- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
Nước Tụ Một Dòng
Chương 60
Chương 60
Chương 60: Ngôi sao của tôiÁnh mắt Trần Tinh mất đi tiêu cự.
Cô ngồi ngây ra.
Cô không rõ bản thân đã ngồi như thế bao lâu, mãi đến khi tầm mắt trở nên mơ hồ.Đột nhiên Trần Tinh nhớ ra một việc rất quan trọng.
Đó là năm lớp 9, cô được chọn tham gia cuộc thi đọc thơ của khu, trong tuần ôn luyện cuối cùng, các nữ sinh tham gia cuộc thi khác đều hăng hái thảo luận về chiếc váy xinh đẹp mà mình đã chuẩn bị.Trần Tinh tủi thân kể với Vu Như.
Trong tủ quần áo của cô lúc đó ngoài đồng phục thì đều là quần áo đơn giản.
Cô cũng muốn có một chiếc váy xinh đẹp để tham gia cuộc thi.
Vu Như ậm ừ đôi tiếng, nhưng vẻ mặt không tán thành, còn nói cô phải hiểu chuyện, đừng chìm trong mấy thứ hào nhoáng – Thi thố quan tâm đến năng lực chứ nhìn áo quần mày làm gì?
Lãng phí tiền mua váy cũng được ích lợi gì?
Bình thường đi học mày chẳng mặc đồng phục đấy còn gì?Trần Tinh vẫn không bỏ cuộc: "Con nhớ lần trước rõ ràng bác có mua cho con một chiếc váy lụa màu hồng để trong tủ quần áo mà, mẹ cất ở đâu rồi?"
"Mày mặc rộng còn gì?
Tao tặng cho người ta rồi."
"Mẹ tặng ai?"
"Tặng đứa cháu họ của bố mày.
Mày treo mãi trong tủ quần áo, có mặc đến đâu..."
"...
Đó là váy bác mua cho con mà!"
"Cũng đâu phải mua riêng cho mày?
Đấy là do chị họ mày mặc không hợp, bác mày sợ để phí nên mới cho mày thôi."
"...
Thế thì vẫn là đồ của con, cho con mà!
Đồ của con!"
Tiếng hét trong ký ức ấy đã trở nên lạ lẫm, nhưng cảm xúc bị lãng quên trong tiềm thức năm ấy vừa chạm vào đã bộc phát.Cuối cùng Trần Tinh không có váy mới.
Cô chọn một bộ sáng sủa nhất trong tủ đồ - một chiếc áo ngắn tay kết hợp cùng quần bò.
Nhưng kế hoạch của cô vẫn để sót một bước.
Nửa đêm cô giật mình tỉnh giật, bò xuống giường giặt đôi giày vải của mình.Năm nó thịnh hành mốt giày vải trắng, đặc biệt là Converse nhập khẩu.
Trần Tinh chưa từng nghĩ, đôi giày duy nhất được sản xuất trong nước, còn là đôi giày cô nài nỉ Vu Như mãi mới được mua, đôi giày cô thích mang hàng ngày, cũng khó để giữ sạch bong kin kít.
Cô xả thùng nước, ngồi xổm trong nhà vệ sinh, ra sức cọ giày dưới ánh sáng đèn tờ mờ, sau đó lại sốt ruột lấy máy sấy sấy khô, chẳng có thời gian lau nước mắt.Ngày thi đấu, Trần Tinh bước trên đôi giày chưa khô hẳn, giành một giải nhất trong ba người đồng hạng.Khi chụp ảnh, đứng trong một nhóm nữ sinh rạng ngời xinh xắn, cô chần chừ không dám tiến lên phía trước.
Sự tự tin khi giành giải bị lấn át, không cách nào gạt đi nỗi tự ti trong mình.Cô đặt tấm ảnh trong cuốn album, không mở ra xem lại lần nào.Có một dạo Trần Tinh tuởng mình trẻ tuổi tài cao, không thể thoát khỏi tâm lý yêu cái đẹp hư vinh tuổi dậy thì.
Sau này trưởng thành mới ý thức được, đó chẳng qua là một chiếc váy và một đôi giày xinh đẹp mà thôi.
Còn thứ cô mong cầu mà chẳng có được là tình yêu, sự khích lệ và lời khen ngợi.Cô có quá ít thứ.
