Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê

Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 40



Trong ba đứa con trai, lão Đại lão Nhị đều làm đến nơi đến chốn, duy chỉ có lão Tam này là thứ hết ăn lại nằm, vợ của lão Tam cũng là kẻ không bớt lo. Hôm nay là lão còn sống, còn có thể một bên hỗ trợ nhìn xem, ngày nào đó lão chết đí, mấy khẩu nhà lão Tam đoán chừng cơm cũng không có mà ăn.

Lư lão hán rất hiểu nên mới đè nặng không cho ở riêng. Không chia nhà mấy đứa con trai còn giúp đỡ lẫn nha, cũng có thể chống đỡ qua ngày.

“Con chỉ biết oán ta không cho các con ở riêng, cũng không nghĩ lại xem con và vợ con lười biếng thế kia, ở riêng ra các con đến cơm cũng không có mà ăn đâu…”

Nhìn xem mặt con trai tràn đầy thần sắc không kiên nhẫn, Lư lão hán tận tình khuyên bảo, càng nói càng thương tâm.

Thấy vậy, Lư Minh Hải vội vàng đá Lư Minh Sơn một cái, còn liếc hắn ra hiệu nữa. Lư Minh Xuyên cũng bất mãn nhìn chằm chằm hắn.

Lư Minh Sơn bĩu môi, không nói gì, cuối cùng vẫn thu thần sắc không cho là đúng trở về.

Lư lão hán không phải mù lòa, tất nhiên là thấy được một màn này, tức giận chỉ vào mũi Lư Minh Sơn, mắng: “Ta cho con biết, sớm bỏ cái tâm tư này đi cho ta. Muốn chia nhà, có thể, trừ phi ta chết!”

Nói xong quay đầu đi luôn.

Lư Minh Sơn ở sau lưng bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì lo lắng ta không có cơm ăn, ta cũng đã làm cha rồi, chẳng lẽ cuộc sống của mình còn không qua nổi chắc?! Nói trắng ra là, chỉ là muốn kéo cả nhà bồi tiền thuốc cho người kia…”

Lư lão hán chưa đi xa, tất nhiên đã nghe được lời này, lưng hơi còng cứng đờ, quay mặt lại không dám tin nhìn nhi tử, trong mắt già nua tràn đầy thương tâm.

Lư Minh Hải sốt ruột vỗ mạnh một cái vào bả vai Lư Minh Sơn: “Lão Tam, đệ nói cái gì đó!”

“Cha, người đừng nghe lão Tam, nó xưa nay là kẻ miệng không có cửa, nói chuyện không biết nghĩ.” Lư Minh Xuyên vội vàng giải thích.

Lư Minh Sơn cương mặt hô lên: “Đại ca nhị ca, chẳng lẽ ta nói sai rồi…”

Lư lão hán run run cánh tay chỉ về phía hắn: “Giỏi, thì ra ngươi nghĩ như vậy, nó là em gái ruột của ngươi đấy!”

Vừa nói xong, Lư lão hán lệ rơi giàn dụa.

Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải thấy vậy đều nóng nảy.

“Lão Tam, mau xin lỗi cha đi!”

Lư Minh Hải đá một cái, “Nói đệ đấy, nói lung tung cái gì, không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại!”

Nói cho cùng Lư Minh Sơn không phải là người đại gian đại ác gì, thấy đã chọc giận tới hai huynh trưởng, lại khiến cha thương tâm khổ sở, trong lòng không khỏi có chút áy náy.

“Cha, con sai rồi, trong lòng con không nghĩ như vậy đâu. Chỉ tại buổi sáng ngủ không ngon, lại bị người gọi dậy làm việc…” Lư Minh Sơn nói lắp ba lắp bắp.

Lư lão hán lau nước mắt, lại tập tễnh đi về phía trước.

“Ngươi trưởng thành, cha không quản nổi ngươi…”

Lư Minh Xuyên vội vàng đuổi theo.

Lư Minh Hải đứng tại nguyên chỗ, trừng mắt nhìn Lư Minh Sơn: “Lần sau nói chuyện tỉnh táo chút, cũng là người làm cha rồi, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, chẳng lẽ đệ không biết sao?”

“Nhị ca…”

Lư Minh Sơn thần sắc ấp úng, so với đại ca chất phác trung thực, hắn càng sợ nhị ca hơn. Hắn khi còn bé mỗi lần gây họa, nhị ca sẽ đánh đấm hắn, đánh hắn đau toàn thân.

“Được rồi, đi về nhà thôi, về nhà thì đi xin lỗi cha. Đều là người một nhà, cha sẽ không trách đệ.” Lư Minh Hải cảm thán nói.

Lư Minh Sơn gánh thùng phân, thần sắc ỉu xìu đi theo phía sau hắn.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 41



Trời dần dần sáng rõ, người Lư gia lần lượt dậy.

Bên trong phòng chính, Thôi thị đã dậy từ sớm, bà lo lắng tiểu nữ nhi mấy ngày nay tinh thần không tốt, từ lúc lão đầu tử đi ra ngoài, mặt còn chưa rửa đã đi tới phòng con gái.

Thôi thị nhìn sắc trời bên ngoài, quan sát lúc này hẳn là điểm tâm đã làm xong rồi, đang định đánh thức con gái dậy, thì nghe thấy trong nội viện truyền đến một tràng tiếng mắng chửi.

“… Hai đứa các ngươi là quỷ đòi nợ ông trời đưa tới, bảo các ngươi trông coi Lục Lang, làm sao lại để nó tiểu trên giường gạch, các người nói đi, các ngươi làm được cái gì…”

Tây sương, Kiều thị đang ngồi ở trong phòng chửi ầm lên.

Ngoài phòng, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh lạnh run co lại đứng ở một chỗ, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

“Tỷ…”

Lư Kiều Nga kéo quần áo Lư Kiều Hạnh, thần sắc e ngại.

Lư Kiều Hạnh giống như trấn an vỗ vỗ tay nàng: “Không có chuyện gì, bà nội và hai bá mẫu đều ở nhà, bà ấy sẽ không làm gì chúng ta đâu.”

Kỳ thật việc này là Lư Kiều Hạnh làm liên lụy tới muội muội.

Kiều thị là kẻ lười, bà yêu quý Lục Lang, nhưng trong đêm lại ngại Lục Lang khóc rống phiền, không ôm hắn ngủ, luôn ném con trai cho hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh. Mà Lục Lang năm nay đã năm tuổi rồi, lại còn có cái tật xấu hay đái dầm, mỗi lần ngủ say sẽ lại tiểu trên giường gạch.

Vốn là buổi sáng mỗi ngày Lư Kiều Hạnh phụ trách đánh thức Lục Lang, để nó đi tiểu xong mới ôm nó vào ngủ tiếp. Nào biết tối hôm qua nàng ngủ muộn, buổi sáng ngủ quên, đến khi tỉnh lại, Lục Lang đã tiểu trên giường gạch rồi.

