Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 70: Con trai của Mặt Trời


"Thời tiết hôm nay đẹp thật đấy."

"PD ơi, hay là mình cứ chơi nguyên ngày thế này luôn được không?"

"Đội nào làm xong hết thì cứ chơi thôi?"

"Chậc, ở đây mà có rượu nữa thì đúng bài."

"Này này, dù sao cũng đang quay chương trình mà."

Thời tiết ấm áp.Bầu trời không gợn mây, bãi cỏ xanh rì.Khi các dụng cụ nướng bắt đầu được bày ra trước khu cắm trại cạnh khu nhà nghỉ mới xây, gương mặt của những người có mặt ở đó cũng dần bừng sáng.Dưới danh nghĩa quay thử sân khấu luyện tập, họ lại gặp nhau lần nữa, nhưng không khí chẳng khác gì một buổi dã ngoại.

Thực tế thì PD Jang cũng chẳng yêu cầu gì đặc biệt, phần thu âm cũng đã hoàn tất.Giờ thì không thể lật ngược bài hát được nữa.Nó đã trở thành "đứa con" rời khỏi tay họ, nên bầu không khí cạnh tranh cũng vì thế mà dịu đi."

Dù sao cũng có lý do để tụi mình tụ tập thế này chứ?

Chẳng lẽ tổ chức MT chỉ để diễn thử sân khấu thôi à?"

"Tôi chỉ mong mọi người có thể tận hưởng một ngày hôm nay."

"Hừm."

Ai nấy đều nhìn PD Jang bằng ánh mắt nghi ngờ vì đã quá quen với kiểu PD không bao giờ để yên cho dàn cast."

Thôi thì tạm tin vậy.

Nhưng mà, liệu đội bọn tôi có thể diễn thử đầu tiên không?"

Lee Seong-rim, người có nhiều kinh nghiệm làm MC, tự nhiên dẫn dắt câu chuyện rồi đi vào chủ đề chính, lập tức bị la ó."

Tôi thật sự thấy oan ức lắm.

Mấy hôm nay ngủ cứ đạp tung chăn, đội bọn tôi còn chưa hoàn thiện bài mà.

Có người cứ cố so sánh bài hoàn thiện với bài còn dở dang chứ."

Dĩ nhiên, chuyện đạp chăn suốt ba ngày chỉ là phóng đại.Nhưng lần kiểm tra giữa kỳ đó thi thoảng vẫn hiện lên như ác mộng.Bài của Đội 1 thì hoàn thiện cao.Còn mình thì phải trình bày bài chưa xong, thấy rõ là thua thiệt.Muốn sửa ngay mà vẫn phải trình bày.Cảm giác như thể mình phát hiện lỗi chính tả ngớ ngẩn ngay trước giờ nộp bài vậy."

Thôi nào, Lee Seong-rim.

Bài của anh hay mà?"

"Bây giờ thì đương nhiên là hay rồi."

Lee Seong-rim bật cười kiểu vẫn còn cay cú, đáp lại lời của PD Jang.Giờ thì bài hát đã hoàn thành.Đó là kết quả của một tuần làm việc xuyên đêm kể từ buổi kiểm tra giữa kỳ.Và anh cũng khá hài lòng.Ít nhất thì anh nghĩ bài của mình cũng không kém gì Đội 1.Ừ, nghĩ lại thì chính cái buổi kiểm tra ác mộng ấy đã gắn đôi cánh cho ca khúc này.

Nếu không có nó, chắc kết quả không được như bây giờ."

Có khi đội diễn sau bọn tôi sẽ thấy áp lực đấy."

Khi Lee Seong-rim nói đùa vậy, lại bị la ó thêm lần nữa.

Có người bắt đầu tranh thủ cơ hội để giành diễn trước, tất nhiên là đụng ngay Lee Seong-rim.PD Jang không yêu cầu yếu tố giải trí gì đặc biệt, nên khi thấy buổi quay diễn ra suôn sẻ, ông chỉ vui vẻ hùa theo."

Sân khấu luyện tập thì các bạn tự sắp xếp cũng được."

PD Jang nói với thái độ rộng lượng.Vì điều quan trọng là thứ khác.Là thứ tự biểu diễn ở lễ hội âm nhạc diễn ra vào tháng Năm.Và thêm một thứ nữa là tiết mục đặc biệt.Dù sao thì cũng là "lễ hội âm nhạc", không thể kết thúc chỉ với sáu ca khúc."

Sau khi diễn thử xong thì chúng ta sẽ quyết định thứ tự biểu diễn chính thức và tiết mục đặc biệt."

"Tiết mục đặc biệt á?"

"Thành thật mà nói thì sáu bài là quá ngắn, đúng không?"

"!"

PD Jang bảo là cứ thoải mái thư giãn ở khu cắm trại, nhưng rồi lại ném ra "thứ tự diễn" và "tiết mục đặc biệt", một lần nữa khơi mào trò chơi dò xét ánh mắt đầy tinh tế."

Cậu muốn biểu diễn lúc nào?"

Halo vẫn ngồi im lặng, không phản ứng gì.Shin Joo-hyuk ngồi xuống cạnh cậu và hỏi, cậu chỉ nhún vai."

Bất cứ lúc nào.

Thực ra điều đó không quan trọng."

"Tự tin đấy nhỉ?"

Tất nhiên rồi.Dù là biểu diễn đầu hay cuối, cậu sẽ cống hiến hết mình và khán giả cũng sẽ làm như vậy.Halo gật đầu đầy tự tin, khiến Shin Joo-hyuk chỉ biết nghĩ đúng là thằng nhóc kiên định."

Nhưng đây là buổi biểu diễn đầu tiên của cậu đúng không?"

"Không phải—""Không phải gì chứ.

Đúng kiểu nhóc tuổi teen, mở miệng ra là phản bác trước đã."

"···."

Cậu có nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng thể nói được."

Biểu diễn mới là thực lực thật sự.

Làm tốt vào.

Nếu không, thì như này đấy."

Shin Joo-hyuk đưa ngón cái quẹt ngang cổ mình.Câu nói hoàn toàn hợp lý.Với ca sĩ, sân khấu mới thể hiện thực lực thật.

Thu âm chỉ là bản ghi nhớ.Shin Joo-hyuk tiếp tục nói với nụ cười rạng rỡ."

Mà thôi, chắc cậu làm tốt thôi.

Nhưng để anh cho cậu một mẹo nhỏ—""!"

Thằng này mà cũng đòi chỉ mẹo cho người ta?'Tôi đã biểu diễn bao nhiêu buổi concert rồi chứ.'Halo cau mặt, chẳng buồn để tâm, mắt vẫn dán vào sân khấu tập luyện.Khi nhận ra cậu chẳng hề nghe, Shin Joo-hyuk gõ một phát vào đầu cậu, trong khi Liv và Hwang Ryong-pil chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.Dù chẳng giống nhau chút nào về vẻ ngoài, họ lại giống như những người anh em."

Shin Joo-hyuk, Liv, chuẩn bị sân khấu nhé."

Shin Joo-hyuk ngày càng nói nhiều hơn so với lần đầu gặp, và trước buổi diễn thử còn lải nhải cho Halo cả đống lời khuyên về concert.Tới khi được gọi đi mới chịu đứng lên, chẳng biết nếu không bị gọi thì sẽ nói đến bao giờ.Halo khoanh tay.Để xem họ diễn tốt đến đâu nào.Buổi quay thử sân khấu diễn ra trong bầu không khí thoải mái.

Dù sao cũng là buổi cắm trại hoặc MT, mọi người đều đã nghe sơ về bài hát của nhau, nên không có phản hồi gì đặc biệt, chỉ đơn thuần thưởng thức như nghệ sĩ và khán giả.Khi Shin Joo-hyuk rời đi, ai đó ngồi phịch xuống cạnh Halo."

Chào nhé?"

Là Lee Seong-rim, người đầu tiên trình diễn trên sân khấu thực hànhAnh vừa trò chuyện với các nghệ sĩ khác, thấy Shin Joo-hyuk rời đi liền tiến lại chỗ ngồi của cậu bé.

Họ đã quen mặt qua các buổi gặp, và Lee Seong-rim cũng rất tò mò về cậu bé, như bao nghệ sĩ khác.À mà, ai lại không như thế chứ.

Khi người khác còn ngại ngùng, anh đã chủ động tiếp cận."

Em có xem phần biểu diễn của anh lúc nãy không?"

"Vâng, em có xem."

"Anh thấy em nói chuyện với Joo-hyuk suốt thôi mà."

Mà nói chuyện gì đâu, bị thuyết giảng một chiều thì có.Khi Halo quay sang nhìn, Lee Seong-rim giơ tay lên."

Không phải trách móc gì đâu.

Anh chỉ muốn biết em thấy sân khấu của anh thế nào thôi.

Bên kia anh nghe hết rồi."

Lee Seong-rim chỉ về phía các nghệ sĩ khác.Halo gật đầu."

Không chỉ anh đâu, mọi người đều thay đổi một chút rồi."

"Hử?

À, đúng thế thật."

Khóe mắt của Lee Seong-rim mở to khi anh ngay lập tức nhận ra lời nói của Halo.Là người biểu diễn đầu tiên, anh chọn một bài nhạc dance retro, vừa hát vừa dậm chân.Sân khấu thứ hai, nữ ca sĩ gạo cội và Wonder cùng thực hiện màn tango nặng nề, thỉnh thoảng vỗ tay theo nhịp.Sân khấu thứ ba, họ đặt tay ngang hông, dậm chân thình thịch.Sau khi xem toàn bộ sân khấu trong khi lắng nghe lời khuyên của Shin Joo-hyuk, Halo đã xem sân khấu thứ năm và nghe câu trả lời của Lee Seong-rim."

Vì nó quá ấn tượng mà."

Khi tạo ra bài hát riêng, các nhóm không hẹn mà gặp, cùng chọn những sân khấu mang chung một chủ đề.Dù không thống nhất thể loại, nhưng khán giả chắc chắn sẽ được truyền năng lượng từ đầu đến cuối sân khấu.Có lẽ họ sẽ trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi hơn bình thường.Đó là điều cậu mong muốn.Ai cũng tận hưởng trọn vẹn ngày hôm nay, như thể chẳng có ngày mai."

Hay lắm."

"Phải không?"

Lee Seong-rim gật đầu mãn nguyện khi nghe được câu trả lời mình mong muốn."

Ồ, Chae-won đang rap kìa?"

Và sau đó cậu đã vô cùng kinh ngạc khi xem màn trình diễn của Shin Joo-hyuk và Liv.Không chỉ riêng Lee Seong-rim là người bất ngờ.Liv, được mệnh danh là nữ hoàng âm nhạc và nữ hoàng nhạc ballad, lại đang rap?

Rõ ràng cả hai đã nghiêm túc chuẩn bị cho bài song ca.Giữa lúc ấy, tay bass trong ban nhạc của Shin Joo-hyuk mắc một lỗi nhỏ, nhưng anh không hề bận tâm mà vẫn hát nốt cao một cách vững vàng, thậm chí còn giúp bài hát được thể hiện ấn tượng hơn, và cùng Liv hoàn thành bản song ca.Dù không phải sân khấu chính thức mà chỉ là buổi tập dượt, nhưng vẫn là một màn trình diễn không hề thua kém bất kỳ buổi concert nào."

Khá lắm."

Halo buông lời nhận xét về sân khấu của tiền bối, một nhận xét mà nếu ai đó nghe thấy hẳn sẽ nghĩ cậu thật ngạo mạn.

Ngay sau đó, giọng của trợ lý đạo diễn gọi tên cậu vang lên, cậu liền đứng dậy."

Thầy Hwang Ryong-pil, cậu Roh Hae-il, chuẩn bị sân khấu nhé."

Halo bước về phía sân khấu, ánh mắt không rời khỏi đó.Bây giờ là sân khấu của cậu.Được rồi, đi thôi.#"Wow, mình trượt vé rồi...

Tỷ lệ cạnh tranh là cái gì vậy chứ."

"Ơ, nhưng mà cậu nói là không nhất thiết phải đặt vé mà.

Vậy thì cứ đến thôi chứ?"

Cô gái gật đầu trước lời nói của bạn mình.Rendezvous có chỗ ngồi chỉ định mất phí, ngoài ra còn có khu vực chỗ ngồi theo thứ tự đến trước.

Đúng với cái tên "Lễ hội ca nhạc", sân khấu này được mở miễn phí để ai cũng có thể thưởng thức.Thậm chí, vé chỗ ngồi có phí cũng không quá đắt.Không giống giá vé concert thông thường, mà giống khoản tiền quyên góp vài nghìn won thì đúng hơn.

- Chúng tôi quyết định quyên góp toàn bộ số tiền thu được từ buổi biểu diễn -Nói cách khác, đúng như lời bạn cô nói, việc đặt vé không phải điều kiện bắt buộc.

Tuy nhiên, việc tiếc nuối là điều không thể tránh.Chỗ ngồi đến trước thì quá bấp bênh, còn chỗ ngồi có phí là nơi gần nhất để được nhìn thấy ca sĩ.Là thành viên fanclub "Olympus" của Shin Joo-hyuk, cô gái đờ đẫn nhìn khu vực đặt chỗ vốn màu trắng giờ chuyển thành màu đỏ.Ai đó từng nói màu đỏ là dấu hiệu cảnh báo.Nhìn khu vực đặt vé đỏ rực ấy khiến cô cảm thấy điềm chẳng lành.Cuộc tụ họp của những ca sĩ hàng đầu Hàn Quốc.Sân khấu song ca của họ.Line-up thì khủng khiếp, chưa kể đây còn là chương trình phát sóng trên kênh truyền hình mặt đất với rating từng đạt đến 15%.Cô cứ nghĩ sẽ có nhiều sự kiện trùng lịch như concert của ca sĩ khác, lễ hội rock ở công viên Nanji sông Hàn,...Nhưng đúng như dự đoán, ngay khi đến giờ mở vé, hệ thống hoàn toàn đơ.Bình tĩnh chọn chỗ xong, thứ hiện lên với cô không phải cửa sổ thanh toán mà là thông báo "Chỗ này đã được người khác chọn trước."[Ai đặt được vé Rendezvous không?]└ Cái gì vậy trời;;; mới chưa tới 0.1 giây đã sold out hết vé luôn rồi đó└ Mình đang F5 liên tục nhưng chắc sold out rồi ha...└ Mình chỉ chờ đợt huỷ vé thôi ㅜㅜ xin hãy có ai đó huỷ...└ 222 Không ai huỷ là mình cắm trại ngoài trời ở Gangwon từ bây giờ thật đấyKhông một ai trong fan cafe nói là đã đặt vé thành công.

Đến mức thấy kỳ lạ luôn.Không phải fandom nào khác, mà chính fan cafe của Shin Joo-hyuk, nơi nổi tiếng là khó săn vé bậc nhất, lần này lại không có ai là "tay vàng" xuất hiện.Chỉ toàn những bài đăng than thất bại.Dĩ nhiên, tình hình ở các fan cafe khác cũng tương tự.[Lý do lần này đặt vé Rendezvous lại khắc nghiệt vậy]1.

Hwang Ryong-pil, Mirinae – nhắm đến tệp khán giả trung niên2.

Lee Seong-rim, Shin Joo-hyuk, LIV – được công chúng yêu thích + fandom siêu đông3.

CB Wonder – fandom idol + cả fan quốc tế:6.

Vé có phí (dạng quyên góp) rẻ hơn vé concert thông thường7.

Rating phát sóng 15.6%Dân cả nước lao vào thì sao mà không căng chứ;;[Có thằng điên nào đó mở đấu giá vé trên chợ đồ cũ kìa ㄷㄷ]└ Khùng hả, vé vài nghìn won mà đòi bán giá trên trời là saoLướt qua fan cafe, cô gái cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng.Cô cảm giác nếu chỉ đến đúng ngày thì sẽ không thể nào vào xem được."

Hay tụi mình đến Gangwon trước một tuần, dựng lều cắm trại luôn?"

"Phải cực vậy sao?

Tới sớm vào ngày trước hoặc hôm đó là được rồi chứ gì."

Người bạn Muggle của cô có vẻ mặt không hiểu gì cả.Nhưng cô cũng không trách được.Vì khác với concert thông thường, Rendezvous còn được truyền hình trực tiếp."

Địa điểm ở Gangwon đúng không?

Ai cũng lười đi xa thôi.

Phát sóng thì cứ ngồi nhà xem trên điện thoại chứ.

Có phải fan sign đâu mà phải chen chân đi."

"Có thể là vậy... nhưng mà tớ vẫn thấy lo..."

"Nếu không được thì chờ đợt huỷ vé vậy, cố gắng lên."

Người bạn Muggle của cô chẳng biết gì cả.Cô đã làm fan lâu năm, và trực giác được mài giũa suốt chừng ấy năm cực kỳ nhạy bén và sắc sảo.Và trực giác đó nhanh chóng trở thành sự thật chỉ ít lâu sau khi đợt đặt vé kết thúc.Belle Morrison, một ca sĩ nhạc pop người Mỹ và là ngôi sao hàng đầu Hollywood được biết đến vì yêu thích K-pop, đã đăng một cái gì đó lên mạng xã hội.[BELLE]Mọi người đã thấy điều này chưa?Tôi nghĩ cậu ấy là con trai của mặt trời.Không nghi ngờ gì nữa.#HALO #PLM COVER #so cute guy #k-pop star
#rendezvous└ Hả gì cơ???└ Đây là bản cover hay nhất tôi từng nghe└ Ai đó gửi clip này cho cả Mặt Trời nữa đi!Không biết vì sao cô lại xem được một đoạn clip từ chương trình giải trí Hàn Quốc, nhưng cô đã tag thẳng video sân khấu vào bài viết.Một bài đăng được 73 triệu người theo dõi.Và rồi, ai nhìn vào cũng nhận ra những lời khen ngợi thái quá ấy đã thu hút sự chú ý khổng lồ.Bảng xếp hạng video thịnh hành trên NuTube là nơi đầu tiên phản ánh sự quan tâm đó:1. [Rendezvous] Xin đừng để con sa vào cám dỗ (cover) │ Roh Hae-il2.

Phản ứng của bạn người Mỹ khi lần đầu nghe bản cover PLM của Roh Hae-ilNgay sau đó, hàng loạt bài báo lần lượt xuất hiện:[Ngôi sao nhạc pop Hollywood Belle Morrison hết lời khen ngợi ca sĩ tân binh Hàn Quốc][Thiếu niên thiên tài 17 tuổi người Hàn mà Belle Morrison say đắm][Con trai của HALO, Roh Hae-il.

Cậu ta là ai?]└ Roh Hae-il sắp nổi đình nổi đám rồi à??
└ Mới debut chưa bao lâu mà;; leo đỉnh thế này??

Đúng kiểu "người sẽ thành công thì kiểu gì cũng thành công"
└ Đm toi rồi, vé của tui
└ Chắc không ai huỷ vé mất, chết mất thôi ㅠㅠㅠㅠTháng Năm.

Trong gió, tấm banner lớn của bay phần phật tại đại nhạc hội được tổ chức ở Gangwon.Và đúng như trực giác của cô gái, một biển người đổ về Gangwon.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 71: Bài ca của anh hùng


Halo hít một hơi thật sâu.Mới hôm kia còn trình diễn thử ở khu cắm trại, vậy mà giờ cậu đã đứng sau cánh gà của một sân khấu ngập tràn nhiệt huyết."

Cậu Roh Hae-il—."

Dù sân khấu vẫn chưa mở màn, Halo vẫn đắm chìm trong không khí rạo rực nơi đây.

Có người thấy cậu như đang căng thẳng, lại có người nghĩ cậu giống một đứa trẻ đang đứng trước hộp quà."

Đây là nước của cậu.

Nếu cần gì hay thấy bất tiện, cứ nói với tôi nhé."

Người đầu tiên là Quản lý Park, quản lý của Hwang Ryong-pil.Từ lần gặp ở nhà riêng Hwang Ryong-pil, Quản lý Park luôn chăm sóc Halo như một người quản lý.Dù cảm thấy có phần khó hiểu, Halo vẫn đón nhận điều đó một cách tự nhiên.

Thực tế, không chỉ quản lý, mà hầu hết mọi người cậu gặp ở trường quay gần đây đều dần trở nên thân thiện với cậu.Giống như những ngày còn là tân binh, nên Halo cũng không mấy bận tâm."

Thang nâng lên đấy, cẩn thận nhé."

Các nhân viên đi qua đi lại vội vã.Từ dưới thang nâng đi lên là Liv, mặc chiếc váy trắng.

Shin Joo-hyuk đưa tay đỡ cô.

Một cặp đôi nam nữ trông rất đẹp đôi.Nhạc MR vang lên, họ bắt đầu bước đi theo nhịp.Sau họ còn một màn tổng duyệt nữa.

Mọi thứ được diễn ra đúng thứ tự đã quyết định từ buổi cắm trại."

Cậu Roh Hae-il, xin hãy chuẩn bị cho buổi tổng duyệt."

Lúc đó, Hwang Ryong-pil đã có mặt trên sân khấu.Một tượng đài trong nền âm nhạc đại chúng Hàn Quốc.

Huyền thoại ấy đưa tay về phía chàng trai đang tiến lại gần."

Lên đây nào."

Bàn tay của một lão nghệ sĩ và bàn tay của một ca sĩ trẻ giao nhau.:Mặt trời cao nhất đã bắt đầu lặn.

Khi bầu trời nhuộm đầy sắc màu rực rỡ, khu vực ghế ngồi có vé và chỗ đứng miễn phí bắt đầu mở cửa."

Đây là khu trượt tuyết Gangwon!

Các bạn thấy không?

Một lượng người khổng lồ đang đổ về đây!

Dù chỉ mới mở cửa cho khu vực đứng thôi mà hàng người đã dài không thấy điểm cuối.

Không biết hàng này kéo dài tới đâu nữa?"

Các phóng viên và quay phim kéo tới để ghi lại sân khấu dựng lại từ khu trượt tuyết ở Gangwon.

Và cả những người đang háo hức chờ đợi trước sân khấu cũng trở thành đối tượng phỏng vấn.Dù không phải mùa đông, hàng ngàn người vẫn đổ về đây.

Trong tay họ không còn gậy trượt tuyết mà là túi nhỏ hoặc quạt mini, và thay vì mặc đồ trượt tuyết, họ khoác những chiếc cardigan mỏng."

Liệu chúng ta vào được không nhỉ?"

"Ừ ha.

Người còn nhiều hơn cả cây nữa."

Cô gái lo lắng nhìn hàng dài người chen chúc kín cả bãi đỗ xe.

Cô bạn bên cạnh cũng lộ rõ vẻ hoảng hốt.Dù là concert ngoài trời đi nữa thì cũng có giới hạn chứ.Bài báo sáng nay nói đã có 40.000 người đổ về đây.Sau đó, chắc là dân văn phòng tranh thủ nghỉ nửa ngày chiều đã bắt đầu đổ tới bằng phương tiện công cộng hoặc xe riêng.

Đây là bãi đỗ xe số 2, không biết hàng người đã kéo dài đến đâu nữa."

Chắc cậu nói đúng thật, tụi mình nên đến từ tuần trước."

"Đó!

Mình đã bảo nghỉ học tự do luôn rồi còn gì!"

"Nhưng mà, nghỉ hẳn một tuần thì hơi..."

Một hai ngày thì còn tạm, chứ nghỉ liền một tuần thì quá đáng quá rồi?Dù vậy, cô gái chẳng mảy may đồng cảm với bạn mình.

Cô đang bận nhẩm tính xem liệu họ có thể vào khu đứng hay không, chân giậm liên hồi vì sốt ruột.Nếu không khéo, họ có thể phải quay về tay trắng.Dù đã đến từ rạng sáng, họ vẫn cảm thấy hối tiếc vì sao không đến sớm hơn nữa.Giờ nghĩ lại, những dấu hiệu đã xuất hiện từ sớm.Vé tàu đã cháy sạch từ trước, và từ một tuần trước tình trạng đặt phòng nghỉ cũng bất thường.Họ tự an ủi rằng du khách đến là để tham quan đồng cừu ở Daegwallyeong hay đi Sokcho thôi."

Căng quá... chắc vừa kịp thật."

"Không ai có việc đột xuất mà rời đi đâu nhỉ?"

"Đột xuất á?

Bỏ đi, mơ đi."

Mà khoan.Cô bạn của cô gái đảo mắt xung quanh.Cũng giống như cô gái xuất hiện với cây gậy cổ vũ màu đỏ như một người hâm mộ Shin Joo-hyuk, những người xung quanh cô cũng thể hiện họ là người hâm mộ của Shin Joo-hyuk.Chiếc vương miện màu tím là biểu tượng của Lover, fandom của Liv.Quả cầu màu trắng có thân màu đen và cây gậy cổ vũ trông giống như ngọn hải đăng là của Lee Seong-rim.Ngoài ra, màu xanh đậm cũng nổi tiếng là màu chính thức của nhóm nhạc thần tượng CB.Trừ khi có quy định cấm, ca sĩ chắc chắn sẽ nhìn thấy những cây gậy cổ vũ ấy, và quy mô fandom sẽ hiện rõ mồn một.Dù không ai vung gậy cổ vũ khi nghệ sĩ khác biểu diễn, nhưng nếu không thấy gậy nào thì cũng sẽ chạnh lòng.Mà, chẳng lẽ lại có ca sĩ không có fandom?"...Có đấy chứ."

"Hả?

Gì cơ?"

"Không có gì đâu."

Cô bạn lắc đầu.Dạo này được spotlight chiếu khá mạnh, nhưng vẫn còn một nghệ sĩ chưa có fandom vững chắc hiện ra trong đầu cô.Nghe nói là tân binh.

Không biết có thể trụ vững giữa đám đông khổng lồ và bầu không khí nặng ký này không.Đúng là hát hay, hoạt động trên truyền hình cũng tốt, nhưng hát live lại là chuyện khác.Cá nhân cô chỉ mong người đó làm tốt như lần kiểm tra giữa kỳ thôi cũng được.Dù tổ hợp khác có vẻ hợp nhau hơn, nhưng về mặt giọng hát thì đội 1 là đỉnh nhất.Khi đang làm bài tập mà nghe bản phối hoành tráng đó, cô đã mải mê đến mức mất cả tiếng đồng hồ.

Chỉ cần hôm nay cũng làm được như thế là quá đủ rồi."

Ồ, hàng bắt đầu di chuyển rồi.

Đi thôi."

Không, người họ cần lo lắng không phải là Roh Hae-il, mà là việc có vào được khu đứng hay không."

Liệu có được không nhỉ?

Làm ơn mà..."

Cả hai vốn không theo đạo, vậy mà dường như lòng từ bi của Chúa đã đến với họ.

Tay họ được đóng dấu xác nhận thành công."

Chỗ đứng đến đây là hết nhé."

"Gì ạ?

Đã hết rồi sao?"

"Làm ơn cho chúng tôi vào đi.

Chúng tôi từ tận Jeju đến mà.

Làm ơn đi ạ."

"Vậy mà nói giọng Seoul rành rọt ghê nhỉ?"

"Ơ... mời vào ạ." (note: gốc là "호, 혼저옵서예." là là phương ngữ đảo Jeju)"Xin lỗi, nhưng chỗ đứng đã hết thật rồi ạ."

Và một hàng rào vô tình được dựng lên sau lưng họ.Dù năn nỉ thế nào thì nhân viên cũng không cho vào.

Vì lý do an toàn, họ buộc phải làm vậy.Dù hiểu được, nhưng với những người đã chờ từ rạng sáng như vậy, cảm giác uất ức chắc hẳn còn lớn hơn.Cô gái và bạn vừa thương cảm cho những người đó, vừa thấy nhẹ nhõm.

