- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 418,952
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #181
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 181: Cảm giác nguy cơ
Chương 181: Cảm giác nguy cơ
Không còn cách nào khác, cảm giác chạm vào thật sự quá dễ chịu khiến cô hoàn toàn không khống chế nổi bản thân.Kiếp trước muốn sờ cũng chẳng được, đời này lại có thể tùy ý xoa nắn.
Nghĩ tới việc sau này còn được ôm gấu trúc con mà vuốt ve thoải mái, lòng cô càng thêm hân hoan.
Tuy lúc mới sinh trông chúng khá xấu xí, nhưng một khi lớn lên thì lại đáng yêu vô cùng.“Được rồi, ngươi đi đi.”
Cô lại xoa thêm một lần nữa mới đặt Sơ Tầm xuống đất.
Nhìn dáng vẻ nhỏ xíu kia, cô không khỏi lo lắng, chỉ sợ hắn vô ý dẫm mạnh một cái là lún luôn vào trong tuyết.Sơ Tầm từng bước một rời đi, ánh mắt đầy lưu luyến vẫn không rời khỏi Đồ Kiều Kiều.
Đôi mắt gấu trúc ngấn nước ấy khiến lòng cô vốn đã mềm nhũn lại càng thêm rối bời.Cô suýt buột miệng thốt ra: Hay là đừng đi nữa?Quả nhiên, khi Sơ Tầm quay đầu lại một lần nữa, Đồ Kiều Kiều không nhịn được cất tiếng:“Sơ Tầm, hay là đừng đi nữa?”
“Không… không được, ta phải đi.”
Hắn lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn như một con thú nhỏ.Đồ Kiều Kiều không kìm được, đưa tay nhấc hắn lên:“Ngươi không phải đã mang nhiều đồ ăn như vậy sao?
Ăn cũng phải hết một đoạn thời gian.
Hay để ngày mai hãy đi?”
Đúng lúc này, Dạ Ngôn vừa vặn bước tới.
Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, trong lòng y lập tức dâng lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt.Bình thường Kiều Kiều đâu có như thế.
Giờ em ấy lại dịu dàng với thú nhân kia đến mức này, rõ ràng là đã động lòng.Nếu đối phương gia nhập vào nhà, địa vị của y chắc chắn sẽ tụt xuống.
Nhưng y không thể ích kỷ ngăn cản Kiều Kiều kết lữ với người khác.
Hơn nữa, cho dù y không muốn thì cũng chẳng thể cản, bởi Kiều Kiều vốn không nghe lời y.Dù sao y cũng đã rất vất vả mới kết lữ thành công.
Nếu giờ khiến Kiều Kiều tức giận, không muốn nhìn mặt y nữa thì phải làm sao?Dạ Ngôn lập tức chen vào:“Kiều Kiều, nếu hắn đã muốn đi thì em cứ để hắn đi.
Không cho đi, trong lòng hắn sẽ mãi vướng bận, chẳng yên tâm được.
Em nói đúng không?”
Sơ Tầm đi thì càng tốt, như vậy y sẽ có thêm thời gian tranh thủ tình cảm của Kiều Kiều.
Đợi đến khi củng cố xong địa vị, đối phương quay về cũng chưa muộn.Nghĩ tới đây, cái đuôi của Dạ Ngôn suýt nữa đã vểnh lên vì đắc ý, nhưng y vẫn cố nén lại.“Chuyện này…”
Đồ Kiều Kiều nhìn Sơ Tầm trong tay.“Kiều Kiều, để ta đi đi, ta sẽ quay lại rất nhanh.”
Lúc này, Sơ Tầm cảm thấy trong lòng được an ủi vô cùng, không hề mệt mỏi hay khó chịu, cả người tràn đầy sức lực, chỉ là vẫn còn lưu luyến Kiều Kiều đôi chút.“Vậy ngươi cứ đi.
Nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị thương.
Chúng ta còn chưa kết lữ đâu đấy.”
Thấy Sơ Tầm đã quyết tâm, Đồ Kiều Kiều cũng không ngăn nữa, chậm rãi đặt hắn xuống đất.Ai ngờ vừa buông tay ra, hắn đã lập tức chạy vụt đi:“Kiều Kiều, ta sẽ sớm trở lại!”
Giọng nói nhỏ dần theo bóng dáng ngày càng xa, chẳng mấy chốc đã biến mất.Đồ Kiều Kiều: “…”
Xem ra thú phu mới nhận này đúng là kiểu hành động dứt khoát, chẳng lề mề chút nào.
Vừa buông ra đã không thấy bóng dáng đâu nữa.Dạ Ngôn nhìn theo hướng Sơ Tầm rời đi, khẽ lắc đầu.
Giống đực này đúng là chẳng lanh lợi gì, chưa khắc thú ấn đã vội rời đi.
