- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Nước Tụ Một Dòng
Chương 70
Chương 70
Chương 70: Cùng thành phố khác nơi ở 3Vào kỳ nghỉ Quốc khánh Trung Quốc mồng 1 tháng Mười, Trần Tinh và Tạ Thanh Lê không đi du lịch, mà lựa chọn ở nhà, hai người có thể thoả thích ở cạnh nhau.Mỗi sáng ngủ đến lúc tự tỉnh, tự nấu đồ ăn sáng, dọn dẹp nhà cửa, bữa trưa và tối có thể gọi đồ ăn ngoài hoặc tự nấu.
Thỉnh thoảng cả hai sẽ xuống phòng gym của khách sạn tập thể dục.
Để tránh cái nóng mùa hè, hai người thường sẽ ở lì trong nhà từ trưa đến chiều, đến chiều tối mới bước chân ra ngoài.
Hai người cùng nhau đi siêu thị, đi xem ráng chiều, đi xem phim, đi cảm nhận không khí của kỳ nghỉ lễ.Cả hai nói với nhau cả ngày nhưng không hết chuyện, sau đó lại cùng làm những việc hết sức bình thường nhưng nếu là ngày thường sẽ chẳng thấy nó có ý nghĩa gì.
Trần Tinh và Tạ Thanh Lê đều cảm thấy rất thư thái."
Mình xem hết 'Friends' thì đổi sang một bộ phim hài khác nhé."
"Ngoài bộ này thì danh sách phim của em còn những bộ nào nữa?"
"Còn có bộ 'The Big Bang Theory', mới chiếu phần 11 xong.
Còn cả bộ 'Mom' nữa, ra được bốn phần rồi, phần 5 vẫn chưa chiếu.
Còn những phim khác thì..."
Trần Tinh cười nói, "Mấy bộ này ra phần mới đều lắm, không sợ hết phim xem."
Tạ Thanh Lê mỉm cười nhìn về phía Trần Tinh: "Có vẻ như em thích xem phim Mỹ nhỉ?"
"Không hẳn, em cũng thích xem phim nước khác nữa, nhưng đúng là em thích xem phim hài, đặc biệt là tiếng cười lồng trong phim, có phim lồng tiếng cười của người thật.
Nó mang cho em cảm giác có nhiều người bầu bạn nhưng không có nhiều người thật ở xung quanh...
Ừm... chị hiểu em nói gì không?"
Tạ Thanh Lê khẽ véo má Trần Tinh rồi cười nói: "Sao em lại đáng yêu thế hả?"
Trần Tinh cười đáp: "Mỗi tuần chiếu một tập, em phải dựa vào mấy bộ phim hài này để nạp năng lượng đấy.
Cuối tuần nào cũng phải xem cho bằng được, kết hợp với đồ ăn ngoài, vừa ăn vừa xem vừa cười, chị không biết sung sướng cỡ nào đâu."
Càng nhắc, vẻ mặt Trần Tinh càng chìm đắm.
Tạ Thanh Lê bị Trần Tinh chọc cười không thôi."
Đừng cười mà.
Em đang mời chị xem cùng em đấy, là vinh hạnh của chị biết không hả?"
"Vâng vâng, là vinh hạnh của chị, chứ còn gì nữa."
Tạ Thanh Lê cảm khái, "Bộ này nhiều phần thật..."
"Vâng, bộ nào vừa hay lại được khán giả mong chờ thì ra nhiều phần lắm.
Hơn nữa quá trình diễn viễn còn non nớt thuở ban đầu dần trưởng thành chín chắn cũng là một chuyện hết sức thú vị.
Đợi chị xem xong phần cuối rồi xem lại phần đầu tiên, chị sẽ vô thức cảm khái – À, thì ra đây chính là sức mạnh của thời gian!"
Tạ Thanh Lê chăm chú nhìn Trần Tinh, khoé môi cong lên theo từng lời đối phương.
Cô nhích lại, ôm lấy Trần Tinh rồi đặt lên đôi môi kia một nụ hôn.
