Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (601-800)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
334205024-256-k59962.jpg

Ninh Thư (601-800)
Tác giả: wanhoo
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Ninh Thư chết sau mười lăm năm nằm trên giường bệnh đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác.

Những tưởng đã thực sự giải thoát bản thân đi về miền cực lạc, thế nhưng vào khoảnh khắc mà linh hồn Ninh Thư trôi nổi trong không trung, lại bất chợt có giọng nói cứng nhắc vang lên:
"Linh hồn đạt yêu cầu, thiết lập không gian hệ thống."

Từ đây Ninh Thư trở thành người thực thi nhiệm vụ, giúp các nữ phụ chết oan uổng thay đổi bánh xe vận mệnh, rẽ sang một hướng mới cuộc đời.
***

Tác giả: Rất Là Lập Dị
Chuyển ngữ: Wanhoo
***
❗ TÔN TRỌNG CÔNG SỨC NGƯỜI CHUYỂN NGỮ, GIỮ NGUYÊN CREDIT
❗ KHÔNG RE-UP DƯỚI BẤT KỲ LÝ DO NÀO Tags: codaihaihuochethonghiendaimatthengontinhnuphu​
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 601: Hậu viện nhà Tứ gia - Người đầu tiên mang thai


Danh sách Donate mua raw truyện Ninh Thư (Cập nhật T7/2023)
Cảm ơn các bạn có tên trong danh sách bên dưới đã tin tưởng gửi tiền donate để mua raw truyện trên trang Khởi Điểm.1.

Wanhoo (wanh*****@gmail.com)
2.

Julia (julia*****@gmail.com)3.

Vkpire (land*****@gmail.com)4.

Me Tho (khuongthuy*****@gmail.com)5.

Dhanh1394 (duongha*****@gmail.com)6.

Manh Thu (huongtr*****@gmail.com)7.

Nguyen Nhan (Nhannt.*****@gmail.com)8.

Jocasta02 (Phnglin*****@gmail.com)9.

Vu Hai Nhu (nhuvu15*****@gmail.com)10. luongthu997 (luongt*****@gmail.com)11. nana18 (198*****@gmail.com)12.

Tuyen_1305 (nguyenthuyngoctuy*****@gmail.com)13. myie2303 (myquynhngu*****@gmail.com)14. cuvodauden (cuvod*****@gmail.com)15.

Le thu thao (thuthao*****@gmail.com)16.

Conhonamdan (hongnhunglu*****@yahoo.com.vn)17.

Lam Anh (lamanh*****@gmail.com)18.

Hp.Valentina (loren.h*****@gmail.com)19.

Hemera2502 (yenl*****@gmail.com)20.

Prinz3ss (m3i.s*****@yahoo.com)21.

Minhanh (took*****@gmail.com)22.

Hyankyoto (nguyenthuhien.l*****@gmail.com)23. bebe8i (n.tran*****@gmail.com)24.

Jinyue (hoangyen*****@gmail.com)25.

Camies (camies*****@gmail.com)26.

HaiYen (Thanhynh*****@gmail.com)27.

Trần Bảo Ngọc (tran.bao.ng*****@gmail.com)28.

Tu (tu*****@gmail.com)29.

Ngocngan (helenmoo*****@gmail.com)30.

Nieddd (elenavin*****@gmail.com)31.

Trang (theajones81*****@gmail.com)32.

Nhinhi (nhitrinh22*****@gmail.com)33.

Kiều (manhkie*****@gmail.com)34.

Demonslayer123 (belinht*****@yahoo.com)35. hoangducviet (maithituyetnhu*****@gmail.com)
36.

Lan Hương (lethilanhuo*****@gmail.com)37.

Phạm Linh Chi (linhchi1*****@gmail.com)38.

Phạm Duyên (dpham111*****@gmail.com)39.

Bộj Linh (fb.com/moahhzz)
Xem chi tiết hơn tại: https://tinyurl.com/donateninhthu***

Chuyển ngữ: WanhooDận Chân đã khuất dáng nhưng Tống Cách cách vẫn hoang mang không biết mình làm gì sai mà gia mất hứng.Ninh Thư thì khác, cô biết.

Mới nãy Dận Chân khen Tống Cách cách hiểu chuyện nhưng lát sau Tống Cách cách muốn giữ người.

Chính thê có thai không hầu giường được còn phải kiếm phụ nữ cho chồng giải toả, vậy mà một thị thiếp có thai lại giữ chồng ngủ lại là biết không hiểu chuyện nhường nào.Lý do nữa vì Tống Cách cách cũng không được yêu thương.Tống Cách cách giận dữ hất sạch thức ăn trên bàn.Bát đĩa vỡ choang, mảnh sành và thức ăn lẫn lộn tạo thành một bãi chiến trường.Tống Cách cách bực bởi thái độ lúc nóng lúc lạnh của Dận Chân.

Lại thêm mang thai khó chịu sẵn trong người làm Tống Cách cách hành động quá khích.Tống Cách cách xả giận xong nhìn bãi chiến trường dưới đất, cô ta buồn bà sai Hồng Mai: "Dọn dẹp đi, đừng để người khác chú ý."

Hồng Mai lại sai Ninh Thư: "Mau dọn đống dưới đất đi Diệu Lăng."

Ninh Thư: ...Thật cạn lời.Ninh Thư phải dọn thôi, mỡ màng dính dáng lau đi lau lại không biết bao nhiêu lần mới lau sạch."

Ôi."

Đột nhiên Tống Cách cách hoảng hốt kêu: "Bụng ta đau, bụng ta đau."

"Cách cách, cách..."

Hồng Mai sợ hãi: "Cách cách không sao chứ?"

Ninh Thư vứt khăn đi qua bắt mạch cho Tống Cách cách.

Không có vấn đề gì đáng lo, trái lại là bộ dạng đau thừa sống thiếu chết của Tống Cách cách làm Ninh Thư có hơi ngán ngẩm.Cô ta làm quá quá rồi đó.Đầu thai kỳ nên bụng dưới co rút do cơ thể chưa quen với thai nhi là chuyện bình thường, một thời gian nữa sẽ ổn hơn."

Cách cách không có việc gì đâu ạ."

Ninh Thư nói với Tống Cách cách.Mặt Tống Cách cách tái mét: "Nhưng bụng ta đau."

"Này Diệu Lăng, cô không phải đại phu, giả vờ bắt mạch như đại phu là bắt ra bệnh được à, mau đi mời đại phu đến đi."

Hồng Mai học hằn với Ninh Thư."

Ta hơi sợ, ngươi gọi gia đến đi."

Tống Cách cách thều thào sai Ninh Thư.Ninh Thư: ...Tối muộn rồi trong khi vừa mời đại phu lúc sáng xong, mới đó lại mời đại phu.Lắm chuyện quá đấy.Rõ ràng không có vấn đề gì, làm gì phải ăn mày tình thương, ăn mày quan tâm thế.Ninh Thư nhún người thưa: "Nô tỳ từng theo đại phu ở quê học y, có biết một chút y thuật ạ."

"Cơ thể của Cách cách là vàng là bạc, học vớ học vẩn với lang băm rồi tưởng mình là thần y.

Lề mề gây nguy hiểm cho Cách cách ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?

Trong bụng Cách cách là con đầu lòng của Bối lặc gia, không được để xảy ra sơ suất gì."

Hồng Mai nói với Ninh Thư: "Bảo cô đi mời Bối lặc gia đến đây cô cứ quanh co mãi làm gì?"

Ninh Thư: Không còn gì để nói..."

Nhanh cái chân lên, không nìn thấy Cách cách khó chịu lắm à?"

Hồng Mai đẩy Ninh Thư: "Mau đi mời Bối lặc gia."

Ninh Thư thở hắt, đi đến sân của Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị.Giờ này Ô Lạp Na Lạp thị đang đang chuẩn bị đi ngủ, nghe báo Ninh Thư qua vẫn gặp Ninh Thư, giọng có hơi không vui: "Chủ tử nhà ngươi lại làm sao nữa?"

Nghe câu hỏi bất lực của Ô Lạp Na Lạp thị, Ninh Thư nhún người thưa: "Bẩm Phúc tấn, Cách cách nói bụng khó chịu muốn mời đại phu ạ."

Ô Lạp Na Lạp thị day trán: "Ngươi đi mời đại phu trước, bổn cung sẽ qua nói với gia."

Ninh Thư gật đầu đi mời đại phu.

Đại phu thấy Ninh Thư cũng rất bất lực, xách hòm thuốc theo Ninh Thư đến sân của Tống Cách cách."

Ta bảo ngươi đi mời gia, gia đâu?"

Tống Cách cách thấy Ninh Thư dẫn đại phu về chứ không thấy Bối lặc gia nên bỗng khó chịu."

Có chuyện gì?"

Dận Chân bước vào, Ô Lạp Na Lạp thị theo sau."

Gia đến ạ."

Tống Cách cách lập tức vui mừng rồi lại sợ hãi: "Gia ơi bụng thiếp đau quá."

Dận Chân ngồi bên giường nói giọng bình tĩnh: "Không có việc gì đâu."

"Nhưng thiếp sợ lắm gia ạ."

Tống Cách cách hấp tấp.Dận Chân vẫn bình tĩnh hỏi đại phu: "Tống Cách cách thế nào?"

Ô Lạp Na Lạp thị có vẻ bình tĩnh, chỉ xem chứ không có ý nói chuyện.Đại phu lắc đầu: "Cách cách không có vấn đề gì đáng lo, đây là phản ứng bình thường của thai phụ, Cách cách chỉ cần giữ tâm trạng thoải mái."

Dận Chân nhìn sang Tống Cách cách: "Nghe chưa, không có việc gì đâu, nàng nghỉ ngơi đi."

Dận Chân thoáng giật lông mày, chắp tay sau lưng rời đi.

Ô Lạp Na Lạp thị dặn Tống Cách cách vài câu: "Đừng căng thẳng, Tống Cách cách quá căng thẳng ấy mà."

"Gia, gia..."

Tống Cách cách hớt hải gọi với theo dáng Dận Chân.

Dân Chân một đi không ngoảnh lại, Tống Cách cách đang tủi thân lại nghe Ô Lạp Na Lạp thị khuyên, cô ta nói: "Phúc tấn chưa mang thai bao giờ mới nói thế.

Đứa con trong bụng thiếp thất là đứa con đầu tiên của phủ bối lặc.

Thiếp không có kinh nghiệm nên mới lo lắng nhiều thế."

Ô Lạp Na Lạp thị đanh mắt nhưng ngay lập tức lại đoan trang: "Đã là con đầu lòng của gia vậy Tống Cách cách càng phải chăm lo cho sức khoẻ, sinh con bụ bẫm cho gia."

