Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 130: Bị bắt


Trong khung hình chính giữa máy quay, cậu thiếu niên xuất hiện rõ ràng.Ban đầu cậu đứng ở bên trái trung tâm, nhưng chẳng biết từ khi nào, máy quay đã chuyển hướng để lấy hình cậu làm tâm điểm.Tổ âm thanh cũng dốc toàn lực để thu lại giọng hát của cậu.Đó là một chuyển động tất yếu.Giọng hát trong trẻo lan tỏa theo làn gió đông lướt trên mặt sông Danube.

Những người trên tầng hai xe buýt du lịch quay đầu nhìn lại, còn tài xế đang đậu xe bên đường thì hạ hoàn toàn cửa kính xuống.Chất giọng của cậu nghiêng về pop nhiều hơn là thính phòng, thế nhưng bản vẫn cứ ngập tràn màu xanh.[Em quá đỗi xinh đẹp][Tựa vàng rực rỡ giữa lòng đất sâu]Bản hợp xướng vang lên từ trung tâm, nơi cậu đứng, khiến người nghe có cảm giác thành kính.Tất nhiên, đó là cảm nhận từ góc nhìn của khán giả và đạo diễn.

Còn những người trực tiếp tham gia biểu diễn lại nghĩ khác.Dù Roh Hae-il có nói rằng cậu biết bản , họ cũng chỉ nghĩ cậu "biết sơ sơ" và sẽ hát theo kiểu bắt chước.

Nhưng ngay khoảnh khắc chất giọng ấy cất lên—"!"—họ không khỏi giật mình.Vì đang quay phim nên họ cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nếu phóng to đoạn quay ra, có lẽ sẽ thấy ngón tay run nhẹ hoặc khóe mắt giật khẽ.Họ không phải bị bất ngờ vì cậu nói tiếng Đức trôi chảy.

Dù phát âm gần như người bản xứ thì cũng không đến mức quá ngạc nhiên, vì nếu học thuộc lời ca gốc, chuyện đó hoàn toàn có thể.Điều khiến họ bị áp đảo là cách Roh Hae-il thể hiện bản , mặc dù họ đã luyện tập không ít.Họ nhận ra cậu cố tình hát với giọng như vậy.

Không phải để hòa hợp, mà là để đè bẹp họ bằng sức mạnh.

Biết rằng cậu từng hợp tác với Shin Joo-hyuk, họ cũng nghĩ cậu không phải người tầm thường, nhưng không ngờ cậu lại có gan tranh cao thấp ngay trên sân khấu với tiền bối.Tuy nhiên, điều đó không khiến họ khó chịu.

Ngược lại, nếu là người kém tài mà cố chấp thì họ đã nổi giận.

Nhưng khi bị áp đảo một cách tuyệt đối, thì ngay cả giận dữ cũng chẳng còn dư sức để mà nổi.Ngay khi giọng hát của Kim Seon-cheol, người đảm nhận phần tenor, bị hoàn toàn lấn át, họ cũng không thể cười cợt Kim Seon-cheol.

Không phải vì có thiện cảm gì đặc biệt, mà là vì họ không còn đủ dư dả để chế giễu ai khác.Nếu không dốc hết sức, họ cũng sẽ bị kéo lê như Kim Seon-cheol, một cách nhục nhã.

Dù không làm hỏng sân khấu, nhưng lòng tự tôn của một ca sĩ sẽ bị tổn thương.Là tiền bối, họ không thể viện cớ "vì hậu bối quá mạnh mẽ nên tôi không hát nổi".Dù ngoài kia có tiêu chuẩn để đo lường mức độ nổi tiếng, nhưng những người tụ hội tại đây đều là những người tự hào về tài năng và âm nhạc của bản thân.

Tất cả đều là tiền bối với Roh Hae-il, người còn chưa debut được một năm.Kinh nghiệm trong giới giải trí không quyết định thực lực và tài năng, nhưng những người từng làm mưa làm gió một thời như họ, không thể cứ thế mà bị xem thường.Thế nên, dù sân khấu bên ngoài trông có vẻ thanh thoát như thiên nga, thì bên dưới mặt nước là những bước chân vùng vẫy đến tuyệt vọng.Ngay cả Kim Seon-cheol cũng không thể chấp nhận thất bại, nên cất giọng chống lại Roh Hae-il.Không rõ tính cách ra sao, nhưng thực lực thì không thể xem thường.Halo cảm thấy phấn khích khi đối đầu với anh.

Càng thấy đối phương không bỏ cuộc, cậu càng bùng cháy ý chí chiến đấu.Kim Seon-cheol lúc đầu còn giả vờ không để ý đến cậu, nhưng rồi cũng quay ánh mắt nhìn sang.

Nụ cười của cậu càng rõ nét hơn.Âm nhạc dâng cao.[Trên dòng Danube xanh thẳm và tươi đẹp]Lúc Kim Seon-cheol đang cố giành lại thế chủ động, bất giác lại chuyển sang nâng đỡ giọng hát của cậu.

Đó cũng là lúc những thành viên khác đang cố hết sức khiến gân cổ hiện rõ.Nhận ra rằng không thể thắng được, họ quyết định hòa giọng.Không phải vì thiếu năng lực, mà vì để hoàn thiện sân khấu.Halo cũng giảm bớt ngọn lửa chiến đấu trong cuộc đối đầu đã mất đi lý do chiến đấu.Cuối cùng, sân khấu kết thúc."

Woa!!"

Huýt sáo!Tiếng vỗ tay, huýt sáo và tiếng hò reo tạo nên bản hòa âm tuyệt đẹp.Chính vì tất cả đều dốc toàn lực nên sân khấu mới càng trở nên lộng lẫy.Tất cả quên cả mệt nhọc, cùng hòa mình vào sự phấn khích từ khán giả.Đây chính là màn trình diễn mà họ hằng mong muốn.Lòng tự hào của một ca sĩ và cảm giác mãn nguyện còn hơn thế nữa dâng trào như dòng sông cuộn chảy.Các nhân viên quay phim mới hoàn hồn, vội vàng chạy đi phỏng vấn người dân.

Trong lúc nghỉ ngơi, đạo diễn tự mình mang nước đến cho cậu."

Roh Hae-il, hôm nay cậu có lịch trình gì riêng không?"

Rồi dè dặt hỏi liệu cậu có thể hát thêm một bài đơn ca nữa không.Ban đầu, họ mời Roh Hae-il tham gia với tư cách khách mời, theo concept "tình cờ gặp nhau trên đường du lịch", và dự định để cậu hát một bài của nhóm "chúng ta".Dù đó là bài cậu tự sáng tác hay bài của thành viên khác cũng đều được.Thực ra, màn biểu diễn và phản ứng vừa rồi cũng đã quá đủ để có tư liệu quay rồi.

Nhưng đạo diễn vì tham vọng cá nhân vẫn cẩn thận dò hỏi."

Nếu cậu từ chối cũng không sao đâu."

"Tôi thì..."

Halo nghĩ rằng chỉ cần một bài là đã đủ để tận hưởng buổi quay 'Spring Again', nên định từ chối.Cậu ngẩng đầu định nói không thì bắt gặp một gương mặt quen thuộc giữa đám đông khán giả.Không phải các thành viên trong ban nhạc.

Cậu từng nói đi một mình là đủ, còn họ thì nói sẽ theo dõi từ rooftop của khách sạn.Một người đàn ông tròn mắt nhìn cậu, rồi thì thầm điều gì đó với cô bé đang nắm tay mình.— Roh đã lừa tôi.Chất giọng thấp ấy đè lên lời chào trong trẻo của cô bé.— ...Tạm biệt, Halo.Khi ấy, nghe cái tên không ngờ tới, cậu hơi ngạc nhiên và không kịp đáp lại lời chào.

Khi định đáp lại thì hai cha con đã quay đi rồi.Và cho tới giờ, cậu vẫn chưa trả lời được."

Tôi đoán là tôi không lịch sự cho lắm."

"Vâng?"

Đạo diễn hỏi lại, vẻ mặt như không hiểu.Dù chưa từng nghĩ mình là quý ông, nhưng Halo lại mỉm cười nửa miệng, ra vẻ như một quý ông thực thụ."

Nếu yêu cầu của tôi hơi quá thì tôi thật sự xin lỗi—""Liệu tôi có thể hát thêm một bài không?"

"Vâng, vâng?...Dạ!

Với tôi thì vinh dự lắm ạ, thật sự cảm ơn cậu.

À, chúng ta cũng cần ký hợp đồng đàng hoàng nữa."

"Gửi mail cho tôi là được."

"À vâng vâng!

Tôi sẽ gửi hợp đồng tốt nhất cho cậu.

CP của chúng tôi cũng nói rằng, nếu cậu Roh Hae-il đến thì—"Mặc dù đạo diễn vừa nói rằng sẽ trả thù lao cao nhất, Halo chỉ nghe lướt qua và đứng trước sân khấu, chăm chú nhìn hai cha con người Pháp, chính xác hơn là cô bé tóc vàng nhợt nhạt.Không biết cô bé có còn nhớ bài hát mà cậu từng dạy không."

Bài hát đó à?

Tôi biết mà."

"Tôi có thể nhờ anh một việc được không?"

"Được, được thôi."

Dường như mới chỉ cho cô bé xem qua vài lần, vậy mà cô ấy vẫn nhớ.

Điều đó thật kỳ diệu.Cuối cùng, Halo cất giọng.Những người chưa quen với ngôn ngữ xa lạ ấy bắt đầu lắng nghe.'Bài hát này là...' Một vài thành viên biết rằng đây là ca khúc chưa từng công bố của Roh Hae-il, liền làm ra vẻ hiểu biết.Ban đầu, cậu định hát bằng tiếng Anh như lần trước.Nhưng có một điều khiến cậu băn khoăn.Rose bắt đầu nhận ra từ khi nào?Là khi nghe bản gốc bằng tiếng nước ngoài rồi gọi tên cậu?Hay từ lúc đầu tiên nghe nhạc Hàn Quốc đã cảm nhận được?Câu trả lời mà khi ấy cậu chưa kịp nói, Halo quyết định sẽ nói ra sau khi hát xong bài hát này.

Cậu đưa ánh mắt dò xét nhìn cô bé.Cô bé đang nắm tay cha, đôi tai khẽ động đậy.Đôi mắt không tiêu cự từ từ khép lại.Sự thay đổi bắt đầu diễn ra chậm rãi.Khi giai điệu do gió đông mang tới khẽ chạm vào má cô bé nhợt nhạt, sắc hồng bắt đầu lan dần.Đôi mắt Rose từ từ mở ra.Dù vẫn chưa có tiêu điểm, nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, chúng dường như chạm tới điều gì đó.'Có lẽ là...'Biểu cảm của chàng trai cũng thay đổi theo.Một sự thay đổi mà chính cậu cũng không nhận ra.'Giống như trong lời bài hát.'Tim đập thình thịch."

Ồ!"

Trong khi đó, đạo diễn buột miệng thốt lên thán phục rồi vội lấy tay che miệng lại.Không ngờ cậu lại hát cả bài chưa phát hành.

Sự hòa giọng từ từ của các thành viên, phản ứng của khán giả.Đây đúng là cú nổ lớn.Màn trình diễn này còn phù hợp với chủ đề Spring Again hơn cả .Dù là ca khúc hát bằng ngôn ngữ lạ, phản ứng từ khán giả lại mãnh liệt bất ngờ.

Nếu như vừa vui tươi vừa trang nghiêm, thì sân khấu lần này lại có điều gì đó khiến tim người xem nhói lên.Có người nói ca khúc này không giống phong cách của Roh Hae-il, nhưng đạo diễn lại thích cái cảm giác bị cảm xúc lay động mạnh mẽ.

Cậu hãy cứ tiếp tục khuấy động trái tim khán giả đi!

Đạo diễn định nhớ ra mình từng thấy cảm giác này ở đâu, nhưng vì quá vui mừng vì buổi quay hôm nay đại thắng nên quên mất.Phấn khích, đạo diễn tận hưởng tràng pháo tay kéo dài, rồi chạy đến chỗ Roh Hae-il—"Roh Hae-il, hôm nay quay vất vả rồi, cảm ơn cậu rất nhiều.

Không biết cậu có thể dùng bữa cùng—""Tiếc là tôi có hẹn rồi ạ."

Bị từ chối thẳng thừng.Cậu trông có vẻ đang vội, khiến anh không thể nài ép thêm.Halo vì bị khuất sau khán giả nên không thấy rõ, định nhanh chóng đuổi theo cậu ta.

Nhưng đúng lúc đó, các thành viên đội B của Spring Again bước đến chào cậu, trong số đó có cả Kim Seon-cheol.

Có lẽ họ muốn chào tạm biệt vị khách mời vừa tình cờ biểu diễn cùng.Halo lần lượt chào họ, cuối cùng là Kim Seon-cheol.Bất kể Kim Seon-cheol nghĩ gì, trong ký ức cậu chỉ còn lại kỷ niệm vui vẻ của cuộc thi."

Lần sau mong được anh giúp đỡ, tiền bối."

"Cái..."

Đây là khiêu khích?

Hay chỉ là lời chào thiện chí?Kim Seon-cheol nghẹn lời.

Quá bất ngờ đến mức chẳng thể mắng cậu nếu cậu làm hỏng sân khấu, cũng chẳng thể lên lớp rằng đàn em không nên như vậy.Những người có thiện cảm với cậu bé thì lườm Kim Seon-cheol như muốn nói anh còn định tiếp tục như vậy bao lâu nữa?

Ở đây, người có vẻ như kẻ xấu chỉ còn lại một mình anh.Cậu bé không đợi câu trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ và cúi chào lần cuối.Khi Seon-cheol cuối cùng kết luận chắc là khiêu khích thật rồi, thì cậu bé đã biến mất như làn gió.:Cùng thời điểm tại Anh quốc.Đội A của Spring Again.Nếu chủ đề của đội B là thể hiện âm nhạc của chúng ta tại thành phố âm nhạc Vienna, thì đội A lại đang theo dấu chân của chính HALO, cái tên nguyên gốc của chương trình, và thực hiện những buổi busking tại Anh quốc.Kể từ album thứ 6, HALO bắt đầu dùng bìa album minh họa, nhưng trước đó bìa album vốn là ảnh chụp một ngôi làng ở Anh.Hiện tại, họ đang ghé thăm các ngôi làng và thành phố được mệnh danh là "thánh địa HALO", vừa hát nhạc của nhóm, vừa cover những bài hát của HALO.

Với tam hợp "ca sĩ vĩ đại, ban nhạc xuất sắc, và khán giả cuồng nhiệt", buổi ghi hình diễn ra suôn sẻ, nhưng chẳng hiểu sao, PD Park vẫn thấy khó chịu trong lòng.Anh thở khói thuốc ra.Điện thoại đổ chuông.Là cuộc gọi từ PD em út đã lưu tên trong máy.[Có khỏe không ạ, PD-nim?]Trong giọng nói của cậu ta không giấu được tiếng cười."

Vừa nghe giọng đã biết hí hửng.

Quay cùng Roh Hae-il đấy à?

Có tốt không?"[Hihi, PD Park đúng là thiên tài!]Dù hiếm khi nịnh nọt, nhưng lần này Park thấy khó chịu thật sự.[Không hiểu sao anh lại sắp xếp được để gặp Roh Hae-il, đúng là kỳ diệu.]Phải rồi, là cái lời hứa mà anh từng sắp xếp, để dành cho tương lai.Vậy mà giờ cảm giác như nấu cháo cho chó ăn.Dù Đội A và Đội B cùng thuộc một đội, nhưng việc thông báo sẽ dựng xen kẽ hai đội lại khiến anh thấy áp lực, cảm giác rằng đội có mình phải được rating cao hơn.Trước đây thì vẫn ổn.Vì mới phát sóng tập đầu, phản hồi cả hai bên đều tốt.

Ngay từ đầu, việc phân chia thực lực và tương tác giữa các thành viên đều rất công bằng, nên không thể có chuyện bên nào quá nổi trội.Nhưng mọi chuyện thay đổi khi em út thực sự gặp được Roh Hae-il.

Đúng là cậu ta hành động đúng như những gì anh chỉ đạo và làm rất tốt.[Giờ nếu tung preview Roh Hae-il xuất hiện là dân tình sẽ đổ xô xem liền, đúng không ạ?]Một câu nói nghe ngứa cả người.

Trong đó rõ ràng đã bỏ qua cụm "Đội B".[Nếu lỡ gặp được Roh Hae-il ở Anh thì sao ạ?

Đúng là jackpot luôn!]Mơ đi cưng.Roh Hae-il đang ở Áo, sao lại tự dưng tới Anh được?Park PD rất mong điều đó xảy ra, nhưng anh hiểu rõ điều đó là không thể.Đúng là tên này chỉ giỏi nói mấy câu vô lý—.[À không, Roh Hae-il bảo sẽ sang Ý.

Đáng tiếc ghê.

Hí hí, PD-nim~]"Thấy vui lắm à?"

Nghe giọng hạ thấp đột ngột, phía bên kia điện thoại cũng khựng lại.Đúng là cưng chiều quá, nó cứ như lò xo mà nhảy nhót vượt giới hạn.[Dù sao thì hiện tại không khí đang rất tốt ạ.

Có tới ba đoạn clip quý giá về Roh Hae-il!

Dù em là đạo diễn không nên nói vậy, nhưng thật sự là nguyên bản không cần chỉnh sửa cũng đủ để phát sóng luôn ạ.]"Gì mà ba cái?

Không phải hai sao?"[À đúng rồi!

Mà không hiểu sao anh Kim Seon-cheol lại đổi tính, hợp tác hơn hẳn.

Em không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng đội Spring Again B đang trên đà tiến triển.] "Còn đội B thì sao?"[Ôi trời, các thành viên bảo muốn luyện tập nên em phải đi đây ạ!

Đội B không có vấn đề gì!

Báo cáo của em đến đây là kết thúc!

Chúc PD-nim quay vui vẻ.

Guten Tag~]"Cái thằng này, càng ngày càng quá đáng."

Cạch.Cuộc gọi kết thúc.PD Park cảm thấy anh ấy đang tức giận với PD trẻ nhất khi cậu ấy chỉ nói những gì mình muốn nói rồi cúp máy.

Nhưng cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.PD Park hét lớn gọi Roh Hae-il, người chắc hẳn đang ở đâu đó, và giẫm lên tàn thuốc trên sàn nhiều lần.#"Ngày nào cũng vứt bớt đồ mà sao hành lý cứ ngày càng nhiều lên vậy?"

"Vì cậu cứ mua thêm mà."

"Đây là định luật bảo toàn khối lượng à?"

Như thường lệ, Halo phát hiện chiếc vali đang nằm lăn lóc giữa phòng khách.Các thành viên đang chuẩn bị rời đi không khác gì so với khi còn ở Hàn Quốc.

Không, có khi còn nhiều đồ hơn nữa.Ngoài mấy bộ quần áo dư ra, Halo vốn chẳng quan tâm đến thương hiệu nên chỉ cẩn thận mang theo hộp đựng đàn guitar.Có vẻ sẽ mất kha khá thời gian, nên cậu tính ra ngoài uống một ly espresso."

Tôi sẽ nhanh chóng ra ngoài đây, sếp!"

"Hay là mình vứt hết từ chỗ này đến chỗ kia đi."

"Anh điên à?"

"Anh cũng phải nhanh chóng thoát khỏi đây mới được."

Dù nhìn kiểu gì cũng thấy chẳng thể gấp rút được.Halo bật cười khẽ rồi bước ra khỏi phòng.Cậu bước chậm rãi vào thang máy.Ngay khoảnh khắc bước ra sảnh, Halo bỗng khựng lại.Trên ghế sofa ở sảnh, cô bé tóc vàng lại đang ngồi đó như mấy hôm trước.Điểm khác biệt là lần này, bên cạnh cô bé còn có Per Aspera đang ngồi.

Per Aspera vừa đang gọi điện vừa thấy cậu liền mở to mắt.Hôm qua bỏ lỡ cha con nhà Aspera, Halo đang định đến căng tin thì đổi hướng và bước tới gần họ."

Cậu Roh!"

"Chào buổi sáng, ngài Aspera."

"Chào buổi sáng.

Nhưng mà... trang phục của cậu... cậu đi hôm nay ạ?"

"Vâng, tôi phải đi rồi."

"Đi sớm quá.

Tôi còn muốn dùng bữa cùng ngài một lần."

Per Aspera tỏ vẻ tiếc nuối.Bởi trong suốt thời gian lưu lại đây, họ chưa từng dùng bữa cùng nhau lần nào."

Chuyện đó, thì lúc nào chẳng được."

"Phải không nhỉ?"

Per Aspera mỉm cười theo lời nói đầy hứa hẹn về tương lai đó.Và có lẽ cũng là cách cậu bé ngầm bày tỏ sự hài lòng với mối quan hệ hiện tại giữa mình và Arbor."

Nếu có dịp sang Pháp, xin hãy ghé thăm trụ sở chính của chúng tôi.

Mọi thứ của Arbor đều ở đó."

"Vâng, nếu có đến Pháp, tôi sẽ cân nhắc."

"Cảm ơn ngài.

Lúc đó nhất định tôi sẽ mời ngài một bữa thật ngon."

Rồi Per Aspera quay sang cô bé ngồi bên cạnh, hỏi bằng vẻ mặt đầy lo lắng."

Lần này con vẫn không chào anh Roh sao?"

Con bé thất thường và dễ cáu, nhưng cũng mau quên.Per Aspera chỉ mong Rose giờ đã nguôi giận.Một cuộc chia ly không vui sẽ chẳng tốt cho cả hai bên.Đúng lúc đó.Cô bé Rose, đang ngồi im lặng, bỗng đứng dậy rồi lách ra khỏi chỗ ngồi cạnh cha mình.

Dù thị lực kém nhưng vẫn nhìn được hình dáng, Rose tiến lại gần chàng trai đứng đối diện mình và nắm lấy cổ áo khoác của cậu."

Anh đi à?"

"Ồ!

Rose, lần này con chịu chào anh Roh rồi à?

Con hết giận rồi nhỉ."

Gương mặt Per Aspera bừng sáng."

Rose, sai không có nghĩa là xấu.

Con người ta trưởng thành qua những sai lầm."

Rose chẳng buồn để tâm lời cha, chỉ chăm chăm chờ câu trả lời từ chàng trai."

Ừ, anh đi."

Nghe vậy, Rose tiến thêm một bước rồi kéo nhẹ vạt áo khoác của cậu xuống."

Rose?"

"Ba ngốc lắm."

Câu nói của Rose khiến gương mặt Per Aspera dần đổ bóng."

Ro...Rose... sao con lại nói thế... mà con nghe câu đó từ đâu..."

Nhưng Rose chẳng mảy may bận tâm.Halo từ tốn cúi người xuống để trò chuyện với cô bé.Ngồi thụp xuống, tầm mắt cả hai ngang bằng nhau.Ngay khoảnh khắc đó, Rose vòng tay ôm lấy cổ cậu.Một hơi ấm truyền đến.Halo không thể đẩy ra cũng không thể ôm lại, chỉ đành để tay lơ lửng trong không trung."

Hết giận rồi chứ?"

"Ừ."

Rose gật đầu rồi thì thầm:"Em không sai, đúng không?"

"...Đúng vậy."

Lần này, Halo đáp lại thật lòng."

Ba bảo em phải chào, nhưng mẹ bảo chào tạm biệt là chuyện buồn.

Ba thì ngốc, nên mẹ nói đúng.

Nên em sẽ không chào."

Nghe những lời của Rose, rồi nhìn vẻ mặt sửng sốt của Per Aspera, Halo chỉ bật cười thầm trong bụng."

Tùy em thôi."

"Nhưng em có điều muốn nói."

"Là gì?"

Cô bé siết nhẹ cánh tay đang vòng qua cổ Halo và thì thầm chậm rãi."

I, caught, you."

Em bắt được anh rồi."

Halo."

Halo.Mắt Halo chầm chậm mở lớn.

Khi vòng tay cô bé buông lơi, cậu nhìn Rose rõ hơn.Đôi tai đỏ rực như cái tên của cô bé.Đôi má hồng hào đầy sức sống.

Và lời tỏ tình của một người hâm mộ rụt rè.Trên gương mặt của cậu thiếu niên, một cơn sóng bắt đầu lan ra chậm rãi.

Như giọt mực thấm vào mặt giấy trắng, từ từ loang rộng.Và cuối cùng, một nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt cậu.Nụ cười rạng rỡ nhất từ trước tới nay.Cậu thì thầm đáp lại cô bé vẫn đang chờ đợi câu trả lời."

Ừ, là câu anh chờ từ lâu rồi."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 131: Sẽ ra sao nhỉ?


[Nếu ai đó bắt được mặt trời thì sẽ thế nào nhỉ?]Một đoàn tàu được trang trí bằng sắc đỏ như con dấu đang chạy xuyên qua làng quê yên bình và khu rừng rợp bóng cây.Trời không gợn mây, ánh nắng tràn vào qua ô cửa kính lớn, và phong cảnh thanh bình khiến cơ thể hành khách bắt đầu rơi vào trạng thái uể oải.Lúc đó cũng vừa mới qua giờ ăn trưa.Người du khách đang lên lịch trình chuyến đi, đứa trẻ đang chỉ tay ra ngoài cửa sổ và hỏi han, học sinh đang chăm chú chơi máy game, tất cả đều gục đầu xuống khi mi mắt trở nên nặng trĩu.Chính vào lúc đó, Halo phát hiện một dòng chữ in trên tờ báo màu vàng.Vì đây là tàu cao tốc với lượng lớn hành khách, nên trong toa có cả báo và tạp chí để hành khách đọc, và tờ báo này là một trong số đó.Trang nhất đăng bìa album thứ 11 của HALO mang tên Catch me if you can phát hành ngày 31 tháng 12.

Nhìn vào là biết ngay đây không phải tạp chí khoa học giải thích chuyện nếu chạm vào mặt trời thật thì sẽ thế nào.Nội dung bên trong...Gọi tên album là một lời khiêu khích của HALO.

Nói chính xác hơn là một trò chơi rượt bắt mà cậu đã đưa ra với thế giới, và tiếp tục bàn đến những gì sẽ xảy ra sau khi bắt được HALO.Những phản ứng khi danh tính thật sự của cậu bị lộ, các quảng cáo mà cậu sẽ tham gia, âm nhạc của cậu, và ảnh hưởng đến Hollywood.Tuy nhiên, đó là những thứ đã được đề cập ở mọi nơi.

Điều mà phóng viên muốn nhấn mạnh là một điều khác.Nếu ai đó bắt được nhà vua, tức là thắng trong trò chơi rượt bắt mà HALO đề ra, thì HALO sẽ trao một phần thưởng.Giống như một vị vua phong tước và ban lãnh thổ cho hiệp sĩ trung thành, HALO cũng sẽ tặng một điều gì đó cho người hâm mộ trung thành.

Đọc đến đây, Halo khẽ nhếch môi cười."

Phần thưởng, hử..."

Halo đặt tờ báo xuống.Các thành viên ngồi cạnh và đối diện cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ từ lúc nào.Họ từng hăng hái nói rằng chuyến đi châu Âu phải có đi tàu mới trọn vẹn, và thuyết giảng về khung cảnh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, giờ đây đều đã lên đường đến thăm những khung cảnh trong mơ.Từ Vienna đến Venice mất khoảng 8 tiếng.Vẫn còn nhiều thời gian.Chợt nhớ ra việc cần làm, cậu cầm điện thoại và bước ra khỏi khoang hạng đặc biệt.Trong khoang cà phê có khoảng mười chỗ ngồi cùng bàn ăn, và một quầy nhỏ bán đồ uống, sandwich do một nhân viên đứng quầy.Người đó không mấy quan tâm đến cậu.Halo đi ngang qua và ngồi vào góc khuất.Tiếng chuông reo không kéo dài.Như thường lệ, bên kia bắt máy gần như ngay lập tức."

