Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê

Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 10



Mai gia chính là nhà mẹ đẻ Mai thị, là phú hộ nổi danh mấy cái thôn phụ cận. Mai gia không chỉ ruộng nhiều, mấy cái nhi tử cũng có bản lĩnh, phụ cận nhân gia ai không đỏ mắt hâm mộ. Mai gia nam đinh nhiều, nữ nhi lại ít, yêu thương nữ nhi là có tiếng. Mai Lão Hán dưới gối liền chỉ có một nữ nhi là Mai thị, mà trong mấy huynh muội Mai thị đồng lứa cũng chỉ có một cái nữ nhi, đó chính là Lư Kiều Nguyệt. Lư Kiều Nguyệt ở Mai gia, đó là bị người Mai gia coi như thân cháu gái mà thương yêu.

Năm đó Lư Kiều Nguyệt lúc sinh ra, thân thể yếu đuối, hai người vợ chồng Mai Lão Hán đau lòng ngoại tôn nữ, lâu lâu liền đem Lư Kiều Nguyệt đưa về Mai gia ở. Lư Kiều Nguyệt lớn như vậy, thời điểm ở Mai gia sinh hoạt cũng không ít so với ở Lư gia, cũng chính là về sau nàng lớn lên, số lần đi Mai gia mới chậm rãi ít đi.

Dù là như thế, mấy người cữu cữu của Lư Kiều Nguyệt lâu lâu cũng sẽ tới cửa tới đón nàng đi tới Mai gia, làm hai vợ chồng già Mai lão hán vui vẻ.

Cho nên nói, nếu là có quan hệ tớiLư Kiều Nguyệt, Mai gia sẽ không trơ mắt nhìn, chắc chắn tận hết sức lực hỗ trợ.

Này hết thảy Hồ thị đã sớm tính toán tốt.

Đúng vậy, tất cả sự việc đều do Hồ thị làm ra . Nàng đau lòng thân muội muội cuộc sống qua đến gian nan, liền không khỏi đem chủ ý đánh tới trên người nhị phòng.

Nhị phòng trong tay có tiền, sau lưng còn có cái Mai gia chống, chất nữ Kiều Nguyệt lớn lên xinh đẹp, tính cách nhu thuận, lại có một tay may vá không tồi. Người khác không biết, nhưng Hồ thị rõ ràng, Lư Kiều Nguyệt thêu thùa mà mang lên trấn trên đi bán, chính là có thể bán không ít tiền.

Chẳng qua hai vợ chồng nhị phòng đau nữ nhi, Đỗ gia có thể cưới Lư Kiều Nguyệt, tương đương cưới một gà mái đẻ trứng vàng.

Hồ thị thừa nhận ý nghĩ của chính mình có chút ích kỷ, nhưng nàng cũng không cho rằng chính mình làm như vậy có sai, nàng thậm chí cảm thấy chính mình cũng là vì nhị phòng tính toán.

Chất nhi Đỗ Liêm của nàng là hậu sinh có tiếng có tiền đồ phụ cận mấy cái thôn, Đỗ gia hiện giờ xác thật gia bần, nhưng cũng không đại biểu về sau cũng sẽ khốn cùng, cho nên nói nhị phòng thật nếu là cùng Đỗ gia kết thân, về sau không biết là ai dính ánh sáng của ai . Nếu không Đỗ gia gia cảnh như vậy kém, như thế nào còn có nhiều nhân gia muốn cùng Đỗ gia kết thân như vậy, đều là đánh chủ ý hy vọng về sau thơm lây.

Phỏng chừng nhị phòng hai vợ chồng cũng là rõ ràng đạo lý này, cho nên nàng đề ra việc này, hai người tuy sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng không có đương trường cự tuyệt.

Đương nhiên trừ những đạo lý ngoài mồm như vậy, Hồ thị còn có khác một ít tâm tư khác, chỉ là không để người khác nhìn ra được.

Hiện lập tức nàng phải làm đó là, đem nam nhân kéo đến trận doanh của chính mình.

“Việc này nhị đệ cùng nhị đệ muội nói như thế nào?” Trầm ngâm nửa ngày, Lư Minh Xuyên hơi có chút do dự hỏi.

Mắt sáng có thể thấy được Lư Minh Xuyên là bị Hồ thị thuyết phục, đổi là những người khác đại để cũng sẽ bị Hồ thị thuyết phục. Hồ thị làm người khôn khéo, am hiểu đắn đo nhân tâm, Lư Minh Xuyên thiên tính đôn hậu, chưa bao giờ là đối thủ của nàng. Cũng may mắn hai người là hai vợ chồng, nếu không Lư Minh Xuyên sẽ bị Hồ thị hố chết. Mà Hồ thị, xác thật giỏi tính kế, cũng sẽ làm tốt giả bộ bên ngoài, bên trong lại là toàn tâm toàn ý vì đại phòng tính toán.

Hồ thị lộ ra một nụ cười: “Ta xem nhị đệ cùng nhị đệ muội tựa hồ cảm thấy có chút khó xử, nhưng hẳn là sẽ đồng ý, rốt cuộc con rể giống Liêm Nhi có tiền đồ như vậy, qua thôn này đã có thể không còn cái cửa hàng khác.” Nàng cũng không có đề cập hôm nay khi nhắc tới việc này, hai vợ chồng nhị phòng kia sắc mặt khó coi. Không phải nàng nhìn không thấy, mà là nàng cảm thấy kia cũng không phải việc quan trọng, hẳn hai vợ chồng nhị phòng rồi cũng đáp ứng.

Lư Minh Xuyên gật gật đầu, giây lát lại nhăn lại mày rậm: “Chính là cha mẹ bên kia thì sao”

Đây cũng là lý do Hồ thị vì sao nỗ lực muốn đem nam nhân kéo vào trận doanh của mình. Nhị phòng cùng Đỗ gia hôn sự cũng chưa nói lộ ra ngoài, nhưng nếu là thật định xuống rồi, tự nhiên phải báo cho Lư Lão Hán cùng Thôi thị, không có đạo lý việc hôn nhân của cháu gái không trải qua gia gia nãi nãi gật đầu.

Hồ thị biết cha mẹ chồng đối với Đỗ Liêm cảm tình không tồi, bọn họ không có khả năng sẽ không đồng ý hôn sự này, nhưng nếu là nhắc về vấn đề của hồi môn là hai mẫu ruộng , cha mẹ chồng khả năng sẽ không qua vui vẻ đồng ý.

Cũng bởi vậy nàng cố ý không đem việc nhị phòng cùng Đỗ gia kết thân lộ ra sớm, đánh chủ ý là tiền trảm hậu tấu, chỉ cần hai vợ chồng nhị phòng đồng ý, cha mẹ chồng bên kia cũng không phải vấn đề. Cũng miễn cho sự tình gặp chồng chất rắc rối, đến lúc đó nhỡ đâu có hướng rẽ.

Hồ thị trước nay xử sự cẩn thận, tất nhiên là suy xét đến so với người khác nhiều hơn.

Thế nhưng hai vợ chồng nhị phòng có thể hay không đồng ý việc này, lại không ở trong phạm vi Hồ thị suy xét. Mắt sáng có thể thấy được Đỗ Liêm là người con rể nhà nhà muốn chọn, hai vợ chồng nhị phòng không có khả năng sẽ bỏ qua.

“Chỉ cần nhị đệ cùng nhị đệ muội đồng ý, cha cùng nương nơi đó không là vấn đề. Đương nhiên, nếu là thật gặp cản trở, mong rằng cha bọn nhỏ, ngươi có thể từ giữa nói vun vào nói vun vào, rốt cuộc đây là việc đối với hai nhà đều có lợi.”

Lư Minh Xuyên không nói nữa, gật gật đầu.

Hồ thị lộ ra một nụ cười được như ước nguyện.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 11



Ở nhà qua lại hai ngày, Lư Kiều Nguyệt mới tính chân chính tiếp thu sự thực mình trọng sinh trở về.

Chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế, cho dù là cha ruột mẹ ruột nàng cũng không dám nói, chỉ có thể chôn giấu sâu trong đáy lòng, dự định cứ giấu như vậy cả đời.

Mỗi khi ngồi một mình, Lư Kiều Nguyệt luôn không nhịn được nghĩ, sao mình lại có kì ngộ như thế, đại thể là ông trời thương hại nàng cảnh ngộ đời trước thê thảm. Kỳ thực sau khi đã chết một lần, Lư Kiều Nguyệt không thèm để ý mình làm sao, nàng để ý là người nhà. Chỉ cần người nhà có thể tốt, cho dù để nàng chết vài lần nàng cũng cam nguyện, đây là tâm niệm duy nhất đời trước trước khi chết của Lư Kiều Nguyệt.

