Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 560: Con dâu nuôi từ bé - Chắt chiu từng đồng nuôi chồng đi học


Chuyển ngữ: WanhooSáng dậy chưa được ăn cơm, Ninh Thư mua cái bánh nướng ven đường, ăn xong lại gánh thùng đi bán tiếp.Ninh Thư rất không tự tin vào đậu hôm nay cô làm, chỗ đậu còn thừa cô định mang về ép ráo nước làm đậu phụ khô cho Chúc Tư Viễn nghiến răng.Ninh Thư ghé vào bưu điện xem có thư hay điện báo của Chúc Nghiên Thu hay không.

Nhân viên bưu chính quen mặt Chúc Tố Nương, nhìn thấy Ninh Thư đã gọi: "Hôm nay có điện báo của Tố Nương đấy."

Ninh Thư: →_→Lại đòi tiền, đòi cái má mày, Chúc Nghiên Thu chính là tay đòi nợ chính hiệu.Ninh Thư trả tiền điện báo rồi xem nội dung.

Chúc Nghiên Thu nói trời trở lạnh, Thượng Hải vừa lạnh vừa giá, cậu ta cần mua áo khoác.Tóm lại là cần tiền.Ra ngoài bưu điện, Ninh Thư xé vụn điện báo của Chúc Nghiên Thu.

Cho mày chết rét, cầm tiền mồ hôi nước mắt của bà để đi bao gái, ra vẻ ta đây lắm tiền với bạn bè à, cút giùm.Ninh Thư bỏ tiền bán đậu hôm nay ra mua một con vịt quay, sang tiếp quầy thịt mua một cân thịt và nửa cân xương.Ở nhà dăm bữa nửa tháng không có món mặn, trong khi Chúc Nghiên Thu liên tục ra vào nhà hàng đồ Tây ăn uống dưới ánh nến.Ninh Thư gánh thùng về nhà, Chúc Tư Viễn ba tuổi đang chơi trong sân.

Bà Chúc ngồi dưới mái hiên vừa trông cháu vừa khâu đế giày.Chúc Tư Viễn ùa qua đón Ninh Thư, Ninh Thư hạ gánh bế Chúc Tư Viễn, bảo bối của Chúc Tố Nương.Chúc Tư Viễn không mấy có da có thịt, tóc hơi ngả vàng, xem chừng bị thiếu dinh dưỡng.

May mà thỉnh thoảng Chúc Tố Nương vẫn luộc trứng cho con, hoặc không sẽ cho con uống sữa đậu nành trong khi làm đậu.Có thể nói cả nhà đồng tâm hiệp lực nuôi Chúc Nghiên Thu, bị Chúc Nghiên Thu bóc lột thậm tệ.Bà Chúc bỏ giày xuống, qua thấy vẫn còn đậu trong thùng lại còn mua thịt, mua vịt quay, bà chau mày: "Sao vẫn chưa bán hết đậu?"

Ninh Thư nói: "Con định làm đậu phụ khô cho Tư Viễn ăn."

"Sao mua nhiều đồ lãng phí thế này."

Bà Chúc nói: "Tiền học của Nghiên Thu đắt lắm."

"Con biết liệu chừng mà u."

Ninh Thư xách thùng vào bếp.Bà Chúc không có ý kiến nữa, bà tự vào bếp nấu cơm.

Một cân thịt nướng với lá mơ dậy mùi béo ngậy thơm nức mũi.

Ninh Thư nuốt ực nước miệng, cô thèm quá.Bà Chúc còn thái miếng vịt quay để ăn kèm với bánh tráng.

Cũng không lạ gì, từng là phu nhân nhà giàu nên biết cách ăn.Ninh Thư bón canh xương, ít thịt nướng cho Chúc Tư Viễn.Ninh Thư ăn dính mỡ quanh mồm, bà Chúc cũng ăn nhồm ăn nhàm, không quan trọng thể diện.Món ngon bày trước mắt, thức ăn trên bàn đều được hai lớn một bé quét sạch.

Lâu quá rồi không ăn đồ mặn, cả nhà đều thèm ăn.Ăn xong bà Chúc vẫn ngồi trên ghế, Ninh Thư chủ động dọn dẹp chén bát.Bà Chúc hỏi Ninh Thư: "Nghiên Thu có gửi thư không?"

Ninh Thư vừa rửa bát vừa nói: "Không có u ạ, chắc là mấy hôm nữa."

Bà Chúc lại nói: "Trời lạnh rồi, u may cho Nghiên Thu hai đôi giày, may xong con mang ra bưu điện gửi cho Nghiên Thu nhé."

Bà Chúc may giày bông khá đẹp, đường chỉ thẳng đều nhưng có gửi đến Chúc Nghiên Thu cũng không đi.Ninh Thư dạ vâng, lại nhìn quần áo cũ rích Tư Viễn đang mặc.

Cô định mua vải bông về may quần áo cho con, không thì đông đến chết rét mất.Ninh Thư sẽ không ăn uống hà tiện để tiết kiệm tiền cho Chúc Nghiên Thu như Chúc Tố Nương, cô chỉ để đó vỗ béo cho thằng con thôi.Chúc Nghiên Thu cũng khổ, tự sinh con tự nuôi con, nuôi cả thằng bố nó luôn, cả cái nhà sống nhờ cô ấy.

Mẹ kiếp, Chúc Nghiên Thu được cái tích sự gì?Chúc Nghiên Thu công thành danh toại, Chúc Tố Nương chẳng được nhờ, cô ấy vẫn bị ruồng rẫy vì đôi chim kia mới chung chí hướng.Bà Chúc cứ lải nhải không biết bao giờ có tin của Chúc Nghiên Thu.

Thật ra bà Chúc đến bưu điện hỏi thăm sẽ biết nhưng bà Chúc hiếm khi ra khỏi nhà.

Hai mẹ con nhà này đều sợ đối diện với hiện thực, cần ra ngoài làm gì đó bà Chúc đều sai Chúc Tố Nương.Chúc Nghiên Thu nhỉnh hơn, biết xính ngoại để trấn an niềm tin.Ninh Thư đè ván lên đậu, đặt vật nặng chặn ván để ép hết nước.

Xong xuôi mới vào phòng Chúc Tố Nương, lấy hộp để trong ngăn kéo sơ sài ra.

Hộp đựng tiền giấy và đồng bạc, tổng cộng có hai mươi mấy đồng bạc.Tất cả là tiền dành dụm sau khi chi tiêu dè sẻn từ bán đậu vất vả của Chúc Tố Nương.

Hai mươi mấy đồng bạc là khoản tiền khá lớn, khoản tiền này đủ cho một nhà sống no đủ.Lần cuối Chúc Tố Nương gửi tiền là nửa tháng trước, Chúc Nghiên Thu ngày càng chăm đòi tiền, chắc là đã có tiến triển với Phương Phỉ Phỉ.Thanh niên yêu đương tốn kém lắm, thích chi nhiều tiền chỉ để thoả mãn cảm xúc.Ninh Thư cất thêm tiền hôm nay vào, cô mệt gần chết vì bán đậu, chớm nghĩ đưa tiền vất vả cả ngày cho Chúc Nghiên Thu thôi mà cô đã khó thở rồi.Cô phải đẩy nhanh tiến độ tiết kiệm để mẹ con cô có cuộc sống khấm khá, no cái bụng đã rồi tính làm chuyện khác sau.Ninh Thư cần phải đi xay đậu, đẩy cối xay mệt bở hơi tai, không có thời gian nghỉ.

Ninh Thư mệt không thiết sống, vừa đẩy cối vừa gật gù.Cơ thể này không được khoẻ, chưa bốn mươi đã chết vì làm lụng quá vất vả.

Nói chung có rảnh phải luyện Tuyệt Thế Võ Công.Nếu biết đến thời dân quốc loạn lạc thì cô đã mua súng tự vệ."

U ơi, bà... bà ngã, nằm ở đất."

Chúc Tư Viễn chạy vào, băng qua ngưỡng cửa còn ngã ra đất, vội vàng gọi Ninh Thư.Chúc Tư Viễn nói chưa sõi nhưng Ninh Thư vẫn hiểu bà Chúc ngã.Ninh Thư đi lên nhà chính đã thấy bà Chúc ngã ra đất, mặt tái mét, mắt nhắm nghiền, trông vô cùng nguy hiểm.Ninh Thư định bế bà Chúc lên giường nhưng quá sức, cô nói với Tư Viễn: "Tư Viễn ngoan, u đi gọi người, con trông bà nhé đừng chạy linh tinh."

Ninh Thư chạy ngay ra ngoài nhờ các bác các cô hàng xóm cùng bế bà Chúc lên giường.Cô gọi phụ nữ để tránh tị hiềm.

Bà Chúc là goá phụ, trong nhà không có đàn ông, có đàn ông vào nhà dễ bị đồn bậy.Mặc dù mọi người đã tiếp thu tư tưởng bình đẳng giới nhưng tư tưởng phong kiến ăn sâu vào máu, vùng quê này vẫn rất hà khắc với phụ nữ.Có các bác các cô giúp bế bà Chúc lên giường,Ninh Thư lại nhờ họ trông bà Chúc và con nhỏ một lúc để cô đi mời thầy lang.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 561: Con dâu nuôi từ bé - Mẹ chồng yếu đuối


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư chạy đến quầy thuốc gọi thầy lang, dẫn thầy lang chạy hộc tốc về nhà.

Bà Chúc vẫn chưa tỉnh, thầy lang bắt mạch cho bà.Ninh Thư đứng bên giường nắm tay Tư Viễn.

Nếu cốt truyện không có gì thay đổi, bà Chúc sẽ không vượt qua được mùa đông này."

Thầy ơi u con sao rồi ạ?"

Ninh Thư hỏi thầy lang.Thầy lang dừng bắt mạch, lắc đầu: "Không phải bệnh nặng gì, chỉ bị khủng hoảng, lo nghĩ nhiều quá, bớt lo nghĩ là được."

Ninh Thư cảm ơn rồi gửi tiền khám bệnh.Nói thẳng ra bệnh của bà Chúc là nghĩ quá nhiều.

Bà Chúc là người phụ nữ quanh góc nhà chính hiệu, bà ta vẫn luôn sống trong hoang mang sau khi ông Chúc chết.

Lại thêm con trai không ở bên, không có đàn ông đựa dẫm.Ninh Thư lắc đầu, bà Chúc yếu đuối quá.Chúc Tố Nương chiều chuộng, không khiến bà Chúc làm việc nặng, cuối cùng lại để bà Chúc rảnh quá nghĩ nhiều.Ninh Thư gửi mỗi hàng xóm mấy cái đậu với ý cảm ơn.

Các bác các cô cầm đậu cười ha ha, dặn Ninh Thư có việc gì cứ gọi họ.

Ninh Thư liên tục cảm ơn.Ninh Thư ngồi bên giường bắt mạch cho bà Chúc, kết quả cũng như thầy lang nói.

Ninh Thư lặng người, bà Chúc mắc tâm bệnh.Bà Chúc tỉnh dậy nhìn thấy Ninh Thư ngồi bên giường bèn hỏi: "U sao thế?"

"U không sao hết, chỉ không được khoẻ cần ăn nhiều hơn thôi."

Ninh Thư nói qua qua: "Thầy lang có kê đơn, u uống thuốc sẽ khoẻ lại."

Bà Chúc muốn ngồi dậy, Ninh Thư đỡ bà, bà mệt mỏi: "Không cần uống thuốc, để tiền đó cho Nghiên Thu."

