Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (801-1000)

Ninh Thư (801-1000)
Chương 920: Sát thủ vương phi - Đáng đời


Chuyển ngữ: Wanhoo
Nhìn Ninh Thư đang tản bộ, Phái Lam bắt đầu nghi ngờ liệu có phải cô ta bị hoa mắt hay có ma thật, mà cô ta cứ cảm thấy lúc lúc chủ tử của mình lại biến thành người khác.Bộ dạng lạnh lùng này rõ ràng không phải chủ tử kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt.

Rốt cuộc chuyện là sao?Phái Lam rối rắm vô cùng, không biết có nên nói cho ca ca biết về sự kỳ lạ của chủ tử không.Ca ca nhờ cô ta hỏi xem chủ tử có kế hoạch gì cho tương lai.

Chủ tử từng nói sẽ đập tiền để củng cố sức mạnh nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đả động gì.

Trước đó có nói muốn bán trang sức nhưng chẳng hiểu sao lại thôi.Phái Lam suy nghĩ một lúc rồi lại gần, ngập ngừng hỏi: "Tiểu thư, huynh trưởng muốn hỏi thăm xem tiếp theo tiểu thư định làm gì?"

Ninh Thư dừng bước, đột ngột hỏi ngược lại: "Huynh muội ngươi mạnh rồi sẽ trả thù Phượng gia sao?"

Phái Lam sửng sốt, cô ta trả lời: "Chẳng phải tiểu thư đã hứa sẽ không ngăn cản huynh muội ta trả thù ư?"

Ninh Thư nhếch môi: "Tại sao lại trút hận thù quốc gia lên đầu Phượng gia?

Kể cả không có Phượng tướng quân thì vẫn sẽ có tướng quân khác đánh bại cha ngươi thôi."

Một mực hận thù Phượng gia mới khó hiểu làm sao.

Theo lối suy luận ấy, Phái Lam nên hận cả hoàng đế, bởi rằng chính hoàng đế là người đã phát động chiến tranh.Anh em nhà này chỉ hận mỗi Phượng gia, xây dựng bối cảnh như vậy chỉ để cho Anh Túc và anh em nhà này có chung mục tiêu cùng chung chí hướng, để anh em họ trong lúc tuyệt vọng đầu quân cho Anh Túc.Ninh Thư hỏi: "Nếu ta cho phép huynh muội ngươi cao chạy xa bay, các ngươi có bằng lòng không?"

Phái Lam quỳ phịch xuống, thề thốt: "Nô tỳ và huynh trưởng đã được tiểu thư mua lại, huynh muội ta sống là người của tiểu thư, chết là ma của tiểu thư, thề một lòng dốc sức vì tiểu thư."

Ninh Thư nghe vậy chỉ mỉm cười: "Nếu như ta không cho phép huynh muội ngươi trả thù Phượng gia, các ngươi vẫn một lòng dốc sức vì ta sao?"

"Chuyện đó..."

Phái Lam nghẹn họng, lần lữa mãi không trả lời nổi.

Cô ta hoang mang, không biết tiểu thư hỏi bừa hay đang thử lòng trung thành của mình.Nhất thời, Phái Lam không biết trả lời như thế nào.Ninh Thư không cần câu trả lời của Phái Lam.

Hiện giờ Anh Túc bị cô kiềm chế, chưa thành lập và phát triển được tập đoàn sát thủ.

Anh em họ Bùi sống được nhờ Anh Túc, không có Anh Túc sẽ không thể quật khởi.

Nói thẳng ra, anh em họ chỉ là quân tốt của Anh Túc thôi.Tản bộ một lúc, Ninh Thư định đến nói chuyện với Phượng Xương.Chẳng bao lâu nữa sẽ có một vương gia ngoại tộc cực kỳ xuất chúng xuất hiện.Tín Vương là vương gia ngoại tộc bị hoàng gia kiêng kị.

Hắn cùng thế hệ với đương kim hoàng đế, ngay cả Nhị hoàng tử có gặp cũng phải gọi hắn là Tín hoàng thúc.Tín Vương nắm binh quyền trong tay nên thân phận được củng cố, hoàng đế rất muốn giết hắn nhưng do Tín Vương quá mạnh, hoàng đế không giết nổi.Nói thật là Tín Vương và Anh Túc khá giống tính nhau, quả là trời sinh một cặp.Sắp tới đây, Tín Vương sẽ đến kinh thành để chúc thọ Thái hậu.

Nhân chuyến đi này, hoàng đế thuê sát thủ ám sát hắn.

Tín Vương bị thương trốn vào sân của Anh Túc.Anh Túc tiện tay cứu Tín Vương nên được hắn ghi tạc trong lòng, cứ đêm hôm rảnh rỗi lại ghé khuê phòng đùa bỡn, chụt chụt này kia.Anh Túc có tính cách mạnh mẽ, bị Tín Vương trêu chọc đương nhiên không chịu lép vế, phải lấy lại danh dự cho bằng được.

Tín Vương cưng chiều cô ta, xem cô ta giương nanh múa vuốt.Quen nhau lâu dần nhưng Anh Túc vẫn chẳng thể làm gì được người đàn ông lưu manh này.

Hơn nữa, cứ hơi chút là hắn lại đưa người, đưa tiền cho cô ta.Thấy Anh Túc bị Phượng gia chèn ép, hắn liền chạy đến bảo vệ, dùng quyền lực để đàn áp, mắng Phượng Xương là lão già không có mắt, mắng Phượng phu nhân là ả đàn bà độc ác.Tóm lại, đây là câu chuyện tình yêu đẹp đẽ chọc mù mắt người qua đường.Ninh Thư nhếch môi, nghĩ bụng mình mà là Phượng phu nhân, dù có đồng quy vô tận thì cô cũng phải giết bằng được Anh Túc.

Tiếc là đôi bên chênh lệch nhiều quá, thế nên rõ ràng Phượng phu nhân đã nhận lại cái kết thân bại danh liệt.Nói thật, là dâu trưởng, là chủ mẫu đương thời có nhiều việc phải quán xuyến lắm.

Thứ nữ không được chia gia sản như thứ nam; thứ nữ chỉ cần có của hồi môn, sau khi gả đi còn giúp nhà mẹ đẻ lôi kéo gia tộc khác; vậy nên không hà cớ gì chủ mẫu lại đi chèn ép thứ nữ làm gì.Cuộc sống hiện giờ của Phượng Thanh Thiển là do tính cách của cô ấy tạo thành.

Thêm chuyện Phượng Thanh Thiển chỉ là thứ nữ lại được đính hôn với Nhị hoàng tử, được là chính phi danh giá nữa nên các chị em trong nhà mới ghen tị, cô lập cô ấy.Bản thân Phượng Thanh Thiển biết điều đó, nhưng Anh Túc thì không.

Anh Túc vừa đến thế giới này đã đưa tất cả người nhà họ Phượng vào danh sách kẻ thù, lại còn tự phong cho mình cái danh sứ giả chính nghĩa....Ninh Thư đợi Phượng Xương ở bên ngoài thư phòng, bởi vì cô không có tư cách vào trong thư phòng của ông ta.Phượng Xương đi ra nói: "Lại đến làm gì nữa?

Khỏi bệnh chưa?

Bao giờ bình thường thì hẵng đến tìm cha."

Ninh Thư: ...Ninh Thư nói: "Con khỏi bệnh rồi →_→."

Ninh Thư không câu nệ, cô nói thẳng: "Phụ thân, con muốn đổi nơi ở, phòng của con dột quá."

Phượng Xương nhìn Ninh Thư: "Con đang muốn nói là Phượng gia keo kiệt với con đúng không?"

Ninh Thư hành lễ: "Phụ thân, con không hề nghĩ vậy."

Cô muốn tránh mặt Tín Vương bị thương trốn vào sân của mình thôi."

Con chỉ muốn sửa lại cái sân ấy, bây giờ nó xuống cấp quá."

Ninh Thư nói: "Thật ra con biết về thân thế của mình, con vẫn luôn cảm kích phụ thân đã cho con chốn dung thân ạ."

"Hửm?"

Phượng Xương nhíu mày ngạc nhiên: "Con biết từ khi nào?

Mẹ con nói cho biết sao?"

Ninh Thư không trả lời, Phượng Xương uống một chén trà, nghĩ ngợi rồi nói: "Con qua ở cùng Phi Yên."

Ở cùng Phượng Phi Yên?Ninh Thư bối rối: "Khi con phát bệnh đã xô ngã đích mẫu, e là Nhị tỷ không ưa con, không cho con ở cùng đâu."

"Con đó..."

Phượng Xương chỉ vào mặt Ninh Thư: "Gọi tiếng mẫu thân bao nhiêu năm như vậy, dù có mất hết lý trí cũng không được hành động mất mặt như thế.

Con phải biết, con đã xô ngã thê tử của cha."

"Con xin lỗi cha."

Ninh Thư nhún người xin lỗi.Cô nói tiếp: "Phụ thân chọn nơi khác cho con được không ạ?

Con đoán là Nhị tỷ không muốn ngủ cùng con đâu."

"Còn có Lan Uyển, con ở đó đi."

Phượng Xương nói rồi chắp tay ra sau lưng toan rời đi."

Phụ thân."

Ninh Thư gọi ông ta lại.

Phượng Xương ngoảnh lại nhìn cô: "Lại cái gì nữa?"

Ninh Thư: →_→Cứ làm như cô phiền phức lắm ấy."

Phụ thân, chẳng mấy nữa là đến sinh nhật của Thái hậu, sẽ có rất nhiều người đổ về kinh thành.

Phụ thân phải cử thêm nhiều người tuần tra phủ ta đấy ạ."

Phượng Xương "Ừ" cho qua chuyện.Trên đường trở về dọn đồ chuyển nơi ở.

Anh Túc vẫn luôn gào thét trong đầu Ninh Thư:"Phượng Thanh Thiển, cô lại còn cả xin lỗi ư?

Đúng là đáng đời, cô đáng bị bắt nạt."

Anh Túc tức giận hét: "Tôi có lòng tốt trừng phạt kẻ ăn hiếp giúp cô, vậy mà cô lại đi xin lỗi."

"Côcó quyền gì được tiếp tục sống trên đời?

Cái loại như cô không có tư cách được sống."

Anh Túc cười khẩy: "Sống gì mà hèn đến đáng thương.

Thế gian này là chốn dung thân của kẻ mạnh, cơ thể cũng thế thôi, yếu ớt như cô không có tư cách được sống."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 921: Sát thủ vương phi - Chốn dung thân của kẻ mạnh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Chốn dung thân của kẻ mạnh?Có mà là lý do để kẻ mạnh kiếm cớ thì có.Ninh Thư nghiêng đầu: "Ta đồng ý với câu chốn dung thân của kẻ mạnh."

Phượng Thanh Thiển hiến dâng linh hồn để thay đổi số phận, thể nên kẻ phải cuốn xéo ra khỏi cơ thể này chính là cô em đó."

Ngươi thích chửi vậy à?"

Ninh Thư lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ cái gì cũng dám nói như ngươi chính là biểu hiện của kẻ mạnh?"

Anh Túc cười xùy: "Cái gì cũng dám nói là bản lĩnh.

Với cái kiểu cầm gậy cũng không đánh nổi ai như cô thì xứng đáng bị bắt nạt."

Hờ hờ, chị nói cho em biết, chó không sủa nhưng biết cắn mới là giỏi.Ấy, tự nhiên nói mình là chó là cái kiểu gì?!Ninh Thư về đến phòng, cô sai Phái Lam dọn đồ chuyển đến Lan Uyển.Cô rất không muốn dây vào Tín Vương.Trong Lan Uyển trồng rất nhiều hoa lan nên cũng xem như một chỗ ở đẹp.

Ninh Thư ngoan ngoãn ở lại đây.

Cô nói với Phượng Xương rằng muốn ra ngoài đi dạo, hóng mát một lát.

