[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 130: Bị bắt
Chương 130: Bị bắt
Trong khung hình chính giữa máy quay, cậu thiếu niên xuất hiện rõ ràng.Ban đầu cậu đứng ở bên trái trung tâm, nhưng chẳng biết từ khi nào, máy quay đã chuyển hướng để lấy hình cậu làm tâm điểm.Tổ âm thanh cũng dốc toàn lực để thu lại giọng hát của cậu.Đó là một chuyển động tất yếu.Giọng hát trong trẻo lan tỏa theo làn gió đông lướt trên mặt sông Danube.
Những người trên tầng hai xe buýt du lịch quay đầu nhìn lại, còn tài xế đang đậu xe bên đường thì hạ hoàn toàn cửa kính xuống.Chất giọng của cậu nghiêng về pop nhiều hơn là thính phòng, thế nhưng bản vẫn cứ ngập tràn màu xanh.[Em quá đỗi xinh đẹp][Tựa vàng rực rỡ giữa lòng đất sâu]Bản hợp xướng vang lên từ trung tâm, nơi cậu đứng, khiến người nghe có cảm giác thành kính.Tất nhiên, đó là cảm nhận từ góc nhìn của khán giả và đạo diễn.
Còn những người trực tiếp tham gia biểu diễn lại nghĩ khác.Dù Roh Hae-il có nói rằng cậu biết bản , họ cũng chỉ nghĩ cậu "biết sơ sơ" và sẽ hát theo kiểu bắt chước.
Nhưng ngay khoảnh khắc chất giọng ấy cất lên—"!"—họ không khỏi giật mình.Vì đang quay phim nên họ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nếu phóng to đoạn quay ra, có lẽ sẽ thấy ngón tay run nhẹ hoặc khóe mắt giật khẽ.Họ không phải bị bất ngờ vì cậu nói tiếng Đức trôi chảy.
Dù phát âm gần như người bản xứ thì cũng không đến mức quá ngạc nhiên, vì nếu học thuộc lời ca gốc, chuyện đó hoàn toàn có thể.Điều khiến họ bị áp đảo là cách Roh Hae-il thể hiện bản , mặc dù họ đã luyện tập không ít.Họ nhận ra cậu cố tình hát với giọng như vậy.
Không phải để hòa hợp, mà là để đè bẹp họ bằng sức mạnh.
Biết rằng cậu từng hợp tác với Shin Joo-hyuk, họ cũng nghĩ cậu không phải người tầm thường, nhưng không ngờ cậu lại có gan tranh cao thấp ngay trên sân khấu với tiền bối.Tuy nhiên, điều đó không khiến họ khó chịu.
Ngược lại, nếu là người kém tài mà cố chấp thì họ đã nổi giận.
Nhưng khi bị áp đảo một cách tuyệt đối, thì ngay cả giận dữ cũng chẳng còn dư sức để mà nổi.Ngay khi giọng hát của Kim Seon-cheol, người đảm nhận phần tenor, bị hoàn toàn lấn át, họ cũng không thể cười cợt Kim Seon-cheol.
Không phải vì có thiện cảm gì đặc biệt, mà là vì họ không còn đủ dư dả để chế giễu ai khác.Nếu không dốc hết sức, họ cũng sẽ bị kéo lê như Kim Seon-cheol, một cách nhục nhã.
Dù không làm hỏng sân khấu, nhưng lòng tự tôn của một ca sĩ sẽ bị tổn thương.Là tiền bối, họ không thể viện cớ "vì hậu bối quá mạnh mẽ nên tôi không hát nổi".Dù ngoài kia có tiêu chuẩn để đo lường mức độ nổi tiếng, nhưng những người tụ hội tại đây đều là những người tự hào về tài năng và âm nhạc của bản thân.
Tất cả đều là tiền bối với Roh Hae-il, người còn chưa debut được một năm.Kinh nghiệm trong giới giải trí không quyết định thực lực và tài năng, nhưng những người từng làm mưa làm gió một thời như họ, không thể cứ thế mà bị xem thường.Thế nên, dù sân khấu bên ngoài trông có vẻ thanh thoát như thiên nga, thì bên dưới mặt nước là những bước chân vùng vẫy đến tuyệt vọng.Ngay cả Kim Seon-cheol cũng không thể chấp nhận thất bại, nên cất giọng chống lại Roh Hae-il.Không rõ tính cách ra sao, nhưng thực lực thì không thể xem thường.Halo cảm thấy phấn khích khi đối đầu với anh.
