- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Nước Tụ Một Dòng
Chương 80
Chương 80
Chương 80: Quyết địnhTrần Tinh đỏ mắt nhìn Tạ Thanh Lê, vẫn thút thít: "Được, chúng ta nói chuyện, chị muốn nói gì?"
Hai ngón tay cái vô thức bấu chặt vào nhau."
Không đỗ cũng không sao, em đừng buồn mà, còn có chị đây."
Tạ Thanh Lê nhích lại gần, nắm lấy tay Trần Tinh.Trần Tinh gượng cười: "Chị cũng đâu thi hộ em được."
Tạ Thanh Lê cũng cười: "Chị có thi cũng đâu chắc sẽ đỗ đâu."
Trần Tinh nản lòng: "Chỉ là em cảm thấy, bỏ lỡ lần này rồi thì lần sau em không thi nổi nữa."
"Liệu chị có thấy mắt mặt vì cô bạn gái thi mãi không đỗ biên chế này không?"
Trần Tinh muốn cười gượng cũng không cười thành tiếng, "Có lần em còn nghe thấy phụ huynh học sinh của em xì xào về em – Cô Trần vẫn chưa vào biên chế đâu.
Nói sao nhỉ?
Giọng điệu ấy có chút đồng cảm, có chút khó hiểu, lại có chút xem thường...
Sau đó em tự nói với bản thân, chắc là do em nghĩ nhiều, chắc là em không vượt qua được chính mình, nên mới suy bụng ta ra bụng người.
Chắc đó chỉ là một câu quan tâm đơn thuần, hoặc cũng có thể là EQ người ta thấp mà thôi..."
Trần Tinh càng nói tâm trạng càng kích động.
Cô vô thức rút tay khỏi tay Tạ Thanh Lê, giọng nói khàn đặc, "Nhưng càng nghĩ em càng tự ti.
Em khẩn thiết kiếm tìm thứ gọi là "biên chế" để bản thân có cảm giác an toàn, dù sao em cũng..."
Cô nghẹn ngào, mất một lúc mới cất thành tiếng, "Em không có nhà, mẹ em cũng chỉ quan tâm em gái, ai quan tâm em đây?
Chỉ có em..."
Cô cúi đầu, ngón tay vô thức chọc vào nhau, giọng vẫn khàn đặc: "Suốt những năm qua, chỉ có em quan tâm đến bản thân mình, nhưng hiện tại ngay đến em cũng chẳng thể làm được điều đó nữa.
Dường như em càng ngày càng trở nên nhỏ bé, bị vây quanh bởi người khổng lồ và toà cao ốc, em chỉ có thể ngửa đầu...
Em cũng không có nơi nào để đi..."
"Thả lỏng nào, thả lỏng..."
Hô hấp của Tạ Thanh Lê cũng trở nên gấp gáp, cố gắng an ủi Trần Tinh."
Qua 35 tuổi là hết cơ hội thi biên chế rồi, em cũng sắp 32, làm sao đây?
Em không thấy được tương lai của bản thân."
Đôi tay của Trần Tinh càng ngày càng lạnh.
Tạ Thanh Lê hôn lên bàn tay ấy, buồn bã nói: "Tinh à, em đừng nghĩ vậy được không?"
"Em biết thi biên chế rất khó, mỗi lần có đến năm sáu trăm người đăng ký, thậm chí có lúc lên đến bảy tám trăm người, nhưng cũng chỉ có một hai suất.
Nhưng trường em có rất nhiều giáo viên trong biên chế cơ mà, bao nhiêu người như vậy, sao lại không có nổi một chỗ cho em?
Có đôi khi em thật sự không hiểu tại sao cứ cố chấp đâm đầu, rồi em lại thấy mình kém cỏi...
Tại sao người khác làm được mà em lại không..."
Trần Tinh vừa nói, nước mắt vừa lã chã rơi."...