Từ cổ chí kim ốm đau là điều đáng sợ nhất vì ốm đau tốn rất nhiều tiền.Chúc Tố Nương vẫn chăm lo cho bà Chúc.

Làm lụng vất vả cả ngày nhưng vẫn chăm sóc bà Chúc đau ốm.

Tiền thuốc của bà Chúc, tiền học phí của Chúc Nghiên Thu đều đè nặng lên vai Chúc Tố Nương."

Không sao đâu u, có tiền mua thuốc cho u mà."

Ninh Thư nói: "Mai con làm nhiều đậu hơn."

Bà Chúc thở dài: "U biết u thế nào, con gửi điện báo cho Nghiên Thu bảo nó về thăm nhà đi."

Ninh Thư dạ vâng, đi ra bưu điện gửi điện báo cho Chúc Nghiên Thu.

Gửi cũng bằng hoà, Chúc Nghiên Thu lấy lý do bận học sẽ không về.

Chúc Tố Nương liên tục gửi điện báo cho cậu ta nhưng Chúc Nghiên Thu không cả hồi đáp.Bà Chúc một mực muốn gặp con trai, lúc nào cũng ngước ra cửa chờ nhưng Chúc Nghiên Thu không về.

Chúc Nghiên Thu khi ấy đang bận tham gia vào đội thanh niên xung phong, xuống đường biểu tình chấn hưng dân tộc Trung Hoa.Gửi điện báo cho Chúc Nghiên Thu xong, Ninh Thư mua thuốc theo đơn cho bà Chúc.

Chúc Tố Nương trong cốt truyện dù khổ trăm bề vẫn không bỏ rơi mẹ chồng, Chúc Tố Nương rất được lòng dân ở đây, cô nổi tiếng là cô con dâu hiền thảo nhưng Chúc Nghiên Thu vẫn bỏ rơi Chúc Tố Nương.Ninh Thư không định làm hỏng tiếng thơm ấy, thời này đặt nặng danh tiếng phụ nữ, dù sau có đối địch với Chúc Nghiên Thu thì mình vẫn có lý.Cô sẽ không gửi tiền cho Chúc Nghiên Thu, ở nhà có hai mươi đồng bạc lại thêm tiền bán đậu mỗi ngày đủ để cả nhà có của ăn của mặc.Ninh Thư cầm thuốc về sắc cho bà Chúc.

Thấy Ninh Thư về, chuyện đầu tiên bà Chúc hỏi là đã gửi điện báo cho Chúc Nghiên Thu chưa, Ninh Thư nói gửi rồi.Bà Chúc ngày nhớ đêm mong con trai, bao năm qua nhờ một mình Chúc Tố Nương chăm sóc nhưng bà ta không quan tâm, chỉ khéo nịnh vì cũng chẳng hại gì.Trước khi chết vẫn nắm tay Chúc Tố Nương bảo con là con dâu hiền thảo của họ Chúc, hy vọng sau này hai đứa có cuộc sống khá giả, bà ở dưới suối vàng cũng yên tâm.

Bà ta nói thế có mà sợ bà ta chết rồi, Chúc Tố Nương không nuôi Chúc Nghiên Thu nữa, vậy nên sắp chết vẫn lừa Chúc Tố Nương.Chúc Tố Nương cảm động, chỉ cần nhận được lời khích lệ dù chỉ cỏn con của bà Chúc, cũng đủ để cô ra sức cố gắng vì cái nhà này.

Bà Chúc chết, Chúc Tố Nương vẫn tiếp tục bán đậu nuôi Chúc Nghiên Thu.Ninh Thư sắc thuốc cho bà Chúc, thấy Tư Viễn nhìn mình, Ninh Thư bèn đưa đậu phụ khô cho con ăn.

Chúc Tư Viễn cầm đậu phụ khô ăn ngon lành.Cô cần cải thiện bữa cơm, cần ăn no mặc ấm sống hạnh phúc.Nhắc mới nhớ Chúc Nghiên Thu vẫn chưa gặp con trai lần nào.

Cái tên Chúc Nghiên Thu này đã làm mới nhân sinh quan của Ninh Thư đấy.

Vợ đẻ không về, mẹ chết không về, có công danh mới về cộc mấy cái đầu trước mộ mẹ, rớt hai giọt nước đái mèo đã xem như làm tròn đạo hiếu?Ninh Thư đưa thuốc cho bà Chúc: "U uống nhân lúc còn nóng đi."

Thuốc đen rất đắng, bà Chúc cố uống, vị đắng ngắt lưỡi làm bà nhớ lại ngày nào: "Ngày còn ở nhà to, ngày nào cũng được ăn mứt quả..."

Ninh Thư nhìn bà Chúc, mứt quả là quà vặt của nhà giàu, đắt hơn thịt.

Tình hình nhà họ Chúc hiện giờ không mua nổi mứt quả."

Hay Tố Nương đi mua mứt quả cho u nhé?"

Ninh Thư làm bà Chúc hơi dao động, song bà lại nói: "Thôi con ạ, nhà có bao nhiêu tiền đâu còn phải gửi cho Nghiên Thu rồi mua thuốc nữa, không ăn mứt quả không chết được."

Ninh Thư chỉ vâng rồi không nhắc nữa.Hôm sau bán hết đậu rồi cô vào cửa hàng quà vặt mua một ít mứt quả, mua thêm cho Chúc Tư Viễn ít quả óc chó ăn bổ não.

Ninh Thư muốn vỗ béo Chúc Tư Viễn.

Cô ở đây khổ trăm bề Chúc Nghiên Thu cũng chẳng thấy cũng chẳng quan tâm.

Không được phép bỏ bê bản thân vì Chúc Nghiên Thu.Ninh Thư mua mứt còn nói với chủ quán rằng u chồng uống thuốc sợ đắng nên mua cho u ít mứt.Cô là con dâu hiền thục, chịu thương chịu khó, bỏ thêm ít tiền hiếu thuận cũng chẳng sao.

Mà cô cũng muốn ăn thử mứt quả.Bà Chúc uống thuốc xong, Ninh Thư đưa mứt quả cho bà.

Bà Chúc vui lắm nhưng vẫn trách: "Sao mua đồ đắt thế này, lãng phí quá."

"Con biết liệu mà u, hôm nay nhiều đậu hơn hôm qua nên bán được thêm ít tiền."

Ninh Thư trả lời.Bà Chúc thả mứt quả vào miệng, nhắm mắt hưởng thụ hương vị ngày xưa.

Bà ta cất hết mứt quả, không định cho Ninh Thư ăn thử.Ninh Thư bĩu môi, may mà cô có chừa lại cho con một ít.Bà Chúc cũng ích kỷ thôi.Bà Chúc ốm nên Chúc Tư Viễn ngủ với Ninh Thư.

Côru Chúc Tư Viễn ngủ rồi khoanh chân luyện Tuyệt Thế Võ Công trên giường.

Cô cầncó sức mạnh bảo vệ mình và con khi loạn đến.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 562: Con dâu nuôi từ bé - Cải thiện bữa cơm


Chuyển ngữ: WanhooLuyện một lúc rồi dừng, người cô ướt nhẹp mồ hôi, cô múc nước lau người rồi đi làm đậu.Bây giờ khoảng ba giờ sáng, Ninh Thư xay đậu đến mười giờ đêm nhưng ba giờ sáng đã phải tức dậy nhóm lửa làm đậu, tờ mờ sáng gánh thùng đậu nóng hôi hổi đi bán.

Tính ra Chúc Tố Nương không ngủ đủ sáu tiếng một ngày.Ninh Thư làm một ít đậu phụ khô.

Cô rắc thêm tiêu, ép đậu ra nước, đậu phụ khô ăn vừa miệng, bán chung được cả với đậu thường mà còn được giá hơn đậu thường.Ninh Thư chuẩn bị gánh hai thùng đi bán bà Chúc mới thức dậy, dựa cửa nói: "Tố Nương, con lại gửi điện báo cho Nghiên Thu nói u muốn gặp nó."

Mặt bà Chúc tái nhợt, trông bà chẳng còn mấy sức, cô gật đầu: "Con biết rồi."

Ninh Thư ra ngoài sẽ khoá trái cổng, trong nhà có trẻ con và người ốm, lỡ có người xấu vào nhà thì nguy.Có lẽ do luyện Tuyệt Thế Võ Công, cô khoẻ hơn một chút nên hôm nay gánh thùng mà bước chân cứ thoăn thoắt, nhẹ nhõm hơn nhiều.Bán hết đậu Ninh Thư lại đến bưu điện, nhân viên bưu chính nói: "Có điện báo của em."

Ninh Thư cầm xem, đó là điện báo của Chúc Nghiên Thu.

Nội dung là lịch học dày đặc không về nhà được.

Cuối dòng còn nhắc Ninh Thư gửi tiền, giọng điệu hằn học vì lần trước không gửi.Ninh Thư nhếch môi, gửi điện báo cho Chúc Nghiên Thu với nội dung mẹ cậu ốm nặng muốn gặp cậu, cậu mau về đi.Ninh Thư nộp tiền điện báo, tiền gửi điện báo thời này rất đắt vì tính theo từng ký tự.

Gửi điện báo nhiều lần Ninh Thư cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, chỉ khi có chuyện quan trọng mới gửi điện báo còn không sẽ gửi thư.Rời khỏi bưu điện, Ninh Thư đi mua thịt.

Cô cần cải thiện bữa cơm, ít nhất một ngày một bữa ăn mặn, mặt khác cũng vì Ninh Thư luyện Tuyệt Thế Võ Công lúc nào cũng đói.Ninh thư định ăn tích cốc đan nhưng ngày sau lương thực ngày càng khan hiếm, cô nên tiết kiệm tích cốc đan.

Về đến nhà, Ninh Thư đưa điện báo cho bà Chúc nằm trên giường: "U ơi, Nghiên Thu bảo là bận học, dám có thể năm nay không về."

Bà Chúc đọc điện báo, mặt bà tái sạm, bà không trả lời xem chừng rất thất vọng.

Ninh Thư nói: "Con lại gửi điện báo cho cậu ấy rồi."

Bà Chúc nói: "Nghiên Thu cần tiền, lần trước con đã gửi cho nó chưa?"

"Con gửi rồi ạ."

Ninh Thư nói dối, Chúc Nghiên Thu đừng hòng trấn lột được một nghìn nào của cô.

Bà Chúc lật người quay lưng lại với Ninh Thư.

Bà thở nặng nhọc, dự là đang khóc thầm.

Ninh Thư miễn cho ý kiến, cô rời khỏi phòng bà Chúc.

Về phòng, Chúc Tư Viễn trên giường đang ăn mứt quả và đậu phụ khô.

Cu cậu thấy Ninh Thư liền trèo xuống giường gọi u u nhõng nhẽo.

Con sắp ba tuổi nhưng chưa từng gặp mặt bố nó.

Chúc Tố Nương chết, Chúc Tư Viễn được Chúc Nghiên Thu đón về nuôi vì dẫu gì vẫn là con.

Trẻ con mười mấy tuổi đang trong tuổi phản nghịch, thằng bé hận ông bố Chúc Nghiên Thu cũng như nữ anh hùng Phương Phỉ Phỉ vô cùng.

Thằng bé làm tất cả mọi chuyện mà Chúc Nghiên Thu không thích, trở thành một đứa khó bảo, không sợ đòn roi.

Chúc Nghiên Thu khi ấy đã là sĩ quan cao cấp có sự nghiệp thành công, quản lý mười mấy nghìn lính, xưng bá một vùng.

Chúc Tư Viễn ngày càng chơi lớn, cậy bố làm to gây họa khắp nơi.

