Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 40: Chương 40



Mi mắt Hạ Lan Lăng khẽ run, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn nàng, “Cứ như thế đã tin ta rồi?”

“Dư thừa, ta không tin huynh, chẳng lẽ đi tin cái tên tiểu phế vật Phong Khởi kia à?” Lâm Táp Táp vô thức nói ra lời thật trong lòng, dù gì trong sách, trận cổ ở Ngôi Sơn này cũng là do Hạ Lan Lăng chậm rãi nghiền ngẫm mà phá ra.

Bên tai truyền đến mấy tiếng cười khẽ, Lâm Táp Táp ngoảnh đầu, liền thấy Hạ Lan Lăng không biết vì sao mà khẽ cong môi nở nụ cười.

Hắn nhìn qua ôn hòa hữu lễ, nhưng kỳ thực chẳng mấy khi cười, lúc này khóe môi nhếch lên, đồng tử đen tuyền ánh lên vài phần rạng rỡ, mày mắt giãn ra, dung nhan cũng vì vậy mà trở nên nhu hòa, dưới ánh pháp ấn đỏ thắm, càng thêm tuấn mỹ vô song, khiến người không khỏi lòng dậy sóng xuân.

“Được.” Dưới ánh nhìn sửng sốt của Lâm Táp Táp, hắn khẽ gật đầu, thanh âm trầm thấp, “Ta sẽ tận lực.”

Quả là quá khiêm tốn.

Lâm Táp Táp nghĩ, thân là nam chính được thiên đạo khí vận che chở, không có chuyện hắn không làm được, chỉ có điều hắn có muốn làm hay không thôi. Hễ là chuyện hắn muốn làm, ắt sẽ thành công.

Thế nhưng cũng không biết là nàng suy nghĩ quá đơn giản, hay là trong sách đã thổi phồng sự lợi hại của Hạ Lan Lăng quá mức, sự thật là: đến tận đêm khuya mà cả bọn vẫn còn bị vây khốn trong trận pháp, không hề có manh mối phá trận. Trong khoảng thời gian ấy, bọn họ đã thử đủ loại phương pháp, suýt nữa còn bị trận pháp phản phệ.

“Chẳng lẽ thật sự phải bị vây chết trong này sao?” Lạc Thủy Vi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, viền mắt hoe đỏ.

Phong Khởi che ngực, sắc mặt tái nhợt vài phần, y là người đầu tiên không chịu nổi, vừa rồi còn liều lĩnh thử một phương pháp hiểm để mạnh mẽ phá trận, không ngờ trận pháp lại gia tăng phòng ngự, linh quang b*n r* suýt nữa đốt cháy y phục của Lâm Táp Táp, trên áo nàng bốc lên từng làn khói đen.

“Không đâu.” Y còn định an ủi Lạc Thủy Vi, “Chúng ta nhất định sẽ ra ngoài được.”

Lâm Táp táp vừa vỗ bụi trên áo vừa hừ lạnh, trừng mắt lườm y một cái: “Chỉ cần ngươi đừng gây thêm loạn, chúng ta nhất định có thể ra ngoài.”

Áo bị đốt cháy, lúc này trên má nàng còn vương tro bụi, nhìn qua còn chật vật hơn cả Lạc Thủy Vi, nhưng chỉ riêng đôi mắt kia vẫn sáng ngời hữu thần, mang theo sức sống mãnh liệt chẳng gì có thể dập tắt. Phong Khởi trong lòng biết rõ mình sai, lần này không tranh cãi nữa, chỉ quay mặt sang một bên, tiếp tục suy nghĩ cách đối phó.

Lúc này, Hạ Lan Lăng đang tựa vào thân cây chợt khẽ động, hắn bước ra giữa khoảng trống, tế ra kiếm Mẫn Thiên . Thần kiếm xông lên không trung hóa thành ngân long rít gào, rồi lại ngoan ngoãn rơi vào tay hắn.

“Lăng Ca ca, huynh định làm gì vậy?” Lâm Táp táp lập tức tỉnh táo hẳn.

Bị Phong Khởi dọa cho sợ đến hồn phiêu phách lạc bởi mấy chiêu phá trận tà môn, nàng vội vã chạy đến bên Hạ Lan Lăng, nắm lấy cánh tay hắn nói: “Huynh tuyệt đối đừng xúc động.”

Y phục của nàng mà lại bị đốt thêm lần nữa thì thật sự… có khi lộ hàng mất.

“Không phải muội nói tin ta sao?” Hạ Lan Lăng không hề xúc động, đây là kết quả sau khi hắn nhẫn nại cân nhắc rất lâu, cũng là phương pháp hắn nắm chắc nhất. Hắn quay đầu nhìn Lâm Táp Táp, từng chữ từng lời bình tĩnh mà mang theo sát khí: “Đã không thể phá trận, vậy thì chỉ còn cách hủy trận.”

Trận pháp cổ mấy trăm năm, vô pháp giải được, mà cứ cưỡng ép phá sẽ khiến nó tự động tăng cường phòng ngự, vậy thì — chỉ có thể dùng cường lực mà tiêu diệt. Chỉ cần đủ sức mạnh bá đạo, vạn vật đều phải khuất phục.

Lâm Táp Táp bị lời hắn nói làm cho kinh ngạc không thôi. Trong sách chỉ viết Hạ Lan Lăng phá trận, nhưng đâu có nói hắn phá thế nào. Này đâu phải phá trận, phải viết rõ ràng là hủy diệt mới đúng!

Bàn tay đặt trên cánh tay hắn dần dần buông xuống, nàng chớp chớp mắt rồi gật đầu, “Ta tin huynh.”

Có thể tu vi của Hạ Lan Lăng vẫn chưa đủ, nhưng hắn có Mẫn Thiên thần kiếm trong tay. Song chỉ nhiêu đó vẫn chưa đủ—Phong Khởi bước lên, định ngăn cản: “Nếu ngươi không hủy được trận này, kẻ bị hủy chính là chúng ta!”

Cưỡng ép phá trận vẫn còn có đường lui, nhưng một khi trận pháp cảm ứng được sát khí mãnh liệt, nó sẽ dốc toàn lực nghênh chiến, đến lúc ấy — một là sống, một là chết.

“Đại sư huynh…” Phong Khởi còn chưa kịp bước tới, đã bị Lâm Táp Táp đưa tay cản lại.

Hắn tức giận, dừng chân nói: “Ngươi cho dù phát điên cũng phải nhìn đúng thời điểm, chẳng lẽ thật muốn chết ở chốn này sao?”

Lâm Táp táp dang hai tay ra chắn trước Hạ Lan Lăng, nàng bị chọc cười: “Dù gì phá không nổi trận thì cũng là chết, thà cùng sư huynh liều mạng tìm đường sống, còn hơn là bó tay chờ chết trong này. Nhỡ đâu thành công thì sao?”

“Đó là cổ trận mấy trăm năm, ngươi lại nói với ta ‘nhỡ đâu’?”

Lạc Thủy Vi cũng hoảng đến độ không biết phải làm sao, nàng nhìn Hạ Lan Lăng rồi lại nhìn Phong Khởi, nhất thời không biết nên đứng về phía ai: “Mọi người… mọi người bình tĩnh chút, đừng—”

Chưa dứt lời, trong rừng bỗng nổi gió lớn.

Gió cuốn ào ào, lá cây xào xạc tung bay, từng lớp lá khô bốc lên phủ kín bầu trời, ngay cả sương độc cũng bắt đầu lan rộng. Trong làn mờ mịt ấy, Hạ Lan Lăng điểm chân lên lá khô, thân hình vút lên không, dây cột tóc trắng nơi gáy bay phần phật trong gió. Hắn kết ấn bằng hai ngón tay, điều khiển kiếm Mẫn Thiên , không hề do dự, trực tiếp bổ về phía cổ trận dưới lòng đất.

“Hạ Lan Lăng!”—Hắn vậy mà không nghe khuyên can, thật sự quá ngông cuồng!

Phong Khởi biến sắc, kéo lấy người bên cạnh lùi nhanh về phía sau. Cho đến khi lưng đập vào thân cây, người trong lòng lảo đảo ngã vào ngực hắn khẽ rên lên, hắn mới phát giác điều gì đó không đúng, vội gọi: “Lâm Táp Táp?”

Cúi đầu nhìn rõ y phục người nọ, hắn kinh hoảng: “Sao lại là ngươi?!”

Thì ra trong lúc cấp bách, hắn kéo nhầm người.

Lâm Táp Táp bị kéo đi hơn mười trượng còn chưa hoàn hồn, bị hắn tra hỏi như tội phạm, lập tức nổi giận: “Ngươi còn dám hỏi ta? Ngươi bị bệnh à? Là mù hay là tay ngứa, kéo ta chạy cái gì? Ai cho ngươi gan dám động tay động chân với ta hả?!”

Phong Khởi không kéo được người hắn muốn bảo vệ, còn tức hơn cả nàng: “Ngươi nghĩ ta muốn kéo ngươi chắc? Ngươi…”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 41: Chương 41



Lâm Táp Táp vừa mở miệng đã đầy cát bụi, chẳng để hắn nói xong, trực tiếp nhổ một bãi đầy ghét bỏ: “Phì—!”

Gió càng lúc càng lớn, Lạc Thủy Vi loạng choạng ngã ngồi trên đất, bên người không có ai, thân ảnh dần bị lá khô bao phủ, giờ muốn đến cứu cũng đã không kịp nữa.

Không xa lắm, ánh sáng chói lòa bùng lên.

Lâm Táp Táp dùng giao sa che nửa mặt, híp mắt đầy lo lắng nhìn về phía Hạ Lan Lăng.

Qua khe hở giữa những tán lá, nàng thấy hắn khép hai ngón tay, điểm vào mi tâm, pháp ấn đỏ sẫm trên trán dần dần phát sáng, linh lực màu máu đang từ pháp ấn tràn ra, quấn lấy cánh tay hắn.

Lâm Táp Táp chấn kinh, vội nhắm chặt hai mắt lại — nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao Hạ Lan Lăng lại lựa chọn hủy trận…

—Bởi vì hắn định mượn sức của Nghiệp Sát!

