Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 190: Hình dạng của tình yêu


[Nhân vật chính của Daon Awards đã được ấn định!][(HOT) Cá cược thành tích nhạc số, chuyện thường ngày của các ngôi sao toàn cầu]└ Trận cá cược tên tuổi khét tiếng nhất thế kỷ 21 ㄷㄷㄷ└ Cược tên với kẻ giả mạo mình á?

Điên rồ thật đấy, mà cũng mới mẻ thật;;└ Không, trước hết, hai người đó thật sự thân nhau hả?└ Cược tên với kẻ giả mạo mình vs ăn tối hội ngộ với tình cũ và người yêu hiện tại└ Cái trước thì mới nghe lần đầu, cái sau ở nước mình đầy ối đứa làm ㅇㅇ└ ??

Khi nào thì nước mình thành Hollywood vậy└ Cái vụ trước đến diễn viên Hollywood cũng phát hoảng mà, lên SNS coi đi ㄱㄱ└ Rồi ngày 21 tháng 3 bao giờ mới tới đây...[Ngày phát hành ca khúc mới của HALO ấn định là 21 tháng 3][HALO ca khúc mới vs Jason Dyke ca khúc mới]└ Nhưng mà vụ này không phải HALO chắc thắng à?└ Ai thắng được Mặt Trời└ Nếu người thắng sẽ trở thành Mặt Trời, thì Mặt Trời chắc chắn sẽ thắng rồi còn gì?Cuộc cá cược giữa HALO và Jason Dyke nổi đến mức làm lu mờ cả tranh cãi thiên vị của Daon Awards và lùm xùm "Grammy trắng".Tuy nhiên, ồn ào như vậy vẫn không sánh được với những tranh cãi mà cậu từng gây ra ở thế giới trước.Cá cược đặt tên tuy khiến nhiều người bối rối, nhưng so với những lùm xùm trước kia, nơi cậu bị gọi là tâm thần, đòi xử phạt, thì lần này có quy mô nhỏ hơn nhiều, thậm chí còn nhận được kha khá phản hồi tích cực.Nhiều người vốn không coi đây là cuộc cá cược nghiêm túc, cũng có người cho rằng đây là cách xử lý mạnh mẽ và đầy nam tính.Nếu cậu muốn tạo ra tranh cãi tiêu cực, có lẽ vẫn làm được.Điều đó chính Halo cũng thấy kỳ lạ.Thế giới này, sao mà có vẻ khoan dung với cậu đến vậy.Cùng là âm nhạc đó thôi, dù thỉnh thoảng vẫn có người bảo cũ kỹ, nhưng rõ ràng được yêu thương hơn ở thế giới này.Là vì cậu chưa đủ tuổi trưởng thành chăng?Halo ngừng suy nghĩ về điều đó.Cậu không hề có hứng thú phân tích tâm lý đám đông theo hướng tâm lý học, triết học hay xã hội học.

Không hứng thú và có lẽ dù nghe cũng chẳng hiểu.Hiện tại, cậu còn bận việc khác.Halo nằm trên giường, nâng quyển sổ ghi chép lên.Các nốt nhạc đang rối tung rối mù, bay lượn tự do.Không có dòng khuông nhạc, vị trí nốt cũng loạn xạ, người khác nhìn vào khó mà hiểu nổi, nhưng với Halo, cậu có thể nghe được âm thanh của từng nốt nhạc.— Có thứ cậu chưa từng làm mà.

Bài hát về tình yêu.Gợi ý của Shin Joo-hyuk, thứ cuối cùng đọng lại trong tim cậu, Halo vẫn chưa thể thoát ra được.Tuy vậy, cậu cũng chẳng viết về tình yêu sâu đậm dành cho một cô gái nào cả.

Đơn giản, cậu quyết định làm nhạc cho những người mình yêu quý: fan, bố mẹ, bạn bè, và những người đã giúp đỡ mình.Cậu cũng đã đặt tên album rồi.Album thứ 14 của HALO Shape of LoveAlbum này cũng được lên kế hoạch phát hành dưới dạng một album EP gồm tám ca khúc trữ tình.

Nhưng sao lại thế này.Halo ngân nga giai điệu khi nhìn bản nhạc.Không cần thêm gì nữa cho bài hát này.Nó đã hoàn chỉnh, nếu cố thêm vào điều gì, có lẽ chỉ khiến sự cân bằng đổ vỡ.'Vậy mà sao vẫn không thấy hài lòng?'Bản nhạc chẳng có gì sai, nhưng cậu vẫn không ưng ý.Nói rõ hơn, là cảm giác thiếu một thứ gì đó quan trọng.Có phải vì bài hát này không hợp với cậu nên thấy khó chịu?Lần đầu cậu viết nhạc theo chủ đề "tình yêu", nhưng Halo không cho rằng vấn đề nằm ở ca khúc.Dù suy nghĩ mãi vẫn không tìm ra lý do, nên Halo khép sổ lại.Nếu thực sự quan trọng, chắc sớm muộn gì cũng nhớ ra thôi.Halo nghĩ đến một dự án làm chung với nhiều người.Sau The Last DaY, cậu đã bắt đầu thích thú với việc hợp tác cùng người khác.Lần này cậu cũng định làm vậy.Nhưng sau khi đến thăm nhà Hwang Ryong-pil gần đây, Halo đã thay đổi suy nghĩ."

Hae-il à, lâu rồi mới gặp em."

Kể từ khi tuyên bố giải nghệ, Hwang Ryong-pil gần như không xuất hiện trên truyền thông.

Không hiểu sao, lần này ông không tươi tỉnh như mọi khi.Ông từng là hình mẫu lý tưởng của Halo, người chọn rút lui khi còn được tán dương.Cậu nghĩ rằng với tương lai như vậy, và là người đã làm việc lâu năm, ông sẽ sống vui vẻ, nhẹ nhõm sau giải nghệ.

Nhưng Hwang Ryong-pil trông già đi nhiều.Chỉ mới năm ngoái thôi, ông còn mặc áo da, cưỡi mô tô, phong độ ngời ngời.

Giờ đây, trước mắt Halo chỉ là một ông già gầy gò, khiến cậu không khỏi thấy xa lạ và kháng cự trong lòng."

Thầy bị bệ-"Miệng cậu bị Shin Joo-hyuk bịt lại.Anh ta bước vào trong một cách điềm nhiên và rạng rỡ, ra hiệu bằng ánh mắt rằng đừng nói gì cả.Anh cũng trấn an rằng không bị ốm.Halo, lúc đó không nói thêm lời nào nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ông già.Vài ngày sau đó.Những người quyết định sáng tác một ca khúc tri ân thầy Hwang Ryong-pil đã tụ họp lại.Trong số họ có người muốn phát hành một bài hát solo, có người lại định làm song ca.

Họ đã hứa sẽ không viết một bài hát u sầu, còn lại thì mọi thứ đều được phép."

Hôm nay sao Hae-il im lặng thế.

Có chuyện gì bận tâm à?"

"..."

Lee Seong-rim bảo rằng nếu có điều gì trăn trở thì cứ nói ra.Nhưng Halo vẫn mím chặt môi, không thốt lời nào.Điều cậu nghĩ đến sau khi thấy dáng vẻ của thầy Hwang Ryong-pil không đơn thuần là lo lắng.Mà là...Halo nghĩ.Nếu ông ấy không chết, mà tuyên bố giải nghệ ở một lễ trao giải lộng lẫy nhất thế giới thì sao?Từ trước đến nay, cậu chỉ tưởng tượng về lễ trao giải Grammy sẽ chìm trong chấn động và kinh hoàng, chứ chưa từng nghĩ đến sau đó.

Chưa từng nghĩ về cuộc đời sau khi giải nghệ.Liệu có vui không?Nếu là mình, chắc chắn sẽ vui vẻ tận hưởng.Nhưng rõ ràng, thầy Hwang Ryong-pil không được như thế.Trên gương mặt ông hiện lên điều gì đó khác hẳn.Cái nét u sầu và u tối ấy bỗng khiến Halo nhớ về một ký ức cũ.Cậu nhìn mọi người đang bàn luận sôi nổi về bài hát tri ân.Có lẽ sẽ khiến họ bất ngờ khi nói ra điều này, những người đang thảo luận để cùng nhau sáng tác."

Em có thể làm một mình được không ạ?"

Dù sao thì đây cũng không phải quyết định để rút lại.Cậu đã định sẵn ca khúc rồi."

Không hiểu sao lại thấy em sẽ làm một mình."

"Khi Joo-hyuk nói sẽ làm solo là tôi đã nghĩ Hae-il chắc cũng thế."

"Ồ, vậy lần này sẽ là trận đối đầu đúng nghĩa đấy."

"Xem ai làm thầy cảm động hơn nào?"

"Không dễ đâu, khác hẳn lần after party đấy?"

Mọi người đón nhận điều đó rất thoải mái.Dù nói sẽ làm một mình, nhưng cậu không cần rời đi ngay.Họ cũng đã hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm rồi.Halo vừa chỉnh lại lời bài hát, vừa viết tiếp."

Mà chúng ta ăn gì nhỉ?"

"Gọi đại gì đó đi."

"Không được, ở đây có một thiếu niên đang trong độ tuổi phát triển đó.

Hae-il, em muốn ăn gì không?"

"Anh nói như thể sẽ trả tiền ấy."

"Này, anh là tiền bối đấy.

Chẳng lẽ không đủ tiền đãi hậu bối một bữa?

Nói đi, muốn ăn gì?"

Họ mở ví ra như thể thực sự sẽ cho cậu chọn bất cứ thứ gì.Halo lặng lẽ nhìn họ một lúc rồi trả lời."

Khoai tây chiên."

"Hử?"

"Em muốn ăn khoai tây chiên."#Việc sản xuất album của Halo, ca khúc tri ân thầy Hwang Ryong-pil, và cả những cuộc phỏng vấn nữa.BB mơ hồ cảm thấy như tất cả đang dần đi đến cao trào.Nhưng anh vẫn không đoán được câu chuyện này sẽ diễn biến thế nào.Bởi 'HALO khác' không tuân theo một kịch bản thông thường.Dù có những mối quan hệ gây mâu thuẫn, nhưng chúng không ảnh hưởng lớn đến 'HALO khác'.

Dù là gia đình hay người yêu, tất cả đều vậy.Hơn nữa, 'HALO khác' nổi tiếng nhờ tài năng âm nhạc và ngoại hình xuất sắc, tận hưởng những bữa tiệc và nhận được tình yêu từ rất nhiều người.

Nếu mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, hẳn sẽ là một cái kết hạnh phúc.Ấy thế mà, không hiểu sao lại có cảm giác mong manh đến vậy."

Và rồi, một ngày nọ."

Khi cậu thiếu niên bắt đầu kể, BB gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ và tập trung.Đó là một cuộc đời đang trôi chảy thành công.Không ai có thể ngăn cản chàng trai từng gây náo loạn lễ trao giải với thông điệp "Love yourself".

Dù có làm gì đi nữa, fandom của cậu vẫn không hề lay chuyển, và giám đốc công ty cũng không thể can thiệp vào album nữa.Không hẳn là từ bỏ, mà là một kiểu thỏa hiệp.Miễn là không động đến album, cậu sẵn sàng hợp tác ở những lĩnh vực khác.

Thực tế, điều đó cũng một phần do chàng trai vẫn còn trẻ trung, trong khi giám đốc thì đã già, nếu ông ta trẻ hơn chút nữa thì có lẽ mâu thuẫn vẫn còn tiếp diễn.Và rồi hôm đó đã đến.Chàng trai cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn sau một thời gian dài.Giám đốc không còn can thiệp vào album của cậu nữa, nhiều người đeo khẩu hiệu của cậu trên mình.

Và cuối cùng, cậu cũng liên lạc được.Trước khi ra mắt.Những người anh đã dạy cậu về âm nhạc.Đã từng bị lừa bởi một hãng đĩa ở Scotland và mất liên lạc gần mười năm trời.Dù tin nhắn lần này không phải trực tiếp từ họ, nhưng là từ một người thân quen và cậu chắc chắn.

Cậu cầm tấm ảnh của các anh trong tay và tìm đến địa chỉ.Đó không phải Scotland mà là London.

Thậm chí còn không xa nhà cậu là bao, ở vùng ven.Sau chuyện ở Scotland, họ đã sống thế nào?Mấy anh đã làm gì?Chắc sẽ bất ngờ khi thấy mình đến?Sắp tới sẽ chơi gì với nhau nhỉ.Từng chuyện một mà cậu muốn làm với các anh lại hiện lên.Cùng nhau làm nhạc, gây chuyện rồi bị cảnh sát đuổi thử một lần.Dan từng tự tin nói hãy tin vào kỹ năng lái xe của mình.Còn gì nữa nhỉ?— Và nếu một trong chúng ta giải nghệ, thì hãy viết bài hát giải nghệ cho nhau.Những kỷ niệm vui vẻ ùa về cùng hàng ngàn câu hỏi và niềm mong đợi.Trong lúc đó, cũng có một nghi vấn nhỏ hiện lên.'Tại sao trước đây các anh không liên lạc với mình?'Việc quên cậu là không thể.Dù có ghét cậu, rất nhiều người vẫn mong chờ cậu, và ai ai cũng biết đến cậu.Và như mọi người thường nói, cậu đâu phải người dễ quên với khuôn mặt như thế.Chắc chắn đã có lý do nào đó.Cậu nghĩ mình cũng rộng lượng, mấy lý do lặt vặt đó thì tha thứ được.Dù mấy anh có nói gì cũng chẳng sao.Dù trông như thế nào, cậu vẫn sẽ nhận ra, rồi còn trêu lại rằng mình đã đi được tới đâu còn mấy anh thì sao.Rồi cuối cùng, họ sẽ lại cùng nhau chơi đùa, ca hát và nhảy múa như xưa thôi.Chàng trai gõ cửa với khuôn mặt tươi sáng hơn bao giờ hết.Người mở cửa không phải các anh, mà là một ông lão."

Cháu chào bác, cháu đến theo liên lạc.

Nghe nói Eddie ở đây ạ—"Ông lão trong trang phục cũ kỹ có vẻ nhận ra cậu."

Vào đi."

Ông già dẫn cậu vào nhà.Chàng trai không chút nghi ngờ bước vào.Bên trong có mùi khó chịu, nhưng nếu các anh ở đây, thì chẳng sao cả.Dọc hành lang, trên lò sưởi có treo ảnh của các anh, thỉnh thoảng có ảnh họ chụp chung nữa.Không có ảnh chàng trai, nhưng một bên tường lại đầy những bài báo.Là bài viết về chàng trai.Vậy là, họ vẫn chưa bao giờ quên cậu."

Đúng như lời cậu ấy kể."

"Anh ấy kể về cháu nhiều lắm sao ạ?"

"Đương nhiên rồi.

Lúc nào cũng kể về cháu.

Ai nói xấu cháu là cậu ấy nổi đóa ngay, khen cháu là thiên thần, tài năng xuất chúng, nghe đến phát chán luôn."

"Vậy ạ?"

Chàng trai cười tươi rói.Lúc nào cũng chê xấu mà lại đi khen sau lưng ư?Để rồi xem, cậu sẽ trêu lại."

Mọi người rất nhớ cháu đấy."

Vì quá vui mừng khi sắp gặp lại các anh, cậu không để ý rằng ông lão đang dùng thì quá khứ."

Cháu cũng rất nhớ.

Cũng cố gắng tìm mấy anh nữa, dù mất quá nhiều thời gian.

Mà này, sao lại không đến tìm cháu?"

Mười năm không phải chuyện nhỏ.Cậu sống một cuộc đời đầy ồn ào và nổi loạn để mọi người dễ tìm thấy.

Địa chỉ, hãng đĩa, lịch trình đều công khai, vậy mà khó đến thế sao?Trong lúc đang càu nhàu thì cánh cửa phòng ngủ bật mở.Chàng trai xua tan cảm giác hụt hẫng, giơ tay lên đầy mừng rỡ.Nhưng khi nhìn vào bên trong, nét mặt cậu dần cứng lại."

Eddie?"

Người mà cậu mong nhớ bao lâu nay đang ở đó.Trông khác với trong ký ức, nhưng đúng là anh.Phải rồi...Cho dù có nếp nhăn, hay gì đi nữa cũng không sao cả.Nhưng cậu không thể ngờ lại thấy anh nằm đó, cắm dây truyền dịch."

Eddie!"

Chàng trai lao đến bên anh trai.Tại sao lại nằm như thế.

Cậu muốn lay dậy, nhưng sợ làm mạnh quá sẽ khiến anh chết thật nên không dám chạm vào.Trong tưởng tượng của cậu, anh trai không bao giờ như thế này."

Sao lại thế này?

Sao—"Đây không phải là anh.Chàng trai cố phủ nhận, nhưng rồi ánh mắt cậu và Eddie chạm nhau.Không thể phủ nhận được nữa.Đó chính là ánh mắt của Eddie.Môi cậu run rẩy.Chất giọng trầm ấm từng rất dễ nghe giờ chỉ còn là âm thanh khàn khàn."—?"

Nhưng anh vẫn gọi tên cậu như xưa."

Halo... là em thật nhỉ.

Lâu quá rồi."

Cả cái tên hiện tại nữa.Mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có vẻ ngoài của Eddie là khác.Chàng trai ngẩn người nhìn anh rồi hỏi."

Anh đang làm gì thế hả?"

Giống như một đứa trẻ hư mười năm về trước.Chắc Eddie cũng nhớ lại kỷ niệm đó, khẽ cười rồi ho sặc sụa."

Sao lại như thế này.

Mọi người đâu hết rồi?"

"Ngồi xuống đi đã, Halo."

"Trước tiên hãy giải thích đi.

Anh bây giờ—"Chàng trai mấp máy môi rồi lại ngậm miệng lại.Cảnh tượng này sẽ không có gì lạ nếu anh ấy sớm qua đời, nhưng cậu không thể nói ra được.Cảm giác như nói ra sẽ trở thành sự thật vậy."

Halo, dù em có làm vẻ mặt đó, vẫn thật đẹp trai.

Hồi đó cũng thế mà."

"Đừng nói như thể sắp chết thế!"

Tiếng ho lại vang lên, cậu không thể kiềm được nữa.Eddie gầy gò và tiều tụy đến mức sẽ không có gì lạ nếu anh ấy chết bất cứ lúc nào.Khuôn mặt trắng bệch, không còn chút sinh khí, bàn tay lạnh ngắt."

Anh nhớ em lắm, bro (anh em ạ)."

---------------------------chuẩn bị sẵn khăn giấy đi, mỗi lần tui đọc đoạn khúc về anh trai Halo là nước mắt tuôn rơi
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 191: Bài ca tưởng niệm ai đó


Đôi tay của chàng trai run rẩy.Cậu không thể không nhận ra đối phương đang cố tránh né câu chuyện."

Anh sẽ không chết chứ, phải không?"

Eddie mỉm cười nhẹ khi nghe những lời đó.Khoảnh khắc đó, sự oán giận bị chôn giấu dưới niềm mong đợi và hạnh phúc dâng lên."

Nếu anh sắp chết, tại sao anh lại liên lạc với em?"

"..."

"Suốt thời gian qua chẳng liên lạc lấy một lần, giờ lại—..."

Phải chăng chỉ muốn nói lời từ biệt?Chàng trai thở hổn hển, dáo dác nhìn quanh.Trong lúc Eddie ra nông nỗi này, tất cả bọn họ đã ở đâu?Cậu muốn tung nắm đấm ngay lập tức.Thế nhưng trong căn nhà này, ngoài Eddie và ông lão ban nãy, không có ai cả.Chàng trai thầm nghĩ.Đã xảy ra cãi vã chăng?Hay là—.Một ý nghĩ đen tối vụt qua, cậu lắc đầu.Không thể nào.Không được như thế."

Halo."

Eddie nhẹ nhàng gọi cậu."—này." (note: dấu gạch ngang đại diện cho tên thật của Halo bị tác giả ẩn)Khi cái tên thật ấy vang lên, chàng trai mới ngẩng đầu."

Vừa rồi là sinh nhật em đúng không?

Dù muộn nhưng chúc mừng sinh nhật."

"Sinh nhật em là tháng 4 mà."

"Nhưng sinh nhật thật sự là tháng 11."

Eddie đưa tay xoa đầu cậu.Lúc ấy cậu mới nhớ sinh nhật thật của mình là tháng 11.Cuộc trò chuyện lặng đi trong giây lát.Chàng trai nhìn chằm chằm vào Eddie, còn Eddie vẫn mỉm cười như thuở nào.Rồi ông lão kia không thể kìm được nước mắt, lặng lẽ rời khỏi phòng."

Chỉ đến khi sắp chết rồi anh mới nhớ tới em sao?"

"Không phải đâu."

"Thế thì vì sao—."

Có lẽ các anh đã trải qua khoảng thời gian rất khó khăn.Bị lừa bởi công ty quản lý.

Rồi vì phải gồng gánh cuộc sống, mà những mối liên hệ nhỏ bé cũng bị quên lãng.Nếu là vì lý do đó thì cậu có thể tha thứ.Khi Eddie bất chợt ho sù sụ, chàng trai vội đỡ lấy anh."...Từng liên lạc rồi."

"Cũng đã từng tìm đến em.

Công ty của em nổi tiếng mà."

Không ai là không biết cái label nằm giữa lòng London là của Halo."

Anh từng tìm đến em?"

Ánh mắt chàng trai dao động.Chưa từng nghe ai nói điều đó.Chẳng lẽ vì bận lịch trình mà không gặp được?Nhưng nếu ai đó đến tìm, chắc chắn sẽ có người nói với cậu chứ."

Làm sao bọn anh quên em được.

Em sống nổi bật thế cơ mà.

Đã mấy lần đến tìm em rồi.

Bọn anh chẳng cần gì cả, chỉ là nhớ em thôi.

Anh cũng vậy, ai cũng vậy."

"Em biết rồi.

Đừng nói mấy lời ngụy biện đó nữa.

Dù có định xin gì thì cũng không sao đâu.

Mấy năm nay em kiếm được bộn tiền đấy.

Có lấy chút cũng chẳng ai phát hiện đâu."

Chàng trai cố cười, dang hai tay."

Gần đây em nổi tiếng thật mà."

Eddie cười ha ha trước vẻ khoe mẽ ấy.Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy yên tâm vì trông Eddie không còn vẻ ốm yếu."

Vậy tại sao chúng ta không gặp nhau được?"

Cậu không thể hiểu nổi.Trước đây, cậu chưa từng nghe một lời nào từ các anh cả.Nếu từng nghe là có liên lạc thì cậu đã đi tìm từ lâu rồi."

Hồi đó anh gặp ai?

Không được cho vào à?"

Eddie im lặng.Cảm thấy có gì đó kỳ lạ, chàng trai nhìn Eddie chăm chú.Một dự cảm xấu lướt qua.Chàng trai trẻ tiếp tục nói, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đáng ngại ra khỏi tâm trí.

"Không phải công ty thì phim trường, sân khấu, cũng có thể đến mà.

