Tết Âm lịch năm nay chẳng ai đi đâu.
Cảm giác tù túng khiến tôi bức bối vô cùng.
Ngày ngày đi qua đi lại đụng mặt thằng anh trai cùng cha khác mẹ càng làm tôi thêm điên tiết.Vậy mà ngay trước đêm giao thừa một ngày, hắn bỗng nổi hứng gõ cửa phòng rủ tôi đi cà phê."
Cút!"
Tôi gằn giọng định đóng sập cửa lại, nhưng hắn đã chặn kịp."
Này em trai, anh chỉ muốn hâm nóng tình cảm anh em thôi mà.
Sao gắt thế?"
"Tao bảo mày cút!"
Vừa dứt lời, một chiếc khăn trắng bất ngờ bịt chặt mũi miệng tôi.
Mọi thứ trước mắt dần mờ đi.
Cơn choáng ập đến nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng.
Ý thức dần trôi tuột khỏi tầm kiểm soát, tôi chỉ kịp nghe giọng cười trầm thấp vang lên bên tai:"Ngủ ngon nhé, em trai."
Bóng tối nuốt chửng tôi hoàn toàn.Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.
Quần áo bị lột sạch.
Cả người đau nhức, ê ẩm.
Nỗi hoảng loạn tràn ngập trong đầu.
Khi quay sang bên cạnh, tôi nhìn thấy tên Hà đang nằm đó.
Tôi bật dậy, vơ vội quần áo mặc lại.
Những mảnh ký ức rời rạc từ đêm qua dần ùa về."
Má...
Thằng chó!"
Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, lao tới đấm thẳng vào mặt hắn.Hà bật dậy, lau vết máu chảy từ mũi, cười nhếch mép."
Tôi đến đây bằng cách nào?"
Hắn nhún vai, giọng thản nhiên:"Đi mà hỏi thằng anh trai em ấy.
Nó nợ tiền cá độ của anh, nên bán em cho anh."
Cả người tôi run lên vì phẫn nộ.
Tôi quay đi, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa thì dừng lại, lạnh giọng cảnh cáo:"Còn bén mảng đến gần tao lần nữa... tao sẽ giết mày."
Về đến nhà đúng lúc cả gia đình đang quây quần ăn sáng ngoài vườn, tôi lao thẳng đến, túm lấy cổ áo anh trai, đấm mạnh vào mặt nó túi bụi.
Mấy người lớn hốt hoảng chạy đến lôi tôi ra.
Chỉ khi nhìn thấy bàn tay mình nhuốm đầy máu, tôi mới có thể bình tĩnh hơn."
Gọi cảnh sát!
Nhanh lên!"
Mẹ kế gào lên, mắt long sòng sọc nhìn tôi như thể tôi là kẻ điên loạn.Tôi nhếch môi cười lạnh, gào to:"BÁO ĐI!
BÀ BÁO ĐI!
TÔI CŨNG SẼ TỐ CÁO CON TRAI BÀ TỘI CHỤP THUỐC MÊ, BẮT CÓC TÔI!"
Ba tôi đẩy tôi sang một bên, chắn trước mặt hai mẹ con họ."
Con nói gì vậy Phong?"
Nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Tôi nhìn người đàn ông vẫn luôn tự nhận là ba mình, bật cười khẽ:"Lúc tôi học cấp hai thì suýt bị bà ta cưỡng hiếp.
Giờ thì đến lượt con trai bà ta bán tôi cho người khác để họ cưỡng hiếp tôi.
Ông nói đi, ông muốn tôi phải làm sao?
Làm sao hả?"
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.
Tôi thấy bác Linh rơm rớm nước mắt đứng bên cạnh bác Tài nhìn tôi chua xót.Ba tôi chậm rãi quay đầu, nhìn hai mẹ con họ đang run rẩy ngồi dưới đất."
Mình à...
Không phải như vậy đâu...
Nó vu oan cho em..."
"Ba."
Tôi khẽ cười, khàn giọng gọi rồi ngước lên nhìn thẳng vào mắt ông.