Những cánh môi đan chặt lấy nhau không rời.Trần Tinh nỉ non bên môi Tạ Thanh Lê: "Mấy bộ phim hài em xem ra nhiều phần lắm..."
Có những diễn viên quay một bộ phim đến mười mấy năm, tạo cho người xem một cảm giác năm tháng trôi qua hết sức êm đềm.Một năm rồi một năm nữa qua đi chậm rãi mà bình yên.Trần Tinh thích cái cảm giác ấy."
Ừ."
Tạ Thanh Lê chỉ đáp vỏn vẹn chữ ấy, vừa nhỏ vừa chậm, như tua chậm một cảnh quay.Trong nụ hôn ấy, Trần Tinh vẫn mở mắt, lọt vào đồng tử là ngũ quan của Tạ Thanh Lê, ở khoảng cách rất gần.
Cô cảm thấy linh hồn mình nhanh chóng bị hút ra khỏi cơ thể, bay lên cao, cao chưa kịp quan sát dáng vẻ nụ hôn hiện tại đã bị những cơn sóng nóng bỏng kéo về, đắm chìm giữa những cái vuốt ve thân mật."
Nếu... nếu..."
Trần Tinh nghĩ, nếu hiện tại cô đã đỗ vào biên chế, cảm thấy bản thân có thể ổn định ở thành phố này, liệu lúc này liệu có hạnh phúc hơn chăng?Cô nhắm mắt lại, khoá chặt cơ thể mình vào cơ thể Tạ Thanh Lê để cảm nhận hai linh hồn cũng đang quấn quýt.
Ít nhất là vào thời khắc này, không cần lo nghĩ cho tương lai.10 rưỡi, một buổi tối, cuối tháng Mười, Trần Tinh cuối cùng cũng đã sửa xong một chồng bài tập dày, tiết tự học tối cũng đã kết thúc.
Cô mở bình giữ nhiệt, uống một ngụm nước ấm, sau đó đặt bình về lại cặp, chuẩn bị về nhà.Nhiệt độ Thâm Quyến độ tháng Mười vẫn duy trì ở mức 30 độ, buổi tối không bật điều hoà thật sự không ngủ nổi.
Nhưng Trần Tinh thích đồ lạnh, hoặc bị lây từ học sinh, cô bị viêm Amidan, sau đó sốt cao, phải xin nghỉ một ngày, sau khi đỡ ốm liền phải đeo khẩu trang đi dạy lại.
Nếu không thể giảng bài, Trần Tinh sẽ ngồi nhìn học sinh làm đề hoặc viết văn, tối đến vẫn kiên trì lên lớp.
Cô cũng tranh thủ thời gian này để soạn bài và sửa bài tập.Tinh thần Trần Tinh không tốt, trạng thái cũng uể oải, đi lại cũng chậm chạp.
Đúng thời điểm này Tạ Thanh Lê phải đi công tác ở Thượng Hải, không thể chăm sóc chu đáo cho Trần Tinh.Trần Tinh về nhà trọ, thay quần áo, nằm bẹp trên giường không động đậy.Tạ Thanh Lê gửi tin nhắn qua WeChat: "Chị đặt miến nước cho em rồi, chắc mười phút nữa là đến.
Em ăn rồi uống thuốc nhé."
Trần Tinh mệt nhoài gõ chữ: "Nhưng mà em không muốn động đậy."
"Ngoan nào, dậy nhận đồ ăn đã."
Tạ Thanh Lê gửi tin nhắn thoại.
Giọng Tạ Thanh Lê trong điện thoại còn dịu dàng hơn thường ngày, lúc nghe có chút cảm giác không chân thực.Nói nhiều cũng có ích gì?
Dù sao em bị bệnh chị cũng đâu ở cạnh em!
Hừ!Lý trí – Trần Tinh hiểu cho Tạ Thanh Lê, nhưng tình cảm – cô lại không muốn hiểu, cộng thêm cơ thể đang khó chịu, cảm xúc cứ mặc sức dâng trào.Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.Trần Tinh lật người.
