Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên

Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 17


Lăng Phong cùng An Phong lên xe về Lâm Viên lúc mười giờ khuya, vì trưa ngày hôm sau bọn họ phải có mặt ở Cao Nguyên để dự đám cưới một người bạn.Buổi chiều, tại khu resort bốn sao nằm sâu trong hồ Tuyết Tùng, An Phong khoác tay Lăng Phong tiến tới chiếc cổng hoa nơi chú rể đang đứng tiếp khách.Hôm nay An Phong diện một chiếc đầm lụa màu xanh nhạt vì dresscode hôm nay là màu xanh dương và màu bạc, đi bên cạnh là Lăng Phong diện trên mình một bộ vest xám lạnh.Chú rể của tiệc cưới hôm nay vừa nhìn thấy hai người thì vẫy tay hào hứng:"Đến cả tôi cũng cưới rồi, khi nào hai người mới định cho tôi uống rượu mừng đây?"

Minh Chính bày ra vẻ mặt ngán ngẩm."

Tao cũng sốt ruột lắm, nhưng cô ấy vẫn muốn chơi nốt mấy năm nữa."

Lăng Phong cười đầy bất lực, nhìn An Phong bằng ánh mắt cưng chiều."

Được rồi, hôm nay một trong hai người phải bắt được hoa cưới đó."

Đám cưới ngoài trời dưới thời tiết se lạnh của Cao Nguyên khiến không khí càng thêm lãng mạn hơn.

An Phong ngồi bên cạnh anh, ngước nhìn cô dâu đang được ba cô ấy dẫn về phía chú rể, xúc động không kiềm được mà rơi nước mắt.Lăng Phong lén nhìn cô, nâng bàn tay đang nắm chặt tay anh lên hôn nhẹ vào mu bàn tay.

Cô cũng nhìn anh, khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.Trời càng về đêm càng lạnh.

Trong phút chốc sương đã phủ kín khắp mặt hồ.

Ở chính giữa trung tâm, chú rể Minh Chính và cô dâu của anh đang cùng nhau nhảy múa dưới sự cổ vũ của bạn bè hai bên.Bất chợt Lăng Phong nhìn thấy An Phong lẻn ra một góc.

Cô ngồi xuống ghế đá cách bờ hồ không xa, ánh mắt xa xăm nhìn dãy sương dày che khuất ngọn núi."

An Phong..."

Anh gọi nhưng cô không phản ứng.Lăng Phong đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Dưới ánh đèn vàng mờ mờ, gương mặt An Phong hơi ửng đỏ."

Em say rồi hả?"

"Không."

Anh bật cười khe khẽ, theo thói quen giơ tay lên xoa đầu cô."

Lạnh không?

Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi trước nhé?"

An Phong lắc đầu, sau đó thì quay sang nhìn chằm chằm gương mặt anh."

Mặt anh dính gì sao?"

Cô không trả lời, tay chầm chậm đưa lên, bất ngờ véo nhẹ vào má anh."

Tên khốn..."

"Em chửi nhiều đến mức đếm không xuể rồi."

"Đẹp trai."

Cô nói tiếp.Bây giờ thì đến lượt Lăng Phong im lặng, khóe môi anh khẽ nâng lên.

Sau đó không nhịn được liền cúi xuống hôn lên môi cô."

Em đang vừa đấm vừa xoa hả?"

Đôi lúc Lăng Phong thật sự vẫn không hiểu được hết mấy hành động, lời nói ngốc nghếch của An Phong.

Anh không những không thấy khó chịu, mà ngược lại còn thấy cô rất đáng yêu nên cũng mặc kệ.Nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh, Lăng Phong lại phì cười.

"Vậy mà bảo không say."

Sau khi đắp chăn cho cô cẩn thận, Lăng Phong chộp lấy gói thuốc và cái bật lửa, lẳng lặng ra ngoài đi đến khu vực hút thuốc của khách sạn."

Hút thuốc nhiều không tốt đâu."

Minh Chính đi đến bên cạnh Lăng Phong, khoanh tay hít một hơi.Anh thả nhẹ sợi khói trắng vào không trung, không thèm nhìn bạn mình, khẽ hừ một tiếng:"Đến câu này mày cũng nói y hệt cô ấy.

Không lo động phòng mà còn ở đây nhiều chuyện?"

"Về nhà sao rồi?

Ổn chứ?"

"Nhà nào?"

"Nhà Sài Thành chứ nhà nào?"

"Nhà cửa gì chứ?"

Lăng Phong phì cười."

Mày tính cắt đứt quan hệ với ba luôn à?"

"Nếu xem tao là con thì đáng lẽ ngày xưa ông ta nên đứng ra bênh vực tao chứ không phải hai mẹ con nhà kia."

Ngừng một chút, Lăng Phong thở dài.

"Tao không phải người rộng lượng như vậy."

"Vậy còn chuyện ra mắt thì sao?"

Lăng Phong lấy lại ngay vẻ mặt tươi tỉnh: "Hai người anh của cổ có hơi khó chịu nhưng nhìn chung cả nhà cô ấy có vẻ cũng ưng tao.

Đã hẹn ngày gặp mặt rồi."

"Chúc mừng bạn tôi.

Điều ước nhỏ nhoi bao nhiêu năm sắp thành hiện thực rồi."

"Ha ha, ba mươi chưa phải Tết.

