Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (801-1000)

Ninh Thư (801-1000)
Chương 930: Căn nguyên thế giới


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư lười cãi nhau với 2333, cô lấy bí kíp Tuyệt Thế Võ Công, cuốn sách ngày càng dày và nặng, cầm mà nặng trịch.Ninh Thư lật từng trang, cô vẫn sẽ để lại Tuyệt Thế Võ Công ở mỗi thế giới, biết đâu lại có người tu luyện.

Nếu luyện ra kình khí thì sẽ cống hiến một phần sức mạnh tín ngưỡng cho sách Tuyệt Thế Võ Công.Cô ôm Tuyệt Thế Võ Công bắt đầu mơ mộng, nếu cuốn sách này tạo ra một thế giới, không biết thế giới ấy ra sao.Là thế giới sơ cấp, trung cấp, cao cấp, hay siêu cấp nhỉ?2333 nói: "Các thế giới đều tự thân tiến hóa, liên tục hoàn thiện quy tắc.

Mới ra đời đã là siêu cấp, cô mơ đẹp quá ha.

Tôi cũng muốn trở thành hệ thống siêu cấp đây này!"

Ninh Thư bĩu môi, cất sách lên giá.Tạo ra một thế giới vô cùng khó, trước tiên cần sức mạnh căn nguyên.

Cô muốn có một thế giới có thể diễn sinh cả đời người, chứ không phải một không gian chỉ chứa đựng.Nếu mình có một thế giới, thế giới ấy sẽ cống hiến cho cô vô vàn sức mạnh tín ngưỡng, và thế giới này cũng cùng sống cùng chết với mình.Có cấu tạo được thế giới mới thực sự thoát khỏi xiềng xích người thực thi nhiệm vụ.

Nếu xóa sổ người thực thi có thế giới riêng, chẳng khác nào giết sạch tất cả sinh linh trong một thế giới, hủy diệt một thế giới, tội này lớn quá.Nhưng mà trong trường hợp ấy, chắc là sẽ có phương án trường phạt khác.Giờ này Ninh Thư vẫn chưa biết mặt mũi năm căn nguyên thế giới ra làm sao nên lại càng chưa có vé bàn về cấu tạo nên một thế giới.Về chuyện làm sao để có được sức mạnh căn nguyên của thế giới, Ninh Thư lại càng mơ hồ.Hay là đến không gian ảo mua nhỉ, mua được thì tốt quá.Ninh Thư đứng trên lối dịch chuyển, nói với 2333: "Đến không gian ảo dạo chơi một lúc nào."

Chớp mắt, Ninh Thư đã đứng trên phiến đá xanh ở con phố đậm chất cổ xưa.

Cô đi thẳng đến Đại sảnh Giao dịch của không gian ảo.Ngoài mua ở Đại sảnh Giao dịch, còn có phương án hai là đến Chợ Đen.Biết bao nhiêu người thực thi tập trung về nơi này thế nên cũng bán đủ thứ trên đời, tạo ra loại hình cạnh tranh buôn bán mới, nơi mà kẻ mạnh làm vua.Trước tiên Ninh Thư ghé qua Đại sảnh Giao dịch.

Màn hình lớn treo trên bức tường rộng có đủ các nhiệm vụ và nhiều mặt hàng bán.Bên trong có nhiều cửa hàng, Ninh Thư xem hết gian này đến gian khác, nhìn thấy rất nhiều đồ vật kỳ lạ.

Cô để ý một chậu hoa.Bông hoa ấy trắng tinh, chỉ bằng ngón tay cái nhưng cực kỳ tinh xảo.

Mùi hương cũng dìu dịu, giống mùi trầm hương Ninh Thư vẫn luôn ngửi thấy trong văn phòng tư vấn.Một mùi hương giúp tĩnh tâm, giúp linh hồn khoan khoái.Hỏi giá thì trời ơi, tận hai mươi nghìn điểm kinh nghiệm và hai công đức.Tạm biệt, không mua nữa.

Mẹ kiếp, một chậu hoa cũng đắt cắt cổ, người nghèo chịu thua.Nhiệm vụ vừa rồi mất toi một trăm công đức, lại tiêu công đức mua chậu hoa nữa, Ninh Thư xin phép bình luận cô không thừa công đức.Công đức và sức mạnh tín ngưỡng cần phải để dành để dùng cho việc thăng cấp lên người thực thi siêu cấp.

