Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 121: Di chuyển


[Thậm chí còn có một số thú nhân chủ động đến mức, chỉ cần độ hảo cảm đạt 30% là đã có thể chủ động cầu kết lữ.]"Ách...

Mấy thú nhân kiểu đó chắc phẩm chất không tốt lắm đâu."[Ký chủ nói vậy là sai rồi.

Có vài thú nhân, một khi gặp được người mình thích thì sẽ lập tức chủ động theo đuổi.

Chỉ là biểu hiện khác nhau thôi.

Đương nhiên cũng có những kẻ phẩm chất kém mà còn đòi hỏi cao, chẳng phải chị đã gặp rồi sao.]"Cũng đúng.

Vậy tức là, nếu chị muốn kết lữ với Dạ Ngôn thì vẫn phải tốn chút công sức mới được, đúng không?"[Đúng vậy đó, ký chủ.

Nhưng em tin tưởng với sự thông minh và bản lĩnh của chị, chắc chắn sẽ làm được.]Đồ Kiều Kiều: "..."

Dạ Ngôn xoa cái bụng đói lép, ánh mắt đầy tủi thân nhìn Đồ Kiều Kiều.Nhưng cô chẳng hề động lòng, thậm chí còn quay sang nói với Diêu Kỳ Diệp: "A Diệp, em đói rồi, chàng nhóm lửa đi, em sẽ làm chút đồ ăn."

"Kiều Kiều, để ta làm cho.

Em đang mệt nên nghỉ ngơi đi.

Đợi ta làm xong sẽ mang đến cho em."

Diêu Kỳ Diệp vội vàng đáp.

Hắn ta nghe nói giống cái mang thai không nên làm việc nhiều, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Những việc nhỏ nhặt thế này cứ để hắn ta làm là được rồi.Ở nơi này, giống đực từ nhỏ đã phải học nấu ăn.

Dù sao nếu muốn kết lữ, phải biết vào bếp thì mới nuôi nổi giống cái."

Không cần đâu, để em tự làm.

Cũng không phải chuyện gì quá mệt."

Huống hồ, cô xuống bếp cũng không phải vì thật sự đói.

Mục đích là để dụ Dạ Ngôn.

Cô không tin y đã đói đến mức này, ngửi được mùi thức ăn thơm phức mà không chảy nước miếng, không chủ động mở miệng xin làm thú phu của cô."

Một khi đã vậy, ta đi nhóm lửa trước.

Kiều Kiều, còn cần chuẩn bị gì thì em cứ nói."

"Ừ, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Nói xong, Đồ Kiều Kiều liền cùng Diêu Kỳ Diệp đi ra ngoài.

Dạ Ngôn thấy vậy thì lập tức sốt ruột, y há miệng, muốn gọi Đồ Kiều Kiều lại, nhưng lại không biết nên dùng thân phận gì để mở lời.Trong lúc Dạ Ngôn còn đang do dự, Đồ Kiều Kiều đã cùng Diêu Kỳ Diệp khuất bóng ngoài cửa.Nhìn theo hai người dần biến mất, trong lòng Dạ Ngôn càng thêm phiền muộn.

Y không phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời của tiểu giống cái ban nãy.

Tuy y không ghét Kiều Kiều, nhưng trong lòng vẫn luôn muốn quay về hải vực.

Nơi này hoàn toàn không phù hợp để y sinh sống.Chẳng lẽ y phải sống cả đời trong vỏ trai, đến đi lại cũng không được tự do?

Y không muốn một cuộc sống như vậy, cho nên nhất định phải rời đi."

Ục ục...

ục ục..."

Dạ Ngôn vội vàng đưa tay đè lên bụng đang réo inh ỏi, nhẹ nhàng vỗ hai cái: "Đừng kêu nữa, đói cỡ nào cũng không được ăn."

Cùng lúc đó ở bên ngoài, có một nhóm thú nhân đang vất vả di chuyển trên mặt tuyết.

Dọc đường họ đã đi rất xa, nhưng con mồi vô cùng thưa thớt.

Dù trong bộ lạc không có quá nhiều thú nhân, nhưng thức ăn lại quá ít, vẫn không đủ chia đều, huống chi trong đoàn còn có ba giống cái.Con mồi ít, người ăn thì nhiều, thành ra ai cũng ăn chẳng đủ no.Bọn họ không phải chỉ ăn thịt, vì đều là thú nhân ăn tạp, thịt và rau đều ăn được.

Nhưng trên suốt đoạn đường đi, phần lớn thực vật đều bị tuyết vùi lấp, những thứ có thể ăn được gần như chẳng còn bao nhiêu.

Đặc biệt là cây trúc mà họ thích nhất, từ đầu đến giờ chưa thấy lấy một cây."

Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?"

"Thiếu thủ lĩnh đã đi thăm dò rồi, gấp gì chứ.

Chờ ngài ấy về là chúng ta không còn phải chịu đói nữa."

Đám giống đực đều đã hóa thành hình thú, ôm chặt các giống cái trong lòng, trên lưng còn cõng theo không ít hành lý.Da lông hình thú của họ vừa dày vừa ấm, rất giỏi chịu rét.

Nhưng vì lâu nay ăn uống thiếu thốn, khiến máu trong người lưu thông kém.

Lâu dần, dù là giống đực cũng bắt đầu cảm thấy rét buốt.Các giống đực đều bắt đầu cảm thấy lạnh, huống chi là giống cái.

Suốt quãng đường đi tới đây, bọn họ thậm chí đã có vài giống cái chết rét, ba con non duy nhất trong tộc cũng đã chết vì giá lạnh trong lúc di chuyển.Hiện tại, trong đội ngũ chỉ còn lại 27 thú nhân giống đực và 3 giống cái.

Trong số các giống đực, có 3 người vẫn chưa trưởng thành, còn phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể hoàn toàn thành niên.Trên đường đi, họ đã ghé qua vài bộ lạc, nhưng không có bộ lạc nào chịu cưu mang, thậm chí còn không cho họ đặt chân vào.

Họ chỉ có thể ngủ ngoài trời.

Nếu không vì thế, giống cái và con non đã không đến nỗi thiệt mạng, thậm chí một vài giống đực cũng không thể tránh khỏi số phận ấy."

Đúng rồi, cố gắng thêm chút nữa, thiếu thủ lĩnh sắp trở về rồi."

Giống cái đang nói khẽ liếm môi, cảm thấy giọng nói như sắp bốc khói.

Không chịu nổi nữa, nàng vốc một nắm tuyết dưới đất, nhét vào miệng, nhấm vài cái rồi nuốt xuống.Tuyết lạnh vừa vào bụng liền khiến nàng run rẩy toàn thân.

Vốn đang mơ màng buồn ngủ, nàng lập tức tỉnh táo trở lại."

Hít... lạnh quá."

Nàng rùng mình mấy cái, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng ửng hồng, trán và hai tay cũng dần nóng lên.Ngay sau đó, nàng bắt đầu ho khan.

Cơ thể vốn đã rất yếu, giờ lại thêm lạnh, tuy chưa cảm thấy khó chịu rõ rệt nhưng đầu óc bắt đầu nặng trĩu, bước chân cũng loạng choạng, toàn thân như nóng bừng lên."

Y Y tỷ, tỷ sao vậy?"

Giống cái bên cạnh vội đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi."

Không sao đâu, tỷ chỉ hơi mệt thôi, nghỉ một lát là ổn rồi."

Nàng khẽ nói, giọng nói nghe ra có vẻ còn cố sức hơn lúc nãy một chút."

Tỷ không được ngủ!

Y Y tỷ, tỷ nghĩ tới mấy con non và giống cái đã mất trước kia đi.

Tỷ không thể ngủ!

Ngủ rồi là sẽ đi gặp Thần Thú đấy!"

Sơ Ngũ hốt hoảng, vừa nói vừa lay mạnh thân thể Hùng Y Y.Đúng lúc ấy, Sơ Tầm trở về."

Ca Ca!

Bọn muội ở đây!"

Sơ Ngũ vẫy tay gọi.Sơ Tầm hiện là thiếu thủ lĩnh của bộ lạc Thực Thiết Thú.

Cha hắn vốn là thủ lĩnh bộ lạc, nhưng trong trận tuyết lở, người đã bị chôn vùi cùng với vô số tộc nhân.Bọn họ là thú nhân đến từ Bắc đại lục.

Sau trận tuyết lở, họ vừa mới đào được một nửa, còn chưa cứu được bao nhiêu người thì lại gặp thêm núi lửa phun trào.

Bộ lạc bỗng chốc rơi vào cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên.Nếu không có vụ núi lửa ấy, chỉ cần dọn sạch tuyết, họ vẫn có thể tiếp tục sinh sống.

Nhưng sau khi thảm họa ấy xảy ra, họ buộc phải rời khỏi quê hương.Sơ Tầm đến giờ vẫn còn nhớ lời dặn của cha trước khi bị chôn dưới tuyết: dù thế nào cũng phải đưa những tộc nhân còn sống rời khỏi nơi đó, bằng mọi giá.Vì để sinh tồn, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn dắt tộc nhân rời đi.

Vị trí của bộ lạc bọn họ vốn gần Đông đại lục nhất, nên hắn chẳng kịp nghĩ ngợi, cứ thế dẫn mọi người tiến về Đông đại lục.Tính đến nay đã đi suốt hơn hai mươi ngày.

Dọc đường họ từng gặp qua không ít bộ lạc, nhưng không bộ lạc nào dám thu nhận họ.Dù sao hiện tại cũng đang là mùa đông rét buốt, các bộ lạc khác ngay cả đồ ăn cho mình còn chẳng đủ, làm gì còn sức chứa thêm người ngoài.

Nếu chẳng may thu nhận phải kẻ bất lương thì lại rước họa vào thân."

Ca ca, huynh có thấy bộ lạc nào không?"

Sơ Ngũ đỡ tay Hùng Y Y, đứng dậy hỏi.Sơ Tầm lắc đầu: "Bọn họ không cho chúng ta vào bộ lạc, nhưng cũng may là được phân cho một cái sơn động bên ngoài bộ lạc của họ.

Mọi người chen chúc một chút, dù sao cũng còn hơn là không có nơi tránh rét."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 122: Em ấy... em ấy thực sự không giữ y lại chút nào sao?


Sơ Ngũ có hơi thất vọng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Có còn hơn không."

Ca ca, vậy chúng ta mau đi thôi, tiện thể xem quanh đây có gì ăn được không.

Tình trạng của Y Y tỷ trông không ổn lắm."

Trong lòng Sơ Ngũ vô cùng lo lắng, sợ rằng Hùng Y Y cũng sẽ giống như những giống cái trước đó, cả người sốt cao, không thuốc nào chữa được, cuối cùng phải đi gặp Thần Thú."

Được, xuất phát luôn.

Huynh đưa các em tới đó xong sẽ chọn vài giống đực cùng ra ngoài săn.

Đến lúc đó, các người cứ ngoan ngoãn ở yên trong sơn động, đừng tự ý ra ngoài, biết chưa?"

Sơ Tầm nhỏ giọng dặn dò.Nếu có thể, hắn cũng muốn ở lại trông chừng họ.

Nhưng không còn cách nào khác, nếu không đi săn thì tất cả thú nhân đều sẽ chết đói.

Nếu tìm được chút quả dại thì còn có thể giúp cải thiện thể trạng cho Tiểu Ngũ và mấy giống cái một chút.Sau khi đưa họ đến sơn động nhỏ hẹp ấy, Sơ Tầm để lại hai mươi giống đực ở lại trông coi, còn mình thì dẫn những người còn lại ra ngoài săn bắn.Không biết đã qua bao lâu, lúc Sơ Ngũ mơ màng sắp ngủ thì đột nhiên ngửi thấy mùi hương thơm ngát của cây trúc.

Nàng theo phản xạ nuốt nước miếng, đôi mắt lập tức mở to, cái mũi nhỏ khẽ động đậy, lần theo mùi hương từng chút một hướng về nơi phát ra."

Ai đó?

Mau ra đây!"

"Khụ khụ...

Các vị giống đực đừng căng thẳng, là ta.

Ta là thú nhân của bộ lạc Sơn Dương.

Thủ lĩnh sai ta mang ít đồ ăn đến cho các ngươi.

Ta có thể vào được không?"

Người dẫn đầu nhóm thú nhân Thực Thiết thú nhìn qua một lượt, thấy phía đối diện có ba thú nhân, mỗi người đều kéo theo mấy cây trúc lớn.

Tuy trông những cây trúc này có phần già cỗi, nhưng đối với những kẻ đã lâu không được ăn trúc như bọn họ, thì đây đúng là món ngon khó cưỡng."

Đây đều là những thứ chúng ta đổi từ các bộ lạc khác.

Thủ lĩnh của chúng ta thấy các ngươi cũng không dễ gì nên đã chia ra một ít, mong các ngươi có thể nhận lấy."

