Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 160: Chương 160



“Ta biết rồi!” Khi đi qua con đường Âm Dương, nàng vẫn thắc mắc tại sao chỉ một vết cắn nhỏ lại khiến hắn phản ứng mạnh mẽ như vậy. Giờ đây, kết hợp với ký ức của hắn, nàng nhận ra có thể là do hắn cảm thấy máu mình bị nàng kích động bởi hành động bốc đồng hồi đó.

Nếu như nàng biết tất cả bí mật của hắn, mà vẫn có thể làm như trước, có phải chính là minh chứng nàng thật sự không phản cảm hắn không? Nàng có thể chấp nhận máu của hắn, thì việc chấp nhận chính hắn cũng là điều dễ hiểu, phải không?

Nghĩ đến đây, Lâm Táp Táp vội vã lao vào người Hạ Lan Lăng, c*n v** c* hắn lần nữa, rồi hút một hơi mạnh.

Hạ Lan Lăng bất ngờ cứng người, phản ứng mạnh mẽ ôm chặt nàng, tay hắn run lên vì động tác của nàng.

“Như vậy có chứng minh được chưa?” Lâm Táp Táp nhẹ nhàng l**m sạch vết máu trên cổ hắn, thấy hắn không nói gì, lại tiếp tục hút thêm một lần nữa. Máu của Hạ Lan Lăng quả thật khác thường, ngọt ngào hơn bình thường, mùi tanh rất nhẹ. Nghĩ như vậy, nàng lại gần tai hắn thì thầm: “Ca ca ngọt lắm.”

Câu nói này thiếu một số chữ, mang chút ý trêu chọc, nhưng rõ ràng không có chút phản cảm hay chối bỏ nào.

Hạ Lan Lăng đã không còn giữ được sự lạnh lùng của mình, lý trí đã hoàn toàn sụp đổ, vết nứt trong suy nghĩ của hắn càng lúc càng rộng hơn. Hắn một tay mạnh mẽ kéo Lâm Táp Táp ra khỏi vòng tay mình, tay kia run rẩy vuốt nhẹ lên đôi mắt nàng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.

“Lâm Táp Táp.”

Hắn gọi tên nàng, tiếng cười nhạt vang lên, nhưng kìm nén, “Nàng luôn nói yêu ta, nhưng trong mắt nàng, ta chưa từng thấy chút yêu thương nào. Với nàng, ta chẳng khác gì một vật chết cần phải chinh phục. Nàng thật sự nghĩ ta không có cảm xúc sao?”

Hắn tự hỏi tại sao không bao giờ nàng đáp lại tình cảm của hắn, tại sao nàng lại làm những điều giống như Lạc Thủy Vi nhưng hắn chỉ lạnh lùng nói một câu không cần thiết, vì hắn nhìn thấu được rằng Lâm Táp Táp chẳng yêu hắn.

Nếu như không yêu hắn, vậy sao nàng lại cứ tiếp tục khiến hắn phải bận tâm như vậy?

Hắn cũng là người, dù lạnh lùng, lý trí đến mấy, nhưng cũng có lúc không thể làm ngơ, không thể kìm nén cảm xúc với người mình thích. Hắn cũng muốn được yêu, được chiếm hữu.

Nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Lâm Táp Táp, hắn cười lạnh một tiếng, đưa ra cơ hội cuối cùng.

“Lần nữa nói yêu ta đi.”

“Lâm Táp Táp.” Hắn nói khẽ, giọng hơi run rẩy, cúi đầu nhẹ nhàng chạm trán với nàng, không nhìn vào mắt nàng nữa, “Nói yêu ta lần nữa, ta sẽ tin nàng.”

Lâm Táp Táp hoảng hốt, đến mức cảm giác muốn lùi bước, từ bỏ nhiệm vụ này.

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt trước mắt, lại nghĩ đến Tử Phần Đỉnh đã gần trong tầm tay, nàng nuốt nước miếng, những lời trong miệng cứ xoay vòng mãi, cuối cùng nàng khẽ nói ra: “Yêu chàng.”

“Lâm Táp Táp, ta yêu nàng.”

Tiếng cuối cùng bị hắn nuốt chửng, Hạ Lan Lăng nhắm mắt lại, nụ hôn rơi xuống môi nàng.

Đôi môi mềm mại áp vào nhau, mang theo vị ngọt của máu còn vương trong miệng Lâm Táp Táp, hai người quấn quýt lấy nhau, không hề buông ra.

Lý trí hoàn toàn vỡ vụn, Hạ Lan Lăng ôm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng, “Ta cũng... yêu nàng.”

Lâu lắm rồi, hắn đã thích nàng, từ rất lâu trước đây.

Bây giờ, hắn cuối cùng cũng có được nàng, hắn sẵn sàng vì nàng mà thay đổi số mệnh, phá vỡ kế hoạch của mình.

Chỉ mong rằng... nàng sẽ không phụ lòng hắn.

"..."

Hạ Lan Lăng gặp Lâm Táp Táp lần đầu tiên khi hắn mười hai tuổi.

Cô bé mặc bộ váy đỏ, đáng yêu như bức tranh trên lịch, tay cầm roi dài chạy tới trước mặt hắn. Mặc dù cần phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng cô bé vẫn dương dương tự đắc, giậm chân chất vấn hắn: "Ngươi là ai, ngươi tên gì, ngươi từ đâu tới, sao lại ở cùng cha ta?"

Một loạt câu hỏi liên tiếp không hề ngừng nghỉ, không có chút ngạc nhiên nào khi hắn bị cô bé làm cho nghẹn lời. Lâm Táp Táp hít một hơi thật sâu, thấy hắn đang cười, liền trợn mắt giận dữ nhìn hắn, "Ngươi cười gì mà cười?"

"Ngươi đang hỏi ta đấy à? Ngươi và cha ta suốt ngày đi đâu, sao không để ta biết?"

Cô bé có thái độ rất tồi tệ, với Hạ Lan Lăng mà nói, thậm chí là một sự xúc phạm, nhưng kỳ lạ thay, hắn lại cảm thấy cô bé này thật dễ thương, giống như một con thỏ con giận dỗi, vừa hung dữ lại vừa mềm mại.

Cái kiểu tự cao tự đại của cô bé khiến Hạ Lan Lăng mỗi lần gặp nàng đều có thể tạm thời quên đi thân phận của mình. Hắn cảm giác mình không phải là Lăng DươngThiếu Quân , không phải là con trai của Hạ Lan Khai Tề, qua đôi mắt sáng ngời và trong trẻo của cô bé, hắn cảm thấy mình chỉ là một thiếu niên bình thường, không bị gông cùm xiềng xích nào trói buộc.

Hắn bắt đầu quan tâm đến cô bé từ khi nào nhỉ?

Ừm… Có lẽ là ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã ấn tượng sâu sắc với cô bé đáng yêu như bức tranh năm đó. Vì muốn có một chút yên tĩnh, hắn cũng thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng. Đáng tiếc, cô bé này quá thông minh và cũng nhớ lâu, chỉ qua mấy lần tiếp xúc, đã bắt đầu đề phòng và tẩy chay hắn.

Cô bé không thích hắn.

Cũng đúng thôi, một mặt trời rực rỡ, làm sao có thể thích một vật bẩn thỉu trong bóng tối được chứ. Cho đến một lần, hắn tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của cô bé với Sở Ưu. Giọng điệu chua chát, không hề che giấu, "Cần lý do để ghét hắn không? Nếu phải tìm lý do, thì chính là hắn quá thông minh, ta ghét cái sự thông minh đó!"

"Giống như câu chuyện mà ngươi kể cho ta nghe hôm qua, nhân vật nam chính làm gì cũng đi tới đỉnh cao của cuộc đời, còn ta, cái gì cũng không làm được, ngay cả linh căn cũng không có, ghen tị khiến ta trở nên méo mó, mỗi khi nhìn thấy hắn ta là ta lại tức giận, cảm giác giống như nhân vật phản diện mà ta mới mắng xong trong cuốn tiểu thuyết đó."

Hạ Lan Lăng nhắm mắt lại, trái tim đau xót. Dù cô bé này không thích hắn, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận rằng từ lâu hắn đã bị nàng thu hút. Mỗi lần nghĩ đến những lời nàng đã nói, hắn lại cảm thấy như có một cái gì đó siết chặt trong lồng ngực mình.

Vậy, nếu nàng không thích hắn, thì tại sao hắn lại không thể ngừng quan t@m đến nàng?
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 161: Sụp văn 050%



Sở Ưu bị cô bé chọc cười, “Sao lại nhất định phải là nhân vật phản diện? Cô bé như vậy, cũng có thể là nữ chính đáng yêu, chờ đợi nam chính đến bảo vệ mà.”

“Ta không muốn bị nam chính bảo vệ!” Lâm Táp Táp kiêu ngạo đáp lại, “Nhân vật nữ chính trong các câu chuyện đều vô dụng lắm, muốn làm thì phải làm đại phản diện đáng yêu, không thích nam chính thì cứ cho hắn hai cái tát, mặc dù cuối cùng bị hắn g**t ch*t, nhưng ít ra cũng có thể thỏa mãn một chút, không bị ức chế.”

“Cứ theo cốt truyện mà nói, càng ghen tị với hắn càng biến chất thì càng mạnh, biết đâu sau này còn mọc thêm linh căn mới nữa thì sao.”

Cô bé này tự xưng là phản diện, lại lấy hắn làm nam chính trong câu chuyện, thực sự là quá coi trọng hắn, lại quá coi thường chính mình.

Hạ Lan Lăng nghĩ, nếu cô bé tự kiêu này chịu nghe lời hắn, hắn nhất định sẽ thu hết những cuốn tiểu thuyết ngớ ngẩn đó lại, dạy cô bé dần dần bỏ đi những ý tưởng sai lệch. Tiếc là, càng gần gũi, cô bé càng tránh xa hắn. Cứ tiếp tục như vậy, Hạ Lan Lăng chỉ có thể duy trì một khoảng cách an toàn, không quá gần cũng không quá xa. Cho đến khi—

Lạc Thủy Vi xuất hiện.

Hạ Lan Lăng không quên, hắn chưa bao giờ quên mục tiêu tương lai của mình. Mỗi bước đi của hắn đều được thiết kế tỉ mỉ, từng chi tiết liên kết chặt chẽ, không thể có một chút sai sót. Khi học về tiên thuật từ Cung Tiên Thánh, hắn đã nhiều lần thử tiếp cận số mệnh của Hạ Lan Khai Tề, nhưng đều thất bại.