Hơn nữa, công đức còn không có mẹo kiếm cụ thể.Ninh Thư có được mười nghìn công đức hoàn toàn là nhờ nhiệm vụ giải cứu thế giới, vất vả là thế mới được có mười nghìn thôi đấy.Ninh Thư rất muốn, rất muốn hủy diệt một thế giới để xem xem có bị trừ sạch công đức hay không.

Cô đoán sẽ trừng phạt vào nhân phẩm, linh hồn sẽ mang theo nghiệp chướng.Nghĩ thôi cũng hoảng hốt rồi."

Ông chủ, bán cho tôi chậu hoa này."

Trong khi Ninh Thư còn thầm chê chậu hoa đắt đỏ thì có giọng nữ vang lên bên tai.

Ninh Thư quay sang thì thấy Mai Tử Khanh đang cười tít mắt.Cô ấy nhận chậu hoa rồi đưa cho Ninh Thư: "Tặng cho cô này."

"Cảm ơn nhưng tôi không nhận đâu, món quà này đắt quá."

Ninh Thư hỏi: "Cô không cần tích công đức nữa à?"

Mai Tử Khanh tích công đức vất vả vô cùng để thăng lên người thực thi siêu cấp.

Tiêu hai công đức mua một chậu hóa thế này là cực kỳ lãng phí.Ninh Thư liên tục càm ràm tiêu tốn công đức như một oán phụ."

Tôi chuẩn bị tham gia một nhiệm vụ giải cứu thế giới sắp tan vỡ, thù lao khá cao.

Làm xong nhiệm vụ ấy là thăng cấp được rồi, hai công đức không thành vấn đề."

Mai Tử Khanh nhét chậu hoa vào tay Ninh Thư: "Tặng cho cô đó."

"Vô công bất thụ lộc, thế này không hay đâu."

Ninh Thư nói: "Hay là cô chọn một món đi, tôi trả tiền."

Cô và Mai Tử Khanh chỉ là bạn xã giao, không nên nhận quà đắt thế này, cô tặng quà lại là phải lẽ.Mai Tử Khanh nhìn khắp gian hàng, cuối cùng dừng lại ở một chuỗi chuông.

Chuỗi chuông có giá ba sức mạnh tín ngưỡng.Ninh Thư hào phóng trả tiền.Cô nhận được sức mạnh tín ngưỡng sau mỗi nhiệm vụ, nhưng công đức thì không phải thế giới nào cũng có.Nghe thấy giá là sức mạnh tín ngưỡng, Mai Tử Khanh đang định đặt xuống đã thấy Ninh Thư trả tiền.

Cô ấy ngạc nhiên: "Tôi nhớ cô chỉ là người thực thi trung cấp, sao lại có sức mạnh tín ngưỡng để mà trả?"

Ninh Thư đáp: "Thỉnh thoảng tôi sẽ nhận được sức mạnh tín ngưỡng trong khi làm nhiệm vụ."

Mai Tử Khanh nhíu mày, vẻ mặt hơi kỳ lạ.

Không hỏi thêm nữa, chỉ treo chuỗi chuông bên hông.

Cơ thể di chuyển là chuỗi chuông cũng tạo ra âm thanh vui tai, giúp người nghe thanh lọc thần chí.Ninh Thư ôm chậu hoa rời khỏi Đại sảnh Giao dịch với Mai Tử Khanh.Mai Tử Khanh hỏi Ninh Thư: "Cô đến đây để mua gì à?"

"Tôi muốn hỏi thăm về căn nguyên của thế giới."

Mai Tử Khanh lắc đầu: "Cái đó có giá trên trời, tôi chưa thấy có ai bán ở không gian ảo.

Những người có đều là kẻ mạnh thượng cấp."

"Người thực thi siêu cấp cũng không có ư?"

Ninh Thư tự ngẫm xem mình có gì để đổi lấy căn nguyên thế giới không.Nghĩ đi nghĩ lại, cô chẳng có cái gì quan trọng cả.

Ngọc Linh Hồn có được giá không nhỉ?Nhưng mà Ninh Thư không muốn bán ngọc Linh Hồn.

Ngọc Linh Hồn đã lập công lớn ở hai thế giới, cô không bỏ được!Mai Tử Khanh đáp: "Cô nghĩ người thực thi siêu cấp là mạnh lắm hả?"

