- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Nước Tụ Một Dòng
Chương 50
Chương 50
Chương 50: Mưa chung đôiRa khỏi ga tàu điện ngầm, Trần Tinh rẽ vào một con ngõ nhỏ ở khu nhà cũ.
Cô mất một lúc để bình tĩnh lại rồi mới ra khỏi ngõ, định đi siêu thị mua ít đồ dùng thiết yếu.Bước chân vào khu nhà cũ ấy khiến người ta có cảm giác bước vào khu vực trì trệ nhất, vắng lặng nhất của thành phố trẻ này.
Kiến trúc bốn bề không quy hoạch theo hàng lối, bị những toà cao ốc xung quanh bao quanh.
Đường ngang ngõ dọc trong khu phố ấy có cho mình cả một hệ sinh thái hoàn chỉnh – từ đồ dùng sinh hoạt, quán ăn đến chuỗi đồ ngọt, quầy đồ uống, tiệm làm đẹp, cửa hàng hoa, hiệu thuốc, chợ cóc, phòng tập gym – tất cả tập hợp cạnh nhau một cách hài hoà.Hôm nay tâm tình thư thái, Trần Tinh quyết định dạo một vòng.
Mười lăm phút sau, trong tay cô có thêm một hộp bánh kem vị khoai mỡ, cùng một cốc trà chanh đá đang kề miệng.
Sau cùng, cô dừng lại trước một cửa hàng hoa rất "đặc biệt".Trần Tinh chưa từng thấy cửa hàng bán hoa nào có phong cách trang trí – vô cùng tuỳ tiện – như vậy.
Cửa cuốn của cửa hàng "được" vẽ loang lổ, bên cạnh cửa dán ba chữ "Ù ván nào".Bên trong cửa hàng rộng rãi, được chia thành hai khu.
Một khu chất đầy thùng đựng hoa tươi.
Phong cách bày biện thoải mái cùng những bông hoa tươi rực rỡ tạo thành một hiệu ứng vô cùng tươi mới.
Khu còn lại đặt một chiếc bàn mạt chược, bốn cạnh bo tròn, chân bàn bóng loáng, bên cạnh chất đống ghế nhựa cao màu đỏ thường thấy ở mấy quầy hàng ven đường.Bà chủ chừng 40 tuổi, mặc chiếc áo phông rộng, dài đến đầu gối, đi đôi dép tông, tóc được gom lại rồi búi lên.
Ngoài cảm giác thoải mái thì người ta còn có thể cảm nhận được vẻ lôi thôi lếch thếch.Trần Tinh bị thu hút bởi phong cách kỳ quái này, thế là vô thức bước vào cửa hàng.Văn phòng nhiều giáo viên nữ, thỉnh thoảng cắm lọ hoa tươi cho thêm phần xanh tươi.
Mọi người cùng ngắm nghía thưởng thức, cảm nhận sức sống căng tràn sau ngày làm việc mệt mỏi.Trong vô số sắc hoa được bày tràn lan trong cửa hàng, Trần Tinh nhìn thấy một chậu hoa giấy nằm cô đơn trong góc, màu hồng và xanh trắng nhạt đan lấy nhau, hệt như những đám mây kéo dài bất tận, giống như một vị tiên gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.Trần Tinh bất giác hỏi: "Cho em hỏi đây là giống hoa giấy gì thế?"
"Hoa giấy sakura phớt hồng."
Bà chủ để mặt mộc, da ngăm đen, ngũ quan sâu, đường nét góc cạnh, vẻ ngoài vô cùng bắt mắt.
Lúc này bà chủ đang xỏ dép tông, một tay cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại: "Nay có qua chơi mạt chược không thế?
Bên tôi đang thiếu một chân.
Được được, chừa chỗ cho cậu đấy."
"Cứ xem tự nhiên nhé."
Bà chủ để lại một câu cho Trần Tinh, sau đó chọn một liên hệ khác trong WeChat, lặp lại y hệt những lời ban nãy.Trần Tinh ngồi xổm, nhích lại gần thưởng thức hoa, nghe bà chủ gửi ba tin nhắn thoại với nội dung tương tự nhau.Thì ra không phải là thiếu một chân, mà là thiếu ba chân.Trần Tinh cầm điện thoại chụp mấy kiểu ảnh."
Em gái ơi, chậu này không bán đâu."
Bà chủ thấy cô lưu luyến chân hoa trước mặt, lại bổ sung thêm câu, "Em xem hoa khác đi, chị bán rẻ cho."