Chúc Tư Viễn hận ông bố Chúc Nghiên Thu thấu xương.

Trong khi u ở quê bán lưng bán mặt nuôi ông ta, cái u nhận lại chỉ là sự ruồng rẫy vô tình.

Hai bố con không khác gì kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau là rút súng.

Rất nhiều lần Chúc Nghiên Thu muốn bắn chết thằng con này nhưng không làm được.

Một kẻ bỏ vợ bỏ con cuối cùng có sự nghiệp thành công, được mọi người kính nể.

Ninh Thư xoa đầu Chúc Tư Viễn, từ giờ hai mẹ con cô sẽ sống vì nhau, mặc kệ Chúc Nghiên Thu.

Cô sẽ cho Chúc Tư Viễn trở thành cậu thanh niên có lý tưởng, có hoài bão, ngồi lên đầu bố nó, bắt bố nó phải cúi chào.

Ghét ai thì phải ngồi lên đầu kẻ đó, điều khiển cuộc đời kẻ đó.Phương Phỉ Phỉ được ngợi ca là nữ anh hùng à?

Đã làm mẹ của Chúc Tư Viễn vậy thì phải làm gương cho con noi theo.Ngày nào Ninh Thư cũng bận tối mắt tối mũi, tối không ngủ, dành thời gian tĩnh tọa thay cho việc ngủ.

Sáng sớm thức dậy làm đậu.

Ninh Thư muốn kiếm nhiều tiền hơn để mua lương thực.

Đến ngày khủng hoảng lương thực, thức ăn khan hiếm, một thỏi vàng không mua được một cái bánh bao.

Cô vừa phải hoàn thành nguyện vọng của Chúc Tố Nương, chăm lo cho Chúc Tư Viễn, vừa phải xây dựng cuộc sống vẹn toàn cho người ủy thác.

Chúc Tố Nương có ngày hôm nay chẳng phải vì Chúc Tố Nương không giỏi bằng Phương Phỉ Phỉ à?Trời ngày một lạnh, Ninh Thư mua một cây vải bông về may quần áo cho mình và Chúc Tư Viễn.

Cô không may cho bà Chúc vì bà ta đã nằm liệt giường, ốm nặng không đi lại được, uống nhiều thuốc đến mấy cũng công cốc.Dù công cốc nhưng thỉnh thoảng Ninh Thư vẫn sắc thuốc cho bà Chúc, tăng số lần mua mứt quả.

Đây là tâm bệnh của bà ta.Không chịu được khổ, nếu chịu được chắc chắn sẽ trở thành cụ bà có phúc vì sau này Chúc Nghiên Thu sẽ thành công mà.

Trong cơn mơ màng, bà Chúc thường gọi tên Chúc Nghiên Thu, trông có vẻ sắp chầu trời.

Thầy lang khám và dặn Ninh Thư chuẩn bị lo hậu sự.

Ninh Thư thường xuyên gửi điện báo cho Chúc Nghiên Thu kêu cậu ta về.

Ngày trước cậu ta còn trả lời, về sau thấy Ninh Thư lắm mồm quá, cũng không gửi tiền nên giận hay sao mà không trả lời nữa.

Ninh Thư nói thẳng u cậu sắp chết về chịu tang đi.

Lần này Chúc Nghiên Thu có trả lời, tỏ ra khó chịu vì Ninh Thư nói u cậu ta sắp chết.

Bà Chúc là phu nhân nhà giàu, lâu nay khoẻ mạnh nào có bệnh gì.

Cậu ta còn nói Chúc Tố Nương tự lo liệu việc nhà đi.

Cuối dòng Chúc Nghiên Thu nịnh rằng vất vả cho em quá.

Than mùa đông ở Thượng Hải quá lạnh, gió mùa thổi vào từ sông Hoàng Phố nên rất giá.

Tóm lại muốn xin tiền mua quần áo.

Ninh Thư: →_→Ninh Thư xé điện báo, nói dông nói dài thế nào đi nữa Chúc Nghiên Thu cũng không về.

Rời khỏi bưu điện, Ninh Thư tìm mua quan tài và áo liệm.

Bà Chúc không nuốt trôi cơm, nước cũng không buồn uống, chỉ ăn ít đồ lỏng.

Lúc nào tỉnh táo bà ta lại hỏi Nghiên Thu vềchưa?

Ninh Thư nói chưa và bà Chúc lại rớm nước mắt.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 563: Con dâu nuôi từ bé - Tròn phận con dâu


Chuyển ngữ: WanhooNhìn thấy tử khí xuất hiện trên trán, ấn đường chuyển sang màu đen của bà Chúc, Ninh Thư cũng biết bà Chúc chẳng sống được mấy hôm.

Cô tạm nghỉ bán đậu, không rời bà Chúc nửa bước.

"Tố Nương qua đây với u."

Bà Chúc ốm nặng nằm liệt giường bỗng nhiên ngồi dậy vẫy tay gọi Ninh Thư.

Bà Chúc khoẻ hơn cả trước khi ốm làm Ninh Thư rợn người, cô qua hỏi: "Sao vậy u?"

Bà Chúc nắm tay Ninh Thư, tay kia vỗ mu bàn tay cô.

Ninh Thư muốn rút ra nhưng bị cầm chặt.

Người ốm nặng dư sức vậy à?"

Con là con hiền, dâu thảo, Nghiên Thu lấy được con là có phúc.

Sau khi u đi, con và Nghiên Thu nhớ sống hạnh phúc, nuôi Tư Viễn khôn lớn, nghe chưa?"

Bà Chúc dặn dò: "U và thầy nó ở dưới suối vàng nhìn thấy mấy đứa hạnh phúc cũng được yên nghỉ."

Ninh Thư chỉ nói rằng: "U đừng nói linh tinh, u sẽ khoẻ lại mà."

Bà Chúc lắc đầu: "Đêm qua u mơ thầy nó về đón u.

U biết u sắp đi rồi, con hứa với u phải hạnh phúc với Nghiên Thu nhé."

Ninh Thư ậm ừ thưa vâng, không xúc động trước lời trăn trối của bà Chúc: "U yên tâm, bọn con sẽ hạnh phúc."

Bọn con ở đây không bao gồm Chúc Nghiên Thu.

Bà Chúc không nghe thấy Ninh Thư nói bóng gió mới gật đầu hài lòng, vừa nhìn ra cửa vừa nhớ nhung não nề: "Không biết Nghiên Thu trông thế nào?"

Chúc Nghiên Thu mười tám tuổi đi Thượng Hải, năm nay gần hai mươi mốt, chẳng trách bà Chúc rất muốn gặp Chúc Nghiên Thu.

Ninh Thư đỡ bà ta nằm xuống, bà Chúc vẫn nhìn mãi ra cửa.

Ninh Thư không rời nửa bước, cô về phòng đặt Chúc Tư Viễn đã ngủ trong lòng xuống giường.

Quay lại phòng bà Chúc, bà ta đã ngủ nhưng không có tiếng hít thở.

Ninh Thư kiểm tra mũi thì đã ngừng thở.

Đêm hôm chết nên Ninh Thư sợ lắm.

Cô chạy vội sang gõ cửa nhà hàng xóm, đỏ hoe đôi mắt nhờ họ sang giúp.

Nghe bà Chúc mất, hàng xóm thấy có mình Ninh Thư là phận nữ ở nhà lo ma chay khổ quá nên vội vã qua hỗ trợ.

Nhờ có hàng xóm, bà Chúc được đặt nằm trong phòng khách.

Ninh Thư ở trong phòng khách tắm rửa rồi mặc áo liệm cho bà Chúc, bận rộn cả đêm cho đến sáng mờ.

"Tố Nương này, Chúc Nghiên Thu vẫn chưa về à?"

Bác gái nhà bên hỏi: "Rồi ai túc trực bên linh cữu?"

Ninh Thư cúi đầu, hơi gắt giọng nói đỡ cho Chúc Nghiên Thu: "Nghiên Thu bận học, cháu và Tư Viễn sẽ túc trực bên linh cữu..."

Mọi người trong nhà nhìn nhau, cuối cùng là trưởng bối trong họ lên tiếng: "Có học gì mà mẹ chết không về."

Ninh Thư im lặng.

Ninh Thư và thằng nhóc Chúc Tư Viễn mặc áo tang, ngồi quỳ đốt vàng mã bên quan tài.Chúc Tư Viễn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ninh Thư chi nhiều tiền mời thầy mo về xem đất đặt mộ, lại mời đầu bếp về nấu cỗ mời trưởng bối trong họ và bạn bè thân thiết ở lại chia buồn.

Tóm lại tất cả mọi việc đều do Ninh Thư lo liệu, từ thuê kèn trống cho đến đưa bà Chúc chôn ở đâu cho hợp phong thuỷ.

Do cần đàn ông đưa tang mà Chúc Tư Viễn là nam giới duy nhất trong nhà.

Chúc Tư Viễn ngây ngô, thầy mo bảo Ninh Thư bế con, con cầm bát hương cắm một nén hương, không được để hương tắt hoặc đổ bát hương là được.

Dạy cách đưa tang xong, Ninh Thư bế Chúc Tư Viễn đi đầu đội đưa tang, đi một mạch đến ô đất đã đào.

May mà quá trình không có gì bất trắc, bà Chúc đã được mồ yên mả đẹp.

Ninh Thư đứng nhìn các lớp đất lấp dần quan tài, bà Chúc là con gái nhà giàu, chưa từng chịu khổ, đến tuổi thầy u gả cho ông Chúc tú tài.

Sau này cuộc sống khó khăn nhưng vẫn có Chúc Tố Nương chăm sóc bà ta như ruột thịt.

Có lẽ bà ta đã dùng hết phúc phận, không đợi được đến ngày Chúc Nghiên Thu công thành danh toại.

Chôn cất bà Chúc xong, Ninh Thư không gửi điện báo cho Chúc Nghiên Thu nữa.

Điện báo của Chúc Nghiên Thu Ninh Thư đọc xong liền xé, hoặc không mang về cho Chúc Tư Viễn gập máy bay chơi.

Ninh Thư vẫn bán đậu đều đều, được cái đã có quán nhậu thích món đậu phụ khô Ninh Thư làm, cố định được số lượng bán ra mỗi ngày, nhờ vậy cuộc sống đủ đầy hơn trước.

Có kha khá tiền rồi cô dùng phần nhiều mua lương thực tích trữ.

Một thời gian qua tay của Ninh Thư, Chúc Tư Viễn béo hơn, tóc đen hơn.

Ninh Thư không quên nâng cao sức khoẻ, rảnh sẽ lại luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhờ đó cô khoẻ hơn trông thấy.

Ninh Thư vẫn luôn tìm cho mình vũ khí thích hợp.

Súng là vũ khí ghê gớm nhất ở thời này nhưng cô không có mối lái mua súng.

Không lẽ cô phải đeo đại đao như nữ hiệp?Cô nên chế ám khí thôi, vừa bí mật vừa dễ mang theo.

Ninh Thư thuê nhà rèn làm cho cô những cây kim đủ loại lớn bé nhưng nhọn hơn kim bình thường.

Khi rảnh cô sẽ tập phi kim ở sân, luyện phi cho chính xác.

Thời thế ngày càng loạn, khi Nhật Bản châm ngòi tấn công là lúc cả dân tộc lầm than, đói khổ liên miên.

Một phụ nữ một trẻ nhỏ yếu đuối dễ bị bắt nạt.

