Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 131: Kiều Kiều bảo bối của ta mà gã cũng dám buông lời bậy bạ


Con hồ ly này đúng là phiền thật.

Rõ ràng biết Kiều Kiều vì tên giao nhân kia mà không vui, thế mà còn nhắc đến y làm gì?

Trong đại lục thú thế này, giao nhân nhiều vô số kể, chỉ cần Kiều Kiều thích, hắn ta nhất định sẽ tìm cho Kiều Kiều một kẻ vừa đẹp hơn Dạ Ngôn, lại vừa ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không để em ấy phải buồn lòng thêm lần nào nữa.Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một chút rồi gật đầu:"Vậy em ngủ một lát, lát nữa nhớ gọi em dậy."

"Được."

Giọng Bạch Yến dịu dàng hẳn đi.Diêu Kỳ Diệp khó hiểu liếc Bạch Yến một cái.

Hắn ta không hiểu tại sao Bạch Yến lại trừng mình, rõ ràng hắn ta có làm gì đâu.Nhưng thấy Kiều Kiều đã ngủ, hắn ta cũng không dám lớn tiếng, thôi thì bỏ qua.

Dù sao bị lườm một cái cũng chẳng chết ai.Khi bọn họ quay về bộ lạc Kim Sư thì trời đã sáng rõ.

Lúc này trong bộ lạc đã có không ít thú nhân rời khỏi sơn động, đang nấu bữa sáng cho giống cái của mình.Có một thú nhân nhìn thấy bọn Đồ Kiều Kiều từ ngoài trở về, vội vàng hỏi:"Sáng sớm thế này, các ngươi đi đâu vậy?"

"Bọn ta chỉ ra ngoài đi dạo một vòng thôi."

Bạch Yến lễ phép đáp lại.

Ở mấy ngày trong bộ lạc Kim Sư, hắn ta đã kết giao không ít giống đực, nên giờ cũng giữ phép xã giao với họ."

Trời lạnh thế này, dạo cái gì mà dạo?

Không chừng lại ra ngoài làm chuyện mờ ám thì có."

Một thú nhân khác nghi ngờ nhìn họ chằm chằm.Tên này trước kia từng muốn trở thành giống đực của Trư Hoa Hoa.

Tuy sau đó Trư Hoa Hoa mất tích, gã cũng không còn nhắc tới nữa, nhưng trong lòng vẫn nghẹn một bụng tức.Gã cũng biết mình nghĩ vậy là không đúng.

Trước đây còn cố kìm nén, nhưng giờ thấy cả nhà Đồ Kiều Kiều rủ nhau ra ngoài dạo chơi, còn mình thì vẫn chỉ lẻ loi một mình, cơn khó chịu trong lòng cứ thế bốc lên.

Cuối cùng, gã không nhịn nổi nữa.Gã cảm thấy Trư Hoa Hoa bị đuổi đi là vì trước đó dám chống đối Đồ Kiều Kiều.

Nếu Trư Hoa Hoa không bị đuổi, thì bây giờ gã chắc chắn đã trở thành thú phu của nàng ấy, đâu đến nỗi như hiện tại, trở thành một kẻ cô độc, không ai bên cạnh."

Chúng ta làm chuyện xấu gì được chứ?

Hay chính ngươi làm chuyện mờ ám rồi quay sang vu oan cho bọn ta đấy."

Bạch Yến không khách sáo đáp trả ngay.

Tính hắn ta xưa nay là vậy, ai tôn trọng thì hắn ta cũng kính trọng lại, còn ai nói lời khó nghe thì đừng mong nhận được mềm mỏng từ hắn ta."

Ngươi...

Khụ!"

Gã cố hít một hơi thật sâu, rồi bất ngờ phát ra tiếng nôn khan."

Đi thôi, đừng phí lời với gã."

Đồ Kiều Kiều chẳng buồn dây dưa.

Vừa rồi tên thú nhân kia mở miệng đã khiến cô tỉnh ngủ."

Khoan đã!

Có phải các ngươi vừa bắt cá đúng không?

Đây rõ ràng là mùi của cá!

Ta biết rồi, các ngươi muốn hại người trong bộ lạc, đúng không?

Ta đi báo thủ lĩnh ngay!"

Gã không thèm chờ bọn Đồ Kiều Kiều lên tiếng, lập tức quay người chạy thục mạng.Đồ Kiều Kiều tròn mắt: "Đúng là đầu óc có vấn đề!"

"Kiều Kiều, ta đi bắt gã về dạy cho một bài học!"

Diêu Kỳ Diệp nói xong liền định lao đi, nhưng bị Đồ Kiều Kiều giữ lại."

Không cần.

Muốn nói gì thì cứ để gã nói.

Chúng ta chẳng làm chuyện gì mờ ám cả.

Gã không muốn ăn thì thôi, đâu ai bắt ép."

Bọn họ không cần phải phí sức vì một kẻ đầu óc bất bình thường."

Nhưng mà... lỡ gã loan tin thất thiệt trong bộ lạc thì sao?"

"Không sao.

Nếu thật có người tin gã, nghe gã rồi không dám ăn cá, thì chúng ta cứ ăn một mình.

Món đó ngon như vậy, họ không ăn thì chỉ thiệt cho họ thôi.

Các chàng cứ chờ mà xem."

"Ừm, Kiều Kiều, bọn ta nghe theo em."

Bạch Yến và mọi người đều nhìn Đồ Kiều Kiều với vẻ tin tưởng tuyệt đối, cứ như chỉ cần Kiều Kiều nói thì bọn họ sẽ vô điều kiện nghe theo.Thấy vậy, lòng Đồ Kiều Kiều ấm lên.

Cũng vì thế mà cô càng thêm kiên định phải đối xử thật tốt với bọn họ.Những thú phu này đều một lòng vì cô, luôn nghĩ cho cô trước tiên.

Tình cảm là chuyện tương hỗ, họ đối tốt với cô thì cô dĩ nhiên cũng phải hết lòng vì họ.Sau khi Đồ Kiều Kiều và mọi người trở về, Sài Dẫn lại hớt hải chạy tới sơn động của Kim Xuyên để tố cáo."

Thủ lĩnh!

Không hay rồi!

Không hay rồi!"

"Chuyện gì?

La hét cái gì?

Chẳng lẽ lại có bộ lạc nào kéo tới tấn công?"

Sắc mặt Kim Xuyên lập tức căng thẳng.

Bộ lạc của họ vừa mới yên ổn lại được một chút, nếu còn chiến sự thì chẳng biết đến bao giờ mới khôi phục nổi."

Không!

Không phải chuyện đó!

Thủ lĩnh, chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều!"

Gã vừa thở hổn hển vừa nói, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.Lông mày Kim Xuyên càng nhíu chặt, chưa kịp mở miệng thì đã nghe Sài Dẫn tiếp lời:"Đồ Kiều Kiều bọn họ mang cá về!

Nhất định là có ý đồ xấu, muốn hại thú nhân trong bộ lạc!"

"Sao ngươi biết?"

Kim Xuyên nhướng mày, giọng điệu vẫn bình tĩnh, không còn hốt hoảng như lúc nãy."

Ta tận mắt nhìn thấy!"

"Ta hỏi là sao ngươi biết họ định dùng cá để hại người trong bộ lạc?

Ngươi có chứng cứ gì không?"

"Ta... ta không có.

Nhưng chắc chắn là như vậy!"

Sài Dẫn gằn từng chữ, kiên định vô cùng."

Ngươi không phải họ, làm sao biết được?

Hơn nữa, Đồ Kiều Kiều không giống các ngươi.

Con bé muốn làm gì thì làm, ai cản được?

Mà..."

"Mà cái gì?

Thủ lĩnh, ngài đừng hồ đồ như vậy được không?

Đồ Kiều Kiều thì có gì khác với chúng ta chứ?

Cũng chỉ là một giống cái bình thường thôi mà!"

Sài Dẫn hoàn toàn không hiểu nổi Đồ Kiều Kiều đã làm gì khiến Kim Xuyên thiên vị nàng ta đến mức ấy.Chẳng lẽ chỉ vì Đồ Kiều Kiều kết lữ với Lạc Trì, nên thủ lĩnh mới bênh vực nhà họ như vậy?"

Ta làm việc, chưa đến lượt ngươi xen vào nghi ngờ!

Mau đi cho khuất mắt, ta không có gì để nói với ngươi.

Việc còn chất đống đây, không rảnh đứng đây nghe ngươi lải nhải."

Ông thật sự rất bận, không có thời gian để phí vào mấy chuyện vớ vẩn không đâu."

Thủ lĩnh, chẳng lẽ chuyện này không quan trọng sao?

Ngài là thủ lĩnh, dù không vì ta thì cũng nên nghĩ cho thú nhân trong bộ lạc chứ..."

Sài Dẫn vẫn chưa chịu buông tha, cứ bám riết không dứt."

Ngươi nói xong chưa?

Định dây dưa tới khi nào?"

Kim Xuyên bắt đầu thấy Sài Dẫn thật phiền.

Nếu không phải còn giữ được chút lý trí, ông đã tát cho bay lên tường từ sớm."

Thủ lĩnh, cho dù hôm nay ngài muốn xử phạt ta, ta cũng phải nói cho rõ..."

"Ngươi không muốn ăn thì đừng ăn, chẳng ai ép cả!

Cả bộ lạc cũng vậy!

Cút!"

Cuối cùng Kim Xuyên không nhịn được nữa, vung tay tát Sài Dẫn bay thẳng ra ngoài."

A!

Thủ lĩnh..."

"Rầm!"

Một tiếng vang giòn, Sài Dẫn bị quăng ra khỏi cửa sơn động.Hồ Hoa Hoa ôm một đống đồ từ bên trong đi ra:"Đáng đời!

Kiều Kiều bảo bối của ta mà gã cũng dám buông lời bậy bạ?

Cho dù thật sự là cá đi nữa, ta cũng dám ăn sạch không chừa một miếng!"

"Nàng định đi đâu vậy?"

Kim Xuyên thấy Hồ Hoa Hoa tay xách nách mang thì lên tiếng hỏi."

Dĩ nhiên là đi thăm mấy đứa cháu yêu của ta rồi.

Chàng cũng muốn đi hả?

Thôi khỏi, cứ ở lại đi."

Hồ Hoa Hoa nghĩ một lúc rồi quyết định đi một mình.Không thể để Kim Xuyên đến tranh giành tình cảm của đám nhỏ.

Bà là nãi nãi mà, Kiều Kiều là số một thì bà cũng phải đứng thứ hai mới đúng."

Không phải mới mấy hôm trước nàng vừa đi thăm về sao?"

Kim Xuyên nghi hoặc hỏi."

Nếu không phải sợ Kiều Kiều thấy phiền, ta đã dọn qua đó ở luôn rồi.

Ai rảnh mà để ý tới chàng chứ."

Kim Xuyên: "..."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 132: Biểu hiện kỳ quái của Kim Xuyên


Từ sau khi đám con non chào đời, chất lượng cuộc sống của ông tụt dốc không phanh.

Ngay cả thái độ của A Hoa đối với ông giờ cũng chẳng còn như trước.

Rốt cuộc ông thua kém mấy con non miệng còn chưa dứt sữa kia ở điểm nào?Hồ Hoa Hoa liếc Kim Xuyên một cái rồi quay người bỏ đi.

Đám lông trên người chàng ấy bây giờ bà sờ vào cũng thấy rát tay, đâu có mềm mại như lông của mấy đứa nhóc, sờ vào là thấy dễ chịu.

Hơn nữa, bọn nhỏ lúc nào cũng thơm mùi sữa, chẳng giống Kim Xuyên, thỉnh thoảng lại bốc ra mùi mồ hôi, bà chẳng muốn ngửi chút nào.Hồ Hoa Hoa mặc kệ Kim Xuyên nói gì hay tỏ thái độ ra sao, trực tiếp ôm đồ đạc bước thẳng ra ngoài.

Lúc ra đến cửa, thấy Sài Dẫn đang nằm sóng soài dưới đất, bà cũng chẳng buồn gọi dậy, cứ thế giẫm thẳng lên lưng gã mà đi qua.Chờ Hồ Hoa Hoa đi khuất, Sài Dẫn mới từ từ bò dậy.

Gã nhìn theo hướng Hồ Hoa Hoa rời đi, trong mắt đầy căm hận.

Nếu Kim Xuyên không chịu nghe lời gã cảnh báo, thì sau này có chuyện gì xảy ra, cũng đừng trách gã không nhắc trước.Khi Hồ Hoa Hoa nhẹ nhàng bước đến cửa sơn động của Đồ Kiều Kiều, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi lan tỏa khắp nơi, khiến nước miếng bà suýt trào ra.

Hồ Hoa Hoa khó khăn nuốt nước bọt, do dự một lúc rồi mới cất tiếng gọi to: "Kiều Kiều, con có ở đó không?"

"Mẹ Hoa Hoa, con ở đây, mau vào đi!"

Đồ Kiều Kiều đang ở trong bếp nghe thấy, liền lớn tiếng đáp lại."

Được rồi."

Hồ Hoa Hoa bước vào.

Trong sơn động không thấy bóng dáng Đồ Kiều Kiều đâu, bà đặt đồ xuống rồi lần theo mùi thơm đi thẳng tới bếp.Đồ Kiều Kiều vừa ngẩng đầu liền thấy bà: "Mẹ Hoa Hoa, mau lại đây nếm thử tay nghề của con."

"Cái gì vậy?

Sao mà thơm thế?"

Hồ Hoa Hoa hít sâu một hơi."