Phượng Xương vuốt râu nói thẳng: "Con đang bị bệnh, đừng chạy linh tinh!"

Ninh Thư: ...Mặc kệ có được cho phép hay không, Ninh Thư vẫn phải ra ngoài để mua bút và mực chu sa.Tóm gọn lại thì trường hợp của Anh Túc chính là bị ma ám, xử lý bằng cách của đạo sĩ Mao Sơn là được.

2333 nói công đức có thể triệt tiêu nghiệp chướng của Anh Túc, nhưng cô không muốn dùng công đức vất vả lắm mới kiếm được vào người cô ta.Làm một nhiệm vụ thôi mà, không thể lỗ được.Huống hồ ngọc Linh Hồn rất thèm khát linh hồn của Anh Túc, muốn cắn nuốt linh hồn có sát khí nồng nặc đó.

Tóm lại là cô không nên triệt tiêu bằng công đức.Ninh Thư đeo mạng che mặt đi mua dụng cụ vẽ bùa, cô không la cà linh tinh, mua xong liền về Phượng phủ."

Phượng Thanh Thiển, cô làm gì vậy?"

Anh Túc nhìn Ninh Thư vẽ gì đó trên giấy: "Đừng nói với tôi là cô tính đuổi quỷ?"

"Đúng, đuổi quỷ đấy."

Ninh Thư niệm khẩu quyết, tập trung linh khí đất trời ở đầu bút lông nhưng không dễ gì thành công, vẽ được một nửa đã mệt mỏi vô cùng."

Phượng Thanh Thiển, cô nghĩ mấy trò lừa này của đạo sĩ mà đuổi được tôi ra khỏi cơ thể ư?

Cô mơ hão quá rồi đấy."

Anh Túc cố gắng muốn giành quyền kiểm soát cơ thể.Nhưng cô ta nhận ra điều đó cực kỳ khó khăn.

Mặt khác, ánh sáng vàng tỏa ra xung quanh linh hồn đối phương làm cô ta khó chịu.

Không biết ánh sáng vàng đó là gì."

Phượng Thanh Thiển, cô nhất định phải làm vậy sao?"

Anh Túc không giành được cơ thể thì rối bời: "Phượng Thanh Thiển, đuổi tôi ra khỏi cơ thể thì có lợi gì cho cô đâu?"

"Đương nhiên là có lợi rồi."

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Ninh Thư cất giấy bút rồi lạnh lùng nói: "Chẳng phải ngươi mới nói cơ thể là chốn dung thân của kẻ mạnh à?

Hiện giờ ta cần phải đuổi linh hồn ngươi ra khỏi cơ thể này."

Anh Túc sững sờ: "Cô không phải Phượng Thanh Thiển.

Phượng Thanh Thiển không biết nhiều mánh lới như thế.

Cả hai chúng ta đều là linh hồn xa lạ, cô dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?

Cô không có tư cách."

Ninh Thư chỉ mỉm cười nói: "Chốn dung thân của kẻ mạnh."

Phái Lam bước vào trong phòng, thấy tiểu thư nhếch môi thì bỗng nhiên rùng mình.

Rõ ràng đang là mùa hè nhưng lại ớn lạnh.Phái Lam hành lễ với Ninh Thư: "Tiểu thư, Tiểu Thúy đưa đồ cho người."

Tiểu Thúy là nha hoàn tạp vụ, vào trong liền quét mắt khắp phòng rồi mới hành lễ với Ninh Thư: "Nô tỳ thỉnh an Tứ tiểu thư, đây là đồ Nhị điện hạ sai nô tỳ đưa cho người ạ."

Ninh Thư nhìn đồ vật trong tay Tiểu Thúy, đó là một chiếc túi nhỏ thêu hoa mẫu đơn sống động như thật.Tiểu Thúy cầm túi mà như đang cầm hoa.Ninh Thư khịt mũi, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ chiếc túi.Cô gật đầu với Phái Lam, Phái Lam nhận đồ.

Tiểu Thúy đưa mắt ngóng trông Ninh Thư, Ninh Thư cho cô ta ít tiền thưởng, Tiểu Thúy mới vui vẻ rời đi.Ninh Thư mở túi ra, bên trong đựng một cái ngọc bội nửa vời, rõ ràng còn một miếng nữa để ghép thành đôi.

Và không khó để suy đoán nửa còn lại nằm trong tay Nhị hoàng tử.Trong túi còn có một lá thư của Nhị hoàng tử.

Ninh Thư đọc lướt qua, đại khái là hắn ta xin lỗi chuyện từ hôn, sau đó còn nói vài câu mật ngọt chết ruồi.Cô trợn mắt, Nhị hoàng tử tưởng cô là cục bột à.

Chắc hẳn đã biết mẹ của cơ thể này là công chúa, có ông cậu là hoàng đế nên muốn cứu vãn đây mà.Chú em muốn cứu mà cứu được chắc?Lại còn sai nha hoàn lén lút đưa cho, nghe thôi đã thấy xấu bụng rồi.

Định ngầm thư từ qua lại với cô đây mà.Ninh Thư cẩt ngọc bội và lá thư vào túi rồi thắt nút, đi đưa túi cho Phượng Xương.Phượng Xương đọc xong thư liền nhăn mày: "Con không cần lo chuyện này, cha sẽ xử lý."

"Con cảm ơn phụ thân."

Ninh Thư nhún người mỉm cười.Chẳng hay khi Nhị hoàng tử biết lá thư tình đã đến tay Phượng Xương sẽ có biểu cảm thế nào?Nhị hoàng tử coi tất cả mọi người là đồ ngu.

Ban đầu khăng khăng từ hôn cho bằng được, giờ từ hôn rồi mới biết vợ chưa cưới có thân phận cao quý nên muốn cứu vãn.

Hắn ta làm vậy rõ ràng đang tự nói cho đương sự biết mình chỉ đang lợi dụng mà thôi.Mẹ kiếp, ừ thì chú em thông minh còn những người khác đều ngu đần!Sau đó, Phượng Xương bán quách Tiểu Thúy gửi thư giúp.

Người ta muốn thư từ qua lại với tiểu thư trong phủ, cho nha hoàn ít tiền là nhận giúp ngay, thế thì con gái nhà họ Phượng còn đâu danh dự.Sau vụ ấy, Ninh Thư không còn nhận được thư từ, quà tặng của Nhị hoàng tử nữa.Cô yên tâm sống trong Lan Uyển, rảnh thì vẽ bùa.

Anh Túc luôn muốn giành quyền khống chế cơ thể nhưng chưa lần nào thành công.Anh Túc hết chịu nổi, cô ta gào thét: "Phượng Thanh Thiển, cô có tư cách gì mà chiếm khư khư cơ thể này?"

Ninh Thư lạnh lùng nói: "Thì là chốn dung thân của kẻ mạnh đó."

Anh Túc nói: "Cô không phải Phượng Thanh Thiển, không có tư cách chủ nhân để mà chiếm đoạt cơ thể này."

Tại sao đối phương ngày càng mạnh lên?

Có một sức mạnh vô hình đang muốn đá bay cô ta ra khỏi cơ thể."

Vì là chốn dung thân của kẻ mạnh đó."

"Cô..."

Anh Túc tức đến giận tím linh hồn.

Hết cách đành chuyển giọng dịu dàng: "Chúng ta lưỡng bại câu thương thế này chẳng có ý nghĩa gì hết."

Ninh Thư cười tít mắt: "Không, vô cùng có ý nghĩa ấy chứ."

Anh Túc không nói gì nữa, cô ta tập trung sức mạnh bắt đầu giành quyền kiểm soát cơ thể.

Ninh Thư cầm lá bùa, bấm khẩu quyết rồi dán bùa vào trán mình."

Á..."

Anh Túc hét to, giọng nói hàm chứa đau đớn: "Dừng lại mau, Phượng Thanh Thiển, tôi bảo cô dừng lại."

Người Ninh Thư tỏa ra khói đen nồng nặc, ăn mòn lá bùa trên trán cô.

Lá bùa biến thành tro tàn.Ninh Thư đến phải lắc đầu cảm thán, lá bùa yếu quá, không thể khống chế Anh Túc ngay được."

PhượngThanh Thiển..."

Giọng của Anh Túc vô cùng yếu ớt: "Tại sao phải đuổi tận giếttuyệt?

Tôi rời đi cũng được nhưng cô phải tìm cơ thể giúp tôi, sau đó chúng tasẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 922: Sát thủ vương phi - Đồng quy vu tận


Chuyển ngữ: Wanhoo
Thấy Ninh Thư hiểu biết đôi chút về huyền học lại thêm đả kích vừa rồi đã khiến Anh Túc giật thót, nhận ra rằng cứng đối cứng không thắng được nên tạm nhún nhường.Sức mạnh của lá bùa vừa rồi tưởng chừng xé rách linh hồn cô ta, cảm giác đau đớn ấy đánh thẳng vào sâu trong linh hồn.Anh Túc nói: "Phượng Thanh Thiển, tôi cảm thấy chúng ta nên nói chuyện."

Giờ phút này, Anh Túc mới đặt Ninh Thư ở vị trí ngnag hàng, mới muốn đàm phán chứ trước đó luôn ra vẻ ta đây hơn người.Ninh Thư vừa lau mồ hôi vừa nói: "Nói cái gì mà nói, cơ thể chỉ có một tức cũng chỉ có một linh hồn, không phải ngươi cút thì chính là ta biến."

Chuyện vừa rồi làm suy nhược cơ thể, Ninh Thư ngẫm nghĩ, dù gì Anh Túc cũng biết cô không phải Phượng Thanh Thiển, vậy là cô ngồi khoanh chân trên giường tu luyện."

Này, Phượng Thanh Thiển..."

Anh Túc thấy Ninh Thư không ngó ngàng gì đến mình bèn thử cướp cơ thể nhưng vẫn bị ánh sáng vàng xung quanh linh hồn đối phương làm đau.Anh Túc vô cùng tức giận.

Mẹ kiếp, rốt cuộc đây là con quỷ gì mà có ánh sánh vàng biết tự động tấn công?Chẳng lẽ con nhỏ này cũng xuyên không, muốn tranh cơ thể này với mình?

Đúng là cái loại mặt dày, vậy mà trước đây còn giả vờ là Phượng Thanh Thiển.Đợi đến khi luyện được một sợi kình khí trong đan điền, Ninh Thư mới dừng tu luyện.

Siết nắm tay cảm nhận được cơ thể đã mạnh hơn một chút, cô tiếp tục vẽ bùa."

Phượng Thanh Thiển, chúng ta nói chuyện đi."

Thấy Ninh Thư lại viết bùa tiếp, Anh Túc đành phải cất tiếng: "Tại sao chúng ta phải đối đầu nhau mà không phải hợp tác?

Cô có thể sử dụng cơ thể của Phượng Thanh Thiển nhưng hãy tìm cơ thể khác giúp tôi, cô thấy sao?"

Ninh Thư cầm bút lông hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"

Đừng thấy bây giờ Anh Túc dễ tính, đợi đến lúc cô tìm được cơ thể cho cô ta, đảm bảo việc đầu tiên cô ta làm là tiêu diệt cô.Quan điểm của Anh Túc là ăn một trả mười."

Ngươi thấy ta dễ thương lượng vậy sao?"

Ninh Thư nheo mắt cười: "Ngươi từng mắng ta dễ bắt nạt mà?

Bây giờ ta nghe ngươi, kiên quyết không làm người tốt nữa."

Anh Túc: ...Ninh Thư mặc kệ Anh Túc, cô điều động kình khí trong cơ thể dễ dàng vẽ một lá bùa.Anh Túc thấy bùa là run rẩy linh hồn, bực tức nói: "Phượng Thanh Thiển, cô thật sự muốn đồng quy vu tận với tôi ư?

