Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 141: Vì sao lại muốn đối xử với bản thân mình như vậy?


"Ngươi ngốc sao?

Không biết nhặt đại cái gì trên đường cũng dùng làm túi được à?

Cứ nhất định phải dùng da của mình!

Ta thật là...

Thôi, đi theo ta về trước đã."

Đồ Kiều Kiều vốn định mắng Dạ Ngôn một trận cho hả giận, nhưng nhìn thấy khắp người y chẳng còn chỗ nào lành lặn, cuối cùng vẫn không nỡ mở miệng nặng lời.Thôi vậy, cứ đưa y về chữa thương trước đã.

Đừng để sau này để lại di chứng, có khi lại mất nhiều hơn được."

Kiều Kiều, mấy thứ ta mang đến cho em, em có thích không?"

Trong tình trạng thế này mà Dạ Ngôn vẫn không quên hỏi."

Thích chứ, đều là những thứ ta thích ăn."

Đồ Kiều Kiều liếc nhìn qua một lượt, suýt nữa thì không dời nổi mắt.

Nếu không phải vì Dạ Ngôn đang bị thương, cô đã muốn làm ngay một bữa tiệc hải sản thật lớn rồi.Lúc này trong phòng họp, một thú nhân thuộc bộ lạc Dã Cẩu đang cố gắng co mình lại, thu nhỏ sự tồn tại xuống mức thấp nhất.

Gã ta vốn đi theo Sư Tuấn vào đây, giờ Sư Tuấn đã chết, gã ta chỉ sợ mình sẽ là kẻ tiếp theo bị xử lý, nên không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.Gã ta thật sự rất sợ.

Gã ta không ngờ Đồ Kiều Kiều - người từng bị bọn họ sai vặt như rác rưởi lại có ngày quyền cao chức trọng, trở thành tiêu điểm của toàn bộ thú tộc.

Nếu biết sớm sẽ có ngày hôm nay, gã ta đã tranh thủ lấy lòng Đồ Kiều Kiều, biết đâu còn có thể làm thú phu.

Còn giờ thì nói gì cũng muộn.Đặc biệt là giờ đây Đồ Kiều Kiều đã là thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.

Mới đến nơi này được vài tháng mà đã đạt thành tựu đến vậy, nếu cho nàng ta thêm thời gian, chẳng phải nàng ta sẽ thống trị cả Đông đại lục?Giờ phút này, điều duy nhất gã ta cầu mong là Đồ Kiều Kiều và đám người của nàng ta mau chóng rời khỏi đây, coi như không thấy sự tồn tại của gã ta.

Chờ bọn họ vừa đi, gã ta sẽ lập tức lén lút rời khỏi, rồi trở về báo cáo toàn bộ những gì xảy ra hôm nay cho thủ lĩnh.

Chờ thủ lĩnh quyết định.

Hiện tại, thực lực của bộ lạc Dã Cẩu quả thật không thể nào so sánh được với bộ lạc Kim Sư.

Nhưng nghĩ đến chuyện trước kia bọn họ từng đối xử với Đồ Kiều Kiều như thế, nàng ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đợi đến khi nàng ta rảnh tay, không chừng sẽ lập tức ra tay đối phó.Dù gì Sư Tuấn cũng từng là giống đực mà Đồ Kiều Kiều thích, vậy mà còn bị xử lý thê thảm như thế, thì đám giống đực như bọn họ càng chẳng có đường sống.Đợi sau khi trở về, gã ta nhất định phải vận động các thú nhân khác cùng nhau tiêu diệt bộ lạc Kim Sư.

Chỉ có như vậy mới trừ được hậu họa.

Nếu không, gã ta sẽ chẳng thể ngủ yên mỗi đêm.Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, gã ta còn đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện... họ đột ngột dừng bước.Cẩu Thắng: "???"

Sao lại không đi nữa?

Chẳng lẽ đã bị phát hiện?

Rõ ràng gã ta đã cố gắng thu mình lại, làm giảm sự hiện diện đến mức thấp nhất, vậy mà vẫn bị nhìn ra sao?Cẩu Thắng cẩn thận ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lạc Trì.Toàn thân gã ta lập tức cứng đờ.

Hồi lâu sau, gã ta mới dè dặt cất tiếng, giọng run rẩy nói: "Các... các ngươi nhìn ta làm gì?

Ta đâu có đắc tội gì với các ngươi!

Ta không phải Sư Tuấn, đừng đánh đồng ta với hắn chứ!"

"Vừa rồi ngươi đều nghe thấy cả, cho nên..."

Lạc Trì khẽ cong môi, nở một nụ cười lạnh.

Tên thú nhân bộ lạc Dã Cẩu này tưởng có thể lừa được hắn sao?

Khi nãy, hắn còn rõ ràng trông thấy ánh nhìn lạnh lẽo lóe qua trong mắt đối phương.Tên này rõ ràng có ác ý, lại còn nghe trọn vẹn cuộc đối thoại giữa hắn với Sư Tuấn.

Như vậy thì càng không thể để gã ta quay về bộ lạc Dã Cẩu."

Cho nên cái gì...

Rầm!"

Cẩu Thắng hoảng hốt lùi lại vài bước, khó khăn nuốt khan một ngụm nước bọt, vội vàng cam đoan.

"Các ngươi yên tâm, ta thề sẽ không hé răng nửa lời!"

"Ngươi nói không tiết lộ là sẽ không tiết lộ thật sao?

Chúng ta lấy gì để tin ngươi?

Hơn nữa, vừa rồi ta đã thấy ánh mắt ngươi đầy ác ý.

A Trì, xử lý hắn đi."

Đồ Kiều Kiều không chút do dự nói.Lúc nãy Lạc Trì đã nói cho cô biết, tên thú nhân này định sau khi quay về sẽ xúi giục bộ lạc Dã Cẩu đối phó bọn họ.

Chuyện như vậy, cô tất nhiên phải dập tắt từ trong trứng nước.

Dù sao hiện tại cô là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư, tất nhiên phải nghĩ cho các thú nhân của mình."

Được, Kiều Kiều.

Vậy em cứ thong thả, ta giải quyết rất nhanh."

Lạc Trì đáp lời ngay."

Được."

Đồ Kiều Kiều dìu Dạ Ngôn đi sang một bên.

Dạ Ngôn cứ dính lấy cô, cả người mềm nhũn như không xương.

Nếu không phải Đồ Kiều Kiều là thư thú nhân tứ giai, thân thể cường tráng, e rằng đã không đỡ nổi y rồi."

Các ngươi... các ngươi định làm gì?

Ta cảnh cáo các ngươi, tốt nhất đừng làm bậy!

Nếu ta xảy ra chuyện trong lãnh địa của bộ lạc Kim Sư, thủ lĩnh sẽ không tha cho các ngươi đâu!

Ta là con trai của ca ca thủ lĩnh!"

Cẩu Thắng vừa nói vừa lùi lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ."

Chỉ cần hắn không biết là được.

Hơn nữa, kể cả bộ lạc Dã Cẩu thật sự dám tấn công bộ lạc Kim Sư, chúng ta cũng chẳng hề sợ hãi.

Kẻ nên lo lắng chính là các ngươi."

Thực lực của bộ lạc Dã Cẩu từ trước đến nay luôn kém xa Kim Sư bộ lạc.

Mà cho dù bộ lạc Dã Cẩu muốn tìm minh hữu, cũng chưa chắc có bộ lạc nào chịu đứng về phía họ.

Dù sao bộ lạc Kim Sư đang nắm giữ núi muối.

Bất kỳ bộ lạc nào cần muối cũng sẽ không vì Dã Cẩu mà đắc tội với Kim Sư."

Vậy... vậy rốt cuộc ta phải làm gì các ngươi mới tha cho ta?"

Trong lòng Cẩu Thắng không ngừng rủa Sư Tuấn đến mức máu chó phun đầy đầu.Nếu không phải Sư Tuấn chọn gã ta đi theo,gã ta đã chẳng rơi vào tình cảnh này.

Không đến thì đâu gặp phải kết cục như bây giờ."

Nên làm gì à?

Chuyện đó không cần ngươi bận tâm."

Lạc Trì tung một đòn lôi điện, Cẩu Thắng không kịp né tránh, lập tức mất mạng.

Dù sao gã ta cũng chỉ là một thú nhân nhị giai, sao có thể chống đỡ nổi một cú lôi điện của một thú nhân lục giai như Lạc Trì."

Kiều Kiều, mấy lão giống cái mà bộ lạc Dã Cẩu mang đến phải xử lý sao đây?

Còn cả đám thú nhân còn sót lại nữa..."

Đồ Kiều Kiều ngẫm nghĩ một lúc, quyết định tạm thời đưa Dạ Ngôn về sắp xếp ổn thỏa rồi quay lại xem sau.Dù sao có một điều cô chắc chắn, đó là mấy giống cái kia tuyệt đối không thể giữ lại.

Đừng nhìn mấy người ấy có dáng vẻ già nua đáng thương, thực chất lại là những kẻ đáng giận nhất.Việc nguyên chủ bị đem ra làm vật trao đổi, chính là do những giống cái đó chủ động đề xuất rồi đồng lòng tán thành.

Nếu không có sự đồng thuận từ họ, thì Cẩu Tráng căn bản không thể nào dám ra quyết định, càng không thể đưa một giống cái trẻ tuổi như nguyên chủ ra mặc cả.Mà một khi đã là lời của giống cái nói ra, thì giá trị lại hoàn toàn khác.

Bởi vì nếu giống cái cũng tán thành, vậy có nghĩa là chuyện đó không sai.Nếu không phải vì ngại địa vị hiện giờ, Đồ Kiều Kiều đã muốn tự tay xử lý mọi việc.Trở về xong, cô lập tức dùng dị năng trị liệu giúp Dạ Ngôn khép lại toàn bộ vết thương lớn nhỏ trên người y.

Cô đẩy nhẹ y đang dựa sát vào vai mình: "Thương tích lành hết rồi, ngươi còn định bám lấy ta tới bao giờ nữa?"

"Kiều Kiều, khi nào thì chúng ta kết lữ?"

Đôi mắt lam trong vắt đẫm nước của Dạ Ngôn chăm chú nhìn cô."

Vội gì?

Gần đây ta còn bận, đợi qua đợt này rồi tính."

Đồ Kiều Kiều thật ra cũng không vội.

Trong bụng cô còn đang mang hai lứa con non kìa."

Nhưng... chỉ cần chưa kết lữ, thì ngày nào ta cũng thấy bất an."

Dạ Ngôn luôn cảm thấy không có chút an toàn nào.

Nhỡ đâu một ngày nào đó Kiều Kiều đuổi y đi thì sao?

Không có danh phận, không có ràng buộc, y chẳng thể yên tâm nổi.Đúng rồi... hay là khắc thú ấn trước đi.

Như vậy thì không sợ Kiều Kiều nuốt lời nữa.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 142: Dạ Ngôn, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước


"Có thể chứ, nhưng đợi về tới sơn động rồi nói sau."

Cô đã quyết định để Dạ Ngôn trở thành thú phu của mình, thì những chuyện kia tất nhiên phải thực hiện.

Hơn nữa, cô cũng không hề thấy phản cảm với mấy việc đó."

Vậy chúng ta về luôn bây giờ nhé?"

"Chờ đã, ngươi cứ về trước đi, ta còn phải sắp xếp một số việc rồi sẽ quay về sau."

Đồ Kiều Kiều vẫn quyết định phải xử lý đám thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu trước đã."

Vậy ta đi cùng em."

Dạ Ngôn vội vàng nói.

Giờ phút này y chẳng khác nào một kẻ bám người, cứ nhất nhất đòi theo sát Đồ Kiều Kiều, em ấy đi đâu thì y theo đó."

Vậy thì đi."

Thấy Dạ Ngôn không muốn rời đi, Đồ Kiều Kiều cũng không ép nữa.Cô dự tính sẽ xử lý dứt điểm đám thú nhân đến từ bộ lạc Dã Cẩu.

Những kẻ không rõ đầu đuôi thì có thể thả, dù sao cũng chẳng còn chút lòng biết ơn nào.

Hơn nữa, lần này cô cũng không định chấp nhận chuyện trao đổi.

Mấy lão giống cái kia từ đâu tới thì quay về chỗ đó.Không phải cô không muốn giúp, mà là những người này đã đắc tội cô quá nhiều.

Hơn nữa, trong thế giới thiếu thốn như hiện tại, ngay cả giống cái trong bộ lạc của cô còn chưa ai được ăn no mặc ấm, thì lấy gì ra mà lo cho đám giống cái lạ mặt kia?Chờ hai người đến một sơn động khác, liền thấy đám thú nhân bộ lạc Dã Cẩu đang ngồi chờ.

