Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 161: Thăng lên ngũ giai


“Thật sao!

Đồ Kiều…

Ách…

Thủ lĩnh, ngài thật sự đồng ý làm vu y à?”

Vu y kinh ngạc nhìn Đồ Kiều Kiều, trong đôi mắt già nua lóe lên một tia sáng.“Cũng tạm xem là vậy, nhưng người nên sớm bồi dưỡng một đồ đệ.

Dù sao ta bây giờ là thủ lĩnh, sau này chắc chắn sẽ bận trăm công nghìn việc.

Nếu lỡ có người trong bộ lạc bị thương đúng lúc ta không rảnh thì biết làm sao?”

“Đồ… thủ lĩnh, ngài nói rất có lý.

Ngày mai ta sẽ đi chọn một đồ đệ trong bộ lạc, coi như chuẩn bị sẵn sàng.”

Vu y liên tục gật đầu, hoàn toàn hiểu được ý của Đồ Kiều Kiều, lời con bé nói cũng rất thấu đáo.Con bé là thủ lĩnh, mỗi ngày đều phải xử lý vô số chuyện, sao có thể lúc nào cũng ở y quán chữa bệnh cho thú nhân?

Làm vậy chẳng phải làm chậm trễ việc lớn sao?

Ông ta còn mong bộ lạc Kim Sư sớm trở thành đại bộ lạc kia mà.Trước khi điều đó xảy ra, ông ta phải làm tốt bổn phận của mình.

Có thể không làm phiền thủ lĩnh thì nhất định sẽ không làm phiền.

Thủ lĩnh là người gánh vác đại sự của bộ lạc.“Vu y hiểu được như vậy là tốt.

Ta sẽ bảo người đưa người về.

Người cũng lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng thức khuya, giữ sức khỏe.

Sau này bộ lạc còn cần dựa vào người.”

Vu y nghe xong, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, cảm động nói: “Vậy được, thủ lĩnh, ngài cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.

Ngài mới sinh xong, không thể lao lực.

Mấy ngày tới đừng vội làm gì, cứ dưỡng sức cho thật tốt.”

“Được.”

Đồ Kiều Kiều dịu dàng mỉm cười.“A Diệp, đưa vu y về đi.”

“Được.”

Diêu Kỳ Diệp khẽ gật đầu, lập tức vác vu y lên vai rồi rời đi.Tiếng kêu hoảng hốt của vu y vang xa dần.Đồ Kiều Kiều khẽ lắc đầu.

Chỉ e đêm nay vu y về rồi cũng khó mà ngủ được.“Kiều Kiều, nước ấm chuẩn bị xong rồi, ta đến hầu hạ em tắm rửa.”

Dạ Ngôn bưng một chậu nước ấm lớn đi tới.

Mặt mũi, ngực và áo choàng của y đều lấm lem, chỗ một vệt đen, chỗ một mảng nhọ, trông chẳng khác nào vừa chui ra từ đống than đá.“Dạ Ngôn, ngươi đi rửa mặt trước đi, chỗ Kiều Kiều để ta lo.”

Bạch Yến bước đến, nhận lấy chậu nước từ tay y.“Ta… ta…”

Dạ Ngôn đứng yên tại chỗ, không nỡ rời đi.Đồ Kiều Kiều nhìn dáng vẻ đáng thương ấy thì mềm lòng, vội vẫy tay: “A Ngôn, chàng cũng lại đây giúp em đi.”

“Được!”

Đôi mắt Dạ Ngôn lập tức sáng rực, vội vàng bước tới.Bạch Yến còn chưa kịp mở miệng thì lũ nhóc trên giường đã đói bụng, đồng loạt bò về phía Đồ Kiều Kiều.

Cô lập tức hóa thành hình thú, bắt đầu cho bọn nhỏ bú.Dù thế nào, mỗi đứa cô cũng phải cho bú một lần, sau đó chỉ cần dùng sữa bột là đủ.

Bây giờ cô đã tích đủ tích phân, sữa bột cũng không còn đắt như trước, bọn nhỏ vẫn có thể uống được.Dạ Ngôn đứng bên cạnh, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn Bạch Yến.

Y không biết đến bao giờ mới có con.

Giao Nhân tộc vốn đã khó sinh nở, mẹ của y cũng phải kết lữ hơn bảy tám năm mới sinh được mình y.

Nhiều tộc nhân khác cả đời cũng không có nổi một đứa con.Hiện giờ, số lượng thú nhân trong Giao Nhân tộc ngày càng ít, nguyên nhân cũng chính vì thế.Y không biết đời này mình có thể có con hay không.

Nhưng không sao, con của Kiều Kiều cũng chính là con của y, y sẽ đối xử với chúng như con ruột của mình.“Bạch Yến, lát nữa ta có thể ôm một đứa nhỏ không?”

Đôi mắt xanh lam của Dạ Ngôn ánh lên vẻ khát khao.Bạch Yến vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt đáng thương kia thì không đành lòng, đành gật đầu: “Được, nhưng ngươi phải cẩn thận.

Con non mới sinh rất yếu, không được dùng sức mạnh đâu đấy.”

“Ừ ừ, ta nhớ rồi.”

“Vậy chờ Kiều Kiều cho bú xong sẽ để ngươi ôm.”

Bạch Yến nói rồi liếc nhìn đứa nhỏ nhất, trong lòng thoáng lo lắng.Đây là đứa nhỏ nhất, liệu có nuôi được không?

Không được, đây là đứa con gái thứ hai của hắn, lát nữa phải hỏi vu y mới yên tâm.Đồ Kiều Kiều vừa ngẩng đầu đã thấy Bạch Yến trầm tư với vẻ mặt lo lắng, liền hỏi: “A Yến, sao vậy?

Chàng không vui à?”

“Không, em vì ta sinh nhiều con như vậy, ta vui còn không kịp.

Chỉ là…

đứa nhỏ này nhỏ hơn những đứa khác, ta sợ…”

“À, chàng nói con bé à?

Không sao đâu, thể chất con bé vốn nhỏ vậy thôi.

Đừng thấy nhỏ mà lầm, sức lớn lắm đấy.”

Đồ Kiều Kiều mỉm cười, giọng đầy tự tin.Đứa nhỏ này không chỉ phẩm giai cao mà dị năng cũng rất tốt.“Thật sao?”

Mắt Bạch Yến sáng lên, yên tâm hơn phần nào.

Nếu Kiều Kiều đã nói vậy thì chắc chắn không sai.

Dù gì em ấy cũng hiểu rõ hơn hắn, con non là do Kiều Kiều sinh ra, dĩ nhiên em ấy biết rõ nhất.“Dĩ nhiên rồi, là con của em, em là mẹ chẳng lẽ lại không quan tâm?”

“Kiều Kiều, em có đói không?

Để ta đi nấu cơm cho em.”

Bọn nhỏ bú no, thì mẹ chúng cũng phải ăn mới được.“Được, em muốn ăn thịt Ti Nhung hầm, thêm nấm.”

“Được, ta đi ngay.”

Nói xong, Bạch Yến dặn Dạ Ngôn ở lại chăm sóc Đồ Kiều Kiều cẩn thận, còn mình thì đi nấu thịt.Dạ Ngôn ngồi xổm bên cạnh nhìn lũ nhóc đáng yêu, chỉ cảm thấy tim mình như tan chảy.

Nếu là con non của Giao Nhân tộc như y, chắc còn đáng yêu hơn nữa.Đồ Kiều Kiều tất nhiên nhận ra ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Dạ Ngôn, cô mỉm cười, dịu giọng:“A Ngôn, chàng đi tắm đi, tối nay ngủ cùng em.”

Đôi mắt Dạ Ngôn lập tức sáng rực:“Thật sao?

Kiều Kiều?”

“Dĩ nhiên là thật.”

“Ta đi ngay…

À không, ta đợi chút rồi đi.

Lỡ như em cần người chăm sóc thì sao?”

Tuy rất muốn chạy đi tắm ngay, nhưng y vẫn nhịn lại.

Không có gì quan trọng hơn Kiều Kiều, y không thể rời đi đúng lúc em ấy cần mình nhất.“Không cần, tạm thời em không cần ai bên cạnh.

Nếu chàng còn không chịu đi thì tối nay em sẽ đổi người khác đấy…”

“Kiều Kiều, ta đi!

Ta đi ngay!”

Dạ Ngôn vội đáp, lời còn chưa dứt thì người đã biến mất.Đồ Kiều Kiều: “…”

Mới nãy còn làm bộ bình tĩnh, giờ đã lật mặt nhanh như chớp.Đinh Đang nhắc cô rằng cấp bậc con non càng cao thì phần thưởng cô nhận được càng lớn.“Đinh Đang.”[Ký chủ, em đang nghe.

Xin hỏi chị có điều gì thắc mắc?]“Những thứ như Phúc Thai Đan, An Thể Đan gì đó, em cứ tự động dùng cho chị đi, khỏi cần chị tự xử lý, tránh khiến người khác nghi ngờ.

À đúng rồi, cả đan tăng phẩm giai nữa, dùng luôn đi.”

Đồ Kiều Kiều đã nóng lòng muốn thăng lên ngũ giai.

Chỉ khi thực lực đủ mạnh, cô mới đảm bảo được an toàn cho mình.Tuy cô có thú phu rất lợi hại, nhưng sẽ không vì trông cậy vào họ mà lơ là cảnh giác.Lỡ lúc nguy cấp họ không ở bên thì sao?

Người khác mạnh đến đâu cũng không bằng chính mình có thực lực.

Chỉ khi sức mạnh nằm trong tay, cô mới thật sự an tâm.[Được rồi, ký chủ.

Phần thưởng đã tăng thêm.

Bây giờ sẽ dùng ngũ phẩm đan dược cho chị, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.]Lời của Đinh Đang vừa dứt, Đồ Kiều Kiều lập tức cảm nhận được viên đan dược trượt xuống cổ họng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 162: Lang Thiên kinh sợ


Ngay sau đó, cơ thể cô nóng bừng lên.

Tại đan điền dâng lên một luồng nhiệt khí, dòng nhiệt ấy theo kinh mạch lan tỏa khắp toàn thân.

Cô cảm nhận rõ ràng kinh mạch đang được mở rộng đáng kể, dị năng cũng tăng lên gấp bốn lần so với trước.Trong mắt Đồ Kiều Kiều lóe lên tia kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Trước đây khi thăng lên tứ giai, cô chưa từng có cảm giác như vậy, thế mà lúc này lại xuất hiện.Xem ra ngũ giai quả là một ranh giới quan trọng.

Bảo sao đám thú nhân tứ giai không dám dễ dàng trêu chọc thú nhân ngũ giai.

Hóa ra nguyên nhân là ở đây.