"À vâng."
"Nếu em muốn đặt một chậu thì cứ bảo chị nhé."
Mặt bà chủ tươi cười, khoé mắt hằn lên vết nhăn xinh đẹp.
Bà chủ lắc điện thoại, "Kết bạn WeChat nhé?"
Nụ cười rạng ngời thuần khiết ấy khiến Trần Tinh có cảm giác sau này bà chủ cũng nhắn tin cho cô với nội dung – Này, qua đây đánh mạt chược đi, chị đang thiếu một chân.Sau cùng Trần Tinh vẫn kết bạn WeChat, xuất phát từ gánh nặnng tâm lý – "vào cửa hàng ngắm nghía rất lâu nhưng không mua gì".Cô uống hết cốc trà chanh, vứt vào thùng rác trên đường, rồi đi về nhà."
Em về tới nhà chưa?"
Trần Tinh vừa mở điện thoại lên xem đã thấy ngay năm chữ đập vào mắt.Năm chữ này còn giúp cô tỉnh táo hơn cả cốc trà chanh lạnh ban nãy.
Thì ra Tạ Thanh Lê thật sự đã đến thế giới của cô.
Cảm giác chân thực trong cô lúc này mới thực sự chạm đất.Trần Tinh chậm rãi thở ra.Bầu trời lúc này đã không đơn thuần là màu xanh và trắng, mà được tô thêm sắc hoàng hôn.
Thời khắc đa dạng sắc màu của một ngày nhất sắp kề cận.Sau đó Trần Tinh gửi bức ảnh vừa chụp ban nãy cho Tạ Thanh Lê, kèm dòng chữ: "Em về gần tới nhà thì phát hiện ra một cửa hàng bán hoa thú vị lắm.
Trong cửa hàng có một chậu hoa giấy siêu đẹp siêu xinh."
"Đẹp thật đấy.
Giống gì thế?"
"Sakura phớt hồng.
Em lên mạng tìm thì thấy có một giống gần giống với nó, tên là hoa giấy hồng gân."
Trần Tinh vừa đi vừa nhắn tin, rất nhanh đã về đến nhà trọ."
Đẹp nhỉ.
Cửa hàng này cũng thú vị ghê."
Trần Tinh cười: "Bà chủ cũng ngầu nữa, hình như có cả câu chuyện phía sau."
"Ừ.
Bây giờ chị phải đi họp rồi, tối nói chuyện tiếp nhé?"
Trần Tinh vào nhà, im lặng nhìn dòng tin nhắn kia, sau đó mím môi."
Vâng."
Mấy dòng chữ, mấy tấm ảnh, cô gần như có thể nhìn thấy một cánh cửa rộng mở, được đặt giữa hai người.Hai tiếng sau, khi màn đêm buông xuống, mưa cũng bắt đầu rơi.Trần Tinh tắm xong, trùm khăn tắm khô, vắt những lọn tóc dài chưa khô lên vai.
Cô nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn đồng hồ trên điện thoại."
Bên chị có mưa không?"
Cô gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Thanh Lê.Tạ Thanh Lê không trả lời.Trần Tinh lau khô tóc.
Chiếc quạt để chế độ quay đang quạt qua quạt lại, tạo chút tiếng động cho căn phòng im lìm này.Mưa càng ngày càng to.
Khi nhìn ra bên ngoài, màn mưa đã phủ kín đất trời.
Trong cơn mưa tầm tã, cô phóng tầm mẳt ra xa, vẫn có thể thấy được con đường đến trường.
Bóng cây đang lắc lư trong mưa gió, đèn đường giống như mứt cam trong màn mưa ấy.Nếu là trước kia, đây chẳng qua cũng chỉ là một cơn mưa trong đêm hè hết sức bình thường.
Nhưng vì Tạ Thanh Lê cũng đang ở Thâm Quyến, nên cơn mưa đêm nay trở nên khác thường.Có lẽ cảnh tượng bây giờ đang là thế này: Tạ Thanh Lê tan làm, vẫn mặc bộ đồ ban sáng, tóc được búi lên để tiện làm việc.
Cô bước ra khỏi toà cao ốc, gió thổi qua làm những lọn tóc của cô tung bay.
Cô đưa ngón tay mảnh lên vuốt tóc, vén ra sau tai.