Cuộc sống đôi khi nghiệt ngã vậy đấy, thiếu chút may mắn..."
Tạ Thanh Lê đồng cảm thở dài, "Trung Quốc mệt mỏi quá."
"Cả ngày bị cái gọi là 'biên chế' bóp nghẹt...
Nghề giáo cũng chẳng đơn thuần...
à không, là vì em không cao thượng gì cho cam.
Em giận bản thân không biết tranh thủ, nhưng cũng hiểu được lý do vì sao lãnh đạo chọn giáo viên kia, chỉ là cái tát từ hiện thực 'không thi đỗ, không được chọn' quá lớn mà thôi."
"Công việc khó khăn, phụ nữ lại càng khổ, đặc biệt trong những quy định khắt khe về tuổi tác, dường như phụ nữ sinh ra đã phải đeo một chiếc đồng hồ trên người, người nào người nấy đều chăm chăm nhìn thời gian của cô ấy..."
Trần Tinh nhếch môi: "25 tuổi nên làm gì, 30 tuổi thì không kịp, bây giờ lại bảo 35 tuổi là thời hạn chót..."
Hai người cùng thở dài rồi quay sang nhìn nhau, chìm trong im lặng."
Thật ra em định..."
Trần Tinh im lặng, đợi cơn đau trong lòng qua đi mới lên tiếng, "Em định thi đỗ biên chế rồi hỏi chị, chị có thể ở lại Thâm Quyến làm việc không..."
Mi mắt Tạ Thanh lê run lên, ánh mắt rực sáng: "Thật ra chị cũng muốn hỏi em một câu tương tự."
Trần Tinh không nói gì, cuối cùng nuốt nước bọt: "Chị định bảo em qua Singapore à?"
"Ừ."
Tạ Thanh Lê gật đầu, căng thẳng nhìn Trần Tinh.Hai người nhìn nhau trong lặng thinh, cố gắng tiêu hoá thông tin của đối phương."...
Lần trước Mạnh Đông cũng hỏi em về vấn đề này, cũng không thể nói là em chưa từng nghĩ đến..."
Trần Tinh khẽ nói, trên mặt thoáng qua vẻ u sầu, "Nhưng em qua đó liệu có tìm được việc không?
Em cũng không định di dân...
Hình như... ngộ nhỡ chúng ta..."
Đầu óc cô hỗn loạn, tư duy cũng không mạch lạc."
Chị hiểu, chị nói vậy chỉ để em có thêm lựa chọn thôi.
Em đừng bó mình trong Thâm Quyến, bước khỏi vùng an toàn nhìn toàn cảnh nhé."
"...
Em làm được chứ?"
Trần Tinh ngẩn người cất lên câu hỏi ấy, những đả kích liên tiếp khiến cô mất hết niềm tin với bản thân.Tạ Thanh Lê tiến lên ôm Trần Tinh vào lòng, không khỏi xót xa: "Dừng bị khái niệm biên chế trói buộc, đừng khuất phục bởi một hệ thống đánh giá."
Cơ thể Trần Tinh run lên, ánh mắt chấn động.Tạ Thanh Lê mím môi, thở ra một hơi, trút bỏ cảm giác nặng nề, chậm rãi giải thích với Trần Tinh: "Tỉ lệ sinh ở Singapore thấp, người trẻ ít, em còn chưa đến 32 tuổi, chắc chắn có rất nhiều cơ hội việc làm.
Cơ hội tốt nhất chính là giáo viên môn tiếng Trung, em hoàn toàn có đủ năng lực."
Trần Tinh bối rối: "Nhưng tiếng Anh của em không lưu loát cho lắm..."
Tạ Thanh Lê bật cười: "Dù em không rành tiếng Anh cũng chẳng sao đâu mà, huống hồ trình độ của em chắc chắn đủ giao tiếp.
Hơn nữa, Singapore đông người Phúc Kiến lắm, em sợ gì?
