Suốt quãng đường đi xuống bằng thang máy, trái ngược với vô số viễn cảnh đang xoay vần trong đầu Jang Jin-soo, căn hộ 2701 ở Jamsil Lake Palace lại không hề có bất kỳ sự náo động nào."
Đầu óc con rối bời lắm, con muốn ở một mình."
Lý do là bởi trước cả khi có chuyện gì xảy ra, Hae-il đã tự nhốt mình trong phòng."
Hae-il à, con có thấy đau lắm không?"
Khuôn mặt tái nhợt, vẻ mặt nghiêm trọng.Mẹ của Roh Hae-il, Park Seung-ah, quyết định sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm để xem ở trường có chuyện gì xảy ra không.Bà đứng lặng trước cửa phòng cậu, nhưng cánh cửa đóng chặt chẳng hề có dấu hiệu sẽ mở ra."
Nếu thấy khó chịu thì phải nói với mẹ chứ.
Hôm nay con còn chẳng đến lớp—"Đứng trước cánh cửa không hề có một chút động tĩnh, Park Seung-ah định bảo con đi học thêm, nhưng rồi lại thở dài, khoanh tay lại.
Bà mở cuốn sổ tay, nhìn lịch trình, bắt đầu đếm.Môn Ngữ văn (bổ trợ/ôn tập), Tiếng Anh (bổ trợ/TOEIC/hội thoại), Toán học (bổ trợ/ôn tập/thí sinh dự thi), Hán tự, Tiếng Pháp, Viết luận, Tranh luận...
Lịch trình dày đặc kín cả trang giấy."
Ừ thì, nghỉ một ngày chắc cũng không ảnh hưởng đến thành tích đâu nhỉ."
Dù gì thì cấp ba cũng sắp bắt đầu, đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc chạy đua dài hơi.
Một ngày coi như là ngoại lệ.
Dù có phần không hài lòng khi con tỏ ra phản kháng, nhưng ở độ tuổi này, ai mà chẳng trải qua tuổi dậy thì chứ?
Chừng này thì vẫn còn trong giới hạn có thể chấp nhận được.Park Seung-ah mở điện thoại, bỏ nguyên liệu nấu cháo bào ngư vào giỏ hàng.Rồi bà ấn nút gọi.
Trong danh sách cuộc gọi, cái tên "Viện trưởng" và "Giáo viên chủ nhiệm" hiện lên đầu tiên.Viện trưởng (56:59)Giáo viên chủ nhiệm (1:12:38)Chỉnh sửa bài luận (27:29)

ark Seung-ah bấm vào số của viện trưởng."
Chào thầy, tôi là mẹ của Hae-il đây ạ.
Hôm nay thằng bé có vẻ không khỏe lắm, tôi gọi để báo là hôm nay nó sẽ nghỉ một ngày.
Vâng, cảm ơn thầy lúc nào cũng quan tâm giúp đỡ. ...Ôi, chuyện thi cử thì cứ để Hae-il quyết định ạ.
Bố mẹ đâu thể can thiệp quá mức được.
Dù là trường ngoại ngữ hay trường tư thục, tôi đều tôn trọng ý kiến của thằng bé.
Tất nhiên, trường Minja sẽ là lựa chọn tốt nhất, hô hô hô.
Dạ?
Hội thảo tuyển sinh ạ?
Thầy đang nói đến hội thảo nào thế...?
Ồ, đã đến lúc phải nghĩ đến chuyện vào đại học rồi sao?
Làm mẹ mà, còn gì quan trọng hơn chuyện đó chứ.
Tôi sẽ sắp xếp thời gian để tham dự.
Vậy là khi nào nhỉ?"
Và cuộc trò chuyện dài tiếp tục kéo dài.#"Haa..."
Halo ném chiếc túi lên giường, rồi đặt hộp đàn guitar xuống sàn.
Khi trọng lượng nặng nề biến mất, cơ thể cậu nhẹ bẫng hơn bao giờ hết.
Thế nhưng, áp lực vô hình vẫn đè nặng.Dù sao thì, vẫn tốt hơn khi nãy.Suốt quãng đường đi bộ về nhà, cậu đã phần nào sắp xếp lại được suy nghĩ của mình.Giờ đây, đầu óc cậu không còn rối bời, cũng chẳng còn hoang mang nữa.Từ chối, phẫn nộ, thương lượng, trầm uất—cuối cùng, cậu đã chạm đến giai đoạn chấp nhận."
