Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên

Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
II. Lăng Phong


Tôi đã phải lòng một cô gái có cái tên giống hệt mình.—Lăng PhongDOB: 15/07/2003
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 9


Tôi chào đời đúng vào lúc thành phố đang oằn mình trong cơn bão lớn.Mẹ vẫn luôn nhớ mãi khoảnh khắc chiếc ô tô đưa mình đến bệnh viện nhích từng chút một trong cơn bão.

Nên ngay lúc tôi vừa sinh ra, bà đã đặt cho tôi cái tên Lăng Phong để kỷ niệm ngày giông gió hôm đó.Mẹ nói, Lăng Phong nghĩa là "đạp gió".Năm tôi sáu tuổi, mẹ qua đời vì mắc bệnh máu trắng.

Ngay sau khi mẹ mất, ba tôi tái hôn và dẫn về nhà một người phụ nữ cùng cậu con trai hơn tôi bốn tuổi.

Ông bà nội nói rằng, cậu ta là con ruột của ba với người đàn bà ấy.

Phải đến khi lớn hơn một chút tôi mới biết, ngay đêm trước đám cưới với mẹ tôi, ba đã qua đêm với bà ta và vẫn duy trì mối quan hệ trong suốt thời gian chung sống với mẹ.Khi chuyện vỡ lở, ông bà ngoại và cậu mợ Hai muốn đưa tôi về nuôi dưỡng, nhưng ông bà nội kiên quyết không đồng ý.Về người đàn bà kia, trước mặt ba thì giả vờ tử tế, nói lời ngon tiếng ngọt.

Sau lưng thì thường xuyên mắng nhiếc, hạ nhục tôi.

Những gì thuộc về tôi, bà ta đều tìm cách chiếm đoạt cho con trai mình.Năm tôi tám tuổi, một buổi chiều sau giờ tan học, tôi phát hiện bà ta đang lén lút bán hết những món đồ quý giá của mẹ tôi cho một thương nhân nước ngoài.

Tôi đã lao đến, đẩy ngã bà ta và gào lên:"Không được mang đồ của mẹ tôi đi!"

Bà ta ngã lăn xuống cầu thang, cánh tay rách một đường lớn.

Người làm trong nhà hốt hoảng chạy đến.

Từ phía sau, thằng con trai bà ta khóc lóc lao tới:"Mẹ ơi!

Mẹ có sao không?"

Tôi ôm chặt chiếc hộp trang sức của mẹ vào lòng, ánh mắt căm hận dõi theo người phụ nữ nằm sõng soài trên nền đất.

Mẹ từng bảo, đây là của hồi môn bà ngoại tặng mẹ ngày cưới, và mẹ muốn trao lại nó cho con dâu mẹ sau này.Thấy máu chảy ra, bà ta hét lên rồi ngất xỉu.

Ba tôi hối hả gọi xe cấp cứu.

Sau đó, ông tiến thẳng đến chỗ tôi, giáng xuống cho tôi một bạt tai.Đó là lần đầu tiên mà ba đánh tôi.*Càng lớn, những trận đòn càng trở nên thường xuyên hơn.Tôi bắt đầu bỏ học, hút thuốc, đua xe...

Tất cả những gì được coi là hư hỏng, tôi đều thử qua một chút.Mỗi lần giáo viên gọi về nhà, tôi lại bị ba đánh, khi thì bầm chân, khi thì rách tay.Thằng anh cùng cha khác mẹ thì hệt như mẹ nó, mỗi lần thấy tôi bị đánh đều khoái chí châm chọc, khiến tôi càng bị phạt nặng hơn.Trong căn nhà ấy, chẳng ai ưa tôi, trừ bác Tài quản gia và dì Linh, vợ bác.Năm tôi học lớp chín, trong nhà mất một món đồ cổ quý giá.

Tôi không biết đó là thứ gì, nhưng vừa về đến nhà từ quán net, tôi liền bị ba lôi vào hỏi tội."

Cái đĩa sứ thời Tống trên thư phòng là mày lấy đúng không?"

Tôi cau mày, chẳng hiểu gì: "Con không có lấy, cũng không có biết cái đĩa nào hết."

"Phong à, nếu con lấy thì mau đem trả lại cho ba.

Đó là món đồ rất quý."

Mẹ kế ngọt ngào xoa dịu ba, giọng điệu bà ta khiến tôi buồn nôn."

Đã nói là không lấy!

Điếc à?"

Tôi gằn giọngDì Linh đứng cạnh nhắc tôi giữ bình tĩnh.Thằng anh tôi chẳng biết từ đâu về, nhìn thấy tôi thì cười khẩy: "Chắc là nó bán rồi đó ba."

Nó giật ba lô trên tay tôi, trút hết đồ đạc xuống sàn.

Ba tôi nhặt lên một phong bì dày, mở ra."

Tiền này ở đâu ra?"

"Đó là tiền của con."

"Mày lấy đâu ra số tiền này?

Có phải mày bán cái đĩa không?"

"Tiền con tự kiếm!

Không liên quan đến cái đĩa nào hết!"

Ba tát một cái vào mặt tôi.

Mùi tanh nồng ngay lập tức lấp đầy khoang miệng.

Khi ông định giáng thêm cú nữa, dì Linh và bác Tài vội chạy đến chắn trước mặt tôi, van xin:"Xin ông, đừng đánh cậu Phong nữa!"

Ba tôi chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Trông chừng nó cho cẩn thận.

Số tiền này, tao tịch thu."

"Không được!"

Tôi lao tới giành lại, nhưng vô ích.Đêm đó, trong phòng tối mịt chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ le lói lọt vào.

Tôi bất động nằm trên giường, chẳng buồn động đậy, mắt cứ ngó trân trân lên trần nhà.Có tiếng gõ cửa phòng, giọng bác Tài bên ngoài vang lên:"Phong à, bác vào được không con?"

Tôi ngồi dậy, đi đến mở cửa.

Bác ngồi xuống đối diện cửa sổ, ánh sáng hắt lên người bác như một vầng hào quang."

Bác biết con không lấy cái đĩa.

Bác cũng biết con đang cố gắng kiếm tiền để rời khỏi đây."

Tôi im lặng."

Bác sẽ không khuyên con ở lại đây.

Tất cả mọi quyết định của con, hai bác đều tôn trọng.

Nhưng mà Phong này..."

Tôi ngẩng đầu lên."

Ở tuổi này con không cần phải bạc mạng kiếm tiền.

Lúc mẹ con còn sống đã dặn bác, dù thế nào cũng phải cố gắng khuyên nhủ con học hành đến nơi đến chốn.

Ngoài tiền, chỉ có học mới đưa con thoát khỏi chỗ này.

Con hiểu ý bác chứ?"

Tôi ngây người ra một lúc.

Bác Tài mở túi áo lấy ra một cuốn sổ đưa cho tôi."

Đây là sổ tiết kiệm mẹ con để lại cho con.

Bác sẽ giữ giùm con cho đến khi con đủ mười tám tuổi.

Cố lên nhé con trai."

Sau ngày hôm đó, mọi chuyện trong nhà đều diễn ra hết sức bình thường.

Trong mắt người nhà, tôi vẫn là thằng quậy phá, không nghe lời cha mẹ.

Bên ngoài tôi tỏ ra là mình ham chơi, vẫn tụ tập, đi net, đi đánh bida...

Nhưng ngoại trừ đám anh em tôi ra, không ai biết tôi đến quán bida, quán net là để học bài và luyện đề.Vì mục tiêu của tôi hiện tại chính là trường chuyên Đ.Ngày có điểm thi, tôi hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Ngay khi nhìn thấy tôi có tên ở cả hai nguyện vọng, thằng Nam Bảo bạn tôi đã nhảy cẫng lên vui sướng, thiếu điều muốn ôm hôn cả tôi."

Mày đậu rồi nè Phong, đậu cả Lý với Toán luôn.

Mày giỏi quá Phong ơi!

Tao tự hào quá!"

"Được rồi, mày làm lố quá!"

Tôi nhắc nhở nó, nhưng trong lòng cũng thầm mừng không kém.Sau khi rời khỏi trường, tôi gọi ngay cho bác Tài báo tin mừng.Buổi cơm tối ở nhà hôm đó, tôi vẫn xử sự như bình thường.

"Trường X đã có kết quả rồi đó.

Đã đi xem điểm chưa?"

Trường X là trường trung học tư thục ở quận bên.

Ngoại trừ bác Tài và bác Linh, chẳng ai biết tôi đăng ký thi chuyên cả.Lúc này như nhớ ra chuyện, bác Tài liền vui mừng thông báo:"Dạ không, cậu Lăng Phong nhà mình đỗ trường chuyên đó ông chủ."

"Cái gì cơ?"

Cả ba tôi và mẹ kế cùng đồng thanh, thằng anh trai ngồi đối diện cũng ngạc nhiên đến mức đánh rơi cả đũa."

Tôi có nghe nhầm không?

Lăng Phong đậu trường chuyên ư?

Không phải xưa giờ nó đội sổ suốt sao?"

Dạ đâu đến mức đội sổ đâu ông.

Các môn chính, cậu Phong vẫn đạt điểm ở mức khá giỏi mà."

Đúng rồi, ba tôi làm sao biết được mấy chuyện đó.

Ông ta có đi họp phụ huynh được cho tôi ngày nào đâu."

Thế...

Thế con đậu chuyên gì?"

Không để tôi trả lời, bác Tài đã nhanh nhảu: "Cậu Phong đậu cả chuyên Lý lẫn chuyên Toán ạ."

Lần đầu tiên, tôi thấy trên gương mặt ba tôi có một biểu cảm khác ngoài lạnh lùng và tức giận.Nhưng tôi mặc kệ, chuyện mà tôi vô cùng đắc ý bây giờ là việc hai mẹ con nhà kia nghe tin tôi đỗ trường chuyên kìa.Anh trai cùng cha khác mẹ của tôi là cựu học sinh trường chuyên.

Ngày xưa anh ta không đủ điểm đậu lớp chuyên nên chỉ có thể học lớp thường của trường chuyên.

Giờ nghe tôi đậu cả Lý lẫn Toán, mặt anh ta đổi màu không khác gì con tắc kè hoa khiến tôi hả hê vô cùng.Ba tôi gắp một miếng thịt bỏ vào bát tôi, gương mặt không giấu nổi vẻ vui sướng hỏi: "Được rồi con trai, con có muốn ba thưởng gì không?"

Tôi không nhìn ba, gắp miếng thịt ông ấy vừa gắp cho thẳng vào miệng, xác nhận lại: "Cái gì cũng được à ba?"

"Ừ."

Tôi mở điện thoại, gửi một file excel sang cho ông ta.

"Có gì ba xem file nhé, con chỉ cần chừng ấy thôi."

Nói xong, tôi uống nước rồi đứng dậy đi thẳng lên tầng."

Con no rồi."*Tôi không thích ba mình, thậm chí còn rất ghét ông ta.

Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng mình thừa hưởng tất cả mọi ưu điểm, sự giỏi giang từ ông ấy.

Ngoại trừ tính cách và ngoại hình này.Vào năm học mới, tôi vẫn diễn vở kịch học sinh cá biệt ở trước mặt mọi người...

Hoặc có thể là tôi đã thật sự trở thành một học sinh cá biệt.Ở trường mới này tôi không có bạn, và tôi cũng chẳng muốn làm thân hay kết bạn với ai vì tôi không muốn người ta sẽ biết hay tọc mạch về chuyện gia đình và bản thân mình.Ngay khi giáo viên chủ nhiệm bước ra khỏi cửa sau những lời dặn dò chán ngắt, tôi cũng cầm ba lô nối gót cô ra ngoài."

Lăng Phong phải không?"

Ai đó vừa mới gọi tôi lại.Tôi nhìn nữ sinh đang đứng trên bục giảng, ánh mắt khó hiểu."

Bọn này định đi uống nước làm quen, bạn tham gia không?"

"Không."

Nói xong, tôi bước thẳng ra cửa.

Sau lưng là mấy lời lẽ bình phẩm khó nghe về tôi.Ai mà quan tâm chứ!Dưới hàng cây xanh rợp bóng, tôi đút hai tay vào túi quần, thong thả rảo bộ, cảm nhận tiết trời mát lạnh đã bắt đầu vào thu.Một cơn gió thổi qua làm đám lá kêu xào xạc vui tai, cộng thêm tiếng lộc cộc của bánh xe đang di chuyển đến gần.