Cũng bởi vậy nàng muốn đẩy đi cửa hôn sự với Đỗ gia lửa sém Lưng mày này, nàng tuyệt đối sẽ không gả cho Đỗ Liêm nữa, nhưng đi ngăn cản thế nào, nàng hiện tại chưa có cách hay.

Nàng biết việc này không phải một ngày hai ngày có thể có kết luận, coi như cha mẹ nàng đồng ý, còn phải qua cửa ải ông bà nội nữa.

Cho nên nàng còn có thời gian nghĩ sách lược vẹn toàn đi ngăn cản chuyện này.

Không phải Lư Kiều Nguyệt bị người mưu hại còn muốn người, mà là nàng hết sức rõ ràng cha mẹ coi trọng Đỗ Liêm thế nào. Trong đó còn liên lụy đến Đại bá mẫu, cha và mẹ đối với Đại bá mẫu mặc dù không coi trọng trưởng tẩu như mẹ, nhưng bởi vì liên quan tới đại bá, nên cực kỳ tôn trọng Đại bá mẫu.

Bởi vì liên quan tới Đại bá mẫu, người Lư gia cũng như là nhìn Đỗ Liêm lớn lên, hầu như là coi hắn như con cháu nhà mình tới xem, đánh giá hắn cực cao. Đổi lại nhà người khác đưa ra yêu cầu quá cách như vậy, sớm đã bị cha mẹ nàng đánh ra, nhưng đó là Đỗ Liêm, cha mẹ nàng chỉ có một chút tức giận, thậm chí có dấu hiệu đồng ý.

Nhất là những chuyện kia còn chưa xảy ra, nàng căn bản không có bất luận lý do gì đi ngăn, đi thuyết phục người nhà không kết thân với Đỗ gia.

Lẽ nào nàng đi nói với cha mẹ rằng sau này Đỗ Liêm sẽ là một phụ lòng hán, Đỗ quả phụ không phải là kẻ tốt lành gì, cả nhà Đỗ gia coi nàng và nhà nhà mình là cây rụng tiền, mà tất cả chỉ vì tiếp tục cung cấp Đỗ Liêm học bài thi khoa cử? Một ngày chờ bọn họ được thế, sẽ đối xử với nhà mình như giày rách?

Sợ rằng đến lúc đó cha mẹ nàng lại cho rằng nàng bị điên!

Lư Kiều Nguyệt cười khổ, ngây người một lúc lâu, mới đẩy cửa ra đi lên phòng bên kia.

Lúc này đang là sáng sớm, ngày mới tảng sáng, sáng sớm đám sương còn chưa tán đi, trong không khí mang theo ướt át thấm nhập lòng người. Trong viện Lư gia rất an tĩnh, mọi người tựa hồ còn chưa thức dậy.

Lư Kiều Nguyệt sau khi tỉnh lại phát hiện cha mẹ không ở trong phòng, lúc này mới nhớ tới hôm nay tới phiên nhị phòng làm cơm, cho nên nàng dự định đi phòng bếp hỗ trợ Mai thị.

Gian nhà của nhị phòng ở sau chính phòng, nếu muốn đi tới phòng bếp phải vòng qua chính phòng, đi qua tây sương phòng mới đến. Lúc đi qua tây sương, Lư Kiều Hạnh tam phòng cũng đã thức dậy, đang đứng ở trước cửa tam phòng rửa mặt.

Thấy Lư Kiều Nguyệt dậy sớm như vậy, Lư Kiều Hạnh hơi giật mình. Nhưng đây cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, ngay sau đó nàng ta đưa ánh mắt bất thiện nhìn Lư Kiều Nguyệt.

Lư Kiều Hạnh là trưởng nữ tam phòng, nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt một tuổi, nàng và Lư Kiều Nguyệt là đường tỷ muội, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ của hai người không tốt.

Cái này phải quy tội đãi ngộ đặc thù của Lư Kiều Nguyệt ở nhị phòng Lư gia.

Lư Kiều Nguyệt đương niên là bị sinh non, khi còn bé thân thể ốm yếu, cho nên từ nhỏ được cha mẹ thương yêu. Không chỉ Lư Minh Hải và Mai thị thương yêu nàng, mấy nam đinh nhị phòng cũng hầu như phủng Lư Kiều Nguyệt ở lòng bàn tay. Ba huynh đệ Lư Nghiễm Nghĩa từ nhỏ đã được dẫn dắt, sau này phải che chở muội muội (tỷ tỷ), phải đối xử tốt với nàng. Ngay cả Ngũ Lang mới chỉ có bảy tuổi, ở bên ngoài có được cái gì ăn ngon chơi hay, người thứ nhất nghĩ tới là tỷ tỷ.

Địa vị Lư Kiều Nguyệt ở chi thứ hai là chúng tinh phủng nguyệt!!

Mà cùng so sánh với, đãi ngộ của Lư Kiều Hạnh ở tam phòng chính là cách biệt một trời.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 12



Nhắc tới cảnh ngộ Lư Kiều Hạnh, nói có chút xa.

Mẹ ruột Lư Kiều Hạnh Kiều thị trước đây gả vào Lư gia, mãi không mang thai. Uống đủ các loại phương thuốc cổ truyền mới có thai, vậy mà là một nữ nhi, nữ nhi này chính là Lư Kiều Hạnh.

Lúc đó Kiều thị tâm tình thất vọng có thể tưởng tượng được.

Chuyện cách ba năm bà ta thật vất vả mới lại có thai lần nữa, bà ta vốn tưởng rằng cái thai này có thể sinh nhi tử, tục ngữ không phải nói nở hoa sau mới kết trái sao, vậy mà lại là một nữ nhi, lần này chính là Lư Kiều Nga muội muội ruột của Lư Kiều Hạnh.

Lần này Kiều thị không trấn định nổi nữa, nhóm trục lý (chị em dâu) có không ít con trai, duy chỉ có bà ta sinh liên tiếp hai nữ nhi. Làm áp lực trong lòng bà ta lớn vô cùng, thường thường hay nghe bên ngoài nói, cũng có thể làm cho bà ta liên tưởng đến có phải đối phương đang châm chọc bà không sinh được con trai không.

Cũng bởi vậy Kiều thị không đối xử tốt với hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh, thường ngày ở bên ngoài hoặc trong nhà bị tức, hoặc là ngực có lửa giận gì, sẽ phát tiết lên tỷ muội Lư Kiều Hạnh. Đến khi sau này Kiều thị sinh được con trai là Lục Lang, địa vị hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh trong nhà càng kém hơn, Kiều thị một lòng một dạ đều nhào vào đứa con trai nhỏ, đối với hai nữ nhi thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh mỗi năm một lớn, theo lý thuyết Kiều thị này làm mẹ, hẳn là giáo dục hai nữ nhi một ít những việc nữ nhi gia nên biết. Nhưng Kiều thị không có tự giác này, có đôi khi thậm chí ngay cả xiêm y của hai tỷ muội cũng không xử lý, tùy ý hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh ngày thường Lưi thôi lếch thếch, không có bộ dạng của nữ nhi gia một chút nào cả.

Có lần trên đầu hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh có con rận, bà nội Thôi thị không thể bảo trì trầm mặc được nữa. Thôi thị là một lão nhân cực kỳ khai sáng, con cháu tự có phúc của con cháu, trong nhà mặc dù chưa ở riêng, nhưng mấy nhi tử đều đã cưới, ngày thường ngoại trừ một ít chuyện lớn, bà cực ít nhúng tay vào việc của các phòng.

Nhưng Kiều thị này xưa nay lòng dạ hẹp hòi, đương niên Kiều thị sinh liên tiếp hai nữ nhi, trong lòng lo lắng muốn nhi tử. Thôi thị không nhìn được bà ta cái dáng vẻ kia, mịt mờ khuyên bà ta vài câu, ai biết lại bị bà ta lý giải thành bất mãn vì bà không thể sinh được nhi tử, cho nên Thôi thị từ trước tới giờ lười đi quan tâm tới chuyện của cô con dâu này.

Nhưng hôm nay không phải là vấn đề có quản hay không, Kiều thị sơ sẩy với hai nữ nhi đã ảnh hưởng tới bộ mặt Lư gia ở trong thôn, bởi vậy bà mới đứng ra khiển trách Kiều thị, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh mới dần dần tốt hơn một chút.

Nhưng chỉ là khá hơn một chút mà thôi, so với Lư Kiều Nguyệt thì không thể bì được.

