Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 100: Chương 100



“Gì cơ?” Lâm Táp Táp còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng hỏi: “Giáo huấn cái gì cơ?”

Sở Ưu cũng giơ tay tỏ ý không rõ.

Mang theo cơn nghi hoặc và bực dọc, Lâm Táp Táp uể oải bước đến đại điện. Vì còn chưa tỉnh ngủ nên nàng cũng chẳng buồn chải chuốt gì. Tùy tiện búi tóc lên bằng một chiếc trâm, nàng khoác ngoài chiếc sa bào màu tím mỏng tang, váy áo rộng rãi nhàn nhạt. Khi bước vào đại điện, nàng còn đang ngáp, cả người mơ màng uể oải, chẳng có chút tinh thần.

Rồi nàng đối diện với một đôi mắt… hai đôi mắt… ba đôi mắt… cả một đám mắt nhìn chằm chằm.

Trong đại điện nghiêm trang kia, không chỉ có một mình Lăng Dương thiếu quân, mà còn có các thị tùng đi theo hắn, chư vị trưởng lão của Vân Ẩn Tông, cùng với các đệ tử nòng cốt — tất cả đứng thành hai hàng, chen kín cả đại điện rộng lớn, ai nấy đều mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào thiếu nữ vừa bước qua cửa.

——!!!

Miệng Lâm Táp Táp mở to rồi từ từ khép lại, cả người nàng tỉnh táo hẳn lên, chỉ một thời gian ngắn cảm thấy vừa ngại ngùng lại mơ màng.

Thấy Lăng Dương thiếu quân đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa, nàng ho nhẹ một tiếng, vén lại tóc rối, giả vờ như cái người vừa há miệng ngáp không phải là mình:
“Thiếu quân tìm ta có chuyện gì?”

Lăng Dương thiếu quân tùy ý đặt cuốn sách trong tay xuống, giọng nói lạnh nhạt:
“Ta đã bàn với các vị trưởng lão, nếu nàng có thể kết đan trong mười năm, đạt đến Nguyên Anh trong năm mươi năm, chức phó tông chủ sẽ dành cho nàng. Nếu nàng có thể đột phá Hóa Thần trong một trăm năm, chức tông chủ này chính là của nàng.”

Lâm Táp Táp: “?”

“Vậy nên, kỳ thi sẽ tính từ mười năm, trong khoảng thời gian này ta sẽ giúp nàng nhanh chóng kết đan, còn lại phải xem vận may của nàng. Lâm tiểu thư có ý kiến gì không?”

Lâm Táp Táp sững sờ, nàng thậm chí không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

Cho đến khi đại điện vắng người, nàng vẫn chưa hoàn hồn.

Lăng Dương thiếu quân nhẹ nhàng chỉnh lại mặt nạ trên má, thấy Lâm Táp Táp vẫn còn đứng ngây ngốc tại chỗ, cơ thể hơi ngả về phía sau nhìn nàng, khẽ hỏi: “Không tới sao?”

“Hôm nay, ta sẽ dạy nàng cách xử lý công việc tông môn.”

Lâm Táp Táp vội vã bước tới, nén giận mà không thốt ra ba chữ ‘Hạ Lan Lăng’. Nàng không hề tỏ ra vui mừng hay kích động như lẽ ra phải có, mà một tay đập mạnh lên bàn, hỏi: “Ngươi đang nghiêm túc à?”

Lăng Dương thiếu quân vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt: “Ta đã nói rồi, ta không bao giờ nói đùa.”

“Vậy ngươi không nhận ra sao? Hôm qua ta đang đùa với ngươi đó.”

Nàng không tin Lăng Dương thiếu quân không nhận ra nàng đang đùa, cũng không ngờ rằng người này lại có thể điên cuồng như vậy, có khả năng thuyết phục đám lão già tham vọng thừa nhận nàng làm tông chủ, hắn làm sao mà làm được điều đó?

Lăng Dương thiếu quân cong môi, dường như không cảm nhận được sự tức giận của Lâm Táp Táp, nhẹ nhàng đáp: “Xin lỗi, ta không cảm thấy nàng đang đùa.”

Lâm Táp Táp tức đến nỗi suýt phun máu, “Chức tông chủ này ai muốn làm thì làm, ta không làm đâu, còn mười năm kết đan, trăm năm đột phá Hóa Thần, ngươi tưởng ai cũng là thiên tài tu luyện à? Sao ngươi không giúp ta lên trời luôn đi.”

Người ta cần phải biết mình là ai, đừng nói là năm mươi năm, nếu Lâm Táp Táp có thể vào Nguyên Anh trong một trăm năm, nàng sẽ vui mừng quỳ xuống cảm tạ trời đất, mỗi ngày gõ trống đi khắp nơi. Nói xong, nàng quay người định rời đi, nhưng phía sau lại vang lên một tiếng cười nhẹ: “Lâm tiểu thư.”

“Ngươi không còn đường lui nữa đâu.”

Ngay khi hắn cùng các trưởng lão thảo luận xong, đã cho người truyền ra tin tức rằng Lâm Táp Táp sẽ kế nhiệm chức tông chủ của Vân Ẩn Tông. Người này luôn làm việc quyết đoán, nói là làm, việc bàn bạc với trưởng lão chỉ là hình thức mà thôi. Đám người ấy cũng hiểu rõ điều này, vì vậy không ai phản đối hay ngăn cản.

Lâm Táp Táp cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ bạo chúa.

Nàng không hiểu được phong cách hành sự của Thanh Tề Đạo Quân, nhưng lại rất tức giận với hành động của hắn. Ngồi tức giận trên ghế, khi nhìn vào danh sách tên người, nàng đã trong lòng mắng tên Hạ Lan Lăng cả ngàn lần, và ước ao sau này tu chân giới tuyệt đối không để người này nắm quyền, nếu không ai cũng sẽ sống không yên.

“Lật trang nhanh như vậy, thật sự là nhớ hết rồi sao?” Lăng Dương thiếu quân đứng sau nàng, hơi nghiêng người nhìn vào cuốn sách trong tay nàng.

Hắn đưa tay ngừng lại trang mà nàng định lật, liếc qua một lượt rồi chỉ vào đó nói:
“Những người này đều do Lâm Tông Chủ đích thân bồi dưỡng, nếu nàng có việc gì, cứ tìm họ, họ chắc chắn sẽ giúp đỡ nàng.”

Lâm Táp Táp nhìn vào ngón tay dài và trắng của hắn, chú ý thấy ngón cái của hắn đang đeo một chiếc nhẫn vàng, nhìn lâu một chút nàng cảm thấy như có hình tượng trên đó đang chuyển động.

Một lọn tóc đen rơi xuống bên má nàng, Lăng Dương thiếu quân lại gần thêm một chút, hắn áp sát vào lưng nàng, cảm giác như nàng không chú tâm, nhẹ nhàng gõ vào trang sách, rồi ghé sát vào tai nàng gọi: “Lâm tiểu thư, ta đang nói chuyện với nàng.”

Lâm Táp Táp cảm thấy không thoải mái, vặn vẹo người, cảm giác như cả người mình bị hắn kẹp chặt trong vòng tay.

Nàng đưa tay xoa nhẹ lên tai đã bị hơi nóng làm đỏ, lúc này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Nàng nhân cơ hội nghiêng người vào cánh tay hắn, giả vờ như không còn sức, ôm lấy vai, nói: “Ta không chịu nổi nữa, ta thấy khó chịu lắm.”

Nếu Hạ Lan Lăng còn chút lương tâm, chắc hẳn sẽ nhớ rằng nàng đã vì hắn mà chịu đựng vết thương vai nghiêm trọng.

Lăng Dương thiếu quân quả nhiên không lên tiếng, cúi xuống nhìn nàng, thấy nàng mềm nhũn, giọng điệu của hắn dịu lại một chút: “Ở đâu khó chịu?”

Lâm Táp Táp mệt mỏi nhắm mắt lại, “Vai.”

Một bàn tay đặt lên vai nàng.

“Đầu.”

Lại một bàn tay đặt lên thái dương nàng.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 101: Sụp văn 032%



Khi Lâm Táp Táp tiếp tục r3n rỉ nói rằng tay và eo cũng đau, thì trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm lại. Lăng Dương thiếu quân nâng tay vuốt nhẹ khóe mắt nàng, cúi đầu nhìn vào nàng, nhẹ nhàng nói: “Vết thương nặng như vậy, có lẽ không có ba bốn chén thuốc thì không thể khỏi được.”

“Ta sẽ sai người đi sắc thuốc cho nàng ngay.”

“Không phải, ta...” Lâm Táp Táp có chút hoảng loạn.

Lăng Dương thiếu quân vẫn giữ nguyên tư thế, vây quanh nàng, trực tiếp gọi người hầu ngoài cửa, “Đi sắc cho tiểu thư Lâm mấy bát thuốc tốt, nhớ kỹ, phải đắng.”

Thuốc tốt thì đắng.

Lâm Táp Táp cố gắng ngừng lại, chuẩn bị lên tiếng ngăn cản, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn trong đó là tiếng khóc của phụ nữ, nghe có vẻ khá quen thuộc.

Khi Lâm Táp Táp đến sân, xung quanh đã tụ tập một vòng người.

Tiếng khóc của người phụ nữ thê lương rõ ràng, cô ta khóc lóc gọi:

“Không, ta không đi, ta không muốn đi đâu, cho ta gặp sư phụ.”

“Các người buông ta ra, đừng động vào ta, sư phụ! Vi Nhi biết sai rồi, xin người hãy gặp lại đệ tử, đừng đuổi ta đi, được không?”

Lâm Táp Táp xô đẩy đám đông, nhìn thấy mấy đệ tử đang kéo Lạc Thủy Vi ra ngoài môn phái, một người còn cầm theo hành lý của nàng ta. Dù sao thì cũng là con gái, hiện giờ lại bị thương mất hết tu vi, mấy đệ tử khi kéo nàng ta cũng không dám dùng sức, vẫn giữ chút tình cảm đồng môn ngày xưa.

Ngay khi nhìn thấy Lạc Thủy Vi, Lâm Táp Táp cảm thấy không ổn, nàng túm lấy một đệ tử cao gầy đứng gần đó, khó chịu nói: “Tại sao nàng ta còn ở trong phái này?”

Đệ tử gầy gò có chút bực bội, vừa định mắng lại, nhưng khi thấy là Lâm Táp Táp, lập tức im lặng và ngoan ngoãn trả lời: “Trước đây Lạc Thủy Vi bị thương nặng, cứ trong trạng thái hôn mê, vì vậy trưởng lão mới để nàng ta ở lại thêm vài ngày.”