Cô mà độc ác như thế, tôi có chết cũng không tha cho cô."

Ninh Thư bấm pháp quyết, dán bùa vào trán."

Á....

Phượng Thanh Thiển, tôi liều chết với cô."

Anh Túc gào thét, lao vào Ninh Thư.Ninh Thư niệm khẩu quyết, cô cảm nhận được hai linh hồn va chạm mạnh, linh hồn có cảm giác sắp tan biến.Ninh Thư đau, Anh Túc còn đau hơn.

Sức mạnh của lá bùa lại thêm vết thương đến từ ánh sáng vàng của công đức khiến linh hồn Anh Túc mờ đi trông thấy.Rất lâu sau đó, tiếng gào thét trong đau đớn, tiếng rên rỉ kêu la mới dừng lại.

Chẳng hay dừng lại do sợ hãi hay để tiết kiệm sức mạnh.Ninh Thư lau mồ hôi rồi cất đồ nghề.

Ở bên ngoài phòng, Phái Lam hỏi Ninh Thư: "Tiểu thư, đã đến giờ ăn trưa rồi, người có muốn dùng bữa không?"

Ninh Thư đáp "Có".Phái Lam xách hộp thức ăn vào, thấy mặt Ninh Thư tái nhợt bèn hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?"

"Không sao."

Ninh Thư cầm đũa gắp thức ăn.Phái Lam đứng bên cạnh liên tục liếc Ninh Thư, xem chừng muốn nói lại thôi.

Trông tiểu thư bây giờ không giống người muốn làm việc lớn, khác hẳn tiểu thư trước đây.

Ngày nào cũng trốn trong phòng không biết làm gì mà không cho cô ta vào, lẽ nào do không tin tưởng cô ta ư?Cứ lập lờ với họ là sao, không thể nói rõ ràng được à?Ninh Thư ăn cơm xong thì lau miệng, cô hỏi Phái Lam: "Có chuyện gì?"

Cuối cùng Phái Lam vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tiểu thư, ca ca muốn hỏi xem tiểu thư có kế hoạch gì?"

Ngày đó đi theo tiểu thư vì tiểu thư nói có lực lượng giúp huynh muội họ trả thù, nhưng đến giờ mà tiểu thư vẫn chẳng có hành động nào cả.Ca ca hết sạch tiền ăn, khó khăn lắm mới kiên trì đến tận bây giờ bằng mấy lượng bạc vụn tiểu thư đưa lần trước.Rốt cuộc tình hình thế nào, nói rõ ra không được ư.

Sớm nắng chiều mưa làm cô ta không sao hiểu nổi.Ninh Thư lạnh lùng đáp: "Ta chưa nghĩ ra, khi nào suy nghĩ kỹ càng sẽ nói cho huynh muội ngươi biết."

Cái gì mà thành lập tập đoàn sát thủ, xây dựng lầu xanh, cùng là phụ nữ mà Anh Túc làm khổ phụ nữ như thế, xin đừng ra rả cái giọng giúp đỡ phận nữ không có nhà để về.Dưới sự bá đạo và hào quang nữ chính của Anh Túc, các cô gái không có nhà để về kia dám từ bỏ ngại ngùng, từ bỏ lòng tự trọng đến bán hoa ở lầu xanh, lựa chọn nằm dưới thân đàn ông chỉ để giúp đỡ nghiệp lớn ngàn đời của chủ tử.Đậu má, cảm động rớt nước mắt.Nghe thấy Ninh Thư trả lời là chưa suy nghĩ xong, Phái Lam tỏ vẻ đã đoán trước câu trả lời.

Đừng tưởng cô ta không nhận ra Ninh Thư chỉ đang đáp cho có.

Phái Lam quỳ xuống, nói với Ninh Thư: "Tiểu thư, nô tỳ và ca ca không sợ khổ, không sợ mệt, tiểu thư cứ việc giao phó, huynh muội nô tỳ có lên núi đao xuống biển lửa cũng kiên quyết thực hiện nguyện vọng của tiểu thư."

Ninh Thư bình tĩnh đáp: "Ta nói rồi, ta chưa nghĩ ra.

Nếu huynh muội ngươi không đợi được thì cứ việc đi đi."

"Tiểu thư, chuyện đó..."

Phái Lam khó xử.Ninh Thư thản nhiên: "Dọn bát đũa đi."

Phái Lam đứng dậy dọn bàn, xách hộp ra ngoài.

Nét mặt cô ta thể hiện rõ có điều do dự, dễ thấy đã dao động, không biết nên ở lại hay rời đi.*Gần đến sinh nhật của Thái hậu nên kinh thành nhộn nhịp hơn hẳn, hoàng đế điều thêm lính tuần tra.Phượng phủ cũng điều thêm người đi tuần.Tín Vương đến kinh thành rồi.

Đã đến nhưng lại dẫn theo gần một nghìn quân lính với lý do là tiêu diệt phường cướp bóc dọc đường, hiện đang đóng quân ở ngoài thành.Tín Vương biết hoàng đế không muốn gặp mình nên không dám một mình một ngựa đến tham dự yến tiệc sinh nhật Thái hậu.

Dù dẫn quân theo sẽ bị hoàng đế nghi kị nhưng còn hơn là đi một thân một mình.Không có trợ thủ, e rằng khó mà rời khỏi kinh thành.

Hoàng đế ghét mình ra mặt, dẫn theo người có thể làm ông ta kiêng kị.Tối nào Ninh Thư cũng không ngủ, cô chọn khoanh chân trên giường tu luyện.

Đêm nay cô nghe thấy tiếng động trên mái ngói, rõ ràng có người giẫm lên.Ninh Thư: ...Cô đã đổi nơi ở, tại sao vẫn chạy được đến chỗ này?

Cốt truyện đúng thật là hỏi chấm.Anh Túc bữa giờ chọn im lặng mai danh ẩn tích chợt ra sức giành quyền kiểm soát cơ thể.

Chắc là tiết kiệm một thời gian nên linh hồn cô ta mạnh hơn chút.Ninh Thư đoán Anh Túc dung hợp âm linh vào linh hồn nên mới có sức tranh giành cơ thể với cô.Hờ...Tín Vương lên sàn, Anh Túc liền giành cơ thể, rõ ràng cốt truyện muốn cho nam nữ chính gặp nhau.Vì tiết kiệm sức lực, Anh Túc không cả nói chuyện với Ninh Thư, tập trung cao độ giành lại cơ thể.NinhThư nhìn thấy có bóng đen lướt qua cửa sổ, linh hồn Anh Túc trong người lại hunghăng bạo động!
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 923: Sát thủ vương phi - Mất mát khó tả


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư cười khẩy, đã thế thì bà càng không cho các người gặp nhau.Ninh Thư bấm khẩu quyết, dán một lá mùa lên ngực và lên trán.

Cùng với đó còn dùng thêm một chút công đức.Tấn công từ nhiều mặt một lúc làm người Ninh Thư tỏa ra sát khí đen kịt.

Tiếng Anh Túc kêu gào đau đớn vang lên trong đầu: "Phượng Thanh Thiển, tôi sẽ không tha cho cô.

Tôi phải tiêu diệt cơ thể này, đừng hòng ai được yên ổn."

Ninh Thư cười mỉa mai: "Được thôi, thế thì cùng chết."

Ninh Thư khịt mũi, cô ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi và cả sát khí.

Cô điều động kình khí trong người, nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ, không hề muốn chạm mặt Tín Vương."

Ai?"

Gia nô đi tuần gọi hỏi Ninh Thư.Ninh Thư đi ra khỏi bóng cây, đáp: "Là ta.

Ta đi gặp phụ thân, các ngươi cứ tiếp tục tuần tra nghiêm ngặt."

Đã là đêm muộn, Phượng phủ yên tĩnh bởi tất cả mọi người đã ngủ say.

Ninh Thư đến chủ viện tìm Phượng Xương, ông ta không lấy làm lạ, hỏi: "Đêm hôm lên cơn à?"

Ninh Thư nói: "Phụ thân, có kẻ đột nhập vào phủ nhà mình."

Phượng Xương khoác thêm áo: "Đừng làm ầm lên.

Dù có kẻ đột nhập cũng không được làm to chuyện."

Đúng vậy, hoàng đế mà biết nhà cô chứa chấp Tín Vương, chẳng phải ngài sẽ nghi ngờ Phượng gia cấu kết với Tín Vương ư?Phượng Xương dẫn người đi kiểm tra khắp phủ.

Đến Lan Uyển của Ninh Thư, thắp đèn thì thấy vết máu dưới đất.

Phượng Xương vung tay, sai người lục soát căn phòng.Tín Vương che vết thương chau gắt lông mày, nghiến răng rời khỏi Phượng phủ.Tín Vương bị rất nhiều người đuổi theo, hắn định chạy ra ngoài thành, tập hợp với quân của mình nhưng giờ này cửa thành đã đóng, hắn đành phải trốn vào trong nhà dân, bắt bừa một cô gái ép cô ta băng bó vết thương cho mình.Trong cốt truyện, chính Anh Túc là người xử lý vết thương cho Tín Vương.

Cô ta là sát thủ, đương nhiên biết cách xử lý thế nào, sau đó Anh Túc còn thản nhiên dọn sạch vết máu trong phòng.Dáng vẻ bình tĩnh, không e dè, hoảng sợ hắn của Anh Túc đã thu hút Tín Vương.Nhưng hiện giờ, cô gái bị Tín Vương uy hiếp chưa từng gặp cảnh này nên sợ hãi đến ngây người, không biết xử lý vết thương thế nào.Mặt Tín Vương ngày càng tái, vết thương có độc, độc tố khiến vết thương chảy máu không ngừng.

Hoàng đế quả thật độc ác!Nhìn cô gái run rẩy sợ hãi, Tín Vương bực bội vô cùng, buộc phải chuyển nơi trốn lần nữa.Phượng Xương cho người dọn dẹp vết máu trong phòng, công tác xử lý trong âm thầm, không kinh động người trong phủ.Dọn xong, Phượng Xương trở lại tiền thính hỏi Ninh Thư: "Sao con biết có kẻ đột nhập?"

"Nửa đêm con khát nước, thức dậy uống nước thì thấy có nhiều cái bóng lướt qua cửa sổ.

Con sợ quá nên chạy đi tìm phụ thân."

Ninh Thư nói nửa thật nửa giả: "Phụ thân, hay là con chuyển sang ở nơi khác ạ?

Con sợ lắm."

"Đã dọn sạch vết máu, chắc là kẻ đó sẽ không quay lại đâu.

Con yên tâm về ngủ đi."

Phượng Xương phẩy tay: "Phải quên chuyện hôm nay, biết chưa?"

"Vâng ạ."

Ninh Thư gật đầu lia lịa: "Nhưng lỡ kẻ đó vẫn quay lại thì sao?"

Phượng Xương đáp: "Cũng sắp sáng rồi, nếu con sợ thật thì ở lại tiền thính."

Ninh Thư: ...Phượng Xương không đi ngủ, ông ta nhấp miệng trà, khuôn mặt tỏ rõ lo lắng, bởi rằng đã có ồn ào thì dễ xảy ra hiệu ứng bươm bướm.Ninh Thư ngồi trên ghế liếc nhìn Phượng Xương.Thấy Ninh Thư ngây người, ông ta hỏi: "Dạo này con thế nào rồi?

Có còn bốc đồng nữa không?"

Ninh Thư nhe nhởn đáp: "Con khỏe nhiều rồi, không còn bốc đồng lắm nữa, chắc là vài hôm nữa sẽ khỏi hẳn."

Phượng Xương gật đầu, đặt tách trà xuống: "Con có muốn đi gặp cữu cữu của con không?

Con đã biết thân thế của mình, có muốn trở về Xích Viêm Quốc không?"

"Con gái không biết gì về người cữu cữu ấy, cũng không quen người Xích Viêm Quốc nào."