Nghiệp Sát là thiên ma, nhưng cũng là sinh linh do thiên địa hóa sinh. Lực lượng của nó chính là thiên đạo không che đậy, có thể nghiền nát vạn vật.

Xem ra — bọn họ sắp được rời khỏi đây rồi.

Lâm Táp Táp nhắm chặt hai mắt, thị giác bị che lấp, thính giác lại càng thêm nhạy bén. Bên tai ngoài tiếng lá cây rung lên rào rạt hỗn loạn, còn xen lẫn cả tiếng tim đập của chính mình.

Thình thịch, thình thịch—

Lâm Táp Táp cắn nhẹ môi, chẳng hiểu vì sao trong lòng chẳng chút vui mừng, ngược lại còn có chút bất an, lo sợ.

Trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh Hạ Lan Lăng lơ lửng giữa không trung. Nàng không ngừng nhớ lại khoảnh khắc hắn điểm ngón tay vào pháp ấn trên trán, dưới linh lực máu đỏ quấn quanh, gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, tựa như đang chịu đựng một nỗi đau dữ dội, vô tận.

Không được!!

Một niệm vừa động, Lâm Táp Táp chưa kịp bước đã bị Phong Khởi nắm lấy cánh tay. Hắn chỉ vô thức mà hành động, đến lúc nhận ra chính mình cũng hơi ngẩn ra, nhắm mắt hỏi: “Ngươi định đi đâu?”

“Buông tay, ta phải đi giúp huynh ấy.” Lâm Táp Táp không kịp giải thích, vung tay hất mạnh hắn ra, chỉ để lại một câu như vậy rồi lập tức xông thẳng vào làn gió và sương mù mù mịt.

Phong Khởi giơ tay áo che mặt, mãi mới gắng mở được mắt, chỉ kịp thấy Lâm Táp Táp bị mưa lá nuốt chửng.

—Toàn một lũ điên.

-

Lâm Táp Táp quả thật đã đúng.

Khi nàng với mái tóc rối bù chạy đến bên Hạ Lan Lăng, kiếm Mẫn Thiên đã cắm thẳng xuống đất, linh lực đỏ như tơ máu đã quấn quanh toàn thân hắn, đôi mắt hắn nhắm nghiền, bị giam trong vòng xoáy, đang kịch liệt giao chiến cùng Nghiệp Sát trong cơ thể.

Phải rồi… sức mạnh của Nghiệp Sát đâu phải dễ gì sử dụng. Một khi đã mượn lực thiên ma theo con đường tắt này, trái thiên nghịch đạo, chỉ cần sai sót một ly cũng có thể mất mạng.

“Cũng may huynh còn có ta…” Lâm Táp Táp thì thầm, hồi tưởng lại thủ pháp ngày hôm đó Hạ Lan Lăng từng dùng để trấn áp pháp ấn, nàng nhanh chóng kết ấn, điểm thẳng vào mi tâm của hắn, linh lực đổ vào cuồn cuộn không dứt.

Kỳ lạ thay, trên cổ tay nàng, hình xăm cá chép cũng khẽ phát sáng.

Xẹt xẹt—

—Là tiếng trận pháp rạn nứt và vỡ vụn.

Kiếm Mẫn Thiên hóa rồng gầm vang, lao vút xuống lòng đất. Theo một kích cuối cùng ấy, trận pháp cổ bị chôn sâu dưới đất vỡ nát như gương vỡ, hóa thành từng mảnh vụn ánh sáng lấp lánh.

Pháp ấn trên trán cũng dần tắt ánh sáng u ám, Hạ Lan Lăng chầm chậm mở mắt, thân thể mất sức ngả về sau rơi xuống. Cùng lúc ấy, Lâm Táp Táp vội vàng né tránh những mảnh vỡ bén nhọn, loạng choạng ngã vào lòng hắn.

Trong khoảnh khắc hoảng loạn, mặt nàng gần như áp sát vào mặt hắn, ánh mắt kinh ngạc chạm phải đôi đồng tử sâu thẳm, u tối của hắn. Hơi thở giao hòa, nàng bất giác vòng tay ôm lấy cổ hắn, không biết trong lòng nghĩ gì, vậy mà lại… vùi mặt vào hõm cổ hắn.

Suýt chút nữa là hôn trúng rồi.

Linh quang phủ khắp núi rừng, náo động trong chớp mắt rồi nhanh chóng trở lại yên ắng.

Lá khô lả tả rơi xuống đất, Ngôi Sơn cũng theo đó mà đổi hình đổi dạng.

Khi Lâm Táp Táp khôi phục ý thức, nàng đang nằm đè trên người Hạ Lan Lăng.

Hai người đã hạ xuống mặt đất, xung quanh trải đầy lá khô. Nàng cử động cánh tay, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện bọn họ vẫn còn trong rừng. Điều khác biệt là sương độc trong rừng đã tan, từng tia sáng mỏng manh len qua kẽ lá, lờ mờ soi rõ con đường phía trước.

“Huynh không sao chứ?” Thấy Hạ Lan Lăng cũng ngồi dậy, nàng liền cúi người hỏi han.

Hạ Lan Lăng nhẹ gật đầu, một tay chống đất, tay còn lại vẫn còn vắt ngang bên hông nàng. Mái tóc đen xõa dài qua vai, dung mạo tuấn mỹ dù lấm lem rối loạn vẫn mang theo vẻ đẹp khó diễn tả.

Thấy má nàng có một vết xước nhàn nhạt, hắn khẽ nhíu mày, đưa tay định chạm vào: “Sao lại đến?”

“Cái gì?” Lâm Táp Táp nghiêng đầu tránh bàn tay hắn, ngẩn người một lúc rồi mới hiểu ý hắn, liền “à” một tiếng, vẻ mặt mờ mịt nhưng lại chẳng sợ gì: “Ta cũng không biết… nhưng ta cảm thấy huynh cần ta.”

Hạ Lan Lăng sững người, lặp lại mấy chữ cuối nàng nói bằng giọng trầm thấp, vừa chậm rãi vừa mang theo hàm ý sâu xa: “Ta cần muội?”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 42: Sụp văn 015%



“Lẽ nào không phải sao?”

Lâm Táp Táp chớp mắt vô tội, vì vừa phá trận thành công nên tâm tình vô cùng vui vẻ, nàng cong mắt cười rồi vươn tay quàng lên cổ hắn: “Vừa rồi nếu không có ta giúp huynh, nói không chừng thân thể này của huynh lại bị Nghiệp Sát đoạt đi rồi.”

Nàng bắt lấy thời cơ, bắt đầu liều mạng cọ độ hảo cảm: “Huynh xem, trong rừng chỉ có ta tin huynh, giúp huynh. Lúc huynh hủy trận, Phong Khởi với Lạc Thủy Vi đều liều mạng trốn ra sau, chỉ có ta là không hề do dự xông tới bên cạnh huynh. Thế còn chưa đủ chứng minh ta thích huynh cỡ nào sao?”

“Ta đã thích huynh đến vậy, thì huynh cũng nên có chút hồi đáp chứ, thích ta một chút, ít ra cũng đừng ghét ta…”

Dù hắn không thích nàng, chỉ cần không tăng hảo cảm với Lạc Thủy Vi, vậy là nàng đã lời to rồi.

Hạ Lan Lăng nhìn nàng chăm chú, rất kiên nhẫn nghe hết một tràng đạo lý xiên xẹo của nàng, không những không phản bác, mà còn rũ mi khẽ cong môi cười: “Muội nói cũng có lý.”

Lâm Táp Táp hơi ngẩn ra, không hiểu bốn chữ kia của hắn là đang thừa nhận nửa đầu câu nàng nói, hay là nửa sau, hoặc giả là cả hai đều thừa nhận. Trong lòng nàng vui như mở hội, bèn làm bộ ngẩng tay nâng cằm hắn lên, muốn nhìn rõ biểu cảm lúc này của hắn, thuận tiện hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Chỉ là nàng còn chưa kịp đợi Hạ Lan Lăng trả lời, thì phía sau đã vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lạc Thủy Vi và Phong Khởi vội vàng chạy tới.

“Lăng sư huynh…” Nhìn thấy tư thế nam dưới nữ trên của hai người kia, nàng trợn tròn mắt, giọng nói run run.

Phong Khởi nhìn hai người cũng chẳng giấu nổi biểu cảm phức tạp, không biết có phải vì vừa bị Hạ Lan Lăng vả mặt hay không, lúc này chỉ yên lặng mím môi không nói một lời.

Lâm Táp Táp lúc này mới nhận ra tư thế của mình và Hạ Lan Lăng có bao nhiêu… mờ ám. Quần áo vướng víu quấn lấy nhau, nàng cư nhiên đang ngồi trên đùi hắn.

Thú vị nhất chính là, Hạ Lan Lăng một tay chống đất, tay còn lại chỉ khẽ đỡ nàng, mà nàng thì lại ngồi lên người hắn không nói, còn vươn tay nâng cằm hắn ép hắn nhìn mình — nhìn kiểu gì cũng thấy giống cảnh ác bá trêu ghẹo lương dân trong thoại bản.

Lâm Táp Táp xấu hổ rút tay về, giấu nhanh vào tay áo. Tuy nàng mặt dày, nhưng cũng không phải không biết liêm sỉ là gì.

Khẽ ho một tiếng, nàng làm bộ tao nhã từ trên người Hạ Lan Lăng trèo xuống. Ban đầu còn định mở miệng giải thích, nhưng bắt gặp ánh mắt trách móc, tủi thân của Lạc Thủy Vi thì nàng lại đổi ý, quyết định… mặt dày đến cùng.

“Sớm không đến, muộn không đến, cứ đúng lúc này lại mò tới.”

Lâm Táp táp xiết chặt đai lưng, cố tình để Lạc Thủy Vi hiểu lầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hỏng mất chuyện tốt của ta rồi!”

Hạ Lan Lăng cũng đứng dậy chỉnh lại y phục, vừa nghe câu đó động tác bỗng khựng lại, xoay đầu nhìn về phía nàng.

