Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 60: Hận không thể đưa ký chủ mười nghìn bình sữa


Đồ Kiều Kiều và mọi người đều ngơ ngác nhìn Hồ Hoa Hoa.Hồ Hoa Hoa gãi đầu, rồi kể lại cho mọi người nghe suy đoán mà bà nghe được từ chỗ Kim Xuyên."

Đáng sợ vậy sao?

Con không dám tưởng tượng, nếu chuyện Kiều Kiều sinh con bị lộ ra thì sẽ hỗn loạn đến mức nào.

Chỉ sợ thú nhân cấp cao ở mấy đại lục khác cũng sẽ kéo đến.

Như vậy chẳng phải càng tệ hơn sao?

Nhỡ đâu gặp phải đám thú nhân lưu lạc thì càng thêm rắc rối."

Lạc Trì nghiêm mặt nói.Cũng chính vì vậy mà ngay từ đầu bọn họ đã quyết định giữ kín chuyện này.

Đồ Kiều Kiều hiểu rõ rằng chuyện đó không thể giấu được lâu.

Cô chỉ mong ít nhất có thể che giấu đến hết mùa lạnh.

Đợi mùa lạnh qua rồi, cô kiểu gì cũng đạt đến ngũ giai, lúc ấy sẽ có đủ năng lực tự bảo vệ bản thân."

Kiều Kiều, vậy ta đi trước.

Em mới sinh xong, đừng ra ngoài, gió ngoài kia lớn lắm.

Bạch Yến, Ngân Lâm Lang, hai người chăm sóc Kiều Kiều cho tốt, ta đi xem tình hình."

"Được."

Đồ Kiều Kiều gật đầu.

Với tình trạng hiện tại, cô quả thật không nên ra ngoài.

Trong bụng vẫn còn một thai nữa.

Tối nay ngủ cùng Bạch Yến một giấc cũng tốt, dạo gần đây y đã rất vất vả rồi."

Kiều Kiều, mọi người đi cả rồi, con thả mấy đứa nhóc ra đi, mẹ muốn ôm một chút."

Hồ Hoa Hoa nhìn mà chảy cả nước miếng.

Đám nhóc kia đứa nào cũng đáng yêu vô cùng.

Hồi Lạc Trì sinh ra, có dễ thương được như thế đâu."

Dạ được."

Đồ Kiều Kiều liền thả tất cả con non ra.Lúc này cô mới nhận ra: có sữa bột mà lại không có bình sữa.

Vừa rồi cô đều nhờ Lạc Trì dùng chén gỗ pha sữa.

Giờ muốn cho bọn nhỏ bú thêm một chút thì mới phát hiện thiếu bình.

Thế là cô bắt đầu gọi hệ thống."

Đinh Đang này, chị hết tích phân rồi, em có thể cho ta 200 cái bình sữa được không?

Chị sinh nhiều con non như thế, cũng coi như là một ký chủ ưu tú rồi.

Cho chị một ít bình sữa thì đâu có gì quá đáng.

Ở hiện đại, chị từng mua sỉ 200 cái bình sữa trên Taobao, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.

Em nói xem có phải không?"[Ký chủ à, chị đòi nhiều bình sữa như vậy hơi quá rồi đấy.

Cho chị 12 cái là được rồi, mỗi con non một cái là đủ...] Đinh Đang khi nói ra câu này rõ ràng có phần chột dạ, hiển nhiên nó cũng biết bản thân hơi keo kiệt."

Chẳng phải sau này chị còn phải sinh tiếp nữa sao?

Chẳng lẽ em không muốn lập công trạng à?

Nếu đã vậy... thì lần sau chị sinh xong sẽ không..."[Ký chủ, đừng xúc động mà!

Cho thì cho!

Không phải 200 cái, 500 cái em cũng cho!

Về sau, mỗi con non của chị đều có một bình sữa riêng, thế nào?]Đinh Đang lập tức kích động, lúc này nó chỉ hận không thể tặng cho Đồ Kiều Kiều một vạn cái bình sữa, tuyệt đối không tiếc tay.Tặng một vạn cái bình sữa cũng có nghĩa là Đồ Kiều Kiều sẽ sinh ra một vạn con non — mà toàn bộ công trạng đó sẽ thuộc về nó!

Khi ấy, nó sẽ được thăng chức trở thành hệ thống cấp cao, không cần tự mình làm nhiệm vụ nữa, chỉ cần phân công cho mấy hệ thống cấp dưới xử lý là xong.Đinh Đang đã bắt đầu mơ tới viễn cảnh mình được thăng làm chủ quản hệ thống."

Được rồi, Đinh Đang.

Cảm ơn em nhé."[Không có gì đâu, ký chủ.

Chị cứ lo sinh con đi, những chuyện còn lại cứ để em lo.

Em chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa.] Đinh Đang đáp lại với giọng đầy quyết tâm."

Vậy thì chị không khách sáo nữa nhé."

Đồ Kiều Kiều bật cười.

Cái hệ thống nhỏ đang ràng buộc với cô đúng là đơn thuần, lại dễ dụ, nói vài câu là gật đầu cái rụp.

Quả thật là một hệ thống vô cùng đáng yêu."

Đinh Đang, giờ đưa bình sữa cho chị đi."[Ký chủ, em đã gửi sẵn một vạn cái bình sữa vào không gian nuôi dưỡng của chị rồi.

Chị có thể lấy ra hoặc cất vào tùy ý bằng ý niệm.]"Tốt, chị biết rồi."

Đồ Kiều Kiều rất hài lòng, cô gật đầu, lấy ra mười hai cái bình sữa.

Đang định nhờ mọi người mang đi tiệt trùng thì bỗng nghe thấy Đinh Đang lên tiếng:[Ký chủ, mấy bình sữa do hệ thống tặng đều đã được khử trùng sẵn rồi, có thể dùng trực tiếp.]"Còn rất tiện lợi nữa."

Mấy thú nhân khác đều tò mò nhìn những chiếc bình sữa bất ngờ xuất hiện giữa không trung, ai nấy đều bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đồ Kiều Kiều cầm lấy một cái bình, bắt đầu làm mẫu:"Như vầy này.

Múc hai muỗng sữa bột cho vào bình, sau đó pha thêm nước ấm — là nước đã đun sôi rồi để nguội đến mức sờ vào không bị bỏng tay.

Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dùng nước còn nóng để pha cho bọn nhỏ uống."

"Để mẹ thử xem!"

Hồ Hoa Hoa là người đầu tiên cầm lấy một bình sữa làm theo.

Đúng lúc ấy, Hùng Lị cũng vừa trở về.Bà không quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh quan sát.Bạch Yến và Ngân Lâm Lang cũng mỗi người cầm một bình, bắt đầu làm thử.

Sau khi pha xong, ba người lập tức sốt ruột muốn cho đám nhóc bú.Đồ Kiều Kiều quan sát kỹ một lượt trong bầy con non, cuối cùng chọn ra mấy đứa có thể trạng lớn hơn một chút, đưa cho bọn họ:"Cho mấy đứa này bú trước đi, tụi nó tiêu hóa xong gần hết rồi."

Mấy con non mà Đồ Kiều Kiều sinh ra không hề yếu ớt như con của các thú nhân khác.

Chúng hấp thụ tốt, tiêu hóa cũng nhanh."

Kiều Kiều, cái này con lấy từ đâu ra vậy?

Dùng tiện thật đấy.

Từ nay con không cần vất vả cho bọn nhỏ bú nữa, ba người bọn ta lo là được rồi."

Một hai đứa thì còn đỡ, nhưng nhiều như vậy mà cứ để một mình Kiều Kiều chăm thì chẳng phải con bé sẽ mệt đến ngất xỉu sao?

Huống hồ, lứa tiếp theo trong bụng con bé e rằng cũng chẳng ít."

Cái này là Thần Thú thấy con sinh con cực khổ nên ban thưởng cho đấy.

Tóm lại, sau này nếu các người thấy con lấy ra mấy món đồ lạ kiểu này thì cũng đừng ngạc nhiên.

Đều là Thần Thú ban cho cả."

"Được."

Bạch Yến nhìn đứa nhóc trong tay, lại liếc sang Đồ Kiều Kiều.

Trong lòng hắn ta âm thầm thề rằng: sau này nếu cũng có con với Kiều Kiều, nhất định phải nhiều hơn Lạc Trì.

Không thể chuyện gì cũng thua kém hắn được.

Đánh không lại thì thôi, nhưng ít ra về số lượng con cái cũng phải thắng một lần."

A Yến, chàng đang nghĩ gì vậy?

Còn chưa cho nhóc con bú được miếng nào kìa."

Một câu của Đồ Kiều Kiều kéo Bạch Yến trở về thực tại."

Hả?

Không có gì đâu!

Hắc hắc..."

Bạch Yến cúi đầu nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện từ nãy đến giờ chỉ đưa bình sữa sát cằm đứa nhỏ, mà chưa cho bú vào miệng.Con non chỉ có thể ngửi thấy mùi sữa, không bú được, liền "ngao ngao meow~" kêu loạn lên.

Tiếng kêu non nớt nghe đáng yêu không chịu nổi.Lúc này, Lạc Trì đã đến cổng bộ lạc.

Nhìn thấy cả một biển thú nhân đông nghịt bên ngoài, hắn sững sờ đứng tại chỗ.

Hắn đã đoán trước sẽ có nhiều người đến, nhưng không ngờ lại đông đến mức này.

Thật sự là quá mức đông đúc."

Được rồi!

Các ngươi đừng ồn nữa!

Ta sẽ cho người đi mời Trư Hoa Hoa ra, để nàng tự mình chọn thú phu.

Ai không được chọn thì mau chóng quay về bộ lạc của mình.

Đừng tụ tập ở bộ lạc Kim Sư của chúng ta nữa.

Mùa lạnh sắp đến rồi, các ngươi không lo chuẩn bị lương thực để qua đông à?"

Kim Xuyên đã nhiều lần lên tiếng khuyên giải, muốn đám người này rời đi.Thế nhưng chẳng có một thú nhân nào chịu quay về.

Phần lớn những người tụ tập ở đây đều là thú nhân ưu tú từ khắp các bộ lạc.

Ngay cả bộ lạc Heo Rừng hôm nay cũng có không ít người đến cầu kết lữ.Tuy nhiên, so với bộ lạc Kim Sư thì vẫn còn kém xa.

Thú nhân nào lỡ sang bộ lạc Heo Rừng đều bị đồng bạn kéo về lại Kim Sư.

Họ còn lan truyền trong các bộ lạc rằng:"Giống cái tốt nhất của bộ lạc Heo Rừng đã sớm được giao dịch với Kim Sư rồi.

Những người còn lại, năng lực sinh sản đều không bằng Trư Hoa Hoa."

Thế là rất nhiều thú nhân lại ùn ùn kéo về phía bộ lạc Kim Sư."

Kim Xuyên,"Kim Xuyên thủ lĩnh, chúng ta chỉ muốn kết lữ với Trư Hoa Hoa.

Nếu kết lữ được, chúng ta sẽ nhập vào bộ lạc của ngài.

Đến lúc đó mới chuẩn bị đồ ăn cũng vẫn kịp!"
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 61: Lạc Trì nghi ngờ


Kim Xuyên cũng không muốn để quá nhiều thú nhân tụ tập ở bộ lạc Kim Sư.

Dù sao Trư Hoa Hoa cũng không phải giống cái gốc trong bộ lạc, nếu tiếp tục thu nhận thêm nhiều thú phu đến từ các bộ lạc khác, lỡ sau này xảy ra chuyện bất lợi cho bộ lạc Kim Sư thì biết làm sao?

Là thủ lĩnh, đương nhiên ông phải lo lắng và cân nhắc mọi chuyện vì lợi ích của cả bộ lạc.Nhưng... chẳng lẽ ông phải đuổi Trư Hoa Hoa ra khỏi bộ lạc?

Nàng ta có làm gì sai đâu?

Thôi thì cứ chờ Trư Hoa Hoa tới rồi tính tiếp.

Dù sao trước đó nàng ta cũng đã thu nhận hơn mười thú phu, có lẽ sẽ không thu thêm nữa.

Có khi chỉ là ông đang lo xa mà thôi.Đúng lúc Kim Xuyên còn đang suy nghĩ miên man thì Trư Hoa Hoa đã tới.

Ả được các thú phu của mình dìu đến.

Phía sau còn có một nhóm thú nhân đứng vây quanh, chia thành hai hàng sát bên cạnh, bảo vệ ả cẩn mật.Kim Xuyên cau mày: "Trư Hoa Hoa, đám thú nhân kia đều muốn làm thú phu của ngươi.

Ngươi định chọn một vài người, hay là... có tính toán gì khác?"

"Thủ lĩnh, ta muốn nhận toàn bộ giống đực từ tứ giai trở lên làm thú phu.

Ai có phẩm giai cao nhất thì sẽ là đệ nhất thú phu của ta.

Trư Đại Đầu, đem ba con non của ta bế ra đây."

Trư Hoa Hoa nói vậy là để cho đám giống đực kia thấy rõ thực lực của ả, thậm chí không tiếc bế cả con non ra để chứng minh.Khi Kim Hoa nhìn thấy cảnh đó từ trong đám đông, lòng nàng ta tràn đầy hụt hẫng.

Trước kia, người được vây quanh như sao vây trăng chính là nàng ta.

Giờ lại bị thay thế bởi Trư Hoa Hoa – một kẻ béo lùn, xấu xí.

Sao nàng ta có thể nuốt trôi nỗi uất ức này?Nhưng hiện tại thú nhân kéo đến quá đông, nàng ta cũng không làm gì được.

Hơn nữa, số thú phu của nàng ta hiện giờ còn ít hơn Trư Hoa Hoa.

Nếu thật sự động thủ, chưa chắc nàng ta đã thắng.

Thôi thì đành phải bình tĩnh lại.

Nếu lần trao đổi trước đây không diễn ra, Trư Hoa Hoa và Đồ Kiều Kiều không xuất hiện, thì mọi chuyện giờ đã khác rồi...Như vậy thì nàng ta vẫn là giống cái được sủng ái nhất trong bộ lạc Kim Sư."

Trư Hoa Hoa, ngươi không suy nghĩ lại một chút sao?