Mẹ Hoa Hoa, lại đây nếm thử đi."

Hồ Hoa Hoa chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức há miệng đón lấy món Đồ Kiều Kiều đút cho.

Thứ đó trông hơi lạ mắt, cụ thể là gì thì bà không rõ, nhưng chỉ một miếng đã khiến bà kinh ngạc tột độ.Vừa thơm vừa giòn, hương vị lan tỏa khắp miệng, ăn xong lại muốn ăn nữa.

Bà nhìn Đồ Kiều Kiều đầy mong chờ, chẳng cần nói lời nào.Đồ Kiều Kiều thấy ánh mắt khát khao ấy liền hiểu ngay bà đang nghĩ gì:"Mẹ Hoa Hoa, người muốn ăn thì cứ lấy đi, bên cạnh con còn chiên rất nhiều."

"Cảm ơn con, Kiều Kiều, con đúng là tuyệt nhất!"

Hồ Hoa Hoa vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên.Nhưng khi bà thấy Đồ Kiều Kiều ném nguyên liệu vào nồi, toàn thân liền khựng lại vì kinh ngạc.

Nếu bà không nhìn nhầm, thì thứ kia chính là... cá!

Món Kiều Kiều vừa đút bà ăn trông chẳng giống gì với thứ đó cả.Sau cơn sững sờ, Hồ Hoa Hoa lập tức thấy hứng thú, vừa ăn vừa chăm chú quan sát Đồ Kiều Kiều thao tác.

Con cá khi bỏ vào nồi không chỉ đổi màu mà còn trở nên bắt mắt vô cùng.

Bà có thể dễ dàng cắn đứt từng miếng, ăn như vậy hoàn toàn không có gì bất ổn.Bà nói rồi mà, việc gì Kiều Kiều làm cũng đều đáng tin.

Bây giờ bà thấy thịt cá còn ngon hơn cả thịt nướng.

Xem ra bao nhiêu năm qua, bà đã bỏ lỡ không ít mỹ vị.Mọi chuyện trước mắt càng khiến Hồ Hoa Hoa thêm quyết tâm: bà nhất định phải theo Kiều Kiều.

Món ăn do Đồ Kiều Kiều làm, luôn ngon gấp trăm lần so với những thú nhân khác."

Ngon thật đấy, Kiều Kiều.

Đây là cá đúng không?

Con thật thông minh, đến cả cái này cũng nghĩ ra được."

Hồ Hoa Hoa bỗng nhiên cảm thấy thằng con nhà mình đúng là không xứng với Đồ Kiều Kiều.Lúc trước may mà ra tay giành trước, chứ nếu để đến bây giờ mới hành động thì e rằng Kiều Kiều chưa chắc đã vừa mắt cái đứa ngốc ấy nữa."

Mẹ thích thì ăn nhiều một chút.

Nếu không đủ thì cứ nói, con còn, làm thêm là được."

"Được."

Hồ Hoa Hoa vô thức đã ăn rất nhiều.

Đến khi sực tỉnh, bà mới phát hiện mình đã ăn sạch toàn bộ phần cá mà Đồ Kiều Kiều làm sẵn."

Ơ...

Kiều Kiều, xin lỗi nhé, mẹ không cố ý..."

Hồ Hoa Hoa có phần ngượng ngùng."

Không sao đâu, vốn làm ra để ăn mà.

Con chẳng phải đang làm thêm sao?"

Đồ Kiều Kiều vừa chiên xong một mẻ khác, liền gắp lên.Hồ Hoa Hoa nhìn mà lại thèm, nhưng lần này bà cố nhịn.

Không thể để một mình bà cứ ăn mãi được, trong khi các thú nhân khác còn chưa có miếng nào."

Kiều Kiều, vừa nãy có một thú nhân tới chỗ Kim Xuyên nói bậy nói bạ.

Nhưng các con yên tâm, cha con không nghe đâu."

"Con biết rồi.

Mẹ Hoa Hoa, lát nữa người về thì mang ít cá này cho cha Kim Xuyên ăn thử."

"Cái đó... cái đó không hay lắm.

Mẹ để Kim Xuyên tự ra sông mà mò lấy!"

"Không sao đâu, lần này bọn con mò được rất nhiều, cha mẹ cứ yên tâm mà ăn."

"Được rồi."

Nghe Đồ Kiều Kiều nói vậy, Hồ Hoa Hoa cũng thấy yên tâm hơn nhiều."

Mẹ đi xem mấy đứa nhỏ một chút, có việc gì thì gọi mẹ nhé."

Hồ Hoa Hoa không dám nán lại trong bếp lâu, chỉ sợ bản thân lại không nhịn được mà muốn ăn tiếp.

Thôi thì đi xem mấy nhóc con còn hơn."

Dạ."

Đồ Kiều Kiều đem phần nhiều cá đi chiên giòn, phần ít hơn thì kho, hấp hoặc xào cay.

Mỗi món đều có hương vị riêng biệt.

Đúng rồi, còn có cả chả cá nữa, món cô đặc biệt yêu thích.Nếu nấu lẩu thì cũng không tệ, tiếc là bây giờ chưa làm được vì gia vị vẫn chưa chuẩn bị xong.

Thật ra vào mùa đông mà ăn lẩu thì đúng là hợp nhất.Lúc này, cô không hề hay biết có một nhóm thú nhân đang dẫn theo hai giống cái thuộc tộc Thực Thiết thú đi về phía bộ lạc của họ.

Tính ra, họ cách bộ lạc Kim Sư chỉ chừng năm ngày đường.Sau khi nhận được tin, Sơ Tầm lập tức xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở bộ lạc Sơn Dương, rồi dẫn người đuổi theo về hướng đông, nơi bộ lạc Kim Sư tọa lạc.

Nhưng do đây là lần đầu họ đến vùng này, đường xá không quen, chỉ biết đại khái là phải đi về hướng đông, nên không ngờ rằng mình đã đi đường vòng.Thành ra đến giờ họ vẫn chưa đuổi kịp nhóm Dương Toàn.Dương Toàn tuy là người dẫn Sơ Ngũ và Hùng Thanh Thanh tới bộ lạc Kim Sư để trao đổi, nhưng dọc đường không hề khắt khe với hai giống cái kia.

Gần như các nàng muốn ăn gì, bọn họ đều cố gắng tìm cách mang về bằng được, chỉ trừ việc không thể đưa họ quay về.Những việc khác, chỉ cần có thể đáp ứng là họ đều cố gắng đáp ứng.

Suốt cả hành trình, họ luôn thay phiên cõng hai giống cái trên lưng, hầu như không để các nàng phải đi bộ.

Họ hiểu rõ thể trạng của giống cái vốn yếu, lại đang giữa mùa đông, nếu chẳng may chết dọc đường thì chuyến đi này coi như uổng công."

Dương Toàn lão đại, chúng ta nhất thiết phải đối xử tốt với hai giống cái này đến thế sao?

Dù sao các nàng cũng chỉ là hàng trao đổi thôi mà."

"Ngươi thì biết gì?

Làm theo lời ta nói là được rồi."

Dương Toàn trừng mắt liếc tên kia một cái rồi tiếp tục lên đường.Tại bộ lạc Kim Sư.Đêm xuống, sau khi Hồ Hoa Hoa trở về, Kim Xuyên cũng được nếm thử món chiên từ con cá.

Vừa ăn một miếng, ông lập tức cảm thấy món này thật sự thơm ngon đến mức khó tin.

Nếu thú nhân trong bộ lạc cũng có thể ăn được cá, thì chẳng khác nào bọn họ có thêm một lựa chọn thực phẩm.

Tỷ lệ sống sót của bộ lạc cũng sẽ tăng lên rất nhiều.Lúc này, niềm tin trong lòng Kim Xuyên càng thêm vững chắc.

Ông biết mình đã không làm sai.

Sáng mai, ông sẽ công bố chuyện này với toàn bộ lạc.

Từ nay về sau, bộ lạc Kim Sư nhất định sẽ tiến lên một tầm cao mới."

Chàng cười gì vậy?"

Hồ Hoa Hoa khó hiểu nhìn Kim Xuyên, đang ăn ngon lành mà đột nhiên lại bật cười."

Không có gì, chỉ là thấy món này quá ngon thôi."

Kim Xuyên vừa nói, nước mắt đã chảy xuống.

Không lâu sau, ông lẩm bẩm:"Ơn huệ của Thần Thú... cầu xin Thần Thú phù hộ..."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 133: Dạ Ngôn quay lại


"Thì thầm gì thế?

Ăn mà không thèm chừa lại cho ta miếng nào à?"

Nói xong, Hồ Hoa Hoa liền gắp nốt hai miếng cá cuối cùng trong bát của Kim Xuyên.Kim Xuyên đang mải suy nghĩ đâu đâu, đến khi hồi thần lại, vừa định gắp thêm thì thấy cái bát trống không.

Ông nhìn Hồ Hoa Hoa, vừa buồn cười vừa bất lực, cuối cùng chỉ đành thở dài, dịu giọng nói:"Nếu nàng thích ăn, ngày mai ta đi bắt cá về nấu cho nàng."

"Chàng có chắc không đấy?

Chàng làm liệu có ngon bằng Kiều Kiều không?"

"Ta... ta có thể học.

Ngày mai ta theo Kiều Kiều học nấu."

Kim Xuyên hơi lúng túng.Ông biết mình chắc chắn không làm được ngon như vậy, chỉ còn cách theo học mà thôi."

Không phải ngày mai chàng còn có việc sao?"

Hồ Hoa Hoa nghi hoặc hỏi."

Ta... làm xong việc rồi đi học cũng được."

Dù sao qua ngày mai là nhẹ đầu.

Chỉ nghĩ đến đó thôi Kim Xuyên đã thấy vui, chỉ mong Kiều Kiều đừng từ chối là được.Hồ Hoa Hoa thấy hôm nay Kim Xuyên cứ là lạ, nhưng cũng chẳng để tâm.

Dù sao chàng ấy xưa nay đã chẳng bình thường gì rồi, giờ có kỳ quặc thêm chút cũng chẳng lạ.Sáng sớm hai ngày sau, từng mảng băng dưới lòng sông bắt đầu nứt vỡ.

Ngay sau đó, một giao nhân tóc xoăn màu lam tuyệt đẹp trồi đầu lên từ hố băng, liên tục ném cá lên mặt băng.

Cá đủ loại, thậm chí cả hải thú.Không sai, giao nhân đó không ai khác, chính là Dạ Ngôn – người đã rời đi vào đêm hôm ấy.Y còn chưa kịp đi xa đã bắt đầu hối hận.

Y muốn quay lại tìm Đồ Kiều Kiều, nhưng lại sợ Kiều Kiều sẽ từ chối.

Dù sao ngay từ đầu, chính y là người không chịu ở lại.Để có thể quay về một cách danh chính ngôn thuận, y không ăn không ngủ, một mạch bơi đến vùng biển gần nhất, ở đó bắt được rất nhiều hải thú, sau đó vội vàng quay về.Đống hải thú ấy không có chỗ nào để cất giữ, y bèn nhả giao châu ra, đem tất cả nhốt vào trong đó.

Y nhớ mang máng Kiều Kiều rất thích ăn mấy con thú biển nhỏ loại này.Vì vậy lần này Dạ Ngôn bắt rất nhiều, toàn là những con y thấy ngon, nghĩ rằng Đồ Kiều Kiều hẳn cũng sẽ thích.Đến khi giao châu đầy kín, y đành phải xuống đáy biển tìm một con mẫu thú thân thể khổng lồ, dùng xác nó làm nơi chứa tạm phần còn lại.Tất nhiên, sợ nó ăn vụng nên y đã giết nó trước.

Y kéo theo những cái xúc tu dài ngoằng của con mẫu thú ấy, cứ thế bơi dưới nước không ngừng nghỉ, căn bản không dám dừng lại dù chỉ một khắc.Còn mấy miếng cá mà Đồ Kiều Kiều từng cho, y đều đeo trên cổ.

Đói quá không chịu nổi mới ăn một miếng, đến giờ chỉ còn hai miếng cuối cùng, y nào nỡ ăn nốt.Dạ Ngôn sợ nếu không còn cá thì Kiều Kiều sẽ không cần y nữa.

Cho nên dù có đói đến mấy, y cũng phải giữ lại ít nhất một miếng.

Còn đám hải thú kia, y tuyệt đối không động đến.

Những thứ đó là chuẩn bị riêng cho Kiều Kiều, sao y có thể ăn?

Như thế chẳng phải là không có thành ý sao?Dạ Ngôn phải gắng hết sức mới có thể đưa hết đám hải thú ấy lên mặt băng.

Đến khi mọi việc xong xuôi, y lập tức thấy hoa mắt, chóng mặt, cả người mềm nhũn như không còn chút sức lực nào.Y biết rõ mình đã dùng sức quá độ, lẽ ra nên nghỉ ngơi, nhưng lúc này y không có thời gian để nghỉ.

Y phải đi tìm Kiều Kiều.Dạ Ngôn dồn hết sức nhảy lên mặt băng.

Y cúi đầu nhìn chiếc đuôi cá ngũ sắc lấp lánh của mình, nghiến răng, dùng vảy cá cứa vào lòng bàn tay.

Máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống, chảy dọc theo đuôi cá.Chiếc đuôi dần dần biến mất, thay vào đó là một đôi chân dài, thẳng tắp, trắng như tuyết.Những chiếc vảy còn lại thì hóa thành một bộ váy dài ngũ sắc, tà váy chấm đến mắt cá chân, trông vô cùng xinh đẹp.Đây là kiểu váy mà giống cái nào nhìn thấy cũng phải rung động.