Cùng tổ cùng tông, ẩm thực cũng không khác biệt gì nhiều, em có thể thích nghi được mà."
Trần Tinh vẫn ngẩn người nhìn Tạ Thanh Lê, hai mắt ướt át, biểu cảm yếu ớt.Tạ Thanh Lê dịu dàng xoa mặt cô: "Em quen rồi à, Tết năm ngoái em đến nhà chị, chú Huỳnh và em gái chị đều muốn em dạy tiếng Trung mà.
Nếu không ổn nữa thì chị bảo chú Huỳnh viết thư giới thiệu giúp em, hoặc là bảo chú ấy tìm cho em một trường.
Nhưng chị nghĩ với năng lực của em thì có thừa khả năng tự tìm việc, không cần người khác giúp.
Thật đấy..."
Vành mắt Trần Tinh đột nhiên nóng bừng.
Cô nhào vào lòng Tạ Thanh Lê, nước mắt lăn dài, thút thít: "Cảm ơn chị luôn nhìn nhận em, bây giờ em cần nhất là một lời khẳng định như thế.
Hu hu hu.
Thật không chị?
Chị nói thật chứ?
Em có thể làm được thật sao?"
Tạ Thanh Lê ôm chặt Trần Tinh trong lòng, lồng ngực nhói đau: "Đương nhiên rồi!
Đàn chị đã lừa em bao giờ chưa?"
"Nhưng em không muốn đổi quốc tịch, em vẫn muốn làm người Trung Quốc."
Trần Tinh vừa khóc, nhưng vẫn không quên đổi giọng thay đổi bầu không khí.Tạ Thanh Lê bật cười trong vô thức: "Lấy thẻ vĩnh trú là được.
Em chỉ cần làm giáo viên bên đó hai ba năm, dễ lấy thẻ vĩnh trú lắm."
Hai người lại ôm chặt lấy nhau, nép vào nhau trong yên lặng, trước giờ trái tim hai người chưa từng có cảm giác gần gũi đến như vậy.Từ trước đến nay, Trần Tinh chưa từng có chỗ dựa an tâm đến vậy, cô cảm thấy tình cảm của hai người hiện tại đã vô cùng sâu đậm.
Cô tin Tạ Thanh Lê cũng có cảm giác tương tự."
Trước đó rất lâu chị đã muốn nói với em, em là người vô cùng quan trọng của chị.
Trước kia chị muốn tỏ tình với em nhưng lại không dám, vì chị không biết mình có thể ở lại Thâm Quyến hay không."
Tạ Thanh Lê khẽ cọ má lên má Trần Tinh, nhỏ tiếng tỉ tê, "Bây giờ chị lại thấy may mắn vì em không thi đỗ biên chế, vì em có thể suy nghĩ đến việc qua Singapore cùng chị.
Chị thật sự là người vừa nhu nhược vừa ích kỷ mà."
Tạ Thanh Lê ngượng ngùng dừng lại một lúc, mới tiếp tục: "Sao em có thể nói là chị cảm thấy mất mặt vì em không thi đỗ biên chế chứ?
Trời ạ!
Chị lại thấy chị càng không xứng với em ấy.
Chị chỉ mong yên ổn, nhưng em thì luôn dũng cảm tiến về phía trước.
Chị sống ở Singapore mười mấy năm rồi, còn em lại vì chị mà rời xa quê hương mà em gắn bó hơn ba mươi năm qua..."
"Chị cũng đừng nghĩ vậy mà..."
Trần Tinh ôm chặt lấy Tạ Thanh Lê.Thì ra, cô chỉ cần thay đổi góc nhìn mà thôi, Tạ Thanh Lê sẽ luôn ở đó, tìm cho cô một con đường khác.
Chỉ cần có con đường khác để lựa chọn, Trần Tinh lại cảm thấy có hi vọng.
Hi vọng yếu ớt đến đâu cũng là hi vọng."
Em còn hạn hợp đồng một năm với trường."