Ai đó vút nhanh đến, lúc lướt qua còn vô tình va nhẹ vào tay tôi"Xin lỗi bạn."

Nữ sinh đang lướt trên ván trượt quay lại hét lớn.

Nắng len lỏi qua từng tán lá, hắt xuống mặt đất những mảng sáng lấp lánh.

Giữa những tia sáng nhảy nhót, một vật nhỏ bất chợt phản chiếu, thu hút ánh nhìn của tôi.Tôi cúi người nhặt nó lên.

Một chiếc khuyên tai hình bướm được đính đá khá tinh xảo.

Tôi đoán là của cô bạn đi ván trượt khi nãy làm rơi.Thì ra cú va chạm vô tình đã khiến cho vật này rơi xuống.Tôi giơ chiếc khuyên tai lên trước ánh mặt trời, ngắm nghía từng tia sáng phản chiếu trên bề mặt nó rồi bất giác đưa tay chạm vào vành tai mình."

Không biết mình đeo khuyên tai trông sẽ như thế nào nhỉ?"
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 10


Tôi giữ chiếc khuyên tai ấy như một chiến lợi phẩm nhỏ bé của riêng mình, chẳng hề có ý định đem trả lại cho chủ nhân.Mãi đến khi lên lớp mười một.

Hôm đó, nhà vệ sinh của dãy lớp tự nhiên bị hỏng ống nước khiến tôi phải đi xuống tầng dưới.Sau khi giải quyết xong, tôi bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại cách đó không xa.Ở đây mà cũng có chuyện bắt nạt học đường sao?Nữ sinh bị bắt nạt ngồi dưới đất chẳng dám nhúc nhích, cái vẻ yếu đuối khiến tôi không nhịn được mà thở hắt ra.Tôi nhìn quanh.

Có vẻ như chẳng có ai muốn giúp đỡ cậu ta cả.Lý trí bảo tôi không nên can dự vào chuyện này, nhưng đôi chân từ lúc nào đã tự động bước về phía cô ấy.Tôi dừng lại trước vũng nước loang lổ trên sàn ngay bên cạnh chỗ nữ sinh đang ngồi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt cô ấyĐây là chiếc khăn mẹ đã thêu cho tôi ngày còn bé.Cô bạn chậm rãi ngẩng mặt lên.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi lập tức nhận ra đây chính là chủ nhân của chiếc khuyên tai tôi nhặt được năm trước.Đôi mắt trong veo, long lanh nước, không rõ vì khóc hay do xô nước bẩn khiến tôi nhất thời đứng sững.Ngay khi nhìn thấy đôi mắt ấy...Tôi biết trái tim mình đã không còn đường lui nữa.*Cho đến bây giờ, tôi cũng không biết nên gọi cảm giác khi ấy là gì.Không phải thích.Làm sao tôi có thể thích một người mà mình mới gặp có hai lần được?Nhưng sau ngày hôm đó, hình bóng cô ấy cứ lởn vởn trong tâm trí tôi không dứt.

Tôi phát hiện cô bạn ấy có thói quen đi vứt rác vào mỗi buổi sáng, gần giờ vào lớp, chắc là tác phẩm của việc bị bắt nạt.

Mà xe rác của trường lại nằm ở cổng phụ phía đông, đối diện với dãy nhà mà tôi vẫn thường trốn ở đó để hút thuốc.

Lâu lâu tôi vẫn sẽ lén nhìn mỗi khi cô ấy đến, chờ mong bắt gặp đôi mắt trong veo ấy một lần nữa.Rồi một ngày, tôi lại nhìn thấy cô ấy ở thư viện.

Nữ sinh ngồi bên cửa sổ, nắng chiều nhẹ nhàng hắt lên mái tóc khiến khung cảnh ấy trở nên yên bình đến lạ.Tôi đứng ngẩn ngơ, lòng ngổn ngang những cảm xúc khó tả.

Nhưng cuối cùng vẫn không quyết định đến gần.*Một buổi sáng sau tiết toán, thầy Nam dạy toán lớp tôi gọi riêng tôi ra ngoài.

Thầy nói rằng muốn tôi tham gia vào đội tuyển Toán của trường, còn chuyện ôn thi môn Lý thầy sẽ trao đổi với giáo viên chủ nhiệm sau."

Em có quen bạn An Phong lớp chuyên Anh không?"

"Dạ không, thưa thầy."

Tôi lắc đầu."

Con bé đó khá thông minh và nhạy bén.

Thầy nghĩ nếu hai đứa quen nhau thì có thể cùng nhau ôn tập."

Tôi hoàn toàn không biết An Phong mà thầy nhắc đến là ai.

Cho đến buổi chiều cùng ngày hôm đó,khi tôi tình cờ gặp lại cô bạn bị bắt nạt trên hành lang lần trước ở thư viện trường với đề toán y hệt cái mình đang làm, tôi mới biết nữ sinh đó chính là An Phong.*"Mày thích nhỏ đó hả?"

Nam Bảo ném điện thoại sang một bên, buồn chán nhìn tôi xoay cục rubik."

Không."

Sau khi hoàn thành xong mặt thứ sáu, tôi lại phá loạn cả lên khiến Nam Bảo ngứa mắt, đi đến giật lại cục rubik trên tay tôi."

Là không hay không biết?

Cái ánh mắt mày nhìn nó trưa nay không bình thường chút nào."

Nó nhếch môi cười đắc ý.

"Mấy chuyện này anh mày kinh nghiệm hơn nhiều.

Nhìn một cái biết liền."

Tôi chống cằm nhìn ra ban công.Nam Bảo nói đúng.

Hình như tôi có ý với An Phong.

Trưa nay khi nhìn thấy cô ấy được chiếc mô tô phân khối lớn đèo đi, tự dưng lòng ngực tôi bỗng tức âm ỉ.

Cảm giác khó chịu lan ra khắp cơ thể khiến tôi làm gì cũng chẳng thấy thoải mái."

Thích thì nói đi."

"Nhưng người ta không thích tao."

"Sao mày biết nó không thích mày."

"Đoán."

Tôi thở dài, môi mím lại.

"Ai mà thích nổi tao chứ?"

Thằng Bảo bật cười ha hả: "Mày mà cũng nói được câu này hả?"

Rồi nó nháy mắt, giọng mang ý trêu ghẹo.

"Nhỏ đó thì tao không chắc.

Nhưng tao biết con bé hồi trưa bắt chuyện với mày thích mày đấy."

"Mày nói ai cơ?"

Tôi nheo mắt, hỏi lại."

Cái con bé tóc ngắn, nhìn ngoan ngoan ấy?

Nó là ai vậy?"

"Tao không biết."

Nam Bảo há hốc mồm như không tin vào tai mình.

"Ông nói thiệt hả ông cố?

Thấy người ta có vẻ biết mày rõ lắm."

"Chả để ý nữa."

Tôi đứng dậy, bước ra ban công rút một điếu thuốc, tay mò mẫm trong túi quần tìm bật lửa.Bảo cũng đi theo ra ban công, nó bật nắp zippo, châm lửa cho tôi.Mùi khói thuốc tràn ngập khoang miệng, xộc lên mũi khiến tôi cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút."

Vậy là đúng rồi."

Nam Bảo "à" lên một tiếng.

Nó cười khẩy: "Mày đó, đến gái còn chẳng nhớ nổi mặt mà lại biết rõ họ tên em gái ở quán bida.

Xem ra con bé ấy cũng hay ho phết.

"Tôi mặc kệ Nam Bảo.

Thứ tôi bận tân bây giờ là cái người đi mô tô hồi trưa chở cô ấy là ai."

Tối bida không?

Tụi thằng Trọng, thằng Phú hỏi nè.

Nghe nói có kèo thơm lắm."

"Đi thì đi."

Tôi dụi tắt điếu thuốc.

Không biết tối có gặp được An Phong không?*Tám giờ tối ở bida 56.Tôi bước vào quán, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy cô ấy đâu.

Ngoài nhân viên thì chỉ có một anh trai tóc đỏ đứng trông quầy.Kèo thơm mà Nam Bảo nói là một vụ cược nhỏ khác với lần trước, cái giá của lần này lên tới trăm triệu.Chúng tôi được đưa vào phòng riêng.

Bên trong là sáu, bảy tên đàn ông to lớn, xăm trổ kín tay."

Mày là Lăng Phong hả?"

Một tên trông có vẻ đàng hoàng nhất tiến lên trước chào hỏi.

Anh ta mặc sơ mi trắng, quần âu, giày tây bóng loáng.

Nhìn chẳng giống mấy tên lần trước chút nào."

Chắc chú cũng nghe thằng Phú nói rồi phải không?

Hôm nay chú thắng anh hai trên ba ván, một trăm triệu này là của chú."

Anh ta đặt lên bàn một xấp tờ năm trăm mới tinh.

"Nếu tôi thua thì sao?"

Tôi hỏi lại."

Thì chú mày sẽ phải nghe theo một điều kiện của anh.

Điều kiện gì, thua rồi thì biết."

Tôi nhún vai, lấy gậy ra khỏi bao.

Tiền dâng đến tận miệng rồi, dại gì mà không nhận.

Điều kiện gì đó tôi không quan tâm, nhưng chắc chắn tôi sẽ không để thua trận này.Sau hơn hai tiếng đồng hồ, dĩ nhiên phần thắng thuộc về tôi.Tôi nhận lấy xấp tiền xong thì đi thẳng ra ngoài.

"Phong!

Phong!"

Nam Bảo chạy theo tôi.

"Mai là chủ nhật, mày không tính ở lại chơi thêm tí à?"

"Không, về nhà giải đề."

"Nhưng mai là chủ nhật mà.

Bọn thằng Phú xuống dưới thuê bàn riêng, ở lại chơi xíu thôi."

Tôi nheo mắt nhìn Bảo một lúc, cuối cùng thì gật đầu.Vừa xuống tầng dưới, tôi đã nhìn thấy An Phong đi xuống từ cầu thang phía bên kia.

Đi cùng cô ấy là một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang kín mít.

Trông họ nói chuyện khá là vui vẻ.Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo hai dây hoa nhí, trên bả vai phải còn có một hình xăm bươm bướm màu xanh lá.Tôi bất giác đưa tay sờ lên chiếc sẹo trên bả vai trái của mình.

Qua bao nhiêu năm nhưng cái sẹo ấy vẫn nhức nhối mỗi khi trời chuyển mùa hoặc mỗi khi tôi chạm đến."

Ê Bảo, mày có nghĩ là tao nên đi xăm hình gì đó không?"

Thằng Bảo nghe tôi hỏi vậy thì trợn tròn mắt: "Từ khi vào cấp ba tao thấy mày lạ nha.

Một đứa chịu đau kém như mày đi xỏ khuyên cũng đã khiến tao bất ngờ rồi chứ đừng nói đến chuyện đòi xăm."

Nghĩ một lúc, nó dường như nhớ ra chuyện gì đó: "Ở tầng trên 56 hình như có một tiệm xăm đó."

Tôi nhìn Bảo khó hiểu."

Lâu giờ đến đây chơi mà không để ý hả?

Phía trên biển hiệu quán bida có biển hiệu của tiệm xăm mà, bên kia còn có đèn chỉ dẫn lên tầng trên kìa."

Vừa nói, Bảo vừa chỉ lên bức tường gần quầy thu ngân.An Phong tiễn người nọ về xong thì đi vào quầy ngồi.

Tôi cũng tiến đến, order mấy lon nước ngọt."

Hai 7up, ba coca với một nước lọc."

An Phong ngước mắt lên nhìn thấy tôi thì không nói gì, đi vào tủ lạnh lấy nước."

Tám mươi ba."

Tôi mở ví lấy tờ một trăm.

"Khỏi thối."

Đang định quay đi, tôi bất chợt quay lại lần nữa.

Tay chỉ vào vai hỏi:"Cái đó...

Có đau không?"

"Hả?"

An Phong hỏi lại."

Xăm ấy, có đau không?"

Cô ấy nghe xong hơi ngẩn người ra một chút rồi bật cười: "Không đau lắm, như kim chích vào thôi."

"Ồ."

"Sao vậy?"

Tôi lắc đầu, "Tò mò thôi."*Sau khi trở lại bàn, tôi vào nhà vệ sinh để xử lý hệ sinh thái đang cuồn cuộn trong bụng từ nãy giờ.