Sự thiên vị mà em gái vừa sinh ra đã có là thứ cho dù cô có đánh đổi bằng tất cả cũng chẳng thể giành lấy.
Ba mươi năm cuộc đời, từ khi sinh ra đến hiện tại, cô chưa từng một lần có được sự thiên vị ấy.Hiện tại Tạ Thanh Lê nói muốn được ở bên cô, cho dù vẫn còn những vấn đề chưa được giải quyết, nhưng đây phải chăng chính là sự thiên vị lớn nhất mà cô có được?
Có phải ông trời đang nói với cô – Ta có thể cho con chừng này, con có thể chấp nhận không?Trần Tinh có thể hiểu được lý do sau này Tạ Thanh Lê lựa chọn quay về Singapore, vì đó chính là nơi mà Tạ Thanh Lê được sống lại.
Nếu cô chấp nhận Tạ Thanh Lê, sẽ phải chấp nhận một mối tình chẳng có tương lai lâu bền.Trần Tinh vô thức ngồi sụp xuống sàn.
Ánh mặt trời ngập trong căn phòng làm nó trở nên vô cùng sáng rõ, như thể thần ánh sáng sắp ghé qua.Nhìn mà xem, ánh nắng không chỉ chiếu rọi ở nơi biệt phủ xa hoa hay khách sạn cao cấp, nó còn soi sáng cả những căn phòng thuê đơn sơ chật chội, khác gì cỏ lúa bằng nhau.Trần Tinh ngẩng đầu lên, để khuôn mặt chìm trong ánh sáng.
Nơi khoé mắt lan tràn cảm giác nóng hổi đau đớn.Dường như cô nghe thấy bên trên có âm thanh hỏi lại cô: "Chấp nhận không?
Con có muốn tiếp nhận không?"
Âm thanh bên trên ấy chính là tiếng lòng, cũng là giọt nước mắt trên khoé mi cùng câu "Xin lỗi" lí nhí của Tạ Thanh Lê.Trần Tinh cắn răng, lập tức bò dậy, vội vàng xỏ dép chạy ra khỏi nhà.Cô vội vã xuống dưới tầng, đẩy cổng sắt.
Ánh nắng lập tức phủ đầu phả mặt.
Trần Tinh nhanh chóng chạy về phía ga tàu điện ngầm.
Chạy tới đó làm gì?Thật ra trong lòng cô cũng không chắc chắn, chỉ là cảm giác cuộc đời này chỉ có một cơ hội ấy mà thôi.Ánh nắng như hình với bóng, giống như âm thanh kia cũng không ngừng gặng hỏi: "Con chắc chắn bản thân chấp nhận được chứ?
Con chắc chắn muốn làm như vậy sao?"
Trần Tinh cắn răng đáp lại: "Con chấp nhận, con chắc chắn."
"Cho dù... cũng không hối hận ư?"
Bước chân cô loạng choạng, suýt chút nữa mất trọng tâm.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, thở ra một hơi dài, lông mi đã ướt nhẹp.
Trong đầu hay trong tim lúc này đều đang hét to "Con chấp nhận, cho dù kết quả có ra sao, con đều chấp nhận."
Một khi đã chắc chắn với suy nghĩ của mình, Trần Tinh lại tiếp tục chạy, càng chạy cang nhanh.
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình đang tái hiện lại "kiểu chạy trong phim Nhật".
Nhân vật chính trong những bộ phim ấy một khi đã đưa ra quyết định, đạo diễn hoặc biên kịch sẽ để họ chạy bộ một quãng, cũng giống như "Gump" đang chạy không ngừng nghỉ trong phim Mỹ.
Trần Tinh cũng chạy.
Chạy mãi chạy mãi, bỗng có một âm thanh không thân thiện hiện lên – âm thanh của chính bản thân cô đang cọ giày trong đêm tối thời cấp Hai.
Âm thanh ấy lạnh lùng hỏi: "Lý trí của cô đâu?
Lý trí của cô biến đi đâu rồi?
Cô không có đường lui đâu, cô có hiểu không?
Cô lại muốn xỏ đôi giày ướt nhẹp phơi ngoài ban công à?"
Trần Tinh không dừng lại.
Giày ướt thì sao chứ?
Cô đã đánh cược một phen, được ăn cả ngã về không.
