Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]

[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 160: Thống Nhất Thế Giới


"Vậy ta bắt đầu thế này nhé?"

Ánh sáng dần chiếu vào màn hình đen.Một nam MC xuất hiện trước ống kính.[Cuối cùng, là bản tin kết thúc hôm nay.

Một ngày mới lại bắt đầu, và giờ, chúng ta chỉ còn đúng một ngày.]Proud, trong bộ trang phục gọn gàng mà anh chỉ mặc một lần trong năm, tuyên bố về sự diệt vong với vẻ mặt phức tạp.Giọng anh dần xa, trong khi máy quay hướng về bảng điện tử đang đếm ngược như một quả bom hẹn giờ.Thời gian còn lại chưa đến 24 tiếng.[Chúc mọi người có một ngày thật vui vẻ.]Nhạc nền ban đầu dịu nhẹ bỗng trở nên mạnh mẽ.Halo bắt được chai nhựa bay về phía mình.Dù hơi ấm, nhưng hiện tại thế cũng là mát rồi."

Mọi việc đang diễn ra suôn sẻ."

"Mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Nhưng ồn quá, tôi có thể chết mất."

"Đúng là bất ngờ ghê."

"Nếu vì tôi mà ồn thì còn đỡ, chứ cái này là do cậu ta.

Biết bao người gọi hỏi tôi mời cậu ta về kiểu gì."

"Anh cũng vậy hả?"

Jason vừa trò chuyện với Proud, vừa càm ràm với Halo."

Những người trước bảo bận không tham gia được giờ lại đổ xô tới, khó chịu thấy mồ.

Cậu nghĩ sao?"

"Ờ thì, đúng là bất ngờ thật."

Halo mỉm cười, lặp lại lời của Proud.

Cứ như thể chuyện người ta tìm đến cậu là điều đương nhiên.Jason liếc mắt tỏ vẻ khó ưa, nhưng không thể phản bác.

Vì đúng như lời cậu ta nói, chuyện này đúng là "bất ngờ"."

Nhưng mà, tân binh mà thích nghi nhanh ghê ha?"

Proud khoác vai Halo hỏi."

Nói thật đi, cậu không phải lần đầu quay MV đúng không?

Ít ra cũng quay mười mấy lần rồi ấy chứ?"

"Ừm, ở đây thì đúng là lần đầu."

"Biết ngay mà.

Thảo nào.

Ở Hàn Quốc quay rồi chứ gì?"

Proud gật gù ra chiều hiểu ý.

Dù lời anh có phần không đúng, Halo cũng không phủ nhận.

Trừ việc "ở Hàn Quốc" ra thì còn lại là thật.Khi có người hỏi cậu quay ở Hàn Quốc từ bao giờ, cậu chỉ cười trừ.

Việc Halo thành thạo quay MV đến mức đáng ngờ trở thành điều khó lý giải.Hôm nay là ngày đầu tiên quay MV, cảnh quay nhóm.Và sau một buổi quay suôn sẻ, trên đường trở về nhà."

Cậu Halo, xin lỗi nhưng cậu cần xác nhận thứ này."

Một người vừa là thư ký của Veil, vừa đóng vai trò quản lý hiện tại, đưa cho Halo một gói hàng."

Bưu kiện gửi từ Thụy Sĩ."

Trong xe đã chuẩn bị sẵn hộp quà cùng giấy tờ.Halo nhìn qua nhìn lại giữa các tài liệu và các hộp, sau đó mở hộp nhỏ hơn trước.

Chẳng mấy chốc, một ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trong mắt cậu.

"Cái này đâu phải chocolate."

"Dạ?"

"Không có gì đâu."

Cậu mỉm cười nhạt rồi lấy món đồ bên trong ra.Một bức tranh trông như chocolate bị chảy.Một thiết kế siêu thực xuất hiện, hiện thân đúng như điều cậu từng mong muốn.Halo nghĩ, đúng là vẽ thì không bằng mô tả.

Bởi những nghệ sĩ tài năng có nói năng tệ mấy thì cuối cùng vẫn biến nó thành nghệ thuật.Một vũ trụ thu nhỏ trên mặt đồng hồ.Hai hành tinh quay quanh nhau, đóng vai trò kim giờ và kim phút.Đeo chiếc đồng hồ lên tay trái, Halo bắt đầu đọc tài liệu.Một trang là bản "giải mã" vô cùng lịch sự về bản thiết kế của cậu, trang kế là thư mời hợp tác, và trong hộp còn có cả giấy bảo hành sản phẩm, thứ mà cậu chưa kịp kiểm tra.Không ngờ lại nhận được minh chứng cho tiến độ sản xuất nhanh đến vậy, không phải thiết kế hay bản mẫu, mà là thành phẩm hoàn chỉnh.Và điều này cũng có nghĩa, không bao lâu nữa là đến chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới.Giờ nghĩ lại, đã đến lúc công bố rồi.Mười quốc gia cậu sẽ ghé thăm.

Mười thành phố và mười lịch trình.Và cả..."

Nghe nói sẽ phát 1.000 phần quà tại concert, cậu có thể cho biết cách phát như thế nào không?"

Quản lý hỏi với ánh mắt tò mò, vì hiện chỉ có Veil là người biết chuyện.

Với quy mô concert của Halo, chắc chắn không dưới vài chục nghìn người, nên 1.000 phần quà sẽ được phát thế nào khiến ai cũng thắc mắc.Lúc đó, Halo mỉm cười, nhìn ra cửa sổ."

May mắn đến với tất cả thì nhạt lắm.

Cái may bất ngờ chỉ dành riêng cho mình mới thật sự thú vị, đúng không?"

"Vâng?

Ờ, tôi đoán vậy?"

Suy cho cùng, hạnh phúc càng độc chiếm thì lại càng ngọt ngào.Như chơi xổ số hay gacha vậy.Quản lý gật đầu mà không biết chính cái gật đầu đó có thể là nguyên nhân gây ra bất hạnh cho hàng vạn người.Và điều tương tự cũng đang xảy ra trên mạng, nơi đang sục sôi vì màn collab siêu bất ngờ.[Woa cái tổ hợp gì thế kia, điên thật...][Proud cuối cùng cũng trở lại với ca khúc mới][Nhưng sao Jason lại có mặt ở đó?

Không phải không nên đứng cạnh Halo à...?][Mặt trời bé con, hình cũng dễ thương nữa chứ][Halo mà cũng collab cơ đấy]└ Hồi trước từng làm với Hwang Ryong-pil rồi còn gì└ Nhưng mà collab đầu tiên là Hwang Ryong-pil, tiếp theo là Proud??

Tiếp theo là ai đây?[Scorpion Lil bị cướp trắng trợn ngay trước mắt: "Cái thằng khốn đó là ai vậy?"]└ Tiêu đề bài báo này là thật à?└ Scorpion với Halo bao giờ hẹn hò thế, tiêu đề cái gì vậy trời.└ Vãi chưởng, lên StarGram xem thì mới thấy cái tiêu đề này còn là bản đã dịu rồi đấyㅋㅋㅋㅋDù chưa rõ bao giờ phát hành, nhưng người ta đã bắt đầu xôn xao vì "mùi thơm" lan tỏa.

Cũng dễ hiểu thôi, bởi các nghệ sĩ tham gia collab là rapper, singer-songwriter, v.v.—không chỉ nổi bật trong nghề chính mà còn rất quen mặt trên các nền tảng như NuTube, TikTok nhờ cá tính và tài năng độc đáo.

Khi những thiên tài hợp sức, công chúng làm sao mà không phát cuồng?[Nghĩa là họ sẽ biểu diễn bài đó trong tour lần này đúng không?]└ !└ Đừng mà... làm ơn im lặng đi Hae-il à, hãy nhớ lại những ngày đầu...[Trước khi chết mà được thấy Halo collab cũng mãn nguyện rồi][Làm sao mà mời được cậu ấy vậy chứ!!][Proud đồ chết tiệt!!

Lần sau gặp sẽ hôn sâu cho coi]Nhưng điểm đáng chú ý nhất, chính là đây là màn collab đầu tiên trong sự nghiệp của Halo.

Khi những thiên tài tụ lại, liệu họ sẽ tạo ra âm nhạc tuyệt vời tới cỡ nào?Và công ty chủ quản của các nghệ sĩ ngoài Halo, cụ thể là Augustus Records, cũng tích cực quảng bá dự án.

Mỗi ngày đều có bài báo mới, MV được đầu tư lớn.Ai cũng có thể thấy họ đang tận hưởng việc "chúng tôi có Halo đây này".Trên Bluebird, họ còn đăng dòng "Chào mừng Halo.

Cần một mái nhà mới không?", và bắt đầu màn đấu khẩu vô ích với tài khoản của Veil.Thậm chí, dù không được đăng báo, nhưng người mang hợp đồng collab đến không phải quản lý hay nhân viên phụ trách mà là CEO của Augustus Records.

Dĩ nhiên, ông ta có vẻ quan tâm tới Halo hơn là hợp đồng.

Ánh mắt đầy nhiệt huyết, còn bảo nếu cần gì thì cứ nói, na ná thái độ của Veil.Khi mọi người đang mong ngóng không biết khi nào nhạc mới và MV sẽ ra, thì lịch trình World Tour đầu tiên của Halo được công bố.Trên SNS của công ty Veil, đơn vị tổ chức tour, và kênh NuTube của chính Halo với nội dung có phần gây sốc.[LA][Hamilton][?][London][Paris] [Vienna][Sydney][Bangkok][Hongkong] [Seoul]Khi 10 thành phố và địa điểm tổ chức được công bố, nhiều người cầu nguyện "làm ơn đừng là nhà hát nhỏ", rồi thở phào khi thấy đúng như lời hứa, Halo đã chọn Seoul Arena.[Cuối cùng cũng không phải rạp nhỏ][Rạp nhỏ đáng ghét!

Đừng bao giờ quay lại nữa!]Một số người đón nhận tích cực, nhưng lòng người vốn khó chiều.[Nhưng sao lại không chọn sân vận động Olympic mà là Seoul Arena...?][Seoul Arena hơi nhỏ mà nhỉ?][Chẳng lẽ giữ lời hứa thật à...?]└ Lúc trước fan meeting có hứa sẽ tổ chức ở Seoul Arena mà...└ Halo àㅠㅠ cảm ơn vì đã giữ lời, nhưng lần sau chọn chỗ lớn hơn đi...└ Hồi đó tưởng Seoul Arena là to lắm;;;└ Có ai nói là Halo đâu!!!!

Nếu nói là Halo thì tụi này đã chọn Sangam rồi.

Thôi tổ chức ở Gwanghwamun luôn đi, chỗ đó chứa được 10 triệu người đấy.└ Giữ lời mà bỏ qua 66,000 chỗ để chọn 16,000...└ ;;;; Được rồi, tất cả đều ổn, nhưng StarGram thì sao?[Này, mắt tao có vấn đề không?

Cái gì đây vậy?]└ ???└ Này, chắc vấn đề không phải là Arena nữa rồi...Trong lúc đang bận suy nghĩ về "lời hứa đáng quý nhưng sao lại giữ thật vậy?", mọi người chợt nhận ra điều kỳ lạ hơn.[Nhưng sao chỉ có một ngày diễn '?'][????][Khoan đã.

Halo à?]Không chỉ Hàn Quốc mới sốc.[Canada loves Halo, Only Thanks][Tôi biết cậu ấy sẽ chọn The Forum ở LA][Your Highness, hãy trở về vương quốc của người][What?

Tại sao không có Đức?][Venice: lên thuyền gondola đi, chúng tôi đang chuẩn bị lễ hội chỉ dành cho cậu]Ban đầu phản ứng chia làm hai phe có nước được, có nước không.

Nhưng rồi, tất cả đều thống nhất ở một điểm.[Wait, Only one day?][Forum chứa được bao nhiêu người vậy?

- Reddit]└ 12,245[Có ai nói cho cậu ấy biết nước Mỹ đông dân cỡ nào không?][Một nước được một buổi?

Được thôi, nhưng nước Mỹ không nhỏ đâu.

Bỏ Canada nhàm chán đi và thêm Florida vào đi.]└ Đùa à?

Thêm Toronto ấy.[Các người là một nước còn gì.

EU đâu phải một quốc gia!

Nhưng mà hình như cậu ta nghĩ Liên minh châu Âu là một nước ấy.

Với lại sao lại là Pháp chứ! in Barcelona]└ Just happy in Vienna└ Nói gì thế, bọn tôi cũng là quốc gia độc lập đấy nhé!

Cậu ta phải đến đủ cả 50 bang mới đúng in Texas.└ Wow, như thể cậu ta vừa khơi mào lại nội chiến Mỹ vậy.[Biết thế thì tôi rút khỏi từ lâu rồi.]Người Hàn từng biết đến Roh Hae-il thì chỉ cảnh báo về sân khấu nhỏ thôi, chứ không phải về lịch trình concert.Thật ra, nếu mỗi nước chỉ diễn một ngày thì cũng chẳng khác gì một buổi biểu diễn ở sân khấu nhỏ cả.[Nhưng chỉ mình tôi thấy hả hê à?

Trước giờ chỉ có tụi mình khổ, giờ thấy mấy thằng nước ngoài phun máu mồm mà cười xỉu ㅋㅋㅋㅋ Đúng là vị của nghệ sĩ K-pop.]└ Ờ, ai bảo không chịu tin cơ ㅋㅋㅋㅋLúc công bố collab thì đám fan quốc tế còn quay cuồng trong mộng tưởng, giờ thì cuối cùng cũng được nếm "gia vị cay" rồi.

Người Hàn thấy đồng cảnh đồng thuyền thì có đấy, nhưng vẫn cười khúc khích vì "ếch thì không nhớ hồi còn là nòng nọc".Tiếc là họ không phải ếch.

Vẫn là nòng nọc, và nhớ rất rõ hồi mình còn là nòng nọc ra sao.Nhìn theo hướng tích cực thì bị đánh mãi rồi cũng quen thôi.[Dù mỗi nước một ngày, tôi thấy mình cũng không nên yên tâm đâu.]└ Ở đây ai bảo là yên tâm thế ㅅㅂ└ Có ai yên tâm không? ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋHay là thật sự không có ai.[Nhưng giờ tình hình có phải đang nghiêm trọng không?]└ Cái này mà không nghiêm trọng á?

Dù là standing thì cũng phải để cả nước tranh nhau 26,000 vé đó.└ Cả nước là thật không...?└ Ý gì đấy?Ai đó đã chỉ ra mười quốc gia trong tour diễn của HALO.Chỉ có 10 thành phố.

Trong đó châu Á chỉ có ba điểm diễn, còn Đông Á thì chỉ có Hong Kong và Seoul.[Đố vui: fandom của HALO ở châu Á to khủng khiếp, liệu họ sẽ dễ dàng bỏ cuộc?]Buổi concert đầu tiên của HALO, ai mà bỏ qua dễ vậy?

Không ai tin vào điều đó cả.[Fandom Nhật với Trung thì chắc bá đạo lắm luôn.]Đám fan quốc tế vừa bị cười nhạo xong, thì bây giờ người Hàn mới nhận ra rằng thứ đáng lo không phải là 26,000 ghế.

Mà là việc ở châu Á chỉ có đúng hai buổi diễn.Lúc đầu, khi biết HALO không chọn Nhật, người ta còn cười cợt là vì văn hóa concert bên đó không hợp gu.

Giờ thì nhận ra đây là chuyện nghiêm trọng.[Fan Trung chắc dồn về Hong Kong rồi, nhưng fan Nhật thì sao...?][Chắc gì fan Trung chỉ dồn về Hong Kong...][Nhật, Trung thì thế, nhưng còn cái nước to bự phía trên nữa thì sao?][Châu Âu với Mỹ thì chẳng có lý do gì để không sang đây cả đúng không?]└ A...└ ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ└ ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋFanclub lớn nhất của Roh Hae-il, "Chúng tôi trông như cá mập chắc?", là người đầu tiên đặt câu hỏi đó và hoàn toàn chết lặng.Hệ tư tưởng hạnh phúc từng được vẽ ra tại một buổi fanmeeting giờ lại trôi nổi khắp cộng đồng mạng.[Seoul Arena... full concert...?][Dễ mua vé...?][Năm nay tưởng tụi mình sẽ được hạnh phúc chứ?]Cũng có cách để hạnh phúc thật.Vô sở hữu.

Không có lòng tham thì sẽ thấy hạnh phúc.Nhưng mà, chẳng ai có thể sống đúng theo chân lý đó.Những người từng "chịu thiệt" (?) vì chính sách "im lặng toàn tập" và "tôn trọng thiểu số" của Roh Hae-il suốt năm ngoái, lần này đầy quyết tâm.Việc theo đuổi đầy khổ sở này không khiến người ta bỏ cuộc, mà chỉ khiến lòng quyết tâm bùng cháy hơn.

Mọi người đều hy vọng mình sẽ là một phần trong "số ít đó".Dù vậy, những người lọt vào nhóm "số ít" đó cũng chẳng hề mãn nguyện.

Không có ai xem được full concert, thậm chí người xem được hai lần cũng cực kỳ hiếm, chỉ ước chừng có đúng một người.[Nghĩ ngược lại đi, ticketing toàn cầu ngoài Hàn cũng được mà.][88 ngày du lịch vòng quanh thế giới gét gô~~][Dù gì thì mạng ở nước mình cũng xịn mà, đúng không?]Họ, những người có thể biến cả nỗi đau thành trò đùa, vẫn chưa biết rằng, chuyện còn chưa kết thúc.Tất nhiên, họ không thể biết được ngay lúc này.Phải đến khi website mở bán vé, họ mới phát hiện ra sự tồn tại của "vé vàng", thứ gợi nhớ đến một nhà máy chocolate.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 161: Xã hội toàn cầu không biên giới


'Ưu tiên bảo vệ nghệ sĩ trước hết...''Có khả năng thêm buổi diễn sau'Đó là toàn bộ lập trường chính thức liên quan đến thông báo gây chấn động vừa qua.Sau khi lịch trình World Tour của Halo được công bố, hàng loạt thư hỏi và phản đối đã dồn dập bay đến hòm thư của Veil, đơn vị tổ chức tour diễn, và cả hãng đĩa của Roh Hae-il.Vốn dĩ, sau một thông báo lớn như thế, các phóng viên hay hỏi để lấy tin kế tiếp cũng là điều dễ hiểu.Halo đã đoán được là sẽ có email gửi đến cho mình sau thông báo đó.

Tất nhiên, trong số người hỏi, công chúng đông hơn hẳn báo giới.

Nhưng điều mà cậu thật sự mong đợi là "món quà bất ngờ" mà mình đã chuẩn bị được công bố.Vì thế, người lên tiếng giải thích lý do vì sao lịch trình tour diễn lại được sắp xếp như vậy chính là Veil, công ty phân phối đã ký hợp đồng phát hành đĩa với Halo.Chuyện một công ty phát hành như Veil, vốn không phải công ty quản lý, lại thay mặt đưa ra lập trường chính thức có vẻ hơi kỳ lạ.

Nhưng không ai phàn nàn về điều đó cả.Sự thân thiết giữa August Veil và Halo vốn dĩ không cần phải nói bởi đâu đâu cũng thấy ảnh August lái xe cho Halo, cùng đi mua sắm như một người quản lý thực thụ.Có người còn đồn rằng August Veil lập nên Veil chỉ để phục vụ thiên tài nghệ sĩ duy nhất mang tên Halo, chẳng khác gì một công ty giải trí dành riêng cho cậu ấy dưới vỏ bọc hãng phát hành.Dù điều đó không đúng về mặt thời gian vì August gặp Halo vào tháng 12 năm 2030, nhưng nếu chỉ nhìn vào sự tận tụy của ông thì lời đồn kia hoàn toàn có lý, và vì vậy nên cũng có khá nhiều người tin.Ngay cả nếu không phải như vậy, với một nghệ sĩ điển hình như Halo thì việc lấy được lời giải thích từ chính cậu ấy là điều vô cùng khó khăn.

Nên dù là hãng phát hành hay nhà sản xuất đĩa, miễn ai đó có thể đưa ra phát ngôn chính thức là được.Vậy nên số lượng thư phản đối gửi đến Veil thậm chí còn nhiều hơn cả hộp thư của hãng đĩa Roh Hae-il, và Veil đã thay mặt họ cùng với Halo truyền tải quan điểm một cách chính thức.'Ưu tiên bảo vệ nghệ sĩ trước hết—'Một lý do đủ để phần nào khiến người ta chấp nhận việc lịch tour lại như thế.

Dù vẫn còn nhiều bất mãn, nhưng với một nghệ sĩ mới 16 tuổi, việc người ta không trút giận lên cậu là hoàn toàn dễ hiểu.Tất nhiên, cũng có ý kiến nói rằng vậy thì thà tổ chức nhiều buổi diễn trong một quốc gia còn hơn World Tour.

Tuy nhiên, khi câu hỏi chuyển sang: "Vậy là ở quốc gia nào?" thì cộng đồng mạng lập tức biến thành chiến trường.Từ người Anh khẳng định quê hương âm nhạc của Halo là Anh, đến người Mỹ nhấn mạnh nơi cậu đang sống là Mỹ.

Và ít ỏi nhưng đầy ấn tượng là nhóm người Hàn cho rằng vì Roh Hae-il là người Hàn, nên tất nhiên phải diễn ở Hàn Quốc.Họ khóc than, giận dữ, uất ức.

Chỉ cần nghe thấy mấy từ như "concert riêng", "sân khấu nhỏ", là họ phát triệu chứng PTSD.Dù sao thì, sau khi Veil đưa ra lập trường chính thức, tình hình hỗn loạn cũng dần lắng xuống.[Vienna là thành phố cổ điển nên không hiểu được pop – in Rome]
└ Cơ mà Halo chính là cổ điển đấy – in ViennaNói vậy thôi chứ, vẫn còn náo loạn ở mức độ nào đó...[Tôi vẫn không hiểu sao lại diễn ở cái vùng quê như Hamilton! – in Philadelphia]
└ Tôi cũng đồng ý luôn[Tôi nói lại lần nữa, EU không phải là một quốc gia.

Đừng áp chính sách "mỗi quốc gia một show" lên EU][Cơ quan du lịch Brazil (Embratur)_Official: Oh baby, bọn tôi không hề nguy hiểm đâu, đất nước rất an toàn, có lẽ là nhất thế giới đấy]
└ ?Dù sao thì, khi mà trang bán vé vẫn chưa mở cho tour bắt đầu từ tháng 7, mọi người bắt đầu chấp nhận hiện thực, lên kế hoạch như phá sổ tiết kiệm hoặc xin nghỉ phép.Lúc đó, có người bất ngờ nêu ra một điểm.[Nhưng mà ? là gì vậy?][Tôi cũng định hỏi nè.

Nói là 10 thành phố mà, vậy một nước còn chưa xác định à?][Không ai hỏi Veil vụ này à?]Dấu hỏi [?] xuất hiện sau buổi diễn ở Los Angeles và Hamilton vào cuối tháng 10 năm 2032.Vì có khoảng trống trước khi đến London, nên dân mạng bắt đầu suy đoán.[Chắc là chưa xác định được.

Có thể chờ hồi đáp từ sân khấu?]
└ Biểu diễn của Halo á?
└ Ai mà dám?[Nhìn vị trí thì... from Mexico]
└ Nhưng cậu ấy ghét thời tiết nóng mà
└ Lịch trình giãn cách nên đi đâu cũng được thôi?Nhiều giả thuyết được đưa ra.Người Mỹ thì nói, đã biểu diễn ở bờ Tây rồi thì nên biểu diễn thêm một show ở bờ Đông để công bằng.

Phía Nam Mỹ thì viện lý do tuyến đường mà tranh nhau "tiếp theo là tụi tui".Người châu Âu thì nói nhạc của Halo hợp với châu Âu hơn Mỹ, nên cũng không thể bỏ qua yếu tố biểu tượng đó.Người ta cho rằng ở Trung Quốc, Nga hay Nhật Bản, khi bầu không khí chính trị đang dịu xuống, đây là thời điểm lý tưởng để lên kế hoạch cho một concert mới.Tại Trung Đông, nơi luôn phản ứng nhanh như UAE và Ả Rập Saudi, phong trào gắn hashtag We need HALO đã lan rộng.Và cuối cùng, các fan trong nước—[Khoan đã, ngày gì vậy?][Hình như là muốn về Hàn Quốc đó?][Sao vậy, tháng 11 có gì hả?]Tim bắt đầu đập thình thịch.Tour diễn bắt đầu từ cuối tháng 10.

Sau buổi diễn thứ hai tại Hamilton, ngày mà các fan đã chờ đợi suốt sẽ đến.[Là 14 tháng 11 đó][Con số yêu thích của tôiㅠㅠ 1114]Dù ngày tháng chưa được ghi rõ, nhưng các fan chắc nịch rằng đó là ngày ấy.Tháng 2, tháng debut chính thức của Roh Hae-il thì lại rơi vào giai đoạn cậu ấy biến mất, có nhiều ồn ào nên chẳng thể mừng gì được.