Lâm Táp táp lập tức có cảm giác da đầu căng lên, vội vàng chân bước mấy bước lên trước dẫn đường cho cả bọn: “Được rồi được rồi, trận đã phá, mau rời khỏi nơi quỷ quái này thôi!”

Chiếm tiện nghi vài lần là được rồi, tham quá ắt bị phản phệ. Đọc Full Tại Truyenfull.vision



Không còn cổ trận mê hoặc, đường đi trước mặt bọn họ trở nên bằng phẳng dễ đi hơn nhiều.

Theo lý mà nói, tâm trạng của mấy người lúc này lẽ ra phải thoải mái vui vẻ như con đường đang dần sáng rõ kia, nhưng chẳng biết có phải do những chuyện vừa rồi quá đỗi xấu hổ hay không, nhất thời chẳng ai mở miệng bắt chuyện, đến cả Lạc Thủy Vi cũng yên phận chẳng giở trò gì.

“Lúc nãy phá trận…” Ngoài dự đoán, người đầu tiên mở miệng lại là Phong Khởi.

Lâm Táp Táp vốn cho rằng hắn là người ít có khả năng lên tiếng nhất, dù gì thì cũng bị Hạ Lan Lăng vả mặt không nhẹ. Nếu là nàng, lúc này hẳn đã đào lỗ chui luôn rồi. Nào ngờ Phong Khởi không chỉ mặt dày, mà còn chủ động nhắc đến chuyện phá trận.

Hắn hỏi: “Cuồng phong trong rừng là do sư huynh khởi phát?”

Lại nữa rồi! Lâm Táp Táp trong lòng căng lên, theo bản năng liếc nhìn Hạ Lan Lăng.

Kỳ thực lúc ở trong rừng, cuồng phong đúng là do Hạ Lan Lăng khơi ra. Ban đầu nàng còn tưởng hắn muốn cản họ đến gần, về sau mới phát hiện hắn là đang cố ý làm rối loạn tầm nhìn, để họ không nhìn ra hắn phá trận thế nào.

Cổ trận trăm năm, nói phá là phá, ai nghe mà chẳng sinh nghi?

Phong Khởi cười vài tiếng, tựa như hỏi đùa: “Gió lớn như vậy, ta chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng rõ sư huynh rốt cuộc dùng cách gì phá trận.”

Lời ngoài cười trong không cười, ý tứ rõ ràng: đã giấu đầu hở đuôi, ắt có điều khuất tất.

Lâm Táp Táp nghe mà lòng căng như dây đàn, trong đầu đã bắt đầu lo Hạ Lan Lăng sắp không giấu được bí mật rồi.

Hạ Lan Lăng bỗng dưng dừng bước, nghiêng mặt liếc hắn một cái, giọng nhàn nhạt: “Nếu ta muốn để các ngươi thấy, thì cần gì phải phí công bày trò đến vậy?”

Đây là… thừa nhận rồi? Hay là chuẩn bị giết người diệt khẩu? Hoặc đơn giản là… mặc kệ luôn?

Lâm Táp Táp còn chưa kịp phản ứng, liền nghe Hạ Lan Lăng nhàn nhạt buông một câu: “Tuy ta là đệ tử Vân Ẩn tông, nhưng cũng là người của gia tộc Hạ. Tựa như ta không hỏi đến gia tộc Phong thị của sư đệ, thì sư đệ cũng nên để ta giữ lại đôi phần thể diện, không phải sao?”

“Nói cho cùng…” Hắn dừng một nhịp, giọng nhẹ đi, mang theo vài phần ý vị sâu xa: “Ai mà chẳng mang vài bí mật trên người chứ?”

Một chiêu đánh trúng yếu huyệt. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lâm Táp Táp không hiểu rõ lắm nhưng linh cảm mách bảo có điều mờ ám, bèn chột dạ đưa tay gãi nhẹ mái tóc. Lạc Thủy Vi cắn môi cúi đầu không nói, sắc mặt Phong Khởi là khó coi nhất. Hắn cảm thấy Hạ Lan Lăng không chỉ đơn thuần là nói bóng nói gió, mà rõ ràng là đang khiêu khích một cách ác ý.

Tựa như Hạ Lan Lăng không hề e sợ bị nắm thóp, thậm chí còn có vẻ như nắm giữ cả thóp của người khác.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 43: Chương 43



Phong Khởi bồn chồn trong lòng, không khỏi lại thăm dò, cười nhạt nhìn hắn: “Sư huynh quên rồi sao? Phong thị ta đã diệt vong từ lâu, trên người ta chẳng mang theo bí mật gì của gia tộc, thật sự là nhẹ thân tự tại.”

Hạ Lan Lăng cong môi, đáp lại bằng một nụ cười: “Vậy sao?”

Hai chữ đơn giản, nhẹ như mây gió, song lại khiến người ta khó lòng dò thấu.

Hai người trông như đang trò chuyện phiếm, nhưng chỉ có Lâm Táp Táp — người đang nắm giữ Thiên Cơ thoại bản — mới mơ hồ hiểu được sự giằng co ẩn dưới lớp vỏ ngôn từ ấy. Trời cũng sắp tối rồi, mà đám họ vẫn chưa tìm được vách Trăng Non (Loan Nguyệt Nhai), Lâm Táp Táp đành cắn răng xông ra làm người hòa giải.

“Này…”

Hai người đồng loạt nhìn về phía nàng.

Lâm Táp Táp rùng mình một cái, sống lưng nổi da gà, bèn thuận miệng thốt: “Các ngươi… không cảm thấy cái pháp trận khi nãy có chỗ nào đó kỳ quặc sao?”

Ý định vốn chỉ là chuyển hướng đề tài, nào ngờ hai người kia lại thật sự nghiêm túc suy ngẫm. Phong Khởi nheo mắt hỏi: “Ngươi thấy chỗ nào quái lạ?”

Biết thì ta còn hỏi làm gì!

Lâm Táp Táp liếc Hạ Lan Lăng một cái, hồi tưởng lại linh lực cuồn cuộn bộc phát khi trận pháp tan vỡ, ngập ngừng nói: “Chỉ là… thấy có chút quen thuộc thôi?”

Phong Khởi rũ mắt trầm ngâm, nghĩ một lát như thể cũng tán đồng lời Lâm Táp Táp, khẽ lẩm bẩm: “Quả thực có chút quen thuộc.”

Lạc Thủy Vi căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy bản thân bị gạt ra ngoài, sốt ruột muốn chen vào, cũng bắt chước hai người phụ họa một câu: “Ta cũng thấy quen quen mà.”

“Nếu không, Lăng sư huynh thấy sao?”

Hạ Lan Lăng trầm mặc.

Hắn là người tiếp xúc pháp trận gần nhất, cũng là sâu nhất, cảm ứng tự nhiên nhạy bén hơn bất kỳ ai trong số họ. Ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy trận pháp ấy có chỗ bất thường — là thứ cổ quái mang theo cảm giác thân thuộc, cứ như…

“Các ngươi không thấy,” hắn chậm rãi mở lời, “trận pháp ấy… mang khí tức rất giống sư phụ sao?”

Tựa như, là do Lâm Phù Phong đích thân bố trí.



Đến khi bọn họ tìm được vách Trăng Non (Loan Nguyệt Nhai), thì đã là chuyện của một ngày sau.

Tận mắt trải nghiệm rồi, Lâm Táp táp mới phát hiện ra rằng rất nhiều sự tình không hề đơn giản như trong sách miêu tả. Dăm ba hàng chữ ngắn gọn không chỉ che giấu vạn phần hiểm nguy, mà đôi khi, ẩn sau vài từ hời hợt lại là thâm ý khó dò.

Tỉ như trong nguyên văn, sau khi Hạ Lan Lăng phá trận cũng từng thốt lên một câu: “Thật kỳ lạ.”

Khi ấy, Lâm Táp Táp không mảy may để tâm, cho rằng cái “kỳ lạ” kia chỉ là vì trận pháp khó phá. Giờ thì nàng mới sống trong chính kịch bản, mới thực sự cảm nhận được cái “kỳ lạ” ấy rốt cuộc là chỉ điều gì.

Tại sao bọn họ đều cảm thấy cổ trận ở Ngôi Sơn có gì đó bất thường? Vì sao trên trận pháp lại có khí tức của Lâm Phù Phong? Lẽ nào… Lâm Phù Phong từng đến đây? Pháp trận đó là do ông tự tay bố trí? Vậy thì tại sao y biết nơi này nguy hiểm mà lại không hề nhắc nhở, thậm chí ngay cả bản đồ cứu mạng cũng vẽ không hoàn chỉnh?

Hàng loạt nghi vấn xoay vần trong lòng, khiến Lâm Táp Táp bực bội đến phát cáu.

Ngay lúc ấy, bước chân phía trước đột ngột dừng lại, Phong Khởi nhíu mày nói: “Không còn đường nữa.”

Bọn họ đã đứng trên đỉnh vách Trăng Non, nhưng trước mắt lại là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, hoàn toàn không có tung tích gì của cái gọi là Thần Nông cốc.

“Ở đây cũng không có dấu vết của kết giới hay pháp trận.” Phong Khởi cẩn thận tra xét một lượt, rồi nhìn về phía Hạ Lan Lăng: “Sư huynh chắc chắn… nơi này là điểm cuối được sư phụ vẽ trên bản đồ?”

Hạ Lan Lăng cầm bản đồ xem lại mấy lượt, khẽ gật đầu: “Chính là chỗ này.”

“Chẳng lẽ nơi này còn có cơ quan ẩn nào mà chúng ta chưa phát hiện?” Lạc Thủy Vi đưa mắt đảo quanh, định tìm vài hòn đá để thăm dò thử, nhưng vách Trăng Non lại trơ trụi chẳng có lấy một cọng cỏ, đừng nói là đá, ngay cả đất cũng hiếm hoi.