"Nếu lần này ba vẫn quyết định bảo vệ họ...
Thì cứ coi như tôi chết rồi đi."
Tôi quay người chạy nhanh lên lầu thu dọn đồ đạc, cầm theo sổ tiết kiệm mà bác Tài đã đưa hồi sinh nhật mười tám tuổi, đặt vé xe đi Lâm Viên sớm nhất rồi rời đi.Đêm giao thừa, tôi ghé bida 56 gặp An Phong lần cuối.Hôm nay An Phong mặc một chiếc váy trắng thật xinh, mái tóc dài xoã tung bay trong gió...
Trông giống hệt như một thiên thần.Chúng tôi đi dạo ven bờ sông, gió lạnh ùa tới khiến mái tóc của An Phong bay nhè nhẹ.Tôi cởi áo khoác, khoác lên người An Phong."
Không lạnh hả?"
Cô nghiêng đầu, ánh mắt nhìn tôi như chứa cả dải ngân hà lấp lánh."
Không."
Trái tim tôi chợt nghẹn lại.
Làm sao đây?
Nếu cô ấy cứ nhìn tôi như vậy... làm sao tôi có thể rời đi?Bàn tay tôi vô thức đưa lên, phủ xuống mái tóc mềm của An Phong.
Gương mặt này, đôi mắt này... tôi phải nhìn thật rõ, lưu giữ hết mọi thứ vào ký ức.Giây phút ấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, tôi nghiêng người trao cho An Phong toàn bộ tình cảm bấy lâu nay của mình.
Khi mà đôi môi khô khốc của tôi chạm vào đôi môi mềm mỏng ấy, tôi cảm nhận rõ được cả tôi và An Phong đều đang run lên.Tôi ra về, không nói lời từ biệt nào với cô ấy, chỉ để lại một câu "Hẹn gặp lại."
Chuyến xe lúc hai giờ sáng đưa tôi ra khỏi thành phố với một trái tim sắp vỡ tan.*Tôi đặt chân xuống bến xe Lâm Viên lúc hơn bảy giờ sáng.
Hơi lạnh của cao nguyên tràn đến ngay khi bước xuống khiến tôi khẽ rùng mình.
Từ xa, một chiếc ô tô bảy chỗ màu trắng chậm rãi lăn bánh đến gần.
Cửa kính xe hạ xuống, cậu Hai tôi vội vàng bước ra, ánh mắt ngỡ ngàng như nhìn thấy cố nhân."
Ôi!
Con trai tôi!"
Giây phút cậu dang rộng vòng tay, tôi ngay lập tức lao vào lòng cậu, giống hệt như đứa trẻ bảy tuổi năm nào."
Đi thôi, về nhà nào."
Cậu xoa đầu tôi, giọng trầm ấm.Lâm Viên là một huyện thuộc tỉnh Cao Nguyên, nơi được mệnh danh là thủ phủ cà phê.
Tôi ngồi trong xe lặng lẽ ngắm nhìn núi rừng lướt qua khung cửa sổ, trong đầu vẫn quẩn quanh những ký ức của đêm qua.Ông bà ngoại và mợ Hai đã đợi sẵn ở cửa.
Vừa nhìn thấy tôi thì vội kéo tay tôi vào nhà, giọng đầy thương xót:"Vào đi con, ăn sáng rồi nghỉ ngơi."
Bà vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của tôi."
Con định ở chơi bao lâu rồi về lại thành phố?"
Tay tôi khựng lại trên chén cháo nóng.
Tôi nhìn ông bà, mỉm cười hỏi:"Con ở đây luôn được không?"
Không gian bất chợt im lặng.
Cả ông bà và cậu mợ đều sững sờ nhìn tôi.Thấy vậy, tôi gật đầu chắc nịch:"Con nói thật.
Con muốn ở đây luôn với mọi người."
Ông tôi chau mày:"Còn chuyện học thì sao?
Con đang học trường chuyên mà?"