Dù có chúc mừng mang tính hình thức, nhưng thiếu nhân vật chính, ngày đó cũng chỉ là nửa vời.Và khi người hâm mộ còn đang tiếc nuối vì một ngày đặc biệt đã trôi qua, thì họ lại chờ đợi một ngày khác.[Là sinh nhật của Hae-il mà]Khi biết buổi diễn tiếp theo diễn ra vào ngày 20 tháng 11, fan gần như chắc chắn rồi.Dù HALO chưa từng nói sẽ tổ chức sinh nhật ở Hàn Quốc, người Hàn vẫn phấn khích quá mức.Thế là khắp nơi bắt đầu xuất hiện phong trào "chúng tôi cần HALO".Vào thời điểm đó, Solomon xuất hiện.[Nhưng mà, dù tổ chức ở đâu thì mọi người cũng sẽ chen vào được chứ?]
└ Ừ, chỉ cần không trùng giờ đặt vé của mình thì ai cũng sẽ cố vào cho bằng được
└ Câu này bạn người Trung của tôi cũng nói y chang
└ Biên giới đâu quan trọng, chỉ cần mua được vé là sẽ đi liền
└ Trước concert của HALO, quốc tịch, chủng tộc, giới tính, tôn giáo đều không quan trọng
└ Đây mới đúng là thế giới không biên giới haha
└ Thật là một xã hội toàn cầu thực thụ
└ Cho HALO giải Nobel Hòa bình đi!#Mùa hè năm ngoái, cậu ấy vượt qua cái nóng nhờ điều hòa của công ty.

Mùa hè năm nay, là nhờ điều hòa trong container và xe hơi.Phần quay cá nhân cho MV đã hoàn thành từ lâu, giờ chỉ còn khâu hậu kỳ cuối cùng.Buổi concert trong thành phố mà Halo từng nói muốn làm vào ngày tận thế đã được ghi hình bằng kỹ xảo.

Có lẽ nó sẽ chỉ xuất hiện hoàn chỉnh trong MV.Hiện tại là cảnh quay ngoài trời đầu tiên.Khi tình cờ gặp Proud ở bến xe buýt, hai người vừa đi bộ vừa hát, thì bất ngờ Proud hưng phấn và nhảy múa.

Halo ngơ ngác nhìn rồi bật cười.Dĩ nhiên buổi quay bị gián đoạn, nhưng không ai nổi giận hay khó chịu.Ngược lại, khi thấy Proud chưa muốn dừng lại, Halo cũng bắt chước vài điệu nhảy, khiến bầu không khí càng náo nhiệt.Cảm giác không giống đang quay phim, mà như đang đi chơi.Halo thường thích những ca khúc chỉ có giọng của mình hơn là bài hát nhiều giọng, nhưng nếu là một màn collab như thế này, một MV như thế này, thì cũng chẳng tệ.Khi buổi quay kết thúc."

À mà cái đồng hồ kia là gì thế?"

Lần đầu tiên Proud bày tỏ sự tò mò."

Cái này hả?"

"Ừ."

Vì không cần phải tháo ra khi quay phim nên Halo đã để nguyên như vậy và giơ tay trái lên, cho thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay.Đó là món quà cậu mới nhận được từ Thụy Sĩ không lâu trước đây.Hình dáng trông như thanh chocolate bị ép bẹp trong cặp sách đã được các nghệ nhân chạm tay vào, biến thành một thiết kế vượt xa sức tưởng tượng.Chiếc đồng hồ của cậu không dùng kim thông thường, mà dùng các viên bi để biểu thị giờ và phút, vốn đã rất độc đáo, lại còn mang hình ảnh các hành tinh xoay quanh vũ trụ, khiến nó trở nên tuyệt đẹp.Hơn nữa, điều đặc biệt là chiếc đồng hồ ấy không có âm thanh đặc trưng nào, và có thể chạm tay vào các viên bi ấy.Một chiếc đồng hồ độc lạ như thế hoàn toàn kích thích bản năng sưu tầm của Proud.Xe cộ thì thôi không nói, nhưng đồng hồ hàng hiệu mà xuất hiện là nhất định phải sở hữu.

Và anh biết ngay chiếc đồng hồ mà Halo đang đeo chắc chắn là hàng hiệu.Có lẽ, nếu những bức ảnh chụp của paparazzi - điều đáng ngạc nhiên vì chúng vẫn chưa được công bố - được công bố, thì đây sẽ là một chủ đề khá nóng.

"Nhìn cái này là biết hàng Thụy Sĩ rồi.

Đừng nói là cậu đeo cặp với người yêu nhé?"

Vừa nói xong câu vô lý đó, Halo liền khịt mũi cười."

Không phải đeo với người yêu thì giới thiệu cho tôi với được không?

Tôi thích cái đó ghê."

"Anh thấy đẹp à?"

"Ừ."

Vì ban đầu bản phác thảo là do chính cậu vẽ, nên Halo mỉm cười mãn nguyện.

"Thật ra, cái này tôi tự thiết kế đấy."

"Thiết kế...?"

Khoảnh khắc đó, Proud nhận ra giá trị của chiếc đồng hồ này vượt xa suy nghĩ ban đầu.

Không phải loại vài trăm nghìn đâu, mà là một chiếc đồng hồ do chính tay Halo thiết kế.

Có thể xem như chiếc duy nhất trên đời.

"Okay, tôi xin rút lại lời vừa rồi."

"Không sao đâu.

Tôi không chỉ làm một cái.

Có thể tặng anh một cái cũng được."

"Vậy, tôi phải làm gì để đổi lấy?"

Proud hiểu ngay ý Halo."

Nếu hôm đó anh không có lịch gì."

"Chẳng lẽ—"Proud, người biết rõ lịch trình của Halo, trợn tròn mắt."

Tôi tưởng cậu sẽ nhờ Jason chứ."

"Tôi á?"

"Ừ, hai người thân mà?

Không phải à?"

Nhìn vẻ mặt Halo thì rõ ràng là không thân.Proud, nhớ lại việc Jason, người nổi tiếng nóng tính, lại chẳng dám hó hé gì trước Halo, khẽ gãi đầu vì vừa nghĩ họ thân thiết, giờ lại thấy không phải."

Cảm ơn nhé.

Tôi không ngờ cậu lại mời tôi."

"Anh sẽ đến chứ?"

"Tất nhiên rồi.

Không phải ai khác, mà là concert của Halo đấy.

Nhưng cậu đang nói đến buổi nào?"

"Hamilton thì sao?"

"Ồ, không phải LA à?

Bất ngờ đấy.

Được rồi, thần dân xin theo bước đức vua."

Người Canada như Proud cười khúc khích.Thế thì buổi diễn ở LA cậu định mời Jason chăng?

Dù vậy, Proud không hỏi thêm.

"Nhưng tôi không nhận đồng hồ đâu.

Tôi không muốn lên sân khấu bạn mình vì một cái đồng hồ."

"Với khách mời khác tôi đều định tặng mà."

"...

Cậu biết không?

Tôi ấy, đôi khi có cái tật hơi chảnh một chút.

Biệt danh của tôi là Popcorn đâu phải vô cớ."

Proud nhanh chóng đổi lời và nói nhảm."

Vậy đồng hồ là quà cho khách mời à?

Hàng được đặt làm riêng?"

"Không hẳn.

Ban đầu tôi định tặng fan cơ."

"Ồ?

Tặng fan?

Bằng cách nào?"

"Làm quà tặng trong concert."

"···?"

Gì?Proud nghiêng đầu một cách đầy nghi hoặc.Theo anh biết thì Halo chỉ tổ chức một buổi diễn cho mỗi thành phố, tổng cộng là 10 buổi.

Vậy thì cậu đã đặt bao nhiêu chiếc đồng hồ?"

Tôi chỉ đặt 1.000 chiếc thôi.

Tôi muốn tặng hết cho fan, nhưng thời gian không cho phép."

"1.000 chiếc?

Trong đó một vài cái tặng cho bọn tôi, còn lại là tặng cho fan?

Cậu định tặng kiểu gì?"

Sắc mặt của Proud dần trở nên kỳ quặc từ lúc nghe thấy con số 1.000."

Không, 1.000 cái là cho fan.

Còn mấy cái này là đặt riêng thêm.

Không nhiều, nên tôi không muốn rút bớt ra."

"À..."

1.000 hay 990 cái...Cũng chẳng khác nhau là bao."

Cái, concert của cậu tổ chức ở nhà hát nhỏ à?"

"Không hẳn đâu."

Đúng vậy.Theo anh thấy thì sức chứa ít nhất cũng phải trên 10.000 chỗ ngồi.Nói là nhỏ so với cái tên 'Halo' thôi — thực ra, vấn đề là số lượng buổi diễn."

Vậy cậu định tặng cho fan kiểu gì?"

Trước câu hỏi ấy, Halo mỉm cười và lặp lại lời đã từng nói với quản lý."

Vốn dĩ, điều bất ngờ luôn khiến người ta hạnh phúc hơn mà."

"Ừm...

'Bất ngờ' hả...

Nghe hấp dẫn thật."

Proud đáp lại cứng nhắc như đang đọc sách giáo khoa.Nếu Halo nói rằng sẽ tặng cho tất cả khán giả đến concert thì anh đã nói sẽ cố gắng mua vé để nhận quà.Nhưng giờ thì không dám nhắc đến chuyện ticketing.Ticketing đã khó, mà lại còn thêm chiếc đồng hồ giới hạn số lượng.

Mà đây không phải loại goods thông thường.

Ngay cả sao Hollywood cũng chưa chắc dám làm goods thế này.Proud biết rõ mình chắc chắn sẽ không thành công trong ticketing."

Halo, cho tôi hỏi.

Cậu có cảm xúc đặc biệt gì với fan không đấy?"

Một cậu thiếu niên 16 tuổi với khuôn mặt sáng sủa tỏ vẻ khó hiểu."

Tại sao tôi phải có?"

"Cũng đúng.

Nhưng kiểu như cách tặng quà này là rút thăm đúng không?

Những người trúng sẽ thích lắm đấy."

"Đúng vậy.

Đó chính xác là điều tôi muốn."

Proud ngập ngừng nói tiếp.Họ thì sẽ thích thật.Từng trải qua kiểu gacha Nhật Bản, Proud hiểu rõ nó khiến người ta phát điên thế nào."

Thế còn người không trúng thì sao?"

Đó mới là điều Proud thực sự muốn hỏi, nhưng cậu thiếu niên trả lời không chút do dự."

Thì họ có thể chờ cơ hội sau."

Như thể, không ăn sáng thì ăn trưa là được vậy.Chỉ những ai chưa từng trải qua rút thăm trúng thưởng mới có thể nghĩ như thế.

Chắc chắn, cậu thiếu niên này chưa từng chơi gacha.Mà cũng đúng thôi.Trước đây, Halo chẳng bao giờ cần mua vé số, cũng chẳng có hứng thú với cờ bạc.Ngay cả vé concert khó kiếm như hái sao trên trời cũng chỉ cần mở miệng là có người quen (thường là nhà tổ chức) lấy cho, hơn nữa thời trước cũng chưa có hệ thống rút thăm nghiêm ngặt như bây giờ.Một thiếu niên luôn được lựa chọn nhờ tài năng và sự nổi tiếng như Halo chỉ nghĩ đến niềm vui của người được chọn, mà chưa từng nghĩ đến nỗi đau của những người không được chọn.Rồi vào đầu tháng 7.Khi trang đặt vé concert của Halo lần lượt mở ra, người ta bắt đầu nhận ra sự tồn tại của chiếc vé vàng.Dù điều đó chỉ diễn ra sau khi đợt ticketing kết thúc, vẫn còn chút thời gian, nhưng không xa nữa.Ticketing của Halo được mở theo từng múi giờ tùy theo quốc gia, và nhờ vậy, người ở khắp nơi trên thế giới đều có thể tham gia tất cả các đợt.Nhìn theo cách nào đó thì Roh Hae-il đã cho người ta rất nhiều cơ hội, điều vốn không giống tính cậu.Nhưng nếu nhìn theo cách khác, điều đó lại càng tàn nhẫn hơn.Nếu các quốc gia mở bán vé cùng giờ thì còn có thể chơi trò "đoán trước hành động đối thủ", nhưng nếu mở khác giờ, thì chẳng có trò đoán nào cả.Ở thế kỷ 21 này, chỉ cần có tiền thì có thể đến bất cứ đâu, nên việc chưa từng đặt chân đến một quốc gia nào đó cũng không còn là trở ngại quá lớn.Vào đầu tháng 7.

Trang Ticketmaster bắt đầu mở lần lượt từng đợt với cách nhau mỗi đợt một tiếng.Và bắt đầu với LA.Sức chứa 12.245 chỗ.Người Mỹ, những người ban đầu vui mừng vì Halo chọn Mỹ làm điểm mở màn, lại bắt đầu lo lắng vì ticketing ở LA là đợt đầu tiên.Rồi sau một giờ bốn mươi lăm phút kể từ khi ticketing mở, khi mọi hỗn loạn do sự cố giữa chừng đã tạm lắng xuống, ai đó đã đăng vé của mình lên Twitter.[@My_kittyyyyy_Sun: Hình như tôi trúng cái gì đó thì phải.

Cái này là gì vậy? #Hey_Losers #Look_My_ticket #HAHA #Gold_ticket #And_Next_show]
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 162: Không thể để mỗi mình tôi xem được


Không rõ có phải để phù hợp với khung giờ vàng ở LA hay không, nhưng thời gian mở bán vé lại là sáu giờ chiều theo giờ Washington D.C.Tức là bảy giờ sáng theo giờ Hàn Quốc.Vì Ticketmaster mở phòng chờ một tiếng trước khi vé được mở, nên một nhân viên văn phòng đã dậy từ năm giờ sáng, chuẩn bị xong xuôi để đi làm sớm, rồi vừa uống cà phê vừa truy cập trang Ticketmaster lúc năm giờ rưỡi sáng.Cảm giác ớn lạnh lúc đó, liệu có thể diễn tả được không?Trong phim truyền hình, đôi khi người ta lồng ghép những điềm báo để hé lộ chuyện sắp xảy ra.

Những thứ như khung ảnh đang treo đẹp đột nhiên rơi xuống, hoặc giẫm phải phân trên đường đi làm, v.v.Dĩ nhiên, nhân viên văn phòng này không gặp vận đen đến vậy.

Anh ta đang ở nhà, nên không có chuyện đạp phải phân chó, mà vốn là người sống tối giản nên cũng chẳng có cái khung tranh nào để rơi cả.Thế nhưng, ngay khi vừa truy cập vào Ticketmaster thì chiếc máy tính mới toanh bỗng bị lag.Sau đó là màn chứng minh không phải robot năm lần bảy lượt.

Khi bị đá văng ra sau lần thứ sáu, anh ta cảm thấy một điềm gở mãnh liệt.Dù khi truy cập lại mọi thứ có vẻ ổn, nhưng vì lo lắng nên anh ta phải cắn móng tay cho đỡ sốt ruột.Khi vào phòng chờ, thời gian đếm ngược hiện ra.54:31.

Nghĩa là 54 phút nữa sẽ bắt đầu bán vé.Lúc này, có người tranh thủ điền phương thức thanh toán, nhưng vì đã vài lần trải qua việc săn vé concert K-pop ở nước ngoài, nhân viên văn phòng này chẳng cần chuẩn bị gì thêm.Và rồi thời gian thử thách lòng kiên nhẫn cứ thế trôi qua.6 giờ 30 phút.

Bình thường giờ này anh mới tỉnh ngủ, vừa ngáp vừa lướt điện thoại qua loa.

Nhưng hôm nay, thời gian lại như mảnh thủy tinh sắc nhọn, cứa vào lòng người từng chút một.Muốn nhanh chóng cướp được vé, mong thời gian trôi thật nhanh, nhưng cũng lại sợ thời khắc đó đến, một cảm xúc mâu thuẫn chẳng ai hiểu nổi.Cuối cùng, dòng chữ "4 Mins left" hiện lên trong phòng chờ.Anh ta cố giữ chặt con chuột, kiềm chế không bấm F5.Trang tự động chuyển tiếp.Ngay khoảnh khắc đó, nhân viên văn phòng suýt phát điên.Không hề mong đợi gì nhiều, nên cứ tưởng sẽ hiện ra màn hình quen thuộc "2000+ người đang chờ trước bạn", nhưng thay vào đó là một màn hình trắng toát.Gương mặt hoang mang của anh ta phản chiếu trong nền trắng trống trơn.Server sập rồi sao?

Giờ phải làm gì?Không được bấm F5.

Mà không, phải bấm mới đúng.

Trong lúc lý trí và cảm xúc giằng co, thì may mắn thay, màn hình mong chờ cuối cùng cũng hiện ra.Con trỏ vẫn quay vòng báo loading liên tục, nhưng anh ta vẫn thấy mình là người may mắn, sau này mới biết có không ít người thậm chí còn không vào được.Dòng chữ "2000+ người đang xếp hàng phía trước" chẳng giúp ích gì.Liệu có đúng là chỉ 2000 người?Hay là 20,000?

Có khi là 200,000... hoặc 20 triệu... thậm chí 200 triệu cũng không chừng.

Dù sao thì sức chứa của The Forum chắc chắn không đủ.1 phút, 2 phút, 3 phút... con số chẳng hề giảm, thanh tiến trình cũng bất động.

Rõ ràng lần concert ở LA này đã thất bại rồi.Hay là chưa?Bất ngờ thay, người thất bại không chỉ có mỗi anh ta.Chưa đến 5 phút sau khi dòng chữ "2000+" hiện lên, bỗng màn hình báo "Không tìm thấy trang"."!"

Đúng vậy.Server của Ticketmaster, công ty từng tổ chức hàng vô số concert, đã sập hoàn toàn chỉ sau 5 phút mở bán.Tệ hơn nữa, suốt 30 phút sau đó không thể truy cập lại trang web.

Rất nhiều người bị văng ra ở bước thanh toán.Sau đó, Ticketmaster đăng thông báo sẽ mở lại server, và đúng một tiếng sau, một tiếng như địa ngục, hệ thống được khôi phục."

Cái quái gì, chẳng còn gì cả."

Nhân viên văn phòng đập đầu xuống bàn.Tưởng rằng vì ai cũng bị văng ra nên mình còn cơ hội.

Không còn chỗ ngồi nào ở tầng 1, tầng 2 hoặc tầng 3, bao gồm cả ghế VIP.Linh cảm chẳng lành từ đầu, nhưng không ngờ lại thất bại thảm hại đến mức chưa kịp làm gì thì vé đã bay sạch, thậm chí còn chẳng biết sân khấu trông ra sao."..."

SNS và các trang web bán vé thì khỏi phải nói, hỗn loạn như bãi chiến trường.Những người bị đá ra ở bước thanh toán thì càng phẫn nộ hơn, khiến việc bán vé concert ở Hamilton, Canada, vốn dự kiến diễn ra sau 3 tiếng, cũng phải dời lịch.[Từ giờ đi toilet cũng phải chứng minh không phải robot luôn đấy.][Có ai biết địa chỉ công ty Ticketmaster không?][Nếu không trả lại ghế của tôi ngay lập tức, từ chỉ có chỗ duy nhất dành cho các người.

Churchyard.]Cơn phẫn nộ dành cho Ticketmaster dữ dội đến mức, những người giành được vé cũng không dám khoe mẽ.Nếu Ticketmaster không đưa ra lời xin lỗi và đảm bảo rằng chuyện như vậy sẽ không lặp lại trong đợt bán vé Hamilton vào ngày mai (vốn đã bị dời), thì trụ sở chính ở West Hollywood, California có khi đã bị "bay màu".Điều đáng ngạc nhiên là Ticketmaster vốn không phải công ty có hệ thống máy chủ yếu ớt.

Dù từng có lỗi, nhưng hiếm khi gặp tình huống server sập rõ ràng như lần này trong một buổi mở bán vé concert có quy mô vừa phải.

- Sau đó, Ticketmaster cho rằng nguyên nhân là do lượng truy cập chưa từng có và nhiều lần bị tấn công mạng.-Một tiếng bốn mươi lăm phút sau, khi những sự cố dần lắng xuống, ai đó khoe tấm vé điện tử trên mạng xã hội, và một làn sóng hỗn loạn mới bắt đầu.Ban đầu ai cũng tưởng đó là trò câu tương tác.Bởi không có bất kỳ thông báo nào về vé "Golden Ticket".

Nhưng rồi dần dần, ngày càng có nhiều người chứng minh mình cũng sở hữu vé vàng.Tổng cộng có 7 người xác minh.Có người hỏi liệu đây có phải chương trình khuyến mãi từ Ticketmaster hay không.

Nhưng tấm vé vàng đó rõ ràng là vé concert của HALO ở LA The Forum.[What on earth is 'Golden ticket'? ⎪ Holly_NEWS] Vé vàng là gì chứ?[@BELLE: Ok, biết là bạn thích phim Charlie và Nhà máy chocolate.

Vậy những người rút được vé vàng sẽ được mời đến "nhà máy" (label) của bạn à?][Không phải VIP mà là Golden Ticket á?]
└ Golden Ticket có thể ở cả khu VIP và tầng 3 luôn.

Hình như là ngẫu nhiên?[Vé ăn trưa?]Dù VEIL chưa đưa ra lập trường chính thức, mọi người vẫn đoán mò về vé vàng.Có người tìm hiểu xem K-pop concert trước nay có tiền lệ gì chưa, có người thì đi phân tích lại phim Charlie và Nhà máy Chocolate.Câu chuyện càng bùng lên sau đợt mở bán vé Hamilton hôm sau, vì "Gold Ticket" lại xuất hiện.7 người xác minh tại concert LA.9 người tại concert Hamilton.[Cười cái nữa là trong 9 người xác minh ở Hamilton thì có tới 8 người không phải người Canada.]└ Thậm chí còn chẳng sống ở Canada nữa LOL
└ Holy shit, làm ơn về nước tụi bây đi.

Fan Canada không được xem concert ở Canada thì nghe có hợp lý không? [Rốt cuộc Golden Ticket là gì vậy hả trời?][VEIL đột nhiên im lặng đúng không?]
└ VEIL vốn không phải kiểu nói nhiều.Dù hỏi VEIL bao nhiêu lần cũng không nhận được câu trả lời.

Bên Ticketmaster cũng chỉ nhận được yêu cầu mà không biết gì thêm.[Tôi nghĩ là lỗi thôi.

Thấy kỳ kỳ nên muốn đổi vé với tôi không?]
└ Tôi cũng đổi cho nè^^ Thấy có lỗi nên bù thêm trăm đô nữa!Dần dần, ai nấy đều bắt đầu chú ý.

Bởi Golden Ticket thực sự tồn tại, và rõ ràng là nó ẩn chứa điều gì đó.Vấn đề chỉ là nó lớn đến mức nào mà thôi.[Chắc chỉ là món quà nho nhỏ thôi, gọi là "vé vàng" cho sang chứ có gì to tát đâu.]Ai đó đã đến gần sự thật.

Nhưng chỉ đúng một nửa.Người ấy đoán rằng quà là đĩa nhạc, bút bi hay giấy note thường thấy trong hàng merchandise, chứ không phải phiếu ăn trưa hay vé mời đến công ty.Nhưng rồi, ai đó bỗng rùng mình."

Ah... tôi nhớ ra rồi."

Ký ức dần ùa về.Một ca sĩ từng cười rạng rỡ và bảo đã chuẩn bị một "món quà nho nhỏ".Và "món quà nho nhỏ" đó.Những người từng dự concert của Roh Hae-il giờ đây run rẩy toàn thân.[Không phải chỉ mình tôi gặp phải chuyện này đúng không?][Đối thủ là Roh Hae-il... tự nhiên choáng quá][Chết tiệt, không, không, xin đừng vậy, tôi đã trượt hết lượt ticketing rồi, làm ơn HALO đừng như thế!]
[Thật sự, nếu là thứ đó thì quá đáng rồi... không được đâuㅠㅠㅠ]
[Nhớ lại lần fan meeting, lúc cả hội khóc ra máu mắt...]Khi tour chính thức được công bố, cũng từng có người nhắc lại chuyện này.Rằng ca sĩ từng tặng fan những món quà vượt mức tưởng tượng ở fan meeting và mini concert, liệu có chuẩn bị gì đó cho world tour không?Nhưng nghĩ lý trí thì điều đó thật vô lý.Chi phí cho một world tour là rất lớn.Hơn nữa, dù chỉ có 10 buổi, thì số lượng khán giả cũng khác xa những buổi diễn nhỏ.

Việc tặng quà theo "phong cách Roh Hae-il" là quá sức.Dù vậy, cảm giác kỳ lạ cứ len lỏi.Có thể vì sắp mở bán vé concert Seoul.

Nhưng chỉ riêng sự tồn tại của "vé vàng" cũng đủ khơi gợi chấn thương tâm lý của họ.Không ai kỳ vọng vào ăn trưa, fan sign, lời mời từ công ty hay bắt tay.

Họ biết Roh Hae-il không phải kiểu người hay giao lưu.Nhưng nếu là quà thì hoàn toàn có thể.Dù sao, cạnh tranh để giành vé ngày càng khốc liệt.Có người chửi bới các ngôi sao khoe vé trên truyền hình, có lời đồn ai đó bị cướp vé bởi đám du côn có vũ trang ngoài phố.Vé vàng tuy gây tranh cãi, nhưng bản thân việc ticketing concert HALO đã là một mùa hè rực lửa.[Vé concert HALO khó như hái sao trên trời... làm ơn thêm buổi diễn đi ⎪CMN_OFFICIAL][Mùa hè nóng hơn bao giờ hết, mặt trời khó thấy hơn bao giờ hết][Còn 7 ngày đến khi Proud Dwen ra mắt bài mới]The Forum, LA: 17.505 chỗ (100%)FirstOntario Centre, Hamilton: 17.383 chỗ (100%)Tiếp đến là Wembley Arena, London cũng sold out, và có tin đồn sẽ có thành viên hoàng gia tham dự.Sau đó là Accor Hotel Arena ở Paris và Wiener Stadthalle ở Vienna cũng lần lượt mở bán.Khi những người không thể nắm bắt được cơ hội phải hộc máu, còn những người tưởng rằng mình đã nắm bắt được thì lại rơi lệ trong tuyệt vọng.Chính vào lúc đó, ca khúc mới của Proud Dwen được phát hành.