Chẳng hiểu sao từ lúc trở về đến nay, lòng ngực tao cứ nôn nao cồn cào như bị đốt ấy."

Bóng tối tĩnh mịch bao trùm lên khu rừng trước mắt.

Sương tràn đến dần che khuất những ngọn thông già bất chợt khiến Lăng Phong cảm thấy tương lai mình cũng giống như khung cảnh trước mắt...

Dường như cũng có một làn sương mỏng đang vây lấy anh.*Du lịch ngày càng phát triển, homestay mọc lên ngày càng nhiều dẫn đến lượng khách đến quán cũng tăng vọt khiến Lăng Phong và An Phong phải mở rộng không gian quán để đáp ứng điều đó.

Hai người cải tạo lại khu vườn nhỏ trước căn nhà gỗ, dựng lại hàng rào và trồng rất nhiều hoa.

Ngoài ra, cánh cửa của căn nhà đã được An Phong vẽ rất nhiều bươm bướm, những chú bướm xanh như một dải lụa đang bay lên.Lăng Phong biết An Phong rất thích bướm, vậy nên trong quán đâu đâu cũng sẽ thấy vài khung tiêu bản bươm bướm đủ sắc màu.Bên ngoài trời mưa rả rích.

Đầu tuần quán vắng không người, An Phong ngồi bên ô cửa sổ, ngắm mưa rơi bên thung lũng."

Anh có tin vào định mệnh không Phong?"

"Lần đó em đi ngang quán cà phê của anh, ban đầu còn chẳng định bước vào.

Nhưng ngay lúc có người bước ra, dường như như có một thế lực nào đó đã thôi thúc em rằng hãy vào đi."

"Và rồi em nhìn thấy anh."

Lăng Phong đẩy tách cà phê nghi ngút khói đến trước mặt cô.

Hương cà phê nhàn nhạt cuốn quanh chóp mũi, hoà vào mùi đất ẩm ướt bên ngoài khiến lòng anh an yên đến lạ thường.An Phong vẫn ngồi đó, tay ôm tách cà phê ủ ấm, khẽ nở một nụ cười với anh.

Cô chìa bàn tay ra, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, ngại ngùng nói:"Đeo cho em đi."

"Hả?"

"Hôm ở đám cưới Minh Chính, em thấy cái hộp rồi."

Lăng Phong mở to mắt.

Anh đứng bật dậy, lóng ngóng lục tìm trong túi quần, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ mày đen."

Phan Nguyễn An Phong.

Đừng có hối hận đó."

Vừa nói, Lăng Phong vừa đeo chiếc nhẫn vào tay An Phong, miệng cười đến tận mang tai."

Còn lâu mới hối hận."

Cô cũng cười, mắt ngẩn ngơ nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới nắng.Đột nhiên, Lăng Phong bỗng đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô."

Còn một vật này muốn trả lại cho em."

"Gì vậy?"

Lăng Phong lật miếng đệm của chiếc hộp lên, lấy ra một chiếc khuyên bằng đá hình bươm bướm, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay An Phong.Cô mở to mắt ngạc nhiên:"Anh tìm thấy ở đâu vậy?

Em nhớ là em đã làm mất nó từ lâu lắm rồi."

Anh đẩy nhẹ đầu cô, nói bằng giọng mỉa mai:"Cái não của em đó, học hành cho giỏi rốt cuộc trí nhớ lại chẳng đâu vào đâu.

Ngày đầu tiên đi học năm lớp mười, là em đụng trúng anh đấy."

An Phong nheo mắt suy nghĩ, ký ức bắt đầu tua ngược như một cuốn phim.Sáng hôm đó cô có hẹn với mấy cậu bạn ở câu lạc bộ trượt ván, nhưng vì giáo viên cho ra muộn hơn dự tính nên..."

Xin lỗi bạn."

Gương mặt cọc cằn của nam sinh khi ấy hiện lên trong đầu An Phong."

Là anh hả?"

Lăng Phong nhìn cô, nhún vai một cái chẳng thèm trả lời."

Giờ thì em tin giữa chúng ta thật sự có duyên phận rồi."

An Phong chồm tới ôm lấy hai má Lăng Phong, đặt lên môi anh một nụ hôn.Bên ngoài, mưa vẫn rơi lất phất.

Nhưng những đám mây đã dần tan ra, nhường chỗ cho ánh sáng xuyên xuống mặt đất.

Trên những ngọn cây, phiến lá... vài giọt nước lấp lánh lăn xuống như hạt ngọc.

Hơi lạnh cũng dần tan đi, đất trời như được sưởi ấm... mầm xanh trong tim hình như đã bắt đầu ra hoa.—Chuyện ngoài lề:Lăng Phong cầm ly rượu nheo mắt, khoanh tay tựa vào cạnh bàn, mắt hướng về một nơi gần đó."

Đó là ai vậy?"

Anh hất cằm về phía chiếc bàn gần đó.

An Phong đang nói chuyện với một người đàn ông trông có vẻ quen mắt, không những thế còn cười đùa rất vui vẻ.Minh Chính đứng bên cạnh nghe thấy cũng tò mò nhìn theo rồi "à" to một tiếng:"Bạn cùng lớp của An Phong, cùng câu lạc bộ với bọn tao nhưng khác team."

"Tao từng gặp rồi.

Hình như còn thích cô ấy."

"Đúng rồi, theo đuổi tận bốn năm đấy."

