Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 50: Khẳng định Đồ Kiều Kiều sẽ sinh thai chết


"Một khi đã như vậy, vậy để xem các ngươi có cản nổi ta không!"

Ngân Lâm Lang sốt ruột đến cực độ.

Y đã chậm trễ quá nhiều thời gian, giờ cũng không rõ Kiều Kiều ra sao.Đúng lúc Ngân Lâm Lang và đám người Diệp Cẩu sắp đánh nhau, Kim Xuyên xuất hiện."

Dừng tay!

Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Thủ lĩnh!

Bọn họ muốn xông vào sơn động của chúng ta!

Ngài phải làm chủ cho chúng ta!

Hoa Hoa nhà ta còn đang sinh con trong đó.

Nếu vì bọn họ xông vào mà xảy ra chuyện, Hoa Hoa có mệnh hệ gì, ngài bảo chúng ta phải sống sao đây?"

Diệp Cẩu vừa khóc vừa nói, giọng bi ai như thể Trư Hoa Hoa thực sự sắp mất mạng đến nơi."

Ngân Lâm Lang, rốt cuộc là chuyện gì?

Sao các ngươi lại muốn vào sơn động của Trư Hoa Hoa?"

"Thủ lĩnh, ta tìm vu y.

Kiều Kiều sắp sinh, em ấy đã đau bụng suốt một hồi lâu rồi.

Ta phải đưa vu y sang xem ngay.

Trong bụng Kiều Kiều là con của Lạc Trì, ngài không thể cản ta!"

Ngân Lâm Lang hiểu rõ, nếu thật sự động thủ, ở đây không ai là đối thủ của y.Nhưng nơi này là bộ lạc Kim Sư, cả nhà bọn họ sau này còn phải sống ở đây.

Nếu không đến bước đường cùng, y không muốn đối đầu với Kim Xuyên.Huống chi y rất cảm kích Kim Xuyên đã thu nhận mình.

Nếu không có lời nói của ngài ấy, y cũng chẳng thể ở lại bộ lạc Kim Sư, lại càng không có cơ hội kết lữ với Kiều Kiều."

Ngươi nói thật sao?

Mới một tháng đã sinh được à?

Ngươi chắc là không gạt ta chứ?"

"Thủ lĩnh, có gì thì cũng phải mời vu y ra xem trước đã.

Giờ mà chậm trễ, e là không kịp nữa."

Ngân Lâm Lang thậm chí còn nghĩ đến chuyện phá cửa sơn động để lôi vu y ra."

Đúng, đúng!

Ngươi nói rất đúng!

Ta sẽ vào trong gọi vu y ngay!"

Kim Xuyên lúc này lòng như lửa đốt, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh bầy con non nhỏ xíu gọi y là gia gia."

Thủ lĩnh!

Ngài không thể làm vậy được!"

Đám thú nhân do Diệp Cẩu dẫn đầu lập tức bước lên cản lại.Nhưng lần này, ngoài mấy thú phu của Trư Hoa Hoa, những kẻ khác đều biết điều mà lặng lẽ rút lui.

Thủ lĩnh đã đích thân ra mặt, ai còn dám cản nữa?Huống hồ, Ngân Lâm Lang chắc chắn không dám nói dối trước mặt thủ lĩnh.

Nếu y bịa chuyện, đến lúc Trư Hoa Hoa thật sự gặp chuyện, Kim Xuyên cũng không bỏ qua cho y.

Đám thú nhân độc thân như bọn họ chẳng dại gì mà rước họa vào thân."

Sao lại không được?

Trư Hoa Hoa là giống cái của bộ lạc, chẳng lẽ Đồ Kiều Kiều thì không?

Con bé cũng đang sắp sinh, vu y đương nhiên phải tới xem."

"Nhưng... nhưng Hoa Hoa còn chưa sinh xong.

Hơn nữa Đồ Kiều Kiều mới mang thai một tháng, làm sao sinh được?

Thủ lĩnh, ngài đừng để bọn họ gạt."

"Diệp Cẩu, tránh ra!"

"Không tránh!

Ngân Lâm Lang, ngươi có bản lĩnh thì cứ đánh..."

Diệp Cẩu chưa kịp dứt câu đã bị Ngân Lâm Lang đánh văng ra xa.Trư Đại Đầu và một thú phu khác của Trư Hoa Hoa định xông lên, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Ngân Lâm Lang đánh rơi xuống hố sâu gần đó."

Thủ lĩnh, ta có thể vào rồi chứ?"

"Nhưng mà..."

Kim Xuyên còn chưa nói hết câu, Ngân Lâm Lang đã lao thẳng vào trong sơn động, Kim Xuyên cũng lập tức đuổi theo.Ngân Lâm Lang vừa bước vào đã lập tức kéo vu y ra ngoài, chẳng buồn nhìn Trư Hoa Hoa đang nằm trên giường đá.

Vu y vùng vẫy:"Chờ chút!

Trư Hoa Hoa sắp sinh rồi, có chuyện gì cũng đợi lát nữa hẵng nói!"

"Vu y, Kiều Kiều nhà ta cũng sắp sinh.

Ngài mau qua đó xem tình hình em ấy."

"Đồ Kiều Kiều cũng sắp sinh?

Không đúng!

Con bé mới mang thai chưa đến một tháng, sao lại sinh sớm như vậy được?"

"Kiều Kiều nhà ta chỉ cần một tháng là sinh.

Tóm lại, ngài cứ theo ta đi xem trước."

Ngân Lâm Lang vừa kéo vừa nói, nhưng vu y vẫn không ngừng giãy giụa:"Chờ chút!

Chỉ lát nữa là Trư Hoa Hoa sinh xong rồi.

Dù Đồ Kiều Kiều có sắp sinh thì cũng không thể gấp gáp đến mức ấy.

Ngươi kiên nhẫn một chút đi."

Ông ta là vu y, không thể bỏ mặc Trư Hoa Hoa và đứa nhỏ trong bụng nàng ta.

Dù Đồ Kiều Kiều thật sự trở dạ thì nhất thời cũng chưa sinh ngay.

Ở đây gần xong rồi, đợi thêm chút nữa, ông ta sẽ lập tức sang đó, chắc cũng không trễ là bao."

Vu y!"

"Ngân Lâm Lang, ngươi đợi một lát đi."

Kim Xuyên cũng vừa kịp chạy đến.

Dù trong lòng nóng như lửa, rất muốn vu y sang xem Đồ Kiều Kiều ngay, nhưng ông là thủ lĩnh, không thể hành xử hồ đồ.Vu y đã nói chỉ cần chốc lát nữa.

Nếu sau một lát vẫn chưa xong, ông sẽ đích thân ép vu y rời đi.Ngân Lâm Lang trong lòng vô cùng bực bội.

Y muốn lập tức quay về bên cạnh Kiều Kiều, nhưng nếu không đưa được vu y đi cùng, y trở về cũng vô ích.

Chỉ có vu y mới thật sự giúp được em ấy.Ngay lúc y còn đang rối rắm, Trư Hoa Hoa bắt đầu trở dạ.

Ả sinh liền ba con non, đều là giống đực, trông như ba chú heo rừng nhỏ.

Vừa ra đời, cả ba đều gầy gò, hình dáng chẳng mấy bắt mắt.Vu y tiến lên xem xét, thấy cả Trư Hoa Hoa lẫn ba con non đều không có gì bất thường, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra."

Mấy ngày tới chỉ cần tĩnh dưỡng là ổn, không còn gì đáng lo.

Ta đi trước."

"Khoan đã, vu y, ngài định đi đâu?

Vừa rồi các ngươi nói gì vậy?"

Trư Hoa Hoa sau cơn đau đã dần hồi tỉnh.

Nhìn ba con non dưới thân, lòng ả tràn đầy kiêu hãnh.

Lần này ả sinh được ba đứa, Đồ Kiều Kiều chắc chắn không sánh bằng.Cái thân thể nhỏ xíu của Đồ Kiều Kiều, dù có sinh được một đứa thì phần lớn cũng là con non yếu ớt chẳng sống nổi.

So sao được với ba đứa khỏe mạnh thế này của ả?"

Đồ Kiều Kiều cũng sắp sinh, ta phải sang xem tình hình con bé."

Vu y rất hài lòng với số lượng con non mà Trư Hoa Hoa sinh ra.

Bộ lạc bọn họ đã lâu lắm rồi chưa có giống cái nào đẻ nhiều như vậy.Có lẽ Trư Hoa Hoa vốn là giống cái có năng lực sinh sản thượng đẳng, bộ lạc Heo Rừng trước đây đã nhìn nhầm.

Lần này bộ lạc Kim Sư đúng là gặp may lớn."

Sao có thể chứ?

Đồ Kiều Kiều mới mang thai một tháng!

Với lại thân thể ta còn yếu, ngài phải ở lại chăm sóc ta!"

"Thân thể ngươi đã ổn rồi, đừng hòng gạt ta."

Vu y vừa dứt lời đã bị Ngân Lâm Lang kéo tuột ra ngoài.Vừa ra khỏi cửa động, Ngân Lâm Lang lập tức hóa hình, dùng đuôi rắn quấn lấy vu y rồi lao đi như tên bắn.Cùng lúc ấy, tin Trư Hoa Hoa sinh ba con non đã lan khắp bộ lạc."

Thiên a!

Một lần sinh đến ba con!

Trư Hoa Hoa mà là giống cái có năng lực sinh sản hạ đẳng sao?

Sao còn mạnh hơn cả mấy giống cái khác trong bộ lạc nữa chứ?"

"Không biết Đồ Kiều Kiều có thật sự sinh con không.

Nàng ấy còn cá cược với Trư Hoa Hoa kia mà.

Phen này e là thua chắc rồi."

"Đúng vậy.

Muốn thắng Trư Hoa Hoa thì ít nhất cũng phải sinh từ ba con trở lên.

Với thân thể yếu ớt như thế, Đồ Kiều Kiều liệu có nổi không?"

Còn lúc này, Đồ Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào như sắp tiêu chảy.

Cô nhíu mày, tính đứng dậy đi giải quyết.

Nhưng vừa mới cử động, hạ thân đã truyền đến cảm giác ấm nóng, sắc mặt cô lập tức tái nhợt.Đệt!

Chẳng lẽ cô lại đi bậy lên giường sao?

Không thể nào!

Cô không chịu nổi chuyện đó!

Cô không thể chấp nhận mình thành kẻ nhếch nhác lôi thôi đến mức ấy!Ngay lúc còn đang bối rối hoang mang, cô bỗng giật mình phát hiện... có điều gì đó không ổn.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 51: Khen thưởng


Da thú phía dưới như có thứ gì đó ấm nóng đang động đậy, cảm giác ấy rõ ràng chân thật, tuyệt đối không phải ảo giác.Còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm, trong đầu cô đã vang lên từng chuỗi âm thanh:[Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ nhất, hình thú: Phấn Sư.

Giới tính: giống cái.

Phẩm giai: tam giai.

Dị năng: lôi hệ.

Khen thưởng: 2 túi khoai tây.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ hai, hình thú: Bạch Sư.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: tứ giai.

Dị năng: không gian, thủy hệ.

Khen thưởng: 1 túi khoai lang đỏ.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ ba, hình thú: Kim Sư.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: ngũ giai.

Dị năng: thổ hệ, lôi hệ.

Khen thưởng: 2 bộ gia vị ngũ vị.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ tư, hình thú: Kim Thỏ.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: tam giai.

Dị năng: thổ hệ.

Khen thưởng: 1 hộp kim tuyến thêu hoa.]Đúng lúc ấy, Lạc Trì bưng một chậu nước ấm bước vào.

Hắn đang nóng ruột vì Ngân Lâm Lang mãi chưa đưa vu y trở lại, nào ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh tượng khiến hắn sững người — Đồ Kiều Kiều đã sinh rồi.Đồ Kiều Kiều thấy hắn bước vào, lập tức rên khẽ:"A Trì, đặt nước xuống đi.

Em đói lắm rồi, lấy gì đó cho em ăn đi, em chẳng còn chút sức nào nữa."

"Được, ta đi ngay."

"Khoan đã, chàng quay lại trước đã, xử lý mấy đứa nhỏ trên người em cái đã."

Trong lòng Đồ Kiều Kiều hiểu rõ, giờ quan trọng nhất là mấy đứa nhỏ chứ không phải bụng đói của cô."

Được rồi, Kiều Kiều.

Ở đây có ít quả rừng, em ăn tạm lót dạ trước.

Chờ Ngân Lâm Lang quay về, ta sẽ bảo hắn nấu món đàng hoàng cho em."

Lúc này Lạc Trì mới nhận ra, ba thú phu như bọn họ vẫn là không đủ.

Gặp tình cảnh này, hắn vừa muốn nấu cơm, lại vừa chẳng thể ở bên Kiều Kiều lúc nàng sinh con.

Huống hồ Ngân Lâm Lang vẫn chưa thấy bóng dáng đâu."

Ừ."

Đồ Kiều Kiều nhận lấy đám quả dại rồi lập tức cho vào miệng, vừa ăn vừa phát ra tiếng nhai, chỉ chốc lát đã ăn sạch.Lạc Trì cẩn thận lau sạch máu trên người mấy con non.

Ban đầu hắn nghĩ bụng Kiều Kiều nhiều lắm cũng chỉ sinh ba con, không ngờ em ấy lại sinh tới bốn đứa.Chưa kịp mừng xong, một đứa nữa đã lăn tới trước tay hắn.Ngay sau đó, âm thanh quen thuộc lại vang lên:[Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ năm, hình thú: Bạch Phấn Sư Tử.

