụn.

Tống Giaii khẽ cười: “Ngại quá, cầm không chắc.”

Cố Kiều:……

“Cô ngồi xuống trước đi, để tôi dọn dẹp.”

Thấy Tống Giaii chạy đi lấy chổi, Cố Kiều vội vàng theo sau: “Để em quét cho.”

Nghe thấy lời này, Tống Giaii dứt khoát ném cây chổi qua: “Được, cô quét đi.”

Nhìn cây chổi bay tới, Cố Kiều…

Mục đích của cô ta đâu phải quét rác!

Có điều nếu đã nói ra miệng, quét rác vẫn phải làm.

Đợi dọn dẹp xong mảnh vỡ của ly nước trên mặt đất, Tống Giaii liền nói: “Hai câu cô hỏi, tôi đã giảng đi giảng lại ba lần rồi, còn lại cô nên tự mình tìm hiểu.”

Cố Kiều nhíu mày: “Chị Tống Giaii, bây giờ sắc trời vẫn còn sớm. Đầu óc em không tốt, vẫn chưa hiểu lắm, chị có thể…”

“Không tiện, tôi còn có khách ở đây, còn phải tiếp chuyện.”

“Khách?” Cố Kiều sửng sốt.

Tống Giaii vươn tay chỉ vào một góc.

Thiếu chút nữa Cố Kiều đã bị dọa nhảy dựng lên.

Tống Giaii đang ở trong căn phòng đất, chưa mắc đèn điện, chỉ dùng đèn dầu. Ánh đèn lờ mờ, góc kia lại cách xa nguồn sáng, bên cạnh còn có ngăn tủ che mất quá nửa tia sáng chiếu tới, cho nên Cố Kiều hoàn toàn không phát hiện ra, trong không gian này ngoài cô ta và Tống Giaii, vẫn còn người thứ ba.

Người thứ ba này không phải ai khác, còn là Cố Nam Sóc.

Đúng, chính là Cố Nam Sóc!

Trái tim Cố Kiều bắt đầu đập nhanh hơn, vừa rồi Cố Nam Sóc đang nhìn cô ta diễn kịch sao?

Sao chỗ nào cũng có mặt hắn thế nhỉ?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 186: Thất bại



Cố Nam Sóc ra khỏi bóng tối, hỏi Tống Giai: “Chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện vừa rồi được chưa?”

“Được rồi!”

Hai người đồng loạt nhìn về phía Cố Kiều, ý tứ đuổi khách hiện lên rõ ràng trong mắt.

Cố Kiều:……

Bây giờ cô ta còn tiếp tục ngốc ở đây thế nào? Thật ra cô ta muốn trực tiếp xông tới ngã vào người Tống Giaii, nếu mềm không được thì cứng. Nhưng có Cố Nam Sóc ở đây, có thể để cô ta được như ý nguyện sao?

Cố Kiều hít sâu một hơi, cắn răng cầm sách vở lên ra về.

Nhìn cô ta đã đi xa, Tống Giaii mới hỏi: “Sao anh biết đêm nay cô ta sẽ đến đây?”

“Đoán. Ban ngày, tôi phát hiện ra cô ta lén lút nhìn cô vài lần. Sáng sớm ngày mai cô phải khởi hành tới thủ đô rồi, nếu cô ta muốn làm gì cô, đêm nay chính là cơ hội cuối cùng.”

Tống Giaii gật đầu, nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Hình như cô ta vẫn luôn muốn tiếp xúc thân thể với tôi. Hai ngày trước chưa từng có hành động kiểu này.”

“Cô ta từng có ý đồ như vậy với mỗi người trong nhà chúng tôi.”

Tống Giaii kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cố Nam Sóc nói tiếp: “Cô không nghe lầm đâu. Chị gái tôi, em gái tôi, cả ba đứa cháu trai tôi cữa, cô ta đều thử qua.”

Tống Giaii cau mày: “Cô ta không thích hợp.”

“Đúng là không thích hợp.”