Ngươi đã có hơn mười thú phu rồi, chẳng lẽ không biết tiết chế?

Hang động nhà ngươi cũng đâu thể chứa nổi từng ấy người.

Còn nữa, ngươi đem cả con non giữa trời lạnh thế này, không sợ bọn nhỏ bị cảm lạnh hay sao?"

Kim Xuyên nhìn Trư Hoa Hoa, rõ ràng tỏ ra không đồng tình.Với thời tiết hiện tại, ngay cả những giống đực như bọn họ còn cảm thấy lạnh, huống gì là ba đứa nhỏ kia.

Trư Hoa Hoa chẳng lẽ không xót con?

Vậy mà vẫn dám đem ra như thế."

Thủ lĩnh, chuyện này không cần ngài lo.

Cùng lắm ta đào thêm vài cái động nữa là được.

Còn mấy đứa nhỏ đều được quấn trong da thú, sẽ không lạnh đâu."

"Ngươi nói không lạnh là không lạnh à?

Ngươi đâu phải là bọn nhỏ.

Hơn nữa, đất trên đỉnh núi trong bộ lạc có hạn, đâu phải muốn đào bao nhiêu động cũng được.

Nếu ngươi thu hết đám giống đực này, rốt cuộc ngươi định có bao nhiêu thú phu?

Ngươi đếm nổi không?"

"Việc gì phải đếm?

Có thể thu thì cứ thu thôi.

Bây giờ giống đực không có bạn lữ nhiều như vậy, ta là một giống cái tốt như thế mà chịu nhận họ, đó là phúc phần của họ.

Chính họ còn chẳng ai nói không muốn, thủ lĩnh ngài lo làm gì?"

Trư Hoa Hoa vừa nói vừa trợn mắt nhìn Kim Xuyên.Nếu là trước đây, ả chắc chắn không dám vô lễ như thế.

Nhưng lần mang thai này đã khiến ả một trận thành danh, cho nên ả mới sinh lòng kiêu ngạo, không còn đặt Kim Xuyên vào mắt nữa."

Còn các ngươi thì sao?

Đây chính là Trư Hoa Hoa.

Các ngươi thật sự muốn trở thành bạn lữ của nàng chứ?

Điều kiện nàng nêu ra, các ngươi cũng nghe rồi đấy.

Giờ tính sao?"

Lúc này trong lòng Kim Xuyên đã có quyết định riêng."

Nàng thật sự là Trư Hoa Hoa?

Không phải các ngươi đang lừa đấy chứ?"

"Họ chắc không lừa đâu, chẳng phải con non đều đang ở đó sao?

Vậy thì chắc là thật rồi.

Xem ra, có được thì cũng phải chấp nhận mất mát..."

Một thú nhân ngũ giai trong đám người lên tiếng, giọng đầy tiếc nuối."

Ta thấy chỉ cần có thể sinh con là được, ta phải kết lữ với nàng!"

"Ta cũng vậy..."

"Ta cũng muốn có... có con non..."

Thú nhân kia vừa nói, vừa nhìn thấy một trong những thú phu của Trư Hoa Hoa đang bế con non.

Đột nhiên, hắn bắt đầu chùn bước.

Nhìn mấy đứa nhỏ kia chẳng có chút nào gọi là đáng yêu.

Hắn thật sự muốn kết lữ với một giống cái như vậy sao?Dù cho có thật sự được kết lữ đi nữa, với từng ấy thú nhân, Trư Hoa Hoa liệu có thể sinh xuể không?

Cho dù năng lực sinh sản của ả có mạnh đến đâu, cũng không thể đảm bảo ai cũng có được một đứa.

Không riêng gì ả, mà khắp đại lục này cũng chẳng có giống cái nào làm nổi điều đó.Nghĩ đến đây, hắn quyết định từ bỏ, sợ mình bị Trư Hoa Hoa chọn trúng:"Ta không kết lữ nữa.

Cơ hội này nhường cho huynh đệ các ngươi đi."

Nói xong, hắn lùi hẳn ra sau đám giống đực, cố gắng giấu kín bản thân, chỉ sợ Trư Hoa Hoa gọi trúng mình."

Cơ hội tốt vậy mà cũng bỏ, ngươi không cần thì bọn ta cần!"

Dù có vài giống đực bị dáng vẻ của con non dọa lùi bước, nhưng phần lớn vẫn bị chúng thu hút.

Kim Xuyên nhanh chóng thống kê lại: tổng cộng có khoảng mười lăm giống đực đồng ý, trong đó mười ba người đạt tứ giai, hai người là ngũ giai.

Nếu Trư Hoa Hoa không từ chối thú nhân tam giai, thì giờ có lẽ con số còn nhiều hơn."

Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?

Trư Hoa Hoa, ngươi cũng xác nhận chứ?"

"Xác nhận, thưa thủ lĩnh.

Bọn họ có thể theo chúng ta vào bộ lạc luôn không?"

"Có thể.

Nhưng các ngươi phải dời chỗ ở đi một chút.

Ta sẽ sắp xếp nơi khác cho các ngươi."

Trước đây, nơi ở của Trư Hoa Hoa nằm gần trung tâm bộ lạc.

Bây giờ có quá nhiều thú nhân lạ kéo đến, Kim Xuyên không thể để bọn họ tiếp tục ở khu vực trung tâm được nữa."

Không sao cả.

Vậy thủ lĩnh định sắp xếp cho chúng ta ở đâu?

Có thể cho vào ở ngay bây giờ không?

Ta mới sinh xong, thật sự lạnh lắm rồi."

"Dẫn bọn họ theo ta.

Ta sẽ gọi vu y đến khắc thú ấn cho từng người."

"Lạc Trì, chỗ này giao cho con trông coi."

"Vâng, cha."

Lạc Trì khẽ nhíu mày.

Không hiểu sao trong lòng hắn cứ dâng lên một cảm giác bất an.

Có lẽ phải quay về nói với Kiều Kiều một tiếng, chuyện này không thể giấu em ấy được.Sau khi Trư Hoa Hoa rời đi, đám thú nhân tam giai kia vẫn chưa chịu từ bỏ, còn lảng vảng trước cổng bộ lạc Kim Sư, không chịu rời đi."

Rốt cuộc các ngươi có đi hay không?

Không đi thì đừng trách ta không khách sáo."

Nhìn tình cảnh này, người ngoài không biết lại tưởng bọn họ sắp cướp bóc.

Nhiều thú nhân tụ tập trước bộ lạc như vậy thật sự quá nguy hiểm.

Lỡ như bị kẻ có dã tâm nhìn thấy, thì phiền phức sẽ ập đến ngay.Cùng lúc đó trong bóng tối, từng đôi mắt xanh lục lạnh lẽo đang âm thầm quan sát bộ lạc Kim Sư.Lạc Trì hình như cảm nhận được điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn về phía ấy, lông mày càng chau chặt:"Các ngươi còn không chịu đi?

Muốn ta đích thân đuổi đi từng kẻ một sao?"

Đám thú nhân kia không một ai có thể đấu lại Lạc Trì.

Dù trong lòng không phục, họ cũng chỉ đành mang theo sự bất mãn mà rời đi.Đợi đến khi số người rút lui gần hết, nghi ngờ trong lòng Lạc Trì vẫn chưa vơi bớt.

Hắn quyết định đi kiểm tra, bởi trực giác của hắn chưa từng sai.Chính nhờ vào cảm giác ấy, hắn đã tránh được không ít nguy hiểm trong quá khứ, nên lần này càng thêm tin tưởng vào bản thân.Lạc Trì đi đến lùm cây phía sau.

Nơi đó không còn thấy bóng dáng thú nhân nào, nhưng trong không khí vẫn còn phảng phất mùi của giống đực, chứng tỏ bọn chúng vừa mới rời đi không lâu.Lạc Trì cẩn thận rà soát xung quanh, và chẳng mấy chốc đã phát hiện ra một vài dấu chân ở những vị trí khó phát hiện.

Dựa vào hình dạng khác nhau của dấu vết, có thể thấy rõ vừa rồi đã có nhiều loại thú nhân cùng ẩn nấp ở đây.Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Lạc Trì càng thêm nghiêm trọng.

Hắn bắt đầu lo ngại rằng có một nhóm thú nhân lưu lạc đang âm thầm theo dõi bộ lạc.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 62: Sau này đệ nên nói năng khách khí hơn với tiểu giống cái


Lúc này giữa đám đông, hai huynh đệ Diêu gia liếc nhìn nhau một cái, rồi quyết định đi tìm Lạc Trì trò chuyện.

Cả hai đều là con trai của thủ lĩnh bộ lạc Tam Vĩ Hồ, cũng được coi là có quen biết với Lạc Trì – người thừa kế của bộ lạc Kim Sư.

Đã đến đây rồi, chào hỏi một tiếng vẫn là phép lịch sự tối thiểu.Ngay lúc họ chuẩn bị bước qua, Kim Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định, liền tiến ra.

Gương mặt màu lúa mạch của nàng ta hơi ửng đỏ, nàng ta nói:"Các ngươi thật sự không muốn cân nhắc lại sao?

Ta là giống cái có năng lực sinh sản thượng đẳng trong bộ lạc Kim Sư.

Trư Hoa Hoa còn không bằng ta đâu."

Diêu Kỳ Xuyên quay sang nhìn Diêu Kỳ Diệp: "A Diệp, hay là chúng ta ở lại bộ lạc Kim Sư vài ngày, tìm hiểu thêm một chút?"

Lần này, họ chắc chắn không thể quay về tay trắng.

Theo kết quả đo lường gần đây, những giống cái có năng lực sinh sản cao nhất đều tập trung ở bộ lạc Kim Sư.Nếu bây giờ họ bỏ qua nơi này, muốn tìm bạn lữ thì buộc phải đi xa hơn – có thể sang Nam đại lục, hoặc một đại lục khác.

Trong khi mùa lạnh sắp đến, việc khởi hành lúc này rõ ràng không hợp lý.Tốt nhất là phải kết lữ trước khi mùa lạnh ập đến.

Như vậy vừa có thể chăm sóc bạn lữ, vừa có khả năng sinh được một đứa nhóc đúng thời điểm."

Vậy... cũng được.

Ca ca, đệ nghe theo ca vậy."

Diêu Kỳ Diệp cắn nhẹ môi dưới.

Dù hắn ta không thật sự thích diện mạo của Kim Hoa, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng nàng ta vẫn đẹp hơn Trư Hoa Hoa một chút.

Nếu năng lực sinh sản của nàng ta thật sự ngang ngửa Trư Hoa Hoa, thì cũng đáng để cân nhắc.Đúng lúc này, Lạc Trì bước đến:"Các ngươi còn ở đây làm gì?

Không định rời đi à?"

"Lạc Trì, lần này bọn ta đến là để cầu kết lữ với bộ lạc các ngươi.

Kim Hoa là giống cái có năng lực sinh sản cao nhất hiện tại của các ngươi đúng không?"

"Coi như vậy."

Trăm Dặm Diệp lập tức hỏi lại:"Cái gì gọi là "coi như"?

Chẳng lẽ còn có giống cái nào có năng lực sinh sản cao hơn nàng ta nữa à?"

Sắc mặt Kim Hoa lập tức biến đổi:"Sao có thể chứ!

Lạc Trì, chẳng lẽ ngươi định nói giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất bộ lạc Kim Sư là Trư Hoa Hoa, hoặc là Đồ Kiều Kiều sao?"

"Ta đâu có nói vậy, đừng đoán mò.

Kiều Kiều nhà ta cũng đâu sinh nhiều đến thế."

Tuy vẻ ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng Lạc Trì khẽ giật mình.

Hắn thật không ngờ Kim Hoa lại phản ứng gay gắt như vậy."

Vậy ý ngươi là Trư Hoa Hoa sao?

Nàng ta cũng chỉ mới sinh ba đứa thôi.

Biết đâu trong bụng ta đây cũng đang có ba đứa đấy."

"Chuyện đó là việc của các ngươi, không liên quan gì đến ta.

Ta còn có việc, đi trước."

Hắn còn phải về chăm sóc Kiều Kiều, và nhân tiện báo cho cha những gì vừa phát hiện lúc nãy."

Lạc Trì, ngươi kết lữ từ khi nào vậy?

Bọn ta có thể đến sơn động của ngươi xem bạn lữ một chút không?"

Diêu Kỳ Diệp nhìn Lạc Trì đầy hứng thú.

Hắn ta từng nghĩ trong đám thú nhân, người kết lữ sau cùng chắc chắn sẽ là Lạc Trì.

Ai ngờ đâu, hắn lại là người đầu tiên."

Không được.

Bạn lữ của ta vừa mới sinh, sức khỏe còn yếu, không tiện gặp người."

Lạc Trì nói xong liền quay lưng bước đi."

Không cho ta xem thì ta lại càng muốn xem."

Diêu Kỳ Diệp nhỏ giọng lầm bầm."

A Diệp, đệ đừng làm bậy."

Diêu Kỳ Xuyên trừng mắt liếc đệ đệ một cái."

Ca ca yên tâm, đệ biết chừng mực, sẽ không làm liều."

"Hay là hai ngươi đến chỗ ta ở tạm đi?

Ta sẽ bảo các thú phu của mình tiếp đãi chu đáo."

Tuy trong lòng Kim Hoa không mấy hài lòng với lời nói ban nãy của Diêu Kỳ Diệp, nhưng vẫn cố gắng mời họ về.

Nếu bọn họ chịu đến, thì chuyện kết lữ với nàng ta xem như đã nắm chắc trong tay.Suy cho cùng, chẳng có giống đực độc thân nào lại dễ dàng bước vào sơn động của một giống cái nếu không có ý định kết lữ.

Một khi đã bước vào, tức là ngầm thừa nhận mối quan hệ ấy.

Nếu sau đó lại không kết lữ với nàng ta, thì những giống cái khác cũng sẽ không muốn họ nữa, ai biết được họ còn giữ được sự trong sạch hay không."

Tiểu giống cái, cảm ơn lời mời của nàng.

Nhưng bọn ta vẫn nên tìm thủ lĩnh để được sắp xếp một sơn động riêng thì hơn."

Diêu Kỳ Xuyên lễ phép mỉm cười với Kim Hoa.Nói thật, Kim Hoa cũng không xấu.