Ngũ giai thực sự quá mạnh, không biết khi đạt đến lục giai sẽ thế nào nữa.Đồ Kiều Kiều liền nhân cơ hội này sắp xếp lại số đan dược đang có, cũng nên chia đan thăng giai cho người thân cận sử dụng.Hiện tại, từ nhất phẩm đến tứ phẩm đan dược, chỉ có hai người mẹ của cô dùng được.Ngũ phẩm đan dược thì định để anh trai và ba người cha sử dụng.

Vừa hay còn dư lại bốn viên, chia ra vừa khớp.

Còn mấy đứa con nhỏ, tất nhiên cô không quên.

Trước đó đã cho những đứa có phẩm giai thấp dùng đan rồi, thậm chí còn nhờ Đinh Đang tìm thêm vài viên.Các cha của cô mạnh mẽ, có thể bảo vệ cả mẹ và cả bộ lạc.

Muốn bộ lạc Kim Sư trở thành siêu cấp đại bộ lạc thì sức mạnh chắc chắn phải không ngừng gia tăng.Ngày mai cô sẽ gọi mọi người đến bàn chuyện này.

Dù sao cũng đều là người thân, cô hoàn toàn tin tưởng.

Hơn nữa, nếu thực sự có kẻ không đáng tin, Đinh Đang sẽ nhắc nhở cô, vì vậy cô chẳng có gì phải lo lắng.Chờ đến khi bọn nhỏ ăn gần no, Đồ Kiều Kiều liền không cho bú tiếp.

Cô biến trở lại hình người, mặc quần áo chỉnh tề rồi cúi đầu nhìn đám con đáng yêu, chỉ cảm thấy tim mình như tan chảy.

Quả thật không hổ là con cô sinh ra, đứa nào đứa nấy đều đặc biệt dễ thương.Đứa nhỏ nhất nằm gọn trong lòng bàn tay cô, trông còn bé hơn cả chuột hamster.

Những đứa khác ít nhất cũng to bằng bàn tay, mỗi đứa đều lớn hơn đứa nhỏ nhất gấp hai, ba lần.

Cũng khó trách Bạch Yến lại lo không nuôi nổi nó.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng của Lang Thiên:“Cho ta vào xem Kiều Kiều một chút đi!

Chuyện lớn như vậy, sao các ngươi không nói cho bọn ta biết?”

“Chuyện xảy ra quá đột ngột, bọn ta cũng không ngờ tới.

Các người chờ ngoài này một lát, ta vào hỏi thử Kiều Kiều.”

Chẳng mấy chốc, Bạch Yến bước vào.

Lạc Trì vì tối nay phải trông coi tường thành nên vẫn chưa quay về.“Được, vậy ngươi nhanh lên chút.”

Phía sau Lang Thiên còn có hai thú nhân khác, đều là người thân của Đồ Kiều Kiều.Chỉ lát sau, Bạch Yến bước ra:“Vào đi, nhưng nhớ nói nhỏ thôi, đám nhỏ ngủ rồi.”

Hiện tại, ngoài Đồ Kiều Kiều ra, thứ Bạch Yến cưng nhất chính là mấy đứa con."

Yên tâm, chuyện này bọn ta hiểu rõ."

Giọng Lang Thiên và những người khác lập tức nhỏ hẳn lại."

Mau vào đi, ta còn phải canh gác nữa!"

Bạch Yến sốt ruột xua tay giục.Lang Thiên không chờ nổi, lập tức dẫn người nhà vào.

Vừa bước vào, họ liền thấy trên giường xếp ngay ngắn tám đứa nhỏ, đứa nào cũng đáng yêu vô cùng.

Làn da non nớt, mềm mại khiến ai nhìn cũng muốn đưa tay nựng một cái.Lang Thiên, Lương Kỳ và Lang Vạn đây là lần đầu tiên trông thấy con của Đồ Kiều Kiều.

Trước đó họ vốn định đến thăm, nhưng vì mới trở về nên còn nhiều việc chưa giải quyết xong, ngay cả sơn động cũng phải xây lại.Cứ thế bận rộn đến tận bây giờ.

Nếu không phải tối nay thấy bên chỗ Kiều Kiều có động tĩnh lớn, e là họ còn bận thêm một ngày nữa mới ghé qua được.Cả đám lộ vẻ kinh ngạc:“Nhiều vậy sao?

Kiều Kiều, tất cả những đứa nhỏ này đều là muội sinh à?”

"Đúng thế, ca ca.

Các người đến đúng lúc, muội đang định tìm mọi người để bàn chuyện đây."

Cô vội lấy ra mấy viên đan dược thăng giai."

Kiều Kiều, có chuyện gì vậy?"

Lang Thiên lúc này mới hoàn hồn.Kiều Kiều sinh nhiều con như vậy, ngày mai hắn nhất định phải nỗ lực hơn.

Đã là cữu cữu[1] thì cũng nên chuẩn bị quà cho bọn nhỏ.[1]Cữu cữu: cậu ruột - anh trai ruột của mẹ."

Phải rồi, Kiều Kiều, nghe nói trước đó con còn có hai lần mang thai, tổng cộng được bao nhiêu đứa?

Bọn ta còn phải chuẩn bị quà cho từng đứa nữa."

Lang Vạn cũng nhớ ra.Lần này Kiều Kiều sinh thật sự quá nhiều, e rằng khắp đại lục cũng hiếm ai bằng.

Nhưng mấy lần trước chắc không đến mức vậy chứ?“Hai lần trước tổng cộng hai mươi mốt đứa.”

"À, mới hai mươi mốt thôi à, ngày mai cha sẽ...

Cái gì!

Con vừa nói bao nhiêu cơ?

Hai mươi mốt đứa?"

Gương mặt Lang Vạn đang bình thản lập tức cứng đờ, rồi chuyển thành kinh ngạc, hoảng hốt.“Phải, hai mươi mốt đứa.

Đồ ăn cho bọn nhỏ bên con đều có đủ cả rồi, các người không cần chuẩn bị thêm gì nữa.

Giờ chỉ cần sống vui vẻ, khỏe mạnh là được.”

“Đồ ăn thì không cần chuẩn bị, nhưng da thú thì phải lo dần đi thôi.

Chờ bọn nhỏ hóa hình, từng đứa đều phải mặc da thú.

Bọn nhỏ đông như vậy, lượng da thú cần chắc chắn không ít.”

“Cha Lang Vạn, chuyện này người không cần lo.

Con đã chuẩn bị sẵn đồ mặc cho bọn nhỏ rồi.

Thần Thú đã đưa cho con từ trước.”

Nói rồi, Đồ Kiều Kiều lấy ra một bó lớn quần áo trẻ em.Lần trước sinh con, cô đã được tặng một trăm bộ.

Tuy không nhiều lắm, nhưng sau này chắc chắn sẽ có thêm.

Hơn nữa, cô còn có thể dùng tích phân đổi thêm ở cửa hàng hệ thống.“Thần Thú đúng là quá tốt!

Chuyện này cũng nghĩ tới!

Cảm tạ Thần Thú!

Cảm tạ Thần Thú!”

Lang Vạn nhắm mắt, lẩm bẩm cầu nguyện.Đồ Kiều Kiều: “…”

“Có hai mươi mốt đứa, lần này thêm nữa là hai mươi chín, Kiều Kiều, muội thật sự quá lợi hại!”

Mắt Lang Thiên sáng rực, ánh nhìn về phía cô tràn đầy ngưỡng mộ.“Tộc ta từ trước đến nay chỉ sinh giống đực, mãi đến thế hệ Kiều Kiều mới xuất hiện một giống cái.

Ta từng nghe nói giống cái của tộc mình sinh đẻ rất giỏi, nhưng vẫn nghĩ đó chỉ là lời đồn.

Mãi đến khi thấy tận mắt tình trạng của Kiều Kiều, ta mới hiểu ra, thì ra chuyện đó là thật.”

Đồ Sơn bất chợt lên tiếng.“Được rồi, đừng nói nữa.

Vừa nãy Kiều Kiều đang định nói gì, lại bị các chàng chen ngang hết.”

Hùng Lị bước lên, không vui cắt ngang.“Kiều Kiều, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?

Giờ ba người cha của con đều ở đây, có việc gì cứ để bọn họ làm.

Nếu chưa đủ, còn có ca ca con nữa.

Nhiêu đó thú nhân, chẳng lẽ lại không có nổi một người dùng được?”

Đây cũng là lý do Hùng Lị không phản đối chuyện Kiều Kiều kết lữ với nhiều người.

Thú phu càng đông, Kiều Kiều càng được bảo vệ tốt hơn.“Mẹ, người ăn cái này đi.”

Đồ Kiều Kiều đưa cho Hùng Lị bốn viên đan dược.“Cái này là gì?”

Hùng Lị vừa hỏi vừa giơ tay định bỏ vào miệng, nhưng bị cô ngăn lại.“Mẹ, đây là đan dược thăng giai.

Phải uống từng viên một.

Bốn viên này từ nhất giai thăng lên tứ giai.

Người uống hết sẽ trở thành giống cái tứ giai.”

“Thật sao?

Kiều Kiều, thực sự có thuốc thần kỳ như vậy à?”

“Đúng vậy, là Thần Thú ban cho con.

Người khác có thể nghi ngờ, nhưng Thần Thú thì không.”

Dù mừng đến phát cuồng, Hùng Lị vẫn không quên con gái: "Mẹ uống rồi, vậy còn con thì sao?”

“Mẹ, con không cần nữa.

Con đã là giống cái ngũ giai rồi.”

Nghe vậy, đám thú nhân như Lang Thiên vừa mừng cho Kiều Kiều, lại vừa đầy ngưỡng mộ.

Giờ phẩm giai của nàng còn cao hơn cả bọn họ.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 163: Các người đều có


“Mẹ, chuyện này càng sớm càng tốt, người mau ăn đi.”

Đồ Kiều Kiều thúc giục.“Vậy… vậy mẹ ăn luôn bây giờ nhé?”

Hùng Lị vừa háo hức vừa thấp thỏm.“Mẹ ăn đi.”

“Được.”

Hùng Lị hồi hộp nuốt viên Nhất phẩm đan dược.

Chỉ chốc lát, trên người bà đã xuất hiện một lớp chất bẩn nhầy nhụa, tiếp theo là mùi hôi nồng nặc lan tỏa.

Ngay cả bản thân bà cũng đỏ mặt: “Mẹ về sơn động đây.”

Nói dứt lời, bà cầm theo ba viên đan dược còn lại mà Đồ Kiều Kiều đưa, rồi vội vã rời đi.Đồ Kiều Kiều: “…”

“À…

Kiều Kiều, cha về xem mẹ con một chút…”

Đồ Sơn thấy không yên tâm khi để Hùng Lị đi một mình.“Khoan đã, cha, người cầm cái này rồi hẵng đi.”

Đồ Kiều Kiều lấy ra một viên Ngũ phẩm đan dược đưa cho ông.“Kiều Kiều, cái này là…”

Dù đã đoán được, Đồ Sơn vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc.“Là Ngũ phẩm đan dược.