Một bên là trăm kiều nghìn sủng, ngày thường được mẹ ruột cho ăn mặc thật xinh đẹp, ngay cả nước rửa mặt của mình cũng không phải tự mang, một bên là từ nhỏ cha không yêu mẹ không thương, mới sáu bảy tuổi đã phải tắm rửa thay tã cho đệ đệ, đệ đệ lớn hơn chút nữa, còn phải chăm sóc nó, nếu không chăm sóc tốt, mẹ ruột sẽ đổ ập xuống một trận. Làm sao trong lòng Lư Kiều Hạnh có thể không hận!

Nàng không chỉ đố kị, nàng càng hận Lư Kiều Nguyệt hơn.

Bởi vì Lư Kiều Nguyệt tồn tại, chèn ép tình cảnh thê thảm của nàng. Nhất là lúc này đây Lư Kiều Hạnh không cẩn thận biết chuyện Lư Kiều Nguyệt sắp đính hôn với Đỗ Liêm, đây càng làm nàng hận Lư Kiều Nguyệt.

Lư Kiều Hạnh cũng thích Đỗ Liêm.

Đỗ Liêm không giống những thiếu niên lang khác trong thôn, nhã nhặn tuấn tú, thái độ làm người ôn hòa lễ độ. Lư Kiều Hạnh còn nhớ rõ nàng khi còn bé có một lần bị Kiều thị đánh, là Đỗ Liêm tới Lư gia làm khách ngăn cản, từ nay về sau nàng liền lưu tâm với Đỗ Liêm.

Dần dần, theo tuổi lớn lên, Lư Kiều Hạnh dần dần hiểu chuyện, để bụng này dần biến thành ái mộ giữa nam nữ.

Lư Kiều Hạnh không nghĩ ra, Lư Kiều Nguyệt có gì tốt chứ, tại sao mọi thứ tốt đều là của nàng!

Lư Kiều Nguyệt đương nhiên cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Lư Kiều Hạnh.

Đổi lại đời trước, cùng lắm cho rằng đường muội bị Tam thẩm răn dạy, tâm tình không tốt. Nhưng đời trước đac trải qua, làm sao có thể không nhìn ra cái ánh mắt này.

Cái này đâu chỉ là giận chó đánh mèo, rõ ràng là mang theo hận ý.

Lư Kiều Nguyệt không khỏi có chút giật mình, nàng rốt cuộc có chỗ nào đắc tội Lư Kiều Hạnh này, lại dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.

Lư Kiều Nguyệt có kinh nghiệm đời trước, đã không đơn thuần lương thiện như vậy nữa, nhiều năm gặp gỡ đã để cho nàng học được che giấu tâm tình của mình. Cho nên cho dù trong lòng có khả nghi, nhưng chỉ liếc mắt nhìn Lư Kiều Hạnh, lướt qua nàng chuẩn bị đi vào phòng bếp.

Ý tưởng của nàng rất tốt, bất đắc dĩ có người không muốn để cho nàng như nguyện.

“Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hả, tại sao hôm nay ngươi dậy sớm như thế, ta nhớ kỹ ngươi cho tới bây giờ toàn ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao.” Lư Kiều Hạnh âm dương quái khí nói.

Lư Kiều Nguyệt nghe nói như thế, nao nao, khóe miệng hơi khó chịu nhếch lên.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 13



Lư Kiều Hạnh nói không sai, là thực sự. Đương niên Lư Kiều Nguyệt sinh ra ốm yếu, càng khéo chính là Mai thị không có sữa. Người vốn yếu, lại không có sữa mẹ, khi còn bé Lư Kiều Nguyệt thân thể yếu đến đáng thương.

Hai vợ chồng nhị phòng vốn tưởng rằng hài tử này không nuôi lớn được, nhưng được cái Lư Kiều Nguyệt cũng ngoan cường, dựa vào uống nước gạo còn sống, cho nên hai vợ chồng nhị phòng coi Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ như hai tròng mắt của mình. Cho đến sau này, Lư Kiều Nguyệt chậm rãi lớn lên, thân thể đã như người bình thường, nhưng hai vợ chồng nhị phòng vẫn xem nàng như tròng mắt, việc trong nhà không cho nàng đụng, còn mở bếp riêng bồi bổ thân thể. Người Lư gia xưa nay cần lao, không ai dám ngủ nhiều, duy chỉ có Lư Kiều Nguyệt này, bị hai vợ chồng nhị phòng chiều chuộng mặt trời chưa tới đỉnh thì còn chưa dậy.

Bởi vì chuyện này, Kiều thị ở nhà làm ầm ĩ không ít, nữ nhi nhà ai mà không phải làm việc. Tuy nói nữ nhân Lư gia không phải ra đồng, nhưng việc nhà không ít.

Bất đắc dĩ hai người nhị phòng đều che chở Lư Kiều Nguyệt, nên việc của Lư Kiều Nguyệt, không phải Mai thị làm, thì là mấy huynh đệ Lư Nghiễm Nghĩa gánh vác. Ngay cả Lư Nghiễm Trung bảy tuổi chỉ biết đùa giỡn, cũng giúp tỷ tỷ nhặt một rổ cỏ heo về, miễn cho bị người khác nói.

Đời trước Lư Kiều Nguyệt tâm tư giản đơn, cho tới bây giờ yên tâm thoải mái hưởng thụ cha mẹ huynh đệ đối che chở, nhưng trải qua đời trước gặp phải, nàng làm sao có thể cứ tiếp tục ‘Yên tâm thoải mái’ nữa? Nàng bức thiết cần làm chút gì đó để đền bù thua thiệt với người nhà!

Đương nhiên mọi chuyện này không thể nói cho Lư Kiều Hạnh biết.

Lư Kiều Nguyệt không thích vị đường muội này.

Không có nàng, giai nhân Lư Kiều Hạnh luôn luôn mạc danh kỳ diệu căm thù nàng. Đời trước Lư Kiều Nguyệt cũng từng nỗ lực đi giảm bớt quan hệ của hai người, bất đắc dĩ Tam thẩm Kiều thị không phải một kẻ dễ đối phó, vì không tăng phiền phức cho nhà mình, Lư Kiều Nguyệt sau này dần dần bỏ qua ý nghĩ này.

Cũng bởi vậy, đời trước Lư Kiều Nguyệt không thân cận lắm với Lư Kiều Hạnh, đời này cũng không có ý định thân cận với nàng ta.

Lư Kiều Nguyệt đang định nói một câu, đuổi đối phương đi cho xong, đột nhiên phía sau nàng vang lên một thanh âm.

“Tỷ của ta có dậy sớm hay không, mắc mớ gì tới ngươi, có thời gian đi nói xấu, còn không mau đi trông Lục lang đi, cẩn thận Tam thẩm dậy lại mắng ngươi.”

Người nói chuyện là Lư Quảng Trí.

Hắn là đệ đệ ruột của Lư Kiều Nguyệt, năm nay mười ba, nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt hai tuổi.

Hắn lúc này mặc một bộ y phục vải thô màu lam đậm, tay áo hơi cuốn lên, lộ ra cánh tay chỉ có ở độ tuổi thiếu niên trắng nõn nhỏ nhắn mà không mất đi cường tráng.

Lư Quảng Trí da trắng, giống như Lư Kiều Nguyệt cùng thừa hưởng làn da của Mai thị.

Kiểu trắng nõn thế này ở nông dân ít thấy lắm, có đày nắng cũng không bị đen đi. Lư Quảng Trí trong đám thiếu niên cùng tuổi, thuộc nhóm người thân hình cao gầy, trên mặt mày kiếm mắt phượng sống mũi cao, ai thấy cũng phải khen một câu người này trông tuấn tú.

Mấy đứa trẻ của Nhị phòng không ai kém cỏi, trong nhóm nam nhân Lư Quảng Trí nổi bật nhất. Nghiêm túc mà nói, ở nhị phòng Lư Kiều Nguyệt và Lư Quảng Trí lớn lên sáng sủa nhất, Lư Kiều Nguyệt là mảnh mai dịu dàng, mà Lư Nghiễm Trí là hỗn hợp hai loại mỹ cảm thon gầy và dương cương, sau này hắn trưởng thành, tất nhiên là một thiếu niên lang tuấn mỹ.

Đáng tiếc, tính cách Lư Quảng Trí ác liệt không hề tương xứng với ngoại hình chút nào.

Chí ít ở trong lòng Lư Kiều Hạnh, Lư Quảng Trí là ác liệt, mỗi lần đều làm nàng hận nghiến răng, nhưng không thể làm gì được.