Nếu trễ thêm chút nữa, có lẽ họ cũng phải quay về đầy tức tưởi như vậy.Bỏ qua ánh mắt ghen tị đâm thẳng từ phía sau, cả hai vội vã leo lên con dốc."

Woaa...!"

Sân khấu chính và hai màn hình lớn ở hai bên.Tất cả được bố trí để ai cũng có thể nhìn thấy rõ sân khấu, và phía trước sân khấu là dàn camera như đang ghi hình trực tiếp.Dù buổi diễn chưa bắt đầu, tim họ đã bắt đầu đập rộn ràng.Đúng lúc ấy, Wonder xuất hiện bên cánh gà khiến khán giả hét lên một tiếng chói tai.

Gương mặt Wonder lập tức hiện lên màn hình lớn.

Anh vẫy tay, tạo hình trái tim khiến tiếng la hét càng lớn hơn nữa.Vì chưa phát sóng chính thức, đây là đặc quyền chỉ họ mới được thấy.

Thấp thoáng bóng dáng các nghệ sĩ đang kiểm tra ban nhạc và vị trí sân khấu.Mỗi khi ca sĩ của mình xuất hiện, fan lại vẫy gậy cổ vũ.

Vì có nhiều fandom khác nhau trộn lẫn, ánh đèn từ gậy cổ vũ cũng hỗn tạp và rực rỡ.Đúng 6 giờ kể từ thời điểm đó.MC bước lên sân khấu.

Là một trong ba MC đã dẫn dắt tập 1 và 2 của Rendezvous."

Xin chào các bạn!

Một buổi tối tuyệt đẹp phải không nào!

Mọi người đã chờ lâu rồi nhỉ?!"

"Vâng—!"

Tiếng MC vang vọng khắp khán đài, khán giả cũng đồng thanh đáp lại.

Một phần giới thiệu ngắn gọn và phần hỏi đáp.Khi có người hỏi vì sao đã là năm 2031 mà tên đại nhạc hội vẫn là 2030, PD Jang trả lời rằng ông muốn sự kiện này trở thành biểu tượng của thập niên 2030.

Nhưng khán giả vẫn tin rằng ông ta đã quên thêm chữ "s" vào "2030s" hoặc nhầm lẫn năm.Sau đợt kiểm tra cuối cùng khiến chương trình bị trễ, sân khấu chính thức bắt đầu vào khoảng phút thứ 15.Cùng với tiếng hô hào vang dội của MC!"

Vậy thì bây giờ, 2030 SONG FESTIVAL - Rendezvous xin được bắt đầu—!"

Wooooaaah—!Tiếng hò reo của hàng vạn người, cả nam lẫn nữ, già lẫn trẻ vang đến tận hậu trường.Người mở màn sân khấu là một bản ballad.Một bản song ca giữa chất giọng khàn và mạnh mẽ hợp với núi rừng và giọng trong trẻo nhẹ nhàng.Những mảnh giấy vụn được rải xuống hòa cùng sắc trời hoàng hôn tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp, và khi bài hát kết thúc, đêm cũng bắt đầu buông xuống.Tiếp theo là một bản tango nặng nề và gợi cảm.Sự kết hợp táo bạo giữa nữ ca sĩ và idol nam khiến đám đông bùng nổ.Màn thứ ba và thứ tư là nhạc dance điện tử hip-hop và dance phong cách retro.Dù đều là nhạc nhảy, nhưng bầu không khí hoàn toàn khác biệt.Và rồi, khi một nghệ sĩ vốn chẳng bao giờ nhảy lại bắt đầu nhảy, khán giả bắt đầu phát cuồng.

Khi họ giậm chân, khán giả cũng đáp lại theo.Họ bắt đầu cảm thấy sân khấu đang dần dẫn dắt mọi thứ đến một điều gì đó.Không khí ngày càng cao trào, và đêm tối dần buông xuống.Sân khấu thứ năm là màn song ca giữa Shin Joo-hyuk và Liv.Trên thực tế, khi hai người có fandom lớn nhất xuất hiện, tiếng vỗ tay và reo hò vang lên rộn ràng hơn bao giờ hết.Fan của họ bắt đầu giơ gậy cổ vũ lên.Màu crimson red và ultra violet hòa quyện, chiếu sáng hai người đang đứng trên sân khấu.Liv mặc váy trắng, còn Shin Joo-hyuk mặc áo vest màu xanh, cả hai nhìn nhau chăm chăm khi cùng thể hiện một bản rock ballad.Và vào khoảnh khắc này, Halo đang dậm chân khi xem màn "Kiêu hãnh và định kiến" của Shin Joo-hyuk và Liv.

Với một ý nghĩa khác so với mọi người.Tim cậu đập loạn như muốn nổ tung."

Cậu đừng nói là đang hồi hộp đấy nhé?"

"Em á?"

Halo mỉm cười, khiến Hwang Ryong-pil gật đầu.Ông cũng không nghĩ là Halo sẽ hồi hộp.Từ phía sau sân khấu, vẫn có thể thấy được hàng ghế khán giả.Gậy cổ vũ của fan Liv và Shin Joo-hyuk đan xen, khiến cả khán đài trông như một tấm nhung đỏ thẫm."

Thời của tôi chẳng có mấy thứ này."

Hwang Ryong-pil nhìn ánh sáng từ gậy cổ vũ và thở dài tiếc nuối."

Cậu không định làm cái gì như thế à?"

"Ừm...

để xem đã."

'Thời của tôi cũng đâu có thứ đó đâu.'Khi cậu còn đứng trên sân khấu, văn hóa cầm đèn cổ vũ và hòa theo ca sĩ vẫn chưa xuất hiện.

Halo nhìn khán giả với ánh mắt thích thú."

Tiếc thật đấy."

Màn trình diễn rực rỡ của Liv và Shin Joo-hyuk kết thúc, ánh sáng từ gậy cổ vũ cũng dần mờ đi.

Dù không phải sân khấu của mình, nhưng có vẻ ấn tượng đến mức Hwang Ryong-pil thật lòng cảm thấy tiếc nuối."

Chẳng mấy chốc ông sẽ thấy ánh sáng còn rực rỡ hơn cơ."

"...Cũng đúng nhỉ."

Trước lời của Halo, Hwang Ryong-pil cũng bật cười theo.Hơn nữa, dù sân khấu của họ đã kết thúc, lễ hội âm nhạc vẫn chưa khép lại.

Một buổi biểu diễn đặc biệt sẽ tiếp nối ngay sau đó.Dành cho những người đã chờ đợi lễ hội này bất kể ngày đêm.Và cho những ca sĩ không muốn đêm rực rỡ này kết thúc chỉ với một bài hát.Ánh đèn sân khấu vụt tắt.Shin Joo-hyuk và Liv bước xuống bằng thang nâng.Giờ là lúc họ bước lên sân khấu.Đùng.Tiếng trống vang lên.Sân khấu chìm trong bóng tối.Halo vung chiếc áo khoác đen trông như chiếc áo choàng.Đùng đùng!Tiếng trống lại nổi lên.Âm thanh rì rầm của khán giả, vốn đang phấn khích vì sân khấu trước, dần lắng xuống.Khoảnh khắc của cậu đã đến.Và đúng lúc tiếng trống chuẩn bị vang lên lần nữa, cậu búng ngón tay.#"Wow, điên thật rồi, điên thật sự.

Mối quan hệ giữa hai người điên quá."

Cô gái tắt gậy cổ vũ khi đến lượt sân khấu tiếp theo.

Nhưng dư âm trong lòng cô thì không thể dễ dàng tắt đi như cây gậy đó.Cô cảm thấy như chỉ cần về nhà luôn cũng chẳng sao.Không, phải ở lại xem tiết mục đặc biệt chứ.Trong đầu cô giờ chẳng còn chút hình bóng nào của đội 1.Sân khấu giữa Shin Joo-hyuk và Liv, nơi hai người đối đầu nhau, cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Tất cả những sân khấu khác đều rất tuyệt, nhưng đỉnh cao thật sự chính là màn song ca giữa Shin Joo-hyuk và Liv.Không phải vì cô là fan của Shin Joo-hyuk mà nói thế, mà là thật sự xuất sắc.Cô gái và những người khác nghĩ rằng không còn sân khấu nào tuyệt vời hơn thế này.Cho đến khi một âm thanh tách! vang lên, xé toang bầu không khí tối đen và yên lặng trên sân khấu.Quá nhỏ để là tiếng vỗ tay, quá nhẹ để là tiếng bước chân.Nhưng trước khi ai kịp nhận ra đó là gì, tiếng ngân nga vang lên.

Nhịp điệu trùng khớp với đoạn trong chương trình phát sóng.Trước khi khán giả kịp nhận ra, phần đệm của ban nhạc đã hòa vào.

Và rồi thay vì tiếng búng tay, là tiếng bước chân đều đặn vang lên.Thịch, thịch — vang lên đều đặn, khán giả bắt đầu hòa nhịp từng người một.Họ đã từng trải nghiệm điều này trong tiết mục trước nên lần này càng chủ động, càng nhanh nhạy hơn.Lúc đó, trên giọng aria ngọt ngào của chàng trai, giọng nói trầm ổn của Hwang Ryong-pil cất lên.Một vị vua cất lời.Về một đất nước chìm trong bóng tối.Hãy cầm lấy lá cờ, tiêu diệt bè lũ tà ác.Thế giới hân hoan trước sự trị vì của ngài.Những hiệp sĩ dũng cảm dẫm bước đều bước đến trước mặt nhà vua.Quân đoàn hiệp sĩ bắt đầu hành quân.Trước mặt họ là lũ dị giáo.Rồng phun lửa, sóng gào giận dữ và bão tuyết mịt mù.Trước mọi nghịch cảnh, nhà vua rút kiếm.Một màn trở lại hoàn hảo của vị vua.Lưỡi kiếm hùng tráng truyền tải qua âm nhạc đã cắt phăng mối tình lãng mạn giữa hai nam nữ như gió thoảng.

Khán giả như bị đánh thẳng vào gáy, không thể không bị cuốn vào."

Quả nhiên là thầy...

Không hề già đi chút nào."

Bậc thầy là bậc thầy cho đến lúc chết.Các ca sĩ đứng sau cánh gà theo dõi sân khấu đều há hốc mồm trầm trồ.Một mặt, họ cảm thấy đây không giống song ca mà giống như hát feat. hơn.Liệu có thật là họ định hát mỗi người một verse không?Thật ra thì, dù có thế nào cũng chẳng quan trọng.Họ nghĩ rằng cứ để Hwang Ryong-pil hát hết bài cũng được.Rồi giọng hát rắn rỏi ấy chạm đến đoạn cao trào.Khán giả nhắm mắt lại, tận hưởng từng cơn rùng mình.Khi âm nhạc lên đến cực điểm, nó dần mờ dần.Và giai điệu quay lại như verse đầu tiên, khiến mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng.Âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng lại là tiếng búng tay.Rõ ràng mở đầu giống hệt nhau, nhưng không hề giống hoàn toàn.Tempo nhanh hơn verse đầu.

Và lần này tiếng ngân nga được thêm vào giọng nam trầm của người lớn tuổi.Những người bắt đầu quên dần dư âm của verse đầu thở dài tiếc nuối.Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, giọng nói của cậu bé có bị giọng của Hwang Ryong-pil lấn át không?Ngay lúc họ nghĩ như vậy.Giọng hát của chàng trai xuyên qua màng nhĩ của họ.Cậu là một người trong đám đông đang nhìn vị vua đang phát biểu trên tường thành.Đồng thời, cậu cũng là một hiệp sĩ trẻ đang đứng trước mặt vuaCậu là con trai của ai đó.Chàng hiệp sĩ trẻ lên tiếng.Lời hát gần giống của vua, nhưng có điều gì đó khác biệt.Nếu verse 1 mang đến cảm giác hùng tráng, thì verse 2 chất chứa sự tha thiết.Có lẽ vì giọng hát trong trẻo ấy truyền tải rất tốt đến tai người nghe.Khán giả bất giác vểnh tai để nghe rõ hơn giọng cậu.Lời tuyên bố tha thiết của hiệp sĩ trẻ khiến thế giới lay động.Ai đó khẽ chắp tay như đang cầu nguyện.Những hiệp sĩ kiệt sức sau gian khổ ngước nhìn cậu.Trước mặt họ là thế lực tà ác.Một hiệp sĩ trẻ đứng trước các hiệp sĩ khác kiệt sức vì những con rồng phun lửa, những con sóng dữ dội và những trận bão tuyết dữ dội.Tấm lưng nhỏ bé của cậu vẫn tiếp tục tiến về phía trước, không hề nao núng trước khó khăn.Các hiệp sĩ lần lượt đứng dậy, bị thu hút bởi bước tiến chói lọi của cậu.Halo tung bay chiếc áo choàng đen.Nó chẳng khác gì áo choàng của vị vua.Âm nhạc tiến gần đến cao trào.Dù lời bài hát giống hệt nhau, nhưng mọi người nhận ra verse 1 và verse 2 hoàn toàn không thể giống nhau.Nếu verse 1 kể về cuộc tiến quân hùng tráng, thì verse 2 thể hiện ý chí sắt đá không khuất phục trước gian khổ.Những khán giả từng mệt mỏi giờ lại đứng dậy, nhìn về phía họ.Ánh sáng sân khấu lại giảm xuống.Nhưng tất cả đều biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.Lại một lần nữa, tiếng "tách" vang lên.Không còn tiếng ngân nga, nhưng đâu đó lại vang lên tiếng ngân nga.Theo sau tiếng ấy, tiếng ngân nga dần lan ra khắp khán đài.Nó chạm đến sân khấuChạm đến hai ca sĩ đang đứng trước mặt họ.Theo tiếng ngân nga của khán giả, giọng hát của hai người giao hòa và vang vọng.[Không sợ bóng tốiChịu đựng những cơn sóng dữ]Bài hát của vị vua dũng cảmVà bài hát của hiệp sĩ kiên cường cùng vang lên.Không ai nhường ai, giai điệu cùng hướng đến cao trào.[Chúng ta dang rộng đôi cánh đã gãy]Khi họ giậm chân, mọi người cũng giậm theo,Tiếng ngân nga lập tức trở thành cao trào.Tất cả cùng hát Bài ca của anh hùng.Họ cùng nhau bước qua rồng phun lửa, sóng dữ và bão tuyết không thấy lối đi.Ah—ah—ah—ah—Ah—ah—ah—ah—Bị lấn át bởi tiếng hô của đám đông, micro chẳng thu được âm thanh gì, nhưng như vậy là quá đủ rồi.Giọng hát hòa làm một lấp đầy cả sân khấu.Trong cơn cuồng nhiệt rực cháy, pháo hoa bùng lên trên sân khấu."–!"

Một tiếng gào thét không lời.Tiếp theo là tiếng hô vang "Encore!"

"Encore!" ai đó bắt đầu, rồi lan rộng khắp khán đài thành tiếng hô đồng thanh.Một cơn chấn động chưa từng thấy ở bất kỳ sân khấu nào."

Cậu không mệt rồi đấy chứ?"

Máy quay chính ghi lại hình ảnh Hwang Ryong-pil và cậu thiếu niên.Dù đang thở hổn hển, nhưng nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu thiếu niên kia lại sáng hơn bất kỳ aiTỏa sáng như thể mọi ánh đèn trên thế giới đều đổ dồn về phía cậu.Halo vươn tay về phía biển ánh sáng rực rỡ bên dưới sân khấu.Và người người đáp lại cử chỉ của cậu, khẳng định sự hiện diện của chính mình.Họ đốt cháy niềm đam mê như thể không có ngày mai.Phải rồi, đây chính là hình ảnh mà cậu từng khao khát.Khoảnh khắc hơi thở của cậu và nhịp thở của mọi người hòa làm một.Tiếng hô vang như ngọn lửa rực cháy, khiến cậu cảm thấy như sắp nghẹt thở đến nơi.Cậu thiếu niên thở hổn hển, rồi đáp lại."

Giờ mới là bắt đầu thôi mà."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 72: Cánh cổng đã mở


"Vẫn chưa kết thúc đâu!"

Pháo hoa bắn lên cùng với ánh laser rực rỡ.Nếu bài song ca đã được tiết lộ từ trước qua chương trình phát sóng, thì tiết mục đặc biệt lần này lại là điều mà các ca sĩ đã cố hết sức giữ kín.Tất nhiên vẫn có một vài cảnh được chiếu trên truyền hình, nhưng chuyện đó là ngoài ý muốn.Dù vậy, bây giờ mọi người đang tận hưởng thế này, thì hẳn cũng đủ để xem là một buổi biểu diễn bất ngờ rồi nhỉ?Không phải là một ca khúc mới sáng tác.Mà là các bản remake từ những bài hát của các ca sĩ tham gia lễ hội âm nhạc.Như ai cũng biết, ngoài một người duy nhất, tất cả ca sĩ có mặt tại đây đều sở hữu những bài hát với kinh nghiệm nhiều năm.Từ đó chọn ra những bài ổn nhất để làm mới lại.Ban đầu vốn chỉ định làm một tiết mục kết hợp, nhưng nếu chỉ song ca với một người thì cũng hơi tiếc, đúng không?Thế nên họ đã tỏa sáng hết mình qua những màn trình diễn không thể hiện được trong phần song ca, mang đến một sân khấu đỉnh cao của thời đại.Lễ hội đích thực bắt đầu từ lúc này.Vừa ngỡ sắp kết thúc thì lửa lại bùng lênVừa tính nghỉ ngơi một chút thì EDM sôi động vang lên.Tim đập thình thịch, toàn thân tràn đầy sinh lực.'Mình khoẻ hơn mình nghĩ đấy chứ?'Halo bất giác trầm trồ.Cậu thấy ngạc nhiên vì mình vẫn khỏe mạnh đến vậy.Nếu cứ thế này, sống như trước kia cũng chẳng có vấn đề gì.'Mình lo xa quá rồi chăng?'Đến mức phải tự hỏi liệu có phải mình đã lo lắng quá đà.

Bởi vì nếu cứ thế này, cậu cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ."

Sao trông cậu vui thế mà lại từ chối hát song ca với Liv?"

Shin Joo-hyuk, người vừa hoàn thành sân khấu của mình, hỏi khi thấy cậu thiếu niên trông như sắp lao lên sân khấu lần nữa.Ý là, sao không chọn thêm bài nào nữa?Halo chỉ nhướng mày một cái.Chuyện này thì đúng là oan ức.Cậu cũng thích hợp tác mà, chỉ là bài mà Liv muốn hát cùng lại đúng là bài mà cậu nhất quyết sẽ không hát."

Tôi không hát những bài hát tình yêu."

Câu trả lời của Halo khiến Shin Joo-hyuk bật cười ha hả."

À, cậu không hát tình ca à?

Thế giờ thì không nói gì, nhưng sau này fan yêu cầu thì tính sao?"

"Tôi cũng sẽ không hát đâu."

Biết bao người đã trông chờ những ca từ ngọt ngào và giai điệu dịu dàng từ Halo.

"Lời bày tỏ" của Roh Hae-il là ngoại lệ thôi, và cậu không có ý định sẽ hát thêm bài nào kiểu vậy nữa.Shin Joo-hyuk cứ như thấy chuyện này thú vị lắm."

Không biết tính toán gì cả.

Ngược lại, lúc như thế này mới nên tranh thủ hát nhiều vào.

Sau này có bạn gái rồi bất ngờ hát ballad, fan là biết ngay.

Mà cũng đúng, dù sao thì cũng lộ thôi."

Nghe giọng điệu, có vẻ anh ta coi đây như kiểu tình cảm trong sáng của thiếu niên.Halo lại nhướng mày.Bất chấp điều đó, Shin Joo-hyuk vẫn tiếp tục nói."

Coi như là đầu tư cho tương lai đi?

Đại loại thế."

Shin Joo-hyuk vừa nói xong là gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng với câu trả lời của chính mình.Mà nghĩ lại, cũng chẳng sai.

Nhưng cái vẻ mặt ranh mãnh đó đúng là khiến người ta thấy ngứa ngáy."

Dù sao thì,"Shin Joo-hyuk tiếp tục."

Không nên dễ dàng chắc chắn về tương lai."

Rằng cậu sẽ không bao giờ hát bài đó.Và rồi, cái kết của sân khấu cũng dần hiện ra.Dù là pháo hoa rực rỡ đến đâu thì cũng sẽ có lúc tắt.Đêm nhạc rực rỡ tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi mãi, giờ cũng đi đến hồi kết.Máy quay hướng về sân khấu và khán giả để ghi hình cho tập cuối sẽ phát sóng vào tuần sau.Trên sân khấu, toàn bộ nghệ sĩ đã có mặt.Sáu đội đã dẫn dắt lễ hội âm nhạc.Không thiếu một ai, tất cả đều lọt vào ống kính.Mỗi người đều mặc trang phục phù hợp với concept song ca của mình, tất cả các nghệ sĩ trông như những siêu anh hùng Avengers đầy cá tính.Những người đã kiệt sức đến mức không thể hét to hơn nữa vẫn cố gọi tên nghệ sĩ của mình bằng chất giọng khàn đặc, nhưng lần này thật sự là đến lúc kết thúc rồi.Sân khấu được chuẩn bị chỉ đến đây thôi.Một nghệ sĩ chuyên nghiệp thì chỉ trình diễn những sân khấu đã được chuẩn bị.'Ừm, thật chứ?'Halo nghiêng đầu.Cậu nhìn các nghệ sĩ khác và chạm ánh mắt với họ.'Một người chuyên nghiệp không phải chỉ trình diễn những gì được chuẩn bị, mà là luôn sẵn sàng cho mọi thứ, đúng không?'Halo cũng gật đầu nhìn họ.Khán giả cảm nhận được bầu không khí đặc biệt nên đã hét lên "Encore!" lại.

PD Jang thoáng bối rối."

Mọi người có thích không?"

Nhưng trước khi ông có thể lên tiếng, MC đã thấy ánh mắt của các ca sĩ và bước ra sân khấu trước."

Chắc là mệt lắm rồi đúng không?"

Không ạ!

Không mệt chút nào!Tiếp tục đi ạ!

Hát thêm đi!Tiếng lòng tha thiết ấy đã đến được với các ca sĩ.Đã được mong chờ đến vậy, ai có thể từ chối sự tha thiết đáng yêu ấy đây?"

Muốn tiếp tục nữa đúng không?"

Vâng—!Một tiếng hò reo thật dài vang lên.Cuối cùng, đạo diễn Jang ra hiệu OK rằng ông sẽ chịu trách nhiệm.Tuy nhiên, không thể biểu diễn thêm nhiều bài nữa."

Chúng tôi sẽ hát ca khúc mà các bạn muốn nghe nhất."

Chỉ một bài hát thôi.Họ sẽ thể hiện bài hát mà khán giả mong chờ nhất như là "màn trình diễn cuối cùng thực sự".Và tất cả nghệ sĩ đứng trên sân khấu đều biết.Khán giả đang chờ đợi màn trình diễn nào.Câu trả lời đã rõ ràng từ trước rồi.Đùng! – Tiếng trống lại vang lên.Dù không phải sân khấu của riêng họ, nhưng vì đây là bài họ từng muốn hát, tất cả đều tham gia với tâm trạng háo hức.[Đừng sợ bóng tối]Lần này không chỉ mình cậu thiếu niên ngân nga, mà tất cả cùng hòa giọng.Âm trầm chắc nịch, giọng khàn khàn, trung trầmGiọng nhẹ nhàng và âm cao hòa vào nhau.Tựa như những hiệp sĩ đứng trước nhà vua cùng cất tiếng hát.[Chịu đựng những cơn sóng dữ]Tất cả fan đồng loạt rút gậy cổ vũ ra và giơ lên cao, cùng nhau vẫy mạnh.Dù giọng khàn đến vỡ, họ vẫn cất tiếng hát.[Chúng ta sẽ giang rộng đôi cánh đã gãy]Giậm chân thật mạnhVà bật nhảy theo nhịp trống.Ah-ah-ah-ahAh-ah-ah-ahGiờ không còn phân biệt được ai có giọng như thế nào nữa.Vì mọi giọng hát đã hòa làm một.Giờ đây không ai còn phân biệt được giọng của ai.Bởi tất cả giọng hát đã hòa làm một.[Vì một ngày mai rực rỡ]Từ lúc nào, ranh giới của sân khấu đã biến mất.Sân khấu hình tròn khổng lồ.Vầng sáng vương miện tím của Liv, ngôi sao đỏ rực của Shin Joo-hyuk, và ngọn hải đăng trắng của Lee Seong-rim.

Ánh sáng hồng và lam đậm đan xen.

Những gậy cổ vũ rực sáng giữa màn đêm như thể tạo nên cả một dải ngân hà.Những con người yêu nghệ sĩ của mình hơn bất cứ ai, chính họ đã xua tan bóng tối.

Tiếng hô vang "chúng ta đang ở bên nhau" của họ đã hóa thành ánh sáng.Tiếng reo hò của những vì sao—[Chúng ta sẽ không bao giờ thua cuộc]Một hiện tại huy hoàng đã hiện hữu tại nơi ấy.Halo bước lên phía trước, giơ cao một tay về phía bầu trời.Thật sự, là một đêm tuyệt đẹp.#Và rồi, hai ngày trôi qua kể từ đó.Một khoảng thời gian không dài, nhưng lại là khoảng thời gian đầy chấn động đối với Halo.Vì đó là khoảng thời gian cậu ngất xỉu ngay khi về đến nhà và chỉ tỉnh lại sau đó.Thứ đón chào cậu là cơ thể đau nhức rã rời và chiếc điện thoại đã hết sạch pin.Và cả gương mặt lo lắng của bố mẹ.Ngoài ra, tất cả các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng và trái cây đột nhiên được chuyển đến với số lượng lớn.Trên bàn ăn, quan trọng hơn cả, là một bát cháo có thịt bò băm.Halo ngồi xuống với vẻ mặt ngơ ngác, vừa đợi điện thoại sạc vừa lơ ngơ chưa hoàn hồn."

Con thấy vị thế nào?"

"Ngon ạ.

Nhưng mà... có chuyện gì xảy ra sao ạ?

Tại sao lại đột nhiên ăn cháo?"

Cậu không than cơm mà chỉ thắc mắc vì từng nghe nói cháo là món ăn dành cho người bệnh.

Trước sự ngạc nhiên của cậu, mẹ cậu tròn xoe mắt đáp lại."

Chẳng lẽ con không biết à?

Hae-il à, con đã ngủ suốt hai ngày rồi đó."

"!"

"Ngủ như chết luôn.

Làm mẹ giật cả mình.

Bác sĩ bảo là con bị kiệt sức...

Nếu chậm chút nữa là mẹ gọi xe cứu thương rồi."

Sau đó, bố cậu nói thêm như để nhấn mạnh."

Bố hiểu, nhưng lần sau đừng làm quá thế nữa nhé."

Thật lạ là bố cậu cũng đang dán cao dán giảm đau ở tay và vai.'Mình đã quá sức đến vậy sao?'Vừa ăn cháo, cậu vừa chìm vào suy nghĩ, rồi dần dần, ký ức ùa về trong đầu óc còn trắng xóa.Sự cuồng nhiệt của buổi concert sau thời gian dài.Khoảnh khắc cậu tung hoành như một cậu nhóc tuổi dậy thì thực thụ."

Ừm."

Lúc đó thật sự không thấy mệt.Nhưng nhìn cơ thể đau nhức thế này thì rõ ràng là đã quá sức.Tất cả là do adrenaline.Cảm thấy vừa trống rỗng vừa hiểu được lý do tại sao bản thân lại ngủ liền hai ngày.'Đúng là mình còn yếu thật.

Vẫn còn một chặng đường dài phía trước.'Trước đây, dù có ăn mừng bằng tiệc tùng điên cuồng sau concert, uống bao nhiêu rượu, cũng chưa từng ngủ liền hai ngày.Cậu đã thất bại trong việc kiểm soát thể lực.