"Các ngươi khách sáo quá..."

Mặc Trúc không định nhận ngay, còn đang định tìm lời từ chối thì chưa kịp mở miệng đã thấy mấy thú nhân bộ lạc Sơn Dương đặt trúc xuống rồi quay lưng bỏ đi, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội từ chối.

Huống hồ hiện tại bọn họ đúng là đang thiếu lương thực, nên Mặc Trúc cũng không đuổi theo, đành chấp nhận, định đợi Sơ Tầm về rồi bàn tiếp.Hắn ta kéo trúc vào trong sơn động, khiến không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng thêm chật chội.Lúc này, Đồ Kiều Kiều đã nấu cơm xong, mùi thức ăn thơm nức lan khắp căn phòng, khiến Dạ Ngôn thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng.Y cảm thấy rất kỳ lạ.

Rõ ràng y không thích ăn đồ trên đất liền, chỉ mê hải sản và các món liên quan đến biển, vậy mà bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi mấy món này là bụng đã cồn cào, nước miếng tuôn không ngớt.

Hay là do tiểu giống cái kia nấu ngon thật?Tâm trạng vốn kiên định của Dạ Ngôn bắt đầu dao động.

Chính y cũng đang ra sức thuyết phục bản thân, cả người chìm trong mớ suy nghĩ rối bời.Đồ Kiều Kiều vừa xào xong măng.

Trước đó, sau khi sinh con, cô được hệ thống thưởng cho một lượng lớn măng.

Giờ nhớ ra, cô lấy ra một ít để thử nấu xem mùi vị thế nào.

Vừa nếm thử một chút, cô thấy mùi vị khá ổn, vừa mềm vừa giòn."

A Diệp, mang đồ ăn chia cho bọn họ đi, mỗi thú nhân đều có phần."

Đồ Kiều Kiều cũng lấy phần của mình ra.Nấu cơm cho tập thể đúng là tốn thời gian hơn rất nhiều."

Kiều Kiều, vậy còn tên giao nhân kia thì sao?"

Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Em tự biết phải làm gì, các chàng không cần lo cho y."

"Được, vậy ta đi đưa cơm trước."

Diêu Kỳ Diệp vèo một cái, lập tức thu hết đồ ăn vào không gian của mình, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài.Lúc này, Đồ Kiều Kiều cũng đã đói meo.

Nhìn đồ ăn trước mặt, cô bắt đầu ăn ngay.

Tuy tốc độ rất nhanh, nhưng động tác vẫn giữ được vẻ tao nhã.Ăn xong, cô vẫn còn thấy thòm thèm, bèn lấy thêm mấy quả dại đã rửa sạch ra ăn tiếp.

Cô dự định hôm nay sẽ sắp xếp cho các thú nhân bắt đầu trồng rau.

Trồng càng sớm thì càng có rau ăn sớm.Đáng tiếc là lần sinh con vừa rồi không được thưởng cây ăn quả nào, ngay cả một gốc cũng không có.

Muốn ăn vài quả dại cũng khó khăn.

Cô thầm cầu nguyện, mong lần sau có thể được thưởng một cây táo và một cây dừa.

Nếu có thêm một cây hồng thì càng tốt.Tạm gác lại những suy nghĩ viển vông ấy, cô rửa tay rồi lại bắt đầu nấu ăn.

Dù sao vẫn còn một thú nhân chưa ăn gì.

Tuy ban đầu cô nói nếu y không chủ động mở miệng thì sẽ không cho y ăn, nhưng thú nhân phải ăn thử mới biết món đó có ngon hay không, đúng không?Một khi đã nếm qua hương vị ấy, chắc chắn sẽ nhớ mãi.

Đến lúc đó, còn sợ Dạ Ngôn không mở miệng nữa sao?

Y chắc là thích ăn hải sản, nhưng ở đây không có, chỉ có cá thôi.Đồ Kiều Kiều nhìn trong không gian chỉ còn lại một con cá, liền rơi vào trầm tư.Con cá này là do cô nhặt được trên đường đến bộ lạc Tam Vĩ Hồ.

Lúc đi ngang qua một hồ băng, mặt băng có một cái lỗ, con cá chính là từ trong đó nhảy ra.

Nếu khi ấy không phải đang vội đến bộ lạc Tam Vĩ Hồ cứu viện, chắc cô đã đập nửa cái hồ để bắt cá rồi cũng nên.Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một lúc, dự định tối nay sẽ dẫn thú phu của mình đi bắt cá, còn ban ngày thì lo giải quyết chuyện dựng lều lớn trước đã.Đồ Kiều Kiều mang con cá duy nhất ra làm món cá kho, sau đó giữ ấm trong nồi rồi chuẩn bị đi gặp Dạ Ngôn.Không ngờ lúc cô đến, Dạ Ngôn đang lén lau nước mắt.

Trước mặt y, cả trong lẫn ngoài vỏ trai đều chất đầy trân châu đủ mọi màu sắc.Vừa thấy cô bước tới, y lập tức giận dỗi quay mặt sang chỗ khác, đưa lưng về phía cô, hai vai run lên từng chặp, trông tủi thân vô cùng.Đồ Kiều Kiều khẽ ho một tiếng:"Ngươi nghĩ kỹ chưa?

Muốn ở lại hay là..."

"Ta phải rời khỏi nơi này.

Ta không quen ăn đồ ở đây, hơn nữa ở đây chẳng có chút tự do nào, cũng không thể muốn đi đâu thì đi."

"Vậy thì đi.

Nếu ngươi đã quyết định, ta cũng không ngăn cản.

Bao giờ muốn đi thì nói, ta sẽ bảo người đưa ngươi ra bờ sông, ngươi tự bơi về."

Dạ Ngôn: "???"

Đồ...

Đồ Kiều Kiều thực sự không giữ y lại chút nào sao?Trong lòng Dạ Ngôn bỗng trống rỗng.

Rõ ràng là chính y nói muốn đi, nhưng lúc này lại chẳng thấy vui vẻ gì, thậm chí còn buồn hơn cả lúc bị bỏ đói."

Ta... ta..."

Dạ Ngôn quay người lại, phía sau đã không còn bóng dáng Đồ Kiều Kiều.Y càng thấy tủi thân, không kìm được nữa liền khóc òa lên.Một lúc sau, y bỗng thấy Đồ Kiều Kiều bưng một cái chậu lớn đi vào.Nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, muốn rơi mà chưa kịp rơi, cả người y ngơ ngác nhìn Đồ Kiều Kiều.Thấy bộ dạng đáng thương đến mềm lòng ấy, Đồ Kiều Kiều suýt nữa đưa tay véo mũi y một cái, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, chỉ bình tĩnh nói:"Nhìn ta làm gì?

Dù gì đống trân châu này rơi đầy đất cũng lãng phí.

Huống chi ngươi ở đây đâu phải trả tiền thuê, ta còn cứu ngươi nữa mà, lấy chút trân châu cũng đâu quá đáng chứ?"

Nói rồi, cô nhanh tay nhặt từng viên trân châu, động tác vô cùng lanh lẹ.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 123: Dạy Lạc Trì trồng rau


Dạ Ngôn: "..."

Không hiểu sao, y lại thấy nghẹn nơi lồng ngực.

Rõ ràng ở hải vực, y luôn là kẻ có mị lực, vậy mà đến trước mặt tiểu giống cái này, đến một viên trân châu cũng còn quý giá hơn y?Lần này Đồ Kiều Kiều nhặt được cả một chậu trân châu.

Cô sợ Dạ Ngôn khóc nhiều quá sẽ bị mất nước, nên gom hết trân châu ra ngoài.

Một lát sau, cô bưng một chậu nước trở lại, đổ vào vỏ trai của y.Dạ Ngôn: "..."

Làm xong mọi việc, Đồ Kiều Kiều lại lặng lẽ rời đi, từ đầu đến cuối không nói thêm với y một câu.Trong lòng Dạ Ngôn vừa tủi thân vừa buồn bực.

Y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, chỉ vì cách hành xử của một tiểu giống cái mà khiến bản thân khó chịu đến vậy.

Ngay lúc y lại muốn khóc ra trân châu thì một mùi hương thoang thoảng bỗng bay tới.Dạ Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào, trước mặt y đã có một bát thức ăn đỏ au rực rỡ.

Nhìn trong bát là thịt của một con thú đã được nấu chín, trông có chút quen mắt, nhưng y không biết đó là loại thú gì."

Ăn đi.

Đây là thịt cá, khi ăn nhớ cẩn thận một chút.

Ăn xong rồi, ta sẽ bảo A Yến đưa ngươi ra bờ sông, ngươi tự bơi về biển."

"Em... thật sự muốn đuổi ta đi đến mức không chờ nổi sao?"

Dạ Khi Ngôn nhìn Đồ Kiều Kiều đầy tủi thân, trong lòng đau nhói.

Không biết là vì đói quá, hay vì sắp phải rời xa tiểu giống cái này nên mới thấy khó chịu như vậy."

Không phải chính ngươi đòi đi sao?"

Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu, ngạc nhiên liếc y một cái."

Nhưng... nhưng ta đâu có nói là đi ngay bây giờ..."

"Vậy ngươi định khi nào đi?

Chỗ ta không phải khách điếm, muốn ở bao lâu thì ở.

Nếu không muốn ở lại thì đi sớm đi, ta còn phải để phòng lại cho thú phu của mình nữa."

"Em... em chẳng lẽ không muốn ta ở lại sao?"

"Nếu ta thật sự muốn, thì ngươi sẽ ở lại chắc?"

Đồ Kiều Kiều hỏi lại.

Cô đâu có thân thiết gì với y.

Nếu y thật sự không muốn ở lại thì cũng chẳng sao, giao nhân thì thiếu gì, không có y thì còn có kẻ khác."

Ta... ta..."

"Được rồi, ăn nhanh đi.

Ăn xong thì đi sớm một chút."

Dứt lời, Đồ Kiều Kiều xoay người bỏ đi.Vừa ra khỏi cửa, cô lập tức nghe tiếng hệ thống vang lên trong đầu:[Tích!

Ký chủ, phát hiện độ hảo cảm của Dạ Ngôn đang tăng lên.

Hiện tại là 70%, 71%, 72%, 73%...]Chỉ trong chốc lát, độ hảo cảm đã tăng vọt đến 85% rồi mới dừng lại.Đồ Kiều Kiều: "..."

Dạ Ngôn đúng là khó hiểu.

Cô mềm mỏng thì y không ở lại, đến khi cô lạnh nhạt thì hảo cảm lại tăng vùn vụt.

Không phải thích bị ngược thì là gì?Đồ Kiều Kiều lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

Cô còn phải ra ngoài xem đặt lều trồng rau ở đâu thì phù hợp.

Rời khỏi sơn động, cô đi khảo sát một vòng quanh khu vực gần đó, cuối cùng chọn được một khoảnh đất trống khá yên tĩnh và rộng rãi.Khoảnh đất này cách sơn động của họ không xa, đất mềm, khá màu mỡ.Sau khi quyết định xong, cô bắt đầu đặt lều trồng rau lên.

Nhưng mới đặt được hai cái, đến cái thứ ba thì lại không tài nào đặt xuống được nữa.Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một lát, cảm thấy bộ lạc của họ cần mở rộng thêm diện tích xây dựng.

Nếu không, sau này có thêm thú nhân đến thì sẽ không còn chỗ ở.Lạc Trì đến đúng lúc vừa thấy Đồ Kiều Kiều đang đặt lều trồng rau bên ngoài.

Hắn tò mò bước lại gần, cẩn thận quan sát một hồi.

Đây chính là thứ mà Kiều Kiều gọi là "lều trồng rau" sao?

Rốt cuộc phải dùng thế nào?"

A Trì, chàng tới vừa hay.

Em đang định nói cho chàng cách sử dụng cái này.

Sau đó, chàng dạy lại cho các thú nhân phụ trách trồng trọt trong bộ lạc.

À đúng rồi, hạt giống em để bên trong, đi theo em vào xem một chút..."

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa dẫn Lạc Trì vào trong lều.Lạc Trì lập tức đi theo.

Đồ Kiều Kiều bắt đầu dạy hắn cách trồng rau.

Vì không có cuốc làm đất, cô đành để hắn tạm thời dùng móng vuốt xới đất rồi gieo hạt xuống.Cô còn lấy ra một ít khoai lang đỏ và khoai tây, bảo Lạc Trì trồng cùng.

Lạc Trì rất kiên nhẫn học hỏi, nghe giảng cũng hết sức nghiêm túc.

Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển sau này của bộ lạc, liên quan đến việc các thú nhân có được ăn no hay không, nên hắn không thể lơ là.Sau khi dạy xong kỹ thuật gieo trồng, Đồ Kiều Kiều tiếp tục giảng giải về việc tưới rau.