Mấy giống cái thì co ro trong góc, mặt đỏ ửng vì lạnh, trông vô cùng đáng thương.Khi nghe thấy tiếng động, bọn họ lập tức ngẩng đầu nhìn lên.

Nhưng đến khi thấy người xuất hiện là Đồ Kiều Kiều, ánh sáng trong mắt họ lập tức tắt ngấm, thay vào đó là vẻ chán ghét.

Dựa vào đâu mà Đồ Kiều Kiều có thể sống sung sướng như thế, còn bọn họ lại phải chịu cảnh khổ sở này?Tuy vậy, các nàng cũng rất nhanh lấy lại tinh thần.

Đồ Kiều Kiều là giống cái không thể sinh con mà vẫn có thú nhân theo đuổi, thì các nàng đây hẳn cũng chẳng thua kém là bao.Ở lại bộ lạc Kim Sư cũng không tệ.

Nhìn Đồ Kiều Kiều được nuôi đến môi hồng răng trắng, các nàng mà vào đây, biết đâu cũng được ăn no mặc ấm, dưỡng da dưỡng thịt một thời gian, không chừng còn trẻ ra vài tuổi.

Đến lúc đó tìm vài thú phu ở đây, chẳng phải là có thể sống tiếp hay sao?Càng nghĩ càng thấy hài lòng, các nàng hận không thể lập tức được thu nhận vào bộ lạc Kim Sư.

Nhưng ngay khi đang phấn khởi, lại nghe giọng Đồ Kiều Kiều lạnh tanh nói với thú nhân dẫn các nàng tới:"Đưa hết họ về đi.

Lương thực của bộ lạc chúng ta còn chưa đủ chia cho người nhà, lấy đâu ra dư để đổi chác với bộ lạc khác."

Mấy lão giống cái đang mơ mộng đẹp đẽ lập tức như bị dội một gáo nước lạnh.

Vài người lập tức kích động, giọng the thé hét lên:"Dựa vào đâu?

Dựa vào đâu mà không cho chúng ta ở lại?

Giờ bọn ta đã già, ăn được bao nhiêu chứ?

Chỉ cần cho một miếng cơm thừa canh cặn cũng sống được!

Đồ Kiều Kiều, chẳng lẽ ngươi sợ chúng ta giành mất chỗ của ngươi à?"

Nghe vậy, Đồ Kiều Kiều bật cười:"Chuyện đó ta không lo.

Các ngươi không đủ sức để tranh với ta đâu."

"Vậy tại sao ngươi đuổi bọn ta?

Ngươi cũng chỉ là một giống cái từng bị bộ lạc Dã Cẩu đem ra trào đổi thôi, có tư cách gì đuổi bọn ta?

Thủ lĩnh của các ngươi đâu?

Ta muốn gặp ngài ấy!

Ta không ngại ngài ấy có giống cái rồi, ta có thể làm đệ nhị giống cái của ngài ấy!"

Đồ Kiều Kiều: "!!!"

Lạc Trì: "???"

Đồ Kiều Kiều thật không ngờ vì muốn được sống tiếp mà bà ta có thể nghĩ tới mức đó.

Đúng là vượt ngoài tưởng tượng.Nơi này giống cái vốn đã hiếm, cơ bản đều là một giống cái nhiều giống đực.

Bà ta vì muốn sống nên mới nghĩ đến chuyện tranh giành giống đực với những giống cái khác.

Ý tưởng thì không tệ, chỉ tiếc là vốn không thể thành hiện thực.

Bởi hiện giờ, người nắm quyền trong bộ lạc Kim Sư là cô.

Hơn nữa, cha Kim Xuyên tuyệt đối sẽ không nhận thêm bất kỳ giống cái nào khác."

Cha ta chỉ có một bạn lữ là mẹ ta, như vậy là đủ rồi.

Ngươi bị điên à?"

Lạc Trì hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của lão giống cái kia."

A Trì, chàng nói cho nàng ta biết, hiện giờ thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư là ai?

Em có quyền quyết định việc giữ hay đuổi họ đi không?"

Đồ Kiều Kiều ngồi sau chiếc bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo một tiết tấu chậm rãi."

Được."

Lạc Trì nhìn Đồ Kiều Kiều bằng ánh mắt đầy cưng chiều, sau đó quay sang phía lão giống cái, ánh mắt lập tức lạnh đi "Thủ lĩnh hiện tại của bộ lạc Kim Sư là Kiều Kiều.

Em ấy là thủ lĩnh, đương nhiên có quyền quyết định các người được ở lại hay phải rời đi!"

"Không!

Không thể nào!

Các ngươi nhất định đang lừa chúng ta!

Thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư chẳng phải là Kim Xuyên sao?

Khi nào lại thành Đồ Kiều Kiều?

Hơn nữa ả chỉ là một giống cái ngoại lai, dựa vào đâu mà có tư cách làm thủ lĩnh bộ lạc các ngươi?"

"Tin hay không là chuyện của các ngươi.

A Trì, bảo các thú nhân đưa hết bọn họ ra ngoài biên giới bộ lạc, không cần quan tâm thêm nữa."

Dứt lời, Đồ Kiều Kiều quay đầu nhìn mấy giống cái kia, mỉm cười để lộ hàm răng trắng đều."

À đúng rồi, Sư Tuấn và mấy thú nhân khác vì mạo phạm chúng ta đã bị xử tử rồi."

"Cái gì!

Ngươi... ngay cả Sư Tuấn cũng giết?

Hắn chẳng phải giống đực mà ngươi thích nhất sao?"

Bọn họ đều kinh hãi, sững sờ không nói nên lời."

Phi!

Ta căn bản chưa từng thích hắn, trước kia cũng không.

Có lẽ là do các ngươi tự tưởng tượng thôi.

Mà thôi, mấy lời này ta cũng chẳng cần giải thích với các ngươi.

Thú nhân đâu...

đuổi hết bọn họ ra ngoài."

"Rõ, thưa thủ lĩnh!"

Mấy lão giống cái kia vốn không chịu tin, nhưng khi nghe chính miệng các thú nhân xác nhận, thì muốn không tin cũng chẳng được nữa.Các nàng vừa biết Đồ Kiều Kiều là thủ lĩnh thì sắc mặt lập tức thay đổi, thậm chí bắt đầu rón rén tiến lại gần:"Kiều Kiều à, dù gì chúng ta cũng từng nhìn ngươi lớn lên, có thể..."

"Không thể!"

Lời của Đồ Kiều Kiều vừa dứt, một nhóm lớn thú nhân liền bước vào:"Thủ lĩnh!"

"Ừ.

Đuổi hết bọn họ ra ngoài, không chừa lại một ai!

Nhớ để ý kỹ, đừng để họ tiện tay lấy đồ của bộ lạc chúng ta."

"Rõ, thưa thủ lĩnh!"

"Đồ Kiều Kiều!

Ngươi không thể ích kỷ như vậy!

Giữ chúng ta lại chẳng phải sẽ khiến ngươi bớt đơn độc hơn sao?

Một mình ngươi là giống cái trong bộ lạc Kim Sư, chẳng lẽ chưa từng thấy bị xa lánh?

Nếu để chúng ta ở lại, chúng ta nhất định sẽ đứng về phía ngươi.

Lúc đó ngươi sẽ không cần sợ những kẻ khác nữa."

"Đúng vậy, Đồ Kiều Kiều..."

"Bịt miệng họ lại.

Ta không muốn nghe họ ồn ào thêm câu nào."

Giọng Đồ Kiều Kiều lạnh tanh.Nếu cô từng trông mong gì vào lời hứa của bọn họ, thì giờ này cỏ trên mộ cô đã mọc cao hơn một mét rồi.Đám thú nhân bộ lạc Dã Cẩu cuối cùng cũng bị đuổi khỏi lãnh địa.

Trên đường đi, họ còn định xin chút lương thực từ thú nhân bộ lạc Kim Sư để làm lộ phí trở về, nhưng sau khi nghe lời Đồ Kiều Kiều, chẳng ai buồn để tâm đến họ nữa.Không còn cách nào, họ chỉ đành lủi thủi rời đi.

Nhưng cứ thế mà quay về, chắc chắn sẽ có kẻ bỏ mạng giữa đường.

Mà chuyện đó, Đồ Kiều Kiều dĩ nhiên không có lý do gì để bận tâm.Sau khi trở về, Đồ Kiều Kiều cùng Dạ Ngôn khắc thú ấn.

Dạ Ngôn vui mừng như một đứa trẻ.

Vừa được cô trị thương xong, y đã tung tăng nhảy nhót, còn rúc vào người cô không chịu rời:"Kiều Kiều, tối nay ta có thể ở lại bên cạnh em không?

Chỉ cần được ở cạnh em, ta mới cảm thấy an tâm."

"Dạ Ngôn, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tối nay đến lượt ta bầu bạn với Kiều Kiều, ngươi xếp hàng phía sau đi."

Bạch Yến trừng mắt nhìn Dạ Ngôn.

Tên này đã đi rồi còn lại quay lại, hắn ta đoán đúng mà.

Nhớ khi trước, hắn ta cũng từng như vậy.

Nhưng hắn ta biết điều hơn, vừa nhìn thấy Kiều Kiều là lập tức ra sức theo đuổi.

Không như Dạ Ngôn, cứ bày vẻ ngại ngùng, để rồi phải đi một vòng thật xa mới quay về được!
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 143: Hắn ta lúc nào cũng sẵn sàng chen vào


Dạ Ngôn suýt chút nữa thì chẳng có nổi bạn lữ.

May mà hắn ta biết lo xa, chắc đây chính là điểm khác biệt giữa hổ thú nhân và giao nhân.

Trong đầu giao nhân toàn là nước, làm sao thông minh được như hổ thú nhân có cái đầu lanh lợi?

Mấy cái đầu to lông xù kia đâu phải chỉ để nhìn cho đẹp.Nghĩ tới đây, Bạch Yến lập tức cảm thấy tự hào vì sự lý trí của bản thân, thậm chí còn ưỡn thẳng lưng lên."

Bạch Yến ca ca, ta bị thương rồi, huynh có thể thương tình ta một chút, nhường cơ hội tối nay lại cho ta được không?

Sau này ta nhất định sẽ đền đáp huynh."

Dạ Ngôn vừa nói vừa nhìn Bạch Yến bằng đôi mắt lam long lanh, thỉnh thoảng còn chớp chớp mấy cái.Bạch Yến chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, cả người không thoải mái.

Hắn ta vội lùi mấy bước:"Ngươi... nói cho đàng hoàng vào!

Ngươi là giống đực mà lại nói mấy lời như thế à?

Không thể học theo ta một chút, làm giống đực cho ra giống đực sao?"

"Ta... ta cũng muốn chứ, nhưng...

Kiều Kiều lại thích ta như vậy.

Hay là thế này, ta hát cho huynh một bài, huynh thấy sao..."

Đồ Kiều Kiều: "???"

Cô khi nào thì thích cái kiểu này chứ, sao chính cô lại không biết?Sắc mặt Bạch Yến lập tức biến đổi, vội nói:"Dừng!

Dừng ngay!

Ta... ta nhường cho ngươi!

Nhưng sau này ngươi phải trả lại cơ hội đó cho ta!

Còn nữa, cái bài hát kia, ngươi đừng hát!

Ta sợ ngày mai không còn thấy mặt trời nữa!"

"Nhưng... ta hát cũng dễ nghe mà."

Dạ Ngôn lí nhí phản bác nhưng giọng chẳng mấy tự tin.Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, mắt y liền sáng rực, quay sang nhìn Đồ Kiều Kiều:"Kiều Kiều, thú nhân hát hay lần trước ấy, em có thể giới thiệu cho ta được không?

Ta muốn học hỏi."

"Lần trước nào?

Có thú nhân nào hát hay à?"

Đồ Kiều Kiều mơ hồ nhìn y, vẻ mặt đầy khó hiểu."

Chính là lần đó, lúc chúng ta lần đầu gặp mặt ấy, tiếng hát ấy vừa vang vọng vừa êm tai!"

Cho đến tận bây giờ, Dạ Ngôn vẫn chưa quên được âm thanh đó.

Chỉ tiếc giọng y không chuẩn, hát cũng chẳng ra sao."

Chàng nói chuyện đó à?

Không thành vấn đề, lát nữa em sẽ dẫn chàng đi gặp!"

Đồ Kiều Kiều đột nhiên bật cười.Thứ kia vốn là cô mua để ứng phó với Dạ Ngôn.

Giờ y muốn học, vậy thì đưa cho y là được."

Được!

Cảm ơn em, Kiều Kiều.