Hãy suy nghĩ một cách thực tế."
Halo đã chết.
Hoặc ít nhất, cậu đã tiến đến sát ranh giới của cái chết.
Và cú sốc đó đã khiến cậu rơi vào một thế giới xa lạ."
Vậy đấy."
Một thực tế khó hiểu nhưng hiển nhiên."
Giờ mình phải làm gì?"
Thực ra, câu trả lời rất đơn giản.Cậu chẳng thể làm gì cả.Cậu chỉ có thể chấp nhận thực tại.Cậu không có bất kỳ phương tiện nào để hiểu hay giải quyết hiện tượng kỳ lạ này.
Trước tình huống này, cậu hoàn toàn bất lực.
Cậu không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận tất cả.Dù cho một ngày nào đó cậu có bị tống ra khỏi cơ thể này.Hay nếu cậu mãi mãi bị mắc kẹt trong thân xác này đi chăng nữa.Dẫu không thích cảm giác bất lực và bấp bênh này, nhưng cậu cũng chẳng sợ hãi.
Halo vốn là kiểu người tận hưởng hiện tại hơn là lo lắng cho những hiểm họa chưa biết trước.
Ngay cả cái chết cũng không ảnh hưởng quá lớn đến cậu.Vì vậy, Halo bắt đầu suy nghĩ xem cậu nên làm gì với cơ thể này trong tương lai.Nếu là trước đây, cậu đã hành động từ lâu rồi.
Chỉ là, có một điều vẫn cứ vướng mắc như cái gai trong lòng."
Cậu muốn làm gì đây, nhóc con?"
Chủ nhân thực sự của thân xác này.Nếu ngay từ đầu thân xác này đã hoàn toàn vô chủ, cậu sẽ chẳng bận tâm.
Nhưng rõ ràng, đã có một người từng sống trong cơ thể này.
Và việc đến tận phòng thu cũng không phải là do ý chí của cậu.
Trước khi cậu tỉnh dậy, chắc chắn đã có một ý thức khác tồn tại trong thân xác này."
Hừm?"
Một cảm giác khó chịu dâng lên như thể đang mặc một bộ quần áo không phải của mình mà chưa được phép.Cậu không phải người sùng đạo, nhưng cũng không phải kẻ tìm thấy niềm vui trong việc làm tổn thương người khác.Còn những lúc lang thang ngoài đường thì... lại là chuyện khác.Dù sao thì."
Cậu muốn tôi làm gì?"
Halo cáu kỉnh vuốt trán.Đến cả Halo vĩ đại cũng đang hành xử như một đứa nhóc dậy thì.Ngay cả khi đọc Demian và viết bài cảm nhận, cậu cũng không bối rối thế này.Cậu luôn biết mình phải làm gì.
Luôn tràn đầy niềm tin vào tài năng của mình, xa hơn nữa là cuộc đời mình.Trong niềm tin đó không có chỗ cho sự sợ hãi hay do dự, ngay cả khi cậu bỏ nhà ra đi với hai bàn tay trắng.
Sau này, khi quản lý nghe kể về chuyện đó, anh ta đã phải thốt lên đầy thán phục: "Đúng là thằng điên thứ thiệt."
Người đầu tiên khiến cậu bận lòng như thế này chính là Roh Hae-il—thằng nhóc có cái tên gần giống cậu.Bước chân chần chừ trước cửa phòng dần xa, để lại không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Dù chờ bao lâu, giọng nói của chủ nhân căn phòng kia cũng không vang lên nữa.Cuối cùng, Halo từ bỏ việc chờ đợi một câu trả lời.Ánh mắt cậu dừng lại trên cây guitar nằm lăn lóc trên sàn, rồi dần di chuyển đến chiếc túi xách.Cậu lấy từng thứ trong đó ra, xếp ngay ngắn lên giường.Từ sách bài tập, hộp bút...Đến quyển sổ sáng tác của Roh Hae-il.
Và cuối cùng là điện thoại.Cậu tiện tay ném món phụ kiện hình hạt đậu lên gối, rồi lại cầm lấy quyển sổ sáng tác, lật giở từng trang."
Hừm."
Nói là sổ sáng tác, nhưng thực chất đây chẳng khác gì nhật ký của Roh Hae-il.
Những dòng suy nghĩ về âm nhạc, mấy nét vẽ nguệch ngoạc, vài mẩu ghi chú...