Lúc cúi người rửa tay, có một bóng đen lẳng lặng tiến đến rồi bất chợt ôm lấy tôi từ phía sau khiến tôi giật bắn người vội đẩy hắn ra, né sang một bên.Là tên trông có vẻ đứng đắn ở phòng riêng ban nãy.Thấy thái độ của tôi, hắn ta bật cười thành tiếng: "Sao vậy chú em?"

"Anh muốn làm gì?"

Hắn tựa người vào bồn rửa nhìn tôi bằng đôi mắt nửa thích thú, nửa tò mò."

Sao lúc nãy chạy nhanh vậy?"

"Bận.

Có việc gì anh nói luôn đi."

Hắn nhếch môi cười nhạt, chậm rãi khoanh tay trước ngực: "Làm gì mà vội thế?

Anh chỉ muốn tâm sự tí thôi mà."

Không để tôi nói tiếp, hắn lập tức tiến đến.

Bàn tay thô ráp vuốt ve mặt tôi rồi từ từ trượt xuống áo, mơn trớn.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Ký ức đêm đó hiện về ngay trước mắt, khi người đàn bà ấy mò lên giường tôi...Cảm giác được chuyện chẳng lành, tôi vùng vằng, đẩy ngã anh ta rồi hét lớn:"Vãi cả c**!

Ông làm cái mẹ gì vậy?"

Một người đàn ông khác đẩy cửa ập vào, chắn ngay trước mặt tôi.

Mái tóc đỏ chói lòa bị ánh đèn chiếu vào khiến tôi càng thêm chói mắt."

Anh Hà, có chuyện gì vậy?"

Tôi nhận ra đây là người đàn ông đứng trông quầy lúc tôi vào quán.

Anh ấy hết nhìn tên kia, chốc chốc lại quay ra sau nhìn tôi xem tôi có ổn không."

Được rồi anh Hà, hôm nay anh cứ chơi xả láng ở chỗ em nhé.

Tụi mày đâu, đưa anh Hà về phòng đi."

Vừa nói, anh ấy vừa đẩy tôi ra sau lưng, nép sang một bên nhường chỗ cho tên kia đi ra.Đợi cho tên kia đi khuất, Tóc Đỏ liền giải tán đám đông rồi quay sang hỏi han tôi:"Anh là quản lý ở chỗ này.

Mày có sao không?"

"Dạ em không sao."

Tôi lắc đầu."

Ừ, không sao thì tốt.

Lần sau thấy thằng đó thì cứ tránh đi.

Mày cứ đến đây chơi, không phải sợ nó trả thù đâu.

Ở chỗ anh là an toàn nhất."

Nói rồi, anh ấy vỗ vỗ vai tôi an ủi rồi đi ra ngoài.Chưa đi được mấy bước, tôi đã nghe tiếng anh ấy vang lên từ phía sau:"Mày vào nhà vệ sinh nam làm gì?

Đi ra ngoài nhanh."

"Nhưng đó là bạn cùng lớp của em."

Anh trai tóc đỏ quay lại nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn hai người họ, đôi mắt bất giác mở to khi nhìn thấy An Phong đứng ở đó.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 11


Tết Âm Lịch năm nay ba tôi đã đưa mẹ kế và anh trai cùng cha khác mẹ của tôi đi Đà Lạt nghỉ mát.

Sáng ngày 30, tôi nằm dài trong vườn, tận hưởng không khí yên tĩnh hiếm hoi ở nhà mình.Kể từ khi nhìn thấy hình xăm trên bả vai An Phong, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng về việc sẽ đi xăm một hình nào đó để che đi vết sẹo trên bả vai trái của mình.Bất chợt, chuông điện thoại reo lên.

Tôi lười biếng vươn tay tìm chiếc điện thoại bị vứt lăn lóc trên cỏ."

A lô?"

"Bida không Phong?

Có kèo này cũng ok nè."

Giọng thằng Bảo vang lên đầy hào hứng."

Không đi.

Lần trước bọn mày lừa tao đi gặp thằng cha đó, suýt nữa thì tiêu đời trai, quên rồi à?"

"Bọn tao đâu biết ổng biến thái vậy.

Nhưng mà mày cũng hốt được đống tiền của ổng mà?"

"Tao cũng hối hận lắm đây. ** **!

Thắng cá độ mà cứ tưởng đi bán thân."

"Tao xin lỗi!

Tao cũng đã chửi đám thằng Phú một trận rồi.

Đi đi, năn nỉ đó!"

"Không đi."

Tôi dứt khoát tắt máy trước khi Bảo kịp nói thêm gì.Giao thừa năm nay, tôi chỉ muốn ở nhà ăn cơm với bác Tài và bác Linh.Chưa đầy một phút sau chuông điện thoại lại reo lên.

Lần này là số lạ gọi đến."

A lô?"

"Chào em!

Nhớ anh không?"

Tôi giật mình, lập tức ném điện thoại ra xa.Là tên Hà.Sau vài giây trấn tĩnh, tôi nhặt máy lên nghe tiếp."

Sao anh có số của tôi?"

"Chuyện nhỏ mà, em không cần bận tâm đâu.

Này, đêm nay đi chơi với anh không?

Anh không để em thiệt đâu."

"Cảm ơn, nhưng tiền nhà tôi ăn ba đời không hết.

Tạm biệt."

Tôi lạnh lùng cúp máy, tháo sim, ném thẳng xuống hồ bơi.Tởm lợm!Trong chiều hôm đó, tôi lập tức ra tiệm mua sim mới.

Trong danh bạ chỉ lưu vài số quan trọng: bác Linh, bác Tài, Nam Bảo, thầy Nam và...

An Phong.Không hiểu sao, nhưng não tôi đã tự động ghi nhớ số điện thoại của An Phong ngay từ lần đầu tiên cô ấy nhập số.Tối đó, ăn cơm xong, tôi bắt xe đến khu dân cư cũ ven sông thành phố.

Tôi mua vài lon bia, một gói thuốc lá, lúc tính tiền tình cờ thấy gói kẹo mút giống hệt loại An Phong cho lần trước, thế là tiện tay mua luôn.11 giờ 15.

Gió thổi từng cơn lạnh buốt.

Tôi trùm mũ hoodie lên, uống cạn lon bia rồi mở lon mới.11 giờ 55.

Dưới chân toàn vỏ lon rỗng.

Tôi châm điếu thuốc, tay mò mẫm trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại đang rung lên liên hồi.AP đang gọi đến.

Tôi bắt máy, giọng khàn khàn:"A lô?"

"Lại hút thuốc hả cha nội?"

Giọng nói trong trẻo ở đầu dây vang lên khiến tôi vô thức thả rơi điếu thuốc xuống đất."

Gọi có gì không?"

"Tự nhiên tôi nhớ ra hiện tại mình chỉ có một người bạn là bạn nên gọi chúc mừng năm mới thôi."

Tôi bất giác nở nụ cười.

Sau đó liền nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng."

Nhắn tin là được, gọi làm gì cho phiền?"

"Bạn có bao giờ đọc tin nhắn đâu."

Tôi im lặng.

Đúng là tôi không đọc tin nhắn bao giờ."

Chê tôi phiền thì tôi tắt máy vậy."

"Khoan đã..."

Đoàng!

Đoàng!Một tia pháo hoa bắn lên khiến bầu trời đêm bừng sáng rực rỡ."

Phong, pháo hoa kìa!"

Người trong điện thoại vui vẻ reo lên."

Thấy rồi."

"Cũng đang xem pháo hoa hả?"

"Ừm, rõ lắm."

Bên kia đầu dây, An Phong cười khẽ:"Năm mới có muốn ước gì không?"

Tôi tựa lưng vào tường, mắt vẫn dõi theo từng chùm pháo hoa sáng rực trên bầu trời.

Một câu hỏi đơn giản, nhưng tôi lại không biết phải trả lời thế nào.Ước gì ư?Tôi chưa từng nghĩ đến."

Không."

"Không gì?"

"Không ước."

An Phong im lặng vài giây rồi thở dài: "Bạn đúng là...

Chẳng lẽ không có điều gì mong muốn sao?"

Tôi đưa lon bia lên uống cạn, cảm nhận vị đắng lan dần nơi đầu lưỡi.

"Có những thứ không thể có được, vậy thì ước làm gì?"

"Người lớn thật đấy."

Có vẻ như cô ấy đang dẫu môi.Tôi bật cười, "Còn bạn?

Có muốn ước không?"

"Có chứ!"

Tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, chờ đợi câu trả lời từ cô ấy."

Tôi ước năm nay mình có thể đi chơi công viên nước ít nhất ba lần."

Tôi suýt sặc bia."

Cái quái gì?"

"Hi hi.Tại tôi chưa đi công viên nước lần nào."

Tôi không nhịn được bật cười.

"Tưởng bạn sẽ ước gì to tát hơn.

Chẳng hạn như huy chương bạc quốc gia ấy."

"Ước mơ nhỏ mới dễ thành hiện thực."

Cô ấy cười.

"Bạn có muốn đi cùng không?

Sau khi thi quốc gia, cùng đi công viên nước đi."

Tôi khựng lại, ngón tay vô thức siết chặt lon bia."

Cùng đi công viên nước?"

"Ừ.

Chẳng phải bạn nói chưa từng đi sao?"

Tôi không nhớ mình từng kể với cô ấy chuyện đó.

Nhưng có vẻ... cô ấy luôn nhớ những điều tôi nói."

Rồi tính sau."

"Vậy là có cơ hội đi rồi nha."

Tôi không trả lời.Phía bên kia đầu dây, gió thổi rì rào, xen lẫn tiếng cười đùa của ai đó.

Có lẽ cô ấy đang đứng đâu đó trên sân thượng, cũng giống tôi, lặng lẽ nhìn ngắm pháo hoa.Bất giác, tôi cất giọng:"An Phong."

"Hửm?"

Tôi định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng buông một câu:"Chúc mừng năm mới."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên tiếng cười khe khẽ."

Chúc mừng năm mới, Lăng Phong."*Tôi đặt lịch xăm vào mùng 6 ở Peace Lily Tattoo & Piercing, tiệm xăm nằm trên tầng của bida 56, vì tôi biết hôm đó An Phong không có ở nhà.Lần đầu tôi đến 56 không phải để chơi bida.

Thấy tôi bảo đến xăm, anh nhân viên 56 quen thuộc liền nhiệt tình dẫn tôi lên tầng trên.Người mở cửa cho tôi là một người đàn ông trung niên.

Tôi không chắc có phải trung niên hay không nhưng nhìn anh ấy vẫn khá trẻ, tầm cỡ 35, 36 tuổi là cùng.

Không biết là tôi đã gặp qua anh ấy chưa, nhưng trông nét mặt anh ấy rất quen.Lúc đặt lịch, tôi đã chụp qua cho anh ấy xem tình hình vết sẹo của mình.

Vết sẹo lồi khá lớn, không liền mảng mà lởm chởm như một quần đảo.Giống như An Phong nói, kim lên da không đau như tôi tưởng."

Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Dạ, mười bảy."

Anh thợ xăm "ồ" lên một tiếng: "Vậy phải gọi là con cháu rồi.

Con gái chú cũng trạc tuổi con."

"Thế ạ?

Nhìn chú trẻ quá, con không nghĩ là con gái chú lớn như thế."

"À mà con gái chú cũng trùng tên với con đấy.

Con bé giỏi lắm, học trường chuyên, còn ở trong đội tuyển Toán nữa.

Dự là năm nay, nhà chú lại có thêm một huy chương nữa rồi."

"Dạ?"

Bất ngờ thật.

Thì ra An Phong là con gái chú ấy.

Thảo nào nét mặt chú lại quen như thế."

Con bị sao mà để lại sẹo như này đây?"

"Dạ, phỏng nước sôi ạ."

Do hình tôi chọn hôm nay khá nhiều màu sắc và chi tiết, tại còn khá lớn nên đến gần tối mới hoàn thành.Tôi ngắm mình trong gương trong lúc chờ chú Lâm setup máy chụp hình.

Trên bả vai tôi lúc này không cong là những vết sẹo xấu xí nữa, thay vào đó là những chùm pháo hoa rực rỡ giống hệt như đêm giao thừa.Trước khi ra về, tôi được chú Lâm cho một tuýp kem vitamin để bôi vào hình xăm sau khi lột miếng bảo hộ."

Khi nào hình lột xong thì ghé sang chú lần nữa nha."

"Dạ vâng.

Con cảm ơn."

Bấy giờ tôi mới cảm nhận được cơn đau âm ỉ trên vai mình.