Chúc buổi chiều tốt lành, ngài Veil."[Quả là một buổi chiều tuyệt vời.]Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng vén rèm.Halo cũng vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ."

Ngài vẫn khỏe chứ?"[Tôi lúc nào chẳng vậy.

Chỉ hơi phiền vì bận rộn đúng lúc định nghỉ phép thôi.

Tôi sẽ cố xử lý nhanh.

Còn cậu thì sao?]"Tôi đang vui vẻ đi đây đi đó."

Halo nhớ lại ngày ở Vienna.Định trải thảm picnic ra bãi cỏ để chơi, nhưng hôm đó lại đổ tuyết dày.Dù gì cũng là mùa đông nên chẳng ở ngoài lâu được, nhưng ai cũng thấy tiếc.Vậy nên thay vào đó, họ ném tuyết chơi như trẻ con.

Rồi trở về khách sạn trong bộ dạng ướt sũng, gọi sô cô la nóng và mì ly, ngon chưa từng thấy.À, còn bức ảnh nữa.Halo nhớ đến tấm hình mà một nhiếp ảnh gia chụp cậu ở công viên Prater, Vienna.

Tấm ảnh ghi lại hình ảnh cậu ôm cây đàn guitar trong ánh hoàng hôn.Khuôn mặt có ánh tối, nụ cười nhẹ và chiếc guitar ánh đỏ gợi lên cảm giác mơ màng và yên bình, như thể bị tách biệt khỏi thế giới ồn ào.Halo thừa nhận tấm ảnh đó được chụp rất đẹp.Nghe nói nhiếp ảnh gia đó từng rất nổi tiếng thời trẻ, chắc là thật.

Khi người ấy hỏi liệu có thể trưng bày ảnh trong studio không, Halo đã gật đầu đồng ý.[Chà, cậu có vẻ đang tận hưởng thật đấy.

Còn hơn tôi tưởng.]August Veil mỉm cười khi nghe câu chuyện từ chàng trai có vẻ đã rất vui ở Vienna.[Tôi nghĩ thật đúng khi khuyên cậu nên đi du lịch.]Nghe vậy, Halo nhớ lại lý do khiến cậu quyết định lên đường.Vào ngày sinh nhật hạnh phúc nhất.Sau khi hát xong ca khúc khó khăn nhất trong sự nghiệp, tại bữa tiệc sinh nhật, cậu đã nói chuyện cùng August Veil.- Cậu muốn làm gì?

Tôi sẽ theo ý cậu.Trong khoảnh khắc cần đưa ra lựa chọn, cậu lại hiếm hoi lần nữa lưỡng lự.

Trước điều đó, August Veil nói:– Thỉnh thoảng cũng có những lúc như vậy.

Vậy thì, làm thế này thì sao?Ông đã khuyên cậu nên đi du lịch.– Tìm hiểu thử xem tại sao mình lại do dự.– Nếu không thể tìm được câu trả lời ở nơi gần, thì đi xa hơn một chút cũng tốt.

Người ta không đi du lịch vô cớ đâu.

Những vấn đề trăn trở bấy lâu có thể được giải quyết chỉ trong chốc lát mà.Phải rồi, cậu đã quyết định đi du lịch vì lý do đó.Cậu vốn dĩ cũng là người thích những chuyến đi bất chợt, nhưng lý do và mục tiêu đầu tiên cho chuyến đi lần này chính là như thế.Và đúng như lời lão già nói, cậu đã tìm thấy câu trả lời.[Vậy thì–]August Veil định hỏi điểm đến tiếp theo.Dù cậu dường như vẫn ổn khi tự xoay xở, ông vẫn muốn giúp để cậu có thể sống thoải mái hơn.Đúng lúc ấy, giọng nói của cậu vang lên qua điện thoại."

Tôi đã quyết định rồi."

Trước lời nói đột ngột đó, ban đầu August không hiểu cậu đang nói gì.Nhưng chẳng bao lâu sau, ông biết cậu đang nói đến điều gì.Bởi ông chưa bao giờ quên cuộc trò chuyện với Halo, và "quyết định" mà Halo sẽ đưa ra lúc này chỉ có một điều.[Cuối cùng cậu cũng quyết định rồi nhỉ.]August Veil không hề hối thúc cậu bé.Ông luôn mong cậu sẽ làm điều mình thật sự muốn.Nhắc mới nhớ, sáng nay, phía Coachella đã nhờ ông truyền lời rằng họ sẽ phụ trách phần thuyết phục, nên chỉ cần giúp sắp xếp một cuộc gọi điện thoại với Halo là được.

Vì thời điểm đã gần cuối tháng 1, chắc chắn Coachella cũng đã nóng lòng vì cần chốt thông tin cho bài báo chính thức."

Xin hãy gửi phản hồi đến Coachella."[!

Coachella sẽ mừng lắm đấy.]Không cần hỏi cậu sẽ tham gia với thân phận nào.Nếu là với tư cách Roh Hae-il, chắc chắn cậu đã không nói với August Veil.[Chắc chắn sẽ là một lễ hội rực rỡ.]August Veil nói như thể đang đón trước tháng 4 rực cháy của Coachella.Nhưng vì đó không phải điều sai, nên Halo không phản bác.[Cho tôi hỏi một điều được không?]"Vâng."[Điều gì khiến cậu đưa ra quyết định đó?

Có thể kể cho tôi nghe không?]"Lý do ạ."

Halo mỉm cười nhẹ khi nghe câu hỏi của August Veil.Trong đầu cậu hiện lên cuộc đối thoại diễn ra vào buổi sáng.– I caught you– HaloChỉ một câu nói ấy, Halo chợt nhận ra hóa ra điều cậu mong mỏi suốt bấy lâu lại đơn giản đến thế.Thay vì ai đó hỏi "Cậu có phải là Halo không?", hay "Cậu nghĩ gì về tin đồn mình là Halo?"

Cậu chỉ mong người ta gọi tên mình, đơn thuần là "Halo".

Và cậu thành thật thừa nhận điều đó."

Tôi bị bắt rồi mà."[Hử?]"Vào khoảnh khắc không ngờ nhất."

Rồi—Halo nhắm mắt lại.Như bài báo lá cải sáng nay từng viết: "Nếu bắt được Halo, anh ấy sẽ trao phần thưởng cho người đó"..."

Rose, em thắng rồi."

Sáng nay, cậu đã quay lại sảnh khách sạn."

Vì em thắng, nên anh sẽ tặng phần thưởng."

Dù chẳng phải trò chơi do cậu bắt đầu, nhưng Halo vẫn chấp nhận quy tắc của trò trốn tìm.

Và nếu bắt được người bị truy đuổi, thì kẻ thắng chính là Rose."

Anh có thể làm gì cho em đây?"

Bài báo lá cải từng đề cập đến tiền bạc, nhà cửa, v.v.Halo thực sự cũng có ý định trao cho Rose bất cứ điều gì cô bé muốn.Khoảnh khắc ấy khiến cậu hạnh phúc, và tiền không phải là thứ cậu coi trọng.Rose nói với nụ cười rạng rỡ."

Hát cho em nghe đi."

Một mong ước thuần khiết đúng chất trẻ con."

Anh có nên sáng tác một bài hát chỉ dành riêng cho em không?"

Một bản nhạc Halo dành tặng riêng cho ai đó, duy nhất trên thế giới.

Một phần thưởng mà có thể cả thế giới đều khao khát, lại được chính Halo đề nghị trước.Rose trông như đang suy nghĩ rất lâu.Khi Halo đang mỉm cười nhìn gương mặt nghiêm túc của cô bé."

Không."

Một câu trả lời ngoài dự đoán vang lên.Có vẻ như Rose không nhận ra phần thưởng cô bé vừa từ chối có giá trị thế nào.

Nhưng cô bé không đổi ý, mà dõng dạc nói tiếp:"Mẹ em bảo, trên đời này có nhiều người còn đau khổ và mệt mỏi hơn em nữa.

Em cũng thường khóc dưới chăn sau mỗi lần đi viện... chắc họ cũng vậy, đúng không?

Giống như em đã được chữa lành khi nghe nhạc của Halo, em cũng mong họ không còn đau đớn nữa."

Rose ngẩng đầu lên.Đôi mắt cô bé vẫn không có tiêu cự rõ ràng, nhưng lại rực rỡ và thuần khiết hơn bất kỳ ai, một màu xanh lục đẹp đẽ."

Vì họ mà hãy hát đi, Halo."

Trong ánh sáng đó, cậu bé hoàn toàn tan vào trong."

Mặt trời của em."

Khoảnh khắc đó, Halo cảm thấy điều gì đó thật mãnh liệt.Tất cả những trăn trở trong lòng bỗng dưng tan biến.Một vùng đất xa lạ.Một khoảnh khắc không thể ngờ tới, như lời August Veil từng nói, cậu đã tìm được câu trả lời.Halo, đang trên chuyến tàu trở về Venice, đã lên tiếng."

Bây giờ, tôi cảm thấy đã đến lúc để hé lộ."

August Veil không thể biết được, chỉ một câu "Bị bắt vào khoảnh khắc không ngờ tới" đã ẩn chứa bao nhiêu câu chuyện đằng sau.Ông chỉ biết rằng, album Catch me if you can đã khơi nguồn cho trò chơi trốn tìm này.

Và ai đó, chắc chắn đã bắt được Halo.Dù sao đi nữa, quyết định của Halo là điều mà ông hằng mong mỏi.August Veil cảm thấy, thời điểm ấy cuối cùng cũng đã đến.Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện về Coachella, ông mở lời về điều chưa kịp nói khi nãy.[Vậy giờ cậu đang đi đâu?

Salzburg?

Budapest?]Nghe thấy tiếng tàu, hẳn cậu đang trong lúc di chuyển.Halo đứng dậy.Khoang cà phê đã có nhiều người đổ vào.

Một nhóm sinh viên đại học mang theo tờ báo lá cải mà cậu từng đọc."

Tôi đang đến Venice."[Venice?]Ngay lập tức, August Veil đập tay lên bàn.[Tốt quá rồi!

Tôi cũng có biệt thự ở đó!]:Từ ngày 31 tháng 1 đến ngày 9 tháng 2 năm 2032, Lễ hội Hóa trang Venice (Carnevale di Venezia) diễn ra trong mười ngày.

Những con người khoác lên mình mặt nạ và trang phục lộng lẫy, đi khắp mọi ngóc ngách của Venice, chính là hiện thân của lễ hội.Vào ngày đầu tiên, trong số 12 cô bé được chọn cho lễ hội Maria, một người sẽ được vinh danh là "thiên thần" của lễ hội.

Từ ngày thứ hai trở đi, các cuộc diễu hành chính thức bắt đầu, hàng ngàn người hóa trang và biểu diễn khắp nơi.

Những điểm nhấn đặc biệt trong số đó là dạ vũ hóa trang và cuộc thi mặt nạ đẹp.Tối ngày 29 tháng 1.Quản gia biệt thự đích thân đến đón ban nhạc Roh Hae-il đến muộn vào buổi tối.

Ngay khi lên thuyền, họ đã hiểu vì sao Venice lại được gọi là "thành phố của nước".Những tòa nhà dựng lên giữa mặt nước.Các phương tiện di chuyển trên mặt nước còn nhiều hơn cả ô tô và xe buýt.Venice, thành phố của nước, trở nên nhộn nhịp chuẩn bị cho lễ hội sắp tới.

Ánh đèn rực rỡ, làn sóng xanh biếc, và những con phố tràn ngập cửa hàng bán mặt nạ lộng lẫy.

Chưa bao giờ Venice đón nhiều du khách đến vậy, không khí ngập tràn sự háo hức và nhiệt huyết."

Uệ..."

"Ọe..."

Halo phát hiện Han Jin-young và Moon Seo-yeon đang nôn khan dù sóng nước không quá mạnh."

Ở gần đây có hiệu thuốc không?"

"Biệt thự có sẵn thuốc say tàu xe."

Quản gia biệt thự có vẻ hơi bối rối như thể đây là lần đầu ông thấy có người say sóng đến vậy."

Đúng là đồ yếu đuối."

"Chết mất...

Ọe..."

"Gyu-hwan à."

"...Vâng."

Nam Gyu-hwan vốn đang trêu chọc Moon Seo-yeon bằng vẻ mặt tỉnh bơ thì bị Han Jin-young đè vai xuống, buộc phải dừng lại.Halo mỉm cười khi thấy các thành viên chí chóe với nhau, rồi đưa tay xuống dưới mạn thuyền.

Dù đã nghe cảnh báo là có thể nguy hiểm nếu tay bị kéo xuống nước, làn nước mát lạnh và mềm mại khiến cậu không nỡ rút tay lại ngay.Vì là mùa đông nên mực nước thấp, cậu phải cúi người khá sâu để với được, và nhanh chóng rút tay lên khi bắt được một chiếc lông vũ trôi theo dòng nước.Một chiếc lông vũ màu đen óng ánh."

Chắc rơi từ mặt nạ xuống."

Đang ngắm chiếc lông vũ màu quạ không hiểu vì sao lại rơi trên mặt nước, Halo nghe thấy giọng quản gia biệt thự."

Có thể cậu đã thấy rồi, giờ mọi con phố đều bán mặt nạ đấy."

"À."

Cậu gật đầu, người quản gia già mỉm cười hài lòng."

Nhân tiện, cậu đã chuẩn bị mặt nạ và trang phục chưa?"

"Chưa, vẫn chưa chuẩn bị."

"Vậy thì phải nhanh lên.

Lễ hội sắp bắt đầu rồi.

Sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ đấy."

Halo vừa nghịch chiếc lông vũ đen vừa từ từ giơ nó lên ngang đầu.#Trong khi đó, Hàn Quốc đang chào đón năm mới trong bầu không khí vừa yên bình vừa náo nhiệt.

Tức là vẫn như mọi khi.Với những người mà sự mới mẻ duy nhất là số tuổi, năm mới chẳng có gì đặc biệt.

Tin tức vẫn ngập tràn chuyện ai đó lái xe say xỉn, ai đó phát ngôn gây tranh cãi, ai đó bị đồn hẹn hò, và dân tình lại bàn tán.Các đài truyền hình ra mắt loạt phim truyền hình và show thử nghiệm mới, nhưng như thường lệ, không có gì thực sự gây bão.Dẫu vậy, vẫn có vài thứ được bàn tán trên các diễn đàn.

Một là một tiết mục trong chương trình hài, hai là một show âm nhạc đã chiếu đến tập 3.Chương trình âm nhạc có concept busking nước ngoài, đưa âm nhạc Hàn Quốc đến thế giới, thu hút sự chú ý nhất định.Dàn cast cũng khá đáng chú ý.Ví dụ như những ca sĩ từng làm mưa làm gió một thời như Kim Seon-cheol, Jang Im-young, và cả những ca sĩ "hot" thời nay.Chương trình tập hợp các ca sĩ nổi tiếng với khả năng hát live để đi busking thực sự khá hay.Dù vậy, vẫn không đến mức gây sốt hay tạo hiệu ứng bùng nổ.

Nhiều người chỉ nói xem clip biểu diễn trên NuTube là đủ.Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi khi một bài review của du khách được đăng lên cộng đồng.Một người Hàn từng du lịch Vienna, Áo, viết rằng họ không hề biết Roh Hae-il cũng xuất hiện trong "Spring Again", rồi hỏi có nên bắt đầu xem từ tập 1 không.[Cái gì vậy?

Roh Hae-il có xuất hiện trong Spring Again đâu?][Tên cậu ấy còn không có trong danh sách cast kìa ㅇㅇ][Trước đó nghe bảo Hae-il đi du lịch mà]└ Đi du lịch rồi không thèm đến lễ trao giải nữa cái tên chết tiệt...[Nếu người đó nhắc đến Kim Seon-cheol ở Áo thì có vẻ hợp lý đấy, nhưng Hae-il cũng xuất hiện á?]└ Có thể là tình cờ gặp rồi lên sóng với tư cách khách mời?└ Châu Âu đâu chỉ có một thành phố.└ Dù gì thì Vienna cũng là lựa chọn khả dĩ nhất.└ Ai thử hỏi Spring Again xem sao?[Khoan đã, ai cơ?

Hae-il á?

Mọi người đang nói đến Roh Hae-il mà tôi biết đấy à?

Người chỉ giữ lời hứa lập SNS xong không bao giờ đăng gì lên ấy?]└ Thế ngoài cậu ấy ra còn Roh Hae-il nào nổi tiếng nữa ở Hàn Quốc à?[Nhưng nếu là thật thì sao nhỉ?]Chỉ với một bài review của một người du lịch, những fan đang khát khao được thấy Roh Hae-il trong thời gian cậu vắng bóng đã ngay lập tức dậy sóng.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 132: Medico della Peste


"Maria, con sẵn sàng chưa?"

Chiếc váy nhung chồng lớp.

Người phụ nữ tết tóc đen dài quay lại, váy xòe trong gió.Chiếc mặt nạ Moretta che kín khuôn mặt bằng vải đen vốn dĩ khiến người đeo không thể nói chuyện vì phải ngậm dây trong miệng, nhưng phiên bản hiện đại thì không còn bất tiện đó nữa.

Người phụ nữ khoanh tay, hỏi."

Mẹ, mẹ biết mẹ nói câu đó hơn mười lần rồi không?"

"Tại mẹ lo thôi mà.

Nếu con vấp ngã trong lễ diễu hành thì thật là xấu hổ."

"Con nhất định không vấp đâu, đừng lo.

Con lớn rồi mà!"

"Được rồi, mẹ biết rồi.

Nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận với người xung quanh!

Nhớ chưa?"

Maria phớt lờ lời dặn của mẹ và bước đi lóc cóc trên đôi giày cao gót.Vừa mở cửa, cánh hoa rơi xuống từ bầu trời.

Những món trang trí rực rỡ thắp sáng đêm, những chiếc gondola hoa lệ, và cả bản hành khúc vang vọng từ xa.Maria nở nụ cười rạng rỡ.Lễ hội cô mong chờ bao lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu.Nhân dịp Lễ hội Hóa trang Venice, người dân trên phố khoác lên những bộ trang phục và chiếc mặt nạ phi thường, dạo bước khắp thành phố.Trong lễ hội đã kéo dài hơn 900 năm này, mặt nạ mang một ý nghĩa đặc biệt.Nhờ mặt nạ, con người giành được sự "ẩn danh", tạm thời thoát khỏi những ràng buộc của đời sống thường nhật — chẳng hạn như tài sản, giai cấp, tuổi tác, giới tính — để làm những điều bình thường không dám làm, hoà mình cùng người khác không chút định kiến.Không biết người kia là ai sau lớp mặt nạ, họ vẫn có thể cười đùa, uống rượu, khiêu vũ và ở bên nhau từ sáng đến đêm.Và trong quá trình đó, những mối duyên mới và tia lửa tình cảm nảy nở, những người tưởng chừng không bao giờ thân thiết lại chia sẻ tình bạn và tình yêu."

Giống như trong Kỳ nghỉ ở Venice ấy."

Những cô gái Venice phá lên cười khúc khích.Gần đây, bộ phim [Kỳ nghỉ ở Venice] lấy bối cảnh lễ hội hóa trang Venice kể về câu chuyện tình yêu của một người đàn ông và một người phụ nữ đeo mặt nạ đã trở thành một hit lớn. — Dù bộ phim ấy dính kha khá tranh cãi vì thiếu logic — nhưng câu chuyện sáo mòn về hai người gặp nhau tình cờ trong vũ hội, yêu nhau, và rồi lột mặt nạ ra lại là trai xinh gái đẹp, vẫn làm tim các cô gái đang mong chờ lễ hội rung rinh."

Một chàng bạch kim đẹp trai đeo mặt nạ sao.

Không hiểu nổi.

Cậu cũng thích kiểu đó à, Maria?"

"Thì tụi mình đang ở cái tuổi hay mơ mộng những chuyện như thế mà."

"Cậu chưa từng tưởng tượng ngược lại à?"

"Ngược lại là sao?"

Maria quay sang hỏi cô bạn vốn hay mỉa mai."

Là... vì đeo mặt nạ nên cậu chẳng biết đằng sau đó là ai —."

Người ta thường gán cho kẻ bí ẩn những điều tốt đẹp, tưởng tượng ra hình tượng lý tưởng, nhưng ai mà biết được?"

Đằng sau mặt nạ đó có thể là một ông chú bụng phệ, hoặc thậm chí là một ông lão già khụ."

Cô bạn cười rùng rợn với lớp son đen trên môi."

Hoặc là một kẻ biến thái hay tội phạm đang che giấu tiền án tiền sự."

Maria bỗng nhớ đến những bản tin sáng nào cũng đầy rẫy tin giết người, bắt cóc."

Có thể là một người mang bí mật vô cùng nguy hiểm."

"Bí mật gì?

Ý cậu là mafia hay gì đó à?"

"Bất cứ thứ gì.

Nhưng thường thì mấy bí mật đó chẳng mấy tốt lành đâu."

Thấy Maria im bặt, mặt tái mét, cô bạn bật cười rồi vỗ lưng cô."

Chỉ đùa thôi, đùa thôi.

Làm gì mà căng vậy.

Không đùa được với cậu luôn."

Người bạn của Maria nháy mắt khi trấn an cô ấy rằng cô ấy có thể tin tưởng vào cảnh sát được bố trí trên khắp các đường phố trong suốt lễ hội.

"À, mà lúc nhảy hãy nhìn chân đối phương kỹ vào nhé.

Nghe nói ma thì không có chân đâu."

"Bella!"

Maria hét lên với cô bạn cứ coi mình như trẻ con, rồi quay phắt đầu đi.

Nhưng cô không rời nhóm.Con đường đã chật kín người và rất hỗn loạn.

Nếu đi lung tung rồi rơi xuống kênh Venice thì thà đứng ở quảng trường San Marco còn hơn.Ngay lúc đó, Maria vô thức quay đầu lại vì nghe thấy một ngôn ngữ lạ từ bên cạnh, và cô khẽ giật mình trước người đứng ngay bên cạnh mình.Một bộ trang phục phủ kín từ đầu đến chân bằng màu đen: mũ nồi đen, áo choàng đen, vest đen, găng tay đen.

Và cả chiếc mặt nạ mỏ dài cũng đen tuyền."

Medico della peste..."

Trang phục bác sĩ dịch hạch được thiết kế bởi bác sĩ người Pháp Charles de Lorme vào thế kỷ 17.

Chiếc mặt nạ bác sĩ dịch hạch bằng da đen bóng loáng có phần mắt được che bằng kính tối màu, và phần hai bên cùng phía sau được phủ kín bằng lông quạ đen, đến mức không thể biết được ai đang ẩn sau chiếc mặt nạ đó.Thậm chí không phân biệt giới tính, tuổi tác hay địa vị.Maria chăm chú nhìn người đeo mặt nạ bác sĩ dịch hạch và bất chợt nhớ lại lời cảnh báo của bạn mình.— Đằng sau chiếc mặt nạ đó có thể là một kẻ biến thái hay tội phạm đang che giấu tiền án đấy.

Hoặc là ai đó mang một bí mật cực kỳ nguy hiểm.— Nhưng khi khiêu vũ thì nhớ để ý chân người ta nhé.

Hồn ma thì không có chân đâu.Dựa theo chiều cao, có vẻ là đàn ông — và Maria cũng đã xác nhận là người đó có chân.

Thế nên cô từ từ dịch ra xa.Trong đầu cô chợt hiện lên bản tin tội phạm cô xem buổi sáng và lời mẹ dặn phải cẩn thận với người lạ.Ngay lúc này, hình tượng bác sĩ dịch hạch, vốn là biểu tượng của cái chết và sự thối rữa trong lễ hội, bỗng trở nên điềm gở.Khi mọi chi tiết kết nối với nhau, cô bắt đầu cảm thấy như đây là một điềm báo.Chẳng phải trong phim kinh dị, nhân vật chính luôn làm ngơ trước cảnh báo và tự ý hành động rồi gặp chuyện sao?

Giờ thì là ban ngày thật, nhưng phim kinh dị thời nay còn quan tâm gì đến ngày hay đêm nữa?Bác sĩ dịch hạch quay đầu lại nhìn cô.Maria giật bắn khi đối diện với cặp kính đen rợn người kia, và nghĩ rằng mình nên tránh xa thêm chút nữa.Có lẽ vì quá vội vàng.— Ngã trong lúc diễu hành thì thật mất mặt đấy.Chân cô vấp vào nhau, người nghiêng sang một bên."

Ơ—"Bạn cô mở to mắt, miệng há ra nhìn cô.Maria chợt nhớ ra bên hướng cô đang nghiêng tới là một con kênh.Một con kênh nước bẩn kinh khủng.

Nhưng thứ khiến cô sợ hơn là—[Ngày đầu lễ hội, cô gái Maria ngã xuống kênh đào Venice giữa lễ hội Maria]Dòng tin sẽ tràn ngập mọi trang báo ở Venice.Thà sống dưới dòng nước bẩn đó suốt đời còn hơn phải chứng kiến chuyện đó xảy ra.Maria nhắm mắt chặt lại, tưởng tượng đến cú rơi, mùi hôi và cái lạnh của làn nước sắp ập tới.Nhưng—Maria mở mắt ra.Ai đó đã nắm lấy cánh tay cô và kéo lại.

Thay vì ngã ra sau, cô bị kéo về phía trước.Cô đập đầu vào chiếc áo khoác đen của người kia, rồi ngẩng đầu lên.Trong cặp kính đen của bác sĩ dịch hạch, cô nhìn thấy chính mình phản chiếu."

Phải cẩn thận chứ."

"!"

Anh ta thì thầm, giọng pha chút ý cười.Mùi hương từ chiếc áo khoác là hương gỗ mà Maria rất thích, và mặt cô lập tức đỏ bừng.Người đàn ông này có vẻ là người nước ngoài.Tuy nói tiếng Ý, nhưng ngữ điệu có phần lạ lẫm, kiểu đặc trưng của người không phải bản xứ.Anh ta còn vừa đi vừa nói chuyện gì đó với những người đi cùng.

Dù không rõ là tiếng gì, nhưng nghe thật đẹp, như thể từng nghe ở đâu đó, lại như lần đầu tiên được nghe.Giọng nói êm tai ấy, bàn tay giữ lấy cánh tay cô, có vẻ cũng là tay của một người trẻ tuổi.

Anh ta cao hơn cô một cái đầu, dù cô đang đi giày cao gót."

Ờ—"Khi người đàn ông định rời đi, Maria đưa tay ra theo phản xạ.Ngay lúc cô định nắm lấy cổ áo của anh thì một đôi găng tay trang trí hoa hồng rực rỡ giữ chặt lấy tay cô."

Maria, cậu không sao chứ?"

"Maria, trời ơi, nhìn cậu tái mét kìa."

"Này các cậu, tránh ra nào."

Bạn bè cô kéo đến khiến tầm nhìn bị che khuất.Maria lách ra trong vội vàng, nhưng lúc đó người đàn ông đã rẽ qua góc đường và đi xa hẳn rồi.Người đàn ông đó đang bước đi cùng những người bạn đồng hành.

Giọng nói thì thầm kia cứ vang vọng trong tai cô.Maria ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đang xa dần.Nếu như các bác sĩ dịch hạch thường cầm gậy, thì người đàn ông kia không mang gậy mà đeo trên lưng một chiếc hộp đàn guitar lớn màu đen, được trang trí bằng những con bướm màu vàng ánh kim.#"Oa!"

Cùng với đoàn diễu hành khổng lồ, một thế giới cổ tích hiện ra trước mắt những người vừa bước vào quảng trường San Marco.

Đúng nghĩa đen.

Quảng trường đầy ắp vua chúa, công chúa, giáo hoàng và hiệp sĩ như thể bước ra từ thời kỳ lãng mạn, còn nơi gió đông thổi tới lại có sư tử, bù nhìn và người máy thiếc.