Ninh Thư gật đầu: "Rất mạnh."

"Nhiều khi số liệu chưa chắc đã thể hiện năng lực, cấp bậc cũng thế."

Mai Tử Khanh nói: "Chẳng qua là càng lên cấp cao thì càng được hưởng nhiều ưu đãi hơn thôi."

Cô ấy thở dài: "Người thực thi siêu cấp không thể làm chủ số mệnh của mình.

Thế giới nguy hiểm như thế, người thực thi siêu cấp cũng hoàn toàn có thể biến mất vĩnh viễn."

"Đến đâu hay đến đó."

Ninh Thư không bận tâm lắm.

Cô đã vượt qua nhiều thế giới, chiêm nghiệm nhiều nhân sinh, đáng lý nên chết lại có cơ hội sống thay cho nhiều cuộc đời đã là quá hời rồi.

Sống được thì phải ra sức mà sống, nếu thật sự đến lúc phải biến mất vĩnh viễn...Chết tiệt, làm gì có chuyện cô biến mất vĩnh viễn được?!Ninh Thư cảm thấy Mai Tử Khanh có chiêm nghiệm sâu về nhân sinh.Cô mời Mai Tử Khanh đến tửu lầu ăn cơm.

Nhưng vừa vào tửu lầu, Ninh Thư đã gặp người quen - yêu tinh đá Phan Thần.Phan Thần đang quan sát những người thực thi ra vào tửu lầu.

Gương mặt tỏ rõ thèm rỏ dãi, hiển nhiên là thèm linh hồn của người thực thi nhiệm vụ.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 931: Cô rất ngon


Chuyển ngữ: Wanhoo
Phan Thần là hòn đá bị ông chú thu phục rồi mà, sao lại lởn vởn ở đây?Nhìn vào đôi mắt xanh sáng ngời kia là biết cậu ta chỉ muốn ăn sạch linh hồn của tất cả mọi người ở không gian ảo.

Nhưng chắc do kiêng kị gì đó, nên chỉ biết vừa nhìn vừa rỏ dãi.Ninh Thư và Mai Tử Khanh nhìn nhau, định bụng lẳng lặng rời khỏi tửu lâu."

Kìa hai người đẹp."

Phan Thần thấy Ninh Thư và Mai Tử Khanh thì sáng rực mắt, chạy đến chỗ hai người."

Đang ăn cơm hả, tôi không có điểm kinh nghiệm, hai cô mời tôi một bữa được không?"

Phan Thần ngại ngùng: "Tôi muốn ăn thử đồ ăn của các cô."

Rõ ràng Phan Thần là kẻ giết người để hút hồn phách mà lại bày đặt ngại ngùng làm Ninh Thư cứ thấy thốn thốn.

Đã vậy cái tên này còn không bị quả báo, không dính nghiệp chướng.

Kể cả có tiêu diệt một thế giới cũng không thành vấn đề gì.Dựa vào đâu mà cậu ta lại nghịch thiên như thế?!Phan Thần mặt dày ngồi cùng bàn với Ninh Thư và Mai Tử Khanh, xem thực đơn gọi một đống đồ ăn.

Gọi đồ xong thì hết nhìn Ninh Thư lại nhìn sang Mai Tử Khanh.Đó là ánh mắt đang nhìn đồ ăn.Ninh Thư hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Vứt tên này ở không gian ảo có ổn thật không?Có khác nào vứt sói vào bầy cừu?Phan Thần cười tủm tỉm: "Tôi đi thăm thú xung quanh ấy mà."

Phan Thần đẹp trai, có khí chất của sinh viên ăn học tử tế không làm hại ai bao giờ, có khi nói mấy câu cũng đỏ mặt.Nhưng tất cả chỉ là cái mã ngoài.Các món Phan Thần gọi đã được mang lên đủ cả, Phan Thần gắp ăn thử, chẹp miệng nói: "Ngon lắm, các cô ăn thử đi."

Ninh Thư cầm đũa gắp thức ăn, đồ mình trả tiền, không ăn sao được.Ninh Thư không thèm đếm xỉa đến Phan Thần, cô hỏi Mai Tử Khanh: "Cô biết ai có căn nguyên thế giới không?"

Mai Tử Khanh lắc đầu: "Người có thứ đó sẽ không khoe mẽ đâu.

Xem chừng nó rất khó có nhỉ?"