Nàng tất nhiên là muốn ‘Hủy thi diệt tích “, vốn quần áo đệm chăn của Tam phòng cho tới bây giờ đều là nàng cùng muội muội giặt rửa, mẹ nàng chưa bao giờ sờ chạm. Đáng tiếc tấm đệm ga giường dự phòng đều đặt ở trong phòng Kiều thị và Lư Minh Sơn, không có cái gì để đổi, tính toán của nàng đương nhiên thất bại.

Đến khi Kiều thị thức dậy tới ôm nhi tử, đương nhiên phát hiện Lục Lang tiểu trên giường gạch. Bà ta không nỡ mắng nhi tử bảo bối, vì vậy tỷ muội Lư Kiều Hạnh gặp xui.

Phòng chính cách tây sương gần, Thôi thị ngồi trong phòng nghe được mà đau đầu.

Thấy con gái vừa tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt nhíu Lưng mày, bà nói: “Con dậy rửa mặt đi, điểm tâm Nhị tẩu con đã làm xong rồi, đợi một lát mẹ bưng tới cho con. Ta đi xem Tam tẩu con, mỗi ngày không phải đánh gà thì là mắng chó, không chê ầm ĩ…”

Thôi thị ra khỏi phòng Lư Quế Lệ, xốc rèm cửa nhà chính lên, đứng dưới mái hiên lớn tiếng trách mắng: “Kiều thị ngươi mỗi ngày không làm ầm ĩ một phen thì khó chịu đúng không? Ngươi mắng Hạnh Nhi và Nga Nhi, sao không nhìn lại chính mình! Chính mình không muốn rút gân, ném nhi tử cho hai đứa trẻ con, ngươi xem có người mẹ nào như ngươi không…”

Kiều thị một tay ôm Lục Lang, một tay xốc rèm cửa đi tới.

Tóc và quần áo của bà ta hơi lộn xộn, xem ra là buổi sáng chưa kịp chải đầu thu dọn.

Thần sắc bà ta hơi uất ức, nhưng trong miệng lại không cam lòng yếu thế trả lời: “Mẹ, con dâu có đến mức kém như người nói không? Ban ngày con phải trông Lục Lang, mệt mỏi vô cùng, buổi tối mới đặt Lục Lang ở phòng chúng nó. Nhưng hai đứa chúng nó chỉ lo mình ngủ, mặc kệ Lục Lang, để nó ngâm mình trong bãi nước tiểu, mẹ xem, mông Lục Lang bị ngâm đỏ lên rồi.”

Bà ta vừa nói xong vừa vạch mông Lục Lang dưới cái quần yếm ra. Lục Lang hiện tại đã năm tuổi rồi, còn mặc quần yếm, cũng tại Kiều thị chiều quen.

Thôi thị giấu chán ghét ở đáy mắt, cau mày, liên tục khoát tay: “Được rồi được rồi, còn không tranh thủ thời gian thay y phục cho Lục Lang đi, tránh để đứa bé bị lạnh lại thành bệnh, ngươi lại phải oán trách người khác!”

Kiều thị bỉu môi, vẻ mặt uất ức, uốn éo đi về phía hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh, mặt mũi tràn đầy tàn khốc: “Còn không mau thay y phục cho đệ đệ của ngươi đi!”

Hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh không dám nhiều lời, vội vàng tiếp nhận Lục Lang trong tay Kiều thị ôm vào phòng.

Trong nhà bếp, hai mẹ con Mai thị vừa làm xong cơm sáng, thu hết mọi chuyện vào trong mắt.

Mai thị thở dài một hơi nói: “Hạnh nhi cùng Nga nhi thật đáng thương, lại có người mẹ như thế.”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 42



Nghe mẹ mình nói như vậy, Lư Kiều Nguyệt không nói gì.

Cho dù Kiều thị không đúng, dù sao cũng là trưởng bối, Mai thị có thể mở miệng chỉ trích, nàng thì không thể.

Mai thị cũng ý thức được không nên nói cùng con gái loại lời này, tức thì sửa sang lại biểu hiện trên mặt, nói: “Ra mồ hôi tướt đẫm người rồi, mẹ xách nước về phòng cho con rửa. Cha con còn chưa trở lại, điểm tâm còn phải chờ một lát nữa mới được ăn.” Mai thị biết xưa nay con gái yêu thích sạch sẽ.

Nào biết Lư Kiều Nguyệt lại lắc đầu, “Con đợi lát nữa lau cũng được ạ, đừng phiền toái như vậy.”

“Trên bếp nhỏ có nước nóng, không mất công gì đâu. Đi đi, mẹ xách nước về phòng cho con.”

Lư Kiều Nguyệt đành phải gật đầu.

Hai mẹ con vừa nói chuyện, vừa xách nước đi ra khỏi nhà bếp. Lúc đi ngang qua tây sương, vừa vặn gặp Lư Kiều Hạnh bưng chậu gỗ đi ra, trong chậu để tấm đệm và quần áo bị Lục Lang làm bẩn, đựng đầy một cái chậu lớn.

Lư Kiều Hạnh nhỏ hơn Lư Kiều Nguyệt một tuổi, vốn ngày thường gầy gò, một cái chậu quần áo to, làm lộ ra cánh tay mảnh gầy, thật làm cho người lo lắng cánh tay của nàng sẽ bị gãy đi. Lư Kiều Nguyệt chỉ nhìn nàng một cái rồi dời ánh mắt, không phát hiện Lư Kiều Hạnh nửa buông mí mắt trừng nàng. Nàng không nhìn thấy, nhưng Mai thị ở bên cạnh lại nhìn thấy.

Cho nên nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Mai thị là người nhiệt tình, hai tỷ muội Lư Kiều Hạnh lại là cháu gái ruột, với tính cách của bà là tuyệt đối sẽ không chứng kiến hai người bị chửi mà không lên tiếng. Nhưng băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, Kiều thị là thứ tính cách càn quấy, cũng nhìn thấy được Lư Kiều Hạnh là kẻ không tốt lành gì, Mai thị đương nhiên sẽ không lãng phí lòng nhiệt tình của mình.

“Con ít qua lại với nó thôi, nếu nhàm chán thì đi tìm Quế Nha chơi.” Quế Nha là bạn chơi từ nhỏ của Lư Kiều Nguyệt, mà ‘nó’ kia, đương nhiên là chỉ Lư Kiều Hạnh.

Mai thị nhìn ra được Lư Kiều Hạnh là đứa tâm tư bất chính, đương nhiên không muốn con gái mình chơi thân thiết với nó.

Lư Kiều Nguyệt gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

Lư Kiều Hạnh nhìn hai mẹ con đi qua Tam phòng, trong mắt hiện lên một vòng phẫn hận.

Vì sao, vì sao mẹ của nàng như vậy, mà Lư Kiều Nguyệt lại có người mẹ tốt như vậy?!