Thấy đối thủ một mất một còn, Lư Kiều Hạnh vừa mọc lên một ít thống kh*** c*m, còn chưa kịp hưởng thụ đã biến mất. Nàng muốn nói điều gì rồi lại có chút kiêng kỵ, chỉ có thể hận trừng mắt nhìn Lư Quảng Trí.

Bởi vì liên quan tới Lư Kiều Nguyệt, Lư Kiều Hạnh đều căm ghét cả mấy đứa trẻ nhà Nhị phòng, ngày thường không thể thiếu âm dương quái khí chọc vài câu. Lư Quảng Nghĩa lớn hơn nàng mấy tuổi, lại là nam nhân, tất nhiên không so đo với nàng, mà lão tam Lư Quảng Trung tuổi còn nhỏ, cho dù trong lòng phiền chán, nhưng không biết đối phó với vị đường tỷ chán ghét này như thế nào.

Duy chỉ có Lư Quảng Trí, không lớn không nhỏ, nói hắn hiểu chuyện đương nhiên là hiểu chuyện, nói hắn không hiểu chuyện thì cũng là ở tuổi chưa hiểu chuyện, cho nên bình thường chẳng hề nể mặt mũi Lư Kiều Hạnh. Lư Kiều Hạnh lớn tuổi, đã biết chú trọng thể diện, đụng tới một người đối chọi gay gắt với mình như thế, nói không át được người, chỉ có thể nhượng bộ lui binh.

Lư Quảng Trí không cho là đúng, như cười như không trừng mắt lại.

Lư Kiều Hạnh không địch lại, c*n m** d*** quay đầu vào phòng tam phòng.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 14



Lư Quảng Trí đắc ý cười với tỷ tỷ mình: “Người như vậy phải đối phó như vậy! Đại tỷ, tỷ đừng để ý tới nàng ta, cả ngày âm dương quái khí, cứ như ai cũng thiếu nợ nàng ta. Có bản lĩnh tìm Tam thẩm đi, tính toán lên người khác thì giỏi giang gì chứ!”

Hắn nói lời ấy không hề nhỏ, Lư Kiều Nguyệt nhìn hướng Tam phòng, vội vàng giơ tay kéo hắn đi.

“Nói chuyện không cố kị gì hết, nếu bị Tam thẩm nghe thấy được, lại gây phiền toái cho mẹ!”

Lư gia hôm nay còn chưa ở riêng, nhị phòng và tam phòng mặc dù không hòa thuận, nhưng cũng chỉ là giữa mấy đứa trẻ với nhau thôi, huynh đệ Lư Minh Hải và Lư Minh Sơn cảm tình không kém. Tam thẩm Kiều thị xưa nay tính tình không nghe không buông, nếu lời này bị bà ta nghe, phỏng chừng lại làm ầm ĩ hồi lâu, Lư Kiều Nguyệt không muốn gây phiền toái cho cha mẹ.

Lư Quảng Trí trừng mắt, cười giảo hoạt: “Yên tâm, Tam thẩm không dậy sớm như vậy.” Kiều thị tính lười, ngày thường không ngủ đến lúc ăn điểm tâm chắc sẽ không dậy. Xem ra Lư Quảng Trí không phải không suy nghĩ trước, cũng không như biểu hiện mặt ngoài không nhẹ không nặng vậy.

Lư Kiều Nguyệt bật cười lắc đầu, nhìn đệ đệ cao hơn mình: “Đệ dậy sớm thế, sao không ngủ thêm một lát?”

Nói xong, tay còn giúp hắn sửa lại vạt áo xốc xếch.

“Đại ca nhiều ngày không có ở nhà, đệ đi nấu nước giúp mẹ, ăn điểm tâm xong, đệ và bọn Cẩu Đản hẹn nhau lên núi đốn củi.” Lư Quảng Trí không để ý nói, mà Lư Kiều Nguyệt hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa ướt mắt.

Nữ nhân Lư gia mặc dù không phải ra đồng, nhưng việc nhà thật nhiều. Trừ công việc gia vụ của các phòng, công việc chung đều bình quân gánh vác. Nấu cơm theo phiên, hôm nay là Nhị phòng, ngày mai sẽ là tam phòng. Phiên nấu cơm thì không chỉ nấu cơm thôi, còn phải chuẩn bị cám heo, nuôi heo, dọn rửa chuồng lợn.

Lư gia nuôi ba con heo mập, mỗi ngày chỉ hầu hạ ba tổ tông này thôi, đã là việc không nhẹ rồi, càng không cần phải nói còn phải cho gà ăn, nấu nước, đốn củi, phàm là đến ngày làm cơm, có thể nói là không có một khắc nào thanh nhàn.

Lúc này có chỗ dùng tới nữ nhi, có thể giúp mẹ ruột chia sẻ một chút việc, nhưng Lư Kiều Nguyệt không thực hiện ‘Chức trách’ nữ nhi này.

“Đại tỷ, sao tỷ cũng dậy sớm thế, không ngủ thêm một lát à?” Lư Quảng Trí hiếu kỳ hỏi.

Lư Kiều Nguyệt cúi đầu giấu đi ướt át trong mắt, coi như không có gì nói: “Hôm nay dậy sớm, định giúp mẹ làm ít việc.”

Lư Quảng Trí vẻ mặt không đồng ý nói: “Có việc gì đâu mà làm, nấu nước đốn củi có đệ, những thứ khác mẹ làm rồi. Tỷ, thân thể tỷ không tốt, đừng mệt nhọc, nên về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Lư Kiều Nguyệt bất đắc dĩ, nếu nói kỳ thực thân thể mình không kém lắm, nhưng nàng biết Nhị đệ sẽ không tin. Lời như vậy nàng đã từng nói vô số lần, đáng tiếc đều bị cha mẹ huynh đệ ngoảnh mặt làm ngơ.

Vì vậy nàng chỉ có thể ra vẻ tùy ý nói: “Ta không ngủ được, đi trò chuyện với mẹ.”

Lư Quảng Trí không suy nghĩ nhiều, chỉ là không yên lòng nói: “Vậy thì tỷ đi đi, đừng mệt mỏi, đệ đi lấy nước đây.”

Lư Kiều Nguyệt nhìn đệ đệ mang đòn gánh thùng nước ra ngoài cửa viện, mới xoay người vào phòng bếp.

Trong phòng bếp hơi khói lượn lờ.

Việc nấu cơm tưởng chừng như đơn giản, kì thực ở mùa hè, khổ nhất là người nấu cơm.

Phòng bếp không có thông gió, lần lượt đốt củi lửa lòng bếp làm cơm, làm được một bữa cơm mồi hôi ra phải nói là như ngồi trong thùng nước.

Lúc này toàn thân Mai thị đổ đầy mồ hôi.

Bà không có ai giúp đỡ, vừa phải nhóm lửa vừa phải nấu cơm, lăn qua lăn lại hai bên. Nếu không phải nhiều năm qua, bà có kinh nghiệm nấu cơm một mình rồi, nếu một người tay chân không nhanh nhẹn vào đây làm chắc chắn không làm được.

Bữa sáng nay là cháo và bánh bột ngô, thức ăn là tương ra rau muối tự nhà mình làm ra, cùng với một ít rau dưa sáng nay vừa hái về.

Đại tương và rau muối là có sẵn, gạo đã cho vào trong nồi, lần lượt dán từng chiếc bánh bột ngô. Mai thị lúc này đang tranh thủ không bận, vừa nhặt rau vừa cho thêm củi vào bếp.

Thấy Lư Kiều Nguyệt đi đến, bà hơi kinh ngạc, đứng lên lau mồ hôi một cái: “Nguyệt nhi, sao con dậy sớm vậy, đói bụng hả?”

Miệng nói, tay đã lau vào tạo dề, đi xem bánh bột ngô trong nồi đã chín chưa, cho nữ nhi ăn trước một cái đỡ đói bụng.

Bánh bột ngô còn chưa chín kĩ, Mai thị không khỏi sốt ruột nói: “Con đợi một lát, mẹ mở bếp nhỏ nấu canh trứng gà riêng cho con ăn.”

Bếp nấu ở nông thôn đều là ba lỗ, hai bên trái phải là bếp lớn, ở giữa là một bếp nhỏ. Bếp nhỏ không nhóm lửa, chỉ dựa vào nhiệt lượng hai bếp hai bên dùng để nấu nước, bình thường người ta đều nấu ăn ba bữa, nước nóng để ở bếp nhỏ một năm bốn quý không ngừng.

Nấu những món đơn giản như canh trứng gà thế này thì dùng bếp nhỏ là được, Mai thị mới vừa rồi nhìn, cái hũ nước trên bếp nhỏ đã sôi lâu rồi.