Minh Chính gật gù, liếc mắt nhìn sang thái độ của thằng bạn mình:"Tao thấy mày có dấu hiệu lên men rồi đó."

"Lên men?"

Lăng Phong nhướng mày."

Theo như trong mấy quyển ngôn tình của vợ tao thì mày đích thị là một hũ giấm chua."

"Nói tiếng người."

"Ghen nổ đom đóm mắt."
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 18


Trời vào đông, An Phong ngước nhìn làn sương mờ vừa lướt qua ô cửa, kéo cao chiếc khăn choàng che đi chiếc cổ trắng ngần.

"Trà của em."

An Phong nhận lấy tách trà gừng nóng từ anh, thổi phù một hơi khiến đám khói toả ra tứ phía rồi hớp một ngụm."

Đang nghĩ gì thế?"

Lăng Phong vén nhẹ mái tóc An Phong rồi choàng tay ôm cô vào lòng ủ ấm.

Hương cà phê trên người anh khiến An Phong cảm thấy thật thư thái và yên bình.Đã nhiều năm trôi qua, cậu thiếu niên hoang dại như gió Hạ năm nào đã trở thành một người đàn ông trên vai phủ đầy sương gió.

Làn da trắng khiến bao cô gái ghen tị giờ đã rám màu nắng.

Cơn gió ấy vẫn yên tĩnh, vẫn ung dung tự tại, vẫn kiêu hãnh nhưng lại chẳng còn lạnh lẽo."

Đang nhớ lại lần chúng ta gặp nhau, cái lần anh cho em mượn khăn tay ấy."

"Ừm?"

"Tưởng đâu chỉ mới ngày hôm qua thôi."

Anh xoay người An Phong lại, nâng gương mặt cô lên.

Dải ngân hà đầy sao trong mắt cô khẽ lay động.

Lăng Phong cúi xuống, hôn lên mí mắt khiến cô bất ngờ đứng im bất động."

Anh vẫn luôn muốn... hôn bầu trời trong mắt em."

Trời quang, nắng đẹp vào mùa mưa thường báo hiệu cho cơn bão sắp ập đến.Hội chợ cà phê diễn ra ngay tại khuôn viên trường Cao đẳng.Lăng Phong và An Phong tấp vào một sạp hàng cà phê Đắk Lắk, uống thử hai ly cà phê nóng mà nhân viên tiếp thị đưa đến."

Em vẫn thấy loại chua thanh này ok hơn hàng loại một ban nãy."

"Ừ nhỉ, cái lúc nãy có hơi đắng khét."

"Một lát ghé gian hàng thủ công bên kia đi, em muốn mua vài thứ."

Lăng Phong gật đầu, mắt nhìn theo hướng An Phong vừa chỉ.Mưa lất phất rơi xuống mái hiên tòa nhà cổ kính, chẳng mấy chốc cả khuôn viên chìm trong cơn mưa dày đặc.

Cô khoác tay anh đi dọc theo hành lang, lúc này ở đây đã chật kín người đến trú.

"Đợi em một lát."

"Thong thả, trời chắc vẫn còn mưa lâu lắm."

Lăng Phong nhìn An Phong bước vào hàng đồ gốm rồi đi ra một góc hành lang vắng, lấy gói thuốc trong túi ra, rút một điếu rồi châm lửa.Sâu trong màn mưa, một bóng người cầm ô chợt xuất hiện trong tầm mắt Lăng Phong.

Nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện dưới mưa khiến Lăng Phong cau mày, ngực trái bỗng dưng đánh cái "thịch".Cảm giác sợ hãi năm nào khiến Lăng Phong lùi lại trong vô thức.

Điếu thuốc rơi xuống đất kêu lên một tiếng "xèo" nho nhỏ."

Phong."

Cái vỗ vai làm anh giật bắn mình.

An Phong nhìn anh không khỏi lo lắng."

Có chuyện gì không ổn à anh?"

"Không."

Lăng Phong bỗng ôm chầm lấy cô, tiếng thở mỗi lúc một đều hơn.

"Anh không sao."

An Phong bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên nhưng rồi cũng chẳng ý kiến gì, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt nhẹ lưng anh."

Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

"Ừm, về nhà thôi."*Sau nhiều ngày mưa bão, chớp mắt mùa hạ lại về bên cửa.

Bằng lăng tím bung nở khắp mọi nẻo đường.

An Phong dựng chổi, ngước nhìn theo bông hoa tím đang nhè nhẹ xoay vòng trên không trung trước khi đáp đất, cảm nhận cơn gió hạ ghé qua khu vườn."

Phong!"

Nghe tiếng cô gọi, Lăng Phong mỉm cười nhìn ra cửa sổ.

An Phong chỉ về phía bên kia ngọn đồi."

Cầu vồng kìa!"

Dải màu rực rỡ vắt ngang nền trời trước mắt anh, nổi bật và xinh đẹp.Cánh cổng gỗ bị đẩy ra.

Một người đàn ông mặc sơ mi trắng, ung dung bước vào, quần tây phảng phiu, tóc vuốt keo bóng loáng.

Ngay khi anh ta tháo cặp kính râm xuống, một tiếng "xoảng" bất ngờ vang lên.An Phong hốt hoảng chạy vào, vội vàng cầm lấy hai bàn tay anh xăm soi: "Không bị thương ở đâu chứ?"