Kỳ thật không có người biết lúc Lư Kiều Hạnh còn nhỏ, nàng từng ý nghĩ ‘Giá như Nhị bá mẫu là mẹ của nàng, vậy thì tốt quá’, chỉ tiếc loại ý nghĩ này theo nàng dần dần lớn lên, lại chuyển biến thành một loại ghen ghét.

Một loại cầu mà không được, ghen ghét muốn hủy đi.

Lúc này Lư Quế Lệ từ trong phòng chính đi ra, đứng vịn ở khuông cửa. Thôi thị vội vàng đi tới, sờ lên tay của nàng, tràn đầy ân cần dìu nàng trở về phòng mặc thêm áo.

Lư Quế Lệ năm nay mười lăm, là con út của Lư lão hán và Thôi thị, từ nhỏ thể yếu. Thân thể nàng ta yếu đuối không giống Lư Kiều Nguyệt, Lư Kiều Nguyệt là ngoài ý muốn sinh non, cộng thêm không có sữa uống tạo thành thân thể yếu ớt, mà Lư Quế Lệ thì từ trong bụng mẹ đã mắc bệnh.

Nhiều năm nay nàng ấy uống thuốc còn nhiều hơn cả ăn cơm. Kì thật Lư Minh Sơn nói không sai, Lư lão hán sở dĩ đè nặng một mực không cho ở riêng, một nguyên nhân là vì lo lắng cho hai vợ chồng Tam phòng sống khổ, một nguyên nhân khác là vì Lư Quế Lệ.

Thân thể Lư Quế Lệ sống dựa vào thuốc, nếu chia nhà ra, không có người phân chia gánh chịu tiền thuốc cho nàng. Với gia cảnh trước mắt của Lư gia, trong nhà ruộng đồng không ít, mấy đứa con trai đều có nghề nghiệp, các cháu cũng có đứa kiếm được tiền rồi, theo lý thuyết thì cuộc sống phải khá giả mới phải. Nhưng vì Lư Quế Lệ, cuộc sống của Lư gia chẳng hề khá giá hơn những gia đình bình thường khác trong thôn.

“Mẹ à, lát nữa con mặc, con tìm Hạnh nhi nói chuyện đã.” Lư Quế Lệ vừa nói với Thôi thị, vừa nhìn về phía Lư Kiều Hạnh.

“Tiểu cô…”

Lư Quế Lệ gật đầu, liếc nhìn cái chậu trong tay Lư Kiều Hạnh, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Cái kia lát nữa giặt, cháu tới trò chuyện với ta đã.”

“Việc này ——” Lư Kiều Hạnh nhìn nhìn đối phương, lại ngó ngó chiếc chậu trong tay, sắc mặt rối rắm.

“Không sao đâu, cháu tới nói chuyện với ta, mẹ cháu sẽ không nói gì đâu.” Lư Quế Lệ cam đoan nói. Tam tẩu Kiều thị xác thực người ưa thích càn quấy, nhưng bên trên còn có mẹ nàng đè áp, cho nên Lư Quế Lệ không sợ Kiều thị.

Thấy Lư Kiều Hạnh vẫn đứng bất động, nàng nhìn về phía Thôi thị: “Mẹ ơi—— ”

Thôi thị bất đắc dĩ cười nói: “Hạnh nha đầu, cháu vào nhà nói chuyện với tiểu cô đi.”

Lư Kiều Hạnh thấy vậy mới buông chậu trong tay xuống, cùng tiểu cô vào phòng.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 43



Phòng trên là ba gian nhà ngói lớn, ở giữa là nhà chính, gian phía đông là gian phòng của Lư lão hán và Thôi thị, gian phía tây Lư Quế Lệ ở.

Hai người vào phòng, Lư Quế Lệ vội vàng đi đóng cửa, kéo Lư Kiều Hạnh ngồi xuống giường.

“Có tin tức không?” Nàng vội vàng hỏi thăm.

Lư Kiều Hạnh hơi sững sờ, ánh mắt lóe lóe, không nói gì.

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ cháu không nghe được tin tức gì, biết Đỗ Liêm lúc nào đến nhà chúng ta sao?” Thấy chất nữ không nói lời nào, Lư Quế Lệ không khỏi nóng nảy.

Lư Kiều Hạnh và Lư Quế Lệ có một bí mật.

Bí mật này là Đỗ Liêm.

Lư Kiều Hạnh một lần ngoài ý muốn mới phát hiện tiểu cô Lư Quế Lệ, lại cũng tồn tâm tư với Đỗ Liêm giống như nàng.

Mới đầu Lư Kiều Hạnh không dám tin, tất cả mọi người đều biết Lư Quế Lệ là cái ấm sắc thuốc, người Lư gia càng không dám hy vọng xa vời có thể gả nàng ra ngoài. Thử hỏi nhà ai sẽ lấy một cái ấm sắc thuốc vào cửa, đây không phải là cưới vợ về, mà là cưới cái tổ tông về nhà! Liền Lư lão hán và Thôi thị thương nàng như vậy, cũng không nhúc nhích loại tâm tư này, chỉ nuôi nấng con gái vậy thôi, nếu có người lấy nàng đương nhiên tốt, nếu không có thì vẫn nuôi trong nhà. Mà Lư Quế Lệ vừa mười lăm tuổi, cũng chưa hề thấy có ai tới nhà đề thân.

Tất cả mọi người theo quán tính nghĩ như vậy rồi, dĩ nhiên là không để mắt đến tâm tư của nàng. Kỳ thật ngẫm lại cũng phải, nào có thiếu nữ không có xuân, huống chi là thiếu nữ ốm yếu Lư Quế Lệ này chưa bao giờ ra khỏi cửa, chưa thấy nam nhân bên ngoài bao giờ. Nàng có tâm tư với Đỗ Liêm là chuyện có thể tưởng tượng được.

Lư Quế Lệ quá đơn thuần rồi, Lư Kiều Hạnh chỉ tùy tiện nói thoáng qua thôi, đã nhả tâm tư của mình lộ ra.

Sau khi thể hiện tâm tư ra ngoài, Lư Quế Lệ dứt khoát không che lấp nữa, chia sẻ tâm tư bí mật với cháu gái mình, thậm chí từ miệng Lư Kiều Hạnh thăm dò được không ít chuyện có liên quan tới Đỗ Liêm, cái này làm tâm tư của nàng càng hướng về Đỗ Liêm.

Lư Quế Lệ không thân cận với mấy đứa cháu gái, chỉ thân cận với Lư Kiều Hạnh thôi. Mượn hơi Lư Quế Lệ, Lư Kiều Hạnh trốn được không ít chỉ trích và đánh chửi của Kiều thị.

Lư Kiều Hạnh nhìn tiểu cô.

Bản thân Lư Quế Lệ kỳ thật rất tốt, ba huynh đệ Lư gia lớn lên đều không kém, Lư Quế Lệ đương nhiên cũng không kém chỗ nào. Chỉ là nàng từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, ngày thường chưa bao giờ đi ra ngoài, quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho nên toàn thân mang theo bệnh trạng trắng nhợt.