Nàng ta có làn da lúa mạch khỏe khoắn, ngũ quan sắc nét, gương mặt mang theo vài phần cương nghị.Chỉ là, nhan sắc của Kim Hoa so với hai huynh đệ Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên Xuyên - vốn thuộc hàng tuấn tú nhất nhì trong số thú nhân, thì quả thật có phần kém nổi bật, khó mà thu hút ánh nhìn."

Vậy cũng được, để ta dẫn các ngươi đi tìm thủ lĩnh nhé?"

"Tiểu Hoa, đừng tự hạ thấp mình như vậy.

Nàng là giống cái, sao có thể ăn nói nhún nhường trước mấy giống đực kia?

Ta thấy bọn họ không định kết lữ với nàng đâu, lại còn mơ tưởng tìm được giống cái có năng lực sinh sản mạnh, lại còn phải đẹp ngang với bản thân họ.

Đúng là vọng tưởng!"

Một thú phu của Kim Hoa bực bội đứng dậy, giọng lộ rõ sự ghen tức.Hắn không thể chịu nổi khi thấy bạn lữ của mình phải tỏ ra mềm mỏng với giống đực khác.

Rõ ràng nàng ấy nên là người được theo đuổi, chứ không phải đi hạ mình.Kim Hoa hơi sững lại, nghĩ kỹ thì cũng thấy mình có phần nóng vội.

Hai người này, nàng ta từng nghe danh.

Cả hai đều là thú nhân ngũ giai, trước kia từng được nhắc đến ngang hàng với Bạch Yến.

Tuy không bằng Lạc Trì, nhưng so với các thú nhân khác thì vẫn thuộc hàng xuất sắc."

Vậy các ngươi cứ đi đi.

Nếu sau này đổi ý, vẫn có thể đến sơn động tìm ta."

"Ngươi đi đi.

Bọn ta sẽ không đổi ý đâu."

Diêu Kỳ Diệp đáp dứt khoát, không chút do dự.Hắn ta thật sự không thể miễn cưỡng bản thân chấp nhận một giống cái mà mình không có tình cảm.

Huống chi, đối với giống đực, chuyện kết lữ không thể qua loa — đó là chuyện cả đời.

Giống cái thì còn dễ, có thể đơn phương chấm dứt quan hệ.

Nhưng nếu giống đực đã kết lữ mà bị bỏ rơi, thì chỉ còn hai con đường: sống cô độc suốt quãng đời còn lại, hoặc trở thành thú nhân lưu lạc.Chuyện cả đời, hắn ta đương nhiên muốn tìm một người hợp mắt, hợp ý.

Đừng tưởng hắn ta không biết — ca ca của hắn ta cũng có mắt thẩm mỹ giống hệt hắn ta.

Kim Hoa vốn không phải mẫu giống cái mà cả hai huynh đệ họ ưa thích.

Đừng thấy ca ca hắn ta có vẻ dễ nói chuyện, thật ra mới là người khó chiều nhất.Một khi ca ca đã quyết định, mười con Cường Diệm thú kéo cũng không lay chuyển nổi."

Chỉ mong ngươi nói được làm được.

Báo Tật, chúng ta đi."

"Được, Tiểu Hoa."

Sắc mặt Kim Hoa sa sầm, không nói một lời, dẫn theo Báo Tật rời đi, không buồn ngoái đầu lại."

A Diệp, sau này đệ nên nói năng khách khí hơn với tiểu giống cái.

Dù sao họ cũng là giống cái, cần được tôn trọng."

"Ca ca, huynh đi tìm Kim Xuyên thủ lĩnh đi.

Đệ muốn đến xem bạn lữ của Lạc Trì trông như thế nào."

Hắn ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc là giống cái thế nào mà có thể khiến Lạc Trì cam tâm tình nguyện kết lữ?"

Đệ đừng làm liều đấy.

Đừng để dọa đến tiểu giống cái.

Nếu đệ thật sự muốn đi xem, lát nữa huynh sẽ đi cùng."

Nói thật thì bản thân Diêu Kỳ Xuyên cũng rất tò mò."

Đúng rồi, ca ca, đệ nghe nói Bạch Yến cũng đã kết lữ và dọn ra khỏi bộ lạc Bạch Hổ.

Hình như... hình như...

à đúng rồi!

Bạn lữ của Bạch Yến cũng là người thuộc bộ lạc Kim Sư!"

Diêu Kỳ Diệp vừa nói vừa vỗ tay một cái, cả người trông vô cùng phấn khích."

Rốt cuộc là giống cái nào mà đến cả Bạch Yến cũng chịu kết lữ?

Bạn lữ của Bạch Yến chẳng phải là tiểu giống cái ban nãy sao..."

"Cũng có khả năng."

Diêu Kỳ Xuyên vuốt cằm trầm ngâm suy nghĩ.Đến khi y ngẩng đầu lên thì đã không còn thấy bóng dáng Diêu Kỳ Diệp đâu nữa.

Y chỉ có thể khẽ thở dài, rồi vội vã đuổi theo.Tốt nhất là đi theo xem một chút, tránh để A Diệp lỡ lời, làm mất lòng bạn lữ của Lạc Trì.Diêu Kỳ Diệp tuy chưa từng đến sơn động của Lạc Trì, nhưng hắn ta không ngốc.

Chỉ dựa vào mùi hương của Lạc Trì là đã tìm được đến nơi."

Lại có thú nhân tới!"

Ngân Lâm Lang nhíu mày.

Y đã quen tay, liền lập tức đưa đám con non đã ăn no tới chỗ Đồ Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều nhanh chóng thả mười một con non vào không gian nuôi dưỡng, chỉ giữ lại một đứa bên cạnh mình.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 63: Chẳng lẽ hai người các ngươi cùng kết lữ với một tiểu giống cái?


Đồ Kiều Kiều lúc này càng thấm thía một điều: việc xây cổng là chuyện cấp thiết, nhất định phải đưa vào kế hoạch.

Ngày mai, cô định bảo A Trì cùng mọi người chặt vài cây lớn, còn bản thân sẽ tự tay dựng cổng.

Hiện tại, cô đã là giống cái nhị giai, sức lực và thể lực đều vượt xa những giống cái bình thường.

Làm một cái cổng nhỏ, chắc chắn không thể làm khó cô được.Tuy vậy, Đồ Kiều Kiều không dám tự mình ra ngoài chặt cây.

Dù sao thì giờ bụng cô cũng đang to, nếu bị thú nhân khác bắt gặp, sớm muộn gì cũng không thể giấu nổi chuyện này."

Lạc Trì, ngươi có ở trong đó không?"

Bạch Yến ngẩng đầu lên đáp:"Lạc Trì vẫn chưa về."

Sao mấy thú nhân này cứ đến làm phiền Kiều Kiều nghỉ ngơi mãi thế nhỉ, chẳng ai biết điều cả.

Không đúng... giọng nói này nghe quen tai thật, hình như hắn ta đã nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải.Cùng lúc đó, bên ngoài sơn động, Diêu Kỳ Diệp cũng cảm thấy giọng người vừa trả lời hắn ta nghe rất quen.

Hắn ta cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể nghĩ ra là ai, cho đến khi Diêu Kỳ Xuyên đột nhiên nói:"Đệ không thấy giọng đó rất giống Bạch Yến sao?

Chúng ta có đi nhầm hang không?

Không lẽ đây là sơn động của Kim Hoa?"

"Sao có thể được!

Ca ca, đừng hù đệ."

Nếu thật sự đây là sơn động của Kim Hoa, Diêu Kỳ Diệp cảm thấy mặt mũi mình chắc chẳng biết giấu vào đâu cho khỏi xấu hổ.Đúng lúc này, Bạch Yến bước ra.

Khi nhìn thấy hai huynh đệ đang đứng trước cửa hang, ánh mắt hắn ta thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên."

Sao các ngươi lại ở đây?

Cũng đến tìm Trư Hoa Hoa để cầu kết lữ à?"

"Nói bậy gì vậy!

Bọn ta đâu có đến tìm Trư Hoa Hoa để kết lữ.

Ngươi sao lại ở đây?

Bọn ta tới tìm Lạc Trì, hắn không ở đây à?"

"Lạc Trì ở đây.

Ta cũng ở đây.

Hiện tại, ta và Lạc Trì là người một nhà."

Bạch Yến ngẩng cao đầu, giọng đầy tự hào."

Cái gì?

Khi nào thì các ngươi thành người một nhà?

Chẳng lẽ hai người các ngươi cùng kết lữ với một tiểu giống cái?"

"Đúng vậy.

Kiều Kiều nhà ta vừa xinh đẹp lại thông minh.

Có thể kết lữ với em ấy là phúc khí của ta.

Nói thật thì cũng nhờ có Lạc Trì, không có hắn thì ta cũng chẳng có cơ hội quen được Kiều Kiều."

Trên gương mặt tuấn tú của Bạch Yến thoáng hiện nét thẹn thùng.Diêu Kỳ Diệp lập tức rùng mình:"...

Ngươi có thể nói chuyện bình thường một chút không?

Bạch Yến, ta với ca ca ta có thể gặp bạn lữ của ngươi không?"

Lúc này, sự tò mò trong lòng Diêu Kỳ Diệp về Đồ Kiều Kiều đã tăng lên rõ rệt.

Đừng nói là hắn ta, ngay cả Diêu Kỳ Xuyên cũng bắt đầu hiếu kỳ.

Tuy nhiên, dù có tò mò thế nào, cả hai vẫn giữ phép lịch sự, ít nhất là chưa xông thẳng vào hang động."

Không được.

Kiều Kiều nhà ta vừa sinh xong, cơ thể còn yếu, không thể để gió lùa trúng.

Các ngươi xem hôm nay gió mạnh đến mức nào, vài giống đực còn chịu không nổi gió lạnh thấu xương này, huống gì là Kiều Kiều."

Bạch Yến không chút do dự từ chối lời đề nghị.Thực ra trong lòng Bạch Yến cũng có tư tâm.

Dù sao thì hắn ta với Kiều Kiều cũng chưa thân cận bao nhiêu, bây giờ lại có thêm hai người xuất hiện làm phiền, hắn ta thấy cực kỳ khó chịu."

Vậy bọn ta vào trong xem bạn lữ của ngươi một chút được không?"

"Không được!

Nói chung là các ngươi quay về đi.

Giống cái trong bộ lạc Kim Sư còn rất nhiều, muốn kết lữ thì đi tìm người khác.

Cái... cái Kim Hoa gì đó ấy, hình như là giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất bộ lạc này, các ngươi tìm nàng ta đi."

Bạch Yến đứng chắn như thể sợ bị cướp, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn hai huynh đệ Diêu gia, như thể chỉ chực đuổi họ đi ngay lập tức.Chính thái độ đó lại khiến Diêu Kỳ Diệp càng thêm háo hức muốn gặp Đồ Kiều Kiều.

Một tiểu giống cái có thể khiến cả Lạc Trì lẫn Bạch Yến cùng chấp nhận kết lữ, rốt cuộc là người như thế nào?Chỉ là, cho dù nàng có tốt, có xinh đẹp đến mấy, nếu năng lực sinh sản không đủ mạnh, e rằng trưởng bối trong bộ lạc bọn họ cũng sẽ không đồng ý."

Đã đến đây rồi thì cho bọn ta nhìn một chút cũng có sao đâu.

Ngươi yên tâm, bọn ta không tới tay không đâu.

Này!"

Vừa dứt lời, Diêu Kỳ Diệp liền lấy từ tay áo ra một túi da thú đựng đầy trái cây quý, còn có cả một con dị thú vừa săn được, bày ra ngay trước mặt Bạch Yến.Bạch Yến liếc nhìn qua.

Trong túi da có vài tử quả, cả hồng quả nữa – toàn là những loại trái cây hiếm thấy.

Những thứ này tám phần là do bộ lạc Tam Vĩ Hồ chuẩn bị trước để giúp hai người họ đi kết lữ.Nhưng hắn ta không thể nhận.

Nhận rồi chẳng khác nào chính tay đem người dâng đến cửa.

Giúp huynh đệ Diêu gia tìm bạn lữ kiểu đó, ai mà chịu nổi?"

Thôi thôi, các ngươi cứ mang mấy thứ đó về mà dành cho bạn lữ của mình.

Kiều Kiều nhà ta, chuyện ăn uống đã có ba người chúng ta lo rồi."

Bạch Yến thẳng thừng từ chối, không chút do dự.Đúng lúc ấy, Lạc Trì trở về.

Vừa thấy hai huynh đệ Diêu gia đứng ngay trước cửa hang, hắn hơi khựng lại một nhịp:"Các ngươi chạy đến cửa sơn động nhà ta làm gì vậy?"

Ánh mắt Lạc Trì lướt qua túi trái cây và con dị thú đặt dưới đất, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ.Chẳng lẽ bọn họ cũng đến để cầu kết lữ với Kiều Kiều?

Đem chút đồ như vậy mà cũng định kết lữ với em ấy?

Nằm mơ đi!Lạc Trì không phản đối nếu họ muốn gia nhập.

Nhưng chỉ với chừng đó quà mà muốn kết lữ với Kiều Kiều?

Không có cửa đâu.Diêu Kỳ Diệp ngạc nhiên liếc nhìn Lạc Trì một cái.

Rõ ràng ban nãy hắn còn cười, sao chỉ trong chớp mắt đã sầm mặt lại rồi?

Hắn ta với ca ca của mình đâu có làm gì quá đáng đâu chứ."

Lạc Trì, đừng giận.

Ta với A Diệp chỉ muốn gặp bạn lữ của ngươi một chút thôi.

Mấy thứ này đều là lễ ra mắt, các ngươi cứ nhận lấy."

Diêu Kỳ Xuyên vội vàng bước ra hòa giải.

Thật ra, lần này hai huynh đệ họ mang theo cũng không ít lễ vật.

Tất cả đều là tài sản tích góp của hai người, hiện đang để tạm chỗ A Diệp vì đệ ấy có dị năng không gian, rất tiện để cất giữ đồ đạc.Bộ lạc còn chuẩn bị sẵn cho họ một lượng lớn thực phẩm và một ít tinh thạch bồi bổ thân thể dành riêng cho giống cái.