Giới tính: giống cái.

Phẩm giai: tứ giai.

Dị năng: ảo cảnh.

Khen thưởng: 2 bộ quần áo mặc trên người.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ sáu, hình thú: Thỏ Hắc Bạch đột biến gien.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: tứ giai.

Dị năng: lôi hệ.

Khen thưởng: 3 đôi ủng đi tuyết.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ bảy, hình thú: Phấn Kim Sư Tử.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: lục giai.

Dị năng: lôi hệ, thủy hệ.

Khen thưởng: 3 bao quả hạch thượng hạng, 2 viên Phúc Thai Đan.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ tám, hình thú: Bạch Thỏ.

Giới tính: giống cái.

Phẩm giai: nhị giai.

Dị năng: không có.

Khen thưởng: 1 cuộn giấy vệ sinh.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ chín, hình thú: Thỏ Hắc Sư đột biến gien.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: lục giai.

Dị năng: hắc hỏa(lửa đen), lôi hệ.

Khen thưởng: 1 gói băng vệ sinh dùng ban ngày.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ mười, hình thú: Kim Sư.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: nhất giai.

Dị năng: không có.

Khen thưởng: 1 viên đan dược nhị phẩm.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ mười một, hình thú: Hắc Sư.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: ngũ giai.

Dị năng: phong hệ.

Khen thưởng: 2 viên Đoạn Cốt Trọng Tố Hoàn.][Ký chủ đã sinh hạ con nối dõi thứ mười hai, hình thú: Phấn Hắc Sư Tử.

Giới tính: giống đực.

Phẩm giai: tứ giai.

Dị năng: thủy hệ.

Khen thưởng: 2 viên An Thể Đan.][Chúc mừng ký chủ đã sinh đủ mười hai con nối dõi, gồm ba giống cái, chín giống đực.

Khen thưởng tích phân: 120 điểm.

Thưởng thêm vì sinh đủ mười hai con: Không gian nuôi dưỡng (dùng để cất giữ con non, thuận tiện khi ra ngoài).]"Đing Đang, không gian nuôi dưỡng ngoài việc giữ con non, có thể cất vật phẩm khác không?"[Có thể, ký chủ.

Không gian này tương đương với không gian cá nhân của chị.

Chỉ là trong không gian nuôi dưỡng, vật còn sống chỉ cho phép chị và con non tiến vào, còn vật chết thì không hạn chế nghiêm ngặt.]"Tốt, chị biết rồi."

Đồ Kiều Kiều rất hài lòng với kết quả lần này.

Có vẻ như phần thưởng cô nhận được cũng không ít."

Kiều Kiều, nhiều con như vậy đều là con của chúng ta..."

Lạc Trì xúc động đến nỗi không biết nói gì.

Suốt từ nãy đến giờ, ngoài niềm phấn khởi, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng."

Tất nhiên là con của chúng ta rồi.

Nhưng mà việc đặt tên thì làm phiền chàng một chút nhé."

"Kiều Kiều, chúng ta có con gái rồi!

Em xem, bé đáng yêu biết bao!"

Lạc Trì cảm thấy trái tim như mềm ra.

Đây là con gái của hắn!

Cả bộ lạc chẳng có lấy một con non giống cái, mà hắn và Kiều Kiều lại có được, bảo sao người khác lại không ganh tị cho được?"

Không phải chỉ một đứa đâu, là ba đứa lận, đều là giống cái."

Đồ Kiều Kiều vừa nói vừa đặt ba đứa nhỏ trước mặt hắn.Toàn thân Lạc Trì cứng đờ, không dám động vào, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy, cẩn thận lau sạch thân thể cho bọn trẻ.

Đúng lúc ấy, bên ngoài sơn động truyền vào tiếng gọi."

Vu y!

Vu y, ngài nhanh lên một chút!"

Ngân Lâm Lang đang thúc giục ngoài cửa động.

Nếu không sợ hóa thú làm sập động, y đã lao thẳng vào từ sớm, nào cần phải hóa lại thành hình người như thế này."

Sao giờ họ mới tới chứ..."

Lạc Trì cau mày lẩm bẩm.Đồ Kiều Kiều nghe vậy, liền vội chỉnh lại tư thế, lấy da thú phủ kín thân.

Lúc này cô chỉ muốn được tắm rửa một trận, mùi máu tanh khiến cả người cô khó chịu.Ngân Lâm Lang là người đầu tiên bước vào, sau lưng là vu y và Bán Mai.

Kim Xuyên cùng Vượng Sơn thì chờ bên ngoài.Bọn họ vốn định cùng vào, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến quá trình sinh nở của Đồ Kiều Kiều nên đành đứng đợi ngoài động."

Kiều Kiều, em thế nào rồi?"

Ngân Lâm Lang thoắt một cái đã ngồi xổm bên cạnh, nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy lo lắng."

Em không sao, con non đều sinh cả rồi."

Lúc này, toàn thân Đồ Kiều Kiều tỏa ra khí chất hiền hòa của tình mẫu tử.Dù đám con mới sinh chưa được dễ nhìn, thân đỏ hỏn, lông tóc lưa thưa, nhưng cô tin, chỉ cần qua một thời gian, chúng nhất định sẽ càng lúc càng đáng yêu."

Cái gì?

Sinh rồi?"

Ngân Lâm Lang cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trên tấm da thú là một đám con non đang nhắm mắt bò loạn khắp nơi.Vu y vừa bước vào cũng sững sờ tại chỗ, chẳng thốt nổi lời nào.

Bán Mai thì kinh hô thành tiếng: "Thiên a!

Kiều Kiều, nhiều con non thế này đều là ngươi sinh ra sao?"

"Đương nhiên, không phải ta thì còn ai?

Trong động này chỉ có mình ta là giống cái mang thai thôi mà."

Đồ Kiều Kiều kỳ thực đang tìm cơ hội uống viên An Thể Đan, nhưng trong động hiện có quá nhiều người, cô chỉ đành nhẫn nhịn chờ sau."

Thiên a, Kiều Kiều!

Bọn nhỏ đáng yêu quá!

Ta có thể sờ thử được không?"

Bán Mai bước tới, vừa muốn đưa tay ra sờ, lại không dám, sợ mạnh tay làm đau bọn trẻ."

Được chứ.

Nhưng nhớ rửa sạch thân trước đã, lau khô bằng da thú rồi hẵng sờ.

Trời đang lạnh, ta sợ con non bị nhiễm lạnh."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 52: Kiều Kiều, sao ta thấy bụng ngươi vẫn còn hơi to


Hiện tại đã là mười ngày cuối cùng của mùa gió lớn.

Qua hết mười ngày này, bọn họ sẽ bước vào mùa đông giá rét.

Đến lúc đó, thời tiết chỉ càng thêm khắc nghiệt.

Cô hy vọng lũ con non của mình đều có thể bình an vượt qua mùa đông năm nay.[Yên tâm đi, ký chủ.

Con non do chị sinh ra không giống với con non của giống cái bình thường.

Thể chất bọn nhỏ có sức chống chịu gấp mười lần.

Trừ khi bị ném vào vùng băng tuyết lạnh giá suốt một ngày một đêm, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.] Giọng hệ thống vang lên đầy kiêu hãnh."

Vậy thì chị yên tâm rồi.

Con của chị, chị tuyệt đối sẽ không đem chúng ném vào băng thiên tuyết địa đâu."

Lúc này, lũ con non đột nhiên kêu rít lên, bò qua bò lại trên lớp da thú, dáng vẻ gấp gáp như đang tìm kiếm thứ gì đó, thỉnh thoảng còn mút mút cái miệng nhỏ."

A!

Bọn nhỏ đáng yêu quá!"

Bán Mai cảm thấy tim mình như bị tan chảy.Nàng vốn đã rất thích trẻ con, chỉ là mãi vẫn chưa mang thai được.

Không ngờ Kiều Kiều không chỉ mang thai, mà còn sinh một lúc nhiều như vậy, đúng là quá lợi hại.

Sau này có thời gian rảnh, nàng nhất định sẽ đến giúp Kiều Kiều chăm con.

Nàng không thể sinh, thì nhìn ngắm lũ nhỏ nhà Kiều Kiều cũng đã thấy thỏa lòng.

Ai bảo bọn chúng vừa xinh vừa đáng yêu như thế chứ?Bán Mai chưa từng thấy đám con non nhà ai lại dễ thương như con của Kiều Kiều.Đúng lúc mọi người đang vui vẻ hòa thuận, bỗng một tiếng "rầm" vang lên từ trong sơn động."

Xảy ra chuyện gì vậy?

Có chuyện gì thế?"

Bán Mai hoảng hốt quay đầu nhìn lại, liền thấy vu y chẳng biết ngã từ lúc nào.Nàng vội la lên: "Có ai mau tới đỡ vu y dậy đi!

Con non bị dọa sợ cả rồi kìa!"

"Không cần, ta tự đứng dậy được."

Vu y bị cơn đau kéo về hiện thực, vội vã xua tay.

Ông ta chậm rãi lần đến mép giường, dụi mắt mấy lần để xác nhận mình không nhìn lầm.Rồi bất ngờ quỳ sụp xuống đất, hướng ra cửa động dập đầu liên tục, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Thần Thú phù hộ!

Thần Thú phù hộ!

Bộ lạc Kim Sư của chúng ta nhất định sẽ giành được chỗ đứng trên đại lục thú thế!"

"Vu y sao vậy?

Không lẽ vui quá hóa điên rồi?"

Bán Mai đang lau người cho lũ nhỏ, thấp giọng hỏi."

Chắc là vui quá thôi, để ngài ấy bình tĩnh lại là được."

Lạc Trì có thể hiểu tâm trạng của vu y.

Bản thân hắn giờ cũng đang vô cùng kích động, đoán chừng đêm nay khó mà ngủ yên.Không ổn rồi!

Lượng thức ăn chuẩn bị e là không đủ.

Ban đầu hắn chỉ tính nhiều nhất là ba đứa, ai ngờ Kiều Kiều lại sinh tới mười hai con.

Đến lúc chúng tròn sáu tháng tuổi, có lẽ đã biết ăn thịt.

Với số lượng như thế, nếu muốn cho chúng ăn no, thì lương thực cần gom góp sẽ không hề ít."

Này!

Vu y, bên trong thế nào rồi?"

Giọng Kim Xuyên sốt ruột vang lên từ ngoài sơn động.Ông chờ đến sốt ruột, đi tới đi lui hồi lâu.

Dù nghe thấy tiếng động bên trong nhưng không rõ tình hình ra sao, chỉ thấy trong lòng như có mèo cào, muốn xông vào xem cho rõ.

Thế nhưng lại sợ làm phiền người trong động, cuối cùng không nhịn nổi mới lớn tiếng hỏi."

Thủ lĩnh, Đồ Kiều Kiều đã sinh rồi, ngài vào xem đi."

"Được!"

Kim Xuyên căng thẳng đến mức suýt trượt chân.

Khi nhìn thấy trên lớp da thú sạch sẽ là từng đứa nhỏ nhỏ xíu nằm san sát nhau, ông mở to mắt kinh ngạc, tưởng mình nhìn nhầm, liền đưa tay dụi mắt.Xoa đến mấy lần, trước mắt vẫn là một đống con non chen chúc.

Ông không kìm được mà bật thốt: "Thần Thú ơi, rốt cuộc là bao nhiêu đứa vậy?

Ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?"

"Thủ lĩnh, ngài không nằm mơ đâu.

Tất cả đều là con của Đồ Kiều Kiều và Lạc Trì đấy.

Ngài xem, chúng đáng yêu chưa kìa?Ta chưa từng thấy đứa nhỏ nào trong bộ lạc lại đáng yêu như vậy.

Chờ thêm hai ngày nữa, lông mọc dày thêm, chắc chắn sẽ càng xinh đẹp hơn nữa."

Vu y nói với vẻ mặt đầy kiêu hãnh, cứ như chính ông là người sinh ra đám nhỏ ấy."

Tốt!

Tốt lắm!

Kiều Kiều, con đúng là giống cái lợi hại nhất, tuyệt vời nhất của bộ lạc Kim Sư!"

Kim Xuyên vui đến mức mặt đỏ bừng, đi lại cũng nhẹ nhàng, như thể cả người đang phát sáng.

Ông mà chạy quanh bộ lạc mấy vòng có khi cũng chẳng thấy mệt."

Cha, nếu nhìn đủ rồi thì ra ngoài một chút, để Kiều Kiều nghỉ ngơi."

Lạc Trì cảm thấy cha mình và vu y quá mức phấn khích, ríu rít không ngừng, sợ sẽ làm Kiều Kiều mệt thêm.

Hơn nữa, em ấy còn đang đói, hắn phải đi nấu cơm."

Cũng... cũng phải.

Vậy... lát nữa chúng ta lại đến thăm Kiều Kiều và bọn nhỏ.

Lạc Trì, chờ Kiều Kiều tỉnh, nhớ báo một tiếng cho cha biết."

Kim Xuyên lưu luyến nhìn lũ con non đang nằm chen chúc trên da thú.Ông thật sự không nỡ rời đi, nhưng lời Lạc Trì nói cũng có lý.

Hơn nữa, lũ nhỏ đang đói, Đồ Kiều Kiều còn phải cho chúng bú.

Ông và vu y ở lại lúc này đúng là không tiện.