Lâm Táp Táp lạnh lùng cười một tiếng: “Là trưởng lão nào?”

“Là... là nhị trưởng lão.”

Lâm Táp Táp nhìn hắn một lúc, rồi ánh mắt lại chuyển đến những đệ tử xung quanh, phát hiện họ đều tránh ánh mắt của nàng, thái độ mặc dù không thể nói là cung kính, nhưng cũng đủ thận trọng và thân thiện.

Quái lạ thật.

Lâm Táp Táp không quên, khi Lâm Phù Phong mới từ chức tông chủ và ẩn cư trong núi, những đệ tử này nhìn nàng với ánh mắt châm chọc hoặc thờ ơ, vì trước kia nàng hay nóng tính, nên phần lớn họ chẳng buồn quan tâm đến nàng. Hôm nay sao lại như vậy?

Rất nhanh, có người giải thích cho nàng.

Một vài đệ tử mặt dày, luôn thích nịnh hót nàng, chủ động chen đến trước mặt nàng, mỉm cười: “Tiểu thư, nghe nói Lăng Dương thiếu quân có ý định nâng đỡ ngài làm thiếu tông chủ, chúng ta xin chúc mừng ngài trước.”

“Ê, ngươi bị ngốc, sao lại hét lên như vậy?” Một người khác giả vờ quở trách, rồi kính cẩn nói với Lâm Táp Táp: “Bây giờ chúng ta có thể gọi ngài là Thiếu Tông Chủ rồi, Thiếu Tông Chủ trẻ tuổi tài cao, được Lăng Dương Thiếu Quân trọng dụng, trở thành Tông Chủ chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

“Thiếu Tông Chủ, ngài thấy có phải không?”

Lâm Táp Táp: “……”

Nàng hỏi: “Các ngươi làm sao biết những chuyện này?”

Một người cười đáp: “Chuyện này tối qua đã lan ra khắp trong tông rồi.”

“Mười năm kết đan, năm mươi năm nhập Nguyên Anh, chắc hẳn Lăng Dương Thiếu Quân nhận ra Thiếu Tông Chủ là một kỳ tài tu luyện, nên mới có thể tự tin đưa ra yêu cầu này. Tin rằng dưới sự dẫn dắt của Thiếu Tông Chủ, tông phái sẽ mãi mãi thịnh vượng.”

Nguyên lai là lời của Lăng Dương Thiếu Quân sao?

Lâm Táp Táp tức giận đến cực điểm, nàng không theo tà đạo, cũng không phải kỳ tài tu luyện gì, cho dù từ hôm nay không ăn không uống suốt ngày tu luyện, nàng cũng không thể kết đan trong mười năm, nhập Nguyên Anh trong năm mươi năm. Ngay cả Lăng Dương Thiếu Quân, người được coi là thiên tài tu luyện , từ khi sinh ra đã có căn cơ, đến mười hai tuổi mới kết đan, hắn có cho rằng nàng tài giỏi hơn hắn sao?

Lâm Táp Táp cảm thấy hắn chỉ đang chờ để xem nàng cười ra nước mắt.

“Xin các ngươi, để ta gặp sư phụ một lần nữa.” Tiếng khóc của Lạc Thủy Vi kéo suy nghĩ của nàng trở lại.

Dù những người xung quanh có khuyên thế nào, Lạc Thủy Vi vẫn không chịu rời đi, nàng ta đến giờ vẫn không biết tin tức về sự thay đổi tông chủ của Vân Ẩn Tông đã được truyền ra, chỉ mong có thể cầu xin sự tha thứ của Lâm Phù Phong để ở lại trong tông. Mãi không thấy ai ra từ chính điện, nàng ta quỳ xuống đất, nước mắt tuôn rơi, “Đệ tử đã không còn gì, sư phụ thật sự nhẫn tâm đuổi đệ tử đi sao?”

“Rời khỏi Vân Ẩn Tông, ta còn có thể đi đâu…”

“Ngài thật sự muốn ép ta chết sao?”

Có những đệ tử mềm lòng đã động lòng trắc ẩn, “Dưới núi có nhiều yêu ma, sư muội vẫn chưa lành vết thương lại mất hết tu vi, sao không để nàng ta khỏe lại một chút rồi hãy tiễn đi?”

“Không được—” Trước khi những đệ tử khác kịp đồng tình, Lâm Táp Táp đã lên tiếng từ chối.

Nàng cau mày, lạnh lùng nhìn đệ tử vừa lên tiếng, mỉa mai nói: “Cha ta mới vừa từ chức Tông Chủ, ngươi lại vội vã làm người tốt, trái lệnh ông ấy? Nếu ngươi có lòng tốt như vậy, sao không cùng nàng ta đi luôn đi?”

Đệ tử kia định phản bác nhưng bị những người xung quanh kéo lại, mặt đỏ bừng mà không nói được câu nào.

Lạc Thủy Vi nhìn thấy Lâm Táp Táp, trong mắt nàng ta, cơn hận đã không thể nào kìm nén được, nhưng vẫn cố quỳ xuống, vồ tới cầu xin: “Sư muội, ta sai rồi, thật sự biết lỗi rồi.”

“Lúc đó ta nói toàn là lời tức giận, ta, ta chỉ là quá ghen tị với ngươi, không hề muốn cướp lấy thứ gì của ngươi.”

“Xin ngươi, xin ngươi đi khuyên sư phụ để ta ở lại, không làm đồ đệ của người, dù sao cũng cho ta làm ngoại môn đệ tử hay tạp dịch, không được thì ta cũng bằng lòng làm nô tỳ cho ngươi, ta thật sự không nỡ rời khỏi Vân Ẩn Tông, nếu đi rồi… ta sẽ chết mất.”

“Vậy thì đi chết đi.” Lâm Táp Táp ghê tởm vung tay hất tay nàng ta ra, nhíu mày lùi lại.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 102: Chương 102



Nhận thấy Lâm Táp Táp sắp nổi giận, mấy tên đệ tử chuyên hay theo gió đã nhìn nhau, đột nhiên hét lên, xông tới bắt Lạc Thủy Vi, “Ngươi cũng không nhìn xem mình là cái thứ gì, có tư cách gì mà ở trước mặt Thiếu Tông Chủ mà làm loạn.”

“Trước kia đã thấy ngươi không phải hạng người ngay thẳng, không ngờ lại tính kế cả Thiếu Tông Chủ, nhanh lên, cút đi, làm trò đáng ghét vậy chẳng ai muốn nhìn.”

Những người này trong tông môn cũng được coi là kẻ ức h**p, chẳng hiểu gì về lòng thương hại hay xót xa. Họ vội vã muốn thể hiện bản thân trước mặt Lâm Táp Táp, thấy nàng chỉ khoanh tay đứng nhìn mà không ngăn cản, liền mạnh tay kéo Lạc Thủy Vi ra ngoài, vì họ cứ gọi liên tục “Thiếu Tông Chủ”, sắc mặt các đệ tử xung quanh cũng thay đổi, không ai lên tiếng bênh vực Lạc Thủy Vi nữa.

“Cút đi, đừng để ta thấy ngươi xuất hiện ở Vân Ẩn Tông một lần nữa, nếu không đừng trách chúng ta không khách sáo!” Một người xô Lạc Thủy Vi ra ngoài tông môn, còn ném cái bao của nàng ta vào mặt, trong đó rơi ra vài bộ đồ, vương vãi khắp đất.

Đang định tiến lên đạp vài cái, một giọng lạnh lùng vang lên cảnh cáo từ phía sau, “Đừng quá đáng.”

Một bóng đen thoáng qua, cúi xuống nhặt đồ rồi bỏ vào bao, Phong Khởi nhếch môi, sắc mặt lạnh lùng. Hắn ta chỉnh lại cái bao rồi từng bước đi đến trước mặt Lạc Thủy Vi, đặt nó bên cạnh nàng ta, “Sư tỷ.”

Nhìn thấy Phong Khởi, Lạc Thủy Vi càng khóc thảm thiết hơn.

Nàng ta khốn khổ ngồi xuống đất, như thể nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nắm lấy cánh tay Phong Khởi mà nức nở: “A Khởi, A Khởi, ngươi giúp ta đi.”

“Ta không còn đường nào để đi nữa rồi.”

Phong Khởi nhìn nàng ta, ánh mắt vô cùng phức tạp, im lặng không nói gì.

Hắn và Lạc Thủy Vi quen biết đã mấy chục năm, luôn nghĩ nàng ta quá ngây thơ, lương thiện, thường xuyên bị Lâm Táp Táp bắt nạt, nhưng cho đến khi viên đá lưu ảnh ghi lại cảnh tượng nàng ta điên loạn và độc ác, hắn mới ngộ ra, chưa bao giờ nhận ra nàng ta là một người như thế. Hắn nhận ra rằng, Lạc Thủy Vi và hắn thực ra là những người giống nhau.

Cũng độc ác giả tạo, dưới vỏ bọc của sự lương thiện, đã sớm biến dạng, mục nát và xấu xí.

Hai người cùng một bản chất, vậy làm sao họ có thể ôm lấy nhau mà sưởi ấm?

【Chúng ta đều là những kẻ bị bỏ rơi đáng thương, nhưng từ nay sẽ không như vậy nữa, vì ngươi đã trở thành Sư đệ của ta, từ giờ ta sẽ bảo vệ ngươi.】

【Bị bỏ rơi… nghe không hay lắm, từ nay ta sẽ gọi ngươi là A Khởi, bắt đầu một cuộc sống mới, sư phụ cũng nói chữ ‘Khởi’ này rất tốt, đã đồng ý giúp ngươi đổi tên rồi.】

【A, cuối cùng ngươi cũng chịu nói chuyện rồi, ngươi không biết đâu, khi ngươi mới đến, ta lo lắng cho ngươi bao nhiêu, những ngày này cũng không uổng công cho ta.】

Phong Khởi nhớ lại khi hắn mới gia nhập Vân ẩn Tông.

Lúc đó, hắn đã dùng máu thu hút yêu ma tiêu diệt gia tộc Phong thị, bản thân cũng bị tổn thương nặng nề về tinh thần, tâm trí mơ hồ, những cảnh tượng máu me của Phong thị không ngừng ám ảnh hắn. Hắn không nghe rõ ai đang nói chuyện với mình, cũng không nhìn rõ ai đứng trước mặt mình, nhưng hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng có ai đó thường xuyên đến thăm hắn, không có ác ý, trong sáng và thuần khiết, mong hắn sớm khỏe lại để trò chuyện với nàng ta.