Không ngờ, năm sau khi hắn đến Vân Ẩn Tông, qua thuật số, hắn lại tình cờ nhìn thấy được số mệnh của chính mình. Trên đó viết rõ:

Tương lai của hắn không có Lâm Táp Táp, chỉ có Lạc Thủy Vi.

Tương lai của hắn và Lâm Táp Táp như hai đường thẳng song song, càng lúc càng xa nhau, nhưng lại rối rắm và quấn quýt với người tên Lạc Thủy Vi. Số mệnh cho thấy, thê tử của hắn trong tương lai là Lạc Thủy Vi, và ngày hắn cưới Lạc Thủy Vi cũng chính là ngày Hạ Lan Khai Tề gặp họa.

Để giết Hạ Lan Khai Tề, hắn cần sự giúp đỡ của Lạc Thủy Vi, vì vậy, Lạc Thủy Vi tuyệt đối không thể gặp chuyện gì.

Nhưng giờ đây… mọi thứ đã thay đổi.

Độc giao tuy dễ giải, nhưng khó là ở chỗ phải giúp Hạ Lan Lăng lấy ra đoạn ngón tay gãy trong đan điền.

Lâm Táp Táp mất hơn nửa canh giờ, mới cẩn cẩn dực dực mà gỡ ra được đoạn móng tay kia, trên đó máu tươi loang lổ, đã chuyển sang màu đen. Nàng mệt đến mức toàn thân rã rời, còn Hạ Lan Lăng thì lại gối đầu trên vai nàng mà ngủ thiếp đi.

“Lại đây.” Sau khi thi triển thuật trị thương, thương thế của Hạ Lan Lăng rốt cuộc cũng ngừng chảy máu. Thấy người đã ngủ say, nàng liền vẫy gọi Phú Quý.

Phú Quý lạch bạch chạy lại, “Gì đó?”

Lâm Táp Táp than thở: “Bổn tiểu thư mệt muốn chết rồi, ngươi lại đây làm gối ôm thay ta một lát.”

Phú Quý vốn chẳng muốn, nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Táp Táp sờ tay vào túi càn khôn, nó đành cụp tai nằm bò xuống đất, “Được rồi được rồi…”

Lâm Táp Táp định đẩy Hạ Lan Lăng sang lưng Phú Quý, nhưng cánh tay đang ôm lấy nàng lại siết chặt hơn, bên tai vang lên tiếng hỏi khàn khàn: “Làm sao vậy?”

Lâm Táp Táp cứng người, thấy người trên vai vẫn nhắm mắt chưa mở, nàng khe khẽ hỏi: “Đánh thức chàng rồi sao?”

“Cái đó… chàng cứ ngủ tiếp đi, ta dậy kiếm chút gì ăn.” Nói đoạn, nàng nhẹ nhàng gỡ Hạ Lan Lăng khỏi người mình. Thế nhưng hắn chẳng thuận theo mà nghiêng sang lưng Phú Quý, ngược lại còn chống tay ngồi dậy, mở mắt nhìn nàng.

“Đói rồi à?” Hắn hỏi.

Lâm Táp Táp gật đầu, chẳng dám nhìn thẳng hắn, liền cúi đầu lục lọi túi càn khôn.

Nàng cũng chẳng rõ bản thân bị gì, từ sau khi thốt ra hai chữ “yêu chàng”, tim nàng cứ lơ lửng giữa trời không điểm tựa. Nhất là khi Hạ Lan Lăng chủ động hôn nàng, nàng càng không dám nhìn thẳng vào hắn.

Là do quá chột dạ ư?

Nàng quả nhiên không hợp làm kẻ lừa gạt.

Trong lòng rối như tơ vò, mà tình cảnh hiện tại lại khiến nàng không thể một mình suy nghĩ cho rõ ràng. Cảm giác được ánh mắt Hạ Lan Lăng vẫn đang dõi theo, nàng bèn lấy ra một túi điểm tâm, ném cho Phú Quý một phần, rồi ôm lấy phần của mình, cắn răng hỏi: “Chàng có ăn không?”

Hạ Lan Lăng liếc nhìn chiếc túi giấy dầu trong tay nàng, dáng vẻ ôn hòa như trước, “Không cần.”

Trông như thể đã trở lại dáng vẻ dịu dàng, hòa nhã trước đây.

Lâm Táp Táp nhẹ nhõm thở phào.

Nàng quả thật đói rồi, cho dù có bị Hạ Lan Lăng nhìn chằm chằm thì cũng phải ăn cho đỡ đói cái đã. Mỗi túi điểm tâm đều khác nhau, túi nàng cầm chủ yếu là loại mềm ngọt có nhân, ăn không thể nuốt một miếng, lại còn dính tay dính miệng vô cùng phiền toái.

Nàng cúi đầu, trực tiếp ngậm lấy một khối lớn từ trong túi, hai má phồng lên, nhét trong miệng mà vẫn còn một nửa lộ ra bên ngoài, nuốt không trôi.

Vừa định tìm khăn lau miệng, cằm đã bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, người bên cạnh nghiêng người sát lại, hạ thấp dung nhan, bất ngờ đưa tay ôm lấy sau đầu nàng, cúi xuống giúp nàng ngậm hết phần còn lại của miếng bánh.

Đôi môi mềm mại chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi lại khẽ rời khi miếng bánh bị cắn đôi.

Hạ Lan Lăng nhai lấy nửa miếng bánh còn lại trong miệng, không ngờ phần nhân ngọt bên trong quá đỗi dính, kéo ra một sợi tơ ngọt dài giữa hai người.

Giữ nguyên khoảng cách lùi một nửa, Hạ Lan Lăng thấy Lâm Táp Táp còn đang sững sờ nhìn hắn, đành bất đắc dĩ cúi người thêm lần nữa, m*t lấy hết những sợi mứt ngọt còn đọng giữa môi hai người, tiện thể khẽ m*t lấy cánh môi nàng vốn dính đầy ngọt ngào.

“Ngon không, ngon không?” Hạ Lan Lăng vừa sát lại, Phú Quý đã ngẩng cái đầu to của mình lên.

Nó tận mắt thấy hai người môi chạm môi rồi lại tách ra, còn thấy cả đám mứt kéo thành tơ, nước miếng suýt rơi đầy đất. Hạ Lan Lăng rũ mi, chỉ khẽ cong khóe môi, giọng ý vị sâu xa: “Ngọt lắm.”

“Thế thì ta cũng muốn ăn!”

Hạ Lan Lĩnh đáp: “Không được.”

“Sao lại không được! Hu hu ta muốn ăn cơ mà!”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 162: Chương 162



Lâm Táp Táp hoàn hồn, lập tức ném cả túi bánh cho Phú Quý: “Cho cho cho, hết thảy đều cho ngươi!”

Hai má nàng nóng bừng, quay đầu lại trừng mắt với Hạ Lan Lăng: “Chàng chẳng phải vừa mới nói là không ăn sao?”

Hạ Lan Lăng khẽ cong môi cười: “Ban đầu quả thật không muốn ăn, nhưng thấy nàng ăn ngon như vậy, ta lại muốn ăn rồi.”

“Hỏi cái gì nữa?” Hắn hỏi.

Còn hỏi gì nữa! Lâm Táp Táp nhịn không nổi hừ một tiếng: “Chàng cũng thật là... mạnh miệng! Rốt cuộc là chàng muốn ăn điểm tâm hay là muốn ăn ta?”

Hạ Lan Lĩnh không do dự: “Ăn nàng.”

Lâm Táp Táp nghẹn lời, giận đến nỗi không có chỗ phát tiết, bực bội nói: “Ta không cho chàng ăn!”

“Tại sao?”

“Sao lại phải có tại sao! Miệng mọc trên người ta, ta không cho chàng ăn, thì chàng liền không được ăn!”

“Nhưng mà… Táp Táp chẳng phải đã nói là yêu ta sao?” Đối diện với một Lâm Táp Táp hung hăng trừng mắt, Hạ Lan Lăng vẫn hết sức nhẫn nại. Thấy nàng không chịu nhìn mình, hắn liền đưa tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình: “Nàng nói yêu ta, hiện giờ ta cũng yêu nàng, vậy tức là hai ta ý hợp tâm đầu, đã là đạo lữ. Táp Táp có biết ‘đạo lữ’ nghĩa là gì không?”

Lâm Táp Táp đương nhiên là biết.

Ở Vân Ẩn Tông cũng có không ít đạo lữ, thường hay quấn quít không rời. Có mấy lần, vài đôi tiểu đạo lữ nửa đêm lén ra ngoài hẹn hò bị linh miêu bắt gặp, bị rượt khắp tông môn chạy tán loạn, nàng đã từng coi đó như chuyện cười mà cười mãi không thôi.

“Đạo lữ… cũng không nhất thiết phải dính nhau như keo chứ…” Nàng lẩm bẩm, giọng có chút chột dạ.

Hạ Lan Lăng khẽ “Ừm” một tiếng, “Quả thực, cách thức chung sống của đạo lữ có rất nhiều. Không phải đôi nào cũng thân mật gần gũi như thế.”

Lâm Táp Táp nghe vậy đang mừng thầm trong bụng, thì lại nghe y chuyển giọng: “Nhưng ta không phải vậy.”

Ngón tay còn đang khẽ móc cằm nàng bỗng dùng chút lực, Lâm Táp Táp bị ép ngẩng đầu lên, ngay sau đó liền bị y cúi xuống hôn một cái. Hạ Lan Lăng ôm nàng sát vào ngực, vỗ nhẹ lên lưng như dỗ dành, rồi ghé sát tai nàng, giọng trầm thấp dịu dàng:

“Nàng biết tính ta rồi, thứ ta thích… đều phải nắm chắc trong tay.”

“Ta thích ôm nàng như thế này, thích hôn nàng, thậm chí là…” Hạ Lan Lăng ngừng lại một chút, bật cười khẽ: “Những điều đó, sớm muộn gì nàng cũng phải quen.”

Nhưng Lâm Táp Táp… thật sự chưa quen nổi a. Chỉ là — ai bảo nàng lỡ miệng nói thích người ta rồi?

Nàng túm lấy vạt áo Hạ Lan Lăng, bỗng đâu buột miệng hỏi: “Vậy… nếu ta không quen được, một ngày nào đó đột nhiên… không còn thích chàng nữa thì sao?”

Vòng tay đang ôm lấy nàng chợt siết chặt.

Hạ Lan Lăng dừng lại, lặp lại câu nói bằng giọng hết sức bình tĩnh: “Không còn thích?”

“Ừm ừm.”

Tai nàng khẽ rung lên vì vài tiếng cười khẽ mát lạnh bên tai. Hạ Lan Lăng cúi mắt nhìn nàng, vẫn là cái giọng điệu ôn nhu dịu dàng ấy: “Chuyện này… đâu phải do nàng định đoạt.”