Đến khi cô nói rằng có thể dùng phân trong nhà xí để tưới cây, Lạc Trì lập tức chết lặng, cả người sững lại.Phía sau sơn động của Đồ Kiều Kiều có dựng một nhà xí.

Sau hơn một tháng sử dụng, bên trong cũng đã tích tụ đủ thứ cần thiết, chỉ là số lượng chưa nhiều.Phân tươi thì không thể tưới rau ngay được, phải để lắng lại một thời gian mới dùng được."

Kiều Kiều, làm vậy thật sự ổn chứ?"

Lạc Trì từ trước đến nay chưa từng làm việc như thế này nên trong lòng vẫn có chút băn khoăn và lo lắng.Dù sao phương pháp mà Kiều Kiều nói ra, hắn thật sự chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy bao giờ."

Đương nhiên, đây là Thần Thú dạy em."

Quả nhiên, vừa nghe đến Thần Thú, Lạc Trì lập tức ngoan ngoãn im lặng, nghiêm túc làm theo lời dặn của Đồ Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều dặn dò xong mọi việc thì cũng đã qua nửa canh giờ.Thấy vậy, Lạc Trì liền hỏi: "Kiều Kiều, hôm nay ta có thể để bọn họ bắt đầu gieo trồng không?"

"Được.

À, tường thành đã bắt đầu xây chưa?"

"Vẫn chưa.

Em yên tâm, ta sẽ thúc giục bọn họ làm nhanh hơn."

"A Trì, chúng ta có thể mở rộng bộ lạc thêm một chút không?

Ý em là đẩy tường thành ra xa hơn nữa, như vậy bộ lạc sẽ rộng rãi hơn nhiều."

"Được.

Cả bên này và ngọn núi kia đều thuộc về bộ lạc chúng ta.

Em muốn xây thêm thế nào cũng được."

Lạc Trì không phản đối.

Hắn cũng thấy bộ lạc rộng hơn thì tốt hơn, như vậy sẽ có nhiều chỗ ở hơn."

Vậy khi nào thì bắt đầu xây thêm?"

Lạc Trì trầm ngâm một lúc, rất lâu sau mới lên tiếng: "Ngày mai đi.

Kiều Kiều, em thấy ổn không?"

"Ổn chứ, sao lại không?

Rau quả cũng nên tranh thủ trồng sớm một chút, gieo sớm thì sớm có cái ăn."

"Được.

Ta sẽ tập hợp thú nhân ngay để bắt đầu gieo trồng."

"Ừ.

A Trì, em giao hết chỗ hạt giống này cho chàng.

Sau này ai cần trồng thì đến chỗ chàng lấy."

"Được."

Sau khi dặn dò xong mọi việc, Đồ Kiều Kiều dẫn Lạc Trì đến một mảnh đất trống khác, đặt nốt ba cái lều lớn còn lại xuống rồi mới rời đi.Lạc Trì chia tay Đồ Kiều Kiều xong liền đi tìm các thú nhân.

Vừa mới tập hợp được một nhóm, Kim Xuyên cũng chạy tới.Thấy Lạc Trì gọi đông thú nhân như vậy, Kim Xuyên vội vàng hỏi.

Khi biết Lạc Trì định dẫn mọi người đi trồng rau, Kim Xuyên lập tức tỏ ra hứng thú, cũng muốn đi theo xem thử.Lần này, trong số các thú nhân được triệu tập, những người xung phong nhiệt tình nhất lại chính là nhóm thú nhân thuộc Hồ tộc vừa mới gia nhập.

Thương tích của họ vẫn chưa lành hẳn, vậy mà ai nấy đều đòi đi gieo trồng.Ban đầu Lạc Trì không đồng ý cho họ tham gia, nhưng họ cứ nhất quyết đòi đi.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải cho họ theo cùng.Khi tận mắt thấy những lều lớn để trồng rau, Kim Xuyên liền đứng sững tại chỗ, kinh ngạc không thốt nên lời."

Lạc Trì, đây là cái gì?"
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 124: Thủ lĩnh, ta có thể đưa cho bọn họ giống cái


"Cha, đây là lều trồng rau.

Có những cái lều này, lại thêm phương pháp mà Thần Thú truyền dạy, chúng ta nhất định có thể trồng được rất nhiều rau xanh.

Về sau, giống cái và con non trong bộ lạc sẽ không còn phải chịu đói nữa."

"Những cái lều này từ đâu mà có?"

Đây là lần đầu tiên Kim Xuyên nhìn thấy thứ gì vừa uy mãnh vừa khí thế như vậy.

Đã thế lại còn có cái tên oai phong không kém: lều lớn để trồng rau.

Phàm là vật gì được gắn thêm chữ "lớn", chắc chắn đều rất lợi hại."

Cha, người biết mà, còn hỏi."

Lạc Trì vừa nói vừa nháy mắt với Kim Xuyên.Kim Xuyên lập tức hiểu ra, thứ này chắc chắn là do Đồ Kiều Kiều tạo ra.

Nếu không phải con bé thì Lạc Trì đã chẳng nói kiểu như vậy."

Cha hiểu rồi, con đừng nói nữa!"

Kim Xuyên đảo mắt nhìn quanh một lượt, xác nhận không có thú nhân nào khác nghe thấy mới nhẹ nhõm thở ra một hơi."

Lạc Trì, lều trồng rau giao cho con phụ trách.

Trong bộ lạc có bao nhiêu thú nhân, cứ tùy ý sai bảo.

À mà, tường thành chúng ta khi nào bắt đầu xây dựng?"

Vừa nghĩ tới là Kim Xuyên đã thấy kích động.

Dù sao thì thứ này vốn chỉ có ở siêu cấp bộ lạc hoặc thành thú nhân mới có.

Hiện giờ bọn họ cũng sắp có, làm sao mà không phấn khích cho được?"

Cha, con hỏi Kiều Kiều rồi.

Em ấy muốn xây rộng thêm một chút, sau đó..."

Kim Xuyên càng nghe mắt càng sáng rực.

Ông cố gắng lắm mới không bật dậy vì quá vui mừng.

Đồ Kiều Kiều đâu phải giống cái vô dụng gì, rõ ràng là phúc tinh của bộ lạc Kim Sư.

Đám bộ lạc Dã Cẩu kia đúng là không biết quý trọng, sau này nhất định sẽ hối hận.

Chỉ mong đến lúc đó đừng vác mặt tới dây dưa với bộ lạc Kim Sư, đòi mang Đồ Kiều Kiều về.Dù bọn họ có đến quỳ lạy xin đưa con bé đi, ông tuyệt đối không giao Đồ Kiều Kiều cho họ."

Được!

Chuyện này cha nghe theo Kiều Kiều, cha đi tìm con bé ngay bây giờ!"

Kim Xuyên không đợi Lạc Trì mở miệng đã vội vàng rời đi.Ông nghĩ, trong bộ lạc hiện giờ đã có muối tinh rồi.

Khu vực ấy chủ yếu do ông và Đồ Sơn phụ trách.

Giờ chỉ cần thú nhân trong bộ lạc chịu bỏ công sức, làm việc chăm chỉ, biết nghe theo sự sắp xếp, thì cơ bản đều có thể ăn được muối.Từ sau khi bị bộ lạc Heo Rừng và đám thú nhân lưu lạc tập kích, bộ lạc Kim Sư trở nên đoàn kết hơn rất nhiều.

Về phần ba tỷ muội Trư Hoa Hoa, kể từ sau cuộc tấn công đó, cả ba đã biến mất không dấu vết, đến giờ vẫn chưa trở lại.Tuy nhiên, không có một thú nhân nào đi tìm các nàng, vì bọn họ đã nghe Vượng Sơn nói rằng cả ba đều là người do bộ lạc Heo Rừng cài vào, nghi ngờ các nàng muốn thông đồng với người trong bộ lạc Heo Rừng để đánh úp bộ lạc Kim Sư.Có tiền đề như thế, đương nhiên không ai còn muốn đi cứu ba giống cái ấy.

Còn những thú phu từng kết đôi với họ trong bộ lạc, cũng chẳng ai quan tâm.

Bạch Yến đã nói: bọn họ coi như đã chết, vậy thì còn phải lo lắng làm gì?Cùng lúc đó, ba tỷ muội Trư Hoa Hoa đang sống những ngày khổ hơn cả cái chết.

Bọn họ bị một tên thú nhân lưu lạc bắt đi, hiện tại phải thay phiên nhau hầu hạ rất nhiều thú nhân khác.

Có lúc còn bị đem ra trao đổi để thú nhân khác phát tiết, đổi lấy thức ăn.Không chỉ vậy, sau khi trở về, ba người họ còn phải nướng thịt cho lũ thú nhân lưu lạc ăn, dọn dẹp sơn động và làm đủ thứ việc vặt.

Những việc mà trước đây họ chưa từng phải động tay vào, giờ đều phải tự mình làm.Chỉ cần làm không vừa ý, họ sẽ bị đánh một trận tàn nhẫn.

Mới đầu còn nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt lại, bị đánh cho sống dở chết dở, mà vẫn chưa chết được.

Lâu dần, họ cũng chẳng dám trốn nữa.

Dù sao cũng trốn không thoát, trốn làm gì?Các nàng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện thông đồng với những thú nhân khác, mong họ ra tay giúp mình đối phó bọn thú nhân lưu lạc.

Thế nhưng, không có ngoại lệ, chẳng một ai chịu vì các nàng mà đứng ra đối đầu với đám thú lưu lạc kia.Rõ ràng các nàng tự thấy mình cũng không đến mức khó coi, chẳng qua là vì bị bọn thú nhân lưu lạc giày vò một thời gian nên đã mất khả năng sinh sản.

Dù sao trong đại lục thú nhân này, giống cái không thể sinh con cũng đâu chỉ có ba người họ.

Đến cả Đồ Kiều Kiều còn có thú nhân theo đuổi, lẽ nào các nàng lại không có?Các nàng đã thử suốt mấy ngày liền, nhưng không một thú nhân nào chịu tiếp nhận, càng không ai dám ra mặt giúp họ chống lại bọn thú nhân lưu lạc.

Bất đắc dĩ, ba người chỉ có thể tạm thời chịu nhục, chờ đợi thời cơ....Bộ lạc Dã Cẩu.Năm nay mùa đông đến sớm bất thường.

Tuy bộ lạc Dã Cẩu đã chuẩn bị trước, nhưng số lương thực tích trữ vẫn không đủ để nuôi sống toàn bộ bộ lạc qua mùa đông.

Cuối cùng, sau khi bàn bạc, thủ lĩnh Cẩu Tráng quyết định phái thú nhân đến bộ lạc Kim Sư cầu viện.Đồng thời, để tiết kiệm lương thực, gã ta cũng ra lệnh cắt giảm khẩu phần ăn của những thú nhân già yếu, tàn tật.

Từ ăn ba bữa một ngày giảm xuống còn một bữa, thậm chí hai ba ngày mới được ăn một lần.

Họ đã không còn khả năng cống hiến cho bộ lạc, được ăn ba ngày một lần cũng coi như nhân từ lắm rồi."

Thủ lĩnh, e là bộ lạc Kim Sư sẽ không chịu giúp đâu."

Sư Tuấn nhíu mày.

Hiện tại gã đã là thú phu của Dương Mị, hai người đã kết lữ được gần hai tháng.

Giờ gã lại bất giác muốn biết Đồ Kiều Kiều sống thế nào rồi.Một giống cái không thể sinh nở như nàng ta, dẫu có xinh đẹp đến đâu thì ở bộ lạc Kim Sư chắc gì đã được hoan nghênh.

Dù có kết lữ với thiếu thủ lĩnh thì đã sao?

Chỉ có một thú phu, mà mùa đông đã đến, Đồ Kiều Kiều có thể vượt qua hay không còn chưa biết được."

Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao?"

Cẩu Tráng dĩ nhiên cũng hiểu, vào thời điểm khẩn cấp thế này, e là bộ lạc Kim Sư sẽ chẳng quan tâm đến sống chết của họ.

Dù sao mùa đông đã đến, bộ lạc nào mà chẳng thiếu lương thực, ngay cả thức ăn cho chính mình còn không đủ, lấy gì lo cho bộ lạc khác."

Chúng ta nên mang chút lễ vật đến.

Không thể đi tay không, nếu không chắc chắn bọn họ sẽ chẳng cho chúng ta bất kỳ thứ gì."

"Đem lễ vật?

Chính chúng ta còn ăn không đủ no, lấy gì đưa cho họ?"

Cẩu Tráng cau mày, hoàn toàn không đồng ý với đề nghị của Sư Tuấn."

Thủ lĩnh, ngài hiểu nhầm rồi.

Ta không nói là đưa lương thực, mà là đưa giống cái."

"Giống cái thì lại càng không thể.

Các nàng còn quý hơn cả lương thực."

Cẩu Tráng lập tức từ chối không cần suy nghĩ."

Thủ lĩnh, ta nói là những giống cái lớn tuổi, không còn khả năng sinh sản trong bộ lạc.