Lâm Táp Táp thở dài một hơi, hai tay chắp sau lưng bước đến sát mép vực. Nàng cảm nhận được cuồng phong từ đáy vực cuốn lên, mang theo sát khí rét buốt. Chỉ đứng nơi đây nhìn xuống đã thấy vực sâu tối đen như miệng quái thú, hung tợn dòm ngó, như muốn nuốt chửng lấy nàng.

Hú… thật có chút doạ người a.

Lâm Táp táp rùng mình xoa tay lùi lại vài bước, thấy ba người kia đều mải lo việc riêng, không ai để ý tới mình, bèn khẽ hắng giọng gọi sự chú ý: “Các ngươi nói thử xem, có phải… có một khả năng là, Thần Nông cốc ở dưới vực không?”

Nàng vốn chẳng muốn nghĩ thế, nhưng trong sách quả thực viết như vậy.

Theo nguyên tác, ba người bị kẹt tại vách Trăng Non không tìm ra đường, sau đó là Lạc Thủy Vi vô tình trượt chân rơi xuống vực. Phong Khởi và Hạ Lan Lăng vì cứu nàng ta mà nhảy theo, ba người vô tình phát hiện ra Thần Nông cốc nằm ở dưới đáy.

Còn ở ngoài sách… câu này của nàng nói ra, ai nghe cũng tưởng nàng bị điên. Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị người ta chất vấn hoặc châm chọc, nào ngờ Hạ Lan Lăng chỉ nhẹ nhàng cuộn lại bản đồ, đi tới bên nàng, nhìn xuống vực, mắt híp lại khẽ nói: “Quả có khả năng này.”

Phong Khởi cũng bước tới.

Hắn tùy tay lôi từ túi trữ vật ra một đồng tiền, buông tay thả xuống. Cả nhóm lặng lẽ đợi một hồi, thấy đáy vực không chút động tĩnh, sắc mặt Phong Khởi dần trở nên cứng đờ, khẽ hỏi: “Các ngươi… thật sự định xuống dưới đó sao?”

Hắn không phản bác, chỉ chậm rãi nhắc nhở: “Đây là một bức…”
(Vạn trượng huyền…)

Nhai.

Chữ cuối còn chưa dứt, thì Lạc Thủy Vi đã đột nhiên nghiêng người bước tới gần mép, không rõ bị thứ gì dưới vực mê hoặc, thân hình lảo đảo — đầu chúi xuống, tự mình nhảy luôn!

??!!!

Trời xanh có mắt, báo ứng không thiếu nợ ai!
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 44: Sụp văn 017%



Lâm Táp táp sướng đến mức muốn khóc, suýt nữa nhảy cẫng lên vỗ tay reo mừng nếu không phải đang ở ngay bờ vực.

Năm đó nàng muốn đá Lạc Thủy Vi xuống vực mà không thành, nay nàng ta lại tự nhảy theo đúng nguyên văn! Đúng là "thiên đạo luân hồi", chẳng thể không tin!

Lâm Táp Táp suýt nữa cười thành tiếng, nhưng chưa kịp nở nụ cười, thì Phong Khởi đã thấy sắc mặt thay đổi, không một chút do dự liền lao xuống vực, vừa chạy vừa hô to: "Sư tỷ—"

Hạ Lan Lăng cũng không chần chừ, bước chân đã bắt đầu rơi xuống. Khi y xoay người, thấy Lâm Táp Táp vẫn đứng đó cười ngây ngốc, ánh mắt của y liền trở nên sắc bén, không kịp nói nhiều, vội vàng kéo nàng vào lòng, cúi đầu thì thầm: "Ôm chặt lấy ta."

"?"

Lâm Táp Táp còn chưa kịp phản ứng, thì Hạ Lan Lăng đã ôm chặt nàng, chẳng cho nàng chút thời gian mà đã lao xuống. Đến khi nàng nhận ra y định làm gì, nàng vội vàng đẩy đẩy, hoảng hốt kêu lên: "Đợi đã, ta chưa chuẩn bị sẵn, đại ca, nghe ta nói..."

Nói gì mà nói...

A——

Như một con bướm lao xuống, Lâm Táp Táp bị Hạ Lan Lăng ôm chặt, cùng với tốc độ cực nhanh, lao xuống vách đá đen thẫm.

Chết tiệt!

Lâm Táp Táp tức giận đến mức muốn gào lên, sao không thể để nàng nói hết lời chứ?! Nàng không phải sợ chết, mà dưới vực còn nhiều nguy hiểm rình rập, nàng còn có rất nhiều chuyện quan trọng cần phải nói rõ mà!

Lâm Táp Táp lại một lần nữa bước vào trong cốt truyện.

Khi nàng tỉnh lại dưới đáy vực, xung quanh hoàn toàn vắng lặng, chỉ có cây cối phủ kín cả khu vực, không một bóng chim.

Vừa rồi khi họ rơi xuống, quá vội vàng, cho đến khi từ trên vách đá của Vành Trăng Non nhảy xuống, Lâm Táp táp mới cảm nhận được độ sâu của vực thẳm này. Nó giống như một hố sâu không đáy, rơi mãi không có điểm dừng. Lâm Táp Táp đã vùi mặt vào trong lòng Hạ Lan Lăng, dù nàng rất rõ ràng mình sẽ không chết, nhưng cảm giác lúc đó lại gợi nhớ đến hình ảnh khi nàng rơi xuống vực, xương cốt vỡ nát.

"Ngươi nhất định không được buông tay." Lâm Táp táp nói, giọng nói hơi run rẩy.

Hạ Lan Lăng tạo một lớp bảo vệ nhỏ giữa hai người, một tay ôm lấy nàng, tay kia nắm lấy vạt áo của nàng, giọng nói của y rất ổn định và kiên định: "Ta sẽ không buông tay."

Sau đó...

Lâm Táp táp cảm thấy tức giận đến mức muốn khóc khi tỉnh lại. Nàng biết rõ lý do, khi những làn gió sắc lạnh như dao cắt tới, Hạ Lan Lăng đã buông tay nàng ra để bảo vệ tính mạng của cả hai, nhưng khi nàng vội vàng muốn nắm lại tay Hạ Lan Lăng, họ không có sự phối hợp đủ để kịp thời giữ lấy nhau. Nàng chỉ nắm được không khí, còn Hạ Lan Lăng nắm được ống tay áo của nàng, và rồi, tiếng xé rách vang lên khi ống tay áo bị xé rời, Hạ Lan Lăng mất hút trong bóng tối.

"Đồ lừa đảo!!" Lâm Táp Táp tức giận đến mức suýt khóc, trong lòng mắng thầm. "Đại Lừa đảo!"

Nàng biết mình không thể trách Hạ Lan Lăng. Đó là lý do nàng tự nhủ với bản thân rằng ít nhất y thật sự muốn kéo nàng về bên cạnh. Hơn nữa, chuyện này cũng là một phần trong cốt truyện, trong sách, ba người khi rơi xuống vực đã bị tách ra, mỗi người tự tìm đường vào 'Thần Nông Cốc'. Dù là nam chính, cũng không thể thay đổi được cốt truyện này.

Tuy vậy, lý trí là lý trí, nhưng tính cách xấu và cơn giận của Lâm Táp Táp không thể kiềm chế được. Nàng càng nghĩ càng tức, không thể không muốn mắng chửi Hạ Lan Lăng.

"Sao lại nói những điều không thể làm được! Đưa cho ta hy vọng rồi lại để ta thất vọng!" Nàng bực bội trong lòng, đặc biệt là khi họ tách ra mà y còn xé mất nửa chiếc tay áo của nàng. Bây giờ, một cánh tay tr*n tr**, vết thương rỉ máu từ những vết xước do gió cắt. Trông nàng chẳng khác gì một trò cười, với một cánh tay trống không.

"Đúng là vô dụng!!"

Lâm Táp táp kiểm tra cơ thể mình sau khi bị rơi xuống vực. Mặc dù đau nhức, nàng vẫn có thể đứng dậy và kiểm tra vết thương, phát hiện ra rằng may mắn, nàng không bị thương nặng. Với sự hỗ trợ của sức mạnh và khí chất của nhân vật phản diện, dù có rơi xuống vực, nàng vẫn có thể chạy nhảy được, chỉ là trên người có vài vết trầy xước.

Nàng dùng một tay còn lại lau đi đất cát trên mặt, trong lúc đó, những âm thanh va đập phát ra khi nàng di chuyển khiến tay nàng lóe lên một chuỗi khóa tinh xảo bán trong suốt. Lâm Táp Táp hơi ngạc nhiên, sau đó mới nhận ra đó chính là "Phược Ma Liên" mà nàng đã quên mất.

Lập tức, nàng sử dụng linh lực, thử gọi lớn: "Hạ Lan Lăng?"

"Huynh có nghe thấy không?"

Lâm Táp Táp suýt nữa đã quên mất thứ này. Phược Ma Liên có thể giúp nàng và Hạ Lan Lăng giao tiếp dù họ đang ở trong trạng thái tách biệt!

Bây giờ, dưới đáy vực, xung quanh chỉ có cây cối và đá, một không gian rộng lớn và yên tĩnh. Tìm người ở đây quả thật là một thử thách lớn.

Lâm Táp Táp thử gọi thêm vài lần, khi nàng tưởng mình không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Hạ Lan Lăng, thì Phược Ma Liên phát ra ánh sáng mờ ảo, và giọng nói trầm thấp của Hạ Lan Lăng truyền đến: “Ta đây.”

Lâm Táp Táp thở phào nhẹ nhõm, lại xác nhận một lần nữa: “Huynh có thể nghe ta nói phải không?”

Hạ Lan Lăng có thể nghe rất rõ, và sự yên tĩnh trong lời đáp khiến nàng cảm thấy an tâm hơn.

Hạ Lan Lăng vừa mới tỉnh lại từ đáy vực, hay nói đúng hơn là được đánh thức bởi lời gọi của Lâm Táp Táp trong Phược Ma Liên. Hắn ngồi dậy, tay vô thức nắm chặt một mảnh tay áo còn lại, vải mỏng mềm mại lúc này đã nhuốm máu, không rõ là máu của hắn hay của Lâm Táp táp.