Lăng Phong lắc đầu.Người đàn ông kia từ lúc nào đã đứng trước quầy order, mắt lướt qua một lượt menu rồi ngó đăm đăm hai người, khóe miệng hắn nâng lên thành một nụ cười tuyệt mỹ."

Một latte nóng.

Cảm ơn."

Đợi cho người đàn ông quay lưng đi, An Phong mới ghé tai Lăng Phong nói nhỏ: "Anh ta trông quen quá.

Chẳng nhớ đã gặp ở đâu rồi nữa."

Lăng Phong không nói gì, mắt chăm chú giỏi theo từng nhất cử nhất động của người đàn ông kia.

Hắn ta đi một vòng quanh quán rồi ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra thung lũng cà phê."

Latte của anh."

An Phong đặt ly latte xuống bàn, khói bốc lên nghi ngút, mờ mờ che khuất một bên gương mặt hắn khiến cô không nhịn được mà nhìn anh ta lâu hơn một chút.Suốt thời gian người đàn ông đó ở quán, lòng ngực Lăng Phong cứ thấp thỏm không ngưng.

Tại sao hắn ta lại có mặt ở đây?

Phải mất rất nhiều thời gian, Lăng Phong mới có thể quên được cái tên đó...

Vậy mà giờ mọi thứ lại trở thành công cốc thế này.Điện thoại trong túi quần Lăng Phong rung liên hồi."

Cho hỏi ai vậy ạ?"

"Nghe nói chú em sắp lấy vợ rồi.

Là con gái nhà bida 56 sao?

Mắt nhìn của chú em tốt đấy chứ?

Cô bé ấy xinh đẹp, tốt tính lắm."

Giọng nói trong điện thoại khiến anh nổi hết gai óc, bàn tay siết chặt điện thoại trong tay."

Anh muốn gì?"

"Muốn gì?

Bao nhiêu năm mà em vẫn không biết anh muốn gì sao?"

Lăng Phong dập máy, bàn tay lạnh ngắt vẫn còn run rẩy theo từng cơn.

Địa ngục như vừa hiện ra ngay trước mắt, con quỷ vô hình ấy lại hiện lên khiến Lăng Phong cứng đờ người."

Trán không nóng."

Một cái chạm nhẹ vào trán như kéo anh về lại thế giới thực.

An Phong một tay đặt lên trán anh, tay còn lại đặt lên trán mình, gương mặt cũng trở nên lo lắng.

"Mặt anh tái quá."

Giọng nói thỏ thẻ của cô khiến lòng ngực anh thổn thức.Nỗi sợ hãi lại dâng lên trong lòng một lần nữa.

Lăng Phong sợ bản thân mình sẽ làm liên lụy đến cô.

Anh không muốn hắn thò tay vào thế giới đầy yên bình mà anh đã chật vật mới có thể bước vào.

Cái cảm xúc muốn che chở cô trong anh ngày càng trở nên mãnh liệt hơn...

Anh muốn bảo vệ cô khỏi giông bão đã vây lấy mình.

Thế giới đầy ánh sáng của An Phong... anh muốn bảo vệ và giữ gìn nó thật trong sạch.*"Anh, chắc em phải về nhà vài ngày."

An Phong vội vã xếp quần áo trước ánh mắt khó hiểu của Lăng Phong."

Ba em vừa gọi điện báo hôm qua quán bar của gia đình đột nhiên bị công an kiểm tra, phát hiện tàng trữ ma túy."

Lăng Phong cau mày: "Sao lại như vậy được?"

"Em cũng thấy lạ.

Hiện tại anh Quân bị bắt tạm giam để phục vụ điều tra rồi, quán cũng bị đình chỉ hoạt động, em phải về trông nhà hàng cho bác Hai.

Anh Minh bảo công an có thể cũng sẽ đến kiểm tra bida 56."

"Có cần anh về cùng không."

An Phong mím môi, lắc đầu:"Anh phải ở lại lo cho quán và chăm sóc ông bà chứ.

Em về nhà vài hôm, khi nào mọi chuyện ổn thỏa sẽ lên lại ngay.

Đừng lo cho em."

Lăng Phong đưa An Phong ra bến xe, lưu luyến nhìn cô rời đi, trong lòng không khỏi lo lắng.Quán cà phê vẫn mở cửa bình thường.

Mẻ cà phê mới phơi xong hôm nay đã được mang đi chế biến.

Một mình Lăng Phong làm việc quần quật suốt cả một ngày, những chuyện khó nghĩ gần đây cũng đã bị anh ném ra khỏi đầu từ lúc nào.Điện thoại trên bàn đổ chuông.

Lăng Phong vội lau tay rồi cầm lấy điện thoại:"Mọi chuyện sao rồi?"

"Không có gì chứng minh được là anh Quân buôn bán hàng cấm, bên phía công an vẫn đang trong quá trình tìm kiếm bằng chứng."

An Phong cố nén tiếng thở dài nhưng vẫn bị anh nghe thấy."

Em nhớ phải ăn uống, ngủ đầy đủ giấc đó.

Cuối tuần sắp xếp được, anh sẽ vào với em."

"Ừm..."

Cô ngập ngừng, giọng nghẹn lại.

"Buồn cười thật, mới xa nhau nửa ngày mà nhớ anh thật đấy."

"Anh không nhớ em chút nào."

"Thế à?