Nàng rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay hơi xanh, Lưng mi hình lá liễu, mắt xếch, chưa nói đã thở gấp, hơi có chút tư thái bệnh mỹ nhân.

Lư Kiều Hạnh rất hâm mộ Lư Quế Lệ.

Không vì cái khác, chỉ bởi vì địa vị đặc thù ở Lư gia của Lư Quế Lệ.

Lư Quế Lệ là con gái út của Lư lão hán và Thôi thị, mặc dù không coi là ngàn kiều trăm sủng, nhưng ngày thường người cả nhà che chở nàng toàn diện. Từ nhỏ Lư Kiều Hạnh chứng kiến tiểu cô được cha mẹ huynh trưởng che chở, không phải làm việc, không phải bị đánh, sống vô ưu vô lự.

Cơ hồ giống như Lư Kiều Nguyệt vậy.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 44



Lư Kiều Hạnh ghen ghét Lư Kiều Nguyệt ra mặt được, làm sao lại không ghen ghét ra mặt với Lư Quế Lệ, đơn giản là vì Lư Quế Lệ là tiểu cô của nàng, là trưởng bối, nàng lại cần mượn đối phương để tránh đánh chửi của Kiều thị, cho nên khi đối mặt với đối phương, tâm tư kia nàng tàng tương đối sâu mà thôi.

Đương nhiên, so đối đầu với Lư Kiều Nguyệt, khi nàng đối mặt với Lư Quế Lệ, còn có một tia cảm giác thương cảm.

Cho dù ngươi được trưởng bối trong nhà sủng ái, thì có thể làm thế nào đây? Đáng tiếc ngươi có một thân thể tàn tạ, ngay cả đại môn cũng không thể đi ra, Đỗ Liêm mà ngươi ngày nhớ đêm mong, cũng sắp đính hôn với Lư Kiều Nguyệt rồi.

Lư Kiều Hạnh nghĩ vậy.

“Hạnh nhi, Hạnh nhi…”

Lư Kiều Hạnh bỗng phục hồi tinh thần lại, thấy tiểu cô giơ tay quơ quơ trước mắt mình.

“Cháu làm sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao? Có phải Đỗ Liêm đã xảy ra chuyện gì không, thảo nào lâu rồi không thấy hắn đến nhà…”

Là Lư Quế Lệ suy nghĩ nhiều thôi, Đỗ Liêm gần đây sở dĩ rất ít đến Lư gia, không có gì hơn bởi vì việc học bận rộn, còn có nguyên nhân lớn nhất là bởi vì việc hôn nhân giữa hắn và Lư Kiều Nguyệt.

Thời gian này cần phải kiêng kị.

Bỗng chốc, một ý niệm đột nhiên hiển hiện trong đầu Lư Kiều Hạnh.

Nàng thu liễm biểu lộ trên vẻ mặt, hơi do dự nói: “Tiểu cô, có chuyện cháu không biết có nên nói với cô không…”

“Làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự là Đỗ Liêm đã xảy ra chuyện gì?”

Lư Quế Lệ ngạc nhiên nghi ngờ thở gấp, nàng đè nặng ngực đau đớn, cưỡng chế chính mình bỏ qua vẻ đau đớn này, nhìn thẳng tắp sang cháu gái.

Lư Kiều Hạnh vội vàng dịch người sang thuận khí, vừa nói: “Tiểu cô, người đừng vội, Đỗ Liêm không xảy ra chuyện gì, mà là…”

“Mà là cái gì!” Lư Quế Lệ gắt gao cầm lấy ống tay áo của nàng hỏi.

Lúc này bỗng dưng Thôi thị đẩy cửa ra đi vào.

“Nhị nha đầu, làm sao vậy?”

Thôi thị bưng một cái khay gỗ, trên khay gỗ để một chén cháo loãng, một đĩa đồ ăn cùng mấy chiếc bánh bột ngô, còn có một chén canh trứng gà. Canh trứng gà là chuẩn bị riêng cho Lư Quế Lệ, cháo loãng là cho Lư Kiều Hạnh.

Bởi vì Lư Kiều Hạnh có thể dỗ con gái vui vẻ, cho nên Thôi thị có vài phần yêu quý đứa cháu gái Lư Kiều Hạnh này, không ít lần khi Kiều thị đánh chửi Lư Kiều Hạnh, bà ra mặt ngăn lại. Chỉ tiếc Kiều thị hôm nay sinh ra con trai, lưng cũng cứng rắn, không sợ hãi Thôi thị như trước kia, đối với lời Thôi thị nói…, chỉ hờ hững lạnh lẽo. Nhưng đến cùng Thôi thị là mẹ chồng của bà ta, dù cho Kiều thị hung hăng càn quấy thế nào cũng phải cố kỵ một vài, bởi vậy gần đây Lư Kiều Hạnh khá khẩm hơn trước đây một chút.

Hai người bị hoảng sợ.

Lư Kiều Hạnh là vì chột dạ, Lư Quế Lệ là sợ mẹ mình nghe được lời vừa nói.

“Mẹ à, con không sao, con đang nói chuyện với Hạnh nhi đây này.” Lư Quế Lệ lắp bắp nói.

Thôi thị không sinh nghi, đặt khay gỗ trong tay xuống: “Ta bưng điểm tâm tới rồi, các ngươi ở trong phòng ăn đi. Hạnh nha đầu, trò chuyện tiểu cô nhiều một chút.” Tinh thần con gái mấy ngày nay rất không tốt, Thôi thị rất lo lắng.

Lư Kiều Hạnh bộ dạng rất nhu thuận, nói: “Cảm ơn nãi nãi, cháu sẽ trò chuyện với tiểu cô nhiều ạ.”

Thôi thị thoả mãn gật đầu đi ra ngoài.

Bên trong nhà chính, Kiều thị ngồi ở trước bàn đợi mẹ chồng về ăn cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nha đầu chết tiệt kia lại nhõng nhẽo.”

Lư Minh Sơn mới vừa từ ngoài đường về nhà đã nghe thấy như vậy, lúc này tâm tình đang không tốt. Nghe Kiều thị nói như thế, còn tưởng rằng bà ta đang nói tiểu muội, vội vàng nhìn trộm nhìn Lư lão hán ngồi ở chủ vị, quay đầu trách mắng: “Bà nương chết tiệt, ngươi đang nói ai vậy?!”
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 45



Kiều thị nghe vậy thì biết đã chồng mình hiểu lầm, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc.

Không phải hắn vẫn luôn e ngại tiểu muội làm liên lụy trong nhà sao, muốn chia nhà đấy thôi, ngày thường nàng nói không ít những lời mỉa mai châm chọc, đâu có thấy hắn nói cái gì, làm sao hôm nay lại trở mặt vậy.