Nói rồi Ô Lạp Na Lạp thị quay đi.Tống Cách cách anh ách khó chịu tự xoa bụng.

Tất nhiên cô sẽ sinh con bụ bẫm cho gia mà còn là trưởng nam.Ninh Thư đứng bên xem mà quả thật sa mạc lời, đến quỳ với tính cách của Tống Cách cách.

Cô đã tưởng tất cả phụ nữ sống trong hậu viện đều là người thông minh nhưng sự thật vẫn có một số người không được sáng dạ cho lắm.Tống Cách cách thiếu kiên nhẫn, chính là một trong số đó.Không quan tâm hơn thua mới có tương lai.Tính cách của Tống Cách cách phù hợp trở thành con tốt thí trong cuộc chiến hậu viện.Lấy đứa con vẫn còn trong bụng mẹ mạnh miệng với chính thất làm Ninh Thư đến quỳ.Mấu chốt là cô vẫn phải hầu chủ tử này.Mệt không buồn nói."

Hồng Mai, theo ngươi con của ta là trai hay gái?"

Tống Cách cách hỏi Hồng Mai.Hồng Mai trả lời ngay: "Dĩ nhiên con của Cách cách là tiểu bối lặc gia, là trưởng nam của Bối lặc gia rồi ạ."

Tống Cách cách xoa bụng: "Chỉ cần đợi đến lúc sinh con."

"Con à, con phải gắng tranh nhé."

Ninh Thư chỉ biết thầm thở dài.

Con của Tống thị là con gái vậy nhưng chưa gì đã nhận định là con trai.Tống thị sinh hai đứa con đều là con gái, sau lại cùng chết yểu.Sau một ngày bận rộn, Ninh Thư về phòng.Ba nha hoàn nhìn thấy Ninh Thư lại bắt đầu nói kháy.

Châm biếm chủ tử Tống Cách cách của Ninh Thư cậy có thai ra vẻ này nọ."

Cũng chỉ có thai thôi mà."

"Bày đặt đắc chí."

Không thiếu gì nha hoàn muốn từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cả ba đều ghen ghét, khinh thường Tống Cách cách đang có thai.Ninh Thư nằm trên giường úp gối bịt tai, khôngbuồn nghe mấy câu ghen ghét chua lòm đó.

Mệt chết cô thôi, ban ngày phải hầu TốngCách cách, tối đến vẫn phải nghe nói kháy.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 602: Hậu viện nhà Tứ gia - Khiêu chiến địa vị


Chuyển ngữ: WanhooTống Cách cách mang thai gần được nửa tháng bắt đầu xuất hiện thai nghén, Tống Cách cách yếu sẵn, nay nôn nghén chẳng khác nào sắp chết.Ninh Thư cầm ống nhổ nhìn Tống Cách cách vừa nôn vừa rớt nước mắt, cả phòng toàn mùi chua loét.Tống Cách cách nôn xong Hồng Mai mang nước đến cho Tống Cách cách.

Tống Cách cách súc miệng rồi nằm bẹp trên giường, mặt mũi tái mét."

Mau mang những thứ này ra ngoài xử lý đi."

Hồng Mai sai Ninh Thư."

Vâng."

Ninh Thư mang bãi nôn ra ngoài.Ninh Thư cảm thấy cô có thể cân được tất cả mọi công việc.

Nói thật là thân xác nha hoàn ti tiện, vô cùng cản trở hoàn thành nhiệm vụ.Ninh Thư đoán nhiệm vụ này muốn kiểm tra tính kiên nhẫn của người thực thi nhiệm vụ, dù có thân phận nào vẫn phải bình tĩnh đối mặt.Có thể làm nữ hoàng nhưng cũng có thể làm ăn xin, có thể làm gái đẹp cũng có thể làm đàn ông.Ninh Thư rửa sạch ống nhổ, chưa kịp vào trong phòng mà Hồng Mai đã ra ngoài nói với Ninh Thư: "Chủ tử ăn không ngon, cô mời Bối lặc gia qua dùng bữa trưa."

Ninh Thư thầm đọc Chú Thanh Tâm, tự nhủ đừng nóng nhưng Ninh Thư vẫn rất khó chịu.Lần nào cũng kiếm cớ đó lại còn bắt mỗi cô đi, cô đã quá quen mặt với Ô Lạp Na Lạp thị rồi đấy.Còn cứ tiếp diễn cô sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp.

Vả lại Tống Cách cách cũng chưa qua thỉnh an Đích Phúc tấn lần nào kể từ khi mang thai.Tuy lần nào Ninh Thư cũng qua thưa bẩm đúng mực với Ô Lạp Na Lạp thị nhưng cô vẫn cảm nhận được cơn bực dọc của Ô Lạp Na Lạp thị.Thời gian này còn nôn nghén liên tục, Tống thị càng không có lý do qua thỉnh an Ô Lạp Na Lạp thị.Tình trạng này còn tiếp tục là không được.Ninh Thư hỏi Tống Cách cách: "Bẩm Cách cách, có chuẩn bị qua thỉnh an Đích Phúc tấn không ạ?"

Ngủ dậy đã nôn chắc là qua thỉnh an được.Tống Cách cách day trán mệt mỏi, có vẻ do đang khó chịu nên Ninh Thư nói vậy cũng không nổi giận.

"Ta khó chịu không qua thỉnh an được.

Đợi khi nào con ta, trưởng nam của gia chào đời rồi tính."

Tống Cách cách vẫn biết hành động của mình có hơi khác người.

Có lẽ do là người phụ nữ đầu tiên trong nhà có thai, khó dặn lòng được cảm giác đắc chí nên muốn nhận được sự chú ý bằng cách này.

Ninh Thư đã quá ngán ngẩm, cô nói: "Bẩm Cách cách, Cách cách là người đầu tiên có thai trong hậu viện của Bối lặc gia, cách hành xử của người sẽ chỉ làm các Cách cách khác khó chịu."

Ninh Thư ăn ngay nói thật: "Trong thời kỳ đặc thù, Cách cách nên cẩn thận từ lời nói đến cách cư xử hơn mới phải."

"Ngươi đang dạy đời ta?"

Tống cách cách lườm Ninh Thư, vịn tay Hồng Mai đứng dậy từ từ.Ninh Thư nhún người ngay lập tức; "Nô tỳ không dám dạy đời Cách cách, nô tỳ không dám ạ."

Tống cách cách vuốt tóc mai, lạnh nhạt: "Ngươi nói đúng, phải cẩn thận mọi mặt."

Ninh Thư ngạc nhiên, cô lấy túi hương ra thưa với Tống Cách cách: "Bẩm Cách cách, đây là túi thơm đựng vỏ quýt và bạc hà mà nô tỳ làm.

Khi nào khó chịu có thể lấy ra ngửi, có tác dụng an thần."

Tống Cách cách ừ một tiếng ra hiệu bằng mắt cho Hồng Mai.

Hồng Mai nhận túi hương."

Ngươi qua thỉnh an Đích Phúc tấn cùng ta."

Tống Cách cách ra lệnh lạnh lùng.Ninh Thư nhún chân.

Vậy là Tống Cách cách dẫn Hồng Mai, Ninh Thư và cả mấy nha hoàn theo sau cùng đến sân của Ô Lạp Na Lạp thị.Tống Cách cách đỡ eo kệch cỡm, chưa đến ngày lộ bụng mà đỡ eo làm gì vậy?Ninh Thư có dự cảm xấu, làm màu thế giống như đến để khoe hơn là thỉnh an.Ninh Thư đang nghĩ thì Hồng Mai kề tai nghiến răng bỏ nhỏ: "Diệu Lăng, cô đừng có mà nịnh chủ tử.

Có phải cô muốn trở thành nha hoàn thân cận của Cách cách không?"

Dễ thấy Hồng Mai giận chuyện Ninh Thư đề xuất, cho rằng hành động của Ninh Thư đang khiêu chiến địa vị của cô ta.Ninh Thư chỉ tỏ ra sợ sệt, Hồng Mai bĩu môi hài lòng về thái độ của Ninh Thư, nhanh tay đón tay Tống Cách cách: "Cách cách vịn tay nô tỳ."

Đến sân của Ô Lạp Na Lạp thị, các Cách cách khác đều đã có mặt.

Tống Cách cách mỉm cười hạnh phúc, đỡ eo đi vào.

Kể từ khi có thai Tống Cách cách chưa một lần qua thỉnh an, nay bỗng nhiên đến làm mọi người rất ngạc nhiên.

"Thiếp thất thỉnh an Phúc tấn."

Tống Cách cách vừa nói vừa định nhún người chào, nhưng chưa kịp chào Đích Phúc tấn đã nói: "Không cần đã lễ, ngồi đi."

Ô Lạp Na Lạp thị còn sai nha hoàn sải đệm ghế cho Tống Cách cách.

Tống Cách cách ngồi xuống trong vui vẻ.Ô Lạp Na Lạp thị hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Tống htị, Tống thị cũng xoa bụng ra đều vừa khổ vừa hạnh phúc.Làm các cô gái bên cạnh xám xịt mặt mũi.Ninh Thư đứng cúi đầu bên cạnh, liếc mắt quan sát xung quanh.

Dáng vẻ đắc chí của Tống thị làm Ninh Thư vô cùng cạn lời.Ô Lạp Na Lạp thị vẫn luôn mỉm cười, không rõ đang giận hay vui.

Nhắc mới nhớ Ô Lạp Na Lạp thị cũng không nhiều tuổi lắm, năm nay mới mười bảy nhưng chững chạc, già dặn hơn nhiều.Nhìn là biết phù hợp cưới về làm chính thê quản lý việc nhà.Ô Lạp Na Lạp thị thuộc dòng họ Mãn Châu, nhà ngoại địa vị hiển hách, Khang Hi ban con nhà có thế lực cho Dận Chân cũng đã thấy ông xem trọng Dận Chân.Dù đang bị tiểu thiếp khiêu khích, Ô Lạp Na Lạp thị giỏi kiềm chế vẫn bình tĩnh.Ninh Thư hơi hối hận khi khuyên Tống Cách cách đến thỉnh an, thái độ này thà không qua thỉnh an còn hơn.Thật ra Ninh Thư cũng hiểu tâm trạng của Tống Cách cách.

Bình thường Tống Cách cách không được chiều chuộng, tuy là người phụ nữ đầu tiên của Dận Chân nhưng lép vế hơn hẳn so với các Cách cách trong phủ.Nay mang thai con đầu lòng của Dận Chân nên tự đắc, hưởng thụ cảm giác được chú ý là chuyện dễ hiểu.Hầy, Ninh Thư thở dài, mặc kệ thế nào vẫn phải bảo toàn mạng sống của mình trước.Cô không có quyền lên tiếng trước Tống Cách cách."