Cảm xúc của Trần Tinh đã ổn định lại, "Em phải chuẩn bị cả hai phương án."
"Ừ, chị sẽ nghiên cứu thêm thông tin."
Tạ Thanh Lê nhìn Trần Tinh, "Em cứ từ từ, không sao hết.
Bên Sing không có quy định tuổi tác đâu."
Trần Tinh mỉm cười: "Tốt quá."
Tạ Thanh Lê thấy Trần Tinh không quá hưng phấn, vẫn tiếp tục an ủi: "Có chị đây, chị sẽ luôn ở bên em."
Trần Tinh nhìn Tạ Thanh Lê, bỗng giác ngộ.
Cô hỏi: "Chị phải về Singapore à?"
Tạ Thanh Lê cắn môi: "Tầm tháng Tám chị phải về."
Trần Tinh lặp lại: "Tháng Tám?
Còn gần ba tháng nữa..."
Tạ Thanh Lê chỉ khẽ "ừ" đáp lại.Căn phòng lại chìm trong tĩnh lặng.Sau đó Tạ Thanh Lê bổ sung: "Chúng ta sắp kỷ niệm hai năm rồi đấy."
Khoé môi Trần Tinh cong lên.
Cô chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Thanh Lê.
Cô nghĩ lúc này mình nên nói gì đó, nhưng vẫn chưa nghĩ tường tận được điều gì.Tạ Thanh Lê cũng nhìn cô, lông mi thoáng rung động.
Trong ánh mắt ấy có đau lòng, áy náy và cả tình yêu.Trần Tinh muốn hỏi, "Nếu em kiên quyết ở lại Thâm Quyến, liệu chị có ở lại cùng em không?"
Cô không nói, nhưng Tạ Thanh Lê hiểu.Tạ Thanh Lê rũ mắt, nắm chặt tay Trần Tinh, đè trán mình lên trên như thể sám hối: "Chị xin lỗi, có lẽ chị sẽ không ở lại, nhưng chị sẽ không từ bỏ tình cảm của chúng ta."
Trần Tinh cắn môi: "Hai đứa ở hai quốc gia khác nhau, chỉ có thể yêu xa thôi."
"Ừ."
Hai người không tiếp tục bàn về "yêu xa", bởi hai chữ này thật sự quá nặng nề.Tạ Thanh Lê không dám nhìn biểu cảm của bạn gái, chỉ nhỏ giọng: "Chắc em cảm thấy bất công lắm đúng không?"
Trần Tinh không đáp.
Cô nhìn Tạ Thanh Lê.
Lạ thay, trước giờ cô chưa từng thấy hai người bình đẳng như lúc này.
Thậm chí Trần Tinh cảm nhận được thế "yếu" của Tạ Thanh Lê.
Cô còn cảm nhận được sự bất lực, hốt hoảng và cả nỗi sợ của Tạ Thanh Lê.Cho dù trong định nghĩa của người đời, Tạ Thanh Lê thành công hơn, có năng lực hơn cô, nhưng xét về mặt tình cảm, Tạ Thanh Lê cũng chỉ là một đứa trẻ.Trần Tinh cảm thấy lúc này bản thân tách thành hai thể, một thể khác đang đứng ở góc độ khán giả, quan sát rồi bình tĩnh phân tích Tạ Thanh Lê, sau đó lại đánh giá chính mình.Từ nhỏ đến lớn, Trần Tinh luôn đóng vai người chăm sóc.
Cô chăm sóc bản thân thay mẹ, sau này lại chăm sóc mẹ và em gái, trong nhà xảy ra vấn đề gì cũng đều do cô ra mặt giải quyết.
Cô dám từ chức, từ bỏ một công việc ổn định, một mình đến thành phố lớn bắt đầu lại từ đầu, tranh đấu hết lần này tới lần khác, tuy chưa thắng trận nhưng vẫn giữ được ý chí kiên cường.Còn bây giờ, một con đường khác mở ra, liệu cô có dám rời khỏi quê nhà, đánh cược một phen?
