Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1

[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 40: Hâm mộ Đồ Kiều Kiều


"Bạch Yến!

Ngươi định làm gì vậy?

Mau quay lại đi!

Số thịt dị thú này đã quá đủ rồi, không cần săn thêm nữa đâu.

Dù có chia cho bộ lạc một phần, chỗ còn lại cũng đủ cho ngươi và cha ngươi sống qua mùa đông rồi!"

Hổ Dực vừa vẫy tay vừa gọi lớn, nhưng Bạch Yến không đáp lời, bóng lưng đã khuất hẳn trong rừng sâu."

Hổ Dực, giờ chúng ta làm sao?

Có nên đuổi theo không?

Hay mang số thịt này về trước?"

Hổ Lang chau mày hỏi.

Nhiều thịt thế này cũng không thể để nằm đó mãi.

Hắn định đưa về bộ lạc ngay, nhưng Hổ Dực là đội trưởng chuyến đi săn này, vẫn nên nghe theo sắp xếp của hắn ta.Hổ Dực trầm ngâm một lúc rồi quyết định: "Các ngươi cứ mang thịt về trước.

Ta sẽ vào rừng rậm Tử Vong tìm Bạch Yến."

Thương tích của Bạch Yến vẫn chưa lành, Hổ Dực lại cùng Bạch Yến lớn lên từ nhỏ, không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng phải đuổi theo xem thử, nếu không chắc chắn sẽ hối hận."

Không được!

Hổ Dực, một mình ngươi đi vào đó nguy hiểm lắm, để ta cùng đi."

Thứ Tây lập tức lên tiếng.

Dù hắn chỉ vừa bước vào hàng tứ giai, nhưng rừng rậm Tử Vong hung hiểm dị thường, có thêm người sẽ thêm phần an toàn."

Vậy cũng được.

Lát nữa sau khi vào rừng, ngươi đi sát theo ta, chớ có tự tiện tách ra."

"Ta biết.

Ta đâu phải loại thú nhân không biết chừng mực."

Thứ Tây gật đầu."

Được.

Các ngươi mau đưa thịt về trước.

Hổ Lang, nhớ cho kỹ, nhất định phải nói với Lâm thúc rằng Bạch Yến vẫn còn sống."

"Biết rồi!

Các ngươi cũng phải cẩn thận đó.

Chúng ta đi thôi!"

Hổ Lang dẫn theo nhóm thú nhân còn lại, mang toàn bộ thịt dị thú quay về bộ lạc.Hổ Dực dẫn theo Thứ Tây tiến vào rừng rậm Tử Vong.

Hai người vừa vào rừng đã không thấy tung tích của Bạch Yến đâu.

Không dám mạo hiểm đi sâu, bọn họ chỉ men theo ven rừng tìm kiếm.Lúc này, Bạch Yến đang chuyên tâm săn dị thú.

Hắn ta đã quyết, lát nữa sẽ mang con mồi đến bộ lạc Kim Sư, tận mắt xem thử rốt cuộc giống cái thế nào mà khiến Lạc Trì cam tâm kết lữ.Hắn ta muốn xem thử giống cái ấy có thật sự như lời Hổ Dực nói, là vừa gầy vừa xấu xí không.

Nếu dung mạo thuận mắt, hợp ý, thì cũng không hẳn là không thể gia nhập vào nhà Lạc Trì...

Không đúng!

Hắn ta nào phải muốn gia nhập!

Hắn ta chỉ muốn đến xem thử giống cái khiến Lạc Trì mê muội mà thôi.Lúc Lạc Trì nhắc đến bạn lữ, ánh mắt dịu dàng không thể giả được.

Bạch Yến thấy rõ, Lạc Trì đã lún quá sâu rồi.Còn hắn ta thì khác.

Hắn ta tuyệt đối không đem sinh mệnh và tình cảm đặt cả vào tay một giống cái.

Kết lữ, sinh con, nuôi dưỡng, đều có thể.

Nhưng bảo hắn ta vì một giống cái mà liều mạng?

Không đời nào.Dù nghĩ thế, nhưng tay chân hắn ta lại rất thành thạo.

Chẳng mấy chốc đã hạ được một con dị thú tam giai.

Có điều vẫn chưa đủ.

Hắn ta muốn thêm một con dị thú tứ giai, nếu may mắn, thậm chí là ngũ giai.Tuy là thú nhân ngũ giai, nhưng thương tích vẫn chưa lành hẳn, lúc này săn dị thú ngũ giai là cực kỳ nguy hiểm.

Chỉ cần sơ suất một chút, rất có thể bỏ mạng.Thế nhưng Bạch Yến đã quên sạch những lời mình từng nói.

Hắn ta cố chấp cho rằng làm vậy chỉ vì không muốn để Lạc Trì vượt mặt, tuyệt đối không phải vì sợ giống cái kia xem thường.Nếu sau cùng không gia nhập vào nhà Lạc Trì, hắn ta chỉ cần đem đám dị thú này về là xong.

Dù sao cũng chẳng thiệt thòi gì.

Chỉ đến xem thôi, không hề có ý gì khác.Nghĩ vậy, tâm trạng Bạch Yến thoải mái hơn hẳn.

Hắn ta lắng nghe động tĩnh trong rừng, mong sớm săn được dị thú ngũ giai, để lúc cần còn có sức ra tay.Lúc này, Hổ Dực và Thứ Tây vẫn chưa thấy tung tích của Bạch Yến.

Mãi đến khi nghe tiếng giao đấu vang lên, cả hai lập tức hóa thú, lao đến nơi phát ra âm thanh.Khi đến nơi, chỉ thấy Bạch Yến đang dùng một tay bắt lấy một con Thải Vũ thú cấp ngũ giai, tay kia tung lửa thiêu cháy lớp lông ngũ sắc trên người nó."

Rít... t... t...!"

Con thú kêu gào thảm thiết, nhưng chẳng thể làm gì.

Chỉ trong chốc lát, nó đã thành một con Thải Vũ thú trụi lông.

Hổ Dực và Thứ Tây há hốc miệng không tin nổi."

Ngươi thiêu lông nó làm gì chứ!

Khó khăn lắm mới gặp được một con Thải Vũ thú xinh đẹp thế này!

Lông chim của nó biết đâu còn có thể làm thành một bộ váy da tuyệt mỹ."

Bạch Yến cứng đờ.

Khi hoàn hồn lại, hắn ta hối hận vô cùng.

Đập nhẹ một cái lên đầu mình.Không hiểu sao lại thiêu mất lông con Thải Vũ thú!

Lông chim ấy là bảo vật mà giống cái nào cũng mê, vậy mà hắn ta lại sơ ý như thế!Tức giận, hắn ta đánh cho con thú ngất xỉu, trói chặt nó lại rồi bảo: "Các ngươi trông chừng con thú này giúp ta, ta đi một lát rồi về."

Nói xong, Bạch Yến nhấc xác con dị thú tam giai ban nãy, tiếp tục đi sâu vào rừng.Hổ Dực nhìn bóng lưng dần khuất, quay sang hỏi: "Hắn rốt cuộc định làm gì vậy chứ?"

"Không rõ, nhưng Bạch Yến thật sự lợi hại.

Khó tưởng tượng nếu còn có kẻ lợi hại hơn hắn thì sẽ mạnh đến mức nào."

Thứ Tây cảm thán.Lúc này, Lạc Trì đang phi hành với tốc độ cực hạn.

Cánh vừa khép lại đã rách ra lần nữa, máu nhuộm đỏ cả lông vũ, nhưng hắn ta không để tâm, chỉ cắn răng chịu đựng, tiếp tục bay.

Đã qua nửa chặng đường, chỉ cần thêm chút nữa, hắn ta sẽ thấy được Kiều Kiều.Chỉ cần nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Kiều Kiều, trong lòng Lạc Trì liền dâng lên một luồng động lực mãnh liệt.Đã đến xế chiều, chẳng mấy chốc trời sẽ tối.

Các thú nhân đi săn cũng lần lượt trở về.

Trước cửa sơn động của Đồ Kiều Kiều, từng đống con mồi như núi nhỏ đã được đặt xuống.Đám giống đực ai nấy đứng ngóng, thậm chí có kẻ không nhịn được gọi lớn:"Đồ Kiều Kiều!

Kết lữ với ta đi!

Ta nhất định sẽ chăm sóc nàng cùng con non!

Ta săn được cả Trường Mao thú, mau ra xem thử!"

"Đồ Kiều Kiều!

Chọn ta đi!

Ta không cần con non, chỉ cần kết lữ với nàng!

Ta mang theo hai con Ti Nhung thú, thịt mềm, hợp khẩu vị tiểu giống cái như nàng!"

"Kiều Kiều!

Ta còn có mấy tấm da thú đẹp, đều là mang đến tặng nàng..."

Tiếng gọi vang lên không dứt, giống đực thi nhau khoe khoang con mồi, ba hoa chích choè khiến đám giống cái bên ngoài cũng phải tròn mắt.Các nàng từng thấy giống cái được cầu lữ, nhưng chưa ai thấy nhiều giống đực tranh nhau cầu một người đến vậy.Ngày thường, mỗi kẻ chỉ mang một con mồi, vài tấm da thú xám xịt là xong.

Hôm nay, kẻ thì hai con, kẻ thì vài tấm da quý.

Có thú nhân mang tận sáu con mồi, da thú xếp đầy như núi nhỏ.Nhà thú nhân kia thật quá dư dả, đến mức giống cái đứng xem cũng phải nuốt nước miếng thèm thuồng.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 41: Đồ Kiều Kiều sẽ không để mắt đến loại thú nhân máu lạnh như ngươi


"Đồ Kiều Kiều thật đúng là có phúc khí."

Một giống cái đỏ mắt lên tiếng."

Nếu ngươi cũng có thể xinh đẹp như con bé, lại sớm mang thai con non, đám giống đực kia cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy thôi."

Diệp Yên thản nhiên nói.Bà ta đối với Đồ Kiều Kiều chỉ có ngưỡng mộ, không hề ganh ghét, nên mới có thể đón nhận mọi chuyện một cách bình tĩnh."

Phải rồi, các ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Đồ Kiều Kiều làm gì?

Trong số các ngươi chẳng phải cũng có người từng sinh con rồi sao?

Sao cứ phải dán mắt vào nàng ấy mãi vậy?"

Hạ Thảo cũng lên tiếng.Hạ Thảo nói vậy là vì thấy vài giống cái sắc mặt không tốt, sợ trong lòng họ nảy sinh oán hận với Đồ Kiều Kiều, nên mới cố ý chuyển hướng chú ý của họ đi chỗ khác."

Đồ Kiều Kiều!

Mau ra ngoài đi!

Ra nhìn bọn ta một chút!"

Đám giống đực ngoài cửa vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục gọi to.Trong sơn động, Hồ Hoa Hoa nhẹ nhàng nắm tay Đồ Kiều Kiều, dịu giọng nói: "Kiều Kiều, con xem có muốn ra ngoài lựa chọn thử một phen không?Trong bộ lạc ta, ngoài Lạc Trì ra thì vẫn còn không ít giống đực xuất sắc.

Con cứ chọn thoải mái, thấy ai vừa ý, mẹ sẽ đứng ra làm chủ cho!

Không chỉ một người đâu, hai người cũng không sao!"

Đồ Kiều Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Vậy... chúng ta ra ngoài xem thử?"

"Được, đến đây, để mẹ đỡ con."

Hồ Hoa Hoa vui vẻ dìu cô đứng dậy, trên mặt tràn đầy hân hoan.

Từ lúc nghe được tin kia tới giờ, nụ cười nơi khóe môi bà chưa từng tắt.Còn về phần Lạc Trì, giờ bà nhắc đến nó cũng không còn chút bi thương nào.Ngược lại còn cảm thấy thằng nhóc này cũng coi như không tệ, biết mình không sống được nữa mà còn để lại cho bà một đám con non.

Giờ bà cũng xem như mãn nguyện.

Sau này đợi Kiều Kiều sinh xong, bà sẽ thay con bé chăm con, như vậy cũng chẳng có gì không tốt.Lúc này, Kim Xuyên đang nấu thịt thì bất giác rùng mình một cái.

Ông ta không rõ vì sao lại dâng lên một nỗi bất an, nhưng cũng chỉ lắc đầu, gạt cảm giác ấy đi rồi tiếp tục nấu nướng.Thế nhưng vừa nấu vừa nghĩ, ông ta lại bất giác cảm thấy u sầu.

Chẳng lẽ tối nay thật sự phải ngủ một mình?

Tất cả đều tại Lạc Trì!

Bạn lữ của mình thì không chịu về bầu bạn, lại cứ phải để bạn lữ người khác đến thay.

Rốt cuộc đây là chuyện gì chứ!"

Nhìn kìa!

Đồ Kiều Kiều ra rồi!"

"Đồ Kiều Kiều nhất định sẽ chọn ta!

Ta mang tới hẳn bảy con mồi!"

Người lên tiếng là lang thú nhân, bảy con mồi hắn ta mang theo đều là Trường Nhĩ thú."

Hôi Viên, ngươi đừng vội đắc ý.

Trường Nhĩ thú chẳng phải con mồi gì quý giá, dẫu có bắt được bảy con thì sao?

Vẫn không bằng hai con Ti Nhung thú của ta."