Mưa cùng gió kéo đến, cô thò đầu xem cơn mưa có nặng hạt hay không, khiến mái tóc lại bị gió thổi tán loạn thêm lần nữa...Liệu khi nhìn thấy mưa, chị ấy có nhớ tới mình không?Cô lật mở tập đề ôn thi, sau đó cầm bút lên, làm mấy bài.
Bất ngờ thay, cô vẫn có thể tập trung làm bài.Mưa mãi chẳng có dấu hiệu ngừng, Trần Tinh cũng không biết mình dừng bút tự lúc nào.Lúc này trong WeChat đã hiện lên tin nhắn của Tạ Thanh Lê: "Có.
Chị đi nhờ xe của đồng nghiệp để về."
Tin nhắn tiếp theo: "Em đang bận à"Trong Trần Tinh vẫn có chút phiền muộn, nhưng hiện thực "ở cùng một thành phố" lại lần nữa hiện lên, khiến trái tim cô trở về trạng thái ổn định."
Ừm, em đang ôn thi."
Tạ Thanh Lê nhanh chóng trả lời: "Ôn gì thế?"
Trần Tinh thở dài: "Thi vào biên chế."
"Ồ."
Câu chuyện đến giây bị gián đoạn.Đề bài trắc nghiệm bên dưới ánh đè cùng khung trò chuyện trống rỗng trong WeChat khiến Trần Tinh rơi vào trạng thái mơ hồ.Liệu có cơ hội nào cho cả hai?Cô phải nắm lấy Tạ Thanh Lê bằng cách nào?Tạ Thanh Lê nghĩ như thế nào?Tiếng mưa bên tai lặng lẽ giải đáp vô số khúc mắc trong lòng cô.Giữa những âm thanh lộp bộp, Tạ Thanh Lê đứng trước cửa sổ chạm sàn, quan sát ánh đèn thành phố trong màn mưa dày đặc.
Phòng cô được bố trí ở đoạn giữa toà cao ốc, nên cô có thể quan sát được một phần của toà nhà trước mặt và đường giao thông gần đó.Tạ Thanh Lê ngắm nhìn màn mưa, tò mò xem lúc này cơn mưa bên phía Trần Tinh có dáng vẻ như thế nào.Thế là, cô quay một đoạn phim cảnh mưa dài mấy giây, gửi cho Trần Tinh.Cô chờ đợi, sau đó Trần Tinh cũng trả lời cô bằng một đoạn phim ngắn khác.
Cơn mưa đêm thi nhau trút xuống bên ngoài cánh cửa chống trộm, xa xa còn có bóng đèn mờ ảo giống như một khung hình trong trang truyện tranh.Hai người không nhắn kèm chữ.Trong WeChat, hai đoạn phim nối liền nhau, cùng một thành phố, cùng một bầu trời nối liền với nhau.
Thế giới của hai người cũng được gắn kết."
Mình đang chờ đợi thứ gì đây?"
Tạ Thanh Lê hoang mang hiếm thấy.Chọn Thâm Quyến, không hoàn toàn vì công việc, mà phần nhiều là vì Trần Tinh.
Khi công tác chuẩn bị ban đầu hoàn tất, Tạ Thanh Lê hoà mình trong thành phố mới – nơi có Trần Tinh, khiến cô chìm vào những suy nghĩ về tương lai nhiều hơn.Sự nghiệp có thể đánh cược, nhưng tình cảm thì cô lại chẳng có gì chắc chắn.
Cô là một kẻ thất bại.Hai người đều hiểu rõ thiện cảm bản thân dành cho đối phương, nhưng để bắt đầu cho một mối quan hệ khắng khít thì chỉ thiện cảm thôi là không đủ.
Cho dù khoảng cách địa lý giữa cả hai đã được thu hẹp lại, nhưng vô số lo lắng tồn tại trong tâm khảm khiến cô không nhìn thấy bờ.Tạ Thanh Lê xoa trán, trái tim bỗng nhói lên cơn đau kỳ lạ.
Cô thở dài trong đêm mưa đằng đằng.
WeChat cũng chìm vào trạng thái im lặng.Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên."
Lúc nào chị có thời gian thì mình đi ăn nhé?
Cuối tuần chị bận gì không?"
Tạ Thanh Lê nhìn màn hình điện thoại rất lâu, đến khi màn hình tối đen, cô lại chạm vào cho nó sáng trở lại.Tiếng mưa quẩn quanh bên tai, giống như một lời thúc giục."
Ừ, đi ăn nhé."
Trong khoảnh khắc nhấn gửi tin nhắn, Tạ Thanh Lê mơ hồ nhưng cũng rất kiên định.