Kết quả tốt – cô sẽ có cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Kết quả xấu sẽ thế nào nhỉ?Hai tay Trần Tinh run run, ánh mắt gợn sóng.
Người phụ nữ đang nắm tay cô cũng phát hiện ra điều này, thế là càng nắm càng chặt."
Chị xin lỗi vì bắt em phải đối mặt với quá nhiều ẩn số như vậy."
Tạ Thanh Lê xót xa, nhìn Trần Tinh với đôi mắt ngấn lệ, "Em có thể tin chị được không?
Cầu xin em đấy."
Trong ánh nhìn thấy, một thể khác của Trần Tinh nhanh chóng quay lại, hợp thành một với cơ thể, cho dù không thể bình tĩnh khách quan, cho dù tất cả biến thành ý kiến chủ quan.Lồng ngực cô đau đến nhũn ra: "Đương nhiên là em tin chị..."
Tạ Thanh Lê giống như một người được cứu rỗi, vội tiếng lên ôm chặt lấy Trần Tinh, vùi đầu vào hõm vai đối phương: "Cho dù chết chị cũng sẽ không buông tay.
Nếu thật sự có ngày đó, chị tình nguyện lùi về sau, chị tình nguyện ở lại."
Trần Tinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Tạ Thanh Lê, cảm xúc đau đớn và yếu đuối trên mặt tan biến, nặng nề thở hắt ra: "Cảm ơn chị đã nói những lời này."
Đây là đề bài của cô, cô phải tự đứng trên đôi chân mình, tự trưởng thành.
Người yêu cô đã làm hết mọi điều trong khả năng, việc còn lại phải dựa vào chính cô.Tất cả lựa chọn đều do cô tự nguyện, tất cả con đường đều là lựa chọn tốt nhất lúc này.
Cuộc đời cô phải do chính cô viết lên.
Dĩ vãng có thể viết lại, hiện tại vũng vậy.Cảm xúc dần ổn định, suy nghĩ hỗn loạn cũng trở nên mạnh lạc: "Đến lúc đó chị cứ về Singapore trước, chăm chỉ làm việc nhé.
Không sao cả.
Chúng ta chỉ xa nhau tạm thời thôi.
Em sẽ cố gắng hết sức mình để đến bên chị..."
Tạ Thanh Lê vừa siết chặt vòng tay vừa rơi nước mắt: "Trời ạ, chị yêu em lắm, không thể không có em được..."
"Đương nhiên rồi!
Chị có tìm nữa tìm mãi thì cũng không tìm được cô bạn gái tốt như em đâu..."
Trần Tinh lấy lại tinh thần.
Cô trêu đùa, "Tốt nhất là chị nên trân trọng em vào."
Tạ Thanh Lê vừa khóc vừa cười: "Ừ, chị phải chăm đi lễ Mẫu Tổ mới được, xin bà phù hộ cho chúng ta được ở bên nhau trọn đời."
Trần Tinh cười đáp: "Em không biết Mẫu Tổ còn có nhiệm vụ làm Nguyệt Lão nữa đấy.
Chắc em cũng phải chăm đi lễ bà, xin bà phù hộ cho em làm gì cũng thuận lợi mới được."
Tạ Thanh Lê cười: "Nghiệp vụ của Mẫu Tổ hơi rộng nhỉ?"
Trần Tinh vờ như cảm thán: "Phải đấy."
Hai người nhìn nhau một lúc, không hẹn mà gặp cùng bật cười.
Trán tựa trán, hơi thở quyện vào nhau.
Thời gian Trần Tinh và Tạ Thanh Lê yêu nhau không ngắn cũng chẳng dài, nhưng đã khăng khít đến độ hai bên đã liệt kê nhau trong "kế hoạch dưỡng già".
Cuối cùng hai người thật sự đã có chung một tần số.