Ninh Thư ghé mua ít thuốc trong quầy thuốc, mang về chế phấn độc và các dạng thuốc bột có công hiệu cầm máu, chữa ngoại thương.Lúc nhàn rỗi Ninh Thư sẽ bắt Chúc Tư Viễn chạy vòng quanh sân hoặc đứng tấn để rèn luyện sức khoẻ.

Song Chúc Tư Viễn chỉ là trẻ con, không làm được trò trống gì nên cô cần phải mạnh gấp đôi.

Ninh Thư vẫn bán đậu mỗi ngày, thế nhưng không khí ở thị trấn ngày một hoảng loạn.

Ngày 18 tháng 9 Nhật Bản châm ngòi chiến tranh, do chính sách không đánh trả của Trung ương nên Trương Học Lương lùi về phòng tuyến, không tổ chức đánh trả.

Chẳng mấy chốc ba tỉnh Đông Bắc thất thủ, cả xã hội lên án Trương Học Lương và chính quyền Nam Kinh.

Đó là chuyện quá xa vời với dân chúng, nhưng do ba tỉnh Đông Bắc thất thủ, người dân đổ xô chạy nạn về những nơi khác.

Cùng với đó, sau khi người Nhật chiếm được ba tỉnh Đông Bắc, họ bắt đầu mở rộng địa bàn, khả năng cao sẽ tấn công thị trấn của cô.

Không những thế, dân tị nạn đổ xô về cũng biến mảnh đất này thành nơi đại loạn.

Chiến tranh loạn lạc, ai ai cũng khổ, chẳng ai muốn điều đó xảy ra nhưng biết sao được.

Ninh Thư càng cảm nhận rõ rệt sự nhỏ bé của một con người.

Đã có khá nhiều nhà trên thị trấn chuyển đi.

Cónhà khởi xướng những nhà khác cũng chuyển theo, ai cũng sợ nhanh không muộn.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 564: Con dâu nuôi từ bé - Đến Thượng Hải


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cũng bắt đầu chuyển nhà vì chẳng mấy nữa một lượng lớn dân tị nạn sẽ kéo đến đây, khi ấy chuyện gì họ cũng làm được chỉ cần có được miếng ăn.Phụ nữ như cô càng dễ trở thành mục tiêu của dân tị nạn.Chúc Tố Nương của cốt truyện dẫn con đến Thượng Hải tìm Chúc Nghiên Thu trong lo lắng và bồi hồi, hướng về Thượng Hải phồn hoa với một tương lai xán lạn.Chúc Tố Nương đến Thượng Hải lạ nước lạ cái, không biết đi đâu về đâu lại hay tin Chúc Nghiên Thu có bạn gái, cô càng lo lắng và hoảng sợ hơn.Chúc Nghiên Thu không thích, thậm chí còn ghét việc Chúc Tố Nương đến Thượng Hải, cậu ta giới thiệu Chúc Tố Nương là chị gái với bạn bè.Vốn đã lớn hơn Chúc Nghiên Thu khoảng năm tuổi, lại thêm cuộc sống vất vả nên Chúc Tố Nương trông càng già tuổi thực.

Khác xa một trời một vực với Chúc Nghiên Thu trí thức, trẻ khoẻ, đẹp trai.Chúc Tố Nương bị tổn thương, rõ ràng cô là vợ vậy mà lại giới thiệu là chị gái.

Ý của Chúc Nghiên Thu không muốn cho bạn bè biết cậu ta đã lấy vợ, mà còn lấy vợ theo hủ tục phong kiến cưới con dâu nuôi từ bé, cậu ta sợ nói ra sẽ bị bạn bè chế giễu.Chúc Tố Nương không phải người dày dặn kinh nghiệm sống, khi được hỏi cô luôn trả lời cô là chị của Chúc Nghiên Thu.Sau đó Chúc Tố Nương bắt đầu cuộc sống bỡ ngỡ ở Thượng Hải.

Nhìn Chúc Nghiên Thu mặc sơ mi trắng, đội mũ lưỡi chai, Chúc Tố Nương cảm thấy chồng mình thật xa lạ.

Cô và con trai trải qua cuộc sống khổ sở ở nơi đất khách quê người.Chúc Nghiên Thu không muốn giữ Chúc Tố Nương ở lại.Chúc Nghiên Thu cho rằng sự hiện diện của Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn là nỗi ô nhục, thậm chí hối hận vì đã động phòng với Chúc Tố Nương.Ninh Thư vẫn định theo dòng dân tị nạn đến Thượng Hải, không biết chuyến này sẽ xảy ra chuyện gì đây, ha ha ha!Có khá nhiều dân tị nạn đã tràn vào thị trấn.

Có người quá đáng xông thẳng vào bếp nhà Ninh Thư, vét cơm ăn vội ăn vàng xong còn uy hiếp: "Đưa gạo trong nhà đây..."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư đánh kẻ đó một trận ra hồn, đá thẳng ra ngoài rồi đóng cổng lại.Ninh Thư mua vé thuyền đi Thượng Hải, giá vé lên đến mười đồng bạc.

Ninh Thư cắn răng mua, lẽo đẽo tay xách nách mang dẫn Chúc Tư Viễn lên thuyền.Thuyền đông người, chen lấn xô đẩy nhau.

Ninh Thư bế con ngồi co một góc, đưa mắt bao quát con thuyền, ai ai cũng hoảng hốt và lo lắng khôn nguôi.Đất nước rối ren, người dân tha hương nay đây mai đó.

Có thể nói cuộc chiến tranh xâm lược này là cuộc chiến nghiêm trọng nhất trong lịch sử, thực chiến kéo dài phá hủy bộ mặt đất nước, nơi đâu cũng chung cảnh đổ nát, tan hoang.Trông Chúc Tư Viễn có hơi nôn nao, Ninh Thư vỗ lưng trấn an con.Đói thì Ninh Thư lén lút ăn lương khô, đút cho con ăn tích cốc đan.Mùi khói thuốc, mùi hôi thối, đủ các mùi khó ngửi hòa quyện trọng khoang thuyền.Thuyền cứ đi rồi lại dừng, khách lên thuyền ngày một nhiều khiến khoang thuyền càng thêm chật chội, buồn nôn.

Cứ đi và dừng như vậy, một tuần sau con thuyền cập bến Hoàng Phố.Ninh Thư nhẹ nhõm cả người bế con xuống thuyền, vậy là cũng đến rồi.Đứng bên bến tàu cảm nhận cơn gió vừa lạnh vừa giá thổi từ sông Hoàng Phố táp vào người, Ninh Thư nghĩ chẳng hay Chúc Nghiên Thu đã chết rét hay chưa.Ninh Thư không định gặp Chúc Nghiên Thu, cô không muốn nấu cơm giặt giũ cho cậu ta để rồi bị cậu ta giới thiệu với bạn bè cô là chị.Chị cái má mày.Ninh Thư thuê một phòng trọ để nghỉ tạm.

Khoang thuyền vừa bẩn vừa buồn nôn, Chúc Tư Viễn mệt mỏi mấy ngày nay, cô sờ trán thằng bé và quả thật đang sốt nhẹ.Ninh Thư cho thằng bé uống thuốc hạ sốt đã mua trước khi vào nhiệm vụ, Chúc Tư Viễn uống thuốc cũng ra mồ hôi và thiếp dần.Ninh Thư đổ nước lạnh mới mua ra chậu, tắm táp qua loa sau lại lau mồ hôi cho con.Cái Ninh Thư cần lúc này là một giấc ngủ bình yên.

Chúc Tư Viễn sắp đến tuổi đi học, cô định thuê nhà rồi kiếm việc làm.Ninh Thư muốn Chúc Tư Viễn được học hành tử tế, hơn hết cô muốn rèn giũa tâm lý Chúc Tư Viễn.

Chúc Nghiên Thu được ăn học đàng hoàng nhưng hành động không cả bằng súc vật, về sau vẫn công thành danh toại quả làm người khác nhắm mắt không xuôi tay!Cô cũng cần cố gắng bắt đầu tạo một cuộc sống mới cho Chúc Tố Nương, trở thành người được ngợi ca ở thời loạn này.Những ngày tháng lênh đênh sông nước không được ngủ ngon làm cô đã thấm mệt, Ninh Thư ôm Chúc Tư Viễn ngủ một giấc êm đềm.Hôm sau Ninh Thư mặc đủ ấm cho Chúc Tư Viễn rồi mới rời khỏi nhà nghỉ đi tìm nhà thuê.

Cô mua bánh bao ướt cho Chúc Tư Viễn, thằng bé ăn ngon lành, không quên bón bánh bao cho Ninh Thư, nói bằng giọng hôi sữa: "U cũng ăn đi."

Ninh Thư ấm lòng, đây xem như lần thứ hai cô làm bảo mẫu.

Nghĩ đến cảnh ngu dốt của nó ở tương lai, Ninh Thư lắc đầu, không được để nó theo vết xe ấy.Dù có giận Chúc Nghiên Thu đi nữa nhưng những việc mà Chúc Tư Viễn làm ở tương lai là biểu hiện của bất lực, kẻ mạnh sẽ không trả thù bằng cách đó.Vì Chúc Tư Viễn là con của Chúc Nghiên Thu nên Chúc Tư Viễn mới ra sức trả thù Chúc Nghiên Thu bằng tình thân.Tóm lại vì hai mẹ con Chúc Tố Nương yếu ớt, Chúc tư Viễn thương mẹ, Chúc Tố Nương cũng chỉ muốn con trai có cuộc sống đủ đầy.Thượng Hải phồn hoa với các cửa hàng san sát nhau trưng bày đá quý và những bộ quần áo Tây Âu đặt trong tủ kính đẹp đẽ, biển vũ trường lập loè ánh sáng bắt mắt, người xe nườm nượp phố phường, xe điện cáp treo giăng mọi nẻo đường, tiếng chuông xe đạp bính boong, tiếng trẻ em rao báo mỗi ngày.Đây là một thành phố vừa cổ kính lại cũng hiện đại, Chúc Nghiên Thu đến đây và không muốn trở về quê.Ninh Thư muốn thuê nhà, cô mua hai tờ báo ở chỗ em bé bán báo.

Cô hỏi em bé chỗ nào cho thuê nhà, em bé dẫn Ninh Thư đến khu tập thể phức tạp, quần áo treo ngợp trên cao như chuồng lợn.Nơi mà nhiều người chen chúc, sinh hoạt ở sân chung nhỏ.Ninh Thư muốn Chúc Tư Viễn sống trong một môi trường tốt.Hết một ngày nữa không được việc gì, ăn cơm quán rồi về lại nhà nghỉ trả thêm một ngày thuê phòng.Báo chí có rất nhiều thông tin, bạn cần đọc báo của thành phố nếu muốn bắt nhịp thành phố ấy.

Thượng Hải là nơi xảy ra nhiều chuyện mỗi ngày, có thể nói là tin mới cập nhật hằng ngày.Nào là Thanh Bang, Hồng Bang, nào là tô giới, Phòng Tuần bộ, băng nhóm mọc lên như nấm, thế lực chia năm xẻ bảy đã đưa Thượng Hải trở thành vùng đất đầy tiềm năng song cũng dễ xảy ra xung đột nhất.[Thanh Bang: tổ chức phản động.Hồng Bang: tổ chức chính trị chống nhà Thanh.Tô giới: khu vực bị thực dân hoặc thế lực được thực dân hậu thuẫn quản lý.Phòng tuần bộ: cơ quan cảnh sát ở tô giới, hay còn gọi là lính tuần tô giới.]Thành phố sầm uất nhưng cũng hỗn loạn, Ninh Thư phải cố gắng hết mình bảo vệ hai mẹ con.Ninh Thư định xin việc qua tin tuyển y tá ở bệnh viện.