Dù sao các nàng cũng đã già, giữ lại chỉ tốn thêm đồ ăn.

Chi bằng đưa họ đến bộ lạc Kim Sư đổi lấy chút lương thực.

Dĩ nhiên, không chỉ riêng bộ lạc Kim Sư, mấy bộ lạc lân cận chúng ta cũng có thể thử tiếp cận.

Nhất định sẽ có nơi đồng ý."

Sư Tuấn tràn đầy tự tin.

Dĩ nhiên, mục đích thật sự của gã là được đến bộ lạc Kim Sư.Gã còn muốn xem thử Đồ Kiều Kiều hiện tại thê thảm đến mức nào.

Biết đâu nàng ta đã chết rét rồi cũng nên.

Một giống cái không thể sinh con, ngay cả gã còn không thèm, thế mà Lạc Trì lại xem như bảo bối, đúng là ngu xuẩn.Sư Tuấn muốn sang xem thử Lạc Trì sống khổ ra sao, nuôi không nổi giống cái, lại chẳng có lấy một đứa con.

Sau này chẳng phải chỉ là một con thú cô độc hay sao?"

Ngươi nói cũng có lý.

Vậy chuyện này giao cho ngươi sắp xếp."

"Rõ, thưa thủ lĩnh."

Sư Tuấn mỉm cười, liền quay người rời đi thu xếp.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 125: Ý tưởng của Sư Tuấn


Sư Tuấn vừa về đến đã thấy Dương Mị đang cùng đệ nhị thú phu của nàng ấy lăn lộn trên giường.

Mùi hương nồng nặc lan khắp cả sơn động khiến gã theo bản năng cau mày, không bước vào nữa.Dương Mị nghe thấy tiếng động chỉ liếc gã một cái, rồi lại tiếp tục đắm chìm trong thế giới của mình.Sư Tuấn há miệng định nói gì đó, nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn im lặng rời đi.Nghĩ lại, trong tình huống như vậy, dù gã có mở miệng thì Dương Mị cũng chẳng buồn lắng nghe.Ngay ngày hôm sau khi kết lữ với gã, Dương Mị đã lập tức nhận thêm năm thú phu.

Sang ngày thứ ba lại có thêm ba người nữa.Tính đến nay đã hai tháng, Dương Mị đã có tổng cộng mười sáu thú phu, trong đó hơn phân nửa là thú nhân nhất giai và nhị giai.

Chỉ có gã và đệ nhị thú phu là có phẩm giai nhỉnh hơn một chút.Đệ nhị thú phu của Dương Mị - Phi Vũ là một thú nhân phi ưng ngũ giai.

Hiện tại, người nàng ấy sủng ái nhất chính là tên thú phu này.

Đến mức ngay cả đệ nhất thú phu như gã, mỗi khi có chuyện liên quan đến Phi Vũ cũng đều phải tránh sang một bên.

Dù đúng hay sai, cuối cùng cũng là lỗi của gã, bởi vì Phi Vũ tuyệt đối không sai.Vừa rồi, Dương Mị chính là đang lăn lộn với Phi Vũ.

Nàng ấy còn nói đứa con đầu tiên nàng ấy sinh ra chắc chắn sẽ là của Phi Vũ.

Vì vậy, đệ nhất thú phu như gã, bây giờ chẳng khác nào vật trang trí.Phi Vũ không phải thú nhân của bộ lạc họ, mà đến từ bộ lạc Phi Ưng.

Bộ lạc đó cho phép kết lữ với người ngoài, nên hắn ta mới đến đây.Sư Tuấn thật sự không hiểu vì sao trong số bao nhiêu giống cái trong bộ lạc, Phi Vũ lại chọn Dương Mị.

Tuy gã cũng công nhận Dương Mị thuần khiết, dễ thương, nhưng so với Kim Hoa của bộ lạc Kim Sư thì vẫn còn kém xa.

Tại sao Phi Vũ không đến bộ lạc Kim Sư tìm Kim Hoa kết lữ chứ?Tuy cảm thấy có điều lạ, nhưng Sư Tuấn cũng không nghĩ nhiều thêm.

Có lẽ chỉ đơn giản là vì Phi Vũ thích kiểu giống cái yếu đuối, đáng yêu như Dương Mị.Sư Tuấn không do dự xoay người rời đi.

Không hiểu vì sao, giờ đây gã lại không còn cảm giác rung động của giống đực dành cho giống cái mỗi khi nhìn thấy Dương Mị.

Thậm chí mỗi lần Dương Mị không thân thiết với gã, gã lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Gã cũng không biết mình bị sao nữa, chỉ thấy trong lòng rất kỳ quái.Theo mệnh lệnh của Cẩu Tráng, Sư Tuấn bắt đầu tổ chức việc chuẩn bị vật tư cho chuyến giao dịch lần này.

Gã phái một vài thú nhân đến các bộ lạc khác, còn bản thân thì chọn đi đến bộ lạc Kim Sư trước.

Không hiểu vì sao, trong lòng gã lại dấy lên một chút mong chờ.Gã hy vọng bộ lạc Kim Sư sẽ không cần Đồ Kiều Kiều nữa, sẽ đuổi nàng ta đi.

Như vậy gã có thể đường hoàng mang Đồ Kiều Kiều về bộ lạc Dã Cẩu.

Dù Đồ Kiều Kiều không thể sinh con cũng chẳng sao, gã sẽ nuôi nàng ta, chỉ cần nàng ta vẫn đối xử với gã như trước kia là được.Dưới sự sắp xếp của Sư Tuấn, không lâu sau, các thú nhân của bộ lạc Dã Cẩu lần lượt lên đường đến các bộ lạc khác.Cùng lúc đó, Sơ Tầm trở về sơn động.

Khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, hắn chết sững, hoảng hốt chạy khắp nơi tìm muội muội là Sơ Ngũ.

Hắn lật tung cả sơn động, nhưng không thấy bóng dáng muội ấy đâu, thậm chí đến một tộc nhân cũng không còn.Trên mặt đất còn sót lại rất nhiều cành lá cây trúc, chứng tỏ trước khi xảy ra chuyện, mọi người trong tộc đều đã ăn loại cây này.

Nhưng trúc từ đâu ra?

Gần đây hắn chưa từng thấy có loài cây đó.Sơ Tầm cố trấn tĩnh lại, cẩn thận ngửi mùi trong không khí.

Đó là mùi của thú nhân bộ lạc Sơn Dương.

Xem ra chính bọn họ đã đến đây mang Sơ Ngũ và mọi người đi."

Thiếu thủ lĩnh!

Nhất định là thú nhân bộ lạc Sơn Dương làm!

Không ngờ bọn họ lại là loại thú như vậy."

Một thú nhân Thực Thiết tộc phẫn nộ lên tiếng."

Chúng ta đi xem trước đã."

Sơ Tầm cau mày nói.Nếu chuyện này là thật, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bộ lạc Sơn Dương.Sơ Tầm lập tức hóa thành hình thú, dẫn đầu lao đi.

Tuy hình thể của hắn trông có vẻ vụng về, đáng yêu, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Dĩ nhiên, các thú nhân Thực Thiết tộc khác cũng không hề chậm hơn.Sơn động nơi họ ở cách bộ lạc Sơn Dương không xa, nên chẳng mấy chốc, cả nhóm đã đến được bên ngoài bộ lạc đó."

Thiếu thủ lĩnh, bây giờ chúng ta xông vào chất vấn bọn họ chứ?"

"Không cần.

Ta sẽ vào trước điều tra.

Nếu thật sự là do bọn họ làm, ta sẽ không tha.

Các ngươi cứ ở ngoài này chờ tin, đừng manh động."

"Rõ, thưa thiếu thủ lĩnh."

Sơ Tầm nhanh chóng khởi động dị năng, cơ thể dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một tiểu thú chỉ lớn bằng bàn tay.

Thật ra hắn còn có thể biến nhỏ hơn nữa, nhưng lo rằng như vậy sẽ khó di chuyển, không thể nhanh chóng tìm được tộc nhân.Dị năng của Sơ Tầm là có thể tự do phóng to hoặc thu nhỏ thân thể.

Hiện tại, hình thể lớn nhất của hắn có thể đạt đến mười mét.

Khi phẩm giai dị năng tăng lên, khả năng biến hóa kích thước cũng sẽ mạnh hơn.Khi cha gặp chuyện, hắn mới chỉ là thú nhân thất giai.

Phải đến tháng gần đây hắn mới thăng lên bát giai.

Khi đó dù đã biến lớn, nhưng trước tuyết lở và núi lửa vẫn vô cùng nhỏ bé.

Nếu khi ấy hắn đã là bát giai, chắc chắn đã có thể cứu được nhiều tộc nhân hơn.Sơ Tầm nhanh chóng lặng lẽ đột nhập vào trong bộ lạc Sơn Dương.

Mỗi khi bắt gặp thú nhân, hắn liền thu nhỏ thân thể thêm chút nữa.

Nhờ vậy, đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra hắn.

Sơ Tầm thuận lợi tiến vào trung tâm bộ lạc Sơn Dương, nơi tập trung nhiều thú nhân nhất.

Tuy trước mắt vẫn chưa thấy gì bất thường, nhưng hắn cũng không vì thế mà vội rút lui.Hắn chắc chắn vẫn còn điều gì đó chưa được hé lộ."

Thủ lĩnh bắt mấy giống cái và thú nhân gầy nhom đó về, thật sự có thể đổi được giá tốt sao?"

Vừa nghe câu này, Sơ Tầm lập tức dừng lại."

Suỵt!

Nhỏ tiếng thôi.

Thủ lĩnh không cho phép bàn tán chuyện này khắp nơi, kẻo gây ra phiền phức không cần thiết."

"Đây là bộ lạc của chúng ta mà.

Phần lớn thú nhân trong tộc đều biết cả rồi, thủ lĩnh còn định giấu ai nữa?

Chẳng lẽ có thú nhân bộ lạc khác trà trộn vào đây chắc?

Sao có thể?"

"Dương Kỳ, đừng nói nhiều nữa.

Thủ lĩnh bảo sao thì cứ làm vậy."

"Biết rồi, không nói nữa là được chứ gì."

Dương Kỳ bĩu môi rồi quay sang tán gẫu chuyện khác với đám giống cái bên cạnh.Sơ Tầm khẽ cau mày.

Giờ thì hắn gần như có thể khẳng định chính bộ lạc Sơn Dương đã bắt tộc nhân của mình.

Nếu thật sự là như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Nhưng trước tiên, hắn phải tìm ra người nhà, tránh để bọn chúng dùng họ uy hiếp.Hắn không muốn bị uy hiếp.

Hắn muốn đích thân dạy cho bọn chúng một bài học nhớ đời.Sơ Tầm tiếp tục lặng lẽ dò xét khắp nơi.

Lần này hắn đã lục soát hơn nửa bộ lạc, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ manh mối nào về nơi giam giữ muội muội và tộc nhân.Bộ lạc Sơn Dương xử lý chuyện này rất kín kẽ.

Nhưng thì đã sao?

Không có thứ gì là Sơ Tầm không tìm ra được.Lần này, hắn tiếp tục thu nhỏ thân thể thêm nữa.

Tuy việc tìm kiếm khó khăn hơn, nhưng bù lại hắn có thể lẩn sâu và quan sát kỹ hơn.Sau một vòng tìm kiếm mà vẫn không thu được kết quả, Sơ Tầm quyết định đến sơn động của thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương.

Hắn tin rằng ở đó có thể nghe được thêm nhiều chuyện quan trọng hơn.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 126: Tính toán của bộ lạc Sơn Dương


Sơ Tầm đến rất đúng lúc, vừa kịp nghe mấy thú nhân kia đang bàn tán xem nên bán thú nhân bộ lạc Thực Thiết đi đâu để được giá cao nhất.Cơn giận trong lòng Sơ Tầm suýt nữa bùng nổ ngay tại chỗ, hắn phải cố gắng lắm mới có thể kìm nén lại."

Thủ lĩnh, trong số thú nhân Thực Thiết... có một giống cái đã chết."

"Cái gì?

Chết rồi?

Sao lại như vậy?"

Sơ Tầm lập tức siết chặt nắm tay.

Hắn gắng dằn ngọn lửa giận đang cuồn cuộn trong lòng, muốn nghe thêm tin tức cụ thể về vị trí của Tiểu Ngũ và những người khác.

Đợi đến khi cứu được bọn họ ra ngoài, hắn sẽ đích thân tính sổ với lũ thú nhân bộ lạc Sơn Dương này."

Thủ lĩnh, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta.

Lúc bắt về, tình trạng của nàng ta vốn đã rất tệ.

Người nóng như lửa, lại chẳng ăn được gì.

Không bao lâu sau thì chịu không nổi mà chết..."