Người nào vừa mới đòi vào Sài Gòn vậy?

Nhân cách khác của anh à?"

"Được rồi, anh chịu thua."

Lăng Phong bật cười."

Anh cũng lo nghỉ ngơi sớm đi.

Có chuyện gì thì để mai hẵng làm."

Sau cuộc nói chuyện điện thoại với An Phong, Lăng Phong tranh thủ dọn dẹp quán rồi đóng cửa về nhà.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 19


Hôm nay là ngày thứ 15 An Phong vắng nhà.Mấy đêm gần đây Lăng Phong cứ gặp ác mộng triền miên, khó khăn lắm mới có thể vào giấc.Tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi.

Lăng Phong nằm trên giường, uể oải bắt máy:"A lô?"

"Chào em."

Lăng Phong ngồi bật dậy như thể vừa choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Giọng nói ở đầu dây vẫn vang lên đều đều, pha lẫn tiếng cười:"Em thấy món quà cưới đó như thế nào?"

"Là anh làm sao?"

Lăng Phong mất kiên nhẫn, "Rốt cuộc thì anh muốn gì?"

"Một cuộc trao đổi nho nhỏ giữa anh và em, được không?

Anh hứa, nếu em đồng ý, Phan Anh Quân và gia đình cậu ta sẽ không gặp bất kỳ chuyện gì nữa."

Lăng Phong cúp máy.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
IV. Nơi ngọn gió ngủ yên


"Phong à...

Nghe cứ như đang gọi tên mình ấy.

Không biết khi gọi tên anh em có cảm thấy như thế không?"
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương 20


An Phong trở về Lâm Viên sớm hơn dự tính.

Cô không báo trước với Lăng Phong vì muốn tạo bất ngờ cho anh.Anh Quân đã được thả vì không có bằng chứng nào khác chống lại anh ấy, quán bar cũng đã đi vào hoạt động bình thường.

Gói ma tuý bị công an thu giữ là do kẻ thù cũ của bác Hai gài người đem vào nhằm phá việc làm ăn của gia đình.Xung quanh liên tục xuất hiện nhiều tin vui nhưng chẳng hiểu sao trong bụng An Phong lại bồn chồn, khó chịu như bị ai đó cào cấu.Tối qua cô đã nói chuyện này với Lăng Phong.

Anh đã trấn an cô, bảo rằng do dạo này nhiều chuyện căng thẳng xảy đến nên cô mới bất an vậy thôi.

An Phong nghe xong cũng xuôi xuôi được mấy phần.Chào đón An Phong trở về là ngôi nhà yên tĩnh không một bóng người, chẳng có chút hơi ấm như thể không có ai ở nhiều ngày.

Ngôi nhà lúc nào cũng ngập tràn hương cà phê giờ đây chỉ có mùi gỗ ẩm mốc sau cơn mưa xen lẫn mùi hương thảo ở một góc phòng.Quái lạ!

Mới tối hôm qua An Phong vẫn còn gọi điện luyên thuyên với Lăng Phong, vậy mà giờ điện thoại của anh lại chỉ kêu vài tiếng tít tít không tín hiệu.

An Phong dắt xe ra chạy sang nhà ông bà nhưng cậu Hai nói, Lăng Phong đã ra vườn từ sớm.Quán cà phê cũng đóng cửa im lìm.

Chiếc xe Dream cũ kỹ của Lăng Phong dựng gọn một góc trong sân khiến lòng ngực An Phong bỗng dưng nóng như lửa đốt.Cô chạy vội xuống thung lũng, cái nắng chói chang làm lưng áo An Phong ướt đẫm một mảng mồ hôi.Dưới bóng cây xà cừ, sợi dây thòng lọng vắt qua cành cây, dáng người treo lơ lửng bất động.

Xung quanh, hoa cà phê nở trắng muốt cả một vùng.Hai mắt Lăng Phong nhắm nghiền như đang say ngủ, gương mặt thanh thản khiến An Phong đứng đờ người ra.

Một thế lực vô hình ghì chặt chân cô xuống mặt đất.

An Phong không tài nào nhúc nhích nổi, toàn thân như bị hoá đá, chỉ còn có trái tim là đang đau đớn dày xéo trong lòng ngực.Dưới chân Lăng Phong, chiếc điện thoại di động nằm yên trên đất đá, màn hình vỡ tan tành.Gió nổi lên, thổi vút qua gương mặt trắng toát.

An Phong nghe thấy rõ tiếng gió rít bên tai mình như tiếng gào thét của núi rừng, khóc than cho một linh hồn vừa rời khỏi trần thế.Rốt cuộc thì Lăng Phong vẫn không thể giữ được lời hứa với cô.*Tiếng chuông điện thoại vang lên trên hành lang vắng của bệnh viện.An Phong ngồi trên băng ghế chờ, thất thần cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe:"A lô..."

Giọng anh họ ngay lập tức vang lên phía bên kia đầu dây:"Mày biết kẻ đứng sau chuyện này là ai không?

Thằng Hà, ông chủ vận tải W ấy.

Má cái thằng chó đẻ đó!

Nước sông không phạm nước giếng, vậy mà nó dám chơi nhà mình một cú điên đầu như vậy.

Nghe nói nó trốn rồi, đang bị truy nã..."

An Phong nhớ ra tên Hà ấy là ai rồi.

Người đàn ông mặc sơ mi trắng trông có vẻ lịch lãm xuất hiện ở Phong Miên cách đây vài tuần.