À phải rồi, còn phải về báo tin mừng cho Hoa Hoa nữa, nàng ấy chắc chắn sẽ vui lắm.Nghĩ đến đây, cả người Kim Xuyên như muốn bay lên vì tự hào.

Đi đứng cũng phải ngẩng cao đầu, chẳng khác gì người vừa trúng giải thưởng lớn.

Nhìn ông lúc này, ai không biết còn tưởng chính ông là người sinh ra lũ nhỏ."

Đúng thế!

Mấy ngày tới phải để Đồ Kiều Kiều nghỉ ngơi thật tốt.

Nếu có gì không thoải mái, phải lập tức báo cho ta.

Dù sáng sớm hay tối muộn cũng được, nhất định phải báo!"

Vu y trước khi rời đi còn dặn kỹ, sợ Lạc Trì và mọi người quên mất.Sau khi Lạc Trì và các thú nhân cam đoan nhiều lần, vu y cùng Kim Xuyên mới chịu lưu luyến rời khỏi sơn động.Chờ hai người họ đi khỏi, Ngân Lâm Lang lập tức chủ động đi nấu ăn.

Lạc Trì cũng ra ngoài đun nước.

Bán Mai thì ở lại giúp trông nom lũ nhỏ."

Kiều Kiều, hình như bọn nhỏ đói rồi."

"Ôm hết tụi nhỏ lại đây, ta cho chúng bú."

Đồ Kiều Kiều lập tức hóa thú, biến thành một con thỏ ba màu: trắng, hồng và điểm chút đen, hiện ra trước mặt Bán Mai.Bán Mai ngạc nhiên trầm trồ: "Kiều Kiều, thì ra hình thú của ngươi đáng yêu như vậy, bảo sao bọn nhỏ cũng xinh đẹp thế."

"Bán Mai, hình thú của ngươi chắc cũng không kém đâu.

Ôm tụi nhỏ chia thành hai lượt đi, ta không thể cho bú cùng lúc nhiều đứa được."

Không còn cách nào khác, con non quá đông, cô sợ lượng sữa không đủ.

Mà ở đây lại chẳng có sữa bột hay thứ gì thay thế, chỉ đành dựa vào bản thân.[Ký chủ!

Trong cửa hàng hệ thống có những vật phẩm chị cần.

Có thể mua Sinh Nhũ Đan để tăng sữa, hoặc mua sữa bột thay thế.

Tuy nhiên xin nhắc, sẽ khấu trừ điểm tích phân.

Hiện tại chị còn 20 điểm tích phân có thể sử dụng.]"Ít vậy liệu có đủ không?"

Đồ Kiều Kiều vốn tưởng sinh con xong sẽ được thưởng nhiều hơn, ai ngờ tích phân chẳng dư được bao nhiêu.

May mà khi sinh vẫn được nhận kha khá phần thưởng.Trong bụng cô còn một ổ trứng rắn nữa, tám ngày nữa sẽ đến kỳ.

Đến lúc đó có lẽ sẽ tích thêm được ít điểm.Đúng lúc này, Bán Mai ôm đám con non đến gần.

Vừa đến nơi, nàng bỗng nhận ra điều gì khác lạ: "Kiều Kiều, sao ta thấy bụng ngươi vẫn còn to?

Ngươi chắc là đã sinh hết chưa đấy?"

"Lứa này ta sinh xong rồi, yên tâm đi, không sao cả."

Giờ phút này, toàn bộ tâm trí Đồ Kiều Kiều đều dồn vào cửa hàng hệ thống.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 53: Ta đi cầu Trư Hoa Hoa


"Cái gì mà lứa này sinh xong rồi?

Chẳng lẽ còn có thêm một lứa nữa sao?"

Bán Mai lẩm bẩm.Đột nhiên, giọng nàng cao vút: "Còn có một lứa nữa?

Kiều Kiều, trong bụng ngươi thật sự còn một lứa con nữa à?"

Lúc hỏi câu đó, giọng Bán Mai run run, đầy vẻ không thể tin nổi.

Nếu là thật, vậy thì Kiều Kiều chính là một tồn tại nghịch thiên ở đại lục Thú Thế.Đến lúc đó, e rằng từ Trung đại lục, Tây đại lục, Bắc đại lục đến Nam đại lục, bốn phương tám hướng đều sẽ đổ về Đông đại lục để tranh giành Kiều Kiều.

Vì thế, chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra.

Nếu không, bộ lạc Kim Sư của bọn họ e là sẽ không giữ nổi Đồ Kiều Kiều.Trừ phi Kiều Kiều có một vị thú phu còn cường đại hơn nữa.

Mà hiện tại, trong tất cả các đại lục, thú nhân có phẩm giai cao nhất đều ở Trung đại lục.

Thú nhân Trung đại lục từ trước đến nay vốn ngạo mạn, luôn đứng trên cao, chưa từng bước chân đến Đông đại lục.Tuy hiện giờ Lạc Trì và Ngân Lâm Lang đều rất mạnh, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi Đông đại lục mà thôi.Bán Mai càng nghĩ càng thấy bất an, đến mức không còn nghe rõ Kiều Kiều đang nói gì.

Khi lấy lại tinh thần, nàng mới nhận ra mình chẳng nhớ nổi một chữ nào, đành mặt dày hỏi lại.Đồ Kiều Kiều không hề mất kiên nhẫn, trái lại còn nghiêm túc đáp: "Đúng vậy, trong bụng ta vẫn còn một lứa con non nữa.

Khoảng tám ngày nữa sẽ sinh.

Lứa này là con của Ngân Lâm Lang."

"Kiều Kiều, ngươi thật sự quá lợi hại.

Giá như ta cũng sinh được thì tốt biết bao.

Ta không dám đòi hỏi nhiều như ngươi, chỉ cần một đứa thôi là mãn nguyện rồi."

Bán Mai vừa nói, vừa nhìn bụng Kiều Kiều đầy ngưỡng mộ, lại cúi xuống nhìn bụng mình."

Sẽ có thôi, Bán Mai.

Rồi ngươi cũng sẽ có những đứa con thuộc về chính mình."

"Cảm ơn ngươi, Kiều Kiều."

Nghe vậy, trong lòng Bán Mai tràn đầy hy vọng.

Nàng còn trẻ, chắc chắn sẽ có con của riêng mình."

Không cần khách sáo."

Đúng lúc ấy, bên ngoài sơn động vang lên tiếng Đồ Sơn và Hùng Lị.

Chẳng bao lâu sau, hai người đã bước vào."

Kiều Kiều, nghe nói con vừa sinh xong, con không sao chứ?"

Hôm nay Hùng Lị ra ngoài thu thập thức ăn, vừa trở về đã nghe tin.

Bà không kịp nghỉ ngơi, lập tức kéo Đồ Sơn vội vàng chạy đến."

Mẹ, cha, hai người đừng lo.

Con không sao.

Mấy đứa nhỏ đều đã được sinh ra an toàn rồi.

Hai người nhìn xem."

Lúc này Hùng Lị mới chú ý đến trong lòng Kiều Kiều đang ôm mấy nhóc con lông xù mềm mại."

Nhiều vậy sao?

Kiều Kiều, con sinh mấy đứa thế?"

Hùng Lị liếc một cái đã kinh hãi đến suýt rớt tròng mắt."

Mười hai đứa, mẹ.

Trong đó có ba giống cái."

"Cái gì?

Mười hai đứa?"

"Kiều Kiều, thật sao?"

Đồ Sơn cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, nét mặt đầy khiếp sợ.

Từ trước đến nay, ông chưa từng thấy giống cái nào có thể sinh cùng lúc nhiều con non đến vậy.Kiều Kiều quả thật không hổ là đứa con khiến ông tự hào.

Lợi hại như thế, nhất định là được Thần Thú ưu ái, bằng không làm sao có thể sinh ra nhiều con non như vậy?"

Dĩ nhiên là thật, cha.

Nếu cha không tin, có thể tự mình đếm thử."

"Không cần đâu, Kiều Kiều.

Cha tin con."

Con gái ông sinh ra, đương nhiên ông phải tin tưởng.Lúc này, trong tay Đồ Kiều Kiều xuất hiện một viên đan dược.

Cô do dự một chút, rồi vẫy tay gọi: "Cha, người lại đây.

Con có thứ này muốn đưa cho người."

"Gì vậy?

Thôi, thôi, Kiều Kiều.

Giờ con còn phải nuôi nhiều đứa nhỏ như thế, sau này sợ không đủ dùng.

Mấy thứ đó cứ để dành cho các con thì hơn."

"Không phải đâu, cha.

Con đã gọi rồi thì người cứ đến đi."

"Mau đi đi!

Kiều Kiều gọi mà chàng còn không nghe sao?"

Hùng Lị trừng mắt liếc Đồ Sơn một cái.Đồ Sơn không dám nói thêm gì, lập tức bước đến trước mặt Đồ Kiều Kiều: "Kiều Kiều..."

"Cha, cái này con cho người.

Người ăn đi."

Trong lòng bàn tay Đồ Kiều Kiều là một viên đan dược nhỏ bằng đầu ngón tay, màu nâu sẫm.

Đồ Sơn không biết đó là thứ gì, theo bản năng tưởng là đất nặn, nên còn chần chừ chưa dám ăn."

Ăn đi mà, cha."

"Đồ Sơn, Kiều Kiều bảo ăn thì cứ ăn đi."

Tuy Hùng Lị không rõ con gái đưa gì, nhưng vẫn đứng về phía con bé.

So với bạn lữ, con cái đương nhiên quan trọng hơn.Đồ Sơn cầm lấy viên thuốc, nhắm mắt lại, nuốt một hơi.

Ngoài dự đoán, thứ này không hề khó ăn, hoàn toàn không có mùi vị của đất như ông tưởng.

Ông còn tưởng đó thật sự là đất nặn.Chẳng bao lâu sau, ông cảm thấy trong cơ thể dâng lên một luồng khí nóng.

Tay chân dần ấm lên, kéo theo chút ngứa ngáy và đau nhẹ truyền đến.

Tuy vậy, mọi thứ vẫn trong mức chịu đựng, ông không thấy khó chịu chút nào."

Cha, người thử duỗi tay chân ra xem, cảm nhận thử có thấy khá hơn không?"

Đồ Sơn thử cử động tay chân.

Một lúc sau, ông bất ngờ ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin: "Tay chân cha đều có thể cử động rồi, mà còn không thấy đau gì cả!

Kiều Kiều, rốt cuộc con vừa cho cha ăn thứ gì vậy?"

"Con cũng không rõ.

Lúc sinh con, con mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.

Trong mơ có một giọng nói bảo con đưa vật này cho người.

Đến khi tỉnh dậy, quả nhiên thấy trong tay có một viên đan dược, nên con nghĩ, cứ đưa người dùng thử xem sao."

"Cha biết rồi!

Nhất định là Thần Thú!

Con đã mơ thấy Thần Thú!

Con là giống cái được Thần Thú chiếu cố, mơ thấy Thần Thú cũng là chuyện bình thường thôi."

Hùng Lị đập mạnh lên đùi, quả quyết nói.Bán Mai cũng bước lại gần, miệng há hốc, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng trầm trồ.

Ánh mắt nàng lấp lánh sự ngưỡng mộ: "Kiều Kiều!

Ngươi thật lợi hại!

Thần Thú còn đưa đồ cho ngươi!

Ngươi đúng là hình mẫu lý tưởng của tất cả giống cái chúng ta!"

"Cũng... cũng không đến mức ấy đâu.

Ta chỉ là vận may hơi tốt một chút thôi."

Đồ Kiều Kiều ngượng ngùng gãi đầu.Cô chỉ khéo lèo lái suy nghĩ của bọn họ sang giấc mộng, chứ chưa từng nói mình gặp Thần Thú.

Quả nhiên, thú nhân vẫn thật đơn thuần."

Đúng vậy!

Con gái ta có tiền đồ như thế, tất cả đều nhờ công sinh thành của ta!

Ta đúng là quá giỏi, mới sinh ra được đứa con lợi hại như vậy!"

Hùng Lị hớn hở, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ủ rũ trước kia, cả người rạng rỡ, đi đứng cũng đầy khí thế.Đột nhiên, Đồ Kiều Kiều khẽ rên lên một tiếng: "A...

đau quá..."

"Sao vậy?

Kiều Kiều?"

Ba cặp mắt đồng loạt hoảng hốt nhìn sang."

Không sao đâu... hình như là... không đủ sữa..."

"Hả?

Vậy làm sao bây giờ?

Bán Mai, trong bộ lạc còn giống cái nào mới sinh con không?"

"Có thì có, nhưng con nghĩ nàng ta chắc chắn sẽ không chịu để con non của Kiều Kiều bú đâu."

"Ai vậy?

Ta đi cầu nàng ấy."

Hùng Lị nói chắc nịch.

Làm mẹ, bà muốn vì con mà cố gắng một lần.

Từ trước đến nay, toàn là Kiều Kiều lo cho mọi người."

Là... là Trư Hoa Hoa.

Nàng ta mới sinh ba con non..."

Bán Mai định kể lại những chuyện từng xảy ra giữa Trư Hoa Hoa và Đồ Kiều Kiều, nhưng sợ làm Hùng Lị khó xử nên đành nuốt lời."

Vậy để ta đi ngay..."

"Mẹ, không cần đâu.

Con sẽ tự nghĩ cách.

Biết đâu lát nữa sẽ có sữa lại thì sao."