Dạ Ngôn có mấy chiếc như vậy, nhưng đều để ở nhà dưới biển.

Chờ lần sau có cơ hội quay về, y sẽ mang hết mấy bộ đó lên tặng Kiều Kiều.

Chắc hẳn em ấy sẽ thích.Trước giờ y chưa từng hóa chân, nên đi đứng rất vụng về.

Thậm chí lúc mới bắt đầu, y còn thường xuyên ngã lăn ra đất.

Nhưng mỗi lần ngã, y đều kiên quyết bò dậy, không hề bỏ cuộc.

Lúc này, trong đôi mắt xanh lam của Dạ Ngôn ánh lên sự kiên cường, không hề vương chút yếu đuối nào.Chỉ cần nhìn cũng có thể thấy, sau chuyện này y đã trưởng thành rất nhiều.

Y không còn là tiểu giao nhân dễ khóc, động một chút là rơi trân châu như trước nữa.Giờ đây, y không chỉ muốn học cách đi bộ, mà còn phải kéo theo cả một túi hải thú.

Còn viên giao châu, y đã nuốt trở lại vào bụng.

Giao châu dùng để cất giữ đồ vật, sẽ tiêu hao dị năng của y.

Một khi dị năng cạn kiệt mà chưa kịp bổ sung, hoặc chưa kịp trở về nước trong khi vẫn mang hình người, y sẽ phải chịu cơn đau thấu tận tim gan.Dạ Ngôn kéo theo một túi đầy hải thú, lảo đảo bước đi, cứ vài bước lại ngã.

Chẳng mấy chốc, chiếc váy vốn gọn gàng sạch sẽ đã lấm lem bùn đất, toàn thân y trông chẳng khác nào vừa được vớt lên từ đống bùn.Không rõ y đã đi bao lâu, chỉ biết đôi chân giờ đã hoàn toàn tê dại.

Lúc đầu còn cảm thấy đau, giờ thì đến cảm giác cũng chẳng còn.Nhìn từ phía sau vẫn thấy rõ từng dấu chân y in xuống đất đều nhuộm máu, mỗi bước là một vết đỏ loang, nhìn thôi cũng thấy đau.

Vậy mà y vẫn cứ bước đi, như thể không hề hấn gì.Có hai tên thú nhân vốn định ra tay.

Nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Dạ Ngôn thì lập tức từ bỏ ý định.

Bọn họ sợ chưa kịp cướp gì đã rước họa vào thân.

Nhìn qua là biết, đây là loại người liều mạng, không thể tùy tiện đụng vào.Cuối cùng, Dạ Ngôn mệt lả, đành phải dừng lại nghỉ ngơi một chút.

Y ngồi bệt xuống túi hải thú, lấy miếng cá treo trước ngực ra, cắn một miếng nhỏ, khe khẽ thì thầm:"Vẫn là Kiều Kiều làm mới ngon...

Huhu... không được khóc!"

Dạ Ngôn gắng nuốt nước mắt vào trong, hít sâu một hơi, mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.Ăn thêm mấy miếng nữa, y cũng không dám ăn nhiều, lại cẩn thận treo miếng cá trở về trước ngực.Nghỉ chừng hơn mười phút, y lại kéo theo cơ thể mỏi mệt tiếp tục lên đường.

Mỗi khi cảm thấy mình sắp không chịu đựng nổi nữa, y lại nhớ đến Đồ Kiều Kiều.Chỉ cần vừa nghĩ đến Đồ Kiều Kiều, Dạ Ngôn liền khẽ cắn môi, cảm thấy mình vẫn còn có thể cố gắng thêm chút nữa.Cùng lúc đó, sau hai ngày bận rộn, cuối cùng Kim Xuyên cũng rảnh tay.

Ông liền đi tìm Đồ Kiều Kiều."

Kiều Kiều, hôm nay cha đến tìm con là có việc gấp.

Trước hết theo cha đi một chuyến."

"Cha Kim Xuyên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Sao lại gấp đến thế?"

Đồ Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi."

Đi rồi sẽ biết."

Nói xong, ông liền quay người đi thẳng về phía trước.

Đồ Kiều Kiều ngẩn người một chút, rồi vẫn bước theo.

Diêu Kỳ Xuyên thấy vậy, liền dặn dò vài câu với Bạch Yến rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.Chẳng mấy chốc, Diêu Kỳ Xuyên đã bắt kịp Đồ Kiều Kiều và Kim Xuyên."

Kiều Kiều, lên lưng ta đi."

Vừa nói, y vừa ngồi thụp xuống.Đồ Kiều Kiều lắc đầu."

Đoạn đường này em vẫn còn đi được."

"Vậy cũng được.

Nếu mệt thì cứ nói, lúc quay về ta cõng em."

Diêu Kỳ Xuyên nhìn Kiều Kiều đầy mong chờ.

Từ nhỏ tới giờ, y chưa từng cõng ai bao giờ.Đồ Kiều Kiều thấy Diêu Kỳ Xuyên nói vậy cũng gật đầu đồng ý.

Dù sao y là thú phu của cô, không cần phải khách sáo."

Được."

"Ừm!"

Trăm Dặm Xuyên liền nở nụ cười rạng rỡ.Ba người cứ thế đi thẳng đến quảng trường.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 134: Từ xưa đến nay, chưa từng có giống cái nào làm thủ lĩnh


Khi Đồ Kiều Kiều và Diêu Kỳ Xuyên theo Kim Xuyên đến quảng trường, cô lập tức nhìn thấy Lạc Trì cũng đang có mặt ở đó.

Hơn nữa, xung quanh quảng trường còn tụ tập rất đông thú nhân, trông như thể sắp có chuyện trọng đại xảy ra.Lạc Trì vừa thấy Đồ Kiều Kiều xuất hiện liền bước tới."

Kiều Kiều, em đến rồi."

"Ừ, A Trì, chàng biết vì sao cha Kim Xuyên gọi em đến không?"

Đồ Kiều Kiều khẽ hỏi.

Trước đây khi xây tường vây cũng chẳng trang trọng như vậy.

Lần này... rốt cuộc là có chuyện gì?

Thật sự quá bất thường.Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn?"

Kiều Kiều, lát nữa em sẽ biết."

Lạc Trì cũng không tiết lộ gì thêm.

Bình thường Lạc Trì có gì đều nói hết với cô, vậy mà lần này lại giữ kín, khiến cô không khỏi tò mò.Lúc này, Kim Xuyên đứng trên một tảng đá lớn, cuối cùng cũng cất tiếng.

Giọng nói vang dội, mạnh mẽ.

Trước tiên, ông nói về những thay đổi trong bộ lạc, rồi kể tiếp về đủ điều tốt đẹp mà những thay đổi ấy mang lại.Nói xong, ông mới lớn tiếng hỏi:"Các ngươi có thích cuộc sống hiện tại không?"

"Thủ lĩnh, cuộc sống thế này, thú nhân nào mà không thích?

Từ khi hang động của ta được trải giường sưởi, ta chẳng còn thấy lạnh nữa, sức khỏe cũng tốt lên nhiều."

"Đúng vậy, thủ lĩnh, đồ ăn bây giờ cũng ngon hơn trước kia nhiều.

Ta rất thích cuộc sống hiện tại."

"Vậy các ngươi có muốn sống tốt hơn nữa không?"

"Dĩ nhiên là muốn rồi, thủ lĩnh, ngài còn có cách giúp chúng ta sống tốt hơn nữa sao?"

"Ta thì không có cách, nhưng lại có một thú nhân biết cách."

Kim Xuyên mỉm cười đáp.Đồ Kiều Kiều dường như đã đoán ra điều Kim Xuyên sắp nói.

Cô cẩn thận suy nghĩ, cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy chuyện này dù để các thú nhân trong bộ lạc biết cũng không sao.Dù gì hiện tại cô cũng đã có năng lực tự bảo vệ bản thân, để bọn họ biết cũng tốt, sẽ thuận tiện hơn cho những việc cô làm sau này.Chỉ là lúc ấy cô vẫn chưa biết, điều mình nghĩ và những gì Kim Xuyên sắp nói thực ra vẫn còn cách biệt rất xa."

Thủ lĩnh, rốt cuộc là thú nhân nào vậy?

Ngài nói thẳng ra đi!"

"Đúng đó, thủ lĩnh, nói nửa chừng như thế làm ta sốt ruột muốn chết!"

"Thủ lĩnh, mau nói đi!"

"Thủ lĩnh, nói mau lên..."

Đám thú nhân bắt đầu nhao nhao, thấy Kim Xuyên vẫn chưa chịu mở miệng, lại còn đứng đó cười, bọn họ hận không thể chạy lên giành nói thay ngài ấy.

Chỉ là ai cũng không rõ rốt cuộc thủ lĩnh định nhắc đến ai.Thấy mọi người đã nóng ruột đến mức không chịu nổi, Kim Xuyên cũng không đùa nữa, liền nói thẳng:"Người đó chính là Đồ Kiều Kiều!"

"Sao có thể?

Thủ lĩnh, ngài chắc là không nói nhầm chứ?

Đồ Kiều Kiều chỉ là một giống cái, sao lại biết được nhiều điều đến thế?"

"Ai nói Kiều Kiều không biết?

Các ngươi đừng quên, mấy món như bát đũa trước kia đều là do Kiều Kiều dạy các ngươi làm, ngay cả giường sưởi các ngươi đang nằm cũng là nhờ Kiều Kiều!"

Bán Mai lập tức bước ra, lên tiếng bênh vực."

Đúng vậy, ta cũng có thể làm chứng!"

Hạ Thảo ho khan mấy tiếng, cũng đứng dậy phụ họa."

Nhưng... nhưng sao Đồ Kiều Kiều lại biết được nhiều thứ như thế?

Chuyện này chẳng phải rất kỳ lạ sao?"

"Đúng vậy, thủ lĩnh, chúng ta thật sự rất cảm kích những việc Đồ Kiều Kiều đã làm trước kia.

Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, chúng ta không thể vì nàng ta từng giúp đỡ mà mù quáng tin tưởng mọi điều nàng ta nói."

"Được rồi!"

Kim Xuyên cắt ngang lời của mấy thú nhân kia.Giờ phút này, Kim Xuyên đã quyết tâm.

Ông đến đây là để tuyên bố, chứ không phải thương lượng.

Bọn họ có đồng ý hay không cũng không quan trọng, quyền quyết định không nằm ở họ.

Nếu ai cảm thấy không vui thì cứ rời khỏi bộ lạc Kim Sư.

Dù sao sau này bộ lạc cũng sẽ không thiếu thú nhân đến xin gia nhập.

Những kẻ không hài lòng rời đi sớm còn tốt hơn, nhường lại chỗ cho người khác.Vì tương lai phát triển của bộ lạc, điều quan trọng nhất là phải đồng lòng.

Vậy nên những ai không đồng ý, chỉ có thể tự mình rời đi.Kim Xuyên đảo mắt nhìn qua một lượt, phát hiện đa số những kẻ phản đối đều là giống đực thân thiết với Sài Dẫn, hoặc là từng muốn theo đuổi Trư Hoa Hoa.

Mà loại giống đực như thế, bộ lạc bọn họ không thiếu.

Ai muốn đi thì cứ đi, đặc biệt là Sài Dẫn, không biết có phải gã vẫn còn canh cánh chuyện cũ hay không.Lần này, Kim Xuyên thậm chí không thèm nhìn xuống bên dưới, vì ông biết rõ hai ngày trước Sài Dẫn đã rời khỏi bộ lạc, đến giờ vẫn chưa quay lại."

Thủ lĩnh..."

"Đừng nói nhảm nữa.

Làm theo ý ta.

Ai cho rằng việc này nên để Đồ Kiều Kiều phụ trách thì đứng sang bên này, ai không đồng ý thì đứng sang bên kia."

Nói xong, Kim Xuyên lại bổ sung thêm một câu:"Đương nhiên, còn một việc ta chưa công bố.

Từ hôm nay trở đi, Đồ Kiều Kiều sẽ là thủ lĩnh mới của bộ lạc Kim Sư."

Vừa dứt lời, cả quảng trường lập tức ồ lên.

Không ai ngờ thủ lĩnh của họ lại đột ngột công bố một tin chấn động đến thế.

Ngài ấy... thật sự nghiêm túc sao?Đồ Kiều Kiều cũng sững người khi nghe câu đó.

Cô hoàn toàn không ngờ Kim Xuyên lại để cô làm thủ lĩnh.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô đã kịp trấn tĩnh.

Nói thật, cô cũng không thấy phản cảm với chuyện này.Chỉ khi làm thủ lĩnh, cô mới có thực quyền, mới có thể làm được nhiều việc hơn.

Với cô, trở thành thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư chẳng phải chuyện bất lợi gì, trái lại còn mang đến rất nhiều điều tốt.

Chỉ là...

A Trì...Đồ Kiều Kiều quay sang nhìn Lạc Trì.

Dù sao vị trí này vốn nên thuộc về Lạc Trì, chẳng khác nào cô đang chiếm chỗ của hắn.

Nếu Lạc Trì lên tiếng, cô có thể lập tức từ chối vị trí này.

Dù sao, đây vốn là vị trí của Lạc Trì.Huống hồ, cô và Lạc Trì là bạn lữ, ai làm thủ lĩnh cũng giống nhau cả thôi.Lạc Trì tất nhiên đã nhận ra ánh mắt của cô.

Hắn dịu dàng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô."