Tống Cách cách này, nha hoàn của Cách cách rất được, có chúng chăm sóc mọi người cũng yên tâm."

Ô Lạp Na Lạp thị nói với Tống Cách cách.Tống Cách cách tỏ ra thắc mắc: "Phúc tấn nói nha hoàn nào?"

Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười nhìn Ninh Thư: "Là nha đầu mỗi ngày thay Cách cách đến thỉnh an ta này, đúng mực lắm."

Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, tự nhiên nhắc đếncô ắt không có chuyện tốt gì.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 603: Hậu viện nhà Tứ gia - Cuộc chiến không đổ máu


Chuyển ngữ: WanhooCớ sao chuyển hướng sang cô, Ninh Thư nhún chân sợ hãi: "Cảm ơn Phúc tấn đã khen, nô tỳ không dám nhận ạ."

Tống Cách cách lườm Ninh Thư, nói với Ô Lạp Na Lạp thị: "Chỉ là nha đầu tay chân vụng về, có chỗ nào đáng được Phúc tấn khen đâu."

Ô Lạp Na Lạp thị nghịch chiếc vòng ngọc ở cổ tay, cười bảo: "Ta thấy nha đầu này rất ngoan, ngày nào cũng qua thỉnh an ta đúng giờ."

Ninh Thư thưa ngay: "Đó là việc Cách cách sai nô tỳ làm, nô tỳ chỉ làm theo lệnh của Cách cách thôi ạ."

Đậu má, đừng bảo là cô đã trở thành con gà để họ chơi trò giết gà dọa khỉ nhé?"

Nhìn thấy chưa, ta thích người đúng mực như vậy."

Ô Lạp Na Lạp thị cười nói.Tống thị không mấy vui vẻ, trao cho Ninh Thư cái nhìn nghi ngờ.Ninh Thư: ...Giờ là sao, không lẽ mình đã làm gì quá phận khiến Ô Lạp Na Lạp thị để ý, hay cô ta chỉ đơn thuần cảnh cáo Tống Cách cách.Tống Cách cách cười gượng: "Phúc tấn đã thích nha đầu này vậy thiếp sẽ tặng nó cho Phúc tấn.

Xem như thiếp hết lòng vì Phúc tấn, cho nha đầu phục vụ Phúc tấn."

Ninh Thư sững người nhìn Tống Cách cách, cô ta định đẩy cô cho Ô Lạp Na Lạp thị?"

Cách cách..."

Ninh Thư gọi Tống Cách cách.Tống Cách cách nhăn mày nhìn Ninh Thư rồi lại nói với Ô Lạp Na Lạp thị: "Để nha đầu này hầu Phúc tấn đi ạ."

Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười: "Mặc dù ta thích nha đầu này nhưng đâu thể cướp đồ tốt của người khác.

Có nha đầu cẩn thận này hầu Cách cách, mọi người cũng yên tâm hơn."

Tống Cách cách nghe vậy lại nhìn Ninh Thư, càng không muốn giữ Ninh Thư bên cạnh.

Cô ta tháo túi hương treo bên hông đưa cho Hồng Mai đứng phía sau.Túi hương đó là đồ Ninh Thư đưa Tống Cách cách, cô ta tháo túi hương chính tỏ không tin tưởng Ninh Thư."

Xin Phúc tấn hãy nhận nha đầu này."

Tống Cách cách cười: "Xem như là thiếp cảm ơn Phúc tấn đã quan tâm."

Ninh Thư: ...Ninh Thư không biết nên nói sao nữa?Những người khác làm lơ chuyện không liên quan đến mình, không ai nói đỡ cho Ninh Thư một câu.

Ai cũng rõ ràng Ninh Thư đã bị chủ tử Tống Cách cách ruồng bỏ.Ô Lạp Na Lạp thị gõ đầu Tống Cách cách thông qua Ninh Thư.Vất vả bao nhiêu ngày mà mình vẫn là con tốt thí trong bàn cờ hậu viện.Giờ phút này đây Ninh Thư mới cảm nhận được khó khăn của nhiệm vụ.

Cô chỉ là một nô tỳ không có tự do, sống sót là cuộc chiến cam go.Quả nhiên cuộc chiến giữa phụ nữ là cuộc chiến không đổ máu.Ninh Thư đứng im, đã đến nước này cô hoàn toàn có thể trốn thoát nếu tính mạng gặp nguy hiểm.Ô Lạp Na Lạp thị và Tống Cách cách cười với nhau.

Ô Lạp Na Lạp thị cười đoan trang, Tống Cách cách cười hơi gượng gạo."

Phúc tấn, thiếp rất có thiện cảm với nha đầu này, thiếp lại đang thiếu một nha đầu giúp việc, chẳng thà cho thiếp nha đầu này nhé."

Một cô gái lên tiếng.Ninh Thư nhìn cô ta, đó là Nữu Hộ Lộc thị.

Ô Lạp Na Lạp thị là chính thất, không bao giờ có chuyện nhận nha hoàn của thị thiếp, trong khi đó Tống thị cũng không giữ Ninh Thư lại được nữa.

Một người không cần, một người cố đùn đẩy, câu nói của Nữu Hộ Lộc thị đã gỡ rối tình hình.

"Vậy phải xem ý của Tống Cách cách, nó là nha hoàn của Tống Cách cách mà."

Ô Lạp Na Lạp thị lạnh lùng.Ninh Thư cảm nhận được thái độ lạnh lùng của Ô Lạp Na Lạp thị dành cho Nữu Hộ Lộc thị."

Tỷ tốt bụng quá, tỷ thích nha đầu này thật ư?"

Cô gái trẻ trung xinh đẹp bên cạnh Nữu Hộ Lộc thị chống cằm hỏi Ninh Thư: "Ngươi tên gì?"

"Nô tỳ Diệu Lăng thỉnh an Cách cách."

Ninh Thư chào Tiểu Nữu Hộ Lộc thị.

Nghe nói cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Nữu Hộ Lộc thị, chị Nữu Hộ Lộc thị vào phủ không lâu, em Nữu Hộ Lộc thị cũng vào theo.Cũng có nghĩa là trong phủ có hai người mang dòng họ Nữu Hộ Lộc thị."

Được rồi, chỉ là một nha đầu thôi mà, nha đầu của Tống Cách cách sẽ theo hầu muội ấy.

Dù gì cũng là người của Tống Cách cách, đây qua đẩy lại sẽ làm nha đầu buồn."

Ô Lạp Na Lạp thị cười nói.Tống Cách cách càng khó chịu hơn, nói với Nữu Hộ Lộc thị: "Muội đã thích nha đầu này vậy tỷ sẽ tặng cho muội."

Tống Cách cách cậy mình là người phụ nữ đầu tiên của Dận Chân nên gọi những Cách cách vào phủ sau là muội muội.Nữu Hộ Lộc thị thoáng ngạc nhiên, không ngờ Tống thị dứt khoát bỏ nha đầu này thật.Ninh Thư vô cùng khó xử, cô nhìn Tống Cách cách, vậy là về sau không hầu Tống Cách cách được nữa rồi.Ô Lạp Na Lạp thị mới bâng quơ vài câu đã khiến Tống thị nghĩ cô là gian tế, không cho cô hầu nữa."

Vậy cảm ơn tỷ tỷ."

Nữu Hộ Lộc thị đành phải nhận Ninh Thư dù không muốn lắm."

Cảm ơn Cách cách."

Ninh Thư hành lễ với Nữu Hộ Lộc thị.Nữu Hộ Lộc thị gật đầu với Ninh Thư.Ninh Thư rón rén cúi đầu qua đứng cạnh Nữu Hộ Lộc thị."

Chúc mừng tỷ tỷ đón được nha đầu mình thích."

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị ngồi bên cười với chị gái.Nữu Hộ Lộc thị chỉ cười có lệ.Ninh Thư đến chết mất thôi, đến sân chính thê một chuyến mà mình đổi cả chủ.Ninh Thư đã từ bỏ nhiệm vụ này, cô chỉ cần bảo toàn tính mạng.

Tống Cách cách dứt khoát đuổi cô cho thấy Tống Cách cách là người bạc bẽo.

Ninh Thư đã thử làm Tống thị tin mình nhưng Tống thị không chú ý đến cô.Tình hình của cô rất khó khăn, dù cô chuyển sang sân của Nữu Hộ Lộc thị thì vẫn là người không được chủ tin tưởng.

Vậy nên chỉ cần bảo toàn tính mạng là được.Cô không muốn lo chuyện của Tống Cách cách nữa, mặc dù không hoàn thành yêu cầu nhiệm vụ nhưng giữ được mạng thì vẫn đạt sáu mươi phần trăm tiến độ.Làm gì có chuyện người ta bạc bẽo cô, cô vẫn mặt dày lo lắng cho Tống Cách cách.

Kể cả cô lo lắng, Tống Cách cách cũng không cần.Ninh Thư lướt mắt nhanh qua Tống Cách cách đang nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cô mím môi không muốn nhìn cô ta nữa.Ô Lạp Na Lạp thị mỉm cười: "Được rồi, mọi người về cả đi."

Mấy Cách cách hành lễ chào Ô Lạp Na Lạp thị rồi rời khỏi sân.Ninh Thư im lặng cúi đầu đi cuối nhóm của Nữu Hộ Lộc thị, Nữu Hộ Lộc thị đi trước dừng bước xoay người gọi Ninh Thư: "Ngươi qua đây."

Ninh Thư vẫn cúi đầu lại gần Nữu Hộ Lộc thị, nhún chân chào: "Cách cách."

"Trước đây ngươi là người của ai nhưng nay ngươi đã theo ta tức là người của ta.

Chỉ cần ngươi trung thành, ta cũng sẽ đối xử tốt với ngươi."

Nữu Hộ Lộc thị không còn vẻ mặt bị ép nhận người khi nãy.Ninh Thư nói: "Nô tỳ đã hiểu, nô tỳ sẽ làm trònbổn phận ạ."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 604: Hậu viện nhà Tứ gia - Nha hoàn bị vứt bỏ


Chuyển ngữ: Wanhoo"Ta không thích người đứng núi này trông núi nọ, từ giờ trở đi ngươi là người của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Nữu Hộ Lộc thị cất giọng lạnh lùng.Ninh Thư biết Nữu Hộ Lộc thị đang cảnh cáo, cô nhún người: "Nô tỳ đã rõ."

Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười, tháo vòng ngọc đang đeo trên cổ tay đặt vào tay Ninh Thư: "Xem như đây là quà gặp mặt."

Chiếc vòng được chế tác tinh xảo, nhìn là biết đắt đỏ, Ninh Thư vội nói: "Nô tỳ không nhận được ạ."

Nữu Hộ Lộc thị chẳng mấy quan tâm: "Nhận đi."

Vòng tay quý giá nhường này không phải thứ mà người hầu như cô có được."