Gã liếc thấy sắc mặt thủ lĩnh đang dần trở nên đáng sợ, không dám nói tiếp nữa.

Sự thật là giống cái kia bị giống đực cưỡng ép, khiến thân thể vốn đã yếu càng thêm suy kiệt.

Tên kia còn chưa thực hiện xong thì nàng ta đã ngất lịm, rồi chẳng bao lâu sau thì tắt thở.Nếu nói ra, thủ lĩnh nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Vậy nên gã chọn cách im lặng.

Dù sao người cũng đã chết rồi, nói hay không cũng chẳng còn ai để ý.

Ai lại đi để tâm đến một giống cái đã mất mạng?"

Ta biết rồi.

Còn hai giống cái kia, ngươi phải chăm sóc cho cẩn thận.

Nếu còn để xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi!"

Thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương lớn tiếng quát.Không phải ông ta nói quá, mấy giống cái này còn quý hơn cả giống đực.

Nếu hai người còn lại không bán được, thì cũng có thể giữ lại trong bộ lạc.

Dù sao giống cái ở đâu cũng đều rất được săn đón."

Ta hiểu rồi, thủ lĩnh.

Xin ngài yên tâm, lần này nhất định sẽ không xảy ra sơ suất gì."

Gã vội vàng cam đoan.

Lần này, gã sẽ giám sát chặt chẽ hai giống cái kia, tuyệt đối không để giống đực nào lại gần.

Gã không tin cẩn thận đến vậy mà bọn họ vẫn còn gặp chuyện.Sự tự tin của gã không phải không có lý do.

Dù sao gã cũng là dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc Sơn Dương.

Trong bộ lạc không ai đánh thắng được gã, nên gã mới dám khẳng định chắc chắn như thế."

Được rồi, ta biết rồi.

Ngươi lui xuống đi.

Nhớ phải trông coi họ cho cẩn thận.

À, còn đám thú nhân Thực Thiết tộc thì sao?

Họ có đuổi theo không?"

Thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương lo lắng hỏi."

Không đâu, thủ lĩnh.

Ta xử lý rất ổn thỏa.

Bọn họ tuyệt đối không lần ra được.

Trong sơn động đó hoàn toàn không còn mùi của chúng ta.

Ta đã làm sạch khắp nơi rồi."

Gã đắc ý đáp."

Xử lý ổn thỏa thì tốt."

Thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.Sơ Tầm: "???"

Vậy mà gọi là xử lý ổn thỏa?

Trong sơn động toàn là mùi của thú nhân bộ lạc Sơn Dương, thế mà còn dám mạnh miệng như vậy?

Rõ ràng đã xảy ra sơ suất ở đâu đó.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Sơ Tầm dần trở nên lạnh đi."

Thủ lĩnh, nếu không còn gì cần dặn dò, vậy ta xin phép lui xuống."

"Đi đi, đi đi.

Làm tốt chuyện ta giao là được rồi."

Thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương phẩy tay, vẻ không mấy kiên nhẫn."

Rõ, thưa thủ lĩnh."

Sau khi Dương Lực rời khỏi sơn động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ban đầu gã định vào trong xem hai giống cái kia thế nào, nhưng chợt nhớ ra một chuyện.Hôm qua có một thú nhân dâng linh thảo quý cho gã, đến giờ gã vẫn chưa ăn.

Giờ nghĩ đến lại thấy thèm, định bụng lát nữa sẽ lấy ra ăn ngay.

Chỉ khi nuốt vào bụng thì gã mới yên tâm.

Lỡ như để người khác giành mất, gã có mà hối hận đến phát điên.Dương Lực có thể trở thành thú nhân mạnh nhất bộ lạc Sơn Dương cũng không phải là không có lý do, và đây chính là một trong số đó.Dương Lực đi về phía nơi cất giấu linh thảo.

Sơ Tầm thấy vậy liền vội vàng bám theo, tưởng rằng Dương Lực đang đến sơn động giam giữ Sơ Ngũ và những người còn lại.Dương Lực vừa đi không lâu thì Dương Đại Dương nhận được tin tức mới.

Ông ta nghe nói gần đây bộ lạc Kim Sư đã thu nhận không ít thú nhân rất lợi hại.

Hơn nữa, bộ lạc của bọn họ còn đang phụ thuộc vào Kim Sư về nguồn cung muối, vì vậy ông ta quyết định phải cải thiện quan hệ với bộ lạc Kim Sư.Tuy khoảng cách giữa hai bộ lạc còn rất xa, nhưng điều đó cũng không ngăn được quyết định của ông ta.Dù sao thì, họ cũng đâu phải tặng không giống cái cho người ta.

Bộ lạc Kim Sư nhất định phải đưa ra thứ gì đó tương xứng.

Hai giống cái này có thể xem như hàng quý, đem đi giao dịch với Kim Sư cũng chẳng có vấn đề gì."

Thủ lĩnh, chúng ta nên làm thế nào?

Có cần chủ động kết thân với bộ lạc Kim Sư không?"

Thú nhân mang tin đến quỳ dưới đất, thấp thỏm chờ Dương Đại Dương trả lời."

Đương nhiên là phải chủ động.

Hai giống cái này vốn chẳng tốn của chúng ta bất cứ thứ gì, ngươi lập tức chuẩn bị, phải đưa họ đến bộ lạc Kim Sư an toàn.

Còn về việc đổi được bao nhiêu lương thực thì ngươi cũng rõ.

Giống cái vô cùng quý giá, huống hồ đây còn là giống cái của Thực Thiết tộc.

Bộ lạc Kim Sư nhất định phải đưa cho ta hai trăm khối muối, cỡ bằng nửa thân người thú nhân thì mới được."

"Rõ, thưa thủ lĩnh.

Ta sẽ làm đúng như lời ngài dặn.

Nếu họ không chịu trao đổi thì sao ạ?"

"Họ sẽ không từ chối đâu.

Nếu thật sự không đồng ý, ngươi cứ hạ yêu cầu xuống một chút là được."

"Rõ, thưa thủ lĩnh.

Vậy ta sẽ dẫn theo một nhóm thú nhân cùng hai giống cái, lập tức lên đường đến bộ lạc Kim Sư."

"Đi đi, đi sớm về sớm.

Nhớ mang theo nhiều thú nhân một chút, dù sao cũng phải vận chuyển nhiều muối như vậy, không thể không cẩn thận."

"Rõ, thưa thủ lĩnh."

"À, nhân tiện, ngươi bảo Dương Lực đánh dấu nô lệ cho đám giống đực Thực Thiết thú kia luôn.

Sau này đưa ra chợ bán, tướng mạo bọn họ không tệ, chắc chắn sẽ có giống cái thích.

Lúc đó cũng bán được giá cao."

"Rõ, thưa thủ lĩnh."

Dương Toàn rời đi với tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Vừa về tới nơi, gã ta liền bắt đầu chọn lựa thú nhân.

Gã ta và Dương Lực vốn là đối thủ cạnh tranh, đương nhiên muốn đẩy Dương Lực khỏi vị trí hiện tại để có cơ hội chen chân lên trên.Thực lực của gã ta so với Dương Lực chỉ kém một chút.

Dựa vào đâu Dương Lực lại được làm dũng sĩ số một của bộ lạc, còn gã ta thì mãi bị xếp dưới?Chắc chẳng ai ngờ được, gã ta đã cố ý để lại dấu vết cho đám Thực Thiết thú kia.

Đến lúc đó, bọn họ nhất định sẽ lần theo mùi mà tìm đến tận bộ lạc, còn gây ra một trận náo loạn lớn.Khi mọi chuyện vỡ lở, trách nhiệm chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu Dương Lực.

Dù sao cũng chính gã là người dẫn nhóm thú nhân đi bắt người, không đổ lên gã thì đổ lên ai?Chỉ cần Dương Lực mất đi sự tín nhiệm của thủ lĩnh và tộc nhân, việc gã ta leo lên vị trí cao hơn chẳng phải chỉ còn là chuyện sớm muộn?Nghĩ đến đây, Dương Toàn càng thêm hào hứng.

Gã ta nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh Dương Lực thân bại danh liệt.Dương Toàn chọn ra nhóm thú nhân cường tráng nhất trong bộ lạc Sơn Dương, rồi dẫn họ đến sơn động giam giữ Sơ Ngũ và những người còn lại.Bên ngoài sơn động có hai thú nhân canh gác.

Vừa thấy Dương Toàn đến, họ lập tức tiến lại:"Dương Toàn, sao ngươi tới đây?

Dương Lực đâu?"

"Thủ lĩnh bảo ta đến tiếp nhận hai giống cái này.

Các ngươi chỉ cần giao người là được."

"Được, nhưng nhớ cẩn thận.

Vừa rồi đã có một giống cái chết, hai người còn lại trông cũng không ổn lắm, đừng khiến các nàng hoảng loạn thêm."

"Ta biết rồi, cứ yên tâm.

Mau dẫn họ ra."

"Được."

Lúc Sơ Ngũ bị đưa ra, mắt nàng vẫn đỏ hoe, cả người còn đang run rẩy.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 127: Một chưởng một thú


Nàng được cha và ca ca cưng chiều, nâng niu từ nhỏ, chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân phải trải qua chuyện như thế này.

Hình ảnh Y Y tỷ vừa trải qua vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt, khiến nàng không sao chịu nổi."

Các ngươi... các ngươi muốn làm gì?

Thả ta ra!

Chờ ca ca ta tới, nhất định sẽ không tha cho các ngươi!

Chính các ngươi đã hại chết Y Y tỷ, là các ngươi!"

Tuy rất sợ hãi, nhưng Sơ Ngũ vẫn cố lấy hết can đảm để nói ra những điều chất chứa trong lòng."

Ca ca nàng à?

Hắn còn chẳng biết đang ở xó xỉnh nào nữa.

Nàng còn mong hắn đến cứu?

Vậy thì e rằng giờ nàng đã chẳng còn ở chỗ này rồi."

Một thú nhân bộ lạc Sơn Dương cười khẩy, nhìn Sơ Ngũ như thể đang xem một trò cười."

Ngươi... ca ca ta nhất định sẽ đến!

Nhất định sẽ đến!"

Khi nhắc đến Sơ Tầm, giọng nói của Sơ Ngũ liền trở nên kiên định."

Vậy sao?

Chỉ mong lúc đó ca ca nàng còn tìm ra được nàng."

"Các ngươi... các ngươi định làm gì?

Muốn đưa ta đi đâu?"

Lúc này, Sơ Ngũ mới thật sự cảm thấy có điều gì đó rất bất thường."

Tất nhiên là đưa nàng đến nơi nàng nên đến."

Nói xong, tên kia liền kéo Sơ Ngũ cùng một giống cái khác."

Còn ngây ra đó làm gì?

Đi nhanh!

Nếu không, dù là giống cái, chúng ta cũng sẽ có cách khiến các nàng sống không bằng chết."

"Ta không đi!

Ta phải ở đây chờ thiếu thủ lĩnh quay lại cứu chúng ta!"

Hùng Thanh Thanh hét lớn.Hùng Thanh Thanh cảm thấy chỉ cần rời khỏi nơi này thì sau này e là sẽ không còn cơ hội gặp lại tộc nhân của mình nữa.

Các nàng không biết sẽ bị bán đi đâu, cũng chẳng biết rồi sẽ gặp phải điều gì.

Trong tình huống như vậy, nàng ấy đương nhiên không muốn rời đi."

Đừng dài dòng với các nàng nữa!

Dương Xuyên, mau đánh ngất rồi mang đi.

Nói mãi cũng chẳng xong được."

"Rõ, Dương Toàn lão đại!"

Nói xong, tên thú nhân kia không đợi Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh phản ứng, liền ra tay đánh họ ngất xỉu.Sợ chạm mặt Dương Lực, Dương Toàn lập tức dẫn theo nhóm thú nhân của mình rời bộ lạc bằng đường mòn.

Vì vậy, từ đầu đến cuối, Dương Lực hoàn toàn không gặp được Dương Toàn, cũng không hề hay biết gã ta đã đưa Sơ Ngũ và những người khác rời khỏi bộ lạc Sơn Dương.Lúc này, Dương Lực vừa mới ăn xong gốc linh thảo quý mà gã cất giấu.

Gã đang ngồi vận công điều tức, định sau khi điều chỉnh lại thân thể sẽ vận dụng dị năng.

Vì muốn tăng cấp dị năng, gã rất hài lòng với lần được tặng linh thảo này.Gã nhảy nhót một hồi lâu, trong lòng còn âm thầm hạ quyết tâm: chỉ cần có thú nhân nào dâng linh thảo cho gã, gã đều sẽ giúp họ làm việc.

Cứ như vậy, Dương Lực sẽ thu thập được ngày càng nhiều dị thảo, tu vi chắc chắn sẽ tăng mạnh.