Vì đau nên khi ngủ, tôi chỉ có thể cởi trần, nằm sấp hoặc nghiêng hẳn sang một bên.Không ai trong nhà phát hiện ra hình xăm của tôi kể cả bác Linh và bác Tài.Ngày đi học lại đã gần giữa tháng hai, trùng với ngày Valentine.Sáng sớm đến trường, tôi đã bị một nữ sinh chặn đường.

Con bé ấy nói luyên thuyên gì đó rồi dúi gói quà vào tay tôi bắt tôi phải nhận.

Đang tính mặc kệ nó thì đột nhiên tôi nhìn thấy An Phong từ phía xa.

Vừa nhìn thấy tôi, con nhỏ ấy liền quay đầu chạy mất.Tôi mặc kệ nữ sinh kia, lập tức đuổi theo An Phong.

Con nhỏ này chạy lẹ thật đấy!"

Phan Nguyễn An Phong!"

Tôi gọi.Chẳng mấy chốc tôi đã đuổi kịp cô ấy."

Chạy gì nhanh vậy?

Không nghe gọi à?"

An Phong lấm lét nhìn tôi, lắp bắp: "Tôi thấy bạn đang nói chuyện với... bạn của bạn, không muốn làm phiền.

Xong rồi?"

Tôi muốn giải thích rằng cô gái đó không phải bạn mình, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của tôi đều tập trung vào túi giấy An Phong đang ôm trong người."

Cái gì đấy?"

"Kẹo nougat."

Kẹo nougat là gì?

Tôi chưa ăn nó bao giờ.

Nhưng hôm nay là lễ Tình Nhân nhỉ?

Cô ấy tính tặng ai?"

Tặng ai?"

Lời vừa nghĩ trong đầu liền vô thức đi ra bằng đường miệng.

Tôi khẽ mím môi, tự nhiên rất muốn đánh mình một cái."

Không biết nữa."

Hả?Tôi trơ mắt nhìn con bé trước mặt.

Đầu hiện ra vô vàn dấu chấm hỏi."

Vậy thì cho tôi đi."

Tôi giật cái túi giấy trên tay An Phong.

Con nhỏ trợn mắt, léo nhéo đuổi theo tôi đến khi đòi lại được cái túi mới chịu thôi.*Buổi chiều, trên đường về, tôi bỗng bị một nữ sinh lạ mặt chặn đường.Thật ra thì cũng không lạ mặt mấy.

Chính là cái người hồi sáng khiến An Phong hiểu lầm đó là bạn của tôi.

Định làm lơ bỏ đi thì đột nhiên cánh tay lại bị cô ta ôm chặt khiến tôi giật mình, lật đật đẩy cô ta ngã ra đất.Tôi lườm nó rất lâu, con bé ấy cũng ngước mắt nhìn tôi ra chiều uất ức lắm.An Phong từ đâu chạy lại đỡ con bé đó đứng dậy, sau đó thì lạnh lùng hét vào mặt tôi:"Này!

Có không thích thì cũng đừng đối xử với con gái như vậy chứ!"

Sau đó, chúng tôi đã cãi nhau rất to.

Và tôi biết rằng, những lời tôi tuôn ra lúc đó đã khiến cô ấy nổi giận.Việc cô ấy không nói chuyện với tôi suốt một tháng khiến cả người tôi ngứa ngáy, khó chịu đến phát điên, chẳng còn tâm trạng để giải đề nữa.Ngay cả khi tôi đến bida 56, An Phong cũng cố tình tránh mặt tôi.Tôi đã chuẩn bị một món quà để đáp lễ An Phong vào ngày 14 tháng Ba.Mọi thứ đều đặt cược vào sự may mắn của tôi vì trước đó An Phong đã nghỉ bệnh gần hai tuần, và tôi không biết khi nào mới có thể gặp lại cô ấy.Sáng đó, tôi vẫn mang quà đến.

Nếu hôm nay An Phong đi học, tôi nhất định sẽ xin lỗi cô ấy thật thành khẩn.

Còn nếu cô ấy không đi học thì coi như tôi xui vậy.Có lẽ ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của tôi.An Phong đã đi học lại.

Gương mặt cô ấy tái mét khiến tôi không khỏi lo lắng.

Phải đến giờ cơm trưa, tôi mới lấy được can đảm, lôi hộp quà trong ngăn bàn ra.An Phong ngó chăm chăm hộp quà, sau đó thì lườm tôi một cái.Mọi lời nói tôi chuẩn bị sẵn đều bị cái lườm ấy dọa cho biến mất sạch.

Cuối cùng tôi chỉ thở ra được mấy chữ: "Xin lỗi bạn."

Mặc dù không nhìn thấy được vẻ mặt lúc ấy của An Phong.

Nhưng nhìn điệu bộ ăn kẹo của cô ấy, tôi đoán rằng cô ấy đã rất vui.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 12


Sau kỳ thi học sinh giỏi quốc gia, tôi và An Phong đã đi công viên nước đúng với nguyện vọng của cô ấy.Đây là lần đầu tiên tôi được đi công viên nước.

Hôm đó tôi đã chơi rất vui, và An Phong cũng đã nhìn thấy hình xăm trên vai tôi.Lúc chúng tôi đứng ăn kem trước cổng Đầm Sen.

Tôi chợt nghe thấy tiếng "tách" nho nhỏ vang lên gần đó.Chị gái vừa bỏ máy ảnh xuống, bắt gặp ánh mắt tôi thì cười ái ngại.

Đợi cho An Phong bắt xe về, tôi mới tiếng lại chỗ chị gái lạ mặt để hỏi xin tấm ảnh ấy.

Vì chụp bằng máy film nên chị gái bảo tôi để lại phương thức liên lạc, khi nào có ảnh chị sẽ gửi cho tôi ngay.

Trước khi đi, chị ấy còn khen tôi và An Phong trông rất đẹp đôi.Khoảng một, hai ngày sau thì tôi nhận được hai tấm ảnh qua mail.Một tấm chụp bóng lưng tôi và An Phong, còn một tấm chụp An Phong vừa ăn kem, vừa cười nói với tôi trông khá đáng yêu.Chiều hôm đó tôi mặc áo tanktop để lộ hình xăm, còn An Phong cũng mặc một chiếc áo len hai dây để lộ hình xăm của cô ấy.

Vừa hay hai hình xăm của chúng tôi đặt cạnh nhau khiến con bướm của cô ấy trông như đang bay về phía pháo hoa vậy.Đang ngồi xem ảnh thì tôi lại nhận được tin nhắn từ phía chị gái kia."

Em ơi, chị có thể đăng ảnh của hai đứa lên được không?

Ảnh bóng lưng thôi, vì trông con bướm cứ giống như đang bay đến chỗ pháo hoa ấy.

Đẹp cực!"

Tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Ok."

Sao cứ như đang đánh dấu chủ quyền ấy nhỉ?*Bọn chuyên Anh dạo này không thấy kiếm chuyện với An Phong nữa.

Tôi, An Phong và cả cái cậu lớp Toán đều đạt huy chương bạc giải học sinh giỏi quốc gia.

Ngày tổng kết, bên đoàn trường đã yêu cầu chúng tôi chụp với nhau một tấm ảnh làm kỷ niệm.An Phong đứng cạnh thầy Nam, tôi lặng lẽ tiếng đến đứng bên cạnh cô ấy, trên cổ là chiếc huy chương bạc sáng chói dưới ánh nắng mặt trời.

"Phong, cả năm mới có một ngày vui thế này, đừng có xịt mặt nữa."

An Phong nói khẽ bên tai.

Tôi lườm cô ấy.

Ngay khi người chụp ảnh hô lên "Một, hai, ba...", khoé môi tôi liền cong lên.Đây là lần thứ hai trong năm khiến tôi cảm thấy hạnh phúc như thế.Nhưng chuyện vui chưa đến được bao lâu...Chiều hôm đó, sau khi đi ăn mừng với đám thằng Bảo, tôi đã không đi karaoke với tụi nó mà lại thẳng về nhà.Vừa về nhà tôi đã gặp ngay thằng anh cùng cha khác mẹ đang ngồi chễm chệ ở sô pha phòng khách chơi game.Nhìn thấy tôi, nó liền nở một nụ cười nửa miệng như đang chế giễu.

Tôi mặc kệ nó, đi thẳng lên tầng về phòng mình.

Sau khi soạn lại mớ sách vở cũ, tôi phát hiện tấm bằng khen giải nhì học sinh giỏi quốc gia của mình không cánh mà bay.

Sau một lúc lục tung cả căn phòng lên, tôi chợt nhìn thấy mớ giấy vụ nằm trong thùng rác ở góc phòng.

Tấm bằng mới tinh của tôi đã biến thành mớ giấy vụn dường như khiến tôi phát điên.Tôi lao ra khỏi phòng, chạy xuống phòng khách túm lấy cổ áo thằng anh trai, vung nấm đấm vào mặt nó.

Rồi cứ thế tới đấm thứ hai, thứ ba...

Đến khi bác Tài chạy vào lôi tôi ra thì mặt thằng anh tôi đã bê bết máu me.Đêm đó tôi lại bị ba cho một trận đòn nhừ tử, hai cẳng chân chằng chịt những vết bầm từ roi da.Tôi co ro nằm trên giường, lặng lẽ nuốt cơn đau vào lòng.

Lúc này, tự dưng tôi muốn gặp An Phong da diết...Tôi nhốt mình trong phòng suốt cả mùa hè.

Không tụ tập, không bida, và cũng không gặp An Phong...

Không dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước chỉ vì trước đó ba đã dọa sẽ đốt ảnh thờ của mẹ nếu tôi còn gây chuyện.Nhưng tôi nghĩ, ông trời sẽ không đến mức dồn ai vào chân tường cả.

Ngay lúc tôi cảm thấy cuộc đời trở nên bế tắc, thì cô ấy lại xuất hiện ở đó.

Dưới ánh hoàng hôn, khi trời chập choạng tối, An Phong đứng đó, rực rỡ như một chú bướm đủ sắc màu.

Cô ấy đã cứu tôi một lần nữa.Bầu trời tối hẳn, tôi siết chặt tay lái, đầu hơi cúi xuống nhìn đôi bàn tay trắng nõn đang nắm hờ vạt áo của mình.

Tôi dựng xe mô tô trước quán bida, cẩn thận khoá cổ rồi trả chìa khoá lại cho An Phong."

Đã ăn gì chưa?"

Nghe An Phong hỏi, tôi cũng thành thật lắc đầu.

Thế là An Phong liền kéo tôi lên nhà ăn cơm cùng gia đình cô ấy.Ba mẹ An Phong rất hiếu khách, đặc biệt là rất thân thiện.

Tôi cảm thấy, An Phong quả thật rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình như thế này.

Một gia đình mà dù có ao ước đến cỡ nào, tôi cũng sẽ chẳng bao giờ có được.Sau giờ ăn cơm, An Phong kéo tôi vào phòng của cô ấy.Căn phòng này không lớn như phòng ngủ của tôi, nhưng cách bài trí, mài sắc lại khiến nó vô cùng ấm cúng.

Tôi ngơ ngác nhìn những chú bướm đầy màu sắc ở trên tường cùng với những hoa văn sóng lượn đẹp mắt.

Cho đến khi An Phong đẩy tôi ngồi xuống ghế, tôi mới sực tỉnh.Chiếc đồng hồ điện tử dừng lại ở số 11:11 khiến tôi tò mò:"Bạn sinh ngày 11 tháng 11 à?"

"Ừ, sao thế?"

"Nghe nói đó là dãy số thiên thần, biểu tượng của sự may mắn đúng không?"

"Chuẩn!

Còn bạn, sinh nhật ngày bao nhiêu?"

An Phong tròn mắt nhìn tôi chờ đợi.Tôi thản nhiên trả lời: "Ngày 15 tháng 7."

Cô nàng nghe xong thì đơ người ra một lúc rồi hốt hoảng: "Khoan đã...

Hôm nay còn gì?"

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì An Phong đã mở cửa phòng chạy vụt ra ngoài.

Vài phút sau, cô ấy trở lại với miếng bánh kem nhỏ trên tay khiến tôi ngay lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, lòng ngực đập liên hồi vì bất ngờ.Đã rất lâu rồi, chẳng còn ai nhớ đến sinh nhật của tôi nữa."

Có muốn nhận quà gì không?"

"Không cần đâu."

Tôi lắc đầu.

"Đã nhận được rồi."

Phải, tôi đã nhận được rồi.