Chính vì vậy, hắn cuối cùng cũng có đủ can đảm bước ra khỏi cơn ác mộng. Khoảnh khắc sương mù trước mắt tan đi, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là Lạc Thủy Vi. Cô gái mặc áo trắng, nở nụ cười ấm áp, chủ động nắm lấy tay hắn và nói: "Ta là Lạc Thủy Vi, là sư tỷ của ngươi."

Sư tỷ, Lạc Thủy Vi.

Phong Khởi khắc sâu tên này vào lòng, tưởng rằng nàng chính là người đã ở bên hắn suốt vài ngày.

Nghĩ lại, Phong Khởi nhận ra rằng, từ đầu đến cuối, Lạc Thủy Vi chưa từng nói một từ nào về chữ “Khởi” hay về việc nàng đã ở bên hắn mấy ngày. Nàng không nói gì, nhưng khiến Phong Khởi hiểu lầm rằng tất cả là do nàng ta. Lúc đầu, Phong Khởi không tin rằng Lạc Thủy Vi có âm mưu như vậy, nhưng giờ hắn không thể không nghĩ lại, từ đầu nàng ta đã lợi dụng hắn.

Nàng ta không muốn hắn gần gũi với Lâm Táp Táp, muốn hắn chỉ thuộc về nàng ta, trở thành con chó trung thành nhất của nàng ta, thật đúng như lời Lâm Táp Táp đã nói.

"A Khởi, A Khởi..." Lạc Thủy Vi vẫn tiếp tục gọi hắn, coi hắn như chỗ dựa cuối cùng.

Phong Khởi nhìn nàng ta, đột nhiên muốn cười, rất muốn biết nếu lúc này Hạ Lan Lăng có mặt ở đây, nàng ta có còn bám víu vào hắn như thế không.

"Sư tỷ à." Phong Khởi lúc này vừa yêu vừa ghét Lạc Thủy Vi, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng ta, rồi ghé sát vào tai nàng, thì thầm: "Ngươi có muốn đi cùng ta không?"

Lạc Thủy Vi không đẩy hắn ra.

Khi nàng ta ngước mắt nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt tuấn tú, dịu dàng của chàng trai mang theo một nụ cười mơ hồ, giọng nói thấp, dụ dỗ: "Ta là con của Ma Tôn, đã vào ma đạo, nếu ngươi muốn theo ta, chúng ta sẽ kết hôn, sống trong Ma giới..."

Chưa kịp nói hết câu, hắn bị Lạc Thủy Vi đẩy ra, vẻ mặt hoảng sợ.

"Cho ta gặp sư phụ, ta có chuyện quan trọng phải nói với ông ấy."

"Cho ta gặp sư phụ thêm lần nữa!"

Phong Khởi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lạc Thủy Vi chạy về phía tông môn.

Nhìn kìa, có đôi khi tình yêu lại mong manh đến vậy, nó có thể kéo dài suốt mười mấy năm để dệt nên một trò tình yêu giả dối, cũng có thể trong chốc lát phá vỡ những gì gọi là ‘yêu thương’ vỡ vụn. Để yêu một người đôi khi cần lý do, cần cơ hội, nhưng không yêu một người đôi khi cũng có thể nhận ra trong khoảnh khắc và buông tay.

"Không đi theo nàng ta sao?" Phong Khởi đối diện với ánh mắt của Lâm Táp Táp.

Dù chẳng điểm phấn tô son, cô nương xinh đẹp vẫn là người chói mắt nhất giữa đám đông. Nàng nhìn cảnh tượng giữa hắn và Lạc Thủy Vi như xem kịch, hé miệng lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh, vừa cười vừa khuyên: “Sư tỷ sa cơ lỡ vận, lúc này nếu ngươi nguyện ở bên nàng không rời không bỏ, chắc chắn nàng sẽ cảm động mà yêu ngươi.”

Phong Khởi khẽ cong môi, đáp lại nàng bằng một nụ cười: “Nàng có yêu ta hay không, giờ đã không còn quan trọng nữa.”

Ồ hô!
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 103: Sụp văn 033%



Lâm Táp Táp mắt sáng rực. Nàng nhớ rõ câu này Phong Khởi cũng từng nói ở giai đoạn sau trong sách, sau đó hắn liền giam cầm Lạc Thủy Vi, rút linh căn, phế tu vi, đánh gãy chân nàng ta, hành hạ đến mức thê thảm không thể tả.

Chẳng lẽ tình tiết lại được đẩy sớm hơn?

Lâm Táp Táp thì mong Lạc Thủy Vi sống càng thê thảm càng tốt, thế là nàng lập tức gật đầu tán thành lời hắn: “Cũng đúng, quan tâm nàng có yêu ngươi hay không làm chi, chỉ cần ngươi yêu đến sảng khoái là đáng rồi.”

Phong Khởi mắt tối đi, chăm chú nhìn nàng, thấp giọng lặp lại câu nói ấy, rồi bất chợt bật cười: “Câu này… hay lắm.”

Dù người khác có yêu hay không, chỉ cần hắn đạt được điều mình muốn, yêu đến thống khoái, vậy là đủ.

Lâm Táp Táp giơ tay làm động tác cổ vũ cho hắn. Dưới sự thúc giục không cam lòng của tùy tùng bên cạnh, nàng mới uể oải xoay người, quay về chính điện.

Cổng tông môn từ từ khép lại, bên ngoài chỉ còn lại một mình Lạc Thủy Vi. Nàng ta oán hận nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn thật lâu, như thể đã hạ quyết tâm gì đó, cuối cùng mới xách gói đồ, lặng lẽ rời đi xuống núi.

Nàng không hề nhận ra, cũng chẳng ai thấy được, ngay khi nàng xoay người rời đi, một tấm phù vàng nhẹ nhàng rơi xuống phía sau lưng nàng, rồi trong nháy mắt… biến mất không còn dấu vết.

Khi Lâm Táp Táp trở về chính điện, Lăng Dương Thiếu quân đang ngồi ngay vị trí nàng vừa rời khỏi. Hắn nghiêng người, khuỷu tay tựa lên tay vịn, cúi mắt nhìn chằm chằm mặt bàn.

Phần lớn mái tóc đen dài của nam nhân xõa trước ngực, y phục màu vàng nhạt dưới ánh nắng càng giống dải sáng lưu ly, mặt che nửa bởi chiếc mặt nạ vàng, không lộ rõ cảm xúc. Chỉ cần đứng nhìn từ xa, cũng khiến người ta cảm thấy xa cách, thậm chí bất giác nảy sinh cảm giác kính sợ.

Lâm Táp Táp bước chân khựng lại, trong lòng chợt dâng lên một tia nghi hoặc: vị Lăng Dương Thiếu quân trước mắt ở Chiêu Thánh cung này, và đại sư huynh của Vân Ẩn tông Hạ Lan Lăng, rốt cuộc ai mới là con người chân thực nhất của hắn? Hay cả hai đều không phải?

“Nhìn gì vậy?” — thấy Lăng Dương Thiếu quân ngẩng đầu, Lâm Táp Táp liền nở nụ cười nhẹ nhàng, bước nhanh mấy bước đến bên cạnh hắn.

Trước mặt hắn, là một chiếc gương bạc nhỏ bằng lòng bàn tay. Dù Hạ Lan Lăng đã nhanh tay xóa đi hình ảnh trong gương, nhưng Lâm Táp Táp mắt tinh vẫn liếc thấy được khung cảnh phản chiếu trong gương trước khi nó biến mất — chính là cổng chính của Vân Ẩn tông.

Trong lòng Lâm Táp Táp không khỏi cười lạnh. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Vừa rồi nàng còn thấy kỳ lạ, chuyện lớn như Lạc Thủy Vi bị đuổi khỏi Vân Ẩn tông, vì sao Hạ Lan Lăng không ra mặt ngăn cản. Hóa ra người ta ngồi trong chính điện, nhưng hết thảy chuyện ngoài kia đều đã nắm rõ. Nghĩ đến đây, nàng đoán chắc: vừa rồi mình làm gì, hắn cũng đều đã thấy hết.

Biểu cảm trên mặt Lâm Táp Táp cũng lạnh xuống vài phần, ánh mắt bất giác nhìn Lăng Dương Thiếu quân kỹ hơn. Nàng rất muốn hỏi hắn một câu: “Tiểu sư muội thân yêu của ngươi bị đuổi khỏi sư môn, đến cả Phong Khởi còn không đành lòng đứng ra che chở, vậy mà ngươi chẳng động tĩnh gì? Ngươi không xót ư?”

Hồi nào còn nói Lạc Thủy Vi là thê tử tương lai, Lâm Táp Táp thầm cười lạnh — ai mà làm đạo lữ của tên này chắc là xui rủi tám kiếp rồi, thương vợ kiểu này thật đáng khâm phục.

“Ngồi.” — Lăng Dương Thiếu quân cất gương bạc đi, gõ nhẹ lên mặt bàn, ra hiệu nàng tiếp tục đọc quyển sách kia.

Lâm Táp Táp liếc nhìn chiếc ghế, rồi lại liếc nhìn hắn. Không hiểu sao trong lòng nổi lên cơn giận vô cớ, giọng hơi sắc: “Ngồi lên chân ngươi à?”

Sau án thư chỉ có một chiếc ghế dựa lớn, mà hắn vẫn ngồi nguyên, chẳng hề có ý nhường chỗ. Nghe câu hỏi đầy châm chọc kia, hắn ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn nàng: “Đất trống lớn thế kia, không đủ cho nàng ngồi sao?”

Ghế quả thực rất rộng, ngồi hai người cũng chẳng chật.

Nhưng Lâm Táp Táp vẫn đứng yên bất động: “Ta không thích ngồi chung với người khác, dù là thiếu quân cũng không được.”

— Mà nói câu này, nàng thực sự có xem hắn là thiếu quân gì đâu?

Lăng Dương Thiếu quân lặng lẽ nhìn nàng một lúc lâu. Khi Lâm Táp Táp nghĩ hắn sắp nổi giận, hắn lại đột nhiên bật cười khẽ: “Nếu nàng thật sự muốn ngồi lên đùi bản quân, bản quân cũng không phản đối.”

Chỉ là — “Dù nàng có quậy thế nào, hôm nay quyển sách này nàng phải đọc xong cho ta.”

Hắn ngồi cạnh nàng, chính là để tiện giám sát.