Hoặc là nhà em—.

Anh không nghĩ tới chuyện đó à?"

Eddie lặng lẽ nhìn cậu.Sắc mặt chàng trai dần cứng lại."

Nói cho em biết đi.

Đừng giấu em nữa."

"Halo."

"Chẳng cần giấu đâu mà."

Và rồi, sự thật vang lên."

Ông ta nói em từ chối."

Chàng trai bật dậy."

Em mà nói thế à?

Là thằng khốn nào!"

Lúc cậu định thề sẽ không tha cho thằng đóKhi thấy ánh mắt Eddie lặng lẽ nhìn mình.Chàng trai trẻ dường như biết ai đã làm điều đó."

Ông chủ nói thế à?"

Không có câu trả lời.Đúng vậy.Một tia sét đánh vào đầu.Nếu giám đốc mà đang đứng ngay trước mặt cậu, cậu nghĩ mình có thể túm cổ áo ông ta và đập nát cái bản mặt vênh váo đó.Chàng trai trẻ giận đến mức như vậy.Và đồng thời, cũng giận cả những anh em đã không liên lạc với mình suốt bấy lâu nay."

Anh tin chuyện đó à?

Rằng em không muốn gặp lại các anh?"

"Không tin."

"Vậy sao không đến tìm em chứ!"

"Anh đã đến."

Chàng trai trẻ giật mình khi Eddie hét lên."

Anh đã đến nhiều lần.

Nhưng không thể gặp được em!

Bị cảnh sát bắt vì bị coi là kẻ gây rối, giám đốc của em còn đe dọa anh!

Vậy mà anh vẫn cố gắng để được gặp em."

Đôi tay của chàng trai run lên bần bật.Lần đầu tiên cậu thấy gương mặt Eddie giận dữ đến thế.Có ai đó thì thầm rằng cậu không nên nghe điều này.Nhưng chàng trai không thể bịt tai mình lại được."

Một ngày nọ, Dan nói sẽ đến nhà em.

Không kịp ngăn lại.

Anh ấy lên xe và phóng đi mất rồi."

Dan, hay Daniel, là người anh hay chở cậu trên xe máy.Dù hay nói những lời khiến cậu nổi giận như "về bú thêm sữa mẹ đi", nhưng khi cưỡi xe, anh ấy thật ngầu.Cả câu đùa rằng muốn chết trên đường cũng thật ngầu.Có thời điểm, cậu từng nghĩ muốn trở thành một người trưởng thành như Daniel."

Rồi sao?"

Khi Eddie ngừng lại, chàng trai thúc giục.Đã xảy ra chuyện gì?"

Anh không biết."

"..."

"Anh cũng không biết tại sao lại thành ra thế.

Nhưng cảnh sát nói cậu ấy lái xe quá nhanh.

Rồi..."

Đã xảy ra tai nạn.Ngay khoảnh khắc ấy, chàng trai cảm thấy nghẹt thở."

Sau khi Dan mất, bọn anh không đến tìm em nữa.

Bọn anh không còn chỗ dựa nào, ban nhạc cũng tan rã."

"Chuyện đó từ bao giờ rồi?"

"...Lâu rồi."

"Chính xác là khi nào?"

Một dự cảm chẳng lành ập đến.Vào những lúc không có lịch trình, cậu luôn tiệc tùng.Uống rượu, tụ tập với mọi người, tận hưởng khoái lạc.Daniel đã đến biệt thự của cậu.Ai cũng biết lịch trình của cậu, nên hẳn anh ấy đã chọn thời điểm cậu rảnh.Và—Khi cậu đang cười nói, ca hát, nhảy múa với mọi người.Daniel thì—.Eddie tàn nhẫn không nói tiếp.Những chuyện sau đó cũng chẳng khác gì.Lý do các anh khác không còn ở đây.Một người chết vì tai nạn giao thông.

Một người nghiện ma túy.

Một người bị sát hại trong vụ cướp.Eddie là người duy nhất sống sót nhưng lại mắc bệnh viêm phổi.Chàng trai bật cười chua chát."

Trong khi ai cũng khổ sở, thì em lại vui vẻ ăn chơi..."

"Đừng nói vậy, Halo."

Em không có lỗi gì cả.Chỉ một câu ấy thôi cũng như chặt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của cậu."

Chờ em một chút."

Cậu không thể kìm nén cơn giận của mình."

Halo?

Đi đâu đấy!

Này, đừng đi! —Này, làm ơn!"

Eddie níu tay cậu lại, nhưng chàng trai đã lao ra khỏi nhà.Cậu không thể chịu đựng nổi.Nếu còn ở trong căn nhà ấy, cậu sẽ chết vì ngạt thở mất.Và thế là cậu lập tức leo lên chiếc mô tô.Daniel đã lái quá nhanh mà mất mạngCòn cậu, dù có phóng nhanh hơn nữa, cũng không chết.Cậu phóng thẳng tới trụ sở của hãng đĩa.Trên đường đến phòng giám đốc, không ai ngăn được cậu."

Có chuyện gì mà cậu—"Cánh cửa đóng sầm lại.Giám đốc, người đã nhận ra tiếng bước chân dồn dập là của cậu, khựng lại khi thấy vẻ mặt cậu."

Tại sao ông làm vậy?"

"Lại chuyện gì nữa đây."

Khuôn mặt trâng tráo của ông ta khiến cậu không thể kiềm chế được cơn giận.Cậu đá vỡ cái bình hoa trước mặt.Chưa đủ, cậu còn rút khẩu shotgun treo trên tường."

Lại lên cơn rồi à—"Khi nòng súng chĩa thẳng vào đầu mình, giám đốc mới nhận ra chuyện không đơn giản và lập tức câm nín."

Sao ông không nói gì?"

"..."

"Nếu có ai đến tìm tôi, tôi đã dặn phải nói với tôi rồi mà.

Chắc chắn là người quen của tôi.

Sao lại nói dối?

Nói là tôi không muốn gặp?"

Giờ thì có vẻ giám đốc đã hiểu ra chuyện gì."

Bỏ súng xuống, rồi nói chuyện."

"..."

"Khóa cửa lại, để không ai thấy."

Đến cuối cùng, ông ta vẫn chỉ quan tâm đến hình tượng của cậu."

Có chuyện gì thì—""Không ai được vào đây cho đến khi tôi nói!"

Ai đó định mở cửa vào vì nghe thấy ồn ào, nhưng giám đốc hét lớn khiến cánh cửa lại đóng lại.Sự im lặng bao trùm.Cho đến lúc ấy, khẩu shotgun vẫn đang chĩa vào đầu giám đốc.Dù cậu có biết bắn hay không, ở khoảng cách này thì chắc chắn sẽ chết ngay."

Chuyện nhỏ như vậy mà cậu phải làm tới mức này à?"

"Chuyện nhỏ?"

"Bọn ăn mày cứ đeo bám cậu, tôi đã dẹp giúp thì nên cảm ơn mới phải."

Giám đốc không phải là không hiểu tình hình.Cậu biết ông ta nói như vậy chỉ để khiến mình thêm giận.Có lẽ ông ta không nhận thức được rằng mình đang bị chĩa súng vào đầu.Hoặc tin rằng cậu sẽ không dám bắn."

Ông nghĩ tôi không dám bắn à?"

"Sao lần nào cậu cũng phải phá hỏng hình tượng của mình thế?

Là người chuyên nghiệp thì hành xử như người chuyên nghiệp đi.

Cậu bắn người thì tôi cũng chẳng gánh nổi đâu."

Cậu mở chốt an toàn, giám đốc cười khẩy."

Định bắn thật à?"

"Tôi không bắn nổi đâu."

Dù cậu chĩa nòng súng vào miệng ông ta, giám đốc vẫn cười khúc khích."

Cậu hiểu tôi bao nhiêu, thì tôi cũng hiểu cậu bấy nhiêu.

Cậu tuyệt đối không bắn được đâu."

"..."

"Cậu chẳng quan tâm tôi có chết hay không.

Vì cậu vẫn sẽ làm nhạc dù không có tôi.

Nhưng cậu biết không?

Giết người rồi thì không làm nhạc được nữa đâu."

Giám đốc lại nói như lần đầu gặp mặt, như đang dạy một đứa trẻ."

Cậu bảo dù có chết cũng muốn làm nhạc, vậy cậu có thể bóp cò được không?"

Nòng súng run lên bần bật."

Cậu có thể từ bỏ âm nhạc mãi mãi không?"

Đầu lạnh băng.Càng như vậy, tim lại đập nhanh hơn.Nòng súng rung lên từng cơn.Bắn đi.Cả lý trí thì thầm với cậu.Chàng trai từ từ siết chặt ngón tay cái.Đoàng!Cả thế giới tối sầm lại.Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên.Một khoảnh khắc tĩnh lặng phủ xuống.Rồi chính giám đốc bật cười ha hả, phá tan bầu không khí ấy.Thấy chưa.Bên ngoài bắt đầu hỗn loạn.Giám đốc hét lên bảo đừng ai vào, rồi thì thầm thật khẽ."

Đi đi.

Về nhà cậu đi."

Ông ta cầm lấy nòng súng vẫn còn bốc khói bằng một tay, không mảy may để ý đến máu đang chảy từ tai mình."

Cậu chưa từng ở đây.

Súng nổ là do tôi sơ suất.

Mau đi đi, trước khi cảnh sát đến.

Cậu biết rõ mưu sát không có đường lui mà."

Cơ thể chàng trai quay đi như một cỗ máy.Sau lưng cậu, vang lên một tiếng cười khẩy."

Thấy chưa, lúc đầu cứ nghe lời tôi đi cho rồi."

Bàn tay cậu run rẩy.Cậu hối hận vì đã không giết ông ta.Phải giết hắn mới đúng.Tên khốn đó đã cười nhạo cậu, đã đẩy các anh vào chỗ chết, phải trừ khử hắn.Không, ngay từ đầu không nên ký hợp đồng với thằng khốn ấy.Thế nhưng người cậu ghét hơn cả giám đốc, lại là chính bản thân mình.Càng nghĩ, càng căm ghét.Khi các anh lần lượt chết đi trong đau đớn, cậu lại đắm chìm trong khoái lạc.Và giờ đây, khi không thể từ bỏ âm nhạc, cậu lại chọn âm nhạc thay vì các anh trai mình.Tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp nơi.Cậu ngồi sụp xuống trong biệt thự.Biệt thự từng sáng sủa và ồn ào, giờ đây lại yên tĩnh đến không ngờ.Bóng tối ngày càng dày đặc, như muốn nuốt chửng cậu."

Eddie..."

Chợt, cậu nhớ ra vẫn còn một người.Vẫn còn một người sống sót.Đúng rồi, phải đón Eddie về.Hãy đối xử tốt với Eddie, như một lời xin lỗi đến các anh khác.Có thể đó là sự phủ nhận thực tế.Có lẽ vì muốn sống, muốn được thở, nên mới ôm lấy chút hy vọng mong manh.Chàng trai trẻ lại lên xe mô tô và phóng đi.Nhưng ở cuối con đường đen trắng ấy, một bà lão mặc đồ đen đang đứng chờ.Khi ấy cậu chưa biết.Bà ấy là mẹ của Eddie."

Eddie...

ở đâu ạ?"

Chàng trai không nói được lời nào trước bia mộ."

Đây là đồ của Eddie."

Bà lão dúi vào tay cậu một chiếc khăn tay.Cậu chỉ nhét bừa vào túi, chẳng buồn xem đó là gì.Cậu không muốn ở đây.Cảm giác như nghẹt thở đến chết.Chàng trai chỉ biết chạy.Phía trước mờ nhòe chẳng nhìn rõ.Cậu dang rộng hai tay.Cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp để chết."

Ha ha."

Không hiểu sao con đường đã cướp đi mạng sống của Daniel lại mang đến cho cậu cảm giác an toàn.Cậu xuống xe trước dòng sông Thames, rồi cứ thế đi bộ.Mặc kệ paparazzi chụp hay không chụp.Cậu không muốn nghĩ gì nữa.Thế nhưng rồi lại dừng bước.Chàng trai chậm rãi lấy thứ trong túi ra.Không muốn nhìn, nhưng nếu là di ngôn của Eddie thì phải xem.Bàn tay run rẩy kéo ra, mấy đồng xu rơi lạch cạch xuống đất.Gì đây?Chàng trai trẻ dùng chân bắt lấy đồng xu đang lăn và lấy chiếc khăn ra.Bên trong không phải thư, mà chỉ là một mảnh giấy ghi chú.[Mua fish and chips cho —]Chàng trai im lặng nhìn tờ giấy, rồi đếm số đồng xu.Dù mắt lại nhòe đi, cậu vẫn cố đếm cho xong rồi ngẩng đầu lên.Ngay trước mặt là một quán rượu.Hầu hết các quán rượu đều có bán fish and chips.Cậu mím môi, bước vào quán.Trước cửa, bảng menu hiện rõ giá món fish and chips và bia.Ngay lúc ấy, tiếng các anh lại vang lên.Đó là một giọng nói đầy hy vọng.—Đừng khóc, công tử.

Đây đâu phải chia ly vĩnh viễn.

Chỉ là tạm xa thôi.

Nếu muốn, cứ đến tìm bọn anh bất cứ lúc nào.

Một ngôi sao nổi tiếng lại không thể mua nổi một phần fish and chips cho fan nhỏ tuổi của mình sao?Cậu không thể chịu đựng thêm nữa.Chân khuỵu xuống, chàng trai ngồi sụp tại chỗ.Càng lúc càng thu mình lại.A...Đau đớn, nhưng không bật ra được tiếng rên nào.Giọng hát được mệnh danh là đẹp nhất thế gian, chẳng thể cất lên.Muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ toàn ra tiếng kim loại khô khốc như giây phút cuối cùng của Eddie.Có tiếng ai đó vang lên.—!Là tiếng các anh đang gọi cậu.Cậu ngẩng đầu lên, thấy các anh ở thời thanh xuân tươi trẻ, chưa biết đến cái kết, đang cười rạng rỡ.Vẫn dáng vẻ quen thuộc, trêu chọc cậu đang khóc là đồ mít ướt.Chàng trai trẻ cố nở nụ cười và nói chuyện với họ."

Chừng này tiền...

đến khoai tây chiên còn không mua nổi, đồ ngốc."

Vì giá cả giờ tăng rồi mà.Năm đó, album thứ 7 của HALO Requiem for the Dead Peter được phát hành.Tuổi thơ của cậu cũng khép lại như thế.#"Cậu nói làm việc một mình á?"

"Vâng ạ."

Halo nhận được liên lạc từ Shin Joo-hyuk.Anh ta cũng nói rằng mình đang làm một mình.Anh có vẻ ngạc nhiên trước sự thay đổi bất chợt của cậu bé."

Đột nhiên tôi nhớ ra điều mình muốn nói."

"Thật sao?"

"Và cả những thứ tôi đã quên nữa."

Lần đầu gặp lại thầy Hwang Ryong-pil sau khi tuyên bố giải nghệ, trên gương mặt ông phủ đầy u ám và u sầu.Không hiểu sao, điều đó khiến cậu nhớ tới khoảnh khắc cuối cùng của Eddie.Có lẽ vì vậy mà cậu cũng nhớ lại lời hứa với các anh.Rằng nếu cùng nhau trở thành siêu sao, cùng chơi đùa vui vẻ, thì khi ai đó giải nghệ, người còn lại sẽ viết bài hát tiễn biệt cho người đó.Nhưng điều này không phải vì cậu định viết bài hát giải nghệ cho các anh.Những câu chuyện từ thế giới trước đã là chuyện quá khứ và quá cũ để có nhiều ảnh hưởng đến cậu.Bám lấy những tiếc nuối chỉ khiến thời gian trôi qua trở nên phí phạm.Cậu là người có rất nhiều điều muốn làm.Vậy thì, mọi chuyện chỉ có thế thôi.Một bài hát dành cho người thầy, người có gương mặt giống với các anh.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 192: Buổi hòa nhạc cuối cùng


Tháng 2.Một năm mới vừa hé mở, và Hàn Quốc lại đón nhận một cơn chấn động mới.Người chiếm lĩnh tiêu điểm không còn là cái tên quen thuộc "HALO" mỗi lần có chuyện gì nữa.1.

Hwang Ryong-pil tuyên bố giải nghệ2.

Hwang Ryong-pil Shin Joo-hyuk3.

Khách mời buổi concert Hwang Ryong-pil:7.

Hwang Ryong-pil Lee Seong-rimBuổi concert giải nghệ của một huyền thoại từng dẫn dắt nền âm nhạc đại chúng Hàn Quốc cùng những điều xảy ra tại đó đã khiến truyền thông và công chúng đổ dồn ánh nhìn.Thực ra, vì đây là sự kiện giải nghệ của một người không chỉ là ca sĩ thường mà còn là huyền thoại của cả một thời đại, nên nó vốn đã rất được quan tâm.

Tuy nhiên, thứ khiến sự kiện này trở thành "quả bom nóng" chính là tiết mục của khách mời đầu tiên, Lee Seong-rim, người đã biểu diễn ca khúc tri ân.Lee Seong-rim, người luôn lay động trái tim người nghe với giai điệu và ca từ da diết, đã trình diễn một bài hát mới nhẹ nhàng hơn thường lệ "To my young".Đó là một bài hát gói ghém lòng biết ơn đến người tiền bối, người thầy đã có ảnh hưởng sâu sắc nhất trong những ngày thơ ấu, cũng như sự hoài niệm về quãng thời gian tuổi trẻ."

Đây là bài hát em tặng thầy."

Chỉ với một câu nói, Lee Seong-rim đã mở màn cho ca khúc tri ân đầu tiên.

Anh cùng Hwang Ryong-pil ôm nhau rơi nước mắt giữa tràng vỗ tay của khán giả.

Trong concert hôm đó, người duy nhất không rơi nước mắt, có lẽ chỉ là chính Hwang Ryong-pil.Chuyện đó tuy ban đầu chỉ gây chú ý ở mức nhỏ, nhưng khi khách mời thứ hai Shin Joo-hyuk cũng công bố một ca khúc tri ân, thì toàn bộ công chúng đều không thể không nhớ đến.Ngắn gọn, giống như tính cách của anh.Shin Joo-hyuk trình bày ca khúc mang tên "Legend", ý chỉ Hwang Ryong-pil.Tiếng đàn guitar điện rền vang và cảm xúc dâng trào hoàn toàn giống với phong cách nhạc rock mà mọi người đều biết của Shin Joo-hyuk. [Mẹ tôi rất thích Hwang Ryong-pil mà giờ chú ấy giải nghệ rồi...

Cảm giác thật kỳ lạ...

Mới đó mà đã đến lúc này sao, sao thầy trông già đi thếㅠㅠㅠ]
[Hồi đại học ngày nào tôi cũng nghe nhạc Hwang Ryong-pil..]Khi Hwang Ryong-pil thông báo qua thư tay rằng mình sẽ giải nghệ sau tour diễn toàn quốc, nhiều người chỉ thấy buồn và tiếc nuối thời gian trôi.

Nhưng những ca khúc tri ân bất ngờ này đã để lại ấn tượng sâu sắc.[Điên thật.

Cả To my young lẫn Legend nữa.

Wow...

Nhưng mà, chất lượng bài hát tri ân này không giống kiểu nhạc tri ân chút nào.][Tôi nghe nói Hwang Ryong-pil cũng vướng không ít tranh cãi, vậy mà xem ra vẫn đối xử tốt với hậu bối.

Đến mức khi giải nghệ còn được nhận cả bài hát tri ân.]└ Không phải tự nhiên mà gọi là "sư đoàn"
└ Dù gì đi nữa, ông ấy luôn sẵn lòng mua cơm cho mấy đứa hậu bối đói khát[Cảnh tượng những ca sĩ hàng đầu thời nay dành sự trân trọng cho một huyền thoại trong quá khứ thật cảm động, mà cũng khiến người ta nghẹn ngào khi cảm nhận được sự thay đổi thế hệ.

Dẫu vậy, nhờ bài hát tri ân ấy, tôi nghĩ mình có thể vơi đi nỗi buồn và tạm biệt tuổi trẻ tươi đẹp của mình.

Thật sự cảm ơn.

Một đêm khiến tôi muốn uống soju.]Những người trẻ không biết rõ về Hwang Ryong-pil bắt đầu tìm nghe nhạc của ông nhờ vào bài hát tri ân, và cơn sốt retro bỗng dưng nổ ra trên các nền tảng nhạc số Hàn Quốc.

Vì những bài hát mới của các nghệ sĩ khách mời trong concert Hwang Ryong-pil chưa được phát hành, nên toàn bộ sự chú ý càng đổ dồn vào album của ông.Nhưng với con người, hiện tại vẫn quan trọng hơn quá khứ, và tương lai luôn được kỳ vọng hơn hiện tại.Khi hai khách mời đầu tiên tung ra bài hát tri ân, cư dân mạng không nghĩ đó chỉ là món quà cá nhân.[Khách mời concert Hwang Ryong-pil]Điều đó phản ánh rõ ràng qua các từ khóa tìm kiếm thời gian thực.Người đủ tư cách được mời tham gia concert chia tay của Hwang Ryong-pil.Và người có mối quan hệ đặc biệt đến mức sẵn sàng gửi tặng một bài hát tri ân.Hwang Ryong-pil đã hoạt động trong giới giải trí hàng chục năm, nên những người được cho là thân thiết với ông cũng không ít.Tiêu biểu trong số đó là những ca sĩ được coi là thuộc "phe Hwang Ryong-pil".[Nếu Lee Seong-rim với Shin Joo-hyuk cùng xuất hiện thì chắc toàn bộ phe đó đều có mặt rồi.][Việc tặng bài tri ân chắc cũng do phía đó đề xuất nhỉ?][Nhưng nếu toàn bộ phe Hwang Ryong-pil đều có mặt...][Thế HALO cũng lên sân khấu à?]└ HALO thuộc phe của Hwang Ryong-pil thật không?└ Ít nhất cũng thân thiết mà.└ Có lính mới nào quy mô lớn hơn cả sếp đâu?!Cho đến năm kia, khi Roh Hae-il mới debut, không ai nghi ngờ chuyện cậu thuộc phe Hwang Ryong-pil.Trong chương trình "2030 Rendezvous", cậu được yêu mến như một maknae tài năng và siêu tân binh, lại còn thường xuyên lui tới nhà riêng của Hwang Ryong-pil, nên rõ ràng là người trong phe.Chưa kể, sinh nhật của Roh Hae-il hay còn gọi là "Hae-il Award", dù bận rộn đến mấy thì mọi người vẫn tham dự đầy đủ.Đến nay, đã một năm và vài tháng trôi qua kể từ đó.Giờ lại xuất hiện nghi vấn Roh Hae-il hay HALO có còn thuộc phe Hwang Ryong-pil không?Người ta bảo, HALO mà cứ ở lại Hàn thì kỳ lạ, vì tầm đó thì phải hoạt động ở những thị trường lớn như Mỹ mới đúng.Dù cái gọi là "phe cánh" chỉ do người ta gán cho vui, nhưng ở đâu cũng có những kẻ gán ý nghĩa cho nó.Dù sao đi nữa, khi tin đồn "Hwang Ryong-pil chính là người mời HALO" lan ra, mọi ánh nhìn bắt đầu đổ dồn vào bài hát tri ân mà HALO có thể đã chuẩn bị.[Nếu thật sự HALO lên sân khấu thì, chẳng phải cậu ấy cũng làm bài tri ân à?][Woa, vậy là bài mới sau một năm?][Từ bài carol của Roh Hae-il đến giờ vẫn chưa phát hành, sao lại không phát hành chứ ㅠㅠ]└ Chắc có cả đống bài chưa ra mắt, đến lúc phải moi ổ cứng rồi.[Trước đó bảo tháng 3 ra album mà, liệu còn đủ thời gian không?