Một bên là hải tặc, bên kia là muông thú và thiên thần, xa xa còn có quân đoàn Star Wars, rõ ràng, thế giới giả tưởng chẳng ở đâu xa cả.Mà, thật ra bên này cũng chẳng kém cạnh.Nam Gyu-hwan, vừa hỏi tên cướp biển steampunk kia xem súng thật hay giả, đội chiếc mũ gợi nhớ đến đấu sĩ.

Han Jin-young thì đeo mặt nạ ông già ác quỷ và khoác áo choàng kiểu fantasy.Moon Seo-yeon mặc một chiếc váy phồng lộng lẫy và đeo mặt nạ Colombina.

Mặt nạ che mắt, tai và gò má trên, lấp lánh đá quý, pha lê, và lông vũ đỏ rực.Hai ngày trước, khi đến dinh thự August Veil vào buổi đêm, họ đã đối diện một viện bảo tàng đồ sộ.

Nghe nói một thời gian dài August Veil có sở thích sưu tập mặt nạ, quả thật không sai, từng chiếc đều là tác phẩm thủ công của nghệ nhân.Dẫu mang cảm giác "trông rất đắt tiền", khiến những người dân bình thường họ run rẩy trong lòng, nhưng rốt cuộc, cũng chẳng biết khi nào mới lại có cơ hội tận hưởng lễ hội hóa trang ở Venice, thế nên ai nấy đều chọn cho mình một bộ đồ.Và kết quả chính là những bộ trang phục đầy cá tính hiện giờ.Hơi bất tiện đấy, nhưng trong lòng, ai cũng thấy hài lòng.Tầm chiều, từ đỉnh tháp chuông, một thiên thần bay xuống.Chuyến bay của thiên thần.Khi cô gái được chọn trong số mười hai cô hạ cánh, quảng trường tràn ngập tiếng reo hò từ những người đang theo dõi cô.

Ánh nắng dịu dàng đổ xuống quảng trường.Sáng và chiều ngày đầu tiên của lễ hội, quảng trường đông nghịt đến không còn chỗ đặt chân.

Có thể tìm thấy những nghệ sĩ biểu diễn đường phố trên khắp San Marco, cũng như các nghệ sĩ đường phố biểu diễn các trò như trong rạp xiếc.

Nơi này luôn đông đúc khách du lịch đến gần những người cosplay và xin chụp ảnh.Chỉ cần lơ là một chút là có thể lạc đường hoặc bị lạc mất."..."

Halo nhìn quanh khi thấy xung quanh bỗng nhiên yên ắng lạ thường."...Sếp ơi?

Jin-young hyung?

Này, Nam Gyu-hwan!

Mọi người đâu hết rồi?"

Moon Seo-yeon đang xem ông lão chơi đàn accordion thì chợt bừng tỉnh."

Hừm."

Nam Gyu-hwan đang xem tranh vẽ trên đất thì thấy mình đi tới cuối ngõ."...Chết tiệt."

Còn Han Jin-young thì, ở góc tối nhất của thành phố hoa lệ, phát hiện một đứa trẻ đang khóc vì lạc đường."

Bé con, bị lạc hả?"

Anh hỏi bằng tiếng Anh, nhưng cũng không chắc nó có hiểu không.

Là trẻ nước nào cũng không rõ nữa mà."

Chỗ này không an toàn đâu.

Đi với chú, chú sẽ nhờ chú cảnh sát giúp nhé."

Anh thấy có một sĩ quan cảnh sát đứng bên kia đường.Lời nói xuất phát từ thiện ý, nhưng không hiểu sao Han Jin-young lại thấy bản thân như một tên bắt cóc.Nhưng Han Jin-young đã quên một điều.Là mình đang đeo mặt nạ ông già ác quỷ.Đứa trẻ nước ngoài đang khóc nức nở thấy "ông già quỷ" lù lù trong ngược sáng thì lại càng khóc toáng lên.

Khi Han Jin-young cuống cuồng vén mặt nạ lên thì thằng bé đã hét "Quái vật!!" rồi chạy mất về phía ngược lại.Han Jin-young định dỗ dành một chút rồi gọi cảnh sát, nhưng giờ chỉ biết chạy theo sau.Có vẻ đúng là chuyện bao đồng thật...— Ê, mày là ông thổi sáo hả?

Đứa nhóc kia là gì thế?— Nó bảo muốn học nhạc với tụi mình đấy.— Tụi mình không thành tội phạm bắt cóc đấy chứ?

Ai biết nó là ai, thả ra có khi hơn.— Trường tiểu học Jeongin!— ?— Lớp 6-3, Jang Jin-soo... là em!Không thể phớt lờ.— Hae-il à, em có muốn học MIDI với anh không?

Dù em tự học cũng được, nhưng MIDI hơi rắc rối— ...Vâng.— ...!Từng mối duyên nho nhỏ mà anh đã gặp...— Wow!

Jin-young hyung chơi bass à?

Siêu ngầu luôn!

Khi nào ra album em sẽ là fan đầu tiên!— Hyung, anh có muốn làm bassist của em không?...trở thành một điều quý giá lớn lao.— Lâu rồi nhỉ.

Ừm... mọi người vẫn khỏe chứ?Han Jin-young ngồi xổm xuống.Chiếc hộp đàn lắc lư đập vào lưng anh.

Kể từ sau buổi biểu diễn ngẫu hứng ở Vienna, Áo, anh lúc nào cũng mang theo bên mình, phòng trường hợp bất ngờ cần đến."

Nhóc con à."

Sợ đứa bé đang khóc bỏ chạy mất, Han Jin-young giữ một khoảng cách rồi lấy cây bass ra.

Vì từng dỗ dành Jin-soo, người hay khóc vì trò đùa của Gong-hak và Deok-soo khá nhiều lần, nên anh rất quen với việc dỗ trẻ con.Đùng, đùng."

Đoán xem cái này là gì nào?"

"...Guitar?"

Khi tiếng nhạc vang lên, đứa bé ngước nhìn anh đầy cảnh giác."

Không phải, là đàn bass đấy."

"Bass?

Không phải guitar à?"

"Cái này còn ngầu hơn guitar chút xíu."

"Tom bảo guitar là ngầu nhất mà."

"Vậy thì thử xem cái nào ngầu hơn nhé?"

"Ừm."

"Lại đây, chú chỉ cho."

Câu nói nghe đúng kiểu của một chú xấu bụng.Thế nhưng đứa trẻ hiểu tiếng Anh lại từ từ tiến lại gần.

Han Jin-young mỉm cười thân thiện và bắt đầu gảy đàn bass.Không còn màn trình diễn vụng về như thuở xưa trước mặt một đứa trẻ.

Giờ đã lấy lại phong độ thời 20, Han Jin-young có thể chơi một cách ổn định hơn rất nhiều, nên thường xuyên nhận được nhiều lời mời – như trình diễn hay thu âm.

Một tay bass có năng lực thì ở đâu và lúc nào cũng được chào đón.Một người như thế giờ đây đang chơi nhạc nơi góc tối nhất, chỉ để biểu diễn cho một khán giả duy nhất.

Vui vẻ hơn ai hết.

Vừa dịu dàng giải thích cho đứa trẻ đang tò mò hỏi."

Cảm ơn anh rất nhiều vì đã tìm thấy con tôi!"

"Leo, con đi đâu vậy!

Mẹ lo chết mất!"

Leo tìm được bố mẹ rồi òa khóc toáng lên.Đôi vợ chồng trẻ vừa vỗ về đứa con vừa khóc mãi không thôi, vừa cảm ơn Han Jin-young rối rít."

Leo, con không cảm ơn chú đi à?"

"Cảm ơn, chú chơi guitar ngầu lắm!"

"Là guitar hả?"

Khi Han Jin-young hỏi lại, đứa trẻ lắc đầu nguầy nguậy."

Không, là chú chơi bass!"

"Ừ, Leo là đứa trẻ thông minh thật."

Đứa trẻ nói một cách ngại ngùng trước lời khen trìu mến."

Tom bảo guitar là nhạc cụ ngầu nhất trên đời, nhưng con thấy bass còn ngầu hơn.

Con muốn trở thành một tay bass thật ngầu giống như chú!"

Nghe lời nói trong sáng của đứa trẻ, Han Jin-young mỉm cười rồi chống tay vào hông, nói như một ông thầy hổ báo."

Được thôi, vậy thì để trở thành tay bass thật ngầu, Leo bây giờ nên làm gì nào?"

Khi Han Jin-young gật đầu với bố mẹ cậu bé đang đứng cạnh, Leo nhìn quanh và nói.

"Ừm... kiếm nhiều tiền?"

"Sao cơ?"

Trước câu trả lời quá thực tế, cả Han Jin-young lẫn bố mẹ cậu bé đều cười phá lên.Ban đầu anh định bảo là phải nghe lời bố mẹ, nhưng mà đáng yêu quá nên chẳng thể nói thêm gì được.Bố mẹ Leo cảm ơn nhiệt tình, định gửi chút cảm tạ nhưng Han Jin-young từ chối lịch sự.

Thế là họ đề nghị mời anh ăn tối, nếu anh có đi cùng ai thì cùng ăn luôn.

Họ nói mình có kinh doanh đồng hồ nhỏ, nên anh đừng ngại.

Họ nhất định muốn mời anh một bữa.Khi anh còn đang bối rối không biết làm sao, bỗng nhìn thấy một chiếc gondola lướt qua con kênh bên cạnh.Không chỉ một hai chiếc như taxi nước thông thường, mà bắt đầu xuất hiện những chiếc thuyền lộng lẫy hơn, to hơn."

Lễ diễu hành gondola rồi."

Buổi diễu hành chiều muộn đánh dấu ngày đầu tiên của lễ hội.Nếu như đường phố là những đoàn người diễu hành, thì mặt nước là những chiếc thuyền trở về theo lối cũ.Từ trên thuyền, người ta rải hoa, có người nhảy múa.

Những người mặc trang phục truyền thống tạo dáng để chụp ảnh, dàn nhạc biểu diễn ngay trên thuyền.Đang định quay sang nói với đôi vợ chồng ngoại quốc bên cạnh mà anh quên mất sự hiện diện, Han Jin-young chợt khựng lại.Vì anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.Trên một chiếc gondola lớn hơn nhiều so với bình thường, được trang trí đầy hoa, có một dàn nhạc đang ngồi bên trong.

Âm nhạc từ đó dần tiến lại gần.Đôi mắt của Han Jin-young mở to dần.Người đứng đầu gondola lọt vào tầm mắt.

Đến cả cây guitar người đó đang cầm cũng quen thuộc đến nỗi khiến anh tưởng mình nhìn nhầm.Trang phục bác sĩ dịch hạch cũng xuất hiện khá nhiều trong lễ hội.

Dù có là mặt nạ thủ công do nghệ nhân làm ra, nếu không nhìn kỹ thì trông cũng khá giống nhau.Nhưng vì đã nhìn kỹ từ rất gần, Han Jin-young không thể nào không nhận ra bộ đồ đó.

Và điều khiến anh chắc chắn hơn cả là cây guitar phi tuyến tính mềm mại, khắc chữ H mà người đó đang cầm.Buổi biểu diễn như thể đang phát nhạc của HALO khiến đám đông đổ dồn ánh nhìn.

Chiếc gondola ấy tiến đến gần chỗ Han Jin-young hơn bao giờ hết.Ánh mắt của anh và bác sĩ dịch hạch giao nhau."

Hae-il?

Sao em lại ở đó..."

Thay vì trả lời, giọng hát cất lên từ miệng của bác sĩ dịch hạch.Một bản gốc tiếng nước ngoài, thuộc album thứ 2 Spring Again của HALO.[When we meet again].
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 133: Mặt trời mọc trên bầu trời Venice


"Không thấy nhỉ."

Halo quay một vòng tại chỗ.Qua cặp kính râm tối màu, cậu chỉ thấy một thế giới mờ nhạt sắc màu, còn những gương mặt quen thuộc thì chẳng thấy đâu.Cả âm thanh cũng vậy.Cậu nhắm mắt lại lắng nghe, nhưng không có lấy một tiếng Hàn.

Chỉ có tiếng Ý, Tây Ban Nha, Anh, Trung và đủ thứ nhạc.Âm nhạc của lễ hội lúc nào cũng vui vẻ.

Nghe tiếng nhạc rộn rã, Halo mỉm cười.Dù ai nấy đã tản ra, cậu cũng chẳng mấy lo lắng.Mọi người đều là người trưởng thành, chẳng ai dễ bị lạc giữa chốn đất khách.

Nếu cần thì chỉ cần gọi điện thoại, và ai cũng biết đường về nhà.Vì vậy, Halo cứ thế bước chân theo cảm hứng.Cậu thấy rất nhiều người hóa trang thành Medico della Peste.

Chắc là kiểu phục trang này đang hot, nên trùng nhau cũng đành chịu.Trong đám người mặc áo choàng đen, comple đen như cậu, Halo trông thấy một anh chàng Medico della Peste đang ôm bụng, lảo đảo đi về phía mình.

Sau lưng là một chiếc hộp đựng guitar khổng lồ, tay cầm cây gậy trắng của bác sĩ dịch hạch.Người đó chậm rãi tiến lại chỗ Halo, đang đứng dựa vào tường."

Nhà vệ sinh đâu rồi trời!

Emergency!"

"Nếu tìm nhà vệ sinh thì quẹo góc kia là tới."

"Ồ, cảm ơn! ...Ôi trời ơi!

Đồng chí!"

Khi Halo chỉ tay về hướng có bảng nhà vệ sinh, anh chàng ngẩng đầu lên chào, rồi hét lên khi thấy người mặc trang phục giống mình.Anh ta định chạy đi nhưng khựng lại.Vì nhà vệ sinh khá nhỏ, mà anh ta thì lỉnh kỉnh đồ đạc.Nhìn tay chân đầy thứ, anh chàng đưa gậy cho Halo giữ hộ."

Giữ giùm tôi cái này chút nha!"

"?"

"Làm ơn!

Tôi ra liền, ugh... lần sau nhất định không uống rượu trước buổi diễn nữa..."

Bụng anh ta lại sôi òng ọc như có tín hiệu.Anh ta khom người, bước vội kiểu cố nhịn thứ không thể nhịn.Thế nếu họ lấy mất cây gậy thì sao?

Từ việc giao phó cho đến việc hét lên rằng đó là trường hợp khẩn cấp.

Có vẻ như anh ấy bị đau bụng nghiêm trọng.Nhưng nhìn việc không gửi cả đàn guitar thì chắc vẫn giữ được chút tỉnh táo đấy nhỉ?"..."

Dù sao thì cũng đang nghỉ một lát, nên Halo chỉ gật đầu qua loa.

Mặt chàng trai sáng rỡ lên rồi chạy ngay vào trong góc.Ngay trước khi cánh cửa sập lại, một tiếng hét vang lên như tiếng thét của chàng trai vang ra ngoài."

Cái đó không đắt đâu!

Tôi mua đồ cũ mà!"

"...Tôi đâu cần."

Cứ như thể bảo rằng dù có bị lấy trộm cũng chẳng sao.

Nhưng Halo không có sở thích nhắm đến đồ của người khác.

Dù gì thì cũng chỉ là cái gậy thôi.

Cậu cầm gậy, gõ nhẹ xuống sàn.Và rồi cậu đợi.Cậu đợi mãi mà người kia vẫn không quay lại.Chắc cũng phải hai ba mươi phút.

Không biết anh ta vào đó xây nhà vệ sinh hay rơi xuống bồn cầu chết rồi.Đang định để gậy tựa vào cửa nhà vệ sinh rồi bỏ đi, Halo quay người lại về phía góc mà chàng trai kia đã biến mất.

Ngay lúc đó—"Peter!"

Một ai đó nắm lấy tay Halo từ phía sau.Đó là một người đàn ông mặc đồ chú hề sặc sỡ.Hắn vừa thở hổn hển vừa hét lên."

Này!

Tôi tìm cậu mãi!

Tưởng cậu chết đuối trong nhà vệ sinh rồi cơ đấy.

Tôi đã bảo đừng uống nhiều rồi mà!"

"?"

"Nếu xong việc rồi thì đi nhanh lên!"

Người đàn ông dùng sức kéo Halo đi.Vì thấy tình huống kỳ lạ, Halo đứng yên không nhúc nhích, thì hắn vỗ bôm bốp lên lưng cậu."

Này, muộn rồi đấy.

Lần đầu đăng ký biểu diễn mà, dù run cũng phải diễn cho tốt chứ.

Mình luyện tập chăm chỉ mà!

Nhanh lên!"

"Biểu diễn?"

Đáng tiếc là, dường như vì tiếng ồn của đám đông, người đàn ông không nghe thấy lời Halo nói.Hắn cứ thế kéo Halo vào giữa dòng người.Halo liếc nhìn phía sau, rồi nhìn sang chú hề.Có vẻ hắn hiểu lầm điều gì đó."

Đợi chút."

Ngay lúc đó, tiếng kèn trumpet vang lớn bên cạnh, át đi cả giọng nói của cậu.Cậu đập nhẹ vai hắn mấy lần, nhưng chú hề tỏ vẻ phiền phức rồi cứ thế đi tiếp.Halo khẽ bật cười, rồi ngoan ngoãn đi theo.

Dù sao thì chỉ cần người đi vệ sinh quay lại là giải quyết được tình huống dở khóc dở cười này.

Còn cậu cũng muốn biết "biểu diễn" là cái gì.Chắc chỉ cần đến chỗ ít người rồi nói rõ là được.Khi cậu đi theo ngoan ngoãn, đối phương cũng không cần phải dùng sức kéo cậu nữa.Và rồi, nơi chú hề dẫn cậu đến là bến tàu.Ở đó có nhiều thuyền gondola hơn bất kỳ nơi nào cậu từng thấy ở Venice.Cứ như thể tập hợp toàn bộ gondola trên đất Venice lại vậy.Điểm khác biệt là, tất cả gondola ở đây đều được trang trí lộng lẫy.Chỉ đến lúc đó Halo mới nhận ra rằng đây là một cuộc diễu hành bằng gondola.Chú hề dẫn cậu đến một chiếc gondola."

Không ngờ lại được làm chuyện này."

Giọng hắn pha lẫn hồi hộp và háo hức."

Nếu là bình thường thì chắc chẳng dám đâu.

Cái mặt nạ có hơi phiền, nhưng nghĩ lại thì cũng tốt.

Cảm giác như mình trở thành người khác vậy.

Che mặt lại, cảm giác như mình có thể làm bất cứ điều gì."

"Vậy à?"

"Chứ sao.

Dù có sai sót thì cũng không ai biết là mình.

Người ta chỉ nghĩ là chú hề làm thôi···."

Chú hề khựng lại.Bởi hắn nhận ra giọng nói của người đang nói chuyện cạnh mình trong bộ đồ Medico della Peste không giống giọng Peter mà hắn biết.

Peter hắn quen có giọng khàn như vướng đờm, chứ không trong trẻo thế này.

Chú hề bật dậy."

Cậu là ai?!"

"Người cậu lôi nhầm."

Halo khoanh tay trả lời.Ngay lúc đó, chú hề nhận ra lỗi của mình.Dù không thấy rõ sắc mặt vì lớp hóa trang, nhưng Halo vẫn nhận ra vẻ mặt chú hề trở nên nghiêm trọng trong chớp mắt."

Không thể nào.

Trông giống Peter y hệt mà.

Cả cây gậy đó cũng—"Halo nhớ đến người đã nhờ cậu giữ cây gậy.

Ra là hắn nhầm cậu với Medico della Peste kia à."

Chết rồi chết rồi.

Chỉ còn năm phút nữa là phải lên thuyền.

Cái thằng Peter khốn kiếp đó đi đâu mất rồi."

Mặt chú hề méo xệch như muốn khóc."

Cậu có biết Peter đang ở đâu không?"

"Biết chứ.

Không biết mới lạ.

Hắn đi khảo sát cả đống lần rồi."

"Vậy thì phải đợi thôi.

Quay lại không kịp đâu."

"···Đúng ha.

Peter sẽ đến nhỉ?"

Halo bình thản trò chuyện với chú hề.Tự nhiên đến mức, người dẫn chương trình đến bảo hai người lên thuyền chuẩn bị."

M, MJ chắc đang đợi rồi."

"MJ là ai?"

"!

Cậu chưa xem Spider-Man à?

Ý tôi là bạn gái Peter.

Chúng tôi gọi Juliet là MJ.

Peter nói sẽ chơi bản nhạc nhập thần để cầu hôn Juliet.

Hoa còn để sẵn trên thuyền nữa."

"···."

Không biết "người nhện" là gì, Halo im lặng giây lát.Cậu không hiểu MJ, Juliet và người nhện có liên quan gì với nhau."

Nếu, nếu Peter không đến thì sao?"

Chú hề lo lắng hỏi, dường như nghĩ rằng người mà mình đưa đến nhầm là tay cố vấn.

Đúng lúc đó, tiếng thông báo [Xin mời lên thuyền] vang lên.Halo bình tĩnh nói."

Vậy thì tôi sẽ làm."

"Cậu biết chơi guitar à?"

"Nếu là bài tôi biết thì được."

Chú hề cuối cùng cũng để ý đến hộp đựng guitar mà Halo mang theo.Phải rồi, vì cây gậy, hộp guitar và bộ đồ bác sĩ dịch hạch nên cậu ta đã bị nhầm với Peter.

Nhưng giờ nhìn kỹ lại, chiếc hộp guitar khắc hình con bướm sang trọng ấy dù thế nào cũng không phải của Peter.

Sao lại nhầm được chứ.Chú hề tự trách mình ngu ngốc."

Không thể không biết được.

Bài này nổi tiếng lắm."

Chú hề thì thầm.Ánh mắt Halo ánh lên chút khác thường khi lắng nghe."

Cậu biết bài đó chứ?"

"Ừ."

"Sao cậu cười?"

"Chỉ là thấy thú vị thôi."

Thú vị cái gì cơ?Chú hề nghiêng đầu.Cuối cùng, chú hề vừa cắn móng tay lo lắng vừa bước lên gondola.

Cậu thực sự chơi được chứ?

Không biết làm sao cho phải, chú hề hỏi Halo."

Chỗ tôi ngồi là ở đâu?"

Tại sao lại không trả lời dứt khoát vậy chứ?

Dường như không nhận ra tim chú hề đang đập thình thịch, Halo liếc nhìn quanh.

Chú hề chỉ vào mũi thuyền.Phần mũi thuyền.

Nơi dễ thấy nhất."

Cẩn thận đấy, đừng để ngã."

"Ben, có chuyện gì vậy?"

"Cậu ta là ai?"

"Không biết."

"Peter đâu?"

"Không biết, có khi ngã chết trong nhà vệ sinh rồi cũng nên."

Trước lời chú hề nói, những người cùng ngồi gondola đều hiện rõ dấu hỏi trên mặt.Ai đó thì thào: "Chuyện này đúng không đấy?"

Nhưng gondola hàng trước đã bắt đầu rời bến.

Thôi kệ.Dù sao cũng đang đeo mặt nạ mà.

Cùng lắm thì lên tin tức thôi.

Khi buổi diễu hành kết thúc, chú hề thề sẽ tóm lấy Peter, kẻ thể nào cũng sẽ giả vờ không có gì, rồi ném vào dòng kênh dơ bẩn của Venice.Cứ thế, những chiếc thuyền tiến dần theo dòng kênh.Đèn quanh con kênh lần lượt sáng lên.Đèn lồng đặt trên thuyền cũng đã bật sáng.Ngày đầu tiên của Lễ hội Venice.Mặt trời dần lặn.Đám đông tấp nập ban ngày giờ đổ về các nhà hàng, khách sạn.Pierrot bắt đầu gõ conga bằng tay.Chú hề chơi đàn accordion.

Joker thì thổi sáo panflute.Người đứng đầu mũi thuyền, bác sĩ dịch hạch, ném chiếc hộp guitar sang một bên, ôm lấy cây đàn.

Một cây đàn tuyệt đẹp khắc chữ H mềm mại bên thân."

Bố ơi!

Nhìn kìa!

Con quạ đang cầm đàn guitar!"

Đứa trẻ ngồi trên vai bố chỉ tay vào tổ hợp kỳ lạ kia.

Cha mẹ cậu bé vừa cười vừa chỉnh lại: "Không phải con quạ đâu, là Medico della Peste đấy."

Ngay lúc họ chuẩn bị bước qua.Âm thanh trong trẻo của tiếng guitar acoustic cùng giọng hát du dương vang vọng khắp kênh Venice.Cặp đôi đang mỉm cười rạng rỡ kia thoáng nghĩ rằng đó là giọng nói quen thuộc, nhưng rồi nét mặt họ dần trở nên cứng đờ.

Khi họ quay đầu lại, một chiếc thuyền đang trôi theo những con sóng trên kênh đào.Người chèo thuyền lơ đãng quẩy mái chèo, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời nơi mặt trời đang lặn.

Một bóng đen cắt ngang ánh chiều tà.Chiếc áo choàng đen tung bay trong gió, giọng hát ấy vọng tới thánh đường Venice."

Có tiếng nhạc của HALO ở đâu đó?"

"Ai bật nhạc à?"

"Ơ... hình như không giống lắm?"

"...!"

Tại một nhà hàng nơi nhạc cổ điển đang nhẹ nhàng vang lên.Khách ăn tối ở tầng hai lập tức bật dậy, túm lấy lan can chắn trước mặt.Phía sau xảy ra một tai nạn lớn, tạo ra khoảng cách giữa các gondola, nhưng gondola phía trước vẫn lướt đi nhẹ nhàng.Người ta đổ xô ra, kéo đến mỗi lúc một đông."...Hae-il?"

Halo vẫn hát, dù thấy Han Jin-young đang đứng cùng một cặp vợ chồng ngoại quốc."

Quý vị có thể thấy, buổi diễu hành gondola đang diễn ra để khép lại ngày đầu tiên của lễ hội."

Phát thanh viên của đài truyền hình khu vực Venice, Ý đang truyền hình trực tiếp không khí của lễ hội.

Những người cầm máy quay giơ ngón cái lên, còn phát thanh viên thì chỉ tay về phía những chiếc gondola đang băng qua kênh đào."

Mặt trời đang lặn ở đường chân trời..."

Phát thanh viên chợt ngừng lời trước tiếng hát vang lên.Một ca khúc của HALO đang vang lên từ đâu đó.Âm thanh dần dần tiến lại gần.

Ban đầu, phát thanh viên nghĩ ai đó chỉ đơn giản đang bật nhạc, nhưng rồi cô quay đầu về hướng phát ra tiếng hát."

Mặt trời..."

Im lặng hơn ba giây.

Đó là một sự cố truyền hình, nhưng lúc này đầu óc phát thanh viên đã hoàn toàn bị cuốn theo chiếc gondola."

Mặt t–""H...

HALO?"

Giọng phát thanh viên đeo vòng cổ hình mặt trời run rẩy.Không ai có thể trách cô được.

Cả máy quay cũng không còn bám theo cô mà hướng về chiếc gondola kia, âm thanh cũng nghiêng hẳn về phía con kênh.Người đeo mặt nạ bác sĩ dịch hạch đang đứng đầu mũi thuyền ngoái nhìn họ.Cặp kính mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của họ.Không hiểu sao, tất cả đều nín thở căng thẳng.

Trong khoảnh khắc như thể thời gian ngưng đọng, người ấy quay đầu lại phía trước và thời gian tiếp tục trôi."

HALO!"

Phát thanh viên đang ngẩn người dõi theo bỗng buông rơi micro và bắt đầu chạy.Nhưng gondola đã tiến ra xa khỏi tầm với.Và rồi...Một dòng người bắt đầu đổ xô đuổi theo chiếc gondola ấy.Dù ai đuổi theo đi nữa, Halo vẫn hát một cách tự do.— Tôi có cảm giác như mình đã trở thành một người khác.