Câu này… là có ý gì vậy?!

Lâm Táp Táp nghe mà không hiểu, nhưng chẳng rõ vì sao, cổ nàng lại lạnh buốt như bị gió thổi qua, không dám hỏi thêm gì nữa.

...

Thương thế của Hạ Lan Lăng hồi phục rất nhanh. Có năng lực tự chữa lành trời ban, lại thêm trị liệu thuật của Lâm Táp Táp, chẳng mấy chốc vết thương đã kết vảy liền da, ngay cả đan điền bị tổn hại cũng dần dần khôi phục.

Lạc Thành Sơn vĩnh viễn là buổi sớm phủ đầy tuyết trắng mịt mù. Lâm Táp Táp cũng không rõ hai người họ đã ở trong gian thạch thất này bao lâu, nhưng tính sơ sơ thì chắc cũng chẳng ngắn, bởi vì trong khoảng thời gian ấy, nàng đã dần dần quen với sự thân mật của Hạ Lan Lăng — hoặc có thể nói là… mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ.

Nhân lúc Hạ Lan Lăng đang nhập định tu hành, tu bổ lại đan điền, Lâm Táp Táp rốt cuộc mới có chút rảnh rang để suy ngẫm về mọi chuyện đã xảy ra gần đây, cũng như... những hậu quả kèm theo từ danh phận đạo lữ hiện tại của hai người.

Nàng biết Hạ Lan Lăng rất thông minh, nhưng không ngờ lại thông minh đến mức khiến người ta phát run. Đến mức... có thể nhìn thấu được tình cảm nàng dành cho y là thật hay giả.

【Nàng luôn miệng nói yêu ta, nhưng trong ánh mắt kia, chưa từng có chút chân tình. Đối với nàng, ta giống như một vật chết cần phải chinh phục. Nàng thật sự nghĩ rằng ta không có tình cảm sao?】

Hồi tưởng lại lời này, trong lòng Lâm Táp Táp vẫn không khỏi kinh hoàng. Một người phải thông tuệ đến mức nào mới có thể chỉ dùng đôi mắt để phân biệt yêu – ghét – thật – giả? Chuyện ấy… thật sự khiến người ta sợ hãi.

Lúc đó nàng chỉ mải lo chột dạ, mải sợ bị vạch trần, đâu có đủ tỉnh táo để ngẫm kỹ lời y nói ẩn chứa điều gì. Bây giờ nhớ lại, nghĩ tới nghĩ lui, nàng mới bàng hoàng phát hiện trong đó ẩn chứa một mối nguy lớn.

Nàng chợt nhớ tới lúc trước, khi nàng lao vào sát trận, cùng Hạ Lan Lăng rơi xuống địa cung thật sự. Khi ấy, rõ ràng y đã dao động, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hỏi một câu: "Nàng làm vậy, có phải vì thích ta không?"

Vì y biết đáp án rồi.

Y nhìn ra được nàng không hề thích y.

Cho nên y mới bảo nàng cùng y xuống địa ngục — căn bản không hề có ý tốt!

Vậy bây giờ thì sao?

Y đích thân nói rằng y cũng thích nàng, vậy thì đang tính toán điều gì nữa?

Lâm Táp Táp trong lòng loạn như tơ vò, luống cuống chạy mấy bước đến bên cạnh Hạ Lan Lăng, gọi một tiếng: “Này!”

Đến lúc này thì hay rồi, chinh phục thành công liền trở mặt, đến tiếng “ca ca” cũng chẳng buồn gọi nữa.

Hạ Lan Lăng thu lại linh lực quanh thân, mở mắt nhìn nàng, thấy tiểu cô nương trừng mắt, thần sắc hung dữ, liền hỏi: “Sao thế?”

Lâm Táp Táp quyết tâm phải làm rõ một chuyện: “Lúc trước ta cùng chàng rơi vào địa cung, chàng nói muốn ta cùng ngươi xuống địa ngục — có phải sau khi giết được phụ thân chàng, chàng định kéo ta chết chung luôn không?!”

Hạ Lan Lăng trầm mặc trong chốc lát, cũng không giấu giếm, đáp:

“Đúng vậy.”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 163: Chương 163



“Ngươi thật là kẻ lòng dạ độc ác!” Lâm Táp Táp giận đến giậm chân, “Yêu ngươi đúng là xui tám kiếp, ta vừa nói thích ngươi thì ngươi liền muốn kéo ta chết chung, vậy sao ngươi không kéo Lạc Thủy Vi cùng chết đi?!”

“Nàng ta... cũng sẽ chết.”

“Ta biết ngay mà——” Lâm Táp Táp suýt chút nữa mắng ra thành tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại, “Ngươi nói gì cơ?!”

Hạ Lan Lăng điềm nhiên đáp: “Hạ Lan Khai Tề chỉ còn một bước nữa là phi thăng, thiên hạ này không ai có thể động đến hắn. Nhưng mẫu thân ta thì không còn nhiều thời gian nữa. Ngày ta thành thân với Lạc Thủy Vi chính là thời điểm tốt nhất để giết hắn. Ta biết nàng không thích nàng ta, cho nên sau khi mọi chuyện kết thúc, nàng ta... cũng phải chết.”

Lâm Táp Táp phì một tiếng, “Đồ nam nhân cặn bã! Khi đó ngươi còn định cưới Lạc Thủy Vi, bây giờ lại quay sang nói những lời này với ta, ngươi không biết xấu hổ sao?!”

Hạ Lan Lăng: “Bởi vì đó là kế hoạch cũ, là trong tình huống... chúng ta không có tương lai.”

“Có ý gì?” Lâm Táp Táp không hiểu, “Đừng có mà đánh đố ta, làm ơn nói tiếng người.”

Tiếng người: “Vì nàng, ta sẵn sàng nghịch thiên cải mệnh, thay đổi cả kế hoạch. Táp Táp, chúng ta sẽ có tương lai. Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không chết.”

Tương lai của họ ư? Hai người họ có thể có cái gì mà gọi là tương lai?

Tương lai mà Lâm Táp Táp từng nghĩ đến, chính là hoàn thành cái nhiệm vụ chết tiệt kia, sống sót trở về, khôi phục cuộc sống yên bình như trước. Trong tương lai đó… hoàn toàn không có Hạ Lan Lăng.

Ùng ——

Gian thạch thất bỗng chấn động dữ dội.

Lâm Táp Táp vội vịn lấy vách đá, hoảng hốt hỏi: “Chuyện gì thế này?!”

Hạ Lan Lăng đứng dậy, “Không còn lò luyện tử kim trấn áp, linh khí trong địa cung đã cạn kiệt. Nhiều nhất chỉ một khắc nữa, toàn bộ địa cung này sẽ sụp đổ.”

“Vậy làm sao bây giờ?!”

“Rời khỏi nơi này.” Vừa nói, Hạ Lan Lăng đã triệu xuất kiếm Mẫn Thiên.

Khi bị hắn ôm vào lòng, đặt lên kiếm Mẫn Thiên bay lên không, Lâm Táp Táp ngạc nhiên hỏi: “Thương của ngươi khi nào thì khỏi rồi?!”

Hạ Lan Lăng ôm chặt lấy nàng, hờ hững đáp: “Mới khỏi khi nãy.”

Đồ lừa đảo!!

Ầm ——

Đất rung núi chuyển, tuyết sơn bắt đầu sụp đổ.

Bên ngoài địa cung, bên cạnh đống đá vụn đổ nát, có mấy cái lều vải dựng tạm. Một vài đệ tử ló đầu ra, bối rối nói: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Lâm Văn Ngạn đứng ngoài trướng, thấy cảnh tượng trước mắt liền mừng rỡ xen lẫn kinh hãi: “Mấy ngọn núi này nối liền địa cung, nay bỗng sụp đổ, linh khí tiêu tan, hẳn là đã có người lấy được Tử Phần Đỉnh…”

“Hẳn là Táp Táp! Nhất định là Táp Táp cùng Hạ Lan sư huynh, bọn họ còn sống!”

Nói đoạn, hắn liền vội vã chạy về phía đống đá vụn nơi Phong Khởi đang ngồi trầm mặc: “Sư đệ! Táp Táp và Hạ Lan sư huynh còn sống, bọn họ đã tìm được Tử Phần Đỉnh! Nơi này sắp sập rồi, mau rời khỏi đây!”

Ánh mắt Phong Khởi khẽ động, khuôn mặt tái nhợt hơi quay về phía Lâm Văn Ngạn, khẽ hỏi: “Những lời huynh nói… đều là thật?”

“Là thật!” Lâm Văn Ngạn không chút do dự kéo hắn dậy khỏi đống đá vụn, “Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta đến Lạc Thành chờ bọn họ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ đến đó.”

Vài đạo kiếm quang lướt qua trong gió tuyết, chỉ trong chốc lát, tuyết lở đã nhấn chìm vùng đất này, cả địa cung sụp đổ cũng bị vùi lấp hoàn toàn.

Phong Khởi và những người khác vừa đến Lạc Thành thì lại thấy một đạo kiếm quang phi tới như xé gió.

Hạ Lan Lăng mang theo Lâm Táp Táp hạ xuống một con phố vắng, Lâm Táp Táp là người nhảy xuống đầu tiên, vừa gỡ tay hắn ra vừa châm chọc: “Bay nhanh như thế, ngươi sợ Phú Quý đuổi kịp ngươi chắc!”

Hạ Lan Lăng thu kiếm lại, thản nhiên đáp: “Là nó quá chậm.”

“Ta thấy rõ là ngươi muốn bỏ rơi nó!” Lâm Táp Táp vẫn chưa hết giận Hạ Lan Lăng, hiện tại cũng chẳng buồn để ý hắn.

Nàng phủi phủi váy, quay đầu bước về phía đầu phố, “Ta đi xem nó có đuổi kịp không.”

Mà ở con phố bên kia, Phong Khởi đang đuổi theo kiếm quang bay tới, vừa khéo va phải Lâm Táp Táp.

“A Khởi?” Nhìn thấy người bất ngờ xuất hiện, Lâm Táp Táp sửng sốt trong giây lát, rồi thở phào nhẹ nhõm, “Huynh không sao là tốt rồi…”

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Phong Khởi đột ngột ôm chầm lấy.

“Táp Táp.” Giọng thiếu niên run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hàng mi dài khẽ run, hai tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng như sợ buông ra sẽ không còn gì, “Ta vẫn luôn chờ nàng.”

Hắn nói: “Ta vẫn luôn chờ nàng ngoài địa cung. Ta tưởng… tưởng sẽ không bao giờ… đợi được nàng nữa.”