Một bài hát hợp tác giữa Jason Dyke, Halo, và hai nghệ sĩ khác.Là một bài hát được mọi người mong đợi từ lâu, việc nó leo thẳng vào bảng xếp hạng ngay khi phát hành là điều quá đỗi hiển nhiên.Nhưng thứ thực sự quan trọng không phải là thành tích.Dù sao thì đây cũng là một sản phẩm âm nhạc của những nghệ sĩ đã quá nổi tiếng.Một video âm nhạc được đăng tải trên NuTube.Ngay khi được đăng tải, MV lập tức thu hút ánh nhìn, leo lên vị trí số 1 trên top thịnh hành toàn cầu theo thời gian thực.Một thị trấn nhỏ ở Mỹ.Hàng dừa đặc trưng của California, khu vườn được chăm chút tỉ mỉ, con đường thẳng tắp trước những ngôi biệt thự được xây theo quy chuẩn.

Tất cả đều là cảnh tượng quen thuộc của một khu dân cư Mỹ, nhưng điều nằm phía trên lại không hề tầm thường.Trong thumbnail là hình ảnh Proud Dwen, một người da đen, đang mỉm cười nhìn một cậu bé.Ngay bên dưới là tiêu đề ca khúc mới .[The Last DaY]Video tự động phát, chuyển sang màn hình đen.Và rồi, Proud Dwen xuất hiện sau bàn phát thanh viên, bắt đầu buổi phát sóng cuối cùng của mình.Âm nhạc nhẹ nhàng kiểu R&B bắt đầu vang lên.— Trước tiên, xin gửi lời cảm ơn đến những người đã cố gắng thông báo rằng thế giới sẽ diệt vong.

Dù có hơi sai lệch, miễn là kết quả đúng là được rồi.Dòng phụ đề lặng lẽ trôi qua trên nền đen là câu đùa mang đậm phong cách của Proud Dwen.Giống như trong thumbnail, Proud Dwen xuất hiện trước một khu dân cư Mỹ và bắt đầu bước đi, mở ra MV dài 4 phút 15 giây.[Well, Let's do the last project.

Just one day for me, you and us.

Just one day fair for everyone.](Nào, hãy bắt đầu dự án cuối cùng.

Chỉ còn lại một ngày cho tôi, cho bạn và cho chúng ta.

Một ngày công bằng cho tất cả.)Ngay khi Proud Dwen cất giọng, Michael tiếp lời.[Trước tiên, tôi sẽ bắt đầu buổi sáng bằng một phần McMorning.

Cùng với cà phê Starbucks nữa chứ.

Dick thì bảo sẽ ăn bánh pancake mẹ làm—Ê, đó là lời của tôi—và mẹ cậu ấy cũng sẽ viết lời nhạc cho cậu ta luôn.]Michael thực sự đang ngồi trong một căn nhà Mỹ điển hình, mặc tuxedo, trên bàn là một phần McMorning đặt trên đĩa dành cho món chính.

Bên cạnh là cốc giấy in logo Starbucks.Cảnh tiếp theo, Michael mặc vest đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng và ném tiền xuống.

Những tờ đô la rơi như có cánh, mọi người bên dưới lao vào tranh giành.Kế đến là Dick, người bị cướp mất phần lời ban nãy.Dick đeo kính ngớ ngẩn, nằm nghe nhạc cổ điển.

Một cuộn băng vụt qua, trên đó có dòng chữ: "HALO is classic."

Dick tận hưởng một ngày thanh nhã bên vợ và cô con gái nhỏ.Ngoại trừ việc nó hơi sang trọng hơn thường ngày, đó là một ngày bình thường.

Anh đến xem buổi biểu diễn ở trường của con gái, vỗ tay khi cô bé múa ba lê, rồi hôn vợ.

Thời gian trôi, đêm đến.

Sân khấu bỗng hóa thành đại dương.Cả nhà họ nằm dưới chiếc dù bãi biển, ngắm hải âu kêu ríu rít và bầu trời đêm.

Khi mặt trời ló dạng và ngày mới bắt đầu, một cơn sóng khổng lồ cuốn trôi lâu đài cát do cô con gái xây dựng.[Còn anh thì sao, Jason?]Khi Dick ngừng rap và quay đầu lại, Jason, đóng vai quần chúng trên bãi biển, bất ngờ đứng bật dậy và trả lời.[Just Run.]Anh ta phóng đi trên chiếc xe phân khối lớn, lao qua con đường dài tít tắp.Hai tay rời tay lái, dang rộng ra, nhìn thôi cũng biết là anh ta chẳng sống được tới mai.Sau cảnh Jason, mọi người chờ đợi phần của Halo, thành viên cuối cùng chưa xuất hiện.

Nhưng người xuất hiện lại là Proud.Anh tiếp tục phần hook, lặp lại đoạn lời như khi ca khúc mở đầu.[Well, Let's do the last project.

Just one day for me, you and us.

Just one day fair for everyone.]Nhưng lần này có thêm một câu.[Or unfair.](Hoặc là không công bằng.)Không cần nói cũng biết lời hát ấy đang chỉ đến cậu bé sở hữu tài năng bất công nhất thế gian.Một cậu bé trong bộ trang phục lộng lẫy đứng giữa lòng thành phố.Những người gọi tên cậu, chẳng khác gì fan thể thao đang cổ vũ cuồng nhiệt.Cậu bé đứng giữa vòng tròn đó, bắt đầu cất giọng hát.Giai điệu vang lên.Nhưng không thể hiểu được Halo đang hát bài hát gì tại buổi hòa nhạc.

Người xem chỉ có thể đoán lời qua khẩu hình miệng.Khi mọi người còn đang thắc mắc Halo đang hát bài gì, bài hát bỗng ngừng lại và giọng hát của cậu vang lên.Đó là một điệu yodel.Vì cậu hát quá hay nên tình huống lại càng buồn cười hơn.Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để tạo nên ấn tượng mạnh.

Sau đó, giai điệu của [The Last DaY] vang lên lần nữa, và Halo bắt đầu hát.[Ngày đó, trời sẽ mưa.][Tại vì là ngày cuối cùng à?]Proud xen vào hỏi.

Cậu bé không để ý tới anh ta và tiếp tục hát.Tiếng sét đánh trúng màn hình theo lời hát.Tia sét liên tục giáng xuống, như thể ngày tận thế đang đến gần.

Cậu bé quay lưng về phía ánh chớp, lao vào vòng tay của những người yêu thương mình.Trong tay mọi người, cậu bé mỉm cười vui vẻ như không nghĩ mình sẽ phải sống đến ngày cuối cùng.Cảnh quay chuyển đổi.Một lần nữa máy quay lại hướng tới một con phố bình thường của nước Mỹ.Proud đang đi bộ trên phố.Ngay sau đó, cậu bé mặc áo sơ mi trắng bước vào từ ngoài khung hình.

Chính là người xuất hiện trong thumbnail MV.[This is the last project.

Just one day for me, you and us.

Just one day fair for everyone.]Hook được lặp lại, lời hát có chút thay đổi.[Có lẽ bạn đã trải qua quãng thời gian ấy mà không chút hối tiếc.][Chắc bạn đã ở bên những người mà mình yêu quý.][Có thể bạn đã ăn món mình thích, hoặc thứ gì đó trước giờ chưa từng thử.][Và chắc chắn bạn sẽ chọn bản nhạc mà mình yêu thích nhất làm khúc tiễn đưa.][Tôi hy vọng bạn, tôi và chúng ta sẽ dành thời gian còn lại chỉ với những điều mình thích.][Đó hẳn là một khoảng thời gian không hối tiếc.]Khi Halo bước vào khung hình, Proud nhìn cậu bé.[Tôi sẽ nói rằng mình không hối tiếc.][Với những người mà tôi yêu quý.][Vì hôm nay là một ngày tràn ngập mọi thứ mà tôi yêu thích.][Tôi đã sống ổn đấy.]Giọng nói của cậu bé vang lên.Đó chính là chất giọng mà mọi người yêu mến.Chất giọng chan chứa linh hồn mang tên Halo ấy như đang nói rằng, vào ngày cuối cùng của thế giới, cậu đã thực sự hạnh phúc.[Now it is the last project, boy.

Just one hour for us.

Just one hour for everything.](Giờ là dự án cuối cùng rồi, nhóc.

Chỉ còn một tiếng đồng hồ thôi.

Một tiếng cho tất cả.)Proud lặp lại hook.Và nhìn cậu như thể bảo giờ chỉ còn một việc cuối cùng phải làm.Camera quay cảnh một gia đình đầm ấm.Trong khoảng thời gian cuối cùng ấy, chỉ có một điều cần làm.Lời tạm biệt.Cậu bé đứng dưới ánh hoàng hôn, mỉm cười.Và thay vì câu "Goodbye" mà ai ai cũng đoán trước được, cậu lại nói với họ.[Morning.]Có thể cậu chỉ không muốn nói "Tạm biệt", nhưng lời ca cuối ấy đã để lại một dư vị đầy hy vọng.

Như thể một buổi sáng khác sẽ lại đến.Bài hát kết thúc, nhưng phần nhạc đệm vẫn kéo dài.Tựa như một bộ phim, trên màn hình đen bắt đầu hiện lên tên của những người đã góp phần thực hiện.Tên của những người đã giúp đỡ được hiển thị trên màn hình đen, giống như trong phim ảnh.Khi mọi người tưởng rằng video đã hết, màn hình lại sáng lên lần nữa.Lần này không phải cảnh hoàng hôn buông mà là một con phố giữa ban ngày.Proud và Halo đứng cạnh nhau.Trên nền nhạc đệm [The Last DaY] được phát lại với đôi chút khác biệt, Proud cao hứng bắt đầu nhảy múa.

Còn Halo thì nhìn anh như muốn hỏi 'Cái gì thế này?', nhưng rồi cũng mỉm cười khẽ.Ngay sau đó, Halo cũng bắt đầu lắc lư theo nhịp cùng với Proud, và đoạn video kết thúc tại đó.Trên màn hình đen, dòng chữ cuối cùng hiện lên.[Tôi không thể chỉ xem cái này một mình được, đúng không?]Phản ứng, tất nhiên là bùng nổ.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 163: Không ai chỉ xem một lần video huyền thoại đó


[Siêu phẩm mới của Proud Dwen, "The Last DaY", một bài hát thiên tài không thể có lần hai trên thế giới][HALO cháy vé tại Impact Arena Bangkok trong world tour, vô số IP nước ngoài truy cập...

Fan châu Á bật khóc, người chiến thắng nở nụ cười rạng rỡ]└ Khóc thôi á?

Quá nhẹ!└ Vì sao lại bỏ concert Hong Kong để bay sang concert Bangkok?13.000 vé concert tại Bangkok đã bán sạch.Còn lại là AsiaWorld-Expo ở Hong Kong (14.000 chỗ) và Seoul Arena (16.000 chỗ).

Vì số chỗ gần tương đương, nên cả những người chưa giành được vé lẫn những người đã mua được vé đều đang trong tình trạng "tụ máu họng".Vào thời điểm ấy, bài hát mới của Proud Dwen được công bố như một củ cà rốt giữa trận roi vọt, như cơn mưa rào xối xả đổ xuống sa mạc khô cằn.Không phải full album thứ 14 của HALO mà mọi người mong đợi, mà là một ca khúc collab.Proud Dwen, Jason Dyke, Michael, Dick, và cuối cùng là HALO.Một đội hình Avengers không tưởng, ca khúc mà ai ai cũng chờ đợi.Người ta mất cả phẩm giá để lao vào ăn củ cà rốt được đưa ra.Dĩ nhiên có người chỉ nghe bản audio trên nền tảng nhạc số, nhưng khi phát hiện ra MV thì câu chuyện lại khác.MV tự nó đã đủ lý do để nhấn play, huống chi thumbnail lại in hình thiên tài trẻ tuổi, thật khó để lướt qua.Những người lần đầu nếm trải "vị cay của ticketing kiểu Hàn" đã click vào video để xả stress, và thực sự xả được.

Ít nhất là trong khoảnh khắc đó, nỗi áp lực về việc mua vé không còn tồn tại trong đầu họ.[Đây là MV đầu tiên của cậu ấy.

Chúng tôi chỉ có thể tán dương anh, Proud.]Người nổi tiếng với "Heligan" lần đầu sau lâu lắm không viết tin nhắn đe dọa giết người lên Bluebird.[Có người chưa từng xem, nhưng không có ai chỉ xem một lần, cùng bàn về video đó nhé?][Một "The Last DaY" tuyệt vời nhất.][Ngày tận thế ư?

Có khi cũng không tệ...][Tàu Noah thế kỷ 21.

Chỉ cần được ôm cậu ấy chết cùng cũng mãn nguyện...][Tôi!

Tôi!

Hãy để tôi được phát sóng concert cuối cùng của cậu ấy!]Các bài báo từ những tờ báo lớn nước ngoài đổ về như thác lũ.Các nhà phê bình cũng lần đầu sau lâu mới dành lời khen.Họ ấn tượng không chỉ bởi chất R&B trong ca khúc, mà còn bởi ca từ và thông điệp được truyền tải.[Bài hát đẹp nhất tôi từng nghe trong năm nay][Với The Last DaY, điều con người mong muốn chỉ là ở bên người mình yêu...Đó chính là lý do chúng ta phải sống]["The Last DaY", ngày công bằng nhất dành cho tất cả mọi người]Chủ đề không hề mới mẻ, Hollywood mỗi năm đều sản xuất ít nhất một phim về tận thế.

Từ người ngoài hành tinh xâm lược, đại hồng thủy, kỷ băng hà, v.v...Dù vậy, mọi thứ ngoài chủ đề đều quá mới mẻ, từ đội hình nghệ sĩ, âm nhạc, viễn cảnh về "The Last DaY" mà họ vẽ ra, tất cả đều mang cảm giác tươi mới.[Proud, đồ đáng yêu này, anh là thiên tài.

Anh như đọc được hết mong muốn của chúng tôi vậy.]Proud được khen là thiên tài, vốn dĩ anh vốn là thiên tài xuất thân từ nhạc viện nhưng độ phủ sóng thì lại thua xa một người.[Ôi, được xem concert cuối cùng của cậu ấy rồi chết cũng được][Muốn chết trong vòng tay cậu ấy][Lẽ ra anh nên ôm cậu ấy thì đúng hơn?

Cậu ấy là mặt trời bé bỏng đấy]Kể từ năm 2030, chàng trai nhận được nhiều tình yêu nhất thế giới.Dù fandom còn non trẻ, họ đã trải qua nhiều biến cố mà trở nên vững vàng.

Dù không phải fan, nhưng nếu sống trong môi trường có thể nghe nhạc, hẳn ai cũng từng nghe ít nhất một lần nhạc của cậu ấy, phát hành đều đặn mỗi tháng mà.[Cậu ấy quay MV?

Đừng nói mai tận thế thật nha #My_last_project_is #MakingApplepie #Isn't_it_nice?

- Conan Watsons]Hơn thế nữa, cậu biến một cái tên mờ nhạt trong sách giáo khoa thành điều gì đó vô cùng đặc biệt, khiến một MV tưởng chừng ai cũng từng quay qua lại mang ý nghĩa như một tác phẩm nghệ thuật lần đầu tiên được tạo ra.Vì sao?

Vì The Last DaY là MV đầu tiên của HALO.Với những người trước đó thậm chí còn không biết mặt cậu, MV này càng mang ý nghĩa lớn hơn.Còn nhiều điều khác được đưa vào video khiến người ta không tài nào rời mắt.Thật ra, khi MV này lọt vào top tìm kiếm thời gian thực và "Hot", đã có không ít từ khóa liên quan được lôi theo.

Từ khóa về Proud, Jason, Michael và Dick cũng xuất hiện không ít.[Proud, lại đây nào.

Hôn cho một cái][Vậy rốt cuộc Jason có thân với Halo thật không?

Thành thật mà nói, thấy cứ là lạ][Cuộc sống mà mọi người Mỹ đều mong muốn #like_Michael][Dick ăn bánh pancake mẹ làm, nghe bảo mẹ còn viết lời bài hát giúp nữa...]Nhưng phần lớn nội dung tìm kiếm vẫn xoay quanh HALO.Từ khóa hot nhất trên NuTube là yodel.[HALO yodel] [HALO Thụy Sĩ] [Học yodel sao cho hay?]Phân đoạn yodel ở giữa bài hát thậm chí còn bị cắt ra, lan truyền khắp các cộng đồng mạng.Việc Halo hát yodel trong concert vào thời điểm ngày mai là tận thế vốn đã buồn cười rồi, đằng này còn hát quá hay khiến dân tình càng không thể không cười.[Wtfㅋㅋㅋㅋ tưởng concert cuối kiểu gì cũng sẽ hát về đấu tranh hay gì đó, ai ngờ hát yodel lạc quẻ vãiㅋㅋㅋ][Tại sao Halo lại hát yodel trong concert cuối cùng vậy trời?][Khôngㅋㅋㅋ hát hay thì công nhận, nhưng học ở đâu ra thếㅋㅋㅋㅋㅋ]Phân đoạn yodel đó vốn không có trong bản audio gốc mà chỉ xuất hiện trong MV, nhưng vì không phá hỏng không khí bài hát và lại còn ăn nhập kỳ lạ, nên càng khiến nó được chú ý hơn.

Có người thậm chí còn tha thiết xin đưa phần yodel đó vào bản audio chính thức.

Halo hát rất tỉnh, rất điệu nghệ.Đáng ra chỉ nên là một tình huống vui vẻ thôi, nhưng đùng một cái, Tổng cục Du lịch Thụy Sĩ cũng nhập cuộc và làm lớn chuyện với từ khóa "yodel".

Cơ quan này, vốn chỉ toàn đăng ảnh phong cảnh núi non đẹp mê ly, bỗng nhiên tag MV mới của Proud.[Mọi người nghe thử chưa?][Được Forbes chọn là pop đỉnh nhất thế kỷ 21][Mình đặc biệt thích đoạn này 2:49][Yodel đỉnh nhất mình từng nghe trong đời]Thậm chí, họ cập nhật feed từng phút một.Tổng cục Du lịch Thụy Sĩ sau khi đăng đoạn cắt phần yodel của Halo bỗng trở nên giống như chàng trai quê lần đầu nếm thử chất gây nghiện.[NEW: Tổng cục Du lịch Thụy Sĩ đang phê như chưa từng được phê · JPEG]└ Tụi này bị gì vậy└ Tự nhiên nói nhiều vlㅋㅋㅋㅋ└ Tự dưng thân với Tổng cục Du lịch Hàn, hai bên thả tim qua lại cũng hài vlㅋㅋㅋ└ Tình bạn của các fanboy àㅋㅋ[Tụi nó lúc nào cũng đăng mấy thứ kiểu nước khoáng Thụy Sĩ, giờ bỗng phát rồ vì tự hào quốc gia][Thiệtㅋㅋ tại sao đang PR pop?][Nếu Halo hát pansori, Hàn Quốc chắc còn quậy hơn nữaㅋㅋㅋㅋ]└ ...Halo mà... hát pansori...? !!!!! ...Proud lần tới làm collab pansori đi└ Proud: ???└ Tại sao bắt Proud làm chứㅋㅋㅋㅋ[Mà đoạn đó coi đi coi lại vẫn cười xỉuㅋㅋ tại sao lại hát yodel vào ngày tận thế chứㅋㅋㅋㅋㅋ]└ Kệ tận thế, tui sống theo ý mình thôiㅋㅋㅋ└ Người đàn ông dám chống lại cả tận thế...└ Sống như Halo thôiDù Tổng cục Du lịch Thụy Sĩ có nổi bần bật như thế, nhưng cú nổ lớn nhất vẫn là đoạn hậu trường xuất hiện tưởng như sau khi MV đã kết thúc.Ban đầu, mọi người chỉ nghĩ là đoạn hậu trường bình thường.Lúc đầu, đó chỉ là cảnh quay hậu trường, nên những người thích nó thấy Proud, người đang đắm chìm trong sự phấn khích, còn Halo thì ngơ ngác nhìn như kiểu "gì vậy trời", khán giả thấy đáng yêu là đủ.[Proud vốn kiểu người như vậy đó][Biểu cảm của Haloㅋㅋㅋㅋ]└ Thằng này gì kỳ vậy?ㅋㅋㅋ[Không hẳn là bối rối, mà giống như con trai nhìn bố say rượu mà chán nản vậyㅋㅋㅋ]Vì thời lượng MV còn không bao nhiêu nên ai cũng nghĩ đó là đoạn kết rồi.Mà thật ra, chỉ riêng hậu trường như vậy đã là quá mãn nguyện vì đó chính là mặt thật của Halo mà fan mong mỏi bấy lâu.Thế nhưng, video vẫn chưa kết thúc.

Và cậu thiếu niên vốn đang ngỡ ngàng kia khẽ mỉm cười.Như thể cậu thực sự thấy vui.Khán giả nhìn biểu cảm đổi thay ấy được quay lại nguyên vẹn, không khỏi sững người.Và cuối cùng, MV kết thúc bằng cảnh Halo bắt đầu đung đưa người nhẹ nhàng, theo điệu nhảy ngẫu hứng của Proud.Chỉ là vài động tác nhịp nhịp, ngả ngốn theo nhạc, vậy thôi.– Tôi không thể là người duy nhất xem được cảnh này, đúng không?[!!!!]Dòng chữ hiện lên cuối video khiến tiếng gào thét nội tâm của khán giả trở thành âm thanh thực sự.Đặc biệt là fan Hàn, những người đã bị MV chính cướp đi lý trí từ đầu và những ai tò mò hoặc quan tâm đến cuộc sống của cậu thiếu niên đều cảm thấy cồn cào trong lòng.Sự thay đổi ấy, nói thế nào nhỉ?Nó khiến mọi định kiến hay miêu tả trước đây về Halo nào là rụt rè, khó gần, điềm đạm,..

đều bị bỏ lại phía sau.Giống như một chú mèo hoang vốn luôn giữ khoảng cách, bỗng một ngày tự chủ động lại gần.Chưa thể nói là đã thuần hóa, nhưng ít nhất, lần này chính con mèo đã tiến đến trước và cảm giác ấy khiến người ta thấy thật gần gũi, ấm áp.Thực tế thì việc Proud và Halo trở nên thân thiết là điều dễ hiểu.Nhưng không hiểu sao người xem lại thấy nhột nhạt, tự hào, tim đập thình thịch nữa.[Không học nhảy đàng hoàng đâu, nhưng mà nếu học thì chắc sẽ giỏi?][Động tác uyển chuyển ghê, luyện tập chút nữa chắc đẹp lắm]└ Vấn đề là ai sẽ ép cậu ta luyện tập được đây...Những phân tích bình tĩnh như vậy nhanh chóng bị nhận xét dìm chìm.[Wow...][Tôi đang cười đến rách miệng, nhìn gương thấy mặt mình mà hết hồn][Cái hậu trường gì vậy trời, tui xem hơn 50 lần rồi][Tại sao tôi lại không có mặt ở đó???

Làm ơn cho tôi đi cùng với...][Proud-nim, cảm ơn thật nhiều.

Xin cho tôi cúi chào thêm một lần nữa]└ Cúi chào hai lần?[Bài hát đã hay rồi, mà MV còn điên nữa...

đoạn hậu trường đúng là đỉnh cao.][Dù concept là ngày tận thế, nhưng lại cực kỳ ấm áp và đầy hy vọng][Không nói nhiều, Proud mời được Halo là nước đi thần thánh]└ Không có Halo thì chắc MV giống kiểu phim thường ngày của các ông chú luôn, nhưng có Halo vô cái là không khí lật hẳn└ Nhìn phần Halo đảm nhiệm là biết Proud muốn nhấn gì└ Cái hậu trường đó chèn vào quá hợp lý.

Vì nhạc nền nối liền, nên như là một phần của bài hát luôn ấyChắc chắn là đề tài này sẽ còn được bàn tán hơn cả tuần.Tất nhiên, luôn sẽ có người khó chịu.[Nhưng mà đây là bài mới của Proud mà, sao ai cũng chỉ nhắc đến Halo thếㅋ]Dù Proud và Halo đều được ghi tên trong phần sáng tác, nhưng người khởi xướng dự án là Proud, và tên cậu ta cũng được ghi trước.

Cậu ta cũng là người chiếm thời lượng lớn nhất trong cả bài hát và MV.[Thiệt luôn, nhìn vào tưởng như Halo ra album thứ 14 vậy][Proud chắc chẳng bận tâm đâu, tự dưng lo giùm làm gì?][Nhìn thumb thấy có Halo là biết Proud cố tình rồi][Miễn sao đang hot là tốt chứ gì?

Tất cả nền tảng nhạc số đều top 1 rồi còn gì][Proud chắc đang cười đến mang tai]Và đúng vậy, phản ứng khó chịu ấy không lan rộng được bao xa, vì thành tích bài hát quá tốt.Thêm nữa, chính người trong cuộc cũng chẳng mấy quan tâm.Giống như vài người nhận xét, Proud đã tính kỹ đường đi nước bước.MV đầu tiên của HaloLần đầu tiên hát yodelLần đầu tiên nhảy, lần đầu tiên khoảnh khắc đời thườngAnh biết những thứ đó sẽ "ăn khách", và thực sự đã đánh trúng tâm lý người xem nên càng cảm thấy hài lòng.[P: Cậu thấy MV thế nào?