Kiều thị sai Lư Kiều Hạnh đi giặt rửa quần áo và tấm đệm bị bẩn của Lục Lang, nào biết nha đầu chết tiệt kia mượn thế tiểu muội của chồng trộm lười. Mà việc này còn hại bà bị mẹ chồng khiển trách một chầu. Thôi thị đồng ý để Lư Kiều Hạnh đang định đi làm việc tới nói chuyện với con gái mình, đương nhiên phải thông báo Kiều thị một tiếng. Trong lòng bà ta chán ghét Kiều thị sáng sớm đã làm ầm ĩ, không khỏi mượn cớ này khiển trách bà ta một chầu.

Kiều thị tự dưng lại bị đánh giũa cho một trận, lúc này trong lòng đang phiền lắm, nghe chồng nói như vậy, căn bản không ngầm hiểu, còn tưởng rằng chồng đang nói dối, muốn đẩy bà ra nói.

Vì vậy bà ta liền biết thời biết thế bĩu môi, liếc mắt sang tây sương nói: “Còn có thể là ai đây, đương nhiên là tiểu cô đỉnh đỉnh tôn quý của nhà chúng ta kia.” Bà nhìn qua Lư lão hán, rất không khách khí nói: “Cha à, lão nhân gia người cũng đừng oán con dâu lắm miệng, cứ tiếp tục chiều chuộng tiểu cô như vậy, cũng không phải chuyện hay đâu. Nào có đạo lý một đại cô nương lại để cho mẹ ruột hầu hạ cơm nước…”

Lư Minh Sơn nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nghe Kiều thị ‘nói hươu nói vượn’.

Không đợi hắn mở miệng ngăn lại, chợt nghe được một thanh âm ‘Đông’ vang lên, Lư lão hán đá một cái vào ghế dưới mông lăn trên mặt đất, ngón tay run rẩy chỉ vào Lư Minh Sơn.

“Lão Tam, ngươi đây là muốn lão cha ngươi chết đi hả!”

“Lão đầu tử, làm sao vậy?”

Thôi thị vừa bước ra khỏi tây sương, cấp thiết đi tới.

“Bà hỏi đứa con ngoan của bà đi!” Lư lão hán vô cùng đau đớn nói.

Thôi thị nhìn theo tay Lư lão hán, “Lão Tam, làm sao con lại chọc giận cha con rồi?”

“Con, con…”

“Lão Tam, lời ta vừa nói đệ coi như gió thoảng bên tai hả?!” Lư Minh Hải cau mày trách mắng.

“Lão Tam, còn không mau xin lỗi cha mẹ!” Lư Minh Xuyên khó thở dậm chân một cái.

“Ta, ta có làm cái gì đâu? Làm sao lại nói ta, không liên quan tới ta mà!” Lư Minh Sơn có oán không có chỗ kêu, không khỏi giận chó đánh mèo đến đầu sỏ gây nên, hắn nghiêng đầu lại cho Kiều thị một cái tát, “Ngươi xú bà nương này nói cái gì đó! Muội muội lão tử là ngươi có thể nói sao!”

Kiều thị bị một tát choáng váng, trì độn một lúc sau mới nhào tới Lư Minh Sơn.

“Lư Minh Sơn ngươi giỏi lắm, ngươi dám đánh ta!”

Hai người không khỏi phân trần, tại chỗ giằng co.

Mai thị kéo con gái cách khá xa, chau mày, đáy mắt tràn đầy chán ghét.

Bà chẳng muốn miệt mài theo đuổi tìm hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dù sao cũng lại là đôi vợ chồng Tam phòng vì ở riêng làm thiêu thân. Cứ liên tục hôm nay, ngày mai làm ầm ĩ, đừng nói, bà cũng muốn ở riêng!

Những người Lư gia khác cũng có chung ý nghĩ với Mai thị, cũng cho rằng đây là đôi vợ chồng Tam phòng vì ở riêng gây ra. Cho nên nói không nên làm đứa trẻ chăn cừu lâu, nói thật ra không ai tin nữa.

Thật ra lúc này Lư Minh Sơn không hề có tâm tư ấy, chỉ tiếc không có người tin tưởng.

Cũng bởi vậy, tất cả mọi người nhìn hai người bọn họ giằng co, mà chẳng có ai đi lên can ngăn.

Vẫn là Lư Minh Xuyên làm đại ca, chứng kiến bộ dáng Lư lão hán vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn, xem chừng thời gian cũng không sớm, mới đi lên kéo Lư Minh Sơn ra, mà Hồ thị thì kéo Kiều thị.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 46



Đang lúc đôi vợ chồng đại ca đại tẩu định thể hiện chức trách, nói gì đó dạy bảo đôi vợ chồng Tam phòng, thì bên tây sương truyền đến tiếng thét chói hoảng sợ.

“Tiểu cô, tiểu cô, người làm sao vậy!”

Cả đám vội vàng vọt qua.

Sau khi thấy Thôi thị rời khỏi đây, Lư Quế Lệ vội vàng kéo Lư Kiều Hạnh hỏi chuyện.

Lư Kiều Hạnh ấp úng, chỉ là không nói, Lư Quế Lệ hổn hển, lại không biết nên ép hỏi như thế nào.

Lư Kiều Hạnh cảm thấy trêu đùa đã đủ rồi, mới làm ra bộ dáng không muốn nói thẳng cho đối phương biết.

Vừa lúc đó, hình như bên nhà chính đang bắt đầu làm ầm ĩ.

Lư Kiều Hạnh hiếu kỳ chuyện gì, nhưng Lư Quế Lệ không hề có tâm tình này.

“Hạnh nhi, cháu nói mau đi!”

Lư Kiều Hạnh liếc nhìn ra cửa mới nhỏ giọng nói: “Tiểu cô, cháu nói, người không nên gấp. Mọi chuyện không thể oán người khác, đều oán Lư Kiều Nguyệt kia là kẻ quyến rũ đấy.”

“Làm sao việc này lại có liên quan tới Nguyệt Nhi?”

Lư Quế Lệ mặc dù ngày thường không ra khỏi cửa phòng, nhưng cũng biết chất nữ Lư Kiều Nguyệt là đứa ít chuyện, chẳng lẽ là ——

Lư Kiều Hạnh gật đầu nhẹ với Lư Quế Lệ mặt mũi tràn đầy hồ nghi, giống như thương cảm nói: “Tiểu cô, cháu trong lúc vô tình biết được, Đại bá mẫu nói vun vào cho Nhị phòng cùng Đỗ gia, giống như hai nhà có ý định kết thân rồi.”

Nhị phòng chỉ có một con gái, mà Đỗ gia cũng chỉ có một con trai, ai cùng kết thân ai, còn phải nói gì nữa sao?

Lư Quế Lệ thở gấp một ngụm, sắc mặt trắng bệch, nàng nắm chặt tay Lư Kiều Hạnh.

“Hạnh nhi, cháu nói thật à.”

Lư Kiều Hạnh gật đầu.