Lâm Táp Táp bị Phong Khởi ôm chặt đến mức thắt lưng đau nhói, nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng sự bất an và sợ hãi từ hắn. Quả thực hôm đó tình thế gấp gáp, nàng chưa kịp giải thích gì với hắn, lúc này đành nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lưng hắn, hạ giọng trấn an:

“Ta chẳng phải đã bình an trở ra rồi sao?”

“Mọi chuyện… đều đã kết thúc.”

Phong Khởi vẫn không chịu buông tay, giống như một khi buông lỏng, nàng sẽ lập tức biến mất khỏi nhân thế.

Ngay lúc ấy, nơi không xa vang lên một tiếng cười khẽ: “Nhị đệ ôm đủ chưa vậy?”

Phong Khởi sớm đã trông thấy Hạ Lan Lăng, chỉ là cố tình làm ngơ. Hai người vừa chạm mắt, ánh nhìn đối nhau đầy sát khí ngấm ngầm. Sát ý trong mắt Phong Khởi bị Hạ Lan Lăng nhìn thấu không sót chút nào, song sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt như nước, chỉ thản nhiên cất tiếng: “Táp Táp, trở lại đây.”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 164: Sụp văn 051%



Thân hình Lâm Táp Táp hơi cứng lại, lập tức cảm thấy đau đầu vô cùng. Nàng muốn đẩy Phong Khởi ra, nhưng lại bị hắn siết chặt hơn, giọng Phong Khởi lạnh băng:

“Hạ Lan sư huynh, dường như ngươi… chẳng còn tư cách quản nàng nữa.”

“Táp Táp muốn ở bên ai, là tự do của nàng.”

Hạ Lan Lăng đứng nguyên tại chỗ, nghe vậy liền nhếch môi cười nhạt, “Nói cũng phải.”

Giọng hắn ngừng một chút, ánh mắt chậm rãi rơi xuống thân ảnh đang trong lòng Phong Khởi, nhẹ nhàng cất lời: “Vậy chi bằng để Táp Táp tự mình nói cho bọn họ biết, giữa ta và nàng là quan hệ gì, ta… có tư cách quản nàng không.”

Không phải hắn, mà là bọn họ.

Ngay khoảnh khắc Phong Khởi ôm lấy Lâm Táp Táp, Lâm Văn Ngạn cùng những người khác cũng đã đuổi kịp tới nơi.

Một nhóm người đứng chật hai bên đầu phố, phía trước là Lâm Văn Ngạn cùng các đệ tử Vân Ẩn Tông, phía sau là Hạ Lan Lăng ánh mắt như hổ rình mồi. Tất cả đều đang đợi Lâm Táp Táp mở lời.

Phong Khởi mẫn cảm nhận ra không khí giữa hai người có điều bất thường, hắn nắm lấy vai nàng, hơi cúi người xuống đối diện với nàng, thấp giọng hỏi:

“Táp Táp, hắn vừa rồi… nói có ý gì?”

“Các ngươi… rốt cuộc là quan hệ gì?”

Còn có thể là quan hệ gì chứ?!

Lâm Táp Táp há miệng mấy lần, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của bao người, hai chữ đơn giản “đạo lữ” cứ nghẹn mãi nơi cổ họng. Dù gì nàng cũng là người biết giữ thể diện, cuối cùng bực mình đẩy Phong Khởi ra, xoay người trừng mắt với Hạ Lan Lăng:

“Sao ta phải nói? Ta không nói.”

“Nếu có nói thì cũng là ngươi nói.”

Ánh mắt Hạ Lan Lăng tối lại, “Ta nói?”

“Đúng, ngươi nói.” Ngươi không biết xấu hổ thì ngươi nói.

Đối diện với sự trơ trẽn bất ngờ của Lâm Táp Táp, Hạ Lan Lăng chẳng những không giận, ngược lại còn bật cười. Một lúc sau, hắn gật đầu thản nhiên đáp:

“Được, ta nói.”

“Vậy thì… nàng lại gần đây một chút.”

Lâm Táp Táp nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Nghĩ đến việc Phong Khởi hiện tại tâm tình cũng chẳng yên ổn, nàng liền bước lên vài bước, song vẫn không tiến lại gần Hạ Lan Lăng, chọn đứng vào vị trí giữa hai người. Vừa đứng yên, chân mày nàng liền chau lại — cảm giác gì thế này? Ánh mắt hai bên như hai thanh kiếm sắp tuốt vỏ, không hiểu sao bầu không khí này khiến nàng có cảm giác như… tiền khúc của cảnh nam chính – nam phụ đánh nhau vì nữ chính trong thoại bản.

Thật sự khiến người ta hồi hộp muốn nghẹt thở.

“Phú Quý!”

Đột nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn thấy thần thú đầu to bay lượn càng lúc càng gần, vui mừng nhảy dựng lên vẫy tay gọi: “Phú Quý, mau tới đây!”

Nàng không muốn tiếp tục giả vờ mạnh mẽ nữa, giờ chỉ mong Phú Quý đến cứu nàng khỏi tình huống kỳ lạ này.

Phú Quý nhìn thấy Lâm Táp Táp, vỗ cánh bay xuống, kỳ lạ thay lại hiểu được ý nghĩ của nàng. Tuy nhiên, khi nó há miệng định ngoạm lấy cổ áo nàng, một tiếng “cắc” vang lên, nó lại ngoạm trúng không khí, ngơ ngác nhìn nàng bỗng dưng biến mất ngay tại chỗ, chỉ thấy nàng liền “dịch chuyển” vào trong lòng Hạ Lan Lăng.

“Ơ?” Phú Quý hạ bốn chân xuống đất, ngẩn người.

Lâm Táp Táp cảm thấy oan ức vô cùng, nàng đâu có chủ động nhảy vào trong lòng Hạ Lan Lăng đâu, mà là bị hắn dùng không biết thứ gì quấn chặt lấy eo, ép nàng lao vào lòng hắn. Điều khiến nàng ngỡ ngàng nhất chính là, sau khi ôm lấy nàng, Hạ Lan Lăng lại giữ chặt cổ nàng rồi cúi đầu, chặn miệng nàng bằng một nụ hôn.

Giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh mắt của bao người.

Hạ Lan Lăng trước tiên nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, sau đó từ từ mở miệng, ngậm lấy môi dưới của nàng, ôn nhu mà lại có chút tinh nghịch, đợi nàng hé môi tiếp nhận, tiếp tục lôi kéo nàng bước vào một vòng quấn quýt sâu hơn.

Lâm Táp Táp đứng hình, như thể đã bị đông cứng lại. Như hắn đã đoán trước, nàng hoàn toàn không thể phản ứng lại, huống chi là đẩy hắn ra.

Thực ra, ngay từ trong động đá, hắn đã phát hiện ra một bí mật thú vị, đó là cô nàng lúc nào cũng tỏ vẻ hung dữ, như thể muốn cắn người bất cứ lúc nào, nhưng một khi đôi môi bị người khác chạm đến, nàng sẽ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, dễ dàng bị ôm vào trong lòng người ta mà không có một chút phản kháng nào.

Khi buông nàng ra, nàng lại sẽ nổi giận, mắng mỏ ầm ĩ, hoàn toàn không nhận thức được sự ngốc nghếch trước đó, rồi lại bị hôn tiếp, lại ngẩn ra như cũ.

“Ngươi đang làm gì vậy?!”

“Thả nàng ra!” Ánh mắt của Phong Khởi tối sầm lại, hắn đột nhiên rút kiếm, lao về phía Hạ Lan Lăng.

kiếm dài đầy sát khí chỉa thẳng vào cổ Hạ Lan Lăng, nhưng hắn chỉ nghiêng đầu một cách nhẹ nhàng, dễ dàng tránh được. Sau đó, hắn bảo vệ đầu của Lâm Táp Táp vào trong ngực mình, một tay ôm chặt không chịu buông, nhẹ nhàng xoay người, nở nụ cười mỉm, nói với giọng điệu từ tốn: “Sư đệ hung dữ như vậy, không sợ làm tổn thương người không nên đụng vào sao?”

Phương Khởi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của hắn, trên đó có chút máu tươi nhạt, lạnh lùng nói: “Người không nên đụng vào nàng chính là ngươi.”

Vừa rồi, những cảnh tượng đó còn có thể hiểu được cái gì nữa, Hạ Lan Lăng đã dám hôn Lâm Táp Táp ngay trước mặt mọi người, điều đó rõ ràng chứng minh mối quan hệ thân mật giữa hai người, việc này còn thuyết phục hơn cả lời nói suông.

Chỉ có điều… làm sao có thể… Lâm Táp Táp sao có thể ở bên hắn được chứ.

Phong Khởi rốt cuộc đã dần thu hẹp khoảng cách giữa họ, nếu không phải có Hạ Lan Lăng, người đứng bên nàng bây giờ phải là hắn mới đúng!

Giết Hạ Lan Lăng.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 165: Chương 165



Chỉ cần giết Hạ Lan Lăng, Lâm Táp Táp sẽ mãi mãi thuộc về hắn.

Phong Khởi đã động tâm sát phạt, lại lao vào tấn công Hạ Lan Lăng. Hạ Lan Lăng nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên ánh sáng đỏ tối, đôi mắt hẹp lại, hiểu rõ ý đồ của hắn. Hắn cố tình chọc tức Phong Khởi, muốn kích động hắn để lộ ra khí tức ma quái trong người.

Lâm Táp Táp lúc này cảm thấy sợ hãi vô cùng, nàng bị Hạ Lan Lăng ôm trong lòng, bị ép xoay người mấy vòng, nàng cảm nhận rõ rệt sức mạnh của hai luồng linh khí đang đối đầu. Có mấy lần, luồng linh khí ấy vờn qua cổ nàng, khiến nàng sợ hãi đến mức phải nắm chặt áo của Hạ Lan Lăng.

“Đừng đánh nữa.” Nàng gấp gáp hô lên.

Nàng không biết làm sao mà hai người lại đánh nhau như vậy, cảnh tượng này giống hệt một cuộc đối đầu cuối cùng trong tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết, nàng chỉ cần đứng ở bên hồ, thậm chí chỉ là vỗ tay gọi cũng có thể bị giết nhầm, còn bây giờ, nàng trực tiếp bị kẹt ở trung tâm của cuộc chiến giữa hai người. Họ muốn nàng chết mà không toàn thây sao?

“Đừng đánh nữa, dừng lại đi.” Lâm Táp Táp muốn khóc, lần này nàng thật sự khuyên can, nhưng chẳng ai để ý đến nàng.