Cố Nam Sóc ngẫm nghĩ một lát, rồi nói ra tin tức mình biết, trừ tin tức có liên quan tới hạt châu và kiếp trước ra, đều nói cho Tống Giaii, bởi vì bây giờ Cố Kiều đã theo dõi Tống Giaii rồi, phải nhắc nhở để Tống Giaii có phòng bị.

Sau khi nghe xong, Tống Giai trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Nếu loại trừ khả năng trọng sinh, xuyên không, và thần may mắn chuyển thế, vậy thì chỉ còn một khả năng.”

“Tôi cũng nghĩ tới một loại khả năng.”

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trăm miệng một lời, nói: “Hệ thống!”

Vận may càng ngày càng mạnh, không giống hệ thống thăng cấp sao?

Luôn làm ra những hành động không thể hiểu được, không giống đang hoàn thành nhiệm vụ hệ thống phát ra sao?

Mà bọn họ chính là đối tượng của nhiệm vụ.

Nói là phỏng đoán, nhưng Tống Giai và Cố Nam Sóc đều cảm thấy, dù không chắc chắn trăm phần trăm, cũng phải bảy tám phần.

Tống Giai lại hỏi: “Anh có tin định luật bảo toàn năng lượng không?”

“Hả?”

“Tôi tin trên đời có Âu Hoàng, trên đời có Tù Trưởng. Nhưng hiển nhiên vận may của Cố Kiều không phải tự nhiên mà có. Nếu vận may trên thế giới đều tuân theo định luật bảo toàn năng lượng, vậy thì vận may hệ thống lấy đâu ra vận may để đưa cho Cố Kiều?”

Cố Nam Sóc lập tức hiểu được ý của Tống Giai: “Cô nghi ngờ cô ta cướp đoạt vận may của người khác?”

“Không biết nữa.” Tống Giai lắc đầu: “Tôi chỉ căn cứ vào những quyển tiểu thuyết đời trước mình xem qua suy luận ra. Kiếp trước, tiểu thuyết mạng viết về hệ thống cướp đoạt vận may của người khác không ít. Nhưng tình huống của Cố Kiều… Tôi không chắc lắm. Bây giờ chúng ta chưa đủ tư liệu, chưa đủ thông tin, không cách nào phân tích.”

Nói xong lời này, trên mặt hai người đều là vẻ ngưng tọng. Nếu thật sự như vậy, thì càng khó khăn hơn.

Phải biết rằng, hệ thống là thứ không thể nhìn thấy, không thể chạm vào, gắn chặt trong bộ não con người, là thứ cao cấp hơn trí thông minh nhân tạo ở thế giới đời trước không biết bao nhiêu lần. Đời trước, khoa học kỹ thuật còn không có cách nào với thứ đồ chơi này. Huống chi trong niên đại khoa học kỹ thuật lạc hậu hơn vài lần hiện tại? Đúng là đả kích lớn mà.

Ánh mắt Cố Nam Sóc lơ đãng dừng trên hạt châu ở cổ tay. Đáng tiếc năng lượng trong hạt châu gần như đã hao hết, nếu không có lẽ vẫn còn hy vọng.

A, từ từ! Vừa rồi có phải hạt châu hơi sáng lên hay không? Ánh sáng rất yếu ớt, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong khoảnh khắc đó độ ấm của hạt châu cao hơn một chút.

Hai mắt Cố Nam Sóc chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Giai, trong lòng hiện lên một ý nghĩ.

Hạt châu có thể tích công đức, hành động vừa rồi là công đức sao? Vì hắn đã cứu Tống Giai, giúp cô ấy không bị Cố Kiều làm hại?

“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có thứ gì sao?”

Cố Nam Sóc lấy lại tinh thần: “Không có. Xin lỗi, vì tôi suy nghĩ mải mê quá.”

Tống Giai cười rộ lên: “Thật ra tôi còn có chút tò mò. Nếu hệ thống chỉ mang tới cho Cố Kiều vận may, cũng không đáng để ý. Nhưng nó còn có thể phản phệ ác ý. Thậm chí anh nói, lần trước gặp phải kẻ cướp. là vì tự dưng xuất hiện tình trạng không thể đối kháng, buộc anh phải chạy về phía nguy hiểm. Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Mỗi một chuyện, nhìn thế nào thì hệ thống cũng không giống như thứ tốt nhỉ?”