Cậu thích chứ?]Proud nhắn tin cho Halo, nhưng cũng biết rõ cậu nhóc này không thuộc kiểu xem tin nhắn sớm.

Trong quá trình làm việc chung, Proud đã hiểu phần nào về tính cách của cậu bé tên Halo.

Đến mức có thể gọi là bạn bè.

"Cậu ta sẽ trả lời khi nào thấy tiện thôi." nghĩ vậy, anh đặt điện thoại xuống và xem lại lịch trình.Anh có lịch ghi hình cho một chương trình talkshow.

Có lẽ, chủ đề chính sẽ xoay quanh ca khúc mới.Chắc họ sẽ hỏi nhiều về Halo?

Cũng đúng thôi.So với những thứ như kỹ xảo dàn dựng, thứ người ta tò mò hơn vẫn là Halo mặc gì, ăn gì.Một lần nữa phải nói rằng, Proud không hề khó chịu với việc ca khúc của mình được quan tâm, hay chuyện Halo trở thành tâm điểm chú ý.

Càng nhiều người chú ý đến Halo, thì bài hát của anh và cả chính anh cũng sẽ được quan tâm nhiều hơn.

Bởi ở cái thời đại này, việc ai thân với ai cũng có thể trở thành giá trị.Proud, người đã thấy no đủ chỉ bằng việc được gọi là "bạn của cậu ấy", nhìn chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình, mỉm cười hài lòng.'Giờ nghĩ lại thì cũng đến lúc cái này được chú ý rồi thì phải.'Và đúng là như thế thật.Từng người một, đã bắt đầu để mắt đến chiếc đồng hồ mà Halo đeo trong MV.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 164: Ngày ấy sẽ đến


[Anh thấy cái đồng hồ cậu ấy đeo chưa?][Vậy cái đồng hồ cậu ấy đeo là của hãng nào thế?]Trang phục của cậu đã bị phân tích từ lâu rồi.Cụ thể là hai phân cảnh, cảnh concert và cảnh đi dạo trên phố, cả hai bộ trang phục đều đã được mổ xẻ kỹ càng.Từ việc chiếc áo sơ mi là của hãng OO với giá vài trăm đô, không thiếu chi tiết nào.Không chỉ Halo, mà cả năm người trong nhóm đều bị dân mạng truy tìm nhãn hiệu trang phục một cách triệt để.Phần lớn mọi thứ cứ thế trôi qua.Nhưng chỉ duy nhất một thứ không thể "trôi qua", chiếc đồng hồ mà Halo đeo.Trong cả hai phân cảnh, Halo đều có kiểu tóc, trang phục, giày dép hoàn toàn khác nhau.

Một chuyên gia MV cho rằng hai cảnh ấy có thể tượng trưng cho giấc mơ và hiện thực, hoặc điều ước và hiện thực.

Vì vậy trang phục được cố ý thiết kế không trùng lặp chút nào.

Quả thực, ngay cả với Proud, giữa cảnh thể hiện điều ước (nếu ngày mai tận thế thì muốn làm gì) và cảnh đời thực cũng không hề trùng lặp một bộ nào.Jason, Dick, Michael cũng đều như vậy và trang phục của Halo cũng thế.Nhưng chỉ có một thứ duy nhất, đó là chiếc đồng hồ.Chiếc đồng hồ mà Halo đeo trong phân cảnh concert – dù bị quần áo che đi – rõ ràng là cùng một chiếc với cái lộ ra khi cậu sánh bước bên Proud trên phố.Hơn nữa, đồng hồ mà Halo đeo có thiết kế lạ mắt với hai viên bi lớn nhỏ thay cho kim giờ và kim phút, khiến nó càng dễ gây chú ý.Thế nhưng, kỳ lạ thay, chiếc đồng hồ ấy không thể tìm được qua tra cứu.Nhìn chất lượng thì rõ ràng là hàng hiệu, vậy mà không ai tìm ra model sản phẩm.Ngay cả những tay sưu tập đồng hồ hàng hiệu vốn luôn tìm cách khoe mẽ cũng không thể xác định chiếc đồng hồ thuộc về thế giới thương hiệu nào.[Có khi là quà tặng?

Dù sao thì cũng là Halo mà!][Hoặc là collab với hãng đồng hồ nào đó?][Tôi thích kiểu thiết kế này lắm, chẳng lẽ là Halo Edition?!]Không ai liên hệ chiếc đồng hồ với Golden Ticket.Dù trước đó từng có vụ hộp nhạc, nhưng ai lại dám đặt hộp nhạc và đồng hồ hàng hiệu lên cùng một bàn cân chứ?Bình thường thì chẳng ai trên đời lại đi tặng đồng hồ hàng hiệu làm goods cả.Khi ngày càng có nhiều người chứng thực rằng mình nhận được Golden Ticket, từ vài người lên đến hàng chục người, việc tặng hàng chục chiếc đồng hồ hàng hiệu cho mỗi concert là điều không tưởng.Thế nên chỉ còn một khả năng, collab với một thương hiệu đồng hồ.Sau khi Proud xuất hiện trên talkshow với đúng chiếc đồng hồ ấy, giả thuyết collab càng trở nên chắc chắn hơn.Chẳng lẽ Proud lại cướp đồng hồ của Halo, chắc chắn là cậu ấy được tặng, nghĩa là ít nhất mẫu thiết kế đó đang được sản xuất.[Proud nói là được tặng, nên chắc chắn là collab rồi][Trời ơi... cuối cùng cũng collab...

đúng lúc thật][Nước hoa, xe hơi, thời trang, đàn guitar đều có rồi, giờ tới đồng hồ cũng hợp lý thôi.][Mọi người sẽ bỏ ra bao nhiêu để mua đồng hồ Halo đây?][Bằng mọi giá phải mua...][Nếu nghĩ theo phong cách của Roh Hae-il, thì khả năng là hàng giới hạn.

Nếu không mua lần này là mất luôn cơ hội.]Họ lo lắng về giá cả của goods, chứ không nghĩ tới chuyện có tiền cũng chưa chắc mua được.

Người Hàn cũng vậy.

Dù vừa nghe đến goods của Halo là đã có PTSD, nhưng vẫn không cưỡng lại được.[Nhưng mà không lẽ chỉ bán 10 cái trên toàn thế giới chứ?][Nếu là collab với doanh nghiệp thì không thể.

Làm goods mà chỉ sản xuất 10 cái, công ty nào điên mới làm vậy.][Dù là collab với doanh nghiệp, nhưng vẫn hơi lo...

Hae-il à, không phải vậy chứ?][Nếu cho đặt trước thì còn đỡ...

Mà có giới hạn thì chắc họ sẽ ra lần lượt Edition 1, 2, 3, 4 gì đó.

Chúng ta chỉ cần lo giá thôi.]Dù sao thì, từ ca từ MV cho đến chiếc đồng hồ diễn viên đeo đều trở thành đề tài bàn tán, chứng tỏ màn collab lần này chắc chắn đã thành công.

Thành tích bài hát, chỉ số streaming, lượt xem trên NuTube và mức độ lan truyền, bài hát này vượt trội hơn hẳn bất kỳ bài hát nào khác.Ngay từ trước khi phát hành, cả nhóm đã tự khen là ca khúc ra mắt lần này rất ổn.Proud thậm chí còn xuất hiện trên talkshow, nhìn quanh các thành viên và tuyên bố rằng bản thân đã chắc chắn về thành công ngay từ đầu.Khi tham gia talkshow và radio, Proud còn cảm ơn mọi người vì đã tham gia collab, nói sẽ đãi rượu dù bận thế nào.

Dù một người sẽ chỉ được uống nước trái cây.Jason viện cớ đang chuẩn bị album mới nên không đến được, thế là họ quyết định mở tiệc ăn mừng tại nhà Jason mà không có Jason."

Bọn chết tiệt tụi mày..."

Suýt nữa thì bị đuổi khỏi chính nhà mình, Jason cuối cùng cũng chịu ló mặt ra."

Gần đây ai cũng hỏi về mày, mày biết không?

Hey, Proud, mày chắc cũng bị hỏi suốt chứ?"

"Đúng vậy.

Ai cũng hỏi khi nào Halo ra album mới.

Tao biết gì đâu mà trả lời."

Câu chuyện trong men rượu cứ thế trôi đi, không cần mạch mẽo gì.Từ chuyện con gái của Michael, chủ đề lại rẽ về phía Halo, và Proud cũng gia nhập vào những lời than phiền của Dick."

Lúc nào người ta cũng tò mò về album của tôi."

Halo trả lời tỉnh bơ.Dù nghe khá chảnh, nhưng cả bọn lại cười khúc khích.Nếu là người khác nói thì đã bị chửi rồi, nhưng ai trong số họ cũng là ông bố có con đang học tiểu học, nên cái vẻ "tự luyến" của một cậu bé 16 tuổi chỉ thấy dễ thương mà thôi."

Rồi thì cũng sẽ phát hành khi đến lúc thôi mà."

"Ừ, đúng đó.

Proud cũng chơi bời ba năm mới tung ca khúc mới còn gì."

"Gì mà chơi bời, tao sống cực kỳ chăm chỉ đó chứ."

"Trong đây ai sống chăm chỉ hơn Halo nào?"

Cả bọn im lặng, né tránh ánh mắt.Phải rồi, trước mặt một người ra tận 13 album trong năm ngoái, chẳng ai dám khoe là mình chăm chỉ cả."

Jason cũng lâu rồi mới trở lại với một album chính thức nhỉ?"

"Cũng hơn một năm rồi đấy.

Tao như sống mà như chết vậy."

"Ờ..."

Lần này, bầu không khí trở nên trầm lặng theo một nghĩa khác.Lúc nãy còn đùa giỡn, nhưng lần này có vẻ nghiêm túc hơn.Michael chỉ nói đại thôi, nhưng đối với Jason lại là một câu chạm đến nỗi lòng.

Michael nhận ra và vội vàng xin lỗi."

Không sai mà, xin gì."

"Xin lỗi."

Jason tiếp tục uống như không có chuyện gì, Michael lại cúi đầu xin lỗi lần nữa."

Hút một điếu rồi vào nhé?"

"Đúng lúc tao cũng định ra ngoài."

"Tao đi cùng được không?"

Proud, Dick và cuối cùng là Michael cùng đứng dậy rời đi với vẻ ngại ngùng.Jason, một người hút thuốc, thì không có vẻ gì muốn hút cả, chỉ khẽ gật đầu như bảo cứ tự nhiên."

Halo, muốn tôi mua cho chai Dr.

Pepsi không?"

Bị ép uống nước ép giữa bàn tiệc, Halo chỉ nhướng mày một cái."

Haha, đùa đấy."

Proud choàng vai Michael và Dick, rồi cả ba rời đi.Chỉ còn lại Halo với Jason.

Không khí bỗng im ắng, khiến Halo tự hỏi có chuyện gì nghiêm trọng đến vậy.Dù gì thì một ngôi sao cũng bị chửi hoài rồi, năm ngoái cũng chẳng có gì đặc biệt cả.Chỉ còn hai người.Lúc ấy, Jason đặt ly bia xuống bàn rồi mở lời."

Này, tại sao cậu lại nhận lời làm vụ này?"

Một câu hỏi đột ngột."

Cái gì?

Buổi tiệc á?"

"Không.

Cái collab này ấy."

Anh ta quên chính mình là người đã kéo Halo vào collab này rồi sao?"

Thật ra cậu đâu cần tham gia.

Ban đầu cũng đâu định làm."

Không sai.Nếu chủ đề không thú vị, chắc Halo đã từ chối ngay."

Ấy vậy mà cậu vẫn cố tình nhảy vào, rồi giúp tôi 'rửa mặt' như thế là..."

Jason nhìn lên trần, như thể đang tìm từ ngữ chính xác.Cuối cùng nhăn mặt rồi nói."

Muốn xóa nợ à?"

Rắc.

Halo cắn một miếng mì spaghetti chiên giòn.Sợi mì vỡ vụn."

Hay là muốn tôi thấy tội lỗi?"

Rắc rắc.Âm thanh vang lên, chẳng có chút nghiêm túc.Nhưng Jason không quan tâm.Như thể không hề nghe thấy tiếng mì vỡ."

Cậu muốn tôi xin lỗi hả?"

"Vì đã giả làm cậu?"

Bất ngờ, Jason hỏi.Đó là câu chuyện họ từng nói với nhau một lần trước đây.— Này, tôi phải xin lỗi à?— Không.

Nếu tôi muốn thì anh sẽ xin lỗi sao?— Không.Halo tự hỏi sao chuyện đã kết thúc lúc đó lại bị khơi lại.Định nói lại rằng không cần, thì Jason đã lên tiếng."

Nhưng tôi cũng sẽ không xin lỗi đâu."

Việc lặp lại câu nói ấy, chứng tỏ anh ta đã ngà ngà say.Phát âm cũng bắt đầu lơ lớ.Một lời nói vụng về lại càng không hợp với một kẻ từng nói dối."

Tôi ấy à, nếu quay lại quá khứ, tôi vẫn sẽ nói mình là Halo thôi.

Dù có bị chửi đi nữa, tôi vẫn thích ở trên cao hơn là ở dưới nơi chẳng ai thèm ngó ngàng."

Khi thân phận thật của Halo còn bị che giấu sau tấm màn bí ẩn, có không ít người tự nhận mình là Halo để nổi tiếng.

Phần lớn đều không thể chứng minh và sụp đổ, nhưng cũng có kẻ sống sót.

Jason Dyke là một trường hợp như vậy.Cho đến bây giờ, anh ta vẫn bị đóng mác là kẻ nói dối bởi fandom của Halo.

Thế nhưng, anh chưa từng hối hận.Bởi nhờ lời nói dối đó, anh có thể sở hữu một biệt thự lớn ở LA, biểu diễn tại Coachella, hợp tác với những người như Proud, và có thể ngồi uống rượu rồi càm ràm với chính Halo, người thật sự.Jason Dyke không thể hối hận vì lời nói dối ấy.Dù nó là nguyên nhân lớn nhất khiến anh bị chỉ trích, thì nó cũng là điều đã khiến anh trở thành một ngôi sao.Một ngôi sao nửa vời, không thể tự mình tỏa sáng, chẳng có tư cách để cảm thấy tội lỗi."

Xin lỗi thì–."

Jason lại nhìn chằm chằm vào Halo.Anh vẫn không hiểu vì lý do gì Halo lại giúp mình "tẩy trắng".Nhưng dù là lý do gì, việc anh được rửa sạch là sự thật.Màn collab với Halo được nhìn nhận như một cử chỉ tha thứ từ chính chủ, làm giảm đi hình ảnh tiêu cực vốn gắn chặt với Jason.

Dĩ nhiên vẫn còn người ghét anh, ghét lời nói dối ấy, nhưng hành động của người trong cuộc mang một ý nghĩa rất lớn."

Nếu tôi đánh bại cậu... khi đến lúc đó..."

Khi đến lúc anh có thể đứng vững bằng đôi chân mình, và lời nói dối ấy chỉ còn là một vết đen trong quá khứ.Khi đến lúc ấy, anh sẽ hối hận vì lời nói dối kia, và trách bản thân thật ngốc nghếch.Khi đến lúc ấy, anh sẽ có thể xin lỗi.Vì đã không kiên nhẫn thêm chút nữa, đã mượn danh cậu để nổi lên, dù lẽ ra có thể tự mình làm được.Và...Vì đã từng mượn danh cậu, không phải vì ghét cậu đâu.Mà là vì âm nhạc của cậu quá đẹp, cuộc sống phản chiếu trong âm nhạc ấy quá đẹp, nên anh đã muốn thử trở thành cậu, dù chỉ một khoảnh khắc.

Vì anh nghĩ, nếu trở thành cậu dù chỉ một chút, anh cũng có thể thay đổi."

Anh nghĩ mình sẽ thua tôi sao?"

Lúc đó, giọng của Halo vang lên.Rõ ràng là đang cười khẩy, khiến Jason tức điên lên."

Sao?

Cậu nghĩ tôi không thể thắng cậu à?"

Âm nhạc đâu phải thể thao, nên chẳng có ai thắng hay thua rõ ràng cả.Nhưng thành tích thì có thể so được.

Jason tin rằng rồi sẽ có ngày anh vượt qua Halo.

Anh muốn thắng cậu.

Nói chính xác hơn, anh muốn mang cảm giác ngưỡng mộ mà anh từng cảm nhận trong album của Halo vào chính album của mình.Giấu đi những cảm xúc thật, Jason hét lên."

Khốn thật, cậu định khi nào mới phát hành album?

Nói đi.

Tôi sẽ ra mắt cùng ngày luôn cho biết!"

Không biết tại sao cuộc nói chuyện lại thành ra như vậy."

Không còn lâu nữa đâu."

Tuy nhiên, Jason, trong cơn giận dữ vì bị Halo phớt lờ, vẫn tiếp tục làu bàu, trong khi đầu óc anh ngày càng nặng nề hơn.

Kẻ say xỉn lảo đảo nhìn Halo qua lớp thủy tinh của chai rượu.Halo đang nhìn anh ta—Muốn biết cậu nhìn anh ta với vẻ mặt thế nào, nhưng tóc tôi che mất nên chẳng thể thấy được.Jason định nhìn nhưng rồi lại bỏ cuộc, tức tối hét lên."

Rồi cậu sẽ hối hận vì đã gạt ttôi đi!"

Giọng anh ta dần tan vào không khí.Jason có cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây.Ngay khoảnh khắc ấy, giữa mơ màng, anh nghe thấy tiếng cười.Đó là tiếng cười rạng rỡ nhất mà anh từng nghe trong đời.Không có sự chế nhạo nào trong đó.Mà đúng hơn là—Niềm vui anh từng cảm nhận được khi nghe nhạc của Halo—Jason không thể tiếp tục nghĩ thêm gì nữa và dần chìm vào giấc ngủ."

Nếu làm được thì cứ thử đi."

Halo cảm thấy vui vẻ."

Cứ thử xem."

Lời của một kẻ say chẳng đáng tin, nhưng mà...Biết đâu chính cậu cũng ngà ngà vì mùi rượu rồi cũng nên.Proud, Michael và Dick từ từ tiến lại, hỏi cuộc trò chuyện kết thúc chưa.Ngày xưa, Hwang Ryong-pil từng nói với cậu rằng hãy vượt qua Halo chợt thoáng qua tâm trí.Dù vậy, chưa ai từng thẳng thừng nói sẽ đánh bại Halo ngay trước mặt cậu như thế này.Halo nở một nụ cười rạng rỡ.Nghĩ rằng, biết đâu một ngày nào đó mình sẽ có đối thủ.Một ngày thật vui vẻ.Cậu mong ngày ấy mau đến.Và như thế, thời gian lại bắt đầu trôi thật nhanh.Mùa hè oi ả và mùa thu ngắn ngủi thoáng chốc đã trôi qua.[Chẳng hiểu đang xây cái gì nữa đây?]Đúng lúc tin đồn về một "thánh đường", à không, một hãng thu âm ngay giữa lòng Seoul bắt đầu lan truyền,Ngày phát hành đĩa LP của Halo cũng đang đến gần.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 165: Người đàn ông may mắn


Ngày xưa, vào thời điểm này, trước những cửa hàng bán đĩa nhạc đã đông nghịt người xếp hàng dài.

Chủ tiệm có mặt từ tờ mờ sáng sẽ đứng nhìn hàng người đó bằng ánh mắt đầy mãn nguyện, vừa dán poster mới in lên cửa kính, vừa bắt đầu đếm ngược.Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên nghe đặc biệt lớn.Thế nhưng với những người đang đứng giữa dòng người ấy, thời gian lại chẳng trôi nhanh như lòng họ mong muốn.Khi cảnh sát và phóng viên bắt đầu len lỏi đến phỏng vấn, chụp ảnh, cánh cửa cửa hàng cuối cùng cũng sẽ mở ra.Mọi người lập tức ào vào như thủy triều, nhưng đứng trước những chiếc đĩa nhạc, họ buộc phải giữ trật tự, bởi ở đây, khách hàng luôn là người yếu thế.

Dù vậy, việc giữ họ trong trật tự cũng chẳng phải điều dễ dàng.Vì họ chỉ tìm một album duy nhất, nên doanh thu vẫn tăng đều.

Nhưng rồi chủ tiệm phát hiện ra tấm poster dán trên cửa kính đã biến mất từ lúc nào.Poster mừng phát hành album mới, hình họa Halo, biến mất như ma làm.

Không rách, không sót lại dấu băng dính, trình độ lấy trộm này không hề tầm thường.Rốt cuộc, chủ tiệm phải dán lại một tấm poster khác.

Dù biết kiểu gì cũng có người trộm thêm ba, bốn lần nữa, ông ta cũng tự nhủ lần này sẽ không để lơ là.Dòng người không hề giảm đi, nhưng thứ hết trước lại là hàng trong kho.

Khi chủ tiệm đã lật tung hết các thùng đựng và cuối cùng phải treo biển "Sold out" trước cửa tiệm, người ta chỉ còn biết thở dài.

Những người không biết bỏ cuộc thì bắt đầu la hét đòi mua đĩa được "giấu" đâu đó, nhưng đã hết là hết.Nhưng lần này thì khác.Khi quyết định phát hành phiên bản LP đầu tiên của toàn bộ album HALO qua mạng, người ta không cần phải xếp hàng ở các cửa hàng băng đĩa hay hiệu sách nữa.Chỉ cần vào trang web, đặt tay lên chuột và chờ đợi.

Không cần đau chân vì đứng hàng tiếng, chỉ cần bật đồng hồ chuẩn giờ thế giới ở một bên và một cộng đồng trực tuyến ở bên kia là đủ giết thời gian.Họ vừa bàn chuyện về chặng cuối cùng của chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Halo vừa qua.Nói là chặng cuối cũng không hẳn, đúng hơn là phần lịch trình vốn chưa được ấn định đến tận phút chót.Buổi diễn từng chỉ được ghi là "Sau LA và Hamilton [?]" cuối cùng đã được xác nhận và vé cũng đã bán hết.Khác với đợt bán vé giữa mùa hè, buổi hòa nhạc chưa định rõ địa điểm diễn ra vào mùa thu, tức khoảng một tháng trước khi tour diễn bắt đầu, đã thu hút một lượng người khổng lồ.

Cả những người từng thất bại trong lần mua vé trước, lẫn những ai đã có vé nhưng muốn đi thêm lần nữa, từ khắp nơi trên thế giới đổ về.Hơn nữa, đây không phải buổi biểu diễn bình thường.Tất nhiên, chẳng ai gọi chuyến lưu diễn đầu tiên của HALO là "bình thường", nhưng lần này lại mang một ý nghĩa đặc biệt hơn thế.[11.14 │Nanji Hang river park (seoul)]Không chỉ là sân khấu ngoài trời duy nhất, mà còn đúng vào ngày sinh nhật của Roh Hae-il (Halo).Cậu sẽ bước từ 16 sang 17 tuổi, vẫn là vị thành niên, nhưng với fan, đó là lần đầu họ có thể mừng sinh nhật cùng Halo.

Dù là sự kiện fan chuẩn bị hay tiệc sinh nhật do Halo tổ chức, chẳng ai muốn bỏ lỡ.Thêm nữa, chưa ai biết chính xác "vé vàng" chứa gì, và đây là cơ hội cuối cùng để thử vận may.Thế nên việc mua vé đi xem Halo cứ kéo dài mãi đến phút chót...[Đm nhà ngay trước sông Hàn mà sao không đi nổi vậy trời ㅠㅠㅠ][Tóm được rồi, cuối cùng cũng tóm được rồi.

Không đi được cái khác cũng phải tóm bằng được concert sinh nhật quan trọng nhất này!!!!!!][Wow hôm đó là chủ nhật đấy, chắc người đông lắm]
└ Dù gì cũng phải đi thử xem sao
└ Ừa, ngoài trời thì có thể nghe ké
└ Nghe được không đấy?[Ủa mà tổ chức concert riêng ở công viên Nanji luôn hả, bình thường chỉ có lễ hội hay sự kiện công ty thôi mà]
└ Sinh nhật Halo thì khác gì sự kiện công ty nữa kkk
└ Y chang ngày thành lập tập đoàn lớn đấy chứ lịㄷㄷㄷTrong khi cộng đồng mạng xôn xao, chỉ có một nơi vẫn giữ được sự bình tĩnh, diễn đàn trường Đại học Hàn Quốc.Dù ai đăng xác nhận vé cũng bị ăn cả rổ dislike, nhưng chủ đề chính không phải là concert ở Nanji.[Lễ hội trường mình là 16-17-18 nhỉ, vậy là Hae-il không đến được rồi][Sao lại mong chứ?

Công bố lineup rồi còn gì][Tiền cát-xê Halo thì làm sao mà mời nổi?][Nếu hội sinh viên mà mời được Halo thì giờ đã rầm trời như năm ngoái rồi][Tui nhập học trường này vì muốn coi Halo biểu diễn đó ㅠㅠ][Tầm đó chắc cậu ấy đi London rồi?]Có lẽ vì năm ngoái cậu ấy đã hứa sẽ đến chăng, nên có người cảm thấy hụt hẫng, lại có người bênh vực rằng lịch trình trùng với tour thế giới thì sao mà đến được.Thực ra, ai cũng biết lý trí rằng chuyện đó là bất khả thi về mặt lịch trình.Thế nhưng vẫn thấy tiếc, có lẽ vì Roh Hae-il luôn giữ đúng mọi lời hứa cho đến bây giờ.Dù không phải theo cách họ mong đợi.Cậu đã tham gia chương trình âm nhạc – dù là được phát hiện trong một quán cà phê – đã lập tài khoản Stargram như từng hứa trong fan meeting – dù giờ vẫn bỏ mặc không động đến.Ngay lúc đó, ai đó lên tiếng. [Cậu ấy chỉ hứa là sẽ "đến trường mình" thôi mà, biết đâu chỉ đến cho có?][Lineup công bố rồi mà]
└ Nên mới nói là "chỉ đến" đó
└ ???!!![Nếu là kiểu của Roh Hae-il thì...