Một người thì cứ ôm chặt nàng không chịu buông, một người thì cầm kiếm tấn công liên tục, có ý định chộp lấy chiếc áo nàng. Lâm Táp Táp bị kẹt giữa, bị hai người kéo qua kéo lại. Cuối cùng, Phong Khởi nắm lấy cánh tay phải của nàng, Hạ Lan Lăng cũng thu tay đang ôm eo nàng lại, đồng thời ngừng hành động.

“Thả nàng ra.” Hai người đồng thanh lạnh lùng lên tiếng.

Nhưng chẳng ai chịu buông, lại bắt đầu một vòng giằng co mới. Lâm Văn Ngạn lo lắng đến mức mồ hôi cũng sắp tuôn ra, “Các ngươi đừng đánh nữa, thả sư muội ra trước đi.”

Từ lúc đầu là hoảng hốt, đến sau này là bực bội, Lâm Táp Táp đã bị kéo qua kéo lại mấy lần. Cơn giận đã dần dần vượt qua nỗi sợ hãi, không thể kìm nén được nữa. Thấy cả hai vẫn không có ý định buông nàng ra, Lâm Táp Táp cuối cùng bùng nổ, mắng to: “Các ngươi hai tên ngốc, nếu muốn đánh thì đi đánh một chỗ khác đi!”

“Nếu lần này ta lại bị các ngươi bắt, ta sẽ không buông tha các ngươi ngay cả khi thành quái!”

Vì sự bùng nổ đột ngột của Lâm Táp Táp, cuối cùng cả hai cũng ngừng lại, nhưng vẫn chẳng ai chịu buông tay.

Cảm nhận được sự giãy giụa trong lòng bàn tay, Phong Khởi cố gắng thu lại sức mạnh, nhưng bị Lâm Táp Táp trừng mắt một cái, “Thả ra!”

“Tiểu Táp Táp...” Phong Khởi không muốn buông tay, hắn cắn chặt môi, mi mắt run lên, muốn làm nàng mềm lòng. Nhưng đáng tiếc, Lâm Táp Táp bây giờ không còn bị chiêu này làm mềm yếu nữa, thấy nàng thật sự tức giận, hắn đành bất đắc dĩ buông tay, trong lòng ngập tràn uất hận.

“Ngốc tử, ngươi cũng thả tay ra cho ta.” Lâm Táp Táp lại quay đầu nhìn về phía Hạ Lan Lăng, khi đôi tay được giải phóng, nàng lập tức vung tay, đánh mạnh lên cánh tay hắn mấy cái, chẳng hề nương tay.

Dưới ánh mắt chế giễu của Phong Khởi, Hạ Lan Lăng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không hề biểu lộ cảm xúc, cuối cùng cũng buông tay.

Vừa được giải phóng, Lâm Táp Táp bước vội mấy bước ra khỏi phạm vi có thể bị hai người kiểm soát, Phú Quý liền lao tới, “Tiểu Táp Táp, trên người ngươi giấu cái gì mà bọn họ đều muốn cướp lấy ngươi vậy?”

“Bởi vì hai tên này đều là ngốc tử, tưởng rằng ta là cha bọn chúng.” Nhìn thấy Phú Quý, Lâm Táp Táp liền vén váy, lao lên lưng nó, ôm lấy cái đầu to của nó mà uất ức nói: “Nhanh, nhanh đưa ta rời khỏi đây!”

Nàng sợ bọn họ sẽ đổi ý, lại bắt nàng kéo qua kéo lại lần nữa.

Phú Quý vỗ mạnh cánh, ngoan ngoãn cõng nàng bay đi.

Hai người thấy nàng đang giận dữ, cũng không đuổi theo làm phiền, chỉ đứng nhìn một người và một thú bay đi qua con phố đối diện. Phong Khởi lạnh lùng cười một tiếng: “Ngươi nói các ngươi là đạo lữ, nhưng mà ta nhìn thì thấy ——”

“Lâm Táp Táp không thích ngươi đâu.”

Hạ Lan Lăng biểu tình lạnh nhạt, nghe xong liền quay mặt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Cho dù nàng không thích ta, cũng không thích ngươi.”

“Phong Khởi, so với ta, ngươi còn không xứng có được nàng.”

Ít nhất, hiện tại, Lâm Táp Táp là của hắn.

Phú Quý bay vòng quanh Lạc Thành hai vòng, Lâm Táp Táp trên lưng nó mới dần dần bình tĩnh lại.

Nàng mệt mỏi tựa vào đầu nó, thở dài, “Ngươi nói xem, đây là chuyện gì chứ?”

“Trước kia khi ta theo đuổi Hạ Lan Lăng, hắn nhìn có vẻ rất chính trực lại kiềm chế, dù ta làm thế nào trêu chọc hắn, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái. Ngươi nhìn hắn bây giờ xem.” Lâm Táp Táp không có ai để xả giận, chỉ có thể trút hết tâm sự lên Phú Quý, “Quá dính người.”

Nàng rầu rĩ nói: “Dính người còn không biết xấu hổ, trước mặt bao nhiêu người mà dám hôn ta, hắn còn có cái gì mà không dám làm?”

Phú Quý lại nói một câu khiến nàng sửng sốt, “Hắn chắc không dám c** q**n áo trước mặt mọi người đâu?”

“?” Lâm Táp Táp nghẹn lại một hơi, suy nghĩ một chút rồi cảm thấy có thể, “Hắn điên đến mức chẳng còn quan tâm đến mặt mũi nữa, chẳng lẽ còn cần giữ quần áo?”

Chỉ cần nghĩ đến Hạ Lan Lăng cởi áo trước mặt mọi người, Lâm Táp Táp cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân không thoải mái. Trước khi chưa đuổi kịp Hạ Lan Lăng, nàng cảm thấy mình đã nắm bắt hắn rất chắc, nhưng sao giờ quan hệ giữa hai người thay đổi, nàng lại cảm thấy không thể kiểm soát được hắn nữa.

Liên quan đến thể diện của nàng, Lâm Táp Táp phải nhanh chóng nghĩ cách xoay chuyển tình thế. Phú Quý là một con thần thú, tuy hiểu biết không nhiều, nhưng nó vẫn nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi đề nghị: “Hay là ngươi tìm cách trong tiểu thuyết đi?”

“Ta thấy cái tiểu thuyết của ngươi cũng khá thú vị đấy.”

Lâm Táp Táp suy nghĩ một chút, “Ngươi nói có lý.”

Nhìn thấy trước mắt có một mảnh đất trống, để thuận tiện xem tiểu thuyết, nàng lấy từ trong Cổ Đan Bảo ra một viên cầu sáng nhỏ, ném xuống đất và biến thành một chiếc thuyền bay lớn. Chắc chẳng mấy chốc, hai tên ngốc kia sẽ tìm đến, nàng phải nhanh chóng trốn vào trong phòng.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 166: Chương 166



“ Tử Phần đã Đỉnh lấy được, chúng ta sắp rời đi rồi đúng không?” Vừa lên phi chu, Lâm Văn Ngạn lập tức đi xác nhận xem Lâm Táp Táp có ở trong khoang thuyền không.

Lâm Táp Táp trốn trong phòng, chưa ra ngoài, đang định đáp lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng Hạ Lan Lăng, “Trước tiên rời khỏi núi Lạc Thành, nhưng đừng vội ra khỏi bí cảnh, tránh khiến các tu sĩ khác nghi ngờ.”

Ngoài nhóm tu sĩ đã chết trong địa cung, ở các khu vực khác trong Bách Mộ Quật vẫn còn rải rác không ít người, họ chưa biết Tử Phần Đỉnh giấu ở núi Lạc Thành, càng không biết Đỉnh đã bị lấy đi. Xét cho cùng, đây là pháp khí mà Đạo Quân cần, khó đảm bảo sẽ không có tu sĩ nổi lòng tham. Một khi để lộ tin tức rằng Tử Phần Đỉnh đang trong tay Lâm Táp Táp, nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Văn Ngạn hiểu được mối lo ngại của Hạ Lan Lăng, bèn cố ý dặn dò các đệ tử khác, tuyệt đối phải giữ kín bí mật này. Chờ phi chu bay lên, rời khỏi núi Lạc Thành, lại vòng qua mấy khu mộ khác, sau đó mới chầm chậm hướng về phía lối ra.

Bên ngoài bí cảnh là hư không hỗn độn, cảnh vật rốt cuộc không còn là tuyết trắng lạnh lẽo ngập tràn mỗi sáng, mà dần chìm vào bóng tối, như thể đêm đen đang phủ xuống, khiến lòng người cũng thư thái hơn đôi chút.

Sau bao ngày vất vả, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, thừa dịp khung cảnh yên tĩnh như đêm tối, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Khi bên ngoài hoàn toàn yên ắng, một cánh cửa phòng đóng chặt mới lặng lẽ mở ra một khe hẹp.

Phú Quý lấy đầu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, ngó trước ngó sau rồi lắc đuôi với Lâm Táp Táp, “Bên ngoài không có ai, có thể ra rồi đó!”

“Suỵt—” Lâm Táp Táp ra hiệu cho Phú Quý nhỏ tiếng, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở chút không khí.

Bên ngoài phi chu là một vùng đen kịt mênh mông, trời và đất như hòa làm một, không nhìn thấy điểm tận cùng. Trong không gian yên tĩnh thế này, Lâm Táp Táp ngồi phịch xuống boong tàu, vươn vai một cái thật dài, bên cạnh là Phú Quý lông xù đang nằm rạp xuống.

“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.” Lâm Táp Táp thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phú Quý cọ cọ vào nàng, “Ngươi đã hứa sẽ đưa ta đi ăn hết các loại bánh ngọt ngoài kia đó nhé!”

“Yên tâm, ta sẽ cho ngươi ăn đến mức nôn ra luôn!”

Một người một thú dựa sát vào nhau, cùng tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này. Nhìn xuống các mộ địa dưới đáy phi chu ngày càng xa dần, Lâm Táp Táp không khỏi nhớ lại thời điểm mình vừa mới đặt chân vào Bách Mộ Quật. Nàng vẫn còn nhớ rõ sự thấp thỏm bất an khi đó, lo lắng không biết có thể giữ được mạng sống hay không, vậy mà chỉ chớp mắt, nàng đã mang theo Tử Phần Đỉnh sắp sửa rời khỏi nơi đây.

Cảm giác hệt như cách một đời người.