Khi che đi gương mặt, tôi thấy mình có thể làm bất cứ điều gì.

Dù có mắc sai lầm, cũng chẳng ai biết là tôi.

Họ chỉ nghĩ rằng một chú hề đã lỡ tay thôi.Có lẽ giờ họ mới hiểu được ý nghĩa câu nói của chú hề khi nãy.Dù phần nhạc đệm của ban nhạc không còn vang lên từ lâu rồiHalo vẫn không hề bận tâm, hát ca khúc mà mình thuộc lòng nhất.Cậu dang rộng hai tay, tận hưởng làn gió và hoàng hôn rực rỡ.Khi con thuyền tiến gần bờ có thể cập bến, Halo nhảy xuống một cách nhẹ nhàng.Ngoái đầu lại, cậu thấy chú hề, Joker, và Pierrot đều đang nhìn mình với gương mặt đơ như tượng.

Mắt trợn tròn, miệng há hốc, trông chẳng khác gì vừa nuốt phải sâu bọ."

Cảm ơn nhé.

Nhờ mấy người mà hôm nay tôi rất vui."

"À, khoan đã..."

Halo chào tạm biệt những người đã mang đến trải nghiệm tuyệt vời cho mình rồi chạy lên cầu thang.

Từ xa, ánh đèn nhấp nháy bắt đầu hiện lên.

Đó là đoàn người đang đuổi theo Halo.

Trước khi họ kịp tới gần, cậu đã lẩn vào một con hẻm.Chiếc bướm viền vàng lấp lánh trong bóng tối.Những người chỉ có thể đứng ngẩn ra nhìn theo bóng cậu từ từ tan biến, giờ cũng không còn nhìn thấy bóng dáng ấy nữa khi chiếc thuyền trôi đi.[Chuỗi va chạm lớn giữa các gondola ngày đầu lễ hội]Báo chí đăng tin rằng hàng chục chiếc gondola va vào nhau khiến người rơi xuống kênh, cả lễ hội rơi vào hỗn loạn.

Nhưng tin tức đó lập tức bị một bài viết khác che lấp.Không chỉ ở báo địa phương Venice, mà là toàn nước Ý.Không, là toàn thế giới.[Mặt trời xuất hiện tại Lễ hội Venice][Bác sĩ dịch hạch bí ẩn xuất hiện tại lễ hội!][Nguyên nhân của vụ va chạm dây chuyền gondola (không có thương vong)]Trang nhất báo giấy, báo mạng, truyền hình quốc gia, đài địa phương.Ở khắp mọi nơi, chỉ một dòng chữ hiện lên.[HALO Appeared]HALO đã xuất hiện!
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 134: Quý ông ngồi bên cạnh


[Bác sĩ dịch hạch xuất hiện ở Venice]Đó chẳng khác nào một cơn bão ập tới lục địa.Năm mới vốn trôi qua bình lặng, hoặc như thường lệ, đã hoàn toàn bị đảo lộn.

Tất cả các phương tiện truyền thông đều tràn ngập hình ảnh của bác sĩ dịch hạch xé toang hoàng hôn.Album thứ 11 của HALO, Catch Me If You Can, chỉ vừa mới phát hành khoảng một tháng.

Vì vậy, ca khúc mới của HALO vẫn vững vàng giữ vị trí số một trên bảng xếp hạng.[Anh ta thực sự là HALO sao?]Như mọi khi, người ta lại bắt đầu hoài nghi về HALO.Bởi trong suốt một năm qua, đã có quá nhiều người tự nhận mình là HALO.

Phần lớn những tuyên bố ấy đều nhanh chóng bị bác bỏ.

Họ chỉ có một vài chi tiết nhỏ, nhưng cuối cùng đều không vượt qua được hàng loạt phản chứng, đặc biệt là bức tường phân tích mẫu giọng.Lẽ ra lúc này cũng phải xuất hiện vài phản chứng.

Người bình tĩnh sẽ chờ đợi bảng phân tích giọng nói.Nhưng lần này, không một ai giữ được bình tĩnh.

Bất kỳ ai xem video cũng lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi.

Giống như những người có mặt trên đường phố Venice, trong các nhà hàng hay trên những chiếc gondola ngày hôm đó, không ai có thể ngồi yên.Bác sĩ dịch hạch xuất hiện lần này hoàn toàn khác biệt so với những người từng tự nhận là HALO.Việc không tự nhận mình là HALO cũng không phải điều đặc biệt.

Trong suốt năm qua, cũng từng có những người bị nghi ngờ là HALO rồi bất ngờ nổi tiếng mà bản thân không hề chủ động.Điều khác biệt lớn nhất chính là cách chứng minh.Khi người ta yêu cầu những người tự nhận là HALO hát, họ luôn tìm cách né tránh.Họ viện đủ lý do, nào là đang dưỡng giọng cho album tiếp theo, nào là bị thương ở cổ họng, hoặc uống quá nhiều rượu tối qua để tránh né việc chứng minh.Bác sĩ dịch hạch thì khác.Anh ta xuất hiện cùng màn hát live mà mọi người hằng mong đợi.

Không một lời giải thích, không một cái cớ.

Như thể chỉ cần một màn biểu diễn trực tiếp là quá đủ.Và màn chứng minh ấy không chỉ chạm tới tai và mắt của những người đang xem buổi diễu hành gondola ngày đầu tiên của lễ hội.- Quý vị có thể thấy, lễ hội đang khép lại ngày đầu tiên với một buổi diễu hành gondola.Một đài truyền hình địa phương ở Venice đã phát sóng trực tiếp để kỷ niệm ngày đầu tiên của lễ hội.- Mặt trời đang lặn ở đường chân trời.Từ đâu đó, âm nhạc của HALO vang lên.Tiếng nhạc ngày càng gần.

Người dẫn chương trình, vốn nổi tiếng là fan cứng của HALO, bắt đầu nghiêng đầu về phía âm thanh phát ra.- Mặt trời...Gondola trườn qua dưới cây cầu, đầu mũi thuyền hiện ra.Rồi một giọng hát mạnh mẽ vang lên từ đó.Người dẫn chương trình định nói tiếp nhưng câu nói tan biến.- ...Hình ảnh Medico della peste hiện lên trên camera, đứng ngay trên đầu người dẫn chương trình, hai tay dang rộng, tự do cất giọng hát.

Âm thanh từ ban nhạc đã tắt lịm từ lâu.Không cần nhạc nền, giọng hát của HALO được truyền trực tiếp, nguyên bản, qua thiết bị ghi hình.Người dẫn chương trình không thể rời mắt khỏi bác sĩ dịch hạch.- HA...

LO?Hơn ba giây im lặng, rồi một câu không có trong kịch bản.Đó là một tai nạn phát sóng.Và một tai nạn truyền hình thật như vậy đã được phát sóng trực tiếp, lan truyền khắp đất liền và đại lục.Nói quá lên thì giọng hát mà cả thế giới đều biết là của HALO đã vang lên nguyên bản.

Tai nạn phát sóng vốn đã đủ để tạo thành chủ đề nóng, thêm vào cái tên HALO nữa, đoạn video ấy không kịp bị gỡ đã có cánh mà bay khắp nơi.Chứng minh chỉ cần một màn hát live là đủ.

Không cần đợi ai mang bản phân tích giọng đến nữa.[Thần dân muôn nơi!

Hãy quỳ lạy trước đức vua đã giáng thế!

Vạn tuế Mặt trời VVVV][Mặt trời vạn tuế!

Mặt trời vạn tuế!

Mặt trời vạn tuế!][Làm sao có thể che mặt trời bằng đôi tay nhỏ bé?][Mặt trời đã tới Venice!

Những kỵ sĩ trung thành với Mặt trời, hãy tập hợp!]Ở Quảng trường Thời đại New York, Shibuya Tokyo, Piccadilly Circus London, các màn hình lớn trên toàn thế giới hiện lên bóng lưng bác sĩ dịch hạch cắt qua đường chân trời đỏ rực.Khách du lịch đang đi ngang, dân công sở đang tan ca, mọi người đứng chờ đèn đỏ đều ngước nhìn anh ta.Ngoài ra, những bức ảnh chụp từ phía trước, bên hông và nhiều góc độ khác nhau đã được đăng trên báo, thậm chí một mô hình 3D của HALO cũng đã được tạo trên Internet.

Trên con kênh Venice, người ta thấy bác sĩ dịch hạch, hay gọi là bác sĩ quạ.

Thay vì cầm gậy biểu tượng đặc trưng, anh ôm một cây đàn guitar khắc chữ H uốn lượn, xuất hiện như một chàng trai xinh đẹp.Chỉ riêng mô hình 3D đó đã cho vô số manh mối.[1.

Chiều cao ước tính: 70–73 inches (178–185 cm)]Dựa vào khoảng cách giữa gondola và tòa nhà, độ méo ảnh do camera, góc độ, v.v... người ta ước lượng chiều cao của HALO.

Ngoài ra, từ kích thước mặt nạ, tư thế, độ dài ngón tay... mọi chi tiết đều được phóng to và phân tích đến từng nano.Các chuyên gia hàng hiệu cũng tham gia, từ nếp áo và cúc áo mà xác định được thương hiệu bộ suit anh mặc.[11.

Áo khoác di sản kỹ thuật của Brownie Mens, hàng châu Âu mùa này]Chỉ dựa vào kiểu buộc dây giày mà xác định được thương hiệu giày anh đi.Chất liệu da làm mỏ mặt nạ và kim loại gắn trên đó cũng được phân tích để suy ra thương hiệu, thậm chí dùng Google Maps Street View để truy vết thời điểm mặt nạ được chế tạo.[Thấy trên Google Maps năm 2025]
└ Không thấy gì cả mà?
└ Phóng to lên thấy lông quạ.
└ ???Mọi người không dừng lại ở đó.Cứ như thể muốn giải tỏa hết khao khát tích tụ suốt hơn một năm về HALO, người ta cắt xén từng giây phát sóng để mổ xẻ đến từng khung hình.[Mà cây guitar acoustic đó, xem đi xem lại vẫn thấy lạ.

Trên thị trường làm gì có mẫu nào giống vậy?]Khi sản phẩm vốn đã được biết đến là của HALO bất ngờ cháy hàng và đạt doanh thu ngoài mong đợi, thì việc một cây guitar có vẻ ngoài không bình thường được chú ý là điều dễ hiểu.Âm thanh vang lên giữa kênh đào Venice và vẻ ngoài uyển chuyển khiến giới chuyên môn về guitar chú ý, còn công chúng thì bị thu hút bởi chữ H biểu tượng gắn liền với HALO.[Đồ thủ công à?

Cả Gibson lẫn Fender đều không có mẫu như vậy.][Không phải của G à?

Theo tôi biết, kiểu thiết kế bridge đó chỉ có G.]└ G thì đâu có mẫu nào dạng acoustic như vậy đâu.└ Nhìn kiểu bridge với các chi tiết phi tuyến tính thì đúng là giống G nhất.└ Đám ngu.

Nếu là của G thì phải khắc chữ G chứ, đây là model đặc biệt mà.└ Nhưng nếu chủ nhân của cây guitar đó là...

Mặt Trời?"

Chưa rõ có phải hàng tài trợ hay không, nhưng tôi nghe nói vẫn chưa có model đặc trưng chính thức..."

"Nghĩ đi, nếu công ty mình ký hợp đồng với HALO thì lẽ ra đã quảng bá rầm rộ rồi, đúng không?"

"Chuyện này chúng tôi hoàn toàn không hay biết."

Một thương hiệu ngoài mặt thì nói vậy, nhưng bên trong thì—"Xem đi xem lại vẫn thấy cây đó là hàng của bên mình.

Rốt cuộc là thế nào vậy?"

"Guitar gỗ sáng màu thì chúng ta đâu có kế hoạch nào..."

"Khoan... tôi nhớ là có một lần đặc biệt gửi tài trợ cho một nghệ sĩ châu Á.

Nhận được email dài dòng từ chi nhánh bên đó, ban đầu định từ chối nhưng bậc thầy lại thấy thú vị nên cho phép—""Lập tức mang toàn bộ tài liệu liên quan tới đây!

Cả công ty quản lý nghệ sĩ đó... và liên lạc với Veil ngay!"

Khi các nhân viên đang nghỉ phép phải vội vã mở cuộc họp khẩn, thì giới truyền thông và các MC truyền hình như bắt được vàng, thi nhau đưa tin.[Tàu đi Venice cháy vé hàng loạt, Cục đường sắt tuyên bố "Không tăng chuyến vì lý do an toàn."][Cao tốc Ý ngập trong đèn đỏ][Sân bay Marco Polo của Venice tăng cường chuyến bay!

Bầu trời đầy máy bay trong niềm vui sướng của các hãng hàng không]Dù xảy ra tai nạn va chạm hàng loạt giữa các gondola vào ngày đầu tiên lễ hội, không có ai bị thương, còn du khách thì tiếp tục đổ về đông như trẩy hội khiến cả Thị trưởng cũng không giấu nổi niềm hân hoan trong cuộc phỏng vấn.Tất nhiên, ông ta nói sẽ nỗ lực vì sự an toàn và môi trường thành phố, nhưng nhìn cách ông tạo dáng như bác sĩ thời dịch hạch giống hệt Halo trước ống kính, rõ ràng là đang tận hưởng tình hình này.Và không chỉ thị trưởng, mọi người đều đang hưng phấn.Các con phố Venice chật kín người.

Từ khắp nơi, vang lên tiếng gọi tìm cậu.[Thằng điên này ㅋㅋㅋ][Sống đời vui dữ trời][Thật luôn][Hàn Quốc cũng loạn lên rồi.

Dù sao cũng không bằng nước ngoài.][Nói trước kẻo mọi người tò mò, vở nhạc kịch cũng đại thành công.]Ngay khi mở mắt, Halo thấy tin nhắn đến từ sớm và bật cười."

Loạn thật."

"Wow, chỉ sau một đêm mà chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Khốn thật, không được chứng kiến tận mắt."

Khi bước ra phòng khách, các thành viên đang tụm lại trên ghế sofa trước lò sưởi."

Hae-il à!"

"Sếp!

Bọn tôi đợi cậu nãy giờ đó!"

"Chào buổi sáng."

Không rõ có biết bên ngoài đang náo loạn hay không, nhưng Halo vẫn bình thản chào hỏi rồi đi tìm cây guitar của mình.Chiếc hộp guitar khắc hình bươm bướm nằm yên trên chiếc ghế bành.Những ánh mắt đổ dồn về phía cậu.Tựa như muốn nói điều gì đó, hoặc hy vọng cậu sẽ lên tiếng, tất cả đều nhìn cậu chằm chằm."

Có chuyện gì vậy?"

Khi Halo hỏi một cách quá đỗi tự nhiên, Moon Seo-yeon há miệng như cá.

Nam Gyu-hwan vẫn đang hối hận về lỗi lầm trước đó, còn Han Jin-young thì vẫn như người chưa hoàn hồn.Thực ra Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan chỉ xem lại qua video sau đó, nhưng Han Jin-young thì đã chứng kiến tận mắt, nên anh như đang lạc trong cơn mộng."

Lúc ấy..."

Han Jin-young hồi tưởng lại hình ảnh Halo như con quạ dang cánh trên boong tàu, tự do ca hát.

Gương mặt tươi cười hiện tại của Halo chồng lên ký ức đó.

Han Jin-young nghĩ rằng không cần phải suy nghĩ quá nghiêm túc về chuyện đó.

Hãy tận hưởng nó như Halo đã làm.

"Giờ tính làm gì?"

Halo nhìn đồng hồ, nhún vai."

Đi ăn thôi."

Dù là núi Kim Cang thì cũng phải ăn no trước đã.Ngày thứ hai của lễ hội Venice.Khác với hôm đầu, hôm nay Halo không ăn diện từ đầu tới chân.

Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là lười.

Ăn mặc đúng chủ đề mặt nạ thì cũng vui, nhưng chuẩn bị rất mất thời gian.

Làm một lần là đủ rồi.Thay vào đó, Halo đội nửa chiếc mặt nạ động vật như mũ, mặc đại một cái hoodie.

Trên áo cũng giống như nhiều người Hàn Quốc khác, in tên một trường đại học Mỹ.Mang lại hộp guitar, giống như những thành viên khác chỉ chuẩn bị ở mức tối thiểu cho lễ hội, Halo ra ngoài."

Whoa..."

Cảnh tượng trước mắt khiến họ không nói nên lời, đám đông đông gấp nhiều lần hôm qua.Lễ hội kéo dài suốt mười ngày nên ngày hai, ba đông hơn là chuyện thường, nhưng họ biết lý do không chỉ vì vậy.Dù có khiêm tốn đến đâu, thì nhìn những người treo banner như 'I will find you and kiss you', 'My sweet pumpkin pie, Where are u?', chẳng thể xem họ là du khách bình thường được.Chưa kể—"Xin lỗi nhé, honey, vì tôi... em có thể bỏ mặt nạ ra vì tôi được không?"

"Sniff sniff... có mùi bánh bí đỏ quen quen.

À không, xin lỗi, chắc tại tôi ăn tối qua."

Không hiểu sao những kẻ biến thái lịch thiệp lại tràn ra đầy đường như vậy.

Halo nhìn những người cứ xin cậu bỏ mặt nạ hay cởi áo một cách kỳ lạ."

Họ là ai vậy?"

"Không biết."

"Cướp giữa ban ngày à?

Venice đáng sợ ghê."

Với khách du lịch trẻ người Hàn, họ lại không cản đường.Khi chạm mắt với Halo, họ liếc nhìn hộp guitar cậu đang mang."

Khoan đã."

Một giọng nói đầy áp lực khiến bước chân của cậu thiếu niên dừng lại.Khi quay lại, một người đàn ông to lớn với vết sẹo trên mặt đang nhìn chằm chằm vào Halo bằng vẻ mặt dữ tợn."

Cậu kia."

Các thành viên giật mình khi nhận ra người bị chặn lại chính là Halo."

Cẩn thận đấy (Be careful)."

Gì vậy?

Bảo mình cúi đầu à?

Trong khoảnh khắc đồng tử của Moon Seo-yeon rung lên"Cái gì cơ?"

Halo hỏi lại với vẻ thản nhiên."

Cái hộp đàn đó.

Ở khu này bọn trộm vặt chẳng chừa thứ gì đâu."

"À."

Halo liếc nhìn hộp đàn, rồi đeo chéo nó qua vai."

Cảm ơn anh."

Nhìn kỹ lại, trên chiếc áo phông cộc tay của người đàn ông kia có dòng chữ: "Nếu anh thực sự là mặt trời, hãy giơ nắm đấm lên."

Không rõ là áo đặt riêng hay không, nhưng Halo từng thấy nhiều câu chữ tương tự.

Cậu siết chặt tay phải, giơ lên."

Không có gì đâu."

Người đàn ông tưởng đó là lời cảm ơn nên cũng giơ nắm đấm lên chạm vào cậu.

Cạch.

Vậy là xong cuộc hội thoại."

Bốn người ạ?

Xin chờ một chút, tôi sẽ dẫn mọi người vào ngay."

Không chỉ đường phố đông đúc.Các nhà hàng cũng đông khách bất ngờ, việc tìm chỗ trống trở nên khó khăn.

Sau khi đi qua ba nơi, họ may mắn tìm được một bàn trống bên cạnh một nhóm đang uống rượu say sưa.Halo đặt hộp đàn vào sát tường phía trong, rồi bắt đầu chọn món.Ravioli, pasta, salad, pizza, steak.

Họ gọi một món chính mỗi người, trừ Halo thì tất cả đều chọn rượu vang nhà.Halo chống cằm, nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn.Khi ấy, cậu nghe thấy cuộc trò chuyện của những người bên cạnh."

Lúc tôi lo lắng vì Peter không đến, anh ấy đã nói thế này: 'Cứ tin vào tôi.'""Anh ta nói vậy á?

Thật hả?"

"Suỵt, im nào nghe tiếp đã.

Rồi tôi bảo, chẳng ai là không biết bài hát này cả.

Đó là bài mà cả thế giới đều yêu thích.

Và vừa nghe tiêu đề, anh ta nói đây là bài anh ấy tự tin nhất.

Ngay lúc đó!

Tôi cảm nhận được khí thế từ anh ta.

Bừng bừng như thể là mặt trời vậy."

"Ừm."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Halo quay sang và thấy những gương mặt bình thường.

Họ không đeo mặt nạ, để lộ mặt trần.

Tuy là lần đầu thấy mặt, nhưng giọng nói thì quen thuộc."

Rồi sau đó tụi mình chơi cực ngầu đúng không?"

"Chuẩn luôn!"

"Biết anh ta nói gì khi chia tay không?"

"'Tôi thích các cậu đấy.

Làm session cho tôi nhé?'""Thực sự muốn nhận lời, nhưng ngay lúc đó lại nghĩ đến Peter.

Nếu tụi mình làm session cho anh ta, thì cậu sẽ chẳng được ai nhận nữa."

"Vậy nên tụi mình mới nói: 'Thật là vinh dự khi được gặp và chơi nhạc cùng anh.

Nhưng tụi tôi có một người bạn không thể bỏ rơi được.'""Thế nên, cái thằng đang chôn mình trong cái bãi rác này, phải biết ơn tụi tao đấy."

Halo lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và cười khúc khích.Có lẽ vì nghe thấy tiếng cười, họ quay đầu lại.Ánh mắt chạm nhau, nhưng cũng như Halo ban đầu không nhận ra họ, họ cũng chẳng nhận ra cậu.Có lẽ họ chỉ nghĩ là vô tình bắt gặp ánh mắt của một cậu thiếu niên nước ngoài nên chỉ gật đầu xã giao rồi quay lại tiếp tục câu chuyện."

Dù sao thì lần sau trước buổi diễn tôi sẽ không uống nữa.

Tôi thấy có lỗi."

"Thằng này!

Đừng xin lỗi mà, tụi tao thực sự biết ơn...

À không, mày làm tốt...

À...

ừm."

"Mẹ tao từng nói, phải uống rượu trước khi diễn mới đúng điệu!"

"Nào!

Vì vụ nổ siêu tân tinh của Peter!"

"Boom boom boom!"

Nhóm người chạm ly ồn ào rồi một hơi cạn sạch, đặt mạnh ly xuống bàn.

Nghe cách họ phát âm thì có người Ý và người gốc LA, nhưng hành xử thì cứ như mấy chú trung niên Scotland."

À mà, không biết giờ anh ấy ở đâu nhỉ?"

"Không biết.

Nhưng chắc vẫn quanh đây thôi?"

"Muốn gặp lại để chào hỏi đàng hoàng."

"Lần sau gặp, chắc ảnh cũng quên tụi mình rồi."

"Sao lúc đó không nhận lời làm session luôn đi?"

"Ờ ha?"

"Hay tụi mình gửi tin cho báo chí nhỉ?

Nghe nói họ đang nhận tin."

"Làm vậy được bao nhiêu tiền?"

"Là họ đúng không?"

Moon Seo-yeon nhận ra và hỏi nhỏ.

Halo gật đầu.Ngay khoảnh khắc đó, Nam Gyu-hwan đang trừng mắt cũng vội rút lại vẻ hung hăng khi thấy vóc dáng của nhóm kia."

Chúng ta chỉ định xem dạ vũ rồi về thôi, không cần đến chào hỏi à?"

Dù các thành viên không ngại nhập bàn luôn, Halo từ chối.

Cậu đã chào hỏi rồi, và họ có vẻ đang rất vui.

Khi nhớ lại lần chơi nhạc cùng họ, Halo nhìn các thành viên.Đủ rồi.

Vui chơi vậy là đủ.Halo uống một ngụm nước rồi mở lời."

Giờ tôi muốn nói chuyện về lịch trình sắp tới."

"Vâng."

"Xin cứ nói."

Các thành viên ánh mắt sáng lên, cùng lúc đó đưa mắt nhìn quanh.Họ đang ở góc tầng một của nhà hàng, không ai đặc biệt để tâm đến họ cả.Cuộc trò chuyện chắc cũng chỉ đến tai mấy người nước ngoài bên cạnh thôi."

Chúng ta sẽ tham gia Coachella vào tháng 4 này."

"Oh!"

"Wow."

Tất cả đều là người làm nhạc, không ai là không biết Coachella.Coachella Music and Arts Festival.Là lễ hội có ý nghĩa nhất với nghệ sĩ, và cũng là lễ hội âm nhạc lớn nhất Bắc Mỹ.Việc cậu tham dự Coachella không hề bất ngờ.Cậu đủ điều kiện từ lâu, và ai cũng nghĩ cậu sẽ lên sân khấu đó vào một ngày nào đó."

Vậy nên, mong mọi người cũng sẽ chuẩn bị."

Nam Gyu-hwan định nói mình chuẩn bị xong từ lâu, thì Halo bất ngờ nở một nụ cười đầy ẩn ý khiến Moon Seo-yeon và Han Jin-young giật mình."

Âm nhạc của tôi.

Tức là, từ album 1..."

Halo dùng ngón tay vạch một đường thẳng trên bàn."

Đến cả album 13 sắp tới nữa."

"!"

Chỉ với câu đó là đủ.Không cần hỏi thêm là với danh nghĩa ai.Bởi vì yêu cầu chuẩn bị tất cả các ca khúc từ album 1 đến 13 chỉ có thể có một ý nghĩa."

Tôi vẫn chưa quyết định sẽ hát bài nào."

"Đừng lo, sếp."

"Tôi có thể đi Mỹ ngay lập tức."

"Vậy là cũng gần đến rồi."

Dù khá bất ngờ, nhưng chẳng ai tỏ ra lo lắng gì.— Hát vì họ nhé, Halo.À, mong đợi thật.Halo nhớ lại lời hứa đã trao với một fan nhí.— Mặt trời của em."

À, sếp.

Cho hỏi một điều."

Cô bé tóc vàng biến mất, giờ là Moon Seo-yeon đang ngồi đó."

Vậy tức là... với tư cách Roh Hae-il, cậu đã từ chối lời mời đó ạ?"

Moon Seo-yeon thật lòng thấy tiếc.Họ biết lời mời Coachella từng được gửi đến Roh Hae-il.Dù cô yêu thích cả Halo lẫn âm nhạc của Roh Hae-il, nhưng nếu phải chọn, cô vẫn thích âm nhạc của Roh Hae-il hơn.

Cô thích hành trình mà Roh Hae-il đã trải qua, thích fandom của cậu.Vì vậy, việc Hàn Quốc phải từ chối lời mời gửi đến Roh Hae-il khiến cô tiếc nuối."

Nếu sau này mọi chuyện được tiết lộ thì không sao, nhưng nếu không..."

Nếu ở Ý này, thân phận không được làm rõ..."

Thì có lẽ cũng không cần từ chối bên kia đâu, đúng không?"

"!"

Và đó là chuyện sau này.Những kẻ từng là Pierrot, chú hề, Joker và bác sĩ dịch hạch nay đang uống say mèm, chờ nhân viên phục vụ.

Họ nhìn chăm chăm đến mức khi nhân viên tiến lại gần."

Vâng, quý khách cần gì ạ?"

"Chúng tôi chuẩn bị đi rồi.

Làm ơn mang hóa đơn đến giúp."

Một người ra dấu bằng tay, nhân viên gật đầu rồi đi về phía quầy.

Nhưng khi quay lại, anh ta tay không."?"

"Bàn này đã được thanh toán rồi, quý khách có thể rời đi luôn."

"Gì cơ?

Chúng tôi vẫn chưa thanh toán mà?"

"Là Peter hả?

Không, đừng áy náy nữa, tao đã bảo là lần sau chỉ một lần thôi..."

"Không phải tao.

Tao ngồi đây suốt còn gì."

"Vậy là mày?"