— Thật đúng là một kẻ mặt dày cố chấp đến cùng…

Sau khi cơn phản nghịch ban đầu trôi qua, Lâm Táp Táp đã không còn quá bài xích việc Lăng Dương Thiếu quân “giúp” nàng làm tông chủ nữa. Biểu hiện vừa rồi của đám đệ tử, nàng đều thu hết vào mắt. Nàng hiểu rõ: mất đi sự che chở của Lâm Phù Phong, nàng chỉ có thể khiến bản thân mạnh mẽ hơn, leo lên cao hơn thì mới không bị người khác ức h**p. Đã có người nguyện ý giúp nàng, nàng cần gì phải làm ra vẻ thanh cao, không biết cảm kích?

Dựa người không bằng dựa mình — chỉ có bản thân trở nên cường đại, mới là lá chắn vững chắc nhất.

Chỉ là… Hạ Lan Lăng vì cớ gì mà phải hao tâm tổn sức giúp nàng?

Lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Thiếu quân Lăng Dương, Lâm Táp Táp cầm lấy quyển sách trên bàn xem sơ qua vài trang, nhưng lòng lại phiêu lãng không định. Có một số chuyện nếu không hỏi rõ, nàng sẽ càng nghĩ càng rối. Thấy đối phương cũng đang nhìn mình chằm chằm, nàng dứt khoát hỏi thẳng luôn tại đây:

“Ngài giúp ta… vì điều gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Ừm?” — Lăng Dương Thiếu quân chống cằm bằng một tay, ánh mắt từ trang sách dời về phía nàng.

Lâm Táp Táp hỏi lại, giọng mang ý trêu đùa lẫn nghi hoặc: “Ta và Thiếu quân hình như chẳng có chút giao tình nào, đúng không?”

“Ngài là người có danh vọng cực cao trong tu chân giới, lời nói có sức nặng ngàn vàng, ai ai cũng dõi theo. Mười năm kết đan, trăm năm hóa thần, lời ấy nghe qua giống như một canh bạc giữa ngài và Vân Ẩn tông. Nhưng ai chẳng biết, chỉ cần ngài đã nói ra, ắt sẽ thực hiện được. Còn ta, chỉ là một kẻ mới Trúc Cơ mà thôi — xin hỏi Thiếu quân định giúp ta Hóa Thần thế nào trong một trăm năm?”

Hạ Lan Lăng rất thông minh, nhưng Lâm Táp Táp cũng không ngốc.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 104: Chương 104



Dù nàng chưa từng mở miệng nói đùa chuyện muốn làm tông chủ Vân Ẩn, một khi Hạ Lan Lăng có ý định này thì nhất định sẽ đưa nàng lên ngôi ấy. Nói gì đi nữa cũng không thể thay đổi cục diện hắn đã sắp đặt.

Nếu như không phải hắn cố tình đùa giỡn nàng, thì rốt cuộc… vì lý do gì mà hắn dốc tâm như vậy?

Thấy hắn im lặng, Lâm Táp Táp cũng chẳng ép hỏi thêm, chỉ bất ngờ nổi lên tính chọc ghẹo, nàng nghiêng người cười khẽ hỏi: “Chẳng lẽ… Thiếu quân thích ta?”

Lăng Dương Thiếu quân khẽ lay động hàng mi dài, đôi mắt đen láy đối diện với gương mặt tươi cười của nàng.

Chỉ thấy thiếu nữ xinh đẹp khẽ vuốt mái tóc rối trước trán, làm ra vẻ khổ não: “Thế thì rắc rối rồi, vì Táp Táp đã có người trong lòng rồi.”

“Nàng tâm nguyện ai?” — Lăng Dương Thiếu quân hỏi, giọng vẫn thản nhiên.

Lâm Táp Táp chăm chú quan sát biểu cảm của hắn, thong thả đáp:

“Người ta tâm duyệt, dung mạo tuấn tú, ôn nhu chu đáo, cao ráo chân dài, tu vi thâm hậu, tính tình lại cực kỳ tốt. Táp Táp đã tâm duyệt chàng ấy từ lâu rồi, chàng ấy tên là—”

“Hạ Lan Lăng.”

“…Hạ Lan, Lăng?” — Bình tĩnh nghe hết một tràng ca tụng, Lăng Dương Thiếu quân vẫn bình tĩnh tự nói ra cái tên ấy, ánh mắt không chút gợn sóng, nhìn thẳng vào nàng.

Hắn quá mức bình tĩnh, đối diện với lời tỏ tình của Lâm Táp Táp mà dường như chẳng chút dao động.

“Phải rồi!” — Lâm Táp Táp gật đầu chắc nịch, gương mặt còn mang theo chút thẹn thùng, được đà tiếp tục nói: “Một đời một kiếp một đôi người, Táp Táp kiếp này chỉ yêu mình chàng, ngoài chàng ra — không gả.”

Lăng Dương Thiếu quân vẫn như cũ, bình thản nhìn nàng, tựa như đang suy xét lời nàng có thật lòng hay không. Một lát sau, hắn mới hơi cong môi:

“Nàng cũng thật si tình.”

“Dĩ nhiên rồi.” — Lâm Táp Táp khẽ thở dài, làm bộ tiếc nuối mà nghiêm túc nói tiếp: “Cho nên phải để thiếu quân thất vọng rồi, Táp Táp không thể đáp lại tình cảm của người. Dù người có vì ta mà làm bao nhiêu đi nữa… ta cũng không thể tiếp nhận.”

“Nàng nghĩ nhiều rồi.”

Lăng Dương Thiếu quân nhàn nhạt đáp,

“Ta giúp nàng, là bởi từng nhận ân tình từ Kiếm Thần. Nay chỉ là trả lại. 'Mười năm kết đan, trăm năm hóa thần', lời đó không phải do ta đề ra, mà là Kiếm Thần Lâm. Sau này, người dạy ta tu luyện pháp thuật… cũng là ông ấy.”

Thì ra là phụ thân.

Được đáp án như mong đợi, Lâm Táp Táp âm thầm thở phào, nhưng vẻ mặt lại cố ý hiện ra vài phần thất vọng cùng nghi hoặc.

Nàng cố ý trêu đùa Hạ Lan Lăng, làm ra vẻ vô tội, khẽ nghiêng người, kéo gần khoảng cách với hắn, chớp chớp đôi mắt như nước mềm giọng hỏi:

“Thiếu quân nói thì nghe nghiêm chỉnh thật đấy… nhưng trong lòng người, thật sự là không có một chút xíu xiu cảm động vì Táp Táp sao?”

“Thật sự… không có sao?” — nàng lại áp sát.

“Thiệt là không có sao?” — áp sát thêm chút nữa, Lâm Táp Táp giờ đã gần như ép Hạ Lan Lăng tới mép ghế, đôi mắt sáng long lanh như thể nhìn hắn là một miếng mồi ngon.

Lúc nàng sắp ép sát hẳn vào lòng hắn, Lăng Dương Thiếu quân cuối cùng cũng ra tay, lạnh nhạt nâng tay nhấc cổ áo nàng lên:

“Bản quân có động tâm hay không tạm chưa bàn, nhưng hành động này của Lâm tiểu thư… thật không giống một người có thể một đời một kiếp một đôi người.”

Hửm?

Không giống người thành thật — vậy chẳng phải đang mắng nàng là “kẻ lẳng lơ” đó sao!?

Lâm Táp Táp cảm thấy bản thân bị châm chọc nặng nề.

Nàng cứ như con vật nhỏ bị nắm gáy, nhẹ bẫng bị Lăng Dương Thiếu quân nhấc dậy, đặt ngồi nghiêm chỉnh lại. Lâm Táp Táp hất tay hắn ra, trở mặt nhanh như lật sách — giây trước còn dịu dàng nũng nịu, giây sau đã lạnh mặt đáp trả.

“Nhà ta, ca ca nhà ta rộng lượng lắm.”

Nàng cong môi cười ngọt ngào, lời nói lại sắc bén đến không thể bén hơn: “Huynh ấy thương ta thế, hẳn sẽ không chấp nhất chuyện một đôi hay hai đôi. Ai thích Táp Táp đều là có mắt nhìn giống huynh ấy, vậy thì… đều là người nhà cả rồi.”

“Người một nhà mà, đương nhiên phải thân thân mật mật cùng nhau sống tốt đẹp, thiếu quân thấy sao?”

Lăng Dương Thiếu quân : “……”

Hắn im lặng không đáp. Đúng lúc đó, người hầu gõ cửa bước vào, hắn liếc mắt nhìn rồi cong môi cười: “Trước uống thuốc đã.”

——!!!

Hắn thật sự bảo người sắc cho nàng một đống thuốc lớn đem tới!?

Sau khi Lăng Dương Thiếu quân xuất hiện, Hạ Lan Lăng liền lấy lý do “trong nhà có việc” để “trở về nhà”.

Tuy người vẫn còn ở trong Vân Ẩn Tông, nhưng Lâm Táp Táp — với thân phận “không biết gì cả” — vẫn phải đóng kịch tiếp tục. Trong mấy ngày ấy, nàng viết cho Hạ Lan Lăng không ít thư nhớ nhung, lời lẽ dài dằng dặc kể nỗi tương tư như nước chảy ngòi tràn, lại tiện tay mắng một trận tên Lăng Dương Thiếu quân tàn bạo không nhân tính. Mắng xong, nàng còn chốt câu:

【Ngàn điều vạn điều, ca ca là tốt nhất, ta mong ca ca sớm ngày trở lại.】

Dù Hạ Lan Lăng đọc thư sẽ có phản ứng ra sao thì không biết, nhưng Táp Táp thì viết xong rất thỏa mãn.

Mấy ngày theo Lăng Dương Thiếu quân học hỏi, nàng đã nắm được phân nửa nhân sự trong tông môn, chỉ là… với chuyện xử lý tông vụ thì hoàn toàn không có hứng thú.

Lâm Táp Táp tu hành là để mạnh lên, để bảo vệ bản thân, chứ không phải để làm "mẹ thiên hạ", đi nuôi sống một đám người khác. Có lẽ Thiếu quân đã nhìn thấu tâm tư này của nàng, một ngày nọ đột nhiên hỏi:

“Nàng có biết vì sao trong tu chân giới lại sinh ra nhiều tông môn như vậy không?”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 105: Chương 105



Lâm Táp Táp không nghĩ ngợi gì đã bật thốt: “Là để khi đánh nhau thì có người hợp sức vây đánh?”

Lăng Dương Thiếu quân cười nhẹ: “Nàng hiểu vậy cũng không sai.”

“Vậy còn có cách hiểu nào khác?”

“Là để tự bảo vệ mình.”