Lâm Táp Táp xuyên qua túi Càn Khôn, khẽ chạm vào Tử Phần Đỉnh bên trong, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng dần an ổn trở lại. Lần này, nàng không thất bại, thậm chí còn thuận lợi xoay chuyển cốt truyện, thay đổi được vận mệnh ban đầu. Điều khiến nàng bất ngờ nhất là, tại đây, nàng không chỉ thành công thu phục được Hạ Lan Lăng, mà ngay cả với Phong Khởi cũng kết bái thành huynh đệ.

Chỉ là—

Lâm Táp Táp chau mày, trong lòng lại dâng lên những nỗi bất an và phiền muộn khó hiểu. Trái tim nàng vẫn chưa thực sự yên ổn. Nàng không rõ, không hiểu nổi rốt cuộc vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy. Rõ ràng nhiệm vụ của nàng gần như đã hoàn thành rồi, vậy thì còn bất an điều chi?

Bên cạnh, Phú Quý đã bắt đầu ngáy khò khò. Lâm Táp Táp không yên lòng, đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai lại gần, mới cẩn thận lấy từ túi Càn Khôn ra quyển tập ghi chép cốt truyện do chính tay nàng viết, lật đến trang về Bách Mộ Quật.

Trong sách ghi:"Sau khi Hạ Lan Lăng lấy được Tử Phần Đỉnh , hắn đem đỉnh giao cho Lạc Thủy Vi, rồi dìu nàng — lúc đó bị trọng thương — quay về theo lối cũ, thuận lợi ra khỏi địa cung và hội ngộ với Phong Khởi. Mấy người bọn họ lượn quanh bí cảnh vài vòng, rồi lặng lẽ rời khỏi bí cảnh. Khi họ ra ngoài, tin tức núi Lạc Thành sụp đổ và Tử Phần Đỉnh bị lấy đi vẫn chưa truyền ra."

Lúc đó, bên ngoài bí cảnh đã bước vào tiết xuân.

Giới tu hành náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, từng tốp tu sĩ cưỡi kiếm lướt qua bầu trời, tất cả đều đổ về cùng một phương hướng—

Đế Vương Thành.

Đế Vương Thành, chính là thủ đô của giới tu hành, nơi tọa lạc của Chiêu Thánh Cung, cũng là thị trấn phồn hoa và náo nhiệt nhất trong giới tu hành.

Chăm chú nhìn ba chữ "Đế Vương Thành" được ghi trên trang sách, ký ức của Lâm Táp Táp trào dâng mãnh liệt. Nàng cũng nhớ lại những hình ảnh mình từng thấy trong nguyên tác.

Nơi đó chính là điểm kết thúc toàn bộ câu chuyện.

Đồng thời, ngoại trừ phân cảnh mở đầu ở Vân Ẩn Tông, đây cũng là nơi mà nhân vật Lâm Táp Táp trong truyện xuất hiện nhiều nhất — và cũng là nơi nàng gặp kết cục bi thảm, vĩnh viễn đoạn tuyệt sinh mệnh.

Quả thật là một nơi khiến người ta chẳng thể sinh nổi chút thiện cảm nào.

Lâm Táp Táp thở dài một tiếng, cố sức nhận diện những ký hiệu ngoằn ngoèo mà chỉ có một mình nàng hiểu được trên tập ghi chép — chi chít nhất là mấy hình tròn ‘○’, số ‘bảy’ và những hình vẽ hoa sen. Nàng đang định tiếp tục lật sang trang kế, thì chợt một lọn tóc từ bên má rũ xuống.

Nàng bực mình bặm môi, giắt nó ra sau tai, ai ngờ càng giắt càng rũ xuống thêm.

Cái quỷ gì thế này?

Lâm Táp Táp cứ tưởng là trâm cài đầu bị lỏng, đang định đưa tay sờ thử thì — một luồng hơi thở xa lạ bỗng chốc áp sát sau lưng nàng.

Không phải của nàng, cũng không phải của Phú Quý đang ngáy như lợn quay ở bên cạnh, mà là một làn hơi thở rất nhẹ, ẩn dưới tiếng thở đều đều của Phú Quý, mảnh như tơ, nhẹ như sương, lại đang ẩn mình ngay bên người nàng. Đến khi mũi nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc đến mức tâm hồn run rẩy, tay nàng cũng không kiềm được khẽ run lên hai cái.

Kẻ sau lưng thấy được, liền vòng tay ôm lấy nàng, cằm đặt hờ lên vai nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Táp Táp đang xem gì vậy?”

“!!!”—A a a a a a a là Hạ Lan Lăng!!

Lâm Táp Táp gào thét trong lòng.

Ngay khoảnh khắc bị Hạ Lan Lăng kéo vào lòng, nàng nắm chặt cuốn sổ trong tay, chỉ hận không thể đập đầu vào sàn mà chết cho xong.

Nàng bị ngu à?! Sao lại đi xem sổ ghi cốt truyện ở bên ngoài khoang tàu?! Mà còn ngu đến mức chăm chú xem đến độ cả địch đến sát sau lưng cũng không hay biết! Bên cạnh còn có Phú Quý cũng thật mất mặt mang danh thần thú — ngay khi Hạ Lan Lăng ôm lấy nàng, nó còn lăn thêm một vòng, rúc sang bên cạnh ngủ tiếp, trong mộng vẫn đang mơ thấy bánh ngọt.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 167: Sụp văn 052%



Ôm Lâm Táp Táp từ phía sau, Hạ Lan Lăng cảm nhận được thân thể nàng căng cứng, ánh mắt trượt xuống nhìn tập sách trong tay nàng, nhắc lại lần nữa: “Đang xem gì vậy?”

Lâm Táp Táp cố ép bản thân giữ bình tĩnh. Nghĩ đến việc cả cuốn sách đều dùng ký hiệu bí mật nàng tự nghĩ ra, Hạ Lan Lăng chắc chắn không thể đọc hiểu, nàng liền giả vờ chẳng có gì thú vị, tiện tay gập sách lại, trả lời: “Không xem gì đâu, chỉ là lật đại chơi thôi.”

“Vậy sao.” Hạ Lan Lăng khẽ cười.

Không rõ là cố tình hay vô ý, hắn lại nói: “Chỉ là lật chơi mà mê mẩn đến mức ta lại gần cũng không biết.”

“Hay là… để ta xem cùng nàng đi.” Nói rồi, hắn đưa tay định lấy tập sách từ tay nàng.

Lâm Táp Táp hốt hoảng, nắm chặt không chịu buông, Hạ Lan Lăng khựng lại một chút, sau đó dùng sức kéo. Nào ngờ Lâm Táp Táp phản ứng dữ dội, dứt khoát ôm luôn cả tay hắn vào lòng, giận dữ quát: “Hạ Lan Lăng, huynh đừng có quá đáng!”

Nàng vừa kinh vừa giận, lập tức xoay người, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Hạ Lan Lăng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, tay vẫn nắm chặt mép cuốn sách không buông, trong mắt ánh lên vẻ thâm trầm, đối diện ánh nhìn của Lâm Táp Táp, trầm giọng hỏi:

“Chẳng phải chỉ là một cuốn sách thôi sao?”

“Táp Táp, nàng có cần phải căng thẳng như vậy không?”

Chỉ trong một thoáng, Lâm Táp Táp cảm thấy như hắn đã thật sự đọc hiểu được mấy ký hiệu nàng viết trong đó, mà hành động hiện giờ — chính là đang dò xét sâu hơn. Nàng biết chắc chắn hắn đã bắt đầu hoài nghi rồi, trong lòng chỉ hận tên đầu gỗ này vừa ngốc lại vừa thông minh một cách chết người, thật sự không để cho người ta một con đường sống.

May mắn thay — bên tai không vang lên cảnh báo "vỡ kịch bản", vẫn còn có thể cứu vãn.

Nàng hít sâu một hơi, giả bộ ấm ức: “Ta đâu có căng thẳng…”

“Huynh muốn xem thì cứ xem, mặc huynh!” Lâm Táp Táp trừng mắt, “Chỉ là ta cảm thấy cái kiểu hành vi như huynh vừa rồi — thật khó ưa. Ta không thích!”

Dứt lời, nàng buông tay, để mặc cho Hạ Lan Lăng rút cuốn sách ra khỏi tay mình.

Hạ Lan Lăng nheo mắt lại, dường như đang cân nhắc xem hành động của nàng là thật lòng hay giả vờ. Cuối cùng, hắn không mắc bẫy, cúi đầu, chậm rãi lật ra trang đầu tiên trong tay.

Chỉ là — còn chưa kịp nhìn rõ được dòng đầu tiên thì cuốn sách trong tay đã bị người khác giật lại mạnh mẽ.

Lâm Táp Táp nhịn không nổi nữa, bỗng lao đến đè hắn ngã xuống boong tàu, trong cơn giận dữ — hung hăng cắn lấy môi hắn.

Trời đất quỷ thần ơi!! Rốt cuộc nàng bị cái gì mà lại đi trêu vào một tên nam chính khó nhằn như vậy chứ!!

Lâm Táp Táp rất giận.

Vừa giận vừa bực.

Nàng mang theo lửa giận lao vào người Hạ Lan Lăng, siết chặt lấy cổ hắn, ép sát vào trước mặt — bởi vậy đây tuyệt đối không phải cảnh ôn nhu hôn môi gì, mà là một màn g*m c*n hung tợn vì phẫn nộ.

Cắn một cái — Hạ Lan Lăng không phản ứng.

Cắn thêm cái nữa — sao mềm quá vậy? Lâm Táp Táp càng được thể mà lấn tới, nghiến răng nhai kỹ hơn. Nói chứ, Hạ Lan Lăng tuy người thì giả vờ ôn nhu, nhưng môi hắn thật sự rất mềm — mềm đến mức khiến Lâm Táp Táp nhớ đến loại bánh ngọt từng ăn trước đây, vừa mát lạnh lại thơm thơm, khiến người ta cắn một lần là không dừng lại được.

Nàng cắn mạnh đến mức làm rách môi hắn, đầu lưỡi lập tức nếm được vị ngọt tanh của máu. Lâm Táp Táp lúc ấy mới chịu ngừng lại, cúi người nhìn hắn, vẫn hung dữ chất vấn: “Huynh biết mình sai chưa hả?”

Hạ Lan Lăng bị nàng đè xuống boong tàu, một tay đỡ lấy thắt lưng nàng, ngước mắt nhìn lên, giọng hơi khàn:

“Ta sao?”

“Đúng, chính huynh đó, đừng có mà giả ngu với ta!”

Hạ Lan Lăng cong môi cười, đôi môi vừa bị nàng giày vò còn hơi sưng đỏ. Hắn liếc nhìn cuốn sổ rơi bên cạnh rồi thản nhiên hỏi:

“Ta sai chỗ nào?”