Cũng phải.Phan Thần ăn vài đũa, cậu ta nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn Mai Tử Khanh: "Hai cô đang nói gì thế?"

"Không có gì."

Ninh Thư đáp.Phan Thần đặt bàn tay sạch sẽ lên vai Ninh Thư, cậu ta còn đè mạnh như thể đang kiểm tra xem mùi vị của linh hồn Ninh Thư như thế nào.Ninh Thư rụt vai né tránh bàn tay của Phan Thần: "Cậu xác định muốn làm chuyện ấy?"

Muốn hấp thụ sức mạnh linh hồn thì cần lường trước liệu mình có chạy thoát được không."

Linh hồn cô rất ngon."

Phan Thần lịch sự khen ngợi Ninh Thư như đang khen món gan ngỗng này ngon lắm.Ninh Thư nhếch mép, đang nghĩ xem nếu đánh nhau thì mình nắm chắc bao nhiêu phần trăm chiến thắng cái tên này.Cô đoán phần trăm ấy nhỏ đến mức không được tính."

Tại sao cậu lại ở đây?"

Mai Tử Khanh hỏi Phan Thần.Phan Thần mỉm cười khó xử: "Ở đây có rất nhiều linh hồn."

Mai Tử Khanh: ..."

Quay về!"

Giọng nói lạnh tanh vang lên.Phan Thần nghe thấy giọng nói này lập tức xụ mặt, ngoảnh lại nhìn ông chú mặc áo gió màu đen ở ngoài cửa.Phan Thần đặt đũa xuống, buồn bã đi về phía ông chú.Phan Thần vô cùng khó chịu, muốn mặc kệ ông chú nhưng cũng kiêng kị sức mạnh khủng khiếp của anh ta có thể tiêu diệt mình, trong khi mình có được linh hồn và trí khôn nào có dễ gì.Nhìn cảnh này, Ninh Thư âm thầm suy diễn ra câu chuyện tình yêu của anh công biến thái và em thụ nhõng nhẽo.Ông chú nhìn Ninh Thư và Mai Tử Khanh rồi dẫn Phan Thần đi.

Phan Thần rời đi mà vẫn nhìn ngang ngó dọc, không thể rời mắt khỏi người thực thi nhiệm vụ.Phan Thần vừa đi, Mai Tử Khanh liền thở phào: "Cậu ta đi đến đâu sẽ gieo rắc tai họa đến đó.

E rằng chỉ có người thực thi nhiệm vụ sơ khai mới khống chế được sinh vật ấy."

Ninh Thư mím môi, tóm lại là vì không đủ mạnh, chứ mạnh rồi thì cầm đá chơi tung hứng, sao phải dè chừng cái gì.Ninh Thư nói chuyện với Mai Tử Khanh một lúc nhưng không hỏi được thông tin gì về căn nguyên thế giới.

Tuy nhiên, cô đã biết Đại sảnh Giao dịch không bán thứ ấy.

Chợ Đen có thể có nhưng khả năng cao sẽ bị trấn lột, không an toàn lắm.Cô chưa đủ mạnh để bảo vệ được căn nguyên thế giới.Con đường của cô còn rất dài, đành phải để ý xem có tìm thấy căn nguyên thế giới ở thế giới nhiệm vụ không vậy.Đã thế, căn nguyên thế giới còn chia thành năm nguyên tố, có được một nguyên tố đã khó lắm rồi, bảo sao chẳng dễ gì để cấu trúc được một thế giới.Ăn cơm xong, Ninh Thư tạm biệt Mai Tử Khanh, chuẩn bị ghé Chợ Đen một chuyến."

Tôi kiến nghị cô đừng tìm mua lúc này, đợi mạnh hơn rồi tính, ít nhất là đợi đến khi cô lên Cao cấp.

Không phải ai cũng vào được Chợ Đen đâu, yêu cầu tối thiểu là Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp đấy."

2333 nói.Ninh Thư: ...Kỳ thị à!Ninh Thư hết cách: "Thế thì không đi xem nữa, về không gian hệ thống."

Ninh Thư choáng váng vài giây và đã trở về không gian hệ thống.

Cô đặt hoa Mai Tử Khanh trên bàn trà.Không gian hệ thống quẩn quanh hương thơm dịu nhẹ, tạo cảm giác vô cùng thư thái.Ninh Thư rút một quyển sách trên giá, đọc chậm rãi.

