Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê

Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 30



Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ xấu hổ.

Tức phụ là vợ của mình, ngày bình thường nghĩ cái gì, hai người hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một chút. Cũng đã giáo huấn rồi, đáng tiếc vô dụng, thực tế nhi tử đã sinh ra rồi, hai người lại càng không thể so đo với tức phụ, dù sao các nàng ngày thường cũng không làm cái gì, nghĩ đấy là một ít hẹp hòi của phụ nhân mà thôi.

Chỉ là tuyệt đối không ngờ hai người lần này lại làm khác người như thế, mà còn để cho tiểu cô cô bắt gặp nữa.

Mai thị tính cách cương liệt, từ nhỏ ở nhà được cha mẹ huynh trưởng yêu thương, ở Mai gia có ảnh hưởng rất nặng. Không chỉ hai tẩu tử Mai thị ngày thường hơi sợ bà, mấy đứa cháu phía dưới cũng sợ bà.

Có lí do để sợ đấy, hai huynh đệ Mai Đại Hổ trong ngày vội vàng lo liệu gia kế, ngày thường ít quản dạy con, mà mẹ ruột thì luôn thương con mình, dù cho nhi tử ngày thường có chỗ nào không đúng, cũng không nỡ đánh chửi.

Nhưng Mai thị không giống với, bà thẳng tính, tính cách tích cực, đúng là đúng, sai là sai, đúng thì khích lệ, sai thì phải phạt. Cho nên Mai Trang Nghị và mấy đứa Mai Hồng Vũ, từ nhỏ đã bị bà dạy cho vâng lời đấy.

Loại tình huống này đến khi Mai thị xuất giá, mới hơi tốt một chút, tức là không tạo thành mấy huynh đệ Mai Hồng Vũ có tâm lý oán giận.

Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ trong lòng thấp thỏm không yên, sợ tiểu cô bởi vì chuyện này giận bọn họ. Đồng thời trong lòng cũng quyết định chú ý, lần này trở về nhất định phải răn dạy vợ mình một trận.

Liễu thị biết rõ tính tình con gái, lén kéo bà lại.

Mai thị tránh cái kéo của mẹ, ánh mắt quét một vòng người trong phòng, cuối cùng rơi vào trên người hai huynh đệ Mai Hồng Vũ.

“Ta cũng không muốn nói nhiều, tránh cho các cháu nói ta đây làm cô cô không cho các cháu mặt mũi. Ta chỉ nói một câu, Mai gia chúng ta tuyệt đối không có đạo lý tiểu bối leo lên đầu các trưởng bối giương oai, các trưởng bối như thế nào là chuyện của các trưởng bối, không phải chuyện các tiểu bối có thể nghi vấn!”

Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ ấp úng gật đầu.

Mặt Lưu thị trắng nhợt.

Mai thị không nói thẳng, sở dĩ bà phải làm như vậy không riêng gì giữ thể diện cho hai đứa cháu, còn phải giữ thể diện cho đại tẩu Lưu thị này. Nếu thật sự náo loạn ra, về sau đại tẩu Lưu thị này khó làm rồi.

Sự tình phát triển tới tình trạng này, trì độn như hai huynh đệ Mai Đại Hổ cũng ý thức được khác thường.

Mai Đại Hổ tròn xanh mắt hổ, nhìn chằm chằm hai đứa con trai của mình: “Rốt cuộc mấy đứa đã làm cái gì? Sao lại trêu chọc tới tiểu cô mấy đứa rồi?”

Từ nhỏ chính là như vậy, Mai thị ở phía trước răn dạy, với tư cách ca ca, hai huynh đệ Mai Đại Hổ ở phía sau tính sổ. Cho nên nói, mấy cháu trai này sợ Mai thị không phải không có đạo lý. Cha ruột còn coi trọng muội muội còn hơn coi trọng con trai, thật sự là tổn thương không dậy nổi.

Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ ấp úng nói: “Cha, chúng con, chúng con không làm cái gì…”

“Không làm cái gì? Không làm cái gì mà tiểu cô mấy đứa phải nói như vậy, nhất định là mấy xú tiểu tử các con làm chuyện bậy rồi!” Mai Đại Hổ tay nắm thành đấm rắc rắc, đứng lên.

Lưu thị mặt trắng bệch, từ phía sau lưng kéo hắn: “Đương gia…”

Mai Đại Hổ một tay kéo tay bà ta ra, đừng tưởng rằng hắn không thấy được tiểu muội vừa mới ý vị thâm trường liếc bà ta. Tiểu muội cho tới bây giờ tính tình một là một, hai là hai, không có chuyện bắn tên không có đích.

Xem ra mấy huynh đệ Nhị phòng Lư gia bảo vệ muội muội ( tỷ tỷ ), đều là di truyền ra, huyết dịch chảy ra từ Mai gia.

Mai lão hán một mực ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi không lên tiếng, giờ mới vỗ giường bàn nói: “Được rồi được rồi, làm ầm ĩ cái gì, cháu trai cũng đã có rồi, còn đánh con trai hả?!”

Lời này đương nhiên là răn dạy Mai Đại Hổ.

Mai Đại Hổ rất tủi, lúc trước khi hắn có con trai, cha hắn vẫn đánh hắn không ít đấy.

Mai lão hán trừng hắn một cái, sau đó đưa ánh mắt tới hai huynh đệ Hồng Vũ. Ông gian nan thở dài một hơi, nói: “Phùng thị và Tần thị kia, các cháu không cần phải đi đón, nếu tự mình không biết trở về, vậy thì không cần trở về nữa!”

Mai lão hán lúc tuổi còn trẻ tính tình nóng nảy, cũng chỉ có Liễu thị mới có thể kìm được ông. Giờ đây tuổi mỗi năm một nhiều, tính tình nóng nảy kia bớt đi chút ít, cực nhỏ trước mặt người khác hiển lộ ra, nhưng không có nghĩa là ông không làm gì được.

Kỳ thật trong lòng Mai lão hán đã sớm nhẫn nhịn một đống lửa giận, chỉ có điều lão bà tử luôn khuyên ông, hơn nữa e ngại mặt mũi nhi tử tức phụ trước mặt cháu trai, mới một mực đè nén. Hôm nay đã ồn ào thành bộ dạng này, dứt khoát trừng trị cả thể, cũng miễn cho mấy đứa ranh bên dưới không nhìn thấy đương gia là ai.

Sắc mặt huynh đệ Mai Hồng Vũ càng trắng, vội vàng thưa dạ.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 31



Ngoài phòng, hai gã nam tử thân hình to cao đứng thẳng.

Một người ước chừng hai mươi tuổi, mặc bộ trường bào màu xanh đậm, mày đẹp mắt sáng, rất anh tuấn. Khóe miệng chứa nụ cười như có như không, tựa nhu những người trong phòng kia náo loạn như vậy không phải bởi vì mình.