Quả nhiên em vẫn là người thương ta nhất."

Dạ Ngôn lập tức thấy thỏa mãn.

Đừng nhìn y tới muộn, nhưng địa vị của y trong lòng Kiều Kiều vẫn rất quan trọng.Khóe môi Đồ Kiều Kiều hơi giật giật, sau đó dưới ánh mắt đầy mong đợi của Dạ Ngôn, cô lấy ra hai chiếc loa phát nhạc, đưa cho y:"Cho chàng.

Đây chính là vị thú nhân hát hay mà chàng nói đấy."

Dạ Ngôn: "???"

Một hồi lâu sau, như thể vừa kịp hiểu ra, y dè dặt hỏi:"Kiều Kiều, đây là hình thú của họ sao?

Ta vẫn là lần đầu thấy hình thú kỳ lạ như vậy.

Bọn họ là loài thú gì vậy?"

Đồ Kiều Kiều: "..."

Ách... y thật sự tin à?

Thứ này... nào phải hình thú gì, căn bản chẳng phải thú nhân!"

Các ngươi là thú nhân loài gì mà lại hát hay đến vậy?

Ta có thể học với các ngươi được không?"

Dạ Ngôn nghiêm túc cúi đầu hỏi chiếc loa phát nhạc.Đồ Kiều Kiều: "..."

Dạ Ngôn trò chuyện với chiếc hộp một hồi, thấy nó không có phản ứng, y bắt đầu bực bội.Là giống thú gì mà kỳ lạ như vậy, một câu cũng chẳng thèm đáp.

Dù không muốn dạy thì cũng phải nói rõ ràng một tiếng chứ, làm gì mà ngó lơ y như thế?

Chẳng lẽ nhìn y dễ bắt nạt đến vậy?"

Kiều Kiều... bọn họ không thèm để ý tới ta..."

Dạ Ngôn tủi thân chạy về phía cô, vừa nói vừa ấm ức."

Ách... thật ra thứ đó không phải thú nhân, mà chỉ là một loại thiết bị thôi..."

Đồ Kiều Kiều thấy Dạ Ngôn có vẻ ngơ ngác, liền giải thích sơ lược cho y.

Còn hiểu được bao nhiêu thì tùy vào y, cô cũng chỉ có thể nói tới đó.Không ngờ cô nói đó là thú nhân, y lại thật sự tin, có phần ngốc nghếch một cách đáng yêu."

Kiều Kiều, thứ này đúng là kỳ diệu thật.

Không phải thú nhân mà cũng biết hát, ta đúng là lần đầu tiên nhìn thấy."

"Đúng không?

Em cũng thấy thế.

Đây là vật Thần Thú ban cho em đấy."

"Thảo nào lại thần kỳ như vậy."

"Vỏ trai của chàng đâu?"

Đồ Kiều Kiều tìm một vòng mà vẫn không thấy."

Không... không mang theo...

À đúng rồi."

Vừa nói, y vừa lấy ngọc châu của mình ra."

Đây... cái này cho em, Kiều Kiều..."

"Em nói rồi, em không cần ngọc châu của chàng..."

Thấy sắc mặt Đồ Kiều Kiều không mấy dễ coi, Dạ Ngôn vội vàng giải thích: "Kiều Kiều, ta không phải định tặng em ngọc châu, mà là muốn cho em xem bên trong có cái gì."

Nói xong, Dạ Ngôn kéo cô đến một chỗ trống trải hơn, rồi lấy từ trong ngọc châu ra một ít đồ vật.Đồ Kiều Kiều lập tức trừng to mắt.

Cô đang nhìn thấy cái gì thế này?

Một đống cua hoàng đế, lại còn có cả loại màu lam, thậm chí còn có cá ngừ đại dương!

Gần như tất cả các loại hải sản cô thích đều có đủ.Nước miếng suýt chút nữa trào ra, cô hít sâu một hơi rồi khẽ thốt: "Toàn bộ đều ở đây sao?"

Số lượng hải sản quả thật rất nhiều, xếp thành từng đống nhỏ như núi."

Không phải, còn nữa.

Chỉ là chỗ này chật quá, ta chỉ lấy ra được bấy nhiêu thôi..."

Dạ Ngôn còn chưa nói dứt lời thì đã thấy số hải sản y vừa lấy ra bất ngờ biến mất."

Em đã chuyển hết vào không gian của em rồi.

Chàng lấy nốt phần còn lại ra đi.

Cứ để mãi trong ngọc châu chắc cũng không thoải mái gì đâu."

"Kiều Kiều, em thật chu đáo!"

Quả nhiên Kiều Kiều là người yêu y nhất, đến chuyện nhỏ thế này mà cũng nghĩ đến.Tối hôm đó, Đồ Kiều Kiều được ăn một bữa hải sản thỏa thích, món cô đã lâu không được nếm lại.

Dạ Ngôn cũng ở bên cạnh cô, cùng nhau thử cách ăn mới.Cả đêm, Đồ Kiều Kiều xử lý không ít cua hoàng đế sáu càng, cá ngừ đại dương cũng ăn hết một khúc lớn.

Nếu không phải vì bụng căng không chịu nổi, cô còn muốn ăn thêm nữa.Cơm nước xong, rửa mặt xong, dưới ánh mắt mong đợi của Dạ Ngôn, Đồ Kiều Kiều chui vào chăn ngủ.Dạ Ngôn: "???"

Vậy là xong rồi sao?

Không phải y sẽ được ngủ cùng Kiều Kiều sao?"

Chàng ngủ bên kia."

Đồ Kiều Kiều đột ngột nói.

Gần đây cô mệt mỏi quá độ, định nghỉ ngơi cho tử tế.Thân thể Dạ Ngôn vốn hơi lạnh, chia chăn ngủ riêng vẫn là tốt nhất.Dạ Ngôn u oán nhìn Kiều Kiều.

Phúc lợi là phải tự mình giành lấy.

Y nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nũng nịu hạ xuống:"Kiều Kiều... ta thấy hơi lạnh, có thể chui vào chăn em một lát không?

Ta đảm bảo sẽ không làm bậy!"

"Không được!

Đừng dùng mỹ thú kế, vô dụng với em."

Đồ Kiều Kiều thậm chí còn không buồn mở mắt.

Cái giọng điệu bén nhọn ấy khiến cô chỉ muốn co quắp cả mười đầu ngón chân lại, đừng nói tới mở mắt nhìn y.

Dạ Ngôn dốc hết mọi chiêu cũng không lay chuyển nổi Đồ Kiều Kiều.

Y liền nhẹ nhàng lại gần, khẽ kéo mí mắt Đồ Kiều Kiều ra, lần này em ấy chắc chắn sẽ phải thấy y rồi.Đồ Kiều Kiều: "..."

Chiêu này đúng là cạn lời.

Cô vừa tức giận lại vừa buồn cười, lập tức giơ chân đá Dạ Ngôn rơi xuống giường:"Nếu không ngủ được thì đừng ngủ nữa!"

Bên ngoài, Bạch Yến nghe thấy động tĩnh liền mừng thầm trong bụng.

Quả nhiên Kiều Kiều vẫn muốn ngủ với hắn ta, bằng không sao lại đá tên giao nhân kia ra?

Nếu lát nữa tên đó còn không biết điều, khiến Kiều Kiều phát bực, hắn ta sẽ vào thay.

Quả nhiên vẫn phải dựa vào hắn ta mới được.Nghĩ tới đây, Bạch Yến liền đi rèn luyện.

Dù sao Kiều Kiều cũng thích nhất là nhìn cơ bụng của hắn ta.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 144: Cứu giống cái


Kết quả là Bạch Yến dỏng tai nghe cả buổi, vậy mà vẫn không nghe thấy Đồ Kiều Kiều quát mắng Dạ Ngôn.

Hắn ta cụp mắt, đầy thất vọng.

Xem ra hôm nay không còn cơ hội được ngủ chung với Kiều Kiều rồi.Tuy Dạ Ngôn không được đắp chăn cùng Đồ Kiều Kiều, nhưng y đã thuyết phục được Kiều Kiều khắc thú ấn cho mình.

Sau khi Kiều Kiều đồng ý, y mới chịu ngoan ngoãn đi nghỉ.Thú ấn của Dạ Ngôn được khắc ngay vị trí trái tim.

Giao nhân tộc từ xưa nổi tiếng trung thành, thú ấn bạn lữ của họ gần như đều nằm ở ngực, nơi gần sát trái tim.Dạ Ngôn nhẹ nhàng vuốt lên thú ấn mới, mãn nguyện nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.Đồ Kiều Kiều thấy y cuối cùng cũng chịu yên tĩnh thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.Cùng lúc đó, Dương Toàn đang vò đầu bứt tai, tóc rụng từng nắm.

Không phải vì chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là gã đã cố hết sức chăm sóc hai giống cái kia, vậy mà họ vẫn phát sốt.Giống cái mà sốt cao thì chín phần mười là không cứu được.

Nhìn tình hình hiện tại, hai người kia chỉ e chẳng còn sống được bao lâu."

Dương Toàn lão đại, hay là chúng ta để hai nàng lại đây rồi quay về bộ lạc đi.

Nhìn bộ dạng hiện giờ, chắc không sống nổi thêm mấy ngày, sớm muộn gì cũng phải đi gặp Thần Thú.

Giữ lại chỉ tốn công vô ích.Lúc đó không đổi được muối lại còn mệt rã rời.

Đồ ăn mang theo đã cạn, trời thì lạnh, săn mồi cũng khó.

Kéo dài như vậy, e là cả bọn mình cũng không cầm cự nổi..."

Dương Toàn nhíu mày.

Gã biết những lời kia không sai.

Nhưng hai giống cái ấy vẫn còn thở.

Nếu bây giờ bỏ lại, gã thật sự không cam lòng.

Vất vả bao ngày, nếu chẳng đổi được gì, thì chẳng phải bao công sức đổ sông đổ biển sao?

Gã không cam lòng... thật sự không cam lòng."

Dương Toàn lão đại, ngươi cũng phải nói một câu chứ!"

Gã thú nhân kia sốt ruột đến mức suýt nữa đã đưa tay kéo Dương Toàn lại.Nếu Dương Toàn cứ cố chấp làm theo ý mình, thì xin lỗi, gã ta không theo nữa.

Gã ta còn phải nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình.Gã ta vẫn chưa kết bạn lữ, không muốn sớm như vậy đã đi gặp Thần Thú.

Theo Dương Toàn thì còn có cái ăn, gã ta chịu được.

Nhưng nếu chỉ là đi để chết, thì gã ta không muốn.

Gã ta đâu có ngu."

Ta biết rồi, để ta suy nghĩ lại một chút."

"Suy nghĩ gì nữa?

Cho dù lão đại có đưa họ đến bộ lạc Kim Sư, thì thủ lĩnh bên đó cũng không nhận hai giống cái thế này đâu.

Các nàng sống thêm được vài ngày nữa là cùng.

Đến lúc đó hối hận cũng muộn rồi."

"Đúng đó!

Dương Toàn lão đại, nếu lão đại không đi, thì bọn ta sẽ tự quay về."

Dương Toàn liếc nhìn hai giống cái đang nằm trên nền tuyết, cau mày: "Được rồi, chúng ta đi.

Nhưng trước khi đi, tìm cho họ một cái sơn động rồi đặt vào đó."

Dù biết họ khó qua khỏi, nhưng mấy ngày sống chung ít nhiều cũng sinh tình cảm.

Gã không muốn để họ bị dã thú tha đi ngay giữa đồng hoang."

Được!

Ta đi tìm ngay."

Gã thú nhân kia nghe thấy Dương Toàn đồng ý bỏ lại hai giống cái thì thở phào nhẹ nhõm.

Gã ta thật sự sợ Dương Toàn khăng khăng muốn đưa họ đến bộ lạc Kim Sư.Tuy nơi này chỉ cách bộ lạc Kim Sư chừng một ngày đường, nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm hao tổn không ít thể lực.

Quan trọng là chưa chắc đã được nhận, thành ra công cốc.Sau khi tìm được một cái sơn động, Dương Toàn và đồng bọn đặt hai giống cái sốt cao mặt đỏ như lửa vào trong, rồi quay người rời đi....Hôm sau, Đồ Kiều Kiều bị tiếng cảnh báo của hệ thống đánh thức.[Cảnh báo, cảnh báo!

Cách vị trí hiện tại 69 km có hai giống cái đang gặp nguy hiểm.

Đề nghị ký chủ lập tức đến cứu chữa.]"Có thưởng không?"

Đồ Kiều Kiều lười biếng hỏi.[Không có.]"Vậy thì không đi.