Càng thấy đối phương không bỏ cuộc, cậu càng bùng cháy ý chí chiến đấu.Kim Seon-cheol lúc đầu còn giả vờ không để ý đến cậu, nhưng rồi cũng quay ánh mắt nhìn sang.
Nụ cười của cậu càng rõ nét hơn.Âm nhạc dâng cao.[Trên dòng Danube xanh thẳm và tươi đẹp]Lúc Kim Seon-cheol đang cố giành lại thế chủ động, bất giác lại chuyển sang nâng đỡ giọng hát của cậu.
Đó cũng là lúc những thành viên khác đang cố hết sức khiến gân cổ hiện rõ.Nhận ra rằng không thể thắng được, họ quyết định hòa giọng.Không phải vì thiếu năng lực, mà vì để hoàn thiện sân khấu.Halo cũng giảm bớt ngọn lửa chiến đấu trong cuộc đối đầu đã mất đi lý do chiến đấu.Cuối cùng, sân khấu kết thúc."
Woa!!"
Huýt sáo!Tiếng vỗ tay, huýt sáo và tiếng hò reo tạo nên bản hòa âm tuyệt đẹp.Chính vì tất cả đều dốc toàn lực nên sân khấu mới càng trở nên lộng lẫy.Tất cả quên cả mệt nhọc, cùng hòa mình vào sự phấn khích từ khán giả.Đây chính là màn trình diễn mà họ hằng mong muốn.Lòng tự hào của một ca sĩ và cảm giác mãn nguyện còn hơn thế nữa dâng trào như dòng sông cuộn chảy.Các nhân viên quay phim mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi phỏng vấn người dân.
Trong lúc nghỉ ngơi, đạo diễn tự mình mang nước đến cho cậu."
Roh Hae-il, hôm nay cậu có lịch trình gì riêng không?"
Rồi dè dặt hỏi liệu cậu có thể hát thêm một bài đơn ca nữa không.Ban đầu, họ mời Roh Hae-il tham gia với tư cách khách mời, theo concept "tình cờ gặp nhau trên đường du lịch", và dự định để cậu hát một bài của nhóm "chúng ta".Dù đó là bài cậu tự sáng tác hay bài của thành viên khác cũng đều được.Thực ra, màn biểu diễn và phản ứng vừa rồi cũng đã quá đủ để có tư liệu quay rồi.
Nhưng đạo diễn vì tham vọng cá nhân vẫn cẩn thận dò hỏi."
Nếu cậu từ chối cũng không sao đâu."
"Tôi thì..."
Halo nghĩ rằng chỉ cần một bài là đã đủ để tận hưởng buổi quay 'Spring Again', nên định từ chối.Cậu ngẩng đầu định nói không thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc giữa đám đông khán giả.Không phải các thành viên trong ban nhạc.
Cậu từng nói đi một mình là đủ, còn họ thì nói sẽ theo dõi từ rooftop của khách sạn.Một người đàn ông tròn mắt nhìn cậu, rồi thì thầm điều gì đó với cô bé đang nắm tay mình.— Roh đã lừa tôi.Chất giọng thấp ấy đè lên lời chào trong trẻo của cô bé.— ...Tạm biệt, Halo.Khi ấy, nghe cái tên không ngờ tới, cậu hơi ngạc nhiên và không kịp đáp lại lời chào.
Khi định đáp lại thì hai cha con đã quay đi rồi.Và cho tới giờ, cậu vẫn chưa trả lời được."
Tôi đoán là tôi không lịch sự cho lắm."
"Vâng?"
Đạo diễn hỏi lại, vẻ mặt như không hiểu.Dù chưa từng nghĩ mình là quý ông, nhưng Halo lại mỉm cười nửa miệng, ra vẻ như một quý ông thực thụ."
Nếu yêu cầu của tôi hơi quá thì tôi thật sự xin lỗi—""Liệu tôi có thể hát thêm một bài không?"
"Vâng, vâng?...Dạ!