Xích Viêm Quốc xa như thế, có muốn trở về thì cũng phải đợi đến ngày cái xác của người mẹ trưởng công chúa sống dậy đi tìm nàng rồi tính.

Chứ giờ một mình cô trở về đó, có khi chẳng cả được gặp mặt ông cậu hoàng đế.Tự dưng chạy đến nói mình là con gái của trưởng công chúa, người ta chỉ nghĩ cô là con điên thôi.Ninh Thư nói: "Phụ thân, con muốn ở lại Phượng gia."

Phượng Xương gật đầu: "Ở lại thì ở lại, có rảnh thì qua thăm và xin lỗi mẫu thân con.

Mấy chuyện này là chuyện trong nhà, con đến tìm thẳng cha thế này làm mẹ con khó chịu đấy."

Tất nhiên Ninh Thư hiểu mình làm vậy là vượt quyền, nhưng mà Phượng phu nhân không muốn gặp cô, cô có xin cũng không được cho gặp nên mới tìm thẳng Phượng Xương.Ninh Thư gật đầu: "Con biết rồi ạ."

Haiz, Phượng phu nhân không khó chịu mới lạ.

Mong là sau khi mình rời đi, người mẹ trưởng công chúa đi tìm tình yêu kia sẽ xuất hiện và đưa người ủy thác theo.Phượng phu nhân là chủ nhân của hậu trạch, tạo vài mánh khóe hành hạ có thể khiến người bị hại khổ tâm mà không thể nói.Phượng Xương nhắc nhở: "Cố mà xin lỗi mẹ con.

Về chuyện thân thế, cha sẽ lựa thời gian nói cho bà ấy biết, chắc là bà ấy sẽ không tính toán gì với con đâu.

Sau này đừng hơi chút lại lên cơn điên, phải nghĩ kỹ trước khi nói.

Con là con gái Phượng gia, mọi lời nói và cử chỉ đều ảnh hưởng đến thể hiện gia tộc."

Ninh Thư gật đầu: "Con sẽ cố gắng bớt lên cơn lại ạ."

"Con ngồi đây đi, cha đi nghỉ một lát, ngày mai còn phải vào cung chúc thọ Thái hậu.

Đúng rồi, con là nghĩa nữ của Đỗ quý phi nên cũng phải tham dự, con đã có quần áo chưa?"

Má, sao không nói sớm!Ninh Thư mỉm cười: "Con không có ạ."

Người ủy thác chẳng có bộ nào đẹp.Phượng Xương chợt nhớ ra: "À mà con mới từ hôn nên ở yên trong nhà thì hơn, không phải đi nữa."

Ninh Thư: ...Đã không cần đi thế nhắc đến để làm gì?Sau khi Phượng Xương về ngủ, Ninh Thư cũng về Lan Uyển.

Vết máu trong phòng đã được dọn sạch nhưng vẫn thoang thoảng mùi tanh.Ninh Thư kiểm tra lại cả phòng, chắc chắn không còn ai mới khoanh chân tu luyện trên giường.Anh Túc cất giọng thều thào: "Phượng Thanh Thiển, rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Cảm giác mất mát khó tả cứ mãi vờn quanh trái tim, hình như cô ta đã vụt mất điều gì đó vô cùng quan trọng.

Anh Túc cực kỳ khó chịu trước cảm giác này."

Phượng Thanh Thiển, chúng ta có thể hợp tác.

Cô tìm cơ thể khác giúp tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi cơ thể này.

Chúng ta đánh qua đánh lại như vậy chẳng có nghĩa lý gì cả, chỉ khiến đôi bên cùng bất lợi thôi."

Anh Túc bình tĩnh thương lượng với Ninh Thư, không còn hơi chút là mắng chửi Ninh Thư như trước.Ninh Thư hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải giúp ngươi?

Giúp ngươi xong chưa biết chừng ngươi sẽ trả thù ta.

Cớ sao ta phải nuôi ong tay áo?"

Anh Túc thề với trời: "Anh Túc tôi thề, chỉ cần cô tìm cơ thể khác cho tôi, tôi sẽ không bao giờ trả thù cô."

Ninh Thư mỉm cười, không hề tin cô ta.

Anh Túc là người hiện đại, cô ta không tin vào chuyện bị trời phạt, bị quả báo.Cô ta khinh bỉ lời thề của chính mình, sẽ không nặng lòng làm gì.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 924: Sát thủ vương phi - Dọa ma


Chuyển ngữ: Wanhoo
Chỉ sợ Anh Túc ngoài miệng thì thề nguyền, thực chất đang thầm nghĩ cách trả thù cô như thế nào mà còn là ăn một trả gấp đôi cơ.Ninh Thư nghe mà cười trừ.

Đừng tưởng tất cả mọi người đều ngu.

Ai chứ riêng người có thù tất báo như Anh Túc, bị mịch lòng nhẹ cũng muốn nhổ cỏ tận gốc, độc ác vô cùng.Cô hành hạ cô ta như thể, Anh Túc tha cho cô mới là lạ.

Cần phải kiên quyết xử lý người như Anh Túc.

Cô không được phép tìm cơ thể mới giúp cô ta, để lại quả bom nổ chậm cho người ủy thác.

Với năng lực của người ủy thác, một hiệp là đủ bị Anh Túc đánh tàn phế.Anh Túc nói với Ninh Thư: "Phượng Thanh Thiển, tôi thề rồi, cô cứ việc yên tâm."

Ninh Thư lạnh lùng nói: "Lời thề như gió thoảng mây bay vậy mà muốn ta giúp ngươi vất vả tìm cơ thể?

Ta không rẻ mạt như ngươi nghĩ đâu."

Ninh Thư nhắm mắt tu luyện, mặc kệ Anh Túc gọi thế nào cũng không đáp lại.Sáng hôm sau, ma ma của Phượng phu nhân mang đến một bộ quần áo và vài món trang sức.Ma ma nghiêm mặt nói: "Tứ tiểu thư, đây là trang phục phu nhân mang đến, mời Tứ tiểu thư rửa mặt chải đầu rồi cùng vào cung chúc thọ Thái hậu nương nương."

Ninh Thư đáp: "Đa tạ ma ma đã vất vả mang đồ qua đây, gửi lời cảm ơn mẫu thân giúp ta."

Ma ma gật đầu, đáy mắt tỏ ra khinh ghét Ninh Thư.Ninh Thư không bận tâm thái độ của một người hầu làm gì.

Không bằng lòng đã sao, cô là Tứ tiểu thư của Phượng gia, có khinh thường đến đâu vẫn chẳng làm gì được cô.Ma ma dẫn theo mấy nha hoàn giúp cô rửa mặt chải đầu.

Thay đồ xong, Ninh Thư cảm thán cô gái trong gương thật xinh đẹp làm sao.Người ủy thác là một mỹ nhân, thế nên sau này Anh Túc mới nổi tiếng là tài hoa.

Nếu không có cơ thể xinh đẹp thì sao thu hút được biết bao đàn ông.Suy cho cùng, đàn ông luôn dựa vào vẻ ngoài của phụ nữ để quyết định xem có nên tìm hiểu sâu về nội tâm của người ấy hay không.Ninh Thư với cái đầu đội búi tóc dày nặng và cài đầy trâm ra khỏi Phượng phủ.Phượng Xương và Phượng phu nhân đang đợi Ninh Thư, Phượng Phi Yên nhìn thấy Ninh Thư liền châm chọc: "Tứ muội muội hư quá, sao lại để phụ mẫu đợi thế này."

"Thôi, đi nào Phi Yên."

Phượng phu nhân liếc mắt qua Ninh Thư rồi gọi Phượng Phi Yên lên xe ngựa.Phượng Phi Yên lườm Ninh Thư, Ninh Thư mặc kệ, đây chỉ là mâu thuẫn giữa con gái, Ninh Thư chưa đến nỗi so đo với trẻ con.Ninh Thư lắc cổ, xin lỗi Phượng Xương: "Con đến muộn ạ."

"Không sao.

Chú ý lễ nghĩ trong yến hội, có việc gì nói với cha."

Phượng Xương nói xong liền thúc ngựa đi trước.Ninh Thư lên kiệu, kiệu của cô đi cuối đoàn.Trong kiệu có một chiếc hộp, tất nhiên đó là phần quà Phượng gia giúp cô chuẩn bị để gửi tặng Thái hậu.Trong suốt bữa tiệc, Ninh Thư mờ nhạt như không có mặt.

Cô hạn chế nói chuyện nhiều nhất có thể, mà thực ra cũng không có ai để ý đến Ninh Thư.

Có điều, vẫn có một người nhìn Ninh Thư chằm chằm, đôi mắt chần chừ như có lời muốn nói.Nhị hoàng tử liên tục nháy mắt ra hiệu cho Ninh Thư, nhưng đối phương chẳng hề để mắt đến.

Nhị hoàng tử muốn nói chuyện riêng với Ninh Thư, nhưng Ninh Thư chẳng hề đáp lại.

Hắn não hết cả lòng, nhớ lại ngọc bội gửi tặng lần trước cũng bị trả về, còn kèm theo một tờ giấy với dòng chữ nguệch ngoạc và ngông cuồng: "Nhị điện hạ, thần đã có phu nhân và gia đình."

Lúc ấy, nhị hoàng tử giận tím mặt, hắn đâu có viết thư cho lão thất phu Phượng Xương!

Lời nhắn của Phương Xương làm hắn suýt nôn hết bữa cơm tối.

Làm quái gì có ai ái mộ ông ta!Sau đó hắn có đến Phượng phủ gửi đồ nhưng đều bị trả lại.

Có gửi tặng đích nữ Phượng Phi Yên thì cũng không được.Mặt khác, Ninh Thư không chịu ra khỏi phủ, thành ra Nhị hoàng tử không tìm được cơ hội nói chuyện chứ miễn bàn đến chuyện tán tỉnh.Nhị hoàng tử cứ nháy đến đau cả mắt, vậy mà đối phương chẳng buồn liếc hắn một cái.Ninh Thư lặng lẽ quan sát khắp yến hội.

Cô thấy Tín Vương có tham dự, sắc mặt hắn ta tái nhợt nhưng không ảnh hưởng đến phong thái đặc biệt của Tín Vương.Là nam chính, hào quang của Tín Vương có thể lấn át tất cả mọi người.

Hắn là nguồn sáng, đi đến đâu hút mắt người khác đến đó.Xem ra hắn không khá hơn là bao.Ninh Thư chỉ liếc qua rồi thôi.

Cô không muốn có liên quan gì đến Tín Vương, càng sẽ không nhiều chuyện đối đầu với Tín Vương.Vừa nhìn thấy Tín Vương, linh hồn của Anh Túc lập tức bạo động.

Ông trời muốn nam nữ chính gặp nhau, Ninh Thư sẽ không cho họ toại nguyện.Nam nữ chính mà gặp nhau chính là khung cảnh trời long đất lở.

Họ sẽ phá đại lục tanh bành, cuối cùng lại thống nhất đại lục về một cõi.Được thôi, hai anh chị là số dách.Ninh Thư cúi gằm mặt mặc niệm thần chú, khống chế linh hồn Anh Túc đang bạo đông.

Giọng nói của Anh Túc chất chứa oán khí: "Phượng Thanh Thiển, cô là đồ ti tiện, tôi phải liều với cô."

Ninh Thư bịt tai không nghe, khó khăn lắm mới đợi đến lúc kết thúc yến hội.

Đến tận khi kết thúc, Nhị hoàng tử cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với Ninh Thư.

Nhị hoàng tử ôm nỗi lo đành phải chặn kiệu của Ninh Thư trên đường về."

Nghĩa muội."

Nhị hoàng tử ở bên ngoài kiệu nói với Ninh Thư: "Chúng ta là huynh muội, ca ca vẫn chưa tặng muội quà gặp mặt nữa.