Người còn lại mặc áo ngắn vải thô màu đen, thân hình cao lớn, như một tòa núi nhỏ. Mắt một mí dài nhỏ, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi mỏng làm tăng thêm thần sắc lạnh lùng trên mặt hắn.

Lúc này hắn rất có ý tứ hàm xúc liếc xéo người bên cạnh, nói: “Ngươi không đi vào?”

Mai Trang Nghị lườm Hàn Tiến, quay đầu đi.

“Lúc này có thể đi chưa? Còn có, không phải ngươi bảo ta cho đi nhờ đoạn đường sao, làm sao lại đi theo tới nhà của ta rồi.”Hàn Tiến mặt mũi tràn đầy không cho là đúng, ánh mắt quét một vòng trong phòng, rơi vào người thiếu nữ ngồi ở một góc, con mắt lóe lóe sáng, quay đầu đi theo ra ngoài.

“Về nhà cũng không có việc gì để làm.”

Mai Trang Nghị xùy~~ nở nụ cười một tiếng, không nói gì.

Hai người lén lút lặng lẽ đi ra, lực chú ý của người trong phòng đều không ở chỗ này, đương nhiên không ai nhìn thấy.

*

Mai lão hán giải quyết dứt khoát, trong phòng yên lặng làm cho người ta phát run.

Cho dù trong lòng huynh đệ Mai Đại Hổ có chỗ nghi kị, cũng không dám tại chỗ lên tiếng.

Nhị tẩu Trần thị của Mai thị đứng lên cười hoà giải: “Hôm nay Mặc Lan và Nguyệt Nhi về đây, cần phải làm một bữa ngon. Vừa vặn ta và nhị ca muội hôm nay trở lại sớm, chủ nhà cho chúng ta hai con cá chép lớn, lát nữa làm kho tàu ăn.”

Thanh âm của bà phá vỡ yên tĩnh, Tiền thị tức phụ Mai Hồng Bang cũng nói góp vui: “Mẹ à, để con giúp người một tay.”

Mai Tiểu Hổ bị tức phụ véo một phát, kịp phản ứng, vội vàng nói với đại ca: “Đại ca, con lợn mới lấy về hôm nay vẫn còn ở bên ngoài kìa, hiện tại không xử lý, ngày mai chỉ sợ không bán nổi đâu.”

Hai huynh đệ Mai Hồng Vũ như có kim châm ở mông, đứng lên, cúi đầu nói: “Ông, cha, chúng con đi xử lý con lợn bên ngoài trước.”

Mai lão hán ừ một tiếng, hai người vội vàng đi ra ngoài.

Mai Đại Hổ cũng có động tác, hắn một tay giữ chặt cánh tay Lưu thị, không nói hai lời dắt người đi ra ngoài.

Tất cả mọi người trong phòng nhìn động tác của hắn, lại không ai dám lên tiếng.

Liễu thị nặng nề thở dài.

Mai thị đứng lên, nói với Trần thị: “Nhị tẩu, đừng bận rộn, ta và Nguyệt Nhi còn phải về nhà.” Lại nói với Liễu thị và Mai lão hán: “Cha, mẹ, con đi về trước đã, hôm nay lúc ra cửa con nói với mẹ chồng sẽ về sớm.”

“Ở nhà ăn cơm xong hãy đi, đến lúc đó ta bảo nhị ca con đánh xe đưa về.” Mai lão hán nói.

Liễu thị kinh ngạc nhìn qua con gái: “Lan nhi…”

Mai thị nhìn bà lắc đầu, lại nói với Mai lão hán: “Thôi cha ạ, nhị ca bề bộn một ngày rồi, sao còn bảo huynh ấy đưa con về nữa? Một bữa cơm mà thôi, lúc nào ăn mà không được, đâu cần phải hôm nay.” Nói xong, bà vẫy Lư Kiều Nguyệt, hai người chuẩn bị trở về.

Mai thị ý chí kiên định, không có người khuyên bà nữa.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 32



Kỳ thật mọi người đều biết vì sao bà vội vã rời đi, cũng không tiện mở miệng khuyên thêm.

Mai thị hôm nay mặc dù không nói rõ, nhưng ở đó không có kẻ đần đến mức không biết chuyện gì xảy ra. Mà Mai thị, cho mẹ con Đại phòng mất mặt như vậy, bà làm sao có thể coi như không có việc gì tiếp tục ở lại ăn cơm.

Từ biệt mọi người, mẹ con Mai thị ra cổng lớn Mai gia.

Tiền không mượn được, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, tâm tình Mai thị rất nặng nề. Lư Kiều Nguyệt cũng như thế, nàng sợ mợ cả bởi vậy mà sinh ra ngăn cách với mẹ mình. Mợ cả từ nhỏ thương nàng, nhưng mẹ làm đúng, tâm tình Lư Kiều Nguyệt rất phức tạp.

“Nguyệt Nhi.”

Một thanh âm bỗng dưng vang lên.

Lư Kiều Nguyệt quay đầu, sắc mặt lập tức phát sáng lên.

“Tiểu cữu cữu!”

Mai Trang Nghị ngồi trên càng xe la tươi cười với nàng, lại nhìn Mai thị: “Tỷ, sao về sớm thế, sao không ở lại ăn cơm đã?”

“Giữa trưa đã ăn rồi, trong nhà còn một đống chuyện, không tiện ở lại.” Mai thị không nói trong nhà phát sinh chuyện kia, bà không muốn tiểu đệ biết.

“Vậy đệ đưa tỷ về.”

Mai Trang Nghị quơ quơ roi trong tay.

Chiếc xe la này là của Mai Trang Nghị đấy, hắn ngày thường hay chạy vào huyện, chê xe bò chạy quá chậm, liền mua một con la về đánh xe, còn tiêu bạc tìm thợ mộc làm cái thùng xe. Thùng xe màu xanh đậm, có cửa sổ cửa chính, thoạt nhìn rất thể diện.

Đời trước Lư Kiều Nguyệt không trải qua ngày hôm nay, hoàn toàn không biết gì cả về một ít mâu thuẫn nhỏ ẩn giấu trong Mai gia. Lúc này nhìn tiểu cữu cữu ngồi trên càng xe, cười với bọn họ, không khỏi càng suy nghĩ nhiều hơn.

Kỳ thật không thể trách hai vị đường tẩu tham, gia cảnh Mai gia không tệ, nhưng trong nhà chỉ có hai con trâu, ngày thường dùng để chuyển đồ đạc. Một con la mặc dù không quá mức đắt đỏ, nhưng cũng cần hai ba mươi lượng bạc. Nhà mình dùng xe trâu, mà tiểu thúc thúc lại dùng xe la, thực tế tiểu thúc thúc này còn là một tên chơi bời lêu lổng, sao lại không nghĩ ngợi tới hai lão thiên vị cho con trai út.