Cậu thừa nhận là điều đó không chuyên nghiệp.Dù vậy, Halo vẫn nhún vai.Thật đáng tiếc khi hai ngày đã trôi qua nhưng cũng là chuyện đã qua.Không phải cả tuần đâu mà lo.

Chỉ là hai ngày thôi.'Hai ngày thì xảy ra chuyện gì được chứ?'Chỉ là hai ngày.Quá ngắn để có chuyện gì to tát xảy ra.48 tiếng.

172,800 giây.Công việc sản xuất album có thể bắt đầu lại từ bây giờ.

Những người liên lạc thì cứ ăn xong rồi trả lời dần là được.Halo lại bắt đầu nhấm nháp bát cháo.Cậu nhấn mạnh một lần nữa: chỉ là hai ngày mà thôi.Tới lúc đó, Halo vẫn chưa biết.Trong vòng hai ngày đó, mọi thứ có thể thay đổi rất nhiều.#Đúng vậy.

Trên đời này, có những thay đổi xảy ra chóng mặt.[2030 SONG FESTIVAL – Rendezvous, đạt tỷ suất người xem kỷ lục 25%, yêu cầu sản xuất mùa 2 tràn ngập...][Lễ hội âm nhạc tại Gangwon, ghi nhận 50,000 khách tham dự][Khán giả A: Cảm giác như được xem một vở nhạc kịch][Nhiều khán giả than đau dây chằng ngón tay...

Đến đau cũng không nhận ra]Tỷ suất người xem đang từ 15% tăng dần, đạt đỉnh ngay trong ngày diễn ra chương trình.

Sáng hôm sau, ngay khi tỷ suất được công bố, mọi trang tin đều đồng loạt đưa tin.Mọi người bắt đầu thu thập phản ứng của khán giả tham dự và người xem truyền hình.Chủ đề về Rendezvous trở thành tâm điểm.Chỉ cần nhắc đến Rendezvous, lễ hội, hay tên của bất kỳ nghệ sĩ nào tham dự là lượng truy cập tăng vọt.Và trong số họ, không có cách nào các phóng viên không biết người được nhắc đến nhiều nhất.Dù có trực tiếp đến xem, xem qua sóng truyền hình, hay chỉ nghe kể lại.Mọi người đều biết rằng trên một sân khấu không có sự cạnh tranh, nhưng có một nhân vật chính nổi bật.[Avengers thực thụ đã hội tụ, và ai là Iron Man dẫn dắt họ?][Dàn nhạc sống chuyển động – Và vị nhạc trưởng dẫn dắt nó là ai? (jpg)][Bây giờ, ai mới là 'em út' đây?]Điều đáng nói là người đó không phải một nghệ sĩ được mong đợi từ trước, mà là một tân binh mới chỉ debut được 2 tháng.Tình hình này dự kiến sẽ làm nóng Hàn Quốc trong ít nhất là tháng tới.

"Cống hiến như Mozart.

Tái sinh như Beethoven.

Một mình sống lần hai.

Trời, Hae-il giờ thành siêu sao rồi."

"Điều này thật điên rồ."

Kim Deok-soo lâu lắm rồi mới gác lại quyển truyện tranh, đọc lướt qua tiêu đề bài báo.

Giống như đang đọc một tựa tiểu thuyết, đầy hấp dẫn.Cậu bạn bên cạnh là Bae Gong-hak cũng không giấu được sự trầm trồ.Họ đã biết sẽ đến ngày Hae-il nổi tiếng, nhưng không ngờ điều đó lại xảy ra nhanh đến vậy.Không, dù có biết thì cũng nghĩ em ấy sẽ nổi tiếng với cái tên HALO, chứ chẳng ai ngờ lại là Roh Hae-il.Dân mạng thường nói "sinh ra để thành công", và họ cũng đồng ý phần nào.

Tài năng thì sẽ tỏa sáng.Tài năng mà họ từng nhận ra từ sớm nay đã nở rộ."

Hae-il nổi tiếng là đúng rồi.

Trên sân khấu đúng là bùng nổ luôn."

"Ừ.

Tôi chỉ nhìn thấy Hae-il thôi.

Chắc vì là người quen nên thấy rõ hơn."

"Chắc không hẳn đâu, người khác cũng nói thế mà."

Điều đó có vẻ hơi bất thường.Một vẻ ngoài hào nhoáng hơn.Ngay cạnh cậu còn bao nhiêu người sở hữu ngoại hình rực rỡ hơn, độ nhận diện và fandom cũng lớn hơn, vậy mà chỉ có cậu bé ấy là lọt vào mắt tất cả."

Một thiên tài thực thụ đấy."

Bae Gong-hak búng tay một cái.Dư âm từ sân khấu tại lễ hội âm nhạc mà anh xem qua truyền hình vẫn chưa tan biến.Cũng có chút tiếc nuối vì đã không cố gắng hơn để giành được vé.Dù chỉ xem qua màn hình mà cũng nổi da gà.Không biết nếu có mặt tại hiện trường thì sẽ điên rồ đến mức nào?Đáng lẽ phải đến đó, gào thét đến khản cổ theo từng cử chỉ của thiên tài nhỏ ấy.Trên thực tế, lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh cảm thấy thôi thúc muốn nhấn phím đàn.

Đó là mong muốn đầu tiên anh cảm thấy sau một thời gian dài, sau khi từ bỏ âm nhạc.

Bây giờ đó chỉ là một kỷ niệm đẹp."

Họ nói tập cuối cùng sẽ chiếu vào tuần sau.

Phần trình diễn đặc biệt đã bị cắt giữa chừng."

"Hae-il cũng xuất hiện?"

"Nghe nói còn điên hơn nữa."

Họ không có mặt tại hiện trường, nhưng tin đồn về cậu vang khắp nơi.Cũng đúng thôi, có tới 50,000 người có mặt hôm đó.50,000 cái miệng đều đang nói về sân khấu ấy, làm sao mà không nghe thấy cho được?Và điều đáng kinh ngạc là, hơn nửa trong số đó đang nói về cậu bé.Điều này có nghĩa là gì?

Họ biết rất rõ.Là một ban nhạc đã từng làm nhạc.Và là một phần của công chúng.Công chúng đôi khi dễ bị dẫn dắt, không phải lúc nào cũng đúng, nhưng gu của họ thì luôn chính xác."

Giờ em ấy sống ở một thế giới hoàn toàn khác rồi."

Ừ, khả năng ca hát, phối khí, sáng tác vốn không biến mất, và trước giờ cũng được biết đến một cách rải rác.

Nhưng bây giờ thì khác.Nhưng bây giờ khác.Ba chữ tên cậu đã khắc sâu vào tâm trí mọi người.Cuộc đời đã rẽ ngoặt 180 độ."

Hae-il giờ chắc bận lắm nhỉ?"

"Cậu có liên lạc thử chưa?"

"Chưa.

Sợ làm phiền.

Người khác chắc cũng đang làm phiền rồi.

Bọn mình không nên thêm nữa.

Giữ lại như một kỷ niệm là được."

Bae Gong-hak gật đầu.Sự nổi tiếng bất ngờ.

Sự chú ý đột ngột.Sắp tới sẽ không chỉ là sự quan tâm tích cực, mà cả ánh nhìn không mong muốn và tiêu chuẩn hà khắc cũng sẽ đổ dồn tới.

Cảm giác đó sẽ thế nào nhỉ?Không dễ tưởng tượng ra, nhưng nếu là anh, hẳn sẽ thấy rất bối rối.

Và nặng nề nữa.Nhưng nếu là Hae-il thì sao?Liệu có điềm nhiên như mọi khi?Gương mặt trầm tĩnh ấy lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí.Thế nhưng, anh vẫn không dám chắc.

Dù biết cậu nhóc ấy không giống bất kỳ đứa 17 tuổi nào khác, thì dù sao vẫn chỉ mới 17.Dù có trưởng thành đến mấy, với họ, cậu vẫn là một đứa trẻ."

Tôi không biết gì khác, nhưng chắc chắn là em ấy đang bận tối mắt."

Chắc hẳn giờ quảng cáo và lời mời biểu diễn đang đổ tới như thác lũ.

Có khi em ấy đang chuẩn bị chèo thuyền khi nước đang dâng.Thôi thì—Bae Gong-hak chỉ nghĩ đơn giản.Dù là gì đi nữa, cậu nhóc ấy cũng sẽ làm tốt thôi.Chỉ mong cậu đừng đánh mất đam mê và sống thật vững vàng.Như Jin-young, người vừa mới lấy lại phong độ đỉnh cao, nay vẫn miệt mài biểu diễn ở các live club.Còn anh, người đã từ bỏ giấc mơ xưa và chấp nhận cuộc sống hiện tại, vẫn luôn thấy ngưỡng mộ và ghen tị với những ai giữ được đam mê ấy.Dù thế nào đi nữa, con đường trải hoa hồng trước mặt cậu thiếu niên giờ đã mở ra là điều không thể chối cãi.Cánh hoa đầu tiên đã nở rộ tại nơi ai cũng có thể nhìn thấy.

Trên tất cả nền tảng âm nhạc Hàn Quốc, bao gồm cả bảng xếp hạng Subak.Ngay khi concert kết thúc, sáu bản song ca phát hành dưới dạng album đã lập tức leo lên top chart tương ứng với mức rating 25%, thậm chí còn ganh đua nhau trong khu vực "vùng đất bê tông".(note: vùng đất bê tông chỉ khu vực BXH trên cao, rất khó chen chân vào.)Và hiện tại, hai ngày sau.Đỉnh cao nhất của bảng xếp hạng Subak.Ánh mắt những người từng thống trị Subak nay ánh lên nét ngỡ ngàng.'Cuối cùng thì...'Một sự thay đổi—có người khao khát, cũng có thể có người không mong đợi—đã xảy ra.[1.

Bài ca của anh hùng (2030 SONG FESTIVAL – Rendezvous) │ Hwang Ryong-pil, Roh Hae-il][2.

Another Day │ Roh Hae-il][3.

Like a Heroin │ HALO]Cánh cổng tưởng như vĩnh viễn không thể xuyên thủng đã được mở ra.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 73: Đây mới là cuộc sống


Ánh nắng tràn vào qua khung cửa sổ lớn.Lớp bụi lơ lửng trong không khí và mùi hương của nắng mai.Người đàn ông già đứng bên cửa sổ, toàn thân đắm mình trong ánh sáng ấy."

Thật là ấm áp."

Một giọng nói ngọt ngào len lỏi bên tai ông.Dù ánh nắng mùa xuân hôm đó rất ấm, có lẽ điều ông đang nói đến không chỉ là ánh mặt trời."

Không ngờ cậu ấy có thể làm ra kiểu nhạc này nữa đấy."

Chẳng biết từ khi nào, đôi mắt người đàn ông đã mở.Đôi mắt ấy xanh thẳm, như mắt của một người trẻ.Giai điệu bắt đầu từ bên kia bán cầu, rồi đến được với ông, khác hoàn toàn với những gì ông tưởng tượng.Cũng có khoảnh khắc ông nghĩ, nghe chẳng giống âm nhạc của mặt trời chút nào.Thế nhưng âm nhạc lại dịu dàng, và mang một loại sức mạnh chưa từng thấy.Giống như tấm lụa mềm, chỉ cần chạm tay vào là sẽ trôi tuột vào lòng."

Không biết trong thời gian qua đã có sự thay đổi gì..."

Một dòng nhạc hoàn toàn đối lập.Nếu âm nhạc của mặt trời chi phối và lan truyền cảm xúc người ngheThì âm nhạc này lại nhẹ nhàng vỗ về cảm xúc ai đó.Có thể gọi đây là âm nhạc của cùng một người được không?Người đàn ông cảm thấy cơn khát dâng trào.Một sự thay đổi bất ngờ và tuyệt vời đến từ nghệ sĩ mà ông yêu quý nhất.Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?Ông muốn tận mắt chứng kiến, nghiền ngẫm từng chút một.Nếu không phải vì còn có vị trí phải giữ, có lẽ ông đã lên máy bay từ lâu rồi.Người đàn ông đó, August Veil, quay người lại và nhìn vào màn hình máy tính.Trên máy tính của ông là hàng loạt tin tức mới nhất, mạng xã hội và báo cáo âm nhạc.Từ lúc ký hợp đồng đến nay, tất cả dữ liệu này đều có một điểm chung cái tên "HALO", biệt danh "Mặt trời", và thậm chí là "Người không thể gọi tên - vì chẳng ai biết tên thật."

Nhưng giờ thì khác rồi.Một phần khác của màn hình xuất hiện hàng chục bài báo với một cái tên mới."

Roh Hae-il."

Một cái tên mà ông đã thấy trên hợp đồng.---[BELLE] Mấy người có xem cái này chưa?Theo tôi thấy, cậu ta rõ ràng là con trai của Mặt trời đấy.---"Con trai ư, hahaha..."

Từ những video cover đang hot của HALO được tag bởi siêu sao Belle Morrison, cho đến video về một cậu bé đứng giữa sân khấu tối thui mà lại tận hưởng sân khấu hơn bất cứ ai, tất cả hiện lên trước mắt ông.Dù yêu âm nhạc của Mặt trời, ông cũng bị thu hút bởi thứ âm nhạc dịu dàng như ánh trăng kia.August Veil dõi theo sân khấu của chàng trai ấy, như kẻ đang yêu.Và rồi...Có hai người đang nhìn lén ông qua khe cửa chớp."

Không ngờ sếp lại đắm chìm trong nhạc của người khác, chứ không phải của HALO.

Đã mấy tháng rồi nhỉ?"

"Cũng có thể mà..."

Chàng trai trẻ vừa mới vào làm thay cho Caroline tỏ vẻ ngạc nhiên.Một trong hai người biết rõ gương mặt của HALO tại Veil chính là Caroline, đã lên tiếng bênh vực."

Vả lại, lại là một ca sĩ châu Á nữa chứ.

Thật bất ngờ.

À, tôi không có ý gì đâu, chỉ là âm nhạc châu Á không dễ tiếp cận mà.

Lại còn không phải K-pop."

"..."

Dù Caroline chẳng nói gì quá đáng, chàng trai vẫn vội vàng phủ nhận việc mình là người phân biệt chủng tộc, rồi nhanh chóng nói tiếp:"Tất nhiên là tôi hiểu thôi.

Sếp là fan cuồng của HALO mà.

Có thể vì ca sĩ đó thể hiện bản cover quá tốt nên sếp cũng bị cuốn hút.

À, chị có xem cái video Belle Morrison tag không?"

"Không xem mới là lạ.

Dù sao tôi cũng là người phụ trách của cậu ấy mà."

"Phải rồi ha."

Đôi mắt chàng trai sáng bừng lên trước câu trả lời của Caroline.Caroline bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.Từ lúc biết cô là người phụ trách của HALO, anh ta lập tức trở thành "sát thủ dấu hỏi."

'Vậy là chị từng gặp trực tiếp HALO rồi đúng không?

Anh ấy thật sự là người như thế nào?''Chị đã ký hợp đồng với HALO kiểu gì vậy?

Mấy nhân viên khác còn chẳng biết gì mà.''Anh HALO không lên truyền hình là vì sao?''Album tiếp theo của anh ấy...'Anh ta cứ tuôn ra đủ loại câu hỏi cho đến khi Caroline phải hét lên: "Jason, đủ rồi đấy!"

May mà không hỏi mấy chuyện quá sâu về HALO.Chỉ là anh ta đang review video cover mà gần đây anh ta thấy ấn tượng."

Điều khiến tôi bất ngờ là giọng cậu ấy khá giống HALO.

Không phải hoàn toàn, chỉ một chút thôi?

Khoảng 1.5 giây, tôi thật sự tưởng đó là HALO hát.

Nếu không phải bản gốc mà là bản lồng tiếng, có khi tôi bị lừa thật."

"Vậy à."

"Nói cậu ấy là 'con trai của Mặt trời' thì hơi phóng đại, nhưng rõ ràng là một ca sĩ đầy triển vọng.

Không biết sếp đắm chìm như thế vì có ý định chiêu mộ không nhỉ?"

"Ồ, thú vị đấy."

Caroline chỉ gật gù theo kiểu ứng phó chuyên nghiệp, thỉnh thoảng chen vào mấy câu như "Thật sao?"

"Ồ, thú vị đấy."

"Thế rồi sao?"

để đẩy câu chuyện qua loa."

À mà Caroline này."

"Ừ?"

"Chị nghĩ HALO đã xem cái video cover đó chưa?"

Rồi đấy, cuối cùng cũng hỏi.Caroline mỉm cười dịu dàng—"Chị không biết."

Không nói điều Jason muốn nghe."

Dạo này hot như vậy, có thể cậu ấy đã xem rồi, mà cũng có thể chưa."

"Chị chưa hỏi thử à?"

Jason có vẻ nghĩ cô thân thiết với HALO đến mức có thể trò chuyện thường ngày.

Thực ra thì, ở Veil cũng có vài nhân viên thân với nghệ sĩ, không phải không có."

Cậu ấy bận lắm, như cậu biết rồi đấy."

"À đúng ha.

Sắp phát hành album nữa.

Mà các nơi đang liên tục gửi lời mời."

Caroline nhanh chóng đổi chủ đề, và Jason cũng hưởng ứng rất nhiệt tình.Có lẽ anh ta còn chẳng nhận ra cuộc trò chuyện đã bị chuyển hướng."

Tất cả mọi nơi đều muốn có được cậu ấy."

Dù Jason không biết chính xác mức độ, vì Caroline là người xử lý hòm thư liên hệ, nhưng anh ta vẫn quả quyết.Từ những bản nhạc huyền thoại chưa từng công bố, cho đến sự trở lại hoành tráng, và hình tượng ca sĩ không lộ mặt.Tất cả từ âm nhạc đến hành động của cậu ấy đều khiến người ta phát cuồng.Khi sự chú ý ngày càng gia tăng, việc các nơi muốn mời cậu ấy cũng là lẽ thường.Và cánh cửa duy nhất họ có thể gõ vào, chính là Veil, đơn vị phân phối âm nhạc duy nhất kết nối được với cậu ấy.Dù Veil chỉ là một công ty phân phối (Aggregator), nhưng vì có liên hệ với cậu ấy, nên thư từ, yêu cầu hợp tác đổ về như thác lũ.Không chỉ trong ngành giải trí hay truyền thông, mà còn từ khắp nơi trên thế giới.Càng nhiều lời mời, các công ty nhỏ dần bị loại khỏi cuộc chơi.Chỉ còn lại những ông lớn.Đặc biệt, sau khi album thứ 5 "Addiction" ra mắt, ngành tìm đến HALO nhiều nhất chính là những nơi chú trọng hình ảnh gợi cảm.Tức là các thương hiệu thời trang, trang sức, đồng hồ, nước hoa... nói chung là luxury brands.Hầu hết đều yêu cầu giọng hát hoặc âm nhạc của cậu ấy, nhưng cũng có những yêu cầu đưa ra sản phẩm mang tên HALO.Thậm chí có những công ty nói rằng, không cần biết cậu trông như thế nào, là người thế nào, họ vẫn muốn cậu làm người mẫu.Những lời đề nghị kiểu "mời ăn một bữa" đã trở thành câu chào cửa miệng.Cũng có những lời mời tham gia sự kiện, lễ hội do các tập đoàn tự tổ chức.Ví dụ như—"Chị biết không?

Fan đang tha thiết mong HALO sẽ tham dự Coachella đấy.

Không rõ ai tung ra tin đồn, nhưng nghe nói cậu ấy sẽ xuất hiện ở đó."

"Là fan mong muốn thôi chứ sao."

Liên hoan âm nhạc và nghệ thuật Thung lũng Coachella (Coachella Valley Music and Arts Festival).Tại lễ hội âm nhạc lớn nhất Bắc Mỹ, nơi mỗi năm đều có những nghệ sĩ hàng đầu như Oasis, Coldplay, Lady Gaga tham gia và trình diễn nhiều thể loại âm nhạc đa dạng, các lời mời dành cho HALO vẫn liên tục đổ về."

Vậy nên, chị Caroline, tôi nghĩ sẽ thế nào nếu chị trực tiếp gặp mặt anh HALO?

Chẳng phải đây là cơ hội không nên bỏ lỡ sao?"

Ngay lúc đó, chỉ một câu nói ấy lọt vào tai khiến Caroline giật mình, rồi lập tức nghiêm mặt lại."

Jason."

"Vâng?"

Giọng cô trầm xuống, khiến chàng trai theo bản năng lập tức nhận ra bản thân đã lỡ lời.Một phản ứng cho thấy anh vẫn chưa hiểu rõ mình đã sai ở đâu.Caroline hiểu điều đó.Anh từng là nhân viên của August Records, và rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn gột bỏ ảnh hưởng từ đó."

VEIL không phải là August Records."

"..."

"Có nghĩa là chúng tôi không phải hãng sản xuất đĩa, cũng không phải đơn vị quản lý.

Chúng tôi sẽ truyền đạt yêu cầu, nhưng quyền tự chủ của nghệ sĩ là ưu tiên hàng đầu.

Chúng tôi không có quyền ép buộc hay thuyết phục anh ấy.

Mong cậu ghi nhớ điều đó."

Đó cũng chính là lý do HALO đã chọn VEIL.Caroline nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ và dứt khoát nói."

Chúng tôi là đơn vị phân phối."#Một mặt khác.Kẻ khiến người ta xao xuyến, khiến người khác lo lắng, rồi bất ngờ trở thành ngôi sao khiến cả thế giới ồn ào, lúc này lại đang bình yên hơn bất cứ ai.Thức ăn tráng miệng, ghế sofa, tivi – ai mà chẳng thấy bình yên với những thứ ấy chứ.Halo vừa ăn kem vừa xem lại sân khấu mà mình đã biểu diễn.

Không phải hôm qua, mà là ba ngày trước.Chiếc tivi màn hình lớn dẫu không truyền tải được trọn vẹn bầu không khí cuồng nhiệt ngày ấy, nhưng ít nhiều vẫn đủ để khiến cậu rùng mình.Cậu lắc đầu khi nhớ lại cảm giác hồi hộp lúc đó.Dậm chân lại với nhau.Muốn biểu diễn lại quá đi mất.Một khi đã nếm lại hương vị của sân khấu mà kẻ nghiện ấy từng quên, thì đúng là khó lòng thoát ra nổi.Lần này, cậu muốn dựng một sân khấu chỉ dành cho riêng mình.Vì cậu rất tham lam, không muốn nhường sân khấu cho bất kỳ ai.Tất nhiên, biểu diễn kết hợp cũng vui phần nào.Nhưng cậu vẫn thích khoảng thời gian do mình làm chủ từ đầu đến cuối hơn.'Cứ phân phối thể lực cho ổn là được.'Những ngày tưởng chừng rất xa xôi giờ đây lại cảm thấy rất gần.Và rồi, dần dần, những điều cần chuẩn bị bắt đầu hiện lên trong đầu.Halo quyết định đã đến lúc làm chuyện mình vẫn trì hoãn bấy lâu nay.'Giờ cơ thể đã hoàn thiện, tiếp theo là tìm tay chân thôi.'Biểu diễn thì một mình cậu cũng có thể làm, nhưng một buổi concert thì không thể tạo ra một mình.Thế nên, sau khi đã tìm lại được thân thể, giờ là lúc tìm "tay chân" có thể cùng mình chuyển động.Chính là "ban nhạc" sẽ cùng cậu tạo nên sân khấu.Cậu chợt nhớ đến ban nhạc từng gặp tại nhà riêng của Hwang Ryong-pil.Nhìn thấy họ, cậu lại muốn có một ban nhạc cho riêng mình.'Còn lần đầu thì mình gặp họ kiểu gì nhỉ?'Hồi đó chắc là công ty thu âm kiếm người hộ, nhưng vì mâu thuẫn thường xuyên nên ban nhạc thường tan rã.

Phải mất mấy năm sau cậu mới gặp được những người phù hợp.

Ở các buổi tiệc, quán rượu hay thậm chí ngoài đường.Dĩ nhiên, lúc đó cậu không chủ đích đi tìm người, tất cả chỉ là kết quả của sự tình cờ mà thôi.Trên màn hình giờ đã đen ngòm, phản chiếu gương mặt chán nản của cậu.Halo tự hỏi giờ có nên bắt đầu lang thang các quán rượu và đường phố ở Hongdae không.Nhưng trước tiên—"Con định đi đâu đấy?"

"Phòng thu ạ."

"Con không nghỉ ngơi gì à?"

Park Seung-ah giật nảy mình.Thằng con trai ngủ lịm suốt hai ngày nay lại vừa ăn xong đã định ra ngoài?Bản năng người mẹ mách bảo mình nên phản đối điều đó."

Con đi chơi mà."

"-."

Con trai vừa cười vừa đáp, trông đáng yêu đến mức cô chẳng nỡ ngăn lại.Cô cảm thấy lo lắng nhưng cũng vui.Park Seung-ah cảm thấy bối rối vì sự do dự của mình, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.Biết làm sao được.

Người ta vẫn nói, cha mẹ không thắng nổi con cái.Vậy thì chỉ còn cách nấu cho nó ăn những món thật ngon, và yêu thương nó nhiều hơn nữa thôi.Halo chẳng hay biết gì về tấm lòng của mẹ, chỉ khẽ đội mũ lười biếng che đầu.Cậu định tranh thủ thời gian nghỉ để chỉnh sửa lại album dự kiến phát hành vào tháng 5.Tìm nhạc công mới sẽ là một hành trình dài, mà hơn hết, cậu cũng có thứ muốn làm.Bởi album cần chỉnh sửa không chỉ là album thứ 6 của HALO."

Thế con ở lại một chút nữa nhé?

Mẹ chở con đi."

"Con có thể đi tàu điện ngầm mà."

"Đến tận Seongsu mà đòi đi tàu điện?"

Mẹ cậu phản ứng đầy ngạc nhiên.À, phải rồi.Halo khẽ gật đầu sau một nhịp chậm trễ.Cậu đã quá quen với cuộc sống của Roh Hae-il, đến mức quên mất bản thân là Halo.Nếu bước ra bây giờ, thể nào cũng bị người ta vây quanh, chẳng thể nhúc nhích nổi.Thử nhìn qua cửa sổ xem, đám người không thể vào được trong chung cư kia, liệu có phải đang tìm cậu không?Nếu là Halo, cậu sẽ đơn giản dùng sức đẩy ra, hoặc cứ lái xe mà đi.Nhưng Roh Hae-il thì không có sức mạnh, cũng chẳng có bằng lái."

Có lẽ đến lúc phải thi bằng lái rồi."

"Tiếc là phải đủ 18 tuổi mới được thi bằng lái con ạ."

"!"

"Chờ chút, mẹ chở con đi."

Thấy gương mặt con trai đầy ngỡ ngàng, mẹ cười rồi lắc lắc chìa khóa xe.Trong lúc đi thang máy xuống, điện thoại bắt đầu reo liên tục.Từ lúc vừa bật nguồn lại chiếc điện thoại hết pin, nó cứ kêu mãi không dứt.Không chỉ một hai người gọi đến, mấy cư dân khác trong chung cư cũng len lén nhìn về phía cậu.Halo vội nhấn vào tin nhắn từ chối đầu tiên trong danh sách để hoãn lại cuộc gọi.Dù sao cũng đã gửi tin nhắn rồi, chắc như vậy là đủ.[Tôi đang lái xe, sẽ gọi lại sau][Shin Joo-hyuk: ㅋㅋ Mười bảy tuổi cũng là vị thanh thiếu niên miễn trách nhiệm à?][Han Ra-yeon: Gì cơㅋㅋㅋlái xeㅋㅋㅋHae-il à, đi lái xe với chị không?]Cậu chỉ định nhắn là hãy chờ cậu một chút, nhưng mấy người kia thấy tin nhắn hời hợt thì liền phản hồi lại.:Dù không bị bao vây trong bãi đỗ xe Lake Palace, nhưng lại có một vấn đề khác."