Theo thời gian, đừng nói là bộ lạc Sơn Dương, đến cả toàn bộ Đông Đại Lục, gã cũng sẽ có chỗ đứng của riêng mình.Sơ Tầm vẫn âm thầm theo dõi Dương Lực từ phía sau.

Thấy gã cứ mãi trì hoãn không chịu đến sơn động tìm Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh, trong lòng hắn dần nóng ruột.

Nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ đành tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.

Hắn nghĩ, nếu Dương Lực còn không hành động, thì hắn cũng chỉ có thể ra tay uy hiếp.Cũng may, lúc này Dương Lực cuối cùng cũng chịu hành động.

Gã vừa đi vừa khe khẽ hát mấy câu chẳng ra gì, tiến về phía sơn động giam giữ Sơ Ngũ và những người còn lại."

Bộ lạc Sơn Dươn, Dương Lực siêu lợi hại!

Tất cả thú nhân đều là tiểu đệ của ta..."

Sơ Tầm: "..."

Nếu không vì sự an nguy của Tiểu Ngũ và các tộc nhân, hắn đã xông ra đánh cho tên kia một trận rồi.

Hát hò linh tinh?

Vừa khó nghe, vừa chướng tai.

Mà lời ca đó...

đúng là dám mơ thật.Sơ Tầm lặng lẽ theo sát Dương Lực đến gần khu sơn động giam giữ tộc nhân mình.

Nào ngờ Dương Lực không đi tìm Sơ Ngũ trước, mà lại hướng về phía nhóm thú nhân Thực Thiết tộc.Gã mang theo một phiến đá khắc ký hiệu của bộ lạc Sơn Dương, tiến đến trước sơn động.

Bên ngoài sơn động còn có mấy thú nhân bộ lạc Sơn Dương đang canh gác, nhiệm vụ của họ là trông chừng đám thú nhân Thực Thiết thú bị bắt giữ."

Sao rồi?

Đám thú nhân đó còn đang ngủ à?"

"Vẫn đang ngủ.

Thuốc trong người bọn họ chưa hết.

Có cần cho họ uống thêm không?"

"Cho thêm.

Nếu bọn họ tỉnh lại thì ngươi vào đánh chắc?"

Dương Lực hừ một tiếng, liếc xéo tên vừa hỏi.Đám thú nhân Thực Thiết tộc này đều có phẩm giai rất cao.

Nếu không nhờ vu y cho họ uống thuốc mê, thì căn bản không thể bắt giữ được.Trong bộ lạc Sơn Dương, phẩm giai của Dương Lực là cao nhất, nhưng gã cũng chỉ mới đạt ngũ giai chưa lâu.

Trong số những thú nhân Thực Thiết thú đang hôn mê kia, gã đã thấy có mấy người cũng đạt đến ngũ giai.

Nếu khi bị bắt mà họ còn tỉnh táo, thì bộ lạc Sơn Dương sao có thể trói nổi họ?

Không bị họ phá tung cả bộ lạc là may lắm rồi."

Rõ, ta đi chuẩn bị ngay, Dương Lực."

"Chờ đã.

Cầm theo cái này vào, khắc lên người từng tên một dấu ấn này.

Khắc vào chỗ nào dễ nhìn là được."

"Đó chẳng phải là dấu ấn nô lệ sao?

Dương Lực, ngươi định biến bọn họ thành nô lệ à?

Ngươi điên rồi!

Nếu bọn họ chịu gia nhập bộ lạc chúng ta, thực lực của cả bộ lạc chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể.

Việc tốt như thế, sao ngươi lại không nhìn ra chứ?"

"Không phải ta muốn vậy.

Là thủ lĩnh ra lệnh, ta chỉ làm theo phân phó thôi.

Nếu không phục, thì cứ đi tìm thủ lĩnh mà nói chuyện."

"Ta đâu có ngốc.

Ngươi nói thế thì tám chín phần là thật rồi.

Thôi, khỏi đôi co, ta đi khắc dấu cho bọn họ."

"Đi nhanh đi."

Lúc này trong bóng tối, Sơ Tầm cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Hắn lập tức lao ra, thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng hóa lớn.

Trong mắt hắn, đám thú nhân bộ lạc Sơn Dương chẳng khác gì lũ con non.

Hắn vung tay đánh tới, thân hình tuy to lớn nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, gần như mỗi đòn là hạ gục một tên.Ngay cả kẻ tự xưng là dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc Sơn Dương như Dương Lực, cũng không thoát khỏi số phận.

Gã bị Sơ Tầm vung tay tát bay thẳng vào vách đá trong sơn động, suýt chút nữa thì rơi thẳng xuống đất."

Ngươi... khụ khụ... sao ngươi lại ở đây?"

Dương Lực ho ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy vì khiếp sợ."

Ngươi ở đây, thì sao ta lại không thể?

Bộ lạc Sơn Dương các ngươi cũng to gan thật, dám động vào thú nhân Thực Thiết tộc chúng ta.

Đã dám ra tay, thì phải trả giá xứng đáng."

Sơ Tầm lạnh lùng nhìn Dương Lực, ánh mắt tràn đầy sát khí.Hùng Y Y đã chết, hắn không thể để nàng ấy chết oan.

Những tổn thương mà Tiểu Ngũ và các giống cái khác phải chịu, hắn cũng nhất định phải đòi lại từng chút một."

Ngươi muốn làm gì?

Ta cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng làm bậy!

Nếu không, đừng trách ta không khách khí với giống cái bộ lạc các ngươi!"

Dương Lực biết mình không phải đối thủ của con thú khổng lồ trước mặt, nên liền chuyển sang uy hiếp.Nghe vậy, gương mặt Sơ Tầm không có chút biến sắc, như thể lời đe dọa kia chẳng khác gì gió thoảng bên tai.Hắn bước từng bước chậm rãi tiến lại gần Dương Lực:"Dẫn ta đi tìm giống cái của bộ tộc ta.

Nếu không, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức."

Dương Lực nghe ra trong giọng điệu của Sơ Tầm, hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Nếu chọc giận hắn, kết cục chắc chắn là mất mạng.Dương Lực rất sợ chết nên không dám do dự:"Được, ta sẽ dẫn ngươi đi.

Nhưng sau khi tới nơi, ngươi phải thả ta.

Nếu không, ta sẽ không đưa ngươi đi đâu cả."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 128: Sơ Tầm phát lực


"Chuyện này là do ngươi tự chuốc lấy.

Không chịu đi thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ.

Tự chọn đi."

Ánh mắt Sơ Tầm lạnh như băng nhìn thẳng vào Dương Lực."

Ta... ta đi là được chứ gì?"

Dương Lực tất nhiên sợ Sơ Tầm thật sự ra tay.

Dáng vẻ của hắn đâu giống đang nói đùa.

So với lợi ích của bộ lạc, mạng sống của mình vẫn quan trọng hơn.Giữa hai bên, gã không chút do dự chọn giữ mạng."

Đi trước dẫn đường.

Khoan đã!"

Sơ Tầm chợt nhớ ra tộc nhân của mình vẫn chưa tỉnh lại.

Nếu hắn rời đi, lỡ ở đây xảy ra chuyện thì sao?

Không thể để điều đó xảy ra.Hắn bước lên, vỗ mạnh vào mặt Mặc Trúc: "Tỉnh lại mau!

Mặc Trúc!

Ngươi còn không tỉnh, Hùng Thanh Thanh bị thú nhân khác bắt đi rồi!"

Mặc Trúc đang ngủ say như heo bỗng giật mình tỉnh dậy: "Ở đâu?

Thanh Thanh đâu?"

Hắn ta mơ màng nhìn quanh, không thấy Hùng Thanh Thanh đâu, liền cau mày hỏi: "Thiếu thủ lĩnh, Thanh Thanh đâu rồi?"

"Nàng ấy cũng bị bắt rồi.

Ta đang định đi cứu các nàng.

Chỗ này giao cho ngươi trông coi.

Trước khi ta quay lại, ta không muốn có bất kỳ tộc nhân nào xảy ra chuyện.

Nhớ kỹ, đừng ăn bậy ăn bạ nữa, giữ đầu óc cho tỉnh táo!"

Sơ Tầm liếc Mặc Trúc một cái, rồi xoay người nói với Dương Lực."

Đi thôi.

Dẫn ta qua đó."

Trong số thú nhân Thực Thiết tộc, ngoài Sơ Tầm ra, Mặc Trúc là người mạnh nhất.

Hắn ta là thú nhân lục giai.

Có hắn ta ở lại trông giữ, trong bộ lạc Sơn Dương hẳn không ai là đối thủ của hắn ta.

Giao chuyện này cho Mặc Trúc, Sơ Tầm cũng yên tâm hơn."

Thiếu thủ lĩnh, ngươi nhất định phải đưa các nàng trở về đấy!"

Mặc Trúc gọi với theo bóng dáng Sơ Tầm."

Biết rồi."

Ánh mắt Sơ Tầm trầm xuống.

Mặc Trúc vẫn chưa hay biết rằng Hùng Y Y vĩnh viễn sẽ không thể quay về nữa.Khi Dương Lực dẫn Sơ Tầm tới sơn động giam giữ Sơ Ngũ và những người còn lại, gã phát hiện thú nhân canh gác bên ngoài đều biến mất không dấu vết.

Trong lòng Dương Lực lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành.Nếu hai giống cái kia thật sự biến mất, thì thú nhân Thực Thiết thú kia chắc chắn sẽ không tha cho gã.

Gã cần phải nhanh chóng nghĩ cách trốn thoát khỏi tầm mắt đối phương.Nghĩ là làm, Dương Lực lập tức tìm cơ hội hành động.

Nhưng bất kể gã nhích người thế nào, đều bị theo dõi sát sao."

Ngươi muốn đi đâu?

Là sơn động phía trước sao?"

Sơ Tầm đã sớm nhận ra hành vi bất thường của Dương Lực, trong lòng cũng dâng lên linh cảm xấu, giọng nói theo đó trở nên gấp gáp."

Phải, chính là sơn động phía trước.

Tự ngươi vào đi, ta sẽ đứng đây chờ."

Dương Lực vội vàng gật đầu."

Ngươi đang giấu ta chuyện gì đúng không?

Đi cùng ta!"

Sơ Tầm quét mắt nhìn gã."

Ta... ta chẳng phải đã đưa ngươi tới rồi sao?

Còn có gì để giấu nữa?"

Dương Lực cười gượng, nụ cười gượng gạo đến cứng nhắc.

Sơ Tầm không vạch trần, chỉ túm lấy vai gã, lạnh giọng nói: "Đi!"

Dương Lực gần như bị lôi xềnh xệch vào trong.

Khi bước vào sơn động, ngoài thi thể của Hùng Y Y ra, hai giống cái còn lại đều biến mất không tung tích.

Sắc mặt Sơ Tầm lập tức trở nên vô cùng khó coi."

Người đâu?

Các ngươi đã giấu họ ở đâu?

Đừng ép ta phải san bằng cả bộ lạc các ngươi!"

Khi ánh mắt hắn dừng lại trên thi thể của Hùng Y Y, cả người liền khựng lại.

Một nỗi đau đớn xen lẫn phẫn nộ dâng trào mãnh liệt từ đáy lòng."

Tốt!

Đây là các ngươi tự chuốc lấy!"

Sơ Tầm bật cười, nhưng trong tiếng cười là sát ý cuồn cuộn.

Toàn thân hắn chìm trong bóng tối, như một dã thú nổi điên sắp mất kiểm soát.Thân thể hắn đột ngột phình to gấp mấy lần, chỉ trong chớp mắt đã cao hơn cả sơn động.

Sơ Tầm tung một quyền phá vỡ vách đá, đập thủng một lỗ lớn thông ra bên ngoài.

Hắn lôi theo Dương Lực đi ra:"Các ngươi rốt cuộc đã đưa Tiểu Ngũ và các nàng đi đâu?"

"Ta... ta cũng không biết!

Rõ ràng lúc trước các nàng còn ở trong này mà..."

Dương Lực sợ đến run rẩy cả hai chân, nhưng vẫn cố níu lấy một tia hy vọng sống sót."

Không nói?"

"Rắc" một tiếng, xương cánh tay của Dương Lực lập tức bị Sơ Tầm bóp nát.

Chỉ còn lớp da và cơ thịt dính lấy đoạn xương gãy, trông ghê rợn đến cực điểm.Cơn đau khiến Dương Lực suýt nữa ngất đi, nhưng gã cố gắng chịu đựng, nghiến răng giữ tỉnh táo.

Gã biết nếu ngất xỉu, chưa chắc còn giữ được mạng."

Ta... ta nói!

Đại khái là thủ lĩnh biết bọn họ bị đưa đi đâu.

Ta thật sự không biết!"

Dương Lực gần như nghiến răng bật ra từng chữ.

Không nói thì e rằng cánh tay còn lại cũng khó giữ được.Thật ra, chính thủ lĩnh đã phái người đến đưa hai giống cái đó đi, nhưng không hề nói gì với gã.