Dáng vẻ thấp thỏm của Lăng Phong khi nhìn thấy hắn đã khiến cô tò mò một lúc lâu và anh trông có vẻ như đang trốn tránh khi cô nhắc về người đàn ông đó.Tiếng khóc vang lên từ trong phòng để xác của bệnh viện.

Bà ngoại Lăng Phong ôm chặt thi thể cháu trai nằm trên băng cang đã lạnh ngắt, gào tên anh trong đau đớn.

An Phong một mình rời khỏi bệnh viện.

Mưa chiều trên Lâm Viên phủ trắng xóa một vùng núi đồi.

Mưa nhưng chẳng có gió, chẳng còn cơn gió nào quẩn quanh trên những ngọn cây.

Đám tang của Lăng Phong được tổ chức đơn giản.

Dù chưa phải là người nhà chính thức nhưng An Phong vẫn xin phép ông bà cho cô được để tang anh.

Nghe tin anh mất, Minh Chính đã gấp rút từ Cao Nguyên về Lâm Viên, túc trực bên linh cữu cậu bạn thân cả đêm.Sáng sớm khi gà vừa gáy, An Phong đã bị Minh Chính đánh thức.

Cậu đèo cô đến ngôi trường cấp ba trong huyện, hai người đi ra bờ hồ, nơi có vườn cải vàng nở rộ.

Sương sớm xà xuống mặt hồ, những tia nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện."

Đây là nơi Lăng Phong thích nhất."

Minh Chính nói.

"An có muốn khóc một chút không?"

An Phong lắc đầu, "Không khóc được."

Cô nghe thấy tiếng Minh Chính thở dài."

Đến nước này rồi, có một vài chuyện mình nghĩ mình vẫn nên nói cho An biết...

Mặc dù thằng Phong đã dặn mình phải giữ kín bí mật."

Minh Chính bật cười.Chẳng ai biết vì sao sau khi trở về cùng với Minh Chính, mắt An Phong đỏ hoe khiến người trong nhà vô cùng lo lắng.

Cậu Hai bảo: "Không sao, khóc một chút cũng tốt.

Cứ như người mất hồn mới khiến người khác lo hơn."

Lúc trở về, An Phong chợt nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trước linh cữu rất lâu.

Sau đó lại nhanh chóng rời đi với nột cặp vợ chồng trung niên khác như thể không ai trong nhà chào đón sự có mặt ấy.

Phải rất lâu sau An Phong mới biết người đàn ông lạ mặt đó chính là ba ruột của anh.Đám tang đơn giản, ngày đưa tang lại càng đơn giản hơn.

Lăng Phong được chôn trong khu mộ gia đình ở mảnh đất nằm sâu bên trong thung lũng cà phê.Phong Miên mở cửa lại bình thường chỉ vài ngày sau đám tang của Lăng Phong.

Nhiều khách quen đến quán không thấy ông chủ đâu, ai nấy cũng đều tò mò hỏi thăm.

An Phong khi ấy chỉ biết cười, bảo rằng ông chủ đi xa rồi, vậy mà ai cũng tưởng ông chủ đi xa thật, đi xa theo nghĩa đen...

An Phong cũng không buồn giải thích thêm.*49 ngày của Lăng Phong, An Phong chỉ bán buổi sáng rồi đóng cửa nghỉ sớm.Tiếng chuông ở cửa kêu lên leng keng.

An Phong cất cái ly cuối cùng lên giá xong thì vội quay người chào khách:"Phong Miên xin chào..."

Vị khách vừa bước vào khiến An Phong khẽ nheo mắt.Là hắn.

An Phong nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cô đứng trước máy tính nở nụ cười thân thiện như mọi khi."

Cho hỏi anh dùng gì?"

"Latte nóng.

Cảm ơn."

Tên Hà ngồi vào chiếc bàn gần cửa sổ lần trước mà hắn đã ngồi, đôi mắt dưới mũ lưỡi trai quan sát An Phong đang pha cà phê trong quầy.

Hình như hắn nghĩ rằng An Phong thật sự chỉ xem hắn là một vị khách bình thường.

"Latte của anh."

An Phong đặt tách cà phê xuống bàn rồi nhanh chóng trở lại quầy, cẩn thận lấy điện thoại ra nhắn tin cho người bạn làm công an của anh họ.

Hai ngày trước anh Hiển công an khu vực dẫn theo vài người đến Phong Miên.

Bọn họ nói trong mười cuộc điện thoại cuối cùng từ nhật ký cuộc gọi của tên Hà có một số máy lạ, theo như điều tra được thì đó chính là số điện thoại của Lăng Phong.

Lúc tìm được đến nơi thì mọi người mới biết Lăng Phong đã qua đời.

Các anh công an dặn dò An Phong đề phòng tên Hà, nếu có tin gì thì phải liên lạc với họ ngay.Tiếng bước chân sau lưng vang lên ngày một gần.

An Phong lấy từ trong túi tạp dề ra con dao bấm của Lăng Phong.

Ngay khi cảm nhận được tiếng bước chân chỉ cách mình còn một chút, cô ngay lập tức quay lại vung dao về phía đối phương.Lưỡi dao xẹt qua trước mặt tên Hà khiến hắn trợn to mắt vì chỉ còn nửa tấc là lưỡi dao đã cắt phải cổ hắn.