Với tôi thì vinh dự lắm ạ, thật sự cảm ơn cậu.
À, chúng ta cũng cần ký hợp đồng đàng hoàng nữa."
"Gửi mail cho tôi là được."
"À vâng vâng!
Tôi sẽ gửi hợp đồng tốt nhất cho cậu.
CP của chúng tôi cũng nói rằng, nếu cậu Roh Hae-il đến thì—"Mặc dù đạo diễn vừa nói rằng sẽ trả thù lao cao nhất, Halo chỉ nghe lướt qua và đứng trước sân khấu, chăm chú nhìn hai cha con người Pháp, chính xác hơn là cô bé tóc vàng nhợt nhạt.Không biết cô bé có còn nhớ bài hát mà cậu từng dạy không."
Bài hát đó à?
Tôi biết mà."
"Tôi có thể nhờ anh một việc được không?"
"Được, được thôi."
Dường như mới chỉ cho cô bé xem qua vài lần, vậy mà cô ấy vẫn nhớ.
Điều đó thật kỳ diệu.Cuối cùng, Halo cất giọng.Những người chưa quen với ngôn ngữ xa lạ ấy bắt đầu lắng nghe.'Bài hát này là...' Một vài thành viên biết rằng đây là ca khúc chưa từng công bố của Roh Hae-il, liền làm ra vẻ hiểu biết.Ban đầu, cậu định hát bằng tiếng Anh như lần trước.Nhưng có một điều khiến cậu băn khoăn.Rose bắt đầu nhận ra từ khi nào?Là khi nghe bản gốc bằng tiếng nước ngoài rồi gọi tên cậu?Hay từ lúc đầu tiên nghe nhạc Hàn Quốc đã cảm nhận được?Câu trả lời mà khi ấy cậu chưa kịp nói, Halo quyết định sẽ nói ra sau khi hát xong bài hát này.
Cậu đưa ánh mắt dò xét nhìn cô bé.Cô bé đang nắm tay cha, đôi tai khẽ động đậy.Đôi mắt không tiêu cự từ từ khép lại.Sự thay đổi bắt đầu diễn ra chậm rãi.Khi giai điệu do gió đông mang tới khẽ chạm vào má cô bé nhợt nhạt, sắc hồng bắt đầu lan dần.Đôi mắt Rose từ từ mở ra.Dù vẫn chưa có tiêu điểm, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, chúng dường như chạm tới điều gì đó.'Có lẽ là...'Biểu cảm của chàng trai cũng thay đổi theo.Một sự thay đổi mà chính cậu cũng không nhận ra.'Giống như trong lời bài hát.'Tim đập thình thịch."
Ồ!"
Trong khi đó, đạo diễn buột miệng thốt lên thán phục rồi vội lấy tay che miệng lại.Không ngờ cậu lại hát cả bài chưa phát hành.
Sự hòa giọng từ từ của các thành viên, phản ứng của khán giả.Đây đúng là cú nổ lớn.Màn trình diễn này còn phù hợp với chủ đề Spring Again hơn cả .Dù là ca khúc hát bằng ngôn ngữ lạ, phản ứng từ khán giả lại mãnh liệt bất ngờ.
Nếu như vừa vui tươi vừa trang nghiêm, thì sân khấu lần này lại có điều gì đó khiến tim người xem nhói lên.Có người nói ca khúc này không giống phong cách của Roh Hae-il, nhưng đạo diễn lại thích cái cảm giác bị cảm xúc lay động mạnh mẽ.
Cậu hãy cứ tiếp tục khuấy động trái tim khán giả đi!
Đạo diễn định nhớ ra mình từng thấy cảm giác này ở đâu, nhưng vì quá vui mừng vì buổi quay hôm nay đại thắng nên quên mất.Phấn khích, đạo diễn tận hưởng tràng pháo tay kéo dài, rồi chạy đến chỗ Roh Hae-il—"Roh Hae-il, hôm nay quay vất vả rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.
Không biết cậu có thể dùng bữa cùng—""Tiếc là tôi có hẹn rồi ạ."
Bị từ chối thẳng thừng.Cậu trông có vẻ đang vội, khiến anh không thể nài ép thêm.Halo vì bị khuất sau khán giả nên không thấy rõ, định nhanh chóng đuổi theo cậu ta.