Con chỉ còn bốn viên, chia cho các cha và ca ca mỗi người một viên.

Sau khi thăng giai, mọi người sẽ càng có khả năng bảo vệ bộ lạc.”

“Kiều Kiều, đan dược quý giá như vậy, con nên giữ lại cho bản thân hoặc dành cho bọn nhỏ.

Chúng ta có thể tự dựa vào sức mình.”

Lang Thiên và những người còn lại cảm động, nhưng vẫn lắc đầu từ chối.Bọn họ hiểu rõ, với thiên phú của mình, chuyện thăng giai đã là điều xa vời.

Nếu thật sự có tư chất vượt trội, đâu đến giờ tuổi trung niên mà vẫn dừng ở tứ giai.“Các cha, ca ca, các người đừng lo chuyện của bọn nhỏ, con đã sắp xếp cả rồi.

Đan dược này là con cố ý để dành cho các người.”

Nói rồi, Đồ Kiều Kiều đặt đan dược vào tay họ.Lang Vạn còn định chần chừ, nhưng Lang Thiên đã mở lời phá tan im lặng:“Cha, cứ nhận đi.

Sau này bảo vệ bộ lạc, bảo vệ mẹ, Kiều Kiều và bọn nhỏ là được.”

“Vậy… vậy thì được.”

Cuối cùng, họ cũng gật đầu.

Lời đã nói tới mức này, từ chối nữa cũng thành khách sáo quá.“Kiều Kiều, cảm ơn con.”

“Không cần đâu, chúng ta đều là người một nhà.”

“Vậy… bọn ta về ăn đan dược nhé?”

Họ lo nếu ăn tại đây, mùi hôi khi tẩy thể sẽ làm bẩn gian phòng sạch sẽ của Kiều Kiều.Quả thật, sơn động của con bé được bày trí tinh xảo như vậy, họ lần đầu mới thấy.

Lúc vào còn không dám bước sâu, sợ làm bẩn nơi ở của Kiều Kiều.“Được.

Nếu dọc đường có gì không ổn thì lập tức đến tìm con.”

“Tốt, Kiều Kiều!”

Họ gật đầu liên tiếp.Chưa bao lâu sau, Lang Thiên đã quay lại, đặt phần đồ ăn chuẩn bị cho Đồ Kiều Kiều vào trong sơn động, không nói gì thêm đã xoay người rời đi.Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô nhìn đống đồ ăn ấy, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Dù sao đó là tấm lòng của cha và anh, từ chối chỉ khiến họ thấy bất an.Ngoài ra, cô còn để lại một phần đan dược cho Hồ Hoa Hoa.

Ngũ phẩm đã hết, nhiều lắm chỉ có thể đưa đến Tứ phẩm.

Hai người mẹ đều như nhau, cô không thể thiên vị.Đúng lúc ấy, Dạ Ngôn tắm rửa sạch sẽ trở lại, đôi mắt lam long lanh nhìn cô đầy mong chờ.“Kiều Kiều, ta… ta tắm xong rồi.

Khi nào chúng ta nghỉ ngơi?”

“Em còn chưa ăn cơm.

Ăn no rồi mới nghỉ.”

Đồ Kiều Kiều vừa đáp vừa ngáp.

Đúng lúc, Bạch Yến bưng vào một bát thịt hầm nóng hổi, mùi thơm lan khắp phòng.“Kiều Kiều… thịt Ti Nhung thú ngon lắm, ta đút cho em nhé.”

“Không cần đâu, em tự ăn được.”

Hiện tại cô chẳng khác gì thú nhân bình thường, trừ cái bụng còn to thì mọi thứ khác đều ổn.“Vậy… cũng được.”

Bạch Yến có chút tiếc nuối, đặt bát thịt lên bàn nhỏ rồi đưa đũa cho cô.“Các chàng ăn chưa?”

Đồ Kiều Kiều hỏi.“Kiều Kiều, em cứ ăn, đừng lo cho bọn ta.

Bên ngoài còn nhiều lắm, ta nấu một nồi to.

Ta với Dạ Ngôn ra ngoài ăn.”

Bạch Yến đáp.“Ừ, vậy cũng được.”

Chưa kịp để Dạ Ngôn nói gì, Bạch Yến đã kéo y ra ngoài.Dạ Ngôn: “…”

Đồ Kiều Kiều cúi đầu ăn.

Tuy khi sinh không đau, nhưng sức lực tiêu hao rất nhiều nên cô cần bồi bổ.Bỗng, cô nhớ ra điều gì đó, liền hỏi hệ thống:“Đinh Đang, bụng chị lúc bình thường có thể che lại không?

Lúc nào cũng lộ bụng to, thật bất tiện.”[Đương nhiên là có thể, xin ký chủ chờ một chút…]Chẳng bao lâu, cô cảm nhận bụng mình thu nhỏ dần, khôi phục kích thước ban đầu.[Ký chủ, đã giúp chị che giấu thành công.

Chị còn cần hỗ trợ gì khác không?] Giọng Đinh Đang nhẹ nhàng vang lên.Nó thấy lần này ký chủ lập công lớn, đương nhiên sẽ cố gắng thỏa mãn ký chủ trong phạm vi chức trách của mình.

Chỉ cần ký chủ chịu sinh thêm con, sau này nếu có thể giúp, nó nhất định sẽ giúp ký chủ.“Tạm thời không, cảm ơn em.”

Đồ Kiều Kiều hiểu rõ, nếu quan hệ giữa ký chủ và hệ thống không tốt, e rằng với yêu cầu kiểu này, hệ thống sẽ chẳng đời nào hỗ trợ.

Thậm chí còn đòi điểm tích phân hoặc từ chối thẳng.[Không cần khách sáo.

Ai bảo chị là ký chủ em hài lòng nhất.]“Ha ha, cũng đúng.

Đinh Đang, tạm thời không có việc gì nữa.”[Được rồi, ký chủ.]Cô ăn sạch chén thịt, uống canh, thêm mấy quả dại mới thấy thỏa mãn.

Trong không gian nuôi dưỡng, lương thực và vật dụng đã tích trữ đủ cho cả nhà ăn suốt một năm.

Đợi rau củ trong lều lớn mọc lên, chuyện ăn uống càng yên tâm hơn.À đúng rồi, còn phải nuôi thêm vài con thú nhỏ nữa.

Như vậy sau này muốn ăn thịt thì có thể dùng thú mình nuôi, khỏi phải vào mùa đông rét mướt mà vẫn phải cực nhọc đi tìm dấu vết dã thú ngoài trời.Đồ Kiều Kiều định sau khi mùa đông qua mới bắt tay vào việc này.

Giờ trời đang rét đậm, đi đâu mà tìm được thú con chứ?

Chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Dù may mắn tìm được một hai con thì số lượng cũng không đủ, hơn nữa cũng chưa chắc có thể nuôi sống được trong thời tiết lạnh như vậy.Trong lúc cô đang suy nghĩ, Dạ Ngôn cùng mọi người đã quay vào.

Diêu Kỳ Diệp cũng trở về, lập tức bị Bạch Yến gọi ra ngoài ăn cơm.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 164: Giúp đỡ Hạ Thảo, Bán Mai


“Kiều Kiều… ta ăn xong rồi, khi nào chúng ta ngủ?”

Đồ Kiều Kiều: “…”

Đây là lần đầu tiên cô thấy Dạ Ngôn nôn nóng như vậy.

Trước kia, bọn họ từng ngủ chung giường nhưng chưa bao giờ làm gì.

Hôm nay mới thực sự là lần đầu khai trai của y.Bạch Yến nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện vẻ thấu hiểu nhưng không nói gì.

So với Dạ Ngôn, hắn ta quả thật may mắn hơn nhiều: đã sớm có lần đầu, lại còn mấy đứa con đáng yêu thế này, đến mơ cũng phải bật cười tỉnh giấc.“Kia… cái đó…

Kiều Kiều, ta đưa bọn nhỏ sang phòng bên cạnh nhé.

Đêm nay ta sẽ ở đó trông chúng.”

“Được.”

Bạch Yến lấy mấy chiếc nôi nhỏ đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận đặt từng đứa vào rồi nhẹ nhàng bế cả bọn rời đi.Bạch Yến vừa đi, Dạ Ngôn lập tức trở nên phấn khích, toàn thân căng tràn mong chờ: “Kiều Kiều…”

“Biết rồi, biết rồi.

Chàng đừng vội, em đi rửa mặt rồi quay lại ngay.”

Nói xong, Đồ Kiều Kiều xuống giường.

Khi quay lại, Dạ Ngôn đã ngoan ngoãn nằm trên giường chờ sẵn, vừa thấy cô liền đỏ mặt, trông chẳng khác gì một cô vợ nhỏ e lệ.“Kiều Kiều, mau lên đây, phía dưới lạnh lắm.”

Y vỗ nhẹ mặt giường.“Được.”

Đồ Kiều Kiều vừa leo lên đã bị Dạ Ngôn kéo sang, ôm chặt rồi trùm kín chăn.Chẳng bao lâu, trong phòng vang lên những âm thanh dịu dàng như mưa xuân rơi xuống đất.Đêm đó xảy ra thế nào, Đồ Kiều Kiều cũng không nhớ rõ.

Cô chỉ biết khi trời hửng sáng, Dạ Ngôn vẫn quấn lấy cô không dứt.

Chịu hết nổi nên cô tặng y một cái tát, thế giới lúc ấy mới chịu yên tĩnh.Đừng thấy Dạ Ngôn ngày thường hay khóc, tính cách dịu dàng yếu ớt, chứ thực ra y giấu nghề rất sâu.

Trong chuyện kia lại cực kỳ mạnh mẽ, chẳng kém gì Ngân Lâm Lang.Chuyện gì cũng thế, kích thích thì thích thật, nhưng quá độ thì cũng không chịu nổi.

Xem ra vẫn nên biết chừng mực.[Chúc mừng ký chủ, đã thụ thai thành công.

Con non Giao Nhân tộc đang phát triển khỏe mạnh.]“Tốt, chị biết rồi.”

Nói xong cô thiếp đi, ngủ một giấc thật sâu.Lần này, Đồ Kiều Kiều ngủ một mạch tới tối.

Vừa tỉnh, điều đầu tiên cô nghĩ đến là ăn.

Cả ngày chưa ăn gì, sao mà không đói cho được?Vừa thấy cô mở mắt, Dạ Ngôn liền ân cần mang đồ ăn đã chuẩn bị tới.“Kiều Kiều, mau ăn đi.”

“Xem như chàng còn có chút lương tâm.”

Đồ Kiều Kiều không khách sáo, cầm đũa ăn ngay.Một phần đồ ăn lớn chẳng mấy chốc đã sạch bách.“Cho em thêm một bát nữa!”

“Được, ta đi lấy!”

Y vội ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã mang thêm một phần lớn vào.Đồ Kiều Kiều ăn hết rồi mới ợ một tiếng.