Tên Hà loạng choạng lùi lại, chân vấp phải cạnh bàn nên ngã huỵch xuống đất.An Phong nhanh chóng ngồi lên người hắn, tay ghì chặt cổ áo hắn xuống.

Lúc này mũi dao chỉ cách mắt trái của hắn chỉ vài centi.

Ánh mắt trông có vẻ thờ ơ nhưng đầy sát khí của cô trong phút chốc khiến hắn cảm thấy hoảng sợ.

Nhưng một tên giang hồ như hắn nếu cứ thế mà bày ra vẻ mặt hoảng loạn thì mất mặt quá."

Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.

Em yên tâm, ngày xưa anh đã thề với chú Quân rằng sẽ không làm gì em thì chắc chắn một cọng tóc anh cũng không đụng."

"Người như anh mà cũng biết giữ chữ tín gớm nhỉ?"

An Phong mặt không chút cảm xúc, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tên Hà.Hà cười khẩy, hơi nghiêng đầu quan sát An Phong.

Hắn chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp cô, khi ấy An Phong chỉ mới là một cô bé học sinh cấp hai, lễ phép đứng trước mặt hắn, khoanh tay dạ thưa chào hỏi."

Nhìn cái đéo gì?"

"Ha Ha..."

Hà cười lớn.

"Giọng điệu y hệt thằng bạn trai em vậy."

Mũi dao sắc bén chạm nhẹ vào da lạnh băng khiến Hà rùng mình.

"Tôi từng nghĩ rằng nếu gặp lại tôi sẽ nhanh chóng giết anh thật nhanh, sau đó đi đoàn tụ với anh ấy.

Nhưng không, bây giờ tôi lại nghĩ khác rồi."

Có rất nhiều tiếng xe vang lên ngoài cửa.

Tên Hà lật đật vùng dậy, định tìm cách thoát thân thì lại bị An Phong đạp mạnh vào ngực ngã ra đất.

Cô dùng dao rạch ngang tay mình rồi vứt con dao ra xa rồi ngồi bệt xuống đất.

Ngay khi công an ập vào, ánh mắt An Phong liền thay đổi ngay tức khắc khiến tên Hà ngỡ ngàng.Từ một người vừa tức thì mới cầm dao đe dọa người khác, An Phong giờ đây lại tỏ ra vô cùng sợ sệt.

Máu trên cánh tay cô cứ chảy mãi chảy mãi, nhỏ toong toong xuống sàn gỗ.

Nhìn tình hình trước mắt, tên Hà ngay lập tức bị cưỡng chế bắt giữ.

Lúc hắn đi ngang qua An Phong, cô nép mình sau lưng anh công an, ánh mắt hơi cong cong đầy ý cười nhạo.

Cô được đưa đến bệnh viện khâu lại vết thương, sau đó lại được đưa về đồn lấy lời khai.

Nghe nói tên Hà đã thừa nhận hết mọi tội lỗi chỉ trừ việc làm An Phong bị thương là hắn nhất quyết không nhận."

Vậy tại sao trên cán dao lại có dấu vân tay của anh?"

Vị công an trẻ tuổi chống tay lên bàn, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thẳng qua người hắn.Hà ngớ người.

Hắn làm sao biết được cây dao bấm mà An Phong sử dụng để tự làm bản thân bị thương vốn đã được Lăng Phong chuẩn bị từ trước, lúc hắn đến gặp riêng anh ở Phong Miên khi An Phong đi vắng.Sau khi ký giấy xong xuôi, An Phong được anh thượng uý trẻ hộ tống về nhà.

"Cảm ơn anh."

Cô trả lại mũ bảo hiểm cho anh công an.Sau khi dặn dò những chuyện như thay thuốc, ngày giờ bác sĩ hẹn đi cắt chỉ, anh công an mới nhìn chăm chăm cô đầy vẻ tò mò:"Tại sao cô lại tự rạch vào tay mình?"

Lông mày An Phong hơi động đậy, cô nở một nụ cười, làm bộ không hiểu:"Sao cơ?"

Anh công an trẻ nói tiếp:"Tôi không hiểu, lúc đó bọn tôi đã tới nơi rồi, kiểu gì hắn ta cũng sẽ bị bắt thôi.

Tại sao cô lại mắc công khiến mình bị thương như vậy?"

"Bằng chứng vật chứng đều ở chỗ các anh, tôi chẳng còn gì để nói cả."

Đúng là An Phong không cần phải làm như thế.

Cô chỉ muốn hù dọa tên Hà một chút.

An Phong muốn Hà biết rằng, cô có thể làm bất cứ điều gì kể cả tự tay kết liễu bản thân mình để tiễn hắn xuống địa ngục, đền mạng cho anh.

Nếu như hắn may mắn thoát được hình phạt tử hình, cô cũng sẽ khiến hắn sống mà không bằng chết trong nhà lao.Ánh chiều tà rọi xuyên qua khoảng trống giữa hai người.

An Phong hơi cúi đầu, khóe môi cong lên đầy mãn nguyện, sau đó lại cười tít mắt với đối phương:"Đáng lý ra phải có một ngày nghỉ cho một buổi chiều đẹp như thế này, nhỉ?"

"Hả?"

"Chúc anh một buổi tối tốt lành!"