Dù là kẻ yếu hay cường giả, mục đích cuối cùng đều là tự bảo toàn. Kẻ yếu cần cường giả che chở, còn cường giả — cũng cần một thế lực vững chắc đứng sau. Nếu hắn là kẻ đứng đầu thiên hạ, không còn ai mạnh hơn có thể dựa vào, thì điều hắn cần là một tông môn đoàn kết, là nơi khiến không ai dám khinh thường hắn.

“Dù một người mạnh đến đâu, nếu không có môn phái chống lưng, cũng khó mà đi được bao xa. Nàng hiểu không?”

Lâm Táp Táp nghe thì như hiểu như không, nhưng trong lòng cũng dần nhận ra: hắn đang muốn nàng chấp nhận vị trí tông chủ của Vân Ẩn Tông.

Nàng hơi mất hứng, gặng hỏi: “Nếu có người thật sự mạnh đến mức vô địch thiên hạ, thì còn cần môn phái làm gì nữa?”

Lăng Dương Thiếu quân dõi mắt nhìn nàng: “Trước tiên, nàng phải mạnh đến mức đó đã. Mà nàng bây giờ... có được không?”

Trên đời này, cường giả nhiều vô số kể, muốn từ một con kiến mà bước đến đỉnh phong — Hạ Lan Lăng là người hiểu rõ con đường này gian nan đến nhường nào. Còn Lâm Táp Táp thì vẫn còn chưa nhận thức được hai chữ “vô địch” xa vời cỡ nào, có bao nhiêu người vì nó mà điên cuồng, đến mức không tiếc đánh đổi tất cả.

May thay, nàng đủ thông minh.

Nàng nhanh chóng nắm được mấu chốt trong lời hắn nói, bao phiền muộn uất ức tích tụ mấy ngày qua cũng dần tan biến. Táp Táp bắt đầu hiểu ra: việc cần làm bây giờ, là chăm chỉ lo cho cái “hiện tại” của bản thân.



Quãng thời gian gần đây, Lâm Táp Táp sống cực kỳ thuận lợi — không chỉ tu vi tăng mạnh, mà mọi phương diện đều dần được cải thiện.

Những ngày bình yên này, sống quen rồi, nàng có chút… quên mất bản thân không thuộc về thế giới này.

Cho đến một hôm, trong lúc sắp xếp lại túi càn khôn, nàng bất chợt thấy lại quyển sổ ghi chép nguyên tác cốt truyện, lúc này mới sững người rồi bừng tỉnh: “Ơ… mình còn việc chính chưa làm xong!”

Quyển sổ ấy, nàng đã lâu lắm không mở ra nữa.

Không có Lạc Thủy Vi, những ngày này trôi qua quá đỗi dễ chịu, đến mức nàng gần như quên sạch nội dung nguyên tác. Nhưng khoảng cách thời gian càng dài, Lâm Táp Táp càng thấy may mắn vì khi ấy mình đã ghi chép lại toàn bộ tình tiết câu chuyện — nếu không, e rằng lúc sự tình xoay chuyển, nàng sẽ trở tay không kịp.

Nhân lúc không ai quấy rầy, Lâm Táp Táp liền mở quyển sổ ra, tỉ mỉ lật xem từng trang.

Nếu nàng không nhớ nhầm — sau khi nhiệm vụ tại Thần Nông Cốc thất bại, Lạc Thủy Vi bị trọng thương, quay về tông môn dưỡng thương. Mà Hạ Lan Lăng thì ở lại trong tông chăm sóc nàng ta.

Chuyện này vốn là tình tiết trọng yếu trong nguyên tác. Nhưng bây giờ, Lạc Thủy Vi đã sớm bị đuổi khỏi tông môn, cốt truyện đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác…

Nàng không chắc, đại biến kia — còn có xảy ra nữa hay không.

Trong ký ức, không lâu sau biến cố Thần Nông Cốc, tu chân giới từng xảy ra một đại sự chấn động lòng người. Là bước ngoặt khiến vận mệnh rất nhiều nhân vật đảo chiều. Là chỗ giao thoa giữa chính – tà, giữa ẩn nhẫn – phản kháng.

Chỉ là... giờ mọi thứ đã thay đổi rồi.

Lạc Thủy Vi đã không còn, Hạ Lan Lăng không còn ở bên nàng ta. Vậy thì biến cố đó — còn sẽ như nguyên tác diễn ra, hay là cũng đã bị nàng làm lệch khỏi quỹ đạo?

Nghĩ đến đây, lòng nàng bỗng có chút bất an.

Không giống với nhiệm vụ tìm người đơn giản như ở Thần Nông Cốc, đại biến sắp xảy ra là do Thanh Tề Đạo Quân của Chiêu Thánh Cung khơi mào, cơn sóng dữ ấy sẽ quét qua toàn bộ tu chân giới.

Chuyện này nguy hiểm trùng trùng, chín phần chết, một phần sống, tuyệt đối không thể xem thường.

Lâm Táp Táp cẩn thận đối chiếu toàn bộ dòng thời gian được nàng ghi lại, phát hiện sự kiện này không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến cặp chính nam – nữ, cả nam phụ cũng không ngoại lệ, thậm chí còn gián tiếp đẩy chính nàng vào kết cục bỏ mạng.

Thật sự là không thể coi thường được!

Nguyên văn không nói rõ sự kiện ấy diễn ra vào thời điểm nào, nhưng từ thời gian nữ chính dưỡng thương sau vụ Thần Nông Cốc, nàng đoán được nó xảy ra vào khoảng hai tháng sau khi mọi người trở về từ Thần Nông Cốc.

Hai tháng sau...

Lâm Táp Táp giật bắn mình — mang vào thực tế, thì chỉ còn hơn nửa tháng!

Vừa nghĩ đến nguy cơ đang treo trên đầu, nàng lập tức như cá chép bật dậy từ trên giường. Dù chuyện có thay đổi hay không, nàng nhất định phải chuẩn bị trước, không thì thật sự có ngày “ngỏm” không kịp ngáp.

“Tiểu thư?” – Sở Ưu ôm một chồng y phục mới vào phòng, vừa vào đã thấy Lâm Táp Táp tay cầm roi mây, dáng vẻ cấp tốc lao ra ngoài.

Nàng sững người, “Tiểu thư người đi đâu vậy? Không phải nói thử đồ sao...?”

“Ta đi luyện roi thêm chút nữa!” – Lâm Táp Táp đã chạy mất hút ra cửa.

“Không phải sáng nay người mới luyện xong sao?” – Sở Ưu vội đuổi theo.

Thời gian qua, sự thay đổi của tiểu thư nàng đều thấy rất rõ ràng. Từng là một vị cô nương thích chơi thích đẹp, nay đã dành phần lớn thời gian cho tu luyện. Hôm nay vốn là ngày nghỉ hiếm hoi, nàng còn muốn rủ tiểu thư ngắm mấy bộ y phục mới đến.

“Sáng mai luyện cũng được mà, tay người mềm thế, luyện nữa là sắp tróc da mất rồi!” – Sở Ưu sốt ruột khuyên.

“Đi mà tiểu thư~ Bộ y mới lần này xinh lắm luôn đó~!”

Lâm Táp Táp chỉ dao động một thoáng liền lắc đầu, đẩy Sở Ưu ra ngoài, giọng quả quyết: “Đừng lo cho ta, ta còn luyện được nữa!”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 106: Sụp văn 034%



Trước đây không có linh căn, roi pháp của nàng chỉ là dựa theo mấy quyển sách phàm tục luyện bừa, may ra còn dọa được kẻ yếu. Nhưng bây giờ, linh căn đã được khôi phục, tu vi cũng có, từ lúc lên Trúc Cơ, Lâm Phù Phong đã tặng nàng một quyển bí tịch roi pháp – Cửu Trùng Lãng Ảnh.

Pháp roi này chia làm chín trùng, luyện đến tầng cuối cùng có thể ngang hàng tu sĩ Hóa Thần trung kỳ.

Hiện tại nàng mới ở tam trùng, tuy nói mới Trúc Cơ trung kỳ, nhưng roi pháp đã vượt một đại cảnh giới. Sau nửa tháng khổ luyện không nghỉ, nàng đã từ nhị trùng tiến lên tam trùng, tu vi cũng vững vàng ở trung kỳ, cách Kết Đan chỉ còn hai bậc.

Nghĩ tới đây, Lâm Táp Táp bỗng cảm thấy—tu tiên mười năm kết đan, năm mươi năm Nguyên Anh hình như cũng không xa vời như tưởng tượng?

Nàng không phải người khiêm tốn gì cho cam, thậm chí có thể nói là vừa biết rõ bản thân, vừa cực kỳ kiêu ngạo. Trước kia vì là phế vật, nên nghi ngờ Hạ Lan Lăng trêu đùa tình cảm mình. Giờ đây đã có chút thành tựu, nàng liền cảm thấy mình là thiên tài hiếm có, đánh bại Hạ Lan Lăng chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mang theo tâm thế đó, khi Lăng Dương thiếu quân đích thân tới chỉ điểm roi pháp cho nàng, Lâm Táp Táp vung roi một cái, dây mây lướt qua giữa hương hoa rợp trời, nàng ngẩng cằm, giọng ngọt như đường lại rõ ràng tự luyến:

“Ta thật ngốc, không bằng thiếu quân người thân truyền khẩu thụ, đích thân ra tay chỉ điểm một hai, được không~?”

Ngoài giới đồn rằng Lăng Dương thiếu quân tinh thông phù lục và trận pháp, trong tông môn thì ai cũng biết Hạ Lan Lăng kiếm pháp xuất thần nhập hóa, nhưng chưa ai từng nói Lăng Dương thiếu quân hiểu roi pháp cả.

Mà Lâm Táp Táp lúc này thật sự trôi xa rồi, nàng cảm thấy mình dù Trúc Cơ, nhưng nhờ roi pháp có thể quật ngã một tu sĩ Kim Đan trở lên, thậm chí mang theo dị thuật.

Quả nhiên, trận so chiêu bắt đầu không bao lâu, roi pháp hung mãnh của nàng bị Lăng Dương thiếu quân nhẹ nhàng hóa giải từng đòn một.

Nàng lúc mở màn oai phong bao nhiêu thì kết thúc thảm hại bấy nhiêu.

Roi là vũ khí tầm xa, càng kéo xa thì uy lực càng mạnh, nhưng bị áp sát thì… chẳng khác gì dây vướng chân. Mà tên cẩu Lăng Dương thiếu quân kia, rõ ràng nhìn thấu điểm yếu ấy, từ đầu đến cuối toàn dán mặt giao chiến, thân pháp như quỷ mị, bóng dáng lập lòe, nàng căn bản là đánh không trúng hắn.