Nhưng đúng lúc đó, các thành viên đội B của Spring Again bước đến chào cậu, trong số đó có cả Kim Seon-cheol.
Có lẽ họ muốn chào tạm biệt vị khách mời vừa tình cờ biểu diễn cùng.Halo lần lượt chào họ, cuối cùng là Kim Seon-cheol.Bất kể Kim Seon-cheol nghĩ gì, trong ký ức cậu chỉ còn lại kỷ niệm vui vẻ của cuộc thi."
Lần sau mong được anh giúp đỡ, tiền bối."
"Cái..."
Đây là khiêu khích?
Hay chỉ là lời chào thiện chí?Kim Seon-cheol nghẹn lời.
Quá bất ngờ đến mức chẳng thể mắng cậu nếu cậu làm hỏng sân khấu, cũng chẳng thể lên lớp rằng đàn em không nên như vậy.Những người có thiện cảm với cậu bé thì lườm Kim Seon-cheol như muốn nói anh còn định tiếp tục như vậy bao lâu nữa?
Ở đây, người có vẻ như kẻ xấu chỉ còn lại một mình anh.Cậu bé không đợi câu trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ và cúi chào lần cuối.Khi Seon-cheol cuối cùng kết luận chắc là khiêu khích thật rồi, thì cậu bé đã biến mất như làn gió.:Cùng thời điểm tại Anh quốc.Đội A của Spring Again.Nếu chủ đề của đội B là thể hiện âm nhạc của chúng ta tại thành phố âm nhạc Vienna, thì đội A lại đang theo dấu chân của chính HALO, cái tên nguyên gốc của chương trình, và thực hiện những buổi busking tại Anh quốc.Kể từ album thứ 6, HALO bắt đầu dùng bìa album minh họa, nhưng trước đó bìa album vốn là ảnh chụp một ngôi làng ở Anh.Hiện tại, họ đang ghé thăm các ngôi làng và thành phố được mệnh danh là "thánh địa HALO", vừa hát nhạc của nhóm, vừa cover những bài hát của HALO.
Với tam hợp "ca sĩ vĩ đại, ban nhạc xuất sắc, và khán giả cuồng nhiệt", buổi ghi hình diễn ra suôn sẻ, nhưng chẳng hiểu sao, PD Park vẫn thấy khó chịu trong lòng.Anh thở khói thuốc ra.Điện thoại đổ chuông.Là cuộc gọi từ PD em út đã lưu tên trong máy.[Có khỏe không ạ, PD-nim?]Trong giọng nói của cậu ta không giấu được tiếng cười."
Vừa nghe giọng đã biết hí hửng.
Quay cùng Roh Hae-il đấy à?
Có tốt không?"[Hihi, PD Park đúng là thiên tài!]Dù hiếm khi nịnh nọt, nhưng lần này Park thấy khó chịu thật sự.[Không hiểu sao anh lại sắp xếp được để gặp Roh Hae-il, đúng là kỳ diệu.]Phải rồi, là cái lời hứa mà anh từng sắp xếp, để dành cho tương lai.Vậy mà giờ cảm giác như nấu cháo cho chó ăn.Dù Đội A và Đội B cùng thuộc một đội, nhưng việc thông báo sẽ dựng xen kẽ hai đội lại khiến anh thấy áp lực, cảm giác rằng đội có mình phải được rating cao hơn.Trước đây thì vẫn ổn.Vì mới phát sóng tập đầu, phản hồi cả hai bên đều tốt.
Ngay từ đầu, việc phân chia thực lực và tương tác giữa các thành viên đều rất công bằng, nên không thể có chuyện bên nào quá nổi trội.Nhưng mọi chuyện thay đổi khi em út thực sự gặp được Roh Hae-il.
Đúng là cậu ta hành động đúng như những gì anh chỉ đạo và làm rất tốt.[Giờ nếu tung preview Roh Hae-il xuất hiện là dân tình sẽ đổ xô xem liền, đúng không ạ?]Một câu nói nghe ngứa cả người.
Trong đó rõ ràng đã bỏ qua cụm "Đội B".[Nếu lỡ gặp được Roh Hae-il ở Anh thì sao ạ?