“Trí nhi, Trí nhi, đi vào phòng cầm mấy quả trứng gà tới đây, chị con đói bụng, ta chưng trứng gà cho các con ăn.”

Bình thường lúc này Lư Quảng Trí đã dậy rồi, Mai thị căn bản không có ý nghĩ sai bảo nữ nhi đi lấy, cho nên mới gọi nhi tử.

Lư Kiều Nguyệt vừa cảm động vừa sốt ruột, vội hỏi: “Mẹ, mẹ đừng gọi, Nhị đệ đi lấy nước rồi, con không đói, không ăn canh trứng gà.”

“Vậy sao con dậy sớm như thế?” Mai thị nghĩ hay là nữ nhi bị ốm, lại duỗi tay đi sờ trán nữ nhi.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 15



Tay Mai thị rất nóng.

Trong phòng bếp đầy khói, Lư Kiều Nguyệt nhìn mẹ ruột mặt đầy mồ hôi, cổ họng nghẹn không nói thành lời được.

Nếu nhìn từ tướng mạo, kỳ thực Lư Kiều Nguyệt không giống là con gái Mai thị. Mai thị giống cha ruột Mai lão hán, là điển hình người phương Bắc, đầu cao, thanh âm to, làm việc nhanh nhẹn, điển hình tính cách cô gái phương Bắc. Mà Lư Kiều Nguyệt giống bà ngoại Liễu thị, tướng mạo giống cô gái vùng sông nước Giang Nam, dáng người thấp nhỏ, da trắng nõn nhẵn nhụi, eo nhỏ mảnh mai, như liễu mềm đón gió, tạo được ba phần dễ thương.

Kỳ thực sau khi lớn lên thân thể Lư Kiều Nguyệt không tệ, nhưng cả nhà Nhị phòng và Mai gia, hầu như mỗi người đều coi nàng làm từ búp bê. Phương diện này là do Lư Kiều Nguyệt giống bà ngoại Liễu thị, Liễu thị thân thể từ trước yếu, tướng mạo Lư Kiều Nguyệt giống Liễu thị, mọi người theo bản năng coi nàng cũng ốm yếu. Hơn nữa khi còn bé thân thể Lư Kiều Nguyệt không khỏe, làm cho mọi người càng nhấn mạnh nàng là ‘Người yếu’.

Cho nên nghiêm túc mà nói, không phải Lư Kiều Nguyệt này làm nữ nhi không hiếu thuận, không hiểu cho cha mẹ khổ cực mệt nhọc, chẳng qua là bị người nhà coi là ‘Người yếu’, cũng quen bị ‘Hư’ rồi.

Sự thực chứng minh, Lư Kiều Nguyệt không phải người yếu, đời trước gả đi Đỗ gia, ngoại trừ nửa năm đầu Đỗ quả phụ cố kỵ mặt mũi, không cho nàng làm việc, sau đó việc nhà việc đồng đều đặt trên người nàng.

Mà nàng làm được rất tốt, thậm chí còn có thể bớt thời giờ làm việc thiêu thùa may vá để trợ cấp gia dụng.

Nghĩ lại mọi thứ, Lư Kiều Nguyệt đột nhiên cảm thấy chán ghét mình, trong lòng càng cảm thấy hổ thẹn, không khỏi nói: “Mẹ à, con không sao, cũng không bị ốm đâu, là con muốn tới giúp mẹ thôi.”

Phản ứng của Mai thị quả nhiên không ra nàng sở liệu, nói rằng: “Có chút việc đấy, đâu cần con phải giúp chứ. Con trở về phòng ngủ thêm một chút đi, chờ cơm chín rồi me gọi con dậy.”

Lư Kiều Nguyệt kiên trì không đi, Mai thị chau mày.

Hết cách, Lư Kiều Nguyệt chỉ có thể tận tình khuyên bảo giải thích: “Mẹ à, nữ nhi không còn nhỏ nữa, ở nhà có cha mẹ chiều không phải làm gì, sau này lập gia đình thì không thể như vậy nữa. Để nữ nhi giúp người một tay đi, phụ giúp thôi mà, coi như là luyện tay sớm một chút.”

Mai thị do dự rất lâu mới gật đầu.

Lư Kiều Nguyệt nói không sai, nàng ở nhà mẹ đẻ thế nào cũng được, nhưng về nhà chồng mà cái gì cũng không làm thì không được, đây cũng là vấn đề Mai thị vẫn lo lắng trong lòng.

Bà biết nữ nhi tốt, cũng hiểu nữ nhi mình tốt, nhưng không có nghĩa là người khác cũng hiểu, con dâu không biết làm việc sẽ không được nhà chồng hoan nghênh.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bà và trượng phu đồng ý chuyện hôn nhân với Đỗ gia, cho dù Đỗ gia đưa ra yêu cầu như vậy, bọn họ vẫn không từ bỏ việc kết thân với Đỗ gia. Dù sao hai nhà là thân thích, người Đỗ gia cũng biết tình huống của nữ nhi mình, đương nhiên không ghét bỏ, cái này Đỗ quả phụ đã bảo đảm rồi.

Đại tẩu Hồ thị nói, chỉ cần Nguyệt nhi gả qua đó, Đỗ quả phụ sẽ yêu thương nàng như con gái ruột, không để nàng phải làm việc gì cả.

Lời này hơi hão huyền, nhưng hai vợ chồng Nhị phòng lại coi đó là thật.

Cho nên nói, đáng thương tấm lòng cha mẹ thiên hạ!

Mà lúc này Mai thị càng suy nghĩ nhiều hơn, chuyện thương nghị kết thân với Đỗ gia, Nguyệt nhi có biết, nhưng chuyện xấu trong đó nữ nhi lại không biết. Đột nhiên nữ nhi nói muốn giúp làm việc nhà, lại nói các loại chuyện ‘Lập gia đình’, ‘Luyện tập’, xem ra nữ nhi đã chuẩn bị cho xuất giá rồi.

Nữ nhi nghe lời hiểu chuyện như vậy, làm sao Mai thị sẽ nhẫn tâm để nàng thất vọng, nhất là trước đây bà cũng nhìn ra được, nữ nhi để ý cửa hôn sự với Đỗ gia này.

Mà thôi mà thôi, dù sao cũng không phải là lợi cho người ngoài, những thứ kia là cho con gái con rể, không phải cho người ngoài, không cần phải do dự nữa.

Bên này trong lòng Mai thị rốt cục đã quyết định, bên kia Lư Kiều Nguyệt đang nhặt rau giúp mẹ, căn bản không biết một câu vô ý của nàng, làm Mai thị sinh lòng hiểu lầm, xúc tiến quyết định đồng ý điều kiện của Đỗ gia.

Nếu nàng biết, phỏng chừng sẽ hối hận mình đã nói những lời vừa rồi.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 16



Từ lúc nói chuyện này với hai vợ chồng Nhị phòng, Hồ thị nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Nhị phòng.

Mắt thấy hai vợ chồng Nhị phòng mấy ngày nay nhíu chặt mày, thỉnh thoảng lộ ra vẻ trầm tư, Hồ thị cảm thấy hiểu rõ. Dù sao đây không phải là chuyện nhỏ, có chút do dự cũng là bình thường thôi, Hồ thị này chưa bao giờ khuyết thiếu kiên nhẫn.

Bà không vội, nhưng Đỗ quả phụ ở nhà chờ tin tức lại sốt ruột. Lúc này mà tới đại môn Lư gia thì không tiện. Không còn cách nào khác, Đỗ quả phụ đành phải lặng lẽ nhờ người báo tin cho Hồ thị.

Ngày hôm sau, Hồ thị tới Đỗ gia.

“Thời gian này ngươi gọi ta tới làm gì, trong nhà còn một đống chuyện phải lo đây.” Hồ thị vào phòng, đến giường ngồi xuống, trên mặt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn.

Đỗ quả phụ hơn 40 tuổi, mặt dài, lông mày lá liễu, xương gò má cao ngất, môi hơi mỏng, xem ra không phải là loại người lương thiện gì.

Mà xác thực bà ta không phải là loại người lương thiện, nếu là người lương thiện sẽ không sau khi Đỗ tú tài chết, bảo vệ tài sản nhà mình, dốc hết sức cho con đi học. Đỗ quả phụ ở Đỗ gia thôn, là nổi danh đanh đá lợi hại.

Lúc này bà ta ngồi ở một bên, cười nói trước: “Chuyện này thế nào rồi?” Trên mặt như thế, nhưng trong lòng lại thầm mắng Hồ thị cố ý cầm kiều.