Cô bằng lòng chấp nhận mọi hậu quả, hơn nữa cũng không hối hận.Âm thanh từ lý trí kia yếu ớt dần.
Trần Tinh lấy hết sức lực chạy về phía trước, sau đó bên tai lại vang lên nhạc nền du dương trầm bổng.
Màu xanh tươi tắn của bầu trời trên đỉnh đầu, át cả tiếng gió "xào xạc" được ánh dương vẫy gọi đang tụ họp trên đôi vai, dưới gót chân cô.
Cơ thể Trần Tinh lúc này như đang bay lên.Mọi thứ trên mặt đất dần xa, Trần Tinh nhìn thấy quầy đồ ăn buổi sáng cô vừa mua, đôi vợ chồng đứng tuổi chủ quầy đang vô cùng tất bật, người chiên quẩy, người mời khách.
Cô còn nhìn thấy bà chủ tiệm hoa đang kéo rèm cửa, nhìn thấy ngôi trường nơi cô đang dạy, nhìn thấy cả ga tàu điện ngầm.Cô nhìn thấy đích đến nên chầm chậm hạ xuống.
Cô quyết định bắt tàu, đi thẳng tới công ty của Tạ Thanh Lê để tìm cô ấy.Trần Tinh hoà mình trong dòng người vội vã, hướng về phía lối vào.
Đột nhiên ánh mắt cô va phải một màu xanh quen thuộc khiến bước chân khựng lại.
Cô quay đầu quan sát kỹ càng, chăm chú, quả nhiên màu xanh ấy thuộc về Tạ Thanh Lê.Hai bên ga tàu điện ngầm là toà nhà thương mại cao tầng.
Tạ Thanh Lê đứng ở nơi ít sáng, cúi đầu nên không nhìn rõ sắc thái trên mặt.
Không biết lúc này Tạ Thanh Lê đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi vai hơi co lại, tư thế chật vật, nhìn như một đám mây ảm đạm, khiến chiếc váy xanh trên người cũng trở nên ưu tư.Trái tim Trần Tinh lập tức dâng lên nỗi khổ vô ngần.
Cô thở một hơi dài, nhìn thẳng về phía Tạ Thanh Lê, rồi đi từng bước về phía đối phương.Mới đi được mấy bước, người phụ nữ đang cúi đầu kia có vẻ như cảm nhận được một nguồn điện chạy qua, thế là ngẩng đầu nhìn lại.Trần Tinh không thể diễn đạt được ánh mắt Tạ Thanh Lê nhìn mình.
Trên mặt Tạ Thanh Lê vừa là niềm vui, vừa là sự kinh ngạc không dám tin vào hình ảnh trước mắt.
Sau đó niềm vui ấy biến thành thấp thỏm, áy náy cùng rất nhiều cảm xúc mà Trần Tinh chẳng thể phân tích nổi.
Tạ Thanh Lê hít thở thật sâu, chờ đợi Trần Tinh tiến về phía mình."
Chị..."
"Em..."
Chị vẫn chưa đi làm à?Sao em lại đến đây?Hai người nhìn nhau, không hẹn mà gặp cùng lên tiếng, nhưng lại bị âm thanh hỗn tạp ở cổng ga tàu lấn áp."
Những lời chị nói ban nãy còn tính không?"
Trái tim Trần Tinh nổi loạn, khi hỏi ra câu ấy, âm thanh run rẩy không giấu nổi."
Đương nhiên là có chứ."
Tạ Thanh Lê ra sức gật đầu, giọng nói cũng run rẩy không kém.Trần Tinh vô thức mím đôi môi khô khốc của mình, vừa định nói tiếp lại bị gián đoạn bởi những ánh mắt hiếu kỳ đang hướng về phía họ của người đi đường.
Cô rút điện thoại ra, nhìn Tạ Thanh Lê, nhanh chóng gõ chữ.Tạ Thanh Lê cũng rút điện thoại của mình, nhìn dòng tin nhắn hiện lên trên khung trò chuyện WeChat: "Em cũng muốn được ở bên chị."
Hai mắt Tạ Thanh Lê đau nhói, ra sữc chớp mắt, đọc đi đọc lại từng chữ để xác nhận lại.
Trái tim cuộn trào hơi nóng, giống như ngọn lửa cháy rực.
Đôi môi Tạ Thanh Lê run rẩy, không cách nào gõ thành chữ."