Và trang cuối cùng là bản nhạc duy nhất mà cậu ta sáng tác.Nhìn những dòng chữ đan xen giữa khao khát theo đuổi âm nhạc và cảm giác tội lỗi vì đang lạc lối, khóe môi Halo nhếch lên châm chọc.Thật khó chịu.Chọn một đi.Muốn trở thành học sinh gương mẫu hay muốn theo đuổi âm nhạc?
Mà dù có muốn làm học sinh ngoan đi nữa, đó cũng chẳng phải chuyện Halo có thể giúp được.Thời gian còn không đủ để chạy về phía trước, vậy mà Roh Hae-il vẫn cứ sống do dự như một kẻ hèn nhát.Halo không thích kiểu người như vậy.Và hiển nhiên, cậu cũng không định để thằng nhóc đó tiếp tục như thế."
Nếu cậu không chọn được, vậy thì cứ để tôi quyết định."
Cậu ném quyển sổ sáng tác lên giường."
Tôi tham vọng lắm.
Có quá nhiều thứ tôi muốn làm.
Tôi không có thời gian để lưỡng lự như cậu."
Cậu còn phải tìm hiểu về thế giới này.Vẫn còn rất nhiều điều cần làm."
Tạm thời, tôi sẽ tận dụng nó."
Halo đứng dậy.Cậu vừa nhìn thấy chiếc máy tính đặt cạnh cửa sổ."
Cứ chơi lâu vào.
Tốt nhất là đừng quay lại nữa."
Cậu phải hiểu về thế giới này.Hiểu về lịch sử của nó.Và quan trọng hơn—cậu muốn đắm mình vào âm nhạc của nơi này.Những bản nhạc mà cậu chưa từng nghe có lẽ đang thống trị thế giới này.Cậu đặt tay lên thiết bị xa lạ trước mặt.Bắt chước theo những gì Jang Jin-soo đã chỉ, chẳng mấy chốc, cậu đã thích nghi được.Dù gì cậu cũng không phải một lão già gần đất xa trời, mà là một thanh niên vừa bước qua tuổi ba mươi.
Mấy thứ công nghệ mới này chẳng thể làm khó cậu.Cậu vung tay như một nhạc trưởng tài ba, con trỏ chuột di chuyển đầy uyển chuyển trên màn hình.Chẳng mấy chốc, cậu đã chống chân lên bàn.Đeo tai nghe vào, nhắm mắt lại.Rồi để âm nhạc tràn vào như dòng nước xiết.Tim cậu đập dồn dập.Đây chính là khoái cảm.#Thế giới này điên thật.Halo ngoảnh đầu về phía tiếng gõ cửa trong chốc lát, rồi lại dán mắt vào màn hình máy tính.Thuật toán của NuTube như một vũng lầy, cứ thế cuốn trôi thời gian của cậu.
Đặc biệt, sau khi tìm kiếm tên ban nhạc rock mà cậu thấy trong căn cứ của Jang Jin-soo, Halo đã nghe đi nghe lại nhạc của họ.
Bọ cánh cứng, hòn đá lăn, khí cầu, nữ hoàng...Những cái tên kỳ quặc lại hợp gu cậu đến lạ, mà âm nhạc thì còn tuyệt hơn.Vừa muốn nhấm nháp từ từ, lại vừa muốn nuốt trọn một hơi.Âm nhạc hấp dẫn đến mức ấy.
Đến mức chân cậu run lên theo nhịp điệu đầy mê hoặc.Giá mà cậu chưa chết, thì thế giới của cậu liệu có nhiều âm nhạc đến thế này không?
Đúng là đáng lẽ cậu nên sống lâu hơn.
Cảm giác tiếc nuối dâng lên, nhưng rồi âm thanh của thế giới này cuốn phăng suy nghĩ của cậu đi mất."
Hae-il à, đi học thôi con."
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.Cậu chỉ muốn được một mình tận hưởng âm nhạc trong căn phòng chật hẹp này suốt nhiều ngày liền.
Nhưng thực tại thì chẳng bao giờ để yên cho cậu cả.Học... có gì mà nhất định phải đi chứ?Cậu đâu còn ở tuổi đến trường.