Đọc xong thì cất sách về chỗ cũ, ngồi đàng hoàng rồi mới nói với 2333: "Gặp người ủy thác tiếp theo."

2333 đằng hắng: "Cô có muốn làm nhiệm vụ hệ thống sủng phi không?"

"Thế giới trước là cổ đại rồi, tôi không muốn làm nhiệm vụ ở cổ đại nữa."

Ninh Thư hơi mất hứng: "Lần sau tính."

2333 thất vọng: "Ừ."

Ninh Thư ngồi trên ghế đợi người ủy thác đến.

Một cô gái dần dần xuất hiện trong không gian.

Mặt mũi thanh tú, sắc mặt tái nhợt, cơ thể hơi phù thũng, trông còn khá trẻ.Cô đoán cô ấy chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi.Tầm mắt cô ấy đờ đẫn.

Đôi tay giơ trước ngực làm động tác như đang bế em bé, thế nhưng chẳng có gì ở trước mặt cô ấy cả.Ninh Thư hắng giọng: "Chào cô."

Đối phương không đoái hoài gì, Ninh Thư nhăn mặt: "Chào cô."

Lúc này cô ấy mới nhìn Ninh Thư, tuy nhiên vẫn chẳng nói gì.Lần đầu tiên Ninh Thư gặp người ủy thác như thế này.

Trong những nhiệm vụ cô gặp trước đây, có người thì ngùn ngụt hận thù, có người đau đớn, có người ân hận.

Nhưng không một ai như người mất hồn giống cô gái này.Trông cô ấy không hề có sức sống, chẳng hay đã trải qua chuyện gì?Ninh Thư hỏi: "Cô muốn thay đổi cuộc đời đúng không?"

"Không.

Tại sao tôi chết rồi lại bị đưa đến đây?"

Trần Ninh hỏi nhưng vẫn giữ nguyên động tác ôm con trong lòng.Trần Ninh nhăn mặt hỏi: "Thay đổi cuộc đời gì cơ?

Tôi không muốn thay đổi gì hết, mà có thể thay đổi được điều gì chứ?"

Ninh Thư hít sâu một hơi, quyết định xem cốt truyện của thế giới này trước."

Cô gái này tên là Trần Ninh, là một người bình thường, không có tài năng xuất chúng nào cả.Nhưng cô ấy đã hai mươi tám tuổi rồi, nhiều tuổi hơn Ninh Thư nghĩ.

Cô ấy quen anh chồng An Kim Vỹ thông qua xem mắt.AnKim Vỹ là nhân viên của một doanh nghiệp nhà nước, có nhà riêng, gia đình cũnggọi là khá giả trong mắt người ngoài.

Trần Ninh nhiều tuổi, bố mẹ cô ấy thíchAn Kim Vũ nên đã nhận sính lễ một trăm nghìn tệ rồi gả con gái cho anh ta.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 932: Con dâu - Cốt truyện


Chuyển ngữ: Wanhoo
Vậy là hai người xây dựng hôn nhân trên cơ sở không có tình yêu.

Trần Ninh chỉ ở nhà chuyên tâm làm bà nội trợ, một năm sau thì sinh một bé gái.Trần Ninh mắc bệnh trầm cảm sau sinh.

Lại thêm chuyện cô ấy sinh con gái, mẹ chồng không thích đứa cháu này, cả nhà họ An đều không yêu thương thành viên mới trong gia đình.Lần đầu làm mẹ, Trần Ninh phải chăm con một mình nên cực kỳ áp lực.

Cơ thể mệt mỏi, cảm xúc lên xuống thất thường, thỉnh thoảng nổi điên nổi khùng chẳng vì lý do gì, có lúc lại ngồi khóc trong lặng lẽ.

Anh chồng An Kim Vỹ rất bực mình về Trần Ninh, kêu than rằng: "Anh đã nuôi cả hai mẹ con rồi, em còn muốn thế nào nữa, em có biết anh đi làm vất vả thế nào không?"

Trần Ninh biết mình mắc bệnh, nhưng mẹ chồng lại bảo: "Cô đúng là con nhà lính tính nhà quan.

Có con dâu nhà nào được cho ăn ngon mặc đẹp mà bị bệnh trầm cảm gì đó không?

Tôi còn lạ gì cái trò của cô nữa."