"Có bao giờ thấy tao chủ động trả tiền trước chưa?"

"Chưa."

Pierrot, chú hề, Joker và Peter nhìn nhau ngơ ngác.

Lúc đó, cô nhân viên nói chuyện với vẻ mặt tươi cười.

"Vị quý ông ngồi bàn bên đã thanh toán giúp rồi ạ."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 135: Mọi ngả đường đều dẫn đến La Mã


Cứ như thể thời đại của những đại giáo đường đã bắt đầu vậy.Dòng người tị nạn đổ về Venice, còn các thương nhân Venice thì nhân cơ hội đẩy giá hàng hóa lên cao ngất.

Trên đường phố vang lên những lời cầu nguyện và thánh ca hướng về Chúa.Ngọn lửa trên đường phố không có vẻ gì là sẽ tắt.

Giờ đây, từ sáng đến chiều rồi đến đêm, dòng người đông đúc không lúc nào ngớt."

Giờ thì mặt trời mọc ở đâu đây?"

"Nếu dựa vào lần cuối cùng người ta thấy nó, chắc nó sẽ mọc ở phía tây?"

Những lời nói có thể khiến các nhà khoa học hộc máu khi nghe phải được tuôn ra từ khắp nơi."

Mặt trời kìa...!"

Hễ thấy ai mặc đồ bác sĩ dịch hạch là họ ùa theo.

Thậm chí chỉ cần là người có thân hình giống Halo cũng khiến họ chú ý.Cùng lúc đó, Halo đang đứng trước một cánh đồng nho bạt ngàn cùng các thành viên."

Hay nghỉ một lát ở đây rồi đi tiếp nhỉ?"

Han Jin-young giảm tốc độ xe.Trước khi lên đường, Han Jin-young đã làm bằng lái quốc tế.

Nhờ vậy họ có thể dễ dàng thuê xe ô tô.

Dù đi du lịch châu Âu thường gắn với hình ảnh đi tàu, nhưng xe ô tô cũng không tệ chút nào.Họ có thể chạy xe trên các con đường đồng quê yên tĩnh, rồi dừng lại khi thấy một nơi vừa ý để picnic.Cả nhóm trải chiếu trên cánh đồng nho, rồi lấy ra hộp cơm với bánh mì bagel cá hồi, salad phô mai nâu và ô liu.Trong khi họ vừa trò chuyện vừa ăn hết hộp cơm, chiếc xe vẫn phát radio mà họ quên không tắt.- Vậy là anh bắt HALO đi canh nhà vệ sinh à?- À, cái đó, tuyệt đối không phải cố ý...- ...Nếu gấp thì cũng có thể xảy ra chứ sao.MC nghiêm túc gật đầu rồi cười phì như đang đùa.

Peter và bạn bè anh ta cũng cười theo.- Vì tôi tưởng là Peter nên kéo anh ấy đi.

À, lúc đầu ảnh không chịu đi nên tôi tưởng đang đùa nên vỗ mạnh một cái...- Khoan, không phải là đánh đấy chứ?- Tôi không biết đó là HALO...- Mày dám đánh anh ấy sao?- Xin... xin lỗi...Thật không may, những người lên xe trở lại – ngoại trừ Halo – đều không hiểu tiếng Ý chút nào.Thế là Han Jin-young chuyển sang kênh phát nhạc pop thay vì nghe mấy cuộc trò chuyện khó hiểu kia."

Chúng ta sắp tới Florence rồi, tính sao đây?"

Han Jin-young hỏi khi xe dừng trước ngã rẽ hai chiều.Khi Nam Gyu-hwan định nói "đi thôi mà không cần suy nghĩ", Moon Seo-yeon, người đang ngồi ở ghế hành khách, mở miệng.

"Hay là mình đi thẳng tới Rome luôn đi?"

"Không phải em là người muốn đến Florence nhất à?"

"Đúng rồi."

"Thế sao lại..."

"Em đổi ý rồi.

Florence để sau, giờ mình đi Rome đi."

Moon Seo-yeon thay đổi bất ngờ, mà những người còn lại thì đi đâu cũng được, nên cuối cùng đợi quyết định của Halo."

Vậy thì đi Rome thôi."

"OK."

Xe không rẽ mà tiếp tục chạy thẳng.Gió lạnh lùa vào qua cửa sổ.

Nam Gyu-hwan lại ngủ khò khò, còn Moon Seo-yeon chơi piano tưởng tượng trên đầu gối mình.Han Jin-young tựa khuỷu tay ra cửa sổ, nhấn ga thong dong.

Trên con đường thẳng tắp, chẳng có gì cản bước họ.Giống như câu nói "Mọi ngả đường đều dẫn đến Rome."

Chiếc Porsche đen nhanh chóng có mặt tại Rome, thủ đô của Ý.#Tin tức đưa tin về tình hình hiện tại ở Venice.Không khí lễ hội bỗng chốc phất lên rực rỡ khiến cả MC cũng phấn khích, liên tục cười nói trong lúc phỏng vấn người dân.Màn hình chiếu lại cảnh dạ hội được tổ chức vài hôm trước.Tại quảng trường San Marco, những người được trang điểm lộng lẫy nhảy điệu valse theo tiếng nhạc dàn nhạc giao hưởng.

Họ nắm tay những người đeo mặt nạ không rõ là ai, trao nhau hơi ấm.

Và cứ thế, màn đêm trở nên ngọt ngào.Ống kính đang tìm người phỏng vấn thì bắt gặp một bóng dáng.

Một chàng trai châu Á cao gầy, đội tóc giả trắng, đeo mặt nạ nửa mặt gợi nhớ đến châu Âu thế kỷ 17.

Anh ta đội mũ ba góc màu đỏ thẫm viền ren vàng.- Là Wolfgang Amadeus rồi.MC thì thầm cái tên ấy rồi bước tới gần.Chàng trai được gọi bằng tên đó không mang theo vĩ cầm hay gậy chỉ huy như thường thấy, mà đeo một hộp đựng guitar đẹp mắt và độc đáo.- Một Amadeus thế kỷ 21 mang theo cây guitar.

Dù vậy, đúng là Mozart nên nhảy valse cũng rất giỏi.MC lấy tư liệu lịch sử nói rằng Mozart từng yêu thích dạ hội và giao tiếp xã hội, rồi đề nghị phỏng vấn anh ta.- Xin lỗi, bạn đến từ nước nào vậy?- Seoul, Hàn Quốc.- Oh.Không phải tiếng Anh kiểu Konglish hay giọng Mỹ miền đông, mà là một chất giọng Pháp đậm đặc khiến MC bất ngờ, phải nhìn vào máy quay cười nhẹ.- Tôi có thể hỏi, bạn đến Venice từ khi nào không?- Trước khi lễ hội bắt đầu.Vậy là không phải đến để tìm HALO rồi.MC hơi tiếc vì câu chuyện không đi theo hướng mình muốn.

Nhưng giọng nói dễ nghe, nhịp điệu rõ ràng như vậy hiếm có, nên vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.Anh đã từng xem buổi biểu diễn trực tiếp của Halo chưa?

Cảm nhận về lễ hội ra sao?- Cảm ơn vì đã trả lời phỏng vấn.

Cuối cùng, bạn có muốn nhắn nhủ điều gì không?Trước câu hỏi đó, Mozart, người đã suy nghĩ một lúc, mở miệng.- Tôi nghĩ mình đã có những trải nghiệm tuyệt vời ở đây.

Được biểu diễn điều mình mong muốn, tình cờ gặp những người mới, và cũng đã đưa ra quyết định mà mình đã do dự từ lâu.Mozart thế kỷ 21 nhìn thẳng vào ống kính.- Tôi xin gửi lời cảm ơn đến Peter và các bạn của anh ấy."

Oh trời."

"Thật không thể tin nổi."

Hai người đang xem bản tin phát lại của BBC đồng thanh thốt lên.Sau khi tin tức về tình hình Venice kết thúc, màn hình chuyển cảnh.Xem xong rồi, họ tắt tivi và nhấp chén hồng trà trước mặt.Trà đã nguội từ lâu, nhưng họ không phàn nàn gì."

Phỏng vấn xong rồi rời đi như thế.

Trong khi vẫn còn biết bao người tìm cậu ấy ở Venice."

Người đàn ông đặt tách trà xuống trước tiên, nói tiếp:"Giờ ngẫm lại, chẳng hiểu sao chúng ta không nhận ra từ sớm.

Cậu ấy rõ ràng đang nói 'hãy nhận ra tôi' cơ mà."

"Trên đời có biết bao người tên Peter mà.

Peter Jackson, Peter Parker, ờ...

ồ, suýt nữa tôi quên Peter Pan."

"Ý tôi không phải chỉ là cái tên Peter... mà là, tất cả mọi chi tiết đều là manh mối.

Từ chất giọng Pháp hiếm thấy, cây guitar, giọng nói, dáng điệu, vóc dáng, mọi thứ đều chỉ thẳng về cậu ấy!"

"Nếu không phải là cây guitar, có khi ngài Gordon cũng không chắc chắn được."

Và cũng sẽ không đến đây.Người đàn ông không phản bác lời vị lão nhân, chỉ hỏi lại một cách bình thản."

Chà, là đại diện một thương hiệu, nhận ra sản phẩm của mình cũng là điều hiển nhiên mà.

Và nhờ vậy, tôi mới có thể trò chuyện với 'ngài Veil' đầy bí ẩn như thế này."

Sau vài lời qua lại, họ nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng."

Giờ đang bận rộn mà vẫn đến thăm, cảm ơn anh."

"Là CEO thì phải trực tiếp xử lý tận gốc vấn đề chứ."

"Không biết đã giải quyết ổn thỏa chưa."

"Vẫn... có hơi rối một chút.

Đúng là guitar của G, nhưng loại gỗ sáng màu đó lại không nằm trong kế hoạch của G nên nhân viên rất thắc mắc.

Thực ra, cây guitar được tài trợ cho cậu ấy là sự trùng hợp và chút tùy hứng, nên cũng có nhiều nhân viên không biết rõ."

"Trùng hợp và tùy hứng à?"

"Ừ, chi nhánh Đông Á đề nghị tài trợ guitar signature, và công ty từ chối.

Vì chẳng có kế hoạch nào làm guitar gỗ sáng cả.

Nhưng một nghệ nhân của chúng tôi tình cờ thấy đề xuất đó và mang đến một cây guitar thử nghiệm.

Guitar thử thì không thể bán, nên thay vì signature, chúng tôi gửi đi như tài trợ bình thường."

"Có vẻ lúc đó đã xảy ra vấn đề với nghệ nhân?"

"Vấn đề gì chứ.

Chúng tôi luôn giữ quan hệ tốt với các nghệ nhân."

August Veil không hỏi thêm, như thể đã hiểu rõ, nhưng trong lòng không tin.Thực ra, chỉ cần cái cụm "guitar thử nghiệm" và việc trên guitar của Halo không có dấu G mà là chữ H, cũng đủ hiểu rồi.Gordon sẽ không nói thêm, nên không thể biết gì hơn, nhưng August Veil đã hình dung rằng mọi chuyện có thể diễn ra như thế này.Vì G là hãng làm guitar thủ công, có rất nhiều nghệ nhân, và dưới họ là các đệ tử.Dù gọi là đệ tử, kỹ năng của họ đôi khi còn vượt trội hơn cả nghệ nhân.Sự khác biệt giữa nghệ nhân và đệ tử chính là ở thương hiệu.

Một nghệ nhân hoặc đệ tử nào đó từng đề xuất làm guitar gỗ sáng màu không mang phong cách của G, và bị từ chối vì không nằm trong kế hoạch của G.Đương nhiên, đã xảy ra mâu thuẫn trong giao tiếp.

Và đúng lúc ấy, một lời đề nghị tài trợ tình cờ xuất hiện.

Một ngôi sao châu Á đầy triển vọng.

Không rõ họ có nhìn thấy điều gì hơn thế không, nhưng chắc chắn họ nhắm tới hiệu ứng tài trợ.

Nếu ngôi sao đó nổi lên, thì bất kể G có công nhận hay không, thương hiệu cá nhân cũng sẽ được xác lập.Tất cả cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Biết đâu thực tế lại khác."

Vậy thì, đến lúc đó chỉ cần giữ kín miệng là được chứ gì?"

Lý do ông đồng ý im lặng chỉ có một.Dù là mối quan hệ tình cờ hay gì đi nữa, họ muốn duy trì mối quan hệ với HALO càng lâu càng tốt. — Chợt Gordon nghĩ, có lẽ ông đã hiểu vì sao đến giờ danh tính của HALO vẫn chưa bị tiết lộ. —Theo lời August Veil, không còn bao lâu nữa cậu ấy sẽ tự công bố thân phận.

Chỉ cần giữ im lặng vài ngày hoặc vài tháng là chuyện nhỏ.

Nếu có thể duy trì mối quan hệ như thế này, ông ta có thể im lặng vài năm cũng được.Hãy nghĩ xem.

Một mặt trời mới chỉ mười sáu tuổi, còn bao nhiêu năm nữa sẽ mang guitar của G đi khắp thế giới?

Tour diễn, biểu diễn, chỉ cần lần này ở Venice là đã khiến cổ phiếu G tăng vọt rồi."

Nhưng mà, liệu có cần thiết như vậy không?"

Đúng lúc đó, một câu nói bất ngờ vang lên."

Chúng ta là doanh nhân, có trách nhiệm làm tăng giá trị doanh nghiệp.

Nếu có cách làm điều đó, đương nhiên phải ra tay."

"..."

"Ví dụ như..."

August Veil mỉm cười, mắt Gordon sáng rực.

Không lâu sau đó, G, vốn vẫn giữ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng.[Thương hiệu guitar thủ công G: "Đây là cây guitar được chế tác cho một nghệ sĩ duy nhất trên thế giới."]Chỉ với một câu nói bâng quơ, không cần tốn công sức hay chi phí đặc biệt, hàng chục bài báo liên quan đã được đăng tải.[Ai là nghệ sĩ duy nhất trên thế giới đó?][Guitar brand G – Người kế thừa dòng chữ ký sau Taylor Sweet và Jason Voorhees là HALO?!]Và rồi, dù không hề yêu cầu, các ngôi sao nhạc pop cũng đồng loạt lên tiếng.[Taylor Sweet: "Chào mừng đến với thế giới của G!"][Jason Voorhees: "Ngày yêu thích nhất là ngày 13, thứ yêu thích nhất là thứ Sáu, thương hiệu guitar yêu thích nhất là G, thể loại âm nhạc yêu thích nhất là HALO."] (note: khi nhân vật kinh dị làm ca sĩ)Từ đó, G giữ thái độ cao ngạo.

Nhưng bên trong thì vô cùng bận rộn.

Kèm theo việc bịt miệng, là những thay đổi đột ngột về đường hướng và nhân sự,...Và rồi đầu tháng Hai.Lúc lễ hội đã kết thúc, khi những du khách không tìm được Mặt Trời ở Venice đành ngậm ngùi trở về nhà.Lineup mà tất cả đều mong đợi cuối cùng đã được xác nhận.Thực tế, lineup chính thức của Lễ hội Âm nhạc & Nghệ thuật Coachella thường được công bố vào đầu hoặc giữa tháng Một.

Trừ khi có chuyện đặc biệt, nó sẽ giữ nguyên cho đến tháng Tư.Coachella 2032 cũng đã công bố lineup đợt 1 và 2.

Tuy nhiên, đợt công bố sau đó bị chậm trễ.

Đặc biệt, việc xác nhận headliner cuối cùng liên tục bị hoãn lại.Khi tiếng phàn nàn của công chúng ngày càng lớn do sự chậm trễ này, Coachella đã chốt lineup cuối cùng trong đợt công bố thứ 5.Không ai có thể phàn nàn gì về sự chậm trễ đó của Coachella.Một trong ba nghệ sĩ đại diện cho Coachella, bao gồm một số tên mới.Nguyên nhân là do tên của nghệ sĩ biểu diễn chính vào ngày cuối cùng là điều bất ngờ.COACHELLAChủ nhật, ngày 18 tháng 4[HALO]Đó là thời điểm Coachella được quyết định trở thành địa điểm hành hương mới cho những tín đồ du hành.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 136: Lộ trình chuyến đi


Lễ hội âm nhạc lớn nhất Bắc Mỹ.Không chỉ chuyên về rock, mà còn đa dạng các thể loại như hip-hop, pop, nhạc điện tử, v.v... nên Coachella với hàng loạt khán giả trung thành (tức fan) luôn thu hút sự chú ý với dàn line-up của mình.Điểm đặc trưng lớn nhất của Coachella là việc tập hợp những nghệ sĩ bạn chỉ có thể thấy được ở các tour diễn toàn cầu và cho phép người xem thưởng thức các buổi biểu diễn ở mọi thể loại mà không bị gián đoạn.Ngoài ra, giống như lời đồn rằng đó là giấc mơ và mục tiêu của nghệ sĩ toàn thế giới, nếu một nghệ sĩ mới được mời đến Coachella thì ở quê nhà của họ, các bài báo liên quan sẽ được đưa tin rầm rộ suốt nhiều ngày, một vinh dự to lớn.Chỉ cần có tên trong line-up của sân khấu phụ cũng đồng nghĩa với việc "trở thành ngôi sao được công nhận toàn cầu".

Còn vị trí headliner, chỉ dành cho ba người, lại càng thu hút nhiều sự chú ý.

Vì headliner có nghĩa là người dẫn dắt sân khấu chính, không khác gì nhân vật chính cả.Vì vậy, khi thông báo line-up của Coachella bị chậm trễ, công chúng vừa càu nhàu, vừa đoán rằng chắc ban tổ chức đang cố mời một nhân vật cực kỳ khó tính.Danh sách các ứng viên mà Coachella có thể đang nhắm đến được cư dân mạng đưa lên các diễn đàn, thậm chí có người còn trực tiếp vào SNS của ứng viên đó để hỏi.Tuy nhiên, không ai trong số họ nghĩ đến HALO.Không phải vì họ cho rằng Coachella không muốn HALO.

Sao lại không muốn chứ?

Giờ đây, người đang ở trung tâm thế giới chính là HALO mà.Chỉ là không ai nghĩ HALO sẽ nhận lời mời của Coachella.Vì từ trước đến nay, anh chưa từng xuất hiện ở bất kỳ lễ hội, chương trình truyền hình hay sự kiện nào, nên người ta đương nhiên nghĩ lần này cũng sẽ như thế.Chính vì line-up gây bất ngờ như thế, nên dư chấn cũng không hề nhỏ.[Thật sự là HALO á?][Chắc là trùng tên thôi nhỉ?][Mặt trời xuất hiện ở Coachella sao!][Có khi nào Coachella bị nhầm không vậy?][Lỡ gây chú ý thế này rồi mà cuối cùng lại bảo không phải HALO mà là HELLO thì sao?]
└ HAHA buồn cười thật đấy, giờ thì tôi hiểu vì sao bạn chưa có người yêu.Không biết vì quá ngỡ ngàng hay sao mà fan cứng của Coachella, những người bắt được thông báo đầu tiên, đã phủ nhận thực tại bằng nhiều giả thuyết như trùng tên, nhầm lẫn, lỗi chính tả,...

Nhưng khi truyền thông đồng loạt đưa tin rằng cái tên được nhắc đến thật sự là HALO, họ không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.Ít nhất, HALO mà Coachella đang nói đến chính là HALO mà họ biết.

Và sắp tới, thân phận của HALO cũng sẽ được tiết lộ.Miễn là Coachella không hiểu nhầm và mời nhầm ai khác.Những tín đồ từng thất bại trong việc tìm kiếm HALO ở Venice, giờ mắt như hóa điên.Và Hàn Quốc cũng không ngoại lệ.Sự kiện HALO tham gia Coachella nổi bật đến mức lấn át cả tin tức về nghệ sĩ Hàn khác tham dự lễ hội này, khiến công chúng dành trọn sự chú ý.Ngay cả những người trước giờ chỉ biết mỗi cái tên Coachella, giờ cũng quyết tâm phải xem bằng được kỳ lễ hội lần này.Tuy nhiên, có một chuyện khác còn gây chú ý không kém Coachella.Đó là việc Roh Hae-il, người đã bỏ qua lễ trao giải để rong chơi du lịch, lại xuất hiện trong một buổi phỏng vấn với đài BBC của Anh.[HOT] Cập nhật tình hình Roh Hae-il (···BBC phỏng vấn.jpeg)Đang vui chơi ở Venice[HOT] Sống như Roh Hae-ilÀ, giờ thì hiểu tại sao không đi dự lễ trao giải rồiㅋㅋ
Đeo mặt nạ, nhảy múa với con gái, còn được phỏng vấn lên sóng tin tức – vui hơn chánㅋㅋ
└ Fan Roh Hae-il không nói gì à?
└ Tụi nó chỉ vui vì có tin tức mới thôi mà
└ Tội nghiệp ghê, làm tốt với tụi nó nha
└ Tội gì mà tội;; Chắc bạn chưa từng thấy cảnh tụi nó tranh vé
└ Thật luôn, thấy sát khí toát ra ấy[Tại sao cậu ta lại phỏng vấn ở đó?

Tôi không tin vào mắt mình luôn ấy]
└ Rồi đấyㅋㅋ
└ Cosplay Mozart mà nhìn kiểu gì cũng là Roh Hae-ilVừa buồn cười vì một người đang chơi ở Venice lại được phỏng vấn không phải bởi đài Hàn mà là đài Anh, lại vừa kỳ lạ vì nó quá tự nhiên.[Phát âm chuẩn Anh quốc điển hình nên nghe cũng mượt thật]
└ Người dẫn chương trình có vẻ bối rối trước cách phát âm bất ngờ
└ Nhưng phát âm đỉnh thật
└ Nghe bảo là giọng quý tộc posh đấy
└ Tôi cũng muốn học, không biết có dạy ở học viện nơi Roh Hae-il từng học khôngĐúng lúc đó, có người lên tiếng.[Venice là nơi HALO từng xuất hiện mà?

Roh Hae-il cũng đang ở Venice đấy]
└ Không phải đi tìm HALO à?
└ Nghe bảo đã có mặt từ trước, sau đó có người thấy ở Vienna rồi lại quay về Venice để xem lễ hội
└ Trùng hợp ghê
└ Vậy là đã xem live của Mặt Trời?
└ Nhiều người tiếc vì bỏ lỡ cái hôm đó dữ lắmAnh ta là một fan cuồng của HALO, từng đăng bài như sau:[Mọi người đã xem cái này chưa?

Phỏng vấn mấy người từng chơi nhạc cùng HALO trên gondola nè]
└ Mấy người đó chẳng giúp được gì nhiều
└ Cũng có manh mối đấy chứ, họ nói HALO có giọng posh rõ ràng, người cao lớn, giọng nói nghe như người cùng tuổi
└ Cùng tuổi thì chắc 20 mấy nhỉ?

Mặt trời mà 20 mấy tuổi sao?
└ Có người đăng một tấm hình của HALO rồi phân tích cả vóc dáng, kích thước chân và bàn tay kìa;; Nếu HALO lộ diện thêm lần nữa thì chắc chắn luôn
└ Hình đó thật sự là HALO á?Và anh ta tiếp tục đăng:[Ê nhưng chỉ mình tôi thấy kỳ à?

Tại sao Roh Hae-il lại chọn Venice?]
└?

Roh Hae-il thì không được đến Venice à?
└ Ý là thời điểm HALO xuất hiện trùng khớp quá đáng với lúc Roh Hae-il có mặt ở đó á?
└ Với lại, nói trước để đỡ bị chửi là "lại bắt đầu", nhưng vóc dáng của HALO trong ảnh quá giống Roh Hae-il rồi còn gì?

Từ chiều cao, giọng posh đặc trưng, nếu là Roh Hae-il thì người ta mới thấy giống bạn cùng tuổi chứ
└ Woa;; lại bắt đầu rồi
└ Ở forum bên cạnh có ông tự nhận là chuyên gia tay nam, nhìn ảnh HALO đeo găng tay rồi bảo tay giống y như Roh Hae-il...

Bạn với ông đó có gì khác đâu;;
└ Đồng cảm sâu sắc, mà này, muốn là chuyên gia tay nam thì phải nắm bao nhiêu tay nam mới thành chuyên gia vậy?
└ Là đàn ông đó
└ À[Không thể nào Roh Hae-il là HALO được, có bằng chứng chắc chắn đây]
└?

Gì thế?
└ [Tin nóng │ Line-up cuối cùng của Coachella xác nhận] Roh Hae-il cũng tham gia
└ !Cuối cùng cũng không cần phải làm "thợ săn chứng cứ" nữa.

Khi tin tức Roh Hae-il được xác nhận tham gia Coachella xuất hiện, fandom – những người đã tìm được thông tin về số lượng khán giả tối đa mỗi ngày 75.000 người – đã ăn mừng bằng cách khui sâm-panh dù lịch diễn vẫn chưa được công bố.Chỉ cần đừng trùng với ngày diễn của HALO là được, họ đã cầu nguyện như vậy, và lần đầu tiên, thay vì nghiến răng, họ mỉm cười đáp lại nhau."

Michelangelo từng nổi tiếng là người xấu trai thời đó đấy ạ."

Họ đang đứng trước tượng David, nghe lời thuyết minh từ hướng dẫn viên.Họ đã thuê riêng một hướng dẫn viên người Hàn để tham quan Vatican.Vatican có quá nhiều tác phẩm nghệ thuật, nên một hướng dẫn viên là điều không thể thiếu."

Thật ra nhìn thì giống một ông chú Tây bình thường, nên nhiều người tự hỏi vì sao lại bị gọi là xấu trai đến vậy."

Vị hướng dẫn viên, rõ ràng là fan của Roh Hae-il, đang giải thích rất nhiệt tình."

Chỉ cần nghe câu này là đủ hiểu thôi ạ.

Gương mặt này không phải khi ông ấy ở tuổi bốn mươi, mà là khi ông ấy hai mươi mấy tuổi đấy."

"Á."

"!"

Gương mặt của Nam Gyu-hwan và Moon Seo-yeon đầy vẻ bàng hoàng.Gương mặt của một người ở độ tuổi 20 ư!

Dù là ngoại hình của người khác và khó nói ra, nhưng không thể phủ nhận là trông quá già.

Bởi vì họ đã đinh ninh đó là một ông chú nước ngoài ở độ tuổi 40, 50."

Trời đất ơi..."

"Và khi nhắc đến Michelangelo thì có một câu chuyện rất nổi tiếng, liên quan đến tính cách của ông ấy."

"Vâng, vâng."

"Hồi đó, Michelangelo nổi tiếng là người có tính cách không dễ chịu.

Rất khó chiều và cứng đầu.

Vì vậy, như các bạn sẽ thấy ngay thôi, bức Phán Xét Cuối Cùng có một giai thoại khá thú vị."

"Lúc ấy, ông và một vị Hồng y có mối quan hệ không mấy tốt đẹp.

Vị Hồng y này can thiệp quá mức vào tiến độ vẽ Phán Xét Cuối Cùng, đặc biệt là việc các nhân vật được khắc họa trong trạng thái khỏa thân.

Và Michelangelo đã trả đũa."

"Trả đũa sao?"

"Ông ấy đã vẽ mặt của Hồng y vào gương mặt của một con quỷ."

"!"

Nghe lời hướng dẫn viên, Halo khẽ bật cười.

Hướng dẫn viên thấy Roh Hae-il cười lần đầu thì cảm thấy rất tự hào vì đã kể chuyện hấp dẫn.

Nhưng thực ra, Halo cười không phải vì lý do đó.Bởi cậu cũng từng giống Michelangelo, khắc tên những người từng can thiệp vào âm nhạc của mình vào một ca khúc.