“Vậy thứ đồ chơi này, nếu nói nó giúp đỡ Cố Kiều vô điều kiện, anh có tin không? Dựa theo kịch bản trên mạng. Anh nói xem, nếu Cố Kiều không hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống ban bố, cô ta sẽ thế nào? Hoặc là cho dù không có nhiệm vụ, hệ thống giúp đỡ Cố Kiều, nhưng vài lần lại không đạt được thứ mình muốn, hệ thống sẽ thế nào?”

Hai mắt Cố Nam Sóc sáng lên, chậc! Hắn cũng có chút tò mò, muốn biết đây!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 187: Cố Kiều xui xẻo (1)



Cố Kiều trốn trong chỗ tối, nhìn Cố Nam Sóc ra khỏi nhà Tống Giai, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc.

Đều tại hắn! Lần nào cũng là hắn! Quả nhiên người này là khắc tinh của mình! Giây phút này, Cố Kiều hận không thể làm thịt uống m.á.u Cố Nam Sóc. Bây giờ xem như cô ta đã hiểu, chỉ cần có mặt Cố Nam Sóc, mục đích của cô ta sẽ không thể nào đạt được. Cố Nam Sóc là uy h.i.ế.p lớn nhất đối với cô ta, bất kể thế nào cũng không thể giữ lại mối uy h.i.ế.p này.

Nhà Tống Giai rất gần nhà họ Cố, cả quãng đường chỉ mất ba phút. Nhưng trên đường đi có một cái rãnh, tuy không lớn lắm, nhưng lại rất sâu. Thời trẻ người trong thôn từng chặt cây hai bên làm cầu bắc qua.

Khóe miệng Cố Kiều cong lên: “Hệ thống, mua thẻ đạo cụ vận rủi.”

“Một tấm thẻ đạo cụ cần năm trăm điểm năng lượng. Từ lần trước sau khi thu lấy vận may của Hồ Dao Hoa và Cố Tứ Tường, ký chủ không thu thêm được điểm năng lượng nào khác. Tuy rằng bây giờ trong tay ký chủ vẫn còn thừa hơn hai ngàn điểm, nhưng hệ thống cần rất nhiều điểm để thăng cấp, ký chủ không nên tiêu xài hoang phí, phải tiết kiệm.”

Trước đây cô ta cũng từng nghĩ tới có nên dùng thẻ đạo cụ lên người Tống Giai hay không, có thẻ đạo cụ giúp đỡ, có lẽ cô ta sẽ dễ thành công hơn chút. Nhưng cô ta luyến tiếc.

Đã có lần hao hết năng lượng, suýt chút nữa hệ thống bị rơi cấp, Cố Kiều sợ. Cô ta phải đảm bảo trên người mình luôn có năng lượng dự trữ mới yên tâm.

Quan trọng là, dù sao cô ta cũng nên thử trước, biết đâu không cần dùng thẻ đạo cụ vẫn có thể thành công thu lấy vận may thì sao? Chẳng phải sẽ tiết kiệm được năm trăm điểm năng lượng này à?

Ai biết nửa đường lại gặp phải Cố Nam Sóc xông ra gây rối?

Cố Kiều hừ một tiếng, biểu đạt bất mãn của mình. Nếu phải dùng, vậy thì khỏi dùng trên người Tống Giai, dùng trên người Cố Nam Sóc không phải càng tốt sao? Vừa có thể thu lấy vận may, vừa giải quyết được uy h.i.ế.p lớn.

“Mua sắm thành công, mời ký chủ chỉ định người bị thả thẻ đạo cụ.”

“Đối tượng chỉ định: Cố Nam Sóc.”

“Được. Thả xuống thành công, thẻ phụ đã gửi cho ký chủ, ký chủ có muốn chỉ định chuyện xui xẻo hay không?”

Độ cong trên khóe môi Cố Kiều càng lớn hơn: “Đương nhiên rồi.”