Nhưng Lư Kiều Nguyệt biết chuyện không phải như thế, tiểu cữu cữu tuyệt đối sẽ không dùng bạc vốn riêng của ông bà ngoại đi mua xe, tuy hắn có chút ít chơi bời lêu lổng, nhưng chút ngạo khí ấy vẫn phải có. Lư Kiều Nguyệt và Mai Trang Nghị tuổi tác không chênh nhau nhiều lắm, khi còn bé Mai Trang Nghị luôn dẫn nàng chơi, cho nên Lư Kiều Nguyệt rất hiểu rõ tính tình của hắn.

Vị tiểu cữu cữu này của nàng nhìn bản tính cởi mở, kì thực thực chất bên trong có chút tùy hứng, hắn cảm thấy mình không thẹn với lương tâm, sẽ khinh thường đi giải thích. Nhưng trong mắt người người khác, loại cương trực ấy lại trở thành giấu đầu hở đuôi, hiểu lầm và mâu thuẫn là được tích lũy dần dần như thế.

Nhưng hai vị đường tẩu cũng không đúng, dù nói thế nào cũng không nên làm những việc mờ ám sau lưng kia. Mai gia đã ở riêng rồi, ông ngoại bà ngoại cho dù có vốn riêng, bọn họ thích cho ai đó là chuyện của họ, người khác không có quyền nghi vấn. Thực tế hai cậu đều không nói gì, bọn họ nào có tư cách đi hỏi chuyện này. Lư Kiều Nguyệt vẫn thân cận với Mai Trang Nghị hơn, cho nên nàng đứng ở bên Mai Trang Nghị đấy.

“Nguyệt Nhi, đang suy nghĩ gì đấy, còn không qua đây.”

Lư Kiều Nguyệt tỉnh táo lại, thấy mẹ mình đã đi qua rồi, mà nàng còn đứng tại chỗ cũ.

Thấy vậy vội vàng bước nhanh sang bên đó, đi đến gần mới thấy bên cạnh xe còn có một người.

Là người tên Hàn Tiến kia.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 33



Mai Trang Nghị thấy thần sắc tỷ tỷ và cháu ngoại nữ có chút câu thúc, liếc nhìn Hàn Tiến, cười nói giới thiệu: “Đây là một người bạn của ta, ta đưa hắn một đoạn đường.”

Hắn không giới thiệu nhiều hơn, trong lòng biết thanh danh Hàn Tiến rất thối, mười dặm tám thôn mọi người đều nghe thấy. Đại tỷ hắn thì không có gì, chỉ sợ hù đến tiểu cháu ngoại.

Hàn Tiến mặt lạnh, nhẹ gật đầu với mẹ con Mai thị.

Trong lòng tức oán trách Mai Trang Nghị này vì sao không giới thiệu thêm vài câu, lại sợ thanh danh của mình sẽ hù đến hai người, nghĩ đến buổi sáng ‘Vô tình gặp được’ trên xe, đám tam cô lục bà kia đoán chừng lại làm bại hoại thanh danh của hắn, không biết nàng sẽ coi hắn thế nào đây.

Xoắn xuýt nghĩ tới như thế, Hàn Tiến dùng khóe mắt không để lại dấu vết nhìn Lư Kiều Nguyệt.

Thấy thần sắc nàng tuy có chút câu thúc, nhưng không có ánh mắt e ngại hay chán ghét, trong lòng thở dài một hơi, sắc mặt không khỏi hòa hoãn một ít.

“Đại tỷ, các ngươi ngồi ở bên trong xe, ta cùng Trang Nghị ngồi phía trước.” Hàn Tiến quen thuộc từ trước.

Mai Trang Nghị dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bằng hữu, trong mắt tràn ngập một câu ‘Làm sao ngươi còn chưa cút’. Hàn gia trang cách Lê Hoa lĩnh không xa, đi bộ chừng một khắc là tới rồi, chẳng lẽ còn bắt hắn đưa đến tận cửa nhà à.

Hàn Tiến coi như không nghe thấy, đi lên phía trước, nhường vị trí trống cho mẹ con Mai thị lên xe.

Mai thị nói cảm ơn Hàn Tiến, dẫn con gái lên xe.

Bởi vì có thêm một người ngoài là Hàn Tiến ở đây, Mai thị muốn hỏi đệ đệ một ít sự tình, lại không tiện mở miệng. Mà Lư Kiều Nguyệt thì cúi đầu rũ mắt yên tĩnh ngồi một chỗ, hai tay đặt bên trên váy.

Cửa xe không đóng, có gió nhẹ thổi lên người rất thoải mái.

Trên xe rất yên tĩnh, Hàn Tiến rất hối hận mình đã chọn vị trí này, căn bản không nhìn được đằng sau. Nhưng hắn cũng biết nếu hắn ngồi sau thùng xe, không cần đại tỷ hảo hữu mở miệng, Mai Trang Nghị chắc chắn sẽ xách hắn ném ra.

Nghĩ đến nàng ngồi ở phía sau cách mình không xa, Hàn Tiến không khỏi lại thẳng lưng.

Lư Kiều Nguyệt yên tĩnh nghĩ đến tâm sự của mình.

Đời trước bởi vì đã xuất giá, cho nên nàng không biết cụ thể chuyện của tiểu cữu cữu. Nàng chỉ biết tiểu cữu cữu cầm tiền trong nhà đi làm kinh doanh, trên đường xuất hiện ngoài ý muốn, không chỉ mất hết tiền bạc, còn bị thương thọt chân.

Kết hợp lời bà ngoại nói ‘Buôn bán hàng’ trước đó, như vậy tiểu cữu cữu nói làm ăn hẳn là làm hàng thương. Tức là buôn bán hàng, nhất định không thể thiếu vào nam ra bắc, nói cách khác có thể là tiểu cữu cữu đi buôn bán hàng giữa đường đụng phải bọn cướp, không chỉ hàng hóa bị đoạt, người cũng bị thương.

Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của Lư Kiều Nguyệt mà thôi, rốt cuộc là như thế nào nàng còn hỏi thăm rõ ràng đã.

Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp, tìm hiểu tiểu cữu cữu làm ăn gì mới được.

Xe la chạy rất nhanh, Lư Kiều Nguyệt còn chưa nghĩ ra nên hỏi Mai Trang Nghị như thế nào, đã đi tới Đại Khê thôn rồi.