Tuy nhiên, gã không ngu đến mức không đoán ra: trong sơn động, ngoài khí tức của hai giống cái kia thì chỉ còn lại khí tức của đám thú nhân Sơn Dương."

Vậy à?

Nghe nói chính ngươi là kẻ dẫn người đến bắt Tiểu Ngũ và mọi người?"

"Thiếu thủ lĩnh!

Chính là hắn!

Ta thấy rõ mà, là hắn và mấy tên thú nhân khác!"

Mặc Trúc kích động hét lên.

Lúc còn mơ màng sắp ngất đi, hắn ta vẫn kịp nhìn thấy rõ mặt kẻ này.

Dù có hóa thành tro, hắn ta cũng nhận ra."

Không... không!

Ta cũng bị ép buộc!

Là thủ lĩnh sai ta làm!

Nếu muốn trách thì trách hắn, đừng đổ lên đầu ta!"

Dương Lực hoảng loạn nhìn Sơ Tầm, vùng vẫy muốn thoát nhưng vô ích.

Càng giãy giụa, gã càng đau hơn."

Phải không?

Các ngươi đúng là đáng chết!"

Vừa dứt lời, Sơ Tầm nhẹ nhàng hất tay.

Dương Lực lập tức bị ném thẳng lên trần sơn động, đầu gã cắm sâu vào đá, cả người lơ lửng treo trên cao, muốn rút ra cũng không thể.Máu tươi từ cơ thể gã nhỏ giọt xuống đất, từng giọt một.

Dương Lực không còn giãy giụa, đã chết ngay tại chỗ, gần như mất mạng chỉ trong giây lát."

Sao ngươi lại đến đây?

Còn bọn họ đâu rồi?"

Lúc này Sơ Tầm mới ngạc nhiên nhìn Mặc Trúc.

Rõ ràng vừa nãy hắn ta còn ở một sơn động khác kia mà."

Thiếu thủ lĩnh, ngài yên tâm, ta đã đánh thức hết bọn họ rồi mới qua đây.

Trong số đó có vài thú nhân còn có thể sử dụng dị năng, nếu không thì ta cũng không yên tâm mà rời đi."

Mặc Trúc gãi đầu, cười khờ khạo đáp."

Ta sẽ đi tìm thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương.

Những chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý, đừng để ta thất vọng.

Ngoài ta ra, bộ lạc Thực Thiết thú giờ chỉ còn trông cậy vào ngươi."

Sợ Mặc Trúc vụng về làm hỏng việc, Sơ Tầm cố ý nói vài lời để khích lệ tinh thần."

Ta biết rồi, thiếu thủ lĩnh.

Ta sẽ trông nom bọn họ thật tốt.

Ngài nhất định phải đưa Thanh Thanh và Tiểu Ngũ trở về!"

Mặc Trúc thật ra cũng muốn đi theo, nhưng hắn ta biết rõ chuyện gì cần làm trước, chuyện gì nên ưu tiên."

Được."

Sơ Tầm lập tức xoay người, đi thẳng về phía nơi Dương Đại Dương đang ở.Lúc này, Dương Đại Dương đang ngồi trong sơn động của mình, vừa nhai ngấu nghiến một loại linh thảo béo ngậy, vừa thưởng thức thịt Ti Nhung thú và thịt Mị Mịt thú.Đừng nghĩ ông ta là thú nhân ăn cỏ thì không ăn thịt.

Thực ra phần lớn thú nhân ăn cỏ vẫn ăn thịt như thường, đặc biệt là Dương Đại Dương, một ngày không ăn thịt là cả người thấy khó chịu.Tuy là thú nhân bộ lạc Sơn Dương, nhưng món ông ta thích ăn nhất vẫn là thịt Mị Mị thú."

Đại Dương, chúng ta làm vậy có bị Thần Thú trách phạt không?

Nhỡ đâu Thần Thú biết thì sao..."

Bạn lữ của Dương Đại Dương lo lắng nhìn ông ta."

Trách gì mà trách?

Có khi Thần Thú còn chẳng tồn tại nữa ấy chứ.

Với lại, đây đâu phải lần đầu ta làm chuyện này, trước giờ có sao đâu?

Nàng ấy, chỉ được cái nhát gan..."

"Đoàng!"

Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 129: Đúng là số nàng đen đủi tám đời mới kết bạn lữ với hắn


Dương Đại Dương lập tức bật dậy từ tư thế nằm, vẻ mặt hoảng hốt nhìn cánh cửa động vừa bị đánh sập.

Môi ông ta run rẩy, rồi lại cố nén cơn giận đang bốc lên:"Chuyện gì vậy?

Ai phá đấy?

Không biết đây là sơn động của ta sao?"

Bạn lữ của Dương Đại Dương đã sớm sợ hãi đến mức trốn sâu vào tận cùng bên trong động, căn bản không dám ló đầu ra.

Nàng cho rằng chắc là Dương Đại Dương làm quá nhiều chuyện xấu, nên Thần Thú mới tới trừng phạt.

Dù sao cũng không liên quan gì đến nàng, nàng đã khuyên rồi, hắn không chịu nghe, giờ xảy ra chuyện thì không thể trách lên đầu nàng được."

Có thú nhân nào không!

Mau ra đây!"

Dương Đại Dương thấy không ai đáp lời, lại lớn tiếng hét lên.

Nhưng do cửa động vừa sập, bụi đất cuộn lên mù mịt, khắp nơi phủ kín một màu xám đục, không thể nhìn rõ tình hình xung quanh.Ông ta chỉ có thể lờ mờ thấy một bóng dáng khổng lồ đang chậm rãi tiến vào từ bên ngoài, mỗi lúc một gần hơn.

Ông ta dụi mắt liên tục, như không thể tin nổi vào thứ mình đang thấy.Nhưng dù ông ta có không tin thế nào, bóng dáng kia vẫn không ngừng tiến lại gần.

Ngay khi Dương Đại Dương còn chưa kịp nhìn rõ đó là ai, thì bất chợt ngực ông ta nhói lên, sau đó cả thân thể bị đánh văng ra xa, đập mạnh vào vách đá, tạo thành một hố to tướng."

Tiểu Ngũ ở đâu?"

Một giọng nói trầm thấp, trong trẻo nhưng mang theo sát khí từ phía trước vọng đến.Dương Đại Dương phun ra một ngụm máu tươi lẫn cả mảnh thịt, cố ngẩng đầu nhìn, cổ đau đến mức gần như muốn gãy.

Phải rất khó khăn ông ta mới thấy rõ kẻ vừa ra tay là ai.Là một thú nhân Thực Thiết tộc.

Nhưng ông ta chưa từng thấy thú nhân Thực Thiết tộc nào lại to lớn đến mức đó.

Ông ta bắt đầu nghi ngờ đây có phải là một tên đột biến hay không.

Thân hình khổng lồ thế kia thì làm sao giao phối nổi với giống cái chứ?

Kẻ này e là phải cô độc cả đời...

Đúng là báo ứng.Nhưng Dương Đại Dương còn chưa kịp cảm thán xong thì đã bị kéo trở về thực tại.

Sơ Tầm thô bạo ném ông ta xuống đất, giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước, tiếp tục truy hỏi:"Tiểu Ngũ ở đâu?"

Dương Đại Dương giật bắn người, bắt đầu run sợ.

Chỉ một ngón tay của tên thú nhân này cũng đủ bóp chết ông ta.

Ông ta không muốn chết, nên chỉ có thể dè chừng từng lời từng chữ."

Cái... cái gì mà Tiểu Ngũ, ta không biết..."

Ông ta thật sự không biết Tiểu Ngũ là ai.

Mà cho dù có biết, ông ta cũng phải giả vờ như không biết.

Bằng không, chắc chắn sẽ bị giống đực này đánh chết.

Chuyện này, bất kể có phải do ông ta làm hay không, tuyệt đối không thể để bản thân bị dính líu."

Không biết à?

Hy vọng lát nữa ngươi vẫn còn nói được như vậy."

Sơ Tầm không nói thêm lời nào, túm lấy Dương Đại Dương rồi ngay trước mặt ông ta, giẫm nát hai chân ông ta.Dương Đại Dương gào rú thảm thiết vì đau đớn, nhưng chẳng có cách nào để làm dịu nỗi thống khổ.

Trong lòng ông ta đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Hai chân đã bị phế, không chỉ mất tư cách làm thủ lĩnh, mà cả chuyện sống sót về sau cũng thành vấn đề.

Tên thú nhân này... sao hắn lại có thể tàn nhẫn như vậy?

Cái kẻ tên Tiểu Ngũ đó có quan hệ gì với ông ta chứ?

Dựa vào đâu mà lại đối xử với ông ta như vậy?Cho dù ông ta có giết Tiểu Ngũ thật đi nữa thì cũng không đáng bị tra tấn đến mức này!Dương Đại Dương nghiến chặt hàm, không thốt ra một lời.

Giây phút này, ông ta hận kẻ đứng trước mặt đến tận xương tủy.

Dù có biết Tiểu Ngũ đang ở đâu, ông ta cũng quyết không nói.

Dù sao thì tất cả của ông ta đã bị hủy hoại rồi, còn gì để mất nữa?"

Ngươi thật sự không biết à?

Dương Lực nói chính ngươi là kẻ đã sai thú nhân bắt Tiểu Ngũ và mọi người đi, vậy mà ngươi còn không chịu thừa nhận?"

Sơ Tầm không ngờ tên thủ lĩnh bộ lạc Sơn Dương này, bình thường trông thì nhát gan hèn hạ là thế, vậy mà đến lúc này lại có thể cứng đầu như vậy.

Thà cắn răng chịu đau chứ nhất quyết không mở miệng.Hoặc là ông ta thực sự không biết, hoặc là ông ta quá giỏi nhẫn nhịn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, hôm nay Sơ Tầm nhất định phải moi được tung tích của Tiểu Ngũ.

Hắn không tin trong bộ lạc Sơn Dương lại không có một thú nhân nào từng nhìn thấy bọn họ đưa Tiểu Ngũ đi đâu."

Cho dù ta biết, ta cũng sẽ không nói.

Có bản lĩnh thì giết ta đi!"

Dương Đại Dương trừng mắt nhìn Sơ Tầm, ánh mắt đầy thù hận.

Ông ta không tin Sơ Tầm dám giết mình khi còn chưa lấy được câu trả lời."

Vậy à."

Sơ Tầm không nói thêm lời nào, lập tức vung tay tát một cái, đánh chết Dương Đại Dương ngay tại chỗ.Dương Phương: "..."

Nàng đã sớm đoán tên này sẽ có ngày rước họa vào thân.

Quả nhiên, bị đánh chết thật rồi.

Cũng may nàng không giống hắn, không tự chuốc họa vào người.

Hắn chết rồi cũng tốt, nàng có thể đi tìm thú phu khác.

Lúc hắn còn sống, nàng chỉ có thể ở bên một mình hắn, ấm ức đến nghẹt thở.

Giờ thì giải thoát rồi."

Nhìn ta làm gì?

Ta đâu có cùng hắn làm mấy chuyện đó.

Ta còn từng khuyên họ mà, họ không nghe.

Ngươi đừng dồn hết tội lên đầu ta.

Ta chỉ là một giống cái yếu đuối thôi đó."

Dương Phương vội vàng biện bạch.Đúng là số nàng đen đủi tám đời mới lấy phải tên như vậy.

May mà hắn chết rồi.Sơ Tầm nhìn Dương Phương một lúc, rồi lạnh nhạt hỏi:"Ngươi có biết họ đã đưa Tiểu Ngũ đi đâu không?

Là giống cái Thực Thiết tộc giống ta."

"Ta biết.

Họ đem các nàng đến bộ lạc Kim Sư để trao đổi.

Nghe nói muốn đổi lấy rất nhiều muối."

"Ngươi biết bộ lạc Kim Sư ở hướng nào không?"

"Đại khái là biết.

Hình như đi mãi về phía đông."

Dương Phương chưa từng đến đó, nhưng cũng biết sơ sơ phương hướng."

Cảm ơn."

Sơ Tầm xoay người rời đi.

Hắn muốn đích thân tiễn những kẻ dám khi dễ tộc nhân của mình đi gặp Thần Thú.Ra khỏi đó, hắn lập tức đi tìm Mặc Trúc và những người còn lại.

Sau khi được hít thở không khí trong lành, sắc mặt bọn họ cũng đã dần khôi phục.Thấy Sơ Tầm trở về mà không thấy Hùng Thanh Thanh và những người kia đi theo, Mặc Trúc nghi hoặc hỏi:"Thiếu thủ lĩnh, Thanh Thanh và các nàng đâu rồi?"

"Bị người của bộ lạc Sơn Dương bắt đi để trao đổi.

Chúng ta phải mau chóng đi cứu các nàng.

Nhưng trước hết, cần phải đưa hết đám thú nhân từng ức hiếp các ngươi đi gặp Thần Thú.