Đồ Kiều Kiều không muốn để Hùng Lị phải hạ mình cầu Trư Hoa Hoa.

Dù có cầu, nàng ta cũng chưa chắc đồng ý, ngược lại còn có thể tranh thủ giễu cợt thêm nữa.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 54: Con non? Từ đâu mà ra?


Nói nghiêm túc thì, Trư Hoa Hoa thậm chí có thể nhục mạ mẹ cô.

Vì vậy, không đáng để hạ mình cầu xin một việc gần như không có khả năng xảy ra.

Hoàn toàn không cần thiết."

Vậy con định làm thế nào?

Chẳng lẽ để mấy đứa nhỏ nhịn đói?

Bọn nhỏ đã bú hết chưa?"

Hùng Lị quay sang hỏi Bán Mai."

Vẫn còn sáu đứa chưa bú..."

Bán Mai thành thật đáp."

Được rồi, ta hiểu rồi.

Ta đi ngay.

Đồ Sơn, chàng đi lại được chưa?"

Hùng Lị quay đầu nhìn Đồ Sơn."

Được rồi, giờ ta đã hoàn toàn bình phục."

"Vậy thì tốt.

Chàng thử ra ngoài một chuyến.

Nếu thật sự không sao, thì đi săn hai con mồi mang về.

Chúng ta đem theo rồi đến tìm Trư Hoa Hoa."

Bà không tin tay xách theo mồi ngon mà Trư Hoa Hoa vẫn có thể từ chối giúp đỡ."

Được!

Ta đi ngay!"

"Cha!

Mẹ!

Hai người quay lại đã!"

Đồ Kiều Kiều giơ tay gọi theo bóng hai người đang rảo bước đi xa.

Nhưng cả hai chẳng ai quay đầu lại, ngược lại còn bước đi càng lúc càng nhanh.Đồ Kiều Kiều: "..."

"Bán Mai, ngươi đi theo mẹ ta một chút, đừng để bà làm chuyện dại dột.

Nhất định đừng để bà hạ mình cầu xin Trư Hoa Hoa."

Đồ Kiều Kiều lo lắng, nhân lúc ấy liền tranh thủ uống An Thể Đan và Sinh Nhũ Đan.Vừa rồi cô đã mua Sinh Nhũ Đan trong cửa hàng hệ thống.

Một viên tận mười điểm tích phân, đối với cô mà nói là rất đắt.Sinh một con non chỉ được mười điểm, cô sinh mười hai đứa, tính ra chỉ có một trăm hai mươi điểm.

Sau khi trừ nợ, mua Sinh Nhũ Đan và hai túi sữa bột — mỗi túi năm điểm — thì toàn bộ tích phân của cô đã sạch trơn."

Kiều Kiều, vậy ta đi đây.

Còn ngươi thì sao?

Ai sẽ trông lũ nhỏ?"

"Cứ yên tâm.

Lạc Trì và mọi người đều ở ngoài cửa, ta chỉ cần gọi là họ sẽ vào ngay.

Ta không sao đâu, ngươi cứ đi trước.

Mẹ ta tính khí hơi nóng nảy, ngươi nhớ giữ bà lại, đừng để bà làm gì bốc đồng."

"Được rồi, vậy ta đi đây.

Kiều Kiều, có chuyện gì thì nhớ gọi, đừng tự mình gắng gượng."

"Ừ, ta biết rồi."

Dặn dò xong, Bán Mai dẫn theo Vượng Sơn rời đi, hướng về phía sơn động của Trư Hoa Hoa.Sau khi họ đi khỏi, Đồ Kiều Kiều lập tức uống cả hai viên đan dược.

Cảm giác toàn thân liền nhẹ nhõm, tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn.

Chỉ là ngực bắt đầu có cảm giác tức tức, căng trướng rõ rệt.Cô đứng dậy, biến lại thành hình người, ôm sáu đứa nhỏ chưa bú lên giường đá.

Đặt bọn nhỏ yên ổn xong, cô lại hóa về hình thú, thuần thục cho từng đứa bú sữa.Lúc này, Lạc Trì bước vào: "Kiều Kiều, nước đã đun xong.

Ta tới giúp em."

Hắn nhìn Đồ Kiều Kiều và mấy con non trong lòng em ấy, ánh mắt liền dịu dàng đến không giấu nổi.

Cuộc sống hiện tại với hắn thật sự rất hạnh phúc, chỉ là... mười hai đứa nhỏ đúng là gánh nặng không hề nhẹ.

Đêm nay, hắn sẽ phải ra ngoài săn mồi."

Kiều Kiều, thịt đã hầm xong.

Em mau ăn đi, nhiệt độ vừa vặn."

Đồ Kiều Kiều nhìn nồi thịt, nói thật thì ăn mãi một món cũng bắt đầu ngán.Giá như có cá thì tốt biết mấy.

Cá vừa lợi sữa, vừa giàu dinh dưỡng, nếu nấu khéo thì hương vị còn hấp dẫn hơn nhiều.Lần trước cô từng tìm được gừng và hành dại, hiện đã trồng trong một góc đất nhỏ trong sơn động.

Dĩ nhiên còn để sẵn một cửa sổ, bởi không có ánh sáng thì cây khó mà sinh trưởng.Đồ Kiều Kiều ăn sạch phần cơm chỉ trong ba miếng.

Cô lấy giấy vệ sinh mới được phát ra lau miệng, nhưng không dám dùng nhiều vì phải tiết kiệm.Ngay cả lúc đi tiểu, cô cũng chỉ dám dùng một ít, vì mọi sinh hoạt đều phải phụ thuộc vào lượng giấy ít ỏi ấy.

Với cô, đống giấy này chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng.Cô không muốn nhớ lại những ngày gian khổ lúc đầu.

Khi đó, mỗi lần đi nặng đều phải dùng lá cây.Sau khi Lạc Trì trở thành thú phu của cô, thấy lá cây không sạch, cô liền bảo hắn đóng mấy thùng gỗ đặt trong khu vệ sinh.

Mỗi lần xong việc, cô dùng nước trong thùng để rửa.Ban đầu còn chịu được, nhưng càng về sau, thời tiết càng lạnh.

Cô lạnh đến run lẩy bẩy, về sau mỗi lần đi vệ sinh đều phải đun nước nóng sẵn.

Xong việc lại phải rửa kỹ, thật sự phiền phức."

Kiều Kiều, ta về rồi đây!"

Bạch Yến cõng theo một con dị thú to lớn, nhanh chóng chạy vào cửa động."

Lạc Trì, mau ra xử lý thịt đi, rồi cất vào không gian."

Không gian của Lạc Trì có thể giữ cho thịt tươi như lúc vừa bỏ vào.

Bất kể lấy ra lúc nào, thịt vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.

Thế nên dạo gần đây, họ đều xử lý thịt trước rồi mới cất vào không gian của Lạc Trì, khi cần thì lấy ra dùng.Trước mỗi chuyến đi săn, Lạc Trì cũng luôn chuẩn bị sẵn phần thịt đủ dùng cho cả ngày rồi mới xuất phát."

Biết rồi, ta ra ngay!"

Lạc Trì vừa trả lời vừa bước ra, nhưng vừa thấy bụng Đồ Kiều Kiều vẫn còn lớn thì khựng lại, ngạc nhiên hỏi:"Kiều Kiều, sao bụng em vẫn còn to vậy?"

"À... trong bụng em vẫn còn một lứa con non nữa.

Là của A Ngân.

Chắc khoảng tám ngày nữa sẽ sinh.

Em cũng không rõ có bao nhiêu trứng, đến lúc đó chắc phải nhờ A Ngân vất vả ủ ấm cả tháng mất."

Nghe nói trứng rắn cần ấp khoảng một tháng, nhưng cô cũng không chắc, đến lúc đó rồi sẽ biết."

Cái gì?

Lại còn con non nữa?"

"Là... là con ta..."

Ngân Lâm Lang vừa mừng vừa hoảng, lắp bắp không nói nổi câu trọn vẹn."

Đúng vậy.

Ban đầu em định nói sớm, chỉ là thấy các chàng đều bận rộn nên vẫn chưa mở lời."

Bọn họ vất vả thế nào, cô đều thấy rõ.

Gần như mỗi ngày đều có hai người thay phiên nhau ra ngoài săn thú, chỉ để lại một người ở bên cạnh cô.

Gần đây vì cô sắp sinh, nên giữ lại hai người bên cạnh, chỉ còn Bạch Yến đi săn.Việc săn bắt trong bộ lạc đều được luân phiên.

Mấy ngày nay, trong không gian của Lạc Trì đã tích được khá nhiều thịt rừng.

Nhưng vì lo cô không được tẩm bổ đủ, bọn họ vẫn kiên trì săn thêm.

Họ thường chọn thú non, thịt mềm, là loại mà giống cái thích ăn nhất."

Chuyện này... thật quá đỗi bất ngờ..."

"Lẽ nào các chàng không vui?"

Đồ Kiều Kiều nhìn bọn họ, nét mặt nghiêm túc."

Không đâu!

Bọn ta mừng còn không kịp, sao lại không vui cho được!

Chẳng qua là vui quá hóa ngỡ ngàng, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào thôi."

Lạc Trì nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời, hoàn toàn không giấu được niềm vui từ tận đáy lòng.Con non càng nhiều, huyết mạch gia tộc càng hưng thịnh.

Dù là với nhà họ hay với cả bộ lạc, đều là chuyện đại hỷ.

Hắn sao lại không vui được chứ?"

Ta cũng vui lắm!

Ta sắp được làm cha rồi, cũng có con của chính mình!"

Ngân Lâm Lang vui sướng như được rót vào người một luồng sinh khí mới.

Vốn còn lim dim buồn ngủ, giờ lập tức tỉnh táo hẳn, không còn dấu vết mệt mỏi.Vì con, vì Kiều Kiều, năm nay y đã quyết tâm không ngủ đông.

Có trụ nổi không thì y chưa chắc, nhưng chí ít, trước khi vào kỳ ngủ đông, y nhất định phải tự tay ấp nở bầy trứng ấy ra đời.Đúng lúc ấy, Bạch Yến từ từ bước vào.

Vừa vào đến cửa, hắn ta đã ngửi thấy mùi máu thoảng trong sơn động.

Trong lòng bất giác chấn động, liền lao tới bên giường Đồ Kiều Kiều, lo lắng gọi lớn:"Kiều Kiều!

Em làm sao vậy?"

Nhưng khi vừa thấy mấy con non đang lồm cồm bò tới, phát ra tiếng kêu khe khẽ như mèo con, Bạch Yến lập tức khựng lại, cả người sững sờ, đứng chết trân tại chỗ."

Con non...?

Từ đâu ra?

Kiều Kiều, em... em sinh rồi sao?"
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 55: Lứa sau sẽ tới lượt chàng


"Đúng vậy, có đáng yêu không?

Trong bụng em vẫn còn một lứa nữa, là của A Ngân.

Lứa sau sẽ tới lượt chàng."

"Kiều Kiều, ta không vội.

Chậm một chút cũng được.

Ta chỉ sợ thân thể của em chịu không nổi.

Hơn nữa, mấy đứa nhỏ này đều là con của chúng ta cả."

Bạch Yến tuy rất mong có con non của riêng mình, nhưng so với điều đó, hắn ta càng lo cho sức khỏe của Đồ Kiều Kiều.Thân thể Kiều Kiều mới là quan trọng nhất.

Lại nói, ngay từ đầu hắn ta đâu phải vì muốn có con mới kết lữ với Kiều Kiều, mà là bị tiểu giống cái này hấp dẫn thật lòng."

Không sao, thân thể em thế nào, em tự biết."

Dạo gần đây A Yến cũng rất vất vả, suốt ngày bận bịu chẳng được nghỉ ngơi.

Nếu A Trì và A Ngân đều đã có con, thì A Yến tất nhiên cũng nên có.

Cô không thể bên trọng bên khinh."

Kiều Kiều, em vừa mới sinh xong.

Chúng ta không thể... không thể làm chuyện đó được, nếu không em sẽ sinh bệnh mất."

Bạch Yến càng nói càng nhỏ, đầu cúi gằm xuống, vành tai đỏ bừng, như muốn tố cáo hết thảy tâm tư trong lòng.Thực ra trong lòng hắn ta cũng rất khát khao, chỉ là vì lo cho Đồ Kiều Kiều nên mới cố gắng kiềm chế."

Thân thể của em, em tự biết."

Đồ Kiều Kiều không định đôi co với Bạch Yến.

Đến lúc đó cô sẽ dùng hành động để khiến hắn tâm phục khẩu phục, bây giờ có nói gì, hắn cũng chẳng chịu tin."

Thôi được rồi, em muốn nghỉ ngơi.

Các chàng ra ngoài cả đi, đừng vây quanh em nữa, nếu không em ngủ không được."

"Cũng phải.

Kiều Kiều đã mệt cả ngày, nên nghỉ ngơi sớm một chút.

Còn đám con non, giao cho bọn ta trông nom, em cứ yên tâm mà ngủ."

Lạc Trì nói xong liền kéo cả Bạch Yến đang đứng ngẩn ra, lẫn Ngân Lâm Lang còn đang cười ngốc, cùng rời khỏi phòng ngủ của Đồ Kiều Kiều.Phòng của đám nhóc nằm ngay sát vách, do chính tay Đồ Kiều Kiều thiết kế.