Mỗi ngày biết bao nhiêu giống cái chết, chẳng lẽ chị phải cứu hết?

Huống hồ em lại chẳng có khen thưởng.

Nếu em xin được chút gì cho chị thì may ra chị còn cân nhắc."

Đồ Kiều Kiều uể oải, rõ ràng không định hành động.[Ký chủ, đó là giống cái thuộc tộc Thực Thiết thú.

Nếu chị cứu được họ, có thể nhận 100 điểm tích phân.] Đinh Đang vội vàng nói.Nó vốn có sẵn vài chỉ tiêu thưởng dự phòng, giữ lại cho tình huống như thế này.

Quả nhiên dự đoán chính xác."

Sao em không nói sớm?"[Ách... em đang xin.]"Lần này nhanh thật đấy?"

Đinh Đang thấy không giấu nổi nữa, đành thật thà khai báo với Đồ Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều: "..."

Cô cứ tưởng hệ thống của mình là tên ngốc ngây thơ, không ngờ cũng có chiêu trò.

Vừa rồi nếu cô đồng ý ngay, có khi chẳng được thưởng gì thật.

Hệ thống đúng là hệ thống, từ nay cô phải biết mặc cả nhiều hơn.Đinh Đang sợ Đồ Kiều Kiều giận, dè dặt nói:[Ký chủ, lần sau em sẽ không vậy nữa.

Chị đừng giận.

Nhiệm vụ lần này...]"Nhiệm vụ chị biết rồi.

Giờ chị đi ngay, được chưa?"

Dù sao cũng là giống cái của tộc Thực Thiết thú.Nếu cô chưa biết thì thôi, chứ một khi đã biết thì không thể làm ngơ.

Huống hồ còn có 100 điểm tích phân, không kiếm thì uổng, kiếm được là lời.Cô không dám qua loa, chuẩn bị mọi thứ chu đáo.

Sau cùng vẫn quyết định gọi một thú phu đi cùng.

Cân nhắc thiệt hơn, cô chọn Diêu Kỳ Diệp vì hắn là người phù hợp nhất.A Trì bận việc trong bộ lạc, còn phải tranh thủ chăm con.

A Ngân cũng vậy.

A Yến tuy là thú nhân ngũ giai, nhưng cô không thấy đủ an toàn.

A Dạ thì khỏi nói, y là giao nhân, mang theo rất bất tiện.

A Xuyên thì đang chăm cha và bà.

Hiện tại chỉ còn Diêu Kỳ Diệp là lựa chọn ổn thỏa.Diêu Kỳ Diệp biết mình được cùng Đồ Kiều Kiều ra ngoài thì vui mừng nhảy cẫng tại chỗ.

Nhưng Dạ Ngôn lại rất không vui:"Kiều Kiều, ta thật sự không thể đi cùng sao?

Ta có thể hóa chân mà."

"Không cần.

Em không muốn thấy dáng vẻ thương tích đầy mình của chàng."

"Nhưng mà..."

"Thời gian không chờ ai.

A Diệp, chúng ta đi thôi."

Đồ Kiều Kiều vừa dứt lời đã leo lên lưng Diêu Kỳ Diệp, hai người rời khỏi bộ lạc.Diêu Kỳ Diệp là thú nhân lục giai, tốc độ không hề chậm.

Hắn ta mệt thì Đồ Kiều Kiều sẽ cho uống một viên An Thể Đan.

Nhờ vậy, chỉ mất hai canh giờ, họ đã đến được cửa hang được hệ thống đánh dấu."

Là chỗ này sao?

Kiều Kiều, để ta vào trước.

Em chờ ở đây, nếu không có nguy hiểm thì hãy vào."

Diêu Kỳ Diệp khẽ nói."

Không cần, chúng ta vào luôn cũng được.

Thần Thú nói bên trong không nguy hiểm."

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa dẫn đầu bước vào.Thấy vậy, Diêu Kỳ Diệp vội vàng đi theo.

Không theo không được, lỡ Kiều Kiều gặp chuyện thì biết làm sao?Vừa bước vào, Đồ Kiều Kiều lập tức nhìn thấy ở một góc sơn động, nơi khuất gió, có hai giống cái đang bất tỉnh.

Cô bước lại gần, thấy mặt họ đỏ bừng, thậm chí một người còn mê sảng, nói mớ:"Ca ca... ca ca, cứu Tiểu Ngũ...

Tiểu Ngũ nóng quá...

Tiểu Ngũ muốn về nhà..."

Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu mày, rồi ngồi xổm giữa hai người họ, đưa tay nắm lấy cổ tay một người, bắt đầu vận dụng dị năng trị liệu, chữa lành thân thể cho họ.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 145: Về bộ lạc của ta đi


Chẳng bao lâu sau, dưới tác dụng của dị năng trị liệu, sắc mặt của Sơ Ngũ và người còn lại dần dần khá lên.Đồ Kiều Kiều không dừng lại mà tiếp tục vận chuyển dị năng, cho đến khi cảm thấy bản thân gần như kiệt sức mới đành phải dừng tay.Cô vội uống một viên An Thể đan, rồi nhanh chóng sờ trán hai tiểu giống cái.

Phát hiện các nàng đã hạ sốt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.Cô định chờ hai người họ tỉnh lại rồi tính tiếp.

Dù sao trông cũng sắp tỉnh rồi.Đồ Kiều Kiều lấy nước ấm ra, rót một ly, sau đó dùng một tấm da thú phủ lên người hai tiểu giống cái.Bất chợt, cô tự vỗ nhẹ lên đầu mình khiến Diêu Kỳ Diệp giật bắn."

Sao vậy, Kiều Kiều?

Em sao lại tự đánh chính mình?"

"Không sao, em không thấy đau."

Đồ Kiều Kiều cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy hứng khởi, rồi lấy từ không gian ra hai chiếc lều trại, vẫy tay gọi Diêu Kỳ Diệp: "A Diệp, lại đây."

"Chuyện gì vậy, Kiều Kiều?"

"Chàng làm theo em, dựng cái này lên."

Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần tối, đoán chừng hôm nay phải ngủ lại đây.Dù sao hai giống cái kia vẫn chưa tỉnh.

Thân thể đã khá hơn, nhưng chắc hẳn bụng đã đói meo rồi.Trước đó, Đồ Kiều Kiều đã để sẵn ít đồ ăn trong không gian của Diêu Kỳ Diệp, chính là để phòng mấy tình huống kiểu này.Sau khi hai người dựng lều xong, Đồ Kiều Kiều lập tức chui vào.

Vừa vào lều đã cảm thấy ấm áp hẳn.

Cô lấy ra một chiếc giường, trải chăn đệm cẩn thận, rồi sang lều bên cạnh trải thêm một tấm da thú.

Xong xuôi, cô mới nhẹ nhàng chuyển hai giống cái vào trong.Vừa đặt xong, Sơ Ngũ đã mở mắt.Nàng ngơ ngác một lúc rồi mới dần ý thức được hoàn cảnh của mình.

Vừa nhận ra nơi này không phải chỗ cũ, Sơ Ngũ lập tức bật dậy, hoảng hốt nhìn quanh.

Đây là đâu?"

Ngươi tỉnh rồi à?

Còn thấy chỗ nào không khỏe không?"

"Ngươi là ai?

Đây là đâu?"

Sơ Ngũ lắc đầu, vẻ mặt đầy hoảng hốt, vội vàng lay Hùng Thanh Thanh nằm cạnh để đánh thức nàng ấy.Hùng Thanh Thanh dụi mắt.

Khi nãy trong cơn mê man, nàng ấy mơ hồ cảm thấy thân thể rất khó chịu, nhưng sau đó lại dần dễ chịu hơn.

Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?"

Ta là giống cái của bộ lạc Kim Sư.

Khi đi ngang qua đây, thấy các ngươi đang hôn mê nên đã chữa trị.

Các ngươi là giống cái từ đâu đến?

Không biết mùa đông mà còn ra ngoài là vô cùng nguy hiểm sao?"

Đồ Kiều Kiều cau mày, thật sự không biết hai người này từ đâu tới.Hệ thống cũng không nói rõ, chỉ báo có hai giống cái thuộc tộc Thực Thiết thú đang hôn mê ở đây."

Thì ra ngươi là giống cái bộ lạc Kim Sư, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta.

Chúng ta là bị..."

Sơ Ngũ vừa nhớ lại chuyện đã xảy ra liền không thể chờ thêm, vội vàng kể hết mọi chuyện cho Đồ Kiều Kiều nghe.Đồ Kiều Kiều nhíu mày.

Không ngờ bộ lạc Sơn Dương lại dám làm liều như vậy, còn định mang giống cái đến bộ lạc Kim Sư.

Chẳng phải là cố tình gây phiền toái cho cô sao?Nếu lúc đó cô không nắm rõ tình hình mà nhận người, lỡ anh trai của cô bé kia đến tìm tính sổ thì sao?

May mà có hệ thống hỗ trợ, giúp cô kịp thời tránh rắc rối.Nếu không, nhỡ bộ lạc Sơn Dương quay lại vu vạ rằng đã giao người rồi, còn bộ lạc Kim Sư không thừa nhận, đến lúc đó người của tộc Thực Thiết thú chắc chắn sẽ hiểu lầm, nghĩ bộ lạc Kim Sư làm điều khuất tất."

Vậy à?

Hai ngươi vất vả rồi.

Thế giờ định tính sao?"

Trong lòng Đồ Kiều Kiều đã nhanh chóng cân nhắc đủ đường.Bộ lạc của cô đang thiếu người, còn bên kia thì mất chỗ nương thân.

Cứ đưa hai giống cái này về trước, chắc chắn người của Thực Thiết thú sẽ đến tìm.Chỉ cần cô đối xử tốt, còn sợ gì bọn họ không chịu gia nhập bộ lạc Kim Sư?"

Ta... ta muốn ở lại đây đợi ca ca."

"Ta cũng sẽ ở lại với Tiểu Ngũ, chờ bọn họ đến."

Hùng Thanh Thanh rụt rè ôm lấy tay Sơ Ngũ."

Nhưng các ngươi lấy gì để chắc rằng họ sẽ đến đúng nơi này?

Cứ chờ vô vọng, không biết tới khi nào.

Lỡ như hại chính bản thân thì sao?

Ở nơi rừng núi hoang vu thế này, hai giống cái như các ngươi liệu có sống nổi không?"

Sắc mặt Sơ Ngũ càng nghe càng tái nhợt.

Những lời Đồ Kiều Kiều nói không sai.

Nàng cũng hiểu rõ, nếu cứ cố chờ, không quá hai ngày là đói chết, hoặc lạnh chết.Huống hồ, ca ca đâu biết bọn họ ở đâu.Hùng Thanh Thanh cũng bắt đầu hoảng hốt, trong đầu dần mường tượng ra tương lai mịt mù phía trước."

Chúng ta... không ổn rồi.

Vậy... chúng ta có thể theo ngươi trở về bộ lạc được không?"

Sơ Ngũ chợt lóe lên một ý nghĩ, lập tức nhìn Đồ Kiều Kiều bằng ánh mắt yếu ớt và đáng thương.Không hiểu sao, nàng lại đặc biệt có thiện cảm với tiểu giống cái này.

Có thể vì được cứu, cũng có thể vì lý do nào khác.

Tóm lại, nàng rất thích tiểu giống cái này."

Về bộ lạc chúng ta à?

Được thôi.

Chi bằng các ngươi ở lại luôn đi.

Dù sao các ngươi cũng đâu còn chỗ nào để về, đúng không?"

Đồ Kiều Kiều thuận miệng nói."

Nói thì đúng thật...

Nhưng việc bọn ta có thể ở lại hay không còn phải chờ ca ca trở về rồi mới rõ.

Chỉ là... bây giờ bọn ta có thể đi cùng các ngươi trước được không?"

Sơ Ngũ ngập ngừng một chút, ánh mắt chợt lóe lên niềm vui rồi lại nhanh chóng thu về.Nàng không muốn rời xa ca ca.

Hơn nữa, thủ lĩnh hiện tại của tộc Thực Thiết thú chính là ca ca nàng, nên mọi chuyện đều phải hỏi ý huynh ấy trước."

Vậy thì được rồi."

Đồ Kiều Kiều nói xong liền im lặng, khiến hai người kia căng thẳng đến nghẹt thở.

Đúng lúc cả hai đang hoang mang, cô mới chậm rãi mở miệng:"Sáng mai theo ta về bộ lạc Kim Sư trước.

Nếu ca ca các ngươi có bản lĩnh, chắc chắn sẽ tìm tới đó.

Còn nếu không, ở lại trong bộ lạc cũng xem như có đường sống."

"Cảm ơn ngươi, tiểu giống cái."