Với âm nhạc mà cậu theo đuổi, bằng cấp cũng chẳng có nghĩa lý gì.Cốc cốc.Tiếng gõ cửa mỗi lúc một dồn dập hơn.Cơn mệt mỏi từ đêm thức trắng dâng lên muộn màng, kéo theo sự khó chịu.
Nếu là gã quản lý đáng ghét của cậu đang gõ cửa, có khi cậu đã quát ầm lên rồi.Nhưng đây là nhà của Roh Hae-il, và người gõ cửa là mẹ của Roh Hae-il.
Chính điều đó đã níu giữ chút kiên nhẫn cuối cùng của cậu."
Vâng."
Halo đặt tai nghe xuống.
Vài tờ giấy nháp lăn lóc trên sàn nhà.Nghe nhạc hay thì làm sao mà ngồi yên được chứ?
Những nét bút nguệch ngoạc ghi lại chút cảm hứng ngắn ngủi trong đêm."
Ôi trời."
Cánh cửa mở ra, kéo theo mùi cà phê thoảng nhẹ trong không khí."
Con thức cả đêm à?"
"Vâng, cũng tàm tạm ạ."
Halo vươn vai rồi đi về phía nơi mùi cà phê đang lan tỏa.
Bỏ qua bát súp vẫn còn bốc khói trên bàn, cậu rót một tách cà phê từ ấm.Vừa tựa lưng vào ghế, tận hưởng mùi hương nồng đậm, cậu đã cảm nhận được một ánh mắt dò xét."
Sao vậy ạ?"
"À... không có gì."
Bà ấy có lẽ có nhiều điều để nói về dáng vẻ như ông chú già của cậu lúc này.
Nhưng thực ra, thứ bà ấy muốn hỏi là một chuyện khác."
Mà này, cái nhạc cụ đó là gì thế?
Thật sự là của con à?
Con lấy nó từ đâu vậy?"
Câu hỏi bị bỏ lửng từ hôm qua.Halo đặt ly cà phê xuống một cách thản nhiên.
Cậu không hứng thú với loại mùi ngọt ngào này."
Còn lấy ở đâu được nữa chứ?
Con mua đấy."
Chắc là Roh Hae-il đã mua.Không lẽ lại đi ăn trộm chắc?Việc sống trong một căn hộ khiến cậu hơi bất ngờ, nhưng nhìn cách ăn mặc và tác phong của mẹ cậu thì gia đình này cũng không đến nỗi khó khăn.Cậu không rõ trong ngôn ngữ của đất nước này có thứ gọi là accent posh hay không.
Đây vốn không phải quê hương của cậu.
Nhưng nghe qua giọng bà ấy, có vẻ họ không phải tầng lớp bình dân."
Con mua á?
Tiền đâu ra?"
"Đi làm thêm?"
"Con làm thêm lúc nào?
Với lại, mẹ có thấy tin nhắn giao dịch nào đâu...
Không lẽ con rút tiền từ tài khoản tiền mừng tuổi?"
Halo hờ hững gật đầu.Ánh mắt của Park Seung-ah trở nên sắc nét hơn rồi biến mất.Bà mấp máy môi, như thể sắp sửa nói gì đó.Nhưng cuối cùng, cơn mắng mỏ lại không đến.
Bà chỉ đẩy cái bát về phía cậu, như muốn tạm cho qua chuyện."
Ăn sáng đi.
Uống cà phê lúc bụng rỗng không tốt đâu."
Rồi bà ấy cũng uống cà phê.Với rất nhiều sữa và đường.Uống thế thì còn ra vị cà phê nữa không chứ.
Halo nhăn mặt khi tưởng tượng ra vị ngọt sắc.Nhưng điều cậu để tâm hơn cả là phản ứng của mẹ Roh Hae-il.
Bà ấy không tỏ thái độ gay gắt như cậu tưởng.
Trong ký ức của Halo, có những gia đình sùng đạo đến mức vừa thấy cây guitar là đã phản ứng như thể trông thấy quỷ dữ."
Lần sau đừng tiêu tiền mừng tuổi bừa bãi nữa.
Người ta không phải cho con để tiêu ngay đâu.
Để dành cho đến khi vào đại học cũng không muộn.
Mẹ vẫn luôn dặn con thế còn gì.
Cứ đỗ đại học rồi muốn chơi gì cũng được."
Bà ấy không hỏi cậu đã tiêu bao nhiêu.
Chỉ trách vì đã tự tiện sử dụng số tiền đó.Khi Halo gật đầu, mẹ cậu bất ngờ bước lại phía sau và xoa nhẹ vai cậu."