Đỗ quả phụ hiểu rất rõ tính tình vị tỷ tỷ này, đừng nhìn ở trước mặt người ngoài giả bộ người tốt, lúc đối mặt bà lại lộ nguyên hình. Khả năng bởi vì hai người là tỷ muội ruột, tuổi tác không chênh nhau nhiều, từ nhỏ hai người đã dùng sức so sánh, trước kia Đỗ quả phụ nổi trội hơn Hồ thị, ai bảo bà ta gả cho tú tài công, chỉ tiếc Đỗ tú tài là thứ quỷ đoản mệnh, Đỗ quả phụ còn chưa hưởng phúc được mấy năm đã phải làm quả phụ.

Từ đó về sau Đỗ quả phụ thấp hơn Hồ thị một đầu.

Bà không thể không cúi đầu, cuộc sống gian nan, không thiếu những lúc phải nhờ vả Hồ thị. Mà Hồ thị tất nhiên là thay đổi khuôn mặt trước mặt Đỗ quả phụ, không thể thiếu sẽ từ cao nhìn xuống.

Ngươi đừng có mà đắc ý vội, đợi Liêm nhi nhà ta ngày sau có tiền đồ, có rất nhiều lúc ngươi phải đến cầu xin ta! Đây là động lực duy nhất có thể chèo chống Đỗ quả phụ cúi đầu trước mặt tỷ tỷ ruột.

“Ngươi vội vàng cái gì, việc này không gấp được.” Hồ thị nói.

Đỗ quả phụ l**m mặt tiếp tục cười làm lành: “Sao có thể không gấp chứ, ngươi cũng không phải không biết đấy.”

Lại nói một nửa, muốn nói lại thôi, nhưng mà Hồ thị nhưng lại nghe rõ.

Từ năm trước vì chữa bệnh cho Đỗ quả phụ bán hai mẫu ruộng cuối cùng trong nhà đi, cuộc sống của Đỗ gia càng ngày càng… khổ sở hơn, đầu năm Đỗ quả phụ tới tìm Hồ thị mượn bạc không chỉ một lần. Hồ thị cho bà ta bạc, sợ bà ta không trả được, không cho mượn mà nói…, lại không thể nào nói nổi. Thực tế người này không muốn cho mượn, nhưng bà ta lại mở miệng trước mặt chồng mình, Hồ thị không muốn hiển lộ những lời sắc nhọn giữa hai tỷ muội trước mặt chồng, vì vậy mới cho mượn.

Nào biết đã có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai, kỳ thật Hồ thị không muốn cho Đỗ quả phụ mượn bạc nữa đấy, nhưng nếu không cho mượn mà nói…, bà sợ bạc cho vay trước kia cũng không đòi được về. Vì vậy, Đỗ quả phụ nói muốn làm mai cho nhi tử, Hồ thị không khỏi đánh chú ý tới Nhị phòng, cũng là tâm tư muốn họa thủy đông dẫn.

“Không phải tháng trước ngươi mới mượn chỗ ta hai tiền bạc sao?” Hồ thị phiền chán lườm đối phương.

Đỗ quả phụ coi như mình không nhìn thấy, “Ngươi cũng không phải không biết, Liêm nhi ở trên trấn nhiều phải tiêu nhiều. Ta khắt khe ai cũng không thể khắt khe nó.”

Nghe xong lời này, trong lòng Hồ thị nổi lên cảm giác chán ghét.

Thật sự là người nghèo còn ưa thích tác quái, xác thực là khắt khe ai cũng không thể khắt khe Đỗ Liêm, bằng không đứa cháu ngoại Đỗ Xuân Hoa kia, cũng sẽ không bị mẹ ruột dùng phương thức này gả ra ngoài.

Nói là gả, còn không bằng nói là bán.

Hồ thị cho dù là kẻ thích tính toán đấy, cũng rất không ưa hành động của vị muội muội này

“Không có nhà ai bạc từ trong sông bay tới cả, chuyện cho ngươi mượn bạc, là ta gạt tỷ phu của ngươi. Hôm nay đi ra ngoài vội vàng, trên người không mang tiền dư. Ở đây có chút tiền, ngươi cầm trước, nói trước rồi, đến lúc đó ngươi phải trả cho ta không được thiếu một văn nào.”

Hồ thị mặt lạnh nhận lấy, từ trong ngực rút ra một cái túi tiền cũ nát, ném lên bàn.

Túi tiền lép xẹp, trên mặt còn có vết vá, với cách ăn mặc của Hồ thị tất nhiên sẽ không dùng túi tiền xấu xí thế đấy, đây là bà đã chuẩn bị trước, biết rõ Đỗ quả phụ tìm bà không có chuyện tốt gì. Nếu không phải là chuyện kết thân giữa Đỗ gia và Nhị phòng, thì chính là chuyện mượn bạc đã bao lần rồi, bà tuyệt đối sẽ không ném thêm tiền vào cái động không đáy này.

Đỗ quả phụ một tay lấy túi tiền trên bàn cầm lại, liên tục gật đầu: “Việc này ngươi yên tâm, đến lúc đó đương nhiên trả lại ngươi, ngươi không phải nói Nhị phòng Lư gia và Mai gia kia là người có tiền sao, đến lúc đó con dâu của ta kia vào cửa, sẽ có bạc thôi.”

Chán ghét trong lòng Hồ thị càng tăng thêm, không muốn ở thêm một khắc nào nữa, vội đứng dậy.

“Cứ như vậy đã, ta đi trước.”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 17



Đỗ quả phụ vội vàng kéo bà: “Chuyện này thế nào rồi, ngươi còn chưa nói mà.”

Hồ thị một tay kéo tay bà ta xuống dưới, trách mắng: “Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi gấp cái gì! Việc này một ngày hai ngày có thể quyết định hay sao? Ngươi cho rằng hai mẫu ruộng là hai mớ rau à, tùy tùy tiện tiện có thể lấy được sao?”

Đỗ quả phụ nhếch miệng, thấy bà ta định nói gì đó, Hồ thị chặn lại: “Ngươi đừng nóng vội, việc này trong lòng ta biết rõ, hai vợ chồng Nhị phòng còn do dự, ta trở về thêm lửa giúp ngươi, chắc hẳn không mất bao lâu sẽ có tin tức tốt.”

“Thêm lửa gì?” Đỗ quả phụ khó hiểu hỏi.

Hồ thị lườm bà ta: “Không phải mấy hôm trước ngươi nói Mạc gia ở Ngưu gia thôn muốn kết thân với ngươi sao?”

Mạc gia Ngưu gia thôn là nổi danh phú hộ gần đây, trong nhà có trên trăm mẫu ruộng tốt, mà trong nhà chỉ có một nữ, nếu ai cưới con gái Mạc gia, quả thực là cưới em bé vàng. Mạc gia có thể nhìn trúng Đỗ Liêm, cũng nói rõ Đỗ Liêm là thứ xuất chúng đấy, chỉ tiếc Đỗ quả phụ không đồng ý kết thân cùng Mạc gia, bởi vì Mạc gia muốn vời con rể tới nhà.

Đỗ quả phụ dù tham tài thế nào, cũng không có khả năng để cho mầm móng độc nhất của mình đi làm con rể cho người ta, đây không phải là cho không người ta con trai mình à, bà khổ cực nhiều năm như vậy thành uổng công à.

“Việc này có liên quan gì tới chuyện này?”

Cho nên nói, người với người chỉ số thông minh phân cách đấy, tâm tư Hồ thị, đúng là không phải thủ đoạn của Đỗ quả phụ có thể nhìn thấy.

“Tục ngữ nói một nhà có nữ trăm nhà cầu, nếu là nam tử, cũng là như thế. Không cho chút k*ch th*ch, hai vợ chồng Nhị phòng sao có thể đồng ý nhanh chóng được? Được rồi, không nói với ngươi nữa, ta còn phải tranh thủ thời gian về nhà.”

Nói xong, Hồ thị ra đại môn Đỗ gia.

Đỗ quả phụ ở sau lưng bà, sắc mặt biến hóa thất thường. Thật lâu sau bà ta mới hừ một ngụm: “Lư gia vớ phải ngươi, thật sự là khổ tám đời!”

Trong miệng mắng vài câu, bà mới nhớ tới tiền túi trong tay.

Mở túi tiền ra, đổ tiền đồng bên trong ra, Đỗ quả phụ đếm, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Đồ keo kiệt chết tiệt! Đây là đang đuổi ăn mày à!”

******

Lúc Hồ thị trở lại Lư gia, Lư Kiều Nguyệt đang trong sân cho gà ăn.