Roi rơi trượt hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lâm Táp Táp tức nổ phổi, miệng mắng to: “Ngươi đánh nhau kiểu gì đấy hả?! Đường đường thiếu quân mà là một cái lão sắc lang, ngươi là dạy ta roi pháp hay mượn cớ ăn đậu hũ ta?!”

Đây chính là kiểu người thua không nổi, bắt đầu lý sự cùn!

Phía sau bỗng vang lên tiếng cười trầm thấp.

Bóng trắng thoắt cái biến mất, Lăng Dương thiếu quân đã xuất hiện ngay phía sau lưng nàng, thân hình hơi nghiêng, ghé sát bên tai nàng, hơi thở phả nhẹ vào tóc gáy: “Chẳng phải bản quân đang dạy nàng cách ứng địch sao?”

Giọng nói nhẹ mà trầm, lại gần đến mức như rót vào tai.

“Chẳng lẽ nàng cho rằng, kẻ địch sẽ ngoan ngoãn đứng đó chờ nàng vung roi à?”

Lâm Táp Táp buông roi xuống, thuận tay vung một chưởng về phía Lăng Dương thiếu quân, nhưng nhanh chóng bị hắn bắt lấy cổ tay, chặn đứng thế công. Hắn nghiêng đầu tránh khỏi pháp thuật nàng vừa đánh tới, cảm nhận rõ ràng cơn tức giận dâng trào trong nàng, vậy mà còn có tâm tình bật cười: “Giận rồi sao?”

“Không ổn đâu, dễ bị chọc giận thế này, địch nhân sẽ rất nhanh phát hiện sơ hở của nàng.”

Lâm Táp Táp vùng vẫy mấy lần vẫn không thoát khỏi tay hắn, bèn cố ép bản thân bình tĩnh lại, đôi mắt sáng rực như sắp phun lửa, nhìn chằm chằm vào Lăng Dương thiếu quân: “Vậy bây giờ ta nên làm gì?”

Lăng Dương thiếu quân: “Tĩnh tâm, giữ lý trí, thử tìm điểm yếu của ta xem.”

Điểm yếu của hắn?

Lâm Táp Táp không nghĩ ngợi liền đưa ánh mắt nhìn về phía mặt hắn.

Chiếc mặt nạ vàng ánh lên tia sáng lạnh lẽo, che khuất hơn nửa khuôn mặt Lăng Dương thiếu quân. Lâm Táp Táp khẽ động cổ tay, nhưng vẫn không thoát khỏi sự kìm chế của hắn. Không tiếp tục mạnh bạo nữa, nàng bỗng hít mũi một cái, ủy khuất nói:

“Ca ca hung dữ quá, cổ tay Táp Táp đau muốn khóc rồi…”

Đã không thoát nổi, nàng dứt khoát dựa sát vào lòng hắn, rút ngắn khoảng cách, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên như một tiểu thú non nớt, đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn: “Ca ca có thể dịu dàng chút được không?”

Lăng Dương thiếu quân khẽ khựng lại một nhịp thở, gương mặt bị mặt nạ che khuất không rõ biểu cảm, nhưng ánh mắt cụp xuống, lạnh lùng nhìn nàng chăm chú: “Đây là điểm yếu mà nàng nghĩ ra sao?”

Lâm Táp Táp vô tội nhìn thẳng vào hắn, nghe thấy hắn hỏi: “Nàng lấy đâu ra tự tin cho rằng bản quân sẽ mắc bẫy nàng?”

“Tại sao lại không thể chứ?” Lâm Táp Táp chớp mắt, cố ý hạ giọng mềm mại, vừa làm nũng vừa ngang ngược, mang theo chút ngây thơ, dõng dạc nói: “Nam nhân các ngài chẳng phải ai cũng háo sắc sao? Ta xinh đẹp thế này lại còn chủ động thân cận với ngài, nếu ngài còn không động tâm thì không phải là nam nhân rồi.”

“A thiếu quân, môi ngài đẹp thật đấy, có phải bôi son không?”

Lâm Táp Táp kiễng chân ghé sát vào cằm hắn, đôi mắt sáng rực dán chặt vào đôi môi mỏng ấy: “Ta có thể hôn ngài không?”

Lâm Táp Táp tiến lên, Lăng Dương thiếu quân lùi lại. Một tiến một lùi, y phục hai người liền quấn lấy nhau. Hắn buông cổ tay nàng ra để đưa tay đẩy vai nàng ra: “Lâm…”

Soạt.

Chưa kịp nói hết lời, tay Lâm Táp Táp đang nắm lấy cổ áo hắn bất ngờ hất lên, nhanh như chớp gỡ luôn chiếc mặt nạ—

Thực ra nàng chẳng hề định thật sự tháo mặt nạ của Lăng Dương thiếu quân. Mỹ nhân kế chỉ là giả, mục đích thật sự là muốn chộp lấy mặt nạ hắn khiến hắn giật mình lùi bước để lộ sơ hở, để nàng nhân cơ hội tặng hắn mấy roi.

Nàng vốn cho rằng mình không đủ bản lĩnh tháo được mặt nạ của hắn, có lẽ Lăng Dương thiếu quân cũng không ngờ nàng lại to gan đến vậy, thế là một màn kịch tính liền xảy ra.

Khi Lâm Táp Táp ý thức được bản thân vừa làm gì, trên tay nàng đã là chiếc mặt nạ vàng kia.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 107: Chương 107



Không còn vật che chắn, gương mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Hạ Lan Lăng liền hiện ra giữa không trung, một lọn tóc lòa xòa bên má, làn da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng. Hắn ý thức được nàng vừa làm gì, khẽ giơ tay sờ bên mặt, hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt sâu thẳm dõi theo nàng.

Lâm Táp Táp bắt gặp ánh mắt tối đen như mực ấy, rùng mình tỉnh táo lại, việc đầu tiên nàng làm là úp mặt nạ vàng trở lại mặt hắn.

Che lại dung nhan khuynh thành mê hoặc lòng người kia, Lâm Táp Táp vội lùi mấy bước, nhắm mắt lại, nét mặt không cảm xúc mà nói: “Ta mù rồi.”

“Kỳ lạ, sao trời lại tối thế này?”

“Sao lại chẳng thấy ai cả?”

Nàng vừa đi vừa giả vờ như kẻ mù, miệng lẩm bẩm:

“Ta mù rồi, ta không thấy gì hết.”

“Ta thành người mù mất rồi.”

Khi nàng sắp chạm tới cửa lớn, phía sau truyền đến tiếng cười khẽ của Hạ Lan Lăng: “Còn bày trò gì thế.”

“Nàng chẳng phải đã sớm biết bản quân là ai rồi sao?”

!!! Câu này có ý gì? Rõ ràng nàng mới là người diễn cùng hắn, cớ sao lại thành kẻ bị hắn phối hợp diễn trò mà chẳng hề hay biết?

Lâm Táp Táp không nhịn được ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Lan Lăng đã tháo mặt nạ ra lần nữa, lộ rõ dung nhan tuấn mỹ đang bình tĩnh nhìn nàng. Hắn vẫn vận bộ trường bào vàng nhạt, tóc đen cài kim quan, cao quý tựa thần minh, không ai với tới. Lời muốn mắng nghẹn nơi cổ họng, Lâm Táp Táp quay đầu bước tiếp, chỉ buông một câu: “Ta vẫn mù thật rồi.”

Tránh được chuyện nào hay chuyện đó, Lâm Táp Táp càng lúc càng cảm thấy mình nhìn không thấu Hạ Lan Lăng nữa.



Từ sau lần nàng tháo mặt nạ của Hạ Lan Lăng, Lâm Táp Táp liền trốn biệt mấy ngày, không dám bước chân đến chính điện, mà Hạ Lan Lăng cũng chẳng triệu nàng với thân phận Lăng Dương thiếu quân nữa.

Thời hạn hai tháng sắp đến, Lâm Táp Táp bỗng dưng bắt đầu bồn chồn, đồng thời cảm thấy vận rủi như bám lấy mình, chuyện gì cũng trật vuột, làm gì cũng hỏng. Mỗi lần nghĩ đến pha hành động “tháo mặt nạ” ấy là lại xấu hổ tới mức gãi bàn, móc đất bằng chân, vừa mắng mình, vừa tiện thể mắng luôn Hạ Lan Lăng.

Một thiếu quân to tướng mà lại để một tu sĩ Trúc Cơ như nàng dễ dàng tháo mặt nạ — nói hắn là “phế cẩu” cũng là sỉ nhục loài chó rồi! Bao nhiêu năm qua hắn che giấu thân phận bằng cách nào mà không ai nhận ra chứ?

Vào một đêm gió lạnh trời đen, Lâm Táp Táp nhịn không được ôm lò than đi ra ngoài.

Nàng chọn một nơi trống trải vắng người, đặt lò than xuống rồi lấy ra những tờ văn khấn do mình tự tay chép, lần lượt đốt đi, miệng lầm rầm khấn: “Cảm tạ trời đất, xin thương xót cho Táp Táp thuận lợi vượt qua kiếp nạn. Nay Táp Táp đến hoàn nguyện đây.”

“Cầu mong các vị tiếp tục phù hộ Táp Táp. Táp Táp xin dập đầu lạy các ngài.”

Bộp bộp bộp — ba cái dập đầu chắc nịch vang lên, Lâm Táp Táp thành kính khấu đầu với đất trời. Đây là lời cảm tạ nàng đã hứa lúc ở Thần Nông Cốc được đồ đằng cá chép cứu, giờ nàng giữ đúng lời, cũng mong trời cao tiếp tục thương xót, nhất là trong những tình tiết sắp tới, nhất định phải phù hộ nàng sống lâu sống khỏe.

Đột nhiên, gần đó truyền đến tiếng mèo linh kêu khe khẽ, một góc áo trắng xé tan màn đêm, cạnh gốc cây hiện ra một bóng người lặng lẽ dựa vào. Hắn đã đứng đó từ bao giờ, ánh lửa lập lòe chiếu lên khuôn mặt tuấn tú kia, cả đôi mắt đen thẳm cũng nhuộm ánh đỏ kỳ dị.

“Ngài… sao ngài lại ở đây?” Nhận ra người đến, Lâm Táp Táp hoảng hốt đứng bật dậy.

Hạ Lan Lăng khẽ nhếch môi: “Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là nàng không nhìn thấy.”

“Ngài nói nhảm! Vừa nãy lúc ta đến rõ ràng không có ai! Nếu ngài đã đứng ở đó từ trước, thân hình to lớn thế sao ta lại không nhìn ra?”