Món quà vô giá nhất.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 13


Tôi đứng trong một con hẻm vắng gần trường, rút điếu thuốc ngậm lên môi, kiên nhẫn chờ đợi.Tiếng ồn từ phía cổng trường to dần.

Tôi lùi sâu vào trong, đợi đến khi mục tiêu đi ngang qua liền nhanh chóng tóm lấy cổ áo cô ta, ép chặt vào tường."

Ai đấy?

Tao la lên bây giờ!"

Tôi bật lửa châm điếu thuốc, rít một hơi dài rồi thản nhiên thả khói vào mặt con nhỏ khiến nó ho sặc sụa."

La đi.

Thách mày đó."

"Mày là...

Lăng Phong?"

Tôi không đáp."

Mày muốn gì?"

Hạnh Liên hỏi.Tôi rít thêm một hơi, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi đưa đến gần gương mặt tái nhợt của nữ sinh."

Hôm qua tao thấy mày nhốt An Phong trong nhà vệ sinh."

Con nhỏ im lặng, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mi.

Nó bắt đầu run rẩy, giọng nghẹn lại:"Tôi xin lỗi...

Tôi biết lỗi rồi.

Làm ơn tha cho tôi!"

"Đâu có dễ vậy."

Đốm lửa đỏ trên đầu thuốc mỗi lúc một gần khiến con bé bật khóc nức nở."

Mày biết mà, tai mắt của tao trong trường này không ít.

Chỉ cần chuyện này lặp lại...

À không, chỉ cần mày đụng vào một cọng tóc của An Phong thôi, gương mặt xinh đẹp này sẽ thành cái gạt tàn ngay."

Tôi dí mạnh điếu thuốc vào tường suýt thì xoẹt ngang mũi Hạnh Liên, tàn thuốc rơi lả tả xuống đồng phục nó.Vừa được thả ra, nó lập tức ngồi sụp xuống đất run lẩy bẩy, nước mắt lã chã.Tôi khoác lại cặp, hai tay đút vào túi quần ung dung bước ra khỏi hẻm.

Trước khi đi, còn không quên ném lại một câu:"Tao không nói suông đâu."*Hôm nay là ngày 11 tháng 11 - sinh nhật An Phong.Vậy mà vừa hết giờ, con nhỏ ấy đã chạy đâu mất hút.Như mọi lần, tôi lại ôm tập vở đến bida 56 giết thời gian.

Lúc tới nơi đã thấy đám thằng Bảo, thằng Phú tụ tập sẵn."

Anh Phong, hôm nay vẫn chăm học à?"

Thằng Phú bá vai tôi, cười hí hửng.Tôi chẳng buồn đáp, thẳng tay hất nó ra khỏi người mình."

Anh Phong còn giận vụ lần trước à?

Giận dai thế!"

"Nói thêm một câu nữa là tao đập mày ngay."

Nam Bảo huých cùi chỏ vào người Phú khiến nó lập tức im miệng.Đến hơn tám giờ tối thì An Phong về.

Vừa nhìn thấy tôi, cô nàng có hơi ngạc nhiên.

Tôi gấp sách vở, nhanh chóng bước về phía An Phong, mặc kệ ánh mắt tò mò của đám thằng Bảo."

Ra ngoài chút đi.

Có cái này cho bạn."

Tôi ghé sát, nói nhỏ."

Cái gì vậy?"

Tôi không trả lời ngay, chỉ khẽ hất đầu ra hiệu.Khi đã đến một góc vắng, tôi mới lấy từ túi áo khoác ra một chiếc hộp."

Quà sinh nhật cho bạn."

An Phong nhìn tôi đầy bất ngờ, "Tôi cũng có quà sao?

Mở ra được không?"

Tôi gật đầu.Cô ấy cẩn thận mở hộp, bên trong là một chiếc kẹp tóc hình bươm bướm với đôi cánh xanh tím bằng vải."

Đẹp thật đó.

Cảm ơn Lăng Phong."

"Tôi mới là người nên cảm ơn mới đúng."

Nhìn ánh mắt lấp lánh của An Phong, tôi chợt nhận ra cả thế giới của mình từ khi nào chỉ xoay quanh một mình cô ấy.Tôi đã phải lòng một cô gái có cái tên giống hệt mình.Khi tôi đang chật vật tìm cách thoát khỏi cơn bão đang cuộn trào vây quanh, cô ấy đã bước đến, tựa một làn gió cuốn tôi ra xa khỏi cơn thịnh nộ của giông tố.Một cô gái, dù cuộc sống không quá ưu ái với cô ấy nhưng vẫn mỉm cười, an phận chấp nhận mọi thứ."

Lăng Phong, nhìn xem!

Hôm nay mặt trăng màu vàng này."

An Phong trên tay vẫn cầm bút chì và tập đề cương, chỉ về phía mặt trăng lưỡi liềm trên nền trời ửng màu hoàng hôn với nụ cười tươi rói.Cô gái ấy tươi sáng, rực rỡ như ánh mặt trời, dịu dàng sưởi ấm trái tim đã nguội lạnh của tôi, kéo tôi ra khỏi hố sâu đã nuốt chửng mình bao năm qua.Và chắc chắn, tôi sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nụ cười ấy như một món quà quý giá mà thượng đế và mẹ đã gửi đến cho mình.*Đề thi học sinh giỏi quốc gia năm nay dễ thở hơn năm trước một chút xíu.

Ngay khi vừa bước ra phòng thi, tôi đã nhìn thấy An Phong đứng yên tĩnh một góc, mắt chăm chú nhìn lá bàng đỏ rơi bên ngoài sân."

Chắc là ổn chứ hả?"

"Ừm.

Còn ổn hơn lúc làm bài thi thử của thầy Nam."

Nói rồi, An Phong quay lại nhìn tôi.

"Có khi nào đề thi năm nay là một cú lừa không."

"Bạn nên bớt suy diễn lại."

An Phong bỗng xụ mặt, thở dài một hơi.Trong đầu tôi lúc này chợt nghĩ ra một ý tưởng hơi táo bạo.

Hai tay tôi run run dang ra:"Này."

An Phong ngẩng đầu lên."

Muốn ôm một cái không?"

Tôi hỏi, mặt bắt đầu nóng ran.Nhưng bất ngờ làm sao, người đối diện đi tới, ôm chầm lấy tôi mà không chút suy nghĩ khiến tôi hơi đơ ra."

Được rồi.

Bạn làm tốt mà."

"Hai người đánh lẻ đó hả?"

Vũ Duy đứng từ xa, trông thấy hai đứa tôi đang ôm nhau thì lườm lườm.Mặt tôi càng lúc càng nóng hơn, nhưng vẫn không thể không dang tay, ngoắc cậu ta lại:"Mày nữa...

Lại đây."

Nói chơi thôi mà cái thằng ấy làm thật.

Vũ Duy chạy ào đến, vòng tay ôm cả tôi và An Phong hét lớn:"Xong rồi, mọi thứ xong hết rồi!"

Nước mắt nước mũi nó chảy tèm lem khiến tôi nghiêng đầu né tránh vì sợ bị nước mũi nó dính phải.Thầy Nam từ đâu xuất hiện, lấy điện thoại chụp cho ba đứa tôi một tấm.Hôm sau, tấm ảnh ấy liền xuất hiện trên trang Facebook của đoàn trường với nội dung:"Tình bạn diệu kỳ."

Ừ thì...

Diệu kỳ cái con khỉ!Kỳ đà cản mũi thì có.

Thằng Duy ấy.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 14


Tết Âm lịch năm nay chẳng ai đi đâu.

Cảm giác tù túng khiến tôi bức bối vô cùng.

Ngày ngày đi qua đi lại đụng mặt thằng anh trai cùng cha khác mẹ càng làm tôi thêm điên tiết.Vậy mà ngay trước đêm giao thừa một ngày, hắn bỗng nổi hứng gõ cửa phòng rủ tôi đi cà phê."

Cút!"

Tôi gằn giọng định đóng sập cửa lại, nhưng hắn đã chặn kịp."

Này em trai, anh chỉ muốn hâm nóng tình cảm anh em thôi mà.

Sao gắt thế?"

"Tao bảo mày cút!"

Vừa dứt lời, một chiếc khăn trắng bất ngờ bịt chặt mũi miệng tôi.

Mọi thứ trước mắt dần mờ đi.

Cơn choáng ập đến nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.

Ý thức dần trôi tuột khỏi tầm kiểm soát, tôi chỉ kịp nghe giọng cười trầm thấp vang lên bên tai:"Ngủ ngon nhé, em trai."

Bóng tối nuốt chửng tôi hoàn toàn.Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.

Quần áo bị lột sạch.

Cả người đau nhức, ê ẩm.

Nỗi hoảng loạn tràn ngập trong đầu.

Khi quay sang bên cạnh, tôi nhìn thấy tên Hà đang nằm đó.

Tôi bật dậy, vơ vội quần áo mặc lại.

Những mảnh ký ức rời rạc từ đêm qua dần ùa về."

Má...

Thằng chó!"

Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, lao tới đấm thẳng vào mặt hắn.Hà bật dậy, lau vết máu chảy từ mũi, cười nhếch mép."

Tôi đến đây bằng cách nào?"

Hắn nhún vai, giọng thản nhiên:"Đi mà hỏi thằng anh trai em ấy.

Nó nợ tiền cá độ của anh, nên bán em cho anh."

Cả người tôi run lên vì phẫn nộ.

Tôi quay đi, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa thì dừng lại, lạnh giọng cảnh cáo:"Còn bén mảng đến gần tao lần nữa... tao sẽ giết mày."

Về đến nhà đúng lúc cả gia đình đang quây quần ăn sáng ngoài vườn, tôi lao thẳng đến, túm lấy cổ áo anh trai, đấm mạnh vào mặt nó túi bụi.

Mấy người lớn hốt hoảng chạy đến lôi tôi ra.

Chỉ khi nhìn thấy bàn tay mình nhuốm đầy máu, tôi mới có thể bình tĩnh hơn."

Gọi cảnh sát!

Nhanh lên!"

Mẹ kế gào lên, mắt long sòng sọc nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên loạn.Tôi nhếch môi cười lạnh, gào to:"BÁO ĐI!

BÀ BÁO ĐI!

TÔI CŨNG SẼ TỐ CÁO CON TRAI BÀ TỘI CHỤP THUỐC MÊ, BẮT CÓC TÔI!"

Ba tôi đẩy tôi sang một bên, chắn trước mặt hai mẹ con họ."

Con nói gì vậy Phong?"

Nước mắt không kiềm được rơi xuống.

Tôi nhìn người đàn ông vẫn luôn tự nhận là ba mình, bật cười khẽ:"Lúc tôi học cấp hai thì suýt bị bà ta cưỡng hiếp.

Giờ thì đến lượt con trai bà ta bán tôi cho người khác để họ cưỡng hiếp tôi.

Ông nói đi, ông muốn tôi phải làm sao?

Làm sao hả?"

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.

Tôi thấy bác Linh rơm rớm nước mắt đứng bên cạnh bác Tài nhìn tôi chua xót.Ba tôi chậm rãi quay đầu, nhìn hai mẹ con họ đang run rẩy ngồi dưới đất."

Mình à...

Không phải như vậy đâu...

Nó vu oan cho em..."

"Ba."

Tôi khẽ cười, khàn giọng gọi rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt ông.

"Nếu lần này ba vẫn quyết định bảo vệ họ...

Thì cứ coi như tôi chết rồi đi."

Tôi quay người chạy nhanh lên lầu thu dọn đồ đạc, cầm theo sổ tiết kiệm mà bác Tài đã đưa hồi sinh nhật mười tám tuổi, đặt vé xe đi Lâm Viên sớm nhất rồi rời đi.Đêm giao thừa, tôi ghé bida 56 gặp An Phong lần cuối.Hôm nay An Phong mặc một chiếc váy trắng thật xinh, mái tóc dài xoã tung bay trong gió...

Trông giống hệt như một thiên thần.Chúng tôi đi dạo ven bờ sông, gió lạnh ùa tới khiến mái tóc của An Phong bay nhè nhẹ.Tôi cởi áo khoác, khoác lên người An Phong."

Không lạnh hả?"

Cô nghiêng đầu, ánh mắt nhìn tôi như chứa cả dải ngân hà lấp lánh."

Không."

Trái tim tôi chợt nghẹn lại.

Làm sao đây?

Nếu cô ấy cứ nhìn tôi như vậy... làm sao tôi có thể rời đi?Bàn tay tôi vô thức đưa lên, phủ xuống mái tóc mềm của An Phong.