“Huynh sai quá trời luôn rồi! Nếu còn tiếp tục thế này, ta sẽ không thích huynh nữa!”

Lâm Táp Táp vừa nói xong, lại không phát hiện đôi mắt Hạ Lan Lăng bỗng lạnh đi vài phần.

Nàng tiếp tục lải nhải, không hay biết gì: “Dù có yêu nhau đến đâu, thì hai người cũng phải biết cách sống chung hòa thuận. Nếu không sớm muộn gì cũng cãi nhau, giống như vừa rồi đó.”

Hạ Lan Lăng thì chẳng thấy giống đang cãi nhau chút nào. Nhưng thấy nàng còn muốn nói tiếp, hắn cũng phối hợp, chống tay ngồi dậy, tiện thể nhấc bổng nàng đặt lên đùi mình, để nàng ngồi đối mặt với hắn: “Được, nàng nói đi, ta nghe cho rõ.”

“…”

Tư thế thay đổi khiến khí thế của Lâm Táp Táp lập tức thấp đi một bậc. Nàng vội vàng ưỡn lưng thẳng lên, làm ra vẻ trịnh trọng.

Nàng bắt đầu nhớ lại những gì đã đọc trong lời thoại của sách tình cảm song phương hòa hợp, rồi nghiêm túc đếm từng ngón tay:

“Giữa đạo lữ, hai người quá mạnh thì tất có một bên chịu thiệt. Ta nghĩ kỹ rồi, giữa chúng ta khí thế chênh lệch quá lớn, huynh đứng cạnh ta trông yếu quá đi mất.”

“Chúng ta tạm không bàn đến tu vi, chỉ nói về khí chất và vẻ ngoài thôi — ta rõ ràng mạnh hơn huynh, điểm này huynh không có ý kiến gì chứ?”

Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Lăng.

Khóe môi Hạ Lan Lăng không kìm được mà hơi nhếch lên. Hắn cúi mắt nhìn lại nàng, nơi mũi khẽ phát ra một tiếng "Ừm" nhẹ: “Nàng mạnh hơn ta, ta không có ý kiến.”

Lâm Táp Táp vừa lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Đã vậy thì, ta chủ ngoại, chàng chủ nội. Nếu không, huynh không trấn được người ta đâu. Ở ngoài thì phải nghe ta, ta nói gì là làm nấy. Những việc ta không thích, không cho làm, thì tuyệt đối không được làm. Nếu huynh dám làm trái, ta sẽ giận. Mà một khi ta giận thì nhất định sẽ phạt.”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 168: Chương 168



“Phạt?” — Hạ Lan Lăng nhịn không được xen vào: “Vậy thì phạt ta thế nào?”

Cái này... trong sách lại không nói rõ, Lâm Táp Táp thật sự chưa nghĩ đến, lập tức bị nghẹn lời.

Ánh mắt nàng lướt đến môi dưới của hắn — nơi vẫn còn dính chút máu vừa bị nàng cắn khi nãy. Nàng khẽ hắng giọng, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Phạt ra sao à?”

“Hửm…” — nàng hừ nhẹ một tiếng — “Tỷ như vừa rồi huynh dám cướp sách của ta, ta rất tức giận, ta không thích như thế. Ta có thể bá đạo, có thể mạnh mẽ, nhưng huynh thì không được!”

“Nên vừa rồi cắn huynh một cái chỉ là trừng phạt nho nhỏ thôi. Nếu huynh còn dám tái phạm…”

Nàng ngừng lại một chút, nhíu mày ra vẻ hung dữ: “Thì không chỉ là cắn đâu! Ta sẽ xử nặng hơn!”

“Xử thế nào mới gọi là không chỉ cắn?” — Hạ Lan Lăng đáng ghét lại cố tình truy hỏi.

Lâm Táp Táp bật "xì" một tiếng, bị chọc đến suýt nghẹn thở, rõ ràng cảm thấy hắn đang cố tình làm khó nàng. Nhưng nàng cơ trí, phản ứng nhanh, lập tức nhớ ra một đoạn kịch trong sách miêu tả cảnh nữ ma tu bắt nạt tiểu lang quân.

Nàng hung hăng nói: “Trói huynh lại, nhốt vô tiểu hắc ốc đánh cho một trận! Nếu còn không biết nghe lời, đến chân ta cũng đập gãy cho huynh, hỏi huynh có sợ không?!”

Hạ Lan Lăng nheo mắt: “Hung dữ như thế?”

Lâm Táp Táp tưởng hắn sợ rồi, đắc ý cười cười: “Ta còn thủ đoạn tàn nhẫn hơn kia.”

Hạ Lan Lăng cười khẽ, bất ngờ nâng cằm nàng lên, ánh mắt sâu thẳm: “Thật sự nỡ lòng sao?”

Lâm Táp Táp lập tức hất tay hắn ra, giận dỗi nói: “Không được động tay động chân! Vừa rồi ta nói gì huynh quên rồi à? Phải nghe ta! Nhất định phải nghe ta!”

"Được, nghe theo nàng." Hạ Lan Lăng thu tay lại, nhưng bàn tay còn đang đặt sau lưng nàng thì vô tình hữu ý xoa nhẹ, như an ủi, như dỗ dành.

Lâm Táp Táp tưởng hắn đã thật sự ghi tạc lời mình vào lòng, đối với sự nhu thuận ngoan ngoãn ấy vô cùng vừa lòng. Nàng đang định quay người nhặt quyển sách rơi dưới đất, nào ngờ cánh tay đang ôm ngang lưng nàng lại siết chặt thêm, Hạ Lan Lăng khẽ dùng sức, đem nàng ôm sát vào lòng, rõ ràng không có chút ý tứ muốn buông tay.

“Huynh làm gì đó?” Lâm Táp Táp quay đầu trừng mắt nhìn hắn, “Mau thả ta ra!”

Hạ Lan Lăng hơi cúi người xuống nhìn nàng, giọng nói khẽ mà trầm: "Nàng nói nàng chủ ngoại, ta mọi sự nghe theo nàng. Vậy còn nội sự, chẳng phải đến lượt nàng nghe theo ta sao?"

Nội sự chẳng qua là những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày, nghe theo hắn thì có làm sao. Thế nên Lâm Táp Táp gật đầu đáp ngay: "Nghe huynh, đều nghe huynh."

Hạ Lan Lăng cong khóe môi, cười càng sâu hơn, nhẹ giọng đáp: "Được."

Nói đoạn, Lâm Táp Táp liền thấy khuôn mặt hắn từ từ áp sát. Mãi đến khi đôi môi kia phủ lên môi nàng, quấn quít nhẹ nhàng qua lại, cho nàng một cái hôn dịu dàng mà đầy ý vị.

Lâm Táp Táp cứng đờ trong lòng hắn, đối với sự thân mật thế này vẫn chưa hề có chút chuẩn bị nào. Chỉ biết bị hắn dẫn dắt, mặc cho Hạ Lan Lăng tùy ý đoạt lấy.

Đây cũng chẳng phải lần đầu hai người bọn họ thân mật như thế. Nhưng khác với những lần trước — hoặc bị hoàn cảnh thúc đẩy, hoặc bởi cảm xúc bột phát — lần này, nụ hôn này đến rất đỗi tự nhiên, như nước chảy mây trôi, chậm rãi mà nhu hòa.

Giác quan và thời gian dường như bị kéo giãn ra vô hạn, từng chút từng chút xói mòn lý trí Lâm Táp Táp, khiến nàng không tự chủ được siết chặt vạt áo hắn, chầm chậm nhắm mắt lại...

Bên ngoài, phi chu lững lờ trôi nổi giữa hư không, hai bên mạn thuyền treo đầy lồng đèn đỏ, dưới ánh sáng mơ hồ xám xịt, ngọn nến trong đèn bập bùng lay động.

Lâm Táp Táp không hề biết rằng, trong bóng tối nơi hành lang phía sau, có một đạo thân ảnh ẩn mình đã rất lâu. Kẻ ấy đứng lặng trong hắc ám, ánh mắt lạnh băng dõi về phía khoang thuyền sáng rực. Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt đến nỗi móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cắt ra từng vết máu đỏ sậm.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Hạ Lan Lăng cũng hơi nghiêng đầu, dừng lại động tác.

Hắn liếc nhìn bóng tối nơi xa, lại cúi xuống cọ nhẹ môi nàng, rồi không nỡ rời, hôn thêm một cái bên khóe môi mềm mại kia.

Lâm Táp Táp mềm nhũn tựa trong lòng hắn, đôi môi ánh nước khẽ hé, hơi thở dồn dập. Khi hai người tách ra, nàng run run mở hàng mi dài cong, đôi mắt ướt át ngơ ngác nhìn vào mắt Hạ Lan Lăng, hiển nhiên là bị hắn hôn đến choáng váng rồi.

“Thích không?” Giọng Hạ Lan Lăng hơi khàn, hắn dịu dàng giúp nàng vén lại những sợi tóc lòa xòa bên má.

Lâm Táp Táp chớp mắt một cái, lại thở hổn hển chớp thêm cái nữa. Một hồi sau, trí nhớ rối loạn mới dần dần liền mạch trở lại, nàng vừa muốn nổi giận lại chẳng còn hơi sức, chỉ còn biết túm lấy vạt áo hắn mà hỏi: “Huynh vì sao đột nhiên hôn ta?”

Hạ Lan Lăng đáp: “Ta chỉ đang làm việc nên làm.”

“Huynh đừng nói mấy lời lộn xộn ấy, ta nghe không hiểu.” Lâm Táp Táp nhíu mày, lặp lại: “Ta chỉ muốn biết vì sao huynh đột nhiên hôn ta? Huynh chẳng phải nói sẽ nghe theo ta hay sao?”

“Chuyện bên ngoài đương nhiên là nghe nàng,” Hạ Lan Lăng chậm rãi nói, “Nhưng chuyện bên trong, chẳng phải là do ta làm chủ sao?”

“Hả?”

“Đã là nội sự, thì bao gồm cả việc chăm sóc ăn mặc ngủ nghỉ cho nàng... và cả những chuyện thân mật giữa đạo lữ. Nếu đã giao cho ta, ta tự nhiên phải dốc lòng khiến nàng vừa lòng.”

Lâm Táp Táp câm nín, trong lòng sinh ra một cảm giác bi thương — cảm giác như mình tự tay đào hố rồi chui vào đó vậy. Nhưng nàng không muốn nhận thua, nên vẫn vùng vẫy giãy giụa: “Ta có thể nói, với hành vi vừa rồi... ta không hài lòng lắm không?”