Kiều Kiều, để em làm thủ lĩnh bộ lạc, ta rất tin tưởng.

Dưới sự dẫn dắt của em, bộ lạc chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn."

Thật ra, Lạc Trì cũng không quá để tâm chuyện có làm thủ lĩnh hay không.Chỉ cần Kiều Kiều ổn, bộ lạc bình yên, hắn đã thấy mãn nguyện rồi."

A Trì, đây vốn là vị trí của chàng, em..."

"Kiều Kiều, của ta cũng là của em.

Sao em lại không hiểu điều đó?

Hơn nữa, em còn có tương lai rộng mở hơn ta nhiều."

Lạc Trì đã thấy rõ mọi việc Kiều Kiều làm trong suốt thời gian qua.Huống chi, Kiều Kiều còn là giống cái được Thần Thú phù hộ.

Em ấy làm thủ lĩnh, bộ lạc cũng sẽ phần nào được Thần Thú che chở."

A Trì, em nhất định sẽ làm thật tốt."

Đồ Kiều Kiều gật đầu kiên định.

Nếu đây là bộ lạc của cô, cô đương nhiên sẽ hết lòng gánh vác.Hơn nữa, cô còn muốn có một môi trường sống thoải mái và tự do.

Nếu không ai cho cô được, thì cô sẽ tự tạo ra nó.

Cô có hệ thống, có thú phu, có các con... còn điều gì cô không làm được nữa chứ?"

Thủ lĩnh!

Ngài hồ đồ rồi!

Lạc Trì mới là con trai ngài, sao có thể để Đồ Kiều Kiều làm thủ lĩnh được?"

"Đúng vậy!

Từ xưa đến nay, chưa từng có giống cái nào làm thủ lĩnh.

Nếu ngài làm thế, bộ lạc Kim Sư của chúng ta sẽ bị cả đại lục chê cười!"

"Thủ lĩnh, ta thấy Kiều Kiều rất giỏi ở nhiều phương diện, hoàn toàn đủ tư cách làm thủ lĩnh!"

"Kiều Kiều nhà ta thì sao lại không thể làm thủ lĩnh?

Nếu không có con bé, các ngươi nghĩ các ngươi có thể sống sung sướng như bây giờ sao?

Từ bao giờ các ngươi biến thành lũ thú nhân vong ân bội nghĩa thế hả?"

Hồ Hoa Hoa chống nạnh bước ra, lớn tiếng quát vào mặt đám thú nhân đang phản đối.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 135: Đồ Kiều Kiều thắng


Đồ Kiều Kiều thật ra không hề nóng vội.

Lần này, phần lớn thú nhân vẫn đứng về phía cô.

Đa số đều từng nhận được ân huệ từ cô và các thú phu của cô.

Ngoài ra, cũng có một số thú nhân sau khi suy nghĩ cẩn thận liền nhận ra rằng cuộc sống trong bộ lạc từ khi cô xuất hiện đã tốt lên rõ rệt.Từ ngày cô đến, mọi phương diện trong bộ lạc đều thay đổi theo hướng tích cực.

Điều đó đủ để chứng minh rằng Đồ Kiều Kiều chính là điềm lành của bộ lạc.

Một người như vậy làm thủ lĩnh thì bộ lạc chỉ có thể ngày càng phát triển hơn nữa.Về chuyện trước đây chưa từng có giống cái nào làm thủ lĩnh, nguyên nhân chẳng qua là vì những người đó không đủ năng lực.

Nhưng Đồ Kiều Kiều thì khác.

Đồ Kiều Kiều hiểu biết rộng, lại rất có khả năng là giống cái được Thần Thú che chở.

Một người như vậy làm thủ lĩnh, có gì là không ổn?Mặc cho bên dưới còn đang tranh cãi ầm ĩ, Đồ Kiều Kiều vẫn giữ vững bình tĩnh.

Mãi cho đến khi một thú nhân tam giai lên tiếng:"Đồ Kiều Kiều không có dị năng, làm sao khiến người khác tâm phục?

Nếu thủ lĩnh của các bộ lạc khác coi thường nàng ta, nàng ta cũng không đủ sức đáp trả, chỉ biết dựa vào thú phu ra mặt thay.

Như vậy chẳng phải khiến người ta cười nhạo bộ lạc Kim Sư không có ai đủ năng lực làm thủ lĩnh sao?"

"Nếu đã vậy, chi bằng ngươi và ta đơn đấu một trận, thế nào?"

Đồ Kiều Kiều lập tức đứng dậy.

Đã có kẻ nghi ngờ cô, thì cô sẽ nhân cơ hội này để răn đe.

Dù sao những kẻ nhắm vào cô chủ yếu chỉ là mấy thú nhân tam giai trở xuống.Cho dù có thú nhân ngũ giai muốn đơn đấu với cô, cô cũng không sợ.

Dù gì trong tay cô còn có súng laser.

Dị năng cộng thêm vũ khí, đối phó với ngũ giai cũng dư sức.Các thú nhân ngũ giai trong bộ lạc Kim Sư vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không một ai phản đối.

Từ đầu đến giờ, gây ồn ào chỉ là đám tam giai."

Đơn đấu?

Đồ Kiều Kiều, ngươi điên rồi sao?

Ta là giống đực, lại có dị năng, ngươi mà đấu với ta chẳng phải tự tìm đường chết?

Đến lúc ngươi bị thương rồi đám thú phu của ngươi lại tìm ta tính sổ thì sao?"

Gã biết rõ mình tuyệt đối không thể thắng nổi Lạc Trì và những người khác."

Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không gây phiền phức cho ngươi, ta đảm bảo.

Sao?

Ngươi không dám à?"

Đồ Kiều Kiều nói xong liền bước lên đài cao.

Thường thì các trận đơn đấu giữa các thú nhân giống đực đều được tổ chức tại đó."

Kiều Kiều, mau xuống đi, để một thú phu của ngươi đánh thay!"

Bán Mai lo lắng nhìn cô."

Không cần.

Ta tự mình lên.

Nếu không làm vậy, bọn họ sẽ mãi không phục.

Sau khi ta trở thành thủ lĩnh, ai không muốn phục tùng thì cứ việc rời khỏi bộ lạc, ta sẽ không ngăn cản."

Ánh mắt Đồ Kiều Kiều vô cùng kiên định, như thể cô chẳng mảy may quan tâm việc một hai thú nhân có công nhận mình hay không."

Lạc Trì, các ngươi nghĩ sao?"

Gã thú nhân kia vẫn còn lưỡng lự.

Gã sợ lỡ tay khiến Đồ Kiều Kiều bị thương, Lạc Trì và những người khác sẽ tìm gã gây sự, nên mới hỏi trước một câu."

Ta nghe theo Kiều Kiều.

Em ấy đã nói sẽ không tìm ngươi gây chuyện thì đương nhiên là sẽ không.

Ngươi là giống đực, lắm lời làm gì?

Muốn đánh thì mau lên đài.

Kiều Kiều nhà ta đánh xong còn phải xuống, không có thời gian đôi co với ngươi."

Nghe Lạc Trì cam đoan như thế, gã thú nhân kia mới yên tâm phần nào.

Không do dự nữa, gã lập tức hóa thú rồi nhảy lên đài cao.Chưa kịp tuyên bố bắt đầu, gã đã chủ động tấn công Đồ Kiều Kiều trước.

Cảnh tượng ấy khiến bên dưới lập tức náo loạn.

Ai nấy đều cảm thấy gã ra đòn quá đê tiện.Một tiểu giống cái còn chưa kịp chuẩn bị, vậy mà gã đã ra tay trước.

Thế khác gì đánh lén?Không ít thú nhân không nỡ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đồ Kiều Kiều bị đánh đến bầm tím, liền đồng loạt nhắm chặt mắt lại.Nhưng rất nhanh sau đó, họ liền nghe thấy một tiếng "đùng", tiếp theo là tiếng hét đau đớn vang lên.

Cả đám vội vàng mở mắt.Vừa mở mắt, họ đã thấy Sư Điểm nằm sõng soài dưới đất, khói bốc lên nghi ngút trên người, mùi thịt cháy lan khắp nơi.

Gã đã bất tỉnh, không còn động đậy.Một thú nhân ngơ ngác hỏi:"Hắn... bị sao vậy?

Nhìn như trúng dị năng lôi điện.

Lạc Trì ra tay à?"

"Không phải đâu!

Còn đặc sắc hơn nhiều.

Ngươi đoán xem ta vừa thấy gì?"

Tên thú nhân kia hạ giọng, vẻ mặt đầy kích động.May mà hắn phản ứng nhanh, lúc nãy không nhắm mắt.

Nếu không thì đã bỏ lỡ một màn đặc sắc hiếm thấy."

Thấy gì?

Mau nói đi!

Biết thế lúc nãy ta đã không nhắm mắt lại rồi..."

Tên bên cạnh hối hận."

Là Đồ Kiều Kiều!

Nàng ta chỉ dùng một chiêu dị năng lôi điện đã đánh ngất Sư Điểm ngay tại chỗ!"

Mã thú nhân: "!!!"

Lang thú nhân: "???"

Bọn họ như nghe hiểu mà cũng như không hiểu.Một lúc lâu sau, họ mới hoàn hồn lại:"Ngươi nói...

Đồ Kiều Kiều có dị năng?

Hơn nữa còn mạnh hơn cả Sư Điểm?

Sư Điểm là thú nhân tam giai, vậy chẳng phải dị năng của Đồ Kiều Kiều cũng từ tam giai trở lên?

Chuyện này... thật sự chưa từng nghe thấy..."

"Đúng vậy!

Đồ Kiều Kiều lợi hại quá!

Những giống cái khác đều không có dị năng, còn nàng ấy không chỉ có mà còn rất mạnh.

Một giống cái như vậy làm thủ lĩnh thì có gì không được?

Biết đâu nàng ấy chính là do Thần Thú ban cho bộ lạc Kim Sư chúng ta.

Chúng ta nên biết nắm bắt cơ hội này."

Mấy thú nhân bộ Tam Vĩ Hồ cũng liên tục gật đầu.

Từ đầu đến giờ, họ luôn đứng về phía Đồ Kiều Kiều, vừa rồi cũng không ngần ngại lên tiếng phản bác đám giống đực thích gây sự kia."

Còn ai không phục thì cứ lên đây đấu với ta."

Đồ Kiều Kiều ung dung tự tại, khóe môi luôn điểm một nụ cười nhàn nhạt.Lời cô vừa dứt, cả quảng trường lập tức rơi vào im lặng.

Cô đứng đợi một lúc lâu, nhưng không có ai dám bước lên khiêu chiến.Ngay cả Kim Xuyên cũng sửng sốt.

Ông biết Đồ Kiều Kiều có thực lực, nhưng con bé đạt đến tứ giai từ khi nào thì ông hoàn toàn không hay.

Bình thường ông cũng không để tâm nhiều đến Đồ Kiều Kiều, nên chẳng hề phát hiện."

Nếu mọi người không có dị nghị gì nữa, vậy thì bộ lạc Kim Sư chúng ta..."

"Khoan đã, thủ lĩnh!

Cho dù Đồ Kiều Kiều là thú nhân tứ giai thì đã sao?

Lạc Trì vẫn là lục giai đấy, sao không để hắn..."

"Ta không muốn làm thủ lĩnh.

Kiều Kiều xứng đáng hơn ta.

Các ngươi đừng lo chuyện không đâu, ta tình nguyện nhường lại."

Lạc Trì nhíu mày, rõ ràng đã mất kiên nhẫn.

Chuyện của hắn chẳng lẽ chính hắn lại không có quyền quyết định?

Nhất định phải để người khác lên tiếng thay?Đám người kia chẳng qua là mượn danh nghĩa hắn để giành lấy thể diện, còn giả vờ đạo lý này đạo nghĩa nọ.

Chỉ tiếc là hắn không dễ mắc bẫy như vậy."

Được rồi.

Nếu đã như thế, vậy hãy để Đồ Kiều Kiều làm thủ lĩnh mới của bộ lạc chúng ta..."

"Không thể được!

Thủ lĩnh, đây là việc hệ trọng liên quan đến cả bộ lạc.

Ít nhất cũng phải được toàn thể đồng lòng chấp thuận thì Đồ Kiều Kiều mới có thể nhậm chức."

Tới nước này mà vẫn còn có kẻ phản đối.Đồ Kiều Kiều cười khẽ, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ vừa đáng yêu vừa sắc sảo:"Chuyện đó có gì khó.

Đuổi hết đám phản đối các ngươi ra khỏi bộ lạc, chẳng phải số còn lại đều đồng ý rồi sao?"

"Ngươi dựa vào đâu mà đuổi chúng ta khỏi bộ lạc?"

"Chỉ cần con bé là thủ lĩnh là đủ."

Kim Xuyên dứt khoát lên tiếng.

"Từ hôm nay, Đồ Kiều Kiều chính là thủ lĩnh mới của bộ lạc Kim Sư.

Sau này nếu có việc gì quan trọng, các ngươi có thể trực tiếp báo với con bé.

Ta tin rằng dưới sự dẫn dắt của Đồ Kiều Kiều, chẳng bao lâu nữa bộ lạc chúng ta nhất định sẽ trở thành một siêu cấp đại bộ lạc."

Lời Kim Xuyên vừa dứt, đám thú nhân phía dưới liền xôn xao hẳn lên.

Một siêu cấp đại bộ lạc?

Có thú nhân nào lại không mong muốn bộ lạc của mình vươn lên hùng mạnh?Lúc này, ai nấy đều ánh mắt kỳ vọng nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.