Đột nhiên cô nghĩ, liệu Tạ Thanh Lê có đột nhiên xuất hiện trước cửa, đưa miến cho cô không?Cô ngồi dậy, mỉm cười, để giảm thấp sự kỳ vọng của bản thân.Không ngoài dự đoán, đằng sau cánh cửa là một cô gái với đồng phục màu vàng đến giao đồ ăn.Trần Tinh gật đầu nói cảm ơn, xách túi đồ ăn rồi đặt lên bàn."
Mày tưởng đang viết tiểu thuyết hay truyện tình yêu à?"
Trần Tinh tự cười nhạo bản thân, "Bạn gái bị bệnh là lập tức đáp máy bay đến nhà, đó có phải cuộc sống của người làm công ăn lương như mày đâu."
Cô mở nắp hộp đồ ăn, mùi thơm từ bát miến toả khắp chốn, vừa ngửi liền có cảm giác đó.
Cô cầm đũa lên ăn, chẳng mấy mà nửa già bát.
Dạ dày được lấp đầy bởi thức ăn ấm nóng, cơ thể thoát mồ hôi, cảm giác thoả mãn đến lười biếng cũng nhanh chóng lan tràn.Trần Tinh buông đũa, chụp ảnh lại gửi cho Tạ Thanh Lê: "Em ăn no rồi này, đồ ăn ngon lắm."
Đối phương nhanh chóng nhắn lại bằng một biểu tượng "Ngoan quá"."
Em nhớ lát nữa uống thuốc nhé."
"Vâng, em nhớ rồi."
Trần Tinh vô thức bật cười, có lẽ đã no bụng nên cảm xúc tiêu cực cũng đã tan bớt.
Cô đứng dậy buột chặt túi rác, dọn sạch bàn ăn, lúc đi uống nước lại phát hiện bình nước không còn một giọt.
Cô thở dài, cầm ấm siêu tốc vào bếp rót nước.Tiếng nước ào ào chảy vào bình đến khi đầy ắp.
Cô cầm ấm quay lại phòng ăn, đặt lên đến đun nước.
Nhà cửa chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ có tiếng quạt quay qua quay lại bầu bạn cùng Trần Tinh.Giọt nước dần tụ thành hình rồi nhảy nhót.
Trần Tinh chăm chú nhìn giọt nước dưới đáy ấm siêu tốc, mãi đến khi nước sôi, mọi thứ lại quay về vẻ yên tĩnh vốn có.Cô rót nước, nhìn hơi nước dần tan biến, rồi lại hoá thành cô đơn.Trần Tinh bỗng có cảm giác đau lòng, cho dù đang trong một mối quan hệ yêu thích lẫn nhau, tinh thần hay thể xác đều hoà cùng nhau.
Nhưng trong cuộc sống vẫn luôn có khoảnh khắc giống như hiện tại, sẽ cảm nhận được nỗi cô đơn và sự tĩnh lặng không cách nào diễn tả nhưng lại được phân chia một cách rõ ràng.Cô ngồi thêm một lúc, lấy thuốc từ vỉ, nuốt xuống.
Rồi sau đó lại đi về phía sofa, ngồi mãi nơi đó.Ngày trước để tránh cô đơn, Trần Tinh thường bật phim hài để xem, nhưng lúc này cô chỉ muốn im lặng cảm nhận cơn sóng trong nội tâm.Chắc hẳn Tạ Thanh Lê cũng có những lúc cảm thấy thế này.
Tối hôm trước Tạ Thanh Lê ở Thượng Hải phải tiếp khách đến tận khuya, thậm chí còn uống say, phải để đồng nghiệp đưa về khách sạn.
Khi Trần Tinh gọi video cho Tạ Thanh Lê, Tạ Thanh Lê đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, mặt mày tiều tuỵ, ngã ngồi ở một bên.Trần Tinh thấy đối phương như vậy liền lo lắng, cô cũng vẫn còn sốt, nhưng vội lên tiếng hỏi thăm tình hình của Tạ Thanh Lê bằng chất giọng khàn đặc.Tạ Thanh Lê xua tay, ra hiệu bản thân không sao, sau đó đột nhiên biến mất trong ống kính.