Không kiếm tiền lấy gì mà ăn?

Cô chỉ có vài đồng bạc, tiêu hết rồi ra tranh cơm chó à?Ninh Thư muốn theo nghề y, cô hôn Chúc Tư Viễn, nói: "Con yêu u sắp thành bác sĩ rồi."

Chúc Tư Viễn vỗ tay hoan hô: "Bác sĩ, bác sĩ,bác sĩ..."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 565: Con dâu nuôi từ bé - Trở thành quân y


Chuyển ngữ: WanhooSáng hôm sau Ninh Thư đến bệnh viện xin việc.

Ninh Thư không chắc xin được khi bế con đi theo.Không ngoài dự đoán, cô được cho hay chỉ tuyển gái trẻ, tốt nghiệp trường y là vừa đẹp.

Họ thấy Ninh Thư bồng con lại còn mặc áo bông quê mùa bèn lựa lời từ chối cô.Ninh Thư thở dài: "Nhà tôi bao đời hành y nhưng nay gia đạo sa sút, bù lại tôi biết hộ lý và chữa bệnh."

Ninh Thư bốc phét hết, cô phải nói dối để tạo lý lịch bề thế.Người xét tuyển chỉ nhìn Ninh Thư rồi nói: "Hiện đang có lớp đào tạo công việc đặc thù là trở thành chiến sĩ quân y, cô có muốn thử sức không?"

Ninh Thư: →_→Ý nói phải đi đánh giặc đấy, lỡ cô bất hạnh ngoẻo trên chiến trường rồi cô nuôi Chúc Tư Viễn thế nào?Ninh Thư nhìn các em gái tết tóc đuôi sam trẻ trung xinh đẹp bên cạnh, cô biết mình không cạnh tranh được với họ.

Ninh Thư nghĩ ngợi, Phương Phỉ Phỉ là phóng viên chiến trường, cô là chiến sĩ quân y ắt sẽ gặp nhau.Nhìn Chúc Tư Viễn ngây ngô, cô hỏi: "Có đãi ngộ gì không?

Con tôi biết làm sao lỡ tôi có mệnh hệ gì trên chiến trường?

Tôi vẫn chưa có nhà nữa."

"Cô yên tâm, tổ quốc sẽ nuôi dạy đứa bé.

Đây là giấy tờ cần ký."

Người xét tuyển nói.Ninh Thư nhăn mày: "Tôi không có nhà."

Quân y là công việc nguy hiểm, tham gia quân y bằng với sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.

Ninh Thư muốn xin đãi ngộ vì giấy cũng chỉ là giấy là mà thôi, chưa chắc tổ quốc đã nuôi con hộ sau khi cô chết.Tới đây cả nước rối ren, ai nhớ một đứa bé."

Mỗi tháng cô được nhận lương năm đồng bạc, có cả nhà cấp bốn bệnh viên cung cấp hỗ trợ mẹ con cô."

Người xét tuyển trả lời.Lương giảng viên đại học Thanh Hoa thời này chỉ được bảy, tám đồng bạc một tháng, lương năm đồng quả rất cao.Mình thì sắp hết tiền, thuê nhà nghỉ lại đắt đỏ, cô phải nhận công việc này dù có phải gặp Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ."

Tôi đồng ý."

Ninh Thư gật đầu.Người xét tuyển vui lắm, sáng giờ không ai chịu trở thành quân y nguy hiểm cận kề, giây trước đang cầm dao mổ giây sau có khi đã bị bom nổ tung xác.

Không ai muốn làm trong môi trường khắc nghiệt, không thoái mái, nhẹ việc như bệnh viện.Người xét tuyển thấy Ninh Thư quê mùa, cho phép Ninh Thư trở thành quân y thực tập ngay lập tức."

Ký tên vào đây."

Ông ta đẩy tờ giấy về phía Ninh Thư: "Biết ký tên không?"

Ninh Thư cầm bút, chần chừ rồi ký tên Chúc Tố Nương."

Tốt lắm!"

Ông ta cất giấy.Ninh Thư hôn Chúc Tư Viễn: "Mẹ trở thành bác sĩ rồi."

Chúc Tư Viễn cười khúc khích.Bệnh viện cấp cho Ninh Thư một nhà cấp bốn giản dị, nhỏ nhưng đủ đồ.

Ninh Thư lấy làm vui lắm, ngoài kia có bao nhiêu con người vất vưởng xó chợ, căn nhà này còn đứng tên cô nên cũng xem như thuộc về cô.Ngày sau đất nước phát triển, Thượng Hải tấc đất tấc vàng, cũng xem như đã tích góp một phần tài sản cho Chúc Tư Viễn.Cô trả phòng nhà nghỉ, dọn đồ đến nhà mới.

Ninh Thư bảo Chúc Tư Viễn chơi một mình còn cô dọn nhà.Nhìn ngôi nhà sạch sẽ, Ninh Thư hạnh phúc ngập tràn.

Cảm xúc của người ủy thác làm cô run nhè nhẹ, chỉ có một ngôi nhà thuộc về mình thôi mà cô ấy đã hạnh phúc vậy rồi.

Chúc Tố Nương đã có nhà ở Thượng Hải, điều mà Chúc Nghiên Thu chưa làm được.

Ninh Thư bắt đầu tham gia lớp huấn luyện quân y.

Chiến sĩ quân y được phép không biết chữa cao huyết áp, bệnh tim mạch nhưng cần giỏi chữa các vết thương do chiến đấu như chân rãnh, bị bỏng, vết thương hở, tiêu chảy.Về điều kiện chữa bệnh đương nhiên có gì dùng đó.

Không có thuốc khử trùng, không có thuốc gây mê, không có dao mổ, chỉ cần dao găm, dao gọt hoa quả cắt xoẹt nhanh rợn nhất để cứu sống người lính.

Quân y trước là quân nhân sau là y bác sĩ.

Quần y cần khoẻ mạnh, cần tìm thấy dụng cụ cấp cứu ngay xung quanh, không chỉ cần biết cứu người mà còn cần biết tự bảo vệ.

Tóm lại quân y là công việc cực kỳ nguy hiểm, khảo nghiệm khả năng vào việc.

Một khi vào việc vừa phải nghe tiếng bom đạn ầm ầm vừa phải bình tĩnh gắp đạn ra khỏi người lính.

Ninh Thư bế con đến nơi huấn luyện.

Có ba nam giới, thêm Ninh Thư là bốn người tham gia lớp huấn luyện.

Bảo sao người xét tuyển nhận Ninh Thư dù cô là nữ.

Mặc dù người Nhật đã chiếm ba tỉnh Đông Bắc nhưng Thượng Hải phồn hoa vẫn sầm uất, hát hò nhảy múa thâu đêm.

Mặc cho vẫn có em bé rao báo hàng ngày nói dân Đông Bắc chạy loạn trước quân Nhật Bản, nhưng đại đa số dân Thượng Hải không nhận thức được hiện thực khốc liệt của chiến tranh.

Họ càng không nhận thức tính chất cũng như không có quyết tâm trở thành quân y xông pha chiến trường.

Ba nam giới có ý chê bai khi Ninh Thư bế con theo nhưng không ai buông lời lẽ quá đáng bởi cô phải là một phụ nữ rất dũng cảm mới dám trở thành chiến sĩ quân y.

Có quân y dạy nhóm Ninh Thư phải băng bó vết thương cho người lính thế nào, gặp tình huống này phải xử lý như thế nào.

Ninh Thư ghi chép nghiêm túc, đây toàn các kiến thức hữu ích, nắm vững chúng sẽ có thêm cơ hội sống sót trên chiến trường.Cô không may mắn như Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ, cô phải cố gắng hết mình.

Trong bài huấn luyện bắn súng, Ninh Thư cầm khẩu súng đen sì nặng trịch trong vui sướng.

Dù loại súng này còn đơn sơ, hơi chút bắn tịt nhưng vẫn là vũ khí sát thương lớn ở thời này.

Ninh Thư bắn bia ngắm, thành tích cũng ổn.

Huấn luyện sức bền dạy đánh nhau cơ bản, không làm khó được Ninh Thư vì cô luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Dù mới xuất hiện một sợi kình khí mỏng nhưng kình khí này sẽ cải thiện dần cơ thể cô, giúp cô ngày một khoẻ hơn cả đàn ông.

Ba nam giới còn lại tố chất kém cô, Ninh Thư vật ngã ba người họ dễ dàng.

Kết thúc một ngày huấn luyện, Ninh Thư bế Chúc Tư Viễn về nhà giặt giũ nấu cơm, bận rộn cả ngày nhưng cô vẫn có thời gian chơi với con, tính ra vẫn rảnh hơn ngày tháng thức khuya dậy sớm làm đậu nhiều.Ninh Thư mua vở tập vẽ nhiều hình thù cho Chúc Tư Viễn.

Chúc Tư Viễn đã nói sõi hơn, thể hiện được mongmuốn và tình cảm nhiều hơn.

Ninh Thư cũng cảm nhận được niềm tự hào của bậc làmcha làm mẹ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 566: Con dâu nuôi từ bé - Gặp chồng và người yêu của chồng


Chuyển ngữ: WanhooĐến Thượng Hải đã được một thời gian nhưng Ninh Thư không tìm Chúc Nghiên Thu.

Mỗi ngày cô không học kiến thức quân y thì cũng dạy Chúc Tư Viễn học đếm, viết chữ.

Thỉnh thoảng cô sẽ vào viện làm y tá thực tập nhận việc chăm sóc bệnh nhân, tiếp cận dần với chức nghiệp bác sĩ.

Cô sống hạnh phúc mỗi ngày, sống cho bản thân chứ không sống để nuôi Chúc Nghiên Thu.

Nói thật, Chúc Tố Nương chưa từng sống cho mình một ngày.

Nhỏ bị bán cho họ Chúc làm con dâu nuôi từ bé, lớn lại chăm sóc Chúc Nghiên Thu kém tuổi.

Họ Chúc phá sản tiếp tục vất vả mưu sinh lo tiền cho Chúc Nghiên Thu đi học.

Ngày Chúc Nghiên Thu thành công Chúc Tố Nương cũng tạm biệt trần thế.

Buồn sao, Chúc Tố Nương được sinh ra để nuôi Chúc Nghiên Thu cho đến khi cô ấy chết.

Vậy mà Chúc Nghiên Thu còn không thừa nhận cô ấy.

Ninh Thư mặc đồng phục y tá, đeo khẩu trang đội mũ y tá tiến vào phòng bệnh.

Trong phòng có một số nữ sinh và khá đông nam sinh mặc đồng phục kiểu Tôn Trung Sơn.

Nhìn là biết các cô cậu này lại xuống đường biểu tình, xô xát với lính tuần ở Phòng Tuần bộ, bị thương nên vào đây.

Có điều Ninh Thư đã gặp người quen, cô không ngờ cô và Chúc Nghiên Thu sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh với cương vị là bác sĩ và bệnh nhân.

Ninh Thư nhìn Chúc Tư Viễn đang ngồi ngoan đọc sách trên băng ghế chờ ngoài hành lang, con ơi vào đây mà xem thầy con anh hùng chưa này.

Ninh Thư lại gần quan sát Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu trắng trẻo, cương trực, đẹp trai trong bộ đồng phục học sinh kiểu Tôn Trung Sơn.

Nay đã là người có học thức nên trưởng thành hơn Chúc Nghiên Thu trong trí nhớ của Chúc Tố Nương một chút.