Sao thế?
Chị không biết gõ tiếng Trung à?"
Trần Tinh cố gắng đè lại cảm giác chua xót nơi khoé mắt, nở nụ cười trêu chọc đối phương.Tạ Thanh Lê ngẩn ra nhìn Trần Tinh.
Cơ thể Trần Tinh được ánh nắng mùa hè phủ lên một lớp vàng lấp lánh, tận sâu trong đôi mắt kia là tình cảm dạt dào lại rực rỡ.
Trần Tinh giống như một vị thần từ bi, đang dùng tư thế cúi người, ôm lấy sự yếu đối và ích kỷ của Tạ Thanh Lê."
Chị..."
Cổ họng Tạ Thanh Lê nghẹn lại, không thể thốt thành lời, chỉ tiến lên trước một bước.Trần Tinh hiểu ra.Hai người trao nhau một cái ôm, trước tiên là khẽ khàng ôm lấy vai, sau đó là một cái ôm thật chặt.
Ánh nắng vàng óng ngăn cách tầm nhìn xung quanh, lại dịu dàng ôm lấy cả hai vào trong."
Được rồi, chị đi làm đi."
"Tan làm chị sẽ qua đây."
"Vâng."
"Ừm."
Sau khi tách ra, khoé mắt Trần Tinh vẫn ửng đỏ.
Cô cười nói với Tạ Thanh Lê: "Tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt."
Cảm xúc mãnh liệt của cả hai tạm thời lắng xuống.
Dòng người gọn gàng chỉnh tề trong ga tàu điện ngầm cho người ta cảm giác về một cuộc sống trật tự quen thuộc, khiến mọi người vô thức tuân theo.Nhưng buổi sáng hôm nay chắc chắn là một buổi sáng khó quên.Tạ Thanh Lê chưa đi bao xa đã quay lại nhìn Tạ Thanh Lê.Trần Tinh đứng nguyên tại chỗ, chưa có ý định rời đi, cô cười nhìn về phía Tạ Thanh Lê.Tạ Thanh Lê cũng cười, đáp lại ánh mắt của Trần Tinh, sau đó bước thêm mấy bước, rồi lại quay đầu nhìn lại.Ánh nắng chầm chậm chuyển động, quện lấy cả khuôn mặt tươi cười của hai người vào trong.Trần Tinh không nhịn được lè lưỡi làm mặt xấu trêu đùa Tạ Thanh Lê.
Cô cũng chẳng hiểu vì sao mình lại có thể làm hành động trẻ con ấy một cách tự nhiên như vậy.
Nhưng Tạ Thanh Lê cười rất vui vẻ.
Thì ra, khi người ta nở một nụ cười chân thật, khuôn miệng cũng chẳng thể ôm lấy hàm răng trắng bóc."
Chị mau đi làm đi."
Trần Tinh vẫy tay với Tạ Thanh Lê.Tạ Thanh Lê cũng vẫy tay với Trần Tinh.
Dưới ánh mặt trời ấy, làn da trắng trẻo của Tạ Thanh Lê càng làm nụ cười trở nên sáng rực, thần thái tươi tắn.
Tạ Thanh Lê xuống cầu thang, bắt tàu điện ngầm đi làm.Trần Tinh đứng nguyên tại chỗ một lúc nữa, mãi đến khi cảm giác ngượng ngùng ập tới bởi ánh mắt tò mò của người qua đường, cô mới quay người trở về nhà.Cô đi rất chậm.
Mọi thứ xung quanh như được đặt chế độ im lặng.
Cô chầm chậm tiêu hoá mọi chuyển xảy ra ban nãy, những hình ảnh được phát lại giống như một bộ phim, tâm trạng giống như kẹp bông gòn đang tan chảy, càng đi càng ngọt.
Khoé môi không thể khống chế được nụ cười.Trần Tinh cảm thấy tuy lần này hai người một trước một sau tỏ tình với nhau, nhưng hình như cũng có thể tính là cả hai cùng bày tỏ tấm lòng với nhau.
Hai người đều có tình cảm với đối phương có lẽ là một bắt đầu tươi đẹp.Tốt quá!
Từ nay về sau cô sẽ có thứ để mong ngóng trong đời, từ nay về sau ngày nắng đêm mưa trong thế giới của cô sẽ liên quan đến Tạ Thanh Lê, thậm chí sẽ chịu ảnh hưởng từ cô.Nghĩ đến đây, bước chân của Trần Tinh khựng lại.