Mấy phút sau Trần Tinh mới lại nhìn thấy mặt Tạ Thanh Lê."
Chị đi uống nước."
Tạ Thanh Lê cầm điện thoại đặt lên đầu giường, còn bản thân ngã xuống giường.
Sau khi hít thở sâu, Tạ Thanh Lê liền ca thán với Trần Tinh: "...
Sao phải làm mấy chuyện như tiếp khách thế nào nhỉ?
Chị chẳng thích chút nào."
Lúc này Trần Tinh nhớ lại vẫn thấy thương.Cho dù có là người yêu của người kia, trong cuộc sống vẫn luôn có những thời điểm mà đối phương khó khăn nhưng bạn lại chẳng có năng lực để giúp đỡ.Không rõ Trần Tinh ngồi ngoài sofa bao lâu, nhưng lâu đến mức cô đã bỏ lỡ hai cuộc gọi video của Tạ Thanh Lê.
Khi cô nhận ra điều đó, liền vội vã gọi lại cho đối phương.Tạ Thanh Lê nhanh chóng bắt máy.
Khi khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng của Tạ Thanh Lê xuất hiện trên màn hình, Trần Tinh bỗng nở nụ cười."
Chị sợ lắm đấy, em không nghe máy khiến chị tưởng em ngất chứ.
Em sao rồi?
Còn khó chịu lắm không?"
Ánh mắt của Trần Tinh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của bạn gái trên màn hình điện thoại, mỉm cười rồi lắc đầu, như thể có chiếc mỏ neo đang giữ chặt lấy nội tâm âm thầm chao đảo.
Sau khi bình tâm hơn, cô cất tiếng: "Em không sao mà."
"Chị đáp chuyến bay lúc 9 giờ sáng mai, sau đó qua chỗ em luôn."
"Hả?
À, vâng."
Trần Tinh gật đầu.Tạ Thanh Lê nhích gần nhìn Trần Tinh: "Trông em tiều tuỵ quá.
Hay là sáng mai chị đưa em đi viện kiểm tra nhé?"
"Không cần đâu, em uống thuốc rồi mà.
Bị cảm cũng phải có thời gian phục hồi chứ."
Trần Tinh khuyên nhủ, "Chị nghe giọng em nói chuyện mà xem, khoẻ lắm rồi."
"...
Nhưng vẫn chưa khoẻ hẳn.
Giọng em vẫn như vịt đực ấy."
"Vịt gì cơ?
Chị nói lại xem nào?"
"Thôi được rồi, giọng em là giọng vịt Donald."
"Xê ra đi."
Trần Tinh cười, "Em mệt thế mà chị vẫn trêu em."
Tạ Thanh Lê cũng cười theo: "Cho dù giọng em giống vịt Donald thì vẫn đáng yêu mà.
Mai chị về rồi, đợi chị nhé."
"Vâng," Trần Tinh làm ổ trên sofa nói chuyện với Tạ Thanh Lê, "Hôm nay chị ổn hơn chút nào không?"
"Chị không sao, chỉ là hôm nay dạ dày hơi khó chịu chút thôi..."
"
Sau này không bắt buộc thì đừng uống nhé?"
"Ừ, chị cũng không thích uống rượu."
"Ở Singapore ít khi phải đi tiếp khách như vậy đúng không?"
"Ừ.
Thật ra chỗ làm hiện tại của chị cũng không cần phải vậy, chỉ là đi công tác ở nơi khác thì không chắc..."
Tạ Thanh Lê xoa ấn đường: "Chắc chắn sau này sẽ tốt hơn mà, em đừng lo nhé."
Hai người nhìn nhau, nụ cười chứa đầy trong đáy mắt.
Mới đầu, nụ cười ấy còn thoảng qua, sau đó cả hai cùng bật cười."
Hình như hai đứa mình thảm nhỉ?"
"Thôi được rồi, đừng nói chuyện nữa vịt Donald."
"..."