Kèm theo cả những lời chỉ trích họ từng nói ra.Đó chính là bản gốc của I AM HALO, và cũng là lý do ca khúc này chưa từng được phát trên radio hay đài truyền hình.Kết thúc chuyến tham quan Vatican, Halo đứng trước mộ của Michelangelo.Một nghệ sĩ vĩ đại từng sống cuộc đời không ngừng đấu tranh và để lại vô vàn giai thoại, rốt cuộc, cái kết của ông cũng không khác mấy so với những người khác.Sau khi tiễn hướng dẫn viên thân thiện rời đi, Halo vẫn đứng nhìn ngôi mộ một lúc lâu."

Sếp."

Lúc đó, Moon Seo-yeon gọi cậu khẽ khàng."

Vâng."

"Tôi có chuyện muốn nói."

Lúc này Halo mới rời mắt khỏi ngôi mộ và nhìn cô.

Không biết các thành viên khác đã đi đâu, chỉ còn mỗi cô đứng đó.Gương mặt Moon Seo-yeon trông rất nghiêm túc."

Cuối cùng tôi cũng hoàn thành xong bài hát."

"!"

Gương mặt của Halo, người vẫn im lặng lắng nghe, sáng lên.Vì đó là ca khúc hai người đã cùng nhau lên ý tưởng kể từ khi cô nói muốn thử sáng tác, nên việc nó hoàn thành khiến cậu rất vui."

Nó vẫn còn nhiều chỗ chưa hoàn hảo và có nhiều điều tôi tiếc, nhưng tôi quyết định không giữ lại nữa mà hoàn thiện nó luôn."

"Một quyết định đúng đắn đấy."

Gương mặt Moon Seo-yeon vừa có chút tự hào, vừa xen lẫn tiếc nuối."

Tôi sẽ cho cậu nghe bản nhạc hoàn chỉnh sau khi tôi thu âm xong."

"Tuyệt."

"Vì vậy, điều tôi muốn nói là thế này."

Halo cảm thấy mình đã đoán được lời cô sắp nói.Chính Moon Seo-yeon từng nói cô muốn đến Florence hơn Paris.

Cậu bỗng nhớ lại việc cô bỏ qua Florence và đến thẳng Rome.

Hóa ra là vì lý do này.Ca khúc đã hoàn thành.

Và bước tiếp theo cô sẽ làm là điều hiển nhiên."

Tôi định về Hàn Quốc trước."

Một cơn gió thổi qua từ đâu đó.Cơn gió từ sau lưng Moon Seo-yeon nhẹ lướt qua mái tóc của Halo.

Cậu khẽ nhếch môi cười.Cậu luôn nói với các thành viên rằng hãy làm điều họ muốn, và rất quý những người thành thật chia sẻ mong muốn của mình."

Tôi muốn về trước để chuẩn bị một chút."

"Cứ làm điều cô muốn."

Câu trả lời của cậu lúc nào cũng như thế.

Moon Seo-yeon cũng mỉm cười nhẹ nhõm.Thực ra, lý do cô muốn quay về Hàn Quốc không chỉ vì ca khúc của mình.Vì chính cô là người sáng tác, ca khúc lại không quá khó, nên không cần gấp rút thu âm.

Ban đầu, cô định đến cả Florence, rồi tới Sicily, tận hưởng một chuyến đi dài hơn.Nhưng khi biết Halo và Roh Hae-il sẽ tham gia Coachella, mọi chuyện thay đổi.

Dù sếp luôn có những màn trình diễn tuyệt vời, cô cũng muốn luyện tập để có thể cùng đứng trên sân khấu đó.

Khác với guitar, keyboard không thể mang theo khắp nơi.

Cô cảm nhận rõ đôi tay mình đang bắt đầu cứng lại, nên đã từ bỏ niềm vui trước mắt vì Coachella sắp tới.Cô cũng sẽ luyện tập cho buổi biểu diễn và dồn sức cho việc hoàn thiện album còn lại của sếp.Tất cả để hoàn thành trách nhiệm với tư cách là thành viên của người cô luôn kính trọng."

Lần sau chúng ta có thể đi chuyến khác không?"

Moon Seo-yeon tiếc nuối nói.Thật sự, chuyến đi này rất rất vui.Halo gật đầu."

Lúc nào cũng có thể đi."

Tối hôm đó, về lại khách sạn ở Vatican, một cuộc họp nhỏ được mở ra.

Sau khi Moon Seo-yeon tuyên bố sẽ về nước trước, các thành viên còn lại cũng được trao quyền lựa chọn.Nam Gyu-hwan và Han Jin-young như đang trao đổi gì đó, rồi cũng gật đầu với vẻ mặt "hiểu rồi".

Sau đó, Nam Gyu-hwan xoa xoa cánh tay mình một lúc, rồi với vẻ mặt như thể vừa phạm tội lớn, tuyên bố sẽ quay về cùng."

Hae-il à, em định tiếp tục du lịch hả?"

Khi Han Jin-young hỏi nhỏ, và Halo khẽ gật đầu."

Vậy thì anh—""Không cần cố ý ở lại, trên thực tế, ngài Veil nói rằng ông ấy cũng sẽ tham gia."

"Ông Veil á?

Khi nào vậy?"

"Chắc là sớm thôi."

Dù chính ông là người đề nghị cùng đi du lịch, nhưng mãi mới thấy ông nhập hội."

Vậy, anh chỉ ở lại cho đến khi ngài Veil nhập hội rồi cũng sẽ về."

Thế là tất cả thành viên đều đưa ra quyết định của mình."

Bọn em sẽ về trước và đợi anh nhé."

"Khụ, thật xin lỗi vì không thể ở lại bên ngài đến cùng."

"Chúc sếp có chuyến đi thật vui!"

Không ai trong số họ hỏi vì sao cậu không về nhà.Có lẽ họ nghĩ rằng, một khi thân phận bị tiết lộ, Halo sẽ không thể thoải mái đi du lịch nữa, nên giờ đang cố giữ chuyến đi cuối cùng càng lâu càng tốt.Nhưng họ đã hiểu lầm.Halo từng đi du lịch bao nhiêu lần trước đó, và cũng không ít lần phải trốn chạy khỏi fan ở các điểm du lịch.

Việc công khai danh tính cũng chẳng làm thay đổi điều gì đặc biệt.Chỉ là, lý do cậu vẫn tiếp tục chuyến đi này.Halo lại nhớ về mục đích ban đầu của chuyến hành trình này.Tất cả bắt đầu từ những trăn trở về việc công khai thân phận với tư cách là HALO.

Và rồi, những trăn trở ấy đã được giải quyết nhờ vào một chuyến đi thú vị và những người hâm mộ mà cậu gặp ở đó.

Cậu tưởng mọi lo âu đã được giải quyết.Thế nên khi nghĩ đã đến lúc quay về Hàn Quốc để chuẩn bị cho lễ hội, Halo bỗng nhớ lại một cuộc đối thoại với người bạn, ngay trước mộ của một nghệ sĩ vĩ đại.—Mà này, sau này cậu định làm gì?Ngay trước khi lên đường, Jang Jin-soo đã hỏi cậu như thế.—Billboard hạng 1?

Cậu vẫn chưa làm được đúng không?—Sắp rồi.—Vậy sau khi đạt hạng 1 Billboard thì sao?—Ừm... chưa biết nữa.'Mục tiêu của mình à...'Halo khi ấy không thể trả lời.

Và giờ, cậu vẫn đang đứng trước mộ Michelangelo."

Định điểm đến tiếp theo chưa?

Ở lại Rome cũng được mà."

Halo quay đầu lại.August Veil, đội mũ fedora và đeo kính râm, trông chẳng khác gì một ông già Ý bình thường, tiến đến ôm chầm lấy cậu.Halo nghĩ đến chuyện chọn điểm đến tiếp theo.

Bình thường toàn là các thành viên chọn, nên giờ tự mình quyết định, lại thấy lạ lẫm.Bỗng cậu nhớ đến lời mời của Per Aspera, người đã gặp ở Vienna, rằng nếu có dịp sang Pháp nhất định hãy ghé qua trụ sở chính."

Hay là đến Paris nhé?"

"Paris cũng được đấy."

Không cần đặt vé tàu, cũng chẳng cần thuê xe.Bởi August Veil có máy bay riêng.#Trong khi đó, sân bay Heathrow, London.PD Park đang ngồi xổm ở hàng ghế trước cổng lên máy bay, gõ nhẹ vào đầu gối mình."

Cuối cùng thì chẳng gặp được."

Mặc dù đã kết thúc quay phim ở Anh rất thành công, nhưng trông anh vẫn không vui.Cũng phải thôi.Điều anh mong chờ nhất là gặp Roh Hae-il một cách tình cờ, và đã chuẩn bị mọi thứ cho điều đó.

Vậy mà đến hôm nay, Roh Hae-il vẫn chưa đặt chân đến Anh.Thật ra, từ khi nhóm B chạm mặt Roh Hae-il ở Vienna, anh đã linh cảm chẳng lành.

Với lộ trình đó, khả năng gặp nhau là cực thấp.Sau đó lại thấy có buổi phỏng vấn từ Venice, nên anh đã từ bỏ tới 99% hy vọng.

Và rồi đến tận lúc rời London, khi vẫn chưa gặp được cậu ta, PD Park đã rơi nước mắt tiếc nuối.—Biết đâu đấy?

Có khi lại gặp được thật thì sao.—Thôi em vào trước nhé!

Guten Tag!Cậu em út nói móc khiến anh càng thêm tức.Nếu mà nhóm B cũng chưa gặp được cậu ta thì đỡ bực hơn một chút.Không, PD Park tự tát vào má mình.Anh không chỉ phụ trách nhóm A.

Anh là đạo diễn chính.Nghĩ như vậy chẳng khác gì quá ích kỷ.Hiện tại, bảng tin khán giả đang dậy sóng, ai cũng hỏi bao giờ Roh Hae-il mới xuất hiện.

Vì đã tung teaser từ trước, nên càng nhiều tập trôi qua, anh càng bị chửi nặng hơn.

Nhưng anh biết, đó cũng là một dạng của sự quan tâm.PD Park gạt đi nỗi tiếc nuối và đứng dậy.Tiếng phát thanh thông báo đã vang lên, bảo hành khách chuẩn bị lên máy bay."

Nào, nào, mọi người cố lên nhé.

Trước tháp Eiffel, ta quay một cảnh toàn đội cả A lẫn B nào."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 137: Chớp Đông chớp Tây


[Ảnh (10)][Thấy sao?][Ổn chứ?][Đây là ngôi nhà mẹ sẽ ở cùng bố trong một tháng ở Jeju.]Halo nhấn vào ảnh.Biển xanh của đảo Jeju, khu sân nhỏ có xích đu, chum sành, tường đá và mái ngói đen của ngôi nhà một tầng, trông bề ngoài như một căn nhà quê bình thường, nhưng bên trong lại rộng rãi và sạch sẽ.

Nội thất và đèn chiếu hiện đại khiến nó giống như một studio thời thượng.Khi trả lời tin nhắn, Halo đoán chắc bố mẹ cậu đang ngủ.

Dù sao thì giữa nơi này và Hàn Quốc cũng chênh nhau 7 tiếng.Thế nhưng mẹ cậu đã đọc tin nhắn ngay và trả lời luôn.Không rõ là bà tỉnh dậy giữa chừng, hay vẫn đang thức.[Bố con đang trong kỳ nghỉ phép nữa mà.][Mẹ tính ở thêm một tháng nữa nếu sống thử thấy ổn.][Tất nhiên, nếu con có lịch về nước thì sẽ quay về.][Báo mẹ khi có lịch nhé.][Vâng.]Halo sau đó kể mình đã đến Paris.Nơi cậu ở là một trong những bất động sản của August Veil.Ra ngoài ban công, Halo vừa nhìn tháp Eiffel vừa tiếp tục cuộc trò chuyện.Tiếc là ảnh kỷ niệm thì đang lưu trong máy ảnh kỹ thuật số, không có sẵn trong điện thoại.

Mà nghĩ lại thì Moon Seo-yeon có nói sẽ đăng ảnh lên SNS chính thức của Roh Hae-il sau khi về Hàn, nên chắc lúc đó cho mẹ xem cũng được.Dù không có ảnh, chỉ nghe kể thôi, mẹ cậu vẫn như một thính giả tuyệt vời với vô vàn biểu cảm và câu hỏi dưới dạng emoji.[Con đang sống tốt nhỉ.][Mẹ thì đang nghỉ ngơi và tính tìm nhà ở được tại Seoul.]Halo hơi nghiêng đầu trước thông tin bất ngờ đó.Cảm giác không giống chuyện đầu tư bất động sản.[Mẹ định chuyển nhà à?][Mẹ thấy nhà hơi chật một chút.][Không định chuyển đi xa đâu.][Đang cân nhắc đến villa hay nhà riêng thay vì chung cư.][Còn con thì sao?][Con sao cũng được ạ.]Thực ra, việc muốn chuyển nhà cũng có phần vì thấy ngại với cư dân chung cư.

Vì label của Roh Hae-il đang bỏ trống, nên các phóng viên thường xuyên tìm đến căn hộ ở Jamsil để lấy tin.Tuy chưa có ai nói gì cụ thể, nhưng Park Seung-ah đã bắt đầu nghĩ đến việc chuyển nhà.Dù vậy, bà không kể lý do đó với con trai.Bà mong đứa con đang sống vui vẻ và hạnh phúc của mình không cần phải lo đến mấy chuyện như thế.Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Halo không đoán ra được lý do đằng sau việc đột ngột chuyển nhà.Ngày xưa cũng chẳng phải ai cũng lịch thiệp và đàng hoàng.Cậu đã từng trải qua mặt trái của sự nổi tiếng và được chú ý.Đã từng có kẻ không rõ là trộm, kẻ theo dõi hay paparazzi lẻn vào nhà cậu.Cậu từng có kinh nghiệm chĩa shotgun giằng co cho đến khi cảnh sát đến, nên có lẽ đã đến lúc dọn đến nơi an ninh nghiêm ngặt hơn cũng không phải chuyện xấu.Vì ngày công khai danh tính HALO cũng chẳng còn xa nữa.Ngày đầu tiên đến Paris, mặt trời tỏa nắng rực rỡ.Như để chào đón cậu vậy."

Cũng lâu rồi mới đi du lịch kiểu này nhỉ."

"Công việc ông xử lý xong hết rồi à?"

"Tôi có hẹn gặp phía Coachella sắp tới.

Còn lại thì đã ủy thác hết rồi, đừng lo."

Lý do August Veil muốn gặp Coachella chỉ có một.

Halo khẽ gật đầu rồi bước xuống đại lộ Champs-Élysées.Một con đường danh giá trải dài thẳng tắp đến Khải Hoàn Môn.

Một cậu thiếu niên khoác áo khoác kiểu Pháp và đeo kính râm, đi bên cạnh August Veil mặc vest cao cấp, đội mũ săn và kính râm, một sự kết hợp đầy lạ lẫm.Họ không giống quan hệ ông cháu vì khác chủng tộc, mà cũng không giống đại diện nổi tiếng và thư ký vì đang đi cạnh nhau như bằng vai phải lứa.Tất nhiên, khách du lịch hay người dân Paris sẽ chỉ nghĩ đơn giản.'August Veil mà lại rảnh rỗi đi mua sắm à?

Giờ này lẽ ra bận bù đầu vì vụ Venice mới phải chứ!'Jang, một phóng viên chuyên mục xã hội, vừa nhận ra August Veil, vừa dụi mắt nghi ngờ.'Người đi cùng là ai vậy?'Xét việc August Veil đang đợi người đó chọn đồ, thì hẳn không phải người bình thường.

Nhưng cậu thanh niên kia là gương mặt chưa từng thấy.Ban đầu Jang đoán là nhân viên, nhưng lại không giống kiểu quan hệ đó.Bởi cậu thanh niên trông quá thoải mái.Có khi là người nhà hoặc bạn bè, hoặc là—Phóng viên nhận ra chiếc bao đựng guitar trên lưng cậu.Cũng nhờ cậu nghiêng người nhìn kỹ tủ trưng bày nên mới để lộ ra chiếc bao đó.Khi August Veil ra hiệu mời vào trong, cậu chỉ nhún vai từ chối.'Họ trông giống như một người nổi tiếng và người quản lý vậy.'Phóng viên bất giác nghĩ thế, rồi lập tức giật mình.'August Veil mà lại là quản lý á!'Ý nghĩ vô lý, nhưng không thể phủ nhận là trông họ giống như thế thật.

Dù sao cũng tranh thủ chụp vài tấm ảnh kiểu paparazzi, và rồi thấy họ tiến vào một tòa nhà lớn.Trên đại lộ Champs-Élysées có đủ loại cửa hàng và trụ sở của các thương hiệu xa xỉ.

Tòa nhà cao tầng mà họ bước vào chính là cửa hàng đầu tiên và trụ sở chính của một thương hiệu như vậy.Một công trình kiến trúc nổi tiếng với dáng vẻ như tháp Babel kết hợp cùng thế giới thụ — thương hiệu toàn cầu Arborr.:Kể từ khi Arborr bổ nhiệm giám đốc sáng tạo mới, phong cách thiết kế của họ thay đổi hoàn toàn.Có lẽ vì thế, sản phẩm ở tầng một được bài trí theo hai phong cách xưa và nay đối lập rõ rệt.Thế nhưng không tạo cảm giác lạc lõng, mà trái lại, như thể sự đối lập ấy cũng là chủ ý.

Có lẽ bởi hình ảnh mà Arborr theo đuổi vẫn thống nhất ở điểm cuối cùng.Sự phát triển vô hạn vươn đến tận cùng thế giới.Ý chí siêu việt của thiên nhiên thể hiện cả trong thiết kế lẫn nội thất.Chính giữa sảnh tòa nhà tròn là một cái cây lớn và suối nước chảy quanh.

Dù bị bao bọc bởi ống kính thủy tinh và không thể tiếp cận, vẫn có nhiều người ngồi xung quanh ngắm nhìn.Một phía là khu trưng bày sản phẩm, phía còn lại như một bảo tàng thu nhỏ kể về lịch sử của Arborr.

Những vật trưng bày từng thấy trong album khi chụp ảnh trước kia.Lịch sử Arborr và những sản phẩm chủ đạo của hãng.Cùng những bức ảnh quảng cáo khổ lớn hơn người, treo như tranh chân dung vua chúa trên tường.Người xem đi dọc theo tường nhìn ảnh, dần dần từ quá khứ đến hiện tại.Halo tháo kính râm, theo dấu loạt ảnh cho đến cuối cùng.Cậu thấy chính mình đạp tung bàn trà thấp, đứng như một kẻ ngỗ nghịch.Chiếc áo khoác thêu chim hạc tung bay, trông như thể đang cưỡi gió.Nhân viên nhìn thấy người thật đứng trước ảnh, vội vàng gọi điện lên trên, nhưng Halo vẫn lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh của chính mình.Ngoại hình từng thấy lạ khi mới trở thành Roh Hae-il, giờ đã trở nên thân quen.

Có lẽ do ký ức dần mài mòn, hoặc là Roh Hae-il cũng đang dần trưởng thành nên càng giống bản thân hơn."

Cậu Roh?"

Khi mọi người bắt đầu bàn tán và chụp ảnh giữa cậu và bức chân dung, Halo quay lại theo tiếng gọi.Ở cuối ánh mắt đám đông, là trưởng nhóm thiết kế Per Aspera vừa hớt hải chạy xuống.Có lẽ đa số người không biết mặt trưởng nhóm thiết kế của thương hiệu xa xỉ, nhưng một số người tinh ý đã nhận ra và lời xì xào lan ra rất nhanh."

Là trưởng thiết kế của Arborr đó."

"Sao ông ấy lại ở đây..."

Per Aspera bước nhanh đến gần cậu thiếu niên, vui mừng chào hỏi."

Cậu Roh, cậu thực sự đến rồi sao.

Rất vui được gặp cậu."

Một gương mặt mà không nghĩ sẽ xuất hiện.Dĩ nhiên, cậu vốn không định đến Paris.Mọi chuyện sẽ khác nếu các thành viên yêu cầu đến."

Còn vị này là—""Rất hân hạnh."

"August Veil?"

Per Aspera nhanh chóng nhận ra August Veil.Chẳng thể không nhận ra được.Bức màn (Veil) che giấu HALO.Mỗi khi có tin tức về HALO mà không có ảnh cậu, ảnh của Veil thường được dùng thay thế."

Sao hai người lại ở đây, cùng nhau..."

"Không có gì đâu, tôi là fan của cậu ấy thôi."

"Đúng vậy."

Từ sau khi Halo xuất hiện ở Venice, không rõ vì sao August Veil, người đáng ra phải bận rộn, lại có mặt ở đây.Tuy nhiên, vì không thể coi nhẹ người đàn ông đó, Per Aspera vội vàng ra hiệu cho nhân viên.

Đó là tín hiệu bảo hãy liên lạc với Chủ tịch."

Trước hết, vì có nhiều người quá, chúng ta có thể chuyển chỗ được chứ?"#Từ căn phòng VVIP trên tầng 3, nơi không ai được vào trừ người nổi tiếng hay những người được chọn, toàn cảnh Paris trải rộng trước mắt.

Per Aspera được Chủ tịch gọi đi nên đã tạm rời khỏi chỗ, còn August Veil thì đang vào nhà vệ sinh.

Trong lúc đó, Halo lặng lẽ quan sát khung cảnh phía ngoài ô cửa.Chỉ một lúc sau, một người phục vụ trung niên đẩy khay bước vào."

Quý khách dùng đồ uống chứ?"

Người đàn ông đội chiếc mũ bánh mì hình thù lạ cúi người, để lộ khay thức uống bên trong gồm nước trái cây, nước lọc, hồng trà và nhiều loại khác."

Cho tôi một espresso."

Đáp lại lời Halo, người đàn ông cúi đầu kính cẩn rồi lấy ra một tách.

Halo đón lấy tách cà phê tỏa hương đậm đà và dựa người vào tường."

Quý khách thấy hạt cà phê thế nào ạ?"

"Hương thơm rất đậm.

Độ chua không quá gắt."

"Thật may là hợp khẩu vị quý khách."

Người phục vụ trung niên ân cần giải thích loại hạt đã dùng, nhưng lạ thay, ông ta không hề ngẩng đầu lên.

Halo chỉ gật nhẹ lấy lệ để đáp lại."

Nhân tiện, chiếc hộp đựng guitar đó thật đẹp..."

Người đàn ông khẽ vươn tay ra rồi khựng lại, có vẻ nhận ra không thể tự tiện."

Tôi có thể chạm thử không?"

Halo nhún vai, tỏ ý đồng ý.Chạm vào cũng chẳng làm hỏng gì.Cậu thậm chí còn đặt chiếc guitar xuống ghế sofa một cách rõ ràng như muốn mời gọi.

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng lướt tay qua chiếc hộp guitar.Từ hình con bướm bằng vàng đến từng đường may của khóa kéo.Ông ta chạm tay lên khoen kéo khóa, rồi nhẹ nhàng kéo xuống.Khóa kéo trượt mượt mà không chút trở ngại.Nếu mở nắp hộp, sẽ thấy cây đàn guitar bên trong.Tay ông ta khựng lại giữa chừng.Cảm nhận được ánh nhìn, ông ta ngẩng đầu lên.Dựa vào tường, Halo nhấm nháp cà phê, quan sát hành động của ông ta với vẻ thích thú."

Không ngồi đi, còn đứng đó làm gì?"

Dù vẫn cúi đầu như thể cổ bị cứng, ánh mắt sắc bén sau cặp kính kia như đang lặng lẽ quan sát Halo.Halo khẽ nhếch mép cười.Dù xuất thân không phải là tầng lớp thượng lưu, nhờ có tiền từ sớm, cậu đã sống cuộc sống của một VIP trong thời gian dài.

Với cậu, hàng hiệu luôn sẵn có, và những nhân viên phục vụ chu đáo, lịch thiệp luôn ở bên cạnh.Không ai trong số họ dám bắt chuyện trước với VIP cả.

Chuyện như "cho tôi chạm vào hộp guitar được không", hay "quý khách thấy hạt cà phê thế nào" những câu hỏi vô lý đó.Chỉ VIP mới được quyền hỏi.Trừ khi, người kia cũng là VIP."

Không sao đâu."

Dù đang mặc đồng phục phục vụ, nhưng từ đường may bên trong áo, đôi giày da đến bàn tay ấy, đều đủ để nói rõ thân phận thật của người đàn ông trung niên."

Tôi vốn không phải kiểu người quá câu nệ lễ nghi trước chủ nhà."

Nghe vậy, người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên."

Tôi cảm thấy ông có điều muốn nói với tôi."

Đôi mắt sắc bén sau kính nhìn thẳng vào nhau."

Nên tôi muốn nghe thử trước."

Một sự im lặng nặng nề bao trùm.Đúng lúc đó."

Ông làm gì đấy?"

August Veil bước vào qua cánh cửa đang mở, thấy người đàn ông trung niên đang đối diện với Halo thì tặc lưỡi đầy thất vọng."

Ông vẫn chưa bỏ được mấy trò con nít đó à?

Hết chọc ghẹo người trẻ này đến người trẻ khác."

Người trung niên dần đứng thẳng người.Dù đã đứng thẳng hoàn toàn, August Veil vẫn không ngừng cằn nhằn."

Này này, làm ơn sống đúng tuổi đi.

Giờ ông cũng đến tuổi bị gọi là lú lẫn rồi đấy."

Ánh mắt sắc lạnh dịu lại, hướng về phía August Veil.Người đàn ông, không, Chủ tịch của Arbor, Matthias, bật cười khinh khỉnh."

Câu đó không hợp để ông nói đâu.

Nhìn tôi xem, ai mà nhìn tôi rồi bảo tôi bằng tuổi ông được?

Còn ông, không nghĩ nên chăm sóc bản thân chút à?

Hử?

Kẻo bị người ta bảo là nên may đồ mới từ gỗ nguyên khối đấy."

"Ông thì lo chọn nốt chỗ đất chôn cuối cùng của mình đi là vừa."

Nghe cuộc trò chuyện thân thiết giữa hai người, Halo bật cười.Cậu cũng từng cùng bạn bè thề rằng nếu một người chết đi, bọn họ sẽ rải coca lên đất thay vì đất thật, sẽ nhảy tap dance trên quan tài thay vì phát nhạc tang, và rồi đã từng bị túm cổ lôi đi vì làm quá.Đó là nụ cười vì đồng cảm, nhưng có vẻ hai người đàn ông kia nhận ra ánh mắt cậu, một cậu bé đáng tuổi cháu họ đang dõi theo.

Họ vội dừng cãi nhau."

Dạo này bận lắm cơ mà.

Hóa ra bận vì dẫn theo bạn thú vị như thế này."

"Nếu biết tôi bận, sao không đãi khách đàng hoàng đi?

Cà phê đâu."

"Tự pha mà uống."

Nói rồi, Chủ tịch ngồi lên sofa.Phớt lờ tiếng lầm bầm của August Veil, ông quay sang Halo, khuôn mặt rạng rỡ."

Rất vui được gặp cậu.

Tôi thực sự muốn gặp cậu.

Chẳng phải cậu là đại sứ mà nhà thiết kế thân yêu của tôi đã chọn sao?"

Chủ tịch không nhắc đến việc doanh thu tăng lên bao nhiêu nhờ cậu.

Dù không làm đại sứ, ông vẫn tin Arbor có thể làm được như thế.Nhưng ông thật lòng muốn gặp cậu.Không chỉ vì truyền thống ăn tối cùng đại sứ, mà còn vì cậu là người được Per Aspera, nhà thiết kế trưởng hiện tại, lựa chọn và vì bộ ảnh.Vị chủ tịch, người lần đầu tiên nhìn thấy sự xuất hiện của nghệ sĩ Roh Hae-il thông qua một bức tranh, đã bị cuốn hút bởi bầu không khí sôi động của cậu.

"Rất thú vị."