Không gian rất rộng, bên trong đặt nhiều chiếc giường gỗ nhỏ, trên phủ da thú mềm mại để bọn trẻ nằm lên không bị lạnh.Chờ tất cả thú phu rời khỏi, Đồ Kiều Kiều lập tức lấy viên đan dược nhị phẩm ra nuốt.

Hóa ra thứ cô quên khi nãy chính là việc uống thuốc.Vừa uống xong, cô lập tức cảm thấy luồng khí ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, sức lực như dồi dào hơn trước.

Hiện tại cô đã là thú nhân nhị giai, mong rằng lần sinh tiếp theo sẽ được thưởng đan dược tam phẩm.Lo liệu đâu vào đấy, cô ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.Cùng lúc ấy, Đồ Sơn cũng trở về sau chuyến săn.

Trên đường về, ông gặp Hùng Lị ở quảng trường, liền cùng bà tới sơn động nơi Trư Hoa Hoa đang ở.Khi hai người vừa tới nơi, Bán Mai đã dẫn theo Vượng Sơn đứng chờ sẵn.

Nhìn thấy Hùng Lị, ánh mắt nàng sáng rực, vội bước ra từ trong đám thú nhân."

Hùng Lị a thẩm, người không thể vào trong được.

Kiều Kiều đã dặn là không cho người vào."

"Không được.

Nếu ta không vào, bọn nhỏ biết trông cậy vào ai?

Huống chi Kiều Kiều đã vì ta làm biết bao chuyện, ta cũng nên làm gì đó vì con bé.

Dù có phải quỳ xuống cầu xin Trư Hoa Hoa, ta cũng không ngại."

"Nhưng...

Trư Hoa Hoa chắc chắn sẽ không chịu giúp đâu."

Bán Mai tỏ ra khó xử."

Chúng ta đâu có tới tay không.

Mấy con mồi này đều là để tặng nàng ta."

"Đồ Sơn, chàng đi nói chuyện với thú phu của Trư Hoa Hoa đi."

Hùng Lị quay sang dặn."

Được."

"...

Đồ Sơn a thúc, đừng đi mà..."

Bán Mai muốn bảo Vượng Sơn ra ngăn lại, nhưng rồi biết rõ là vô ích.Hai người đó nhìn thế nào cũng không phải kiểu sẽ nghe theo lời can ngăn.

Nếu họ chịu nghe, thì vừa rồi sau khi Kiều Kiều đã dặn, đã chẳng cố chấp tới đây như vậy.Đồ Sơn tìm đến Diệp Cẩu, trình bày rõ ý định, mong gã có thể chuyển lời đến Trư Hoa Hoa."

Chờ."

Diệp Cẩu hờ hững liếc Đồ Sơn một cái, sau đó xoay người bước vào sơn động.Hiện giờ nhà bọn họ đã không còn như xưa.

Trư Hoa Hoa vừa sinh con đã lập tức nổi danh, thú nhân muốn gia nhập vào nhà ả càng ngày càng đông.Không ít kẻ còn dâng cả con mồi đến tận cửa, chỉ mong được kết lữ với Trư Hoa Hoa.

Nếu là trước kia, có lẽ họ còn để mắt đến đống thịt của Đồ Sơn mang tới, nhưng bây giờ thì không.

Đám thịt đó chẳng đủ lọt vào mắt.Giờ bọn họ đâu thiếu thịt nữa.

Có đồng ý hay không, phải xem tâm tình Trư Hoa Hoa thế nào.

Đồ Kiều Kiều đã định sẵn là thua.

Cho dù Lạc Trì có lợi hại ra sao, thì cuối cùng vẫn không bằng Trư Hoa Hoa.

Ở một phương diện nào đó mà nói, gã đã thắng Lạc Trì.Diệp Cẩu đem lời của Đồ Sơn nói lại cho Trư Hoa Hoa.

Trư Hoa Hoa nghe xong, sắc mặt đầy vẻ khinh thường:"Đồ Kiều Kiều chỉ là thứ yếu ớt mềm yếu!

Mới sinh được một đứa con mà sữa cũng không đủ.

Loại bạn lữ như thế giữ lại có ích gì?

Đám giống đực kia đúng là mù hết rồi.Ta tốt như vậy lại không theo đuổi, cứ phải kết lữ với con gà bệnh đó.

Dù có sinh được con thì sao?

Không nuôi sống nổi thì chẳng phải cũng vô dụng sao?"

"Vậy...

ý nàng là?"

Diệp Cẩu hỏi."

Bảo Đồ Sơn mang đến hai con dị thú, ta có thể suy nghĩ, để con non của Đồ Kiều Kiều bú một ngụm sữa."

Trư Hoa Hoa vừa nói vừa liếm môi, nước miếng chực chảy ra.So với thịt thú bình thường, thịt dị thú quả thực ngon hơn nhiều.

Đám giống đực kia đúng là vô dụng, toàn mang mấy con thú tầm thường đến, chẳng có nổi một khối thịt dị thú.

Dựa vào đâu mà Đồ Kiều Kiều, một kẻ kém ả đủ đường, lại có thể ăn dị thú mỗi ngày?Nếu Lạc Trì và mấy người kia chịu làm thú phu của ả, chẳng phải ả cũng có thể ăn như Đồ Kiều Kiều?Đúng rồi.

Giờ ả đã chứng minh được năng lực sinh sản của mình.

Chỉ cần ả tỏ ý muốn sinh con cho bọn họ, bọn họ nhất định sẽ bỏ Đồ Kiều Kiều mà chọn ả.Trên đời này, có giống đực nào lại không muốn có con ruột?

Lạc Trì và những người kia cũng không ngoại lệ."

Hoa Hoa, vậy ta đi báo cho bọn họ ngay!"

"Khoan đã!"

Diệp Cẩu vừa quay người liền bị Trư Hoa Hoa gọi giật lại."

Hoa Hoa, nàng còn muốn dặn gì sao?"

"Ta đổi ý rồi.

Ngươi đi nói với Đồ Kiều Kiều, nếu nàng ta muốn con mình sống, thì phải đưa thú phu của nàng đến để trao đổi."

Tuy Trư Hoa Hoa không tính là thông minh, nhưng mấy chuyện lợi hại như vậy ả vẫn tính được.

Hai con dị thú ăn được mấy bữa?

Nếu có được Lạc Trì và những người kia, muốn ăn bao nhiêu dị thú chẳng phải đều là chuyện của ả?"

Hoa Hoa...

Nhưng chẳng phải nàng từng hứa sẽ sinh lứa sau cho ta sao?"

Diệp Cẩu ngập ngừng hỏi."

Đó là chuyện trước kia.

Ngươi nghĩ ta lúc đó có thể sánh với ta bây giờ sao?

Rốt cuộc ngươi có đi hay không?

Nếu không thì ta gọi kẻ khác.

Hiện giờ có rất nhiều thú nhân muốn làm thú phu của ta, ta đâu cần tới một kẻ như ngươi."

Trư Hoa Hoa ngẩng đầu, nét mặt đầy kiêu ngạo.Lúc này, bên ngoài sơn động đã có không ít giống đực xếp hàng.

Nghe đâu còn có cả thú nhân từ những bộ lạc khác kéo tới.

Hôm nay ả mới sinh con, liền sai Trư Đại Đầu đến bộ lạc Heo Rừng truyền tin, tiện thể khoe khoang rằng mình sinh được ba đứa một lần.Mới nửa ngày trôi qua đã có vô số thú nhân kéo đến.

Nghe nói ngay cả bộ lạc Tam Vĩ Hồ cũng có ý muốn phái người tới.

Ả phải chuẩn bị thật kỹ.

Thú nhân bộ lạc Tam Vĩ Hồ vốn nổi tiếng là tuấn mỹ nhất trong các bộ lạc.Nếu có thể kết lữ với một thú phu đến từ Tam Vĩ Hồ, con của ả sinh ra nhất định sẽ xinh đẹp tuyệt trần.

Đến lúc ấy, ả sẽ chọn kẻ lợi hại nhất làm đệ nhất thú phu.

Còn Trư Đại Đầu, tốt nhất là tự biết thân biết phận, hắn đã không còn xứng với vị trí ấy nữa."

Ta... ta đi!

Hoa Hoa, nàng đừng giận, đừng bỏ rơi ta.

Ta đi ngay!"
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 56: Tâm tư của Diệp Cẩu


Diệp Cẩu hoảng hốt bỏ chạy, sợ rằng Trư Hoa Hoa sẽ không cần gã nữa.

Dù sao, một giống đực bị giống cái ruồng bỏ thì chỉ còn con đường trở thành thú nhân lưu lạc.Huống chi, Trư Hoa Hoa lại có năng lực sinh sản mạnh mẽ đến thế, gã đâu nỡ rời xa nàng.

Nếu thật sự bị đuổi khỏi bộ lạc, gã nhất định sẽ kéo nàng theo cùng.Tất nhiên, đó là bất đắc dĩ nhất.

Nếu được lựa chọn, gã vẫn muốn tiếp tục sống trong bộ lạc.

Không ai tình nguyện rời khỏi nơi này cả."

Còn đứng đó làm gì?

Không mau đi đi?"

Trư Hoa Hoa vừa nói vừa cầm lấy xâu thịt nướng to tướng đặt trên giường mà ăn.

Miệng ả đầy dầu mỡ, dáng vẻ chẳng hề kiêng dè.

Dù mới sinh xong, thân hình ả chẳng những không gầy đi mà còn như béo thêm vì mấy đứa nhỏ."

Được rồi, ta đi ngay."

Diệp Cẩu không dám chần chừ, lập tức rời đi.

Trư Hoa Hoa thì hớn hở hừ mũi, ăn hết một xâu thịt liền sai một thú phu khác đi lấy thêm.

Ả quệt tay đầy dầu lên tấm da thú trải giường, tiện thể lau luôn miệng, rồi tiếp tục nằm ngủ.

Miệng vẫn nhóp nhép như đang chờ món ngon được mang tới, chẳng hề để tâm đến ai.Diệp Cẩu vừa rời khỏi liền đem yêu cầu của Trư Hoa Hoa nói lại với Hùng Lị và Đồ Sơn.

Hùng Lị vừa nghe xong liền biến sắc."

Thú phu của Kiều Kiều nhà ta, dựa vào đâu mà phải nhường cho ả?

Thịt thú còn có thể mang đi đổi đồ ăn cho bọn nhỏ, nhưng thú phu thì tuyệt đối không được!"

"Phải đó!

Một giống đực chỉ có một bạn lữ thôi.

Trư Hoa Hoa đúng là không biết xấu hổ, mở miệng ra đã đòi người!"

Đồ Sơn giận đến nỗi cả người run lên."

Không chịu à?

Vậy nhìn lại xem giờ có bao nhiêu giống đực muốn làm thú phu của Hoa Hoa nhà ta?Giờ nàng ấy đã có mười thú phu rồi!

Bắt thú phu của Đồ Kiều Kiều đem ra trao đổi là đã nể mặt lắm rồi!

Đồ Kiều Kiều ấy à, mỗi lần chỉ sinh được một đứa, thân thì gầy gò yếu ớt, giống cái như thế, thử hỏi có giống đực nào dám kết lữ cùng nàng ta chứ..."

"Diệp Cẩu!

Ngươi mà còn dám nói xấu Kiều Kiều một câu nữa, ta liều mạng với ngươi!"

Đồ Sơn lúc này đã giận đến cực độ, không thể nhịn được nữa."

Đến đây!

Chẳng phải muốn đánh nhau sao?

Ai sợ ngươi chứ!"

Gã vốn chẳng ngán.

Đồ Sơn chỉ là một thú nhân tam giai, lại còn là giống đực trung niên, sao sánh được với gã — một thanh niên tráng kiện đang độ sung sức.

Huống hồ, gã là thú nhân tứ giai!Nhưng... không đúng.

Trước kia gã nhớ chân tên này từng bị què, hành động bất tiện, sao giờ lại không khác gì thú nhân bình thường?"

Tới!"

Đồ Sơn biết mình không bằng Diệp Cẩu, nhưng vì con, trận này ông nhất định phải đánh."

Vượng Sơn, chàng ra tay đi."

Bán Mai tất nhiên không thể để Đồ Sơn chịu thiệt.

Nàng đã hứa với Kiều Kiều thì nhất định sẽ giữ lời."

Được.

Nàng ở lại đây, đừng chạy lung tung."

Hắn nhẹ nhàng xoa đầu bạn lữ."

Ừ, chàng mau đi đi."

Ngay khi hai bên chuẩn bị động thủ, Vượng Sơn bước ra: "Diệp Cẩu, để ta đấu với ngươi!"

"Vượng Sơn?

Sao ở đâu cũng thấy ngươi vậy?

Ta không đánh với ngươi.

Ta đã nói rõ với Đồ Sơn rồi."

Diệp Cẩu nhíu mày, từ chối thẳng thừng.Tuy cả hai đều là thú nhân tứ giai, nhưng thiên phú Vượng Sơn rõ ràng vượt trội.

Hắn có dị năng hệ phong, còn gã chỉ là dây leo trói buộc.

Về nhiều mặt, gã hoàn toàn thua kém."

Đồ Sơn!

Ngươi có dám đánh với ta không?"

"Dám!

Tới đây!

Nếu ngươi thua thì phải xin lỗi vì hành vi vừa rồi!"

Đồ Sơn đã chuẩn bị tâm lý, dù có ngã cũng phải đánh.

Chỉ là nghĩ đến Kiều Kiều, trong lòng vẫn không khỏi áy náy.

Cái chân ông vừa mới dưỡng lành, lần này e là..."