Lơ mơ là mất cả tên đấy.]└ Quên "HALO hàng tháng" rồi à?└ Thông tin thêm: HALO từng phát hành 2 album/tháng dưới tên thật Roh Hae-il.└ Càng nghĩ càng thấy thằng này điên thật ㅋㅋ Hay là các ca sĩ khác quá lười?Trong khi đó, group chat của dự án bài hát tri ân lại ồn ào theo cách khác.[Lee Seong-rim: Nói thật thì lần này tôi thắng rồi chứ còn gì.][Shin Joo-hyuk: Tiền bối, đánh giá dựa trên cảm động kiểu trại huấn luyện thì hơi...][Lee Seong-rim: ?]Bất chấp những lời đồn thổi bên ngoài về phe phái, những người trong cuộc chẳng quan tâm.Thứ họ để tâm chỉ có một.Ai khiến thầy cảm động hơn đó mới là cược lớn.Hai người đầu tiên vừa ra mắt bài hát đang tranh cãi xem ai thắng, thì người thứ ba, Park Hyeong-chan, chen vào.[Park Hyeong-chan: Điều đó chỉ đúng đến hôm nay thôi.][Park Hyeong-chan: Hôm nay tôi sẽ khiến thầy rơi lệ.]Vì sẽ trình diễn theo hình thức trio, nên câu nói của Park Hyeong-chan dễ gây hiểu lầm với người ngoài.Nhưng với hai người còn lại, nó quá đủ để chọc giận.[Shin Joo-hyuk: Hôm nay đến lượt Hyeong-chan à?][Lee Seong-rim: Cậu cũng góp mặt hả?][Lee Seong-rim: Cậu nghĩ mình có thể làm điều mà tôi còn không làm được á?]Từ bao giờ nước mắt lại thành thước đo cảm động thế này.Halo, người vào group chat để tắt thông báo cứ reo liên tục, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm nhìn mấy ông lớn tuổi mà như con nít.[Lee Seong-rim: Mà này, Hae-il làm gì mà lên top tìm kiếm rồi?][Shin Joo-hyuk: Hôm nay không phải đến lượt Hyeong-chan mà là Hae-il hả?][Shin Joo-hyuk: Không ai quan tâm luôn ㅋㅋ][Park Hyeong-chan: ...][Park Hyeong-chan: Cứ chờ đấy.][Park Hyeong-chan: Lần này, Roh Hae-il không thắng đâu.]Quả đúng là hội những người rảnh rỗi.[Lee Seong-rim: Hyeong-chan cạnh tranh với hậu bối ghê thật.][Park Hyeong-chan: ?][Lee Seong-rim: Nghe nói chỉ mời Hae-il ăn hamburger, không mời được món bò à?][Park Hyeong-chan: ????][Park Hyeong-chan: Không, cái đó là do] [Park Hyeong-chan: Hae-il nói muốn ăn khoai chiên trước mà.][Lee Seong-rim: Chắc phải sợ bị làm phiền lắm... tội nghiệp Hae-il.][Park Hyeong-chan: Khoan đã?

Hae-il mà ngại?][Park Hyeong-chan: Với lại, tài sản của Hae-il còn nhiều hơn tôi mà?][Lee Seong-rim: Giờ thì cạnh tranh cả tài sản nữa à.

Park Hyeong-chan thay đổi rồi.]Halo cảm thấy mấy người này đang cố làm mình phân tâm trước buổi diễn hôm nay.Dù gì thì Park Hyung-chan, người được gọi Park trong "ShinNaParkLee", chắc cũng chẳng dễ dàng bị lung lay, nhưng Halo trước khi rời đi vẫn để lại một câu. [Roh Hae-il: Tiền bối, em nghĩ mình sẽ dời lịch phát hành album sang tháng Tư ạ...][Park Hyung-chan: Này][Park Hyung-chan: ???][Shin Joo-hyuk: ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ][Lee Seong-rim: Wow, thế giới đáng sợ thật ㄷㄷ Ai mà dám yên tâm comeback cơ chứ?][Shin Joo-hyuk: Nếu fan mà biết cái này thìㅋㅋ]Sau đó, Halo đặt điện thoại xuống, tựa sâu vào ghế, nghĩ rằng món khoai tây chiên ăn khi nãy thật ngon.Việc thu âm album cũng như buổi phỏng vấn với BB đều đang tiến triển suôn sẻ.Cuộc sống của "HALO ở thế giới khác" vẫn tiếp diễn không ngừng sau cái chết của "Eddie", và giờ đã đi đến khoảng giữa của cái trước và cái sau.Chàng trai ấy vẫn sống một cuộc đời không thay đổi.

Anh luôn sống xa hoa và phóng túng.

Những bữa tiệc của anh ngày càng rực rỡ, và những tranh cãi xoay quanh anh cũng trở nên náo nhiệt không kém. (note: giờ đổi anh để chỉ Halo kiếp trước)"Chàng trai" vốn đã xốc nổi và thất thường, nay càng trở nên nghiêm trọng.

Những cơn cuồng loạn như phát tác trở thành dấu ấn trong lịch sử tai tiếng của anh.Khi hợp đồng kết thúc hoàn toàn, một cuộc đấu đá bẩn thỉu với giám đốc nổ ra.Giám đốc dùng đủ mọi thủ đoạn để nắm lấy dây cương của chàng trai.Nhưng vì bản thân anh đã đầy rẫy thị phi, nên dù có thêm bao nhiêu tai tiếng nữa cũng chẳng màng.Lực lượng người hâm mộ của anh đã vững chắc như bê tông, đến mức có không ít kẻ điên rồ nói rằng anh có giết người cũng không sao – thậm chí còn kêu anh hãy giết mình.

Dù có bao nhiêu người ghét anh đi nữa, dù hình ảnh của anh có bị tổn hại thế nào đi nữa, chàng trai cũng không quan tâm.Thậm chí, khi đứng trước mặt phóng viên, những người nói rằng anh nên hối cải, anh còn có thể trả lời: "Ai thực sự ghét tôi cơ chứ?"

"Bọn họ (Haters) chỉ giả vờ ghét thôi.

Khi đứng trước mặt tôi, họ cũng sẽ phải gọi tên tôi."

"Người có thể thay thế tôi á?

Ai?"

Thế giới thậm chí còn yêu cả cái tính tự luyến của chàng trai ấy.

Không ai là không nghe nhạc của anh.

Họ đồng tình với từng lời anh nói, đồng cảm với gương mặt héo hon của anh, và bị chia rẽ bởi từng cử chỉ nhỏ của anh.Một thứ tình yêu và sự sùng bái điên rồ đến mức truyền thông cũng phải cho là nguy hiểm.Cả hai người Halo và chàng trai đều có nhiều kẻ thù, nhưng giá trị thì khác biệt.Có lẽ sự sụp đổ của một ai đó đã là kết cục định sẵn."

Sao con có thể bỏ ta được chứ, Halo?

Chính ta đã nâng con lên đến tận đây.

Chính ta là người đầu tiên nhận ra giá trị của con khi con chỉ là một đứa trẻ đầy bụi đất, và cũng chính ta là người đối xử với con như báu vật.

Khi cha mẹ con bỏ rơi con, ta đã là người làm cha thay thế.

Ta biết con oán trách ta, nhưng tất cả đều vì con cả đấy.

Vẫn chưa muộn đâu, con yêu.

Mang album thứ 7 tới đây.

Và cùng bắt đầu lại nào."

Chàng trai nhìn người đàn ông đã trở nên tiều tụy nhất trong những năm tháng tuổi già, rồi nói."

Thì đó, lẽ ra nghe lời sớm đi cho rồi."

"!"

Chỉ cần một câu ấy là đủ.Chàng trai chôn giấu tận sâu trong lòng sự thù hận, oán trách, và cả hối hận.Anh không muốn để người kia thấy điều đó.Thay vào đó, anh ban cho ông ta bản án nghiêm khắc nhất.Một cuộc ám sát xã hội.Không chỉ là phỉ báng danh dự đơn thuần.Tất cả những gì giám đốc từng tạo ra trên đời này sẽ tan biến như cát bụi.Sẽ không ai còn nhớ đến ông ta một cách đúng đắn nữa.Kể cả chết đi, tên ông ta cũng chẳng xuất hiện nổi một dòng trên báo chí, và sẽ chẳng có ai đến thăm mộ.Tài sản của ông ta cũng sẽ bị đối thủ cướp mất, tan tác, phân tán, và cuối cùng chẳng còn lại gì.Chàng trai, sau khi tách ra độc lập, đã quên đi mối quan hệ độc hại ấy và tiếp tục sống một cuộc đời xa hoa.Đôi khi, khi nhìn cây súng săn treo trên lò sưởi, anh không kiềm được cơn giận và đuổi khách ra khỏi nhà, nhưng vẫn luôn có rất nhiều người đến dự tiệc của anh.

Dù sau lưng người ta nói gì đi nữa, trước mặt thì ai cũng tỏ ra thản nhiên với cơn bệnh nhỏ ấy.

Thật ra, chứng cuồng loạn của chàng trai cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ nữa.Nhà của anh luôn đầy người, nhưng cùng lúc lại chẳng có ai cả."

Album thứ 8 'No one was there' có lẽ mang ý nghĩa đó nhỉ."

Cuộc phỏng vấn ngày hôm đó kết thúc ở đó.Tuy nhiên, họ vẫn chưa chia tay ngay.Halo hẹn dùng bữa tối với BB sau buổi hòa nhạc của Hwang Ryong-pil.Có lẽ hôm ấy sẽ là buổi phỏng vấn cuối cùng.Bởi vì câu chuyện còn lại cũng không còn nhiều."

Công việc cho bài hát mới đến đâu rồi?

Nghe nói cậu không hài lòng thì phải?"

"Thu âm xong rồi."

"Thật sao."

BB nghiêng đầu, có vẻ thắc mắc."

Có vẻ không giống cậu cho lắm.

Người mà tôi biết sẽ không làm việc với bài hát mình không hài lòng đâu."

Một câu nói bất ngờ, nhưng không sai.BB là một người lắng nghe giỏi, đồng thời cũng như một chuyên gia tư vấn tâm lý.Anh ta luôn đào sâu vào tâm lý con người và suy ngẫm.

Đôi lúc, anh còn khiến người ta nghĩ anh là nhà tâm lý học chứ không phải đạo diễn.Qua nhiều cuộc phỏng vấn với Halo, BB không chỉ tìm hiểu "HALO khác", mà còn quan sát cả biểu cảm, cử chỉ của Halo, người kể lại câu chuyện đó, và hiểu được khá nhiều điều mà Halo không nói ra.Tuy nhiên, BB không hỏi thêm.Anh chỉ mỉm cười chào tạm biệt rồi rời đi.Có lẽ chỉ là một câu nói vu vơ.Chỉ là, việc Halo cảm thấy bứt rứt, chắc chắn là vì có điều gì đó khiến cậu trăn trở.Nếu không có gì vướng bận, cậu đã chẳng để tâm đến lời người khác nói.Trong căn phòng không người, Halo gõ nhẹ lên mặt bàn.Trên NuTube, một video tổng hợp "những ca khúc tri ân Hwang Ryong-pil" đang phát.Những ca khúc mới do các khách mời trình làng lần lượt.Chỉ còn vài ngày nữa, buổi hòa nhạc cuối cùng của Hwang Ryong-pil sẽ được tổ chức.Chính là buổi biểu diễn cuối cùng của thầy, nơi cậu được mời làm khách mời.Halo nhìn bản thu âm của mình, trầm ngâm suy nghĩ.Tích tắc, tích tắc, thời gian cứ thế trôi qua.Về bản thân bài hát thì không có vấn đề gì, nhưng không hiểu sao vẫn thấy vướng mắc trong lòng.Vì điều đó, cậu vẫn chưa đưa bài hát cho Veil.Một album EP gồm tám bài hát.Từ âm nhạc đến cấu trúc đều được chăm chút tỉ mỉ, vậy mà vẫn có cảm giác thiếu hụt gì đó.Dù cùng là những bài hát nói về tình yêu dành cho người khác, nhưng chúng lại như đang tách biệt nhau.Rốt cuộc là thiếu cái gì chứ?Ngực như bị đè nén, khó thở.Đây là cảm giác bế tắc khi làm nhạc?

Là cái gọi là khủng hoảng sáng tác?Halo thở dài và nhắm mắt lại, nghĩ rằng nếu nhạc sĩ khác mà nghe chắc sẽ lên huyết áp.Và khi mở mắt ra lần nữa.Cậu đã đến buổi hòa nhạc cuối cùng của Hwang Ryong-pil từ lúc nào."

Hôm nay cũng cảm ơn mọi người đã đến."

Hwang Ryong-pil vẫn như mọi khi.

Nếu không có chữ "buổi hòa nhạc chia tay", ông ấy đã nói một cách rõ ràng đến có lẽ chẳng ai nghĩ ông đang từ giã sân khấu.Tuy nhiên, Hwang Ryong-pil biết rõ hôm nay chính là lần cuối."

Từ hôm nay, các buổi hòa nhạc của tôi sẽ khép lại."

Khán giả lắc đầu, không muốn ông nghỉ hưu, nhưng lời của Hwang Ryong-pil vẫn tiếp tục."

Thời gian qua, tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi.

Bạn bè, nhân viên cũ, bạn học...

Cả những người chỉ gặp một lần mỗi năm cũng liên lạc.

Cảm giác thật kỳ lạ.

Nhờ vậy, tôi nhận ra mình cũng không sống quá tệ.

Ngược lại, tôi thấy thật tốt khi mình quyết định nghỉ hưu lúc này.

Có lẽ, thử nối lại những mối quan hệ đã quên lãng cũng là một nhiệm vụ trong tương lai."

"Cuộc đời lúc nào cũng tối tăm.

Khi còn trẻ, tôi nghĩ khi già đi thì ánh sáng sẽ hiện ra, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Luôn luôn có những điều bất ngờ xảy ra, luôn gặp những mối nhân duyên không ngờ đến."

Từ phía bên sân khấu, Halo và Hwang Ryong-pil chạm mắt nhau."

Trong đó, có một mối nhân duyên khiến tôi kinh ngạc nhất.Đó là người khiến tôi nhận ra sự ngốc nghếch khi tưởng mình đã đủ tuổi để hiểu đời.

Là người khiến tôi cười nhạo sự kiêu ngạo thời trai trẻ.

Là người khiến tôi tiếc nuối, nghĩ rằng giá như gặp sớm hơn thì sao, hoặc giá mà mình sinh muộn hơn chút để có thể tận hưởng thêm thì tốt biết mấy."

"Người ấy khiến tôi hối hận vì đã để tuột mất những ngày trẻ một cách vô nghĩa.

Dù là gì đi nữa, đó cũng là một mối duyên đầy chấn động.

Tôi tự hỏi liệu trên đời có mối quan hệ nào gây chấn động đến vậy không.

Kể từ đó, tôi không còn sống một ngày nào yên ổn nữa.

Mỗi ngày đều vui vẻ và biết ơn."

Hwang Ryong-pil mỉm cười dịu dàng nhìn khán giả."

Người ta gọi mối quan hệ như vậy là 'bạn bè'.

Vậy thì, giờ tôi xin giới thiệu người bạn đã khiến tuổi già của tôi trở nên tươi đẹp nhất."

Rồi ông vươn tay về phía bên sân khấu."

Em có thể lên đây không?"

Halo.Halo bước một bước lên sân khấu.Tiếng hò reo như sấm rền vang lên theo sau.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 193: Làm điều mình muốn


Chói mắt quá.Halo khẽ nheo mắt lại.Cậu giơ tay lên che nắng.Tuy nhiên, làm sao che được ánh mặt trời chỉ bằng lòng bàn tay chứ.Halo đành bỏ cuộc và huýt sáo một hơi thật dài.Tiếng huýt sáo trong trẻo như tiếng chim, cưỡi theo làn gió lạnh bay vút lên.Lúc này là một ngày trước buổi concert cuối cùng của Hwang Ryong-pil.Trên sân khấu tổng duyệt.[Hãy theo ánh sáng hy vọng]Lửa bùng lên từ sân khấu.Chỉ có nhân viên kỹ thuật đang ở đây, vậy mà cứ như đang nghe thấy tiếng hét của khán giả.[Dang rộng đôi cánh đã gãy]Cậu bật ngón tay theo nhịp điệu.[Vì ngày mai rực rỡ]Giai điệu hùng tráng.Và khi các nhân viên cùng dậm chân, bản "Bài ca của anh hùng" mới thực sự hoàn thiện.

Nhớ lại buổi Rendezvous hai năm trước, Halo phóng mình lên sân khấu.[Chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại]"Uống espresso chứ?"

"Cảm ơn anh."

Sau khi tổng duyệt kết thúc, Halo nhận ly espresso mà trưởng nhóm Park, quản lý của Hwang Ryong-pil, mang tới.Hay phải gọi là "cựu quản lý" thì đúng hơn.Vì Hwang Ryong-pil giải nghệ nên trưởng nhóm Park cũng thôi làm quản lý.

Anh không còn trẻ để chăm lo cho nghệ sĩ mới, nên được điều sang công việc văn phòng.

Dẫu vậy, anh vẫn kiên quyết tham gia buổi concert cuối cùng này với tư cách quản lý.Ngồi yên lặng trên hàng ghế khán giả, dõi theo người nghệ sĩ mà anh đã chăm sóc suốt thời gian dài, trông trưởng nhóm Park có vẻ đang mang nhiều tâm sự."

Trưởng nhóm Park, anh không cần đến đâu, anh còn nhiều việc phải làm mà."

"Sao tôi có thể ngồi yên được chứ.

Đây là concert của thầy mà.

Vì là sân khấu cuối cùng... tôi muốn được ở bên thầy nhiều hơn."

"Anh thật là..."

Hwang Ryong-pil không ngăn được quản lý cũ của mình nữa.Ông chỉ quay sang, lặng lẽ ngắm nhìn cậu thiếu niên đang nhấm nháp espresso."

Cảm ơn vì đã đến, Hae-il à."

Halo mỉm cười nhẹ rồi đặt ly xuống.Đã được chào đón từ trước, nên cậu thấy câu nói này hơi thừa."

Thầy thấy sức khỏe thế nào ạ?"

"Khỏe hơn bao giờ hết."

Đôi mắt Hwang Ryong-pil cong lên thành hình bán nguyệt khi cùng Halo nhìn về sân khấu trống trải."

Cứ như được trở lại buổi Rendezvous năm nào vậy."

"Chỉ mới hai năm trước mà thôi."

"Vậy à?

Mới có từng ấy thời gian thôi sao?"

Cảm giác như đã năm, mười năm trôi qua.Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian đó, và đó không phải là chuyện nhỏ khi xét đến việc mọi chuyện diễn ra trong khoảng thời gian hai năm.Hwang Ryong-pil chợt nhìn kỹ cậu thiếu niên đứng bên cạnh mình, người đã trở thành ngôi sao hàng đầu thế giới chỉ sau hai năm.

So với lần gặp ở Rendezvous, Halo giờ đây đã lớn lên đủ để gọi là một chàng thanh niên.Dù sao đi nữa, fan vẫn gọi cậu là "bé mặt trời" điều mà cậu không bao giờ công nhận thì vẫn là trẻ con mà thôi."

Cậu cũng biết mọi người đang bày trò thú vị chứ?"

Biết ngay kiểu gì cũng đến chuyện này.Halo thản nhiên lắc đầu."

Em cũng bất ngờ lắm luôn ấy chứ."

"Ồ, em bất ngờ thật sao?"

Không có vẻ gì là tin, nhưng Halo vẫn gật đầu bình thản."

Không định cho mọi người xem thử ở đây à?"

Ở sân khấu tổng duyệt, Halo chỉ hát bài song ca "Bài ca của anh hùng" cùng Hwang Ryong-pil.

Trước đó, các khách mời khác cũng vậy.Ai cũng viện cớ rằng không có bài hát tri ân, từ khách mời đến ban nhạc, nhưng rồi đến hôm concert, ai nấy cũng đều mang đến tiết mục tri ân."

Em vừa cho xem hết rồi còn gì."

"Hửm, vậy à?"

"Vâng.

Hoặc là chúng ta chuẩn bị một sân khấu khác nhé?"

Vừa bạo gan hỏi xem có nên chuẩn bị tiết mục mới, Hwang Ryong-pil liền nheo mắt lại.

Tuy nhiên, nếu người ta đã nói là không có bài hát tri ân thì Hwang Ryong-pil cũng không thể ép, đành lắc đầu bỏ qua."

Không định lặng lẽ rút lui đâu nhỉ?"

"Em sẽ làm những gì mình vẫn luôn làm."

Trưởng nhóm Park, người đang nhìn ông già và cậu bé từ phía sau, không khỏi bật cười trước câu nói của Halo, câu nói chưa bao giờ không làm rung chuyển thế giới dù chỉ một khoảnh khắc.Và rồi, 28 tiếng sau.Hwang Ryong-pil khản giọng than thở."

Cậu nói là không chuẩn bị gì cả mà..."#"Em ra sân khấu cùng tôi nhé, Halo."

Khách mời cho tiết mục cuối cùng trong concert chia tay của Hwang Ryong-pil, rốt cuộc vẫn là Halo.

Những người chờ đợi sự xuất hiện của Halo đã đáp lại bằng những tiếng hò reo vang như sấm, còn các khán giả là fan lâu năm của Hwang Ryong-pil lại đặt ý nghĩa ở chỗ người khách mời cuối cùng lại là Halo.Suốt concert chia tay, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng từng đứng trên sân khấu cùng Hwang Ryong-pil.Buổi hòa nhạc bắt đầu bằng Lee Seong-rim, rồi sau đó là những ca sĩ tên tuổi nhất Hàn Quốc, các nghệ sĩ có mối quan hệ sâu sắc với ông.

Ban nhạc từng chơi cùng ông cũng đã xuất hiện với tư cách khách mời.