Cô hơi cong khóe môi, rồi quyết định vẽ cho họ một chiếc bánh tương lai thật to.

Dù sao đi nữa, muốn khiến những thú nhân này toàn tâm toàn ý đi theo, trước tiên cũng phải cho họ một mục tiêu để dốc sức hướng đến.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 136: Con non phá xác


Đồ Kiều Kiều đón nhận ánh mắt tha thiết của mọi người, lớn tiếng nói:"Các ngươi cứ yên tâm.

Chỉ cần Đồ Kiều Kiều ta còn ở đây, bộ lạc Kim Sư nhất định sẽ ngày càng phát triển.

Trở thành một siêu cấp bộ lạc chỉ là chuyện sớm muộn.Trước khi đạt được điều đó, ta chỉ mong rằng, bất kể có chuyện gì xảy ra, các ngươi vẫn sẽ lựa chọn tin tưởng ta, tin tưởng bộ lạc.

Chúng ta đồng lòng hướng về một mục tiêu, chẳng bao lâu nữa, bộ lạc của chúng ta nhất định sẽ vươn lên mạnh mẽ!"

"Ta đồng ý để Đồ Kiều Kiều làm thủ lĩnh!"

"Ta cũng đồng ý!"

"Ta muốn trở thành thú nhân của một siêu cấp bộ lạc!"

"Ta cũng vậy!

Ta đồng ý để Đồ Kiều Kiều làm thủ lĩnh!"

Lúc này, phần lớn thú nhân đều hào hứng bước lên.

Không một ai là không mong được sống trong một siêu cấp bộ lạc.

Bọn họ chẳng ngờ được có ngày, cơ hội ấy lại đến với chính mình.Dù chưa rõ lời hứa ấy có thành hiện thực hay không, chỉ cần nghe Đồ Kiều Kiều nói, trong lòng họ đã tràn đầy hy vọng.

Ít nhất, Đồ Kiều Kiều dám nói ra điều mà ai nấy đều khao khát.Mấy thú nhân vừa mới phản đối Đồ Kiều Kiều lập tức tròn mắt, hoàn toàn không ngờ ngoài bọn họ ra, những người còn lại lại đồng ý dễ dàng đến thế, không hề do dự.Chẳng phải những kẻ kia lẽ ra nên đứng cùng phe với họ, cùng nhau gây áp lực sao?

Vậy mà giờ đây, ai nấy đều nhìn họ như thể họ mới là người dưng."

Các ngươi... các ngươi nói đồng ý thật sao?"

"Chẳng lẽ không đồng ý thì phải giống các ngươi sao?

Chúng ta không phải đám thú nhân vong ân bội nghĩa, mà là những kẻ có cốt khí, biết giữ lễ nghĩa."

"Đúng vậy!

Các ngươi nghĩ gì vậy?

Kiều Kiều...

à không, thủ lĩnh trước giờ đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.

Dù các ngươi không phục chuyện nàng làm thủ lĩnh, cũng không thể mở miệng mắng chửi người ta được.Còn nữa, giống cái thì sao?

Có gì đáng để khinh thường?

Chính các ngươi chẳng phải cũng từ bụng giống cái mà sinh ra sao."

Bán Mai lạnh giọng nói, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn về phía đám thú nhân phản đối.Chỉ cần ở gần những người như vậy, Bán Mai đã thấy khó chịu.Thế nhưng dù bị chỉ trích thẳng mặt, mấy tên giống đực kia vẫn không nhận ra vấn đề.

Ngược lại còn ngoan cố gân cổ phản bác:"Chúng ta không đồng ý!

Chính miệng Đồ Kiều Kiều vừa nói, phải được toàn bộ thú nhân chấp thuận thì nàng ta mới có thể làm thủ lĩnh!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh đều sững sờ nhìn nhau.

Sau đó, sắc mặt ai nấy trở nên phức tạp, xen lẫn thương hại.Đúng là đầu óc có vấn đề.

Đồ Kiều Kiều quả thật có nói vậy, nhưng bọn họ cố tình quên mất câu tiếp theo: ai phản đối thì sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc.

Đúng là ngốc thật rồi.Quả nhiên, Kim Xuyên nổi giận quát: "Đã không còn là người của bộ lạc Kim Sư, thì ý kiến của các ngươi cũng chẳng còn giá trị gì nữa.

Thu dọn đồ đạc rồi cút đi cho ta.

Khoan đã, không được mang theo bất cứ thứ gì không phải của mình!

Lạc Trì, con đi giám sát bọn chúng rời khỏi đây.

Nếu ai không chịu đi, ném thẳng ra ngoài.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không để chúng lấy thứ gì không nên."

"Rõ, cha."

Lạc Trì đáp lời, rất hài lòng với cách xử lý này, lập tức vui vẻ làm theo."

Còn ai trong các ngươi muốn phản đối nữa không?

Đứng ra hết đi.

Nếu ta phát hiện ai nói xấu sau lưng, kết cục cũng sẽ như bọn chúng, bị trục xuất khỏi bộ lạc.

Chúng ta không cần loại thú nhân vong ân bội nghĩa."

"Không!

Thủ lĩnh!

Ngài không thể làm vậy với chúng ta!

Chúng ta mới là thú nhân của bộ lạc Kim Sư, còn Đồ Kiều Kiều chỉ là giống cái từ nơi khác đến, sao có thể so được với chúng ta?

Thủ lĩnh!

Ngài không thể hồ đồ như vậy!"

Một thú nhân thuộc Báo tộc lớn tiếng gào lên."

Giống cái từ nơi khác đến à?

Giờ thì chính các ngươi mới là đám ngoài cuộc."

Lạc Trì cong khóe môi, lạnh nhạt nói."

Cha, để con ném hết bọn chúng ra ngoài.

Con nghĩ bọn họ cũng chẳng còn thiết tha gì với đồ đạc trong bộ lạc đâu."

Dứt lời, hắn lập tức dùng dị năng lôi điện trói gọn bọn chúng.

Chỉ cần ai dám chống cự, lập tức sẽ ăn một cú sét.

Hắn không hề nương tay, ai bảo bọn họ dám nhằm vào bạn lữ của hắn?Dù đã bị trói, mấy tên kia vẫn không ngừng kêu gọi Kim Xuyên.

Thấy ông vẫn lạnh mặt không thay đổi, bọn họ liền chuyển sang van xin Lạc Trì.

Kết quả, hắn chẳng buồn đáp lời, trực tiếp đánh cho bất tỉnh.Sau đó, Lạc Trì vác cả đám, ném tới một khu đất cách bộ lạc Kim Sư mấy ngàn mét, tiện tay quẳng như quăng rác.Cùng lúc đó, Đồ Kiều Kiều chính thức trở thành thủ lĩnh bộ lạc Kim Sư.Việc đầu tiên cô làm là đến kiểm tra công trình tường thành.

Những thú nhân lưu lạc bị bắt về làm lao động không dám lười biếng.

Thời gian qua, vì sợ bị đánh chết, bọn họ đều ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ để giữ mạng.Đi một vòng quanh bộ lạc xong, Đồ Kiều Kiều vội quay về sơn động của mình.Cô cảm nhận được những con rắn nhỏ trong không gian nuôi dưỡng sắp phá xác.

Trước khi chúng chui ra, cô phải thả chúng ra ngoài.Khi trở về, cô thấy Ngân Lâm Lang đang lim dim buồn ngủ.

Cô đi thẳng tới bên giường, truyền một ít dị năng sang cho y.

Ngân Lâm Lang lập tức tỉnh táo, lúc này cô mới khẽ nói:"A Ngân, con của chúng ta sắp phá xác rồi.

Chàng có muốn cùng em chứng kiến không?"

Khoảnh khắc này, cô đương nhiên muốn chia sẻ với A Ngân.Ngân Lâm Lang nghe xong, mắt liền sáng rực:"Ta muốn!

Kiều Kiều, bọn nhỏ thật sự sắp phá xác sao?"

Y kích động đến mức tay chân luống cuống.

Sau bao ngày mong ngóng, cuối cùng cũng sắp được tận mắt thấy con mình."

Đi thôi, vào phòng trong cho ấm."

Đồ Kiều Kiều kéo tay Ngân Lâm Lang vào gian phòng thường dùng để ngủ.

Từ gian bên cạnh, cô còn nghe thấy tiếng mấy con sư tử nhỏ ê a gọi nhau.Đồ Kiều Kiều lập tức đặt toàn bộ trứng rắn vào chiếc nôi nhỏ đã chuẩn bị sẵn.Một vài quả đã bắt đầu nứt vỏ.

Cô đoán chẳng mấy chốc nữa chúng sẽ phá xác.Nguyễn Kiều Kiều chăm chú theo dõi, không rời mắt một phút nào.

Những con rắn nhỏ do chính cô sinh ra, nhìn góc nào cũng thấy đáng yêu.Đúng lúc ấy, "rắc" một tiếng vang lên, một quả trứng vỡ ra một lỗ nhỏ.

Một móng vuốt bé xíu, hồng hồng, mềm mại từ bên trong thò ra.

Trái tim Đồ Kiều Kiều lập tức mềm nhũn, nhưng cô vẫn không ra tay giúp.Vết nứt dần lan rộng, rồi một cái đầu nhỏ xinh nhô ra.

Đồ Kiều Kiều vừa nhìn đã nhận ra đó là con non nào.Chính là con thỏ xà màu lam phấn — đuôi rắn, thân thỏ, không hề kỳ quái mà ngược lại cực kỳ xinh xắn.(*Thỏ lai rắn màu hồng xanh.

Thân thỏ đuôi rắn.)Đồ Kiều Kiều lập tức ôm nó lên, nhẹ nhàng lau sạch lớp chất nhầy rồi mới đưa cho Ngân Lâm Lang:"A Ngân, chàng thử bế một đứa đi."

Ngân Lâm Lang xúc động đến mức tay run run, nâng niu nhận lấy con non, cẩn thận hết mức, chẳng dám dùng sức sợ làm đau sinh linh nhỏ bé trong tay.Lúc này, những con non khác cũng bắt đầu phá xác.

Một con rắn nhỏ màu hồng nhạt và một con màu vàng vừa chui ra đã lập tức ăn vỏ trứng.

Đôi mắt to tròn, sáng long lanh nhưng không hề đáng sợ, ngược lại còn cực kỳ đáng yêu.Trái tim Đồ Kiều Kiều gần như tan chảy.

Ngay cả con rắn nhỏ màu đen, cô cũng thích không kém, không hề thiên vị đứa nào.Chẳng bao lâu sau, vỏ trứng trong nôi đều bị bọn nhỏ ăn sạch.

Ngay cả chiếc vỏ trứng của con non mà Ngân Lâm Lang đang ôm, cũng bị con rắn nhỏ màu đen ăn hết, không chừa một mảnh.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 137: Gã khẳng định là nghe lầm


Đồ Kiều Kiều kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ đang bò tới bên tay mình.

Đứa nhỏ này chẳng lẽ là dạ dày không đáy?

Nhỏ như thế mà lại ăn khỏe đến vậy?Những con rắn nhỏ khác sau khi ăn no đều ngáp một cái rồi mềm oặt nằm ngủ trong ổ.

Chỉ có con rắn nhỏ màu đen vẫn quấn quýt trước mặt Đồ Kiều Kiều, thậm chí còn bắt đầu bò lên cánh tay cô.Đừng nhìn nó nhỏ bé mà lầm, tốc độ của nó vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ chốc lát đã bò lên đến vai cô.

Nó dụi đầu vào cổ cô một cách thân mật, đôi mắt đen láy long lanh như cầu xin điều gì đó.Đôi mắt ấy ướt át, trông vô cùng đáng thương khiến Đồ Kiều Kiều không khỏi mềm lòng.

Cô nhẹ nhàng sờ bụng nó, phát hiện bụng đã lép dẹp, khô quắt lại.

Cô sững người.

Nhóc con này tiêu hóa nhanh đến kinh ngạc, cứ thế này thì chắc chẳng bao lâu nữa sẽ lớn vù vù mất."

Kiều Kiều, nó sao vậy?

Có phải chỗ nào không thoải mái không?"

Ngân Lâm Lang lo lắng nhìn con rắn nhỏ màu đen."

Không đâu, chỉ là nó chưa ăn no thôi.

Em cũng không biết nó cần uống sữa hay ăn thịt nữa."

Đồ Kiều Kiều hơi rầu rĩ.

Cô chưa từng nuôi rắn con nên không rõ lắm."

Kiều Kiều, bọn nhỏ không cần uống sữa đâu, chỉ cần chuẩn bị ít thịt non là được."

Ngân Lâm Lang là rắn, tất nhiên hiểu rõ hơn cô."

Vậy để em đi chuẩn bị."

"Kiều Kiều, em đừng đi.

Em xem mấy đứa nhỏ này đi, để ta làm cho."

Ngân Lâm Lang liền nhét con non trong lòng mình vào tay Đồ Kiều Kiều."

Được."

Đồ Kiều Kiều cũng không phản đối.

Trong mắt cô, Ngân Lâm Lang hẳn là người có kinh nghiệm hơn.Cô khẽ vuốt bụng mình, thầm tính toán ngày sinh của bầy sư tử con.

Còn khoảng mười ngày nữa là đến kỳ sinh, họ cần phải chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo.Đồ Kiều Kiều đi kiểm tra một lượt, thấy hạt giống trong các lều trồng rau đều đã được gieo xong, chỉ cần chờ chín là có thể thu hoạch.