Tôi cúi đầu, không biết trả lời thế nào.
Thấy vậy, cậu Hai liền lên tiếng giải vây: "Được rồi ba mẹ, thằng bé không muốn nói thì thôi.
Khi nào nó muốn, nó sẽ tự nói."
Rồi cậu quay sang tôi, nhẹ giọng hỏi, "Con có cần cậu xuống thành phố làm thủ tục chuyển trường không?
Dù sao cũng phải học xong cấp ba đã."
Tôi gật đầu rồi chần chừ nói:"Nhưng cậu đừng nói với ai là con chuyển về đây nhé.
Con không muốn gặp lại người nhà đó nữa."
Mọi người thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không ai hỏi gì thêm.Thủ tục chuyển trường diễn ra nhanh gọn.
Vừa hết Tết, tôi đã có thể nhập học ở trường mới.
Nghe nói tôi từng học trường chuyên ở thành phố, lại còn hai năm liền đạt giải quốc gia môn Toán, ban giám hiệu lập tức xếp tôi vào lớp chọn.Ngày đầu đến trường mới, thầy giáo dẫn tôi vào lớp.
Bọn học sinh thấy gần cuối năm bỗng có người chuyển vào thì không khỏi xì xào bàn tán.
Tôi mặc kệ, đi thẳng xuống bàn trống cuối lớp, cất balo, đeo tai nghe rồi nằm gục lên bàn.Lúc nãy, tôi vừa nhận được email của An Phong.
Cô ấy hỏi vì sao tôi không đến lớp, vì sao lại khóa mạng xã hội...
Nhưng tôi không trả lời.Có tiếng gõ nhẹ trên mặt bàn.Ngẩng đầu, trước mặt tôi là một nữ sinh lạ hoắc.
Cô ta thả tóc đuôi sam qua một bên vai, mặc áo len đồng phục bó sát, trông khác hẳn với những nữ sinh khác trong lớp."
Phong có facebook không?
Mình add vào nhóm lớp."
"Không có."
"Vậy thì cho mình số điện thoại đi.
Cô có dặn dò gì thì mình nhắn cho Phong.
Mình là lớp trưởng."
Tôi lười biếng nghiêng đầu, liếc sang cậu bạn bên cạnh rồi nói:"Này, nếu lớp có thông báo gì thì nhắc tôi với nhé."
Sau khi nhận được cái gật đầu, tôi quay lại nhìn nữ sinh kia:"Xong rồi đó."
Thấy nữ sinh bị phũ không thương tiếc, bạn nam bàn trên liền cười lớn trêu chọc:"Ha ha, nhỏ Ngọc Ánh kiếm cớ xin info trai mà bị phũ.
Đáng đời!"
"Im đi!"
Ngọc Ánh lườm tôi rồi bực bội bỏ về chỗ.Giờ giải lao, trong lúc tìm chỗ hút thuốc, tôi tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh.
Mà nhân vật chính, không ai khác ngoài tôi."
Nghe nói thằng mới chuyển đến là cháu ông Ba vựa cà phê Nguyên Vi đó."
"Đúng là con trai thành phố có khác ha tụi mày.
So với bọn con trai ở đây như trời với vực luôn."
"Mà tụi mày có thấy nó chảnh không?
Sáng nay con Ánh bắt chuyện mà tao tưởng nó bài trừ con gái không đó."
"Xời, người ta học trường chuyên thành phố, còn đạt giải quốc gia hai năm liên tiếp nữa.
Gặp tao, tao cũng chảnh."
"Chảnh kiểu nào chứ chẳng lẽ lại không bại trước ải mỹ nhân.
Trừ khi nó bê đê."
"Hay là thử tán nó đi, hot girl Ngọc Ánh."
"Được thôi, chị mày chưa bao giờ thua ai.
Chỉ có tao mới có quyền từ chối đám con trai thôi."
"Ghê vậy trời!"
Tôi đứng tựa vào bức tường, khoé môi khẽ nâng lên.