“Không hài lòng?” Hạ Lan Lăng khẽ nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn áy náy, làm bộ định cúi xuống hôn lần nữa, “Vậy thì ta chỉ có thể làm lại một lần, cố gắng khiến nàng hài lòng hơn.”

“Đừng đừng đừng—” Lâm Táp Táp hoảng hốt, lập tức đưa tay chặn miệng hắn lại. Nàng vội vàng lấy lại vẻ trấn định:

“Vừa rồi là trêu huynh đấy, thật ra ta hài lòng lắm.”

“…Ừm… huynh hôn cũng không tệ, ta rất thích.”

Hạ Lan Lăng mỉm cười, nắm tay nàng kéo nàng cùng ngồi thẳng dậy, cười khẽ một tiếng: “Nàng đã hài lòng, vậy lần sau ta nhất định khiến nàng càng thêm hài lòng.”

Lâm Táp Táp: “…”

Nàng, Lâm Táp Táp, thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện… hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 169: Chương 169



Nhân lúc Hạ Lan Lăng trở về phòng thu xếp hành lý cho nàng, Lâm Táp Táp rốt cuộc cũng có cơ hội nhặt lại quyển sách nhỏ.

Tuy vừa rồi bị hắn hôn một trận, nhưng may mà hữu kinh vô hiểm, cuối cùng cũng thành công đánh lạc hướng hắn. Hạ Lan Lăng không tiếp tục truy xét đến chuyện quyển sách nữa. Có bài học từ lần trước, lần này nàng chẳng dám mở ra xem, vừa cầm được liền nhanh như chớp nhét lại vào túi càn khôn.

Bên cạnh, Phú Quý nhúc nhích cái mông, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Táp Táp, vật kia của ngươi là bảo bối gì vậy, có thể cho ta xem thử không?”

“Ngươi xem cái đầu ngươi ấy!” Lâm Táp Táp bực bội nói, nhưng ngay sau đó sực tỉnh, “Ngươi tỉnh từ khi nào?”

Phú Quý nhỏ giọng đáp: “Hắn vừa đến là ta tỉnh rồi…”

“Vậy sao ngươi không nhắc ta?!” Lâm Táp Táp nổi trận lôi đình, lập tức xông tới bóp cổ nó, Phú Quý vội vàng bật dậy, bốn chân chạy như điên, vừa chạy vừa giải thích: “T—ta—ta muốn nhắc rồi đó chứ! Nhưng mà hắn liếc ta một cái…”

“Hắn liếc ngươi một cái ngươi đã sợ không dám kêu rồi? Mắt hắn là đao hay sao mà dọa ngươi đến vậy? Ngươi không phải thần thú sao? Không phải hung hãn tàn bạo lợi hại lắm à? Giờ ta nghi ngờ ngươi là thần thú hàng giả!”

“Hu hu hu ta không phải hàng giả mà!” Phú Quý bị nàng rượt khắp thuyền, ấm ức kêu lên: “Ta là tu sĩ hóa thần đó nha, đến cả gặp tộc Giao Nhân ta còn không nắm chắc phần thắng, vậy mà hắn lại có thể giết Giao moi tim luyện đỉnh, tu vi của hắn cao hơn ta, ta không đánh lại nổi đâu!”

“Táp Táp, ta sai rồi aaaaa!” Phú Quý vừa cầu xin vừa nịnh hót, “Ngươi xem không phải ngươi vẫn bình an vô sự đó sao? Hai người các ngươi hôn nhau tình tứ lắm đó! Hắn còn nói sau này mọi chuyện đều nghe ngươi, ngươi còn có gì mà không hài lòng?”

Lâm Táp Táp đột nhiên dừng bước, “Ngươi nói gì?”

Phú Quý chạy quá đà, không kịp thắng lại, đầu đập “bộp” vào vách khoang thuyền, phát ra một tiếng vang nặng nề. Nó lắc lắc đầu, choáng váng nói: “Ta nói gì cơ?”

Lâm Táp Táp sải mấy bước tiến tới, “Ngươi nói, tu vi hắn vượt qua cả cảnh giới hóa thần?”

Phú Quý cuối cùng nhớ ra, gật đầu như gà mổ thóc: “Phải! Ta không nhìn thấu tu vi hắn, nhưng chắc chắn là cao hơn ta.”

Lâm Táp Táp chết lặng tại chỗ.

Nàng biết rõ Hạ Lan Lăng tư chất phi phàm, vừa sinh ra đã lập tức trụ vững cảnh giới Trúc Cơ, mười hai tuổi liền kết đan. Lại có Hạ Lan Hoài Huỳnh âm thầm tương trợ, phong ấn Thiên Ma trong thể nội, bao năm nay vẫn luôn lặng lẽ luyện hóa, cướp đoạt thiên địa chi lực, tu vi thâm hậu khó lường.

Bên ngoài, hắn chỉ biểu lộ cảnh giới Kim Đan. Lâm Táp Táp cũng biết rõ thực lực của hắn tuyệt đối không chỉ dừng lại ở Kim Đan, thầm đoán e là đã đạt Nguyên Anh trung thượng kỳ, giỏi lắm thì cũng chỉ đến Nguyên Anh đỉnh phong.

Không thể cao hơn nữa được! Nếu còn cao hơn, vậy thì không chỉ có thể gọi là nghịch thiên, mà phải nói là cực kỳ đáng sợ!

Nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, trước khi bọn họ tiến vào Bách Mộ Quật, Hạ Lan Lăng từng bị Cốt Nô đánh cho trọng thương. Cốt Nô ấy chính là tu sĩ Luyện Hư, lấy tu vi Hạ Lan Lăng khi ấy mà nói, bị xem như sâu kiến cũng không ngoa. Sau đó, nàng còn nhân cơ hội ấy âm thầm dò xét thực hư của hắn, mà Hạ Lan Lăng cũng chỉ khẽ đáp:

"Muội nghĩ ca ca lợi hại tới mức nào?"

Hảo hán a, hóa ra là để nàng tự mình tưởng tượng hắn lợi hại tới đâu thì hắn liền lợi hại tới đó, tên chó má này từ đầu tới cuối đều đang lừa nàng như lừa đứa ngốc!

"Phú Quý," Lâm Táp Táp nghiêm mặt, "nếu tính theo hệ thống tu vi của nhân tu, tu vi của ngươi hiện tại tương đương với hóa thần kỳ nào?"

Sau khi kết đan, mỗi đại cảnh giới đều chia làm bốn giai đoạn: sơ kỳ, trung kỳ, thượng kỳ và đỉnh phong.

Phú Quý ngẫm nghĩ hồi lâu, đáp: "Đại khái là mạnh hơn hóa thần thượng kỳ của nhân tu một chút, nhưng vẫn kém hóa thần đỉnh phong một ti hí tẹo tẹo thôi, chỉ thiếu chút xíu thôi đó!"

"……" Lâm Táp Táp không nói gì, trong lòng nàng cảm thấy chẳng có gì khác biệt giữa việc cao thấp, đối với nàng, điều này cũng chẳng quan trọng.

Thấy Lâm Táp Táp bình tĩnh trở lại, Phú Quý nhân cơ hội này nói ra nghi ngờ trong lòng: "Các ngươi trước đây trò chuyện, ta đều nghe thấy, chỉ có thể nói, Táp Táp, dũng khí của ngươi thật sự khiến ta phải ngưỡng mộ, nhưng về việc tự biết mình, ngươi thật sự chẳng biết chút nào."

Lâm Táp Táp ngừng thở một lúc, hỏi: "Ngươi nói cái gì?!"

Phú Quý thu lại cơ thể, nhỏ giọng nói: "Ngươi chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, vậy mà lại dám lớn tiếng kêu gọi đánh giết với người có tu vi cao hơn hóa thần, còn nói gì mà nhốt vào phòng nhỏ, đánh gãy chân. Hắn chỉ cần động ngón tay là có thể làm gãy chân ngươi trước, ai nhốt ai trong phòng nhỏ còn chưa biết đâu..."

Lâm Táp Táp cảm thấy như bị mũi tên bắn trúng vào đầu gối.

Nàng không phải không biết tình hình, mà là do nàng tin rằng Hạ Lan Lăng sẽ không để tâm đến những lời này. Nếu thực sự hắn không nghe nàng, nàng cũng chẳng có cách nào. Hơn nữa, lúc nàng nói những lời này, nàng còn nghĩ rằng hắn chỉ cao nhất là Nguyên Anh đỉnh phong, không ngờ hắn lại vượt qua cả hóa thần.

"Ta chẳng mấy chốc sẽ không còn là Trúc Cơ nữa." Lâm Táp Táp phản bác.

Khi vào Bách Mộ Quật, tu vi của nàng chỉ ở Trúc Cơ trung kỳ, nhưng sau một thời gian thử thách trong Bách Mộ Quật, từ dưới đáy nước lên tới căn phòng đá trên vách núi, tu vi của nàng đã thăng lên Trúc Cơ thượng kỳ. Gần đây nàng cảm thấy linh khí trong đan điền ngày càng nở rộ, chắc chắn không lâu nữa nàng sẽ thành công kết đan.

Đây chính là kết đan, không phải chuyện đùa.

Khi ấy tại Vân Ẩn Tông, Hạ Lan Lăng với thân phận là Lăng Dương Thiếu Quân, đã đưa ra kế hoạch mười năm kết đan, năm mươi năm Nguyên Anh. Còn bây giờ, nàng chỉ mất một nửa thời gian đã gần đạt kết đan, với tốc độ này, trong vòng năm mươi năm nàng chắc chắn có thể đạt Nguyên Anh, sao nàng có thể không kiêu ngạo được?

Nhưng kiêu ngạo của nàng, khi biết Hạ Lan Lăng vượt qua cả hóa thần, đã hoàn toàn sụp đổ, trong sự chênh lệch khủng khiếp về tu vi, thì chỉ có sự áp chế tuyệt đối mới là vương đạo chân chính.

"Sắp ra khỏi Bách Mộ Quật rồi." Cửa ra của bí cảnh đã gần kề, các đệ tử trong thuyền đều bắt đầu hưng phấn.

Lâm Văn Ngạn nhớ lại lời dặn dò của Hạ Lan Lăng, bước tới nói với Lâm Táp Táp: "Sư huynh Hạ Lan bảo rằng cửa ra của bí cảnh sẽ truyền tống ngẫu nhiên, thuyền bay quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của các tu sĩ xung quanh."

Vì họ còn giữ chiếc Tử Phần Đỉnh trong tay, phải hành động kín đáo, vì vậy Hạ Lan Lăng yêu cầu họ khi đến gần cửa bí cảnh, phải thu hồi thuyền bay và chuyển sang phi kiếm bay.
 
Back
Top Bottom