Đúng là jackpot luôn!]Mơ đi cưng.Roh Hae-il đang ở Áo, sao lại tự dưng tới Anh được?Park PD rất mong điều đó xảy ra, nhưng anh hiểu rõ điều đó là không thể.Đúng là tên này chỉ giỏi nói mấy câu vô lý—.[À không, Roh Hae-il bảo sẽ sang Ý.
Đáng tiếc ghê.
Hí hí, PD-nim~]"Thấy vui lắm à?"
Nghe giọng hạ thấp đột ngột, phía bên kia điện thoại cũng khựng lại.Đúng là cưng chiều quá, nó cứ như lò xo mà nhảy nhót vượt giới hạn.[Dù sao thì hiện tại không khí đang rất tốt ạ.
Có tới ba đoạn clip quý giá về Roh Hae-il!
Dù em là đạo diễn không nên nói vậy, nhưng thật sự là nguyên bản không cần chỉnh sửa cũng đủ để phát sóng luôn ạ.]"Gì mà ba cái?
Không phải hai sao?"[À đúng rồi!
Mà không hiểu sao anh Kim Seon-cheol lại đổi tính, hợp tác hơn hẳn.
Em không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng đội Spring Again B đang trên đà tiến triển.] "Còn đội B thì sao?"[Ôi trời, các thành viên bảo muốn luyện tập nên em phải đi đây ạ!
Đội B không có vấn đề gì!
Báo cáo của em đến đây là kết thúc!
Chúc PD-nim quay vui vẻ.
Guten Tag~]"Cái thằng này, càng ngày càng quá đáng."
Cạch.Cuộc gọi kết thúc.PD Park cảm thấy anh ấy đang tức giận với PD trẻ nhất khi cậu ấy chỉ nói những gì mình muốn nói rồi cúp máy.
Nhưng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.PD Park hét lớn gọi Roh Hae-il, người chắc hẳn đang ở đâu đó, và giẫm lên tàn thuốc trên sàn nhiều lần.#"Ngày nào cũng vứt bớt đồ mà sao hành lý cứ ngày càng nhiều lên vậy?"
"Vì cậu cứ mua thêm mà."
"Đây là định luật bảo toàn khối lượng à?"
Như thường lệ, Halo phát hiện chiếc vali đang nằm lăn lóc giữa phòng khách.Các thành viên đang chuẩn bị rời đi không khác gì so với khi còn ở Hàn Quốc.
Không, có khi còn nhiều đồ hơn nữa.Ngoài mấy bộ quần áo dư ra, Halo vốn chẳng quan tâm đến thương hiệu nên chỉ cẩn thận mang theo hộp đựng đàn guitar.Có vẻ sẽ mất kha khá thời gian, nên cậu tính ra ngoài uống một ly espresso."
Tôi sẽ nhanh chóng ra ngoài đây, sếp!"
"Hay là mình vứt hết từ chỗ này đến chỗ kia đi."
"Anh điên à?"
"Anh cũng phải nhanh chóng thoát khỏi đây mới được."
Dù nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng thể gấp rút được.Halo bật cười khẽ rồi bước ra khỏi phòng.Cậu bước chậm rãi vào thang máy.Ngay khoảnh khắc bước ra sảnh, Halo bỗng khựng lại.Trên ghế sofa ở sảnh, cô bé tóc vàng lại đang ngồi đó như mấy hôm trước.Điểm khác biệt là lần này, bên cạnh cô bé còn có Per Aspera đang ngồi.
Per Aspera vừa đang gọi điện vừa thấy cậu liền mở to mắt.Hôm qua bỏ lỡ cha con nhà Aspera, Halo đang định đến căng tin thì đổi hướng và bước tới gần họ."
Cậu Roh!"
"Chào buổi sáng, ngài Aspera."
"Chào buổi sáng.
Nhưng mà... trang phục của cậu... cậu đi hôm nay ạ?"
"Vâng, tôi phải đi rồi."
"Đi sớm quá.
Tôi còn muốn dùng bữa cùng ngài một lần."
Per Aspera tỏ vẻ tiếc nuối.Bởi trong suốt thời gian lưu lại đây, họ chưa từng dùng bữa cùng nhau lần nào."
Chuyện đó, thì lúc nào chẳng được."