“Muội bị thương sao?” Hạ Lan Lăng nhìn chăm chú vào mảnh vải, tâm trạng có chút lo lắng.

Lâm Táp táp cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của Hạ Lan Lăng, nhưng lại không thể kiềm chế được sự tức giận trong lòng. Nàng tức giận đến mức lại tiếp tục mắng chửi qua Phược Ma Liên: “Huynh giống như Phong Khởi vậy, vô dụng!!”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 45: Chương 45



“Huynh là ngốc à, sao lại nắm lấy tay áo của ta, tay ta không phải là đế vương hay thần thánh gì đâu, sao không nắm tay của ta mà lại nắm tay áo?” Nàng tức giận đến nỗi giọng nói có chút bối rối, như thể đang chỉ trích mọi thứ một cách điên cuồng.

“Cái gì cũng làm không được, việc tốt thì không bao giờ thấy ta, nhưng lại nhiệt tình kéo ta nhảy xuống vực vì tiểu sư muội nhà huynh. Huynh có thể không để ta nói hết câu được không, tên ngốc chết tiệt!”

Cơn giận này hoàn toàn bộc phát khi nàng nghe được giọng nói của Hạ Lan Lăng. Đứng một mình dưới đáy vực, cảm nhận làn gió lạnh lẽo vỗ vào cánh tay trần, Lâm Táp Táp không thể không xả hết cơn giận dữ của mình ra.

Giọng của nàng mềm mại, ngọt ngào, đặc trưng của một thiếu nữ, nhưng lời nói thì đầy năng lượng, mạnh mẽ. Khuôn mặt thanh tú và giọng điệu dịu dàng ấy tạo ra một cảm giác mâu thuẫn mạnh mẽ, khiến người khác không thể dễ dàng sợ hãi mà chỉ nghĩ nàng là một tiểu thư được nuông chiều, dễ nổi nóng và không biết kiềm chế.

Lâm Táp táp quả thật là một tiểu thư được nuông chiều đến hư hỏng, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ rằng những lời mắng mỏ của mình không có sức nặng. Khi nàng tức giận, thì thật sự rất dữ dằn, rất đáng sợ, và những lời mắng chửi đó lại càng trở nên ác độc hơn!

Giống như lúc này đây, nàng không ngừng mắng chửi Hạ Lan Lăng, tức giận đến mức nhảy dựng lên, mặt mũi có lẽ cũng méo mó đi, trông càng thêm đáng sợ.

Hạ Lan Lăng chắc hẳn bị nàng làm cho sợ hãi, cứ im lặng để mặc nàng mắng. Lâm Táp Táp xả hết cơn giận, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, rồi nàng khẽ hắng giọng, cảm thấy có chút khô cổ, bèn hỏi một câu cứng ngắc: “Huynh có nghe không đấy?”

Chính là đang mắng ngươi đấy, ngươi có nghe cho rõ không?

Bên kia Phược Ma Liên rất yên tĩnh, Lâm Táp táp còn tưởng rằng Hạ Lan Lăng chẳng nghe gì, đang chuẩn bị tiếp tục bùng nổ thì bỗng Phược Ma Liên phát sáng lên, giọng của Hạ Lan Lăng lại vang lên, êm ái và dễ nghe: “Ta có nghe.”

Hạ Lan Lăng ngừng lại một chút, rồi hỏi tiếp: “Còn muốn tiếp tục không?”

“Cái gì?” Lâm Táp táp nghe giọng hắn có chút khác lạ, sắc mặt nàng thay đổi, lập tức nổi giận hỏi: “Huynh đang cười sao?”

“Ta không cười.”

“Làm gì có chuyện, huynh rõ ràng là đang cười!”

“Lâm Táp táp, ta thật sự không cười.”

“Lại còn nói dối!nHuynh rõ ràng là đang cười!” Nếu không phải vì Hạ Lan Lăng không ở trước mặt, Lâm Táp táp chắc chắn sẽ giật lấy mặt hắn mà nghiên cứu một phen. Nàng không hiểu nổi, “Có gì đáng cười đâu chứ?”

Nàng đang mắng hắn mà, hắn cười cái gì chứ? Cái tên này chẳng lẽ bị mắng đến ngu rồi sao?

Hạ Lan Lăng chỉ thản nhiên đáp: “Là vì ta biết muội không nhìn thấy ta.”

Lâm Táp táp nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Khi nghe thấy câu trả lời này, nàng dường như bị câu nói của Hạ Lan Lăng làm sao nhãng, không còn tức giận nữa. Nhưng nàng đã mắng rồi, phải giữ vẻ mặt lạnh lùng, cao ngạo, nên nàng đành lạnh lùng hỏi lại: “Bây giờ làm sao? Cả cái vực này rộng lớn như vậy, ta làm sao mà tìm được huynh?”

Hạ Lan Lăng hơi chần chừ, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Muội không biết sao?”

“Phược Ma Liên có thể theo dõi vị trí của sợi xích.”

“Cái gì? Có thể làm như vậy à?”

Lâm Táp táp ngạc nhiên, nàng chỉ biết Phược Ma Liên có thể truyền âm từ xa, không ngờ nó còn có thể theo dõi vị trí của xích. Nàng làm theo cách mà Hạ Lan Lăng đã dạy, truyền một lượng linh lực lớn vào Phược Ma Liên. Đuôi xích bắt đầu dao động một vài vòng, và bỗng nhiên chỉ về phía phương Nam.

“Thành công rồi!” Lâm táp Táp theo chỉ hướng của Phược Ma Liên mà chạy về phía nam, nơi đó là một khu rừng rậm rạp.

Chạy được một đoạn, nàng bỗng dưng nhận ra có điều gì đó không ổn, liền lắc lắc Phược Ma Liên hỏi: “Huynh sao lại hiểu rõ về Phược Ma Liên như vậy?”

Giọng của Hạ Lan Lăng nhẹ nhàng và bình thản đáp: “Muội dùng nó để trói ta, tự nhiên ta phải hiểu rõ đôi chút.”

Lâm Táp Táp vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, “Vậy huynh còn biết những công dụng khác của nó không?”

“Ví dụ là gì?” Hạ Lan Lăng nhẹ giọng hỏi lại.

“Huynh phải trả lời ta!” Lâm Táp Táp tức giận nói.

Hạ Lan Lăng cười nhẹ, “Có lẽ không còn gì.”

Lâm Táp Táp không tin lời hắn nói.

Nàng bắt đầu hồi tưởng lại cảnh mình đã đeo Phược Ma Liên cho Hạ Lan Lăng, rõ ràng hắn đã quen thuộc với món đồ này, không thể nào là nàng trói hắn rồi hắn mới tìm hiểu. Hơn nữa, Lâm Táp Táp cảm thấy sự bình thản của Hạ Lan Lăng là có phần quá mức, lúc đó nàng nghĩ rằng hắn không thể phản kháng, nhưng bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy càng lúc càng bất an.

Nàng lo sợ một điều, liệu Hạ Lan Lăng có biết cách giải trừ Phược Ma Liên không?

Nhưng theo nàng được biết, Phược Ma Liên một khi đeo lên thì cho dù là ma tu mạnh nhất cũng không thể làm tổn hại đến chủ nhân, muốn gỡ xuống chỉ có thể do chính chủ nhân của xích làm.

Liệu có cách giải khác không?

Khi nàng đang lo lắng, tay của nàng cảm nhận được sự thay đổi từ Phược Ma Liên, nàng nhìn chăm chú vào xích vài giây, rồi đột nhiên hiểu ra.

Đúng rồi, nếu Hạ Lan Lăng có thể giải trừ Phược Ma Liên, hắn đã làm từ lâu rồi, đâu cần phải đợi đến bây giờ mới dạy nàng cách theo dõi.

Nghĩ vậy, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao đi nữa, nàng và Hạ Lan Lăng cũng chỉ cần duy trì mối quan hệ tốt đẹp, khi hắn coi trọng nàng, dù hắn có giải trừ Phược Ma Liên thì sao, hắn cũng không nỡ hại nàng đâu.

Hình dung về cảnh Hạ Lan Lăng bỏ rơi Lạc Thủy Vi, yêu thương nàng khiến Lâm Táp Táp cảm thấy vui vẻ và thư thái. Nàng chỉ đang làm theo nhiệm vụ phản diện để sống sót, chứ không thật sự yêu hắn.

Dù sao, nàng cũng là phản diện đã được xác định trong cuốn sách, cho nên nàng không lo lắng việc mình ác độc quá mức. Một khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng sẽ xé xác Lạc Thủy Vi, đá Hạ Lan Lăng ra khỏi đời, rồi tự do làm những việc mà nàng thích.

“Huynh sao lại chạy xa như vậy!” Chạy thêm một lúc nữa, Lâm Táp Táp đã hơi mệt mỏi.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 46: Sụp văn 018%



Trong rừng, lá khô rải đầy dưới đất, mỗi bước chân đạp lên phát ra tiếng răng rắc nhẹ, nhưng may mắn nơi này không phải là Vân Vụ Lâm, không có sương độc, cũng không có pháp trận.

Không đúng.

Lâm Táp Táp bỗng dừng bước, ánh mắt quan sát kỹ càng xung quanh, nhận thấy tất cả cây cối nơi đây đều là loài chỉ có ở Vân Vụ Lâm. Hoặc nói chính xác hơn, nơi này giống hệt Vân Vụ Lâm, tất cả những gì có ở Vân Vụ Lâm thì ở đây cũng có, không sai biệt gì.

Một cơn gió lạnh từ dưới chân bốc lên, khiến nhiệt huyết trong người nàng như bị dập tắt, nàng khẽ rít một tiếng, không khỏi nhớ lại tình tiết trong sách.

Trong sách, ba người sau khi rơi xuống vách đá đều tách ra, mỗi người tự đi tìm ‘Thần Nông Cốc’, cuối cùng gặp nhau tại Thần Nông Cốc và tìm được thần y Trạch Lan, mang về Yên Tông. Dù con đường có vẻ thuận lợi, kỳ thực đều là giả.