ơ?

Nghe cũng có lý mà?]Một bài phân tích về Roh Hae-il—tiêu biểu cho lý do tại sao cần phải viết hợp đồng cẩn thận, vì chỉ khác một chữ "a" hay "ơ" thôi—vốn đã nổi tiếng, nên rất dễ khiến người ta bị thuyết phục.[Halo có bao giờ hứa sẽ biểu diễn sau này đâu nhỉ...?][Nếu là nghệ sĩ khác thì người ta đã mắng là chơi chữ tào lao rồi, nhưng Roh Hae-il thì... có khi thật ấy?]
└ Thế thì ba ngày lễ hội tôi ăn ngủ luôn ở trường cho chắc
└ Tháng 11 chắc không đến nỗi chết cóng đâu haha[Cậu ấy mà đến thật thì mới là âm mưu ấy chứ, chứ lịch trình như thế thì sao đến được][Năm nay không được thì sang năm chắc cũng đến thôi][Thực ra năm ngoái chắc cậu ấy cũng chưa tính tới cả tour thế giới mà]Trong lúc trường Hàn Quốc náo loạn hết cả lên, chuyển dần từ hy vọng sang trầm cảm rồi chấp nhận, thì toàn bộ đĩa LP trọn bộ của HALO được tung ra.Đó cũng là dấu hiệu cho biết buổi concert mở màn tour diễn của HALO tại LA The Forum sẽ bắt đầu vào tối hôm đó và đối với John Doe, người đang sở hữu Golden Ticket, đây là ngày hạnh phúc nhất đời.Dù từng khiến server sập, anh vẫn săn được vé LA concert, hơn nữa—dù chưa từng xác minh vì lý do an toàn trên cộng đồng—anh chính là chủ nhân của vé vàng.Không biết tấm vé vàng sẽ mang lại điều gì, nhưng chắc chắn là vận may.Người đàn ông đeo vòng cổ mặt trời ấy bắt đầu buổi sáng đầy thong dong.Không cần xếp hàng ở tiệm đĩa, chỉ cần mua album phát hành online là được.Nhưng thứ anh ta nhìn thấy sau đó lại là..."

Ơ...?"

Não như ngừng hoạt động.Anh biết bản đầu tiên sẽ hết hàng rất nhanh.Nhưng anh là người may mắn, máy tính anh cũng đã chịu được sự cạnh tranh khốc liệt.Vậy mà dòng chữ [Sold out] lại hiện ngay trước mắt."

Cái gì vậy, còn chưa đến một giây mà."

Hoang mang, phủ nhận.Việc duy nhất anh có thể làm là...Bốp!...đập bàn phím.Chiếc máy nghe nhạc và mâm xoay hàng nghìn đô mà anh đã đầu tư chỉ để nghe đĩa của HALO giờ như đang giễu cợt anh bằng ánh đèn đẹp đẽ phía góc tường.[Không thể nào!][Trên đời có nhiều người nghe LP thế này sao?][Ban đầu in bao nhiêu bản thế?]Mặt trời – thứ thiết yếu nhất với con người – đôi khi lại tàn nhẫn đến khủng khiếp.

Như ánh nắng gay gắt dội xuống mảnh đất hạn hán, những người hâm mộ đứng chờ concert chỉ vài tiếng nữa sẽ bắt đầu cũng đồng loạt sụp đổ tinh thần.Thất bại trong vé concert đã đành, còn thất bại cả trong việc mua album nữa.Nhưng chẳng ai quan tâm.Bản giới hạn đầu tiên có đánh số.Tuy đã dự liệu mức độ cạnh tranh sẽ cao, nhưng lòng tự tôn vốn dâng cao khi trở thành người được chọn trong một concert khắc nghiệt giờ đây rơi xuống tận đáy.[Chắc do lỗi server?][Tôi cũng nghĩ vậy, giờ vẫn chưa ai xác nhận là đã mua được đĩa đâu]Nhưng mặc cho người ta kéo chuột đến mỏi tay, thứ hiện ra chỉ là chi tiết album.Chi tiết đến mức phát bực:- Đĩa LP (1)- Sách lời bài hát- Sách giới thiệu về nhạc phẩm- Bộ bưu thiếp (6)Hình ảnh thiết kế thì đẹp đến phát cáu.Từ album thứ 6 trở đi, bìa album của HALO chuyển từ ảnh trắng đen sang minh họa màu hợp với từng album, giờ lại còn được in lên cả đĩa LP, càng khơi gợi lòng muốn sưu tầm.Thêm nữa, chưa bao giờ có sách giới thiệu thông điệp hay ý đồ đằng sau từng bài hát, mà giờ HALO lại đích thân viết.Bưu thiếp tuy không rõ gồm gì, nhưng chắc chắn có hình HALO.Mọi thứ đều được chuẩn bị quá chỉn chu đối với một phiên bản giới hạn, và khi người ta biết rằng các đĩa đều có đánh số, ánh mắt họ lập tức đảo điên.Nếu ai đó phát hiện ra lý do vì sao số lượng bản in đầu tiên lại ít đến thế, hẳn họ sẽ phát điên mất.

Ví dụ, nếu lý do Halo buộc phải sản xuất đĩa nhạc dưới dạng LP được tung ra rầm rộ chẳng hạn.Nhưng chuyện đó là sau khi buổi concert mở màn tour diễn thế giới của Halo kết thúc.Buổi sáng khiến tinh thần rối bời cũng trôi qua, và đến chiều, từng người một bắt đầu đổ về LA Forum.

Những ai bay đến trong ngày đã xếp hàng từ lâu, còn người dân địa phương hoặc đã đặt khách sạn gần đó thì cũng đến nơi mà không bị trễ.The Forum, từng là sân nhà của đội bóng rổ ngày trước, sừng sững giữa vùng đất rộng lớn, trông như một đền thờ.

Từ kích cỡ cho đến những cây cột lớn gợi nhắc đến đền đài cổ xưa, vừa hùng vĩ vừa trang nhã.The Forum, nơi từng ghi dấu chân của biết bao huyền thoại âm nhạc thế giới như Elvis Presley, Jackson 5, Freddie Mercury, Eric Clapton,...John Doe đứng trước nơi này, cố nuốt trôi cảm giác thất bại vì không mua được đĩa nhạc.

Dù còn rất lâu nữa mới đến tám giờ tối, hàng người đã dài dằng dặc.Lặng lẽ xếp hàng, John Doe chợt cảm thấy hàng người này không giống đang chờ buổi hòa nhạc của Halo, mà giống như hàng chờ bước vào sân vận động khi xưa.Cũng phải thôi, vì hàng đầy đàn ông trung niên.

Nhìn họ, John Doe thấy hình ảnh những người hô hào bài hát cổ vũ và chửi đối thủ còn hợp hơn là nghe nhạc nhưng rồi anh cũng nhận ra mình cũng đâu khác gì họ.Tuy nhiên, cũng có điểm khác biệt.Đúng như danh tiếng của LA, nơi được mệnh danh là "lò luyện chủng tộc", hàng người là sự pha trộn của nhiều ngôn ngữ và màu da.Hàng người đủ sắc màu ấy cứ thế dài thêm, và khi mặt trời bắt đầu khuất dần, cuối cùng việc vào khán phòng cũng được bắt đầu."

Xin mời quý vị vào trong."

"Vui lòng xuất trình vé."

Khán giả không được dẫn thẳng đến chỗ ngồi ngay.Nhân viên kiểm tra vé rất kỹ, và đúng kiểu Mỹ, kiểm tra vũ khí là điều bắt buộc.Các nhân viên có chút e dè khi thấy người đầu tiên, một gã đàn ông to lớn đeo dây chuyền hình mặt trời, trông khá hầm hố.

Nhưng hắn lại hợp tác ngoài dự đoán."

Thưa ngài, ngài có thể cởi áo khoác không ạ—""Tất nhiên rồi.

Cởi luôn quần lót được không?"

"...Xin hãy giữ lại giúp tôi."

Gã đàn ông ấy hôn lên dây chuyền hình mặt trời, không thể nhầm lẫn, hắn là một trong những fan cuồng Heligan.Và hắn không phải người duy nhất.Dù rất hợp tác theo lời hướng dẫn của nhân viên, ánh mắt họ lại cứ liên tục quét xung quanh, trông như nhân viên an ninh chứ không phải khán giả.Nếu có ai gây rối, mấy người này chắc chắn sẽ ra tay trước cả nhân viên thực sự.Thế nên bầu không khí ở concert hôm nay lại mang vẻ trang nghiêm, khác hẳn với địa điểm.Sau khi qua cổng kiểm tra, khán giả không được đưa đến ghế mà được dẫn tới quầy.John Doe thầm nghĩ, có vẻ như mọi thứ còn bài bản hơn các buổi hòa nhạc bình thường.

Khi nhân viên quét mã vé, họ lấy ra thứ gì đó từ dưới quầy."

Cái này là...!"

Ngay khi người đầu tiên nhận được món quà, mọi ánh nhìn lập tức đổ dồn."

Chẳng lẽ là vé vàng?"

"...Muốn chết hả?"

"Xin mời người tiếp theo."

Người thứ hai cũng nhận được một túi quà to.

Anh ta, vì cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, liền vội khai rằng mình chỉ có vé thường.

Người thứ ba, sau ba giây suy luận, liền cung kính đưa tay ra nhận quà."

Chẳng lẽ phát quà theo thứ tự tới trước?"

Không ai giành giật, cũng không phải ai đến trước được trước, vậy mà mọi người bắt đầu di chuyển một cách cực kỳ nhanh nhẹn.Chỉ cần nhìn ánh mắt đảo điên của đám đông là biết, nếu chỉ có chủ nhân của vé vàng mới được nhận quà, thì họ đã không thể ra về bình an.Những ai nhận được túi quà được hướng dẫn vào trong.

Cảnh tượng họ ôm khư khư cái túi như gấu bông vì sợ bị cướp nhìn rất nực cười, nhưng không ai cười nổi.Cuối cùng, vé vàng đầu tiên cũng xuất hiện.John Doe cẩn trọng đưa ra vé điện tử trên điện thoại.Nhân viên trợn mắt lên một chút, và khi mã vạch được quét, John Doe vội tắt màn hình."

Đây là...?"

"Vâng.

Khuyên anh nên mở ra khi về nhà."

"À, vâng."

Anh cứ tưởng có gì đặc biệt, nhưng túi quà anh nhận được lại chẳng khác những người khác.Khi John Doe còn đang nhìn túi quà, nhân viên nói thêm điều gì đó, nhưng không quan trọng nên anh chẳng để tâm.

Anh làm như bao người khác: ôm túi quà khệ nệ đi vào khán phòng.Ngồi ở hàng ghế tầng hai, người bên cạnh John Doe là một gã đàn ông có bắp tay to bằng cả thân người đàn ông trưởng thành.

Nhưng gã chẳng tỏ vẻ để ý gì đến anh, nên John Doe cũng ngồi xuống và mở túi quà.Anh đã quên sạch lời nhân viên dặn lúc nãy.Gã bên cạnh có vẻ đã mở quà ra xem, ôm một chiếc gối nhỏ.Dù được giới thiệu là "miếng đệm lót ghế", nhưng chẳng ai nỡ đặt mông lên đó.John Doe liếc nhìn túi của người kia, rồi tự mở của mình.

Đúng như anh đoán, bên trong cũng giống hệt: một miếng đệm, bưu thiếp minh họa, và – thứ cơ bản – một vòng tay dạ quang.

Nhưng đây là lần đầu anh được tặng quà ở concert, nên suýt khóc vì xúc động.Ai lại ngồi xem concert của Halo cơ chứ.Vậy mà họ lại chuẩn bị đệm để đỡ đau mông, đúng là..."

Oh, so sweet."

Không kiềm chế được, John Doe buột miệng thở dài.

Và rồi, anh phát hiện một chiếc hộp nằm sâu dưới đáy túi.Từ chiếc nơ bằng nhung mềm mại đến thiết kế sang trọng của hộp, chỉ nhìn lướt qua cũng biết không phải thứ tầm thường."

Cái gì đây?"

John Doe lấy chiếc hộp to bằng lòng bàn tay ra, cởi nơ rồi mở nắp."!"

Khi nhìn thấy vật bên trong, mắt John Doe sáng bừng.

Anh vô thức cúi người lại, ngẩng đầu để nhìn xung quanh.Và khi đó, ánh mắt anh vô tình chạm phải gã đàn ông ngồi cạnh, người bấy giờ đang nhìn thản nhiên về phía anh.#Thời gian dần đến gần.Phía sau cánh gà, Halo vẫy tay khi thấy một gương mặt quen thuộc."

Tôi đến muộn à?"

Cô gái tiến lại gần, xoay một vòng trước mặt cậu.Chiếc váy lộng lẫy khẽ lay động theo chuyển động cơ thể, vài lọn tóc nâu tối búi cao rơi xuống gáy."

Đến vừa đúng lúc rồi."

Halo mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời.Proud từng nghĩ rằng lần này ở LA, Halo sẽ mời Jason làm khách mời.

Nhưng thật ra, khách mời đã được quyết định từ đầu.

Điều này cũng đúng với concert ở Paris và Vienna.Cậu biết mấy thành viên đang nhìn đầy ám muội, nhưng ít nhất thì Halo và cô gái ấy chẳng để tâm."

Cứ như quay về ngày ấy vậy."

Cô gái, mặc chiếc váy lộng lẫy hơn cả ngày ấy, khẽ thì thầm khi nhớ lại."

Hôm đó cậu cũng xuất hiện và giúp tôi.

Nhờ vậy tôi mới có thể tiếp tục đứng trên sân khấu."

Halo khẽ gật đầu.Với cô, đó là một cơ hội quan trọng.

Còn với cậu, đó chỉ là một kỷ niệm vui.Bởi đâu phải lúc nào cũng có cơ hội chen ngang vào sân khấu người khác.Có người nói, Halo nên mời những ca sĩ nổi tiếng làm khách mời để được vinh danh, nhưng với cậu, chẳng cần tự đẩy mình vào ánh hào quang làm gì.Sân khấu luôn là nơi để cậu làm theo ý muốn.

Và rồi, vinh quang và giàu sang sẽ tự tìm đến."

Hãy cùng hát thật vui như lần đó nhé."

Cô lặng lẽ nhìn Halo.Mặc dù mọi thứ đã thay đổi khá nhiều so với một năm trước, nhưng cậu bé thì vẫn không thay đổi chút nào.Vẫn là khí chất mãnh liệt, tài năng thiên bẩm.Và như khi ấy.– Cô cần tôi giúp không?– Muốn biểu diễn cùng tôi không?

Lần này là concert của tôi đấy.Giờ đây cô không còn bị ném một mình lên sân khấu như trước nữa, nhưng bàn tay giúp đỡ ấy, cô vẫn không thể từ chối được.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 166: Chúng ta có chuyện cần nói


Tám giờ tối.Khi mặt trời đã khuất và bóng tối bao trùm Forum ngoại trừ ánh đèn và ánh sáng từ điện thoại, những hoa văn uyển chuyển bắt đầu xuất hiện trên sàn sân khấu phụ và ba màn hình lớn.Một hình vẽ bằng các đường nét vàng óng uyển chuyển tạo thành hình tròn và tam giác.Biểu tượng như thể mặt trời đang tựa vào lưỡi liềm hoặc bóng lưỡi liềm ôm lấy mặt trời, chính là logo đặc trưng của Halo.Một biểu tượng lần đầu nhìn thấy, vậy mà lại đủ để biểu đạt con người cậu.

Trong lúc mọi người đang ngẩn ngơ nhìn hình vẽ ấy, màn đếm ngược bắt đầu.

Dãy số trắng bắt đầu từ 16 thay vì 10, dần dần đếm lùi.Mọi người lập tức nhận ra rằng đây là thời điểm mở màn buổi concert.Rồi họ bắt đầu hô vang những con số, giống như đang chờ đón năm mới.Dãy số chuyển từ 10 xuống 9, rồi nhanh chóng xuống 6, sau đó là 5, và đúng lúc chuyển từ 5 xuống 4, một chùm pháo hoa vàng kim rực rỡ bắn lên bầu trời.Ánh sáng lớn đến mức hút chặt ánh nhìn của khán giả, soi sáng toàn bộ Forum đang chìm trong bóng tối, rồi lại lụi tắt.Nhưng bóng tối không thực sự quay trở lại.Pháo hoa đã tắt, nhưng dư ảnh của nó vẫn còn in đậm trong mắt mọi người.Cùng lúc đó, âm thanh nhạc dạo của ban nhạc vang lên.Khi màn đếm ngược hoàn toàn kết thúc, giọng của cậu thiếu niên vang lên.Khoảnh khắc ấy, khán giả không thể không hét lên.Vì họ lập tức liên tưởng đến sân khấu Coachella.Album thứ 13 Until Dawn Comes.Bình minh bắt đầu ló rạng, xua tan hỗn loạn và bóng tối.Dù hiện tại đã tám giờ tối, khi mặt trời đã lặn từ lâu, nhưng dường như một mặt trời khác đang mọc lên.Cùng lúc đó, Halo búng tay, và toàn bộ ánh sáng trong sân vận động bật sáng.Tại nơi ánh sáng hội tụ, người ta nhìn thấy cậu thiếu niên.Với gương mặt ung dung quen thuộc, cậu chào đón khán giả.

Dù với người này cậu có thể là một chàng trai nhỏ bé, với người khác lại là một ngôi sao lớn.Tuy nhiên, cậu chỉ chính thức chào hỏi sau khi hát liền năm bài.#Từ ngữ như "điềm tĩnh" hay "bình thản" không hợp với cậu thiếu niên.Ít nhất là với sân khấu hôm nay.Đã nghỉ ngơi quá lâu, lại mới chỉ diễn mười buổi gần đây, cậu muốn chơi hết mình.Nói cách khác, đây là một trò chơi.Trò chơi xem ai sẽ kiệt sức trước, cậu hay khán giả.Dù có phát đệm ngồi cho mọi người, Halo chẳng cho họ cơ hội nào để ngồi xuống.Bắt đầu từ album thứ 13 của HALO, cậu cho thấy lý do vì sao năm ngoái lại được gọi là "Mặt trời" hay "Nhà vua".Khác với những lần trước đây chỉ biết cuốn theo dòng chảy, lần này khán giả chủ động dâng hiến sự chú ý của mình.Họ đã hoàn toàn bị thuần hóa.

Giờ thì họ ném mình vào cuộc chơi và tận hưởng.Từ album thứ 13, rồi đến album thứ 12 và 7.

Sau khi quẩy tới bến, Halo nở nụ cười hài lòng và chào:"Xin chào?

Mọi người vẫn ổn chứ?"

Olivia lặng người nghe cậu nói lời mở màn từ phía sau sân khấu."

Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi mà.

Có vẻ mọi người mệt rồi nhỉ?"

"No!"

Chỉ một câu đó cũng khiến cả khán đài gào lên.Nhìn khán giả hét lên rằng họ hoàn toàn không mệt, rằng họ muốn tiếp tục, Halo cười mãn nguyện.Đó chính là gương mặt mà cô từng thấy ở Eversince.Dù vóc dáng nay to lớn hơn, màu tóc cũng khác, nhưng khí chất của người không bị cuốn theo thế giới mà ngược lại, còn đứng trên đỉnh của nó, vẫn lan tỏa rõ rệt.Giống như bây giờ cậu đang khuấy đảo 20 ngàn người, khi ấy cũng vậy.

Dù số lượng ít hơn rất nhiều, những người có mặt tại Eversince hôm đó, từ khán giả, nhân viên cho đến chính cô đều bị cậu để lại ấn tượng không thể phai mờ.Không chỉ là một ký ức.Buổi biểu diễn đó đã mang lại cho cô cơ hội lớn.Một nhà sản xuất nổi tiếng đã ấn tượng với màn trình diễn ở Eversince được đăng lên NuTube, và quyết định sản xuất cho cô.

Đó trở thành album đầu tay của cô, được đưa lên bảng xếp hạng Billboard, và giúp cô trở thành ca sĩ.Sau khi gặp được một nhà sản xuất nổi tiếng và vụt sáng thành ngôi sao, cô nhận được khá nhiều liên lạc từ những người xung quanh.

Hầu hết là những người cô không quen biết hoặc không thân thiết, nên rất khó để chặn họ, nhưng cô lại không thể nào thay đổi số liên lạc của mình.Mảnh giấy cô đã trao cho cậu bé năm xưa.Vì biết đâu một ngày nào đó, cậu bé sẽ nhớ và liên lạc.Mọi người đều gọi nhà sản xuất là ân nhân của cô, nhưng trong lòng Olivia, ân nhân chỉ có một.Người đã truyền sinh khí cho cô gái đang đứng trên sân khấu nhỏ bé, trong bộ váy quê mùa, dưới ánh nhìn của những người bạn và giáo sư đến xem cô diễn.Nói thật thì, cô không phải là hoàn toàn không biết gì về thân phận của cậu bé.Thế kỷ 21, với hàng triệu cặp mắt dõi theo những video nổi tiếng trên NuTube.

Nghĩa là đã có người am hiểu K-pop, hoặc là người Hàn Quốc ở đó.Đúng vậy, những người đó đã thân thiện cho cô biết cậu bé trong video là ai, và từ đó Olivia biết được tên, thậm chí cả âm nhạc của cậu.Cậu bé ấy sở hữu âm nhạc thật sự tuyệt đẹp.Dù là một ngôn ngữ xa lạ, nhưng lại như thể cô có thể hiểu được điều mà cậu đang nói qua âm nhạc.Không chỉ mình cô nghĩ vậy.

Có rất nhiều người công nhận tài năng và sức hút của cậu.Ở đất nước ấy.Chỉ có điều, đất nước ấy quá nhỏ bé.Cô nghĩ rằng cậu bé ấy xứng đáng được nhiều người biết đến hơn, xứng đáng được yêu mến hơn.Vì cậu là một người tuyệt vời hơn cô rất nhiều, là người phải thuộc về một thế giới rộng lớn hơn.Và thế là, cô muốn gọi cậu bé đến với thế giới rộng lớn này.Không thể chờ đợi thêm được nữa, cuối cùng cô đã chủ động liên lạc với cậu.Nhưng cậu bé không cần đến cô.Cậu không liên lạc với cô, và ngay cả khi cô gửi tin nhắn thì cũng không nhận được hồi âm.Cho đến một ngày đông lạnh giá.

Cô nhìn thấy cậu bé ngay giữa lòng Paris.Chắc chắn, cậu không cần đến cô.Vì cậu là người có thể tự mình đến được đây mà chẳng cần ai gọi hay giúp đỡ.Ngày hôm đó, với cô, có thể là một phép màu, nhưng với cậu, có lẽ chỉ là một ngày bình thường trong chuỗi những ngày đặc biệt mà cậu đang sống.Tháng Hai.

Cô dừng liên lạc.Vì cậu có vẻ đã quên cô, nên cô không muốn làm phiền nữa.- Muốn biểu diễn cùng tôi không?

Lần này là trong concert của tôi.Vậy nên, cô không thể ngờ được cậu sẽ chủ động liên lạc như thế.Lúc gặp lại, cô không thể nói được lời nào.Chỉ sợ cậu bé hiểu nhầm, cô cứ liên tục gật đầu.Cô sẽ làm điều đó bất kể thế nào.– Lần này tôi sẽ cho mọi người thấy một sân khấu khác một chút.

Sẽ là một sân khấu đặc biệt hơn.Olivia trở lại hiện tại, chờ đợi lời giới thiệu của Halo.Trước mắt cô là sân khấu mà cô từng mong mỏi được thấy.Sân khấu của cậu bé, mà vô số người đã đến để xem.Cô từng nói rồi, cô muốn cậu bước ra một thế giới rộng lớn hơn thế này.Đèn sân khấu tắt.Đến lượt cô bước ra.Olivia nâng váy bằng hai tay, đặt chân lên sân khấu."

Nhưng mà..."

Olivia vô thức lẩm bẩm.Đây hẳn là khung cảnh mà cô mong ước nhất.Chắc chắn cô đã quá ngốc nghếch.– ...Sân khấu này cũng vẫn nhỏ nhỉ, so với cậu.Ngay cả sân khấu nơi từng in dấu chân của bao nghệ sĩ và nhóm nhạc, vẫn trông quá nhỏ bé để ôm trọn cậu bé ấy.Có lẽ, người bị giam trong thế giới nhỏ hẹp chính là cô.Cuối cùng, cô bước ra sân khấu, nơi với cô thì rộng lớn, còn với cậu thì quá nhỏ.Từ trong bóng tối vang lên phần đệm nhạc.Âm thanh quen thuộc, nhưng không phải từ ban nhạc quen thuộc.Ngay cả người không nhạy cảm với âm nhạc cũng nhận ra.Thứ bị che lại bằng tấm vải đen ở góc sân khấu chính là một cây đàn piano.