Sư Lĩnh đứng lên, trong lòng vẫn chắc chắn rằng bản thân mới là người xứng đôi với Đồ Kiều Kiều nhất trong đám giống đực nơi này.Giữa lúc các thú nhân đang náo loạn tranh nhau khoe khoang, bỗng một giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang lên:"Đồ...

Đồ Kiều Kiều, em thấy ta thế nào?

Ba con thú này...

đều là để tặng em.

Còn những tấm da thú này, là ta tích góp suốt mấy năm qua...

Em nhìn xem có thứ gì hợp ý không.Nếu không có, chỉ cần em nói một tiếng, ngày mai ta sẽ vào rừng đánh thêm.

Em... em không cần kết lữ với ta cũng được, ta chỉ muốn tặng chúng cho em thôi."

Đồ Kiều Kiều nghe vậy liền nhìn sang.

Chỉ thấy y cao lớn, vóc người vượt quá một mét chín, tóc bạc dài phủ vai, dung mạo tuấn tú, đôi mắt lại mang sắc đỏ kỳ dị, khiến gương mặt vốn thanh tú càng tăng thêm vài phần yêu mị.Đây là lần đầu tiên cô thấy y trong bộ lạc.

Diện mạo như vậy, cô rất vừa ý.

Có điều, thực lực thế nào thì chưa rõ.

Nếu quá yếu kém, dẫu có đẹp đến đâu cô cũng không thể chấp nhận.Nay A Trì đã không còn ở đây, cô phải sớm chọn cho mình một bạn lữ mới, người có thể thay hắn chăm sóc cô.Không rõ hình thú của người này là gì, nhưng nhìn vào màu tóc bạc ấy, e rằng hình thú của y cũng mang sắc trắng bạc."

Ngân Lâm Lang, ngươi nên sớm từ bỏ ý định đi!

Đồ Kiều Kiều tuyệt đối sẽ không để mắt đến loại thú nhân máu lạnh như ngươi đâu!

Mau tránh ra, đừng cản trở người khác!

Ngươi được thủ lĩnh thu nhận là phúc của ngươi, chẳng lẽ liền muốn đến tranh giống cái trong bộ lạc với bọn ta sao?"

Hai sư thú nhân trừng mắt đầy tức giận, lời lẽ không chút khách khí.Lông mày Đồ Kiều Kiều khẽ nhíu.

Thú nhân máu lạnh?

Nếu cô đoán không sai, "thú nhân máu lạnh" là chỉ giống loài kia...Nhưng cô không giống những cô gái khác từng xuyên đến thế giới thú nhân này.

Cô chẳng những không sợ loại thú nhân ấy, mà trước kia còn từng nghĩ đến chuyện nuôi lấy hai con nhỏ như thế."

Ta... ta cũng là người trong bộ lạc, đã được thủ lĩnh thừa nhận...

Các ngươi... các ngươi không thể nói ta như vậy..."

Gương mặt tuấn tú của Ngân Lâm Lang đỏ bừng, tựa hồ phải gom hết can đảm mới dám mở miệng.Đồ Kiều Kiều hơi sững người.

Cô thật không ngờ y lại là người có tính tình hướng nội như thế.Vốn tưởng y sẽ là loại bá đạo, lạnh lùng, ai dám phản bác thì liền ra tay.

Hóa ra lại không phải.

Xem ra cô bị ảnh hưởng bởi mấy câu chuyện đời trước quá nhiều, cứ cho rằng xà(rắn) thú nhân đều là kiểu vừa tuấn mỹ vừa cường đại, lại mang thân thế bi thảm và tính cách cố chấp si tình."

Kiều Kiều, hắn tên Ngân Lâm Lang, mới gia nhập bộ lạc ba ngày trước.

Ngoài tính tình hơi hướng nội, năng lực săn bắt cũng không tệ.

Hắn có song dị năng, ít nhất là thú nhân cấp tứ giai."

Hồ Hoa Hoa đứng bên cạnh, nhỏ giọng giải thích cho cô rõ."

Con biết rồi, mẹ Hoa Hoa."

Trong lòng Đồ Kiều Kiều cũng đã có tính toán.

Nếu Ngân Lâm Lang thật sự ưu tú, cô cũng có thể giữ lại, sau đó lại tìm thêm một thú phu nữa là được.Hệ thống nghe Đồ Kiều Kiều không phản đối việc tìm thú phu, ngược lại còn chủ động phối hợp, trong lòng không biết mừng đến nhường nào.Trước kia, nó từng ràng buộc với các ký chủ khác, bảo họ tìm giống đực ưu tú để sinh con.

Kết quả là mấy cô nàng kia cứ như nổi điên, một hai đòi sống chết chung tình, phải "nhất sinh nhất thế, nhất song nhân"[1].[1]Nhất sinh nhất thế, nhất song nhân - Một đời một kiếp, một đôi người: chỉ một mối tình trọn đời trọn kiếp, chung thủy với duy nhất một người – tức là chỉ yêu, chỉ lấy một bạn đời duy nhất suốt đời.Rốt cuộc bị những kẻ gọi là bạn lữ kia chặt tay, phế chân, móc đan điền, hủy linh căn.

Không một ai có kết cục tốt.

Nhiệm vụ của nó vì thế cũng thất bại.

Vốn là hệ thống cấp cao, bị liên lụy đến mức chỉ còn là một tiểu hệ thống.May mắn lần này được ghép với một ký chủ tốt.

Bằng không nếu lại thất bại nữa, nó e rằng sẽ bị xóa sổ, phải làm dữ liệu nền cho hệ thống khác – điều mà nó không hề mong muốn.Ngay lúc Ngân Lâm Lang tưởng Đồ Kiều Kiều sẽ không để mắt tới mình, bất chợt nghe một giọng nói thanh thoát, dịu dàng vang lên: "Ngươi là thú nhân mấy giai?"

"Hả?

Em hỏi ta sao?"

Ngân Lâm Lang không dám tin, đưa tay chỉ vào chính mình.

Dù gì thì rất ít giống cái chịu lựa chọn xà thú nhân như y.

Thậm chí có nhiều giống cái còn thấy xà thú nhân vừa ghê tởm vừa đáng sợ, đến mức nếu có sinh ra trứng rắn cũng sẽ lập tức vứt bỏ.Phần lớn xà thú nhân đều trở thành thú nhân lưu lạc.

Y cũng chẳng khá hơn, vốn đến từ Tây đại lục, bộ lạc cũ sớm đã bị diệt.

Từ đó lưu lạc tha phương, đi khắp nơi cầu xin gia nhập các bộ lạc phía Đông, vậy mà chẳng nơi nào chịu thu nhận.Ban đầu y đã định từ bỏ.

Khi tới bộ lạc Kim Sư, hắn ta nghĩ bụng thử thêm lần nữa, nếu vẫn bị từ chối thì sẽ tìm một ngọn núi, đào hang mà sống như thú hoang.

Nào ngờ, thủ lĩnh Kim Sư bộ lạc lại bằng lòng thu nhận y.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 42: Thời điểm mấu chốt, Lạc Trì đã trở lại


Y cũng vì vậy mà ở lại.

Để tỏ lòng cảm tạ bộ lạc, hai ngày trước, trong chuyến đi săn, toàn bộ con mồi bắt được, y không giữ lại lấy một con, đều dâng hết cho bộ lạc.Hôm nay vốn dĩ y chỉ định cùng các giống đực khác ra ngoài xem náo nhiệt.

Dù sao y cũng đã là người của bộ lạc, nếu đến dịp như thế này mà vẫn không chịu lộ mặt thì chẳng phải sẽ bị cho là cố ý xa cách hay sao?

Y thật sự muốn được yên ổn sống tiếp ở nơi này."

Dĩ nhiên là hỏi ngươi, chẳng lẽ còn hỏi ai khác?"

Đồ Kiều Kiều hơi nhíu mày.

Tên này chẳng lẽ là loại có thực lực cường hãn nhưng lại hơi ngốc nghếch, thêm phần tính tình hướng nội?

Nếu đúng như vậy, thì cô coi như nhặt được bảo vật rồi."

Ta... ta là... xà thú nhân, lục giai đỉnh phong... có song dị năng... là băng và... và thổ.

Ba ngày trước mới gia nhập bộ lạc Kim Sư... em yên tâm... ta không phải thú nhân lưu lạc.

Trước kia ta sống ở Tây đại lục, bộ lạc bên đó bị diệt... ta mới phải phiêu bạt đến đây..."

Ngân Lâm Lang vì quá bất ngờ và mừng rỡ nên càng nói càng lắp bắp.

Tuy lắp bắp, nhưng cuối cùng y vẫn trình bày rõ ràng thân phận và tình cảnh của mình.Đồ Kiều Kiều vốn đã động tâm, nghe xong càng thêm dao động.

Cô suýt nữa đã mở miệng đáp ứng, nhưng đúng lúc ấy, một tiếng kêu kinh hỉ vang lên:"Lạc Trì trở về rồi!

Lạc Trì chưa chết!

Hắn còn sống!"

"Thật sao?

Mau đi xem!"

Trong chớp mắt, không ít thú nhân đổ xô về phía cửa bộ lạc.

Đồ Kiều Kiều sững người một thoáng, rồi cũng lập tức phản ứng, bước nhanh theo dòng người.

Hồ Hoa Hoa vội vàng đỡ lấy cô:"Kiều Kiều, đi chậm thôi!

Nó cũng chẳng chạy được.

Gấp cái gì chứ?

Cái thằng nhóc này, nếu còn sống thì sao không chịu quay về sớm hơn, để Kiều Kiều của ta phải chịu bao nhiêu tủi khổ..."

Đồ Kiều Kiều: "..."

Nếu không phải biết chắc Lạc Trì là con ruột của Hồ Hoa Hoa, thì cô còn tưởng người thật sự là con của bà lại chính là mình.Ánh mắt đỏ rực rạng ngời của Ngân Lâm Lang nhanh chóng tối đi.

Quả nhiên... vẫn không được.

Vẫn chẳng có giống cái nào để mắt đến y.Y muốn từ bỏ, muốn rời đi.

Nhưng rồi gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp như ngọc khắc của Đồ Kiều Kiều lại hiện lên trong đầu, khiến bước chân y ngập ngừng.Ngân Lâm Lang muốn tận mắt xem thử đệ nhất thú phu mà Đồ Kiều Kiều chọn là giống thú thế nào.

Chỉ cần còn một tia hy vọng, y sẽ không buông tay.

Khó khăn lắm y mới gặp được một tiểu giống cái hợp ý đến thế.Đồ Kiều Kiều vừa đến quảng trường, liền thấy từ phía xa một đám đông đen nghịt đang lũ lượt kéo về phía mình.Lúc này, Kim Xuyên cũng vừa chạy tới.

Ông vừa nấu xong nồi thịt, liền hóa thú mà đến.

Ban đầu định tóm lấy Lạc Trì mắng cho một trận, nhưng khi thấy thương tích trên người nó, ý định ấy lập tức tan biến."

Về rồi à?

Mau đi gặp mẹ con với Kiều Kiều đi, mấy ngày nay cả hai đều lo cho con lắm."

Kim Xuyên vỗ vai Lạc Trì vài cái.Sau đó quay sang đám thú nhân, lớn tiếng nói: "Mau về sơn động hết đi, muốn cầu lữ thì để mai hẵng tới!"

"Thủ lĩnh, Lạc Trì đang ở đây chẳng phải rất tiện sao?

Nhân lúc này giải quyết cho xong, ngày mai khỏi phải dây dưa nữa.Hơn nữa, mùa gió lớn sẽ kéo tới trong hai ngày tới, chúng ta chẳng lẽ không nên sớm chuẩn bị?"

Một lang thú nhân da ngăm đen đứng dậy, chính là thú nhân tứ giai tên Lang Bôn."

Thủ lĩnh, lời Lang Bôn nói không sai.

Con mồi mọi người đều đã dâng lên rồi, chi bằng... hôm nay để Đồ Kiều Kiều chọn thú phu luôn đi."

Thú nhân trong bộ lạc, kẻ để tâm đến dung mạo xinh đẹp của Đồ Kiều Kiều, kẻ lại coi trọng khả năng sinh nở của cô.Nhưng cũng không thiếu kẻ ôm lòng hoài nghi, cho rằng lần mang thai này chẳng qua là nhờ vận khí, chưa chắc về sau còn có thể tiếp tục hoài thai."

Chọn thú phu?

Kiều Kiều đâu rồi?"

Lạc Trì đã nhiều ngày chưa được gặp Đồ Kiều Kiều, trong lòng sớm đã nôn nao."

Kiều Kiều đang ở phía trước đó, con tự qua mà xem.

Chuyện chọn thú phu, con cũng nên cùng con bé bàn bạc cho rõ.

Lạc Trì, giống cái không thể chỉ có một thú phu."

Kim Xuyên hiểu tâm tình con trai, nhưng sự an toàn của giống cái vẫn là quan trọng nhất."

Con hiểu rồi, cha."

Lạc Trì chen qua đám người, lúc này mới thấy Đồ Kiều Kiều đứng ở phía xa.Lạc Trì nhìn cô không chớp mắt, như muốn khắc sâu từng nét dung nhan vào lòng.

Mãi đến khi Hồ Hoa Hoa quở trách:"Lạc Trì!

Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Không thấy Kiều Kiều đứng lâu mệt rồi sao?

Mau lại đây cõng con bé đi!"

Lạc Trì như bừng tỉnh giữa giấc mộng, lập tức sải bước tới gần.

Đồ Kiều Kiều cũng vừa hay nhìn thấy những vết thương chi chít trên người hắn, nhưng y phục lại rất sạch sẽ."