Sợ bà thông gia mở miệng giữ hắn ăn cơm, người mời ta chối lại phiền, Mai Trang Nghị quyết định chỉ đưa tới đầu thôn, không đi vào nhà.

“Lão Tam ” sau khi xuống xe, Mai thị nhìn qua đệ đệ muốn nói lại thôi.

“Tỷ?”

Mai thị thở dài, nói: “Nói tóm lại, đệ làm việc gì phải suy nghĩ trong nhà trước, đừng khiến cha mẹ quan tâm.”

Mai Trang Nghị giấu đi ý nghĩ chợt lóe, gật đầu cười: “Tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ nắm chắc lắm.”

Mai thị gật đầu, bà tin tưởng đệ đệ mình.

“Trên đường trở về cẩn thận một chút.”

“Đệ biết rồi.”

“Tiểu cữu cữu ”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 34



Mai Trang Nghị đang định vội vàng đánh xe đi, Lư Kiều Nguyệt mở miệng gọi hắn lại. Lúc này mặt mũi nàng tràn đầy xoắn xuýt, nàng đi ra ngoài một chuyến không dễ, không biết lần sau gặp lại tiểu cữu cữu là lúc nào. Nhưng lúc này mẹ nàng ở chỗ này, bên cạnh còn có một người xa lạ, nàng không tiện mở miệng hỏi.

“Sao vậy, Nguyệt Nhi?”

Mai Trang Nghị cười nhìn cháu ngoại nữ hôm nay càng ngày càng xinh đẹp, cơ hồ chỉ là nháy mắt, cháu ngoại nữ đã trưởng thành. Mà hắn những năm qua, người trưởng thành sẽ có phiền não như vậy, không thể quay trở lại lúc trước được.

Kỳ thật Mai Trang Nghị sao lại không biết tỷ hắn muốn nói lại thôi, hắn chỉ là vô ý thức lảng tránh mà thôi. Đại tỷ bảo vệ tâm tư của hắn, hắn hiểu. Cho nên bà không đề cập tới, hắn sẽ giả bộ như không biết, cũng như vừa rồi trong nhà huyên náo kia, hắn không phải không biết, chỉ là giả bộ không biết thôi, đều là người một nhà, một khi tầng kia giấy chọc phá, sẽ không trở về lúc trước được nữa.

“Tiểu cữu cữu, Nguyệt Nhi rất lâu không gặp người rồi, muốn cùng một chỗ nói chuyện.” Lư Kiều Nguyệt giống như là có chút phàn nàn thì thào.

Mai Trang Nghị giơ tay vuốt tóc của nàng, giống như khi còn bé, “Làm sao, muốn tiểu cữu cữu mang cháu đi ra ngoài chơi hả? Đợi cậu rảnh rỗi, sẽ tới nhà đón cháu đi.”

“Thật sự?” Lư Kiều Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng quắc.

Mai Trang Nghị bật cười gật đầu, vốn là tùy ý nói một câu, lúc này lại bắt đầu suy nghĩ xem lúc nào rảnh rỗi, để đón cháu ngoại đi chơi.

“Thật sự.”

Đồng thời trong lòng lại nghĩ có phải đại tỷ ngày thường quản Nguyệt Nhi chặt quá không, không khỏi phàn nàn Mai thị: “Đại tỷ, thường ngày đừng có giam Nguyệt Nhi, nó không còn nhỏ, cũng không phải là trẻ con.”

Mai thị liếc qua thần sắc con gái, nghĩ thầm chẳng lẽ ngày thường mình thật sự giam Nguyệt Nhi kĩ quá? Trong tay lại vỗ bả vai Mai Trang Nghị một cái, “Xú tiểu tử, người còn tới chỉ ta dạy dỗ con gái sao! Còn không mau đi đi, trời sắp tối rồi.”

Mai Trang Nghị cười một tiếng, quay đầu xe đi.

Xe la rất nhanh chạy khỏi Đại Khê thôn, Hàn Tiến tiếc nuối quay đầu nhìn một cái.

Vắt óc tìm mưu kế để hảo hữu chở hắn đoạn đường, tới nhà hảo hữu chắc sẽ tới lúc về, hắn liền hiểu ra. Về sau, quả nhiên lại gặp được nàng.

Biết nàng là từ trong miệng hảo hữu nói.

Hàn Tiến đã sớm biết Mai Trang Nghị có một cháu ngoại nữ xinh đẹp đáng yêu, chỉ là một mực không để ở trong lòng. Hoa mầu là người ta tốt, hài tử là nhà mình tốt, đạo lý này hắn hiểu. Hắn vẫn cho là cháu ngoại nữ đáng yêu nhu thuận lại xinh đẹp trong miệng hảo hữu kia là một tiểu nha đầu, thẳng đến một lần ngoài ý muốn gặp đại tỷ hảo hữu mang theo con gái đi trên trấn mua đồ.

Hàn Tiến biết Mai thị là đại tỷ Mai Trang Nghị.

Thanh danh của mình không tốt, vì không muốn liên lụy hảo hữu, cho nên Hàn Tiến cực ít xuất hiện trước mặt người Mai gia. Nhưng Mai gia có người nào, Hàn Tiến đều biết.

Dung như hoa, mạo như nguyệt, Hàn Tiến chỉ là một người đàn ông nông thôn nhận biết được mấy chữ, cho nên không biết hình dung, hắn chỉ biết là thiếu nữ kia, khác với thiếu nữ mà mình đã nhìn thấy.

Không tự giác nhìn ngây người, sau đó không tự chủ được vô ý thức chú ý nàng.

Biết rõ nàng gọi là Lư Kiều Nguyệt, là con gái một Nhị phòng Lư gia, từ nhỏ được người nhà yêu thương, biết rõ nàng dịu dàng đơn thuần, cho tới bây giờ đều đại môn không ra, nhị môn không bước.

Muốn gặp nàng một lần mà thật khó, lâu như vậy đến nay, Hàn Tiến tìm rất nhiều cơ hội, cũng chỉ gặp được Lư Kiều Nguyệt hai lần. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng, Hàn Tiến có thể nghe được thanh âm trái tim đang nhảy trong lồng ngực mình.

Hắn muốn, đại khái là hắn nhìn trúng người thiếu nữ này rồi, hắn muốn cưới nàng về làm vợ.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 35



Hàn Tiến chưa từng có ý nghĩ muốn thành thân, tình huống của nhà hắn, lấy vợ về, là tìm phiền toái cho mình. Hắn không sợ phiền toái, nhưng chán ghét phiền toái, hắn từ nhỏ thấy mẹ từ khi lập gia đình tới nay sống khổ cực như vậy, trong lòng cực kỳ mâu thuẫn với việc thành thân, cho nên tỷ hắn nói hắn mấy lần, đều bị hắn cự tuyệt.