"Buổi hòa nhạc chia tay của Hwang Ryong-pil" là nơi ông nhìn lại và tổng kết thời gian đã qua.Việc khách mời cuối cùng của một sân khấu như thế lại là Halo mang nhiều ý nghĩa sâu xa.Thậm chí, lời giới thiệu về Halo cũng khiến các fan xúc động theo một cách đặc biệt.– Đã từng khiến tôi phải bật cười trước sự ngạo mạn thời tuổi trẻ của chính mìnhThú nhận một cách thẳng thắn– Nếu gặp được cậu ấy sớm hơn một chút thì sao nhỉ– Nếu được sinh ra muộn hơn, để tận hưởng lâu hơn, thì tốt biết mấyNhững lời này gần như là sự tán dương tuyệt đối.Một ca sĩ từng được xem là ngạo mạn như ông, từ bao giờ lại khen ngợi một ca sĩ khác như thế?– Người ta thường gọi điều này là bạn bèGiống như có người gọi sân khấu của Hwang Ryong-pil là hiện trường của một cuộc chuyển giao thế hệ, các fan của ông mơ hồ cảm nhận được:Một huyền thoại của thế hệ trước, dường như đang trao lại tất cả của mình cho ca sĩ đại diện của thế hệ hiện tại.

Một người mà ông công nhận, tin tưởng và sẵn lòng gửi gắm mọi thứ.Buổi hòa nhạc ấy không chỉ là lễ chia tay hoàn hảo, mà còn là buổi ra mắt cho một kỷ nguyên mới.Dù là fan lâu năm của Hwang Ryong-pil hay fan của Halo, thì đây vẫn là khoảnh khắc khiến người ta nghẹn ngào.Có lẽ vì thế, khi song ca , khán giả cũng cất giọng nghẹn ngào.Đó đâu phải một bản nhạc buồn.Ngược lại, nó là khúc ca cổ vũ tiếp thêm dũng khí, vậy mà nước mắt vẫn rơi.Và hơn ai hết, chính Hwang Ryong-pil là người hiểu điều đó.Hwang Ryong-pil, người từng được mệnh danh là bá chủ sân khấu, sao có thể không biết khán giả của mình đang cảm thấy buồn bã?Tuy nhiên, Hwang Ryong-pil không có ý định hủy bỏ việc nghỉ hưu.

Thế nên ông vẫn tiếp tục sân khấu như không có chuyện gì, và lặng lẽ dõi theo cậu thiếu niên.Dù biết rõ không khí sân khấu lúc đó, cậu bé vẫn tận hưởng sân khấu như thể không để ý.

Hwang Ryong-pil biết ơn cậu bé vì đã giả vờ không hay biết.[Chúng ta sẽ không bao giờ dừng lại]Ông biết ơn vì cậu không giống những ca sĩ khác, cuối cùng ông cũng không bật khóc.Những ca sĩ từng được mời đến buổi chia tay đều từng hát bài tri ân, rồi khóc lóc xin ông đừng giải nghệ.Ông hiểu.

Không phải ông không hiểu lòng họ.Nhưng ông đâu có mắc bệnh hiểm nghèo, chỉ là nghỉ hưu thôi mà.

Hwang Ryong-pil muốn kết thúc buổi diễn cuối cùng bằng nụ cười của tất cả.Vì điều đó vui hơn nhiều.Dù những tiết mục trước đó đều từng khiến cả ca sĩ lẫn khán giả rơi nước mắt, nhưng khi nhìn cậu thiếu niên, Hwang Ryong-pil cảm thấy nhẹ lòng.Ông tin rằng sân khấu cuối cùng của buổi hòa nhạc cuối cùng rồi cũng sẽ khép lại trong nụ cười.Vào lúc đó.Tiếng huýt sáo vang lên từ đâu đó."

Giờ là đến lượt em rồi à."

Ngay sau tiết mục , khi đang chia sẻ cảm nghĩ, Halo bỗng mỉm cười và cất tiếng.Khán giả đã chờ giây phút này từ lâu.:Từ trước đến nay, những bài hát tri ân dành cho Hwang Ryong-pil đều mang âm hưởng lay động cảm xúc, ngoại trừ vài người như Shin Joo-hyuk.

Dù đã dặn là "đừng hát nhạc buồn", nhưng cảm xúc của các ca sĩ ballad cộng thêm hoàn cảnh, vẫn khiến khán giả bật khóc, còn ca sĩ thì vì nhập tâm quá mức mà rơi lệ.Mỗi lần như thế, Hwang Ryong-pil lại vỗ vai họ và bảo không sao đâu.Dù là ballad hay rock, các bài tri ân Hwang Ryong-pil luôn có chất lượng cao.

Tới mức fan phải gào lên xin phát hành chính thức vì quá xúc động và hấp dẫn.Và lần này, tiết mục tri ân cuối cùng.Khi Halo bước lên sân khấu, khán giả phát cuồng.Đó chính là Halo.Âm nhạc của Halo luôn lay động cảm xúc con người, để lại dư âm mãnh liệt.Suốt thời gian Halo tạm nghỉ, người ta vẫn mong chờ ca khúc mới, và không ngừng tự hỏi cậu sẽ làm gì với bài hát tri ân lần này.Thật ra, vì là bài tri ân Hwang Ryong-pil, nên ai cũng nghĩ sẽ là một bản nhạc da diết.Nhưng...Tiếng huýt sáo vang lên.Một âm thanh huýt sáo với nhịp điệu vui tươi và dễ chịu vẫn văng vẳng bên tai.Rồi tiếng đàn piano vang lên.[Làm bất cứ điều gì bạn muốn]Halo gật đầu theo nhịp điệu.[Tôi không hiểu bạn đang nói gì][Nhưng tôi không muốn níu kéo]Halo mỉm cười với Hwang Ryong-pil.[Tôi quá bận để bận tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này]Câu nói rõ ràng là dành cho ông, khiến Hwang Ryong-pil mở to mắt.Tiếng huýt sáo vui tai lại vang lên.Lần này, guitar và trống hòa theo nhịp huýt sáo, và đám đông xóa đi vẻ u sầu, cùng gật gù theo nhịp.[Tôi vẫn đang nhảy múa][Vẫn hát dưới mưa]Những ai hiểu lời hát nhận ra đây là lời tri ân đến album thứ 6 Dancing in the rain của HALO.Hoặc cũng có thể liên tưởng đến cậu bé từng hát dưới mưa tại concert Nanji vào sinh nhật của mình.[Từng khoảnh khắc cứ trôi qua][Giờ thủy triều đang dâng đến][Tôi không thể cứ mãi giữ lấy tòa lâu đài cát đang sụp đổ][Không ngoái đầu nhìn lại dấu chân còn in trên cát][Ngay cả trong khoảnh khắc ấy, tôi vẫn tiếp tục chạy]Cậu bé xoay ngón tay theo nhịp huýt sáo.Như thể biển mùa hè đang mở ra trước mắt.Giai điệu tươi sáng, tiết tấu rộn ràng đến mức không ai nghĩ đây là một bài hát tri ân cho người giải nghệ.[Làm bất cứ điều gì bạn muốn]Điệp khúc lại vang lên.[Tôi không hiểu người ta đang nói gì][Nhưng tôi chẳng muốn bận tâm][Tôi quá bận để bận tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này]Rất nhiều người phản đối việc Hwang Ryong-pil giải nghệ, và không thể hiểu nổi quyết định của ông.

Chẳng phải ở những sân khấu trước, các nghệ sĩ khách mời cũng đã tha thiết mong ông đừng nghỉ sao?Thế nhưng cậu bé lại nói với Hwang Ryong-pil rằng, nếu ông muốn nghỉ thì cứ nghỉ.

Đừng bận tâm đến lời người khác.Vì vậy, Hwang Ryong-pil có thể mỉm cười trước sự quan tâm ấy.[Bạn vẫn đang tua lại băng cũ][Đang nghe lại EP đầu tiên]Nhưng lời bài hát đã thay đổi, và gương mặt Hwang Ryong-pil dần cứng lại.[Từng khoảnh khắc cứ trôi qua][Khoảnh khắc của hối tiếc đang đến gần][Cố níu lấy ký ức đang phai nhạt][Và ngoái nhìn giấc mơ vẫn còn giữ lại]Lần này cậu bé không quay lại nhìn Hwang Ryong-pil.Cậu bước ra phía trước sân khấu, hoà cùng khán giả trong tiếng huýt sáo vui vẻ.[Ngay cả trong khoảnh khắc ấy, tôi vẫn đang xa dần]Khán giả nhìn cậu bé mà reo hò, hát theo.Cảm giác như đây không còn là sân khấu của Hwang Ryong-pil, mà là của cậu bé.Ngay khoảnh khắc đó, Hwang Ryong-pil cảm thấy cô đơn.Như thể chỉ mình ông bị bỏ lại phía sau.[Nếu muốn thì cứ làm đi]Tiếng huýt sáo vang lên cùng với điệp khúc một lần nữa.[Tôi không hiểu cậu nói gì][Tôi chẳng muốn bận tâm][Tôi quá bận để bận tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này]Cậu bé quay đầu lại, mỉm cười với ông.[Chúng ta vẫn đang nhảy múa][Vẫn hát dưới mưa]Cậu lại một lần nữa nói với ông.Rằng cứ làm điều mình muốn đi.Hwang Ryong-pil không thể không hiểu ý nghĩa của điều đó.Cậu bé từng nói không quan tâm đến việc ông có giải nghệ hay không, giờ lại hát về những khoảnh khắc sẽ hối tiếc sau này.Rằng, sẽ nhắm mắt cho qua, nên hãy quay về bất cứ khi nào.[Tôi không hiểu người ta nói gì][Tôi không bận tâm]Dù sau này mọi người có nói gì về việc ông giải nghệ, cũng đừng để tâm.[Chúng ta quá bận để quan tâm đến những chuyện không đáng]Đây không phải kiểu âm nhạc mang tính cảm xúc hay u sầu.Âm nhạc của cậu bé mang lại cảm giác tươi mát như bờ biển, mọi người đều vui vẻ đón nhận.

Không còn chút không khí u buồn nào.

Giống hệt hình ảnh về sân khấu cuối cùng mà Hwang Ryong-pil hằng mong ước.Tuy nhiên, Hwang Ryong-pil cảm thấy cô đơn khi theo dõi sân khấu đó.Trái ngược với mong muốn bấy lâu của ông.Ông không muốn bị lãng quên, mà muốn cùng đứng ở phía trước kia để hát với mọi người.[Từng khoảnh khắc cứ trôi qua][Giờ thủy triều đang dâng đến]Thời gian cứ thế trôi qua, ông không cảm thấy tiếc sao?Cậu bé hỏi.[Tôi không thể cứ mãi giữ lấy tòa lâu đài cát đang sụp đổ][Không ngoái đầu nhìn lại dấu chân còn in trên cát]Không còn thời gian để quay đầu lại.[Ngay cả trong khoảnh khắc ấy, chúng ta vẫn đang chạy]Khoảnh khắc đó, Hwang Ryong-pil nghe thấy một tiếng "tách" như thứ gì đó bị bung ra.Như sợi dây bị cột lâu ngày cuối cùng đứt tung.Hoặc giống như một quả bóng bay đang ẩn núp đột nhiên nổ tung.Cậu bé tiến lại gần ông, huýt một tiếng sáo.[Làm bất cứ điều gì bạn muốn]Bài hát kết thúc dứt khoát, khán giả im phăng phắc.Sự tĩnh lặng đến mức khiến người ta tưởng như thời gian vừa ngừng lại.Âm nhạc quá tuyệt vời, dư âm của nó chắc chắn đã chạm đến trái tim mọi người.Rồi, đám đông bắt đầu rì rầm, có người hô lên điều gì đó.Cậu bé trước mắt dần mờ nhòe."...À..."

Lúc đó, Hwang Ryong-pil mới nhận ra.Cổ họng ông đã nghẹn lại tự bao giờ."

Cậu bảo không chuẩn bị gì hết mà..."

Nước mắt lăn dài trên má ông.Người đàn ông đã chỉ mỉm cười khi mọi người khóc lóc xin ông đừng điCuối cùng lại gục ngã khi nghe được lời rằng nếu muốn nghỉ thì cứ nghỉ, và khi nào muốn quay lại thì cứ quay lại.Âm nhạc vui vẻ và rộn ràng mà ông mong muốn đã đánh sập con đê kiên cố trong lòng.Các nhân viên vội vàng đưa khăn tay cho ông.Hwang Ryong-pil bình tĩnh lau nước mắt đang nhỏ giọt.Khán giả đang chờ ông lên tiếng.Hwang Ryong-pil không biết nên nói gì.Nên nói là mình ổn?Hay cứ tự nhiên chuyển sang tiết mục tiếp theo như chẳng có chuyện gì?Nhưng rồi, chẳng kịp suy nghĩ, ông buột miệng nói ra."

Thật sự, cảm ơn mọi người."

Hwang Ryong-pil cúi người chào khán giả, và những tràng pháo tay vang lên.Tiếng huýt sáo vui tai lướt qua bên tai.#Cuối cùng, thầy không rút lại quyết định giải nghệ.Dù bài hát ấy đã khiến thầy xúc động sâu sắc, thậm chí rơi nước mắt.Thầy chia sẻ cảm nghĩ một cách bình thản như chưa từng khóc.Cùng lời cảm ơn, thầy nói ra những điều mình hằng muốn nói.Halo nhìn thầy với cảm xúc khó diễn tả.Không phải bất mãn với quyết định của thầy.Từ giọt nước mắt ấy, Halo thấy được hy vọng rằng một ngày nào đó thầy sẽ quay lại.Xét theo cách ấy thì mục tiêu của bài hát phần nào đã thành công.Hơn nữa, vẻ u buồn từng hiện rõ trên mặt thầy cũng không còn nữa.Giờ đây, mỗi khi nhìn thầy, cậu sẽ không còn liên tưởng đến khuôn mặt đang hấp hối của Eddie nữa.Halo khẽ cười khi thấy thầy nhận lấy bó hoa, rồi quay người rời đi.Sau concert, cậu nhận được rất nhiều tin nhắn.Những ca sĩ khác nghe bài hát tưởng nhớ của cậu sau đó mới nhận ra rằng đó là bài hát cậu sáng tác ở bữa tiệc sau concert.[Park Hyung-chan: Cậu biến bài này thành bài tri ân thật á?

Wow...

Cậu đúng là thằng điên.]
[Lee Seong-rim: Tôi định hỏi mua bài này mà em dùng mất rồi, chết tiệt ㅠㅠ]Tin nhắn nhóm chỉ dừng lại khi Liv, người vừa kết thúc lịch trình, gửi một dòng tin nhắn.[Lee Chae-won: Cuối cùng thì người thắng là Hae-il nhỉ.][Park Hyung-chan: !][Lee Seong-rim: !]Liv cũng tham gia dự án tri ân Hwang Ryong-pil, nhưng vì lịch trình nên không thể góp mặt trên sân khấu, chỉ hứa sẽ phát hành ca khúc sau.

Cô cười, tuyên bố kết thúc cuộc cá cược, và ai cũng phải công nhận rằng người khiến Hwang Ryong-pil rơi nước mắt chỉ có thể là Halo.[Ông hoàng nhạc đại chúng Hwang Ryong-pil bật khóc trên sân khấu cuối cùng][HALO khiến lão nghệ sĩ bật khóc][Ca khúc hoàn hảo khép lại dự án tri ân Hwang Ryong-pil...

Vậy bao giờ phát hành?][89% cư dân mạng – Làm ơn phát hành bài huýt sáo đi!]Những ngày sau đó, fan quốc tế năn nỉ được dịch lời bài hát, fan Hàn thì mạnh mẽ yêu cầu phát hành bản chính thức.Ngay thời điểm ấy, Halo đang tham gia buổi phỏng vấn cuối cùng với BB.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 194: Người có thể tin tưởng


"Chào buổi sáng."

Hôm nay, Halo đã gặp BB từ sáng sớm hiếm hoi.Có vẻ sẽ cần thêm thời gian để kết thúc câu chuyện còn lại, và BB cũng đồng ý như vậy.Thế là câu chuyện về "Halo của thế giới khác" đang đi đến hồi kết.Chiếc mô tô đen lao vun vút trên con đường thẳng tăm tối om.Đồng hồ tốc độ đã vượt quá 200 từ lâu, nhưng "chàng trai" ấy còn tiếp tục tăng tốc.Anh chẳng biết phía trước có gì.Tất cả những gì lọt vào tầm mắt anh chỉ là mặt đường được ánh đèn pha chiếu sáng.Biết đâu phía xa có xe tải đang đến, hay thú hoang đột ngột lao ra cũng nên.Nhưng chàng trai chẳng quan tâm.Anh buông mình cho cảm giác sung sướng khi chống lại trọng lực, rạch ngang thế giới.Đó là thú vui mới của chàng trai."

Cẩn thận chết lúc nào không biết đấy."

Tay guitar đang hoạt động cùng anh lên tiếng."

Chết thế cũng ngầu mà, đúng không?"

Tay guitar khịt mũi cười nhạt, còn chàng trai thì chẳng bận tâm, một hơi uống cạn ly cocktail có trái cherry cắm trên miệng ly."

Sao giờ mới biết có thứ vui như này nhỉ."

"Ừ đấy.

Mà nếu biết sớm hơn, thì chắc tao đã chẳng bao giờ gặp mày đâu."

Chàng trai bật cười khúc khích trước lời ám chỉ chắc chắn anh sẽ chết sớm.

Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông.

Vì mải uống rượu nên chàng trai chẳng có ý định nghe, tay guitar đành thay aanh bắt máy.[Halo!]Chỉ cần nghe giọng là nhận ra ngay.Đó là siêu mẫu nổi tiếng nhất hiện tại và là bạn gái hiện tại của chàng trai.Tức là nếu họ vẫn chưa chia tay.Chàng trai nhận điện thoại, dựa vào tường.

Dường như chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng nét cau mày và vẻ tập trung khi nghe điện thoại khiến anh trông như một cảnh trong tạp chí thời trang.Vẻ ngoài từng được ca tụng là xinh đẹp từ khi ra mắt ở tuổi thiếu niên, cho đến giờ vẫn không thay đổi.

Dù là anti của HALO đi nữa, nếu gặp anh ngoài đời thì cũng sẽ lặng người mà nhìn.

Người khác trải qua tuổi dậy thì rồi thay đổi theo hướng xấu đi, nhưng với đà này thì thằng nhóc đó chắc đến tận tuổi bốn, năm mươi cũng vẫn ở đỉnh cao.

Nếu đến lúc đó vẫn chưa chết, thì là vậy.Vẻ ngoài thế kia, rồi âm nhạc như thế nữa.Tay guitar từng tham gia với tư cách session từ album thứ 7 đến thứ 9 Speed of Earth của HALO thầm nghĩ đó đúng là một thằng khốn đáng ghét.Một cuộc đời chẳng thiếu thứ gì.Ngạo mạn, nhưng đến cả sự ngạo mạn ấy cũng được bao bọc bởi ngoại hình cuốn hút như nam chính trong phim điện ảnh.Tài năng âm nhạc và giọng hát phi lý.Đến cả gia thế cũng chắc là tốt.Nghe nói từng bỏ nhà vì gia đình phản đối rồi trải qua nhiều khó khăn, nhưng dù có thế thì cũng chỉ đến vậy mà thôi.Gương mặt đó thì biết khổ đến mức nào chứ.

Chuyện chàng trai đó học trường công thì những người biết đều biết.Ảnh thời đi học của cậu ta được mua bán với cái giá lố bịch, câu chuyện về cậu ta cũng lan truyền khắp nơi.Tay guitar nhổ hạt đậu phộng ra.Từ ngày biết đến cậu, lòng tự trọng của anh đã bị bào mòn đến mức nào.

Cảm giác tự ti nảy mầm, mọc cành rồi vươn lá.Thế nhưng cũng không thể để lộ ra ngoài.Cái tên đó đến cả người giám đốc từng nuôi dạy mình như cha mà cũng có thể dứt khoát đá văng, thì đâu còn máu hay nước mắt.

Dù giám đốc có nhiều bê bối đi nữa, thì cũng là ân nhân nâng đỡ từ thời vô danh, chuyện vứt bỏ một con người như vậy không phải việc mà người bình thường làm. (note: không có ông này thì sớm muộn Halo cũng sẽ nổi thôi)Lỡ dại để lộ thì không chừng sẽ bị chôn luôn không còn xương.

Chi bằng cứ thuận theo, cùng nhau hút mật, có khi lại là lý tưởng cho cả hai bên."

Điện thoại xong rồi à?"

"Ừ."

"Trông tâm trạng không tốt lắm?

Lại cãi nhau à?"

"Không biết có nên gọi là cãi nhau không nữa."

Chàng trai quay lại uống tiếp.Anh ngồi dựa vào ghế, bóng tối in đậm lên má như thể anh mang trong mình một vực sâu đen tối.Dù là người ở nơi sáng nhất.Tay guitar muốn nôn đến nơi, nhưng vẫn cố bóc đậu phộng mà nhịn."

Lại chuyện gì vậy?"

"Cũng là chuyện cũ thôi."

"Chuyện cũ?

À...

đừng nói là...

Tôi đã bảo cứ thuận theo một chút đi mà."

Người yêu cứ liên tục đòi anh sáng tác bài hát tình yêu dành cho mình.Tay guitar nghĩ cô người mẫu siêu cấp muốn được chứng minh tình yêu đó cũng đáng yêu đấy chứ, nhưng với cậu công tử thì hình như lại không nghĩ vậy."

Tôi phải làm vậy vì cái gì?"

"Đối với cậu, viết một bài hát dễ như ăn súp nguội còn gì."

Chàng trai trẻ đúng là sáng tác dễ thật.Chủ đề kỳ quặc cũng thấy thú vị mà làm thành bài, đang tập guitar thì chợt có cảm hứng, uống rượu chung cũng có thể ngân nga một bài mới.Tay guitar chứng kiến thứ tài năng phi lý ấy, vừa kinh ngạc, vừa thán phục, cuối cùng là ghen tị.Bao nhiêu tháng anh dốc sức làm nhạc, vậy mà đứng trước mặt chàng trai trẻ cũng chẳng khác gì phác thảo vụng về."

Không hứng thú lắm."

Dù chỉ cần một cái búng tay là có thể viết ra bài tình ca rung động lòng người."

Gì vậy, cậu không tự tin à?"

Câu nói của tay guitar khiến chàng trai trẻ khúc khích.Cứ như muốn hỏi lại "Tôi á?"

Ừ thì, tay guitar cũng chỉ nói đại vậy thôi.Với âm nhạc, chàng trai đó chưa từng gặp rắc rối dù chỉ một lần.Cái vẻ mặt đáng ghét kia, nhưng lại toát lên thần thái cao quý đến mức khiến tay guitar không chịu được, bèn uống cạn ly whisky.Hôm ấy cũng là một ngày như vậy.Chàng trai mở tiệc tại nhà như thường lệ, còn các session thì tụ tập trong phòng tách biệt mà uống rượu.Không phải chàng trai giam họ lại, mà là những người anh mời tới bữa tiệc đã phớt lờ các session, còn chàng trai thì chẳng mấy quan tâm.Bọn họ cứ thế uống rượu.Qua khe cửa hé mở, có thể thấy chàng trai đang cười tươi rạng rỡ giữa những người lộng lẫy không kém gì mình.Một người phụ nữ có bạn trai cứ ngẩn ngơ nhìn chàng trai cũng chẳng phải chuyện hiếm."