Sự thông minh khi cậu lập tức nhận ra thân phận ông.Sự điềm nhiên dù biết điều đó.Thái độ thanh lịch, bình thản.Cả bầu không khí mà bộ ảnh chưa thể truyền tải."

Cả chiếc hộp đựng guitar ấy nữa, tôi cũng rất thích."

Chính ông là người đầu tiên phát hiện ra và bổ nhiệm Per Aspera.

Giống như cách cậu bé lập tức nhận ra thân phận ông, ông cũng lập tức nhận ra đó là thiết kế của Per Aspera."

Chỉ có một điều là tôi không hài lòng."

Đôi mắt sắc bén lướt qua Halo."

Quần áo kia.

Sao người mẫu của tôi lại mặc đồ của nơi khác khi đến nhà tôi?"

Giá mà cả quần áo cũng là hàng của Arbor thì thật trọn vẹn.Chủ tịch tham lam tặc lưỡi.Ông không trách cậu bé.Vì trong hợp đồng đại sứ không có điều khoản nào bắt mặc đồ của Arbor 365 ngày cả.Chỉ là ông không vui vì cậu, người ông rất thích, lại không mặc đồ của ông.Halo điềm nhiên trả lời."

Vì không phải loại quần áo có thể mặc thoải mái."

"Quần áo của tôi không thoải mái sao?"

"Ý tôi là, không tiện để mặc linh tinh ra ngoài.

Giống như có những đôi giày thể thao thoải mái khi mang ngay cả khi bị nhàu nát."

Hơn nữa, cậu thích ngồi bệt bất cứ đâu để biểu diễn đường phố, nên những loại áo có cầu vai hay tay bó rất khó chịu.Dù việc một đại sứ nói thẳng điều này với Chủ tịch là khá hiếm, nhưng ông lại thấy thú vị."

Nói trắng ra là cậu chê đồ tôi đấy."

Trong khi lời của August Veil trôi qua tai này sang tai kia, chủ tịch tiếp tục nói."

Giày thể thao dễ xỏ vì đã bị nhàu rồi à.

Biểu hiện thật mới mẻ.

Nghe thú vị đấy.

Thế mới nói, tôi thích người trẻ là có lý do cả.

Ở quanh tôi chẳng có ai nói được những câu thế này.

Đúng là đại sứ của tôi có khác."

Chủ tịch đưa tay nắm lấy cằm cậu thiếu niên."

Tôi muốn nghe kỹ hơn, nhưng hôm nay thì khó rồi.

Ngày mai cậu có rảnh không?"

Dù là một câu hỏi đột ngột, Halo vẫn điềm nhiên đáp lại.

"Tối mai gặp lại."

"Hay lắm.

Tôi sẽ đặt nhà hàng.

Cậu thích thịt hay hải sản?"

"Tất nhiên là—"Câu trả lời của Halo chỉ có một.Sau một hồi đợi chờ ở tầng 7, Per Aspera phát hiện phòng chủ tịch không có ai, nên khi anh ta xuống dưới thì Halo và August Veil đã rời đi mất rồi.

Khi nhìn thấy chủ tịch đang ngồi một mình trong phòng VIP, Per Aspera lắc đầu."

Thưa chủ tịch..."

"Giờ mới tới à?

Người trẻ tuổi gì mà chậm chạp thế."

Không để anh kịp phản ứng, chủ tịch tiếp lời."

Để trống lịch tối mai đi."

"Tối mai ạ?"

"Tôi đã hẹn với đại sứ thân yêu của mình."

Nghe những lời đó, Per Aspera ngẩng đầu lên."

Thưa chủ tịch, chẳng phải ngài đã nói mai có lịch trình rồi sao?

Rất khó để thu xếp thời gian mà."

"Phải.

Ban đầu ta định xin lỗi cậu đại sứ ấy thôi."

Do lịch dày đặc, ban đầu chủ tịch định bỏ qua bữa tối.Nhưng mà...Chủ tịch nhìn thấy một ly thủy tinh đọng nước, bèn dùng tay lau đi giọt nước trên đó.Per Aspera lấy khăn tay trong ngực áo ra và đưa cho ông."

Nhưng mà đáng nghi lắm chứ."

"Ý ngài là cậu Roh?"

Dù nhà thiết kế trưởng tỏ ra khó hiểu, Chủ tịch vuốt râu, ánh mắt đầy ẩn ý.— Dạo này cứ tỏ vẻ bận rộn.

Thì ra là bận đưa đón cậu bạn trẻ kia đi khắp nơi.— Thế thì phải đãi khách bận rộn cho ra trò chứ.Nhớ lại cách August Veil lảng tránh câu nói đó, Chủ tịch lau tay rồi đặt khăn xuống, ánh mắt bỗng sắc lạnh."

Sao, cái câu 'đưa cậu ấy đến'..."

Ánh mắt chủ tịch lóe lên sắc bén khi ông lau tay và đặt chiếc khăn xuống."

Ông ta đâu có phủ nhận nhỉ?"#Trong khi đó, ở Hàn Quốc lại đang xôn xao với tin tức mới về Roh Hae-il.Đại lộ Champs-Élysées, địa điểm không thể không ghé qua một lần với khách du lịch.Khi Roh Hae-il đảm nhận vai trò đại sứ thương hiệu, có khá nhiều người Hàn Quốc đến thăm trụ sở Arbor nổi tiếng.

Sau lần gây xôn xao vì chuyến tham quan Venice và Vatican, lần này Roh Hae-il lại bị bắt gặp ở Paris.[Tin tức mới nhất về Roh Hae-il, tại trụ sở chính Arbor ở Paris][Đại sứ Roh Hae-il được trưởng nhóm thiết kế Arbor chạy chân trần ra đón tiếp]└ Roh Hae-il không phải đang ở Rome à??

Mới hai ngày trước còn thấy bài viết bảo đi tour Vatican mà
└ Roh Hae-il là Hong Gil-dong à?

Mới chớp mắt đã bay từ Đông sang Tâyㅋㅋ Có khi mai lại thấy ở Thụy Sĩ
└ Là "chớp Đông chớp Tây" mới đúng chứ...
└ Đôngㅋㅋㅋchớpㅋㅋㅋㅋㅋ Lỡ vậy thì gọi luôn là "chớp Địa Trung Hải, chớp Đại Tây Dương" cho rồiㅋㅋㅋㅋ"Woa, đỉnh thật..."

Giờ nghỉ ngắn giữa buổi quay.Cậu PD trẻ nhất đang ngồi chồm hổm dưới đất trước tháp Eiffel bỗng bật dậy."

PD-nim!

Tin sốc đây...!"

"Gì mà sốc?

Diễn đàn khán giả hết chửi rồi à?"

PD Park, người bị ăn chửi đến mức có thể sống thêm 500 năm vì đã tung trailer quá sớm, hỏi lại, cậu PD trẻ quay đầu đáp:"Làm gì có chuyện đó!

Hôm nay cũng lên tầm mười trang đấy!"

"..."

Thằng này...PD Park chẳng mảy may quan tâm mấy trang chửi bới, chỉ chăm chăm nhìn vào nắm đấm của mình.

Lúc đó, cậu PD trẻ hét toáng lên."

Là Roh Hae-il!

Cậu ấy đang ở Paris!"

"Ừ, cho tôi đấm một... gì cơ?"

"Là Roh Hae-il!

Cậu ấy đang ở trụ sở chính của Arbor đấy!

Mới có bài đăng lên cách đây không lâu, biết đâu cậu ấy lại ghé qua chỗ mình thì sao?"

"Thật đang ở Paris à?

Nhưng từ đại lộ Champs-Élysées đến tháp Eiffel cũng cách kha khá đấy."

"Nhưng tháp Eiffel là biểu tượng Paris mà, chắc cậu ấy sẽ ghé chứ?"

"Ờ, cũng đúng."

Lần này thì lời của tên nhóc vô duyên lại hoàn toàn có lý.PD Park hạ nắm đấm xuống, nét mặt rạng rỡ."

Nếu chờ thì chắc gặp được nhỉ?"

Hai đội A và B đang chuẩn bị hợp xướng "When we meet again", không khí đầy hào hứng.

Mà lại còn Roh Hae-il nữa chứ.PD Park tưởng tượng một viễn cảnh ngọt ngào.Nếu phải nói có điểm tiếc nuối nào, thì đó là sự xuất hiện của HALO ở Venice đã làm lu mờ hiệu ứng từ Roh Hae-il.Bài hát mà HALO thể hiện cũng lại chính là "When we meet again".Giờ đổi bài thì cũng khó, đành giữ nguyên, nhưng PD Park vẫn cảm thấy hơi tiếc."

Đúng là PD-nim giỏi quá!

Đúng kiểu được là sẽ được!

Lại còn là ngày quay cuối mà gặp lại nhau nữa chứ!"

"Được là sẽ được, ha ha."

PD trẻ nói bừa mà không suy nghĩ gì, vậy mà làm PD Park phấn chấn hẳn lên.

Anh ta vỗ tay rồi tiến về phía các thí sinh.

Chắc định dựng cảnh vô tình gặp Roh Hae-il gì đó.PD trẻ nhìn khuôn mặt tràn đầy năng lượng của PD Park, mở bản đồ trên điện thoại.

Khi phóng to bản đồ lên, đại lộ Champs-Élysées hiện ra."

Hở."

PD trẻ nhất gãi má.

Việc cậu ta buột miệng nói sẽ gặp nhau chẳng qua là vì tưởng Đại lộ Champs-Élysées nằm ngay bên cạnh.Nhưng không phải vậy.Giữa đại lộ Champs-Élysées và tháp Eiffel là một con sông, mà sau đó còn phải đi thêm vài dãy nhà nữa, xa hơn cậu tưởng nhiều."

Cái này thì... xa hơn mình nghĩ nhiều rồi..."

Vừa nhìn điện thoại vừa liếc sang PD Park, cậu nhún vai rồi nghĩ: Thôi kệ, và nhét điện thoại vào túi.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 138: Ngày xui xẻo


– In-soo à, cậu thích hưởng sẵn quá đấy.– Thế còn anh, anh ghét hưởng sẵn à?– Ai mà ghét được chứ.

Có điều, ham hưởng sẵn quá thì sẽ bị vạ đấy, đồ ngốc.Không hiểu sao, lời khuyên của tiền bối đã về hưu bỗng chốc hiện lên trong đầu.Giờ đây đã trở thành một trong những trụ cột của JBC, PD Park tự giễu mình."

Phải rồi, làm gì có chuyện trùng hợp đến hai lần chứ."

Chính mình đã kỳ vọng, thật ngu ngốc.Thế giới này rộng lớn đến nhường nào, chẳng lẽ lại có hai lần gặp gỡ tình cờ?"

Cảm ơn tất cả mọi người đã làm việc chăm chỉ!"

Cuối cùng, PD Park đành vỗ tay cổ vũ tất cả mọi người vì đã vất vả, trong khi bản thân thất bại trong việc gặp lại một ngôi sao nổi tiếng mà mình yêu mến.Buổi ghi hình cuối cùng của Spring Again trước tháp Eiffel cũng đã khép lại như thế.Tuy nhiên, chỉ có quay phim là kết thúc.Tiếng hò reo không dứt của khán giả vẫn vang vọng, họ chưa thể thoát khỏi dư âm của màn hợp xướng When We Meet Again.Một bài hát có thể đi vào lịch sử, cùng những ca sĩ nổi tiếng của đất nước, màn hợp xướng ấy đã vẽ ra bức tranh đúng như PD Park mong đợi."

PD-nim..."

Lẽ ra mọi chuyện nên như thế.

Nhưng lúc này, cậu PD trẻ nhất, người lúc nào cũng nói năng bạt mạng, lại nhìn trước ngó sau mà bước tới.Người từng hùng hồn tuyên bố sẽ gặp được Roh Hae-il ở đại lộ Champs-Élysées bây giờ chỉ muốn tát bản thân quá khứ một phát."

Sao mà trông thiếu sức sống vậy?"

"PD-nim..."

Dù thỉnh thoảng có muốn đấm cho một cái, nhưng PD Park vẫn vỗ nhẹ vai cậu, bởi ghét nhiều cũng hóa thân quen."

Cậu vất vả rồi."

"!"

"Nhưng cậu biết là vẫn chưa kết thúc đâu nhỉ?

Chuyến quay trở về mới là bắt đầu thật sự đấy.

Phải giữ tinh thần tỉnh táo."

"V-vâng!"

Bảo là không thất vọng thì đúng là dối lòng.Nhưng đồng thời anh cũng hiểu rằng những cuộc gặp gỡ trước giờ chỉ là những khoảnh khắc may mắn.

Việc chạm mặt giữa thế giới rộng lớn này mới thực sự là điều kỳ lạ.– Ham hưởng sẵn quá thì sẽ bị vạ đấy.PD Park quyết định buông bỏ lòng tham, cố gắng trở về an toàn cho đến khi đặt chân đến quê nhà.Nhưng có lẽ bởi anh vốn quá thích "hưởng sẵn".Việc không thể gặp được Roh Hae-il không chỉ là "vạ" bình thường.Bữa tối với hải sản đã khiến cả đoàn quay bị đau bụng, đó là "vạ" đầu tiên.

Nhưng chưa hết..."

Chuyến bay hoãn à?

Lại nữa?"

"Đúng đấy, mà hoãn đến bao giờ không biết.

Thà hủy luôn đi cho rồi, cứ mỗi tiếng lại cho tí hy vọng."

Chuyến bay nửa đêm bị hoãn liên tục vì lỗi kỹ thuật.

Nếu hủy luôn còn dễ tính vé lại, đằng này cứ để mọi người chờ đợi trong hy vọng từng tiếng một.Bốn lần hoãn.

Đến bốn giờ sáng, hãng bay rốt cuộc thông báo huỷ chuyến như một điềm gở.Phiếu mua hàng 10 đô dùng trong sân bay chẳng có giá trị gì—bốn giờ sáng thì chỉ có mỗi McDonald's mở cửa—mà việc đổi chuyến cũng chẳng khiến ai thấy vui.Vì việc quay phim diễn ra quá suôn sẻ, có vẻ như mọi vận xui đều dồn vào ngày cuối cùng.Các nghệ sĩ có lịch trình đã ngay lập tức đặt vé hạng nhất, còn đoàn quay phim thì vướng vào giới hạn ngân sách."

PD ơi, giờ sao ạ?"

Tất cả đều nhìn PD Park như muốn hỏi giờ phải làm gì.Cả cậu PD trẻ cũng nhìn anh chờ đợi.

Bỗng dưng, cậu nhớ đến cuộc trò chuyện giữa các tiền bối khi hay tin mình sẽ quay Spring Again cùng PD Park.– Park In-soo ấy hả?

Nói sao nhỉ?

Hơi thích hưởng sẵn.– Nhưng cũng không tệ lắm.– Sao vậy ạ?"

Trước tiên..."– Dù gì thì anh ấy cũng chăm lo tốt cho người của mình.

Ứng biến cũng ổn nữa."

Cho Mi-young và những ai đang mệt về trước đi."

PD Park ra lệnh một cách bình tĩnh giữa tình huống bất ngờ."

Giờ sớm nhất mà mình có là chuyến 12 giờ trưa..."

"Để tôi liên lạc với người quen ở hãng bay xem sao.

Nếu không được, thì đặt vé hạng business.

Tôi chịu trách nhiệm."

"Rõ!"

PD trẻ đã nhận ra điều đáng học hỏi ở người đàn anh luôn bao dung mình."

PD sẽ đi chuyến 12 giờ luôn chứ ạ?"

"Không, cho mấy người có lịch trình về trước.

Tôi là người chịu trách nhiệm mà, đâu thể đi trước được.

Tôi sẽ tự xoay xở.

Còn cậu, ổn không?"

Thấy PD Park xử lý tình huống gọn ghẽ, cậu PD trẻ gật đầu."

Em ổn ạ.

Em sẽ đi cùng anh."

"Đi cái gì mà đi.

Mau đi nói chuyện với các nghệ sĩ đi."

"Vâng!

Em sẽ đi điều chỉnh lịch trình ngay ạ!"

Vì sự cố hoãn chuyến, cả đoàn quay và nghệ sĩ bị chia ra, nhưng không khí giờ đây không còn quá tệ như lúc mới bị huỷ.Một phần là nhờ PD Park phản ứng nhanh và quyết đoán, phần khác là nhờ đội A vẫn hòa thuận đến phút cuối, bảo nhau cứ để người bận đi trước, mình từ từ cũng được."

Đang tiếc vì chỉ thấy mỗi tháp Eiffel thôi, mà thế lại hay."

"Mưa rơi Paris vẫn đẹp như tranh."

"Nếu mai tạnh mưa, ta đi busking nhé?"

"Ý hay đấy."

Nghe thế, đến cả người cảm thấy phiền cũng nhẹ nhõm phần nào."

Ồ!

Các anh chị, em đi cùng được không ạ?"

"PD Park, đúng là chỉ thích hưởng sẵn."

"Hehe."

"Muốn làm gì thì làm đi.

Dặn đừng mang máy quay, thể nào anh cũng lén mang theo mà."

"Tôi xin nhờ cả nhóm ạ!"

PD Park cúi đầu chào rồi cầm theo một chiếc máy quay nhỏ.Ngoài sân bay quốc tế Charles de Gaulle ở Paris, cơn mưa mùa đông vẫn không ngớt trút xuống.#Halo giũ chiếc ô lớn.Dù là ngày thường, đường hầm vẫn đông người qua lại.Khi cậu giũ chiếc áo khoác da và bao đựng guitar mà chiếc ô không đủ lớn để che chắn, nước mưa rơi lã chã.Những giọt nước nhỏ xuống, tạo thành một vũng nhỏ trên mặt đất.Trong vũng nước đọng, âm thanh từ tiếng còi xe trên mặt đất, lời nói vang vọng dưới lòng đất và giai điệu đàn violin hòa quyện tạo thành những gợn sóng lan tỏa.Cậu từ tốn bước vào lối đi ngầm.Ở nơi mà biết bao người lướt qua nhau, có một nghệ sĩ violin đang chơi nhạc.

Bản Stop Crying Your Heart Out của Oasis vang lên rất hợp với không khí một ngày mưa thế này.Mặc dù đó chỉ là một bản nhạc violin, nhưng dường như cậu nghe thấy cả lời bài hát.[Dù mọi vì sao có biến mất hết đi][Cũng đừng lo lắng]Vừa khe khẽ ngân nga theo điệu nhạc, Halo vừa lấy đồng xu trong ví ra và thả vào hộp đàn violin.

Nghệ sĩ violin bắt gặp ánh mắt của cậu, khẽ gật đầu rồi tiếp tục chơi đàn.[Rồi một ngày nào đó, ta sẽ lại được gặp nhau...]Halo lại tiếp tục bước đi.Hướng về nơi ánh sáng chan hòa chiếu xuống.Trên đỉnh bậc thang là biểu tượng của Paris.Khải Hoàn Môn hay còn gọi là Arc de Triomphe de l'Étoile hiện ra trước mắt.Nằm ở trung tâm Quảng trường Étoile, Khải Hoàn Môn được xây dựng để tưởng nhớ những chiến binh đã ngã xuống trong Cách mạng Pháp và các cuộc chiến tranh của Napoléon.Trên cột của Khải Hoàn Môn có khắc bốn bức phù điêu.

Những tác phẩm điêu khắc hòa trộn giữa lịch sử và thần thoại ấy biểu trưng cho tự do, hòa bình, kháng chiến, đoàn kết và cách mạng.Lướt qua pho tượng nữ thần Tự do có đôi cánh, Halo nhập vào hàng người đang chờ lên đài quan sát.Chiếc ô dài như cây gậy cũng giống như mặt nạ Venice.Những chiếc ô lớn màu đen chắn tầm nhìn của nhau và tạo ra một khoảng không cá nhân.

Trong không gian ấy, mọi người tự nhiên bắt chuyện với người lạ, khen ngợi, tán gẫu."

Vỏ bao guitar của cậu ngầu đấy."

"Cảm ơn."

"Cho hỏi mua ở đâu vậy?"

Ít khách du lịch hơn so với tháp Eiffel, lại thêm trời mưa, nên Halo không gặp khó khăn gì khi tiến vào trong.

Và rồi, thứ đón chào cậu là cầu thang xoắn ốc như cơn lốc xoáy.Tách.Giọt nước đọng nơi đầu ô bị hút vào dòng xoáy bên dưới mà chẳng kịp vang lên tiếng động."

Woa!"

Khi đi qua cửa hàng lưu niệm và bước ra đài quan sát, cậu nghe thấy tiếng trầm trồ của mọi người.

Cơn mưa từng trút xuống như thác bắt đầu thưa hạt, rồi bầu trời dần hửng sáng.

Một cầu vồng lớn đến mức khiến ai nấy phải xuýt xoa đã vắt ngang bầu trời.Lặng lẽ ngắm cầu vồng, Halo đặt tay lên khung cửa sổ trông như lồng xương sườn, rồi đưa mắt nhìn xuống dưới.Từ Khải Hoàn Môn, vòng xoay trung tâm Paris tỏa ra thành mười hai con đường.Vì Paris không có nhiều tòa nhà cao tầng, nên toàn cảnh thành phố hiện ra rõ ràng trong tầm mắt.

Thậm chí, mặt đất bên dưới cũng trông thấy được khá rõ.

Dù mưa đã thưa hạt, nhưng chưa hề tạnh hẳn, người dưới kia vẫn cầm ô đi lại.Những chiếc ô đen, những chiếc xe trắng đen chạy vòng vòng quanh bùng binh tạo nên một khung cảnh như phim đen trắng.Cậu dựa vào cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh Paris một lúc lâu.

Vẫn còn thời gian trước buổi hẹn tối.Đã bảo với Chủ tịch Arbor, người nói sẽ đến đón, rằng mình đang ở Khải Hoàn Môn, cậu quyết định sẽ dành trọn một ngày tại đây.Mùa đông trôi qua thật nhanh.Trong khoảng thời gian ấy, mưa khi thì nặng hạt, khi thì nhẹ dần.

Khung cảnh những chiếc xe chạy vòng vòng quanh vòng xoay, và ánh mắt lướt qua cậu bé ngân nga bài hát của Oasis từ phía du khách cũng không ngừng thay đổi.Cho đến khi."

Nhìn kìa, mấy người đó định biểu diễn thì phải?"

"Giờ mưa cũng tạnh rồi còn gì."

Tiếng nói của một gia đình lọt vào tai cậu.Biểu diễn hôm nay sao?

Nếu là trong lối đi ngầm không dính mưa thì còn hiểu được.Halo quay đầu nhìn về một phía.Một góc nối với vòng xoay tròn.Ven con đường lớn, có vẻ là đại lộ Champs-Élysées, ba bốn người đang ôm đàn guitar đứng đó.Halo dựa vào khung cửa sổ, lắng tai nghe."...Không nghe thấy gì cả."

Dĩ nhiên rồi, tiếng đàn sao có thể vọng tới đài quan sát của Khải Hoàn Môn cách hàng chục mét.Cậu đã quyết định ở lại đây suốt ngày, nhưng lại chẳng thể nghe thấy gì.

Thật lòng mà nói thì cậu thấy tò mò.Nếu mưa lại rơi, họ chắc chắn sẽ dừng biểu diễn.Mà có thể nghe được thì chỉ có bây giờ thôi.Cậu chỉ suy nghĩ trong chốc lát.Ngay lúc cơn mưa bắt đầu rơi lộp độp trên đầu, Halo liền giương ô lên.#"Trời chẳng có ý định ngừng mưa nhỉ."

Các ca sĩ kỳ cựu của Spring Again rời khỏi khách sạn khi trời đã xế chiều.

Do chuyến bay bị hoãn và hủy, họ quá mệt mỏi nên vừa nhận phòng là lăn ra ngủ, mãi hơn 11 giờ sáng mới tỉnh.Và cho đến giờ, họ vẫn chỉ loanh quanh trong khách sạn.Nếu trời không ngớt mưa, họ sẽ không thể biểu diễn được.Cứ thế này thì chẳng khác nào đến đây chỉ để ngắm mưa rồi quay về.'Chúng ta trông giống hạng người dễ bỏ cuộc thế sao?'Người ca sĩ lớn tuổi nhìn bầu trời, bật cười khẩy rồi đứng dậy."

Đi thôi."

Như thể chỉ chờ câu đó.Cả đội A bật dậy theo."

Chờ chúng tôi với, thầy cô ơi!"

Busking sau khi ghi hình xong hóa ra mệt mỏi hơn tưởng tượng.Những người còn lại phải lo cả hộp đàn và ô, thậm chí còn chưa chọn được bài hát chứ đừng nói đến tập luyện.

Thế nhưng kỳ lạ thay, trên gương mặt ai cũng ánh lên sự háo hức.Sau khi quay xong, dù PD Park vẫn đi cùng, nhưng giờ đây họ có thể tự do hát những gì mình muốn, có lẽ đây mới là busking đúng nghĩa.Chỉ có điều, trong lúc họ đi dọc đại lộ Champs-Élysées và chọn chỗ biểu diễn, trời vẫn không có dấu hiệu tạnh mưa.Thế nhưng, khi họ đi thẳng về hướng Khải Hoàn Môn, như để bù đắp cho những điều xui xẻo trước đó, trời quang đãng trở lại và một cầu vồng hiện ra."

Ở đây đi."

Ý kiến của mọi người trùng hợp như định mệnh.Cuối đại lộ Champs-Élysées.Nơi có thể nhìn rõ Khải Hoàn Môn và vòng xoay tròn phía trước, họ đã tìm thấy vị trí của mình.Và những ca sĩ đã chọn được chỗ thì chẳng cần nói cũng biết sẽ làm gì.Họ có thể hát bài của mình, hoặc hát những ca khúc người Paris có thể biết đến.Họ biết rõ không nên để đàn guitar bị ướt, nhưng vẫn hát dưới cơn mưa nhẹ.

Vui hơn bất kỳ buổi ghi hình nào trước đó.Nhưng thời gian họ có thể tận hưởng điều đó không kéo dài được lâu.

Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt hơn.Những người đang dừng lại xem họ hát bắt đầu mở ô, rồi từng người một rời đi.Xem ra hôm nay thật sự là một ngày chẳng may mắn.Bắt đầu từ chuyện hoãn và hủy chuyến bay.Đến cả bầu trời cũng hỏng, cứ đổ mưa mãi không dứt.Lúc thì ngừng như thể cho hy vọng, rồi lại đổ ào xuống.Cuối cùng, họ hiểu rằng không thể tiếp tục nữa và kết thúc buổi biểu diễn cuối cùng.Ai đó thở dài tiếc nuối, ngồi thụp xuống ôm lấy chiếc hộp đàn giờ đã lộn xộn.Phải rời đi thôi.

Dù không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu.Lộp cộp.Ngay lúc đó, một đôi bốt đen dừng lại trước mặt người ấy.Ngẩng lên theo bản năng, anh ta thấy một tờ tiền được đặt vào hộp đàn."...Merci (Cảm ơn)."

Anh lúng túng cảm ơn, rồi ánh mắt từ từ ngước lên.Trên chiếc quần jeans sẫm màu vì ngấm nước là áo khoác da màu nâu, và rồi—Khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc ô đen dần lộ ra, khiến đôi mắt của anh trợn to."

Xin chào."

Chàng trai mà PD Park từng mong mỏi đến cháy ruột đang mỉm cười chào như thể đây là trước cổng đài truyền hình ở Seoul chứ không phải Paris."

Hả?"

"Cậu là Roh Hae-il?"

"Sao cậu lại ở đây..."

Cậu bé hỏi mà không quan tâm đến phản ứng ngạc nhiên của những người xung quanh.

"Vẫn đang quay chương trình à?"

"Quay phim thì xong rồi."

"Hôm qua là hết rồi.

Cậu đến trễ quá.

Hôm qua vui lắm luôn."