Ôi trời, chỗ này cũng có người..."

"Ồ."

Đương nhiên không thể chỉ có nhà riêng.Halo nhìn đám người đứng tụ tập trước trụ sở label, khẽ cảm thán.Chừng ba, không, bốn người?"

Hay là quay lại nhà nhỉ?"

"Không đâu.

Cứ vào thôi."

"Vào á?

Hae-il à!"

Ở đây ít người hơn ở nhà, nên phải tranh thủ cơ hội mà lách vào.Trước khi mẹ kịp nói gì, Halo đã mở cửa xe và bước xuống."

Ơ, là Roh Hae-il kìa!"

"Cậu Roh Hae-il, nhìn về đây chút được không!"

Đèn flash chớp lên liên tục.Nếu cậu thực sự là một cậu bé mười bảy tuổi vừa mới nổi tiếng lần đầu, có lẽ cậu sẽ thấy hoảng loạn và sợ hãi.Nhưng người đứng đây là Halo.Halo điềm nhiên giơ tay vẫy."

Chào buổi sáng."

"Giờ là trưa rồi mà?"

"À, vâng."

Halo liền quay lại, vẫy tay với mẹ đang ngồi trong xe.Đám phóng viên nhận ra mẹ cậu, khẽ ngập ngừng trong giây lát, rồi chẳng khác gì bầy linh cẩu, đồng loạt giơ micro lên."

Phản ứng về sân khấu vừa rồi rất bùng nổ—""Cảm xúc của cậu khi một đêm thành sao—""Cậu đã xem bảng xếp hạng chưa?"

Bao nhiêu câu hỏi ập tới cùng lúc.Không phải bốn người, mà cứ như ba mươi người đang hỏi.Halo quan sát họ một lúc rồi mở miệng."

Tôi sẽ chỉ trả lời hai câu hỏi."

"Ờ—."

Tất cả lập tức im bặt và nhìn nhau dò xét.Ánh mắt họ như đang hội thoại.Người mới mà?

Phản ứng này không giống người mới chút nào?Sao trông cậu ấy lại chuyên nghiệp thế?Sau một lúc, một người như thắng trò chơi nhìn nhau liền cất tiếng."

Cậu đã xem bảng xếp hạng chưa?

Bài hát của cậu đang giữ hạng 1 và 2, cậu nghĩ lý do là gì?"

Cảm tưởng như là cảm nhận, mà lại hỏi lý do?Halo nghĩ đó là một câu hỏi kỳ lạ.Nhưng các phóng viên dường như không thấy điều đó có gì lạ cả.Họ đang háo hức chờ cậu trả lời.Lý do?

Rõ ràng quá còn gì.Cậu thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ.Hiển nhiên là...Vì âm nhạc của tôi..."

-Vì bài hát hay mà."

"!"

Các phóng viên đột nhiên trở nên phấn khích và bắt đầu ghi chép lại.Và sau đó các phóng viên lại bắt đầu đặt câu hỏi.Cứ như bị mất trí, họ quên bẵng đi lời Halo nói ban nãy.Cậu đã nói chỉ nhận hai câu hỏi.Vậy họ chỉ còn được hỏi một câu nữa.Halo im lặng, ánh mắt khiến vài người bắt đầu ý thức được, rồi chọn lại câu hỏi."

Vậy...

Cậu có thể chia sẻ cụ thể về kế hoạch sắp tới không?"

Halo nghiêng đầu.Cậu luôn tự hỏi tại sao những người này lại hỏi những câu hỏi hiển nhiên như vậy.

"Tôi sẽ làm nhạc của mình."

"Vâng?

Không có kế hoạch quảng cáo hay xuất hiện trên chương trình nào sao?

Chắc chắn đã có nhiều lời mời mà."

"Tôi đang chuẩn bị bài hát mới."

"!"#[Tin nóng: Roh Hae-il xuất hiện sau hai ngày im hơi lặng tiếng][Rendezvous – Roh Hae-il: "Vì bài hát hay mà."][Tương lai của Roh Hae-il: Đang chuẩn bị album mới]Bài báo đưa tin về sự xuất hiện của người trong cuộc sau hai ngày không có phản hồi đã nhanh chóng lan rộng trên internet.

Thông qua những người nhanh tay, thông tin đã được chia sẻ trên các cộng đồng và mạng xã hội.Và ngay cả những người quen biết cậu cũng không mất nhiều thời gian để tiếp cận thông tin."

Wow, Hae-il trông thoải mái quá."

"Có vẻ như em ấy ổn rồi."

Sau khi đọc được một bình luận ngớ ngẩn khi đang lái xe và chỉ để lại vài tin nhắn vô vị, mọi người đã cười khúc khích khi biết tin từ bài báo về tình hình của cậu."

Hae-il trông thật ổn."

"Không cần phải lo lắng nữa."

Bốn người đàn ông ngồi ở một góc Hongdae mỉm cười thoải mái.Cậu bé với vẻ mặt thư thái và không có gì khác biệt với thường ngày là Hae-il mà họ đã quen."

Phản ứng thế nào?"

"Phản ứng từ bài báo?

Không tệ lắm.

Phần lớn là tích cực."

Dù sao thì thế giới luôn có cái nhìn thiện cảm với những thiên tài lần đầu xuất hiện.Nhiều người đánh giá tích cực về thái độ tự tin của cậu, và có người cảm thấy ưa thích khi nghe cậu nói rằng đang làm công việc chính thay vì quảng cáo hay truyền hình.Dĩ nhiên, cũng như mọi khi, có những bình luận tiêu cực.[Nhờ bóng của Hwang Ryong-pil mà được hạng 1 chứ gìㅋㅋ Gì mà bài hay cơ chứ ㅋㅋ]
[Tưởng mình là HALO chắc?

Cover được vài bài mà đòi phát hành bài mới sau 1 tháng á?ㅋㅋ][Đúng kiểu mắc bệnh "HALO" rồi][Sắp xuống đáy thôi.

Sẽ có phốt nhân cách hay bạo lực học đường gì đó sớm thôi]Nhưng mấy cái đó không đáng để bận tâm.Bởi vì họ biết rõ tài năng thật sự rồi cũng sẽ được công nhận.Dù vậy—Bae Gong-hak lẩm bẩm."

Mong là Hae-il đừng chỉ thấy mấy bình luận tiêu cực."

"Cậu ấy không phải kiểu dễ tổn thương vì mấy thứ đó đâu mà."

Jang Jin-soo, đang giải bài tập toán, điềm nhiên đáp lại.Han Jin-young, đang ngồi trước mặt cậu ta, đưa tờ đáp án lên."

Jin-soo à, câu 3 là số 4."

"Ơ!

Không phải là câu 2 à?"

"Cậu ấy bảo không phải còn gì?"

"Tại sao lại không nhỉ?"

"Thì... ai biết?"

Jang Jin-soo thì không hiểu nổi, còn Han Jin-young thì lúng túng trước mặt cậu.Bae Gong-hak bật cười khúc khích, tiến lại gần hai người, quên luôn cả nỗi lo về Hae-il.Và cả Hae-il, người đang sống rất vui vẻ ở nơi nào đó, như chẳng hề có chuyện gì xảy ra."

Đây chính là cuộc sống."

Kim Deok-soo vừa nhìn quanh mọi người, vừa mỉm cười đầy mãn nguyện.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 74: Tôi đã muốn điều này từ lâu


Halo đặt kiện hàng cuối cùng vào bên trong.Sau đó, cậu nhìn chằm chằm đống hộp giao hàng bừa bộn quanh ghế sofa.Từ giỏ trái cây, nước ép, các loại vitamin, thiết bị tập luyện như tạ tay, đến những đồ dùng thiết yếu như khăn ướt và nước đóng chai.Khi cậu thông báo rằng mình đã ngủ suốt hai ngày và không thể liên lạc, những món này được bạn bè gửi đến.Cậu bị mắng một trận qua điện thoại, được ca sĩ khác giảng dạy về tầm quan trọng của việc giữ gìn sức khỏe.Nhưng không ngờ lại nhận được mấy thứ như thế này."

Đâu phải mình là bệnh nhân đâu mà."

Cậu đâu có bị bệnh nặng hay cảm cúm gì, chỉ là ngủ một giấc thật sâu thôi mà, vậy mà lại nhận được quà như thể đang nằm viện.Halo lẩm bẩm như đang cằn nhằn.Nhưng trái lại, cậu lại nhẹ nhàng mở từng món quà, đặt những bức thư lên mặt bàn kính.Khóe môi cậu hơi cong lên."

Ư..."

Sau khi dọn dẹp qua loa, cậu vươn vai một cái.Tiếng xương kêu răng rắc khi cậu duỗi người thật dài.Rồi cậu cảm thấy các ngón tay dường như dài ra hơn bình thường.Tầm nhìn cũng có vẻ cao hơn.Tóc cũng có vẻ rậm hơn một chút.Trong phòng làm việc không có máy đo chiều cao, nên cậu không biết liệu mình có thực sự cao hơn hay không.Nhưng việc ngón tay dài ra thì có thể kiểm chứng được.Halo lập tức ôm lấy cây guitar.Cậu gảy dây để kiểm tra vị trí của các đầu ngón tay.Đúng là dài ra thật.Cậu cảm thấy rất hài lòng.Tuy không thể phát triển hoàn toàn giống như cơ thể cũ, nhưng vẫn đang phát triển một cách thuận lợi.Sau đó Halo bắt đầu chơi guitar điện.Album thứ 6 của HALO sẽ được phát hành trước khi tháng 5 kết thúc.Cậu chơi giai điệu của một bài hát đã hoàn thành và chìm vào suy nghĩ.Về bài hát mới mà cậu đang sáng tác.Ban đầu cậu không có kế hoạch làm ngay, nhưng gần đây đã tìm được cảm hứng.Halo nhớ lại khán đài nhuộm đầy màu sắc của gậy cổ vũ, nhớ đến sân khấu mà tất cả đã cùng nhau tạo dựng.Những ánh sáng đỏ, tím, hồng, xanh và trắng tụ lại thành một dải ngân hà.Cậu biết rõ đó chỉ là đống ánh sáng điện tử vô hồn, nhưng lúc đó, trông chúng thật sự giống như dải ngân hà giữa bầu trời đêm.Giống như cách ngọn hải đăng đưa người ngư dân lạc lối trên biển trở về nhà Đó là dải ngân hà chỉ đường cho cậu quay về đúng lối."

Bầu trời đêm tối tăm..."

Không biết từ lúc nào, cậu đã bắt đầu ngân nga và gảy guitar.Âm thanh guitar điện mang lại cảm giác rùng mình."

Trải dài mãi..."

Dù thỉnh thoảng dừng tay, cậu vẫn tiếp tục hát."

Hành trình của những vì sao."

Chỗ này có tiếng bass trầm thì sẽ hay hơn.Khi đang nghĩ đến việc sắp xếp phần session, Halo dừng chơi.Và rồi bất chợt đứng bật dậy.:"Thời tiết đẹp ghê."

Dù mùa hoa anh đào đã qua, Halo vẫn sải bước trên đường phố Hongdae với vẻ mặt tươi tắn.Con người có thể thích những câu chuyện xa xôi, nhưng lại chẳng mấy ai quan tâm đến thế giới ngay trước mắt.Với trang phục thường ngày và chỉ đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, chẳng ai nhận ra Halo cả.Mà cũng có thể là vì ngoại hình của Roh Hae-il vốn dĩ quá bình thường.Nếu tóc cậu còn màu bạc thì có lẽ sẽ nổi bật, nhưng giờ đã cắt hết phần hư tổn và quay lại với mái tóc đen.Áo thun, quần jean, cùng chiếc guitar acoustic cũ kỹ luôn mang theo, giờ trông cậu chẳng khác gì một sinh viên bình thường.Điều này chẳng thể xảy ra với vẻ ngoài trước kia của cậu, nên Halo vừa thấy lạ lẫm vừa tận hưởng sự tự do.Không có lý do đặc biệt gì để đến Hongdae.Mong rằng sẽ vô tình gặp được bạn chơi cùng buổi biểu diễn thì xác suất thấp lắm.Chỉ là ra ngoài để đổi gió thôi.Nếu tình cờ gặp được người thú vị thì càng tốt.Chỉ tiếc một điều vì còn là vị thành niên, cậu không thể thoải mái uống rượu.Mà đáng ra uống buổi trưa mới là chuẩn nhất.Halo chép miệng, rồi hướng về khu vực busking.Một điều.Nếu có điều gì đó mà Halo không ý thức được—Thì đó là: dù Hàn Quốc có cá nhân chủ nghĩa cỡ nào, người ta có chăm chăm nhìn điện thoại đến đâu, thì vẫn có những người mắt rất tinh.Dù khẩu trang che kín mũi và miệng, thì đôi mắt vẫn lộ rõ, và chẳng có nhiều thanh niên thất nghiệp vác cây guitar to đùng đi lại vào ban ngày, nhất là vào ngày thường trong tháng Năm.Chưa kể, Roh Hae-il đang là cái tên nóng hổi nhất."

Ơ..."

Hai nữ sinh đại học, có lẽ chuẩn bị vào kỳ thi nên tranh thủ đi dạo Hongdae để thư giãn, liếc nhìn về phía Halo."

Phải không nhỉ?"

"Cũng giống đấy.

Nhưng nghĩ xem, làm gì có chuyện người nổi tiếng lại đi lang thang ngoài này."

Giọng thì thầm to nhỏ.

Rồi cậu cảm nhận được ánh mắt nóng rực.Halo quay đầu theo hướng ánh nhìn, chạm ngay vào bốn con mắt đang cháy bỏng."

Chắc là đúng đấy?"

"Cậu—."

Hai cô gái định đến gần hỏi chuyện vì đã chạm mắt với cậu.Và đúng lúc đó."!"

Đôi mắt cậu bé cong cong lên một cách dịu dàng.Không phải là kiểu đẹp trai đặc biệt gì, nhưng khi mắt cậu cong lên, cả hai cô gái đều cứng đờ lại.Có lẽ khóe môi cậu đang khẽ nhếch lên dưới lớp khẩu trang.Cậu không nói gì, chỉ giơ ngón trỏ lên trên khẩu trang.Hai cô gái không suy nghĩ gì, chỉ gật đầu liên tục như bị thôi miên.Cậu bé khẽ gật đầu với vẻ hài lòng, lướt ngang qua và khẽ nói."

Cảm ơn nhé."

Giọng cậu nhẹ như gió, luồn vào tai người nghe.Cứ như chính âm nhạc của cậu vậy, khiến người ta thấy ngứa ngáy tim gan.Cậu bé mang guitar từ tốn rời đi.Hai cô sinh viên nhìn theo bóng cậu như bị bỏ bùa, mãi đến khi cậu biến mất giữa đám đông mới bừng tỉnh."

Cái gì vừa xảy ra vậy?"

Cả hai không thể tin vào hành động vừa rồi của mình.Chỉ vì một cử chỉ của cậu bé ấy mà làm theo vô thức.Mà Roh Hae-il còn nhỏ tuổi hơn tụi mình cơ mà.Nghe bảo đang học cấp ba thì phải.Nhưng có một điều chắc chắn.Là họ đã bị cuốn hút bởi cử chỉ điêu luyện và chững chạc ấy.Cả hai quay sang nhìn nhau.Một người vẫn đang sờ tai như thể còn lưu lại cảm giác ngứa ngáy.Có chút tự ái, nhưng chẳng hề thấy khó chịu.Chỉ lặng lẽ nghĩ thẫn thờ.Giọng thì thầm ấy hay thật.Có cảm giác... cậu ấy cũng cao nữa.#"Chào các anh ạ."

"Không lẽ là Hae-il?"

Các anh vừa thấy cậu đã mừng rỡ ra mặt.Kim Deok-soo đang đọc truyện tranh liền đặt xuống, Baek Gong-hak thì đang xem tivi cũng bước lại.

Chẳng thấy Han Jin-young đâu."

Jin-soo không có ở đây."

Cũng dễ hiểu thôi.Chắc là Jang Jin-soo đang đi học.Cậu có thể hay đến trễ, nhưng chưa bao giờ nghỉ học cả.À, trừ những lúc đi quay phim."

Nếu em đến hôm qua thì còn gặp được đấy.

Tiếc nhỉ.

Hae-il, lâu rồi em chưa gặp Jin-soo phải không?"

"Vâng."

Lúc chuyển đến phòng làm việc cũng không đến.Lần cuối cùng gặp chắc là trong buổi busking chung với Raon."

Gặp là sẽ bất ngờ đấy."

"Tại sao ạ?"

Cậu ta cạo đầu vô chùa luôn rồi à?Ngoài lý do đó thì khó có gì khiến người ta ngạc nhiên."

Jin-soo giờ thành học sinh gương mẫu rồi.

Học chăm lắm.

Hôm qua còn ôm sách toán giải suốt đấy."

"!"

Có thật à?Jang Jin-soo mà học... lại còn—"Cậu ấy giải sách bài tập toán á?"

Halo trợn tròn mắt hỏi lại."

Sao tự dưng lại học ạ?"

"Nó bảo định thi đại học."

"...Chẳng lẽ Jang Jin-soo bỏ âm nhạc rồi?"

"Không muốn bỏ nên mới thi."

Khó mà hiểu được.Cậu tự hỏi liệu có thực sự cần thiết phải học đại học để theo đuổi âm nhạc hay không.Cả thế giới đang dạy chúng ta về âm nhạc.Khi Halo định hỏi lý do, liền khựng lại khi điện thoại rung lên.Người gọi là PD Jang.Halo ngẩng đầu lên sau khi kiểm tra sơ qua bên trong.Cậu chợt nhận ra, ngoài Jang Jin-soo ra thì còn một người khác cũng vắng mặt."

Còn anh Jin-young thì sao ạ?"

Cậu nhớ giờ này anh ấy thường không làm việc mà.Halo đảo mắt nhìn quanh.Dàn trống và synthesizer vẫn nằm nguyên vị trí.Phủ đầy bụi như thường lệ.

Nhưng có một điều đã thay đổi là mấy cây bass đặt bên cạnh đã biến mất.Cậu biết anh ấy đã chơi lại bass rồi.Không lẽ... cũng định thi đại học giống Jang Jin-soo?"

Jin-young dạo này cũng bận lắm."

"?"

"Gặp là em sẽ bất ngờ đấy."

Lại nữa.Baek Gong-hak chỉ cười tươi mà không trả lời.#Người ta từng nói rằng các chương trình tạp kỹ không bao giờ kết thúc bằng những tràng pháo tay.Thực tế, tạp kỹ là một lĩnh vực khó lòng rút lui khi còn đang được yêu thích.Nếu rating và mức độ gây chú ý giảm, chương trình sẽ bị hủy bỏ.

Còn nếu ngược lại, nó sẽ được kéo dài bằng mọi cách.Vì vậy, '2030 Festival-Rendezvous' đã trở thành một chương trình phát sóng vô cùng đặc biệt.Rendezvous, một chương trình vô cùng thành công, đã kết thúc với tỷ suất người xem là 28% trong tập cuối cùng có một 'màn trình diễn đặc biệt'.

Buổi lễ kết thúc bằng tràng pháo tay.Tất cả những người tham gia cũng trở thành người được hưởng lợi.Không chỉ có thêm nhiều lời mời lên sóng, mà cả hợp đồng quảng cáo, hợp tác cùng doanh nghiệp đều tăng vọt.Ca khúc phát hành từ chương trình cũng leo lên thứ hạng cao trong các bảng xếp hạng.Vì kết thúc thành công rực rỡ, tổ giải trí đã hỗ trợ tổ chức tiệc mừng kết thúc, việc thường chỉ thấy ở giới làm phim truyền hình.Tất nhiên, đằng sau sự hỗ trợ đó còn là mục đích thăm dò phản ứng về mùa 2.Dù chưa ký kết chính thức, nhưng Rendezvous mùa 2 gần như đã chắc chắn."

Nghe nói chuẩn bị làm mùa 2 rồi, chúc mừng nhé."

"Tin đồn lan nhanh ghê?"

"Thì nổi tiếng mà."

Sau buổi tiệc kết thúc đơn giản, các ca sĩ lại tụ họp riêng.Ban đầu định đi quán nhậu, nhưng vì có người chưa đủ tuổi nên đã thuê một quán cà phê live bán bia nhẹ để giữ không khí ấm áp.Ai đó đã mang theo cả champagne không cồn, họ nâng ly chúc mừng cậu thiếu niên trước tiên."

Dành tặng Hae-il, người đã trở thành siêu sao!"

"Rất mong được giúp đỡ, thưa ngài siêu sao."

"Khụ khụ, xin đừng quên chúng tôi."

"Nếu mời hợp tác làm feat thì tôi sẽ chấp nhận vô điều kiện."

Nói là chúc mừng, nhưng thật ra chỉ là trêu chọc.Trước mặt cậu là nước ngọt và bánh mì mật ong.Quá rõ là đang trêu cậu rồi.Biểu cảm của Halo tối sầm lại.Cậu thắc mắc không biết trong mắt mọi người, mình là đứa mười bảy tuổi hay là bảy tuổi nữa.'Mà công nhận ngon thật.'Với vẻ mặt cau có, cậu chấm bánh mì mật ong vào kem tươi rồi đưa lên miệng."

Gì cơ, đã mời người tham gia mùa 2 rồi á?"

"PD Jang, mới đó mà quên chúng tôi rồi à?

Anh mời ai vậy?"

"Quên gì chứ.

Làm sao tôi quên được mọi người.

Nếu giờ nói sẽ xuất hiện ngay tập 1 thì tôi—."

"Khụm."

Câu nói khiến mọi người đồng loạt tránh ánh mắt.PD Jang bật cười trước cách họ lảng đi một cách rõ mồn một như vậy.Cứ từ chối thoải mái đi.Từ sau khi "Rendezvous" thành công, ông cảm thấy mình làm gì cũng hạnh phúc cả."

Nhưng mà giờ còn ai xứng đáng để mời đến nữa?"

"Đấy."

Nhìn cái vẻ phấn khích kia thì chắc chắn là câu cá lớn rồi.Nhưng chẳng ai nghĩ ra được cái tên nào cả.Vì Shin và Lee trong ShinNaParkLee đã xuất hiện, cái còn lại là-.

"Còn Na Park thôi nhỉ.

Khặc khặc."

"À."

"Hai người đó chắc đang bận lịch trình rồi ấy chứ?"

Một người thì nhập ngũ, người còn lại ra nước ngoài.PD Jang không vòng vo mà nói thẳng."

Lần này tôi định mời những vị khách đa dạng hơn."

"Đa dạng."

Câu đó khiến ánh mắt mọi người bừng sáng.Câu đó đồng nghĩa với việc sẽ mời những người không phải ca sĩ.Ví dụ như diễn viên, người nổi tiếng, diễn viên lồng tiếng v.v..."

Vậy mời được ai rồi?

Trong số chúng tôi chẳng có ai biết đâu.

Hé lộ chút đi, chúng tôi giữ kín mà."

Trước câu hỏi đó, PD Jang cười bí ẩn rồi nhìn sang cậu thiếu niên.Khi Roh Hae-il nghiêng đầu khi họ chạm mắt nhau, ánh mắt của những người nhận thấy điều đó đều bắt đầu thay đổi.

"PD Jang của chúng ta nghiện tạo sao rồi.

Nhưng tìm được người như Hae-il dễ thế sao?"

"Công nhận là khó đấy."

PD Jang gật đầu đồng ý ngay.Ông chưa từng nghĩ con bài mình dành cho Hwang Ryong-pil lại trở thành quân bài chủ chốt thực sự.Nếu phải chọn yếu tố tạo nên thành công của chương trình, chắc chắn cậu thiếu niên này là một trụ cột lớn.Có người nói rằng cậu ấy là người được hưởng lợi lớn nhất từ chương trình.Cũng không sai.Tuy nhiên, dù sao thì PD Jang vẫn nghĩ bản thân mình mới là người được lợi nhiều hơn.Thẳng thắn mà nói, cậu thiếu niên này dù có tham gia chương trình nào khác cũng sẽ thành công.Cũng như khi từng đẩy chương trình lên đỉnh cao nhờ một ngôi sao mới, lần này PD Jang lại mơ một giấc mơ tương tự.

Dù vậy, đặt cược thì không dễ.

Halo lúc đó đã câu được Hwang Ryong-pil, một con cá lớn.

Còn giờ làm sao tìm được viên ngọc trong đống đá?Vậy nên, PD Jang đã đưa ra một nhóm người ưu tú chưa được công chúng biết đến nhiều nhưng lại có tương lai tươi sáng ở phía trước.Đó là người anh đã mời về một cách cực kỳ khó khăn.Để giải đáp thắc mắc của mọi người, PD Jang đưa ra một gợi ý."

Đúng là khó tìm được một người như Hae-il, nhưng cậu ấy cũng hát hay, và giỏi cả những thứ khác nữa."

Thời gian trôi qua.Trước khi về nhà, Halo định hỏi Shin Joo-hyuk, Liv và Hwang Ryong-pil về phần chơi session.Dù không kỳ vọng nhiều nhưng hỏi thử cũng chẳng mất gì.Cũng như khi lập ban nhạc đầu tiên, được giới thiệu cũng đâu có gì xấu.Nếu không hợp thì giải tán sau cũng được."

Thầy ơi, có thể nói chuyện một chút không ạ?"

Chỉ là, câu này không phải do cậu nói ra.Shin Joo-hyuk giữ Hwang Ryong-pil lại khi ông đang định ra ngoài cùng nhóm hút thuốc.Hwang Ryong-pil ra hiệu cho nhóm kia đi trước rồi ngồi xuống."

Có chuyện gì sao?"

"Thầy, thầy có thể giới thiệu cho em một người chơi session không ạ?"

Nghe đến đó, Halo đang loay hoay với bánh mì mật ong cũng dừng lại.Từ "session" làm cậu dựng cả tai lên."

Sao em lại cần session?"

"À, chắc sắp có bài báo đưa tin thôi.

Bassist của bọn em sắp rời nhóm."

"Gì cơ, đột ngột vậy?"

"Thật ra là từ lâu đã không hợp rồi, chỉ là lần này quyết định thôi."

Halo nhớ lại cậu bassist từng gây rối ở buổi MT.Nếu Shin Joo-hyuk không có bassist nào khác, chắc nói đến anh ta.Cũng đúng là hơi thiếu năng lực.Xét phản ứng này thì chắc chắn do mâu thuẫn hoặc năng lực yếu nên bị loại."

Ừ, giới thiệu thì thầy làm được."

"Cảm ơn thầy ạ."

"Nhưng thầy thấy lạ là... em cũng quen biết nhiều người mà?

Sao lại cần thầy giới thiệu?"

"Có lẽ là vì không ai ưng ý cả."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"···."

"Xem ra em đã có người trong đầu.

Sao không thử đề nghị người đó?

Dù gì cũng là ban nhạc của Shin Joo-hyuk mà, ai lại từ chối?"

"Không biết nữa."

Thái độ lấp lửng, không giống tính cách Shin Joo-hyuk thường ngày."

Người đó nghỉ rồi à?"

"···Cũng lâu rồi em không liên lạc.

Không rõ giờ người ta làm gì.

Có khi bỏ bass luôn rồi cũng nên.

Chuyện xảy ra cũng lâu lắm rồi.

Tầm mười năm rồi đấy."

Không rõ là ai, nhưng từ "người chơi bass" liền đập vào tai cậu."

Em vẫn còn nhớ người đó sao?"

"Trong số những tay bass mà em từng biết, cậu ấy là người tài năng nhất.

Có lẽ là ngang với em.

Thực ra, chơi guitar còn giỏi hơn em, bass cũng vậy."

"Vậy thì sao em không thử liên lạc xem sao?"