Thấy Cố Nam Sóc đã bước lên cầu độc mộc, Cố Kiều nhanh chóng viết xuống một hàng chữ trên thẻ phụ, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Cố Nam Sóc. Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy Cố Nam Sóc ngã xuống cái rãnh kia! Trong cái rãnh đó chứa đầy nước bẩn và đá vụn, không c.h.ế.t cũng bị trọng thương!

Nhưng mà, Cố Nam Sóc đã đi qua đầu cầu, từ đầu tới cuối đều thuận lợi, bình yên vô sự.

Cố Kiều:???

“Đinh! Thẻ đạo cụ thất bại.”

Cố Kiều:???!!!

“Hệ thống, có ý gì? Vì sao lại thất bại?”

“Cấp bậc hệ thống quá thấp, không cách nào do thám. Xin ký chủ tự mình điều tra.”

Cố Kiều:……

Cô ta biết điều tra thế nào?

Rõ ràng lần trước cô ta từng dùng với Cố Nam Sóc, không có vấn đề gì cơ mà, sao lần này lại thất bại?

“Hệ thống, có phải ngươi thả sai rồi hay không?”

“Xin ký chủ tin tưởng hệ thống, đối tượng chỉ định là Cố Nam Sóc, xác nhận không sai lầm.”

“Vậy ngươi nói cho ta, vì sao lại thất bại? Có phải thẻ đạo cụ có vấn đề hay không?”

“Hệ thống kiểm tra ra, thẻ đạo cụ không thành vấn đề. Ký chủ có thể thử lại lần nữa.”

Thử lại lần nữa? Vậy chẳng phải là lại tốn thêm năm trăm điểm sao? Cố Kiều rất do dự.

“Ký chủ, tác dụng của thẻ đạo cụ thất bại không phải việc nhỏ. Chúng ta phải tìm hiểu rõ nguyên do. Xin ký chủ thay đổi đối tượng chỉ định, để xác định vấn đề nằm trên người Cố Nam Sóc, hay là ở nơi khác.”

“Nơi khác là nơi nào, hệ thống không nói rõ, nhưng Cố Kiều đã hiểu. Nếu chỉ thất bại với một mình Cố Nam Sóc thì thôi, nhưng nếu thất bại với tất cả mọi người, vậy thì phiền toái lớn.

Trong lòng Cố Kiều căng thẳng, cô ta trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cắn răng nói: “Được! Mua sắm thẻ đạo cụ!”

“Vâng! Đã mua sắm thẻ đạo cụ! Mời ký chủ chọn đối tượng bị thả xuống.”

Cố Kiều há mồm, đang định nói Tống Giai, hệ thống đã nói trước.

“Rà quét được Tống Giai đã vào nhà Lưu Ái Hoa, hơn nữa đã lên giường ngủ. Tỉ lệ thành công của thẻ vận đen không cao, nếu thu nhỏ tác dụng, xác suất thành công có thể cao hơn. Nhưng với tình hình trước mắt của Tống Giai, cô ta có hành động cũng khong thể thu được lợi ích. Dù thẻ vận đen có thể thành công, cũng sẽ không tạo ra ảnh hưởng lớn với đối phương. Trong nhà Lưu Ái Hoa lại có nhiều người, ký chủ rất khó có cơ hội tiếp cận. Để tránh lãng phí thẻ đạo cụ, kiến nghị ký chủ lựa chọn Cố Minh Cảnh hoặc Cố Nam Thư.”

“Rà quét được Cố Minh Cảnh đang chơi đùa với đám trẻ con ở đầu thôn. Cố Minh Huy và Cố Minh Hiên đều không có bên cạnh. Cố Nam Thư đang giặt quần áo ở bờ sông.”