Chỉ cần hai người họ kết lữ thành công, bộ lạc sẽ phái thú nhân mang đồ đến tận nơi, hoặc để họ tự về lấy cũng được."

Các ngươi chỉ muốn gặp Kiều Kiều một chút thôi sao?"

Lạc Trì cẩn thận đánh giá hai huynh đệ kia.

Hắn nhìn ra được, hiện tại một người đã là thú nhân ngũ giai, người còn lại là lục giai.

Nếu làm thú phu cho Kiều Kiều thì cũng khá phù hợp.

Chỉ là, còn phải xem Kiều Kiều nghĩ thế nào.

Hơn nữa, nếu họ thực sự đến cầu kết lữ, thì chừng ấy lễ vật e là chưa đủ."

Chỉ muốn gặp một chút.

Ngươi cứ yên tâm, bọn ta không có ý gì khác."

Diêu Kỳ Diệp vốn không nghĩ đến chuyện sẽ kết lữ với một giống cái có năng lực sinh sản thấp.Dù sao với thể trạng như họ, nếu kết lữ với giống cái có sinh lực thượng đẳng, còn có cơ hội sinh được con non; chứ nếu chọn giống cái bình thường hoặc yếu hơn, thì khả năng sinh nở lại càng mong manh."

Được rồi, các ngươi đợi một chút, ta vào hỏi Kiều Kiều."

"Lạc Trì!"

Bạch Yến cau mày nhìn hắn, rõ ràng không đồng tình."

Không sao.

Ta cũng chỉ vì nghĩ cho Kiều Kiều và mấy đứa nhỏ thôi.

Ngân Lâm Lang không chừng một ngày nào đó sẽ ngủ đông.

Hai người chúng ta cũng đâu thể lúc nào cũng ở bên cạnh em ấy để chăm sóc chu đáo được..."

Lạc Trì hạ giọng thì thầm bên tai Bạch Yến.Hai huynh đệ Diêu gia cũng nghe thấy.

Họ biết rõ, bản thân không thể thật sự kết lữ với bạn lữ của Lạc Trì.

Họ có sứ mệnh riêng của mình."

Ta biết rồi."

Dù trong lòng vẫn thấy khó chịu nhưng Bạch Yến cũng chỉ có thể gật đầu.

Hắn ta có thể vì Kiều Kiều mà nhượng bộ."

Các ngươi chờ một lát, ta vào nói chuyện với Kiều Kiều."

Lạc Trì bước vào trong sơn động, đi vào gian phòng ở phía trong, nơi mà Đồ Kiều Kiều dùng làm phòng nghỉ chính."

Kiều Kiều, hai người thuộc Hồ tộc là Diêu Kỳ Xuyên và Diêu Kỳ Diệp muốn gặp em.

Một người là Nhị Vĩ Hồ, một người là Tam Vĩ Hồ.

Em có muốn gặp họ không?"

"Ý chàng là... muốn để bọn họ kết lữ với em sao?"

"Không sai.

Kiều Kiều, nếu nhà chúng ta có thêm vài giống đực nữa thì sẽ càng có thể chăm lo cho em và mấy đứa nhỏ tốt hơn."

Lạc Trì dịu dàng nhìn Kiều Kiều, khẽ nói.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 64: Ý ngươi là... theo cái nghĩa mà ta nghĩ đấy à?


"Em biết rồi, chàng cho bọn họ vào đi."

Đồ Kiều Kiều đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Cô đến đây không đúng thời điểm.

Nếu bây giờ chưa phải mùa lạnh, cô còn có thể hướng dẫn họ trồng khoai tây, khoai lang đỏ hay vài loại củ chắc bụng khác.Nhưng mùa lạnh sắp đến, dù có gieo trồng thì cây cối cũng khó sống nổi, đành tạm gác lại.

Tuy vậy, cô vẫn có thể trồng một ít rau củ trong nhà ấm đặt trong sơn động.

Cô thật sự không muốn cả mùa lạnh chỉ toàn ăn thịt.Nếu các thú nhân khác muốn học trồng trọt thì cũng được, nhưng lần này cô sẽ thu phí.

Dù sao trước đó cô cũng từng quyên góp cho bộ lạc một phần rồi, chẳng lẽ lần nào cũng bị kéo ra làm miễn phí được sao?"

Được rồi, Kiều Kiều.

Vậy... còn đứa nhỏ?"

Lạc Trì nhìn đứa nhỏ trong ngực cô. thoáng ngập ngừng."

Nó thì cứ để bên ngoài, còn mấy đứa khác em đã cất kỹ rồi.

Dù gì chuyện em sinh con cả bộ lạc đều biết, chẳng lẽ ngay cả một đứa cũng không cho người ta nhìn?"

Đồ Kiều Kiều ôm trong lòng một con sư tử con lông hồng nhạt, bộ lông mềm xù và sắc màu dịu dàng, trông vô cùng đáng yêu.

Nó lim dim mắt, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng kêu khe khẽ, khiến trái tim cô cũng dịu lại theo từng nhịp thở."

Vậy được, ta đi gọi bọn họ vào."

Lạc Trì cố dứt ánh nhìn khỏi đứa nhỏ trong tay bạn lữ.

Con non nhà hắn đúng là đáng yêu không chịu nổi.

Nhưng có nhiều đứa như vậy, đặt tên thế nào đây?

Không lẽ cứ gọi mãi là con non?Lạc Trì nén lại nụ cười ở khóe miệng, bước ra ngoài với dáng vẻ bình tĩnh, điềm đạm:"Các ngươi vào đi, Kiều Kiều đồng ý gặp rồi.

Nhưng nhớ giữ yên lặng một chút, con non nhà ta đang ngủ, đừng làm nó thức."

"Con non?

Ở đâu ra con non?

Là của ngươi à Lạc Trì?"

Hai huynh đệ Diêu gia đều trợn tròn mắt nhìn Lạc Trì, cứ như không thể tin nổi vào mắt mình.

Rõ ràng tháng trước hắn còn là một thú nhân độc thân, vậy mà bây giờ đã có con?

Tốc độ này... cũng quá nhanh rồi.Không đúng!

Giống cái mang thai ít nhất cũng phải ba tháng mới sinh, chẳng lẽ Lạc Trì đã sớm ở bên tiểu giống cái đó mà không công khai kết lữ?Hai người vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình bằng lý do duy nhất nghe có vẻ hợp tình hợp lý."

Không phải của ta thì chẳng lẽ là của ngươi?"

Lạc Trì nhướng mày, đáp tỉnh bơ."

Sao có thể là của ta chứ!

Ta còn chưa từng chạm vào ai mà!"

Kẻ trước nay chẳng biết sợ trời sợ đất như Diêu Kỳ Diệp lúc này lại đỏ mặt lên tiếng phản bác."

Các ngươi đang nghĩ gì vậy!

Đương nhiên là con ta rồi.

Một lát nữa vào trong, nhớ hành xử cho đàng hoàng, đừng có làm Kiều Kiều giật mình!

Nhất là ngươi đấy!"

Lạc Trì vừa nói vừa liếc Diêu Kỳ Diệp một cái với ánh mắt cảnh cáo.Không cảnh cáo không được.

Diêu Kỳ Diệp vốn nổi tiếng là kẻ hiếu chiến trong vùng.

Hễ gặp thú nhân lợi hại là thế nào hắn ta cũng nhào lên đòi tỷ thí một trận.Tất nhiên, hắn ta không phải kiểu vừa gặp là lao vào đánh ngay.

Hắn ta sẽ hỏi đối phương có đồng ý luận bàn hay không.

Nếu đối phương đồng ý thì lập tức đánh một trận.

Nếu không, hắn ta sẽ bám lấy người ta cả ngày, đến khi đối phương đồng ý mới thôi.Nói một cách khác, Diêu Kỳ Diệp thật sự có hơi...

điên.Còn Diêu Kỳ Xuyên chỉ đi vài bước đã thở hồng hộc, thân thể yếu ớt đến mức khiến Lạc Trì nghi ngờ không biết có thể chăm sóc nổi Kiều Kiều hay không.

Chẳng khéo đến cuối cùng còn phải để Kiều Kiều và mấy người họ quay lại chăm sóc y thì khổ.Lạc Trì càng nghĩ càng thấy bất ổn.

Càng nghĩ càng hối hận.

Trong lòng hắn đã bắt đầu nảy sinh ý muốn đuổi thẳng hai tên này ra khỏi sơn động càng sớm càng tốt.Diêu Kỳ Diệp rất nhạy cảm với hơi thở và cảm xúc xung quanh.

Hắn ta nhận ra ngay thái độ của Lạc Trì đối với hai huynh đệ bọn họ đã thay đổi.

Hắn ta quay đầu lại, nở một nụ cười thật tươi với Lạc Trì:"Lạc Trì, lát nữa sau khi gặp tiểu giống cái xong, chúng ta ra ngoài tỉ thí một chút đi."

"Không rảnh."

Lạc Trì lạnh lùng đáp.

Rõ ràng hắn chẳng muốn để tâm đến Diêu Kỳ Diệp."

Chán thật."

Trăm Dặm Diệp nhún vai, rồi tiếp tục bước về phía trước."

Đến rồi, vào đi."

Lạc Trì vén tấm mành cỏ lên, ra hiệu cho hai huynh đệ bước vào trong."

Lạc Trì, sơn động của ngươi đúng là khác hẳn với mấy nơi khác.

Ngươi nghĩ ra cách sắp xếp này như thế nào vậy?

Sau này ta cũng muốn..."

"A Diệp, đừng nói nữa...

Tiểu... tiểu giống cái đang nhìn chúng ta kìa."

Diêu Kỳ Xuyên khẽ huých vào lưng Diêu Kỳ Diệp một cái."

A...

Ca ca!

Nhẹ tay thôi!

Tiểu giống cái nhìn thì cứ để nàng nhìn chứ.

Bọn mình đẹp thế này, nàng thích ngắm cũng là chuyện bình thường..."

Diêu Kỳ Diệp chẳng mấy bận tâm, ngẩng đầu lên nhìn lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cả hai thú nhân đều sững người.Phải đến khi Đồ Kiều Kiều nhận ra hai người họ đã đứng im lặng khá lâu, cô mới mỉm cười lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đang ngượng ngùng:"Hai người các ngươi đúng là lớn lên rất đẹp.

Chẳng thú nhân nào lại không yêu cái đẹp.

Đừng đứng mãi như thế, ngồi xuống đi.

Trên bàn có nước, các ngươi có thể tự rót mà uống."

Nếu là ở thời hiện đại, chắc chắn Đồ Kiều Kiều sẽ đứng dậy tiếp khách đàng hoàng.

Nhưng ở thế giới thú nhân này thì không cần quá câu nệ, mà bọn họ cũng chẳng để tâm đến chuyện đó."

Bàn... là cái gì?"

Diêu Kỳ Xuyên và Diêu Kỳ Diệp đều đầy vẻ thắc mắc.

Họ hoàn toàn không hiểu "bàn" là thứ gì."

Thấy chưa, các ngươi đúng là chẳng biết gì về cuộc sống.

Mấy chuyện nhỏ nhặt thế này mà cũng chưa từng thấy qua.

Nhìn đây, cái này gọi là cái bàn, còn cái này là..."

Bạch Yến lập tức bước ra, vẻ mặt đầy kiêu hãnh, bắt đầu giới thiệu cho hai huynh đệ kia như một chuyên gia đang thuyết giảng đầy tự hào.Dạo gần đây, mấy giống đực như Bạch Yến, dưới sự mưa dầm thấm đất của Đồ Kiều Kiều, cũng đã học được vài từ ngữ hiện đại.

Vậy nên thỉnh thoảng, trong lúc trò chuyện, họ lại vô tình buột miệng thốt ra vài chữ kiểu ấy.Chính những câu nói ngẫu nhiên đó khiến Đồ Kiều Kiều cảm thấy có chút thân thuộc, như thể tìm lại được một phần dấu vết từ thế giới cũ.Diêu Kỳ Diệp vừa nghe Bạch Yến nói chuyện, vừa không kìm được ánh mắt, cứ liếc về phía Đồ Kiều Kiều.

Hắn ta gần như chẳng thể điều khiển nổi chính mình.

Từ trước đến nay, chưa từng có giống cái nào khiến hắn ta vừa nhìn đã cảm thấy tim đập loạn như thế.

Em ấy tựa như một thần thú được số mệnh đặc biệt chuẩn bị sẵn cho hắn ta.Diêu Kỳ Diệp dám khẳng định, nếu để vuột mất Đồ Kiều Kiều, cả đời này hắn ta sẽ không thể nào yêu thêm bất kỳ ai khác nữa.

Làn da em trắng mịn, như phát sáng.

Đôi mắt to trong veo, luôn long lanh như mặt nước.

Mỗi lần em cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền duyên dáng.

Nếu phải dùng thức ăn để hình dung em, thì em chính là mộng quả – thứ quả ngọt ngào nhất mà hắn ta từng được nếm thử."

Diêu Kỳ Diệp, ta nói bao nhiêu vậy rồi, ngươi có nhớ được câu nào không đấy?"

Bạch Yến nhíu mày hỏi, giọng hơi gắt."

Hả?

Ngươi vừa nói gì cơ?"

Diêu Kỳ Diệp ngơ ngác quay lại, ánh mắt mơ hồ nhìn Bạch Yến.Bạch Yến lập tức trợn trắng mắt.

Đang định quở trách thì Diêu Kỳ Diệp đã nhanh chân dịch sang bên cạnh.Lúc này, hắn ta chẳng còn chút nào dáng vẻ thẳng thắn mọi khi, ngược lại còn có phần lúng túng, ngượng ngùng.

Diêu Kỳ Diệp đứng trước Đồ Kiều Kiều, há miệng mấy lần cũng không thốt nên lời."

Không sao đâu, ngươi đừng căng thẳng.

Ta không làm gì ngươi đâu, cứ tự nhiên."

Đồ Kiều Kiều thấy bộ dạng lúng túng ấy thì bật cười, trong lòng lại thấy hắn cũng khá đáng yêu."

Ờm... cái đó... tiểu giống cái... ta... ta có thể luận bàn với em không?

Không... không phải...