Nô tỳ thấp kém không thể nhận món quà quý giá này của Cách cách được."

Ninh Thư không muốn nhận vòng tay.Nữu Hộ Lộc thị thoáng mất vui: "Giờ ta là chủ của ngươi, ta tặng cho ngươi thì cứ yên tâm mà nhận."

"Nô tỳ khấu tạ phần thưởng của Cách cách."

Ninh Thư nhận vòng tay.Lúc này Nữu Hộ Lộc thị mới nhếch môi xoay người đi tiếp.Nhìn vòng tay mà Ninh Thư có hơi xúc động.

Suy cho cùng cô ta cũng là người phụ nữ sống trong vinh hoa phú quý ba đời vua.

Từ Cách cách trong phủ bối lặc đến Hoàng phi, Hoàng hậu và cuối cùng là Thái hậu, hưởng thọ tám mươi sáu tuổi.

Tiễn đưa chính thê để trở thành Hoàng hậu, tiễn đưa Niên thị mà Dận Chân yêu thương nhất để trở thành một trong những người phụ nữ quan trọng nhất của Dận Chân, cuối cùng tiễn đưa Dận Chân để trở thành Thái hậu.

Quả thật có thể viết nên vở kịch về sự dốc lòng của người phụ nữ.Câu chuyện vừa ban ơn vừa đe dọa này cho thấy cô ta cao tay hơn Tống Cách cách nhiều.

Tuy hành xử vẫn còn non nhưng Nữu Hộ Lộc thị chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi, đủ biết thâm sâu nhường nào.Nhiệm vụ này làm khó Ninh Thư.

Tống Cách cách khác với chủ tử quái gở.

Hiên Hồng Vũ coi Mười Một là công cụ, hắn sẽ tận dụng hết khả năng của công cụ chứ không vứt công cụ khi mà vẫn còn sử dụng được.Còn nay cô bị Tống Cách cách vứt bỏ, bị đối tượng thực hiện nhiệm vụ bỏ rơi, Ninh Thư đang đấm đất điên cuồng, đậu má đóng ngoặc kép trong lòng.Ban nãy là lời cảnh tỉnh Nữu Hộ Lộc thị dành cho cô, cảnh cáo cô đừng có ý đồ gì.Hậu viện rộng lớn nhưng một làn gió lay ngọn cỏ đều đến tai tất cả mọi người.

Cô không được phép tiếp xúc với Tống Cách cách cũng như người ở sân của Tống Cách cách.Khi ấy Nữu Hộ Lộc thị cũng không giữ được cô nữa.Nhiệm vụ của Ninh Thư đã hạ mục tiêu xuống còn sống sót ở sân chủ mới.

Cô muốn chăm sóc Tống Cách cách cũng không được.Ninh Thư rời phòng ngủ cũ, nha hoàn thân cận của Nữu Hộ Lộc thị xếp cho Ninh Thư một căn phòng khá khang trang.Ninh Thư hỏi nha hoàn thân cận của Nữu Hộ Lộc thị: "Muội phải làm việc gì ạ?"

"Chuyện đó còn phải xem lệnh thế nào."

Nha hoàn lạnh nhạt.Người trong sân của Nữu Hộ Lộc thị đều lạnh nhạt với cô, chắc họ đang đề phòng người ngoài mới đến.Không có việc làm cụ thể nên cô rất rảnh, Ninh Thư chỉ biết tự vẽ ra một vài việc như xách nước, quét dọn.Đây là sự khác biệt giữa người nhà mình và người ngoài.Từng là người của Tống thị, Nữu Hộ Lộc thị có vấn đề mới tin cô.Ninh Thư yên tâm sống trong sân của Nữu Hộ Lộc thị, nhiệm vụ thì đi bước nào hay bước ấy vậy."

Diệu Lăng, Cách cách cho gọi cô."

Một nha hoàn nói với Ninh Thư.Ninh Thư chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi đi gặp Nữu Hộ Lộc thị.Nữu Hộ Lộc thị đang vệ sinh buổi sáng, đợi lát nữa sẽ qua thỉnh an Đích Phúc tấn.

Thấy Ninh Thư vào, Nữu Hộ Lộc thị nói: "Hôm nay ngươi qua thỉnh an Đích Phúc tấn với ta."

Ninh Thư ngạc nhiên nhưng vẫn nhún người thưa vâng.Theo chân Nữu Hộ Lộc thị đến sân chính thê, Ô Lạp Na Lạp thị thấy Ninh Thư bèn cười hỏi: "Sống ở sân của Cách cách có quen không?"

Ninh Thư khựng mặt, nhún chân thưa: "Cảm ơn Phúc tấn đã quan tâm ạ."

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị đánh giá Nữu Hộ Lộc thị và Ninh Thư bằng đôi mắt tinh ranh, hỏi Nữu Hộ Lộc thị: "Tỷ rất thích nha đầu này à?"

Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười: "Nha đầu này hệt như Phúc tấn nói, quả thật rất được lòng."

Ô Lạp Na Lạp thị chỉ mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch của Tiểu Nữu Hộ Lộc thị cứ chăm chăm Ninh Thư.Ninh Thư không hiểu, mình chỉ là nha hoàn mà họ cứ để ý mình làm gì?Ninh Thư nhìn lén Nữu Hộ Lộc thị, Nữu Hộ Lộc thị chỉ đang cười.Cô lại có dự cảm chẳng lành.Các Cách cách trò chuyện đâu đâu, Ninh Thư đứng bên cố gắng xoá nhòa sự tồn tại.Sau lại theo Nữu Hộ Lộc thị về sân, nha hoàn Đồng Ngọc của Nữu Hộ Lộc thị nói: "Kể từ hôm nay cô chịu trách nhiệm quét sân nhà nhưng không được phép vào nhà trong."

Không được phép vào nhà trong?

Ninh Thư nhún chân: "Nô tỳ đã rõ, cảm ơn Đồng Ngọc tỷ tỷ."

Vậy là Ninh Thư bắt đầu kiếp quét sân nhà ngoài, không cho cô vào nhà trong vì không tin cô.

Thế nhưng Nữu Hộ Lộc thị vẫn tỏ ra tin tưởng cô vô bờ bến trước mặt Ô Lạp Na Lạp thị và các Cách cách khác.Ôi, ong hết cả đầu.Ninh Thư vẫn để ý tình hình bên Tống Cách cách.

Tống Cách cách ngày càng nghén nghiêm trọng, không ăn được gì, rạc cả người đi.Thai nghén là hiện tượng bình thường khi mang thai, thuốc cũng không chữa được.

Nhà bếp đã cố gắng nấu một số món ăn kích thích vị giác nhưng Tống Cách cách vẫn ăn không vào.Hễ khó chịu Tống Cách cách lại sai người gọi Dận Chân.

Nha hoàn Tống Cách cách sai không thưa chuyện với Ô Lạp Na Lạp thị trước như Ninh Thư mà vượt quyền chính thê mời thẳng Dận Chân.Một ngày ít nhất ba lần sáng trưa tối, Dận Chân phiền lắm nhưng Tống Cách cách luôn lấy con ra làm lý do buộc Dận Chân phải qua thăm.Nếu không qua thăm sẽ bị người ta nói là vô tình, hơn nữa đây còn là con đầu lòng nên Dận Chân vẫn rất mong chờ.Dận Chân không có nhiều con, con của các hoàng tử khác đã chạy nhảy tung tăng mà hắn vẫn chưa có một mụn con nào.

Hắn muốn con chào đời bình an.Tống Cách cách gọi Dận Chân đến bằng một lý do duy nhất, một hai lần còn nghe được nhưng quá nhiều lần đã làm người ta ghét.Dận Chân là người thông minh, hắn biết Tống thị mượn con để được quan tâm.

Hắn rất ghét hành động này, Tống thị lại sai nha hoàn qua gọi Dận Chân, Dận Chân bảo thẳng nha hoàn của Tống thị gọi đại phu.

Hắn không phải đại phu có qua cũng vô dụng.Tống thị không gọi được Dận Chân tức giận, mang thai khó chịu làm cô ta cực kỳ tủi thân, vừa nôn vừa khóc.Tóm lại là từ ngày Tống thị mang thai chưa hôm nào nhà cửa yên bình, cả phủ bối lặc đều rõ tường tận.

Một số người to nhỏ chế giễu, nói để xem cô ta sinh được cục vàng nào.Có điều Tống thị luôn cho rằng con cô ta là con trai, là trưởng nam của Dận Chân.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 605: Hậu viện nhà Tứ gia - Bé gái nhỏ gầy


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư sống khiêm nhường ở sân của Nữu Hộ Lộc thị, dù đã cố gắng không để bị chú ý nhưng Ninh Thư vẫn cảm thấy có người giám sát cô.Không, đúng hơn là đang quan sát cô.

Chắc là quan sát xem cô có biết điều không.Ninh Thư cũng kệ họ, cô chỉ làm việc cần làm.Cô không muốn làm gì khác nữa.Tống thị làm khổ cả phủ bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng sắp sinh.

Nửa đêm vỡ ối, cả phủ bối lặc nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô ta.Nữu Hộ Lộc thị thức dậy qua sân của Tống Cách cách.

Dận Chân, Ô Lạp Na Lạp thị và các Cách cách khác cũng qua trông nom.Dận Chân lo lắng ra mặt, khuôn mặt lạnh lùng càng nghiêm nghị hơn.

Ô Lạp Na Lạp thị trấn an Dận Chân: "Tống Cách cách sẽ không sao, sẽ dễ sinh thôi."

Dận Chân nắm tay Ô Lạp Na Lạp thị, vẻ mặt dịu dàng hơn: "Phúc tấn về nghỉ đi, ta trông là được."

"Thiếp và gia cùng trông."

Ô Lạp Na Lạp thị cười hiền hậu, nói với nha hoàn của Tống Cách cách: "Nói với bà đỡ mẹ tròn con vuông sẽ thưởng gấp đôi."

Dận Chân vỗ lên mu bàn tay Ô Lạp Na Lạp thị: "Có được Phúc tấn như nàng là phúc của ta."

Ô Lạp Na Lạp thị chỉ mỉm cười.Mặc dù Dận Chân và Ô Lạp Na Lạp thị không tỏ ra quá đằm thắm nhưng vẫn rất tôn trọng nhau, vợ chồng hòa thuận.Quá nửa đêm rồi mà Tống thị vẫn chưa sinh được, tiếng kêu theo đó nhỏ dần.

Ninh Thư đứng ngoài có thể nghe rõ tiếng kêu thảm thiết của Tống thị nhưng giờ cũng không nghe thấy.Có vẻ như đứa bé này có chào đời hay không vẫn còn là ẩn sổ.