Vì từ khoảnh khắc họ rơi xuống vách đá, họ đã rơi vào một ảo cảnh dưới vách đá! Đây cũng là điều Lâm táp Táp định nhắc nhở Hạ Lan Lăng trước khi bị ép phải nhảy xuống.

Liệu bọn họ cũng đã rơi vào ảo cảnh này?

Lâm Táp Táp cau mày, nếu họ thật sự đã đi theo đường của cốt truyện mà vào ảo cảnh, vậy thì bây giờ họ phải sớm tìm được Thần Nông Cốc, sao lại còn lang thang trong rừng như vậy?

“Hạ, Hạ Lan Lămg?” Lâm Táp Táp vừa sờ vào vỏ cây bên cạnh, cảm giác ma sát nhẹ khiến đầu ngón tay nàng bị trầy, cảnh vật trước mắt rõ ràng đến mức không thể thật hơn.

Nàng đã không còn quyết định rõ ràng nữa, vội vàng gọi Hạ Lan Lăng tìm sự trợ giúp, nhưng lần này nàng gọi mãi mà Phược Ma Liên vẫn im lặng, không một chút động tĩnh.

“Lăng ca ca?” Lâm Táp Táp bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Thấy Phược Ma liên lại chỉ hướng sang bên trái, nàng bước nhanh về phía đó. Dù nơi này có phải là ảo cảnh hay không, nàng vẫn phải gặp Hạ Lan Lăng trước đã. Nhưng mới chạy được mấy bước, Phược Ma Liênlại đột nhiên rủ xuống, dây xích mềm mại không chỉ hướng nữa.

Có chuyện gì vậy?

Lâm Táp Táp cảnh giác, quay đầu nhìn xung quanh, chợt nhận thấy phía trước cây cối rậm rạp, giữa những nhánh lá lốm đốm một bóng người trắng, mơ hồ như ẩn như hiện. Nàng khẽ bước chân, từ từ tiến về phía đó, khi những nhánh cây bị xóa bỏ từng chút một, nàng dần nhìn rõ bóng dáng phía trước, chính là Hạ Lan Lăng.

"Lăng ca ca!" Lâm Táp Táp vui mừng, đang định chạy về phía Hạ Lan Lăng, đột nhiên nghe thấy hắn nói: "Đứng yên đừng động."

Chân trái đang định bước đi lập tức cứng lại, Lâm Táp Táp nghe lời mà đứng yên tại chỗ.

Khoảng cách giữa nàng và Hạ Lan Lăng chừng hai ba trượng, hắn đang đứng trong một khoảng đất trống đầy cỏ dại, y phục trắng tuyết, dáng người thẳng tắp, là màu sắc duy nhất nổi bật trong bóng tối. Lúc này hắn quay người, để lại một mặt nghiêng lạnh lùng mờ nhạt, khi gió nhẹ thổi qua tà áo, Lâm Táp Táp mới chú ý thấy hắn vẫn đang cầm kiếm Mẫn Thiên.

Lâm Táp Táp trong lòng chợt căng thẳng, đang định hỏi hắn có chuyện gì, thì bên kia bụi cây bỗng nhiên có một bàn tay vội vã vén ra.

Lạc Thủy Vi loạng choạng xuất hiện trong tầm mắt họ, thấy Hạ Lan Lăng, nàng ta sững sờ một chút rồi vội vàng chạy về phía hắn, tiếng khóc nức nở: "Lăng sư huynh!"

"Đừng lại đây——" Hạ Lan Lăng khẽ nhíu mi, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Khi Lạc Thủy Vi chạy đến, một sợi dây leo từ sâu trong rừng vươn ra, quấn chặt lấy nàng ta. Lạc Thủy Vi lập tức bị nâng lên khỏi mặt đất, nhanh chóng bị kéo đi. Nàng ta hoảng hốt đưa tay về phía Hạ Lan Lăng, kêu lên: "Lăng sư huynh cứu muội!"

Hạ Lan Lăng vừa định đuổi theo, thì mắt nhìn thấy một dây leo lớn hơn nữa từ trong bóng tối vươn ra, quấn chặt lấy Lâm Táp Táp, kéo nàng đi về hướng ngược lại...

“……”

“Nếu như con và Lạc Thủy Vi cùng bị kẻ xấu bắt đi, người sẽ cứu ai trước?”

Khi bị dây leo kéo lên khỏi mặt đất, Lâm Táp Táp đột nhiên nhớ lại mình đã từng hỏi Lâm Phù Phong câu hỏi này.

Hồi đó nàng mới tám tuổi, mắt thấy Lạc Thủy Vi từng bước một cướp đi phụ thân, không thể chịu đựng nổi, nàng đã trực tiếp hỏi trước mặt Lạc Thủy Vi, yêu cầu Lâm Phù Phong phải trả lời. Nếu ông không trả lời, nàng sẽ nhảy xuống hồ mà chết trước mặt ông.

Có lẽ vì bị Lâm Táp Táp bức ép đến mức không thể làm khác, Lâm Phù Phong đã trả lời rõ ràng: "Phụ thân sẽ cứu con trước."

"Tại sao?"

Lâm Phù Phong cười khổ, "Làm gì có lý do gì, con là bảo bối của phụ thân, trong lòng phụ thân, con luôn là quan trọng nhất."

Nhiều năm đã trôi qua, Lâm Táp Táp đã không còn nhớ Lạc Thủy Vi khi đó có biểu cảm gì, chỉ nhớ bản thân rất vui, niềm vui từ tận đáy lòng. Vì vậy, khi chú ý thấy bên cạnh Lâm Phù Phong có Hạ Lan Lăng, nàng liền hất cằm hỏi: "Còn huynh thì sao?"

“Huynh chọn ai?”

Thiếu niên bốn mươi năm ấy, dung mạo tinh tế rực rỡ, khi nghe vậy chỉ nhìn Lâm Táp Táp, đôi mắt đẹp trong ánh nắng lóe lên chút sáng dịu, mỉm cười lắc đầu không đáp.

Linh Táp Táp không truy hỏi nữa, vì nàng đã có câu trả lời mình muốn nghe. Đối với nàng, Hạ Lan Lăng chẳng có gì quan trọng, cho dù hắn chọn ai nàng cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Chẳng ngờ được...

Nhiều năm qua đi, Lâm Táp Táp lại có thể nhận được câu trả lời từ Hạ Lan Lăng trong hoàn cảnh nguy hiểm thực sự như vậy.

——Hắn muốn chọn Lâm Táp Táp.

Khi nhìn thấy Lâm Táp Táp bị dây leo kéo đi, hắn gần như không chút suy nghĩ quay người, bước chân vội vã chạy về phía nàng.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 47: Chương 47



Nhưng chưa kịp chạy được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên tiếng khóc thảm thiết của Lạc Thủy Vi: “Lăng sư huynh, cứu muội ——”

Sau đó, Lâm Táp Táp thấy Hạ Lan Lăng dừng bước.

Như bừng tỉnh, tà áo hắn đang bay bổng bỗng chùng xuống, ánh mắt nhìn về Lâm Táp Táp trở nên phức tạp. Sau đó, Lâm Táp Táp chỉ còn thấy hình bóng của hắn ngày càng xa, xa đến mức nàng không thể nhìn rõ biểu tình của hắn, xa đến mức… hắn biến mất khỏi tầm mắt nàng.

——Vậy là, hắn đã chọn Lạc Thủy Vi.

Tinh, tinh, tinh.

Tiếng chuông vang lên cảnh báo gấp gáp bên tai.

Lâm Táp Táp vô lực vùng vẫy, xung quanh cảnh vật vùn vụt lùi lại sau lưng.

Không biết bị kéo đến nơi nào, nàng rơi mạnh xuống đất, đầu va đập mạnh vào mặt đất, mắt mờ đi rồi bất tỉnh.

……

Lâm táp Táp nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ.

Lúc bốn tuổi, ngày mà mẫu thân nàng rời đi.

Ngày hôm đó trong ký ức thật quá đỗi bình thường, đối với Lâm Táp Táp mà nói, nó chẳng có gì đáng nhớ. Nhưng giờ đây, khi nàng quay lại ngày hôm đó, nàng nhận ra bầu trời ngày ấy u ám và xám xịt, ánh mặt trời lười biếng rải trên mặt đất, không chịu chiếu vào những góc tối để cho một chút ánh sáng.

Nàng nhìn thấy mẫu thân ngày ấy mỉm cười rạng rỡ, nàng mặc bộ quần áo trắng ấm áp, phía sau lưng mang theo một chiếc rổ tre, đội chiếc nón lá, là dáng vẻ giản dị mà Lâm Táp Táp chưa từng thấy.

“Mẫu thân đi đâu vậy?” Lâm Táp Táp nghe thấy chính mình hỏi.

Mẫu thân đáp lại: “Mẫu thân muốn đi đến một nơi rất xa xôi và tự do.”

Ký ức mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng và sống động. Cảm giác được phóng đại vô hạn, Lâm Táp Táp thấy mẫu thân nàng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng chiếc nón lá che khuất gương mặt nàng, chỉ có thể nghe được từ giọng điệu mà đoán được tâm trạng mẫu thân rất tốt.

“Lâm Táp Táp có thể giúp mẫu thân đưa bức thư này cho phụ thân không?”

Nhìn vào phong thư trong tay, Lâm Táp Táp bốn tuổi nghiêng đầu không hiểu, hỏi: “Mẫu thân sao không tự đưa?”

“Bởi vì mẫu thân sẽ đi du ngoạn, phải rời đi rất lâu, nhưng mẫu thân sợ phụ thân sẽ quên mất mẫu thân, nên phải đưa cho phụ thân một bất ngờ.”

Bất ngờ chính là bức thư ấy.

Có lẽ là một bức thư rất ngắn, chỉ vài chữ mà thôi.

Bởi vì khi bức thư được đưa vào tay Lâm Phù Phong, ông chỉ nhìn qua một lần là đã đọc xong, trong khoảng thời gian còn lại, ông chỉ đứng nhìn vào tờ giấy, gương mặt xinh đẹp của ông dần dần mất đi sắc màu.