ý ta không phải vậy..."

Diêu Kỳ Diệp căng thẳng đến mức đôi tai hồ ly trắng như tuyết cũng lộ ra ngoài."

Hả?

Luận bàn?

Ý ngươi là... theo cái nghĩa mà ta nghĩ đấy à?"

Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt, kinh ngạc không tin nổi.

Đôi mắt hạnh lấp lánh nước càng khiến cả người cô trông kiều diễm mê người."

Không đúng!

Không đúng!

Ta không định luận bàn với em!

Ta chỉ... chỉ là thấy em rất xinh đẹp thôi..."

Diêu Kỳ Diệp vội vàng xua tay giải thích, mặt đỏ bừng bối rối."

Ngươi không nói thì chẳng lẽ người ta không biết chắc?

Kiều Kiều nhà ta vốn đã xinh đẹp sẵn rồi.

Còn nữa, nếu ngươi định động tay động chân với Kiều Kiều thì phải qua cửa bọn ta trước!"

Bạch Yến lập tức bước tới, kéo Diêu Kỳ Diệp lùi lại, rồi đứng chắn trước mặt Đồ Kiều Kiều như một tấm khiên sống.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 65: Em chưa từng nói là mình để tâm


"Không phải, ta không định đánh em ấy đâu.

Dù ta có lỗ mãng thế nào thì cũng không đến mức ra tay với một tiểu giống cái.

Tiểu giống cái, em đừng nghe Bạch Yến nói linh tinh, ta sẽ không làm gì em đâu.

À đúng rồi, mấy thứ này ta mang đến là để tặng em."

Diêu Kỳ Diệp vội vàng mang theo đống quả dại cùng túi da thú dọn đến đặt trước mặt Đồ Kiều Kiều.Đến khi buông hết đồ xuống, hắn ta mới phát hiện trong lòng Đồ Kiều Kiều còn ôm một con non màu hồng phấn.

Đây là lần đầu tiên Diêu Kỳ Diệp nhìn thấy một đứa nhỏ có bộ lông như vậy, vừa nhìn đã thấy quá đỗi đáng yêu.

Nếu con hắn ta sau này mà cũng đáng yêu thế này, dù có chết hắn ta cũng cam lòng."

Kiều Kiều, chỗ quả này đều cho em.

Nếu còn muốn ăn gì khác, em cứ nói, ta sẽ đi hái thêm cho.

À đúng rồi, ta vẫn còn nhiều quả nữa..."

"Chừng này cũng đủ để ta ăn được một thời gian rồi."

"Kiều Kiều, đây là con của em sao?

Đáng yêu thật đấy."

Diêu Kỳ Diệp vừa nhìn đứa nhỏ trong lòng Đồ Kiều Kiều, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Nếu hắn ta có một con non đáng yêu thế này, e là cả bộ lạc Tam Vĩ Hồ sẽ vui đến phát điên mất."

Ta cũng thấy bé rất đáng yêu.

Mà... hai ngươi tối nay không về sao?"

Đồ Kiều Kiều ngồi trên giường, được phủ bởi tấm da thú che ngang bụng, nên Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên hoàn toàn không phát hiện ra cơ thể cô có gì bất thường."

Bọn ta đến đây là để bàn chuyện kết bạn lữ với giống cái của bộ lạc Kim Sư, nên định ở lại vài ngày."

"Chuyện này các ngươi đã nói với cha ta chưa?"

Lạc Trì nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.Nói thật thì, trong bộ lạc hiện tại đã có không ít giống đực xa lạ đến tá túc.

Nếu hai người này cũng ở lại, ai mà biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Dù sao Diêu Kỳ Diệp cũng nổi tiếng là phần tử hiếu chiến.

Nếu hắn ta gây sự với mấy người kia, đến lúc đó bộ lạc lại bị vạ lây thì phiền lắm."

Vẫn chưa đâu, bọn ta định sau khi gặp Kiều Kiều rồi mới nói."

"Giờ thì gặp rồi đấy, các ngươi thấy nên đi được chưa?"

Bạch Yến bực bội lên tiếng."

Ca ca, huynh nói gì đi chứ?"

"Hả?

Nói gì?"

Diêu Kỳ Xuyên ngơ ngác nhìn sang Diêu Kỳ Diệp.

Đến lúc này, y mới dời mắt khỏi Đồ Kiều Kiều, cúi đầu xuống, cố giấu đi ánh nhìn chan chứa hâm mộ, đau lòng, không nỡ... và cả một chút tức giận.Y thích Kiều Kiều, nhưng lại oán trách chính cơ thể yếu đuối của mình.

Với tình trạng hiện tại, ngay cả việc tự chăm sóc bản thân còn khó, thì làm sao lo được cho Kiều Kiều?

Nếu thật sự kết lữ với Kiều Kiều, chẳng khác nào kéo em ấy xuống, làm khổ em ấy.

Y không muốn như vậy, dù trong lòng rất yêu thích Kiều Kiều.Không hiểu sao, khi đối diện với những giống cái khác, y lại không hề cảm thấy áy náy như thế.

Vốn dĩ, y và A Diệp đã dự định cùng kết lữ với một giống cái nào đó.

Vì thể trạng đặc biệt của y, A Diệp đôi lúc có thể hỗ trợ.

Cha và mẹ của y cũng đã lên kế hoạch như vậy từ trước rồi."

Ca ca, hay là chúng ta đến gặp thủ lĩnh, xin ngài ấy cho ở tạm một sơn động gần đây vài ngày, thấy sao?"

"Cũng được... chỉ là không biết có còn chỗ không..."

"Hai người các ngươi khỏi nghĩ ngợi.

Gần đây chẳng còn sơn động nào trống đâu."

Bạch Yến lập tức ngắt lời Diêu Kỳ Xuyên, vẻ mặt đầy đắc ý.

Đừng tưởng hắn ta không biết hai kẻ này đang toan tính gì.

Muốn đến phá chuyện tốt giữa hắn ta và Kiều Kiều sao?

Không đời nào hắn ta để yên!Kiều Kiều từng nói, sau khi sinh lứa con lần này thì sẽ ở bên cạnh bầu bạn với hắn ta.

Vì vậy, mấy ngày nay Bạch Yến dốc toàn sức lực săn thú, hái quả.

Ngay cả những loại thực vật kỳ lạ mà Kiều Kiều muốn ăn, hắn ta cũng mang về được không ít.

Thế nên Kiều Kiều không tiếc lời khen ngợi hắn ta.Thậm chí, Lạc Trì và Ngân Lâm Lang vì ghen tỵ mà cả đêm không ngủ, chạy khắp nơi tìm bằng được những thứ Kiều Kiều từng nhắc đến.

Sáng hôm sau, khi hắn ta và Kiều Kiều vừa tỉnh dậy, phát hiện một góc sơn động đã chất đầy đủ loại kỳ trân dị vật, khiến Kiều Kiều cũng phải giật mình.Từ hôm đó trở đi, gần như mỗi ngày Kiều Kiều đều lần lượt khen từng người một câu.

Nhờ vậy, bọn họ càng làm việc chăm chỉ hơn.

Kiều Kiều đúng là giống cái tuyệt vời nhất.

Những giống cái khác thì sợ thú phu làm không đủ, không thì cũng đánh mắng quát tháo.

So với điều đó, hắn ta quả thật đang sống trong ổ hạnh phúc."

Bạch Yến, ngươi cần phải làm tới mức đó sao?

Trước đây ta còn từng giúp ngươi đánh dị thú, vậy mà ngươi báo đáp ta kiểu này à?"

"Ta đâu có nhờ ngươi giúp.

Ta tự mình cũng làm được.

Nói thẳng ra là ngươi thấy con dị thú ta đánh lợi hại hơn con ngươi bắt được, cảm thấy bị thách thức nên mới giành giật!"

"Ta... ta chẳng phải cũng là đang giúp ngươi thôi sao?"

Diêu Kỳ Diệp càng nói càng thấy chột dạ, giọng cũng nhỏ dần đi.Diêu Kỳ Xuyên đứng bên cạnh nhìn là biết ngay, lời Bạch Yến nói hoàn toàn là sự thật."

Được rồi, các ngươi cũng đã gặp Kiều Kiều rồi, đừng làm phiền em ấy và đứa nhỏ nghỉ ngơi nữa.

Nếu muốn ở lại thì đi tìm cha ta.

Ở đây lâu như vậy rồi, Kiều Kiều chắc cũng đói bụng.

Hai ngươi mau đi đi."

Lạc Trì không khách sáo, thẳng thừng đuổi bọn họ ra ngoài.Dù sao cũng đã gặp được người, nên có thể rời đi rồi.

Còn những chuyện sau đó thì phải xem biểu hiện của bọn họ ra sao.Diêu Kỳ Xuyên cũng hiểu rõ, bọn họ đã làm phiền ở đây khá lâu.

Nếu còn tiếp tục dây dưa không chịu đi thì quả thật sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiểu giống cái.

Thôi thì cứ rút lui trước đã.Còn chuyện kết lữ...

đành chờ về rồi bàn lại với A Diệp sau vậy."

Tiểu giống cái, bọn ta đi trước đây.

Em cứ nghỉ ngơi cho tốt.

Nếu... nếu cần giúp gì, chỉ cần bảo Lạc Trì gọi, hai huynh đệ ta sẽ tới ngay."

"Được."

Đồ Kiều Kiều nhẹ gật đầu.Diêu Kỳ Diệp quay đầu nhìn Đồ Kiều Kiều thêm một cái, ánh mắt đầy lưu luyến, rõ ràng không nỡ rời đi.

Cuối cùng, Diêu Kỳ Xuyên trầm giọng gọi:"A Diệp, đi thôi."

"Đệ... ca ca, chẳng lẽ huynh thật sự không nghĩ đến..."

"Đi thôi."

Diêu Kỳ Xuyên nắm tay kéo Diêu Kỳ Diệp đi, khẽ thở dài một hơi.

Làm sao y không nghĩ đến chứ?

Chỉ là... không có cơ hội.

Với thân thể như thế này, y thật sự có thể mơ mộng đến những chuyện như vậy sao?Chỉ sợ nếu tiểu giống cái biết được tình trạng sức khỏe của y, em ấy sẽ không chấp nhận.

Huống hồ bên cạnh em ấy còn có nhiều thú phu như vậy."

Ừm..."

Diêu Kỳ Diệp cuối cùng cũng không cam lòng mà theo Diêu Kỳ Xuyên rời khỏi.

Trước khi đi, hai người để lại một túi quả dại, hai con dị thú và một đống thú nhỏ săn được.Sau đó, hai huynh đệ Diêu gia liền đi tìm Kim Xuyên."

Kiều Kiều, em thấy họ thế nào?"

Lạc Trì hỏi."

Cũng được mà.

Chỉ là... hình như một trong hai người họ bị bệnh đúng không?"

Đồ Kiều Kiều khá nhạy cảm với bệnh tật, bởi chính cô cũng từng trải qua những tháng ngày đau yếu."

Ừm, sức khỏe của Diêu Kỳ Xuyên không được tốt lắm.

Nhưng y có dị năng, vẫn có thể đi săn.

Chỉ là đôi lúc phát bệnh, yếu đến mức đi lại cũng khó khăn.

Nhưng em yên tâm, nếu em không để tâm thì thôi, bọn ta cũng sẽ không để y gia nhập vào nhà.

Có điều nếu y không vào, thì Diêu Kỳ Diệp chắc cũng sẽ không ở lại."

"Lạc Trì, không gia nhập thì thôi.

Kiều Kiều tốt thế này, chẳng lẽ còn lo không có giống đực nào đến kết lữ sao?"

Bạch Yến hừ một tiếng, không cho là đúng.

Trong mắt hắn ta, Kiều Kiều không cần vì Diêu Kỳ Xuyên mà phải miễn cưỡng mình.

Một tiểu giống cái như em ấy thì nên sống thoải mái, thích gì làm nấy."

Các chàng hiểu lầm rồi.

Em chưa từng nói là mình để tâm.

Biết đâu bệnh của Diêu Kỳ Xuyên vẫn có thể chữa khỏi thì sao?"

Đồ Kiều Kiều từng là một người bệnh, cô lấy tư cách gì để chê bai người khác cũng đang mang bệnh?Hơn nữa, cô nghi ngờ Diêu Kỳ Xuyên có thể mắc chứng suy nhược bẩm sinh, chỉ cần điều dưỡng đúng cách sẽ tốt hơn.

Nhưng cụ thể có phải như vậy không thì cô vẫn chưa dám chắc, cần xem kỹ hơn vào lần sau mới rõ.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 66: Hay là chúng ta kết lữ với Kiều Kiều đi


"E là hy vọng không nhiều đâu.

Vu y ở bộ lạc bọn họ cũng đã bó tay.

Sau đó họ còn đưa Diêu Kỳ Xuyên sang bộ lạc chúng ta để nhờ xem thử, nhưng vu y ở đây cũng chỉ bảo y cố gắng điều dưỡng, chứ không có cách nào chữa trị.

Rất nhiều con non đều mắc phải chứng bệnh như vậy."

Lạc Trì lắc đầu.Đây cũng là lý do vì sao thú nhân luôn tha thiết muốn có con non.

Vì điều kiện sinh tồn quá khắc nghiệt, nên cho dù có thể sinh con thì số lượng con non sống sót đến khi trưởng thành cũng rất ít.Không phải vì thiếu ăn, mà chủ yếu là chết vì bệnh.

Dù có vu y, họ cũng chẳng giúp được bao nhiêu.

Lạc Trì âm thầm thề với lòng mình, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho các con non, tuyệt đối không để chúng mắc bệnh.

Đó là bảo bối mà Kiều Kiều trao cho hắn, hắn phải dùng cả sinh mạng để bảo vệ."

Chuyện này có lẽ liên quan đến thói quen sinh hoạt của các chàng."

Đồ Kiều Kiều trầm ngâm nói."

Chắc là vậy.

Năm nào đến mùa lạnh cũng có vài con non không chịu nổi mà qua đời.

Trời quá lạnh, cơ thể yếu ớt của chúng không chống đỡ được.

Nhưng Kiều Kiều, em cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ bọn nhỏ thật tốt."

"Con non của chúng ta rất khỏe mạnh, chàng không cần lo quá.