Mặc Trúc, ngươi dẫn đường."

"Rõ, thiếu thủ lĩnh!"

Họ không làm hại người vô tội, chỉ xử lý toàn bộ những thú nhân có liên quan đến vụ việc lần này.

Dĩ nhiên cũng có không ít thú nhân trong bộ lạc Sơn Dương thấy tình thế hỗn loạn liền bỏ chạy.Chỉ trong một ngày, bộ lạc Sơn Dương gần như tan rã.

Khi Sơ Tầm và mọi người rời đi, trong bộ lạc gần như không còn lại bao nhiêu thú nhân.Tại bộ lạc Kim Sư, Đồ Kiều Kiều đã cùng Kim Xuyên bàn bạc xong sơ lược quy mô vây thành cũng như các việc cần chú ý.

Sau đó, cô giao toàn bộ công việc cho Kim Xuyên phụ trách, còn mình thì dẫn theo Bạch Yến, Diêu Kỳ Diệp và Ngân Lâm Lang.

Ngoài ra, cô còn để Ngân Lâm Lang mang theo cả Đêm Ngôn.Y chẳng phải muốn rời đi sao?

Lần này cô để cho y toại nguyện.

Vừa hay bọn họ định đi bắt cá, mà con sông đó rất dài.

Còn thông ra biển hay không thì không phải việc cô quan tâm.

Họ sẽ thả Dạ Ngôn xuống sông, còn lại để y tự lo lấy.Không muốn ở lại thì phải tự mình tìm đường quay về.

Dù sao con sông ấy cũng chưa hẳn là không thể đi được.Lúc bị Ngân Lâm Lang khiêng đi, Dạ Ngôn vẫn còn ngơ ngác: "Ngươi... các ngươi định đưa ta đi đâu?"

"Tất nhiên là nơi ngươi nên đến.

Ngươi đã không định ở lại thì còn ở đây làm gì?

Ăn của ta, uống của ta?

Nhà chúng ta đông người, nhưng không nuôi nổi một kẻ chỉ biết ăn bám."

Đồ Kiều Kiều liếc Dạ Ngôn một cái, rồi ra hiệu cho Ngân Lâm Lang đưa y đi.Dạ Ngôn cụp mắt, trông vô cùng chán nản.

Y cũng không phải hoàn toàn không có lỗi.

Đồ Kiều Kiều thích trân châu, thật ra y có thể nhịn một chút để cho em ấy thêm vài viên cũng được.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 130: Chỉ là... bây giờ hắn còn muốn quay về nữa không?


Đồ Kiều Kiều để Diêu Kỳ Xuyên ở lại trông nhà, tiện thể chăm sóc cha và bà của y, còn mình thì dẫn theo mấy thú phu ra ngoài.Cô và Diêu Kỳ Diệp đều có không gian riêng, nên việc bắt cá cũng khá thuận tiện.

Nếu bắt được thêm vài món khác như cua, tôm hùm đất hay những loại thực phẩm linh tinh khác thì càng tốt.

Không biết ở đây có hay không, chỉ đành trông vào vận may của cô.Khi Đồ Kiều Kiều cùng các thú phu đến bờ sông thì đã là đêm khuya.

Trời tối đen như mực, xung quanh cũng không có ai sinh sống.

Thời tiết lạnh, phần lớn thú nhân đều đã chui vào sơn động, những kẻ ra ngoài đi lại vào giờ này như họ thật sự hiếm thấy.Đồ Kiều Kiều cẩn thận quan sát một hồi rồi chỉ vào một mảng băng: "A Diệp, phá khối băng kia đi.

Thôi, để em làm thì hơn."

Sợ bọn họ gây ra tiếng động lớn, cô quyết định tự mình ra tay.

Cô lấy súng laser từ không gian, bật chế độ giảm thanh, rồi vẽ một vòng tròn mượt mà trên mặt băng.Ngay sau đó, khối băng tròn rơi xuống, để lộ một lỗ tròn có đường kính khoảng một mét.Thấy cảnh đó, khóe môi Đồ Kiều Kiều khẽ nhếch lên.

Các thú phu đi cùng đều tròn mắt kinh ngạc."

Kiều Kiều, cái này là gì vậy?

Dùng hay quá, còn lợi hại hơn cả móng vuốt của bọn ta."

"Cái này gọi là súng laser, do Thần Thú ban cho em.

Chỉ có mình em dùng được thôi."

Cô không hề nói dối.

Trên súng có cơ chế nhận diện vân tay, nếu không phải vân tay của cô thì dù có cướp được cũng không thể sử dụng.Dĩ nhiên, cô cũng không có ý định giải thích vì sao chỉ mình cô sử dụng được hay nhận diện vân tay là cái gì."

Kiều Kiều của chúng ta thật lợi hại!"

Diêu Kỳ Diệp vừa khen ngợi Đồ Kiều Kiều, vừa liếc Dạ Ngôn với vẻ mặt đầy kiêu ngạo.Dạ Ngôn chỉ cảm thấy toàn bộ nhận thức của mình bị đảo lộn.

Y vốn đã biết tiểu giống cái trước mắt rất lợi hại, nhưng hoàn toàn không ngờ em ấy lại là một giống cái được Thần Thú đích thân che chở.Được ưu ái đến mức này, e rằng trong toàn địa lục cũng không ai sánh bằng em ấy."

Nhìn cái gì mà nhìn?

Kiều Kiều nhà ta đâu phải muốn nhìn là được.

Ngươi còn không chịu cùng Kiều Kiều kết lữ, sau này có hối hận cũng muộn!"

Diêu Kỳ Diệp khinh thường liếc Dạ Ngôn một cái, cảm thấy con giao nhân này thật quá ra vẻ.Sống ở đâu mà chẳng là sống?

Có bạn lữ bên cạnh mới gọi là nhà.

Dạ Ngôn nếu bỏ lỡ Kiều Kiều, e rằng cả đời cũng chẳng tìm được một giống cái hợp ý.

Y rõ ràng thích Kiều Kiều mà còn cứ ngượng ngùng, đúng là đáng đời.Hắn ta chỉ có thể giúp tới đây.

Nếu Dạ Ngôn vẫn còn cố chấp như vậy, thì y xứng đáng làm một con thú cô đơn suốt đời."

Chúng ta đi bắt cá trước đã."

Đồ Kiều Kiều lười tranh luận thêm.

Muốn ở lại thì tự nhiên sẽ ở lại, không muốn thì nói gì cũng vô ích."

Được, để ta xuống bắt."

Ngân Lâm Lang nói xong liền định hóa thú để lặn xuống, nhưng bị Đồ Kiều Kiều ngăn lại."

Chàng đừng xuống, dưới kia lạnh lắm, em có cách rồi."

Đồ Kiều Kiều lấy ra một tấm lưới đánh cá.

Bên dưới có rất nhiều cá ngoi lên thở, chỉ cần giăng lưới là chắc chắn không về tay không.Quả nhiên, cô vừa thả lưới xuống không lâu đã cảm thấy lưới nặng trĩu.

Cô dốc sức kéo lên, lưới dần nổi khỏi mặt nước.

Hiện tại cô đã khỏe hơn rất nhiều, sức nặng này chẳng là gì cả."

Kiều Kiều, cái này sao lại dùng tốt đến thế?

Dùng nó bắt cá, lần nào cũng trúng, một lần một con.

Nhưng mà... cá thật sự ăn được sao?

Ta nghe nói có thú nhân ăn xong không bao lâu thì đi gặp Thần Thú rồi đó."

"Dĩ nhiên là ăn được, chỉ cần chú ý một chút là không sao.

Hơn nữa, hương vị còn cực kỳ ngon.

Chờ về đến nhà, em sẽ làm cho các chàng ăn thử."

Đồ Kiều Kiều dịu dàng nhìn các thú phu đứng trước mặt mình, ai nấy đều tuấn tú rạng rỡ.Ánh mắt Dạ Ngôn lóe sáng, nhưng rồi nhanh chóng tối đi.

Y đâu phải thú phu của Đồ Kiều Kiều, chắc chắn em ấy sẽ không phần gì cho y.

Huống hồ, y sắp phải rời đi rồi.

Về sau...Nghĩ đến đây, Đêm Khi Ngôn cảm thấy nghẹn ngào, ngay cả nước là thứ y thích nhất cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.Nếu thật sự trở về hải vực, y sẽ không còn được ăn món ăn do tiểu giống cái kia nấu nữa.

Hơn thế, có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại một giống cái nào hợp ý như em ấy.Trong lúc Dạ Ngôn còn đang ngẩn người, Đồ Kiều Kiều vẫn không ngừng vớt cá.

Ngoài chúng ra, còn có không ít cua đồng và nghêu sò.

Cá có rất nhiều loại, có vài loại cô đã từng gặp, trông vô cùng quen thuộc.Đôi mắt Đồ Kiều Kiều sáng rực, cười đến nỗi híp cả mắt lại.

Mấy thứ này mà đem kho tàu, hấp, hoặc chiên giòn thì đều ngon tuyệt.

Nhất là món cá chiên giòn, cô đã lâu không được ăn.

Vừa thơm vừa giòn, chỉ nghĩ thôi đã thấy thèm.

Cô quyết định, về đến nhà sẽ làm một mẻ thật nhiều để ăn.Đám người Đồ Kiều Kiều bận rộn suốt cả đêm.

Phần lớn cá vớt được đều được cô và Diêu Kỳ Diệp cất vào không gian.

Dĩ nhiên, Dạ Ngôn cũng được chia cho vài con, không phải y bắt được mà là Đồ Kiều Kiều cho.

Dù sao cũng coi như lộ phí trên đường.

Còn đủ ăn hay không thì là chuyện của y sau này."

Được rồi, chỗ cá này chắc cũng đủ cho chúng ta ăn một thời gian."

"Kiều Kiều... cái này cũng ăn được sao?"

Diêu Kỳ Diệp cầm một con cua đồng nghịch chơi.

Thứ này nhìn qua thì toàn thân cứng đơ, lớp vỏ thì rắn như đá, ngay cả giống đực ăn cũng khó, Kiều Kiều thật sự ăn nổi à?"

Dĩ nhiên là ăn được.

Về đến nhà, em sẽ nấu cho các chàng ăn thử."

Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời rồi nói tiếp: "Đi thôi, trời không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về.

Một lát nữa là trời sáng mất."

Phía xa chân trời đã bắt đầu hửng sáng.

Cô vừa quay đầu lại liền thấy Dạ Ngôn đang nhìn mình tha thiết, cô hơi cau mày.Y chắc là không thể tự xuống nước, nên muốn nhờ một thú phu của cô giúp.

Thôi thì cũng được.

Cô đã nhận của y bao nhiêu trân châu, giúp thêm lần nữa cũng không sao.

Coi như vì nể chỗ trân châu kia."

A Ngân, thả y xuống sông đi, y tự bơi về được."

"Được, Kiều Kiều."

Ngân Lâm Lang ngoan ngoãn dùng đuôi rắn quấn cả vỏ trai lẫn Dạ Ngôn, thẳng tay ném xuống hố băng."

Tõm!"

Dạ Ngôn: "???"

"Chúng ta đi thôi."

Đó là câu cuối cùng y nghe thấy một cách mơ hồ.Chờ Dạ Ngôn trồi lên khỏi mặt nước, nhìn quanh thì đã không thấy bóng dáng Đồ Kiều Kiều và mọi người đâu nữa.

Y há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói được gì.Hốc mắt Dạ Ngôn đỏ lên, nước mắt không kìm được liền rơi xuống.

Vừa khóc, y vừa cúi người nhặt lại những con cá Đồ Kiều Kiều để lại cho mình.Đến khi gom hết xong, mặt băng đã vắng tanh, chẳng còn ai.Dạ Ngôn suýt nữa lại bật khóc, nhưng cuối cùng vẫn cố nén, ép nước mắt nuốt ngược trở vào.

Rồi y quay người, lặn sâu xuống đáy nước.Dạ Ngôn có thể cảm nhận được phương hướng của biển cả.

Chỉ cần ở dưới nước, y sẽ không bị lạc đường.

Nếu chịu khó bơi, y chắc chắn có thể quay về, chỉ là sẽ mất chút thời gian.Chỉ là... bây giờ y còn muốn quay về nữa không?"

Kiều Kiều, chúng ta thật sự mặc kệ y sao?"

Diêu Kỳ Diệp cảm thấy tên giao nhân kia tuy ngang ngược, nhưng giờ nhìn lại có chút đáng thương."

Hửm?"

Đồ Kiều Kiều cau mày."

Không có gì.

Kiều Kiều, em chợp mắt một chút đi.

Lát tới nơi ta sẽ gọi.

Em thức trắng nửa đêm rồi."

Bạch Yến vừa nói vừa liếc Diêu Kỳ Diệp một cái.
 
Back
Top Bottom