Sơ Ngũ xúc động nhìn Đồ Kiều Kiều, chỉ cảm thấy đây là tiểu giống cái tốt bụng nhất mình từng gặp."

Không cần khách sáo.

Đêm nay nghỉ lại đây, sáng mai ta sẽ gọi."

"Cảm ơn!

Cảm ơn!"

Đến lúc này, hai người mới chú ý đến chỗ mình đang ở.

Không gian tuy nhỏ nhưng ấm áp lạ thường, khác hẳn cái lạnh cắt da cắt thịt ngoài kia, cứ như hai thế giới tách biệt."

Ọt ọt ọt ọt..."

Bụng hai người đột nhiên đồng loạt réo vang.Cả hai đỏ mặt tới mang tai, vội ôm bụng, lúng túng nói với Đồ Kiều Kiều:"Ta... chúng ta... lúc trước chưa ăn gì nên..."

Đám thú nhân bộ lạc Sơn Dương tuy không đối xử tệ với các nàng, nhưng chính họ cũng thiếu ăn, càng không dư phần cho người khác.

Hai nàng ăn uống rất ít, lại không có da thú giữ ấm, thế nên mới bị lạnh đến phát bệnh.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 146: Thú nhân của bộ lạc Tam Vĩ Hồ tới


"Không sao, đói bụng là chuyện thường tình của thú nhân mà!"

Đồ Kiều Kiều mỉm cười, vừa nói vừa lấy ra hai khúc trúc non tươi mới, hương thơm lan tỏa khiến Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh nhìn đến nuốt nước miếng.Nhưng rất nhanh, cả hai như sực nhớ ra điều gì, vội vàng lắc đầu từ chối:"Ta... chúng ta không ăn đâu."

"Sao vậy?

Các ngươi không đói sao?"

Đồ Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn họ, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Một lát sau, như chợt hiểu ra điều gì đó, cô khẽ nhíu mày."

Chẳng lẽ các ngươi nghĩ ta hạ độc vào mấy khúc trúc này à?"

Sơ Ngũ ngượng ngùng cúi đầu.

Hồi ở bộ lạc Sơn Dương, họ từng bị đe dọa bằng những thứ như thế, lâu dần cũng sinh ra tâm lý dè chừng.

Dù biết bản thân đang rất đói, nhưng vẫn sợ, lỡ vừa ăn xong đã bị đưa đi đâu thì biết làm sao."

Thật sự không cần lo như vậy.

Nếu ta có ý xấu thì lúc trước đã không cứu các ngươi làm gì.

Nhưng nếu các ngươi đã không muốn ăn, ta cũng không ép."

Dứt lời, Đồ Kiều Kiều định thu lại mấy khúc trúc, nhưng Sơ Ngũ đột ngột đưa tay giật lấy, vội vàng đưa cho Hùng Thanh Thanh một khúc, rồi không do dự cắn một miếng từ khúc còn lại.Hương vị thanh mát ngọt lành lan khắp khoang miệng khiến đôi mắt Sơ Ngũ lập tức sáng rực.

Nàng nhanh chóng ăn tiếp, từng miếng một, chẳng mấy chốc đã ăn sạch khúc trúc trong tay.Sơ Ngũ còn thòm thèm nhìn sang Hùng Thanh Thanh, Hùng Thanh Thanh giật mình, vội rụt tay lại rồi nhanh chóng cắn một miếng, đôi mắt cũng lập tức sáng lên như Tiểu Ngũ khi nãy.So với loại trúc từng ăn trong bộ lạc, khúc trúc này còn ngon hơn rất nhiều.

Nàng ấy chỉ vài ba miếng là đã ăn sạch, thậm chí ăn xong còn muốn...

ăn nữa, chỉ tiếc là không còn.Ánh mắt Hùng Thanh Thanh lấp lánh nhìn Đồ Kiều Kiều, không giấu được sự khao khát.

Sơ Ngũ thấy vậy liền khẽ kéo nàng ấy một cái, nhưng Hùng Thanh Thanh lại chẳng hề phản ứng, vẫn dán mắt vào Đồ Kiều Kiều như chờ mong điều gì đó.Đồ Kiều Kiều bật cười:"Phần còn lại ta không thể cho các ngươi ăn nữa, phải để dành cho thú nhân Thực Thiết trong bộ lạc."

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đồng thanh ngạc nhiên hỏi:"Bộ lạc các ngươi cũng có thú nhân Thực Thiết sao?"

"Tạm thời thì chưa, nhưng sau này sẽ có."

Đồ Kiều Kiều nói, rồi đưa cho mỗi người một bát nước, sau đó trở về lều của mình.Buổi tối, cô cùng Diêu Kỳ Diệp ăn tối xong thì ôm lấy con hồ ly đã biến trở lại hình thú, nhẹ nhàng chui vào ổ chăn ấm áp.Diêu Kỳ Diệp dịu dàng quấn đuôi quanh người Đồ Kiều Kiều, gối đầu lên cổ cô, lặng lẽ hít hà mùi hương thân thuộc, rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh thì nằm ôm nhau trong một góc lều.

Đồ Kiều Kiều đã để lại cho họ một tấm da thú, dù đơn sơ nhưng vẫn đủ để giữ ấm.

Trong lòng hai người dâng lên một cảm giác an toàn và hạnh phúc chưa từng có....Cùng lúc đó, tại bộ lạc Tam Vĩ Hồ.Kể từ khi không còn Diêu Kỳ Diệp, Diêu Kỳ Xuyên và Ba Cát trấn giữ, bộ lạc bắt đầu rơi vào cảnh sa sút.Ban đầu còn tạm ổn, họ lấy thịt dự trữ ra ăn thoải mái.

Nhưng vì lòng tham, chỉ trong hai ba ngày, họ đã ăn sạch toàn bộ lương thực vốn đủ dùng cho cả tháng.Rồi chuyện không may ập đến, một nhóm thú nhân lưu lạc kéo tới tấn công bộ lạc.

May mắn là đám này phẩm giai không cao, họ gắng gượng chống trả được.Nhưng chưa kịp thở phào, một bộ lạc khác lại kéo đến.

Vừa mới qua một trận chiến, giờ thêm một trận nữa, sức lực cạn kiệt, chẳng thể chống đỡ nổi.

Thấy tình thế không ổn, rất nhiều thú nhân lập tức thu gom phần lương thực còn lại rồi bỏ trốn.Họ muốn tìm đến Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên để nương tựa.

Dù gì cũng là người cùng một bộ lạc, chắc chắn sẽ không bị đuổi đi.

Dù trước kia có hiềm khích thế nào, thì ân oán cũng nên khép lại sau chừng ấy thời gian.Đặc biệt là đám giống cái.

Họ chẳng có chút lo lắng, bởi họ tin chắc: là giống cái của Hồ tộc, dù đến bộ lạc nào thì cũng sẽ được chào đón.

Thế nên họ lập tức giục thú phu rời đi ngay trong đêm, đưa nhau bỏ trốn khỏi bộ lạc....Sáng hôm sau.Khi Đồ Kiều Kiều dẫn theo Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh quay về bộ lạc, từ xa cô đã thấy một đám thú nhân chen chúc trước cổng.

Sắc mặt cô lập tức thay đổi, tăng tốc điều khiển xe chạy nhanh hơn.Diêu Kỳ Diệp không muốn chở Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh, mà hai người kia cũng không muốn ngồi lên người hắn ta.

Cuối cùng, Đồ Kiều Kiều lấy ra chiếc máy xe chuyên dụng, loại có thể chở ba thú nhân.

May mà nơi này là thế giới thú nhân, đường đi rộng rãi bằng phẳng, nếu không chắc chẳng thể chạy nổi.Khi xe vừa đến nơi, ánh mắt tất cả thú nhân đều đổ dồn về phía họ.

Đặc biệt khi trông thấy Diêu Kỳ Diệp, đám thú nhân đến từ bộ lạc Tam Vĩ Hồ lập tức trở nên kích động."

Diêu Kỳ Diệp, ngươi về rồi!

Mau nói với người trong bộ lạc, để họ cho chúng ta vào!

Chúng ta đến là để nương nhờ ngươi!

Ngươi chắc chắn rất vui vì sau này chúng ta lại là người cùng một bộ lạc mà!"

"Đúng đó!

Thượng Xích với Ứng Khương chẳng đáng tin chút nào, chẳng biết đã đi đâu, đến giờ vẫn chưa quay lại!

Ngươi mới là người thích hợp làm thủ lĩnh bộ lạc Tam Vĩ Hồ.

Bọn ta nghĩ kỹ rồi, sẽ theo ngươi làm lại từ đầu.

Đừng lo, lần này toàn bộ đều đứng về phía ngươi."

"Không sai!

Bộ lạc còn định để Thử Vân kết lữ với ngươi nữa!

Dù sao Thượng Xích cũng bỏ đi rồi, ngươi thay thế là hợp lý.

Thử Vân là một trong số ít giống cái có năng lực sinh sản cao, kết lữ với nàng ấy chẳng phải là ý Thần Thú sao?"

"Phải đấy!

Còn giống cái cũ của ngươi thì bỏ qua đi!

Giải trừ quan hệ bạn lữ là được!

Nghe nói Thượng Xích từng nói nàng ta là giống cái hạ đẳng, không thể sinh con, giữ lại làm gì?"

"Đúng vậy..."

"Đủ rồi!"

Diêu Kỳ Diệp cắt lời, sắc mặt lạnh như băng.

"Ta không muốn nhìn thấy các ngươi, càng không có ý định thu nhận các ngươi, và càng không muốn trở lại cùng các ngươi!

Còn chuyện giải trừ quan hệ bạn lữ, các ngươi đừng mơ tưởng.

Ai còn dám nhắc đến, đừng trách ta trở mặt!"

"Ngươi... sao ngươi có thể như vậy!

Chúng ta mới là người cùng bộ lạc với ngươi mà!"

"Đúng đấy!

Chỉ vì một giống cái không sinh được mà ngươi trách bọn ta sao?"

Đám người kia không dám tin nhìn Diêu Kỳ Diệp, như thể hắn ta vừa phạm phải tội tày trời."

Các ngươi mất trí rồi sao?

Trước đây ta đã nói gì, các ngươi quên hết rồi à?

Muốn ta nhắc lại không?"

Lời vừa dứt, lòng bàn tay Diêu Kỳ Diệp đã bốc lên luồng dị năng sáng rực.Đám thú nhân lập tức câm bặt, sắc mặt lúc trắng bệch lúc đỏ gay.

Cuối cùng có một kẻ lên tiếng:"Vào bộ lạc Kim Sư hay không là do thủ lĩnh nơi này quyết định, không phải ngươi!

Dù ngươi không thu nhận, chúng ta vẫn có thể gia nhập.

Ngươi không có quyền ngăn cản!"

"Phải đấy!

Sao vô lý như vậy?

Ngươi vào được thì bọn ta cũng có thể!

Gọi thủ lĩnh các ngươi ra đây!

Bọn ta mang theo cả chục giống cái, chẳng phải là phúc lớn cho bộ lạc các ngươi sao?"

"Đúng vậy..."

Lúc này, Đồ Kiều Kiều bước tới, ánh mắt bình thản, giọng nói dứt khoát:"Không cần.

Bộ lạc của chúng ta không cần loại thú nhân như các ngươi."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 147: Nàng ta là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư


"Ngươi chính là bạn lữ của Diêu Kỳ Diệp đúng không?

Ngươi nói không cần là không cần à?

Ngươi tưởng mình là ai?

Cũng chỉ là một giống cái hạ đẳng, dựa vào đâu mà dám ngăn cản chúng ta?"

"Đúng vậy!

Nghĩ mình ở lại bộ lạc Kim Sư được vài hôm là có thể lên mặt làm thủ lĩnh sao?

Đúng là không biết thân biết phận!"

Tên thú nhân kia vừa nói vừa trợn mắt lườm nguýt."

Chưa kể, ngươi tưởng chỉ vì kết lữ với thiếu thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư mà nghiễm nhiên được làm thủ lĩnh chắc?

Ta chưa từng thấy ai hoang tưởng đến mức ấy..."

"Rầm!"

Tên thú nhân kia còn chưa kịp nói hết câu đã bị đánh bay.

Hai kẻ đứng cạnh vừa lên tiếng cũng bị Diêu Kỳ Diệp hất văng ra xa.Chỉ một chiêu, cả ba bị quăng lên không trung rồi rơi xuống đất, tạo thành một hố to bụi bay mù mịt."

Ai da!

Đau chết mất!

Cứu mạng!

Diêu Kỳ Diệp giết thú rồi!"

"Bộ lạc Kim Sư các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích!