Nhưng hắn có một loại xúc động mãnh liệt muốn lấy nàng về nhà.

Hàn Tiến trong hai mươi năm sinh mệnh của mình, chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong ý nghĩ của hắn, hắn cứ sống vậy thôi, thời gian qua một ngày tính một ngày, chỉ cần hắn có thể sống một ngày, hắn muốn che chở tỷ hắn một ngày, những thứ khác không nghĩ ngợi thêm. Mà sau khi hắn có xúc động muốn cưới nàng, không khỏi bắt đầu tự xét.

Hắn có tư cách gì lấy nàng?

Luận thanh danh, thanh danh của hắn rất xấu trong mười dặm tám thôn này. Luận gia tài, hắn cho tới bây giờ có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, không có chút tích cóp nào. Qua nhiều năm như vậy, hắn khổ cực vượt qua, lúc nghèo nhất hắn tới điểm chuyển hàng làm cửu vạn, giày vò làm việc một ngày mệt mỏi cũng được cái no bụng. Mà lúc có tiền, hắn không hạn chế mình dùng tiền.

Hắn có tư cách gì lấy nàng!

Mà khi tâm bắt đầu nhảy rồi, loại xúc động này không thể nào kiềm chế được.

Cho nên khi Mai Trang Nghị nói với hắn, hắn muốn làm kinh doanh, hỏi hắn muốn hù vốn hay không, Hàn Tiến đã đáp ứng.

“Ngươi hôm nay có trở về không? Nếu trở về thì ta đưa ngươi trở về ”

Mai Trang Nghị đột nhiên lên tiếng hỏi, cắt đứt suy nghĩ của Hàn Tiến.

Hàn Tiến duỗi tay duỗi chân, thay đổi cái tư thế thoải mái, kỳ thật với cái thân thể cao lớn của hắn, ngồi ở càng xe như thế nào cũng không thoải mái. Nhưng lúc đó có gió, ngồi ở bên ngoài thoải mái hơn ngồi ở trong xe.

“Như thế nào? Ngươi không quay về hả?”

Mai Trang Nghị liếc nhìn hắn: “Nhà ta hôm nay như vậy, lúc này trở về không phải là thêm ngột ngạt à.”

“Vậy làm sao bây giờ, đi vào huyện?”

Mai Trang Nghị suy nghĩ một lát gật đầu: “Đi, đi tới chỗ ngươi, buổi tối hai ta cùng một chỗ uống rượu, thuận tiện thảo luận chuyện này.”

Hàn Tiến nhẹ gật đầu.

Hắn hiện tại muốn làm là kiếm một khoản tiền.

*

Thôn Đại Khê là một thôn trang nhỏ của huyện Vạn Niên, cách thị trấn không xa, nếu ngồi xe mà nói, đi hơn nửa canh giờ là tới.

Lúc Mai Trang Nghị và Hàn Tiến đến thị trấn trời đã gần tối.

Huyện Vạn Niên là huyện lớn, nhưng đối với tại toàn bộ Đại Càn quốc mà nói, vẫn thuộc về địa phương nhỏ bé. Loại địa phương nhỏ này không có cái gọi là cấm đi lại ban đêm, cho nên cuộc sống về đêm của huyện Vạn Niên cực kỳ phong phú.

Trong đó phố Phong Nguyên náo nhiệt nhất, phố Phong Nguyên là một phố gió trăng, nơi đây nhiều nhất là câu lan viện và sòng bạc. Trong đó một sòng bạc lớn nhất gọi là ‘sòng bạc Quảng Tế’ lúc này chỉ là mới mở đèn rực rỡ, trước cửa sòng bạc Quảng Tế ngựa xe như nước, người lui tới nối liền không dứt.

Mai Trang Nghị đánh xe là vào phố Phong Nguyên, không dừng lại trước cửa sòng bạc Quảng Tế, mà là chạy một vòng vào hẻm nhỏ phía sau, sau đó dừng lại trước một tòa nhà.

Kỳ thật nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện, tòa nhà này ngay tại cửa sau sòng bạc Quảng Tế.

Tòa nhà này là của sòng bạc đấy, đều là tay chân bên trong sòng bạc ở. Loại địa phương như sòng bạc này, không thể thiếu sẽ có người quấy rối, bởi vậy những tay chân đều ở đây.

Hàn Tiến cũng ở chỗ này, bởi vì thân phận của hắn bất đồng, cho nên một mình ở một tiến. Nói là tiến, kỳ thật diện tích không lớn, bốn phía nhỏ gọn tinh xảo, có ba gian phòng. Nhưng có một sân nhỏ của riêng mình, khóa cổng sân lại sẽ tách rời với nơi khác.

Hàn Tiến và Mai Trang Nghị tiến vào tòa nhà, trong chỗ ở còn một số người hôm nay không ra phía trước trực ban, từ xa trông thấy Hàn Tiến tới, gọi một tiếng Tiến ca. Đối với hảo hữu Mai Trang Nghị của Hàn Tiến này, bọn họ cũng biết, cho nên không kinh ngạc.

“Tiến ca, không phải hôm nay huynh đi về nhà sao? Sao lại quay lại rồi?” Hồ Tam hỏi.

Hồ Tam, họ Hồ, tên Tam. Người Hồ gia không biết chữ, cho nên sau khi sinh con trai lấy thứ tự làm tên, Hồ Tam đứng thứ ba, dĩ nhiên là gọi Hồ Tam rồi.

Hồ Tam cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt già dặn, nhìn từ ngoài tuổi tác còn lớn hơn Hàn Tiến, lại gọi Hàn Tiến là ca. Người ngoài biết tất nhiên sẽ kinh ngạc, người biết được nội tình thì biết rỗ, kì thật Hồ Tam nhỏ hơn Hàn Tiến một tuổi.

“Có chút việc nên trở lại.”

Cái nhà kia, nếu không phải vì mẹ hắn, hắn tuyệt đối sẽ không về. Kỳ thật Hàn Tiến cũng rất ít về nhà, đại đa số thời gian hắn đều ở chỗ này.

Hàn Tiến từ trước đến nay không nói nhiều, nhưng nhìn Mai Trang Nghị một bên, Hồ Tam đã hiểu.

“Đi ra ngoài mua giúp ta rượu và ít đồ nhắm, ngươi ăn chưa? Nếu chưa, thì mua cả luôn.”

Hồ Tam nhận bạc Hàn Tiến ném tới, không nói thêm câu nào quay đầu đi ra ngoài.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 36



Hàn Tiến dẫn Mai Trang Nghị đi vào tiểu viện của mình, mở cửa phòng đi vào.

Mai Trang Nghị nhìn quét trong phòng một vòng, miệng chậc chậc nói: “Chỗ này của ngươi bẩn quá.”