An Phong cúi chào anh công an trẻ ấy một lần nữa rồi quay người đi thẳng vào trong.*Không lâu sau tên Hà bị tòa tuyên án tử hình về tội buôn bán trái phép và vận chuyển ma túy quy mô lớn cùng với tội mua bán mại dâm cùng vô số tội danh nhỏ lẻ khác bao gồm cả đe dọa tính mạng, cố ý gây thương tích.Cũng rất lâu sau đó nữa An Phong mới tìm thấy lá thư mà Lăng Phong để lại cho mình, bên trong bì thư còn có một cặp nhẫn cưới bằng bạc.

Lá thư đã ngả vàng thoang thoảng mùi ẩm mốc không biết đã kẹt dưới đáy tủ bao lâu.

Ngón tay cô run run mở từng nếp gấp, nét chữ quen thuộc hiện ra, có chỗ đã nhòe mực như bị nước mắt thấm vào."

Phong à...

Nghe cứ như đang gọi tên mình ấy.

Không biết khi gọi tên anh em có cảm thấy như thế không?

Anh không mong là em sẽ tìm thấy bức thư này, khi đọc xong em sẽ lại khóc cho xem..."

An Phong nằm cuộn tròn người trên thềm gỗ lạnh lẽo, cơ thể không ngừng run lên theo từng tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng.

Bàn tay cô siết chặt, nhàu nát một góc lá thư.

Ánh đèn vàng vọt từ chiếc bóng trần lay lắt hắt xuống, soi rõ đôi vai nhỏ bé run rẩy như muốn tan ra trong màn đêm.

Trong một khắc, An Phong chợt thấy mình bị bỏ rơi giữa khoảng trống vô tận.

Cô buông thõng bàn tay để lá thư rơi xuống nền nhà.

Đôi nhẫn bạc lăn ra, vang lên âm thanh khẽ khàng nhưng lạnh lẽo đến rợn người.Lăng Phong thật tàn nhẫn, đi lâu như vậy rồi vẫn chẳng chịu để yên cho trái tim cô.
 
Nơi Ngọn Gió Ngủ Yên
Chương cuối: Lời từ biệt bị lãng quên


Phong à...

Nghe cứ như đang gọi tên mình ấy.

Không biết khi gọi tên anh em có cảm thấy như thế không?Anh không mong là em sẽ tìm thấy bức thư này, khi đọc xong em sẽ lại khóc cho xem.

Anh sẽ không yên lòng khi nhìn thấy em lại khóc vì anh.

Hay anh kể cho em nghe một câu chuyện về anh nhé.

Anh phải suy nghĩ khá lâu mới có thể viết nó ra đấy.Xin lỗi vì đã lừa dối và làm vấy bẩn em.

Anh đã trải qua một số chuyện không sạch sẽ lắm, nó cũng chính là quá khứ đen tối mà anh luôn muốn xóa bỏ nhưng lại không thể làm nó biết mất khỏi cuộc đời mình.

Đôi lúc nhìn thấy em vui vẻ, anh lại cực kỳ hối hận...

Hối hận vì khi đó đã không thể tỉnh táo, hối hận vì không thể tự bảo vệ bản thân mình tốt hơn.Bây giờ quá khứ đen tối ấy lại lần nữa xảy đến, tệ hơn là lần này nó lại liên lụy đến em và gia đình của em.

Anh xin lỗi vì phải đưa ra lựa chọn.

Anh đã không nói với em chuyện này sớm vì anh không muốn nhìn thấy em khổ sở vì phải lựa chọn giữa anh và gia đình.

Anh nghĩ là anh sẽ chủ động rời đi.

Anh biết anh ích kỷ, anh nhận.

Nhưng sự an toàn của em và gia đình em với anh quan trọng hơn.Mẹ anh nói tên của anh có nghĩa là "đạp gió" là dũng cảm tiến lên phía trước, bước qua giông bão cuộc đời.

Nhưng cuối cùng anh lại chẳng thể vượt qua cơn bão của chính mình.Anh biết sự lựa chọn của anh rất cực đoan, nhưng đây có lẽ là cách duy nhất giúp anh thoát khỏi cơn ác mộng và bảo vệ bình an cho em.

Đoạn ghi âm về việc kẻ đó hãm hại gia đình em, anh cũng đã gửi cho bên công an.

Hắn sẽ bị bắt sớm thôi, vậy nên đừng làm gì dại dột cả.Phong này, đừng đau lòng vì anh quá.

Nếu như anh thật sự không còn trên cõi đời, hãy xem như anh đang đi du ngoạn đâu đó thật xa.Em có nhớ ngày chúng ta gặp lại nhau không?

Hãy nhớ về cái ngày chúng ta gặp nhau.

Giữa tháng Ba, mùa hoa cà phê trong giai đoạn đẹp nhất...

Khi hoa cà phê nở trắng bên triền đồi, anh sẽ quay về thăm em.Chăm sóc ông bà, cậu mợ giúp anh.Một chuyện nữa...

Nếu có ai yêu em thật nhiều, hãy mở lòng với người ta em nhé!

Anh sẽ rất vui nếu như có ai đó thay anh chăm sóc cho em.

Sống thật tốt và sống thay cả phần của anh.Xin lỗi vì đã thất hứa.Nếu thật sự có kiếp sau như người ta nói, khi đó anh sẽ đến tìm em.

Chào em anh đi.Hẹn gặp lại, Phan Nguyễn An Phong.
 
Back
Top Bottom