Ninh Thư đâu quên nhiệm vụ, cô đến để giúp đứa bé chào đời, không được chết yểu.Trời đã tảng sáng, lâu vậy mà vẫn chưa sinh sẽ ảnh hưởng đến em bé.Ninh Thư muốn vào trong phòng, cô trình bày với chủ tử Nữu Hộ Lộc thị trước: "Bẩm Cách cách, nô tỳ biết một chút y thuật, hay là để nô tỳ vào đỡ hộ Tống Cách cách đi ạ."

Nữu Hộ Lộc thị hỏi nhỏ Ninh Thư: "Ngươi có làm được không?"

Sinh được còn đỡ, không sinh được sẽ liên lụy đến cô.Ninh Thư nhún người nói: "Nô tỳ sẽ cố gắng hết sức, giờ này mà Tống Cách cách vẫn chưa sinh, để lâu thêm sẽ khó sinh."

Nữu Hộ Lộc thị vẫn chần chừ, nếu nha hoàn này thất bại thì sao."

Xin Cách cách hãy cho nô tỳ thử một lần."

Ninh Thư nhìn vào trong buồng, tiếng kêu nhỏ dần, nha hoàn liên tục bưng máu ra.Nữu Hộ Lộc thị hít sâu nhìn Ninh Thư rồi nói với Dận Chân và Ô Lạp Na Lạp thị đang lo lắng: "Gia, Phúc tấn, nô tỳ của thiếp biết chút y thuật, hay là để nó vào xem sao."

Dận Chân đang bực, nghe vậy nhăn mày: "Chỉ là nha hoàn biết một chút y thuật, không nên vào làm phiền."

Nữu Hộ Lộc thị thoáng mất tự nhiên: "Thiếp đã nhiều lời."

Ninh Thư đành chịu, xem ra mình không vào được rồi.Bà đỡ vén rèm đi ra quỳ trước mặt Dận Chân, sợ hãi: "Bẩm Bối lặc gia, Cách cách khó sinh, chân em bé thò ra ngoài rồi."

Dận Chân hoảng hốt, vuốt khuôn mặt lạnh lùng: "Cố gắng cứu đứa bé."

"Cách cách cho nô tỳ vào thử xem đi ạ."

Ninh Thư rất cuống.Nữu Hộ Lộc thị giận dữ nói nhỏ: "Ngươi cũng nghe thấy là khó sinh rồi đấy."

Tiếng kêu trong buồng ngày càng nhỏ, có vẻ yếu lắm rồi.Nữu Hộ Lộc thị day trán phiền muộn, thưa với Dận Chân: "Gia, để nha hoàn của thiếp vào xem đi ạ."

Dận Chân không hề nhìn, chỉ phẩy tay cho Ninh Thư vào, chấp nhận có sao hay vậy.Ninh Thư vén rèn, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.

Tống thị tái nhợt nằm trên giường rên khe khẽ.Chân em bé thò ra ngoài, không đưa thai nhi về đúng hướng sẽ không sinh được.

Cổ đại không có kỹ thuật đẻ mổ, không có thuốc tê để rạch bụng nên sản phụ có thể chết vì đau.Ninh Thư cắt một đoạn nhân sâm nhét vào miệng Tống Cách cách, sau lại tìm kim để chích vào chân em bé.

Chưa chích mà bà đỡ đã giữ tay Ninh Thư: "Cô định làm gì?"

Ninh Thư hất tay bà đỡ chích kim vào chân em bé, chân em bé rỉ máu và thụt vào trong.Chân em bé thụt vào làm Tống Cách cách kêu đau, mồ hôi đầm đìa, mặt mày càng tái mét hơn.

Hồng Mai ở bên lau mồ hôi giúp.Chân đã thụt vào, Ninh Thư thở phào bắt đầu bóp bụng đưa thai nhi về hướng thuận.Đây là lần đầu Ninh Thư đỡ đẻ, cô cũng lo lắm nhưng may vẫn có các bà đỡ khác hỗ trợ."

Á..."

Tống thị hét trong đau đớn.Người Ninh Thư ướt đẫm mồ hôi, nến trong buồng cũng tắt ngấm, trời đã sáng bảnh.Song may mà con của Tống Cách cách đã chào đời.

Đó là một bé gái nhỏ gầy, khóc được vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ ngay.Ninh Thư lau vết máu dính khắp người em bé rồi quấn khăn lại, bà đỡ bế em bé vén rèm ra ngoài báo tin mừng.Ninh Thư lấy ngân châm trong hòm thuốc của đại phu rồi châm vào người Tống Cách cách, châm xong mới đi ra trở về bên cạnh Nữu Hộ Lộc thị.Nữu Hộ Lộc thị ngạc nhiên về Ninh Thư, hỏi nhỏ: "Tống Cách cách vẫn ổn chứ?"

"Dạ không sao ạ."

Dận Chân hơi thất vọng khi biết là con gái, nhìn thấy con gái gầy nhách lại càng chau mày.Em bé rất gầy, lại thêm Tống thị không biết chăm sóc trong thời gian mang thai nên em bé yếu từ trong bụng mẹ.Nghe đại phu dặn phải bồi bổ nhiều cho em bé, Dận Chân day trán.

Thức trắng đêm chỉ nhận lại thất vọng, Dận Chân rời đi ngay.Ô Lạp Na Lạp thị dặn dò nha hoàn để ý chăm sóc Tống Cách cách.Ô Lạp Na Lạp thị đi về, các thị thiếp cũng về theo.

Nữu Hộ Lộc thị nhìn Ninh Thư rồi cũng rời khỏi sân của Tống Cách cách."

Diệu Lăng, ngươi biết cả y thuật ư?

Ngươi đã làm thế nào vậy?"

Nữu Hộ Lộc thị hỏi Ninh Thư.Ninh Thư chỉ nói là chích kim vào chân em bé.Nữu Hộ Lộc thị trao cho Ninh Thư ánh mắt thâm sâu: "Ngươi giỏi vậy tại sao Tống Cách cách không cần ngươi?"

Nhắc đến chuyện đó làm Ninh Thư rất bất lực: "Tống Cách cách không thích nô tỳ ạ."

Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười, về sân không ngủ bù mà sửa soạn lại rồi qua thỉnh an Ô Lạp Na Lạp thị.Tất cả đều thức trắng đêm nên Ô Lạp Na Lạp thịcho mọi người về, không cần thỉnh an.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 606: Hậu viện nhà Tứ gia - Chăm sóc em bé


Chuyển ngữ: WanhooTống Cách cách tỉnh dậy muốn xem con, biết là con gái mà sững sờ, giữ tay Hồng Mai: "Không phải là con trai à?

Tại sao là con gái?"

Tống Cách cách vẫn luôn cho rằng con mình là con trai, là trưởng nam của Bối lặc gia.

Nay sinh con gái là chuyện không chấp nhận được.Bà vú bế tiểu cách cách đến, Tống thị nhìn đứa con vừa ốm yếu lại còn xấu trong tã liền vạch tã trong hoảng hốt, nhìn thấy đặc trưng của con gái mà sụp đổ."

Cách cách, trước nở hoa sau kết quả, Cách cách sẽ sinh được một tiểu bối lặc gia ạ."

Hồng Mai thấy Tống thị tuyệt vọng bèn nói: "Việc Cách cách cần làm là chăm sóc cơ thể sinh con trai cho Bối lặc gia."

"Mang con xuống."

Tống thị nói với bà vú rồi trở mình.Tống thị cực kỳ thất vọng, đau như thế, khổ như thế, dày vò ngỡ sắp chết nhưng lại sinh con gái.Tống thị nằm trên giường nghe thấy có nha hoàn thì thầm ở ngoài, nói cô kênh kiệu mà nay chỉ sinh "bươm bướm".Một tháng ở cữ Tống thị vứt con cho bà vú, không hề qua thăm con lấy một lần.

Tống thị giận con gái cũng hận cái bụng sao không sinh con trai.Có Tống thị mở màn, hậu viện cũng có người khác mang thai.

Lần này là Đích Phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị khám ra có thai.Dận Chân biết chuyện mang hết đồ bổ trong nhà sang sân của Ô Lạp Na Lạp thị, sắp xếp đại phu ba ngày qua khám một lần.Ô Lạp Na Lạp thị mang thai con dòng chính nên tất nhiên Dận Chân cực kỳ quan tâm.Tống thị hay tin tức gần chết.

Lúc cô mang thai không hề thấy Bối lặc gia tốt như thế, âu cũng vì con của cô không phải con trai.Ô Lạp Na Lạp thị rất quan tâm thai nhi, cô giao quyền quản lý hậu viện cho Trắc Phúc tấn Niên thị, cho phép các Cách cách không cần qua thỉnh an, chỉ một lòng dưỡng thai không muốn bận lòng gì khác.Tấm lòng người mẹ quá quảng đại, quyền quản lý hậu viện cũng nhường được cho thấy là người cực kỳ quyết đoán.Có điều Ninh Thư đã có nhiệm vụ mới đó là đợi đêm đến khi mà mọi người đã đi ngủ sẽ qua nhà bếp nấu sữa cừu, nấu xong mang sữa cừu đến phòng của tiểu cách cách.Bà vú ngáy khò khò trên giường, tiểu cách cách nằm trong nôi.Ninh Thư đặt sữa lên bàn đợi nguội, xách nước lau người cho em bé.

Đang mùa hè nên người em bé bị mẩn rôm.Tống thị mặc kệ con gái thành ra bà vú cũng chẳng săn sóc.

Tống thị đang bận tức giận cay cú, ngày ngày để ý Ô Lạp Na Lạp thị có thai.Ngày ngày hận mình sao không sinh con trai.Lau người cho em bé rồi Ninh Thư xoa thuốc bột, mẩn rôm ngứa ngáy chắc hẳn em bé rất khó chịu.

Cô bón từng thìa sữa cừu cho em bé, sữa cừu có hàm lượng dinh dưỡng cao, chắc là đủ bổ sung năng lượng cần cho cơ thể.Sinh cũng lâu rồi mà em bé vẫn ốm nhom, Ninh Thư chỉ biết thở dài biến mình thành bà vú.Bón sữa cừu xong Ninh Thư lại bế em bé dậy vỗ nhẹ lưng đề phòng em bé ọc sữa.Đợi em bé ngủ rồi Ninh Thư mới đặt em bé về nôi.Ninh Thư làm xong một loạt công việc mà bà vú vẫn không hề thức dậy giữa đêm thăm nom em bé.Hồi Tống Cách cách mang thai đã khổ sở vì thai nghén, chẳng ăn được mấy nên em bé cũng thiếu dinh dưỡng.