Nghe chưa, Vượng Sơn?

Chuyện này không liên quan tới ngươi, tránh ra!"

"Nếu các ngươi đã quyết, vậy ta không cản.

Nhưng này, Diệp Cẩu, ta cũng muốn khiêu chiến ngươi.

Đợi ngươi đánh xong với Đồ Sơn a thúc, đến lượt ta."

Hắn chẳng màng Diệp Cẩu còn sức hay không, chỉ cần làm tròn chuyện Tiểu Mai giao là đủ."

Không được!

Ta vừa đánh xong với Đồ Sơn, còn đâu hơi mà đánh với ngươi!"

Diệp Cẩu xưa nay không phải kẻ sĩ diện mà liều thân.

Ngược lại, gã rất giảo hoạt, chưa từng tự đẩy mình vào thế bất lợi."

Vậy thì mai đánh với ta."

Vượng Sơn dù sao cũng là người ngay thẳng, không ép người quá mức."

Mai... mai ta e là không rảnh..."

"Vậy ngày kia?"

"Ngày kia cũng không được...

Ta còn phải giúp Hoa Hoa chọn thú phu.

Giờ có rất nhiều giống đực muốn gia nhập nhà ta."

"Vậy rốt cuộc khi nào ngươi mới rảnh?"

Vượng Sơn cau mày.

Hắn thật thà, lúc này hoàn toàn bị Diệp Cẩu dắt mũi.

Thực ra Diệp Cẩu đâu có định đánh với hắn, chỉ đang tìm cớ thoái thác."

Vượng Sơn, vậy quyết luôn là ngày mai!

Chính gã nói rồi, Trư Hoa Hoa có đến mười thú phu, dù có chọn thêm cũng chưa chắc tới lượt gã.Ngày mai chàng cứ đến đây canh.

Hễ gã rảnh là khiêu chiến.

Nếu gã dám không đánh, chàng cứ ra tay trước cho ta!"

Bán Mai lập tức đứng ra sắp xếp.Nàng chẳng màng phiền phức, chỉ thấy Diệp Cẩu quá chướng mắt.

Trước kia gã từng theo đuổi nàng, ánh mắt nhìn nàng khiến nàng chẳng vừa lòng nên thẳng thừng từ chối.

Sau đó gã lại tìm đến Kim Hoa cầu kết lữ, cũng bị cự tuyệt.Nếu không vì tham lam năng lực sinh sản của Trư Hoa Hoa, có khi gã cũng chẳng buồn để mắt đến ả."

Được rồi, Tiểu Mai, ta nghe theo lời nàng."

Với đám thú phu như bọn họ, lời bạn lữ chính là mệnh lệnh."

Ngươi...

Bán Mai!

Ta có đắc tội gì với ngươi đâu chứ!"

Diệp Cẩu những tưởng Bán Mai đang giận cá chém thớt, nhưng lại không dám lớn tiếng, sợ Vượng Sơn ra tay thật."

Ta chỉ đơn giản là thấy ngươi chướng mắt."

"Ngươi..."

"Rốt cuộc có đánh nữa không?

Không thì ta về."

Đồ Sơn bắt đầu mất kiên nhẫn.Nếu không đổi được sữa từ chỗ Trư Hoa Hoa, ông chỉ còn cách ra ngoài tìm vài con thú đang cho bú, bắt về cho bọn nhỏ uống tạm."

Đánh!

Sao lại không đánh!

Đánh ngay bây giờ!"

Vừa bị mất mặt trước Vượng Sơn, giờ Diệp Cẩu càng không thể bỏ qua cơ hội trút giận lên người Đồ Sơn."

Ra khoảng đất trống bên kia mà đánh."

Diệp Cẩu chỉ tay."

Đi."

Cả hai cùng tiến ra khoảng đất trống.

Còn chưa kịp ra chiêu chính thức, Diệp Cẩu đã bất ngờ ra tay trước.

Chớp mắt, trên người Đồ Sơn đã đầy thương tích.Hùng Lị đứng giữa đám thú nhân, lo đến mức toàn thân căng cứng, chỉ có thể âm thầm khấn xin Thần Thú phù hộ cho Đồ Sơn.Diệp Cẩu không vội kết thúc.

Gã cố tình tra tấn Đồ Sơn từng chút một.

Ai bảo hắn là cha của Đồ Kiều Kiều, mà Kiều Kiều lại là bạn lữ của Lạc Trì.Trong bộ lạc này, Lạc Trì luôn đứng trên gã một bậc.

Có Lạc Trì ở đây, chẳng ai thèm để mắt đến gã.

Gã đánh không lại Lạc Trì, nhưng chẳng lẽ đến Đồ Sơn cũng không thắng nổi?

Nếu muốn trách thì trách Đồ Kiều Kiều đã ngu ngốc chọn kết lữ với Lạc Trì.Thời gian trôi dần, thương tích trên người Đồ Sơn càng lúc càng nhiều.

Cả váy da thú ông mặc cũng đã đẫm máu.Bán Mai nhìn mà sởn cả tóc gáy, đã chuẩn bị bảo Vượng Sơn lên can thiệp.

Nếu không ngăn kịp, e rằng Đồ Sơn sẽ mất mạng.Diệp Cẩu cũng gần như trút hết giận, đang chuẩn bị tung đòn cuối cùng.

Gã không rõ chân Đồ Sơn đã lành bằng cách nào, nhưng cũng chẳng để tâm.

Gã chỉ cần thêm một cú, là có thể đánh gãy nó lần nữa.Ngay lúc Diệp Cẩu lao đến, nhắm thẳng vào chân Đồ Sơn để tung đòn, ông bỗng cảm thấy toàn thân nóng bừng lên...
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 57: Đồ Sơn đột phá


Đây là một cảm giác vô cùng quen thuộc mà ông đã hơn mười năm không được trải qua.

Không ngờ lần này vừa mới khỏi vết thương nặng, ông lại gặp may trong cái rủi.

Không rõ có phải do viên đan dược mà Kiều Kiều cho ông ăn hay không, nhưng chắc chắn chính là nhờ viên đan dược đó.Trước đây Đồ Sơn chưa từng có cảm giác như vậy.

Chỉ sau khi uống viên đan dược kia, cơ thể ông mới bắt đầu thay đổi.Nghĩ đến đây, trong lòng Đồ Sơn dâng lên một cảm xúc khó tả.

Viên đan dược đó chắc chắn rất quý, vậy mà Kiều Kiều không giữ lại cho bản thân mà lại đưa cho ông.

Ông có tài đức gì mà lại có được một đứa con gái vừa hiền lành vừa hiếu thuận đến thế?Cơ thể Đồ Sơn càng lúc càng nóng lên.

Rất nhanh sau đó, ông nghe thấy một tiếng "rắc" vang lên, như thể có thứ gì đó vừa bị phá vỡ, thoát khỏi ràng buộc.Đúng lúc này, đòn tấn công của Diệp Cẩu đã lao thẳng đến trước mặt.

Thế nhưng cảnh tượng gã tưởng tượng lại không xảy ra.

Đồ Sơn đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh cực lớn, không chỉ đỡ được đòn đánh mà trong lòng bàn tay Đồ Sơn còn bất ngờ xuất hiện một ngọn lửa.Khí thế trên người Đồ Sơn cũng thay đổi rõ rệt.

Giờ đây hắn hoàn toàn không giống một thú nhân tam giai nữa mà giống như một thú nhân tứ giai thực thụ.

Trước giờ chưa từng nghe nói Đồ Sơn có dị năng, vậy mà giờ hắn lại có thể sử dụng.

Chẳng lẽ trong lúc giao chiến ban nãy, Đồ Sơn đã đột phá thăng cấp?Nhưng sao có thể như vậy được?

Đồ Sơn rõ ràng là một giống đực trung niên, nhìn thế nào cũng thấy đã hơn mười năm chưa từng thăng cấp.

Với tình trạng đó, lẽ ra hắn đã phải dừng lại ở tam giai mãi rồi chứ?

Vì sao lại có thể đột nhiên thăng cấp?Dù trong lòng không muốn tin, nhưng sự thật đã bày ra ngay trước mắt, không thể không thừa nhận.

Đồ Sơn đúng là quá may mắn.

Đồ Sơn suýt chút nữa đã bị tiêu diệt, vậy mà không những đột phá thăng cấp, còn thức tỉnh được dị năng – mà dị năng lại là hệ hỏa, đúng ngay điểm khắc chế gã.Dù gã thăng cấp tứ giai sớm hơn Đồ Sơn, nhưng hiện tại lại không còn dám chắc mình có thể đánh thắng được đối phương.

Sớm biết vậy, ngay từ đầu gã nên ra tay trước để chiếm ưu thế, không nên cho Đồ Sơn cơ hội lấy lại sức.

Giờ thì có hối tiếc cũng đã muộn.Đồ Sơn cũng không hề nương tay, lập tức vận dụng dị năng vừa mới thức tỉnh.Lúc đầu còn hơi vụng về, nhưng càng đánh, ông càng điều khiển thành thạo.

Diệp Cẩu chống đỡ ngày càng vất vả, bắt đầu hối hận vì sao lại chủ động đòi đánh với Đồ Sơn."

Đồ Sơn a thúc!

Đừng nương tay với gã!

Đánh mạnh vào!"

Bán Mai đứng bên ngoài hò hét cổ vũ.Đồ Sơn không giống Diệp Cẩu đê tiện như vậy, ông chỉ muốn đường đường chính chính giành chiến thắng.Dưới làn công kích không ngừng của dị năng hệ hỏa, cuối cùng Diệp Cẩu vẫn bại trận.

Gã bị Đồ Sơn đánh một chưởng cực mạnh vào ngực, cảm giác như xương trong người gãy đến mấy chỗ.Đồ Sơn vốn định dừng lại ở đó, tha cho Diệp Cẩu một lần.

Nhưng ông chợt nhớ ra, lúc nãy chính Diệp Cẩu đã nhắm vào chân mình mà đánh.

Cái chân đó là do Kiều Kiều phải cực khổ lắm mới chữa lành.

Nếu để gãy thêm lần nữa thì không chỉ phụ lòng Kiều Kiều, mà còn phụ cả tình nghĩa với bạn lữ.Cho nên, nếu Diệp Cẩu muốn thấy ông gãy chân, thì giờ ông sẽ khiến chính Diệp Cẩu gãy chân trước.

Dù sao, lúc trước Diệp Cẩu cũng định làm như thế với ông, thì bây giờ chỉ là lấy cách của thú, trả lại cho thú mà thôi.Thật ra, Đồ Sơn không muốn khiến Kiều Kiều phải lo lắng thêm.

Nhưng khi Kiều Kiều gặp khó khăn, bị ức hiếp, ông — với tư cách là cha — sao có thể ngồi yên mà không làm gì?

Diệp Cẩu đã nói ra những lời như vậy, nếu ông vẫn có thể nhẫn nhịn, thì còn xứng đáng gì làm cha của Kiều Kiều nữa?Giây phút này, ánh mắt Đồ Sơn trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Dù là vì con gái hay vì bạn lữ, ông cũng tuyệt đối không thể để bản thân bị thương thêm lần nào nữa.

Hơn thế, ông muốn cho tất cả thú nhân thấy rõ, sau lưng Kiều Kiều nhà ông không phải là không có người.Đồ Sơn chậm rãi tiến lại gần Diệp Cẩu.

Diệp Cẩu gắng gượng nâng thân thể đầy thương tích, cố cử động vài cái rồi hoảng hốt nhìn Đồ Sơn:"Ngươi... ngươi định làm gì?

Đồ Sơn, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm ta bị thương, ngươi cũng sẽ không sống yên đâu..."

"Ngươi hỏi ta muốn làm gì à?

Vừa rồi ngươi chẳng phải nói rất giỏi sao?

Còn định đánh gãy chân ta nữa chứ?

Vậy thì giờ, chính ngươi cũng nên nếm thử cảm giác gãy chân là thế nào đi!"

Vừa dứt lời, Đồ Sơn nghiến răng, dồn toàn bộ dị năng vào lòng bàn tay rồi giáng mạnh xuống chân Diệp Cẩu đang nằm bất động dưới đất, không còn sức phản kháng.Một tiếng "rắc" vang lên.

Chân Diệp Cẩu lập tức gãy lìa, chỉ còn một ít da thịt mỏng dính giữ lại, khiến gã đau đớn hét lên thảm thiết.Khi chiến thắng đã trong tay, toàn bộ cơn giận và nỗi uất ức bao năm qua trong lòng Đồ Sơn như được giải tỏa.

Lồng ngực nhẹ đi hẳn, tâm trí cũng sảng khoái vô cùng."

Đồ Sơn, chàng thật sự rất lợi hại!"

Hùng Lị nhìn ông với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.Đồ Sơn ngượng ngùng gãi đầu:"Thật ra cũng chẳng có gì, tất cả đều nhờ Kiều Kiều.

Nếu không có con bé, ta cũng không thể trở thành như bây giờ.

A Lị, hiện tại ta đã là thú nhân tứ giai rồi."

"Đồ Sơn, vậy sau này chúng ta không cần phải làm phiền Kiều Kiều nữa."

Hùng Lị nhào vào lòng ông."

Ừ."

Đồ Sơn nhẹ nhàng xoa đầu Hùng Lị.Sau đó, ông quay sang nhìn những thú nhân đang đứng xung quanh, dõng dạc nói:"Từ nay trở đi, nếu ta còn nghe ai nói xấu Kiều Kiều, thì đừng trách ta không khách khí.