Ngày mai các chàng lấy ít muối lại đây, chúng ta bắt đầu làm muối tinh."

"Muối tinh?"

"Ừ, em đã từng nói rồi mà.

Hiện tại chúng ta chỉ đang dùng muối thô, trong đó còn lẫn nhiều tạp chất có hại cho sức khỏe.

Ăn lâu dài sẽ ảnh hưởng không tốt, đặc biệt là đối với con non và lão thú nhân.

Thân thể các chàng còn khỏe mạnh thì chịu được, chứ giống cái, con non và lão thú nhân thì không.

Trước đây em bận quá, chưa có thời gian làm việc này.

Bây giờ thì nên bắt tay vào thôi."

Cô không muốn sau này, năm nào đến mùa lạnh cũng phải ăn muối thô.

Làm ra muối tinh từ bây giờ là việc nên làm.

Như vậy, cả bộ lạc đều có thể dùng muối sạch.

Tuy nhiên, lần này cô sẽ không tiếp tục dạy hay chia sẻ nữa.

Có những việc, làm một lần là đủ rồi, đâu thể ngày nào cũng làm mãi được.Dù sao cũng có một số người, chỉ cần được ăn no, nuôi lớn lên là mặc nhiên cho rằng người khác phải tốt với họ.

Huống hồ, sau chuyện lần trước, cô đã nhận ra không ít vấn đề.Có vài thú nhân rõ ràng đã nhận ân tình của cô, vậy mà lại quay sang giúp người khác chống đối cô.

Chẳng lẽ tất cả những gì cô từng cho họ đều trở thành vô nghĩa?

Vì vậy, lần này những thứ thu được, cô định giữ lại cho nhà mình.

Dù sao sau này nhà cô cũng sẽ ngày một đông hơn, cô là mẹ, phải biết lo toan cho chu toàn."

Kiều Kiều, ngày mai ta sẽ ở lại giúp em, để hai người kia đi săn."

Bạch Yến lập tức sắp xếp mọi việc, dáng vẻ sốt ruột không chờ được khiến Đồ Kiều Kiều bật cười không ngớt."

Được thôi.

Gần đây A Yến của chúng ta cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Vậy đêm nay chàng sang ngủ phòng bên cạnh nhé."

"Kiều Kiều, đêm nay ta muốn ở lại chăm sóc em."

Bạch Yến không cam lòng ngủ ở phòng bên cạnh.

Trước kia Kiều Kiều từng nói sẽ ngủ chung với hắn ta, giờ lại đột nhiên đổi ý?

Nhất định là hắn ta đã làm điều gì đó chưa đúng khiến Kiều Kiều giận rồi.

Nếu không, em ấy sẽ không lạnh nhạt như thế.Hắn ta phải tìm cách bù đắp:"Kiều Kiều, nếu ta làm gì sai, em cứ nói thẳng với ta.

Đừng đối xử với ta như vậy có được không?"

Lúc này, cả người Bạch Yến toát lên vẻ tủi thân, nhìn thật sự rất đáng thương.Đồ Kiều Kiều cũng không trêu chọc Bạch Yến nữa:"Được rồi, tha cho chàng đó.

Em đang đói bụng đây."

Đồ Kiều Kiều đột nhiên đưa tay sờ bụng mình."

Ta đi nấu cơm."

Bạch Yến lập tức bước ra ngoài."

Ta đi xử lý đám con mồi."

Ngân Lâm Lang cũng nhanh chóng mang theo mấy con dị thú mà hai huynh đệ Diêu gia để lại, rời khỏi sơn động."

Kiều Kiều, chuyện chế muối có cần báo cho các thú nhân khác không?"

Lạc Trì đưa cho cô mấy quả dại vừa mới rửa sạch để lót dạ."

Có thể báo, nhưng em sẽ không dạy không công nữa.

Chàng cũng biết, nhà chúng ta đông con nhỏ, chắc chắn sẽ cần tích trữ nhiều lương thực hơn một chút."

Thật ra hiện giờ cũng chưa cần lo lắng chuyện ăn uống cho bọn nhỏ, vì mấy tháng đầu chúng đều bú sữa.

Chỉ có mấy con rắn nhỏ là hơi khác một chút, sau khi lột xác hình như bắt đầu ăn thịt.Nhưng vì chúng còn nhỏ nên chắc cũng chưa ăn được bao nhiêu.

Hơn nữa, trong nhà cũng đã chuẩn bị khá nhiều thức ăn cho chúng rồi.Đợi qua mùa lạnh, mọi người sẽ bắt đầu trồng trọt.

Khi đó có thể bắt thêm vài con thú nhỏ về nuôi, chờ chúng lớn thì làm thịt.

Lúc đó thức ăn mặn và chay phối hợp với nhau, đến cả thú nhân tàn tật cũng không lo bị đói.

Dù sao cũng không cần họ đi săn vất vả, chỉ cần chăm sóc thú nhỏ, nhổ cỏ, mấy việc đó đối với họ mà nói rất đơn giản.Ngay cả những thú nhân già trong bộ lạc cũng có thể làm vài việc vừa sức.

Đồ Kiều Kiều rất hiểu điều này.

Thú nhân ai cũng có lòng tự tôn cao, nếu có thể để họ tự lo cho mình, họ sẽ càng vui vẻ làm việc, không cảm thấy mình đang sống dựa vào người khác.Như vậy sẽ không khiến họ có cảm giác ăn không ngồi rồi, ngược lại họ càng sẵn lòng góp sức.Vì thế, Đồ Kiều Kiều hoàn toàn không lo lắng chuyện không nuôi nổi bọn nhỏ.

Hơn nữa, cô còn có hệ thống hỗ trợ, nó sẽ không để con cô chết đói."

Kiều Kiều, ta hiểu rồi, cứ làm theo ý em đi.

Em cũng đừng lo về chuyện lương thực nữa.

Chúng ta tuyệt đối sẽ không để em và bọn nhỏ bị đói.

Trong không gian của ta đã tích trữ rất nhiều đồ ăn, đủ cho cả nhà dùng suốt mùa đông mà vẫn còn dư."

"Đúng rồi, hôm nay cha và mẹ em cũng mang con mồi tới tặng.

Chân cha đã hồi phục.

Người nói từ giờ không cần chúng ta cung cấp đồ ăn nữa."

Đồ Sơn đã trở về từ nửa canh giờ trước, còn mang theo cho cô một con Ti Nhung thú đang trong thời kỳ cho con bú, để cô vắt sữa cho lũ nhỏ uống.Về sau, cha mẹ cũng không cần cô lúc nào cũng phải giúp đỡ nữa.

Như vậy, gánh nặng trên vai cô cũng sẽ nhẹ đi rất nhiều."

Cha mẹ em cũng chẳng dễ dàng gì.

Giờ đang là mùa gió lớn, cha tranh thủ trước khi mùa lạnh đến để tìm thêm chút đồ ăn.

Nếu sau này họ thật sự không còn gì để ăn, lúc đó chúng ta lại giúp cũng chưa muộn."

"Ừm, A Trì, vẫn là chàng suy nghĩ chu toàn."

Lúc này, hai huynh đệ Diêu gia cuối cùng cũng đã được ở lại trong bộ lạc Kim Sư như mong muốn.

Có điều, nơi ở của hai người cách sơn động của Lạc Trì khá xa: một người ở phía đông, một người ở phía tây.

Nếu muốn tới gặp Đồ Kiều Kiều thì phải băng qua quảng trường rồi mới rẽ về hướng đông."

Ca ca, ca thấy sao?

Đệ cảm thấy Kiều Kiều thật sự rất tốt.

Hay là chúng ta chọn em ấy đi."

Từ sau khi gặp Đồ Kiều Kiều, Diêu Kỳ Diệp đã chẳng còn để mắt tới bất kỳ giống cái nào khác nữa."

Huynh đương nhiên biết Kiều Kiều rất tốt.

Nhưng mà... nhưng mà... liệu bộ lạc có đồng ý không?

Hơn nữa, với thân thể huynh như thế này, nếu kết lữ với Kiều Kiều chẳng khác nào trở thành gánh nặng cho em ấy.

Huynh không muốn làm liên lụy đến Kiều Kiều."

Diêu Kỳ Xuyên cúi đầu, vẻ mặt đầy cô đơn.Diêu Kỳ Diệp thật sự không thể chịu được khi thấy ca ca cứ mãi tự ti như vậy.

Hắn ta luôn cảm thấy tình trạng sức khỏe của ca ca một phần cũng là do mình gây ra.

Dù sao bọn họ là song sinh, cùng nằm trong bụng mẹ.

Một người thì khỏe mạnh, một người lại yếu ớt đến mức đáng thương.

Biết đâu từ trong bụng, vì bản tính hiếu chiến của mình mà hắn ta đã vô tình làm tổn thương ca ca.

Nghĩ đến khả năng đó, Diêu Kỳ Diệp lại càng thêm áy náy.Cũng bởi vậy mà từ nhỏ đến lớn, hắn ta luôn nghe theo lời ca ca.

Ca ca muốn hai người cùng kết lữ với một tiểu giống cái, thì hắn ta cũng nguyện ý.

Với Diêu Kỳ Diệp, điều đó đã là lẽ đương nhiên."

Ca ca, đừng như vậy nữa.

Đệ nhìn ra được huynh cũng thích Kiều Kiều mà.

Chúng ta cùng nhau kết lữ với em ấy đi.

Còn chuyện bộ lạc, để huynh đứng ra nói.

Đệ tin với sự thông minh của huynh, nhất định có thể thuyết phục được mọi người."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 67: Châu quả


Trong mắt Diêu Kỳ Diệp, tuy thân thể ca ca hắn ta không khỏe, nhưng đầu óc lại vô cùng minh mẫn, luôn có thể nghĩ ra những cách mà người khác không ngờ tới."

Chỉ là...

A Diệp, nếu đệ mang theo huynh, lỡ như Kiều Kiều không đồng ý thì sao?

Đệ thật sự có thể chấp nhận kết lữ với một tiểu giống cái khác à?"

"Đệ... ca ca, những điều huynh lo lắng hoàn toàn không có khả năng xảy ra.

Đệ tin Kiều Kiều không phải loại tiểu giống cái như vậy, em ấy nhất định sẽ chấp nhận huynh."

Diêu Kỳ Diệp thật lòng không muốn nghĩ đến viễn cảnh mà Diêu Kỳ Xuyên vừa nhắc đến."

Đó chỉ là suy nghĩ của đệ thôi.

Tuy huynh cũng không cho rằng Kiều Kiều là người như vậy, nhưng thân thể huynh đúng là một gánh nặng.

Huynh không muốn liên lụy đến Kiều Kiều, đệ hiểu không?

A Diệp, đệ hãy kết lữ với Kiều Kiều đi.

Chuyện ở bộ lạc để huynh lo."

Diêu Kỳ Xuyên hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, mới có thể thốt ra quyết định đầy khó khăn này."

Ca ca, nếu huynh không kết lữ thì đệ cũng sẽ không kết lữ."

Diêu Kỳ Diệp do dự một lúc, rồi ánh mắt dần trở nên kiên định.

Nếu để lỡ mất Kiều Kiều, có lẽ cả đời này hắn ta cũng không thể kết lữ với ai khác được nữa."

A Diệp, đệ không thể bướng bỉnh như vậy.

Vất vả lắm mới gặp được một tiểu giống cái hợp ý, chẳng lẽ đệ thật sự định buông tay sao?"

"Ca ca, đệ không muốn từ bỏ.

Nhưng nếu ngay cả huynh cũng không chịu kết lữ, vậy đệ còn kết lữ để làm gì?"

Trong lòng Diêu Kỳ Diệp đã hạ quyết tâm, ngày mai hắn ta sẽ đi săn để mang quà đến tặng Kiều Kiều.Tuy trong không gian vẫn còn rất nhiều vật phẩm, nhưng đó là những lễ vật mà hắn ta và ca ca cùng nhau chuẩn bị cho ngày kết lữ.

Hắn ta không thể tùy tiện sử dụng.

Diêu Kỳ Diệp không biết có thể kết lữ với Kiều Kiều hay không, nhưng ngoài em ấy ra, hắn ta sẽ không kết lữ với bất kỳ tiểu giống cái nào khác.

Vì vậy, những món quà hắn ta muốn tặng Kiều Kiều, hoàn toàn không có gì mâu thuẫn với quyết định của mình."

A Diệp, sau này đệ cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, không nhất thiết lúc nào cũng phải gắn chặt với huynh.

Ngần ấy năm trôi qua rồi, huynh không muốn tiếp tục trở thành gánh nặng của đệ nữa."

"Ca ca, trong mắt đệ, huynh chưa bao giờ là gánh nặng cả."

"A Diệp, đệ hãy tự suy nghĩ cho kỹ đi."

Diêu Kỳ Xuyên không muốn nói thêm, xoay người lên giường đá nằm ngủ.

Diêu Kỳ Diệp vội vàng bước tới, lấy tấm da thú ra đắp lên người Diêu Kỳ Xuyên.Thân thể ca ca hắn ta yếu, rất dễ nhiễm lạnh, nếu không giữ ấm tốt thì e rằng sáng mai sẽ không xuống giường nổi.Diêu Kỳ Diệp cũng trèo lên giường đá, lập tức biến về nguyên hình.

Hắn ta nằm sát bên cạnh Diêu Kỳ Xuyên, ba chiếc đuôi tuyết trắng mềm mượt phủ kín lên người ca ca mình để sưởi ấm cho ca ca.Diêu Kỳ Xuyên cảm nhận rõ từng cử chỉ của Diêu Kỳ Diệp.

Cũng chính vì đệ ấy đối xử với y quá tốt, nên y mới càng phải nghĩ thay cho đệ ấy nhiều hơn.Sáng hôm sau, khi Diêu Kỳ Xuyên mở mắt ra thì đã không thấy Diêu Kỳ Diệp đâu.

Y cũng không biết đệ ấy đã rời đi từ khi nào.Cùng lúc đó, Đồ Kiều Kiều sau đêm qua đã chính thức trở thành bạn lữ của Bạch Yến, đồng thời cũng thành công mang thai lứa con thứ ba.