Thứ âm thanh hỗn tạp đồng loạt ập vào trong tai.
Ánh nắng chiếu xuống người đi đường, hơi nóng trên mặt đất xộc lên.
Cô quay trở lại vòng quay của thế giới này, nơi mà cô chỉ là một hạt bụi nhỏ bé dưới mặt trời.
Nhưng cho dù có thế, cô cũng muốn vun đắp những điều tốt đẹp dành cho bản thân, cho dù không có kết quả.Trần Tinh lấp đi những ưu tư trong lòng, tiếp tục rảo bước về phía nhà trọ.Nhưng phải đi chợ mua đồ ăn trước đã.Tạ Thanh Lê đang trên tàu, nhận được tin nhắn WeChat của Trần Tinh."
Tối chị muốn ăn gì?"
Cửa tàu mở ra, có người xuống ga, Tạ Thanh Lê tìm được chỗ ngồi, nhắn lại cho Trần Tinh: "Mình gọi đồ ăn ngoài hoặc ra ngoài ăn cũng được mà."
Trần Tinh: "Em đang ở chợ rồi, nếu chị không muốn ăn thì em làm món đơn giản thôi cũng được."
Tạ Thanh Lê: "Ừ."
Cô vuốt chiếc khăn trên eo.Trần Tinh đáp lại bằng mặt cười.Tạ Thanh Lê gõ xong dòng tin "Mong chờ quá, nhớ em", nhưng khi gửi đi lại chần chừ.Ngay sau đó, cảm giác hổ thẹn lại dâng trào.
Đây là những lời mãi đến khi lời tỏ tình được chấp nhận cô mới dám nói ra, vậy có có tác dụng gì?
Ngay đến câu hỏi "có về Singapore hay không", cô cũng không thể cho Trần Tinh một đáp án rõ ràng.Trần Tinh phải dũng cảm đến đâu mới có thể đồng ý chấp nhận lời tỏ tình của cô?
Tạ Thanh Lê thật sự không dám nghĩ đến.
Tình yêu của Trần Tinh dũng cảm lại chói mắt như thế càng khiến cô giống một tên hề nhát gan đang trốn trong góc.Những lời trách móc trong ký ức của người yêu cũ từ rất lâu trước đó lại hiện về: "Kế hoạch trong tương lai của chị có em không?
Chị có từng nghĩ đến tương lai có em chưa?"
Màn hình điện thoại tối lại, ánh lên đôi mắt đỏ ửng ươn ướt của Tạ Thanh Lê.
Cô nắm chặt điện thoại, trái tim giật lên từng hồi.Đột nhiên, điện thoại rung lên, Tạ Thanh Lê trượt mở màn hình."
Chị vẫn đang trên tàu à?"
Tạ Thanh Lê chớp mắt: "Ừ."
Cô vừa lên tàu nửa tiếng, có lẽ Trần Tinh biết cô vẫn chưa đến nơi.Em ấy muốn nói gì với mình?"
Em vẫn đang mua đồ ăn à?"
Sau khi gửi tin, Tạ Thanh Lê liền hối hận.Ôi trời ơi, một câu hòi vô vị."
Vâng."
Câu trời lời giống hệt với cô ban nãy.Tạ Thanh Lê vô thức cười lên, sau đó lại ngẩn người sờ lên khoé môi mình.Điện thoại cũng yên tĩnh trở lại, mọi thứ xung quanh đều bị ngăn cách.
Tạ Thanh Lê cũng yên tĩnh một cách lạ thường.
Khoé môi cong lên, cô lại mở WeChat lên, chuẩn bị gõ chữ, bỗng một dòng chữ hiện lên trong khung chat."
Ban nãy xấu hổ không dám nói, thật ra em cũng nhớ chị."
Nhịp tim của Tạ Thanh Lê lập tức chậm lại.
Cuộc đời cô chưa từng nhỏ bé đến vậy, cũng chẳng từng được người khác bao bọc một cách dịu dàng đến vậy.
Nước mắt ngập ngụa nơi khoé mắt, nhưng thứ hiện trên khuôn mặt lại là nụ cười."
Chị cũng nhớ em, ngôi sao của chị."