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc từ xa, Halo gật đầu.

Hình như họ có nói sẽ hợp xướng When we meet again vào cuối cùng.

Vậy chắc phần đó cũng xong rồi."

Cậu Roh Hae-il..."

Bên cạnh, giọng nghẹn ngào đến rợn da vang lên.

Là PD Park, đang nhìn cậu bằng ánh mắt cháy bỏng."

Tôi thật sự rất, rất nhớ cậu."

Câu nói đầy tình cảm như thể một cô gái si tình khiến Halo rùng mình.Lúc gặp lần đầu đâu có thế này.

Không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đúng là rợn người."

Thật mừng vì cuối cùng vẫn được gặp cậu.

Nếu tiện, tối nay có thể cùng ăn tối—""Chắc không được.

Tôi có hẹn rồi."

"À..."

Không hẳn thấy có lỗi, nhưng cứ mỗi lần gặp là phải từ chối như thế này."

Vậy là hợp xướng hôm qua cũng xong rồi ạ?"

"Ừ, xong rồi.

Hôm qua mà cậu đến và hát cùng bài When we meet again thì tốt biết mấy.

Hức."

"Cũng không sao đâu."

Dù hát chung có thể vui thật."

Gần đây tôi cũng đã hát rồi."

Halo vừa cười vừa nói."

Gì cơ?

À, cậu hát rồi à."

Không thể tin được là mình lại bỏ lỡ thứ quý giá như vậy.PD Park, người cứ nghĩ Roh Hae-il chỉ vừa ghé qua một quán karaoke nào đó, giờ như phát điên vì tiếc nuối."

Giá như có nhiều người nghe được thì hay rồi..."

"Với tôi vậy là đủ."

"Cái, cậu thật là..."

Không hề hay biết bài hát đó đã được phát trực tiếp ở Venice và đang lan truyền khắp thế giới, PD Park chỉ cảm động trước sự giản dị (?) của cậu thiếu niên."

Tiếc thật.

Mưa to quá nên không thể hát cùng được."

"Thật đấy, tôi còn chuẩn bị cả setlist mà."

Một ca sĩ trẻ vừa tròn 20 tuổi đã mở rộng danh sách các bài hát nhạc pop của mình, và một ca sĩ kỳ cựu lần đầu tiên gặp Roh Hae-il đã rũ bỏ lớp hơi ẩm tích tụ trên vai.

"Tiếc thật đấy, nhóc à.

Tôi cũng muốn nghe cậu hát thử một lần.

Tính đi xem concert mà vé khó như hái sao trên trời, truyền hình thì cũng chẳng thấy nữa.

Không biết bao giờ mới lại gặp được."

"..."

Halo im lặng nhìn cô.Đến khi cô ngừng lời và nhận ra ý trong ánh mắt ấy, cậu mới cất tiếng."

Vậy thì chúng ta làm ngay bây giờ nhé?"

"Bây giờ á?"

"Ngay tại đây?"

Dù đang mưa lớn thế này sao?Cậu thiếu niên chỉ nhún vai như thể chẳng hề bận tâm."

Chọn bài nào trong setlist được không ạ?"

"Ơ, bài nào ấy?"

Ca sĩ trẻ nghiêng đầu hỏi."

Bài này—"Nữ ca sĩ gạo cội bật cười khẽ, rồi gật đầu."

Tôi sẽ hát phần điệp khúc, còn cậu hát phần đó."

"Vậy để tôi đệm guitar cho."

Nhưng vừa thấy Roh Hae-il mở chiếc bao guitar, ca sĩ trẻ liền há hốc miệng rồi đổi lời.Ca sĩ trẻ biết Roh Hae-il vốn nổi tiếng chơi guitar giỏi, vậy nên thay vì tranh phần đệm đàn, tốt hơn là giúp việc khác.

Ví dụ như—"Tôi sẽ cầm ô cho cậu."

Để tránh cơn mưa đang trút xuống như thác.Tình huống này gợi nhớ đến lần họ từng phối hợp ăn ý ở sân bay.

Ai nấy đều hiểu rõ vai trò của mình và tự động hành động.Ca sĩ thấp hơn Roh Hae-il nên cẩn thận giữ khung ô thấp xuống để không đụng vào đầu Roh Hae-il.Ngay từ lần đầu nhìn thấy, ca sĩ trẻ đã thấy chiếc bao guitar kia rất đẹp.Đường cong mượt mà và hoa văn cánh bướm mạ vàng thêu nổi.

Định bụng lát nữa sẽ hỏi mua ở đâu, nhưng khi nhìn thấy cây đàn được lấy ra từ trong đó, lại thấy sao mà quen mắt đến lạ rồi vô thức nín thở."

Ơ?

Cây đàn này là...?"

Ánh mắt chạm nhau, cậu bé và ca sĩ nhìn thẳng vào nhau.

Trong khoảnh khắc ấy, người ca sĩ như đánh mất giọng hát, bị ánh nhìn mãnh liệt kia cuốn lấy.Ngay sau đó, Roh Hae-il thản nhiên ôm lấy cây guitar và chỉnh lại tư thế.

Ca sĩ tay run lẩy bẩy, vội giơ ô lên.Giai điệu acoustic nhẹ nhàng ngân vang.Khán giả lắng tai nghe một thoáng khi giai điệu quen thuộc vang lên.Trong khi đó, cầu vồng hiện lên trên vũng nước đọng dầu.

Đèn xi nhan xe hơi và bảng điện tử nhuộm thế giới bằng những sắc màu rực rỡ, giữa những chiếc ô thoáng qua trong chớp mắt và thời gian đang lặng lẽ trôi.Và giữa tất cả điều đó—[How many special people change (Bao nhiêu người đặc biệt rồi sẽ đổi thay)]Giọng hát của cậu bé đẫm trong thiên hà Champagne vang vọng khắp không gian.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 139: Trong lòng siêu tân tinh rực rỡ


Mưa không ngớt, từng giọt nặng trĩu rơi đều đều.Dù có gạt nước cũng chẳng ăn thua, mặt kính vẫn mờ mịt nước đọng.Ánh đèn tín hiệu giao thông và đèn phanh xe hơi hắt lên mặt đường ướt át, loang loáng ánh đỏ."

Chỗ này lúc nào cũng đông xe nhỉ."

"Ra khỏi vòng xoay là sẽ đỡ thôi ạ."

"Được rồi, đừng lo, cứ tiếp tục đi đi."

Chủ tịch Matthias của tập đoàn Arbor tựa người vào ghế, quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài, người ta đi lại với những chiếc ô màu đen.Ông đã định hạ kính để nghe tiếng mưa rơi, nhưng rồi lại thôi.Không phải vì ngại làm ướt nội thất xe.

Nhà ông đang trưng bày cả bộ sưu tập xe thể thao yêu thích, và nếu muốn, ông có thể mua thêm bất cứ chiếc xe nào.Ông chỉ đơn giản là không có hứng thú tắm mưa trong cơn mưa dữ dội thế này.Rồi tình cờ, ông bắt gặp một cảnh tượng trên phố.

Đó là khúc giao cuối cùng của đại lộ Champs-Élysées dẫn vào vòng xoay.Ở đó, một đám đông tụ tập bất thường.Tụ lại thành vòng tròn quanh vòng xoay.Từng người một đến gần, rồi gấp ô lại, để mưa rơi ướt người mà vẫn đứng nguyên.Lạ lùng thật.

Ngay khoảnh khắc chiếc Rolls-Royce rẽ vào khúc cua, ông đã hiểu lý do.

Một nhóm người đang biểu diễn đường phố.Biểu diễn trong thời tiết thế này sao?Người đàn ông có thể mua mọi thứ nhưng không thể mua lại tuổi trẻ, bỗng thấy ghen tị với sự trẻ trung ấy.Đúng lúc đó, ánh mắt ông bắt gặp một chiếc áo khoác và hộp đựng đàn quen thuộc.Dù không thấy rõ gương mặt người đó vì bị cây dù dài che khuất, nhưng chiếc áo khoác thì quá đỗi quen thuộc."

Dừng lại."

Chỉ một câu, tài xế liền tấp xe vào lề mà không thắc mắc.Với một người sẽ không quay lại nhặt dù có đánh rơi tiền trên đường, việc ông quay đầu nhìn lại cũng đủ kỳ lạ rồi.Ông không thể chịu nổi cảnh "ngôi sao của mình" đến nhà lại mặc đồ của người khác, đó là chiếc áo khoác da hàng hiệu ông tặng, làm sao mà ông không nhận ra được.

Thậm chí nó còn chưa được bày bán.

"Không cần hỏi cậu ta ở đâu nữa.

Cậu ta luôn là tâm điểm ánh nhìn."

Chủ tịch bật cười, hạ kính xe xuống.

Ướt một chút thì đã sao.Với những người mình yêu quý, ông luôn rộng lượng hơn.Tất nhiên, sự nghi ngờ ông dành cho August Veil vẫn chưa hề phai nhạt.

Vì sao ông ta lại không phủ nhận lời nói "đưa đến" của mình?

Đáng lý ra hôm nay hai người sẽ cùng dùng bữa để giải tỏa khúc mắc đó, nhưng giờ đây, chủ tịch tự nhiên bị cuốn theo màn trình diễn của người bạn mới.Chỉ để xem màn biểu diễn từng khiến trưởng nhóm thiết kế chính của ông say mê đến thế nào.Dần dần, không khí trong xe lặng xuống.Tài xế liếc mắt lên gương chiếu hậu, thăm dò sắc mặt của ông chủ.Matthias, chủ tịch của Arbor, vốn không phải kiểu người biểu lộ nhiều cảm xúc.

Phải thật kỹ mới thấy được những thay đổi rất nhỏ dù chỉ là một nếp nhăn hay ánh mắt."!"

Nhưng lần này, tài xế chứng kiến một sự thay đổi kịch tính.Matthias, người vẫn nhắm mắt lắng nghe tiếng hát ướt mưa bằng vẻ mặt điềm tĩnh, bất ngờ mở bừng mắt.

Ông áp trán vào cửa kính.Dù xem biểu diễn dàn nhạc giao hưởng ông cũng chỉ khoanh tay, nhắm mắt mà nghe.Thế mà giờ, Matthias chớp mắt, môi run lên."

Veil."

Ông bất giác nhấn từng chữ, gọi tên August Veil.

Tài xế, người tưởng có việc gấp, vội lấy điện thoại."

Tôi gọi cho ngài Veil nhé?"

"Không, khoan đã."

Chủ tịch ôm đầu như bị đau, rồi bất ngờ đẩy cửa xe bước ra ngoài."

Chủ tịch!"

Tài xế hốt hoảng gọi với theo rồi cũng vội xuống xe.Dù anh đã che ô lên đầu ông, Matthias dường như hoàn toàn không ý thức rằng mình đang ướt mưa."

Mau đi gọi August Veil...

Không, trước hết..."

Tiếng hát dịu dàng dần trôi xa.Chủ tịch biết buổi biểu diễn sắp kết thúc.Ông có thể hình dung rõ điều sắp xảy ra."

Đến đó đi.

Mang cậu nhóc đó về đây."#Đôi khi, cuộc sống xảy ra những chuyện không ngờ.Như thể bạn chào "Hello?" trong căn nhà trống và vô tình đánh thức một linh hồn.

Hay đang đi bình thường thì bị chim ị trúng.

Cũng có lúc, dù không phải kiểu người hậu đậu, bạn lại để quên tai nghe ở nhà.Thời tiết Paris cũng thế.Cả đêm trời mưa, tưởng sẽ tạnh, nhưng cơn mưa chỉ tạm dừng trước khi đổ xuống lần nữa như trêu đùa.

Người Paris rời khỏi cửa hàng, tay cầm chiếc ô cuối cùng, lại bước đi trên con đường quen thuộc.Paris trong mưa cứ như một bộ phim trắng đen.Người ta ăn mặc giống nhau đến mức ngạc nhiên.Ngoại trừ mái hiên của cửa hàng, chỉ có màu đen và trắng.

Có thể bạn đã từng thắc mắc liệu mình có bị mù màu không.Anh ta quen tay định mở nhạc, rồi mới nhớ đã bỏ quên AirPods ở nhà.

Khẽ rủa thầm, anh nhét điện thoại vào túi áo khoác.Đường về nhà sẽ buồn chán, tẻ nhạt.Nhưng cuộc sống đôi khi xảy ra những chuyện không ngờ.Cuối đại lộ Champs-Élysées, người Paris kia thấy một đám đông.

Khi lại gần, anh nghe thấy một giai điệu quen thuộc.Champagne Supernova, bài hát của Oasis mà anh yêu thích.Dù chưa bao giờ hiểu nổi lời bài hát muốn nói gì, anh vẫn luôn thích nó.

Vì thế, thay vì bỏ qua, anh cũng đứng lại như bao người khác.Một giọng hát vang lên của một cậu thiếu niên.How many special people change (Bao nhiêu người đặc biệt rồi sẽ đổi thay)Một giọng hát dịu dàng và đẹp đẽ.Anh vô thức tiến sát vào đám đông.

Những chiếc ô quấn lấy nhau, tạo thành một mái che như chăn bông.Anh không nhận ra rằng những người xung quanh cũng đang áp sát để nhìn rõ hơn.Ở chính giữa, một cô gái đang giơ ô che cho chàng ca sĩ.

Dù cô cố giơ cao đến đâu, cây ô dài vẫn che mất gương mặt cậu vì chênh lệch chiều cao.

Nhưng dưới chiếc ô ấy, đôi tay trắng đang chơi guitar lại hiện rõ mồn một.[Có bao nhiêu người đang sống một cuộc đời kỳ lạ?]Khi anh bắt đầu thấy giọng ca ướt mưa này quen thuộc, người phụ nữ đứng cạnh anh đã gập ô lại.Cô dường như không hề để ý chiếc áo khoác tweed đang ướt đẫm, chỉ ngẩn ngơ nhìn ca sĩ đang bị che mặt.Và rồi, phép màu xảy ra.Từng người một gập ô lại, đứng sát vào nhau.Mưa không phải kiểu mưa lất phất mà là một cơn mưa như trút nước.

Nhưng họ vẫn bỏ ô, bất chấp quần áo, túi xách, đôi giày yêu quý có bị ướt hay dẫm lên.Không ai ra lệnh cả.Someday you will find me (Rồi một ngày em sẽ tìm thấy anh)Người Paris kia cũng gập ô lại.

Anh che miệng vô thức.Giọng hát anh vẫn nghe mỗi ngày qua AirPods, giờ đây vang lên ngay trước mắt.Caught beneath the landslide (Bị chôn vùi trong sạt lở)Chiếc xe hơi lao đi sau khi cửa xe đã khóa chặt.Hoặc những con người vùi đầu vào chiếc internet nhỏ trong tay, nhét tai nghe vào hai bên tai.Những người bị tách biệt khỏi thế giới sẽ chẳng thể nhìn thấy thế giới xinh đẹp này đang diễn ra ngay giữa con phố bình thường.In a champagne supernova (Trong vụ nổ siêu tân tinh rực rỡ như champagne)Mọi người nín thở, dõi theo giọng hát của chàng ca sĩ.Họ không bỏ sót cả từng ngón tay lướt qua cây guitar khắc chữ H.Ngay cả bàn tay của kẻ đang định móc túi ai đó đang đứng ngẩn người giữa lòng Paris cũng khựng lại.[Khi ta dần say]Người Paris chưa từng hiểu nổi Champagne Supernova từ lần đầu tiên nghe đến tận bây giờ, chợt nhớ đến một buổi phỏng vấn giữa nhạc sĩ Noel và một nhà phê bình.— Nhưng câu "Rơi chầm chậm qua đại sảnh, nhanh hơn cả đại bác" rốt cuộc là có nghĩa gì vậy?— Tôi cũng chẳng biết nữa.— Hả?— Nhưng chẳng lẽ sáu vạn người lại hát một bài mà chẳng ai hiểu nó nói gì sao?

Chắc ai cũng tự có ý nghĩa của riêng mình khi hát chứ.Giọt mưa rơi trên má, lăn xuống như nước mắt.[Bạn đã ở đâu vào khoảnh khắc đó?]Bàn tay chơi đàn của chàng ca sĩ dần chậm lại.Khi giọng hát dịu dàng kia rời xa đôi tai, tầm nhìn cũng trở nên rộng mở.

Người Paris ấy bấy giờ mới nhận ra mọi ánh mắt xung quanh đều đang dán chặt vào ca sĩ.Ngay cả cô gái đang che ô cho cậu cũng ngẩng lên nhìn cậu đờ đẫn.Rốt cuộc trong cậu là ai?Vì sao lại có giọng hát giống "người đó" đến vậy?Hay là nếu đây không phải là mơ—Âm nhạc rời khỏi con phố, chỉ còn lại sự căng thẳng trôi lơ lửng.Mọi người đều dán mắt vào chàng trai đang ôm cây guitar với chữ H thanh nhã.Họ thậm chí không biết mình muốn nghe gì, chỉ mong cậu nói ra bất cứ điều gì.Rồi có một người đàn ông, không chịu nổi khoảnh khắc yên lặng ấy, bước xuyên qua đám đông.

Một người đàn ông châu Á khác vội vàng buông máy quay và ngăn lại.Chỉ người đang đi từ phía bên kia đường là không ai kịp ngăn lại.May thay, có vẻ là người quen.

Họ nói vài câu với chàng trai dưới chiếc ô, rồi thu dọn hộp đàn rỗng.Vào khoảnh khắc đó, chiếc ô bắt đầu chầm chậm hạ xuống.Tàn dư của cơn mưa đã tạnh lại rơi lộp độp.Mái tóc trắng phản chiếu ánh sáng lộ raVầng trán mịn màng.Khóe mắt cong lên, đang mỉm cười.Khuôn mặt trẻ trung hơn tưởng tượng, đôi mắt khẽ nheo lại.

Chàng ca sĩ cúi mình như một nhạc trưởng trước dàn nhạc, chào khán giả."

Thank you for listening."

Giọng Anh, đặc sệt chất giọng Posy.Thời gian như ngừng lại.Nếu không phải có xe hơi vẫn chạy phía sau cậu, người ta có lẽ đã tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.Khi cậu bé xoay người, mọi người vô thức đưa tay ra.

Họ định gọi cậu, nhưng lại không chắc chắn, chỉ mấp máy môi.Đúng lúc ấy, cảnh sát ập đến, nghĩ rằng đám đông tụ tập là biểu tình trái phép.

Và rồi, một chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước mặt cậu bé.Cánh cửa mở ra."

Không!"

Ai đó cố chạy tới nhưng không kịp giữ lấy chiếc xe.

Chiếc Rolls-Royce cao cấp nhanh chóng rời khỏi vòng xoay."...Halo?"

Giọng ai đó khẽ bật ra giữa cơn mưa đã ướt đẫm.'Cậu có phải là Halo không?'Câu hỏi mà tất cả đều muốn thốt lên rốt cuộc không kịp chạm đến chàng trai, mà tan vào không trung.#Và chưa đầy một tiếng sau, hỗn loạn bắt đầu.[Thấy người có giọng giống hệt HALO]Một ai đó đã đăng video lên NuTube với dòng tiêu đề như vậy.

Mọi người ban đầu nghĩ chắc lại chiêu câu view vớ vẩn, nhưng vẫn bấm vào thử rồi định chửi vài câu thì đành khựng lại vì giọng hát vang lên giữa cơn mưa.[Who is he? (Thích: 2.3k)][What the fuck][????][Lại bị lừa à?

Chắc chắn là giả mạo rồi][Cái gì đây?][Giống giọng HALO thật mà?][Cái quái gì đang xảy ra vậy?][Ơ, cái guitar kia—]Ban đầu chỉ tưởng là người bình thường.Sau khi đoạn video được lan truyền, fanclub Sun's Circle của HALO vốn từng làm ầm ĩ khi một ca sĩ Hollywood tuyên bố mình là HALO chỉ vì có cây guitar giống cũng nhảy vào.Danh sách những kẻ từng nói dối bị đào lên, một bộ phận Hooligan từng bị chôn vùi vì phá nhà, đập xe mấy người giả mạo HALO lại lần nữa ngoi lên mặt nước.Còn ở Hàn Quốc, giả thuyết "Roh Hae-il = HALO" vốn đã được chôn chặt, nay như xác sống chui ra từ mồ.

Khi tin tức từ bên kia đại dương bay tới, dân mạng Hàn trở nên bối rối.[Cái gì nữa đây?][Gì mà thính tùm lum vậy][Lại bắt đầu rồi, fandom Roh Hae-il toàn mấy đứa điên cứ muốn thần thánh hóa idol của tụi nó]
└ Lần này không phải fandom trong nước
└ (Video quay lại màn busking ở Paris của một cậu nhóc có giọng giống HALO.avi)
└ Bên nước ngoài đang náo loạn vì hỏi "đứa đó là ai vậy?"
└ Mà thật, giống giọng HALO lắm
└ Chỉ cần che mặt đi là y chang HALO[Cây guitar đó là sao?

Đó là cây HALO từng cầm ở Venice còn gì.

Sao Roh Hae-il lại có?]
└ Roh Hae-il là thằng mê nổi tiếng, chắc kiếm cây giống rồi tự vẽ chữ H lên đó thôi
└ Sau khi ảnh HALO cầm guitar ở Venice bị leak, người bắt chước custom giống thế này đầy ra mà
└ Tôi còn thấy ở Hongdae nữa cơ[Vừa xem xong clip... má nó, Roh Hae-il thật sự là HALO hả?

Khi hát bài Hàn thì không để ý, nhưng chuyển qua bài tiếng Anh thì như HALO cover vậy!][Không, Roh Hae-il sao mà là HALO được?

Bỏ qua chủng tộc, văn hóa thì vẫn vô lý lắm;;]
└ Trong khi tụi mày chơi trò "tháng HALO", thì Roh Hae-il cũng đâu có ngồi chơi xơi nước.

Chẳng qua là không tương tác, concert tổ chức bố láo thôi, chứ hoạt động còn nhiều hơn ai hết.
└ Năm ngoái Roh Hae-il phát hành cả single, mini album, full album.
└ Còn tham gia "Rendezvous", lên nhạc show, ra photobook...

đủ thứ trời ơi đất hỡi.
└ Cứ tưởng sống thong thả, ai dè chăm chỉ bỏ mẹ.
└ Nếu mất tích như thế mà là ca sĩ khác thì bị chửi banh xác rồi.[Trái tim tui đập điên loạn luôn.

Roh Hae-il là HALO thật không...?][Mấy người xuất hiện cùng trong clip hình như là team Spring Again, chẳng lẽ họ quay phim?]
└ Ối
└ Nhìn giống đội A chuyên cover nhạc HALO lắm, Roh Hae-il cũng hát bài của HALO mà?

Nếu hát bài HALO thì chỉ cần lấy hai bản ra so sánh là biết ngay mà?
└ Chuẩn!

Giờ tao chạy đến đài truyền hình đây
└ Bên đó náo loạn từ đời nào rồi[Đi đài làm gì?

Cứ hỏi Roh Hae-il là biết chứ gì]
└ Vấn đề là không ai biết Roh Hae-il đang ở đâu nên mới loạn lên như vậy đấyCộng đồng quốc tế, trước khi kịp nhận ra cậu thiếu niên "giống giọng HALO" đến từ Hàn Quốc, vẫn giữ bình tĩnh và hỏi thăm.[So where is he now?]
└ No one knows.

He disappeared.[What happened after the busking?] (note: Busking xong thì sao?)
└ Apparently just bowed and left. (note: Nghe nói chỉ cúi chào rồi đi luôn.)
└ Pardon?

He just left?

What the hell were the people there doing? (note: Gì cơ?

Đi luôn á?

Thế đám người ở đó làm cái quái gì vậy?)
└ Standing around like they got hit by a global stun ult. (note: Đứng ngây ra như thể ăn trọn chiêu choáng diện rộng hay gì ấy.)
└ Well, at least our ADC grew up right. (note: Nhưng ít ra thì xạ thủ đội mình cũng lớn khôn rồi.)[You idiots!

Didn't you have hands?

Feet?

Mouths?

You should've caught him at all costs!] (note: Bọn ngu này!

Không có tay à?

Chân thì sao?

Miệng cũng không có chắc?

Dù gì thì cũng phải giữ cậu ta lại chứ!)Thế là giả thuyết "Roh Hae-il = HALO" vốn chỉ lan truyền ở Hàn, nay lan rộng khắp thế giới, hỗn loạn lên tới cực điểm.Tại một nhà hàng chỉ có ba người ngồi, âm thanh thuần khiết vang vọng."

Điều này thật nực cười."

Một nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt của Chủ tịch Arbor, ông nói điều gì đó giống như Internet.

"Tôi vốn không tin vào cái gọi là may mắn."

Dường như ông không cần ăn steak cũng đã thấy no.Vừa tới nhà hàng, ông đã uống liền ba ly rượu vang mà không hề động đến dao nĩa."

Tôi tính tặng cậu một món quà, nhưng hóa ra tôi mới là người nhận được quà Giáng Sinh."

"Quà ạ?"

Halo, đang uống nước lọc trong ly thủy tinh, hỏi lại."

Cậu từng bảo tôi rằng quần áo tôi mặc khiến cậu không thoải mái, đúng không?"

Chủ tịch vừa xoay ly rượu, vừa nói."

Tôi suy nghĩ cả đêm qua, rồi sáng nay thảo luận với các giám đốc.

Kết quả là chúng tôi quyết định ra mắt một dòng sản phẩm mới, phiên bản casual."

"Và tôi dự định sẽ đặt tên cậu cho dòng đó."

Khi Halo khẽ gật đầu, Chủ tịch Arbor cười đến mức mặt nhăn lại."

Nhưng giờ tôi lại gặp thêm một bài toán khó.

Vô cùng khó đấy.

Tôi đang tự hỏi liệu mình nên gọi nó là 'Roh' hay-.

'HALO'.

Hahahaha!

Cậu nghĩ sao?"

"Khó ạ?"

Halo ung dung cắt miếng steak dưới ánh mắt tò mò của chủ tịch."

Có vẻ như đây không phải là vấn đề khó khăn."

"Ồ?"

"Ngài biết tên tôi là gì không?"

"Tên?"

Halo chỉ đơn giản đưa ra cách phát âm tiếng Anh của Roh Hae-il.Hae-il RohNghe có vẻ khác trong tiếng Pháp, nhưng nếu phát âm nó trong tiếng Anh thì-."!"

Chủ tịch trợn tròn mắt.Ngay lập tức ông nhận ra mình băn khoăn vô ích rồi.

Còn người không hiểu câu chơi chữ này thì chỉ thấy kỳ lạ mà thôi.Nhưng chẳng sao cả.Nhà thiết kế trưởng mới mà ông phụ trách đã đưa ra những lựa chọn tuyệt vời có lợi cho Arbor, cùng với những thiết kế tuyệt vời, và ông ủng hộ ý kiến của nhà thiết kế trưởng.

Giờ đây, dưới ánh mặt trời rực rỡ, Arbor sẽ lớn mạnh và vươn mình ra toàn cầu."

Cho phiên bản mới của tôi, Hae-il Roh.

Ha ha ha!"

Đúng lúc đó, August Veil, người vừa đi nghe điện thoại từ Coachella, quay lại."

Giờ thì cậu không cần lo chuyện Coachella nữa rồi."

Ông giơ ly lên, ngụ ý sẽ kể chi tiết sau.

Ba chiếc ly thủy tinh khẽ chạm nhau."

À mà cậu vẫn đang du lịch đúng không?

Giờ định đi đâu tiếp?"

"Tôi muốn ở lại thêm một chút nữa."

Vị chủ tịch, người biết rõ Paris đang hỗn loạn, nghĩ rằng đây là câu trả lời bất ngờ.

Nhưng ông gật đầu với câu trả lời sau đó."

Tôi phải thu âm album thứ 12 của mình."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back