Diêu Kỳ Diệp là người của bộ lạc các ngươi, các ngươi không ra mặt thì ai đòi lại công bằng cho chúng ta đây?

A...

đau quá..."

Tên kia vừa tru tréo vừa lăn lộn dưới đất, bộ dạng vô cùng thảm hại.Đám thú nhân và giống cái của bộ lạc Tam Vĩ Hồ bắt đầu gào khóc ăn vạ, la lối om sòm, vừa đòi thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư ra mặt, vừa nằng nặc xin được thu nhận vào bộ lạc.Thế nhưng mặc cho bọn họ kêu khóc suốt nửa ngày trời, bộ lạc Kim Sư vẫn không có lấy một thú nhân nào lên tiếng.

Mọi người chỉ đứng im lặng quan sát, ánh mắt của nhiều người còn lộ rõ vẻ khinh thường.Hồ Điền đang định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Đồ Kiều Kiều đang nhìn thẳng vào mình.

Gã tức đến đỏ mặt, vừa định phản bác thì thấy cô kéo áo để lộ bụng dưới, lập tức hoảng hốt kêu lên:"Bụng ngươi... sao lại như vậy?

Không lẽ... ngươi mang thai rồi?"

"Không sai."

Đồ Kiều Kiều cong môi cười lạnh.

"À, suýt quên nói với các ngươi, ta đang mang thai con của A Diệp và A Xuyên.

Về sau còn dám coi thường họ nữa không?

Bọn họ nhìn người cũng đâu có tệ."

Thật ra cô vốn không định công khai chuyện này, nhưng không chịu nổi khi thấy đám thú nhân Tam Vĩ Hồ nhục mạ Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên.Huống hồ hiện tại thực lực của cô không yếu.

Chờ sinh xong lần này rồi lại tiếp tục mang thai, cô chắc chắn có thể tiến lên lục giai.Bộ lạc Kim Sư giờ đã ổn định, đang trên đà phát triển.

Còn những bộ lạc như Tam Vĩ Hồ thì đã tan rã, căn bản không thể so sánh được.

Vậy nên, cô không cần phải e dè gì nữa."

Cái gì!

Không thể nào!

Ngươi sao có thể mang thai con của bọn họ được?

Ngay cả Thử Vân còn không làm được, một giống cái vô dụng như ngươi thì làm sao có thể!

Chắc chắn trong bụng ngươi là nhét da thú vào, không thể thật được!"

"Ai nói ta không thể mang thai?

Ta chưa từng nói vậy.

Các ngươi tin lời đồn vô căn cứ, rồi chạy tới đây làm loạn?

Ta nói cho các ngươi biết, chỉ cần ta còn ở đây một ngày, các ngươi đừng hòng bước chân vào bộ lạc Kim Sư nửa bước!"

"Dựa vào đâu?

Ngươi dựa vào cái gì mà dám ngăn cản chúng ta?

Ngươi là cái thá gì chứ?"

"Dựa vào việc ta là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư."

Đồ Kiều Kiều mỉm cười, ánh mắt bình thản mà lạnh lùng nhìn thẳng vào đám thú nhân đang ồn ào phía trước."

Cái gì... sao có thể chứ?"

"Đúng đấy!

Bộ lạc Kim Sư sao lại để một giống cái làm thủ lĩnh được?

Ta thấy ngươi chắc mơ làm thủ lĩnh đến phát điên rồi!

Loại giống cái như ngươi mà cũng dám xưng là thủ lĩnh bộ lạc?

Thú nhân bộ lạc Kim Sư các ngươi không ai dám lên tiếng à?"

Một giống cái cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai."

Lâu như vậy rồi mà thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư vẫn chưa ra mặt?"

Hồ Vân cau mày nói, trong lòng cứ thấy bất an, như thể có điều gì đó rất không ổn.

Dù rõ ràng mọi việc đang đi đúng hướng, nhưng ả vẫn không thể gạt bỏ cảm giác kỳ lạ ấy."

Ta đã nói rồi, ta là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư.

Thú nhân đâu, đuổi hết đám người này ra ngoài.

Không cho phép bọn họ lảng vảng trước cổng bộ lạc chúng ta.

Nếu không chịu đi... thì đánh."

Đồ Kiều Kiều chẳng buồn phí thêm lời.

Cô hiểu rõ, dù có nói nhiều đến đâu, những kẻ này cũng chẳng bao giờ chịu nghe.Đã vậy thì cần gì nhẫn nhịn?

Việc gì có thể giải quyết bằng hành động, thì không cần dùng lời lẽ.

Nhất là với những kẻ không hiểu lý lẽ như bọn họ.Đám thú nhân bộ lạc Tam Vĩ Hồ chỉ thấy buồn cười, chẳng ai để lời Đồ Kiều Kiều vào tai.

Trong mắt họ, Đồ Kiều Kiều chỉ là đang mạnh miệng, không thực sự dám làm gì.

Bọn họ việc gì phải sợ?Cho đến khi một tiếng hô đồng thanh vang lên từ phía thú nhân bộ lạc Kim Sư:"Rõ!

Thủ lĩnh!"

"Cái... cái gì?

Thủ lĩnh?

Thủ lĩnh gì chứ?

Chẳng lẽ Đồ Kiều Kiều thật sự là thủ lĩnh của các ngươi?"

Hồ Điền mở to mắt như muốn lòi ra khỏi tròng, tia máu trong mắt giật giật từng sợi."

Ta có nghe nhầm không?

Hồ Cẩm, véo ta một cái!"

"Được."

Hồ Cẩm lập tức ra tay, véo mạnh một cái khiến Hồ Vân đau điếng, suýt nhảy dựng.

Ả tức giận véo trả, rồi hai người lao vào cấu véo nhau, náo loạn cả một góc.Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh hoảng hốt, vội nấp sau lưng Đồ Kiều Kiều.

Đây là lần đầu tiên các nàng thấy những giống cái hoang dã đến như vậy.

Trong bộ lạc Thực Thiết thú, giống cái đều dịu dàng hiền lành, chưa từng xảy ra cảnh tượng hỗn loạn như thế.Hai người mỗi người nắm lấy một bên tay áo của Đồ Kiều Kiều, như thể cô là chỗ dựa duy nhất vào lúc này.Đồ Kiều Kiều khẽ cau mày, ra lệnh:"Lập tức đuổi hết bọn họ ra ngoài.

Không cho đứng chắn trước cổng bộ lạc."

"Rõ, thưa thủ lĩnh!"

Đám thú nhân bộ lạc Kim Sư lập tức ra tay, không cần hỏi ý kiến, lôi thẳng đám Tam Vĩ Hồ ra ngoài.

Một số không cam lòng, liền xông lên định động thủ.Nhưng phía Kim Sư chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn phản công mãnh liệt.

Dưới sự chỉ dẫn của Đồ Kiều Kiều, họ ăn đủ, ngủ ngon, tinh thần lẫn thể lực đều dồi dào, chiến đấu tự tin, khí thế bừng bừng.Ngược lại, thú nhân Tam Vĩ Hồ thì mệt mỏi rã rời, dị năng yếu ớt, căn bản không phải đối thủ.Chỉ đánh vài hiệp, bọn họ đã bị áp đảo hoàn toàn.

Biết mình không thể thắng, họ đành cắn răng nhẫn nhịn, cố chịu đựng chỉ để được ở lại.

Lúc này, họ mới thật sự nhận ra: Đồ Kiều Kiều không nói đùa, nàng ta thật sự là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư.Bằng không, sao đám thú nhân kia lại nghe lời đến vậy?Không ai hiểu nổi vì sao Kim Xuyên lại giao cả bộ lạc cho một giống cái như Đồ Kiều Kiều, thay vì truyền lại cho con ruột.

Nhưng chuyện đã đến nước này, nếu muốn có chỗ dung thân, họ chỉ còn cách nuốt trôi nỗi tức giận.Hồ Điền giãy giụa một hồi, cố gắng nặn ra nụ cười nịnh nọt:"Chuyện đó...

Đồ thủ lĩnh, trước kia là bọn ta mắt mù, không biết ngài là thủ lĩnh.

Giờ xin thật lòng nhận lỗi.

Ngài xem... chúng ta cũng chẳng dễ dàng gì.

Xin hãy cho chúng ta một cơ hội, cho chúng ta được gia nhập bộ lạc Kim Sư."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 148: Đuổi đi


"Đúng vậy, đúng vậy!

Đồ Kiều Kiều, bọn ta gia nhập bộ lạc Kim Sư chỉ có lợi chứ không có hại gì cho các ngươi.

Vì sao ngươi lại không đồng ý?

Chẳng lẽ chỉ vì chút ân oán cá nhân trước kia mà ngươi định bỏ lỡ cơ hội để bộ lạc phát triển sao?"

Hồ Vân cũng nhân cơ hội lên tiếng.Nói thật, lúc này trong lòng ả đã bắt đầu hối hận.

Vừa rồi, khi nhìn thấy Hồ Mỹ Mỹ và Hồ Lệ Lệ đứng giữa đám thú nhân, ả mới nhận ra, mấy người đó rời bộ lạc Tam Vĩ Hồ chưa lâu mà ai nấy đều trắng trẻo, sắc mặt hồng hào, nhìn qua là biết sống sung túc, chẳng phải chịu khổ cực gì.Ngay cả váy da thú họ mặc cũng là kiểu ả chưa từng thấy bao giờ.

Đẹp đến mức ả đi khắp các chợ trao đổi cũng chưa từng gặp qua.

Chỉ nhìn thôi cũng đủ hiểu cuộc sống ở bộ lạc Kim Sư còn tốt hơn tưởng tượng của ả rất nhiều.Thậm chí mức sống ở đây đã gần tiệm cận các bộ lạc cấp cao.

Nếu lúc đó ả không hồ đồ, chịu đi theo Hồ Lệ Lệ và mấy người kia, thì giờ có lẽ cũng được như họ: ăn no mặc ấm, bên cạnh còn có thú phu yêu thương săn sóc.Ả từng có bốn thú phu, giờ chỉ còn lại một.

Hai người đã chết, một người thì bỏ đi, người còn lại lại bệnh tật triền miên, e là chẳng sống được bao lâu.

Ban đầu ả còn tính rằng, nếu tới được bộ lạc Kim Sư, nhất định sẽ chọn vài thú nhân cường tráng để thay thế.Nào ngờ còn chưa bước nổi qua cổng bộ lạc.

Dù Đồ Kiều Kiều nghĩ gì đi nữa, ả cũng phải tìm cách ở lại.

Những ngày tháng sống trong bất an, lo sợ, ả đã chịu đủ rồi.

Huống hồ, Đồ Kiều Kiều là thủ lĩnh, lẽ ra nên đặt lợi ích bộ lạc lên hàng đầu.Nếu Đồ Kiều Kiều cứ cố chấp làm theo ý mình, không để tâm đến lợi ích của bộ lạc Kim Sư, thì e rằng sớm muộn gì các thú nhân trong bộ lạc cũng sẽ sinh ra thành kiến."

Chuyện này không cần các ngươi lo.

Dù không có các ngươi, bộ lạc Kim Sư vẫn sẽ lớn mạnh.

Dù các ngươi nói gì, ta cũng sẽ không thay đổi quyết định."

Cô vẫn nhớ rõ những gì từng nói khi còn ở Tam Vĩ Hồ.Lời đã nói ra, nhất định phải giữ trọn.Huống hồ, đám thú nhân Tam Vĩ Hồ vốn chẳng ra gì.

Nhận họ vào bộ lạc, sau này chỉ tổ chuốc thêm phiền phức.Dù thế nào, Đồ Kiều Kiều cũng tuyệt đối sẽ không cho họ bước chân vào.

Lỡ như bọn họ giống ba chị em Trư Hoa Hoa, cấu kết với bộ lạc khác thì sao?Giờ bộ lạc Kim Sư có rất nhiều thứ quý giá.

Nếu để đám người tâm địa bất chính tiết lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra đủ chuyện rắc rối.Để tránh tình huống đó, Đồ Kiều Kiều luôn chọn lọc kỹ càng, chỉ cho phép những thú nhân có phẩm hạnh tốt gia nhập.

Có như vậy mới giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất."

Ta biết trước kia từng đắc tội ngươi, nhưng ngươi cũng không thể vì cảm xúc cá nhân mà ảnh hưởng đến cả bộ lạc.

Nếu như vậy, ngươi còn xứng làm thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư không?"

Dù trong lòng Hồ Vân sợ hãi, vẫn cố gắng nói ra những lời đã chuẩn bị.Không còn cách nào khác, giờ muốn ở lại bộ lạc Kim Sư, ả đành phải liều một phen."