Riêng phần tường bao, cô cũng đã có kế hoạch.

Chờ xây dựng xong, cô sẽ dùng điểm tích phân để đổi một ít lưới sắt từ cửa hàng hệ thống, sau đó lắp lên tường thành và bố trí các thú nhân có dị năng lôi điện thay phiên nhau canh gác.Đến khi có dã thú hoặc thú nhân lạ muốn xông vào, cô sẽ cho người phóng điện xuống lưới sắt.

Dù không giật chết đối phương, cũng đủ khiến họ bị choáng váng.Tối hôm đó, Đồ Kiều Kiều phát hiện con rắn nhỏ màu đen lớn hơn hẳn những đứa còn lại.

Lúc này cô chợt nghĩ đến một chuyện, liền quay sang hỏi Lạc Trì:"A Trì, chàng đã nghĩ tên cho bọn nhỏ chưa?"

"Nghĩ rồi!

Lão đại gọi là Trì Nhất Kiều, lão nhị là Trì Nhị Kiều, lão tam là Trì Tam Kiều, lão tứ là Trì Tứ Kiều, lão ngũ là Trì Ngũ Kiều, lão lục..."

Đồ Kiều Kiều: "..."

Cách đặt tên này tuy có phần tùy tiện, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng không tệ.

Dù sao cũng mười hai đứa, đặt như vậy đúng là dễ nhớ hơn."

Kiều Kiều, em thấy sao?

Nếu không thích thì cứ nói, vẫn có thể sửa.

Quan trọng là em phải thích."

Lạc Trì thực ra cũng hơi thấp thỏm, vì để nghĩ ra cái đám tên này, hắn cũng đã phải vắt óc suy nghĩ."

Em thấy được rồi, cứ thế đi."

Cô không muốn phải bận tâm quá nhiều.

Dù sao cô cũng không giỏi đặt tên, nếu làm cầu kỳ quá, đến khi sinh thêm, chưa chắc cô nhớ nổi từng cái tên."

Ừm!

Kiều Kiều, vậy để ta đi báo tên cho bọn nhỏ!"

Lạc Trì hớn hở chạy vào phòng bọn nhỏ.Đồ Kiều Kiều để mặc hắn.

Hiện giờ, bầy rắn nhỏ đều do Ngân Lâm Lang chăm, còn mấy con sư tử con thì do Lạc Trì lo.

Cô thầm nghĩ, hình như thú phu của mình vẫn còn hơi thiếu thì phải.Vốn dĩ cô cũng từng xem trọng Dạ Ngôn, ai ngờ tên đó lại là kẻ ngạo mạn, tính tình vừa cứng nhắc vừa cố chấp.

Xem ra, vẫn nên đi tìm một thú phu khác thì hơn.Tối nay, Đồ Kiều Kiều đi ngủ từ sớm.

Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy thân thể lắc lư, như thể đang bị đưa đi giữa không trung.

Toàn thân bị trói chặt, cảm giác khó chịu khiến cô chợt bừng tỉnh.Vừa mở mắt ra, cô phát hiện mình chẳng biết bị quấn thành bánh chưng từ lúc nào.

Đồ Kiều Kiều nhíu mày, vừa định cử động thì nghe thấy giọng Lạc Trì vang lên:"Kiều Kiều, em tỉnh rồi à?

Giờ ta đang đưa em đến phòng họp, cứ ngủ tiếp đi, đến nơi ta sẽ gọi."

Phòng họp là công trình do chính Đồ Kiều Kiều xây dựng, hôm qua cô cũng đã bắt đầu chính thức sử dụng."

Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Giọng Đồ Kiều Kiều còn vương chút khàn khàn ngái ngủ, mang theo vài phần mềm mại gợi cảm.

Lạc Trì nghe mà đỏ bừng cả tai, cố lấy lại tinh thần để đáp:"Thú nhân bộ lạc Dã Cẩu lại tới, nói muốn trao đổi, yêu cầu em ra xử lý."

"Lại tới nữa?

Lần này bọn họ mang gì đến trao đổi?"

Đồ Kiều Kiều chưa từng có chút thiện cảm nào với đám thú nhân bộ lạc Dã Cẩu."

À... là giống cái..."

Lạc Trì cũng không ưa gì bọn họ.

Mỗi lần có chuyện là lại đem giống cái ra trao đổi.

Lần trước còn đỡ, lần này mang đến toàn giống cái già yếu, thế mà cũng đòi đổi chác.

Bọn họ tưởng bộ lạc Kim Sư ai cũng dễ dãi sao?"

Giống cái?

Cái bộ lạc đó, hễ gặp chuyện là lôi giống cái ra làm lá chắn!

Đúng là tác phong quen thuộc của bọn họ."

Khóe môi Đồ Kiều Kiều nhếch lên một nụ cười khinh miệt."

Kiều Kiều, vậy lần này chúng ta..."

"Không trao đổi."

Nét cười lạnh càng hằn rõ nơi khóe môi cô.Bọn họ thật nghĩ bộ lạc Kim Sư là nơi thu rác chắc?

Cái gì cũng nhận?

Khi cô bị đưa ra làm hàng trao đổi, không ai trong số họ chịu đứng ra giúp.

Giờ lại muốn cô ra tay giúp lại?

Đúng là mơ tưởng hão huyền!

Cô chưa quay về giẫm đạp lại bọn họ là đã tử tế lắm rồi.

Còn đòi cô giúp?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!Từ khe chăn, Đồ Kiều Kiều liếc nhìn ra ngoài.

Trời hãy còn rất sớm, xung quanh vẫn mờ mịt, chỉ có ánh sáng lờ mờ nơi chân trời.Lúc này, Sư Tuấn cùng người bộ lạc Dã Cẩu đã có mặt trong phòng họp.

Gã vừa tò mò quan sát khắp phòng, vừa bóng gió dò hỏi tình hình của Đồ Kiều Kiều.Nhưng các thú nhân canh phòng chẳng ai thèm để ý đến gã.

Không một người mở miệng trả lời."

Không lẽ Đồ Kiều Kiều đã bị bộ lạc các ngươi trục xuất rồi?"

Sư Tuấn cẩn thận hỏi dò, trong lòng thấp thỏm không yên.Vừa hỏi, gã vừa vểnh tai lên nghe, chỉ mong có ai hé lộ chút tin tức.

Gã muốn biết rốt cuộc Đồ Kiều Kiều có bị đuổi đi không.

Nếu có, nàng ta đã đi đâu?

Chính gã cũng không hiểu bản thân bị làm sao, chỉ biết là... gã rất muốn đi tìm Đồ Kiều Kiều."

Liên quan gì tới ngươi?

Ngươi đến đây rồi mà cứ luôn miệng hỏi thủ lĩnh của chúng ta.

Ta nghi ngờ ngươi có ý đồ xấu."

Thú nhân gác cửa nhìn Sư Tuấn đầy cảnh giác, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo."

Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có ý đó...

Không đúng, khoan đã...

Thủ lĩnh?

Ngươi vừa nói gì?

Thủ lĩnh?"

Lúc này Sư Tuấn mới sực tỉnh, gã không dám tin mà nhìn chằm chằm vào thú nhân kia.Sư Tuấn lắc đầu liên tục, trong lòng không ngừng gào lên: Không thể nào!

Chắc chắn là mình nghe nhầm!"

Ta thấy ngươi đúng là có mưu đồ.

Hồ Kỳ, lại đây, chúng ta cùng nhau đuổi hắn ra ngoài.

Hắn trông rất nguy hiểm, ta sợ hắn sẽ gây hại cho thú nhân trong bộ lạc."

"Các ngươi...

Đây là cách bộ lạc Kim Sư đối đãi với thú nhân từ các bộ lạc khác sao?

Không sợ bị thiên hạ chê cười à?

Mau gọi thủ lĩnh của các ngươi ra đây, ta muốn trực tiếp nói chuyện với ngài ấy!"

Trong lòng Sư Tuấn vẫn khăng khăng tin rằng mình vừa rồi chắc chắn đã nghe sai."

Muốn nói chuyện với ta?

Ý ta cũng vậy thôi.

Mau dẫn thú nhân của bộ lạc các ngươi rời khỏi đây, nơi này không hoan nghênh các ngươi."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 138: Chắc là Đồ Kiều Kiều đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt


Sư Tuấn nghe thấy giọng nữ trong trẻo ấy, cảm giác có phần quen tai.

Gã quay đầu lại nhìn, toàn thân liền sững sờ tại chỗ — chẳng phải là Đồ Kiều Kiều sao?

Sao nàng ta lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, nàng ta còn xinh đẹp hơn cả lần gặp trước.

Mới chỉ mấy tháng, sao bụng Đồ Kiều Kiều lại phình to như thế... chẳng lẽ là do ăn nhiều?Từ trước đến nay, Sư Tuấn chưa từng nghĩ đến chuyện Đồ Kiều Kiều có thể mang thai.

Dù sao bộ lạc gã từng làm thử nghiệm, cho ra kết luận rõ ràng: Đồ Kiều Kiều hoàn toàn không có khả năng sinh sản.

Thế nên trong mắt Sư Tuấn, bụng Đồ Kiều Kiều to ra chẳng qua là do ăn no quá.

Xem ra sau khi đến bộ lạc Kim Sư, cuộc sống của nàng ta cũng không tệ.Nếu vậy, lần trao đổi này mà suôn sẻ, bọn họ chắc chắn có thể mang về không ít thứ tốt.

Dù sao bộ lạc Kim Sư cũng giàu có, chỉ cần nhường lại một ít thôi cũng đủ để bộ lạc Dã Cẩu sống yên ổn thêm một đoạn thời gian dài.Nghĩ đến đây, Sư Tuấn vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối.

Nếu Đồ Kiều Kiều thật sự sống tốt ở đây, nàng ta chắc chắn sẽ không muốn quay về với gã.

Còn nếu nàng ta sống không tốt, thì bộ lạc Kim Sư cũng chẳng có gì đáng giá để bọn họ đổi chác.

Cho nên..."

Đồ Kiều Kiều, sao ngươi có thể nói như vậy?

Dù gì trước kia ngươi cũng xuất thân từ bộ lạc Dã Cẩu, chẳng lẽ định vong ân bội nghĩa?

Ngươi là thú nhân của bộ lạc chúng ta, lẽ ra nên nghĩ cho đồng tộc chứ!"

"Phi!

Ngươi mất trí nhớ rồi à?

Bây giờ ta là thú nhân của bộ lạc Kim Sư, hơn nữa còn là bị bộ lạc Dã Cẩu các ngươi bán đi!

Đối xử với ta như vậy mà còn đòi ta giúp các ngươi?

Ngươi nghĩ đầu óc ta có vấn đề sao?"

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa trợn mắt khinh thường.Thật là ngốc hết phần thiên hạ.

Lời như thế mà cũng mở miệng nói ra được.

Cô thật sự muốn cho Sư Tuấn hai cái bạt tai cho tỉnh táo lại."

Đồ Kiều Kiều!

Ta... ta có thể làm phu thú của ngươi!

Nhưng ngươi phải giúp bộ lạc Dã Cẩu chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này trước đã!"

Sư Tuấn ngập ngừng một hồi, cuối cùng cũng bất chấp sĩ diện mà nói ra suy nghĩ trong lòng.Trước đây Đồ Kiều Kiều từng si mê gã đến thế, chắc bây giờ nàng ta vẫn còn vương vấn chưa quên.

Gã đưa ra yêu cầu như vậy, Đồ Kiều Kiều hẳn sẽ vui vẻ đồng ý thôi.Tuy bây giờ thái độ của Đồ Kiều Kiều với gã không được tốt, nhưng chắc là vì gã từng thích Dương Mị khiến nàng ta giận nên mới lạnh nhạt.

Chỉ cần gã biết cư xử cho phải, Đồ Kiều Kiều nhất định sẽ tha thứ.Dù gã đang là thú phu của Dương Mị, nhưng cũng có thể giải trừ quan hệ với nàng ấy.

Dù sao dạo gần đây Dương Mị cũng không còn nồng nhiệt như trước, chắc sẽ chịu buông tay.Còn Đồ Kiều Kiều, gã bằng lòng làm thú phu của nàng ta.

Chắc nàng ta cũng sẽ không chấp nhặt chuyện gã từng có giống cái khác, sẽ vui vẻ chấp nhận thôi.

Dù sao trước kia nàng ta đã từng thích gã đến vậy, chuyện này cả bộ lạc Dã Cẩu đều biết."

Chát!

Chát!"

Vừa dứt lời, hai cái bạt tai đỏ thẫm đã in thẳng lên mặt Sư Tuấn.Sư Tuấn trừng mắt nhìn Đồ Kiều Kiều, không dám tin vào mắt mình.

Người vừa ra tay... lại chính là nàng ta?Một lúc sau, Sư Tuấn mới dường như lấy lại tinh thần, rồi tự thuyết phục bản thân: chắc là Đồ Kiều Kiều đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, muốn gây sự chú ý với gã.

Chẳng phải chỉ là muốn gã nhận sai sao?Là giống đực thì phải biết nhún nhường đúng lúc.

Nhận sai thì nhận, miễn Đồ Kiều Kiều chịu tha thứ là được.Sư Tuấn đưa tay che mặt, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:"Kiều Kiều, ta biết sai rồi!

Ta muốn..."

Chưa kịp nói hết câu, cả người gã đã bị đá văng ra ngoài.

Chính là Lạc Trì ra tay."

Ngươi là thứ gì mà cũng dám gọi thẳng tên Kiều Kiều?