Mẹ chồng thích nói mát, bố chồng chưa từng xen vào việc gia đình, chồng thì lạnh nhạt, ngôi nhà ngợp trong bầu không khí tuyệt vọng.

Trần Ninh bị ngược đãi tinh thần, bị bạo lực lạnh trong chính gia đình của mình.Con gái được sáu tháng tuổi, Trần Ninh sống trong ngôi nhà ấy không thể vượt qua đươc căn bệnh tâm lý mang tên trầm cảm, cô ấy đau khổ và tuyệt vọng, bế cô con gái còn quấn tã lên sân thượng của khu nhà.Trần Ninh muốn đưa con rời khỏi thế giới này, bởi vì con của cô ấy sẽ phải trải qua tất cả nỗi đau giống như mẹ nó.

Bệnh trầm cảm sau sinh cướp đi giấc ngủ của cô ấy, từ đó đến giờ chưa một ngày nào cô ấy được ngủ ngon.Trần Ninh vừa mệt mỏi vừa bức bối, không thể chịu đựng thêm được nữa.

Không còn bất cứ điều gì níu giữ cô ấy ở lại với cuộc đời này, cô ấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.Đứng bên lan can trên sân thượng, Trần Ninh nhìn người nhà họ An mắng chửi mình như thể mình đã làm việc tội ác tày trời nào đó.

Vậy mà chồng cô ấy chỉ sầm mặt, lãnh đạm vô cùng.Trần Ninh ôm con nhảy xuống.Ninh Thư xem xong cốt truyện không biết nên nói gì.Trần Ninh đi đến bước đường này là vì không có ai ủng hộ cô ấy, không có ai hiểu cô ấy, cô ấy tuyệt vọng vì bị cô lập.Căn nguyên của sự việc là do người nhà họ An không hề quan tâm con dâu, khiến cho Trần Ninh vừa tự ti vừa tự trách, nên mới nảy sinh ý định tự sát.Ninh Thư hỏi Trần Ninh im lặng nãy giờ: "Nguyện vọng của cô là gì?"

Trần Ninh ngoảnh sang hỏi ngược lại: "Cô có thể làm gì?"

"Cô muốn nhìn thấy cái kết như thế nào?"

Phải có một nguyện vọng để cô hoàn thành chứ?Gương mặt Trần Ninh có biểu cảm kỳ lạ: "Cô có biết gì đâu, cô hiểu được đau đớn của tôi không?

Và cả con tôi nữa."

Ninh Thư thở dài: "Tức là cô không muốn làm lại cuộc đời nữa?"

Tôi muốn, tôi trả giá bằng tất cả sức mạnh linh hồn của mình."

Trần Ninh khùng khùng điên điên nói."

Thế thì nguyện vọng của cô là gì?"

Ninh Thư hỏi."

Theo cô thì tôi cần gì?"

Ninh Thư chau mày, Trần Ninh hiện tại chẳng thiết tha gì hết."

Cho con gái cô có được hạnh phúc?"

Ninh Thư dò xét."

Con gái sẽ có được hạnh phúc nào chứ?

Chỉ có lấy chồng, sinh con, nuôi con rồi bị người ta rẻ rúng, chà đạp thôi."

Trần Ninh lạnh lùng nói.Ninh Thư bắt đầu thấy hơi nan giải.

Dù xã hội có phát triển thì phụ nữ vẫn bị khinh miệt.

Có bao nhiêu ông chồng thực sự tôn trọng vợ mình đâu.Đàn ông đúng là làm người ta buồn nôn!"

Thế thì cô muốn sao?"

Ninh Thư không muốn nhận nhiệm vụ này lắm, cô chỉ là người ngoài cuộc mà xem cốt truyện thôi đã thấy nặng trĩu lòng.Nặng nề đến mức ảnh hưởng cả tâm lý của Ninh Thư.Cuộc sống của Trần Ninh là ví dụ điển hình về cuộc sống thực tế của một người phụ nữ.Bạn là một người vợ đảm đang, hết lòng vì gia đình, làm việc quần quật 24 giờ mỗi ngày...

Bạn là một người mẹ, là một người vợ, là con gái của nhà ngoại, là con dâu của nhà nội, là một chiếc đồng hồ báo thức, là một đầu bếp, là một tài xế, là một người giúp việc, là một cô giáo, là một bảo mẫu, là một y tá, là một người chạy việc vặt, là một bảo vệ, là một người tư vấn tâm lý...Bạn không được nghỉ phép hằng tuần, bạn không được nghỉ ốm, không không được nghỉ lễ...Công việc của bạn chẳng phân biệt ngày hay đêm...Bạn phải luôn trong trạng thái "sẵn sàng được giao việc", nhưng tiền công của bạn lại là "Cả ngày em ở nhà làm cái gì đấy?"