Cố Kiều sửng sốt. Giữa hai bên, tất nhiên chọn Cố Minh Cảnh còn nhỏ tuổi dễ thao tác hơn rồi. Mặc dù trước đó Cố Minh Cảnh làm ầm ỹ khiến cô ta tức giận đến mức đau gan, nhưng bây giờ chỉ cần thẻ đạo cụ có thể khiến Cố Minh Cảnh ngất xỉu, là cô ta có thể “Tốt bụng” tới giúp đỡ. Cố Minh Cảnh đã hôn mê tất nhiên sẽ không có khả năng gọi người khác tới, cũng không cách nào chạy trốn.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 188: Cố Kiều xui xẻo (2)



Cố Kiều nhanh chân bước tới đầu thôn. Nhìn thấy bên người Cố Minh Cảnh thật sự chỉ có mấy củ cải nhỏ, cô ta nói: “Xác nhận đối tượng thả xuống: Cố Minh Cảnh.”

Ngay sau đó, thẻ phụ lại lần nữa xuất hiện trong tay cô ta. Cố Kiều dùng bút viết xuống: Té xỉu năm phút.

Chỉ là té xỉu đơn giản, không nhắc tới bệnh tật khác, thời gian lại chỉ có năm phút. Đối với chuyện xui xẻo nho nhỏ kiểu này, xác suất thành công gần như tiếp cận trăm phần trăm, lần này chắc chắn có thể thành công.

Nhưng mà, Cố Kiều chờ nữa chờ mãi. Cố Minh Cảnh vẫn không xảy ra chuyện gì, vẫn nhảy chót khoe ra món đồ chơi mới của mình với đám củ cải nhỏ kia.

“Đinh! Thẻ đạo cụ thất bại.”

Cố Kiều:???!!!

“Sao lại thất bại? Hệ thống, ngươi còn nói thẻ đạo cụ không có vấn đề! Cố Nam Sóc thất bại, Cố Minh Cảnh cũng thất bại! Vậy còn dám nói không có vấn đề?”

“Hệ thống lại lần nữa kiểm tra đo lường, thẻ đạo cụ thật sự không có vấn đề gì.”

Nghe thấy thế Cố Kiều rất muốn chửi mẹ nó!

Vô duyên vô cớ lãng phí một ngàn điểm năng lượng, còn không lấy được gì! Không vấn đề cái cmn!

“Hệ thống, ngươi không cảm thấy nên giải thích cho ta sao? Ta bỏ ra một ngàn điểm, ngươi lại không tra ra được vấn đề gì!”

“Cấp bậc hệ thống quá thấp, không cách nào kiểm tra ra được. Nếu ký chủ yêu cầu hệ thống điều tra rõ nguyên nhân thẻ đạo cụ thất bại, trước tiên xin hãy nâng cấp hệ thống.”

Cố Kiều:……

Nếu lúc này hệ thống là thực thể, còn đứng trước mặt cô ta, khả năng đã bị cô ta đánh cho một trận rồi.

Nghe đi nghe đi, đây là tiếng người sao? A, đúng, hệ thống không phải người!

Một ngàn điểm đó! Cô ta phải vất vả lắm mới tích cóp được số điểm năng lượng đó, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã như nước chảy vào biển đông rồi. Cố Kiều cảm thấy vô cùng đau lòng, đặc biệt là thẻ đạo cụ còn thất bại hai lần liên tiếp…

Cố Kiều không nhịn được run lẩy bẩy. Có phải… Có phải sau này thẻ đạo cụ đều không thể dùng hay không?

Nghĩ tới khả năng này, Cố Kiều lại nóng nảy, cô ta không thể nào tiếp thu.

“Nếu ký chủ không cam lòng, có thể thử lại trên người Cố Nam Thư. Nếu thành công, chẳng những có thể chứng minh thẻ đạo cụ không thành vấn đề, vẫn có thể sử dụng theo lẽ thường, còn có thể kiếm lại được số điểm năng lượng đã mất đi. Giá trị vận may của Cố Nam Thư không thấp, nếu thu lấy thành công, hệ thống ước chừng có thể chuyển hóa thành năm ngàn điểm năng lượng.”

Năm ngàn điểm? Ít nhất!

Cả trái tim Cố Kiều đều đập thình thịch. Cô ta vô thức đi tới bờ sông, nhìn Cố Nam Thư đang dùng chày gỗ giặt quần áo, lại bắt đầu lưỡng lự. Thành công tất nhiên là tốt, nhưng không thành công thì sao?