Lại thêm khó sinh nên cực kỳ ốm yếu.Sinh rồi cũng không được bà vú hết lòng săn sóc.Bảo sao lại chết yểu.Xong việc Ninh Thư mới về, nha hoàn cùng phòng vẫn đang ngủ, Ninh Thư rón rén nằm lên giường.Sớm hôm sau đã phải dậy làm việc, Ninh Thư cảm thấy một ngày của cô cực kỳ nhiều việc.Đang cầm chổi quét lá rụng đầy sân, Đồng Ngọc ở trong nhà ra gọi Ninh Thư: "Vào đây Diệu Lăng, Cách cách có chuyện muốn nói với cô."

Ninh Thư gác chổi sang bên, chỉnh quần áo rồi vào trong nhà.

Nữu Hộ Lộc thị ngồi ghế, Ninh Thư hành lễ chào cô ta: "Nô tỳ thỉnh an Cách cách, Cách cách cho gọi nô tỳ có gì căn dặn ạ?"

Nữu Hộ Lộc thị nói chuyện dịu dàng: "Không có việc gì, chỉ muốn hỏi ngươi học y từ ai?"

"Nô tỳ từng học một đại phu cùng làng, nô tỳ chỉ biết vài thứ cơ bản thôi."

Ninh Thư trả lời.Nữu Hộ Lộc thị tạm dừng, sau lại nói: "Ngươi bắt mạch cho ta."

Ninh Thư hỏi: "Cách cách khó chịu chỗ nào ạ?

Nô tỳ chỉ biết qua loa thôi."

"Không có chỗ nào khó chịu, ngươi cứ bắt mạch xem."

Nữu Hộ Lộc thị nhếch môi.Ninh Thư đành bắt mạch cho Nữu Hộ Lộc thị, cô rời tay: "Cách cách rất khoẻ."

Nữu Hộ Lộc thị gật đầu: "Ngươi đi xuống làm việc đi."

Ninh Thư cảm thấy khó hiểu, nhún người đi ra quét sân, lau bàn tiếp.Nhạy bén biết có người đang nhìn, ngoảnh lại hoá ra là nha hoàn Đồng Ngọc của Nữu Hộ Lộc thị.

Ninh Thư buông giẻ lau, qua nhún người hỏi: "Đồng Ngọc tỷ tỷ có việc gì ạ?"

Đồng Ngọc hỏi Ninh Thư: "Cô mới bắt mạch cho Cách cách, Cách cách thế nào?"

Ninh Thư trả lời: "Cách cách rất khoẻ."

Nữu Hộ Lộc thị rất khoẻ, bản thân cô ta cũng chú ý giữ gìn nên mới sống thọ tám mươi tuổi, sống cả ba đời vua.Đồng Ngọc ghé lại gần hỏi nhỏ: "Vậy tại sao Cách cách vẫn chưa có thai?"

Hoá ra đang lo nghĩ chuyện này.Ninh Thư thấy Nữu Hộ Lộc thị không cần lo lắng, không có gì bất ngờ vua Càn Long Hoằng Lịch tương lai sẽ sinh ra từ bụng của Nữu Hộ Lộc thị."

Cách cách không cần sốt ruột, Cách cách rất khoẻ sẽ sớm có thai thôi."

Ninh Thư cười: "Cơ thể Cách cách không có vấn đề gì, Cách cách sẽ có thai."

Đồng Ngọc đáp ừ: "Làm việc đi."

Công việc mỗi ngày của Ninh Thư là quét dọn, chỉ cần quét dọn khắp sân một lần là xong, thời gian còn lại ngồi đợi việc khác nếu có.Ninh Thư quét dọn xong sẽ làm một số túi hương, chế thuốc bột trị rôm để xoa lên người tiểu cách cách.Trời nóng thế này nên tắm rửa thường xuyên cho em bé, vậy nhưng bà vú ngại phiền phức không làm.Tống Cách cách là mẹ cũng không để ý con gái, trông mong gì người khác quan tâm con mình?Thỉnh thoảng Tống Cách cách mới thăm tiểu cách cách, thấy con mình vẫn ốm yếu, dù có thương con nhưng chẳng biết làm thế nào.

Tóm lại vẫn vì nó không phải con trai.Thái độ lạnh nhạt của Tống Cách cách làm bà vú cũng bỏ bê em bé.Kể cả Ninh Thư đây vì yêu cầu nhiệm vụ mới chămsóc em bé, vốn dĩ chỉ là người dưng, không có lý do gì để cô yêu thương nó.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 607: Hậu viện nhà Tứ gia - Không đặt tên


Chuyển ngữ: WanhooTống Cách cách chưa hết tháng ở cữ đã lấy lý do con cái ra gọi Dận Chân đến.

Vì là con đầu lòng cho mình lên chức phụ thân nên Dận Chân vẫn qua sân Tống Cách cách ngồi một lúc.

Tống Cách cách kêu bà vú bồng con đến từ trước, Dận Chân nhìn con gái trong vòng tay bà vú.

Con gái đang ngủ, nếu cánh mũi không cử động khẽ còn tưởng đã chết.

Dận Chân rất não nề vì đại phu nói khả năng cao đứa bé này sẽ chết sớm.

Đó lý là do là Dận Chân ít khi qua sân Tống Cách cách, hắn không muốn nảy sinh tình cảm với con, sợ con mất sẽ đau lòng.

Sau lại Tống Cách cách vẫn mời hắn qua sân với lý do cũ, Dận Chân không đến nữa.

Tống Cách cách giận điên người chửi cô con gái còn đang quấn tã là cái thứ của nợ.

Chửi xong lại ôm con khóc, vừa khóc vừa xin lỗi: "Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi."

Ninh Thư biết chuyện đó chỉ cảm thấy Tống Cách cách bị trầm cảm sau sinh vì đặt quá nhiều hi vọng vào một đứa trẻ chưa lọt lòng.

Quá trình mang thai khổ sở, sinh con đau đến chết đi sống lại nhưng lại sinh con gái.

Cô ta nghĩ mình đã phải trả cái giá quá đắt nhưng lại chẳng nhận lại gì, tưởng tượng và thực tế quá khác biệt.

Tống Cách cách luôn tự cho rằng mình sinh trưởng nam cho Dận Chân, song lại sinh con gái ốm yếu nên có thể hiểu cho nỗi thất vọng của cô ta.

Quan trọng hơn hết do Dận Chân không thích cô con gái này.

Tống Cách cách bực bội trút cơn giận lên con gái.

Trong khi cô ta chưa từng may cho con một bộ quần áo.

Con cái là trụ cột để phụ nữ hậu viện nhờ cậy, thế nhưng con của Tống Cách cách không giúp Tống Cách cách xoay chuyển tình thế, không nhận được nhiều thu hoạch từ đứa con này.

Tống Cách cách không quan tâm con gái, Ninh Thư đành phải quan tâm nó gấp đôi.

Bằng không lịch sử sẽ lặp lại, em bé "chưa sống được một tháng đã chết", không được ban tên hiệu vì chưa đầy tháng đã chết.

Đứa con thứ hai của Tống Cách cách cũng chung số phận, chưa đầy tháng đã chết.

Em bé mới chào đời vô cùng yếu, thân là mẹ mà Tống Cách cách không quan tâm con thì bảo con nó sống thế nào.

Hàng đêm Ninh Thư sẽ nấu sữa cừu bón cho em bé, lau người cho em bé.

Con bé rất ngoan, lúc nào cũng ngủ li bì, có tè cũng chỉ hừ hừ đôi câu ngay cả bà vú cũng không biết.

Nó thường phải mặc tã ẩm rất lâu, hăm hết mông đít.

Ninh Thư thở dài, cô không thể chăm sóc nó hai mươi bốn giờ, chỉ có thể đợi đến đêm nấu ít đồ, lau người cho nó.

Mà Ninh Thư không biết Tống Cách cách muốn gì nữa.

Một lòng một dạ chỉ muốn sinh con trai nhưng số cô ta định sẵn vô duyên với con trai, sinh con gái cũng đều chết non.

Tống Cách cách không phải người đủ tư cách làm mẹ.

Nhìn đứa nhỏ ốm nhách yếu ớt, cô cũng không biết nó có sống được một tháng không nữa.

"Cố lên."

Ninh Thư thở dài với đứa nhỏ trong nôi, còn sống đã hạnh phúc lắm rồi.

Tống Cách cách hết tháng ở cữ một mực muốn sinh con tiếp, lấy lý do con đã đầy tháng nên đặt tên để mời Dận Chân đến.

Dận Chân không đặt tên, hắn nói đợi một tuổi rồi tính.

Dận Chân sợ đứa bé này không sống được, đặt tên sẽ giảm phúc.

Ninh Thư: Ôi định mệnh, cho con nó cái tên để nó có chết cũng không trở thành con ma không tên chứ.

Dận Chân quả thật rất vô tình, độc ác, hời hợt tình cảm ở những phương diện này.

Điển hình như giết anh em lại còn ví huynh đệ với súc vật chỉ vì mẫu thân thiên vị em trai hơn.

Ninh Thư không tài nào hiểu nổi vị vua lạnh lùng này có ưu điểm nào thu hút phụ nữ.

Lẽ nào mặc dù lạnh lùng nhưng một phút dịu dàng vẫn quyến rũ chết người, khiến các chị em xuyên không đổ rầm rầm?Sau khi Ô Lạp Na Lạp thị nối gót Tống Cách cách có thai, Lý Cách cách hay cũng chính là Tề phi tương lai phát hiện mang thai được khoảng một tháng.

Tống Cách cách đã gai mắt Ô Lạp Na Lạp thị lắm rồi, nay lại thêm người khác có thai làm cô ta càng nóng ruột, nghĩ bụng phải sinh con trai bằng mọi giá.

Dận Chân phấn khởi lắm, nhiều con nhiều phúc nhưng hắn sợ những đứa trẻ sau đều ốm yếu như con đầu lòng nên đưa hết đồ bổ cho hai cô vợ đang mang thai.

Tống Cách cách xây xẩm mặt mày vì tức.

Ngày cô mang thai chỉ được Đích Phúc tấn tặng ít đồ bổ chứ không nhận được đồ bổ của gia.

Cô là người phụ nữ đầu tiên của gia, là người sinh con đầu lòng cho gia cơ mà.

Tống Cách cách bị đả kích trầm trọng.

Ninh Thư không bận lòng suy nghĩ của Tống Cách cách.

Tiểu cách cách đã đầy tháng, đã sống được hơn một tháng rồi.

Đa số thời gian con bé dành để ngủ, thỉnh thoảng mới mở mắt, thậm chí còn lười cả quẫy đạp chân tay.

Có lúc Ninh Thư sẽ bóp chân bóp tay nhẹ nhàng cho con bé.

Hậu viện này quả là nấm mồ chôn phụ nữ.

Vì lợi ích, vì danh dự mà bẻ cong cả tình mẫu tử.