"Phải không nhỉ?"
Per Aspera mỉm cười theo lời nói đầy hứa hẹn về tương lai đó.Và có lẽ cũng là cách cậu bé ngầm bày tỏ sự hài lòng với mối quan hệ hiện tại giữa mình và Arbor."
Nếu có dịp sang Pháp, xin hãy ghé thăm trụ sở chính của chúng tôi.
Mọi thứ của Arbor đều ở đó."
"Vâng, nếu có đến Pháp, tôi sẽ cân nhắc."
"Cảm ơn ngài.
Lúc đó nhất định tôi sẽ mời ngài một bữa thật ngon."
Rồi Per Aspera quay sang cô bé ngồi bên cạnh, hỏi bằng vẻ mặt đầy lo lắng."
Lần này con vẫn không chào anh Roh sao?"
Con bé thất thường và dễ cáu, nhưng cũng mau quên.Per Aspera chỉ mong Rose giờ đã nguôi giận.Một cuộc chia ly không vui sẽ chẳng tốt cho cả hai bên.Đúng lúc đó.Cô bé Rose, đang ngồi im lặng, bỗng đứng dậy rồi lách ra khỏi chỗ ngồi cạnh cha mình.
Dù thị lực kém nhưng vẫn nhìn được hình dáng, Rose tiến lại gần chàng trai đứng đối diện mình và nắm lấy cổ áo khoác của cậu."
Anh đi à?"
"Ồ!
Rose, lần này con chịu chào anh Roh rồi à?
Con hết giận rồi nhỉ."
Gương mặt Per Aspera bừng sáng."
Rose, sai không có nghĩa là xấu.
Con người ta trưởng thành qua những sai lầm."
Rose chẳng buồn để tâm lời cha, chỉ chăm chăm chờ câu trả lời từ chàng trai."
Ừ, anh đi."
Nghe vậy, Rose tiến thêm một bước rồi kéo nhẹ vạt áo khoác của cậu xuống."
Rose?"
"Ba ngốc lắm."
Câu nói của Rose khiến gương mặt Per Aspera dần đổ bóng."
Ro...Rose... sao con lại nói thế... mà con nghe câu đó từ đâu..."
Nhưng Rose chẳng mảy may bận tâm.Halo từ tốn cúi người xuống để trò chuyện với cô bé.Ngồi thụp xuống, tầm mắt cả hai ngang bằng nhau.Ngay khoảnh khắc đó, Rose vòng tay ôm lấy cổ cậu.Một hơi ấm truyền đến.Halo không thể đẩy ra cũng không thể ôm lại, chỉ đành để tay lơ lửng trong không trung."
Hết giận rồi chứ?"
"Ừ."
Rose gật đầu rồi thì thầm:"Em không sai, đúng không?"
"...Đúng vậy."
Lần này, Halo đáp lại thật lòng."
Ba bảo em phải chào, nhưng mẹ bảo chào tạm biệt là chuyện buồn.
Ba thì ngốc, nên mẹ nói đúng.
Nên em sẽ không chào."
Nghe những lời của Rose, rồi nhìn vẻ mặt sửng sốt của Per Aspera, Halo chỉ bật cười thầm trong bụng."
Tùy em thôi."
"Nhưng em có điều muốn nói."
"Là gì?"
Cô bé siết nhẹ cánh tay đang vòng qua cổ Halo và thì thầm chậm rãi."
I, caught, you."
Em bắt được anh rồi."
Halo."
Halo.Mắt Halo chầm chậm mở lớn.
Khi vòng tay cô bé buông lơi, cậu nhìn Rose rõ hơn.Đôi tai đỏ rực như cái tên của cô bé.Đôi má hồng hào đầy sức sống.
Và lời tỏ tình của một người hâm mộ rụt rè.Trên gương mặt của cậu thiếu niên, một cơn sóng bắt đầu lan ra chậm rãi.
Như giọt mực thấm vào mặt giấy trắng, từ từ loang rộng.Và cuối cùng, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt cậu.Nụ cười rạng rỡ nhất từ trước tới nay.Cậu thì thầm đáp lại cô bé vẫn đang chờ đợi câu trả lời."
Ừ, là câu anh chờ từ lâu rồi."