Moon Seo-yeon đổi chỗ và bắt đầu chơi, tiếp đến là conga của Nam Gyu-hwan và contrabass của Han Jin-young.Có người đã nhận ra, và cũng có người vẫn chưa hiểu....Kể từ khi thân phận thật của Roh Hae-il là Halo được tiết lộ tại Coachella tháng 4, toàn bộ hành tung của cậu đã được "ôn lại", và cả câu chuyện xảy ra ở một quán cà phê nhỏ tại California cũng vậy.Thậm chí, vì một nhân vật thuộc ban tổ chức Coachella từng tuyên bố: "Đã gặp Roh ở đó nên quyết định mời – thực ra chỉ tính là ứng cử viên hạng D thôi –" mà câu chuyện càng nổi tiếng hơn.Một video ai đó quay lại bằng điện thoại cũng trở thành "thánh địa".Chẳng phải đó chính là sân khấu pre-debut của Olivia, người lần đầu ra mắt đã lên thẳng Billboard hay sao?

Video vốn đã nổi, đến tháng 4, lượt xem còn tăng lên gấp hàng chục lần.Dù sao thì, họ đang biểu diễn ca khúc No one was there trong album thứ 8 của HALO, nhưng khi ánh đèn mờ dịu chiếu vào một nữ ca sĩ và cậu bé đeo guitar hollow-body, người ta không thể không nhận ra đây chính là sự tái hiện lại khoảnh khắc đó.Và với câu hát đầu tiên của nữ ca sĩ, nơi này đã biến từ concert rock thành một sảnh khiêu vũ sang trọng.Vì đã luôn chạy theo cảm xúc bị lay động, khán giả có thể thư giãn, và họ hòa giọng cùng bản phối jazz ấy.Dù nữ ca sĩ mặc váy dạ hội, còn Halo mặc đồ giản dị, giọng hát họ hòa quyện một cách tuyệt vời.Điều khiến mọi người đặc biệt thích thú là lúc Olivia chia sẻ về câu chuyện ngày xưa."

Thật ra tôi không nghĩ Halo sẽ nhớ đến tôi đâu.

Thời gian đó chưa đến nửa ngày mà, hơn nữa sau đó còn bao nhiêu chuyện xảy ra nữa đúng không?

Chắc ai cũng biết cuộc 'Đại cách mạng Paris' nhỉ?"

Vì từ trước đến nay, Halo không phải kiểu người thích nói về đời tư, nên mọi người nghe với nụ cười, và phần tung hứng giữa hai người cũng rất vui vẻ."

Dù là ai khác vào lúc đó, chắc cậu cũng đã giúp người đó nhỉ?"

"Ừm, tôi nghĩ vậy."

Halo gật đầu đồng tình.Khi đó, nếu rảnh rỗi và có thể diễn cùng nhau thì có lẽ cậu cũng sẽ làm vậy."

Nhưng chắc chắn sẽ không tạo ra một sân khấu ấn tượng như Olivia đã làm."

"Trời ạ."

Nên cậu mới vẫn còn nhớ đến bây giờ sao?Ồ, thật là vinh dự.Trước câu nói bông đùa ấy, Olivia cũng đáp lại một cách nghịch ngợm."

Olivia, chị có thể cho tôi thấy lại sân khấu hôm ấy một lần nữa không?"

"Tất nhiên rồi."

Cuối cùng, Halo lại ôm lấy cây guitar hollow-body của mình.Nếu khi ấy chỉ chơi bằng trí nhớ, thì lần này đã luyện tập và tổng duyệt kỹ càng, nên sẽ không gặp vấn đề gì.[Bạn có biết hình dạng của tình yêu không?]Olivia chưa từng quên ký ức ngày ấy, dù chỉ một lần.Thế nên, cũng là điều tất nhiên khi có lúc cô đưa micro đến trước mặt Halo.Vì hành động mà cô không làm trong buổi tổng duyệt, Halo nhìn cô rồi khẽ bật cười.Và từ môi anh, lời nhạc jazz vang lên.Nếu như khi ấy mọi người chỉ được nghe trong vài giây...Thì lần này, họ đã có thể nghe lâu hơn rất nhiều.[HALO, buổi concert thành công tại LA, mọi người đều mong đợi yodel, nhưng lần này lại là jazz][Logo của cậu ấy có đẹp quá không?

Nhưng mà jazz là sao?

Cậu ấy hát jazz á???

Một thể loại chưa từng hát bao giờ?

Lần tới Monthly Halo sẽ là jazz chăng?][Một đêm tuyệt đẹp, âm nhạc tuyệt vời, và màn song ca cũng đẹp không kém][@Daily_starrrr Tôi chỉ mong cậu ấy mau đến tuổi trưởng thành thôi][@TopOf_Tabloid Thật lòng thì tôi đồng ý.

Nếu cậu ấy trưởng thành rồi, có khi tụi mình lại bận rộn hơn đó][Hát jazz khiến người ta thư giãn, rồi lại khiến cả khán đài gào thét đòi hát encore][Tôi còn thấy có người được đưa đi bằng xe cấp cứu nữa cơ][TIN NÓNG: Phát hiện thi thể chưa rõ danh tính ở sa mạc California][Nghe nói có người vẫn chưa về nhà đó?][Xem món quà cậu ấy tặng nè.

Tôi chưa từng dùng nó lần nào, nhưng là cái gối ôm đấy, không ngọt ngào lắm sao?

Đường về nhà hôm nay vui thật sự]Vô số bài viết và bình luận được đăng tải lên, trộn lẫn vào nhau.Lần này, thay vì chỉ hát ca khúc chủ đề, Halo còn chọn nhiều bài nằm trong album, khiến setlist trở nên phong phú.[Ha, jazz... tôi thật sự thích jazz mà... nhưng chắc sẽ không hát lại lần nữa đâu nhỉ?][Với phong cách của Roh Hae-il thì tuyệt đối không hát lại đâu.

Mỗi lần concert nhỏ là mỗi concept khác nhau hoàn toàn mà][Làm ơn, ít nhất cover lại đi...]Nhưng rồi, khi trăng lên, người ta mới chợt nhớ đến sự tồn tại của Chiếc vé vàng.[Tưởng là rút thăm hay mời lên sân khấu gì đó, nhưng hình như không phải à?][Lúc đang quẩy náo loạn thì quên mất tiêu, về đến nhà mới nhớ ra.

Rốt cuộc Chiếc vé vàng là gì vậy?]Đó là tình hình cộng đồng mạng vào lúc 1 giờ sáng.Và đến 4 giờ sáng.Chỉ một bài báo đã nhấn chìm mọi bài review.[Vậy rốt cuộc Chiếc vé vàng là gì?]Bài viết không cần nhiều lời.Chỉ cần bức ảnh chiếc đồng hồ mà Halo đeo trong concert, và bài đăng xác nhận của một người sở hữu Chiếc vé vàng.[??????][Chờ đã][Cái gì cơ...]Những người lúc đầu không hiểu gì chỉ biết gõ phím liên tục.Nhưng ý nghĩa của bài viết rất rõ ràng.Họ bắt đầu hiểu tại sao ở Hàn Quốc lại có khái niệm "bộ mặt thật của Roh Hae-il".Và fandom Hàn Quốc, vốn đã từng là nạn nhân, lập tức phát nổ.[Má, PTSD quay lại rồi][Chờ chút, Chiếc vé vàng là cái đó á???][Cả vụ hộp nhạc cũng đã quá sức tưởng tượng rồi mà giờ lại là đồng hồ thiệt á?][Tôi đã rút sổ tiết kiệm định mua bản Halo Edition...][Cái gì mà đồng hồ, ai mà đi tặng đồng hồ hàng hiệu làm goods concert chứ trời ơi][Làm ơn đừng mà, đừng mà đừng mà đừng mà đừng mà][Chiếc vé vàng thật sự là vàng luôn.

Vé mà có vàng thật luôn á =))))]Sự thật về Chiếc vé vàng nhanh chóng lan rộng khắp thế giới.Chỉ mất một thời gian ngắn.[Cần mua Chiếc vé vàng...][Ôi không...]Và tất cả những vé từng được rao bán với giá hàng chục nghìn đô bốc hơi không dấu vết.:Trong khi đó, đây là câu chuyện xảy ra vài tiếng trước khi bài báo được đăng tải.Ngay trước thềm concert.

Tức là khoảng 7 giờ 30 tối.'Cái... cái này...'John Doe thở dốc liên hồi.Tay anh ta run lên bần bật.Cảm giác chẳng khác gì đang cầm trên tay trọn giải độc đắc Powerball bằng tiền mặt.

Đồng thời, những người xung quanh bỗng dưng đều trông như bọn cướp.

Cứ như thể họ sẽ đập vào gáy anh bất cứ lúc nào rồi cướp lấy chiếc túi mua sắm.Đặc biệt là gã đàn ông ngồi cạnh, nhìn đáng sợ nhất.Bỏ ngoài tai lời nhắc của staff concert, John Doe đã mở quà ngay tại chỗ mà không suy nghĩ.

Và ngay khoảnh khắc anh mở hộp, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt của người đàn ông ngồi bên cạnh.Dù trước đó còn thờ ơ, John Doe biết rõ, ngay khoảnh khắc món quà bị lộ ra, ánh mắt của người kia sẽ đổi khác.Tại sao lại không cơ chứ.

Bản thân anh lúc này cũng đã mất bình tĩnh mà.'Đây là...

Chiếc vé vàng?'Tim anh đập thình thịch.Phản xạ nhanh nhạy của anh ấy bộc lộ rõ khi anh ấy mở và đóng hộp ngay sau khi mở nó.Người ngồi cạnh chưa kịp thấy thứ bên trong.

Chỉ có vẻ thắc mắc khi thấy chiếc hộp lạ lẫm.Hắn không nhận được chiếc hộp đó.Rõ ràng món đồ này từ túi quà đi kèm vé concert mà ra.Khi sắc mặt người kia dần trở nên sắc lạnh, John Doe vội vàng quay mặt đi."

À... quà cho vợ đấy, ha, ha, ha.

Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới ấy mà..."

Nói xong anh lập tức thấy hối hận.Làm gì có ai vừa mua quà kỷ niệm ngày cưới cho vợ, lại vừa đi concert của Halo một mình chứ?Nhưng kỳ lạ thay, gã đàn ông kia chỉ gật đầu một cái, ánh mắt thoáng chút cảm thông rồi quay đi chỗ khác.Dĩ nhiên, hắn cũng thấy câu chuyện có phần vô lý.Nhưng vì chưa nhìn thấy vật bên trong, lại nghe nói là quà nên cũng không tiện soi mói thêm.

Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, thầm nghĩ chắc mình nhầm.John Doe không dám nhìn thẳng, chỉ lén liếc gã đàn ông kia bằng khóe mắt và tự mình chơi trò đấu trí tâm lý.'Cầm cái này rồi, làm sao mà xem concert được...'Chiếc vé vàng không chỉ có một người nhận, có thể ai đó sẽ tiết lộ vào bất cứ lúc nào.

John Doe rơi vào giằng xé nội tâm giữa việc muốn về nhà ngay lập tức và mong muốn được xem concert của Halo.Anh nghĩ rằng với món quà điên rồ này, mình sẽ không tài nào tập trung nổi vào buổi diễn...Nhưng thật bất ngờ không hề như vậy.

Một lúc sau, anh đã nhảy đến đau cả khớp, và thậm chí khoác vai người đàn ông kia mà hát cùng."

Muốn đi uống vài ly không?"

Sau concert, người đàn ông kia, giờ đã có sự thân thiết thầm lặng, rủ anh đi uống rượu.

Nhưng vừa nhớ lại chiếc đồng hồ, John Doe liền cảm thấy cánh tay mình như trĩu xuống vì sức nặng của món đồ."

Ồ, xin lỗi.

Tôi, ừm, em trai tôi hôm nay sinh nhật..."

Không nhận ra mình vừa lỡ lời, John Doe vội vàng rút lui khỏi hiện trường.

Về đến nhà, anh có thể chiêm ngưỡng chiếc đồng hồ lấp lánh đó.

Một điều chắc chắn: sẽ không bao giờ đeo nó ra đường.Đồng hồ hàng hiệu, bản giới hạn, kèm cả giấy chứng nhận và dây thay thế, hoàn hảo không tì vết.

John Doe thức trắng đêm chỉ để ngắm nghía món quà ấy.Niềm hân hoan trào dâng khi đêm càng sâu.Nhưng nỗi sợ cũng bám theo.Giá như cứ im lặng mãi thì tốt nhưng ai đó đã đăng bài xác nhận Chiếc vé vàng lên cộng đồng mạng.John Doe run rẩy nghĩ có ai trong buổi concert nhớ mặt mình không?Nỗi sợ đến mức anh ở lì trong nhà suốt một tuần, sợ có người đột nhập cướp mất thánh vật, rồi gặp ác mộng triền miên.Nhưng rồi, một tuần trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra, John Doe dần thở phào.Anh nghĩ, để bảo vệ chiếc đồng hồ này, mình cần tăng cơ bắp, và thế là đi đến phòng gym, một chuyện hoàn toàn hợp lý.Và lúc đó, anh chưa hề biết.Anh sẽ chạm mặt gã đàn ông ngồi cạnh ngày hôm đó."

Hi."

Một cánh tay to bằng thân người của gã đập lên vai anh."

Chúng ta có chuyện cần nói đấy, đúng không?" (note: may mắn lắm mới xui xẻo như vậy đó)
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 167: No Comment


[Quà tặng của HALO và nước mắt của các thành viên hội Mặt Trời][Charlie và nhà máy chocolate đã trở thành hiện thực][Truy tìm tấm vé vàng][Giá của đĩa LP bản giới hạn tăng chóng mặt][Cơn sốt HALO bùng nổ trở lại][Lý do khiến đĩa nhạc của cậu nhất định phải là LP]Thế giới đang quay cuồng vì cơn sốt.Giống như hồi tháng Hai vừa rồi, khi một người tên tuổi được cả thế giới biết đến qua ca khúc I AM HALO.Cách mạng Pháp vào tháng 2 năm nay - theo một cách nào đó, cảm giác giống như ngày danh tính thực sự của HALO lần đầu tiên được tiết lộ.Và cơn bão đó đáp xuống sa mạc California vào tháng Tư, tưởng chừng như hỗn loạn đã kết thúc.Nhưng thực tế, cả thế giới vẫn đang bị cái tên HALO cuốn đi.

Từ trang phục cậu mặc, con đường cậu đi qua, món ăn cậu yêu thích, nơi cậu sống, cho đến concert, âm nhạc, giờ là đĩa nhạc và hàng hóa của cậu, tất cả đều trở thành đề tài nóng.Với những người chưa hiểu rõ về HALO, cậu như thể sinh ra để trở thành ngôi sao.

Dù làm gì cũng được chú ý.Nếu cơn sốt này là điều cậu không cố ý tạo ra, thì đó hẳn là thiên phú.

Có người cho rằng tài năng lớn nhất của HALO là âm nhạc, nhưng nếu khả năng tạo nên sự quan tâm còn lớn hơn cả âm nhạc, thì có lẽ đó mới là tài năng thực sự ở đỉnh cao.Còn nếu tất cả những điều này là chủ ý?Nếu cậu biết rõ cách thu hút sự chú ý và đã làm đúng như thế, thì—"Thằng nhóc này đúng là điên thật rồi."

Một ngôi sao Hollywood, người thích nhạc của HALO nhưng không phải fan, buông lời nhận xét với ánh nhìn khách quan.Nhưng điều đó không mang nghĩa xúc phạm.Bởi qua gương chiếu hậu, quản lý có thể thấy anh ta đang cười thích thú."

Không phải cậu ghét mấy đứa khôn lỏi sao?"

"Bình thường thì ghét."

"Vậy HALO là ngoại lệ?"

"Ờ."

Ngôi sao Hollywood thốt lên như thể chuyện quá rõ ràng."

Cậu nghĩ nó là người bình thường à?"

Người quản lý không biết đáp lại sao.Cũng như bao người khác, anh ta nghĩ HALO không giống người bình thường."

Mà vé thì sao rồi?"

"Vé thường chắc không đủ thỏa mãn đâu ha?"

Gã nhướng mày, hỏi ngược lại như thể đó là điều hiển nhiên.Quản lý thở dài thườn thượt.Không thể không biết tình hình đang điên loạn thế nào.Bốn giờ sáng.

Tin tức về "vé vàng" vừa được công bố thì toàn bộ vé lập tức biến mất.Nhưng may mắn là—Những người thật sự muốn mua đã có đủ thời gian để sở hữu nó.Việc vé vàng biến mất có lẽ cũng vì thông tin gây sốc, nhưng trước concert ở LA, ai cần là đã mua xong rồi.Những kẻ không thể chờ đợi để có được thứ đặc biệt, giới siêu giàu, tài phiệt và những ngôi sao lớn, họ chính là những người như thế."

Có rồi."

"Câu trả lời tôi mong đợi đấy.

Vậy giờ có thể nói chuyện thoải mái với BB rồi."

"BB? (biệt danh của Brian Berry)?

Không lẽ là 'ông' Brian Berry mà tôi biết?"

"Trong số tất cả mấy ông Brian mà tôi biết, ông ấy là người nổi tiếng nhất.

Cũng là fan cứng của HALO đấy.

Tuy không nói ra vì ngại."

"Ngại?"

Quản lý lặp lại với ánh mắt nghi hoặc trước cụm từ chẳng ăn nhập gì, khiến anh ta phá lên cười.BB từng tự tay mua vé, nên chắc không phải vé vàng.

Phải khoe liền mới được.Nghĩ vậy, anh quay sang thì thấy ánh mắt long lanh của quản lý nhìn mình qua gương chiếu hậu."

Có tin gì về phim mới của đạo diễn Berry không?"

"Chưa có."

"Giờ chắc tới lúc rồi còn gì?"

"Biết đâu được."

BB là đạo diễn yêu thích nhất của quản lý.

Dù anh chưa từng đóng phim của BB, nhưng có khi vì thế nên anh ta lại càng thích."

Dù có làm phim mới, tôi cũng chẳng được chọn đâu."

"Ờ, cậu có biết hát đâu."

Bị dằn mặt thẳng thừng, anh chỉ bật cười khẩy chứ không phản bác.

Vì đúng thật.Anh không hát được.

Dù sao anh cũng không phải kiểu diễn viên phù hợp với phim âm nhạc, mà là diễn viên hành động.

Từng đóng siêu anh hùng, đặc vụ, cảnh sát, sát nhân, đạt đến đỉnh cao sự nghiệp nên không tham gia phim âm nhạc cũng chẳng tiếc gì."

Cơ mà thấy thú vị thật đấy."

Cuộc trò chuyện khép lại, anh quay lại suy nghĩ ban đầu.Một thế giới quay cuồng vì một con người.Từng có thời điểm anh khiến cả thế giới phát cuồng thời đỉnh cao.

Nhớ lại khoảng thời gian ấy, anh tự hỏi, chuyện lần này sẽ kéo dài bao lâu?Thế giới luôn có nhân vật chính.Từng có lúc anh là nhân vật chính, còn bây giờ, cái tên HALO mới xứng đáng.

Nhưng thế giới đâu phải vũng nước tù đọng, vai chính sẽ luôn đổi thay.Không tiếc nuối gì nhiều.Chỉ là, vì câu chuyện hiện tại rất thú vị, nên mong nó kéo dài thêm chút nữa.Nhưng khả năng không cao.Thế giới luôn đầy rẫy kẻ muốn kéo vai chính xuống khỏi sân khấu.Chỉ cần người bên cạnh cũng có thể khiến cậu ngã.Huống chi HALO mới chỉ 16 tuổi.Hoặc là bị tác động bởi hoàn cảnh xung quanh, hoặc không thể tự đứng vững và ngã gục.

Thông thường thì mọi việc sẽ như thế.Anh vươn vai một cái.Vì vậy, đây chỉ là góc nhìn của một người chưa hiểu rõ HALO.:Thời gian trôi qua.Đã được một ngày rưỡi kể từ khi album của HALO phát hành.Khoảng một ngày kể từ concert của HALO kết thúc.Và hơn mười giờ đồng hồ kể từ khi danh tính "vé vàng" được công bố.Buổi concert của Halo – nơi khiến người ta bật khóc vì không thể mua được LP, dù đã sắm cả mâm phát đĩa đắt đỏ.

Sau đó, người hâm mộ chỉ còn biết an ủi bản thân bằng những bài review và fancam được chia sẻ.Rồi chiếc "vé vàng" xuất hiện, như một cú đập mạnh vào đầu.Không, phải nói đúng hơn là cảm giác bị đập vào sau gáy bằng gậy bóng chày khi đang tắm dưới thác nước lạnh.Dù sao đi nữa, rõ ràng ca sĩ của họ là một tài xế taxi xuất sắc.

Vì đã đưa họ từ địa ngục lên thiên đường, rồi lại xuống địa ngục một lần nữa.Không phải là họ chưa từng nghĩ chiếc đồng hồ kia có thể là goods.

Nhất là fan Hàn, những người từng trải nghiệm cảm giác tương tự, nên đã nhen nhóm hy vọng.Tuy vậy, họ nghiêng về khả năng đó là sản phẩm collab với thương hiệu Arbor hoặc một hãng nào đó thuộc G hơn là quà tặng fan.

Giờ nghĩ lại, có lẽ họ đã thực sự mong như thế. [Thông tin: Sau khi tặng hộp nhạc trong fan meeting, HALO chưa từng mở goods shop.

Thực ra là chẳng có goods shop nào cả.][Fan từng hỏi trực tiếp bên sản xuất hộp nhạc, họ nói chỉ làm khoảng 1.100 cái...]└ Vậy thì còn lại trăm cái cũng đem bán đi chứ!!!!└ Còn đồng hồ thì sao...?[Tức muốn chết vì hụt LP bản giới hạn...]└ Có khi nào bán CD không nhỉ?Thực tế, việc fan "hắc hóa" là điều dễ hiểu.Việc LP và limited goods ra liên tiếp khiến người hâm mộ, những người vốn đang cố gắng bình tĩnh (?) , cũng phải sôi máu.Ít ra họ cũng được nhận một vài món goods ngoài bản giới hạn, nên còn có thể chịu đựng.Nhưng không ai có đủ mọi thứ.

Tất cả đều trở nên nhạy cảm.

Chỉ cần ai đó chạm nhẹ, ngọn lửa sẽ bùng lên.Và cú chạm ấy đến từ nơi không ai ngờ.[Tin nóng │ Cậu ấy vốn định ra đĩa CD][Liên kết bất chính giữa các xưởng ép CD tại Anh][Xưởng CD 'bắt nạt' nghệ sĩ, nạn nhân là HALO?]Tin tức về việc các nhà máy sản xuất CD ở Anh cấu kết đã lan rộng khắp thế giới.

Vốn chỉ có thể trở thành vụ lùm xùm trong nước, nhưng cái tên 'HALO' đã biến nó thành tin toàn cầu.Rằng HALO từng dự định phát hành album dạng CD, nhưng vì vụ thông đồng nên đành phải phát hành bản LP.Và bởi người bị bắt nạt không ai khác ngoài ngôi sao đang được yêu mến nhất thế giới, một cậu bé 16 tuổi chưa trưởng thành, tin tức này đã vượt xa cả sự kiện thật sự.Fan vốn đã tức giận vì nhiều lý do.

Giờ như cò súng được bóp, viên đạn đã cắm trúng mục tiêu.[Đọc báo xong thấy đám kia bị điên à?

Không phải ca sĩ vô danh, dám bắt nạt HALO sao?][Album của HALO mà không bán được chắc?

Dám thông đồng?]└ Chắc chúng nó định ép giá, nhưng HALO thấy vô vọng nên mới quay sang LP chứ[Tôi thích vinyl nên mừng vì có LP... nhưng giờ thấy điên tiết thật][Chắc Hae-il đang rất buồn vì từng háo hức được phát hành album?]└ Có khi Veil biết cậu ấy sẽ bị tổn thương nên không dám nói...└ Lúc nào cũng cười nên tôi không nhận ra, mà vừa đọc bài là đầu ong ong.└ Sao người lớn tham lam mà lúc nào cũng để một đứa trẻ chịu thiệt?└ Tưởng Anh là "đất nước của quý ông"?Khi sự việc lan rộng, các tòa soạn tranh nhau đăng báo, đài truyền hình thi nhau dựng nên các cuộc phỏng vấn xúc động, biến câu chuyện thành một bi kịch đậm tính điện ảnh.Nỗi buồn của một nghệ sĩ indie.Cảnh fan trẻ khóc vì không mua được album của HALO.Chắc chắn các nhà máy CD không lường trước được điều này.

Trước cả khi bị tố "lạm quyền", mọi chuyện đã bùng nổ.

Nếu biết hậu quả lớn thế, chắc họ đã ngoan ngoãn nghe lời.Thậm chí, các công ty đĩa nhạc nước ngoài thi nhau gửi lời mời: [Nếu được sản xuất album của HALO, đó là vinh hạnh của chúng tôi.][Hãy ban ơn cho chúng tôi]Từ Mỹ, Pháp, Đức đến cả Hàn Quốc.

Ai nấy đều khoe mình có thể làm tốt thế nào.[Lũ khốn, trả lại cái máy nghe đĩa của tao đi!][Chỉ vì Hae-il còn nhỏ mà tụi nó dám coi thường, tức thật!][HALO là kiểu người nên được bảo vệ ở tầm quốc gia luôn ấy???][Tức đến mức muốn giết người vì hụt vé concert rồi đấy.][Xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu]Thực ra đợt 1 lần này là set giới hạn từ album 1 đến 13 nên số lượng vốn đã ít.

Nhưng mũi tên giận dữ vẫn nhắm thẳng vào phía doanh nghiệp CD.

Họ cố thanh minh rằng phần này không liên quan, nhưng chẳng ai thèm nghe.Veil lặng lẽ quan sát tất cả, rồi thông báo mở bán LP đợt 2 – lần này là bản lẻ.