Lư Quế Lệ lảo đảo con mắt rồi ngất lịm.

Lư Kiều Hạnh thấy vậy, trong lòng vừa tức vừa nóng nảy, thầm mắng Lư Quế Lệ một cái ma ốm bệnh liên tục, còn suốt ngày mong muốn những thứ không nên có, ngoài miệng vẫn lo lắng gọi người tới.

Đám người Lư lão hán tràn vào trong phòng, Thôi thị vừa thấy con gái hôn mê bất tỉnh nằm lệch trên giường gạch, vội vàng nhào tới.

“Nhị nha đầu, con làm sao vậy? Hạnh nhi, rốt cuộc cháu nói gì với tiểu cô vậy?”

Quả nhiên, một khi thấy nữ nhi của mình xảy ra chuyện, lập tức biến sắc với nàng.

Lư Kiều Hạnh trong nội tâm giễu cợt, trên mặt lại sợ hãi nói: “Nãi nãi, cháu không nói cái gì mà!”

Kiều thị vô duyên vô cớ bị đánh, lúc này cuối cùng cũng tìm được ra bè rồi, bà ta tiến lên một bước kéo Lư Kiều Hạnh, một cái tát đánh tới.

“Ngươi nha đầu chết tiệt này, ta bảo ngươi đừng chọc tiểu cô, ngươi không nghe, nó tinh quý lắm, là đỉnh đỉnh tinh quý của nhà chúng ta đấy, là ngươi có thể chọc sao…” Miệng mắng chửi, tay đổ ập xuống đánh.

Mai thị không nhìn được, khuyên nhủ: “Tam đệ muội, ngươi đánh hài tử làm cái gì.”

Kiều thị trở mình nói: “Ta đánh hài tử nhà ta, mắc mớ gì tới ngươi!”

Mai thị bị tức không nhẹ, trên mặt không nói, nhưng trong lòng lại mắng mình không nhớ dài, chuyện của Tam phòng không thể dính vào.

Lư lão hán sốt ruột trông con gái, lại thấy tức phụ lão Tam làm ầm ĩ không ngớt, mượn đánh hài tử mỉa mai tiểu nữ nhi, tức giận đến tay run lên.

“Cút, Kiều thị ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Kiều thị bĩu môi, ngừng động tác trong tay, dắt Lư Kiều Hạnh đi ra ngoài, vừa đi còn bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ai muốn ở lại chỗ này chứ!”

Lư lão hán lập tức bị tức ngã xuống.

“Lão Tam, ngươi bỏ nó cho ta!”

Lư Minh Sơn ngượng ngùng cười, vội nói: “Cha yên tâm, con đi trừng trị cái xú bà nương kia.” Vừa nói vừa đi ra ngoài.

Vừa thấy hắn bộ dáng này, là không nghe vào tai lời lão hán nói.

Lư lão hán tức giận mặt xanh lét.

Nhưng con trai là con của mình, con dâu là lúc trước nhà mình chọn, lão chỉ có thể nói một câu oan nghiệt à. Lại thấy bên kia lão bà tử véo người con gái không có phản ứng, cũng bất chấp đôi vợ chồng Tam phòng, vội vàng sai lão đại Lư Minh Xuyên đánh xe trâu đi mời đại phu.

Giằng co một ngày, đến lúc chiều Lư Quế Lệ mới tỉnh lại.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 47



Lư Quế Lệ là bệnh cũ, tim và phổi đều có vấn đề, một k*ch th*ch là hôn mê. Bình thường mệt mỏi không chịu được lạnh, chỉ có thể nuôi dưỡng tỉ mỉ, một khi tái bệnh cũ, vậy phải uống thuốc.

Lưu đại phu xem bệnh cho Lư Quế Lệ này hơn mười năm rồi, rất có kinh nghiệm. Người đến, bắt mạch, mở dược, người đi.

Bên này thoải mái rồi, Lư gia bị giày vò người ngã ngựa đổ. Đôi vợ chồng Tam phòng co lại trong phòng mình không ra khỏi cửa, đàn ông không xen vào việc chăm sóc tiểu cô, mẹ chồng là người nhanh nhẹn, một khi đụng phải chuyện của tiểu cô là chân tay luống cuống, chỉ còn lại Mai thị và đại tẩu ở tây sương trông tiểu cô.

Lư Kiều Nguyệt cũng ở lại.

Đời trước tiểu cô cũng là như thế này, trong ấn tượng của Lư Kiều Nguyệt, tiểu cô không lập gia đình, ở tại Lư gia. Bởi vì nàng ta, trong nhà làm ầm ĩ không ngớt, nhưng bất kể làm ầm ĩ thế nào, Lư gia vẫn không ở riêng.

Dù sao trong trí nhớ của Lư Kiều Nguyệt, đến lúc nàng mất đi liên hệ với nhà mẹ đẻ, Lư gia vẫn chưa ở riêng.

Lư Kiều Nguyệt và Lư Quế Lệ không thân cận, có thể là vì nguyên nhân bị bệnh, Lư Quế Lệ với ai cũng nhàn nhạt, cho nên Lư Kiều Nguyệt không biết tiểu cô thê nào. Lúc này trông thấy nàng ta sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường gạch được bà nội mớm thuốc, trong nội nổi lên một cỗ cảm giác thương cảm.

“Tiểu cô của con mệnh khổ, cả đời bị thân thể này liên lụy.”

Đợi Lư Quế Lệ uống thuốc nằm ngủ rồi, Mai thị dẫn con gái ra đại môn phòng trên.

Lư Kiều Nguyệt không nói gì, chỉ gật đầu.

Mai thị thở dài một hơi.

Năm đó bà gả vào Lư gia, còn chưa có vị tiểu cô này, về sau lúc bà mang thai, đột nhiên mẹ chồng cũng mang bầu. Lúc đó mẹ chồng đã hơn 40 tuổi rồi, có thể nói là già hoài xuân. Lúc đó trong thôn có không ít người trêu ghẹo bà, nói mẹ chồng nàng dâu đồng thời mang thai, là một chuyện hiếm thấy. Vì việc này bà đỏ mặt không ít lần.

Về sau mẹ chồng sinh tiểu cô, bà cũng sinh ra Nguyệt Nhi, hai người cùng một năm, chỉ là một đứa là đầu năm, một đứa là cuối năm.

Tiểu cô từ khi sinh ra thân thể không khỏe mạnh, không khỏe này là do bệnh tật. Đại phu nói đứa nhỏ này không dễ nuôi sống, dù cho nuôi sống, về sau cũng là ấm sắc thuốc.

Về sau quả nhiên ứng nghiệm đại phu nói.

Kỳ thật đừng nói hai vợ chồng Tam phòng, có đôi khi Mai thị cũng sinh lòng oán hận, nhà mình kiếm được tiền không ít, Nhị phòng bọn họ làm đậu hủ kiếm tiền, Tam phòng bán hàng kiếm tiền, Đại phòng mặc dù không có nghề nghiệp riêng, nhưng đại ca cùng hai đứa cháu trai đi ra ngoài làm việc vặt, lại càng không cần phải nói trong nhà còn có hơn mười mẫu đất.