Hàn Tiến liếc hắn.

Chỗ ở của nam nhân thì có bao nhiêu sạch sẽ, cách tầm mười ngày có người đến quét dọn giúp hắn một lần, chỉ là vẫn chưa tới ngày quét dọn, nên hơi lộn xộn. Hàn Tiến là nam nhân, lại không muốn dọn, liền mặc kệ nó, có một chỗ đặt chân là được rồi.

“Không phải tỷ ngươi đang giúp ngươi nói thân đấy ư, chuyện đến đâu rồi?” Mai Trang Nghị tìm chỗ trống ngồi xuống, miệng nói trêu chọc: “Lấy một người vợ về cũng tốt, tránh cho ngươi suốt ngày ở ổ heo.”

Hàn Tiến nghe vậy mặt thoáng đen sì.

“Ta tạm thời không có ý định thành thân.”

Hắn ném xiêm y bẩn trên mặt ghế sang bàn bên cạnh, ngồi xuống đối diện Mai Trang Nghị.

“Ta cảm thấy ngươi nên thành thân thì tốt hơn, tuổi ngươi không ít đâu, mẹ và tỷ ngươi suốt ngày ở nhà nhớ thương việc này đấy, coi như ngươi làm tròn một cọc tâm nguyện người ta.”

Hàn Tiến cười lạnh: “Đừng chỉ nói ta thôi, ngươi thì sao? Ta nhớ được nhà ngươi cũng nói không ít đâu.”

Mai Trang Nghị cười đùa tí tửng: “Trước lập nghiệp sau thành gia, ta ngay cả nghiệp còn chưa lập, thành gia làm sao.”

Hàn Tiến không muốn châm trọc hắn.

Mấy chuyện xấu xa của Mai gia không phải hắn không biết, hai lão Mai gia lo lắng tiểu nhi tử, cho nên một mực không ở cùng Đại phòng Mai gia, bởi vì chuyện này, Mai gia ẩn giấu không ít mâu thuẫn. Trong tay hai lão có tiền, ba con trai không nhớ nhung, nhưng nhóm con dâu cháu dâu phía dưới lại nhớ nhung lắm, ngày thường làm không ít mờ ám sau lưng.

Lần một lần hai, Mai Trang Nghị coi như không thấy. Nhưng số lần nhiều, hắn thấy chán. Thế này mượn cớ mượn hết bạc trong nhà ra, an vị chờ trong nhà cãi lên.

Kỳ thật Hàn Tiến đồng ý cách làm của hảo hữu, đã sinh ra u nhọt, dứt khoát trực tiếp cắt đi, sau khi cắt nặn mủ mụn ra là được rồi. Nếu không cắt, cứ như vậy tích tụ lại, ba phòng Mai gia sớm muộn gì cũng bị chia cách.

Vừa thấy thần sắc hảo hữu, Mai Trang Nghị biết rõ mình lấy cớ này không vượt qua kiểm tra, cũng dứt khoát không che đậy.

“Bọn họ nói cha mẹ ta ngầm phụ cấp bạc cho ta, đã như vậy, ta dứt khoát chứng thực nó.” Mai Trang Nghị cà lơ phất phơ tựa ở ghế nói. Cho nên nói nữ nhân thật là phiền, một kẻ hai kẻ đều lòng dạ hẹp hòi, chỉ có mẹ hắn, tỷ hắn và Tiểu Nguyệt Nhi là ngoại lệ thôi.

Hàn Tiến phức tạp nhìn hắn một cái: “Ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, thanh danh của ta không tốt, đó là thân bất do kỷ. Ngươi thì sao, là tự mình làm ra đấy.”

Trên mặt Mai Trang Nghị tức thì chợt lóe vẻ chật vật.

Ai không có thời kì phản nghịch chứ?

Từ nhỏ được cha mẹ các huynh trưởng yêu thương, cũng bởi vậy Mai Trang Nghị từ nhỏ tùy ý làm bậy đã quen. Trước kia Mai gia đưa hắn học bài, không học được vài năm, chính hắn không đi nữa. Ngày thường chơi bời lêu lổng, không có chuyện gì chạy khắp nơi đùa nghịch, lúc bà con lối xóm đều nói hắn hết ăn lại nằm chơi bời lêu lổng, Mai Trang Nghị còn muốn ‘Học giỏi’ đã chậm rồi.

Đã không thể giải thích ngọn nguồi, vậy dứt khoát không giải thích nữa. Vì vậy, chỉ cần biết nhà Mai đồ tể, mọi người đều biết Mai gia có một tiểu nhi tử chơi bời lêu lổng.

Mai Trang Nghị không nói gì, Hàn Tiến lại đâm hắn một câu: “Ta thấy ngươi là nghẹn gần nổ phổi rồi, muốn làm cho người khác xem hả.”

Cho nên nói hảo hữu không hổ là hảo hữu, cũng chỉ có Hàn Tiến có thể hiểu chút tâm tư này của Mai Trang Nghị. Dù sao các ngươi đều cho rằng ta tiêu bạc của cha mẹ, chờ ta phát tài, xem các ngươi còn cái gì để nói. Mà Mai Trang Nghị là người trời sinh không chịu ngồi yên, bằng không với gia cảnh Mai gia, kỳ thật hắn có thể sống rất an nhàn.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 37



Nói tới đây, Hàn Tiến lại nhớ tới mối làm ăn mà hảo hữu nói kia.

“Đúng rồi, chuyện kia ngươi tính thế nào rồi?”

Nhắc tới việc này, thần sắc Mai Trang Nghị nghiêm túc rất nhiều, “Ta nhờ người nghe ngóng tin tức, hôm nay còn chưa trở lại. Dù sao chúng ta cũng là lần đầu tiên làm, lại chưa từng tới bên kia, nên thu xếp ổn thỏa thì hơn, cho nên nhờ nhiều người nghe ngóng tin tức đã.”

Hàn Tiến nhẹ gật đầu, “Vừa vặn ta cũng không có dư bạc, chờ ta trong khoảng thời gian này làm thêm mấy khoản, đến lúc ấy cũng gom góp đủ ngân lượng.”

Mai Trang Nghị không nhịn được, nói trêu chọc: “Bởi vậy, đoán chừng ngươi lại xuất danh tiếng rồi, lần này mười dặm tám thôn không ai không biết ngươi rồi.”

Hàn Tiến hiện nay là tay chân chủ nghiệp sòng bạc, tay chân ngoại trừ phòng ngừa người khác tới quấy rối, còn chiếu cố thu sòng bạc cho vay nặng lãi ở bên ngoài. Sòng bạc có một cái quy củ như vầy, ai thu hồi lại sổ nợ, có thể rút từ đó một phần. Hàn Tiến trước kia vừa tới sòng bạc, đã từng thu nợ hai năm, về sau chậm rãi leo đến vị trí thủ lĩnh tay chân, giờ không hề dính việc này nữa.