Gương mặt này, đôi mắt này... tôi phải nhìn thật rõ, lưu giữ hết mọi thứ vào ký ức.Giây phút ấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, tôi nghiêng người trao cho An Phong toàn bộ tình cảm bấy lâu nay của mình.

Khi mà đôi môi khô khốc của tôi chạm vào đôi môi mềm mỏng ấy, tôi cảm nhận rõ được cả tôi và An Phong đều đang run lên.Tôi ra về, không nói lời từ biệt nào với cô ấy, chỉ để lại một câu "Hẹn gặp lại."

Chuyến xe lúc hai giờ sáng đưa tôi ra khỏi thành phố với một trái tim sắp vỡ tan.*Tôi đặt chân xuống bến xe Lâm Viên lúc hơn bảy giờ sáng.

Hơi lạnh của cao nguyên tràn đến ngay khi bước xuống khiến tôi khẽ rùng mình.

Từ xa, một chiếc ô tô bảy chỗ màu trắng chậm rãi lăn bánh đến gần.

Cửa kính xe hạ xuống, cậu Hai tôi vội vàng bước ra, ánh mắt ngỡ ngàng như nhìn thấy cố nhân."

Ôi!

Con trai tôi!"

Giây phút cậu dang rộng vòng tay, tôi ngay lập tức lao vào lòng cậu, giống hệt như đứa trẻ bảy tuổi năm nào."

Đi thôi, về nhà nào."

Cậu xoa đầu tôi, giọng trầm ấm.Lâm Viên là một huyện thuộc tỉnh Cao Nguyên, nơi được mệnh danh là thủ phủ cà phê.

Tôi ngồi trong xe lặng lẽ ngắm nhìn núi rừng lướt qua khung cửa sổ, trong đầu vẫn quẩn quanh những ký ức của đêm qua.Ông bà ngoại và mợ Hai đã đợi sẵn ở cửa.

Vừa nhìn thấy tôi thì vội kéo tay tôi vào nhà, giọng đầy thương xót:"Vào đi con, ăn sáng rồi nghỉ ngơi."

Bà vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của tôi."

Con định ở chơi bao lâu rồi về lại thành phố?"

Tay tôi khựng lại trên chén cháo nóng.

Tôi nhìn ông bà, mỉm cười hỏi:"Con ở đây luôn được không?"

Không gian bất chợt im lặng.

Cả ông bà và cậu mợ đều sững sờ nhìn tôi.Thấy vậy, tôi gật đầu chắc nịch:"Con nói thật.

Con muốn ở đây luôn với mọi người."

Ông tôi chau mày:"Còn chuyện học thì sao?

Con đang học trường chuyên mà?"

Tôi cúi đầu, không biết trả lời thế nào.

Thấy vậy, cậu Hai liền lên tiếng giải vây: "Được rồi ba mẹ, thằng bé không muốn nói thì thôi.

Khi nào nó muốn, nó sẽ tự nói."

Rồi cậu quay sang tôi, nhẹ giọng hỏi, "Con có cần cậu xuống thành phố làm thủ tục chuyển trường không?

Dù sao cũng phải học xong cấp ba đã."

Tôi gật đầu rồi chần chừ nói:"Nhưng cậu đừng nói với ai là con chuyển về đây nhé.

Con không muốn gặp lại người nhà đó nữa."

Mọi người thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không ai hỏi gì thêm.Thủ tục chuyển trường diễn ra nhanh gọn.

Vừa hết Tết, tôi đã có thể nhập học ở trường mới.

Nghe nói tôi từng học trường chuyên ở thành phố, lại còn hai năm liền đạt giải quốc gia môn Toán, ban giám hiệu lập tức xếp tôi vào lớp chọn.Ngày đầu đến trường mới, thầy giáo dẫn tôi vào lớp.

Bọn học sinh thấy gần cuối năm bỗng có người chuyển vào thì không khỏi xì xào bàn tán.

Tôi mặc kệ, đi thẳng xuống bàn trống cuối lớp, cất balo, đeo tai nghe rồi nằm gục lên bàn.Lúc nãy, tôi vừa nhận được email của An Phong.

Cô ấy hỏi vì sao tôi không đến lớp, vì sao lại khóa mạng xã hội...

Nhưng tôi không trả lời.Có tiếng gõ nhẹ trên mặt bàn.Ngẩng đầu, trước mặt tôi là một nữ sinh lạ hoắc.

Cô ta thả tóc đuôi sam qua một bên vai, mặc áo len đồng phục bó sát, trông khác hẳn với những nữ sinh khác trong lớp."

Phong có facebook không?

Mình add vào nhóm lớp."

"Không có."

"Vậy thì cho mình số điện thoại đi.

Cô có dặn dò gì thì mình nhắn cho Phong.

Mình là lớp trưởng."

Tôi lười biếng nghiêng đầu, liếc sang cậu bạn bên cạnh rồi nói:"Này, nếu lớp có thông báo gì thì nhắc tôi với nhé."

Sau khi nhận được cái gật đầu, tôi quay lại nhìn nữ sinh kia:"Xong rồi đó."

Thấy nữ sinh bị phũ không thương tiếc, bạn nam bàn trên liền cười lớn trêu chọc:"Ha ha, nhỏ Ngọc Ánh kiếm cớ xin info trai mà bị phũ.

Đáng đời!"

"Im đi!"

Ngọc Ánh lườm tôi rồi bực bội bỏ về chỗ.Giờ giải lao, trong lúc tìm chỗ hút thuốc, tôi tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh.

Mà nhân vật chính, không ai khác ngoài tôi."

Nghe nói thằng mới chuyển đến là cháu ông Ba vựa cà phê Nguyên Vi đó."

"Đúng là con trai thành phố có khác ha tụi mày.

So với bọn con trai ở đây như trời với vực luôn."

"Mà tụi mày có thấy nó chảnh không?

Sáng nay con Ánh bắt chuyện mà tao tưởng nó bài trừ con gái không đó."

"Xời, người ta học trường chuyên thành phố, còn đạt giải quốc gia hai năm liên tiếp nữa.

Gặp tao, tao cũng chảnh."

"Chảnh kiểu nào chứ chẳng lẽ lại không bại trước ải mỹ nhân.

Trừ khi nó bê đê."

"Hay là thử tán nó đi, hot girl Ngọc Ánh."

"Được thôi, chị mày chưa bao giờ thua ai.

Chỉ có tao mới có quyền từ chối đám con trai thôi."

"Ghê vậy trời!"

Tôi đứng tựa vào bức tường, khoé môi khẽ nâng lên.

Tôi đồng ý với cô bạn ấy, làm gì có thằng con trai nào qua được ải mỹ nhân.

Tôi cũng vậy.

Nhưng tôi chỉ chịu thua một người.Duy nhất một mình người đó.*Chiều thứ ba, lớp tôi có tiết thể dục.

Vì là lớp mười hai nên giáo viên bộ môn cũng thư thả thời gian cho bọn tôi.Tôi tìm một góc râm mát, lấy đề ra giải giết thời gian.Điện thoại rung lên báo có mail mới.

Lại là An Phong.Chưa đầy hai ngày, cô ấy đã gửi cho tôi gần ba mươi cái mail.Vẫn như cũ, tôi mở ra đọc nhưng không trả lời.Có tiếng bước chân đến gần.Lại là nữ sinh đó.

Tôi phớt lờ, tiếp tục chăm chú vào bài toán.Nhưng xem ra cô bạn này không có ý định buông tha, thản nhiên ngồi xổm trước mặt tôi, cười tươi:"Nghe nói Phong học giỏi toán lắm.

Có thể kèm toán cho mình được không?"

Tôi nheo mắt, chẳng buồn trả lời."

Này, người ta đang nói chuyện thì phải lịch sự nghe chứ."

Không thấy tôi phản ứng, cô ta bạo dạn đưa tay giật phăng tai nghe xuống.Hành động bất ngờ khiến tôi giật mình, theo phản xạ đẩy mạnh cô ta ra phía sau."

Này!"

Cô ta hét lên.

"Sao bạn thô lỗ vậy?"

Tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của cả lớp.Mặt tôi không chút cảm xúc nào, cúi xuống gom đồ đạc định rời đi.Thấy tôi muốn bỏ đi, cô ta lập tức đứng dậy, kéo tay tôi lại:"Phong có người yêu chưa?"

Tôi lạnh lùng đáp: "Bỏ ra."

"Không đấy."

Tôi giật mạnh tay khiến cô ta lảo đảo."

Bớt chơi ba cái trò vớ vẩn này đi."

Tôi nhếch môi cười lạnh.

"Hôm qua tôi nghe hết rồi."

Thấy cô ta hơi sững lại, tôi liền tiếp lời:"Để tôi nói cho rõ luôn...

Tôi có bạn gái rồi."

Vừa dứt lời, tôi rút điện thoại, chìa ra màn hình khóa - là tấm ảnh chụp bóng lưng của tôi và An Phong ở công viên nước."

Ba cái ảnh mạng, ai mà tin?"

Một nữ sinh khác chen vào.

Có lẽ là bạn của cô ta.Tôi cười khẩy, chẳng buồn đôi co.

Thay vào đó, tôi thản nhiên cởi phăng chiếc áo thể dục.

"Nhìn cho kỹ, rồi xem có phải ảnh mạng không."

Xong thì nhanh chóng mặc áo lại.Không gian bỗng im ắng lạ thường.Tôi đeo ba lô lên vai, liếc qua cô lớp trưởng: "Đừng có động vào tôi."

Dừng một chút, tôi nhếch môi.

"Cũng đừng đem tôi vào trò cá cược của mấy người.

Dù tôi có bạn gái hay không cũng đừng mơ rằng mình có cửa."

Tôi cúi người, nhìn thẳng vào mắt lớp trưởng:"Biết lý do vì sao tao chuyển trường không?"

"Tao đánh người ta gần chết nên mới bị đuổi đấy."

Nói đến đây ánh tôi thoáng chút bỡn cợt.

"Với lại tao đánh người không phân biệt nam hay nữ đâu."

Bầu không khí yên tĩnh bao trùm lên sân thể dục.

Tôi không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi đó.Phía sau trường là một hồ nước lớn, bên cạnh là ruộng hoa cải vàng ươm trải dài.

Tôi ngồi xuống cây cầu gỗ, lôi sách vở ra tiếp tục ôn bài.Có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.

Khi tôi quay sang, chỉ thấy một nam sinh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

Đây chẳng phải là bạn cùng bàn mới của tôi sao?Minh Chính, là cái tên tôi nhìn thấy trên nhãn vở khi mượn tập xem bài.Cậu ta có gương mặt trắng bệch như người bệnh, dáng vẻ thư sinh, nho nhã.

Nhìn tổng thể... giống hệt một học sinh gương mẫu."

Tao nghe nói mày học trường chuyên.

Thật hả?"

"Mày đến đây chỉ để hỏi vậy thôi?"

Chính gãi đầu, cười ngượng."

Mấy tin đồn mày nghe được đều là sự thật."

Tôi nói."

Vậy mấy lời lúc nãy cũng thật?"

"Không.

Mấy lời lúc nãy có hai ý là xạo đó."

"Hả?"

Tôi phì cười, gấp tập giấy nháp lại."

Tao chuyển trường không phải vì đánh người."

"..."

"Tao cũng chưa đánh con gái bao giờ.

Chỉ hù dọa chơi thôi... trừ khi nó kiếm chuyện với tao thật."

Tôi nhìn cậu ta một lúc rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: "Mày bị tụi nó bắt nạt à?"

Chính lắc đầu, "Không đến mức đó.

Chỉ là... không ai muốn nói chuyện với tao thôi."

"Lý do?"

"Đôi khi mày học giỏi hơn người khác cũng đủ lý do để bị ghét rồi."

Tôi mở bao thuốc lá, đưa đến trước mặt cậu ta.

Thấy Chính lắc đầu, tôi cũng không ép, chỉ rút một điếu ngậm lên miệng, nhưng không đốt."

Ở trường cũ, tao cũng bị ghét."

"Vì sao?"

Tôi khẽ cười.

"Vì tao khác biệt, tao hung dữ, tao không tuân theo luật lệ."

Minh Chính mở to mắt nhìn tôi: "Thật hả?

Tao thấy mày đâu đến nỗi nào..."

"So với một năm trước, tao cũng thấy mình thay đổi rất nhiều."

"Nhờ có người yêu à?"