Hôm qua tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu không thì đã chẳng ăn khỏe như vậy.“Kiều Kiều, em ăn no chưa?

Nếu chưa thì nói, ta lấy thêm cho.”

“Không cần, em no rồi.

Trời cũng không còn sớm, chàng mau đi nghỉ đi.”

“Ta... ta không phải sẽ ngủ cùng em sao?”

Dạ Ngôn ấm ức nhìn cô, như thể cô vừa phạm tội tày đình.“Không được.

Hạn mức của chàng đã dùng hết rồi, không còn nữa.”

“Kiều Kiều... ta chỉ muốn ngủ thôi, thật mà, không làm gì hết.

Được không?”

Đồ Kiều Kiều nheo mắt nghi ngờ: “Chàng chắc chứ?”

“Đương nhiên!

Ta có thể gạt ai cũng được, nhưng tuyệt đối không gạt em.

Cho ta ở lại đi, đêm nay ta chỉ muốn ngủ thôi.”

“Được rồi, vậy đêm nay chàng cứ ngủ ở đây.”

Nói rồi, Đồ Kiều Kiều đứng dậy mặc quần áo.“Kiều Kiều!

Em định đi đâu?”

“Em ra ngoài.

Sao vậy?”

“Em không ngủ sao?”

“Không.

Ban ngày ngủ nhiều quá, giờ không buồn ngủ.

Em đi xem A Trì.”

“Hả?”

Dạ Ngôn tròn mắt ngạc nhiên.

Kiều Kiều chưa ngủ, y sao ngủ nổi?“Kiều Kiều, ta đi với em nhé.”

“Đừng, chàng đừng nhúc nhích.

Em đi một mình là được rồi.”

“Kiều Kiều...”

“Đừng nói nữa!

Em muốn đi một mình!”

Cô còn định dành chút thời gian riêng với Lạc Trì kia mà.Nói xong, Đồ Kiều Kiều rời đi, để lại Dạ Ngôn ôm chăn ngồi thẫn thờ, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng cô.Ra ngoài, cô gặp Bán Mai và Hạ Thảo đang đứng dưới tán cây trò chuyện.“Bán Mai, Hạ Thảo?

Các ngươi đang làm gì ở đó vậy?”

“Kiều Kiều?

Trời đã tối, sao ngươi còn ra ngoài?”

“Ta muốn đi tìm Lạc Trì.

Vừa rồi hai ngươi đang nói gì thế?”

“Không… không có gì, bọn ta chỉ nói linh tinh thôi.”

Bán Mai vội đáp.“Đúng đó!

Không có chuyện gì đâu.

Ngươi cứ đi đi, bọn ta đứng thêm lát rồi về.”

Hạ Thảo cười gượng.Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Hạ Thảo, Đồ Kiều Kiều mới nhớ ra mấy hôm nay vì bận nên vẫn chưa xem tình trạng cho nàng ấy.“Bên ngoài lạnh, vào trong hang đi.

Ta có chuyện muốn nói với Hạ Thảo.”

“Vậy ta về trước nhé?”

“Không cần đâu, Bán Mai, ngươi cũng cùng đi luôn.”

Đồ Kiều Kiều tin tưởng Bán Mai.

Hệ thống từng kiểm tra, độ hảo cảm của Bán Mai dành cho cô đã lên đến 99%, nên cô hoàn toàn yên tâm.“Vậy cũng được, miễn là không làm phiền các ngươi.”

“Sao lại phiền được.”

Đồ Kiều Kiều đại khái đoán được hai người vừa rồi bàn chuyện gì.Ba người cùng đi về hang của Hạ Thảo.“Đinh Đang, có thể đổi ít Phúc Thai Đan cho Bán Mai và Hạ Thảo dùng không?”[Có thể.

Nhưng nếu dùng cho các giống cái khác sinh con, mỗi đứa trẻ chỉ mang về cho chị 10 điểm tích phân.

40 điểm còn lại sẽ thuộc hệ thống.]“Mỗi đứa của các nàng ấy chỉ được 50 điểm thôi sao?”[Đúng vậy.

Trước kia còn thấp hơn.]“Được rồi, chị hiểu.

Đổi cho chị đi.”[Đã đổi thành công.

Phúc Thai Đan đã được gửi vào không gian, chị có thể lấy ra bất cứ lúc nào.]“Có bao nhiêu viên?”[Một lọ gồm 10 viên.]“Tốt.”

Trong lúc trò chuyện, ba người đã tới hang đá của Hạ Thảo.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 165: Cơ thể Hạ Thảo tốt lên


“Kiều Kiều, Bán Mai, mau vào ngồi đi!”

Hạ Thảo vội vàng đón Đồ Kiều Kiều và Bán Mai vào hang.“Được rồi, ngươi không cần khách sáo, bọn ta tự ngồi được.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa kéo Bán Mai cùng ngồi xuống.Vừa vào trong, không khí lập tức ấm áp hơn hẳn.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ Thảo, Đồ Kiều Kiều dịu giọng nói:“Hạ Thảo, thân thể ngươi yếu, thời tiết lạnh thế này tốt nhất đừng ra ngoài nhiều.

Dù có đi cũng đừng đứng lâu ngoài trời.”

“Ta biết rồi, Kiều Kiều.

Bình thường ta cũng không ra ngoài, hôm nay chỉ đi một lát thôi.

Thân thể ta vốn đã vậy, có giữ gìn cách mấy thì bệnh vẫn hoàn bệnh.”

Hạ Thảo cười gượng.Nàng ấy đã quen với điều này.

Cả đời này, e rằng nàng ấy cũng chỉ có thể sống với thân thể yếu ớt như vậy.“Hạ Thảo, nếu ngươi không ngại, ta có thể xem thử tình trạng cơ thể cho ngươi.”

Đồ Kiều Kiều không muốn để Hạ Thảo mặc kệ bản thân như thế.“Kiều Kiều, ngươi còn biết y thuật sao?”

Hạ Thảo và Bán Mai đồng loạt kinh ngạc nhìn cô.“Không hẳn là giỏi, nhưng ta có dị năng trị liệu.”

Đồ Kiều Kiều biết sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ lộ, nên không định giấu.“Dị năng trị liệu!”

“Nhưng… chẳng phải đó là dị năng chỉ tư tế mới có sao?”

Cả Hạ Thảo và Bán Mai đều kinh hãi.“Chuyện này các ngươi đừng nghĩ nhiều, ta dùng được là được.”

Cô khẽ nói.“Đúng vậy!

Kiều Kiều, ngươi thật lợi hại, dường như không có việc gì là ngươi không làm được.”

Bán Mai nhìn Đồ Kiều Kiều đầy sùng bái.

Trước kia đã cảm thấy Kiều Kiều rất giỏi, giờ lại càng thêm khâm phục.Ánh mắt Hạ Thảo cũng sáng rực.

Nếu Kiều Kiều lợi hại như vậy, chẳng phải cơ thể nàng ấy cũng có hy vọng được cứu sao?Hạ Thảo vừa nhen nhóm hy vọng vừa sợ thất vọng, trong lòng thấp thỏm không yên.“Kiều Kiều, tình trạng như của Hạ Thảo… ngươi cũng chữa được sao?”

Bán Mai tò mò hỏi.“Ta có thể thử.

Hạ Thảo, ngươi nguyện ý chứ?

Dù sao cũng sẽ tốt hơn bây giờ.”

Lời vừa dứt, Hạ Thảo lập tức nói:“Ta nguyện ý!”

Với cơ thể yếu ớt hiện tại, sống cũng chẳng dễ chịu gì, nàng ấy thà thử một lần còn hơn cứ chịu đựng mãi.

Kiều Kiều đã nói có thể cải thiện, vậy thì đáng để thử.“Vậy được, Hạ Thảo, ngươi ngồi lại đây.”

Đồ Kiều Kiều vẫy tay.Hạ Thảo lập tức ngồi sát lại, ánh mắt đầy mong chờ.Nhìn ánh mắt chan chứa hy vọng ấy, trong lòng Đồ Kiều Kiều cũng dấy lên áp lực.

Nếu không giúp được Hạ Thảo giảm bớt đau đớn, e rằng cô sẽ khó lòng đối mặt về sau.“Hạ Thảo, đưa tay cho ta.”

“Được.”

Hạ Thảo ngoan ngoãn duỗi tay.Đồ Kiều Kiều đặt bàn tay trắng nõn của mình lên cổ tay Hạ Thảo.

Rất nhanh, dòng năng lượng xanh biếc từ dị năng trị liệu truyền qua đầu ngón tay vào cơ thể đối phương.

Hạ Thảo lập tức cảm nhận được một luồng ấm áp lan từ cổ tay ra khắp tứ chi.Một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có tràn khắp người.

Trước nay cơ thể nàng ấy luôn đau nhức, nặng nề, đến mức đôi lúc còn nghĩ chi bằng chết đi cho xong.

Nhưng vì các thú phu của mình, Hạ Thảo vẫn gắng gượng sống.

Lúc này chính là khoảnh khắc thoải mái nhất kể từ khi có ký ức đến giờ.Đồ Kiều Kiều nhận ra thể chất của Hạ Thảo vô cùng yếu ớt, nhiều cơ quan nội tạng đều mong manh, chỉ cần sơ suất là tổn thương.

Hạ Thảo sống được đến giờ hoàn toàn nhờ sự chăm sóc tận tình của các thú phu.Cô dồn toàn bộ dị năng để ôn dưỡng ngũ tạng lục phủ cho Hạ Thảo.

Dù đã là thú nhân ngũ giai, dị năng trị liệu đạt cấp độ ngũ giai, cô vẫn phải dùng hết sức mới tạm cải thiện được tình trạng.Giờ đây cơ thể Hạ Thảo đã khác hẳn, không còn đáng ngại.

Chỉ cần ăn uống điều độ, tĩnh dưỡng thì sẽ hồi phục nhanh chóng.Khi rút tay lại, Đồ Kiều Kiều cảm thấy khá mệt, nhưng hệ thống lập tức đưa An Thể Đan cho cô dùng.

Tinh thần cô nhanh chóng hồi phục, trong lòng thầm hài lòng vì hệ thống quá chu đáo.“Hạ Thảo, giờ ngươi cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt Hạ Thảo tràn đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng:“Kiều Kiều!

Ta… ta thấy cơ thể nhẹ hẳn, nói chuyện cũng không mệt.

Ta… ta còn thấy đói nữa!”

Đây là lần đầu Hạ Thảo cảm nhận rõ ràng cơn đói.

Trước kia ăn chút đã khó chịu, không nuốt nổi, giờ lại thèm thịt đến mức suýt chảy nước miếng.“Ngươi thấy đói là bình thường.

Giờ cơ thể đã hồi phục, sức ăn trở lại như một tiểu giống cái khỏe mạnh.

Chỉ cần ăn uống đầy đủ là được.”

“Thật sao?”