A Trì, chàng bị thương rồi sao?"

Đồ Kiều Kiều hơi nhíu mày, giọng mang theo lo lắng."

Kiều Kiều, đừng lo, chỉ là thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại."

Lạc Trì dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đưa lên môi hôn nhẹ.

Lúc này hắn vẫn chưa nhận ra bụng cô đã tròn lên rõ rệt.Mãi đến khi cúi người định cõng cô, ánh mắt hắn mới dừng lại trên chiếc bụng tròn căng.

Lạc Trì ngẩn ra trong thoáng chốc, rồi bật cười:"Cha, mẹ, cảm ơn hai người đã chăm Kiều Kiều chu đáo như vậy.

Em ấy được nuôi tốt quá, bụng cũng tròn lên rồi."

Hắn hoàn toàn không biết Đồ Kiều Kiều đang mang thai, chỉ tưởng được chăm sóc kỹ quá nên... béo lên."

Chuyện này nào phải công lao của mẹ với cha con.

Bán Mai cùng mấy người trong nhà đều bỏ không ít công sức.

Về sau con nhớ cảm tạ họ cho đàng hoàng.

Nếu không nhờ họ, Kiều Kiều với con non trong bụng con bé sao có thể dưỡng tốt thế này được."

"Cái gì... cái gì mà con non?

Chẳng phải chỉ là bụng Kiều Kiều hơi béo ra thôi sao?"

Lạc Trì sững người, mãi đến khi phản ứng lại được, vẫn không tin nổi, trừng mắt nhìn bụng Đồ Kiều Kiều, rón rén đưa tay sờ thử, rồi lập tức rụt về."

Béo cái gì mà béo!

Đây là mang thai con non!

Vu y đã xác nhận rồi!

Con đúng là tên không biết để tâm!

Quả nhiên vẫn nên để Kiều Kiều tìm thêm một thú phu biết chăm sóc thì hơn!"

Hồ Hoa Hoa tức đến mức nhảy dựng lên, giơ tay vỗ cho Lạc Trì một cái rõ đau sau đầu."

Thật sao?

Kiều Kiều, em thật sự có con non?"

"Ừ.

A Trì, chàng được làm cha rồi."

"Ta được làm cha rồi!

Ha ha ha ha!"

Lạc Trì bật cười sảng khoái như kẻ điên.Ngày thường miệng thì ra vẻ chẳng màng, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn mong có một đứa con.

Hắn chưa bao giờ dám đòi hỏi nhiều, chỉ một đứa là đủ."

A Trì, ta đói bụng."

Đồ Kiều Kiều kéo tay áo hắn.

Lạc Trì lúc này mới như tỉnh mộng, lập tức bế cô lên như công chúa, nhanh chân chạy về phía sơn động.Vừa tới nơi, thấy trước cửa đã chất đầy con mồi, còn có không ít thú nhân đang đứng đó, hắn lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.Hắn vốn tưởng vị trí đệ nhị thú phu sẽ để dành cho Bạch Yến, nào ngờ trong bộ lạc đã có kẻ bắt đầu tranh đoạt.

Cũng phải thôi, hắn mất tích nhiều ngày như vậy, Kiều Kiều tất nhiên cần có người khác chăm sóc.Không rõ tên Bạch Yến kia có đến hay chưa.

Còn chuyện đêm nay có thể quyết định được hay không, còn phải xem vận khí của hắn ta thế nào nữa."

Lạc Trì, ngươi trở về cũng tốt.

Nhưng mất tích bao nhiêu ngày như vậy, trách nhiệm thú phu căn bản chưa hoàn thành.

Lần này Đồ Kiều Kiều chọn thú phu, ngươi không thể ngăn cản!"

"Phải đấy!

Chỉ có một mình ngươi thì sao chăm nổi một giống cái?

Bọn ta đều đã mang lễ vật đến rồi.

Dù Kiều Kiều chọn ngươi hay chọn bọn ta, một người hay hai người cũng được!

Nếu định được hôm nay thì định luôn hôm nay cho yên lòng."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 43: Cô đồng thời có thể mang thai hai con non


"Phải đó, nếu không giải quyết chuyện này, mai đi săn ta cứ mãi nghĩ đến, e là sẽ ảnh hưởng việc săn thú."

"Ta đồng ý với cách nói của Hồ Ngôn."

"Ta cũng đồng ý!"

Ngân Lâm Lang đứng một bên cau mày, trong lòng có phần không tán thành suy nghĩ của bọn họ.

Tuy y cũng mong trở thành thú phu của Kiều Kiều, nhưng lại không muốn ép em ấy phải đưa ra quyết định lúc này.Lạc Trì cũng nhíu mày.

Hắn hiểu nếu hôm nay không có một kết quả rõ ràng, đám người kia chắc chắn sẽ không chịu rời đi, mà như thế thì thật sự sẽ ảnh hưởng tới việc đi săn ngày mai.

Có điều, chuyện này vẫn nên để Kiều Kiều quyết định.

Huống hồ, lúc nãy Kiều Kiều còn nói đang đói bụng."

Các ngươi cứ chờ một lát.

Kiều Kiều đang đói, phải để em ấy ăn trước đã."

Dứt lời, hắn liền bế Đồ Kiều Kiều vào trong sơn động.Đám thú nhân bên ngoài cũng không tiện nói gì thêm.

Dù sao giống cái đang mang thai, vẫn nên để ăn no rồi hãy tính.Lạc Trì để Kiều Kiều ăn trước.

Bụng cô đúng là đã đói, nên liền bắt đầu dùng bữa.

Còn hắn thì đứng một bên, xử lý đám con mồi vừa mang về từ rừng rậm Tử Vong.

Mấy con mồi vẫn còn nguyên lông, chưa qua xử lý, nên hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.Việc chọn thú phu của Kiều Kiều lúc này chẳng khác gì lửa cháy đến chân.

Cô đang mang thai, mà vì đứa nhỏ, hắn vẫn phải tiếp tục ra ngoài săn thú.Mùa gió lớn sẽ kéo dài suốt một tháng, sau đó là sáu tháng mùa đông giá lạnh.

Nếu không chuẩn bị đầy đủ lương thực, cả con non lẫn Kiều Kiều đều sẽ phải chịu khổ."

A Trì, chàng cũng lại đây ăn một chút đi."

Đồ Kiều Kiều vừa ăn vừa ngẩng đầu gọi.

Lúc này mới phát hiện Lạc Trì vẫn chưa ngồi xuống."

Ta... ta không đói.

Kiều Kiều, em cứ ăn trước đi."

"Đồ đạc cứ để đấy, lát nữa dọn sau.

Chàng lại đây ăn với em một chút, em ăn một mình thấy chẳng ngon gì cả."

Đồ Kiều Kiều không quen cảnh một mình ăn mà có người đứng nhìn.Hôm nay Đồ Sơn và Hùng Lị không ở đây dùng bữa.

Bọn họ mang nguyên liệu về sơn động, định tự nhóm lửa nướng ăn.

Hùng Lị cũng không để hết gánh nặng đổ lên vai Đồ Kiều Kiều.Gần đây bà đã nhiều lần cùng các giống cái trong bộ lạc ra ngoài hái lượm.

Mỗi lần mang quả dại về đều chọn phần tốt nhất để dành cho Đồ Kiều Kiều.Ban đầu cô không định nhận, nhưng chẳng rõ có phải vì đang mang thai hay không mà lại đặc biệt thèm ăn quả rừng.

Cuối cùng cô cũng nhận một ít, rồi bảo Hùng Lị mang phần còn lại về chia cho Đồ Sơn.Cô hiểu nếu cứ khăng khăng từ chối, ngược lại sẽ khiến Hùng Lị càng thêm khó xử.Chờ khi trị khỏi cho Đồ Sơn, ba người bọn họ nhất định sẽ sống tốt hơn."

A Trì..."

Thấy Lạc Trì cứ loay hoay mãi, Đồ Kiều Kiều lại gọi một tiếng.

Cuối cùng, hắn cũng không nỡ từ chối, đành ngồi xuống bên cạnh cô.Còn Hồ Hoa Hoa và Kim Xuyên thì đã sớm rời đi.

Hai người họ biết đôi trẻ có chuyện cần nói nên không xen vào.Sau khi ăn xong, Lạc Trì mới khẽ hỏi:"Kiều Kiều, đám thú nhân bên ngoài... em đã nghĩ kỹ chưa?

Có ai khiến em vừa mắt không?"

"A Trì, chàng thật sự không để tâm nếu em có thêm thú phu khác sao?"

"Không đâu.

Ta hiểu, một mình ta không thể lo cho em chu toàn.

Em không cần bận lòng vì ta.

Vốn dĩ giống cái không thể chỉ có một thú phu, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi."

Với hắn, như hiện tại đã là quá đủ.

Ít nhất hắn là đệ nhất thú phu của Kiều Kiều, hơn nữa Kiều Kiều còn đang mang trong bụng con non của hắn.

Như vậy là đã quá mãn nguyện.Đồ Kiều Kiều cũng hiểu rõ, bản thân cô thật sự không có nhiều con đường để chọn.

Nếu Lạc Trì đã nói vậy, cô liền thuận theo mà làm.

Dù sao sớm muộn gì cô cũng phải gật đầu.So với việc bây giờ còn tỏ ra cao thượng vài câu, cuối cùng vẫn phải nhận thêm thú phu khác, chẳng phải càng khó xử hơn sao?"

Cảm ơn chàng, A Trì, vì đã nghĩ cho em."

"Em là bạn lữ của ta, suy nghĩ vì em là điều ta nên làm.

Thật ra... ta đã chọn được một người rồi."

"Ai vậy?"

Đồ Kiều Kiều thoáng sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Giỏi thật đấy!

Cô còn đang lo hắn có buồn không, ai ngờ hắn đã sớm thay cô chọn xong rồi.

Lạc Trì đúng là dịu dàng, không hổ là chính thất phu quân."

Là Bạch Yến của bộ lạc Bạch Hổ.

Hắn là thú nhân song dị năng ngũ giai... chỉ không biết hắn có đồng ý tới hay không thôi.

Kiều Kiều, còn em thì sao?

Đã để ý ai chưa?"

So với Bạch Yến, điều Lạc Trì quan tâm nhất vẫn là cảm nhận của bạn lữ mình.Đồ Kiều Kiều gật đầu: "Cũng có một người.

Là xà thú nhân, song dị năng, lục giai đỉnh phong."

Dĩ nhiên cô cũng muốn chọn giống đực có thiên phú tốt.

Như vậy, con non sinh ra sẽ có huyết mạch và thiên phú mạnh mẽ hơn."

Xà thú nhân à...

Cũng không phải không được.

Nhưng nếu em chọn xà thú nhân, vẫn nên tìm thêm một thú phu khác.

Vì phần lớn xà thú nhân đều ngủ đông khi mùa lạnh tới."

Lạc Trì cũng như Kim Xuyên, không có thành kiến với xà thú nhân."

A Trì, nếu chàng đã đồng ý, vậy lát nữa ra ngoài xem giúp em một chút đi..."

Nếu có thể, cô muốn sớm định đoạt mọi chuyện.Dù gì cũng chỉ còn hai ngày là đến mùa gió lớn.

Mà Lạc Trì đang mang thương tích, cô đâu nỡ để hắn vì mình mà cố đi săn.[Không sai, ký chủ, chị nên sớm xác định quan hệ với Ngân Lâm Lang.

Như vậy còn có thể tiếp tục mang thai lứa con non tiếp theo.

Đến lúc ấy, Ngân Lâm Lang cũng kịp giúp con non thành hình trước khi ngủ đông hoàn toàn.][Em còn muốn nữa?

Em là ma quỷ sao?

Cái thai trong bụng chị còn chưa sinh, em lại muốn chị mang thêm một đứa nữa...

Không lẽ... không lẽ thật sự là như vậy...]Đồ Kiều Kiều sững người, chẳng lẽ...

đúng là như cô đang nghĩ?"

Kiều Kiều, em làm sao thế?

Trong người không khỏe à?"

Lạc Trì lập tức căng thẳng."

Không sao đâu, không sao.

Chàng đi lo việc của chàng đi.

Đống đồ này để em sắp xếp, phân loại một chút là được."

Đồ Kiều Kiều liếc nhìn đống đồ trải dưới đất rồi mở miệng.Cô đâu phải què tay gãy chân, vẫn có thể làm chút việc trong khả năng."

Không cần, Kiều Kiều, để ta làm.

Một lát là xong."

Lạc Trì kiên quyết từ chối.

Hắn ta sao có thể để bạn lữ của mình làm việc nặng?[Ký chủ, chị đoán đúng rồi.

Giống cái của tộc Thỏ có hai tử cung, hoàn toàn có thể mang thai cùng lúc.

Hiện tại còn một cái chưa dùng, nếu không tận dụng thì thật đáng tiếc.Hơn nữa, chị còn muốn rất nhiều vật phẩm đúng không?

Đến lúc sinh con, em có thể mở chức năng sinh sản không đau cho chị...

Nhưng mà...]"Nhưng mà cái gì?"[Nhưng mà phải trừ của chị 100 điểm tích phân.

Chỉ cần 100 điểm là có thể vĩnh viễn kích hoạt chức năng này.

Có phải rất đáng giá không?]"Ha hả, nghe thì ngon lành, nhưng em nhìn xem trên người chị có nổi một điểm tích phân nào không?"