Lâm Táp Táp khi ấy nghĩ, mẫu thân rốt cuộc đã mang đến cho phụ thân một bất ngờ lớn đến mức nào, mà lại khiến ông bất chấp đứa con gái mà ông luôn yêu thương, vội vàng rời đi. Nhìn bóng lưng của phụ thân khuất dần, nàng lại cảm nhận được sự cô đơn và hoang mang.

Sau đó, Lâm Phù Phong đã biến mất suốt nửa tháng.

“Phụ thân, người có phải đi tìm mẫu thân rồi không?”

“Mẫu thân sao không về cùng người?”

“Phụ thân, lâu như vậy rồi người đi đâu? Nếu người không nói, Táp táp sẽ giận đấy!”

Khi Lâm Phù Phong trở lại, ông không còn dáng vẻ đoan chính như trước, mà ôm một vò rượu lớn ngồi phịch xuống trước cửa dược lầu. Trong khi Lâm Táp Táp lắc lư không ngừng, bỗng ông ném vò rượu đi, rồi túm lấy cổ nàng.

“Ngươi còn dám hỏi?”

“Con gái ngươi còn dám hỏi? Mẫu thân ngươi đi, sao ngươi không ngăn lại? Mẫu thân ngươi muốn đi, sao ngươi không ngăn lại!!”

Lâm Táp Táp cảm giác mình lại quay về thân thể của mình khi bốn tuổi, nàng nhìn thấy khuôn mặt giận dữ méo mó của Lâm Phù Phong. Người phụ thân đã từng dịu dàng yêu thương nàng, giờ đây lại trở nên dữ tợn, con mắt đỏ ngầu, những lời gào thét từ miệng ông như những mũi dao đâm vào tim nàng: “Chính ngươi đã để mẫu thân ngươi đi!”

“nàng ấy sẽ không trở về nữa, mãi mãi không trở lại! Tất cả đều là lỗi của ngươi!”

“Lâm Táp Táp, mẫu thân ngươi rời đi là vì ngươi, nàng đã ghét bỏ ta, nàng đã căm thù ta. Nàng ấy muốn ta và ngươi cùng nhau xuống dưới đất để mà mai táng!”

Không, không phải vậy.

Lâm Táp Táp cảm giác cổ mình như bị bóp nghẹt, nàng cố gắng giằng ra bàn tay thô bạo của Lâm Phù Phong, sự tuyệt vọng khiến nàng cũng trở nên cuồng loạn: “Mẫu thân sao có thể ghét ta? Người ghét chính là ông! Là ông luôn miệng nói yêu nàng, nhưng trong phòng lại giấu những bức tranh của những người phụ nữ khác. Mẫu thân rời đi là vì ông! Chính ông đã phản bội nàng!”

“À, thì ra ngươi đã biết hết rồi.”

Lâm Phù Phong cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lâm Táp Táp: “Đúng, ta đã phản bội nàng. Nhưng ngươi thì sao, nếu ngươi đã đoán được là ta đã đuổi mẫu thân ngươi đi, sao ngươi không dám hỏi ta? Ngươi yêu mẫu thân ngươi đến vậy, sao không dám đòi lại công đạo cho nàng?”

“Táp Táp, tất cả chúng ta đều có tội, cùng nhau xuống địa ngục tìm mẫu thân của ngươi đi!”

Lâm Táp Táp khó thở, ý thức mờ dần, gần như không còn thấy rõ hình dáng của Lâm Phù Phong nữa.

Ông nói đúng, nàng quả thực là một kẻ yếu đuối nhát gan, mặc dù đã phát hiện ra sự thật, nhưng lại không dám hỏi. Bởi vì nàng còn lưu luyến những ảo tưởng tốt đẹp về Lâm Phù Phong, nàng sợ sự thật quá đau lòng và xấu xí. Nàng càng sợ rằng không chỉ không tìm được mẫu thân, mà ngay cả phụ thân cũng không giữ nổi.

Nàng quả thật là ích kỷ, độc ác và nhát gan, một kẻ như vậy có lẽ không xứng đáng sống trên đời.

Lâm Táp Táp dần dần từ bỏ việc vùng vẫy, mặc cho mình chìm trong bóng tối. Vào lúc này, hình tượng cá chép trên cổ tay bỗng tỏa ra ánh sáng vàng rực, tia sáng đó chiếu thẳng vào mắt Lâm Táp Táp, khiến nàng giật mình tỉnh lại.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 48: Chương 48



Không đúng!!

Lâm Táp Táp lấy lại sức lực, vươn tay ra, định siết lấy cổ "Lâm Phù Phong".

“Ngươi không phải là phụ thân của ta!” Lâm Táp Táp nhớ lại ký ức dần dần hồi phục.

Sai rồi, tất cả đều sai, từ khi mẫu thân nàng rời đi, mọi chuyện đã sai. Lâm Phù Phong vốn không hề giận dữ mắng nàng. Khi ông trở về, Lâm Táp Táp đã hỏi đi hỏi lại rằng vì sao mẫu thân không về, Lâm Phù Phong chỉ ôm nàng mà nói: “Mẫu thân con chẳng phải đã nói rồi sao? Người đi du ngoạn.”

“Vậy người khi nào mới trở về?”

Lâm Phù Phong lắc đầu, nhìn thấy Lâm Táp Táp muốn khóc, liền vỗ về mặt nàng mà an ủi: “Táp táp đừng khóc, đừng vội thúc giục người trở về, nên vui mừng vì mẫu thân con đang làm những điều mà người yêu thích.”

“Con xem, mẫu thân con đi làm việc mà người yêu nhất, khi Táp Táp làm việc mình thích, chẳng phải sẽ rất vui sao?”

“Dù mẫu thân con đi rồi, nhưng con còn có phụ thân. Phụ thân sẽ thay mẫu thân yêu thương chăm sóc con, giống như người vẫn luôn ở bên cạnh con.”

Lâm Táp Táp nhớ lại tất cả.

Chuyện bức tranh vẫn chưa rõ ràng, nhưng Lâm Phù Phong suốt bao nhiêu năm vẫn luôn nuông chiều nàng, không nỡ làm nàng đau một ngón tay. Làm sao có thể có chuyện ông siết cổ nàng mà đe dọa nàng đến chết? Lâm Táp Táp cảm nhận được tình cảm của phụ thân đối với mẫu thân là thật, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó.

“Ngươi rốt cuộc là ai!” Lâm Táp Táp lạnh lùng nhìn "Lâm Phù Phong" trước mắt.

"Lâm Phù Phong" cười nhếch miệng, nở một nụ cười quái dị. Lớp vỏ bên ngoài bắt đầu nứt vỡ, lộ ra những đoạn dây leo cứng cáp quấn chặt bên trong. Nhìn vào những dây leo dữ tợn như rắn, Lâm Táp Táp mở to mắt, ký ức đứt quãng dần dần hòa hợp, nàng đột ngột thoát ra khỏi ảo giác.

!!! Suýt nữa nàng đã chết trong ảo cảnh rồi.

Lâm Táp Táp khẽ r3n rỉ mở mắt, phát hiện mình đang bị dây leo quấn chặt vào một cây màu đỏ thẫm. Những vòng dây leo cuốn quanh thân nàng, đang thu lại và héo dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Chắc hẳn là do nàng đã đốt cháy dây leo trong ảo cảnh.

Lâm Táp Táp thử sức giãy giụa một chút, những vết nứt xuất hiện trên dây leo, rồi chúng vỡ vụn rơi xuống đất. Lâm Táp Táp dễ dàng thoát khỏi xiềng xích của chúng.

Đau quá.

Nàng xoa xoa phần gáy bị va đập đau, vặn vẹo thắt lưng rồi duỗi tay, nhìn lại y phục trên người mình, đã bị tả tơi đến mức không thể nhận ra, giống hệt như một kẻ ăn mày.

Quả thật, thật là tuyệt vọng.

Nàng nhận ra, từ khi rời khỏi Vân Ẩn Tông, quả thật mọi chuyện đều không thuận lợi, gian nan vất vả, chẳng còn chút dáng dấp của một tiểu thư cao quý nữa.

... Nhưng hình như cũng không phải vậy.

Lâm Táp Táp chỉnh lại y phục tả tơi của mình, dùng ngón tay ấn lên hình tượng cá chép trên cổ tay, tựa như từ khi có thứ này trên người, mọi việc và vận may của nàng đã thay đổi quá nhiều, như lúc vừa rồi thoát khỏi nguy hiểm sinh tử, chính nó đã cứu mạng nàng.

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Không khỏi chạm nhẹ vào hình tượng cá chép trên cổ tay, nàng tự lẩm bẩm: "Dù ngươi là gì đi nữa, chỉ cần có thể cứu mạng thì đều là một con cá tốt. Cá chép đại tiên, từ nay về sau Táp Táp sẽ dựa vào ngươi để được bảo vệ, ngươi nhất định phải bảo vệ ta thật tốt."

Thứ này không giống với kẻ khác chút nào.

Nghĩ lại bóng dáng của Hạ Lan Lăng khi vừa đi cứu Lạc Thủy Vi, nàng khẽ hừ một tiếng rồi lại đưa tay sờ vào xiềng xích Phược Ma Liên, truyền linh lực vào rồi gọi: “Hạ Lan Lăng?”

Xiềng xích Phược Ma Liên chẳng phản ứng gì, rõ ràng là không nghe thấy lời nàng nói. Lâm Táp Táp bực bội mắng: “Hạ Lan Lăng, ngươi là tên chó, may mà ta chẳng trông cậy vào ngươi cứu ta, nếu không chắc đã bị ngươi làm tức chết. Ngươi còn là nam chủ, ta thấy ngươi chẳng bằng một con cá có ích, ngươi cứ ở bên Lạc Thủy Vi cái thứ bạch liên hoa đó đi. Ta chúc các ngươi trọn đời bên nhau, sớm sinh quý tử, đời đời không xa nhau!”

Lâm Táp Táp vừa dứt lời, tiếng chuông vang lên bên tai.