Mắt Hạ Thảo sáng rực, nàng ấy lập tức nhảy tại chỗ mấy lần liền mà không thấy mệt, tinh thần phơi phới.“Ta thật sự khỏe rồi!

Ha ha ha!

Ta phải chạy đi báo tin!”

Chưa kịp để Đồ Kiều Kiều và Bán Mai phản ứng, Hạ Thảo đã như cơn gió lao ra ngoài, nhanh đến mức ai nhìn cũng tưởng có dị năng tăng tốc.Nàng ấy muốn báo cho Hồ Mông, giờ chắc chàng ấy vẫn đang múc nước bên hồ.Tuy trời đã tối, nhưng trong bộ lạc Kim Sư vẫn có không ít thú nhân chưa nghỉ, nhiều người còn tới khu vực tường thành xem tiến độ.

Đây là tường thành đầu tiên ở Đông đại lục, nghĩ đến ngày hoàn thành ai cũng phấn khởi, thậm chí mất ngủ.Có thú nhân còn lo bộ lạc khác phá hoại, nên quanh tường thành luôn có người thay phiên canh giữ.Khi Hạ Thảo lao vụt qua, không ít thú nhân trên đường đều nhìn thấy, ai nấy dụi mắt tưởng mình hoa mắt.“Vừa rồi chạy vụt qua là ai vậy?

Hạ Thảo sao?”

“Ngươi cũng thấy là Hạ Thảo à?

Ta cũng thế!”

“Nhưng Hạ Thảo chẳng phải yếu lắm sao?

Sao lại chạy nhanh vậy?

Hay chúng ta nhìn lầm?”

“Không thể đâu, nhiều người thấy mà, sao nhầm được?

Chắc là thật.”

“Hay đi xem thử?

Không thì đêm nay mất ngủ mất!”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 166: Cho các nàng Phúc Thai Đan


Vì vậy, một đám thú nhân lập tức cuống cuồng đuổi theo hướng Hạ Thảo vừa chạy qua.Bọn họ đều là giống đực, thậm chí còn có một hai người sở hữu dị năng tốc độ nên tốc độ truy đuổi cực nhanh.

Chẳng mấy chốc, họ đã trông thấy bóng dáng Hạ Thảo.

Nàng ấy quả thật đang chạy, hơn nữa còn chạy rất nhanh, tốc độ thậm chí vượt qua cả vài giống đực.Khi tận mắt chứng kiến cảnh ấy, các thú nhân đều sững sờ, nhất thời không tin nổi vào mắt mình.Đến lúc này, họ mới tin chắc người vừa vụt qua đúng là Hạ Thảo.

Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy?

Không phải Hạ Thảo vốn yếu ớt, bệnh tật sao?

Sao giờ lại có thể chạy nhảy nhanh nhẹn như thế?Ai nấy đều ngập tràn nghi hoặc, có người thậm chí còn đuổi theo để hỏi cho rõ.

Nhưng Hạ Thảo tất nhiên không thể tiết lộ nguyên nhân.

Dù sao, chuyện này còn chưa được Kiều Kiều cho phép.

Nhỡ Kiều Kiều không muốn để lộ dị năng của mình thì sao?Vì thế, Hạ Thảo hoàn toàn phớt lờ bọn họ, một mạch chạy thẳng tới bờ sông.

Đến nơi rồi, nàng ấy vẫn chưa thở dốc, vẻ mặt còn rất sung sức.Lúc ấy, Hồ Mông đang múc nước.

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, hắn còn tưởng mình hoa mắt.Người đang lao về phía hắn chẳng phải bạn lữ của hắn sao?

Vốn thân thể nàng ấy yếu ớt, sao giờ lại chạy như bay thế kia?Hồ Mông lập tức biến sắc, vội bỏ cả thùng nước, chạy đến đỡ lấy Hạ Thảo:“Tiểu Hạ, sao nàng lại đến đây?

Nếu có chuyện gì chỉ cần nói với ta là được, cần gì phải tự mình đi?

Thân thể nàng như thế, ta thật sự lo lắng...”

“Hồ Mông, từ nay chàng không cần lo cho thân thể ta nữa.

Ta đã khỏe rồi!”

Hạ Thảo vui vẻ xoay một vòng tại chỗ, rồi còn xoay thêm hai vòng nữa.“Thật sao?”

Ánh mắt Hồ Mông thoáng nghi ngờ.Hắn vẫn chưa dám tin hoàn toàn.

Dù sắc mặt Hạ Thảo đã hồng hào hơn nhiều, nhưng biết đâu chỉ là tạm thời?

Có khi hôm nay tinh thần nàng ấy tốt hơn mọi khi mà thôi.“Đương nhiên là thật!

Không tin thì chàng xem, ta chạy từ trong sơn động ra đây mà còn chưa thở gấp!

Không xong rồi!

Ta quên mất Kiều Kiều và Bán Mai vẫn ở trong sơn động.”

Nói xong, Hạ Thảo bỏ mặc Hồ Mông, quay người chạy vội về hướng cũ.Dáng vẻ nhẹ nhàng, bước chân nhanh như gió của Hạ Thảo khiến Hồ Mông đứng ngây ra.

Đến khi hoàn hồn, hắn mới tin lời nàng ấy là thật.

Không thể chậm trễ, hắn vội xách thùng nước quay về.

Mấy thú nhân còn định hỏi chuyện, nhưng Hồ Mông khéo léo lảng đi.Trong lúc đó, Đồ Kiều Kiều không ngờ Hạ Thảo đi lâu đến vậy.

Ban đầu, cô định chia cho Hạ Thảo và Bán Mai mỗi người một viên Phúc Thai Đan, giờ đành đưa cho Bán Mai trước.Vừa lấy đan ra, Hạ Thảo đã hấp tấp chạy vào.“Kiều Kiều, Bán Mai, thật xin lỗi, vừa rồi ta kích động quá nên chạy ra ngoài...”

“Không sao, ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với hai ngươi.”

Kiều Kiều vỗ vào chỗ trống bên cạnh.“Được.”

Hạ Thảo ngoan ngoãn ngồi xuống.“Đây, mỗi người một viên.”

“Đây là gì vậy?”

“Đan dược giúp mang thai.

Ta phải đặc biệt cầu xin Thần Thú mới được ban cho.

Nếu không nhờ Thần Thú thấy ta cực khổ, lập công lớn, thì đã chẳng chịu ban thứ quý giá này.

Chỉ còn đúng hai viên, tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài.”

Kiều Kiều nghiêm giọng.“Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nói.

Nhưng... chuyện này thật sao?

Uống vào thật sự sẽ mang thai ư?”

Bán Mai và Hạ Thảo kích động hẳn lên.Cả hai đã mong có con từ lâu nhưng vẫn không được.

Ngay lúc tưởng phải từ bỏ, Kiều Kiều lại mang đến hy vọng.“Đương nhiên là thật.

Sau khi uống, chỉ cần cùng thú phu chung phòng, chắc chắn sẽ mang thai.

Đây là đan dược Thần Thú ban xuống, hiệu quả không sai được.”

“Kiều Kiều, cảm ơn ngươi!”

Bán Mai không kìm được, ôm chầm lấy Kiều Kiều và hôn lên má cô.Trong lòng Bán Mai đã tính, về đến nhà sẽ thử ngay với Vượng Sơn, rồi bảo chàng ấy mang tặng Kiều Kiều một phần thịt tươi.

Người tốt như Kiều Kiều, về sau có thứ gì quý đều phải nhớ đến Kiều Kiều đầu tiên.Trong một ngày nhận liền hai tin mừng lớn, Hạ Thảo vẫn ngỡ như mơ.

Nếu không phải mơ, sao lại gặp may mắn đến vậy?Đúng lúc ấy, Hồ Mông bước vào.

Hạ Thảo lập tức vẫy gọi, rồi bất ngờ véo hắn một cái.Hồ Mông: “???”

“Đau không?”

“Không đau lắm.”

Hồ Mông cố tình nói nhẹ để Hạ Thảo khỏi áy náy.“A?

Vậy chắc ta vẫn đang mơ rồi.”

“Hít…”

Hạ Thảo giật mình vì hơi lạnh bất ngờ.

Thì ra Kiều Kiều đang dùng đá chườm lên người nàng ấy.“Còn thấy mình mơ không?”

Hạ Thảo vội lắc đầu: “Không, ta tỉnh táo rồi.”

“Vậy thì tốt.

Ta còn việc khác, đi trước đây.

Nhớ làm đúng như ta dặn, sẽ sớm có tin vui thôi.”

“Được, Kiều Kiều.

Ngươi hiểu rõ hơn bọn ta, nhất định chúng ta nghe lời.”

Hạ Thảo và Bán Mai giờ đã hoàn toàn tin tưởng Đồ Kiều Kiều.

Kiều Kiều vừa chữa khỏi bệnh cho Hạ Thảo, lại giúp họ có cơ hội mang thai, lòng tin càng thêm vững chắc.“Vậy ta đi nhé.”

Cô còn phải đi tìm Lạc Trì.Vừa rời đi, Hạ Thảo và Bán Mai lập tức tách nhau, vội kéo thú phu về để thực hiện lời dặn.Hạ Thảo cũng đã tính sẽ chuẩn bị lễ vật tạ ơn.

Chờ qua mùa đông, nàng ấy sẽ cùng bạn lữ săn bắn, mang những thứ tốt nhất dâng cho Kiều Kiều.

Nợ ân tình này, nàng ấy sẽ từ từ báo đáp.Tối hôm đó, Hạ Thảo và Bán Mai đi nghỉ sớm, còn Kiều Kiều một mình đến góc tường thành.

Nhìn xung quanh, cô khẽ nhíu mày.Tường thành chỉ xây bằng đá, thật sự chưa đủ an toàn.

Nếu có xi măng thì tốt biết mấy.

Cô nhớ công thức không quá phức tạp, nhưng lại không nhớ rõ.

Đúng là đến lúc cần mới hối hận vì đọc quá ít sách.Từ xa, Lạc Trì đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức tìm đến:“Kiều Kiều, trễ thế này sao em còn ra đây?

Xem tường thành à?”

“Không tệ, mọi người làm khá lắm.”

Kiều Kiều trầm ngâm nhưng không nói gì thêm.Dù sao xi măng chưa làm ra, nói nhiều cũng vô ích.

Cô đã bảo dùng bùn kết dính đá, tạm thời đủ chắc chắn.“Đó là nhờ em chỉ dạy.

Kiều Kiều, mấy ngày nay em cũng nên nghỉ ngơi một chút.”

Lạc Trì nhận ra bạn lữ mình từ khi làm thủ lĩnh chưa hề nghỉ ngơi thực sự.“Không sao, em chưa thấy mệt.

Mà sao bọn họ lại ở đây?”

Kiều Kiều hơi nhíu mày.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 167: Vẫn muốn làm thêm


“Ai?”

Lạc Trì nhìn theo hướng Đồ Kiều Kiều chỉ, vừa vặn trông thấy Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đang thu dọn đá.“Hai người kia.”