Đồ Kiều Kiều tức đến trợn trắng mắt, nhưng sợ bị Lạc Trì phát hiện, đành cố nhịn xuống."

Kiều Kiều, rốt cuộc em sao vậy?"

Lạc Trì càng nhìn càng thấy Kiều Kiều có gì đó khác thường."

Không sao đâu.

Chàng mau ra ngoài tìm Ngân Lâm Lang, chuyện này vẫn quan trọng hơn."

"Ngân Lâm Lang?

Trong bộ lạc từ khi nào có thú nhân tên ấy?"

Đồ Kiều Kiều nhanh chóng kể sơ qua tình hình của Ngân Lâm Lang cho Lạc Trì nghe.

Hắn ta gật đầu:"Ta hiểu rồi.

Vậy ta ra ngoài xem thử.

Đống đồ này em cứ để đấy, ta về sẽ xử lý."

"Ừ, chàng đi đi."

Cô chẳng định ngoan ngoãn nghe lời.

Đợi Lạc Trì vừa rời đi, cô sẽ tranh thủ xử lý đống quả dại và thú nhỏ trước.

Mấy con thú lớn thì không dám động vào, chỉ sợ làm hỏng lớp da thú quý.Dưới ánh mắt chờ mong của đám thú nhân bên ngoài, cuối cùng Lạc Trì cũng bước ra.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 44: Khoan đã! Ta không đồng ý


Lạc Trì cũng không quanh co, đối diện ánh mắt của đám thú nhân rồi dứt khoát hỏi thẳng:"Ai là Ngân Lâm Lang?"

"Ta... ta đây!"

Ngân Lâm Lang lập tức giơ tay, tốc độ nhanh đến mức chính y cũng ngạc nhiên.

Y chen khỏi đám thú nhân phía sau, bước nhanh ra trước."

Được.

Nghe nói ngươi là song hệ dị năng, theo ta ra quảng trường đấu một trận."

Hắn là đệ nhất thú phu của Kiều Kiều, tất nhiên phải đích thân kiểm tra thực lực của Ngân Lâm Lang.Ngân Lâm Lang lập tức đồng ý.

Nếu được đệ nhất thú phu của giống cái công nhận, thì cơ hội được ở lại sẽ cao hơn rất nhiều.

Có điều y vẫn chần chừ nói:"Ngươi chẳng phải đang bị thương sao?

Hay là đợi ngươi khỏi hẳn rồi tỉ thí?"

Vừa dứt lời, Ngân Lâm Lang đã hối hận đến suýt cắn phải lưỡi.

Nếu không vì lo Kiều Kiều đau lòng, y đã chẳng do dự như vậy."

Không cần.

Bắt đầu ngay đi, đi thôi."

Lạc Trì lập tức hóa thành hình thú, dẫn đầu rời khỏi.

Ngân Lâm Lang cũng nhanh chóng theo sau.Bán Mai vừa hay trông thấy cảnh này, không khỏi mừng rỡ phấn khích.

Nghe tin Lạc Trì đã trở về, nàng vội chạy đến, không ngờ lại được chứng kiến một màn kịch hay như thế.

Xem ra Kiều Kiều thật sự định chọn thêm đệ nhị thú phu rồi.

Tốt quá!Bán Mai vốn mong Kiều Kiều có thật nhiều thú phu.

Như vậy, cho dù mất đi một hai người, vẫn còn những người khác chăm sóc Kiều Kiều."

Kiều Kiều!

Ngươi ngủ rồi sao?"

Bán Mai đứng ngoài cửa sơn động gọi."

Vẫn chưa, Bán Mai, vào đi."

Cô vốn định chia cho Bán Mai ít thịt mang về.

Dạo gần đây cô ăn không ít đồ của Bán Mai, không thể cứ nhận mãi mà không đáp lại, nhất là khi nhà Bán Mai còn phải tích trữ lương thực qua mùa đông."

Được."

Bán Mai bước vào, vừa thấy đống thịt dị thú chất cao như núi thì cả người rùng mình, sững sờ một hồi mới lắp bắp:"Thần thú trên cao, sao lại nhiều thịt dị thú đến vậy!

Bảo sao Lạc Trì về muộn thế.

Kiều Kiều, sao ngươi lại tự mình xử lý hết, để ta gọi Vượng Sơn bọn họ đến giúp."

"Không cần đâu, ta làm từ từ cũng được.

Các ngươi còn việc riêng nữa mà.

Phải rồi, ngươi bảo Vượng Sơn mang con thú kia về ăn đi."

"Không được!

Đây là phần của ngươi, ta không thể nhận."

"Bán Mai, trước kia ngươi mang đồ ăn đến cho ta, ta đâu có từ chối?

Chúng ta là bạn tốt, đã là bạn thì phải giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ cứ để một bên cho, một bên chỉ biết nhận?"

"Vậy...

được rồi.

Nhưng ngươi cũng không được từ chối để bọn ta giúp xử lý đống dị thú này đấy."

Thấy khuyên không được, Bán Mai đành thuận theo.Nàng chợt nhớ ra chuyện chính, liền nói: "Kiều Kiều, Lạc Trì nhà ngươi vừa dẫn Ngân Lâm Lang đi rồi, ngươi thật sự định nhận hắn làm đệ nhị thú phu sao?"

"Ừ, tình hình của ta ngươi cũng biết, không thể cứ để một mình Lạc Trì gánh vác mọi chuyện, một người thì vất vả lắm."

"Kiều Kiều, hai người thì làm sao đủ?

Ta thấy Diêm Hoàng cũng rất được đấy, hay là ngươi thu luôn cả hắn?"

"A Trì nói sẽ giúp ta tìm thêm một người nữa, không biết người ấy có tới được hay không.

Ta tính cứ chờ xem đã, nếu hắn không đến thì lại tính tiếp."

"Lạc Trì tìm ai cho ngươi vậy?"

Bán Mai tò mò hỏi."

Bạch Yến, thuộc bộ lạc Bạch Hổ."

"Hít!

Lại là hắn!"

Bán Mai kinh ngạc đến nói không nên lời.

Lạc Trì và Bạch Yến đều là những giống đực nổi bật nhất trong mấy bộ lạc quanh đây, nếu cả hai đều bị Kiều Kiều thu nhận thì đúng là phúc phần lớn lao rồi...Chỉ nghĩ đến đó thôi, Bán Mai cũng thật lòng vui mừng thay cho Kiều Kiều."

Bán Mai, ngươi quen hắn à?"

"Không chỉ quen biết.

Lạc Trì và Bạch Yến đều là những giống đực xuất chúng, vừa có danh vọng, thiên phú lại cao.

Không ít giống cái từng muốn bọn họ làm thú phu, mà vẫn không thành công!

Kiều Kiều, ngươi thật sự giỏi!"

Nhìn Đồ Kiều Kiều có thể khiến hai người ấy để mắt, Bán Mai cũng cảm thấy tự hào lây."

Thật vậy sao?"

Đồ Kiều Kiều khẽ lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng xử lý thịt.

Bán Mai thì đã gọi luôn Vượng Sơn vào giúp mổ thịt dị thú.Lúc này, Đồ Kiều Kiều vẫn chưa hay biết, Bạch Yến đã đến cổng bộ lạc Kim Sư.

Cùng hắn ta còn có Hổ Dực và Thứ Tây.Hai người kia vốn bị kéo theo, bởi Bạch Yến lần này chẳng săn được con mồi nào, đành nhờ họ giúp đem về để đủ phần lễ ra mắt.Cho đến lúc này, Hổ Dực vẫn chưa tin Bạch Yến thật lòng muốn trở thành thú phu của Đồ Kiều Kiều.

Trong bụng hắn ta nghĩ, đợi đến khi Bạch Yến thấy Kiều Kiều, kiểu gì cũng hối hận.

Đến lúc ấy, đừng trách hắn ta chưa từng khuyên ngăn."

Bạch Yến, ngươi thật sự muốn đi sao?

Không sợ sau này hối hận à?

Hay để ta đưa ngươi gặp Kim Hoa đi, ta dám chắc ngươi sẽ vừa mắt nàng ấy."

Hổ Dực không nỡ, vẫn cố gắng khuyên một câu.

Dù sao cũng là huynh đệ bao năm, hắn ta chẳng muốn thấy đối phương rơi vào hố lửa."

Ta chỉ tới xem thôi, đâu có nói nhất định sẽ kết bạn lữ."

Bạch Yến ngoài miệng thì cứng cỏi, nhưng giọng lại không vững.

Cả ba vừa vào đến quảng trường, đã thấy thú nhân chen chúc như kiến.Bạch Yến chẳng buồn nhìn, chỉ cắm đầu đi thẳng về phía sơn động của Lạc Trì.

Ngược lại Hổ Dực thì hiếu kỳ, liền kéo một thú nhân lại hỏi:"Sao náo nhiệt vậy?

Xảy ra chuyện gì thế?"

"Các ngươi là thú nhân của bộ lạc Bạch Hổ à?

Chắc chưa biết rồi.

Lạc Trì đang tỷ thí với Ngân Lâm Lang đấy, để chọn đệ nhị thú phu cho Đồ Kiều Kiều.

Ta cũng muốn được làm thú phu của nàng ấy a..."

"Cái gì mà đệ nhị thú phu!"

Sắc mặt Bạch Yến lập tức biến đổi."

Lạc Trì tên kia lại dám gạt ta!

Mau đưa con mồi đây, ta phải vào xem cho rõ!"

Nói dứt, Bạch Yến liền chen thẳng vào đám đông."

Ê!

Bạch Yến!"

Hổ Dực gọi một tiếng, thấy Bạch Yến không quay đầu lại thì lầm bầm:"Đồ Kiều Kiều xấu xí đến thế, lại còn không sinh con được, bộ lạc các ngươi đều có ánh mắt kiểu vậy sao?"

"Ngươi nói bậy gì đấy!

Ta chưa từng thấy giống cái nào đẹp hơn Đồ Kiều Kiều!"

Dù Hổ Dực nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị một thú nhân gần đó nghe thấy, lập tức phản bác.Bên kia, khi Bạch Yến chen được vào trong, quảng trường đã rối loạn cả lên, cuộc giao đấu vừa lúc kết thúc.

Hắn ta chỉ nghe thấy Lạc Trì đang nói:"Ngày mai ngươi mang theo đồ đạc đến dọn vào đi!

À phải, đồ dùng kết lữ ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

"Ta... ta chuẩn bị rồi..."

"Khoan đã!

Ta không đồng ý!"

Bạch Yến lập tức nhảy ra, chỉ thẳng vào Lạc Trì quát lớn."

Lạc Trì!

Ngươi nói mà không giữ lời!

Rõ ràng đã hứa để ta làm đệ nhị thú phu, vậy còn hắn là sao?"

"Ai bảo ngươi đến muộn."

Lạc Trì buông tay, giọng đầy bất đắc dĩ.Bạch Yến không ngờ chỉ vì một chuyến đi săn không thành mà để vuột mất vị trí đệ nhị thú phu.

Không được!

Hắn nhất định phải giành lại bằng được!"

Ta muốn đấu với hắn!

Ai thắng, người đó mới xứng làm đệ nhị thú phu của Đồ Kiều Kiều!"

Ngân Lâm Lang nghiêng đầu nhìn sang Lạc Trì:"Kiều Kiều có đồng ý để hắn tham gia không?"

"Hẳn là đồng ý rồi.

Giờ thì chỉ xem giữa hai ngươi ai giành được vị trí thôi."

Lúc này, Lạc Trì chỉ thấy may mắn vì mình là đệ nhất thú phu, không cần chen chúc tranh đoạt đến mức đầu rơi máu đổ.

Cũng may ánh mắt của hắn chưa từng sai."

Nếu ngươi thấy đấu dị năng không công bằng, ngày mai tái chiến cũng được."

Bạch Yến hất cằm, giọng đầy kiêu ngạo."

Không cần, đánh luôn hôm nay đi, bằng không lòng ta không yên.

Hơn nữa ngươi cũng đang bị thương, ta ra tay cũng không coi là ép người."

Ngân Lâm Lang kiên quyết muốn định đoạt sớm.

Y nhất định phải giành lấy danh phận này, bằng không ai biết ngày mai có thêm kẻ nào nhảy ra tranh vị trí?Nếu có thể, chờ đấu xong, y sẽ lập tức cùng Kiều Kiều khắc thú ấn.

Như thế, y sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhị thú phu của em ấy.Bạch Yến phất tay:"Được!

Lạc Trì, ngươi lui xuống đi, đừng cản trở bọn ta tỷ thí."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 45: Hôm nay ta có thể khắc ấn ký với em không?


"Không thành vấn đề.

Nhân tiện nhắc ngươi một câu, Ngân Lâm Lang là thú nhân lục giai đỉnh phong."

"Ừm, ta là lục giai đỉnh phong."

Ngân Lâm Lang ngốc nghếch gật đầu."

Ta..."

Bạch Yến thật không ngờ, kẻ trông có vẻ hiền lành vô hại kia lại là một đối thủ khó lường.

Nhưng hắn ta đâu dễ dàng chịu thua như vậy!Lạc Trì vừa lui xuống, chưa kịp để đám thú nhân kịp phản ứng, hai người đã đồng loạt xuất thủ.Trời đã tối đen như mực.

Nếu không nhờ ánh lửa trại bốn phía và cả hai đều là thú nhân, thì giữa bóng đêm dày đặc như thế này, căn bản không thể động thủ được."