Tiếng chuông vang lên dữ dội, khiến Lâm Táp Táp đau điếng tai, nàng tức giận quát: "Ta chỉ mắng vài câu để giải sầu thôi có sao đâu?"

Tiếng chuông vẫn không ngừng, liên tiếp phát ra những âm thanh chói tai, biểu hiện rõ ràng sự bất mãn của nó.

Lâm Táp Táp tức giận vô cùng, chỉ đành bất mãn đáp lại: “Được rồi được rồi, ngươi là nam chủ, ngươi lợi hại, ngươi xứng đáng cô độc không có nữ chủ. Ngươi cứ chờ đấy, ta nhất định sẽ cắt đứt sợi tơ hồng của ngươi, để ngươi chẳng có ai yêu, cuối cùng phải khóc lóc cầu xin ta yêu ngươi.”

Tiếng chuông dần dần yếu đi.

Chờ cho âm thanh ấy hoàn toàn lắng xuống, Lâm Táp Táp thì thầm thêm một câu: "Ngươi cầu xin ta, ta cũng sẽ không thích ngươi."

Chính vì nàng không thích Hạ Lan Lăng, nên mới không cảm thấy buồn khi thấy hắn đi cứu Lạc Thủy Vi. Hoặc nói cách khác, việc hắn đi cứu Lạc Thủy Vi đã nằm trong dự đoán của nàng. Dù sao hắn cũng là nam chủ, nếu như dễ dàng bị nàng, một nữ phụ ác độc, chinh phục thành công thì trong câu chuyện này, làm sao hắn có thể kết hôn với Lạc Thủy Vi?

Được rồi, cũng không hy vọng hắn đến cứu mình, vẫn phải tự mình thoát ra thôi.

Lâm Táp Táp không để tâm, vung tay xua đi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, rồi nghiêm túc quan sát xung quanh.

Xung quanh toàn là những cây đại thụ cổ thụ đỏ sẫm, vỏ cây đỏ như thấm máu, thậm chí nhánh cây và lá cũng đều là màu đỏ, duy chỉ có những vòng dây leo quấn quanh thân cây máu này lại có màu xanh đen huyền bí.

Đây là nơi quái quỷ nào vậy?
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 49: Sụp văn 019%



Lâm Táp Táp cẩn thận bước tới, nhìn thấy không xa một cây máu, dây leo quấn quanh một bộ xương khô, nếu nàng không kịp thoát ra khỏi ảo giác, có lẽ chính mình cũng sẽ trở thành bộ dạng đó.

Lâm Táp Táp cảm thấy ghê tởm, toàn thân nổi da gà, bước nhanh lên phía trước. Cây máu bao phủ rộng lớn, cả khu vực này, kể cả lá cây trên đầu, đều mang sắc đỏ, tầm mắt không thể nhìn thấy ranh giới. Lâm Táp Táp theo bản năng chọn một con đường, vừa đi vừa chạm vào hình tượng cá chép trên cổ tay, âm thầm cầu nguyện nó phù hộ cho mình.

Khi đi qua một ngã rẽ, nàng tinh mắt nhận thấy, từ một trong những cây máu bên trái, dưới dây leo có một mảnh vải lộ ra, tà áo đen nhuốm máu đỏ, những vòng dây leo đang siết chặt lấy người trên cây, nhìn dáng vẻ có chút quen thuộc.

Lâm Táp Táp do dự một lúc, nắm chặt trong tay cây roi ngọc, tiến lại gần để xem xét. Một khi nhìn rõ, nàng giật mình nhận ra, dưới cây đang bị trói là Phong Khởi!

Hắn sắc mặt tái nhợt, toàn thân bị dây leo siết chặt đến mức máu rỉ ra, hắn đang chìm trong ảo giác, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt cúi xuống, dây leo trên người hắn đang hút lấy sinh khí, nở ra vài bông hoa nhỏ.

“Phong Khởi?” Lâm Táp Táp gọi hắn mấy lần.

Hắn không có may mắn như nàng, có được cá chép bảo hộ, bị giam cầm thời gian rõ ràng còn lâu hơn Lâm Táp táp, và ảo giác mà hắn sa vào chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.

Cứu hay không cứu đây?

Lâm Táp Táp đứng trước mặt hắn, tay vuốt cằm, suy nghĩ về nhân vật này trong sách, một nam phụ bệnh tật, lòng dạ tàn nhẫn, liệu có xứng đáng để nàng giơ tay ra giúp đỡ? Nàng không quên, trong câu chuyện, chính hắn cũng có một phần trách nhiệm trong việc nàng bị liên lụy và chết oan.

Lâm Táp Táp là người cực kỳ nhớ thù.

Những người đối xử tệ với nàng, dù nàng không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không bao giờ có lòng từ bi cứu giúp, trái lại, khi thấy họ gặp khó khăn, nàng còn vỗ tay khen ngợi và chửi thầm "đáng đời".

Ví như lúc này, nàng thấy phong Khởi gặp nạn, trong lòng không khỏi cười thầm.

Quanh quẩn một vòng quanh cây máu, Lâm Táp Táp biết rõ phong Khởi không nghe thấy gì, nhưng không thể không buông lời chế giễu: "Ngươi cũng có ngày hôm nay à."

"Ngươi chẳng phải rất mạnh sao?"

"Ngươi chẳng phải lúc nào cũng coi thường ta, mắng ta là đồ ngu dốt, vô dụng sao?"

"Ngày nào cũng gọi sư tỷ, vậy giờ ngươi cứ đợi sư tỷ tới cứu ngươi đi, tiểu quái vật."

Lâm Táp Táp không định cứu phong Khởi.

Trong sách, nàng mặc dù bị liên lụy mà chết, nhưng làm một người đã chết, không ai ngu đến mức đi tìm lý do cho kẻ giết mình như kiểu "À, hắn không cố ý đâu", "Hắn không nhìn thấy ngươi mà", "Hắn chỉ là không kiềm chế được sát khí mà ngươi lại ở đó", những lý do ngớ ngẩn như vậy.

Chết là chết, dù cho kẻ giết nàng có vô tình hay cố ý, Lâm Táp Táp vẫn chết dưới tay họ.

Dù nàng vẫn chưa rõ là chết bởi ai, nhưng phong Khởi là một trong những nghi phạm, hơn nữa còn luôn luôn ghét bỏ nàng, những lý do đó đủ để nàng không cứu hắn.

Nghĩ vậy, Lâm Táp Táp quay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, nàng bỗng nghe phía sau truyền đến một tiếng thì thầm: "Mẫu thân—"

Lâm Táp Táp dừng chân, nghe phong Khởi lẩm bẩm: "Đừng bỏ ta."

Chậc!

Cuối cùng, Lâm Táp Táp vẫn quay lại bên phong Khởi.

Không phải lòng mềm yếu, mà chỉ là Lâm Táp Táp bỗng nhớ ra, phong Khởi với vai trò bệnh tật điên cuồng của hắn có ích rất lớn, nàng vẫn cần hắn để kiềm chế Lạc Thủy Vi. Lâm Táp Táp trước đây quyết định hợp tác với hắn, nhưng không có ý tốt gì, chỉ đơn giản là nhìn trúng sự cuồng nhiệt bệnh tật của phong Khởi. Mỗi khi nghĩ đến sau này hắn sẽ giam cầm hành hạ Lạc Thủy Vi, nàng lại cảm thấy tâm trạng phấn khởi dễ chịu.

Vừa rồi nàng thực sự đã nói sai lời, nàng nên chúc phong Khởi và Lạc Thủy Vi mãi mãi không rời xa, cùng nhau quấn quýt, hành hạ lẫn nhau, không phải rất tốt sao?

"Ta chỉ làm người tốt một lần này thôi, ngươi tốt nhất đừng làm ta thất vọng."

Lâm Táp Táp đặt ngón tay lên trán phong Khởi, nhắm mắt và tiến vào biển nhận thức của hắn.

"……"

Lục tầm chiêm. Một thứ có thể dẫn người vào ảo giác, khơi dậy những ký ức sợ hãi và hối hận sâu thẳm trong lòng, từ đó bẻ cong tâm trí và khiến người ta chết trong ảo cảnh.

Giờ khắc tối tăm và bi thảm nhất trong cuộc đời phong Khởi chính là ở phủ phong gia.

Hắn quỳ trên đất, xiêu vẹo thân thể, mặc cho một roi lại một roi đánh xuống người, hạ nhân thì đứng bên, có kẻ khoanh tay, có kẻ ngồi nhai hạt dưa, nhìn cảnh này với vẻ mặt cười nhạo, một tên nhổ nước bọt cười nói: “Thằng nhóc này thật sự rất chịu đòn.”

“Không sai, mạng nó cứng như quái vật, ngươi nói thử xem, mẹ nó có phải sinh ra hắn với con quái vật nào không?”

Phong Khởi vốn im lặng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người vừa nói.

“Làm sao?” Người kia cười nói, “Cái ta nói không đúng sao?”

Một cước đá ngã người kia xuống đất, hắn dùng chân đạp lên đầu phong Khởi, cười nhạo nói: “Mẫu thân ngươi là một kẻ điên, phụ thân ngươi là một con quái vật, hai kẻ sinh ra ngươi, một đứa con hoang không ai cần, ngươi còn sống làm gì?”

“Nếu là ta, ta đã tự kết liễu mình từ lâu rồi, chết đi còn hơn là ngày ngày bị người ta đánh đập như chó.”

Phong Khởi bị lời nói của hắn kích động, ánh mắt đỏ bừng, thân thể căng cứng, điên cuồng vùng vẫy, hét lớn: “Ta không cho phép các ngươi nói như vậy về họ!”

“Mẫu thân ta không phải điên, phụ thân ta không phải quái vật, ta cũng không phải con hoang không ai muốn, các ngươi dám nói linh tinh ta sẽ giết các ngươi—”

Phong Khởi rơi vào trạng thái điên cuồng, trong tay bỗng xuất hiện một thanh kiếm, hắn giận dữ quét về phía đám người đang đứng xem cười nhạo.
 
Back
Top Bottom