Ban đầu, Bạch Yến không muốn ở chung phòng với cô ngay sau khi cô mới sinh con, vì sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô.Nhưng Đồ Kiều Kiều nói không sao, dỗ dành đôi ba câu, Bạch Yến mới yên tâm.

Cuối cùng hắn ta không chống lại được sự dụ dỗ, vẫn ở lại bên cô.

Tuy nhiên, hai người cũng không dây dưa quá lâu.

Bạch Yến vốn định quấn lấy cô đến tận sáng, nhưng Đồ Kiều Kiều không cho.Cô nói sáng mai còn có việc phải làm, chỉ để Bạch Yến nếm thử một chút mùi vị, cũng xem như không phụ lòng hắn.

Thật ra, nguyên nhân chính là cô muốn sinh ra một bé hổ con.

Mấy loài thuộc họ mèo đúng là dễ thương nhất.Chỉ mấy nhóc sư tử thì vẫn chưa đủ khiến cô thấy thỏa mãn.

Nếu có thể chọn, cô còn muốn tìm một thú nhân thuộc loài sói.

Sói con lúc nhỏ cũng đáng yêu lắm chứ.À đúng rồi, còn có một loài gọi là thực thiết thú.

Ở đây người ta gọi như vậy, chứ ở thời đại của cô thì đó chính là gấu trúc.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy đáng yêu vô cùng.Chỉ là đến giờ cô vẫn chưa thấy con thực thiết thú nào bên này.

Không biết là do Đông đại lục không có, hay do cả đại lục thú nhân này vốn không tồn tại loài ấy.

Dù sao thì cô cũng chưa vội, cứ từ từ mà tìm.Sáng hôm đó, Đồ Kiều Kiều dậy rất sớm và bắt đầu tinh luyện muối.

Cô vừa hoàn thành mẻ muối thô đầu tiên.

Ban đầu, chỗ muối ấy có màu vàng, lẫn cả bùn đất và đá vụn.

Bây giờ đã được lọc sạch, biến thành muối tinh trắng như tuyết, trông vô cùng đẹp mắt."

Vượng Sơn, hai cha, các người học xong chưa vậy?"

Đồ Kiều Kiều quay sang hỏi ba thú nhân đang tròn mắt ngạc nhiên.Cô nghĩ bụng giờ mình mang thai, đi lại không tiện, nên định dạy lại kỹ thuật này cho ba người họ.

Sau đó để họ hướng dẫn lại cho các thú nhân trong bộ lạc.

Dĩ nhiên, những ai đến học đều phải nộp học phí.

Chuyện này cô đã nói trước với cha Kim Xuyên, và người cũng rất tán thành."

Cha... cha chắc là học xong rồi."

Kim Xuyên không dám khẳng định chắc chắn, chỉ cảm thấy mình hiểu rồi, nhưng có làm được thật hay không thì vẫn phải thử mới biết."

Cha thấy cha làm được rồi."

Đồ Sơn tỏ ra vô cùng tự tin.

Vượng Sơn cũng gật đầu lia lịa.

Hắn nghĩ, chỉ cần học xong trở về là có thể làm muối tinh cho Tiểu Mai ăn.

Khi đó, sức khỏe của Tiểu Mai sẽ ngày càng tốt hơn, rồi sớm muộn gì họ cũng sẽ có con non thôi."

Vậy các người thử làm một lần đi, dùng đám muối thô này."

"Được."

"Cha Kim Xuyên, đến lúc đó cứ để A Trì đi cùng các người, bảo những người kia đưa đồ ăn cho chàng ấy là được."

Ai bảo Lạc Trì có dị năng không gian cơ chứ.

Không để hắn đi thì còn ai đi?

Hắn đi sẽ đỡ cực hơn, lại an toàn hơn nhiều."

Được, vậy chúng ta thử làm trước một lần xem sao."

Lúc này, Diêu Kỳ Diệp đang săn mồi trong khu rừng rậm Tử Vong.

Do mùa gió lớn đã đến, dị thú trong rừng ngày càng thưa thớt.

Không rõ là chúng đã di chuyển đi nơi khác hay đang ngủ đông, chỉ biết rằng số lượng con mồi hiện tại đã giảm đi một nửa so với bình thường.Nếu đã định tặng quà cho Kiều Kiều, hắn ta dĩ nhiên không muốn làm qua loa cho có lệ.

Vì vậy, hắn ta chỉ chọn săn những con dị thú mạnh.

Làm như vậy không chỉ thỏa mãn ham muốn khiêu chiến trong lòng, mà còn thu được chiến lợi phẩm đáng giá.

Với Diêu Kỳ Diệp mà nói, đó là điều tuyệt vời nhất.Sau một buổi sáng bận rộn, bụng Diêu Kỳ Diệp đã đói cồn cào.

Hắn ta tiện tay bắt một con thú ăn lót dạ, rồi tiếp tục đi tìm châu quả.

Châu quả rất tốt cho giống cái.

Ăn vào không chỉ giúp cơ thể khỏe mạnh mà còn làm tăng khả năng sinh sản rõ rệt.Tuy nhiên, những nơi có cây châu quả thường có dị thú canh giữ.

Hơn nữa, vị trí xuất hiện của chúng không cố định, mỗi lần đều mọc ở một nơi khác.

Muốn hái được châu quả không chỉ cần có thực lực, mà còn cần cả vận may.Có nhiều giống đực dù rất mạnh cũng chưa chắc tìm được châu quả.

Nhưng Diêu Kỳ Diệp thì khác.

Hắn ta không chỉ có thực lực, mà còn rất may mắn.

Như lúc này đây, trước mặt hắn ta chẳng phải là một cây châu quả đó sao?

Hắn ta muốn đào luôn cả cây mang về tặng Kiều Kiều.

Chắc chắn em ấy sẽ rất vui.Mà một khi Kiều Kiều đã vui, biết đâu sẽ gật đầu chấp nhận hắn ta và cả ca ca cùng trở thành bạn lữ của em ấy thì sao?Càng nghĩ, Diêu Kỳ Diệp càng phấn khởi.

Hắn ta hận không thể lập tức nhổ cây châu quả này rồi nhanh chóng quay về gặp Đồ Kiều Kiều.Diêu Kỳ Diệp nhìn về phía hai con dị thú đang canh giữ bên cạnh cây châu quả, trong lòng không khỏi hưng phấn.

Hắn ta không ngờ mình lại may mắn đến thế.

Chỉ có hai con dị thú canh giữ thôi, vậy thì hắn ta có thể chiến đấu được rồi!Hai con này, một con lực giai, một con ngũ giai.

Nếu có thể đánh bại cả hai, thì cũng đủ để xem là lợi hại.Càng nghĩ, máu trong người Diêu Kỳ Diệp càng sôi sục.

Hắn ta cảm giác mình như một quả pháo vừa được châm ngòi, lập tức lao ra khỏi bụi rậm.

Dị năng của hắn ta là bạo liệt.

Chỉ cần nơi nào bị hắn ta rót dị năng vào, đều có thể phát nổ theo đúng ý hắn ta.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 68: Ba con non của Trư Hoa Hoa đều bị bệnh, giờ đã sắp không qua khỏi


Điều này cũng khiến hắn ta, ngoài Lạc Trì ra, trở thành giống đực có danh tiếng vang xa nhất ở Đông Đại Lục."

Ha ha ha...

Sảng khoái thật!"

Diêu Kỳ Diệp không hề ra tay bừa bãi, mà đánh theo nhịp, có chủ đích.

Hắn ta cố ý phá hủy các khớp xương của dị thú để khiến chúng mất khả năng hành động.

Dù sao thì, nếu hắn ta cho nổ tung toàn bộ đám dị thú đến nỗi chẳng còn gì sót lại, sau này hắn ta lấy gì mà ăn?Huống chi, sức phòng ngự của dị thú không hề yếu như tưởng tượng.

Dị thú cấp càng cao thì phòng ngự càng vững chắc.Chẳng hạn như con dị thú lục giai kia, dù hắn ta dốc một nửa thực lực cũng chỉ khiến lớp da lông bên ngoài của nó trầy xước đôi chút.

Trừ khi hắn ta dùng toàn bộ sức mạnh mới có thể làm nó bị thương nặng.

Nhưng hắn ta lại không muốn làm thế.Con dị thú đó có bộ lông vô cùng đẹp, màu lam thiên thanh (xanh nhạt ánh xám), xen lẫn vài hoa văn trắng, trông hết sức tinh xảo.

Với loại da như vậy, chắc chắn Kiều Kiều sẽ rất thích.

Vì thế, Diêu Kỳ Diệp không thể làm rách hay phá hỏng lớp da ấy, nên lúc đánh đành phải dè chừng, không dám đánh toàn lực.Chưa kể, còn có một con dị thú ngũ giai cứ thường xuyên quấy nhiễu, khiến việc chiến đấu càng thêm khó khăn.

Nếu là thú nhân khác, có lẽ đến lúc này đã không chịu nổi mà bỏ cuộc.

Nhưng Diêu Kỳ Diệp thì khác, hắn ta lại vô cùng thích cảm giác bị dồn ép và căng thẳng ấy.

Chính cảm giác ấy khiến hắn ta cảm thấy thỏa mãn và phấn khích hơn bao giờ hết.Lúc này, bên phía Kim Xuyên và những người khác cũng đã tinh luyện thành công một mẻ muối tinh đầu tiên.

Nhìn đám muối trắng trong như tuyết, ai nấy đều vô cùng vui mừng và hài lòng.

Trong lòng họ còn dâng lên một cảm giác thành tựu khó diễn tả thành lời."

Ta làm được rồi!

Ta làm được rồi!

Chỗ muối mà Kiều Kiều dạy, chỉ cần nhìn thôi đã thấy tốt hơn hẳn loại muối chúng ta từng ăn trước đây!"

Kim Xuyên lại một lần nữa thầm cảm tạ bộ lạc Dã Cẩu.

Nếu không có họ, bộ lạc mình sao có được một giống cái tuyệt vời như vậy chứ?"

Chuyện đó là hiển nhiên rồi.

Mỗi thú nhân chúng ta đều phải ăn muối.

Không ăn thì sẽ sinh bệnh.

Mà ăn quá nhiều muối thô cũng sinh bệnh, nhất là với những thú nhân có thể chất yếu."

"Xem ra việc con non trong bộ lạc thường hay bệnh tật trước đây cũng có nguyên nhân cả."

Kim Xuyên nói, giọng trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì sâu xa."

Quả thật rất có thể là vì nguyên nhân này."

Đồ Kiều Kiều gật đầu đồng tình.Đúng lúc đó, bên ngoài có một thú nhân chạy đến, đứng ở cửa động lớn tiếng gọi:"Thủ lĩnh!

Không ổn rồi!

Thủ lĩnh!"

"Kêu cái gì mà kêu, ta vẫn đang khỏe mạnh đây!"

Kim Xuyên bực mình đáp lại một câu."

Ta ra ngoài xem."

Kim Xuyên lập tức bước ra.

Lúc này bọn họ đang tinh luyện muối trong động, không tiện cho người khác vào."

Vâng, cha."

Vừa ra khỏi cửa, Kim Xuyên liền cau mày nhìn thú nhân đang luống cuống trước mặt:"Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?"

"Thủ lĩnh, ba đứa con non của Trư Hoa Hoa đều đổ bệnh, bây giờ đang hấp hối.

Vu y đang cố hết sức cứu chữa, nhưng e rằng không kịp nữa..."

"Sao lại như thế được?

Hôm qua chẳng phải còn khỏe mạnh sao?

Mới một đêm trôi qua, sao lại nguy kịch đến mức này?"

Kim Xuyên thật sự không thể hiểu nổi.

Hôm qua chính ông còn nhìn thấy ba đứa nhỏ đó, lúc ấy chúng vẫn rất hoạt bát, khỏe mạnh.

Vậy mà chỉ sau một đêm, đã thành ra thế này, chắc chắn có nguyên nhân phía sau."

Thủ lĩnh... là... là vì hôm qua Trư Hoa Hoa vội kết lữ với thú nhân khác, nên không trông nom ba đứa nhỏ.

Mấy thú phu của nàng ta thì một nửa ra ngoài săn bắn, nửa còn lại lại mải tranh sủng, không ai quan tâm đến bọn trẻ...

Suốt cả đêm, chúng không có gì ăn, lại bị bỏ mặc ngay cửa động, phơi gió lạnh đến sáng.

Lúc người ta phát hiện ra, cả ba đều gần như không còn thở, thân thể lạnh ngắt..."

"Cái gì!

Trư Hoa Hoa lại có thể đối xử với con non như vậy sao?

Con mình sinh ra mà còn không quan tâm, đám thú phu kia cũng chẳng thèm để ý...

Nàng ta... nàng ta thật sự không xứng làm mẹ!"

Kim Xuyên tức đến mức không nói nên lời.

Con non quan trọng với bộ lạc đến nhường nào, không cần ông phải nói, ai trong tộc cũng đều hiểu rõ.Ông đoán có lẽ vì ba con non kia không phải con ruột của những thú phu đó, nên bọn họ mới dửng dưng như thế.

Trư Hoa Hoa thì mải kết lữ, còn mấy thú phu lại chẳng xem đám trẻ là trách nhiệm của mình.

Cuối cùng mới để chúng rơi vào tình cảnh sống chết mặc kệ như thế.Biết đâu mấy thú phu của Trư Hoa Hoa còn cho rằng ba con non kia chết đi lại có lợi cho họ.

Dù sao, một số giống cái khi không còn con nhỏ sẽ nhanh chóng bước vào kỳ động dục lần nữa.

Lúc đó việc giao phối và thụ thai sẽ thuận lợi hơn.

Có lẽ mấy giống đực kia thật sự đang có tính toán như vậy."

Thủ lĩnh, ngài có muốn qua đó xem không?"

"Ta sẽ qua sau, ngươi cứ đi trước."

"Rõ, thưa thủ lĩnh."

Kim Xuyên nặng nề quay lại sơn động.

Tâm trạng rối bời chỉ dịu đi đôi chút khi ông nhìn thấy mấy đứa nhóc đang bò qua bò lại trên giường đá.Nhưng chẳng mấy chốc, lo lắng lại trỗi dậy trong lòng.