"Cậu ta... chắc sẽ từ chối thôi."

Chắc chắn là có lý do nào đó.Halo nuốt miếng bánh rồi chen vào cuộc trò chuyện."

Là ai vậy ạ?"

Shin Joo-hyuk khẽ cười."

Chỉ là... một người bạn từng chơi trong ban nhạc với tôi từ lâu rồi."

Nếu từng chơi ban nhạc từ lâu thì hẳn là có kinh nghiệm.Cậu thấy tò mò.

Không biết thực lực ra sao."

Muốn tôi giới thiệu không?

Dù cậu ta không muốn làm cùng tôi, nhưng biết đâu nếu là người khác thì lại khác."

Halo mở to mắt, còn Shin Joo-hyuk nhếch môi như thể đã đoán trước được."

Cậu cũng đang cần người đánh session phải không?

Đến lúc cần rồi còn gì."

"..."

Halo ngừng lại một chút, rồi mỉm cười đáp:"Tôi đã muốn điều này từ lâu rồi."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 75: Hiệu ứng cánh bướm


[Hẹn gặp lúc 4:30 chiều]Tin nhắn từ Shin Joo-hyuk chỉ ghi thời gian và địa điểm.Kèm theo một lời nhắn thêm rằng cậu hãy để trống cả ngày.Halo nhìn địa điểm quen thuộc rồi lẩm bẩm."

Hongdae à."

Một quán cà phê nhạc sống ở Hongdae.Tra thử thì ra đây là thánh địa biểu diễn live nổi tiếng.Nơi người ta có thể tận hưởng các buổi diễn live của giới indie.Lý do đột ngột gọi cậu tới đây, chắc hẳn là lời "hứa" lúc tiệc mừng kết thúc chương trình bốn hôm trước.Cuộc trò chuyện lướt qua khi ấy về việc sẽ giới thiệu cho cậu một tay bass lại hiện lên.Vì đó là câu nói lướt qua thật nên Halo có phần bất ngờ."

Đến đúng giờ ghê."

Shin Joo-hyuk đội mũ rộng vành, khoác áo khoác da kiểu biker, vẫy tay trước quán cà phê có cánh cửa đóng chặt.

Dù đã che mặt nhưng dáng người cao lớn và khí chất khác biệt của anh khiến người đi đường không thể không nhìn."

Tìm thì tìm được lâu rồi, biết cậu chưa đủ tuổi vào pub, tôi khổ sở thế nào không?"

"Tôi vào pub cũng được mà."

"Chà, cậu chưa nếm trải cái gọi là scandal bao giờ nhỉ."

Từng là biểu tượng của scandal, Halo khẽ nhếch môi cười khẩy.#Cánh cửa ghi [Closed] bật mở khi được cậu đẩy vào.Khói mờ giăng dưới ánh đèn highlight.

Sàn nhà kiểu bàn cờ nối liền với sân khấu.Halo đưa mắt nhìn quanh sân khấu, các thiết bị và dây nối vắt ngang dài dằng dặc.Quán cà phê đang trong lúc tổng duyệt.Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là chủ hoặc nhân viên, phát hiện ra Halo và tiến lại.Ông ta định đuổi cậu ra nhưng khi nhìn thấy người thanh niên đứng phía sau, ông dừng lại."

Khách à, buổi diễn bắt đầu lúc năm giờ, vào cửa từ bốn giờ bốn mươi lăm...

Khoan đã, ai thế này?"

"Lâu rồi không gặp, sếp."

Shin Joo-hyuk hạ kính râm xuống, gật đầu chào.Đôi mắt của ông chủ mở to rồi nhanh chóng nở nụ cười tươi rói."

Joo-hyuk của tôi..."

Ông ta nhận ra những ánh mắt đang đổ dồn về phía họ.Vì có người ngoài vào, ban nhạc đang tổng duyệt cũng tạm ngưng và dõi mắt về phía họ."

Mình chuyển sang chỗ khác chút nhỉ.

Cậu này đi cùng đúng không?"

"Vâng ạ."

"Nếu cậu dẫn đến thì chắc không phải người thường rồi."

Mũ lưỡi trai, khẩu trang.Chỉ qua ánh mắt lộ ra, ông chủ đã lấp lánh mắt.Hình như ông nhận ra cậu là ai.Ngay sau đó, ông đưa họ vào phòng "Chỉ dành cho người có liên quan".Vừa vào phòng, ông lập tức nắm lấy tay Halo."

Cậu là Roh Hae-il đúng không?

Dạo này tôi nghe nhạc của cậu suốt.

Cũng xem cả mấy chương trình nữa.

Không đi được liên hoan âm nhạc vì bận làm, nhưng tôi có xem video.

Ký tên cho tôi nhé?"

"Tất nhiên rồi ạ."

Một người rất thân thiện."

Nếu Roh Hae-il muốn đến thì lúc nào cũng chào đón.

Đây là danh thiếp của tôi."

Chiếc danh thiếp ghi Hongdae Live House.Cũng là người rất có đầu óc kinh doanh."

Chỗ này cũ kỹ thật đấy."

"Liệu có giống như mười năm trước không?"

Ông chủ vừa nói vừa lấy một chai nước vitamin từ tủ lạnh đưa cho Halo.Còn Shin Joo-hyuk thì phải tự lấy."

Cứ ngồi đây xem yên lặng nhé.

Lỡ fan cậu kéo đến thì... nghĩ thôi đã thấy sợ rồi."

"Anh đi đâu vậy?"

"Tôi phải làm việc chứ sao."

Lời nói như bắn ra liên tục, hành động cũng nhanh như gió.Ông chủ vừa đi khuất, Shin Joo-hyuk nhún vai như muốn nói: "Vẫn như xưa nhỉ."

Halo không hỏi thêm về mối quan hệ của họ.Chỉ cần biết Shin Joo-hyuk từng chơi ban nhạc lâu năm là đã có thể đoán được kha khá.Cái cậu thực sự tò mò là.Tay bass mà Shin Joo-hyuk định giới thiệu.Người từng chơi chung ban nhạc ngày xưa.Chuyện họ không ưa nhau thì cậu chẳng mấy quan tâm.Chuyện bất hòa rồi tan rã giữa các ban nhạc là chuyện cơm bữa mà.'Các anh trong căn cứ bí mật chắc cũng vậy thôi.'Đến 4 giờ 45 phút, khán giả bắt đầu lác đác kéo vào.Không nhiều lắm.

Nghe nói phải sau giờ tan làm mới đông kín.Chương trình biểu diễn kéo dài tới 11 giờ đêm, có tổng cộng bảy nhóm.Halo nhắm mắt tận hưởng không khí indie hiếm hoi sau một thời gian dài.Halo vốn thích nhạc indie.Việc tự sáng tác nhạc mà không bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa thương mại có thể có vẻ non nớt với một số người, nhưng Halo lại thích phong cách độc đáo của riêng họ.

Dù có cố gắng bắt chước thế nào đi nữa thì sức hấp dẫn của nhạc indie vẫn là nó không bao giờ có thể giống hoàn toàn.

'Vậy tay bass là ai vậy chứ?'Sau khi buổi biểu diễn bắt đầu, Halo liếc nhìn Shin Joo-hyuk, người vẫn im lặng, rồi lại tập trung vào buổi biểu diễn.Tính từ buổi diễn đầu tiên đến giờ, cậu đều thích âm nhạc và cá tính của các ban nhạc indie ấy, nhưng vẫn chưa thấy ai thực sự nổi bật về bass.Có nhiều ban nhạc mà phần solo của ca sĩ hoặc nghệ sĩ guitar rất ấn tượng, nhưng phần solo của nghệ sĩ bass lại không được tốt như vậy.Một số người có thể nghĩ như vậy.Bass thì vốn là nhạc cụ nền mà.Nhiều người biết guitar, vocal, trống, keyboard, nhưng lại không rành về bass.Nhưng, đó là vì họ chưa từng biết bass có thể tạo ra âm thanh thế nào.Bass chính là thứ định hình nhịp điệu và bầu không khí của bản nhạc.Khiến cho trống không bị lạc nhịp, và nói thật thì bass mới chính là bộ khung của bài nhạc.Chỉ với một tay bass, bài nhạc có thể sụp đổ như một người bị thoát vị đĩa đệm, hoặc một công trình xây ẩu.Như bây giờ đây."

Hmm."

Lần đầu tiên, Shin Joo-hyuk khẽ rên một tiếng.Ngay khi tay bass chơi hụt nhịp, kéo theo trống đổ vỡ, rồi dần dần các phần khác cũng lệch theo.

Dù ở xa nhưng Halo có thể tưởng tượng gương mặt của họ lúc này như thế nào.

Chắc cũng giống vẻ mặt của khán giả đang theo dõi họ thôi.Không có yêu cầu encore.Ban nhạc cũng vội vàng thu dọn, và khoảng thời gian nghỉ giữa hai phần diễn bắt đầu.Khán giả cũ ào ra như thủy triều rút, khán giả mới lại ùa vào như sóng lên.Ánh đèn đỏ chuyển sang tím.Khi quá trình thay ban nhạc hoàn tất, một nhóm mới bước lên sân khấu.Bùm bùm—.Tan tan tan.Những tiếng lệch nhịp của quá trình điều chỉnh nhạc cụ.Người bình thường thường cảm thấy chán giai đoạn này, nhưng Halo thì lại thích nó.

Đây là khoảng thời gian duy nhất mà sự bất hòa âm thanh dần tạo thành hòa âm, và hơn hết, đây là lúc bộc lộ rõ thực lực của người chơi.Halo chăm chú nhìn tay bass đang bắt đầu lên dây.'Ổn phết.'Không hoa mỹ, nhưng dễ nghe và chắc tay.Sân khấu khá tối, lại thêm chiếc mũ lưỡi trai che gần hết mặt, nên không nhìn rõ người đó là ai.Chỉ lấp ló hình xăm trên tay.Mà hình xăm gì thì ở xa quá nên cũng không thấy được.Buổi diễn bắt đầu.So với lúc chỉnh nhạc thì buổi diễn này có giọng ca yếu nhất từ đầu buổi đến giờ.Bass và trống giữ nền chắc chắn cho bài hát, âm thanh sôi nổi từ synthesizer vang lên.

Guitar điện cũng hòa nhịp.

Một bài hát có thể nhàm chán đã trở nên sống động nhờ dàn nhạc cụ phối hợp nhịp nhàng.Chỉ là, giọng ca chính không theo kịp nhịp điệu hài hòa đó, để bài hát kéo lê mình theo.Halo nhếch mép cười.Giọng ca chính trừng trừng nhìn tay bass như muốn giết người.Nhìn biểu cảm thì chắc lát nữa ra sau hậu trường sẽ đấm nhau mất.Rõ là chính mình không làm tốt, vậy mà lại trút giận lên đồng đội."

Đúng là vui thật đấy."

Cậu nghĩ, mọi thứ đang trở nên thú vị rồi đây.#"Thằng khốn này!

Mày cố ý đúng không?!"

"Gì cơ?"

"Mày... mày cố tình phá hỏng bài hát của tao."

"Nếu anh hát cho tử tế thì đã chẳng có chuyện gì rồi."

"Mày tự dưng đùa giỡn như thế mà bảo tao hát cho tử tế á?"

Trong phòng chờ vang lên tiếng cãi vã dữ dội.Giọng ca chính, người vừa nhận ra mình đã phá hỏng buổi biểu diễn, trợn mắt nhìn tay bass với khuôn mặt đỏ bừng.Gã đàn ông để tóc dreadlock bật cười vì mùi rượu nồng nặc từ người anh ta."

Còn tụi mày thì sao, cũng hùa theo nó à?"

"Không, tôi chỉ chơi theo tiếng bass thôi..."

"Nếu trống bị bass làm lung lay thì mày định làm gì hả?

Đó là vai trò của mày mà!

Là cái máy đếm nhịp ấy!

Không làm nổi việc đó thì tao còn giữ mày làm gì?!"

"Tôi..."

Tay trống có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại mím chặt môi.Trưởng nhóm ban nhạc chính là giọng ca chính."

Đổ lỗi cho người khác vừa vừa thôi."

Gã rocker đang trút giận lên những thành viên khác ngừng lại khi nghe tiếng tay bass.

Gã hít một hơi thật sâu rồi quay phắt lại."

Ít nhất thì chẳng ai tệ hơn một thằng say rượu lên sân khấu như mày đâu."

"Đừng có làm như mình là thành viên chính thức trong ban nhạc này, đồ khách mời."

"À, khách mời thì không tính là thành viên à?"

"Ai là người chấp nhận cái trình độ rác rưởi đó của mày hả...!"

Tay bass cười khẩy.Nếu giọng ca chính không liên tục coi thường những thành viên khác, có lẽ anh ta cũng đã chẳng cố tình làm vậy.Cái mà giọng ca chính gọi là "trò đùa", thực chất chỉ là một chút phối khí khác đi.

Cũng không thay đổi quá nhiều để gọi là phối khí thật sự."

Mà chẳng phải khán giả phản ứng tốt lắm sao?"

"Giỡn à?

Mày biết gì về sáng tác.

Bản gốc của tao vốn đã hay rồi, nên làm gì cũng được thôi.

Đừng có tưởng phản ứng tốt là vì mày chơi giỏi."

Giọng nói đó lớn đến mức có thể nghe thấy ở bên ngoài phòng chờ.Halo và Shin Joo-hyuk nhìn nhau.Trước khi hai người kịp mở cửa bước vào thì cánh cửa đã bật mở, và giọng ca chính thở hổn hển lao ra ngoài."

Nhắc lại lần nữa, cứ làm theo lời tao đi.

Đừng có phá hoại bài hát của tao.

Nếu còn lần nữa thì mày—"Giọng ca chính vừa chỉ tay, vừa quát tháo ngay trước mặt mọi người."

Tôi thì thấy hay mà."

Lúc đó, một giọng nói vang lên.Giọng ca chính từ từ quay người lại, và thấy một chàng trai cùng một cậu bé đang đứng đó."

Mấy người là ai?"

"Khán giả?"

Halo nói rồi gật gù.Ừ, là khán giả thật.Qua khe cửa, không nhìn rõ mặt các thành viên ban nhạc, nhưng cánh tay của một người với dòng hình xăm bằng chữ Latin hiện ra."

Dum spiro spero" – [Chừng nào còn thở là còn hy vọng]Halo cảm thấy mình đã từng thấy câu này ở đâu đó."

Mấy người biết cái gì mà xen vào!"

Giọng ca chính đảo mắt nhìn Halo từ đầu đến chân.Halo chẳng mảy may để tâm, chỉ nhún vai.Bởi cậu đến đây không phải để gặp tay giọng ca chính này."

À, cho hỏi chút.

Có thể chơi lại bài ban nãy được không?"

Halo thò đầu vào phòng.Các thành viên của ban nhạc: một người đàn ông to con, một người phụ nữ, và cuối cùng là gã tóc dreadlock..."!"

Ánh mắt giao nhau khiến Halo khẽ giật mình.Câu chữ quen thuộc kia, nhưng thứ ở bên trên nó là một gương mặt quen thuộc.Nhiều điều muốn nói chợt hiện lên.Nhưng Halo vẫn tiếp tục nói mà không chào."

Chơi lại y như hồi nãy thôi."

Tất nhiên, vì đây là phòng chờ nên phải giảm âm lượng, nhưng nơi đây cũng giống như phòng tập, được trang bị đầy đủ.

Dù không phải sân khấu thì vẫn có thể biểu diễn.Các thành viên ban nhạc nhìn sắc mặt giọng ca chính.Giọng ca chính cắn môi, rồi nói."

Cứ thử đi."

Nghe những lời đó, các thành viên lại cầm nhạc cụ của mình lên.Bản nhạc cũ vang lên.Trống và bass tạo nên phần nền chắc chắn.Electric guitar hòa quyện cùng synth tạo ra âm thanh sôi động.Vì đã nghe một lần nên cũng không quá khó.Tuy không thể thể hiện đúng màu sắc của họ, nhưng như vậy cũng đủ rồi nhỉ?Halo cất tiếng hát.Vẫn là bài hát đó, nhưng giờ đã khác.Một bản rock pha trộn khá nhiều ca từ tiếng Anh.Mở đầu như đang thì thầm.Shin Joo-hyuk, người vẫn đang quan sát với vẻ thích thú trong khi khoanh tay, dần trở nên kỳ lạ.

"!"

Đến một khoảnh khắc nào đó, mắt anh mở to.Anh nhìn cậu bé với vẻ không tin nổi, rồi vô thức đảo mắt nhìn quanh.May mắn là sân khấu chính đã bắt đầu nên không ai chú ý đến bọn họ.Giọng ca chính đang há hốc miệng nghe nhạc, các thành viên còn lại thì vui vẻ biểu diễn.

Ai cũng biết.

Âm nhạc của họ đang dần hoàn thiện.Và khi phần trình diễn kết thúc, tay trống bật dậy khỏi chỗ ngồi, còn tay keyboard đưa tay lên che miệng.Giọng ca chính nhìn cậu bé, thì thào: "Roh Hae-il?"

Anh ta nhớ lại lời mình hét lên "Mày biết gì mà xen vào!" và không biết giấu mặt vào đâu.'Tôi, tôi đã nói gì vậy chứ...'Cơn say từ lâu đã tan biến.Mọi người nhìn cậu bé với gương mặt ngơ ngác.Giữa khoảnh khắc đầy bất ngờ và bàng hoàng ấy.Halo vẫn bình thản, nhìn về phía tay bass, Han Jin-young và lên tiếng."

Anh ơi, anh có muốn làm tay bass của em không?"

"!"

"Em nghĩ... chúng ta sẽ là một ban nhạc tuyệt vời đấy."#Han Jin-young không thể hiểu rõ những gì mình vừa nghe.Cảm giác như bị ai đó tát một cái thật mạnh vào má.Khi tỉnh táo lại, anh đã chạy như bay trên phố Hongdae.Gió thổi ngược chiều, như cố cản anh lại, nhưng anh không thể dừng bước.Anh ơi, anh có muốn làm tay bass của em không?Chỉ một câu nói đó thôi, có thứ gì đó trong ngực anh như muốn vỡ tung.Một giai điệu quen thuộc ngày nào ùa về theo cơn gió xuân.Ngày anh nhận ra mình chẳng thể chơi bass cho ra hồn.Lang thang ven đường, tình cờ nghe được một giọng hát tuyệt đẹp của một cậu bé.I wake up to the sound of music– Let it beNghĩ lại thì, cậu bé ấy luôn xuất hiện ở những khúc ngoặt của đời anh.Ngày anh bắt đầu cầm lại cây bass.Ngày bài hát yêu thích nhất của anh không còn là "Bay cao" của Hwang Ryong-pil nữa, mà là "Let it be" của The Beatles.Anh đã từng tặng lại cậu bé đó bài Bay cao, như một lời cảm ơn vì đã mang đến bước ngoặt ấy.Kể từ đó, anh lang thang khắp các live cafe và quán pub, cố gắng lấy lại phong độ chơi bass.Hy vọng một ngày nào đó có thể chạy đến giấc mơ tuổi trẻ, đến đam mê khi xưa.Và có lẽ giây phút này chính là lúc anh hằng mong mỏi nhất.Han Jin-young mở cánh cửa vốn luôn khép kín.Câu lạc bộ nơi anh làm việc.

Anh xông thẳng vào văn phòng của ông chủ, nơi người anh biết ơn nhất đang đứng quay lại nhìn anh.

Bên cạnh còn có Bae Gong-hak.Dù vẫn chưa nói chuyện rõ ràng gì với Hae-il, nhưng lời anh bật ra khỏi miệng là—"Ông chủ!

Em xin nghỉ việc ạ!"
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 76: Sẽ đón chào bằng niềm vui


"Ông chủ."

"Ờ, ờ..."

Chỗ mà Han Jin-young vừa rời đi.Ông chủ ngơ ngác trả lời khi nghe tiếng gọi của Bae Gong-hak."

Trước giờ anh vẫn không thích việc nhân viên đột ngột nghỉ việc mà, đúng không?"

"Ờ, đúng là vậy."

Ông chủ gật đầu.Bất kỳ ai làm sếp cũng sẽ không vui khi đội ngũ thiếu người."

Nhưng mà..."

Ông chủ tiếp lời."

Không thể nào nổi giận được."

Ông hồi tưởng lại hình ảnh cuối cùng của Han Jin-young."

Thằng nhóc lúc nào cũng ủ rũ kia lại có thể cười tươi đến thế...

Lúc đó chẳng thể thốt ra được lời nào.

Chỉ nghĩ đơn giản là, à, ngày này rồi cũng sẽ đến thôi."

Ông hiểu rất rõ rằng trong Han Jin-young vẫn còn lưu giữ giấc mơ thời thanh xuân.Han Jin-young không hoàn toàn hài lòng với thực tại, thường cảm thấy tự ti khi nhìn các nhạc sĩ khác, và đôi lúc cũng rơi vào buồn bã.

Ông chủ đã chứng kiến cậu như thế suốt nhiều năm, nên chẳng thể nào trách mắng nặng lời."

Anh với em sống tạm ổn thế này, nhưng thằng bé đó thì không phải thế."

"Vâng, đúng vậy."

"Vì thế... cũng nghĩ rằng, có lẽ cơ hội khác đã đến với nó.

Dù thế nào đi nữa, hy vọng lần này nó sẽ sống theo cách mà nó muốn."

Ông chủ thì thầm như lo lắng.Vì đó là đứa trẻ từng vấp ngã, nên nếu lại rơi xuống một lần nữa thì sẽ ra sao đây...Bae Gong-hak nhún vai khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của Ông chủ."

Anh đừng lo quá, Ông chủ."

"Sao?

Em biết rõ cậu bé tên Roh Hae-il đó à?

Gần đây cũng nổi tiếng lắm."

Khi nghe nói Jin-young sẽ hợp tác với Hae-il, điều mà Bae Gong-hak nhớ đến chính là buổi tối tụ tập ở chỗ tụi mình và lần đầu nghe album của Hae-il hay đúng hơn là HALO.Struggle.Bae Gong-hak vẫn không quên được cảm giác rùng mình lúc đó, nên khẽ mỉm cười đáp."

Sẽ chẳng có gì đáng lo đâu."#[Liv: Hae-il à, Hae-il à.][Dạ?][Liv: Có chuyện gì xảy ra giữa em và anh Joo-hyuk vậy?]Tin nhắn đến lúc khoảng 11 giờ.Halo đang trò chuyện với Han Jin-young, tay bass mới gia nhập, về các session khác, thì tạm dừng để xem tin nhắn.[Em không rõ nữa.][Liv: Vậy à?

Ảnh cứ gọi tên em rồi tự đập đầu mình từ nãy giờ.]Shin Joo-hyuk và Halo chia tay sau lần cuối gặp nhau ở live house.Vì fan của Shin Joo-hyuk bất ngờ kéo đến quá đông.Họ đã không chào tạm biệt đàng hoàng.Lúc đó...Biểu cảm của anh ta có chút kỳ lạ, nhưng anh ta vốn dĩ đã là người kỳ quặc rồi.Nhưng điều quan trọng không phải là chuyện đó.Halo đặt điện thoại xuống và ngẩng đầu lên."

Dù sao thì, để tôi hỏi thử mấy tên kia."

"Ý anh là mấy ông anh kia à?"

"Ừ."

"Anh bảo là họ không làm nữa mà."

Thật ra thì, phải nói là họ không thể làm thì đúng hơn.Khác với Han Jin-young, người vẫn chưa buông bỏ luyến tiếc với âm nhạc, thì Bae Gong-hak và Kim Deok-soo đã hoàn toàn không còn vương vấn gì nữa.

Họ chấp nhận thất bại trong quá khứ như một kỷ niệm đẹp, một chất xúc tác giúp họ hài lòng với cuộc sống hiện tại.Họ đã bỏ nhạc cụ từ lâu, và vì không muốn trở thành gánh nặng cho những người đang trên đường tiến bước nên đã từ chối.Họ sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ điều gì, nhưng không thể hỗ trợ với tư cách session.Han Jin-young đã cố gắng thuyết phục, nhưng Halo thì phần nào cũng đoán được trước câu trả lời đó.Bởi lẽ, lớp bụi và vết bẩn phủ trên bàn phím và trống chẳng khác gì dấu vết còn sót lại trên chiếc Nintendo tuổi thơ."

Sẽ vui nếu được làm cùng, nhưng cũng nên tìm người khác.

Dù sao thì bọn mình cũng là dân underground lâu năm rồi.

Những gì tích lũy được đâu chỉ toàn là bản nháp."

Han Jin-young nháy mắt tinh nghịch.Cậu từng chơi trong ban nhạc, cũng từng làm việc lâu năm tại các câu lạc bộ.Đã từng gặp, hoặc ít nhất là lướt qua không biết bao nhiêu nhạc sĩ.Thế giới underground thực ra cũng nhỏ bé, gần như ai cũng từng gặp qua một lần.Chỉ cần quen một người, là có thể nối được mối với gần như mọi nhạc sĩ trong giới.Ai mà chẳng biết, Hàn Quốc thì nhỏ và hẹp lắm.Han Jin-young đang lục lọi ký ức thì liếc sang nhìn Halo."

Người hơi lập dị cũng không sao chứ?"

"Lập dị ạ?"

"Em biết mà, dân làm nhạc hiếm khi nào bình thường lắm.

Có lúc điên điên, có lúc trẻ con quá mức, có lúc thì cứ nói mấy chuyện nhảm nhí."

Điên điên, trẻ con, hay nói chuyện nhảm.Đây không phải là câu nói cậu đã nghe nhiều ở đâu đó sao?Halo đáp lại với một nụ cười toe toét."

Tất nhiên.

Rất hoan nghênh."

Sẽ đón chào bằng niềm vui.Han Jin-young gật gù đầy hào hứng, cảm thấy mọi chuyện thật tốt đẹp.Halo thì không nghĩ là phải quá gấp gáp tìm người chơi synth và percussion.Nhưng cậu cũng không ngăn cản.Vì giống như cách cậu đi theo Shin Joo-hyuk và gặp được Han Jin-young, biết đâu lại có một cuộc gặp bất ngờ khác đang chờ đợi."

Vậy việc đầu tiên tụi mình phải làm là gì?"

"Là bài của em."

"Bài nào cơ?"

Trước câu hỏi của Han Jin-young, Halo đáp như thể đó là điều hiển nhiên."

Cả hai."

Không có thời gian để chỉ vui mừng.Han Jin-young, người mong được chơi nhạc cùng Roh Hae-il hơn bất kỳ ai, gật đầu.Và thế là họ đã bỏ sót một điều.Một câu nói đơn giản rằng "để anh hỏi thử vài người quen xem sao."

Mang Han Jin-young về làm nhạc công phụ diễn, Halo đã hoàn toàn quên khuấy chuyện xảy ra ở live cafe Hongdae.Và cũng quên luôn việc cái tên "Roh Hae-il" giờ đây đã có sức nặng lớn hơn cậu tưởng nhiều.:Cái tên Roh Hae-il đang là một đề tài nóng bỏng khắp cả nước, nhưng nơi bàn tán sôi nổi và thu hút sự quan tâm mạnh mẽ nhất lại chính là trong giới chuyên môn liên quan.Nhìn rộng ra thì có hai nhóm người chính.Một là các vocalist, những người hứng thú với giọng hát của Roh Hae-il và mong muốn được hợp tác cùng ngôi sao đang lên này.Nhóm còn lại là những người bàn luận về khả năng sáng tác của cậu, phân tích các ca khúc do cậu viết.Nhóm này rất đa dạng, bao gồm các ban nhạc, nhạc sĩ và nhà sản xuất, trong đó có cả những nhạc sĩ đầy tham vọng muốn trở nên nổi tiếng như Roh Hae-il.Tại một khoa âm nhạc ứng dụng nào đó, vài sinh viên đang ngồi trò chuyện trong lounge."