Nhưng nếu cứ từ bỏ như vậy, một ngàn điểm năng lượng coi như mất trắng. Huống chi, khả năng sau này cô ta đều không thể sử dụng thẻ đạo cụ, cô ta vẫn muốn thử lại. Nếu đã phải dùng, tất nhiên phải chọn người có giá trị vận may cao mới có lời. Giá trị vận may cao cũng chỉ có mấy người như vậy, Ngày mai Tống Giai đi rồi, không còn cơ hội. Cố Nam Sóc và Cố Minh Cảnh đã thử qua, người còn dư lại chỉ có…

Đặc biệt là xác suất thành công của thẻ đạo cụ còn phải dựa theo chuyện lớn hay chuyện nhỏ. Nếu muốn tối ưu hóa lợi ích, phải ngắm chuẩn thời cơ. Dùng vận đen nhỏ nhất để đạt được hiệu quả lớn nhất.

Trùng hợp, Cố Nam Thư đang ở bờ sông, thiên thời địa lợi đều có đủ.

Cố Kiều cắn chặt môi, thấy Cố Nam Thư đã giặt xong quần áo, thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị ra về, cuối cùng Cố Kiều cũng hạ quyết tâm.

“Hệ thống, mua sắm thẻ đạo cụ, chỉ định đối tượng thả xuống: Cố Nam Thư.”

“Vâng.”

Cố Kiều nhanh chóng viết xuống vài chữ trên thẻ phụ.

Nhưng mà……

“Đinh! Thẻ đạo cụ thất bại!”

Cố Kiều choáng váng, suýt chút nữa đã ngất xỉu.

Thất bại! Vậy mà lại thất bại!

“Xét thấy ký chủ đã sử dụng thẻ đạo cụ liên tiếp ba lần, toàn bộ đều thất bại. Dựa theo quy định trong hợp đồng, ký chủ sẽ gặp phải vận đen phản phệ. Trong vòng mười hai giờ tiếp theo, ký chủ sẽ bị vận đen bao phủ. Cũng không thể mua sắm đạo cụ trong vòng ba ngày.

Cố Kiều:……

Hợp đồng trước đây? Trong hợp đồng có nhiều điều khoản như vậy, tuy rằng cô ta đã xem vài lần, nhưng ai có thể nhớ được tất cả điều khoản?

Cô ta tức giận đến mức liên tục dậm chân, nhưng chính vào lúc này, cô ta lại dậm chân trúng đá, ngã ầm xuống đất. Trùng hợp là giữa mặt cô ta có một đống phân chó…

Có mấy đứa trẻ vô tri đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này đều cười ha hả, vỗ vay vang dội: “Cố Kiều ăn phân! Cố Kiều ăn phân!”

Cố Kiều bò dậy, đang chuẩn bị gọi bọn họ lại, giải thích, ít nhất không thể để đám trẻ con này ồn ào khiến cả thôn đều biết. Nhưng mà đám trẻ đã chạy tứ tán rồi. Cố Kiều vừa đuổi theo được vài bước đã đá trúng thùng gỗ ven đường, lại ngã ầm xuống đất…

Thùng gỗ loảng xoảng ngã theo cô ta. Đồ bên trong thùng trút hết ra ngoài, tưới khắp người Cố Kiều.

Là nước phân.

Sau đó có ông cụ trong ruộng chạy tới: “Ai ui! Nước phân tôi cố ý tích cóp, định tranh thủ buổi tối không có người, đi bón ruộng nhà minh, đứa nhỏ này, sao mày lại làm đổ hết rồi!”

Đám trẻ con lại reo hò: “Ha ha ha! Cố Kiều lại ăn phân! Cả người đều là phân! Ha ha!”

A…

Tiết thét chói tai vang vọng khắp trời, Cố Kiều hoàn toàn suy sụp!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 189: Bán cửa hàng



Ngày hôm sau.