Cuối cùng cũng chia tay rồi à."

Tay guitar lên tiếng, tay keyboard chỉ nhún vai."

Có gì lạ đâu."

"Giờ đến cả báo lá cải cũng chẳng đưa tin về người yêu của HALO nữa mà.

Chắc họ cũng chán phải viết cùng một tin rồi."

"Thế nên tụi mình cũng không thèm nói gì luôn à?"

Câu hỏi của tay trống khiến bầu không khí chùng xuống.Đám session là thứ thường xuyên bị thay đổi chẳng khác nào người yêu của chàng trai đó.Dù yêu HALO đến mấy, mấy tờ báo lá cải cũng chỉ phỏng vấn khi một hai người bị thay.Bài phỏng vấn thường chất đầy cay đắng như kiêu ngạo, vô lễ, bốc đồng.

Khi thu âm thì cực kỳ khó chiều, còn âm nhạc của session thì chẳng buồn đoái hoài.Dù vậy, lý do khiến các session vẫn trụ được vài album là vì có sự thống nhất.Mức lương cao, bao gồm cả tiền thưởng dựa trên doanh số bán album, ngoài lịch làm việc thì tự do hoàn toàn.Báo lá cải cũng từng hỏi có từng bị chậm lương, hay bị đối xử tệ bạc (bạo hành chẳng hạn) không, nhưng chưa bao giờ có.Hình ảnh chàng trai với tư cách ông chủ chưa từng thay đổi, báo chí dần giảm thiểu tin tức liên quan đến session.Vì thế, các session hiện tại chưa từng được đề cập.Họ không thích trở thành công cụ gây tranh cãi xoay quanh HALO, nhưng việc trở thành kẻ ai cũng có thể thay thế cũng không khá hơn là bao.Dù sao thì, chính họ cũng là người mong nhận được tiền và sự chú ý khi làm session cho HALO mà."

Không được rồi."

Tay keyboard mặt đỏ bừng vì rượu đứng bật dậy.

Anh ta lục lọi túi lấy gì đó ra."

Vô ích thôi."

"Dù sao thì cậu ta cũng chẳng để tâm đâu.

Nhìn xem, cậu công tử bận lắm còn gì."

Tay trống và tay guitar cố ngăn lại, nhưng tay keyboard vẫn đẩy họ ra và bước ra ngoài phòng.Trong tay anh là bản nhạc viết ra trong thời gian làm session cho HALO.

Dù chưa có lời, cũng đầy những nét nguệch ngoạc, nhưng anh hy vọng sẽ được cậu ấy phản hồi.

Nếu có thể đưa tên mình vào album của HALO, anh sẽ trở thành một người đặc biệt."

Halo."

Khi anh gọi, những người xung quanh cậu đều liếc nhìn anh từ đầu đến chân.

"Thằng này là ai vậy?"

"Cả loại này cũng được mời á?"

Ánh mắt khinh miệt khiến anh thấy nhục nhã, nhưng tay keyboard vẫn cắn răng gọi tiếp."

Cho tôi xin chút thời gian."

"Có chuyện gì gấp à?"

"...Ừ."

Với cậu thì có lẽ không đáng gì, nhưng với tôi, đó là chuyện quan trọng.

Tay keyboard nuốt lời định nói, trừng mắt nhìn cậu.Thế rồi chàng trai cũng đi theo một cách ngoan ngoãn."

Có chuyện gì vậy?"

Không đi xa lắm.Tận cuối hành lang, nơi ánh mắt mọi người không với tới.Tay keyboard đưa cuốn sổ nhạc của mình cho chàng trai."

Cái này, thực ra là..."

Chàng trai cầm lấy, nhìn khá nghiêm túc.Tay keyboard nghĩ người khác có thể sẽ thấy khó hiểu, nên anh định giải thích.Dù có là HALO, cũng phải biết lý do vì sao phần này anh lại viết như vậy."

Tôi làm vậy là vì–""Chỉ có nhiêu đây thôi à?"

"!"

Anh còn đang ngà ngà và lắp bắp giải thích, thì chàng trai cắt lời.Không hiểu sao gương mặt cậu có vẻ mệt mỏi.Một chút khó chịu hiện rõ trên bàn tay đang lật từng trang sổ tay.

Tay keyboard không vui vì cách cậu ta cầm sổ lật qua lật lại như vậy, nhưng vẫn gật đầu.Thế rồi một câu vang lên."

Chán thật đấy."

"...Gì cơ?"

"Chán."

Chàng trai dí cuốn sổ vào ngay trước mặt anh.Cũng không quên bổ sung thêm một số điểm đáng chú ý ở đây và ở đó.Nhưng với tay keyboard thì chẳng có tí thuyết phục nào.Cảm giác như chỉ muốn bắt bẻ.

Mà cũng phải thôi."

Không, cậu đâu có xem cho đàng hoàng–"Chàng trai trẻ chỉ nhìn tờ giấy trong vài giây.Đó là một khoảng thời gian quá ngắn để có thể hiểu hết được âm nhạc chứa đựng cuộc sống của tay keyboard.

"Anh gọi tôi ra chỉ vì cái này à?"

Lời đó khiến tay keyboard nghiến răng.Từng chữ trong câu "chỉ vì cái này" đậm mùi ngạo mạn.Dù tức giận, tay keyboard vẫn biết rõ nếu bỏ cuộc tại đây, mọi chuyện sẽ kết thúc.Tại sao tôi vẫn phải làm session?Anh vội giữ lấy cánh tay chàng trai."

Dù cậu thấy chán, nhưng cậu vẫn có thể làm được mà."

Phải, nhạc của anh có thể chưa đủ hay.Nhưng nếu HALO chỉnh sửa đôi chút, rồi hát lên, thì sẽ thành công.

Không phải chính HALO đã đưa cả album 3 và thứ 4 khó hiểu thành công vang dội đấy sao? (note: nhưng là album do Halo sáng tác chứ có phải hát của người khác đâu)Dù có chia thành hai luồng ý kiến, nhưng nếu nhìn vào kết quả thì vẫn là thành công.Mục đích mà tay keyboard nhắm đến chính là album thứ 3 và 4 của HALO.

Anh không dám mong gì hơn thế nữa.Ngay lúc đó, chàng trai nghiêng đầu.Vẻ mặt như thể không hiểu gì về nỗi khát khao của người chơi keyboard.Không một chút đồng cảm."

Tại sao tôi phải hát?"

A.

Hy vọng tan vỡ.Chàng trai chẳng có ý định chơi nhạc cùng tay keyboard.Dù anh có thể tạo ra âm nhạc hay hơn thế gấp nhiều lần, cậu ta cũng sẽ chỉ làm nhạc của riêng mình.Hoặc, dù chưa từng làm vậy, biết đâu rồi cũng sẽ giống mấy ca sĩ khác, cướp luôn bài hát của người ta.Chàng trai trước mặt chính là kiểu người như vậy.Tay keyboard cúi gằm đầu xuống.Tay anh run lên vì tuyệt vọng và phẫn uất.Tay trống và tay guitar bước ra khỏi phòng, an ủi: "Đã bảo là không ăn thua rồi mà.", nhưng anh hất họ ra.Ngẩng phắt đầu lên, anh hét về phía Halo, người đã quay lại chỗ mình từ bao giờ."

Với cậu, chỉ có nhạc của cậu mới là quan trọng, đúng không?"

Ánh nhìn của mọi người đổ dồn về phía họ.Một tình huống có thể khiến người khác lúng túng, nhưng Halo thì vẫn thản nhiên."

Tôi từng nói vậy bao giờ à?"

Cả thế giới này đều chỉ yêu chàng trai ấy.Trong thế giới đó, chỉ có tay keyboard là kẻ ngốc, là tên khờ.Ngay lúc này, ánh mắt của tất cả đều như thể "Gã đó bị gì vậy?"."

Cậu từng thật sự lắng nghe nhạc bọn tôi làm à?

Lúc nào cũng mỉa mai là rác rưởi."

"Tôi chỉ nói thật vì nó tệ.

Vậy giờ anh muốn tôi hát cái bản nháp rác rưởi của anh à?"

"Cậu!

Cậu chỉ nghĩ thế thôi chứ gì!

Biết đâu người khác lại phản ứng khác thì sao?"

"Chắc không đâu.

Với lại chính anh bảo tôi cứ nói thẳng ra còn gì."

Dù album 3 và 4 từng gây tranh cãi dữ dội, nhưng chàng trai vẫn chẳng hiểu được tay keyboard, như thể đã quên hết những ngày chập chững ban đầu."

Cậu không nghĩ rằng, trong mắt cậu, tất cả những bản nhạc không phải của cậu đều trông như rác à?"

"Tôi á?"

Hả?

Chàng trai trẻ làm một cử chỉ như thể mình vô tội, rồi nhanh chóng cười khúc khích.

"Đừng có làm như cái bài rác rưởi của anh đại diện cho cả âm nhạc vậy."

Bùm, cảm giác như có thứ gì đó nổ tung.Tay keyboard mặt đỏ bừng bỏ chạy, tay trống và tay guitar cũng thu dọn đồ đạc rời đi với vẻ mặt đầy trách móc.Chàng trai chỉ lặng im nhìn theo bóng họ xa dần, còn người bên cạnh thì thì thầm."

Đừng bận tâm."

"Lại kiếm người khác chơi session là được mà.

Tôi giới thiệu cho nhé?"

"Thế mới nói phải biết chọn người mà chơi cùng chứ.

Tự cậu chịu thôi.

Tại cậu cuốn hút quá nên mới hút ruồi bọ."

Đầu đau nhức.Chàng trai nhăn mặt.Mọi người xung quanh rót đồ uống và xoa đầu anh.Phía sau những lời thì thầm an ủi đó là vô số ánh mắt lạnh nhạt đang hướng về phía anh.Có vẻ họ nghĩ anh sẽ không nghe thấy.Cách đó vài bước chân, họ bàn tán về chuyện vừa xảy ra."

Thấy chưa, tôi nói rồi mà, thế nào cũng không lâu đâu."

"Lại tan đàn.

Chẳng có ngày nào yên cả.

Nhưng tại sao những chuyện thế này chỉ xảy ra với cậu ấy nhỉ."

"Thật sự không hiểu à?"

Giọng nói lên cao xuống thấp, tiếng cười xen lẫn, tạo thành thứ âm thanh hỗn loạn dày đặc nhấn chìm tai anh.Anh uống liền mấy ly rượu, rồi đặt mạnh cái ly xuống."

Bữa tiệc đã kết thúc.

Mọi người đã vất vả rồi, giờ thì cút khỏi nhà tôi đi."

Phải bốn giờ sau mới có người đến tìm chàng trai trẻ bị bỏ lại một mình ở nhà.

"Làm ơn đi, Halo, làm ơn sửa cái tính của anh lại được không?

Giờ chẳng còn ai chịu làm session cho anh nữa đâu.

Nếu không định vơ đại ai đó thì ít nhất cũng phải biết điểm dừng-.

Được chứ?"

Đó là James, người đã làm quản lý cho anh kể từ hãng thu âm trước.Cũng là người đã đồng hành cùng anh đến cuối cùng.James, trông trẻ hơn trong trí nhớ một chút, nhăn mày lại."

Dù sao anh cũng sẽ lại kéo được người về thôi mà."

Khi chàng trai dựa vào ghế sofa bật cười, người đàn ông la lên một tiếng đầy bực bội.Anh biết rõ, cho dù thế nào đi nữa, James cũng sẽ lại tìm được người."

Lẽ ra tôi không nên đi theo anh."

"Cảm ơn anh vì đã chịu cực.

Ha ha."

"Tôi mà gom đủ tiền sống cả đời, chắc nghỉ luôn cho rồi."

"Chẳng phải anh gom đủ từ lâu rồi à?"

Công ty mới chỉ có một mình anh.Người đứng tên đại diện là anh, nhưng người vận hành thực sự là James."

Ba mươi tuổi đầu mà tóc bạc là sao hả trời."

"Vậy tốt quá rồi.

Sao không nhuộm trắng luôn đi."

Đáp lại lời trêu chọc, James lại hét lên lần nữa."

Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

Sau một hồi tán gẫu, chàng trai lên tiếng.Vốn dĩ James không phải kiểu người thích nói chuyện phiếm, mà hôm nay lại lắm lời bất thường.Cứ như thể có chuyện gì đó đang giấu."

Không phải vì lịch trình đâu nhỉ."

Từ khi rời khỏi công ty cũ, anh gần như xóa hết lịch làm việc."

Cũng không phải đến đây than thở chuyện thiếu nhạc sĩ rồi.

Có chuyện gì vậy, James?"

Phải chuyện lớn thế nào mới lôi được người lười như anh ra khỏi nhà thế này chứ.James ngập ngừng.Cứ nhìn sắc mặt anh rồi không nói nổi câu gì.Càng thế, ánh mắt anh càng hẹp lại."

Này, Halo."

"Ừ."

"Nghe này, đừng nổi giận."

"...Gì cơ."

"Hay là ta hứa với nhau trước đi, rằng anh sẽ không nổi giận?"

Hai gã đàn ông trưởng thành đến nơi đến chốn lại sắp ngoéo tay nhau vì một lời hứa.Chàng trai thở ra một tiếng mũi, khoanh tay lại.

James thở dài nặng nề."

Halo, là thế này..."

"Nói thêm lần nữa thôi là tôi đuổi ra đó."

"Anh không nghĩ đến chuyện làm hòa với gia đình sao?"

Khuôn mặt chàng trai lập tức đông cứng lại.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 195: Buổi Phỏng Vấn Cuối Cùng


Dù người phụ trách các buổi thu âm thường xuyên thay đổi, nhưng quản lý của anh thì vẫn là một người suốt bao năm.

Một trong số ít những người thực sự hiểu rõ chàng trai.

Và cũng là người giúp đỡ lớn nhất trong việc dồn ép giám đốc vào chân tường.Một người có đạo đức hiếm thấy trong ngành này.

Dù có phần cứng nhắc và theo nguyên tắc, nhưng chàng trai vẫn khá quý James.

Rõ ràng James là người ở trong vòng tròn gần gũi với anh.Có thể James không tin điều này, một người lăn lộn dưới trướng cấp trên khó ưa, làm việc cật lực chỉ mong con mình vào được trường tốt, nhưng đó là sự thật.Anh không túm cổ áo James khi nghe chuyện kia, chỉ vì anh vẫn còn tin anh ấy.Dẫu vậy, anh cũng không hề có ý định thay đổi quyết định của mình.Chàng trai trẻ cố gắng từ chối.Nếu như James không lên tiếng trước."

Cha mẹ anh đã liên lạc.

Họ nói họ muốn gặp anh."

"..."

"Và họ nói họ xin lỗi."

Chàng trai khẽ bật cười khinh.Đó là cuộc liên lạc đầu tiên sau mười năm trời, thậm chí hơn."

Anh giận cũng phải thôi.

Nhưng biết đâu, thực sự là đã quá muộn...

Cũng có thể, chính chủ tịch là người đã chặn liên lạc từ họ."

"..."

"Và này, Halo, họ là gia đình của anh.

Anh định cứ sống thế này mãi sao?"

James, người chỉ mới lập gia đình không lâu, quỳ gối trước mặt anh và nắm lấy tay anh.

Dù chỉ cách nhau vài tuổi, nhưng khoảnh khắc đó James trông thật trưởng thành.

Còn trong mắt James, anh vẫn chỉ là cậu bé mười sáu tuổi ngày nào."

Eddie cũng sẽ muốn anh quay về nhà."

Chàng trai trẻ giật mình.Sau khi Eddie qua đời, cái tên 'Eddie' và những người anh em của anh đã trở thành một quy tắc bất thành văn.

Không ai nhắc đến họ với anh.

James, người biết rõ mọi tình huống, cũng vậy.Vì vậy đây là lần đầu tiên.Lần đầu tiên có người nhắc đến Eddie."

Hãy về nhà, Halo."

Một cách thuyết phục rất đúng lúc.Ngay khoảnh khắc anh định từ chối, giọng nói của "họ" chợt vang lên trong đầu anh.– Dù sao thì cũng về nhà đi, nhóc.– Mới thế mà đã tính bỏ nhà đi à?– Suốt đời nhóc sẽ phải đi làm thôi, giờ là lúc tranh thủ xin thêm tiền tiêu vặt từ bố mẹ đấy.

Nhìn nhóc là biết con nhà khá giả, nên phải biết kiên nhẫn vì tương lai chứ.– Vậy thì làm sao gặp được nhau?– ...Những ký ức phai mờ theo thời gian kết thúc bằng giọng nói của một 'cậu bé'.Chàng trai trẻ đứng trước ngôi biệt thự đã quá cũ kỹ trong ký ức của anh.Khi anh còn nhỏ, đó là một ngôi biệt thự lớn trông giống như một con quái vật đang cố gắng ăn thịt anh.Nhưng giờ nhìn lại, nó chỉ là một ngôi biệt thự bình thường của người Anh.Ngôi nhà này hơi chật chội đối với một gia đình năm người.Người quản lý gõ cửa, cánh cửa từ từ mở ra.Trái tim anh đập thình thịch theo từng chuyển động ấy.Người phụ nữ trung niên bước ra, dù đã già và gầy đi nhiều, nhưng anh vẫn nhận ra bà là ai."

Halo?

Trời ơi, là Halo!" (note: quên luôn tên thật của con mình à)Bà lao ra ngay khi nhìn thấy cậu.Anh từng nghĩ nếu trở lại sẽ có cãi vã to tiếng.Nhưng khung cảnh lại yên bình và ấm áp hơn nhiều.Anh ngồi ở bàn chính nơi cha anh thường ngồi, mẹ và cha anh ngồi trên ghế sofa bên trái, còn anh trai, chị gái và gia đình họ ngồi trên ghế sofa bên phải.

Cậu con trai của anh trai đang chạy quanh với đồ chơi của mình, còn cô con gái của chị gái đang nằm trong vòng tay của mẹ.Đó thực sự là một ngôi nhà gia đình hoàn hảo.Tuy vậy, sự thiếu vắng những cuộc trò chuyện suốt bao năm khiến bầu không khí vẫn có phần gượng gạo."

Con vẫn khỏe chứ?"

"Mẹ ơi, sao mẹ lại hỏi thế?

Trên báo ngày nào cũng có tin này mà."

"Phải đấy, cả thế giới cứ náo loạn mỗi ngày vì nó đấy thôi, không biết giống ai nữa."

Tự hỏi rồi lại tự trả lời.Chàng trai trẻ lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó rồi mở miệng."

Vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ."

Không phải câu nói gì quá nặng nề, nhưng mẹ đột nhiên bật khóc.Một giọt, hai giọt.

Rồi nước mắt tuôn ra như mưa mùa hạ.Bà nghẹn ngào, cố kìm nén để thốt ra một câu."

Halo, mẹ xin lỗi con." (note: quên luôn tên thật của con mình, ừ thì là do tác giả viết vậy nhưng nó cũng nói lên gia đình này với Halo không bao giờ hòa hợp, luôn luôn có khoảng cách)"Mẹ hối hận lắm.

Mỗi lần đọc tin về con, mẹ đều tự hỏi có nên đến gặp con không, rồi lại tự hỏi liệu mình có đủ tư cách không.

Mẹ lo không biết con có ăn uống đầy đủ không.

Ngày trước con mà không có thịt thì chẳng chịu ăn cơm."

Lúc nào không hay, mẹ đã khóc òa lên, rồi quay sang đập vào đầu gối người đàn ông ngồi lặng bên cạnh."

Ông còn đứng đó làm gì, định im miệng mãi à?"

Ngay khoảnh khắc đó, cha bỗng đứng phắt dậy, rồi từ từ quỳ xuống.Trước mặt anh."!"

Dù anh trai và chị gái giật mình đứng bật dậy, cha vẫn cúi đầu và cất lời."

Cha xin lỗi.

Đáng lẽ không nên đối xử với con như vậy."

"..."

"Cha không định đánh con thật đâu, chỉ định la mắng một chút thôi.

Khi đó, cha đâu biết con có tài năng như thế...

Giờ cha chẳng còn gì để nói nữa.

Cha xin lỗi."

Khi chàng trai không trả lời, người cha đã tuôn ra mọi lời xin lỗi như thể ông sắp xưng tội.

"Cả câu 'nó không phải con tôi, cứ mặc nó'... cha không có ý đó đâu.

Khi ấy cha giận quá thôi..."

Lạ thật.Anh không cảm thấy gì cả.Dù bố mẹ khóc nức nở, anh chị thì tỏ ra chân thành xin lỗi, anh vẫn chẳng nghĩ gì.Không giận, cũng không buồn.

Chỉ như đang xem một bộ phim câm.Và rồi, một câu nói khiến chàng trai nghiêng đầu."

Ông từng nói 'nó không phải con tôi, cứ mặc nó' à?"

Đó là lần đầu tiên anh nghe thấy câu ấy.Người cha ngẩng đầu lên.Ông tưởng anhh đã biết rồi, nên môi mấp máy nhưng lại không nói gì.Thì ra ông từng nói như vậy.Với giám đốc sao?Nhưng điều cậu cảm thấy lúc đó, không phải là đau lòng.Chuyện đó đã xảy ra lâu rồi nên không có gì đáng phải đau lòng cả.Chỉ là bất ngờ thôi.Ông chủ chưa bao giờ nói với anh điều gì như thế, và cho đến tận phút cuối ông cũng không nói với anh rằng chuyện đó đã xảy ra.– Con là con trai của ta, và ta là cha của con.

Mọi chuyện ta làm đều là vì con.Lúc ấy, anh tưởng ông đang nói linh tinh.Nhưng có khi nào ông thật sự nghĩ mình là cha anh?Tiếng cười vang lên.Và rồi, chàng trai phá lên cười ha hả."

Halo, bạn bè của tôi thích em lắm đấy biết không?"

"Tôi rất tự hào về em.

Làm sao trong cái nhà này lại sinh ra được một người như em chứ?

Ba mẹ chẳng có tí máu nghệ thuật nào, chúng tôi cũng vậy."

"Cả ngoại hình cũng thế nữa."

Sau một thời gian dài xin lỗi, anh trai và chị gái với gò má đỏ ửng bắt đầu nói ra những điều họ muốn nói.

Chàng trai chỉ khẽ gật đầu, nhưng có vẻ như chỉ vậy thôi cũng đủ với họ."

Vậy là từ giờ chúng ta lại là anh em thân thiết rồi nhỉ?"

"Nhớ đến chơi thường xuyên nhé, Halo."