Nhưng tiền lời của cả nhà lại bị lấy ra điền vào lỗ thủng tiểu cô này.

Mai thị có đôi khi bất mãn và may mắn, may vì có vị tiểu cô này làm tiền lệ, bà sủng ái nữ nhi của mình, cha mẹ chồng không thể nói cái gì. Nhưng nghĩ tới Đỗ gia muốn hai mẫu ruộng, còn phải mau chóng thành thân cho con trai, bà lại bất mãn.

Bà biết rõ thực chất tiền của chung chẳng có, chỉ bằng tiểu cô ba ngày hai lần sinh bệnh, nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ tiêu. Lúc nhi tử thành thân, tiền công chung không có, mẹ chồng trước đó đã ám chỉ nhiều lần rồi.

Nhưng Nhị phòng cũng không dư dả.

Đại tẩu Hồ thị là kẻ khôn khéo đấy, đại ca và hai đứa cháu trai ra ngoài làm việc vặt tiền kiếm được đoán chừng giấu đi không ít, mà đôi vợ chồng Tam phòng là kẻ không biết xấu hổ. Hai phòng kia đều cho rằng Nhị phòng nhất định có bạc riêng, trên thực tế chồng bà mới là trung thực nhất trong mấy huynh đệ đấy, một lòng suy nghĩ cho nhà, kiếm được lời lãi đều đưa gần hết vào công trung. Mà Mai thị xưa nay tôn trọng ý trượng phu nên không nói gì.

Hiện tại trong tay bà có chút tiền, nhưng tiền này đều là chuẩn bị dùng đón dâu cho con trai trưởng, Đỗ gia muốn hai mẫu đất kia là hoàn toàn ngoài phạm vi.

Cho con gái, con trai sẽ không có, cho con trai, con gái sẽ không có, bà nên làm sao đây?

Mai thị càng nghĩ càng phiền, lại nghĩ tới tối hôm qua trượng phu nói, bảo Lư Kiều Nguyệt về phòng trước, chính mình quay người đi tìm Lư Minh Hải.

Hôm nay cũng chỉ có thể xem trước Đỗ gia bên kia nói thế nào, sau đó bà nhất định phải buộc nam nhân nói với cha mẹ chồng, nhà mình kiếm được tiền tạm thời không cho vào của công.

Mai thị nghĩ như vậy.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 48



Hồ thị vừa đi vừa đấm cổ, từ thượng phòng đi ra.

Lăn lộn một ngày, nàng là tâm mệt, người cũng mệt mỏi.

Thời điểm đi đến trước cửa đại phòng, thấy lão nhị Lư Minh Hải từ bên trong đi ra.

Hồ thị đi vào, Lư Minh Xuyên đang ngồi ở trên giường đất, cau mày không biết suy nghĩ cái gì, nàng hỏi: “Lão nhị tới tìm ngươi có việc?”

Lư Minh Xuyên gật gật đầu, liền đem ý đồ của Lư Minh Hải đến nói ra.

Sau khi nghe xong, lông mày Hồ thị gắt gao mà nhăn lại, quả thực cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Lư Minh Xuyên thở dài một hơi, nói: “Di muội nơi đó ngươi tốn công đi truyền lời, xem có thể hay không để Đỗ gia chờ thêm một năm. Vốn dĩ năm trước Nghĩa Nhi nên thành thân, đáng tiếc năm trước tiểu muội sinh trận bệnh kia, đem của cải nhị phòng thật vất vả tích cóp đào ra không xót chút gì. Nhị đệ cùng nhị đệ muội này đã hơn một năm nay thật vất vả tích cóp thêm chút bạc, nguyên bản là tính toán để cho Nghĩa Nhi thành thân, đột nhiên lại nhảy ra việc của Đỗ gia, trong khoảng thời gian ngắn tiền bạc có chút không thuận lợi.”

“Làm sao vậy?” Thấy Hồ thị không nói lời nào, Lư Minh Xuyên hỏi lại vợ.

Hồ thị như cũ vẫn cau mày: “Ngươi nói nhị phòng có phải hay không không tính toán muốn cùng Đỗ gia kết thân?”

“Ngươi như thế nào lại nghĩ như vậy?”

“Nhị phòng không có khả năng sẽ không có bạc, cho dù không có, Mai gia bên kia cũng không có khả năng không có.” Dù sao Hồ thị là tuyệt không tin nhị phòng sẽ không có bạc!

Lư Minh Xuyên quả thực cũng không biết nên nói cái gì, tức phụ luôn nói nhị phòng trong tay có tiền, trước kia Lư Minh Xuyên cũng tưởng như vậy. Nhưng lần này nhị đệ thẳng thắn thành khẩn nói với hắn, hắn lại cũng tin. Huynh đệ hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn hiểu biết bản tính lão nhị, không có khả năng lừa hắn, đặc biệt lại sự tình liên quan tới hôn sự Nguyệt Nhi.

“Ngươi đừng nghĩ nhiều, lão nhị nếu nói tiền bạc không thuận lợi, khẳng định là trong tay không có tiền. Kể cả là Mai gia, kia cũng chỉ là nhạc gia của lão nhị, nào có đạo lý con cái chính mình thành thân để nhạc gia ra bạc, bạc nhà ai cũng không phải sông lớn bay tới, lão nhị làm người ra sao ngươi còn không biết? Ngươi cùng di muội hảo hảo nói chuyện lại, xem nàng nói như thế nào, Liêm Nhi hiện giờ cũng bất quá mới mười sáu, một năm hẳn là có thể chờ được.”

Hồ thị sắc mặt khó xử nhìn nam nhân, muốn nói lại thôi.

Nam nhân chỉ biết tình huống Đỗ gia không tốt, lại không biết đâu chỉ là không tốt, quả thực đã tới mức duy trì không nổi nữa rồi. Nếu là nàng cùng muội muội nói chuyện, Đỗ gia xác thật có thể chờ, nhưng tiền đề là nàng nguyện ý tiếp tục cho Đỗ gia mượn bạc, thẳng đến khi Lư Kiều Nguyệt qua cửa.

Nàng có thể sẽ tiếp tục mượn Đỗ gia bạc sao? Không đề cập tới đại phòng tiền bạc cũng không dư dả là bao, bạc nhà ai cũng không phải sông lớn bay tới.

Hồ thị lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
 
Nông Phu Gia Tiểu Kiều Thê
Chương 49



Nửa đêm, đèn thượng phòng đột nhiên thắp sáng.

Lư Lão Hán khoác xiêm y, bước nhanh đi ra ngoài, đi trước gõ cửa đại phòng, lại đi gõ cửa tam phòng. Bởi vì nhà ở nhị phòng phía sau, Lư Lão Hán liền để Lư Minh Sơn đi kêu Lư Minh Hải.