Bạch Yến thật sự ra tay rồi kìa."

Hổ Dực thấy hai người thực sự giao chiến, mới cảm thấy có chút chân thật.Giờ phút này, hắn ta cũng đang ôm hai quầng mắt thâm tím như gấu trúc.

Ban nãy lỡ miệng nói xấu Đồ Kiều Kiều, lập tức bị thú nhân bên cạnh cho ăn đòn.Tuy hắn ta cũng phản kháng vài chiêu, nhưng dù gì nơi đây là địa bàn của bộ lạc Kim Sư, chẳng ai muốn gây lớn chuyện, nên chỉ đánh nhau một lúc rồi ngừng.Chênh lệch giữa Bạch Yến và Ngân Lâm Lang hết sức rõ ràng.

Dù Bạch Yến đã dốc hết toàn lực vẫn không thể đánh bại đối phương.Dị năng phong của hắn ta không xuyên được lớp phòng ngự của thổ dị năng, dị năng hỏa lại bị băng dị năng khắc chế.

Huống chi hai người còn chênh nhau một bậc, thất bại là điều tất nhiên.Bạch Yến vốn định rời khỏi bộ lạc Kim Sư ngay, nhưng nghĩ đến đống thịt dị thú mình vác theo từ xa tới, cuối cùng vẫn quyết định đến gặp Đồ Kiều Kiều một lần.

Nếu không, hắn ta sợ bản thân sẽ hối hận.

Hắn ta cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ là trong lòng cứ dâng lên một cảm giác khó nói thành lời."

Ta thua rồi.

Ngươi... ngươi làm đệ nhị thú phu của Đồ Kiều Kiều cũng được."

Bạch Yến dù không cam lòng, nhưng vẫn cắn răng nói ra.Dù sao nếu lát nữa tiểu giống cái kia khiến hắn ta không vừa mắt, thì quay đầu bỏ đi là xong.

Đến khi đó, dù Ngân Lâm Lang thật sự trở thành đệ nhị thú phu, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ta."

Ta thắng rồi, theo quy định thì ta phải là đệ nhị thú phu của Kiều Kiều.

Ngươi không được tranh giành với ta."

Ngân Lâm Lang trước nay luôn mềm mỏng như nước, vậy mà lúc này lại tỏ ra kiên quyết khác thường."

Biết rồi."

Bạch Yến ỉu xìu đáp lời."

Lạc...

Lạc Trì, đêm nay ta có thể khắc thú ấn với Kiều Kiều trước không?"

Vừa nói, hai gò má trắng nõn của Ngân Lâm Lang đã đỏ bừng."

Hôm nay muộn quá rồi, chuyện đó phải hỏi ý Kiều Kiều trước."

Lạc Trì tuy trong lòng có phần gợn sóng, nhưng vẫn hiểu tâm trạng của Ngân Lâm Lang.Dù sao lúc mới vừa kết lữ, hắn cũng từng nóng lòng muốn khắc thú ấn với Kiều Kiều ngay lập tức."

Vậy... vậy cũng được.

Vậy giờ ta có thể đến gặp Kiều Kiều chưa?"

Ngân Lâm Lang dè dặt hỏi, ánh mắt đỏ rực tràn đầy mong đợi."

Được.

Ngươi theo ta."

Lạc Trì do dự chốc lát, rồi vẫn quyết định dẫn Ngân Lâm Lang về sơn động gặp Kiều Kiều."

Ta cũng đi!"

Bạch Yến sợ bị bỏ rơi, vội vàng lên tiếng."

Cùng đi đi."

Lạc Trì liếc hắn ta một cái, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Khi nãy không thấy nhiệt tình như thế.

Nếu chịu nghe lời trở về từ sớm, đâu đến nỗi bị giáng từ đệ nhị xuống đệ tam..."

Đi thôi."

"Lạc Trì, ngươi cứ thế mà đi à?

Đồ Kiều Kiều chỉ chọn hai thú phu thôi sao?"

Một thú nhân không kìm được, bất mãn lên tiếng.

Hắn ta đã trông chờ suốt nửa ngày, kết quả lại chỉ chọn hai người, một đến từ bộ lạc Bạch Hổ, một vừa gia nhập bộ lạc Kim Sư.Cả hai đều không phải người trong bộ lạc, cũng chẳng phải kẻ quen thân từ trước.

Sao lại không chọn một người trong bộ lạc chứ?"

Kiều Kiều hiện tại chỉ mới có ba người bọn ta thôi.

Nếu các ngươi còn muốn trở thành thú phu của em ấy, thì cứ tiếp tục cố gắng."

Lạc Trì phất tay, rồi dẫn theo Ngân Lâm Lang và Bạch Yến rời đi."

Bạch Yến!

Ngươi thật sự muốn đi à?"

Hổ Gầm gọi giật lại.Bạch Yến vội vã đập trán:"À đúng rồi, suýt nữa quên.

Ta còn mấy con dị thú chưa mang theo.

Đợi chút, ta đi lấy rồi quay lại!"

Nói xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi khiêng thịt.

Hổ Dực và Thứ Tây mỗi người cũng vác theo một con, lặng lẽ đi theo sau."

Các ngươi theo làm gì?

Giao cho Lạc Trì là được rồi, để hắn mang đi."

Bạch Yến ngoảnh đầu lại, kinh ngạc nhìn hai người.

Hắn ta đi là để gặp Đồ Kiều Kiều, đâu phải ba người cùng kết lữ."

Không sao, không sao, hai chúng ta còn vác được.

Cũng không thêm bao nhiêu việc.

Cứ đi theo đi."

Hổ Dực nói rất nhanh.

Hắn ta chỉ muốn xem Bạch Yến rốt cuộc có hối hận không.

Dù gì lúc trước cũng đã khuyên rồi, là Bạch Yến không nghe."

Vậy cũng được."

Bạch Yến thấy không tiện đuổi, đành để mặc hai người đi cùng.Thế là cả ba cùng tới trước cửa sơn động của Lạc Trì.

Lúc này, bên ngoài sơn động vẫn còn chất đống không ít con mồi.Lạc Trì thấy vậy liền nhức đầu.

Ngân Lâm Lang bước tới, dâng con mồi mình săn được.

Nhìn qua nhìn lại, y cảm thấy con thú mình mang về thật chẳng có mặt mũi nào so được với con dị thú Bạch Yến khiêng đến.Y âm thầm hạ quyết tâm: sau khi khắc thú ấn xong, nhất định phải ra ngoài săn thêm.

Giờ y đã kết lữ, không còn là kẻ một thân một mình nữa.

Mùa đông sắp tới, phải chuẩn bị thật nhiều con mồi cho Kiều Kiều.Dĩ nhiên, quý nhất vẫn là thịt dị thú.

Kiều Kiều ăn vào, con non trong bụng cũng được bồi dưỡng tốt hơn."

Các ngươi vào đi."

Lạc Trì nói rồi dẫn đầu bước vào trong.

Lúc này, bên trong sơn động đã xử lý được hơn nửa đống thịt, lửa cũng cháy sáng, soi rực một góc hang.Dưới ánh lửa ấm áp, khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo của Đồ Kiều Kiều như phủ thêm một tầng sáng mờ, đẹp đến mức chẳng khác gì thần nữ giáng trần.

Vừa bước vào, Bạch Yến và Ngân Lâm Lang liền ngây dại."

Này... này chẳng phải quá mức xinh đẹp rồi sao?"

"Rầm" một tiếng, con dị thú trên vai Bạch Yến rơi bịch xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.

Đến lúc ấy, cả hai mới như người trong mộng bị đánh thức.Ánh mắt Bạch Yến vốn lãnh đạm, giờ đã bốc cháy hừng hực.

Hắn ta chưa từng thấy giống cái nào có thể sánh với Đồ Kiều Kiều.

Chỉ một ánh nhìn, tim hắn ta đã đập rộn ràng.Hắn ta biết, đó chính là tiếng lòng rung động.

Giây phút này, hắn ta vô cùng may mắn vì mình chưa bỏ đi.

Nếu không, e rằng cả đời sẽ phải hối tiếc."

A Trì, chàng về rồi à?"

"Kiều Kiều, chẳng phải ta đã bảo em đừng động tay làm mấy việc này sao?"

Lạc Trì tiến lại gần, tự nhiên nhận lấy con mồi từ tay cô, rồi giúp cô rửa tay sạch sẽ."

Kiều Kiều, Lạc Trì đã về rồi, vậy ta đưa Vượng Sơn về trước nhé?"

Bán Mai lên tiếng, cùng Vượng Sơn đứng dậy."

Vất vả cho hai người.

Nhớ mang con dị thú kia theo."

Đồ Kiều Kiều chỉ về phía con thú dưới đất."

Được."

Vừa tiễn Bán Mai và Vượng Sơn, Ngân Lâm Lang đã không nhịn được nữa, bước nhanh đến:"Kiều Kiều, hôm nay ta có thể khắc thú ấn với em không?

Nếu không làm sớm, ta thật sự không yên tâm."

"Hả?"

Đồ Kiều Kiều còn chưa hiểu chuyện gì, Lạc Trì đã kể rõ đầu đuôi.

Cô lúc này mới biết, Ngân Lâm Lang hiện đã xem như thú phu danh chính ngôn thuận của mình."

Ta cũng vậy!

Ta cũng muốn khắc thú ấn!

Kiều Kiều, nếu em khắc với hắn, thì khắc với ta luôn đi!"

Bạch Yến chen lời, vội vàng lên tiếng, sợ bị bỏ rơi.Giây phút này, cuối cùng Bạch Yến cũng hiểu vì sao Đồ Kiều Kiều lại khiến bao thú nhân tranh nhau cầu kết lữ.

Đổi lại là hắn ta, cho dù em ấy thật sự không thể sinh con, hắn ta cũng vẫn sẽ cầu lữ, không chút do dự.Ánh mắt hắn ta khẽ dời, rồi dừng lại ở phần bụng của Đồ Kiều Kiều.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 46: Đồ Kiều Kiều là giống cái siêu hiếm


"Kiều Kiều, em thật sự mang thai sao?"

Bạch Yến sững người, toàn thân cứng đờ, trong lòng dâng lên một trận kinh ngạc.

Hổ Dực chẳng phải đã nói Kiều Kiều vừa xấu vừa gầy, lại không có khả năng sinh con đó sao?

Giờ xem ra, lời Hổ Dực nói chẳng câu nào đáng tin.Hắn ta còn tưởng có thể tin tưởng, coi Hổ Dực như huynh đệ ruột thịt, nào ngờ lại bị hắn gạt thê thảm như vậy.Nếu lúc đó hắn ta thực sự nghe theo lời Hổ Dực mà từ bỏ Kiều Kiều, e rằng đời này sẽ ôm hận không nguôi.

Đợi ra ngoài rồi, hắn ta nhất định phải tính sổ cho rõ ràng với Hổ Dực."

Đúng vậy, đã mấy hôm rồi.

Thêm hơn hai mươi ngày nữa là con sẽ chào đời."

"Hơn hai mươi ngày?"

Bạch Yến kinh hãi đến mức tròn xoe mắt.Giống cái trong bộ lạc Bạch Hổ của bọn họ đều mang thai từ một trăm đến một trăm mười ngày, vậy mà Kiều Kiều mới chỉ hơn ba mươi ngày?"

Đúng vậy, có chuyện gì sao?"

Đồ Kiều Kiều ngơ ngác nhìn bọn họ.Không chỉ Bạch Yến, mà ngay cả Lạc Trì và Ngân Lâm Lang cũng sững sờ.

Không ai ngờ thời gian mang thai của Đồ Kiều Kiều lại ngắn như vậy.

Trong các giống cái, chưa từng nghe ai như thế, bọn họ quả thật đã nhặt được trân bảo."

Kiều Kiều, những lời em nói đều là thật?"

"Đương nhiên là thật.

Chuyện như vậy sao có thể đem ra đùa?"

"Vậy tức là... ta chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là được làm cha rồi sao?"

Lạc Trì xúc động đến nỗi toàn thân cứng đờ, đêm nay e rằng khó lòng chợp mắt."

Đúng thế.

Giống cái tộc thỏ chúng em mang thai chỉ trong vòng một tháng.

Bộ lạc các chàng không có giống cái tộc thỏ sao?"

Đồ Kiều Kiều nghiêng đầu hỏi."

Không có đâu, Kiều Kiều, em là giống cái tộc thỏ đầu tiên ta từng gặp."

"Phải đó, bộ lạc ta cũng chưa từng thấy qua."

"Ta từng lang bạt khắp Tây đại lục mà cũng chưa từng gặp."

Ngân Lâm Lang vội vàng lắc đầu."

Vậy sao?"

Đồ Kiều Kiều không ngờ giống cái tộc thỏ lại hiếm như thế.

Cô vốn tưởng bộ lạc nào cũng phải có một hai người chứ."

Thật sự đó.

Ta thấy thú nhân tộc thỏ hầu hết đều là giống đực.

Đây là lần đầu ta gặp giống cái tộc thỏ."

Ngân Lâm Lang nghiêm túc nói.Y đến từ Tây đại lục, quả thật chưa từng thấy một ai là giống cái tộc thỏ, kể cả ở nơi đó cũng không hề có."

Vậy xem ra em là giống cái hiếm có rồi."

Đồ Kiều Kiều nửa đùa nửa thật.