Nếu như bạn có công việc, vậy thì bạn vẫn phải hoàn thành tất cả công việc ở trên.Ninh Thư: Hờ hờ."

Cô có muốn làm lại cuộc đời không?"

Ninh Thư mặc niệm Chú Thanh Tâm, cuộc sống như vậy khiến người ta đau khổ.

Một cuộc hôn nhân thất bại đủ khiến người trong cuộc đánh mất niềm tin và dũng khí làm lại cuộc đời.Nói thật là ngay cả Ninh Thư cũng sắp không kiểm soát được cơn phẫn nộ trong lòng."

Được thôi, tôi có."

Trần Ninh nói, đôi tay vẫn giơ ngang ngực làm động tác bế con."

Thế thì nguyện vọng của cô là gì?"

Không có nguyện vọng thì thay đổi cuộc đời sao được.

Dù gì cũng phải có một mục tiêu chứ?

Đâu ai biết bạn nghĩ gì trong lòng, không có mục tiêu thì thay đổi kiểu gì."

Tôi chỉ muốn mau chóng được giải thoát.

Nếu như cô có thể giúp tôi chấm dứt cuộc sống đau khổ, vậy thì hãy thay đổi cuộc đời của tôi đi."

Trần Ninh chẳng màng gì hết, cô ấy chỉ muốn thoát khỏi trạng thái linh hồn hiện tại.Dù đã trở thành linh hồn nhưng ý thức vẫn còn đó, nỗi đau ngấm sâu vào tận linh hồn vẫn còn đó.

Nếu được chọn, e là Trần Ninh sẽ chọn được hồn phi phách tán.Bệnh trầm cảm tàn phá một con người ghê gớm hơn bệnh ung thư nhiều.

Bởi mắc bệnh trầm cảm là tinh thần của bạn mắc bệnh.Giọng nói của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư: "Ninh Thư, chúng ta từ chối nhiệm vụ này đi."

"Tại sao?"

Ninh Thư nhìn Trần Ninh, ngạc nhiên hỏi 2333.2333 đáp: "Từng có mấy người nhận nhiệm vụ này nhưng đều thất bại."

Ninh Thư càng kinh ngạc hơn: "Nhiệm vụ này khó thế à?"

"Thứ giày vò người ta nhất trên đời là chuyện củi dầu mắm muối thường ngày.

Có một số người thực thi nhiệm vụ chọn cách giết sạch cả nhà họ An.

Có người cực đoan hơn thì giết cả nhà bố mẹ đẻ của Trần Ninh."

Ninh Thư: Phắc...Chẳng hay nhiệm vụ này khó đến mức nào?Chỉ là một cuộc hôn nhân thôi mà lại khiến mấy người thực thi thất bại.Ninh Thư thở dài: "Tôi quyết định thử xem sao."

Có thế giới nào mà chị đây chưa từng gặp đâu!"

Không biết tại sao nhiệm vụ này lại được phân cho chúng ta.

Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi, nếu thất bại sẽ tiêu tốn một bùa hộ mệnh, mà bùa hộ mệnh mua bằng công đức đấy."

2333 gạ gẫm: "Hay là chúng ta làm nhiệm vụ hệ thống sủng phi đi?

Tiêu diệt hệ thống sủng phi để hoàn thiện dữ liệu của tôi, cô thấy sao?"

"Không có sao trăng gì hết, tôi muốn thử làm."

Không thử sao biết mình có làm được hay không?

Làm gì có nhiệm vụ nào là đơn giản?

Người ủy thác hiến dâng linh hồn đâu phải để cho người thực thi nhiệm vụ đi du lịch thế giới."

Thôi được rồi, tùy cô."

2333 không nói nữa."

Cô có chắc muốn trả giá bằng tất cả sức mạnh linh hồn để thay đổi cuộc đời không?"

Ninh Thư hỏi lại Trần Ninh một lần nữa: "Một khi thành công, cô không thể thay đổi giao kèo ban đầu.

Tôi thấy cô nên suy nghĩ lại."
 
Back
Top Bottom