Hạ Lan Lăng hơi nhướng mày: “Nàng chẳng phải trước đó nói mình mù rồi sao? Nay lại khỏi rồi à?”

Lâm Táp Táp nghẹn họng, tức tối nói: “Giờ ta không mù nữa rồi đấy!”

Nàng đã nghĩ mình xui xẻo khi gặp phải Hạ Lan Lăng, nhưng không ngờ điều xui xẻo thật sự lại còn ở phía sau.

Vù—

Một cơn gió quái dị thổi đến, trực tiếp dập tắt lò than đang cháy của Lâm Táp Táp, thổi bay những tờ văn khấn nàng vừa viết, làm chúng tản mát khắp nơi.

Một trong số chúng, bay nhẹ nhàng rồi rơi trước mặt Hạ Lan Lăng. Lâm Táp Táp vội vã chạy đến để lấy lại, nhưng Hạ Lan Lăng đã nhanh tay nắm chặt trong tay mình.

“Ngài làm gì vậy!” Cơn gió quái dị chắc chắn là do Hạ Lan Lăng tạo ra.

Hạ Lan Lăng liếc nhìn tờ văn khấn trong tay, rồi nhìn nàng, thấy nàng vì để tạ ơn trời đất mà viết từng nét chữ cẩn thận, trong đó tràn đầy sự cảm kích. Nhưng ngay sau đó, hắn dùng lửa ở đầu ngón tay thiêu hủy hoàn toàn tờ văn, nhìn vào đôi mắt đầy phẫn nộ của Lâm Táp Táp, hắn cúi xuống nhìn cổ tay nàng, thản nhiên nói:
“Trời cao vô tình, nàng thật sự nghĩ trời sẽ thương xót nàng sao?”

Đây chính là sự ghen tỵ thuần túy!

Lâm Táp Táp bật cười một tiếng: “Trời không thương xót ta, chẳng lẽ ngài thương xót ta?”

Hạ Lan Lăng hơi khựng lại, khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ đang mỉm cười với hắn, vẻ mặt thực sự tức giận khiến nàng mới có thể khiêu khích hắn như vậy: “Lăng ca ca, ngài có phải đã quên rồi không, chính ta là người đã cứu mạng ngài.”

“Ngài lại đối xử với người cứu mạng ngài bằng thái độ như vậy sao?”

Hạ Lan Lăng không quên.

Vì vậy, đối mặt với sự khiêu khích của thiếu nữ, hắn giữ bình tĩnh, thái độ cực kỳ điềm đạm, “Nàng muốn ta phải làm gì với nàng?”

Có lẽ vì không còn bị Lạc Thủy Vi đe dọa, Lâm Táp Táp cảm thấy mình không còn phải kiêng nể gì nữa, trong lòng có vài phần cảm giác không cần phải lấy lòng hắn nữa. Vì vậy, khi Hạ Lan Lăng lại chọc giận nàng và hỏi nàng muốn làm gì, Lâm Táp Táp trở nên kiêu ngạo, nhưng rất có lý trí, chỉ nhỏ giọng mắng ra một câu —

“Quỳ xuống, gọi ta là phụ thân.”

Hạ Lan Lăng giật mình, “Nàng vừa nói gì?”

Lâm Táp Táp nghĩ rằng giọng nói của mình đã đủ mờ nhạt, không ngờ lại bị Hạ Lan Lăng nghe thấy. Cảm giác nguy hiểm lập tức dâng lên, nàng ngay lập tức lùi lại vài bước, định chạy trốn, nhưng lại chỉ tay lên bầu trời: “Nhìn kìa, có sao băng rơi!”
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 108: Sụp văn 035%



Vù—

Quả thật có một luồng sáng chói từ trên trời rơi xuống, trực tiếp rơi vào giữa hai người.

Ngay lập tức, vô số ánh sáng vàng rơi xuống, như thể những vì sao đang rơi, bay tứ phía. Màn đêm trong chốc lát bị ánh sáng vàng xua tan, và khi mọi thứ trở lại yên tĩnh, ánh sáng vàng còn lại tạo thành một màn chắn ánh sáng giữa Lâm Táp Táp và Hạ Lan Lăng, rồi truyền ra một giọng nói lạnh lùng và uy nghiêm:

【Bí cảnh Bách Mộ Quật đã mở, bất kỳ ai vào trong và tìm được thần khí Tử Phần Đỉnh, có thể vào Chiêu Thánh Cung nhận phong hào thiếu quân, hưởng công pháp của Hạ Lan gia.】

Giọng nói của người đàn ông vang vọng trong không gian, từng từ rơi xuống, đồng thời màn chắn ánh sáng cũng xuất hiện chữ vàng, cuối cùng đóng dấu ấn đỏ tươi: Chiêu Thánh Cung.

!!!

Kịch bản gốc lại được kích hoạt.

Lâm Táp Táp ngây người nhìn dòng chữ này, trong lúc đó, bên tai nàng vang lên âm thanh của chuông, Thư Linh trong sách vô cảm nói:
【Kịch bản sắp đi vào quỹ đạo chính, xin phản diện tiếp tục ngăn cản mối quan hệ giữa nam và nữ chính, hoàn thành nhiệm vụ một cách trách nhiệm.】

“?” Lâm Táp Táp có chút mơ hồ, nàng nhìn xung quanh, ngoài nàng và Hạ Lan Lăng, chỉ có vài con mèo linh béo ú, hoàn toàn không có bóng dáng Lạc Thủy Vi.

Nữ chính đã mất hết tu vi và bị nàng đuổi ra khỏi môn phái, làm sao có thể tiếp tục phát sinh tình cảm?

Lâm Táp Táp không thể không nhìn về phía Hạ Lan Lăng, phát hiện hắn đang nhìn vào màn chắn ánh sáng trên, vẻ mặt không cảm xúc, đôi mắt đen không có chút dao động, sắc mặt lạnh lùng âm u, quanh người như có sương mù đen cuộn quanh, ngay cả ấn pháp trên trán cũng đỏ tối hơn so với thường lệ, vô cùng ma mị và quyến rũ.

Lâm Táp Táp: Có chút bị dọa sợ QAQ.

Bí cảnh Bách Mộ Quật là một không gian nhỏ độc lập do trời đất sinh ra, có nguồn gốc từ thời kỳ thượng cổ, lúc ẩn lúc hiện mơ hồ, không có cửa ra vào cố định.

Theo truyền thuyết, bí cảnh này chứa đựng linh lực phong phú, hỗn độn một thể không có ranh giới giữa trời và đất, người ngoài bước vào như lạc vào một không gian hư vô, mất đi cảm giác phương hướng và thời gian, vì vậy, bí cảnh này ban đầu được gọi là "Vô Vọng Chi Cảnh".

Vì sao sau này lại gọi là Bách Mộ Quật?

Vì có một tu sĩ tu đạo điên cuồng, mê mẩn với tu luyện, tin rằng nơi đây là đất lành để tu hành, và đã thề rằng "Không vào Độ Kiếp Cảnh, không ra Vô Vọng Mộ", hắn đã coi Vô Vọng Chi Cảnh như ngôi mộ linh, hoặc ở đây tu hành đột phá độ kiếp bay lên, hoặc chết ở nơi này suốt đời không ra.

Trăm năm trôi qua, Vô Vọng Chi Cảnh hiện lên vài lần, nhưng không ai còn thấy tu sĩ ấy nữa.

Một số tu sĩ từng vào Vô Vọng Chi Cảnh nói rằng tu sĩ ấy đã đạt đến đỉnh cao, sắp bước vào Độ Kiếp bay lên, cũng có người nói đã vào thấy xác tu sĩ đó, bộ xương vàng khô treo trên không, chết vì tự sát.

Kể từ đó, ngày càng có nhiều tu sĩ vào Vô Vọng Chi Cảnh, câu nói "Không vào Độ Kiếp Cảnh, không ra Vô Vọng Mộ" đã ảnh hưởng đến rất nhiều tu sĩ, không ít đại năng trong thời đại cũng lựa chọn vào Vô Vọng Chi Cảnh để thử vận may trước khi bay lên, những người vào ngày càng nhiều, người ra ngày càng ít, lâu dần, Vô Vọng Chi Cảnh được gọi là Đế Vương Quật, Bách Mộ Quật.

Nơi này chôn cất thân thể của các đại năng qua các thời đại, không ai biết họ thực sự bay lên thành công hay đã chết ở đây, chỉ có những ngôi mộ trong bí cảnh là chứng minh họ đã từng tồn tại.

--- Đây là phần giới thiệu về Bách Mộ Quật trong nguyên tác.

Chỉ riêng nhìn qua đoạn giới thiệu này, Lâm Táp Táp cũng không muốn đến Bách Mộ Quật, huống chi là những gì mà trong văn bản kể về những gì đã xảy ra với Hạ Lan Lăng, Lạc Thủy Vi và Phong Khởi trong Bách Mộ Quật. Nghĩ đến những điều không vui đó, Lâm Táp Táp cố gắng thay đổi cốt truyện, khẽ hỏi Hạ Lan Lăng bên cạnh, “Chúng ta có thể không đi không?”

Sống bình yên không tốt sao?

Khi âm thanh nghiêm nghị đó vang lên, đêm tối bỗng nổi sóng, mọi người đều xao động.

“Dĩ nhiên phải đi.” Hạ Lan Lăng không hề thương tiếc phá tan hy vọng của Lâm Táp Táp, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình ánh sáng, ánh mắt đen huyền phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, môi hơi cong lên nói: “Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, sao ta có thể bỏ qua được.”

Nhưng không phải ngươi không thích náo nhiệt sao?

Lâm Táp Táp muốn nói mà lại ngừng, nàng không phải không nhìn ra tâm trạng của Hạ Lan Lăng lúc này có chút không đúng, nhưng cũng có thể hiểu được.

Khi nhìn kỹ những chữ trên màn hình, Lâm Táp Táp chú ý đến câu "Ai tìm được thần khí Tử Phần Đỉnh, có thể vào Chiêu Thánh Cung nhận chức vị thiếu quân, được truyền thừa công pháp Hạ Lan Môn", nếu là Hạ Lan Lăng, đọc câu này cũng chẳng vui vẻ gì.

Thanh Tề Đạo Quân muốn nói gì đây?

Trong giới tu chân ai mà không biết, người có thể được gọi là thiếu chủ chỉ có con trai của Đạo Quân, những người khác dù tu vi cao đến đâu, gia thế tốt đến đâu, cũng không thể mang danh thiếu quân. Thanh Tề Đạo Quân giờ đây lại lấy chức thiếu quân vô giá làm phần thưởng, ám chỉ ai tìm được Tử Phần Đỉnh dâng cho ông, thì có thể vào Hạ Lan Môn làm con nuôi của ông.