Và chỉ cần tìm được nhà máy CD đáng tin là xong.Lời nhắn từ CEO hãng Augustus Records tan theo làn khói thuốc.- Chúng tôi cũng không có ý định giữ hợp đồng với một đối tác không đáng tin.Giờ đây, các doanh nghiệp CD chắc đã nhận ra rằng hợp đồng cuối cùng họ từng tin tưởng, cũng đã bị phá vỡ.

"Giờ thì khỏi lo nghĩ rồi."

Veil nhắm mắt lại, thưởng thức ca khúc mới của Proud.Ngay lúc đó.Rầm.Tiếng động phá tan bầu không khí yên tĩnh.Không cho người ta lấy một giây nghỉ ngơi.Chỉ cần nghe tiếng mở cửa, Veil đã biết ai tới.Ông chặc lưỡi, đón chàng trai trước mặt bằng gương mặt đầy phiền muộn.Lần này không thiếu tay thiếu chân, đến nguyên vẹn.Người có chuyện cần liền tiến lại gần."

Lil."

Tên này đúng là nhất quán từ đầu đến cuối.#Trong khi đó, tại Hamilton, Canada.Hai ngày trước buổi diễn thứ hai ở Hamilton.Halo đã kết thúc buổi concert ở LA từ sớm và lập tức di chuyển sang Canada.

Trong thời gian đó, cậu nhận được ảnh xác nhận từ Olivia với chiếc đồng hồ cậu đã tặng cô như quà cho khách mời.Olivia, đeo chiếc đồng hồ, gửi lời cảm ơn cùng với một mảnh giấy ghi số liên lạc y hệt như lần trước."

Trời ơi."

Moon Seo-yeon, người đang chăm chú quan sát điều đó, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy tò mò."

Cậu sẽ liên lạc lại chứ?"

Ánh mắt cô rõ ràng đang hy vọng cậu sẽ làm vậy.Dù rất quý các thành viên, điều đó không có nghĩa Halo phải đưa ra câu trả lời mà cô muốn."

Chưa biết nữa."

"Câu này chỉ cần trả lời Yes hoặc No là xong mà."

"Vậy thì—"Halo nhếch mép."

No comment."

Câu trả lời ấy đủ để kích thích trí tưởng tượng của các thành viên.Những người chưa từ bỏ, vẫn cố moi câu trả lời từ cậu, nhưng thực ra chính Halo cũng không biết.Có thể một ngày nào đó cậu sẽ liên lạc, cũng có thể không.Dù có liên lạc thì đó là liên lạc cá nhân như các thành viên mong, hay chỉ là chuyện công việc, điều đó cũng chưa rõ.

Hiện tại thì vẫn chưa thể nói trước được gì.Dù sao thì chuyện này xảy ra ngay sau concert ở LA, còn bây giờ, cậu đang ăn tối cùng một cặp vợ chồng.Cặp đôi từng gặp một lần ở Thụy Sĩ đã bay sang tận Canada để gặp cậu, và buổi ăn tối còn có cả các thành viên tham dự.Người mang tin đầu tiên là Han Jin-young."

Halo, về cái đồng hồ của em ấy."

"Vâng."

"Ban đầu chỉ làm được 1.000 cái vì điều kiện không cho phép, đúng không?"

Halo chớp mắt.Ban đầu, cậu muốn tặng cho tất cả khán giả đến concert, nhưng vì thời gian gấp nên phải giới hạn số lượng.

Nhưng thấy mọi người vui mừng vì may mắn được tặng cũng không tệ."

Nhưng nếu có cơ hội, em vẫn muốn tiếp tục làm thêm chứ?"

"Dĩ nhiên rồi."

Chính Han Jin-young là người giới thiệu xưởng đồng hồ ở Thụy Sĩ.Anh nói là tình cờ biết được, nhưng trong số nhiều nghệ nhân, nhóm này vốn đã có thiện cảm với Han Jin-young nên đã chủ động đề xuất điều kiện tốt, thậm chí bảo cậu thử thiết kế nữa.Vì họ vốn quen biết từ trước, nên chuyện liên lạc không có gì lạ.

Ngược lại, Halo còn cảm nhận được điều gì đó tích cực nên chờ đợi những lời tiếp theo từ Han Jin-young.Nhờ vậy mà buổi gặp tại Canada được sắp xếp, và họ đã mang theo cả bản thiết kế.Họ nói đồng hồ Halo và "vé vàng" hiện đang nhận được sự chú ý lớn, và họ đã hoàn tất cuộc họp liên quan đến hoạt động kinh doanh.Nếu như 1.000 chiếc trước chỉ là sản phẩm đặt riêng, thì lần này là lời đề nghị hợp tác chính thức."

Tất nhiên, sẽ không thể giống hoàn toàn như trước.

Sẽ phải có một vài thay đổi."

Bản thiết kế họ mang đến rất giống bản cũ.Hai viên ngọc đóng vai trò như kim giờ và kim phút.Nền đồng hồ là không gian vũ trụ gắn đá quý.Khác biệt chỉ nằm ở việc có đính đá hay không, thiết kế nền vũ trụ, dây đồng hồ và một vài bộ phận khác.

Chất lượng không hề giảm mà còn giúp tiết kiệm thời gian sản xuất.Gọi là bản phổ thông, nhưng liệu trên đời có bản phổ thông nào giá vài trăm triệu không?

Vì vẫn ngang giá với đồng hồ cao cấp, nên gọi là bản phổ thông cũng hơi kỳ.

Vậy nên có thể xem đây là HALO Watch MK 2."

Còn nữa—"Họ lấy ra bản thiết kế đầu tiên của Halo.Miếng chocolate bị dí nát đó.'Sao lại là cái này?' Lông mày Halo khẽ nhíu lại, nhưng hai vợ chồng ấy nghiêm túc đề xuất phát hành phiên bản giới hạn y nguyên bản gốc."

Cái đó thì..."

"Dĩ nhiên, chuyện đó để sau này cũng được, quyết định sau cũng không muộn."

Ngay cả khi ấy cậu cũng đã không thích rồi.Cậu nhìn chiếc đồng hồ đang đeo và bản vẽ của mình lần lượt, rồi lắc đầu.

Hai vợ chồng nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến và khéo léo chuyển chủ đề, bảo để lần sau quyết cũng được.Chẳng bao lâu nữa, một tin vui sẽ đến với fan.Dù giống nhưng vẫn là đồng hồ khác, không biết fan sẽ hài lòng đến đâu.Sau bữa ăn thỏa mãn đó, ngày hôm sau—Proud đã đến để chuẩn bị cho concert.Trên cổ tay vẫn đeo chiếc đồng hồ quen thuộc."

Hey, bro."

Cả nhóm mặc trang phục giống hệt như trong MV.
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 168: Cười đi


"Jason có vẻ chuẩn bị kỹ lưỡng lần này đấy."

Proud, người chào hỏi bằng cú chạm vai nhẹ nhàng đúng phong cách dân California, vừa kể sơ về chuyện của cậu và những người bạn."

Không hiểu sao, cậu ta nghiến răng nghiến lợi lắm."

Proud nói vậy, rồi hỏi ngược lại như thể đang thăm dò xem cậu có biết gì không.Halo chỉ nhún vai né tránh một cách láu cá.

Nhưng Proud vẫn cười tủm tỉm, nài nỉ cậu nói ra."

Hai người là hàng xóm mà.

Cậu ta nói gì không?"

"Lần cuối chúng tôi gặp nhau là lần đó."

"Vậy à?"

Hôm đó là khi họ mở một bữa tiệc nhỏ tại sân nhà Jason để mừng 'The Last DaY' đứng đầu bảng xếp hạng Billboard.

Đó cũng là lần cuối họ gặp nhau.Sau đó, vì lý do nào đó, Jason biến mất.Có thể là vì bận rộn chuẩn bị album, nhưng Halo không nghĩ vậy.Bởi vì vào những lúc có thể chạm mặt, Jason lại nhanh chóng lẩn đi.

Chắc chắn là vẫn còn nhớ chuyện say xỉn hôm đó.

Có khi tỉnh rượu rồi còn đạp chăn mấy lần ấy chứ.

Halo khẽ cười nghiêng ngả rồi nhắn tin.Dù nhìn thế nào, cậu cũng tốt bụng quá mức.Gặp phải thằng say rượu quát tháo đòi vượt mặt mình mà vẫn gửi lời tử tế thế này.[Cố gắng lên nhé (emoji chảy nước mắt cảm động)]Gửi xong tin nhắn, cậu đối mặt với Han Jin-young đang có vẻ mặt khó tả.

Dường như anh có nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng mở miệng.Và Halo tin chắc điều này.Tin nhắn động viên gửi cho Jason Dyke chắc chắn đã đến nơi.Dù chỉ hiện đã đọc mà không hồi âm, nhưng vì anh ta nói sẽ ra album mới nên thế này vẫn còn chấp nhận được."

Nhưng sao anh lại nhắc chuyện đó đột ngột vậy?"

Không giải thích gì về chuyện nhỏ ấy, Halo hỏi Proud về ý định đằng sau câu hỏi."

Ừm, Jason bảo chuyển lời cho cậu."

"Chuyển gì?"

"Là tháng Ba."

Không có chủ ngữ, nhưng chẳng thể không hiểu ý câu đó là gì.Việc không nói trực tiếp mà lại mượn miệng Proud đúng là kỳ cục.Cuối cùng Halo bật cười.Bây giờ mới đầu tháng Mười Một.

Dùng cả quãng thời gian dài phía trước để thông báo ngày phát hành ca khúc mới, đúng là một lời khiêu chiến kêu gọi cậu nhập cuộc."

Nhưng sao lại nhờ chuyển lời vậy?

Cậu ta nhờ cậu feat hả?"

Vì chỉ mình Halo nghe được lời nói lúc say rượu của Jason, nên Proud chẳng thể hiểu tại sao anh ta lại báo ngày phát hành.

Khi hỏi, Jason cũng chỉ bảo "cứ nói lại đi" như đúng tính cách của mình, và cậu bé trước mặt thì cũng chẳng có ý định trả lời thành thật.Proud bực bội.

Anh không phải cú mèo chuyên chuyển thư đâu nhé!Proud còn phàn nàn rằng nếu định lợi dụng anh miễn phí thế này thì ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng.Halo không nhiệt tình giải thích.Chỉ đơn giản nói."

Anh cũng vào đi, Proud."

"Cái gì?"

"Tháng Ba ấy.

Anh thích phim Star Wars đúng không?"

"Gì cơ?

Tự nhiên Star Wars xuất hiện ở đây là sao..."

Star Wars.

Một kiệt tác đại diện cho thể loại khoa học viễn tưởng, đồng thời là một trong những IP thành công nhất của văn hóa đại chúng thế kỷ 20, Proud lúc đầu chẳng hiểu vì sao nó lại được nhắc đến ở đây, nhưng ngay sau đó anh đã nhận ra.Star (ngôi sao) và Wars (chiến tranh).

Dịch thẳng ra thì nghĩa là "Cuộc chiến giữa các vì sao" đúng không nào?

Đến mức này rồi mà còn không nhận ra thì, anh chẳng xứng đáng được gọi là "sao" nữa.Và rồi anh hốt hoảng giơ hai tay lên."

Cậu biết là tôi mới phát hành bài mới chưa lâu mà, đúng không?"

"Chỉ là single thôi mà."

"Single?

Mỗi cái single?

Ý cậu là tháng 3 phải ra full album à?"

Proud hốt hoảng vì lời nói đáng sợ đó, rồi lại phải đối mặt với nụ cười toe toét của cậu thiếu niên trước mặt.À, đúng rồi.Cậu ta là sinh vật phi nhân loại có thể tung ra EP — không phải single — mỗi tháng suốt 5 tháng mà không cần chuẩn bị gì nhiều."

Tôi là con người đấy nhé."

"Tôi cũng là con người mà."

"Không, đừng nói vậy.

Đồ người ngoài hành tinh!"

Halo bật cười không ngớt trước vẻ hoảng loạn thật lòng của Proud.Cho đến khi cả hai quay lại buổi tổng duyệt.:"Vào vị trí nào!"

Hamilton, thuộc bang Ontario, cách Toronto khoảng 70km về phía nam, là một trong những khu đô thị lớn của Canada.

Nhưng với người đến từ New York hay Seoul, nơi này lại có vẻ thanh bình như một thị trấn nhỏ.Dù có quang cảnh ban đêm và cơ sở vật chất mang tầm cỡ đô thị lớn, nơi đây vẫn toát lên không khí yên tĩnh và thảnh thơi.

Địa điểm tổ chức concert của Halo, FirstOntario Centre, cũng mang lại ấn tượng tương tự.Vài ngày trước, những người đến thăm Hamilton, Canada và đến để kiểm tra sơ bộ(?) đều nghĩ rằng nơi này thật hoang vắng, không có lấy một hàng quán xung quanh dù là concert của Halo.Có người còn nghĩ rằng tổ chức ở Toronto hoặc thêm một buổi nữa tại Mỹ sẽ hợp lý hơn.Thế nhưng.

Một ngày trước concert.

FirstOntario Centre đã đông nghịt người đến mức đáng ngờ.

Đến sáng hôm diễn, nơi này bị biển người bao vây.Cứ như 530.000 cư dân Hamilton đều đổ về đây.Đám đông xếp hàng dài.

Những chiếc lều trắng mọc lên chiếm kín khoảng đất trống.Máy bay không người lái của đài truyền hình quốc gia Canada ghi hình khung cảnh FirstOntario Centre.

Xung quanh trung tâm hình tròn đó không còn một khoảng trống nào.

Bãi đậu xe chật kín.

Dọc đường, xe sang xếp hàng dài.Đây là cảnh tượng hiếm gặp, chỉ xuất hiện vào dịp lễ hội, khiến cả đài truyền hình cũng phải đến ghi hình."

Quý vị có thể thấy.

Những người đến từ khắp nơi trên thế giới để xem concert của HALO—"Người dẫn chương trình hào hứng thuyết trình, còn cameraman quay cận cảnh dòng người xếp hàng.

Bình thường, người ta thường né ống kính, nhưng những người có vóc dáng "khủng" kia lại trừng mắt nhìn lại, như thể hỏi: "Nhìn gì?"

Camera bị khí thế ấy đè bẹp, đành chuyển máy quay sang một fan nữ.

Khi anh ta đang định tiến lại gần để phỏng vấn cô gái có gương mặt tươi cười xinh đẹp kia, thì một giọng nói rùng rợn vang lên."

Chỉ cần thấy được thôi...

Tao sẽ làm mọi cách để cướp lấy."

Cameraman giật bắn mình.Đó là câu nói dễ bị phát hiện khi qua cổng kiểm tra kim loại.Có một câu đùa rằng ngay cả khi bạn trả tiền ngay bây giờ, bạn cũng không thể nhận được Vé Vàng hay đồng hồ HALO.Nếu đeo chiếc vé vàng đi ngoài đường, liệu có bị chặt tay luôn không?

Vì thế, cũng dễ hiểu khi không có nhiều bài đăng xác nhận sở hữu đồng hồ.

Thậm chí, những bài từng đăng rồi cũng dần bị xóa đi.Dù chưa có vụ phạm tội nào xảy ra, nhưng có vẻ những người sở hữu vé vàng đều đang rất cảnh giác.

Công ty tổ chức concert của HALO thông báo đã nhận được rất nhiều yêu cầu, và chỉ cho phép giao đồng hồ qua dịch vụ vận chuyển đến tận nhà cho người sở hữu vé vàng.

Nếu đồng ý chia sẻ thông tin cá nhân trước concert và ghi rõ địa chỉ, họ sẽ gửi đồng hồ phiên bản giới hạn về tận nhà.Nhưng, đó là dịch vụ chỉ dành cho những người theo dõi tin tức sát sao.Rõ ràng, trong số những người ở đây hôm nay, sẽ có ai đó đang sở hữu chiếc vé vàng, và sẽ lên sân khấu nhận nó.Chiếc đồng hồ giới hạn của HALO.Không, phải nói là đồng hồ đôi với HALO!Ngoài chuyện đồng hồ ra, bầu không khí chờ đợi concert không tệ chút nào.

Bởi Veil vừa tuyên bố sẽ mở bán đợt hai album, và như để chuộc lỗi vì đợt một khiến người hâm mộ tuyệt vọng, họ còn cân nhắc việc cho phép đặt trước.Kim đồng hồ từ từ rơi xuống, báo hiệu thời khắc của mặt trời đã đến.Đêm tối và ánh đèn.Và rồi—"UAAAAA!"

Ngày tận thế của thế giới.#Nếu concert ở LA bắt đầu bằng màn đếm ngược cùng logo mới của HALO, thì lần này lại khác.

Một phút trước 8 giờ tối, sân khấu vẫn trống, nhưng ba màn hình LED khổng lồ bật sáng.Hình ảnh với chất lượng đặc trưng của thế kỷ 20.Một đoạn video đen trắng bắt đầu phát.Đó là một đoạn phim hỗn hợp về nhiều thảm họa.Băng tan do hiện tượng nóng lên toàn cầu, lũ lụt khổng lồ nhấn chìm thành phố, ngọn lửa bốc lên.

Cảnh chiến tranh và những quả bom tạo nên đám mây hình nấm.

Rồi một thiên thạch bay từ không gian ngoài vào, hướng thẳng về Trái Đất, một viễn cảnh dystopia thực sự.Nếu ngày mai Trái Đất có diệt vong, cũng không có gì lạ."

Đây là bản tin cuối cùng."

Tiếng hét từ đâu đó vang lên."

Hôm nay, mặt trời đã mọc, và chúng ta chỉ còn một ngày."

Âm thanh tiếp theo khiến cả khán phòng im lặng.Không thể không hiểu tại sao người kia lại hét lên.Bởi giọng nói từng nghe không biết bao lần trong MV, giờ đây lại vang lên ngoài đời thật."

Chúc các bạn có một ngày thật vui vẻ."–day.

Từ cuối cùng được lặp lại theo cách đặc biệt.Cùng lúc đó, ánh sáng bật lên tại sân khấu phụ hình kim cương.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía đó.

Nhạc dạo vang lên.

Và rồi— một người đàn ông mặc vest caro, đeo kính râm sắc cạnh kéo lên, đưa mic lên miệng."

Well, Let's do the last project."

Tái hiện MV The Last DaY.Quả là một màn mở đầu tóm cổ người ta kéo vào.Khán giả bị cuốn vào MV trong chớp mắt.Proud cất giọng ngay đoạn của Michael.Cách phát âm độc đáo như rap của Michael được Proud thể hiện một cách mượt mà.[Ồ, và hãy chào đón những thiên thần 100 đô từ trên trời rơi xuống.]Proud rút súng bắn tiền gắn ở thắt lưng ra bắn lên.Khi những tờ tiền đồ chơi bay xuống khán đài, khán giả thi nhau giành giật.Khi nhạc nền tiếp tục mà Dick chưa bước ra.Trong MV, phân đoạn đó là cảnh Dick nằm trên ghế sô pha, thưởng thức nhạc cổ điển.Nhưng vì không thể phát MV ngoài đời, mọi sự chú ý dồn hết vào Proud.

Đúng lúc đó, anh quay người và chỉ tay về phía bóng tối.Tim bắt đầu đập thình thịch.Một bóng người bước ra từ trong bóng tối.Dáng người ấy lấp đầy khoảng trống của cảnh quay, khiến mọi người há hốc nhìn, che miệng.Cuối cùng, Halo xuất hiện trên sân khấu phụ hình kim cương, mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần short đeo thắt lưng giống trong MV, rồi cất giọng hát phần của Dick.[George, cảm ơn vì đã dạy Helena.

Ồ, nhìn dáng vẻ thanh tao như thiên nga kia đi.

Không phải vì là con gái tôi nên tôi mới nói vậy đâu, nhưng mà, chẳng phải nó đáng yêu sao?]Từ "con gái" phát ra từ miệng một cậu thiếu niên 16 tuổi tạo nên sự khập khiễng khiến khán giả chỉ biết gào thét trong lòng.Phải, đáng yêu thật đấy!

Mọi người cùng đồng thanh hô vang phần điệp khúc.Không rõ lời ấy dành cho Helena, hay là cho chính cậu thiếu niên mà họ yêu mến nữa.[Hải âu xé sóng.

Tiếng sóng xô dạt.

Bọt trắng của biển hè.

Tôi muốn cảm nhận cảm giác của cát chạm vào gan bàn chân.

Đôi tay từng vuốt ve những cỗ máy lạnh lẽo giờ sẽ dịu dàng vuốt ve chính mình.

Và rồi, sẽ nhớ lại lời hứa với người.

Những ngày ngây thơ từng hứa sẽ hái sao trên bầu trời đêm.]Ánh sáng rơi xuống như sao băng trên đầu Halo.[Còn anh thì sao, Proud?]Vì Jason không có mặt, lời bài hát được đổi thành gọi Proud.

Proud nháy mắt như khen ngợi, rồi đáp lại bằng lời hát của Jason.Ánh đèn xanh như bầu trời đêm chuyển sang đỏ.Jason, đứng dưới hoàng hôn, chạy trên con đường trải dài.Như một cao bồi phương Tây.Proud thổi vào nòng khẩu súng bắn tiền đã hết đạn.Làn khói bốc ra từ dry ice trên sàn trông như hơi nóng từ đầu nòng súng.[Giờ thì đây là dự án cuối cùng.

Ngày cuối còn lại cho tôi, cho cậu, và cho tất cả chúng ta.

Một ngày cuối công bằng dành cho tất cả.

Or—]Đã đến phần của Halo.Tiếng hò hét vang dội.Unfair!Cậu thiếu niên cười nhẹ, đáp lại.Nhạc nền kéo dài.Mọi người trông đợi tiết mục sắp tới của cậu.Halo đáp lại kỳ vọng ấy.Và hát phần yodel mà ai cũng mong chờ.Cậu thể hiện đoạn yodel dài một cách tuyệt vời, khiến sân khấu rung chuyển theo từng nhịp.Halo hát đoạn ngắn của mình rồi quay lại với phần điệp khúc.Ánh đèn bừng sáng.[Có lẽ bạn đã có một khoảng thời gian không hối tiếc.][Bạn đã ở bên những người mình yêu quý.]Proud đấm nắm tay về phía Halo, và Halo cũng cụng tay đáp lại.

Ánh mắt ghen tị dồn về hai nắm tay ấy.Halo kéo dài đoạn cuối của bài hát, bước dần tới hồi kết.[Đó là khoảng thời gian không hối tiếc.][Tôi sẽ nói rằng mình không hối tiếc.][Vì tôi đã ở bên những người mình yêu.][Một ngày tràn ngập những điều tôi yêu thích.][Tôi đã khá là—]Ổn mà.Khán giả hát lại phần điệp khúc.[Giờ là dự án cuối cùng rồi, cậu bé.

Chúng ta chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa.

Chỉ còn một tiếng cho tất cả.]Cuối cùng, cậu thiếu niên cầm micro lên, đưa về phía khán giả.Lời chia tay thì không thích đâu.Bởi vì đó thực sự là kết thúc.Mà chúng ta vẫn chưa kết thúc, đúng không?Mọi người đồng thanh hô vang, trông chờ vào một "lần tới".[Morning!]Chào buổi sáng!Phần nhạc dạo vang lên kéo dài.Proud bắt đầu nhảy theo nhịp.Ánh mắt nhìn về phía cậu thiếu niên dần trở nên sâu đậm hơn.Halo thở dài một cái, rồi cuối cùng cũng bắt đầu nhún nhảy theo nhịp điệu.Ngay khoảnh khắc phần nhạc dạo kết thúc, Proud giơ micro lên và nói.Những gì tụi này muốn cho mấy người thấy—."

Còn lời nào muốn nói với tôi không?"

Câu trả lời của fan đổ xuống như mưa."

Yêu anh!"

"Cảm ơn nhé, Proud!

Anh biết rõ mà, đồ khốn!"

"Lại đây, cho hôn một cái!"

Trước sự cảm ơn chân thành và bộc trực ấy, Halo chỉ biết bật cười bất lực.Phần chào mở màn của buổi diễn được thực hiện cùng với Proud.Halo chào khán giả một cách nhẹ nhàng, còn Proud như mọi khi thì hơi náo nhiệt hơn chút.Nếu trong talk show họ đã chia sẻ lý do dẫn đến màn kết hợp giữa Halo và Proud, thì tại buổi diễn này, họ nói về những chuyện riêng tư hơn một chút.Ví dụ như cảnh cuối cùng trong MV chẳng hạn."

Thật ra, tôi cứ tưởng là cậu sẽ không cho phép."

"Nếu tôi không cho thì anh định không đăng à?"

"Ừm... nói thật thì, không."

Khi Halo nhìn anh như muốn hỏi thế thì hỏi làm gì, Proud liền đáp dõng dạc."

Tôi định sẽ mè nheo cho đến khi được cho đăng!

Miễn là được đăng video của cậu, danh dự gì đó không quan trọng!"

Đúng rồi đó!

Ai đó hét to."

Nhưng tôi hỏi thật, tại sao cậu lại đồng ý?

Tôi không ngờ cậu lại gật đầu nhanh thế đâu."

"Cũng không tệ lắm."

"Cái gì cơ?"

"Điệu nhảy của tôi."

Trước lời tuyên bố đầy tự tin của Halo, mọi người bật cười không nhịn được.

Và thực sự, cậu thiếu niên nói đâu có sai.

Cậu có vẻ khá có khiếu nhảy, và hoàn toàn không hề vụng về hay buồn cười.Họ cười vì lý do giống hệt với lý do Proud phá lên cười ban nãy.Thiếu niên dám tuyên bố rằng điệu nhảy của mình không tệ chút nào, trông cực kỳ tự tin."