Cô cũng không tin trong cả thú thế rộng lớn này, chỉ có mình cô là giống cái tộc thỏ.[Là thật đấy, ký chủ.

Hiện tại trên khắp đại lục thú thế, quả thật chỉ có mình chị là giống cái tộc thỏ.

Những thú nhân khác đều là giống đực.

Giống cái tộc thỏ có khả năng sinh sản mạnh mẽ, bởi vậy mới quý hiếm đến vậy.]Nếu giống cái tộc thỏ không ít, đại lục thú thế đâu đến mức ngày càng thưa vắng thú nhân như hiện nay."

Thế vì sao trước đây nguyên chủ lại bị chẩn đoán là không thể sinh con?"[Thân thể nguyên chủ từng bị tổn hại, lúc nhỏ ăn nhầm Tuyệt Tử thảo nên mới mất đi khả năng sinh dục.

Nhưng những chuyện đó trước mặt chị chẳng đáng gì.

Ký chủ, chị muốn sinh bao nhiêu, em cũng có cách giúp...] Hệ thống vỗ vỗ tay, dáng vẻ đầy đắc ý.Đồ Kiều Kiều: "..."

"Kiều Kiều, hôm nay chúng ta có thể khắc thú ấn không?"

Ngân Lâm Lang cố nén thẹn thùng, lại hỏi."

Ta cũng muốn.

Kiều Kiều, đây là lễ vật kết lữ ta chuẩn bị cho em.

Em xem thử, nếu không thích, ngày mai ta lại đi săn cái khác."

"Ta cũng đi."

Ngân Lâm Lang vội vàng chen vào, sợ Đồ Kiều Kiều chê con mồi y săn không quý bằng dị thú của Bạch Yến mà từ chối."

Được, hôm nay khắc thú ấn."

"Ta đi tìm vu y ngay!"

Ngân Lâm Lang vừa định lao ra khỏi sơn động, Đồ Kiều Kiều liền gọi lại:"Chờ đã!

Chàng quay lại!"

"Kiều Kiều, có chuyện gì sao?"

Ngân Lâm Lang ngoan ngoãn quay lại, đứng cạnh Đồ Kiều Kiều.Đồ Kiều Kiều khẽ đặt tay lên cánh tay y.

Ngân Lâm Lang chỉ cảm thấy chỗ đó nóng lên, còn chưa kịp định thần thì Đồ Kiều Kiều đã thu tay lại.

Trên cánh tay y lập tức hiện lên một hình xăm nhỏ hình thỏ, ngốc nghếch đáng yêu, trông vô cùng ngây thơ.Còn mắt cá chân của Đồ Kiều Kiều cũng hiện lên hình thú của Ngân Lâm Lang.

Hình thú ấy cuộn quanh mắt cá chân cô, như một chiếc vòng tay hình rắn, tinh xảo đẹp đẽ.Ngân Lâm Lang và Bạch Yến đều ngây người.

Bạch Yến phục hồi lại tinh thần, không chờ hỏi gì đã lớn tiếng nói:"Kiều Kiều!

Cũng khắc cho ta đi!

Một cái nữa!"

Giờ phút này hắn ta đã quên sạch những tính toán trước kia, chỉ thấy nóng lòng muốn được kết lữ."

Được."

Đồ Kiều Kiều nhanh chóng khắc thêm cho hắn ta một cái.Đêm nay, Lạc Trì đặc biệt chu đáo, chủ động nhường lại sơn động cho Đồ Kiều Kiều và Ngân Lâm Lang.Ngân Lâm Lang tất nhiên là mừng rỡ, vừa thấp thỏm vừa mong đợi, không ngừng đưa mắt nhìn Đồ Kiều Kiều.

Bên cạnh, Bạch Yến nghiến răng ken két.Giờ phút này hắn ta mới hối hận.

Biết thế đã theo Lạc Trì về trước, để đêm nay người kết lữ với Kiều Kiều là hắn ta, đâu đến lượt con rắn chết tiệt kia.Ban đầu Đồ Kiều Kiều cũng không định kết lữ trong đêm nay, nhưng bị hai người bọn họ nằng nặc thúc giục, lại nghĩ đến điểm tích phân và phần thưởng, thêm nữa loại chuyện này làm quen rồi thì cũng dễ thôi, nên cô gật đầu đồng ý.Dù vậy, cô vẫn sợ bị Lạc Trì và Bạch Yến nghe thấy nên đã sớm đuổi họ đi thật xa.Lạc Trì và Bạch Yến cũng không đứng rình bên ngoài thật.

Cả hai quyết định thức trắng đêm đi săn, chuẩn bị đầy đủ cho con non sắp ra đời.Trong sơn động, Ngân Lâm Lang ôm chặt Đồ Kiều Kiều, giọng nhỏ nhẹ:"Kiều Kiều... ta... ta có thể không?"

Đồ Kiều Kiều thật sự có chút hoảng sợ.

Lần đầu làm chuyện này với Lạc Trì cô đã lo lắng, nhưng vẫn còn chịu được.

Còn giờ nhìn Ngân Lâm Lang, cô chỉ muốn xoay người bỏ chạy.

Cái thân thể nhỏ bé của cô có thật sự chịu nổi không?

Chắc không bị y chém làm đôi đấy chứ?"

Em có thể nói không sao?"

Cả người Đồ Kiều Kiều run rẩy.

Cô không ngờ lời đồn lại là thật.

Quả nhiên xà thú nhân không giống người thường."

Kiều Kiều..."

Ngân Lâm Lang cố nhẫn nhịn, trán trắng nõn đã lấm tấm mồ hôi, nhưng trước khi Đồ Kiều Kiều đồng ý, y không dám bước thêm nửa bước.Thấy y nhịn khổ sở đến vậy, cuối cùng cô cũng gật đầu.

Dù sao cũng phải trải qua, duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao.Kết quả lần này suýt khiến cô hồn bay phách lạc, may mà về sau dần dần dịu xuống.Hai người quấn quýt cho đến tận bình minh.

Vận động cả đêm khiến bụng đói meo, Đồ Kiều Kiều bèn sai Ngân Lâm Lang đi nấu cơm.

Nhân lúc ấy, cô uống luôn viên Phúc Thai Đan.(Đây là đan dược hệ thống ban tặng.

Miễn liên quan đến chuyện sinh con, hệ thống đều sốt sắng lo liệu.)[Chúc mừng ký chủ!

Đã thụ thai thành công.

Dự kiến sinh con sau ba mươi ngày.

Kính mời ký chủ kịp thời bổ sung dinh dưỡng.

Ăn nhiều thịt dị thú sẽ rất có lợi cho con non.]Ăn sáng xong, Đồ Kiều Kiều lại ngủ thêm một giấc.

Lạc Trì đến lúc ấy mới trở về, lần này chỉ có một mình hắn.Vừa bước vào sơn động, hắn đã ngửi thấy mùi hương mơ hồ còn vương lại trong không khí.

Trong lòng dâng lên một cơn chua xót, nhưng hắn vẫn cố gắng mỉm cười:"Kiều Kiều, ta hái ít quả em thích ăn.

Giờ có muốn ăn không?"

"Muốn.

Bạch Yến đâu?

Em còn có chuyện muốn nhờ chàng ấy."

Cô đang định sửa lại sơn động, chia thêm vài gian.

Dù sao giờ cô đã có ba vị thú phu, cả đám chen chúc trong một phòng quả thật bất tiện.

Hơn nữa sau này còn có con non, cũng cần một gian riêng cho trẻ nhỏ."

Hắn về bộ lạc Bạch Hổ rồi.

Có chuyện gì vậy Kiều Kiều, hai chúng ta cũng có thể làm."

"Đúng đó, Kiều Kiều, ta cũng làm được.

Ta rất giỏi."

Mặt Ngân Lâm Lang đỏ bừng, nhìn gương mặt cô, ánh mắt tràn đầy lưu luyến không rời.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 47: Bạch Yến muốn dọn đến bộ lạc Kim Sư


"Đi thôi, lát nữa các chàng giúp em một tay, giờ ăn cơm trước đã."

Lúc này, tại bộ lạc Bạch Hổ.Hổ Dực bị Bạch Yến đánh cho một trận mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao.

Hắn ta thật sự không biết mình đã đắc tội gì.Từ hôm qua, sau khi Bạch Yến trở về từ sơn động của Lạc Trì, sắc mặt liền không bình thường.

Ban đầu Hổ Dực định đi tìm Đồ Kiều Kiều, nhưng bị Bạch Yến ngăn lại, bắt đứng chờ ngoài sơn động cách hai mươi trượng.Không còn cách nào, bọn họ đành nghe theo.

Cuối cùng khi Bạch Yến và Lạc Trì đi ra, chẳng biết hai người bị gì kích động, không nói lời nào đã kéo nhau vào rừng Tử Vong đánh dị thú suốt một đêm.

Hổ Dực và Thứ Tây chịu không nổi, phải dẫn đầu quay về bộ lạc.Chưa kịp mở miệng hỏi chuyện, Bạch Yến đã xông tới đánh hắn ta túi bụi."

Bạch Yến!

Ngươi làm gì vậy!

Có giỏi thì đánh người cũng phải có lý do chứ!"

"Hổ Dực, ngươi còn dám lớn tiếng?

Ngươi dám lừa ta!

Kiều Kiều rõ ràng xinh đẹp trắng trẻo, còn có thể sinh con, thế mà ngươi dám nói xằng, hại ta suýt nữa thì bỏ lỡ!

May mà ta sáng suốt, không thì đã để ngươi cướp mất rồi!"

"Ngươi nói cái gì vậy!

Ta nào có lừa ngươi!

Đồ Kiều Kiều rõ ràng là..."

"Ngươi còn dám nói nữa à!

Kiều Kiều bây giờ là bạn lữ của ta.

Nếu ngươi còn dám mở miệng nói xấu em ấy nửa câu, cho dù là huynh đệ, ta cũng không tha!"

"Các ngươi...

đã kết lữ thật rồi?"

Hổ Dực há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Bạch Yến."

Tất nhiên rồi.

Ngươi không thấy sao?

Đây là hình thú của Kiều Kiều, em ấy chính là..."

Bạch Yến nói tới đây, như chợt nhớ ra điều gì, lập tức im bặt."

Là cái gì?"

"Không có gì cả!

Nhớ kỹ cho ta!

Ngươi không được nói bậy nữa.

Nếu ta nghe thấy một lần, đánh một lần!

À đúng rồi, ngươi và Thứ Tây lại đây, giúp ta chuyển nhà.

Ta muốn dọn sang bộ lạc Kim Sư."

"Cái gì!

Ngươi định đến bộ lạc Kim Sư!"

Hổ Dực như bị sét đánh.Nếu Bạch Yến rời đi, bộ lạc Bạch Hổ biết làm sao?

Còn cha Bạch Yến thì thế nào?"

Đúng vậy.

Bạn lữ của ta đang ở bộ lạc Kim Sư, ta đương nhiên phải chuyển tới sống cùng em ấy."

"Vậy còn cha ngươi?

Còn bộ lạc thì sao?"

"Bộ lạc nhiều thú nhân giỏi như vậy, có thêm ta cũng không hơn gì, thiếu ta cũng chẳng kém bao nhiêu.Còn cha ta, muốn theo ta đến bộ lạc Kim Sư thì theo, ở lại cũng được.

Người có quyền lựa chọn."

Bạch Yến không vì vài câu của Hổ Dực mà thay đổi quyết định.Bộ lạc Bạch Hổ đâu thiếu hắn ta là không sống nổi?

Hổ Mãnh chẳng phải cũng sắp lên ngũ giai rồi sao?

Hắn ta vẫn chỉ là một thủ lĩnh nhỏ, Hổ Mãnh còn mong hắn ta đi cho khuất mắt, vì vốn dĩ Hổ Mãnh chẳng ưa gì hắn ta."

Nhưng mà... ngươi đi rồi, ta phải làm sao..."

"Ngươi là giống đực, chẳng lẽ không có ta thì sống không nổi à?

Đừng như vậy nữa, nhìn ngốc lắm..."

Bạch Yến rùng mình, lặng lẽ rời đi tìm cha để từ biệt.Chỉ mất nửa canh giờ, Bạch Yến đã gói ghém xong hành lý, phần nhiều là da thú, ngoài ra còn có hai viên trân châu xinh đẹp do hắn ta từng đổi từ giao nhân.Trước kia chỉ vì thấy đẹp mà cất giữ, không ngờ giờ lại có dịp dùng đến.

Nghĩ lại, hắn ta cảm thấy bản thân khi ấy thật sáng suốt.

Có hai viên trân châu này, chắc chắn Kiều Kiều sẽ càng yêu thích hắn ta hơn."

Hai người các ngươi mau giúp ta chuyển đồ.

Yên tâm, không để các ngươi chịu thiệt đâu.

Dị thú hôm qua ta bảo mang về, đến bộ lạc nhận đi, mỗi người một con."

"Biết rồi.

Bạch Yến, sau này ngươi còn quay lại không?"

"Còn phải xem tình hình.

Có lẽ sẽ quay lại.

Đừng nói nhiều nữa, đi thôi."

Hắn ta nóng lòng muốn về gặp Kiều Kiều, không biết sau một hôm xa cách, em ấy có nhớ hắn ta không."

Ngươi không đưa cha ngươi đi cùng sao?"

"Người nói muốn ở lại.

Dù sao cha ta cũng là thú nhân của bộ lạc, không rời đi đâu.