Lúc chia tay cũng thật hòa nhã, ấm áp.Trên đường trở về biệt thự, người quản lý ngập ngừng rồi hỏi chàng trai cảm thấy thế nào.Phải trả lời sao đây?Không có một suy nghĩ nào, cũng chẳng có cảm xúc gì cả, chàng trai chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.Người quản lý tưởng rằng chàng trai đang trầm tư vì xúc động, nên cũng không nói gì thêm.Từ sau lần đó, gia đình thỉnh thoảng có liên lạc.Nào là cháu lớn lắm rồi, dạo này em thế nào, khi nào rảnh thì đi ăn một bữa nhé, v.v.Dù phần lớn tin nhắn không được hồi âm, họ dường như cũng không quá bận tâm.Ngày 1 tháng 4.

Để chào đón mùa xuân, họ chúc mừng sinh nhật cho chàng trai trẻ và gửi cho anh ấy một món quà.Ngoài việc hòa giải với gia đình, cuộc sống của chàng trai trẻ vẫn tiếp tục như thường lệ.Chàng trai vẫn sống một cuộc đời rực rỡ.Sau khi nghe xong câu chuyện dài, BB giơ tay hỏi."

Cậu ta chưa từng đến nhà nữa sao?"

"Anh nghĩ vậy à?"

"Thành thật mà nói, là có.

Thật ra tôi còn không chắc là họ đã thực sự làm hòa.

Có đúng là đã làm hòa không?"

Halo khẽ nhếch mép cười."

Vì giữa họ không còn gì nữa, nên có lẽ đó là làm hòa rồi."

Mà, cũng không hẳn là chưa từng đến.Chỉ một lần, anh từng ghé về nhà.Vào thời điểm đó, mùa đông cũng bình thường như bao mùa đông khác.Thay vì đi dự tiệc, lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh lang thang ngoài đường, rồi chẳng hiểu sao lại đến trước nhà.Vì không báo trước nên chắc họ cũng không biết anh đã đến.Chàng trai không vào trong, chỉ đứng ngoài nhìn qua cửa sổ.Qua khung kính, cảnh vật trong nhà hiện ra.Trên lò sưởi treo một dải bóng bay, trên đó viết "Happy Birthday".Ký ức xưa chợt ùa về.Ngày xưa, cũng từng dán như vậy.Tiếng cười khanh khách của em bé và giọng của chị vang lên.Có vẻ hôm nay là sinh nhật nên mọi người tụ họp đông đủ."

Halo?"

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.Anh trai mặc vest, có lẽ vừa đi làm về, vẫy tay chào mừng."

Sao lại không vào trong?"

Vì không có ý định vào nhà, chàng trai hơi lưỡng lự.Anh trai đặt tay lên vai, kéo anh vào."

Không phải lần đầu tiên của em sao?

Em đến như thế này.

Anh mừng lắm."

Khi bước chân qua sân và đứng trước cửa nhà."

Nhưng mà, sao em biết?"

"Cái gì cơ?"

"Anh không nói vì sợ làm phiền em.

Nhưng sao em biết hôm nay là tiệc sinh nhật của Sophia?"

"...Sophia?"

"Cháu gái em ấy.

Sinh nhật nó là hai ngày nữa, nhưng tụi anh tổ chức tiệc cuối tuần."

"···À."

Chàng trai nhìn về dòng chữ "Happy Birthday" treo trên lò sưởi."

Hôm nay là sinh nhật Sophia à?"

"Ừ, không phải em biết nên mới đến sao?"

Cánh cửa mở ra."

Mẹ, ba.

Biết ai đến không?"

Anh trai đặt cặp xuống, tháo giày."

Đứa con đáng tự hào của ba mẹ, Halo đến chúc mừng sinh nhật cháu gái đấy!

Sophia, con đúng là đứa trẻ may mắn." (note: ngày sinh của em trai/con trai mà còn quên, biết là hơn 15 năm nhưng bảo là nhớ Halo mà đến chuyện sinh nhật thật sự lại quên mất)Chị gái vui vẻ bế cháu ra khoe.Chàng trai mấp máy môi rồi cũng nói một câu chúc mừng sinh nhật.Sophia cười khanh khách, và một khung cảnh gia đình hạnh phúc hiện ra.Chàng trai hiểu ra.Người lạc lõng nhất nơi đó chính là anh.Ngay khi anh rời đi, không khí ngượng ngùng cũng biến mất, tiếng cười tràn ngập khắp nhà."

Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai của Sophia!"

"Ngày 16 mọi người tính làm gì?"

"Vì không rảnh ngày 16 nên mới tổ chức hôm nay chứ sao."

"Nhưng vẫn phải chúc mừng sinh nhật thật sự chứ.

Nếu không mai mốt con bé tưởng sinh nhật mình là 14 tháng 11 thì sao."

Có lẽ, đó là lần cuối cùng anh ghé về nhà.Sau khi phát hành album thứ 10 Cannot be cut"Halo, chúc mừng nhé.

Nhưng mà này, anh có bao giờ thấy thắc mắc không?"

"Thắc mắc gì?"

"Không biết có phải chỉ mình tôi nghĩ thế không...

Nhưng nếu chúng ta phát hành album với một cái tên khác, liệu mọi người có còn yêu nhạc của chúng ta nữa không?"

"Thành thật mà nói, chỉ cần che mặt Halo lại là xong rồi.

Nghĩ mà xem, ai mà chịu nổi một Halo không đẹp trai chứ."

Chàng trai tiếp tục lập cú homerun liên hoàn với album thứ 11 Catch me if you can, lần này không đặt tên mình lên bìa đĩa.Và đến khi công ty dần ổn định, họ bắt đầu nhận thêm người mới.Chàng trai trẻ phát hành album thứ 12 của mình mang tên Life is delight.Quả thật, cuộc đời rất đáng tận hưởng."

Và cuối cùng, tại lễ trao giải Grammy, 'HALO' sẽ cất giọng."

Halo nhìn BB và nhớ lại ký ức cuối cùng của mình.Phải rồi, bắt đầu từ lúc đó.Khi James hỏi anh sau này muốn làm gì, anh đã trả lời:— Hay là giải nghệ nhỉ?Âm thanh biến mất.Đôi mắt thường ngày điềm tĩnh của James trợn to lên, rồi anh ta hét lớn.— Gì cơ?

Giải nghệ á?!

Anh vừa nói giải nghệ hả?

Vào cái ngày tuyệt vời thế này?— Ai lại phát biểu giải nghệ trong một ngày tuyệt vời như thế này chứ?!— Anh có biết hôm nay là ngày gì không mà...Chàng trai với mái tóc nhuộm trắng cười khúc khích.Đêm sa mạc California trôi qua trước mắt anh.— Tôi chỉ hỏi một câu thôi.

Anh muốn từ bỏ tất cả à?— Không hẳn.— Vậy tại sao lại đột nhiên đòi giải nghệ?Có lẽ đã quá vội vàng rồi.Chàng trai nghĩ.

Khi nhìn vào bóng tối sa mạc.'Chẳng phải mình đã làm xong hết mọi thứ rồi sao.'Những mục tiêu đặt ra từ thuở nhỏ, anh đã hoàn thành hết ở tuổi 32.

Không còn điều gì khiến anh thấy xứng đáng để tiếp tục.Nếu cuộc đời của anh là một bộ phim, thì đã đến lúc phần giới thiệu kết thúc phim phải xuất hiện.Bản nhạc hay nhất mà anh ấy từng sáng tác đang được phát ở chế độ nềnTên của tất cả mọi người đã giúp đỡ quá trình sản xuất, từ diễn viên đến đạo diễn, đều sẽ được liệt kê.Và cuối cùng, cụm từ này xuất hiện'Bộ phim này dựa trên một câu chuyện có thật.'Ha.

Đúng là một cái kết đẹp.Nhưng cuối cùng chàng trai trẻ đã thay đổi lời nói sau khi thấy người quản lý khóc nức nở.

Phải rồi, người ta còn hứa sẽ lo cho đám nhóc cáo già nhà mình ăn học đến nơi đến chốn, thì mình tuyên bố giải nghệ bây giờ có khi lại quá đột ngột.Anh sẽ phát hành album thứ 13, dành một khoảng thời gian để sắp xếp mọi chuyện, rồi lặng lẽ rời đi.— Và nếu sau này ai trong chúng ta giải nghệ, hãy viết tặng nhau một ca khúc chia tay nhé.Có lẽ cần mất khoảng một năm để tìm được người viết bài hát chia tay.Chàng trai mỉm cười, ôm lấy Marianne trong vòng tay.Và hát lên, hướng về bình minh sẽ đến sau màn đêm."

Rồi sao nữa?"

Trước câu hỏi của BB, Halo chỉ khẽ cụng nắm đấm phải vào nắm đấm trái."

Xin lỗi?"

BB không hiểu, nên hỏi lại.Nhưng theo cậu đoán, không phải là không hiểu, mà là không dám tin nên mới hỏi lại lần nữa."

Chết rồi."

"Cái gì cơ?"

"Rầm một cái—"Tiếng gõ bàn phím gấp gáp cũng dừng lại.BB, người ban đầu còn định ghi chép vào sổ nhưng rồi phải dùng laptop vì câu chuyện quá dài, không thể tin nổi, liền hỏi lại.Vậy là, đây là cái kết..."

Thế là hết rồi sao?"

Halo bật cười."

Không hẳn."

Đúng là không hẳn.Nhưng cậu đâu có định kể câu chuyện vô lý rằng mình trở thành Roh Hae-il.Thế nên, câu chuyện về HALO của một thế giới khác kết thúc tại đó."

Không, Halo à..."

BB chưa từng bắt bẻ bất cứ phần nào của câu chuyện.

Nhưng lần này, anh không thể không lên tiếng.Làm sao chúng ta có thể chấp nhận rằng cái kết của một sử thi đáng kinh ngạc như vậy không chỉ là sad ending mà còn là bad ending?Giống như cái kết mà tỉnh dậy hóa ra chỉ là một giấc mơ, không thể nào chấp nhận nổi."

Halo, cậu cũng biết đấy, kiểu kết thúc như thế này, không một khán giả nào có thể chấp nhận đâu."

BB cố nén cảm xúc, cố gắng nói một cách bình tĩnh.

Với người đã tạo nên – à không, người sở hữu đại tự sự này - chắc chắn có thể viết nên một cái kết tốt hơn thế."

Vậy à?"

"Không phải tôi nói cho có.

Suốt hai tiếng đồng hồ vừa qua, khán giả đã đồng cảm với cuộc đời của một con người, mà rồi cái chết của người đó lại không có cả cảm xúc lẫn chiều sâu.

Làm sao người ta chấp nhận được một cái kết như vậy?"

Tuy nói có vẻ bình tĩnh, nhưng BB không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu cái kết đó được công bố thực sự.

Khán giả sẽ làm loạn, không chừng còn bùng nổ chiến tranh.Gạt bỏ vai trò đạo diễn sang một bên, BB lúc này chỉ còn là một khán giả đã đồng hành cùng câu chuyện về HALO của thế giới khác, và anh không thể chấp nhận điều này.Phải, BB thừa nhận.Anh đã yêu câu chuyện này.Yêu đến mức không muốn đụng vào bất cứ chi tiết nào.Giống như những người trong câu chuyện ấy, anh cũng yêu 'HALO khác'.

Yêu sự lộng lẫy của anh và yêu cả sự bi thảm của anh.BB, người đã yêu 'HALO khác' không muốn để anh ấy kết thúc một cách thảm thương như vậy.Hơn nữa, thời đại này người ta chuộng happy ending.Thời kỳ của sad ending, bad ending đã qua lâu rồi.Nghe BB trình bày đầy nhiệt huyết, Halo nghiêng đầu, như đang suy nghĩ điều gì đó.

BB chỉ mong cậu sẽ đổi ý, đổi lại cái kết ấy.

Và rồi, sau một lúc lâu.Đúng lúc đó, cậu bé ngẩng đầu lên và mở miệng."

Thế thì thế này được không?"

"Cái gì cơ?"

Chỉ cần đừng nói là "chết rồi" nữa thì cái gì cũng được.BB háo hức lắng nghe lời cậu."

BB hãy viết cái kết mà anh muốn đi."

"...Hả?"

"Tôi thì vẫn nghĩ 'anh ấy' đã chết, nhưng BB không muốn thế mà, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì BB hãy viết kết thúc.

Với tôi thì kết nào cũng được."

Đôi mắt BB từ từ mở to.Và nụ cười trên gương mặt Halo cũng ngày càng rõ hơn.Dường như cậu thực sự thấy thích thú với tình huống này.Cuộc phỏng vấn cuối cùng kết thúc như vậy.Trước khi di chuyển sang bàn ăn, cậu bé khẽ lẩm bẩm nhìn ra ngoài cửa sổ."

Không biết sẽ là cái kết như thế nào nhỉ."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 196: Cuộc đời mà cậu ấy khao khát nhất


"Ổn cả chứ?"

Ngay trước bữa tối, BB nhận được cuộc gọi từ Thomas Benson, đối tác làm ăn của anh và cũng là CEO của công ty sản xuất Brilliant B.Đây là cuộc gọi định kỳ để kiểm tra tình hình kinh doanh."

Chắc vậy."

"Ồ, cuối cùng thì cũng có thứ khiến anh không hài lòng à?"

Hễ ai hỏi BB tình hình ra sao.'Chuyện này thật vô lý.''Thomas, đồ ngốc này—.''Hoàn hảo quá...

Không thể tin được.'BB là người liên tục thốt ra những câu cảm thán và những điều vô nghĩa như thế.Kể từ sau khi bắt đầu phỏng vấn với Halo, BB như phát điên, y như lúc anh ta còn trong giai đoạn viết kịch bản.

Hôm nay, có vẻ cuối cùng anh ta đã trở lại hình ảnh vị đạo diễn theo chủ nghĩa tác giả khó chiều.Thomas nghĩ điều này đến cũng muộn hơn dự đoán.Thật ra, anh đã tưởng BB sẽ phát chán vì cậu nhóc xen vào chuyện từ lâu rồi cơ.Vì BB vẫn chưa nổi cáu, anh bắt đầu nghĩ, chắc cậu nhóc kia cũng có ích đôi chút.

Nhưng đúng là, chuyện gì đến cũng đến."

Biết ngay mà.

Với anh thì kiên nhẫn được đến mức này là khá rồi đấy.

Cực cho anh rồi.

Chỉ cần ký hợp đồng nữa là xong.

Bảo là sẽ làm giống như kịch bản đó, rồi về viết lại từ đầu."

"Oh my gosh.

Giờ thì phải làm sao với cậu ta đây."

"Hử?"

BB lắc đầu, rồi quyết định nói rõ ràng cho xong."

Tôi sẽ không động đến câu chuyện của cậu ấy đâu."

"Sao cơ—?"

"Tôi sẽ làm đúng y như những gì đã định trong câu chuyện.

Không chỉnh sửa gì hết.

Không thêm, không bớt."

"Ý anh là không chỉnh sửa kịch bản à?"

Không ai khác, mà chính là anh sao, BB?Brian Berry, một đạo diễn theo chủ nghĩa tác giả nổi tiếng vì chỉ làm phim dựa trên kịch bản do mình viết, lại chấp nhận dùng nguyên xi một kịch bản do người khác viết?Lần này, Thomas thật sự không tin nổi và hỏi lại."

Thomas, lẽ ra anh nên đến đây.

Nếu nghe được những gì tôi đã nghe, chắc chắn anh cũng sẽ đưa ra quyết định giống tôi."

Dù Thomas có tin hay không, BB lại bắt đầu lẩm bẩm như thể tâm trí đang trôi dạt ở đâu đó."

Mọi người cần phải biết về cuộc đời của 'anh ấy'."

"Hôm trước anh còn bảo nó vụng về cơ mà."

"Tôi à?

À, phải rồi."

BB từng nói như thế khi nhắc đến cái tên thật của 'anh ấy'.Lúc đó, BB nghĩ Halo không đặt nổi tên thật cho 'anh ấy', nên mới thấy nó vụng về."

Nhưng không phải vậy."

Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, BB đã rùng mình vì xúc động.Không ai biết tên thật của 'anh ấy', chính điều này trở thành thiết bị kịch tính khiến bi kịch của nhân vật được đẩy đến đỉnh điểm.Có thể ở "thế giới khác", tên thật của người nổi tiếng "HALO" đã được công khai, nhưng không còn ai gọi anh bằng cái tên đó nữa.Gia đình chỉ gọi anh là 'HALO', còn những người từng gọi tên anh hoặc đã chết, hoặc không còn bên cạnh anh nữa.

Ngay cả người trong cuộc, 'HALO', và cậu bé đã tạo ra câu chuyện này cũng đều từ bỏ cái tên ấy rồi.Ngay cả khán giả sau khi xem phim cũng sẽ chẳng ai gọi tên anh ấy.Một người nổi tiếng nhất thế giới, vậy mà thật mỉa mai, không ai trên đời này nhớ đến tên anh.Đây quả thực là một nghịch lý vừa bi thảm vừa đẹp đẽ.BB cảm thấy mắt mình nóng lên.Có thể gọi đây là xúc động."

Chính vì không có tên mà nó trở nên hoàn hảo."

Thomas chắc chắn không thể hiểu được.Muốn hiểu hết thì phải nghe trọn câu chuyện này.Thomas cũng biết lúc này có cố nói chuyện tiếp cũng vô ích.Vì vậy, anh chọn cách im lặng và chuyển chủ đề."

Vậy anh đang lăn tăn điều gì?"

"À."

Giọng BB lại trầm xuống.Lúc trước còn nói như kẻ điên, giờ lại quay về với nỗi trăn trở của mình."

Tôi không biết phải kết thúc câu chuyện này như thế nào."

"Cậu nhóc đó không kể kết thúc à?"

"Có chứ, nhưng mà..."

Trên đường đi đến lễ trao giải Grammy.Một tai nạn giao thông.Đó là một kết thúc hoàn toàn không thể chấp nhận được."

Kết thúc như thế là không đúng."

Không phải vì anh yêu quý nhân vật chính.Mà là vì tư cách một đạo diễn, anh không thể nào kết thúc như vậy sau khi khiến khán giả đồng cảm và chìm đắm vào cuộc đời của nhân vật suốt hơn hai tiếng.Kể cả khi 'anh ấy' thực sự tồn tại ở đâu đó và chết như thế này.BB không thể để mọi thứ kết thúc như thế được.Nhưng nếu vậy thì phải làm sao?Đúng là con đường đến Grammy là một cái kết.Nhưng có nên để kết thúc bằng một tai nạn như thế này không?Hay vẫn còn một cái kết hoàn hảo hơn?

BB thở dài.Kính cửa sổ bắt đầu mờ hơi sương."

Tôi cần phải suy nghĩ về điều đó."

Anh vẫn chưa nghĩ ra được cái kết nào xứng đáng với anh ấy.Vẫn còn nhiều thời gian, có lẽ nên suy nghĩ thêm một chút.Anh ấy muốn cuộc đời mình kết thúc như thế nào?Liệu anh ấy thật sự muốn giải nghệ?Nếu là mình thì...Hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau trỗi dậy.Đã lâu lắm rồi BB mới đắm chìm vào câu chuyện của một ai đó như vậy.Dù cảm thấy hạnh phúc, nhưng mỗi lần nghĩ đến kết thúc lại khiến anh trăn trở.Có vẻ như BB đã yêu mến "anh ấy".Cái bi kịch ấy thật đẹp, và anh chỉ mong anh ấy được hạnh phúc vào phút cuối.Không phải một cái chết vô nghĩa thế này, mà là tặng cho "anh ấy" một cuộc sống mà anh ấy thật sự mong muốn.Ví dụ như thế này.Có một người bạn, gọi tên thật của anh ấy, khi anh vừa tỉnh lại trong cơn hoang mang sau tai nạn.Nhưng đó là một kết thúc không thể xảy ra.Vì trong "thế giới khác" đó, chẳng có ai gọi tên thật của 'Halo'."

Thôi, ngắt máy đây."

"À, hôm nay anh định ăn tối với Halo phải không?"

"Với các thành viên của cậu ấy nữa."

"Ừ, thế thì cũng xem như thu thập tài liệu tốt đấy.

Ăn ngon nhé."

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng cạch.BB bước ra khỏi phòng và nhấn tầng sky lounge.Khi anh nói tên mình, nhà hàng ở tầng đó lập tức đưa anh vào bên trong.Cuộc gọi với Thomas Benson đã làm anh đến muộn.BB vừa chuẩn bị xin lỗi vừa rẽ qua góc thì nghe thấy tiếng cười.Dù tiếng cười nhỏ dần do thu hút sự chú ý của những người xung quanh, bầu không khí vẫn rất ấm áp.Moon Seo-yeon đang cãi nhau vặt với Nam Gyu-hwan.Han Jin-young đón nhận câu chuyện một cách điềm tĩnh, và một cậu thiếu niên bật cười vui vẻ cùng họ.Sắc mặt của những vị khách khác cũng dịu lại khi nhìn về phía bàn đó.Có thể vì ở đó có một ngôi sao nổi tiếng, cũng có thể vì bầu không khí hạnh phúc lan tỏa.Dù sao thì—"Tôi đến muộn nhiều quá phải không?

Mải liên lạc nên đến trễ, mọi người đợi lâu chưa?"

BB bước vào giữa họ một cách tự nhiên.Moon Seo-yeon và Han Jin-young, vốn không ngại người lạ, chào bằng tiếng Anh, Nam Gyu-hwan cũng lúng túng nói "Hi."

Có lẽ vì vừa tổng hợp câu chuyện về "HALO ở thế giới khác", các thành viên của cậu thiếu niên bỗng trông khác đi một chút.Càng nhìn, họ càng khác với ban nhạc trong câu chuyện.Ánh mắt các thành viên dành cho cậu thiếu niên ngập tràn sự yêu mến.Giống như nhìn đứa em nhỏ, đôi lúc lại như sự kính trọng.Có vẻ như có điều gì đó nhiều hơn là mối quan hệ giữa ông chủ và nhân viên."

Tôi nhìn hơi lâu nhỉ?"

BB chỉ nhận ra mình đang nhìn quá chăm chú khi ánh mắt chạm phải Moon Seo-yeon.

Nhưng cô ấy không hề khó chịu."

Có điều gì khiến anh tò mò sao?"

Ngược lại, cô hỏi một cách thân thiện.BB chợt nhớ đến chuyện các "thành viên trong câu chuyện" từng cảm thấy tự ti chỉ vì không được xuất hiện trên một tạp chí lá cải."

Thật bất ngờ khi thấy các bạn thân thiết đến vậy.

Thật ra, nhiều ban nhạc dù hoạt động lâu năm cũng chẳng thân nhau.

Có thể câu hỏi này hơi thô lỗ, nhưng tôi hỏi một điều được chứ?"

"Cứ hỏi đi ạ."

"Các bạn có từng mâu thuẫn khi làm việc cùng nhau không?"

"Mâu thuẫn à..."

Moon Seo-yeon nghiêng đầu.Cô biết đạo diễn và sếp đang làm phim, nên định sẵn sẽ trả lời mọi câu hỏi.Nhưng câu này thì hơi khó.Bởi vì—"Ờ... chúng ta từng cãi nhau không nhỉ?"

Cô thật sự không nhớ nên quay sang hỏi các thành viên."

Chúng ta á?

Cãi nhau suốt mà."