Ê, mày làm bài phân tích tự do cho thầy Jang về ai thế?"

"Tao chọn Roh Hae-il."

"Ủa?

Mày cũng chọn Roh Hae-il hả?

Không hiểu sao bao nhiêu người phân tích cậu ta luôn á.

Tao biết chắc cũng ba bốn đứa rồi đó."

"Phân tích bài nào?"

"Mini album của Roh Hae-il.

Bài chủ đề Another Day."

"Phù, không trùng.

Tao làm bài Bài ca của anh hùng."

"Cái đó hát chung với Hwang Ryong-pil còn gì."

"Thì sao?

Thầy chỉ bảo phân tích một bài, có nói phải là bài do một người viết đâu."

"Ừ, cũng đúng."

Nhận ra là mình đều chọn cùng một người để phân tích, cả nhóm bắt đầu có chút dè chừng lẫn nhau.Bởi lẽ nếu cùng phân tích một người sáng tác, thì điểm số cũng dễ bị ảnh hưởng bởi sự so sánh."

Càng phân tích bài hát càng thấy choáng á.

Nhớ lúc trước thầy kêu tụi mình học theo nhạc của Roh Hae-il không?

Khi đó tao còn chả hiểu gì.

Nhưng càng soi kỹ càng thấy gì vậy trời, sao viết kiểu như tùy hứng mà lại hoàn hảo dữ."

Một bạn nói, người khác cũng gật đầu đồng tình."

Tính toán hết rồi."

"Kiểu như... giống HALO á."

"Ơ thôi đi, lấy HALO ra so sánh thì hơi quá rồi đấy."

Mọi người cười ầm lên với ví dụ đó.Ai cũng từng nghe qua nhạc của HALO, từng phân tích, và gần như mỗi ngày đều bị giáo sư ca ngợi một lần.

Đối với tụi sinh viên này, HALO không chỉ là một top musician, mà gần như là huyền thoại sống.Cũng như trong giới nhạc cổ điển, người ta nhắc đến Mozart hay Beethoven, thì giới nhạc đại chúng cũng không thể không kể đến HALO.

Có thể gọi là... gần giống một dạng "tôn giáo" nữa."

Mà thật ra phong cách cũng khác hẳn nhau mà."

"Công nhận.

HALO là kiểu như mặt trời—nóng bỏng, bùng nổ."

Album của HALO đúng là rực lửa như mặt trời.Nhưng không chỉ mạnh mẽ.

Giống như mặt trời có lực hấp dẫn, âm nhạc của HALO cũng khiến người nghe bị cuốn vào.Nếu không giữ vững bản thân, bạn sẽ tan chảy trong sức nóng ấy.Trong khi đó, nhạc của Roh Hae-il lại hoàn toàn ngược lại.Trong nhạc của Roh Hae-il không có sự mãnh liệt như nhạc của HALO.Nó không khiến người ta có cảm giác như đang đánh mất chính mình, cũng không cuốn hút một cách cưỡng chế.Nhưng mà nói sao đây?Như mặt trăng vẫn treo lơ lửng giữa ban ngày, dù mặt trời có lặn vào ban đêm.Có một sức hút khiến người ta muốn giữ nó ở nguyên chỗ đó.Họ không biết phải gọi sức hút đó là gì, cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu.Nếu biết rồi, chắc giờ họ đã ra mắt hoặc trở thành nhà soạn nhạc trưởng thành rồi.Việc họ phân tích nhạc của Roh Hae-il là để học hỏi thứ sức hút đó."

Thế còn HALO?

Sao không ai phân tích nhạc của HALO vậy?"

Nếu ai cũng khen ngợi HALO đến thế, tại sao không có ai thử phân tích?Chẳng lẽ vì nhạc quá mãnh liệt?

Nhưng đó cũng là thứ đáng học hỏi mà, sao không ai thử?Khi một sinh viên khoa sáng tác hỏi như vậy, sắc mặt các sinh viên khác liền trở nên lành lạnh."

Này, cậu không biết thầy Jang là fan cứng của HALO à?"

"Thành viên của hội Mặt Trời đấy.

Mỗi tiết học mở màn là tầm 20 phút ca ngợi HALO còn gì."

"Thế mà cậu không thấy có vấn đề gì à?"

"Vấn đề gì chứ?"

Không khí im lặng bao trùm khu lounge.Một sinh viên sáng tác đẩy gọng kính lên rồi đáp."

Nghĩa là thầy còn hiểu nhạc HALO hơn cả chúng ta."

Nói cách khác, có rất nhiều kẽ hở để bị bắt lỗi hơn người khác.Ngay khi trình bày xong là hàng loạt câu hỏi, phản biện sẽ ập đến.Chỉ cần sai một chút trong phân tích, chắc chắn sẽ đối mặt với một thầy giáo đang nổi giận.Mỗi dòng trong bài tiểu luận sẽ bị gạch đỏ chi chít.Không sinh viên nào chịu nổi chuyện đó cả.Vì kết quả chắc chắn sẽ không phải là điểm A.Tới đây là những chuyện liên quan đến Roh Hae-il đã xảy ra tại khoa sáng tác của đại học âm nhạc thực tiễn.Và như đã nói, những cuộc hội thoại như thế này không chỉ diễn ra giữa sinh viên.Những người đang hoạt động thực tế, cũng mong trở thành Roh Hae-il thứ hai.Họ cũng bàn tán về tài năng và âm nhạc của Roh Hae-il, rồi bất chợt chuyển sang một tin đồn đang lan truyền ở Hongdae.Không phải loại tin đồn có thể dễ dàng bỏ qua.Vì nhân vật chính là Roh Hae-il, và nội dung tin đồn lại là—"Này, nghe chưa?

Roh Hae-il đang tuyển ban nhạc đấy."

"Nghe nói đang chuẩn bị ca khúc mới mà."

"Hình như ca khúc mới cần ban nhạc.

Cũng sắp tới lúc diễn live rồi còn gì."

Hoạt động chính thức của Roh Hae-il thì rất rõ ràng.Cậu đã công khai rằng đang chuẩn bị album mới, nên ai đã đọc bài báo thì dù tích cực hay tiêu cực, đều biết chuyện đó.Vì vậy chuyện Roh Hae-il tìm ban nhạc cũng không có gì lạ.Hơn nữa, khác với các tin đồn khác, nguồn gốc tin này lại rõ ràng.Một quán cafe live ở Hongdae.Tin đồn bắt nguồn từ một ban nhạc indie khá có tiếng từng biểu diễn ở đó.Cậu ta hát bài của chúng tôi cứ như là bài của chính cậu ta vậy.Lần đầu diễn cùng mà cứ như là người có 10 năm kinh nghiệm trong ban nhạc ấy.Hát rock còn hay hơn bọn tôi nữa.Dù có rất nhiều lời khen kiểu như thế, nhưng vì không có clip nào ghi lại, nên đa phần bị bỏ qua.

Và cuối cùng chỉ còn lại—Chỉ có một tin đồn sai lệch rằng 'Roh Hae-il làm phối khí cho bọn họ rồi đổi lại lấy tay chơi bass'Vì nội dung khá kích thích nên tin lan rất nhanh trong giới underground nhỏ hẹp, và trên hết là tay bass đó đang tìm người chơi synth và percussion, khiến tin đồn gần như được xác nhận.Cũng bởi vì tay chơi bass này đã từng rất nổi tiếng vào thời đó.Cách đây 10 năm là một thành viên trong ban nhạc thống trị Hongdae, cũng từng là DJ tại First Club.Ai từng làm nhạc ở Hongdae chắc cũng từng nghe tên Han Jin-young."

Han Jin-young?

Là người từng chơi trong band với Shin Joo-hyuk đúng không?"

Những giai thoại 10 năm trước truyền miệng đến cả giới trẻ.Nhưng điều quan trọng không phải là việc Han Jin-young và Shin Joo-hyuk từng chơi chung một band rồi tan rã.Mà là Roh Hae-il, ngôi sao đang lên, nổi tiếng với sáng tác và giọng hát, đang tìm một ban nhạc.Những ban nhạc không có vocal.Những người muốn kiếm một công việc mới vì không thể sống bằng nghề band nữa.Cả những nhạc công hàng đầu từng tham gia ghi âm và biểu diễn cho nhiều ca sĩ cũng bắt đầu quan tâm."

Roh Hae-il?

Là cái cậu thiên tài nhí từng lên Rendezvous đó hả?"

"Cậu ta đang tìm ban nhạc á?"

"Anh quan tâm hả?"

"Sao lại không?

Còn anh?"

"Tất nhiên là có."

Dĩ nhiên trong số đó cũng có người quan tâm nhiều hơn đến "lễ vật"."

Làm sao để đăng ký vậy?

Nếu là Roh Hae-il thì chắc gặp được Shin Joo-hyuk hoặc Liv nhỉ?"

"Không chỉ thế đâu.

Chắc kiếm được khối tiền.

Chơi với nhóc đó xíu, rồi chia phần.

Flex ngay luôn."

"Ban nhạc thì không biết, nhưng nếu phối khí cho bài của tôi thì tốt quá."

Dù mục đích khác nhau, nhưng rõ ràng rất nhiều người đang chăm chú nghe ngóng "tin đồn".Những lời truyền miệng vô hình, khi lan xa thì thường sẽ trộn thêm cả những điều chưa từng có."

Nghe nói sẽ có buổi audition công khai."

"Khi nào cơ?"

"Biết chết liền~""Đăng ký kiểu gì?"

"Chắc chỉ là tin đồn thôi.

Nếu thật thì phải có thông báo chứ."

"Nhưng Roh Hae-il không có công ty mà, hoạt động độc lập.

Web cũng không có.

Không có thông báo cũng phải."

"Thế thì liên hệ kiểu gì?"

"...Gửi mail?"

Lúc đó, HALO, người không hề biết gì về chuyện này, bỗng nhận được tin từ Shin Joo-hyuk, người đã lâu không liên lạc, kể về "tin đồn" liên quan đến chính mình.[Nghe nói cậu tổ chức audition chọn band á.]"Ai cơ?"[Cậu chứ ai.]"?"[Không phải hả?]Nghe cũng thấy thú vị thật.Nhưng Halo lắc đầu.Không có thời gian làm audition công khai.

Hiện giờ còn đang bận phối hợp nhịp nhàng với Han Jin-young.Cậu chỉ mong sao một ngày nào đó, người chơi synth và percussion sẽ tự "bụp" một cái mà xuất hiện luôn.Để thử hợp với nhau, có thể đi busking cũng được.[Vậy là không đúng hả?

Thế để tôi làm audition vậy.]"Anh gọi chỉ để nói thế thôi à?"

Khi Halo định cúp máy ngay lập tức, Shin Joo-hyuk liền vội vã lên tiếng.Quả nhiên, mục đích chính không phải vậy.[Này, cậu không có gì muốn nói với tôi à?]"?"[Cái... rock...

Không.

Ở Hongdae ấy.

Cái...]Sao hắn ta lại thế này?Shin Joo-hyuk hiếm khi nói năng lắp bắp như vậy.Cứ như mất hết khả năng ngôn ngữ.Khi Halo định cúp máy sau một hồi nghe tiếng lảm nhảm ngoài hành tinh, Shin Joo-hyuk mới lẩm bẩm.[Chuyện tôi hỏi cậu có từng hát rock không, làm ơn quên đi.]"Tại sao?"[Ơ hơ...]Sau một hồi thao thao bất tuyệt với ngộ ra của mình, Shin Joo-hyuk hỏi thêm.[Ngoài tôi ra, còn ai biết chuyện này chưa?]:Sau khi cúp máy, Halo không bận tâm nhiều đến cái "tin đồn" mà Shin Joo-hyuk nhắc tới.Vì lúc đó có nhiều việc khác cần ưu tiên hơn, với lại mấy tin đồn sớm muộn gì cũng trôi đi thôi.Nhưng thực tế, tin đồn đã lan đi rộng hơn cậu tưởng.Cậu nhận ra điều đó vào ngày hôm sau.

Khi mở hộp thư lên."!"

Vốn dĩ chỉ toàn email mời phỏng vấn và mời ghi hình, nhưng hôm đó, hộp thư tràn ngập vài trăm email.Chưa bao giờ cậu nhận được nhiều email như vậy.Lại toàn là email dung lượng lớn có file đính kèm.

Nhìn tiêu đề cũng biết là hồ sơ tự giới thiệu.Ngoài ra còn có những email sơ sài chỉ ghi mỗi học lực và giới thiệu bản thân.Phần lớn là người đã quen với 'show and prove', nên đều gửi kèm clip biểu diễn hoặc link NuTube.Halo, người từng nghĩ rằng phải gặp mặt trực tiếp mới có thể tiến hành buổi thử giọng, lại một lần nữa nhận ra sức mạnh của thế giới này.Và cậu đáp lại nỗ lực của những người đang vùng vẫy để chứng minh bản thân.Halo đã gặp được rất nhiều viên ngọc thô.Cậu lại một lần nữa nhận ra rằng trên đời này có biết bao viên đá quý tỏa sáng bằng nhiệt huyết.Dù còn vụng về cũng không sao.Vẫn như cậu luôn nói, cậu yêu sự vụng về, yêu sự trưởng thành đâm chồi từ nơi đó.Và giống như cách họ không giấu đi sự vụng về của mình mà cố gắng hết sức để thể hiện.Cậu cũng đã cố gắng hết sức để nhìn nhận họ.

Kể cả những tiếc nuối mà video không thể truyền tải được."

Hae-il—."

Han Jin-young bước ra khỏi phòng thu định gọi chàng trai, nhưng rồi khựng lại.Anh không thể làm phiền cậu bé đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.Nhìn thoáng qua đôi mắt đang ánh lên ánh sáng rõ rệt ấy, Han Jin-young bỗng tự hỏi, liệu trong mắt người khác, mình có trông giống như vậy không.Đúng vào lúc ấy, khi đã dành trọn tâm huyết để phản hồi từng người, Halo bỗng dừng con trỏ chuột lại sau nửa ngày trôi qua.Trong hộp thư có hai video trình diễn.Dường như hai người đã cùng nhau nộp đơn.Người đàn ông râu dài đang chơi nhạc điện tử trên pad percussion.

Người tóc ngắn thì chơi bàn phím."

Ồ."

Halo chống cằm, thưởng thức bản nhạc của họ.Vì là hai video nên bài nhạc họ chơi cũng khác nhau, nhưng cả hai đều là những bản mà cậu biết rõ.Người đàn ông là album thứ 5 của HALO, Addiction.Người phụ nữ thì đang trình diễn một bài nằm trong mini album của Roh Hae-il.Video giới thiệu bản thân đính kèm trong mail cũng không giống ai.Người phụ nữ thì hết lời ca tụng Roh Hae-il, còn người đàn ông thì thi thoảng lại chen vào giữa chừng lời cô ấy.—Tôi sẽ sống cả đời như cây đàn phím của Roh Hae-il...—Nói là làm nhạc mà...—...haiz, làm ơn im lặng một chút đi được không?Ngược lại, người đàn ông không giống như cô gái, không hề ca ngợi Roh Hae-il.Anh chỉ điềm đạm nói lý do muốn cùng làm, và chỉ thừa nhận những điều có giá trị về mặt âm nhạc.Thứ duy nhất khiến anh ấy bộc lộ sự nhiệt huyết là khi nói về HALO."

Thú vị đấy."

Nhìn cặp đôi cá tính đó, Halo bật cười.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 77: Cho đến ngày tìm thấy HALO


Who is Halo?Dưới bóng dáng một người đàn ông với dấu chấm hỏi trên đầu, dòng chữ Tonight Show hiện lên to rõ.

Có cả ngày phát sóng, giờ miền Đông, và thông tin về khách mời.

Một người phụ nữ bước qua cánh cửa kính sau khi nhìn tấm poster chương trình truyền hình đó.Đây là một đài truyền hình ở Los Angeles, Mỹ.

Phía sau người phụ nữ mặc quần jean là một người đàn ông mặc vest đi theo."

Thật sự định lên sóng à?"

"Khán giả đang mong đợi mà."

"Ừ thì đúng là họ mong... nhưng mà chủ đề này các show khác cũng từng làm rồi.

Liệu có đủ nội dung cho hai phần không đây?

Nếu chỉ có phân tích hay suy đoán danh tính thì dễ bị chán lắm."

"Đừng lo.

Tôi có ý tưởng rồi."

"Lucy, cô định làm gì vậy?

Này, Lucy!"

Người phụ nữ tóc bạch kim sải bước như chạy, chui vào thang máy.

Là người dẫn chương trình talk show "The Midday Show" của đài TDS, cô luôn có các buổi họp lên kế hoạch nội dung định kỳ như thường lệ.Ngay lúc này, trong phòng họp của "The Midday Show".Lucy bước vào với ly Americano đầy đá trong tay, rồi đặt cốc giấy xuống bàn.

Mọi người đã yên vị.Thật ra, khung nội dung cơ bản đã được chuẩn bị sẵn, nên cuộc họp diễn ra khá suôn sẻ, cho đến khi bước vào chủ đề quan trọng nhất, đó là khách mời."

Việc mời khách thế nào rồi?"

"Đang diễn ra suôn sẻ ạ.

Bên Âu Mỹ thì gần như đã chốt xong, chỉ còn điều chỉnh lịch."

"Còn người đó thì sao?"

"Nếu là đứa trẻ đó..."

Lucy nhai đá rào rạo trong khi nhìn sang người phụ trách casting.

Đá lạnh giúp cô xoa dịu sự sốt ruột lẫn bực bội.Người phụ trách đã bỏ lỡ mối casting quan trọng nhất.

Lucy tiếp tục nhai đá rồi cất giọng rõ ràng từng chữ."

Nào, Kelvin, anh nghĩ chúng ta đang làm gì?"

"Đang chuẩn bị một chuyên mục đặc biệt."

"Đúng.

Là 'Đặc biệt về HALO'.

Nhưng chúng ta chỉ là người đến sau."

Show truyền hình nổi tiếng nhất nước Mỹ vừa phát sóng một tập đặc biệt về "giải mã danh tính HALO", và cơn sốt đó đã lan rộng ra toàn quốc.Mời những nghệ sĩ bị nghi là HALO rồi đóng vai thám tử Sherlock Holmes để suy luận danh tính, đó là motif của chương trình.

Nội dung vừa hot vừa được đón nhận nồng nhiệt.Từ những buổi phỏng vấn chuyên sâu với từng người cho đến các màn camera ẩn với hàng loạt nghệ sĩ bị nghi ngờ, đã có vô số nội dung liên quan đến HALO bị khai thác."

Tôi nghĩ nội dung của chúng ta vẫn đang đi đúng hướng."

"Đúng.

Vì chưa có show nào mời influencer cả."

"..."

"Chúng ta sẽ mời một influencer chuyên cover để trình diễn các bản cover của HALO.

Ý tưởng mới mẻ, độc đáo.

Lần đầu tiên.

Những từ đầy sức hút.

Tuy nhiên."

Đôi môi đỏ của Lucy cong lên."

Chúng ta cũng nên tham vọng hơn một chút.

Hãy tiêu thụ hết ý tưởng này, để không show nào khác có thể làm theo.

Thế thì phải làm sao?"

"Chúng tôi sẽ tìm được người phù hợp."

Lucy nhoẻn cười khi nghe người phụ trách nói."

Video cover Halo gây sốt gần đây nhất là gì?"

Lúc này, người phụ trách mới hiểu ra ẩn ý sau bài thuyết giảng dài hơi."

Video được Bell Morrison tag..."

"Phải đa dạng quốc tịch hơn nữa."

Lucy nhanh chóng chỉnh lại lời, nhưng người phụ trách đã đọc được suy nghĩ cô, nên khẳng định lần nữa."

Dù thế nào cũng phải mời cho bằng được."

Lucy vốn quyết định làm chủ đề đã bị đào sâu đến cạn kiệt này sau khi xem video đang gây bão gần đây 'Con trai của HALO'.Cô gật đầu hài lòng.#Cùng lúc đó, bên kia đại dương, Halo, người chưa biết gì về chuyện này, đang đối mặt với hai người."

Xin chào, thật vinh hạnh khi được gặp cậu.

Tôi là Moon Seo-yeon, từ khi sinh ra đã mong được làm keyboard cho Roh Hae-il.

Được gặp cậu ở khoảng cách gần thế này, tôi xúc động đến mức muốn khóc—""Ngay từ khi sinh ra?"

Halo liếc nhìn thông tin về cô gái tóc ngắn.Moon Seo-yeon, 28 tuổi.

Cô hơn Roh Hae-il tận 11 tuổi.Cô nói một cách tự nhiên với vẻ mặt thản nhiên như thể đó là điều hiển nhiên."

Vâng, Chúa hiện ra trong mơ và phán rằng, 'Nghe đây, Seo-yeon, con sẽ trở thành keyboard của Roh Hae-il'..."

"Cái đó thì quá rồi."

"Thật sao?

Vậy thì, tổ tiên tôi đã hiện về trong mơ và bảo tôi ghi lại ba chữ cái vào sổ tay.

Lý do không phải là số lô tô, mà lại là tên của Roh Hae-il, là gì chứ?

Đó là vì Roh Hae-il chính là tấm vé số trúng thưởng của đời tôi..."

"Sao không cho luôn số lô tô đi—""Dù sao thì điều quan trọng là ước mơ cả đời tôi đã trở thành hiện thực.

Ngay khoảnh khắc này đây."

Cô ngắt lời người đàn ông ngồi bên cạnh và vội vàng nói tiếp, ánh mắt lấp lánh, như thể đang van xin được chọn.

Việc cô tuôn ra những lời dối trá trắng trợn như không có gì cho thấy cô có cá tính chẳng bình thường."

Có vẻ không tỉnh táo cho lắm."

Han Jin-young thì thầm nhỏ, rồi bắt đầu xem qua portfolio cô mang theo.Một bản portfolio dày đặc chữ viết.Trong đó, nổi bật nhất là thành tích các cuộc thi và dòng chữ 'bỏ học khoa nhạc cụ (piano) trường Nghệ thuật Quốc gia Hàn Quốc'.Dù học piano mà chơi keyboard thì cũng không lạ, nhưng việc cô từng đi theo con đường ưu tú suôn sẻ lại khiến anh băn khoăn.

Có lẽ vì tính cách lập dị này nên cô không hợp với môi trường đó."

Khụm."

Và rồi là Nam Gyu-hwan, tay trống đi cùng cô.Người đàn ông để râu dài như mái tóc dài kia, chính xác là một nghệ sĩ bộ gõ – percussionist, người chơi các loại nhạc cụ gõ khác nhau.Điểm đặc biệt ở anh ta là không phải xuất thân từ trường nghệ thuật, thậm chí cũng không phải từ trường trung học nghệ thuật, mà là người tham gia vào ban nhạc từ nhỏ.

Việc họ đi cùng nhau thật sự rất kỳ lạ, là một cặp đôi trái ngược hoàn toàn.Khác với nữ keyboardist vừa đến đã khen nức nở, anh ta mở đầu thẳng vào vấn đề."

Tôi muốn nói rõ rằng tôi muốn tham gia với tư cách nghệ sĩ hỗ trợ chứ không phải thành viên chính của ban nhạc."

"Này!"

Moon Seo-yeon hét lên, hoảng hốt như thể câu nói ấy chưa từng được bàn bạc trước.Không phải là thành viên ban nhạc mà chỉ muốn tham gia với tư cách hỗ trợ.Tức là, thay vì hoạt động nhóm, anh ta sẽ tập trung vào sự nghiệp cá nhân.Moon Seo-yeon liếc nhìn cậu thiếu niên như thăm dò phản ứng.Nhưng từ lúc gặp đến giờ, thiếu niên ấy chưa từng đánh mất nụ cười nhẹ trên môi dù chỉ một giây."

Tôi ứng tuyển vì muốn hoạt động như một nghệ sĩ hỗ trợ cho Roh Hae-il, để học hỏi thêm về âm nhạc của cậu, về cấu trúc và hòa âm.

Tôi thật lòng muốn biểu diễn cùng và chơi nhạc phẩm của Roh Hae-il.

Tuy nhiên, có một người tôi nhất định phải dâng tặng lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng này."

Đó là sự thẳng thắn có thể khiến người nghe khó chịu.Nói về một ca sĩ khác trước mặt một ca sĩ, điều đó chẳng phải là quá vô lễ sao?Thế nhưng Roh Hae-il dường như chẳng mảy may để tâm.Đến mức Moon Seo-yeon đang lo lắng cũng phải thấy kỳ lạ."

Có thể hỏi đó là ai không?"

"Là người luôn dõi theo tôi từ một nơi cố định.

Rực rỡ và vinh quang như chính cái tên của người ấy... mặt trời của tôi."

Han Jin-young lập tức rút lại phán đoán rằng Nam Gyu-hwan là người bình thường, không giống Moon Seo-yeon.Tuy độ 'tăng động' khác nhau, nhưng cả hai đều là một dạng người.

Đúng là người lập dị thường tụ lại với nhau."

Trở thành thành viên ban nhạc của người đó là tâm nguyện cả đời tôi."

Quá nghiêm trọng một cách vô lý."

Tôi sẽ đi tìm người ấy và xin được gia nhập ban nhạc.

Như lời bài hát, tôi sẽ là người đầu tiên gọi tên người ấy là vinh quang."

"Nếu người đó là người đầu tiên đến tìm và bảo anh gia nhập ban nhạc thì sao?"

"Ồ!"

Mắt người đàn ông sáng rực khi chỉ mới tưởng tượng đến điều đó theo lời hỏi của thiếu niên.Thế nhưng rồi, anh ta lắc đầu."

Tất nhiên điều đó sẽ là vinh hạnh, nhưng tôi vẫn muốn... là người chủ động tìm đến trước.

Tốt nhất là trước khi người ấy công khai danh tính.

Không, nhất định tôi sẽ làm vậy.

Vì tôi nghĩ một fan thực thụ thì dù ca sĩ có khoác bao tải lên người cũng phải nhận ra được!"

Nét mặt thiếu niên trở nên có chút kỳ lạ."

Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn câu sẽ nói rồi."

"Này, thôi đi..."

Đây đâu phải là buổi phỏng vấn vào ban nhạc HALO, lại còn trước mặt một ca sĩ hoàn toàn khác.Moon Seo-yeon nghiến răng, cố ra hiệu nhắc nhở, nhưng cả Nam Gyu-hwan lẫn Roh Hae-il đều không để tâm."

Anh định nói gì?"

Nam Gyu-hwan lục lọi túi áo rồi lấy ra một mẩu giấy cũ kỹ."

Vì tôi không giỏi tiếng Anh lắm... khụm."

Rồi anh ta bắt đầu đọc.Một cấu trúc được tạo nên từ cách phát âm khó hiểu với giọng Konglish nặng và ngữ pháp kỳ lạ. (note: korean + english = konglish, tiếng Anh kiểu Hàn)Nhưng mà—.[Hello, HALO.

Nice to meet you.

I am your big fan.

And I want.

You. band.

Please.]Thiếu niên bật cười khẽ."

Được rồi."

"?"

Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan ngẩng đầu lên."

Được rồi" trong tình huống này nghĩa là gì chứ?Có vẻ không phải ý nghĩa tích cực.Bởi vì họ từng thất bại không ít lần trong các buổi phỏng vấn, nên cả hai vô cùng nhạy cảm với những tín hiệu xấu.Đúng lúc đó, một câu nói ngoài dự đoán vang lên."

Gia nhập ban nhạc của tôi đi."

Gương mặt họ dần biến đổi từ ngạc nhiên, sang không tin, rồi chuyển thành nghi hoặc.Nhìn hai người họ, Halo ngồi ngả người vào sofa, khẽ mỉm cười và nói."

Cho đến ngày các người tìm thấy HALO.":"Giờ thì cậu định làm gì?"