“Sự tích vinh quang” của Cố Kiều đã bị đám trẻ con lan truyền khắp thôn. Sau khi nghe được, Cố Nam Sóc kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa nuốt luôn cả nước xúc miệng. Hôm qua hắn với Tống Giai vừa mới tò mò không biết nếu Cố Kiều không hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là sử dụng sự trợ giúp của hệ thống nhiều lần lại chưa báo đáp cho hệ thống, sẽ phải gánh chịu hậu quả thế nào. Hôm nay chẳng lẽ là hậu quả đã tới?

Nhanh vậy sao?

Đương nhiên cũng có thể không phải nguyên nhân này. Nhưng nếu nói không phải, thì càng khó giải thích. Người luôn mang vận may, không đến mức vấp ngã vào phân chứ? Lại còn ngã vào hai lần liên tiếp. Đặc biệt hắn còn nghe nói, sau khi quay về, lúc tắm rửa Cố Kiều lại ngã thêm lần nữa, ngã vào thùng nước bẩn mình vừa thay ra. Tính như vậy, chính là ba lần!

Phụt!

Cố Nam Sóc cười thành tiếng, vô cùng không phúc hậu.

Tuy rằng biết tình hình này của Cố Kiều sẽ không duy trì bao lâu, cũng sẽ không tạo thành thương tổn lớn cho thân thể, nhưng Cố Nam Sóc vẫn rất vui. Ít nhất chứng minh, hệ thống cũng có tính phản phệ với Cố Kiều. Đây là thắng lợi lớn.

Buổi chiều, Cố Nam Sóc dẫn theo người nhà, cùng nhau quay về huyện thành. Cuối cùng hắn vẫn có chút ích kỷ. Bây giờ nhà mình đã không bị Cố Kiều ảnh hưởng, đối phó với Cố Kiều cũng không còn là nhu cầu cấp bách, vậy thì hắn vẫn nên để ý tới cuộc sống của mình thì hơn. Còn Cố Kiều, chỉ cần đợi đến khi hắn có năng lực rồi, sẽ có thể dễ dàng giải tuyết.

Tranh thủ thời gian còn sớm, hắn tới thư viện huyện một chuyến, tìm vài quyển sách về phương diện viết lách, rồi tới hiệu sách mua hai quyển sổ, chuẩn bị cho Cố Nam Thư học tập trước. Sau đó lại đi tới bưu điện một chuyến.

Hắn đã nhờ anh Lâm ở đồn Công ân liên hệ với người bên này từ trước, chuẩn bị thêm một bao t.h.u.ố.c lá và một chai rượu ngon. Thời buổi này muốn lắp điện thoại không hề dễ, phải nhờ vả quan hệ mới được. Đặt biệt là giá cả còn rất đắt, chỉ riêng phí lắp đặt đã hai ngàn tám rồi, còn không bao gồm tiền điện thoại. Cộng tất cả lại cũng phải hơn ba ngàn.

Nhưng Cố Nam Sóc cảm thấy, rất cần thiết.

Đã chào hỏi từ trước, nên quy trình coi như thuận lợi.

Ngày hôm sau đã có người kéo dây điện thoại tới.

Trong niên đại này, ngoài đơn vị mà buồng điện thoại công cộng ra, rất hiếm có gia đình tư nhân nào lắp điện thoại, người lắp điện thoại đều là kẻ có tiền. bởi vậy hành động lần này đã dẫn tới các hộ gia đình khác trong khu tập thể nghị luận sôi nổi, ồn ào qua thăm dò.

Lắp điện thoại xong, Có Nam Sóc gọi thử thấy đã gọi được, thì tiễn ba người công nhân lắp đặt ra ngoài. Khi quay về, ba đứa cháu trai trong nhà đều vây quanh điện thoại, thích thú đến mức ngay cả đồ chơi mới cũng từ bỏ.

Cố Nam Thư không nhịn được nói: “Buồng điện thoại công cộng bên ngoài chỉ cách nhà chúng ta một con phố, đi bộ vài phút là đến rồi, cần gì phải lắp cái này, quá tốn kém.”