Không bao lâu, ba huynh đệ liền mang theo tức phụ của từng người tề tụ ở thượng phòng. Lư Lão Hán không kịp nói tỉ mỉ, chỉ nói một câu làm cho bọn họ chạy nhanh đi thỉnh Lưu đại phu tới.

Không cần phải nói, lại là Lư Quế Lệ tái phát bệnh.

Loại tình huống này trước kia cũng không phải không có, huynh đệ ba cái rất có kinh nghiệm. Đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc, theo lý thuyết ban ngày mới vừa làm ầm ĩ một lần, lại thỉnh đại phu tới, lúc này mới cách bao lâu, như thế nào lại phát bệnh.

Bọn họ tất nhiên là không biết Lư Quế Lệ thật vất vả tỉnh lại, lại nghĩ tới lời nói ban ngày Lư Kiều Hạnh nói cùng nàng, càng nghĩ càng thương tâm, vì thế liền lại phát bệnh. Cũng may mắn Thôi thị lo lắng nữ nhi, buổi tối ngủ ở bên cạnh nàng, nếu không Lư Quế Lệ chết ở trên giường đất cũng chả có người biết.

Lư Minh Xuyên bọn họ đi thỉnh đại phu, Hồ thị mấy người ở lại, biết cô em chồng tình huống không tốt, mỗi người đều là sắc mặt ngưng trọng, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Qua không sai biệt lắm hai khắc thời gian, ba huynh đệ mới mang theo Lưu đại phu trở về.

Lưu đại phu không phải người thôn Đại Khê, mà là ở thôn Triệu gia. Nửa đêm tối lửa tắt đèn, không ai dám đánh xe bò đi ra ngoài, huynh đệ Lư Minh Xuyên là một đường chạy tới Triệu gia thôn, đem Lưu đại phu từ trên giường đất kéo dậy, sau đó ba người thay nhau cõng đại phu trở về.

Vừa đến nhà, Lư Minh Sơn liền tê liệt ngã xuống ở trên ghế bất động.

Lư Minh Xuyên cùng Lư Minh Hải cũng mệt mỏi đến mồ hôi đầy đầu, Lư Minh Hải mới vừa đem Lưu đại phu buông xuống, Lưu đại phu đã bị Lư Lão Hán kéo đi tây phòng.

“Ai da, để ta thở một chút, thở một chút.” Lưu đại phu quần áo hỗn độn, thở hồng hộc. “Hòm thuốc của ta…”

“Ở chỗ này đây.” Lư Minh Sơn vỗ vỗ hòm thuốc trong tầm tay, đưa cho Hồ thị đang từ bên trong đi ra.

Lưu đại phu giúp Lư Quế Lệ xem mạch, lông mày hoa râm chau lại, đầy vẻ mặt ngưng trọng.

“Lưu đại phu, khuê nữ nhà ta thế nào?” Lư Lão Hán vội vàng hỏi.

Lưu đại phu lắc lắc đầu, sắc mặt thập phần ngưng trọng: “Bệnh tình của nàng tăng thêm, năm đó xem bệnh cho nàng không phải là ta, ta không khai được phương thuốc cho nàng, các ngươi vẫn là đưa đến trấn trên nhìn xem đi.”

Lưu đại phu y thuật cũng không quá cao minh, bình thường cũng liền chỉ giúp người trong thôn nhìn xem chút bệnh vặt linh tinh. Năm đó Lư Quế Lệ bệnh là xem ở trấn trên, cái bệnh này của nàng trị không hết được tận gốc, chỉ có thể dựa vào chậm rãi dưỡng thành. Cho nên ngày thường Lưu đại phu cũng liền chỉ giúp bệnh tình của nàng không tăng nặng thêm, thời điểm nàng phát bệnh, máy móc theo đơn thuốc cũ của Lư gia chế dược cho nàng dùng, nhưng dùng đi dùng lại cũng không tốt hơn quá nhiều.

Theo lý thuyết tìm đại phu trấn trên càng tốt, đáng tiếc đi trấn trên xem bệnh một lần, cần lấy ra ít bạc, lấy gia cảnh Lư gia lại là cũng không gánh vác nổi. Cho nên thời điểm Lư Quế Lệ bệnh tình không nghiêm trọng, chính là thỉnh Lưu đại phu lại đây xem.

Vừa nghe đến lời này, Lư Lão Hán sắc mặt tức khắc tối sầm xuống .

Chỉ là tình huống khẩn cấp cũng không dám chậm trễ, kêu mấy cái nhi tử đi đánh xe bò đi trấn trên.

Lư Minh Sơn xoa cánh tay đi đến, vừa đi vừa oán giận: “Cha, ngươi có lầm hay không, lúc này tối lửa tắt đèn đánh xe đi trấn trên, trên đường vạn nhất ra chuyện gì làm sao bây giờ? Vẫn là chờ trời đã sáng rồi nói sau.”

Đường ở nông thôn có chỗ gập ghềnh, gồ ghề, lồi lõm. Tối lửa tắt đèn, một khi ngã vào mương, bò đều không đứng dậy nổi. Cho nên ở nông thôn, nếu như không có việc gì, không ai dám đi hay đánh xe đường vào ban đêm. Dù là cõng Lư Quế Lệ đi trấn trên cũng ẩn chứa nhiều rủi ro.

Kiều thị ở một bên liên thanh phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, cha người liền tính dù lo lắng tiểu cô, cũng phải quan tâm đến cả nhi tử của mình chứ.”

Thôi thị vẫn luôn ch** n**c mắt, nghe được lời này khóc lớn lên tiếng.

Lư Lão Hán bị tức giận đến không nhẹ, chỉ vào Lư Minh Sơn ngón tay thẳng run.

Kiều thị cũng là cái người thông minh, biết không có thể quang chính mình hai vợ chồng đắc tội với hai lão nhân, muốn kéo thêm người khác xuống nước cùng. “Đại tẩu, nhị tẩu, tối lửa tắt đèn như vậy, các ngươi yên tâm để nam nhân của chính mình đi ra ngoài?”

Hồ thị cùng Mai thị im miệng không nói.

Các nàng tất nhiên là không yên tâm, nhưng ....

“Được rồi, đừng nói nữa, lão nhị ngươi cùng ta đi?” Lư Minh Xuyên cau mày nói.

Lư Minh Hải ngược lại cũng không có do dự, gật gật đầu.

Mai thị gắt gao nhấp miệng, nỗ lực không cho chính mình đi kéo nam nhân.

Hồ thị kinh ngạc mà kéo Lư Minh Xuyên một phen: “Cha bọn nhỏ...”

“Ta và các ngươi cùng nhau đi, lão tam cũng đi, đem Quế Lệ cùng nhau mang lên trấn, mang thêm mấy cây đuốc, lại căng hai cái đèn lồng, trên đường chậm một chút đi.” Lư Lão Hán đánh nhịp nói.
 
Back
Top Bottom