Người giỏi săn bắt, là thú nhân tứ giai đỉnh phong, không cần ta lo."

"Hai ngươi còn đi không?"

"Đi!

Đi ngay đây!"

Cùng lúc ấy, Đồ Kiều Kiều đang ngồi ngoài sơn động hóng gió, vừa ăn trái cây vừa thư giãn.

Còn Lạc Trì và Ngân Lâm Lang thì bận rộn không ngơi tay: người đào trái, người mở rộng phải, cùng nhau sửa lại sơn động.Cả hai đều có phẩm giai không thấp, chỉ trong một buổi sáng đã đào được thêm một gian phòng ra hồn.

Đồ Kiều Kiều ngồi chốc lát thì thấy buồn, liền cùng Bán Mai nhóm lửa nấu cơm.Đến khi trời xẩm tối, sơn động đã mở rộng thành ba phòng một sảnh.Nhưng Đồ Kiều Kiều vẫn chưa hài lòng.

Cô cảm thấy chỗ ở như vậy vẫn quá chật, cần phải nới thêm nữa.

Bằng không, sau này sinh con rồi, chẳng đủ chỗ xoay sở.

Cô mơ hồ cảm thấy, bản thân sẽ sinh rất nhiều con.Đúng lúc ấy, Bạch Yến mang theo một đống đồ đạc trở về.

Hổ Dực và Thứ Tây cũng bước vào theo, lần này Bạch Yến không cản họ.Hổ Dực vừa nhìn thấy Đồ Kiều Kiều liền sững người, ngây ra như tượng, đứng bất động thật lâu.

Vẫn là Bạch Yến cảm thấy có gì không ổn, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện mình đang giẫm lên chân Hổ Dực."

Nếu giao đồ xong rồi thì mau quay về bộ lạc đi."

"Bạch Yến, trời cũng tối rồi, cho chúng ta ở lại một đêm, mai hãy đi được không?"

"Không được."

"Bạch Yến, ngươi nhẫn tâm quá.

Chúng ta là huynh đệ từ nhỏ, chẳng lẽ không thể nương tay một chút?"

"Hôm qua ngươi không phải cũng tự mình quay về được đó sao?"

Bạch Yến chẳng hề lo lắng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm trên đường.Một kẻ là thú nhân tứ giai, một kẻ là tam giai, mà đường đi thì cũng chẳng qua rừng rậm Tử Vong, tự nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Hổ Dực biết có nói thêm cũng vô dụng, bèn trông mong nhìn sang Lạc Trì.Nhưng Lạc Trì vẫn im lặng.

Hắn còn nhớ rõ chuyện Hổ Dực từng chê Kiều Kiều vừa xấu vừa gầy.Cuối cùng, Hổ Dực và Thứ Tây đành tiu nghỉu quay về.

Trên đường, hai người vẫn như sống trong mộng, không sao tin nổi giống cái xinh đẹp lúc nãy lại chính là Đồ Kiều Kiều năm nào.Nhưng sự thật ngay trước mắt, Hổ Dực không phải không tin, mà là không dám tin.

Đến giờ, hắn ta mới hiểu vì sao Bạch Yến lại thay đổi đến vậy.Nếu là hắn ta, có thể kết lữ với Đồ Kiều Kiều, hắn ta cũng cam tâm tình nguyện.

Dù không thể sinh con, chỉ riêng dung mạo cũng đủ khiến người ta mê muội.Không đúng...

Sao bụng của Đồ Kiều Kiều lại có vẻ hơi to?

Hừm, chắc chắn là hắn ta nhìn nhầm.Lúc này, biết được Ngân Lâm Lang đã kết lữ với Đồ Kiều Kiều, Bạch Yến lập tức làm ầm lên đòi kết lữ theo.

Chỉ là thân thể Đồ Kiều Kiều sau đêm qua còn mỏi mệt, thật sự không muốn động đậy.Nhưng cô đã kết lữ với hai người, nếu thiên vị người này mà bạc đãi người kia thì chẳng phải lẽ.

Cô đang định cắn răng chịu đựng, thì Lạc Trì đứng dậy, trầm giọng nói:"Bạch Yến, ngươi chờ vài ngày đi.

Gần đây Kiều Kiều không khoẻ, để em ấy nghỉ ngơi.

Đến lượt ngươi, bọn ta sẽ không tranh."

"Đúng thế, để Kiều Kiều tĩnh dưỡng.

Mấy ngày tới ta và Lạc Trì sẽ không cùng ngươi tranh phần."

Ngân Lâm Lang cũng biết đêm qua bản thân có phần đường đột.

Dù đã cố kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Kiều Kiều thật sự quá tốt, y yêu thích đến mức không dừng lại được.Bạch Yến tuy hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Hắn ta cũng đau lòng, không nỡ để Kiều Kiều quá vất vả.

Tuy nhiên, quyền lợi thì vẫn muốn tranh chút:"Đêm nay ta ngủ cạnh Kiều Kiều.

Yên tâm, ta không làm gì hết."
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 48: Trư Hoa Hoa sinh con non, Đồ Kiều Kiều đau bụng


Cả ba người cùng lúc nhìn về phía Đồ Kiều Kiều.

Cô không đành lòng từ chối, đành dịu giọng nói:"Được rồi, vậy em vào trước."

Đồ Kiều Kiều dời chỗ ngủ về gian trong của sơn động.

Nơi ấy chỉ cần liếc mắt từ ngoài vào là thấy ngay, hoàn toàn không có chút riêng tư nào.

Như thế quả thật không ổn, sau này nhất định phải dựng thêm một lớp ngăn mới được.Bạch Yến vừa định theo cô vào thì bị Lạc Trì đưa tay ngăn lại:"Khoan đã, ngươi tạm thời chưa thể vào.

Kiều Kiều ưa sạch sẽ, ngươi phải tắm rửa xong mới được vào nằm."

"Được rồi, ta đi ngay."

Bạch Yến hí hửng chạy về phía bờ sông.Hắn ta tắm sạch sẽ, còn cẩn thận hong khô lông tóc rồi mới trở lại.

Vừa nằm xuống bên cạnh Đồ Kiều Kiều, liền ngửi được mùi hương dìu dịu phảng phất trên người Kiều Kiều.Trong lòng rạo rực, thân thể Bạch Yến bắt đầu nóng lên.

Nhưng hắn ta cố kiềm chế, vì lúc này Đồ Kiều Kiều đã ngủ mất rồi.Từ khi mang thai, cô càng thêm dễ buồn ngủ.

Đang say giấc, chợt cảm thấy lạnh, thân thể theo bản năng rúc về phía ấm áp bên cạnh.Bạch Yến thấy Kiều Kiều tựa sát vào lòng mình, trong lòng mềm nhũn.

Hắn ta chỉ cảm thấy ngực như trướng lên, vừa ấm áp vừa mãn nguyện.Bạch Yến cụp mắt ngắm gương mặt trắng trẻo, tinh xảo của Đồ Kiều Kiều, không kiềm được mà cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán em.

Sau đó, hắn ta hóa thành hình thú, nhẹ nhàng ôm em vào lòng, để em tựa vào bụng mình, nơi vừa mềm vừa ấm.Đồ Kiều Kiều vùi mặt vào lớp lông dày mịn, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì phát hiện trong động chỉ còn mình cô và Bạch Yến.

Ngân Lâm Lang và Lạc Trì đều không thấy đâu, rõ ràng đã rời đi từ sớm.Trong sơn động nhiệt độ cũng hạ xuống không ít.

Mặc dù được phủ lớp da thú dày, cô vẫn cảm thấy hơi lạnh."

Kiều Kiều, em tỉnh rồi à?

Ta nấu ít thịt hầm, mang tới cho em đây."

"Em tự đi được.

Hôm nay sao lại lạnh như vậy?"

"Mùa gió lớn vừa nổi lên, hôm nay mới là ngày đầu thôi, chưa phải lúc lạnh nhất đâu."

"Bạch Yến, chàng mang mấy tấm da thú bên kia sang cho cha mẹ em đi.

Nhân tiện nói với họ, mấy ngày tới cứ sang đây ăn cơm."

Đồ Kiều Kiều lấy ra chồng da thú đã chuẩn bị sẵn, xếp thành hai tầng khá cao, chừng bảy tấm, tấm nào cũng dày và còn rất mới."

Được, Kiều Kiều.

Ta đi một lát rồi về.

Nếu có chuyện gì thì đợi ta quay lại rồi hãy bảo, đừng tự làm gì, biết chưa?

Giờ em đang mang thai, phải cẩn thận hơn."

"Ừm, em biết rồi."

Trong lòng Đồ Kiều Kiều vẫn luôn mong ngóng đến ngày sinh, bởi chỉ khi ấy mới giúp được việc chữa trị cho Đồ Sơn.Hiện tại cô không ở cùng sơn động với cha mẹ, việc chăm nom rất bất tiện.

Chỉ khi cha cô khỏe lại mới có thể thay cô chăm sóc mẹ.

Nếu không, mùa đông này dù cô có cố gắng hỗ trợ, mẹ vẫn sẽ phải chịu khổ.Chờ Bạch Yến trở về, Đồ Kiều Kiều mới hỏi tung tích của Lạc Trì và Ngân Lâm Lang."

Họ ra ngoài săn thú rồi.

Mùa lạnh sắp đến, chúng ta phải chuẩn bị nhiều lương thực mới đủ dùng qua mùa."

"Bạch Yến, lát nữa sau khi ăn cơm, chúng ta sửa sang lại sơn động một chút."

"Được."

"Vậy ăn trước đã."

Ăn xong, Bán Mai cũng vừa tới.

Đúng lúc ấy, Đồ Kiều Kiều liền sai Bạch Yến và Vượng Sơn đi tìm ít loại cỏ mềm mà bền mang về.

Hai người tuy không rõ cô muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời mà đi.Đồ Kiều Kiều dự định đan vài tấm mành để treo ở các gian trong sơn động, vừa chắn gió tốt lại khiến trong nhà ấm áp hơn.Khi Bạch Yến và những người khác mang cỏ mềm về, Đồ Kiều Kiều liền bắt đầu dạy họ cách đan mành.Không rõ có phải giống đực trời sinh đã khéo tay hay không, mà cả hai người học cực nhanh, chưa bao lâu đã đan rất thành thạo.

Ngược lại, Bán Mai học mãi cũng chẳng đan nổi một tấm ra hồn.Cuối cùng Bán Mai bực bội buông tay, nói: "Thôi thôi, tay ta vụng về, không hợp làm mấy việc này."

"Tiểu Mai, việc này đâu cần nàng phải động tay.

Có ta là đủ rồi."

Vượng Sơn thương bạn lữ, đâu nỡ để nàng vất vả."

Kiều Kiều, em cũng đừng làm nữa.

Ta học được rồi, cứ để ta làm."

Bạch Yến vội vàng giật lấy bó cỏ trong tay Đồ Kiều Kiều, tiếp tục đan không ngơi tay.Đồ Kiều Kiều cũng không ngăn.

Dù sao cô cũng đã đan được mấy tấm, giờ lại bắt đầu thấy đói.

Lúc này cô đang mang song thai, đói nhanh, ăn cũng nhiều hơn người thường, bụng cũng lớn lên trông thấy.Sáng hôm sau, trong bộ lạc đã có không ít thú nhân học theo cách đan mành cỏ.

Nhờ vậy, tên tuổi Đồ Kiều Kiều lại một lần nữa vang khắp nơi.Các thú nhân của bộ lạc Kim Sư đều vô cùng kính trọng cô.

Giống đực thì mong được kết lữ, giống cái lại muốn làm bằng hữu thân thiết.

Dĩ nhiên, cũng có ngoại lệ.Kim Hoa là một trong số đó.

Sau khi kết lữ được hai mươi chín ngày, cuối cùng nàng ta cũng mang thai.

Nàng ta hết sức vui mừng, bởi không cam lòng thua kém Đồ Kiều Kiều.Sự thật chứng minh, nàng ta vẫn rất lợi hại.

Tuy Đồ Kiều Kiều mang thai sớm hơn, nhưng chưa chắc sinh được nhiều bằng nàng ta.

Còn như Trư Hoa Hoa, dù có hoài thai thì sao?

Ả ta vừa xấu xí vừa thô kệch, sinh con ra chưa chắc đã đẹp.Con non của họ chưa chắc đã bằng con nàng ta.

Đến khi ấy, nàng ta sẽ là trung tâm của muôn người, là ánh trăng sáng giữa bầu trời sao.Từ khi Đồ Kiều Kiều vào bộ lạc, mọi lời khen đều đổ dồn về ả, khiến Kim Hoa khó chịu vô cùng.Ngay cả mấy giống cái thường ngày thân thiết với nàng ta, giờ nói gì cũng xoay quanh Đồ Kiều Kiều.Kim Hoa thật sự chịu đủ rồi.

Vốn không muốn so đo, nhưng Đồ Kiều Kiều cứ như cố tình tranh giành ánh sáng của nàng ta.

Nếu vậy thì đừng trách nàng ta đem ra so sánh.Giống cái tộc Kim Sư thông thường mang thai ba đến bốn tháng.

Kim Hoa tin mình sẽ sinh trong ba tháng.

Như vậy, chỉ cần thêm ba tháng nữa là nàng ta sẽ hạ sinh con non.

Cho dù Đồ Kiều Kiều có sinh trước một tháng thì đã sao?

Sinh ít hơn, vẫn kém nàng ta một bậc.Còn Trư Hoa Hoa thì càng không đáng nhắc tới.