Sau lưng Kiều Kiều nhà ta có ta.

Ai không sợ chết thì cứ thử!"

Nhìn ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa kiên định của Đồ Sơn, không ít thú nhân theo bản năng lùi lại vài bước.

Những kẻ khi nãy còn hùa theo tâng bốc Trư Hoa Hoa, chà đạp Đồ Kiều Kiều giờ cũng nín lặng, không dám hé răng.

Tuy Đồ Sơn là giống đực trung niên, nhưng sau khi đột phá lên tứ giai, thực lực của ông thậm chí còn vượt qua cả những thú nhân đã đạt tứ giai từ lâu.Trừ khi không còn lựa chọn nào khác, chẳng ai dám dễ dàng dây vào ."

A...

đau quá!

Có ai đưa ta tới chỗ vu y xem giúp được không?

Ta không nhúc nhích nổi rồi..."

Diệp Cẩu nằm rên rỉ trên mặt đất, thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng thảm thiết."

Ui cha, không ngờ bộ lạc Kim Sư của các ngươi lại náo nhiệt đến vậy!

Sớm biết thế này thì bọn ta đã đến xem từ lâu rồi!"

Một giọng nam mang theo vẻ hài hước, trầm ấm và đầy cuốn hút bất chợt vang lên.Các thú nhân nghe tiếng thì cùng nhìn về phía đó, chỉ thấy phía xa có hai thiếu niên tóc bạc đang đứng.

Cả hai đều sở hữu vẻ ngoài tinh xảo và xinh đẹp, ngay cả lông mi cũng trắng muốt, đôi môi đỏ hồng khẽ mím, ngũ quan nổi bật như được khắc họa tỉ mỉ.Một người mang dáng vẻ lạnh lùng, còn người kia thì hoạt bát, nghịch ngợm.

Nếu phải hình dung, thì một người tựa như lửa rực cháy, còn người kia lạnh giá như sương đêm.Người vừa cất tiếng chính là kẻ hoạt bát trong hai huynh đệ.

Dù trông rất giống nhau, nhưng khí chất mỗi người lại hoàn toàn khác biệt.Diện mạo của bọn họ là kiểu mà giống cái nào cũng say mê — không quá mềm yếu, cũng không hề thô kệch — từng chi tiết đều vừa vặn đánh trúng vào sở thích của người nhìn.Chỉ có điều, trong hai người, có một kẻ sắc mặt tái nhợt rõ rệt, không chút huyết sắc.

Vừa nhìn đã biết thể trạng yếu, không giống một giống đực khỏe mạnh."

Các ngươi... là thú nhân của Hồ tộc?"

Một thú nhân trong đám đông nhận ra họ."

Không sai.

Nghe nói bộ lạc các ngươi xuất hiện một giống cái có năng lực sinh sản vượt trội, nên bọn ta đến xem thử.

Các ngươi biết là ai không?"

"Là ta!"

Kim Hoa bước ra từ trong đám thú nhân.

Hiện tại nàng ta mới chỉ có bốn thú phu, vẫn còn chưa đủ.

Hai người này trông đều rất ổn, dù có một kẻ trông hơi yếu, nhưng không sao, nàng ta chỉ cần chọn người có thân thể khỏe là được.Không ngờ tin đồn về khả năng sinh sản của nàng ta lại lan đến tận bộ lạc Tam Vĩ Hồ.

Nếu Lạc Trì biết được chuyện này, hẳn là sẽ hối hận lắm."

Là ngươi?"

Diêu Kỳ Diệp nhướng mày đánh giá Kim Hoa bằng ánh mắt khinh thường, giọng nói mang theo vẻ khó chịu:"Ngươi chắc không nói dối đấy chứ?

Dung mạo của ngươi còn chẳng bằng một nửa ta, ta không muốn kết lữ với loại giống cái như ngươi."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 58: Hai thiếu niên song sinh đến từ bộ lạc Tam Vĩ Hồ


"Ta không hề nói sai.

Không tin thì các ngươi có thể hỏi bất kỳ ai trong bộ lạc chúng ta.

Ta chính là giống cái có năng lực sinh sản mạnh nhất, lại được xem là đẹp nhất của bộ lạc Kim Sư."

"Không sai!

Ta có thể làm chứng, Kim Hoa nói hoàn toàn là sự thật!

Các ngươi nhìn ấn ký trên cánh tay nàng đi!"

Bất ngờ có một thú nhân đứng ra lên tiếng.Hắn là người theo đuổi Kim Hoa, từ lâu đã muốn trở thành thú phu của nàng, nhưng luôn bị Kim Hoa phớt lờ.Trong khi mọi người còn đang bàn tán, Diệp Cẩu vẫn nằm rên rỉ trên mặt đất.

Gã đã gào lên từ lâu mà chẳng có lấy một ai đến giúp.

Không còn cách nào, gã đành liếc nhìn sang hai thiếu niên song sinh của Hồ tộc vừa mới xuất hiện."

Ư... các ngươi... cứu ta với!

Bạn lữ của ta là giống cái có khả năng sinh sản mạnh nhất bộ lạc Kim Sư.

Chỉ cần các ngươi chịu cứu ta, ta sẽ thuyết phục nàng ấy nhận các ngươi làm bạn lữ.

Sau này nàng ấy có thể sinh con cho các ngươi..."

Mồ hôi túa đầy trán, nhưng Diệp Cẩu vẫn cố gắng nói hết câu."

Bạn lữ của ngươi?

Ở đâu?

Ngươi định chứng minh bằng cách nào?"

Khóe môi Diêu Kỳ Diệp hơi nhếch lên, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc nhìn gã.

Rõ ràng, hắn ta chẳng hề xem Diệp Cẩu ra gì.Loại thú nhân chẳng có bản lĩnh như thế, hắn ta vốn chẳng thèm để mắt tới.

Những kẻ không có thực lực thì không xứng tồn tại trong thế giới của hắn ta.

Vừa rồi Diêu Kỳ Diệp có chú ý đến một thú nhân tứ giai khá lợi hại, cũng muốn tìm cơ hội giao đấu thử.

Chỉ tiếc, đó lại là một trung niên thú nhân, e rằng không chịu nổi một đòn của hắn ta.Diêu Kỳ Diệp đưa mắt lướt qua người Đồ Sơn, sau đó lại quay sang nhìn Diệp Cẩu đang nằm dưới đất bằng ánh mắt chán ghét."

Ta... bạn lữ của ta đang nghỉ trong sơn động, nàng ấy vừa sinh ba đứa nhỏ... các ngươi có muốn gặp không?"

Trong mắt Diệp Cẩu chợt ánh lên một tia mong đợi."

Không đi."

Câu trả lời của Diêu Kỳ Diệp khiến tất cả thú nhân xung quanh đều sững sờ.Dù gì thì bọn họ cũng tưởng hắn ta đến đây là để kết lữ với Trư Hoa Hoa.

Vậy mà khi được Diệp Cẩu mời đi xem bạn lữ, hắn ta lại từ chối.

Một cơ hội tốt như thế mà bỏ qua, thật sự quá đáng tiếc."

Diệp Cẩu!

Ta sẽ đưa ngươi đến gặp vu y, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện: nhất định phải để ta trở thành bạn lữ của Trư Hoa Hoa."

Hầu Viên từ trong đám đông bước ra.Hắn chẳng có yêu cầu gì cao đối với giống cái, chỉ cần có thể sinh con là được.

Nếu không sinh được, dù có đẹp đến mấy, hắn cũng không cần.

Người khác thì mê mẩn Đồ Kiều Kiều, còn hắn thì không.

Lần này Đồ Kiều Kiều sinh được một đứa nhỏ, ai biết lần sau còn sinh được không?

Có khi lần này chỉ là do may mắn.Nàng ta mới mang thai một tháng đã sinh, chưa chắc đứa trẻ đó đã bình thường.

Biết đâu lại là điềm gở trong mắt thú nhân."

Không thành vấn đề!

Mau đưa ta đi đi!"

Diệp Cẩu đau đến sắp ngất, chẳng còn hơi sức đâu mà lo nghĩ gì nữa.

Dù sao Hầu Viên cũng là một thú nhân nhị giai, chắc Trư Hoa Hoa cũng sẽ không phản đối..."

Được!

Ngươi đợi một lát."

Hầu Viên sau khi nhận được lời hứa thì vô cùng vui mừng, lập tức vác Diệp Cẩu rời khỏi hiện trường."

Nếu các ngươi đã không ưa Trư Hoa Hoa thì mau rời khỏi bộ lạc chúng ta đi!

Giống cái trong bộ lạc còn không đủ cho thú nhân của chính mình, lấy đâu ra chia cho thú nhân các bộ lạc khác!"

"Đúng rồi đó!

Mau đi đi!

Kim Hoa của bộ lạc chúng ta cũng có rất nhiều giống đực theo đuổi, chẳng thua gì hai người các ngươi!"

"Các ngươi có muốn kết lữ với ta..."

"A Diệp!

Đừng gây chuyện nữa, đệ quên mất mục đích chúng ta đến đây rồi sao?"

Diêu Kỳ Xuyên – người có dáng vẻ điềm tĩnh nhưng sắc mặt tái nhợt – khẽ kéo tay Diêu Kỳ Diệp, nhắc nhở hắn ta nên tiết chế lại."

Ca!

Đệ không muốn đi cầu lữ cái loại giống cái đó, ca cũng biết đệ ghét cái gì mà!"

Diêu Kỳ Diệp nhíu mày, liếc về phía sơn động nơi Trư Hoa Hoa đang nghỉ ngơi, ánh mắt tràn đầy chán ghét.Hắn ta ghét nhất là giống cái vừa hôi vừa bẩn.

Cái sơn động phía trước, còn cách một đoạn mà hắn ta đã ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ trong.

Hắn ta cố nhịn lắm mới không nôn, chứ không thì bao nhiêu thịt đã ăn từ sáng chắc đã nôn sạch.Một giống cái vừa bẩn vừa hôi như vậy, cho dù có khả năng sinh con thì hắn ta cũng không thể nuốt nổi.Chẳng lẽ ca ca hắn ta có thể chấp nhận được sao?

Không thể nào!

Hắn ta không muốn thấy ca ca mình trở thành một thú nhân nhếch nhác."

Nhưng đệ cũng không thể vì vậy mà hành xử tùy tiện.

Đệ biết rõ mục đích chúng ta đến bộ lạc Kim Sư lần này là gì.

Trong bộ lạc chúng ta hiện tại đã không còn Tam Vĩ Hồ, cũng không thể sinh ra con non.

Nếu chúng ta không ra tay kịp thời, e rằng tộc ta sẽ tuyệt diệt."

Tuy y và A Diệp là huynh đệ song sinh, cùng một mẹ sinh ra, nhưng thể chất của y vốn yếu hơn.

Vì vậy y chỉ là Nhị Vĩ Hồ, còn A Diệp lại là Tam Vĩ Hồ.

Thế nhưng, đã mười năm trôi qua kể từ lần cuối bộ lạc Tam Vĩ Hồ xuất hiện một co non.Vì tương lai của bộ lạc và vì con non, bọn họ đã thử kết lữ với thú nhân thuộc bộ lạc Heo Rừng, Chuột Núi, Mèo Rừng... nhưng vẫn không thể sinh ra một con non mang huyết thống Hồ tộc.

Không chỉ riêng Hồ tộc, ngay cả mang huyết thống của bạn lữ cũng không có.Khi chọn bạn lữ, họ đều ưu tiên những giống cái có khả năng sinh sản trung hoặc thượng đẳng.

Nhưng dù điều kiện tốt như vậy, vẫn không có giống cái nào mang thai con của Hồ tộc.

Nếu tình hình cứ tiếp diễn, chưa đầy trăm năm nữa, thú nhân Hồ tộc ở Đông Đại Lục sẽ bị diệt vong."

Nhưng đệ thật sự không thể ép mình được!"

Diêu Kỳ Diệp cũng hiểu rõ điều đó, nhưng hắn ta không thể miễn cưỡng bản thân.

Dù đã cố gắng rất nhiều để tự thuyết phục, hắn ta vẫn không thể vượt qua được cảm giác chán ghét.Thế nhưng nếu lần này không kết lữ, khi trở về, chắc chắn tộc nhân sẽ vô cùng thất vọng.Đúng lúc Diêu Kỳ Diệp đang rối bời, Kim Hoa lại chạy tới:"Các ngươi kết lữ với ta đi!

Lúc kiểm tra, ta được xác nhận là giống cái có khả năng sinh sản thượng đẳng.

Kết lữ với ta các ngươi tuyệt đối không thiệt.

Hiện ta đã mang thai một đứa nhỏ, lần sinh tiếp theo ta có thể sinh cho các ngươi."

Chỉ cần nhìn qua, Kim Hoa đã nhận ra hai huynh đệ Hồ tộc này đều rất mạnh, ít nhất cũng là thú nhân ngũ giai.

Trong số các thú phu của nàng ta hiện tại, chưa ai đạt đến cấp bậc đó.Đồ Sơn khẽ nhíu mày.

Nếu ở đây không có thứ bọn họ cần, thì cũng chẳng cần ở lại lâu.

Bọn nhỏ vẫn đang chờ bú sữa."

Bán Mai, phiền con nhờ Vượng Sơn mang hai con mồi này về cho Kiều Kiều.

Ta phải ra ngoài một chuyến."

"Được rồi, Đồ Sơn a thúc, vậy người nhớ cẩn thận một chút."