Tôi nhướng mày nhìn cậu ta:"Sao mày nghĩ vậy?"

"Chẳng phải mày nói mày có bạn gái rồi sao?

Ai yêu vào mà chẳng thay đổi."

Tôi khựng lại vài giây rồi bật cười: "Ừ nhỉ?"

"Cô ấy cũng giống mày?"

Tôi nói thêm, vô thức nhớ về những năm tháng cũ."

Giống tao?"

"Ý tao là... cũng là một kẻ bị cô lập."

Tôi nghiêng đầu nhớ lại những gì An Phong từng nói."

Cô ấy nói tao là người chủ động cô lập người khác.

Khác với cô ấy."

"Mày yêu bạn ấy lắm nhỉ?"

"Ừ.

Tao cũng thấy thế."

Tôi nhìn về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng, giọng nói vô thức chậm lại:"Tao nhận ra, mọi thứ trên người tao đều vì cô ấy mà thay đổi.

Từ những thứ nhỏ nhặt như xỏ khuyên, xăm hình...

đến cả tính cách."

"Nghe có vẻ là một người cá tính."

"Không những cá tính mà còn rất giỏi, rất thân thiện."

Ngừng một chút, tôi lại hỏi, "Mày đã từng thích ai chưa?"

Chính hơi ngẩn người, sau đó gật đầu:"Có.

Nhưng là chuyện lâu lắc rồi."

"Còn bây giờ?"

"Hiện tại tao ưu tiên việc học hơn."

Cậu ta liếc nhìn tập đề trên tay tôi:"Tao thấy mày có huy chương bạc, cũng đủ điều kiện tuyển thẳng rồi.

Sao còn miệt mài ôn thi vậy?"

Tôi giơ tập giấy lên, cười nhạt:"Làm giết thời gian thôi."

Là do tôi không muốn rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện khác.Đặc biệt là nghĩ về em.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 15


Tôi dần trở nên thân thiết với Minh Chính.

Ngoài giờ học, những lúc rảnh rỗi cậu ta thường cùng tôi ra giúp cậu Hai chăm sóc vườn cà phê.Tin đồn xấu về tôi ngày càng lan rộng.

Ở trường, chẳng còn ai dám đến gần tôi nữa.Số lượng email tôi nhận được ngày một nhiều.

Nhưng thay vì trả lời, tôi bắt đầu viết thư tay.

Những bức thư gửi đến em - cô gái mang theo làn gió xuân đã thổi "phù" một hơi mát lạnh vào trái tim tôi.

Những lá thư không đề tên người gửi và cũng chẳng bao giờ được gửi đi.Mỗi ngày, tôi đều viết một lá thư rồi cất vào chiếc hộp cũ.

Ngày qua ngày, thư cứ chất chồng - một lá, hai lá... sáu mươi rồi một trăm.

Cuối cùng thì mùa hạ cũng đến.Hôm nay, tôi lại nhận được mail của em.

Em bảo em đỗ lại học rồi, ngành quản trị kinh doanh, trường Đại học Đ ở Cao Nguyên cách nơi tôi sống chỉ hơn một tiếng đi xe.Khi ấy tôi đã khá bất ngờ với quyết định của em.

Đã nhiều lần tôi muốn viết mail hỏi tại sao em lại đổi nguyện vọng.

Chẳng phải ước mơ của em là Đại học Kiến trúc sao?

Nhưng cuối cùng, lý trí đã ngăn cản tôi làm điều đó."

Mày không muốn đi học đại học sao Phong?

Rõ là mày đỗ tất cả các nguyện vọng mà."

Minh Chính tắt laptop, quay sang nhìn tôi khó hiểu."

Tao còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi Chính."

"Sao mày nói vậy?"

"Để tao kể mày nghe một bí mật nhé?"

Chúng tôi ngồi bên hiên nhà, bó gối lặng nhìn những hạt mưa lất phất rơi bên triền đồi.Sau khi nghe xong câu chuyện của tôi, Minh Chính im lặng hồi lâu.

Tôi đoán cậu ta sốc, dù gương mặt chẳng biểu lộ điều gì.Mùi thuốc lá quyện vào hương đất ẩm sau mưa, mang đến một cảm giác thư thái lạ lùng.

Chẳng biết từ bao giờ, tôi lại thích những cơn mưa đến thế, dù trước đây vẫn thường chê chúng phiền phức.Suốt ba tháng hè, ngoài những ngày đi làm thêm, Minh Chính vẫn hay ghé qua nhà tôi.

Tưởng chừng như cậu ta sợ tôi nghĩ quẩn rồi làm điều dại dột."

Rảnh thì ra đây phụ hái cà phê đi."

Chính đội chiếc mũ rộng vành, lếch thếch bước ra."

Ê Phong, sắp đi học rồi, chắc tao không có nhiều thời gian sang chơi với mày nữa.

Hay mỗi tuần tao về một lần nhé?"

"Khỏi.

Ở trên đó lo học đi.

Tao chưa chết ngay được đâu."

Tôi gạt phắt ý tưởng đó."

Tao không tin là mày ổn."

"Kệ mày."*Đây là mùa thu đầu tiên không có em bên cạnh.Mùa thu năm lớp mười, tôi gặp em dưới sân trường, dưới cái nắng gay gắt của Sài Thành.

Khi ấy, em là cơn gió thu nhẹ lướt qua lòng tôi với một câu "xin lỗi", vô tình để lại một món đồ nhỏ.

Thật ra là do tôi nhặt được, nhưng cũng là tôi cố tình giấu đi.Mùa thu năm lớp mười một, tôi nhìn thấy em ngồi giữa vũng nước, ánh mắt cam chịu vì bị bạn cùng lớp bắt nạt.Sau đó tôi nhận ra, chúng ta có duyên hơn tôi tưởng.

Em đã cứu tôi trong con hẻm vắng, giúp tôi sơ cứu vết thương, giúp tôi gọi xe...

Đó cũng là lần đầu tiên có người hỏi tôi rằng tôi có ổn không ngoài người mẹ đã khuất.Mùa thu năm lớp mười hai, một lần nữa em lại mang tôi ra khỏi bóng tối đang dần vây kín.

Đôi lúc em có hơi lạnh lùng, nhưng em vẫn ân cần và dịu dàng biết bao.Xuân, hạ, thu, đông rồi lại xuân...

Vòng lặp bốn mùa vẫn xoay tròn lặng lẽ.

Em vẫn là cơn gió dịu dàng nhất đến chạm khẽ vào trái tim tôi, khiến nó biết được thế nào là rung động, thế nào là yêu thương.Hôm nay, Minh Chính điện thoại về cho tôi, bảo rằng đã gặp ai đó giống em trong buổi họp mặt câu lạc bộ.

Không những thế còn gửi cho tôi một tấm ảnh.

Khi nhìn vào ảnh, trái tim tôi một lần nữa không nhịn được mà thắt lại.

Em mặc chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vô cùng quen mắt.

Đó là chiếc áo mà tôi đã đưa em mượn vào đêm giao thừa vừa rồi.

Mái tóc dài của em cũng đã được cắt ngắn đi trông rất khác lạ."

Cô ấy y hệt mày hồi chúng ta mới gặp nhau."

"Hửm?"

"Anh phó chủ nhiệm hỏi cô ấy đã có người yêu chưa, cô ấy bảo 'rồi'.

Còn mở điện thoại ra cho bọn tao xem ảnh nữa.

Là bức ảnh lần trước mày cho cả lớp xem đấy."

Nghe đến đây, tim tôi bỗng đập loạn nhịp."

Mày đừng để cho cô ấy biết là tao với mày quen biết nhé."

"Biết rồi, yên tâm đi."*Tôi vẫn luôn nhớ em, nhớ da diết.

Nhớ đến mức có những lần tôi đã lén lên thành phố gặp em.

Nhưng đến khi gặp được em, tôi lại chẳng có đủ can đảm để bước đến chào.Tôi ngồi trong góc quán, lặng lẽ nhìn em đang đọc sách bên cửa sổ, bên cạnh là một chàng trai lạ mặt.

Có lẽ là bạn của em.Hoặc cũng có thể... là người yêu hiện tại của em.Em vẫn như thế, vẫn xinh xắn và trong trẻo như em của ngày đó.

Xung quanh em luôn tồn tại một bức màn mỏng ngắn cách em với thế giới xung quanh.

Thế giới của em lúc nào cũng thật khác lạ... có khi nổi loạn, có khi lại yên tĩnh đến nao lòng.Xuân trầm ngâm lắng mình bên ô cửa, gió khẽ đưa lá cành lùa qua mái tóc em.

Một, hai bông mai xanh rơi nhẹ xuống trang sách khiến em ngẩng đầu.Mới đó mà đã tròn một năm kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau.Không biết liệu em có còn nhớ đến tôi không?

Người con trai khiến em đêm ngày thao thức vì những chiếc mail không có hồi âm.*Năm năm trôi qua nhanh như một giấc mơ.Tôi không còn là cậu trai năm nào nữa.

Hiện tại, tôi đã dần có tiếng trong giới kinh doanh cà phê cũng như đã có riêng cho mình một quán cà phê nhỏ nhờ số tiền tiết kiệm mà mẹ để lại.Những ngày này, khách đến quán đông không đếm xuể.

Mùa xuân khiến người ta dễ muốn ngồi lại nhâm nhi một tách cà phê, trò chuyện giữa tiết trời se lạnh.

Hôm nay cũng vậy, sau khi vị khách cuối cùng rời đi, tôi nhanh chóng dọn dẹp chuẩn bị vào trong ăn trưa.Tiếng chuông cửa leng keng vang lên.

Tôi vô thức quay lại, nở nụ cười như một phản xạ đã được lập trình sẵn:"Phong Miên xin chào!"

Nụ cười trên môi đông cứng.

Giây phút ấy tưởng chừng như thời gian vừa chững lại, kéo tôi về với khoảng không gian của nhiều năm về trước.Trời bên ngoài nổi gió, cây mai anh đào ở góc vườn bên cạnh nghiêng ngả khiến đám hoa li ti rơi xuống như mưa, theo gió bay vào trong quán.Đôi mắt trong veo, long lanh nước nhìn tôi, lấp lánh như tia nắng chạm vào mặt hồ tĩnh lặng.

Lyric của bài hát nào đó tôi không nhớ vang lên từ trong ký ức:Mong hoa tàn gió cuốn em về anh còn đợi em riêng một góc trời...Tôi siết chặt cái khăn lau bàn trong tay, nét mặt dần giãn ra, môi khẽ cong lên, tươi cười chào đón em như vừa gặp lại một người bạn cũ."

Chào em, An Phong!

Lâu rồi không gặp."
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
III. Hạ lạ


Sau những ngày mưa, mùa hạ lại về bên cửa.

Bằng lăng tím bung nở khắp mọi nẻo đường.

An Phong dựng chổi, ngước nhìn theo bông hoa tím đang nhè nhẹ xoay vòng trên không trung trước khi đáp đất, cảm nhận cơn gió hạ ghé qua khu vườn."

Phong!"

Nghe tiếng cô gọi, Lăng Phong mỉm cười nhìn ra cửa.

An Phong chỉ về phía ngọn núi đằng xa:"Cầu vồng kìa!"
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 16


"Chào em, An Phong!

Lâu rồi không gặp."

An Phong nhìn người con trai đứng cách mình chỉ vài bước chân, giọt nước trên khoé mắt nặng nề lăng dài xuống má."

Tên khốn chết tiệt!"

Cô không nhịn được mà chửi thề một câu.Anh đứng đó, nụ cười vẫn chưa tắt, hai tay dang rộng:"Muốn ôm không?"

An Phong cúi gằm mặt, chân vô thức bước nhanh về phía Lăng Phong.

Mọi yêu thương, nhớ nhung suốt chừng ấy năm gói gọn chỉ bằng một cái ôm.

"Thằng khốn!"

"Ừ, anh là thằng khốn...

Xin lỗi em!"

An Phong oà khóc như một đứa trẻ.Tiếng nức nở khiến Lăng Phong ngỡ ngàng, tim như bị cái gì đấy gõ vào đau điếng.

Cơn sóng cuồn cuộn trong lòng dâng lên, bao nhiêu thương nhớ, cảm xúc...

Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ ấy.Nước mắt An Phong thấm ướt cả một bên vai Lăng Phong.

Cô từ từ buông anh ra, hơi lớn giọng trách móc: "Anh đã chết ở cái xó xỉnh nào vậy?"