Tôi đồng ý với cô bạn ấy, làm gì có thằng con trai nào qua được ải mỹ nhân.
Tôi cũng vậy.
Nhưng tôi chỉ chịu thua một người.Duy nhất một mình người đó.*Chiều thứ ba, lớp tôi có tiết thể dục.
Vì là lớp mười hai nên giáo viên bộ môn cũng thư thả thời gian cho bọn tôi.Tôi tìm một góc râm mát, lấy đề ra giải giết thời gian.Điện thoại rung lên báo có mail mới.
Lại là An Phong.Chưa đầy hai ngày, cô ấy đã gửi cho tôi gần ba mươi cái mail.Vẫn như cũ, tôi mở ra đọc nhưng không trả lời.Có tiếng bước chân đến gần.Lại là nữ sinh đó.
Tôi phớt lờ, tiếp tục chăm chú vào bài toán.Nhưng xem ra cô bạn này không có ý định buông tha, thản nhiên ngồi xổm trước mặt tôi, cười tươi:"Nghe nói Phong học giỏi toán lắm.
Có thể kèm toán cho mình được không?"
Tôi nheo mắt, chẳng buồn trả lời."
Này, người ta đang nói chuyện thì phải lịch sự nghe chứ."
Không thấy tôi phản ứng, cô ta bạo dạn đưa tay giật phăng tai nghe xuống.Hành động bất ngờ khiến tôi giật mình, theo phản xạ đẩy mạnh cô ta ra phía sau."
Này!"
Cô ta hét lên.
"Sao bạn thô lỗ vậy?"
Tiếng ồn ào thu hút sự chú ý của cả lớp.Mặt tôi không chút cảm xúc nào, cúi xuống gom đồ đạc định rời đi.Thấy tôi muốn bỏ đi, cô ta lập tức đứng dậy, kéo tay tôi lại:"Phong có người yêu chưa?"
Tôi lạnh lùng đáp: "Bỏ ra."
"Không đấy."
Tôi giật mạnh tay khiến cô ta lảo đảo."
Bớt chơi ba cái trò vớ vẩn này đi."
Tôi nhếch môi cười lạnh.
"Hôm qua tôi nghe hết rồi."
Thấy cô ta hơi sững lại, tôi liền tiếp lời:"Để tôi nói cho rõ luôn...
Tôi có bạn gái rồi."
Vừa dứt lời, tôi rút điện thoại, chìa ra màn hình khóa - là tấm ảnh chụp bóng lưng của tôi và An Phong ở công viên nước."
Ba cái ảnh mạng, ai mà tin?"
Một nữ sinh khác chen vào.
Có lẽ là bạn của cô ta.Tôi cười khẩy, chẳng buồn đôi co.
Thay vào đó, tôi thản nhiên cởi phăng chiếc áo thể dục.
"Nhìn cho kỹ, rồi xem có phải ảnh mạng không."
Xong thì nhanh chóng mặc áo lại.Không gian bỗng im ắng lạ thường.Tôi đeo ba lô lên vai, liếc qua cô lớp trưởng: "Đừng có động vào tôi."
Dừng một chút, tôi nhếch môi.
"Cũng đừng đem tôi vào trò cá cược của mấy người.
Dù tôi có bạn gái hay không cũng đừng mơ rằng mình có cửa."
Tôi cúi người, nhìn thẳng vào mắt lớp trưởng:"Biết lý do vì sao tao chuyển trường không?"
"Tao đánh người ta gần chết nên mới bị đuổi đấy."
Nói đến đây ánh tôi thoáng chút bỡn cợt.
"Với lại tao đánh người không phân biệt nam hay nữ đâu."
Bầu không khí yên tĩnh bao trùm lên sân thể dục.
Tôi không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi đó.Phía sau trường là một hồ nước lớn, bên cạnh là ruộng hoa cải vàng ươm trải dài.
Tôi ngồi xuống cây cầu gỗ, lôi sách vở ra tiếp tục ôn bài.Có tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.