Chẳng qua là mặt mũi cậu ta tím bầm, rách mép, bung mấy cúc áo.

Ninh Thư đang định hỏi lại thấy có nữ sinh chạy qua hỏi Chúc Nghiên Thu: "Anh có sao không Nghiên Thu?"

Nghiên Thu???Gọi tình cảm thế!!!Ninh Thư nhìn cô gái có làn da trắng hồng với mái tóc ngắn lanh lợi, xinh kiểu dịu dàng nhưng đôi mắt to tròn toát bừng chí khí cho thấy là một người rắn rỏi.

Cô ta lo lắng cho Chúc Nghiên Thu: "Đau lắm đúng không, lúc đó anh không nên chắn cho em."

"Anh không sao, không đau lắm, anh bị thương vẫn hơn để em bị thương."

Chúc Nghiên Thu an ủi nữ sinh."

Lần sau anh đừng thế, anh làm em lo lắm."

Phương Phỉ Phỉ bặm môi: "Em sẽ tự bảo vệ."

Chúc Nghiên Thu nắm tay cô gái: "Họ có dùi cui có súng, thân con gái em sao đánh lại họ."

Ninh Thư nhăn mày nhìn hai cô cậu chim chuột.

Nữ sinh này chắc hẳn là Phương Phỉ Phỉ, đúng là xinh đẹp ngập tràn sức trẻ, khác một trời một vực Chúc Tố Nương gánh thùng dãi nắng dầm mưa bán đậu quanh năm ngày tháng.

Phương Phỉ Phỉ có học thức lại thêm nét dịu dàng nho nhã, song đôi mắt cô ta vô cùng kiên cường, bất khuất, có cảm giác trong cơ thể nhỏ bé kia đang ẩn giấu nguồn sức mạnh khổng lồ.

Chúc Nghiên Thu lừa Phương Phỉ Phỉ chuyện mình đã có vợ có con.

Ninh Thư đằng hắng, Phương Phỉ Phỉ thấy là Ninh Thư bèn nói: "Chị y tá mau khám giúp em với."

"Để tôi xem."

Ninh Thư xoay qua xoay lại mặt Chúc Nghiên Thu: "Không việc gì, bị thương ngoài da thôi, bôi thuốc là lành."

Ninh Thư vừa nói vừa mở lọ thuốc, gắp bông thấm dung dịch thuốc bôi cho cậu ta.

Ninh Thư nhếch môi dí mạnh vào vết rách mép Chúc Nghiên Thu bị đau che miệng rít lên.

Ninh Thư bực: "Ở yên, bôi thuốc đau là đúng rồi."

Ninh Thư đang đeo khẩu trang, Chúc Nghiên Thu không nhận ra người cố tình làm cậu ta đau là chị vợ mình.

Cậu ta chỉ cảm thấy y tá này thái độ tồi, dung dịch thuốc có cồn, hình như đã mở rộng vết rách do dí mạnh vào vết thương.

"Anh cố nhịn chút đi Nghiên Thu."

Phương Phỉ Phỉ vỗ về, nói năng lễ phép với Ninh Thư: "Chị để em bôi hộ cho ạ."

Ninh Thư nói giọng khàn đặc: "Không cần, đây là công việc của tôi."

Phương Phỉ Phỉ cũng không trắng trợn giật đồ của người ta được, cô ta đành ngồi bên xem.

Ninh Thư lại thấm dung dịch rồi bôi khắp mặt Chúc Nghiên Thu, cô mạnh tay, Chúc Nghiên Thu đau rít liên tục, cuối cùng hết chịu nổi né miếng bông của Ninh Thư.

"Sao lại tránh?"

Ninh Thư khó chịu.

Chúc Nghiên Thu xui mười tám đời mới gặp loại y tá không dịu dàng chút nào này.

"Phỉ Phỉ, sắp tối rồi em về trước đi."

Chúc Nghiên Thu không muốn Phương Phỉ Phỉ thấy cậu nhếch nhác.

Phương Phỉ Phỉ nhìn ra ngoài xem, trời sắp tối thật.

Nhưng nhìn mặt Chúc Nghiên Thu, cô vẫn lo: "Nhưng còn vết thương của anh?"

"Anh không sao, em cứ về trước đi, buổi tối đi đường không an toàn."

Chúc Nghiên Thu nói chuyện với Phương Phỉ Phỉ rất dịu dàng.Ninh Thư bĩu môi, muốn dí mạnh bông vào cái mặt dịu dàng kia.

Chúc Nghiên Thu trong ký ức lúc nào cũng ra vẻ ta đây, chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng với Chúc Tố Nương.Đặc biệt là ngày nhỏ, cậu ta thực sự xem Chúc Tố Nương như con ở, bón cơm, mặc quần áo, hè nóng quạt rời tay, đuổi muỗi mệt rời người đều đến tay Chúc Tố Nương.

Mãi sau này lớn động phòng rồi mới tốt hơn với Chúc Tố Nương một chút.Nhìn thái độ của cậu ta với Phương Phỉ Phỉ, Ninh Thư chỉ biết cảm thán sự khác biệt giữa con người với con người quả là lớn.

Dù bạn có làm nhiều việc cỡ nào cũng chẳng đáng đặt vào mắt ai đó.Phương Phỉ Phỉ biết Chúc Nghiên Thu lo lắng cho mình, muốn mình đi về nên cũng gật đầu, cười tươi roi rói với Chúc Nghiên Thu và ra về.Chúc Nghiên Thu nhìn theo dáng Phương Phỉ Phỉ mãi, phải nói là sến muốn chết.

Ninh Thư sượt bông qua mặt cậu ta, Chúc Nghiên Thu cáu kính: "Thái độ của cô kiểu gì đấy, không nhẹ tay cái được à?"

Không đấy!Ninh Thư lạnh lùng: "Tôi đã rất nhẹ tay rồi, vết thương của cậu đau lại cáu tôi mạnh tay, cậu ăn học kiểu gì thế hả?"

"Thôi được rồi không phải bôi nữa."

Chúc Nghiên Thu đẩy tay Ninh Thư, nhìn cái nhíp của Ninh Thư thôi Chúc Nghiên Thu đã thấy đau rồi.Ninh Thư cũng không bắt ép, cô đóng nắp lọ thuốc lại: "Tiền khám."

Chúc Nghiên Thu lục khắp các túi nhưng không có tiền, cậu ta xấu hổ: "Hôm nay đi biểu tình nên không cầm tiền."

Ninh Thư chống mắt lên nhìn Chúc Nghiên Thu.Chúc Nghiên Thu bị bối rối, tháo đồng hồ đeo tayra vẻ: "Đây là đồng hồ Thuỵ Sĩ, tôi để tạm ở đây mai sẽ đến trả tiền khám."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 567: Con dâu nuôi từ bé - Nghèo mà ra vẻ


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu không có tiền thật, đã lâu lắm rồi người nhà không gửi tiền, hại cậu phải cực kỳ hạn chế đi chơi với Phương Phỉ Phỉ.

Không như ngày trước cứ rảnh rỗi lại đi xem phim, còn nay cậu toàn lấy cớ bận học để từ chối Phương Phỉ Phỉ.Nhưng Chúc Nghiên Thu cũng thông minh, cậu ta hẹn Phương Phỉ Phỉ đến thư viện đọc sách, nắng vàng xuyên qua ô cửa trải xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ tạo nên một khung cảnh vừa lung linh vừa đẹp đẽ, Chúc Nghiên Thu còn phác chì Phương Phỉ Phỉ trên tờ giấy trắng tinh.Thỉnh thoảng gửi em mẩu thư tình không tốn tiền nhưng vẫn đáp ứng được điều kiện lãng mạn.May mà Phương Phỉ Phỉ là cô gái ưa văn thơ, đổ đứ đừ trò này, không hề nhận ra Chúc Nghiên Thu hết tiền.Ninh Thư đòi Chúc Nghiên Thu tiền khám, Chúc Nghiên Thu không có nên phải nói rằng không mang tiền, lại còn giả vờ để tạm đồng hồ lại thế chấp.Ninh Thư nhăn mày, cái đồng hồ cầm cũng nặng tay, chế tác cầu kỳ, cây kim cũng khắc đặc biệt, nhìn là biết rất đắt."

Cái này bao nhiêu?"

Ninh Thư hỏi.Chúc Nghiên Thu tự đắc: "Một nghìn đồng bạc đấy, đủ để thế chấp tiền khám chưa?"

Định mệnh, Ninh Thư muốn chọc nát mặt Chúc Nghiên Thu.

Bỏ một nghìn đồng bạc mua một chiếc đồng hồ?

Hờ hờ, thời buổi này một đồng bạc mua được gần một tạ gạo.

Hai, ba đồng bạc đủ cho một nhà ba người ăn cả năm.

Năm trăm đồng bạc mua được một ngôi nhà bình thường.Vắt kiệt sức lao động của Chúc Tố Nương để cậu ta mua cái đồng hồ đắt đỏ này?

Chúc Nghiên Thu xứng làm con người à?"

Tôi cần đồng hồ của cậu làm gì, tiền khám không cả bằng một phần vạn đồng hồ.

Tôi cần tiền, không cần đồng hồ."

Ninh Thư vứt đồng hồ cho Chúc Nghiên Thu, Chúc Nghiên Thu hoảng hốt đỡ vội: "Đồng hồ này đắt lắm đấy, vứt vỡ cô đền không nổi."

"Đưa tiền khám đây."

Ninh Thư nói: "Hay là cậu không có tiền, nghèo mà ra vẻ có tiền?

Đeo đồng hồ xịn mà không có đồng nào trong người?"

"Tôi nói rồi hôm nay đi biểu tình nên tôi không cầm tiền theo."

Chúc Nghiên Thu đỏ bừng mặt, cộng thêm các vết bầm làm mặt cậu ta vừa đỏ vừa tím.Ninh Thư chỉ nhìn Chúc Nghiên Thu.Cuối cùng cậu ta nhờ bạn trả hộ, Chúc Nghiên Thu đeo đồng hồ về tay, cảm ơn anh bạn kia và hứa sẽ trả tiền sau.Chúc Nghiên Thu ra về có thấy Chúc Tư Viễn đang ngồi đọc sách, cậu ta thích thú, ngồi xổm trước mặt Chúc Tư Viễn hỏi: "Cháu bé tên gì thế, sao lại ngồi một mình ở đây thế này?"

Ninh Thư đang dọn đồ giật thót khi Chúc Nghiên Thu trò chuyện với Chúc Tư Viễn.

Cô định dẫn con đi lại nghe Chúc Tư Viễn nói: "Chú xấu hoắc."

Chúc Tư Viễn vẫn còn giọng hôi sữa nhưng nhận thấy được sự khẳng định qua ánh mắt.

Từ ngày chuyển đến Thượng Hải, Ninh Thư mua cho Chúc Tư Viễn nhiều quần áo đẹp, Chúc Tư Viễn lại mập mạp trắng trẻo, nghiêm túc chê người ta xấu hoắc nghe đến buồn cười.Chúc Nghiên Thu bầm dập khắp mặt và mới bôi thuốc nên xấu thật, bị một thằng nhỏ nhận xét xấu xí làm cậu ta vừa thẹn vừa giận."

Con nhà ai hư quá."

Chúc Nghiên Thu nói rồi đi ngay.Lần đầu tiên hai bố con gặp nhau đã không vui như thế, thật ra hai bố con nhà này không hợp mệnh, gặp nhau là cãi nhau.Ninh Thư nhờ một y tá quen biết trông con hộ, cô dặn Chúc Tư Viễn: "Tư Viễn ngoan đợi u ở đây nhé, u về ngay thôi."