Bàn tay rụt rè giơ lên chạm nhẹ vào mắt, mũi và má lúm đồng tiền của anh như muốn xác nhận đây không phải là mơ."

Em đừng khóc nữa."

Lăng Phong đưa tay gạt mấy giọt nước mắt chảy tèm lem trên mặt cô.

"Anh đã ở đây rồi còn gì?."

"An, anh hứa sẽ không biến mất nữa."

An Phong thoáng chút ngỡ ngàng.

Thật sự họ đã không gặp nhau từ rất lâu rồi, không ngờ anh vẫn còn nhớ đến biệt danh ấy.Nói rồi, một lần nữa Lăng Phong kéo mạnh An Phong ôm vào lòng mình."

Anh đã rất nhớ An.

Anh thật sự nhớ em rất nhiều.

Đáng lẽ anh phải đến gặp em sớm hơn, anh xin lỗi."

Giọng anh nhẹ tênh, hơi thở nhè nhẹ phà vào tai cô khiến nó ửng lên một mảng đỏ.Bên ngoài gió vẫn đang thổi từng cơn lạnh buốt, nhưng trái tim của đôi trẻ lại không ngừng ấm lên.*An Phong không rời đi, cô thuê một homestay theo tháng ở gần Phong Miên vì Lăng Phong đã ngỏ lời mời cô ở lại cùng kinh doanh quán cà phê với mình.Mỗi ngày ngoài học thêm pha chế, cô còn phụ giúp anh chăm sóc vườn cà phê của ông bà.

Ngày Lăng Phong dẫn An Phong về nhà, ông bà ngoại anh vui lắm.

Ngay cả cậu mợ Hai cũng lôi mấy chum rượu quý ra để ăn mừng."

Cháu tên gì?"

Bà ngoại anh cầm lấy tay cô ân cần hỏi."

Dạ, An Phong."

"Tên hay lắm.

Lăng Phong, An Phong...

Nghe rất hay phải không ông?"

"Bà nói đúng lắm.

Rất hay."

Ông ngoại cũng đồng tình.Để làm tròn bổn phận của một người bạn trai.

Vào một ngày đẹp trời cuối tháng Một, An Phong và Lăng Phong đã bắt xe về Sài Gòn để gặp mặt gia đình cô.Đây là lần đầu tiên Lăng Phong bước vào căn biệt thự cách bida 56 mấy trăm mét, dù hồi còn đi học anh đã từng đi ngang qua vô số lần.Ông bà nội của An Phong mặc dù đã lớn tuổi nhưng trông vẫn còn rất trẻ và khoẻ mạnh."

Má!

Tao đã biết là hai đứa mày có ý với nhau mà."

Anh Quân với mái tóc đỏ năm nào xuất hiện trước mặt Lăng Phong, lườm anh như thể anh đã dụ dỗ thành công cô em gái bé nhỏ của bọn họ."

Quân!

Trong nhà không được nói bậy."

Người đàn ông đeo kính, gương mặt điềm tĩnh, lạnh lùng đi đến."

Bé cưng, cũng phải từ lúc em tốt nghiệp đại học đến giờ anh mới gặp lại em đấy.

Tết em không về nhà làm ông bà giận lắm, mắng bọn anh suốt.

Vào xin lỗi ông bà đi."

Nói xong, Anh Minh quay sang nhìn Lăng Phong đang đứng bên cạnh:"Bạn trai của An Phong thì đợi ở đây một chút."

An Phong lẳng lặng bước lên tầng trên, để lại một mình Lăng Phong ở phòng khách với hai ông anh họ khó tính của mình.

Lăng Phong nhìn theo bóng dáng cô mất hút trên cầu thang, lòng thầm nghĩ...

Hình như anh đã gây rắc rối cho An Phong rồi.Trong lúc đợi An Phong, Lăng Phong được dẫn đi dạo một vòng quanh nhà tham quan dưới sự giám sát của Anh Quân và Anh Minh.Khi bước vào căn phòng ốp đầy gỗ bên cạnh phòng khách, những món đồ bài trí trong phòng dường như khiến Lăng Phong choáng ngợp."

Cậu biết gia đình tôi làm nghề cầm đồ, cho vay nặng lãi đúng không?"

Anh Minh đứng bên cạnh, chậm rãi lên tiếng."

Dạ, em biết."

"Những đồ vật trong căn phòng này, ngoài sưu tầm còn có những món đồ mà người khác mang đến cầm hoặc là thế chấp để trả nợ.

Bán chúng đi rất có giá, nhưng ba tôi chưa bao giờ muốn bán đi cả vì chúng không có giấy tờ nguồn gốc rõ ràng."

"Như cái đĩa thời nhà Tống đó, ngày xưa nó bị người ta mang đến thế chấp.

Lúc đó tôi về nhà một chuyến để giúp ba làm cho xong giấy tờ mở quán bar, tình cờ thấy một thằng nhóc mang nó đến đây.

Thằng nhóc ấy mượn ba tôi ba mươi triệu cá độ đá banh, nhưng tính cả gốc lẫn lãi khi đó đã lên tới mấy trăm triệu rồi."

"Vừa nhìn thấy cái đĩa ấy tôi liền biết ngay nó là đồ ăn cắp.

Ba tôi đoán chắc là của gia đình giàu có nào đó nên mới giữ nó lại, khi nào tìm được nguồn gốc của nó sẽ mang đến để người ta chuộc về.

Mặc dù chúng tôi cho vay nặng lãi nhưng vì đề cao việc làm ăn sạch nên muốn bán thứ gì đều phải có giấy tờ rõ ràng."

Nghe đến đây, Lăng Phong sực nhớ ra chuyện khi anh còn học cấp hai.

"Anh cho em hỏi một chút.

Anh có nhớ ai là người mang cái đĩa đó đến đây hay không?"

"Lâu rồi tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mang máng cậu ta có cái họ khá lạ...

Hình như là họ Lăng."

Anh Minh nheo mắt nhìn Lăng Phong, "Hình như cậu cũng họ Lăng phải không."

Lăng Phong mỉm cười, đáp: "Dạ.

Cũng tại cái đĩa ấy mà em đã bị đánh một trận nhừ tử."

"Cậu bằng tuổi bé cưng, nếu tôi nhớ không lầm thì lúc đó chắc cậu vẫn đang học cấp hai nhỉ?

Nhưng người mang nó đến nhà tôi là một cậu trông lớn lắm, chắc cỡ sinh viên đại học ấy."

"Dạ vâng, là anh trai em.

Nhưng ba em hiểu lầm em là người đem bán nó."

"Thế khi nào về nhà thì nói ba sang đây chuộc nó về đi.

Chắc ba cậu quý nó lắm."

"Vâng.

Em cũng nghĩ vậy."

Khoảng sáu giờ tối, đại gia đình mới bắt đầu ăn cơm.

Ai cũng tập trung ăn phần của mình, chẳng ai nói với ai câu nào.

Chỉ có ba mẹ của An Phong là cởi mở, hỏi han Lăng Phong:"Lâu rồi không gặp, Lăng Phong đẹp trai hẳn ra nhỉ.

Hồi gặp con, năm ấy hai đứa mới chuẩn bị lên mười hai, đứa nào đứa nấy còn bé xíu.

Vậy mà bây giờ đã trưởng thành như thế này rồi."

"Dạ thưa ông bà, thưa ba mẹ."

An Phong buông đũa.

"Con với Lăng Phong đang hẹn hò với nhau.

Tụi con dự định sẽ tính đến chuyện lâu dài."

"Cô Út lớn rồi, ở nhà này đâu ai có quyền cản cô nữa."

Bà nội An Phong cũng bỏ đũa xuống, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau miệng."

Kìa mẹ!"

"Tết mấy năm qua con không về nhà là lỗi của con.

Là con chủ động ở lại Lâm Viên, không phải lỗi của anh ấy.

Ông bà đừng hiểu lầm anh ấy nữa."

Anh nghe cô nói thế thì hốt hoảng, cũng vội vàng bỏ đũa xuống, cúi đầu:"Cháu xin lỗi, là lỗi của cháu.

An Phong lo cháu buôn bán một mình vất vả nên mới ở lại giúp cháu kinh doanh ạ."

"Thôi được rồi."

Ông nội lên tiếng.

"Hai đứa Lâm, coi ngày nào đẹp thì sắp xếp hai để hai gia đình gặp mặt nhau đi."

An Phong khẽ siết chặt ngón tay Lăng Phong ngồi ở bên cạnh.

Gương mặt không giấu nổi vẻ vui sướng."

Em đừng có vội mừng."

Anh Quân lườm An Phong.

"Ông nội tha cho hai đứa bây nhưng anh thì không.

Anh sẽ..."

Chưa kịp nói hết, anh liền bị ông nội cảnh cáo:"Mày đừng có bắt nạt bạn trai bé Phong."

"Ơ kìa ông...

Còn chưa trở thành người nhà mà ông đã bênh cháu rể tương lai vậy rồi."

"Ông nói đúng đó, mày bớt trẻ con lại đi."

Anh Minh cũng đồng tình.Anh Quân liếc xéo anh trai mình, giọng khinh khỉnh: "Xem ai đang nói kìa?

Câu cửa miệng 'thằng nhóc chết giẫm' của anh đâu rồi?

Không phải lúc nghe tin bé cưng của anh không về ăn tết, anh sôi máu lắm sao?

Giả quân tử cho ai xem vậy?"

Anh Minh không thèm đôi co, đút ngay cái đùi gà lớn vào miệng Anh Quân khiến cả nhà cười nghiêng ngả.Sáng hôm sau, Lăng Phong quyết định trở về nhà một chuyến.

Chủ yếu là về lấy ảnh của mẹ, thứ hai là gom nốt mấy món đồ còn sót lại mà anh đã để quên ở đó đi.Nhìn căn biệt thự với bức tường phủ đầy rêu phong ngay trước mắt, Lăng Phong có hơi chần chừ.

Người mở cổng cho anh là bác Tài.

Vừa nhìn thấy Lăng Phong, ông dường như không giấu được nét mừng rỡ."

Con chào bác."

Lăng Phong cúi đầu lễ phép."

Vào nhà, vào nhà đi con."

Lăng Phong bước đi một cách máy móc sau lưng bác quản gia.

Cũng đã hơn tám năm, anh mới quay trở lại căn nhà này."

Con về chơi bao lâu?"

"Dạ không.

Con về lấy chút đồ, khuya nay con sẽ quay về Lâm Viên."

"Vậy sao?

Thật tiếc quá, mãi con mới về đây mà.

Phải rồi, ông bà ngoại con dạo này khỏe không?"

"Dạ, ông bà khỏe lắm."

So với tám năm trước, căn nhà này dường như dần trở nên hiu quạnh hơn.

Bác Tài nói, sau vụ việc lần đó, ba anh đã cho người làm nghỉ hết, chỉ giữ lại vợ chồng bác và một người tài xế.

Lăng Quốc Vinh, anh trai cùng cha khác mẹ của Lăng Phong do nợ nần cờ bạc, cá độ bị phát hiện nên đã bị ba từ mặt.Lăng Phong đi thẳng lên trên tầng, bước vào phòng thờ của gia đình, lấy xuống tấm ảnh của một người phụ nữ rồi cầm đi.

Trước khi đi thì ghé vào phòng mình, mở ngăn tủ bị khóa trong tủ quần áo, lấy ra chiếc hộp gỗ của mẹ, bên trong đựng đầy đồ trang sức quý giá của bà.

Anh mở hộp, lục tìm một lúc lâu rồi cầm lên một chiếc khuyên tai hình con bướm nhỏ xíu.Lăng Phong soi nó dưới ánh sáng cửa sổ, con bướm cứ thế lấp lánh như một ngôi sao nhỏ trong tay anh.Đến lúc nên trả nó về cho chủ rồi.Xong việc, Lăng Phong rời đi.

Vừa ra đến cửa thì đụng mặt một người.

Người đàn ông trung niên dù đã nhiều tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ hào hoa phong nhã của mình.

Ông ta ngạc nhiên nhìn Lăng Phong một lúc lâu thì lên tiếng:"Không định về nhà sao?"

Lăng Phong khẽ thở ra một hơi, anh mỉm cười một cách khách sáo:"Một nơi như thế này cũng được gọi là nhà à?."

Nói xong anh khẽ lách qua người ông ta, đi thẳng ra cổng mà chẳng thèm ngoảnh lại.Nhà ư?

Ông ta còn chẳng hiểu định nghĩa "nhà" là gì nữa.
 
Back
Top Bottom