Nàng bưng một cái bồn nhỏ, miệng học theo cách gọi Mai thị thường ngày cho gà ăn, miệng kêu cô cô cô cô, đợi con gà trống đầu lĩnh dẫn một đám gà mái chạy đến ra, trong tay thả thức ăn cho gà xuống. Mấy ngày nay Lư Kiều Nguyệt giúp đỡ Mai thị làm một ít việc vừa sức rất ra dáng, hôm nay Mai thị không câu nệ nàng nữa, không cho nàng làm việc.

Trong lúc nhất thời, sân nhỏ toàn tiếng kêu khanh khách xì xào.

“Nguyệt Nhi, đang cho gà ăn à, gần đây càng ngày càng chịu khó hiểu chuyện, nữ hài tử phải như vậy mới đúng chứ.” Hồ thị tươi cười, khi đối mặt với Lư Kiều Nguyệt, cho tới bây giờ bà ta đều là một Đại bá mẫu hiền lành yêu thương nàng.

Lư Kiều Nguyệt hơi sững sờ, liễm liễm mí mắt, gọi một tiếng Đại bá mẫu.

Hồ thị đi tới, móc trong túi quần ra một cái bọc giấy đưa cho nàng.

“Này, Đại bá mẫu mua bánh ngọt, cầm về phòng mà ăn.”

Lư Kiều Nguyệt thả bồn thức ăn cho gà xuống, xoa xoa tay vào tạp dề, “Đại bá mẫu, đừng làm như thế, người cầm về cho tiểu Nữu Nữu ăn đi. Cháu không còn nhỏ nữa, sao có thể tham ăn như con nít chứ.” Tiểu Nữu Nữu là con gái con trai trưởng Lư Quảng Nhân đại phòng, cháu gái ruột Hồ thị, năm nay mới hai tuổi, cũng là cháu duy nhất của đại phòng.

Hồ thị cười ha hả, một tay nhét bọc giấy vào trong tay Lư Kiều Nguyệt.

“Được rồi, cho dù cháu trưởng thành, trong mắt Đại bá mẫu vẫn là Nguyệt Nhi nho nhỏ đáng yêu. Nào, cầm đi, chớ khách khí cùng Đại bá mẫu.”

Bởi vì chuyện hai mẫu ruộng, Lư Kiều Nguyệt mặc dù không có chứng cớ xác thực chứng minh Hồ thị ở trong đó làm cái gì, nhưng khi đối mặt với nàng, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít có chút khác thường, cũng làm cho nàng không thể nào thân mật với Hồ thị giống như trước kia. Chỉ là không thể mặt lạnh ra ngoài được, cho nên ra vẻ xấu hổ.

Người xấu hổ rồi, không khỏi sẽ cảm thấy câu thúc, cũng bởi vậy Lư Kiều Nguyệt cầm lấy bọc giấy trong tay, cầm không phải, không cầm cũng không phải.

Hồ thị nghi hoặc nhìn nàng một cái: “Sao vậy, vẫn khách khí với Đại bá mẫu sao?”

Lư Kiều Nguyệt lắc đầu, đang định nói thì bên cạnh truyền đến tiếng nói.

“Đại bá mẫu, ngươi mua bánh ngọt đừng chỉ biết tới Kiều Nguyệt thôi chứ, Lục Lang nhà ta còn ở chỗ này nhìn đây này, ngươi cũng đừng nói chỉ mua một gói thôi.”

Là tam thẩm Kiều thị của Lư Kiều Nguyệt.

Bà ta có khuôn mặt trứng ngỗng, mắt hạnh mày liễu, tướng mạo không tệ, chỉ là thần sắc phá hủy phần mỹ cảm trên mặt. Lúc này bà ta ôm Lục Lang năm tuổi, đứng trước cửa tam phòng, xéo mắt nhìn qua đây.

“Lục Lang, hỏi đại bá mẫu con lấy bánh ngọt ăn đi.”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 18



Miệng nói xong, Kiều thị để Lục Lang xuống, Lục Lang cũng thật sự chạy tới, mở miệng một tiếng ta muốn ăn bánh ngọt.

Đứa bé nam năm tuổi, là lúc căm mèo ghét chó. Thực tế Lục Lang xưa nay bị Kiều thị nuôi thành bá đạo, thấy Hồ thị không lấy bánh ngọt cho mình, ôm chân túm kéo xiêm y của bà.

Hồ thị sắc mặt khó coi. Bà đúng là chỉ mua một gói, Nữu Nữu nhà mình còn không được, chỉ cho Lư Kiều Nguyệt.

Lư Kiều Nguyệt không phải mù lòa, đương nhiên nhìn ra trên mặt Hồ thị khó xử. Vốn nàng không muốn lấy gói bánh ngọt này, là Hồ thị cứng rắn cho nàng, đã như vầy, nàng dứt khoát cho Lục Lang. Vì vậy liền kéo Lục Lang đi qua, cúi người dỗ: “Lục Lang, nghe lời nha, không khóc, cái này cho đệ nè.”

Lục Lang nhận lấy, cũng nói tiếng cảm ơn Lư Kiều Nguyệt, rồi chạy tới bên cạnh Kiều thị. Hắn xé giấy bọc ra, lấy bánh ngọt bên trong ăn. Ăn như hổ đói, vụn bánh ngọt dính đầy mặt mũi.

Bên này Lư Kiều Nguyệt đứng thẳng dậy, ngại ngùng cười với Hồ thị, “Đã Lục Lang muốn ăn, vậy cho nó ăn đi, cháu làm tỷ tỷ, không thể tranh giành đồ ăn với đệ đệ được.”

Hồ thị gật đầu không nói gì. Bà biết rõ Lư Kiều Nguyệt làm vậy là giải vây cho bà, Kiều thị là thứ không biết xấu hổ, dưỡng con thành quỷ đói như thế.

Kiều thị lại không hề có bộ dáng thẹn thùng, ngược lại khen Lư Kiều Nguyệt: “Vẫn là Nguyệt Nhi nhà chúng hào phóng, không nhỏ mọn với đệ đệ một chút nào, không giống một số người —— ”

Bà kéo dài âm điệu, khẩu khí trào phúng.

Hồ thị mặc kệ bà ta, quay người đi.

Mâu thuẫn giữa các trưởng bối với nhau, không phải Lư Kiều Nguyệt có thể trộn vào được, thấy Đại bá mẫu đi rồi, nàng cũng vội vàng bưng bồn thức ăn cho gà đi.

Nào biết lại bị Kiều thị gọi lại.

Nàng nghi hoặc quay đầu lại nhìn, Kiều thị chớp mắt vài cái với nàng, nhỏ giọng nói: “Tam thẩm thấy cháu là đứa bé ngoan, đối xử với Lục Lang không tệ, là người dễ nói chuyện. Đừng nhìn có một số người người hòa khí, kì thực trong lòng có nhiều quỷ quái lắm, tin bà ta, về sau gặp nạn là chính mình đấy.”

Lư Kiều Nguyệt hơi sững sờ.

Kiều thị cho rằng nàng nghe không hiểu, lại nói: “Vô sự mà ân cần, không phải gian sảo tức là đạo chích. Bà ta từ trước đến nay đối với ai cũng tốt, đối với ai cũng hòa khí, nhưng ai có thể kiếm được cái gì của bà ta?” Bà giơ tay lên, làm ra một cái động tác véo ngón tay với Lư Kiều Nguyệt, “Đều là giả dối, keo kiệt lắm! Trong nhà con cháu nhiều như vậy, vậy mà chỉ mua một gói bánh ngọt, không cho ai cả, chỉ cho cháu, chẳng lẽ cháu còn được lòng bà ta hơn cả tiểu Nữu Nữu?”

Sau khi nói xong, Kiều thị không xen vào Lư Kiều Nguyệt có hiểu hay không nữa, dắt cuống họng mắng lên: “Kiều Hạnh, ngươi chết rồi hả? Không thấy đệ đệ của ngươi bị bánh ngọt dính hết vào mặt rồi hả…”

Không thể không nói, Kiều thị này tuy có hơi cãi bướng nhưng nói ra lời này thì có ba phần đạo lý.

Nghiêm túc mà nói, Hồ thị xác thực tốt với Nhị phòng, xưa nay thân cận nhiệt tình. Đối với Tam phòng cũng là như thế, nhưng chưa bao giờ cho người khác chút gì cả.

Từ nhỏ, Hồ thị thỉnh thoảng dăm ba bữa sẽ mua điểm tâm hay đồ ăn vặt cho Lư Kiều Nguyệt, không cho ai, chỉ cho Lư Kiều Nguyệt. Thực tế trong khoảng thời gian này, hành động này càng nhiều hơn.