"Ta biết rồi."

Đồ Sơn quay lại dặn dò Hùng Lị vài câu, sau đó rời đi.Bán Mai muốn ở lại xem náo nhiệt nên bảo Vượng Sơn mang thịt về cho Đồ Kiều Kiều, còn nàng thì ở lại xem cho vui.Hùng Lị vừa lo lắng cho Đồ Kiều Kiều, lại vừa sợ Bán Mai lỡ miệng tiết lộ chuyện con bé đã sinh nhiều con non.

Trước đó, Kiều Kiều từng dặn rằng chuyện này tạm thời chưa nên công khai, bà vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.Vì vậy, lúc nãy đến, bà cũng không nhắc gì đến chuyện Kiều Kiều đã sinh bao nhiêu đứa nhỏ, khiến Diệp Cẩu hiểu lầm rằng Kiều Kiều chỉ sinh được một đứa."

Hùng Lị a thẩm, người cứ yên tâm về trước đi.

Kiều Kiều đã dặn dò con rồi, con hiểu rõ, sẽ không nói linh tinh đâu."

"Vậy được rồi, ta về trước."

Hùng Lị vì lo cho Đồ Kiều Kiều nên vội vàng quay về.Cùng lúc đó, Hồ Hoa Hoa đang bận rộn gói thịt và da thú.

Trước đây, bà từng thu được mấy tử quả quý hiếm, vẫn luôn để dành chưa đụng tới.

Giờ chính là lúc thích hợp để mang qua cho Kiều Kiều nếm thử.Kim Xuyên đứng bên nhìn bạn lữ mình, miệng há hốc vì ngạc nhiên.

Từ sau khi ông kể cho bạn lữ nghe chuyện Đồ Kiều Kiều sinh được mười hai con non, nàng ấy liền trở nên như thế này."

Hoa Hoa, đừng làm quá, nàng sắp dọn trống cả cái sơn động rồi đó..."

"Dù sao ta cũng không dùng hết đống da thú đẹp này, mang cho Kiều Kiều là vừa vặn.

À đúng rồi, lát nữa chàng nhớ mang cả con Mị Mị thú qua, đưa luôn cho Kiều Kiều."

Kim Xuyên: "..."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 59: Trư Hoa Hoa trở thành món ngon ai cũng thèm


Mị Mị thú chẳng phải hôm qua nàng ấy còn nói muốn ăn sao?

Rõ ràng sáng nay ông mới đi săn về, vậy mà giờ lại mang cho Kiều Kiều?Thôi kệ.

Kiều Kiều sinh nhiều con non như vậy, cũng nên bồi bổ.

Ăn thì ăn đi."

Đúng rồi.

Chuyện Kiều Kiều dặn dò, nàng nhớ đừng lỡ miệng với người khác."

Kim Xuyên không nhịn được, lại nhắc Hồ Hoa Hoa một câu."

Yên tâm đi, miệng ta còn kín hơn miệng chàng ấy chứ!

Chuyện này đến Mã Hồng ta còn không buột miệng nói ra, chàng cứ yên tâm."

Hồ Hoa Hoa tự tin đáp.Sáng nay, Đồ Kiều Kiều đã dặn rất kỹ.

Con bé nói tạm thời không được để lộ, tránh bị thú nhân khác nhòm ngó hoặc khiến các bộ lạc khác ganh tỵ.Kim Xuyên là thủ lĩnh, những chuyện rắc rối lòng vòng thế này chẳng cần Kiều Kiều phải nói, ông cũng hiểu rất rõ.

Vì thế, trong việc giữ bí mật, ông còn nghiêm khắc hơn bất kỳ ai.

Gần đây, ông còn đặc biệt dặn không cho Đồ Kiều Kiều ra ngoài.

Cũng chẳng biết có thể giấu được bao lâu nữa.Đợi đến mùa lạnh là tốt nhất.

Lúc đó mọi người đều ở yên trong sơn động, không ra ngoài, khả năng bọn nhỏ bị phát hiện cũng sẽ giảm đi rất nhiều.Ngay khi Kim Xuyên và Hồ Hoa Hoa đang chuẩn bị đến sơn động của Lạc Trì, một thú nhân hớt hải chạy đến."

Thủ lĩnh!

Thủ lĩnh!

Bên ngoài... hộc... có rất nhiều giống đực từ các bộ lạc khác kéo đến.

Người của bộ lạc Tam Vĩ Hồ đã vào trong, những kẻ khác thì chúng ta vẫn đang giữ lại ngoài cổng."

Thú nhân vừa thở dốc vừa báo cáo, ánh mắt còn liếc nhìn Hồ Hoa Hoa một cái.Bọn họ không ngăn người của bộ lạc Tam Vĩ Hồ cũng là vì Hồ Hoa Hoa vốn là giống cái xuất thân từ bộ lạc đó.

Tính theo vai vế, Diêu Kỳ Diệp và Diêu Kỳ Xuyên còn phải gọi Hồ Hoa Hoa là tiểu di[1].[1]Tiểu di: dì nhỏ, em gái của mẹ."

Nhìn ta làm gì?

Việc này là của Kim Xuyên chàng ấy tự mà lo liệu.

Ta đi trước đây.

Lát nữa nhớ mang đống đồ kia đến chỗ ta."

Hồ Hoa Hoa vừa nói vừa xách theo mấy món đồ nhẹ rồi rời đi ngay.Bà nóng lòng muốn gặp đám con non, chẳng có thời gian đứng dây dưa với bọn họ.Chờ Hồ Hoa Hoa đi rồi, Kim Xuyên mới lên tiếng hỏi:"Giống đực của các bộ lạc khác kéo đến bộ lạc chúng ta làm gì?

Mùa lạnh sắp đến rồi, bọn họ không lo chuẩn bị ở bộ lạc mình mà lại kéo nhau đến đây?

Chẳng lẽ để đổi muối?"

"Không phải đâu, thủ lĩnh.

Bọn họ đều là vì Trư Hoa Hoa mà đến, ai cũng muốn kết lữ với nàng ta."

"Trư Hoa Hoa?

Vì sao?

Chẳng lẽ bọn họ biết chuyện nàng ta một lần sinh ba đứa?"

Kim Xuyên nhíu mày.

Dù trong lòng không muốn tin, nhưng ngoài lý do đó ra, dường như chẳng còn nguyên nhân nào khác."

Đúng vậy, thủ lĩnh.

Đa số bọn họ đều nghe tin đồn mà tới."

"Tin này là ai tung ra?"

Sắc mặt Kim Xuyên càng lúc càng khó coi.

Kẻ tung tin chẳng lẽ không có đầu óc sao?

Chuyện như vậy mà cũng dám để lộ, chẳng lẽ không biết sẽ khiến Trư Hoa Hoa gặp họa sát thân?"...

Hình như là bộ lạc Heo Rừng lan truyền ra.

Họ còn nói rằng giống cái trong bộ lạc mình ai cũng có khả năng sinh sản vượt trội, đặc biệt là Trư Hoa Hoa..."

Giọng của thú nhân càng lúc càng nhỏ.

Hiển nhiên, hắn cũng hiểu rõ... khả năng rất lớn là Trư Hoa Hoa tự nhờ người lan truyền tin này.

Bằng không, sao bộ lạc Heo Rừng lại nắm rõ đến thế?"

Trư Hoa Hoa đúng là điên rồi!

Đi!

Ta phải qua đó xem sao!"

Kim Xuyên cau mày, cuối cùng vẫn quyết định đích thân đến trấn an tình hình.

Dù sao ông cũng là thủ lĩnh, không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện này.

Chỉ mong trong đám thú nhân kéo đến kia không có kẻ ôm dã tâm.Lúc Hồ Hoa Hoa đến nơi, Đồ Kiều Kiều vừa mới tỉnh dậy.

Cô đang dạy Lạc Trì pha sữa bột cho bọn nhóc bú.

Hai túi sữa bột lớn, tuy mỗi túi giá đến 5 tích phân, nhưng mỗi túi tận 25 cân.

Chừng ấy là đủ cho bọn nhóc ăn trong một thời gian.

Qua vài ngày nữa, khi đám rắn con được sinh ra, cô lại sẽ có tích phân mới."

Mẹ, sao người lại đến đây?"

"Kiều Kiều sinh con, mẹ đương nhiên phải tới xem một chút.

Kiều Kiều, con thế nào rồi?

Trong người có chỗ nào không thoải mái không?"

Hồ Hoa Hoa vừa nói vừa cẩn thận quan sát Đồ Kiều Kiều.

Khi nhìn thấy bụng con bé vẫn còn to, bà lập tức mở to mắt kinh ngạc."

Cái này... sao bụng vẫn còn lớn như vậy?"

"Mẹ, trong bụng con vẫn còn một thai nữa.

Không bao lâu nữa sẽ sinh thôi."

"Cái gì?

Còn một thai nữa?"

Hồ Hoa Hoa giật mình đến mức đứng sững ra, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

Lúc này bà mới hiểu vì sao Kiều Kiều lại muốn giấu kín chuyện sinh con.

Đó là vì bộ lạc hiện giờ vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể bảo vệ Kiều Kiều chu toàn, nên con bé chỉ có thể chọn cách che giấu.[Ký chủ, nếu chị muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, tốt nhất hãy sinh thêm nhiều con non.

Kết đôi với giống đực ưu tú, con non sinh ra sẽ càng mạnh.

Phần thưởng cũng sẽ phong phú hơn, số lượng đan dược thăng phẩm giai rơi xuống sẽ càng nhiều.

Đan dược có thể dùng cho chính chị, cho con non, hoặc cho nhóm thú phu.

Với lợi ích thực tế như thế, chị còn do dự gì mà không mau chóng mang thai thêm vài lứa nữa?] Âm thanh quen thuộc của hệ thống lại vang lên trong đầu Đồ Kiều Kiều.Cô vừa mới sinh xong, hệ thống đã bắt đầu giục cô tiếp tục sinh.

Nhưng lời nó nói cũng có lý.

Nếu cô muốn mạnh lên, hiện tại chỉ có cách này.

Chỉ cần đạt đến tam giai, cô có thể thức tỉnh dị năng.

Hơn nữa, trong lứa con non lần này có hai đứa phẩm giai hơi thấp, đến lúc đó có thể dùng đan dược giúp chúng thăng cấp."

Mẹ, người nói nhỏ thôi, coi chừng làm con non giật mình."

Lạc Trì không vui liếc Hồ Hoa Hoa một cái, rồi quay sang dỗ dành bọn nhỏ."

Đúng đúng đúng, xem trí nhớ của mẹ kìa..."

Hồ Hoa Hoa vỗ nhẹ vào miệng mình, rồi lập tức hạ thấp giọng.

Bà nói chuyện như thể đang làm chuyện mờ ám, giọng khẽ đến mức nếu không phải tai thú nhân thính nhạy, e là còn phải dỏng tai mới nghe rõ được bà đang nói gì.Đồ Kiều Kiều khẽ cười: "Mẹ, người cũng không cần nói nhỏ đến vậy đâu."

Đúng lúc ấy, Ngân Lâm Lang đột nhiên cảnh giác: "Có người đến, ta đi giấu con non."

"A Ngân, không cần phiền thế đâu, cứ đưa bọn nhỏ cho em là được rồi."

Đồ Kiều Kiều vội lên tiếng ngăn lại."

Được."

Ngân Lâm Lang không chút do dự, lập tức đưa toàn bộ con non đến trước mặt Đồ Kiều Kiều.Thấy vậy, Lạc Trì cũng đặt đứa nhỏ đang bế trong tay mình lên tấm da thú trước mặt cô.Đồ Kiều Kiều khẽ vung tay, cả bầy con non lập tức biến mất không để lại dấu vết."

Hả?

Bọn nhỏ đâu rồi?"

Hồ Hoa Hoa ngơ ngác nhìn quanh, trong mắt còn mang theo chút hoảng hốt."

Con đã thu bọn nhóc lại rồi.

Thần Thú cho con một không gian đặc biệt để giữ con non.

Có thể cất đi bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.

Vừa nhẹ nhàng lại tiện lợi."

Đồ Kiều Kiều biết sớm muộn cũng không giấu được, nên dứt khoát đẩy luôn lên đầu Thần Thú.Dù sao Lạc Trì cũng có dị năng không gian, cô có thêm một không gian dành cho con non cũng không quá kỳ lạ.

Đợi đến khi cô đạt tam giai, có lẽ cũng sẽ thức tỉnh dị năng, chỉ là chưa biết sẽ là loại nào."

Kiều Kiều!

Con thật sự quá lợi hại.

Lạc Trì được kết lữ với con đúng là phúc ba đời của nó."

"Có người tới."

Lạc Trì vừa dứt lời, bên ngoài sơn động đã vang lên giọng của một giống đực thú nhân."

Lạc Trì!

Thủ lĩnh gọi ngươi ra cổng bộ lạc."

"A?

Ta... ta biết rồi.

Ngươi đi trước đi, ta ra sau một chút."

"Được.

Nhưng ngươi nhanh lên nhé.

Bên đó người càng lúc càng đông, sắp không kiểm soát nổi rồi."

Nói xong, thú nhân kia liền rời đi.Lạc Trì ngơ ngác: "Không kiểm soát nổi?

Chuyện gì mới được chứ?"

"Hình như... có rất nhiều thú nhân từ các bộ lạc khác kéo đến, đều muốn kết lữ với Trư Hoa Hoa."
 
Back
Top Bottom