Thân thể Trư Hoa Hoa khoẻ mạnh đến thế mà sinh con còn không nuôi nổi, vậy mấy đứa nhỏ nhà ông liệu có cầm cự được không?"

Cha, người sao thế?

Nhìn sắc mặt không tốt lắm."

Lạc Trì thực ra đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Kim Xuyên và thú nhân ngoài kia, nhưng hắn giả vờ không biết."

Lạc Trì, dạo này thời tiết mỗi lúc một lạnh, con phải chăm tụi nhỏ cho thật cẩn thận.

Ban đêm cố gắng đừng ngủ, để ý đến chúng nhiều hơn, biết chưa?

Không... thôi vậy, con khỏi ngủ luôn đi, ban đêm trông con, ban ngày cha với mẹ con rảnh sẽ tới chăm.

Khi đó con ngủ bù cũng được."

Kim Xuyên cảm thấy chỉ có như vậy mới khiến ông an tâm phần nào.Lũ trẻ này chính là tương lai của bộ lạc Kim Sư.

Hơn nữa trong đám còn có ba bé là giống cái.

Nếu không vì tụi nhỏ còn quá bé, chưa thể rời xa Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì, thì ông đã sớm muốn mang chúng về nuôi trong sơn động của mình rồi.Từ khi tụi nhỏ chào đời, A Hoa cũng thường xuyên chạy sang đây.

Có khi suốt đêm không thèm quay về.

Vài hôm trước, ông đã phải một mình ngủ trong sơn động mấy ngày liền.Nếu không vì dạo này trời trở lạnh, A Hoa sợ rét thì chắc nàng ấy vẫn chẳng màng quay lại."

Cha, con sẽ chăm sóc tụi nhỏ cẩn thận, người đừng lo."

"Cha làm sao mà không lo cho được?

Nhìn Trư Hoa Hoa kia mà xem, ba đứa con của nàng ta đều bệnh đến gần chết rồi.

Cha sao mà yên tâm nổi?"

"Cha, người yên tâm đi.

Mấy đứa nhỏ nhà mình thể chất tốt, chỉ cần không bị gió lùa vài tiếng là sẽ không sao cả."

Đồ Kiều Kiều nhìn lũ nhỏ bằng ánh mắt dịu dàng chan chứa yêu thương.Gần đây, lông bọn nhỏ đã mọc đầy đủ, càng lúc càng đáng yêu.

Ngay cả chính cô ôm rồi còn không muốn buông tay, huống chi là người khác.

Ai đã bồng lên rồi thì càng khó lòng rời nổi.Mấy hôm trước, Hồ Hoa Hoa từng định ôm một đứa về ngủ cùng cả đêm, nhưng bị Lạc Trì phát hiện và giành lại ngay.

Từ đó trở đi, Lạc Trì càng canh chừng nghiêm ngặt, khiến bà không có cơ hội nào để lén bế nhóc con nữa.

Vài ngày sau bà cũng đành bỏ cuộc.

Cô biết rõ, giờ tụi nhỏ vẫn nên ở cạnh mẹ là tốt nhất."

Đừng để tụi nhỏ bị gió thổi lạnh..."

Kim Xuyên kể lại toàn bộ chuyện liên quan đến Trư Hoa Hoa một cách tường tận, rồi vội vã rời đi.Đồ Kiều Kiều hơi nhíu mày.

Cô muốn đi xem tình hình, nhưng bụng cô hiện giờ không thể để người khác nhìn thấy nên đành từ bỏ.

Huống hồ, cô có đi cũng chẳng giúp được gì.

Không có tích phân để đổi thuốc hạ sốt, cũng chưa tìm được dược liệu phù hợp.

Vu y chắc hẳn sẽ có cách.Tuy cô không thích Trư Hoa Hoa, nhưng mấy đứa nhỏ thì vô tội.

Cô chỉ mong tụi nhỏ tai qua nạn khỏi, bình an vô sự.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 69: Phương pháp cho các bé con bú sữa


"Được rồi, cha không nói nữa.

Cha đi trước đây, nhưng các con nhất định phải chăm sóc bọn nhỏ thật cẩn thận đấy!"

Kim Xuyên vừa đi khỏi, vừa không quên dặn dò thêm một câu, sợ Lạc Trì và Đồ Kiều Kiều chăm sóc không chu đáo.Nếu không phải vì đang là thủ lĩnh, có lẽ hằng ngày ông đã cùng Hồ Hoa Hoa thay phiên nhau trông nom bọn trẻ từng ly từng tí, thậm chí còn tận tụy hơn cả Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì.Đợi Kim Xuyên rời đi, Lạc Trì liền đắp thêm một lớp da thú lên giường đá, sợ bọn trẻ bị gió lùa cảm lạnh."

Kiều Kiều, ta nghĩ hay là sửa lại sơn động một chút.

Nếu không, để ta đi kiếm vài tảng đá lớn về che kín cửa động, như vậy sẽ không còn gió thổi vào nữa."

Mấy ngày nay, gió mỗi lúc một mạnh.

Giống cái gần như không dám bước chân ra ngoài.

Ai có thân hình nhẹ một chút, chỉ cần sơ ý là có thể bị gió cuốn đi mất.Vì vậy, suốt thời gian này, Lạc Trì và hai người còn lại đều không cho Đồ Kiều Kiều ra ngoài.

Kiều Kiều cần gì thì cứ nói, bọn họ sẽ thay phiên đi lấy về.

Em ấy mà ra khỏi cửa, cả ba người đều không yên tâm."

Làm vậy e là bí hơi, không thông khí được.

Thôi thì chàng đi chặt một cây đại thụ về, chúng ta làm một cánh cửa đóng mở là xong."

Còn việc làm sân, dạo gần đây cô cũng không muốn đụng tới.

Gió lớn thế này, lỡ bị cuốn đi thật thì nguy.

Cô cũng rất ít khi bước sang căn phòng bên ngoài.Phần lớn thời gian, cô ở trong gian phòng phía trong.

Gió lùa từng đợt, ngay cả rèm treo trong phòng cũng bị thổi tung không ngừng.Tình trạng này cứ kéo dài thì sớm muộn gì cũng bị gió tạt thẳng vào trong.

Xem ra vẫn nên làm thêm một cánh cửa chắn gió đàng hoàng, còn cần xây thêm một chiếc giường đất nữa thì mới yên tâm.

Nếu không, đến khi cái lạnh thật sự kéo tới, chỉ sợ cô không chịu nổi.Dù sao hiện giờ cô mới chỉ là thú nhân nhị giai.

Ban đêm không có Lạc Trì và mấy người kia sưởi ấm, cô cũng sẽ bị lạnh đến mức phải tỉnh giấc giữa đêm.Về phần A Ngân, từ khi trời trở lạnh, y hầu như không còn ngủ chung với cô nữa.

Y biết cơ thể mình vốn lạnh, sợ làm cô bị nhiễm bệnh.

Dù trong lòng rất muốn được nằm cạnh cô, y vẫn không dám đến gần.Chỉ ban ngày, Ngân Lâm Lang mới rụt rè để cô xoa đầu một chút, coi như được an ủi phần nào.Còn Bạch Yến và Lạc Trì thì thay phiên nhau: một người ngủ với cô, người còn lại ngủ cùng lũ trẻ.

May mắn là cả nhà hiện tại vẫn khỏe mạnh, chưa ai đổ bệnh."

Kiều Kiều, có thú nhân đến tìm Lạc Trì."

"Được rồi, A Trì, chàng mau đi đi, chắc là cha tìm chàng đấy."

"Ừ, vậy em ở yên trong sơn động nhé.

Có việc gì thì bảo bọn họ làm, đừng tự ý ra ngoài, biết không?"

Lạc Trì dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng dặn dò."

Em biết rồi.

Chàng mau đi đi."

Đồ Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi Lạc Trì vừa rời đi, cô liền sắp xếp cho Ngân Lâm Lang và Bạch Yến ra ngoài làm việc.

Cô định chuẩn bị sẵn gạch đất, xếp ở phía ngoài sơn động.

Vừa tránh bị gió cuốn, vừa tranh thủ gió lớn để hong khô.

Khi gạch khô rồi, cô sẽ đem vào để làm giường đất.Bạch Yến và Ngân Lâm Lang không yên tâm để Đồ Kiều Kiều cùng lũ trẻ ở nhà một mình, nên quyết định để lại một người trông coi.

Nếu không làm vậy, họ thật sự không thể yên lòng."

Không cần đâu.

Em sẽ không ra ngoài, ở nhà một mình cũng ổn.

Các chàng yên tâm, em có thể chăm sóc tốt cho lũ nhỏ.

Bọn chúng đều rất ngoan."

Đồ Kiều Kiều cảm thấy nếu cả hai cùng đi thì làm việc sẽ nhanh hơn.

Hơn nữa, lúc này cô cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể phụ vài việc trong khả năng cho phép."

Kiều Kiều..."

"Được rồi, các chàng mau đi đi, đi sớm về sớm nhé."

Đồ Kiều Kiều vẫy tay, đẩy hai người họ ra ngoài sơn động.

Nhưng vừa đi được một đoạn, gió lạnh thổi tới khiến họ lập tức quay đầu chạy trở lại."

Kiều Kiều, em thật sự ổn chứ?"

Ngân Lâm Lang vừa ngáp vừa quay đầu lại hỏi, trông có vẻ ngơ ngác vì buồn ngủ."

Em ổn mà, các chàng mau đi đi."

"Kiều Kiều..."

"Ai nha, em biết rồi, các chàng mau đi đi."

Đồ Kiều Kiều phải dỗ dành đủ điều, nói bao nhiêu lời nhẹ nhàng tử tế mới tiễn được hai người họ ra ngoài.Sau đó, cô một mình quay trở lại phòng trong.

Nhìn lũ nhỏ đang ngủ say sưa, trên gương mặt cô liền nở nụ cười hạnh phúc.

Ăn qua loa một chút gì đó, cô liền đi chuẩn bị sữa bột cho bọn trẻ.Lũ nhỏ vốn đang ngủ rất ngoan, nhưng vừa ngửi thấy mùi sữa là từng đứa tỉnh dậy.

Chúng phát ra những tiếng "Meow ngao ~" nghe như mèo con kêu, dù vẫn có chút khác biệt, nhưng âm thanh ấy lại đặc biệt đáng yêu.Mấy đứa mang huyết thống thỏ thì phát ra tiếng "Nyaaa ~" như đang làm nũng.

Chúng đồng loạt lăn lộn, cố gắng bò đến gần mép giường đá, hướng về phía Đồ Kiều Kiều."

Các bé ngoan, đừng chen chúc.

Mẹ tới ngay đây.

Ai cũng có phần, đừng vội nhé."

Lời vừa dứt, lũ nhỏ quả nhiên không còn lộn xộn nữa, mà ngoan ngoãn xếp thành một hàng, chờ cô đút sữa.Nhìn cảnh ấy, lòng Đồ Kiều Kiều như tan chảy.

Tay cô cũng nhanh hơn, vội vàng chuẩn bị sữa bột, nhiệt độ nước vừa đủ, tất cả đều hoàn hảo.Ban đầu cô định đút từng đứa một, nhưng thấy đứa nào cũng sốt ruột, cô liền nảy ra một ý tưởng."

Các bé, dựa lưng vào tường mà ngồi nhé."

Cô để ý mặt trong vách giường đá đã được lót da thú nên ngồi dựa vào cũng không lạnh."

Meow ngao ~""Nyaa ~"Bọn nhỏ chậm rãi bò dậy, từng đứa lắc lư đôi chân mũm mĩm tiến về phía vách tường, rất nhanh đã ngoan ngoãn ngồi thành hàng.

Mỗi đứa đều hé miệng nhỏ phấn nộn, để lộ phần nướu hồng hào còn chưa mọc răng.Đồ Kiều Kiều lần lượt đặt bình sữa vào lòng từng bé, để chúng tựa vào vách tường mà bú.Cô vừa đưa bình sữa tới, mấy đứa nhỏ đã biết tự cầm lấy, ôm chặt trong lòng rồi bắt đầu bú lấy bú để.

Chúng bú đến mức phát ra tiếng "chụt chụt" nghe thật ngon lành, khiến Đồ Kiều Kiều nhìn mà cũng muốn thử một hai ngụm.Chúng bú ngày càng thành thạo hơn.

Chỉ khoảng mười phút sau, mỗi bình sữa đã sạch trơn.

Uống xong, có vài đứa còn vui vẻ phun ra mấy cái bong bóng sữa.Một vài đứa nhỏ đang định lăn lộn trên giường thì bị Đồ Kiều Kiều gọi lại:"Các con ngoan nào, chờ một chút.

Mẹ lau miệng cho từng đứa đã."

Cô lấy ra ít giấy vệ sinh còn lại, cẩn thận lau miệng từng đứa một.

Khi phải xé một đoạn dài hơn, lòng cô không khỏi xót xa.Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc làm giấy, chỉ là dạo này bận quá, không có thời gian rảnh.

Giường đất còn chưa làm xong, vài hôm nữa chắc cô lại sinh.

Trứng rắn sau khi sinh ra còn phải ấp thêm khoảng một tháng, việc ấy đành để A Ngân lo.Lau sạch miệng xong, đám nhỏ lại bắt đầu lăn lộn trên giường, để lộ cái bụng mềm mại phúng phính.

Chúng háo hức nhìn Đồ Kiều Kiều, miệng lí nhí rầm rì, như đang mời cô tới xoa bụng.Không cưỡng lại được sự đáng yêu đó, Đồ Kiều Kiều liền sờ nắn từng đứa một lượt.

Cô là một người mẹ công bằng, cảm xúc của mỗi đứa con đều được cô chăm sóc chu đáo."

Meow ngao ngao ~"Đúng lúc này, bên ngoài sơn động vang lên tiếng động.

Sắc mặt Đồ Kiều Kiều lập tức thay đổi.

Cô nhỏ giọng dặn:"Các con ngoan, mẹ đưa các con vào không gian trước, rồi đi xem bên ngoài có chuyện gì."

"Meow meow ~""Ngoan."

Cô xoa đầu từng đứa một lượt rồi nhanh chóng đặt tất cả vào không gian nuôi dưỡng, sau đó mới từ từ tiến về phía cửa động.
 
Back
Top Bottom