Nếu giữa đường lại nhảy ra một thú nhân khác thì chẳng phải địa vị của hắn sẽ bị đẩy lùi thêm một bậc sao?Đối với y, điều quan trọng là xác lập vị trí của mình trước, còn những chuyện khác thì chẳng buồn bận tâm.“Kiều Kiều, chúng ta về thôi.
Ở đây lạnh lắm.”
“Được.”
Đúng lúc ấy, một Thực Thiết thú chạy tới.
Trên người hắn ta vác không ít thịt, dáng vẻ lấm lét nhìn quanh.
Khi thấy Đồ Kiều Kiều, Mặc Trúc thoáng sững người rồi mới hỏi:“À…
À này…
Đồ thủ lĩnh, thiếu thủ lĩnh nhà ta đâu rồi?”
“Vừa mới rời đi.
Còn mấy thứ này là sao?”
Đồ Kiều Kiều cũng không tự mình đa tình đến mức cho rằng hắn ta muốn mang mấy thứ này tặng cô.
Cô chưa từng tự luyến đến vậy.
Hơn nữa, cô từng nghe Sơ Ngũ nói, tên này hình như thích Hùng Thanh Thanh.“À… cái này ta định mang cho Thanh Thanh.
Thanh Thanh có ở đây không?”
Mặc Trúc cười ngượng.Thiếu thủ lĩnh chẳng lẽ đổi ý muốn đi thật sao?
Nếu ngài ấy đi mất, hắn ta biết phải làm thế nào?
Hắn ta chẳng muốn xa thiếu thủ lĩnh, cũng không muốn rời Thanh Thanh.
Thật đúng là thế tiến thoái lưỡng nan.Nếu có thể tách làm hai thì tốt biết mấy.
Một ở bên Thanh Thanh, một ở bên thiếu thủ lĩnh, cả hai bên chẳng cần tranh giành.“Hùng Thanh Thanh ở bên trong.
Ngươi muốn tìm thì cứ vào.”
Đồ Kiều Kiều cũng không ngăn cản.Dù gì Mặc Trúc với Sơ Tầm là cùng một tộc, mà Sơ Tầm giờ đã là thú phu của cô, thuộc hạ của A Tầm, cô dĩ nhiên không cần cản trở gì.“Được rồi…
À…
Hay để ta chờ thiếu thủ lĩnh trở về rồi hãy nói.”
Mặc Trúc vừa định vào, lại như nhớ ra điều gì mà dừng bước.“Chờ hắn làm gì?
Ngươi muốn theo đuổi giống cái thì cứ làm.
Chẳng lẽ còn phải để hắn đi theo giúp?”
Đồ Kiều Kiều cau mày.Nghĩ một chút, cô lại thấy thế cũng tốt.
Giống đực không có chủ kiến thì đặc biệt nghe lời.
Sau này Hùng Thanh Thanh bảo gì, hắn ta sẽ làm nấy.“Không có gì, chỉ là sợ thiếu thủ lĩnh không chịu ở lại, mà Thanh Thanh lại muốn ở lại thì rắc rối.”
“Chuyện đó ngươi khỏi lo.
Thiếu thủ lĩnh nhà ngươi đã quyết định ở lại làm thú phu của ta rồi.”
“A!
Quyết định rồi sao?”
Mặc Trúc kinh ngạc, nhưng nghĩ lại cũng thấy hợp lý, giống cái này quả thật đẹp hơn bất kỳ ai hắn từng gặp.
Thiếu thủ lĩnh động lòng cũng là chuyện bình thường.
Nếu không phải hắn ta đã thích Thanh Thanh từ trước, không chừng hắn ta cũng sẽ động lòng.
“Rốt cuộc ngươi có vào không?
Không vào thì chúng ta đóng cửa đấy.”
“Đương nhiên là vào!
Hai ngươi vào trước đi, ta sửa sang mấy thứ này một chút.”
Đồ hắn ta mang tuy không nhiều bằng thiếu thủ lĩnh, nhưng so với các giống đực khác thì cũng coi như không tệ.
Ngoại trừ thiếu thủ lĩnh ra, có lẽ hắn ta là người mang được nhiều nhất.Đúng lúc ấy, Diêu Kỳ Diệp không biết từ đâu xuất hiện, mang theo con mồi vừa săn được đặt trước mặt Đồ Kiều Kiều:“Kiều Kiều, em xem mấy con thú này thế nào?
Em cất giữ đi.
Nếu không đủ thì cứ nói, ta lúc nào cũng có thể đi săn.”
Hắn ta đã bàn bạc xong với ca ca, thay phiên nhau chăm con và đi săn, ai cũng không phải quá mệt.Từ trong không gian, Diêu Kỳ Diệp lấy ra vô số quả dại và con mồi.
Dù không phải toàn dị thú nhưng số lượng lại cực dồi dào.Vừa bày ra, đống đồ của Diêu Kỳ Diệp lập tức tạo thành sự chênh lệch rõ rệt với số đồ ít ỏi mà Mặc Trúc mang đến.Mặc Trúc: “…”