Ngươi nói linh tinh cái gì vậy!

Nếu ngay cả Kiều Kiều cũng không xứng làm thủ lĩnh, thì còn ai xứng?"

Bán Mai không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng."

Đúng vậy, các ngươi căn bản chẳng hiểu gì cả.

Thủ lĩnh chính là phúc tinh của bộ lạc chúng ta, không ai được phép bôi nhọ ngài ấy.Ngài ấy đã nói không cần người của bộ lạc các ngươi, thì là không cần.

Biết điều thì cút khỏi đây đi.

Nếu không, lát nữa bọn ta ra tay, e là các ngươi không chỉ bị thương nhẹ đâu."

"Phúc tinh gì chứ, đừng để bị ả lừa!

Nếu thật là phúc tinh thì bộ lạc các ngươi đã chẳng gặp bao nhiêu chuyện như vậy.

Thủ lĩnh Kim Xuyên của các ngươi đâu?"

Hồ Thẩm nghĩ, chuyện này vẫn nên để Kim Xuyên ra mặt.

Gã tin Kim Xuyên nhất định sẽ cho bọn họ vào.

Dù sao cũng là người quen biết, Kim Xuyên sẽ không làm khó họ đâu."

Cha ta có việc bận, nhưng không phải là không biết các ngươi tới."

Lạc Trì không biết đã đến từ lúc nào, giờ đang nhíu mày nhìn Hồ Thẩm, Hồ Điền và Hồ Vân – mấy kẻ lớn tiếng nhất trong đám."

Lạc Trì, nếu ngươi đã đến thì mau quản bạn lữ của ngươi cho tốt.

Nếu nàng ta là thủ lĩnh, thì cũng nên đặt lợi ích của cả bộ lạc lên trên hết chứ."

"Kiều Kiều nói sao thì là vậy.

Em ấy chắc chắn nghĩ vì bộ lạc.

Ta thấy em ấy làm hoàn toàn đúng.

Theo ta, những thú nhân như các ngươi vốn không xứng gia nhập bộ lạc Kim Sư."

Lúc này, không ít thú nhân đã xông tới bắt lấy đám Hồ Điền.

Dù họ vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi tay các thú nhân bộ lạc Kim Sư.

Đến giờ phút này, Hồ Thẩm đã nhìn rõ tất cả.Muốn chia rẽ Đồ Kiều Kiều và các thú nhân trong bộ lạc là điều không thể.

Trái lại, bọn họ còn khiến đối phương nổi giận.

Đám thú nhân ấy chẳng ai muốn nghe một lời bôi nhọ nào về Đồ Kiều Kiều.

Chẳng lẽ...

ả thật sự là phúc tinh?Nhưng nếu Đồ Kiều Kiều thật là phúc tinh, thì những chuyện từng xảy ra trong bộ lạc Kim Sư trước kia giải thích thế nào?

Dù sao thì lần này, gã cũng phải thừa nhận, bộ lạc Kim Sư thực sự đã thay đổi rất nhiều.Chuyện này... thật sự có liên quan đến Đồ Kiều Kiều sao?

Không!

Không thể nào!

Lai lịch của ả, Thượng Xích đã nói rõ rồi.

Ả làm gì có năng lực lớn như vậy!"

Đồ Kiều Kiều!

Ngươi thật sự không thể tha cho bọn ta một lần sao?

Cho thêm một cơ hội nữa thôi mà!"

Hồ Vân thấy mình sắp bị kéo đi, liền giãy giụa hét lớn."

Không thể!

Có lỗi là có lỗi.

Trước đây ngươi không phải không có cơ hội, mà là chính ngươi không biết trân trọng.

Giờ hối hận thì đã muộn.

Lôi đi, ta không muốn nghe thêm lời nào nữa."

"Rõ, thưa thủ lĩnh."

Lần này, thú nhân bộ lạc Kim Sư hành động dứt khoát, lập tức bịt miệng đám Hồ Điền, khiến họ muốn nói cũng không thể.

Cuối cùng, chỉ còn lại ánh mắt tuyệt vọng nhìn theo bóng dáng ngày càng xa của bộ lạc Kim Sư.Xử lý xong đám thú nhân bộ lạc Tam Vĩ Hồ, Đồ Kiều Kiều mới áy náy quay sang nhìn Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh."

Đi thôi, vào trong rồi nói chuyện."

"Được."

Hai nàng vừa đến, mọi thứ đều lạ lẫm.

Huống hồ trong bộ lạc Kim Sư còn có rất nhiều vật dụng kỳ quái, các nàng không dám tự tiện đi đâu, chỉ biết mỗi người nắm lấy một tay của Đồ Kiều Kiều, rụt rè bước cạnh nàng ấy.Bạch Yến đến sau, chen không vào nữa, đành ngậm ngùi nhìn hai giống cái nhỏ chiếm hai bên của Đồ Kiều Kiều, lòng đầy u oán.

Hắn ta không hiểu sao hai nàng kia lại khỏe đến thế, ngay cả hắn ta cũng bị đẩy bật ra."

Kiều Kiều..."

"Về rồi nói sau."

"Được."

Bạch Yến đành nuốt lời muốn nói vào bụng.Vừa đến gần khu vực sơn động, Đồ Kiều Kiều đã nghe thấy một giọng nam chói tai vang lên:"A... trên người ngươi có mùi nước hoa của em ấy..."

Đồ Kiều Kiều: "..."

"Đây...

đây là âm thanh gì vậy?

Sao lại..."

Sắc mặt Sơ Ngũ lập tức trắng bệch.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 149: Bọn họ làm sao còn sống quay trở về được?


"Còn là âm thanh gì được nữa?

Lại là tên Dạ Ngôn hát hò giữa đêm đấy.

Cũng vì vậy mà ta mới phải ra ngoài."

Bạch Yến vừa nói vừa trợn trắng mắt.Sơ Ngũ nhíu mày: "Dạ Ngôn?"

"Ừ, y là thú phu của ta.

Ngoài chuyện hát dở ra thì mấy việc khác cũng tạm ổn."

Đồ Kiều Kiều vội giải thích."...

Nếu đã hát dở thì sao còn thích hát?"

Sơ Ngũ không hiểu nổi.

Chẳng lẽ y không tự biết giọng mình thế nào sao?"

Y thích hát."

"Vậy à?

Ta chưa từng nghe thú nhân nào thích ca hát, trừ Giao Nhân tộc."

Sơ Ngũ hạ giọng nói."

Y chính là thú nhân Giao Nhân tộc."

Sơ Ngũ: "!!!"

"Sao có thể thế được?

Giao Nhân tộc mà cũng sống trên đất liền sao?"

Không chỉ Sơ Ngũ, ngay cả Hùng Thanh Thanh cũng tròn mắt kinh ngạc."

Đi thôi, ta dẫn các ngươi vào động xem thử, rồi sắp xếp chỗ ở cho hai ngươi."

Sơ Ngũ mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Thật ra nàng rất muốn ở cùng Đồ Kiều Kiều, chỉ là sợ làm phiền cuộc sống của nàng ấy nên cố nhẫn nhịn.Vừa đến gần cửa sơn động, tiếng hát bên trong lập tức im bặt.

Một giọng nam mềm mại vang lên:"Kiều Kiều?

Là em sao?

Kiều Kiều!"

"Là em."

Các nàng còn chưa kịp bước vào hẳn thì đã thấy có người đang động đậy phía sau tấm rèm.

Chẳng bao lâu, rèm được vén lên, một thú nhân tóc xoăn màu lam, có đôi mắt xinh đẹp bước ra ngoài."

Hít...

Thật đẹp!

Váy da thú y mặc cũng đẹp quá!

Ta chưa từng thấy cái váy da thú nào đẹp như vậy, nó làm từ gì thế?"

Mắt Hùng Thanh Thanh sáng rực.

Trái lại, Sơ Ngũ trông dè dặt hơn nhiều.Hai người họ phát hiện, váy da thú ở bộ lạc Kim Sư, từ kiểu dáng đến màu sắc đều rất đẹp.

Cả hai đều thích mấy kiểu váy như thế, chỉ tiếc là bây giờ các nàng chẳng có gì trong tay để đem ra trao đổi.Hơn nữa, Đồ Kiều Kiều còn cứu mạng các nàng.

Nói cho đúng, bọn họ nên dâng lễ tạ ơn mới phải."

Tất nhiên rồi.

Đây là da giao đấy, không đẹp mới lạ!

Ta lại là Giao Nhân chính tộc, da giao trên người ta đương nhiên là đẹp nhất."

Dạ Ngôn tự hào nói.Tất cả da giao của y đều để dành riêng cho Kiều Kiều.

Ngoài em ấy ra, không ai được chạm vào."

Ngươi thật sự là Giao Nhân tộc à?"

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh vẫn nhìn Dạ Ngôn đầy nghi ngờ.Các nàng từng nghe nói Giao Nhân hát rất hay, nhưng tên Giao Nhân trước mặt lại hoàn toàn ngược lại.

Hay là lời đồn sai?

Không phải tự khen, nhưng hai nàng còn hát dễ nghe hơn y nhiều."

Ta trông không giống sao?

Rõ ràng ta là Giao Nhân đẹp nhất tộc, vậy mà các ngươi lại bảo không giống?

Kiều Kiều, hai giống cái này từ đâu tới thế?

Sao cứ nói những lời khiến ta tổn thương vậy?"

Dạ Ngôn bắt đầu ra vẻ tủi thân.Đồ Kiều Kiều: "..."

"Các nàng là do em cứu về.

Sau này sẽ ở lại bộ lạc một thời gian dài.

Các nàng là giống cái, chàng đừng so đo với họ làm gì.

Mau vào nằm nghỉ đi.

Chân chàng đi lại được rồi à?"

"Đi được rồi.

Kiều Kiều, tối nay..."

"Tối nay là đến lượt ta.

Ngươi quên là đã đổi với ta rồi sao?

Đừng có tìm cách lươn lẹo.

Dù có hát hò cũng vô dụng."

Bạch Yến chẳng biết từ đâu nhảy ra, vừa mở miệng đã giành phần khiến Dạ Ngôn nghệt mặt.Tên nhóc này đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

Tưởng có thể ngủ cùng Kiều Kiều mỗi ngày chắc?

Không nhìn lại xem, tất cả bọn họ đều là thú phu của Kiều Kiều, phải thay phiên nhau, làm gì có chuyện y muốn sao cũng được."

Ta... ta đâu có ngủ mấy ngày đâu?"

"Không mấy ngày?

Mọi người đều phải xếp hàng, đâu thể để một mình ngươi độc chiếm Kiều Kiều?"

Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đứng một bên, ngây người nhìn cảnh giành giật tình cảm này.

Đây là lần đầu các nàng chứng kiến chuyện như vậy, trong lòng không khỏi tò mò.Hai nàng chưa từng có thú phu, cũng không hiểu rõ mấy chuyện này.

Ở bộ lạc cũ, một giống cái nhiều lắm cũng chỉ có ba thú phu, thậm chí có người chỉ có hai.

Mọi người sống hòa thuận, chẳng mấy khi cãi nhau.

Thế mà chỉ trong thời gian ngắn, họ đã thấy Kiều Kiều có đến bốn thú phu.Đúng lúc này, Diêu Kỳ Xuyên và Ngân Lâm Lang cũng đi ra.

Hai người vừa mới dỗ xong bọn trẻ nên mới có thể ra ngoài.Lạc Trì đang bận việc, tạm thời giao con cho Diêu Kỳ Xuyên trông.

Trong đám huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, dù sao bọn trẻ cũng là con của Kiều Kiều."

Kiều Kiều, họ cũng là thú phu của ngươi à?"

"Đúng vậy.

Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi tham quan một vòng rồi ăn một bữa.

Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đến sơn động để ở.

Cứ yên tâm mà ở lại đây.

Đợi đến khi ca ca các ngươi tới, nếu vẫn muốn ở lại thì hãy quyết định.

Ở bộ lạc Kim Sư, chỉ cần chịu khó làm việc thì không sợ thiếu ăn.

Chuyện đó các ngươi không cần lo."

"Làm việc sao?

Chuyện đó không vấn đề gì.

Ta với Thanh Thanh đều thuộc dạng khỏe trong số giống cái, chắc chắn giúp được."

Hai nàng vốn đang lo lắng, giờ nghe Đồ Kiều Kiều nói vậy thì cũng yên tâm phần nào.Chỉ cần chịu làm là có cái ăn, vậy là đủ rồi.

Việc đó họ hoàn toàn làm được.Sau khi ăn uống xong, Đồ Kiều Kiều đưa Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh đến sơn động tạm thời mà các nàng sẽ ở.