Rất nhiều thứ là chưa nghĩ tới thôi, một khi suy nghĩ, sẽ nghĩ được ra rất nhiều thứ.

Lư Kiều Nguyệt cầm chậu thức ăn cho gà đặt cạnh ổ gà, lại dùng chậu múc ít nước, rửa sạch tay, bên tai vẫn còn nghe thấy được tiếng tam thẩm Kiều thị mắng chửi Lư Kiều Hạnh.

Tam thẩm Kiều thị này thật khó nhận xét, nhìn vào hành vi ngày thường của bà ta, đều khiến người ta cảm thấy bà ta là người không phân biệt phải trái, là người rất càn quấy, trong nhà này có rất nhiều người không hoan nghênh bà ta. Nhưng nhìn vào hành động hôm nay của bà ta, lại làm người ta có cảm giác mơ hồ tốt lên.

Lư Kiều Nguyệt hoảng hốt nhớ về đời trước tam thẩm tựa hồ cũng nói với nàng như vậy, chỉ tiếc lúc ấy nàng nghe không để vào trong lòng, ngược lại còn cho rằng tam thẩm vì không ưa mẹ nàng mà nói xúi giục nàng.

Lư Kiều Nguyệt đứng trong vườn rau xanh rất lâu, đổ chậu nước vừa rửa vào trong vườn, quay người về Nhị phòng. Vào nhà thì thấy Đại bá mẫu đang ngồi ở trong nhà chính nói chuyện với mẹ nàng. Lư Kiều Nguyệt mấp máy khóe miệng, mở miệng lên tiếng chào hỏi, ngồi xuống bên người Mai thị.

Nếu là Lư Kiều Nguyệt trước đây, nàng sẽ hiểu chuyện tránh đi, tiểu bối nghe trưởng bối nói chuyện luôn không tốt, từ nhỏ bà ngoại nàng, mẹ nàng đều dạy bảo nàng như vậy. Nhưng lần này Lư Kiều Nguyệt không muốn đi, nàng muốn biết đến cùng Đại bá mẫu nói gì với mẹ.

Vừa thấy Lư Kiều Nguyệt đi vào, Hồ thị và Mai thị dừng nói chuyện. Lúc này thấy Lư Kiều Nguyệt ngồi xuống, lời nói dĩ nhiên là nói không được nữa.

Bầu không khí trở nên lúng túng…, Mai thị đang định nói con gái thì Hồ thị đứng lên, cười nói với bà: “Nhị thẩm, ta đi trước. Chuyện lúc trước ta nói ngươi để ý một chút, dù gì ta vẫn quan tâm tới con cháu nhà mình.”

Mai thị cau mày, nhẹ gật đầu, “Vậy đại tẩu đi thong thả.”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 19



Đợi Hồ thị đi rồi, Lư Kiều Nguyệt giả bộ tùy ý hỏi thăm: “Mẹ à, Đại bá mẫu nói gì với người vậy?”

Mai thị tỉnh táo lại, liếc nhìn con gái: “Con đó, hỏi cái này làm gì?” Đi ra ngoài thu quần áo lại, thấy bà như vậy, chắc là đầy bụng tâm sự.

Lư Kiều Nguyệt mấp máy miệng hỏi: “Chuyện hai mẫu ruộng kia sao?”

Mai thị sững sờ, ngừng động tác trong tay, giật mình ngẩng đầu nhìn con gái.

“Nguyệt Nhi, làm sao con biết chuyện này?”

Chuyện Đỗ gia muốn hai mẫu đất, Mai thị dặn đi dặn lại chồng mình, không thể nói cho con gái, sợ con gái phiền lòng.

“Con nghe thấy mẹ nói chuyện này với cha.” Lư Kiều Nguyệt mặt mày buông xuống, nhỏ giọng nói.

Mai thị không nói gì, Lư Kiều Nguyệt cho rằng mẹ tức giận nàng nghe lén cha mẹ nói chuyện, vội vàng nói: “Con vô tình nghe thấy thôi ạ. Mẹ à, tiền bạc nhà mình không dư dả, đại ca còn phải thành thân, hay là lui hôn sự với Đỗ gia đi ạ.”

Đây là lần đầu tiên của cả hai đời Lư Kiều Nguyệt đưa ra dị nghị đối với hôn sự của mình.

Nàng cũng giống như bao thiếu nữ khác, từ nhỏ tiếp nhận giáo điều ở nhà tòng phụ xuất giá tòng phu. Tuy nói nhà nông không nghiêm khắc với những yêu cầu này, nhưng bình thường cô nương đứng đắn ngoan ngoãn sẽ không xen vào chuyện hôn nhân của mình, cùng lắm chỉ là khi cha mẹ hỏi một câu có đồng ý hay không, cúi đầu xấu hổ rụt rè nói một câu ‘Đều nghe cha mẹ’.

Kỳ thật không phải do ngươi không muốn, cha mẹ đã đến hỏi trước mặt con gái mình, chứng tỏ chuyện đã coi như bàn xong, ngươi có thể nói không muốn sao? Dù cho ngươi không muốn, người trong nhà cũng sẽ có vô số lí do thoái thác và lý do thuyết phục ngươi đồng ý.

Thực tế Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ được bà ngoại Liễu thị dạy dỗ lớn lên, Liễu thị là người phương nam, người phương nam chú trọng giáo dưỡng con gái hơn so với người phương bắc, cho nên mới nuôi được ra một Lư Kiều Nguyệt dịu dàng hiền thục.

Là vì cảnh ngộ đời trước gặp phải, Lư Kiều Nguyệt mới dám thổi phồng dũng khí nói lời này, nếu là nàng đời trước, tuyệt đối không dám đâu.

Quả nhiên, Mai thị đã quen nhìn con gái hiền thục, không để vào tai lời của nàng.

“Việc này con đừng xen vào, con nít con nôi quan tâm việc này làm gì.”

“Mẹ ”

“Được rồi được rồi, con yên tâm, mẹ chắc chắn làm thỏa đáng cho con.”

Nghe mẹ nói vậy, trong lòng Lư Kiều Nguyệt trầm xuống, xem ra mẹ nàng đã quyết định rồi.

Trong lòng không khỏi nóng nảy, vội nói: “Mẹ à, con không muốn gả tới Đỗ gia.”

Lời ra khỏi miệng, nàng không dám nhìn Mai thị, nàng biết rõ lời này một khi nói ra miệng, mẹ nàng nhất định sẽ răn dạy nàng.

Mai thị giật mình: “Làm sao vậy? Lúc trước không phải con đã đồng ý việc này rồi sao?”

Cũng nói là lúc trước rồi mà, không phải bây giờ nha! Lúc trước nàng không ngờ được sẽ có cảnh sau đó, cha mẹ nàng cũng không ngờ tới, nếu không phải đã trải qua đời trước, Lư Kiều Nguyệt tất nhiên sẽ không nói câu không gả tới Đỗ gia…, đáng tiếc lúc này không phải là lúc trước.

“Nói tóm lại, con không muốn gả tới Đỗ gia.” Lư Kiều Nguyệt cúi thấp đầu, nhỏ giọng cố chấp nói ra.

Mai thị hiểu rõ tính cách con gái mình, cho nên không cho rằng con gái mình nói giỡn chơi. Bà nghĩ trước nay tính cách con gái mình dịu dàng, có hơi nhát gan, không răn dạy con nghiêm khắc như thường ngày, mà là sửa sang lại biểu lộ trên mặt, nghiêm túc nhìn con gái.

“Vậy con nói xem, tại sao đột nhiên không muốn gả tới Đỗ gia?”

Lư Kiều Nguyệt sững sờ, vội nói: “Không…không có đạo lý nhà trai đòi đồ cưới nhà gái cả.”

Mai thị thở dài một hơi, rất chân thành trả lời con gái: “Xác thực không có đạo lý nhà trai đòi đồ cưới của nhà gái, nhưng đây không phải là bởi vì gia cảnh Đỗ gia không tốt sao. Năm trước, Đỗ thẩm tử con nhiễm bệnh, bán nốt hai mẫu ruộng cuối cùng của nhà đi, chỉ sợ hôm nay sinh kế đã thành vấn đề rồi. Mẹ cũng đã từng phẫn nộ vì chuyện này, cảm thấy Đỗ gia khác người. Nhưng nghĩ lại nếu con gả tới nhà họ, với tình huống của nhà đó, mẹ đau lòng cho con về sau phải sống thế nào. Nếu nói sau này phụ cấp cho con, không bằng trước khi thành thân làm hào phóng một chút, bởi vậy, cũng cho con thêm thể diện.”
 
Back
Top Bottom