Phía trước có tửu lầu, nghĩa muội xuống kiệu đi, nghĩa huynh mời muội uống trà."

Nhị hoàng tử nghe thấy tiếng ho khan trong kiệu, và rồi một đôi tay trắng nõn chậm rãi vén mành.

Nhị hoàng tử hồi hộp, nuốt ực nước miếng, nhìn chằm chằm chiếc mành được vén ra.Một gương mặt xì khói đen, trán dán lá bùa đang chuyển dần sang màu đen đột ngột xuất hiện trước mặt Nhị hoàng tử.Bộ mặt kinh dị cười gớm ghiếc với mình, thỏ thẻ gọi: "Nhị điện hạ."

"Có ma..."

Nhị hoàng tử chết sững, sợ hãi ngã ngồi xuống đất, vùng dậy vừa chạy vừa hét lên có ma.Ninh Thư buông mành xuống, bình tĩnh nói với người đánh xe: "Về phủ."

Anh Túc liên tục bạo động bị Ninh Thư niệm chú cuối cùng cũng yên tĩnh.

Về đến Phượng phủ, Ninh Thư lập tức chuẩn bị đồ nghề để trục xuất Anh Túc ra khỏi cơ thể này.Ninh Thư phóng sức mạnh tinh thần kiểm tra tình trạng của Anh Túc.

Linh hồn của Anh Túc khá mờ nhạt, nhưng khói đen quấn quanh vẫn đen sì, nồng nặc oán niệm.Nhận thấy có người nhìn mình, Anh Túc hét lên: "Phượng Thanh Thiển, có phải cô không?"

"Rốt cuộc cô muốn thế nào, chúng ta cứ phải đánh nhau như thế này ư?"

Anh Túc ở thế yếu nói: "Tôi biết cô không phải Phượng Thanh Thiển, chúng ta đều không phải chủ nhân của cơ thể này.

Cô tìm cơ thể khác cho tôi, chúng ta xí xóa chuyện cũ, cô thấy sao?"

Ninh Thư kẹp lá bùa trong tay, lạnh nhạt nói: "Ta không tin ngươi, một chữ ta cũng không tin."

Phượng Thanh Thiển, cô nhất định phải tiêu diệt đến cùng ư?"

Anh Túc có dự cảm lạ, cô ta cảm nhận được người kia vô cùng nghiêm túc.Tại sao cứ phải đẩy cô ta vào chỗ chết?
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 925: Sát thủ vương phi - Giải quyết Anh Túc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư dán bùa lên trán rồi lập tức bấm pháp quyết.

Mặc kệ Anh Túc có chửi bới thế nào, cô vẫn chầm chậm đẩy Anh Túc ra khỏi cơ thể này.Anh Túc gào thét, không chịu rời khỏi.

Cô ta đay nghiến: "Phượng Thanh Thiển, cô nhất quyết đuổi tôi, không tha cho tôi, tôi cũng sẽ không cho cô được sống yên."

Anh Túc vừa nói vừa dốc hết sức giành giật lại cơ thể.

Ninh Thư có cảm giác bộ não sắp nổ tung, gân xanh gồ rõ trên trán, chống chọi hệt như con giun quằn mình.Sức mạnh khủng khiếp khiến đôi mắt Ninh Thư ứ máu đỏ au, con ngươi căng ra tưởng chừng sắp nứt toác."

Phượng Thanh Thiển, dừng lại ngay, nếu không cả hai chúng ta đều phải chết."

Giọng nói của Anh Túc vô cùng u ám: "Cô không dừng lại, tôi sẽ hủy hoại cơ thể này, đến lúc đó cả hai ta đều không có đất dung thân."

Ninh Thư cắn môi, mặc kệ lời uy hiếp của Anh Túc, vẫn dán thêm một lá bùa lên trán và bấm pháp quyết.Thấy Ninh Thư vững tâm như thế, trong khi đau đớn khi tranh giành cơ thể quá khủng khiếp, sánh ngang với cực hình dưới mười tám tầng địa ngục.

Thái độ kiên quyết của đối phương dấy lên lo sợ trong Anh Túc.Anh Túc luôn cho rằng mình khác người ta.

Đến thế giới này vẫn chưa làm nên cơm cháo gì, những tưởng đã rời xa ngày tháng giết người sẽ được sống cuộc đời tự do, sống vì mình, sống cuộc sống mà mình mong muốn.Thế nhưng nào có ngờ đột nhiên bị Phượng Thanh Thiển chen chân.

Con nhỏ đó cứ khăng khăng phải đuổi cô ta ra khỏi cơ thể, chưa từng nghĩ đến chuyện hợp tác với mình, một lòng đẩy mình vào chỗ chết mới hả dạ là cái kiểu gì?Lá bùa trên chán chẳng mấy chốc đã bốc hơi đen.

Ninh Thư lại dán tiếp, lần này cô dùng thêm một ít công đức, bất kể dùng cách gì cũng phải tống cổ Anh Túc ra khỏi cơ thể, chứ dông dài dễ có biến.Hơn nữa, hiện nam chính Tín Vương đang ở trong kinh thành, cô phải chớp thời cơ tiêu diệt Anh Túc cho sớm, không cho nam nữ chính có cơ hội gặp gỡ.Ninh Thư tăng thêm sức mạnh, Anh Túc có lì lượm cỡ nào cũng không đủ sức chống đỡ nổi.

Cô ta hoảng hốt, nếu không có cơ thể, liệu cô ta có biến mất không?"

Phượng Thanh Thiển, Phượng Thanh Thiển..."

Đến giờ này, giọng của Anh Túc buộc phải có ý van nài.

Tuy nhiên có lẽ do chưa từng thật lòng cầu xin ai bao giờ nên giọng điệu cô ta vẫn kiêu ngạo, tạo cảm giác bề trên sai khiến.Linh hồn của Ninh Thư ngỡ bị hàng nghìn cây kim chọc loạn.

Mồ hôi túa ra như mưa, khó nhọc dán một lá bùa lập lòe ánh sáng vàng rất phức tạp, xem chừng uy lực cực kỳ cao.Đây chính là đòn chí mạng của Ninh Thư.

Cô cắn rách đầu ngón tay, vẽ lên lá bùa rồi dán vào trán mình."

Á..."

Anh Túc hét lên, sức mạnh lớn đến ghê người đang đẩy linh hồn cô ta ra ngoài.Gió lớn nổi lên trong phòng, cửa sổ đập phành phành."

Tiểu thư làm sao vậy, có cần nô tỳ vào trong không ạ?"

Phái Lam ở bên ngoài hỏi to.Ninh Thư nghiến răng, đáp: "Không cần, đừng vào."

Anh Túc sắp bị đẩy ra khỏi cơ thể, nhưng cô ta vẫn cố bám víu lấy linh hồn Ninh Thư.

Ninh Thư có cảm giác mình cũng sắp bị ép ra ngoài.Cô bấm pháp quyết, cuối cùng, Anh Túc đã bị đẩy ra.

Linh hồn cô ta không có cơ thể bảo vệ, xuất hiện ngoài không khí liền co rúm."

Phượng Thanh Thiển, cô..."

Anh Túc buộc phải thay đổi sắc mặt, chuyển sang van nài Ninh Thư: "Phượng Thanh Thiển, tôi đã rời khỏi cơ thể này rồi, cô tìm cơ thể mới giúp tôi đi, chúng ta có thể hợp tác mà."

Ninh Thư lau mồ hôi chảy xuống mí mắt, nói với 2333: "Đưa ngọc Linh Hồn cho tôi."

Chớp mắt, ngọc Linh Hồn đen nhánh giống như hố đen có thể nuốt chửng vạn vật xuất hiện trong tay Ninh Thư.Viên ngọc này đã từng cắn nuốt linh hồn Quỷ Vương, còn cắn nuốt cả ngọn lửa kỳ lạ mang tên Cửu Âm Cương Hỏa.Hiện giờ ngọc Linh Hồn ngày càng đen sì, cầm bị lạnh tay, cầm lâu còn buốt giá.Ngọc Linh Hồn vừa xuất hiện, linh hồn của Anh Túc liền run lẩy bẩy trong vô thức, tựa như sợ hãi do nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trên đời."

Phượng Thanh Thiển, đừng làm vậy, chúng ta có thể hợp tác mà."

Anh Túc cuống quít: "Tôi biết chế tạo súng, bom, biết tạo ra xà bông, biết làm ra rất nhiều thứ mà thời đại này không có.

Chúng ta có thể hợp tác, có thể kiếm bội tiền, phá bỏ hạn chế thời đại, leo lên đỉnh vinh quang."

Đó là những thứ giúp Anh Túc thành công, trở thành Nhị Đế cùng xưng vương với Tín Vương.Đó là phận nữ chính, người khác mà tài giỏi như vậy sẽ bị bắt ngay.Ninh Thư cầm viên ngọc, không buồn tiếp chuyện thêm với Anh Túc.

Cô phải xử lý nhanh, chứ nhân vật chính luôn được quý nhân giúp đỡ khi đương đầu với tình huống hiểm nguy bất khả kháng."

Phượng Thanh Thiển, cô..."

Linh hồn Anh Túc run mạnh, mặc dù không biết đó là gì nhưng nỗi sợ cứ dâng trào trong cô ta, không sao áp xuống được.Anh Túc toan bỏ chạy, Ninh Thư ném ngay ngọc Linh Hồn qua đó.Ngọc Linh Hồn chạm vào linh hồn Anh Túc có rung nhẹ, sau đó bắt đầu hấp thụ linh hồn cô ta.

Anh Túc cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thoát ra nổi, cuối cùng chỉ biết hét to: "Con khốn, tao nguyền rủa mày chết không được tử tế, cô đơn suốt kiếp, trọn đời bị người đời rẻ rúng."

Ninh Thư không hề sợ lời nguyền.

Đừng quên, cô có Hào quang Tin tưởng đủ mạnh để cản trở được tất cả lời nguyền trên đời.Xin lỗi nhé, làm em thất vọng rồi!Gương mặt Anh Túc nhăn nhó dữ tợn, căm thù Ninh Thư ra mặt.

Vô cùng không cam tâm khi chưa kịp làm gì đã tử vong.

Đáng lẽ thế giới này là sân khấu của mình, vậy mà có con nhỏ ngáng đường khiến kế hoạch đổ bể.Anh Túc có không cam tâm thế nào thì vẫn bị ngọc Linh Hồn hấp thụ.

Viên ngọc hút linh hồn xong rung nhè nhè.Ninh Thư chìa tay, viên ngọc bay trở lại tay cô.

Cô ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi rã rời toàn thân.Uống ừng ực hai chén trà, Ninh Thư ngắm ngọc Linh Hồn.

Cô phóng sức mạnh tinh thần xem xem bên trong ngọc chứa gì, nhưng chỉ nhìn thấy khoảng không tăm tối vô tận, không rõ kích thước ra sao.Chưa kể, hình như viên ngọc đang hút sức mạnh tinh thần của mình.

Ninh Thư vội vàng thu sức mạnh tinh thần về."

Cạch..."

Có tiếng bước chân giẫm ngói trên nóc nhà.

Ninh Thư bảo 2333 cất ngay ngọc Linh Hồn rồi nhìn chằm chằm mái nhà.Ninh Thư lạnh lùng quát: "Ai?

Tên trộm nào..."

Vừa dứt lời, một lão đầu có mái tóc bạc tắng, gương mặt hồng hào nhảy vào phòng theo đường cửa sổ.