Chuẩn luôn, tôi còn cảm nhận được soul của cậu nữa đấy.

Thật lòng công nhận luôn."

Proud ôm bụng cười rồi cũng đành công nhận.Sau khi chia sẻ câu chuyện hậu trường MV, họ nói ngắn gọn về kế hoạch sắp tới.

Người lên tiếng trước là Halo.Cậu thiếu niên nở nụ cười nghịch ngợm quen thuộc, nhìn quanh khán giả."

Tôi nghĩ là cũng đến lúc rồi.

Tất nhiên, nếu mọi người không muốn thì tôi sẽ cân nhắc lại một chút."

Tức là đang nói về album tiếp theo.Dù biết mọi người đều sẽ mong chờ, và dù thực chất cho dù ai không mong thì Halo vẫn sẽ làm theo ý mình, cậu cố ý nói một cách tinh quái khiến khán giả cùng kêu rên."

Oh please!"

"Thật sự muốn không đó?"

"So wicked!"

Ai đó không nhịn được mà hét lên.Cả đám người, cả Halo đều phá lên cười.Trong khi đó, Proud lại tiết lộ một thông tin chẳng ai ngờ tới về kế hoạch sắp tới."

Thật ra tôi đang nghĩ đến stand-up comedy đấy."

"Ồ.

Nghe hợp đấy?"

"Thật hả?

Tôi cũng nghĩ là tôi làm được.

Đề nghị hấp dẫn quá nên có hơi sợ một chút."

"Anh mà cũng biết sợ à?"

"Thôi được rồi, thật ra cũng không sợ gì lắm đâu.

Chỉ là..."

"Nếu tôi nhận lời, cậu có chịu lên sân khấu một lần không?"

Cái chuyện sợ hãi kia rõ ràng là dựng lên để dẫn đến lời mời này.Stand-up comedy à.

Là chủ đề để bị đem ra đùa thì có, chứ để đứng trên sân khấu thì chưa bao giờ nhưng Halo lại gật đầu một cách vui vẻ."

Miễn là anh mời thì tôi lên."

"Ồ!"

Câu trả lời dễ dàng đến mức Proud cũng phải ngạc nhiên, và những người luôn mong Halo tham gia bất kỳ cái gì đều hò reo hưởng ứng."

Tôi sẽ chuẩn bị thật kỹ."

"Không, không cần đâu.

Cậu chẳng cần chuẩn bị gì cả.

Chỉ cần đến, ngồi cạnh tôi là được."

Khi Halo hơi ngạc nhiên, Proud liền thì thầm bằng một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.Và mỗi khi khán giả làm mặt đáng sợ, hãy nói."

Cười đi (laugh)"Một lần nữa phải nói, anh ta cực kỳ nghiêm túc.Proud khiến khán giả cười bể bụng thêm lần nữa, chứng minh năng lực của một cây hài sân khấu.

Sau đó, anh hát thêm một bài và rút lui thật gọn gàng.Tất nhiên, buổi concert vẫn chưa kết thúc.Giờ mới là khoảng thời gian hoàn toàn thuộc về cậu.9 giờ.Buổi concert mở màn bằng MV The Last DaY đã tái hiện một phân đoạn xuất hiện trong MV đó.Giống như điều cậu đã mơ ước trong video,Halo đã hát suốt cả đêm, và ở vòng cuối cùng, cậu nhảy xuống khán đài, lao vào vòng tay khán giả.Hành động bất ngờ của ca sĩ khiến nhân viên giật mình thon thót, nhưng Halo thì không hề bị thương.Bởi không ai trong những người yêu quý Halo lại có thể làm cậu bị thương.Ngược lại, họ còn nâng cậu lên như thể đang ôm một viên kẹo thủy tinh sắp vỡ.Nếu ai đó lỡ để rơi cậu, có khi hôm ấy sẽ trở thành ngày hành quyết của người đó mất.Thế là một đêm nữa lại qua đi.Một đêm trôi qua nhanh hơn mọi khi, và để lại nhiều nuối tiếc hơn mọi khi.Halo thức dậy vào buổi chiều muộn ngày 8 tháng 11.Và phát hiện ra tin nhắn từ mẹ và bố đã đến từ trước đó.Trước khi kiểm tra tin nhắn, Halo vươn vai bước ra ngoài, kéo rèm chắn sáng.Và tự nhiên, cậu lại nghĩ đến buổi concert tiếp theo.Chắc là Hàn Quốc rồi nhỉ?
 
[Novel] Sóng Thần Vinh Quang [Hoàn Chính Truyện]
Chương 169: Điều khiến sân khấu trở nên vui vẻ


[HALO, làm sao chúng tôi có thể không muốn âm nhạc của cậu chứ]Mới chỉ kết thúc buổi biểu diễn thứ hai thôi.Thế nhưng khi nhìn thấy cả thế giới đang tràn ngập câu chuyện về một con người, cảm giác như cậu đã diễn đến hai mươi lần rồi vậy.[HAMILTON The Last DaY (TLD) feat.

Proud···mp4][Tái hiện MV TLD và tiếp theo là···(12)][Tấm ảnh Mặt Trời bảo điệu nhảy của mình không tệ lắm.jpeg]└ OMG Soooooo cuteTừ video đến ảnh.Từ bài báo đến blog phân tích playlist.Những người mở máy tính, bật trình tìm kiếm dù chỉ vì tò mò cũng sẽ nhấp vào những bài đăng về buổi diễn thứ hai của HALO.

Và điều tất yếu sau đó là—.[HIT│Không thể tin được, sau khi hát TLD ở Hamilton còn hát yodel và nhảy luôn á?

Giỡn mặt nhau hả?

Mọi người đang đùa đúng không?][Phân tích playlist LA & HMT toàn tập][Nói thật là hát cả album thứ 12 luôn á?

Tôi mê album 12 lắm đó]Những ai không thể đến buổi hòa nhạc đều phẫn nộ và than khóc.[Ha, lại bắt đầu rồi...

Đã bảo đừng chuẩn bị concert kỹ quá mà!!!

Làm sơ sài chút đi!!!]└ Nghệ sĩ số 1 hay bị bảo làm sơ sài nhất: Roh Hae-il (nhân cách phụ: HALO)
└ HALO là nhân cách phụ... thật hả?

Tôi á?
└ Vãi, nhân cách phụ mà hạng 1 trên Billboardㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ
└ Có người thì nhân cách chính là số 1 trong nước, còn tôi thì lại số 1 thất bại ticketing...

Sao mà không bắt được dù chỉ một lần vậy?

Từ lúc còn ở sân khấu nhỏ đến giờ, mười lần đều vào màㅠㅠ Không dám mơ vé vàng đâu, chỉ xin một chỗ thôi màㅠㅠㅠ
└ Trời đất ơi
└ Cái thằng ở trên, đặc điểm là chỉ bắt được concert đúng một lầnNhững lời người ta nói về concert phòng nhỏ của Roh Hae-il trước đây quả thật là đúng: concert đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng có thể nghe toàn bộ bài hát của Roh Hae-il.Sau khi thân phận HALO được tiết lộ, playlist kết hợp 13 album với các bài của Roh Hae-il trở nên đồ sộ.Từ concept đến khách mời, đến cả playlist concert đều có thể thay đổi đa dạng.Với những người all-con, đó là kho tàng quý báu, nhưng thực tế là phần lớn fan chỉ giành được vé cho một buổi.

Hoặc là chẳng giành được vé nào.[Nhưng mà cái Proud đeo trên tay là cái đó đúng không?][Vé vàng ở đó kìa][Dám đeo cái đó ra sân khấu hả?][Proud sống ở đâu ấy nhỉ?

Chỉ tò mò thôi:)]Với đủ loại lý do, ngay cả những người từng cảm ơn Proud trong concert cũng bắt đầu quay xe.Nhưng có một việc còn quan trọng hơn cả những chủ đề ồn ào đó.[Còn 5 ngày nữa là đến ngày định mệnh][Kỳ thi đại học VS concert của Roh Hae-il]└ Rõ ràng là concert rồi
└ 22 Kỳ thi còn thi lại được chứ concert thì...
└ Mấy người nói năm sau sẽ dễ đi hơn ấy (emoji ếch khóc)[Tới giờ vẫn chưa từng hát bài nào của Roh Hae-il đúng không?]└ Chắc vì là tiếng Hàn nên cố ý không hát, nhưng trăm phần trăm sẽ hát ở Hàn
└ Fan nước ngoài nghe bảo muốn khóc vì muốn được nghe bài đó mà vẫn không hát cho nghe
└ Có lẽ do ngôn ngữ bất đồng nên mới lịch sự không hát, nhưng thôi khỏi cần tinh tế vậy đâu, làm ơn, Mặt Trời rực rỡ ơi.Sau concert ở Hamilton, Canada, buổi biểu diễn tiếp theo được tổ chức tại Seoul, quê nhà của HALO, cũng là sân khấu hoạt động một năm trời của Roh Hae-il.Trong hai concert trước đó, HALO chưa từng hát bài nào do Roh Hae-il sáng tác, vì vậy concert ở Hàn càng được kỳ vọng.Tuy nhiên, có điều quan trọng hơn cả concert của HALO.Ngày đếm ngược mà ai ai cũng đang thức cùng nhau.Sinh nhật lần thứ 17 của Roh Hae-il, cũng là HALO, đang đến gần.Fandom nổi tiếng của Roh Hae-il (hiện là chi nhánh Hàn Quốc của fandom HALO) đang chuẩn bị kỹ càng cho sinh nhật thứ hai của Roh Hae-il.[Vui thật, Hae-il cứ biểu diễn đúng vào ngày sinh nhật.

Chỉ tiếc là tôi không được xem thôi.] [Làm ca sĩ cả đời nhé][Ra 100 album...

Không, thực tế đi, ra 1000 album luôn nào]
└ Chính vì quá thực tế nên mới thấy có vấn đề =))Dù là quốc gia cuối cùng mở bán vé, nhưng nhờ internet nhanh, nhiều kinh nghiệm và chút may mắn, người Hàn đã vượt qua và nỗ lực tổ chức sinh nhật rực rỡ hơn năm ngoái.Và để bù đắp cho sinh nhật năm ngoái vốn có đôi chút tiếc nuối.HALO thì hài lòng, nhưng fan thì vẫn tiếc.[Chỉ cần không loạn như năm ngoái là được rồi]Gió lốc phá sân khấu, thú nhồi bông bay tứ tung, cái kiểu hỗn loạn đó một lần thì còn cười được, chứ hai lần là mệt não thật.Nhưng họ cũng không thể kiểm soát mọi biến số.

Đặc biệt là nếu biến số đó là thiên nhiên.[Dự cảm lần này không lành][Thời tiết ổn... nhỉ?][Khí tượng nói là ổn.

Vậy nên ổn...

đúng không?]└ Tin thật đấy?
└ Bị phản bội bao nhiêu lần nữa mới tỉnh?[Thông tin) Khí tượng năm ngoái cũng bảo trời trong, không gió đấy;;;][Có khi nào cổng dị năng mở thật rồi không?

Sao thời tiết kỳ vậy?]
└ Ừ, chắc sắp có người thức tỉnh rồiLúc Halo về nước, Seoul như thể hậu tận thế vậy.Bầu trời phủ đầy sương mù và mây xám.Gió không mạnh, nhưng sự yên tĩnh ấy chỉ khiến mọi thứ càng thêm bất an.Tuy nhiên, chẳng ai dám nói toáng lên rằng sắp có bão.

Vì "nói ra sẽ thành sự thật", ai nấy đều cố gắng giữ không khí vui vẻ.Ví dụ như:[Concert này chắc có cả người nổi tiếng nữa][Không lẽ người quen của Roh Hae-il cũng xuất hiện?]
└ Vé lần này đúng kiểu bất khả thi[Ngược lại có khi nhiều người từ nước ngoài đến][Nghe nói phóng viên tụ tập ở sân bay rồi đấy]└ Ai đến vậy?[Woa, nghe nói BB đã đến sân bay Incheon]#Tại sân bay quốc tế Incheon, hôm nay cũng đông đúc như thường lệ.

Việc có nhiều người nước ngoài cũng không có gì lạ.Nhờ Netflix và K-pop, sự quan tâm dành cho Hàn Quốc ngày càng lớn.

Số liệu cho thấy lượng khách du lịch nước ngoài ngày càng tăng.Nhưng việc quá nhiều người đến hôm nay có thể là vì đang nhắm đến "Mozart của Hàn Quốc".Phóng viên Hwang không thể quên tháng 4 năm nay.Khoảnh khắc thiên tài bất tử HALO, người đã khuấy đảo thế giới suốt một năm qua, được xác nhận chính là tân binh Hàn Quốc Roh Hae-il.Trái đất như rung chuyển và tâm chấn chính là Hàn Quốc.

Ai chứ, đó là HALO cơ mà.Cảm xúc bùng nổ chẳng khác gì như đang quay lại World Cup 2002.Cả nước kêu gọi nhân vật chính.Không phải đang xem bóng đá nước ngoài trong quán nhậu, vậy mà những người đang xem Coachella lại rơi cả bia ra khỏi mắt.Roh Hae-il lập tức được kết nạp vào "Do You Know Club", giành được "thẻ miễn chê", thậm chí còn có cả đơn kiến nghị với những lời lẽ tha thiết như "Xin miễn nghĩa vụ quân sự cho cậu ấy đi – nếu không có khi cậu ấy đổi quốc tịch thì sao..."

được đăng tải.Lượng lượt xem mà cậu ta thu về khi dẫn đầu làn sóng đó ngọt ngào đến mức nào cơ chứ."

Hộc."

Phóng viên Hwang vô thức lau nước miếng, lấy lại tinh thần.Quay trở lại vấn đề chính, lý do khiến anh có mặt ở sân bay Incheon ngay trước concert của HALO.Chắc chắn không phải vì trượt vé concert.Cũng không phải vì bị từ chối thẳng thừng khi thử hỏi có vé press không, hay vì nhìn thấy đồng hồ trên tay Proud rồi hấp tấp chạy khỏi văn phòng.Chỉ là, nghĩ đến lại thấy đau lòng thôi.

Dù sao, lý do lần này thật sự rất quan trọng.Tạm gác âm nhạc qua một bên, hãy nói một chút về điện ảnh.Ngành công nghiệp điện ảnh Hàn Quốc.Bỏ qua mọi yếu tố khác, tôi muốn nói đến tính biểu tượng của "mười triệu khán giả".Khi nhắc đến những bộ phim đại thành công tại Hàn, từ khóa đầu tiên mà ai cũng nghĩ tới.Dĩ nhiên, có nhiều bộ phim thành công mà không cần đến hàng triệu lượt người xem, nhưng xét đến việc dân số Hàn Quốc khoảng 50 triệu người, thì con số tương đương 1/5 dân số mang một sức nặng rất khác.Nghĩa là cứ năm người đi ngoài đường thì có một người đã xem phim đó.

Với những cuộc gặp mặt nhỏ thường gồm 4–5 người, thì mọi người đều có thể biết đến bộ phim ấy.Từ lúc đó, nó không chỉ đơn thuần là một bộ phim thành công.Mà trở thành một trào lưu, một nền văn hóa.Và một trong những đạo diễn đã làm nên một bộ phim đạt mười triệu lượt xem như vậy, nay đã đến Hàn Quốc.Không phải đạo diễn phim hành động bom tấn, cũng không phải của hoạt hình Disney, mà là một đại đạo diễn duy nhất từng cán mốc mười triệu chỉ với một bộ phim về âm nhạc, thể loại không mấy phổ biến ở Hàn.Brian Berry, một trong những đạo diễn được Hàn Quốc yêu mến nhất, sau Christopher Nolan.Cánh cửa khu xuất cảnh mở ra, loạt đèn flash của máy ảnh lóe lên.Phóng viên Hwang vội ngẩng đầu.Dù sự kiện sinh nhật HALO và concert ở công viên Nanji có phần lấn át, nhưng việc Brian Berry đến Hàn vẫn là một sự kiện lớn.

Bình thường, nó hẳn đã gây xôn xao dư luận hơn nhiều.Dù ông đến vì một diễn viên hay một bộ phim.Hoặc là—."

Brian, lý do anh đến Hàn Quốc là gì?"

"Liệu có liên quan đến tác phẩm tiếp theo không?"

"Anh có thường xem phim Hàn không?"

"Nghe nói ông thích K-pop, vậy thể loại nhạc yêu thích của ông là—""A little business... and a little private."

Brian Berry đáp lại thản nhiên.Phóng viên Hwang chen vào giữa đám phóng viên, lần đầu tiên lên tiếng.

Người chỉ viết bài về HALO, nay lại có mặt ở đây vì—"Có phải ông đến để xem concert của HALO không?"

"...!"

Tiếng Anh kiểu Hàn hơi gượng gạo, nhưng lần đầu tiên Brian Berry có phản ứng rõ rệt.Khác hẳn với thái độ trả lời qua loa trước đó.Phóng viên Hwang thầm reo lên trong bụng: 'Quả nhiên!'Chuyện Brian Berry là fan của HALO chỉ là tin đồn lan truyền trong cộng đồng mạng.

Anh liều hỏi thử, không ngờ lại trúng.Các phóng viên khác cũng bắt đầu chuyển sang đặt câu hỏi liên quan đến HALO.

Và chính lúc đó, họ đã bỏ lỡ một điều.Nếu "Private" là concert của HALO,Thì "Business" là gì?Lượt xem bài báo hôm đó khỏi phải nói cũng biết.[Đạo diễn thiên tài được Hàn Quốc yêu mến, BB (Brian Berry), tiết lộ đến Hàn để xem concert của HALO...]#Cùng thời điểm.Halo đang nhìn ra khung cảnh thành phố với vẻ mặt vô cảm, ngón trỏ gõ nhè nhẹ lên cửa kính.Tháng 11.

Mùa đông sắp tới, bầu trời thành phố xám xịt.

Như thể sắp mưa hay tuyết."

Dự báo thời tiết bảo chỉ âm u thôi mà...

Hừm."

Moon Seo-yeon buông lời.Dự báo thời tiết từ Cục Khí tượng Hàn Quốc không đáng tin cậy.Dù tính cô vốn lạc quan, lần này cũng phải rên rỉ.Concert đã cận kề, vậy mà Seoul vẫn im ắng.

Như mặt biển trước cơn bão.Đúng lúc này lại phải tổ chức concert ngoài trời ở công viên Nanji.Công viên Nanji Hangang, được tái thiết qua dự án Phục hưng sông Hàn, là nơi tổ chức những lễ hội quy mô từ mùa xuân đến mùa đông mỗi năm.Ngay bên cạnh là dòng sông Hàn uốn lượn, cùng với thảm cỏ xanh mướt và hệ sinh thái phong phú, nơi đây là địa điểm lý tưởng để các gia đình, cặp đôi hay bạn bè tụ họp và tận hưởng thời gian bên nhau.Ngoài ra, công viên Nanji vốn đã có sân khấu từ những lễ hội trước đó, lại thêm lịch trình phù hợp, nên mọi điều kiện đều lý tưởng.Ngay khi được thành phố Seoul cấp phép, quảng trường Tuổi trẻ của công viên Nanji đã trở thành địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc thứ ba của cậu.Halo đã rất mong chờ ngày hôm đó.Cũng như Rendezvous hay Coachella, nơi hàng ngàn người đổ về và cháy hết mình suốt đêm.

Sự khác biệt lần này là chỉ có một mình cậu chiếm trọn sân khấu.Fan có vẻ mong chờ hơn vì là sinh nhật cậu, nhưng năm ngoái cậu đã hạnh phúc quá mức rồi.

Mừng sinh nhật như thế là đủ.

Không cần phải như năm ngoái nữa.Việc khiến sân khấu trở nên vui nhộn là phần việc của cậu.Mang theo kỳ vọng đó, điều đầu tiên Halo thấy khi về Hàn Quốc chính là bầu trời Seoul.Cậu không ngại biểu diễn dưới mưa hay tuyết.Nhưng vì đây là sân khấu ngoài trời, người sẽ phải cảm nhận thời tiết bằng cả cơ thể không phải cậu mà là khán giả, điều đó khiến cậu băn khoăn.Như vẫn luôn nói, cậu không muốn fan của mình phải chịu khổ.

Năng lượng của họ chỉ cần dồn cho sân khấu của cậu là đủ.

Cậu không muốn đẩy họ vào điều kiện khắc nghiệt.

"Hay là chúng ta làm lễ cầu ngừng mưa nhé?"

Trước lời đùa của Moon Seo-yeon, Halo khẽ cười."

Ý hay đấy.

Làm thử không?"

"Vâng, để tôi chuẩn bị."

Moon Seo-yeon đáp lại rồi vỗ lưng Nam Gyu-hwan, bảo anh chuẩn bị đi."

Gì?

Chuẩn bị gì?"

"Cứ chuẩn bị đi đã!"

Halo nhìn các thành viên luôn thân thiết với nhau, sự lo lắng về mưa cũng tan dần.

Lo thì để sau cũng chưa muộn.Giờ là lúc cậu tập dượt tại công viên Nanji.

Kiểm tra lại lối đi từ sân khấu chính đến sân khấu phụ (đã được thành phố cho phép lắp đặt) đã được điều chỉnh lại và thiết bị được kiểm tra lại một lần nữa.Có một số việc người khác có thể làm, nhưng cậu làm thì chắc ăn hơn.Chuẩn bị đến mức này cũng được rồi.Cậu gửi tin nhắn cho quản lý từng bảo cứ gọi là có mặt.:Và cuối cùng—Ngày concert mà mọi người mong đợi đã tới.Vấn đề là, điều mọi người không mong lại thành sự thật."

Cuối cùng cũng mưa rồi."

"Cứ tưởng không mưa chứ.

Đúng là không thể tin dự báo thời tiết."

"Thảo nào sáng dậy thấy đau đầu gối."

Nam Gyu-hwan và Moon Seo-yeon quay lại nhìn Han Jin-young.Han Jin-young vốn chỉ nói đùa, nhưng khi hai người kia tưởng thật thì anh vội đổi giọng—"Ừ thì, anh cũng đâu còn trẻ nữa...

Anh nên uống bổ sung MSM và những thứ khác."

"MSM là gì?"

"Thuốc bổ cho khớp đó."

"A ha, em sẽ tặng anh một lọ nha, anh Jin-young."

"Không, các em ơi.

Anh chưa đến mức đó đâu."

Lửa trêu ghẹo đã được nhóm lên.Là người lớn tuổi nhất, Han Jin-young ấm ức khi mấy đứa kém mình không bao nhiêu lại coi mình như ông già.

Nhưng Moon Seo-yeon và Nam Gyu-hwan có vẻ rất thích trêu."

Sếp ơi, Jin-young oppa bảo đau đầu gối ạ~!"

Người nhỏ tuổi nhất, Halo (16 tuổi), nhe răng cười nhìn anh."

Nếu đau nhiều quá thì hôm nay anh nghỉ đi nhé?"

"Ha...

Hae-il, đến em mà cũng..."

Han Jin-young hét lên như Caesar bị phản bội, ánh mắt đầy tổn thương.Halo chỉ nhún vai tỉnh bơ rồi ra hiệu bằng mắt về phía cái ghế, dường như hôm nay người bị trêu cả ngày đã được định đoạt.Trong bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Halo khẽ cười và đưa tay ra.

Mưa rơi lộp bộp chạm vào lòng bàn tay cậu.Cuối cùng, mưa bắt đầu từ sáng sớm.Điều này trái ngược với dự báo thời tiết của Cục Khí tượng Hàn Quốc.Khoảng 15 phút sau đó, mục [Thời tiết hôm nay] mới được cập nhật lại theo tình hình thực tế.Điều may mắn duy nhất là, không phải mùa mưa.Mưa rơi như mưa thu, mỏng nhẹ nhưng kéo dài.Dù là mưa nhẹ, nếu đứng lâu vẫn khiến cơ thể hạ nhiệt."

Xem ra không thể dùng sân khấu phụ rồi."

"Đi nhầm bước là trượt ngã mất.

Không còn cách nào."

Chỉ sân khấu chính của công viên Nanji có mái che, còn sân khấu phụ được lắp thêm thì hoàn toàn lộ thiên.

Ra sân khấu phụ là phải hứng mưa toàn bộ.Trong khi nhìn chằm chằm sân khấu phụ, Halo nhận ra quản lý đã trở lại."

Tôi đã báo cho quầy rồi."

"Có đủ không?"

"Dư thì có chứ thiếu thì không đâu."

Quản lý đáp là không thiếu đâu, yên tâm đi.Chỉ còn ít phút nữa là đến giờ mở cửa.

Halo nghĩ đến món quà mà fan sắp nhận, rồi gật đầu hài lòng.Bất giác, cậu lại nhìn về phía sân khấu phụ.Vẫn đưa tay đón mưa, Halo bỗng nở một nụ cười nhếch mép."

Cho tôi mượn một cái thừa được không?"

Nói lại một lần nữa, cậu không thích làm fan phải khổ.

Nhưng, khi nói đến việc tạo nên sân khấu, cậu lại là người rất thích lao vào.Nếu quản lý đoán được cậu định làm gì, có lẽ đã không đưa, nhưng vì không thể đọc được suy nghĩ của cậu nên đành gật đầu.Không lâu sau, khán giả bắt đầu vào chỗ.Thay vì màn mở đầu hoành tráng, buổi diễn hôm nay bắt đầu bằng câu nói mà fan luôn yêu thích."

Vậy thì hôm nay, mọi người cũng sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời."
 
Back
Top Bottom