Chúc Tư Viễn ngoan ngoãn gật đầu thưa vâng.Ninh Thư cởi bộ đồng phục y tá, tháo khẩu trang bám theo Chúc Nghiên Thu rời khỏi bệnh viện.Trời đã tối, Chúc Nghiên Thu đi trước không biết có người đang đi theo.

Ngang qua một cái ngõ, Ninh Thư cởi áo khoác nhanh chân chùm đầu Chúc Nghiên Thu rồi kéo cậu ta vào trong ngõ.Chúc Nghiên Thu bị chùm đầu kéo đi giật nảy mình, ra sức vùng vẫy nhưng người kia rất khoẻ, giãy thế nào cũng không thoát được.Ninh Thư liên tục đánh đấm Chúc Nghiên Thu, lúc thì đá lúc lại đấm thẳng mặt.

Chúc Nghiên Thu đang đau sẵn, cậu ta kêu la khóc thét khi bị Ninh Thư đấm."

Mày là..."

Chúc Nghiên Thu vừa nói vừa định giật cái áo chùm đầu ra nhưng lại bị đấm thẳng mặt, đá vào bụng.Chúc Nghiên Thu nôn mửa, Ninh Thư đấm vào bụng trái, nhảy cao lộn nhào hạ đo ván Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu nằm bẹp dưới đất không đứng dậy được.Ninh Thư tháo đồng hồ đeo tay, lột quần áo, để lại cho cậu ta mỗi chiếc quần lót.Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư đánh ngấp ngoải, tưởng chừng gãy hết xương cốt, mắt sưng húp không mở ra được.Chúc Nghiên Thu bị lột quần áo sợ hãi, đừng nói cậu sẽ bị một thằng đàn ông cưỡng bức nhé?Ninh Thư khoẻ như trâu, Chúc Nghiên Thu cho rằng kẻ đánh mình là đàn ông.Con gà trắng ngần Chúc Nghiên Thu làm Ninh Thư có ý định giết quách cậu ta cho rồi, loại này chết không có gì hối tiếc.Chứ để cậu ta sống, cậu ta có may mắn vẫn sẽ thành đạt, quản lý mấy chục nghìn quân lính, khi đó cô không trả thù được cậu ta.Ninh Thư dùng hết sức bóp cổ Chúc Nghiên Thu.Chúc Nghiên Thu vùng vẫy kịch liệt, bẻ ngón tay đang bóp cổ mình, khàn giọng hét: "Cứu...cứu với."

Chúc Nghiên Thu vẫn không nhìn thấy mặt kẻ đánh mình, bụng quặn đau: "Tha... tha cho tôi...."

Ninh Thư càng bóp mạnh hơn.Có giọng nói và tiếng bước chân vọng lại, chắc là lính tuần tra.Ninh Thư nghiến răng, Chúc Nghiên Thu may mắn quá.

Cô nới cổ Chúc Nghiên Thu, siết nắm tay đấm mạnh vào tim Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu hộc máu, ho sặc sụa, xụi lơ trên đất.Ninh Thư lấy lại cái áo chùm đầu Chúc Nghiên Thu rồi co giò bỏ chạy.Khi lính tuần soi đèn đến chỉ còn thấy Chúc Nghiên Thu ngất xỉu còn mỗi quần lót che thân.Ninh Thư cho tất cả đồ trấn lột được của Chúc Nghiên Thu vào túi rồi về viện đón Chúc Tư Viễn.Ninh Thư không nán lại bệnh viện, cô cõng Chúc Tư Viễn về nhà.

Chúc Tư Viễn dựa lưng Ninh Thư, hỏi: "Con nhà ai mà hư thế là gì vậy u?"

Ninh Thư trả lời qua loa: "Tư Viễn của mẹ là trẻ ngoan, người ta nói thế vì câu nói thật thà của Tư Viễn đã làm kẻ bụng dạ hẹp hòi không vui."

"U ơi u, cái chú đó đúng là vừa xấu hoắc lại vừađáng ghét."

Chúc Tư Viễn nói.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 568: Con dâu nuôi từ bé - Tư Viễn muốn ở mãi với u


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư ghé tiệm bánh ngọt mua cho Chúc Tư Viễn một chiếc bánh sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của thằng bé, chẳng mấy mà Chúc Tư Viễn đến tuổi đi học.

Ninh Thư mong cô lo liệu xong xuôi cho Chúc Tư Viễn trước khi cô lên tiền tuyến.

Thật ra Ninh Thư muốn dẫn Chúc Tư Viễn theo nhưng cô là quân y, dẫn con đến sống ở nơi thiếu thốn dễ bề có chuyện.

May mà giờ vẫn đang học lớp quân y thực tập, không vội cử cô lên chiến trường.

Mà từ giờ đến lúc kháng Nhật còn mấy năm nữa.

Cô vẫn có đủ thời gian sống cùng Chúc Tư Viễn.

Cô đã ký tên vào giấy tờ, lên chiến trường là chuyện sớm muộn, nếu cô thay đổi quyết định vậy cái kết sẽ rất bi thương.

Sống trong thời chiến, tính mạng con người là thứ rẻ mạt nhất.

Mong mỏi sâu thẳm của Ninh Thư chỉ là bảo vệ bản thân, bảo vệ Chúc Tư Viễn, dạy dỗ Chúc Tư Viễn nên người, không để thằng bé trở thành con nhà giàu chỉ biết phá phách.

Về đến nhà, Ninh Thư cắm nến lên bánh, cô nói: "Tư Viễn ước đi con."

"Ước là gì ạ?"

Chúc Tư Viễn thắc mắc.

Ninh Thư lại bảo: "Tư Viễn muốn làm gì nhất nào?"

"Tư Viễn muốn ở mãi với u."

Chúc Tư Viễn trả lời.

Xem kìa, nghe mà mát lòng mát dạ.

Ninh Thư và Chúc Tư Viễn cùng thổi nến, cắt bánh rồi cùng ăn bánh sinh nhật.

Cô rửa ráy cho Chúc Tư Viễn, bế Chúc Tư Viễn lên giường kể chuyện cổ tích cho con nghe.

Thấy Chúc Tư Viễn đã ngủ, Ninh Thư thở dài xoa đầu thằng bé.

Chúc Tư Viễn là một đứa trẻ không được bố mẹ yêu thương.

Thằng bố thì không cần bàn, gặp nhau mà coi nhau như người lạ, không biết Chúc Tư Viễn là ai.

Chúc Tố Nương chăm chăm kiếm tiền qua ngày qua tháng, khó tránh việc thường xuyên không quan tâm Chúc Tư Viễn.

Con lớn không nghe lời cũng do ngày bé tích tụ nhiều tủi hờn, khát khao được quan tâm nên mới chống đối bố.

Tóm lại là một đứa trẻ thiếu tốn tình thương.

Đợi Chúc Tư Viễn đã say giấc nồng, Ninh Thư mới bỏ đồ của Chúc Nghiên Thu ra khỏi túi.

Có áo lông vũ, có đồng phục học sinh, chiếc đồng hồ một nghìn đồng bạc và một chiếc bút máy.

Chiếc bút máy này rất đẹp, mặt ngoài khắc hai chữ Nghiên Thu.

Ninh Thư lấy dao xoá hai chữ này đi.

Cô tiếp tục kiểm tra bộ đồng phục, nhìn thấy cổ áo trong có thêu tên Chúc Nghiên Thu, cô lôi kim chỉ ra chỉnh sửa.

Quần áo có vết bẩn cô lại cầm đi giặt.

Sau khi quần áo khô, cô cất hết đồ vào túi rồi mang đi bán cho cửa hàng.

Đồng hồ một nghìn đồng bạc bán được có năm trăm, trong khi còn mới đến chín mươi phần trăm, Ninh Thư quyết không chịu.

Mặc cả mãi cuối cùng chốt giá sáu trăm năm mươi đồng bạc cô mới đồng ý.

Bút máy và quần áo bán được mười mấy đồng, tính ra cũng khá là cao.

Không hổ danh là phường cướp bóc, lột sạch tiền bạc nhà họ Chúc để mua những món đắt đỏ này.

Cầm về tay hơn sáu trăm đồng, Ninh Thư cảm thấy mình như hộ nhà giàu.

Có tiền Ninh Thư bắt tay ngay vào tích trữ lương thực.

Thời này vật giá không ổn định, Ninh Thư không muốn tích nhiều tiền để rồi mất giá.

Cô lại mua thêm một ngôi nhà, một mảnh đất trống.

Đất trống rẻ lắm, dù Thượng Hải phát triển nhưng vẫn còn nhiều vùng chưa khai thác.

Nghĩ đến giá đất cao chót vót sau này, Ninh Thư có ý định đầu tư vào bất động sản nhưng chỉ dám mua các miếng nhỏ lẻ tẻ nằm xa khu vực phát triển hiện giờ.

Nói chứ cô cũng chẳng mua được miếng đất rộng.

Cô phải rời khỏi thế giới sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô mong Chúc Tố Nương và Chúc Tư Viễn có cuộc sống an nhàn hơn.

Tan lớp tập huấn Ninh Thư chạy sang bệnh viện thực tập ngay.

Trong khi đó Chúc Nghiên Thu bị Ninh Thư đánh cho thừa sống thiếu chết cũng được đưa vào viện.

Cái mặt sưng như sủ lợn của Chúc Nghiên Thu làm Ninh Thư chỉ biết cảm thán đúng là kẻ xấu thường sống lâu, cô định giết cậu ta thì lại có lính tuần tìm thấy.

Ninh Thư cực kỳ thất vọng, cô vô cùng, vô cùng muốn giết Chúc Nghiên Thu.

Phương Phỉ Phỉ nước mắt lưng tròng ngồi bên giường căm tức: "Ai mà không coi pháp luật ra gì."

Chúc Nghiên Thu bị đau họng không nói được.

Cổ bị kẻ lạ mặt bóp tưởng chừng như gãy.

Chúc Nghiên Thu không biết mình mạo phạm ai, không chỉ cướp hết đồ của cậu mà còn muốn giết cậu.

Chúc Nghiên Thu nhớ lại cảnh hôm qua thôi mà cũng rùng cả mình.

Kẻ đó rất hung hãn, quả thực muốn giết cậu.

Chúc Nghiên Thu mệt mỏi rã rời, cậu bị thương thế này nhưng không có tiền nằm viện.

Cậu gửi điện báo về nhà nhưng không nhận được hồi âm.

Chúc Nghiên Thu đoán không biết có phải có chuyện gì hay không, cậu còn định về quê xem sao nhưng nay bị đánh cho nằm bẹp giường mất rồi.

Đầu cậu cứ ong ong, tim bị đấm mạnh giờ vẫn hơi đau, buồn nôn liên tục.

Bác sĩ nói cậu bị chấn động não và nứt xương.

"Anh nói xem trước giờ vẫn bình thường mà."

Phương Phỉ Phỉ bực dọc, trợn trừng mắt có vẻ rất phẫn nộ.

Chúc Nghiên Thu muốn nói lắm nhưng không nói được.

Ninh Thư vào trong, cô tỏ ra ngạc nhiên: "Sao cậu lại ra nông nỗi này?

Hôm qua có nặng vậy đâu?"

Chúc Nghiên Thu cố gắng hé mắt, cậu ta ê ẩm cả người khi nhìn thấy Ninh Thư đeo khẩu trang.