Phải gọi là Đồ thủ lĩnh."

Lạc Trì lạnh lùng nhìn Sư Tuấn, ánh mắt không mang lấy một chút độ ấm.Sư Tuấn bị đá bay khỏi phòng họp, va mạnh vào một gốc đại thụ bên ngoài.

Lực quá lớn khiến cả thân cây bị gãy ngang.Gã ho khan mấy tiếng rồi chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Lạc Trì, sau đó lại quay sang Đồ Kiều Kiều:"Kiều Kiều, đệ nhất thú phu của ngươi đúng là quá thô lỗ.

Ngươi bỏ hắn đi, để ta làm đệ nhất phu thú của ngươi."

"Da mặt ngươi cũng dày thật.

Dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ chọn ngươi?

Ngươi có điểm nào sánh được với A Trì nhà ta?

Còn dám bảo ta bỏ chàng ấy để chọn ngươi?

Sao ngươi không lên trời luôn đi?

Ngoại hình thua xa, nhân phẩm càng không bằng, ngươi tưởng mắt ta mù chắc?

Có người tốt trước mặt không chọn, lại đi chọn giống đực đã làm phu thú của kẻ khác như ngươi?"

Đồ Kiều Kiều tức đến bật cười.Cô chưa từng gặp ai không biết xấu hổ đến mức này mà còn tự tin đến vậy.

Sư Tuấn thật cho rằng mình là món ngon ai cũng muốn chắc?

Thực tế là cho không cũng chẳng có giống cái nào thèm.

Không hổ là giống đực được Dương Mị để mắt, đúng là kỳ quái.

Hai người bọn họ đúng là trời sinh một cặp, mỗi người một kiểu dị hạng, chẳng khác gì định mệnh trớ trêu."

Ngươi... ngươi thật sự không định cho ta làm phu thú của ngươi sao?"

Đến nước này rồi mà Sư Tuấn vẫn không chịu tin đó là sự thật.Đúng lúc ấy, một thú nhân khác chạy đến.Đồ Kiều Kiều kéo lại chăn trên người cho ngay ngắn, nhẹ giọng hỏi:"Có chuyện gì?"

"Thủ lĩnh, bọn ta phát hiện một thú nhân lén lút bên ngoài bộ lạc.

Hắn bị thương rất nặng, toàn thân dơ bẩn, máu me khắp người.

Trông vừa thảm hại vừa có vẻ nguy hiểm..."

"Thú nhân từ đâu tới?

Là kẻ lưu lạc sao?"

Đồ Kiều Kiều nhíu mày.

Mới sáng ra mà đã nhiều chuyện đến thế."

Không... không phải, hắn nói... hắn nói..."

"Hắn nói cái gì thì nói thẳng ra, ấp a ấp úng cái gì, còn ra thể thống gì nữa?"

Đồ Kiều Kiều nhíu mày.

Xem ra sau này phải huấn luyện lại đám thú nhân này cho đàng hoàng, cả kỹ năng giao tiếp cũng cần trau dồi.

Sau này chọn ra một người làm sứ giả cho bộ lạc Kim Sư, có thể đi trao đổi hoặc liên lạc với các bộ lạc khác."

Hắn... hắn nói hắn là phu thú của ngài."

Đồ Kiều Kiều vừa cầm ly nước ấm lên, chưa kịp nuốt ngụm đầu tiên đã phun ra: "Phụt...thú phu của ta?

Là thú nhân nào?"

Cô thoáng nghi ngờ có phải là Diêu Kỳ Xuyên không, nhưng nếu là y, đáng lý các thú nhân trong bộ lạc phải nhận ra mới đúng.

Nếu không phải y, thì là ai?

Cũng không thể là một phu thú khác của cô, thú nhân trong bộ lạc đều nhận diện được phu thú của cô, đâu thể nhận nhầm.

Chẳng lẽ có kẻ giả mạo phu thú của cô?

Hay là hắn tìm nhầm bộ lạc?"

Hình như... hình như là giao nhân tộc, mà cũng không chắc...

Có cần đuổi hắn đi không?"

"Giao nhân tộc à?

Dẫn hắn vào đây xem sao."

Trong mắt Đồ Kiều Kiều thoáng lóe lên ánh sáng.

Cô đại khái đã đoán được là ai đến, nhưng vẫn chưa nói ra.Lúc này, Sư Tuấn nén đau quay lại gần.

Gã không dám đến quá gần Đồ Kiều Kiều, sợ bị đánh thêm lần nữa.

Trong lòng gã nghĩ chắc chắn Đồ Kiều Kiều đã bị Lạc Trì làm hư rồi.

Trước kia nàng ta chưa từng động thủ với gã, giờ mỗi cú đều khiến gã ê ẩm cả người.

Một giống cái nhỏ như Đồ Kiều Kiều mà lại mạnh đến thế, trước kia sao không phát hiện?Chẳng lẽ do ở đây ăn uống đầy đủ nên sức lực cũng theo đó mà tăng lên?"

Đồ Kiều Kiều, ta đã hạ mình đến mức này rồi, ngươi còn muốn ta làm gì nữa?"

Sư Tuấn bực bội hỏi.

Gã đã nhường nhịn đến thế, Đồ Kiều Kiều còn muốn gì hơn?

Chẳng lẽ bắt gã quay lại giết Dương Mị?Dù gì Dương Mị cũng là giống cái gã từng thích, làm sao gã ra tay được?

Đồ Kiều Kiều từ bao giờ lại trở thành một giống cái độc ác đến vậy?"

Cút!

Bà đây không rảnh nghe ngươi lải nhải!

Đừng có bám lấy bà đây nữa!"

Đồ Kiều Kiều lười phải phí lời, trực tiếp vung tay đánh xuống một tia sét.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 139: Tay chân luống cuống


Sư Tuấn bị đánh bất ngờ, không kịp phòng bị nên trúng ngay tia sét.

Cả người gã bị lôi điện thiêu cháy sạch, toàn thân đen kịt như than, đến cả tóc tai cũng nổ tung rối bù.

Nếu lúc này gã hóa thành hình thú, chắc chắn trông chẳng khác gì một con sư tử bị thui đến đen xì.Sư Tuấn trợn mắt, há miệng phun ra một làn khói đen, sau đó ngã gục xuống đất.Dù bị Đồ Kiều Kiều đánh cho thảm hại, nhưng thần trí gã vẫn còn tỉnh táo.

Lúc này gã mới nhận ra tia sét vừa rồi chính là do Đồ Kiều Kiều đánh xuống.

Thế nhưng, nghĩ mãi vẫn không hiểu được vì sao Đồ Kiều Kiều lại có dị năng lôi điện.

Nàng ta chẳng phải chỉ là một giống cái không phẩm giai, lại còn không có khả năng sinh sản sao?

Tại sao lại trở nên mạnh mẽ như vậy?Chẳng lẽ là gã nhìn nhầm?

Hay căn bản nàng ta vốn không phải là Đồ Kiều Kiều?"

Kiều Kiều, đừng tức giận, vì loại thú nhân như vậy mà nổi nóng thì không đáng.

Hơn nữa trong bụng em còn có con non, không thể để bị kích động."

Lạc Trì nhẹ giọng nói, còn ân cần xoa bụng cô."

Yên tâm, em không vì loại rác rưởi này mà tức giận.

Gã không đến thì em đã sớm quên mất gã là ai.

Rõ ràng đã là giống đực của Dương Mị, còn mặt dày chạy tới trước mặt em nhảy nhót.

Dương Mị thích ăn rác thì mặc nàng ta, em thì không."

Đồ Kiều Kiều nhìn Sư Tuấn lúc này đã thành một đống đen sì nằm sõng soài dưới đất, ánh mắt tràn đầy chán ghét.Mắt Sư Tuấn trợn trừng như muốn nứt ra.

Gã vừa nghe thấy cái gì?

Cái bụng to kia của Đồ Kiều Kiều không phải vì ăn quá nhiều, mà là vì nàng ta có con non?

Nhưng chẳng phải nàng ta không thể sinh sản sao?

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?Nếu như ngay từ đầu gã biết Đồ Kiều Kiều có thể sinh con, có lẽ gã đã không buông tay nàng ta.

Khi đó, người đứng bên cạnh Đồ Kiều Kiều hôm nay, hẳn là gã chứ không phải Lạc Trì.Lạc Trì dường như để ý thấy ánh mắt Sư Tuấn dừng lại trên mặt mình, liền mỉm cười, chậm rãi nói:"Không ngờ phải không?

Kiều Kiều vốn không hề giống những gì các ngươi nói.

Em ấy là phúc tinh.

Từ khi em ấy đến bộ lạc chúng ta, mọi thứ ngày càng khởi sắc.

Hơn nữa, Kiều Kiều không phải là không thể sinh con, mà là vu y của bộ lạc các ngươi vô dụng, chẩn đoán sai.

Giờ đây, Kiều Kiều đã là thủ lĩnh của bộ lạc Kim Sư.

Một bộ lạc Dã Cẩu không còn chút nhân nghĩa như các ngươi mà cũng dám mơ tưởng đón em ấy trở về?

Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

Lạc Trì chẳng ngại gì khi nói những lời này trước mặt Sư Tuấn, bởi hắn vốn đã không có ý định để gã nguyên vẹn rời khỏi đây.

Dám mơ tưởng đến bạn lữ của hắn thì phải trả giá.

Nếu chỉ đơn thuần là theo đuổi thì còn có thể tha.

Nhưng một giống đực đã có bạn lữ như Sư Tuấn lại còn ngang nhiên đến trước mặt Kiều Kiều ve vãn, lời lẽ thì bôi nhọ em ấy không thương tiếc.

Loại hành vi này, hắn sao có thể tha thứ?Trong tình huống này, Lạc Trì đương nhiên không định buông tha.

Nếu tia sét của Kiều Kiều đã đánh Sư Tuấn đến nửa sống nửa chết, thì hắn sẽ dùng chính dị năng lôi điện của mình để kết liễu tên này luôn.

Dù sao, loại giống đực khiến giống cái ghê tởm như thế, sống cũng chỉ làm bẩn đất trời."

Hu hu hu..."

Sư Tuấn nghe xong toàn bộ sự thật, nước mắt liền rơi đầy mặt.

Nhưng giờ đây toàn thân gã đen như than, nước mắt chảy xuống chỉ càng khiến hình dạng gã thêm nực cười.Trong lòng Sư Tuấn hối hận đến mức như bị thiêu đốt.

Đáng lẽ lúc trước gã nên thuận theo và dây dưa với Đồ Kiều Kiều, như vậy thì đệ nhất thú phu của nàng ta đã là gã.

Gã cũng sẽ có được một giống cái vừa xinh đẹp tuyệt trần lại còn có khả năng sinh con.Tất cả đều là do tên vu y kia!

Nếu hắn ta không chẩn đoán bừa bãi, thì gã cũng đã không hiểu lầm Đồ Kiều Kiều.

Nếu lần này còn có thể sống sót quay về, gã nhất định phải tìm cách xử lý tên vu y đó.

Một lang băm như vậy chỉ biết gây họa cho bộ lạc, có cũng như không!"

Còn nữa, chắc ngươi đang rất thắc mắc về tia sét vừa rồi đúng không?

Thật ra đó là dị năng của Kiều Kiều.

Em ấy là giống cái tứ giai, ngươi hoàn toàn không biết đúng không?

Thế nào?

Bất ngờ chứ?"

"Phụt..."

Sư Tuấn nghe đến đó liền phun ra một ngụm máu tươi.

Máu từ miệng gã tuôn ra không ngừng như suối trào, hoàn toàn không thể khống chế.Đồ Kiều Kiều: "..."

Cô thật không ngờ người luôn điềm tĩnh chín chắn như A Trì, lại có thể khiến một thú nhân tức đến hộc máu tại chỗ.

Mà điều kinh ngạc hơn nữa, người đó lại là Sư Tuấn."

Ách...

Nhìn tình trạng thế này, có khi ta còn chưa cần ra tay, gã đã tự chết rồi."

Lạc Trì nói, trong mắt thoáng hiện vẻ tiếc nuối pha lẫn thất vọng.Hắn không ngờ chỉ nói mấy câu đã khiến đối phương suy sụp đến mức đó.

Biết vậy đã bớt lời lại, để còn có cơ hội tự tay xử lý."

Phụt...

Ta... ta chưa chết được đâu!"

Sư Tuấn cắn răng, lại phun ra thêm một ngụm máu, mắt trợn lên đầy căm hận nhìn Lạc Trì.

Dù chỉ còn một hơi thở, gã cũng muốn sống sót.

Gã nhất định không thể chết theo ý muốn của đối phương."

Thật sao?

Nhưng đáng tiếc, ngươi không có quyền quyết định điều đó."

Vừa dứt lời, Lạc Trì lại giáng xuống một tia sét.

Trong chớp mắt, Sư Tuấn còn chưa kịp giãy giụa đã tắt thở.Sư Tuấn chỉ là một thú nhân tam giai, còn Lạc Trì là thú nhân lục giai.

Hơn nữa, bản thân gã vốn đã trọng thương, sao chịu nổi thêm một đòn chí mạng nữa?

Lạc Trì chỉ khẽ ra tay, gã đã không còn.Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gọi:"Thủ lĩnh, thú nhân lén lút kia đã được đưa đến.

Có muốn cho hắn vào luôn không?"

"Cho hắn vào đi."

Đồ Kiều Kiều ngồi trên ghế, nhàn nhạt đáp.Ngay sau đó, thân ảnh của Dạ Ngôn xuất hiện trước cửa.