“Dù gần cũng không gần bằng nhà mình tự lắp, sau này thời gian em ở Bằng Thành nhiều, trong nhà không có điện thoại em không yên tâm. Lắp điện thoại cũng tiện hơn nhiều, có chuyện gì cũng có thể kịp thời liên hệ với em.”

Nói như vậy cũng đúng, nhưng Cố Nam Thư vẫn tiếc tiền: “Có phải em cảm thấy mình mua được xưởng đồ chơi rồi, làm ông chủ rồi, là giỏi lắm hay không? Em đừng quên, nhà xưởng kia của em còn nợ chính phủ mấy vạn đó! Em không thể chờ thêm chút nữa, đợi tình hình xưởng đồ chơi tốt lên, bán xong lô đồ chơi mới sản xuất này rồi lắp sao? Không chừa chút tiền trong túi, lỡ xảy ra chuyện gì, em lấy đâu ra tiền vốn để quay vòng?”

“Chị! Lòng em hiểu rõ. Chính phủ cho vay có chính sách ưu đãi, cuối năm sau trả hết là được, không cần vội. Thứ này cũng chỉ mấy ngàn, nếu nhà xưởng thật sự sảy ra chuyện gì cần vốn quay vòng, cũng là một khoản lớn, chút tiền ấy chẳng thấm vào đâu. Nếu thật sự thiếu mấy ngàn đồng ấy, em còn có thể lấy từ Dĩ Nam mà, bán nó qua tay lấy tiền là được.”

Cố Nam Thư sửng sốt: “Bán?”

“Đang muốn thương lượng với chị chuyện này đây. Em nghĩ chị chuyên tâm vào sự nghiệp của mình, tất nhiên sẽ không có nhiều thời gian quản lý cửa hàng giúp em, mà hiển nhiên sau này thời gian em ở lại Bằng Thành sẽ càng ngày càng nhiều, về huyện Nguyên Hoa còn phải để ý tới chuyện bên Vinh Đạt, không còn thời gian và tinh lực tiếp tục kinh doanh Dĩ Nam.”

“Dĩ Nam buôn bán không tồi, không cần bán đi, chị có thể…”

Cố Nam Sóc xua tay ngăn cản Cố Nam Thư: “Chị, em đã nói với chị rồi, ban đầu em mở ra cửa hàng này, mục đích vốn dĩ không phải vì bán quần áo.”

Cố Nam Thư sửng sốt, đúng là Cố Nam Sóc từng nói qua lời này. Hắn mở ra Dĩ Nam chỉ muốn mượn cửa hàng này để tăng danh tiếng, mục đích chân chính là hợp tác với Vinh Đại. Bán quần áo chỉ là tiện thể tích lũy thêm chút tiền vốn, phục vụ cho công việc mở xưởng sau này mà thôi. Bây giờ đã mua được nhà xưởng rồi, cũng đã hợp tác với Vinh Đạt từ lâu, nhiệm vụ của Dĩ Nam coi như đã hoàn thành.

“Dĩ Nam trang hoàng tinh xảo, chế độ hội viên đã đi vào quỹ đạo, có lượng khách quen ổn định, nguồn cung cấp hàng cũng tốt nhất trong huyện. Tuy rằng ban đầu phương diện này nhờ vào quan hệ với anh Huy mà có, nhưng một năm qua chúng ta vẫn luôn giữ gìn, đã không còn liên quan tới anh Huy rồi. Em có thể bán cả nguồn cung cấp cho bọn họ, chỉ cần người mua không phải kẻ ngốc, có thể duy trì được cục diện hiện giờ em tạo ra, thì không cần lo không kiếm được tiền, có thể bán được giá tốt.”

Cố Nam Thư há mồm, tuy cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được! Cửa hàng là của em. Em quyết định! Chỉ là em phải nghĩ kỹ giá cả, không được bán rẻ. Giá quá đắt, bên Nguyên Hoa này cũng không nhiều người có thể lập tức lấy ra, sợ là không thể bán được trong thời gian ngắn.”

“Cứ từ từ, không nóng nảy, trước khi bán được, vẫn phải làm phiền chị Hai giúp đỡ.”

“Chuyện này không thành vấn đề.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back