Một cung, hai thiếu chủ, vậy ông đặt Hạ Lan Lăng vào đâu?

Lâm Táp Táp cảm thấy có chút bất an, không biết liệu có phải do nàng quá nhạy cảm hay không, nhưng nàng cứ cảm thấy lời của Thanh Tề Đạo Quân như là viết riêng cho Hạ Lan Lăng, như thể đang nói “Ta có thể dùng ngươi, cũng có thể thay ngươi.” Cảm giác này khiến nàng khó chịu, không thể diễn tả thành lời.

Lời thánh chỉ ban đêm này không chỉ dành cho Hạ Lan Lăng và Lâm Táp Táp mà đã từ bốn phương tám hướng xuất hiện, mọi tu sĩ trên Luyện Khí kỳ trở lên đều có thể nhìn thấy.

Tiếng ồn ào từ xa dần dần trở nên rõ ràng, ánh đèn sáng rực của Vân Ẩn Tông có thể thấy rõ, chắc chắn là các đệ tử trong môn phái đều đã nhận được thánh chỉ, phấn khích đến mức không để ý quy tắc mà ra ngoài thảo luận, trên đầu còn có tu sĩ vội vã bay qua.

Thánh chỉ này có ghi rõ lý do vì sao Thanh Tề Đạo Quân lại tìm kiếm Tử Phần Đỉnh, cũng đã chỉ ra sự nguy hiểm của Bách Mộ Quật và khuyên tốt nhất là tu sĩ Kim Đan trở lên mới nên vào để tìm bảo vật.
 
Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi
Chương 109: Chương 109



Dĩ nhiên, Bách Mộ Quật không thuộc về bất kỳ ai, không phân biệt tu vi hay sinh tử, bất kỳ ai cũng có quyền ra vào, người ngoài không có quyền can thiệp. Vì liên quan đến việc giúp Đạo Quân tìm kiếm bảo vật, những người vào Bách Mộ Quật lần này phải đăng ký tên tuổi và môn phái trên thánh chỉ, để tiện cho Chiêu Thánh Cung thống kê và theo dõi sau này.

Lâm Táp Táp nhìn thấy Hạ Lan Lăng vươn tay, chuẩn bị ấn vào thánh chỉ, nàng quyết định làm một cuộc chiến đấu cuối cùng, ôm lấy cánh tay hắn, giọng nói mềm mại: “Ca Ca, nghĩ lại đi.”

“Đó là Bách Mộ Quật đó, bên trong rất nguy hiểm, ca ca là thiếu chủ rồi, chẳng cần phải tranh giành danh hiệu đó nữa.”

Hạ Lan Lăng cuối cùng cũng nhìn xuống nàng, giọng nói bình tĩnh, không rõ vui buồn: “Chính vì ta là thiếu quân, mới phải đi tranh giành.”

“Táp Táp.”

Hắn gọi nàng, một nụ cười mơ hồ trên môi, “Có lẽ nàng chưa hiểu ta đâu, ta vốn đã quen với sự bá đạo, thứ thuộc về ta chỉ có thể là của ta, thà phá hủy người khác còn hơn để họ chiếm lấy; bất kỳ thứ gì ta muốn, dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, ta cũng phải có được, ta không thể có, thì người khác đừng mong có.”

Lâm Táp Táp tự nhận mình đã đủ bá đạo, thế nhưng vẫn bị lời nói của Hạ Lan Lăng làm cho sững sờ.

Nàng một lúc không phản ứng lại, rồi bị Hạ Lan Lăng vỗ tay, lùi lại một bước, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn khi hắn nhỏ một giọt máu vào thánh chỉ. Màn hình ánh sáng phát ra ánh sáng đỏ, sau đó hiện lên dòng chữ “Chiêu Thánh Cung - Lăng Dương Thiếu Quân”.

Lâm Táp Táp thật sự không muốn đi vào Bách Mộ Quật, nhưng thánh chỉ xuất hiện và cảnh báo của sách linh lại khiến nàng không thể không tiếp tục theo đuổi những diễn biến trong câu chuyện. Cảm giác này khiến nàng muốn hỏi sách linh, nhưng Hạ Lan Lăng vẫn ở ngay bên cạnh, nàng không thể dễ dàng thể hiện sự bất mãn hay thắc mắc của mình.

Từ thánh chỉ, nàng nhận thấy không chỉ có Hạ Lan Lăng là người phải đi tìm Tử Phần Đỉnh, mà còn có hàng nghìn tu sĩ khác đang rục rịch chuẩn bị vào Bách Mộ Quật. Điều này rõ ràng càng làm cho mọi chuyện thêm rối ren. Hạ Lan Lăng không chỉ đơn giản là một người tham gia, mà còn là “Lăng Dương Thiếu Quân”, một danh hiệu quyền lực sẽ khiến tất cả mọi người chú ý. Dù ban đầu nàng nghĩ mình có thể tránh xa cuộc phiêu lưu này, nhưng cuối cùng vẫn không thể tách mình ra khỏi những sự kiện đang diễn ra.

Lâm Táp Táp suy nghĩ một chút, thầm nhủ bản thân không thể để chuyện này tiếp tục kéo dài mà không có sự can thiệp của mình. Nếu mọi chuyện đã bắt đầu theo một cách không thể thay đổi, thì nàng sẽ phải đi theo, dù cho rất nhiều câu hỏi chưa có lời giải đáp. Thế nhưng, nàng vẫn cảm thấy không thể dễ dàng bỏ qua lời nhắc nhở của sách linh về việc không được “bẻ cong cốt truyện”.

Lần này, có lẽ nàng sẽ phải làm rõ mọi chuyện một lần nữa, bởi vì như lời Thư linh cảnh báo: “Xin phản diện hoàn thành nhiệm vụ, đừng để cốt truyện sụp đổ!”

Việc báo danh có giới hạn thời gian, thấy thánh chỉ sắp biến mất, Lâm Táp Táp cuối cùng vẫn đưa tay chạm lên quang bình, nhỏ giọt máu của mình vào đó. Chờ đến khi dòng chữ “Vân Ẩn Tông – Lâm Táp Táp” hiện lên, nàng mới vung tay rồi đưa ngón tay lên miệng hút lấy vết máu nơi đầu ngón. Gần như đúng lúc nàng xoay người rời đi, thánh chỉ cũng lập tức tan biến.

“Nhìn cái gì đấy?” Lâm Táp Táp thấy Hạ Lan Lăng nhìn mình chằm chằm, không vui trừng mắt đáp lại.

Dưới ánh đêm, Hạ Lan Lăng trong bộ y phục trắng, tóc đen dài như thác, dung mạo tuấn mỹ như họa. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang tức giận phồng má của nàng, hắn nhìn ra được sự miễn cưỡng trong lòng nàng.

“Đã không muốn đi, sao còn báo danh?” Hắn hỏi, giọng điệu lãnh đạm, không rõ vui buồn.

“Ta vì sao báo danh, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao?” Lâm Táp Táp đang ngậm tay, lời nói vì thế có chút mơ hồ.

Hương vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng, Lâm Táp Táp phồng má trừng đôi mắt tròn xoe, trông vừa có vẻ hung dữ lại vừa đáng yêu ngang ngược. Rõ ràng nàng rất muốn mở miệng chửi cái tên ngốc to xác này một trận, nhưng lý trí lại nhắc nàng rằng: vào Bách Mộ Quật, nàng còn phải dựa vào nam chính để giữ mạng.

Vì vậy, lời sắp thốt ra lại rẽ sang một hướng khác, biến thành—

“Ta không nỡ xa ca ca Lăng đâu.”

“Nếu lần này chia ly, ai biết khi nào mới gặp lại? Vạn nhất huynh vào bí cảnh lại gặp giai nhân rồi không còn thích ta nữa thì sao?”

“Không thể nào.” Hạ Lan Lăng nghe xong liền phản bác, liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt mang ý vị khó dò: “Ta rất chung tình.”

Phi, ta tin ngươi mới là đồ ngốc ấy.

Lâm Táp Táp làm ra vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Ca ca là nói, huynh chỉ yêu một mình ta sao?”

Nàng tiến lại gần, khẽ hỏi: “Vạn nhất huynh gặp lại tiểu sư muội thân thiết Lạc Thủy Vi của huynh trong bí cảnh thì sao?”

Hạ Lan Lăng không trả lời ngay, hắn cụp mi mắt, như đang suy nghĩ vấn đề này. Nhưng cuối cùng, hắn cũng không nói rằng mình chỉ yêu một mình Lâm Táp Táp. Hắn chỉ im lặng một lúc rồi đáp: “Bát tự cho thấy, nàng vẫn là vị hôn thê tương lai của ta.”

Vậy thì sao? Ý ngươi là gì chứ?

Lâm Táp Táp không biết nên cảm ơn hay tức giận, lần này Hạ Lan Lăng không nói thẳng trước mặt nàng rằng hắn sẽ chọn Lạc Thủy Vi, nhưng chỉ bằng câu “nàng ấy là thê tử tương lai của ta” cũng đủ khiến nàng muốn trở mặt.

Nàng vươn tay nâng mặt Hạ Lan Lăng lên, mỉm cười vuốt nhẹ gương mặt tuấn tú ấy. Khi hắn run mi nhìn nàng, nàng bỗng dùng lực siết mạnh khóe miệng hắn, tay trái kéo một bên, tay phải kéo một bên, kéo đến mức khuôn mặt tuấn mỹ kia méo mó đỏ bừng.

“Huynh có cái miệng để làm gì hả?”

Lâm Táp Táp tức tối lớn tiếng: “Chẳng lẽ cả thế giới này chỉ mình huynh có miệng biết nói chuyện chắc!”

Nam chính tốt như vậy, sao cứ nhất định phải có cái miệng cơ chứ.

Đáng đời ngươi bị Thư Linh bắt độc thân đến già.



Lần này vào Bách Mộ Quật tìm báu vật, đúng như trong nguyên tác, đã gây chấn động toàn giới tu chân. Hơn phân nửa tu sĩ đều ghi danh tham gia, mong rằng có thể nhân dịp này một chiến thành danh, lọt vào mắt tộc Hạ Lan, từ đó thăng hoa trên con đường tu đạo.

(XƯNG HÔ NAM NỮ CHÍNH MÌNH SẼ PHỤ THUỘC VÀO HOÀN CẢNH NHÉ!)
 
Back
Top Bottom