Đau đứt ruột gan mới sinh ra vậy mà không biết thương con.

Mẹ có yêu con nhưng trường hợp của Tống Cách cách khi và chỉ khi đó là con trai.Đàn ông lấy phụ nữ để sinh nhiều con nối dõi, nhưng hậu viện càng nhiều phụ nữ lại càng ít trẻ con.

Con trẻ trở thành công cụ chiến đấu của phụ nữ nên chết non ngày càng nhiều.Ninh Thư vẫn là nha hoàn quét sân ở sân của Nữu Hộ Lộc thị.

Nữu Hộ Lộc thị vẫn hờ hững với cô nhưng luôn dẫn theo cô khi qua gặp Cách cách khác hoặc rời sân.

Điệu bộ như muốn đào tạo cô thành nha hoàn thân cận nhưng thực chất Ninh Thư cảm thấy Nữu Hộ Lộc thị không tin mình.

Trông có vẻ rất tin tưởng Ninh Thư làm Ninh Thư sởn gai ốc, không hiểu Nữu Hộ Lộc thị định làm gì.Ninh Thư cũng lệ thôi, cô bảo toàn được mạng sống ở hậu viện này là được.

Nghĩ nhiều nữa cũng vô dụng.

"Diệu Lăng, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Đồng Ngọc vào phòng, Ninh Thư cất thuốc bột trên bàn rồi hỏi Đồng Ngọc: "Đồng Ngọc tỷ tỷ có việc gì ạ?"

Đồng Ngọc là nha hoàn thân cận nhất của Nữu Hộ Lộc thị, nghe nói cả hai lớn lên bên nhau, Đồng Ngọc theo Nữu Hộ Lộc thị đến phủ bối lặc.

Đồng Ngọc đến tìm cô cũng có nghĩa là ý của Nữu Hộ Lộc thị.Đồng Ngọc chần chừ hỏi: "Cô có bài thuốc sinh con nào không?"

Ninh Thư ngây người: "Cách cách cần ạ?"

Đồng Ngọc nói: "Mấy Cách cách trong phủ bối lặc đều đã có thai, Bối lặc gia cũng ghé sân của Cách cách mà sao Cách cách không có tin gì?"

"Vậy nên tôi muốn hỏi cô có bài thuốc sinh con nào không?"

Đồng Ngọc nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư lắc đầu nói: "Nô tỳ không có bài thuốc sinh con nào cả, Cách cách rất khoẻ không cần uống thuốc.

Uống thuốc chỉ hại cơ thể, Cách cách sẽ có thai không cần phải nôn nóng."

"Cách cách có thể hỏi đại phu cách điều dưỡng cơthể."

Ninh Thư không có bài thuốc sinh con bí truyền.
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 608: Hậu viện nhà Tứ gia - Thật thà


Chuyển ngữ: WanhooPhụ nữ hậu viện thi nhau có thai, Nữu Hộ Lộc thị cũng nôn nóng.

Ninh Thư thấy Nữu Hộ Lộc thị không cần lo lắng khi mà số mệnh đã sắp đặt.

Ninh Thư nói: "Cách cách rất khoẻ mạnh không cần uống thuốc gì hết.

Thuốc có ba phần độc, uống sẽ hại cơ thể."

Đồng Ngọc gật đầu: "Tôi thấy cô đang làm gì đó, đó là cái gì vậy?"

"Nô tỳ làm mấy cái túi thơm, tỷ có lấy không nô tỳ cho tỷ một cái."

Ninh Thư đưa túi thơm: "Hè nhiều muỗi, đeo bên người sẽ giúp đuổi muỗi."

"Ừ."

Đồng Ngọc nhận túi thơm rồi đi.

Ninh Thư không hiểu cho lắm, đại phu của phủ gọi đến là đến, Nữu Hộ Lộc thị hỏi cô làm gì.

Lẽ nào đang thử cô?Đồng Ngọc vào phòng chào Nữu Hộ Lộc thị.

Nữu Hộ Lộc thị đang bôi kem ngọc trai, tay cô ta sáng lấp lánh như ngọc.

Thấy Đồng Ngọc về bèn hỏi: "Nha đầu đó nói thế nào?"

"Bẩm Cách cách, Diệu Lăng nói cô ta không có thuốc sinh con.

Cô ta còn nói thuốc ba phần độc, khuyên Cách cách không nên uống thuốc sinh con."

Đồng Ngọc kể lại câu chuyện ban nãy cho Nữu Hộ Lộc thị.

Nữu Hộ Lộc thị mỉm cười: "Nó là một đứa thật thà.

Nếu nhân cơ hội này lấy lòng ta, ta sẽ không bao giờ tin nó.

Giúp Tống Cách cách khó sinh mẹ tròn con vuông xem ra cũng có chút tài cán, có người biết về y thuật bên cạnh tức có trợ lực.

Dạo này nó sống thế nào?"

Đồng Ngọc thưa: "Mỗi ngày làm hết phần việc, hiếm khi trò chuyện với các nha hoàn khác ạ."

Nữu Hộ Lộc thị nhăn mày: "Vô tư hay kín kẽ đây?"

"Chuyện này để sau lại nói."

Nữu Hộ Lộc thị xoa bụng buồn bã, Đồng Ngọc vỗ về Nữu Hộ Lộc thị: "Cách cách đừng lo lắng, rồi Cách cách sẽ có thai thôi."

Nữu Hộ Lộc thị thở dài ra tiếng.

Cô sai Đồng Ngọc qua hỏi nha hoàn kia bài thuốc sinh con không phải vì cô rất cần uống, nhưng nguyện vọng muốn có thai thì là thật.

Một nha hoàn vào thưa với Nữu Hộ Lộc thị: "Bẩm Cách cách, Cách cách Thẩm Tâm Viên qua ạ."

Nữu Hộ Lộc thị nhếch môi, Đồng Ngọc dẩu mỏ khó chịu: "Cô ta đến làm gì?"

"Gọi nha đầu đó vào đây, Diệu Lăng ấy."

Nữu Hộ Lộc thị nói với Đồng Ngọc: "Bảo nó pha trà rót nước."

Đồng Ngọc khó hiểu: "Cách cách gọi cô ta làm gì ạ?"

"Cứ gọi nó vào là được."

Nữu Hộ Lộc thị day trán.

Đồng Ngọc qua gọi Ninh Thư, Đồng Ngọc hoang mang mà Ninh Thư cũng hoang mang không kém.

Vào phòng khách thấy Nữu Hộ Lộc thị và Tiểu Nữu Hộ Lộc thị đang nói chuyện.

Đồng Ngọc chuyển khay bưng cho Ninh Thư, nói khẽ: "Rót trà cho các Cách cách."

Ninh Thư bưng khay rót trà cho Nữu Hộ Lộc thị và Tiểu Nữu Hộ Lộc thị trong hoang mang.

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị nhìn Ninh Thư đang rót trà rồi nhấc chung trà lên nhấp một ngụm, gật đầu nói: "Trà ngon."

Rót trà xong Ninh Thư đứng sang cái cột bên cạnh.

Nữu Hộ Lộc thị hỏi Tiểu Nữu Hộ Lộc thị: "Có việc gì mà tìm ta?"

"Không có việc gì hết, cả ngày rảnh rỗi chán quá nên muội chỉ qua trò chuyện với tỷ thôi."

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị ngước cằm, ngón tay dính nước ngoài chén trà viết gì đó lên bàn.

Ninh Thư nhìn nhanh xem Tiểu Nữu Hộ Lộc thị viết gì, ra là hai chữ "Tứ gia"."

Chẳng phải muội nghĩ ra cách thêu chữ thập à, không có việc gì làm vậy thêu đi."

Nữu Hộ Lộc thị nhấp chung trà uống một ngụm rồi nói lạnh lùng.

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị chùi ngón tay ướt vào khăn lụa, thản nhiên: "Sáng tạo cũng vui nhưng muội không kiên nhẫn."

Nghe thấy thêu chữ thập làm Ninh Thư phải nhìn Tiểu Nữu Hộ Lộc thị.

Vậy Tiểu Nữu Hộ Lộc thị là người xuyên không, lao tâm khổ tứ góp mặt trong hậu viện của Dận Chân vì lý do gì thì đã quá rõ.

Người xuyên không là Tiểu Nữu Hộ Lộc thị, thế ai là người sống lại trong hậu viện này?

Ô Lạp Na Lạp thị?

Niên thị?

Hay người khác?"

Hình như chỗ tỷ cũng chẳng có gì vui, muội lại về đây."

Tiểu Nữu Hộ Lộc thị đứng dậy nhún chân chào Nữu Hộ Lộc thị rồi ra về.

Nữu Hộ Lộc thị nhìn theo dáng Tiểu Nữu Hộ Lộc thị, ngoảnh lại nói với Ninh Thư: "Dọn chén đi."

"Dạ."

Ninh Thư đặt tách chén vào khay rồi mang ra ngoài.

Ninh Thư không hiểu Nữu Hộ Lộc thị gọi cô đến góp mặt một chút rồi lại ruồng rẫy cô là cái kiểu gì?Ninh Thư tạm thời gác nghi hoặc sang một bên, đêm đến lại qua chăm sóc tiểu cách cách.

Tiểu cách cách đã được hai tháng, mập hơn một chút, thi thoảng cũng vung vẩy tay chân.

Đứa bé này có giờ giấc ngủ nghỉ khác thường, ngày ngủ đêm thao láo mắt đợi Ninh Thư đến.

Ngửi thấy mùi sữa cừu sẽ ê a vài tiếng.

Ninh Thư nhìn nó, cô bế nó lên bón từng thìa sữa.

Mặt nó bị xước đôi chỗ do trẻ nhỏ hay tự cào.

Rõ ràng và vú có thể đeo găng tay cho em bé nhưng bà ta không làm.

Ninh Thư không còn gì để nói về Tống Cách cách nữa.

Từ ngày hết ở cữ, Tống Cách cách chỉ chăm chăm nghĩ mọi cách mời Dận Chân đến để chửa đẻ thằng con trai.

Cố gắng đuổi theo thằng con trai trong hư ảo, chẳng thà dốc lòng nuôi nấng con gái bằng xương bằng thịt ở đây.

Uống sữa xong lại bôi thuốc trị rôm và đặt về nôi.

Ninh Thư nhìn bà vú đang ngủ trên giường mà lắc đầu ngán ngẩm.

Cô bôi thuốc bột vào người con bé, người con bé cũng toàn mùi sữa cừu nhưng bà ta không hề nhận thấy điểm lạ, hoặc cũng có thể nhận ra nhưng mặc kệ.

Cô không biết mình chăm sóc con bé được đến ngày nào.

Đạt nhiệm vụ cô sẽ rời khỏi thế giới này ngay.