Chẳng phải là y tá thái độ tồi hôm qua bôi thuốc cho cậu à.Y tá bôi thuốc ban nãy nhẹ tay hơn cái cô này nhiều, Chúc Nghiên Thu rất muốn bảo Ninh Thư biến đi...Ninh Thư cầm nhíp đã gắp bông tẩm dung dịch thuốc định chấm vết rách môi cho Chúc Nghiên Thu.

Chúc Nghiên Thu cật lực né, Ninh Thư cả giận: "Cậu né làm gì?"

Nói rồi Ninh Thư bôi thuốc cho Chúc Nghiên Thu, tuy nhiên hôm nay cô nhẹ tay.

Lát nữa vẫn còn chuyện bi ai chờ Chúc Nghiên Thu đối mặt, cô không muốn cậu ta ngất bây giờ.Ninh Thư đã bôi xong thuốc cho sủ lợn Chúc Nghiên Thu, cái mặt sưng húp này phí thuốc quá."

Bác sĩ nói cậu phải nằm viện, các chi phí vào khoảng năm đồng bạc, giờ đi đóng tiền khám đi."

Ninh Thư nói.Nghe thấy năm đồng bạc, Chúc Nghiên Thu giận đỏ hết cả mặt.

Đừng nói là năm đồng, một đồng cậu cũng không có.Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên cậu bị thương nặng vậy, Chúc Nghiên Thu rất sợ mặt bị biến dạng.

Câu còn bị gãy chân, cậu cũng rất sợ sẽ bị què.Cậu phải nằm viện, không bệnh viện đuổi được.

Lần đầu tiên cậu ta nhớ đến Chúc Tố Nương, nếu Chúc Tố Nương ở đây, chắc chắn Chúc Tố Nương sẽ nghĩ cách xoay tiền.Ninh Thư hỏi Phương Phỉ Phỉ: "Cô là bạn gái của cậu ta nhỉ?

Cậu ta không tiện đi nộp tiền, cô nộp hộ cậu ta đi."

Phương Phỉ Phỉ sững người chỉ đứng đó bặm môi."

Phỉ Phỉ à, tiền của anh bị người ta trấn lột hết rồi."

Chúc Nghiên Thu thều thào giọng khàn đặc khó nghe.Ninh Thư trợn mắt, nói dối quen mồm!Cậu làm gì có xu nào, trấn trấn cái con mẹ cậuà!
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 569: Con dâu nuôi từ bé - Giết quách Chúc Nghiên Thu


Chuyển ngữ: WanhooNăm đồng bạc là khoản tiền lớn, nghe lời giải thích của Chúc Nghiên Thu mà Phương Phỉ Phỉ chần chừ, bỗng dưng không biết quyết thế nào."

Phỉ Phỉ, tiền của anh bị kẻ lạ mặt cướp sạch rồi, đợi anh hồi phục anh sẽ trả tiền cho em."

Chúc Nghiên Thu đành phải mặt dày ngại ngùng nhờ vả xen lẫn cả bắt ép Phương Phỉ Phỉ.Chúc Nghiên Thu mượn tiền Phương Phỉ Phỉ rất xấu hổ, họ lại là người yêu nên vay mượn càng xấu hổ hơn, chẳng khác nào vấy bẩn tình cảm thuần khiết.

Chúc Nghiên Thu và Phương Phỉ Phỉ đang yêu nhau, tình cảm ở mức bình thường, chưa nặng tình như sau này xông pha chiến trường đồng sinh cộng tử.

Chúc Nghiên Thu mượn tiền làm Phương Phỉ Phỉ cứ cảm thấy sao sao.

Bất cứ cô gái nào đứng đây cũng không thoải mái khi bạn trai vẫn luôn hào sảng nay lại mượn tiền, ai cũng sẽ cảm thấy bạn trai hơi... vô dụng.

Ninh Thư đứng bên nói với Phương Phỉ Phỉ: "Cậu ta bị thương nặng, nếu không chữa sẽ để lại sẹo trên mặt.

Gãy chân không chữa cũng có thể để lại di chứng.

Chấn động não là nghiêm trọng nhất nữa.

Cô cậu có chắc không chữa không?"

Chúc Nghiên Thu chỉ biết ra sức nài nỉ bằng mắt với Phương Phỉ Phỉ.

Phương Phỉ Phỉ bị Chúc Nghiên Thu và Ninh Thư nhìn, đành gật đầu nói với Chúc Nghiên Thu: "Anh không phải lo chuyện tiền nong, nghỉ ngơi chóng lành là được."

Chúc Nghiên Thu thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Phương Phỉ Phỉ: "Cảm ơn em, Phỉ Phỉ."

Phương Phỉ Phỉ rút tay ra: "Em đi nộp tiền."

Bàn tay bơ vơ của Chúc Nghiên Thu có hơi lúng túng, cậu ta rút tay về làm như không có chuyện gì.

Thấy y tá thái độ tồi vẫn đang nhìn mình, cậu ta nhắm mắt không quan tâm Ninh Thư.Ninh Thư cũng không có ý kiến về việc Chúc Nghiên Thu xua đuổi mình, cô hỏi thăm theo trách nhiệm: "Cậu cảm thấy thế nào?

Có đau đầu, buồn nôn nữa không?"

Chúc Nghiên Thu học hằn, không mở mắt khi nói: "Chỉ cần cô không ở đây tôi sẽ không buồn nôn."

Chúc Nghiên Thu nói chuyện học hằn làm hằn rõ vết bóp cổ.Ninh Thư đang cười nắc nẻ trong bụng, đáng đời lắm.Ninh Thư nheo mắt nhìn Chúc Nghiên Thu, hay cô giết quách cậu ta cho xong, lấy lý do không chữa được lấp liếm cho qua?

Thầy u chết hết, Chúc Nghiên Thu cũng được xem như chỉ còn một mình vì cô vợ nuôi từ bé Ninh Thư đây không coi cậu ta là chồng.

Ninh Thư chạm ám khí giắt eo, dùng kim to giết cậu ta là xong.

"Cô còn ở đây làm gì?"

Chúc Nghiên Thu hé đôi mắt sưng vù: "Tôi không cần cô, mời cô đi cho."

Ninh Thư kìm lại ham muốn giết người: "Tôi cần kiểm tra toàn thân cũng như lau người giúp cậu."

Chúc Nghiên Thu ghét y tá này vô cùng, không biết làm sao mà cậu cứ bực bội với y tá này.

Ninh Thư chỉ muốn giết Chúc Nghiên Thu.

Cô cầm ám khí lại gần Chúc Nghiên Thu.

Thấy y tá lại gần, Chúc Nghiên Thu nhăn mày làm động chạm vết thương, rít lên vì đau: "Cô làm sao đấy."

Ninh Thư kẹp ám khí ở ngón tay, định đắp lại chăn ngay ngắn cho Chúc Nghiên Thu.

Cô muốn nhân đây cắm kim vào tim cậu ta, nhưng bỗng dưng có lực bật mạnh suýt bật bay linh hồn cô ra khỏi cơ thể Chúc Tố Nương.

Ninh Thư lạnh sống lưng loạng choạng suýt ngã.

"Nghiên Thu, em nộp tiền xong rồi."

Đúng lúc này Phương Phỉ Phỉ trở về, cô ta nhìn Ninh Thư rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường: "Anh yên tâm chữa trị nhé."

Phương Phỉ Phỉ cười khẳng định.

"Cảm ơn em."

Chúc Nghiên Thu đong đầy tình cảm.

Ninh Thư rời khỏi phòng bệnh ngay lập tức, không muốn xem hai cô cậu đó chim chuột.

Người cô lạnh toát, chân tay mềm oặt cần dựa tường chống đỡ cơ thể.Cô thở dài.

Ninh Thư chỉ biết thở dài mà thôi.

Vừa nãy cô bị Chúc Tố Nương phản kháng.

Chúc Tố Nương không muốn cô giết Chúc Nghiên Thu.

Chúc Tố Nương không giết được chồng cũng không muốn mang tội giết chồng.

Chúc Tố Nương là cô gái tự ti trưởng thành trong xã hội phong kiến, cô ấy không dám làm cái việc mà trời đất không dung.

Bị bán cho họ Chúc từ thuở nhỏ, suy nghĩ con ở ăn sâu vào máu Chúc Tố Nương.

Cô ấy hiền lành, nhát gan, bảo tay cô ấy dính máu mà còn là máu chồng mình thì Chúc Tố Nương không làm được.

Dù có thế nào Chúc Nghiên Thu vẫn là chồng cô ấy.

Ninh Thư chỉ biết cười hờ hờ, thôi, cô ấy thích là được.

Chúc Tố Nương không muốn Chúc Nghiên Thu chết vậy cho cậu ta sống.

Nhưng mà Chúc Nghiên Thu muốn thành danh không còn dễ như xưa đâu.Ninh Thư vào phòng bệnh xem tình hình, Phương Phỉ Phỉ đang chăm sóc khuôn mặt sưng như sủ lợn của Chúc Nghiên Thu.Cô cởi đồng phục, dẫn Chúc Tư Viễn về nhà.

Chúc Tư Viễn hỏi Ninh Thư: "U ơi sao con không có thầy ạ?"

Chúc Tư Viễn hay đi làm với Ninh Thư, nhiều người trong viện biết Chúc Tư Viễn.

Có một số người lắm mồm hỏi thầy Chúc Tư Viễn là ai.Chúc Tư Viễn hoang mang không biết trả lời thế nào.Ninh Thư được hỏi nói: "Tư Viễn có thầy nhưng thầy con chết rồi.Chúc Tư Viễn: ?Ninh Thư nói: "Thầy con cũng vùi sâu trong lớp đất như bà con, qua đời rồi."

Chúc Tư Viễn nghe mà buồn: "U ơi con chưa gặp thầy bao giờ."

"Có sao đâu nào, không biết ở nhà có ảnh của thầy con không, lát u tìm rồi cho con xem mặt thầy con nhé."

Ninh Thư trả lời qua loa.Chúc Tư Viễn dạ vâng, úp mặt vào lưng Ninh Thư.Ninh Thư biết cô gà mái nuôi con sẽ có lời đàm tiếng, nhưng họ lại hỏi chuyện Chúc Tư Viễn làm cô rất khó chịu.

Trẻ con có biết gì đâu, không thể để con ở trong môi trường xấu ảnh hưởng cảm xúc của con được.Khỏi phải nói cũng biết Ninh Thư ghét Chúc Nghiên Thu nhường nào.Đã không được giết Chúc Nghiên Thu vậy biến cậu ta thành người tàn tật.

Sau này Chúc Nghiên Thu là người cầm súng giết địch à, hờ hờ...Tay chân vẫn lành lặn nhưng để làm việc chính xác thì không.Trong cái thời đại này, không có Chúc Nghiên Thu sẽ có người khác nổi tiếng.

Anh hùng là người không thiếu nhất ở thời chiến, bớt một Chúc Nghiên Thu vẫn còn hàng nghìn anh hùng khác.Chúc Nghiên Thu thành công trong tương lai vì cậu ta là người cực kỳ may mắn.Nhưng Ninh Thư sẽ không cho Chúc Nghiên Thu thành công, được cả công danh và tình duyên.Chúc Nghiên Thu đã quên mất những giọt mồ hôi vất vả của người phụ nữ, cậu ta không biết thương xót, không biết cảm ơn Chúc Tố Nương.

Đã vậy cậu ta còn sỉ nhục Chúc Tố Nương, không chấp nhận người tiếp thu tư tưởng thời đại mới lại có vợ nuôi từ bé.Trên đời này, chỉ có Phương Phỉ Phỉ mới là vợ củacậu ta.
 
Back
Top Bottom