"Thật á?"

"Ừ, em với Gyu-hwan lần nào cũng—."

"Không, là tại anh ta làm em bực trước mà!"

Moon Seo-yeon hét lên vì oan ức trước câu nói của Han Jin-young."

Cãi cả chuyện ăn gì nữa."

Moon Seo-yeon thích ăn nhiều món.Nam Gyu-hwan thì khẩu vị lạ lùng với pizza Hawaii, sô cô la bạc hà.Han Jin-young thì không kén chọn mấy, nhưng Halo thì không thích bữa ăn không có thịt."

Nhưng cũng chưa bao giờ cãi nhau to."

"Đúng thế.

Cậu có nhớ lần nào không?"

"Không nhớ nữa."

Nam Gyu-hwan đáp qua loa, khiến Moon Seo-yeon thở phì mũi.Đó thường là dấu hiệu trước khi cãi nhau, nhưng lần này, cô vẫn trả lời BB đàng hoàng."

Bọn tôi chưa từng cãi nhau lớn.

Chủ yếu là mâu thuẫn nhỏ thôi."

"Với Halo cũng không à?"

"Cãi nhau với sếp sao được chứ."

Câu trả lời nghe như một nhân viên trung thành, nhưng tiếp sau là lời đầy yêu thương.

Rằng cậu ấy tuyệt vời, học được nhiều thứ từ cậu, được cậu giúp đỡ rất nhiều, và cậu rất ngầu.BB nhìn với ánh mắt khó tả."

Anh tò mò à?"

Lúc đó, Moon Seo-yeon hỏi như thể thấu hiểu lòng anh.BB thừa nhận một cách thẳng thắn.Anh tò mò về mối quan hệ của họ, về câu chuyện của họ."

Chuyện này tôi chưa từng kể đâu—"Moon Seo-yeon bắt đầu chia sẻ không chút ngần ngại, và BB đã nghe được rất nhiều.Từ chuyện cô được Halo dạy sáng tác.Tới chuyện Nam Gyu-hwan nộp đơn mà không biết đó là Halo, sau lại trở thành fan thành công nhất của hội Mặt Trời.Và câu chuyện về Han Jin-young, người đã dạy MIDI cho một cậu bé trung học muốn theo đuổi âm nhạc và sau đó trở thành tay bass.Anh nên nói gì đây?Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, anh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn cậu bé được bao quanh bởi các thành viên của mình.Anh thật sự có quá nhiều điều muốn biết.Những câu hỏi không ngừng xuất hiện.Và cuối cùng, khi chỉ còn hai người.BB không thể kìm nén tò mò nữa."

Halo, tôi có một điều muốn hỏi."

"Về 'Halo ở thế giới khác' à?"

"Không, lần này là về Halo ở thế giới này.

Tôi có thể hỏi một điều chứ?"

Halo dừng lại một lúc, có lẽ ngạc nhiên vì câu hỏi này, trước khi gật đầu.

"Thật ra có rất nhiều điều tôi muốn biết."

Hôm nay là buổi phỏng vấn cuối cùng.Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, BB đã đặt vé máy bay trở về và đây là buổi gặp mặt không chính thức cuối cùng với Halo."

Điều tôi thật sự tò mò là—"Ánh mắt họ chạm nhau."

Tại sao?"

BB nhìn chằm chằm cậu thiếu niên như thể muốn thấy được cảm xúc thay đổi trên gương mặt cậu."

Tại sao cậu lại tạo ra 'Halo ở thế giới khác'?"

"Sao lại hỏi tại sao?"

"Tại sao cậu lại viết nên câu chuyện đó?"

Halo im lặng.Vì đó vốn không phải câu chuyện do cậu bịa ra, nên chẳng biết trả lời thế nào.Sau đó BB nói thêm."

Lúc đầu tôi nghĩ đó chỉ là kiểu 'bi kịch khiêu dâm' thôi."

"..."

"Cậu biết đấy.

Kiểu người ta tìm thấy catharsis qua nỗi bất hạnh của kẻ khác, an tâm vì mình không rơi vào tình cảnh đó, và có khi còn thấy tự tin hơn.

Nhưng mà—"Halo mà BB nhìn thấy chính là người như vậy.Cậu vốn vô tâm với chuyện của người khác, và cũng chẳng tự ti đến mức phải an ủi bản thân bằng bất hạnh của người khác.Thế thì vì sao một người như vậy lại tạo ra "Halo ở thế giới khác"?Dù câu chuyện đó rất đẹp, nhưng vì lý do gì cậu thiếu niên trước mắt lại viết nên nó?Chưa kể, đây không phải kiểu truyện có thể bắt gặp ở đâu đó.

Mà là câu chuyện được xây dựng tinh tế tới mức như thể cuộc đời một người đã từng tồn tại.Một cậu thiếu niên bận rộn với âm nhạc của chính mình lại..."

Tại sao cậu lại tạo nên câu chuyện về một con người bất hạnh đến vậy?"

Ngón tay cậu khẽ động đậy.BB cho rằng cậu hơi bối rối.Vì đây là thói quen của cậu mỗi khi không biết phải trả lời thế nào."

'Anh ấy' bất hạnh sao?"

Nhưng câu hỏi ngược lại ấy khiến BB khựng lại.Đó là một câu trả lời có phần lạc đề.Không trả lời thẳng vào câu hỏi, mà lại tập trung vào một điểm kỳ lạ.Tuy vậy, BB cho rằng dù là vì "anh ấy" hay vì cậu bé trước mắt, anh vẫn cần phải đưa ra câu trả lời."

Dĩ nhiên, 'anh ấy' là một nghệ sĩ thành công."

Một thiếu niên bỏ nhà đi, rồi vươn tới đỉnh cao thế giới như một nhân vật trong phim.

Diện mạo xứng đáng được gọi là hiện thân của Apollo, và lối sống không thỏa hiệp với thế giới.Trên hết, âm nhạc của anh đã cuốn hút biết bao người.Giống như cái tên 'HALO'.Sống cuộc đời lộng lẫy mà ai cũng ao ước, đạt được mục tiêu sớm hơn người khác, "anh ấy" hẳn đã sống một cuộc đời thành công.Thật khó để tìm ra một nghệ sĩ thành công hơn thế."

Có lẽ sẽ không nhiều người cho rằng anh ấy bất hạnh.

Chính tôi cũng không nên nghĩ như vậy."

"..."

"Nhưng 'bất hạnh' là một khái niệm mang tính tương đối mà."

Không rõ cậu hỏi như thế vì đã hiểu điều này, hay vì thật sự không biết.BB ngẫm nghĩ, rồi buộc phải thừa nhận rằng có lẽ thiếu niên này chưa bao giờ cho rằng "anh ấy" là người bất hạnh hay đáng thương."

Ít nhất là với cậu, 'anh ấy' vừa là người bất hạnh vừa là nghệ sĩ.

Bởi vì cậu đang sống cuộc đời mà 'anh ấy' từng mong ước nhất."

Cậu bé đáp trả như thể muốn phản bác."

Anh biết tôi vẫn chưa đoạt Grammy đúng không?"

"Vậy à?"

"Với lại, 'anh ấy' sở hữu một diện mạo cực kỳ nổi bật.

Đến mức có thể khiến anh ấy trở thành ngôi sao ngay lập tức."

BB cảm thấy phản bác ấy thật kỳ lạ."

Chuyện đó quan trọng đến thế với cậu sao?

Và với 'anh ấy' cũng quan trọng đến thế à?"

"HALO" của thế giới kia từng xem nhẹ cả Grammy.Chàng trai này cũng có khả năng đoạt Grammy bất kỳ lúc nào.Ngoài ra, gương mặt ấy liệu có thực sự là một phước lành với "anh ấy"?Bởi "anh ấy" dù có thế nào rồi cũng sẽ trở thành ngôi sao."

Ừ thì, có thể cậu không cho rằng 'anh ấy' là người bất hạnh."

Quan điểm cá nhân thôi, BB tôn trọng điều đó."

Chỉ là một ý kiến thôi mà."

BB không cố chấp với cậu bé có vẻ đang hoang mang trước mặt.

Nhưng anh vẫn muốn nói thêm một điều."

Chỉ là... nếu tôi là 'anh ấy', chắc tôi sẽ ghen tị với cậu đấy."

Khi nghe những câu chuyện từ các thành viên trong ban nhạc của HALO, BB cũng cảm thấy như vậy.

Anh có thể nói gì đây, tình huống này không phải tương tự như 'HALO ở thế giới khác' nhưng kết quả lại khác sao?Biết đâu, đây mới là cái kết lý tưởng nhất mà "HALO của thế giới khác" đáng lẽ đã có được. (note: thì đúng là Halo tái sinh thành Roh Hae-il và nhớ lại kí ức kiếp trước đấy thôi)
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 197: Điều tôi yêu quý nhất


"Sống cuộc đời mà 'tôi' từng khao khát nhất ư?"

"Sếp, cậu ổn chứ?"

"...Vâng, ổn mà."

"Không phải lúc nãy cậu đã uống rượu đấy chứ?"

Khi Moon Seo-yeon nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, Halo chỉ thản nhiên nhún vai."

Có thể tôi đã uống một ly chăng?"

Cả Halo và Moon Seo-yeon đều biết, cậu chưa hề uống dù chỉ một giọt.Trước câu nói đùa mang chút tinh nghịch đó, Moon Seo-yeon gạt bỏ lo lắng và khẽ trách nhẹ.Tiễn các thành viên về, Halo trở lại phòng mình.Từ khung cửa sổ mở, gió lùa vào.Halo bước đến bên cửa sổ để đóng lại.Ngoài kia, khung cảnh đêm Seoul rực rỡ hiện ra trước mắt.Khác biệt với vẻ trầm mặc của London, nhưng cũng mang một phong vị riêng.Đêm Seoul sáng rực bởi ánh đèn nhân tạo, mang một cảm giác hiện đại.

Một thành phố của những con người đang dốc sức sống vì ngày mai của chính mình.Halo bỗng nhìn quang cảnh thân quen đó bằng một ánh mắt khác lạ.Cậu đưa tay chạm vào khung kính.Làn lạnh truyền đến khiến anh như bừng tỉnh.Và rồi, giọng của BB lại vang lên.- Ít nhất đối với cậu, 'anh ấy' là một người bất hạnh, một nghệ sĩ bất hạnh.

Vì cậu đang sống cuộc đời mà 'anh ấy' từng khao khát nhất."

Khi đó, Halo đã phản bác một cách ngu ngốc.Grammy, vẻ ngoài.Những thứ mà bình thường cậu chẳng buồn để tâm đến.- Điều đó quan trọng với cậu và với 'anh ấy' đến vậy sao?Phải, BB nói đúng.Grammy là điều mà cậu từng khinh thường nhất.Còn vẻ ngoài thì thôi.Cậu từng chứng minh điều đó rồi cơ mà.Ngay cả một Halo không để lộ vẻ ngoài, không bộc lộ điều gì như ở thế giới trước cũng đã thành công.Dù cậu trông thế nào, là ai, thì mọi người vẫn yêu âm nhạc của cậu, và cuối cùng gọi cậu là vinh quang.Mà giờ lại đi để tâm đến vẻ ngoài, chẳng phải chỉ là sự cố chấp vớ vẩn thôi sao?Thật xấu hổ khi bản thân lại ngu ngốc như vậy.Không hiểu sao lúc ấy lại phản bác như thế nữa.BB thì vẫn nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng chắc anh ấy cũng biết Halo đã cư xử như một đứa trẻ.Giọng nói của BB vang vọng ngay trong màng nhĩ.But if I had been him(Nhưng nếu tôi là anh ấy)I would have been envious of you.(Tôi chắc chắn sẽ ghen tị với cậu.)Câu hỏi của anh ta vang lên và đâm thẳng vào cậu như một nhát dao.

- Tại sao cậu lại phải tạo nên câu chuyện của một người bất hạnh như vậy?Nhiều tiếng nói hòa trộn lại, tấn công "anh ấy".- Cậu, người đang sống cuộc đời mà anh ấy mong ướcCậu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó dù chỉ một lần.Đối với Halo, thế giới quá khứ và thế giới hiện tại không có gì khác biệt.Vẫn là những album cũ đem lại danh tiếng.Sống trong ánh hào quang giữa vòng vây của vô số người, cũng chẳng thay đổi.Trình diễn trên sân khấu trong concert.Được khán giả reo hò, được fan yêu thương, và bị ai đó ghét bỏ.Không khác, mà phải nói là giống hệt.Sau đó có người hỏi 'Thật sự giống nhau sao?'Giọng nói ấy nghe như của BB, nhưng cũng là giọng của "Halo của thế giới trước".'Thật sự không khác chút nào à?'Có một chàng trai hiện lên trong ô cửa sổ.Ánh mắt cậu chạm phải ánh mắt của "Halo của thế giới trước".Không giống như lần chạm mặt trên chuyến tàu, lần này, anh ta không có vẻ chán chường.Halo lặng lẽ nhìn anh ta, rồi ngồi xuống ghế sofa.Ngay sau đó, hình ảnh phản chiếu trong ô cửa cho thấy "Halo của thế giới trước" cũng ngồi xuống ghế đối diện.Không biết từ khi nào, anh ta ôm lấy cây guitar.

Sau lưng anh, vô số người lướt qua.Họ đều mang theo một câu chuyện từng kể cho BB.Là cha mẹ với gương mặt lạnh lùngLà người anh trai hay xoay tròn ngón tay trên đầu.Là người bạn cùng phòng giật mình hoảng hốt khi cậu đập vỡ guitarEddie và các anh ôm vai anh rồi lặng lẽ bước qua.Ông chủ ăn mặc nhếch nhác mà cậu từng gặp ở công viênKhách mời của bữa tiệc và những session không kéo dài lâu.Cuối cùng là người quản lý đã đồng hành với cậu đến khoảnh khắc cuối cùng.Người quản lý dắt tay con mình cùng vợ đi ngang qua "anh ta"."

Halo của thế giới trước" không ngoái đầu lại nhìn họ.Mặc kệ họ đi hay ở, anh ngồi trên ghế hay đúng hơn là một phiến đá nhẵn bóng và cất tiếng hát.Halo có cảm giác cậu biết rõ bài hát đó là gì.Cậu nhặt lấy cây guitar đang đặt hờ trên sofa và bắt đầu chơi."

Halo của thế giới trước" ngước lên nhìn một lúc như thể anh ấy nghe thấy âm thanh đó, rồi cười khúc khích và lại hát.Dù không nghe được tiếng, Halo biết anh ta đang đệm theo nhịp đàn của mình.Đó là những ca khúc trong album thứ 14 mà cậu vừa hoàn thành.Một bài hát dành cho mọi người vang vọng bên trong phòng khách sạn.Dù chỉ có một giai điệu vang lên, nhưng Halo lại nghe được hai.Âm thanh từng thiếu hụt được lấp đầy.Halo chưa từng tìm thấy âm thanh nào hoàn hảo hơn thế."

Halo của thế giới trước" khẽ gật đầu như tán thưởng.Nụ cười mắt cong ấy như thể đang hỏi: "Cậu cũng thấy hay chứ?"

Halo chậm rãi gật đầu."

Ừ, hay thật."

Bài hát dành cho cha mẹ, những người đã chấp nhận cậu sau khi nghe .Bài hát dành cho Jang Jin-soo và các anh ở căn cứ, những người đã dạy cậu mọi điều từ đầu đến cuối.Âm nhạc tràn ngập niềm vui dành cho những người bạn như Shin Joo-hyuk và Hwang Ryong-pil.Tình cảm dành cho các thành viên đã cùng cậu đi qua những chuyến du lịch.August Veil, người luôn ủng hộ âm nhạc của cậu bất kể nó là gì.Và hơn hết, âm nhạc dành cho vô số người đã yêu thương cậu.

Khung cảnh đêm ấy, khi mọi người tổ chức sinh nhật cho cậu, cũng được khắc họa.Halo thẳng thắn thừa nhận.Thế giới này thân thiện hơn với cậu và âm nhạc của cậu.Khi cậu hoàn thành tám ca khúc, "Halo của thế giới trước" cũng ngừng chơi đàn.Vẫn như mọi khi, "Halo của thế giới trước" mỉm cười mãn nguyện như trong một bộ ảnh tạp chí.Sau đó, anh ta nháy mắt như muốn bảo nhìn sang bên cạnh đi.Halo sợ "anh ta" sẽ biến mất, nhưng vẫn từ từ quay đầu lại và phát hiện ra.Không phải là "Halo của thế giới trước", mà là vô vàn người đang vây quanh một cậu bé hiện ra trong khung cửa sổ.

Họ là những người yêu thương cậu bé, và cũng là những người cậu bé yêu quý, tất cả đều nở nụ cười rạng rỡ như trong một bức ảnh gia đình.Cậu bé nhìn họ một lúc, rồi quay đầu đi.

"Halo của thế giới trước" không còn nữa.Như thể chưa từng hiện diện ở nơi đó.Hay như thể đã đi đến một nơi rất xa.Chỉ còn lại chiếc sofa nơi cậu từng ngồi.Nhưng kỳ lạ thay, cậu không thấy tiếc nuối hay buồn bã.Dù khi quay đầu lại chỉ thấy ô cửa sổ trống trơn, cậu cũng không thấy cô đơn.Những người yêu cậu vẫn đang ở nơi họ vốn thuộc về.Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh Seoul trải rộng.Khung cảnh mà cậu yêu thích nhất.Đến một lúc nào đó, quang cảnh trở nên mờ nhạt.Halo để cơ thể hòa vào âm nhạc khi tiếp tục chơi lại bản nhạc cậu vừa ôn lại cùng "Halo của thế giới trước".Bài hát dành cho những người cậu yêu thương.À, ở thế giới trước, mình chưa từng nghĩ sẽ làm ra một bài hát như thế này.Tại sao đến tận bây giờ mới viết ra nó nhỉ?Mình hạnh phúc đến thế này cơ mà.Âm nhạc, thứ lay động cảm xúc của con người, lại quay về và làm trái tim cậu rung lên lần nữa.

Giống như lần đầu cậu sáng tác , cơn rùng mình bao trùm lấy cậu.Cậu hạnh phúc vô cùng khi chơi bản nhạc ấy, và cậu yêu khoảnh khắc này tha thiết.Yêu đến mức mong khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.Cậu mong Roh Hae-il sẽ không bao giờ quay lại.Cậu từng nói rằng, nếu Roh Hae-il quay về bất cứ lúc nào, cậu sẽ trả lại hết thảy.Nhưng không phải vậy.Cậu không thể trao trả.Bởi đó là bi kịch của Roh Hae-il, nên cậu chỉ mong Roh Hae-il sẽ mãi mãi không trở lại.Không, đúng hơn là...Giá mà cậu chính là Roh Hae-il thì tốt biết mấy.Giá mà Roh Hae-il, người sở hữu tất cả những gì cậu từng mong ước: cha mẹ, các thành viên, bạn bè, đối tác, và fan yêu mến, chính là cậu, thì thật tuyệt vời biết bao.Cậu thật sự yêu quý họ.Khoảnh khắc hiện tại được tạo nên bởi họ.Và thế giới này, nơi cậu cùng họ sống, thật sự quá đỗi đáng yêu.Việc cậu cứ đòi giải nghệ, đơn giản chỉ là vì không muốn chuyện này tiếp diễn.Cậu sợ mình sẽ bắt đầu tham lam mọi thứ thuộc về Roh Hae-il.Không phải cậu chưa từng nghĩ đến khả năng mình đã tái sinh thành Roh Hae-il.Cậu nói tiếng Hàn tự nhiên như thể vốn dĩ là người Hàn.Ai cũng nghĩ cậu chính là Roh Hae-il.Ngay cả cha mẹ cậu cũng không nhận ra điều gì bất thường.Cùng ngày sinh.

Tên cũng tương tự.

Roh Hae-il có tất cả những điều cậu từng ước ao, rất có thể, đó chính là cuộc đời mới mà cậu đã nhận được.'Nhưng mà.'Nhưng Halo hiểu rõ.Đó chỉ là điều cậu muốn tin mà thôi.Chuyện thực sự đã xảy ra như thế nào, không ai biết cả.Cậu có thể đã tái sinh thành Roh Hae-il.Hoặc cũng có thể, cậu đã giết Roh Hae-il và cướp lấy thân xác ấy.Vì chính mắt mình không chứng kiến được điều gìChỉ cần tồn tại một phần khả năng rằng mình đã chiếm đoạt thân thể của Roh Hae-il, Halo không thể xem bản thân là Roh Hae-il được.Đặc biệt là khi không ai phát hiện Roh Hae-il đã biến mất.Cậu không thể vì lòng mình nhẹ nhõm hơn mà vờ như khả năng ấy không tồn tại.

Dù người khác có quên, thì cậu không được phép quên Roh Hae-il, phải biết ơn và thấy có lỗi với cậu ấy đến suốt đời.Sống với món nợ trong tim đến hết đời.Dù có phải sống trong lo âu mỗi ngày đi chăng nữa.Vì không ai biết Roh Hae-il sẽ trở lại lúc nào.Cậu phải trân trọng, yêu quý và tận hưởng từng ngày như thể đó là ngày cuối cùng.Giải nghệ ư?

Không thể nào.Khi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng thì lấy đâu ra chỗ cho hai chữ "giải nghệ"?Thế giới này, thật sự quá đỗi quý giá.Sau khi chơi xong cả tám bản nhạc, Halo cuối cùng cũng nhận ra.Cậu đã thiếu điều gì.[Ông Veil, tôi nghĩ mình cần sửa lại album.]Có lẽ August Veil đang bắt tay vào khâu in đĩa, nhưng Halo vẫn vội vã gửi tin nhắn đi, rồi hít một hơi thật sâu.Mắt cay xè, cổ họng thì khàn đặc.Nhưng cậu vẫn phải làm thôi.Phải tận hưởng giây phút này.[Cứ làm điều cậu muốn đi.]August Veil lập tức nhắn lại.Như thể sẵn sàng chấp nhận cả việc cậu gửi nhạc ngay trước ngày phát hành.Halo do dự một chút, rồi ôm lấy cây guitar.Trong tư thế mà "Halo của thế giới trước" chơi nhạc tại công viên.Cậu ôm chặt cây đàn trong tay, bắt đầu cất lên giai điệu chỉ tồn tại trong đầu mình và gửi nó ra thế giới.Có lẽ đây là bài hát tình yêu gần với ý mà Shin Joo-hyuk từng bảo cậu viết nhất.Là bài hát về tình yêu dành cho ai đó.Và cũng là tình yêu dành cho khoảnh khắc này.Mong rằng thế giới tôi yêu cũng sẽ là thế giới ấm áp với bạn.Và mong rằng nhờ thế, bạn cũng có thể yêu lấy thế giới này.#Ngày 21 tháng 3.Một ngày tuyết bắt đầu tan.Bài hát ra đời hôm đó, hoàn toàn khác biệt với mọi bản nhạc trước đây của HALO.Không còn dũng khí không thỏa hiệp với thế giới.Cũng không còn cơn lốc kéo người khác chìm vào nỗi u uất của mình.Có thể, nó sẽ đi ngược hoàn toàn với thứ âm nhạc mà khán giả từng mong đợi.