Lần này vì gom góp đủ bạc làm kinh doanh, Hàn Tiến quyết định ‘Tái xuất giang hồ’.

Đến phiên Hàn Tiến chật vật rồi, hắn trừng hảo hữu: “Dù sao thanh danh của ta vốn không có sống khá giả.”

Mai Trang Nghị không nhịn được thở dài một hơi, kêu oan thay hảo hữu: “Người nhà kia của ngươi thật ghê tởm…” Hắn đã lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy người nhà như vũng hố vậy đấy, nhưng mà ai bảo hảo hữu không phải con ruột chứ.

Lúc này, Hồ Tam đẩy cửa đi đến, trong tay mang mấy gói lớn đồ đạc.

“Tiến ca, ta bảo người ta cắt một con gà, lại mua hai cân thịt bò và đậu phộng rang. Các ngươi xem còn cần gì, ta lại đi mua thêm.” Hồ Tam vừa nói vừa đưa đặt trong tay lên bàn.

“Không cần, ngồi xuống cùng uống chút chứ?” Hàn Tiến nói.

Hồ Tam lắc đầu: “Không được, các huynh uống đi, hôm nay Đầu Chốc về nhà, ta trực ban thay hắn, ta đi ra phía trước nhìn xem.”

Hàn Tiến không khuyên nữa hắn, cùng Mai Trang Nghị nhắm rượu, vừa uống rượu vừa nói chuyện.

*

Về nhà mẹ đẻ một chuyến không mượn được bạc không nói, nhà mẹ đẻ lại xảy ra chuyện như vậy, thực tế lần này khả năng đắc tội đại tẩu, tâm tình Mai thị không tốt.

Nhưng bà không hối hận, việc này cần phải có một người chọc phá, mới có thể ngăn lại mâu thuẫn tiếp tục mở rộng, mà để bà nữ nhi đã xuất giá này tới làm là tốt nhất.

Mai thị cũng coi là dụng tâm lương khổ.

Vừa thấy mẹ trầm mặt vào cửa, Lư Quảng Trí sinh lòng không ổn. Vì tránh ăn liên lụy, vội vàng lấy cớ chạy ra ngoài. Ngay cả Ngũ Lang cũng nhìn ra khác thường, đều không dám tìm tỷ tỷ lấy gạo nếp đường kẹo đã giao hẹn trước kia, cùng chạy theo nhị ca.

“Làm sao vậy?” Lư Minh Hải hỏi.

Mai thị liếc nhìn con gái, Lư Kiều Nguyệt lấy cớ thay y phục trở về phòng mình.

Mai thị lúc này mới nói cho trượng phu biết chuyện phát sinh hôm nay tại nhà mẹ đẻ.

Sau khi nghe xong, Lư Minh Hải thở dài một hơi nói: “Nhà đông người quá cũng dễ dàng sinh ra mâu thuẫn.”

Mai thị lườm ông, nói: “Ông đã biết rõ, sao còn không nhắc với cha ông chuyện ở riêng.”

Nếu không vì chưa ở riêng, bà cần gì phải vì ít bạc mà khó thành như vậy. Lúc này Mai thị đã vứt chuyện nhà mẹ đẻ ra sau đầu, trọng tâm lực chú ý đều đặt ở chuyện hôn sự của con gái và con trai. Không mượn được bạc từ nhà mẹ đẻ tới, nơi khác càng không cần nghĩ rồi, hôn sự của Nghĩa nhi và Nguyệt Nhi nên làm sao đây?
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 38



Lư Minh Hải bị sặc cứng lại, bất đắc dĩ nói: “Làm sao lại nói tới việc này rồi?”

“Làm sao lại không thể nói tới việc này hả?! Ông nói chúng ta nhiều năm qua dễ dàng ư, đi sớm về tối buôn bán lời chút tiền, đều xung công cả, đến phiên con cái nhà mình cần dùng tiền, công bên kia lại ngay cả cái rắm cũng không thả…”

Mai thị tuy xuất thân nông dân, nhưng ngày thường không giống một số phụ nhân ở nông thôn há miệng liền mắng người, có thể thấy được bà đang giận chó đánh mèo.

Tức phụ nói quá khó nghe, Lư Minh Hải không khỏi cũng giận: “Cái gì mà cái rắm không thả chứ, không phải chúng ta cũng có chút tiền à.”

Mai thị liếc nhìn hắn: “Vậy ông chuẩn bị thành thân cho Nghĩa nhi trước, hay gả Nguyệt Nhi trước? Bùi gia bên kia đã sớm nói rồi, tiếp qua hai tháng sẽ đưa sính. Đã trì hoãn một năm, năm nay không thể trì hoãn nữa. Về phần Đỗ gia, ông cảm thấy với tình huống của Đỗ gia hôm nay có thể đợi sao?”

Mai thị kỳ thật không ngốc, bà rất tinh tường hôm qua đại tẩu đến nói chuyện có ý gì. Cũng bởi vì hiểu nên bà mới biết được hôn sự của Nguyệt Nhi không chậm trễ được, càng ngày càng có nhiều người nhìn trúng Đỗ Liêm, nếu năm nay Đỗ Liêm có thể khảo trúng tú tài, Mai thị không tin rằng Đỗ gia có thể đợi Nguyệt Nhi nhà mình.

Lư Minh Hải cứng lại, qua một hồi lâu mới nói: “Hay là ta đi nói với đại ca, bảo đại tẩu ở giữa nói vài câu, để Đỗ gia bên kia chờ chút đã? Không cần chờ lâu, chỉ chờ một năm thôi, ngày mai ta đi nói với cha, một năm này Nhị phòng chúng ta kiếm được tiền tạm thời không xung công, trước tiên tích lũy tiền xuất giá cho Nguyệt Nhi.”

Lư Kiều Nguyệt ở trong buồng mắt sáng ngời, đợi đến sang năm? Người khác không biết, nàng nhưng lại tinh tường, lúc này Đỗ gia đoán chừng ngay cả lương thực cũng hết, bọn họ tuyệt đối sẽ không đợi đến sang năm đâu. Bọn họ không đợi được, cũng không trì hoãn nổi, bọn họ quá cấp bách rồi.

Cho nên nói, chỉ cần có thể thuyết phục mẹ nàng kéo dài hôn sự với Đỗ gia tới sang năm, căn bản không cần nàng phí bất luận sức lực gì, Đỗ gia sẽ không định thân với Lư gia.