Đồ Kiều Kiều chỉ tay về phía họ.

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh là hai giống cái duy nhất đang làm việc ở đây.Cô cũng không rõ vì sao họ lại muốn đến chỗ này, nhưng phải công nhận sức lực của hai người vượt trội hơn hẳn so với các giống cái khác.“À, là họ à.

Hai nàng cứ nằng nặc đòi đến giúp, bảo rằng không thể chỉ ăn mà không làm gì.

Nói làm một chút mới thấy yên tâm.

Với lại, sức họ cũng khá tốt…”

Lạc Trì bất đắc dĩ cười khổ.

Hắn từng khuyên họ đừng vất vả quá, nhưng nói mãi cũng không xong.Mỗi lần hắn khuyên, hai người kia lại nhìn hắn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, cứ như thể hắn đang cướp mất miếng ăn của họ vậy.Lâu dần, hắn cũng chẳng buồn khuyên nữa.

Cái ánh mắt đó thật sự khiến hắn không chịu nổi.“Em qua xem thử.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa bước tới.Thấy cô lại gần, Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh liền nhanh chóng dọn nốt phần việc, rồi hớn hở chạy đến:“Kiều Kiều, sao ngươi lại đến đây?”

“Ta đi ngang qua nên ghé nhìn một chút.

Các ngươi sao lại làm việc ở đây?

Là giống cái, thật ra không cần vất vả như vậy.”

Đồ Kiều Kiều hơi lo lắng.

Nếu họ mệt quá mà xảy ra chuyện gì, cô cũng khó lòng giải thích với người nhà họ.“Không sao đâu, bọn ta tự nguyện mà.

Ăn nhiều thì nên làm nhiều, như vậy mới yên tâm mà ăn no.”

Từ khi đến bộ lạc Kim Sư, hai nàng được ăn uống đầy đủ hơn trước rất nhiều.

Gương mặt gầy gò ngày nào giờ đã tròn trịa, đầy đặn hơn hẳn.“Không sao đâu, các ngươi có thể làm vài việc nhẹ nhàng như những giống cái khác, đỡ vất vả hơn.”

“Không cần đâu, Kiều Kiều, bọn ta thật sự thích làm mấy việc thế này.”

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh vội đáp, sợ Đồ Kiều Kiều không cho tiếp tục làm nữa.Ở đây, mỗi ngày họ vừa được ăn no, vừa được mang phần dư về sơn động.

Buổi tối đói bụng còn có cái để ăn.

Làm việc như những giống cái khác thì đâu được đãi ngộ thế này?Cùng lắm cũng chỉ được chia chút thịt và trái cây, rồi lại phải tự nấu nướng.

Hai nàng vốn chẳng biết nấu ăn, như vậy chẳng phải khổ hơn sao?

Cuộc sống hiện tại mới là phù hợp nhất, hoàn toàn không thấy miễn cưỡng.Huống chi, dọn vài cục đá thế này đối với họ chẳng khác gì bữa sáng, không tốn bao nhiêu sức.

Vậy mà lại được ăn uống đầy đủ, các nàng còn gì để băn khoăn?

Đương nhiên là cứ tiếp tục làm thôi.Thậm chí, họ còn mong tường thành xây càng chậm càng tốt, để những ngày như thế này kéo dài thêm chút nữa.Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh mà không biết nói gì.

Đây là lần đầu cô thấy giống cái có thể vui mừng chỉ vì… dọn đá.

Chẳng lẽ sở thích của họ là dọn đá?

Không thể nào?

Hay là… thật sự có thú nhân thích việc này?Trước giờ, cô vẫn thiên vị Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh vì họ là giống cái thực thiết thú, nhưng giờ lại bắt đầu hoài nghi… có khi nào hai người này là kiểu… thích bị hành hạ không?[Ký chủ, không phải vậy đâu.

Họ chỉ muốn được ăn ba bữa công nhân mỗi ngày thôi.

Với lại, cả hai đều đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng hệ lực!]Giọng hệ thống bất ngờ vang lên khiến Đồ Kiều Kiều giật mình.

Cô đưa tay ôm ngực trấn tĩnh lại, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường.“Cái gì?

Vận may của các nàng ấy lại tốt đến vậy sao!

Không hổ danh là gấu trúc!”

Dù cô có hệ thống hỗ trợ, thì việc tự mình thăng giai hay thức tỉnh dị năng cũng không hề dễ dàng.[Ký chủ, thật ra việc hai người họ thức tỉnh dị năng có liên quan đến chị.

Nếu không nhờ chị dùng dị năng trị khỏi bệnh cho họ, thì họ cũng không thể thức tỉnh dị năng hệ lực.

Đúng rồi, hiện tại cả hai đều đã là thú nhân nhất giai.]“Cũng rất tốt rồi.”

Đồ Kiều Kiều thật lòng vui mừng thay cho họ.

Trong thế giới thú nhân, giống cái có thể thức tỉnh dị năng vốn đã rất hiếm.Giờ thì cô đã hiểu vì sao họ khăng khăng ở lại làm việc chỉ vì một bữa ăn no.

Với hai người có dị năng hệ lực, việc dọn đá quả thật chẳng đáng gì.Nhưng cô lại bắt đầu nghi ngờ: chẳng lẽ thú nhân nào được cô chữa khỏi cũng có cơ hội thức tỉnh dị năng?[Ký chủ, chỉ những ai từng đối mặt nguy cơ tính mạng hoặc mắc bệnh nặng, sau khi được chị chữa khỏi mới có khả năng thức tỉnh dị năng.

Tất nhiên, đây chỉ là tỷ lệ cao hơn, chứ không phải chắc chắn.]“Chị hiểu rồi.

Vậy nói cách khác…

Hạ Thảo cũng có khả năng?”[Ký chủ, thật ra Hạ Thảo hiện tại đã là thú nhân nhất giai có dị năng tốc độ rồi…]Đồ Kiều Kiều: “…”

Cô bảo mà!

Hạ Thảo sao lại chạy nhanh như thế, thì ra là vì nguyên nhân này.

Có lẽ sau này mỗi lần trị liệu, cô phải cân nhắc kỹ hơn.

Với những giống cái từng gây tội nghiệt, cô tuyệt đối không thể dính vào.“Kiều Kiều, ngươi đừng lo cho bọn ta.

Ở đây bọn ta được ăn no mặc ấm, chẳng có gì phải phàn nàn cả.”

Sơ Ngũ thấy Đồ Kiều Kiều trầm mặc, tưởng rằng Kiều Kiều đang lo cho họ.“Nếu hai người đã quyết định vậy thì ta cũng không khuyên thêm.

Dù sao tường thành cũng xây được khá nhiều, chỉ còn vài ngày nữa là xong.”

Vừa nghe vậy, Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh lập tức hụt hẫng.

Tìm được công việc hợp khẩu vị thế này mà sắp kết thúc ư?“Kiều Kiều… ngươi nói có thể mở rộng tường thành thêm chút nữa không?”

“Chuyện này… tường thành hiện tại đã mở rộng nhiều rồi.

Tạm thời cứ để vậy.

Mấy ngày nay mọi người cũng mệt, nên nghỉ ngơi một chút.

Làm xong đoạn này thì nghỉ, cũng vừa hay.”

Sơ Ngũ: “…”

Hùng Thanh Thanh: “…”

Trong mắt hai nàng, tường thành vẫn chưa dài đến đâu.

Mới làm chưa được hai ngày, thậm chí còn chưa thấy đã tay.“Kiều Kiều nói đúng.

Diện tích tường vây hiện giờ đã lớn gấp ba lần bộ lạc của chúng ta rồi.”

Lạc Trì cũng lên tiếng, tất nhiên đứng về phía bạn lữ.“Hôm nay trời đã tối, mọi người làm xong thì thay ca.”

Đồ Kiều Kiều nhắc, vì sắp đến giờ đổi ca.Để công trình sớm hoàn thành, cô chia việc thành ba ca luân phiên, bảo đảm ai cũng có thời gian nghỉ.

Nhờ vậy, đến nay chưa có thú nhân nào kiệt sức khi xây tường.“Rõ, thưa thủ lĩnh.”

Những thú nhân khác vẫn đang lắng nghe liền đồng loạt gật đầu, đồng thanh đáp lại.Hiện tại, sự tin tưởng họ dành cho Đồ Kiều Kiều ngày một lớn, hoàn toàn không có chút bất mãn.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 168: Tường thành


Đồ Kiều Kiều không lập tức trở về mà tiến lên thử dịch chuyển một tảng đá.

Cô phát hiện nó nhẹ hơn mình tưởng.Dĩ nhiên, cô biết đó không phải vì mình đột nhiên thức tỉnh dị năng hệ lực, mà là bởi hiện tại cô đã là thú nhân ngũ giai, thể chất mọi mặt đều tăng tiến, sức lực tự nhiên cũng mạnh hơn trước.“Kiều Kiều, để ta làm là được.

Em còn đang mang…

Ấy, con đâu rồi?”

Lạc Trì vừa dứt lời thì mắt đã trừng lớn.

Rõ ràng trước đó bụng Kiều Kiều còn phồng to, giờ lại phẳng lặng như chưa từng mang thai.“Trừ con của A Yến, những con non còn lại vẫn ở trong bụng em.”

“Nhưng… nhìn thế này thì chẳng giống mang thai chút nào…”

“Chàng yên tâm, em nắm rõ tình hình.

Chuyện này về rồi em sẽ nói.”

Đồ Kiều Kiều liếc quanh, thấy không ít thú nhân đang dựng tai nghe ngóng, nên cũng không tiện giải thích nhiều.

Dù sao lát nữa trở về cũng sẽ nói rõ với Lạc Trì.“Được, vậy để ta làm.”

“Em chỉ dọn vài tảng thôi, yên tâm, không sao đâu.”

Cô tất nhiên không lấy thân thể ra làm liều.

Cô đã hỏi hệ thống, được biết những con non mang thai bằng đan dược rất cường tráng, dọn vài tảng đá sẽ không ảnh hưởng gì.“Vậy…

được, nhưng chỉ ít thôi đấy.”

“Em biết rồi.”

Kiều Kiều gật đầu, nói được thì làm được, quả thực chỉ dọn vài tảng đá rồi dừng lại.Chẳng mấy chốc, nhóm thú nhân thay ca đã đến.

Đồ Kiều Kiều định cùng Lạc Trì rời đi thì phát hiện Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh vẫn chưa chịu về, dáng vẻ còn muốn làm tiếp.Cô nhíu mày bước tới:“Đã đến giờ thay ca rồi, hai ngươi còn ở đây làm gì?

Định làm tới hừng đông luôn sao?”

“À… cũng không hẳn là không đi.”

Thực ra hai nàng đúng là định ở lại.

Nghe nói đêm khuya sẽ phát đồ ăn, mà hai nàng lại vốn tham ăn, muốn thử vận may.Nhưng hai nàng không dám nói thật, sợ Kiều Kiều trách.“Ta xem là muốn ở lại chờ ăn khuya thì đúng hơn.”