Vừa vào trong liền dáo dác nhìn quanh, cuối cùng dừng tầm mắt ở Ninh Thư.Ông ta tỏ ra nghi hoặc, cứ nhìn chằm chằm Ninh Thư rồi bấm ngón tay như thầy mo đang xem bói.Ông ta vừa bấm đốt tay vừa nhìn Ninh Thư, hình như có điều gì đó cản trở ông ta tính số.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 926: Sát thủ vương phi - Sắc tím ngút trời


Chuyển ngữ: Wanhoo
Gương mặt ông ta không một nếp nhăn, da dẻ hồng hào, có phong thái của thần tiên, trông rất giống cao nhân xa rời trần thế.Ông ta nhăn nhó ngờ vực: "Không đúng, chính là hướng này có sắc tím ngút trời, có con trời ở đây."

Lão đầu nhìn Ninh Thư rồi lắc đầu: "Không phải nha đầu này."

Ninh Thư chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.

Chắc hẳn ông ta là sư phụ của Anh Túc.

Không biết do nhìn thấy đại khí vận trên người Anh Túc hay cảm thấy hợp tính mà cứ một mực muốn cô ta trở thành đồ đệ của mình.Lão đầu này có bản lĩnh thật, biết Kỳ Môn Độn Giáp, biết cả một số ngoại thuật như dưỡng sinh.

Sau khi thành sư phụ đã dạy Anh Túc rất nhiều điều.Ninh Thư mừng thầm, may mà mình chưa dông dài với Anh Túc, kiên quyết hấp thụ linh hồn cô ta ngay.

Nếu không bị lão đầu này cứu mất thì cô sẽ khóc mù mắt chó.Từ giờ phải nhớ làm gì cũng cần dứt khoát, không được đắc chí khi chưa thành công, bởi không một ai biết một giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra.Ninh Thư lạnh lùng nói: "Lão tiên sinh, ông xông vào phòng tiểu thư khuê các thế này không hay đâu."

Rõ ràng Phái Lam ở ngay bên ngoài nhưng không thấy nói gì.Lão đầu chau gắt hàng mày dài: "Nha đầu, ngươi..."

Ông ta lắc đầu: "Thôi vậy, ta đi tìm chỗ khác.

Nhưng rõ ràng nơi đây có sắc tím ngút trời."

Sắc tím ngút trời?Có chắc không vậy?

Không phải là có âm khí ngút trời ư?Sắc tím tượng trưng cho mệnh cách Anh Túc có thể xưng đế, ông chỉ nhìn thấy sắc tím chứ không thấy âm khí, nghiệp chướng ngút trời?"

Đến sao đi vậy, không tiễn."

Lão đầu hoang mang nhảy ra ngoài cửa sổ.

Ninh Thư vội vàng mở cửa chính, thấy Phái Lam ngủ dưới đất thì ném viên đá lên người cô ta.Phái Lam tỉnh lại: "Nô tỳ làm sao vậy tiểu thư?"

Ninh Thư nheo mắt, chiêu điểm huyệt này đỉnh quá, có cơ hội phải học mới được."

"Không sao, ngươi cứ ngủ tiếp đi."

Ninh Thư trở lại trong phòng.Phái Lam nhíu mày, không hiểu gì.Ninh Thư lắc cái cổ, tinh thần mệt nhoài nên đi ngủ luôn.

Cô đã giải quyết xong tai họa lớn mang tên Anh Túc, cũng nên thả lỏng một chút.Kể từ khi tiến vào thế giới này, tinh thần của cô luôn trong trạng thái căng thẳng, luôn phải đề phòng Anh Túc cướp cơ thể.Cô nhắc Phái Lam đừng làm phiền mình, chỉ định chợp mắt mà lại ngủ say sưa.Chẳng hay đã ngủ bao lâu, Ninh Thư tỉnh dậy thì đập vào mắt là gương mặt phóng đại đang nhìn mình chòng chọc.Ninh Thư bình tĩnh nói: "Lão tiên sinh, lẽ nào bằng tuổi này rồi mà ông vẫn tính làm hái hoa tặc?"

"Trước đây có người nào khác sống trong phòng này không?"

Ông ta không nhìn lầm, cũng không tính sai.

Đây là nơi có sắc tím ngút trời, cớ sao mới đó đã biến mất tăm?

Ông ta dám khẳng định đó không phải nha đầu trước mặt.

Trên người cô ta chỉ có sắc tím mờ mờ, chắc là do có họ hàng với hoàng thất.Sắc tím mà ông ta nhìn thấy vô cùng sáng và rõ ràng, liếc qua là thấy rõ.Ninh Thư cạn lời.

Ông ta là cao nhân rời xa trần thế, tại sao cứ phải tìm người có sắc tím ngút trời.

Không lẽ đồ đệ thống nhất đại lục giúp ích gì cho ông ta ư?Không được hưởng lợi thì làm gì có chuyện ông ta tích cực thế này."

Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là sao?"

Lão đầu thấy nha đầu nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ bèn hỏi: "Nhìn vậy làm ta sợ đấy.

Nha đầu ngươi có điểm nào khác người thường ư?"

Người bình thường e rằng đã la hét ầm ĩ, làm gì bình tĩnh thế này.Ninh Thư hỏi: "Ta là người bình thường.

Ta chỉ muốn hỏi có phải thị nữ của ta lại ngất rồi không?"

Ông ta gật đầu: "Đúng."

Ninh Thư hờ hững: "Ông luôn nói muốn tìm người có sắc ngút trời để làm gì?"

Ông ta lắc đầu: "Chẳng để làm gì cả.

Ta chỉ muốn nhìn xem con trời trông như thế nào thôi."

Ninh Thư: Hờ hờ."

Ta không nhìn thấy người có sắc tím ngút trời nào cả."

Ninh Thư nhếch môi: "Mời lão tiên sinh đi cho.

Bằng tuổi này rồi mà bị quở là hái hoa tặc thì khó giữ được khí tiết tuổi già lắm."

Lão đầu sờ râu, chán nản thở dài rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.

Lúc đi còn ném viên đá lên người Phái Lam.Phái Lam ngồi dậy, nghệt mặt không hiểu tại sao mình lại nằm dưới đất.Ninh Thư ngồi trên giường, không phải là cô không muốn bái không ta làm sư phụ.

Cô muốn học chiêu điểm huyệt kia, nhưng dễ thấy ông ta đã có sở cầu, sẽ không nhận đồ đề như mình.Ông ta muốn nhận đồ đệ có khí vận ngút trời, làm nên chuyện lớn cơ.Còn lâu Ninh Thư đã tin không bao hàm lợi ích gì, chẳng biết có ích lợi nào nhỉ?"

Tiểu thư tỉnh rồi ạ?"

Phái Lam vào trong, đi đến bên giường hỏi Ninh Thư: "Tiểu thư có muốn dùng cơm bây giờ không ạ?"

Ninh Thư "Ừ" một tiếng, sai Phái Lam dọn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Phái Lam cứ nhìn Ninh Thư xem chừng rất có điều muốn nói."

Nói đi, lại có chuyện gì?"

Ninh Thư hỏi, kiểu gì cũng là xin tiền."

Tiểu thư, có phải người đã quên gì rồi không?"

Phái Lam quỳ xuống: "Chẳng phải tiểu thư từng nói muốn thành lập thế lực tự vệ giúp người bước lên đỉnh cao ư?

Nhưng cớ gì đến giờ này tiểu thư vẫn không có bất cứ hành động nào?"

Phái Lam chất vấn, hiển nhiên do không hài lòng vì Ninh Thư chẳng làm gì hết.Ninh Thư nhìn cô ta, Phái Lam đã có tư tưởng phản chủ rồi.

Cô ta thần phục Anh Túc, Anh Túc không còn nên có lòng riêng là chuyện bình thường."

Chuyện này tự ta có kế hoạch, dọn bàn đi."

Ninh Thư phẩy tay với Phái Lam.Phái Lam hơi lo lắng, ngày nào cũng làm công việc của người hầu, thử hỏi khi nào mới có năng lực trả thù.

Sống ở Phượng phủ càng nhận thấy sự gian xảo của lão già Phượng Xương.

Huynh muội họ cứ thế này không thể trả thù được.Đơn phương độc mã chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.Huynh muội họ gửi gắm tất cả hy vọng vào tiểu thư, nhưng tiểu thư chỉ an phận làm tiểu thư Phượng gia, không thích nâng cao sức mạnh.Phái Lam mím môi dọn bàn.Sau khi Phái Lam đi, Ninh Thư cất hết nữ trang, trang sức trên bàn, một ít bạc cũng cất.Cô dự phòng trước cho tương lai, cũng đề phòng thái độ của Phái Lam.

Không ngờ tối đó Phái Lam lén lút vào phòng tìm tiền thật.Ninh Thư khoanh chân trên giường lẳng lựng nhìn Phái Lam soi đèn lần mò khắp nơi.Mẹ kiếp, đúng là cùng người không cùng mệnh.

Anh Túc ra mặt là thu nạp được đàn em, đến lượt cô thì đàn em muốn ăn trộm đồ.

Tổn thọ quá...Vận khí trên người cô giảm sút rất nhanh.

Chính xác hơn thì đó là vận khí của Anh Túc, Anh Túc đi rồi, cơ thể này chỉ còn là vai phụ không quan trọng.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 927: Sát thủ vương phi - Xử lý Phái Lam


Chuyển ngữ: Wanhoo
Phái Lam khá cảnh giác, sờ soạng một hồi không tìm được gì liền rời khỏi phòng.Cô ta lấy làm lo lắng, ban ngày đồ trang sức vẫn ở trên bàn, vậy mà giờ không thấy đâu.Lúc Phái Lam đi qua bên giường, cô ta soi đèn dầu xem xem tiểu thư có tỉnh hay không.

Mới nhấc đèn lên đã thấy gương mặt sầm sì nhìn mình chằm chằm.Phía Lam sợ hãi vứt đèn, suýt nữa hét toáng lên."

Tiểu thư..."

Phái Lam quỳ phịch xuống, bình tĩnh hỏi: "Nô tỳ vào xem người đã ngủ hay chưa, có cần sai bảo gì không ạ."

Ninh Thư lạnh mặt: "Ta không có vấn đề gì hết, ngươi vào đây làm gì?"

"Nô tỳ... nô tỳ chỉ vào thăm tiểu thư thôi.

Lập thu đến rồi, tiết trời lạnh, nô tỳ muốn thăm xem tiểu thư có đá chăn không ạ."

Giọng Phái Lam hơi run."

Nếu tiểu thư đã không có gì căn dặn, nô tỳ xin phép lui xuống trước."

Phái Lam hoảng hốt cầm đèn bỏ chạy, không quên đóng cửa lại.Ninh Thư: Hờ hờ...Ninh Thư đứng dậy đi tìm Phái Lam.

Cô sẽ không giữ Phái Lam ở lại bên cạnh nữa.

Không còn khí chất vương giả của vai chính, không thể nào đè đầu được anh em họ Bùi.Không để lại người có tư tưởng xấu bên cạnh làm gì cả.Ninh Thư đến phòng của Phái Lam.

Trong phòng có ánh sáng mờ, mở cửa đi vào lại chẳng thấy ai.Ninh Thư chau mày, chẳng lẽ Phái Lam bỏ trốn rồi?"

2333, bật hệ thống định vị."

Ninh Thư tiêu năm điểm công đức, phải lãng phí vào thứ nên lãng phí.Trong đầu Ninh Thư xuất hiện một chấm đỏ, cô đi theo con đường hệ thống gợi ý và tìm thấy Phái Lam ở chỗ núi giả trong vườn hoa.Phái Lam co rúm người, bị ánh sáng từ ngọn đèn lồng của Ninh Thư chiếu sáng liền đứng phắt dậy toan bỏ chạy.Ninh Thư kéo cổ áo cô ta: "Đêm hôm ra đây làm gì?

Đừng nói với ta là ngươi ra đây bẹp bẹp."

Phái Lam không hiểu bẹp bẹp là gì.

Bị Ninh Thư túm cổ áo nên càng bất ổn hơn, vùng vằng thoát ra song vẫn bị Ninh Thư kéo về Lan Uyển.Về đến Lan Uyển, Ninh Thư đóng cửa, ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn Phái Lam.Sự thật thì Phái Lam được Anh Túc mua, cô không phải chủ tử của cô ta.