Kim Hoa vốn chẳng xem ả ta ra gì.

Biết đâu hai người sinh cùng lúc cũng nên.

Giống cái bộ lạc Heo Rừng thường phải bốn tháng mới sinh, nên Trư Hoa Hoa chắc chắn sẽ muộn hơn nàng ta.Thế nhưng Kim Hoa vừa nghĩ xong liền nghe tin Trư Hoa Hoa sắp sinh.

Nàng ta chết lặng, không thể tin nổi: "Trư Hoa Hoa chẳng phải mới mang thai một tháng sao?

Sao đã sinh rồi?

Chuyện này không bình thường!

Mau!

Chúng ta phải đi xem!"

"Kim Hoa, nàng chậm một chút, trong bụng nàng còn có con non."

"Biết rồi, ôm ta đi đi."

"Được."

Cùng lúc ấy, Đồ Kiều Kiều cũng nghe tin Trư Hoa Hoa sắp sinh thì hết sức kinh ngạc.

Cô còn chưa kịp hỏi, thì Đinh Đang đã lên tiếng giải thích:[Thật ra Trư Hoa Hoa đã mang thai bốn tháng rồi.

Trước kia nàng ta quá béo, vu y không nhìn ra được đã mang thai bao lâu.]"Nói vậy là... khi Trư Hoa Hoa còn chưa tới bộ lạc Kim Sư thì đã có thai rồi?"[Không sai.

Con non là của giống đực bộ lạc Heo Rừng, không phải của Trư Đại Đầu.

Trư Đại Đầu chỉ là người giúp chăm sóc con một tháng thôi...

À mà, trong thú giới cũng chẳng thể tính như nhân tộc...] Đinh Đang vừa nói vừa lắc đầu, phủi sạch những suy nghĩ rối rắm trong đầu.Đúng lúc ấy, Đồ Kiều Kiều còn đang mải nghĩ ngợi thì bất chợt cảm thấy một trận tê dại lan khắp bụng.

Tuy nhiên, cô cũng chẳng để tâm, vì theo tính toán, vẫn còn một ngày nữa mới tới kỳ sinh.Tháng này cô đã sửa sang sơn động đâu ra đấy, gọn gàng, ấm áp, thời tiết lại lạnh, cô chẳng muốn ra ngoài chút nào.Nào ngờ cơn đau bụng mỗi lúc một rõ rệt, từng đợt quặn thắt khiến cô không thể nào làm ngơ thêm nữa.
 
[Np] Xuyên Qua Thú Thế: Giống Cái Tuyệt Tự Sinh Nhiều Con, Hưởng Nhiều Phúc 1
Chương 49: Không thể cho bọn họ vào


"Chẳng lẽ chị sắp sinh rồi?"

Đồ Kiều Kiều đau đến mức mồ hôi ướt đẫm cả trán.

Lạc Trì lập tức nhận ra cô có điều bất ổn, vội vàng chạy đến bế cô vào trong, vừa đi vừa sốt ruột hỏi:"Kiều Kiều, em không sao chứ?"

"Em không sao, chắc là sắp sinh rồi.

Mau đi đun nước ấm, còn hai người kia đâu?"

"Bạch Yến đã ra ngoài săn thú, Ngân Lâm Lang thì đang quét dọn ở phòng bên.

Ta sẽ bảo hắn đi tìm vu y, còn ta lo đun nước."

"Được."

Đồ Kiều Kiều gật đầu.Chờ Lạc Trì rời khỏi, cô liền nghiến răng chất vấn hệ thống:"Không phải chị còn một ngày nữa mới đến kỳ sinh sao?"[Ký chủ, chỉ là sớm hơn một ngày thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.

Có lẽ do chị dưỡng thai tốt quá, bọn nhỏ không chờ nổi nữa.]"Đinh Đang, bớt dài dòng!

Chức năng sinh không đau đâu rồi?

Mở ra ngay!

Không đủ tích phân thì để nợ!

Giờ chị sắp sinh đến nơi, chẳng lẽ còn không trả nổi cho em?"

Đồ Kiều Kiều đau đến sắp chết đi sống lại, còn ai hơi sức đâu mà tính toán điểm số với tích phân.

Dù gì cũng chỉ tốn một trăm điểm, lại dùng được cả đời.

Cô không tin mình sinh từng ấy đứa mà lại không tích đủ![Ký chủ nói cũng có lý.

Xin chờ một chút, đang tiến hành mở quyền hạn chức năng sinh sản không đau...]"Còn chưa xong à?

Sớm biết vậy chị mở từ trước, khỏi phải chịu đựng thế này."[Thành công rồi!

Đã mở quyền hạn.

Xin hỏi ký chủ có muốn khởi động ngay không?]"Mở!"

Lời vừa dứt, thân thể Đồ Kiều Kiều lập tức nhẹ hẳn, cơn đau như xé gan xé ruột cũng theo đó tan biến hoàn toàn.

Cuối cùng cô có thể thở phào nhẹ nhõm.[Ký chủ, chị đừng buông lỏng!

Không đau thì không đau, nhưng vẫn phải rặn!

Nếu chị không dồn sức, con non biết chui ra bằng cách nào?] Đinh Đang gấp đến mức líu cả lưỡi."

Biết rồi, chị đang chuẩn bị đây, em cuống cái gì!

Sinh con đâu phải cứ nói sinh là sinh được ngay."

Không biết còn tưởng kẻ đang đau đẻ là nó.

Còn cô là người sắp sinh mà vẫn chưa vội, vì đến giờ cô vẫn chưa thực sự có cảm giác muốn sinh, chỉ là bụng bắt đầu đau thôi.

Phỏng chừng còn phải chờ thêm một lúc nữa.Cùng lúc ấy, Ngân Lâm Lang vội chạy đến sơn động của vu y, nhưng tới nơi mới hay vu y đã qua bên Trư Hoa Hoa từ trước.

Y lập tức xoay người rời khỏi, hóa thành hình thú, lao như tên bắn về phía sơn động kia.Trên đường đi, thân hình thú cao lớn, oai vệ lại anh tuấn của y khiến không ít giống cái nhìn theo ngẩn ngơ, trong mắt tràn đầy mê luyến.

Nhưng Ngân Lâm Lang chẳng hề để tâm đến ánh mắt của bọn họ, chỉ một lòng một dạ gấp rút chạy đến nơi.

Phía sau, đám thú nhân chỉ thấy một cái bóng mờ lướt qua nhanh như gió."

Vừa rồi là gì thế?"

"Không rõ, hình như là một giống đực?"

Tới nơi, Ngân Lâm Lang thấy cửa sơn động của Trư Hoa Hoa đã tụ tập đông nghịt thú nhân.

Trong số đó có ba người là thú phu của Trư Hoa Hoa, đang thấp thỏm chờ đợi.

Về phần đứa con trong bụng nàng ta là của ai, bọn họ chẳng ai buồn để tâm.Điều họ để ý là: Trư Hoa Hoa vẫn có thể sinh!

Lần sau, dù thế nào cũng phải để nàng ta mang con của chính mình."

Vu y đang ở trong đúng không?

Có ai vào gọi giúp ta một tiếng, bảo vu y ra ngoài một lát."

Ngân Lâm Lang vốn định tự vào, nhưng nhớ ra Trư Hoa Hoa đang trong cơn sinh, mà theo bản năng lãnh thổ của thú nhân giống đực, nếu không được cho phép thì tuyệt đối không thể tự tiện bước vào sơn động của kẻ khác, nhất là khi trong đó có giống cái đang sinh con."

Kêu vu y làm gì?"

"Kiều Kiều nhà ta sắp sinh, ta đến mời vu y qua xem giúp một chút."

"Đồ Kiều Kiều sinh con?

Ngươi nói đùa à!

Nàng ta chẳng phải mới mang thai chưa đầy một tháng sao?

Chẳng lẽ giống Trư Hoa Hoa, cũng mang thai với giống đực bộ lạc khác?"

Kim Hoa bước ra từ giữa đám đông, trong mắt lộ rõ vẻ chế nhạo.Đó là giống cái mà Lạc Trì chọn đấy!

Nhìn đi, ngoài sắc đẹp ra thì còn hơn được nàng ta điểm nào?

Rồi Lạc Trì cũng sẽ hối hận thôi!"

Kim Hoa, ngươi đừng nói bậy!

Kiều Kiều mang thai con của Lạc Trì, chuyện sinh sau một tháng cũng là bình thường, có gì lạ đâu!

Mau vào gọi vu y đi!"

Ngân Lâm Lang sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, nhưng đám giống cái xung quanh chẳng ai chịu giúp y."

Ta thấy ngươi mới là kẻ nói bậy!

Trên đại lục thú nhân này, có giống cái nào mới mang thai một tháng đã sinh con chưa?

Rõ ràng ngươi đang giúp Đồ Kiều Kiều che giấu sự thật."

"Đúng vậy, Ngân Lâm Lang!

Đại lục thú nhân chưa từng có chuyện ấy!

Đừng để bị Đồ Kiều Kiều lừa gạt..."

Mấy giống cái thân cận với Kim Hoa cũng phụ họa theo.Sắc mặt ôn hòa của Ngân Lâm Lang chợt trầm hẳn xuống: "Đủ rồi!

Các ngươi chưa thấy không có nghĩa là không có!

Kiều Kiều nhà ta mang thai một tháng chính là một tháng!

Không ai chịu giúp, ta tự vào mời vu y!"

Với y, không ai quan trọng bằng Kiều Kiều.

Dù hôm nay có phải xông vào, y cũng phải đưa vu y về."

Mau!

Mau ngăn Ngân Lâm Lang lại!

Hoa Hoa đang vào thời khắc sinh nở mấu chốt, không thể để hắn xông vào gây rối!

Hiện tại Hoa Hoa là người của bộ lạc chúng ta, sinh con cũng là góp thêm thú nhân cho bộ lạc, mọi người không thể làm ngơ!"

Đệ nhị thú phu của Trư Hoa Hoa là Diệp Cẩu hoảng hốt chắn ngay trước cửa sơn động.Nghe vậy, đám thú nhân còn đang lưỡng lự lập tức bước lên, chắn ngang đường Ngân Lâm Lang.

Vài thú phu khác của Trư Hoa Hoa cũng nhanh chóng tiến đến, đứng thành hàng trước cửa, không để hở ra lấy một khe.Sắc mặt Ngân Lâm Lang đã lạnh, giờ càng thêm rét buốt.

Y lập tức hóa hình.

Một con đại xà màu bạc, thân dài hơn hai mươi trượng, uốn lượn hiện ra ngay trước cửa sơn động.

Cảnh tượng ấy khiến các giống đực xung quanh giật mình, vội kéo bạn lữ của mình lui lại.Đội thú nhân canh giữ phía ngoài cũng nhanh chóng thưa hẳn đi.Ngay khi tình hình căng thẳng sắp bùng nổ, Bán Mai từ xa chạy tới, vừa thở hổn hển vừa hô lớn:"Ngân Lâm Lang, đừng nóng!

Để ta vào gọi vu y!"

Nàng là giống cái, đám người kia chẳng có lý do gì để cản như đã làm với Ngân Lâm Lang.

Nếu thật sự dám ngăn, thì không chỉ Ngân Lâm Lang, ngay cả nàng cũng sẽ bảo Vượng Sơn xông vào đánh bọn họ một trận.Quả thật chen vào lúc Trư Hoa Hoa đang sinh con là chuyện khó ăn nói, nhưng tình hình bên Kiều Kiều còn cấp bách gấp bội.

Mỗi thú nhân đều có thiên lệch, Bán Mai cũng không ngoại lệ.

So với Trư Hoa Hoa, trong mắt nàng, chẳng ai bằng được Kiều Kiều."

Vậy thì đi nhanh đi!

Bên Kiều Kiều thật sự rất gấp!"

Ngân Lâm Lang gần như đỏ cả mắt.Trước khi chạy tới đây, y còn nghe thấy tiếng Kiều Kiều rên đau.

Y không ngờ sinh con lại khổ đến vậy.Ngay khoảnh khắc ấy, y đã hạ quyết tâm: cả đời này, tuyệt đối không để Kiều Kiều sinh thêm cho y nữa.

Chờ em ấy sinh xong, y nhất định sẽ không để em mang thai lần thứ hai.Chỉ là lúc này, Ngân Lâm Lang vẫn chưa biết, trong bụng Đồ Kiều Kiều đang mang chính cốt nhục của y."

Biết rồi."

Bán Mai đáp, đang định bước vào thì lại bị đám thú nhân giơ tay ngăn lại."

Ngươi không được vào!

Phải đợi Hoa Hoa sinh xong, vu y sẽ tự ra!"

"Tránh ra!"

Bán Mai giận dữ quát lớn.

Nàng thật không ngờ đến giống cái như nàng mà bọn họ cũng dám ngăn cản.Vượng Sơn và các thú phu lập tức bước tới, chắn sau lưng Bán Mai, ai nấy đều rõ ràng thể hiện thái độ — tuyệt đối không để ai ức hiếp Tiểu Mai của bọn họ."

Các ngươi làm vậy là không hợp lẽ!

Đây là sơn động của chúng ta, đã không cho các ngươi vào thì tuyệt đối không thể bước qua nửa bước!"

Diệp Cẩu nghiêm giọng nói, ánh mắt kiên định, không hề có chút ý tứ nhượng bộ.
 
Back
Top Bottom