Khi tôi quay sang, chỉ thấy một nam sinh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.
Đây chẳng phải là bạn cùng bàn mới của tôi sao?Minh Chính, là cái tên tôi nhìn thấy trên nhãn vở khi mượn tập xem bài.Cậu ta có gương mặt trắng bệch như người bệnh, dáng vẻ thư sinh, nho nhã.
Nhìn tổng thể... giống hệt một học sinh gương mẫu."
Tao nghe nói mày học trường chuyên.
Thật hả?"
"Mày đến đây chỉ để hỏi vậy thôi?"
Chính gãi đầu, cười ngượng."
Mấy tin đồn mày nghe được đều là sự thật."
Tôi nói."
Vậy mấy lời lúc nãy cũng thật?"
"Không.
Mấy lời lúc nãy có hai ý là xạo đó."
"Hả?"
Tôi phì cười, gấp tập giấy nháp lại."
Tao chuyển trường không phải vì đánh người."
"..."
"Tao cũng chưa đánh con gái bao giờ.
Chỉ hù dọa chơi thôi... trừ khi nó kiếm chuyện với tao thật."
Tôi nhìn cậu ta một lúc rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: "Mày bị tụi nó bắt nạt à?"
Chính lắc đầu, "Không đến mức đó.
Chỉ là... không ai muốn nói chuyện với tao thôi."
"Lý do?"
"Đôi khi mày học giỏi hơn người khác cũng đủ lý do để bị ghét rồi."
Tôi mở bao thuốc lá, đưa đến trước mặt cậu ta.
Thấy Chính lắc đầu, tôi cũng không ép, chỉ rút một điếu ngậm lên miệng, nhưng không đốt."
Ở trường cũ, tao cũng bị ghét."
"Vì sao?"
Tôi khẽ cười.
"Vì tao khác biệt, tao hung dữ, tao không tuân theo luật lệ."
Minh Chính mở to mắt nhìn tôi: "Thật hả?
Tao thấy mày đâu đến nỗi nào..."
"So với một năm trước, tao cũng thấy mình thay đổi rất nhiều."
"Nhờ có người yêu à?"
Tôi nhướng mày nhìn cậu ta:"Sao mày nghĩ vậy?"
"Chẳng phải mày nói mày có bạn gái rồi sao?
Ai yêu vào mà chẳng thay đổi."
Tôi khựng lại vài giây rồi bật cười: "Ừ nhỉ?"
"Cô ấy cũng giống mày?"
Tôi nói thêm, vô thức nhớ về những năm tháng cũ."
Giống tao?"
"Ý tao là... cũng là một kẻ bị cô lập."
Tôi nghiêng đầu nhớ lại những gì An Phong từng nói."
Cô ấy nói tao là người chủ động cô lập người khác.
Khác với cô ấy."
"Mày yêu bạn ấy lắm nhỉ?"
"Ừ.
Tao cũng thấy thế."
Tôi nhìn về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng, giọng nói vô thức chậm lại:"Tao nhận ra, mọi thứ trên người tao đều vì cô ấy mà thay đổi.
Từ những thứ nhỏ nhặt như xỏ khuyên, xăm hình...
đến cả tính cách."
"Nghe có vẻ là một người cá tính."
"Không những cá tính mà còn rất giỏi, rất thân thiện."
Ngừng một chút, tôi lại hỏi, "Mày đã từng thích ai chưa?"
Chính hơi ngẩn người, sau đó gật đầu:"Có.
Nhưng là chuyện lâu lắc rồi."
"Còn bây giờ?"
"Hiện tại tao ưu tiên việc học hơn."
Cậu ta liếc nhìn tập đề trên tay tôi:"Tao thấy mày có huy chương bạc, cũng đủ điều kiện tuyển thẳng rồi.
Sao còn miệt mài ôn thi vậy?"
Tôi giơ tập giấy lên, cười nhạt:"Làm giết thời gian thôi."
Là do tôi không muốn rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện khác.Đặc biệt là nghĩ về em.