Còn nữa, lần sau cứ nói với mẹ.
Nếu con muốn mua gì, cứ nói thẳng ra.
Con cái có sở thích mới, mẹ nào lại phản đối chứ?
Mà đâu phải game gì cho cam, sở thích như này thì mẹ rất hoan nghênh."
"...Sở thích ạ?"
"Ừ.
Sở thích.
Dù mẹ nghĩ violin hay piano sẽ hay hơn, nhưng mà... con cũng là trẻ con thời nay mà."
"À..."
Halo khẽ bật ra một tiếng cảm thán.Cậu có thể hiểu tại sao Park Seung-ah lại dễ dàng đồng ý như vậy.Sở thích.
Cậu từng nghĩ gia đình này khá cởi mở, nhưng hóa ra, họ vẫn có giới hạn riêng.Halo nhếch môi.Ngay cả ở tuổi ba mươi, một tinh thần nổi loạn không bao giờ chết vẫn xuất hiện."
Nếu con không định chỉ chơi như một sở thích thì sao ạ?"
"...Con nói gì cơ?"
Park Seung-ah trở nên nghiêm túc.Cả giọng nói lẫn nét mặt đều trở nên căng thẳng.Dù mức độ khác nhau, nhưng họ cũng chẳng khác những người kia là bao.Halo nghĩ thầm.Nếu là Roh Hae-il, cậu ta sẽ phản ứng thế nào?Tiếc là, cậu không biết câu trả lời.Bởi người ngồi đây không phải Roh Hae-il, mà là Halo."
Con nói là con không định chỉ chơi nhạc như một sở thích."
Cậu lặp lại lời mình một lần nữa.Bằng thái độ lịch sự, để bà không nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.Khuôn mặt Park Seung-ah tái nhợt hệt như mẹ cậu trong ký ức, như thể vừa nhìn thấy ác quỷ."
Nếu không định xem đó là sở thích thì sao?"
"Mẹ nghĩ con sẽ làm gì?"
Khi cậu hỏi ngược lại, sắc mặt bà chuyển từ xanh mét sang đỏ bừng."
Con đang đùa giỡn với mẹ ngay từ sáng sớm đấy hả?"
Cậu chợt nghĩ, hóa ra phụ huynh ở đâu cũng giống nhau cả.Halo đắn đo không biết nên đáp lại thế nào.Những câu trả lời theo kiểu trắc nghiệm mà quản lý của cậu mong muốn—những câu trả lời ngoan ngoãn và lễ phép—không hề có trong lựa chọn của cậu.Đúng lúc đó.
Bíp bíp bíp.
Tiếng chuông báo thức vang lên.Đồng hồ chỉ đúng 7 giờ sáng.Đã đến giờ đến trường.Halo nhoẻn cười tinh quái, nhấc chiếc cặp lên.Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như hôm qua."
Con đi học đây."
"Vừa rồi con nói cái gì hả, Hae-il!"
Cạch!
Cánh cửa đóng sầm lại.
Nụ cười trên môi cậu lập tức biến mất, khóe miệng kéo xuống thành một đường thẳng tắp.Cậu phần nào hiểu lý do Roh Hae-il cứ mãi do dự.
Không khí trong gia đình này hoàn toàn không chấp nhận chuyện cậu ta theo đuổi âm nhạc.Một producer từng bảo cậu ta ẩn NuTube.
Người phụ nữ này thì lập tức sa sầm mặt khi nhìn thấy cây guitar.
Jang Jin-soo cũng ngấm ngầm giúp đỡ.
Xâu chuỗi lại, những dấu hiệu phản đối rõ ràng không chỉ có một hai lần.Những ký ức xa xăm mờ nhạt ùa về.Cậu cũng từng đối đầu với một gia đình như thế này.Cuối cùng, năm mười ba tuổi, cậu bỏ nhà ra đi.
Cơ thể cậu có lẽ đã chịu không ít khổ cực, nhưng cuộc đời lại rực rỡ hơn bất cứ ai.Lên ba mươi, cậu đã hòa giải với họ, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu tô vẽ lại quá khứ."
Chuyện này thì tôi giỏi lắm."
Cậu đã từng trải qua một lần rồi.Và vì từng vượt qua nó, cậu chẳng thấy khó khăn gì cả.Chỉ là... hơi chán thôi.