Có người sẽ thất vọng.Nhưng với một số người, chừng đó thôi đã là một bản nhạc đủ đầy.[1.

Love this world – HALO]Album chính thức đầu tiên của HALO.Album bao gồm tám bài hát gốc, một bài hát tri ân Hwang Ryong-pil ("Muốn làm gì thì làm đi"), và ca khúc chủ đề mới, tổng cộng mười bài hát, tạo thành album đầy đủ đầu tiên của HALO.Thế giới lại rộ lên tranh cãi có nên tính luôn cả album đầy đủ của Roh Hae-il hay không.

Nhưng ồn ào thế cũng đủ để khởi đầu một năm mới rồi còn gì.Hôm nay cũng vậy, người ta vừa xôn xao vừa rảo bước đến công ty hoặc trường học.

Còi xe inh ỏi trên đường, lời qua tiếng lại khắp nơi.Tiếng thơm mùi bánh mì trong ga tàu điện và thông báo "tàu sắp vào ga".Một ngày tất bật nữa của thành phố bắt đầu.Và vào lúc này.Ca khúc vừa phát hành đã leo thẳng lên hạng nhất Billboard."

Khoan đã, đây là nhạc của ai thế?"

BB giật mình ngẩng đầu lên."

Chỉ cần nghe là biết mà?

Là nhạc của người cậu yêu đó."

Trước câu trả lời của Thomas Benson, BB tròn xoe mắt nhìn về phía màn hình máy tính."

Wow, nghỉ một năm liền tưởng cậu ta dính khủng hoảng sáng tác cơ.

Đúng là HALO vẫn là HALO.

Bài lần này... ha, đời đúng bất công.

Có người vừa thiên tài âm nhạc, vừa là thiên tài viết kịch bản.

Còn tôi thì chỉ là một củ khoai lười biếng ngồi lì trên ghế sofa."

Ngay khoảnh khắc đó, BB đập mạnh xuống bàn."

Nhớ ra rồi!"

"Cái gì?"

"Cái kết!

Tôi nghĩ ra cách kết rồi!"
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 198: Con đường đến vinh quang (Kết thúc chính truyện)


Cạch.

Tiếng bật lên khẽ vang lên, rồi chiếc máy phát bắt đầu quay tròn.Ngay sau đó, tiếng piano vang lên.Đó là một giai điệu nhẹ nhàng như làn sóng gợn trên mặt hồ yên tĩnh.Âm thanh dần lớn lên, những người đứng trong hiệu sách cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe.Khúc dạo đầu của bản piano vừa buồn bã vừa mong manh bắt đầu vang lên.

Mong manh đến mức như thể sẽ đứt đoạn bất cứ lúc nào, những khoảng lặng kéo dài.Nhưng âm thanh không hề gián đoạn, tiếp tục được nối dài, và thêm vào đó là chút tạp âm nho nhỏ.Tiếng trẻ em, tiếng trò chuyện và tiếng cười của con người vang lên nhẹ nhàng như tiếng nền trắng.Và rồi, độc thoại của một cậu bé vang lên.Một giọng nói nhỏ và chậm rãi, khác hẳn với phong cách thường ngày của cậu.May this world that I love be a warm world for you.Mong rằng thế giới mà tôi yêu sẽ là một thế giới ấm áp với bạn.Nhưng lại mang một dư âm sâu lắng.So I hope you can love this world.Nên tôi mong rằng bạn cũng sẽ có thể yêu thế giới này.Đây là album chính quy đầu tiên của HALO.Cũng chính là bản độc thoại của bài hát chủ đề [Love this world] trong album thứ 14 [Shape of Love].Khi phần độc thoại kết thúc, giai điệu piano vốn chỉ là nhạc nền bắt đầu lớn dần, một nhịp điệu đều đặn được thêm vào.Và người hoàn thiện giai điệu tuyệt đẹp ấy, không ai khác chính là giọng hát của cậu bé.Lần đầu tiên, giọng hát cất lên ca ngợi tình yêu đã vang vọng khắp thế giới.Lòng người vốn tĩnh lặng như mặt hồ bắt đầu gợn sóng.Cùng với đó, trong lòng cũng lặng lẽ dậy sóng.Ngay khoảnh khắc ấy, mọi người đều dừng tay và lắng nghe giọng hát của cậu bé.Những kẻ thích buôn chuyện khi nhìn vào album thứ 14 Shape of Love đã nói rằng đó không phải là âm nhạc đậm chất HALO.Không phải là thứ âm nhạc họ mong đợi.Có người cho rằng HALO đã tiết lộ danh tính và thay đổi.Quả thật là như vậy.Từ album đầu tiên đến album thứ 13, âm nhạc của HALO là một chuỗi câu chuyện liền mạch.Âm nhạc của HALO từ album 1 đến 13 đã ghi lại sự trôi đi của thời gian và cả cuộc đời của một con người.Mọi người kể về niềm vui và tuyệt vọng của cậu, đắm chìm và đánh mất bản thân trong cảm xúc của cậu.Âm nhạc chính là cậu, và cậu là mặt trời hút tất cả hành tinh vào vòng xoáy.Có người nói kể từ album thứ 13, không khí của các ca khúc đã thay đổi, nhưng nguyên nhân là vì số lượng nhạc cụ giảm đi, chứ rõ ràng vẫn có một điểm chung nào đó.

Như thể một ngôi sao đã đạt đến đỉnh cao, đang chuẩn bị kết thúc tất cả.

Giống như khi thời khắc của một vì sao kết thúc, tạo nên một vụ nổ siêu tân tinh.

Đã có không ít người tin vào tin đồn giải nghệ của HALO.Một năm đã trôi qua kể từ đó.Dù đã tổ chức world tour, cũng đã có những màn collab, nhưng có người vẫn nghĩ rằng HALO đang trải qua một giai đoạn khủng hoảng.Phát hành album hàng tháng là điều không tưởng với người khác, nhưng HALO đã chứng minh rằng mình làm được.

Một người như vậy mà lại nghỉ suốt một năm, người ta chỉ có thể nghĩ rằng cậu đang trong khủng hoảng.Khi cậu cá cược bằng chính tên mình với Jason Dyke, có người cho rằng đó là phản bác lại tin đồn khủng hoảng, cũng có người cho là chiêu trò marketing gây tranh cãi.Dù thế nào đi nữa, rất nhiều người đang dõi theo album tiếp theo của HALO.Dù là fan của HALO, người muốn chứng minh quan điểm của mình, hay chỉ đơn giản là người thích hóng chuyện thiên hạ, thì cũng không sai khi nói cả thế giới đang chú ý.Và rồi ngày 21 tháng 3 cuối cùng cũng đến.Ngày mà HALO đã hứa hẹn từ trước.Người mở màn cho ngày hôm đó chính là Jason Dyke.00:00 tại thành phố California.Ngay khoảnh khắc bước sang ngày 21 tháng 3, Jason Dyke phát hành album mới sau một thời gian dài, và chất lượng cho thấy anh ta đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.Đặc biệt là hai bài hát.Ca khúc chủ đề, với khuyết điểm duy nhất là quá ngắn, ngay khi phát hành đã khiến người nghe thích thú nhờ phần hát pha rap cùng beat gây nghiện, và lời ca như thể đang nhắm đến người yêu cũ từng làm anh rung động, bài hát đã chiếm được cảm tình của những người dễ tính.Trong khi đó, một ca khúc hip-hop khác dù không chỉ đích danh ai, nhưng ai biết chuyện của Jason Dyke đều có thể đoán ra.Mọi người phát cuồng vì bài hát diss có nội dung rằng người kia dù có tự tin đến mấy thì cũng sẽ bị anh ta "ăn tươi nuốt sống".

Tất nhiên, một số fan của HALO cho rằng một kẻ từng giả mạo giờ còn dám trơ tráo đến vậy.

Nhưng chẳng phải chính HALO đã "rửa" cho hắn sao?Bài hát đó trở thành một ca khúc đầy tranh cãi và cũng đầy sức hút.Trong khi đó, cho đến chiều tối hôm ấy, vẫn chưa có tin tức gì về album của HALO.Tính theo giờ Hàn Quốc thì đã sang ngày 22, nên những người thích thêu dệt bắt đầu đồn rằng phải chăng HALO đã chấp nhận thua cuộc.Bởi vì chất lượng nhạc của Jason Dyke vượt ngoài mong đợi, lại thêm việc ra bài diss trước, nên người ta nghĩ HALO đang câu giờ để phản đòn.Tranh luận giữa fan và anti nóng lên từng phút.Nếu thật sự gặp nhau, chắc đã có chuyện xảy ra rồi.Đúng lúc đó, album của HALO bất ngờ xuất hiện trên các bảng xếp hạng nhạc số.Cùng với thông báo về việc mở bán trước album vật lý (CD).Fan của HALO lập tức bật ca khúc nóng hổi mà mình chờ đợi bấy lâu, và những người khác cũng không ngoại lệ.Muốn nói gì thì cũng phải nghe trước đã, phải hiểu thì mới nói được.Và thế là, full album đầu tiên của HALO ra đời.Mười ca khúc vang lên không phân biệt ngày đêm, trong nhà ai đó, tại chốn làm việc, ngoài đường phố.Âm nhạc không giống HALO nhất từ trước đến nay.Thế nhưng[(Title) Love this world ⎪ HALO 1st Album]Câu chuyện về một chàng trai từng không thỏa hiệp với thế giới, cuối cùng lại học cách yêu lấy thế giới đó—- Mong rằng thế giới mà tôi yêu quý cũng sẽ là một thế giới ấm áp đối với bạn.Lời nguyện cầu ấy đủ khiến người ta rơi lệ.Âm nhạc chứa đựng ước mơ của chàng trai được yêu thương nhất thế gian, như cơn gió xuân thổi qua trái tim người nghe.Có thể nó giống với âm nhạc mà Roh Hae-il từng làm.Bởi khi nghe ca khúc, người ta lại nhớ đến thế giới từng ấm áp với họ.Nhưng không hoàn toàn giống.[Love this world] rốt cuộc là câu chuyện của một chàng trai, và là lời tỏ tình đầy tha thiết gửi đến thế giới.Người ta đồng cảm với câu chuyện ấy, rồi nhớ về câu chuyện của chính mình.Có người bất giác rơi nước mắt.Có người lặng lẽ nhìn dòng chữ in trên đĩa CD.Có người nói đây không giống HALO.Cũng có người nói, chỉ có HALO mới làm ra được thứ âm nhạc ấy.Tình yêu của người được yêu thương nhất trần gian, cuối cùng cũng đến với mọi người.Và kết quả nhanh chóng hiện ra.[1.

Love this world – HALO]Halo cười khẽ khi thấy tin nhắn giống hệt lời trách móc của người yêu cũ: [Thật sự phải như thế này sao?]Khi Jason Dyke hát về tình yêu đã qua, diss rằng mình giỏi hơn HALO, thì HALO lại hát về thế giới và những người cậu yêu.Jason bật cười chua chát khi nghe bài hát không thèm đếm xỉa đến hắn.Không ai còn nhớ đến vụ cá cược của họ nữa.Vì dưới cái tên [Love this world], mọi thứ đã bị lãng quên, chỉ còn lại tình yêu.

Một thất bại hoàn toàn.Ngược lại, Halo thấy lòng nhẹ nhõm.Như thể vừa trút được một gánh nặng.Dù vẫn còn gánh nặng mang tên Roh Hae-il, nhưng Halo lúc này tự do hơn bao giờ hết.Sau khi phát hành album, vẫn chưa ai thân thiết liên lạc với cậu.Nhưng cậu không quá lo.

Rồi họ sẽ gọi thôi.Vì sao ư?Moon Seo-yeon đang sụt sịt.Giọng Nam Gyu-hwan vẫn còn khàn khàn.Han Jin-young thì như đang chìm vào suy tư.Những thành viên cùng tạo nên [Love this world] với Halo đều rơi vào trạng thái như vậy.Dù đây không phải bài hát để khóc.Có lẽ là vì họ quá nhạy cảm."

Rõ ràng không phải bài buồn, mà sao nước mắt cứ rơi nhỉ."

"Chắc vì từ giờ trở đi không còn thời gian nghỉ nữa."

Khi Halo đùa như vậy, Moon Seo-yeon tròn mắt rồi phá lên cười."

Không sao đâu, sếp.

Cứ vắt kiệt sức tôi đi."

"Thật đấy nhé...

Sẽ không hối hận chứ?"

"!"

"Tôi ấy à.

Dù phải xuống địa ngục, chỉ cần được đi cùng là được rồi."

Moon Seo-yeon im bặt vì vẻ mặt đầy ẩn ý ấy, còn lời thề trung thành từ Nam Gyu-hwan thì tiếp nối."

Vậy thì tôi cũng xin được vắt kiệt và thật nhiều."

"Thật sự ổn chứ?"

"! ...Vậy thì, hơi hơi nhiều thôi?"

Trước bầu không khí nóng rực, Han Jin-young cũng đành bật cười và phe phẩy tay."

Nóng quá, nóng quá."

"Anh Jin-young à, nhớ kính lão đắc thọ..."

"Gyu-hwan à."

"Vâng."

Chuyện xảy ra vào một ngày tháng Ba.Mùa xuân đã đến với sức sống mãnh liệt."

Anh bảo là đã định xong cái kết rồi á?"

Halo nhận được tin nhắn từ BB sau cùng.BB đã bắt đầu vào giai đoạn tiền sản xuất, diễn viên cũng đang âm thầm chuẩn bị.Dù chưa công bố chuyển thể nhạc HALO thành phim, không biết từ đâu mà tin tức bị rò rỉ.Người ta nói rằng mọi người ở mọi lứa tuổi và giới tính đều ứng tuyển vào vai HALO.Nhưng ai đóng vai cậu không quan trọng với Halo.BB sẽ tự lo phần casting.

Điều cậu quan tâm chỉ là một."

Cái kết ấy, là gì vậy?"

BB không nói rằng mình đã tìm ra câu trả lời sau khi nghe nhạc mới của Halo.Bởi điều đó, xem phim là sẽ hiểu thôi.Và giờ, câu trả lời vẫn như cũ."

Xem phim rồi sẽ biết."

"Đây là câu chuyện của tôi, anh không định bật mí gì cho tôi sao?"

"Cậu đã giao cái kết cho tôi rồi còn gì.

Nếu hối hận thì—"Trước lời đùa là "nếu hối hận thì viết lại ending đi", Halo cười và lắc đầu."

Vậy thì, để tôi cho cậu xem cái này.

Tôi đã phác thảo poster phim trước—"BB tiết lộ một bí mật tuyệt mật, như thể anh đã nhượng bộ rất nhiều.Ngay sau đó, Halo nhìn thấy tấm áp phích mà BB gửi cho mình và lập tức bật cười lớn.Thoạt nhìn, đó chỉ là một poster thông thường với tiêu đề bộ phim và bảng phân vai được viết trên hình minh họa là một cây đàn guitar điện.Nhưng bảng phân vai ấy thì...—CASTHALO - HALOMRS.

HALO - HALORIVAL - None DIRECTOR - HALOWORDS & MUSIC - HALOPRODUCER - HALOBASED ON TRUE STORY —Toàn bộ là HALO.Thô sơ, trông như mấy nét vẽ nguệch ngoạc khiến ai trong ngành thấy sẽ muốn ôm đầu.Nhưng với Halo, đó là minh chứng cậu rất hài lòng.Cậu cười đến mức quên cả tò mò về cái kết.

Sau này phim ra xem cũng chưa muộn.Halo tưởng tượng cảnh mình xem phim trong rạp riêng.Một bộ phim đang được chiếu trong một rạp chiếu phim tối và yên tĩnh.Halo sẽ lấy một ít bỏng ngô và xem phim.Lâu lâu khát nước thì uống coke.Rồi bị cuốn theo nội dung, có lúc khóc, có lúc lại cười ngả nghiêng.Và rồi, cuối cùng cái kết cũng đến.Không biết BB chuẩn bị ending gì, nhưng chắc chắn là kết thúc khiến cậu hài lòng.Sau đó, credit sẽ chạy cùng nhạc của cậu.Khi tất cả đã hết, nhạc cũng dừng, cậu sẽ rời rạp một cách thật ngầu.Bỏ lại bỏng ngô và coke còn thừa.Với một màn hình đen phía sau.Như thế là đủ rồi.Halo kết thúc cuộc trò chuyện.Đặt lịch đến đài truyền hình để quảng bá album mới của mình.Đã đến lúc bắt đầu ngày hôm nay.#Một chiếc xe hơi băng qua con đường tối tăm.Tiếng nhạc sôi động vang lên, trong không khí rộn ràng đó, Ben đã đặt chân vào thành phố rực rỡ.Quả là một đêm đẹp đẽ.Chào đón năm mới, đêm nay rực rỡ hơn bất cứ khi nào."

Grammy đã đầu hàng HALO."

Người đọc tin tức bật cười khẽ."

Grammy cũng chẳng ra gì.

Năm ngoái còn chống đối, chưa đầy một năm đã phải đầu hàng."

Buồn cười thật, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài đầu hàng.Không có âm nhạc nào đủ sức chống lại, đến Grammy cũng đành phải chấp nhận.Bởi làm gì có bản nhạc nào mạnh mẽ hơn bản nhạc chứa đựng thông điệp của tình yêu."

Vậy người đó sao lại lên xe thế?"

"Nghe nói là xe hỏng."

"Một ca sĩ pop Mỹ vì xe hỏng mà lên đại xe người khác á?

Nghe khả nghi lắm.

Chắc chắn phải có lý do khác."

Khi các thành viên càu nhàu, Halo bật cười khẽ.Dù không hiểu tiếng Hàn, nhưng Jason với trực giác siêu nhạy liền đáp lời."

Tôi cũng đâu muốn lên đâu?"

"Giờ tôi thả xuống nhé?"

Mặt Jason nhăn nhó.Có lẽ đang tưởng tượng cảnh bị vây quanh và phải gọi Uber trong đám đông.Sau một hồi cân nhắc cái nào đỡ tệ hơn, Jason chọn phương án ít xấu hơn và quay ngoắt đầu đi.Trên xe không phải nhạc Halo, cũng không phải nhạc Jason, mà là nhạc của một ca sĩ mới nổi.Halo khe khẽ ngân nga theo giai điệu.Lúc ấy, giữa đêm khuya mà các thành viên vẫn đầy năng lượng, họ lên tiếng hỏi."

Đoạt giải Grammy rồi, giờ cậu định làm gì tiếp?"

Halo liếc nhìn họ một lúc, cảm thấy có cảm giác quen thuộc lạ lùng.Những ánh mắt tràn đầy tò mò khiến cậu nảy ra ý xấu.Chơi khăm chút được không nhỉ.Halo thốt ra một từ mà bản thân đã quên bẵng từ lâu."

Giải nghệ nhé?"

"···?"

"!"

Bên trong xe lập tức im phăng phắc.Halo tưởng họ sẽ gào lên.Nhưng phản ứng lại nằm ngoài dự đoán."

Ừm, giải nghệ à."

Han Jin-young chẳng hề coi trọng lời đó."

Miễn là vẫn được ở bên cạnh cậu."

Nam Gyu-hwan thì lại nghiêm túc một cách dư thừa.Moon Seo-yeon nghiêng đầu suy nghĩ rồi cười rạng rỡ."

Giải nghệ rồi cùng nhau đi du lịch nhé?"

"Hay đấy.

Lần này đi đâu nhỉ?"

"Đi nghỉ dưỡng cũng được, hay là Croatia đi?"

Nghe như thể họ chuẩn bị đi ngay bây giờ vậy.Bị bất ngờ bởi phản ứng trái ngược, Halo im lặng không đáp.

Lúc đó, khách mời cuối cùng khẽ lẩm bẩm."

Vậy bây giờ tôi chính là Halo thật sao?"

Tên khốn này.Khóe miệng của Halo nhếch lên.Không đời nào.

Cái tên ấy không thể bị cướp đi dễ dàng như vậy."

Này, nếu định giải nghệ, sao không tuyên bố ngay tại lễ trao giải luôn đi?

Grammy chắc sẽ đại náo đấy."

Jason Dyke tưởng tượng ra cảnh đó rồi bật cười khúc khích.Buồn cười đến mức đập đập tay lên ghế ngồi.Đã có lúc Halo cũng từng muốn nhìn gương mặt các giám khảo Grammy nhăn nhó, nhưng nếu là thứ Jason muốn, cậu lại không muốn làm theo.Càng nghĩ càng nực cười, Halo khẽ nhếch môi.Muốn trêu người khác mà bị phản đòn, cậu lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ trong khung cảnh ồn ào.Những ánh đèn nhỏ lấp lánh như sao.Trông như thể đang tự mình phát sáng, nhưng thực chất chúng chẳng thể sáng nếu không có điện.Giống như bản thân cậu, chẳng thể tỏa sáng nếu không có món quà mang tên Roh Hae-il.Người ta gọi cậu là mặt trời, nhưng nếu không có ai giúp đỡ, cậu cũng chỉ như những ánh đèn kia thôi.Dù vậy, cậu không thấy trống rỗng.Cũng như những ánh sáng nhỏ gom lại thành dải ngân hàCậu cũng sẽ là một ngôi sao nhỏ góp phần tạo nên ngân hà đó.Và những ánh sáng bên cạnh cậu cũng sẽ cùng nhau tỏa sáng.Để dù ban ngày có đến, chúng cũng không trở nên tầm thường.Để khi bản chất tầm thường bị phơi bày, tất cả vẫn sẽ thấu hiểu.Cậu sẽ dốc hết sức mình để tỏa sáng.Halo nghĩ rằng nếu cuộc đời cậu là một bộ phim, hẳn giờ này phần credit đã bắt đầu chạy.Bản nhạc hay nhất cậu từng làm sẽ là nhạc nền vang lên.Danh sách tên dàn diễn viên sẽ hiện ra.Dòng chữ "Bộ phim này được sản xuất dựa trên câu chuyện có thật." chắc chắn không thể thiếu.Và ở cuối cùng, dòng chữ này sẽ xuất hiệnTo be continued.Một đoạn after credit báo hiệu phần hai cũng không tệ.Halo kết thúc tưởng tượng, ôm lấy cây guitar tượng trưng cho chính mình.Người tài xế tinh ý tắt nhạc, các thành viên đều lặng lẽ lắng nghe.Love this world.Âm nhạc của cậu gây được tiếng vang, thậm chí khiến giải Grammy phải mê mẩn.Đây không phải là loại bài hát cậu thường hát, nhưng nó lại rất phù hợp với đêm đó.Cậu ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ trong khi vẫn tiếp tục hát.Tại thành phố rực rỡ ấy, một tấm banner được treo cao.Welcome to Las VegasVà bên dưới là dòng nhắn gửi dành riêng cho cậu.Love this worldLove this timeAnd All of us Love you
 
Back
Top Bottom