Lạc Trì vừa nói vừa liếc mắt nhìn hai người, vẻ mặt như đã đoán rõ mọi chuyện.Quả thật, mấy hôm trước từng có chuyện đó.

Vì Kiều Kiều dặn không để thú nhân trong bộ lạc quá mệt, nên những đêm trời lạnh cô cho chuẩn bị thêm món ăn nóng, khiến tinh thần mọi người phấn chấn hơn.Tất nhiên, đãi ngộ ấy chỉ dành cho thú nhân của bộ lạc Kim Sư.

Đám thú nhân lưu lạc bị bắt giữ thì không có phần, phải lao động vất vả, nghỉ được lúc nào hay lúc ấy.

Bữa khuya ư?

Đừng mơ.

Nếu muốn ăn, phải tự tìm cách kiếm.Bởi vì thú nhân trong bộ lạc chưa quên mối thù cũ.

Trước kia đã có không ít đồng tộc bỏ mạng vì bọn thú nhân lưu lạc, tha thứ dễ dàng là điều không thể.“Hai ngươi thật sự muốn ăn khuya à?”

“Không… bọn ta không… sẽ về nghỉ ngay.”

Sơ Ngũ đỏ mặt, không rõ vì xấu hổ hay vì chột dạ.“Ọc ọc ọc…”

Tiếng bụng nàng réo vang, khiến Hùng Thanh Thanh vội ôm bụng, sợ nó cũng phụ họa theo.“Được rồi, theo ta về.

Ta cũng định ăn khuya, cùng ăn luôn.”

Kiều Kiều nhìn bộ dạng đáng thương ấy thì mềm lòng.“Thật sao?

Kiều Kiều!”

Hai nàng vốn định khách sáo từ chối, nhưng bụng đói không chịu nổi, đành gật đầu.

Trong lòng thầm nghĩ: sau này nếu săn được mồi, nhất định phải mang tặng Kiều Kiều để báo ơn.Tối hôm đó, Kiều Kiều đích thân vào bếp nấu một nồi canh Ti Nhung thú, hầm một con, nướng nguyên một con khác.

Cả bọn ăn uống no nê, ai nấy đều thỏa mãn.Còn Hạ Thảo và Bán Mai thì đêm ấy lại vô cùng “mãnh liệt”, kéo dài đến tận hừng đông mới chịu nghỉ, khiến thú phu của họ mệt đến mức cả đêm không mở nổi mắt.

Hai nàng thì ăn sáng xong mới chịu ngủ bù.Dĩ nhiên, loại đan dược sinh con mà Kiều Kiều từng nhắc, các nàng đã uống rồi, giờ chỉ chờ ngày lành.Ba ngày sau, tường thành của bộ lạc Kim Sư đã hoàn toàn hoàn thành.

Tường cao vững chãi, khí thế uy nghi, khiến thú nhân trong bộ lạc đều cảm thấy còn đẹp hơn cả tường thành của Vạn Thú thành.Trong một thời gian ngắn, thú nhân bộ lạc Kim Sư vô cùng tự hào.

Thậm chí mỗi lần đi ngoài đường, ai nấy cũng đều ngẩng cao đầu, bước đi đầy khí thế.

Bây giờ có thể nói, bộ lạc Kim Sư đã là bộ lạc đứng đầu ở Đông đại lục.Vì hiện tại, còn bộ lạc nào có được khí phái như họ chứ?Lúc này, các thú nhân trong bộ lạc Kim Sư đều cảm thấy thật may mắn vì mình thuộc về nơi này.

Thậm chí họ cho rằng, tất cả những ngày vất vả vừa qua đều rất đáng giá.Đồ Kiều Kiều ngắm tường thành, khẽ gật đầu.

Dù so với thời đại của cô vẫn còn kém, nhưng ở nơi này đã là hạng nhất.“Đinh Đang, lần sau chị sinh con có thể được tặng xi măng không?”[Có thể.

Nhưng ký chủ, thay vì trông chờ may mắn, sao không đổi từ cửa hàng hệ thống cho chắc?]“Đổi?

Nhưng chị nhớ cửa hàng đâu có xi măng.”[Có.

Hôm nay danh mục mới, mục sản phẩm giới hạn có cả xi măng lẫn công thức chế tạo.]“Tốt vậy sao!

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!”

Đồ Kiều Kiều lập tức mở giao diện, quả nhiên tìm thấy xi măng được tặng kèm công thức.

Giá lại đang khuyến mãi: 10 tích phân đổi được 50 túi xi măng cùng công thức.[Ký chủ, có đổi không?]“Đổi!

Đương nhiên là đổi!”[Đổi thành công, vật phẩm đã gửi vào không gian.]“Tốt lắm.”

Đồ Kiều Kiều mỉm cười.

Còn chờ gì nữa?

Giờ cô phải lấy xi măng ra cho mọi người dùng ngay.

Dùng sớm thì được hưởng sớm.Quả nhiên, cô gọi tất cả thú nhân lại, đem toàn bộ số xi măng có được lấy ra.

Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả thú nhân đều bị hấp dẫn.Bọn họ tò mò nhìn mấy túi đồ chất đống trước mặt Đồ Kiều Kiều, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe cô cất tiếng:“Các ngươi có muốn tường thành xây lên vừa vững chắc vừa đẹp hơn không?”

“Muốn!”

Một đám thú nhân đồng thanh hô lớn.Bọn họ háo hức nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.

Chẳng lẽ tường thành hiện tại vẫn chưa phải là tốt nhất sao?

Còn có thể xây đẹp hơn nữa à?Trong mắt bọn họ, tường thành này đã vượt qua tất cả các tường thành của đại lục thú nhân rồi kia mà.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 169: Hoàn thành


“Thứ này gọi là xi măng, dùng để xây tường thành.

Không chỉ đẹp và uy nghi mà còn cực kỳ vững chắc.

Có nó, tường thành của bộ lạc Kim Sư chúng ta nhất định sẽ đứng đầu toàn đại lục.”

“Vậy còn chờ gì nữa!

Thủ lĩnh, chúng ta dùng luôn đi!”

“Đúng đó, thủ lĩnh!

Dùng thế nào ngài cứ nói, chúng ta làm ngay!”

“Thủ lĩnh, ngài dạy chúng ta đi!”

Bọn họ thi nhau lên tiếng, giọng ai nấy đều to, mắt sáng rực như đuốc, gương mặt hớn hở như vừa được tiêm máu gà.Đồ Kiều Kiều đã đoán trước bọn họ sẽ hăng hái, nhưng không ngờ lại kích động đến mức này… quả thật ngoài dự đoán.“Thủ lĩnh, con đừng để bọn họ chờ lâu nữa...”

Ngay cả Kim Xuyên cũng chen lên, mặt đỏ bừng vì phấn khích.

Trong lòng ông trào dâng niềm tự hào — đúng là ông nhìn xa trông rộng!

Nếu không nhờ ông chọn Đồ Kiều Kiều làm thủ lĩnh, mấy thú nhân kia sao có thể vui vẻ, phấn chấn như thế này?Tuy ông không thể lấy ra những thứ kỳ lạ như Đồ Kiều Kiều, nhưng việc chọn con bé làm thủ lĩnh cũng chứng tỏ ông là người có con mắt tinh tường.“Biết rồi!

Ta có nói là không dạy đâu, các ngươi gấp gì chứ?”

Cô vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức sáng rực, không chỉ có sốt ruột mà còn tràn đầy chờ mong.“Vậy thì ta sẽ dạy.

Mọi người xếp hàng ngay ngắn, từng đội một lên học.”

“Rõ!”

Lạc Trì cũng muốn giúp, nhưng vì không biết xi măng dùng thế nào nên chỉ đứng bên quan sát.Khi xi măng được đảo trộn xong, đám thú nhân đều tròn mắt.

Thứ bột màu xám xịt, hạt li ti như thế này thật sự có thể xây tường thành sao?

Ai nấy đều đầy nghi ngờ.Một thú nhân loài hỉ thước không nhịn được hỏi:“Thủ lĩnh, cái này… dùng thế nào ạ?”

“Đừng vội, cứ làm theo ta là được.”

Đồ Kiều Kiều ra hiệu mang nước tới, rồi bắt đầu trộn xi măng với cát.

Rất nhanh, cô đã nhào hỗn hợp thành dạng sệt.Vì không có máy trộn nên cô gọi một thú nhân dị năng tốc độ đến khuấy giúp.

Nhờ vậy, mọi công đoạn cô phân phó đều hoàn thành nhanh chóng.Sau đó, cô dùng xẻng đắp xi măng thẳng lên tường.

Mấy dụng cụ này đều là tặng kèm khi mua xi măng.

Cô cố gắng làm bề mặt phẳng đẹp, nhưng tay nghề hơi vụng nên vẫn còn gồ ghề.Lạc Trì thấy vậy liền bước tới:“Kiều Kiều, để ta làm cho.

Ta biết cách rồi.”

Hắn đã quan sát một lúc và tự tin mình làm được.

Hơn nữa, hắn nhận ra Kiều Kiều có vẻ không thích công việc này.Thật ra, không phải cô không thích, chỉ là thấy mình làm xấu quá, nhìn không nổi.“A Trì, chàng thật sự biết làm sao?”

“Tất nhiên rồi.”

“A Trì, xi măng khi trát không nên để mấy chỗ lõm như vậy.”

“Ta biết mà, Kiều Kiều.

Để ta thử xem.”

Trong mắt Lạc Trì ánh lên vẻ kiên định.“Được, A Trì, thử đi.”

Cô đưa dụng cụ cho hắn.

Lạc Trì làm theo đúng từng động tác của cô, nhưng không ngờ lại làm rất tốt.

Lớp xi măng hắn trát phẳng lì, mịn màng, không hề gồ ghề.Đồ Kiều Kiều cũng kinh ngạc.

Chẳng lẽ đây là thiên phú?“Thủ lĩnh!

Ta cũng muốn thử!”

“Ta cũng muốn!”

“Để ta làm đi!

Cầu xin ngài đó, thủ lĩnh!”

Ánh mắt cả đám thú nhân trông như sắp nhào tới.“Được thôi, nhưng các ngươi phải theo nhịp của Lạc Trì, làm giống chàng ấy.

Trong số các ngươi, ai là dị năng hệ phong?”

“Ta!

Ta đây!”

Vài thú nhân đồng loạt giơ tay, tin chắc thủ lĩnh sẽ giao cho họ nhiệm vụ quan trọng.“Tốt, các ngươi ra đây, ta có việc muốn giao.”

“Rõ!”

Dưới ánh mắt mong chờ, Đồ Kiều Kiều nói:“Đợi khi bọn họ trát xi măng xong, các ngươi dùng dị năng hệ phong để hong khô bề mặt tường.

Nhớ, gió không được quá mạnh, chỉ cần làm khô là được.”