Nghĩ như vậy, Lư Kiều Nguyệt không khỏi đi vội ra ngoài, nói: “Cha, mẹ, các người đừng cãi nhau, cứ thành thân cho đại ca trước đã, Bùi gia bên kia không chậm trễ được. Về phần Đỗ gia —— “

Nàng dừng một chút, giả bộ ngượng ngùng gục đầu xuống: “Thẩm Đỗ gia và chúng ta là thân thích, bà ấy cũng là người hiểu lí lẽ, chỉ cần chúng ta giải nghĩa khó khăn với bà ấy, Đỗ gia sẽ hiểu, con gái đợi một năm không có việc gì đâu.”

Đỗ quả phụ kia không phải luôn giả bộ trước mặt người khác sao, xem lần này bà ta có thể tiếp tục giả vờ như thế nào. Xem sau khi bà ta lộ ra chân diện mục, cha mẹ nàng còn cho rằng Đỗ gia là người tốt không.

Lư Minh Hải liên tục gật đầu, nịnh nọt nhìn qua tức phụ, “Ý kiến này hay, Mặc Lan bà nghĩ thế nào?”

Mai thị bị việc này làm cho phiền, bà cũng biết bảo chồng mở miệng nói không xung công tiền cực kỳ khó, không đành lòng buộc ông nữa, thực tế bà cũng không có ý kiến gì hay, nhụt chí nói: “Tùy ông!”

“Vậy ngày mai ta đi nói với đại ca!”

Trong lòng Lư Kiều Nguyệt rốt cục thở dài một hơi, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 39



Sáng sớm, Lư lão hán mang theo ba con trai đi ngoài ruộng.

Bên trong ruộng ngoại trừ làm cỏ, còn bón phân, bề bộn một trận, trời mới sáng rõ thì vội vàng về nhà ăn điểm tâm.

Lư lão hán là một nông dân cần cù bổn phận.

Chuyện lão đắc ý nhất không ai qua được, ngoài dựa vào chính mình vất vả tích lũy được một phần gia nghiệp, còn sinh ra ba đứa con trai tài giỏi. Một đại gia đình ở chung, hôm nay đất đã có, nhà ở đã có, trâu cũng có. Con cháu tứ đại đồng đường, cả nhà hoà thuận vui vẻ, cuộc sống càng ngày càng tốt.

Mặc dù so ra kém một số phú hộ trong thôn, nhưng trên không lo thì dưới lo làm quái gì, Lư lão hán thấy rất thỏa mãn.

“Năm nay mùa màng tốt, chắc hẳn đến lúc đó thu lương thực không ít.”

Lư lão hán cười nói cùng con trai trưởng và con trai thứ hai, khóe mắt liếc qua lão Tam Lư Minh Sơn đang hờ hững đi sau cùng, không khỏi nhăn Lưng mày.

“Lão Tam, con nhìn lại bộ dạng của con đi, chút việc này cũng làm con mệt đến thế à? Nhớ năm đó cha con…”

Lư Minh Sơn ngáp, không kiên nhẫn đánh gãy Lư lão hán ‘Kể chuyện xưa’ : “Cha, con ban ngày phải lấy hàng đi ra ngoài bán, rảnh rỗi còn phải ra đồng làm việc cho nhà, một người làm cả hai việc, mỗi ngày mệt gần chết, lúc này buồn ngủ lắm, cha đừng nhắc tới có được không vậy?”

Nghe được một câu như thế, Lư lão hán nổi giận trách mắng: “Cái gì mà giúp trong nhà làm việc, cái nhà này không phải là nhà của con à, cả nhà của con kia không ăn cơm trong nhà này hả? Sau này còn nói những lời như vậy, coi chừng ta đánh gãy chân của con!”

Tam phòng muốn chia nhà không phải một ngày hay hai ngày rồi.

Lư Minh Sơn là người bán hàng rong, ngày thường vác quang gánh đi bán hàng khắp hang cùng ngõ hẻm, mười dặm tám thôn. Nông dân đi lên trấn một chuyến không dễ dàng, Lư Minh Sơn lớn lên sáng sủa, miệng ngọt, rất nhiều phụ nhân ở nông thôn đều ưa thích mua chút ít đầu hoa, son phấn, may vá, vân vân, trên gánh hàng của hắn.

Lời lãi tiền bạc không nhiều lắm, nhưng đủ dùng.

Lư Minh Sơn từ nhỏ đã không thích ra đồng làm việc, cho nên mới tìm cho mình một nghề nghiệp như vậy, nhưng trong nhà chưa ở riêng, Lư lão hán lại là người cố chấp, luôn buộc hắn ra đồng làm việc, cho nên Lư Minh Sơn đã sớm muốn chia nhà rồi.

Ở riêng tốt, ở riêng không có người sai mình làm việc, ở riêng tiền mình kiếm được không phải giao cho công trung nữa. Hắn còn trẻ, lại không phải cho cha mẹ dưỡng lão, về sau muốn làm gì thì làm cái đó.

Chỉ tiếc Lư lão hán không đồng ý, về chuyện ở riêng trước kia không phải là không có người đề cập qua, Lư lão hán lúc ấy nói rất quyết tuyệt: “Trừ phi ngày nào đó ta và mẹ con chết rồi, bằng không đừng ai cử động ý nghĩ này.”

Những lời này triệt để bỏ đi những tâm tư nhỏ nhặt vụng trộm của người khác, ngay cả Lư Minh Sơn cũng không dám nhắc lại.

Nhưng hắn không đề cập tới, không có nghĩa là hắn không có cái tâm tư này, Lư gia từ trên xuống dưới cũng biết hắn còn chưa bỏ ý niệm này đi. Cũng bởi vậy Lư Minh Sơn chỉ là tùy ý nói một câu, đã làm xúc động tới thần kinh mẫn cảm của Lư lão hán.

Lư Minh Sơn đá chân gạt bỏ đất bùn trên giày, cúi thấp đầu không kiên nhẫn nói: “Được rồi cha, chỉ là một câu thôi, người lại kéo tới tận nơi nào rồi?”

“Con cho rằng ta không biết tiểu tử con nghĩ gì sao? Con là do cha sinh đấy, con có tâm tư gì sao ta lại không biết. Con nói con bán hàng vất vả, nhị ca con ngày ngày làm đậu hủ bán, trời chưa sáng đã phải thức dậy xay đậu, cũng chưa thấy nó trốn việc ngoài đồng. Còn đại ca con nữa, ngày thường khi nông nhàn, không phải lại đi lên thị trấn làm việc vặt kiếm tiền sao. Tiểu tử con vừa muốn thanh nhàn vừa muốn cuộc sống tốt lành, trên đời này làm gì công việc tốt như vậy!”

Lư lão hán đối với Lư Minh Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
 
Back
Top Bottom