Vì cả hai chưa có bạn lữ, lại cùng xuất thân từ một bộ lạc nên được sắp xếp ở cùng nhau, tiện bề chăm sóc.Cùng lúc đó, tại bộ lạc Dã Cẩu.Lang Thiên đưa hai người cha còn sống sót về.

Ai nấy đều mệt mỏi rã rời, hắn siết chặt túi da thú trong tay.Trong túi là mấy quả dại hắn hái cho Kiều Kiều và mẹ, thêm ít da thú cùng vài khối thịt con mồi còn tươi.Họ đã rời đi lâu như vậy, không biết Kiều Kiều và mẹ giờ ra sao rồi?

Có gặp chuyện gì không?Lần này đi, trong số các người cha chỉ còn lại hai người sống, những người khác đều đã chết.

Trước kia Lang Thiên còn chưa tin, đến khi tận mắt thấy thi thể, hắn mới không thể không chấp nhận.Dù vậy, chuyến đi này cũng không phải hoàn toàn vô ích.

Phẩm giai của hắn đã tăng thêm một bậc, xem như chút thành quả duy nhất có được.Trong lúc trốn chạy, bọn họ từng rơi xuống một khe núi, bị kẹt lại rất lâu, mãi mấy ngày trước mới tìm được lối ra.

Nếu không, thật chẳng biết còn mắc kẹt bao nhiêu ngày nữa."

Các ngươi là ai?

Tới bộ lạc ta làm gì?"

Thú nhân gác cổng bộ lạc Dã Cẩu ngăn họ lại, không cho vào.Cả đám người lấm lem bùn đất, mặt mũi không ra hình dạng, đến mức đám gác cổng cũng chẳng nhận ra họ là người nhà của Hùng Lị."

Chúng ta là thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu, sao lại không được vào?"

"Ta chẳng nhớ trong bộ lạc có mấy người như các ngươi."

Tên thú nhân kia nheo mắt nhìn Lang Thiên."

Ta là Lang Thiên, con trai của Hùng Lị."

"Hùng Lị!!

Ngươi chờ một chút, ta đi báo thủ lĩnh!"

Thú nhân kia lập tức biến sắc, quay đầu chạy vào trong."

Được."

Lang Thiên hơi sững người, nhưng vẫn đứng chờ cùng người nhà."

Lang Thiên, từ khi nào bộ lạc chúng ta nghiêm ngặt vậy?

Cha lo nhất vẫn là Kiều Kiều và mẹ của con.

Lúc đó cha còn nhớ rõ Đồ Sơn cũng bị thương, không biết giờ có sao không nữa..."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 150: Phi Vũ, mang túi da lại đây cho ta


"Hy vọng không nghiêm trọng quá.

Nếu không thì khoảng thời gian này, e là Kiều Kiều và mọi người đã phải sống rất vất vả."

Trên gương mặt tuấn tú hiện rõ vẻ lo lắng."

Không sai.

Không biết A Lị và Kiều Kiều giờ thế nào.

Cha chỉ hận không thể lập tức vào trong nhìn một cái.

Nếu không sợ gây rối loạn cho bộ lạc, cha đã xông vào từ lâu rồi."

Lang Vạn cau mày.Cùng lúc đó, bên trong bộ lạc Dã Cẩu, Cẩu Tráng cũng vừa nhận được tin từ thú nhân canh gác báo lại."

Cái gì?

Bọn họ quay về rồi sao?

Làm sao có thể?

Chẳng phải trước đó nói ngay cả thi thể cũng không còn à?"

Cẩu Tráng kinh hãi, lập tức bật dậy."

Ta tận mắt thấy bọn họ, chính miệng Lang Thiên nói ra.

Hơn nữa ta đã nhìn kỹ, đúng là Lang Thiên và người nhà hắn."

"Vậy... giờ phải làm sao?

Thủ lĩnh, chúng ta đã đưa Đồ Kiều Kiều và Hùng Lị sang bộ lạc Kim Sư rồi.

Nhỡ họ không tìm thấy thì biết giải thích sao đây?"

"Còn có thể làm sao?

Tất nhiên là phải tranh thủ lôi kéo cho thật tốt.

Biết đâu còn có thể mượn bọn họ làm cầu nối thân thiết với bộ lạc Kim Sư.

Dù sao Đồ Kiều Kiều cũng đã kết lữ với con trai thủ lĩnh bên đó.

Không có gì bất ngờ thì Lạc Trì chắc chắn sẽ kế nhiệm chức thủ lĩnh, địa vị của Đồ Kiều Kiều sau này tự nhiên cũng rất cao."

Cẩu Tráng hờ hững nói."

Thủ lĩnh nói rất đúng.

Ta đi ngay!"

Thú nhân kia hăm hở định chạy ra ngoài, nhưng bị Cẩu Tráng gọi giật lại: "Khoan đã!

Chuyện này ta phải tự mình đi.

Lỡ ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta thì sao?"

"Rõ!

Thủ lĩnh!"

Cẩu Tráng dẫn theo vài thú nhân, nhanh chóng đến cổng bộ lạc.

Gã nhìn ba thú nhân đang đứng đợi bên ngoài, quan sát kỹ một lượt, cuối cùng xác nhận đúng là người nhà của Hùng Lị."

Các ngươi thật sự còn sống trở về rồi.

Các ngươi không biết, từ sau khi mất liên lạc, Hùng Lị và mọi người lo lắng đến mức ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên.

Đồ Sơn thì bị thương, không thể chăm sóc nổi Hùng Lị và Đồ Kiều Kiều.

Thời gian qua, bộ lạc đã phải vất vả không ít."

"Đa tạ thủ lĩnh đã quan tâm.

Ngài cứ yên tâm, đợi chúng ta gặp được Kiều Kiều và mẹ ta rồi, sẽ lập tức vào rừng săn thú để báo đáp bộ lạc."

Những gì Lang Thiên mang về cho Kiều Kiều và mẹ, tuyệt đối không chia cho bất kỳ ai, kể cả bộ lạc cũng không ngoại lệ."

Bộ lạc chúng ta cũng đã cấp cho Đồ Kiều Kiều và Hùng Lị không ít lương thực.

Nếu không có chỗ dựa ấy, với tình trạng của Đồ Sơn lúc ấy, các nàng làm sao trụ nổi đến giờ?"

Cẩu Tráng ho nhẹ, cố tình nhấn mạnh."

Chuyện đó chúng ta sẽ ghi nhớ.

Đúng rồi thủ lĩnh, bây giờ chúng ta có thể về trước được không?

Ta muốn gặp mẹ ta và Kiều Kiều."

Lang Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn.

Dù sao họ cũng đã đứng giữa trời tuyết thế này quá lâu.Thân thể mệt mỏi, lại thêm hắn vốn không hoàn toàn tin tưởng lời Cẩu Tráng.

Trước kia hắn đã cảm thấy Cẩu Tráng là kẻ biết tranh thủ quyền lợi, sợ rằng lúc bọn họ vắng mặt, gã ta sẽ bắt nạt Kiều Kiều và mẹ.Lý do chính khiến họ vội vã quay về lần này cũng vì điều đó.

Giờ dù Cẩu Tráng nói năng nghe xuôi tai, hắn vẫn không dám tin hết.

Hắn định sau khi gặp được mẹ và Kiều Kiều thì sẽ hỏi rõ mọi chuyện.Nếu lời Cẩu Tráng nói là thật, hắn sẽ giữ đúng lời hứa.

Còn nếu là giả, thì đừng trách hắn trở mặt.

Dù chỉ là thú nhân tứ giai, nhưng vì Kiều Kiều và mẹ, có phải đánh đổi cả mạng sống này, hắn cũng không tiếc!"

À...

Các nàng không còn ở trong bộ lạc nữa."

Cẩu Tráng biết không thể giấu nên đành khéo léo vòng vo."

Không còn ở trong bộ lạc?

Vậy các nàng đang ở đâu?

Đã đi đâu?

Có bị thương hay gặp chuyện gì không?"

Sắc mặt Lang Thiên và hai thú nhân phía sau lập tức thay đổi.Dù cơ thể mệt mỏi rã rời, bọn họ vẫn gắng gượng, không chịu nghỉ ngơi."

Đồ Kiều Kiều được Lạc Trì của bộ lạc Kim Sư để ý, nàng đã chuyển sang đó sinh sống.

Cả Đồ Sơn và Hùng Lị cũng đi theo.

Khi ấy, chúng ta cứ tưởng các ngươi đã đi gặp Thần Thú nên không ngăn cản.

Dù sao Hùng Lị cũng chỉ còn một đứa con, chúng ta đương nhiên mong Kiều Kiều được chăm sóc tốt hơn."

"Vậy sao...

Vậy bọn ta đi sang bộ lạc Kim Sư xem thử.

Có dịp sẽ quay lại thăm thủ lĩnh sau."

Lang Thiên nói xong liền định rời đi.Cẩu Tráng nhìn chằm chằm vào túi da thú trong tay Lang Thiên, cười nói: "Các ngươi đã đi đường xa mệt nhọc, chi bằng vào bộ lạc nghỉ một chút, sáng mai hãy đi cũng chưa muộn.

Các ngươi thấy sao?"

"Không cần đâu, thủ lĩnh.

Một ngày chưa gặp được, lòng ta chưa yên.

Đi ngay bây giờ thì tốt hơn."

Lang Thiên cười đáp."

Lang Thiên, cứ nghe lời thủ lĩnh, ở lại nghỉ ngơi đi.

Các ngươi cũng biết, từ đây đến bộ lạc Kim Sư, nhanh nhất cũng phải mất một ngày một đêm.

Với thể trạng hiện tại, các ngươi có chịu nổi không?

Nhỡ dọc đường gặp dã thú hay dị thú thì sao?

Nếu Kiều Kiều và Hùng Lị biết, chắc chắn cũng sẽ lo lắng đấy."

Một thú nhân khác cũng lên tiếng khuyên nhủ, nhưng ánh mắt lại dính chặt vào túi da thú trong tay Lang Thiên.Lang Thiên và Lang Vạn đương nhiên thấy rõ.

Ánh mắt như vậy rõ ràng đến mức muốn làm ngơ cũng không được.Trước tình huống đó, bọn họ càng không thể ở lại.

Nếu nấn ná thêm, e rằng đến cả túi đồ cũng khó giữ.

Những thứ trong đó là tâm huyết bọn họ dốc sức gom góp, chỉ dành cho người thân, tuyệt đối không thể để lọt vào tay kẻ ngoài."

Không cần đâu, chúng ta đã quyết định rồi.

Lang Thiên, con còn không đi?"

Lang Vạn lườm tên thú nhân kia một cái, rồi quay lại, mỉm cười nhìn các thú nhân bộ lạc Dã Cẩu.Lương Kỳ cũng bước lên, đứng sát cạnh Lang Vạn.

Cả hai đều là thú nhân tứ giai, tuy mệt nhưng nếu xảy ra xung đột, vẫn đủ sức đánh một trận.Trước đây, họ từng là những thú nhân hàng đầu của bộ lạc Dã Cẩu.

Nay trong bộ lạc tuy đã có thú nhân ngũ giai, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể chống trả.Ánh mắt Lang Vạn và Lương Kỳ thoáng dừng lại trên một thú nhân đứng cạnh Dương Mị, rồi nhanh chóng dời đi.Hóa ra là một thú nhân Phi Ưng.

Nếu thật sự động thủ, đối phương sẽ rất khó đối phó.

Chỉ mong gã đừng ra tay thì hơn.Lang Thiên hiểu ý cha, lập tức xoay người rời đi.

Hắn mang dị năng hệ thổ, còn hai cha hắn, một người hệ hỏa, một người hệ phong, cả ba luôn phối hợp ăn ý.Tuy chỉ là thú nhân tứ giai, nhưng khi liên thủ, sức mạnh cũng không thua gì thú nhân ngũ giai.Đúng lúc này, Dương Mị lên tiếng:"Phi Vũ, ta muốn cái túi da thú trong tay Lang Thiên.

Cả Lang Thiên nữa, mang hắn đến cho ta."

Từ nãy đến giờ, ánh mắt Dương Mị vẫn dán chặt vào túi da thú ấy.

Nếu không phải bọn họ đột ngột định rời đi, ả còn chưa định mở miệng.Hơn nữa, chẳng ai biết rằng, từ đầu người ả để ý vốn không phải Sư Tuấn, mà là Lang Thiên.

Chỉ tiếc Lang Thiên vì có liên quan đến Đồ Kiều Kiều nên hoàn toàn phớt lờ ả.

Không còn cách nào, ả mới chuyển sang nhắm vào Sư Tuấn.
 
Back
Top Bottom