“Rõ!

Thủ lĩnh!”

Bọn họ lập tức xếp thành hàng, tụ khí sẵn sàng.Đồ Kiều Kiều: “…”

Không cần chuẩn bị sớm vậy đâu…

Nhưng thấy sự nhiệt tình ấy, cô cũng chẳng nỡ nhắc.Sau khi sắp xếp xong, Đồ Kiều Kiều yên tâm quay về.

Huống hồ đã có Lạc Trì ở đó, tối nay chắc chắn có thể hoàn thành.Quả nhiên, còn chưa tới chạng vạng, tường thành đã xây xong.

Nhờ dị năng hệ phong hong khô song song, đến lúc hoàn tất, tường đã chắc chắn và hoàn chỉnh.Dù rất tò mò nhưng họ không dám chạm vào, chỉ thừa nhận tường thành trát xi măng đẹp hơn hẳn.Khi Đồ Kiều Kiều tới, bên dưới tường thành đã đông nghịt, cả mấy lão thú nhân chống gậy cũng ra xem.“Mau tránh ra, thủ lĩnh tới rồi!”

Đám đông lập tức dạt sang hai bên.“Thủ lĩnh, ngài xem còn chỗ nào chưa ổn không?”

“Đẹp thế này rồi, còn gì để chê nữa chứ.”

Một thú nhân không nhịn được nói.“Không tồi!

Không tồi, các ngươi vất vả rồi.”

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa đưa tay sờ lên tường.Cô nghĩ sẽ gắn thêm lưới sắt và bố trí vài thú nhân hệ lôi gác giữ, như vậy mới an toàn.

Nghĩ vậy, cô liền lấy ra mấy tấm lưới sắt dài hàng trăm mét, bảo thú nhân hệ phi hành treo lên tường.Dù không rõ tác dụng, họ vẫn làm theo răm rắp.Sau khi treo xong, cô lại sắp xếp vài thú nhân biết bay đứng gác, rồi dắt tới một con Thải Vân thú.“Lát nữa ta bảo phóng dị năng thì các ngươi cứ làm theo, rõ chưa?”

“Rõ!

Thủ lĩnh!”

Đồ Kiều Kiều ném con Thải Vân thú lên tường, lớn tiếng hô:“Phóng dị năng lôi điện!”
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 170: Không giống bộ lạc trung đẳng chút nào


Để hiệu quả rõ ràng hơn, Đồ Kiều Kiều cố ý ném con Thải Vũ thú sang phía bên kia tường thành, nơi không có thú nhân dị năng hệ lôi trấn giữ.Con thú còn chưa kịp chạm vào lưới sắt đã bị dòng điện đánh cháy khét, thân thể co quắp rồi mềm nhũn ngay tại chỗ.Mùi thịt nướng tỏa ra trong không khí khiến các thú nhân theo bản năng hít sâu, có kẻ thậm chí không kìm được mà bước lên mấy bước nhưng rất nhanh đã bị đồng bạn kéo lại.“Đừng qua đó, thứ thủ lĩnh làm ra trông nguy hiểm lắm.”

“Phải, may mà ngươi kéo ta lại.”

Tên thú nhân kia rùng mình, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm lưới sắt trên tường thành, trong lòng còn nguyên nỗi sợ.Lúc này lòng tin và sự sùng bái của thú nhân bộ lạc Kim Sư đối với Đồ Kiều Kiều càng thêm sâu đậm.

Trong mắt họ, Đồ Kiều Kiều là sứ giả Thần Thú phái xuống để cứu rỗi và dẫn dắt bộ lạc tới cường thịnh.

Không có ngài ấy, họ thật sự không dám tưởng tượng hiện tại sẽ ra sao.“Trời ạ, thứ này lợi hại thật.

Nếu có thú nhân đột kích chúng ta cũng chẳng cần lo.”

“Đúng vậy, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn người.

Có thứ này thì kể cả thú triều kéo đến cũng đủ sức bảo vệ bộ lạc.”

“Phải, mấy dị năng hệ lôi thông thường sao mạnh đến thế được.

Thứ này rõ ràng đã được khuếch đại nhiều lần.”

“Thiên a…

Bây giờ thì ta hoàn toàn tin thủ lĩnh rồi.

Với tốc độ này, sớm muộn gì bộ lạc chúng ta cũng trở thành bộ lạc siêu cấp.”

Bất kể giống đực hay giống cái, ánh mắt ai nấy đều sáng rực khát vọng về một tương lai huy hoàng.

Tiếng hoan hô vang dậy khắp nơi, Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh cũng mừng thay cho bộ lạc Kim Sư.

Trong lòng hai người càng kiên định hơn ý nghĩ phải ở lại nơi này.

Nếu sau này Sơ Tầm và những người khác không muốn ở lại thì các nàng cũng chỉ đành bỏ lại thứ mình yêu quý.Sơ Ngũ nghĩ rất rõ, ca ca sớm muộn gì cũng kết lữ, đến lúc đó sẽ muốn tự lập gia đình, họ rồi cũng chia xa.

Nàng và Hùng Thanh Thanh ở lại là lựa chọn có lợi nhất.

Nếu rời đi, e rằng cả đời cũng không tìm được nơi thích hợp hơn.

Tất nhiên nếu ca ca chịu ở lại thì càng tốt, tốt nhất là kết lữ cùng một giống cái của bộ lạc Kim Sư…Nghĩ tới đây, mắt Sơ Ngũ sáng rực.

Giống cái của bộ lạc Kim Sư chẳng phải đang có một người ngay trước mắt sao?

Nàng nhìn chằm chằm Đồ Kiều Kiều như nhìn một món điểm tâm ngọt ngào.Đồ Kiều Kiều lập tức cảm nhận được ánh nhìn khác thường, quay đầu lại liền thấy Sơ Ngũ đang đăm đăm ngó mình như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cô thầm nghĩ bản thân đâu có đắc tội gì với Sơ Ngũ, sao lại bị nhìn như vậy.Lúc này Hùng Thanh Thanh vừa nhặt lại con Thải Vũ thú bị điện giật rơi lúc nãy, vui vẻ kéo tay Sơ Ngũ định mang đi rửa sạch để tối nướng ăn.“Sơ Ngũ, ngươi xem này…

Ta nhặt được rồi, chúng ta giữ lại ăn tối nha.”

“Được chứ.

Kiều Kiều, tối nay ngươi đến ăn cùng bọn ta đi.”

Đôi mắt Sơ Ngũ long lanh, tha thiết nhìn Đồ Kiều Kiều.“Một con e là không đủ ba người chúng ta ăn đâu…”

Với khẩu phần ăn của Hùng Thanh Thanh, một mình nàng ấy xử hết một con cũng chẳng khó.“Cũng đúng nhưng không sao, chỗ bọn ta còn có đồ ăn, đến lúc đó nấu chung rồi ăn luôn.”

Sơ Ngũ vội vàng nói, sợ Đồ Kiều Kiều từ chối.Ca ca chưa biết khi nào mới đến, nàng phải tranh thủ gây ấn tượng tốt trước.

Sơ Ngũ tự nhận mình là giống cái thông minh, biết quan sát lòng người.

Có một muội muội thấu tình đạt lý như vậy, ca ca chắc chắn sẽ cảm kích.“Hai ngươi biết nấu không?”

Đồ Kiều Kiều hỏi thẳng.Sơ Ngũ đỏ mặt, ấp a ấp úng mãi không nói được câu nào.

Nàng thật sự không biết nấu, ngay cả nướng thịt cũng thường cháy.

Nhìn con Thải Vũ thú trong tay, Sơ Ngũ thoáng thất vọng.

Xem ra lần này không mời được Kiều Kiều rồi.“Thôi được, ta ăn tối với hai ngươi vậy.”

Đồ Kiều Kiều không nỡ thấy Sơ Ngũ buồn, dù sao cũng là gấu trúc, ai mà chẳng mềm lòng.“Thật sao!

Cảm ơn Kiều Kiều!

Ta biết mà, ngươi là tốt nhất!”

Sơ Ngũ mừng rỡ, cả người như bừng sáng.“Kiều Kiều, khi nào chúng ta về?”

“Đợi đã, ta còn sắp xếp ca trực cho bọn họ.

Trên tường thành tốt nhất nên cử một thú nhân biết bay phụ trách trinh sát.”

“Thủ lĩnh, ngài thật chu đáo.”

Sự tin phục của mọi người với Đồ Kiều Kiều lại càng sâu sắc.

Có kẻ âm thầm cảm ơn Kim Xuyên vì đã nhường vị trí, nếu không làm sao họ có cơ hội gặp một thủ lĩnh như Đồ Kiều Kiều.Tối hôm đó, cô không về sơn động ăn cùng Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh mà ở lại dự lửa trại của bộ lạc.

Toàn thể thú nhân đều tham gia chúc mừng, trừ những kẻ phạm tội nghiêm trọng bị giam.

Ngồi cạnh Đồ Kiều Kiều, ngoài thú phu của cô còn có Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh – hai tay mơ vẫn chưa chịu từ bỏ.Cả hai ra sức thể hiện trước mặt cô nhưng cuối cùng vẫn thất bại, ngược lại còn phải ăn thịt nướng do cô làm.Không ít thú nhân độc thân cũng nhân dịp này mà kết lữ.

Khi lửa trại kết thúc đã là một giờ sáng, Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn trời, khẽ ngáp.

Trời đã khuya, cô nói vài câu với mọi người rồi xoay người rời đi.

Ngược lại Sơ Ngũ càng phấn khích, nếu có thể thì nàng muốn dọn vào sơn động của Đồ Kiều Kiều, thậm chí làm thú phu cũng được, chỉ tiếc nàng là giống cái nên không thể.Về phần Sơ Tầm, hắn đang dẫn tộc nhân cùng số mồi săn được không ngừng tăng tốc, cuối cùng khi trời vừa hửng sáng họ cũng đến được nơi mà hắn nghe nói là bộ lạc Kim Sư.Chỉ có điều…

đây thật sự là bộ lạc Kim Sư sao?

Tường thành tráng lệ thế này bọn họ chưa từng thấy.

Ngay cả đại lục phía họ cũng không có kiểu tường thành như vậy.Từ bao giờ Đông đại lục lại xuất hiện một bộ lạc siêu cấp thế này?

Huống chi tường thành kia quá đẹp, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy uy phong.Ngay cả Sơ Tầm cũng sững sờ, huống hồ là đám Thực Thiết thú đi theo ai nấy đều càng thêm chấn động.“Thiếu thủ lĩnh… chúng ta có khi nào đi nhầm chỗ không?

Không phải nghe nói bộ lạc Kim Sư chỉ là bộ lạc trung đẳng thôi sao?

Mức độ hoành tráng này, nhìn kiểu gì cũng không giống.”

Mặc Trúc trừng to mắt rồi chậm rãi thu ánh nhìn đầy nghi hoặc.
 
Back
Top Bottom