Nhưng Phái Lam định trộm đồ của cô, cô lấy cớ này để xử lý cô ta.Phái Lam quỳ xuống vái lạy.Ninh Thư hỏi: "Tại sao lại ăn trộm?"

Phái Lam ngẩng lên nhìn, đôi mắt cô ta nhòe nước mắt, trù trừ mãi không trả lời.Ninh Thư không vội, có phải mình quỳ đâu mà lo.

Cô thong dong ngồi ghế uống nước, thoải mái làm sao.Phái Lam khóc đáp: "Nô tỳ biết làm vậy là có lỗi với tiểu thư, nhưng mà huynh muội nô tỳ không thể đợi được nữa.

Huynh muội nô tỳ cần sức mạnh để trả thù."

Ninh Thư: "Ăn trộm thì có sức mạnh à?"

Không hiểu nổi!Đúng là nhân vật phụ sinh ra vì nữ chính.

Nữ chính mạnh thì những người này mới quật khởi.

Anh Túc chết rồi, Phái Lam có lòng riêng ngay.Lại còn định ăn trộm đồ của cô."

Ca ca không có tiền, luôn đợi chỉ thị của tiểu thư nhưng đến giờ người vẫn chẳng có bất cứ hành động nào."

Phái Lam nói: "Ngày ấy tiểu thư hứa sẽ cho huynh muội nô tỳ sức mạnh để trả thù, nhưng..."

Ninh Thư: Hừ...Không có tiền?

Trai tráng sức dài vai rộng không biết tự kiếm tiền nuôi thân à?Hờ, lười lao động chân tay nên đi ăn trộm, quả là tư duy có một không hai!Giúp hai người thoát khỏi phận nô lệ, nhưng vẫn không hoàn thành tâm nguyện của họ là cô có lỗi?Cũng tại Anh Túc khoác loác quá đà, khiến anh em nhà này hy vọng quá lớn.

Ngặt nỗi, cô không phải Anh Túc, không có tâm trạng thành lập tập đoàn sát thủ, xây dựng lầu xanh các thứ."

Tiểu thư, xin người tha cho nô tỳ..."

Phái Lam dập đầu: "Nô tỳ hứa sẽ không còn như vậy nữa."

Ninh Thư nhếch mép, đến tìm Phượng phu nhân thưa rằng muốn bán nha hoàn của mình.Chuyện trong nhà thế này không tiện nói với Phượng Xương.

Tính khí ông ta cũng không tốt, nói chuyện vặt này với ông ta thì kiểu gì cũng bị mắng.Phượng phu nhân không thân thiện với Ninh Thư, nghe vậy chỉ hỏi lý do.Ninh Thư nói nha đầu này ăn trộm.Phượng phu nhân sai nô tài đi tìm con buôn, rồi nói: "Nha đầu này là người của con, Phượng phủ cũng không giữ khế ước bán thân nên con hãy tự xử lý đi."

Phái Lam nghe thấy Ninh Thư định bán mình liền quỳ bên chân Ninh Thư, cầu xin: "Tiểu thư đừng bán nô tỳ mà, nô tỳ biết sai rồi ạ."

Cô ta không muốntrở lại lò nô lệ bẩn thỉu, bị buôn bán như súc vật, không hề có lòng tự trọng ấy.

Cô ta cũng là con gái của tướng quân nhưng phải chịu biết bao tủi hờn ở lò nô lệ, vậy nên hận thù mới lớn ngần này, mới muốn bất chấp tất cả để trả thù.Sắp phải trở lại nơi đó, Phái Lam không cầm được run rẩy.

Bấy giờ mới chợt nhận ra phủ tướng quân rất ổn.Không có so sánh sẽ không có đau thương.Ninh Thư chỉ lạnh mặt, người như Phái Lam chỉ trung thành với Anh Túc, không nên giữ bên người.

Hơn hết, cô ta vẫn muốn trả thù Phượng gia.Đầu óc bã đậu mới nuôi kẻ thù."

Tiểu thư, người không giữ lời!"

Thấy Ninh Thư bơ mình, Phái Lam hết chịu nổi hét to: "Tiểu thư đã hứa với ta và ca ca, ta và ca ca mới trung thành với người.

Người định bỏ rơi huynh muội ta như vậy ư?"

"Các ngươi chỉ là nô lệ ta mua, có tư cách gì hoài nghi ta?"

Ninh Thư chau mày, cho hứa hẹn nhiều thì càng đòi hỏi nhiều.Bởi vì Anh Túc đã hứa hẹn tươi lai tươi sáng với họ, nên Phái Lam mới không chịu yên phận làm một nha hoàn ở Phượng gia.

Muốn trả thù thì phải có năng lực để trả thù!Ninh Thư phẩy tay, để con buôn đưa Phái Lam đi.

Phái Lam nguyền rủa Ninh Thư không được chết tử tế.Ninh Thư: ...Ai cũng nguyền rủa cô vậy, chẹp...Ninh Thư nói với con buôn: "Bán xa chút, đừng cho ở lại kinh thành."

Con buôn liên tục nói: "Tứ tiểu thư cứ yên tâm ạ."

Bùi Nguyên tự kiếm tiền chuộc muội muội với cái giá không hề rẻ.Anh em nhà đó tồn tại vì Anh Túc.

Không có Anh Túc họ không thể quật khởi.

Nói thẳng ra họ được thơm lây nhờ nữ chính nên mới cùng bước lên đỉnh cao.Giải quyết xong Phái Lam, Ninh Thư hành lễ chào Phượng phu nhân rồi rời khỏi chủ viện.Phượng phu nhân nói: "Không có ai hầu con là con không được.

Con hãy tự chọn nha hoàn phù hợp, không cần hỏi ý ta."

Ninh Thư biết, Phượng phu nhân không muốn thân thiết hơn với mình, cô cảm ơn rồi ra về.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 928: Sát thủ vương phi - Hoàn thành nhiệm vụ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trở lại Lan Uyển, Chi Đào đang đợi Ninh Thư ngoài cửa.

Cô chau mày hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Chi Đào nhún người hành lễ: "Nô tỳ là nha hoàn theo hầu tiểu thư từ nhỏ, nô tỳ phải ở bên chăm sóc người ạ."

Ninh Thư liếc mắt bĩu môi, thế sao trước đó rời đi làm gì?Thấy Ninh Thư im lặng, biểu cảm thì kỳ lạ, Chi Đào liền nói: "Ngày ấy nô tỳ bị gãy tay, dưỡng thương đến giờ cũng gần khỏi nên trở về hầu hạ tiểu thư ạ."

"Bị thương đến gân cốt phải mất một trăm ngày mới lành mà nhỉ, ngươi cứ về đó dưỡng thương đến khi nào khỏi hẳn đi."

Chi Đào quỳ xuống: "Tiểu thư, nô tỳ cam đoan từ giờ sẽ hết lòng hầu hạ tiểu thư, xin tiểu thư cho nô tỳ thêm một cơ hội."

Ninh Thư đáp: "Chuyện gì qua cũng đã qua rồi, ta không trông mong lòng trung thành thừa thãi của ngươi."

Nha hoàn cũng chỉ là người làm thuê, mà dân thường nào chẳng mong có cuộc sống tốt đẹp hơn."

Vâng ạ, nô tỳ đã nhớ."

Chi Đào mừng rớt nước mắt.Ninh Thư nói thêm: "Ngươi đi quét sân trước, tạm thời làm nha hoàn tạp vụ đã."

Nha hoàn tùy thân cần tuyển chọn cẩn thận.

Không được quyết định bừa.

Bởi vì đó là người hiểu nhiều về cuộc sống của chủ nhất, hiểu hơn cả phụ mẫu.Ninh Thư muốn quan sát Chi Đào thêm.Nói gì thì nói, Chi Đào là nha hoàn đã hầu hạ Phượng Thanh Thiển từ ngày nhỏ đến giờ, không biết sau này Phượng Thanh Thiển thật trở lại sẽ xử lý nha đầu này thế nào.Nghe thấy Ninh Thư đuổi mình xuống làm nha hoàn tạp vụ, Chi Đào ngỡ ngàng, hành lễ nói: "Nô tỳ đã biết."

Ninh Thư "Ừ" một tiếng, phẩy tay bảo Chi Đào ra ngoài, mình thì tháo hài ngồi khoanh chân tu luyện trên giường.Cơ thể này bị Ninh Thư và Anh Túc tranh giành cật lực thành ra tổn hại nghiêm trọng.

Nhất là khi Anh Túc mang âm khí nồng nặc, ảnh hưởng không nhỏ cho cơ thể phàm nhân.Không còn cách nào khác, Ninh Thư chỉ biết tu luyện mỗi ngày, từ từ bồi bổ cơ thể này.

Nếu không đến lúc Phượng Thanh Thiển quay lại, cô ấy sẽ chết sớm.Ninh Thư ở trong phủ không bước ra ngoài nửa bước.

Trong thời gian này, kinh thành có chuyện rúng động.

Tín Vương hành thích Thánh thượng, hiện đang bị truy nã khắp kinh thành, Cấm Vệ Quân lục soát mọi nhà.Chuyện ấy khiến toàn kinh thành chìm trong sợ hãi.Thực ra, không phải Tín Vương hành thích Thánh thượng, nguồn cơn là do hoàng đế thường xuyên gọi các vương gia đến kinh thành chúc thọ vào trong cung để nói chuyện.

Đã nói chuyện đương nhiên có tiệc rượu, có các mỹ nhân ca múa hát tưng bừng.Vũ cơ đang nhảy quyến rũ đột nhiên rút kiếm sáng quắc chém lung tung về phía các vương gia hãy còn nghệt mặt.

Giết tại chỗ hai vương gia, khiến nhiều người bị thương.Vũ cơ đâm kiếm về phía hoàng đế, một số vũ cơ khác gọi tên Tín Vương, kêu chủ tử rút lui trước, thuộc hạ thề sẽ bảo vệ chủ tử này nọ.

Thề thốt trung thành mà còn sơ ý làm rơi lệnh bài.Trên lệnh bài ghi rõ hai chữ "Tín Vương".Lúc đó mặt Tín Vương đen sì, có mấy vũ cơ vây quanh kéo hắn ta đi, tỏ rõ thái độ bảo vệ chủ tử đến cùng.Tín Vương ngoảnh lại nhìn thấy hoàng đế bị chém vào đùi thì tức gần chết.Chém vào đũi có hề gì đâu, có giỏi thì đâm vào tim đi, ngoẻo luôn đi.

Tình huống này rõ rãng là muốn đổ tội danh hành thích hoàng đế lên đầu hắn ta.Tín Vương dựa vào thực (hào) lực (quang) giết chết mấy vũ cơ vây quanh mình, trốn khỏi hoàng cung.Hoàng đế quấn băng vải trên đùi, tức ná thở, thề phải bắt được Tín Vương.

Ông ta lập tức hạ lệnh đóng cổng thành, lục soát nghiêm ngặt khắp toàn thành.Phượng Xương cũng nhận được lệnh phải tìm thấy nghịch tặc.

Phượng tướng quân đành phải đi sớm về khuya, ra sức tìm hung thủ.Ninh Thư đến cạn lời.

Hành vi của hoàng đề chỉ thiếu bước tuyên bố rằng trẫm cố tình hãm hại ngươi.Các vương gia còn sống cũng ngây người, chắc là hoàng đế muốn xử lý các vương gia mà ngài gai mắt đây mà.Nham hiểm quá.Có điều, chuyện ấy chẳng liên quan gì đến Ninh Thư.