Ngay sau khi Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan quay lại để lấy đồ đạc, Han Jin-young lên tiếng hỏi Halo, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ.Qua khung cửa, có thể thấy Moon Seo-yeon tung cú đá gối vào Nam Gyu-hwan.

Có vẻ như đoạn video chỉ ghi lại được một phần rất nhỏ.Thật là những con người cá tính.Buổi trình diễn mà họ thể hiện cũng vậy."

Ban đầu tôi chỉ định cho họ xem thôi."

Halo vừa nhìn họ vừa nói."

Nhưng giờ thì tôi muốn họ đích thân tìm đến."

Cậu không hiểu sao xung quanh mình lại có quá nhiều người như vậy.Ngay cả Hwang Ryong-pil cũng từng nhìn thấy điều gì đó trong âm nhạc của cậu và quyết định đích thân tìm hiểu ý nghĩa của dấu vết ấy.Tay trống Nam Gyu-hwan cũng nói điều tương tự.Sự khác biệt quan điểm giữa hai bên là rõ ràng.

Hwang Ryong-pil thiên về nghiên cứu khám phá, còn Nam Gyu-hwan lại giống một người hâm mộ đang muốn thực hiện điều ước của ca sĩ mình yêu thích.Phải, cậu đã từng hát những ca khúc như thế.Rằng chính các người sẽ là người đầu tiên gọi đó là vinh quang."

Mà thôi, rồi cũng sẽ biết thôi.

Có hàng tá cách để biết mà."

Halo gật đầu trước lời Han Jin-young."

Sắp tới chắc họ sẽ hỏi thẳng nhỉ?

Rằng liệu có phải cậu chính là người đó."

"Thì tôi sẽ trả lời là đúng thôi."

Chỉ là...Cậu chợt nhớ lại hình ảnh Nam Gyu-hwan lắp bắp tiếng Anh khi cố gắng chuẩn bị một câu giới thiệu.Chỉ vì ấn tượng đó mà cậu lại nghĩ đến điều này.Thay vì hỏi, "Cậu là Halo phải không?"

Sẽ tuyệt hơn nếu họ nói như cách họ viết trong mẩu giấy ấy.— Chào, Halo.

Rất vui được gặp cậu.Tôi là fan của cậu, và tôi muốn trở thành ban nhạc của cậu.Chỉ một câu vụng về như thế thôi, có lẽ cũng đủ khiến cậu hài lòng.#"Giờ chúng ta làm gì tiếp đây?"

Kể từ lúc tìm được các thành viên đánh session, công việc thu âm bắt đầu bước vào giai đoạn nghiêm túc.Họ tập hợp để thu âm single album Ngọn hải đăng trong đêm của Roh Hae-il.Buổi thu âm được tiến hành theo hình thức one-take, và mọi người đều đã thuộc lòng bản nhạc.Lúc thử thu âm kiểu overdub, mọi thứ khá ổn.Tiếng bass vững chắc như cột trụ.Synthesizer mượt mà đúng chất cựu nghệ sĩ piano.Sự kết hợp của bộ gõ, có thể xử lý nhiều nhạc cụ gõ hơn mong đợi, khá tốt.Tóm lại là, khá ổn.Nhưng có vẻ như cái gọi là sống hạnh phúc mãi mãi về sau chỉ tồn tại trong truyện cổ tích.Làm gì có chuyện mọi thứ suôn sẻ.Một "ma cũ" vừa tái gia nhập cuộc chơi sau thời gian dài bỏ ban nhạc, một tay synth tỏ vẻ biết điều nhưng rồi vẫn chìm đắm trong chính phần chơi của mình, thêm cả một người đánh bộ gõ có gu rất riêng...Khi thu theo kiểu one-take thay vì thu chồng, cá tính của họ được bộc lộ hoàn toàn.

"Hay nghỉ chút rồi làm tiếp?"

"Giờ mới bắt đầu thấy vui mà."

Cậu thiếu niên nhếch môi cười.Phải rồi, còn một người nữa hiện diện trong căn phòng này.Dù không đủ tuổi để được gọi là người lớn, nhưng cuộc đời cậu ấy thì chẳng khác gì chuỗi ngày chiến đấu, một "học sinh cấp ba bất đắc dĩ".Buổi tập kiêm thu âm lại tiếp tục.Khởi đầu ổn thỏa chỉ được một lúc, rồi ai cũng bắt đầu nhe nanh gầm gừ.

May mắn thay, không ai ở đây là thú ăn cỏ.

Không những không sợ hàm răng sắc nhọn của người khác, mà còn lao vào nhau tranh phần thắng.Điều may mắn nhất, là cuộc chiến đó chỉ diễn ra trên chiến trường âm nhạc.Buổi thu hôm nay coi như xong.Halo sẽ không bỏ ý định thu one-take, và cũng chẳng mong đợi một màn hòa tấu thần kỳ đột ngột xảy ra.Nhưng cậu có ý định thử thứ khác.Thứ gì đó thú vị hơn."

Chúng ta hãy đổi bài hát một chút nhé."

Tạm gác lại Ngọn hải đăng trong đêm.Cậu muốn thử va chạm thật sự với những con người này.Vừa rồi, cậu đánh nhau quá nhẹ nhàng."

Đổi bài...

đổi kiểu gì cơ?"

Moon Seo-yeon, người hiểu rõ mình dễ bị cuốn vào màn trình diễn, giả vờ dò xét thái độ."

Bài khác thôi."

"Bài gì cơ?"

"Bất kỳ bài nào.

Mỗi người chọn một bài yêu thích, rồi lần lượt chơi."

Đúng lúc đó, Nam Gyu-hwan giơ tay."

Addiction."

Đúng là một người kiên định với gu của mình.Halo mỉm cười gật đầu.Cậu chỉnh lại cây guitar điện trên tay.Không nghĩ sẽ có lúc đánh bài này theo kiểu ban nhạc.Không có tín hiệu xuất phát.Khi Halo lao lên đầu tiên, bộ gõ hấp tấp đuổi theo, bass và synth cũng cùng lúc nhập cuộc.Không giống như Ngọn hải đăng trong đêm, Addiction là một bản nhạc đã hoàn thiện.

Nghĩa là, có một hình mẫu chuẩn mực rõ ràng.Bình thường thì, sẽ chẳng ai muốn phá hỏng khuôn mẫu hoàn hảo đó.Nhưng Halo cố tình đẩy tempo nhanh hơn một nhịp.

Ngay lập tức, sự lệch pha xuất hiện.

Addiction bắt đầu sụp đổ.Bass vội điều chỉnh theo tempo của guitar điện.Percussion cố giữ đúng chuẩn mực, nhưng vì phải hợp với bass, cuối cùng cũng buộc phải thay đổi.Khi phần xương sống của bài – bass và trống – đã đổi nhịp, thì synth không thể đắm chìm trong thế giới riêng nữa, mà phải theo kịp tempo.Trong sự hỗn loạn đó, một bản phối hoàn chỉnh được tái sinh và phần trình diễn kết thúc.Halo nhếch khóe miệng lên.Tất cả đều cảm nhận được sự hòa hợp, một cảm giác thỏa mãn dâng trào."

Hộc!"

Tiếng thở phào bật ra ngay sau khi bản nhạc kết thúc.Không rõ là ai kêu lên, nhưng ai cũng thấm mệt và đều nở nụ cười."

Có bài nào muốn chơi tiếp không?"

Han Jin-young nhún vai.Ca khúc Let It Be mà anh yêu thích dường như không phù hợp với không khí hiện tại.Moon Ji-yeon liếc nhìn Han Jin-yeong, nhếch môi rồi mỉm cười như thể cô không thể nhịn được nữa.

"Tôi cũng... không sao."

"Còn Nam Gyu-hwan thì sao?"

Cuối cùng, Halo nhìn sang Nam Gyu-hwan.Có vẻ anh ta thấy buồn vì bài hát mình yêu thích, Addiction, đã bị phá vỡ ngay từ đầu."

Lại định phá hỏng bài nữa à?"

"Nếu cần thiết thì có thể."

"Một lần là đủ rồi."

Dù vậy, nét mặt của Nam Gyu-hwan không đến mức tệ.Cảm giác như anh ta đã nhận ra được cách để phối hợp với những người khác.Vậy là không ai có ý định chơi thêm bài nào khác nữa.Halo nhìn quanh rồi lên tiếng."

Vậy thì... giờ chúng ta thử cái đó đi."

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu."

Biểu diễn."
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 78: Lướt Sóng


Thước đo của sự nổi tiếng là gì?Trước hết, theo từ điển, "sự nổi tiếng" là sự quan tâm hay thiện cảm lớn từ công chúng dành cho một đối tượng nào đó.Nhưng mà "sự quan tâm", "thiện cảm" thì đâu có hình dạng cụ thể.

Không thể cầm nắm bằng tay, mà cũng khó mà đánh giá kiểu như lớn hay nhỏ, tốt hay xấu.Vì đây không phải giá trị có thể đong đếm nên cũng chẳng có chuyện lấy trung bình số học gì được.Dù vậy, vẫn có vài thứ mà con người thường xem là thước đo của sự nổi tiếng.Ví dụ như với doanh nghiệp thì là "giá cổ phiếu".

Khối lượng giao dịch cổ phiếu sẽ phản ánh mức độ nổi tiếng của công ty đó.Sản phẩm nổi tiếng sẽ kéo theo doanh thu.

Với phim truyền hình thì là tỷ suất người xem, với điện ảnh thì là lượng khán giả.Vậy còn "con người" thì sao?

Với những người mà ta hay gọi là "người nổi tiếng", "ngôi sao", làm thế nào để đánh giá mức độ nổi tiếng của họ?Số lượng quảng cáo họ tham gia?

Thù lao họ nhận được?Tất nhiên, thu nhập của người nổi tiếng là một chỉ số tương đương doanh thu.Số lần xuất hiện trước công chúng cũng có thể được xem là một thước đo.Nhưng ngoài những điều đó, còn một thứ mà không ai có thể xem thường.

Dù không mang hình thức "doanh thu" ngay lập tức, nhưng cũng là chỉ số không thể coi nhẹ trong bất kỳ công ty nào.Đó chính là fandom.Doanh nghiệp thì có khách hàng trung thành.

Người nổi tiếng thì có "fanclub".Fandom, hay hội những người có cùng sở thích, cùng yêu thích một đối tượng nào đó.Trong thời đại mà việc gặp người có chung mối quan tâm trở nên dễ dàng, thì những cộng đồng như vậy cũng dễ dàng được hình thành.Thậm chí, đôi khi là vào khoảnh khắc người trong cuộc chẳng hề hay biết.Đúng vậy, cũng nhờ nguyên lý đó mà một fanclub đã được lập nên.

Nói chính xác là một fan café, ngay cả khi người được hâm mộ còn không biết mình có fanclub.Có thể nếu tìm trên mạng xã hội thì sẽ thấy nhiều nơi khác nữa, nhưng nơi được gọi tên là "fan cafe", nơi đang sôi nổi trò chuyện, thì chỉ có một chỗ duy nhất.⟪Lướt sóng (Wave riding)⟫Một cái tên khiến người ta nghĩ rằng nơi đây là chỗ tụ tập của những người yêu thích lướt sóng.

Tuy nhiên, bức ảnh một cậu thiếu niên được in trên banner lớn của quán cà phê đã cho biết nơi này là một fanclub.["Another Life" thực sự quá hay luôn ấy.]Tôi nghe nó mỗi sáng khi vừa thức dậy, cả ngày thấy sảng khoái.Ước gì nhiều người biết đến hơn.Thật sự là một kiệt tác để đời, dù có trăm năm trôi qua cũng vẫn sẽ sống mãi.Mấy bài trong album cũng đỉnh hết sức.Sao có thể là bài debut được chứ huhu.└ Thật lòng mong là ai cũng biết đến bài này.└ 3333, hiện đang hạng 2 trên Subak nhưng mong là được biết đến nhiều hơn nữa!!![Tôi cứ tua đi tua lại đoạn "rendezvous" thôi ấy.]Bọn "hiệu ứng Hwang Ryong-pil" bị gì vậy??Dù là đã qua chỉnh sửa hậu kỳ phát sóng rồi nhưng;;Thật ra thì Bài ca của anh hùng cũng là do Mặt Trăng viết màAlbum đầu tiên thì đứng top 1 chart album miniTrong lễ hội âm nhạc thì nếu có ai bị lu mờ thì là người khác chứ Mặt Trăng đã gánh cả đội rồi, vậy thì cái gọi là "hiệu ứng Hwang Ryong-pil" là từ đâu ra thế???└ Đồng ý luôn, không hiểu nổi.

Nhưng mà cũng đừng so sánh với ca sĩ khác nhé.└ Chắc do một lúc bị chú ý quá nên kéo theo cả đống anti thôiㅋㅋㅋ nhìn qua cũng thấy là sau này sẽ nổi đình nổi đám nên tụi kia gato đấyㅋ mà tụi đó có biết Mặt Trăng mới 17 tuổi không?[+Cầu mong ngày 101!!!

Ai có video Roh Hae-il trên tuyến số 1 làm phản diện thì bán đi, làm ơn]└ Cái đó có thật không vậy?

Không phải là truyền thuyết đô thị à?└ Mặt Trăng từng làm phản diện trên tuyến 1 hả?└ Ừ, nhuộm tóc bạc + hát nhạc Giáng Sinh đấy.└ Mặt Trăng làm vậy thật á?

Trời ơi, đúng là phản diện biết ơn... nếu từ giờ đi tuyến 1 mà được nghe hát carol nữa thì tôi sẽ đi suốt đời luôn.Người ta nói mỗi fanclub đều có phong cách khác nhau, và fanclub của Roh Hae-il thì phần lớn là những người tìm đến từ âm nhạc và sân khấu biểu diễn của cậu ấy, nên nhìn chung là khá ôn hòa và im ắng.Tất nhiên, cái gọi là "im ắng" chỉ đúng khi họ nói chuyện với nhau.[Roh Hae-il trông như cục đá lăn lóc vậy sao lại nổi tiếng được?][Đồ nhái HALO, nổi lên nhờ ăn theo HALO chứ tài cán gì][Mặt Trăng á?ㅋㅋㅋㅋ Không có Mặt Trời thì không phát sáng được, đúng là Mặt Trăng nhỉㅋ nhìn ngoài đời thì lồi lõm ghê lắm, công nhận chưa?]Gần đây, số lượng anti tăng vọt khiến bản chất được chôn giấu dưới niềm hạnh phúc của các fan bắt đầu trồi lên.[Còn mày trông như cục đá hút đầy khói bụi ngoài đường nhựa thì sao lại nổi?][Mặt Trăng sao lại bị bảo là đồ nhái HALO??

Tôi cũng thích nhạc HALO mà, nhưng nhạc HALO với Mặt Trăng cảm giác khác hẳn luôn.

Kiểu như đối lập ấy?]└ Chắc tụi nó nói vụ Mặt Trăng cover bài của HALO đấy.└ ??

Vậy thì cứ cover bài của người khác là đồ nhái à?└ Thôi kệ mấy đứa bệnh điㅋㅋ tụi nó là mấy đứa vô dụng nằm xó nhà rồi kiếm lý do dìm người khác để tự an ủi đấy.Dù có cảm giác như đã rất lâu kể từ khi Roh Hae-il ra mắt.Nhưng nếu tính theo album debut thì mới chỉ được ba tháng.Dù cậu đã từng đạt hạng nhất trên Subak, trở thành ngôi sao đang lên, thì vẫn rõ ràng là khoảng thời gian ấy còn quá ngắn để xây dựng fandom một cách vững chắc.Cậu không phải là thành viên của một nhóm nhạc idol trực thuộc công ty, cũng không có lịch trình dày đặc hay tự vận hành fanclub như các nhóm khác.

So với những fanclub đó, fandom của cậu chỉ như một nhúm nhỏ.Điều đó đồng nghĩa với việc dễ bị dắt mũi bởi những chiêu trò gây chú ý.Tại lễ hội âm nhạc—ngày rực rỡ ấy, người ta gọi cậu là "mặt trăng" để tưởng nhớ đến chàng trai lấp lánh ánh sáng, cũng như chính âm nhạc của cậu—vậy mà ngay cả điều đó cũng bị chỉ trích, khiến nhiều fan thấy bất công.Dù vậy, sự oán trách đó không hề hướng về phía ca sĩ.Ít nhất là những fan có mặt ở đây, họ là những người đã được chữa lành bởi âm nhạc của chàng trai ấy, đã đắm chìm trong những sân khấu của cậu, và đang mong đợi từng bước đi tương lai của cậu như chính chuyện của mình.Họ mong chàng trai của mình sẽ bay cao, cao như mặt trăng trên trời.[Mà Mặt Trăng bao giờ ra bài mới thế?]└ Không phải ngay đâu, chắc phải chờ vài tháng nữa nhỉ?└ Chỉ mong ít ra được lên sóng phát thanh cũng đượcㅠㅠ sau "Rendezvous" là không thấy tin gì luôn.└ Mong là ra bài mới kèm theo biểu diễn trên các show âm nhạc nữa.└ Slogan với goods chuẩn bị xong hết rồi, giờ chỉ chờ biểu diễn thôi... làm ơn... biểu diễn đi màㅠㅠㅠㅠㅠ└ Hát hay, nhạc tốt, được yêu thích, thế mà sao không lên show âm nhạc chứ mấy đứa PD chết tiệt muốn ám sát ghê luôn└ Nếu Mặt Trăng có lịch biểu diễn là tôi nghỉ phép dài hạn luôn.└ 222 tôi nghỉ việc luôn ấy.Điều họ mong mỏi nhất bây giờ là "bài hát mới" mà thiếu niên đã từng nhắc đến trong bài phỏng vấn.

Thực chất, đó là thông tin chính thức duy nhất.Vì Roh Hae-il hoạt động dưới label riêng nên cũng không thể mong đợi công văn từ công ty,
đó là tín hiệu duy nhất mà họ có thể bám víu vào.Trên fan cafe tràn ngập bài viết suy đoán về ca khúc mới và mong chờ tin tức qua SNS.Rồi bất ngờ một bài viết xuất hiện.[Ơ, Mặt Trăng xuất hiện ở Hongdae kìa.]└ Tự nhiên xuất hiện lúc 3 giờ chiều???└ Ai cơ?└ Lại câu view chứ gì?

Lần trước có đứa đăng ảnh Mặt trăng lên rồi bảo là Mặt Trăng đấy.└ ???

Thật mà.Một ai đó đã đăng ảnh của chàng trai.Trong ảnh, cậu đeo guitar điện, đang biểu diễn cùng vài người khác.Vì những người kia đều là gương mặt lạ, nên mọi sự chú ý của fan dồn cả vào cậu.[OK nghỉ việc luôn]Ngay lập tức, fan cafe rơi vào trạng thái hỗn loạn.#"Vậy kế hoạch hôm nay là gì?"

Han Jin-young, đeo kính râm, hỏi.Chiếc bass đằng sau đang nghiêng sang phía đầu."

Âm thầm và thần tốc."

Moon Seo-yeon kéo sụp mũ xuống."

Nhưng mà, tại sao cậu lại đội mũ?

Bên cậu thì không nói, nhưng bọn tôi thì—""Chưa gội đầu."

"À."

Nam Gyu-hwan, người đang kéo loa từ trên xe van xuống, gật gù với mái tóc dài được buộc qua loa."

Không ngờ chúng ta lại thật sự làm busking kiểu du kích."

"Sao, không tự tin à?"

Trước câu hỏi của Halo, Nam Gyu-hwan bật cười như thể không ngờ sẽ được nghe câu đó."

Concert thì chưa chắc, nhưng busking là chuyên môn của tôi mà.

Chính Roh Hae-il mới là người nên lo lắng thì đúng hơn?"

Nghe vậy, Han Jin-young cười khẽ.Còn Halo thì nhún vai.Trước đây tôi từng nghe nói busking và concert là hai thứ khác nhau.Nhưng không ngờ lại được nghe câu nói đó với một sắc thái hoàn toàn khác như thế này.

"Này, dám nói thế với sếp vĩ đại của chúng ta à!"

"Á ối!"

Chát!Trước khi Halo kịp lên tiếng, Moon Seo-yeon đã vung tay đánh một cái lên lưng Nam Gyu-hwan.

Nam Gyu-hwan liền lỉnh ra khỏi xe van trước khi bị ăn thêm cái nữa."...Nhưng thật sự thế này có ổn không ạ?"

Moon Seo-yeon, người vẫn còn giơ bàn tay vừa chém, định bước theo nhưng rồi dừng lại, quay sang nhìn cậu thiếu niên.Dường như trong mắt cô, cậu vẫn chưa sẵn sàng lắm.

Dù chỉ là busking đi chăng nữa.Bản nhạc họ chuẩn bị chỉ là những gì họ từng tập hòa tấu và mấy bài trong album của Roh Hae-il.Lúc nào cũng là luyện tập, luyện tập và luyện tập.Moon Seo-yeon, người từng dành hàng giờ đồng hồ trước khi bước lên sân khấu để chuẩn bị, nhìn đám người không có chút căng thẳng nào kia, tự hỏi không biết có phải mình mới là người kỳ lạ không."

Nếu lỡ mắc lỗi thì...

Ư, tất nhiên!

Tôi không có ý nói cậu Roh Hae-il sẽ mắc lỗi đâu ạ!

Nhưng nếu lỡ mà có sai sót, khiến độ hoàn thiện không tốt, thì khán giả có khi sẽ không thích đâu ạ?

Tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của sếp..."

"Ừm."

Thật ra thì Halo chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ mắc lỗi.Cũng không đến mức quá lo lắng rằng dàn nhạc đệm sẽ mắc lỗi.Tuy nhiên, với Moon Seo-yeon – người đang lo sẽ gây phiền hà nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra – thì cậu cảm thấy ít nhất cũng nên nói một câu cho cô yên tâm.Biểu diễn là thứ không bao giờ có thể hoàn toàn giống nhau.Dù bản thân có làm tốt đi chăng nữa thì vẫn còn rất nhiều yếu tố phải phối hợp với nhau.Từ thiên tai đến nhân tai, có những thứ nằm ngoài khả năng kiểm soát của một con người.Nhưng mà, nếu có gì đó thay đổi một chút thì sao chứ?Rốt cuộc, sân khấu này là dành cho cậu và tất cả những người đang hiện diện ở nơi đó.Dù có không hoàn hảo, thì chính sân khấu mà bọn họ cùng nhau tạo ra mới là thứ sân khấu mà ai ai cũng mong muốn."

Dù có mắc lỗi một chút cũng không sao cả.

Chỉ cần tạo ra một sân khấu khiến mọi người thấy vui là được rồi."

"!"

Một lần nữa phải nhấn mạnh, Halo chưa từng nghĩ sân khấu mà cậu góp mặt lại có thể kém hoàn thiện."

Khán giả ấy."

Halo chỉ tay về phía dòng người đang qua lại ở đường phố Hongdae.Rồi ngón tay cậu chuyển hướng, chỉ vào chính mình."

Và cả chúng ta nữa."

"!"

Sau đó, cậu nhún vai."

Vả lại chắc cũng không mắc lỗi đâu?"

Khóe môi cậu cong lên duyên dáng."

Vì chẳng có thời gian để mắc lỗi đâu.":Người ta đổ đến chỉ trong chớp mắt.Cậu chẳng hề công bố gì về việc sẽ busking bất ngờ của Roh Hae-il, nhưng có lẽ chính vì thế mà tin đồn lại lan truyền nhanh hơn qua tay và miệng người ta.Từ đâu đó vang lên tiếng nhạc.Quảng trường sân khấu ở Hongdae.Một tay trống tóc dài.Một nữ nghệ sĩ chơi keyboard tóc ngắn.Một tay bass tóc dreadlocks và cậu bé mười bảy tuổi đảm nhiệm vai trò guitarist điện và giọng ca chính.Một cảnh tượng vô cùng lạ lẫm, vậy mà chẳng ai thấy kỳ lạ.

Vì giọng hát của cậu bé, cùng với kỹ năng biểu diễn uyển chuyển, đã xuyên thẳng vào màng nhĩ mọi người.[Một ngày không khác gì mọi ngày]Giọng hát ngọt ngào và dịu dàng.Dù bản phối acoustic được chuyển thành bản diễn band với âm thanh phong phú hơn, nhưng không khí dễ chịu của bài hát vẫn không hề thay đổi.Cậu bé đứng giữa sân khấu, nhắm mắt, lắc đầu theo nhịp.Chỉ một sự kiện bất ngờ như vậy đã khiến người ta thấy hạnh phúc, huống chi là bài hát lại còn ngọt ngào đến mức ngứa ngáy con tim.Dù không dùng mạng xã hội, không hề thông báo lịch trình, nếu cậu cứ mãi hát những ca khúc như thế này, người ta vẫn sẽ thấy hài lòng.'A, hạnh phúc quá.'Ba giờ chiều một ngày trong tuần mà cũng có thể hạnh phúc thế này ư.Một bài hát như thể là tháng Năm vậy.'Thật ra thì đúng là có hơi lạ.'Một nhân viên công sở từng chỉ mê mẩn vị trí center trong các nhóm idol nghĩ thầm.Cậu bé kia không có ngoại hình nổi bật như những người khác.Ngay cả trong fan cafe, ngoại trừ những bình luận gây tranh cãi thì cũng chẳng ai ép phải khen đẹp trai, thế nhưng lại có một sức hút kỳ lạ khiến người ta muốn nhìn mãi.Hơn hết là nụ cười thoảng nhẹ đôi lúc ấy, cứ khiến ánh nhìn bị kéo về phía cậu.

Dù mới mười bảy tuổi nhưng lại khiến người ta thấy cậu giống một bạn đồng trang lứa.

Chỉ là có chút trưởng thành hơn.

Kiểu người mà trong đám bạn luôn có một đứa như thế.Dù sao thì, chỉ mong cậu cứ mãi mỉm cười như vậy.Một fan nghĩ thầm, nếu có buổi ký tặng nào đó, nhất định sẽ khiến cậu cười bằng được.Ca khúc tiếp theo được cất lên là Bài ca của anh hùng.Nghe như một bản medley được nối tiếp.Làm sao mà cậu ấy nối một bài hát với không khí hoàn toàn đối lập thành medley được chứ?

Tiếng reo hò vang lên, nhưng rồi mọi người lại tiếp tục hát theo đầy nhiệt huyết.Vì đây là bài hát đang đứng đầu bảng xếp hạng karaoke, nên hầu như chẳng ai không biết lời.[Hãy dang rộng đôi cánh gãy nát nàyVì một ngày mai tươi sáng]Tất cả cùng dậm chân mạnh mẽ.Bài ca của người anh hùng len lỏi qua đám đông và vang vọng đi thật xa.'Điên rồi, điên thật rồi!"

Và rồi bài hát thứ ba vang lên.Dù là lần đầu nghe, nhưng...Cô nhân viên công sở bỗng trợn to mắt.Chắc chắn đây là ca khúc mới sắp phát hành.Lại còn showcase bài mới ngay tại đây?Người ta hay nói "fan không với tới được thần tượng", nhưng câu đó hoàn toàn sai.Gặp được người nổi tiếng mình yêu quý, lại còn được nghe bài mới – hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế này?Cô cảm thấy hạnh phúc đến mức như sắp chết vì sung sướng.[Tôi sẽ là ngọn hải đăng dẫn đường cho bạn]Phép màu chính là phép màu.Bằng giọng hát của cậu bé, giữa ban ngày mà người ta như thấy cả bầu trời đêm.Dù không thể hát theo, ai nấy đều lẩm nhẩm lời, cố gắng hát theo bài hát đã dính chặt vào tai mình.Bởi bài hát của cậu luôn có sức hút khiến người ta muốn hát theo mà.Chủ đề của bài hát lần này là "ngôi sao".