Y đứng lặng ở ngưỡng cửa, chần chừ mãi không dám bước vào, như thể đang sợ hãi điều gì đó.Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa trông thấy, cô lập tức sững người kinh hãi.

Đây...

đây thật sự là giao nhân cao ngạo, kiêu kỳ trước kia sao?

Mái tóc xoăn màu lam từng óng ánh rực rỡ giờ đã rối bù, cả người lấm lem như thể vừa trồi lên từ vũng bùn.Không chỉ vậy, trên người y còn lốm đốm máu loang.

Đồ Kiều Kiều đoán phần lớn số máu ấy là của chính y.Dạ Ngôn căng thẳng liếm môi, tay siết chặt xúc tu mẫu thú từ biển sâu, không chịu buông ra.

Những ngón tay trắng nõn vì dùng lực quá mạnh mà bật máu, nhưng y dường như không hề để tâm, cũng chẳng cảm thấy đau.

Khi ngẩng đầu nhìn về phía Đồ Kiều Kiều, ánh mắt y trở nên đặc biệt dè dặt, tựa như chỉ cần Kiều Kiều quát một tiếng là sẽ lập tức rụt lại, sợ em ấy trách mắng hoặc ra lệnh ép y rời khỏi bộ lạc Kim Sư.Còn đôi chân của y thì sớm đã mất hết cảm giác.

Chuyến đi lần này khiến cái đuôi của y e là phải mất rất lâu mới có thể hồi phục.Dù vậy, Dạ Ngôn vẫn không thấy hối hận.

Điều duy nhất khiến y day dứt là khi trước đã không chịu ở lại.

Bây giờ, y không biết Kiều Kiều có còn sẵn lòng đón nhận mình hay không.

Trong lòng y thấp thỏm không yên."

Đã đến rồi thì vào đi.

Khi nào lá gan ngươi lại nhỏ đến mức này vậy?"

Đồ Kiều Kiều vốn định trách mắng đôi câu, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy bộ dạng thảm hại ấy, những lời châm chọc trong miệng cũng không sao nói nên lời.Dù vậy, cô cũng không chủ động bước tới, muốn xem thử rốt cuộc y nghĩ gì, định làm gì.Dạ Ngôn nghe Đồ Kiều Kiều nói xong, mới chậm rãi bước vào.

Mỗi bước chân y đều nặng nề, khó nhọc, để lại từng dấu máu đỏ thẫm trên mặt đất.Khi nhìn thấy những dấu máu ấy, sắc mặt Đồ Kiều Kiều lập tức thay đổi.

Cô bất chợt nhớ đến câu chuyện cổ tích về nàng tiên cá, liền vội vã lên tiếng ngăn lại:"Đừng nhúc nhích!"

"Hả... sao... sao vậy?"

Dạ Ngôn lập tức hoảng hốt, tay chân luống cuống, sợ bản thân đã làm điều gì khiến Đồ Kiều Kiều tức giận.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 140: Trái tim chân thành của Dạ Ngôn


"Chân ngươi sao lại thành ra thế này?

Chẳng lẽ ngươi trúng phải lời nguyền gì à?"

Đồ Kiều Kiều càng nghĩ càng thấy khả năng đó là thật, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm trọng."

Chân ta thật ra là...

à... do kiệt sức quá độ, không sao đâu, không đau...

Còn lời nguyền gì đó, ta chưa từng nghe đến, em đừng lo..."

Dạ Ngôn thật sự chưa từng nghe qua thứ gọi là lời nguyền.

Kiều Kiều đang nói gì vậy?

Em ấy sẽ không vì y không biết chuyện đó mà không cần y nữa chứ?Đừng như vậy mà!

Tuy y chưa nghe nói, nhưng y có thể đi tìm hiểu.

Y cam đoan sẽ không khiến Kiều Kiều thất vọng, chỉ xin em ấy đừng vứt bỏ y.Giờ Dạ Ngôn mới hiểu, lúc trước mình đã từ chối điều gì.

Nghĩ lại, y chỉ muốn quay về đánh cho tỉnh cái đầu ngu ngốc của mình lúc ấy.

Thật đúng là hồ đồ.

Một bạn lữ tốt như thế mà không biết giữ, lại cố chấp từ chối!

Giờ thì hay rồi, đến cả tư cách làm thú phu cũng chưa chắc giữ được.Nghĩ đến đây, Dạ Ngôn lại muốn khóc.

Bỗng ánh mắt y sáng lên.

Đúng rồi!

Trân châu!

Y nhớ Kiều Kiều rất thích trân châu.

Dọc đường đi, y khóc ra không ít trân châu: bị thương cũng khóc, lạnh cũng khóc, tủi thân cũng khóc.Thành ra y tích góp được không ít trân châu.Dạ Ngôn vội quay người, lục lọi trong chiếc túi mẫu thú tự chế vẫn nắm chặt trong tay.

Lục một hồi lâu, cuối cùng y cũng moi ra được một túi nhỏ, được gói bằng da giao ngũ sắc, bên trong là những viên trân châu óng ánh.

Y nâng túi lên như hiến vật quý, dè dặt đưa cho Đồ Kiều Kiều.Do khoảng cách chưa đủ, y lại lảo đảo bước thêm mấy bước về phía trước, suýt nữa thì ngã.

Đồ Kiều Kiều không nhìn nổi nữa, liền bước tới đỡ lấy y:"Ngươi không phải đã đi rồi sao?

Quay về làm gì?

Còn tự biến mình thành bộ dạng thảm hại thế này."

"Ta... ta hối hận rồi.

Kiều Kiều, em có thể... có thể cho ta làm thú phu của em không?

Dù là vị trí nào ta cũng chấp nhận, chỉ cần được ở bên cạnh em."

Vừa nói, mắt Dạ Ngôn lại rưng rưng như sắp khóc."

Trước kia không phải ngươi nhất quyết không cần sao?

Còn đòi trở về biển rộng nữa.

Giờ sao lại đổi ý?

Có chắc sẽ không hối hận lần nữa không?"

Đồ Kiều Kiều nhìn Dạ Ngôn đầy nghi hoặc, bởi thái độ của y lúc đó đúng là rất dứt khoát."

Ta còn chưa kịp về tới nơi đã hối hận rồi.

Lúc đó đầu óc ta không được tỉnh táo, suy nghĩ không thấu đáo.

Kiều Kiều, ta biết sai rồi, xin đừng đuổi ta đi.

Mấy thứ này, kể cả ta, đều là thành ý xin lỗi của ta."

Vừa nói, Dạ Ngôn cố hết sức kéo túi mẫu thú sau lưng ra, cẩn thận đặt trước mặt Đồ Kiều Kiều."

Kiều Kiều, em xem, mấy món này ta đã thử hết rồi, đều rất ngon, thịt tươi, vị ngọt.

Em có muốn thử không?

Nếu em thích, lần sau ta sẽ đi bắt thêm."

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Ngôn lộ rõ vẻ dè dặt và nụ cười lấy lòng.Đồ Kiều Kiều khựng lại một chút khi nhìn thấy chi chít vết thương trên tay y, rồi lại nhìn sang chiếc túi mà Dạ Ngôn mang theo.

Y thế mà lại dùng xúc tu sứa để làm túi đựng, đúng là rất có sáng kiến.Bên trong còn có một túi trân châu lớn, được bọc bằng da giao ngũ sắc.

Lòng Đồ Kiều Kiều bỗng mềm xuống.

Tuy ban đầu Dạ Ngôn rất kiêu ngạo, cố chấp, nhưng lúc quay về xin lỗi thì lại thể hiện sự chân thành trong từng chi tiết nhỏ.Vốn dĩ cô đã có cảm tình với diện mạo của Dạ Ngôn.

Giờ nhìn thấy y biết nhận sai, lại chân thành như thế, càng khiến cô hài lòng hơn về thú nhân này.Vốn dĩ cô còn định làm khó y một chút, nhưng giờ thì thật sự không nỡ.

Dù sao y đã thảm đến mức này, nếu cô còn làm khó nữa thì chẳng phải quá vô tình sao?

Mà cô lại không phải kiểu giống cái như vậy.Dù gì thì Dạ Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ là thú phu của cô, nếu giờ cô hành hạ y quá đáng, đến lúc đau lòng vẫn là chính cô."

Kiều Kiều... ta thật sự biết sai rồi.

Nếu em không muốn nghe ta nói, thì ta còn có... còn có đồ vật!"

Dạ Ngôn nhíu mày, liếc nhìn thú nhân toàn thân đen kịt đã tắt thở nằm dưới đất, liền giơ tay hất gã qua một bên.Sau đó y chạy đến trước mặt Đồ Kiều Kiều, quỳ hai gối xuống, ánh mắt tràn đầy chân thành.

Bất ngờ, Dạ Ngôn nhả ra một viên ngọc châu, đưa lên trước mặt Đồ Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cái này cũng là cho em.

Em có thể tha thứ cho ta không?"

Lúc này, đôi mắt lam của Dạ Ngôn ngập nước, long lanh như mắt cún con.

Y nâng ngọc châu bằng hai tay, ánh mắt tha thiết và đầy thành ý."

Đây chẳng phải là ngọc châu của ngươi sao?

Mau giữ lại đi, ta không cần.

Ta tha thứ cho ngươi rồi, mau đứng dậy."

Đồ Kiều Kiều hiểu ngọc châu quan trọng thế nào với giao nhân.

Hành động này chẳng khác gì trao cả tính mạng cho cô.

Y đã thành khẩn đến vậy, cô tất nhiên không nỡ làm khó thêm."

Thật sao!"

Đôi mắt Dạ Ngôn sáng rực, lập tức bật dậy.Nhưng vì đứng quá nhanh, lại thêm cơ thể mỏi mệt, cả người y liền ngã nhào về phía Đồ Kiều Kiều.

Cô vội vàng đỡ lấy: "Ngươi không sao chứ?

Dạ Ngôn?"

Trong đáy mắt Dạ Ngôn thoáng hiện một tia mừng rỡ, y liền thuận thế dựa hẳn vào lòng Đồ Kiều Kiều, không chịu rời khỏi.

Y khẽ cắn môi, sắc mặt tái nhợt mang theo nét yếu đuối khiến người khác không khỏi sinh lòng xót xa."

Ta... ta thấy chân mềm nhũn, đầu cũng choáng váng...

Kiều Kiều... ta thấy khó chịu quá..."

Y càng nói càng đáng thương, thậm chí còn rơi cả trân châu.

Nhìn toàn thân thú nhân lúc này vừa tội nghiệp vừa vô tội.Lạc Trì: "..."

Sao hắn cứ cảm thấy giao nhân này chẳng yếu đuối như vẻ ngoài.

Dù gì ban nãy cũng mạnh tay ném luôn thi thể Sư Tuấn đi, nhìn kiểu gì cũng không giống dáng vẻ nhu nhược, bất lực.Lạc Trì tuy thấy hành động của Dạ Ngôn có phần khó hiểu, nhưng với tư cách là đệ nhất thú phu, độ bao dung cần có vẫn phải giữ.

Dù sao Dạ Ngôn cũng đã là thú phu của Kiều Kiều, hắn cũng không tiện vạch trần.Biết đâu Kiều Kiều đã sớm nhận ra, chỉ là thấy y đáng thương nên mới giả vờ không biết."

Chân ngươi làm sao vậy?"

Đồ Kiều Kiều cụp mắt nhìn xuống, lập tức thấy trên đùi Dạ Ngôn đầy vết thương.

Từ cẳng chân đến bắp đùi đều chằng chịt những vết rách.Những vết thương ấy loang lổ, trông như bị lột cả lớp da.

Đồ Kiều Kiều không dám tưởng tượng lúc đó y đã phải chịu đựng cơn đau như thế nào."

Ta... ta không sao, chỉ là bị thương một chút thôi."

Dạ Ngôn vội vã lắc đầu.

Tuy muốn Kiều Kiều xót xa mình, nhưng không phải theo cách này.

Đây là lựa chọn của chính y, không thể trách ai được."

Nếu ngươi không nói thật thì khỏi ở lại đây.

Ta thu lại lời vừa rồi.

Ta ghét nhất là bị thú nhân lừa gạt."

Giọng Đồ Kiều Kiều lập tức trở nên lạnh lùng.Dạ Ngôn do dự chốc lát, cuối cùng vì sợ bị Kiều Kiều bỏ rơi nên đành thừa nhận: "Ta... ta nói...

Kiều Kiều, đừng bỏ ta.

Thật ra... ta đã xé váy da thú của mình để làm mấy thứ đó."

Nói đến đây, y ngừng lại một chút rồi tiếp: "Chúng ta không giống các thú nhân khác.

Váy da thú của chúng ta là do lớp vảy trên người biến hóa thành.

Nếu váy bị rách hay hư hại thì da thịt bên dưới cũng sẽ bị tổn thương."

"Vậy còn da giao thì sao?"

"Da giao là lớp da cũ đã lột ra, giống như lớp vỏ mà xà thú nhân lột bỏ."

"Vậy ta hiểu rồi.

Nói cách khác, cái túi đựng trân châu làm từ da giao kia thật ra là lớp da cũ của ngươi?"

Đồ Kiều Kiều chỉ vào chiếc túi kia.Không thể không nói, Dạ Ngôn đúng là liều lĩnh đến mức chẳng tiếc gì.

Ngay cả với bản thân cũng tàn nhẫn được như vậy.

Một giao nhân hay khóc như y, lúc lột da giao không biết đã rơi bao nhiêu trân châu, chịu đau đớn đến mức nào.
 
Back
Top Bottom