Không có việc gì làm, cô lại điều động kình khí đi khắp cơ thể, để kình khí chữa trị cơ thể này.Cấm Vệ Quân không bắt được Tín Vương, bởi vì hắn ta được lão đầu cứu ra khỏi kinh thành, giúp Tín Vương tập trung được với quân lính của mình.Không bắt được hung thủ, Phượng Xương và mọi người đều bị hoàng đế phạt.

Phượng tướng quân bị cắt nửa năm bổng lộc.Phương Xương khó chịu đăm đăm, làm đầy tớ Phượng gia đều hết mực cẩn thận, không dám chọc giận chủ.Thấy dáng vẻ lo lắng của Phượng Xương, Ninh Thư an ủi: "Phụ thân, chỉ là nửa năm bổng lộc thôi mà."

Có quan viên nào không có cửa hàng buôn bán, chút bổng lộc bèo bọt nào đủ nuôi một đại gia đình?Phương Xương quắc mắt nhìn Ninh Thư: "Ai nói là ta tiếc rẻ bổng lộc?

Tín Vương chạy thoát, khẩu khí không nuốt trôi ắt còn có loạn."

Rõ ràng ông tiếc rẻ bổng lộc!Ninh Thư thở dài, các đất nước mọc lên như nấm, ắt có thiên hạ phân tranh.Hợp rồi tan, tan rồi lại hơp, chẳng qua quá trình hợp lại sau này sẽ khá khó khăn.

Bởi rằng Anh Túc đã bị ngọc Linh Hồn hấp thụ, không còn có cảnh vũ khí nóng vượt thời gian giúp đỡ, bắn một phát súng thống nhất thiên hạ, đất nước không có hùng tài vĩ lược ắt bị xâm lược.Chiến tranh song hành cùng tàn phá và khổ đau.

Tàn phá dành cho quốc gia mới thành lập, khổ đau dành cho bách tính nhỏ yếu.Không biết sinh thời, Phượng Thanh Thiển có được thấy cảnh thống nhất địa lục hay không nữa.Đã có chiến tranh ắt ảnh hưởng đến lợi ích của Phượng gia.

Phượng Xương mà có mệnh hệ gì, Phượng gia cũng theo đó sa sút theo.

Thế nên Phượng Xương mới lo lắng.Nói thật, Phượng Xương nên cân nhắc người kế thừa gia tộc, đào tạo từ ngay bây giờ.Chuyện ấy Ninh Thư chỉ nghĩ thầm thôi, cô không hẳn là người nhà họ lại còn lại phận nữ, chêm lời có khi lại bị Phượng Xương quắc mắt lườm nguýt.Người mẹ công chúa xuất hiện, cuộc sống của người ủy thác sẽ khấm khá hơn.

Nhưng mà đừng nói là Anh Túc chết rồi, người mẹ công chúa sẽ không xuất hiện nữa nhé?Cô có cảm giác bà ta là mẹ của Anh Túc chứ không phải Phượng Thanh Thiển.Ninh Thư lười nghe ngóng chuyện ngoài phủ, ngày ngày ru rú tu luyện trong Lan Uyển, hoặc không sẽ viết sách chữa bệnh và Tuyệt Thế Võ Công.

Sau này mà có người dùng đến bút ký cô để lại, chưa biết chừng sẽ sản sinh sức mạnh tín ngưỡng.Người ủy thác quay lại cũng tự học thêm được kỹ năng.

Có tài lẻ rất quan trọng, nhất là khi thời loạn sắp đến, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.Ninh Thư ngóng trông người mẹ công chúa, nhưng rồi lại đợi được lời nhắc nhở của 2333: "Hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?"

Ninh Thư gật đầu: "Có."

Nhoáng một cái, Ninh Thư đã về không gian hệ thống.Rời khỏi được thế giới nhiệm vụ tức nhiệm vụ đã hoàn thành.

Ninh Thư chỉ hơi tiếc vì không được gặp mẹ của Phượng Thanh Thiển.Cô vô cùng nghi ngờ bà ta chết thật rồi.

Nếu như Anh Túc còn sống, chỉ Anh Túc mới khiến nhân vật ấy đội mồ sống dậy?
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 929: Khúc mắc


Chuyển ngữ: Wanhoo
Người mẹ công chúa chưa từng xuất hiện.

Cho đến khi Anh Túc xuyên không mới áy náy tìm đến, hết mực thương yêu, cưng chiều Anh Túc!Cho sát thủ có trái tim lạnh lẽo nhận được quan tâm từ người thân.

Ngày xưa Phượng Thanh Thiển chịu bao nhiêu khổ, sau này bà ta đền bù gấp đôi cho Anh Túc.Ninh Thư rơi một giọt nước mắt thương cảm cho Phượng Thanh Thiển.Cô mở giao diện thuộc tính, xem điểm kinh nghiệm lần này.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 15.150.000 (+3.000.000)Điểm linh hồn: 320Điểm sinh mệnh: 91Điểm trí tuệ: 274Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 177Điểm vũ lực: 182Sức mạnh tinh thần: 180Sức mạnh tín ngưỡng: 3515Tư chất: 89Công đức: 13045 (-100)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấp, Kỹ năng bắt quỷ sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 5 Bùa hộ mệnh, 2 Bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấpHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc), Nữ tướng quân khai quốc (Trần Nhị Muội chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Phượng Thanh Thiển: Giành lại cơ thể của mình.Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ.

Nhận được 3.000.000 điểm kinh nghiệm, 40 điểm thuộc tính, 2000 sức mạnh tín ngưỡng.

Khấu trừ 100 công đức.Nhiệm vụ này khá ít kinh nghiệm, chỉ tranh giành cơ thể nhưng lại tiêu tốn một trăm công đức.

Đau lòng quá!Mất nhiều hơn được, haizz!Có khi mấy thế giới liền không được điểm công đức nào ấy.

Vậy mà một thế giới tiêu hẳn một trăm điểm.

Ninh Thư đau lòng đến run rẩy cả người."

Công đức chi cho chính cô, không đến mức gọi là lãng phí."

2333 nói: "Có công đức thêm thân tốt mà, quy tắc thế giới sẽ ưu ái cô hơn.

Người nào có công đức đều là người lương thiện."

Cô là người lương thiện?

Ừm, nghe cũng bùi tai đấy.Ninh Thư chia bốn mươi điểm thuộc tính.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 18.150.000 Điểm linh hồn: 320Điểm sinh mệnh: 91Điểm trí tuệ: 274 (+10)Điểm hấp dẫn: 10Điểm may mắn: 177 (+10)Điểm vũ lực: 182 (+10)Sức mạnh tinh thần: 180 (+10)Sức mạnh tín ngưỡng: 3515 (+2000)Tư chất: 89Công đức: 12945Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấp, Kỹ năng bắt quỷ sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Hào quang Tin tưởng, 5 Bùa hộ mệnh, 2 Bùa hộ mệnh phiên bản thăng cấpHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Cứu người bị thương (Chúc Tố Nương chúc phúc), Nữ tướng quân khai quốc (Trần Nhị Muội chúc phúc)Ninh Thư nói với 2333: "Xem tình huống sau khi Phượng Thanh Thiển trở về."

Nói thật là với tính cách của Phượng Thanh Thiển, không thử cố gắng thay đổi thì vẫn chỉ sống như trước thôi.

Có sống tốt hay không phụ thuộc cả vào chính mình.Màn hình xuất hiện trước mặt Ninh Thư.Ninh Thư đi không bao lâu, mẫu thân của Phượng Thanh Thiển sống lại, Phượng Thanh Thiển theo mẹ trở về Xích Viêm Quốc.Tuy nhiên, Phượng Thanh Thiển khá lạnh nhạt phụ mẫu vì cô ấy có khúc mắc.

Rảnh thì nghiên cứu sách Ninh Thư để lại.

Xích Viêm Quốc là đất nước chuyên dùng độc, Phượng Thanh Thiển bái lạy một người làm sư phụ rồi ngày ngày nghiên cứu độc dược.Đã nghiên cứu độc dược thì gần như cắm mặt vào nó.

Phượng Thanh Thiển giỏi chịu đựng, cũng rất kiên nhẫn, học cũng nhanh.Dẫu vậy, Phượng Thanh Thiển vẫn là người ít nói, không có cảm giác tồn tại.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tính cách đã vậy rồi khó mà thay đổi được.Cô ấy chỉ cần có năng lực tự vệ là ổn.

Ngày trước cô ấy từng bị Anh Túc khinh thường chẳng có tài cán gì, cam chịu bị hành hạ.

Thật vậy, đã không có bản lĩnh thì tìm đâu cũng thấy điểm yếu.

Bây giờ Phượng Thanh Thiển đã biết cứu người, cũng biết cách giết người.

Thực ra trầm tĩnh cũng là biểu hiện của một người chín chắn.Ninh Thư tắt màn hình, khoanh chân trên ghế hấp thụ sức mạnh linh hồn thuần khiết trong không gian hệ thống.Tu luyện xong, cô sờ linh hồn, cảm thấy mình ngày càng lớn mạnh.

Xưa sờ mềm như bông, giờ thì lúc lắc như thạch rau câu mà còn rắn hơn nhiều.Tuy nhiên, nhiêu đó chưa phải là mạnh.

Thạch rau câu sẽ bị đồ vật sắc nhọn chọc thủng dễ dàng.

Linh hồn mạnh mẽ thực thụ là đao thương bất nhập, mà còn có thực thể.Ninh Thư tò mò, chẳng hay cơ thể của ông chú y tế là linh hồn hay thực thể?Nếu là thực thể, ngày nào cũng mặc một bộ quần áo mà không bị bẩn ư?

Anh ta mắc bệnh sạch sẽ còn gì?Ninh Thư càng nghĩ càng xa, cô hỏi 2333: "Vẫn luôn là linh hồn tốt hơn, hay có thực thể tốt hơn?"

"Thực thể bị giới hạn đủ điều, người thực thi nhiệm vụ đều là linh hồn hết."

2333 nói: "Thực thể chỉ là cái xác thôi."

Nghe cũng có lý lắm.Thế thì khúc mắc đến rồi đây, linh hồn thì ấy ấy kiểu gì?

Thần giao à?Ninh Thư hỏi: "Người thực thi nhiệm vụ cũng có người yêu nhỉ?

Thế ấy ấy kiểu gì, à không, ý tôi là bày tỏ tình cảm thế nào ấy?"

"Hờ..."

2333 khinh bỉ ra giọng: "Người thực thi nhiệm vụ đã siêu thoát khỏi nhục cảm dung tục."

Ninh Thư cạn lời, tại sao cô lại thảo luận vấn đề này với 2333?

Nhưng mà cô tò mò thật: "Có cách bày tỏ tình cảm nào khác tao nhã hơn chăng?"

2333 tức giận: "Chẳng lẽ yêu nhau ngoài ấy ấy ra là không còn gì nữa hả?"

Ninh Thư phản bác: "Tôi thấy tình yêu nào cũng cần ấy ấy mà."

Mục đích cuối cùng của nam và nữ là duy trì giống nói.

Gì mà tán tỉnh, gì mà con tim xốn xang, gì mà lời đường mật, gì mà chủ nghĩa lãng mạn, tất cả đều là cách thức đàn ông quảng cáo chính mình.

Khả năng giao phối mạnh sinh ra để duy trì giống nòi, để giúp con người dễ dàng tạo ra nhiều con cháu hơn, giúp quá trình giao phối có nhiều cảm xúc hơn.2333: ..."

Chuyển chủ đề đi."

Ninh Thư gật đầu: "Ừ, nhưng cậu chưa nó cho tôi biết cách bày tỏ tình cảm tao nhã là gì đâu."

"À...

Thật ra thì hai người thực thi yêu nhau có thể cùng vào một thế giới nhiệm vụ rồi tận hưởng cuộc sống của nam nữ bình thường ấy mà."

"Hờ..."

Ninh Thư khinh thường: "Đây là cách bày tỏ tình cảm tao nhã của cậu?"
 
Back
Top Bottom