Cô nhân viên công sở muốn ngay lập tức viết bài lên fan cafe, nhưng chẳng có thời gian để làm gì ngoài mở to mắt mà nhìn cậu.Cô bỗng nhớ đến lightstick do fan cafe thiết kế.

Màu vàng mà fan chọn dường như rất hợp với bài hát này.Vì sẽ trở thành ngọn hải đăng vàng dẫn đường cho bước đi của cậu.Đêm tối tưởng như vĩnh hằng cuối cùng cũng kết thúc.Cậu bé bước lên phía trước khán giả sau khi uống nước.Chỉ trong phút chốc, cảm giác tiếc nuối tan biến khi cô nhận ra mình có thể thấy cậu ở khoảng cách gần như thế này."

Xin chào, tôi là Roh Hae-il.

Hình như đây là lần đầu tôi chào mọi người thì phải."

Lần đầu tiên cậu ấy lên tiếng chào hỏi.Không hề lộ chút căng thẳng nào, thần thái vô cùng tự tin."

Bọn tôi đã chuẩn bị đến đây thôi, nhưng có bài nào mọi người muốn nghe thêm không?"

Không biết đây là bẩm sinh của người thuộc về sân khấu hay là tố chất nghệ sĩ, dù sao thì chắc hẳn là do trời sinh rồi.

Cô nhân viên công sở giơ tay, mắt sáng rực."

Hát ballad đi ạ!"

Có rất nhiều câu chuyện được chia sẻ trong fan cafe.Về hành tung của cậu, những thông tin ít ỏi, tin tức, hay cả các manh mối.Có đủ loại chủ đề, nhưng trong đó còn có cả những điều như "Ước gì Mặt Trăng hát ~".Và điều ước nhận được nhiều phiếu nhất là...Cậu sẽ không hát bài tình yêu bằng giọng ngọt ngào ấy.

Vì mọi người nghĩ chắc chắn sẽ rất hợp.Rất nhiều bài hát với các thể loại khác nhau được tuôn ra.Hầu hết là bài chưa ai từng nghe, còn bài quen thì..."

ạ!"

Halo khẽ nhíu mày.Tuy từng hát bài đó cho mẹ, nhưng dù sao thì nó vẫn là một bài tình ca.

Cậu bỗng nhớ đến Shin Joo-hyuk, người từng hỏi cậu nếu fan yêu cầu thì sao.'Tôi sẽ không hát đâu.'Cậu đã trả lời như thế.Halo giả vờ không nghe thấy và đưa tay lên guitar điện để chọn một bài khác.Một bản song ca từng hát trong Rendezvous.Dù chỉ có một ca sĩ, nhưng chẳng vấn đề gì nếu gọi là song ca.Cậu có thể hát một mình, hoặc...Có rất nhiều ca sĩ ở đây sẽ cùng cậu cất giọng hát.Tada-dan.Giai điệu quen thuộc với những ai từng xem Rendezvous vang lên.Giữa tiếng hét, Halo nhếch môi cười.Đúng rồi, tốt nhất là khiến họ chẳng còn nghĩ đến tình ca gì nữa đi.Đó là kế hoạch của cậu.Tuy nhiên, sự dai dẳng của fan đâu dễ biến mất như thế.

Có lẽ, một phần cũng là lỗi của cậu khi để lộ quá rõ.

Với những người có con mắt tinh tường, giả vờ không nghe thấy lại càng dễ bị phát hiện."

Hát Lời Bày Tỏ đi ạ!"

Lời Bày Tỏ!

Lời Bày Tỏ!Cậu không biết sao họ lại biết bài hát chưa từng phát trên sóng truyền hình.

Thật may là họ không gọi những bản tình ca khác.Ừ thì, có lẽ mấy người trong ban nhạc không biết bài đó chăng?

Cậu vừa quay lại thì thấy ai nấy đều kiên quyết gật đầu.Halo quay ra phía trước, bắt gặp hàng loạt ánh mắt chất chứa hy vọng.

Cậu cầm micro lên."

Thật ra tôi không hay hát bài tình yêu cho lắm..."

Ánh mắt đầy tiếc nuối.Những đôi mắt lấp lánh và tiếng thở dài lan tỏa.Chuyện quen thuộc rồi.Mọi người cứ nghĩ Halo sẽ nhất quyết không hát."...Nhưng nếu mọi người thật sự muốn, thì tôi sẽ hát đúng 1 câu thôi."

Không phải như thế này mà."

Thật sự, là lần cuối cùng đó."

Woa—!Tiếng reo hò như sóng vỗ đánh bật nỗi miễn cưỡng trong lòng cậu.Âm thanh keyboard uyển chuyển.Nếu chỉ cần một người trong ban nhạc không biết bài đó thì cậu đã thoát rồi.Halo nén cảm giác ngượng ngùng và bắt đầu hát.Suốt đêmTôi có điều muốn nói...#[Roh Hae-il dễ thương xỉu][Bảo là không hay hát tình ca kìaㅋㅋㅋㅋㅋㅋ][Không nghe thấy hay gì chứㅋㅋㅋ rõ là đang giả vờ không nghe][Nghĩ lại thì Roh Hae-il mới có mười bảy, cái tuổi nổi loạnㅋㅋㅋ Hát tình ca thì không ngầu nữa à?][Dù sao thì cuối cùng vẫn hát còn gì]Buổi busking du kích đã tạo nên làn sóng lớn.Cả bài hát mới và các ca khúc đã phát hành của Roh Hae-il đều nhận được phản ứng tốt, nhưng điều bất ngờ là phần được chú ý nhất lại là lúc diễn ra màn encore.Đặc biệt, khi đoạn video ghi lại cảnh cậu bé giả vờ không nghe thấy khi bị yêu cầu hát Lời Bày Tỏ rồi cuối cùng vẫn chịu hát được đăng tải, đã nhận được hàng loạt bình luận khen dễ thương.Nếu trước đây người ta chỉ thấy hình ảnh một thiên tài, thì giờ đây, lần đầu tiên hình ảnh một học sinh trung học đúng nghĩa mới thật sự khiến công chúng bất ngờ.Sau khi phải vật vã với chỉ vài mảnh mồi ít ỏi, thì việc được toại nguyện với chẳng cần phải nói cũng đủ khiến người ta mãn nguyện.Khi các thành viên của "Lướt Sóng Bóng Tối" đang đắm chìm trong hạnh phúc, Halo nhận được một liên lạc bất ngờ bằng tiếng Anh."...The Midday Show (Chương trình Giữa Trưa)?"
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 79: Vùng đất của hạnh phúc vĩnh cửu


"Nhưng này, anh cứ để mặc nó vậy sao?"

"Cái gì cơ."

"Con trai anh đấy.

Dạo này nổi lắm đấy."

Tầng 1, toà nhà Khoa học Tự nhiên 500, Đại học Hàn Quốc.Mấy sinh viên năm nhất mặc áo khoác khoa ríu rít bước vào, rồi sững lại khi thấy một gương mặt quen thuộc.Lát sau, lùi lại phía sau quầy.Nghe thấy tiếng chuông leng keng, ông chủ bước ra nghiêng đầu.'Dạo này mình yếu bóng vía rồi sao.

Mới hôm nay mà đã ba lần rồi.'Rồi ông chủ bưng đĩa hoa quả tới chỗ mấy người đàn ông trung niên."

Các giáo sư dùng ngon miệng ạ."

"Ôi trời, nhiều thế này.

Cảm ơn ông chủ nhé."

Mấy giáo sư khoa Tự nhiên lâu ngày mới tụ họp, ngồi ngả người vào ghế vừa ăn vừa tống cơm vào miệng.

Dù đang bận chuẩn bị thi cử và bài tập, nhưng họ vẫn tranh thủ tận hưởng một lúc rảnh rỗi, nói rằng cái này cũng là vì miếng cơm manh áo cả thôi.Làm thế nào để ra bài tập khiến sinh viên ai cũng hài lòng?

Những trăn trở đó thì lúc nào chả có.

Còn lúc này, chuyện gia đình của đồng nghiệp mới là điều họ tò mò hơn.Đặc biệt là khi con trai của đồng nghiệp đang là ngôi sao nổi tiếng."

Tôi đã bảo nó muốn làm gì thì làm trong một năm, nên tôi phải giữ lời thôi."

Giáo sư Roh Yoon-hyun điềm nhiên đáp, một giáo sư khác đang thái thịt bèn cầm nĩa lên."

Kỳ thật đấy.

Tôi không ngờ anh lại thực sự không cho con đi học.

Hơn nữa, Hae-il vốn định vào Đại học Hàn Quốc cơ mà?"

"Chuyện đại học thì thôi đi, bất ngờ là ở cấp ba cơ."

"Thôi nào, chẳng lẽ giáo sư Roh không nghĩ gì sao?

Tôi đoán là anh cũng có tính đến chuyện thi lấy bằng GED rồi."

Giáo sư Roh Yoon-hyun nhấp ngụm nước, súc miệng.Trong lúc đó, họ đã trao đổi khá nhiều."

Mà có cần thiết phải vào đại học không?

Thằng bé còn làm được chuyện khó hơn cả thi vào Đại học Hàn Quốc nữa cơ mà.

Tôi thấy cứ để nó theo hướng này là đúng rồi.

Tôi có xem chương trình, thấy nên cho nó theo âm nhạc.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như giáo sư Roh thôi."

"Chuẩn, chuẩn luôn.

Con tôi mà được một góc của Hae-il thì tôi đã cho phép từ lâu rồi."

"Con anh nó muốn làm gì?

Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"

"Muốn làm tuyển thủ game chuyên nghiệp.

Giờ cũng nửa ba mươi rồi, bảo đừng can thiệp vào đời nó nữa."

"Tôi biết là nửa năm mươi, nhưng còn nửa ba mươi thì sao?

Đừng nói với tôi là... trời đất."

"Giờ tụi nhỏ nói năng thế đấy."

Giáo sư ngồi đối diện Roh Yoon-hyun khẽ nghiêng người về phía trước hỏi."

Vậy anh định thật sự không cho con vào đại học à?"

"Sao anh cứ bám chuyện con người ta học đại học làm gì."

"Không, chỉ là tôi nghe được vài chuyện nên hỏi vậy thôi.

Nghe này, giáo sư Roh.

Tôi tình cờ gặp một giáo sư bên Nhạc viện, và ông ta có nhắc đến Hae-il.

Hỏi rằng thằng bé không định đăng ký vào Đại học Hàn Quốc à."

"Nhạc viện trường mình chuyên thanh nhạc mà?"

"Hae-il đâu chỉ hát hay?

Còn khoản khác nữa, là sáng tác ấy."

"Ồ, Nhạc viện đang nhắm đến Hae-il à?"

"Giờ đang cạnh tranh với Học viện Nghệ thuật Quốc gia đấy.

Người ta thì chẳng nghĩ tới mà tự tranh nhau rồi.

Vậy nên tôi mới hỏi.

Nếu con anh thi GED thì thực ra có thể vào hầu hết các trường mà."

"...Cũng có nghĩ đến."

Trước câu trả lời đó, giáo sư Heo bên kia như đã đoán trước mà tròn mắt.Dựa vào việc giáo sư Roh Yoon-hyun gom mấy tờ pamphlet giới thiệu các trường hợp tác quốc tế, ông ta biết người này tuyệt đối không phải kiểu sẽ bỏ qua đại học.Không phải vì cố chấp với đại học.

Mà là vì hiểu rõ giá trị và quyền lực mà đại học có thể mang lại, biết cách tận dụng nó một cách hiệu quả."

Đại học sẽ là một tấm khiên tốt."

"Đúng, đúng vậy."

Giáo sư Heo gật gù với khuôn mặt như cóc."

Mà này, chẳng lẽ anh được gì từ giáo sư Nhạc viện à?

Sao cứ nhiệt tình gợi ý cho Hae-il đi học thế.

Coi chừng vi phạm luật Kim Young-ran đấy."

"Chữ ký tay thì không thể định giá, nên không sao.

Dù sao cũng cảm ơn đã lo.

Vậy nên giáo sư Roh, nghĩ kỹ đi nhé.

Nhạc viện Đại học Hàn Quốc!

Nghe oách biết bao.

Dù là người nổi tiếng không đến trường đi nữa, chỉ cần gắn cái tên đó thôi cũng đủ rồi, đúng không?"

"Đại học Hàn Quốc tốt mà."

Giáo sư Roh Yoon-hyun mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.Giáo sư Heo, người đã đổi chữ ký lấy lời gợi ý, nhận ra tín hiệu tích cực mà cười theo.Rồi một câu nói vang lên lúc đó."

Nhưng tôi nghĩ Hàn Quốc hơi nhỏ."

"?"

Giáo sư Roh Yoon-hyun mỉm cười no bụng.Vì trước giờ chưa từng khoe khoang về con ở trường nên những người còn lại đồng loạt thở dài khi nghe câu tiếp theo."

Để chứa được con trai tôi ấy mà."#The Midday Show.Một talk show do Lucy Midday dẫn trên đài TDS.

Phát sóng vào 1 giờ trưa đúng như tên gọi, là talk show dành cho mọi lứa tuổi."

Tôi mới nghe lần đầu luôn đấy."

"Bọn mình chỉ biết mỗi Ellen với Conan thôi mà.

Nhưng tất nhiên phải có nhiều hơn chứ.

Mỹ mà."

Đúng như lời Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan nói, Halo cũng lần đầu nghe đến.

Cậu vốn chẳng quan tâm đến talk show nổi tiếng.

Mấy chương trình tạp kỹ cũng chẳng hay xem nữa là."

Ít ra thì không phải chương trình chính trị.

Giống mấy talk show bình thường, mời người nổi tiếng nói chuyện theo chủ đề.

Thường thiên về thời sự."

Han Jin-young chia sẻ thông tin tìm được trên mạng."

Người dẫn thì khá mềm mỏng.

Không hay chửi bậy, rất lịch thiệp.

Chỉ là khi hưng phấn thì nói nhanh hơn, cậu nghe hiểu kịp chứ?"

"Cậu nói tiếng Anh giỏi lắm à, Roh Hae-il?"

"Người ta đồn là cậu ta không giỏi đâu."

Nam Gyu-hwan thêm vào.Việc Roh Hae-il không đến trường cấp ba đã nổi tiếng từ lâu, bạn cùng lớp cũ cũng nói tiếng Anh của cậu chẳng khá lắm."

Căn bản thì biết."

"Mấy câu như 'Hi, nice to meet you' ấy hả?

Tôi cũng biết căn bản đấy."

"Anh nghĩ Roh Hae-il là anh chắc?"

Chát.Moon Seo-yeon tát nhẹ lên lưng Nam Gyu-hwan."

Vậy lý do mời là gì?

Đó mới là quan trọng.

Họ có nghe nhạc của Roh Hae-il chưa?"

Không xem nội dung mail, Nam Gyu-hwan vừa xoa lưng vừa hỏi."

Bảo tôi hát một bản cover."

Halo trả lời, khiến Moon Seo-yeon nghiêng đầu."

Cover á?

Cover bản audio?

Kỹ năng phối khí của cậu lan rộng đến mức đó rồi sao?

Dù sao thì tôi nghĩ đây là cơ hội tốt."

Ngược lại, Nam Gyu-hwan giơ tay với vẻ nghi hoặc."

Tôi phản đối.

Không phải họ mời hát ca khúc gốc, mà là cover.

Lần đầu xuất hiện ở Mỹ mà lại nổi tiếng với tư cách là một NuTuber cover thì không hay lắm.

Nếu được hát bài mới thì lại khác."

"Chắc chắn sẽ cho cậu cơ hội giới thiệu nhạc.

Ít nhất cũng phải nói chuyện hơn một tiếng mà."

"Em bảo còn có người khác được mời nữa đúng không, Hae-il?"

Halo gật đầu trước câu hỏi của Han Jin-young.Họ nói đã gọi thêm một vài influencer để cover HALO."

Ờ ờ... tận năm người NuTuber á?

Vậy thì... có khi chẳng có cơ hội thể hiện cũng nên."

"Tôi phản đối."

"Nhưng mà, đây cũng là một cơ hội tốt mà.

Dù sao TDS cũng là một đài truyền hình nổi tiếng mà."

Cả hai ý kiến đó đều không sai.Vì có nhiều khách mời, nếu không khéo, Halo có thể bị biến thành phông nền.Han Jin-young im lặng nghe mọi người nói rồi cuối cùng hỏi điều mình tò mò nhất."

Thế chủ đề talk show lần này là gì?

Mỗi lần đều thay đổi mà."

Không lẽ là kiểu "Thế giới của các influencer", hay "Thế giới của ca sĩ cover"?

Chắc không đến mức đó đâu."

Cái đó quan trọng lắm sao, tôi thì phản—""Là tập đặc biệt HALO."

Ngay khoảnh khắc đó, Nam Gyu-hwan cứng đờ, môi hơi hé mở."

Vậy cái 'cover' là ý muốn em hát bài đã từng trình diễn ở Rendezvous á?"

Giọng Han Jin-young thản nhiên hỏi."

Vâng."

"Hừm.

Gọi em với tư cách là ca sĩ cover thật à.

Gọi không phải ca sĩ mà là ca sĩ cover, nghe hơi lấn cấn."

"Seo-yeon thì bảo lưu ý kiến?"

"Vâng, còn có ai khác được mời không?"

"Gyu-hwan thì bảo là không đồng ý."

Tiếng nói chuyện của mọi người dần trở nên mơ hồ.Nam Gyu-hwan, người vừa nghe thấy từ "không đồng ý", bỗng bật dậy."

Khoan đã!"

Nam Gyu-hwan thận trọng nói thêm, nhận thức được sự tĩnh lặng xung quanh.

"...Tôi nghĩ là nên đi."

"Không phải anh đổi ý chỉ vì nghe đến 'tập đặc biệt HALO' đấy chứ?"

"Đây là cơ hội tốt để tăng mức độ nhận diện của Roh Hae-il."

"Lúc nãy anh còn chê vì là cover mà."

"Chẳng lẽ mấy ca sĩ khác không làm cover?

Cover cũng là một cách thể hiện thực lực mà.

Vâng."

Han Jin-young nhìn hai người cãi nhau với ánh mắt đầy khoan dung, rồi lên tiếng."

Em muốn làm gì, Hae-il?"

Dù sao với Han Jin-young thì thế nào cũng được.Dù gì cũng chỉ có Halo được mời thôi.Đã mời nhiều influencer thì phần MR hay nhạc nền chắc sẽ do đài chuẩn bị."

Chà..."

"Đi là phải đi luôn á!"

"Này, đừng có ép sếp của tụi mình chứ."

Halo suy nghĩ về điều đó một lúc.Đây là chương trình trò chuyện có nhiều khách mời.Cậu chưa từng tham gia kiểu chương trình nào như thế.Từ trước đến giờ, người ta chỉ tập trung vào cái tên HALO và âm nhạc của cậu.Thử nghĩ xem, có host nào mà để HALO ngồi đó rồi lại mời thêm khách mời khác không chứ?

Họ là kiểu người mà nếu HALO bảo trống lịch một hay hai ngày, họ sẽ làm ngay không do dự.Thế nên, tuy thấy không cần thiết phải tham gia, nhưng...Việc họ yêu cầu hát bài cover HALO lại khiến cậu hứng thú.Quan trọng hơn cả, vị trí trường quay đập vào mắt cậu.Los Angeles, California.Quán bar cậu thích, thời tiết, con người, tiệc tùng—tất cả đều ở đó.

Cậu có những kỷ niệm khá tốt đẹp với LA."

Em sẽ suy nghĩ thêm một hai ngày rồi quyết định."

Coi như nghe là đồng ý, Moon Seo-yeon reo lên."

Vậy tôi đi làm lại hộ chiếu đã!"

"Ơ, tôi nữa!"

"Chắc không cần hộ chiếu đâu."

"Sao ạ...?"

Han Jin-young nhìn Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan như thể họ hiểu nhầm điều gì đó.

Cả hai từ từ cảm nhận được điều chẳng lành."

Chẳng lẽ... bọn em không được đi ạ?"

"Trước mắt thì chỉ có Hae-il được mời thôi.

Nếu có đi, chắc cũng không thể đi hết đâu?"

Đài nói sẽ lo chỗ ở và vé máy bay, nhưng chỉ dành riêng cho cậu bé.

Có thể, nếu được mang theo, thì cũng chỉ cho phép một người như quản lý hoặc biên tập viên đi cùng.Chỉ một người thôi ư...?Nam Gyu-hwan và Moon Seo-yeon nhìn nhau.Trò chơi thả thính bắt đầu.Người nói "một" trước là Moon Seo-yeon."

Tôi!

Sếp ơi!

Tôi tuy nghỉ giữa chừng nhưng từng là sinh viên xuất sắc của Học viện Nghệ thuật Quốc gia đấy!

Dù bỏ học nhưng tiếng Anh tôi đỉnh lắm!

Tôi sẽ làm phiên dịch viên thật giỏi để hỗ trợ sếp!"

"Tôi còn..."

Không giỏi tiếng Anh lắm, nhưng Nam Gyu-hwan cũng cố chen vào."

Giỏi ạ."

"Cái gì cơ?

Tiếng Anh á?"

"—Gần giống... dọn dẹp?"

Moon Seo-yeon bật cười khúc khích."

Tiếng Anh giống như dọn dẹp?

Anh định dùng phép lau dọn hả?

Biết 'Wingardium Leviosa' không?"

"Anh nghĩ mình làm được 'Stupefy' đấy."

Nam Gyu-hwan giơ nắm đấm lên.

Moon Seo-yeon giả vờ sợ hét toáng lên.Thật là một nhóm nhạc đoàn kết.Nhìn hai người mà Halo chỉ muốn đuổi khỏi phòng làm việc, cậu nói."

Chúng ta hãy cùng đi nhé."

"Ơ?

Thật á?

Còn vé máy bay với khách sạn thì...?"

Halo rút ra một chiếc thẻ.Trông mới tinh, vừa làm gần đây, nhưng Han Jin-young biết rõ cái bên trong.

Hồi trước có bài hát của HALO được phát trong quảng cáo nước hoa dành cho nam gì đó mà, haha."

Tôi xin cống hiến hết mình, thưa sếp!"

Halo bật cười trước cách bắt chước của Han Jin-young.Dù sao thì, xem ra vụ mời từ Mỹ cũng đã được quyết rồi.Han Jin-young nhớ lại công việc họ đang làm dang dở."

Vậy chúng ta tiếp tục làm album nhé?"

"Được ạ.

Bắt đầu từ đâu trước thì hợp?"

"Phần bộ gõ được không?"

Nam Gyu-hwan, người đã trông ngóng đến tập đặc biệt HALO ở Mỹ, chỉ tay vào mình.

Halo gật đầu.Nam Gyu-hwan nhận ra lời nói về việc vẫn còn làm album không phải nói suông."

Lần này vẫn thu đè à?"

"Anh đang suy nghĩ về phần session.

Anh có chơi được nhạc cụ nào khác không?"

"À, tùy loại bộ gõ..."

Nam Gyu-hwan đi vào phòng thu cùng Roh Hae-il.Vừa mới hoàn thành single chưa được bao lâu mà?Chẳng lẽ trong thời gian đó cậu ấy có làm gì riêng?

Moon Seo-yeon nghiêng đầu thắc mắc."

Cái lần trước bọn mình làm chính là đĩa đơn mà, đúng không?"

"Ừ, đúng rồi."

Han Jin-young vừa nhìn cánh cửa phòng thu đóng lại vừa gật đầu."

Vậy lần này là làm album chính quy à?

Nhanh thế?"

Không ngờ trên đời lại có người phát hành album mỗi tháng một lần.Càng biết càng thấy thế giới này thật phi thường.Nhưng mà—Moon Seo-yeon ngẩng lên nhìn Han Jin-young vì chẳng nghe thấy câu trả lời.Han Jin-young đôi khi hay có biểu cảm khó đoán như vậy.

Như thể đang phân vân không biết có nên nói ra không.Cũng không sao, vì cô ấy đâu phải lúc nào cũng kể hết mọi chuyện."

Chắc... tương tự vậy."

"...Tương tự?"

Album chính quy thì là album chính quy chứ sao lại gọi là tương tự?Hay là không phải full album mà là album EP?"

Chắc sẽ biết sớm thôi."

"Ừ ha."

Khi thu âm xong thì bài hát cũng hoàn thành, đến lúc đó thì làm sao mà không biết được.

Han Jin-young cười tươi nói."

Chẳng còn bao lâu nữa đâu."#"Mẹ biết là chẳng bao lâu nữa con sẽ phải ra nước ngoài, nhưng thực sự con đi một mình có ổn không?"

Dù thực tế không phải hoàn toàn đi một mình, nhưng việc một đứa vị thành niên ra nước ngoài mà không có người giám hộ đi kèm thì khó mà không lo lắng."

Con chỉ đi quay rồi về thôi mà."

Trước nụ cười không chút khác biệt nào thường ngày của Halo, mẹ cậu khẽ hỏi với vẻ không mấy hài lòng."

Lần này con cũng định lang thang một mình vào sáng sớm hả?"

Hồi đi du lịch châu Âu, cậu từng lén rời khỏi chỗ ở từ sáng sớm và quay lại không ít lần.

Mẹ cậu nhớ lại chuyện đó và hỏi như đang thẩm vấn.Halo chỉ cười, không đáp.Vì rõ ràng biết mình sẽ không giữ lời được nên tốt nhất là khỏi nói ra."

Cô ơi, con sẽ theo sát em ấy ạ."

"Đúng rồi đấy, cô đừng lo!

Vụ ngôn ngữ cứ để con lo."

"Con là vệ sĩ Nam Gyu-hwan ạ, đánh đấm giỏi lắm."

Chỉ là người trả lời lại là các thành viên trong ban nhạc.Mẹ cậu khẽ mỉm cười và gật đầu."

Woah, lần đầu tiên tôi được ngồi hạng thương gia đấy."

"Tôi cũng vậy."

Sau khi chào mẹ và tiến vào sân bay, bọn họ nhìn chằm chằm vào vé máy bay như thể thứ gì kỳ lạ lắm.Hạng thương gia.

Đó là dòng chữ in trên vé.Ông chủ đặt vé thương gia một cách rất tự nhiên khiến người ta bắt đầu lo cho ví tiền của cậu.

Hình như cả khách sạn cũng được đặt riêng.Biết là nhạc số đứng đầu bảng xếp hạng, cũng lên cả truyền hình, nhưng tiêu xài kiểu vung tay quá trán thế này có ổn không vậy?"

Nhưng mà, làm sao lại không có lấy một phóng viên thế nhỉ."

"Yên tĩnh thì tốt mà.

Với lại bây giờ là nửa đêm rồi còn gì."

Nam Gyu-hwan khẽ liếc quanh một vòng.Không đến mức mong đợi cảnh đèn máy ảnh nhấp nháy như họp báo của siêu sao, nhưng từ khi làm thủ tục xong thì đến ánh mắt tò mò cũng chẳng còn."

Thì chẳng nói với ai cả nên ai mà biết được."

Nếu mà thông báo rồi thì chắc mấy bài báo tự hào kiểu "con nhà Hàn Quốc vươn ra thế giới" đã phủ kín mạng rồi.Ít nhất thì, sẽ không yên ắng thế này."

Vậy chúng ta đi thôi chứ?"

"Đi nào!"

Đến giờ rồi.Những người đang chán ngán nhìn bảng điện tử lập tức đứng dậy.Ai đó hào hứng ngân nga một giai điệu, và Halo cũng cười đáp lại bằng một bè hòa âm.Chào mừng đến với xứ sở kỳ diệu.Nơi diễn ra những lễ hội rộn ràng.Vùng đất của hạnh phúc vĩnh cửu.[Quý khách thân mến, chào mừng đến với Sân bay Quốc tế Los Angeles.]
 
Back
Top