Nhưng mà công nhận công chúa nhà Thanh khá đoản mệnh, khoảng chừng hai mươi tuổi sẽ chết hoặc bị đưa đi hòa thân.

Dù mai sau thế nào vẫn hơn chết từ khi chưa có nhận thức.

Hai tháng qua ngày nào cô cũng đến chăm con bé trong đêm, ban ngày không hề gặp con bé.

Ninh Thư không biết bao giờ mới kết thúc nhiệm vụ vì 2333 vẫn chưa thông báo rời khỏi thế giới.

Có vẻ như vẫn cần sống một thời gian nữa.

Trẻ con trong hậu viện ngày một nhiều, cuộc chiến cũng ngày một cam go.

Cơn giông lốc sẽ đến trong tương lai gần.

Ninh Thư chỉ muốn sống ích kỷ, chỉ biết lấy thân mình trong hậu viện này thôi.

Đợi em bé ngủ Ninh Thư mới lén lút về phòng.

Vừa về đến cửa lại nghe thấy giọng hỏi: "Đêm hôm mà cô đi đâu thế?"

Ninh Thư giật cả mình, ngoảnh lại thì thấy có người đứng ra chỗ sáng.

Ra là Đồng Ngọc.

"Sao Đồng Ngọc tỷ tỷ lại ở đây?"

Ninh Thư ngạc nhiên.

Đồng Ngọc chau mày: "Tôi mới là người nên hỏi côcâu đó, tôi đợi cô lâu lắm rồi."
 
Ninh Thư (601-800)
Chương 609: Hậu viện nhà Tứ gia - Hệ thống ăn hại


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư khá bất ngờ khi Đồng Ngọc đợi mình, cô như bị bắt tại trận."

Nô tỳ bị đau bụng nên đi nhà xí."

Ninh Thư ôm bụng.Đồng Ngọc cũng không hỏi nhiều chuyện Ninh Thư đi đâu: "Cách cách không được khoẻ, cô qua khám xem sao."

"Dạ."

Ninh Thư theo Đồng Ngọc đến phòng của Nữu Hộ Lộc thị.

Nữu Hộ Lộc thị nằm trên giường với vẻ mệt mỏi.Ninh Thư bắt mạch cho Nữu Hộ Lộc thị rồi thưa: "Cách cách không có việc gì, chỉ bị đau bụng thôi."

Nữu Hộ Lộc thị hơi thất vọng, Đồng Ngọc xem mặt chủ bèn hỏi Ninh Thư: "Chỉ bị đau bụng thôi à?"

Nhìn Nữu Hộ Lộc thị và Đồng Ngọc, Ninh Thư cũng đoán được chắc họ nghĩ có thai, Ninh Thư nói: "Để nô tỳ khám lại."

Muộn thế này khó mà tìm đại phu nên Nữu Hộ Lộc thị mới gọi cô tới, Ninh Thư khám lại nhưng vẫn không bắt thấy mạch hoạt1.Ninh Thư rút tay về: "Cách cách chỉ bị đau bụng thôi, cách cách đừng quá lo ạ."

Nữu Hộ Lộc thị gật đầu: "Ngươi lui xuống đi."

Ninh Thư nhún người rồi ra ngoài.

Đồng Ngọc cũng đi ra cho Ninh Thư một chiếc trâm bạc: "Đây là phần thưởng của Cách cách."

"Nô tỳ khấu tạ Cách cách."

Ninh Thư cầm cây trâm bạc.Đồng Ngọc hỏi Ninh Thư: "Cách cách không có thật sao..."

Ninh Thư gật đầu: "Mạch của Cách cách không có biểu hiện của mạch hoạt, nếu có cũng phải được một tháng mới thể hiện ra."[Mạch hoạt: Có mạch hoạt là có thai.]"Cách cách rất khoẻ, tỷ đừng lo."

"Cô về ngủ đi."

Đồng Ngọc nói, Ninh Thư nhún người rời đi.Về đến phòng, Ninh Thư nằm trằm trọc, có dự cảm chẳng lành.

Cô có cảm giác Nữu Hộ Lộc thị đã để ý đến cô, không còn đặt ngoài mắt như trước nữa.Thế này thì đêm đến cô khó qua phòng của tiểu cách cách rồi.

Hôm nay còn lấy lý do là đi vệ sinh nhưng còn lần sau, lần sau nữa thì tính sao.Khó khăn lắm cô mới chăm tiểu cách cách sống được hơn một tháng, có tí da tí thịt mà.Ninh Thư vẫn không hiểu ý đồ của Nữu Hộ Lộc thị, không lẽ cô ta định bồi dưỡng mình thành thân tín?

Nhưng cô ta cũng chẳng tin tưởng cô tuyệt đối, vẫn chỉ âm thầm quan sát cô thôi.Ninh Thư chỉ muốn làm một nha hoàn nhỏ bé vô hình trong phủ.Có thể do màn thể hiện tài năng trong lần Tống thị khó sinh đã khiến Nữu Hộ Lộc thị cảm thấy cô có tác dụng.Ôi, Ninh Thư thở dài.Từ giờ sẽ khó khăn hơn trong việc qua phòng tiểu cách cách, đi đêm có ngày gặp ma, dấm dúi nhiều lần kiểu gì cũng bị bắt gặp.Mệt mỏi quá mà, không phải con mình nhưng vẫn phải điên đầu vì nó.Tống thị có thể biết đường chăm nom con gái cô ta hơn chút được không?Ninh Thư mất ngủ, thôi thì luyện Tuyệt Thế Võ Công vậy.

Cô đã luyện rất lâu, kể từ khi đến thế giới, Tống thị có chửa sau lại sinh con, đến nay tiểu cách cách đã gần hai tháng, vậy ra cô đến thế giới này sắp được một năm.Thế mà Tuyệt Thế Võ Công chỉ mới xuất hiện sợi kình khí mỏng như sợi tóc, may mà vẫn có để tu luyện.Nếu chuyển được kình khí sang người khác, giúp người khác nâng cao sức khoẻ thì hay biết mấy.Kình khí của Tuyệt Thế Võ Công giúp chữa trị vết thương, giúp nâng cao sức khoẻ, điểm mạnh nhất khi Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công đó là cực kỳ khoẻ.Luyện đến trình độ cao nhất kình khí sẽ biến thành con rồng vàng bơi lội trong đan điền.Nếu cô đưa được kình khí vào trong cơ thể tiểu cách cách thì sẽ giúp tiểu cách cách khoẻ hơn.

Bởi lẽ kình khí là năng lượng mà cơ thể cần năng lượng.Ninh Thư điều động kình khí trong đan điền, xem xem có dẫn được ra ngoài chuyển vào người khác được không.Ninh Thư thử hết lần này đến lần khác, nếu thành công vậy còn gì tuyệt hơn, cô sẽ không phải qua chăm con bé mỗi đêm nữa.Chứ để bị phát hiện có mười cái miệng cũng không bao biện nổi.Ninh Thư thử đến tận sáng vẫn không đưa được kình khí ra ngoài.

Người cô ướt đẫm mồ hôi, cô lau qua người rồi bắt đầu một ngày quét sân vườn, lau sàn và lan can.Vừa dọn dẹp vừa hỏi 2333: "Tôi phải làm gì để đưa kình khí ra khỏi cơ thể?"

"Tôi không biết."

2333 trả lời thẳng thừng.Ninh Thư trợn mắt: "Đồ ăn hại, vô tích sự."

"Tôi ăn hại chỗ nào?"

2333 lên giọng.Ninh Thư cười khẩy: "Chỗ nào cậu cũng ăn hại hết.

Lần nào hỏi cậu cũng không biết, câu hỏi đơn giản cậu cũng chịu thế thử hỏi cậu biết cái gì?"

"Ờ, câu hỏi đơn giản thế cô hỏi tôi làm gì."

2333 khinh thường: "Cô đang làm nhiệm vụ tập sự, cấm bất cứ sự trợ giúp nào."

Cái đồ hệ thống bã đậu, bị cho khôi phục định dạng là đúng.Làm xong việc Ninh Thư lại về phòng nghĩ xem làm thế nào để đưa kình khí ra khỏi cơ thể."

Khụ khụ khụ..."

2333 đằng hắng trong đầu Ninh Thư.Ninh Thư trợn mắt: "Cái gì?"

"Dùng sức mạnh tinh thần, dẫn kình khí ra ngoài cơ thể bằng sức mạnh tinh thần.

Kình khí không chỉ có tác dụng nâng cao sức khoẻ mà còn có thể làm vũ khí tấn công."

2333 nói."

Sức mạnh tinh thần?"

Ninh Thư ngạc nhiên hỏi: "Sức mạnh tinh thần quan trọng lắm à?"

"Tất cả các thuộc tính hệ thống liệt kê đều có tác dụng của nó.

Sức mạnh tinh thần mà mạnh thì có thể dời núi, khống chế tư tưởng người khác bằng suy nghĩ."

"Thôi miên được xem như là trình độ hạng xoàng của khống chế tinh thần.

Lần nào tôi chẳng nhắc cô đừng cộng thêm điểm vào mỗi một vài thuộc tính.

Cô thì hay rồi, biết được mặt lợi là cộng thật lực, không biết đấy là đâu."

"Ờ thế sau này tôi sẽ cộng thêm vào sức mạnh tinh thần."

Điểm thuộc tính không đủ dùng, ngày xưa chỉ cộng vào vũ lực, phát hiện trí tuệ cũng quan trọng nên cộng vào vũ lực và trí tuệ.

Sau lại nhận ra mình khổ quá, đen như chó nên lại cộng thêm cả may mắn.

Nay lại biết sức mạnh tinh thần cũng quan trọng, về sau lại cộng cả thêm sức mạnh tinh thần.Nếu như được chọn, Ninh Thư chỉ muốn cộng hết vào vũ lực.

Có sức khoẻ là có tất cả, đấm một cái là xong chuyện.Nhưng mà ước mơ chỉ là ước mơ thôi."

Làm sao để sử dụng sức mạnh tinh thần?"

Ninh Thư thắc mắc."

Suy nghĩ đó, cô là lợn à tôi nói mấy lần rồi còn gì."

Ninh Thư: →_→Cậu mới là lợn, cả nhà cậu là lợn.Ninh Thư thả trôi suy nghĩ, sử dụng suy nghĩ điều khiển kình khí trong người di chuyển đến ngón tay.Chẳng có chuyện gì dễ dàng, có thể do Ninh Thư chưa quen cách dùng sức mạnh tinh thần hoặc kình khí chỉ bằng sợi tóc quá ít, khó điều khiển nên chưa kịp ra đến cánh tay mà kình khí đã tán loạn.Ninh Thư không bực, cô đã biết cách, chỉ cần côcố gắng tập thì sẽ có ngày thành công.
 
Back
Top Bottom